 |
|

28-10-2008, 10:47 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 52
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 5 ngà y
Thanks: 2,253
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 21 - Phải chăng Quán chủ thiếu công minh
Lôi Phi đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi nói tiếp:
- Vị nà o đó dùng độc châm, má»™t thứ ám khà nhá» bé, tại hạ tưởng quà vị trong quán đây đã biết rồi. Há» toan bà i nước đục mò cá, đả thương ngưá»i rồi rút lui êm thấm. Há» nghÄ© rằng khi sá»± việc có bị phát giác cÅ©ng chẳng còn cách nà o tìm được há» nữa. Ãáng tiếc ngưá»i tÃnh không bằng trá»i định, tại hạ đã nhìn thấy rồi. Giữa Há»™i Võ Quán oanh liệt nà y mà có hung thá»§ giết ngưá»i thì thanh danh há»™ võ quán bấy nhiêu năm lừng lẫy võ lâm bữa nay tất bị thương tổn. Ãồng thá»i cả quà vị đồng đạo võ lâm hiện diện tại đây cÅ©ng bị miệt thị.
Thanh âm y rất lá»›n và ngụ ý mạt sát đến nÆ¡i, chẳng những y thống trÃch Há»™i Võ Quán mà còn mai mỉa cả quần hà o.
Bá»—ng nghe tiếng Thưá»ng Vạn Kỳ từ ngoà i vá»ng và o:
- Xin liệt vị chá»— nà o đứng yên chá»— đó, đừng có chuyển động! Từ ngà y dá»±ng ra Há»™i Võ Quán ở Kim Lăng chưa bao giá» trong quán xảy ra giết ngưá»i mà bữa nay có đủ...
Gã ngừng lại má»™t chút rồi cất cao giá»ng:
- Xin Lôi huynh hãy khoan tâm. Tại hạ đã bẩm cùng chá»§ quán và hiện giá» cá»a lá»›n cá»a nhá» Ä‘á»u có ngưá»i giám thị. Ãại giá quán chá»§ cÅ©ng sắp tá»›i nÆ¡i. Vụ nà y phải Ä‘iá»u tra cho ra manh mối.
Tiếng y lá»›n như lệnh vỡ cố ý để má»i ngưá»i trong quán Ä‘á»u nghe thấy.
Lôi Phi lại lên tiếng:
- Nếu tại hạ Ä‘oán không lầm thì trong chúng ta đây tất có mấy vị chuyên dùng loại ám khà bằng độc châm nà y. Tiểu đệ hy vá»ng vị đó thẳng thắn đứng ra giúp chúng ta tìm kiếm hung thá»§.
Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Thiệt ra trong lòng các vị đây đã hiểu rõ kẻ nà o dùng độc châm mà hèn nhát không dám xuất đầu, song nhất định sẽ có ngưá»i trá» mặt.
Bỗng một thanh âm lạnh lùng cất lên:
- Ngưá»i biết xá» dụng độc châm chưa chắc đã phải là hung thá»§.
Lý Hà n Thu đưa mắt nhìn ra thì ngưá»i nói đó chÃnh là hán tỠđầu đội phương câu, mình mặc áo lam, nét mặt xám xanh.
Lôi Phi chắp tay há»i:
- Xin ông bạn cho biết quà tÃnh?
Ãại hán mặt xám xanh lạnh lùng đáp:
- Tiểu đệ là Lãnh Thá»§ Lục Kiệt, chuyên dùng độc châm giang hồ Ä‘á»u biết tiếng.
Lôi Phi chau mà y nói:
- Ãến bây giá» còn chưa rút mÅ©i độc châm trong mình lão trượng đây ra. Chắc Lục huynh chá» cho quán chá»§ tá»›i nÆ¡i má»›i tiện động thá»§ rút ám khà ra. Phải chăng nếu là váºt cá»§a Lục huynh chỉ nhìn qua má»™t cái là biết ngay?
Ãại hán mặt xám xanh thá»§ng thẳng đáp:
- Ãm khà đó có phải là cá»§a tại hạ hay không, dÄ© nhiên tại hạ chỉ nhìn qua là biết.
Lôi Phi hớn hở nói:
- Nếu váºy thì hay biết mấy!
Bá»—ng Thưá»ng Vạn Kỳ lá»›n tiếng hô:
- Xin chư vị nhưá»ng lối, quán chá»§ đã giá lâm.
Ãám ngưá»i rẽ ra hai bên, Thưá»ng Vạn Kỳ dẫn má»™t đại hán trung niên thân thể cao lá»›n khoan thai tiến và o.
Lý Hà n Thu thấy đại hán mình mặc đồ lá»›n bằng lụa nguyệt bạch, mà y ráºm mắt tròn, tướng mạo oai phong thì bụng bảo dạ:
Không hiểu quán chá»§ Há»™i Võ Quán là ngưá»i thế táºp, hay do đồng đạo võ lâm tôn cá» lên, mà coi bá»™ là má»™t nhân váºt anh hùng uy võ xuất chúng.
Ãại hán chấp tay vái chà o quanh má»™t vòng rồi cất tiếng:
- Má»—i năm Há»™i Võ Quán mở má»™t kỳ đại há»™i và o ngà y mùng 6 tháng 6. Nay sắp tá»›i kỳ, tiểu đệ Ä‘ang mải lo vá» vụ đó thà nh ra mấy bữa nay Ãt há»i đến sá»± tình trong quán. Trước hết xin có lá»i cáo lá»—i cùng liệt vị.
Quần hà o vây bá»c chung quanh có ngưá»i nghiêng mình đáp lá»…. Có ngưá»i xá dà i tạ Æ¡n.
Quán chá»§ nói mấy lá»i xã giao rồi đưa mắt nhìn lão áo xanh nằm thẳng cẳng dưới đất, cất giá»ng nghiêm nghị:
- Từ ngà y sáng láºp Há»™i Võ Quán đến nay, được các vị đồng đạo võ lâm thương mến và nhá» dư oai cá»§a quán chá»§ sáng láºp đã mấy chục năm nay vẫn được đôi chữ bình yên. Không ngá» tiểu đệ tiếp tục đứng ra phụ trách quán vụ lại phát sinh thảm sá»± trước nay chưa từng có.
Y khom lưng xuống nói tiếp:
- Tiểu đệ được báo cáo là huynh đà i đây trước đã uống độc dược rồi sau mới trúng độc châm.
Lôi Phi nói:
- Ãúng thế! Y uống thuốc độc nhưng chưa chết. Vết thương trà mạng là bị trúng ám khà bôi chất kịch độc là m ngưng trệ mạch máu.
Há»™i võ quán chá»§ biến sắc, tấm thân cao lá»›n hÆ¡i run lẩy bẩy. Hiển nhiên trong lòng vừa tức giáºn vừa khÃch động đến cá»±c Ä‘iểm.
Lôi Phi khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Bá»n tại hạ chưa động đến thân thể vị lão huynh bị thác oan nà y là chá» quán chá»§ đến quyết định.
Hội võ quán chủ nói:
- Bất luáºn ngưá»i đó là ai, có địa vị gì. Ãã và o trong Há»™i Võ Quán mà tá»± tiện phóng độc châm ám khà tức là y quyết tâm sinh sá»± vá»›i tiểu đệ rồi.
Y quay lại bảo Thưá»ng Vạn Kỳ:
- Phong tá»a Há»™i quán lại.
Thưá»ng Vạn Kỳ đáp:
- Cá»a lá»›n cá»a nhá» Ä‘á»u có ngưá»i giám thị Ä‘oạn tuyệt không có ai ra và o được.
Há»™i võ quán chá»§ há»i:
- Ãã có ngưá»i nà o rá»i khá»i đây chưa?
Thưá»ng Vạn Kỳ đáp:
- Sau khi xảy ra vụ nà y chưa má»™t ai rá»i khá»i quán.
Há»™i võ quán chá»§ gáºt đầu nói:
- Thế là được rồi.
Roạt má»™t tiếng! Vạt áo trước ngá»±c lão áo xanh bị kéo ra. Bao nhiêu ngưá»i vây quanh Ä‘á»u chú mục nhìn và o.
Trước ngá»±c lão già có má»™t vết tÃm bầm lá»›n bằng đồng tiá»n.
Há»™i võ quán chá»§ nhìn kỹ vết thương Ä‘iá»u tra má»™t lúc rồi từ từ móc trong mình lấy miếng đá nam châm hình móng ngá»±a đặt và o chá»— vết thương Ä‘oạn giáºt mạnh má»™t cái, mÅ©i độc châm theo tay ra liá»n. Quán chá»§ giÆ¡ cao miếng đá nam châm lên cho má»i ngưá»i xung quanh Ä‘á»u thấy rõ.
Ãây là má»™t mÅ©i độc châm dà i chừng bảy phân, lá»›n hÆ¡n chiếc kim khâu má»™t chút, mÅ©i nhá»n lệch Ä‘i, thân kim hiện lên mà u xanh biếc. Ai trông thấy cÅ©ng biết ngay độc châm nà y là má»™t thứ ám khà lợi hại tuyệt luân.
Há»™i võ quán chá»§ giÆ¡ cao mÅ©i độc châm lên rồi ngoái cổ nhìn lại há»i:
- Vị nà o đã dùng thứ ám khà nà y chắc biết rõ rồi. Tiểu đệ mong vị đó tá»± mình đứng ra thừa nháºn.
Bỗng nghe Lãnh Thủ Lục Kiệt đáp:
- Ãây là má»™t trong ba loại ám khà mà tiểu đệ thưá»ng dùng tên gá»i Xà Ãầu Trung Hồn Châm.
Hội võ quán chủ nói:
- Má»i các hạ lại đây dòm kỹ coi.
Lãnh Thủ Lục Kiệt tiến lại nhìn kỹ một chút rồi nói:
- Không sai chút nà o, đúng là váºt cá»§a tại hạ.
Há»™i võ quán chá»§ lại đưa mắt nhìn thi thể lão già nằm dưới đất cháºm rãi há»i:
- Các hạ có nháºn biết vị nà y không?
Lục Kiệt lắc đầu đáp:
- Tại hạ không quen biết.
Há»™i võ quán chá»§ há»i:
- Các hạ không quen biết mà sao lại hạ sát y?
Lục Kiệt đáp:
- Ãúng là thế đó. Nhưng tiểu đệ không dám nói chắc y có mục Ä‘Ãch đổ vạ cho tại hạ hay không. Còn Ä‘iá»u y giết lão huynh nà y để bịt miệng thì nhất định không sai.
Há»™i võ quán chá»§, Lôi Phi, Lý Hà n Thu Ä‘á»u đổ dồn mục quang chăm chú nhìn thẳng và o mặt Lục Kiệt.
Hiển nhiên má»i ngưá»i Ä‘á»u lá»™ vẻ không tin lá»i hắn.
Lục Kiệt khẽ hắng giá»ng má»™t tiếng, nói:
- AÙm khà là cá»§a tại hạ mà hung thá»§ lại không phải tại hạ, nói ra tháºt chẳng ai tin, nhưng sá»± tháºt là như váºy. Tại hạ đã không quen biết lão huynh đây, lại chẳng có liên quan gì đến Giang Nam Song Hiệp. Tiểu đệ nghÄ© rằng hung thá»§ tất phải là ngưá»i có liên quan trong vụ nà y má»›i giết lão để bịt miệng.
Mấy câu nà y hợp tình hợp lý khiến ngưá»i nghe vừa tâm phục lại vừa khẩu phục. Câu chuyện đã rõ rà ng, hà nh vi nà y là cá»§a ngưá»i có liên quan đến Giang Nam Song Hiệp.
Há»™i võ quán chá»§ móc trong bá»c ra má»™t khối bạch ngá»c há»i:
- Các hạ thá» nghÄ© kỹ xem trong võ lâm ngoà i các hạ ra còn ngưá»i nà o chuyên dùng thứ ám khà nà y nữa chăng?
Lục Kiệt đáp:
- Kể ra rất nhiá»u ngưá»i dùng độc châm, nhưng thứ xà đầu độc châm nà y thì thiệt hiếm lắm, có thể nói trắng ra chỉ má»™t mình tiểu đệ.
Há»™i võ quán chá»§ từ từ lấy mÅ©i độc châm ở trên hòn đá nam châm đặt lên phiến bạch ngá»c há»i:
- Xin các hạ lấy thêm má»™t mÅ©i xà độc truy hồn châm còn ở trong mình đặt lên phiến bạch ngá»c nà y để tại hạ xem có giống nhau không?
Lục Kiệt nói:
- Nhất định không sai rồi.
Y vừa nói vừa thò tay và o trong bá»c lấy ra má»™t mÅ©i độc châm đặt lên phiến bạch ngá»c. Hai mÅ©i độc châm để bên nhau quả nhiên không sai má»™t chút.
Há»™i võ quán chá»§ gáºt đầu nói:
- Chúng ta xét nghiệm mũi độc châm nà y của các hạ là một chuyện không thể sai rồi.
Quán chá»§ ngừng lại má»™t chút rồi há»i:
- Theo lá»i các hạ thì có ngưá»i đã lấy cắp ám khà trong mình các hạ để mượn Ä‘ao giết ngưá»i.
Mũi ám khà nà y của các hạ mất đã bao lâu?
Lục Kiệt lắc đầu đáp:
- Tại hạ chuyên dùng ba thứ ám khà đá»u cất trong túi da buá»™c và o sau lưng. Trong ba thứ đó thì Xà đầu truy hồn châm là lợi hại nhất. Tại má»›i đến Giang Nam, chưa tranh chấp vá»›i ai mà cÅ©ng chưa giao kết vá»›i má»™t ngưá»i nà o. Mấy bữa trước đây tiểu đệ chưa phát giác vụ mình mất trá»™m độc châm.
Lôi Phi há»i xen và o:
- Phải chăng theo ý Lục huynh thì mÅ©i độc châm nà y bị ngưá»i lấy cắp ngay trong Há»™i Võ Quán để dùng là m lợi khà giết ngưá»i?
Lục Kiệt đáp:
- Ãúng thế! Tiểu đệ quả có ý nghÄ© như váºy.
Lôi Phi đảo mục quang nhìn xung quanh má»™t lượt rồi há»i:
- Lục huynh còn nhớ vừa rồi có những ai đã đi sát cạnh Lục huynh không?
Lục Kiệt đáp:
- Tiểu đệ có nhớ.
Lôi Phi nói:
- Thế là hay lắm! Trong lòng Lục huynh đã có chỗ nghi ngỠthì xin nói huỵch tẹt ra.
Lục Kiệt đảo mắt nhìn quanh rồi thủng thẳng đáp:
- Chuyện nà y tiểu đệ chẳng dám nói vu vơ, không chứng cớ.
Há»™i võ quán chá»§ đột nhiên vẫy tay há»i:
- Vị nà y phải chăng là Lôi huynh?
Lôi Phi đáp:
- Không dám! Tiểu đệ chÃnh là Lôi Phi.
Hội võ quán chủ nói:
- Tiểu đệ ngưỡng má»™ thanh danh Lôi huynh đã lâu. Bữa nay được gặp mặt tháºt là hân hạnh!
Lôi Phi nói:
- Không dám! Không dám! Tại hạ cũng được nghe đại danh Hội Võ Quán ở kim Lăng từ lâu rồi.
Há»™i võ quán chá»§ gượng cưá»i nói:
- Nhưng Lôi huynh đã thất vá»ng. Tiểu đệ được nghe báo cáo mấy chục năm nay trong Há»™i Võ Quán chưa từng xảy ra việc gì thì bữa nay đã xảy ra hết. Có Ä‘iá»u tiểu đệ xin hứa chắc sẽ trả lá»i đồng đạo võ lâm vá» chuyện nà y. Bất luáºn hung thá»§ là ai, tiểu đệ quyết chẳng tư tình o bế há».
Lôi Phi nói:
- Tiểu đệ cÅ©ng tin như váºy. Há»™i Võ Quán tiếng tăm lừng lẫy dÄ© nhiên không sợ kẻ quyá»n thế.
Hội võ quán chủ nói:
- Váºy là may lắm! Lôi huynh đã tÃn nhiệm tiểu đệ thì xin giao vụ nà y cho tiểu đệ xá» lý.
Lôi Phi trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Hay lắm! Tiểu đệ không nói gì nữa, nhất thiết nghe theo quán chủ xỠlý.
Há»™i võ quán chá»§ đảo mắt ngó lui ngó tá»›i rồi cất giá»ng tuyên bố:
- Tại hạ hy vá»ng vị nà o đã hà nh hung thẳng thắn đứng ra tá»± nháºn. Tiểu đệ xin phụ trách bảo vệ cho vị đó được an toà n.
Quán chủ ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nếu vị đó không chịu thừa nháºn, tại hạ sẽ hợp tác vá»›i những tay cao thá»§ trong toà n quán và tin rằng cuá»™c Ä‘iá»u tra vụ nà y chẳng khó khăn gì. Song khi đó tiểu đệ chẳng còn cách nà o bảo vệ cho phạm nhân được an toà n.
Toà n thể Há»™i Võ Quán Ä‘á»u im phăng phắc không má»™t ai lên tiếng.
Hội võ quán chủ vẫy tay lớn tiếng:
- Má»i các vị ngồi đâu hãy vỠđó!
Tiếng nói cá»§a Há»™i võ quán chá»§ quả nhiên có uy quyá»n, quần hà o lục tục vá» ngồi chá»— cÅ©.
Hội võ quán chủ nhìn Lục Kiệt vẫy tay nói:
- Má»i Lục huynh lại đây tiểu đệ có lá»i thỉnh giáo.
Lục Kiệt khoan thai tiến lại há»i:
- Quán chá»§ có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Hội võ quán chủ đột nhiên vừa cất bước đi và o nội thất vừa nói:
- Chúng ta và o trong kia nói chuyện.
Lục kiệt liá»n Ä‘i theo Há»™i võ quán chá»§ và o nhà trong.
Lúc nà y bên thi thể lão áo xanh chỉ còn lại hai ngưá»i là Lý Hà n Thu và Lôi Phi.
Lý Hà n Thu rất áy náy vá» cái chết cá»§a lão áo xanh. Chà ng đã quyết định chá»§ ý bằng bất cứ cách nà o cÅ©ng phải tìm ra hung thá»§ để báo thù cho lão. Nhưng chà ng không hiểu vì lẽ gì Ãệ nhất thần thâu Lôi Phi cÅ©ng rất quan tâm đến vụ nà y, nhất là y chưa từng quen biết vá»›i lão áo xanh.
Nhà Hội Võ Quán vốn là nơi nhiệt náo mà lúc nà y yên lặng như tỠkhông một tiếng động.
Sau khoảng thá»i gian chừng uống cạn tuần trà , Há»™i võ quán chá»§ vẻ mặt nghiêm trang dẫn Lục Kiệt từ từ Ä‘i ra.
Lục Kiệt ung dung vá» chá»— ngồi, thái độ rất nghiêm nghị, không nói ná»a lá»i.
Lý Hà n Thu nghĩ thầm:
- Không hiểu Há»™i võ quán chá»§ bà y sẵn trò gì đây? Mình thá» xem hắn Ä‘iá»u tra ra manh mối gì không?
Chà ng ngẩng đầu lên coi thấy Hội võ quán chủ xua hai tay nói:
- Má»i chư vị đâu vá» ngồi đấy!
Lôi Phi chau mà y vẫn ngồi lì dưới đất không nhúc nhÃch.
Há»™i võ quán chá»§ đưa mắt nhìn hai ngưá»i, chặm rải nói:
- Xin hai vị hãy trở vỠnguyên vị cho!
Lôi Phi máy môi dưá»ng như muốn phản kháng nhưng rồi y lại nhẫn nại uể oải đứng lên Ä‘i vá» chá»— ngồi.
