Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 18-05-2008, 04:30 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 21: Cuá»™c Há»™i Ngá»™ Äại Mao Phong




ÄÆ°a Hàn Thiếu SÆ¡n ra tá»›i cá»­a Nghiêm Hữu Tam đứng nhìn theo dáng Ä‘i thư thái cá»­a hắn mà mím miệng hừ hừ trong cổ...
Nghiêm Tú Hiệp há»i:
– Nhị thúc, chẳng hay nhị thúc thấy hắn như thế nào?
Nghiêm Hữu Tam trầm ngâm:
– Rất khả nghi, nhưng cũng chưa nắm chắc căn cơ của hắn...
Và ông lại dặn luôn:
– Cháu hãy cho ngưá»i âm thầm theo dõi hắn.
Vừa nói, vừa xé phong thư, thấy bên trong chỉ có hai dòng chữ “Vì có chuyện cần thương lượng xin má»i Nghiêm tổng quản canh hai đêm nay đến tại Äại Phong Tá»± phía tây sưá»n Äại Mao Phong há»™i kiến, tá»± nhiên sẽ có mặt Tần cô nương, mong Nghiêm tổng quản y hẹnâ€.
“Giang Nam, Phân Äàn Chá»§ NgÅ© Phượng Môn†Nghiêm Hữu Tam mím môi rung động...
Ông hừ hừ trong cổ:
– Äúng là bá»n cướp to gan, nó dám khinh thưá»ng và khiêu chiến như thế này đủ thấy chúng đã có âm mưu trá»ng đại....
Nghiêm Tú Hiệp cau mặt:
– Nhị thúc, đây có phải là...
Trao lá thư cho Nghiêm Tú Hiệp, Nghiêm Hữu Tam nói:
– Cháu hãy xem...
Nghiêm Tú Hiệp Ä‘á»c thư và tá» vẻ lạ lùng:
– Ngũ Phượng Môn? Trong giang hồ có cái tên môn phái này bao giỠnhỉ?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Cũng có thể một đám vô danh tiểu tốt nào đó gom nhau lại thành lập một môn phái mới, nhưng chạm phải Thái Bình Bảo này thì chúng sẽ không còn đất sống.
Nghiêm Tú Hiệp há»i:
– Nhị thúc định tự thân đến phó ước với chúng à?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Chúng đã dám má»i thì mình phải dám Ä‘i chứ? Vả lại mình Ä‘ang Ä‘i tìm, mà chúng lại tá»± dẫn thân thì cÅ©ng là má»™t chuyện rất hay. Cháu hãy cho Trương Bảo chuẩn bị ngá»±a sẵn sàng cho chú.
Nghiêm Tú Hiệp nói:
– Cháu xin đi cùng với nhị thúc.
Nghiêm Hữu Tam lắc đầu:
– Hãy tạm ở lại đây, tất cả cứ để một mình ta đi là đủ.
Nghiêm Tú Hiệp vâng lịnh lui ra.
Nghiêm Hữu Tam đeo kiếm vào mình bước ra cửa thì Trương Bảo đã dẫn con hồng mã tới.
Nghiêm Tú Hiệp vòng tay đứng một bên:
– Nhị thúc còn có chuyện chi dặn bảo?
Nghiêm Hữu Tam thấp giá»ng:
– Hãy cố gắng hết sức kín đáo theo dõi gã thư sinh hỠHàn...
Nói chưa dứt câu là ông đã phóng lên lưng ngựa ra roi.
Vốn là một con danh mã, Nghiêm Hữu Tam vừa thúc hai chân là con ngựa đã bỠvó phi nước đại, bên sau chỉ còn một đám bụi mù.
Chiá»u tối ngày hôm ấy là đến thị trấn Câu Dung, Nghiêm Hữu Tam chá»n má»™t gian tá»­u Ä‘iếm ngồi má»™t mình độc ẩm.
Uống độ vài tuần rượu thì thì trống lầu vừa điểm sang canh một, còn phải ngót hai tiếng đồng hồ nữa mới đến canh hai mà lộ trình thì chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ, nên Nghiêm Hữu Tam không vội, cứ ngồi nhâm nhi thưởng cảnh.
Vào đêm ở tá»­u quán không giống như ban ngày, những kẻ có việc thì đã vá»™i ăn uống qua loa rồi hối hả lên đưá»ng, có má»™t số bàn vá»›i những kẻ còn nghỉ lại đêm thì xúm năm tụm ba ngồi uống rượu và tán gẫu.
Không khí tuy không vắng lắm nhưng cÅ©ng khá im lìm, Nghiêm Hữu Tam uống được chừng ná»­a hồ rượu thì có má»™t tên tiểu nhị Ä‘i ngay lại bàn cưá»i nói:
– Kính bẩm lão quan nhân có ngưá»i vừa bảo trao thÆ¡....
Thơ?
Mới đây đã có thơ, bây giỠlại trao thơ nữa nghĩa là sao?
Huống chi, chỉ khoảng má»™t nữa đưá»ng và má»›i vừa ngồi chưa xong bầu rượu thì chúng lại giở trò. Nghiêm Hữu Tam Ä‘oán chắc rằng là bá»n mệnh danh NgÅ© Phượng Môn chứ không ai vào đây nữa....
“Nghiêm Lão Anh Hùng Chiết Khánâ€...
Lạ không?
Nếu không phải bá»n chúng thì ai là ngưá»i theo dõi? Nhưng dù là chúng thì tại sao khẩu khí lại khác nhau?
Lần trước thơ đỠ“Nghiêm Hữu Tam Tổng Quản†còn lần này lại khác. Sao là Nghiêm Lão Anh Hùng?
Không lẽ chúng đến hai phe?
Nghiêm Hữu Tam há»i tên tiểu nhị:
– Ai bảo ngươi trao thơ này đến?
Tên tiểu nhị cưá»i mÆ¡n:
– Một vị đại gia vừa mới uống rượu trên lầu, lúc sửa soạn ra đi bảo tiểu nhân trao thơ này cho lão quan nhân bảo rằng ông ta là bạn.
Nghiêm Hữu Tam mỉm cưá»i gật đầu:
– Có lẽ là một ông bạn quen nhưng vừa rồi khách đông nên lão phu không chú ý...
Tên tiểu nhị nói:
– Vâng vâng vị đại gia ấy cũng bảo như thế và có nói thêm rằng vì chuyện gấp nên phải đi ngay, do đó mới sai tiểu nhân trao thơ này lại....
Móc má»™t đỉnh bạc thưởng cho tên tiểu nhị và chá» cho hắn khuất ra khá»i cá»­a rồi má»›i xé thÆ¡:
“Nếu lão anh hùng muốn biết chân tướng cá»§a bá»n cướp này thì xin hãy đến phía bắc thành sẽ thấy đâu sá»± thật, nhưng để cho má»i ngưá»i trong quán không chú ý, xin lão anh hùng hãy Ä‘i bằng ngõ sau trổ ra ngõ hẻmâ€.
Lá thÆ¡ viết bằng những nét chữ vá»™i vàng như rồng bay phượng múa, tuy nhiên không giống lá thÆ¡ má»i trước và càng không giống hÆ¡n nữa khi bên dưới không có kí tên.
Hình như há» không phải là má»™t bá»n vá»›i nhau, nhưng tại sao lại theo dõi mình má»™t cách bí mật như thế này?
Tuy có băn khoăn nhưng Nghiêm Hữu Tam cÅ©ng vá»™i đứng lên, vì nghÄ© rằng ít nhất cÅ©ng sẽ khám phá ra Ä‘iá»u bổ ích, ông ta không nghÄ© đến chuyện phục binh, vì chuyện đó đối vá»›i ông ta không phải là vấn đỠquan trá»ng...
Quả nhiên trong quán không một ai chú ý vì hỠcho rằng Nghiêm Hữu Tam đi tiểu tiện phía sau và càng không chú ý tới nữa là ông ta chỉ ra sau một chút rồi quay trở ra ngồi độc ẩm với bầu rượu còn hơn phân nửa....
Nếu có má»™t nhân vật giang hồ lão luyện và đặc biệt theo dõi thì má»›i có thể thấy rằng ngưá»i trở ra này chỉ là ngưá»i giả mạo, nhưng chỉ khi theo dõi từng li từng tí má»›i có thể nhận ra và nhất là phải là nhân vật từng giá»i vá» khoa dị dung, chứ không thì cÅ©ng không làm sao phân biệt...
“Hồng Liá»…m Phán Quan†Nghiêm Hữu Tam ra đến sau quán, quả nhiên có má»™t ngõ hẻm trá» vá» phía bắc thành và xa xa, có má»™t bóng ngưá»i đứng đợi....
Bóng ngưá»i vừa thấy Nghiêm Hữu Tam thì đã vá»™i vòng tay ra hiệu và dùng phương pháp “Truyá»n âm nhập mật†nói ngay:
– Kính chào Nghiêm lão anh hùng.
Vì tối và xa nên không thấy rõ mặt và nghe đối phương dùng phương thức bí mật nói chuyện vá»›i mình, Nghiêm Hữu Tam cÅ©ng dùng phương pháp ấy há»i lại:
– Các hạ là ai?
Ngưá»i ấy không trả lá»i mà chỉ nói:
– Xin lão anh hùng hãy theo tại hạ.
Vừa nói, hắn vừa quay mình lao đi như gió.
Con ngưá»i ấy có má»™t thân pháp thật nhanh, Nghiêm Hữu Tam vừa nhón chân thì hắn đã cách xa mấy trượng...
Nghiêm Hữu Tam vừa theo vừa gắt:
– Các hạ hãy dừng chân lại.
Nhưng ngưá»i ấy làm như không nghe thấy cứ lao nhanh vá» hướng trước...
Phía trước không xa, đã tá»›i tưá»ng thành, bá» thành cao mấy trượng, bóng ngưá»i ấy không thấy dừng chân, hắn cứ theo đà phi nhanh, nhẹ nhàng nhảy đứng trên đầu tưá»ng, má»™t thân pháp “Vạn mã đằng không†thật chưa từng thấy, vì cho dù vá»›i con ngưá»i ???
giang hồ và ná»™i công không phải tầm thưá»ng như Nghiêm Hữu Tam tuy phóng lên đầu tưá»ng ấy không phải khó nhưng ít nhất là đà chân cÅ©ng phải chậm lại để lấy trá»›n phóng lên...
Nghiêm Hữu Tam vừa đặt chân lên đầu tưá»ng thì chiếc bóng ấy đã vượt cách xa hÆ¡n trăm trượng và đứng như chỠđợi.
Thầm thán phục khinh công của đối phương nhưng cũng không có thì giỠsuy nghĩ hơn, ông ta vội lao mình nhanh tới.
Nhưng cÅ©ng chỉ vừa sát vá»›i bóng ấy thì hắn đã lao Ä‘i, tá»± nhiên khoảng cách giữa hai ngưá»i tuy không phải xa nhưng cÅ©ng không gần, cho dù Nghiêm Hữu Tam có muốn chặn ngăn hay dùng phương thức cách sÆ¡n đả hổ cÅ©ng không sao dùng được.
Thật là lạ.
Nghiêm Hữu Tam không biết đối phương muốn dụ mình đến nÆ¡i đâu? Nhưng bây giá» thì ông ta không muốn nghÄ© gì nhiá»u hÆ¡n nữa, vì bằng lối khinh thân tinh diệu cá»§a hắn, đã làm cho tính hiếu kỳ cá»§a lão giang hồ nổi dậy, ông ta nghÄ© nếu hắn muốn ám toán mình thì bằng vá»›i lối khinh công tuyệt ká»· ấy, hắn không cần phải dụ Ä‘i xa....
Giữa màn đêm Ä‘en nghịt, má»™t bóng trước bóng sau vun vút qua những rặng cây, chỉ trong nháy mắt hai ngưá»i đã vượt gần ba mươi dặm.
