Đám hỏi của Thoại và Mỹ Chi được tổ chức thật rình rang. Khách được mời đến dự một buổi lễ thật long trọng tại nhà hàng lớn nhất thị xã. LẼ ra thì gia đình ông Mẫn cũng không phô trương như thế, nhưng vì cùng với tiệc Thoại đính hôn, gai đình ông đữ nhận được thêm một tin vui nữa. Đó là việc Thoại có một cơ hội bằng vàng, anh nhận được học bổng đi du học tại Pháp trong hai năm về chuyên ngành giải phẫu.
Cùng với niềm vui đó là nỗi lo thời gian quá cấp bách, vì thế mà đám cưới sẽ không kịp cử hành. Vì chỉ sau đám hỏi ba ngày là Thoại phải lên đường. Bà Mỹ Hương không thể ép gia đình Thoại làm lễ cưới ngay được, vì ông bà Mẫn cho rằng không có ngày tốt trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế. Nhưng bù lại, một lễ hỏi rình rang với đủ mặt họ hàng và bạn bè thân quen cũng đử làm cho bà bằng lòng. Vì như thế con gái bà cũng đã được mọi người công nhận là vợ của Thoại rồi.
Trong ngày đám hỏi Mỹ Chi được bà Mỹ Hương thuê hẳn cho một người trang điểm từ Saigon về. Và Mỹ Chi đã xuất hiện trước mặt mọi người trước một dáng vẻ tuyệt vời.
Thoại cũng không chịu kém Mỹ Chi một chút nào. Trong bộ veston sẫm mầu mà lần đầu tiên anh mới khoác vào người, anh thật cương nghị và đẹp trai hơn nhiều chàng trai cùng trang lứa.
Bà Mỹ Hương hãnh diện ngước cao đầu đón nhận những lời khen tụng của mọi người dành cho con gái và chàng rể mà bà vô cùng ưng ý. Trong niềm vui tột đỉnh đó, bà không còn chú ý đến Tịnh Phương để dò xét xem thái độ của cô ra sao trước thắng lợi của mẹ con bà, để hả hê cười trước sự mất mát của cô.
Là đám hỏi của Mỹ Chi, Tịnh Phương không thể không có mặt. Và cô cũng không thể không ngắm nhìn gương mặt chói lòa của Thoại khi anh sánh vai cùng Mỹ Chi ra chào mọi người. Cô đã phải cố gắng hết sức, để giữ cho mình vẫn có được cái dáng vẻ bình thản thường ngày.
Nhưng dù có cố gắng đến đâu thì ánh mắt của Tịnh Phương cũng có lúc dại đi vì đớn đau khi ngắm nhìn hạnh phúc của người mà cô thương yêu. Cô phải cắn chặt môi lại để nuốt ngược vào lòng những giọt nước mắt cứ trức chờ để tràn ra khóe mi. Cô tự nhủ với lòng mình rằng nỗi đau này cô phải giấu kín trong tim, không thể để cho bất cứ một ai nhìn thấy nó. Đó là điều duy nhất cô phải làm để không phải nhìn thấy ánh mắt thương hại của mọi người.
Thế nhưng không phải ai cũng vô tâm, vì sự gắng gượng của Tịnh Phương đã có hai người nhìn thấy. Một người là ông Tịnh.Ông đã nhìn thấy nỗi đau của con gái mình, bởi vì thật sự ông cũng thấy tiếc chàng rể mà ông cứ ngỡ sẽ là người đi bên Tịnh Phương trong suốt cuộc đời này. Nhưng với vị trí của một người chủ hôn, phải đón tiếp khách khứa nên ông không còn cách nào khác là thỉnh thoảng nhìn theo con gái để xót xa thầm trong lòng mà thôi.
Người thứ hai là bà Mẫn. Với bản tính sâu sắc và nhạy bén của mình, bà không khó khăn gì khi không nhận ra là Tịnh Phương đang đau đớn. Và bởi vì thấu hiểu như thế nên bà đã không ngại gì giao mọi việc lại cho chồng, bà đã tìm Tịnh Phương khi mọi người đang nhập tiệc.
Nắm chặt tay cô gái mà bà thương yêu,bà Mẫn ân cần hỏi :
- Tịnh Phương à, con không được khỏe à ?
Tịnh Phương ngạc nhiên nhìn bà :
- Sao mẹ lại hỏi con như thế ? Con có bệnh hoạn gì đâu.
Vuốt những sợi tóc đang xoa xuống trán cho Tịnh Phương, bà Mẫn nhìn như muốn soi thấu tâm linh cô :
- Tại vì mẹ thấy con bơ phờ quá, đêm qua con không ngủ phải không ?
Tịnh Phương lắc đầu, cô cụp mặt xuống như muốn che giấu đi tâm tư của mình :
- Không phải đâu mẹ, đêm qua con ngủ một giấc tới sáng đó chứ. Chắc là tại hôm nay con phải thức sớm, và bây giờ thì đông người quá nên con mới mệt mỏi như thế thôi.
Bà Mẫn kéo tay Tịnh Phương :
- Vậy thì để mẹ đưa con tìm một chỗ nào đó nghỉ một lát cho khỏe lại đã. Con không cần phải cùng ăn bây giờ với mọi người đâu, một lát mẹ sẽ nói người phục vụ mang lên cho con.
Tịnh Phương gỡ tay bà Mẫn ra :
- Không cần phải như thế đâu, mẹ ạ.
Con tự biết lo cho mình mà. Mẹ cứ vào tiếp khách đi, con sẽ ra ngoài một lúc cho thoáng. Khi nào khỏe, con sẽ vào dự tiệc với mọi người.
Bà Mẫn vừa lắc đầu định phản đối thì ngay khi đó, Thuận chạy tới:
- Trời ơi, mẹ ở đâyy mà con không biết cứ kiếm mãi trong đó.
Bà Mẫn cau mày :
- Kiếm mẹ để làm gì ?
Thuận lắc đầu :
- Con cũng không biết, ba bảo kiếm mẹ thì con đi kiếm thôi.
Bà Mẫn càu nhàu :
- Khách khứa tới đủ rồi, mọi việc cũng đâu vào đấy rồi thì kiếm mẹ làm gì nữa. Bộ ba con không giải quyết được mọi việc hay sao mà phải cần tới mẹ ? Con vào nói với ba con là mẹ đang nghỉ ngơi một lát rồi mẹ vào sau, có chuyện gì thì ba con cứ tự quyết định đi !
Thuận nhăn mặt :
- Không được đâu, hình như có chuyện gì quan trọng lắm đó. Con thấy ba có vẻ sốt ruột khi không thấy mẹ.
Tịnh Phương nắm tay bà Mẫn :
- Vậy thì mẹ vào coi có chuyện gì cần đi mẹ.
Bà Mẫn dùng dăng :
- Vậy để mẹ gọi người phục vụ cho con đã . . .
Tịnh Phương đẩy nhẹ tay bà :
- Không cần đâu mẹ ạ, con tự biết lo cho mình mà. Mẹ cứ đi vào kẻo ba lo bây giờ.
Bà Mẫn đành phải miễn cưỡng gật đầu với câu nói của Tịnh Phương.
- Vậy thì để mẹ vào coi ba con cần gì, nhưng con nhớ là nghỉ ngơi một lát rồi vào tìm mẹ nhé.
Tịnh Phương gật đầu :
- Con biết rồi mà, mẹ vào nhanh đi.
Thuận ngạc nhiên nhìn Tịnh Phương :
- Ủa, chứ sao em không vào dự tiệc với mọi người.
Tịnh Phương cười nhẹ :
- Anh cứ vào đi, một lát nữa em vào sau.
Vốn là người vô tư, Thuận không nghĩ gì nhiều. Anh gật đầu và dặn thêm Tịnh Phương một câu :
- Vậy thì em nhớ vào mau nhé !
Còn lại một mình, Tịnh Phương thả dần bước chân ra phía hòn non bộ. Thơ thẩn một lúc, cảm thấy mỏi chân rồi mẹ vào sau, có chuyện gì thì ba con cứ tự quyết định đi !
Thuận nhăn mặt :
- Không được đâu, hình như có chuyện gì quan trọng lắm đó. Con thấy ba có vẻ sốt ruột khi không thấy mẹ.
Tịnh Phương nắm tay bà Mẫn :
- Vậy thì mẹ vào coi có chuyện gì cần đi mẹ.
Bà Mẫn dùng dăng :
- Vậy để mẹ gọi người phục vụ cho con đã . . .
Tịnh Phương đẩy nhẹ tay bà :
- Không cần đâu mẹ ạ, con tự biết lo cho mình mà. Mẹ cứ đi vào kẻo ba lo bây giờ.
Bà Mẫn đành phải miễn cưỡng gật đầu với câu nói của Tịnh Phương.
- Vậy thì để mẹ vào coi ba con cần gì, nhưng con nhớ là nghỉ ngơi một lát rồi vào tìm mẹ nhé.
Tịnh Phương gật đầu :
- Con biết rồi mà, mẹ vào nhanh đi.
Thuận ngạc nhiên nhìn Tịnh Phương :
- Ủa, chứ sao em không vào dự tiệc với mọi người.
Tịnh Phương cười nhẹ :
- Anh cứ vào đi, một lát nữa em vào sau.
Vốn là người vô tư, Thuận không nghĩ gì nhiều. Anh gật đầu và dặn thêm Tịnh Phương một câu :
- Vậy thì em nhớ vào mau nhé !
Còn lại một mình, Tịnh Phương thả dần bước chân ra phía hòn non bộ. Thơ thẩn một lúc, cảm thấy mỏi chân nên Tịnh Phương ghé ngồi xuống bên bờ hồ. Ngắm nhìn những chú cá đủ màu bơi lội tung tăng trong làn nước trong veo, cô xót xa thầm nghĩ :
- Giá như mình có thể vô tư như những chú cá này nhỉ ? Như thế mình sẽ chẳng phải buồn phải đau như bây giờ.
- Cô có ngắm mãi những con cá này thì cũng chẳng làm vơi dii nỗi buồn của mình đâu !
Một giọng nói quen quen cất lên ngay sau lưng Tịnh Phương khiến cô giật mình. Cô vaaij quay lại và ngạc nhiên khi thấy Khoa đứng đó nhìn cô với nụ cười giễu cợt trên môi. Tự dưng, Tịnh Phương phát cáu, cô cau có :
- Nỗi buồn của tôi đầy hay vơi thì có lien quan gì đến anh ?
Khoa tưng tửng cười :
- Thì tôi có nói là lien quan gì tới tôi đâu. Chỉ là tôi muốn tỏ ra có một chút quan tâm tới một người đang trong tâm trạng giống như tôi mà thôi.
