05-02-2009, 09:30 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 1: Côn Lôn Tiên Phá»§
Chương 6: Vạn Thanh Cốc (1)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Côn Lôn Tiên Phủ, Vạn Thanh Cốc.
Trong sá»± yểm ẩn cá»§a Thiên Tiên thượng cổ kỳ tráºn, bảy mươi hai ngá»n núi cá»§a Côn Lôn chia ra nằm rải rác trong phạm vi mấy trăm dặm, mây khói mịt má», không phải là kẻ phà m tục nà o cÅ©ng có thể nhìn thấy được.
Dưới những dãy núi chá»c trá»i mênh mông bát ngát ấy có vô số nhưng khe sâu cốc thẳm Ä‘an xen ngang dá»c, bên trên chỉ thấy trá»i xanh má»™t dải, bên dưới chỉ thấy u ám mưá»i phân.
Táºn mạn phÃa bắc cá»§a Tiên Phá»§ có má»™t hạp cốc khổng lồ. Trong cốc vách đá dá»±ng đứng, cổ thụ chót vót, loạn thạch đầy rẫy, khe sâu khắp nÆ¡i, cả năm mây bù bao bá»c. HÆ¡n nữa ngá»n Äăng Tiên Phong cá»±c kỳ nổi tiếng lại nằm ở táºn mạn phÃa nam cá»§a hạp cốc, như che trở cho nó.
Cái cốc nà y kể tá» khi khai phá tá»›i nay, trở thà nh nÆ¡i ở cá»§a đám tu chân đệ tá» nháºp môn do Côn Lôn phái tuyển lá»±a. NÆ¡i đó là nÆ¡i mà vô số Côn Lôn đệ tá» vừa yêu vừa háºn. Yêu là vì ở đó là con đưá»ng Äăng tiên chân chÃnh, phà m phu tục tá» từ ngoà i núi tiến và o nÆ¡i nà y Ä‘á»u có cÆ¡ há»™i vượt long môn chÃnh thức trở thà nh tiên gia đệ tá». Háºn là vì cuá»™c sống và quá trình tu luyện nÆ¡i đó vô cùng gian khổ, đầy những máu và nước mắt.
Äó chÃnh là Vạn Thanh Cốc, nÆ¡i đà o tạo ná»n móng cá»§a Côn Lôn.
Trong Vạn Thanh Cốc, bên dưới má»™t vách đá lá»›n có má»™t đồi cây, và i dòng suối chảy từ rừng sâu uốn lượn vắt qua, có má»™t tòa sÆ¡n viện dá»±a và o vách núi, xung quanh nÆ¡i rừng cây thưa thá»›t có tạo thà nh và i khu vưá»n rất lá»›n. Äặc biệt là trên vách đá đằng sau sÆ¡n viện có vô số những động huyệt lá»›n nhá» bố trà tinh xảo trông y như tổ ong, cái cao nhất tá»›i mưá»i trượng, sâu cả dặm, vô cùng hoà nh tráng. Äó chÃnh là má»™t địa danh rất nổi tiếng cá»§a Vạn Thanh Cốc gá»i là Vạn Sà o Huyệt.
Hôm đó, một đạo kiếm quang từ bên ngoà i bay thẳng tới trước sân của Vạn Thanh Viện.
Kiếm quang thu lại, xuất hiện hai ngưá»i chÃnh là hai sư huynh đệ Bá Vân Äình và Dương Chân.
Dương Chân hÃt và o má»™t hÆ¡i khà lạnh, vừa Ä‘i theo phÃa sau sư huynh vừa nhìn ngang ngó dá»c, nÆ¡i nà y má»i thứ Ä‘á»u rất lạ lẫm.
Ngẩng đầu nhìn lên trá»i chỉ thấy má»™t mà u xanh ngằn ngặt, nhìn vá» nÆ¡i xa cÅ©ng chỉ thấy khe sâu cốc thẳm, bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy, trong khu rừng đằng xa có má»™t con đưá»ng nhá» quanh co, má»™t và i gã đệ tỠáo xám Ä‘ang lục tục chạy vá» hướng sÆ¡n nhai.
Hai ngưá»i Ä‘i trên những báºc đá xanh đã bị mưa gió bà o mòn tá»›i trắng phau. Äứng tiếp đón ngay trước căn chá»§ Ä‘iện cá»§a Vạn Thanh ÄÆ°á»ng là hai đạo đồng. Bá Vân Äình lấy lệnh bà i môn nhân cá»§a Äạo tông đưa ra, rồi dẫn Dương Chân và o trong Ä‘iện.
Chá»§ sá»± ở Vạn Thanh Cốc là má»™t lão đạo tóc bạc phÆ¡, thân hình hom hem, ở thế tục mà nói thì cÅ©ng đã sắp tá»›i tuổi nháºp thổ rồi. Ông ta ngồi ngay giữa trước phòng, nghiêng ngưá»i tá»±a lên chiếc bà n trước mặt, hai mắt ná»a nhắm ná»a mở giống như Ä‘ang chợp mắt. Ngoà i ông ta ra trong phòng còn có mấy chấp sá»± đạo nhân cầm phất trần, Ä‘ang thu xếp sách vở trên cái bà n bên cạnh, phong thái nhà n nhã thong dong.
Bá Vân Äình dẫn Dương Chân tiến thẳng lên trước phòng, cung tay nói: "Äệ tá» Ngá»c Tiêu Phong, Bá Vân Äình bái kiến Tá» Thừa Chân Nhân."
Lão đạo ngồi trên chẳng thèm ngẩng đầu há»i: "Là môn hạ cá»§a Tiêu Vân Vong?"
Bá Vân Äình sắc mặt nghiêm nghị, cao giá»ng cung tay thốt: "Gia sư căn dặn đệ tá» vấn an Tá» Thừa sư bá."
Tá» Thừa Chân Nhân từ từ ngẩng khuôn mặt già nua nhăn nheo, những nếp nhăn trên trán không ngừng giãn ra, cặp mắt tam giác mỠđục kéo thà nh má»™t đưá»ng dà i, nhìn ngó chà ng ta giây lát rồi nhẹ nhà ng gáºt đầu, đột ngá»™t nói: "Sư phụ ngươi, và cả... Phượng Lam Tiên Tá» Ä‘á»u khá»e chứ?"
Bá Vân Äình tá» vẻ ngạc nhiên, mỉm cưá»i đáp: "Nhá» phúc khà nên tất cả Ä‘á»u khá»e." Nói Ä‘oạn trình bà y mục Ä‘Ãch cá»§a chuyến Ä‘i.
Ãnh mắt Tá» Thừa Chân Chân sâu thẳm u ám, trầm ngâm giây lát rồi gá»i má»™t chấp sá»± đạo nhân tá»›i dặn dò, xong liá»n khoanh tay không há»i tá»›i nữa, lại bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Chấp sá»± đạo nhân đó há»i han cặn kẽ, sau khi Bá Vân Äình ứng đáp và đăng ký tại bà n, thì từ cái giá bên cạnh rút lấy má»™t tấm trúc bà i có Ä‘eo dây ấn và o trong tay Dương Chân.
Dương Chân nhìn xuống thấy ghi Nhân, Cà n Tổ Số Mưá»i Tám, trong lòng có chút ngỡ ngà ng.
Chấp sá»± đạo nhân đó há» hững nói: "Äó là yêu bà i cá»§a ngươi, trước khi dá»i cốc, nó phải luôn là váºt bất ly thân."
Dương Chân nhìn và o cái yêu bà i cá»§a hắn ta, rồi bắt chước theo đó Ä‘eo yêu bà i và o thắt lưng, đạo nhân thấy váºy liá»n mỉm cưá»i.
Bá Vân Äình thấy má»i sá»± đã xong, liá»n nắm lấy tay Dương Chân ân cần nói: "Sư đệ, ngươi yên tâm ở lại đây tu hà nh, đại sư huynh sẽ dà nh thá»i giá» tá»›i thăm ngươi."
Dương Chân thấy chấp sá»± đạo nhân bên cạnh bắt đầu thúc dục, đà nh gắng gượng gáºt đầu.
Bá Vân Äịnh lại dặn dò thêm mấy câu rồi vá»™i vã rá»i khá»i.
Dương Chân nhìn theo bóng hình chà ng ta biến mất bên ngoà i phòng, trong lòng cảm thấy như bị mất Ä‘i rất nhiá»u thứ.
Hắn lại sống một mình như trước.
"Giữ lấy." gã chấp sự lấy một quyển sách ấn và o trong tay Dương Chân.
"Cái gì đây?" Dương Chân mở ra, tức thì minh bạch ngay.
"Trong vòng má»™t ngà y phải Ä‘á»c thuá»™c lòng thì má»›i có thể chÃnh thức bắt đầu tu hà nh tại Vạn Thanh Cốc."
"Một ngà y?"
Trong vòng má»™t khắc, Dương Chân đã trả lại quyển sách vá»›i hÆ¡n má»™t trăm Ä‘iá»u khoản, hÆ¡n má»™t má»™t ngà n chữ ná»™i quy Ä‘iá»u lệ Ä‘á»c ra vanh vách. Hoà n thà nh bà i táºp nháºp môn cá»§a Vạn Thanh Cốc trước sá»± kinh ngạc cá»§a tất cả má»i ngưá»i trong phòng, ngay cả Tá» Thừa Chân Nhân cÅ©ng phải nhìn hắn bằng ánh mắt đặc biệt.
Má»™t gã chấp sá»± đạo nhân dẫn hắn Ä‘i xuyên qua cái sân tá»›i khố phòng tại háºu viện lÄ©nh lấy má»™t bá»™ chăn gối cùng má»™t bá»™ chén bát, từ Thiên môn Ä‘i má»™t lúc, qua và i chá»— nữa thì Vạn Sà o Huyệt đã ở trước mắt. Trên vách đá dà y đặc chi chÃt những động huyệt, phÃa bên trên thòng xuống vô số những dây leo to lá»›n. Lúc nà y Ä‘ang có không Ãt đệ tá» nhảy lên nhảy xuống từ vách núi, cÅ©ng có ngưá»i thi triển BÃch Hổ Công bám và o các khe nứt, gỠđá mà trèo tá»›i trèo lui. Äi theo lối Ä‘i phÃa trước, Dương Chân phát hiện những ngưá»i nà y Ä‘á»u quay trở vá» từ phÃa nam cá»§a sÆ¡n cốc.