Vừa thấy dạng Äại Mao Phong là Nghiêm Hữu Tam thiếu chút nữa phải bật cưá»i....
Thật là chuyện trò cưá»i.
Chúng đã hẹn mình đến Äại Mao Phong thì lại còn bày thêm cái trò dẫn đưá»ng như thế này làm chi cho mệt?
Và rõ ràng như thế là không thể có vấn đỠphục binh gì cả.
Chúng biết là Nghiêm Hữu Tam nhất định sẽ tá»›i, nhất là khi thấy ngồi uống rượu tại quán rượu trong thị trấn Câu Dung, bây giá» lại cho ngưá»i làm kẻ dẫn đưá»ng thì rõ ràng chúng không há» làm theo cách để cho ngưá»i được hẹn tá»›i bằng cách không phòng bi.....
Nhưng rồi lão già hỠNghiêm lại chợt hoang mang...
Nếu phục binh thì không thể làm cách ấy, nhưng đã làm cách ấy, thì ai lại làm chuyện trao thÆ¡ má»i, rồi lại cho ngưá»i bí mật dẫn đưá»ng như thế chi cho phiá»n phức?
Y nghÄ© há» là hai bá»n khác nhau lại trở vá» vá»›i Nghiêm Hữu Tam, chỉ có hai phe má»›i có thể có hành động lạ lùng như thế...
Nhưng thật sự thì cũng không ổn.
Vì nếu thật hai phe thì phe sau này nhất định là đã biết phe trước đã má»i ông ta đến Äại Mao Phong, mà đã biết thế thì có gì cứ để đến chứ sao lại lén Ä‘i dẫn đưá»ng như thế?
Càng nghÄ© càng cảm thấy cứ như trong lòng lẩn quẩn và ngay lúc đó, hai ngưá»i đã đến má»™t nÆ¡i có cây cổ thụ ba ngưá»i ôm không giáp, bóng ngưá»i ấy nhảy vút lên má»™t tàng cây thật rậm và nói vá»ng xuống:
– Xin thỉnh giáo lão anh hùng hãy ẩn lên một tàng cây rậm kế bên.
Tá»± nhiên hắn lại dùng phương pháp “Truyá»n âm nhập mậtâ€. Nghiêm Hữu Tam ngẩng mặt há»i lại:
– Các hạ là ai? Và tại sao lại dụ lão phu đến nơi đây?
Ngưá»i ấy nói:
– Kế cận quanh đây sợ e rằng đang có phục binh, nếu có gì cần nói xin thỉnh lão anh hùng hãy ẩn mình trước đã.
Thấy hắn nói có vẻ trịnh trá»ng và cÅ©ng muốn biết kế tiếp là hắn dở trò gì.
Nghiêm Hữu Tam nhún mình nhảy lên tàng cây hắn chỉ.
Sau khi ngồi yên, ông ta dùng phương pháp “Truyá»n âm nhập mật†há»i:
– Các hạ bây giỠcó thể nói rõ câu chuyện hôm nay.
Hai ngưá»i cách nhau bởi ba tàng cây khoảng chừng hÆ¡n má»™t trượng và ngưá»i ấy trả lá»i:
– Tại hạ đã nói rõ mục đích trong thơ, đáng lý lão anh hùng cũng đã thấy rõ rồi.
Nghiêm Hữu Tam gặn lại:
– Lão phu chưa rõ dụng ý của các hạ.
Ngưá»i ấy cưá»i nhẹ:
– Cố nhân thưá»ng nói tri ká»· tri bỉ là vấn đỠtối quan trá»ng trong khi giao đấu, bây giá» kẻ địch má»i lão anh hùng đến Äại Mao Phong, vậy lão anh hùng có biết âm mưu cá»§a há» hay chưa?
Nghiêm Hữu Tam đáp:
– Kẻ địch dù có thiên mưu vạn kế, lão phu cÅ©ng không thể lùi trước há».
Tự nhiên đó cũng là một cách thú nhận rằng mình chưa biết gì vỠâm mưu của địch...
Ngưá»i ấy nói:
– Lão anh hùng là má»™t bậc cao thá»§ giang hồ, ná»™i công rất ít có ai là đối thá»§, Ä‘iá»u đó tại hạ vô cùng ngưỡng má»™ và khâm phục, nhưng còn địch là kẻ gian hoạt mà trong phe cá»§a chúng nếu kể vá» võ công cÅ©ng rất nhiá»u tay không phải tầm thưá»ng, cho dù há» không phải là đối thá»§ cá»§a lão anh hùng, nhưng Tần cô nương hiện tại trong tay cá»§a chúng thì lão anh hùng làm sao có thể tá»± nhiên hành động được? Vả lại vấn đỠnày quan hệ quá lá»›n lao, chỉ má»™t chút sÆ¡ thất cá»§a lão anh hùng là toàn cõi Giang Nam sẽ Ä‘i vào ván cá» thấp nhất...
Nghiêm Hữu Tam ngạc nhiên:
– Theo ý kiến của bằng hữu thì câu chuyện hiện tại sẽ dẫn đến như thế nào?
Ngưá»i ấy nói:
– Tại hạ muốn má»i lão anh hùng đến đây trước nhất là muốn cho lão anh hùng thấy rõ thá»±c hư cá»§a chúng.
Nghiêm Hữu Tam há»i:
– Thực hư của chúng như thế nào?
Ngưá»i ấy nói:
– Äại khái có lẽ thấy bây giá», chỉ có Ä‘iá»u tại hạ có má»™t chuyện khó khăn muốn nhá» lão anh hùng thông cảm trước, chẳng hay lão anh hùng có ưng chịu chăng?
Nghiêm Hữu Tam há»i:
– Bằng hữu muốn lão phu làm chuyện chi?
Ngưá»i ấy nói:
– Tất cả chuyện xảy ra đêm nay, tại hạ đã bố trí an bày, mong lão anh hùng cứ bàng quang xem xét chứ đừng nhúng tay vào....
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Nhưng lão phu đang vì Tần cô nương của tệ bảo đến đây.
Ngưá»i ấy cưá»i:
– Chuyện ấy tại hạ đã biết, xin lão anh hùng cứ yên lòng, đến lúc cần thiết cá»§a vấn Ä‘á», tại hạ sẽ bảo đảm Tần cô nương sẽ trở vá» quý bảo yên lành.
Nghiêm Hữu Tam gặn lại:
– Nhưng các hạ là ai?
Ngưá»i ấy nói:
– Xin lão anh hùng không cần phải há»i vá» chuyện ấy, vì khi đến lúc là tá»± nhiên lão anh hùng sẽ rõ.
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Luôn đến tính danh mà bằng hữu cũng không cho biết thì những chuyện khác lão phu làm sao tin được?
Ngưá»i ấy nói:
– Lão anh hùng Ä‘ang ở vào má»™t chá»— sắp sá»­a xảy ra vấn Ä‘á», tất cả sẽ không làm sao qua được mắt cá»§a lão anh hùng, chuyện tin tại hạ không cÅ©ng không thành vấn đỠtrá»ng yếu.
Nghiêm Hữu Tam há»i:
– Nhưng các hạ có nắm chắc được vấn đỠhay không chứ?
Ngưá»i ấy đáp:
– Nếu lão anh hùng bằng lòng không can thiệp thì chuyện thành công tại hạ nắm chắc trong tay.
Nghiêm Hữu Tam gặn lại:
– Còn nếu lão phu can thiệp?
Ngưá»i ấy nói bằng má»™t giá»ng quả quyết:
– Nếu lão anh hùng không ẩn nhẫn thì cục diện hôm nay kể như thất bại hoàn toàn.
Nghiêm Hữu Tam cảm thấy hắn hành động thật quá bí mật, nhưng bây giỠmình đã có mặt nơi đây thì tại sao lại sợ mà không dám nhận chịu vấn đỠđặt ra của hắn? Vả lại mình đang ở trên tàng cây có thể thì lại càng nên cứ để xem hắn giở trò gì rồi hẵng tính sau.
Ông ta gật đầu:
– ÄÆ°á»£c rồi, lão phu xin y theo lá»i các hạ.
Ngưá»i ấy lại nói:
– Như thế, tại hạ xin có lá»i cảm tạ sá»± giúp đỡ đó cá»§a lão anh hùng và còn má»™t việc nữa rất mong lão anh hùng đã nhận lá»i thì hãy xin nhận luôn cho bằng cách là cố hết sức nhẫn nại, cho dù việc chi xảy ra cÅ©ng cứ xin để cho trôi qua theo sá»± an bài, để tránh cho sá»± việc khá»i phát sinh nhiá»u phiá»n phức.
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Lão phu đã nói là như đinh đóng, xin bằng hữu hãy yên lòng.
Ngưá»i ấy nói:
– Vâng, tại hạ muôn vàn cảm tạ.
Nghiêm Hữu Tam há»i:
– Lão phu cũng có một chuyện muốn thỉnh giáo bằng hữu.
Ngưá»i ấy cưá»i:
– Lão anh hùng cứ há»i, tại hạ nguyện sẽ phụng đáp những gì có thể.
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Cuộc hẹn đêm nay đáng lý là chỉ có một vụ của lão phu, thế tại sao bằng hữu lại đưa mình ra gánh vác? Chuyện đó thật tình lão phu lấy làm khó hiểu?
Ngưá»i ấy há»i lại:
– Chuyện đêm nay, thật tình lão anh hùng chỉ cần thấy nó là chuyện riêng vỠmột mình lão anh hùng hay sao?
Nghiêm Hữu Tam đáp:
– Nhiá»u lắm là can hệ đến Thái Bình Bảo và NgÅ© Phượng Môn.
Ngưá»i ấy nói:
– Như vậy là lão anh hùng đã hiểu lầm rồi.
Nghiêm Hữu Tam há»i:
– Lão phu lầm vỠvấn đỠnào?
Ngưá»i ấy nói:
– Chuyện đêm nay, bên ngoài tuy có vẻ chỉ là giữa Ngũ Phượng Môn , Thái Bình Bảo, hay nói rõ hơn là chỉ chuyện Tần cô nương nhưng thật sự thì không phải thế, chuyện đêm nay có thể liên hệ đến hai vấn đỠlớn nhỠkhác nhau....
Nghiêm Hữu Tam há»i:
– Chẳng hay bằng hữu có thể nói rõ hơn không?
Ngưá»i ấy cưá»i:
– Vâng, có lẽ tại hạ cần nói đại lượt để lão anh hùng không thắc mắc, nhưng vấn đỠtự nhiên ngay bây giỠtại hạ chỉ có thể nói phần nào, thứ nhất và cũng là nhỠnhất là âm mưu của kẻ địch nhằm làm cho Thái Bình Bảo chỉ còn danh mà không có thực...
Nghiêm Hữu Tam à một tiếng nho nhỠnhưng không lên tiếng.
Ngưá»i ấy nói tiếp:
– Vá» vấn đỠkế tiếp là chuyện quan hệ đến tứ đại thế gia cá»§a võ lâm hiện tại, cả bốn nhà có thể bắt nguồn từ đây mà nghiêng đổ, trá»n cõi Giang Nam sẽ hoàn toàn do Tổng phân đà cá»§a NgÅ© Phượng Môn Giang Nam khống chế, nó còn có thể liên lụy đến cả Thiếu Lâm, Nga My và toàn thể võ lâm...
Nghiêm Hữu Tam bán tín bán nghi há»i lại:
– Bằng hữu căn cứ vào đâu mà nói thế?
Ngưá»i ấy nói:
– Những lá»i cá»§a tại hạ xin bảo đảm vá»›i lão anh hùng là không phải những lá»i dối trá, nhưng còn chuyện cặn kẽ hÆ¡n thì xin lão anh hùng hãy cho khất lại qua đêm nay....
