Quán thay đổi đến không ngờ. Mắt sâu và má hóp xuống. Gò má lốm đốm những chấm xám nhạt nổi lên gần hai quầng mắt thâm. Nguyên một sự thảm não hiện trên khuôn mặt. Tường bàng hoàng khi Quán bước vào tòa soạn.
– Em sao vậy?
– Không. Không có gì anh ạ. Anh vẫn khỏe chứ?
– Vẫn vậy. Có gì xảy ra cho em trong thời gian vacation?
– Ðâu có gì anh.
Quán mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế cạnh máy computer. Mái tóc không chải xõa từng lọn xuống vai trông bệ rạc. Nắng hắt vào chói chan làm nét thiểu não hiện rõ hơn. Một cô Quán hồn nhiên với nhan sắc lộng lẫy đã biến mất, chỉ còn lại người đàn bà ngán ngẩm bước về chiều.
– Nói anh nghe đi Quán. Có gì xảy ra mà em thay đổi dữ vậy. Xanh xao và...
– Thảm não hơn hả anh?
Quán cười như mếu, cắt ngang câu nói của Tường. Bàn tay đặt trên bàn giấy có những ngón tay bị tróc sơn nơi móng. Từ bao lâu nay, nhan sắc và lối phục sức là một trong những điều cần thiết cho Quán, như một phần đời sống, vậy mà hôm nay đã bị bỏ quên. Tường nhắc lại câu hỏi.
– Có gì không Quán?
Cô bạn cũ lần này không phủ nhận bằng câu nói hay cái lắc đầu. Chỉ ngồi yên, mắt đăm đăm nhìn vào cây bút chì vừa được cầm lên. Hai ngón trỏ và cái xoay xoay những vòng bút chì đều đặn. Quán như rơi vào một thế giới nào xa lắm. Mãi lúc sau mới lên tiếng.
– Ngày mai anh có bận gì không?
– Không. Thứ bảy anh chỉ đọc sách, lang thang và viết.
– Ði với em được không?
– Ðâu?
– Réno.
– Réno?
– Vâng! Ðược chứ?
Tường nhìn vào mắt Quán, cặp đồng tử đen láy đã lõm xuống và tránh ánh mắt anh.
– Em yếu thế này đi làm gì? Ở nhà nghỉ ngơi tốt hơn. Nghe lời anh đi.
Ánh mắt Quán được đưa lên.
– Anh đi với em được chứ?
– !!!
– Ðược chứ?
Tường gật đầu trước ánh mắt đó.
– Ðể anh lấy phòng trước.
– Khỏi anh ạ. Lên đó rồi tính cũng được. Mai em đón anh lúc 10 giờ sáng.
Quán đứng dậy, hai vai trĩu xuống khi bước đi. Tường đưa Quán ra cửa. Lúc bàn chân vừa đặt xuống nấc thang đầu tiên Quán quay lại.
– 10 giờ nghe anh.
Tường gật đầu. Dưới nắng tóc Quán khô và xác xơ hơn.
*
Như những lần trước, đến đầu free way 80, Quán rẽ vào đường North Gate Road tại Sacramento để đến quán ăn quen thuộc.
– Mình vào đây nghe anh?
– Em chỉ hỏi anh những chuyện đã rồi.
Quán có vẻ vui hơn. Suốt quãng đường từ San Jose đến đây họ nói chuyện rất ít. Quán lặng lẽ lái xe, nói nhát gừng và mắt đăm đăm nhìn về phía trước. Trước sự thay đổi của cô bạn cũ, Tường chỉ biết im lặng. Những câu đối thoại hoàn toàn vẩn vơ, anh chưa tìm được cách nào để biết nỗi buồn của Quán.
Quán ngưng xe dưới một tàng cây nhỏ, cạnh ba chiếc máy điện thoại công cộng. Họ xuống xe, đến chiếc bàn đá vẫn ngồi trong số ba chiếc bàn đá đặt phía hông quán ăn Mac Donald. Hai tàng cây lớn, phủ bóng mát xuống khoảng sân làm dịu đi cơn nắng giữa trưa. Khung cảnh thoáng và bát ngát tại đây cho thân thể thoải mái hơn.
– Ngồi đây hay vào trong hả anh?
– Ðây được rồi. Anh không thích những hàng ghế bọc da màu nâu nhạt với tiếng máy lạnh chạy rầm rì bên trong. Ngồi đây mình có gió, có nắng và tiếng Việt khi nói chuyện không thành lạc lõng.
– Anh lại lãng mạn.
– Cho anh một ly cà phê, nhớ lấy đường.
Quán đẩy cửa kính bước vào trong, bước nhanh và khỏe. Cô bạn cũ đang lấy lại dáng dấp cũ. Tường ngồi xuống chiếc ghế đá, phóng tầm mắt nhìn chung quanh. Qua khỏi trạm xăng Shell là con đường dẫn vào xa lộ nằm chia đôi khu này. Phía bên kia là những dãy nhà với khoảng sân đậu xe rộng rãi. Một cột trụ cao nhú lên tấm bảng “Taco Bell” nằm cạnh tấm bảng “Traveller Inn” của cái khách sạn giữa đường. Khung cảnh của một trạm nghỉ giữa đường tại Mỹ đâu đâu cũng giống nhau. Chẳng có một nét nào khác biệt của từng địa phương. Bất giác Tường nhớ đến những con đường tại Việt Nam. Hình ảnh chiếc xe đò cũ rích, bẩn thỉu, đông đúc hiện lên cùng lúc với Quán trở ra. Trên tay Quán là hai ly cà phê.
– Cảm ơn em.
– Anh nghĩ gì vậy?
Quán ngồi xuống, đẩy ly cà phê về phía Tường, những ngón tay của cô bạn xanh mét.
– Em có thấy gì khác không?
– Cái gì khác hả anh?
– À... quên mất! Anh phải nói rõ mới được, em có thấy những trạm nghỉ giữa đường của Việt Nam và Mỹ khác nhau nhiều không?
– Thì mỗi xứ mỗi khác chứ? Vậy mà cũng nghĩ ngợi, anh rõ là lẩn thẩn.
Tường lắc đầu, đổ đường vào ly cà phê, khuấy nhẹ chiếc muỗng nhựa những vòng nhỏ. Mặt nước cà phê sóng sánh sắc nâu đậm làm mép ly giấy trắng loang lổ những vệt vàng nhạt.
– Chẳng phải lẩn thẩn như em nghĩ đâu. Sự khác biệt rõ ràng lắm. Tại Mỹ, nơi nào cũng vậy, cũng các quán ăn Mac Donald, Tacobell, Denny với những món y hệt nhau: hamburger, cheese burger, hot dog... thiếu màu sắc địa phương. Việt Nam thì khác hẳn, mỗi nơi một khác, đến Cần Thơ thì trái cây, đến Nha Trang thì hải sản, đến Thủ Ðức thì nem... Mỗi nơi chốn đều có thứ để... chứng minh nơi đó là nơi đó và chỉ là nơi đó. Ðịa phương tính biểu hiện rõ trong từng món ăn. Em có bao giờ đi xe lửa từ Sài Gòn ra Nha Trang chưa? Anh còn nhớ đĩa cơm tôm rim tại ga Tháp Chàm, Phan Rang tới giờ này. Tuyệt lắm em ạ!
Tường chép miệng, nuốt một ngụm nước bọt. Quán cười.
– Anh có vẻ tham ăn. Ðó chưa hẳn là “địa phương tính” như anh nói.
– Cũng được đi, nhưng địa phương tính của Việt Nam – anh biết tiếng này hơi kỳ cục – nhưng chả sao, ngoài thức ăn chúng ta còn cảm nhận được từ không khí. Ðến Nha Trang thì mùi biển lồng lộng...
– Ðến Phan Thiết thì mùi nước mắm nồng nàn trong hơi thở.
Quán cắt câu nói bằng lời giễu cợt. Tường gật đầu.
– Em có vẻ thông minh.
Cô bạn cũ lại phá ra cười. Tường chợt nhớ đến Nhu, phải chi có nàng lúc này. Hẳn không phải là trận cười ròn rã như Quán vừa làm mà sẽ là một lần nắm tay thật thông cảm. Tường ngước mắt nhìn lên khoảng trời xanh bên trên , lẩm bẩm trong miệng những tiếng “Nhu”. Nơi đây là Sacramento, Nhu đang sống. Giờ này Nhu làm gì tại nhà? Học, ăn, ngủ, xem truyền hình... và có biết anh đang ngồi đây, thật gần gũi. Khoảng cách 151 miles đã thu ngắn lại.
– Anh lại nghĩ gì vậy?
– Nhu.
– Thảo nào mặt anh đực ra, trông khờ căm. Sao anh không gọi cho cô ấy một tiếng cho đỡ nhớ. Ðâu tốn tiền long distance mà lo.
Bưng ly cà phê lên Tường uống một ngụm nhỏ. Vị cà phê nhạt nhẽo và thiếu hẳn mùi thơm quen thuộc của ly cà phê tại quán Cheo Leo.
– Em với Hoàng chừng nào chính thức sống chung?
– Em... em chẳng biết nữa. Có lẽ cuối tháng này Hoàng sẽ sang nhà em ở.
Quán mất hẳn nét vui trên mặt, thở dài thật khẽ.
– Rồi cũng xong phải không anh?
– Em nói thế là thế nào? Em không yêu Hoàng hay sao?
Quán không trả lời, mắt nhìn thẳng vào khoảng tường phía sau lưng anh. Trong mắt Quán, Tường thấy không còn đốm sáng nào.
– Quán.
Im lặng thêm một lúc, rồi Quán nói thật chậm rãi.
– Ðến một lúc nào đó người ta phải dừng lại anh ạ. Ðâu thể rong chơi mãi được. Gia đình là nơi chốn cuối cùng để trở về. Dừng lại là một hình thức tìm về. Em nghĩ thế! Nhưng điều quan trọng là nơi chốn để dừng lại thế nào. Và Hoàng, như anh biết...
– !!!
– Em cũng lớn rồi, đã gần bốn mươi chứ ít sao? Lúc nào anh cũng nghĩ em như ngày còn học tại Văn Khoa đâu được? Ðã hai mươi năm rồi anh ạ!
Có nếp nhăn hiện trên khóe miệng Quán khi nói. Hai mươi năm đã sống, tưởng như không có hôm nay chợt được nhắc và hiển hiện trên khuôn mặt cô bạn cũ. Hình ảnh một Quán hồn nhiên, tung tăng trong sân trường Văn Khoa năm nào trở về khiến Tường bàng hoàng. Thời gian đã làm mọi việc thay đổi đến không ngờ. Bây giờ là người đàn bà ngồi đó với tuổi bốn mươi đang rình rập. Mệt mỏi, chán chường tìm một nơi chốn để trở về. Rồi hai mươi năm nữa, sẽ là một lần nằm xuống trong chuyến trở về cuối cùng. Bỏ hết lại phía sau những khoảng thời gian làm nên một kiếp người. Cái còn lại sẽ là gì? Một căn nhà, một cái xe, một trương mục cho đám trẻ đang lớn lên, tiếp tục những khoảng thời gian của một kiếp người khác. Rồi cứ thế để thành cái vòng sống với tiến trình phát triển xã hội. Tại sao không tách ra để làm cho mình một cuộc sống riêng biệt với việc làm cần thiết. Nhưng để làm gì? Tường cảm thấy nhức nhối trong đầu khi trở lại với những vòng tròn luẩn quẩn của ý nghĩ.
