21-11-2008, 06:09 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương mưá»i má»™t
Mặc dù tôi đã cố thuyết phục mình thế nà o Ä‘i nữa là nghỉ ngÆ¡i và giấc ngá»§ sẽ có tác động tốt đối vá»›i Mino thì ngà y hôm sau tôi đã nháºn ra rằng má»i chuyện chẳng có gì thay đổi hết. HÆ¡n thế nữa, tình hình còn tồi tệ hÆ¡n. Như đêm trước, đáng lẽ lặng thinh hà ng giá», anh lại tuôn ra hà ng trà ng những Ä‘iá»u chát chúa vá» những Ä‘iá»u vô nghÄ©a, độc má»—i suy nghÄ© bao trùm các ý nghÄ© khác len và o câu chuyện cá»§a anh như các hình chìm lá»t và o giữa tá» giấy. Theo tôi, sá»± tồi tệ hÆ¡n là ở chá»—, vốn dÄ© là má»™t con ngưá»i hoạt động và năng nổ, anh trở nên thá» Æ¡, cẩu thả, bừa bãi để lưá»i nhác, kể cÅ©ng má»›i lạ, rõ rà ng Ä‘iá»u đó nói lên rằng anh ngà y cà ng xa rá»i những vấn đỠtrước đây anh rất quan tâm. Tôi mở vali ra và xếp quần áo cá»§a anh và o tá»§ cá»§a mình. Khi còn lại số sách và sách giáo khoa, tôi bảo để tạm lên tá»§ commốt giả đá hoa cương cạnh gương, anh đã hằn há»c nói:
- Cứ để chúng trong vali ấy... anh không cần đến chúng nữa.
- Tại sao váºy - Tôi há»i - chẳng nhẽ anh không thi tốt nghiệp à ?
- Anh sẽ không thi cỠgì ráo.
- Anh không muốn há»c tiếp à ?
- Không muốn.
Tôi không muốn nói thêm nữa, sợ anh tuôn ra những Ä‘iá»u già y vò anh, tôi để nguyên sách vở trong vali. Tôi còn nháºn thấy anh không rá»a ráy và chải đầu. Trước đây anh luôn luôn nổi tiếng là sạch sẽ và cẩn tháºn. Anh ở lì suốt ngà y thứ hai trong phòng tôi: lúc anh nằm lăn ra giưá»ng và hút thuốc, lúc tay đút túi đăm chiêu Ä‘i Ä‘i lại lại. Trong bữa ăn anh không trò chuyện vá»›i mẹ như đã hứa vá»›i tôi, chiá»u tối anh bảo anh sẽ không ăn ở nhà rồi bá» Ä‘i, tôi không dám Ä‘i theo anh. Tôi không rõ anh Ä‘i đâu, lúc anh vá» tôi chuẩn bị lên giưá»ng ngá»§, tôi nháºn thấy anh Ä‘ang say. Anh quá»u quà o vẻ giá»…u cợt ôm tôi và muốn là m tình vá»›i tôi, tôi buá»™c phải nhượng bá»™, tuy hiểu rằng lúc nà y anh coi tình yêu cÅ©ng như rượu là má»™t thứ miá»…n cưỡng phải dùng để nhằm mục Ä‘Ãch duy nhất là là m cho mình mệt má»i và lãng quên. Tôi bảo anh:
- Em hay ngưá»i đà n bà nà o khác vá»›i anh cÅ©ng váºy thôi.
Anh cưá»i đáp:
- Äúng, cÅ©ng váºy thôi... nhưng em ở trong tầm tay anh.
Lá»i nói cá»§a anh không chỉ là m tôi tức giáºn mà còn Ä‘au lòng vì nó chứng minh rằng anh chẳng há» yêu tôi mấy, hay nói đúng hÆ¡n, chẳng há» yêu tôi.
Sau đó tôi chợt nghÄ© ra má»™t Ä‘iá»u liá»n quay lại bảo anh:
- Anh ạ, thôi thì em cứ mãi mãi là má»™t cô gái nghèo khổ, nhưng mong anh cố yêu em, em van anh, ấy là vì lợi Ãch cá»§a anh... nếu anh yêu em, thì cuối cùng anh sẽ yêu thương bản thân anh, nghe em, anh.
Anh nhìn tôi, rồi nói to giá»ng chế giá»…u:
- Yêu thương, yêu thương! - Và anh tắt đèn.
Tôi còn ngồi một lúc lâu trong bóng tối, mắt mở trừng trừng, lòng đau khổ và băn khoăn không biết nghĩ gì nữa.
Những ngà y sau đó không há» có gì thay đổi cả, đâu vẫn hoà n đấy. Những thói quen má»›i kéo đến lấn át những thói quen thưá»ng lệ, có váºy thôi. Trước đây anh há»c táºp, đến trưá»ng đại há»c, gặp bạn bè ở tiệm cà phê. Bây giá» anh nằm lăn quay ra giưá»ng, hút thuốc, Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng, quanh quẩn vá»›i những câu chuyện lạ lùng và bao hà m nhiá»u ý nghÄ©a, hát, rồi ngá»§ vá»›i tôi. Äến ngà y thứ tư, tôi rÆ¡i và o tình trạng hoà n toà n tuyệt vá»ng. Tôi nháºn thấy rằng ná»—i Ä‘au cá»§a anh không tà i nà o lắng dịu và tôi cảm thấy mình không thể nà o sống nổi vá»›i ná»—i Ä‘au ấy. Phòng tôi ngá»™t ngạt khói thuốc là m tôi có cảm giác như nÆ¡i đây là má»™t nhà máy là m việc suốt ngà y đêm sản xuất ra ná»—i buồn Ä‘au, bản thân không khà tôi hÃt thở, tôi coi là những suy nghÄ© buồn bã và tuyệt vá»ng cô Ä‘á»ng lại. Và o những giây phút ấy tôi nguyá»n rá»§a sá»± dốt nát và thất há»c cá»§a mình và đau khổ trước ý nghÄ© là mẹ còn ngu dại và thất há»c hÆ¡n tôi. Trong những lúc khó khăn cá»§a cuá»™c sống, việc đầu tiên ngưá»i ta nghÄ© tá»›i là xin những ngưá»i lá»›n tuổi và dà y dạn kinh nghiệm hÆ¡n chỉ bảo giúp. Song tôi không quen biết những ngưá»i ấy, còn nhá» mẹ giúp cho thì chẳng khác nà o nhỠđám trẻ con Ä‘ang nô đùa ngoà i sân váºy. Mặt khác tôi vẫn chưa thể thấu hiểu hết ná»—i Ä‘au cá»§a Mino, còn nhiá»u Ä‘iá»u tôi chưa rõ, dần dần tôi Ä‘i đến kết luáºn rằng cuá»™c trao đổi vá»›i Astarita còn nằm trên giấy trắng má»±c Ä‘en và lưu lại trong kho lưu trữ cá»§a cảnh sát vá»›i tư cách là má»™t bằng chứng lưu niên vá» giây phút yếu Ä‘uối cá»§a anh là suy nghÄ© già y vò anh nhiá»u nhất. Có má»™t đôi câu anh đã khẳng định dá»± Ä‘oán cá»§a tôi. Má»™t hôm tôi bảo anh:
- Nếu anh lo ngại cuá»™c trao đổi cá»§a anh vá»›i Astarita bị ghi lại... Astarita sẽ là m tất cả vì em... em tin chắc nếu em yêu cầu anh ta, anh ta sẽ há»§y biên bản há»i cung.
Anh đưa mắt nhìn tôi và há»i, giá»ng lạ lùng thế nà o ấy:
- Thế tại sao em lại nảy trong đầu suy nghÄ© như váºy?
- Thì chÃnh anh đã nói như váºy trong những ngà y gần đây... em khuyên anh quên Ä‘i, anh đã đáp lại anh có thể quên, nhưng cảnh sát không chịu quên.
- Thế em yêu cầu anh ta như thế nà o nà o?
- Rất đơn giản... em gá»i Ä‘iện cho anh ta rồi đến bá»™.
Anh không tá» vẻ chấp nháºn hay phản đối. Tôi nà i tiếp:
- Anh có muốn em yêu cầu anh ta không?
- Em yêu cầu đi.
Chúng tôi ra khá»i nhà và đến tiệm sữa gá»i Ä‘iện thoại. Tôi gá»i được ngay cho Astarita và bảo có việc muốn trao đổi vá»›i anh ta. Tôi há»i anh ta liệu có thể đến gặp anh ta ở bá»™ không. Anh ta đáp, giá»ng tuy lắp nhưng thá»±c sá»± nghiêm khắc:
- Hoặc tại nhà em, hoặc không ở đâu hết.
Tôi biết rằng anh ta vòi vĩnh vỠviệc anh ta giúp tôi nên tôi định đánh trống lảng:
- Chúng ta gặp nhau ở tiệm cà phê nhé - Tôi đỠnghị.
- Hoặc tại nhà em, hoặc không ở đâu hết.
- Thôi được rồi - Tôi đồng ý - anh đến em nhé - Và tôi dặn anh ta là tôi sẽ đợi anh ta ngay chiá»u tối nay. - Em biết anh ta muốn là m gì - tôi bảo Mino khi chúng tôi vá» nhà - Anh ta muốn ngá»§ lại vá»›i em... nhưng không má»™t ai nà i ép được má»™t ngưá»i đà n bà là m Ä‘iá»u đó khi chị ta không muốn... tháºt ra má»™t lần anh ta dá»a tố giác nên đã ép được, song lúc đó em chưa có kinh nghiệm, còn bây giá» không được đâu.