Nhưng kìa chúng đã đến rồi kìa....
Câu nói sau cùng cá»§a hắn làm cho Nghiêm Hữu Tam sá»­ng sốt, vì hai ngưá»i cùng ở má»™t chá»— gần nhau, thế tại sao hắn phát hiện ra kẻ địch đã tá»›i mà ông ta lại không hay biết?
Ông ta bèn chú mục và tập trung thính giác, cuối cùng má»›i thấy xa xa có má»™t số bóng ngưá»i lao tá»›i như bay....
Äã từng thấy khinh công cá»§a hắn lúc nãy, nhưng cho đến bây giá» Nghiêm Hữu Tam má»›i nhận thật ra con ngưá»i ấy quả có má»™t ná»™i lá»±c phi thưá»ng, bằng vào thính giác cá»§a ông ta thế mà phát giác kẻ địch còn trá»… hÆ¡n hắn quá nhiá»u....
Bá»n ngưá»i má»›i tá»›i gồm có sáu tên, cầm đầu là má»™t lão già mặc áo choàng màu lục, chân lão chưa chấm đất thì thân hình đã đứng lại rồi, bằng vào cách phi thân đó đủ chứng tá» lão ta cÅ©ng là bậc võ công tá»›i mức thượng thừa....
Năm ngưá»i theo sau Ä‘á»u che mặt bằng má»™t vuông lụa, bốn ngưá»i trước chia làm bốn sắc áo khác nhau:
Tử, Thanh, Hắc, Bạch...
Ngưá»i sau cùng mặc áo choàng xanh, vóc ngưá»i cao lá»›n, tuy cÅ©ng che mặt nhưng vẫn còn thấy chòm râu phất phÆ¡ trước ngá»±c, vóc dáng và cách ăn vận giống hệt Nghiêm Hữu Tam.
Cả sáu ngưá»i đến dưới gốc cây lá»›n thì dừng lại và cùng trong lúc ấy từ trong bụi rậm cách chá»— hai ngưá»i cá»§a Nghiêm Hữu Tam ẩn mặt không xa mấy, có hai bóng ngưá»i phóng ra cung kính vòng tay:
– Kính chào hộ pháp và Tứ Vị Lệnh Chủ.
Nghiêm Hữu Tam giật mình...
Rõ ràng là chúng có phục binh thảo nào ngưá»i dẫn đến khi nãy rất cẩn thận và chỉ dùng phương pháp “Truyá»n âm nhập mậtâ€...
Và ông ta càng chú mục quan sát, lão già dẫn đầu là há»™ pháp cá»§a NgÅ© Phượng Môn, bốn ngưá»i kế là bốn vị Lệnh Chá»§, còn lão già có vóc ngưá»i to lá»›n giống mình là nhân vật như thế nào? ...
Thấy lão già được gá»i là há»™ pháp khoát tay há»i:
– Các ngươi giữ nÆ¡i này có phát hiện ra Ä‘iá»u gì lạ hay không?
Hai ngưá»i từ bụi rậm nhảy ra khi nãy đáp:
– Bẩm hộ pháp, không thấy chi cả.
Lão già áo màu lục gật đầu:
– ÄÆ°á»£c rồi, các ngươi hãy lui lại.
Hai tên ấy lại nhảy trở vào ven rừng, ẩn khuất trong bụi rậm y như lúc nãy....
Lão già áo lục ngá»­a mặt nhìn trá»i lẩm bẩm:
– Bây giá» hãy còn canh má»™t, Nghiêm Hữu Tam là con ngưá»i rất tá»± cao, hắn không đến sá»›m hÆ¡n giá» hẹn đâu.
Nghiêm Hữu Tam ẩn trên tàng cây khẽ gật đầu:
Lão này kể ra thì đã nghiên cứu và thông hiểu tính tình của đối phương khá rõ...
Ngay lúc đó, chợt nghe vó ngựa.
Từ xa, một con tuấn mã chở trên mình một tên đại hán phi tới như bay.
Vừa đến trước lão già áo lục, hắn nhảy xuống má»p mình:
– Thuộc hạ xin tham kiến hộ pháp.
Vị há»™ pháp há»i:
– Nghiêm Hữu Tam đã lên đưá»ng hay chưa?
Tên thuộc hạ nói:
– Vừa rồi thuộc hạ tiếp được tin chim câu đem tới thì hiện tại lão ta còn đang ngồi độc ẩm tại quán rượu Câu Dung.
Vị hộ pháp gật đầu:
– Tốt, cho theo dõi thật sát, khi nào hắn rá»i khá»i quán rượu thì phải báo thật nhanh.
Tên thuộc hạ cuối đầu tuân lệnh rồi phi ngựa quay trở lại.
Nghiêm Hữu Tam muốn điên đầu.
Mình đã đi rồi, thế tại sao bây giỠchúng lại nói rằng hãy còn ngồi trong quán rượu?
Nhưng là má»™t con ngưá»i lịch lãm giang hồ, Nghiêm Hữu Tam chợt hiểu ra ngay, chính bá»n ngưá»i dẫn mình Ä‘i khi nãy đã đánh tráo, há» cho ngưá»i giả mạo để thá»±c thi mưu kế...
Và ông ta dùng truyá»n âm nhập mật há»i:
– Có phải bằng hữu cho ngưá»i giả mạo lão phu đấy không?
Ngưá»i ấy trả lá»i:
– Nếu không như thế thì làm sao có thể qua mắt chúng được?
Chợt nghe vị Hộ pháp quát lớn:
– Nghiêm Hữu Tam.
Từ trên tàng cây Nghiêm Hữu Tam giật nảy mình...
Tại sao từ nẩy giỠkhá lâu không có gì xảy ra mà lão này vụt phát hiện ra mình?
Cũng may, ngay khi ấy, lão già mặc áo màu lam ứng tiếng:
– Thuộc hạ có mặt.
Nghiêm Hữu Tam thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là một chuyện trùng tên.
Vị há»™ pháp nghiêm giá»ng:
– Nhiệm vụ trong chuyến đi này, Bạch Kỳ Lệnh Chủ đã nói rõ cho ngươi biết rồi chứ?
Ngưá»i áo lam đáp:
– Vâng, Lệnh Chá»§ đã truyá»n cho thuá»™c hạ biết rõ rồi.
Vị hộ pháp khoát tay:
– Tốt lắm, ngươi có thể ẩn mình vào bụi rậm ngay bây giá», chá» khi nào trừ xong Nghiêm Hữu Tam thì lập tức trở lại Kim Lăng.
Ngưá»i mặc áo lam cúi đầu vòng tay rồi phi thân vào vùng bụi um tùm.
Nghiêm Hữu Tam nghe hỠđối đáp là hÆ¡i giận đã thấu lên, rõ ràng là ngưá»i bí mật nói đúng, bá»n chúng mưu định trừ mình rồi cho ngưá»i giả mạo.... Hừ, cho bá»n mi có bao nhiêu kế hoạch cứ mang ra thi thố thá»­ xem có trừ được ta không cho biết...
Qua một lúc lâu lại nghe vó ngựa vang lên, một tên kị mã phi nhanh đến nhảy xuống vòng tay:
– Kính bẩm há»™ pháp, Nghiêm Hữu Tam đã rá»i quán rượu Câu Dung, hắn Ä‘ang nhắm vá» hướng Äại Mao SÆ¡n.
Vị hộ pháp gật đầu:
– Hãy trở ra ngoài phòng bị.
Tên thuộc hạ nhảy lên lưng ngựa ra roi.
Vị hộ pháp lại nói:
– Äã đến giá» rồi, Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ hãy ở lại nÆ¡i đây, còn tất cả lui vào trong ẩn mặt.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ vòng tay:
– Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Vị hộ pháp xuất lãnh ba vị Lệnh Chủ phi thân vào bụi rậm, hỠchỉ nhóng mình là mất hút vào bóng tối.
Từ trên cao nhìn xuống, Nghiêm Hữu Tam nhìn thấy rất rõ ràng, má»—i ngưá»i cá»§a há» khi ẩn mình đã chiếm má»—i ngưá»i má»—i chá»— vá»›i địa hình thật tốt.
Rõ ràng âm mưu chỉ chừa lại tên Bạch Kỳ Lệnh Chủ để làm kẻ dụ địch, tự nhiên khi đối phó, chúng sẽ không từ một thủ đoạn nào, chỉ cần mang lại thắng lợi chứ không cần biết ty tiện hay không ty tiện.
Nhưng có má»™t Ä‘iá»u hÆ¡i lạ là khi bá»n cá»§a tên há»™ pháp vừa phóng lên thì đồng thá»i Nghiêm Hữu Tam cÅ©ng nhận ra má»™t tiếng động – Không, nói tiếng động thì không hoàn toàn đúng, nó chỉ là má»™t tiếng khua thật nhẹ cá»§a tà áo đánh lên trong gió, từ phía cá»§a ngưá»i bí mật ẩn mình nhưng chá»— khéo léo cá»§a hắn là chỠđúng lúc há» phi thân là hắn hành động, vì thế, ngoài Nghiêm Hữu Tam ngồi gần nghe thấy, còn bá»n bên dưới vì Ä‘ang nhún mình lao vào trong cho nên không thể nào hay biết, cho dù tên Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ còn đứng lại, hắn có nghe cÅ©ng tưởng đó là tiếng khua cá»§a đồng bá»n.
Nghiêm Hữu Tam rúng động...
Hắn bỠđi à?
Má»™t ý nghÄ© thoáng qua, Nghiêm Hữu Tam vá»™i dùng “Truyá»n âm nhập mật†há»i:
– Bằng hữu vẫn còn đó chứ?
Không có tiếng trả lá»i.
Äúng là hắn đã Ä‘i rồi. Nghiêm Hữu Tam cảm thấy hoang mang...
Hắn đã nhiá»u lần căn dặn không cho mình hành động, thế sao bây giá» hắn lại bá» Ä‘i.
Tự nhiên không phải hắn đi luôn, hắn có âm mưu của hắn, nhưng ít nhất hắn cũng phải bảo qua một tiếng cho mình yên tâm chứ?
Nhưng Nghiêm Hữu Tam không còn thì giỠđể suy nghĩ thêm gì nữa, vì vó ngựa đã dần tới rồi....
Từ kẻ bên ngoài cho đến những ngưá»i ẩn mặt thảy Ä‘á»u căng thẳng.
Ngưá»i ước hẹn đã đến rồi.
Từ phía ngoài, má»™t ngá»±a chở má»™t ngưá»i thong dong Ä‘i vào như khách nhàn du.
Con tuấn mã màu hồng, đúng là thứ ngựa quý ngoại Mông.
Ngưá»i ngồi trên ngá»±a là má»™t già râu phất phÆ¡ trước ngá»±c, mặt như táo chín, đúng là Nghiêm Hữu Tam, ngưá»i đã lừng danh “Hồng Liá»…m Phán Quanâ€.
Dù tình thế đã bắt đầu căng thẳng vì sá»± việc mở màn, nhưng ngồi trên tàng cây, Nghiêm Hữu Tam bất giác cưá»i thầm:
Như vậy nÆ¡i đây bây giỠđã có ba Nghiêm Hữu Tam, má»™t ngưá»i má»›i tá»›i và hai ngưá»i ẩn mặt...
Tài sản của giacuongly

  #22  
Old 18-05-2008, 04:31 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 22: Cuá»™c Bố Trí Ở Äại Mao SÆ¡n




Bạch Kỳ Lệnh Chủ bước tới vòng tay:
– Nghiêm đại hiệp quả là con ngưá»i thá»§ tín, tại hạ đã chỠđại hiệp ở đây.
Nghiêm Hữu Tam giả vẫn ngồi trên lưng ngựa:
– Các hạ có phải là phân đàn chủ của Ngũ Phượng Môn tại Giang Nam đó không?