Tịnh Phương hầm hừ nhìn Khoa :
- Anh biết gì về tâm trạng của tôi lúc này mà nói thế ?
Vẫn cứ với lối nói nửa đùa nửa thật, Khoa cười cười :
- Sao tôi lại không biết nhỉ khi mà giữa buổi tiệc vui vẻ như thế này mà lại có một người tìm ra nơi thanh vắng như thế này giống như mình.
Tịnh Phương vẫn không dịu giọng một chút nào :
- Tìm ra nơi thanh vắng này thì sao chứ ? Tôi chỉ là muốn tìm cho mình một chút không khí thoáng đãng mà thôi. Anh đừng có mà đoán mò.
Mắt Khoa lấp lánh nhìn Tịnh Phương còn đôi môi anh nở nụ cười tinh quái :
- Tôi nào có đoán gì đâu, chỉ là nói bang quơ như thế thôi mà. Tại sao cô lại vộ kết án tôi thế ?
Tịnh Phương đỏ mặt vì sự hấp tấp của mình. Đúng là tự mình khai tội của mình. Anh ta nào đã nói gì về cô mà đã vội buộc tội anh ta như thế.
Quê mặt, Tịnh Phương lảng sang chuyện khác :
- Anh tới đây làm gì vậy ? Đừng có nói với tôi là cũng tới đây cùng mục đích như tôi đó nha !
Khoa thản nhiên gật đầu :
- Tiếc là tôi đến đây đúng là cái mục đích mà cô vừa nói đó !
Tịnh Phương trợn tròn hai mắt nhìn Khoa như cô vừa nghe như anh nói một điều kinh dị nhất trên đời vậy :
- Cái gì ? Chẳng lẽ chị Chi lại mời anh à ?
Khoa nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tịnh Phương rồi mới đủng đỉnh hỏi Tịnh Phương :
- Mỹ Chi không mời tôi, nhưng ai cấm tôi đến để ngắm nhìn người yêu mình đi lấy chồng đâu nhỉ ?
Tịnh Phương buột miệng hỏi một câu thật ngớ ngẩn :
- Chị Chi là người yêu của anh thật đấy à ?
Khoa cười nhẹ :
- Cô không tin à ? Mà cũng đúng thôi, vì ai lại nhận mình có người yêu khác khi sắp lấy chông bao giờ đâu.
- Chị Chi không mời thế sao anh lại biết hôm nay là lễ đính hôn của chị ấy ?
Khoa nhếch mép cười :
- Chuyện ấy đâu có gì là khó khi mình quan tâm tới người ta. Mỹ Chi đã trốn tôi để về đây ở mà tôi còn tìm ra cô ấy thì cô ấy đính hôn vào ngày hôm nay có khó gì mà tôi không biết.
Tịnh Phương nhìn Khoa, cô thức sự bất ngờ về điều mà Khoa vừa nói. Nếu là như thế thì chuyện Mỹ Chi tránh mặt anh ta cũng chẳng có gì là quan trọng nữa. Vì anh ta biết tường tận như thế kia mà. Nếu như anh ta muốn phá buổi lễ này thì thực sự không khó.
Điều đó có nghĩa là Khoa chỉ muốn gặp Mỹ Chi chứ không muốn lôi kéo cô lại với mình. Nhưng anh ta muốn gặp chị ta để làm gì nhỉ ? Tịnh Phương thực sự thấy hoang mang trước con người ngồi đối diện với mình.
Bất giác, Tịnh Phương hơi co người lại. Cô thật sự thấy sợ Khoa. Hình như đó là cảm giác khi mình đứng trước một người mà mình không biết gì về người ta, nhưng người ấy lại biết quá nhiều.
Khoa đột ngột nói :
- Cô sợ tôi à ?
Tịnh Phương hất mặt lên :
- Tại sao tôi phải sợ anh :
Khoa cười cười :
- Cô sợ tôi vì tôi biết quá nhiều có phải không ?
Lại một câu nói như soi thấu tim gan của Tịnh Phương làm cô hòag mang. Cô buột miệng hỏi một câu thật ngớ ngẩn :
- Anh còn biết những gì nữa ?
Nụ cười nửa miệng vẫn không tắt khỏi môi Khoa :
- Biết đủ những điều cần biết.
Tịnh Phương hỏi gặng :
- Nhưng mà cụ thể là những gì ?
Khoa chăm chú nhìn Tịnh Phương :
- Cô thực sự muốn biết những điều này ư ? Nó thực sự có ích gì cho cô không ?
Bị Khoa hỏi khó, Tịnh Phương nói liều :
- Cũng có thể là giúp ích to tôi chứ
- Vậy à ?
- Chứ sao? Càng biết nhiều càng tốt, tôi biết để mà đề phòng.
Khoa lấp lửng :
- Nhưng mà có khi không biết gì hết mới là tốt đó.
Tịnh Phương cong môi :
- Như thế có nghĩa là ang không biết nhiều, chỉ biết được chút nào thì đã mang ra hù dọa tôi rồi.
Khoa cười :
- Tôi không trẻ con như cô đâu, cô đừng mong tôi bị mắc bẫy cô. Tuy nhiên tôi cũng nói cho cô nghe là tôi đã biết được những gì nhé.
Đến lượt Tịnh Phương lững lờ :
- Anh muốn nói thì nói, tôi không ép đâu nha.
Khoa bật cười thành tiếng :
- Cô không cần phải rào đón như thế, tại tôi thích nói cho cô biết thôi. Này nhé, người mà Mỹ Chi đính hôn hôm nay là một bác sĩ trẻ đầy tài năng, sắp được đi du học ở Pháp. Và cái đám hỏi này là một bất ngờ đối với cô, vì cô vốn là bạn thanh mai trúc mã với anh ta từ khi còn bé mà. Phải không ?
Tịnh Phương nhìn sững Khoa, anh ta đang nói gì thế nhỉ ? Tại sao anh ta lại khơi lên niềm đâu của cô như thế ? Tịnh Phương muốn hét lên bảo anh ta ngừng lại đừng nói nữa, nhưng không hiểu sao cô vẫn cứ ngồi im.
- Thế cô có muốn biết quan hệ của tôi và Mỹ Chi như thế nào không ?
Tịnh Phương gật đầu, giọng cô đã nghẹn lại :
- Thì hồi nãy anh đã nói chị Chi là người yêu của anh mà.
Khoa cười khẩy một tiếng :
- Không phải chỉ như thế đâu, mà còn hơn thế nữa kìa.
Tịnh Phương ngạc nhiên quay sang nhìn Khoa :
- Anh nói như thế nghĩa là sao ?
- Nghĩa là cô ấy đã từng sống với tôi như vợ chồng.
Điều Khoa vừa nói làm Tịnh Phương kinh ngạc tới nỗi cô cứ mở to hai mắt ra mà nhìn Khoa trân trối chứ không thể nói lên lời nào dù rằng cô rất muốn hỏi anh là có phải anh đang nói chơi hay không ?
Khoa cũng đã nhận thấy được sự kinh ngạc của Tịnh Phương, anh cười nhẹ :
- Nếu nói cho cxoo nghe hết những gì mà Mỹ Chi đã làm, tôi nghĩ là cô sẽ ngất xỉu tại đây mất. Trong suy nghĩ trong sáng của cô, sẽ không bao giờ cô lại nghĩ được những điều như thế đâu.
Tịnh Phương đã lấy lại được phần nào bình tĩnh, nhưng giọng cô cứ như người hụt hơi vậy :
- Thế thì làm sao chị ấy có thể làm vợ của anh Thoại được. Làm sao gia đình bác Mẫn có thể chấp nhận.
Khoa lại cười :
- Sao lại không chấp nhận ? Họ có biết đâu mà phản đối.
Ngừng lại một chút, KHoa lại nói tiếp mà mắt cứ nhìn thẳng vào mặt Tịnh Phương :
- Cô khong hiểu sao ? Mỹ Chi sẽ không nói ra những điều mình đã làm cho mọi người biết đâu. Bằng chứng là cô đã chẳng biết được một điều gì đó sao. Chỉ cần cô ta có được một anh chồng vừa ý là được rồi, cô ta sẽ biết cách giữ mà.
Tịnh Phương không thể nói thêm được một điều gì nữa. Nếu những lời Khoa vừa nói đúng là sự thật thì thật là đáng sợ. Rồi mai đây Thoại sẽ thế nào ? Gia đình bác Mẫn sẽ ra sao nếu như họ khám phá ra được sự thật ?
Giọng nói của Khoa vẫn cứ đều đều vang lên bên tai Tịnh Phương :
- Anh chàng Thoại này đúng là người không có mắt, ngọc quý thì bỏ đi, còn đá cuội dưới sình thì ngỡ là của báu. Thật đáng đời anh ta khi chối bỏ một tình cảm và đáng quý như thế.
Nước mắt Tịnh Phương đã ứa ra hai khóe, cô nghẹn ngào nói với Khoa :
- Anh đừng nói nữa, không phải như thế đâu.
Biết là Tịnh Phương đau lòng không muốn nghe nữa, Khoa gật đầu :
- Thôi được, không nói thì không nói. Cô lau nước mắt đi rồi tôi đưa cô vào trong đó.
Tịnh Phương lắc đầu :
- Tôi không vào đó nữa đâu, nơi đó không phải là chỗ của tôi.
Khoa lại nói :
- Vậy thì để tôi đưa cô về.
Nghĩ tới việc lại về nhà, trong căn nhà rộng lớn mà chỉ lại thui thủi một mình vì mọi người còn đang vui vẻ với bao nhiêu lời chúc tụng dành cho cặp tân hôn, Tịnh Phương lại thấy lòng cuộn lên một nỗi đau. Cô lại lắc đầu một lần nữa :
- Tôi chưa muốn về nhà.
Khoa nhìn Tịnh Phương với ánh mắt thương hại. Anh hiểu những gì đang diễn ra trong cái đầu nho nhỏ xinh xinh của cô. Và anh hoàn toàn thong cảm với những suy nghĩ đó.
Khoa đột nhiên thấy muốn có một không khí mới, anh rủ rê :
- Nếu cô không muốn về, thì chúng ta đi ăn cơm, tôi thấy đói bụng rồi.
Tịnh Phương lắc đầu :
- Thú thật với anh, là tôi không muốn đi đâu lúc này cả.
- Không cần phải đi đâu cả, chúng ta sẽ dung cơm tại đây.
Tịnh Phương lại lắc đầu mạnh hơn :
- Điều đó thì lại càng không thể. Tôi không muốn gặp ai hết.
- Không phải gặp ai hết, mà tôi và cô sẽ có một không khí hoàn toàn riêng biệt.
Tịnh Phương nhìn Khoa nghi ngờ :
- Anh nói như thế nghĩa là sao ?