Lý Hà n Thu thấy Lôi Phi đi vỠchỗ chà ng cũng đi theo vỠngồi nguyên vị.
Há»™i võ quán chá»§ đưa mắt nhìn Thưá»ng Vạn Kỳ ra lệnh:
- Hãy đem thi thể lão huynh đây thu liệm trước đã!
Thưá»ng Vạn Kỳ tuân lệnh giÆ¡ tay lên vẫy. Láºp tức hai đại hán võ phục từ trong ná»™i thất chạy tá»›i khiêng thi thể lão áo xanh Ä‘i ra ngoà i.
Lý Hà n Thu nghĩ tới lão vì mình mà uổng mạng trong lòng rất đỗi không yên, tự nhủ:
- Mình không đứng ra can thiệp chẳng là vô tình với lão ư?
NghÄ© váºy, chà ng liá»n khoa chân tiến ra hai bước chẹn lối hai đại hán há»i:
- Hai vị muốn đem thi thể lão nhân gia nà y đi đâu?
Hội võ quán chủ đáp:
- Ãể thi thể trong Há»™i Võ Quán mãi không tiện, tại hạ bảo hỠđưa ra ngoà i quán khâm liệm.
Lý Hà n Thu đưa mắt nhìn và o mặt Hội võ quán chủ nói:
- Theo ý tại hạ thì quán chủ nên tìm ra hung thủ trước, việc thu liệm thi thể tưởng chẳng có gì là cấp bách.
Há»™i võ quán chá»§ há»i:
- Xin cho hay cách xưng hô của các hạ?
Lý Hà n Thu lạnh lùng đáp:
- Tại hạ là Lý Hà n Thu.
Há»™i võ quán chá»§ tá»§m tỉm cưá»i há»i:
- Tại sao Lý huynh lại cho là tại hạ chưa Ä‘iá»u tra ra được hung thá»§?
Lý Hà n Thu đáp:
- Quán chủ hãy nói tên hung thủ ra đi rồi đem thi thể nà y đi cũng chưa muộn.
Hội võ quán chủ nói:
Tại hạ tự đã trách nhiệm tìm ra hung thủ, xin Lý huynh vỠnguyên chỗ cho.
Lý Hà n Thu há»i:
- Nếu tại hạ kiên trì muốn biết hung thủ là ai trước đã thì sao?
Hội võ quán chủ đáp:
- Má»i việc trong Há»™i Võ Quán nà y Ä‘á»u do tại hạ chá»§ trương.
Lý Hà n Thu toan tranh luáºn nữa thì Thưá»ng Vạn Kỳ bước tá»›i há»i:
- Quán chá»§ đã hứa lá»i tìm ra hung thá»§, chẳng lẽ các hạ không tin ư?
Lý Hà n Thu đáp:
- Tại hạ nghÄ© rằng việc Ä‘iá»u tra hung thá»§ khẩn yếu hÆ¡n.
Thưá»ng Vạn Kỳ nói:
- Ãịa vị cá»§a quán chá»§ Há»™i Võ Quán rất tôn kÃnh. Lý huynh không nên là m khó dá»… vá»›i quán chá»§.
Lý Hà n Thu há»i:
- Thế ra ở trong Há»™i Võ Quán vẫn có thể tùy tiện giết ngưá»i như váºy đâu có phù hợp vá»›i cái chiêu bà i cá»§a Há»™i Võ Quán.
Miệng chà ng nói váºy, chân vẫn đứng nguyên chá»— chưa nhúc nhÃch.
Trong quán bà y đầy bà n ghế lối Ä‘i cháºt hẹp. Lý Hà n Thu không chịu nhưá»ng lối thì hai đại hán khiêng xác chết không thể Ä‘i qua.
Thưá»ng Vạn Kỳ vượt qua hai đại hán tiến gần lại lạnh lùng nói:
- Xin Lý huynh mở đưá»ng cho.
Lý Hà n Thu nói:
- Ãã có quán chá»§ ở đây, tưởng Thưá»ng huynh chẳng nên can thiệp và o.
Thưá»ng Vạn Kỳ lạnh lùng há»i:
- Trong há»™i quán có má»™t Ä‘iá»u giá»›i luáºt, không hiểu các hạ đã biết chưa?
Lý Hà n Thu đáp:
- Tại hạ không biết.
Thưá»ng Vạn Kỳ nói:
- Tuy trong quán không cho động thá»§, nhưng có má»™t ngưá»i tá»± ý chá»§ trương được.
Lý Hà n Thu há»i:
- Ngưá»i ấy là ai?
Thưá»ng Vạn Kỳ đáp:
- Là quán chủ tôn giá.
Lý Hà n Thu toan cãi nữa bá»—ng nghe thanh âm Lôi Phi lá»t và o tai:
- Lý huynh hãy trở vỠchỗ ngồi đi.
Lý Hà n Thu nghĩ bụng:
- Ngưá»i nà y giữa đưá»ng bất bình đã viện trợ cho ta , ta nên nghe lá»i y.
Chà ng nghÄ© váºy rồi từ từ lui vá» chá»— ngồi.
Thưá»ng Vạn Kỳ thấy hà n Thu rút lui rồi liá»n vẫy tay bảo hai đại hán:
- Ãi Ä‘i!
Rồi gã cất bước đi trước.
Lý Hà n Thu kÃnh trá»ng Lôi Phi vì hà nh động nghÄ©a hiệp cá»§a y. Chà ng vá» chá»— ngồi rồi khẽ nói:
- Lôi huynh! Bá»n há» không tra xét hung thá»§ đã Ä‘em thi thể Ä‘i. Hiển nhiên há» hy vá»ng việc to là m cho nhá» lại, việc nhá» biến thà nh không có gì...
Lôi Phi gáºt đầu ngắt lá»i:
- Chúng ta hãy ráng nhẫn nại đừng xung đột vá»›i há», chá» xen Há»™i võ quán chá»§ trả lá»i anh hùng thiên hạ ra sao.
Lý Hà n Thu nói:
- Tiểu đệ xin vâng lá»i chỉ giáo.
Lôi Phi không nói gì nữa, đưa mắt nhìn Hội võ quán chủ.
Bỗng nghe Hội võ quán chủ lên tiếng:
- Lãnh Thá»§ Lục Kiệt là má»™t nhân váºt chuyên dùng ám khà ở Giang Nam. Nếu có ngưá»i lấy ám khà trong túi cá»§a y mà y không hay biết là má»™t chuyện khó tin lắm. Vì thế tại hạ rất đỗi hoà i nghi.
Quán chủ đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi tiếp:
- Nhưng sau khi tiểu đệ cùng Lục huynh nói chuyện kÃn, Lục huynh đã hiểu đại nghÄ©a và thừa nháºn y chÃnh là hung thá»§.
Tiếng thì thà o bà n tán khắp trong há»™i trưá»ng vang lên. Hiển nhiên quần hà o Ä‘ang bình luáºn vụ nà y.
Lý Hà n Thu nghĩ thầm:
- Lôi Phi là ngưá»i hiểu nhiá»u biết rá»™ng, phà m việc gì mình cÅ©ng nên há»i y má»›i được.
Chà ng nghÄ© váºy liá»n há»i:
- Lôi huynh! Lôi huynh cho lá»i nói cá»§a Há»™i võ quán chá»§ là chân hay giả?
Lôi Phi cưá»i lạt há»i lại:
- Lý huynh có thể tin được không?
Lý Hà n Thu lắc đầu đáp:
- Tiểu đệ không tin được.
Lôi Phi nói:
- Tại hạ cÅ©ng váºy. Chúng ta hãy chá» xem.
Hội võ quán chủ giơ tay lên sẽ vỗ hai tiếng tuyên bố:
- Xin các vị tạm thá»i bình tÄ©nh lại.
Láºp tức trong quán im lặng như tá».
Hội võ quán chủ lại nói:
- Việc là m tất có nguyên nhân, công nợ phải có trái chá»§. Tiểu đệ đã há»i Lục huynh vì lẽ gì lại phóng ám khà hạ sát lão huynh đà i kia?...
Má»i ngưá»i vẫn ngồi yên không ai nói gì.
Há»™i võ quán chá»§ liá»n tiếp:
- Tiểu đệ tưởng y chối cãi, nhưng trái lại, y thừa nháºn khiến tiểu đệ không ngá». Sau khi nghÄ© kỹ thì sá»± thá»±c rất có thể như váºy.
Quán chủ nói loanh quanh hồi lâu mà vẫn chưa đưa lý do sát nhân của lục kiệt ra.
Trong bá»n quần hà o có ngưá»i cất tiếng há»i:
- Lục Kiệt trả lá»i ra sao?
Há»™i võ quán chá»§ vẻ mặt trịnh trá»ng đáp:
- Lục huynh nói là chịu Æ¡n cứu mạng cá»§a Giang Nam Song Hiệp. Y thấy có ngưá»i là m nhục đến song hiệp liá»n không nhịn được mà ra tay hạ sát.
Lôi Phi cưá»i lạt nói:
- Lý do nà y có vẻ miễn cưỡng lắm.
Thanh âm không lá»›n nhưng y đã váºn ná»™i lá»±c thốt lá»i khiến toà n thể má»i ngưá»i trong quán Ä‘á»u nghe rất rõ.
Há»™i võ quán chá»§ lá»›n tiếng há»i:
- Lôi huynh có cao kiến gì xin nói rõ ra?
Lôi Phi thủng thẳng đáp:
- Tại hạ biết rằng lý do nà y rất miễn cưỡng.
Há»™i võ quán chá»§ cưá»i lạt nói:
- Dưá»ng như Lôi huynh chưa nói ra nó miá»…n cưỡng ở chá»— nà o?
Lôi Phi đáp:
- Quán chá»§ đã nhất định đòi tiểu đệ phải viện lẽ, tiểu đệ nghÄ© rằng cung kÃnh không gì bằng tuân mệnh.
Ngừng lại một chút Lôi Phi nói tiếp:
- Lục huynh đã không thù oán vá»›i lão huynh kia sao lại liá»u mạng là m việc nguy hiểm giết ngưá»i trong Há»™i Võ Quán? Huống chi lão huynh đó không cần hạ sát cÅ©ng sắp chết rồi?
Mấy câu nà y rất hợp tình hợp lý. Số đông quần hà o lẩm nhẩm gáºt đầu. Lôi Phi đảo mắt ngó quanh má»™t lượt rồi nói tiếp:
- Toà n thể các vị hiện diện tại đây Ä‘á»u nghe rõ vị lão huynh sắp đưa những ác tÃnh cá»§a Giang Nam Song Hiệp thì bị hạ sát. Hiển nhiên hung thá»§ sợ lão tiết lá»™ bà máºt nên giết Ä‘i để bịt miệng.
Y đưa mắt nhìn Há»™i võ quán chá»§ từ từ cất tiếng há»i:
- Quán chá»§ nghe lá»i tại hạ có lý hay không?
Há»™i võ quán chá»§ vẻ mặt trấn tÄ©nh cháºm rãi đáp:
- Các hạ còn cao kiến gì xin nói hết ra.
Lôi Phi thủng thẳng đáp:
- Theo lá»i Lục huynh dưá»ng như y má»›i tá»›i Giang nam chưa có gì ân oán vá»›i lão huynh kia mà cÅ©ng không liên quan gì vá»›i Giang Nam Song Hiệp thì có lý đâu y lại mạo hiểm giết ngưá»i, thiệt khiến cho ngưá»i ta khó mà hiểu được.
Y nhìn chòng chá»c quán chá»§ nói tiếp:
- Lục huynh tá»± xưng mình là hung thá»§ giết ngưá»i vá»›i quán chá»§ tất đã nói rõ lý do?
Há»™i võ quán chá»§ há»i lại:
- Lôi huynh nói xong chưa?
Lôi Phi đáp:
- Xong rồi!
|

28-10-2008, 10:47 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 52
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 5 ngà y
Thanks: 2,253
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 21
Phải chăng Quán chủ thiếu công minh
Lôi Phi đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi nói tiếp:
- Vị nà o đó dùng độc châm, má»™t thứ ám khà nhá» bé, tại hạ tưởng quà vị trong quán đây đã biết rồi. Há» toan bà i nước đục mò cá, đả thương ngưá»i rồi rút lui êm thấm. Há» nghÄ© rằng khi sá»± việc có bị phát giác cÅ©ng chẳng còn cách nà o tìm được há» nữa. Ãáng tiếc ngưá»i tÃnh không bằng trá»i định, tại hạ đã nhìn thấy rồi. Giữa Há»™i Võ Quán oanh liệt nà y mà có hung thá»§ giết ngưá»i thì thanh danh há»™ võ quán bấy nhiêu năm lừng lẫy võ lâm bữa nay tất bị thương tổn. Ãồng thá»i cả quà vị đồng đạo võ lâm hiện diện tại đây cÅ©ng bị miệt thị.
Thanh âm y rất lá»›n và ngụ ý mạt sát đến nÆ¡i, chẳng những y thống trÃch Há»™i Võ Quán mà còn mai mỉa cả quần hà o.
Bá»—ng nghe tiếng Thưá»ng Vạn Kỳ từ ngoà i vá»ng và o:
- Xin liệt vị chá»— nà o đứng yên chá»— đó, đừng có chuyển động! Từ ngà y dá»±ng ra Há»™i Võ Quán ở Kim Lăng chưa bao giá» trong quán xảy ra giết ngưá»i mà bữa nay có đủ...
Gã ngừng lại má»™t chút rồi cất cao giá»ng:
- Xin Lôi huynh hãy khoan tâm. Tại hạ đã bẩm cùng chá»§ quán và hiện giá» cá»a lá»›n cá»a nhá» Ä‘á»u có ngưá»i giám thị. Ãại giá quán chá»§ cÅ©ng sắp tá»›i nÆ¡i. Vụ nà y phải Ä‘iá»u tra cho ra manh mối.
Tiếng y lá»›n như lệnh vỡ cố ý để má»i ngưá»i trong quán Ä‘á»u nghe thấy.
Lôi Phi lại lên tiếng:
- Nếu tại hạ Ä‘oán không lầm thì trong chúng ta đây tất có mấy vị chuyên dùng loại ám khà bằng độc châm nà y. Tiểu đệ hy vá»ng vị đó thẳng thắn đứng ra giúp chúng ta tìm kiếm hung thá»§.
Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Thiệt ra trong lòng các vị đây đã hiểu rõ kẻ nà o dùng độc châm mà hèn nhát không dám xuất đầu, song nhất định sẽ có ngưá»i trá» mặt.
Bỗng một thanh âm lạnh lùng cất lên:
- Ngưá»i biết xá» dụng độc châm chưa chắc đã phải là hung thá»§.
Lý Hà n Thu đưa mắt nhìn ra thì ngưá»i nói đó chÃnh là hán tỠđầu đội phương câu, mình mặc áo lam, nét mặt xám xanh.
Lôi Phi chắp tay há»i:
- Xin ông bạn cho biết quà tÃnh?
Ãại hán mặt xám xanh lạnh lùng đáp:
- Tiểu đệ là Lãnh Thá»§ Lục Kiệt, chuyên dùng độc châm giang hồ Ä‘á»u biết tiếng.
Lôi Phi chau mà y nói:
- Ãến bây giá» còn chưa rút mÅ©i độc châm trong mình lão trượng đây ra. Chắc Lục huynh chá» cho quán chá»§ tá»›i nÆ¡i má»›i tiện động thá»§ rút ám khà ra. Phải chăng nếu là váºt cá»§a Lục huynh chỉ nhìn qua má»™t cái là biết ngay?
Ãại hán mặt xám xanh thá»§ng thẳng đáp:
- Ãm khà đó có phải là cá»§a tại hạ hay không, dÄ© nhiên tại hạ chỉ nhìn qua là biết.
Lôi Phi hớn hở nói:
- Nếu váºy thì hay biết mấy!
Bá»—ng Thưá»ng Vạn Kỳ lá»›n tiếng hô:
- Xin chư vị nhưá»ng lối, quán chá»§ đã giá lâm.
Ãám ngưá»i rẽ ra hai bên, Thưá»ng Vạn Kỳ dẫn má»™t đại hán trung niên thân thể cao lá»›n khoan thai tiến và o.
Lý Hà n Thu thấy đại hán mình mặc đồ lá»›n bằng lụa nguyệt bạch, mà y ráºm mắt tròn, tướng mạo oai phong thì bụng bảo dạ:
Không hiểu quán chá»§ Há»™i Võ Quán là ngưá»i thế táºp, hay do đồng đạo võ lâm tôn cá» lên, mà coi bá»™ là má»™t nhân váºt anh hùng uy võ xuất chúng.
Ãại hán chấp tay vái chà o quanh má»™t vòng rồi cất tiếng:
- Má»—i năm Há»™i Võ Quán mở má»™t kỳ đại há»™i và o ngà y mùng 6 tháng 6. Nay sắp tá»›i kỳ, tiểu đệ Ä‘ang mải lo vá» vụ đó thà nh ra mấy bữa nay Ãt há»i đến sá»± tình trong quán. Trước hết xin có lá»i cáo lá»—i cùng liệt vị.
Quần hà o vây bá»c chung quanh có ngưá»i nghiêng mình đáp lá»…. Có ngưá»i xá dà i tạ Æ¡n.
Quán chá»§ nói mấy lá»i xã giao rồi đưa mắt nhìn lão áo xanh nằm thẳng cẳng dưới đất, cất giá»ng nghiêm nghị:
- Từ ngà y sáng láºp Há»™i Võ Quán đến nay, được các vị đồng đạo võ lâm thương mến và nhá» dư oai cá»§a quán chá»§ sáng láºp đã mấy chục năm nay vẫn được đôi chữ bình yên. Không ngá» tiểu đệ tiếp tục đứng ra phụ trách quán vụ lại phát sinh thảm sá»± trước nay chưa từng có.
Y khom lưng xuống nói tiếp:
- Tiểu đệ được báo cáo là huynh đà i đây trước đã uống độc dược rồi sau mới trúng độc châm.
Lôi Phi nói:
- Ãúng thế! Y uống thuốc độc nhưng chưa chết. Vết thương trà mạng là bị trúng ám khà bôi chất kịch độc là m ngưng trệ mạch máu.
Há»™i võ quán chá»§ biến sắc, tấm thân cao lá»›n hÆ¡i run lẩy bẩy. Hiển nhiên trong lòng vừa tức giáºn vừa khÃch động đến cá»±c Ä‘iểm.
Lôi Phi khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Bá»n tại hạ chưa động đến thân thể vị lão huynh bị thác oan nà y là chá» quán chá»§ đến quyết định.
Hội võ quán chủ nói:
- Bất luáºn ngưá»i đó là ai, có địa vị gì. Ãã và o trong Há»™i Võ Quán mà tá»± tiện phóng độc châm ám khà tức là y quyết tâm sinh sá»± vá»›i tiểu đệ rồi.
Y quay lại bảo Thưá»ng Vạn Kỳ:
- Phong tá»a Há»™i quán lại.
Thưá»ng Vạn Kỳ đáp:
- Cá»a lá»›n cá»a nhá» Ä‘á»u có ngưá»i giám thị Ä‘oạn tuyệt không có ai ra và o được.
Há»™i võ quán chá»§ há»i:
- Ãã có ngưá»i nà o rá»i khá»i đây chưa?
Thưá»ng Vạn Kỳ đáp:
- Sau khi xảy ra vụ nà y chưa má»™t ai rá»i khá»i quán.
Há»™i võ quán chá»§ gáºt đầu nói:
- Thế là được rồi.
Roạt má»™t tiếng! Vạt áo trước ngá»±c lão áo xanh bị kéo ra. Bao nhiêu ngưá»i vây quanh Ä‘á»u chú mục nhìn và o.
Trước ngá»±c lão già có má»™t vết tÃm bầm lá»›n bằng đồng tiá»n.