Lão ta nhảy xuống ngá»±a trước khi chấm dứt câu há»i ấy.
Nghiêm Hữu Tam ẩn mình trên tàng cây khẽ mỉm cưá»i:
Ngưá»i này không biết là ai, nhưng có lẽ hắn đã nghiên cứu vá» con ngưá»i cá»§a mình nhiá»u lắm, không những dáng cách mà luôn cả giá»ng nói cÅ©ng không khác là bao.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ đáp:
– Tại hạ là Bạch Kỳ Lệnh Chủ, tổng phân đàn ở Giang Nam.
Nghiêm Hữu Tam giả trầm giá»ng:
– Phân đàn chủ ở đâu?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ đáp:
– Tại hạ được trách nhiệm hầu chuyện cùng Nghiêm đại hiệp.
Nghiêm Hữu Tam giả trầm giá»ng:
– Qúy phân đàn chủ lớn lối đến thế kia à? Chắc đã xem hỠNghiêm này không có vào đâu nhỉ?
Ẩn mình trên cây, Nghiêm Hữu Tam mỉm cưá»i thầm:
Nếu đổi lại mình thì nhất định cÅ©ng phải dùng lá»i như thế...
Nhưng rồi ông ta bá»—ng giật mình, tuy đã sá»­a giá»ng song khẩu âm cá»§a Nghiêm Hữu Tam giả này rất giống giá»ng cá»§a ngưá»i bí mật...
Nghiêm Hữu Tam từ trên chú mục quan sát...
Äúng rồi, không lầm lẫn gì được nữa, ngưá»i khác có thể lầm chứ ông ta thì nhất định không.
Vá»›i vóc dáng đó và chính má»›i gặp rành rành đây, rõ ràng ngưá»i đó là ngưá»i bí mật.
Như vậy là sau khi bá»n do tên há»™ pháp dẫn đầu ẩn mình thì hắn đã thừa cÆ¡ nhảy xuống để giả trang.
Như thế cả ngưá»i giả mình ngồi uống rượu trong thị trấn Câu Dung làm nhiệm vụ gì?
Äang lúc Nghiêm Hữu Tam còn băn khoăn thì nghe tên Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ cưá»i nhạt:
– Nghiêm đại hiệp đã hiểu lầm rồi!
Nghiêm Hữu Tam giả há»i:
– Hiểu lầm ở chỗ nào?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Trung Nguyên võ lâm hiện nay toàn do NgÅ© Phượng Môn quản xuyến, má»—i má»™t lệnh kỳ Ä‘á»u có nhiệm vụ chuyên trách cá»§a mình, địa khu cá»§a quý bảo thuá»™c vá» khu vá»±c cá»§a Bạch kỳ phụ trách thì tá»± nhiên câu chuyện phải do bản tòa đảm đương, như vậy chuyện đàm phán vá»›i Nghiêm đại hiệp do bản tòa là đúng chứ.
Nghiêm Hữu Tam giả bật cưá»i ha hả:
– Thật là khẩu khí cá»§a bá»n cuồng đồ, lão phu chưa từng nghe trên giang hồ có bá»n cướp nào là NgÅ© Phượng Môn cả...
Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ cưá»i lá»›n ngắt lá»i:
– Như thế là tại vì Nghiêm đại hiệp không được nghe rá»™ng thấy nhiá»u đấy chứ.
Nghiêm Hữu Tam vụt há»i:
– Tần cô nương của bản bảo hiện ở trong tay các ngươi phải không?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ gật đầu:
– Vì có chuyện cần thương lượng với Nghiêm đại hiệp, nên chúng tôi tạm thỉnh Tần cô nương vỠđây và nàng hiện đang hoàn toàn yên ổn.
Như cố trấn áp cÆ¡n bá»±c tức. Nghiêm Hữu Tam giả há»i:
– Ngươi muốn nói chuyện gì?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Ngũ Phượng Môn một khi xuất hiện giang hồ thì tất cả phe phái hay cá nhân nào trong võ lâm, nếu không phải bạn thì là kẻ địch. Vì thế tại hạ phụng lệnh kính thỉnh quý bảo hãy gia nhập bản môn.
Trên tàng cây, Nghiêm Hữu Tam gục gặc đầu...
Ngưá»i bí mật nói đúng, bá»n NgÅ© Phượng Môn này quả có dã tâm muốn thôn tính võ lâm.
Bên dưới, Nghiêm Hữu Tam giả cưá»i sằng sặc:
– Äúng là bá»n yêu ma tiểu quá»· mà dám đụng đến thánh thần, ngươi tưởng chỉ có thế là Thái Bình Bảo sẽ đầu hàng à?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ nói thật chậm:
– Nhưng Nghiêm đại hiệp cũng đừng quên rằng Tần cô nương hiện đang ở trong tay của Ngũ Phượng Môn!
Nghiêm Hữu Tam giả thét lớn:
– Ngươi dám uy hiếp lão phu à? Hừ, đêm nay trước hết là lão phu giết ngươi rồi sau đó sẽ thanh toán luôn cái tên mệnh danh là tổng phân đàn chủ đây.
Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ cưá»i khẩy:
– Nếu Nghiêm đại hiệp cho rằng ngưá»i cá»§a NgÅ© Phượng Môn Ä‘á»u là hạng vô danh tiểu tốt thì xin Nghiêm đại hiệp cứ thá»­ xem.
Nghiêm Hữu Tam giả trầm giá»ng:
– LÅ© chuá»™t nhắt, ngươi đứng có mang cái tên NgÅ© Phượng Môn ra mà dá»a nạt thiên hạ, ngươi đừng tưởng NgÅ© Phượng Môn cá»§a chúng bay có thể dá»… dàng ngang dá»c giang hồ, đêm nay ta sẽ cho ngươi má»™t bài há»c để hiểu như thế nào là lợi hại...
Hình như càng nói càng giận dữ, Nghiêm Hữu Tam giả chỉ thẳng vào mặt của Bạch Kỳ Lệnh Chủ thét lớn:
– Hãy tuốt binh khí ra mau!
Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ rút soạt thanh trưá»ng kiếm ngạo nghá»…:
– Cung kính bất như tòng mạng, xin Nghiêm đại hiệp cũng nên rút ra binh khí.
Nghiêm Hữu Tam giả cưá»i lá»›n:
– Äối phó vá»›i loài chuá»™t nhắt như thế mà phải dùng đến binh khí à? Không, ta chưa bao giá» có hành động như thế cả.
Ẩn mình trên cây, Nghiêm Hữu Tam cÅ©ng phải gục gặc khen thầm. Äúng là khẩu khí cá»§a con ngưá»i danh vá»ng...
Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ đưa thanh trưá»ng kiếm lên ngang ngá»±c lạnh lùng:
– Xin Nghiêm đại hiệp hãy ra chiêu.
Nghiêm Hữu Tam giả bật cưá»i:
– Äã không dùng binh khí mà lại ra tay trước? Äâu có chuyện như thế, ngươi hãy xuất chiêu Ä‘i.
Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ không khách sáo, hắn nhích lên má»™t bước, thanh kiếm trên tay vút mạnh vào trong gió nghe vùn vụt và trong ánh thép xanh rá»n, hắn đâm thẳng má»™t kiếm thật mạnh vào vai bên phải cá»§a đối phương.
Nghiêm Hữu Tam giả cưá»i khẩy:
– Hay!
Tiếng nói cùng một lúc với bàn tay phải nhấc lên và bàn tay xòe ra đẩy thẳng vào mũi kiếm đang đà đâm tới...
Nghiêm Hữu Tam ngồi trên cây phát rùng mình...
Cho dù má»™t cao thá»§ nào, bất cứ ná»™i lá»±c đến đâu cÅ©ng không thể có lối đánh như thế ấy, vì chưởng phong dù có mạnh thì ngưá»i ta cÅ©ng đánh bạt binh khí cá»§a đối phương bằng cách khác, không ai lại dùng bàn tay bằng xương bằng thịt đẩy thẳng vào mÅ©i kiếm như thế bao giá»...
Nhưng Nghiêm Hữu Tam không còn thì giá» suy nghÄ© nhiá»u hÆ¡n, vì khi bàn tay cá»§a Nghiêm Hữu Tam giả vừa sát đến mÅ©i kiếm thì bá»—ng lật ngang và y như sét chá»›p bàn tay vá»— mạnh vào sống kiếm cá»§a Bạch Kỳ Lệnh Chá»§...
Bị thế đánh bất ngá» và quá mạnh, Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ phải xoay cả thân mình và cứ theo đà thất thế, hắn quay hai vòng má»›i chá»i chân đứng được...
Chỉ má»›i má»™t chiêu đầu đã lâm ngay vào thế hạ phong, trong khi đối phương trong tay không má»™t tấc sắt, Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ vừa thẹn vừa tức. Hắn thét lên má»™t tiếng lăn xả vào vá»›i những đưá»ng kiếm cá»±c kỳ hiểm hóc...
Quan sát thật kỹ, Nghiêm Hữu Tam ngồi trên cây lấy làm lạ, vì những chiêu số cá»§a gã Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ không giống chiêu số kiếm thuật Trung Nguyên, đưá»ng kiếm cá»§a hắn vừa mạnh vừa biến ảo dị thưá»ng. Chính Nghiêm Hữu Tam giả cÅ©ng phải bị bức lui mấy bước.
Nhưng lạ làm sao, nhìn thật kỹ má»›i thấy đó là thế không phải bị bức lui, vì Nghiêm Hữu Tam giả vừa lui vừa nhìn vào mÅ©i kiếm nở nụ cưá»i bí mật, rồi thình lình ông ta thét lá»›n má»™t tiếng, chỉ má»™t tiếng thôi là Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ lại bị quay luôn ba vòng nữa. Lần này thanh kiếm cÅ©ng bị vá»— trúng nhay trên sống, thanh kiếm bị tạt chúi xuống và Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ bị cả trá»›n ấy buá»™c thân mình phải quay theo.
Không để cho đối phương có thì giỠsửa soạn lại thế tấn công, Nghiêm Hữu Tam giả lao theo vỗ luôn hai cái. Bạch Kỳ Lệnh Chủ bây giỠthì y như con gà nòi bị tối mắt, hắn vừa quay vừa lui dần tới mé rừng.
Ngồi trên tàng cây, Nghiêm Hữu Tam gần như đứng mắt, ông ta không làm sao nhận ra được thế đánh cá»§a Nghiêm Hữu Tam giả dưới này. Vì lão ta không dùng chiêu số lạ lùng nào cả, chỉ bằng những chiêu số thông thưá»ng, nhưng khi đánh ra thì lại biến hóa quá nhanh.
Chính vì cái quá nhanh đó mà Bạch Kỳ Lệnh Chủ luôn bị ba lần vẫn không làm sao tránh kịp, tự nhiên hắn rất biết đối phương sẽ áp dụng như thế, nhưng mà mãi đến khi bị đánh hắn mới thấy... mình bị đánh.
Chính vì lối đánh thần tốc ấy mà mặc dù trong tay có thanh trưá»ng kiếm, hắn cÅ©ng không làm sao xoay trở kịp, cả ba lần Ä‘á»u bị cả ba nhất là những cái đánh gần như rập khuôn khi trúng đích, chỉ có khác là khi phát chiêu không cùng má»™t chiá»u hướng và vì thế mà Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ dù có biết trước cÅ©ng đành phải hứng chịu chứ không làm cách nào khác được.
Bây giỠthì Bạch Kỳ Lệnh Chủ đã thụt sát bìa rừng, hắn bị bức lui thật tình, nhưng cũng là lối thụt lui vừa tầm để dẫn đối phương vào bẫy rập.