Bá»n há» là m gì váºy?
Căn cứ và o những gì Bá Vân Äình đã nói lúc trước, Dương Chân khoảnh khắc đã minh bạch nguyên nhân.
Äệ tá» nháºp môn ở Vạn Thanh Cốc chiếu theo tu vi chia thà nh ba phòng theo ba chữ Thiên, Äịa, Nhân khác nhau, má»—i phòng lại chia ra các tổ, tu vi cà ng cao thì ở tại động huyệt cà ng cao. Trong đó ngưá»i thuá»™c phòng chữ Thiên hầu hết là những đệ tỠđã tiếp cáºn hoặc đột phá cảnh giá»›i Thiên Tiên Thai Tức, có cÆ¡ duyên chÃnh thức tiến nháºp và o Côn Lôn Phái.
Dương Chân má»›i nháºp môn, dÄ© nhiên thuá»™c phòng chữ Nhân, nÆ¡i hắn ở là trong má»™t căn động huyệt được đà o ở táºn dưới cùng. Huyệt cao gần má»™t trượng, ăn sâu và o hai trượng. Ngoại trừ hai cái giưá»ng bằng đá nằm đối diện vá»›i miệng huyệt thì không còn váºt gì khác.
Gã chấp sá»± lại dặn dò thêm mấy câu rồi má»›i rá»i khá»i.
Nằm trên cái giưá»ng đá thô cứng, liếc mắt qua chăn đệm đã bạc phếch từ lâu trên chiếc giưá»ng đối diện, lại nhìn miệng huyệt dây leo rá»§ xuống lòng thòng, Dương Chân thoáng cảm thấy xao lòng. Sá»± mệt má»i nhanh chóng áºp đến khiến hắn từ từ chìm và o giấc ngá»§.
* * * ※※※ * * *
Phần 2
Một cơn chấn động kịch liệt khiến Dương Chân bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Hắn từ từ mở mắt nhìn quanh, thấp thoáng chợt thấy một khuôn mặt gầy nhom.
"Sao lại ngá»§ như con heo chết thế, gá»i mãi không dáºy."
"Ngươi là ai?"
Giá»ng nói quá lá»›n khiến mà ng nhÄ© Dương Chân kêu lên ong ong. Hắn ngồi báºt dáºy, chỉ thấy má»™t gã thanh niên tóc quăn Ä‘ang ngồi chồm há»—m như con khỉ ở mép giưá»ng chăm chú nhìn hắn, thần tình có chút thú vị.
"Ta kêu là Nhạc Thiên, còn ngươi tên gì?"
"Không đợi Dương Chân trả lá»i, gã đó đã tá»± giá»›i thiệu trước.
"Ta đến sá»›m hÆ¡n ngươi má»™t tháng, từ giá» tá»›i khoảng ba năm nữa chúng ta Ä‘á»u phải ở cái ổ nà y, ngươi tên gì?"
"Dương Chân..."
Dương Chân ngồi thẳng dáºy, thấy sắc trá»i đã trở thà nh ảm đạm. Hắn ngưng thần quan sát, gã đó lông mà y rất dà i, mặt mÅ©i có mấy phần láu cá, trước đây hắn rất ghét những kẻ như váºy nhưng lúc nà y lại chợt cảm thấy có chút thân thiết, liá»n chá»§ động nói: "Ta má»›i mưá»i bốn, sư huynh bao nhiêu tuổi?"
"Ta?" Nhạc Thiên bấm đầu ngón tay, tÃnh toán má»™t hồi rồi nói: "Lúc nên núi thì chừng khoảng ba mươi mấy, tá»›i giá» chắc phải năm mươi rồi."
"Năm mươi?" Äầu Dương Chân váng kêu ong ong, gã đó sao trông nhỉ khoảng hai mươi mấy? Chợt nhá»› tá»›i đại sư huynh tuổi cÅ©ng đã hai giáp tá», tức thì cảm thấy bình tÄ©nh trở lại, những vẫn còn kinh ngạc há»i: "Nhạc sư huynh tu vi như váºy, sao còn ở Vạn Thanh Cốc nà y?"
Nhạc Thiên ngước cặp mắt khinh khỉnh nhìn lên trá»i, vươn vai má»™t cái rồi thả ngưá»i xuống xuống giưá»ng đá, duá»—i ngưá»i như nằm trên giưá»ng cá»§a mình váºy, than thở: "Ta là bị Ä‘i đà y lần nữa."
Mặt Dương Chân tá» vẻ không hiểu, chợt nghe thấy gã nói tiếp: "Ta là đệ tá» cá»§a Tá» Cà n Chân Nhân trên Äan Dương Phong, bị phạt đà y xuống nÆ¡i nà y, cả ngà y phải theo má»™t bầy khỉ chạy khắp núi, chán đến chết ngưá»i. Còn ngươi, ngươi là từ đâu tá»›i đây?"
"Ngá»c Tiêu Phong." Dương Chân tức thì cảm cảm thấy giống như lưu lạc chân trá»i gặp lại bạn cÅ© váºy.
Nhạc Thiên tức thì báºt tưng ngưá»i dáºy, cặp mắt láo liên xoay chuyển không ngừng, kì quái nói: "Ngươi cÅ©ng bị đà y xuống ư? Ngươi đã là m gì váºy?"
Dương Chân không biết phải nói thế nà o, đà nh lắc đầu rồi lẳng lặng nằm xuống.
"Boong" má»™t tiếng chuông lá»›n từ bên trên vá»ng xuống.
"Ä‚n cÆ¡m thôi." Nhạc Thiên lăn ngay xuống đất, thấy Dương Chân vẫn bất động, hắn liá»n quay lại giục.
"Ngươi Ä‘i Ä‘i, ta không đói." Dương Chân uể oải đáp lá»i.
"Äi nà o, sư huynh ngươi cÅ©ng đạt tá»›i tu vi Kim Ä‘an rồi, nhưng hiện tại toà n thân tu vi bị cấm chế hết, má»™t ngà y phải ăn hai bữa má»›i xong." Nhạc Thiên lôi Dương Chân dáºy, ráng kéo hắn ra ngoà i.
Tà i sản của Phong Ma Vũ
Chữ ký của Phong Ma Vũ
05-02-2009, 09:30 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 1: Côn Lôn Tiên Phá»§
Chương 6: Vạn Thanh Cốc (2)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Trong phòng ăn lá»›n tại sân sau cá»§a Vạn Thanh Viện, hà ng chục bà n ăn đã sắp xếp chỉnh tá», ngưá»i qua ngưá»i lại đông kìn kịt, Ä‘á»u là đệ tỠáo xám. Kì quái là đại Ä‘a số há» Ä‘á»u tá» vẻ rất mệt má»i, nhìn bước chân Ä‘i dưá»ng như có khà mà vô lá»±c.
Mấy chiếc đèn dầu bằng đồng treo rải rác quanh bốn vách, chiếu ánh sáng láºp lòe khắp phòng.
Tiếng ồn à o dần dần tĩnh lặng, chỉ còn có tiếng bát đũa va chạm xuống mặt bà n.
Dương Chân thuáºn theo dòng ngưá»i, bám sát sau lưng Nhạc Thiên tá»›i lÄ©nh đồ ăn tại khung cá»a, rồi chá»n lấy má»™t cái bà n trống trong góc ngồi xuống.
"Sao, không quen à ?" Nhạc Thiên thầm thì sát bên tai Dương Chân.
"Nhiá»u ngưá»i tháºt." Dương Chân cÅ©ng rì rầm trả lá»i.
"Ta nói là cái nà y nà y." Nhạc Thiên chỉ và o cái bánh mà n thầu trong bát, lại chỉ và o cái thìa nằm trên đĩa, rồi là m ra vẻ khó nuốt, khiến Dương Chân không nhịn được cưá»i.
"Cũng tạm." Dương Chân cầm một cái mà n thầu lặng lẽ nhấm nháp.
"Äừng thấy ngươi ở đây đông, có thể ở lại cùng lắm cÅ©ng chẳng được má»™t ná»a phần." Nhạc Thiên lại nhá» giá»ng nói.
Miệng Dương Chân Ä‘ang nhồm nhoà m, nhìn trong phòng hầu hết Ä‘á»u là những thiếu niên chỉ chừng mưá»i mấy tuổi, tức thì ngẩn ngưá»i ra.
"Ná»a đưá»ng chịu không nổi bị trả vá» cÅ©ng phải chiếm tá»›i ba phần, trong năm năm không có cách nà o đột phá cảnh giá»›i Tiên thiên, phải đưa xuống núi chiếm đến năm phần nữa." những lá»i Nhạc Thiên nói khiến Dương Chân chấn động.
Trầm mặc má»™t lúc, Dương Chân đột nhiên há»i: "Váºy còn má»™t phần rưỡi nữa đâu?"
Nhạc Thiên xì má»™t cái nói: "Hầu hết là được thu nháºn là m đạo đồng, đầu bếp, tạp vụ... cÅ©ng có má»™t số luyện công gặp chuyện bất ngá»..."
"Bất ng�" Dương Chân không hiểu.
Nhạc Thiên cưá»i lạnh thốt: "Tức là luyện công bị tẩu há»a nháºp ma, biến thà nh tà n phế ngá»› ngẩn, rồi Ä‘ang lúc trèo trên Äăng Tiên Lá»™ thì bị tan xương nát thịt, năm nà o chả có?"
Dương Chân tức thì lạnh ngắt cả chân tay, trong lòng nặng trịch tưởng như bị treo và o một khối đá lớn, đến thở cũng chẳng ra hơi.
"Yên lặng!"
Trước phòng ăn, má»™t giám sá»± đạo nhân trông yếu á»›t nhưng giá»ng nói vô cùng sắc bén cá»§a gã đã chá»c và o tai Dương Chân phát Ä‘au, hai ngưá»i vá»™i và ng cúi đầu ăn uống, không dám nói chuyện nữa.
Trước khi giỠăn kết thúc, một trà ng tiếng chuông đồng rung lên réo rắt, một gã chấp sự đứng trước phòng thông báo gì đó.
Dương Chân tinh thần Ä‘ang lúc hoảng hốt nên không lưu ý, chợt thấy tất cả những ngưá»i trong phòng ăn đồng thanh lá»›n tiếng hoan hô, vá»— tay Ä‘áºp bà n, ồn à o náo nhiệt.