Há»™i võ quán chá»§ nhìn kỹ vết thương Ä‘iá»u tra má»™t lúc rồi từ từ móc trong mình lấy miếng đá nam châm hình móng ngá»±a đặt và o chá»— vết thương Ä‘oạn giáºt mạnh má»™t cái, mÅ©i độc châm theo tay ra liá»n. Quán chá»§ giÆ¡ cao miếng đá nam châm lên cho má»i ngưá»i xung quanh Ä‘á»u thấy rõ.
Ãây là má»™t mÅ©i độc châm dà i chừng bảy phân, lá»›n hÆ¡n chiếc kim khâu má»™t chút, mÅ©i nhá»n lệch Ä‘i, thân kim hiện lên mà u xanh biếc. Ai trông thấy cÅ©ng biết ngay độc châm nà y là má»™t thứ ám khà lợi hại tuyệt luân.
Há»™i võ quán chá»§ giÆ¡ cao mÅ©i độc châm lên rồi ngoái cổ nhìn lại há»i:
- Vị nà o đã dùng thứ ám khà nà y chắc biết rõ rồi. Tiểu đệ mong vị đó tá»± mình đứng ra thừa nháºn.
Bỗng nghe Lãnh Thủ Lục Kiệt đáp:
- Ãây là má»™t trong ba loại ám khà mà tiểu đệ thưá»ng dùng tên gá»i Xà Ãầu Trung Hồn Châm.
Hội võ quán chủ nói:
- Má»i các hạ lại đây dòm kỹ coi.
Lãnh Thủ Lục Kiệt tiến lại nhìn kỹ một chút rồi nói:
- Không sai chút nà o, đúng là váºt cá»§a tại hạ.
Há»™i võ quán chá»§ lại đưa mắt nhìn thi thể lão già nằm dưới đất cháºm rãi há»i:
- Các hạ có nháºn biết vị nà y không?
Lục Kiệt lắc đầu đáp:
- Tại hạ không quen biết.
Há»™i võ quán chá»§ há»i:
- Các hạ không quen biết mà sao lại hạ sát y?
Lục Kiệt đáp:
- Ãúng là thế đó. Nhưng tiểu đệ không dám nói chắc y có mục Ä‘Ãch đổ vạ cho tại hạ hay không. Còn Ä‘iá»u y giết lão huynh nà y để bịt miệng thì nhất định không sai.
Há»™i võ quán chá»§, Lôi Phi, Lý Hà n Thu Ä‘á»u đổ dồn mục quang chăm chú nhìn thẳng và o mặt Lục Kiệt.
Hiển nhiên má»i ngưá»i Ä‘á»u lá»™ vẻ không tin lá»i hắn.
Lục Kiệt khẽ hắng giá»ng má»™t tiếng, nói:
- AÙm khà là cá»§a tại hạ mà hung thá»§ lại không phải tại hạ, nói ra tháºt chẳng ai tin, nhưng sá»± tháºt là như váºy. Tại hạ đã không quen biết lão huynh đây, lại chẳng có liên quan gì đến Giang Nam Song Hiệp. Tiểu đệ nghÄ© rằng hung thá»§ tất phải là ngưá»i có liên quan trong vụ nà y má»›i giết lão để bịt miệng.
Mấy câu nà y hợp tình hợp lý khiến ngưá»i nghe vừa tâm phục lại vừa khẩu phục. Câu chuyện đã rõ rà ng, hà nh vi nà y là cá»§a ngưá»i có liên quan đến Giang Nam Song Hiệp.
Há»™i võ quán chá»§ móc trong bá»c ra má»™t khối bạch ngá»c há»i:
- Các hạ thá» nghÄ© kỹ xem trong võ lâm ngoà i các hạ ra còn ngưá»i nà o chuyên dùng thứ ám khà nà y nữa chăng?
Lục Kiệt đáp:
- Kể ra rất nhiá»u ngưá»i dùng độc châm, nhưng thứ xà đầu độc châm nà y thì thiệt hiếm lắm, có thể nói trắng ra chỉ má»™t mình tiểu đệ.
Há»™i võ quán chá»§ từ từ lấy mÅ©i độc châm ở trên hòn đá nam châm đặt lên phiến bạch ngá»c há»i:
- Xin các hạ lấy thêm má»™t mÅ©i xà độc truy hồn châm còn ở trong mình đặt lên phiến bạch ngá»c nà y để tại hạ xem có giống nhau không?
Lục Kiệt nói:
- Nhất định không sai rồi.
Y vừa nói vừa thò tay và o trong bá»c lấy ra má»™t mÅ©i độc châm đặt lên phiến bạch ngá»c. Hai mÅ©i độc châm để bên nhau quả nhiên không sai má»™t chút.
Há»™i võ quán chá»§ gáºt đầu nói:
- Chúng ta xét nghiệm mũi độc châm nà y của các hạ là một chuyện không thể sai rồi.
Quán chá»§ ngừng lại má»™t chút rồi há»i:
- Theo lá»i các hạ thì có ngưá»i đã lấy cắp ám khà trong mình các hạ để mượn Ä‘ao giết ngưá»i.
Mũi ám khà nà y của các hạ mất đã bao lâu?
Lục Kiệt lắc đầu đáp:
- Tại hạ chuyên dùng ba thứ ám khà đá»u cất trong túi da buá»™c và o sau lưng. Trong ba thứ đó thì Xà đầu truy hồn châm là lợi hại nhất. Tại má»›i đến Giang Nam, chưa tranh chấp vá»›i ai mà cÅ©ng chưa giao kết vá»›i má»™t ngưá»i nà o. Mấy bữa trước đây tiểu đệ chưa phát giác vụ mình mất trá»™m độc châm.
Lôi Phi há»i xen và o:
- Phải chăng theo ý Lục huynh thì mÅ©i độc châm nà y bị ngưá»i lấy cắp ngay trong Há»™i Võ Quán để dùng là m lợi khà giết ngưá»i?
Lục Kiệt đáp:
- Ãúng thế! Tiểu đệ quả có ý nghÄ© như váºy.
Lôi Phi đảo mục quang nhìn xung quanh má»™t lượt rồi há»i:
- Lục huynh còn nhớ vừa rồi có những ai đã đi sát cạnh Lục huynh không?
Lục Kiệt đáp:
- Tiểu đệ có nhớ.
Lôi Phi nói:
- Thế là hay lắm! Trong lòng Lục huynh đã có chỗ nghi ngỠthì xin nói huỵch tẹt ra.
Lục Kiệt đảo mắt nhìn quanh rồi thủng thẳng đáp:
- Chuyện nà y tiểu đệ chẳng dám nói vu vơ, không chứng cớ.
Há»™i võ quán chá»§ đột nhiên vẫy tay há»i:
- Vị nà y phải chăng là Lôi huynh?
Lôi Phi đáp:
- Không dám! Tiểu đệ chÃnh là Lôi Phi.
Hội võ quán chủ nói:
- Tiểu đệ ngưỡng má»™ thanh danh Lôi huynh đã lâu. Bữa nay được gặp mặt tháºt là hân hạnh!
Lôi Phi nói:
- Không dám! Không dám! Tại hạ cũng được nghe đại danh Hội Võ Quán ở kim Lăng từ lâu rồi.
Há»™i võ quán chá»§ gượng cưá»i nói:
- Nhưng Lôi huynh đã thất vá»ng. Tiểu đệ được nghe báo cáo mấy chục năm nay trong Há»™i Võ Quán chưa từng xảy ra việc gì thì bữa nay đã xảy ra hết. Có Ä‘iá»u tiểu đệ xin hứa chắc sẽ trả lá»i đồng đạo võ lâm vá» chuyện nà y. Bất luáºn hung thá»§ là ai, tiểu đệ quyết chẳng tư tình o bế há».
Lôi Phi nói:
- Tiểu đệ cÅ©ng tin như váºy. Há»™i Võ Quán tiếng tăm lừng lẫy dÄ© nhiên không sợ kẻ quyá»n thế.
Hội võ quán chủ nói:
- Váºy là may lắm! Lôi huynh đã tÃn nhiệm tiểu đệ thì xin giao vụ nà y cho tiểu đệ xá» lý.
Lôi Phi trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Hay lắm! Tiểu đệ không nói gì nữa, nhất thiết nghe theo quán chủ xỠlý.
Há»™i võ quán chá»§ đảo mắt ngó lui ngó tá»›i rồi cất giá»ng tuyên bố:
- Tại hạ hy vá»ng vị nà o đã hà nh hung thẳng thắn đứng ra tá»± nháºn. Tiểu đệ xin phụ trách bảo vệ cho vị đó được an toà n.
Quán chủ ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nếu vị đó không chịu thừa nháºn, tại hạ sẽ hợp tác vá»›i những tay cao thá»§ trong toà n quán và tin rằng cuá»™c Ä‘iá»u tra vụ nà y chẳng khó khăn gì. Song khi đó tiểu đệ chẳng còn cách nà o bảo vệ cho phạm nhân được an toà n.
Toà n thể Há»™i Võ Quán Ä‘á»u im phăng phắc không má»™t ai lên tiếng.
Hội võ quán chủ vẫy tay lớn tiếng:
- Má»i các vị ngồi đâu hãy vỠđó!
Tiếng nói cá»§a Há»™i võ quán chá»§ quả nhiên có uy quyá»n, quần hà o lục tục vá» ngồi chá»— cÅ©.
Hội võ quán chủ nhìn Lục Kiệt vẫy tay nói:
- Má»i Lục huynh lại đây tiểu đệ có lá»i thỉnh giáo.
Lục Kiệt khoan thai tiến lại há»i:
- Quán chá»§ có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Hội võ quán chủ đột nhiên vừa cất bước đi và o nội thất vừa nói:
- Chúng ta và o trong kia nói chuyện.
Lục kiệt liá»n Ä‘i theo Há»™i võ quán chá»§ và o nhà trong.
Lúc nà y bên thi thể lão áo xanh chỉ còn lại hai ngưá»i là Lý Hà n Thu và Lôi Phi.
Lý Hà n Thu rất áy náy vá» cái chết cá»§a lão áo xanh. Chà ng đã quyết định chá»§ ý bằng bất cứ cách nà o cÅ©ng phải tìm ra hung thá»§ để báo thù cho lão. Nhưng chà ng không hiểu vì lẽ gì Ãệ nhất thần thâu Lôi Phi cÅ©ng rất quan tâm đến vụ nà y, nhất là y chưa từng quen biết vá»›i lão áo xanh.
Nhà Hội Võ Quán vốn là nơi nhiệt náo mà lúc nà y yên lặng như tỠkhông một tiếng động.
Sau khoảng thá»i gian chừng uống cạn tuần trà , Há»™i võ quán chá»§ vẻ mặt nghiêm trang dẫn Lục Kiệt từ từ Ä‘i ra.
Lục Kiệt ung dung vá» chá»— ngồi, thái độ rất nghiêm nghị, không nói ná»a lá»i.
Lý Hà n Thu nghĩ thầm:
- Không hiểu Há»™i võ quán chá»§ bà y sẵn trò gì đây? Mình thá» xem hắn Ä‘iá»u tra ra manh mối gì không?
Chà ng ngẩng đầu lên coi thấy Hội võ quán chủ xua hai tay nói:
- Má»i chư vị đâu vá» ngồi đấy!
Lôi Phi chau mà y vẫn ngồi lì dưới đất không nhúc nhÃch.
Há»™i võ quán chá»§ đưa mắt nhìn hai ngưá»i, chặm rải nói:
- Xin hai vị hãy trở vỠnguyên vị cho!
Lôi Phi máy môi dưá»ng như muốn phản kháng nhưng rồi y lại nhẫn nại uể oải đứng lên Ä‘i vá» chá»— ngồi.
Lý Hà n Thu thấy Lôi Phi đi vỠchỗ chà ng cũng đi theo vỠngồi nguyên vị.
Há»™i võ quán chá»§ đưa mắt nhìn Thưá»ng Vạn Kỳ ra lệnh:
- Hãy đem thi thể lão huynh đây thu liệm trước đã!
Thưá»ng Vạn Kỳ tuân lệnh giÆ¡ tay lên vẫy. Láºp tức hai đại hán võ phục từ trong ná»™i thất chạy tá»›i khiêng thi thể lão áo xanh Ä‘i ra ngoà i.
Lý Hà n Thu nghĩ tới lão vì mình mà uổng mạng trong lòng rất đỗi không yên, tự nhủ:
- Mình không đứng ra can thiệp chẳng là vô tình với lão ư?
NghÄ© váºy, chà ng liá»n khoa chân tiến ra hai bước chẹn lối hai đại hán há»i:
- Hai vị muốn đem thi thể lão nhân gia nà y đi đâu?
Hội võ quán chủ đáp:
- Ãể thi thể trong Há»™i Võ Quán mãi không tiện, tại hạ bảo hỠđưa ra ngoà i quán khâm liệm.
Lý Hà n Thu đưa mắt nhìn và o mặt Hội võ quán chủ nói:
- Theo ý tại hạ thì quán chủ nên tìm ra hung thủ trước, việc thu liệm thi thể tưởng chẳng có gì là cấp bách.
Há»™i võ quán chá»§ há»i:
- Xin cho hay cách xưng hô của các hạ?
Lý Hà n Thu lạnh lùng đáp:
- Tại hạ là Lý Hà n Thu.
Há»™i võ quán chá»§ tá»§m tỉm cưá»i há»i:
- Tại sao Lý huynh lại cho là tại hạ chưa Ä‘iá»u tra ra được hung thá»§?
Lý Hà n Thu đáp:
- Quán chủ hãy nói tên hung thủ ra đi rồi đem thi thể nà y đi cũng chưa muộn.
Hội võ quán chủ nói:
Tại hạ tự đã trách nhiệm tìm ra hung thủ, xin Lý huynh vỠnguyên chỗ cho.
Lý Hà n Thu há»i:
- Nếu tại hạ kiên trì muốn biết hung thủ là ai trước đã thì sao?
Hội võ quán chủ đáp:
- Má»i việc trong Há»™i Võ Quán nà y Ä‘á»u do tại hạ chá»§ trương.
Lý Hà n Thu toan tranh luáºn nữa thì Thưá»ng Vạn Kỳ bước tá»›i há»i:
- Quán chá»§ đã hứa lá»i tìm ra hung thá»§, chẳng lẽ các hạ không tin ư?
Lý Hà n Thu đáp:
- Tại hạ nghÄ© rằng việc Ä‘iá»u tra hung thá»§ khẩn yếu hÆ¡n.
Thưá»ng Vạn Kỳ nói:
- Ãịa vị cá»§a quán chá»§ Há»™i Võ Quán rất tôn kÃnh. Lý huynh không nên là m khó dá»… vá»›i quán chá»§.
Lý Hà n Thu há»i:
- Thế ra ở trong Há»™i Võ Quán vẫn có thể tùy tiện giết ngưá»i như váºy đâu có phù hợp vá»›i cái chiêu bà i cá»§a Há»™i Võ Quán.
Miệng chà ng nói váºy, chân vẫn đứng nguyên chá»— chưa nhúc nhÃch.
Trong quán bà y đầy bà n ghế lối Ä‘i cháºt hẹp. Lý Hà n Thu không chịu nhưá»ng lối thì hai đại hán khiêng xác chết không thể Ä‘i qua.
Thưá»ng Vạn Kỳ vượt qua hai đại hán tiến gần lại lạnh lùng nói:
- Xin Lý huynh mở đưá»ng cho.
Lý Hà n Thu nói:
- Ãã có quán chá»§ ở đây, tưởng Thưá»ng huynh chẳng nên can thiệp và o.
Thưá»ng Vạn Kỳ lạnh lùng há»i:
- Trong há»™i quán có má»™t Ä‘iá»u giá»›i luáºt, không hiểu các hạ đã biết chưa?
Lý Hà n Thu đáp:
- Tại hạ không biết.
Thưá»ng Vạn Kỳ nói:
- Tuy trong quán không cho động thá»§, nhưng có má»™t ngưá»i tá»± ý chá»§ trương được.
Lý Hà n Thu há»i:
- Ngưá»i ấy là ai?
Thưá»ng Vạn Kỳ đáp:
- Là quán chủ tôn giá.
Lý Hà n Thu toan cãi nữa bá»—ng nghe thanh âm Lôi Phi lá»t và o tai:
- Lý huynh hãy trở vỠchỗ ngồi đi.
Lý Hà n Thu nghĩ bụng:
- Ngưá»i nà y giữa đưá»ng bất bình đã viện trợ cho ta , ta nên nghe lá»i y.
Chà ng nghÄ© váºy rồi từ từ lui vá» chá»— ngồi.
Thưá»ng Vạn Kỳ thấy hà n Thu rút lui rồi liá»n vẫy tay bảo hai đại hán:
- Ãi Ä‘i!
Rồi gã cất bước đi trước.
Lý Hà n Thu kÃnh trá»ng Lôi Phi vì hà nh động nghÄ©a hiệp cá»§a y. Chà ng vá» chá»— ngồi rồi khẽ nói:
- Lôi huynh! Bá»n há» không tra xét hung thá»§ đã Ä‘em thi thể Ä‘i. Hiển nhiên há» hy vá»ng việc to là m cho nhá» lại, việc nhá» biến thà nh không có gì...
Lôi Phi gáºt đầu ngắt lá»i:
- Chúng ta hãy ráng nhẫn nại đừng xung đột vá»›i há», chá» xen Há»™i võ quán chá»§ trả lá»i anh hùng thiên hạ ra sao.
Lý Hà n Thu nói:
- Tiểu đệ xin vâng lá»i chỉ giáo.
Lôi Phi không nói gì nữa, đưa mắt nhìn Hội võ quán chủ.
Bỗng nghe Hội võ quán chủ lên tiếng:
- Lãnh Thá»§ Lục Kiệt là má»™t nhân váºt chuyên dùng ám khà ở Giang Nam. Nếu có ngưá»i lấy ám khà trong túi cá»§a y mà y không hay biết là má»™t chuyện khó tin lắm. Vì thế tại hạ rất đỗi hoà i nghi.
Quán chủ đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi tiếp:
- Nhưng sau khi tiểu đệ cùng Lục huynh nói chuyện kÃn, Lục huynh đã hiểu đại nghÄ©a và thừa nháºn y chÃnh là hung thá»§.
Tiếng thì thà o bà n tán khắp trong há»™i trưá»ng vang lên. Hiển nhiên quần hà o Ä‘ang bình luáºn vụ nà y.
Lý Hà n Thu nghĩ thầm:
- Lôi Phi là ngưá»i hiểu nhiá»u biết rá»™ng, phà m việc gì mình cÅ©ng nên há»i y má»›i được.
Chà ng nghÄ© váºy liá»n há»i:
- Lôi huynh! Lôi huynh cho lá»i nói cá»§a Há»™i võ quán chá»§ là chân hay giả?
Lôi Phi cưá»i lạt há»i lại:
- Lý huynh có thể tin được không?
Lý Hà n Thu lắc đầu đáp:
- Tiểu đệ không tin được.
Lôi Phi nói:
- Tại hạ cÅ©ng váºy. Chúng ta hãy chá» xem.
Hội võ quán chủ giơ tay lên sẽ vỗ hai tiếng tuyên bố:
- Xin các vị tạm thá»i bình tÄ©nh lại.
Láºp tức trong quán im lặng như tá».
Hội võ quán chủ lại nói:
- Việc là m tất có nguyên nhân, công nợ phải có trái chá»§. Tiểu đệ đã há»i Lục huynh vì lẽ gì lại phóng ám khà hạ sát lão huynh đà i kia?...
Má»i ngưá»i vẫn ngồi yên không ai nói gì.