Nhưng Nghiêm Hữu Tam giả lại dừng hẳn lại, đối vá»›i Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ thì đó là lối “Kẻ trượng phu không bức địch đến đưá»ng cùng†nhưng từ trên tàng cây, Nghiêm Hữu Tam lại mỉm cưá»i. Vì ông ta nhận ra Nghiêm Hữu Tam giả chính là ngưá»i bí mật, mà đã là ngưá»i bí mật thì chuyện phục binh cá»§a địch vốn đã biết trước quá rõ ràng.
Không một ai khi đã biết rõ mà lại còn đặt chân vào vòng bẫy.
Thấy Nghiêm Hữu Tam giả không đuổi theo, Bạch Kỳ Lệnh Chủ hầm hầm thét lớn:
– Lão thất phu, ta sẽ sống chết với ngươi...
Vừa nói, hắn vừa vút thanh trưá»ng kiếm vào không khí tạo lên những tiếng rít xé gió kinh hồn vì như má»™t mÅ©i tên xé gió, hắn lao ngược trở ra đâm thốc mÅ©i kiếm bằng những chiêu số khác nhau nhưng cùng nhằm vào má»™t Ä‘iểm.
Äó là lối đánh cố làm cho hoa mắt đối phương, khi xuất chiêu tay gần như rung lên tạo thành những tia chá»›p nhoáng, nhưng tất cả chỉ phát ra ná»­a vá»i rồi tập trung vào má»™t Ä‘iểm và từ má»™t Ä‘iểm ấy có thể biến đổi mục tiêu.
Nghiêm Hữu Tam giả không vá»™i xuất chưởng, ông ta chỉ đứng nhìn chăm chú và bật cưá»i ha hả:
– Chuột nhắt, ngươi vẫn chưa thấy ta đã mấy phen chừa lối thoát cho ngươi đấy à?
Câu nói vừa chấm dứt thì bàn tay phải đã vươn ra, Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ bây giỠđã tập trung nhãn lá»±c chú ý thế đánh cá»§a đối phương nhưng hắn lại bất ngá», vì thanh kiếm không bị vá»— như mấy lần trước nữa...
Bàn tay cá»§a Nghiêm Hữu Tam giả vừa vươn lên, thay vì xòe ra để đánh vào sống kiếm thì lại câu tròn như những chiếc móc và chỉ nghe má»™t tiếng động thật khẽ, sống kiếm cá»§a Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ bị hai ngón tay bấu cứng như hai thanh ká»m sắt.
Tay phải vừa bấu lấy sống kiếm, tay trái của Nghiêm Hữu Tam cũng vừa đẩy mạnh ra. Bạch Kỳ Lệnh Chủ bị thế buộc phải ngã ngửa thân mình, hắn lộn ngược thân mình, bắn lộn ngược một vòng tung luôn vô rừng rậm.
Nghiêm Hữu Tam giả nhún chân lao vút theo sau...
Từ trên tàng cây, Nghiêm Hữu Tam rúng động.
Khi nãy Nghiêm Hữu Tam giả đứng lại không theo thì quả đã đúng phương thức biết “Biết mình biết địchâ€, nhưng bây giá» lại lao theo thì nghÄ©a lý làm sao?
Cho dù võ công có cao đến bá»±c nào, địch tối ta sáng cÅ©ng vẫn là Ä‘iá»u tối kỵ.
Huống chi bá»n NgÅ© Phượng Môn, qua trận đấu vừa rồi vá»›i gã Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ chứng tá» chúng không phải là hạng tầm thưá»ng, nhất là bên trong chá»— mai phục không phải má»™t mà là đến bốn tên. Má»™t khi chúng tung ám khí thì dù đệ nhất cao thá»§ võ lâm cÅ©ng không tài nào tránh nổi...
Ngay trong khi đó, khi Nghiêm Hữu Tam giả vừa lao đến bìa rừng thì bốn vừng ánh sáng từ bốn gốc cây to cùng một lúc bắn lên...
Tiếp theo là má»™t tiếng rú kinh hồn, tiếng thân ngưá»i té dá»™i trên mặt đất và bốn phía lặng trang!
Từ trên tàng cây, Nghiêm Hữu Tam tái mặt...
Äúng là Nghiêm Hữu Tam giả đã bị ám khí rÆ¡i xuống đất rồi!
Nhưng Nghiêm Hữu Tam chưa kịp tung mình thì từ bên tàng cây kế bên có giá»ng truyá»n âm nhập mật cá»§a ngưá»i bí mật:
– Nghiêm lão anh hùng hãy ẩn nhẫn thêm mấy phút nữa, chuyện vẫn chưa kết thúc.
Nghiêm Hữu Tam cảm nghe như má»™t khối đá ngàn cân vừa trút khá»i xuống vai nhưng rồi ông ta đâm ra thắc mắc...
Äành rằng trá»i tối, nhưng chính ông ta đã theo dõi từng ly từng tý không thấy ngưá»i bí mật trở lại, nhưng sao hắn lại có mặt ở đây?
Cho dù khinh công cá»§a hắn quá nhanh, có thể nhân tung mình lên tránh ám khí để lao trở lại tàng cây thì ngưá»i té xuống là ai?
Nghiêm Hữu Tam không kịp há»i, vì từ trong rừng tên há»™ pháp đã lao ra theo sau lão là bốn tên lệnh chá»§ Tá»­, Thanh, Bạch. Hắc...
Lão hộ pháp nói với Bạch Kỳ Lệnh Chủ:
– Lục lệnh chủ hãy cho Nghiêm Hữu Tam vỠgặp để đợi chỉ thị tiếp theo.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ vòng tay:
– Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Quay qua bá»n kia, lão há»™ pháp nói tiếp:
– Chuyện ở đây đã xong rồi, các ngươi có thể lui và Bạch Kỳ Lệnh Chủ nhớ cho chôn xác Nghiêm Hữu Tam cho kỹ nhé.
Vừa nói dứt câu, lão nhún mình thật nhẹ vụt mất vào bóng tối.
Bá»n, Tá»­, Thanh, Hắc lệnh chá»§ vá»™i vàng lao vút theo sau.
Từ trên tàng cây, Nghiêm Hữu Tam nhìn lối phi thân cá»§a há» mà giật nẩy mình, đúng là bá»n NgÅ© Phượng Môn đã tập trung quá nhiá»u cao thá»§, chưa kể tên há»™ pháp, ná»™i bốn tên lệnh chá»§ cÅ©ng đã chiếm nhất nhì trong chốn võ lâm, như vậy kẻ cầm đầu cá»§a há» nhất định vô cùng lợi hại...
Chợt nghe Bạch Kỳ Lệnh Chủ quát lớn:
– Hàn Thế Vinh.
Bên trong có ngưá»i ứng tiếng bước ra, đúng là lão già mặc áo màu lam có râu trước ngá»±c.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Nghiêm Hữu Tam đã trừ rồi, ngươi có thể cởi khăn bao mặt.
Hàn Thế Vinh đưa ty lột khăn bao mặt xuống:
Hiển nhiên, bây giỠhắn là “Hồng Liễm Phán Quan†Nghiêm Hữu Tam.
Từ trên tàng cây, Nghiêm Hữu Tam suýt bật cưá»i thành tiếng, tên này giả dạng mình thật khó mà phát giác, chỉ trừ con ngưá»i thật cá»§a Nghiêm Hữu Tam có thể nhìn ra chá»— sai biệt mà thôi.
Hàn Thế Vinh vòng tay:
– Chẳng hay lệnh chá»§ còn Ä‘iá»u chi dặn bảo?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Ngươi hãy đưa con gái của Tần Nhân Khanh vỠKim Lăng rồi ở đó chỠlệnh mới.
Hàn Thế Vinh vòng tay:
– Thuộc hạ xin tuân mạng.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ lấy ra một lá cỠtrắng nhỠđưa lên cao phất qua phất lại...
Từ đằng xa, bên hốc núi ngoặt ngang, bốn tên đại hán khiêng chiếc kiệu chạy tới như baỵ..
Chiếc kiệu vừa đặt xuống và Tần Tố Trân vừa khoát rèm bước xuống thì Bạch Kỳ Lệnh Chủ vòng tay nói với Hàn Thế Vinh:
– Nghiêm đại hiệp, tại hạ nói là giữ lá»i, trước mặt Tần cô nương đây, xin đại hiệp cứ há»i, nếu chúng tôi có làm Ä‘iá»u chi thất lá»… thì tại hạ xin chịu tá»™i.
Hàn Thế Vinh cưá»i lá»›n:
– Lệnh chá»§ quả nhiên thá»§ tín, lão phu xin thay mặt tệ bảo có lá»i cảm tạ.
Nghiêm Hữu Tam ngồi trên cây cũng phải khen thầm:
Quả chúng đã đóng tuồng rất khéo.
Vừa thấy Nghiêm Hữu Tam giả, Tần Tố Trân xúc động rơi nước mắt:
– Nhị bá bá...
Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ tươi cưá»i:
– Vì thế bất đắc dÄ© nên phải đưá»ng đột thỉnh Tần cô nương đến đây, xin cô nương thứ cho. Bây giá» trước mặt Nghiêm đại hiệp, tại hạ xin giao lại và tạm kiếu từ.
Và quay qua phía Hàn Thế Vinh, hắn lại vòng tay:
– Chúng ta không ai xâm phạm đến ai, đó là lá»i giao kết mong Nghiêm đại hiệp hãy thá»§ tín.
Không đợi Hàn Thế Vinh trả lá»i, Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ xuất lãnh bốn tên thuá»™c hạ phi thân Ä‘i thẳng.
Hàn Thế Vinh quay lại cưá»i:
– Hiá»n Ä‘iệt nữ, chúng ta vá» thôi.
Tần Tố Trân chớp mắt:
– Nghiêm bá bá, những ngưá»i đó là ai thế?
Nghiêm Hữu Tam giả tức là Hàn Thế Vinh trả lá»i:
– Chúng ta hãy vỠrồi sẽ nói sau, chuyện này dài dòng lắm.
Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ đã để sẵn lại má»™t con ngá»±a cho Tần Tố Trân nên Hàn Thế Vinh nhảy lên con Hồng mã cá»§a Nghiêm Hữu Tam và hai ngưá»i song song Ä‘i thẳng.
Thấy Hàn Thế Vinh đưa Tần Tố Trân Ä‘i rồi, Nghiêm Hữu Tam vừa muốn lên tiếng thì ngưá»i bí mật đã vá»™i nói bằng giá»ng truyá»n âm nhập mật:
– Lão anh hùng, bây giỠchúng ta cũng chưa lên tiếng và chưa ra mặt được.
Nghiêm Hữu Tam sửng sốt:
– Bá»n NgÅ© Phượng Môn hãy còn mai phục nÆ¡i đây à?
Ngưá»i bí mật cưá»i:
– Äúng, chúng còn để lại hai tên.
Nghiêm Hữu Tam há»i:
– Bằng hữu còn phải đợi đến bao gi�
Ngưá»i bí mật nói:
– Äã đợi từ đầu hôm đến giá», chúng ta có thể đợi thêm chút nữa, bá»n chúng không ở lại lâu đâu.
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Nhưng bằng hữu cũng thấy chúng đã dẫn Tần cô nương đi đấy chứ?
ngưá»i bí mật cưá»i:
– Bằng vào thân pháp của lão anh hùng, tại hạ dám đảm bảo sẽ theo kịp trong nháy mắt.
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Lão phu còn một chuyện chưa hiểu, mong bằng hữu giải đáp cho.
Ngưá»i bí mật nói:
– Xin lão anh hùng cứ há»i.
Nghiêm Hữu Tam há»i:
– Kẻ chết ấy là ai?
Ngưá»i bí mật cưá»i và há»i lại:
– Theo lão anh hùng thì ngưá»i đó là ai?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Kế hoạch cá»§a bằng hữu quá cao thâm thành ra lão phu nhất thá»i không nhận ra được.
Ngưá»i bí mật nói:
– Lão anh hùng quá khen, sự tình sẽ bày tỠrõ trong chốc lát, thực tình không có gì khó...