Những ngưá»i vừa má»›i trầm lặng cúi đầu ăn uống nháy mắt chuyển thà nh long tinh hổ mãnh, khiến ngưá»i ta kinh ngạc tá»›i nÃu cả lưỡi.
"Sao thế?" Dương Chân nghi hoặc gà o lên há»i Nhạc Thiên Ä‘ang gõ bà n cáºt lá»±c.
"Lại được đi săn rồi, sắp có thịt ăn rồi." Nhạc Thiên cũng hét tướng và o tai Dương Chân.
Dương Chân há» hững ừ hữ đáp trả, hắn phát giác mình không có cách nà o hòa nháºp và o đám ngưá»i huyên náo trước mặt.
Lại má»™t trà ng tiếng chuông đồng reo vang, phòng an nhanh chóng trở lại yên lặng, đám đệ tá» cÅ©ng mau lẹ rá»i khá»i phòng.
Äã tá»›i giá» luyện táºp buổi tối.
Trở vỠđộng huyệt, Nhạc Thiên an tÄ©nh được chừng ná»a canh giỠđể ngồi tá»a công rồi lại không nhịn được đánh động Dương Chân Ä‘ang ngồi xếp bằng trầm tư, hai ngưá»i nói chuyện phiếm như váºy tá»›i táºn ná»a đêm, cuối cùng cả hai cÅ©ng mệt nhoà i và lăn ra ngá»§.
Ngà y đầu tiên ở Vạn Thanh Cốc cá»§a Dương Chân đã trôi qua như váºy.
Tà i sản của Phong Ma Vũ
05-02-2009, 09:31 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 1: Côn Lôn Tiên Phá»§
Chương 6: Vạn Thanh Cốc (3)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Tảng sáng hôm sau, tiếng chuông đã vang rá»n khắp sÆ¡n cốc.
Dương Chân bị gá»i dáºy trong lúc còn Ä‘ang mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ. Nhạc Thiên lôi hắn ra ngoà i.
Bên ngoà i động huyệt, trá»i còn má» mịt, sương bay lác đác, không Ãt ngưá»i đã lục tục từ vách đá leo trèo, phi thân xuống dưới.
Bà i táºp sá»›m tại Vạn Thanh Viện cÅ©ng chia thà nh ba phòng Thiên Äịa Nhân y như váºy. Dương Chân Ä‘ang ở phòng chữ Nhân nghe Giảng Kinh Äạo Nhân dạy kinh sách. Ngoà i Dương Chân, tại thÃnh đưá»ng còn có chừng cả trăm ngưá»i khác. Lúc nà y trong phòng chỉ còn giá»ng nói trầm trầm khản đục cá»§a giảng kinh đạo nhân mà thôi.
Nhạc Thiên là nháºp thất đệ tá» bị cấm tu, vốn không cần phải nghe giảng, nhưng gã tá»± nguyện cùng hắn tá»›i đây. Gã hiện tại Ä‘ang dá»±a và o góc phòng chăm chú nhìn Dương Chân ngồi xếp bằng ngay ngắn gần đó, tá» ra vô cùng thú vị.
Kinh văn đạo há»c cÅ©ng không có gì má»›i mẻ, tại Ngá»c Tiêu Phong những bà i táºp cÆ¡ bản đó hắn cÅ©ng hoà n thà nh từ lâu rồi, hiện giá» việc dung há»™i lÄ©nh ngá»™ rồi tu luyện Tiệt Thần Quyết mà sư phụ đã cho hắn má»›i là quan trá»ng.
Äám khẩu quyết huyá»n ảo khó hiểu trong đầu Dương Chân từ từ hiện ra, hắn nhanh chóng phát hiện quả thá»±c y như sư phụ đã nói: Nếu trong khi má»™t đứa trẻ phải há»c Ä‘i há»c bò trước, thì hắn lại phải bắt đầu há»c chạy há»c nhảy trước.
Äan Ä‘iá»n không có cách nà o dưỡng Khà để hòa hợp thà nh Tinh, nếu từ khà nháºp đạo thì chẳng có cÆ¡ há»™i nà o cả, nhưng vẫn còn có con đưá»ng luyện thần.
Gá»i là thần, tức là tÃnh linh bẩm sinh cá»§a con ngưá»i, luyện thần tức là tăng cưá»ng tinh luyện thần phách, từ đó má»›i có khả năng kết nối vá»›i nguyên khà cá»§a thiên địa, từng bước tẩy rá»a nguyên linh cùng lục phá»§ ngÅ© tạng, khai thác những bà ẩn cá»§a thiên địa, cuối cùng là thiên địa hợp nhất đột phá cảnh giá»›i Kim Ä‘an đại đạo.
Äây là phương thức tu luyện nhảy cóc, trá»±c tiếp lấy háºu thiên chi thân để luyện Kim quang đại đạo.
Sư phụ, sư huynh, ta thực sự có thể là m được chăng?"
Từ trong thâm tâm Dương Chân không khá»i hoà i nghi.
Sau má»™t canh giá», trá»i đã sáng trưng.
Dương Chân bắt đầu phải Ä‘i trên Äăng tiên lá»™, lúc nà y hắn Ä‘ang Ä‘i tá»›i Äăng Tiên Phong phÃa nam Vạn Thanh Cốc. Dá»c đưá»ng loạn thạch đầy rẫy khắp rừng, đưá»ng núi khúc khuá»·u, khi thì lá»™i suối qua khe, khi lại trèo đèo vượt dốc.
Trên đưá»ng cứ ná»a dặm lại có má»™t cá»™t đá lá»›n chỉ lối, cứ thế liên miên không dứt, khiến ngưá»i ta chẳng ngá» tá»›i con đưá»ng nà y lại dà i tá»›i hà ng chục dặm, Ä‘an thà nh mê lá»™ rá»™ng tá»›i mấy dặm trong sÆ¡n cốc. Dương Chân cẩn tháºn Ä‘i sau Nhạc Thiên, phÃa trước phÃa sau bá»n há» còn có không Ãt ngưá»i đồng hà nh.
PhÃa trước có má»™t ngá»n núi mà u xanh giống như chiếc bút chá»c trá»i, ẩn hiện trong mây.
Äó chÃnh là nÆ¡i đệ tá» cá»§a cả ba phòng Thiên Äịa Nhân má»—i ngà y rèn luyện thân thể, cÅ©ng là cá»a ải khó khăn nhất.
Sau hai canh giá», Dương Chân cùng Ä‘oà n ngưá»i cÅ©ng tá»›i được chân Äăng Tiên Phong.
ÄÆ°a mắt nhìn lên, tòa núi nguy nga hùng tráng liá»…u nhiá»…u trong mây mù, nhìn lên chẳng biết đỉnh núi nằm táºn chá»— nà o, cảnh tượng tráng mỹ khiến ngưá»i ta như ngừng thở. Nó y như má»™t cái cá»™t chống trá»i tròn xoe đầy cổ quái, tháºt khó mà tin được đây lại là tuyệt tác cá»§a thiên nhiên tạo hóa. Bắt đầu từ chân núi trong cốc, con đưá»ng trên Äăng Tiên Phong Ä‘i lòng vòng hướng dần lên trên, khắp nÆ¡i là những dây leo mà u xanh chằng chịt khiến ngá»n núi giống như má»™t cái cây khổng lồ sừng sững giữa thiên địa.
Äoà n ngưá»i lá»›p lá»›p dừng chân nghỉ trên má»™t cái báºc đá rá»™ng rãi ngay trước cầu thang lên Äăng tiên lá»™, rúm ró xiêu vẹo hợp thà nh má»™t khối lá»›n.
Trước Äăng tiên lá»™ có hai cái bia đá không lồ cao tá»›i năm trượng, má»—i cái ghi má»™t dòng chữ cổ là "Thiên nhân cá»™ng thái, váºt ngã đồng chu" và "Khổ kỳ tâm chÃ, lao kỳ cân cốt", (Trá»i và ngưá»i hòa hợp, váºt và ta cÅ©ng cùng má»™t thể. Khổ cá»±c rèn tâm chÃ, mệt nhá»c rèn gân cốt)
"Hắc, ngươi còn gầy hÆ¡n sư huynh nhiá»u, sao thể lá»±c lại tốt như váºy?" Nhạc Thiên đứng trên báºc thang thở phì phò.
Dương Chân cưá»i hắc hắc, hắn từ khi tỉnh lại sau bảy ngà y hôn mê nÆ¡i Hà Dương trấn, sức lá»±c thân thể tưởng như gia tăng gấp trăm lần, tuy vẫn là thân xác phà m tục như trước nhưng lại có rất nhiá»u Ä‘iểm không giống. Hắn cÅ©ng không biết nguyên nhân là do đâu, hÆ¡n nữa Ä‘iá»u đó cÅ©ng chẳng giúp gì được cho việc tu đạo cả.
Lúc nà y hÆ¡i thở hắn tuy có chút dồn dáºp, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái mạnh mẽ y như trước, đối vá»›i việc bắt đầu chÃnh thức Ä‘i lên Äăng tiên lá»™ cÅ©ng có mấy phần tin tưởng.
"Sư phụ quá tà n nhẫn, cấm chế một thân tu vi của ta, rồi lại bắt ta vượt ải nà y, chắc là rắp tâm đoạt mạng ta rồi." Nhạc Thiên thở dà i ai oán.
"Ngưá»i chỉ bị phạt có ba năm, sau đó là có thể trở lại là m đệ tá» Côn Lôn, cứ như ta sau năm năm chẳng biết sẽ dạt vá» nÆ¡i nà o, hiện tại ná»a phân tu vi cÅ©ng không có..." Dương Chân âu sầu thốt.
"Có biết cái Äăng tiên lá»™ nà y còn được gá»i là gì không?" Nhạc Thiên cố ý chuyển đỠtà i.
"Hoà ng tuyá»n lá»™." Mấy gã đệ tá» cÅ©ng thuá»™c thuá»™c tổ Cà n Ä‘i bên cạnh đồng thanh trả lá»i.
"ÄÆ°á»ng khó thế nà o cÅ©ng có cách Ä‘i chứ?" Dương Chân ngẩng đầu nhìn, tuy lòng sợ hãi nhưng vẫn không tin có thể mất mạng được.
Nhạc Thiên cùng mấy gã kia Ä‘á»u há»· mÅ©i tá» vẻ coi thưá»ng khiến Dương Chân hoà n toà n chẳng hiểu gì cả.
