Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Kiến thức > Văn Há»c Nghệ Thuật > Tác Phẩm Văn Há»c > Văn Há»c Nước Ngoài > Truyện Trinh thám - Phiêu lưu
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 12-04-2008, 12:32 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Bản dịch của: Lhoxung

Chương 21

Con mắt rắn



Hermione quày quả trở lại túp lá»u cá»§a Hagrid trên má»™t lá»›p tuyết dày hai food vào sáng Chá»§ nhật. Harry và Ron muốn Ä‘i cùng cô bé, nhưng núi bài tập vá» nhà cá»§a chúng đã đạt đến mức báo động, và chúng đành bất đắc dÄ© ở lại phòng sinh hoạt chung, trong khi các há»c sinh khác giải trí vá»›i việc trượt patanh trên mặt hồ đóng băng, Ä‘i trượt tuyết và tệ hÆ¡n nữa là niệm phép cho những hòn tuyết bay lên tháp Gryffindor và đập mạnh vào cá»­a sổ.
“Oi!†Ron kêu lên, cuối cùng cÅ©ng đã mất kiên nhẫn và thò đầu ra khá»i cá»­a sổ, “tá»› là má»™t huynh trưởng và nếu có thêm môt hòn tuyết nữa đập vào cá»­a sổ này thì – OUCH!â€
Nó rụt vội đầu vào, mặt phủ đầy tuyết.
“Là anh Fred và George,†nó giận dữ nói, dập mạnh cá»­a sổ lại. “những tay càn quấy…â€
Hermione quay lại từ chỗ ông Hagrid ngay trước bữa trưa, run rẩy, áo choàng của cô bé ướt đẫm ngang đầu gối.
“Thế?†Ron nói, nhìn lên khi cô bé Ä‘i vào. “Äã soạn hết các bài há»c cho bác ấy chưa?â€
“Ờ, mình đã cố,†cô bé u ám nói, ngồi vào cái ghế cạnh Harry. Cô bé rút đũa thần ra và và biá»…u diá»…n má»™t Ä‘iệu vẫy phức tạp khiến má»™t luồng hÆ¡i ấm toả ra từ đầu đũa; rồi cô bé chỉ nó vào áo choàng cá»§a mình, để hong khô nó. “Bác ấy thậm chí còn không ở đó khi mình đến, mình gõ cá»­a ít nhất là nữa giá» liá»n. Và rồi bác ấy Ä‘i ra từ Khu Rừng...“
Harry rên lên. Khu Rừng Cấm đầy những sinh vật có khả năng làm Hagrid bị sa thải. “Thế bác ấy nuôi con gì trong đó? Bác ấy có nói không?†nó há»i.
“Không,†Hermione Ä‘au khổ nói. “Bác ấy nói bác ấy muốn gây bất ngá» bằng những con ấy. Mình cố giải thích vá» Umbridge, nhưng bác ấy không hiểu được . Bác ấy cứ nói Ä‘i nói lại là chẳng ai muốn há»c Knarl bằng Chimaera <má»™t loại quái vật, thưá»ng gặp trong các game FF > cả - ôi, mình không nghÄ© là bác ấy Ä‘ang nuôi má»™t con Chimaera,†cô bé thêm vào vá»›i má»™t cái nhìn hoảng hốt vá» phía Harry và Ron, “nhưng hình như bác ấy chưa thá»­, qua việc bác ấy than vãn vá» việc khó mà có được trứng cá»§a tụi nó. Mình đã nói không biết bao nhiêu lần là bác ấy nên theo giáo trình cá»§a cô Grubbly-Plank, thành thật mà nói mình không nghÄ© rằng bác ấy nghe được phân ná»­a những gì mình nói. Bác ấy Ä‘ang rất là hưng phấn, các bạn biết đấy. Và bác ấy vẫn không chịu kể vì sao mà bác ấy bị thương.â€
Sá»± xuất hiện trở lại bên bàn giáo viên cá»§a Hagrid vào buổi ăn sáng hôm sau không được các há»c sinh chào đón nồng nhiệt. Má»™t số, như Fred, George và Lee thì reo lên vui mừng và chạy dá»c theo lối Ä‘i giữa hai bàn nhà Gryffindor và Hufflepuff để bắt cánh tay khổng lồ cá»§a Hagrid; má»™t số khác, như Parvati và Lavender, trao đổi vá»›i nhau những cái nhìn buồn bã và lắc đầu. Harry biết rằng nhiá»u ngưá»i trong bá»n há» thích những bài há»c cá»§a giáo sư Grubbly-Plank hÆ¡n, và ít ra cÅ©ng có má»™t phần tí tẹo trong nó hiểu được rằng há» có má»™t lý do hợp lý: má»™t lá»›p há»c lý tưởng cá»§a Grubbly-Plank không phải là má»™t lá»›p há»c mà có ai đó có thể bị mất đầu.
Harry, Ron và Hermione có phần e sợ khi Ä‘i xuống lá»›p há»c cá»§a Hagrid vào thứ ba, chúng mặc kỹ để chống lạnh. Harry lo lắng, không chỉ vì những thứ mà Hagrid có thể dùng để dạy chúng, mà còn vá» thái độ cá»§a những ngưá»i ngưá»i còn lại trong lá»›p, đặc biệt là Malfoy và đồng đảng, nếu như Umbridge đến quan sát lá»›p há»c.
Tuy nhiên, chẳng ai thấy vị Thanh tra Cao cấp ấy đâu khi cả lá»›p xuyên qua màn tuyết vá» phía Hagrid, Ä‘ang đứng đợi tụi nó bên bìa Rừng. Vẻ ngoài cá»§a ông không tạo được sá»± an tâm; những vết bầm có màu tím vào thứ Bảy nay đã chuyển sang màu lục và vàng, và má»™t số vết thương cá»§a ông vẫn còn chảy máu. Harry không thể nào hiểu nổi Ä‘iá»u này: có thể Hagrid đã bị tấn công bởi má»™t loài sinh vật nào đó có ná»c độc khiến cho những vết thương nó gây ra không lành lại được? Như thể để hoàn thành bức tranh u ám, Hagrid mang theo má»™t cái gì đó trông giống như má»™t ná»­a con bò chết trên vai ông.
“Hôm nay chúng ta sẽ há»c ở đấy!†Hagrid vui vẻ gá»i vá»›i những há»c sinh Ä‘ang Ä‘i đến, hất đầu vá» phía những cái cây u ám phía sau ông. “Ở đấy kín đáo hÆ¡n! Dù sao thì chúng cÅ©ng thích bóng tối hÆ¡n!â€
“Cái gì thích bóng tối chứ?†Harry nghe Malfoy nói ngay vá»›i Crabbe và Goyle, má»™t vẻ kinh sợ hiện ra trong giá»ng cá»§a nó. “Ông ta nói cái gì thích bóng tối hÆ¡n – bá»n bây nghe không?â€
Harry nhá»› rằng trước đây chỉ có má»™t trưá»ng hợp mà Malfoy bước vào Khu Rừng Cấm; tên này không được can đảm lắm. Nó tá»± mỉm cưá»i vá»›i chính mình; sau trận Quidditch vừa rồi thì bất kỳ cái gì khiến cho Malfoy bất an Ä‘á»u làm cho nó hài lòng.
“Sẵn sàng gồi chứ?†Hagrid vui vẻ nói, nhìn quanh khắp lá»›p, â€œÄÆ°á»£c gồi, ta đã chuẩn bị sẵn má»™t chuyến du ngoạn vào Khu Rừng Cấm cho mí há»c sinh năm thứ năm bá»n bây. Tưởng tượng coi bá»n ta có thể Ä‘i zà ngắm các sinh vật huyá»n bí trong môi trưá»ng tá»± nhiên cá»§a chúng. Nào, những thứ mà bá»n ta sẽ há»c hôm nay rất hím thấy, ta cho gằng ta có thể là ngưá»i duy nhứt ở Anh có thể huấn liện được chúng.â€
“Ông có chắc là chúng được huấn luyện rồi chứ?†Malfoy nói, vẻ kinh hoàng trong giá»ng nói càng rõ rệt. “Chỉ vì đây không phải là lần đầu tiên ông mang những thứ kinh dị vào lá»›p, đúng không?â€
Nhà Slytherin lao xao đồng ý và vài há»c sinh Gryffindor cÅ©ng có vẻ như cho rằng Ä‘iá»u Malfoy nói là hợp lý.
“Tất nhiên là chúng đã được huấn liện gồi,†Hagrid nói, quắc mắt nói và xốc con bò chết của ông lên cao hơn lên vào,
“Thế chuyện gì đã xảy ra vá»›i mặt ông thế?†Malfoy há»i.
“Không phải chiện cá»§a trò!†Hagrid giận dữ nói, “Bây giá», nếu bá»n bây đã há»i xong những câu há»i ngá»› ngẩn, thì Ä‘i theo ta!â€
Ông quay lại và Ä‘i thẳng vào Khu Rừng. Không có ai có vẻ sẵn lòng Ä‘i theo ông. Harry liếc nhìn Ron và Hermione, cô bé thở dài nhưng gật đầu, và ba đứa bá»n chúng bắt đầu Ä‘i theo sau Hagrid, dẫn đầu cả lá»›p.
Chúng Ä‘i được khoảng mưá»i phút thì hỠđến má»™t nÆ¡i mà cây má»c rất um tùm khiến cảnh vật tối tăm chạng vạng và không có tuyết bám trên ná»n đất. Vá»›i má»™t tiếng càu nhàu, Hagrid ném nữa con bò cá»§a ông xuống ná»n đất, bước lùi lại và quay mặt vá» phía cả lá»›p, phần lá»›n Ä‘á»u Ä‘ang Ä‘i len lá»i qua những cái cây vá» phía ông, nhìn quanh đầy lo lắng như thể chỠđợi sẽ bị tấn công bất kỳ lúc nào.
“Tập hợp lại đây, tập hợp lại đây,†Hagrid khuyến khích, “Bây giá» thì, chúng sẽ bị hấp zẫn bởi mùi thịt và ta cÅ©ng sẽ gá»i chúng, bởi zì chúng bít và thích ta.â€
Ông quay lại, lắc mạnh đầu để rÅ© tóc khá»i mặt và phát ra má»™t tiếng kêu kỳ lạ vang vá»ng qua những cái cây u ám như tiếng gá»i cá»§a má»™t số loài chim khổng lồ. Không ai cưá»i cả: phần lá»›n bá»n chúng Ä‘á»u quá sợ không phát ra nổi má»™t tiếng động nào.
Hagrid lại cất cái tiếng gá»i kinh dị ấy lần nữa. Má»™t phút trôi qua, cả lá»›p vẫn tiếp tục hoang mang nhìn qua vai mình và nhìn quanh những cái cây để cố tìm xem cái gì Ä‘ang đến. Và rồi, khi Hagrid hất mái tóc cá»§a ông vá» phía sau lần thứ ba và ưỡn bá»™ ngá»±c khổng lồ cá»§a ông lên, Harry thúc Ron và chỉ vá» má»™t vùng Ä‘en giữa hai cây thá»§y tùng rậm rạp.
Má»™t cặp mắt trắng dã, vô hồn và rá»±c sáng Ä‘ang hiện lá»›n dần qua vùng tối lá» má» và má»™t thoáng sau thì má»™t khuôn mặt rồng, má»™t cái cổ và thân hình xương xẩu cá»§a má»™t con ngá»±a lá»›n, Ä‘en và có cánh hiện ra từ vùng tối Ä‘en. Nó nhìn quanh cả lá»›p má»™t vài giây, vung vẫy cái Ä‘uôi dài và Ä‘en cá»§a nó, rồi cúi đầu xuống và bắt đầu xé thịt từ con bò chết bằng cặp răng nanh sắc nhá»n cá»§a nó.

Má»™t cảm giác nhẹ nhõm lan toả khắp Harry. Ãt nhất thì Ä‘iá»u này cÅ©ng chứng minh rằng nó không tưởng tượng ra những con vật này: chúng Ä‘á»u có thật và Hagrid cÅ©ng biết vá» chúng. Nó hăm hở liếc vá» phía Ron, nhưng Ron vẫn đứng trÆ¡ trÆ¡ nhìn vá» giữa các hàng cây và sau vài giây nó lẩm bẩm†Sao bác Hagrid không thá»­ gá»i lần ná»­a?â€
Phần lá»›n những há»c sinh còn lại trong lá»›p cÅ©ng Ä‘ang tá» ra đầy bối rối và hồi há»™p chỠđợi như Ron và nhìn dáo dát khắp nÆ¡i trừ chá»— con ngá»±a Ä‘ang đứng cách chúng khoảng má»™t food. Chỉ có hai ngưá»i có vẻ là có thể thấy được chúng: má»™t cậu bé nhà Slytherin gầy nhẵng đứng ngay sau Goyle Ä‘ang đứng nhìn con ngá»±a ăn vá»›i má»™t vẻ ghê tởm hiện rõ trên mặt; và Neville, mắt dõi theo từng cái vung vẫy cá»§a cái Ä‘uôi Ä‘en dài thoòng.
á»’, lại thêm má»™t con khác đến!†Hagrid hãnh diện nói, khi má»™t con ngá»±a Ä‘en thứ hai hiện ra khá»i đám cây Ä‘en sì, khép đôi cánh da vào sát ngưá»i và cúi đầu xuống để tá»ng thịt vào bụng. “Bây giá» thì… ai có thể thấy được chúng thì zÆ¡ tay lên.â€
Vô cùng hài lòng khi cảm thấy cuối cùng nó cũng sẽ hiểu được bí ẩn của những con ngựa này, Harry giơ tay lên. Hagrid gật đầu với nó.
â€œÄÆ°á»£c… được, ta bít là cháu có thể thấy được, Harry,†rồi ông nói tiếp, “Zà con cÅ©ng zậy à, Neville, á»? Zà...“
“Xin lá»—i,†Malfoy nói bằng má»™t giá»ng khinh bỉ,â€nhưng chính xác ra thì bá»n tôi sẽ phải thấy cái gì?â€
Äể trả lá»i, Hagrid chỉ vá» phía xác con bò trên đất, Cả lá»›p nhìn chằm chằm vào nó vài giây, rồi nhiá»u ngưá»i trong số chúng há hốc miệng và Parvati kêu thét lên. Harry hiểu lý do vì sao: những miếng thịt bị dứt ra khá»i xương và biến mất vào khoảng không khí trống rá»—ng hẳn là sẽ trông vô cùng kỳ dị.
“Cái gì Ä‘ang làm chuyện đó?†Parvati há»i bằng má»™t giá»ng kinh hãi, thụt lùi trở lại sau cái cây gần nhất, “Cái gì Ä‘ang ăn nó?â€
“Thestral,†Hagrid hãnh diện nói và Hermione kêu khẽ lên “Ồ!†má»™t cách hiểu biết sau lưng Harry, “Trưá»ng Hogwarts có nui má»™t bầy ở đây. Nào, ai bít...?â€
“Nhưng chúng rất rất xui xẻo!†Parvati cắt ngang, nhìn đầy hốt hoảng. “Chúng sẽ mang những nỗi bất hạnh khủng khiếp cho những ai thấy chúng. Giáo sư Trelawney đã nói với tôi một lần rồi –“
“Hông, Hông, Hông,†Hagrid nói, cưá»i khúc khích,†đó chỉ là những đìu mê tín, tức là, chúng không mang đến xui xẻo đâu, chúng thông minh và hữu dụng cá»±c kỳ! Tất nhiên, chúng không có nhìu ziệc để làm, nhiệm zụ chính cá»§a chúng là kéo những cổ xe cá»§a trưá»ng trừ khi cụ Dumbledore muốn Ä‘i xa mà không muốn Äá»™n thổ – zà xem kìa, lại có má»™t cặp khác nữa-“
Thêm hai con ngá»±a khác nhẹ nhàng lướt ra khá»i hàng cây, má»™t con Ä‘i sát ngang Parvati, Ä‘ang run như cầy sấy và nép sát vào cái cây, nói, “tôi nghÄ© là tôi vừa cảm thấy cái gì đó, tôi cảm thấy nó gần sát bên tôi!â€
“Äừng lo, nó không làm cháu bị thương đâu,†Hagrid kiên nhẫn nói. “Bây zá», ai có thể nói vá»›i ta zì sao có má»™t số ngừi có thể thấy chúng zà má»™t số khác thì không?â€
Hermione giơ tay.
“Chỉ có má»™t số ngưá»i có thể nhìn thấy Thestral,†cô bé nói, “ đó là những ai đã nhìn thấy cái chết.â€
“Hoàn toàn chính xác,†Hagrid trịnh trá»ng nói, “mưá»i Ä‘iểm cho nhà Gryffindor. Bây giá» thì, Thestral-“
“Hem, hem.â€
Giáo sư Umbridge vừa đến. Bà đứng cách Harry vài bước, vẫn đội mũ và mặc cái choàng xanh, hồ sơ trên tay. Hagrid, vốn chưa bao giỠnghe tiếng giả ho của Umbridge trước đó, đang nhìn chăm chú vào con Thestral gần nhất, rõ ràng là ông nghĩ rằng con vật vừa phát ra âm thanh này.
“Hem, hem.â€
“Ôi, xin chào!†Hagrid nói, mỉm cưá»i, ông đã phát hiện ra nÆ¡i phát ra tiếng động.
“Ông đã nhận được thông báo cá»§a tôi gá»­i đến lá»u ông sáng nay?†Umbridge nói, vá»›i cái giá»ng lá»›n và chậm rãi mà bà đã dùng để nói chuyện vá»›i ông trước đây, như thể bà Ä‘ang nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i ngoại quốc và rất chậm chạp. Nói vá»›i ông rằng tôi sẽ thanh tra lá»›p há»c cá»§a ông.â€
“Ồ, vâng,†Hagrid vui vẻ nói, “Rất mừng là bà có thể tìm được địa Ä‘iểm! Ờ, liệu bà có thể... hoặc , tui không bít ...bà có thể không? Hôm nay bá»n tui há»c vá» Thestral...“
“Xin lá»—i?†giáo sư Umbridge nói lá»›n, đưa tay lên vành tai và nhíu mày. “Ông vừa nói gì?â€
Hagrid nhìn có vẻ hơi bối rối.
“Ờ – Thestral!†ông nói lá»›n. “Những con ngá»±a ... á» ... bá»± zà có cánh, bà bít đấy!â€
Ông vá»— mạnh những cánh tay to tướng cá»§a ông má»™t cách khấp khởi. Giáo sư Umbridge nhíu mày vá» phía ông và khi bà ghi chú lên hồ sÆ¡: “Phải… sá»­ dụng… đến… dấu hiệu… ngôn ngữ… thô lá»—â€
“Ờ, dù sao thì…†Hagrid nói, quay vá» phía cả lá»›p và nhìn có vẻ bối rối, “erm… ta nói đến đâu gồi?â€
“Có vẻ… như… có… trí nhớ… tồi… kém†bà Umbridge lầm bầm, nói đủ lá»›n để má»i ngưá»i có thể nghe được. Draco Malfoy nhìn vui như thể mùa Noel Ä‘ang đến sá»›m cả tháng; Hermione, ngược lại, đỠbừng mặt lên và tá» ra giận dữ.
“Ồ, zâng,†Hagrid nói, ném má»™t cái nhìn bất an vá» cái hồ sÆ¡ cá»§a Umbridge, nhưng vẫn quả quyết tiếp tục. “Vâng, ta sẽ nói zá»›i bá»n bây vá» việc làm xao chúng ta có được má»™t bầy. Ờ, đầu tiên bá»n ta có được má»™t con đực và năm con cái. Con này,†ông chỉ sang con ngá»±a xuất hiện đầu tiên <ổng khùng chắc, có bao nhiêu ngưá»i thấy được đâu mà chỉ-LHX>, “tên cá»§a nó là Tenebrus, nó là con ưa thích cá»§a ta, con đầu tiên được sinh ga trong Rừng.â€
“Ông có biết là,†Umbridge nói lá»›n, ngắt lá»i ông, “rằng Bá»™ Phép Thuật đã phân loại Thestral thuá»™c nhóm “nguy hiểm†không?â€
Tim Harry như hoá đá, nhưng Hagrid chỉ đơn thuần là bật cưá»i.
“Thestral không nguy hỉm! Äồng ý chúng là có thể hÆ¡i hung hăng nếu thật sá»± bị làm phiá»n...“
â€œÄÆ°a ra… những…. dấu hiệu… hài lòng… vá»â€¦ ý tưởng… bạo lá»±c,†bà Umbridge lầm bầm, tiếp tục rá»™t rẹt trên cái hồ sÆ¡.
“Không...coi nào,†Hagrid, lúc này đã có vẻ tức giận.†Tui muốn nói là ngay má»™t con chó cÅ©ng sẽ cắn nếu như bị chá»c, đúng không –nhưng Thestral bị tiếng xấu chỉ zì cái zấn đỠzá» cái chít – má»i ngưá»i nghÄ© gằng chúng báo đìm xấu, đúng không? Nhưng há» không hỉu? Äúng không?â€
Umbridge không trả lá»i, bà ghi cho xong những dòng ghi chú cuối cùng, rồi nhìn lên Hagrid và nói, cÅ©ng vẫn rất lá»›n và chậm, “Xin hãy tiếp tục dạy tiếp như bình thưá»ng, tôi sẽ Ä‘i,†bà giả vỠđộng tác Ä‘ang Ä‘i (Malfoy và Pansy Parkinson bật lên má»™t cÆ¡n cưá»i trong im lặng), giữa các há»c sinh, (bà chỉ vá» phía các há»c sinh trong lá»›p, “và há»i há» các câu há»i,†bà chỉ vào miệng ra hiệu vá» sá»± nói chuyện.
Harry nhìn bà ta chằm chằm, rõ ràng là không hiểu vì sao bà lại cư xá»­ như ông Hagrid không hiểu tiếng Anh bình thưá»ng. Những giá»t lệ giận dữ Ä‘ang ứa ra trên mắt Hermione.
“Mi là một mụ phù thuỷ, một mụ phù thuỷ độc ác!†cô bé thì thầm, khi Umbridge đi vỠphía Pansy Parkinson, “Ta biết mi đang làm gì, kẻ ghê tởm, ma quái, xấu xa kia...“
CÅ©ng như Hermione, Pansy Ä‘ang ứa nước mắt, nhưng vì do nó đã cưá»i quá nhiá»u; thật ra, những câu trả lá»i cá»§a nó gần như chẳng có gì mạch lạc vì nó phải cố để kìm tiếng rúc rích cá»§a nó.
“Không… bởi vì… á»â€¦ nó có vẻ như là… giống như tiếng làu bàu suốt má»i lúc.
Umbridge sá»™t soạt ghi chép trên cặp hồ sÆ¡. Phần mặt không bị sưng cá»§a Hagrid á»­ng đỠlên, nhưng ông vẫn cố cư xá»­ như ông không nghe thấy câu trả lá»i cá»§a Pansy.
“Ờ… vâng… những đìu tốt vỠThestral. Ờ, khi chúng đã được thuần hoá, giống như những con này, thì không bao zỠta có thể mất chúng. Chúng có cảm zác tốt zìa phương hướng, chỉ cần nói zới chúng zìa nơi mình muốn đi...“
“Tất nhiên là giả sá»­ rằng chúng hiểu được ông," Malfoy nói lá»›n, và Pansy Parkinson đổ vật ra vì má»™t tràng cưá»i má»›i. giáo sư Umbridge mỉm cưá»i bao dung vá»›i chúng và quay vá» phía Neville.
“Em có thể thấy Thestral à, Longbottom?†bà nói.

Neville gật đầu.
“Vậy là em đã thấy ngưá»i chết rồi à?†bà há»i bằng má»™t giá»ng khác lạ.
“Ông… ông của em,†Neville nói.
“Thế em nghĩ sao vỠchúng?†bà nói, vẫy cánh tay thô ngắn của mình vỠphía những con ngựa, lúc này đã rỉa cái xác lớn đến tận xương.
“Erm,†Neville hồi há»™p nói, liếc vá» phía Hagrid, “Ờ, chúng trông… ơ… trông cÅ©ng được…â€
“Há»c sinh … đã … bị… Ä‘e nẹt… để không… thú nhận… rằng… chúng… khiếp sợ…†Umbridge lầm bầm, lại tiếp tục ghi chép lên hồ sÆ¡.
“Không!†Neville nói, có vẻ bối rối, “Không, em không có sợ chúng!â€
â€œÄÆ°á»£c rồi,†Umbridge nói, vá»— lên vai vá»›i má»™t má»™t nụ cưá»i mà bà rõ ràng là làm cho có vẻ thông hiểu, cho dù vá»›i Harry thì nó giống má»™t cái liếc mắt đểu cáng hÆ¡n. â€œÄÆ°á»£c, ông Hagrid,†bà lại quay trở lại phía ông, lại bằng má»™t giá»ng thật to và chậm, “tôi nghÄ© là tôi đã thu thập đủ các thông tin cần thiết. Ông sẽ nhận (bà làm Ä‘iệu bá»™ như Ä‘ang lấy má»™t vật gì từ khoảng không trước mặt) “kết quả vá» buổi thanh tra cá»§a ông, (bà chỉ lên cặp hồ sÆ¡), trong mưá»i ngày nữa.†Bà giÆ¡ những ngón tay bè bè cá»§a mình lên, rồi nụ cưá»i cá»§a bà càng toét rá»™ng hÆ¡n và nhìn càng giống má»™t con cóc hÆ¡n bao giá» hết dưới cái nón xanh cá»§a bà, rồi bà hối hả bá» trước mặt má»i ngưá»i, khiến cho Malfoy và Pansy Parkinson lại lăn ra mà cưá»i, Hermione lắc đầu giận dữ và Neville thì ngó đầy bối rối và lúng túng.
“Äồ cái đầu già, ngá»› ngẩn, láo lếu và ma quái kia!†Hermione bùng lên vào ná»­a giá» sau, khi tụi nó trở vá» lâu đài theo lối Ä‘i băng tuyết mà tụi nó đã Ä‘i trước đó. “Các bạn xem mụ ta muốn gì kìa? Mụ ta lại tiếp tục làm những gì đã làm vá»›i những ngưá»i lai – bà ta cố làm cho bác Hagrid giống như má»™t con quá»· khổng lồ tối dạ, chỉ vì bác ấy có má»™t ngưá»i mẹ khổng lồ – và ôi, Ä‘iá»u đó chẳng há» công bằng tí nào, đấy hoàn toàn không phải là má»™t bài há»c tồi – mình muốn nói, tất nhiên, nếu như nó lại là Quái Tôm Äuôi Nổ thì khác, nhưng những con Thestral thì cÅ©ng tốt rồi, - thật ra, đối vá»›i bác Hagrid, chúng thật sá»± rất tuyệt!â€
“Mụ Umbridge nói rằng chúng nguy hiểm,†Ron nói.
“Ờ, như bác Hagrid nói, chúng có thể tá»± trông chừng chính chúng,†Hermione nóng nảy nói, “và mình cho rằng má»™t giáo viên như cô Grubbly-Plank chưa chắc gì sẽ cho chúng ta xem những thứ như vậy trước khi chúng ta đạt được chứng chỉ NEWT, nhưng mà, chúng thật sá»± rất thú vị đấy chứ? Có má»™t số ngưá»i có thể thấy được và má»™t số ngưá»i khác không thể! Giá mà mình có thể thấy nhỉ.â€
“Bạn muốn à?†Harry nhẹ nhàng há»i cô bé.
Cô bé trông giống như bị khiếp hãi bất thình lình.
“Ồ, Harry – mình xin lá»—i – không, tất nhiên là mình không – nói lên má»™t Ä‘iá»u như vậy thì thật là ngu xuẩn.â€
“Không sao đâu,†Harry nói nhanh, “đừng lo.â€
“Mình ngạc nhiên là lại có nhiá»u ngưá»i có thể thấy chúng như thế,†Ron nói. “Äây là má»™t lá»›p há»c...“
“Phải, Weasley, bá»n ta cÅ©ng chỉ vừa tá»± há»i Ä‘iá»u đó,†má»™t giá»ng nói hiểm độc vang lên. Malfoy, Crabbe và Goyle Ä‘ang Ä‘i sau ngay sau lưng há», nhưng chẳng có ai nghe thấy chúng trong tiếng tuyết rÆ¡i. “Thế mày có nghÄ© rằng nếu mày thấy ai đó chết ngoẻo thì mày có thể thấy quả Quaffle tốt hÆ¡n không?â€
Nó, Crabbe và Goyle cùng cưá»i phá lên khi bá»n chúng băng lên và Ä‘i vá» phía lâu đài, và lại bắt đầu hát vang bài Ä‘iệp khúc “Weasley là Vua cá»§a bá»n này.†Tai Ron lại á»­ng Ä‘á».
“Mặc kệ chúng Ä‘i, chỉ việc mặc kệ chúng thôi,†Hermione nói khẽ, rút đũa thần ra và lại thá»±c hiện câu thần chú tạo ra không khí nóng, nhỠđó cô bé đã đưa tụi nó vào má»™t con đưá»ng dá»… Ä‘i hÆ¡n để xuyên qua mà không chạm vào đám tuyết ngăn cách giữa tụi nó và ngôi nhà kính
*
Tháng chạp lại đến, tuyết lại rÆ¡i nhiá»u thêm, và cÆ¡n thác bài tập bá» nhà cho há»c sinh năm thứ năm vẫn tuôn không ngá»›t. Nhiệm vụ huynh trưởng cá»§a Ron và Hermione càng lúc càng trở nên nặng ná» khi lá»… Giáng sinh đến gần. Tụi nó được gá»i Ä‘i giám sát việc trang hoàng lâu đài (“bá»n mình phải treo những sợi kim tuyến trong khi Peeves nắm má»™t đầu kia và tìm cách siết cổ bá»n mình vá»›i những thứ đóâ€, Ron nói), để trông chừng cho há»c sinh năm thứ nhất và năm thư hai chỉ được nghỉ giải lao trong nhà trong vì trá»i quá lạnh (“Và bá»n chúng thật sá»± là những thằng nhóc há»—n xược thò lò mÅ©i xanh, cậu biết đấy, bá»n mình không há» hư như như vậy khi bá»n mình há»c năm nhất, Ron nói) và để Ä‘i tuần các hành lang cùng vá»›i vá»›i Argus Flinch, ngưá»i luôn nghi ngá» rằng cái không khí lá»… há»™i có thể gây nên những trận ẩu đả giữa các phù thuá»· (“Cái đầu lão ấy thật là bã đậu, Ron giận dữ nói). Há» quá bận đến ná»—i Hermione phải ngừng việc Ä‘an những cái nón và cô bé cáu kỉnh nói khi cô đặt xuống ba cái cuối cùng cá»§a mình.
“Những con gia tinh tá»™i nghiệp mà mình chưa trả tá»± do kịp sẽ phải ở lại đây trong mùa Giáng sinh chỉ vì không có đủ nón!â€
Harry không nỡ nói cho bạn nghe vá» việc Dobby đã thu dá»n sạch tất cả những món y phục mà cô bé đã làm ra, nó cúi gằm xuống cái bài luận Lịch sá»­ Pháp Thuật cá»§a mình. Trong bất kỳ trưá»ng hợp nào, nó cÅ©ng không muốn nghÄ© vá» Lá»… Giáng Sinh. Lần đầu tiên trong cuá»™c Ä‘á»i há»c sinh cá»§a mình, nó lại rất muốn được nghỉ lá»… tránh xa khá»i Hogwarts. Vá»›i việc bị cấm chÆ¡i Quidditch và lo lắng không biết Hagrid có bị thá»­ thách hay không, nó cảm thấy nÆ¡i này thật là đáng chán vào lúc này. Äiá»u duy nhất mà nó thật sá»± trông đợi là những buổi há»p DA, và những việc này cÅ©ng phải tạm ngừng vào kỳ nghỉ, khi mà gần như các thành viên cá»§a DA Ä‘á»u vá» nghỉ vá»›i gia đình. Hermione sẽ Ä‘i trượt tuyết vá»›i bố mẹ cô bé, những chuyện này làm Ron rất thích thú, nó chưa bao giá» nghe chuyện những ngưá»i Moogle buá»™c những mảnh gá»— vào chân để trượt từ trên núi xuống. Ron sẽ trở vá» nhà nó ở The Burrow (trang trại Hang Sóc-ND). Harry đã phải cam chịu nhiá»u ngày sống trong đố kỵ trước khi Ron nói, để trả lá»i cho việc Harry há»i nó vá» việc nó sẽ trở vá» nhà trong dịp Giáng sinh: “Nhưng cậu cÅ©ng sẽ Ä‘i mà! Bá»™ tá»› không nói à? Mẹ đã viết thư nó tá»› má»i cậu cả tuần trước rồi!â€
Hermione tròn mắt, nhưng tinh thần Harry lại được nâng lên: ý nghÄ© vá» việc hưởng Giáng sinh ở The Burrow thật là tuyệt vá»i, mặc dù Harry vẫn còn lấn cấn vá»›i mặc cảm tá»™i lá»—i rằng nó không thể nghÄ© lá»… cùng vá»›i Sirius. Nó không biết là nó có thể thuyết phục bà Weasley để má»i cha đỡ đầu cá»§a nó đến cùng tham dá»± những ngày lá»… hay không. Mặc dù nó vẫn nghi ngá» không biết cụ Dumbledore có cho phép chú Sirius rá»i khá»i quảng trưá»ng Grimmauld hay không, nó không thể làm gì được khi nghÄ© rằng bà Weasley có thể không thích ông; há» vẫn thưá»ng bất hoà vá»›i nhau. Sirius đã không liên lạc vá»›i Harry kể từ lần xuất hiện cuối cá»§a ông trong đám lá»­a, và mặc dù Harry biết rằng Umbridge vẫn thưá»ng xuyên theo dõi má»i chuyện, và vì thế thật không khôn ngoan khi cố tìm cách liên lạc vá»›i ông, nó vẫn không thích nghÄ© đến việc chú Sirius cô đơn thui thá»§i trong căn nhà cÅ© cá»§a mẹ ông, có thể lại sá»­ng cồ trong cô đơn vá»›i Kreacher.
Harry đến Phòng Yêu Cầu sá»›m trong buổi há»p DA cuối trước kỳ nghÄ©, và nó rất vui, vì khi những ngá»n Ä‘uốc bừng sáng nó thấy rằng Dobby đã tá»± mình ngồi trang trí nÆ¡i này cho buổi Giáng Sinh. Nó có thể nói chắc là Dobby đã làm việc này, vì không ai khác có thể treo hàng trăm sợi trang sức bằng vàng dá»c ngang trên trần nhà, má»—i cái Ä‘á»u hiện ra hình khuôn mặt cá»§a Harry cùng vá»›i dòng chữ : “CHÚC MỘT LỄ GIÃNG SINH THẬT HARRY (A VERY HARRY CHRISTMAS)!â€
Harry chỉ vừa kịp hạ cái ảnh cuối cùng xuống trước khi cá»­a cót két mở và Luna Lovegood Ä‘i vào, vẫn mÆ¡ mÆ¡ màng màng như thưá»ng lệ.
“Xin chào,†cô bé lÆ¡ đãng nói, nhìn những mẫu vật trang trí còn lại. “Äẹp thật, anh làm đấy à?â€
“Không,†Harry nói, “đó là con gia tinh Dobby.â€
“Cây tầm gá»­i,†Luna mÆ¡ màng nói, chỉ vá» má»™t nhánh cây lá»›n vá»›i những chùm quả trắng nằm ở gần như ngay trên đầu Harry. Nó nhảy ra khá»i vị trí ngay dưới cái cây. “Hay đấy,†Luna trịnh trá»ng nói, “Nó thưá»ng bị phá hoại bởi bá»n Nargles.â€
Harry để dành lại việc há»i xem Nargle là cái gì vì Angelina, Katie và Alicia Ä‘i vào. Cả ba Ä‘á»u hổn hển và có vẻ rất lạnh.
“Ờ,†Angelina buồn buồn nói, tháo áo khoác ra và ném nó vào góc, “cuối cùng bá»n chị cÅ©ng đã thay thế bá»n em.â€
“Thay thế bá»n em?†Harry ngÆ¡ ngác nói.
“Em và Fred và George,†cô bé nóng nảy nói, “bá»n ta có má»™t tầm thá»§ má»›i!â€
“Ai thế?†Harry há»i nhanh.
“Ginny Weasley,†Katie nói
Harry ngó cô bé trân trối.
“Vâng, chị biết,†Angelina nói, rút đũa thần ra và cong tay lại, “nhưng cô bé ấy cÅ©ng tuyệt lắm. Tất nhiên là không bằng em,†cô bé nóo, ném cho nó má»™t cái nhìn rưá»i rượi, “nhưng khi mà bá»n chị không có em…â€
Harry rất muốn trả đũa lại bằng Ä‘iá»u mà nó day dứt từ lâu: có khi nào cô bé nghÄ© được rằng nó đã hối tiếc vá» việc bị trục xuất ra khá»i đội gấp cô bé cả trăm lần hay không.
“Thế còn các Tấn thá»§?†nó há»i, cố giữ giá»ng tá»± nhiên.
“Andrew Kirke,†Alicia nói vá»›i vẻ không nhiệt tình lắm, “và Jack Sloper. Không ai trong số há» thật xuất sắc cả, nhưng nếu so vá»›i những gã ngốc còn lại xuất hiện tại đó thì…â€
Sá»± xuất hiện cá»§a Ron, Hermione và Neville đã kết thúc cuá»™c nói chuyện chán nản này, và năm phút sau căn phòng đã đủ ngưá»i để ngăn Harry không nhìn sang Angelina những cái nhìn nóng nảy và trách móc nữa.
â€œÄÆ°á»£c rồi†nó nói, gá»i má»i ngưá»i trật tá»± trở lại, “Mình nghÄ© rằng tối nay chúng ta nên ôn lại những gì chúng mình đã tập cho đến nay, bởi đây là buổi tập cuối trước kỳ nghỉ và vì vậy không nên bắt há»c má»™t cái gì má»›i trước kỳ nghỉ ba tuần...“
“Chúng ta sẽ không tập cái gì má»›i ư?†Zacharias Smith nói, vá»›i má»™t tiếng huýt sáo bất bình đủ lá»›n để vá»ng khắp phòng. “Nếu tôi biết Ä‘iá»u này, tôi đã không đến.â€
“Vậy thì tất cả bá»n này Ä‘á»u xin lá»—i là Harry đã không nói vá»›i chú mày trước đó,†Fred nói lá»›n.
Nhiá»u ngưá»i bật cưá»i. Harry thấy Cho Ä‘ang cưá»i và cảm thấy tâm tưởng lại rá»™n rã lên má»™t cách quen thuá»™c, như thể nó lại vừa bước hụt má»™t bậc thang.
“... chúng ta có thể tập từng đôi,†Harry nói. “Chúng ta bắt đầu vá»›i Lá»i Nguyá»n Ngăn Trở trong mưá»i phút, sau đó chúng ta trải nệm ra và tập Bùa Choáng Váng trở lại.â€
Há» chia cặp ra theo lệnh cá»§a cậu, Harry vẫn bắt cặp vá»›i Neville như thưá»ng lệ. Căn phòng lại nhanh chóng vang lên những tiếng “Impedimentaâ€. Những ngưá»i nào trúng đòn thì bị đông cứng lại khoảng má»™t phút, trong khi bạn tập cá»§a há» thì nhìn ngó vu vÆ¡ khắp phòng, quan sát những đôi khác tập, cho đến khi bạn cá»§a hỠđược giải đông và lại thay phiên nhau tập câu nguyá»n này.
Ai cÅ©ng công nhận là Neville đã tiến bá»™ rõ rệt. Má»™t lúc sau, khi mà Harry phải giải đông liên tiếp ba lần, nó để Neville nhập bá»n vá»›i Ron và Hermione trở lại để nó có thể Ä‘i khắp phòng và quan sát những ngưá»i khác. Khi nó Ä‘i chá»— Cho thì cô bé vui vẻ nhìn nó; nó phải cố lắm má»›i không quay lại chá»— cô bé thêm nhiá»u lần nữa.
Sau mưá»i phút tập Lá»i Nguyá»n Ngăn trở, há» trải những tấm nệm ra ná»n nhà và bắt tập lại Bùa Choáng Váng. Không gian khá hạn chế để cho tất cả bá»n há» có thể tập câu thần chú này cùng lúc; ná»­a nhóm quan sát các bạn tập má»™t lúc, rồi hỠđổi phiên.
Harry cảm thấy thật sá»± hãnh diện khi nó quan sát tất cả các bạn. Äúng là Neville đã làm Choáng Váng Padma Patil hÆ¡n là Dean, là ngưá»i mà nó Ä‘ang nhắm đánh, nhưng khoảng cách chệch Ä‘i đã ngắn hÆ¡n thưá»ng lệ rất nhiá»u còn những ngưá»i khác đã có sá»± tiến bá»™ rõ nét.
ÄÆ°á»£c khoảng má»™t giá», Harry gá»i má»i ngưá»i dừng lại.
“Các bạn tập tốt lắm,†nó nói, vui mừng nhìn má»i ngưá»i, “Khi chúng ta trở lại sau kỳ nghỉ chúng ta có thể bắt đầu tập những thứ khó hÆ¡n,- thậm chí có thể là Phép Há»™ Mệnh.â€
Những tiếng xì xào phấn khích vang lên. Căn phòng lại bắt đầu thưa dần khi từng nhóm hai và ba ngưá»i quen thuá»™c rá»i Ä‘i, phần lá»›n má»i ngưá»i Ä‘á»u chúc Harry “Giáng sinh vui vẻ†khi há» Ä‘i qua. Cảm thấy thật phấn khởi, nó cùng vá»›i Ron và Hermione thu lại những tấm nệm và xếp chúng chồng ngăn nắp lên nhau. Ron và Hermione rá»i Ä‘i trước khi nó làm xong, nó nán lại má»™t chút bởi vì Cho vẫn còn đó, và nó hy vá»ng sẽ nhận được câu chúc “Giáng sinh vui vẻ†từ cô bé.
“Không, bạn đi trước đi,†nó nghe cô bé nói với cô bạn Marietta của mình, và tim nó giật mạnh nó.
Nó giả vỠnhư đang duỗi thẳng đám nệm ra. Nó chắc là lúc này chỉ còn hai đứa nó và nó chỠcô bé lên tiếng. Nhưng nó lại nghe thấy những tiếng sụt sịt.
Nó quay lại và thấy Cho đang đứng giữa phòng, nước mắt chảy dài trên mặt cô bé,
“Cái...?â€
Nó không biết phải làm gì. Cô bé đứng đấy, khóc lặng lẽ.
“Chuyện gì thế?†nó yếu ớt nói.
Cô bé lắc đầu và lấy tay chùi nước mắt.
“Mình... xin lá»—i,†cô bé mệt má»i nói, “Mình nghÄ© rằng… chỉ là… khi há»c tất cả những phép này… nó chỉ làm cho mình… mình nghÄ© là… giá mà anh ấy cÅ©ng biết được… thì chắc là anh ấy vẫn còn sống.â€
Tim Harry trụt vá»™i xuống và bây giá» nó nằm chặt ở chá»— nào đó quanh rốn nó. Nó lẽ ra phải biết Ä‘iá»u này. Cô bé muốn nói vá» Cedric.
“Anh ấy biết hết những phép này,†Harry nặng ná» nói. “Anh ấy thá»±c hiện chúng giá»i lắm, nếu không thì anh ấy không thể nào Ä‘i vào giữa cái mê cung ấy được đâu. Nhưng nếu Voldemort muốn giết ai, thì ngưá»i đó không có cÆ¡ há»™i đâu.â€
Cô bé nấc lên khi nghe thấy tên Voldemort, nhưng lại nhìn Harry chằm chằm không hỠnao núng.
“Bạn đã sống sót ngay khi bạn chỉ là một em bé,†cô bé lặng lẽ.
“Phải, á»â€ Harry mệt má»i nói, Ä‘i vá» phía cá»­a, “mình không biết vì sao hay có ai khác làm được không, nhưng chẳng có gì đáng tá»± hào đâu.â€
“Ôi, đừng Ä‘i mà,†Cho kêu lên, giá»ng lại đầy nước mắt. “Mình thật sá»± xin lá»—i đã khiến má»i chuyện trở nên buồn như thế… mình không muốn thế…â€
Cô bé lại nấc lên. Cô bé nhìn thật là xinh, cho dù mắt cô bé đỠvà má»ng lên. Harry cảm thấy hoàn toàn Ä‘au khổ. Nó hẳn đã là rất vui dù vá»›i chỉ má»™t câu “Giáng sinh vui vẻ.â€
“Mình biết là đối vá»›i bạn Ä‘iá»u đó kinh dị lắm,†cô bé nói, lại quệt mắt bằng cổ tay áo, “Mình muốn nói đến anh Cedric, khi mà bạn thấy anh ấy chết… mình nghÄ© là bạn chỉ muốn quên nó Ä‘i?â€
Harry không nói gì vá» việc này; Ä‘iá»u đó thật đúng, nhưng nó cảm thấy nói như thế thì thật là nhẫn tâm.
“Bạn là m...má»™t giáo viên rất cừ, bạn biết không,†Cho nói, vá»›i má»™t nụ cưá»i đẫm nước. “Trước đây mình chưa bao giá» thá»±c hiện được Bùa Choáng Váng cả.â€
“Cám ơn,†Harry ngượng nghịu nói,
Há» nhìn nhau thật lâu. Harry cảm thấy thèm khát dữ dá»™i được chạy ra khá»i phòng, nhưng cùng lúc đó, chân nó hoàn toàn không thể nào chuyển động được.
“Cây tầm gửi kìa,†Cho khẽ nói, chỉ vỠphía khoảng trần trên đầu nó.
“Vâng,†Harry nói. Miệng nó khô khốc. “Nhưng có thể nó cÅ©ng bị Nargle phá»§ đầy rồi.â€
“Nargle là gì thế?â€
“Không biết,†Harry nói. Cô bé bước lại gần hÆ¡n. Óc nó có vẻ như Ä‘ang trúng phải má»™t cái Bùa Choáng Váng. “Bạn nên há»i Loony ấy. Mình muốn nói Luna.â€
Cho phát ra má»™t âm thanh ngá»™ nghÄ©nh giữa tiếng nức nở và tiếng cưá»i. Lúc này thì cô bé lại càng tiến sát Harry hÆ¡n nữa. Nó thậm chí có thể đếm được nốt tàn nhang trên mÅ©i cô bé.
“Mình rất thích bạn, Harry à.â€
Harry chẳng thể nghÄ© gì được. Má»™t cảm giác lẫn lá»™n lan toả khắp nó, làm cho tay, chân và não cá»§a nó Ä‘á»u tê liệt.
Cô bé đã ở gần sát bên nó. Harry đã có thể thấy những giá»t lệ còn vương trên mi cô bé …
Harry trở vá» phòng sinh hoạt chung má»™t giá» rưỡi sau, nó thấy Hermione và Ron Ä‘ang ngồi ở những cái ghế tốt nhất bên lò sưỡi, tất cả má»i ngưá»i khác đã Ä‘i ngá»§ cả. Hermione Ä‘ang viết má»™t lá thư thật là dài, cô bé đã viết được hÆ¡n ná»­a cuá»™n giấy da, Ä‘ang thõng ra Ä‘u đưa từ cạnh bàn. Ron Ä‘ang nằm bò trên tấm thảm, cố làm cho xong bài luận môn Biến cá»§a nó.
“Sao ở lại lâu thế?†nó há»i, khi Harry ngồi vào cái ghế cạnh Hermione.
Harry không trả lá»i. Nó vẫn còn Ä‘ang sốc. Nó ná»­a muốn kể cho Ron và Hermione vá» những gì vừa diá»…n ra, ná»­a lại muốn mang theo bí mật này bên mình xuống tận mồ.
“Bạn khoẻ không, Harry?†Hermione há»i, nhìn qua nó từ trên đỉnh cây viết lông cá»§a mình.