- Thế sao em không muốn ngá»§ vá»›i hắn - Anh khinh mạn há»i.
- Vì em yêu anh.
- Nhưng - Anh nói vẫn vá»›i giá»ng khinh mạn ấy - nếu em không muốn ngá»§ vá»›i hắn, hắn cứ đòi, rồi từ chối không chịu há»§y biên bản... lúc đó thì sao nà o?
- Anh ta sẽ hủy thôi... đừng ngại, anh.
- Nhưng nếu hắn chỉ há»§y vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện thì sao?
Chúng tôi đang bước trên thang, tôi dừng lại và bảo:
- Lúc đó em sẽ xỠsự như anh bảo.
Anh ôm ngang lưng tôi và cháºm rãi nói:
- Thế thì anh bảo thế nà y nà y: em má»i Astarita tá»›i, dẫn hắn và o phòng em, cứ như em sắp ngá»§ vá»›i hắn... anh sẽ đứng sau cá»a, chá» hắn và o liá»n dùng súng lục tương cho hắn má»™t phát... sau đó ta nhét hắn xuống gầm giưá»ng rồi bá»n mình yêu nhau đắm Ä‘uối suốt đêm.
Mắt anh ngá»i sáng, là n sương mù bao phá»§ xung quanh chúng tôi trong những ngà y nà y lần đầu tiên đã tan biến. Tôi hoảng sợ vì lá»i đỠnghị cá»§a anh xem ra có vẻ logic, và còn vì lúc nà y tôi luôn nÆ¡m ná»›p chỠđợi những sá»± kiện khá»§ng khiếp nà o đó và tháºm chÃ, cứ cho rằng đó là má»™t vụ án mạng thì cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u có thể xảy ra thôi.
- Anh, anh thương em, anh Mino! - Tôi thốt lên - Äừng nói như váºy, anh, dù chỉ là đùa thôi.
- Äừng nói như váºy, dù chỉ là đùa thôi. - Anh láy lại - Nhưng anh Ä‘ang đùa tháºt đấy.
Tôi thấy rằng có thể anh không đùa, nhưng thấy an tâm là như tôi đã nói, đã tháo hết đạn trong khẩu súng lục của anh mà anh không biết.
- Anh yên tâm - Tôi nói tiếp - Astarita sẽ là m tất cả những gì em muốn... song có Ä‘iá»u anh đừng nói những chuyện như váºy... em thấy run sợ.
- Cứ như chặn há»ng không được nói đùa ấy! - Anh bá»™p chá»™p đáp lại và bước và o nhà .
Vừa và o tá»›i phòng may, anh bá»—ng thấy lo lắng. Anh Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng theo thói quen, tay đút túi. Nhưng bước Ä‘i cá»§a anh mạnh mẽ hÆ¡n má»i khi, vẻ mặt anh trầm ngâm suy nghÄ© chứ không gá»›m guốc và dá»ng dưng như trước đây. Tôi cho rằng chắc anh đã thấy nhẹ nhõm trong lòng khi nghÄ© tá»›i những tà i liệu là m tổn hại thanh danh sắp bị há»§y Ä‘i và tôi thấy má»™t niá»m hy vá»ng lại nảy sinh trong trái tim tôi.
- Anh ạ, má»i việc sẽ ổn cả thôi - Tôi bảo.
Anh giáºt bắn ngưá»i, đưa mắt nhìn tôi, tá»±a hồ như má»›i thấy tôi lần đầu, sau đó nhắc lại như má»™t cái máy:
- Ừ, tất nhiên, má»i việc sẽ ổn cả thôi.
Tôi lá»±a lá»i đẩy mẹ ra khá»i nhà bằng cách nhá» mẹ Ä‘i mua giúp má»™t và i thứ chuẩn bị cho bữa tối. Tôi đột nhiên thấy rá»™n lên má»™t niá»m vui. Tôi nghÄ© rằng má»i việc đúng là sẽ ổn cả, có lẽ còn tốt hÆ¡n là tôi dá»± kiến. Astarita sẽ là m - nếu như đã chưa là m - tất cả những gì tôi yêu cầu anh ta, còn Mino dần dần không còn bị lương tâm cắn rứt và lại cảm thấy yêu Ä‘á»i, lại nhìn tương lai má»™t cách đấy hy vá»ng. Ai cÅ©ng váºy, khi gặp há»a thì chỉ muốn má»—i má»™t Ä‘iá»u là mong sao nó sá»›m chấm dứt, và vừa thấy gió đổi chiá»u, há» liá»n xây dá»±ng những kế hoạch cá»±c kỳ lá»›n lao, cá»±c kỳ háo danh. Hai ngà y trước đây tôi sẵn lòng từ bá» Mino, miá»…n sao anh được hạnh phúc, nhưng lúc nà y, khi hy vá»ng trả lại hạnh phúc cho anh thì tôi không những không có ý định chia tay anh, mà còn tìm cách gắn bó anh vá»›i mình chặt hÆ¡n. Tôi biết rằng trong trưá»ng hợp nà y, tôi không bị đầu óc tÃnh toán chi phối, mà là trạng thái rất khó hiểu cá»§a tâm hồn luôn luôn ấp á»§ hy vá»ng và không thể chịu đựng được lâu ná»—i lo lắng và cÆ¡n tuyệt vá»ng. Tôi thấy trước tình thế hiện nay cá»§a sá»± việc, chúng tôi chỉ có hai lối thoát, hoặc là chúng tôi chia tay nhau, hoặc là chúng tôi mãi mãi gắn bó số pháºn vá»›i nhau, nhưng do tôi không muốn, tháºm chà chỉ nghÄ© tá»›i việc chia ly, nên tôi ráo riết tìm cách thá»±c hiện kế hoạch chung sống. Tôi không thÃch nói dối và cho rằng má»™t trong dăm ba phẩm chất cá»§a tôi là ngay thẳng, tháºm chà đôi lúc còn quá chân tháºt. Và nếu lúc ấy tôi nói dối Mino, thì chỉ vì tin rằng tôi nói sá»± tháºt... sá»± tháºt hÆ¡n cả sá»± tháºt... sá»± tháºt xuất phát tá»± đáy lòng, chứ không phải từ các sá»± kiện có thá»±c. Tuy nhiên, tôi không há» suy nghÄ© gì cả, ấy dưá»ng như là do cảm hứng mà thôi.
Anh vẫn đi đi lại lại trong phòng, còn tôi ngồi bên bà n. Tôi bỗng bảo:
- Anh nà y... anh đứng lại đã nà o... em có chuyện muốn nói với anh.
- Chuyện gì?
- Bấy lâu nay em thấy không được khá»e lắm... má»›i đây em đến gặp bác sÄ©... em có mang.
Anh sá»ng sốt nhìn tôi, nhắc lại:
- Có mang à ?
- Vâng... và em tin chắc đấy là con anh.
Mino vốn thông minh, anh liá»n hiểu rõ tại sao tôi lại thú nháºn Ä‘iá»u đó, tuy tất nhiên, anh không thể Ä‘oán được tôi đã lừa dối. Anh nhấc má»™t cái ghế, ngồi xuống gần tôi, âu yếm vuốt má tôi và nói:
- Anh cho rằng đấy là má»™t lý do chá»§ yếu nhất, lý do có sức thuyết phục nhất buá»™c anh phải quên Ä‘i má»i chuyện đã xảy ra và tiếp tục sống... đúng thế không nà o?
- Nói thế thì ý anh định ám chỉ gì váºy? - Tôi là m ra vẻ không hiểu rõ lá»i anh nên lên tiếng há»i.
- Anh trở thà nh pater familias [1] - Anh nói tiếp - và những gì anh không muốn là m vì tình yêu cá»§a em, bây giá» anh buá»™c phải là m như phụ nữ các em thưá»ng nói: vì tạo váºt nà y.
- Hiểu sao anh cứ là m váºy - Tôi nhún vai đáp - em nói chẳng qua đó là sá»± tháºt, có váºy thôi.
- Con cái, xét cho cùng - Anh nói tiếp, giá»ng chÃn chắn tá»±a như Ä‘ang suy nghÄ© thà nh lá»i - có lẽ là toà n bá»™ ý nghÄ©a cuá»™c Ä‘á»i... nhiá»u ngưá»i, hầu như cả bà n dân thiên hạ, không đòi há»i gì hÆ¡n, vì con cái là má»™t sá»± biện minh tuyệt vá»i cho phép tháºm chà cả ăn cắp và giết ngưá»i vì con cái.
- Nhưng ai đòi há»i anh ăn cắp và giết ngưá»i? - Tôi phẫn ná»™ ngắt lá»i anh - Em chỉ muốn Ä‘em tin vui báo cho anh, nhưng nếu anh không vui thì biết là m thế nà o được?
Anh nhìn tôi và lại âu yếm vuốt má:
- Nếu em hà i lòng thì anh cũng hà i lòng... thế em có hà i lòng không?
- Em có chứ - Tôi cay đắng và tin tưởng đáp - thứ nhất em yêu con trẻ, thứ hai đấy là con anh.
Anh phì cưá»i và bảo:
- Em láu cá lắm...
- Tại sao lại láu cá... rất láu cả để có thai.