Khoa vội vã xua tay :
- Này cô đàng nhìn tôi với ánh mắt đề phòng như thế chứ. Khách sạn này có một nhà hàng trên sân thượng, nơi đó rất yên tĩnh. Sẽ không một ai làm phiền tới chúng ta.
Nghe nói tới sự yên tĩnh là Tịnh Phương không suy nghĩ gì thêm nữa, cô gật đầu ngay :
Đưa Tịnh Phương lên đến sân thượng, Khoa chọn chiếc bàn trong góc khuất và kéo ghế cho cô. Đợi Tịnh Phương ngồi xuống xong xuôi, Khoa trao thức đơn cho cô :
- Tịnh Phương chon món ăn đi !
Đẩy trả lại cuốn thực đơn về cho Khoa, Tịnh Phương lắc đầu :
- Tôi không biết ở đây có những món gì ngon, vì vậy anh chọn đi !
Khoa ngại ngùn :
- Tôi chọn sợ không vừa ý cô.
- Tôi dễ ăn lắm, món gì cũng được cả.
Khoa cúi xuống đọc thức đơn một lúc rồi nói :
- Tối rồi, chúng ta ăn những món ăn nhẹ cho dễ tiêu nhé ?
Tịnh Phương gật đầu ngay :
- Đã nói là tôi dễ ăn lắm mà. Anh cứ gọi đi, món gì cũng được cả.
Khoa gọi nhanh mấy món ăn, anh nói nhanh quá mà tên những món ăn đó lại thật lạ khiến Tịnh Phương không biết là ta đã chọn những món gì. Nhưng cô cũng chẳng cần quan tâm đến điều đó, bởi vì với tâm trạng như bây giờ thì có những gì mà cô cảm thấy ngon miệng được nữa ?
Thức ăn đã được đem ra, có cả một chai rượu mạnh cho Khoa và anh cũng chu đáo gọi nước ngọt cho Tịnh Phương. Trao cho cô đôi đũa, anh giục :
- Cô ăn đi cho nóng !
Tịnh Phương gật đầu :
- Anh cứ mặc kệ tôi.
Tuy Tịnh Phương nói như thế nhưng Khoa cũng ân cần gắp thức ăn cho vào chén cho cô. Nhìn chiếc cánh gà chiên vàng ươm, tự dưng Tịnh Phương thấy ngán lên tới tận cổ mặc dù đây là món ăn khoái khẩu của cô.
Nhìn thái độ của Tịnh Phương Khoa lắc đầu :
- Cô ăn đi chứ, hơi đâu mà buồn mãi như thế ? Trên đời này đâu phải chỉ có mỗi một mình anh ta là đàn ông đâu. Mà anh ta cũng đâu phải là người đàn ông tốt nhất, biết đâu chuyện họ làm ngày hôm nay lại tốt cho cô.
Tịnh Phương chống đưa nhìn Khoa với vẻ bất mãn :
- Anh lại nói gì lung tung như thế, tại sao lại tốt cho tôi ?
Khoa cười cười :
- Vì mai mốt cô sẽ có cơ hội tìm cho mình một người khác tốt hơn anh ta gấp bội lần.
Tịnh Phương trề môi :
- Tốt cỡ như anh không ?
Khoa bật cười thành tiếng :
- Tốt như tôi cũng hơn anh ta nhiều đấy.
Nói xong, anh bưng ly rượu lên uống một hơi cạn hết mới buông ly xống. Nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của anh ta, Tịnh Phương tò mò hỏi :
- Ngon không ?
Khoa nhướng mắt :
- Cái gì ngon ?
- Rượu đó !
Khoa cười :
- Nếu nói là ngon như các thức ăn khác thì không được, nhưng uống rượu có cái thú của nó. Không thwr nói là không ngon mặc dù nó chỉ toàn là vị cay và đắng.
- Cay và đắng thì tại sao anh lại uống ?
- Thì tôi đã nói là có cái thú riêng của nó mà ! Nhất là những khi mình có chuyện gì buồn, rượu sẽ giúp ta vơi đi rất nhiều. Có khi uống cho say mềm, nằm ngủ một giấc dậy là quên hết.
Tịnh Phương bỗng thấy nổi hứng bất tử. Cô chìa tay :
- Cho tôi uống với !
Khoa ngạc nhiên :
- Uống cái gì ?
Tịnh Phương chỉ :
- Rượu đó !
Khoa khựng lại mất một giây, rồi anh lắc đầu :
- Rượu này mạnh lắm cô không uống được đâu.
Tịnh Phương nói ngang :
- Anh chưa cho tôi uống thì sao biết là tôi không uống được ?
- Vì rượu này rất mạnh, chỉ có những tên bợm rượu như tôi mới uống được thôi. Cỡ cô mà uống thì say tới nỗi khỏi đi luôn đó.
Tịnh Phương nói xạo :
- Ở nhà tôi vẫn thường uống ké rượu của ba tôi hoài, tôi có bị say bao giờ đâu.
Khoa lắc đầu :
- Ở nhà cô khác, còn ở đây thì lại khác. Tôi không muốn bị người khác hiểu lầm đâu.
Tịnh Phương không hiểu :
- Hiểu lầm cái gì ?
Khoa hươ tay :
- Thiếu gì chuyện để hiểu lầm. Có điều là tôi giữ cho cô thôi chứ riêng tôi thì có gì phải sợ hết.
Tịnh Phương lắc đầu :
- Tôi cũng không sợ, mình không làm gì sai trái thì ai nói gì cũng không ngại hết – Rồi cô lại chìa tay – Anh rót cho tôi một ly đi !
Thái đọ của Phương dường như cũng làm cho Khoa bốc lê, anh búng tay gọi người phục vụ :
- Cho thêm một cái ly để uống rượu đi chú em – Rồi quay sang Tịnh Phương, anh nói tiếp – OK, tôi với cô uống thi có ai say trước nhé !
Tịnh Phương gật đầu :
- Được thôi, nhưng chắc là tôi không tới nỗi phải chịu thua anh đâu.
Khoa rót đầy hai ly rượu, anh đẩy một ly sang cho Tịnh Phương rồi nói :
- Nào, chúng ta cạn ly này. Nhưng chúng ta chúc gì cho nhau nhỉ ?
Tịnh Phương lắc đầu :
- Có gì vui đâu mà chúc, chúng ta uống rượu để quên mà !
- Thế thì chỉ có việc phải uống thôi. Nào, cạn ly !
Men rượu cay nồng sặc vào mũi Tịnh Phương làm cô nhăn mặt, nhưng sợ Khoa cười cô nhắm mắt uống một hơi cạn hết ly rượu. Hơi rượu sộc thẳng lên mũi khiến cô choáng váng nhưng cô cố gắng giữ vẻ bình thản. Đặt chiếc ly không xuống bàn, cô thở ra một hơi :
- Có gì đáng sợ đâu nào, chỉ là hơi cay một chút thôi.
Khoa lại rót đầy ly rượu :
- Vậy thì uống tiếp ! Nhưng lần này thì uống từ từ thôi nhé !
Đã qua được cửa ải ban đầu, Tịnh Phương thấy rượu cũng không có gì đáng sợ như người ta thường nói. Vì thế, khi Khoa rót xong và nâng ly lên chờ đợi, cô đã hăng hái uống cạn khiến Khoa vội kêu lên :
- Này coi chừng say đấy ! Đã nói là uống từ từ thôi mà.
Tịnh Phương công môi :
- Sao, anh sợ tôi uống hết rượu của anh hay sao ?
Khoa lắc đầu :
- Hết thì mua nữa, có gì đâu mà sợ. Tôi chỉ ngại cô say thôi.
- Đã nói là tôi không say, anh không thấy sao ?
Cứ thế, Tịnh Phương lại đòi Khoa rót rượu cho cô uống nữa. Nhưng chỉ mới được tới ly thứ tư thì Tịnh Phương đã không chịu nổi nữa rồi. Cô thấy trước mặt mình dường như có tới ba, bốn anh chàng Khoa đang ngồi đó nhìn cô chòng chọc. Và ruột gan Tịnh Phương như có cái gì đó thiêu đốt.
Không còn chịu đựng được nữa, Tịnh Phương gục đầu xuống bàn. Khoa chồm sang lay vai cô :
- Tịnh Phương , cô sao thế ? Say rồi hay sao ?
Tịnh Phương lè nhè :
- Say . . . gì mà say ? Tôi chỉ . . . nghỉ một chút thôi rồi . . . rồi mình lại uống . . . nữa. Anh nhớ . . . nhớ . . . là đừng . . . đừng uống hết rượu nha . . .
Khoa lắc đầu, tiếng nọ nói dính với tiếng kia như vậy mà còn nói không say ! Đã bảo là đừng uống mà không chịu, thật là mình tự đưa mình vào chỗ chết !
Khoa đứng lên, anh bước sang kéo nhẹ tay Tịnh Phương :
- Này, cố lên một chút tôi đưa cô về.Cô không uống được nữa đâu !
Tịnh Phương chưa hẳn là không còn biết gì, bằng chứng là cô đã giơ tay lên để gạt tay Khoa đang để trên vai mình. Nhưng sức lực của cô như đã tiêu tan mất rồi, vì chỉ đưa tay lên được một chút thôi thì cô đã lại thả rơi tay thõng xuống bàn.
Khoa hết biết nói sao, anh lắc dầu ngán ngẩm. Điệu này thì phải đưa Tịnh Phương về chứ không thể để cô cô ở đây được rồi. Nhưng liêu cái đám hỏi chết tiệt kia đã về hết chưa nhỉ ? Nếu như anh dìu Tịnh Phương ra ngoài lỡ như có người trông thấy thì thật không biết nói sao !
Thôi kệ, cứ đưa Tịnh Phương xuống dưới nhà rồi tính chứ cứ để cô ngồi trên sân thượng lông gió như thế này có thể cô sẽ bệnh mất. Nghĩ thế, Khoa cố gắng dìu Tịnh Phương đứng lên nhưng cô như người không có xương cứ mềm oặt xuống.
Thấy vậy, một cậu phục vụ bước lại bên Khoa và hỏi anh :
- Tôi có thể giúp gì cho ông không ạ ?
Ngần ngừ một chút rồi Khoa gật đầu với cậu ta :
- Anh lấy cho tôi một phòng để cho cô ấy nghỉ tạm một lát chứ như thế này thì làm sao mà tôi đưa cô ấy về được !
- Vậy thì ông đưa cô ấy xuống lầu dưới đi, để tôi gọi người đưa chìa khóa lên cho ông.
Không thể dìu Tịnh Phương đi được vì cô đã như người mê man, Khoa không còn cách nào khác hơn là cúi xuống bồn xốc cô lên và ẵm đi. Mải lo cho Tịnh Phương, Khoa không trông thấy một thanh niên với ánh mắt kinh ngạc nhìn theo anh và Tịnh Phương.