Harry nhún vai má»™t cách miá»…n cưỡng. Thật sá»±, nó cÅ©ng không biết là nó có khoẻ hay không nữa. “Chuyện gì thế?†Ron nói, chống khuá»·u tay ngồi dậy để nhìn Harry rõ hÆ¡n. “Chuyện gì đã xảy ra?â€
Harry không biết nên bắt đầu kể cho các bạn như thế, và nó vẫn thật sự không chắc là nó muốn thế. Thế là nó quyết định không nói gì hết. Hermione giật mạnh tay nó.
“Cho phải không?†cô bé chá»§ động há»i, “bạn ấy đã ở lại vá»›i bạn sau buổi há»p à?â€
Äiếng cả ngưá»i vì kinh ngạc, Harry gật đầu. Ron bật cưá»i, nhưng im bặt Ä‘i khi gặp ánh mắt cá»§a Hermione.
“Vậy... Æ¡... thế cô ta muốn gì?†nó há»i bằng má»™t giá»ng làm ra vẻ vô tình.
“Bạn ấy...“ Harry bắt đầu, hÆ¡i khàn giá»ng, nó hắng giá»ng và thá»­ lại. “Bạn ấy...Æ¡â€
“Hôn chưa?†Hermione lanh lợi há»i.
Ron ngồi bật dậy nhanh đến mức bình mực của nó đổ ập ra thảm. Hoàn toàn không quan tâm đến việc đó, nó ngấu nghiến nhìn Harry.
“Thế nào?†nó há»i.
Harry nhìn vẻ mặt tò mò lẫn vui nhộn của Ron, rồi nhìn sang vẻ mặt hơi nghiêm của Hermione, rồi gật đầu.
“HA!â€
Ron là má»™t động tác mừng chiến thắng bằng cú đấm cá»§a nó rồi cưá»i sặc lên bằng má»™t giá»ng khàn khàn và khiến cho má»™t đám há»c sinh năm thứ hai nhút nhát bên ngoài cá»­a sổ giật bắn cả ngưá»i. Má»™t nụ cưá»i bất đắc dÄ© được gắn lên mặt Harry khi nó nhìn Ron lăn lá»™n trên tấm thảm.
Hermione nhìn Ron với một vẻ cực kỳ kinh tởm rồi quay trở vỠvới lá thư của mình.
“Thế nào?†Ron cuối cùng cÅ©ng nói được, nó nhìn lên Harry. “Nó ra sao?â€
Harry lưỡng lự một chút.
“Ướt nhẹp,†nó nói một cách thật thà. <ặc ặc ặc>
Ron phát ra một tiếng động rất có thể ám chỉ một sự vui mừng mà cũng có thể là kinh tởm, khó mà nói được.
“Bởi vì cô ấy đang khóc,†Harry nặng nỠnói.
“Ồ,†Ron nói, nụ cưá»i dạt Ä‘i, “Thế là khi hôn nhau các cậu cảm thấy tệ vậy à?â€
“Tá»› không biết,†Harry nói, nó không nghÄ© đến việc này, và lập tức cảm thấy lo lắng. “Có thể tá»› thấy như thế.â€
“Tất nhiên là bạn không thế rồi,†Hermione lơ đãng nói, vẫn viết lấy viết để trên lá thư.
“Sao mà bạn biết?†Ron nói thật nhanh.
“Bởi vì Cho khóc suốt mấy ngày nay,†Hermione trả lá»i má»™t cách vô tâm. “Bạn ấy khóc trong giỠăn, trong nhà vệ sinh, và những nÆ¡i khác nữa.â€
“Thế bạn có nghÄ© là việc hôn sẽ khiến bạn ấy vui lên không?†Ron nói, toét miệng cưá»i.
“Ron à,†Hermione nói bằng má»™t giá»ng đưá»ng hoàng, nhúng ngòi viết vào há»™p má»±c cá»§a mình, “bạn là má»™t gã vô tâm nhất trên Ä‘á»i mà mình đã xui xẻo gặp phải.â€
“Thế Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là gì,†Ron cáu kỉnh nói. “Thế những ngưá»i khóc trong khi hôn là loại ngưá»i gì?â€
“Phải,†Harry nói, hÆ¡i tuyệt vá»ng “ai lại làm như vậy?â€
Hermione nhìn đôi bạn với một vẻ mặt gần như là thương hại.
“Các bạn không hiểu tình cảm cá»§a Cho vào lúc ấy à?†cô bé há»i.
“Không,†cả Harry và Ron cùng nói.
Hermione thở dài và đặt viết xuống.
“Ờ, rõ ràng là bạn ấy rất buồn vì cái chết cá»§a anh Cedric. Và mình nghÄ© rằng bạn ấy bối rối vì bạn ấy đã thích anh Cedric và bây giá» lại thích Harry, và bạn ấy không thể biết là mình thích ai nhất. Rồi bạn ấy cảm thấy có lá»—i, nghÄ© rằng bạn ấy đã xúc phạm đến ký ức cá»§a anh Cedric khi hôn Harry, rồi bạn ấy lo lắng vá» những gì mà những ngưá»i khác nói vá» bạn ấy khi bạn ấy bắt đầu Ä‘i chÆ¡i vá»›i Harry. Và bạn ấy không thể hiểu rõ được tình cảm cá»§a mình đối vá»›i Harry vào lúc này, bởi vì dù sao Ä‘i nữa Harry là ngưá»i cÅ©ng là ngưá»i ở cạnh anh Cedric khi anh Cedric chết, những thứ ấy trá»™n lẫn vào nhau và làm cho bạn ấy cảm thấy Ä‘au khổ. á»’, và bạn ấy còn sợ rằng bạn ấy sẽ bị loại ra khá»i đội Quidditch cá»§a nhà Ravenclaws nữa vì gần đây bạn ấy bay tệ lắm.â€
Má»™t sá»± im lặng chóang váng tiếp đón sá»± kết thúc cá»§a bài nói, và Ron nói “Nếu má»™t ngưá»i cảm thấy tất cả những thứ như vậy cùng lúc thì nổ tung mất thôi.â€
“Chỉ vì nếu tình cảm cá»§a bạn chỉ đủ đựng đầy trong má»™t muá»—ng cà phê thì không có nghÄ©a tất cả bá»n tôi Ä‘á»u thế,†Hermione nói vá»›i vẻ kinh tởm nói và lại nhặt cây bút lên.
“Bạn ấy không phải là ngưá»i bắt đầu,†Harry nói, “Mình không... bạn ấy chỉ là đến bên mình... và Ä‘iá»u tiếp theo là bạn ấy khóc vá»›i mình... mình không biết phải làm gì ... “
“Ông bạn, đừng đổ lỗi cho mình,†Ron nói, có vẻ suy nghĩ rất lung.
“Bạn phải dịu dàng vá»›i bạn ấy,†Hermione nói, có vẻ áy náy, “bạn đã làm như thế chứ?â€
“Ờ,†Harry nói, mặt nóng bừng lên má»™t cách khó chịu, “mình giống như là ... vá»— lưng bạn ấy nhè nhẹ.â€
Có vẻ phục hồi trở lại tình trạng bình thưá»ng sau khi trợn tròn mắt là má»™t việc làm cá»±c kỳ khó khăn vá»›i Hermione vào lúc này.
“Ờ, mình nghĩ rằng thế cũng không tệ lắm,†cô bé nói. “Thế bạn sẽ gặp lại bạn ấy chứ?†<chẳng lẽ không?>
“Vẫn phải gặp mà?†Harry nói. “Bá»n mình vẫn còn những buổi há»p DA mà, đúng không?â€
“Bạn biết mình muốn nói gì mà,†Hermione nóng nảy nói.
Harry không nói gì. Những lá»i cá»§a Hermione vừa mở ra má»™t khung cảnh hãi hùng trước mắt nó . Nó cố tưởng tượng ra má»™t nÆ¡i nào đó để đưa Cho Ä‘i chÆ¡i – có thể là Hogsmead – và chỉ có mình nó vá»›i cô bé hàng giá». Tất nhiên là cô bé sẽ chá» nó đưa cô bé Ä‘i chÆ¡i sau những gì vừa xảy ra… ý nghÄ© này làm dạ dày nó lại lên cÆ¡n Ä‘au <dạ dày tui cÅ©ng Ä‘ang lên cÆ¡n Ä‘au – vì cưá»i-lhx>
“Ồ, được rồi,†Hermione nói vá»›i vẻ lạnh nhạt, lại cúi xuống vá»›i lá thư cá»§a mình, “bạn sẽ có nhiá»u cÆ¡ há»™i để há»i bạn ấy mà.â€
“Thế nếu cậu ấy không muốn há»i cô ta thì sao?â€, Ron nói, nó Ä‘ang quan sát Harry vá»›i má»™t vẻ mặt khôn ngoan kỳ lạ.
“Äừng có khá» thế,†Hermione lÆ¡ đãng nói, “Harry thích bạn ấy từ lâu rồi, đúng không, Harry?â€
Nó không trả lá»i. Phải, nó đã thích Cho từ lâu, nhưng má»—i khi nó tưởng tượng đến má»™t khung cảnh chỉ có hai ngưá»i bá»n nó vá»›i thì luôn là hình ảnh Cho Ä‘ang rất vui cưá»i tươi tỉnh, hoàn toàn ngược lại vá»›i việc Cho sụt sùi nức nở không kìm được trên vai nó.

“Thế bạn Ä‘ang viết tiểu thuyết cho ai vậy?†Ron há»i Hermione, cố Ä‘á»c cái phần giấy da Ä‘ang trải ra trên ná»n nhà. Hermione vá»™i giấu nó khá»i tầm nhìn.
“Anh Viktor.â€
“Krum ấy à?â€
“Thế bá»n mình biết được bao nhiêu Viktor hả?â€
Ron không nói gì, nhưng nó có vẻ bất bình lắm. Há» ngồi im lặng thêm hai mươi phút nữa, Ron làm cho xong bài luận vá» môn Biến cá»§a nó vá»›i nhiá»u cái khịt mÅ©i nóng nảy và gạch xoá tùm lum, Hermione vẫn tỉnh bÆ¡ viết cho xong cuá»™n giấy da, cuá»™n nó lại và niêm phong, còn Harry nhìn trừng trừng vào lò sưởi, ước gì đầu chú Sirius lại hiện ra và cho nó những lá»i khuyên vá» các cô bé. Nhưng ngá»n lá»­a cứ lách tách tàn dần và tàn dần, cho đến khi những mẫu than hồng cÅ©ng trở thành tàn tro. Nhìn quanh, Harry lại nhận thấy má»™t lần nữa rằng há» là những ngưá»i cuối cùng còn lại trong phòng sinh hoạt chung.
“Ờ, khuya rồi,â€Hermione nói, ngáp dài khi nó Ä‘i vá» cầu thang dành cho nữ.
“Cô ta thấy được Ä‘iểm gì hay ở Krum nhỉ?†Ron há»i, khi nó và Harry leo lên cầu thang dành cho con trai.
“Ờ,†Harry nói, tá» vẻ quan tâm đến vấn Ä‘á», “mình cho rằng vì anh ấy lá»›n tuổi hÆ¡n, đúng không… và anh ấy là tuyển thá»§ Quidditch quốc tế…â€
“Nhưng ngoài chuyện đó ra,†Ron nói, có vẻ càng bá»±c thêm, “mình nói, anh ta là má»™t con gà trống bẳn tính, đúng không?â€
“Ờ, hơi bẳn tính, đúng vậy,†Harry nói, những ý nghĩ của nó lại hướng vỠCho.
Chúng cởi áo choàng ra, mặc đồ ngá»§ vào trong im lặng; Dean, Seamus và Neville đã ngá»§ từ lâu. Harry đặt kính lên cái bàn cạnh giưá»ng và nằm lên giưá»ng như nó không kéo rèm lại quanh bốn tấm bích chương cá»§a nó; thay vào đó, nó nhìn chằm chằm vào khoảng trá»i đầy sao hiện ra qua khung cá»­a sổ kế bên giưá»ng cá»§a Neville. Nếu như nó biết, Ä‘iá»u đó xảy ra vào đêm nay, trong khoảng thá»i gian hai mươi bốn giá» nó đã hôn Cho Chang…
“Ngủ ngon,†Ron nói, từ đâu đó bên phải nó.
“Ngủ ngon,†Harry nói.
Có thể lần sau… nếu như có lần sau… cô bé sẽ hạnh phúc hÆ¡n. Nó nên rá»§ cô bé Ä‘i chÆ¡i, cô bé có thể là Ä‘ang chá» Ä‘iá»u ấy và bây giá» Ä‘ang cảm thấy giận nó… hay là cô bé nằm trên giưá»ng, vẫn còn khóc vì Cedric? Nó muốn suy nghÄ© nữa. Những lá»i giải thích cá»§a Hermione khiến cho má»i việc càng phức tạp thay vì dá»… hiểu hÆ¡n.
Äáng lý há» nên nên dạy chúng ta vá» việc này, nó suy nghÄ©, trở mình, đầu óc cá»§a các cô gái là như thế nào… dù sao thì vấn đỠnày còn hữu dụng hÆ¡n cái trò Bói Toán kia…
Neville khụt khịt trong giấc ngủ. Và một con cú tru lên vơ vẩn trong đêm.
Harry mÆ¡ là nó đã trở lại phòng DA. Cho Ä‘ang buá»™c tá»™i nó là đã dụ dá»— cô bé đến bằng má»™t lý do giả mạo, cô bé nói nó đã hứa cho cô má»™t trăm năm mươi tấm thẻ Chocolate Ếch nếu cô bé chịu đến. Harry phản đối… Cho la lên “Anh Cedric đã cho tôi vô số tấm thẻ Chocolate Ếch, nhìn này!†rồi cô bé rút ra má»™t nắm thẻ từ trong áo choàng và ném chúng vào không khí. Rồi cô bé quay sang Hermione, ngưá»i Ä‘ang nói, “Bạn đã hứa vá»›i bạn ấy mà Harry… mình nghÄ© là bạn nên cho bạn ấy cái gì khác bù vào… thế cây Tia Chá»›p cá»§a bạn thì thế nào?†Và Harry phản đối rằng nó không thể nào cho Cho cây Tia Chá»›p cá»§a nó, bởi vì mụ Umbridge đã lấy nó, và dù sau Ä‘i nữa má»i việc cÅ©ng thật là buồn cưá»i, nó chỉ đến phòng DA chỉ để treo má»™t số hình trang trí cho lá»… Giáng Sinh có hình dáng giống nhu cái đầu cá»§a Dobby…
Giấc mơ lại thay đổi…
CÆ¡ thể cá»§a nó có vẻ như rất uyển chuyển, mạnh mẽ và má»m dảo. Nó Ä‘ang lướt giữa những thanh kim loại sáng loại, băng qua những tảng đá lạnh ngắt, tối tăm… nó Ä‘ang nằm trên ná»n, trượt trên bụng nó… khung cảnh rất tối tăm, nó có thể thấy những gì chung quanh nó Ä‘á»u tá» ra những màu sắc rá»±c rỡ và mỠảo lạ lùng… nó quay đầu lại… khi nhìn lần đầu thì có vẻ như hành lang trống rá»—ng… nhưng không… má»™t ngưá»i đàn đông Ä‘ang ngồi trước ná»n đất, cằm ông gục xuống ngá»±c, dáng ngưá»i cá»§a ông lập loè trong bóng tối…
Harry thè lưỡi ra… nó có cảm thấy được hương cá»§a ngưá»i đàn ông này trong không khí…ông ta vẫn còn sống nhưng Ä‘ang ngá»§ lÆ¡ mơ… ngồi trước cánh cá»­a ở cuối hành lang…
Harry muốn cắn ngưá»i đàn ông… nhưng nó phải Ä‘iá»u khiển được cảm xúc cá»§a mình… nó còn việc quan trá»ng hÆ¡n để làm….
Nhưng ngưá»i đàn ông chuyển động… má»™t cái Ão Khoác bạc rÆ¡i khá»i chân ông khi ông nhảy đứng dậy, và Harry có thể thấy má»™t hình bóng rá»±c rỡ và mỠảo ở phía trên nó, thấy cây đũa thần ở thắt lưng… không còn lá»±a chá»n nữa… nó ngẩng lên từ ná»n đất và cắn má»™t, hai, ba lần, cắm sâu răng nanh cá»§a nó vào da thịt ngưá»i đàn ông, cảm thấy xương sưá»n cá»§a ông ta vỡ vụn dưới hàm mình, cảm thấy dòng máu nóng phun ra…
Ngưá»i đàn ông thét lên Ä‘au đớn… rồi ông ta im lặng… ông ta bật lùi trở lại bức tưá»ng… máu rÆ¡i tung toé trên ná»n đất…
Trán nó đau nhức dữ dội… cơn đau như thiêu đốt nó…
“Harry! HARRY!â€
Nó mở bừng mắt. Khắp cÆ¡ thể nó Ä‘á»u được đầy mồ hôi lạnh; tấm trải giưá»ng cá»§a nó cuá»™n quanh nó như má»™t cái áo bó; nó cảm thấy như thể có má»™t cái dùi sắt nung trắng lên vừa dí vào trán nó.
“Harry!â€
Ron Ä‘ang đứng bên giưá»ng nó, có vẻ rất kinh hãi. Có nhiá»u bóng ngưá»i khác ở chân giưá»ng Harry. Nó Ä‘ang ôm đầu bằng tay mình, cÆ¡n Ä‘au làm nó tối tăm mặt mÅ©i…. nó cuá»™n mình lại và nôn ra má»™t góc đệm.
“Cậu ta bị bệnh rồi,†má»™t giá»ng lo sợ nó, “Nên gá»i ai đó chứ?â€
“Harry! Harry Æ¡i!â€
Nó phải nói vá»›i Ron, có má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng nói phải nói vá»›i bạn… há»›p má»™t ngụm không khí, Harry đẩy nó lại giưá»ng, ná»— lá»±c để không quăng mình Ä‘i, cÆ¡n Ä‘au làm mắt nó hoa lên.
“Ba cá»§a cậu,†nó hổn hển, ngá»±c phập phồng, “ba cá»§a cậu… bị tấn công…â€
“Cái gì chứ?†Ron nói, có vẻ chưa ý thức được.
“Ba cá»§a bạn! Ông ấy bị cắn, nghiêm trá»ng lắm, chá»— nào cÅ©ng có máu…â€
“Mình Ä‘i gá»i ngưá»i giúp đây†vẫn cái giá»ng nói kinh hoàng cÅ©, và Harry nghe thấy tiếng chân chạy ra khá»i ký túc xá.
“Harry, cậu à,†Ron nói má»™t cách ngập ngừng, “cậu chỉ… cậu chỉ mÆ¡ thôi….â€
“Không!†Harry giận dữ nói; chuyện sống còn bây giỠlà phải làm cho Ron hiểu.
“Không phải là mơ…. không phải là má»™t giấc mÆ¡ thưá»ng… tá»› đã ở đấy… tá»› thấy… tá»› làm…â€
Nó nghe thấy tiếng Seamus và Dean thì thầm nhưng nó không quan tâm. CÆ¡n Ä‘au trên trán nó đã giảm bá»›t, dù nó vẫn cảm thấy mồ hôi tuôn ra và ngưá»i run cầm cập. Nó lại oẹ ra và Ron bật lùi lại.
“Harry Æ¡i, cậu không khoẻ,†nó run rẩy nói, “Neville chạy Ä‘i gá»i ngưá»i giúp rồi.â€
“Tá»› khá»e!†Harry nấc lên, chùi miệng bằng cái áo ngá»§ và run lên không sao Ä‘iá»u khiển được. Chẳng có gì bất ổn vá»›i tá»› đâu, cậu phải lo vá» ba cậu – chúng ta cần phải tìm xem ông ấy ở đâu – ông ấy nhuá»™m máu – tá»› đã – đó là má»™t con rắn khổng lồ.â€
Nó cố lao ra khá»i giưá»ng nhưng Ron đã đẩy nó nằm lại, Dean và Seamus vẫn thì thầm đâu đó bên cạnh. Äã má»™t hay mưá»i phút trôi qua, Harry không biết; nó chỉ ngồi đó và rung lên, cảm thấy vết thương Ä‘ang dịu dần từ vết sẹo cá»§a nó… và có nhiá»u tiếng chân vá»™i vã lao lên cầu thang, và nó lại nghe thấy tiếng Neville.
“Äây này, giáo sư.â€
Giáo sư McGonagall vá»™i vã lao vào ký túc xá trong cái váy sá»c cá»§a bà, kiếng cá»§a bà trệ xuống cái mÅ©i xương xẫu cá»§a bà.
“Sao thế, Potter? Em Ä‘au ở đâu?â€
Nó chưa bao giá» cảm thấy vui mừng khi thấy bà đến thế, má»™t thành viên cá»§a Äá»™i quân Phượng Hoàng là thứ mà nó cần lúc này, chứ không phải là ai đó nhặng xị bên nó và kê cho nó những món linh dược gì đó.
“Ba cá»§a Ron, cô Æ¡i,†nó nói, ngồi phắt dậy. “Ông ấy bị tấn công bởi má»™t con rắn, nghiêm trá»ng lắm, em thấy nó xảy ra.â€
“Em muốn nói gì, em thấy nó xảy ra à?†giáo sư McGonagall nói, cặp lông mày sẫm của cô nhíu lại.
“Em không biết… em ngá»§ và thế là em ở đấy…â€
“Em muốn nói em mÆ¡ thấy thế?â€
“Không!†Harry giận dữ nói; sao không ai hiểu nó thế này? “Äầu tiên em mÆ¡ vá» những chuyện hoàn toàn khác, những chuyện vá»› vẩn… và rồi nó cắt ngang. Nó là sá»± thật, em không tưởng tượng đâu. Bác Weasley ngá»§ trên đấy và bị tấn công bởi má»™t con rắn khổng lồ, máu vương ra khắp nÆ¡i, bác ấy đổ xuống, phải có ai đó tìm xem bác ấy Ä‘ang ở đâu…â€
Giáo sư McGonagall nhìn nó chằm chằm qua cặp kính trễ xuống như thể kinh hoàng trước những gì mà bà đang thấy.
“Em không nói dối và em không Ä‘iên!†Harry nói vá»›i bà, giá»ng nó vút lên thành má»™t tiếng hét. “Em nói vá»›i cô rồi, em thấy nó diá»…n ra!â€
“Cô tin em, Potter,†giáo sư McGonagall nói gá»n. “Mặc đồ Ä‘i, chúng ta Ä‘i gặp thầy hiệu trưởng.â€
Tài sản của tarta12a

  #22  
Old 12-04-2008, 12:33 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Bản dịch của: August Story