Tại má»™t chá»— cầu thang gấp khúc, có má»™t tòa lương đình, ba giám sá»± đạo nhân cá»§a Vạn Thanh Cốc Ä‘ang đứng ở bên trong. Trong đó có má»™t ngưá»i thu lấy yêu bà i cá»§a má»—i đệ tá» Ä‘i qua, ngưá»i kia thì phân phát đằng giáp . Những yêu bà i nà y sẽ được trả lại khi lên tá»›i đỉnh núi, nếu Ä‘i ná»a đưá»ng mà đã trở xuống sẽ không có yêu bà i, phải chịu hình phạt rất nghiêm khắc. Tất cả hà nh động trong cốc Ä‘á»u có liên quan tá»›i yêu bà i, ngay cả phòng ăn và phòng giảng kinh cÅ©ng không ngoại lệ.
Tá»›i phiên hai ngưá»i Nhạc Thiên, sau khi đưa trúc bà i thì má»—i ngưá»i lÄ©nh má»™t cái đằng giáp há»™ tâm. Dương Chân vừa cầm đã thấy trÄ©u tay, má»™t cái tâm giáp mà nặng như váºy, thá»±c là cổ quái. Hắn xem xét xung quanh, chợt thấy vùng trước ngá»±c có má»™t đạo phù chú ấn ký vẽ loằng ngoằng như rắn bò mà u đỠtươi, đó là phép thuáºt sao?
"Phòng chữ Thiên, mưá»i tám đạo."
"Vì sao ta chỉ có một đạo?"
Dương Chân thấy má»™t ngưá»i phÃa sau lại lÄ©nh đằng giáp không giống cá»§a mình, liá»n không hiểu quay sang há»i giám sá»± đạo nhân.
"Ngươi vừa má»›i nháºp môn, Ä‘eo mưá»i tám đạo Trầm Kim Phù có lên nổi núi không?" giám sá»± kia há» hững trả lá»i.
Nhạc Thiên thấy không ổn liá»n quay lại kéo Dương Chân định Ä‘i, chợt thấy hắn nói: "Ta cÅ©ng muốn Ä‘eo mưá»i tám đạo." Trong suy nghÄ© cá»§a hắn, mang cà ng nhiá»u cà ng có lợi cho việc tu hà nh.
Nhạc Thiên cùng mấy gã đệ tỠquen biết cùng chụp lấy hắn, kinh hãi nhìn nhau.
Ba ngưá»i giám sá»± kia Ä‘á»u tá» ra buồn cưá»i, má»™t ngưá»i trong đó nói: "Äừng ngại, cho hắn thá» má»™t lần."
"Phịch!" Dương Chân vừa má»›i đón cái đẳng giáp liá»n ngã cắm mặt dúi dụi xuống đất y như chó đánh hÆ¡i (**), suýt nữa bị đằng giáp đè nát ngón chân.
"Äổi cho cái mưá»i đạo váºy!" Dương Chân vẫn ngoan cố, nhìn đám ngưá»i xung quanh cưá»i nhạo, tá» vẻ không phục.
Mưá»i đạo Trầm Kim Phù hắn cÅ©ng thất bại nốt, sau cùng đổi lấy cái đằng giáp ba đạo thì gắng ngượng Ä‘eo được và o ngưá»i. Nhạc Thiên Ãt nhiá»u cÅ©ng hiểu được suy nghÄ© cá»§a hắn, sau khi khuyên giải không có kết quả cÅ©ng đà nh để cho hắn vác Ä‘i.
Sau đợt nghỉ chân lần nà y, phÃa trước đã có cả trăm ngưá»i leo lên, Dương Chân và Nhạc Thiên cùng vá»›i mấy ngưá»i vừa là m quen cÅ©ng bắt đầu thượng lá»™.
Trèo lên báºc thang đá cà ng lúc cà ng cao, Ä‘i thêm mấy vòng thì Vạn Thanh Cốc đã chẳng còn thấy đâu nữa, mây mù dần dần vấn vÃt quanh ngưá»i, trôi dạt dưới chân.
Nhìn lên phÃa trên, Ä‘oà n ngưá»i bắt đầu từ từ dãn ra, dẫn đầu chÃnh là Nhạc Thiên, gã quay lại nói: "Nhanh nà o, không thì cÆ¡ há»™i Ä‘i săn bị ngưá»i cá»§a phòng chữ Thiên chiếm hết mất."
Má»™t ngưá»i trong đó mệt má»i lắc đầu: "Bá»n ta thì chẳng có cÆ¡ há»™i đâu, có thể quay vá» uống má»™t há»›p canh thịt cÅ©ng đã là tốt lắm rồi." Bá»n há» Ä‘á»u là những ngưá»i má»›i cá»§a phòng chữ Nhân nháºp sÆ¡n chưa quá má»™t năm, đại Ä‘a số há»a hầu chỉ ở mức Lô chiếu, mạnh mẽ như Dương Chân cÅ©ng không có được bao nhiêu ngưá»i.
Dương Chân căn bản má»™t chút lá»±c khà dùng để nói cÅ©ng không còn, từng bước ì ạch Ä‘i theo phÃa sau mấy ngưá»i, cà ng lúc cà ng bị bá» xa hÆ¡n. Hắn vốn chẳng dám nhìn lên quá hai báºc thang, lỡ má»™t bước ắt phải toi mạng chứ không sai.
Từ khi sinh ra tá»›i giá», đây là lần đầu tiên vượt má»™t nÆ¡i hiểm ác như thế nà y, nếu không phải có ngưá»i Ä‘i cùng, e rằng sá»›m bá» cuá»™c rồi.
Hắn rốt cục cÅ©ng minh bạch con đưá»ng Äăng tiên nà y không nói tá»›i những đằng giáp được gia cố pháp thuáºt, chỉ nguyên việc leo lên độ cao nguy hiểm như váºy cÅ©ng đã là rất khó khăn. Hắn cảm thấy rã rá»i cả ý chÃ, đã có mấy phần nản lòng.
Quả thực phương pháp rèn luyện đặc biệt nà y hắn chưa từng nghĩ qua.
Gió núi là m hÆ¡i thở hắn cà ng ngà y cà ng lạnh giá, chân run lên bần báºt, cánh tay đã bị gai mây cà o toạc mấy đưá»ng xước dà i rá»›m máu. Hắn chỉ có thể không ngừng tá»± cổ vÅ© trong lòng, ta nhất định phải kiên trì, không thể để sư phụ cùng má»i ngưá»i thất vá»ng, không thể để sư tá»· xem thưá»ng.
"Dương tiểu tá», cố lên nà o." Tất cả tu vi cá»§a Nhạc Thiên tuy bị phong bế nhưng căn cÆ¡ thì vẫn còn, thá»i gian dà i dà i má»™t chút là ưu thế cá»§a hắn lá»™ ra ngay. Chợt thấy gã dừng chân nói: "Các ngưá»i xem ngá»n Äăng Tiên Phong nà y cùng vá»›i Vạn Thanh Cốc kết hợp vá»›i nhau thà nh cái gì?"
Bá»n Dương Chân thừa cÆ¡ dừng lại, đưa tay tóm lấy dây leo quanh đó mà hÃt thở lấy mấy hÆ¡i.
Nhạc Thiên đợi má»™t gã đệ tá» Ä‘i qua bên mình má»›i nháy mắt má»™t cái nghịch ngợm nói: "Núi nà y y như cái dương căn, Vạn Thanh Cốc kia lại y như cái đó, cái đó đó..., kết hợp vá»›i nhau thà nh ra thiên địa giao thái, chá»— chân núi thì gá»i là hợp hoan đạo." Nói Ä‘oạn liá»n chỉ xuống phÃa dưới.
Cả Ä‘oà n ngưá»i không thể không kinh ngạc trố mắt nhìn Nhạc Thiên, tá»›i lúc gã cảm thấy có chút chá»™t dạ thì má»i má»›i cưá»i ầm cả lên.
Dương Chân thưá»ng sống nÆ¡i thị tỉnh, dÄ© nhiên là hiểu hết những Ä‘iá»u mà tên khỉ nà y nói, liá»n báºt cưá»i: "Ta đã minh bạch nguyên nhân tại sao Nhạc sư huynh lại bị phạt tá»›i sÆ¡n cốc nà y rồi."
Cả Ä‘oà n ngưá»i lúc nà y má»›i biết Nhạc Thiên không phải là ngưá»i má»›i, liá»n nhốn nháo há»i han.
"Äi thôi." Nhạc Thiên quát to má»™t tiếng, nhanh chân leo lên trên.
Sau hai canh giỠthì cũng đi qua một cái cổng, Dương Chân cùng Nhạc Thiên rốt cục cũng tới được lưng chừng núi.
Mấy ngưá»i Ä‘i cùng Dương Chân sá»›m đã vượt qua Ä‘i thẳng lên trên, chỉ có má»™t mình Nhạc Thiên là ở lại cùng vá»›i hắn.
Lúc nà y vầng thái dương đã lên tá»›i đỉnh, xung quanh bá»n há» chỉ còn mây bay đầy trá»i vá»›i vá»±c sâu vạn trượng, gió lạnh ù ù từng tráºn liên tục quạt và o ngưá»i, y phục tung bay phần pháºt, những bụi dây leo xanh ngắt quanh núi cùng không ngừng lay động.
"Ta, ta tháºt Ä‘i không nổi nữa, ngươi Ä‘i trước Ä‘i." Dương Chân thở phì phò ngồi phịch xuống, mặt mÅ©i xanh lét, mồm miệng phát run, hai chân cÅ©ng nhanh chóng mất Ä‘i cảm giác.
Nhạc Thiên kéo Dương Chân Ä‘i được mưá»i mấy bước, đột nhiên dừng lại, gã có thể Ä‘iá»u tức chân lá»±c, khà mạch bá»n bỉ nhưng lúc nà y cÅ©ng cảm thấy toà n thân rã rá»i mệt má»i vô cùng.
"Ta với ngươi đổi đằng giáp, thế nà o?"
Dương Chân nhìn khuôn mặt tuấn tú cá»§a Nhạc Thiên giây lát, gã so vá»›i hắn cÅ©ng chẳng khá»e hÆ¡n bao nhiêu, liá»n lắc đầu cá»± tuyệt: "Ngay cả sá»± khổ cá»±c nà y cÅ©ng chịu không nổi, chẳng thà ngà y mai ta hạ sÆ¡n cho xong."