Đưa Tịnh Phương vào được căn phòng trong khách sạn, mới chỉ đóng được canhs cửa chứ chưa đặt được Tịnh Phương xuống giường thì cô đột nhiên cựa mình thật mạnh khiến Khoa hơi mất thăng bằng. Anh chưa kịp có một phản ứng gì thì Tịnh Phương ụa lên một tiếng lớn rồi nôn ra một dòng nước. Mặt cô đang úp vào ngực Khoa khiến cho áo anh ướt sũng và Tịnh Phương cũng không kém gì, Dòng nước hôi nồng mùi rượu và thức ăn tràn xuống hai người khiến Khoa nhăn mặt lại vì khó chịu.
Vội vã đặt Tịnh Phương xuống giường, Khoa vào phòng tắm lấy nhanh những chiếc khăn ra để lau chùi cho cô. Lần đầu tiên Khoa phải làm cái việc phải chăm sóc cho một người khác, mà lại là một người say rượu trong tình trạng không dễ chịu chút nào. Vừa làm anh vừa lắc đầu chán ngán, nhưng thật lòng, anh không trác Tịnh Phương một chút nào. Ai bảo anh đã biết cô ấy là một cô gái hiền chưa hề biết tí gì là ăn chơi, anh lại chiều ý cô để cô uống những ly rượu mạnh đó làm gì !
Những chiếc khăn đã dùng hết, thế nhưng cái mùi vị khó chịu trên người Tịnh Phương thì không vơi đi tý nào. Và chiếc áo của cô đã ướt sũng nên dù có lau thì cũng chẳng khá hơn là bao. Khoa sợ rằng cứ để như thế thì Tịnh Phương sẽ cảm lạnh mất. Nhưng nhất thời anh không biết làm cách nào để có áo khác thay cho cô.
Khoa nhìn lại mình, anh cũng chẳng hơn gì Tịnh Phương. Đi vào phòng tắm, Khoa tắm thật nhanh và xả chiếc áo và mang lên móc. Quấn chiếc khăn lông to đùng vào người, anh đi chở ra và mang theo chiếc khăn còn lại. Nhìn Tịnh Phương đang nằm co quắp trên giường, Khoa ngần ngừ một thoáng rồi quyết định thật nhanh. Bậm chặt môi lại, anh cởi chiếc áo của Tịnh Phương ra. Quấn vào người cô một chiếc khăn tắm thật to rồi chu đáo kéo mền đắp kín người cho cô. Anh lại đem chiếc áo của Tịnh Phương vào phòng tắm.
Vò nhẹ lớp vải mềm mại trong tay, lòng Khoa chợt có một cảm xúc khó tả. Chẳng phải vì đây là lần đầu anh phải làm chuyện này, mà chính Khoa cũng không thể lý giải cho tâm trạng của mình được nữa.
Trở ra ngoài, Khoa thấy người mệt rũ. Mấy ly rượu lúc nãy cũng đã làm anh chếch choáng mất rồi. Và bây giờ, cơn buồn ngủ kéo đến thật nhanh. Không suy nghĩ gì lâu, Khoa ghé người xuống nằm sát bên Tịnh Phương. Kéo một góc mền đắp lên người, Khoa cũng để mình chìm vào giấc ngủ. Anh ngủ thật say và quên hết thực tại, mãi cho đến khi có một tiếng hét thật to bên tai, anh mới giật mình choàng dậy.
Về đến nhà ông Tịnh ngạc nhiên khi không trông thấy Tịnh Phương. Suốt buổi lễ và sau đó là bữa tiệc linh đình, ông cũng không trông thấy cô con gái. Nhưng dù cho Tịnh Phương có phủ nhận cách nào thì ông cũng biết là nỗi đau trong lòng Tịnh Phương còn quá mới mẻ. Chứng kiến hạnh phúc của Thoại và Mỹ Chi sẽ càng làm cho cô đau lòng hơn nên sự vắng mặt của Tịnh Phương không làm cho ông ngạc nhiên. Và ông nghĩ, khi về đến nhà ông sẽ tìm cách an ủi con gái.
Ông Tịnh từ ngạc nhiên tới lo lắng khi căn nhà của ông hoàn toàn vắng lặng. Bà Mỹ Hương cũng đã nhận thấy được sự lo lắng của ông. Trong niềm vui đang dâng cao vì hạnh phúc của con gái đang đong đầy, bà tỏ ra chu đáo :
- Anh hỏi điện hỏi thăm những người bạn của con gái đi anh. Có lẽ là nó đang tới chơi nhà một người bạn nào đó thì sao !
Ông Tịnh nhăn mặt :
- Có đi chơi đâu thì bây giờ cũng phải về rồi chứ có đâu lại cứ đi mãi như thế.
Bà Mỹ Hương ngọt ngào :
- Có khi về nhà một mình cũng buồn nên con nó đi chơi một lát cũng đâu có sao mà anh lại cằn nhằn như thế . . .
- Chú Tịnh ơi !
Tiếng một người thanh niên gọi to ngoài cổng làm cắt ngang câu chuyện của hai người. Rồi anh chàng vừa gọi ông Tịnh đi thật nhanh vào nhà. Ông Tịnh ngạc nhiên hỏi :
- Có chuyện gì vậy Minh ?
- Tịnh Phương về chưa hả chú ?
Ông Tịnh hỏi ngay :
- Sao cháu lại hỏi thế ? Cháu gặp em nó ở đâu à ?
Minh ngập ngừng :
- Hồi nãy cháu gặp Tịnh Phương, có điều . . . .
- Cháu gặp em nó ở đâu ? Có chuyện gì sảy ra với nó hay sao ?
Mịnh không trả lời ông Tịnh mà đưa mắt nhìn bà Mỹ Hương, ông Tịnh nóng nảy thúc giục :
- Cháu cứ nói đi, cháu đã gặp Tịnh Phương ở đâu ?
- Là cháu gặp Tịnh Phương ở nhà hàng của chỗ tổ chức tiệc đính hôn Mỹ Chi khi nãy . . .
- Thì là Tịnh Phương đi dự tiệc chứ gì ? Nhưng sao chú không thấy nó ?
Minh lắc đầu :
- Không phải là chỗ đính hôn của Mỹ Chi đâu ạ, mà là nhà hàng trên sân thượng cơ. Và không phải cháu chỉ gặp một mình Tịnh Phương . . .
Minh cứ nói từng câu dông dài khiến ông Tịnh sốt ruột, ông thúc hối :
- Thế nó đi với ai ? Mà cháu biết những gì thì nói ra nhanh xem nào, cứ cà kê mãi khiến chú điên lên bây giờ.
Minh ngập ngừng một chút rồi nói thẳng :
- Cháu thấy Tịnh Phương đi với một anh chàng nào lạ lắm, cháu chưa gặp bao giờ. Nhưng điều đáng nói là không hiểu sao Tịnh Phương lại say mèm, và anh ta đưa cô ấy xuống phòng nghỉ . . .
Ông Tịnh la lớn :
- Trời ơi, sao khi đó cháu không đưa Tịnh Phương về ngay cho chú lại để nó đi với người lạ. Mà không biết đó là ai nữa chứ ?
Minh phân giải :
- Khi đó cháu đang ngồi với khách hàng nên không tiện đi theo, nhưng sau đó cháu đã hỏi những người phục vụ nên biết anh ta đưa Tịnh Phương vào phòng. Cháu vội về gọi chú đây nè.
Ông Tịnh bước nhanh ra cửa :
- Vậy thì cháu đưa chú tới đó mau lên, chú đang muốn điên lên đây nè.
Bà Mỹ Hương lúp xúp chạy theo ông Tịnh và Minh :
- Đợi tôi đi với !
Ông Tịnh khoát tay :
- Bà ở nhà, không cần phải đi theo làm gì !
Ra đến ngoài cửa, Minh nói với ông Tịnh :
- Xe xháu đang để sẵn đây, để cháu chở chú luôn cho nhanh.
Ông Tịnh gật đầu :
- Vậy cũng được chứ chú bây giờ không còn tâm trí nào mà chạy xe nữa đâu.
Trên đường đi ông Tịnh hỏi Minh :
- Cháu có chắc là thằng đó đưa Tịnh Phương và khách sạn đó không ? Hay là nó đưa đi chỗ khác ?
Minh quả quyết :
- Cháu nghe cậu ta với nhân viên nhà hàng nói chuyện với nhau rõ ràng mà. Vả lại cháu cũng đã từng thấy Tịnh Phương gặp cậu thanh niên này một lần rồi.
- Cháu gặp tụi nó ở đâu ?
- Ở tiệm café ngoài chợ. Hôm đó không biết hai người giằng co nhau thế nào mà rơi một gói tiền nhiều lắm.
Ông Tịnh kinh ngạc :
- Tiền gì ? Của ai ?
Minh lắc đầu :
- Cháu cũng không biết, chỉ trông thấy thế thôi. Và ngay sau đó thì Tịnh Phương bỏ ra về ngay, dáng điệu cô ấy có vẻ vội vã lắm.
Ông Tịnh lại quay trở lại với nỗi lo lắng của mình :
- Bây giờ thì không biết tụi nó thuê phòng nào ? Làm sao mà kiếm được đây ?
Minh trấn an ông :
- Chú đừng lo, cháu quen với viên quản lý. Chắc là hỏi được đó.
Ông Tịnh than thở :
- Thật là khổ, từ trước tới giờ nó vẫn ngoan hiền, không biết tại sao lại sảy ra tai họa như thế này vậy nữa ?
- Chú Tịnh này . . .
- Gì đó Minh ?
- Cháu có một thắc mắc, không biết có nên hỏi không ?
- Cháu cứ nói đi, chúng ta cũng đâu phải người xa lạ gì với nhau.
Nghe ông Tịnh nói thế, Minh mạnh dạn hỏi ngay :
- Từ trước tới nay cháu cứ nghĩ là gia đình ông Mẫn đã chọn Tịnh Phương cho Thoại chứ. Sao bây giờ lại khác đi như thế hở chú ?
Không muốn để chuyện không vui lan rộng ra ngoài, ông Tịnh lắc đầu phủ nhận ý nghĩ của Minh :
- Làm gì có chuyện đó, chỉ là do hai đứa nó thân thiết với nhau nên mọi người mới nghĩ như thế thôi. Vả lại chúng nó sống bên nhau từ bé, tình cảm có khác gì anh em ruột thịt, làm sao có chuyện đó sảy ra được !
Minh gật gù :
- Có thế thì Thoại mới cưới Mỹ Chi chứ không lẽ nó lại vô tình như người ta nói hay sao. Tới đây rồi, chú đứng đây đợi cháu gửi xe đã nhé.