Há»™i võ quán chá»§ liá»n tiếp:
- Tiểu đệ tưởng y chối cãi, nhưng trái lại, y thừa nháºn khiến tiểu đệ không ngá». Sau khi nghÄ© kỹ thì sá»± thá»±c rất có thể như váºy.
Quán chủ nói loanh quanh hồi lâu mà vẫn chưa đưa lý do sát nhân của lục kiệt ra.
Trong bá»n quần hà o có ngưá»i cất tiếng há»i:
- Lục Kiệt trả lá»i ra sao?
Há»™i võ quán chá»§ vẻ mặt trịnh trá»ng đáp:
- Lục huynh nói là chịu Æ¡n cứu mạng cá»§a Giang Nam Song Hiệp. Y thấy có ngưá»i là m nhục đến song hiệp liá»n không nhịn được mà ra tay hạ sát.
Lôi Phi cưá»i lạt nói:
- Lý do nà y có vẻ miễn cưỡng lắm.
Thanh âm không lá»›n nhưng y đã váºn ná»™i lá»±c thốt lá»i khiến toà n thể má»i ngưá»i trong quán Ä‘á»u nghe rất rõ.
Há»™i võ quán chá»§ lá»›n tiếng há»i:
- Lôi huynh có cao kiến gì xin nói rõ ra?
Lôi Phi thủng thẳng đáp:
- Tại hạ biết rằng lý do nà y rất miễn cưỡng.
Há»™i võ quán chá»§ cưá»i lạt nói:
- Dưá»ng như Lôi huynh chưa nói ra nó miá»…n cưỡng ở chá»— nà o?
Lôi Phi đáp:
- Quán chá»§ đã nhất định đòi tiểu đệ phải viện lẽ, tiểu đệ nghÄ© rằng cung kÃnh không gì bằng tuân mệnh.
Ngừng lại một chút Lôi Phi nói tiếp:
- Lục huynh đã không thù oán vá»›i lão huynh kia sao lại liá»u mạng là m việc nguy hiểm giết ngưá»i trong Há»™i Võ Quán? Huống chi lão huynh đó không cần hạ sát cÅ©ng sắp chết rồi?
Mấy câu nà y rất hợp tình hợp lý. Số đông quần hà o lẩm nhẩm gáºt đầu. Lôi Phi đảo mắt ngó quanh má»™t lượt rồi nói tiếp:
- Toà n thể các vị hiện diện tại đây Ä‘á»u nghe rõ vị lão huynh sắp đưa những ác tÃnh cá»§a Giang Nam Song Hiệp thì bị hạ sát. Hiển nhiên hung thá»§ sợ lão tiết lá»™ bà máºt nên giết Ä‘i để bịt miệng.
Y đưa mắt nhìn Há»™i võ quán chá»§ từ từ cất tiếng há»i:
- Quán chá»§ nghe lá»i tại hạ có lý hay không?
Há»™i võ quán chá»§ vẻ mặt trấn tÄ©nh cháºm rãi đáp:
- Các hạ còn cao kiến gì xin nói hết ra.
Lôi Phi thủng thẳng đáp:
- Theo lá»i Lục huynh dưá»ng như y má»›i tá»›i Giang nam chưa có gì ân oán vá»›i lão huynh kia mà cÅ©ng không liên quan gì vá»›i Giang Nam Song Hiệp thì có lý đâu y lại mạo hiểm giết ngưá»i, thiệt khiến cho ngưá»i ta khó mà hiểu được.
Y nhìn chòng chá»c quán chá»§ nói tiếp:
- Lục huynh tá»± xưng mình là hung thá»§ giết ngưá»i vá»›i quán chá»§ tất đã nói rõ lý do?
Há»™i võ quán chá»§ há»i lại:
- Lôi huynh nói xong chưa?
Lôi Phi đáp:
- Xong rồi!
Last edited by dothoai; 28-10-2008 at 11:19 AM.
|

28-10-2008, 10:54 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 52
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 5 ngà y
Thanks: 2,253
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 22
Trong tiểu miếu Lôi Phi khuyên bạn
Hội võ quán chủ thủng thẳng nói:
- Kẻ sát nhân lúc hạ thá»§ giết ngưá»i đại khái không ngoà i hai nguyên nhân. Má»™t là đã định mưu từ trước, hai là nhân phẫn ná»™ nhất thá»i. Lục huynh đây giết ngưá»i thuá»™c vá» nguyên nhân thứ hai.
Y khẽ hắng dặng hai tiếng rồi cất cao giá»ng tiếp:
- Lục huynh đây vì lòng tÃn ngưỡng Giang Nam Song Hiệp, bá»—ng nghe ngưá»i nhục mạ hai vị mà không nhịn được nên phóng độc châm giết Ä‘i. Lý lẽ nà y sao lại không thông.
Lý Hà n Thu chau mà y toan lên tiếng thì Há»™i võ quán chá»§ lại cướp lá»i:
- DÄ© nhiên sau khi giết ngưá»i, Lục huynh liá»n tá»± hối và sợ phải thưá»ng mạng nên chuẩn bị trốn Ä‘i.
Lôi Phi chuyển động mục quang nhìn võ lâm đồng đạo bốn phÃa thì thấy má»i ngưá»i lẩm nhẩm gáºt đầu. Hiển nhiên thuyết cá»§a Há»™i võ quán chá»§ đã lay chuyển được lòng tin tưởng cá»§a số đông thì bụng bảo dạ:
- Xem chừng Hội võ quán chủ là tay đáo để. Hắn đã trầm tĩnh, lạnh lùng lại thêm mấy phần nham hiểm. Bây giỠmình mà không áp đảo được hắn trước mặt quần hùng thiên hạ thì e rằng khó lòng bắt hắn xỠsự công minh.
Y nghÄ© váºy liá»n cất tiếng há»i:
- Quán chá»§ tuyên bố Lục Kiệt là hung thá»§, váºy quán chá»§ phán Ä‘oán như thế hay là Lục huynh đây tá»± thú nháºn?
Hội võ quán chủ đáp:
- DÄ© nhiên đó là lá»i cá»§a Lục Kiệt nói ra.
Lôi Phi từ từ đưa mắt nhìn Lục Kiệt nói:
- Lục huynh! Tiểu đệ có mấy Ä‘iá»u khuyên giải, hy vá»ng Lục huynh nghÄ© ká»· cho.
Lục Kiệt nói:
- Ãiá»u gì?
Lôi Phi đáp:
- Há»™i Võ Quán đây là nÆ¡i đồng đạo võ lâm rất để ý đến lẽ phải. Lục huynh bất tất phải là m thân con cừu chịu tá»™i thay cho kẻ khác. Lục huynh còn Ä‘iá»u gì xin cứ tháºt nói ra.
Vẻ mặt nghiêm trá»ng, Lục Kiệt cháºm chạp nói:
- Tại hạ đúng là hung thá»§ đã giết ngưá»i kia.
Câu nói cứng cá»i nà y vừa nghe đã biết ngay là lá»i miá»…n cưỡng.
Lôi Phi đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Lục huynh! Không phải tiểu đệ lắm miệng nhiá»u lá»i, nếu bữa nay Lục huynh thừa nháºn đã giết ngưá»i là thà nh má»™t bản án quyết liệt vÄ©nh viá»…n không thể thay đổi được.
Lục Kiệt lắc đầu nhắc lại:
- ChÃnh tiểu đệ đã giết ngưá»i.
Lôi Phi nhăn nhó cưá»i há»i:
- Phải chăng Lục huynh có chỗ khó nói?
Lục Kiệt lạnh lùng đáp:
- Tại hạ vẫn bình tÄ©nh. Giết ngưá»i là giết ngưá»i, bất quá đến thưá»ng mạng là cùng!
Lôi Phi toan há»i nữa thì Há»™i võ quán chá»§ đã lên tiếng:
- Lôi huynh há»i xong chưa?
Lôi Phi thủng thẳng đáp:
- Trong vụ nà y có chá»— man trá, e rằng không phải chỉ má»™t mình tại hạ nháºn thấy mà thôi.
Há»™i võ quán chá»§ há»i:
- Man trá ở chỗ nà o?
Lôi Phi đáp:
- Ban đầu Lục Kiệt không thừa nháºn là hung thá»§ sát nhân thế mà quán chá»§ kêu y và o phòng trong to nhá» mấy lá»i là m cho y chịu phục tá»± nháºn là hung thá»§. Tà i thuyết phục cá»§a quán chá»§ khiến cho tại hạ khâm phục vô cùng.
Há»™i võ quán chá»§ há»i:
- Tại hạ ở ngôi quán chá»§ khá lâu năm, tuy chẳng có gì cống hiến cho đồng đạo võ lâm, nhưng tá»± tin là mình lúc nà o cÅ©ng hết lòng hết sức vì công vụ. Lôi huynh là má»™t nhân váºt rất có danh vá»ng, lại đưa ra luáºn Ä‘iệu khiêu khÃch là có dụng ý gì?
Lôi Phi nghĩ thầm trong bụng:
- Thằng cha Há»™i võ quán chá»§ nà y không những là tay biện luáºn cá»± phách mà cách xá» thế cÅ©ng và o hạng lá»—i lạc. Mình không có cách nắm đằng Ä‘uôi thì khó mà bắt hắn thừa nháºn được.
Lôi Phi là tay già u kinh nghiệm giang hồ lại nhiá»u mưu trÃ. Y ngẫm nghÄ© má»™t chút rồi đổi giá»ng há»i:
- Quán chá»§ đã nháºn định Lục Kiệt là hung thá»§ sát nhân, dÄ© nhiên phải bắt y thưá»ng mạng chứ?
Tháºt là má»™t câu há»i hắc búa, đánh trúng và o yếu Ä‘iểm cá»§a Há»™i võ quán chá»§.
Há»™i võ quán chá»§ vừa nghe câu há»i không khá»i sá»ng sốt. Tiếp theo hắn gáºt đầu luôn mấy cái, đáp:
- Ãúng thế! Ãúng thế! Giết ngưá»i thì phải Ä‘á»n mạng, thiếu nợ thì phải trả tiá»n. Có Ä‘iá»u tiểu đệ là ngưá»i trông coi quán vụ không thể hạ thá»§ giết ngưá»i như các bạn hữu giang hồ. Huống chi việc nà y xảy ra trong Há»™i Võ Quán, thì má»™t mình tiểu đệ không thể chá»§ trương được.
Lôi Phi há»i:
- Váºy quán chá»§ là m thế nà o?
Hội võ quán chủ trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Theo nháºn xét cá»§a tiểu đệ thì cách xá» trà vụ nà y có hai đưá»ng, má»™t là theo tư, hai là theo công.
Lôi Phi há»i:
- Tư thì là m sao, mà công thì thế nà o?
Hội võ quán chủ đáp:
- Nếu theo tư thì tiểu đệ láºp tức triệu táºp má»™t cuá»™c đại há»™i ở ngay đây theo lá» lối táºp quán cá»§a võ lâm mà thì hà nh để xá» trà vá»›i Lục huynh đặng phúc đáp lại khổ chá»§...
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Còn theo công cà ng giản dị hơn. Chỉ việc giải Lục huynh lên huyện để quan nha trị tội là xong.
Hắn buông tiếng thở dà i nói tiếp:
- Bất luáºn theo công hay theo tư, lúc nà y cÅ©ng Ä‘á»u phải tìm ra má»™t vị khổ chá»§.
Lôi Phi há»i:
- Tìm khổ chủ là m chi?
Hội võ quán chủ đáp:
- Vụ nà y không phải trong năm ba ngà y mà xong được, cần có khổ chá»§ ở đây để giao việc lại cho há».
Lôi Phi thá»§ng thẳng há»i:
- Vị huynh đà i kia đã không có vợ con đi theo thì tìm đâu ra khổ chủ?
Y ngẫm nghÄ© má»™t chút rồi há»i tiếp:
- Không hiểu ngưá»i khổ chá»§ phải có liên quan thế nà o vá»›i đương sá»±?
Hội võ quán chủ đáp:
- Hay nhất là chá»— thân thÃch cố cá»±u, Ãt ra cÅ©ng phải có tình bằng hữu.
Lôi Phi nói:
- Nháºn xét cá»§a tại hạ thì trưá»ng hợp nà y bất tất phải thế. Hiện giá» có má»™t vị đáng là khổ chá»§ nhất.
Há»™i võ quán chá»§ há»i:
- Phải chăng Lôi huynh chịu thẳng thắn đứng ra đảm nháºn?
Lôi Phi đáp:
- Không phải tại hạ.
Há»™i võ quán chá»§ đảo mắt nhìn Lý Hà n Thu rồi há»i:
- Nếu không phải Lôi huynh thì chắc là vị Lý huynh nà y?
Lôi Phi lắc đầu đáp:
- Cũng không phải.
Há»™i võ quán chá»§ là ngưá»i lịch duyệt sâu rá»™ng mà cÅ©ng bị Thần Thâu Lôi Phi dồn cho luống cuống.
Hắn ngÆ¡ ngác há»i:
- Không phải hai vị thì là ai?
Lôi Phi đáp:
- ChÃnh là quán chá»§?
Há»™i võ quán chá»§ báºt cưá»i nói:
- Ãúng rồi! Vị huynh đà i kia chết trong Há»™i Võ Quán thì tại hạ phải là m khổ chá»§. Chỉ cần các vị có lòng tin tưởng là tại hạ dám đảm đương việc đó.
Lôi Phi nói:
- Lôi mổ trước nay chỉ qua lại năm tỉnh miá»n Bắc, Ãt khi tá»›i Giang Nam. Lôi má»— cùng vị huynh đà i bị thiệt mạng kia vốn không quen biết thì có chi là thân tình. Cả Lý huynh đây cÅ©ng má»›i gặp y lần đầu. Nhưng tại hạ thấy ở giữa Há»™i Võ Quán tiếng tăm lừng lẫy mà có ngưá»i bị giết là má»™t việc rất nghiêm trá»ng. Anh hùng thiên hạ Ä‘ang má»i mắt chá» quán chá»§ xá» lý vụ nà y.
Hội võ quán chủ nghĩ thầm trong bụng:
- Thằng cha Thần Thâu Lôi Phi nà y tháºt là khó chÆ¡i.
Hắn liá»n lên tiếng:
- Cái đó đã hẳn! Tại hạ hiện là quán chá»§, dÄ© nhiên phải tháºn trá»ng xá» trà vụ nà y để biết đưá»ng trả lá»i các vị anh hùng thiên hạ.
Lôi Phi thủng thẳng nói:
- Quán chá»§ đã là khổ chá»§, lại là ngưá»i xá» lý công việc thì dù theo công hay tư cÅ©ng đã nghÄ© sẵn trong bụng rồi.
Hội võ quán chủ nói:
- Nếu Lôi huynh cùng Lý huynh không có Ä‘iá»u gì trở ngại thì tiểu đệ đã có biện pháp xá» lý.
Lôi Phi há»i:
- Chẳng hay quán chủ có thể công bố ý kiến cùng đồng đạo võ lâm ở trong quán nà y không?
Hội võ quán chủ trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Tiểu đệ có thể trình bà i sơ lược một điểm.
Hắn đưa mắt nhìn Lãnh Thủ Lục Kiệt nói tiếp:
- Theo tình thế hiện thá»i, tiểu đệ chỉ có thể tạm thá»i công nháºn Lục huynh là hung thá»§ giết ngưá»i, nhưng trong lòng vẫn còn mối hoà i nghi.
Lôi Phi há»i:
- Hoà i nghi Ä‘iá»u gì?
Hội võ quán chủ đáp:
- Tiểu đệ hoà i nghi còn có ngưá»i khác chá»§ mưu đứng đằng sau Lục huynh.
Lôi Phi há»i:
- Ngưá»i đó hiện giỠở đâu?
Hội võ quán chủ đáp:
- Cái đó tiểu đệ chưa thể liệu trước được. Không chừng y vẫn còn ở trong Hội Võ Quán. Cũng có thể Lục huynh đã vâng lệnh y ở nơi khác tới đây hà nh động một mình...
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Tiểu đệ chỉ có thể nói được đến thế mà thôi. Nếu còn thảo luáºn thêm e rằng không khá»i tiết lá»™ chương trình hà nh động cá»§a tiểu đệ và khiến cho kẻ địch biết cách đỠphòng.
Hắn nói mấy câu nà y khiến má»i ngưá»i trong quán nghe Ä‘á»u lẩm nhẩm gáºt đầu.
Lôi Phi lại há»i:
- Quán chá»§ đã có chương trình xá» lý, váºy hiện giá» nên thế nà o?
Hội võ quán chủ đáp:
- Ãã có Lục huynh đứng ra nháºn tá»™i thì bất luáºn tình thế biến diá»…n ra sao, việc Ä‘iá»u tra manh mối cÅ©ng không khó lắm. Trước nay các đồng đạo võ lâm vẫn coi Há»™i Võ Quán là nÆ¡i tá»± do bình thản, tại hạ không muốn khiến câu chuyện biến thà nh khẩn trương, bất an.
Hắn đảo mắt nhìn quần hùng một lượt rồi tiếp:
- Nhân danh Há»™i võ quán chá»§, tại hạ tuyên bố từ giá» phút nà y, ngoại trừ Lục huynh, bất luáºn là ai cÅ©ng được ra và o tá»± do.
Hắn dứt lá»i, rảo bước tiến vá» phÃa Lục Kiệt, nắm lấy cổ tay y Ä‘i và o nhà trong.
Hội Võ Quán đang yên lặng như tỠlại nổi lên những tiếng thì thà o bà n tán.
Lôi Phi chuyển động cặp mắt ngó Thượng Vạn Kỳ rồi cất tiếng gá»i:
- Thưá»ng huynh! Má»i Thưá»ng huynh qua bên nà y.
Thượng Vạn Kỳ cháºm chạp bước tá»›i há»i:
- Lôi huynh có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Lôi Phi há»i:
- Mâm rượu cá»§a tiểu đệ đây tạm thá»i gá»i lại được chăng?
Thượng Vạn Kỳ ấp úng:
- Cái đó...
Lôi Phi lại nói tiếp:
- Không gá»i lại được thì coi như là tại hạ đã má»i khách được chăng?
Thượng Vạn Kỳ ngáºp ngừng:
- Theo ý Lôi huynh thì...
Lôi Phi ngắt lá»i:
- Tiểu đệ có ước hẹn vá»›i má»™t ngưá»i bạn, thá»i giỠđến rồi không thể ngồi lại đây được nữa, sáng mai tiểu đệ sẽ tá»›i.
Ãoạn y không chá» Thượng Vạn Kỳ trả lá»i, đứng dáºy Ä‘i ra ngoà i.
Thượng Vạn Kỳ nói:
- Ãã váºy để tiểu đệ nói lại vá»›i chưởng quỹ má»™t tiếng coi.
Lý Hà n Thu nghĩ thầm:
- Thần Thâu Lôi Phi là ngưá»i đầy lòng nghÄ©a hiệp, mình nên kết bạn vá»›i y, không nên để mất cÆ¡ há»™i.
Chà ng cũng đứng lên đi theo sau Lôi Phi.
Lôi Phi tá»±a hồ không biết có ngưá»i Ä‘i theo, y tiếp tục rảo bước tiến vá» phÃa trước ra ngoà i thị trấn.
Lý Hà n Thu vẫn theo sát. Hai ngưá»i cước bá»™ rất mau, chỉ trong khoảnh khắc đã Ä‘i được đến mấy chục dặm đưá»ng.
Lôi Phi đột nhiên dừng bước há»i:
- Lý huynh! Sao Lý huynh chạy theo tiểu đệ là m chi?
Lý Hà n Thu không ngá» Lôi Phi há»i mình câu nà y má»™t cách đột ngá»™t, chà ng ngẩn ngưá»i ra đáp:
- Tiểu đệ muốn thỉnh giáo Lôi huynh má»™t Ä‘iá»u.