– Em nói cũng phải. Ðến lúc nào đó người ta phải dừng lại và chỗ dừng lại là thế nào? Tình yêu nếu có thì tốt, bằng không cũng chả sao. Như một hình thức bắt đầu cuộc sống mới, an lành.
– Vâng, em cũng nghĩ thế và hy vọng sẽ an bình như anh nói.
Quán cúi xuống, bàn tay mân mê chiếc ống hút nhỏ. Hành động nhỏ nhặt được làm một cách chăm chú để tránh nhưng điều khác cần phải làm. Hệt như sự chọn lựa nơi để dừng lại được làm để chấm dứt những việc khác phải làm trong một đoạn sống còn lại. Nén tiếng thở dài, Tường buông xuôi một câu.
– Dù sao cũng là một thái độ sống em ạ. Vả lại, Hoàng cũng là một người tốt. Chỉ cần... nguội lại một tí là đủ để thành một người chồng gương mẫu. Cả hai hẳn sẽ hạnh phúc.
– Anh chắc vậy?
Tường cảm thấy ngượng bởi những điều vừa nói ra. Quả tình anh hoàn toàn mù tịt về cái gọi là đời sống hạnh phúc gia đình. Chỉ vì muốn an ủi Quán mà Tường cộng trừ những sự kiện về hai người bạn để nói ra những điều mà mình không biết, nếu không bảo là ngược với quan niệm sống của mình. Hơn ai hết, Tường hiểu, với anh hạnh phúc phải có tình yêu trong cuộc sống chung. Không thể biểu hiện bằng những xấp dollar dày cộm hay tiện nghi phủ khắp... Sự chọn lựa cho chính cuộc sống của mình đã là bằng chứng rõ ràng nhất cho Tường. Anh cảm thấy nong nóng ở tai.
– À... à anh nghĩ vậy... Với Quán và Hoàng hẳn sẽ thế...
Quán lắc đầu.
– Em cũng mong vậy thôi. Còn lối cộng trừ như anh chưa hẳn đúng đâu. Mà thôi, mọi việc như đã xong. Mình đi chưa anh?
Tường theo Quán ra xe, trên tay vẫn còn ly cà phê uống giở giang. Ðoạn đường đến Réno còn dài, Tường cần một cái gì đó để uống. Sự tính toán nảy ra trong đầu một cách chi li làm anh bật cười. Quán mở máy xe, hỏi khi Tường thắt giây an toàn.
– Có gì vậy anh?
Tường nói ý nghĩ trong đầu. Quán nhún vai, lái xe vào free way.
– Anh lúc nào cũng lẩn thẩn, chẳng chịu... nghiêm chỉnh để sống.
– Nghiêm chỉnh?
– Chứ sao? Anh cũng nên đàng hoàng để chuẩn bị ngừng lại. Cô Nhu là một điểm ngừng lý tưởng cho cái nghề kỳ cục của anh, cho cuộc sống quái đản của anh... Nhưng không phải vì thế mà anh cứ tà tà mãi được. Dù sao anh cũng phải lo toan đến tương lai chứ? Ðừng nhíu mày khi em nhảy xổm vào đời tư của anh. Em nói với tư cách một người bạn, rõ hơn là một người thân trong gia đình. Em rất có cảm tình với Nhu, và giữa bạn gái với nhau, em không muốn Nhu khổ. Lại nhăn mặt nữa rồi! Anh là chúa xúi người này, người khác làm những điều mà mình không chịu làm. Anh không bảo em ngưng lại là đúng hay sao? Còn anh, hãy ngưng lại để bắt đầu.
Tường cảm thấy nhồn nhột, bưng ly cà phê lên uống một ngụm. Quán vẫn bằng giọng đều đều tiếp tục câu chuyện khi xe đã nhập vào giòng xe trên free way. Tình bạn mấy mươi năm giữa họ đã cho sự thân mật này.
– Em cũng giống như người khác khi dùng chữ quái đản và kỳ cục dành cho anh.
Quán lắc đầu.
– Anh giận em làm gì? Còn chữ nào khác để dùng đúng hơn trong trường hợp này?
– Nói như em thì muốn khỏi kỳ cục và quái đản anh phải bỏ nghề này? Trời đất, đây là điều anh chưa hề nghĩ đến.
– Em đâu bảo anh phải đi làm cho Mỹ hay bỏ làm báo, viết lách? Em chỉ bảo anh nên đàng hoàng lại, đừng... nghệ sĩ quá. Vậy thôi, và điều đó em nghĩ cũng đâu khó khăn gì?
– Em có vẻ lớn hẳn.
– Phải nói là già hẳn đúng hơn! Mau thật anh nhỉ, mới đây mà đã gần hai mươi năm...
Giọng Quán chùng lại và đứt hẳn. Tường bấm nút hé khung kính cửa sổ xe, gió tạt vào với những tiếng động làm ù tai. Không khí trong xe thoáng hơn. Vẫn giọng bùi ngùi, Quán nói.
– Thời gian qua đi thật không ngờ. Mới ngày nào bọn mình còn lang thang tại đường Nguyễn Du, Lê Lợi... Anh lúc đó thật hiền lành, hồn nhiên.
– Anh vẫn hiền lành.
Quán mỉm cười.
– Vâng, anh vẫn hiền lành nên mình mới có những lần đi chơi thế này.
Tường cười theo.
– Em hỏi thật nhé.
– Sao em?
– Ngày xưa, lúc còn ở Văn Khoa anh có yêu em không?
Tường gật đầu. Quán tiếp.
– Còn cô Nhu bây giờ?
Tường lại gật đầu. Quán xoay sang anh.
– Giữa em ngày xưa và cô Nhu bây giờ, anh yêu ai hơn... Nghĩa là tình yêu nào lớn hơn.
Tường im lặng. Quán chăm chú nhìn về phía trước.
– Anh nói đi.
– Tại sao em hỏi thế?
– Em biết thế nào anh cũng hỏi câu này. Nhưng đừng né tránh em. Em muốn biết.
Tường nhìn ra ngoài cửa xe. Dãy núi đá bắt đầu hiện trong tầm mắt với những khoảng xám đậm.
– Anh chẳng bao giờ đem tình yêu lên bàn cân để cân xem nặng nhẹ thế nào. Chỉ biết yêu, còn như em nói lớn thế nào, “lớn hơn hay kém” thì quả tình anh chẳng biết. Chỉ cảm thấy một cách mơ hồ thôi.
– Thì bây giờ anh cân thử xem, giữa em ngày xưa và Nhu bây giờ.
Tường ngạc nhiên xoay sang Quán.
– Cân? Anh đâu biết cân thế nào. Em đừng bắt anh phải làm điều mình không biết chứ?
– Ðâu khó khăn gì, anh chỉ cần so sánh cuộc sống của anh là rõ liền. Ai chiếm thời gian nhiều hơn là biết chứ gì.
Suýt nữa Tường bật cười trước “phương pháp” cân tình yêu của Quán. Thật giản dị và dễ dàng. Như đọc được ý nghĩ của anh, Quán cười.
– Anh buồn cười phải không? Thì cười đi, rồi cân thử.
Tường gật gù.
– Nếu đó là một lối cân như em nói thì để anh cân thử.
Im lặng giữa họ một lúc. Xe đã xuống hết dốc của ngọn đèo đầu tiên. Bắt đầu lên dốc của rặng núi thứ hai. Con đường được tẻ ra làm hai nhánh ngược xuôi.
– Thế nào anh?
– Anh xin lỗi em.
– Em đâu cần anh xin lỗi. Em chỉ muốn biết, anh cứ nói thật.
Im lặng giữa họ thêm một lúc nữa. Cuối cùng Tường nói thật nhanh.
– Nhu.
– Em cũng nghĩ thế.
– Anh xin lỗi em, anh yêu Nhu nhiều hơn.
Quán cười nhẹ, đưa tay sửa lại cặp kính râm.
– Ðây là một trong những điểm em quí mến anh.
– Cám ơn em.
– Có một người bạn như anh thật là thoải mái, ít nhất anh cũng dám nhìn vào sự thật chứ không vòng vo như Vĩnh.
– !!!
– Mấy anh chơi với nhau thật thân mà tính tình khác nhau đến độ kỳ cục. Nghĩ cũng buồn cười anh nhỉ.
Tường uống ngụm cà phê cuối còn lại trong ly. Bên ngoài khung kính xe, hai bên đường bảng quảng cáo các khách sạn và sòng bài tại Réno đã có nhiều hơn.
– Sao em không để anh lấy phòng trước, sợ hôm nay đông.
– Ðâu có gì mà lo... Em sẽ đưa anh đến một nơi bất ngờ. Mà không có phòng thì ngủ xe cũng được. Lâu lâu bụi đời một lần thì đã sao.
Tường nhắm mắt lại. Nắng gay gắt hơn khi giấc ngủ kéo đến. Lẫn trong tiếng máy xe là tiếng nhạc vừa bật. Một bản nhạc cũ được Khánh Ly hát mà Tường và Quán đã nghe những ngày còn học tại Văn Khoa.
Nhà trọ là dãy lầu hai tầng nằm trên đường Virginia, một trong những con đường chính của thành phố, nhưng khung cảnh trái ngược hoàn toàn. Nhỏ bé, khuất lẫn với tấm bảng “Motel Uptown” tróc sơn nằm trên hàng chữ “Vacancy” bằng đèn ống đỏ đang nhấp nháy. Ðầu dãy là văn phòng. Một người đàn bà luống tuổi đang chăm chú đọc báo bên trong, tỳ tay trên mặt chiếc bàn kê sát cửa kính. Trước mặt đặt một chiếc phone cũ nằm chỏng chơ cạnh dăm tờ giấy vất vung vãi làm nhà trọ mang vẻ lạc lõng giữa thành phố này. Nguyên khu chỉ là dãy lầu khoảng hai chục phòng, nằm đối diện với parking trải đá nhỏ trên nền đất. Một bờ tường cao quá đầu người ngăn ngang parking với nhà trọ bên cạnh, bẩn thỉu, loang lổ những hàng chữ tục tĩu viết bằng sơn đủ màu. Tường lấy túi xách ra khỏi xe lúc Quán quay lại.
– Ðược không anh?
– Nhà trọ bụi đời hơn những kẻ bụi đời.
– Ðây là nơi cần thiết cho những kẻ đi chơi bất thần và tùy hứng như bọn mình. Em tưởng nơi này thích hợp với anh hơn là một phòng của khách sạn chứ.
– Dạo này em có vẻ thông minh ra. Bao nhiêu tiền?
– Sáu mươi hai đồng cả thuế.
– Hơn một ngày lương của anh.
Quán cười cười đưa Tường chiếc chìa khóa phòng buộc chung với miếng nhựa xanh có hàng chữ “Uptown Motel” nổi và con số 12 sơn trắng bám đầy cặn đất. Hai người lên những bậc thang của nhà trọ.
Phòng 12 nằm cạnh cầu thang giữa dãy. Quán mở cửa phòng, bên trong là hai chiếc giường phủ chăn vàng óng, nằm cân xứng với một bàn phấn đặt ở giữa, sát dưới tấm gương to tướng đính trên tường.Một cái ti vi cũ kỹ đặt phía đối diện tấm gương. Và tận bên trong, những chiếc móc áo treo trên một cây ngang để làm tủ. Quán đưa tay bật đèn. Ánh sáng vàng từ bóng đèn trên trần tỏa xuống làm cảnh vật thêm tồi tàn.