Chương 22

Bệnh viện thánh Mugo



Chuyên trị các chứng bệnh
và các thương tích do ma thuật
Harry nhẹ cả ngưá»i vì bà rất nghiêm túc khi thấy nó không ngập ngừng lưỡng lá»±, bà nhảy ngay lập tức ra khá»i giưá»ng, mặc quần áo và Ä‘eo kính lên mÅ©i.
Trò Weasley, trò nên qua đây luôn, giáo sư McGonagall nói.
Bá»n nó theo giáo sư McGonagall băng ngang qua các hình hài bất động cá»§a Neville, Dean và Seamus, ra khá» căn phòng ngá»§, Ä‘i xuống theo cái cầu thang xoáy ốc đến phòng sinh hoạt chung, qua cái lá»— trên bức chân dung và Ä‘i dá»c theo hành lang có treo bức chân dung Bà béo được ánh trăng soi rá»i. Harry cảm thấy như thể ná»—i sợ hãi bên trong nó có thể trào ra bất kỳ lúc nào; nó muốn chạy, muốn kêu tên cụ Dumbledore; ông Weasley vẫn Ä‘ang bị chảy máu khi bá»n há» Ä‘i im lặng Ä‘i tiếp, và liệu những cái răng nanh đó có bị tẩm độc không (Harry khó nhá»c cố không nghÄ© đến đó là những cái răng nanh cá»§a nó )? Há» Ä‘i qua bà Norris, lúc này Ä‘ang nhìn bá»n há» bằng đôi mắt như ngá»n đèn và rít lên những tiếng uể uải, nhưng giáo sư McGonagall nói, Xuỳ! bà lẩn vào bóng tối, và vài phút sau, bá»n há» Ä‘i đến chá»— bức tượng hình đầu thú bằng đá gác trước lối vào văn phòng cụ Dumbledore.
Fizzing Whizzbee, giáo sư McGonagall nói.
Bức tượng trở nên sống động và trượt qua bên; bức tưá»ng đằng sau tách làm đôi để lá»™ má»™t cầu thang bằng đá chuyển động liên tục như má»™t cái thang cuốn hình xoắn ốc. Ba ngưá»i bá»n há» bước lên các bậc thang Ä‘i chuyển động; bức tưá»ng đứng đàng sau hỠđóng lại cái thịch và bá»n há» chuyển động lên phía trên theo những vòng tròn nhá» cho đến khi chạm tá»›i má»™t cánh cá»§a gá»— sồi bòng loáng, trên cánh cá»­a có gắn má»™t nắm đấm gõ cá»­a hình con quái vật sư tá»­ đầu chim.
Mặc dù ná»­a đêm qua đã lâu nhưng vẫn có những giá»ng nói vẳng lại từ phía trong phòng, nghe như ai đó Ä‘ang rì rầm nói chuyện. Có vẻ như cụ Dumbledore Ä‘ang vui vẻ vá»›i ít nhất là má»™t tá ngưá»i.
Giáo sư McGonagall dá»™ng tay đấm cá»­a ba lần và những giá»ng nói đó dừng lại ngay lập tức như thể có ai đó vặn tắt chúng vậy. Cánh cá»­a tá»± mở ra, giáo sư McGonagall đẩy Harry và Ron bước vào.
Căn phòng tranh tối tranh sáng; những dụng cụ lạ lùng bằng bạc đứng trên những cái bàn và vẫn Ä‘ang kêu vo vo và phun ra những làn khói như thưá»ng lệ; các bức chân dung cá»±u ông và bà hiệu trưởng phá»§ đầy các bức tưá»ng Ä‘ang ngá»§ gà ngá»§ gatạ trong các khung tranh. Phía sau cánh cá»­a, má»™t con chim có màu vàng và đỠhết sức lá»™ng lẫy , có kích thước má»™t con thiên nga Ä‘ang ngá»§ lÆ¡ mÆ¡ trên giá đậu, rúc đầu vào cánh cá»§a mình.
Ôi, bà đấy à, giáo sư McGonagall… và đây… a.
Cụ Dumbledore Ä‘ang ngồi phía sau cái ghế lưng cao phía sau cái bàn; cụ Ä‘ang ngả ngưá»i vá» phía vùng ánh sáng đèn nến Ä‘ang soi rá»i những tá» giấy nằm trước mặt. Cụ mặc má»™t má»™t cái áo choàng mầu vàng và tía thêu rá»±c rỡ khoác ngoài cái áo ngá»§ trắng như tuyết, nhưng có vẻ cụ thức dậy đã lâu, đôi mắt mầu xanh sáng có sức xuyên thấu nhìn giáo sư McGonagall đầy ý nghÄ©a.
Giáo sư Dumbledore, Potter có có… á», má»™t cÆ¡n ác má»™ng, giáo sư McGonagall nói. Trò ấy nói rằng…
Äó không phải là má»™t cÆ¡n ác má»™ng, Harry nói nhanh.
Giáo sư McGonagall ngoái nhìn Harry vẻ không tán thành.
Thôi được, Potter, trò nói cho Hiệu trưá»ng vá» câu chuyện cá»§a trò Ä‘i.
Con… à, con Ä‘ang ngủ… Harry nói và, ngay cả khi nó vẫn còn Ä‘ang rất kinh hoàng và ná»— lá»±c tuyệt vá»ng để làm cho cụ Dumbledore hiểu, nó vẫn cảm thấy cụ Hiệu trưởng không nhìn mình mà Ä‘ang xem xét những ngón tay Ä‘an vào nhau. Nhưng đó không phải là má»™t giấc mÆ¡ bình thưá»ng … nó là thá»±c… con nhìn thấy nó xảy ra … Nó hít mạnh má»™t hÆ¡i, Ba cá»§a Ron – bác Weasley - đã bị má»™t con rắn khổng lồ tấn công.
Những từ đó có vẻ như treo lÆ¡ lá»­ng trong không khí khi nó nói chúng ra, âm hưởng cá»§a chúng nghe hÆ¡i tức cưá»i, thậm chí khôi hài. Má»™t lúc ngừng trong lúc cụ Dumbledore ngả ngưá»i ra phía sau và nhìn hết sức trầm ngâm lên trần nhà. Ron hết nhìn từ Harry sang cụ Dumbledore, gương mặt trắng bệch và sững sá».
Làm thế nào mà con nhìn thấy cảnh đó được? cụ Dumbledore lặng lẽ há»i, vẫn không nhìn Harry.
Ơ… con không biết, Harry nói vẻ tức giận - Ä‘iá»u đó có ý nghÄ©a không ạ? con cho là con nhìn thấy từ trong đầu con...
Con hiểu nhầm ý ta, cụ Dumbledore nói vẫn hết sưc bình tĩnh. ý ta là… con có thể nhớ được — Ỡ– con đứng ở vị trí nào khi con nhìn thấy cuộc tấn công đó xảy ra? Có thể lúc đó con đứng cạnh nạn nhân, hoặc là nhìn thấy cảnh đó từ trên cao?
Äó quả thá»±c là má»™t câu há»i hết sức tò và làm cho Harry há hốc miệng ra; gần như là cụ biết hết má»i chuyện …
Com là con rắn, nó nói. Còn nhìn má»i việc vá»›i vai trò là má»™t con rắn.
Trong giây lát, không ai thốt nổi má»™t lá»i, sau đó cụ Dumbledore bây giá» nhìn Ron Ä‘ang đứng đó vá»›i gương mặt trắng bệch và há»i vá»›i giá»ng sắc nhá»n hÆ¡n, Bác Arthur có bị thương nghiêm trá»ng lắm không?
Có, Harry trả lá»i vá»›i giá»ng khẳng định – tại sao tất cả bá»n há» lại chậm hiểu đến như vậy, chẳng lẽ há»™ không nhận biết được má»™t ngưá»i có thể bị chảy máy đến cỡ nào khi bị những cái răng cắm sâu như vậy vào sưá»n? Và tại sao cụ Dumbledore lại không thể hạ cố nhìn xuống nó?
Nhưng cụ Dumbledore đã đứng lên, làm cho Harry nhảy dá»±ng lên, cụ hướng vào má»™t trong những bức chân dung cÅ© kỹ treo tít gần trần nhà. Everard? cụ nói sắc nhá»n. và bà nữa, Dilys!
Má»™t ông phù thuá»· vá»›i gương mặt vàng vá»t, chòm râu ngắn màu Ä‘en và má»™t bà phá»§ thuá»· khác già hÆ¡n có mái tóc bạc quăn dài trong cái khung bên cạnh, cả hai Ä‘ang có vẻ chìm sâu trong giấc ngá»§ say sưa, há» mở mắt ra ngay khi được há»i.
Má»i ngưá»i đã nghe cả rồi chứ? cụ Dumbledore nói.
Ông phù thuỷ gật đầu; còn bà phù thuỷ nói, Tự nhiên rồi.
Ngưá»i đàn ông có mái tóc đỠvà Ä‘eo kính, cụ Dumbledore nói. Everard, ông sẽ phải đỠcao cảnh giác đó, hãy đảm bảo là ông ấy sẽ được ngưá»i thích hợp phát hiện ra -
Cả hai gật đầu tỠý đã hiểu và di chuyển ra khá»i các khung tranh, nhưng há» chẳng xuất hiện ở bức tranh bên cạnh (như thưá»ng vẫn xảy ra tại Hogwarts) hay hiện ra. Má»™t khung bây giá» chẳng có gì cả ngoài ná»n sẫm cá»­a bức rèm, ở bức khác, ngưá»i ta chỉ nhìn thấy má»™t cái ghế bành bằng da bảnh choẹ. Harry để ý là có rất nhiá»u các ông hoặc bà hiệu trưởng khác trên các bức tưá»ng, mặc dù Ä‘ang ngáy và chảy nước dãi , nhưng vẫn lén lút liếc trá»™m nó qua hàng mi, và bất thình lình nó hiểu ra ai Ä‘ang trò chuyện khi bá»n há» gõ cá»­a.
Everard và Dilys là hai hiệu trưởng lừng danh nhứt cá»§a Hogwarts, cụ Dumbledore nói, bây giá» cụ Ä‘ang Ä‘i vòng qua Harry, Ron và giáo sư McGonagall để đến chổ con chim lá»™ng lẫy Ä‘ang say ngá»§ trên cái giá gần cá»­a. Danh tiếng cá»§a hỠđủ để các bức chân dung cá»§a hỠđược treo trong các trụ sở cá»§a phù thuá»· quan trá»ng khác. Và bởi vì há» có thể tá»± do ôừi khá»i các bức chân dung cá»§a chính mình nên há» có thể nói cho chúng ta cái gì Ä‘ang xảy ra ở đâu đó …"
Nhưng bác Weasley có thể ở bất kỳ đâu! Harry nói.
Má»i ngưá»Ã¬ hãy ngồi xuống, cụ Dumbledore nói, như thể là Harry chưa nói gì, Everard và Dilys chưa thể vá» ngay được đâu. Giáo sư McGonagall, liệu cô có thể lấy thêm ghế được không.
Giáo sư McGonagall rút cây đãu phép ra khá»i túi áo và vẫy vẫy; ba cái ghế hiện ra trong không khí, những cái ghế bằng gá»—, lưng thẳng, hầu như khác vá»›i cái ghế bành bá»c hoa sặc sỡ êm ái mà cụ Dumbledore đã làm xuất hiện tại phiên toà xét xá»­ Harry. Harry ngồi xuống, ngắm nhìn qua vai cụ Dumbledore. Cụ Dumbledore bây giá» vuốt ve cái đầu vàng óng cá»§a con Fawkes bằng má»™t ngón tay. Con phượng hoàng thức dậy ngay lập tức. Nó vươn cao cái đầu đẹp đẽ và quan sát cụ Dumbledore bằng đôi mắt Ä‘en và sáng.
Chúng ta cần, cụ Dumbledore nói hết sức êm ái vá»›i con chim, má»™t lá»i cảnh báo.
Có ánh lửa nháng lên và con phượng hoàng bay đi.
Cụ Dumbledore cầm lấy má»™t cái dụng cụ bạc má»ng mảnh và Harry không biết rõ công dụng, mang nó qua bàn cá»§a mình, ngồi xuống đối diện bá»n há» má»™t lần nữa và gõ nhẹ vào nó bằng câu đũa cá»§a mình.
Cái dụng cụ đó trở nên sống động vá»›i những kêu tinh tinh rất có nhịp Ä‘iệu. Những làn khói mầu xanh nhạt nhá» mảnh phun ra từ cái ống bé xíu trên đỉnh. Cụ Dumbledore ghé sát vào để quan sát làn khói, lông mày cụ nhăn tít lại. Sau vài giây, làn khói mảnh mai trở thành má»™t làn khói dầy và toả thành vòng tròn trong không khí… má»™t cái đầu hình con rắn từ từ má»c lên ở cuối cá»§a làn khói, miệng há hốc. Harry tá»± há»i có phải cái dụng cụ này Ä‘ang xác nhận lại câu chuyện cá»§a nó không: nó nhìn cụ Dumbledore hết sức chăm chú hòng tìm ra má»™t dấu hiệu chứng tá» là nó đúng, nhưng cụ Dumbledore không nhìn lên.
Rất tự nhiên, rất tự nhiên, cụ Dumbledore rõ ràng là đang tự lẩm bẩm, cụ vẫn đang quan sát làn khói mà không tỠra chút ngạc nhiên nào. Nhưng bản chất của chúng là phân đôi chứ?
Harry không thể bắt được đầu hay Ä‘uôi cá»§a câu há»i này. Tuy nhiên, cái đầu con rắn trong làn khói bắt đầu tách ra thành hai con rắn, cả hai Ä‘á»u cuá»™n mình uốn éo trong làn không khí sẫm màu. Vá»›i cái nhìn thoả mãn, cụ Dumbledore gõ vào dụng cụ đó má»™t lần nữa bằng cây đũa phép cá»§a mình: âm thanh chậm dần và tắt ngấm, con rắn má» nhạt dần, hình dáng cá»§a nó trở nên không rõ ràng và cuối cùng biến mất.
Cụ Dumbledore đặt cái dụng cụ đó trở lại cái bàn xoay nhá» giành cho nó. Harry nom thấy rất nhiá»u vị cá»±u hiệu trưởng trong các bức chân dung Ä‘ang theo dõi nó, sau đó khi nhận ra là Harry Ä‘ang quan sát bá»n há» lại nhanh chóng giả vá» Ä‘ang ngá»§. Harry muốn há»i những cái dụng cụ lạ lùng bằng bạc kia dùng để làm gì, nhưng trước khi nó có thể làm Ä‘iá»u đó, có má»™t tiếng kêu ngay trên đỉnh bức tưá»ng bên phải há»; phù thuá»· có tên là Everard đã xuất hiện trở lại trong bức chân dung cá»§a ông, hÆ¡i thở hổn hển.
Ông Dumbledore!
Có tin gì không? cụ Dumbledore nói ngay.
Tôi la hét cho đến khi có ai đó chạy tá»›i, ông phù thuá»· nói, ông Ä‘ang dụi trán lên bức rèm đằng sau, Tôi chắc là tôi nghe thấy cái gì đó dang xuống thang gác – không chắc là há» có tin tôi khong nhưng vẫn Ä‘i xuống để kiểm tra – ông biết đấy, chẳng có bức chân dung nào ở dó để dòm ra cả. Dù sao, há» cÅ©ng đã mang ông ấy Ä‘i vài phút sau đó. Ông ta trông có vẻ không được tốt lắm, ông ta đẫm máu, tôi chạy vào bức chân dung cá»§a Elfrida Cragg để nhìn cho rõ khi há» Ä‘i khá»i đó -
Tốt lắm, cụ Dumbledore nói khi Ron làm một chuyển động nôn nóng hoảng sợt. Tôi chắc là bà Dilys sẽ nhìn thấy ông ấy đến, sau đó -
Và má»™t giấy lát sau, bà phù thuá»· có mái tóc bạc quăn xuất hiện trong bức chân dung cá»§a bà; bà ta ném mình vào ghế bành, hắng giá»ng ho và nói, Phải, bá»n hỠđã mang ông ấy đến chá»— bệnh viện St Mungo, Dumbledore… bá»n há» mang ông ấy Ä‘i ngang qua bức chân dung có tôi … ông ta trông tệ lắm …
Cám ơn, cụ Dumbledore nói. Cụ ngước nhìn giáo sư McGonagall.
Minerva, tối cần bà đi đánh thức lũ trẻ nhà Weasley.
Tất nhiên rồi…
Giáo sư McGonagall đứng dậy và lướt ra cửa. Harry ném một cái liếc sang Ron, lúc này trông rất hoảng sợ.
Ông Dumbledore – thế còn Molly? giáo sư McGonagall nói, ngừng lại chỗ cửa.
Việc đó giành cho con Fawkes sau khi nó làm má»™t vòng kiểm tra xem có ai Ä‘ang tá»›i gần không, cụ Dumbledore nói. Nhưng bà ấy có thể đã biết … bà ấy có cái đồng hồ rất tuyệt vá»i …
Harry biết cụ Dumbledore Ä‘ang đỠcập đến cái đồng hồ không phải để xem thá»i gian mà để thông báo vị trí và tình trạng cá»§a những thành viên gia đình nhà Weasley, và vá»›i tâm trạng dằn vặt khi nó nghÄ© đến chuyện cái kim chỉ ông Weasley chắc hẳn bây giá» Ä‘ang chỉ vào chá»— nguy hiểm chết ngưá»i. Nhưng bây giỠđã rất muá»™n. Bà Weasley chắc hẳn đã ngá»§ và không thể xem cái đồng hồ. Harry cảm thấy lạnh mình khi nó nhá»› thân hình không có sá»± sống cá»§a ông Weasley, cặp kính lệch Ä‘i, máu chảy xuống từ khuôn mặt … nhưng ông Weasley không thể chết được … bác ấy không thể…
Cụ Dumbledore bây giá» lục tìm gì đó trong cái tá»§ chén đằng sau Harry và Ron. Cụ lôi ra khá»i tá»§ má»™t cái ấm cÅ© Ä‘en xì và đặt rất thận trá»ng lên bàn. Cụ giÆ¡ cây đũa phép lên và lầm rầm, Portus! Trong chốc lát, cái ấm rung lên, sinh động hẳn lên vá»›i ánh sáng mầu xanh trông rất lạ thưá»ng; sau đó nó run nhè nhẹ khi chuyển sang mầu Ä‘en kịt.
Cụ Dumbledore Ä‘i qua má»™t bức chân dung khác, lần này là má»™t phù thuá»· trông rất thông minh vá»›i bá»™ râu nhá»n, được vẽ Ä‘ang mặc má»™t bá»™ trang phục nhà Slytherin có màu xanh lá cây và bạc, ngưá»i này rõ ràng là ngá»§ rất say nên không thể nghe thấy giá»ng nói cá»§a cụ Dumbledore khi cụ cố đánh thức ông ta dậy.
Phineas. Phineas.
Các nhân vật trong các bức chân dung khác treo trên tưá»ng gian phòng không tiếp tục giả vá» Ä‘ang ngá»§ nữa; Bá»n há» di chuyển trong các khung tranh và theo dõi cái gì Ä‘ang xảy ra. Khi ông phù thuá»· trông có vẻ thông minh vẫn tiếp tục giả vá» ngá»§, má»™t số há» bắt đầu cÅ©ng la tên ông ta.
Phineas! Phineas! PHINEAS!
Ông ta không thể tiếp tục giả vỠngủ nữa; ông ta giật mình và mở to mắt ra.
Có ai gá»i tôi thì phải?
Tôi cần ông viếng thăm một bức chân dung khác của chính ông một lần nữa, Phineas, cụ Dumbledore nói. Tôi có một thông điệp nữa cần gửi.
Thăm má»™t bức chân dung khác cá»§a tôi? Phineas nói vá»›i giá»ng lạo xạo, mở miệng ngáp dài đầy giả tạo (cặp mắt cá»§a ông ta đảo khắp gian phòng và dừng lại ở Harry). ÔI, không, Dumbledore, tối nay tôi quá mệt rồi.
Có cái gì đó trong giá»ng nói cá»§a Phineas rất quen thuá»™c vá»›i Harry, nó đã nghe thấy nó ở đâu rồi thì phải? Nhưng trước khi nó có thể nghÄ© ra, các bức chân dung trên các bức tưá»ng xung quanh la hét phản đối.
Äó là sá»± không phục tùng,! má»™t phù thuá»· có cái mÅ©i Ä‘á», to béo vung vẩy quả đấm. LÆ¡ là bổn phận!
Chúng ta rất vinh dá»± được phục vụ vị Hiệu trưởng đương tại vị cá»§a trưá»ng Hogwarts! má»™t phù thuá»· già ẻo lả la lên, ngưá»i này Harry nhận ra là ngưá»i tiá»n nhiệm cá»§a cụ Dumbledore, Armando Dippet. thật là xấu hổ cho anh, Phineas!
Tôi có cần phải thuyết phục ông ấy không, Dumbledore? má»™t bà phù thuá»· có đôi mắt sắc lẻm, giÆ¡ má»™t cây đũa phép to đùng không bình thưá»ng, trông có vẻ làm bằng gá»— cây bulô.
Ồ, thôi được, phù thủy có tên là Phineas nói, nhìn trừng trừng vào cây đũa phép, mặc dù hắn đã có thể phá huỷ bức chân dung của tôi hoàn toàn vào lúc này, hắn ta đã làm như thế đối với phần lớn gia đình hắn...
Sirius không phá huá»· bức chân dung cá»§a ông, cụ Dumbledore nói, và Harry ngay lập tức nhận nó đã nghe thấy giá»ng nói cá»§a Phineas ở đâu trước đó: từ cái khung tranh rá»—ng trong cắn phòng ngá»§ tại Lâu đài ở Quảng trưá»ng Grimmauld Place. Ông hãy gá»­i cho Sirrus má»™t thông Ä‘iệp là ông Arthur Weasley đã bị thương nặng, và vợ ông cùng các con ông ấy và Harry Potter sẽ đến nhà ông ấy ngay lập tức. Ông có hiểu không?
Arthur Weasley, bị thương, vợ, con và Harry Potter Ä‘ang đến đó, Phineas nhắc lại vá»›i giá»ng buồn chán. ÄÆ°á»£c rồi, được rồi… thôi được
Ông ta trượt khá»i cái khung cá»§a bức chân dung và trong giây lát biến mất. Cánh cá»­a lại mở ra, Fred, George và Ginny được giáo sư McGonagall dẫn vào, cả ba Ä‘á»u tóc tai bù xù, vẫn còn mặc đồ ngá»§ và có vẻ sững sá».
Anh Harry... có chuyện gì vậy? Ginny há»i vá»›i vẻ sợ hãi. Giáo sư McGonagall nói anh nhìn thấy ba cá»§a em bị thương...
Ba của các con bị thương trong khi thực hiện nhiệm vụ của Hội Huynh đệ Phượng Hoàng, cụ Dumbledore cất tiếng trước khi Harry kịp nói. Ông ấy được đưa đến bệnh viện St Mungo chuyên trị các chứng bệnh và thương tích do ma thuật. Ta đưa các con trở vỠnhà của chú Sirius, ở đó sẽ thuận tiện cho các con trong việc thăm nom tại bệnh viện hơn là ở Trang trại Hang sóc. Các con sẽ gặp má của các con ở đó.
Chúng cháu Ä‘i bằng cách nào ạ? Fred há»i trông nó có vẻ run rẩy. Bằng bá»™t Floo ạ?
Không, cụ Dumbledore nói, Lúc này bá»™ Floo không an toàn, Mạng Ä‘ang bị theo dõi. Các con sẽ sá»­ dụng Khoá cảng. Cụ chỉ chiếc ấm cÅ© Ä‘ang nằm trên bàn. Chúng ta sẽ đợi Phineas Nigellus trở vỠđể báo cáo tình hình … Ta muốn chắc là má»i việc Ä‘á»u an toàn trước khi đưa các cháu Ä‘i...
Bỗng nháng lên tia lửa giữa gian phòng và một cái lông bắng vàng đơn độc bay la đà xuống sàn nhà.
Äó là thông báo cá»§a con Fawkes cụ Dumbledore nói và nhặt cái lông lên khi nó rÆ¡i xuống. Giáo sư Umbridge hẳn là đã biết các con rá»i khá»i giưá»ng … Minerva, bà hãy đánh lạc hướng bà ta... hãy kể cho bà ta câu chuyện gì đó...
Giáo sư McGonagall đi ra với tiếng quần áo kêu sột soạt.
Hắn ta nói là hắn ta rất vui mừng, má»™t giá»ng nói cất lên phái sau cụ Dumbledore; phù thuá»· có tên là Phineas lại xuất hiện ngay trước biểu ngữ nhà Slytherin cá»§a ông ta. Äứa cháu mấy Ä‘á»i cá»§a ta luôn có khẩu vị lạ lùng vá» những vị khách cá»§a nó.
Äến đây, cụ Dumbledore nói vá»›i Harry và những đứa trẻ nhà Weasley. Nhanh lên nào, trước khi có ai xuất hiện.
Harry và những đứa khác tập trung xung quanh cái bàn của cụ Dumbledore.
Tất cả các cháu đã bao giá» sá»­ dụng Khoá cảng chưa? cụ Dumbledore há»i, và tất cả gật đầu, tất cả đưa tay ra chạm lấy má»™t phần cá»§a cái ấm Ä‘en kịt. Tốt. Äếm đến ba nhé, ba, nào… má»™t… hai…
Nó chỉ xảy ra trong má»™t phần cá»§a giây: má»™t lúc ngừng tưởng chừng như vô tận trước khi cụ Dumbledore nói ba , Harry ngước nhìn cụ – bá»n hỠđứng rất gần nhau – và đôi mắt xanh sáng cá»§a cụ Dumbledore chuyển từ cái Khoá cảng lên gương mặt cá»§a nó.
Ngay lập tức, vết sẹo cá»§a cháy bá»ng lên, như thể má»™t vết thương cÅ© nay lại tấy lên – không báo trước, không mong muốn, nhưng rất mạnh mẽ, bên trong Harry, nó cảm thấy dấy lên má»™t sá»± căm thù cháy bá»ng, như thể nó không muốn gì hÆ¡n là được đánh - được cắn - được cắm ngập những cái răng cá»§a nó vào ngưá»i đàn ông đứng trước nó —
… ba.
Harry cảm thấy bị giật rất mạnh bất thình lình ở ngay trung tâm, mặt đất biến mất dưới chân nó, tay dính chặt vào cái ấm; nó va mạnh vào những ngưá»i khác khi tất cả bá»n há» lao nhanh vào vòng xoáy đấy màu sắc và gió lốc, cái ấm đẩy tuá»™c bá»n há» Ä‘i … cho đến khi chân nó lại chạm mạnh vào đất khiến cho đầu gối nó khuỵu xuống, cái ấm va uỳnh vào ná»n đất, và ở nÆ¡i nào đó rất gần, vang lên giá»ng nói:
Lại quay lại, bá»n láo xược, bá»n phản bá»™i dòng máu. Có đúng là cha bá»n nó đã chết rồi không?
ÄI RA! giá»ng thứ hai gầm lên.
Harry đứng dậy và nhìn quanh; bá»n chúng Ä‘ang đứng trong căn bếp ở tầng hầm tối tăm cá»§a Nhà số 12, Quảng trưá»ng Grimmauld. Nguồn sáng duy nhất là đống lá»­a và má»™t cây nến chiếu sáng phần còn lại cá»§a bữa ăn tối cho má»™t ngưá»i. Kreacher đã biến mất qua cánh cá»­a dẫn vào gian tiá»n sảnh, ngoái lại nhìn bá»n chúng đầy ác ý khi ông ta xiết chặt lại thắt lưng; chú Sirius vá»™i vã Ä‘i đến chá»— bá»n chúng, trông rất căng thẳng. Chú chưa cạo râu và vẫn mặc quần áo ban ngày; ngưá»i chú có mùi ôi thiu giống Mundungus khi ông ta uống rượu.
Có chuyện gì vậy? chú nói và giơ tay ra để đỡ Ginny đứng dậy. Thineas Nigellus nói là anh Arthur bị thương rất nặng...
Hãy há»i Harry ấy, Fred nói.
Äúng thế, cháu cÅ©ng muốn nghe, George nói.
Hia anh em sinh đối và Ginny nhìn chằm chằm vào nó. Tiếng bước chân của Kreacher ngừng lại ở cầu thang phía ngoài.
Äó là... Harry bắt đầu; nó còn tệ hÆ¡n là kể cho bà McGonagall và cụ Dumbledore. Con có... má»™t năng lá»±c... vá» nhìn
Và nó kể lại cho bá»n há» tất cả những gì nó nhìn thấy, tuy nhiên nó chá»n cách kể câu chuyện như thể câu nhìn thấy vá»›i tư cách ngưá»i ngoài cuá»™c khi con rắn tấn công, chức không phải là từ chính mắt con rắn. Ron vẫn còn trắng bệch nhưng không nói gì cả. Khi Harry kết thúc, Fred, George và Ginny tiếp tục nhìn chằm chằm vào nó trong má»™t lúc. Harry không biết là nó có tưởng tượng không, nhưng nó cảm thấy là có má»™t chút gì đó như là buá»™c tá»™i trong cái nhìn cá»§a bá»n há». Nếu như hỠđịnh đổ lá»—i cho nó vì đã nhìn thấy cuá»™c tấn công thì nó lấy làm mừng là đã không nói cho há» biết thá»±c ra nó chính là con rắn trong câu chuyện lúc đó.
Má cháu có ở đây không ạ? Fred quay sang chú Sirius nói.
Chắc là bà ấy còn chưa biết cái gì đã xảy ra đâu, chú Sirius nói. Vì Ä‘iá»u quan trá»ng là phải đưa bá»n con Ä‘i khá»i đó trước khi bà Umbridge có thể xen vào. Chú nghÄ© chắc bây giá» cụ Dumbledores đã cho chị Molly biết chuyện rồi.
Chúng cháu muốn Ä‘i đến bệnh viện St Mungo s, Ginny hối thúc. Cô bé nhìn các anh mình; bá»n chúng vẫn còn Ä‘ang mặc pyjamas. Chú Sirius, chú có thể cho bá»n cháu mượn áo choàng hay thứ gì đó để mặc không?
Hượm đã, các cháu không thể đi đến bệnh viện St Mungo s! chú Sirius nói.
DÄ© nhiên là chúng cháu có thể Ä‘i nếu chúng cháu muốn, Fred bướng bỉnh nói. Äó là ba chúng cháu!
Thế các cháu định giải thích như thế nào vỠchuyện các cháu biết ba Arthur của các cháu bị tấn công thậm chí trước cả vợ của ông ấy?
Có chuyện gì không ạ? George nóng nảy nói.
Vấn đỠlà ở chỗ chúng ta không muốn lôi kéo sự chú ý vỠsự thật rằng Harry có khả năng nhìn thấy những sự việc đang xảy ra cách đó hàng trăm dặm! chú Sirius tức giận nói. Các cháu có thể hình dung ra là Bộ sẽ phản ứng với cái thông tin đó như thế nào không?
Fred và George nhìn như thể chúng chẳng thèm quan tâm Bộ có thể làm gì. Ron vẫn còn tái mét và giữ im lặng.
Ginny nói, Phải có ai đó nói cho chúng cháu … chúng cháu phải nghe từ một ai khác ngoài anh Harry.
Ai chẳng hạn? chú Sirius nói hết sức thiếu kiên nhẫn. Nghe này, cha cá»§a các cháu Ä‘ang bị thương trong khi làm nhiệm vụ cá»§a Há»™i Huynh đệ, tình huống rất không rõ ràng và các con cá»§a ông không thể biết ngay sau khi nó xảy ra, các con có thể gây tổn thất nghiêm trá»ng cho há»™i...
Chúng cháu không quan tâm đến cái Hội chết tiệt đó! Fred la lên.
Chính ba cá»§a chúng cháu má»›i là ngưá»i Ä‘ang sắp chết! George kêu lên.
Ba của các con nhận thức rõ cái mà ông ấy đang tham gia và ông ấy sẽ không cảm ơn các con vì đã làm rối tung cái Hội này lên đâu! chú Sirius nói, cũng tức giận không kém. Chính là vì như thế – là lý do tại sao mà các con không được tham gia vào Hội – các con không hiểu – có những thứ mà chúng ta cần phải hi sinh vì nó!
Chú nói thì dễ rồi, vì chú chỉ ngồi ở đây thôi! Fred gầm lên. Cháu thấy là chú có phải mạo hiểm tính mạng của mình đâu!
Chút màu sắc hồng hào trên mặt chú Sirius mắt hẳn khi chú nghe thấy câu nói đó. Chú nhìn má»™t lát như thể muốn đánh Fred, nhưng khi chú bắt đầu nói, giá»ng chú hoàn toàn bình tÄ©nh.
Chú biết là rất khó khăn, nhưng tất cả chúng ta phải xử sự như là chúng ta không biết gì hết. Chúng ta phải ở yên đây, ít nhất là cho đến khi chúng ta nghe được tin tức từ mẹ của các con, được chứ?
Fred và George vẫn còn có vẻ muốn phản đối. Tuy nhiên Ginny đã Ä‘i vài bước đến bên chiếc ghế bành gần nhất, quăng mình vào đó. Harry nhìn Ron Ä‘ang có cá»­ động tức cưá»i giữa gật đầu và nhún vai, và cuối cùng bá»n chúng cÅ©ng ngồi xuống. Hai anh em sinh đôi nhìn chú Sirius trừng trừng thêm vài phút rồi cÅ©ng ngồi xuống cạnh Ginny.
Tốt lắm, chú Sirius nói giá»ng động viên, Thôi nào, tất cả… tất cả chúng ta hãy uống chút gì đó trong lúc chỠđợi. Bia bÆ¡ lại đây!
Chú giÆ¡ cây đũa phép khi chú nói và khoảng ná»­a tá chai bia bay khá»i chạn, trượt theo cái bàn vá» phía bá»n chúng, làm văng tung toé những mẩu thức ăn thừa trong bữa ăn còn lại cá»§a chú Sinus, và dừng lại có thứ tá»± ngay trước mặt sáu ngưá»i. Tất cả má»i ngưá»i uống bia, và trong má»™t lúc âm thanh duy nhất chỉ là tiếng reo cá»§a lá»­a trong lò sưởi bếp và tiếng chai va nhẹ vào mặt bàn.
Harry uống chỉ vì hai tay nó không biết làm gì. Bao tá»­ nó quặn lên vì mặc cảm có tá»™i khá»§ng khiếp. Bá»n hỠđã không phải ở đây nếu không là vì nó; tất cả má»i ngưá»i lẽ ra là Ä‘ang trong giưá»ng ngá»§. Và không tốt khi tá»± nhá»§ là chỉ cần báo động là có thể đảm bảo ngưá»i ta sẽ tìm ra ông Weasley, bởi nó không thể trốn chạy được sá»± thá»±c là nó chính là ngưá»i tấn công ông Weasley ở chá»— đó.
Äừng có ngốc thế, mày không có những cái răng nanh, nó tá»± nhá»§, cố gắng giữ bình tÄ©nh, mặc dù bàn tay cầm chai bia bÆ¡ cá»§a nó Ä‘ang run bần bận bật, mày Ä‘ang nằm trên giưá»ng, mày chẳng tấn công ai cả…
Nhưng sau đó, cái giì đã xảy ra trong văn phòng cụ Dumbledore? nó tá»± há»i mình. Mình đã cảm thấy là mình muốn tấn công cụ Dumbledore …
Ngoài ý muốn, nó đặt chai bia xuống bàn hÆ¡i mạnh và nó đổ cả lên mặt bàn. Không ai để ý cả. Sau đó, má»™t đốm lá»­a bùng lên giữa không trung chiếu rõ má»™t cái đĩa bẩn trước mặt má»i ngưá»i, và khi bá»n há» bật kêu lên sững sá», má»™t cuá»™n giấy da rÆ¡i xuống bàn kèm theo má»™t cái lông Ä‘uôi phượng hoàng bằng vàng.
Cá»§a con Fawkes! chú Sirius nói ngay lập tức và giÆ¡ tay bắt lấy cuá»™n giấy da. Äây không phải là chữ cá»§a cụ Dumbledore – hẳn là từ mẹ cá»§a các cháu... đúng rồi...
Chú nhét lá thư vào tay George, nó vá»™i vã xé toạc ra và Ä‘á»c to len: Ba vẫn còn sống. Má sẽ Ä‘i ngay đến chá»— bệnh viện. Các con hãy ở yên đó. Má sẽ gởi tin sá»›m cho các con ngay khi má có thể. Má cá»§a các con.
George nhìn quanh bàn.
Vẫn còn sống… nó chậm rãi nói. Nhưng nó nghe như có vẻ …
Nó không cần phải nói hết câu. Äối vá»›i Harry cÅ©ng vậy, nó nghe như có vẻ ông Weasley Ä‘ang nằm giữa sá»± sống và cái chết. Vẫn còn nhợt nhạt lạ lùng, Ron nhìn chằm chằm vào là thư cá»§a má từ phía sau như thể nó sẽ nói những lá»i an á»§i nó. Fred giật tá» giấy ra khá»i tay George và tá»± mình Ä‘á»c nó, sau đó nhìn Harry, lúc này lại cảm thấy bàn tay cầm chai bia cá»§a mình bắt đầu run và nó nắm chặt hÆ¡n để ngừng nó lại.
Harry không thể nhá»› nổi nó đã bao giá» trải qua má»™t đêm dài như đêm này chưa. Má»™t lần chú Sirius thá»­ gợi ý nhưng không mấy thuyết phục là bá»n chúng nên Ä‘i ngá»§, nhưng những cái nhìn phẫn ná»™ cá»§a bá»n trẻ nhà Weasleys đủ nói lên câu trả lá»i. Phần lá»›n bá»n chúng ngồi xung quanh cái bàn, im lặng, theo dõi ngá»n nến tan chảy dần thành sáp lá»ng, thỉnh thoảng nâng chai bia lên môi, chỉ nói khi há»i giá», tá»± há»i cái gì Ä‘ang xảy ra và để đảm bảo là nếu có tin xấu bá»n chúng sẽ biết ngay lập tức vì bà Weasley hẳn là đã đến chá»— bệnh viện St Mungo được khá lâu.