- Quả tháºt không rất đâu nhé... nhưng thà nh thá»±c mà nói trong lúc nà y, và o những hoà n cảnh như thế nà y, đấy là má»™t bước can đảm... em có mang, như váºy...
- Như váºy thì sao?
- Như váºy anh đà nh cam chịu vá»›i việc anh đã là m - Anh bá»—ng dưng báºt dáºy và khoa tay hét toáng lên - như váºy anh phải sống, sống, sống!
Không thể truyá»n đạt lại được giá»ng anh khi nói lên những lá»i ấy. Tim tôi Ä‘au thắt lại, mắt đẫm lệ, tôi thì thầm:
- Hiểu sao, anh cứ là m váºy... nếu anh muốn để mặc em... em có thể tá»± lo được.
Chắc anh hối háºn vá» hà nh vi cá»§a mình, nên anh đến bên tôi, vuốt ve và nói:
- Bá» qua cho anh, em... đừng báºn tâm vá» những lá»i anh vừa nói... em hãy nghÄ© đến đứa con, đừng lo cho anh.
Tôi nắm tay anh, đưa lên xoa khắp mặt và là m tay anh ướt đẫm nước mắt, rồi khẽ nói:
- Ôi, anh Mino... là m sao em lai có thể không lo cho anh?
Chúng tôi im lặng hồi lâu. Anh đứng bên tôi, còn tôi áp tay anh và o mặt mình mà hôn và khóc. Äúng lúc đó chúng tôi nghe tiếng chuông reo ngoà i cá»a.
Mino xô tôi ra và mặt tái mét, nhưng lúc đó tôi không hiểu sao anh lại lo lắng như váºy và cÅ©ng chẳng há»i anh cho rõ. Tôi đứng báºt dáºy và bảo:
- Anh ạ... Astarita đến đấy... anh rá»i khá»i đây nhanh lên.
Anh ra nhà bếp, khép há» cá»a. Tôi vá»™i lau nước mắt, kê lại ghế và chạy ra ngoà i hà nh lang nhá». Tôi hoà n toà n bình tÄ©nh và tá»± tin, ngay lúc đó ở ngoà i hà nh lang nhá» tối om om, tôi còn nghÄ© sẽ báo cho Astarita biết mình có mang, như váºy anh ta sẽ để tôi yên và nếu không muốn vì tình mà giúp tôi cái việc tôi nhá» anh ta thì cÅ©ng sẽ giúp vì lòng thương.
Tôi mở cá»a và bước lùi trở lại: không phải Astarita mà Sonzogno Ä‘ang đứng ngoà i ngưỡng cá»a.
Gã tay đút túi quần, tôi định đóng cá»a lại, nhưng gã ngạo mạn lấy vai hÃch cá»a mở toang ra và bước và o. Tôi bước theo gã và o phòng may. Gã dừng lại bên bà n, lưng quay vá» cá»a sổ. Gã đội mÅ© sùm sụp như má»i báºn và khi gã bước và o phòng tôi liá»n cảm thấy cái nhìn chằm chằm và soi mói cá»§a gã chÄ©a thẳng và o tôi. Tôi khép cá»a lại và là m ra vẻ thá» Æ¡ há»i:
- Anh đến có việc gì váºy?
- Cô tố giác tôi à ?
Tôi nhún vai, ngồi xuống bên bà n và nói:
- Em không tố giác anh.
- Cô để tôi ở lại má»™t mình, còn bản thân ra khá»i nhà chạy Ä‘i tìm cảnh sát.
Tôi yên tâm. Nếu tôi có má»™t cảm giác gì đó thì đó là sá»± giáºn dữ hÆ¡n là sợ hãi. Gã không còn là m tôi sợ hãi nữa, tôi thấy trong lòng trà o dâng má»™t cÆ¡n phẫn ná»™, tất cả những kẻ như gã đã không để cho tôi được sống hạnh phúc. Tôi bảo:
- Tôi bá» anh lại má»™t mình, chạy ra ngoà i vì tôi yêu má»™t ngưá»i khác và không muốn quan hệ vá»›i anh... nhưng tôi không gá»i cảnh sát... tôi không tố giác... cảnh sát tá»± đến... hỠđến tìm má»™t ngưá»i khác cÆ¡.
Gã tiến lại sát tôi, giÆ¡ ngón tay bóp mạnh má tôi, là m tôi bất giác há mồm ra và cúi ngưá»i vá» phÃa gã. Gã bảo:
- Nhá» Trá»i, cô là má»™t mụ đà n bà .
Gã bóp mạnh hÆ¡n, tôi cau mà y quằn quại vì Ä‘au, cảm thấy mình có vẻ kỳ quặc và quái gở. Tôi nổi cáu, đứng báºt dáºy, xô gã ra và kêu lên:
- Cút ngay, đồ đểu.
Gã lại đút tay và o túi, tiến đến bên tôi, dán mắt nhìn tôi chằm chằm. Tôi lại hét toáng lên:
- Äồ Ä‘iên... cút Ä‘i, xéo ngay... đồ mặt dà y, tao ghê tởm những bắp thịt cá»§a mà y... đôi mắt xanh ti hÃ, cái mặt nhẵn nhụi mà y râu cá»§a mà y.
Gã đúng là má»™t thằng Ä‘iên, tôi nghÄ©, khi thấy gã vẫn im lặng, khẽ nhếch mép cưá»i, tay đút túi lừng lững tiến lại bên tôi, mắt nhìn tôi không chá»›p.Tôi chạy lại đầu bà n đằng kia vá»› luôn chiếc bà n là nặng và hét to:
- Xéo ngay, đồ mặt dà y, nếu không cái bà n là nà y sẽ quáºt vỡ quai hà m mà y.
Gã dừng lại suy nghÄ© trong giây lát. Äúng lúc ấy cá»a phòng sau lưng tôi báºt ra và Astarita xuất hiện ngoà i ngưỡng cá»a. Chắc anh ta thấy cá»a không khép nên cứ và o. Tôi quay lại phÃa anh ta và hét to:
- Anh bảo cái thằng cha nà y xéo đi... chẳng hiểu hắn muốn gì ở em... anh bảo gã xéo ngay!
Không hiểu sao tôi thấy vui vui khi thấy Astarita ăn mặc rất lịch sá»±. Anh ta mặc chiếc áo bà nh tô vạt chéo mà u xám rất má»›i và chiếc áo sÆ¡ mi lụa trắng vạch Ä‘á». Chiếc cravat mà u xám ánh bạc nổi báºt lên trên ná»n bá»™ quần áo xanh. Anh ta nhìn tôi - tôi vẫn cầm chặt chiếc bà n là trong tay - rồi đưa mắt nhìn Sonzogno và bình tÄ©nh nói:
- Signorina bảo mà y xéo đi cơ mà , còn chỠgì nữa hả?
- Tôi và signorina - Sonzogno khẽ đáp gần như thì thầm - có chuyện cần phải trao đổi với nhau... ông đi đi thì hơn.
Và o đến nhà , Astarita liá»n bá» chiếc mÅ© phá»›t xám có và nh viá»n lụa. Anh ta từ từ đặt mÅ© lên bà n và tiến lại phÃa Sonzogno. Tôi sá»ng sốt trước thái độ cá»§a anh ta. Cặp mắt Ä‘en thưá»ng buồn buồn cá»§a anh ta bá»—ng lóe sáng như ánh lá»a, chiếc miệng rá»™ng giãn ra, hai mép nhếch cưá»i vẻ thá»a mãn và khiêu khÃch, để lá»™ cả hà m răng. Anh ta nói dằn từng tiếng:
- À, à , mà y không xéo... nhưng tao bảo mà y xéo... xéo ngay láºp tức.
Sonzogno lắc đầu, lùi lại má»™t bước là m tôi ngạc nhiên. Lúc đó tôi nhá»› rõ rằng Sonzogno đã từng là má»™t con ngưá»i ra sao. Tôi hoảng sợ nhưng không phải cho bản thân mà cho Astarita, do không biết đã dÅ©ng cảm thách thức gã. Tôi có cảm giác sợ hãi hệt như hồi còn nhá» Ä‘i xem xiếc thấy ngưá»i dạy thù gầy gò tay cầm roi dÅ©ng mãnh tiến lại gần con sư tá» hung dữ và chá»c ghẹo nó.
"Cẩn tháºn đấy - Tôi muốn hét to - gã là má»™t tên sát nhân, gã là má»™t tên độc ác".
Nhưng tôi không đủ sức thốt lên lá»i ấy. Astarita nhắc lại:
- Thế nà o, mà y có xéo hay không hả?
Sonzogno lại lắc đầu, nhưng vẫn bước lùi thêm nữa. Astarita cÅ©ng tiến lên. Lúc nà y hai ngưá»i đứng đối diện nhau, hai ngưá»i cao gần bằng nhau.
- Vá»›i lại mà y là ai, hả? - Astarita há»i, vẫn giá»ng giá»…u cợt - Tên mà y là gì? Trả lá»i nhanh lên.
Sonzogno không đáp lại lá»i nà o.
- Không muốn nói hả? - Astarita cất giá»ng há»i gần như dịu dà ng, tá»±a hồ anh ta cảm thấy hà i lòng trước sá»± im lặng cá»§a Sonzogno - Không muốn xưng tên và cÅ©ng không muốn xéo, có đúng không nà o?