Lôi Phi há»i:
- Ãiá»u chi?
Lý Hà n Thu đáp:
- Lôi huynh cùng tại hạ vốn không quen biết mà đã ra tay trượng nghÄ©a giúp đỡ, tiểu đệ cảm kÃch vô cùng.
Lôi Phi trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i:
- Lý huynh hãy còn nhỠtuổi, không hiểu đã có mối thâm thù gì với Giang Nam Song Hiệp?
Lý Hà n Thu đáp:
- Mối thù chẳng đội trá»i chung. Chúng đã hạ sát tiên phụ.
Lôi Phi há»i:
- Lệnh tôn là ai?
Lý Hà n Thu đáp:
- Tiên phụ là Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần.
Lôi Phi nói:
- Té ra là công tá» cá»§a Lý đại hiệp! Tại hạ thất kÃnh mất rồi!
Ãoạn y chắp tay xá dà i.
Lý Hà n Thu đáp lá»… rồi há»i:
- Sao? Tiá»n bối có quen biết gia phụ ư?
Lôi Phi gáºt đầu mỉm cưá»i đáp:
- Không những chỉ quen biết mà thôi. Năm xưa tiểu đệ còn chịu ơn của lệnh tôn đã một phen cứu viện...
Y ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Lý huynh bất tất phải thay đổi cách xưng hô. Trên chốn giang hồ ta không cần lấy tuổi tác để chia đấng báºc. Chúng ta cứ theo nghÄ©a bạn bè mà xá» vá»›i nhau là hÆ¡n.
Lý Hà n Thu nói:
- Gia phụ bị ngá»™ hại má»™t cách đột ngá»™t. Khi đó vãn bối hãy còn nhá» tuổi, thà nh ra không lãnh thụ được má»™t lá»i di huấn nà o cá»§a tiên phụ.
Lôi Phi đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi nói:
- Ãây không phải là chá»— nói chuyện, xin Lý huynh theo đệ lại đằng kia.
Ãoạn y trở gót chạy trước.
Lý Hà n Thu theo sau. Hai ngưá»i lại chạy mấy dặm đưá»ng nữa thì đến trước má»™t tòa miếu nhá» hoang lương.
Lôi Phi lại nhìn quanh má»™t lượt rồi Ä‘i và o trong miếu cất tiếng gá»i:
- Khiếu hóa huynh! Tiểu đệ muốn mượn quà xứ đây là m chỗ nói chuyện. Khiếu hóa huynh bất tất phải tiếp đón.
Y quay lại bảo Lý Hà n Thu:
- Má»i Lý huynh ngồi đây.
Lý Hà n Thu đảo mắt nhìn quanh chẳng thấy má»™t bóng ngưá»i nà o. Chà ng không hiểu Lôi Phi vừa rồi đã nói vá»›i ai.
Bụng chà ng nghÄ© váºy, nhưng miệng không há»i gì. Chà ng thấy trong miếu quét tước rất sạch sẽ, liá»n ngồi xuống chiếu há»i:
- Tiá»n bối có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Lôi Phi đáp:
- Huynh đệ đã nói là chịu Æ¡n cá»§a lệnh tôn. Bây giá» lại kết bạn vá»›i Lý huynh thì chúng ta coi nhau như bạn hữu. Sao Lý huynh còn cứ kêu huynh đệ là "tiá»n bối" ! Huynh đệ tháºt lấy là m xấu hổ và không dám nháºn cách xưng hô nà y. Huynh đệ có lá»›n hÆ¡n Lý huynh mấy tuổi, váºy tại hạ kêu Lý huynh bằng lão đệ là xong.
Lý Hà n Thu nói:
- Ãã váºy tiểu đệ xin vâng mệnh.
Lôi Phi há»i:
- Lý đệ đã nhìn ra chưa?
Lý Hà n Thu há»i lại:
- Nhìn ra việc gì?
Lôi Phi đáp:
- Cái việc liên quan đến Hội võ quán chủ đó.
Lý Hà n Thu nói:
- Tiểu đệ cảm thấy vị quán chá»§ đó không phải là ngưá»i công chÃnh như đồng đạo võ lâm thưá»ng đồn đại.
Lôi Phi nói:
- Chẳng những không công chÃnh, thẳng thắn mà nói thì hắn có ý thiên tư, o bế Giang Nam Song Hiệp.
Y thở phà o một cái rồi nói tiếp:
- Hắn dở thá»§ Ä‘oạn quỉ quái ở chá»— đưa Lãnh Thá»§ Lục Kiệt và o ná»™i thất má»™t lúc mà khiến cho há» Lục trước đã chối cãi, sau lại thừa nháºn là hung thá»§ sát nhân.
Lý Hà n Thu há»i:
- Theo nháºn xét cá»§a Lôi huynh thì Lãnh Thá»§ Lục Kiệt có phải là hung thá»§ không?
Lôi Phi đáp:
- Dĩ nhiên không phải!
Lý Hà n Thu nói:
- Tiểu đệ cÅ©ng biết y không phải là chân hung, nhưng không hiểu tại sao giữa đám đông quần hà o y lại thừa nháºn lấy tá»™i giết ngưá»i?
Lôi Phi đáp:
- Y bị uy hiếp, không nháºn không xong.
Lý Hà n Thu há»i:
- Phải chăng Hội võ quán chủ đã uy hiếp y?
Lôi Phi đáp:
- Cái đó tiểu huynh khó mà quyết đoán được, nhưng quán chủ có dự phần là chuyện không sai rồi...
Y ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp:
- Theo chá»— tiểu huynh ngấm ngầm quan sát thì Lục Kiệt sau khi ở nhà trong ra dưá»ng như có mối Ä‘au khổ không nói ra được. Chắc y đã bị ngưá»i hạ độc thá»§.
Lý Hà n Thu nói:
- Lôi huynh nói câu nà y khiến cho tiểu đệ khác nà o ngưá»i ở chá»— tối tăm ngó thấy ánh sáng.
Tiểu đệ cÅ©ng nháºn thấy Lục Kiệt ở nhà trong Ä‘i ra vẽ mặt khác trước nhiá»u, chỉ không hiểu vì lẽ gì mà y biến thà nh thái độ đó.
Lôi Phi đổi giá»ng nghiêm nghị nói:
- Nếu tiểu huynh Ä‘oán không lầm thì Giang Nam Song Hiệp Ãt ra thì có má»™t ngưá»i ở trong Há»™i Võ Quán. Sau khi tiểu huynh lặng lẽ quan sát tình thế đã không muốn can thiệp và o vụ nà y, nhưng bây giá» lại khác hẳn.
Lý Hà n Thu nói:
- Tiểu đệ không hy vá»ng Lôi huynh tuốt gươm viện trợ thẳng thắn đứng ra đối phó vá»›i Giang Nam Song Hiệp, mà chỉ mong Lôi Phi chỉ thị đưá»ng lối là tiểu đệ đã cảm kÃch lắm rồi.
Lôi Phi chăm chú nhìn thẳng và o mặt Lý Hà n Thu má»™t lúc rồi há»i:
- Lý đệ mình mang tuyệt há»c, tiểu huynh đã nhìn ra rồi. Nhưng Giang Nam Song Hiệp không phải hạng tầm thưá»ng, nếu Lý đệ lấy sức má»™t ngưá»i thì sao địch nổi bá»n há»?
Lý Hà n Thu ngáºp ngừng:
- Theo ý Lôi huynh thì...
Lôi Phi ngắt lá»i:
- Theo ý tiểu huynh thì Lý đệ nên tạm thá»i rá»i khá»i nÆ¡i đây. Nếu không Ä‘i được thì nên thay đổi diện mạo để tránh tai mắt má»i ngưá»i.
Lý Hà n Thu há»i:
- Phải chăng để trốn tránh Giang Nam Song Hiệp?
Lôi Phi đáp:
- ChÃnh thế!
Lý Hà n Thu lắc đầu cưá»i nói:
- Tiểu đệ muốn đánh thẳng và o phá»§ đệ chúng, nhưng vì thanh danh Giang Nam Song Hiệp rất lá»›n trên chốn giang hồ mà mình chưa công bố tá»™i ác cá»§a chúng ra trước võ lâm tất bị ngưá»i võ lâm không chịu lượng xét. Nếu bá»n há» tìm đến tiểu đệ thì là má»™t Ä‘iá»u rất may.
Lôi Phi chau mà y nghĩ thầm:
- Khẩu khà chú nhỠnà y ngông cuồng lắm.
Nhưng y chỉ nói:
- Minh thương dá»… tránh, ám tiến khó phòng. Giang Nam Song Hiệp thế lá»±c rất lá»›n. Má»™t dải Kim Lăng, Từ Châu chÃnh là địa bà n cá»§a há». Thân thế Lý đệ đã bá»™c lá»™, tiểu huynh e rằng mình chưa kịp thấy mặt Giang Nam Song Hiệp đã bị chúng ám toán rồi.
Lý Hà n Thu há»i:
- Có chuyện đó ư?
Lôi Phi đáp:
- Trên chốn giang hồ rất nhiá»u cách ám toán. Nà o phục kÃch, nà o dùng độc không thể đỠphòng xiết được. Nếu tiểu huynh Ä‘oán không lầm thì chung quanh tòa tiểu miếu nà y đã đặt trong vòng giám thị cá»§a bá»n há».
Lý Hà n Thu bụng bảo dạ:
- VỠđưá»ng lịch duyệt giang hồ mình chưa bằng y. Y đã nói tình hình nghiêm trá»ng như váºy, mình chẳng thể không tin được.
Chà ng nghÄ© váºy liá»n há»i:
- Chúng ta ẩn trong tòa tiểu miếu nà y mà không sợ bá»n hỠám toán ư?
Lôi Phi đảo mắt nhìn quanh đáp:
- Chúng ta mượn đất cá»§a ngưá»i khác chắc há» không dám thi hà nh ngụy kế.
Lý Hà n Thu chuyển động mục quang thì thấy tòa tiểu miếu nà y dà i không quá má»™t trượng, bá» rá»™ng phá»ng chừng tám thước. Trừ chá»— cá»a và o sấn má»™t đống cá», ngoà i ra chẳng có váºt gì khác thì trong lòng rất lấy là m kỳ. Chà ng không nhịn được há»i ngay:
- Theo lá»i Lôi huynh thì trong tòa miếu nhá» nà y còn có ngưá»i ở ư?
Lôi Phi gáºt đầu không trả lá»i.
Lý Hà n Thu toan há»i lại thì Lôi Phi lắc đầu ra hiệu cho chà ng đừng há»i nữa.
Lý Hà n Thu nghĩ thầm:
- Thần Thâu Lôi Phi vốn ngưá»i phóng khoáng mà sao bây giá» lại úp mở thế nà y.
Bổng nghe Lôi Phi nói:
- Chá»§ nhân chồn nà y vốn không thÃch ngưá»i ta bà n chuyện cá»§a y. Chúng ta cứ lẳng lặng, tạm mượn chá»— nà y để nói chuyện, thế là y nể mặt mình lắm rồi.
Sở dĩ Lôi Phi nói câu nà y là vì y thấy Lý Hà n Thu đang ngỠvực.
Lý Hà n Thu nói:
- Té ra là thế!
Lôi Phi khẻ ho một tiếng nói tiếp:
- Lý đệ! Chúng ta ngồi đây nghỉ má»™t lúc. Không chừng khi ra khá»i miếu nà y trăm trượng là phải động thá»§ cùng địch nhân rồi.
Lý Hà n Thu nói:
- Theo ý Lôi huynh thì phạm vi trăm trượng của tòa tiểu miếu là một khu cấm địa hay sao?
Lôi Phi tá»§m tỉm cưá»i đáp:
- Ãại khái là như váºy. Nhưng nếu không xảy chuyện thị phi dù Ä‘i qua đây trăm trượng cÅ©ng không hạn chế.
Lý Hà n Thu nghĩ thầm trong bụng:
- Lôi Phi trước nay chỉ hoạt động tại vùng Yên, Triệu, chưa bước chân và o đất Giang Nam mà đã biết vụ nà y thì chắc khu cấm địa ở đây đã đồn đại khắp giang hồ rồi.
|

28-10-2008, 10:56 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 52
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 5 ngà y
Thanks: 2,253
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 23
Và o hổ huyệt Ä‘iá»u tra
Lý Hà n Thu nghÄ© váºy liá»n khẽ nói:
- Trong tòa miếu nà y không thấy bóng ngưá»i, váºy chá»§ nhân hiện ở đâu?
Lôi Phi lắc đầu đáp:
- Chá»§ nhân chốn nà y không thÃch ngưá»i ta nói vụng đến hà nh tung y. Chúng ta tÃnh chuyện khác đã...
Y ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Nếu Lý đệ mà có duyên với y thì tự nhiên y sẽ xuất hiện để tương kiến.
Lý Hà n Thu bụng bảo dạ:
- Không biết chá»§ nhân là nhân váºt thế nà o mà lại thần bà như váºy?
Lôi Phi lại nói:
- Lý đệ! Vá» việc đối phó vá»›i Giang Nam Song Hiệp cần phải có má»™t kế hoạch tinh vi tháºn máºt má»›i xong.
Y buông tiếng thở dà i nói tiếp:
- Hai mặt Nam Bắc sông Ãại Giang ra đến giữa khoảng Bạch SÆ¡n Hắc Thá»§y ngoà i quan ải Ä‘á»u biết thịnh danh cá»§a Há»™i Võ Quán. Không ngá» ngưá»i trong quán nà y cÅ©ng là chân tay cá»§a Giang Nam Song Hiệp. Ãiá»u đó chứng minh hai sá»± kiện. Má»™t là võ quán chỉ có hư danh, hai là thế lá»±c cá»§a Giang Nam Song Hiệp rất lá»›n. Nếu Lý huynh không có kế hoạch tháºn máºt, hà nh động má»™t cách hấp tấp thì khó có hy vá»ng thà nh công được.
Lý Hà n Thu trầm ngâm một lát rồi nói:
- Thịnh tình cá»§a Lôi huynh tiểu đệ xin tâm lãnh. Có Ä‘iá»u tiểu đệ len lá»i và o chốn giang hồ chưa được bao lâu, biết rất Ãt ngưá»i. Cả Há»™i Võ Quán đã được giang hồ truyá»n tụng cÅ©ng không chá»§ trương chÃnh nghÄ©a thì còn ai giúp tiểu đệ nữa? Tiểu đệ đà nh đơn thương độc mã mạo hiểm sấn và o phá»§ đệ chúng mà thôi.
Lôi Phi nghĩ thầm trong bụng:
- Anh chà ng nà y khẩu khà ngông cuồng tất là mình mang tuyệt kỹ, nhưng mãnh hổ khôn địch bầy cáo. Huống chi địch ở trong tối mà mình ở ngoà i ánh sáng thì cuộc chiến đó thắng là m sao được?
Lý Hà n Thu đột nhiên đứng dáºy nhìn Lôi Phi chắp tay nói:
- Bây giỠtiểu đệ xin từ biệt.
Lôi Phi sá»ng sốt há»i:
- Lý đệ định đi đâu?
Lý Hà n Thu đáp:
- Tiểu đệ đến nhà Phương Tú ở Kim Lăng.
Lôi Phi há»i:
- Lý đệ đi một mình ư?
Lý Hà n Thu đáp:
- ChÃnh thế! Hiện giá» chúng chưa kịp chuẩn bị ổn thá»a, tiểu đệ hãy giết Phương Tú trước.
Lôi Phi mỉm cưá»i nói:
- Lý đệ! Phương Tú không phải là hạng dễ đối phó đâu.
Lý Hà n Thu nghiêm nghị đáp:
- Mối thù giết cha là thù chẳng đội trá»i chung. Dù có phải chịu nạn núi Ä‘ao vạc dầu tiểu đệ cÅ©ng quyết đến thanh toán vá»›i hắn.
Lôi Phi chau mà y nói:
- Lý đệ đã nhất định, thì tiểu huynh đà nh Ä‘i theo váºy.
Lý Hà n Thu nói:
- Bất tất phải thế! Tiểu đệ có đi một mình trong lòng mới thảnh thơi không sợ liên lụy đến ai, để rảnh tay mà xuất thủ. Thịnh tình của Lôi huynh tiểu đệ xin thâm tạ.
Chà ng nói xong trở gót đi ra ngoà i miếu.
Lôi Phi vá»™i gá»i lại:
- Lý đệ hãy dừng bước! Nghe tiểu huynh má»™t lá»i.
Lý Hà n Thu quay lại há»i:
- Lôi huynh có Ä‘iá»u chi dặn bảo?
Lôi Phi nói:
- Ngà y trước lệnh tôn đã có ơn nặng với tiểu huynh. Tiểu huynh không biết tới lão đệ chẳng nói là m chi. Nay đã gặp nhau có lý đâu lại để lão đệ đi một mình?
Lý Hà n Thu há»i:
- Phủ đệ Phương Tú chắc là bố trà đầy sự nguy hiểm. Sao Lôi huynh lại cố chấp theo tiểu đệ dấn thân và o?
Lôi Phi đáp:
- Báºc đại trượng phu đã chịu Æ¡n ai phải nghÄ© chuyện báo đáp. Tiểu huynh đã mang Æ¡n cứu mạng cá»§a lệnh tôn thì bao giá» quên được?
Lý Hà n Thu nghĩ bụng:
- Dù y nói với cả tấm lòng thà nh thực, ta cũng không thể để y cùng đi với mình.
Chà ng nghÄ© váºy liá»n cháºm rãi đáp:
- Tiểu đệ trước nay đi đâu cũng chỉ một mình. Tấm lòng cao cả của Lôi huynh, tiểu đệ xin ghi lòng tạc dạ.
Chà ng không chá» Lôi Phi trả lá»i đã băng mình vá»t Ä‘i ra xa ngoà i hai trượng.
Lôi Phi tự nhủ:
- Tuy võ công gã cao cưá»ng, nhưng chưa đủ lịch duyệt. Dù gã không muốn mình Ä‘i cùng, nhưng mình chẳng thể bá» mặc gã được.
Lôi Phi còn đang ngẫm nghĩ thì Lý Hà n Thu đã khuất dạng.
Ãá»™t nhiên mấy tiếng quát tháo vá»ng lại, chắc là Lý Hà n Thu Ä‘ang cùng địch nhân động thá»§.
Lôi Phi đứng phắt dáºy, hấp tấp chạy ra khá»i tòa miếu nhá». Y nghe tiếng quát tháo từ phÃa Ãông vá»ng lại liá»n nhắm hướng chÃnh Ãông mà chạy.
Lôi Phi xuyên qua má»™t khu rừng thưa thá»›t quả nhiên thấy Lý Hà n Thu tay cầm trưá»ng kiếm đứng trên chá»— đất đầy cá» má»c ngÆ¡ ngẩn xuất thần.
Lôi Phi khẻ đằng hắng rồi cất tiếng gá»i:
- Lý đệ!
Lý Hà n Thu vá»™i ngảnh đầu lại nhìn thấy Lôi Phi liá»n tra kiếm và o vá» nói:
- Lôi huynh...
Lôi Phi há»i ngay:
- Lý đệ đã gặp địch nhân hay sao?
Lý Hà n Thu gáºt đầu đáp:
- Ãúng thế! Lai lịch địch nhân rất là kỳ quái.
Lôi Phi há»i:
- Kỳ quái ở chỗ nà o?
Lý Hà n Thu đáp:
- Thế kiếm cá»§a tiểu đệ đánh rá»›t cái khăn nhà nho trên đầu địch nhân xuống lại phát giác ra ngưá»i đó là má»™t vị hòa thượng.
Lôi Phi cÅ©ng xiết đổi kinh ngạc há»i lại:
- Có phải Lý đệ nói là hai vị hòa thượng không?