Fred rÆ¡i vào giấc ngá»§ gà gật, đầu cá»§a nó ngật sang bên vai. Ginny cuá»™n mình như con mèo trên ghế, nhưng mắt vẫn mở; Harry có thể nhìn thấy chúng Ä‘ang lấp lánh ánh lá»­a. Ron ngồi ôm đầu trong tay, không thể biết là Ä‘ang thức hay đã ngá»§. Harry và Sirius thưá»ng xuyên nhìn nhau, há» là những nguá»i Ä‘ang xâm phạm vào ná»—i buồn cá»§a gia đình, chỠđợi… chỠđợi…
Lúc 10h5 phút theo đồng hồ cá»§a Ron, cánh cá»­a bếp mở ra và bà Weasley bước vào. Trông bà hết sức nhợt nhạt xanh xao nhưng khi bá»n há» nhìn bà, Fred, Ron và Harry nhổm ná»­a ngưá»i khá»i ghế thì bà nở nụ cưá»i mệt má»i.
Ba các con sẽ ổn thôi, bà nói vá»›i giá»ng yếu á»›t và mệt má»i. Ba Ä‘ang ngá»§. Chúng ta có thể thăm ba sau. Bây giá» anh Bill Ä‘ang ở đó; Anh ấy xin nghỉ sáng nay.
Fred rÆ¡i trở lại ghế, tay giÆ¡ lên khá»i mặt. George và Ginny đứng dậy, nhanh chóng Ä‘i đến bên mẹ và ôm lấy bà. Ron cưá»i run rẩy và nốc cạn má»™t hÆ¡i chai bia bÆ¡.
Bữa sáng! chú Sirius nói to và vui vẻ, và nhẩy lên. Cái con gia tinh đang ghê tởm ở đâu rồi nhỉ? Kreacher! KREACHER!
Nhưng Kreacher không trả lá»i câu gá»i đó.
Thôi, quên nó Ä‘i, chú Sirius càu nhàu và đếm số ngưá»i Ä‘ang đứng trước mặt mình. để xem bữa sáng có bao nhiêu ngưá»i nào – bẩy ngưá»i… thịt lợn muối xông khói và trứng, chú nghÄ© thế, má»™t ít trà, và bánh mỳ nướng -
Harry vá»™i vã Ä‘i đến chá»— cái lò để giúp chú. Nó không muốn xen vào niá»m vui cá»§a nhà Weasley và càm thấy sợ khi nghÄ© đến cái giây phút bà Weasley đỠnghị nó thuật lại những gì nó nhìn thấy. Tuy nhiên, nó vẫn lấy những cái đĩa từ tá»§ để bát đĩa ra trong khi bà Weasley lấy chúng ra khá»i tay nó và ôm ghì lấy nó.
Bác không biết là cái gì sẽ xảy ra nếu cháu không nhìn thấy, Harry à, bà nói, giá»ng nghẹn lại. Bá»n há» có thể không tìm thấy Arthur trong hàng tiếng đồng hồ, và sẽ là quá muá»™n, nhưng nhá» cháu ông ấy vãn còn sống và Dumbledore có thể nghÄ© ra má»™t câu chuyện hợp lý giải thích cho việc bác Arthur có mặt ở nÆ¡i mà ngưá»i ta tìm thấy bác ấy, cháu không thể hình dung ra bác ấy sẽ gặp phiá»n phức như thế nào nếu sá»± tình khác Ä‘i, cháu hãy coi ông Sturgis tá»™i nghiệp ấy…"
Harry khó có thể nuốt trôi quan Ä‘iểm cá»§a bà được, nhưng rất may là bà đã thả nó ra, quay sang chú Sirius và cám Æ¡n chú đã trông nom bá»n trẻ suốt đêm. Chú Sirius nói là chú rất mừng được giúp đỡ má»i ngưá»i, và chú hy vá»ng là bá»n trẻ sẽ ở lai đây vá»›i chú chừng nào ông Weasley còn nằm trong viện.
Ôi, anh Sirius, tôi thá»±c là mừng … ngưá»i ta nói là ông ấy sẽ phải ở đó trong má»™t thá»i gian và chẳng còn gì tốt hÆ¡n là chúng tôi ở gần đó … dÄ© nhiên, Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là chúng tôi sẽ ở đây đến tận Giáng Sinh.
Càng lâu tôi càng mừng! chú Sirius nói chân thành khiến cho bà Weasley phải mỉm cưá»i vá»›i chú, bà phù khăn trải bàn lên và bắt đầu giúp chuẩn bị bữa ăn sáng.
Chú Sirius, Harry thì thầm, nó không thể chịu đựng giây phút này thêm đựoc nữa. Cháu có thể nói chuyện ngắn gá»n vá»›i chú được không? Ngay bây giá»?
Nó Ä‘i phòng để đồ tối và chú Sirius theo sau. Không mào đầu, Harry kể cho cha nuôi má»i chi tiết mà nó nhìn thấy, bao gồm cả sá»± thá»±c chính nó là con rắn đã tấn công ông Weasley.
Khi nó ngừng lại để thở, chú Sirius nói, Con đã kể cho cụ Dumbledore chưa?
Con đã, Harry nói vá»›i vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng cụ không há» nói cho con biết Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là gì. Phải đấy, cụ chẳng nói cho con bất cứ Ä‘iá»u gì.
Nhưng chú chắc là cụ sẽ nói cho con nếu có Ä‘iá»u gì cần phải lo ngại, chú Sirius Ä‘iá»m tÄ©nh nói.
Nhưng chưa hết đâu, Harry nói vá»›i giá»ng hạ thấp xuống thành tiếng thì thầm. Chú Sirius, con… con nghÄ© là con sắp bị mất trí rồi. Khi bá»n con ở trong văn phòng cá»§a cụ Dumbledore, ngay trước khi bá»n con nắm lấy cái Khoá Cảng … trong vài giây ở đó, con đã nghÄ© con là má»™t con rắn, con cảm thấy như thế – vết sẹo cá»§a con Ä‘au nhói khi con nhìn cụ Dumbledore – chú Sirius, con đã muốn tấn công cụ Dumbledore!
Nó chỉ có thể nhìn thấy một phần khuôn mặt của chú Siriuss; phần còn lại chìm trong bóng tối.
Äó hẳn là hậu quả cá»§a những cái mà con nhìn thấy, có thế thôi chú Sirius nói. Con vẫn còn Ä‘ang nghÄ© vá» giấc mÆ¡ hay những gì đại laá»i như vậy và...
Không phải, Harry nói và lắc đầu, nó giống như là một cái gì đó dâng lên trong con, giống như là có một con rắn trong con.
Con cần ngá»§ má»™t giấc, chú Sirius kiên quyết nói. Con Ä‘i ăn sáng Ä‘i, sau đó lên gác ngá»§ má»™t giấc, và sau bữa trưa con có thể Ä‘i thăm bác Arthur vá»›i những ngưá»i khác. Con vừa bị sốc, Harry à; con Ä‘ang đổ lá»—i cho bản thân vì má»™t Ä‘iá»u mà con chỉ được chứng kiến, và rất may là con đã chứng kiến nó, nếu không bác Arthur có thể chết. Hãy đừng lo lắng nữa.
Chú vá»— vào vai Harry và rá»i khá»i phòng chứa, để Harry đứng má»™t mình trong bóng tối.
Tất cả má»i ngưá»i trừ Harry ngá»§ suốt phần còn lại cá»§a buổi sáng. Nó lên gác vào phòng ngá»§ mà nó và Ron đã chung nhau suốt vài tuần cuối mùa vè vừa rồi, nhưng trong khi Ron cuá»™n mình trong giưá»ng và thiết Ä‘i chỉ trong vài phút, thì Harry vẫn mặc nguyên quần áo, cố uốn cong các thanh kim loại lạnh lẽo cá»§a cái khung giưá»ng, cố ý giữ mình không được thoải mái, quyết tâm không để rÆ¡i vào giấc ngá»§ vì sợ mình sẽ lại má»™t lần nữa trở thành con rắn trong giấc ngá»§ và thức giấc thấy mình Ä‘ang tấn công Ron, hoặc trưá»n qua ngôi nhà tấn công những ngưá»i khác …
Khi Ron tỉnh dậy, Harry giả vá» như nó cÅ©ng vừa có má»™t giấc ngá»§ rất ngon lành. Những cái rương cá»§a bá»n chúng đã đến noỉtong khi bá»n há» dùng bữa trưa, vì vậy bá»n chúng có thể mặc đồ như dân Muggles để Ä‘i đến bệnh viện cá»§a ông St Mungos. Tất cả má»i ngưá»i, ngoại trừ Harry Ä‘á»u hết sứ vui mừng và trò chuyện rôm rả khi thay đổi quần áo, mặc những cái quần jean và áo len ngắn tay. Khi cô Tonks và thầy Mắt Ä‘iên quay trở lại để há»™ tống bá»n há» lên London, bá»n há» chào đón hai ngưá»i hết sức vui mừng, cưá»i nhạo cái mÅ© quả dưa mà thầy Mắt Ä‘iên Ä‘ang đội sụp xuống để che Ä‘i con mắt thần, mặc dù vậy thá»±c tình mà nói cô Tonks vá»›i mái tóc ngắn và có màu hồng tươi sẽ còn ít thu hút sá»± chú ý hÆ¡n.
Cô Tonks rất quan tâm đến việc Harry nhìn thấy cuá»™c tấn công vào ông Weasley, tuy nhiên đó là là Ä‘iá»u mà nó hoàn toàn không thích thú Ä‘ua ra bàn luận.
Hoàn toàn không có chút dòng máu cá»§a Ngưá»i tiên tri nào trong gia đình cháu đấy chứ? cô há»i hết sức tò mò, khi há» ngồi cạnh nhau trên xe lá»­a lao nhanh vá» trung tâm thành phố.
Không có, Harry nói, nó nghĩ ngay tới giáo sư Trelawney và cảm thấy bị xúc phạm.
Không, cô Tonks đăm chiêu nói, không, cô cho đó không thá»±c sá»± là má»™t lá»i tiên tri. à cô là, cháu không nhìn thấy tương lai, cháu nhìn thấy hiện tại … thật là lạ lùng? Rất hữu ích, mặc dù…
Harry không trả lá»i; rất may bá»n chúng đã đến nÆ¡i, đó là má»™t nhà ga ở trung tâm London, và trong khi hối hả xuống tàu, nó có thể Ä‘i theo Fred và George để ngăn nó vá»›i cô Tonks Ä‘ang Ä‘i dẫn đưá»ng. Tất cả má»i ngưá»i theo cô lên thang cuốn, thầy Moody Ä‘i chặn hậu đằng sau nhóm ngưá»i, cái mÅ© quả dưa cá»§a thầy sụp xuống, bàn tay xương xẩu cá»§a thầy thu trong áo khoá giữa mấy cái cúc, nắm chặt cây đũa phép. Harry cảm thấy con mắt bị che khuất cá»§a thầy Ä‘ang chìn nó hết sức chăm chú. Cố gắng tránh má»i câu há»i vá» giấc mÆ¡ cá»§a nó, nó há»i thầy Mắt Ä‘iên là bệnh viện St Mungo ở chá»— nào.
Không xa đây lắm đâu, thầy Moody làu nhàu khi há» bước ra trong không khí đầy gió trên má»™t con phố toàn là các cá»­a hàng lá»›n đầy những ngưá»i Ä‘ang Ä‘i mua sắm cho Giáng Sinh. Thầy đẩy nhẹ Harry vá» phía trước và i ngay sau cạu; Harry biết con mắt thần cá»§a thầy Ä‘ang đảo tít theo má»i hướng dưới cái mÅ©. Không dá»… dàng tìm má»™t vị trí tốt để đặt má»™t bệnh viện. Chẳng có chá»— nào trong trong Hẻm Xðo đủ lá»›n và chúng ta thì không để đặt nó ngầm dưới đất như Bá»™ Pháp Thuật được – không khí không tốt. Cuối cùng, ngưá»i ta quyết định xây dá»±ng má»™t toà nhà ngay đằng kia. Lý thuyết là, các phù thuá»· ốm có thể đến và Ä‘i, chỉ cần hoà vào đám đông.
Thầy nắm lấy vai Harry để bá»n há» khá»i tách nhau ra bởi má»™t nhóm ngưá»i Ä‘i mua sắm Ä‘ang lang thang xô đẩy há» vào má»™t cái cá»§a hàng đầy đồ Ä‘iện gần đó.
Chúng ta tới nơi rồi, thầy Moody nói sau một giây lát.
Bá»n há» Ä‘ang đứng ngoài má»™t cá»­a hàng lá»›n, cổ lá»— có tên là Purge & Dowse Ltd. Cái nÆ¡i đó trông tồi tàn, cÅ© kỹ; Qua cá»­a sổ, có thể trông thấy vài hình ná»™m sứt mẻ đội những mái tóc giả bị xô lệch, đứng rải rác và mặc những bá»™ quần áo lá»—i mốt ít nhất là 10 năm. Trên tấtc cả các cánh cá»­a bẩn thỉu, ngưá»i ta có thể Ä‘á»c được ở các tấm bảng lá»›n: Äóng cá»­a để cải tạo lại . Harry nghe thấy rõ ràng nghe thấy má»™t ngưá»i phụ nữ xách nặng trÄ©u những túi đồ mua hàng bằng chất dẻo nói vá»›i bạn khi Ä‘i ngang qua, Cái cá»­a hàng này chẳng bao giá» mở cá»­a cả …
Chính xác, cô Tonks nói, đẩy bá»n há» vá» phía má»™t cá»­a số chẳng trưng bày cái gì ngoài má»™t con hình ná»™m phụ nữ xấu xí. Hàng mi giả cá»§a hình ná»™m nhắm há» và nó khoác má»™t bá»™ váy không tay bằng nylon màu xanh lá cây. Tất cả đã sẵn sàng chưa?
Má»i ngưá»i gật đầu, đứng vây xung quanh cô. Thầy Moody đẩy vào giữa hai bá» vai cá»§a Harry để nó Ä‘i lên phía trước và cô Tonks ngả lại gần cá»­a kính, nhước nhìn con ngưá»i ná»™m rất xấu xí kia, hÆ¡i thở cô làm má» mặt kính. Wotcher, cô nói, chuns tôi đến đây để thăm ông Arthur Weasley.
Harry nghÄ© cô Tonks thật là ngá»› ngẩn khi trông đợi hình ná»™m đó nghe được lá»i cô thì thầm cô nói thầm qua lá»›p cá»­a kiếng, vá»›i cả đống xe ô tô chạy rầm rầm đằng sau cô và tiếng động huyên náo cá»§a con phố đầy ngưá»i Ä‘i mua hàng. Rồi nó tá»± nhắc mình là những hình ná»™m thì không thể nghe được. Giây lát sau, miệng nó há hốc ra vì kinh ngạc khi hình ná»™m khẽ gật đầu và ra hiệu bằng ngón tay được nối khá»›p, và cô Tonks kéo khuá»·u tay Ginny và bà Weasley lại, bước ngay qua cá»­a kiếng và biến mất.
Fred, George và Ron bước theo há». Harry liếc nhìn đám đông Ä‘ang xô đẩy; không má»™t ai thèm liếc nhìn cái cá»­a kiếng xấu xí cá»§a cá»­a hàng Purge & Dowse Ltd; hay có vẻ để ý là có sau ngưá»i vừa má»›i tan biến vào không khí ngay trước mÅ©i há».
Äi thôi, thầy Moody gầm gừ, đẩy Harry má»™t lần nữa từ đằng sau, và há» cùng bước vá» phía trước xuyên qua má»™t lá»›p như nước mát lạnh và xuất hiện ở bên kia khô ráo và ấm áp.
Không có dấu hiệu nào cá»§a con hình ná»™m xấu xí hay nÆ¡i mà nó đứng. Há» Ä‘ang đứng trong má»™t khu vá»±c đông đúc có vẻ là chá»— tiếp tân, nÆ¡i có má»™t hàng các nữ phù thuá»· và nam phù thuá»· Ä‘ang ngồi trên những cái ghế ghá»— á»p ẹp, má»™t số trông hoàn toàn khoẻ mạnh và Ä‘ang chăm chú Ä‘á»c những số Tuần báo Phù Thuá»· đã cÅ©, má»™t số có vẻ bị biến dạng khá»§ng khiếp chẳng hạn như có thân hình to như con voi hay có những cái tay phụ má»c ra trên ngá»±c. Căn phòng còn huyên náo đáng sợ hÆ¡n ngoài phố bởi có nhiá»u bệnh nhân Ä‘ang tạo ra những tiếng ồn lạ lùng: má»™t bà phù thuá»· nhá»… nhại mồ hôi trên mặt ngồi ở giữa hàng ghế trước, quạt lấy quạt để bằng má»™t tá» Nhật báo Tiên tri, Ä‘ang phát ra tiếng huýt sáo the thé và má»™t luồng hÆ¡i thoát ra khá»i miệng bà ta; má»™t phù thuá»· trông dÆ¡ dáy trong góc rung lên như chuông má»—i khi cá»­ động, và má»—i má»™t tiếng kêu, đầu cá»§a ông lại rung lên dá»… sợ khiên cho ông phải nắm lấy tai cá»§a mình để giữ nó đứng yên.
Các nữ phù thuá»· và nam phù thuá»· mặc những cái áo choàng màu vàng-xanh Ä‘ang Ä‘i lại dá»c theo hàng ghế, há»i han và ghi chú vào cái bìa kẹp hồ sÆ¡ giống cá»§a bà Umbridge. Harry để ý thấy cái biểu tượng được thêu trên ngá»±c áo cá»§a há»: cây đũa phép và má»™t cái xương bắt chéo.
Bá»n há» là bác sỹ à? nó lặng lẽ há»i Ron.
Bác sỹ? Ron nói, trông có vẻ giật mình. Những ngưá»i Muggle chuyên cắt ngưá»i ta ra á? Không, há» là những Thầy thuốc.
Qua đây! bà Weasley kêu át tiếng chuông phát ra từ ngưá»i phù thuá»· trong góc, và bá»n há» theo bà đứng xếp vào hàng ngưá»i trước má»™t cô phù thuá»· tóc vàng mÅ©m mÄ©m Ä‘ang ngồi trước má»™t cái bàn có đỠChỉ dẫn. Bức tưá»ng đằng sau cô phá»§ đầy những thông báo và quảng cáo đại loại như: MỘT CÃI VẠC SẠCH SẼ GIá»® CHO MÓN LINH DƯỢC KHÔNG TRỞ THÀNH THUá»C ÄỘC VÀ MỌI LIỀU THUá»C GIẢI ÄỘC ÄỀU BỊ CẤM TRỪ PHI ÄÆ¯á»¢C CHẤP THUẬN BỞI MỘT THẦY THUá»C CÓ ÄỦ TƯ CÃCH. Có má»™t bức chân dung cỡ lá»›n cá»§a má»™t bà phù thuá»· vá»›i mái tóc quăn dài màu bạc, bức chân dung Ä‘á»:
Dilys Derwent
Thầy thuốc của bệnh viện St Mungo năm 1722-
Hiệu trưởng trưá»ng Phù thuá»· Hogwarts năm 1741-
Bà Dilys Ä‘ang dán mắt vào nhóm nhà Weasley ở rất gần như thể là Ä‘ang đếm bá»n há»; khi Harry bắt gặp mắt bà ta, bà ta khẽ nháy mắt, Ä‘i khá»i bức chân dung và biến mất.
Trong lúc đó, ngay trước dòng ngưá»i Ä‘ang xếp hàng, má»™t phù thuá»· trẻ Ä‘ang thá»±c hiện má»™t Ä‘iệu nhảy jig tại chá»— hết sức lạ lùng, và Ä‘ang cố gắng giữa những tiếng rên rỉ Ä‘au đớn giải thích tình trạng cá»§a nó cho cô phù thuá»· đằng sau cái bàn.
Äó là... oái... đôi giầy anh trai cháu cho cháu... ôi... chúng ăn thịt cháu... Oái... cái chân... hãy nhìn bá»n chúng, chắc hẳn là phải có... á... cái gì đó quỉ quái ếm lên đôi giầy và cháu không thể... AAAAAH... cởi chúng ra há»™ cháu vá»›i. Nó nhảy tưng tưng hết trên chân này lại đổi qua chân khác như thể Ä‘ang nhảy trên than nóng.
Äôi giầy không thể ngăn cháu Ä‘á»c được chứ? cô phù thuá»· tóc vàng nói, cáu kỉnh chỉ vào cái biển lá»›n bên trái bàn cá»§a cô. Cháu cần đến chá»— MA Thuật gây thương tích, tầng bốn. Giống như trên bảng chỉ dẫn các tầng. Tiếp theo!
Khi nó phù thuá»· tập tá»…nh Ä‘i khá»i hàng, gia đình nhà Weasley nhích lên phía trước được má»™t vài bước và Harry Ä‘á»c thấy bảng chỉ dẫn các tầng:
CÃC TAI NẠN DO DỤNG CỤ … Tầng trệt
Nổ vạc, đũa phép bắt cháy, chổi rơi, v.v...
CÃC THƯƠNG TẬT DO CÃC SINH VẬT GÂY RA … Tầng má»™t
Các vết cắn, đốt, bá»ng, gai châm, v.v....
CÃC LOÀI SINH VẬT HUYỀN Bà … Tầng hai
Các chứng bệnh lây, ví dụ như mụn rồng, chứng ốm biến, scrojungulus, v.v...
LINH DƯỢC VÀ NGỘ ÄỘC THá»°C VẬT … Tầng ba
Mẩn Ä‘á», nôn má»­a, mất khả năng kiểm soát, v.v...
MA THUẬT GÂY THƯƠNG TÃCH … Tầng bốn
Lá»i nguyá»n không giải được, bùa ma thuật, thần chú áp dụng sai, v.v...
PHÃ’NG Uá»NG TRÀ CHO KHÃCH THÄ‚M VIẾNG / CỬA HÀNG … Tầng năm
NẾU BẠN KHÔNG CHẮC CHẮN VỀ NÆ I CẦN ÄẾN, KHÔNG THỂ TRÃŒNH BÀY RÕ RÀNG HOẶC KHÔNG THỂ NHỚ TẠI SAO BẠN Ở ÄÂY, CÃC Ná»® PHÙ THUá»¶ TIẾP ÄÓN CỦA CHÚNG TÔI SẼ RẤT VUI LÃ’NG ÄÆ¯á»¢C GIÚP Äá» .
Một ông phù thuỷ già với một cái tai nghe đứng ở đầu hàng bây giỠđang lê bước đến bàn lễ tân. Tôi muốn gặp Broderick Bode! ông nói trong khi thở khò khè
Phòng 49, nhưng tôi sợ là cụ chỉ lãng phí thá»i gian thôi, cô phù thuá»· thô bạo nói. Ông ấy hoàn toàn lẫn trí rồi, cụ biết đấy - ông ấy vẫn nghÄ© mình là má»™t cái ấm trà. Tiếp theo!
Má»™t phù thuá»· có cái nhìn ưu phiá»n dắt má»™t đứa con gái nhá» bằng cách nắm chặt mắt cá chân cô bé trong khi cô bé đập cánh phành phạch vào đầu ông, má»™t đôi cánh cá»±c lá»›n, phá»§ đầy lông nhô ra ngay sau lưng.
Tầng bốn, cô phù thuá»· nói, giong buồn chán mà không thèm há»i han gì, và ngưá»i đàn ông biến mất qua cánh cá»­a đôi bên cạnh cái bàn, tay vẫn nắm đứa con gái trong như quả bóng có hình dáng lạ lùng. Tiếp theo!
Bà Weasley nhích vỠphái cái bàn.
Xin chào, bà nói, chồng tôi, tên Arthur Weasley, hình như là đã được chuyển sang phòng khác sáng nay, có có thể nói cho chúng tôi...?
Arthur Weasley? cô phù thuỷ nói, rê ngón tay theo một bảng danh sách dài đặt trước mặt. Phải, tầng một, cánh cửa thứ hai, Phòng của Dai Llewellyn.
Cám Æ¡n, bà Weasley nói. Äi thôi nào, tất cả má»i ngưá»i.
Tất cả má»i ngưá»i theo chân bà qua cánh cá»­a đôi và Ä‘i dá»c theo hành lang hẹp có treo chân dung những Thầy thuốc nổi tiếng được chiếu sáng bằng những cây nến đặt trong những bóng đèn pha lê Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng trên trần nhà trông giống như những cái bong bóng xà phòng khổng lồ. Có nhiá»u nữ phù thuá»· và bnam phù thuá»· trong bá»™ áo choàng xanh-vàng ra vào qua cánh cá»­a mà bá»n há» vừa Ä‘i qua; má»™t thứ khí màu vàng hôi thối toả ra trên lối Ä‘i khi bá»n há» Ä‘i qua má»™t cánh cá»­a, và bây giá» há» nghe thấy tiếng kêu khóc vẳng lại từ má»i phía. Bá»n há» vá»™i vã chạy lên má»™t cầu thang và Ä‘i vào hành lang có tên Các Vết Thương do Sinh vật gây ra, ở đó, trên cánh cá»­a thứ hai có ghi dòng chữ: Nguy hiểm Phòng Dai Llewellyn: Các vết cắn nghiêm trá»ng. Ngay dưới dòng chữ đó, có má»™t tấm danh thiếp trong má»™t cái giá bằng đồng, trên đó có dòng chữ được viết bằng tay: Thầy thuốc chính: Hippocrates Smethwyck. Thá»±c tập sinh: Augustus Pye.
Chúng ta sẽ đợi ở ngoài, anh Mắt Ä‘iên, cô Tonks nói. Anh Arthur không muốn có quá nhiá»u ngưá»i viếng thăm má»™t lúc đâu … phải ưu tiên cho gia đình trước đã.
Thầy Mắt Ä‘iên làu bàu tỠý tán thành và lùi lại dá»±a lưng vào tưá»ng hành lang, con mắt thần cá»§a thầy quay tít thò lò nhìn má»i hướng. Harry cÅ©ng lùi lại, nhưng bà Weasley đã giÆ¡ tay đẩy nó qua cánh cá»­a và nói, Äừng ngốc thế, Harry, bác Arthur muốn cảm Æ¡n cháu.
Căn phòng bé và xám xịt, trong khi cá»­a sổ duy nhất thì hẹp và nằm tít trên cao cá»§a bức tưá»ng đối diện cá»­a ra vào. Phần lá»›n ánh sáng phát ra từ những bóng đèn pha lê treo lÆ¡ lá»­ng giữa trần nhà. Các bức tưá»ng được phá»§ bằng gá»— sồi và có má»™t bức chân dung cá»§a má»™t phù thuá»· trông rất xấu xa treo trên tưá»ng, dưới có Ä‘á»: Urquhart Rackharrow, 1612—1697, Phát minh ra Lá»i Nguyá»n Entrail-expelling (Lá»i Nguyá»n Thòi Ruá»™t-có lẽ để khá»i phải mổ chăng ?).
Chỉ có ba bệnh nhân trong đó. Ông Weasley chiếm cái giưá»ng tít cuối phòng, bên cạnh cái cá»­a sổ bé tí xíu. Harry vui mừng và yêm tâm khi nhìn thây ôgn Ä‘ang dá»±a vào mấy cái gối và Ä‘á»c tá» Nhật báo Tiên tri dưới tia sáng mặt trá»i rÆ¡i trên giưá»ng. Ông ngước nhìn lên và nở nụ vưá»i rạng rỡ khi bá»n há» Ä‘i vá» phía ông.
Chào má»i ngưá»i! ông vui vẻ kêy to và ném tá» báo Tiên tri qua bên. Bill vừa Ä‘i, Molly à, nó phải trở lại làm việc, nhưng nó nói là sẽ tạt vào thăm em sau.
Anh cảm thấy như thế nào rồi, Arthur? bà Weasley há»i trong khi cúi xuống để hôn má ông Weasley và lo lắng nhìn vào mặt ông. Trông anh vẫn còn yếu lắm.
Anh cảm thấy hoàn toàn khoẻ, ông Weasley rạng rỡ nói, giÆ¡ cánh tay còn lành lặn ra để ôm ghì lấy Ginny. Nếu bá»n há» có thể tháo cái băng này ra, anh hoàn toàn khoẻ để vá» nhà.
Tại sao há» lại không thể tháo băng, ba? Fred há»i.
À, ta đã bị chảy máu như Ä‘iên má»—i khi há» cố thá»­, ông Weasley vui vẻ nói, giÆ¡ tay vá»›i cây đũa phép cá»§a ông Ä‘ang nằm trên cái tá»§ đầu giưá»ng, vẫy vẫy và thêm sáu cái ghế xuất hiện bên cạnh giưá»ng cá»§a ông và tất cả ngồi xuống. Hình như trên răng nanh cá»§a con rắn có má»™t loại chất độc không bình thưá»ng khiến cho vêt thương luôn hở ra. Chắc chắn là há» sẽ tìm ra thuốc giải độc; há» nói là bá»n hỠđã tiếp nhận nhiá»u ca tệ hÆ¡n thế này, và trong lúc chỠđợi, má»—i giá» ba phải uống Thuốc Bổ Sung Máu. Nhưng cái ngưá»i nằm ở đằng kia, ông hạ thấp giá»ng và hất đầu vá» phía cái giưá»ng đối diện, nÆ¡i có má»™t ngưá»i đàn ông xanh xao và ốm yếu Ä‘ang nằm nhìn trừng trừng lên trần nhà. Bị má»™t Ngưá»i Hoá Sói cắn, tá»™i nghiệp. Không thể chữa được.
Má»™t Ngưá»i Hoá Sói? bà Weasley thì thầm trông có vẻ cảnh giác. Ông ta có gây nguy hiểm ở khu vá»±c công cá»™ng không? Äáng lẽ ông ấy phải ở trong phòng riêng chứ?
Còn hai tuần nữa má»›i tá»›i lúc trăng tròn, ông Weasley lặng lẽ nhắc. Ngưá»i ta đã nói chuyện vá»›i ông áy sáng nay, những thầy thuốc cố gắng thuyết phục ông ấy là ông ấy có thể quay vá» má»™t cuá»™c sống hoàn toàn bình thưá»ng. Tôi nói vá»›i ông ấy mà không nêu tên- dÄ© nhiên – là tôi biết có má»™t Ngưá»i Hoá Sói, má»™t nguá»i đàn ông rất dá»… thương đã tìm ra được cách rất tốt để vượt qua.
Ông ấy nói gì? George há»i.
Nói là ông ấy sẽ cắn ba nếu ba không im Ä‘i, ông Weasley buồn rầu nói. Và ngưá»i phụ nữ ở đằng kia, ông chỉ ngưá»i duy nhất còn lại Ä‘ang nằm trên giưá»ng bên phải cá»­a ra vào, không chịu nói cho ngưá»i chữa trị cái gì đã cắn bà ta, việc đó khiến cho chúng ta nghÄ© rằng hẳn là bà ta đã làm má»™t Ä‘iá»u gì đó phi pháp. Cho dù là cái gì, thì nó cắn bà ta má»™t miếng khá tệ hại vào chân, nó có thứ mùi kinh tởm khi há» tháo băng.
Thế ba sẽ kể cho chúng con cái gì đã xảy ra chứ, ba? Fred há»i và kéo cái ghế lại gần giưá»ng hÆ¡n.
Các con đã biết rồi còn gì, đúng không? ông Weasley nói vá»›i má»™t nụ cưá»i đầy ý nghÄ©a vá» phía Harry. Má»i việc rất đơn giản – Ba đã trải qua má»™t ngày dài, ngù lÆ¡ mÆ¡, bị đánh thức dậy và bị cắn.
Tá» báo Tiên tri có nói rằng ba bị tấn công không? Fred há»i và chỉ vào tá» báo mà ông Weasley để sang bên cạnh.
Không, tất nhiên là không, ông Weasley nói vá»›i má»™t nụ cưá»i hÆ¡i chua chát, Bá»™ không muốn má»i ngưá»i biết có má»™t con rắn lá»›n và bẩn thỉu tấn công...
Anh Arthur! Mrs Weasley cảnh cáo.
...tấn công... e hèm... ba, ông Weasley vội vàng nói, mặc dù Harry có thể chắc rằng đó không phải là cái ông định nói.
Thế ba ở đâu khi sá»± việc xảy ra? George há»i.
Äó là việc cá»§a ba, ông Weasley nói tuy vẫn cưá»i. Ông cầm lấy tá» Nhật báo Tiên Tri và mở nó ra lại, Ba vừa Ä‘á»c được là Willy Widdershins đã bị bắt khi trước khi má»i ngưá»i đến đây. Các con biết là Willy bị nghi là đứng đằng sau vụ mấy cái bồn cầu phun ngược nước mùa hè vừa qua? Má»™t cái chẳng may bắt lá»­a, cái bồn cầu phát nổ và ngưá»i ta tìm thấy ông ấy nằm bất tỉnh, từ đầu đến chân phá»§ đầy mảnh vỡ ...
Khi ba nói là ba Ä‘ang "làm nhiệm vụ", Fred chen vào vá»›i giá»ng hạ thấp, thì ba Ä‘ang làm cái gì vậy?
Con nghe thấy ba con nói rồi đấy, bà Weasley thì thầm, chúng ta không thảo luận những vấn đỠđó ở đây! Tiếp tục chuyện vỠWilly Widdershins đi anh Arthur.
Äừng có há»i tôi bàng cách nào, nhưng ông ta đã thá»±c sá»± thoát khá»i vụ mấy cái bồn cầu, ông Weasley khẳng định. Tôi chỉ có thể phá»ng Ä‘oán là vàng đã làm thay đổi má»i thứ...
Ba đang bảo vệ nó, đúng không ba? George lặng lẽ nói. Vũ khí ấy mà? Thứ mà Kẻ-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang tìm kiếm?
George, hãy yên lặng đi! bà Weasley nạt.
Dù sao, ông Weasley nói vá»›i giá»ng cao hÆ¡n, lần này Willy bị bắt quả tang Ä‘ang bán nhưng cái nắm đấm cá»­a biết cắn cho dân Muggles nhưng anh không nghÄ© là ông ta có thể thoát khá»i vụ này bởi vì theo bài báo này, hai dân Muggles đã bị mất ngón tay và bây giá» Ä‘ang ở trong bệnh viện St Mungo để tái tạo xương khẩn cấp và Ä‘iá»u chỉnh trí nhá»›. Thá»­ nghÄ© mà xem, dân Muggles Ä‘ang ở trong St Mungo! Anh tá»± há»i bá»n há» Ä‘ang ở khu nào?
Và ông phấn khích nhìn xung quanh như thể hy vá»ng sẽ trông thấy má»™t cái biển báo nào đó.
Em đã chẳng nói Kẻ-mà-ai-cÅ©ng-biết-là-ai-đấy có má»™t con rắn mà Harry? Fred há»i và nhìn và ba để thăm dò phản ứng. Má»™t con rắn lá»›n? Em đã nhìn thấy vào đêm mà hắn trở lại, đúng không?
Bấy nhiêu đó đủ rồi, bà Weasley cắt ngang. Anh Mắt Ä‘iên và cô Tonks gác ở ngoài, Arthur, bá»n hỠđến gặp anh. Và các con hãy đợi bên ngoài, bà nói thêm vá»›i lÅ© trẻ và Harry. Các con có thể đến chào tạm biệt sau. Äi nào.
HỠđi thành đoàn trở lại hành lang. Thầy Mắt điên và cô Tonks bước vào và đóng cánh cửa ngăn đằng sau hỠlại. Fred nhướn mày.
Tốt lắm, nó bình tÄ©nh nói và lục lá»i trong túi quần áo, phải như vầy thôi. Äừng ai nói gì nữa cả.
Anh tìm cái này à? George nói và lôi ra má»™t cái gì đó trông như sợi dây màu da ngưá»i.
Anh Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a em, Fred nói và nhe răng ra cưá»i. Äể xem vái bệnh viện St Mungo s có ếm bùa Chặn vào cánh cá»­a không?
Nó và George gỡ sợi dây ra và tách năm cái Tai nối dài ra khá»i nhau. Fred và George giÆ¡ chúng lên. Harry ngại ngần không muốn cầm.
Thôi nào, Harry, cầm lấy Ä‘i! Em đã cứu sống ba. Nếu như ai có quyá»n nghe trá»™m ba, thì đó chính là em.
Nhe răng ra cưá»i ngoài ý muốn, Harry cầm lấy má»™t đầu sợi dây và nhét nó vô tai bắt chước hai anh em sinh đôi.
OK, đi thôi! Fred thì thầm.
Sợi dây màu da ngưá»i uốn éo trưá»n Ä‘i như má»™t con sâu mảnh và dài, luồn qua cánh cá»­a. Äầu tiên, Harry chẳng nghe thấy gì, sau đó nó nhảy dá»±ng lên khi nó nghe thấy cô Tonks thì thầm rất rõ như thể là cô đứng ngay bên cạnh nó.
… bá»n hỠđã tìm kiếm toàn bá»™ khu vá»±c đó những không tìm thấy con rắn đó ở bất kỳ đâu. Có vẻ như nó đã biến mất sau khi tấn công anh Arthur… nhưng Kẻ-mà-ai-cÅ©ng-biết-là-ai-đấy không thể hy vá»ng vào việc sá»­ dụng má»™t con rắn để đột nhập được?
Tôi cho là hắn ta gửỉ con rắn đó đến để do thám, thầy Moody gầm gừ, "bởi hắn ta không thể gặp may mắn được nữa, đúng không? Không, Tôi cho rằng hắn Ä‘ang cố gắng có được má»™t hình ảnh rõ hÆ¡n vá» cái hắn Ä‘ang phải đương đầu và nếu anh Arthur không có ở đó, hắn sẽ càng có thêm nhiá»u thá»i gian để dòm ngó xung quanh. Thế thằng bé Potter nói là nó nhìn thấy tất cả những Ä‘iá»u đó xảy ra à?
Phải, bà Weasley nói. Bà thốt ra có vẻ khó khăn. Má»i ngưá»i biết đấy, cụ Dumbledore có vẻ trông đợi Harry sẽ nhìn thấy má»™t cái gì đó tương tá»± như thế.
À, phải, thầy Moody nói, có cái gì đó rất lạ lùng vá» thằng bé Potter, tất cả chúng ta Ä‘á»u biết Ä‘iá»u đó.
Cụ Dumbledore có vẻ lo lắng vỠthằng bé Harry khi tôi nói chuyện với cụ vào sáng nay, bà Weasley thì thầm.
DÄ© nhiên là cụ phải lo lắng rồi, thầy Moody làu bàu. Thằng bé nhìn thấy má»i thứ qua đôi mắt con rắn cá»§a Kẻ-mà-ai-cÅ©ng-biết-là-ai-đấy. Rõ ràng là Potter không nhận ra Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là gì, nhưng nếu Kẻ-mà-ai-cÅ©ng-biết-là-ai-đấy làm chá»§ được thằng bé...
Harry gỡ cái Tai nối dài ra, trái tim nó đập rất nhanh và hÆ¡i nóng toả lên mặt. Nó nhìn những ngưá»i khác. Bá»n há» Ä‘ang nhìn chằm chằm vào nó, những sợi dây vẫn còn lòng thòng trên tai, trông há» có vẻ rât ghê sợ.
Tài sản của tarta12a