"Äừng có sÃnh cưá»ng, lúc Ä‘i xuống cà ng khó hÆ¡n đấy, ngươi như váºy thì cùng lắm là lên tá»›i đỉnh chứ xuống thì không nổi đâu." Nhạc Thiên đưa tay định đổi giáp vá»›i hắn.
Dương Chân thấy nét mặt gã rất chân thà nh chứ không phải trá ngụy, trong lòng cảm động khôn tả, nhưng vẫn không muốn là m liên lụy tá»›i gã, lại nhá»› tá»›i lá»i đại sư huynh: vô luáºn gian khổ thế nà o, nhất định phải kiên trì.
Liá»n cất giá»ng cá»± tuyệt: "Ngươi Ä‘i trước Ä‘i, không cần lo tá»›i ta."
Nhạc Thiên thấy ánh mắt hắn kiên nghị, đảnh tá» ra chẳng biết phải là m sao, rồi quay ngưá»i Ä‘i mau lên phÃa trên, nhanh chóng biến thà nh má»™t Ä‘iểm Ä‘en nhá» xÃu.
Dương Chân ngồi tá»a tức Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở giây lát, rồi đứng dáºy từng bước từng bước tiến lên, bắt đầu hà nh trình gian nan.
Sau ná»a canh giá», đã thấy đệ tá» cá»§a phòng chữ Thiên quay vá».
Khoảng cách từ Dương Chân tá»›i đỉnh núi vẫn còn xa tÃt tắp, hiện tại hắn má»—i khi bước má»™t bước Ä‘á»u phải dùng toà n bá»™ tâm lá»±c, toà n thân vừa cứng vừa run, chân tay lạnh giá kịch liệt, chẳng còn nghe theo sá»± Ä‘iá»u khiển nữa.
Bên ngưá»i chẳng còn chá»— dá»±a nà o cả, con đưá»ng trước mặt như vô cùng vô táºn, không khà lạnh băng cá»§a thanh sÆ¡n tuyệt bÃch cÅ©ng không ngừng quất và o thần trà cá»§a hắn.
Hắn như rÆ¡i và o trong sá»± sợ hãi khá»§ng khiếp. Là m sao bây giá»? Nếu cứ thế nà y Ä‘i xuống thì bất cứ lúc nà o cÅ©ng có thể bị trả vá», số pháºn thế nà o chẳng cần nghÄ© cÅ©ng biết.
Cởi bỠcái đằng giáp được gia cố pháp lực nà y ra?
Äiá»u đó thá»±c sá»± là má»™t sá»± cám dá»— cá»±c lá»›n đối vá»›i hắn. Trong lúc còn Ä‘ang phân vân chợt má»™t trà ng tiếng bước chân nặng ná» vá»ng tá»›i, lại có má»™t ngưá»i Ä‘i xuống, khi Ä‘i sát qua bên, ngưá»i đó đưa mắt nhìn hắn.
Trong cÆ¡n hoảng hốt, từ ánh mắt ấy hắn Ä‘á»c thấy rất nhiá»u thứ, trong đó có má»™t loại cảm giác mà ngưá»i ta gá»i là lòng thương hại. Hắn chợt cảm thấy giáºn dữ chưa từng có, liá»n nghiến chặt hà m răng trèo từng bước lên phÃa trên.
Không biết đã trải qua bao lâu, trong ý thức cá»§a hắn đã có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘i qua, cÅ©ng có ngưá»i nói gì đó vá»›i hắn nhưng trong đầu hắn chỉ còn duy nhất má»™t ý niệm, nhất định phải trèo lên trên.
Trong tiếng gió thét gà o, trái tim hắn cÅ©ng như rên rỉ, chân tay hoà n toà n mất Ä‘i tri giác. Lúc hắn gần như đã hôn mê, chợt có hai cánh tay lạnh giá giữ hắn lại, má»™t luồng khà ấm áp xông và o trong thân thể hắn. Tá»›i lúc bừng tỉnh nhìn lại hắn má»›i hay đó là Nhạc Thiên Ä‘ang trên đưá»ng trở vá».
"Ngươi không muốn sống nữa ư?"
Dương Chân nằm nghiêng nghiêng trên sÆ¡n đạo, nhìn khuôn mặt lo lắng trước mắt gắng gượng mỉm cưá»i, khó khăn lắm má»›i thốt được má»™t câu: "Không phải lo cho ta... Ngươi hạ sÆ¡n Ä‘i."
"Ta đổi giáp với ngươi."
"Không đổi!"
Nhạc Thiên thoáng chùn lại má»™t chút, rồi chẳng thèm nói nhiá»u đưa tay định tháo đằng giáp trên ngưá»i Dương Chân, nhưng cặp mắt chiếu ra những tia quáºt cưá»ng ấy đã ngăn gã lại.
Hai ngưá»i giằng co hồi lâu, Nhạc Thiên đột nhiên từ trong vạt áo lấy ra má»™t cái bình ngá»c, dốc dốc mấy cái, rồi nhét mạnh và o miệng Dương Chân má»™t hoà n thuốc, sau đó thở dà i loạng choạng Ä‘i xuống bên dưới.
Hết chương 6
Chú thÃch:
Äằng giáp, loại áo giáp đơn giản Ä‘an bằng cây mây, chỉ có phần thân không có tay và phần dưới.
(**) Nguyên tác 'åƒäº†ä¸ªç‹—啃屎' tức là y như con chó chúi miệng và o bãi phân. Chỉ hà nh động ngã cắm mặt xuống đất. Tuy nhiên cách nói nà y không thông dụng vá»›i ngưá»i Việt, vì váºy dịch giả tạm dịch là "y như chó đánh hÆ¡i".
Tà i sản của Phong Ma Vũ
05-02-2009, 09:32 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 1: Côn Lôn Tiên Phá»§
Chương 7 : Luyện thần (1)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Mặt trá»i đã ngả vá» tây, Äăng Tiên Phong trà n ngáºp trong những tia nắng chiá»u hôm.
Trên những báºc đá rá»™ng rãi ở cuối Äăng Tiên Lá»™ từ từ xuất hiện má»™t cái đầu, kế đó là ná»a thân trên cá»§a má»™t ngưá»i.
Mặt trá»i sắp lặn, nhá» và o dược lá»±c thần kỳ cá»§a hoà n thuốc, trước mắt Dương Chân đột nhiên rá»™ng mở, trà n mắt là trá»i đất tráng lệ rá»±c rỡ, thá»i gian trong khoảnh khắc ấy như đã dừng lại.
Rốt cục hắn cÅ©ng trèo lên được Äăng Tiên Phong! Hắn gà o lên trong lòng, hoan há»· Ä‘iên cuồng vượt mức tưởng tượng.
Trên đó là má»™t cái sân kÃch thước chưa đầy ná»a dặm, má»™t ráng mây chiá»u từ từ trôi dạt bên trên, chÃnh giữa có mấy gốc cổ tùng xanh biếc, mặt trá»i đỠrá»±c như Ä‘ang treo tà tà nÆ¡i vách đá phÃa tây.
Không biết sức lá»±c từ đâu ra, hắn bước liá»n mấy bước lên phÃa trên.
Má»™t cảm giác mệt má»i rã rá»i áºp tá»›i, hắn nằm váºt ra ná»n đá xanh, chẳng muốn động Ä‘áºy gì cả.
Trước mắt hắn hoa lên, chợt xuất hiện một đôi guốc mộc. Từ từ ngẩng đầu nhìn, thì ra một lão đạo sĩ đã thấy ở dưới núi, ông ta đang đưa khuôn mặt xấu xà ra nhìn hắn chăm chú.
"Nhóc con, cháºm thêm chút nữa thì lão phu cÅ©ng chẳng đợi được ngươi."
"Tiá»n bối..."
Lão đạo đưa một cái trúc bà i ra trước mặt hắn, hỠhững nói: "Ngươi xuống được chứ?"
Toà n thân Dương Chân đã kiệt lá»±c, hắn nắm lấy trúc bà i mà run lên bần báºt, bà n tay bất giác cảm thấy lạnh ngắt. Hắn không khá»i ngÆ¡ ngẩn nhìn lão đạo, còn nói tá»›i hạ sÆ¡n, ngay cả Ä‘i mấy bước e cÅ©ng chẳng có năng lá»±c.
"Äây má»›i chỉ là bắt đầu thôi, phà m việc gì cÅ©ng phải tuần tá»± dần dần, bằng và o ba đạo Trầm Kim Phù trên ngưá»i ngươi, lão phu phá lệ đưa ngươi má»™t Ä‘oạn, lên!"
Chỉ nghe thấy má»™t tiếng quát nhẹ, Dương Chân cảm giác mình bay bổng lên không, trước mắt vụt thà nh má» mịt, bên tai gió rÃt à o à o rồi dần dần không biết gì nữa.
* * * ※※※ * * *
Khi Dương Chân tỉnh lại lần nữa, trước mắt chỉ một mà u ảm đảm, hiện đã ở trong huyệt động rồi.
"Tỉnh rồi lại ngất, ngất rồi lại tỉnh, Nhạc sư huynh ta trở thà nh ngưá»i trông trẻ rồi."
Tiếng cưá»i cưá»i sảng khoái cùng khuôn mặt cá»§a Nhạc Thiên láºp tức xuất hiện. Dương Chân khẽ cỠđộng, toà n thân Ä‘au má»i kinh khá»§ng, cố gắng lắm hắn má»›i dá»±a và o vách đá ngồi dáºy được, hồi lâu vẫn không nói tiếng nà o.
"Sao nà o, ngươi đã ngủ một ngà y một đêm rồi."
Dương Chân nhấc hai cánh tay xây xát lên quan sát, đột nhiên nói: "Nhạc sư huynh, ngưá»i vì sao lại muốn tu đạo?"
Cái mặt Ä‘ang nhăn như quả mướp đắng cá»§a Nhạc Thiên tức thì tá» ra hứng thú, Ä‘i qua Ä‘i lại trong động huyệt hoa tay múa chân nói: "ÄÆ°Æ¡ng nhiên là trưá»ng sinh, có được sinh mệnh vô táºn ắt có thể là m rất nhiá»u việc, trên trá»i dưới đất, ăn đồ ăn ngon, chÆ¡i trò chÆ¡i vui..."