Lý Hà n Thu lắc đầu đáp:
- Tiểu đệ chỉ phát giác má»™t ngưá»i, còn ngưá»i nữa chưa từng động thá»§ vá»›i tiểu đệ.
Lôi Phi há»i:
- HỠđâu rồi?
Lý Hà n Thu đáp:
- Tiểu đệ hươi kiếm đánh rá»›t khăn ngưá»i đó rồi hắn chạy trốn ngay. Cả ngưá»i kia cÅ©ng trốn theo.
Chà ng từ từ cúi xuống coi lại cái khăn đống mà u xanh rồi há»i:
- Chẳng lẻ bá»n thuá»™c hạ cá»§a Giang Nam Song Hiệp cÅ©ng có ngưá»i xuất gia ư?
Lôi Phi cầm lấy cái khăn coi má»™t lúc rồi ngáºp ngừng nói:
- Vụ nà y tháºt là quái dị...
Y ngừng lại má»™t chút rồi há»i:
- Ngưá»i đó dùng thứ khà giá»›i gì?
Lý Hà n Thu đáp:
- Y sỠdụng cặp phán quan bút.
Lôi Phi trầm ngâm má»™t chút rồi há»i:
- Thưá»ng thưá»ng đệ tá» nhà Pháºt không dùng thiá»n trượng thì dùng giá»›i Ä‘ao, Ãt thấy ai dùng phán quan bút.
Lý Hà n Thu nói:
- Tiểu đệ đã tÃnh hạ sát hắn, nhưng khi hắn rá»›t khăn rồi tiểu đệ thấy là má»™t nhà sư thì không khá»i ngạc nhiên đứng ngẩn ra má»™t chút. Y liá»n nhân lúc chá»›p nhoáng nà y tẩu thoát.
Lôi Phi nghĩ thầm trong bụng:
- Gã vừa ra khá»i tiểu miếu trong nháy mắt đã cùng ngưá»i động thá»§ bất quá má»›i năm ba chiêu mà đánh rá»›t khăn trên đầu đối phương thì võ công quả nhiên không phải hạng tầm thưá»ng.
Lôi Phi nghÄ© váºy rồi nói:
- Lý đệ bất tất phải để tâm nghỉ ngÆ¡i vá» vụ nà y. Trên chốn giang hồ thưá»ng có rất lắm chuyện kỳ quái khó mà hiểu được. Vụ nà y nghÄ© cho ká»· thì bất quá cÅ©ng như trăm ngà n vụ khác mà thôi...
Lôi Phi ngừng lại má»™t chút rồi há»i:
- Bây giỠLý đệ là m gì?
Lý Hà n Thu trầm ngâm đáp:
- Tiểu đệ và o giang hồ chỉ có má»™t ý niệm là trả thá»§ cho song thân. Tiểu đệ không có ý ngang dá»c võ lâm mà cÅ©ng không muốn dương danh vá»›i Ä‘á»i. Há»… trả xong mối đại thù là quăng gươm qui ẩn, mai thanh độn tÃch trong vùng núi sâu chầm tá»›n.
Lôi Phi lắc đầu cưá»i há»i:
- Lý đệ là m được thế chăng?
Lý Hà n Thu đáp:
- Sao không được?
Lôi Phi tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Tiểu huynh duyệt lịch nhiá»u ngưá»i, tuy không nghiên cứu tướng thuáºt, nhưng nhá» kinh nghiệm lâu ngà y cÅ©ng có thể Ä‘oán tướng được. Tiểu huynh coi diện mạo lão đệ quyết không phải là má»™t nhân váºt mai danh ở chốn thâm sÆ¡n.
Lý Hà n Thu cưá»i ruồi, không biện bác nữa. Chà ng chắp tay nói:
- Tiểu đệ không muốn phiá»n lụy tá»›i Lôi huynh, váºy xin cáo biệt.
Lôi Phi há»i:
- Lý đệ định đi đâu bây gi�
Lý Hà n Thu đáp:
- Tiểu đệ đã biết kẻ thù giết cha, nóng lòng rá»a háºn không thể chỠđược nữa, nên định đến Kim Lăng tìm Phương Tú để há»i cho rõ rà ng.
Lôi Phi bụng bảo dạ:
- Bây giỠmình có khuyên gã e rằng gã cũng chẳng chịu nghe.
Y trầm ngâm một lúc rồi nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! Nếu Lý đệ có gặp biến cố gì thi cứ tá»›i tòa tiểu miếu nà y mà tạm lánh.
Lý Hà n Thu đáp:
- Ãa tạ Lôi huynh có dạ quan hoà i.
Rồi trở gót đi ngay.
Lôi Phi nhìn bóng sau lưng Lý Hà n Thu cho đến khi khuất dạng rồi uể oải trở vỠtiểu miếu.
Lý Hà n Thu nghÄ© lại câu chuyện trong Há»™i Võ Quán bất giác báºt cưá»i lẩm bẩm:
- Sao mình không đến thẳng nhà Phương Tú ở Kim Lăng giết cho kỳ hết, mà lại tìm và o Hội Võ Quán để xảy chuyện phân tranh vô vị một hồi.
Phương Tú ở Kim Lăng là má»™t nhân váºt rất nổi tiếng. Lý Hà n Thu chỉ há»i hai ngưá»i là biết được chá»— ở cá»§a hắn.
Phương Tú vẫn chưa ở trong ná»™i thà nh Kim Lăng. Hắn cư ngụ trong má»™t tòa trang viện cách phÃa Ãông ngoà i thà nh năm dặm. Tòa trang viện nà y kêu là Phương gia đại viện.
Khinh công cá»§a Lý Hà n Thu đã đến trình độ tuyệt vá»i. Quãng đưá»ng mấy dặm chà ng chỉ lướt trong nháy mắt là tá»›i.
Phương gia đại viện tuy nói là má»™t viện mà thá»±c ra cách kiến trúc giống tòa cổ thà nh. Xung quanh tòa cổ thà nh có con sông rá»™ng chừng má»™t trượng bao bá»c. Nước sông xanh biếc sâu không thấy đáy. PhÃa trong sông là má»™t bức tưá»ng vây cao hai trượng. Tưá»ng thà nh xây bằng đá xanh.
Tòa cổ thà nh cao hÆ¡n năm trượng, quá ná»a chìa lên khá»i mặt tưá»ng vây.
Lý Hà n Thu Ä‘i quanh ná»a vòng há»™ trang hà . Chà ng ngắm nhìn địa thế bốn mặt phát giác ra Phương gia đại viện có chá»— khác vá»›i cổ thà nh là hai mặt Nam, Bắc không có cổng thà nh, chỉ có cổng lá»›n ở hai mặt Ãông, Tây.
Lúc nà y trá»i chưa tối, hai cổng lá»›n Ä‘á»u mở rá»™ng. Hai cây cầu bắc qua sông ngay trước mặt cổng lá»›n. Ngoà i cổng không có ngưá»i canh gác.
Lý Hà n Thu nghĩ bụng:
- Chỉ coi chá»— cư trú cÅ©ng biết hắn chẳng phải hạng ngưá»i tá» tế gì. Ná»±c cưá»i cho khách giang hồ số lá»›n không phân biệt thiện ác, cứ cho hắn là hảo nhân và kêu bằng Giang Nam Song Hiệp.
Chà ng vừa nghÄ© vừa Ä‘i qua phù kiá»u để tiến và o trong viện.
Chà ng vừa tới cổng lớn đột nhiên có tiếng quát khẻ:
- Ãứng lại!
Lý Hà n Thu dừng bước há»i:
- Ai là ngưá»i chấp sá»±?
Bổng thấy bóng ngưá»i thấp thoáng. Má»™t đại hán Ä‘eo Ä‘ao đứng chắn trước mặt Lý Hà n Thu thá»§ng thẳng há»i:
- Các hạ là ai?
Nguyên ngưá»i giữ cổng ngồi ẩn trong nhà máºt thất á» hai bên. Tuy bá» ngoà i không trong thấy ngưá»i canh giữ mà thiệt ra cổng ngá» rất thâm nghiêm.
Lý Hà n Thu cưá»i lạt đáp:
- Té ra các hạ ẩn ở phÃa sau cổng lá»›n.
Ãại hán nhìn ngắm Lý Hà n Thu từ đầu xuống gót chân, thấy chà ng khà vÅ© hiên ngang, liá»n chấp tay thi lá»… há»i:
- Quà khách từ đâu đến? Có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Lý Hà n Thu lạnh lùng đáp:
- Ta đến đây muốn gặp Phương Tú để há»i y vá» má»™t vụ công án.
Ãại hán Ä‘eo Ä‘ao sá»ng sốt há»i:
- Cách xưng hô các hạ thế nà o? Có danh thiếp cầu kiến không? Xin đưa tại hạ để vỠthông báo.
Lý Hà n Thu trá» và o thanh trưá»ng kiếm cà i ở sau lưng đáp:
- Danh thiếp cầu kiến của ta là cái nà y đây.
Ãại hán biến sắc nói:
- Hạng ngưá»i dám đến Phương gia đại viện gây rắc rối thiệt không có mấy. Các hạ ngông cuồng như váºy chắc là không muốn sống nữa?
Lý Hà n Thu cưá»i lạt đáp:
- Ngươi bất quá chỉ là má»™t tên nô bá»™c giữ cổng mà dám vô lá»… vá»›i ta như váºy ư?
Chà ng giơ tay lên phóng chưởng đánh ra.
Thế chưởng nà y rất kỳ ảo.
Ãại hán thấy chưởng đánh tá»›i mà không tránh kịp.
Bình! Phát chưởng trúng đại hán.
Thế chưởng rất nặng. Ãại hán bị trúng và o mặt, miệng phun máu tươi. Gã loạng choạng lùi lại mấy bước rồi má»›i đứng vững được.
Bổng thấy bóng ngưá»i thấp thoáng, chia hai bên tả hữu giáp công Lý Hà n Thu.
Lý Hà n Thu thủ pháp mau lẹ rút kiếm rất nhanh vung lên.
Choang choảng hai tiếng rùng rợn! Hai thanh đơn Ä‘ao táºp kÃch bị trưá»ng kiếm cá»§a Lý Hà n Thu hất rá»›t xuống đất.
Lý Hà n Thu buông tiếng cưá»i lạt, tra kiếm và o vá» nói:
- Hai bên nhà máºt thất các ngươi còn bao nhiêu tay cao thá»§ kéo cả ra Ä‘i!
Ãại hán xuất hiện đầu tiên đã nhìn rõ bản lãnh Lý Hà n Thu không phải tầm thưá»ng, liá»n vẫy tay há»i:
- Các hạ cầu kiến Phương viện chá»§ đã không chịu báo tên há», cÅ©ng không đưa danh thiếp thì tại hạ là m sao thông báo được?
Lý Hà n Thu cưá»i lạt đáp:
- Ngươi cứ bảo có ngưá»i đòi mạng đến cầu kiến là được.
Ãại hán sá»ng sốt há»i:
- Ãòi mạng ư?
Lý Hà n Thu đáp:
- Phải rồi!
Ãá»™t nhiên chà ng vung trưá»ng kiếm ra. Ãnh hà o quang lấp loáng nhằm đâm thẳng và o đại hán.
Ãại hán thấy bảo kiếm đâm tá»›i vá»™i né tránh sang má»™t bên. Nhưng thế kiếm cá»§a Lý Hà n Thu thần tốc phi thưá»ng. Ãnh hà o quang lướt qua lạnh gáy. Hán tá» bị há»›t đứt mất bên tai.
Kiếm thế của chà ng mau quá. Chà ng thu thế vỠrồi đại hán mới cảm thấy đau đớn, thét lên một tiếng:
- Trá»i Æ¡i!
Gã đưa tay tả lên bưng tai. Máu tươi theo kẻ ngón tay chảy xuống ròng ròng.
Lý Hà n Thu hạ thấp trưá»ng kiếm khá»u cái và nh tai lên nói:
- Ngươi cầm cái nà y và o mà thông báo chắc Phương viện chúa của nhà ngươi sẽ ra đón khách ngay đấy.
Ãại hán khi nà o còn dám nhiá»u lá»i, hắn đón lấy và nh tai rồi trở gót Ä‘i luôn.
Lý Hà n Thu cưá»i lạt đảo cặp mắt lạnh lùng nhìn hai tên đại hán kia, thá»§ng thẳng há»i:
- Các ngưá»i đã và o phục dịch trong Phương gia đại viện chắc cÅ©ng chẳng phải hạng ngưá»i tá» tế gì?
Hai gã đại hán chỉ còn tay không, vì binh khà cá»§a chúng đã bị trưá»ng kiếm đối phương hất Ä‘i.
Chúng lại thấy thủ pháp của chà ng hớt tai của gã kia thì sợ hãi vô cùng không dám nói gì nữa, chỉ đứng run như thằn lằn đứt đuôi.
Lý Hà n Thu đưa mắt ngó hai đại hán cưá»i lạt há»i:
- Phương viện chúa cá»§a các ngươi nổi tiếng nghÄ©a hiệp mà thá»±c ra là cưá»ng đạo. Các ngươi Ä‘i theo hầu hạ chắc cÅ©ng không phải hạng ngưá»i lương thiện.
Hai đại hán chỉ đưa mắt nhìn nhau không dám nói gì.
Lý Hà n Thu quắc mắt nhìn hai gã lần nữa rồi cất bước tiến và o.
Hai đại hán tự lượng không ngăn cản được mà cùng không đà nh để chà ng tiến và o. Chúng cực kỳ bối rối.
Lý Hà n Thu qua cổng lớn đi thẳng. Hai đại hán đà nh đi theo sát.
Gã bên trái đột nhiên chắp tay thi lá»… há»i:
- Xin các hạ nghe tiểu nhân má»™t lá»i được chăng?
Lý Hà n Thu cưá»i lạt há»i lại:
- Chuyện gì?
Ãại hán đáp:
- Ngưá»i ta thưá»ng nói : "đại nhân không trách cứ kẻ tiểu nhân" . Tiểu nhân vâng mệnh giữ cá»a mà để ngưá»i tiến và o thì theo luáºt lệ tất bị trá»ng phạt. Xin các hạ chu toà n cho.
Lý Hà n Thu đáp:
- Trong Phương gia đại viện các ngươi toà n quân đốn mạt là m cà n, thì ngươi có bị trừng phạt cũng là đáng lắm, ngươi còn kêu la nỗi gì?
Ãại hán nói:
- Các hạ muốn kiếm Phương viện chúa tưởng chẳng nên là m Ä‘au khổ cho bá»n tiểu nhân...
Ãang lúc nói chuyện, Lý Hà n Thu đưa mắt nhìn và o bá»—ng thấy bóng ngưá»i chạy tá»›i nhanh như bay. Chỉ trong chá»›p mắt đã đến trước Lý Hà n Thu.
Ngưá»i nà y mình mặc áo xanh, tuổi má»›i 17,18. Mà y thanh mắt tú, tướng mạo xinh đẹp. Lý Hà n Thu tá»± há»i:
- Không hiểu gã nà y là m chức pháºn gì trong viện?
Gã áo xanh nhìn Lý Hà n Thu má»™t lúc rồi há»i:
- Ngưá»i tá»± xưng "khách đòi mạng" phải chăng là các hạ?
Lý Hà n Thu há»i lại:
- Ngươi là ai?
Thiếu niên áo xanh đáp:
- Tại hạ là má»™t tên thư đồng hầu cáºn Phương viện chúa.
Lý Hà n Thu há»i:
- Sao Phương Tú không ra đón ta?
Thiếu niên áo xanh chau mà y đáp:
- Tệ viện chúa đón toà n những báºc anh hùng hà o kiệt trong võ lâm. Chừng như các hạ chưa có tiếng tăm gì thì bất tất phải đến viện chúa nghênh tiếp.
Lý Hà n Thu lạnh lùng há»i:
- Muốn cho Ä‘Ãch thân Phương Tú ra đón tiếp thì là m thế nà o?
Thiếu niên áo xanh đáp:
- Ãịa vị cá»§a các hạ chừng như khó lòng được tệ viện chúa thân hà nh ra tiếp đón.
Lý Hà n Thu cưá»i lạt nói:
- Ta coi chẳng có chi là khó cả.
Thiếu niên áo xanh cÅ©ng cưá»i lạt há»i:
- Ãâu có chuyện dá»… dà ng váºy được?
Lý Hà n Thu đáp:
- Cứ đánh chó là chủ nhân phải ra.
Ãá»™t nhiên chà ng giÆ¡ tay lên phóng chưởng đánh thiếu niên áo xanh.
Thiếu niên áo xanh đã chuẩn bị từ trước. Gã hÃt mạnh má»™t hÆ¡i, né tránh chưởng thế cá»§a Lý Hà n Thu, đồng thá»i phóng chân đá và o bụng dưới chà ng.
Lý Hà n Thu đột nhiên lùi lại má»™t bước, đồng thá»i vung tay ra Ä‘áºp và o vai bên tả thiếu niên áo xanh. Tay phải có tay trái che khuất đưa ra rất mau nắm lấy cổ tay thiếu niên áo xanh.
Thiếu niên áo xanh tránh được phát chưởng của Lý Hà n Thu đánh xuống đầu vai nhưng không tránh kịp tay phải chà ng đột nhiên vung ra chụp tới. Gã thấy cổ tay bị siết chặt.
Lý Hà n Thu đã nắm trúng huyệt mạch môn gã. Chà ng ngấm ngầm tăng gia nội lực.
Chỉ trong nháy mắt gã thiếu niên áo xanh cảm thấy nữa ngưá»i tê chồn không nhúc nhÃch được.
Ãại hán đứng bên thấy thế toan chạy đến cứu nhưng tá»± biết sức mình không địch nổi Lý Hà n Thu nên ngần ngừ không dám tiến lại.
Lý Hà n Thu cưá»i lạt há»i:
- Má»™t tên thư đồng tôi má»i mà dám vô lá»… vá»›i ta như váºy thì hẳn đã được Phương Tú cưng lắm phải không?
Gã thiếu niên máy môi tựa hồ muốn lên tiếng thóa mạ.
Lý Hà n Thu liá»n gia tăng ná»™i kình.
"Rắc" một tiếng! Uyển mạch gã thiếu niên đã bị bóp gãy xương.
Gã thiếu niên muốn thóa mạ cÅ©ng không thốt ra lá»i được. Gã rú lên má»™t tiếng, đôi hà ng lệ chảy xuống, toà n thân run bần báºt.
Lý Hà n Thu cưá»i lạt nói:
- Ta muốn ngươi rú lên mấy tiếng thì chắc Phương Tú phải ra tiếp khách.
Thiếu niên áo xanh gượng gạo đáp:
- Các hạ buông tiểu nhân ra... để tiểu nhân và o thông báo... Ngoà i tiểu nhân không ai dám kinh động tới chủ nhân.
Lý Hà n Thu lạnh lùng há»i:
- Váºy ra ngươi là má»™t đứa tôi đòi thân tÃn cá»§a hắn ư?
Thiếu niên áo xanh đáp:
- Tiểu nhân là má»™t tên hầu cáºn cá»§a gia chá»§.
Lý Hà n Thu há»i:
- Tên hỠngươi là chi?
Thiếu niên áo xanh mất hết nhuệ khÃ, sợ hãi đáp:
- Tiểu nhân là Phương Nghĩa.
Lý Hà n Thu cưá»i khẩy nói:
- Ta tưởng ngươi bất tất phải thông báo, chỉ kêu lên ba tiếng cứu mạng là Phương Tú sẽ ra ngay.
Phương Nghĩa đáp:
- Gia chá»§ ở nhà trong luyện công cách bao nhiêu tầng cá»a ngá». Tiểu nhân có la đến mưá»i tiếng, trăm tiếng gia chá»§ cÅ©ng không nghe rõ.