  #23  
Old 12-04-2008, 12:35 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Bản dịch của: Selfistar

Chương 23

Giáng sinh trong phòng kín



Có phải đây chính là lý do mà cụ Dumbledore không nhìn vào mắt Harry nữa? Có phải cụ cho rằng Voldermort Ä‘ang quan sát há», sợ rằng, rất có thể tuổi trẻ rá»±c rỡ cá»§a há» có thể biến thành màu Ä‘á», vá»›i những vết xước giống như mèo cào gây ra cho há»c sinh? Harry vẫn nhá»› khuôn mặt rắn cá»§a Voldermort đã thoát khá»i đằng sau đầu giáo sư Quirrel và trói cánh tay cá»§a nó ra sau lưng như thế nào, thắc mắc không biết rằng nó sẽ cảm thấy gì nếu như Voldermort thoát ra khá»i thể xác nó.
Nó cảm thấy mình bẩn thỉu, ô uế, giống như nó Ä‘ang chứa trong mình mầm mống cá»§a chết chóc, cảm thấy không xứng đáng để được ngồi trên chuyến xe Ä‘iện ngầm trở vá» từ bệnh viện vá»›i những con ngưá»i trong sạch, vô tá»™i, mà cả linh hồn và thể xác Ä‘á»u không bị ràng buá»™c bởi sá»± nhÆ¡ bẩn cá»§a Voldermort… Nó không chỉ nhìn thấy con rắn đó, mà nó là con rắn, giá» thì nó đã biết…
Một ý nghĩ khủng khiếp, rất thật chợt loé lên trong đầu nó, một ký ức đang trôi nổi dần lên trong ý thức, suy nghĩ đã làm thâm tâm nó lăn lộn, quằn quại giống như những con rắn thực sự.
Ngoài việc tập trung bá»n tay chân thì hắn còn làm gi nữa không?
Những thứ mà hắn chỉ có thể làm một cách lén lút… giống như một thứ vũ khí mà lần trước hắn chưa kịp xài…
Mình là thứ vÅ© khí đó, Harry nghÄ©, và ý nghÄ© đó giống như má»™t thứ chất độc đã bÆ¡m vào huyết quản, làm nó nhụt chí, khiến cho nó toát mồ hôi khi ngồi trên chiếc xe Ä‘iện lắc lư qua đưá»ng hầm tối mịt. Mình là thứ mà Voldermort Ä‘ang cố gắng sá»­ dụng, đó là lý do mà há» cho ngưá»i bảo vệ xung quanh mình bất cứ mình ở đâu, đó không phải là bảo vệ mình, mà để bảo vệ những ngưá»i khác, chỉ có má»™t nÆ¡i mà há» không thể bảo vệ, há» không thể cho ngưá»i nào đó để mắt đến mình suốt ngày ở Hogwarts… Mình đã tấn công bác Weasley tối qua, kẻ đó chính là mình… Voldermort đã bắt mình phải làm Ä‘iá»u đó, và lúc này hắn có thể Ä‘ang ở trong con ngưá»i mình, Ä‘ang nghe những suy nghÄ© cá»§a mình…
“Con có sao không Harry?†bà Weasley thì thầm, vươn ngưá»i qua Ginny để nói vá»›i nó trong khi chiếc xe Ä‘iện vẫn lắc lư trong hầm tối. “Con trông không được khoẻ lắm đâu. Con có thấy mệt không?â€
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn vá» phía nó. Harry lắc đầu quả quyết và nhìn lên tá» quảng cáo vá» bảo hiểm gia đình.
“Harry, con có chắc là con khoẻ không?†bà Weasley nói vá»›i má»™t giá»ng lo lắng khi há» Ä‘i ngang qua khu đất hoang đầy cá» dại ở giữa Grimmauld Place. “Con trông nhợt nhạt quá đấy… Sáng nay con có ngá»§ không vậy? Con lên gác ngay và nghỉ ngÆ¡i lấy vài giá» trước bữa tối, được không?â€
Harry gật đầu. Äây có lẽ là má»™t lý do được chuẩn bị sẵn để không phải nói chuyện vá»›i bất cứ ngưá»i nào khác, lý do nó thá»±c sá»± muốn, nên khi bà vừa mở cá»­a chính, nó vá»™i vã chạy thẳng vào, vượt qua cái giá để dù, lên gác, vào phòng ngá»§ cá»§a nó và Ron.
Ở đó, nó bắt đầu Ä‘i Ä‘i lại lại, giữa hai cái giưá»ng và bức tranh trống rá»—ng cá»§a Phineas Nigellus, trong đầu nó Ä‘ang sôi sục đầy rẫy những câu há»i và thậm chí những ý nghÄ© Ä‘iên rồ.
Làm thế nào mà nó lại có thể biến thành má»™t con rắn? Chẳng lẽ nó lại là má»™t ngưá»i hoá thú… không, không thể nào, nó biết như vậy… có thể Voldermort là má»™t ngưá»i hoá thú… đúng rồi, Harry nghÄ©, Ä‘iá»u đó có vẻ hợp lý, tất nhiên rằng hắn đã biến thành má»™t con rắn… và khi hắn Ä‘iá»u khiển mình, cả hai biến đổi… Ä‘iá»u đó vẫn không thể giải thích làm thế nào mình có thể tá»›i London và quay lại giưá»ng trong vòng 5 phút… nhưng lúc này Voldermort là phù thuá»· hùng mạnh nhất trên thế giá»›i, trừ cụ Dumbledore, rất có khả năng là hắn di chuyển ngưá»i như vậy rất dá»… dàng.
Và sau đó, cùng vá»›i má»™t cÆ¡n Ä‘au nhói hoảng loạn, nó nghÄ©, nhưng Ä‘iá»u này thật Ä‘iên rồ, nếu Voldermort Ä‘iá»u khiển được mình, mình Ä‘ang cho hắn má»™t cái nhìn tuyệt vá»i trong đại bản doanh cá»§a Há»™i Huynh đệ Phượng hoàng ngay lúc này! Hắn sẽ biết ai nằm trong tổ chức và chú Sirius Ä‘ang ở đâu… và mình đã nghe rất nhiá»u thứ mà mình không nên, má»i thứ mà chú Sirius đã kể cho mình vào cái đêm đầu tiên mình ở đây…
Chỉ có má»™t cách để giải quyết: nó phải rá»i Grimmauld Place ngay lập tức. Nó sẽ hưởng trá»n Giáng Sinh ở Hogwarts mà không có những ngưá»i khác, ít ra để giữ cho há» an toàn trong ngày lễ… nhưng không, Ä‘iá»u đó không thể, vẫn cá»n rất nhiá»u ngưá»i ở Hogwarts có thể bị thương. Cái gì sẽ xảy ra nếu như lần tá»›i là Seamus hay Neville? Nó dừng lại và đứng nhìn chằm chằm vào bức chân dung trống rá»—ng cá»§a Phineas Nigellus. Má»™t cảm giác nặng ná» Ä‘ang lắng xuống ở phía cuối dạ dày nó. Nó không có sá»± lá»±a chá»n nào khác. Nó sẽ phải trở lại đưá»ng Privet Drive, tách biệt hoàn toàn khá»i những phù thuá»· khác.
Thế đấy, nếu như nó phải Ä‘i, thì không còn lý do gì để luẩn quẩn ở đây. Cố gắng hết sức để không nghÄ© đến nhà Dursley sẽ ca thán thế nào khi há» thấy nó ở trước ngưỡng cá»­a nhà há» sáu tháng sá»›m hÆ¡n há» nghÄ©, nó bước nhanh đến rương cá»§a mình, đóng mạnh nắp và khoá lại, sau đó tá»± động nhìn quanh tìm con Hedwig trước khi nhá»› ra rằng nó vẫn còn ở Hogwarts - tốt, Ä‘iá»u đó tức là bá»›t Ä‘i má»™t thứ phải mang - nó nắm má»™t đầu cá»§a cái rương và đã lê hết má»™t ná»­a đưá»ng vá» phía cá»­a khi má»™t giá»ng nói cạnh khoé vang lên “Chạy trốn hả?â€
Nó nhìn quanh. Phineas Nigellus đã trở lại trên bức chân dung và tựa vào khung tranh, quan sát Harry với một vẻ mặt thích thú.
“Không phải chạy trốn, không†Harry nói ngắn gá»n, kéo cái rương cá»§a nó thêm vài feet nữa qua căn phòng. (1 foot bằng 31 cm, feet là số nhiá»u cá»§a foot - ND)
“Ta nghÄ© rằngâ€, Phineas Nigellus vuốt chòm râu nhá»n cá»§a ông, “để thuá»™c vá» nhà Gryffindor cậu phải dÅ©ng cảm! Cậu Ä‘ang cho ta thấy rằng cậu tốt hÆ¡n là phải thuá»™c vá» nhà cá»§a ta. Slytherin chúng ta dÅ©ng cảm, đúng, nhưng không há» ngu ngốc. Chẳng hạn, nếu phải chá»n, chúng ta luôn chá»n để bảo đảm an toàn cho cái đầu cá»§a chúng ta.â€
“Không phải tôi Ä‘ang bảo vệ cái đầu cá»§a tôi,†Harry nói cụt lá»§n, kéo mạnh cái rương qua phần sàn nhà đặc biệt gồ ghá», má»™t tấm thảm cÅ© rích trước cá»­a ra vào.
“Ồ, ta thấy rồi,†Phineas Nigellus nói, vẫn Ä‘ang mân mê chòm râu, “đây không phải là má»™t cuá»™c trốn chạy bẩn thỉu - cậu Ä‘ang tá» ra rất đáng khâm phục.â€
Harry mặc kệ ông ta. Bàn tay nó Ä‘ang cầm cái tay nắm cá»­a thì Phineas Nigellus nói má»™t cách uể oải, “Ta có má»™t thông báo cho cậu từ Albus Dumbledore.â€
Harry quay lại.
“Äó là gì?â€
“Hãy ở nguyên đó.â€
“Tôi có di chuyển đâu!†Harry nói, tay nó vẫn đặt trên quả đấm cá»­a. “Thế thông báo là gì vậy?â€
“Ta đã đưa nó cho nó rồi còn gì, hả kẻ đần độn,†Phineas Nigellus nói nhẹ nhàng. “Dumbledore nói ‘Hãy ở nguyên đó’â€
“Tại sao?†Harry nôn nóng nói, buông tay ra khá»i cái rương. “Tại sao ông ấy lại muốn tôi ở lại đây? Ông ấy còn nói gì nữa không?â€
“Chẳng thấy ông ấy nói gì cả,†Phineas Nigellus nói, nhướn đôi lông mày Ä‘en và má»ng giống như ông cảm thấy Harry Ä‘ang rất há»—n láo.
Tâm trạng cá»§a Harry bùng lên giống như má»™t con rắn phóng ra khá»i má»™t bãi cá» dài. Nó đã cạn kiệt, nó Ä‘ang bối rối trong khoảng không gian bao la, nó đã đối mặt vá»›i sá»± kinh hoàng, rồi bình yên, rồi lại kinh hoàng má»™t lần nữa trong vòng có 12 tiếng qua, và thầy Dumbledore vẫn không muốn nói gì vá»›i nó!
“Thế ra đó chính là thông Ä‘iệp, phải không?†nó nói to. “ ‘Hãy ở nguyên đó’! Äó cÅ©ng là tất cả những gì mà ngưá»i ta có thể ra lệnh tôi sau khi tôi bị tấn công bởi những Giám Ngục! Hãy ở đó để những ngưá»i lá»›n giải quyết má»i chuyện, Harry! Chúng ta sẽ không nói vá»›i cháu má»i thứ đâu, bởi vì bá»™ não nhá» bé cá»§a cháu sẽ có thể không đủ sức để đương đầu vá»›i nó!â€
“Cậu biết không,†Phineas Nigellus nói, thậm chí còn to hÆ¡n cả Harry “đây chính xác là lý do mà ta căm ghét việc trở thành thầy giáo! Những ngưá»i trẻ tuổi luôn luôn tin chắc tuyệt đối rằng há» hoàn toàn đúng đắn vá» má»i thứ. Có phải Ä‘iá»u đó đã không hiện ra rõ ràng trước mặt cậu, hả kẻ đáng thương Ä‘ang dương dương tá»± đắc kia, rằng phải có má»™t lý do chính đáng nào đó mà vị Hiệu trưởng cá»§a Hogwarts không tiết lá»™ má»i chi tiết cụ thể trong kế hoạch cá»§a ông cho cậu? Cậu có bao giá» dừng cái việc nghÄ© mình bị đối xá»­ tàn tệ, để lưu ý rằng tuân theo sá»± chỉ bảo cá»§a Dumbledore chưa bao giá» khiến cho cậu gặp má»™t nguy hiểm tai hại nào? Không. Không, giống như tất cả những đứa trẻ khác, cậu hoàn toàn chắc chắn rằng cậu Ä‘ang cô đơn suy nghÄ© vả chịu đựng má»™t mình, cậu má»™t mình nhận ra sá»± nguy hiểm, cậu là ngưá»i duy nhất đủ thông minh để nhận ra Chúa tể Hắc Ãm Ä‘ang có những kế hoạch như thế nào.â€
“Hắn Ä‘ang lên kế hoạch để làm Ä‘iá»u gì đó vá»›i tôi đúng không?†Harry nói ngay lập tức.
“Ta có nói thế không?†Phineas Nigellus nói, lưá»i nhác mân mê đôi găng tay bằng lụa cá»§a ông. “Bây giá», nếu cậu tha lá»—i cho ta, ta có những thứ khác quan trá»ng phải làm hÆ¡n là nghe những ná»—i Ä‘au cá»§a trẻ con … chúc cậu má»™t ngày tốt lành.â€
Rồi ông bước qua mép khung bức tranh và biến mất.
Bức tranh trống rá»—ng vẫn yên lặng. Tức giận, Harry kéo chiếc rương cá»§a nó trở lại chân giưá»ng và ném mình úp mặt xuống tấm trải giưá»ng đã cÅ©, mắt nó nhắm tịt, cÆ¡ thể nặng trịch và Ä‘au nhức.
Nó cảm thấy giống như đã trải qua má»™t cuá»™c hành trình dài hàng dặm… khó có thể tin được khi chưa đầy 24 giá» trước Cho Chang đã lại gần nó dưới cây tầm gá»­i… nó mệt má»i quá… nó rất sợ ngủ… nhưng nó không biết nó có thể chịu đựng Ä‘iá»u đó trong bao lâu… thầy Dumbledore đã bảo nó ở lại… Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là nó được phép ngủ… nhưng nó sợ… Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra nếu như nó lại tiếp diá»…n má»™t lần nữa?
Nó đang chìm vào bóng tối…
Tất cả giống như má»™t cuá»™c phim có sẵn trong đầu nó chỉ chỠđỠbắt đầu. Nó Ä‘ang Ä‘i bá»™ dá»c theo má»™t hành lang vắng vẻ hướng tá»›i má»™t cánh cá»­a Ä‘en giản dị, Ä‘i qua những bức tưá»ng đá xù xì, những ngá»n Ä‘uốc và má»™t cánh cá»­a mở sẵn tá»›i những bậc thang bằng đá dẫn xuống tầng dưới ở phía bên trái…
Nó đã đến cánh cá»­a Ä‘en nhưng không thể mở được nó… nó đứng nhìn chằm chằm vào nó, tuyệt vá»ng… những gì nó tha thiết muốn bằng cả trái tim mình Ä‘ang ở ngoài tầm vá»›i… Ä‘iá»u mong ước ở ngoài giấc mÆ¡ cá»§a nó… giá mà vết sẹo cá»§a nó thôi Ä‘au nhức… lúc đó nó có thể suy nghÄ© thông suốt hÆ¡n…
“Harry,†giá»ng cá»§a Ron vang lên, ở xa, rất xa, “Mẹ nói là bữa tối đã xong, nhưng mẹ sẽ để phần lại cho nó nếu như cậu muốn nghỉ ngÆ¡i.â€
Harry mở mắt, nhưng Ron đã rá»i căn phòng.
Bạn ấy không muốn ở một mình với mình, Harry nghĩ. Không phải sau những gì bạn ấy nghe thầy Moddy nói.