Anh ta chá» má»™t phút, rồi giÆ¡ tay tát Sonzogno hai cái và o má. Tôi nắm tay đưa lên miệng và cắn chặt răng và o tay: "Bây giá» thì sẽ giết anh ta mất thôi" - Tôi nghÄ© và nhắm nghiá»n mắt lại.
- Bây giỠthì hãy xéo ngay, nhanh lên nà o... lẹ lên!
Khi tôi mở mắt thấy Astarita túm cổ Sonzogno lôi xá»nh xệch ra cá»a. Má Sonzogno đỠbừng vì hai cái tát, nhưng gã không há» kháng cá»± và cứ để Astarita lôi Ä‘i như váºy, trông gã đến là bối rối. Astarita tống gã ra khá»i buồng may Ä‘o, sau đó tôi nghe thấy tiếng cá»a đóng đánh sầm má»™t cái và Astarita lại xuất hiện trên ngưỡng cá»a.
- Hắn là ai thế em? - Astarita há»i, rồi bất giác nhặt những sợi tóc con con bám trên tay áo và ngó nhìn bà n thân tuồng như sợ rằng cuá»™c xô xát vừa rồi đã là m nhà u chiếc áo bà nh tô lịch sá»± cá»§a mình.
- Em không biết hỠhắn là gì, chỉ biết mỗi tên hắn là Carlo - Tôi nói dối.
- Carlo - Anh ta cưá»i gằn và lắc đầu nhắc lại.
Sau đó, anh ta tiến đến bên tôi. Tôi đứng cạnh cá»a sổ và nhìn ra ngoà i đưá»ng phố. Astarita ôm ngang lưng tôi và há»i giá»ng đã thay đổi:
- Em sống thế nà o?
- Cũng được anh ạ - Tôi đáp mà mắt không nhìn anh ta.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, rồi lẳng lặng chẳng nói chẳng rằng xiết chặt tôi và o lòng. Tôi khẽ đẩy nhẹ anh ta ra và nói tiếp:
- Anh tốt vá»›i em quá... em gá»i Ä‘iện cho anh vì muốn phiá»n anh má»™t việc.
- Nà o, em cứ nói đi - Anh ta bảo, mắt nhìn tôi nhưng có vẻ không muốn nghe tôi nói gì.
- Anh há»i cung... - Tôi mở đầu.
- À, phải rồi - Astarita cau mà y ngắt lá»i - lại hắn ta... đúng, hắn ta xá» sá»± chẳng anh hùng chút nà o.
- Tại sao? Anh ta nhát gan à ?
Astarita lắc đầu, đáp:
- Anh không rõ có phải nhát gan hay không... nhưng vừa há»i má»™t câu, hắn đã tuôn ra cả trà ng... nếu hắn chối, anh chẳng là m gì được hắn cả... vì không có tang chứng.
"Thế ra - Tôi nghÄ© - má»i việc diá»…n ra đúng như lá»i Mino kể. Anh bá»—ng rối trà như bị ngã xuống vá»±c thẳm, tuy ngưá»i ta không há» nêu được ra bằng chứng gì, chẳng thể ép buá»™c được anh và anh chẳng cần phải hà nh động như váºy".
- Chắc các anh đã ghi lại toà n bá»™ những gì anh ấy đã khai - Tôi nói tiếp - em muốn anh há»§y má»i lá»i ghi chép ấy Ä‘i.
- Hắn ép em nói vá»›i anh như váºy à ?
- Không, tá»± em đấy - Tôi đáp và tráºn trá»ng thá» - Em sẽ chết ngay tại đây nếu em nói dối.
Anh ta bảo:
- Ai cÅ©ng muốn biên bản bị mất... kho lưu trữ cá»§a cảnh sát, đấy là lương tâm không trong sạch cá»§a há»... nếu biên bản không còn, lương tâm chẳng còn bị cắn rứt.
Tôi nghĩ tới Mino và đáp:
- Nói chung có lẽ váºy, nhưng trong trưá»ng hợp nà y em sợ anh nhầm đấy.
Anh ta lại xiết chặt tôi và o lòng, chúng tôi đứng mặt đối mặt, anh ta bối rối khẽ nói:
- Thế anh được trả gì nà o?
- Chẳng có gì cả - Tôi tháºt thà đáp - lần nà y chẳng có gì cả, anh ạ.
- Nếu anh khước từ thì sao?
- Anh sẽ là m em vô cùng Ä‘au xót, vì em yêu ngưá»i đó... anh ấy khổ sở thế nà o, em khổ sở như váºy.
- Nhưng em đã hứa em sẽ đối xỠdịu dà ng với anh rồi...
- Em đã hứa... nhưng bây giỠem đã suy nghĩ lại.
- Tại sao?
- Như váºy đấy... mà rồi cÅ©ng chẳng có lý do gì hết.
Anh ta lại ôm lấy tôi, rối rÃt thì thầm van nà i tôi nhượng bá»™ lần cuối cùng nguyện vá»ng cá»§a anh ta. Tôi không thể nhắc lại toà n bá»™ những gì anh ta đã nói, vì xen và o những lá»i van vỉ, anh ta thốt lên những Ä‘iá»u chỉ để nói vá»›i những ngưá»i đà n bà như tôi và chỉ để những ngưá»i đà n bà loại như tôi nói vá»›i nhân tình cá»§a mình. Anh ta cân nhắc từng lá»i, nhưng nói ra chẳng chút hà o hứng, anh ta nói vá»›i má»™t vẻ táºn hưởng rầu rÄ© tá»±a như má»™t kẻ Ä‘iên. Má»™t báºn tôi thấy má»™t ngưá»i Ä‘iên trong bệnh viện nói vá»›i y tá rằng nếu anh ta rÆ¡i và o tay hắn thì sẽ biết tay, kẻ Ä‘iên đã mô tả tất cả những Ä‘iá»u hắn sẽ là m má»™t cách tỉ mỉ và nghiêm túc như Astarita thì thầm bên tai tôi những lá»i nhảm nhà cá»§a mình. Tháºt ra, đó là cách tá» tình cá»§a anh ta: vừa say đắm lại vừa rầu rÄ©... nhìn bá» ngoà i có thể thấy sá»± xúc động cá»§a anh ta là do nhục dục, nhưng tôi biết rõ tình cảm cá»§a anh ta đối vá»›i tôi tháºt sâu sắc, mạnh mẽ và trong sáng. Bao giá» Astarita cÅ©ng gợi cho tôi tình cảm chá»§ yếu là lòng thương mặc dù anh ta xem ra rất lạ lùng, tôi Ä‘oán rằng anh ta cô đơn và không tà i nà o bứt ra được khá»i ná»—i cô đơn ấy. Tôi nói:
- Em không muốn nói cho anh biết, nhưng tự anh buộc em phải nói... Tùy anh xỠsự... nhưng em không thể như trước đây... em đang có mang.
Anh ta không tỠvẻ ngạc nhiên và không từ bỠý định của mình.
- Thế... sao nà o?
- Em muốn sống khác cơ... em sẽ lấy chồng.
Tôi nói cho anh ta rõ tình trạng cá»§a tôi chá»§ yếu muốn đấu dịu việc tôi từ chối. Nhưng lúc ấy như tôi đã nói, tôi nháºn thấy mình nói ra thà nh lá»i chÃnh những Ä‘iá»u tôi Ä‘ang suy nghÄ© và lá»i cá»§a tôi thốt ra tá»± trái tim mình. Tôi thở dà i rồi nói tiếp:
- Khi em má»›i là m quen vá»›i anh thì em đã chẳng nói là em muốn lấy chồng đấy sao? ... Và em đâu có lá»—i khi má»i việc diá»…n ra hoà n toà n khác hẳn.
Anh ta vẫn ôm ngang lưng tôi, nhưng không còn xiết chặt nữa, sau đó anh ta buông tôi ra và bảo:
- Cái ngà y anh gặp em tháºt đáng nguyá»n rá»§a.
- Tại sao? Anh yêu em mà .
Anh ta nhổ má»™t bãi nước bá»t, rồi nói:
- Tháºt đáng nguyá»n rá»§a cái ngà y anh đã gặp em và cái ngà y anh ra Ä‘á»i - Anh ta không hò hét, không giáºn dữ và nói má»™t cách bình tÄ©nh và tin tưởng. Sau đó, anh ta nói tiếp: - Anh bạn cá»§a em chẳng có gì phải sợ cả. Cuá»™c há»i cung không ghi biên bản... bá»n anh coi những lá»i cá»§a anh ta nói không có ý nghÄ©a gì... thá»±c ra, cho đến nay, anh ta vẫn bị liệt và o loại không đáng tin cáºy vá» mặt chÃnh trị... vÄ©nh biệt, Adriana.
Tôi đứng bên cá»a sổ, gáºt đầu chà o khi thấy anh ta chuẩn bị vá». Anh ta cầm lấy mÅ© trên bà n và đi thẳng không buồn ngoái lại.
Äúng lúc đó cá»a nhà bếp báºt mở, Mino bước và o tay lăm lăm khẩu súng lục. Tôi ngạc nhiên lẳng lặng đưa mắt nhìn anh chằm chằm.
- Anh đã nghÄ© phải giết chết Astarita - Anh mỉm cưá»i nói - Thế em thá»±c sá»± tin rằng anh coi trá»ng việc há»§y biên bản há»i cung đến thế ư?
- Sao anh không giết anh ta? - Tôi lÆ¡ đễnh há»i.