Dương Chân mỉm cưá»i nhìn hắn, Nhạc Thiên chợt thở dà i, nét mặt thoáng chút u ám, tá»± trà o nói: "Năm xưa ta lưu lạc nÆ¡i đầu đưá»ng, theo ngưá»i ta ăn báºy uống bạ, ngẫu nhiên gặp má»™t lão đạo nói cho ta ăn, cho ta ngá»§, thế là ta theo ông ta lên núi."
"Váºy có hối háºn không?"
"Hối háºn? chỉ là chịu đựng cái phòng luyện Ä‘an vừa nóng vừa bức suốt mưá»i mấy năm, tuy là buồn chán nhưng lại được ăn no, cảm thấy cuá»™c sống trà n đầy hy vá»ng, so vá»›i lúc được bữa nay lo bữa mai ở dưới núi thì tốt hÆ¡n nhiá»u, hắc hắc."
Dương Chân cÅ©ng cưá»i phụ há»a, tháºt thà nói: "Ta hồi nhá» lại muốn theo cha há»c là m má»™t gã thợ má»™c là nh nghá»."
"Thợ má»™c?" Nhạc Thiên há hốc mồm, cưá»i ngặt nghẽo má»™t lúc rồi chợt cao giá»ng thốt: "Ta biết rồi, ta phải là m má»™t Luyện Ä‘an đại sư giống như sư phụ, trở thà nh má»™t Äại Äan Äạo tông sư, hắc hắc." Nói Ä‘oạn như chợt nghÄ© ra thứ gì đó vui không thể tả, từ trên giưá»ng nhảy tá»›i miệng huyệt, rồi lại nhảy trở lại, trông y như má»™t đứa trẻ nhặt được bảo váºt váºy.
"Còn ngươi thì theo sư phụ đỉnh đỉnh đại danh của ngươi trở thà nh một kiếm tiên cao thủ?"
"Ta?" Dương Chân báºt lên má»™t tiếng tá»± há»i, đủ loại ý nghÄ© tức thì ùa tá»›i, khiến hắn ngẩn ra giây lát. "Ta cÅ©ng không biết, ta hiện tại chỉ có thế cố gắng tu hà nh, mong rằng được lưu lại Côn Lôn SÆ¡n."
Nhạc Thiên nhảy lên trước chụp lấy hai vai hắn, nói giá»ng đầy vẻ tá»± tin: "Tin ta Ä‘i, ngươi nhất định có thể thà nh công, Nhạc sư huynh sẽ đợi tá»›i lúc cùng ngươi ngá»± kiếm bay táºn cá»u thiên, ngươi sẽ không khiến ta thất vá»ng chứ?"
Dương Chân nhìn ánh mắt chân thà nh cá»§a gã, cảm động gáºt gáºt đầu, rồi lại không nhịn được cất tiếng há»i: "Nhạc sư huynh vì sao lại tốt vá»›i ta như váºy?"
Nhạc Thiên lùi lại, ngồi xuống giưá»ng cá»§a mình rồi nhìn Dương Chân hồi lâu, cúi đầu nhá» giá»ng thốt: "Ta cÅ©ng không biết, vừa nhìn thấy ngươi là đã rất hợp ý... kỳ thá»±c, ta vá»›i ngươi cÅ©ng có váºn mạng như nhau..."
"Váºn mạng như nhau?"
"Năm xưa ta và o Vạn Thanh Cốc, chỉ ham ăn ham uống cho qua ngà y, căn bản chưa từng nghĩ tới tu luyện gì hết, qua năm năm chẳng có thà nh tựu gì, đợi tới lúc phải trả xuống núi thì ta mới bừng tỉnh. Khổ sở cầu khẩn lão đạo đã mang ta lên núi lúc đầu, đi xin với Vạn Thanh Cốc Chủ để ta có thể ở lại thêm ba năm..."
Dương Chân trầm ngâm gáºt đầu.
Không khà trong động huyệt đột nhiên trầm hẳn xuống.
"Bảo Ä‘an cá»§a ta thế nà o?" Nhạc Thiên nói vẻ thần bÃ.
"Bảo Ä‘an cá»§a ngươi?" Dương Chân sững ngưá»i, tức thì tỉnh ngá»™ nói: "May mà có bảo Ä‘an đó cá»§a ngươi, không thì ta căn bản là không thể trèo lên được đỉnh núi."
"Äó là Äại Lá»±c Äan do Nhạc sư huynh ngươi Ä‘Ãch thân luyện ra, sư phụ vẫn khen ta đặc biệt có khả năng mà lại." Nhạc Thiên nhe răng cưá»i vui vẻ, giá»ng nói đầy đắc ý nhìn Dương Chân.
"Äại Lá»±c... Äan?" Dương Chân nhắc Ä‘i nhắc lại, ánh mắt nhìn Nhạc Thiên bắt đầu có chút kỳ lạ.
"Tráng dương, tẩy trừ uế khÃ, rèn luyện cÆ¡ thể thuần dương, ấy gá»i là dương phi dương váºy, hắc hắc." Nhạc Thiên là m ra vẻ đà ng hoà ng trịnh trá»ng.
"Nhạc sư huynh, ngưá»i trước đây rốt cục là m nghá» gì?" Dương Chân hồ nghi há»i.
"Khà !" Nhạc Thiên liếc ra bên ngoà i một cái, rồi lén lút lại gần nói: "Nhạc sư huynh ngươi trước khi lên núi hà ng năm vẫn theo một gã lang trung giang hồ đi bán các loại thuốc viên đại lực, kim thương kiếm sống đó mà , hắc hắc."
"Ặc" Dương Chân dẹp bá» cái kiểu mỠám, phá lên cưá»i nói: "Nhạc sư huynh hiện tại bái là m đệ tá» chi phái Äan Dương Tông, cÅ©ng coi như là và o đúng sở trưá»ng còn gì. hắc hắc"
Hai ngưá»i lại nhìn ngó lẫn nhau, ánh mắt đột nhiên như có mấy Ä‘iểm bất đồng.
"á»’, suýt nữa quên mất." Nhạc Thiên chợt nhá»› ra gì đó, vá»›i lấy há»™p thức ăn nÆ¡i cuối giưá»ng, từ trong đó lấy ra má»t cái đĩa, bên trong là má»™t miếng thịt mà u đỠrất đặc biệt. "Äây là phần mà sư huynh hôm qua liá»u mạng cướp được đó."
"Cảm Æ¡n sư huynh..." Dương Chân nháºn lấy, khóe mắt đỠhoe. Hắn cẩn tháºn hÃt má»™t hÆ¡i nói: "ThÆ¡m quá, đáng tiếc là nguá»™i ngắt rồi."
"Nguá»™i rồi à ? ÄÆ¡n giản!" Nhạc Thiên lần mò trong ngưá»i má»™t hồi rồi lôi ra má»™t cái bùa mà u và ng, dán lên miếng thịt, đặt cái đĩa lên trên giưá»ng đá, ngón tay là m dấu mấy lần "Phá»±c phù...!" má»™t ngá»n lá»a đỠrá»±c cao cả thước bùng lên, nháy mắt tiếng xèo xèo cùng mùi thÆ¡m đã phát ra ngà o ngạt.
Má»™t lát sau ngá»n lá»a từ từ tắt hẳn, Nhạc Thiên nhòm qua má»™t cái gãi đầu áy náy nói: "Hình như cháy mất rồi."
Dương Chân đón lấy cái đĩa xóc xóc mấy cái là m bốc lên một mà n tro bụi mà u xám.
Hai ngưá»i ngẩn ra hồi lâu, rồi cùng báºt cưá»i như nắc nẻ.
"Không sao, sau nà y sư đệ nhất định sẽ nỗ lực hơn nữa."
"Ngươi cứ nghỉ ngÆ¡i cho cẩn tháºn, sáng mai đừng có mà lại..."
"Biết rồi, Nhạc sư huynh."
"Còn nữa..." Nhạc Thiên vốn đã nằm xuống lại ngồi báºt dáºy, quay qua Dương Chân là m má»™t cái mặt quá»·, cưá»i nói: "Không được ôm cái bá»™ mặt nhăn nhó u ám đó, là m ảnh hưởng tá»›i lòng tốt cá»§a sư huynh."
",,," Dương Chân ngạc nhiên gượng cưá»i, chẳng hiểu gì cả.
"Là m ngưá»i phải lạc quan, tất cả Ä‘á»u phải hướng tá»›i phÃa tước, sư huynh năm xưa cÅ©ng đã từng trải qua như ngươi váºy..." Nhạc Thiên như thấy có đứa trẻ con dá»… dạy, tức thì tá» ra rất hứng chÃ, liá»n quay ngưá»i lại thao thao mãi không thôi.
Dương Chân đà nh hoà n tất bà i táºp tối ngà y hôm đó trong sá»± nhiá»…u loạn cá»§a Nhạc Thiên.
Tà i sản của Phong Ma Vũ
05-02-2009, 09:32 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 1: Côn Lôn Tiên Phá»§
Chương 7: Luyện Thần (2)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Thá»i gian đằng đẵng đã qua ba năm.
"Tức chết Ä‘i được, cái Tháºp Bát Quan Nguyên Tá»a nà y lợi hại quá, Nhạc Thiên ta mang ngÅ© hà nh Há»a đức chi thân mà ngay cả chân há»a cùng không phát ra nổi, ta không thá»±c không tin được." Nhạc Thiên cố gắng váºn công má»™t hồi rồi gà o lên tá»›i đỠcả mặt.
Äang là thá»i gian cá»§a buổi táºp sáng, Nhạc Thiên đã hết hạn phạt ba năm, được trở lại tá»± do. Lúc nà y hắn Ä‘ang liá»u mạng váºn công giải trá» phép cấm chế cá»§a sư phụ.
Hiện tại Dương Chân cÅ©ng Ä‘ang minh tu nháºp định, tâm tưởng Ä‘ang phiêu dạt trong tá» phá»§, thả mình nÆ¡i há»—n độn.
Từ trong thiên địa há»—n độn, thần niệm Ä‘ang ra sức Ä‘uổi theo má»™t khối tròn xù xì, ánh sáng lấp lánh, hình dạng như vầng trăng, những đạo hà o quang không ngừng lục tụ lúc tan, khi phân khi hợp, đó chÃnh là pháp môn luyện thần.
Ná»a năm sau khi và o Vạn Thanh Cốc, hắn không ngừng gia tăng rèn luyện, thể chất đặc biệt cá»§a hắn ngà y cà ng hiển lá»™ rõ rà ng, có thể mang đằng giáp vẽ ba đạo Trầm Kim Phù, lên xuống Äăng Tiên Phong má»™t cách tá»± nhiên.