– Em muốn nằm trong hay ngoài?
– Nhường cho anh nằm cạnh cửa sổ đấy... Thích nhé! Tha hồ mà làm... thơ!
– Anh hết làm thơ từ lâu rồi.
Quán mở máy lạnh, xong bước vào phòng tắm. Tiếng máy lạnh rì rào pha lẫn tiếng nước chảy làm không khí bớt tẻ. Tường đặt túi xách lên bàn phấn, kéo ngăn kéo phía dưới ra. Một cuốn thánh kinh bằng tiếng Anh hiện trước mặt. Tường bật cười, cầm cuốn sách lên ngắm nghía. Giữa chốn ăn chơi, trụy lạc này lại lạc vào một cuốn kinh thánh. Ðể làm gì? Ðọc cho đỡ... buồn lúc đánh bạc thua hay sao? Có thể lắm chứ? Người ta thường tìm sự giải thoát, để bám víu, vào những lúc tuyệt vọng mà! Tường bỏ cuốn kinh thánh xuống, đóng ngăn kéo lại, nhìn lên. Phía trước mặt, thằng người trong gương đang chăm chăm nhìn anh. Tường mỉm cười, hắn cười theo. Tường nhăn mặt, hắn cũng nhăn mặt. Tường đưa tay chà mạnh lên hai vùng má, hắn làm y hệt... Anh thích thú nheo mắt với hắn và nghĩ đến cuốn truyện đang viết. Nhân vật chính sẽ đi Réno chơi một lần, hệt như đa số những con người đang sống tại San Jose. Tường sẽ dành cho hắn ít nhất là mười trang với những ý nghĩ về thành phố cờ bạc này.
– Anh làm gì vậy? Lại nghịch nữa phải không?
Tường mỉm cười vẫn nhìn vào thằng người trong gương.
– Anh buồn cười lắm, em thấy anh nhăn mặt, nheo mắt với chiếc gương giống hệt con nít.
– Ðôi lúc mình cũng nên làm con nít để dễ thở hơn.
– Lại lẩm cẩm nữa rồi! Vào tắm đi ông tướng.
Tường nằm xuống chiếc giường bên ngoài. Kéo tấm chăn lên đắp ngang ngực.
– Ngủ dậy anh sẽ tắm.
Phía giường bên cạnh Quán cũng đã nằm xuống. Bộ quần áo ngủ mỏng nổi lên lớp vải của quần áo bên trong. Da thịt của người đàn bà dễ gợi cảm và kích thích trong khung cảnh của một căn phòng khách sạn. Tường nhắm mắt lại, kéo tấm chăn phủ kín mặt. Trong túi áo, cô bé bằng đồng thau đè nặng trên lồng ngực trái. Hình ảnh của Nhu lại hiện về với lúm đồng tiền trên má phải.
– Anh...
– Sao Quán?
Tường kéo tấm chăn xuống, mắt vẫn nhắm chặt. Tiếng Quán từ phía giường bên cạnh vọng đến, nhỏ nhưng rõ ràng trong tiếng rì rào của chiếc máy lạnh đặt trên trần nhà.
– Em hỏi điều này, anh nói thật nhé.
– !!!
– Trong cuộc sống, có điều gì làm anh phải ân hận mà không bao giờ quên được không?
Tường mở mắt. Trần nhà sơn màu xanh nhạt đập vào mắt.
– Sao em hỏi thế?
– Có hay không?
Trần nhà như thấp hơn trong mắt Tường. Màu xanh và những chấm dộp của sơn trông rõ ràng. Từng nét, từng khoanh loang lổ như miếng cheese khổng lồ bị mốc xanh.
– Rất nhiều điều Quán ạ! Nhưng em hỏi lúc này thật bất ngờ, anh không thể trả lời được, bởi những điều đó trộn lẫn vào nhau. Chợt nhớ, chợt quên trong từng ý nghĩ của từng khoảng thời gian.
– Ðiều nào lớn nhất hả anh?
– Làm sao anh biết được?... Nhưng sao em lại nhắc đến điều này.
Im lặng giữa họ một lúc. Tiếng máy lạnh rì rào nghe như mỗi lúc một lớn hơn. Mãi lúc sau Quán hỏi thật nhanh.
– Phá thai một lần có ảnh hưởng gì đến vấn đề sinh đẻ sau này không anh?
Tường giật mình xoay sang Quán. Cô bạn cũ đã úp mặt xuống gối từ lúc nào. Hai tay làm thành một vòng ôm quanh đầu.
– Hẳn... hẳn là có, nhưng chắc không quan trọng... Thú thật, anh không rõ lắm.
Quán nằm yên. Vòng tay ôm quanh đầu được xiết mạnh hơn. Mặt gối lõm xuống và hai mép gối bám chặt lấy đầu. Mái tóc rối tung, hẳn nét mặt mệt mỏi lại trở về. Tiếng Quán qua lớp bông của gối nghe nhỏ và yếu ớt.
– Em thèm có một đứa con nhưng rốt cuộc...
Liên tưởng đến hai tuần vacation bất thường và sự thay đổi của Quán, Tường giật mình nhỏm dậy.
– Có gì xảy ra vậy Quán?
Có tiếng thở dài của Quán. Cô bạn cũ nới vòng tay, từ từ ngước lên. Khuôn mặt không phấn son đầm đìa nước mắt.
– Chuyện xong rồi anh ạ!
– Chuyện gì?
Xong câu hỏi, Tường chợt hiểu. Hoàng, Vĩnh và Quán. Sợi giây liên hệ đã buộc họ lại một gút mà anh không ngờ.
– Ðừng buồn nữa. Rồi em sẽ hạnh phúc với Hoàng. Mọi việc sẽ diễn tiến đều đặn và bình thường.
– Anh đã hiểu.
– Phải. Hiểu và không ngờ được. Nhưng dù sao, đó cũng là một lối giải quyết.
– Anh không thành thật khi nói câu này. Em không cần sự an ủi hay thông cảm của anh một cách gượng ép. Em quí mến anh vì những điều trái với điều này.
Tường cười gượng đứng dậy, mở xách tay lấy bộ quần áo sạch. Quán cũng ngồi lên, bàn tay phải lau những giọt nước mắt bằng cử chỉ chậm rãi.
– Em sửa soạn, anh tắm xong mình tìm cái gì ăn rồi đi chơi.
– Vâng.
Tường bước vào phòng tắm, với tay bật đèn. Ánh sáng vàng rực chan khắp phòng. Ba chiếc khăn tắm như trắng hơn dưới ánh điện. Cầm cục xà bông Ivory, Tường bóc lớp giấy có in những hàng chữ bằng hai màu xanh đỏ và nghĩ đến những người bạn. Ðiều biết được quả là bất ngờ đối với anh. Hình ảnh Vĩnh và Quán trước cửa quán ăn Sizzler, hình ảnh của Hoàng và Quán hôm tổ chức lễ Quốc Kháng, nét mặt trang trọng của Hoàng lúc nói đến cuộc sống chung với Quán, vẻ chán chường của Vĩnh lúc uống bia tại quán Tự Do... Tất cả các hành động, cử chỉ, thái độ của ba người bạn hiện về rõ ràng. Thật là rắc rối! Tường mở khóa nước bằng cử chỉ mạnh hơn bình thường. Giòng nước ấm bắn vào thân thể, anh chà mạnh miếng xà phòng mỏng dính lên người. Một vài vết bọt trắng trôi theo giòng nước, bám vào thành bồn tắm. Như những điều lợn cợn đang bám vào cuộc sống của đám bạn. Rồi Quán và Hoàng sẽ có hạnh phúc như Tường nói không? Hay chỉ là cuộc sống tẻ ngắt của những kẻ “đồng sàng dị mộng”. Và Vĩnh, và Loan, đã có điều lấn cấn, phụ bạc lẫn vào sinh hoạt...< i>Bạn bè... bạn bè...Tường lẩm bẩm những tiếng “bạn bè” thật nhỏ khi chợt hiểu mình không còn là cái tâm của sự quan hệ này.
Cái tâm của sự quan hệ. Tường bật cười, cảm thấy mình lố bịch trong ý nghĩ này. Mọi việc xảy ra và anh đã chứng kiến như chưa từng xảy ra trong cuộc sống. Tường còn thua nhân vật chính của mình xa lắc. Ít nhất hắn cũng là người biết để tâm đến những sự kiện đã xảy ra. Thiên An Môn, Lễ Quốc Kháng, cuộc biểu tình của sinh viên... Những chương sách đã được viết ra chính anh cũng không ngờ. Hắn đã dẫn anh đi vào các nơi tưởng chẳng bao giờ anh sẽ ghé mắt đến. Rõ ràng nhất là chuyện xảy ra giữa ba người bạn. Cái tam giác này đã tự động hất cái tâm ra ngoài.
Tường tắt nước, với tay lấy chiếc khăn, lau mình qua loa rồi mặc vội quần áo vào. Trong lớp hơi phủ trên mặt gương, thằng người hiện lên mờ nhạt trong mắt. Như anh đã mờ nhạt trong cuộc sống này với bạn bè.
*
Quán đã thay quần áo xong. Một chiếc robe vàng với áo trắng làm cô bạn trở về nét rực rỡ hàng ngày. Tóc được chải và những vệt chì kẻ mắt cũng được làm kỹ lưỡng. Tường bước ra lúc Quán đang tô thêm những kẻ son trên môi dưới. Màu đỏ tươi hình trái tim nổi bật trên khuôn mặt. Cô bạn cũ bậm môi vài cái cho đều màu son, xong cười với anh trong gương.
– Ðược không anh?
– Ðẹp lắm. Ít nhất em cũng phải thế này. Cứ buồn hoài sẽ già trước tuổi.
– Trang điểm chỉ là hình thức bám lấy tuổi trẻ, ngoái cổ ôm dĩ vãng rực rỡ của những người bắt đầu già.
– Em lại lây cái tật lẩm cẩm của anh rồi. Bỏ qua hết mọi thứ, bây giờ mình đi ăn, anh đã thấy đói.
Quán tắt máy lạnh, cùng Tường ra cửa. Hết những bậc thang dẫn xuống tầng dưới là cảnh tượng nhộn nhịp của đường Virginia.
– Ở đây cũng là một cái thú. Gần gũi với mọi nơi, sòng bạc, nhà hàng... Làm sao em biết được motel này?
– Chỉ là sự tình cờ, một lần đi chơi với người bạn.
– Vĩnh?
Quán im lặng nhìn Tường. Anh ngượng ngùng quay đi, và trách mình đã nhắc đến điều không nên nhắc. Họ băng sang đường. Trước mặt là sòng bài Circus. Dãy nhà lầu cao ngất cạnh hình một thằng hề lớn đang cầm chiếc bảng tròn có chữ “Hotel Casino” bên tay phải, và tay trái đưa lên tấm bảng vuông vẽ chữ “Free, Circus Acts! 11 AM to Midnight” nhô lên khoảng trời xanh đang ngả xám của chiều.
– Ðúng là đủ thứ để câu khách.
Quán nhún vai không trả lời. Dưới ánh điện rực rỡ của thành phố đã lên đèn, màu vàng của chiếc robe Quán đang mặc sáng hơn.