Anh lắc đầu:
- Hắn nguyá»n rá»§a ngà y hắn ra Ä‘á»i đến là dẻo mồm... cứ để kệ hắn nguyá»n rá»§a cái ngà y ấy thêm mấy năm nữa.
Tôi thấy mình bị già y vò vì má»™t Ä‘iá»u gì đấy, nghÄ© mãi mà không thể hiểu rõ là điá»u gì.
- Du sao... - Tôi nói - em đã đạt được Ä‘iá»u mình mong muốn... không có biên bản nà o cả.
- Anh đã nghe, nghe rõ - Anh ngắt lá»i - nghe cả rồi... anh đứng sau cánh cá»a, mà cá»a không khép kÃn... anh tháºm chà còn nhìn thấy... hắn xá» sá»± má»™t cách dÅ©ng cảm - Anh há» hững nói - cái anh chà ng Astarita cá»§a em ấy... pằng, pằng... choảng cho Sonzogno hai cái tát ra trò... tát cÅ©ng có đủ loại... nhưng đây là cái tát cá»§a kẻ bá» trên đối vá»›i ngưá»i dưới... những cái tát cá»§a ông chá»§ hay cá»§a má»™t ngưá»i cảm thấy mình là chá»§ đối vá»›i tên hầu... còn Sonzogno xá» sá»± má»›i ngán là m sao, gã câm như hến.
Anh cưá»i phá lên, bá» súng lục và o túi.
Tôi hÆ¡i bối rối trước những lá»i anh ca tụng Astarita. Tôi ngáºp ngừng há»i:
- Theo anh, bây giỠSonzogno sẽ là m gì?
- Hừ, ai mà biết được hả?
Trá»i đã muá»™n, căn phòng tối om om. Anh nhoà i ngưá»i báºt chiếc đèn có đối trá»ng, khoảng giữa căn phòng may Ä‘o được rá»i sáng, còn các góc vẫn nằm trong bóng tối. KÃnh và các con bà i để bói cá»§a mẹ nằm ngổn ngang trên bà n. Mino ngồi xuống, thu nhặt các con bà i, xem chúng rồi bảo tôi:
- Ta chơi bà i đi... chỠbữa tối.
- Tá»± dưng sao lại giở chứng ra váºy! - Tôi thốt kêu lên - ChÆ¡i bà i à ?
- Ừ, ta chơi briscola [2] , lại đây em!
Tôi nghe theo lá»i anh, ngồi xuống đối diện vá»›i anh và như má»™t cái máy cầm lấy những quân bà i anh đưa cho. Äầu óc tôi lẫn lá»™n lung tung, còn tay cứ run run. Chúng tôi bắt đầu đánh bà i. Tôi cảm thấy dưá»ng như trong má»—i quân bà i có chứa đựng má»™t ý nghÄ©a u tối và quái gở: con đầm pÃch Ä‘en thui, độc ác và có cặp mắt Ä‘en, tay nắm chặt má»™t bông hoa mà u Ä‘en, con nhép - đầy dục vá»ng, dâm đãng lòe loẹt, con rô - bụng phệ, lạnh lùng, thá» Æ¡ và vô lương tâm. Tôi cảm thấy trong ván bà i cá»§a tôi có má»™t niá»m hy vá»ng nà o đó rất quan trá»ng, nhưng tôi không biết rõ hy vá»ng và o cái gì. Tôi thấy lòng buồn vô hạn, nhưng vẫn đánh tiếp, chốc chốc lại buông má»™t tiếng thở dà i, lòng muốn rõ xem tảng đá nặng nỠđè nặng tâm hồn tôi đã bị hất tung Ä‘i chưa. Tôi nháºn thấy nó má»—i lúc má»™t nặng thêm.
Mino thắng ván đầu, rồi ván thứ hai.
- Em sao váºy? - Anh tráo bà i và nói - Em đánh tồi quá.
Tôi quẳng bà i:
- Äừng hà nh hạ em, Mino... em thá»±c sá»± chẳng muốn đánh bà i chút nà o.
- Tại sao?
- Em không rõ nữa.
Tôi đứng dáºy và đi Ä‘i lại lại trong phòng, vừa Ä‘i vừa bẻ ngón tay. Sau đó tôi đỠnghị:
- Ta vỠphòng đi, anh nhé?
- Äi thì Ä‘i.
Chúng tôi bước ra ngoà i hà nh lang nhá», tại đây anh ôm và hôn lên cổ tôi. Lúc đó, có lẽ là lần đầu tiên trong cuá»™c Ä‘á»i, tôi cảm thấy có thể quan niệm vá» tình yêu hệt như quan niệm vá» nó, nó là má»™t phương tiện không thua kém bất cứ má»™t phương tiện nà o là m lãng quên và khá»i báºn tâm suy nghÄ© tá»›i má»i Ä‘iá»u. Tôi ôm mặt anh trong đôi bà n tay và hôn đắm Ä‘uối. Chúng tôi cứ ôm nhau như váºy và bước vá» phòng tôi. Căn phòng tối om, nhưng tôi không để ý tá»›i Ä‘iá»u đó. Má»™t bức mà n đỠnhư máu che kÃn mắt tôi, và má»—i động tác cá»§a chúng tôi lại là m ngá»n lá»a nóng bá»ng và chợt bùng lên đốt cháy chúng tôi cứ tá»a ra. Äôi lúc trong bóng tối tôi phải dùng giác quan thứ sáu, dùng toà n thân ta thay cho đôi mắt để nhìn, và như váºy trong bóng tối ta cảm thấy thoải mái chẳng khác gì giữa thanh thiên bạch nháºt. Song khả năng nhìn tương tá»± có liên quan đến tâm trạng cá»§a chúng tôi, tôi chỉ thấy hai hình chúng tôi nổi rõ giữa bóng đêm, tá»±a như hai xác chết bị là n sóng Ä‘en cá»§a biển hắt và o bá».
Tôi chợt tỉnh dáºy. Tôi nằm trên giưá»ng, ánh đèn rá»i và o bụng hở trần cá»§a tôi. Tôi có rúm ngưá»i lại, phần vị lạnh, phần vì ngượng và lấy tay che bụng. Mino nhìn tôi và nói:
- Bây giá» bụng em bắt đầu to lên, má»—i tháng má»™t to thêm... rồi má»™t hôm, cÆ¡n Ä‘au buá»™c em phải dang rá»™ng chân mà em cứ khép lại... đầu đứa bé nhô ra, đầu đã có tóc, và thế là em xô nó ra cuá»™c Ä‘á»i... ngưá»i ta đỡ nó, trao và o tay em... và em sẽ hạnh phúc... má»™t con ngưá»i ra Ä‘á»i... Hy vá»ng rằng nó sẽ không phải thốt lên những lá»i Astarita vừa tuôn ra.
- Anh ta bảo sao?
- "Tháºt đáng nguyá»n rá»§a cho cái ngà y anh ra Ä‘á»i".
- Astarita là má»™t ngưá»i bất hạnh - Tôi đáp - còn em, em tin rằng nó sẽ có hạnh phúc và thà nh đạt.
Sau đó, tôi kéo chăn đắp và thiu thiu ngá»§, nhưng nhắc tá»›i Astarita là m tim tôi lại rá»™n lên má»™t tỉnh cảm nặng nỠđã già y vò tôi sau khi anh ta ra vá». Tôi bá»—ng thấy má»™t ngưá»i lạ quát ngay bên tai tôi: "pằng, pằng" như ngưá»i ta vẫn thưá»ng kêu to khi muốn diá»…n đạt tiếng súng lục nổ, tôi hốt hoảng và sợ hãi ngồi báºt dáºy trên giưá»ng. Äèn vẫn sáng, tôi vá»™i vùng đứng lên và bước ra phÃa cá»a để xem nó có khép kỹ không. Nhưng tôi đụng ngay phải Mino, anh Ä‘ang mặc áo quần, đứng hút thuốc cạnh cá»a. Tôi bối rối quay vá» ngồi bên mép giưá»ng.
- Theo anh, bây giá» Sonzogno sẽ là m gì? - Tôi há»i.
Anh nhìn tôi và đáp:
- Là m sao anh biết được hả?
- Em biết rõ gã - Tôi nói, cuối cùng đã thốt lên được ra lá»i mối lo lắng canh cánh trong lòng tôi - gã để cho Ä‘uổi ra khá»i phòng mà không há» kháng cá»±, nhưng như váºy chẳng nói lên được gì cả... gã dám giết Astarita đấy... anh nghÄ© sao?
- Má»i việc Ä‘á»u có thể xảy ra.
- Anh có nghĩ gã sẽ giết Astarita không?
- Thì anh đã bảo má»i việc Ä‘á»u có thể xảy ra mà .
- Phải báo cho Astarita biết trước má»›i được - Tôi kêu lên và đứng dáºy mặc áo xống - em tin rằng gã sẽ giết chết anh ta... chà , sao em lại không nghÄ© ra Ä‘iá»u ấy trước nhỉ?
Tôi mặc vá»™i áo xống và tiếp tục nói vá» ná»—i sợ hãi cá»§a mình và linh cảm thấy tai há»a. Mino không đáp lại má»™t lá»i nà o, anh cứ lẳng lặng hút thuốc và đi quanh bên tôi. Cuối cùng tôi nói:
- Em đến nhà Astarita đây... và o giỠnà y anh ta luôn luôn có ở nhà ... anh đợi em ở nhà nhé.