Lý Hà n Thu co chân đá một cái cho Phương Nghĩa lăn đi mấy vòng, chà ng nói:
- Trong khoảng thá»i gian uống cạn tuần trà mà hắn không ra tiếp khách thì ta sẽ xông và o.
Cổ tay Phương Nghĩa bị Lý Hà n Thu nắm gãy xương, gã đau đớn vô cùng, khi nà o còn dám nói gì? Gã cố nhịn đau xoay mình chạy đi ngay.
Lý Hà n Thu quay lại nhìn đại hán há»i:
- Ngà y thưá»ng viện chúa cá»§a các ngươi là m nhiá»u Ä‘iá»u tà n ác lắm phải không?
Ãại hán không dám nói có mà cÅ©ng chẳng dám bảo không. Gã khẻ hắng giá»ng má»™t tiếng rồi đáp:
- Cái đó tiểu nhân không biết.
Lý Hà n Thu giương cặp lông mà y kiếm lên, mặt đầy sát khÃ, chà ng nói:
- Ta chắc ngươi phải biết Ä‘iá»u đó.
Ãại hán ngÆ¡ ngẩn buá»™t miệng đáp:
- Tiểu nhân có biết!
Lý Hà n Thu ra oai trấn áp khiến cho đại hán sợ quá. Gã biết mình chỉ nói bướng má»™t câu là nguy đến tÃnh mạng.
Gã rất cẩn tháºn chỉ sợ nói lỡ lá»i.
Lý Hà n Thu vừa đảo mắt nhìn cảnh váºt xung quanh vừa há»i:
- Ngươi ở trong Phương gia đại viện đã bao lâu?
Ãại hán đáp:
- Tiểu nhân ở đây chưa đầy ba năm.
Lý Hà n Thu nói:
- Váºy là lâu rồi. Phương Tú ở Kim Lăng đã là m Ä‘iá»u gì tà n ác, ngươi tá»± ý kể cho ta và i việc coi.
Ãại hán rất lấy là m khó nghÄ©, đáp:
- Thiệt tình tiểu nhân không biết rõ, mong đại hiệp lượng thứ cho.
Lý Hà n Thu đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay đại hán lạnh lùng nói:
- Ta biết lá» luáºt trong Phương gia đại viện nà y rất là nghiêm ngặt. Ngươi sợ nói ra rồi sẽ bị trừng trị nghiêm khắc nên không dám nói. Nhưng ngươi mà là m cho ta ná»—i giáºn thì láºp tức máu chảy thây phÆ¡i!
Ãại hán bị kiá»m chế, nữa ngưá»i tê dại vá»™i nói:
- Ãại hiệp há»i Ä‘iá»u chi mà tiểu nhân biết xin nói hết.
Lý Hà n Thu xem ra gã đã hoà n toà n khuất phục, liá»n hạ thấp giá»ng xuống há»i:
- Ngươi có biết Hội Võ Quán quán chủ không?
Ãại hán gáºt đầu đáp:
- Tiểu nhân có biết.
Lý Hà n Thu há»i:
- Y có đến Phương gia đại viện bao giỠkhông?
Ãại hán đáp:
- Có đến! Nhưng y thưá»ng đến và o lúc ná»a đêm chứ không bao giỠđến giữa ban ngà y.
Lý Hà n Thu buông tay gã ra nói:
- Ngươi không có chuyện gì nữa, thôi đi đi!
Rồi chà ng rảo bước tiến và o.
Lý Hà n Thu và o tá»›i cá»a đột nhiên cánh cá»a mở rá»™ng.
Một lão già đầu đội nho cân mình mặc áo lam, chòm râu dà i rủ xuống trước ngực.
Lão đứng trước cá»a chắn lối Ä‘i.
|

28-10-2008, 11:22 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 52
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 5 ngà y
Thanks: 2,253
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 24
Và o Phương phủ , Hà n Thu mắc bẩy
Lão già nà y ốm nhách nhưng tÃnh thần quắc thước.
Lý Hà n Thu vừa trông đã biết là một tay hảo thủ nội gia. Chà ng đưa mắt nhìn lão lạnh lùng nói:
- Tại hạ muốn kiếm Phương viện chúa.
Lão già cháºm rãi đáp:
- Lão phu chÃnh là Phương Tú.
Hai ngưá»i đứng cách nhau bảy báºc đá. Lý Hà n Thu nhảy vá»t lên bá».
- Phương viện chúa có quen biết Trương TỠThanh không?
Phương Tú nhìn lại chà ng đáp:
- Lão phu có gặp y một lần, nhưng đả gần 20 năm không thấy y đâu nữa.
Lý Hà n Thu cưá»i lạt há»i:
- Phương viện chúa! Tưởng viện chúa đã biết tại hạ là ai rồi.
Phương Tú nhìn Lý Hà n Thu từ đầu tới chân rồi lắc đầu đáp:
- Xin tha thứ cho lão phu mắt kém, chưa nháºn được đại gia là ai?
Lý Hà n Thu nói:
- Tại hạ nhắc tá»›i má»™t ngưá»i chắc viện chúa sẽ biết ngay.
Phương Tú há»i:
- Không hiểu các hạ muốn nói vị anh hùng nà o?
Lý Hà n Thu đáp:
- Chắc Phương viện chúa có nháºn biết Thái Cá»±c Kiếm Lý Thanh Trần đại hiệp?
Phương Tú cưá»i rồi đáp:
- Ngà y Lý Thanh Trần còn sống ở thế gian, lão phu đã được gặp qua.
Lý Hà n Thu lạnh lùng nói:
- Tuy Lý Thanh Trần đã qua Ä‘á»i, nhưng con y hãy còn sống ở thế gian... Phương viện chúa đã sót má»™t Ä‘iá»u nhá» cá» không nhổ táºn gốc.
Phương Tú vẻ mặt vẫn trấn tÄ©nh. Lão thá»§ng thẳng há»i:
- Các hạ là ...
Lý Hà n Thu ngắt lá»i:
- Tại hạ con Lý Thanh Trần tên gá»i là Lý Hà n Thu.
Phương Tú tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Té ra là Lý công tá»! Cha hùm không sinh con chó. Khà thế cá»§a Lý công tỠđúng là tác phong cá»§a lệnh tôn ngà y trước.
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Lý công tá» từ xa ngà n dáºm tá»›i đây hẳn có việc gì cần yếu. Xin và o trong sảnh đưá»ng để lão phu dâng trà kÃnh khách.
Lỳ Hà n Thu bụng bảo dạ:
- Thằng cha nà y vẫn trấn tÄ©nh tâm thần. Nếu hắn không chuẩn bị từ trước thì tà i nà o giữ thái được thái độ ung dung như váºy?
Chà ng á»· mình võ nghệ cao cưá»ng, tuy đã trông thấy cách kiến trúc trong viện như má»™t tòa thà nh cá»±c kỳ kiên cố mà chà ng vẫn thản nhiên chẳng sợ hãi gì.
Chà ng vẫy tay nói:
- Tòa viện của Phương viện chúa tuy kiên cố như thà nh đồng vách sắt song Lý Hà n Thu nà y vẫn chẳng quan tâm.
Phương Tú nói:
- Oai phong cá»§a lệnh tôn ngà y nay lại thấy ở trong ngưá»i Lý công tá».
Ãoạn lão trở gót Ä‘i trước.
Lý Hà n Thu theo sau Phương Tú bước qua cá»a và o sảnh đưá»ng thì thấy nÆ¡i đây âm thầm lạnh lẽo.
Ná»n nhà lát gạch xanh.
Bên ngoà i bóng tịch dương hãy còn sáng lạn mà trong sảnh đưá»ng đã tối Ä‘en không nhìn rõ cảnh váºt.
Phương Tú trầm giá»ng bảo gia nhân:
- Thắp đèn lên!
Há»a quang lấp loáng từ tiá»n sảnh soi và o suốt má»™t dãy hà nh lang, cách má»™t trượng lại có cây đèn lồng rá»§ tua. Dãy hà nh lang dà i chừng bốn năm trượng rồi chuyển sang phÃa hữu.
Lý Hà n Thu tự nhủ:
- Xem cách bố trà nÆ¡i đây tất có nhiá»u cá»a ngá» mai phục trùng trùng, ta phải cẩn tháºn lắm má»›i được.
Phương Tú vừa cất bước vừa nói:
- Lý công tá» giá lâm hà n xá tháºt là hân hạnh. Xin má»i và o sảnh đưá»ng ngồi chÆ¡i.
Lý Hà n Thu toan cất bước theo, đột nhiên chà ng động tâm liá»n dừng lại lạnh lùng há»i:
- Bất tất phải và o sảnh đưá»ng nữa. Viện chúa có biết bữa nay tại hạ tá»›i đây vì việc gì không?
Phương Tú lắc đầu đáp:
- Lão phu không biết.
Lý Hà n Thu cưá»i lạt nói:
- Tại hạ tưởng viện chúa đã biết rồi, có Ä‘iá»u không muốn nói ra mà thôi.
Phương Tú nói:
- Lão phu không biết thiệt.
Lý Hà n Thu cưá»i lạt nói:
- Phương viện chúa khá trầm tĩnh đó.
Rồi chà ng đổi sang thanh âm nghiêm trá»ng tiếp:
- Khắp thiên hạ Ä‘á»u bảo gia phụ hại vá» tay NgÅ© Quái, mà thiệt ra NgÅ© Quái không phải là hung thá»§ chân chÃnh.
Phương Tú khẻ hất chòm râu dà i cưá»i há»i:
- Váºy hung thá»§ chân chÃnh là ai?
Lý Hà n Thu đáp:
- Là Phương Tú ở Kim Lăng và Hà n Ãà o ở Từ châu.
Phương Tú vẽ mặt trấn tÄ©nh, cưá»i ruồi há»i:
- Công tá» nói váºy thì cả lão phu cÅ©ng dÃnh và o đó ư?
Lý Hà n Thu đáp:
- Không phải tại hạ nói vô căn cứ. Hiện còn bức thư cá»§a Hà n Ãà o viết cho Trương Tá» Thanh.
Tại hạ đã công bố bức thư nà y trong Hội Võ Quán.
Phương Tú cưá»i ha hả nói:
- Anh hùng thiên hạ còn ai không biết lệnh tôn bị sát hại vá» tay Ngá»§ Quái. Lý công tỠđã mắc mưu kế cá»§a Trương Tá» Thanh muốn đổ vạ cho Giang Ãông thì lão phu dù có trăm miệng cÅ©ng khó lòng giải thÃch được.
Lý Hà n Thu thủng thẳng nói:
- Trong Há»™i Võ Quán đã có ngưá»i nháºn đúng bức thư nà y là thá»§ bút cá»§a Hà n Ãà o.
Phương Tú há»i:
- Ngưá»i nà o váºy? Hiện giỠở đâu? Lão phu cho khoái mã Ä‘i suốt ngà y kiếm Hà n Ãà o và ngưá»i đó tá»›i để đương đối chất.
Lý Hà n Thu đáp:
- Ngưá»i đó ư? Y đã chết rồi.
Phương Tú tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Nếu váºy thì Lý công tỠđả ăn nói má»™t cách hà m hồ chăng?
Lý Hà n Thu cưá»i lạt đáp:
- Bức thư đó hiện ở trong mình tại hạ. Muốn Ä‘iá»u tra coi có phải bút tÃch cá»§a Hà n đại hiệp hay không cÅ©ng chẳng khó gì.
Phương Tú nói:
- Bút tÃch cá»§a Hà n Ãà o lão phu chỉ trông qua là biết. Váºy công tá» hãy đưa bức thư đó cho lão phu coi, được chăng?
Lý Hà n Thu đáp:
- Tại hạ có thể đưa cho viện chúa được, nhưng không phải ở ngay đây.
Phương Tú lại há»i:
- Công tỠđịnh đi đâu mới định giao thư?
Lý Hà n Thu đáp:
- Phải đến Há»™i Võ Quán, tại hạ sẽ giao trước mặt má»i ngưá»i.
Phương Tú trầm ngâm một chút rồi nói:
- Giả tá»· lão phu ở và o địa vị công tá» thì công tá» giao bức thư đó ngay bây giá».
Lý Hà n Thu há»i lại:
- Tại sao váºy?
Phương Tú đáp:
- Lý công tá» có chịu trao thÆ¡ má»›i có thể bình yên mà rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Lý Hà n Thu xoay tay rút thanh trưá»ng kiếm đánh soạt má»™t tiếng rồi nói:
- Má»i viện chúa lấy binh khà đi!
Phương Tú cưá»i khanh khách nói :
- Lão phu mà dùng binh khà thì động thủ với công tỠthì dù thắng cũng là bất võ.
Lý Hà n Thu cưá»i lạt nói:
- Khẩu khà Phương viện chúa có vẻ khoác lác?
Chà ng rung tay một cái phóng kiếm ra veo véo luôn hai chiêu đâm tới. Hai chiêu kiếm nà y vừa đâm vừa chém rất kỳ ảo.
Phương Tú dưá»ng như không ngá» kiếm chiêu cá»§a Lý Hà n Thu ác độc đến thế. Lão kinh hãi vá»™i và ng né tránh nhưng đã cháºm mất má»™t chút. Tay trái lão bị chém há»›t trúng, áo rách, máu tươi chảy ra.
Lý Hà n Thu đột nhiên thu trưá»ng kiếm lại lạnh lùng nói:
- Lấy binh khà ra Ä‘i! Ta muốn hạ ngươi má»™t cách đưá»ng hoà ng để ngươi khẩu phục cÅ©ng như tâm phục.
Phương Tú mặt lạnh như tiá»n thò tay và o bá»c rút ra má»™t thứ binh khà hình thù quái dị trông như má»™t chiếc tay ngưá»i
Cây binh khà nà y dà i không đầy má»™t thước toà n thân trắng như tuyết. Má»™t đầu chi là m năm ngón. Ngón trá» và ngón giữa chỉa thẳng lên. Ngón út và ngón vô danh thì nữa co nữa duá»—i. Còn ngón cái thì lại dá»±ng ngược vá» phÃa sau. Năm ngón chia thà nh ba phương hướng khác nhau trông rất kỳ dị.
Món khà giá»›i nà y lấy tên là Ngân Pháºt Thá»§.
Phương Tú lấy binh khà ra rồi cưá»i lạt má»™t tiếng nói:
- HÆ¡n mưá»i năm nay lão phu chưa đụng đến khà giá»›i. Bữa nay may gặp Lý công tá» lão phu má»›i dùng tá»›i.
Lý Hà n Thu cất giá»ng lạnh như băng:
- Hãy cẩn tháºn!
Chà ng phóng kiếm đâm tới.
Phương Tú cầm cây Ngân pháºt thá»§ đưa ra đỡ lấy đánh choang má»™t tiếng thanh trưá»ng kiếm trong tay Lý Hà n Thu bị hất tráºt sang má»™t bên.
Kiếm chiêu cá»§a Lý Hà n Thu cá»±c kỳ thần tốc, chà ng không chá» Phương Tú phản kÃch đã thu kiếm vá» và đánh liá»n ba chiêu.
Phương Tú huy động cây Ngân pháºt thá»§ vừa gạt vừa che kÃn quanh mình. Má»™t tráºn kim thiết đụng nhau báºt lên những tiếng chát chúa rùng rợn. Lão gạt được ba chiêu kiếm liên hà n cá»§a Lý Hà n Thu.
Lý Hà n Thu nghĩ thầm:
- Võ công lão thất phu nà y quả nhiên lợi hại. Bá»n Trương Tú Thanh còn kém lão xa. Xem chừng muốn hạ lão tất phải trải qua má»™t trưá»ng chiến đấu ác liệt.
Trong lòng nghÄ© váºy, tay kiếm cÅ©ng đẫn Ä‘á».
Phương Tú thừa cÆ¡ phản kÃch, phóng cân Ngân pháºt thá»§ đánh tá»›i ba chiêu.
Lý Hà n Thu huy động trưá»ng kiếm gạt Ngân pháºt thá»§ rồi lại tấn công hai chiêu.
Thế là trong đại sảnh mở đầu cuá»™c chiến đấu khốc liệt. Thanh trưá»ng kiếm cÅ©ng như cây Ngân pháºt thá»§, Ä‘á»u phóng ra những chiêu tuyệt ảo!
Cuộc ác đấu đã diễn tiến được hơn 20 hợp mà vẫn chưa phân thắng bại.
Lý Hà n Thu mặt nổi sát khÃ, hú lên má»™t tiếng dà i. Chà ng thay đổi thế kiếm tấn công ác liệt hÆ¡n.
Phương Tú dần dần chống không nổi nhưng lão là tay gian hoạt, biết rằng đã gặp phải tay cưá»ng địch, liá»n từ từ lui lại phÃa sao theo đưá»ng hẻm khá dà i. Lão vừa đỡ vừa lùi.
Lý Hà n Thu tuy chiếm được ưu thế, nhưng trong lúc nhất thá»i không có cách nà o hạ Phương Tú ngay được.
Hai ngưá»i Ä‘i sâu và o đưá»ng hẻm.
Khà giới của Lý Hà n Thu dà i quá nên xoay khó. Những chiêu kiếm kỳ ảo mãnh liệt không thi triển được.
Phương Tú cầm khà giá»›i ngắn hÆ¡n nên không bị vướng vấp. Nhưng lão không mượn thế đưá»ng hẻm cháºt hẹp để Ä‘em toà n lá»±c ra kháng cá»± mà vẫn từ từ lùi lại phÃa sau.
Lý Hà n Thu cÅ©ng biết lão muốn dẫn mình và o trá»ng địa, nhưng má»™t là vì nóng báo thù, hai là nghệ cao máºt lá»›n, chà ng vẫn tiếp tục tiến và o.
Phương Tú dÄ© nhiên giữ thế thá»§, chỉ đỡ gạt kiếm chiêu cá»§a đối phương chứ không phản kÃch.
Lùi đến đưá»ng hẻm lại đến má»™t tòa đại sảnh khác.
Cá»a đại sảnh đưá»ng rá»™ng mở nhưng bên trong không thắp đèn lá»a má»™t mà u tối om.
Phương Tú đột nhiên hồi thá»§ phản kÃch cây ngân thá»§ cấp công ba chiêu liá»n.
Lý Hà n Thu bị đối phương Ä‘em toà n lá»±c phản kÃch, bức bách chà ng phải lùi lại má»™t bước và thu kiếm vá» chống đỡ.
Phương Tú thừa cÆ¡ nhảy vá»t và o đại sảnh tối om.
Lý Hà n Thu báºt tiếng cưá»i lạt há»i:
- Phương Tú! Ngươi cÅ©ng được kể là má»™t nhân váºt có tên tuổi trong võ lâm mà bây giá» lại trốn chui như váºy thì đâu phải là anh hùng hảo hán?
Tiếng Phương Tú cưá»i lá»›n từ trong đại sảnh vá»ng ra rồi cất tiếng há»i:
- Lão phu có giết ngươi ở trong Phương gia đại viện nà y thì ai mà biết được?
Lý Hà n Thu cưá»i lạt đáp:
- Cách bố trà tại Thiết Hoa Bảo so vá»›i Phương gia đại viện cá»§a ngươi đây còn ghê gá»›m gấp mưá»i mà cÅ©ng chẳng vây hãm được Lý Hà n Thu nà y...
Phương Tú lạnh lùng ngắt lá»i:
- Trương Tá» Thanh là hạng ngưá»i nà o mà công tá» lại Ä‘em và vá»›i lão phu.
Lý Hà n Thu bụng bảo dạ:
- Hắn nói câu nà y quả đúng tháºt. Cứ lấy võ công mà bà n thì Trương Tá» Thanh còn thua hắn xa.
Chà ng xoay chuyển ý nghĩ trong bụng rồi đáp:
- Phương Tú! Ngươi không chịu ra thì ta cũng đánh và o.