Đứng đợi Minh gửi xe mà lòng ông Tịnh nóng như lửa đốt. Vì thế vừa thấy anh trở lại là ông đã sải bước đi thật nhanh vào khách sạn khiến Minh phải chạy theo ông.
Hỏi được phòng mà Khoa đã thuê, Minh ngần ngừ hỏi ông Tịnh :
- Chú lên một mình nhé, cháu không muốn Tịnh Phương khó xử.
Thấy ý kiến của Minh có lý, ông Tịnh gật đầu ngay :
- Vậy thì chú cảm ơn cháu rất nhiều. Bây giờ thì cháu về trước đi !
- Rồi một lát nữa làm sao chú về ?
Ông Tịnh khoa tay :
- Thiếu gì xe mà cháu phải lo như thế.
Minh gật đầu :
- Vậy thì cháu về trước.
Minh vừa bước đi được hai bước, ông Tịnh như sực nhớ ra một điều. Ông gọi giật anh lại :
- À, Minh này . . .
Minh ngừng bước, quay lại :
- Chú cần gì cháu nữa ạ ?
Ông Tịnh lắc đầu, giọng ông ngập ngừng :
- Chú không cần gì, nhưng chú muốn nói với cháu việc này . . .
- Điều đó thì chú cứ yên tâm, cháu sẽ không để ai biết đâu.
- Vậy thì cảm ơn cháu, chú không cần gì nữa đâu.
- Vậy cháu về.
Bước vào thang máy ông Thịnh thấy mình như đang đứng trong một cái hộp kín bưng làm cho ông thấy bức bối, ngột ngạt. Vì thế, ngay khi thang máy mở ra, ông lao nhanh ra ngoài. Đến đúng căn phòng cần tìm, ông Tịnh đứng sững lại trước căn phòng đóng kín. Trong một giây lát, ông không biết mình đang làm gì !
Cố gắng trấn tĩnh lại, ông Tịnh hít vào một hơi thật sâu và đưa tay lên gõ vào cánh cửa ba tiếng. Bên trong vẫn im lìm khiến ruột gan ông càng thêm sôi sục. Ông Tịnh gõ lên cửa lần nữa, lần này ông gõ mạnh hơn. Nhưng trả lời ông vẫn là sự im lặng.
Không còn chịu đựng nổi nữa, ông Tịnh xoay mạnh quả nắm cánh cửa. Ông chỉ định tạo ra tiếng động để người ở trong phòng biết mà ra mở cửa. Không ngờ cánh cửa không khoá, nên khi ông Tịnh vừa vặn nhẹ quả nắm thì cánh cửa đã bật ra ngay.
Không chậm trễ một giây, ông Tịnh lao ngay vào phòng. Và ông đứng chết sững khi trước mắt ông, Tịnh Phương đang cùng với một thanh niên nằm ngủ say sưa dưới ánh đèn chói chang.
Không biết toàn than ông Tịnh tê liệt hết mọi cảm giác trong bao lâu,ngay khi ông vừa lấy lại được nhận thức của mình thì miệng ông phát ra một tiếng gầm thật to. Cái tiếng gầm đau đớn, phân nỗ của ông Tịnh to đến nỗi Khoa, đang ngủ mà cũng giât bắn người đứng lên. Và Tịnh Phương dù đang trong cơn say cũng giật mình thức giấc.
Vừa mở mắt ra, Khoa đã hết hồn khi đập vào mắt anh là một người đàn ông đang trừng trừng nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt của ông Tịnh như những tia lửa muốn thiêu cháy Khoa, như thiêu cháy đi nỗi nhục nhã mà ông đang chứng kiến.
Bật người ngồi dậy thật nhanh, Khoa hỏi ngay :
- Ông là ai ? Vào đây làm gì ?
Ông Tịnh lại gầm lên :
- Câu đó phải là tôi hỏi mới đúng. Cậu là ai ? Tại sao lại đưa con gái tôi vào đây ?
Khoa thoảng thốt :
- Bác là cha của Tịnh Phương à ?
Ngay khi đó Tịnh Phương cũng vừa nhận ra ông Tịnh, cô ngạc nhiên kêu lên :
- Ba, có chuyện gì vậy ba ?
Vừa nói, cô vừa chồm người để nhảy xuống khỏi giường làm cho chiếc mền khi nãy Khoa quấn quanh người cô rơi xuống đất. Mãi tới lúc này Tịnh Phương mới hoảng hốt vì nhận ra tình trạng oái ăm của mình.
Chụp vội cái mền quấn trở lại vào người, cô hét lên với Khoa :
- Tại sao tôi lại ở đây ? Anh đã làm gì tôi ?
Khoa đã bước xuống đất, anh nhanh chóng đi vào phòng tắm và mặc dù cái áo của anh vẫn còn ướt, anh vẫn mặc nó vào người. Nhìn ông Tịnh rồi lại nhìn Tịnh Phương, anh từ tốn trả lời thắc mắc của cô mà cũng là thắc mắc của ông Tịnh :
- Hồi chiều cô say quá nên tôi phải đưa cô vào đây để cô nghỉ một lát cho hết say rồi mới đưa về.
- Nhưng tại sao tôi lại thế này ? Và anh cũng như thế ?
Hiểu là Tịnh Phương muốn hỏi tới việc anh và cô cùng không có áo trên người, Khoa chậm rãi giải thích :
- Cô ói ra đầy hết, để như thế làm sao được nên tôi đành phải giặt cả áo của tôi và của cô. Áo của cô còn đang phơi trong phòng tắm kia kìa.
Tới bây giờ thì Tịnh Phương mới nhớ lại được những gì đã sảy ra. Nhưng với tình trạng hiện tại của mình, cô không thể tin những lời giải thích của Khoa. Vả lại, Tịnh Phương vẫn còn như những gì mà Mỹ Chi nói về Khoa hôm cô ta nhờ cô đến gặp Khoa, vì thế cô không có một ý nghĩ nào tốt đẹp về anh ta cả. Như thế thì những gì anh ta vừa nói có đáng tin hay không hay đó chỉ là những lời chối tội mà thôi ?
Tịnh Phương im lặng để kiểm tra lại mình, nhưng toàn than cô đang mang một cảm giác rã rời khiến cô không thể nào xác định được tình trạng thật của mình. Vì thế cô hoang mang nhìn Khoa như muốn tìm xem trong anh có bao nhiêu phần trăm sự thành thật !
Không còn biết làm gì nữa, nỗi hoang mang cộng với sự lo sợ đã làm Tịnh Phương bật khóc. Trong căn phòng yên lặng này, tiếng khóc của cô tuy nhỏ nhưng vang lên rất rõ trong tai cả ba người đang có mặt.
Ông Tịnh đã thả người xuống chiếc ghế gần đó, ông như không còn sức để chịu đựng được sự thật này. Con gái ông đã hư đốn đến mức này rồi sao ? Đứa con gái mà ông vẫn thương yêu, đứa con gái mà ông vẫn tự hào nay lại đem về cho ông nỗi nhục nhã như thế này ư ?
Bất giác, ông bật ra tiếng than như xé long :
- Con giết ba rồi Phương ơi ? Bây giờ ba còn dám nhìn mặt ai nữa ?
Câu nói của ông Tịnh càng làm cho Tịnh Phương thấy được điều đáng sợ sẽ xảy ra với cô và cha cô. Nếu như có một người nào đó biết cô ở trong phòng khách sạn với một người đàn ông như thế này thì dù cô có oan ức tới mấy cũng không thể nào gột được tai tiếng. Rồi đây, cha cô sẽ như thế nào khi phải chịu tiếng cười chê của mọi người ở nơi mà từ trước tới giờ ông luôn được tôn kính ?
Càng nghĩ, Tịnh Phương càng sợ. Và tiếng khóc của cô càng lớn hơn. Bởi vì ngoài tiếng khóc để làm bày tỏ nỗi đau của mình, cô thực sự không biết phải làm gì , phải nói gì bây giờ !
Khoa như người đứng giữa một cơn mộng dữ. Anh thấy mình không có lỗi, nhưng đồng thời anh lại thấy thảm cảnh hiện giờ của cha con Tịnh Phương lại chính là do anh gây ra.
Không kịp suy nghĩ gì hơn, Khoa đến trước mặt ông Tịnh. Anh nói chậm và rõ rang :
- Thưa bác, cháu xin cam kết với bác và Tịnh Phương là cháu chưa hề làm bất cứ điều gì tổn hại đến cô ấy. Nhưng vì chuyện đã đến nước này rồi, cháu xin hoàn toàn chịu trách nhiệm về sai lầm của mình.
Ông Tịnh thiểu não :
- Cậu sẽ làm gì để sửa chữa lại sai lầm mà cậu đã làm hôm nay ? Chẳng lẽ cậu lại đi rao cho bàn dân thiên hạ biết là câu và con gái tôi hoàn toàn trong sạch ư ? Ai mà tin được điều đốch cha con tôi ?
Khoa lắc đầu :
- Cháu không phải là trẻ con mà đi làm điều đó, nhưng cháu xin phép cho cháu cưới Tịnh Phương. Khi chúng cháu đã thành vợ chồng rồi thì không ai có thể nói điều gì để làm cho chúng ta khó xử được nữa.
Đang khóc nhưng Tịnh Phương vẫn nghe thật rõ ràng câu nói của Khoa, cô bật kêu lên :
- Không, không thể như thế được.
Dường như đã đoán được phản ứng của Tịnh Phương nên Khoa không hề ngạc nhiên trước tiếng kêu của cô và thái độ của anh vẫn điềm đạm :
- Sao lại không được, anh chưa có vợ và em thì chưa có chồng. Vậy thì tại sao chúng ta lại không kết hôn được ?
- Nhưng mà anh . . .
Tịnh Phương ngập ngừng không nói hết câu vì cô sực nhớ lời hứa của mình với Mỹ Chi. Không thể để cho người nào khác biết mối quan hệ của anh ta với chị Chi cơ mà. Huống gì đây lại là cha cô, ông mà biết thì nhất định gia đình ông Mẫn cũng sẽ biết.
Ông Tịnh nhìn Khoa :
- Làm sao tôi có thể tin tưởng được cậu để giao con gái tôi vào tay cậu được ? Tôi nào có biết cậu là ai đâu ? Gia thế cậu thế nào ? Tính tình cậu ra sao ? Tôi hoàn toàn không biết gì hết ? Nếu như tôi làm theo điều cậu nói thì chẳng phải là tôi đã đem con gái tôi ra đánh đố với cuộc đời hay sao ?