Hắn vừa nói đến đó chợt nghe hai tiếng động và từ hốc núi, hai bóng ngưá»i phóng vá»t rạ..
Nghiêm Hữu Tam giật mình...
Nếu không có sá»± bố trí theo dõi chu đáo cá»§a ngưá»i bí mật thì nhất định vẫn còn mắc bẫy cá»§a bá»n này...
Thấy hai tên đã chạy xuống núi, ngưá»i bí mật nói vá»›i Nghiêm Hữu Tam:
– Lão anh hùng, chúng ta cũng đi thôi.
Không chá» ngưá»i bí mật, Nghiêm Hữu Tam đạp nhẹ vào cành cây tung mình sà theo triá»n núi.
Tự nhiên là ông ta đang sốt ruột vỠchuyện Hàn Thế Vinh đang dẫn Tần Tố Trân, mặc dù biết chúng chưa dở trò gì, nhưng ông ta quyết đuổi theo cho kịp.
Hai ngưá»i thi triển khinh công như bay trên đầu cây sưá»n núi, chỉ má»™t thoáng sau đã ra đến đại lá»™ dẫn đến Kim Lăng.
Nhưng khi vừa thấy dạng tưá»ng thành thì ngưá»i bí mật dừng chân lại:
– Lão anh hùng, chúng ta đã theo kịp hỠrồi.
Vừa nói, hắn vừa chỉ ngay vào ngôi trưá»ng đình bên ven lá»™.
Quả nhiên, Nghiêm Hữu Tam thấy hai bóng ngưá»i trong ngôi trưá»ng đình và hai con ngá»±a thì cá»™t ở ngoài dãy lan can.
Nghiêm Hữu Tam lấy làm lạ hết sức, tại sao chỉ còn không tá»›i dặm đưá»ng mà há» không vào thẳng Kim Lăng mà còn ở nÆ¡i đây? Hay là chúng còn chỠđồng bá»n.
Hai ngưá»i Ä‘i gần tá»›i thì nghe Tần Tố Trân há»i:
– Nghiêm bá bá, sao không vào luôn trong thành mà còn ở nơi đây?
Hàn Thế Vinh mỉm cưá»i:
– Hãy chá» má»™t ngưá»i nữa.
Tần Tố Trân ngạc nhiên:
– Äợi má»™t ngưá»i? Äợi ai nữa Nghiêm bá bá?
Hàn Thế Vinh chỉ Nghiêm Hữu Tam và ngưá»i bí mật Ä‘ang Ä‘i tá»›i:
– Äợi vị lão anh hùng đó.
Ngưá»i bí mật ở ngoài rước nói:
– Quản huynh đã hành động vô cùng ăn khớp, bây giỠđã khuya quá rồi chúng ta hãy cáo từ.
Hàn Thế Vinh đưa tay lên mặt gỡ chiếc mặt nạ và chòm râu giả và vòng tay nói với Tần Tố Trân:
– Nghiêm đại hiệp đã tới, tại hạ xin cáo thối.
Ngưá»i bí mật bên ngoài cÅ©ng vòng tay nói vá»›i Nghiêm Hữu Tam:
– Tại hạ đã bảo đảm với lão anh hùng rằng sẽ đưa Tần cô nương an nhiên trở lại, bây giỠnhiệm vụ đã xong, tại hạ xin cáo biệt.
Nói vừa dứt tiếng, hắn đã cùng với Hàn Thế Vinh phi thân đi thẳng.
Là má»™t ngưá»i cÆ¡ trí, Nghiêm Hữu Tam không cần giải thích cÅ©ng đã hiểu ra tất cả, ngưá»i giả mạo Hàn Thế Vinh là đồng bá»n cá»§a ngưá»i bí mật, hắn đã giả mạo mình để ngồi trong quán rượu Câu Dung và khi đến nÆ¡i hẹn ước hắn lại đổi cho ngưá»i bí mật ra mặt đối đầu vá»›i Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ còn hắn thì lẻn vào hạ ngay tên Hàn Thế Vinh để cuối cùng dẫn Tần Tố Trân Ä‘i.
Tá»± nhiên, há» hành động đúng như ngưá»i bí mật vừa nói, thật là ăn khá»›p, khi ngưá»i bí mật theo Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ vào rừng , vừa kịp lúc há» tung ám khí thì hắn nương đà phóng lên chá»— cÅ© trên tàng cây, còn ngưá»i kia thì tung Hàn Thế Vinh lên để hứng bao nhiêu ám khí. Má»™t hành động đồng thá»i tuy vẫn có thể nhìn ra, nhưng vì trong lúc bất ngá» bá»n NgÅ© Phượng Môn bị má»™t vố khá Ä‘au mà không hay biết.
à nghĩ suy đoán câu chuyện vừa thoáng qua, Nghiêm Hữu Tam vội kêu với:
– Xin nhị vị tạm dừng chân...
Nhưng hỠđã quyết ý Ä‘i nên không quay lại, chỉ nghe thấy tiếng cá»§a ngưá»i bí mật:
– Thì giỠđã muộn quá rồi, xin lão anh hùng hãy vỠnghỉ, gần đây tại hạ sẽ xin phép đến vấn an.
Tần Tố Trân nhìn Nghiêm Hữu Tam vẻ mặt nàng ngơ ngác:
– Nghiêm bá bá... hai ngưá»i ấy là ai?
Nghiêm Hữu Tam cưá»i:
– Chính bá bá cũng không biết hỠlà ai!
Tần Tố Trân chu miệng:
– Nghiêm bá bá nói Ä‘iệt nữ là con nít đấy à? Má»™t ngưá»i giả ra Nghiêm bá bá, còn má»™t ngưá»i thì cùng Ä‘i vá»›i Nghiêm bá bá thế mà bá bá lại nói không biết há» là ai!
Nghiêm Hữu Tam cưá»i:
– Hiá»n Ä‘iệt nữ không tin cÅ©ng phải, chính bá bá nếu không chứng kiến tận mắt mà chỉ nghe ngưá»i nói lại thì nhất định cÅ©ng không tin. Nhưng sá»± thật là như thế, bá bá có dối hiá»n Ä‘iệt nữ bao giỠđâu?
Thấy Tần Tố Trân hãy còn có vẻ nghi ngá», Nghiêm Hữu Tam nói tiếp:
– Tá»± nhiên chuyện này phải có đầu có Ä‘uôi, chứ nói ngang như thế thì hiá»n Ä‘iệt nữ không làm sao hiểu được. Äi, chúng ta hãy vá» khách Ä‘iếm rồi bá bá sẽ nói rõ cho hiá»n Ä‘iệt nữ nghe chuyện ly kỳ này.
Hai ngưá»i lên ngá»±a Ä‘i thẳng vào thành.
Vừa vào đến cá»­a, bá»n tiểu nhị thức gác reo lên:
– Ạ.. khách quan đã vỠcó cả vị cô nương cùng vỠnữa!
Nghiêm Hữu Tam gật đầu trao cương ngá»±a cho bá»n chúng rồi Ä‘i thẳng ra sau.
Bá»n Nghiêm Tú Hiệp hãy còn thức để ngóng tin, vừa nghe đã vá»™i bước ra mừng rỡ:
– Nhị thúc đã đưa Tần cô nương vá», Chẳng hay bá»n NgÅ© Phượng Môn là bá»n ngưá»i nào thế?
Nghiêm Hữu Tam lắc đầu Ä‘i thẳng vào hậu đưá»ng và há»i nhanh:
– Tú Hiệp, cháu có thấy tên Hàn Thiếu Sơn còn ở đây không?
Câu há»i bất ngá» làm cho Nghiêm Tú Hiệp giật mình:
– Äiệt nhi đã có cho Mạnh Võ Ä‘i thăm chừng hai lần, hắn bảo há» Hàn Ä‘i ngá»§ sá»›m lắm.
Nghiêm Hữu Tam vặn lại:
– Nhưng cháu có thân tự đến xem hay không?
Nghiêm Tú Hiệp nói:
– Vì phải cắt đặt ngưá»i canh phòng chá» tin nhị thúc, nên Ä‘iệt nhi không đến đó.
Nghiêm Hữu Tam mím miệng trầm ngâm không nói.
Tần Tố Trân há»i:
– Nghiêm bá bá, Hàn Thiếu SÆ¡n mà bá bá há»i đó là ai?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Lão phu nghi hắn là ngưá»i bao mặt bí mật cùng Ä‘i vá»›i lão phu vừa rồi đấy.
Tần Tố Trân há»i:
– Bá bá ngá» hắn là đồng bá»n vá»›i địch nhân à?
Nghiêm Hữu Tam lắc đầu:
– Không, không phải thế.
Nghiêm Tú Hiệp rót má»™t chén trà trao lại cho Nghiêm Hữu Tam và há»i:
– Nhị thúc đã gặp chuyện ra sao?
Nghiêm Hữu Tam nhấp má»™t ngụm trà và từ từ thuật lại đầu Ä‘uôi má»i sư.....
Tần Tố Trân ngồi nghe há hốc mồm:
– Nghiêm bá bá nói ngưá»i bí mật bao mặt đó võ công cao lắm à?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Bảo rằng cao không thì không đúng mà phải nói rằng vá»›i võ há»c đó hiện nay trong võ lâm rất khó có ngưá»i qua nổi.
Tần Tố Trân há»i:
– So với bá bá như thế nào?
Nghiêm Hữu Tam cưá»i:
– Nếu đem lão phu mà sánh thì sợ rằng bá bá của cô đây còn kém hắn quá xa.
Tần Tố Trân bĩu môi:
– Äiệt nữ không tin, gia phụ thưá»ng nói võ công cá»§a bá bá vào hàng nhất nhì trong võ lâm kia mà!
Nghiêm Hữu Tam nghiêm giá»ng:
Võ công của hắn cao lắm, bá bá không thể so được đâu, sự thực là như thế.
Tần Tố Trân lắc đầu:
– Khó tin quá... nhất định gặp dịp điệt nữ phải thử xem mới được.
Nghiêm Hữu Tam cưá»i:
– Cái tính ngang bướng cá»§a hiá»n Ä‘iệt nữ thật đến lá»›n mà không chịu bá».
Nghiêm Tú Hiệp há»i:
– Nhị thúc hoài nghi hắn là Hàn Thiếu Sơn?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Thứ nhất, tối hôm qua Hàn Thiếu SÆ¡n đến đây má»™t cách đột ngá»™t gần như là có dụng ý hẳn hòi, chính ta đã thấy hắn là má»™t con ngưá»i thâm tàng bất lá»™, thứ hai là hắn và con ngưá»i bí mật có vóc giáng rất giống nhau.
Nghiêm Tú Hiệp nói:
– Hay là để cháu đến xem chừng hắn.
Nghiêm Hữu Tam khoát tay:
– Theo dõi là từ đầu hôm, chứ bây giỠthì nhất định hắn đã ngủ thật rồi, vì hắn đi trước ta mà lại đi bằng lối phi thân thì giỠđây hắn đã vào phòng ngủ mất còn gì nữa mà theo dõi.
Tài sản của giacuongly

  #23  
Old 18-05-2008, 04:32 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 23: Phăng Lần Manh Mối




Sáng hôm sau, khi Hàn Thiếu SÆ¡n rá»­a mặt vừa xong thì nghe bên ngoài có tiếng động và tiếng ngưá»i gõ cá»­a.
Hàn Thiếu SÆ¡n há»i:
– Ai đấy?
Bên ngoài có tiếng đáp:
– Hàn công tử đã dậy rồi à?
Vừa há»i hắn vừa mở cá»­a.
Nghiêm Tú Hiệp vòng tay:
– Kính chào Hàn công tử.
Hàn Thiếu Sơn vòng tay đáp lễ:
– À, Nghiêm huynh, xin má»i, xin má»i Nghiêm huynh vào trong đàm đạo.