- Anh đi với em.
Tôi không phản đối, tôi vui mừng khi có anh cùng đi vì tôi sợ bị mệt do xúc động mạnh. Lúc mặc áo bà nh tô, tôi nói:
- Ta Ä‘i xe taxi... như váºy nhanh hÆ¡n, anh ạ.
Mino cũng mặc áo bà nh tô và chúng tôi ra đi.
Tôi Ä‘i nhanh gần như chạy. Mino cầm tay tôi, không muốn bị rá»›t lại sau nên cÅ©ng rảo cẳng bước. Äi được má»™t lát, chúng tôi gá»i được xe, tôi vá»™i vã lên xe và bảo đưa đến chá»— Astarita. Anh ta sống trên má»™t đưá»ng phố ở Pratti, tôi chưa bao giá» tá»›i đó, nhưng biết rằng ở đâu đó gần Cung Tư pháp thì phải.
Xe chuyển bánh, tôi nhoà i ngưá»i vá» phÃa trước, bất giác đưa mắt ngó lại nhìn đưá»ng phố. Bá»—ng tôi nghe thấy sau lưng mình tiếng Mino nói, tá»±a như nói vá»›i chÃnh bản thân anh:
- Có chuyện gì thế nhỉ? Một con rắn nuốt một con rắn khác.
Tôi không chú ý tá»›i những lá»i đó. Khi tá»›i trước Cung Tư pháp tôi bảo cho dừng xe lại, rồi bước ra khá»i xe, Mino nán lại trả tiá»n. Chúng tôi chạy trên những lối Ä‘i nhá» trong vưá»n hoa trải đá sá»i có kê ghế đá và trồng cây. Phố nÆ¡i Astarita sống ở ngay trước mặt chúng tôi - nó chạy dà i và thẳng tắp như má»™t thanh gươm, rá»±c sáng dưới má»™t chuá»—i đèn sáng trưng, tÃt tắp hết tầm nhìn. Ở đây toà n những ngôi nhà lá»›n, không có cá»a hà ng, đưá»ng phố vắng tanh. Căn cứ và o số nhà thì nhà cá»§a Astarita nằm ở mãi táºn cuối phố. Phố yên ắng tá»›i mức tôi phải lên tiếng nói:
- Có lẽ má»i chuyện Ä‘á»u do em tưởng tượng ra, nhưng dẫu sao vẫn nên kiểm tra lại anh ạ.
Chúng tôi đã Ä‘i qua mấy dãy nhà , vượt qua các đưá»ng phố cắt ngang, chợt Mino thản nhiên lên tiếng:
- Äúng là có chuyện gì xảy ra rồi... trông kìa.
Tôi ngước mắt nhìn và thấy cách đấy không xa có má»™t đám ngưá»i đứng chen chúc bên má»™t báºc thá»m. Má»i ngưá»i trên vỉa hè ngá»a cổ nhìn lên trá»i. Tôi liá»n nghÄ© ngay Astarita sống ở đấy và nhà o tá»›i, tôi thấy hình như Mino chạy Ä‘uổi theo tôi.
- Gì váºy... có chuyện gì xảy ra thế? - Tôi thở hổn hển và há»i má»™t ngưá»i đứng bên cạnh thá»m nhà .
- Chẳng hiểu đầu xuôi Ä‘uôi ngược ra sao cả - Chà ng trai mà tôi há»i liá»n đáp, anh ta có mái tóc và ng, đầu không đội mÅ©, mình không mặc áo bà nh tô, tay dắt ghi đông xe đạp - Má»™t ngưá»i bị xô đẩy xuống nhịp cầu thang, hay bị xô đẩy gì đó cÅ©ng không rõ nữa... cảnh sát Ä‘ang leo lên mái nhà tìm kẻ sát nhân.
Tôi lấy khuá»·u tay huých lung tung để len và o trong và lá»t được và o gian tiá»n sảnh rá»™ng thênh thang và rá»±c rỡ ánh đèn, nhưng cháºt nÃch những ngưá»i. Chiếc cầu thang trắng tay vịn đúc bằng gang chạy vút lên cao và chÆ¡i vÆ¡i trên đầu. Tôi cố lách lên và nhìn vượt trên đầu má»i ngưá»i thấy má»™t khoảng trống dưới cầu thang. Trên chiếc bệ tròn bằng đá cẩm thạch có má»™t bức tượng đồng mạ và ng tạc hình ngưá»i khá»a thân có cánh, tay giÆ¡ cao chiếc đèn kÃnh má» Ä‘ang thắp sáng. Má»™t ngưá»i nằm phá»§ chăn ngay trên sà n dưới chân bệ. Má»i con mắt Ä‘á»u đổ dồn và o má»™t Ä‘iểm, tôi cÅ©ng đưa mắt nhìn và o đó và nháºn thấy rằng thiên hạ nhìn đôi chân già y cao cổ mà u Ä‘en thòi ra ngoà i chăn. Äúng lúc đó mấy giá»ng nói đồng thanh hét toáng lên: "Lùi lại... rá»i khá»i đây Ä‘i nà o... lùi lại". Tôi cùng má»™t số ngưá»i khác bị đẩy báºt ra ngoà i phố. Nhưng cánh cá»a to tướng liá»n đóng sáºp lại.
Tôi ngoái cổ lại thá»u thà o nói:
- Ta vỠnhà đi, anh Mino.
Tôi thấy trước mặt mình má»™t ngưá»i lạ, mắt nhìn tôi vẻ ngạc nhiên. Äám đông ồn à o tá» vẻ phản đối má»™t lúc và đấm cá»a thình thịch, rồi tản ra đưá»ng phố, nhưng vẫn bà n tán vá» sá»± biến. Ngưá»i từ tứ phÃa đổ đến, hai - ba chiếc xe ô tô và và i chiếc xe đạp dừng lại há»i xem có chuyện gì xảy ra. Tôi quanh quẩn trong đám đông, bồn chồn nhìn mặt những ngưá»i tôi gặp mà không nói gì. Nháºn thấy từ xa má»™t chiếc gáy và đôi vai quen quen, tôi nghÄ© rằng đấy là Mino, nên lách đám đông tá»›i đó, nhưng lại nháºn thấy má»™t khuôn mặt xa lạ. Má»i ngưá»i hy vá»ng được ngó xác chết nên không chịu rá»i chá»— thá»m nhà . hỠđứng chen vai thÃch cánh, vẻ sốt ruá»™t và trang nghiêm, như những ngưá»i đứng xếp hà ng và o xem hát. Tôi quanh Ä‘i quanh lại bá»—ng nháºn ra đã thấy tất cả những ngưá»i nà y, vẫn là những khuôn mặt ấy. Tôi nghe thấy cuối đám đông có ai nói đến tên Astarita, nhưng tôi không lo cho chuyện đó nữa, lúc nà y toà n bá»™ mối lo ngại cá»§a tôi táºp trung và o Mino. Cuối cùng tôi tin chắc rằng anh không có ở đây. Có lẽ anh đã bá» Ä‘i khi tôi lách lên báºc thá»m. Thá»±c ra, tôi chỠđợi giây phút anh biến mất nà y và ngạc nhiên sao không nghÄ© ra từ trước. Thu hết tà n lá»±c, tôi cố lê bước đến quảng trưá»ng, gá»i xe taxi và bảo chở tôi vỠđịa chỉ cá»§a mình. Tôi hy vá»ng rằng do lạc tôi trong đám đông nên Mino đã trở vá» má»™t mình. Nhưng tôi gần như tin chắc không phải như váºy.
Anh không vá» nhà , anh không vá» ngá»§, ngà y hôm sau cÅ©ng không thấy anh quay vá». Tôi nằm lì trong phòng mình, tôi lo tá»›i mức ngưá»i cứ run lên bần báºt. Nhưng không phải do lạnh, tôi sống tại má»™t chốn ngoà i bản thân mình, trong má»™t tình trạng bất thưá»ng chẳng giống má»™t tình trạng nà o cả, má»™t cái nhìn, má»™t tiếng động, má»™t cái đụng nhẹ cÅ©ng là m tôi Ä‘au đớn và tim tôi Ä‘áºp rá»™n lên. Không có gì có thể bứt tôi ra khá»i suy nghÄ© vá» Mino, ngay cả những bà i mô ta chi tiết tá»™i ác cá»§a Sonzogno chiếm đầy các mặt báo mà mẹ Ä‘em và o cho tôi cÅ©ng váºy. Tá»™i ác nà y mang tÃnh đặc trưng cá»§a Sonzogno: chắc hai ngưá»i đã váºt lá»™n nhau và i phút tại cầu thang cạnh cá»a căn há»™ cá»§a Astarita, rồi Sonzogno ép Astarita và o thà nh vịn, nhấc bổng anh ta lên và ném xuống nhịp cầu thang. Tháºt quá tà n bạo, ngoà i Sonzogno ra, không ai có thể giết ngưá»i như váºy. Nhưng, như tôi đã nói, tôi mải suy nghÄ© má»—i má»™t Ä‘iá»u. Tôi cÅ©ng không há» quan tâm đến thông báo nói rằng đêm khuya hôm ấy Sonzogno đã bị bắn chết khi hắn nhảy từ mái nhà ná» sang mái nhà kia như má»™t con mèo. Tôi thấy ghê tởm bất kỳ má»™t chuyện nà o, bất kỳ má»™t việc nà o, tháºm chà cả những suy nghÄ© là m tôi sao nhãng không nghÄ© tá»›i Mino, tuy nghÄ© tá»›i anh là m lòng tôi buồn vô hạn. Má»™t và i lần tôi chợt nhá»› tá»›i Astarita, mối tình cá»§a anh ta vá»›i tôi và số pháºn buồn tẻ cá»§a anh ta, tôi lại thấy thương hại anh ta. Tôi nghÄ© rằng nếu không lo lắng vá» sá»± mất tÃch cá»§a Mino thì tôi đã khóc cho Astarita và cầu nguyện cho linh hồn anh ta chưa bao giá» biết hạnh phúc cá»§a anh ta và đã bị tách khá»i thể xác má»™t cách non yếu và tà n nhẫn như váºy.