Chà ng kêu lên mấy tiếng vẫn không thấy Phương Tú đáp lại.
Lý Hà n Thu ngưng tụ mục lá»±c nhìn và o trong nhưng chỉ thấy tối om không trong rõ váºt gì.
Chà ng nghĩ thầm trong bụng:
- Cách kiến trúc Phương gia đại Ä‘iện nà y rất cổ quái. PhÃa trong cá»a đã không thấy ánh mặt trá»i. Ngoà i sá»± kiên cố dá»… bá» thước phòng thá»§ e còn có mai phục khác nữa. Lấy sức má»™t mình ta tá»· đấu vá»›i lão trong căn nhà hắc ám thì bất luáºn mình thắng hay bại cÅ©ng lâm và o bước đưá»ng nguy hiểm vô cùng. Chi bằng ta lùi ra ngoà i kia để khiêu chiến vá»›i lão là thượng sách.
Chà ng nghÄ© váºy liá»n trở gót lui ra.
Bá»—ng thấy trong đưá»ng hẻm đèn Ä‘uốc Ä‘ang sáng lòa liên tục bị tắt hết. Chỉ trong nháy mắt không đâu còn chút đèn lá»a. ÃÆ°á»ng hẻm thà nh tối om.
Lý Hà n Thu bụng bảo dạ:
- Nếu trong đưá»ng hẻm có ngưá»i ám toán thì khó lòng né tránh. Ta phải mượn sức ký ức chạy lẹ ra ngoà i đưá»ng hẻm rồi dá»i khá»i tòa cổ bảo nà y.
Chà ng vừa nghỉ vừa đi rất mau.
NgỠđâu má»›i Ä‘i được chừng hai ba trượng, đột nhiên nghe đánh rầm má»™t tiếng. Má»™t cánh cá»a hạ xuống ngăn chặn lối Ä‘i.
Lý Hà n Thu vung kiếm đâm và o nghe rõ má»™t tiếng kim thiết chạm nhau, liá»n biết ngay cá»a nà y đúc bằng sắt.
Trước tình cảnh nà y, Lý Hà n Thu bá»—ng nổi lòng liá»u mạng chiến đấu, liá»n trở gót chạy trở và o.
NgỠđâu chà ng vừa cất bước đầu trong cÅ©ng có má»™t cánh cá»a rá»›t xuống. hai đầu cá»a đóng khoảng giữa dà i chừng ba trượng. Chá»— nà y cÅ©ng không có gì khác lạ.
Lý Hà n Thu biết ngay trong quảng hẻm nà y tất có mai phục rất hiểm độc, nếu cÆ¡ quan phát động là mình khó sống mà thoát khá»i nÆ¡i đây.
Bất giác chà ng buông tiếng thở dà i tự hối:
- Ãáng tiếc ta không nghe lá»i Lôi Phi, á»· mình kiêu dÅ©ng nên gặp kết quả ngà y nay.
Chà ng đà nh ngồi xuống xếp bằng nhắm mắt Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở để cho tinh lá»±c cùng tâm thần trở vá» tình trạng trấn tÄ©nh rồi sẽ tìm cách đối địch.
Không hiểu thá»i gian trôi qua đã bao lâu.
Bá»—ng bên tai nghe có tiếng ngưá»i lạ nói vá»ng và o:
- Hãy hạ bảo kiếm xuống.
Lý Hà n Thu ngó thanh trưá»ng kiếm bên mình cất tiếng há»i:
- Lão là ai?
Ngưá»i lạ mặt cưá»i khanh khách đáp:
- Lão phu ư? Lão phu chÃnh là Hà n Ãà o ở Từ Châu mà công tá» Ä‘ang muốn kiếm đây.
Lý Hà n Thu cưá»i gằn nói:
- Hay lắm! Té ra là lão!
Hà n Ãà o lạnh lùng nói:
- Lão phu đã đến Kim lăng từ lâu và đã gặp công tỠở trong Hội Võ Quán rồi.
Lý Hà n Thu nói:
- Chà ! Không ngỠHội Võ Quán lừng lẩy tiếng tăm lại là nanh vuốt của Giang Nam Song Hiệp.
Hà n Ãà o cất giá»ng lạnh như băng nói:
- Bây giá» công tá» má»›i rỠư? Ãáng tiếc là cháºm mất rồi! Ãiá»u bà ẩn giấu ở trong thâm tâm công tá» thì nay nó sẽ bị chôn vùi vÄ©nh viá»…n xuống dưới đất vá»›i thi thể công tá».
Lý Hà n Thu biết không phải là lá»i hăm dá»a. NÆ¡i đây tất có bố trà mai phục để đưa chà ng và o chá»— chết bất cứ lúc nà o.
Chà ng liá»n há»i:
- Há» Ãà o kia! Tại hạ muốn há»i má»™t việc chẳng hiểu lão có dám nói không?
Hà n Ãà o cưá»i rá»™ đáp:
- Nhất định công tá» phải chết thì còn Ä‘iá»u gì là lão phu không dám nữa. Công tá» cứ há»i Ä‘i!
Lý Hà n Thu nghe thanh âm ở vá» phÃa hữu trong bức vách cách chá»— chà ng đứng chừng má»™t trượng thì nghÄ© bụng:
- Trong Thiết Hoa Bảo cá»§a Trương Tá» Thanh tuy có bố trà những quan ải hiểm yếu nhưng còn nhiá»u chá»— không đặt mai phục. Ở đây Phương Tú lại đặt mai phục khắp nÆ¡i ở trong trang viện.
Các phòng ốc đưá»ng hẻm chá»— nà o cÅ©ng có cạm bẫy, so vá»›i cách bố trà cá»§a Trương Tá» Thanh còn ghê gá»›m hÆ¡n chứ không phải kém.
Chà ng vừa ngẫm nghÄ© vừa cất tiếng há»i:
- Bức thư mà tại hạ đã công bố trong Há»™i Võ Quán có đúng là thá»§ bút cá»§a Hà n Ãà o không?
Hà n Ãà o đáp:
- Ãó chÃnh là thá»§ bút cá»§a Hà n nhị gia.
Lý Hà n Thu lại há»i:
- Váºy ra gia phụ bị Giang Nam Song Hiệp các ngươi hạ sát ư?
Hà n Ãà o cưá»i khanh khách đáp:
- Ãúng thế! Nếu không có anh em lão phu ra tay thì bá»n NgÅ© Quái võ công tầm thưá»ng kia là m gì địch nổi lệnh tôn.
Lý Hà n Thu đột nhiên buông tiếng thở dà i nói:
- Than ôi! Ãáng tiếc! Tháºt là đáng tiếc!
Hà n Ãà o lấy là m kỳ há»i:
- Công tá» còn có Ä‘iá»u chi đáng tiếc?
Lý Hà n Thu đáp:
- Ãáng tiếc là Lý Hà n Thu nà y chưa đâm chết được kẻ thù mà phải uổng mạng nÆ¡i đây, tháºt khó lòng nhắm mắt được.
Hà n Ãà o hững há» nói:
- Lệnh tôn cÅ©ng lệnh đưá»ng ở dưới suối và ng Ä‘ang tịch mịch quạnh hiu thì công tá» xuống đó hầu hạ dưới gối cÅ©ng tỠđược lòng hiếu thảo chứ sao?
Trong đưá»ng hầm nà y tối Ä‘en như má»±c.
Lý Hà n Thu chỉ nghe thanh âm để Ä‘oán vị trị chá»— Hà n Ãà o Ä‘ang đứng. Chà ng từ từ lượm thanh trưá»ng kiếm lên toan nhảy lại tấn công thì đột nhiên nghe thanh âm má»™t thiếu nữ lá»t và o tai:
- Không nÃn nhịn được Ä‘iá»u nhá» nhặt thì hư việc lá»›n. Muốn toà n mạng chá»› có vá»ng động.
Mấy câu nói nà y như mõ chiá»u chuông sá»›m khiến cho bầu nhiệt huyết trong ngá»±c Lý Hà n Thu Ä‘ang sá»§i lên sùng sục tá»± nhiên trấn tÄ©nh lại.
Chà ng nghĩ thầm:
- Câu nói nà y quả đúng tháºt. Ta mà không nhẫn khà thôn thanh nhảy lại táºp kÃch thì mưá»i phần chắc đến tám là đâm không trúng, chỉ tổ là m cho chúng tức giáºn và đưa ta đến chá»— chết mau chóng hÆ¡n.
Chà ng nghÄ© váºy rồi tạm thòi bình tÄ©nh lại.
Má»™t ý niệm khác lại nổi lên trong đầu óc. Chà ng tá»± há»i:
- Thanh âm cảnh cáo vừa rồi rõ rà ng ở miệng má»™t thiếu nữ thốt ra. Nhưng nà ng là ai? Từ ngà y ta dá»i khá»i sư môn chỉ Ä‘em hết tâm ý và o việc báo thù, luôn luôn giữ hà nh tung bà ẩn, chưa từng giao thiệp vá»›i bá»n giang hồ. Bữa nay ở Há»™i Võ Quán má»›i giao kết vá»›i Thần Thâu Lôi Phi là ngưá»i đầu tiên, còn đà n bà con gái thì ta có giao thiệp vá»›i ai đâu?
Chà ng cố moi móc tìm trong ký ức xem thanh âm thiếu nữ nà y là ai nhưng chà ng đã thất vá»ng, thá»§y chung không nhá»› được là tiếng cô gái nà o.
Không hiểu thá»i gian trôi qua đã bao lâu.
Ãá»™t nhiên má»™t ánh sáng lòa lóe lên chiếu thẳng và o.
Lý Hà n Thu bị ánh sáng mãnh liệt nà y là m cho hai mắt không mở ra được bản năng thiên nhiên muốn sống cá»§a con ngưá»i thúc đẩy chà ng cầm kiếm thế há»™ vệ trước ngá»±c.
Má»™t trà ng cưá»i hô hố nổi lên, tiếp theo là má»™t giá»ng nói lạnh như băng:
- Lão phu chỉ hạ lệnh má»™t tiếng là láºp tức bao nhiêu cÆ¡ quan Ä‘á»u phát động. Hà ng trăm mÅ©i tên tẩm độc đồng thá»i bắn ra. Dù võ công công tá» có cao cưá»ng gấp mưá»i cÅ©ng nhất định phải chết dưới là n tên đạn.
Lý Hà n Thu vừa nhe đã biết ngay là âm thanh Phương Tú. Những lá»i cảnh cáo vừa rồi cá»§a thiếu nữ lại hiện lên trong đầu óc chà ng.
Chà ng nghĩ thầm:
- Lúc nà y là lúc ta phải hết sức tranh thủ sinh cơ.
Chà ng từ từ buông kiếm xuống há»i:
- Có phải Phương viện chúa đó không?
Phương Tú đáp:
- ChÃnh thị lão phu!
Lý Hà n Thu há»i:
- Viện chúa giam hãm ta ở chỗ nà y, giết thì không giết, tha cũng không tha, là có dụng ý gì?
Phương Tú lại há»i:
- Phải chăng công tá» là truyá»n nhân vá» môn Thất Tuyệt Ma Kiếm?
Lý Hà n Thu không trả lá»i, chà ng há»i lại:
- Viện chúa há»i câu nà y là m chi? Phải thì sao mà không phải thì sao?
Phương Tú đáp:
- Công tỠđã bị hãm và o tỠđịa. Bây giá» chỉ có má»™t đưá»ng thoát chết, lão phu không hiểu công tá» có muốn sống chăng?
Lý Hà n Thu há»i:
- ÃÆ°á»ng lối nà o? Phương viện chúa nói cho tại hạ nghe.
Phương Tú đáp:
- Công tá» chỉ có má»™t quyết định muốn chết hay là muốn sống chẳng còn gì nữa mà phải lá»±a chá»n.
Lý Hà n Thu nói:
- Tại hạ muốn biết trước đưá»ng lối nà o, nếu sống không bằng chết thì thà rằng chết Ä‘i hay hÆ¡n.
Phương Tú chưa trả lá»i, ánh lá»a Ä‘ang mãnh liệt tá»± nhiên tắt phụt.
Hồi lâu chà ng má»›i nghe Phương Tú vá»ng lại đáp:
- Lão phu yêu cầu công tá» giết má»™t ngưá»i.
Lý Hà n Thu toan cá»± tuyệt thì sá»±c nhá»› tá»›i lá»i cảnh cáo cá»§a thiếu nữ.
Chà ng nghĩ thầm:
- Binh bất yếm trá. Hai bên ở và o tình thế đối địch dù ta có giả trá cũng không sao.
NghÄ© váºy chà ng liá»n há»i lại:
- Viện chúa bảo tại hạ giết ai?
Phương Tú lạnh lùng đáp:
- Lão phu đã nói rồi. Công tá» không có quyá»n lá»±a chá»n nữa. Lão phu chỉ há»i công tá» có chịu hay không?
Lý Hà n Thu trong lòng lá»a giáºn cháy bừng bừng mà chà ng phải cố nhẫn nại, cất tiếng lạnh lùng há»i:
- Ưng thì sao mà không ưng thì sao?
Phương Tú đáp:
- Công tá» mà ưng thì hãy uống má»™t viên thuốc độc trước. Trong ba ngà y chất độc má»›i phát tác. Chúng ta tha công tá» dá»i khá»i nÆ¡i đây và đưa công tá» Ä‘i giết má»™t ngưá»i.
Lý Hà n Thu cố dẹp cÆ¡n xúc động trong lòng há»i lại:
- Sau khi tại hạ giết ngưá»i thì sao?
Phương Tú đáp:
- Khi đó lão phu sẽ phế bá» võ công cá»§a công tá» rồi cho uống thuốc giải và đưa tá»›i má»™t chốn nông thôn để công tá» di dưỡng tuổi trá»i.
Lý Hà n Thu há»i:
- Nếu tại hạ không giết nổi ngưá»i đó thì là m thế nà o?
Phương Tú đáp:
- Công tỠmà không giết được y thì dĩ nhiên công tỠbị y hạ sát.
Lý Hà n Thu há»i:
- Tại hạ không chịu thì sao?
Phương Tú đáp:
- Giản dị lắm! Lão phu hạ lệnh phát động cơ quan cho trăm ngà n tên độc bắn ra hạ sát công tỠngay tức khắc.
Lý Hà n Thu lạnh lùng nói:
- Ãể tại hạ nghÄ© lại coi.
Phương Tú nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! Sau khoảng thá»i gian chừng uống cạn tuần trà lão phu sẽ trở lại để công tá» trả lá»i dứt khoát.
Lý Hà n Thu nhìn vá» phÃa phát ra thanh âm, ngÆ¡ ngẩn xuất thần. Chà ng không biết là mình Ä‘ang phẫn ná»™ hay Ä‘ang oán háºn.
Bá»—ng nghe thanh âm trong trẻo cá»§a thiếu nữ vá»ng lại:
- Ưng chịu hắn đi! Ta đã vì công tỠmà tráo thuốc giả và o, công tỠyên tâm nuốt xuống.
Phương Tú là kẻ rất Ä‘a nghi, công tỠđừng tưởng ngáºm thuốc trong miệng dấu dưới đầu lưỡi là hắn không phát giát ra được...
Thanh âm ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Trước tình trạng nà y, công tá» không còn đưá»ng nà o khác để mà lá»±a chá»n ná»a. Chỉ có cách nghe lá»i ta má»›i yên được. Ta nói tá»›i đây là hết lá»i, còn tin hay không là tùy ở nÆ¡i công tá». Thôi ta Ä‘i đây!
Lý Hà n Thu toan há»i xem ngưá»i nà y là ai, nhưng chưa thốt ra lá»i chà ng đã dừng lại Má»™t lúc sau, thanh âm Phương Tú lại vá»ng lên:
- Lý công tá»! Công tỠđã suy nghÄ© kỹ chưa?
Lý Hà n Thu không dám trả lá»i ưng thuáºn má»™t cách mau lẹ, sợ đối phương sinh lòng nghi hoặc, chà ng liá»n thá»§ng thẳng há»i:
- Sau khi tại hạ giết ngưá»i kia mà Phương viện chúa vẫn không thá»±c hà nh lá»i hứa lấy thuốc giải cho thì ra tại hạ nhá»c sức vì Phương viện chúa mà mình chẳng được Ãch gì hay sao?
Phương Tú cưá»i ha hả đáp:
- Sau khi phế bá» võ công, công tá» chẳng khác chi ngưá»i tầm thưá»ng thì giết Ä‘i hay để sống cÅ©ng chẳng quan hệ gì.
Lý Hà n Thu lạnh lùng há»i:
- Nhưng tại hạ còn có miệng nói. Viện chúa không sợ tiếng tăm Giang Nam Song Hiệp bị tiêu ma ư?
Phương Tú cưá»i lạt đáp:
- Công tỠđã đem bức thơ kia công bố trong Hội Võ Quán thì dĩ nhiên hiệp danh của chúng ta bị hoen ố rồi...
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Chá»— nông trang mà công tá» trú ngụ sau nà y ở tại rừng sâu đầm lá»›n, ngoà i việc ăn uống no đủ, quanh năm công tá» khó lòng được gặp mặt má»i ngưá»i. Công tá» lại mất hết võ công đừng hòng dá»i khá»i chá»— đó.
Lý Hà n Thu lẳng lặng không nói gì, bụng bảo dạ:
- Ta không nên trả lá»i hắn má»™t cách mau lẹ là đã ưng chịu Ä‘iá»u kiện cá»§a hắn.
Ãá»™t nhiên ánh sáng lòe lên, má»™t tia sáng quắc chiếu và o. Tiếp theo má»™t viên thuốc liệng xuống đất trước mặt Lý Hà n Thu
Bổng nghe âm thanh Phương Tú lại cất lên:
- Má»™t đà ng là chết uổng, má»™t đà ng là sống trá»™m, đối vá»›i công tá» dÄ© nhiên khó bá» quyết định. Lão phu lịch duyệt đã nhiá»u. Những trưá»ng hợp hà o kiệt cùng đưá»ng, anh hùng mạt lá»™, ai chẳng ảm đạm thương thân? Lão phu không nói nhiá»u nữa. Bây giá» lão phu đếm từ má»™t đến mưá»i mà công tá» không chịu nuốt thuốc độc tức là công tá» coi chết như vá», dÄ© nhiên lão phu pháp động cÆ¡ quan bắn tên độc ra để hoà n thà nh chà nguyện tìm cái chết cá»§a công tá».
Hắn ngưng lại một chút rồi tiếp:
- Có Ä‘iá»u nếu công tá» còn muốn thân sinh qua ngà y thì phải thá»±c lòng thá»±c dạ nuốt thuốc độc và o, đừng hòng tìm kế để gạt lão phu. Lão phu mà bắt ra được sẽ dùng hình pháp thảm khốc nhất ở nhân gian để đưa công tá» và o chá»— chết. Công tá» nên biết rằng lão phu chỉ đứng cách không đầy má»™t trượng lại dưới ánh sáng tá» như ban ngà y, dù là dây tÆ¡ sợi tóc cÅ©ng không qua mắt lão phu được. Chỉ có hai đưá»ng sống và chết. Tùy ý công tá» chá»n lấy má»™t.
Lý Hà n Thu tuy ngoà i miệng không nói gì, nhưng trong lòng xoay xở mấy câu cảnh cáo của thiếu nữ, bụng bảo dạ:
- Dù viên thuốc nà y cá»§a Phương Tú là thuốc độc tháºt nhưng sau khi uống ba ngà y chất độc má»›i phác tác, biết đâu mình còn có cÆ¡ há»™i giết chết được Giang Nam Song Hiệp để báo thù cho song thân.
Quyết định rồi chà ng nghe Phương Tú đếm đến tiếng thứ chÃn, liá»n cầm lấy viên thuốc bá» và o miệng nuốt.
|
 |
|
| |