Nó cho rằng không má»™t ai muốn nó ở lại đó cả, bây giá» thì hỠđã biết cái gì ở trong con ngưá»i nó.
Nó không xuống để ăn tối, nó không muốn áp đặt sá»± có mặt cá»§a nó cho má»i ngưá»i. Nó quay ngưá»i sang hướng khác, và má»™t lúc sau, chìm vào giấc ngá»§. Nó tỉnh dậy rất lâu sau đó, vào lúc sáng sá»›m, bụng nó nhức nhối vì đói và Ron Ä‘ang ngáy Ä‘á»u Ä‘á»u ở giưá»ng bên. Nhìn quanh căn phòng, nó nhìn thấy cái hình dáng Ä‘en Ä‘en cá»§a Phineas Nigellus đã trở lại bức tranh cá»§a ông và Ä‘iá»u này có nghÄ©a là thầy Dumbledore rất có thể đưa Phineas Nigellus tá»›i để trông nom nó, trong trưá»ng hợp nó lại tấn công má»™t ai khác.
Cảm giác không được trong sạch lại trá»—i dậy. Äôi lúc nó ước rằng mình đã không tuân theo cụ Dumbledore... nếu như đây là cách mà cuá»™c sống trôi qua đối vá»›i nó khi nó ở lại Grimmauld Place kể từ bây giá», thì xét cho cùng có thể nó đã khấm khá hÆ¡n ở Privet Drive.
Tất cả má»i ngưá»i khác giành toàn bá»™ buổi sáng hôm sau để trang hoàng nhà cá»­a cho Giáng Sinh. Harry không thể nhá»› được chú Sirius đã từng ở trong má»™t tâm trạng vui vẻ bao giá» chưa; chú thá»±c sá»± Ä‘ang hát những bài hát mừng, hình như rất vui mừng rằng chú đã có bạn bè xung quanh trong dịp Noel. Harry có thể nghe thấy giá»ng chú vang lên qua sàn nhà trong phòng khách lạnh lẽo khi nó ngồi má»™t mình, nhìn ra bầu trá»i ngày càng trắng hÆ¡n ở ngoài cá»­a sổ, tuyết rÆ¡i dữ dá»™i, lúc nào cÅ©ng cảm thấy má»™t niá»m thích thú hoang dại rằng nó Ä‘ang cho má»i ngưá»i cÆ¡ há»™i để nói chuyện vá»›i nhau vá» nó, giống như há» bắt buá»™c phải làm Ä‘iá»u đó. Khi nó nghe thấy bà Weasley gá»i tên nó má»™t cách nhẹ nhàng lúc bữa trưa tá»›i, nó rút vào xa hÆ¡n ở trên gác và mặc kệ.
Khoảng sáu giá» tối, chuông cá»­a reo vang và bà Black lại bắt đầu rú lên. Cho rằng Mundungus hoặc má»™t vài thành viên khác cá»§a Há»™i Huynh Äệ đến gá»i, Harry chỉ chỉnh lại tư thế cho thoải mái hÆ¡n, dá»±a vào bức tưá»ng cá»§a căn phòng Buckbeak cư trú, nÆ¡i nó Ä‘ang ẩn mình, cố gắng quên Ä‘i cái đói cồn cào khi nó cho con Bằng Mã ăn những con chuá»™t chết. Vài phút sau, có ai đó đập mạnh vào cá»­a làm nó thoáng giật mình.
“Mình biết là cậu ở đây,†giá»ng Hermione vang lên. “Cậu có thể ra ngoài được không? Mình muốn nói chuyện vá»›i cậu.â€
“Bạn làm cái quái gì ở đây thế?†Harry há»i cô bé, mở cá»­a ra khi Buckbeak tìm kiếm những mảnh vụn cá»§a những con chuá»™t chết trên sàn nhà phá»§ rÆ¡m mà nó có thể làm rÆ¡i ra. “Mình nghÄ© là bạn Ä‘ang trượt tuyết cùng vá»›i bố mẹ chứ?â€
“Thôi, nói thật, trượt tuyết không thá»±c sá»± là việc cá»§a mình,†Hermione nói. “Nên mình đến đây đón Giáng Sinh.†Có tuyết bám trên tóc cá»§a cô bé và mặt cô bé đã tím bầm vì lạnh. “Nhưng đừng có nói vá»›i Ron nhé. Mình bảo cậu ấy rằng trượt tuyết thá»±c sá»± thú vị vì cậu ấy cứ cưá»i suốt. Ba và mẹ có đôi chút không đồng tình, nhưng mình nói vá»›i há» rằng những ai lo lắng đến bài thi Ä‘á»u ở lại Hogwarts để há»c. Há» muốn mình làm tốt bài thi, há» sẽ hiểu thôi. Dù thế nào Ä‘i chăng nữa,†cô nói mạnh mẽ, “hãy vào phòng ngá»§ cá»§a cậu, mẹ Ron đã đốt lò sưởi ở đó và bác ấy đã gá»­i lên vài cái sandwich.â€
Harry theo cô bé xuống tầng hai. Khi nó vào trong phòng ngá»§, nó đã khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cả Ron và Ginny Ä‘ang chá», ngồi trên giưá»ng cá»§a Ron.
“Mình đến đây bằng Chuyến Xe Äò Hiệp Sỹ,†Hermione nói nhẹ nhàng, cởi áo vét ra trước khi Harry có thá»i gian để nói. “Cô Dumbledore đã nói cho mình biết vào sáng sá»›m nay Ä‘iá»u gì xảy ra, nhưng mình phải chá» cho đến khi chương trình há»c thá»±c sá»± kết thúc má»›i rá»i Ä‘i. Umbridge thá»±c sá»± cáu tiết khi thấy tất cả các cậu đã biến mất trước mÅ©i bà ta, mặc dù cô Dumbledore thậm chí đã nói vá»›i bà ta rằng bác Weasley Ä‘ang ở bệnh viện St Mungo và cô đã cho phép tất cả các bạn được đến thăm. Vì thế nên...â€
Cô bé ngồi xuống bên cạnh Ginny, và hai cô gái cùng vá»›i Ron Ä‘á»u nhìn thẳng vào Harry.
“Cậu cảm thấy thế nào?†Hermione há»i.
“Mình khoẻ,†Harry nói má»™t cách khó nhá»c.
“Ồ, đừng nói dối, Harry,†cô bé nôn nóng. “Ron và Ginny nói rằng cậu đã tránh mặt má»i ngưá»i kể từ khi cậu trở vá» từ St Mungo.â€
“HỠđã nói thế à?†Harry nói, trừng trừng nhìn Ron và Ginny. Ron cúi xuống nhìn vào chân mình, nhưng Ginny dưá»ng như hoàn toàn không bối rối.
“Äúng, anh đã như thế!†cô bé nói. “Và anh sẽ không nhìn bất cứ ai nữa!â€
“Chính là tất cả má»i ngưá»i sẽ không nhìn vào tôi đấy chứ!†Harry giận dữ.
“Có thể cậu cứ nghÄ© qua nghÄ© lại như vậy, và cứ thế làm cho cậu tưởng má»i ngưá»i không nhìn cậu,†Hermione gợi ý, khoé miệng cá»§a cô bé giật giật.
“Buồn cưá»i thật,†Harry cáu, quay mặt Ä‘i chá»— khác.
“Thôi, đừng có gây thêm hiểu lầm nữa,†Hermione nói lanh lảnh. “Xem nào, má»i ngưá»i đã nói vá»›i mình vá» những gì cậu nghe lén được tối qua bằng cái Tai Nối Dàiâ€
“Rồi sao?†Harry càu nhàu, đút hai tay sâu vào trong túi áo khi nhìn tuyết rÆ¡i ngày càng dày ở bên ngoài. “Tất cả Ä‘á»u nói vá» tôi, đúng không? Thế đấy, tôi Ä‘ang phải làm quen vá»›i Ä‘iá»u đó đây.â€
“Chúng em muốn nói chuyện với anh, Harry,†Ginny nói, “nhưng anh cứ trốn biệt từ khi chúng ta vỠđây...“
“Tôi không muốn bất cứ ai nói chuyện với tôi hết,†Harry nói, càng lúc càng thấy tức giận hơn.
“Tốt thôi, anh hÆ¡i bị ngu ngốc đấy,†Ginny tức tối, “chẳng lẽ anh không biết chính em là ngưá»i đã bị Ä‘iá»u khiển bởi Kẻ-Mà-Ai-CÅ©ng-Biết-Là-Ai-Äấy, và em có thể nói cho anh biết em cảm thấy thế nào.â€
Harry vẫn yên lặng khi tác dụng cá»§a những lá»i nói này dần đánh gục nó. Sau đó nó quay đầu ra xung quanh.
“Anh đã quên mất,†nó nói.
“Thật may mắn cho anh,†Ginny Ä‘iá»m tÄ©nh.
“Anh xin lá»—i†Harry nói, và nó muốn nói. “Thế... thế thì, em có nghÄ© rằng anh đã bị Ä‘iá»u khiển không?â€
“Äể xem, anh có nhá»› tất cả những gì anh làm không?†Ginny há»i. “Có những khoảng thá»i gian dài nào mà anh không biết anh Ä‘ang làm gì không?â€
Harry lục lá»i trong trí nhá»› cá»§a mình.
“Không,†nó nói.
“Thế thì Kẻ-Mà-Ai-CÅ©ng-Biết-Là-Ai-Äấy chưa từng chiếm hữu anh đâu,†Ginny nói má»™t cách đơn giản. “Khi hắn làm Ä‘iá»u đó cho em, em không thể nhá»› được em đã làm gì trong nhiá»u giá». Em thấy mình ở má»™t nÆ¡i nào đó và không thể biết được mình tá»›i đó thế nào.â€
Harry không dám tin cô bé, nhưng trái tim của nó đã loé lên hầu như bất chấp chính bản thân nó.
“Giấc mÆ¡ đó là vá» ba cá»§a em và con rắn đó, mặc dù--â€
“Harry, cậu đã có những giấc mÆ¡ như vậy từ trước rồi,†Hermione nói. “Cậu đã có những hình ảnh vá» những việc mà Voldermort dá»± định từ năm trước.â€
“Äó là chuyện khác,†Harry lắc đầu. “Mình đã ở trong con rắn đó. Äiá»u đó giống như mình là con rắn... Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra nếu Voldermort bằng cách nào đó đưa mình tá»›i London --?â€
“Má»™t ngày nào đó,†Hermione thá»±c sá»± tức tối, “cậu sẽ phải Ä‘á»c Hogwarts: Má»™t Lịch Sá»­, và có thể nó sẽ chỉ cho nó thấy rằng nó không thể hiện ra rồi lại biến mất trong Hogwarts được. Thậm chí cả Voldermort cÅ©ng không thể làm cho cậu bay ra khá»i phòng ngá»§ cá»§a cậu được, Harry ạ.â€
“Cậu không há» rá»i khá»i giưá»ng ngá»§, bạn thân ạ,†Ron nói. “Mình nhìn thấy cậu quẫy đạp trong giấc ngá»§ ít nhất là má»™t phút trước khi chúng mình có thể đánh thức cậu dậy.â€
Harry bắt đầu Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng, nghÄ© ngợi. Những gì há» nói không chỉ để an á»§i. mà còn rất hợp lý... không phải nghÄ© nhiá»u, nó lấy má»™t cái sandwich từ cái đĩa đặt trên giưá»ng tống vào mồm nghiến ngấu.
Cuối cùng mình không phải là vÅ© khí, Harry nghÄ©. Trái tim nó căng lên vì hạnh phúc và thoải mái, và nó cảm thấy mình thá»±c sá»± hoà nhập vào má»i ngưá»i khi há» nghe thấy chú Sirius Ä‘i qua cá»­a để vào phòng Buckbeak, hát “God Rest Ye, Merry Hippogriffs†víi giäng cao nhất có thể.
Làm thế nào mà nó lại có thể từng mong muốn trở lại đưá»ng Privet Drive để đón Giáng Sinh nhỉ? Niá»m vui cá»§a chú Sirius vì căn nhà lại đông đúc như trước, và đặc biệt là Harry đã quay lại, thật là dá»… lây lan sang ngưá»i khác. Chú không còn là má»™t chá»§ nhà á»§ rÅ© như mùa hè vừa rồi nữa, bây giá» chú dưá»ng như đã xác định rằng má»i ngưá»i nên thưởng thức ngày lá»… cùng nhau, nếu như ngày lá»… không vui hÆ¡n những gì có ở Hogwarts, và chú làm việc không mệt má»i để chuẩn bị cho lá»… Giáng Sinh, dá»n dẹp và trang hoàng vá»›i sá»± giúp đỡ cá»§a bá»n trẻ, đến ná»—i khi chúng lên giưá»ng ngá»§ Äêm Giáng Sinh, ngôi nhà hầu như không thể nhận ra được nữa. Cái đèn chùm má» xỉn đã không còn bị mạng nhện giăng đầy nữa mà giỠđây được bao phá»§ bởi những vòng hoa cá»§a cây nhá»±a ruồi và những lá cá» dài bằng vàng, bạc; tuyết ma thuật rÆ¡i lấp lánh thành từng đống trên những tấm thảm xác xÆ¡; má»™t cây thông Noel to đùng mà Mundungus kiếm được, đã được trang hoàng bởi những nàng tiên thật sá»±, che khuất cái cây gia phả cá»§a chú Sirius, và thậm chí những cái đầu gia tinh nhồi bông trên tưá»ng cá»§a đại sảnh cÅ©ng được Ä‘eo râu và mÅ© ông già Noel.
Harry tỉnh dậy vào sáng Noel để mở đống quà ở chân giưá»ng cá»§a nó và Ron đã mở được má»™t ná»­a đống quà có vẻ to hÆ¡n cá»§a nó ta.
“Năm nay thu nhập tốt thật,†nó thông báo cho Harry qua má»™t đám giấy lá»™n. “Cảm Æ¡n vì cái La bàn hình Chổi Thần, nó thật là tuyệt, ăn đứt quà cá»§a Hermione - bạn ấy cho mình cả má»™t bản kế hoạch bài tập vá» nhà.. â€
Harry sắp xếp lại đống quà cá»§a nó và tìm thấy má»™t món quà vá»›i chữ viết tay cá»§a Hermione ở trên. Cô bé cÅ©ng tặng nó má»™t quyển số giống như má»™t quyển nhật ký, chỉ trừ có má»™t Ä‘iá»u là má»—i khi nó mở má»™t trang nào đó, nó lại rống lên những câu đại loại như: “Làm ngay hôm nay hoặc bạn sẽ phải trả giá!â€
Chú Sirius và thầy Lupin tặng Harry má»™t bá»™ sách tuyệt hảo có tá»±a đỠThá»±c hành Ma thuật Phòng thá»§ và ứng dụng cá»§a nó để chống lại Nghệ thuật Hắc ám, vá»›i những minh hoạ tuyệt vá»i sinh động cho những Phép Giải Bùa và ma thuật được miêu tả trong đó. Harry hăm hở rút ra quyển tập má»™t và nó có thể thấy ngay rằng nó rất hữu ích cho kế hoạch sắp tá»›i cá»§a DA. Bác Hagrid đã gá»­i tá»›i má»™t cái ví da màu nâu có những chiếc răng nanh, có lẽ đó là má»™t cách để chống trá»™m, nhưng không may là Harry không thể nhét tiá»n vào mà ngón tay không bị cắn toạc ra. Quà cá»§a cô Tonks là má»™t mô hình nhá» cá»§a cây Tia chá»›p, có thể hoạt động được, khi Harry nhìn nó bay vòng quanh phòng, nó ước rằng nó vẫn còn chiếc chổi thần vá»›i kích cỡ bình thưá»ng (Tia chá»›p là má»™t cây chổi thần, có thể tăng tốc từ 0 đến 150 dặm trên giá» trong vòng 10 giây - ND); Ron tặng nó má»™t túi Äậu Äá»§ Vị to đùng, cá»§a ông bà Weasley thì vẫn là má»™t cái áo len tá»± Ä‘an như bình thưá»ng và má»™t vài cái bánh pate (thưá»ng dùng trong dịp Noel - ND), và quà cá»§a Dobby là má»™t bức tranh thá»±c sá»± tồi tệ mà Harry ngá» rằng nó được con gia tinh tá»± vẽ lấy. Nó đã phải lá»™n ngược bức tranh từ đầu này sang đầu khác xem đằng nào thì đẹp hÆ¡n khi mà, vá»›i má»™t tiếng rắc lá»›n, Fred và George độn thổ tá»›i chân giưá»ng nó.
“Giáng Sinh tốt lành,†George nói. “Äừng xuống tầng dưới vào lúc này nhé.â€
“Tại sao không?†Ron nói.
“Mẹ lại khóc nữa,†Freg nói nặng ná». “Percy đã gá»­i trả cái áo len chui đầu cá»§a anh ấy.â€
“Không má»™t lá»i giải thích,†George thêm vào. “Không há» há»i thăm xem bố thế nào, hoặc nói vá» việc qua thăm bố, hay những thứ đại loại như thế.â€
“Các anh đã cố an á»§i mẹ,†Fred nói, Ä‘i vòng qua giưá»ng để xem bức tranh cá»§a Harry. “Nói vá»›i mẹ rằng Percy chẳng là cái gì tốt hÆ¡n má»™t đống phân chuá»™t.â€
“Không hiệu quả,†George nói, vá»›i tay lấy má»™t cái kẹo Sô-cô-la Ếch Nhái. “Nên thầy Lupin thay thế. Tốt nhất là nên để cho ông ta làm cho mẹ vui lên trước khi chúng ta xuống dưới ăn sáng, anh nghÄ© thế,â€
“Cái này có thể là gì nhỉ?†Fred há»i, mắt liếc sang bức tranh cá»§a Dobby. “Giống như má»™t con vượn vá»›i cặp mắt Ä‘en.â€
“Äó là Harry đấy!†George nói, chỉ vào đằng sau bức tranh, “đằng sau viết thế.â€
“Giống thật đấy,†Fred cưá»i toe toét. Harry ném quyển nhật-ký-bài-tập-vá»-nhà má»›i cá»§a nó vá» phía anh ta; nó đâm vào bức tưá»ng đối diện và rÆ¡i xuống sàn nhà, vẫn ngân nga má»™t cách hạnh phúc: “Nếu bạn đã đánh đủ dấu chấm lên những chữ i và vẽ đủ những nét ngang cá»§a chữ t thì bạn có thể làm bất cứ thứ gì bạn muốn!â€
HỠđứng dậy và thay đồ. Há» có thể nghe thấy những ngưá»i trong nhà Ä‘ang nói “Merry Christmas†vá»›i nhau. Trên đưá»ng xuống cầu thang há» gặp Hermione.
“Cám Æ¡n vá» cuốn sách, Harry†cô bé nói má»™t cách hạnh phúc. “Mình đã muốn có cuốn Thuyết Số Há»c Má»›i đó từ lâu rồi! Và lá» nước hoa đó thật là không bình thưá»ng Ron ạ.â€
“Không sao đâu,†Ron nói. “Còn cái đó là cho ai vậy?†nó thêm vào, hất đầu vá» phía món quà được gói ghém gá»n gàng mà cô bé Ä‘ang cầm trên tay.
“Kreacher,†Hermione nói vui vẻ.
“Không được cho nó quần áo đấy nhé!†Ron cảnh báo cô bé. “Bạn biết chú Sirius nói gì rồi đấy: Kreacher biết quá nhiá»u, chúng ta không thể giải phóng cho nó được!â€
“Äây không phải là quần áo đâu,†Hermione nói, “mặc dù nếu mình có con đưá»ng riêng mình sẽ tặng ông ấy má»™t cái gì đó để mặc, thay cho cái mảnh vải cÅ© rách nát ấy. Không, đây chỉ là má»™t cái chăn cÅ© mình khâu lại. mình nghÄ© rằng nó sẽ làm cho phòng ngá»§ cá»§a ông ấy sáng sá»§a hÆ¡n.â€
“Phòng ngá»§ nào cÆ¡?†Harry há»i, hạ thấp giá»ng xuống đến mức nói thầm khi há» Ä‘i qua bức chân dung cá»§a mẹ chú Sirius.
“Chú Sirius nói rằng đó không hẳn là phòng ngá»§, nói đúng hÆ¡n là má»™t căn lá»u nhá» tồi tàn,†Hermione nói. “Hình như ông ấy ngá»§ dưới cái nồi hÆ¡i trong cái tá»§ sâu trong bếp.â€
Bà Weasley là ngưá»i duy nhất ở trong tầng hầm khi há» tá»›i. Bà Ä‘ang đứng trước lò sưởi, giá»ng nói giống như bà bị cảm lạnh trầm trá»ng khi bà chúc lÅ© trẻ “Merry Christmasâ€, và chúng rá»i mắt Ä‘i chá»— khác.
“Thế đây là phòng ngá»§ cá»§a Kreacher à?†Ron nói, bước vượt qua để tá»›i má»™t cánh cá»­a bẩn thỉu ở góc tưá»ng đối diện cái chạn để thức ăn. Harry chưa bao giá» thấy nó mở ra cả.
“Ừ,†Hermione nói, nghe có vẻ hÆ¡i lo lắng. “Ơ... Mình nghÄ© là chúng ta nên gõ cá»­a.â€
Ron gõ nhẹ vào cánh cửa nhưng không có hồi âm.
“Nó có thể ở đâu đó trên gác,†nó nói, và không khó khăn lắm, kéo bật cánh cá»­a ra. “Urgh!â€
Harry nhòm vào trong. Kệ đồ bát đĩa hầu như được đỡ bằng má»™t cái nồi hÆ¡i cổ lá»— sÄ© rất to, nhưng ở phía cuối cá»§a khoảng không gian dưới những cái ống dẫn hÆ¡i, Kreacher đã làm cho nó má»™t cái gì đó trông giống như má»™t cái tổ chim. Má»™t má»› há»—n độn những miếng giẻ rách đủ loại và những tấm chăn cÅ© bốc mùi được chất đống trên sàn và má»™t cái hõm nhỠở giữa cho biết nÆ¡i Kreacher nằm ngá»§ má»—i đêm. Äây đó ở giữa những miếng vải là những mẩu bánh mì đã mốc và những lát pho mát ôi thiu. Ở trong má»™t góc sâu có những đồ vật và đồng xu lấp lánh mà Harry cho rằng Kreacher đã giữ lại, giống như má»™t con chim ác là, trong lúc chú Sirius dá»n dẹp căn nhà, và nó cÅ©ng tìm thấy được những bức ảnh chụp gia đình có khung bằng bạc mà chú Sirius đã ném Ä‘i trong mùa hè. Những tấm kính cá»§a chúng đã vỡ, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy những hình ngưá»i nhá» trong bức ảnh Ä‘en trắng Ä‘ang nhìn nó má»™t cách kiêu căng, kể cả - nó cảm thấy có má»™t cú sốc nhẹ trong bụng - má»™t phụ nữ Ä‘en, vẻ mặt nặng ná» mà phiên toà xá»­ bà ta nó đã được chứng kiến trong Cái Tưởng Ký cá»§a thầy Dumbledore: Bellatrix Lestrange. Cứ theo bá» ngoài cá»§a nó mà xét thì những bức ảnh cá»§a bà ta được Kreacher thích nhất; bức ảnh đó được đặt ở trước tất cả những bức ảnh khác và tấm kính được gắn má»™t cách vụng vá» bằng Bùa Nối Liá»n.
“Mình nghÄ© rằng mình sẽ để lại quà cho ông ấy ở đây,†Hermione nói, đặt gói quà gá»n gàng vào giữa chá»— lõm cá»§a những miếng giẻ và chăn, và đóng cá»­a nhẹ nhàng. “Ông ấy sẽ tìm thấy nó sau, sẽ ổn thôi mà.â€
“Hãy thá»­ nghÄ© xem nào,†chú Sirius hiện ra từ phía cái chạn Ä‘ang đựng má»™t con gà tây to khi bá»n trẻ đóng cánh cá»­a tá»§, “gần đây có ai thá»±c sá»± nhìn thấy Kreacher không?â€
“Cháu không nhìn thấy nó từ cái đêm mà chúng ta quay lại đây,†Harry nói. “Chú đã ra lệnh cho nó ra khá»i bếp.â€
“Ừ...â€, chú Sirius tư lá»±. “Cháu biết đấy, đó cÅ©ng là lần cuối cùng mà chú nhìn thấy nó... nó có thể Ä‘ang trốn đâu đó trên gác.â€
“Nó không thể rá»i Ä‘i phải không?†Harry nói. “à cháu là khi chú nói ‘ra khá»i’, có thể nó nghÄ© là chú muốn nó ra khá»i căn nhà?â€
“Không, không, những con gia tinh không được rá»i Ä‘i trừ khi chúng bị cho quần áo. Chúng đã bị trói buá»™c vào gia đình nhà chá»§,†chú Sirius nói.
“Chúng có thể rá»i nhà nếu thá»±c sá»± chúng muốn thế,†Harry bác lại. “Dobby đã làm thế, nó đã rá»i nhà Malfoy để cho cháu lá»i cảnh báo hai năm trước. Nó đã phải tá»± phạt mình sau đó, nhưng nó vẫn làm thế.â€
Chú Sirius hÆ¡i bối rối trong giây lát, và nói, “Sẽ tìm nó sau vậy, chú mong rằng sẽ tìm thấy nó ở trên gác Ä‘ang khóc trước những cái quần cá»§a mẹ chú hay má»™t vài thứ khác. Chắc chắn rồi, có thể nó đã bò vào cái tá»§ Ä‘ang phun khí và chết... (Cái tá»§ được đặt trên cái nồi hÆ¡i - ND) nhưng chú không được đặt niá»m hy vá»ng cao như thế.â€
Fred, George và Ron Ä‘á»u bật cưá»i; mặc dù Hermione nét mặt rất quở trách.
Trong khi ăn bữa trưa trong Noel, nhà Weasley, Harry và Hermione đã lên kế hoạch Ä‘i thăm ông Weasley má»™t lần nữa, được há»™ tống bởi Mắt-Äiên và thầy Lupin. Mundungus xuất hiện đúng lúc má»i ngưá»i ăn bánh pudding và bánh xốp kem, đã được nhá» Ä‘i ‘mượn’ má»™t chiếc xe hÆ¡i cho dịp này, vì xe Ä‘iện ngầm không làm việc trong Giáng Sinh. Chiếc xe, mà Harry rất nghi ngá» rằng nó liệu có được lấy Ä‘i vá»›i sá»± chấp thuận cá»§a ngưá»i chá»§, đã được làm rá»™ng ra bằng câu thần chú mà đã má»™t lần được niệm trên chiếc xe Ford Anglia cÅ© cá»§a nhà Weasley. Mặc dù vá»›i bá» ngoài có kích thước bình thưá»ng, mưá»i ngưá»i vá»›i tài xế Mundungus vẫn có thể vừa vặn trong chiếc xe hoàn toàn thoải mái. Bà Weasley lưỡng lá»± trước khi vào xe - Harry biết việc bà không tán thành vá»›i Mundungus Ä‘ang đấu tranh vá»›i việc bà không thích Ä‘i lại mà không có ma thuật - nhưng, cuối cùng, cái rét ở bên ngoài cùng vá»›i sá»± van nài cá»§a lÅ© trẻ đã thắng, và bà thả mình vào má»™t chá»— ngồi đằng sau, giữa Fred và Bill vá»›i má»™t tâm trạng thoải mái.
Chuyến Ä‘i đến bệnh viện St Mungo tốn rất ít thá»i gian vì hầu như không có xe cá»™ chạy trên đưá»ng. Những nhóm nhá» phù thuá»· Ä‘ang lén lút, dần dần Ä‘i đến má»™t con phố vắng vẻ khác để vào bệnh viện. Harry cùng những ngưá»i khác ra khá»i xe, và Mundungus lái xe vá» phía góc phố để chá» há». Há» Ä‘i bá»™ má»™t cách tình cá» vá» phía cái cá»­a số có má»™t hình ná»™m mặc quần áo nilon đứng đó, sau đó, lần lượt từng ngưá»i má»™t bước qua tấm kính.
Khu tiếp tân trông rất phù hợp vá»›i ngày lá»…: quả cầu thuá»· tinh thắp sáng St Mungo đã mang màu đỠvà vàng, càng trở nên khổng lồ, sặc sỡ vá»›i đồ trang hoàng cho Giáng Sinh; những cây nhá»±a ruồi được treo ở má»—i cá»­a ra vào; và những cây thông Noel sáng ngá»i bao phá»§ bởi tuyết ma thuật và những cá»™t băng lá»™ng lẫy ở má»—i góc tưá»ng, má»—i cây Ä‘á»u có má»™t ngôi sao vàng lấp lánh trên đỉnh. Lúc này, bệnh viện không đông như lần trước há» tá»›i đây, mặc dù ở giữa phòng Harry vẫn bị đẩy sang má»™t bên bởi má»™t phù thuá»· có má»™t quả quất gắn chặt nÆ¡i lá»— mÅ©i bên trái cá»§a bà ta.
“Bất hoà gia đình phải không?†cô phù thuá»· tóc vàng khẽ cưá»i đằng sau cái bàn. “Bà là ngưá»i thứ ba tôi gặp trong ngày hôm nay đấy... Ma thuật gây thương tích, tầng bốn.â€
Há» thấy ông Weasley Ä‘ang ngồi tá»±a vào thành giưá»ng, vá»›i phần còn lại cá»§a con gà tây làm bữa tối đặt trong lòng và má»™t vẻ mặt hÆ¡i ngượng ngùng.
“Má»™t thứ Ä‘á»u ổn chứ, anh Arthur?†bà Weasley há»i, sau khi tất cả chúc mừng và tặng quà cho ông.
“Tốt, tốt,†ông Weasley nói, hÆ¡i quá nồng nhiệt. “Em - Æ¡ - chưa gặp Thầy Lang Smethwyck phải không?â€
“Chưa,†bà Weasley có vẻ nghi ngá», “thế thì sao?â€
“Không có gì, không có gì,†ông Weasley nói nhẹ nhõm, bắt đầu mở đống quà cá»§a mình. “Sao, má»i ngưá»i vẫn vui vẻ chứ? Má»i ngưá»i đã được tặng những gì trong Noel thế? á»’ - Harry - cái này thật tuyệt vá»i đấy!†Ông vừa má»›i mở quả cá»§a Harry, là má» hàn và những cái tua vít.
Bà Weasley không hoàn toàn bằng lòng vá»›i câu trả lá»i cá»§a ông Weasley. Khi chồng cá»§a bà vươn tá»›i để bắt tay Harry, bà nhòm vào dải băng trắng bên trong áo ngá»§ cá»§a ông.
“Anh Arthur,†bà nói, vá»›i má»™t tiếng ‘táp’ trong giá»ng nói giống như bẫy chuá»™t sập, “anh đã thay băng rồi à. Tại sao anh lại phải thay băng sá»›m má»™t ngày hả Arthur? Há» nói vá»›i em rằng há» sẽ không phải thay cho tá»›i ngày mai cÆ¡ mà.â€
“Gì cÆ¡?†ông Weasley có vẻ hoảng sợ và kéo tấm trải giưá»ng cao lên tận ngá»±c. “Không, không - không có gì đâu - nó chỉ là - â€
Ông có vẻ nhụt chí dưới cái nhìn sắc nhá»n cá»§a bà Weasley.
“Thôi được - đừng tức giận nghe Molly, nhưng Augustus Pye có má»™t ý tưởng... nó ấy là Thầy Lang thá»±c tập, em biết đấy, má»™t thằng cha rất dá»… gần và rất yêu thích... um... thuốc bổ... à anh là, má»™t vài cách chữa bệnh cá»§a dân Muggle... chúng được gá»i là những vết khâu, Molly, và chúng có tác dụng rất tốt để - chữa lành vết thương cho dân Muggle - â€
Bà Weasley phát ra má»™t âm thanh có vẻ ở đâu đó giữa tiếng rít và tiếng gầm. Lupin bước ra khá»i giưá»ng và tiến vá» phía Ngưá»i Sói, má»™t bệnh nhân không có ngưá»i đến thăm và Ä‘ang nhìn má»™t cách thèm muốn vào đám đông xung quanh ông Weasley; Bill thầm thì má»™t Ä‘iá»u gì đó vá» việc lấy cho mình má»™t tách trà, còn Fred và George nhảy tá»›i cùng anh, cưá»i toe toét.
“Có phải là anh muốn nói vá»›i em,†giá»ng cá»§a bà ngày càng to theo từng lá»i nói và hình như không để ý rằng những ngưá»i Ä‘i cùng bà Ä‘ang tìm chá»— trốn, “rằng anh đã tào lao vá»›i cái thứ thuốc cá»§a dân Muggle đó?â€
“Không phải là tào lao đâu em yêu à,†ông Weasley van nài, “đó chỉ là - là thứ mà Pye và anh nghÄ© rằng bá»n anh chỉ thá»­ mà thôi, nhưng tiếc là - thế đấy, vá»›i những loại vết thương như thế này, có vẽ nó không hoạt động tốt như bá»n anh nghÄ©â€
“Thế có nghÄ©a là gì?â€
“Thế... để xem, anh không biết rằng liệu em có biết - những vết khâu là gì không?â€
“Nghe có vẻ như anh Ä‘ang cố khâu da cá»§a anh lại,†bà Weasley nói vá»›i má»™t nụ cưá»i rầu rÄ©, “nhưng thậm chí là anh, Arthur, cÅ©ng không nên ngu ngốc như thế - â€
“Cháu cũng muốn một tách trà,†Harry chạy đi.
Hermione, Ron và Ginny cÅ©ng chạy nhanh ra cá»­a cùng nó. Khi cánh cá»­a đóng lại phía sau bá»n trẻ, chúng nghe thấy bà Weasley thét lên, “ANH NÓI GÃŒ CÆ , ÄÓ LÀ MỘT XU HƯỚNG CHUNG À?â€
“Äúng là ba,†Ginny lắc đầu khi chúng bắt đầu ra hành lang. “Những mÅ©i khâu... con đã nói rồi...â€
“Em biết đấy, chúng rất có hiệu quả vá»›i những vết thương bình thưá»ng,†Hermione nói thẳng thắn. “Chị cho rằng có cái gì đó trong ná»c rắn đã cản trở chúng hay đại loại như thế. Chị không biết phòng uống trà ở đâu nhỉ?â€
“Tầng năm,†Harry nói, cố nhá»› ký hiệu ở trên bàn cá»§a Phù thuá»· Äón tiếp.
Chúng Ä‘i dá»c theo hành lang, qua má»™t dãy các cá»­a đôi và tìm thấy má»™t cầu thang nhá» hẹp vá»›i rất nhiá»u những chân dung cá»§a những ThÇy thuèc đầy vẻ hung dữ. Khi chúng trèo qua đó, những Thầy Lang đã chẩn Ä‘oán cho chúng những chứng bệnh kỳ lạ và đưa ra những phương thuốc kinh khá»§ng. Ron đã thá»±c sá»± cảm thấy bị nhục mạ khi má»™t phù thuá»· thá»i Trung cổ đã phán rằng nó rõ ràng là má»™t ca tồi tệ cá»§a bệnh Spattergroit (Hình như là Bệnh đậu mùa, không thấy có trong từ Ä‘iển - ND)
“Và cái đó là gì vậy?†Ron giận dữ khi vị Thầy Lang Ä‘uổi theo nó suốt sáu bức tranh, xô hết những ngưá»i ngụ trong đó ra khá»i đưá»ng chạy.
“Nó là má»™t sá»± Ä‘au đớn trầm trá»ng nhất gây ra cho da thịt, thưa chàng trai trẻ, thứ mà sẽ để lại cho nó những nốt đậu mùa và thậm chí còn khá»§ng khiếp hÆ¡n nó bây giá» nhiá»u - â€
“Nhìn xem ông nói ai khủng khiếp đấy!†tai Ron đỠửng lên.
“ - phương thuốc duy nhất là lấy gan cá»§a má»™t con cóc, ngậm chặt trong há»ng, đứng trần truồng lúc trăng tròn trong má»™t cái thùng chứa đầy mắt lươn - â€
“Tôi không bị Spattergroit!†(Có lẽ Spattergroit là bệnh Äậu mùa - ND)
“Nhưng những vết xấu xí trên mặt cậu, thưa chàng trai trẻ - â€
“Äó là tàn nhang!†Ron nổi quạu. “Bây giá» hãy quay trở lại bức tranh cá»§a ông và để tôi yên!â€
Nó quay lại vá»›i những ngưá»i khác, tất cả vẫn Ä‘ang cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
“Tầng mấy đây nhỉ?â€
“Mình nghĩ là tầng năm đấy,†Hermione nói.
“Không, má»›i tầng bốn thôi,†Harry nói, “chỉ còn má»™t - â€
Nhưng khi nó bước tá»›i đầu cầu thang, nó bá»—ng nhiên dừng lại đột ngá»™t, nhìn chằm chằm vào cá»­a sổ nhá» bên trong những cánh cá»­a đôi ở đầu hành lang, có ghi: Lá»i nguyá»n GÂY THƯƠNG TÃCH. Má»™t ngưá»i đàn ông Ä‘ang nhìn chúng vá»›i cái mÅ©i ấn vào cá»­a kính. Ông có bá»™ tóc hÆ¡i xoăn, đôi mắt xanh sáng và má»™t nụ cưá»i trống rá»—ng lá»™ ra hàm răng chói loà.
“Ồ!†Ron nói, cÅ©ng Ä‘ang nhìn vào ngưá»i đàn ông.
“Ôi, trá»i đất Æ¡i,†Hermione bất chợt nói hổn hển. “Giáo sư Lockhart!â€
Cá»±u giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cá»§a bá»n trẻ đẩy cá»­a ra và tiến vá» phía chúng, Ä‘ang mặc má»™t chiếc áo choàng có màu hoa cà.
“Chào!†ông nói. “Tôi cho rằng các bạn sẽ xin chữ ký cá»§a tôi đúng không?â€
“Không thay đổi nhiá»u lắm nhỉ?†Harry thì thầm vá»›i Ginny, cô bé Ä‘ang cưá»i đến tận mang tai.
“Ơ - thầy có khoẻ không, thưa Giáo sư?†Ron nói, nghe hơi đáng khiển trách. Chính là cái đũa phép trục trặc của Ron đã phá hoại trí nhớ của Giáo sư Lockhart quá tồi tệ đến nỗi ông ta phải vào St Mungo ngay lập tức, mặc dù lúc đó Lockhart đang cố gắng để xoá bỠhoàn toàn trí nhớ của Harry và Ron, sự thông cảm của Harry cũng chỉ có giới hạn.
“Tôi thá»±c sá»± rất khoẻ, cảm Æ¡n các bạn!†Lockhart cởi mở, rút ra má»™t cái bút lông công hÆ¡i méo mó từ trong túi cá»§a ông. “Nào, các bạn cần bao nhiêu chữ ký? Tôi có thể ký liá»n má»™t lúc đấy!â€
“Er - chúng tôi không cần má»™t chữ ký nào cả vào lúc này, cám Æ¡n,†Ron nói, nhướng lông mày lên khi Harry há»i, “Thưa Giáo sư, thầy không nên Ä‘i lang thang ngoài hành lang thế này. Tại sao thầy không ở trong phòng?â€
Nụ cưá»i tắt dần trên khuôn mặt thầy Lockhart. Sau má»™t thá»i gian nhìn chăm chú vào Harry, ông nói, “Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?â€
“Er... có, chúng ta đã gặp nhau,†Harry nói. “Thầy đã từng dạy chúng con ở trưá»ng Hogwarts, thầy có nhá»› không?â€
“Dạy?†Lockhart nhắc lại, có vẻ hÆ¡i do dá»±. “Tôi á? Tôi đã dạy há»c à?â€
Và ngay lập tức nụ cưá»i xuất hiện trở lại trên khuôn mặt cá»§a ông, Ä‘iá»u này hÆ¡i gây hoang mang.
“Äã dạy cho cậu tất cả những gì cậu biết, tôi cho rằng như vậy, đúng không nào? Thế nào, những chữ ký thì sao nhỉ? Hay là ta sẽ ký liá»n má»™t tá nhỉ, các bạn có thể đưa cho những bạn nhá» khác để không ai bị chừa ra!â€
Nhưng ngay sau đó má»™t cái đầu thò ra khá»i cá»­a ở cuối hành lang và má»™t giá»ng nói vang lên, “Gilderoy, cậu bé hư đốn quá, nó lại lang thang đâu mất rồi?â€
Má»™t bà Thầy Lang trông giống như má»™t bà mẹ hiá»n đầu đội má»™t vòng hoa lấp lánh chạy nhanh dá»c theo hành lang, tặng cho Harry và những ngưá»i khác má»™t nụ cưá»i ấm áp.
“Ồ, Gilderoy, nó có khách à! Thật là tuyệt quá, nhất là vào Giáng Sinh nữa! Các cháu có biết không, nó ta không bao giá» có ngưá»i đến thăm, tá»™i nghiệp thằng bé, và ta không thể nghÄ© xem tại sao lại thế, nó ta là má»™t cục cưng dá»… thương mà.â€
“Tụi nhóc muốn xin chữ ký!†Gilderoy nói vá»›i vị Thầy Lang, má»™t nụ cưá»i toe toét nở trên môi. “Há» muốn xin hàng đống chữ ký, mà không cần đáp lại. Tôi chỉ mong rằng chúng ta có đủ ảnh thôi!â€
“Hãy nghe cậu bé này xem,†vị Thầy Lang cầm lấy tay cá»§a Lockhart và nhìn ông ta trìu mến giống như ông ta là má»™t đứa trẻ hai tuổi sá»›m phát triển. “Cậu bé đã rất nổi tiếng má»™t vài năm trước; chúng ta rất hy vá»ng rằng ý thích tặng chữ ký cho ngưá»i khác cá»§a nó là má»™t dấu hiệu cho ký ức cá»§a nó đã bắt đầu quay lại. Các cháu sẽ Ä‘i cùng chứ? Cậu ta ở trong má»™t phòng bệnh khép kín, cháu biết đấy, cậu đã thoát ra khi ta Ä‘ang mang quà Giáng Sinh, cách cá»­a thưá»ng xuyên được khoá kín... không phải là vì cậu ấy nguy hiểm đâu! Nhưng mà,†bà hạ giá»ng xuống như thì thầm, “cậu ta nguy hiểm cho chính cậu, chúa phù há»™ cậu... không biết mình là ai, các cháu thấy rồi đấy, thÆ¡ thẩn xung quanh và không biết làm thế nào để quay lại... các cháu thật là tốt khi đến thăm nó thế nay.â€
“Er,†Ron ra hiệu má»™t cách không cần thiết vào cánh cá»­a phía trước, “thá»±c ra, chúng cháu chỉ - er -â€
Nhưng bà Thầy Lang nở má»™t nụ cưá»i đầy hi vá»ng, và lá»i thì thầm lá» má» cá»§a Ron vỠ‘định Ä‘i uống má»™t tách trà’ liá»n tan mất vào không gian. Chúng nhìn nhau bất lá»±c, và sau đó theo Lockhart và bà Thầy Lang Ä‘i xuống cuối hành lang.
“Chúng ta đừng ở lại lâu quá,†Ron nói khẽ.
Bà Thầythuốcchỉ đũa thần vào cánh cá»­a cá»§a Phòng Cá»§a Janus Thickey và thì thầm, ‘Alohomora’. Cánh cá»­a mở ra và bà dẫn bá»n trẻ vào trong, nắm chắc tay cá»§a Gilderoy cho đến khi bà đặt ông ta vào chiếc ghế bành bên cạnh giưá»ng.
“Äây là phòng dành cho bệnh nhân ná»™i trú dài hạn cá»§a chúng tôi,†bà nói vá»›i Harry, Ron, Hermione và Ginny vá»›i má»™t giá»ng buồn bã “Dành cho những thương tật lâu dài gây ra bởi phép thuật đấy. Chắc chắn rằng vá»›i những liá»u thuốc và những bùa chú mạnh, vá»›i má»™t chút may mắn nữa, chúng ta có thể có những kết quả khả quan. Gilderoy Ä‘ang có vẻ lấy lại được má»™t số ý thức vá» bản thân, và chúng ta đã nhìn thấy những tiến bá»™ thá»±c sá»± cá»§a ông Bode, ông ấy dưá»ng như đã lấy lại được sức mạnh cá»§a lá»i nói, mặc dù ông không nói bất cứ thứ ngôn ngữ nào mà chúng tôi có thể nhận ra được. Thôi, ta phải Ä‘i tặng quà Giáng Sinh đây, các cháu cứ thoải mái nói chuyện nhé.â€
Harry nhìn quanh. Căn phòng hiện ra vá»›i những dấu hiệu không chệch Ä‘i đâu được rằng nó thá»±c sá»± là nÆ¡i ở lâu dài cho những ngưá»i bệnh trong đó. Há» có nhiá»u vật dụng cá nhân xung quanh giưá»ng hÆ¡n bác Weasley; bức tưá»ng ở phía đầu giưá»ng thầy Gilderoy là má»™t ví dụ, nó được phá»§ kín bởi những bức ảnh cá»§a ông, tất cả Ä‘á»u Ä‘ang tươi cưá»i hết cỡ và vẫy chào những ngưá»i má»›i đến. Ông ta đã ký rất nhiá»u lên những bức ảnh đó, vá»›i má»™t nét chữ nguệch ngoạc, trẻ con. Trong lúc ông được bà Thầy Lang đặt xuống ngồi ở chiếc ghế cá»§a ông, Gilderoy kéo má»™t đống ảnh vá» phía mình, lấy bút lông và bắt đầu ký vào đó má»™t cách luống cuống.
“Bạn có thể đặt nó vào trong phong bì,†ông nói vá»›i Ginny, ném những bức ảnh đã được ký vào vạt áo cá»§a cô bé từng chiếc má»™t khi ông ký xong. “Tôi chưa quên đâu, các bạn biết đấy, chưa, tôi vẫn nhận được rất nhiá»u thư hâm má»™... Gladys Gudgeon viết hàng tuần... tôi chỉ hy vá»ng rằng tôi biết lý do tại sao†ông ta ngừng lại, hÆ¡i lúng túng, rồi lại cưá»i và quay trở lại công việc cá»§a minh vá»›i má»™t sá»± hăng hái má»›i. “Tôi ngá» rằng đó chỉ là vì vẻ đẹp trai cá»§a tôi...â€
Má»™t phù thuá»· da vàng á»§ng, trông rất thiểu não nằm ở giưá»ng đối diện Ä‘ang nhìn lên trần nhà; ông Ä‘ang lầm bầm vá»›i chính mình và có vẻ hoàn toàn không để ý đến xung quanh. Hai chiếc giưá»ng đằng kia có má»™t ngưá»i phụ nữ vá»›i cái đầu bị bao phá»§ hoàn toàn bởi lông; Harry vẫn còn nhá»› má»™t Ä‘iá»u tương tá»± đã xảy đến cho Hermione trong năm thứ hai, mặc dù tai nạn, trong trưá»ng hợp cá»§a cô bé, thì không lâu dài. Ở phía cuối phòng, những tấm màn sặc sỡ đã được kéo ra giữa hai cái giưá»ng để giữ cho bệnh nhân và những ngưá»i đến thăm há» tách biệt khá»i những ngưá»i khác.
“Cá»§a bà đây, Agnes,†vị Y sÄ© nói vá»›i ngưá»i phụ nữ mặt đầy lông má»™t cách vui vẻ, đưa cho bà má»™t đống nhá» quà Giáng Sinh. “Thấy chưa, không quên phải không? Và con trai cá»§a bà đã gá»­i cú nói rằng nó sẽ tá»›i vào tối nay, thật tuyệt phải không?â€
Agnes sủa vài tiếng rất to.
“Và nhìn này, Broderick, ông đã được tặng má»™t chậu cây và má»™t cuốn lịch rất đẹp vá»›i má»—i hình má»™t con Bằng Mã cảnh cho má»—i tháng; chúng nó sẽ làm cho má»i thứ sáng sá»§a hÆ¡n phải không nào?†Vị Thầy Lang nói, hối hả tiến vá» phía ngưá»i đàn ông Ä‘ang lầm bầm, đặt cái chậu cây xấu xí vá»›i những xúc tu dài loằng ngoằng lên cái tá»§ cạnh giưá»ng và treo cuốn lịch lên trên tưá»ng bằng đũa thần cá»§a bà. “Và - ồ - bà Longbottom, bà Ä‘ang định ra vỠđấy à?â€
Harry quay đầu lại. Tấm màn che đã được kéo lên khá»i hai cái giưá»ng ở cuối phòng và hai ngưá»i khách Ä‘i ra ở con đưá»ng Ä‘i giữa những cái giưá»ng: má»™t phù thuá»· già trông rất khá»§ng khiếp, mặc má»™t chiếc váy màu xanh, má»™t chiếc áo lông cáo đã cÅ© và đội má»™t cái mÅ© nhá»n được trang trí bởi má»™t thứ không thể chệch Ä‘i đâu được là má»™t con ká»n ká»n nhồi bông, và đằng sau bà, trông rất phiá»n muá»™n - Neville.
Trong má»™t thoáng suy nghÄ©, Harry nhận ra ngưá»i nằm trên chiếc giưá»ng đằng kia là ai. Nó cố gắng Ä‘iên cuồng, bằng má»i cách làm xao nhãng những ngưá»i khác để Neville có thể rá»i căn phòng mà không bị để ý và há»i han, nhưng Ron cÅ©ng đã để ý đến cái tên ‘Longbottom’, và trước khi Harry kịp ngăn lại nó gá»i to, “Neville!â€.
Neville nhảy lên và co rúm lại giống như có một viên đạn vừa sượt qua nó.
“Bá»n mình đây, Neville!†Ron nói vui vẻ, bước Ä‘i. “Cậu đã nhìn thấy chưa? Thầy Lockhart Ä‘ang ở đây đấy! Nó đến thăm ai vậy?â€
“Bạn cá»§a cháu hả Neville?†bà cá»§a Neville nói ân cần, tiến tá»›i bá»n trẻ.
Neville trong có vẻ như nó nên ở bất cứ nÆ¡i nào khác trên thế giá»›i trừ chá»— này. Khuôn mặt nặng ná» cá»§a nó dần tím ngắt và nó không há» nhìn vào bất cứ ai trong bá»n trẻ.
“À, đúng rồi,†bà cá»§a nó bé nói, nhìn chăm chú vào Harry và chìa bàn tay nhăn nheo giống chân chim ra. “Äúng rồi, ta biết cháu là ai, tất nhiên. Neville đã kể rất nhiá»u vá» cháu.â€
“Ơ - cám ơn bà,†Harry bắt tay. Neville không nhìn vào nó, mà nhìn xuống chân mình, mặt ngày càng đỠgay.
“Và hai cháu chắc chắn là nhà Weasley rồi,†và Longbottom tiếp tục, lần lượt đưa đưa tay ra cho Ron và Ginny. “Ta biết bố mẹ các cháu - không nhiá»u lắm, tất nhiên - nhưng há» là những ngưá»i tốt, rất tốt... và cháu là Hermione Granger?â€
Hermione hÆ¡i giật mình vì bà Longbottom biết tên mình, nhưng cÅ©ng bắt tay như những ngưá»i khác.
“Có, Neville đã kể tất cả má»i chuyện vá» cháu. Giúp nó vượt qua má»™t vài trưá»ng hợp bùng nhùng đúng không? Nó là má»™t đứa trẻ ngoan,†bà nói, ném má»™t cái nhìn nghiêm nghị qua cái mÅ©i hÆ¡i to vá» phía Neville, “nhưng nó không có được sá»± thông minh cá»§a ba nó, ta rất tiếc phải nói như vậy.†Và bà quay mạnh đầu vá» phía hai cái giưá»ng ở cuối phòng, đến ná»—i con ká»n ká»n nhồi bông trên mÅ© cá»§a bà lắc lư nghiêm trá»ng.
“Gì cÆ¡ ạ?†Ron ngạc nhiên. (Harry muốn đạp lên chân cá»§a Ron, nhưng cách đó khó hÆ¡n rất nhiá»u để ra hiệu khi mà bạn mặc quần bò so vá»›i khi mặc áo choàng.) “Ba cá»§a cậu ở đó hả Neville?â€
“Cái gì vậy?†bà Longbotton nói the thé. “Cháu chưa kể cho bạn bè vá» cha mẹ cá»§a cháu hả Neville?â€
Neville thở sâu, nhìn lên trần nhà và lắc đầu. Harry không thể nhá»› được rằng đã từng cảm thấy hổ thẹn hÆ¡n chưa, nhưng nó không thể nghÄ© ra má»™t cách nào đó để cứu Neville ra khá»i hoàn cảnh này.
“Nào, không có gì mà phải ngượng cả!†bà Longbottom giận dữ. “Cháu phải tá»± hào, Neville, phải tá»± hào! Chúng nó không bao giá» từ bá» sức khoẻ và sá»± tỉnh táo cá»§a mình để cho đứa con trai duy nhất cá»§a chúng lại xấu hổ cả, cháu biết không!â€
“Cháu không xấu hổ,†Neville nói nhẹ nhàng, vẫn nhìn quanh trừ Harry và những ngưá»i khác. Ron bây giá» Ä‘ang cố kiá»…ng chân để xem ngưá»i nằm trên hai chiếc giưá»ng đó như thế nào.
“Thế đấy, cháu có má»™t cách biểu lá»™ thật ná»±c cưá»i!†bà Longbottom nói. “Con trai ta và vợ cá»§a nó,†bà quay sang Harry, Ron, Hermione và Ginny “đã bị tra khảo đến mất trí bởi bá»n tay chân cá»§a Kẻ Mà Ai CÅ©ng Biết Là Ai Äấy.â€
Hermione và Ginny Ä‘á»u đưa tay lên bịt chặt miệng. Ron ngừng nghển cổ ngó bố mẹ cá»§a Neville và cảm thấy hổ thẹn.
“Chúng nó là những Thần Sáng, cháu biết đấy, và rất được tôn trong trá»ng ở thế giá»›i phù thuá»·,†bà Longbottom bước Ä‘i. “Có năng khiếu bẩm sinh, cả hai đứa nó, ta - ồ, Alice con, con muốn gì vậy?â€
Mẹ cá»§a Neville đã đứng dậy ở phía cuối phòng trong bá»™ đồ ngá»§. Cô không còn khuôn mặt bụ bẫm, tràn đầy hạnh phúc mà Harry đã thấy trong bức ảnh cÅ© cá»§a thầy Moddy vá» Há»™i Huynh Äệ Phượng Hoàng lúc đầu tiên. Mặt cá»§a cô bây giỠđã gầy xá»p Ä‘i và mệt má»i, mắt cá»§a cô có vẻ to quá cỡ và tóc đã bạc trắng, má»ng và trông như đã chết rồi. Cô có vẻ không muốn nói chuyện, hoặc có lẽ cô không thể nói, nhưng cô có những cá»­ động rụt rè vá» phía Neville, cầm cái gì đó trong cánh tay mở rá»™ng cá»§a cô.
“Nữa à?†bà Longbottom nói hÆ¡i mệt má»i. “Rất tốt, Alice con, rất tốt - Neville, hãy cầm lấy bất kể là thứ gì.â€
Nhưng Neville đã chìa tay ra rồi, với lấy thứ mà mẹ của nó vừa làm rơi, một mảnh giấy gói kẹo Thổi To Nhất Của Drooble.
“Rất tuyệt con à,†bà Neville nói vá»›i má»™t giá»ng vui vẻ giả tạo, vá»— lên vai cá»§a mẹ nó.
Nhưng Neville nói khẽ, “Cám Æ¡n mẹ.â€
Mẹ cá»§a nó lảo đảo quay lại vá» cuối phòng, rên rỉ vá»›i chính mình. Neville nhìn những ngưá»i khác, vẻ mặt nó có vẻ thách thức, giống như là Ä‘ang thách má»i ngưá»i dám cưá»i, nhưng Harry không nghÄ© rằng nó có thể tìm thấy chuyện gì ít vui vẻ hÆ¡n trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a nó.
“Chúng ta phải vá» thôi,†bà Longbottom thở dài, Ä‘eo đôi găng tay dài màu xanh vào. “Rất vui được gặp các cháu. Neville, vứt cái giấy kẹo đó vào thùng rác, mẹ cháu đã cho cháu giấy kẹo đủ để phá»§ kín phòng ngá»§ cá»§a cháu rồi đấy.â€
Nhưng khi há» rá»i Ä‘i, Harry chắc chắn rằng nó nhìn thấy Neville lén lút nhét tá» giấy kẹo vào trong túi cá»§a nó.
Cánh cửa đã đóng sau lưng chúng.
“Mình chưa bao giỠbiết,†Hermione nói, trông như sắp khóc.
“Mình cÅ©ng vậy,†Ron nói vá»›i giá»ng hÆ¡i khàn khàn.
“Em cũng thế,†Ginny nói thầm.
Cả ba Ä‘á»u nhìn vào Harry.
“Mình đã biết,†nó nói á»§ rÅ©. “Thầy Dumbledore đã nói cho mình nhưng mình đã thá» là không nói cho ai biết... đó chính là lý do khiến cho Bellatrix Lestrange bị đưa đến Azkaban, vì thá»±c hiện lá»i nguyá»n Quên Lãng đối vá»›i cha mẹ cá»§a Neville cho đến khi há» mất hoàn toàn trí nhá»›.â€
“Bellatrix Lestrange đã làm Ä‘iá»u đó à?†Hermione thì thầm, sợ hãi. Ngưá»i đàn bà mà Kreacher giữ bức ảnh trong phòng cá»§a ông ấy à?â€
Có má»™t khoảng thá»i gian dài yên lặng, bị phá vỡ bởi giá»ng nói tức giận cá»§a Lockhart.
“Thấy chưa, ta không há»c cách viết chữ liá»n để chẳng làm gì cả!â€
Tài sản của tarta12a

  #24  
Old 12-04-2008, 12:36 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Bản dịch của: Helene Ninh

Chương 24

Phép phong toả (Occlumency)