Cả ngà y, cả đêm hôm ấy, cả ngà y hôm sau đã trôi qua như váºy. Tôi lúc nằm trên giưá»ng lúc ngồi trên ghế bà nh. Tôi ôm chặt chiếc áo vét cá»§a Mino tôi thấy treo trên mắc áo, chốc chốc lại dịu dà ng hôn lên lá»›p vải thô cá»§a áo hoặc cắn áo để là m dịu ná»—i lo. Khi mẹ ép tôi ăn, tôi đưa má»™t tay cầm mẩu bánh mỳ, còn tay kia vẫn siết chặt chiếc áo vét. Äêm thứ hai, mẹ đặt tôi lên giưá»ng và tôi để mẹ cởi xống áo cho. Nhưng khi mẹ muốn gỡ chiếc áo ra khá»i tay tôi, tôi liá»n hét toáng lên là m mẹ sợ. Mẹ chẳng hiểu gì, nhưng mẹ biết ngay rằng tôi Ä‘ang thất vá»ng vì vắng bóng Mino.
Ngà y thứ ba, tôi nghÄ© ra được má»™t giả thuyết má»›i và ngay từ sáng sá»›m đã cố bấu vÃu và o nó, tuy vẫn cảm thấy nó không có cÆ¡ sở. Tôi cho rằng khi biết tôi có mang, anh sợ phải chịu trách nhiệm nên đã bá» vá» nhà ở tỉnh lỵ. Dù giả thiết nà y tháºt đáng sợ, nhưng cho rằng Mino là má»™t tên đê tiện còn dá»… chịu đối vá»›i tôi hÆ¡n là tìm kiếm má»™t lá»i giải thÃch khác biện minh cho việc anh bá» trốn. Má»i ý nghÄ© cá»§a tôi Ä‘á»u buồn bã, hình như những chi tiết u buồn ấy gắn vá»›i việc anh mất tÃch đã gợi cho tôi những ý nghÄ© đó.
Khoảng mưá»i hai giá» ngay ngà y hôm ấy, mẹ bước và o phòng và ném xuống giưá»ng cho tôi má»™t bức thư . Tôi nháºn ra nét chữ Mino và lòng rá»™n lên má»™t niá»m vui. Äợi mẹ ra khá»i phòng và ná»—i xúc động lắng dịu, tôi bóc thư ra. Thư viết như sau:
"Adriana thân yêu!
Và o giây phút em nháºn được thư nà y, anh chẳng còn sống trên Ä‘á»i nà y nữa. Khi mở khóa nòng súng lục và thấy súng bị tháo đạn, anh hiểu ngay rằng em đã tháo, anh đã vô cùng trìu mến nghÄ© tá»›i em. Adriana tá»™i nghiệp, em không biết rõ cấu tạo cá»§a súng và không biết rằng trong nòng hẵng còn má»™t viên đạn nữa. Việc em không nhìn thấy viên đạn đó là m anh kiên quyết hÆ¡n trong quyết định cá»§a mình. Tuy váºy thiếu gì cách tá»± vẫn.
Như anh đã nói vá»›i em, anh không thể nà o cam chịu vá»›i việc anh là m. Trong những ngà y gần đây, anh nháºn thấy rằng anh yêu em, nhưng đứng vá» mặt logic mà xét, anh phải căm giáºn em, vì tất cả những gì anh căm giáºn trong bản thân mình và tất cả những gì bá»™c lá»™ ra vá»›i anh trong lúc bị há»i cung nằm ở nÆ¡i em còn nhiá»u hÆ¡n ở trong anh. Thá»±c ra, lúc đó thần tượng con ngưá»i mà anh mÆ¡ ước đã bị sụp đổ và anh chỉ còn là anh trong thá»±c tế. Äây không phải là sá»± hèn nhát và phản bá»™i, mà chỉ là sá»± suy yếu kỳ lạ cá»§a ý chÃ. Vả lại, có lẽ tâm trạng đó không đến ná»—i kỳ lạ, nhưng nó có thể đẩy anh ra quá xa. Tá»± sát, anh xếp đặt lại má»i chuyện và o nguyên chá»— cá»§a chúng.
Äừng lo, em, anh không căm thù em đâu, ngược lại, anh yêu em tá»›i mức chỉ cần nghÄ© tá»›i em là sẵn sà ng nhẫn nhục cam chịu cuá»™c sống. Nếu váºy dÄ© nhiên anh vẫn sống, đã cưới em và như em vẫn thưá»ng bảo, chúng mình sống êm Ä‘á»m bên nhau. Nhưng thà nh thá»±c mà nói, Ä‘iá»u đó không thể được.
Anh nghÄ© tá»›i đứa trẻ mà em Ä‘ang mong đợi, do đó anh viết hai bức thư, má»™t gá»i cho bố mẹ anh, bức kia gá»i cho luáºt sư bạn anh. Xét cho cùng, bố mẹ anh là những ngưá»i không đến ná»—i nà o, tuy không nuôi ảo tưởng các cụ sẽ đối xá» tình cảm vá»›i em, nhưng anh tin rằng các cụ sẽ thá»±c hiện nghÄ©a vụ cá»§a mình. Nếu vạn bất đắc dÄ©, hai cụ từ chối giúp đỡ em, thì chẳng nên ngần ngại mà không chạy tá»›i nhá» pháp luáºt chở che. Anh luáºt sư bạn anh sẽ đến tìm em, em có thể yên tâm tin tưởng anh ấy.
Mong em đôi lúc nghĩ tới anh. Hôn em.
Mino cá»§a em.
TB: Tên ngưá»i luáºt sư bạn anh là Francesco Lauro. Äịa chỉ cá»§a anh ấy, Phố Cola da Rienzo, nhà số 3".
Äá»c xong thư, tôi kéo chăn đắp, vùi đầu và o gối và để mặc cho nước mắt tuôn trà o. Tôi chẳng rõ mình đã khóc trong bao lâu. Má»—i khi nước mắt tưởng như gần cạn thì ná»—i Ä‘au xót lại dâng lên trong ngá»±c và tôi lại khóc nức nở. Tôi không gà o lên, tuy lòng muốn gà o to, vì sợ thu hút sá»± chú ý cá»§a mẹ. Tôi khóc âm thầm và cảm thấy mình khóc lần cuối cùng trong Ä‘á»i. Tôi khóc Mino, khóc chÃnh bản thân, khóc tất cả cái quá khứ và cả tương lai cá»§a mình.
Cuối cùng, tôi nhá»m dáºy, vừa khóc vừa á»§ rÅ©, mặc vá»™i áo xống, chân tay rã rá»i, mắt nhòa lệ chẳng trông thấy gì cả. Sau đó tôi rá»a mặt bằng nước lạnh, lấy phấn hồng bôi qua quÃt lên mặt và lẳng lặng ra khá»i nhà , không há» bảo mẹ.
Tôi chạy đến chá»— cảnh sát và cầu cứu má»™t nhân viên cảnh sát. Anh ta nghe tôi kể, rồi nói giá»ng nghi hoặc:
- Khu vực chúng tôi không có chuyện đó xảy ra đâu... chị thấy đấy, anh ấy sẽ suy nghĩ lại thôi mà .
Tôi mong anh ta nói đúng biết bao. Nhưng ngay lúc đó, chẳng hiểu sao nghe anh ta nói tôi đùng đùng nổi cáu:
- Anh nói như váºy vì anh không biết rõ anh ấy đấy thôi - Tôi gay gắt bảo - anh cứ tưởng ai cÅ©ng như anh cả ấy!
- Thế tóm lại, chị cần gì nà o? - Anh ta há»i - Muốn anh ta sống hay chết nà o?
- Tôi muốn anh ấy sống, tôi muốn anh ấy sống - Tôi hét to - nhưng sợ rằng anh ấy chết rồi.
Viên cảnh sát suy nghĩ một lát, rồi nói:
- Chị yên tâm... lúc viết lá thư đó, có lẽ anh ta muốn tá»± sát... sau đấy suy nghÄ© lại... dẫu sao anh ta cÅ©ng là má»™t con ngưá»i... Ä‘iá»u đó có thể xảy ra lắm chứ?
- Äúng, má»™t con ngưá»i - Tôi thá»u thà o nói.
Tôi chẳng còn biết mình nói gì nữa.
- Dẫu sao, chiá»u tối nay chị cứ lại đây - cuối cùng anh ta bảo - lúc đó biết đâu tôi có thể thông báo cho chị má»™t Ä‘iá»u gì đó...