– Mình ăn ở đâu anh?
– Em thích ăn gì?
– Ðại cho xong anh ạ! Thôi đến chỗ lần đầu mình lên đây đi. Sòng bài gì đó... Anh nhớ chứ? Có phòng ăn trên lầu ba, sạch sẽ, lịch sự, ấm cúng mà lại... rẻ.
Quán kéo dài chữ rẻ một cách hồn nhiên. Tường gật đầu.
– Fitgeralds?
– Em không nhớ tên, nhưng nhớ khung cảnh... Anh nhớ chứ? Chỗ bọn mình ăn lần đầu đó.
Tường lại gật đầu, khẽ nắm tay Quán. Những ngón tay của họ chợt quấn lấy nhau bởi một hành động của Quán.
– Có bao giờ anh đưa cô Nhu lên đây chưa?
– Chưa bao giờ.
– Anh...
– Sao Quán?
– Mình đi thế này... có phiền gì anh không? Sợ cô Nhu hiểu lầm.
Tường bật cười, đứng lại tại ngã tư Fifth và Virginia. Ngọn đèn đường to tướng bật sang màu đỏ. Giòng người bị cắt ngang, chụm lại bốn hè đường. Trong đám đông xa lạ, bàn tay họ nắm chặt hơn.
– Em có thấy gì không?
– Gì anh?
– Ðèn báo hiệu đi đường của thành phố này lớn hơn những chỗ khác và thời gian cũng dài hơn.
– Chắc sợ người đánh bạc thua quá thành quáng mắt, không thấy rõ màu đèn xanh đỏ nên mới phải làm bóng lớn.
Ðèn bật xanh, cùng với giòng người, họ băng qua đường. Bàn tay Quán vẫn quấn lấy tay Tường. Sang đến hè đường phía trước mặt, Quán nhắc lại câu hỏi.
– Anh nói đi, cô Nhu có hiểu lầm và anh có phiền gì không?
– Sao em hỏi thế, Nhu biết rõ sự quan hệ giữa hai đứa mình mà... Vả lại, Nhu đâu ghen vớ vẩn. Những lần đi chơi thế này, anh đều kể cho Nhu nghe hết. Ðúng ra, câu này, anh phải hỏi ngược lại em. Hoàng có hiểu lầm gì không và liệu cuộc sống tương lai của em có phiền hay không?
– Anh bực?
– Bực cái gì? Em không sợ thì thôi, lấy gì bảo anh sợ được?
– ... Em không biết nữa... Nhưng dù có hiểu lầm hay phiền thì đây cũng là lần cuối cùng chúng ta đi chơi với nhau...
Giọng Quán nhỏ dần và trầm xuống giữa tiếng động ồn ào bao quanh.
– ... Lần đi chơi cuối cùng riêng em và anh... Anh hiểu chứ?
Họ lại ngưng trước một ngã tư đang bật đèn đỏ. Trước mắt Tường là một cổng chào bắc ngang đường. Hai chữ “Réno” thật lớn, sáng choang với năm đường trắng làm bằng đèn ống trên nền đỏ. Bên dưới cũng nền đỏ với chữ trắng chạy thành một hàng. “The biggest little city in the world”. Dọc theo cổng chào và viền theo hai hàng chữ là những bóng đèn tròn đang chiếu sáng. Một góc phố rực rỡ lên bởi chiếc cổng chào này.
– Ðẹp và... vĩ đại thật anh nhỉ?
– Ðẹp và vĩ đại hơn cả Hồ chủ tịch của Việt Cộng nhiều. Em thấy không, xứ Mỹ này cái gì cũng vĩ đại cả. Từ một tô phở ở quán Hoà, cho đến cái cổng chào này. Ðâu cũng thấy cái vĩ đại cả mà chả bao giờ chữ vĩ đại được xài. Lấy gì Ðảng và Bác Hồ dụ dỗ nổi dân xứ này. Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam nhìn quanh chả có cái mốc gì mà lúc nào cũng đầy chữ vĩ đại. Từ hạt bo bo đến bác cũng đều vĩ đại. Nản thấy mẹ, dân bỏ đi hết là phải.
Quán nheo mắt
– Anh nổi máu gì lên vậy?
Tường cảm thấy ngượng trước Quán. Quả tình trong đoạn đời vừa qua, Tường vẫn có những phút buột miệng nói điều cay đắng trước đám đông, xong mới thấy hối vì tính xốc nổi của mình. Ðã từ lâu anh hiểu chỉ có việc làm là cần, còn lời nói? Hà... vậy mà hôm nay... Tường cười gượng.
– Lâu lâu anh giễu một chút mà.
Câu nói giả lả của Tường hình như Quán không để ý. Họ qua đường với đoàn người. Cái cổng chào đang đứng sừng sững trước mắt. Quán đưa tay sờ vào thành cổng chào. Bàn tay nằm giữa hai chùm đèn đang sáng, lọt thõm vào một khoảng tối đen như không có. Tường kéo tay Quán.
– Vào đây em.
– Ðây hả anh.
Tường gật đầu, chỉ hàng chữ Fitzgerald đang chiếu sáng, trên một tòa nhà cao ngất. Quán ngước lên, đọc khẽ tên sòng bài, mắt hướng về hình chiếc hoa xanh có chữ F ở giữa được treo trên cao.
– Có vẻ lớn hơn Circus phải không anh?
– Lớn hơn và sang hơn.
Bỏ sau lưng cái cổng chào rực rỡ với đường Virginia đang ồn ào, Tường đẩy cửa kính đưa Quán vào trong. Khung cảnh mang vẻ quyến rũ qua ánh đèn sáng ngợp. Những chiếc máy đánh bạc được kê thành từng hàng theo đơn vị tiền đánh, đông nghẹt người chơi. Tiếng động vang lên, với đủ loại âm thanh, làm thành sắc thái riêng biệt chỉ tìm thấy tại các sòng bài hợp pháp. Tiếng nói, tiếng cười, tiếng kéo máy, tiếng kết quả keno, tiếng đồng xu rơi xuống khay... Tất cả ào đến, ôm choàng lấy mọi người.
– Ăn xong, mình chơi ở đây luôn nghe anh.
– Sao cũng được... Em không muốn xem show haysao?
– Mấy giờ rồi anh?
Tường đưa tay xem đồng hồ. Dưới ánh đèn chớp nháy của một máy đánh bạc gần đó chiếu vào, làm những chữ số của mặt đồng hồ ẩn hiện, trông nhức mắt. Nheo mắt nhìn vào hai chiếc kim, Tường nói một con số. Quán gật.
– Còn sớm chán mà anh, nếu thích thì mình xem xuất sau cũng được... Hôm nay tự nhiên em cảm thấy mình hên, muốn thử thời vận một lần xem sao... biết đâu?
Tường mỉm cười, đưa cô bạn len qua dãy bàn máy đánh bạc đến đầu thang lăn. Quán chỉ những tấm bảng có in hình người, tên tuổi và số tiền trúng keno được gắn trên bức tường, bên cạnh thang.
– Dám ngày mai hình em cũng được gắn ở đây.
– Ðây chỉ là những người trúng keno thôi.
– Em sẽ chơi keno.
Ðến tầng thứ hai, Tường chỉ một phòng lớn có từng dãy ghế đầy nhóc người ngồi. Tất cả đang chăm chú dõi theo tiếng người xướng ngôn đọc các con số.
– Ðây là phòng chơi keno, nếu thích, khi ăn xong mình vào đây. Còn bây giờ ăn cái đã.
– Em bắt đầu khoái sòng bài này. Những lần trước anh chỉ đưa em loanh quanh ở El Dorado với Bally... Anh có vẻ rành ở đây quá hả? Thua hết bao nhiêu rồi?
– Anh không ham giàu đến độ thua một số tiền đáng kể. Chỉ thích lên đây đi lang thang và xem thiên hạ cờ bạc, có lẽ nhờ vậy anh biết nhiều hơn em, một cô gái có máu đỏ đen... Nói đúng nghĩa là anh đi chơi còn em đi đánh bạc.
Quán níu tay Tường khi qua hết cầu thang dẫn lên lầu ba. Nhà hàng mang tên “Starlight” với ánh sáng tím dịu ngay trước mặt. Một dãy người xếp hàng dài phía lối vào. Không khí mát lạnh và yên tĩnh.
– Ăn ở đây cũng được, nhưng chỉ có màn xếp hàng là phiền.
– American way mà em!
– Biết thế, nhưng mình vẫn mang máu Việt Nam.
– Thứ máu Việt Nam mà em vừa nói chỉ là tính tự ái... Ðôi lúc rất cần thiết, đôi lúc trở thành lố bịch trong cuộc sống xứ này. Cứ tỉnh bơ đi là tốt.
– Anh lại lẩm cẩm.
Câu chuyện cắt ngang cho đến lúc tới quày trả tiền. Cô thu ngân người Mỹ trạc hai mươi, đẹp và nhỏ nhắn hỏi bằng tiếng Anh.
– Mấy người thưa ông?
Tường buông một tiếng “two” gọn lỏn. Cô gái Mỹ gật đầu, cúi xuống mặt máy tính. Bốn ngón tay chạy nhanh trên từng nút bấm một cách thành thạo. Sau những tiếng “tạch tạch”, cô gái đưa Tường một tờ giấy xé từ máy, nói một số tiền. Quán đưa ra một tờ giấy bạc.
– Em “bao” anh.
Tường nhún vai, không nói gì. Sự quan hệ giữa họ đã đến mức không cần để tâm đến những điều lỉnh kỉnh. Một người nữ tiếp viên đến trước mặt Tường. Ðó là cô gái trẻ có mái tóc đen, lông mày rậm như người Mễ, hỏi vẫn bằng tiếng Anh.
– Mấy người thưa ông.
Tường lại buông một tiếng “two” gọn lỏn. Cô gái tiếp.
– Ông hút thuốc hay không?
Tường gật đầu, nói chữ “yes” của bài học tiếng Anh đầu tiên trong đời, năm đệ thất. Trong trí Tường hiện lên cuốn sách “English for Today” “book one” bìa vàng.
Họ theo cô tiếp viên đến một bàn nhỏ kê giữa phòng, bên cạnh quầy để thức ăn. Quán đưa tay nghịch ngọn nến đặt trên bàn. Cô bạn cũ hình như đã bỏ quên nỗi buồn. Tường cảm thấy an tâm hơn.
– Phải công nhận ở đây đẹp và ấm cúng.
– Nếu không có màn xếp hàng trả tiền kiểu xã hội chủ nghĩa.
– Anh lại méo mó.
Một người tiếp viên đến dọn muỗng, nỉa và dao ăn. Ðó là người đàn ông đứng tuổi, dáng cao ráo sạch sẽ. Hai người gọi nước với một tiếng “cám ơn” bằng tiếng Anh cuối câu nói. Người tiếp viên cúi xuống với tiếng “yes, sir!” làm Tường hơi ngỡ ngàng. Mẹ kiếp! Bốn đồng hai mươi chín xu cho một phần ăn đáng khủng khiếp thật. Ðang từ một thằng bỏ đi mình biến thành “Sir” hẳn hòi. Lề lối lịch sự của xứ văn minh làm con người lớn hơn trong ảo tưởng.
– Lấy thức ăn chứ anh!