Khoa vẫn không tỏ thái độ buồn phiền trước những nghi ngờ mà ông Tịnh dành cho mình. Trái lại, anh còn gật đầu :
- Cháu hiểu những điều bác nghĩ, nhưng cháu xin thưa với bác là trong đời cháu, cháu chưa làm điều gì sai trái hoặc là làm hại đến một ai. Có thể là từ hôm qua trở về trước, cuộc sống của cháu không được nghiêm chỉnh. Nhưng đó là những ngày tháng tự do của cháu. Còn bây giờ, khi cháu thưa với bác là cháu xin chịu trách nhiệm về việc mình làm thì cháu hứa là sẽ không bao giờ để cho bác hay Tịnh Phương phải buồn cháu.
Lý lẽ của Khoa đã thuyết phục được ông Tịnh, nhưng ông vẫn còn phân vân :
- Nhưng tôi làm sao biết được cậu sẽ lo cho con gái tôi như thế nào ?
- Ngay ngày mai cháu sẽ đưa ba mẹ cháu tới nhà bác để thưa chuyện với bác. Hôn lễ của chúng cháu sẽ được tiến hành ngay.
Lại thêm một lần nữa ông Tịnh xuôi theo ý của Khoa, vì ông nhận thấy cậu thanh niên này có vẻ chân thật. Tuy nhiên ông vẫn kĩ lưỡng hỏi lại :
- Nhưng cậu có thật long muốn cưới con gái tôi hay không ? Cậu có yêu nó không ?
Khoa thẳng thắn trả lời :
- Thưa bác, do một sự tình cờ mà cháu quen Tịnh Phương. Thời gian chúng cháu quen biết nhau chưa lâu nên nếu bảo là yêu nhau thì chưa thể. Nhưng cháu tin rằng rồi đây chúng cháu sẽ sống rất hạnh phúc.
- Làm sao cậu dám khẳng định vào điều đó ? Lỡ như cưới nhau rồi mà hai đứa không hợp tính nhau thì khi đó phải làm sao đây ?
Khoa tự tin :
- Cháu nhận thấy Tịnh Phương là một cô gái tốt, như thế cô ấy nhất định là một người vợ tốt. Và cháu cũng không phụ lòng mong mỏi của bác đâu. Tuy là cháu có thể thua kém nhiều người, nhưng như thế không có nghĩa là cháu quá tệ hại đâu, thưa bác. Cháu tin rằng, cháu sẽ yêu Tịnh Phương, và cô ấy rồi sẽ có tình yêu với cháu. Vì ngay bây giờ, khi cháu xin được cưới cô ấy, cháu thấy long mình hoàn toàn tự nguyện chứ không có gì là gượng ép cả.
Cuối cùng thì ông Tịnh đã không còn lý do để phản đối Khoa được nữa rồi Ông đành phải gật đầu :
- Thôi được, ngày mai cậu đưa gia đình cậu đến đây. Và tôi sẽ có cách để tìm hiểu về cậu .
Quay sang Tịnh Phương đã thay áo chỉnh tề, ông Tịnh bảo con gái :
- Chúng ta về.
Tịnh Phương im lặng nối gót theo cha, cô không phản đối vì trong lòng cô hoàn toàn trống rỗng. Không một ý tưởng nào hện lên trong đầu cô. Và với nỗi chán nản tột cùng đó, cô thấy dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không làm cho cô kinh động nữa. Thôi thì cứ mặc cho duyên phận đưa đẩy mà thôi.
Xếp chiếc áo cuối cùng vào valise, Tịnh Phương đóng nắp lại rồi ngồi thừ người ra đó. Cô không biết mình phải làm gì nữa bây giờ khi mà tất cả mọi việc, ba cô đều đã lo chu đáo.
Tịnh Phương chỉ còn ở trong căn phòng này một đêm nay nữa thôi. Bởi vì ngày mai cô sẽ phải về ở nhà Khoa, một căn nhà hoàn toàn xa lạ đối với cô.
Kể từ sau buổi tối hôm đó - cái buổi tối đáng nguyền rủa – mọi chuyện diễn ra cứ như trong mơ. Khởi đầu là việc Khoa đưa cha mẹ đến nhà Tịnh Phương ngay ngày hôm sau như lời đã hứa. Ông bà Khôi, cha mẹ Khoa, là những người rất đáng mến. Họ tỏ ra hiểu biết và rất tôn trọng ra đình ông Tịnh khiến cho tuy đang dành cho Khoa một mối ác cảm nặng nề, Tịnh Phương cũng thấy mến họ. Nhất là mẹ Khoa, Tịnh Phương nhận thấy bà nhân hậu không kém bà Mẫn là bao nhiêu.
Ngay lần đầu tiên gặp mặt, bà Khôi cũng đã tỏ ra rất thích Tịnh Phương. Và những ngày sau đó, chỉ cần có cơ hội là bà luôn tỏ ra quan tâm tới cô. Sự quan tâm đó đến mãi sau này Tịnh Phương mới hiểu là bà rất thật lòng. Vì ông bà Khôi chỉ có một người con trai duy nhất nên tuy anh giỏi giang trong công việc, nhưng nếp sống phóng túng của anh đã làm ông bà lo lắng rất nhiều. Nay Khoa đã chịu dừng chân, lại chọn được một cô gái tốt. Thế thì thử hỏi làm sao mà ông bà không quý Tịnh Phương sao cho được ?
Sau khi ông bà Khôi đến nhà và, mọi chuyện được bàn bạc xong xuôi, những ngày sau đó ông Tịnh thường xuyên vắng nhà. Còn Tịnh Phương thì giấu mình ở trong phòng chứ không hề tiếp xúc với ai. Chỉ thỉnh thoảng khi Khoa đến tìm, cô mới miễn cưỡng ra ngoài để tiếp chuyện với anh. Nhưng rồi cô vẫn ngồi im lìm để mặc anh nói gì thì nói. Vậy mà Khoa vẫn không giận Tịnh Phương, và thái độ của anh vẫn ân cần chu đáo.
Rồi mọi chuyện cũng qua, ngày mai là đám cưới. Tịnh Phương chính thức bước vào cuộc sống mới, cuộc sống với những người xa lạ.Nghĩ đến phải sống chung với Khoa, cô lại thấy sợ hãi. Nhưng rồi ý nghĩ của cô lại nhắc cô nhớ tới bà Khôi đã giúp cô ấm lòng lại. Chắc là cũng không có gì đáng sợ lắm đâu, khi mà bên cô còn có những người hiền lành như thế !
- Con đang làm gì đó Phương ?
Tiếng ông Tịnh cất lên ở cửa làm Phương giật mình quay ra. Cô nhẹ lắc đầu :
- Con không làm gì cả.
Khép nhẹ cánh cửa phòng rồi tiến vào ngồi xuống trước mặt con gái, ông Tịnh dịu dàng hỏi :
- Con buồn lắm phải không Tịnh Phương ?
Câu hỏi của ông Tịnh như một lời mở lối cho những gì chất chứa trong lòng Tịnh Phương, cô bật lên tiếng khóc :
- Không phải con chỉ buồn đâu ba ơi, mà là con sợ . . .
Ông Tịnh vuốt tóc con gái :
- Con sợ gì nào ?
Tịnh Phương mếu máo :
- Con sợ tất cả mọi thứ, cuộc sống mới nơi xa lạ đó, những người không máu mủ ruột rà với mình. Và ngay cả Khoa nữa, con cũng sợ anh ta . . .
Ôm Tịnh Phương vào lòng, ông vỗ nhẹ lên đầu cô :
- Nín đi con, không có gì phải sợ cả. Đó là những người con Gái ba sẽ sống chung suốt đời với họ thì làm sao ba lại có thể trao con cho những người đáng sợ được.
Tịnh Phương vẫn khóc :
- Ba đừng an ủi con như thế, ba cũng đâu có biết về họ như thế nào ?
Ông Tịnh bật cười nho nhỏ :
- Sao lại không biết hở con ? Như thế thì làm sao mà sứng đáng làm ba của con nữa. Tuy quyết định chuyện của con một cách vội vàng, nhưng như thế không có nghĩa là ba không cẩn thận. Vì thế dù biết là con và Khoa không có lỗi trong cái buổi tối đó, nhưng ba vẫn chấp nhận nó.
Tịnh Phương kinh ngạc nín khóc ngay khi nghe những điều ông Tịnh vừa nói. Cô hỏi ngay :
- Ba biết hết rồi hở ba ?
Ông Tịnh gật đầu :
- Ba biết hết, kể cả chuyện nó quan hệ với Mỹ Chi nữa.
Cả chuyện này ba cũng biết nữa sao ? Như thế thì . . . Tịnh Phương bật ra câu hỏi :
- Vậy thì đám cưới của anh Thoại sao hở ba ?
Ông Tịnh lắc đầu :
- Đó là chuyện của thằng Thoại con không cần quan tâm. Con sắp có chồng rồi, con không thể quan tâm tới nó được nữa. Hãy quên nó đi, con ạ !
- Nhưng mà con không yêu anh Khoa, ba ơi !
Ông Tịnh vỗ về con gái :
- Tuy trước đây Khoa có một lối sống phóng túng, nhưng căn bản nó là một người tốt đấy, ba rất yên tâm khi giao con cho nó. Chỉ cần con gái cố gắng một chút, một chút thôi. Và nhất là con hãy xóa bỏ đi cái thành kiến dành cho nó thì nhất định on gái ba sẽ không hối tiếc khi lấy nó đâu.
- Làm sao ba dám khẳng định như vậy ?
Ông Tịnh mỉm cười :
- Sao ba lại không dám khi mà ba đã tìm hiểu rất kỹ về nó và gia đình của nó. Bộ con tưởng ba dễ giao con cho những người mà ba mà bà không biết gì về họ và không tin tưởng họ hay sao ? Thôi nhé, con gái ! Không có gì phải lo lắng nữa hết. Khoa nó sẽ biết cách chăm sóc con và nó thương con thật lòng đấy. Bây giờ thì con cố gắng mà ngủ đi, ba không muốn con gái ba hốc hác xấu xí vào ngày mai đâu. Và ba nghĩ thằng Khoa cũng sẽ như ba, không muốn cô dâu của nó phải mệt mỏi trong lễ cưới đâu.
Nói xong ông Tịnh đứng lên và đi ra ngoài để lại Tịnh Phương ngồi đó với nỗi hoang mang tràn ngập trong lòng. Nhưng dù hoang mang thế nào đi nữa thì cô cũng phải nhận thấy một điều là nỗi lo lắng trong lòng cô đã vơi đi một phần. Bởi vì bao giờ, có bao giờ cô lại không tin tưởng ba đâu. Thế thì hãy làm theo lời ba đi, hãy cố gắng ngủ một giấc. Hy vọng ngày mai, khi thấc dậy, mọi điều sẽ trở lên tốt đẹp.
Khi Tịnh Phương được đưa về nhà Khoa trong lễ rước dâu để làm lễ gia tiên, cô thật sự bất ngờ trước căn nhà của anh. Ngay tại Saigon, một thành phố lớn với giá cả đắt đỏ cực kỳ, thế mà căn nhà của anh như một cung điện.