Kreacher thừa nhận là ông ta đã núp trên gác mái. Chú Sirius nói đã tìm thấy ông ta ở đó, che phá»§ bởi lá»›p bụi, không nghi ngá» gì là để trông chừng những di vật cá»§a dòng há» Black được giấu trong cái tá»§ cá»§a ông ta. Mặc dù chú Sirius có vẻ hài lòng vá»›i chuyện này, Ä‘iá»u đó lại làm Harry băn khoăn. Kreacher dưá»ng như có tâm trạng khá hÆ¡n trong lần tái xuất hiện này, vẻ kiên quyết cay đắng cá»§a ông ta đã lắng Ä‘i má»™t phần và ông ta đã chịu phục tùng mệnh lệnh má»™t cách ngoan ngoãn hÆ¡n ngày thưá»ng, thế nhưng Harry đã bắt gặp má»™t hay hai lần con gia tinh nhìn cậu chằm chằm, nhưng lúc nào cÅ©ng nhanh chóng hướng ra xa khi thấy Harry nhận ra Ä‘iá»u đó.
Harry đã không đỠcập đến sá»± nghi ngá» mÆ¡ hồ đó vá»›i chú Sirius, khi sá»± vui mừng cá»§a chú đã tan biến nhanh chóng ngay lúc này khi mùa Giáng sinh đã qua. Ngày khởi hành trở vá» Hogwarts cá»§a hỠđến gần, chú trở nên ngày càng giống cái vẻ mà bà Weasley gá»i là “những đợt á»§ rÅ©â€, chú thưá»ng trở nên lầm lì và cá»™c cằn, thưá»ng xuyên rút vào phòng cá»§a con Buckbeak nhiá»u giá» liá»n. Vẻ âm trầm cá»§a chú thấm cả vào căn nhà, rỉ dưới những cánh cá»­a như vài loại khí độc, cho nên tất cả chúng Ä‘á»u bị nhiá»…m phải.
Harry không muốn rá»i xa chú Sirius lần nữa khi chú chỉ má»—i Kreacher bầu bạn; trên thá»±c tế, lần đầu tiên trong Ä‘á»i nó, nó có vẻ không muốn nhanh chóng quay vá» trưá»ng Hogwarts. Quay lại truá»ng há»c có nghÄ©a là má»™t lần nữa đặt chính nó dưới sá»± chuyên quyá»n cá»§a Dolores Umbridge, ngưá»i, không má»™t chút hoài nghi, đã đặt ra thêm hàng tá Ä‘iá»u luật khác trong khi chúng vắng mặt; đó là không có trận Quidditch nào để coi trong thá»i gian tá»›i khi nó Ä‘ang bị cấm; đó là khả năng gánh nặng bài tập ở nhà cá»§a chúng sẽ bị tăng thêm khi kỳ thi đến gần hay thậm chí ngay trong khoảng thá»i gian sắp tá»›i; và cụ Dumbledore thì vẫn thá» Æ¡ vá»›i chuyện đó. Trên thá»±c tế, nếu không có Hiệp Há»™i Phòng Thá»§ thì Harry nghÄ© là nó đã xin chú Sirius cho nó rá»i khá»i Hogwarts và ở lì trong Grimmauld Place.
Và rồi, trong ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cái gì đó đã xảy ra, làm cho Harry cực kỳ sợ hãi chuyến trở vỠHogwarts của nó.
“Harry yêu quýâ€, bà Weasley nói, trong khi thò đầu vào phòng ngá»§ cá»§a nó và Ron, nÆ¡i mà hai đứa chúng nó Ä‘ang chÆ¡i cá» phù thuá»· mà Hermione, Ginny và con Crookshanks Ä‘ang theo dõi, “con có thể Ä‘i xuống nhà bếp không ? Giáo sư Snape muốn nói vài lá»i vá»›i conâ€.
Harry chưa nhận ra ngay lập tức những gì bà vừa nói; một trong những quân cỠcủa nó đang chiến đấu trong một cuộc ẩu đả dữ dội với một con tốt của Ron và nó đang bị thúc giục một cách hăng hái.
“Nghiá»n nát nó - nghiá»n nát nó, con tốt duy nhất cá»§a nó đó, mày thật ngu ngốc. Xin lá»—i, bác Weasley, bác vừa nói gì thế ?â€
“Giáo sư Snape, con yêu ạ. Trong nhà bếp, ông ấy có vài lá»i.â€
Miệng cá»§a Harry há ra trong ná»—i kinh hoàng. Nó nhìn má»™t lượt Ron, Hermione và Ginny, tất cả chúng Ä‘á»u há hốc mồm trước mặt nó.
Con Crookshanks mà Hermione giữ yên má»™t cách khó khăn hÆ¡n 15 phút qua, vui sướng nhảy qua tấm ván và làm cho những quân cá» Ä‘ang Ä‘i văng ra, kêu ré lên vá»›i cái giá»ng cao nhất cá»§a chúng.
“Snape ? “ Harry ngây ra nói.
“Giáo sư Snape, cưng ạ.â€, bà Weasley quở trách nói. “Nào lẹ lên, ông ấy bảo là không thể nán lại lâu đâu.â€
“Ong ta muốn gì ở cậu nhỉ ?†Ron nói vá»›i vẻ bá»±c mình khi bà Weasley đã ra khá»i phòng. “Cậu đâu có làm gì, đúng không ?â€
“Không !â€, Harry tức giận nói, vắt óc ra để nghÄ© xem nó đã làm gì đến ná»—i Snape Ä‘uổi bắt nó đến tận Grimmauld Place. Hay cuá»™n giấy da trong bài tập vá» nhà gần đây cá»§a nó có thể đã giành được má»™t Ä‘iểm T ?â€
Một, hai phút sau, khi nó đẩy cửa vào nhà bếp tìm chú Sirius và thầy Snape thì thấy cả hai đang ngồi vào cái bàn dài trong bếp, đang nhìn trừng trừng vào đối phương. Sự im lặng giữa hỠthật sự nặng nỠtrong sự ghanh ghét lẫn nhau đó. Một lá thư được mở ra trên bàn gần chú Sirius.
“Hem,†Harry nói để thông báo sự có mặt của nó.
Thầy Snape quan sát nó má»™t vòng , khuôn mặt cá»§a thầy đặt giữa má»› tóc Ä‘en và bóng nhá»n -
“Ngồi xuống, Potterâ€
“Ong biết đấy,†Sirius la lên, khi Ä‘ang dá»±a vào cái ghế phía sau và nói vá»›i cái trần nhà, “Tôi nghÄ© tôi sẽ hài lòng hÆ¡n nếu ông không ra lệnh ở đây, Snape à. Äây là nhà cá»§a tôi, ông lưu ý đấy.â€
“Tôi đã nghÄ© rằng được gặp riêng trò, Potter,†Snape nói vá»›i nụ cưá»i lạnh lùng thưá»ng ngày cong lên trên môi, “nhưng Black - “
“Tôi là cha đỡ đầu cá»§a nó,†Sirius nói vá»›i giá»ng lá»›n hÆ¡n.
“Tôi ở Ä‘ay theo lệnh cá»§a cụ Dumbledoreâ€, Snape nói, giá»ng cá»§a ông ta, ngược lại, đã trở nên chua chát hÆ¡n má»™t cách êm ả, “nhưng tất nhiên ở yên đó, Black, tôi biết là anh thích cảm thấy…dính dáng đến má»i việc. “
“Äiá»u đó nghÄ©a gì ?†Chú Sirius há»i trong lúc chú đẩy cả bốn chân cái ghế quay ngược lại gây ra má»™t tiếng sập lá»›n.
“Chẳng qua là tôi chắc chắn rằng anh phải cảm thấy, à, nản lòng vì trên thá»±c tế anh không thể làm bất cứ việc gì có ích,†thầy Snape đã thể hiện má»™t sá»± nhấn mạnh rất tinh vi trong câu nói đó, “cho Há»™i.â€
Äiá»u đó đã làm cho mặt chú Sirius đỠbừng lên. Môi cá»§a thầy Snape cong lên vá»›i vẻ đắc thắng và ông ta quay vá» phía Harry.
“Thầy hiệu trưởng phái tôi đến nói vá»›i trò, Potter, rằng ông ấy mong muốn trò há»c khóa há»c Occlumency.â€
Harry ngây ngưá»i ra há»i: “Há»c cái gì cÆ¡ ạ?â€
Nụ cưá»i lạnh lùng cá»§a Snape trở nên rõ ràng hÆ¡n.
“Occlumency, Potter. Sá»± phòng thá»§ ma thuật cá»§a tâm trí chống lại những xâm nhập từ bên ngoài. Má»™t loại phép thuật ít tiếng tăm, nhưng là má»™t phép thuật cao cưá»ng và rất có ích.â€
Tim Harry bắt đầu đập rất nhanh. Sá»± phòng thá»§ chống lại những xâm nhập từ bên ngoài ư ? Nhưng mà nó chưa bị tẩu hoả, trong khi tất cả bá»n há» như đã công nhận Ä‘iá»u đó.
“Tại sao em phải há»c cái Occlu - đó ?†Harry buá»™t miệng thốt ra.
“Tại vì ông hiệu trưởng cho rằng đó là má»™t ý kiến hay,†thầy Snape nhẹ nhàng nói. “Trò sẽ há»c riêng má»—i tuần má»™t lần, nhưng trò sẽ không nói Ä‘iá»u đó cho bất kỳ ai biết, nhất là vá»›i Dolores Umbridge. Trò rõ chưa ?â€
“Vâng†Harry trả lá»i. “Và ai sẽ dạy con ?â€
Thầy Snape trợn lông mày lên. Ông ta nói :â€Tôi.â€
Harry có má»™t cảm giác khá»§ng khiếp như ruá»™t gan cá»§a nó Ä‘ang tan ra dần. Giá» há»c ngoại khóa vá»›i thầy Snape - nó đã làm gì trên Ä‘á»i này mà phải chịu đựng Ä‘iá»u đó ? Nó nhìn vá» phía chú Sirius để tìm sá»± á»§ng há»™.
“Tại sao cụ Dumbledore không thể dạy Harry ?†Chú Sirius hùng hổ há»i. “Tại sao lại là anh ?â€
“Tôi nghÄ© rằng đó là do đặc quyá»n cá»§a ông hiệu trưởng trong việc á»§y thác nhiệm vụ kém thú vị này,†thầy Snape ngá»t xá»›t bảo. “Tôi đảm bảo vá»›i anh là tôi đã không van xin công việc này.†Thầy đứng dậy. “Tôi sẽ đợi trò vào lúc 6 giá» chiá»u má»—i buổi thứ hai, Potter. Ở văn phòng cá»§a tôi. Nếu có ai há»i, cứ bảo là trò Ä‘ang há»c thêm giá» Äá»™c Dược dành cho há»c sinh yếu kém. Không ai trong lá»›p tôi thấy trò không cần đến chúng.â€
Ong ta quay Ä‘i và rá»i khá»i, cái áo chùng Ä‘en cá»§a ông ta cuồn cuá»™n sau lưng. “ChỠđã,†chú Sirius nói, khi ngồi ngay ngắn lại trên ghế. Thầy Snape quay lại nhìn há» má»™t cách giá»…u cợt.
“Tôi thá»±c sá»± Ä‘ang rất gấp, Black à. Không như anh, tôi không có thá»i gian nhàn rá»—i vô tận.â€
“Äi vào vấn đỠđi,†Sirius đứng dậy nói. Chú khá là cao hÆ¡n so vá»›i thầy Snape, Harry nhận thấy rằng lúc đó thầy đã nắm chặt nắm đấm trong túi áo cá»§a chiếc áo chùng và ngay sau đó nó chắc chắn rằng đó là cái tay cầm cá»§a cây đũa phép. “Nếu tôi nghe nói rằng anh lợi dụng những bài há»c vá» Occlumency để gây khó khăn cho Harry, thì anh sẽ phải giải thích cho tôi vá» Ä‘iá»u đó đấy.â€
“Cảm động làm saoâ€, thầy Snape châm chá»c. “Nhưng chắc chắn là anh đã nhận thấy Potter rất giống cha nó.â€
Chú Sirius tá»± hào trả lá»i: “Äúng.â€
“Vậy thì, anh sẽ thấy nó kiêu căng đến ná»—i những lá»i phê bình có thể làm nó tức nhảy dá»±ng lên,†thầy Snape nói má»™t cách ngá»t xá»›t.
Chú Sirius thô lỗ đẩy cái ghế qua một bên và sải bước vỠphía thầy Snape, vừa đi vừa rút ra cây đũa phép. Thầy Snape giựt mình
HỠđang cương quyết đối đầu nhau, chú Sirius giận tím gan, thầy Snape thì đang tính toán, thầy phóng nhanh tầm mắt từ đầu đũa phép của chú Sirius đến mắt thầy.
“Chú Sirius !†Harry kịch liệt la lên, nhưng chú Sirius hình như không nghe nó nói.
“Tôi đã cảnh cáo anh rồi, Snivdlus†chú Sirius nói, mặt chú và mặt thầy Snape cách nhau vừa đúng 1 foot (~33cm). “Tôi không quan tâm đến việc cụ Dumbledore đã tin anh đã sá»­a đổi, tôi không bị mắc lừa đâuâ€
“Ồ, vậy sao anh không Ä‘i nói Ä‘iá»u đó vá»›i ông ấy ?†thầy Snape thì thầm. “Hay là anh sợ ông ấy có thể sẽ không mấy cho là đúng đắn khi nghe lá»i khuyên cá»§a má»™t kẻ núp trong nhà cá»§a mẹ trong 6 tháng trá»i ?â€
“Nói Ä‘i, dạo này Lucius Malfoy ra sao ? Tôi nghÄ© là hắn rất hài lòng khi con chó cưng cá»§a hắn làm việc tại Hogwarts, đúng không ?â€
“Lá»i nói cá»§a những con chó,†thầy Snape nhẹ nhàng nói, “Thế anh có biết là Lucius Malfoy đã nhận ra anh lần trước trong má»™t chuyến dạo chÆ¡i nhá» cá»§a anh ở ngoài không ? Má»™t ý nghÄ© khôn ngoan, Black ạ, thận trá»ng trở thành chính mình ở sân ga - đã không cho anh má»™t cái cá»› đủ cứng cá»i để rá»i khá»i chá»— ẩn nấp cá»§a anh trong tương lai, đúng không ?â€
Chú Sirius giơ phép đũa của chú lên.
“Äừng !†Harry thét, nhảy qua cái bàn và cố gắng đứng xen giữa há». “Chú Sirius, đừng !â€
“Ông vừa gá»i tôi là má»™t kẻ nhát gan à ?†chú Sirius gầm lên, cố đẩy Harry ra khá»i chá»— đó, nhưng Harry không muốn nhúc nhích.
“Tại sao à, đúng đấy, tôi nghĩ tôi đúng.†Thầy Snape nói.
“Harry - ra - khá»i - chá»— - đó“ chú Sirius gầm lên, đẩy nó ra bằng tay kia.
Cá»­a nhà bếp đã mở và cả gia đình Weasley, cùng Hermione, Ä‘i vào, má»i ngưá»i Ä‘á»u có vẻ vui mừng, ông Weasley hãnh diện Ä‘i giữa há» vá»›i bá»™ pyjama vải sá»c được che kín bởi cái áo mưa.
“Bình phục rồi !†Ông rạng rỡ thông báo khắp nhà bếp “Hoàn toàn bình phục !â€
Ông ấy và tất cả các thành viên khác cá»§a nhà Weasley lạnh cứng ở ngưỡng cá»­a, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, Ä‘ang tạm ngừng ngay giữa cuá»™c tranh đấu, cả chú Sirius và thầy Snape Ä‘á»u nhìn vá» phía cánh cá»­a vá»›i cây đũa phép chỉ ngay vào mặt đối phương và Harry thì đứng yên giữa há», hai bàn tay cá»§a nó căng ra và cố gắng tách rá»i há».
“Thá» có Merlin†ông Weasley nói vá»›i nụ cưá»i đã tắt ngúm trên mặt, “chuyện gì Ä‘ang xảy ra ở đây vậy ?â€
Cả hai ngưá»i: chú Sirius và thầy Snape Ä‘á»u hạ đũa phép cá»§a há» xuống. Harry quan sát ngưá»i này đến ngưá»i kia. Cả hai Ä‘á»u mang má»™t vẻ mặt cá»±c kỳ khinh miệt nhau, còn sá»± Ä‘i vào không mong đợi này cá»§a má»™t số nhân chứng dưá»ng như Ä‘em đến cho há» cái cảm giác này. Thầy Snape bỠđũa phép vào túi, quay gót và Ä‘i nhanh vá» phía bên kia cá»§a nhà bếp, và không nói má»™t lá»i bình luận nào khi Ä‘i ngang qua gia đình Weasley. Thầy ra đến cá»­a và quay lại bảo :â€Lúc sáu giá», má»—i tối thứ hai, Potter.â€
Và sau khi ông ấy Ä‘i khá»i, chú Sirius vẫn nhìn trừng trừng theo, đũa phép cá»§a chú để bên cạnh.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy ?†ông Weasley há»i lại.
“Không có gì, anh Arthurâ€, chú Sirius nói và Ä‘ang thở hổn hển như thể chú vừa chạy xong má»™t Ä‘oạn đưá»ng dài. “Chỉ là má»™t cuá»™c trò chuện thân mật giữa hai ngưá»i bạn há»c cÅ© thôi.†Như vá»›i má»™t sá»± cố gắng to lá»›n, chú cưá»i và nói: “Vậy là…anh đã bình phục rồi ? Äây quả là má»™t tin trá»ng đại, rất trá»ng đại.â€
“Rất đúng, phải không ?†bà Weasley nói và dẫn chồng bà đến chá»— cái ghế. “Bác sỹ Swethwyck cuối cùng cÅ©ng sá»­ dụng phép thuật cá»§a ông ta, tìm ra thuốc giải độc cho bất cứ cái gì tương tá»± như độc trong răng ná»c cá»§a rắn, và anh Arthur đã có được bài há»c vá» những hiểu biết qua loa vá» y há»c cá»§a dân Muggle, phải không, anh yêu ?†bà nói thêm vá»›i vẻ Ä‘e doạ.
“Äúng đấy, Molly thân yêu,†ông Weasley ngoan ngoãn trả lá»i.
Bữa ăn tối hôm đó sẽ là má»™t bữa ăn vui vẻ khi ông Weasley đã quay vá» vá»›i há». Harry rất muốn trò chuyện vá»›i chú Sirius và cố gắng làm Ä‘iá»u, nhưng khi thấy cha đỡ đầu cá»§a nó không quá gượng ép mình để cưá»i đùa má»™t cách khó chịu trước những trò đùa giỡn cá»§a Fred và George hay múc thêm thức ăn cho từng ngưá»i má»™t, nét mặt chú có vẻ rất phiá»n muá»™n và á»§ rÅ©. Harry bị Mắt Äiên và Mundungus kéo khá»i chú ấy khi hai ngưá»i tạt vào để chúc mừng ông Weasley. Nó rất muốn bảo chú Sirius và nói vá»›i chú ấy đừng để ý đến những gì thầy Snape nói, ông ta chỉ cố ý trêu tức chú ấy và rằng những ngưá»i còn lại không há» cho là chú là má»™t kẻ hèn nhát khi chú làm theo lá»i căn dặn cá»§a cụ Dumbledore và ở lại Grimmauld Place. Tuy nhiên nó lại không có cÆ¡ há»™i để làm việc đó mà chỉ quan sát cái nhìn khó chịu trên khuôn mặt cá»§a chú Sirius, có lúc nó tá»± há»i liệu có đủ can đảm để đỠcập việc đó hay không nếu nó có cÆ¡ há»™i. Thay vào đó, nó nói nhá» vá»›i Ron và Hermione việc phải há»c Occlumency vá»›i Snape.
Hermione lập tức nói: “Cụ Dumbledore muốn chấm dứt những giấc mÆ¡ cá»§a cậu vá» Voldemort. Vậy, cậu sẽ không cảm thấy thiểu não khi há»c chúng chứ ? Äúng không ?â€
“Giá» há»c ngoại khoá vá»›i Snape à ?†Ron kinh hoàng nói. “Mình thà mÆ¡ ác má»™ng còn sướng hÆ¡n.â€
Hôm sau, chúng sẽ quay vá» Hogwarts bằng Xe đò hiệp sÄ©, má»™t lần nữa được há»™ tống bởi Tonks và thầy Lupin, cả hai Ä‘ang ăn sáng trong bếp khi Harry, Ron và Hermione xuống đó sáng hôm đó. Những ngưá»i lá»›n hình như Ä‘ang thì thầm trò chuyện giữa chừng và khi Harry đến mở cá»­a, tất cả bá»n há» vá»™i vàng nhìn quanh và trở nên im lặng.
Sau bữa ăn sáng vá»™i vàng, tất cả Ä‘á»u mặc áo ấm và quàng khăn quàng, chống lại má»™t buổi sáng tháng Giêng giá lạnh. Harry có má»™t cảm giác khó chịu đè nén trong ngưá»i, nó không muốn tạm biệt chú Sirius. Nó có má»™t cảm giác xấu vá» buổi chia tay này, nó thật sá»± không rõ lắm, khi há» nhìn nhau lần nữa và nó cảm thấy có bổn phận phải nói gì đó vá»›i chú Sirius để ngăn cản chú làm bất cứ Ä‘iá»u gì ngu ngốc. Harry rất lo lắng rằng lá»i kết tá»™i vá» sá»± hèn nhát cá»§a Snape sẽ xúc phạm chú nặng nỠđến độ chú có thể sẽ vạch kế hoạch cho vài chuyến Ä‘i mạo hiểm xa Grimmauld Place. Trước khi nó kịp suy nghÄ© nên nói gì thì chú Sirius đã gá»i nói đến bên chú.
“Chú muốn con giữ cái này.†Chú nói nhanh và thô lá»— nhét vào tay Harry má»™t gói đồ bá»c kín có kích cỡ bằng má»™t cuốn sách bìa má»ng.
“Äây là cái gì vậy ?†Harry há»i. “Nhá»› viết thư cho chú biết nếu lão Snape làm khó con. Äừng mở nó ở đây†chú Sirius vừa nói vừa thận trá»ng nhìn bà Weasley khi bà Ä‘ang thuyết phục hai đứa song sinh Ä‘eo đôi găng tay hở ngón. “Chú nghÄ© là Molly sẽ không tán thành chuyện này, nhưng chú muốn con hãy dùng nó khi nào con cần chú, nhá»› chứ ?â€
“Dạ†Harry đáp và xếp gá»n gàng cái bá»c vào trong túi áo ấm cá»§a nó nhưng nó biết rằng sẽ chẳng bao giá» dùng đến nó dù nó là cái gì Ä‘i nữa. Sẽ không thể là nó, Harry, là nguyên nhân khiến chú Sirius rá»i khá»i chốn an toàn này dù trong giá» há»c Occlumency sắp tá»›i, nó có bị Snape đối xá»­ tàn ác đến đâu Ä‘i nữa.
“Nào, Ä‘i Ä‘i†chú Sirius vừa nói vừa vá»— vai Harry và mỉm cưá»i, và trước khi Harry có thể nói bất cứ cái gì khác thì hỠđã đứng trước đầu thang, dừng lại trước cánh cá»­a được xích lại và cài then, chá»— mà gia đình Weasley vây quanh.
“Tạm biệt, Harry, nhá»› bảo trá»ng nhé.â€, bà Weasley ôm nó nói.
“Gặp lại cháu sau, Harry, và nhớ để mắt đến con rắn dùm bác.†Ong Weasley thân ái nói và bắt tay với nó.
“Dạ, được ạ.â€, Harry lÆ¡ đãng nói, đây là cÆ¡ há»™i cuối để nó nói vá»›i chú Sirius phải cẩn thận, nó quay lại, nhìn vào mặt ngưá»i cha đỡ đầu và mở miệng định nói, nhưng trước khi nó có thể làm việc đó thì chú Sirius đã má»™t tay ôm nhanh nó và nói cá»™c lốc: “Harry, nhá»› tá»± chăm sóc mình.â€. Sau chốc lát, Harry thấy nó đã chuyển hướng ra ngoài trá»i mùa đông băng giá, cùng vá»›i Tonks (hôm nay, cô ta hóa trang thành má»™t ngưá»i phụ nữ cao, mặc quần áo vải tuýt vá»›i mái tóc màu xám sắt) Ä‘ang thúc nó bước xuống.
Cánh cá»­a cá»§a ngôi nhà số 12 đóng sầm lại sau lưng nó. Há» Ä‘i theo thầy Lupin xuống cầu thang. Khi ra đến vỉa hè, nó quay lại nhìn. Ngôi nhà số 12 Ä‘ang co rút lại má»™t cách nhanh chóng, má»™t trong hai mép cá»­a cá»§a nó giãn sang má»™t bên, dồn căn nhà ra khá»i tầm nhìn. Chỉ trong nháy mắt, căn nhà đã biến mất.
“Nào, lẹ lên, tốt hÆ¡n hết là chúng ta nên Ä‘i xe buýt.†Tonks nói và Harry nghÄ© thật là bá»±c dá»c vá»›i cái liếc nhìn mà cô ta ném xung quanh. Thầy Lupin Ä‘ang vung tay phải cá»§a thầy.
ÄÙNG
Má»™t chiếc xe buýt ba tầng, màu tía chói lá»i từ trong không khí loãng hiện ra trước mắt há», vừa suýt sao tránh được cái cá»™t đèn đưá»ng gần nhất và cái cá»™t đèn đó nhảy lùi lại ra khá»i đưá»ng Ä‘i cá»§a chiếc xe.
Một thanh niên gầy, mặt đầy mụn, có đôi tai vểnh ra mặc đồng phục màu tía, nhảy xuống vỉa hè và rao to: “Chào mừng quí vị đến - “
â€œÄÆ°á»£c rồi, chúng tôi biết rồi, cám Æ¡n.â€, Tonks mau nói, “Nào, nào, Ä‘i lên - “
Cô ta đẩy mạnh Harry vá» trước, lên bậc, Ä‘i qua anh tài xế, ngưá»i Ä‘ang trợn tròn mắt nhìn Harry khi nó Ä‘i qua.
“Ê, đây là Any - “
“Nếu em mà la to tên anh ta thì chị sẽ cho em thử bùa Lú†Tonks đe doạ nói khi cô ta chuyển sang đẩy Ginny và Hermione vỠphía trước.
“Từ lâu mình đã muốn Ä‘i thá»­ thứ này,†Ron há»›n hở nói khi nhập bá»n vá»›i Harry và nhìn quanh.
Lần trước, khi Harry đáp Xe Äò Hiệp SÄ© là vào buổi tối và lúc đó tầng ba đầy những khung giưá»ng bằng đồng thau. Bây giá», vào buổi sáng sá»›m, ở đây được nhét đầy hàng loạt ghế xếp lá»™n xá»™n và ngẫu nhiên quay cá»­a sổ. Má»™t vài trong số chúng hình như đã ngã xuống khi chiếc xe đột ngá»™t dừng lại ở Grimmauld Place, má»™t số phù thuá»· vẫn đứng vững và cằn nhằn; túi mua hàng cá»§a vài ngưá»i trượt dài theo xe: má»™t má»› hổn độn rất ư là đáng ghét cá»§a mấy con ếch con, gián và món trứng sữa nằm tan tác trên sàn xe.
“Coi nào, chúng ta nên tách ra thì hÆ¡n.†Tonks lanh lẹ nói khi nhìn quanh mấy cái ghế. “Fred, George và Ginny, nếu mấy em giữ được mấy cái ghế phía sau thì anh Remus có thể ở yên đó mấy em.â€
Cô ta, Harry, Ron và Hermione tiến đến mấy cái ghế trên cùng, chá»— có hai cái ghế trống chá»— trên cùng và hai cái ngay phía sau. Stan Shunpike và anh tài xế háo hức theo Harry và Ron ra phía sau. Có những cái đầu quay vá» phía Harry lúc nó Ä‘i ngang, nó ngồi xuống và thấy má»i ngưá»i lại bị giật từ sau ra trước.
Khi Harry và Ron, má»—i đứa đưa cho Stan 11 Sickles, xe buýt lại khởi hành và lắc lư má»™t cách đáng ngại. Chiếc xe chạy rầm rầm quay ở quảng trưá»ng Grimmauld Place, quanh co Ä‘i lên và xuống vỉa hè, và má»™t tiếng ÄÙNG ghê gá»›m khác vang lên, há» Ä‘á»u bị văng ra sau. Ghế cá»§a Ron lật sang phải và con Pigwidgeon trên vạt áo cá»§a nó bật ra khá»i cái lồng, bị kích động và bay Ä‘iên cuồng vá» phía trước, cuối cùng nó run rẩy đáp xuống và đậu trên vai Hermione. Còn Harry sau khi nắm chặt cái giá đèn cầy, không bị té đã nhìn ra ngoài cá»­a sổ, tụi nó Ä‘ang lao nhanh xuống má»™t cái gì trông như má»™t xa lá»™ cao tốc.
“Ngay ngoài kia là Birmingham†Stan vui vẻ nói, trả lá»i cho thắc mắc không nêu ra cá»§a Harry trong khi đó Ron Ä‘ang vùng vẫy đứng dậy từ sàn xe. “Cậu đứng vững được à, hay thiệt…Arry ? Tôi thấy tên cậu trên báo suốt mùa hè này các bài báo đó toàn lói cậu gàn cả. Tôi lói zá»›i Ern, Tôi lói nà, Cậu có zẻ không gàn nắm khi chúng tôi gặp cậu. ló bịa za zậy đúng hông?
Tay anh ta nắm chặt vé xe cá»§a chúng và tiếp tục nhìn chằm chằm vào Harry, như bị mê hoặc. Rõ ràng là Stan không quan tâm đến chuyện má»™t số ngưá»i Ä‘iên khùng đến đâu nếu hỠđã quá nổi tiếng trên báo chí. Xe Äò Hiệp SÄ© lại lắc lư má»™t cách đáng lo ngại, vượt qua má»™t hàng xe từ bên trong. Nhìn vá» phía trước chiếc xe, Harry thấy Hermione Ä‘ang che mắt lại, con Pidwidgeon thì vui sướng Ä‘u đưa trên vai cô bé.
ÄÙNG
Mấy cái ghế lại ngã vá» sau khi Xe Äò Hiệp SÄ© nhảy từ vỉa hè Birmingham đến má»™t thành phố yên bình đầy những con đưá»ng quanh co. Những hàng rào cây phía bên kia đưá»ng nhảy ra khá»i đưá»ng Ä‘i cá»§a chiếc xe như là chúng Ä‘ang tâng lên bá» vậy. Từ chá»— này, há» Ä‘i ra má»™t con đưá»ng cái giữa má»™t thị trấn nhá»™n nhịp, đến má»™t cây cầu cạn bao quanh bởi đồi núi, sau đó đến con đưá»ng hứng gió giữa những ná»n đất nhô cao, má»—i lần Ä‘á»u kèm theo má»™t tiếng ÄÙNG nặng ná».
“Mình thay đổi cách nghÄ© rồi,†Ron thì thầm khi lần thứ sáu nó đứng dậy từ sàn xe. “Mình không bao giá» muốn leo lên cái đồ này nữa.â€
“Quí vị chú ý, sau trạm này sẽ đến Hogwarts.†Stan vui vẻ nói khi anh ta Ä‘ang lắc lư trước mặt chúng. “Ngưá»i đàn bà hách dịch ngay phía trước mấy em kìa, bà ta đã cho tụi anh chút đỉnh để cho tụi em xếp hàng ở phía trên. Tụi anh sẽ cho bà Marsh xuống trước, nên…†má»™t tiếng động nghe phát ói vang lên từ tầng dưới, kế đó là tiếng ồn ào khá»§ng khiếp bắn tung lên “…bà ta thấy không thoải mái lắm.â€
Vài phút sau, Xe Äò Hiệp SÄ© rít lên ở trạm dừng trước má»™t quán rượu nhá» và tá»± ép ra ngoài đưá»ng để tránh va đụng. Tụi nó có thể nghe thấy tiếng cá»§a Stan đưa bà Marsh tá»™i nghiệp xuống xe và thở phào nhẹ nhõm khi chuyển được mấy thứ tiếng xì xào cá»§a những hành khách cùng ngồi vá»›i bả xuống tầng 2. Chiếc xe lại chuyển bánh, tăng tốc và cho đến khi ÄÙNG. Tụi nó Ä‘ang lăn bánh giữa má»™t Hogsmeade phá»§ đầy tuyết. Harry thoáng thấy quán Äầu Heo bên đưá»ng, Bảng hiệu có hình đầu lợn lòi xấu xí kêu cá»t kẹt trong gió lạnh. Những vết tuyết lốm đốm bám trên cá»­a sổ lá»›n phía trên chiếc xe. Và cuối cùng tụi nó cÅ©ng đến trạm dừng trước cổng Hogswarts, thầy Lupin và Tonks giúp tụi nó khiêng hành lí xuống và tạm biệt tụi nó. Harry liếc nhanh lên tầng 3 cá»§a xe buýt và thấy tất cả hành khách chúi mình xuống, mÅ©i cá»§a há» thì bị dính chặt vào cá»­a sổ.
“Em sẽ an toàn má»™t khi vào trong khuôn viên trưá»ngâ€, Tonks vừa nói vừa thận trá»ng nhìn quanh những con đưá»ng hoang vắng. “Chúc tụi em có má»™t há»c kỳ tốt đẹp.â€
Thầy Lupin dặn: “Nhá»› tá»± chăm sóc mình nha†khi thầy bắt tay hết thảy tụi nó và cuối cùng đến chá»— Harry. Khi những đứa kia chào tạm biệt Tonks, thầy hạ thấp giá»ng nói: “Nghe này, Harry, thầy biết con không ưa gì Snape, nhưng ông ta là má»™t thầy giáo dạy Occlumens rất giá»i và tất cả chúng ta, kể cả anh Sirius, Ä‘á»u muốn con há»c cách tá»± bảo vệ mình, cho dù đây là má»™t việc khó nhá»c, được chứ ?â€
“Dạ, được ạ.†Harry nghiêm túc nói khi nhìn khuôn mặt nhăn nheo cá»§a thầy. “Hẹn gặp lại thầy sau.â€
Sáu đứa chúng nó phải vật lá»™n để Ä‘i vá» phía toà lâu đài khi phải kéo theo mấy cái rương. Trước khi Ä‘i ngá»§, Hermione luôn miệng nhắc đến mấy cái nón len Ä‘an cho gia tinh. Harry nhìn lướt ra đằng sau khi chúng nó đến chá»— những cánh cá»­a bằng gá»— cây sồi, Xe Äò Hiệp SÄ© đã Ä‘i khá»i và nó ná»­a muốn biết Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra vào tối mai, như lúc nó đã nghÄ© vá» chuyện này khi còn ở trên xe.
Phần lá»›n thì giá» cá»§a hôm sau, Harry đã kiệt sức khi kinh hãi nghÄ© vá» buổi tối. Buổi sáng, trong hai giá» Äá»™c Dược, nó không làm gì cả để xua Ä‘i sá»± lo lắng cá»§a mình, Snape thì lúc nào cÅ©ng tá» ra khó chịu. Tinh thần cá»§a nó ít được khích lệ hÆ¡n khi những thành viên cá»§a Hiệp Há»™i Phòng Thá»§ cứ liên tục đến gặp nó ngoài hành lang lá»›p há»c và phấn khởi há»i liệu tối nay có cuá»™c mít tinh nào không.
“Chừng nào có cuá»™c gặp mặt kế tiếp thì các bạn sẽ được thông báo theo cách thông thưá»ng,†Harry lặp Ä‘i lặp lai, “nhưng nếu tối nay mình không thể tham dá»±, mình phải Ä‘i, á», há»c thêm giá» Äá»™c Dược dành cho há»c sinh yếu.â€
“Bạn há»c giá» há»c thêm dành cho há»c sinh yếu à !†Zacharias Smith kiêu kì há»i khi nó gặp Harry tại chá»— quẹo vào Äại Sãnh đưá»ng sau bữa ăn trưa. “Trá»i ạ, chắc bạn phải há»c tệ lắm. Thầy Snape đâu có thưá»ng xuyên dạy ngoại khoá, đúng không ?â€
Smith bước nhanh trong bộ đồ nổi trội một cách dễ ghét, Ron nhìn trừng trừng vào nó. “Làm như mình làm nó xúi quẩy chắc ? Mình có thể tóm được nó ngay tại chỗ này,†Ron vừa nói vừa giơ cây đũa phép lên và chỉ vào giữa xương bả vai của Smith.
“Thôi, quên Ä‘i,†Harry ảm đạm nói, “Ai cÅ©ng suy nghÄ© như vậy mà, đúng không ? NghÄ© là mình thật là ngu-â€
“Chào, Harry,†má»™t giá»ng nói từ phía sau nó vang lên. Nó quay lại và thấy Cho Ä‘ang đứng đằng kia.
“Ồâ€, Harry nói, bao tá»­ nó quặn lại. “Chàoâ€
“Tụi mình sẽ lên thư viện, Harry à†Hermione kiên quyết nói, tóm lấy tay áo Ron và kéo nó vỠphía cầu thang cẩm thạch.
“Kỳ nghỉ Giáng Sinh có vui không ?†Cho há»i.
“CÅ©ng được, không tệ lắm,†Harry trả lá»i.
“Kỳ nghỉ cá»§a mình khá yên tÄ©nh,†Cho nói. Má»™t lí do nào đó, nhìn cô bé có vẻ lúng túng hÆ¡n. “À,…có má»™t chuyến Ä‘i thăm làng Hogsmeade vào tháng sau, bạn Ä‘á»c thông báo chưa ?â€
“Sao ? á»’, chưa, mình chưa xem bảng thông báo từ lúc vá» trưá»ng đến nay.â€
“Ờ, vào ngày lá»… Valentineâ€
“Äúng vậy,†Harry nói và rất muốn biết tại sao cô ấy lại nói vá»›i nó chuyện này. “Mình nghÄ© là bạn muốn - ?â€, “DÄ© nhiên là nếu bạn…†cô tha thiết nói.
Harry biết cần nói vá» cái gì và nói bắt đầu: “Mình nghÄ© là bạn muốn biết chừng nào đến cuá»™c gặp mặt DA sau ?â€, nhưng có vẻ câu trả lá»i cá»§a cô ấy không khá»›p lắm. Nó nói: “Mình... á»...â€
“Ồ, không sao đâu nếu bạn không muốn,†cô nói, nhìn có vẻ xấu hổ. “Không sao đâu, vậy mình sẽ gặp lại bạn sau.â€
Cô bé quay đi. Harry đứng đó và suy nghĩ dữ dội. Và cái gì đó nảy ra trong đầu nó rất đúng lúc.
“Cho ! Này Cho !†Harry chạy sau và Ä‘uổi cô bé giữa đưá»ng lên cầu thang cẩm thạch.