Tường gật đầu, cùng Quán đến đầu quầy thức ăn. Lại bắt đầu màn xếp hàng, nhưng lần này trên tay có một cái dĩa lớn.
– Văn minh đôi lúc cũng là cái phiền.
– Do lòng mình thôi anh ạ! Ðáng lý câu đó phải là em nói mới đúng.
Ánh đèn của dãy thức ăn lạnh chiếu xuống mặt Quán khi nói. Những sợi lông măng nằm trên khóe tai óng ánh màu bạc. Quán xúc một muỗng olive bỏ vào đĩa. Màu xanh nhà binh của những trái olive ngả vàng trên dĩa. Bất giác Tường nhớ đến nồi cá kho trám của bà ngoại đã làm những ngày còn ở Ban Mê Thuột. Cái ngon thật tuyệt vời. Tường nuốt một ngụm nước bọt. Ðã lâu lắm Tường chưa được ăn món này. Dễ chừng đã hơn hai mươi năm. Và tận cuối đời sẽ không được gặp bát cơm nguội ăn với cá kho trám, trong cái lạnh của một ngày mưa Ban Mê Thuột.
– Em rất thích olive.
– Có bao giờ em ăn cá kho trám chưa?
– Trám là gì hả anh?
– Một thứ quả ở Việt Nam, giống như olive nhưng hột lớn hơn. Ăn cũng có vị chát và bùi... Anh chẳng biết có phải là olive không.
– Anh muốn nói cà na?
– Ờ... có nơi gọi là cà na, có nơi gọi là trám. Người Bắc có món cá kho trám tuyệt vời lắm. Rất công phu! Hồi bé, ngày còn ở Ban Mê Thuột anh đã được bà ngoại kho cho ăn nhiều lần. Ðến giờ này anh vẫn nhớ mùi vị của cá và trám khi kho chung.
Tường chép miệng khi đến dãy để thức ăn nóng, trên đĩa Tường, Quán đã xúc vào những quả olive với những lá sà lách xanh ngát. Dưới ngọn đèn hồng của dãy thức ăn nóng, những quả olive ngả sang màu tím nhạt. Tường xúc lấy vài muỗng cơm rang và một miếng sườn heo. Vậy là quá đủ cho 4 đồng 29 xu.
– Ít thế anh?
– Ðủ cho anh rồi.
Họ quay lại bàn. Ly cà phê cho Tường và ly cam vắt cho Quán được đặt trên mặt bàn từ lúc nào. Quán kéo ghế ngồi xuống, mặt rạng rỡ. Những nét buồn phiền như chưa từng có.
– Anh nói tiếp đi... Nói tiếp về món cá kho trám... Thế nào là công phu và tuyệt vời?
– Em đừng giễu khi anh dùng chữ công phu và tuyệt vời nghe có vẻ chướng tai. Tuyệt vời thì phải nếm, mới biết được cái ngon của miếng trám thấm cá và ngược lại cái ngon của miếng cá thấm nhựa trám. Có nói đến đâu em cũng không hình dung được. Còn công phu? Thật tình là công phu đó em ạ. Nguyên việc làm trám cũng cả một vấn đề khó khăn chứ đâu giỡn. Trám hái xuống, lựa quả nào tốt, không dập, bỏ vào nồi nấu với nước muối bằng lửa riu riu. Chỉ riu riu thôi chứ không được sôi, bởi sôi là trám sẽ nát bét, coi như vất đi. Ðun độ nửa ngày cho trám se lại, thịt tách khỏi hột. Rồi đổ ra, ngâm vào nước lạnh để khỏi xát, xong bắt đầu cắt theo chiều dọc. Mỗi quả trám chỉ cắt đôi, không bao giờ được cắt tư bởi sau này, lúc phơi khô sẽ bị gãy, nát.
– Như vậy đâu gì khó đến độ anh phải dùng chữ công phu?
– Chưa hết đâu... Còn nhiều màn lỉnh kỉnh nữa mới đến việc gắp miếng cá bỏ vào mồm. Trám tẽ ra làm đôi xong phơi nắng cho héo dần, độ hai nắng lớn hoặc ba nắng nhỏ là vừa, xong đem ngâm vào vại nước mắm mươi ngày. Khi trám thấm mắm đến độ nở tròn như cũ, lại đem phơi cho héo. Cứ thế, làm đến lần thứ ba mới xong. Rồi đến việc kho chung với cá cũng là điều đáng nói. Trám xếp lớp xen kẽ với cá trong nồi, thêm gia vị vào và đun bằng lửa thật nhỏ chừng hơn nửa ngày. Ðã lắm em ạ, gỡ miếng cá và miếng trám ra dĩa, nhìn thấy đã chảy nước bọt.
– Anh nói làm em phát thèm, dù chưa ăn.
– Anh cũng đang thèm và nhìn đĩa cơm này đột nhiên thấy ngán. Có lẽ đến cuối đời anh sẽ không tìm thấy vị ngon của nồi cá trong những ngày ở Ban Mê Thuột.
Quán lắc đầu.
– Anh bi quan thế! Phải có hy vọng gì chứ?
– Anh không bi quan đâu. Nhưng anh nói vị ngon của nồi cá những ngày ở Ban Mê Thuột là rất đúng. Ấu thời và những cơn mưa ào ạt của vùng đất đó bao quanh hạnh phúc, phải gọi là hạnh phúc, rất bình thường của một chú bé đi học về, bụng đói, vừa ăn vừa hít hà vị cay, bên cạnh tình thương của bà ngoại... Ðâu còn gì nữa! Thời gian trôi đi thật tàn nhẫn với sự chai cứng của lòng người.
Tường ngước lên trần nhà được xây hình cầu của nhà hàng. Những bóng đèn màu tím làm thành cái nền thẫm phía sau chùm đèn vàng, như quá khứ đang chìm dần vào quên lãng giữa cuộc sống văn minh đến đầu ngón chân của xứ người.
Phía trước mặt, Quán cúi xuống đĩa thức ăn. Màu tím của ánh đèn không đủ sức phủ lên mặt cô bạn cũ. Chỉ có ngọn nến đang cháy làm sáng thêm khuôn mặt. Quán đã sẵn sàng làm một cuộc sống tại đây, như đã nói.
Nhật ký tháng tám.
Thứ bảy của tuần lễ thứ nhất.
Không khí của một sòng bạc như Réno dễ quyến rũ người ta rơi vào phút bốc đồng, coi thường mọi sự. Dưới ánh đèn rực rỡ, chung quanh là những trò vui, hưởng thụ đang diễn ra, và đột nhiên lọt thõm vào không gian ngút cháy của tiền bạc lòng người phút chốc thay đổi hẳn. Buông thả, tung hê hết để hòa nhập với sự ham muốn. Quán đã biến thành con người khác trong thời gian tại đây. Từ nhà hàng Starlight bước vào phòng chơi kéno tại lầu hai của sòng bài Fiztgerald, cô bạn cũ đã đổi lốt hoàn toàn. Ánh mắt say mê theo dõi từng con số hiện trên bảng khi bàn tay nắm cây bút chì, dò số một cách thận trọng. Có những nụ cười hiện lên sau một con số, có những tiếng xuýt xoa sau một lần xổ. Quán như đã lọt vào một thế giới khác.
Tôi đã bắt gặp những ngón tay của Quán bám chặt cây bút chì như chiếc vòi của loài bạch tuộc đang quấn lấy con mồi. Những ngón tay biến thành một sinh vật khác, tách rời khỏi thân thể con người. Lần mò, vân vê, sờ soạng, ấn sâu... Từng động tác được làm với sự tách biệt kỳ cục. Và điều này còn rõ ràng hơn nữa khi Quán ngồi vào một bàn bài Black Jack.
Black Jack là một trò chơi na ná như xì lác tại Việt nam, nhưng thêm thắt vào một số luật khác. Cũng xì lác, cũng tính điểm, cũng quắc, cũng kéo thêm... Và nhất là cũng chơi bằng tiền đổi ra chip để con người hoàn toàn biến thành một con bạc đúng nghĩa với thú đam mê đầy tính đỏ đen.Ðiều đó biểu hiện rõ nét nhất trên khuôn mặt Quán.
Mắt đăm đăm nhìn vào những con bài được chia khéo léo từ bàn tay nhà nghề của người dealer, khi cánh môi hé ra những nhịp thở nhẹ để bàn tay đặt hờ trên nền nỉ xanh trải bàn, Quán bắt đầu dáng vẻ của một con bạc từ phút đầu tiên.
Hai con bài trước mắt như làm bàn tay đặt trên bàn hồi sinh. Năm ngón tay biến thành năm sinh vật riêng lẻ, với cái khéo léo đầy thận trọng, bám lấy hai quân bài. Những con số được đếm và tính toán trong đầu lúc ánh mắt biến thành vui hay buồn trong một thoáng thật nhanh. Rồi năm ngón tay cầm hai quân bài đặt xuống bình tĩnh hoặc hồi hộp quẹt trên mặt nỉ để kéo thêm. Lần này sự thất vọng hay mãn nguyện được hiện lên rõ ràng, sau lá bài được người dealer chia cho, với bề mặt được lật ra. Trong phút đó, những đồng chip biến thành vô nghĩa. Ðược hay thua chỉ là ván bài đang đánh và được định giá bằng những quân bài đang có. Và đồng tiền chỉ có giá trị khi con người nhìn xuống đống chip trước mặt, sau ván bài.
Quán đã gắn chặt vào chiếc ghế, bằng hình ảnh một con bạc, cho đến lúc người dealer thu lấy đồng chip cuối cùng.
*
Tường mệt nhoài sau một ngày, chỉ muốn nằm xoãi tay, xoãi chân trong giấc ngủ. Nhưng không được. Quán gợi chuyện liên tục. Sau phút thả mình vào không khí quyến rũ của Réno, cô bạn cũ đã trở lại với chính mình. Với nỗi buồn.
– Anh mệt lắm không?
– Mệt và buồn ngủ.
– Có cần em tắt đèn không?
– Sao cũng được em ạ.
Tại giường bên cạnh, Quán vẫn ngồi trong thế dựa lưng vào tường. Bộ đồ ngủ dưới ánh đèn làm nổi phần da thịt bên trong. Tường xoay mình ra phía cửa sổ, lẩm nhẩm tên Nhu trong đầu. Ðêm của Réno vẫn còn trôi vào phòng qua ánh sáng rực rỡ, từ thằng hề khổng lồ của sòng bài Circus bên kia đường, hắt sang. Thành phố và con người vẫn quay vòng vào thú vui, nhịp sống tại đây như chẳng bao giờ ngưng nghỉ.
– Anh được hay thua?
Quán lại hỏi, Tường kéo tấm chăn đắp ngang ngực.
– Chả bao nhiêu, anh thì nói làm gì, chỉ thích nhìn chứ tiền đâu mà chơi! Hồi nãy xem em đánh bạc... Thay đổi thấy rõ Quán ạ! Như một con người khác đang sống trong lớp vỏ của em.
– Bệ rạc lắm hả anh?
– Không phải vậy, anh chỉ nói là thay đổi... Mà có quan trọng gì đâu... Cũng có lúc này lúc khác chứ?
– Em hiểu điều này. Lấy Hoàng cũng là một cách thay đổi... Nói cách khác là bắt đầu một canh bạc mới cho chính cuộc đời mình. Một canh bạc mà mình sẵn sàng để thua đến một mức nào đó. Không chơi hết mình bằng những đống chip... Em ví von thế này có cải lương quá không anh?