Có Ä‘iá»u thá»§y chung hắn vẫn chưa nắm được Ä‘iểm yếu quyết cá»§a Tiệt Thần Äạo. Không ngá» trong má»™t lần mệt má»i muốn chết Ä‘i được, hắn lại nháºp định thà nh công. Khoảnh khắc đó thần trà như thoát ly ra khá»i thân xác, bản mệnh phát linh quang lá»™ xuất ra chân tướng, phần âm và phần dương tương há»— vấn vÃt vá»›i nhau thà nh má»™t khối, lưu hà nh thông sướng trong thiên địa vô táºn, bước sang má»™t chân trá»i tu luyện má»›i. Sau lần đó má»›i coi như chân chÃnh sÆ¡ nháºp và o con đưá»ng tu đạo.
Chẳng qua cứ phải là lúc thân xác mệt má»i cá»±c kỳ thì má»›i có thể nháºp định tu luyện Tiệt Thần Äạo. Thà nh ra hắn nhất định phải không ngừng đả phá tiá»m lá»±c cao nhất cá»§a bản thân.
Bởi phải không ngừng gia tăng tiá»m năng, sau ba năm tá»›i ngà y hôm nay hắn đã có thể mang tám đạo Trầm Kim Phù, tương đương vá»›i đệ tá» cá»§a phòng chữ Äịa. Thân hình vốn gầy gò cá»§a hắn không chỉ là khá»e mạnh vạm vỡ ra, tháºm chà còn cao hÆ¡n trước má»™t cái đầu.
Mặt mũi cũng dần dần có mấy phần già dặn, đã trở thà nh một gã thiếu niên khà vũ bất phà m.
Mối háºn duy nhất cá»§a hắn chÃnh là lúc luyện khÃ, vẫn y như trước không tà i nà o có thể dưỡng khà thà nh Lô chiếu. Bất quá Dương Chân dần dần cảm giác được có má»™t khối thiên địa nằm ngoà i cÆ¡ thể, nhưng không nhìn không chạm thấy được.
Liên tiếp mấy tiếng nổ ầm ầm như sét đánh phát ra khiến Dương Chân Ä‘ang nháºp định bừng tỉnh. Äáºp và o mắt là má»™t gã quái nhân toà n thân há»a quang đỠrá»±c Ä‘ang rống lên oa oa loạn xạ, nhảy nhót lung tung trong động huyệt.
"Ta thà nh công rồi, ta thà nh công rồi!"
"Nhạc sư huynh... ngưá»i sao rồi?"
Nhạc Thiên Ä‘ang trong trạng thái vui mừng tá»›i phát Ä‘iên, chẳng để ý tá»›i tiếng gá»i cá»§a Dương Chân, vẫn tiếp tục múa may.
Dương Chân chỉ lo mấy tấm đệm trên giưá»ng bị đốt cháy, liá»n phát khởi thần niệm, bên dưới chiếc giưá»ng đã bay lên ba viên đá cuá»™i to bằng nắm đấm má»™t cách kỳ diệu, lÆ¡ lá»ng trước mặt hắn, rồi đột nhiên rÃt gió veo veo đánh thẳng và o ba trá»ng huyệt trước ngá»±c cá»§a há»a nhân.
Sau khi nháºn liên tiếp mấy đòn nặng, toà n thân há»a nhân vẫn không há» hấn gì nhưng cÅ©ng bắt đầu trở tỉnh táo trở lại, ánh lá»a dần dần biến mất lá»™ ra má»™t gã nam tá» anh tuấn Ä‘ang rất phấn chấn. Gã mặt tròn cằm nhá»n, da thịt dưá»ng như thà nh mà u đỠnhạt, tóc nâu và quăn bù xù quá tai, Ä‘iá»u kỳ lạ là quần áo trên ngưá»i hắn vẫn nguyên là nh không bị tổn hại gì hết.
"Dương sư đệ, cấm cố cá»§a sư huynh đã giải khai rồi, có thể trở vá» Äan Dương Phong rồi."
"Chúc mừng sư huynh."
Dương Chân liá»n đấm và o ngá»±c Nhạc Thiên mấy cái, Nhạc Thiên lại ôm chặt lấy hắn mà nhảy choi choi, sung sướng vô cùng.
Hồi lâu sau, hai ngưá»i má»›i phân ra, sau niá»m vui tá»± nhiên lại thà nh ra u ám. Ba năm ở cùng má»™t nÆ¡i, hai ngưá»i đã sinh ra tình cảm rất thâm háºu, tháºm chà còn như huynh đệ ruá»™t thịt.
"Ta phải Ä‘i thôi, sau nà y hãy tá»›i Äan Dương Phong tìm ta."
"Nhất định, ngươi phải luyện cho ta má»™t viên tiên Ä‘an thượng hảo hạng, tốt nhất là ăn và o láºp tức có thể phi thăng hay gì đó, hắc hắc."
Sắc mặt Nhạc Thiên trở thà nh xám xịt, nhăn nhó như trái mướp đắng, nói: "Chi phái Äan Dương Tông ta từ khai tông tổ sư gia tá»›i giá» chưa ai có được bản lãnh đó."
Dương Chân cưá»i hắc hắc, thần sắc ngưng trá»ng, láºp tức giữa hai ngưá»i chợt bay vá»t lên má»™t đám đá cuá»™i, lá»›n nhá» cÅ©ng tá»›i cả chục viên không ngừng xoay vòng vòng giữa không trung.
Ãnh mắt Nhạc Thiên chiếu ra những tia sáng kỳ lạ thốt: "Pháp môn mà ngươi tu luyện tháºt là cá»±c kỳ huyá»n ảo, nếu theo đạo pháp tu hà nh cá»§a Côn Lôn thì phải đạt tá»›i TÃch Cốc má»›i có đủ niệm lá»±c để khu váºt. Bất quá Ä‘an Ä‘iá»n cá»§a ngươi tình trạng kỳ quái, ngươi từng nghÄ© ra cách gì khắc phục chưa?"
Dương Chân đột nhiên cảm thấy nản lòng, hơn chục viên phi thạch dừng lại giữa chừng không rồi rơi xuống mặt đất, khắp nơi vang lên những tiếng lóc cóc không dứt.
Nhạc Thiên ôm lấy cái gối nÆ¡i đầu giưá»ng cúi đầu suy nghÄ© hồi lâu rồi nói: "Cho dù ngươi ngá»™ được Thiên tâm, đạt tá»›i cảnh giá»›i Tiên thiên dẫn khà nháºp thể, cÅ©ng ắt phải có phép ngưng luyện hóa khà quy nguyên thì má»›i xong. CÆ¡ thể con ngưá»i bà ảo vô cùng, kỳ thá»±c nếu cứ khư khư Ä‘i theo lối mòn thì khác gì tá»± treo cổ lên cây... Sư huynh tu hà nh cÅ©ng bất quá là đi trước ngươi mấy bước, chỉ có thể nhắc nhở ngươi và i Ä‘iểm như váºy thôi."
Nói Ä‘oạn đứng dáºy thu tháºp hà nh trang chuẩn bị lên đưá»ng.
Bên ngoà i Vạn Sà o Huyệt, hà ng chục đệ tá» Vạn Thanh Cốc đã nghe tin chạy lại, lá»›p lá»›p vây lấy Nhạc Thiên, không ngừng chà o há»i tạm biệt, nét mặt có mấy phần hoan hỉ lại có mấy phần buồn bã. Nhạc Thiên tÃnh vốn phóng khoáng, ở nÆ¡i nà y Ä‘á»u rất hòa hợp vá»›i ngưá»i ta, ba năm trong Vạn Thanh Cốc quan hệ thế nà o thiết nghÄ© cÅ©ng chẳng cần phải nói. Ngay cả đệ tá» phòng chữ Thiên thấy gã cÅ©ng phải ngoan ngoãn kêu má»™t tiếng sư huynh.
"Nhạc sư huynh đừng quên ta nhé."
"Yên tâm, sư phụ ta mà thu đệ tỠnhất định sẽ mang ngươi lên núi."
"Nhạc đại ca, ta sẽ nhá»› ngưá»i lắm."
"Sư huynh sẽ luyện một đám hảo tiên đan cho các ngươi..."
Nhạc Thiên thấy thá»i gian cÅ©ng không còn sá»›m, liá»n vẫy tay vá»›i Dương Chân ở ngoà i đám ngưá»i rồi lắc mình bay lên không, tế khởi má»™t thanh tiên kiếm đỠrá»±c, trong ánh mắt vô cùng hâm má»™ cá»§a má»i ngưá»i, thân kiếm hợp nhất lao vá»t lên cao. Kiếm quang chiếu rá»i khắp Vạn Sà o Huyệt, lượn quanh má»™t vòng rồi má»›i phá không bay vá» nÆ¡i xa.
Nhìn lên là n kiếm quang nhanh chóng biến mất và o những đám mây trên sơn cốc, lòng Dương Chân chợt sinh ra một chà khà mạnh mẽ chưa từng có!
Tiệt Thần Äạo luyện thà nh sÆ¡ bá»™ đã gia tăng lòng tin cá»§a hắn lên gấp trăm lần, con đưá»ng trước mắt rá»™ng mở, thá»i gian chỉ còn có hai năm khiến hắn cà ng phải tiếp tục tá»± vượt lên bản thân.
Cà ng gặp khó khăn tâm chà hắn lại cà ng thêm kiên cưá»ng, cà ng thêm bá»n lòng, má»—i ngà y Ä‘á»u có tiến bá»™.
Gần đây hắn đã thoáng cảm giác thấy rất gần vá»›i nguyên khÃ, đột phá Tiên thiên cảnh giá»›i chỉ còn là vấn đỠthá»i gian. Có Ä‘iá»u phần lá»›n khà mạch cá»§a hắn còn chưa khai thông, cái vá»±c sâu nÆ¡i Ä‘an Ä‘iá»n kia, nếu muốn luyện thân thà nh đạo rốt cục cÅ©ng không sao tránh được.
Trong đầu Dương Chân chợt lóe linh quang, giống như đã nắm được cái gì đó, cố gắng đà o sâu suy nghĩ thì nó lại biến đâu mất.