“Ờ, bạn muốn Ä‘i chÆ¡i làng Hogsmeade vào ngày Valentine vá»›i mình không ?â€
“Ôôô, được thôi !â€, cô nói, đỠmặt và mỉm cưá»i vá»›i nó.
“Ừ, quyết định vậy nhé.†Harry nói và cảm thấy ngày này cÅ©ng không hẳn đã hoàn toàn thất bại, nó nhảy ngay lên thư viện gặp Ron và Hermione trước giá» há»c buổi chiá»u.
Vào 6 giá» tối, dù gì Ä‘i nữa, ngay cả cảm giác ấm áp cá»§a việc má»i được Cho Chang Ä‘i chÆ¡i cÅ©ng không làm dịu bá»›t những cảm giác cá»§a Ä‘iá»m xấu ngày càng mãnh liệt, khi Harry lê từng bước lên văn phòng cá»§a Snape.
Nó dừng lại trước cửa, mong rằng ông ta đã đi chỗ khác, và rồi, nó hít một hơi thật sâu, gõ cửa và đi vào.
Căn phòng tối om có nhiá»u kệ đặt hàng trăm hÅ© thuá»· tinh đựng mấy thứ nhầy nhá»±a cá»§a động, thá»±c vật, lÆ¡ lá»­ng trong cái vẻ Ä‘a dạng màu sắc cá»§a độc dược. Ở trong má»™t góc, là 1 cái tá»§ đựng đầy nguyên liệu mà có lần Snape đã kết tá»™i Harry, và không phải là thiếu lí do, đã ăn cắp chúng. Sá»± chú ý cá»§a nó bị thu hút vá» phía trước cái bàn, chá»— có má»™t cái chậu cạn bằng đá chạm khắc quanh mép bằng cổ tá»± và ký hiệu, má»™t thứ chất lá»ng phát ra ánh sáng lung linh như nến. Harry nhận ra ngay, đó là cái Tưởng Ký cá»§a cụ Dumbledore. Rất muốn biết chuyện gì Ä‘ang xảy ra trong đó, nhưng nó giật mình khi giá»ng nói lạnh lùng cá»§a Snape vang ra từ trong tối. “Äóng cánh cá»­a phía sau trò lại, Potter.â€
Harry làm theo với cái cảm giác như bị giam hãm bởi chính mình. Khi nó quay vào thì Snape đã bước ra chỗ sáng và lặng lẽ chỉ cái ghế đối diện cái bàn của ông ta. Harry ngồi xuống trong khi đôi mắt đen lạnh lùng của Snape dán chặt vào Harry, nhìn nó không chớp mắt, sự căm ghét khắc rõ trên từng nét nhăn của khuôn mặt ông.
“Potter, trò đã biết tại sao trò đến đây,†ông ấy nói. “Thầy hiệu trưởng yêu cầu tôi dạy trò Occlumency. Tôi chỉ mong trò thể hiện khả năng cá»§a mình tốt hÆ¡n trong giá» Äá»™c Dược.â€
â€œÄÆ°á»£c.†Harry trả lá»i cá»™c lốc.
“Äây có thể không phải là má»™t lá»›p há»c thông thưá»ng, Potterâ€, Snape nói khi nheo mắt lại má»™t cách ác ý, “nhưng tôi vẫn là thầy giáo cá»§a trò và cho nên lúc nào trò cÅ©ng phải gá»i tôi là “thầy†hoặc “giáo sưâ€.â€
“Vâng…thưa thầy.†Harry nói.
Thầy Snape tiếp tục quan sát nó qua đôi mắt nheo lại má»™t lúc sau, và nói: “Bây giá», vá» Occlumency. Như tôi đã nói vá»›i trò lúc ở nhà bếp cá»§a cha đỡ đầu trò, đây là má»™t loại phép thuật bảo vệ trí óc chống lại sá»± xâm nhập và ảnh hưởng ma thuật.â€
“Và tại sao giáo sư Dumbledore nghÄ© rằng con cần cái đó, thưa thầy ?†Harry há»i, nhìn thẳng vào Snape và nghi ngá» rằng Snape sẽ trả lá»i nó.
Snape nhìn nó má»™t hồi rồi khinh khỉnh nói: â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên là trò có thể làm việc ngay ngoài kia, Potter ? Chúa Tể Hắc ám rất thành thạo Legilimency - “
“Cái đó là cái gì vậy ? Thưa thầy ?â€
“Äó là khả năng rút ra những cảm giác và ký ức từ trí óc cá»§a nguá»i khác.â€
“Hắn có thể Ä‘á»c ý nghÄ© à ?†Harry nói vá»›i sá»± khiếp sợ tệ hại nhất.
“Potter, trò không khôn ngoan lắm,†thầy Snape nói, đôi mắt Ä‘en cá»§a ông ta sáng lên, “Trò không hiểu được những Ä‘iểm khác biệt tinh tế. Äó là má»™t trong những nhược Ä‘iểm làm trò trở thành má»™t nhà pha chế độc dược như vậy.â€
Thầy Snape dừng lại một lát, có vẻ đang thưởng thức sự thích thú đã sỉ nhục Harry, trước khi nói tiếp.
“Chỉ có bá»n Muggles má»›i gá»i là “khả năng ngoại cảmâ€. Trí óc không phải là má»™t quyển sách, dùng để mở ra và tra cứu lúc rãnh rá»—i, và nó sẽ bị rà soát bởi bất kỳ kẻ xâm nhập nào. Trí óc là má»™t thứ phức tạp và nhiá»u tầng lá»›p, Potter à, ở mức độ tối thiểu, hầu hết trí óc Ä‘á»u như vậy.†Ong ta tá»± mãn cưá»i. “Äiá»u đó là sá»± thật, dù sao thì, những ai thành thạo Legilimency có khả năng, vá»›i má»™t số Ä‘iá»u kiện, đào bá»›i trong đầu óc nạn nhân cá»§a chúng và hiểu được chính xác những gì chúng cần tìm. Chúa Tể Hắc ám chẳng hạn, hắn luôn biết được ai Ä‘ang nói dối hắn. Chỉ có những ngưá»i thành thạo Occlumency má»›i có thể đẩy lùi những cảm giác và kí ức mà lá»i nói dối thể hiện ra và có thể nói dối mà không bị phát hiện.â€
Dù thầy Snape nói gì đi nữa thì đối với Harry, Legilimency rất giống Khả năng ngoại cảm và nó thì không thích cái đó một chút nào.
“Vậy bây giá» hắn có biết được những gì chúng ta Ä‘ang nghÄ© không ? Thưa thầy ?â€
“Chúa Tể Hắc ám Ä‘ang ở rất xa và những bức tưá»ng và khuôn viên cá»§a trưá»ng Hogwarts được bảo vệ bởi rất nhiá»u thần chú và phép thuật có thể đảm bảo an toàn cho thân xác và tinh thần những ngưá»i ở đây.†Thầy Snape nói. Trong pháp thuật có những vấn đỠvá» thá»i gian và không gian, Potter à. Tiếp xúc trá»±c tiếp bằng mắt thưá»ng là Ä‘iá»u cÆ¡ bản trong Legilimency.
“Vậy thì, vì sao con phải há»c Occlumency ?â€
Thầy Snape nhìn Harry, dùng ngón tay dài và thon của mình vuốt dài cái miệng.
“Những qui tắc thông thưá»ng hình như không thích hợp áp dụng trên ngưá»i trò, Potter. Lá»i nguyá»n không giết được trò dưá»ng như đã tạo má»™t loại liên kết giữa trò và Chúa Tể Hắc ám. Bằng chứng cho thấy, khi trí óc trở nên thư thả và có thể bị tổn thương, lúc trò ngá»§ chẳng hạn, trò tham gia vào những suy nghÄ© và cảm xúc cá»§a Chúa Tể Hắc ám. Thầy hiệu trưởng cho rằng thật không khôn ngoan nếu để chuyện này tiếp tục. Ông ấy muốn tôi dạy cho trò cách đóng kín tâm trí trò lại trước Chúa tể Hắc ám.â€
Tim Harry lại đập nhanh hÆ¡n, nhanh hÆ¡n bình thưá»ng.
“Nhưng tại sao giáo sư Dumbledore muốn chấm dứt chuyện đó ?†nó vá»™i vã há»i.
“Con không thích chuyện đó nhưng nó có vẻ là có ích, đúng không ạ ? à con là... con đã thấy con rắn tấn công bác Weasley và nếu con không thấy thì có chắc chắn là giáo sư Dumbledore có thể cứu bác ấy không ? Thưa thầy ?â€
Thầy Snape nhìn Harry trừng trừng một lúc, vẫn tiếp tục vuốt dài cái miệng bằng ngón tay thon dài của thầy. Khi thầy lên tiếng thì có vẻ rất chậm và rất cân nhắc như đang cân từng từ vậy.
“Rõ ràng là rất gần đây thôi, Chúa Tể Hắc ám vẫn không há» hay biết vá» mối liên hệ giữa trò và hắn. Cho đến khi trò trải qua cảm xúc cá»§a hắn, chia sẻ những suy nghÄ© cá»§a hắn, Ä‘iá»u mà hắn không mong muốn tí nào. Dù gì thì, những Ä‘iá»u trò mÆ¡ thấy ngay trước Giáng Sinh...â€
“CÅ©ng là con rắn đó và bác Weasley ?â€
“Äừng ngắt lá»i tôi, Potter,†thầy Snape nói vá»›i giá»ng nguy hiểm “Như tôi đã nói, những Ä‘iá»u trò mÆ¡ thấy ngay trước Giáng Sinh cho thấy đã có má»™t sá»± xâm nhập mạnh mẽ nào đó vào những ý nghÄ© cá»§a Chúa Tể Hắc ám - â€
“Con thấy được trong đầu cá»§a con rắn, không phải cá»§a hắn !â€
“Tôi nghÄ© là đã dặn trò đừng ngắt lá»i tôi rồi chứ, Potter ?â€
Nhưng Harry không quan tâm đến việc thầy Snape có nổi giận hay không, ông ấy có vẻ muốn đi vỠcuối văn phòng; khi ông ta đi vỠphía cái ghế và như không hỠý thức, cho nên ông ấy ngồi với vẻ rất kích động, căng thẳng như đang giữ thăng bằng lúc đang bay.
“Làm sao mà con thấy được qua mắt con rắn nếu con Ä‘ang chia sẻ suy nghÄ© cá»§a Voldemort ?â€
“Äừng có gá»i tên cá»§a Chúa Tể Hắc ám !†thầy Snape thốt ra.
Má»™t sá»± im lặng đầy thù hằn. Hai ngưá»i nhìn trừng trừng vá» phía cái Tưởng Kí.
“Giáo sư Dumbledore gá»i tên hắn,†Harry bình thản nói.
“Cụ Dumbledore là má»™t phù thuá»· vô cùng giá»i,†thầy Snape thì thào. “Äến khi nào ông ấy cảm thấy an toàn khi dùng cái tên này…còn chúng ta…†Thầy xoa cẳng tay trái má»™t cách không ý thức, lên chá»— mà Harry biết là cái Dấu Hiệu Äen khắc trong da.
“Con chỉ muốn biết,†Harry lại nói, cố lá»… phép lại, “tại sao ?â€
“Trò có vẻ đã vào trong đầu óc cá»§a con rắn vì Chúa Tể Hắc Ãm đã ở đó vào những thá»i Ä‘iểm đặc biệt,†thầy Snape gầm gừ. “Hắn ở trong con rắn lúc đó nên trò mÆ¡ thấy trò cÅ©ng ở trong đó,â€
“Và Vol- hắn nhận ra con ở đó ?â€
“Có lẽ là vậy,†thầy Snape lạnh lùng trả lá»i.
“Làm sao mà biết được ?†Harry vá»™i vàng há»i. “Chỉ là do giáo sư Dumbledore Ä‘oán, hay - ?â€
“Tôi đã nói vá»›i trò,†thầy Snape nói vá»›i vẻ khe khắc, đôi mắt nheo lại, “phải gá»i tôi là “thầyâ€.â€
“Vâng, thưa thầy,†Harry mất kiên nhẫn nói, “nhưng làm sao thầy biết -?â€
“Chúng ta biết, vậy là đủ,†thầy Snape đàn áp nói “Äiá»u quan trá»ng là bây giá» Chúa Tể Hắc ám đã nhận biết được trò đã tiếp cận được những cảm giác và suy nghÄ© cá»§a hắn. Hắn cÅ©ng suy luận ra tiến trình này có làm ngược lại, có nghÄ©a là, hắn biết rằng hắn có thể tiếp cận những cảm xúc và suy nghÄ© cá»§a trò theo chiá»u ngược lại - “
“Và hắn có thể thá»­ và bắt con làm cái gì đó ?†Harry há»i. “phải không thưa thầy ?â€, nó hấp tấp thêm vào.
“Hắn có thể,†thầy Snape nói vá»›i giá»ng lạnh lùng và há» hững. “Cho nên chúng ta phải dùng đến Occlumency.â€
Thầy Snape từ cái túi trong cá»§a áo chùng rút đũa phép ra và Harry ngồi căng thẳng trên ghế, nhưng thầy Snape chỉ đặt đầu đũa gần thái dương, vào giữa chân tóc bóng nhá»n cá»§a thầy. Khi thầy kéo, má»™t chất màu bạc hiện ra từ thái dương như những sợi tÆ¡ nhẹ và chắc; thầy nhẹ nhàng dùng đũa phép thả chúng trượt vào cái Tưởng Kí, ở đó cái chất màu trắng bạc đó xoáy tít, không như chất lá»ng lẫn chất khí. Má»™t lần nữa, thầy đưa đũa lên thái dương và thả chất màu bạc vào cái chậu bằng đá, và không đưa ra má»™t lá»i giải thích nào cho hành động này, thầy cẩn thận đậy cái Tưởng Kí lại, đặt nó lên má»™t cái kệ và quay vá» phía Harry vá»›i cây đũa phép cầm sẵn trên tay.
“Äứng lên và lấy đũa phép cá»§a trò ra, Potter.â€
Harry đứng dậy và cảm thấy rất căng thẳng. HỠmặt đối mặt nhìn nhau qua cái bàn chắn giữa.
“Trò phải dùng đũa phép mà cố tước vũ khí của tôi, hay phải tự vệ bằng cách nào đó mà trò biết,†thầy Snape nói.
“Và thầy Ä‘ang làm gì vậy ?†Harry há»i và lo lắng nhìn cây đũa phép trên tay Snape.
“Tôi sẽ cố đột nhập vào trí óc cá»§a trò,†thầy Snape nhẹ nhàng trả lá»i. “Chúng ta sẽ xem xem trò kháng cá»± ra sao. Tôi có nghe nói trò đã chứng tá» khả năng chống lại được lá»i nguyá»n Imperius. Trò sẽ phải làm Ä‘iá»u tương tá»± để chống lại cái này... nào, hãy dốc hết sức cá»§a trò. Legilimens !â€
Thầy Snape đã tấn công trước khi Harry sẵn sàng, trước khi nó kịp bắt đầu tập trung sức mạnh và sá»± đối kháng. Văn phòng Ä‘ang quay cuồng trong mắt nó và biến mất; từng hình ảnh má»™t bị bứt ra từ đầu óc nó như má»™t cuốn phim chập chá»n nhưng sống động và làm loà mắt nó vá»›i những gì xung quanh.
Lúc nó 5 tuổi, nhìn thầy Dudley đạp má»™t chiếc xe đạp má»›i màu Ä‘á», nó sắp nổ tung lên vì ganh tị... nó 9 tuổi, con chó bun Ripper Ä‘uổi nó trèo lên cây và gia đình Dursley đứng dưới bãi cá» Ä‘ang cưá»i phá lên…nó Ä‘ang ngồi dưới cái Nón Phân Loại, và cái nón nói vá»›i nó rằng nó sẽ rất giá»i nếu vào nhà Slytherin…Hermione Ä‘ang nằm trong bệnh thất, khuôn mặt cô bé phá»§ bởi mái tóc dày màu Ä‘en... hàng trăm tên giám ngục Ä‘ang bao vây nó quanh bá» hồ Ä‘en…Cho Chang Ä‘ang đến gần nó dưới gốc cây tầm gá»­i....
Không…má»™t giá»ng nói vang lên trong đầu Harry, vào lúc kí ức vá» Cho Chang đến gần, ông không được xem cái đó, ông không được xem cái đó, đó là chuyện riêng tư,...
Nó cảm thấy đau buốt chỗ đầu gối. Văn phòng của thầy Snape xuất hiện lại và nó nhận thấy nó đã té xuống sàn; cái đầu gối của nó đập mạnh một cách đau đớn vào chân bàn làm việc của thầy Snape. Nó ngước nhìn thầy Snape, thầy đã hạ đũa phép xuống và đang xoa cổ tay của mình. Chỗ đó đã sưng lên, nhìn như một vết cháy sém.
“Trò Ä‘ang làm bùa gây nhức nhối hả ?†thầy Snape lạnh lùng há»i.
“Không,†Harry cay đắng đáp và đứng lên.
“Tôi thấy không phải như thế,†thầy Snape nói và tỉ mỉ nhìn nó. “Trò đã để tôi vào quá sâu. Trò đã mất Ä‘iá»u khiển.â€
“Thầy thấy hết những gì con thấy à ?†Harry há»i và nghi ngá» là nó có thể nghe được câu trả lá»i.
“Chỉ chá»›p nhanh qua thôi,†thầy Snape nói, môi thầy cong lên, “con chó đó cá»§a ai vậy ?â€
“Dì Marge cá»§a con,†Harry lẩm bẩm, Ä‘ang căm ghét thầy Snape.â€
“Cố gắng đầu tiên này quá kém so vá»›i những gì nó cần thể hiện,†thầy Snape nói và giÆ¡ đũa phép lên lần nữa. “Cho dù trò có lãng phí thá»i gian và sức lá»±c để gào thét thì cuối cùng cÅ©ng phải xoay sở để chặn tôi lại. Ngăn cản tôi bằng đầu óc cá»§a trò và trò sẽ không cần dùng đến đũa phép.â€
“Con Ä‘ang cố gắng,†Harry giận dữ nói, “nhưng thầy không chỉ con bằng cách nào !â€
“Nhiá»u cách, Potter à,†thầy Snape nguy hiểm nói. “Và bây giá», tôi muốn trò nhắm mắt lại.â€
Harry ném cho ông ta một cái nhìn ác ý trước khi làm theo. Nó thật không thích thú với ý nghĩ đứng đó và nhắm mắt lại trong khi thầy Snape đối mặt với nó với cây đũa phép trong tay.
“Làm rá»—ng đầu óc cá»§a trò Ä‘i, Potter,†thầy nói vá»›i giá»ng lạnh lùng “Hãy làm biến mất má»i cảm xúc...â€
Nhưng cÆ¡n tức giận cá»§a Harry tiếp tục dâng lên trong mạch máu nó như ná»c độc chảy vậy. Bá» qua cÆ¡n tức giận cá»§a nó ? Ờ, dá»… như tháo chân cá»§a nó ra vậy...
“Trò không có làm Ä‘iá»u đó, Potter... trò cần phải được rèn luyện thêm... nào tập trung vào...â€
Harry cố gắng làm rỗng đầu óc nó, cố không suy nghĩ, hay nhớ, hay cảm nhận…
“Chúng ta làm lại…ba…hai - má»™t - ba - Legilimens!â€
Một con rồng thật bự đang lồng lên trước mặt nó…ba và mẹ nó đang vẩy tay với nó trong tấm gương nịnh hót…Cedric Diggory nằm dài trên đất với đôi mắt trống rỗng đang nhìn nó...
“Khôôông!â€
Harry lại quỳ xuống lần nữa, mặt nó giấu trong hai tay, đầu nó Ä‘au như có ai đã cố kéo giãn nó ra từ trong há»™p sá».
“Äứng dậy!†thầy Snape gắt “Äứng dậy, trò đã không cố gắng, không cố gắng má»™t chút nào. Trò đã cho phép tôi tiếp cận những kí ức mà trò sợ hãi, cầm vÅ© khí lên!â€
Harry đứng dậy, tim nó đập thình thịch một cách đáng sợ y như rằng nó vừa nhìn thấy Cedric chết trong cái nghĩa trang đó. Thầy Snape có vẻ nhợt nhạt hơn và sau đó giận dữ, dù cơn giận dữ đó còn thua xa cơn giận của Harry.
“Con - đang - rất - cố - gắng,†nó nghiến chặt răng nói.
“Tôi đã nói là trò phải trút ra hết má»i cảm xúc !â€
“Vậy à ? ÄÆ°á»£c thôi, lúc này con thật sá»± cảm thấy khổ sở,†Harry gầm lên.
“Và trò sẽ thấy mình trở thành con mồi cá»§a Chúa Tể Hắc ám ! “ thầy Snape hung ác nói. “Những kẻ hãnh diện khi biểu lá»™ cảm xúc thật ra ngoài thật Ä‘iên rồ, những kẻ không thể kiểm soát cảm xúc cá»§a mình, những kẻ đắm mình vào những kí ức tồi tệ và tá»± cho phép mình bị tấn công má»™t cách dá»… dàng, - nói cách khác, những kẻ yếu á»›t - há» sẽ không có cÆ¡ may nào có thể chống lại hắn ! Trò sẽ để mặc hắn xâm nhập vào trí óc trò má»™t cách thoải mái và ngu xuẩn, Potter!â€
“Con không yếu á»›t,†Harry nói nhá», sá»± giận dữ Ä‘ang bÆ¡m vào ngưá»i nó đến ná»—i nó có thể tấn công thầy Snape ngay lúc này.
“Vậy thì chứng minh Ä‘i! Tá»± làm chá»§ lại Ä‘i!†thầy Snape thốt ra. “Äiá»u khiển cÆ¡n giận cá»§a trò, rèn luyện đầu óc cá»§a mình! Chúng ta sẽ bắt đầu lại! Äứng dậy ngay! Legilimens!â€
Nó thấy dượng Vernon đang đóng đinh cái hộp thư lại... hàng trăm tên giám ngục đang lướt trên hồ và tiến vỠphía nó... nó đang đi qua một chỗ không có cửa số cùng ông Weasley... hỠđang đến gần cánh cửa màu đen cuối hành lang... Harry nghĩ là sẽ đi qua đó... nhưng ông Weasley đẩy nó sang trái, đến một lối mở dẫn xuống bậc cầu thang đá...
“Con biết rồi! Con biết rồi!â€
Nó lại quỳ trên sàn cá»§a văn phòng thầy Snape, vết thẹo cá»§a nó như Ä‘au bị kim đâm, nhưng giá»ng nói phát ra từ miệng nó nghe rất đắc thắng. Nó thúc mình đứng dậy và thấy thầy Snape Ä‘ang nhìn nó trừng trừng vá»›i cây đũa phép giÆ¡ cao. Dá»… dàng nhận thấy, vào lúc này, là thầy Snape đã tung ra câu thần chú trước khi Harry kịp cố gắng phản công.
“Chuyện gì nữa đây, Potter?†ông ấy há»i và chăm chú nhìn Harry.
“Con đã thấy - con nhá»› ra, “ Harry hổn hển nói. “Con vừa nhá»› nhận ra…â€
“Nhận ra cái gì?†thầy Snape gay gắt há»i.
Harry không trả lá»i ngay; nó Ä‘ang thưởng thức cái khoảnh khắc nó nhận thức rõ ràng và nó xoa xoa trán nó... Nó đã mÆ¡ thấy má»™t cánh cá»­a bị khóa ở cuối má»™t hành lang không cá»­a sổ từ mấy tháng nay, mà không nhận ra chá»— chính cá»§a nó ở đâu. Bây giá», khi nhìn lại những kí ức này, nó biết cái mà nó mÆ¡ thấy lâu nay là vào ngày 12 tháng 8 nó cùng ông Weasley vá»™i vã Ä‘i đến toà án cá»§a bá»™; hành lang đó dẫn đến Cục Bí Ẩn và đêm đó, ông Weasley bị con rắn cá»§a Voldemort tấn công tại chá»— đó. Nó nhìn thầy Snape...
“Có cái gì ở trong Cục Bí ẩn vậy?â€
“Trò nói gì?†thầy Snape há»i nhanh và Harry hài lòng khi thấy thầy Snape có vẻ căng thẳng.
“Con há»i, có cái gì trong Cục Bí ẩn, thưa thầy?†Harry nói.
“Nhưng tại sao,†thầy Snape chậm rãi nói, “trò lại há»i những chuyện đó ?â€
“Vì,â€Harry nói, nhìn thầy chằm chằm, “cái hành lang đó, con vừa thấy - con mÆ¡ thấy nó từ mấy tháng nay - con vừa nhận ra nó - nó dẫn đến Cục Bí ẩn… và con nghÄ© Voldemort muốn cái gì đó từ chá»— đó -â€
“Tôi đã bảo trò không được nhắc tên cá»§a Chúa Tể Hắc ám !â€
HỠnhìn nhau trừng trừng. Vết thẹo của Harry lại thấy rát nhưng nó không để ý đến.
Thầy Snape nhìn có vẻ kích động; nhưng khi ông ấy nói thì nghe như ông ấy cố làm ra lạnh lùng và không ý thức. “Trong Cục Bí ẩn có chứa một số thứ, Potter, một vài trong số đó trò sẽ biết đến và không có cái gì liên quan đến trò hết. Ta chẳng đã giảng một cách đơn giản nhất cho trò rồi sao? “
“Dạ,†Harry vừa nói vừa xoa vết thẹo đau buốt, giỠđang trở nên đau hơn.
“Tôi muốn trò quay lại đây vào giá» này ngày thứ tư. Chúng ta sẽ tiếp tục công việc.â€
“Biến ngay,†Harry nói. Bằng má»i cách nó phải rá»i khá»i văn phòng cá»§a thầy Snape và Ä‘i tìm Ron và Hermione.
“Trò phải tống khứ má»i cảm nghÄ© ra khá»i đầu má»—i đêm trước ngá»§; làm cho nó trống rá»—ng, làm Ä‘iá»u đó má»™t cách bình tÄ©nh và hoàn toàn, trò hiểu chưa ?â€
“Vâng,†Harry nghe sÆ¡ sÆ¡ và trả lá»i.
“Và tôi cảnh cáo trò, Potter... tôi sẽ phát hiện ra nếu trò không thá»±c hành.â€
â€œÄÆ°á»£c thôi,†Harry lầm bầm. Nó nhặt cái cặp lên, khoác lên vai và vá»™i vã Ä‘i vá» phía cá»­a văn phòng. Khi mở cá»­a, nó liếc vá» sau nhìn thầy Snape và thầy cÅ©ng làm Ä‘iá»u tương tá»±. Thầy dùng đũa phép múc những suy tư cá»§a thầy lên từ cái Tưởng Kí và cẩn thận đặt chúng trở vào đầu. Harry quay Ä‘i không nói lá»i nào, cẩn thận đóng cá»­a lại, cái thẹo cá»§a nó vẫn Ä‘ang Ä‘au nhói lên.
Nó gặp được Ron và Hermione ở thư viện, tụi nó Ä‘ang làm đống bài tập vá» nhà má»›i đây cá»§a bà Umbridge. Những đứa khác hầu hết là những đứa há»c sinh năm Năm, ngồi ở những cái bàn có thắp đèn dầu, chúi mÅ©i vào cuốn sách, nghe những tiếng sá»™t soạt lính quýnh cá»§a mấy cây bút lông; đến khi bầu trá»i ngoài cái cá»­a sổ $mulhoned$ kia dần dần Ä‘en hẳn. Chỉ còn nghe thấy thứ âm thanh cá»§a tiếng kêu cá»t kẹt nhá» xíu cá»§a chiếc giày cá»§a bà Pince khi bà quản lí thư viện này Ä‘i lảng vảng giữa các dãy bàn và thì thào cảnh cáo vào cổ áo cá»§a những đứa dám đụng đến những quyển sách quý cá»§a bà.
Harry cảm thấy rùng mình, cái thẹo của nó còn nhức nhối, nó lại càng thấy bồn chồn hơn.
Khi nó ngồi xuống, đối diện với Ron và Hermione, nó tự nhìn mình trong cửa sổ đối diện; mặt nó tái mét và vết thẹo hình như trở nên rõ ràng hơn bao giỠhết.
“Sao rồi ?†Hermione lo lắng há»i nhá». “Cậu không sao chứ, Harry ?â€
“Không sao... mình khoẻ mà... mình cÅ©ng không biết nữa,†Harry mất kiên nhẫn nói và nhăn mặt lại khi vết thẹo lại Ä‘au lần nữa. “Nghe này... mình vừa nhận ra vài Ä‘iá»u...â€
Nó kể lại những gì nó mới thấy và suy luận được.
“Vậy... vậy cậu nói là...†Ron thì thầm khi bà Pince vừa Ä‘i ngang qua và the thé rít lên, “thứ vÅ© khí - cái thứ mà Kẻ-mà-ai-cÅ©ng-biết-là-ai-đấy muốn - ở trong Bá»™ Pháp thuật à?â€
“Trong Cục Bí ẩn, có lẽ là như vậy,†Harry nói nhá». “Mình đã thấy cánh cá»­a hôm ba cậu đưa mình đến chá»— toà án hôm phiên toà cá»§a mình và chắc chắn đó cùng là má»™t chá»— vá»›i chá»— ba cậu bị nguy hiểm khi bị con rắn cắn.â€
Hermione thở dài.
“Äang tiến hành,†cô bé thì thào.
“Cái gì Ä‘ang tiến hành ?†Ron có vẻ thiếu kiên nhẫn há»i.
“Ron à, suy nghÄ© coi…ông Sturgis Podmore tìm cách Ä‘i qua má»™t cánh cá»­a ở Bá»™ Pháp thuật... chắc cÅ©ng là cánh cá»­a đó, đây là má»™t sá»± trùng hợp quá ngẫu nhiên rồi đó!â€
“Nhưng tại sao Sturgis tìm cách đột nhập vô đó khi ổng ở bên phe mình chứ ?†Ron nói.
“Mình không biết,†Hermione công nhận “Chuyện đó thật là lạ…â€
“Vậy có cái gì ở trong cái Cục Bí ẩn đó?†Harry há»i Ron “Ba cậu có nhắc gì vá» chuyện đó không ?â€
“Mình chỉ biết những ngưá»i làm việc ở trá»ng gá»i là “Chuyên viên Bất Khả Ngônâ€,†Ron nói có vẻ tư lá»±. “Tại vì hình như không ai biết chính xác những gì há» làm... chắc là má»™t chức vụ kì quặc vá» vÅ© khí.â€
“Không kỳ quặc tí nào đâu, nó buá»™c phải có má»™t khả năng phán Ä‘oán tuyệt vá»i,†Hermione nói. “Äó chắc là những Ä‘iá»u bí mật mà Bá»™ Ä‘ang làm, mình nghÄ© vậy…Harry, cậu có chắc là cậu khoẻ chứ ?â€
Harry vừa đặt cả hai tay nó ôm lấy trán dù đã rất cố gắng lỠnó đi.
“Ừ…mình khoẻ mà…†nó nói và hạ cánh tay Ä‘ang run rẩy xuống. “Mình chỉ cảm thấy hÆ¡i... mình không thích há»c Occlumency chút nào.â€
“Mình hiểu là ai cÅ©ng sẽ cảm thấy khó chịu như thế nào nếu trí óc bị tấn công nhiá»u lần như vậy,â€Hermione thông cảm nói “Nào, tụi mình xuống Phòng sinh hoạt chung Ä‘i, ở đó mình sẽ thấy thoải mái hÆ¡n...â€
Nhưng Phòng sinh hoạt chung lại là chá»— tụ tập hàng loạt tiếng thét, tiếng cưá»i và sá»± náo động; Fred và George Ä‘ang giá»›i thiệu món hàng má»›i nhất cá»§a tiệm giỡn.
“Nón Mất Äầu Ä‘i!†George rao trong khi Fred phe phẩy cái nón nhá»n trang trí bằng má»™t loại lông tÆ¡ xốp màu hồng trước mặt mấy đứa há»c sinh. “Hai Galleon má»—i cái, xem Fred biểu diá»…n Ä‘i !â€
Fred chụp nhanh cái nón lên đầu và tươi cưá»i. Nó chỉ trông ngố ngáo chừng má»™t giây và cái nón lẫn cái đầu cá»§a nó Ä‘á»u biến mất.
Má»™t số cô gái kêu thất thanh nhưng những đứa khác thì rống lên cưá»i.
“Và hiện lên lại nào!†George la lên, tay của Fred như dò dẫm trong không khí một hồi sau vai nó; và rồi đầu nó hiện ra lại khi nó lấy cái nón lông tơ màu hồng đó ra.
“Cái nón đó hoạt động ra sao vậy?†Hermione há»i, nó không tập trung làm bài tập được và nhìn chằm chặp vào Fred và George. “Em nghÄ©, đây chắc chắn là má»™t loại bùa Biến Mất, nhưng nó được khéo léo mở rá»™ng hÆ¡n lÄ©nh vá»±c cá»§a khả năng biến mất ra khá»i ranh giá»›i những thứ được phù phép... Tuy nhiên em có thể hình dung được là bùa chú này sẽ không kéo dài được lâu đâu.â€
Harry không đáp lại, nó thấy muốn bệnh.
“Ngày mai, mình sẽ làm cái đống này,†nó thì thầm và dẹp sách vở vào cặp.
“Thôi được, ghi lại đó vào kế hoạch làm bài cá»§a cậu ngay bây giá» Ä‘i!†Hermione khích lệ. “Äể cậu đừng quên thôi.â€
Harry và Ron trao đổi nhau một cái nhìn, sau đó nó với tay lấy cái cặp và rút ra bảng kế hoạch và ngập ngừng mở ra.
“Äừng quên nó trước khi quá muá»™n, hạng ngưá»i bá» Ä‘i như mày!†cuốn sách mắng má» khi Harry viết nguệch ngoạc vào vở bài làm cá»§a bà Umbridge. Hermione bật cưá»i.
“Mình nghĩ là mình đi ngủ đây,†Harry nói, nhét cuốn vở vào cặp và nhớ trong đầu để có cơ hội đầu tiên bỠqua sự xúc động này.
Harry Ä‘i ngang qua phòng sinh hoạt chung, cố né George Ä‘ang tìm cách chụp vào đầu nó cái Nón Mất Äầu, và Ä‘i đến cái cầu thang đá yên bình và lạnh lẽo và vỠđến kí túc xá nam. Nó còn thấy như Ä‘ang bị bệnh, giống y như cảm giác cá»§a cái đêm nó mÆ¡ vá» con rắn, nhưng nó nghÄ© là nằm xuống má»™t hồi sẽ giúp nó thấy khoẻ hÆ¡n.
Nó mở cửa phòng ngủ của nó và ngay bước đầu tiên vào phòng, nó thấy rất đau y như có ai bổ vào ngay bên trong đỉnh đầu nó. Nó không biết mình đang ở đâu, đang đứng hay nằm dài, thậm chí nó cũng không nhớ tên của nó.
Má»™t giá»ng cưá»i Ä‘iên cuồng vang dá»™i trong tai nó... nó thấy hạnh phúc hÆ¡n sau cả má»™t khoảng thá»i gian dài... tưng bừng, ngây ngất, chiến thắng... má»™t cái gì rất tuyệt, rất tuyệt vá»i Ä‘ang xảy ra...
“Harry? Harry!â€
Ai đó Ä‘ang đánh vào mặt nó. Tiếng cưá»i Ä‘iên dại bị ngắt quãng bởi má»™t giá»ng khóc Ä‘au đớn. Niá»m vui sướng đã rút khá»i ngưá»i nó nhưng tiếng cưá»i tiếp tục vang lên...
Nó mở mắt ra và nhận thức được rằng tiếng cưá»i Ä‘iên cuồng đó phát ra từ miệng cá»§a chính nó. Ngay thá»i Ä‘iểm nó nhận ra Ä‘iá»u đó thì tiếng cưá»i đã dứt; Harry thở hổn hển trên sàn, nhìn đăm đăm lên trần nha, vết thẹo trên trán nó Ä‘au nhói lên má»™t cách đáng sợ. Ron Ä‘ang cúi xuống chá»— nó, có vẻ rất lo lắng.
“Chuyện gì vậy?†nó há»i.
“Mình…không biết…†Harry thở hổn hển và ngồi dậy. “Hắn Ä‘ang rất vui…rất vui…â€...
“Kẻ-mà-ai-cÅ©ng-biết-là-ai-đấy à?â€
“Äiá»u gì đó rất tốt đẹp Ä‘ang xảy ra,†Harry lẩm bẩm. Nó cảm thấy yếu á»›t hÆ¡n cả lúc sau khi nó nhìn thấy con rắn tấn công ông Weasley và nó cảm thấy rất Ä‘au khổ. “Hắn Ä‘ang mong muốn có được cái gì đó.â€
Nó nhá»› lại, ngay sau khi tụi nó quay lại Phòng sinh hoạt cá»§a nhà Gryffindor, má»™t ngưá»i lạ mặt đã nói chuyện thông qua miệng cá»§a Harry, nhưng nó biết là đó là sá»± thật. Nó thở sâu vào, muốn ra chính nó đừng tuôn ra tất cả trước mặt Ron. Nó thấy vui vì Dean và Seamus không có ở đó và thấy nó vào lúc này.
“Hermione bảo mình đến xem cậu,†Ron nói nhá» và đỡ Harry đứng lên. “Nó nói khả năng phòng thá»§ cá»§a cậu bị yếu Ä‘i sau khi Snape làm những trò vấn vở vá»›i đầu óc cậu... còn mình nghÄ© cái đó sẽ phải được giúp đỡ dài dài, đúng không?†Nó nghi ngại nhìn Harry và giúp nó leo lên giưá»ng. Harry gục đầu xuống không má»™t lá»i kết tá»™i nào và nó ngã dài trên gối, cảm thấy Ä‘au đớn sau nhiá»u lần té xuống sàn tối hôm nay, vết thẹo cá»§a nó vẫn còn Ä‘au như bị kim chích. Nó không thể không cảm thấy là cuá»™c đột phá đầu tiên vào Occlumency đã làm yếu Ä‘i sức chịu đựng cá»§a trí óc nó hÆ¡n làm làm cho nó mạnh hÆ¡n; nó rất muốn biết vá»›i má»™t sá»± lo lắng mãnh liệt, chuyện gì đã xảy ra và làm cho Chúa tể Voldemort vui sướng đến như vậy khi nó còn sống sót trong 14 năm nay.
Tài sản của tarta12a

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
èñòîðèÿ



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™