– Cải lương? Có đấy, nhưng điều đáng nói không phải là cải lương hay không, mà là cái tàn nhẫn của em khi nghĩ về hôn nhân.
Quán đưa tay tắt đèn. Bóng đêm tràn khắp. Trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng Quán trở mình bên giường. Tường xoay người, úp mặt xuống gối cố dỗ giấc ngủ. Bên trong thân thể, những tiếng đập của nhịp tim mạnh hơn và từng bắp thịt giãn căng đầy mệt mỏi. Mùi gối chăn phảng phất trong hơi thở. Có điều gì lấn cấn chợt nổi lên. Mím môi thật chặt, anh úp mặt vào gối sâu hơn khi hình ảnh của một kỷ niệm cũ với Quán tại sân trường Văn Khoa năm nào hiện về. Rõ nét và đầy cảm giác. Vị nước bọt còn đợm hương chanh, chua chua, ngọt ngọt. Cơn đau tê tê từ những ngón tay Quán bám chặt chân tóc. Tiếng lá xào xạt trong gió. Hơi nóng từ cơn nắng đang đổ trong sân trường hắt đến. Khi nụ hôn đầu tiên được làm... Tất cả đều trở về một lúc. Trong căn phòng số 12 của Motel Uptown. Hai mươi năm tưởng chừng như không có lúc này. Tường rướn mình, vòng tay qua đầu cố nhắc tên Nhu để lôi mình trở lại với mình.
– Anh ngủ chưa?
Tường ậm ừ mấy tiếng trong cuống họng. Im lặng thêm một lúc giữa hai đứa. Qua lớp chăn, anh thấy ánh sáng mờ của ngọn đèn vừa được bật. Rồi có tiếng mở nước trong phòng tắm, sau những bước chân thật nhẹ trên mặt thảm. Hơn phút sau, tiếng chân tiến về phía giường. Tường nằm im, mặt vẫn úp vào gối và nhịp thở như nén lại khi mé giường bên trong lõm xuống. Bây giờ mùi hương “Sweet heart” của Quán quyện đầy trong hơi thở. Tường xoay người lại, hất tấm chăn và mở mắt ra. Quán đang ngồi nhìn anh chăm chăm.
– Sao thế Quán?
– Anh thật tốt... Mình đi chơi thế này bao nhiêu lần rồi anh?
– !!!
– Cô Nhu thật hạnh phúc... Có lẽ em ghen với cô Nhu, dù anh chỉ là một thằng bỏ đi.
Có hai nụ cười trên môi họi. Một gượng gạo cho Tường và một như méo xệch trên môi Quán.
– Vĩnh và Hoàng chẳng giống anh tí nào cả.
– !!!
– Hai mươi năm rồi phải không anh? Chẳng phải là có lẽ nữa, mà chắc chắn là em ghen với cô Nhu.
Vẫn nụ cười như mếu trên môi, Quán đứng dậy. Mặt nệm căng lên như cũ. Nhịp thở trong Tường bớt nén và trở lại bình thường. Anh nhắm mắt, kéo mền đắp kín mặt.
Tiếng chân và mùi nước hoa của Quán không chui vào giấc ngủ của anh như hình ảnh Nhu.
Giờ này ở San Jose, Hoàng, Vĩnh và Loan hẳn đang trong giấc ngủ.
*
Chủ Nhật của tuần lễ thứ nhất.
Không như một con cắc kè đổi lốt xanh đỏ tùy theo khung cảnh bên ngoài, Quán hôm nay khác hẳn hôm qua. Cũng trong không khí đầy quyến rũ của Réno, nhưng một con bạc tên Quán với từng mê say hiện đến tận đầu ngón tay đã biến mất. Chỉ còn Quán rời rã, mệt mỏi đối diện với cái máy đánh bạc.
Những ngón tay bỏ từng đồng cắc 25 xu vào máy liên tục, xen vào những lần kéo tay máy, được làm không chủ định. Ðã có lần tôi bắt gặp Quán bỏ nhiều hơn số đồng cắc giới hạn. Tiếng leng keng của những đồng cắc dư rơi xuống không làm Quán để ý. Vẫn mải mê bỏ tiếp vào khe nhận tiền. Quán bỏ tiền vào máy như chỉ bỏ có lệ và động tác kéo tay máy tưởng chẳng cần thiết. Và kết quả với đám hình ảnh chùm nho, quả dưa hấu, số 7 hay chữ bar... hiện lên cũng không được để ý. Thắng và thua xem như không có. Ðiều lạ lùng cho một con bạc tại đây. Tôi nhắc.
– Ðầy rồi đó Quán. Kéo đi.
– Vâng!
Quán với tay kéo máy, quay sang tôi với nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt ngơ ngác. Những vòng quay lăn tít. Chuỗi hình ảnh nối nhau hiện phía sau mặt kính chậm dần và ngừng lại với bốn quả dưa hấu nằm thẳng hàng. Trên mặt kính đỏ, dưới hàng chữ win, hiện lên con số 125. Tôi với tay sang, bấm nút change. Những đồng xu rơi xuống khay loảng xoảng nghe vui tai. Tôi vỗ vai Quán.
– Em vẫn hên.
– Vâng. Cám ơn anh.
Bốc một nắm đồng cắc, Quán lại tiếp tục bỏ vào máy. Trò chơi này được làm cho qua thời gian. Quán, đối diện với máy, nhưng tưởng đang không đối diện. Nỗi buồn vẫn còn đeo đẳng lấy cô bạn cũ, sau phút ngút cháy hôm qua tại phòng keno và các bàn đánh Black Jack.
Sau một lần quay không kết quả, Quán đứng dậy.
– Mình sang máy khác... Em đổi máy.
Tôi nhìn theo Quán, từ sáng đến giờ cô bạn cũ đổi máy cả chục lần, hệt như một con bạc chuyên đợi cơ hội. Nhưng hơn ai hết tôi hiểu con bạc trong Quán không đang đối diện với máy đánh bạc mà ngược lại, đang bối rối, buồn rầu chờ bước vào bàn bạc để đánh ván bài cuối cùng của cuộc đời. Ðể chấp nhận thua đến một mức nào đó.
– Quán.
– Dạ...
– Nếu không thích chơi thì tìm chỗ nào ngồi, hoặc lòng vòng cho đỡ buồn. Ngồi làm chi cho mệt.
Quán ngước lên nhìn tôi thật lâu. Giữa những chớp đèn đủ màu của hai hàng máy đánh bạc đang đông nghẹt người chơi, cô bạn cũ đột nhiên nhỏ xíu và hiền lành. Tôi nắm tay Quán, giữa lòng bàn tay Quán còn một đồng 25 xu.
– Ðược chứ?
– Vâng.
Quán thở dài theo tôi đi ra. Ngang qua chiếc máy đánh bạc cuối dãy, Quán nhét đồng xu vào khe nhận tiền, xong kéo mạnh tay quay. Tôi dừng lại, nhìn qua vai Quán. Những hình ảnh xoay tít theo trục lăn. Chậm dần, chậm dần và dừng lại. Sau lưng cái vạch vàng hiện lên một khoảng trắng bệch. Ván bạc cuối cùng của Quán đã thua.
Thứ Tư của tuần lễ thứ hai.
Vậy là xong một lần tìm về của Hoàng và Quán. Thứ Bảy này, hai đứa sẽ tổ chức một bữa ăn tại nhà hàng China Town để ra mắt bạn bè. Tôi gọi điện thoại báo tin cho Nhu biết, trong phone giọng Nhu như có tiếng cười giễu cợt.
– Anh không buồn chứ?
– !!!
- Sao lại im lặng? Nói đi.
– Em đừng giễu nữa. Thứ bảy này xuống được không?
– Thứ hai em có test.
– Anh bảo thứ bảy mà.
Im lặng trong phone một thoáng, rồi giọng Nhu không còn giễu cợt.
– Em sẽ xuống với anh để anh bớt... buồn.
Tôi ghi lại mẩu đối thoại để làm bằng chứng yêu nhau. Hơi cải lương một tí nhưng đã sao? Từ một chiếc lá vàng trong đêm ba mươi của Trần Dạ Từ, đến một lần đối thoại được ghi trên giấy có cách xa bao nhiêu khi ý nghĩ về tình yêu thật tròn?
*
Nhu đón Tường tại tòa soạn. Anh nheo mắt.
– Hôm nay em đẹp thật.
Sắc đỏ hiện trên má Nhu. Tường với tay lấy cuốn nhật ký, lật đến trang cuối cùng, chỉ những hàng chữ mới nhất.
– Em đọc xem... Anh thay quần áo xong mình đi.
Tường vào phòng tắm với bộ quần áo đàng hoàng. Thằng người trong gương sau phút sửa soạn có vẻ bảnh bao hẳn ra. Anh sửa lại nút cà vạt cho tròn trịa. Mẹ kiếp! Như vầy mà bị gọi là thằng bỏ đi sao đành? Tường huýt sáo khi bước ra. Nhu đang đọc trang chót của tập nhật ký.
– Sao em!
– Anh ghê lắm nghe!
Tường hiểu Nhu muốn nói gì. Trước mặt nàng là những hàng chữ viết về Réno.
– Hiền thì có.
Nhu nhún vai.
– Anh viết nhật ký giống hệt viết truyện. Cũng có đối thoại, cử chỉ, thái độ... Ðọc ngộ ghê! Chẳng giống nhật ký của em tí nào cả.
Tường đóng cuốn nhật ký lại. Nhu giằng lấy.
– Em đang đọc mà...
– Mai mốt đọc tiếp. Bây giờ đi kẻo trễ.
– Anh có vẻ sốt sắng quá nhỉ!
– Nếu như em vẫn đùa thì đây là một hành động cần thiết. Nghĩa tử nghĩa tận mà em!
Hai người cùng bật cười khi bước ra khỏi tòa soạn. Chiều đang xuống với cơn nắng dịu dàng của tháng tám. Ðến ngã tư William và Second, họ rẽ phải. Nhà hàng nằm ở ngã tư dưới, phía bên kia đường.
– Bữa nay ăn mặc đàng hoàng đi trên con đường này anh cảm thấy ngượng. Mọi người chắc ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy anh... Nhất là đi cạnh em, một cô nhỏ dễ thương vô cùng là dễ thương.
– Nói hoài... anh đừng làm em ngượng. Anh nói mọi người là ai? Phải mấy “ông bụi đời” bạn của anh không?
Tường gật đầu, nhìn sang bên kia đường. Trên nền xi măng phía trước “Town House Motel” là đám bụi đời đang ngồi la liệt. Có vài cánh tay của đám Mỹ đen giơ lên. Tường chào lại với nụ cười bình thường.
– Quen anh?
– Ờ... ờ... có nhậu chung vài lần... Tụi nó lang thang khu này hoài. Anh cũng lang thang nên... hạp nhau.
Nhu mỉm cười.
– Ai là “ông” Mễ bạn anh?
Tường khựng lại nhìn Nhu. Có thoáng xấu hổ dâng lên. Ðã hơn tháng nay, thằng Mễ bụi đời không ghé đến tòa soạn. Ban đầu anh còn thấy vắng, sau quen và thản nhiên không để ý. Mặc thời gian trôi qua và hình ảnh thằng Mễ nhòa lẫn, mất biến trong những diễn biến xảy ra chung quanh. Dám đã có điều gì xảy ra cho nó mà Tường chẳng hay. Ðể hôm nay, tình cờ Nhu nhắc đến anh mới nhớ.