Nghiêm Tú Hiệp bước vào nhưng không ngồi, hắn nói nhanh:
– Thúc phụ tôi rất mến công tá»­, nhưng hôm qua vì bận việc không được hầu tiếp thá»a tình. Hôm nay ngưá»i có má»™t tiệc má»n muốn thỉnh công tá»­ đến cho vui và vì sợ công tá»­ có công việc nên cho tại hạ đến đây thỉnh sá»›m.
Hàn Thiếu SÆ¡n mỉm cưá»i:
– Không dám, lão bá có lòng chiếu cố huynh đệ cung kính bất như tòng mạng vậy.
Hai ngưá»i khoác tay xuống lầu thẳng ra hậu viện, Nghiêm Tú Hiệp đưa Hàn Thiếu SÆ¡n vào luôn đại sảnh.
Ngay lúc đó Nghiêm Hữu Tam dẫn Tần Tố Trân từ trong cÅ©ng vừa bước ra, ông ta bước nhanh tá»›i cưá»i ha hả:
– Hàn công tử ngủ ngon đấy chứ?
Hàn Thiếu Sơn vòng tay:
– Kính chào lão trượng.
Và quay vỠphía Tần Tố Trân hắn khẽ cúi đầu.
Nghiêm Hữu Tam giới thiệu:
– Hiá»n Ä‘iệt nữ, đây là công tá»­ Hàn Thiếu SÆ¡n, ngưá»i mà bá bá coi như bạn vong niên đấy.
Rồi quay qua Hàn Thiếu Sơn ông ta nói luôn:
– Äây là Tần Tố Trân, ái nữ cá»§a tệ bảo chá»§.
Hàn Thiếu Sơn lại vòng tay một lần nữa:
– Như vậy đây là Tần cô nương, tại hạ xin thất lễ.
Tần Tố Trân cũng vòng tay:
– Không dám, kính chào Hàn công tử.
Nghiêm Hữu Tam dang tay thỉnh khách:
– Xin má»i Hàn công tá»­ an tá»a.
Sau khi phân ngôi chá»§ khách, Hàn Thiếu SÆ¡n khẽ liếc Tần Tố Trân và khẽ há»i Nghiêm Hữu Tam:
– Tần cô nương đây là...
Nghiêm Hữu Tam rước lá»i:
– Bảo chá»§ cá»§a lão phu chỉ có ngưá»i con gái độc nhất đây thôi và đêm rồi vừa má»›i thoát hiểm vỠđây.
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i:
– Lão trượng là bậc võ lâm anh hùng, bá»n cưá»ng đạo to gan lá»›n mật dám đụng tá»›i oai hùm quả là bá»n không thức thá»i cÆ¡, vãn sinh thừa biết má»™t khi lão trượng theo dõi là dá»… dàng đưa Tần cô nương an nhiên trở vá» lập tức.
Nghiêm Hữu Tam mỉm cưá»i:
– Sá»± thá»±c thì lão phu cÅ©ng không đủ tài làm chuyện ấy, chính nhá» có má»™t vị cao nhân há»— trợ nên hiá»n Ä‘iệt nữ cá»§a lão phu má»›i được sá»›m trở vá» binh yên như thế. Và chính nhá» vị cao nhân ấy nên đêm rồi má»›i Ä‘uổi được địch nhân.
Hàn Thiếu Sơn trố mắt:
– Äêm rồi? Như vậy đêm hôm ở đây đã có phát sinh biến cố thế mà vãn sinh cứ ngá»§ vùi nào có hay biết chi đâu!
Nghiêm Hữu Tam cưá»i thầm:
Hừ, để thá»­ xem ông bạn trẻ này đóng kịch được đến bao giá»...
Ngoài mặt ông ta vẫn giữ vẻ tự nhiên:
– Sá»± việc thật ra thì không phải phát sinh tại tá»­u Ä‘iếm nay, chính hôm qua Hàn lão đệ cÅ©ng đã thấy hôm qua hỠđưa thư đến má»i lão phu đến Äại Mao SÆ¡n đấy chứ?
Hàn Thiếu Sơn gật gù:
– Tiếc quá, tiếc vì vãn sinh không am tưá»ng chuyện giang hồ nên không được biết gì cả.
Nghiêm Hữu Tam bèn thuật lại tất cả những chuyện đã xảy ra và chú ý dò xét diễn biến trên gương mặt hỠHàn.
Thế nhưng ông ta đã hoài công vô ích, vì ngoài chuyện tỠsự kinh ngạc khi nghe thấy vấn đỠly kỳ vỠviệc diễn biến, Hàn Thiếu Sơn không lộ một nét chi khác lạ.
Nghiêm Hữu Tam băn khoăn thầm nghĩ:
Hay là mình đã đoán sai chăng?
Hàn Thiếu Sơn nhìn Nghiêm Hữu Tam lộ vẻ trầm ngâm:
– Hai vị hiệp sÄ© mà lão trượng vừa kể, tuy có nhiá»u thần bí nhưng ít ra lão trượng cÅ©ng nhìn ra lá»™ số cá»§a há» chứ?
Thiếu chút nữa Nghiêm Hữu Tam đã kêu lên mừng rỡ, hai tiếng “Lá»™ số†gần như là danh từ chuyên nghiệp cá»§a những kẻ am tưá»ng võ há»c. Nó thưá»ng dùng để chỉ vá» môn phái cá»§a đối phương. Hàn Thiếu SÆ¡n đã mệnh danh là má»™t thư sinh, làm sao hắn lại có thể nói được hai tiếng ấy bằng má»™t cách trôi chảy như thế chứ?
Nhưng kịp thá»i làm ra vẻ thản nhiên, Nghiêm Hữu Tam khẽ lắc đầu:
– Lão phu có chú ý nhưng không làm sao nhận ra lá»™ số cá»§a hai vị hiệp sỹ ấy, chỉ có Ä‘iá»u có nghe vị hiệp sÄ© bao mặt gá»i vị kia là Quản huynh. Trong giang hồ há» Quản cÅ©ng không nhiá»u lắm, chỉ cần phăng từ đó là có thể ra manh mối.
Cho đến bây giá», Hàn Thiếu SÆ¡n má»›i hÆ¡i đổi sắc, nhưng cÅ©ng chỉ thoáng qua hắn trở lại bình thưá»ng.
Nghiêm Hữu Tam nói tiếp:
– Cứ theo xá Ä‘iệt cá»§a lão phu nói lại thì vào khoảng canh tư đêm rồi nó phát hiện má»™t dạ hành nhân thoáng qua trên nóc phòng lão đệ rồi mất hút. Lúc bấy giá» thì lão phu hãy còn chưa vá» nên xá Ä‘iệt sợ có Ä‘iá»u bất trắc nên đã có đến nÆ¡i quan sát...
Hàn Thiếu Sơn chớp nhanh đôi mắt:
– Lúc đó vãn sinh đang ngủ mệ.. chẳng hay Nghiêm huynh có phát hiện được gì không nhỉ?
Nghiêm Hữu Tam rước nói:
– Ngưá»i ấy thân pháp cao lắm, cho nên khi xá Ä‘iệt cá»§a lão phu đến nÆ¡i thì không còn nhận ra gì nữa cả.
Hàn Thiếu Sơn xoa xoa tay:
– Ạ.. lại có chuyện xảy ra như thế?... Hay là lại bá»n địch mà lão trượng vừa má»›i nói đó chăng?
Nghiêm Hữu Tam cưá»i:
– Lúc lão phu vỠđến đây đã quá canh tư, ngưá»i ấy đến trước sau mấy phút, theo lão phu thì có thể ngưá»i ấy cÅ©ng ngụ trong khách Ä‘iếm này.
Hàn Thiếu Sơn gật gật đầu:
– Khách Ä‘iếm vốn là chá»— đón khách bốn phương, má»i ngưá»i má»i giá»›i Ä‘á»u có thể đến đây tá túc. Chuyện ngưá»i ấy, nếu thuá»™c khách giang hồ đến trú ngụ nÆ¡i đây âu cÅ©ng là chuyện thưá»ng.
Nghiêm Hữu Tam cưá»i khà khà và nhìn vào mặt Hàn Thiếu SÆ¡n:
– Lão phu là ngưá»i đã lưu lạc giang hồ từ thuở bé, nếu không lầm thì lão đệ nhất định phải là ngưá»i có nhiá»u ẩn dấu nhiá»u cái... hay ho.
Hàn Thiếu SÆ¡n cÅ©ng bật cưá»i ha hả:
– Không biết cái nhìn cá»§a lão trượng mấy lần vá» trước sao chứ bận này thì nhất định đã nhìn lầm. Thật sá»± thì chuyện Ä‘á»c sách và múa kiếm cÅ©ng là vấn đỠthưá»ng có cá»§a má»™t kẻ nho sinh. Nhưng vá»›i vãn sinh thì sức trói gà không chặt thì làm gì có được hay ho ẩn dấu như lão trượng đã nói?
Tần Tố Trân nhìn chăm chú Hàn Thiếu SÆ¡n khá lâu và bây giá» thì nàng má»›i nở nụ cưá»i thật đẹp?
Hàn công tá»­ đã nói “Äá»c sách và múa kiếm†vốn là chuyện thưá»ng tình, như thế chắc Hàn công tá»­ cÅ©ng khá vá» kiếm pháp?
Hàn Thiếu Sơn lắc đầu:
– Äó là tôi chỉ thí dụ như thế, chứ cô nương xem ngưá»i như tôi mà làm gì có chuyện xách nổi má»™t thanh gươm?
Tần Tố Trân nói:
– Nhưng tôi thì không tin rằng bá phụ của tôi lại có thể nhìn lầm.
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i:
– Sá»± thá»±c là như thế. Cổ nhân thưá»ng nói:
“Trí giả thiên lá»±, tất hữu nhất thấtâ€. Tôi nghÄ© rằng nếu lão trượng đây có nhìn lầm má»™t lần trong Ä‘á»i thì cÅ©ng là chuyện có thể như thưá»ng.
Tần Tố Trân quay lại nhìn Nghiêm Hữu Tam:
– Bá bá, như vậy là bá bá có thể nhìn lầm chứ?
Nàng nói chuyện với Nghiêm Hữu Tam, nhưng tay nàng vụt nhấc lên và từ trong ống tay áo rộng một tia sáng bắn ra lóe mắt...
Tia sáng bay thẳng vào mặt Hàn Thiếu Sơn.
Thật đúng là chuyện ngẫu nhiên, ngay lúc đó thì Hàn Thiếu Sơn đang vừa cúi xuống nhắp một hớp trà. Vệt sáng từ trong ống tay áo của Tần Tố Trân bay xẹt qua mang tai của hắn và Nghiêm Hữu Tam vụt gắt lên:
– Hiá»n Ä‘iệt nữ...
Tiếng gắt của Nghiêm Hữu Tam làm cho Hàn Thiếu Sơn giật mình ngửng lên kinh ngạc:
– Lão anh hùng, có chuyện chi thế?
Tá»± nhiên, hắn kinh ngạc vì tiếng gắt bất bình thưá»ng cá»§a Nghiêm Hữu Tam, chứ bằng vào dáng cách cá»§a hắn thì hình như hắn không hay biết gì vá» chuyện Tần Tố Trân vừa tung ra vệt sáng bay phá»›t mang tai cá»§a hắn.
Nhưng có má»™t chuyện mà Nghiêm Hữu Tam phải mỉm cưá»i, mặc dù ông ta Ä‘ang ngại vá» hành động ngang bướng cá»§a Tần Tố Trân, cái mỉm cưá»i cá»§a ông ta là ba tiếng xưng hô cá»§a gã thư sinh đối diện.
Từ lúc đầu gặp gỡ, hắn chỉ gá»i ông ta là “Lão trượng†nhưng không biết vô tình hay cố ý mà bây giá» hắn bá»—ng đổi thành ba tiếng “Lão anh hùngâ€.