Kể từ đó, Tịnh Phương cứ như người đang sống trong mơ mặc cho mọi người điều khiển. Cô cứ như một cái máy được vận hành, hễ ai bảo làm gì thì cô cứ thế mà làm theo. Cô không thể nào thấy được giữa bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ thương yêu dành cho đôi tân hôn, có hai cặp mắt ngỡ ngàng và đầy ganh tị cứ dõi theo cô mà cầu mong điều ngược lại với những điều mà mọi người thường chúc cho những cặp vợ chồng mới cưới.
Mãi đến khi bà Khôi đeo nữ trang cho Tịnh Phương, vòng tay ấm áp của bà choàng qua người cô mới làm cho Tịnh Phương tỉnh trí phần nào. Cô thực sự cảm động khi bà nói khẽ bên tai :
- Mẹ yêu con, con gái. Đừng sợ bất cứ một điều gì như con vẫn lo sợ con nhé !
Hai mắt Tịnh Phương đã ướt nhòe, cô không còn nhìn rõ mặt bà Khôi, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt trìu mến của bà đang nhìn cô. Và cô bật lên tiếng khóc giữa bao nhiêu tiếng nói cười xôn xao của mọi người.
Đến lượt Khoa, anh đang đứng trước mặt cô để trao cho cô những kỷ vật ngày cưới . Nhưng Khoa không vội vàng mà anh cứ đứng trang nghiêm như thế một lúc. Rồi anh đeo cho cô những món nữ trang của gia đình mà ngày trước, mẹ anh đã đeo khi bà về với ba anh. Rồi thật khẽ khàng, anh nâng mặt Tịnh Phương lên. Nhìn thẳng vào mắt cô, anh nói nhỏ :
- Tịnh Phương, anh yêu em. Hay tin ở anh !
Chỉ một câu nói ngắn ngủn như thế thôi những cũng đủ làm cho Tịnh Phương dung động tận đáy lòng. Mà như thế nào đã hết đâu, còn ánh mắt của anh nữa. Cái ánh mắtnhw có ánh lửa thiêu đốt lòng cô, cái ánh mắt làm cô như mê muội đi để hồn mãi trôi trong vùng sương khói bồng bềnh.
Tất cả mọi nghi lễ rồi cũng hết, Khoa cũng đã đưa Tịnh Phương về căn phòng của hai người. Ông bà Khôi cũng đã đi về phòng riêng của họ ngay khi về đến nhà như muốn dành cho hai người không khí riêng tư.
Tịnh Phương khép nép ngồi xuống chiếc ghế trước mặt bàn phấn. Cô không biết phải làm gì trước với mái tóc đầy những chiếc kẹp của mình và chiếc áo dạ hội rườm rà này. Khoa đã đến bên cô, anh cúi xuống và nói khẽ :
- Anh giúp em thay áo nhé !
Tự nhiên Tịnh Phương co người lại. Miệng cô bật ra tiếng kêu :
- Tôi làm được không cần anh giúp đâu.
Khoa hơi khựng người lại trước thái độ của Tịnh Phương, nhưng rồi anh lại bình thản được ngay. Anh nhỏ nhẹ :
- Tịnh Phương này, chúng ta nói chuyện một tý nhé ?
Ngước lên nhìn Khoa một thoáng rồi cô lại cúi xuống, trong lòng cô ngập ngừng đầy nỗi lo sợ. Biết là Khoa giờ đã là chồng cô, nhưng cứ nghĩ đến chuyện phải âu yếm, thân mật cùng anh là cô lại thấy lạnh cả người vì sợ. Nhưng biết làm sao để tránh được bây giờ nếu như cô không muốn bị đuổi ra ngoài đường. Vì có người con gái nào lấy chồng mà lại không chịu làm vợ bao giờ đâu !
- Chúng ta nói chuyện một tý nhé ?
Khoa nhắc lại câu nói của mình lần nữa, Tịnh Phương cụp mặt xuống , lý nhí :
- Anh cứ nói đi !
Nhìn dáng điệu của Tịnh Phương anh thấy thương quá. Chắc chắn là cô bé đang rất sợ trong lòng. Mà không sợ làm sao được khi mà cô bé chẳng biết gì về anh cả. Mà thời gian từ lúc biết nhau cho đến lúc nên vợ nên chồng như ngày hôm nay cỉ có nửa tháng. Thử hỏi cô bé không sợ làm sao được ! Nếu là một cô gái ngổ ngáo nào đó, chắc chắn là cô ta đã trốn mất rồi chứ chẳng chịu ngồi đó mà sợ sệt đâu.
Không muốn kéo dài thêm thời gian chỉ làm cho Tịnh Phương càng căng thẳng, Khoa nói ngay :
- Em đừng sợ, anh không làm gì em đâu.
Chỉ một câu nói của Khoa ngắn gọn như thế thôi cũng đủ làm Tịnh Phương như bừng tỉnh. Cô ngửng phắt đầu lên nhìn anh, ánh mắt cô long lanh :
- Anh . . . anh nói sao ?
Hình như nỗi mừng làm Tịnh Phương lắp bắp. Khoa mỉm cười mà trong lòng anh thoáng nhói đau. Cô bé sợ anh như thế ư ?
- Anh có nói thật không ?
Tịnh Phương lại hỏi khi thấy Khoa im lặng, , ánh mắt cô nhìn anh chờ đợi. Không muốn để cô hồi hộp thêm, Khoa gtj đầu :
- Anh biết là chúng mình lấy nhau quá vội vàng, vì thế em chưa hề có tình cảm với anh nếu như không nói là em ghét anh nữa kia . . .
Tịnh Phương bật kêu lên :
- Không phải là như thế !
Khoa ngạc nhiên :
- Không phải cái gì ?
Nói xong câu nói vừa rồi , Tịnh Phương mới giật mình. Cô lại hồ đồ nưa rồi ! Nhưng câu hỏi của Khoa và ánh mắt nhìn như muốn soi rọi tận đáy lòng cô lamg Tịnh Phương không thể không trả lời . Cô ấp úng :
- Không phải là . . . là . . . . em ghét anh . . .
Một đốm sáng lướt qua trong mắt Khoa, anh hồi hộp hỏi :
- Em không ghét anh, nghĩa là em thương anh ?
Tịnh Phương lấc đầu, nhất thời cô không biết là phải nói làm sao để diễn tả tâm trạng của mình. Vì thật lòng là cô không thấy ghét Khoa. Tuy lúc đầu cô có thành kiến với anh thật, nhưng thái độ của anh trong những ngày vừa qua đã làm cô nhìn anh với một thái dộ khác. Vì khi đó Khoa không có một dáng vẻ gì là một anh chàng ăn chơi chác táng cả. Anh luôn đĩnh đạc, tự tin, chu đáo và đối sử với cô thật dịu dàng. Thật không thể nào lại ghét được một người như thế. Nhưng nếu là thương anh thì . . .
Ý nghĩ của cô chỉ trôi tới đó thôi, Tịnh Phương cố ngăn mình để đừng nghĩ tiếp nữa. Cô thật không biết tại sao mình lại như thế ? Không thể nào dứt khoát được ý nghĩ của mình ư ?
Nghiêng đầu nhìn Tịnh Phương chăm chú như muốn tỉm hiểu xem trong cái đầu nho nhỏ của cô đang chứa đựng điều gì. Nhưng Khoa thực sự thấy mình thất bại vì không làm được điều đó. Tịnh Phương không hề giống bất cứ cô gái nào mà anh đã biết. Vì hầu như những cô gái đó đều có một khuôn như nhau. Họ là những cô gái rỗng tuếch đến phát chán. Còn Tịnh Phưng, cô như một quyển sách bí mật mà anh chỉ có thể đọc được từng dòng một mà thôi.
Cuối cung Khoa đành phải bật tiếng hỏi :
- Em không ghét anh, cũng không thương anh. Như thế thì em dành cho anh thứ tình cảm gì ?
- Không phải là như thế ! Em không ghét anh, nhưng mà . . . nhưng mà . . .
Tịnh Phương khổ sở vặn hai tay vào nhau, cô thật không biết làm thế nào để diễn tả tâm trạng của mình hiện giờ để Khoa hiểu và đừng giận mình.
Khoa gật đầu nhè nhẹ :
- Thế có nghĩa là em không ghét anh nhưng em cũng chưa thể thương anh, phải không ? - Ngừng lại một chút để đợi thái độ của Tịnh Phương, thấy cô gật đầu, Khoa lại nói tiếp – Vì thời gian chúng mình biết nhau quá ngắn nên hiện giờ, em chưa thể nhận thức được tình cảm của mình đâu. Anh hiểu điều đó, và anh biết là do lỗi nơi anh. Lẽ ra anh không nên đòi hai nhà làm đám cưới gấp như thế này mà phải đợi em hiểu em thêm chút nữa đã. Nhưng mà em cũng nên hiểu là anh kkhông còn cách nào khác nếu như không muốn em là cha em nghĩ về anh quá tệ. VÌ thế, hôm nay anh muốn nói với em là anh sẵn sàng đợi cho đến khi nào em chấp nhận anh. Khi đó thì chúng ta mới thực hiện lời thề hôm nay. Như thế em có chịu không ?
- Thế . . . nếu . . . nếu như em không thể . . .
Khoa hơi khựng người lại, rồi anh cười buồn :
- Thì khi đó anh sẽ trả tự do cho em nếu như không có điều gì ngăn cnả.
Tịnh Phương bàng hoàn như người đang trong cơn mơ. Khoa quân tử như thế ư ? Nếu không thì anh đối xử tốt với cô như thế là vì lẽ gì ? Hay là anh cũng không hề có chút tình cảm gì với cô mà chỉ vì tình cảnh bắt buộc anh phải như thế mà thôi.
Dường như đoán được Tịnh Phương đang nghĩ gì , Khoa dịu dàng nói với cô :
- Em không phải suy nghĩ gì nữa cả, cũng đừng ân hận vì cái đám cưới này. Anh cưới em là vì anh tự nguyện , chứ nếu như anh không muốn thì chẳng có sức mạnh nào có thể ép buộc anh được anh đâu. Anh cũng không ngại nói cho em biết, anh cưới em là vì anh thích em. Anh muốn gắn bó cuộc đời mình với một cô gái đáng yêu như em. Và anh sẽ chờ em cho đến khi em cùng có một tình cảm như anh – Khoa đứng lên, anh giục – Em gỡ tóc rồi thay quần áo ngủ đi kẻo sáng mai chúng ta còn phải đi sớm.
Tịnh Phương ngạc nhiên :
- Đi đâu ạ ?