– Không... không có nó trong đám này. Hơn tháng nay chẳng biết nó đi đâu mất tăm. Hy vọng đừng có gì xảy ra cho nó. Hà! Anh thật là vô tình, bỏ quên một thằng bạn như chưa từng gặp trong đời, nếu em không nhắc chắc anh không còn nhớ đến nó. Tệ thật! Tệ thật!
Tường đập lên trán mấy cái và cảm thấy ngượng. Ðối diện với một người con gái hiền lành như Nhu, rõ ràng anh hiện nguyên hình một thằng bỏ đi. Dù điều này chưa bao giờ Nhu nghĩ đến. Ngay cả những lúc nhắc Tường về những toan tính cho tương lai. Cũng may người anh yêu là Nhu! Trong cảm giác ngượng ngùng Tường chợt thấy mình hên quá mức. Anh nói ý nghĩ này với Nhu. Nàng mỉm cười kéo anh qua đường tại ngã tư San Salvador và Second. Phía trước sân China Town là Hoàng và Quán đang đứng. Cả hai hôm nay trông lạ và sang hẳn lên, nhưng dưới lớp phấn được đánh, Tường thấy hai quầng mắt nổi lên sắc thâm.
Quán đặt tay lên vai Tường, xoay một vòng rồi cười lớn. Cô bạn cũ này không có vẻ gì là một cô dâu trong ngày cưới cả. Tỉnh bơ và dạn dĩ.
– Trời ơi! Hôm nay thằng bỏ đi của tôi lên khuôn coi bảnh ghê! Cô Nhu ơi! Coi chừng ông này nghe. Ðây là kinh nghiệm của hai mươi năm biết nhau đó.
Sắc đỏ lại lan trên má Nhu. Hoàng cười hơi ngượng.
– Vào trong đi. Còn Vĩnh và Loan nữa là đủ.
– Bọn tao đứng đây với mày một chút cho đỡ lạnh. Mẹ kiếp! Cả hai đứa ngoài này lấy ai mà tiếp khách trong đó?
Quán nhún vai.
– Ðâu có ai lạ, biết nhau hết mà! Họ tiếp lẫn nhau cũng được. Em đứng đây còn khoái hơn nữa à. Vừa thoáng lại vừa mát.
Tường bật cười trước khuôn mặt đỏ hồng và đầy nét ngạc nhiên của Nhu. Quả tình là nàng vẫn chưa quen với phong thái rất ư là tự nhiên của Quán. Thật là trái ngược với Hoàng. Thằng bạn cũ hôm nay mặt đực ra, trông khờ khạo. Ðúng với câu “đần ra mặt” dành cho những chàng rể trong ngày cưới. Tường hất hàm.
– Thấy sao mày?
– Anh...
Nhu kéo tay Tường, nàng có vẻ không bằng lòng. Anh nắm chặt lấy tay Nhu, mặt nàng đã đỏ lại đỏ hơn. Tất cả những hành động của hai người đều lọt vào mắt Quán. Cô bạn cũ bỉu môi khi gặp ánh mắt Tường. Và lạy “Chúa của Nhu” Nàng không nhìn thấy cái bỉu môi đó.
Loan và Vĩnh đã đến. Nhu có vẻ tự nhiên hơn. Trong số bạn bè chơi với Tường, chỉ có Loan là gần gũi và hợp tính Nhu hơn hết. Cả hai cùng hiền lành và đều không quen với phong thái của Quán.
Nhu gỡ tay Tường ra tiến về phía Loan. Tường đứng yên nhìn năm người trước mặt. Trong những bộ quần áo sang trọng và lịch sự, đám bạn bè hoàn toàn có thái độ khác biệt. Nhu tíu tít hỏi thăm Loan. Quán chợt mất vẻ ngổ ngáo, im lặng nhìn Loan chăm chăm. Hoàng ngượng ngùng bắt tay Vĩnh. Vĩnh, sau cặp kính trắng gọng vàng là khuôn mặt đăm đăm. Thứ nét mặt được gọi nôm na đầy tính giễu cợt là “nghiêm và buồn”. Loan cười gượng gạo, không dấu nổi nỗi buồn khi nói chuyện với Nhu. Năm còn người mang năm nhân dáng khác biệt trong một ngày cưới. Bất giác Tường nhìn lại mình. Cái cà vạt, bộ áo vest, đôi giày, đầu chải bằng hair spray. Anh cũng mang một nhân dáng khác với mình. Nhân dáng thứ sáu đang bị quan sát bởi chính mình. Như anh hằng quan sát nhân vật chính của cuốn truyện dài đang viết. Hôm nay, hắn đứng đây với đám nhân vật phụ lô nhô bao quanh.
Sáu người bạn vào trong. Nhà hàng dành riêng cho buổi tiệc cái phòng nhỏ nằm cạnh cửa ra vào. Khách đến dự khoảng bốn chục người. Trong đám đông, Tường nhận được mặt của bà thi sĩ và ông nhà văn địa phương đang ngồi cạnh ông nhà văn có cái bằng tiến sĩ. Quả đất này thật nhỏ, và San Jose lại càng nhỏ hơn nữa. Ði đâu cũng gặp người quen. Vĩnh, Loan, Nhu và Tường được xếp ngồi cùng bàn với ba người này.
Sau những cái bắt tay, câu chào, lời giới thiệu, bà thi sĩ nở nụ cười trên đôi môi đỏ rực mùi son.
– Hôm nay là ngày vui của anh Hoàng và chị Quán, còn anh đến bao giờ?
Tường mỉm cười kéo ghế cho Nhu. Bên cạnh Nhu, Loan tự động kéo ghế ngồi xuống cạnh Vĩnh. Thằng bạn cũ của Tường vẫn đăm đăm khuôn mặt nghiêm và buồn. Tường với lấy chai bia đã được mở nắp đặt trên bàn đưa Vĩnh.
– Uống đi.
– Ðược.
Nhu trợn mắt nhìn Tường. Chẳng có nét gì là dữ dằn trong ánh mắt nàng khi biểu lộ hành động đó. Phía đối diện, ông nhà văn có cái bằng tiến sĩ cũng đang rót bia ra ly. Tường cảm thấy thích thú vì sự đồng tình này. Hôm nay, cặp kính trắng của ông nhà văn này có vẻ thông minh hơn.
Người hầu bàn đem nước đến cho Nhu và Loan khi Hoàng và Quán đứng lên. Phía sau hai người là hồ cá lớn được gắn lõm vào bức tường. Phong cảnh và những con cá bơi lội trong hồ dưới ánh đèn đủ màu làm thành cái nền thật đẹp. Bóng Hoàng và Quán in trên cái nền đó. Trong tiếng nói loáng thoáng của Hoàng, Tường cảm thấy hai người đang tách rời đám đông chung quanh để tiến vào thế giới đó. Rồi tiếng vỗ tay vang lên, Hoàng và Quán tiến về phía trước. Bây giờ trong đầu Tường lại có ý nghĩ ngược lại. Hai người bạn cũ đang từ bỏ một thế giới thập đẹp phía sau để tiến đến, hòa nhập vào đám đông trước mặt.
Bữa tiệc được tiếp tục với màn “đi lòng dzòng nhận tiền” của cô dâu, chú rể như trăm ngàn buổi tiệc cưới khác. Cũng những lời chúc, cũng những ly rượu được đưa lên, cũng những phong bì được bỏ lên khay, cũng những nụ cười thật tươi trước máy hình. Tường bảo Nhu lúc Quán và Hoàng đến bàn họ.
– Mai mốt đến phiên mình, anh sẽ không dắt em đi lòng vòng. Ðứa nào mừng thì cứ việc bỏ vào cái thùng đặt sẵn ở cửa ra vào. Hơi đâu mà đi cho mỏi chân. Thương em, anh không muốn...
– Bậy.
– Bậy gì mà bậy. Ði lòng vòng quê thấy mồ. Em nhìn xem, mặt thằng Hoàng đực ra, ngố ơi là ngố.
– Bậy.
– Lại bậy nữa.
Câu nói của Tường bị ngắt quãng bởi lời chúc của một ông khách lớn tuổi ngồi cùng bàn. Anh nhìn chăm chăm vào hai người bạn. Thật tình là mặt Hoàng trông kỳ cục. Cười không ra cười mà nghiêm cũng không ra nghiêm. Ðứng thẳng băng với hai cánh tay nắm lấy nhau đặt trên bụng dưới. Quán đứng cạnh, bàn tay đeo găng bám hờ phía trong khuỷu tay Hoàng. Tường lại nhớ đến những ngón tay của Quán bò bên mặt bàn bài Black Jack ở Réno.
Sau một tràng pháo tay là những phong bì được đưa ra. Nhu cũng mở bóp lấy một phong bì. Tường suýt bật cười khi thấy Quán tỉnh bơ nhận từng phong bì bởi người bạn gái – nói đúng nghĩa là cô phù dâu – cầm khay đứng hơi xa. Rồi những ly rượu được đưa lên, cụng vào nhau khi ly Tường chạm ly Vĩnh. Tường thấy thằng bạn này hoàn toàn mất tự nhiên. Và Loan, đang ngồi cạnh chồng cũng đưa mắt đăm đăm nhìn Quán. Dù ánh điện không rõ, nhưng anh vẫn thấy mắt Loan không còn dịu dàng như thường ngày nữa. Xoay sang Hoàng, Tường nói thật nhanh, bởi anh biết rõ, nếu ngần ngừ anh sẽ phải buột miệng chửi thề vì cái đần độn của nó đối với mọi việc xảy ra chung quanh.
– Mừng mày và Quán.
Tường nâng ly uống một hơi cạn sạch. Qua thành ly còn ướt bia, anh thấy mắt Quán nhòe đi như đang khóc. Ðôi mắt trong ly sinh động và thành thật hơn đôi mắt bên ngoài của cô bạn cũ.
Bây giờ trên mặt bàn là một chai rượu đã mở. Những ly bia vàng óng được thay bằng màu nâu sẫm của chất rượu Martell. Vĩnh lầm lì nốc từng ngụm lớn trước sự im lặng của Loan. Bàn tiệc bắt đầu ồn ào từ lúc Hoàng và Quán sang bàn khác. Những người đàn ông bắt đầu nóng mặt và nói lớn, nói hăng hơn. Ông nhà văn có cái bằng tiến sĩ đang nói với ông nhà văn địa phương về dự định tương lai của mình. Ðó là việc ông trở lại đại học. Bằng giọng lớn và hấp dẫn như đang đứng trên diễn đàn trước hàng ngàn người, ông nói lúc cặp kính lóng lánh phản chiếu ánh đèn.
– Tôi thấy mình làm vậy là đúng. Trường lớp thích hợp với tôi hơn là những sinh hoạt văn nghệ. Chỗ của tôi là một lớp học với đám học sinh bên dưới. Dù sao cũng là một cách trả cho đời những gì mình vay mượn. Còn viết lách? Từ từ mình sẽ viết sau.
Ông nhà văn địa phương gật gù.
– Anh nghĩ rất đúng. Tôi cũng tính như vậy. Ráng làm một thời gian cho vững chắc cuộc sống. Rảnh rỗi sẽ viết thêm... Phải không em?