Tôi Ä‘i thẳng từ chá»— viên cảnh sát tá»›i nhà thá». Äấy chÃnh là ngôi nhà thá» mà tôi đã rá»a tá»™i, đã chịu lá»… kiên tÃn và nháºn lá»… ban thánh thể đầu tiên cá»§a mình. Ngôi nhà thá» cÅ© kỹ, rá»™ng lá»›n và trống trải, hai bên có hai hà ng cá»™t bằng đá thô, không mà i nhẵn, còn sà n lát những viên đá xám phá»§ đầy bụi, nhưng bà n thá» phụ lấp lánh anh và ng, giống như các hang động sâu đầy báu váºt, thấp thoáng sau những dãy cá»™t trong các gian giữa, hai mạn bên cạnh tối om. Tôi quỳ xuống trong bóng tối trước cánh cá»a chấn song đồng bao ngoà i hiên Ä‘iện thá». Trước mặt Äức Mẹ bà y mấy lá» hoa. Äức Mẹ bồng má»™t đứa nhá» trên tay, má»™t vị thánh mặc áo tu hà nh khoanh hai tay trước ngá»±c vẻ cầu nguyện Ä‘ang quỳ trước tượng Ngưá»i. Tôi cúi gáºp ngưá»i xuống đất, trán dáºp mạnh xuống sà n. Tôi hôn những tấm đá lát có hình thánh giá trên sà n đầy bụi, rồi quay vá» phÃa Äức Mẹ Maria và thầm cầu nguyện. Tôi thá» suốt Ä‘á»i sẽ không để má»™t ngưá»i đà n ông nà o nữa, kể cả Mino, xán lại gần tôi. Tình yêu là thứ duy nhất trên Ä‘á»i mà tôi coi trá»ng và đem lại niá»m vui cho tôi, chÃnh vì váºy, để cứu Mino thì không được hy sinh hÆ¡n nữa. Sau đó, tôi quỳ và áp trán xuống sà n đá, cầu nguyện má»™t hồi lâu, tôi cầu nguyện không phải bằng lá»i, bằng suy nghÄ© mà bằng cả trái tim. Nhưng khi tôi đứng dáºy, tôi thấy lòng rá»™n vui: tôi cảm thấy bóng tối dà y đặc bao quanh Ä‘iện thá» bá»—ng bừng sáng và qua là n ánh sáng đó, tôi thấy rõ Äức Mẹ Ä‘ang đưa cặp mắt âu yếm, đôn háºu nhìn tôi, tuy váºy ngưá»i lắc đầu như có ý muốn từ chối không nháºn những lá»i nguyện cầu cá»§a tôi. Sá»± việc chỉ diá»…n ra trong khoảnh khắc. Sau đó, tôi quỳ xuống lá»›p chấn song trước bà n thá». Tôi là m dấu thánh giá như Ä‘ang trong cÆ¡n mÆ¡ rồi trở vá» nhà .
Tôi tÃnh từng giây, từng phút, chỠđợi suốt ngà y, đến chiá»u tối tôi tá»›i chá»— cảnh sát. Viên cảnh sát nhìn tôi, vẻ hÆ¡i kỳ lạ, tôi thấy mình sắp ngất xỉu nên nói giá»ng yếu á»›t:
- Thế nghĩa là đúng thế... anh ấy đã tự sát.
Viên cảnh sát cầm tấm ảnh ở trên bà n lên và đưa cho tôi:
- Má»™t ngưá»i không rõ lai lịch đã tá»± sát tại khách sạn gần ga... chị thá» xem có phải anh ấy không.
Tôi cầm tấm ảnh và nháºn ngay ra Mino. Ngưá»i ta chụp hình anh ngang tá»›i thắt lưng, chắc anh nằm trên giưá»ng. Từ thái dương bị bắn thá»§ng rỉ ra má»™t dòng máu Ä‘en chảy loang khắp mặt. Nhưng dưới lá»›p máu nóng, khuôn mặt anh tá» ra bình thản mà tôi chưa từng nhìn thấy trong Ä‘á»i.
Tôi khẽ đáp: "Äó là anh ấy" rồi đứng dáºy. Viên cảnh sát định nói thêm má»™t Ä‘iá»u gì đó để an á»§i tôi, nhưng tôi không nghe nữa, bước ra ngoà i và không ngoái lại.
Tôi vá» nhà , lao và o vòng tay mẹ tôi, song không khóc. Tất nhiên tôi biết mẹ tôi là má»™t phụ nữ thất há»c, nhưng mẹ tôi là ngưá»i duy nhất tôi có thể san vợi ná»—i Ä‘au cá»§a tôi. Tôi kể lại cho mẹ nghe má»i chuyện, vá» việc Mino tá»± sát, vá» mối tình cá»§a chúng tôi và báo cho mẹ biết tôi có mang. Nhưng tôi không bảo Sonzogno là bố cá»§a đứa trẻ. Tôi kể mẹ nghe tôi đã thá» ra sao và quyết định thay đổi lối sống, tôi bảo sẽ lại cùng mẹ khâu may, hoặc sẽ là m ngưá»i hầu ở má»™t nÆ¡i nà o đấy. Thoạt đầu, mẹ định dùng những lá»i lẽ không lấy gì là m thông minh cho lắm, nhưng chân thà nh để vá»— vá» tôi, sau đó bảo không nên vá»™i vã, bảo cần phải chá» xem gia đình Mino quyết định ra sao.
- Cái đó chỉ liên quan tới đứa trẻ - Tôi đáp - chứ đâu tới con.
Sáng hôm sau, hai ngưá»i bạn cá»§a Mino là Tullio và Tommaso xuất hiện. Há» cÅ©ng nháºn được thư cá»§a Mino báo rằng anh đã tá»± vẫn, anh thú nháºn rằng mình đã phản bá»™i và báo trước để hỠđỠphòng.
- Các anh đừng lo - Tôi nói - các anh cứ yên tâm, chẳng phải sợ gì cả... các anh sẽ không gặp chuyện gì đâu.
Và tôi kể cho há» nghe vá» Astarita và bảo rằng ngưá»i duy nhất biết rõ má»i Ä‘iá»u đã chết rồi, tôi nói tiếp rằng cuá»™c há»i cung không bị ghi biên bản, do đó hỠđã không bị lá»™. Tôi thấy Tommaso thá»±c sá»± Ä‘au đớn trước cái chết cá»§a Mino, còn Tullio thì sợ đến mất cả bình tÄ©nh. Má»™t lát sau anh ta lên tiếng bảo:
- Tuy váºy anh ấy đã dồn chúng tôi và o má»™t chuyện khá hay há»›m đấy... Tin thế nà o được cảnh sát? Chẳng bao giá» biết trước được chuyện gì đâu... dù sao đây cÅ©ng vẫn là má»™t sá»± phản bá»™i thá»±c sá»±.
Anh ta xoa tay và phá lên cưá»i há»nh hệch tá»±a hồ Ä‘ang nói câu chuyện vui không bằng.
Tôi đứng dáºy và phẫn ná»™ nói:
- Phản bá»™i gì ở đây, phản bá»™i gì nà o?... Anh ấy đã tá»± sát, các anh còn đòi há»i gì nữa nà o? Không má»™t ai trong các anh dám cả gan là m váºy đâu... và tôi còn nói thêm để các anh rõ rằng cả hai anh Ä‘á»u chẳng tốt đẹp hÆ¡n anh ấy chút nà o dù rằng các anh không phản bá»™i...
Tullio há hốc chiếc mồm rộng của mình định đáp, nhưng bạn anh ta hiểu rõ tôi nên đã ngăn lại và nói:
- Chị nói đúng đấy... chị cứ yên tâm... còn vá» phÃa tôi, bao giá» tôi cÅ©ng chỉ nghÄ© tốt vá» Mino.
Anh ta xúc động, tôi thấy có cảm tình vá»›i anh ta, vì anh ta thá»±c sá»± yêu mến Mino. Sau đó, hai ngưá»i chà o tôi rồi bá» Ä‘i.
Còn lại má»™t mình, tôi cảm thấy từ giây phút khi tôi nói hết vá»›i hai ngưá»i đó, lòng tôi nhẹ nhõm hÆ¡n. Tôi bắt đầu suy nghÄ© vá» Mino và đứa con cá»§a mình. Bố nó là má»™t kẻ sát nhân, còn mẹ nó là má»™t con **, tôi nghÄ© Ä‘iá»u nà y có thể xảy ra đối vá»›i bất kỳ ai: đà n ông có thể trở thà nh sát nhân, còn đà n bà có thể bán mình vì tiá»n, mong rằng đứa trẻ sinh ra đúng ngà y đúng tháng và lá»›n lên phổng phao khá»e mạnh. Tôi quyết định nếu cháu là con trai thì sẽ đặt tên là Giacomo để tá» lòng kÃnh trá»ng vá»›i Mino. Còn nếu là con gái, tôi sẽ đặt tên cháu là Letizia [3] , vì tôi mong muốn rằng cuá»™c Ä‘á»i cháu sẽ vui tươi và hạnh phúc khác hẳn vá»›i cuá»™c Ä‘á»i tôi, tôi tin chắc rằng được bố mẹ Mino giúp đỡ, cháu nhất định sẽ như váºy.
[1] Ngưá»i cha trong gia đình (tiếng Latin).
[2] Má»™t cách chÆ¡i bà i cá»§a ngưá»i Ã.
[3] Niá»m vui (tiếng Ã).
Hết
Tà i sản của ngudoc