Khoa bật cười :
- Em hỏi mới lạ làm sao ! Thì chúng mình đi hưởng tuần trăng mật chứ đi đâu – Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh xua tay – Thôi đi, em cứ yên tâm. Cứ coi như là em có một chuyến đi nghỉ mát trước khi vào năm học mới thôi mà. Ở đây, em sẽ được tự do đi học như khi em chưa lấy chông. Chị chưa ? Bây giờ thì anh phải đi ngủ một chút chứ cả ngày nay anh đã mệt đừ quá trời với bao nhiêu là lễ nghi rồi.
Nói xong, Khoa mở tủ lấy chiếc mền ra trải xuống góc phòng rồi nằm xuống. Anh nhắm mắt lại như để chấm dứt câu chuyện mặc cho Tịnh Phương cứ ngẩn ngơ vì bất ngờ.
Cuộc sống mới lạ nào rồi cũng quen, những ngày bỡ ngỡ khi Tịnh Phương về nhà Khoa rồi cũng trở lên bình thường khi mọi người trong nhà anh đều đối với cô rất mực thương yêu. Ngay cả Khoa cũng thế, chưa bao giờ anh làm một điều gì để cho cô phải buồn.
Ông bà Khôi thương yêu Tịnh Phương vì nhiều lẽ> Trước nhất vì Tịnh Phương là một cô gái đáng yêu. Tuy chỉ còn cha từ khi mới sinh ra nhưng Tịnh Phương sống rất nề nếp. Bản tính cô lại hiền lương, hiếu thuận nên bà Khôi là người gần gũi cô nhiều nhất càng thêm mến thương.
Còn một điều rất quan trọng mà ông bà Khôi thương yêu Tịnh Phương nữa là vì từ ngày cưới cô, thằng con phóng túng của ông bà đã trở nên chăm chỉ và sống nghiêm túc lạ thường. Những cuộc vui thâu đêm suốt sáng của anh hoàn toàn không còn nữa, ngay cả thói quen la cà nơi vũ trường cũng được anh bỏ đi
Hằng ngày Khoa đến công ty làm việc và về đúng giờ. Nếu như có việc phải về muộn thì anh nhất định báo tin về cho gia đình biết. Khoa và Tịnh Phương sống như hai người bạn. Nhưng tất cả mọi người trong nhà đều không hề biết vì không bao giờ Khoa để lộ ra điều đó. Mà trong mắt mội người, họ luôn là đôi vợ chồng hạnh phúc tràn trề. Bởi vì khi có mặt người thứ ba thì Khoa lúc nào cũng tỏ ra yêu vợ nhất trên đời. Và Phương cũng thế, cô đóng vai một người vợ nhỏ bé rất thành công.
Tịnh Phương vô tư sống trong căn nhà mà mới chỉ mấy tháng trước đây, có nằm mơ cô cũng không bao giờ nghĩ đến việc bước chân vào đó chứ đừng nói đến chuyện cô trở thành một thành viên trong đó. Cô không thể nghĩ được là gia đình Khoa lại giàu như thế, và cái anh chàng ăn chơi ngày nào lại là một giám đốc siêng năng như hôm nay.
Tịnh Phương cũng không hề biết rằng chính điều đố đã làm mẹ con bà Mỹ Hương sôi sục lên vì căm giận. Họ đã đi sai một nước cờ. Những tưởng Mỹ Chi đã giành được của Tịnh Phương một nơi nương than sung sướng, không ngờ cô ta lại nhường cho cô một nơi còn đáng giá gấp trăm lần.
Trước đây, Mỹ Chi chỉ nghĩ Khoa là một công tử mê gái chơi ngông mà thôi. Vì thế, khi bị bọn anh chị vũ trường khống chế và khi có cơ hội, cô ta liền cầm ngay căn nhà của anh để lấy một món tiền trả cho bọn kia rồi bỏ chốn. Cũng may cô còn có một nơi dung thân tuyệt vời mà ở đó, cô đã tìm được hạnh phúc cho đời mình.
Đến khi Khoa cưới Tịnh Phương, Mỹ Chi đã nghĩ là cô không còn gì để lo sợ cho tương lai của mình nữa. Vì chẳng lẽ Khoa lại tự kể tội của mình ? Vậy thì những điều cô đã làm không còn sợ anh nói ra nữa rồi ! Nhưng khi nhìn thấy bề thế gia đình của anh, cô lại tự sỉ vả mình đã không có mắt nhìn người.
Bà Mỹ Hương cũng choáng cả người khi nghe con gái kể lể sự thật. Nhưng bây giờ mẹ con bà còn có thể là được gì nữa bây giờ khi mà mọi chuyện đã đâu vào đấy ? Làm sao Mỹ Chi có thể chen vào khi mà cô đã làm bấy nhiêu chuyện với anh ta, và nhất là anh ta đã cưới Tịnh Phương rồi !
Nghĩ tới Tịnh Phương lòng bà Mỹ Hương lại sôi sục lên vì căm giận. Đúng là cái con ranh con luôn ngáng đường cản lối mẹ con bà ! Tại sao số nó lại cứ may mắn như thế nhỉ ? Vì nếu so sánh Tịnh Phương với Mỹ Chi thì nhất định cô ta không thể nào sánh được với con gái bà. Vì không thể nào lại đem con gà mà so với con phụng được.
Không thể chịu đựng được nữa nên trong một dịp tình cờ biết được chuyện giữa Khoa và Tịnh Phương, bà Mỹ Hương như mở cờ trong bụng. Bà đã vội vàng tìm Mỹ Chi và kể hết cho cô nghe. Và cô đã suýt xoa thương cho Tịnh Phương :
- Ôi tội nghiệp Tịnh Phương quá. Lấy chồng mà như vậy thì cũng như không. Mà tại sao Khoa lại như thế chứ, không lẽ anh ấy lại không yêu Tịnh Phương hay sao ?
Bà Mỹ Hương trề môi :
- Chắc là như vậy rồi, con nhỏ nhà quê đó thì ai thương cho được !
Mỹ Chi lắc đầu :
- Biết là có phải như thế không ? Hay là tại Tịnh Phương không chịu. Mẹ cũng biết là anh Khoa và Phương cũng mới chỉ biết nhau thôi chứ đã quen nhau lâu đâu mà nói là thương yêu nhau được. Trong khi đó thì Tịnh Phương lai yêu anh Thoại cơ mà.
Bà Mỹ Hương dèm pha :
- Yêu thương gì nó, chẳng qua là vì thấy thằng Thoại có đủ điều kiện nên nó mới yêu như vậy thôi. Bây giờ gặp được thằng Khoa ngon lành hơn nên bám riết chứ có chịu bỏ ra đâu. Cả ông già nó cũng khôn nữa, biết thằng Khoa con nhà giàu có nên cứ buộc riết cho nó . Nó còn cách nào để thoát ra được. Mà con cũng dở nữa, sống chung với nó bao lâu vậy mà không biết gia cảnh nó thế nào.
Mỹ Chi xụ mặt :
- Mẹ nói làm con lại thấy tức, ai mà ngờ được đâu. Con cũng biết anh Khoa là con nhà giàu, nhưng giàu đến cỡ nào thì con làm sao biết được. Anh ta giấu mình kỹ quá mà.
- Bây giờ thì có cơ hội cho con lấy lại được rồi đó.
Mỹ Chi ngạc nhiên :
- Mẹ nói vậy là ý gì ?
Bà Mỹ Hương thản nhiên trả lời :
- Là con có thể đòi lại thằng Khoa chứ sao nữa !
Mỹ Chi trợn mắt :
- Làm cách nào bây giờ ? Anh Khoa đã cưới Tịnh Phương rồi mà.
- Chuyện đó thì có gì là quan trọng đâu , cưới được thì nó bỏ được mà . Theo mẹ thấy thì thằng Khoa không yêu con Phương mà là yêu con đó. Con hãy tới gặp nó để xin lỗi nó và xin nó cho con trở về., mẹ tin là nó sẽ chấp nhận ngay thôi.
- Sao mẹ biết là anh Khoa còn yêu con ?
Bà Mỹ Hương bật cười :
- Thế mới biết là con còn ngây thơ thật. Nếu nó không yêu con thì nó còn tìm con làm gì ? Rồi chuyện nó cưới con Phương một cách vội vàng như thế, chẳng phải là do nó muốn trả thù con hay sao ? Mà như thế có nghĩa là nó rất yêu con nên mới giận như thế chứ !
Mỹ Chi ngẩn người ra vì những lời giải thích của bà Mỹ Hương. Cô thấy mẹ cô có lý thật ! Như thế thì phải tìm cách có lại được Khoa thôi, như thế thì cô sẽ nghiễm nhiên là bà giám đốc, và cuộc sống sang giàu sẽ không chỉ còn là ước mơ nữa. Tuy nhiên, cô cũng còn phân vân :
- Nhưng mà như vậy thì anh Thoai làm sao ? Rồi lại còn dượng nữa, mẹ ăn nói làm sao với dượng đây ?
Bà Mỹ Hương nhếch môi, một nụ cười hiểm độc hiện trên môi bà :
- Ôi dào, mấy người đó thì có gì con phải băn khoăn. Quan trọng là cuộc sống của mình tốt đẹp thôi chứ . Con có yêu thương gì thằng Thoại mà phải tiếc nó ? Nó chỉ là cái phao để cứu con ra khỏi cuộc sống nhờ vả này thôi mà. Thằng Khoa làm điều đó chẳng phải là tốt hơn sao ? Còn dượng con thì không phải lo, mẹ sẽ có cách nói với ông ấy. Còn nếu như mà ông ấy cứ cố chấp thì mẹ cũng chia tay luôn, tiếc nuối gì.
Mỹ Chi lạ lẫm nhìn mẹ :
- Chẳng phải là mẹ yêu dượng hay sao ? Như thế thì . . .
Bà Mỹ Hương cắt ngang lời của con gái :
- Yêu với đương gì ? Đó chẳng qua là hồi còn đi học mẹ mơ mộng thế thôi chứ còn bây giờ thì thực tế là hơn cả. Thôi nhé, không bàn cãi gì nữa. Con mau tìm tới thằng Khoa đi, nhớ khóc lóc cho nhiều vào, đàn ông họ thường hay mềm lòng trước nước mắt phụ nữ. Nhất là nó yêu con như thế.
Mỹ Chi càng nghĩ càng thấy lời mẹ cô là có lý. Nhất định là Khoa còn yêu mình nên mới hững hờ với Tịnh Phương như thế chứ thật ra cô ta đẹp đâu có thua kém gì cô bao nhiêu. Huống hồ hai người đã cưới nhau, thế mà anh ta vẫn không màng tới nó thì lời mẹ cô nói là đúng rồi.
Đứng bật dậy, Mỹ Chi đã có cho mình một quyết tâm !