Thật sự, thì người ta nói Vi Thùy Linh là "cô nàng đỏng đảnh" đấy. Mình chỉ thích 1,2 bài gì đó trong đống thơ của cô này thôi (mà 1,2 bài đôi khi cũng là nhiều ấy. Vì có nhiều nhà thơ nổi tiếng, mà mình chả thích dc 1 bài nào cơ :D). Không phải vì hay, không phải vì cảm xúc mà vì nó - Lạ. Ừh, cái cảm giác yêu như "say nắng" cũng vì nó Lạ mà thôi.
Anh yêu của em ơi
Em yêu anh điên cuồng
Yêu đến tan cả em
Ào tung kí ức
Ngày dài hơn mùa
Em mong mỏi
Em (có lúc) như một tội đồ nông nổi
... Em nghe thấy nhịp cánh êm ái ân
Một làn gió thổi sương thao thác
Đêm run theo tiếng nấc
Về đi anh!
Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi anh
Đưa em vào giấc ngủ nồng nàn, quên đi những đêm chập chờn trĩu nặng
Ngày nối ngày bằng hi vọng
Em là người dệt tầm gai...
Em nhẫn nại chắt chiu từng niềm vui
Nhưng lại gặp rất nhiều nỗi khổ
Truân chuyên đè lên thanh thản
Ôi, sự trái ngược - những sợi tầm gai!
Không kỳ vọng những điều quá lớn lao
Em lặng lẽ dệt hạnh phúc từ nỗi buồn - những sợi tầm gai - không ai nhìn thấy
Gai tầm gai đâm em đau đớn
Em chờ anh mãi...
Tưởng chừng không vượt nổi cái lạnh, em đã khóc trên hai bàn tay trầy xước
Những giọt tâm hồn thấm xót mười ngón tay rớm máu
Ngay cả khi anh làm em buồn thảng thốt
Em vẫn hướng về anh bằng tình yêu trọn vẹn của mình
Dệt tầm gai đến bao giờ
Mỗi ngày dài hơn một mùa
Dệt tầm gai đến bao giờ?
Về đi anh,
Cài then những ngón tay trầy xước của em bằng Anh.
Tôi đã nói thơ của Vi Thùy Linh -lạ chưa nhỉ. Và bởi vì nó lạ, mà những cái lạ nào đứng một mình cũng sẽ đều thấy chênh vênh cả, bởi nên khi đi cùng tiếng hát của Hà Trần, thì cái sự Lạ ấy mới thật sự thu hút được người khác.
Giả mà tôi chẳng nghe Hà Trần hát Dệt Tầm Gai, tôi cũng chả thích Người Dệt Tầm Gai của ViLi. Một bài thơ không có nhiều đặc sắc, chỉ một vài điểm nhấn mờ nhạt của câu chữ. Như "Dệt tầm gai đến bao giờ; Mỗi ngày dài hơn một mùa"; "Về đi anh! Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi anh" hay "Em lặng lẽ dệt hạnh phúc từ nỗi buồn - những sợi tầm gai - không ai nhìn thấy" ....
Cũng may, thơ khác nhạc nhưng dù sao thì vẫn cần âm điệu. Tôi thích cái lạ trong thơ của ViLi khi được kết hợp cùng cái lạ khác. Đừng để ViLi một mình, thơ lạc lắm:D
Xin có đôi lời với các Pác, thơ ko phải là cái dễ nói, không phải dễ bình, mỗi người cảm khác nhau, có thể bạn không thích nhưng người khác lại thích, mỗi người một í, ko ai giống ai.
Nhưng trên hết xin mọi người hòa nhã với nhau, ko mong vì cảm nhận khác nhau mà mất đi hòa khí, hãy giữ nguyên cảm nhận của mình cho mình, còn muốn có ý bình thơ xin qua bên Tản mạn, mọi lời lẽ không hay sẽ bị xóa, đừng ngạc nhiên bởi đây là box thơ, mình không cho phép sự dung tục tồn tại ở đây.
Mời bạn Đắng hay Vẹt cứ tiếp tục nhé,
P/s: Thật tình là ta cũng không thích thơ cô nàng này ^^
Ta cứ viết như là ta đang sống
Em nhớ anh vò nát cả biển rồi!
Biển đổ xanh lên những ngôi nhà cổ
Em chênh vênh mái phố cuối cùng
Nỗi tái tê đang nhuộm nâu hoà thanh xanh ngọc hơi thở giận dữ ghen tuông tủi thân dằn vặt
Anh đầy phòng em đợi em gọi em hốt hoảng
Ðể được bình yên, từ lúc chào đời tôi phải cuộn mình như cây bắp cải?
Tất cả sinh vật bỗng quên ngôn ngữ lẩn trốn vào im lặng
Những bông hoa ngáp mãi dưới sương mù
Hoa Thùy Linh phập phồng sương mùa
Em im lặng cho ngàn năm náo động
Ðăm đắm nhìn chảy chiếc điện thoại đỏ trên bàn anh làm việc cách hai ngàn dặm
Ngôn ngữ mới bật từ âm thanh yêu nhau
Từ ánh sáng giấc mơ râu đằm miết thảo nguyên vỡ bão
Em pháo bông sáng rực trên cao nở đàn con tràn lan mặt đất
Chưa bao giờ hôn đủ dù cho em hôn anh suốt đêm trên con tàu lửa lao từ biển
Em tàu lửa
Từ căn phòng này
Hình ảnh anh ngự mọi khôn gian thời gian, hắt vào sự tối tăm
Ðể mỗi ráng chiều - đêm đứng sân thượng hướng phương Nam, thân thể em bức phù điêu đỏ
Giữa cơn cuồng nộ vì hiện tại chưa trọn vẹn
Em nhận ra mình cuồng tín với tình yêu
Vết thương (lần gặp anh cuối năm) nơi ống chân phải lên da non, như cánh đào phai
Niềm tái tê tấy lên nhiều sẹo
Vết thương mới đang cắn ký ức đêm cuối Sài Gòn chúng mình ngồi xiêu ngôi nhà cao tường tróc lỏ
Mắt chỉ thấy nhau, dẫu phố đêm nhoa nhoá đèn, người
Từ cơn rát như gặp bão cát, đôi mắt em - anh vút lên, bay quanh những hành tinh sắp băng hà hành tinh sắp mọc
(Sau khi mắt đổi ngôi những vì sao nức nở trên trời)
Thẫn thờ những con phố Hà Nội nhức nhối nhớ
Anh bú mùa quên cả giêng, hai
Những quả bưởi Tết đỏ như đàn đèn g lăn qua những ngày xuân
Em phù điêu nứng giai điệu xanh ngọc
Anh bú mùa quên mái phố Linh chênh vênh sắp lạc
Không phải lạc vào giá rét như người đàn bà đội thúng bánh mì, gầy và đen như ngõ tối, rao khản gió
như người đàn ông đứng bán bóng bay cắm mặt xuống những quả bóng bất thần vỡ, tiếng ho rã rợi trong lơ lớ ánh đèn như những mặt người mắt to ngoác miệng
như cười như gào ngạc nhiên sướng sợ trên bốn bức tường muốn đổ vì mưa trong triển lãm Gặp mưa của Trần Trọng Vũ