Ông nhà văn địa phương chấm dứt câu nói bằng cái xoay mình về phía bà thi sĩ với cái nhìn rất tình tứ. Bà thi sĩ ỏn ẻn mỉm cười. Trên khuôn mặt người đàn bà ngoài bốn mươi hiện lên nét hạnh phúc. Có một điều gì đó lấn cấn trong Tường khi nghe đến những dự định tương lai của họ. Nhưng anh hiểu, họ rất thành thật trong lúc này. Bất giác Tường thấy họ thật dễ thương. Dù sao cũng là một cách chọn lựa cách thế sống thích hợp với chính con người của họ. Như Quán đã chọn, dù ước muốn vẫn nằm ngoài điều chọn lựa. Tường nâng ly uống một ngụm rượu với ông nhà văn có cái bằng tiến sĩ. Vài năm nữa, ông có cuộc sống thong thả rồi sẽ viết đâu muộn màng gì?
– Anh uống nhiều rồi đó.
– Hôm nay là ngày vui mà em!
– Ai vui?
– Tất cả mọi người. Kể cả anh và em.
Nhu nhăn mặt khi Tường rót thêm một ly rượu. Bữa tiệc đã vào giai đoạn chót. Bắt đầu có những lời từ giã trộn với những câu hẹn hò đến một chỗ rong chơi tiếp cho buổi tối thứ bảy đang xuống. Vĩnh đã say lắm, đôi mắt lờ đờ và có những gân máu li ti màu đỏ nổi lên. Chiếc cà vạt được nới lỏng nút thắt, tròng thõng thượt quanh cổ. Loan vẫn im lặng bằng nét mặt lạnh lùng. Thản nhiên nhìn chồng uống mà không một tiếng cản ngăn. Như đang đối diện với một tên say rượu xa lạ. Và cuối cùng là cái khoác tay của Vĩnh trước khi đứng dậy.
– Về chứ?
Loan vẫn im lặng khi đứng dậy. Phía trước mặt, bộ ba văn nghệ cũng đã đứng lên. Những lời chào được làm giữa mọi người. Tường và Nhu đứng dậy sau cùng lúc Hoàng và Quán đang tiễn khách về. Ra đến cửa anh bảo Hoàng.
– Bọn tao về. Mừng mày thêm lần nữa.
Trong mắt Hoàng có thoáng cảm động. Rượu đã làm nó tự nhiên hơn. Tường thấy thương thằng bạn này nhiều hơn là mừng. Lần cuối cùng dừng lại của nó liệu có đạt được những điều nó mong ước hay không?
Quán đưa Tường và Nhu ra ngoài. Dưới ánh điện, bóng của ba người chụm lại thành một khối đen xì. Ðược hơn chục bước, chợt Nhu ngưng lại níu tay Tường.
– Em để quên cái sắc tay. Anh chờ em một chút.
Nhu quay vào nhà hàng. Còn lại hai người, Tường và Quán vẫn đi những bước ngắn. Ngang qua khúc quanh cạnh nhà hàng, Quán dừng lại. Tường ngạc nhiên xoay sang cô bạn cũ. Trong bóng tối, mắt Quán chợt sáng long lanh và một vòng tay ôm choàng qua gáy Tường. Trong nụ hôn được làm vội và mạnh, anh nghe thấy tiếng Quán rất nhỏ nhưng rõ ràng trong mùi nước hoa Sweet Heart.
– Ðáng lẽ hôm nay em cưới anh. Em vẫn còn yêu anh, anh biết không?
Từ câu nói và nụ hôn vội vã của Quán, trong bóng tối tại khoảng sân bên cạnh nhà hàng China Town, Tường bắt đầu bước vào những ngày cuối tháng tám. Sự cô đơn khi còn lại một mình giữa xã hội văn minh đến tận đầu ngón chân út này thật đáng sợ. Anh đã gặp chính anh lang thang dọc theo hè đường William mỗi chiều hoặc tìm đến bọn bụi đời với những cơn say ngất bằng các mẩu đối thoại không đầu, không đuôi. Như chiều nay tại cái park nằm trên đường William, phía trước mặt căn nhà cũ của Quán.
Thằng Mỹ đen lùn nằm cạnh Tường, đôi mắt nhắm nghiền khi vòng tay được làm thành gối cho cái đầu to tướng. Bóng mát dưới khoảng cây phủ lấy hai người giữa cơn nắng vàng vọt của buổi chiều đang xuống. Có những thoáng gió rất nhẹ nhưng lạnh làm thân thể lao đao trong cơn say của cần sa. Câu chuyện giữa họ đã đến đoạn thằng Mỹ này báo tin thằng Mỹ đen cao vừa bị bắt đêm qua.
– Vậy ra xong đời nó. Con bồ nó khóc như điên lúc thằng cảnh sát còng tay nó dẫn lên xe.
– Lúc đó mày ở đâu?
– Tao núp trong bụi cây ở đường Fifth. Mà cũng đâu có sao nếu tao bị bắt. Tao đâu có tội gì... chỉ lang thang, không có nhà, bất quá bị bắt vài ngày rồi được thả chứ đâu như nó, án nặng. Tao tính...
Tường im lặng hình dung đến cảnh thằng Mỹ đen cao bị còng trước ánh đèn chớp nháy của những xe cảnh sát. Và nhớ đến những buổi tối ngồi uống rượu trước khoảng sân của căn nhà bỏ hoang. Mãi đến giờ này anh vẫn chưa biết tên nó. Cuộc sống trôi đều đặn với những ý nghĩa thật vô tình. Sự quan hệ với một con người trong xã hội như có như không. Tường đã bỏ quên những người tưởng là thân quen lắm. Thằng Mễ, những người bạn ấu thời và bây giờ là thằng Mỹ đen cao... Chỉ phút nào có ai nhắc đến Tường mới sực nhớ. Anh có thật tình đang sống với cuộc sống này không. Hay chỉ như cánh lá đang trôi theo giòng nước và không hiểu nổi mình sẽ thế nào? Bất giác Tường đưa tay lên lồng ngực trái, nơi cô bé băng đồng thau đang nằm với hình ảnh của Nhu hiện về.
Khoảng cách 151 miles bây giờ không còn nằm trong ý nghĩ. Từng kỷ niện của hai đứa hiện về thật rõ nét. Ánh mắt, nụ cười, giọng nói của Nhu lúc này rõ ràng hơn bao giờ hết. Rồi đến lúc nào sẽ biến mất trong đời như thằng Mễ hay đám bạn của ấu thời? Tường hốt hoảng trong ý nghĩ này. Bàn tay nắm chặt lấy cô bé bằng đồng thau. Cảm giác lành lạnh của kim khí truyền vào lòng bàn tay khi đầu óc bắt đầu rời khỏi cơn say của cần sa. Tường lẩm nhẩm tên Nhu theo thói quen của những khoảng khắc bất định. Tương lai và tình yêu chợt gần gũi trong trí.
Rồi anh sẽ phải ngừng lại như mọi người đã ngừng hay sao? Một căn nhà, một cái xe, một trương mục nằm trong ngân hàng, một người đàn bà tên Nhu bên cạnh với chu kỳ sinh nở theo ý muốn. Như Hoàng, như Quán, như Loan, như Vĩnh, như bộ ba văn nghệ đã quen... Và con đường đang đi với những việc sẽ làm đến một lúc nào đó mất tăm trong ý nghĩ như hình ảnh những người đã quen. Phải thế không? Tường bật dậy nhìn chung quanh. Trên thảm cỏ đã thưa người. Cảnh chiều đã thật sự đến.
Thằng Mỹ đen lùn đã ngủ. Dự tính của nó đã được nói ra hay chưa nói Tường hoàn toàn không biết. Ðiều suy nghĩ của anh đã cắt ngang giòng sống đang trôi tại đây, lúc này. Tường chơ vơ. Tường đang chơ vơ giữa cuộc đời bao quanh. Sự bình thản tưởng luôn luôn có trong anh biến mất. Thật tình Tường đang hốt hoảng khi thấy mọi người đang tách khỏi mình để làm từng cuộc sống riêng tư. Và từ sự tách rời của mọi người Tường sẽ có, sẽ làm cho mình một cuộc sống riêng? Tường đập tay lên trán thật mạnh. Cuộc sống riêng là thế nào? Không phải Tường đang sống bằng cuộc sống của một thằng bỏ đi hay sao?
Tiếng động từ những cái vỗ tay lên trán làm thằng Mỹ đen tỉnh giấc. Ðôi mắt trắng dã được mở ra.
– Mày làm gì vậy? Nhức đầu?
– Không. Hồi nãy mày nói mày sẽ tính gì tao nghe không rõ.
– À... à... Tao tính về Atlanta với gia đình. Ðất Cali này vui thật và thích hợp với những thằng bụi đời như tao. Nhưng lang thang hoài đâu được. Tao muốn trở về nhà với gia đình, chấm dứt cuộc sống thế này. Cha mẹ tao có đất đai, tao sẽ lấy vợ và trở thành một nông dân.
– !!!
– Có lẽ tuần sau tao đi.
Ðôi mắt trắng dã nhắm lại. Trên môi thằng Mỹ đen nở một nụ cười mãn nguyện. Lại thêm một lần tìm về của một con người Tường quen biết. Giá trị cuộc sống trong cái nhìn của anh chợt lung lay thêm. Ngày mai hay một ngày nào đó thằng này sẽ ra đi. Còn lại Tường một mình tại đây với những điều đang làm. Nhưng đến một lúc nào đó, cuốn truyện sẽ viết xong và nhân vật trong truyện cũng sẽ từ bỏ Tường. Gấp lại trang sách như đóng lại một đoạn đời đã sống. Ðóng lại một đoạn đời đã sống... Ðóng lại một đoạn đời đã sống... Tường lẩm nhẩm câu này thật nhiều lần khi hình dung đến nhân vật chính của cuốn truyện.
Hắn đã sống. Hắn đang sống. Và cuộc đời đang diễn tiến với những mảnh sống bao quanh. Hắn sẽ tiếp tục sống với những diễn tiến đó. Sự lần lựa tìm một đoạn kết cho cuốn truyện mà Tường hằng kiếm không còn cần thiết. Chẳng cần phải cho nhân vật nữ mang hình ảnh của Nhu phải chết. Chẳng cần phải đẩy nhân vật chính xuống đáy cuộc sống thêm một lần. Chẳng cần phải tìm một điều thích hợp để ngưng. Tự hắn, hắn sẽ có cuộc đời tiếp tục trong ý nghĩ của người đọc khi cuốn sách đi vào trang chót với nét chữ cuối cùng. Nghĩa là vừa đóng lại một đoạn đời đã sống được viết trên giấy để mở ra một đoạn đời khác trong ý nghĩ mọi người. Hắn sẽ ngưng lại tại đây bởi chính cuộc đời đã là cuốn truyện chưa được viết thành chữ.
Tường đứng dậy, phía trước mặt mọi người đã rời khỏi Park, thảm cỏ vắng tênh với ánh nắng nhợt nhạt còn sót lại cuối ngày. Một cơn gió thoảng qua, hơi lạnh thấm vào thân thể làm thành cái rùng mình thật nhẹ. Từ tàng cây trước mặt, những cánh lá vàng héo lao xao rơi xuống. Ðã bắt đầu mùa thu của San Jose.