Nhá»› tá»›i những câu nói mà sư phụ truyá»n đạt qua đại sư huynh Bá Vân Äình trong mấy lần ghé thăm, lại cà ng thêm khó hiểu.
Khà thần nhị bảo, giai khả Ä‘iên đảo; Pháp môn vạn thiên, thá»§y chung như nhất. (Hai bảo váºt là khà và thần Ä‘á»u có thể đảo lá»™n, ngà n vạn pháp môn rốt cục cÅ©ng chỉ là má»™t mà thôi)
Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo. (ngưá»i theo đất, đất theo trá»i, trá»i theo đạo).
Hay tìm lấy má»™t Ä‘an Ä‘iá»n khác?
Má»™t tia chá»›p xẹt ngang trong đầu hắn, cái ý niệm to gan lá»›n máºt đó khiến hắn đột nhiên kinh hãi vô cùng.
Hoà ng đình là giữ lấy cái Nguyên ở giữa Tinh Khà Thần tam bảo. Có thể dùng niệm lá»±c cá»§a Thần trong Tiệt Thần Äạo chuyển ngược xuống thà nh khÃ. Nhưng theo thiên Trúc CÆ¡ cá»§a Nguyên Thá»§y Thiên Chương thì lại lấy khà để tuần hoà n vòng chu thiên. Nếu bây giá» Ä‘em Khà từ Thần cá»§a Tiệt Thần Äạo đặt và o trong chu thiên tạo ra Lô đỉnh thì kết quả thế nà o?
Cách nà y tức là đem Nguyên Thá»§y Thiên Chương luyện ngược trở lại, lấy Thần để dưỡng Nguyên, dùng nguyên hóa khÃ, lấy khà đó tản mác ra khắp cÆ¡ thể. Má»™t nút được gỡ thì trăm nút khác cÅ©ng tá»± bung, Dương Chân tức thì vui sướng phát Ä‘iên, cảm giác khả năng thà nh công là rất lá»›n.
Nhìn thấy đám ngưá»i bên ngoà i Vạn Sà o Huyệt dần dần rá»i Ä‘i hết, hắn vá»™i và ng quay lại huyệt động, láºp tức tá»a thiá»n kết ấn, quyết tâm thá» má»™t lần xem sao.
Thần niệm đã rá»i chiếu, hình ảnh thất kinh bát mạch, thông thể bách khiếu Ä‘á»u hiện ra mồn má»™t.
Trống rá»—ng, tÄ©nh lặng, hoà n toà n rÆ¡i và o trạng thái nháºp định.
Giữa hữu vi và vô vi, Thần khà sinh ra từ Thần Phá»§ bắt đầu ở Nê hoà n cung chạy xuyên kinh mạch thông tá»›i Hoà ng đình, bắt đầu Lô khởi, chân khà hòa hợp, chân nguyên má»m mại uốn lượn dịch chuyển theo chu thiên cá»§a Thiên chương. Lấy tiên thiên thần khà từ trên chuyển xuống thà nh thần lá»±c tinh thuần, dùng thần niệm váºn động lấy má»™t luồng thần lá»±c xuyên qua kinh mạch rồi nhanh chóng tạo ra má»™t tầng tiểu chu thiên, xuyên suốt tuần hoà n, cà ng váºn động cà ng mạnh, khà mạch thông sướng, khiếu huyệt manh động rồi chợt mở òa ra.
Trong chốn hư minh, Dương Chân như đứng má»™t bên, há» hững quan sát hết thảy, đột nhiên nảy ra má»™t phương pháp cà ng thêm táo bạo: Bách khiếu toà n thân, má»—i khiếu như má»™t nguyên lô (cái lò má»›i), có âm có dương, có lá»›n có nhá», có cả vạn váºt, tại sao không từ đó là m thà nh má»™t khà hải?
Nếu được như váºy, sẽ có thể cà ng nhanh chóng đả khai những khiếu huyệt trá»ng yếu, sinh ra cà ng nhiá»u chân nguyên, trăm con suối nhá» rồi cÅ©ng có thể biến thà nh sông dà i, viá»…n cảnh tươi đẹp đó tá»±a như Ä‘ang vẫy gá»i hắn.
Thá»±c ra vì không biết nên không sợ, chứ lục phá»§ ngÅ© tạng trong ngưá»i cùng bách mạch vốn liên thông chặt chẽ vá»›i nhau, âm dương hòa hợp, tuy há»—n độn nhưng thá»±c ra chỉ là má»™t khối, chỉ cần má»™t chá»— bị tác động là kéo theo phản ứng toà n thân. Nếu tùy tiện ép khà huyết nghịch chuyển, đảo lá»™n âm dương, láºt nhà o cả phá»§ tạng ngÅ© hà nh tinh khà thì đó thá»±c là hà nh động Ä‘iên rồ, hồn phi phách tán, tuyệt không thể được.
à nghÄ© vừa má»›i nảy ra, Nê hoà n cung đã phát xuất toà n bá»™ thần khà mà Dương Chân khổ tu suốt ba năm, cứ má»™t ý hóa trăm ý, má»™t đạo hóa trăm đạo, lá»›n mạnh dần lên theo thần niệm, trong khoảnh khắc thế như chẻ tre trùng phá từng luồng kinh mạch trá»ng yếu, sinh tá» huyá»n quan tức thì bừng mở, toà n thân kinh mạch thông suốt rá»™ng rãi.
Từ xưa tá»›i nay chẳng có ai lại tu đạo bằng cách tán niệm ngược Ä‘á»i như váºy, đây hoà n toà n là do vô tình mà sinh ra. Tá» phá»§ thần khà lấy Tinh tụ lại thà nh lò nguyên khÃ, nháy mắt đã xuất hiện tại khắp bách khiếu trên cÆ¡ thể, má»—i chá»— má»™t vẻ không há» giống nhau, y như khai phá há»—n độn bước đầu tạo thà nh thiên địa. Nhất nguyên vừa động láºp tức cả thiên địa há»—n độn cÅ©ng động theo, dần dần hình thà nh má»™t linh hà i khà cÆ¡ vô cùng cổ quái thông suốt cả thân thể.
Thần thức tại Tá» phá»§ trống rá»—ng, thiên cÆ¡ tÄ©nh lặng, thần niệm đột nhiên bất giác lan tá»a ra khắp thiên địa rồi lại bất giác co cụm trở thà nh cá»±c kỳ nhá» bé, như cảm thấy có má»™t luồng áp lá»±c vô cùng kỳ lạ từ thế giá»›i bên ngoà i Ä‘ang ép xuống.
Thá»i gian tức thì như ngưng Ä‘á»ng vÄ©nh hằng.
"Uỳnh!"
Dương Chân chỉ cảm thấy có má»™t luồng sét kinh thiên đánh và o giữa đỉnh đầu, vô số tia Ä‘iện phóng xuống khắp toà n thân, linh thần tá»±a như xông lên táºn trá»i cao, bức tưá»ng vô hình ngăn cách giữa háºu thiên chi thân cùng thiên địa đột ngá»™t vỡ òa, ngà n vạn đạo tiên thiên tinh khà từ bách khiếu toà n thân, tháºm chà cả từ khắp các lá»— chân lông nÆ¡i nà o cÅ©ng có ùa và o trong cÆ¡ thể.
Hô hấp tại mÅ©i, miệng cháºm dần rồi ngừng hẳn. Cảnh giá»›i Tiên Thiên Thai Tức bất ngá» xuất hiện.
Thế mà chá»§ thể cá»§a thần phá»§ đột nhiên lại chia nhá» ra, vô số thiên tâm đồng loạt khai mở, nguyên khà trong thiên địa như vô cùng vô táºn liên miên bất tuyệt từ tám hướng áºp tá»›i, nhưng há»—n loạn không theo đưá»ng lối nà o cả, ngà n vạn đạo nguyên khà tức thì như những con ngá»±a hoang phá phách lung tung đấu đá lẫn nhau, khà mạch toà n thân cùng các khiếu huyệt đầy rẫy chân khà căng phồng cả lên, da thịt cÅ©ng không ngừng rung động như sóng triá»u, tinh thần đột ngá»™t rÆ¡i và o cảnh tượng tẩu há»a nháºp ma.
Dương Chân lúc nà y thất khiếu xuất huyết, trông dữ tợn vô cùng, gân cốt cùng da thịt Ä‘au đớn khiến hắn phát Ä‘iên lên được, không cách nà o kiểm soát được các luồng chân khà cuồng bạo. Lúc đó, huyệt Ä‘an Ä‘iá»n bên dưới chợt cuồn cuá»™n phát ra má»™t luồng sức mạnh kỳ dị như nước vỡ bá» xông thẳng ra khắp toà n thân, trong nháy mắt tất cả các luồng nguyên khà loạn xạ kia Ä‘á»u đổ cả và o đấy.
Äồng thá»i, hắn cÅ©ng mất nốt phần ý thức cuối cùng còn sót lại.
Tà i sản của Phong Ma Vũ
Từ khóa được google tìm thấy
âèäåî , áîäèáèëäèíã , ãîðÿùèé , áðèòíè , êàðòèíû , ëèòåðàòóðà , ìàðãàðèòà , ñïîðòà , tách newtap , thiên ngân , thiên ngân ******.vn , thiên ngân chuong 20 , thiên ngân chuÆ¡ng 49 , thiên ngân chương 48 , thiên ngân chương 49 , thiên ngân táºp 49 , thiên ngân văn đà n , thiên ngân yên minh , thiên ngân yến minh , thien ngan - yen minh , thien ngan 4vn , thien ngan chap 47 , thiên ngân chu , thien ngan chuong 18 , thien ngan chuong 21 , thien ngan chuong 26 , thien ngan chuong 38 , thien ngan chuong 42 , thien ngan chuong 43 , thien ngan chuong 47 , thien ngan chuong 48 , thien ngan chuong 49 , thien ngan chuong 50 , thien ngan chuong 51 , thien ngan tac ta dich , thien ngan tap 4 , thien ngan truyen , thien ngan yen minh , thien ngan yen minh full , thien ngan yet minh , thien ngân chương 49 , thien nhan 4vn , thienngan 4vn.eu , thiennganchuong49 , truyen thiên ngân , truyen thien ngan , truyen thien ngan 4vn , truyen thien ngan tap 18 , truyen thien ngan tap 48 , truyen thien ngan tap 5 , truyen thien ngan tap 50 , truyenthienngan , vet thuong cua chang , ðàñêðàñêè