Ba tiếng mà ngưá»i bí mật xưng hô vá»›i Nghiêm Hữu Tam từ đầu đến cuối.
Tần Tố Trân vẫn cưá»i:
– Bá bá đừng có lo, điệt nữ chỉ thử một chút thôi mà!
Hàn Thiếu Sơn vẫn ngơ ngơ ngác ngác:
– Lão trượng, chuyện chi thế?
Nghiêm Hữu Tam mỉm cưá»i:
– Không có chị.. cô cháu gái của lão phu muốn thử xem lão đệ có biết võ công hay không nhưng lão phu bảo nó đừng làm thế...
Hàn Thiếu Sơn lộ vẻ hoảng hốt:
– Chuyện đó thì... thì thật không nên, Tần cô nương là ngưá»i võ há»c uyên thâm, trong khi tôi... không biết má»™t tí gì cả, thá»­ như thế nếu... lỡ là nguy hiểm vô cùng!
Nghiêm Hữu Tam cũng không nói rõ, ông ta chỉ gật đầu:
– Chính vì thế mà lão phu đã không cho hiá»n Ä‘iệt nữ cá»§a lão phu thá»­ đấy.
Tần Tố Trân chá»›p mắt và quay qua há»i Nghiêm Tú Hiệp:
– Nghiêm đại ca này, có phải hồi hôm bá bá đã nói cái ngưá»i bí mật ấy và Hàn công tá»­ đây vóc dáng rất giống nhau lắm phải không?
Nàng vừa nói vừa nhấp nháy với Nghiêm Tú Hiệp.
Không biết ý nàng muốn nói gì, nên Nghiêm Tú Hiệp cứ đứng đực ra không biết nên trả lá»i sao cho phải.
Nhưng Hàn Thiếu SÆ¡n thì đã cưá»i cưá»i rước nói:
– Äâu có chuyện như thế, tại ha.....
Không để cho Hàn Thiếu SÆ¡n nói hết câu, Tần Tố Trân gặn lá»i:
– Nghiêm đại ca, mà có phải bá bá đã có nói thế không?
Nghiêm Tú Hiệp nói:
– Thúc phụ có rằng ngưá»i bí mật vóc ngưá»i tầm thước, rất giống vá»›i khổ ngưá»i Hàn công tá»­.
Hàn Thiếu SÆ¡n mỉm cưá»i:
– Chuyện vóc dáng giống nhau cÅ©ng là chuyện thưá»ng có, vả lại nếu thật như thế thì cÅ©ng chẳng há» gì, vì vốn không phải là tại hạ.
Tần Tố Trân quay qua Nghiêm Hữu Tam:
– Bá bá, ngưá»i bí mật ngoài chuyện có vóc ngưá»i... hÆ¡i giống như thế, bá bá còn thấy thêm Ä‘iểm nào khác nữa không?
Nghiêm Hữu Tam vuốt râu cưá»i:
– Lão phu chỉ nhất thá»i cảm nhận như thế, nhưng nếu Hàn công tá»­ bảo không phải thì chắc là... không phải.
Tần Tố Trân cÅ©ng cưá»i nhưng mà nàng cứ leo nheo:
– Äiệt nữ còn có hai Ä‘iểm bổ sung và cÅ©ng để chứng minh rằng ngưá»i bí mật đó chính là... Hàn công tá»­.
Nghiêm Hữu Tam quay lại há»i:
– Hiá»n Ä‘iệt nữ bảo sao?
Tần Tố Trân lại nheo nheo mắt:
– Nhưng tôi nói rồi Hàn công tử không được chối đấy nhé?
Hàn Thiếu Sơn gật đầu:
– Cô nương cứ nói.
Tần Tố Trân nói:
– Hồi hôm này có phải bá bá va ngưá»i bí mật ẩn thân trên má»™t tàng cổ thụ đấy chứ? Äã là “Cổ thụ†thì nhất định lá»›n lắm phải không?
Nghiêm Hữu Tam gật đầu:
– Äúng như thế.
Tần Tố Trân mỉm cưá»i:
– Äã là cây lá»›n nhất định vá» cây có rất nhiá»u rêu và ngưá»i bí mật cho dù võ công có cao cách mấy, nhưng đã ngồi trên đó quá lâu thì không làm sao tránh khá»i rêu dính ở... đế giầy...
Vừa nói, nàng vừa cố liếc xuống chân của Hàn Thiếu Sơn, như quyết dẫn những con mắt khác nhìn theo.
Quả nhiên, khi má»i ngưá»i, kể cả Hàn Thiếu SÆ¡n nhìn xuống thì đế giày cá»§a hắn còn má»™t bệt rêu xanh ngắt!
Hàn Thiếu SÆ¡n “Ạ†má»™t tiếng khá dài và hắn bật cưá»i:
– Tần cô nương đúng là má»™t nhà quan sát tài tình, chỉ tiếc gì dấu rêu này là hôm qua tại hạ Ä‘i trên đưá»ng vô ý đạp lên hòn đá đầy rêu không ngá» nó lại là... là tai há»a!
Nghiêm Hữu Tam chợt thấy vấn Ä‘á», nhưng ông ta chỉ mỉm cưá»i không nói...
Tố Trân nhếch vành môi y như hai cánh đào tươi:
– Khoan chối đã, hãy còn một điểm nữa mà tôi chưa nói hết...
Và cô ta quay qua há»i Nghiêm Hữu Tam:
– Bá bá, hồi hôm, khi ngưá»i bí mật Ä‘uổi theo gã Bạch Kỳ Lệnh Chá»§ vào tá»›i bìa rừng thì ám khí cả bốn bên bắn ra tua tá»§a có phải không? Và theo bá bá thì dù thoát thân má»™t cách tài tình nhưng liệu ngưá»i bí mật có thể má»™t vết thá»§ng nÆ¡i vạt áo không nào?
Tự nhiên, từ nãy giỠNghiêm Hữu Tam cũng đã thấy nơi vạt áo của Hàn Thiếu Sơn có vài chỗ thủng tuy rất nhỠnhưng đối với cặp mắt của nhân vật giang hồ, không ai không nhận ra đó là vết thủng của ám khí xẹt ngang.
Ông ta đã thấy khá sá»›m, nhưng ông ta không nói mà bây giá» sau câu há»i cá»§a Tố Trân, ông ta cÅ©ng làm thinh...
Hàn Thiếu Sơn vẫn thản nhiên:
Tần cô nương quả có tài nhận xét, nhưng mau quá như thế nên Tần cô nương đã sÆ¡ ý má»™t Ä‘iá»u...
Tố Trân chớp mắt:
– Xin công tá»­ cho biết tôi đã sÆ¡ ý Ä‘iá»u chi?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i nói:
– Vừa rồi tại hạ nghe Nghiêm lão trượng có nói rằng khi ngưá»i bí mật giả dạng lão trượng đến há»™i ước thì có lẽ ngưá»i ấy phải mặc áo choàng màu lam má»›i đúng chứ?
Tố Trân nói ngay:
– Hàn công tá»­ nói đúng lắm và Ä‘iá»u đó cÅ©ng chứng tá» rằng Hàn công tá»­ cÅ©ng có những nhận xét... khá nhanh. Nhưng thật ra thì chắc Hàn công tá»­ cÅ©ng thấy rằng vấn đỠcải trang trong lúc cấp bách như thế không giống trưá»ng hợp cải trang như ở nhà. Ngưá»i ta đâu có thì giá» mà thay đổi áo cho nhanh như thế? Ngưá»i ta chỉ cần choàng thêm má»™t cái áo, tròng vào má»™t chiếc mặt nạ đã chuẩn bị sẵn là đã quá đủ rồi.
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i gượng gạo:
– Thật Tần cô nương nói như thế thì... thì tôi không biết phải nói sao!
Tố Trân cưá»i thật ngá»t:
– Hàn công tử không biết nói sao là tại vì tôi nói quá... đúng rồi!
Hàn Thiếu Sơn nói:
– Nếu quả tôi là... ngưá»i bí mật thì trước mặt Nghiêm lão trượng bây giá» cÅ©ng không có gì phải dấu.
Tố Trân bĩu môi:
– Như vậy là Hàn công tử đã thừa nhận đấy nhé!
Hàn Thiếu SÆ¡n xoa xoa cằm và gượng mỉm cưá»i:
– Rất tiếc vãn sinh không phải là ngưá»i bí mật cho nên công cá»§a ngưá»i khác tôi làm sao dám nhận?
Ngay lúc đó hình như Nghiêm Hữu Tam vụt sửng sốt vỠmột chuyện gì, ông ta cứ nhìn chăm chăm vào Hàn Thiếu Sơn nhưng không nói.
Riêng Tần Tố Trân thấy Hàn Thiếu SÆ¡n đã để sÆ¡ suất lá»i lẽ, nàng vừa định tấn công thêm thì Nghiêm Hữu Tam đã khoát tay:
– Hiá»n Ä‘iệt nữ, Hàn lão đệ nói đúng lắm, nếu Hàn lão đệ quả là ngưá»i bí mật thì cần gì phải dấu diếm vá»›i vá»›i chúng ta làm chi? Chỉ ná»™i Ä‘iểm đó cÅ©ng đủ thấy Hàn lão đệ đã nói thật lắm rồi.
Tá»± nhiên, ai cÅ©ng thấy lá»i lẽ cá»§a Nghiêm Hữu Tam đã hoàn toàn thay đổi.
Nhưng chuyện thay đổi ấy cốt để làm gì thì không một ai đoán được.
Tần Tố Trân có vẻ ngạc nhiên:
– Nghiêm bá bá tin rằng Hàn công tử nói thật đấy à?
Nghiêm Hữu Tam cưá»i:
– Con ngưá»i cá»§a Hàn lão đệ đủ để bảo đảm rằng không khi nào nói dối.
Vì không đợi Tần Tố Trân nói thêm gì nữa, Nghiêm Hữu Tam quay lại bảo Nghiêm Tú Hiệp:
– Cháu hãy đến dặn dò bá»n tiểu nhị bảo chúng dá»n má»™t tiệc rượu để ta và Hàn lão đệ uống vài chén cho vui.
Hàn Thiếu Sơn vội vòng tay:
– Xin lão trượng cho phép vãn sinh được làm chủ buổi tiệc này.
Nghiêm Hữu Tam khoát tay:
– Hàn lão đệ không nên khách sáo như thế, chúng ta vốn là chá»— thân tình, và bây giá» cho thết tiệc trên lầu thì không được vui lắm vì khách đông quá. Vậy cứ để cho chúng dá»n thẳng sang đây để chúng ta vầy chén cho ấm cúng hÆ¡n.
Và ông ta vẫy tay cho Nghiêm Tú Hiệp:
– Cháu hãy làm theo ý ta, bảo bá»n tiểu nhị dá»n tiệc ngay nÆ¡i đây Ä‘i.
Nghiêm Tú Hiệp vâng dạ lui ra.
Nghiêm Hữu Tam và Hàn Thiếu SÆ¡n lại nói chuyện thêm má»™t lúc nữa thì bá»n tiểu nhị đã trải khăn dá»n rượu.
Nghiêm Hữu Tam nâng chén mỉm cưá»i:
– Hàn lão đệ nâng chén lên đi, lão phu xin kính Hàn lão đệ một chén trước tiên.
Hàn Thiếu Sơn lật đật đứng lên:
– Không dám, lão trượng vốn là bậc võ lâm tiá»n bối ảnh hưởng, vãn sinh đáng lý phải dâng má»™t chén trước.
Hai ngưá»i cùng cạn chén đầu.
Tần Tố Trân đứng lên tiếp lấy bình rượu từ trong tay Nghiêm Tú Hiệp châm trước vào chén của Hàn Thiếu Sơn.
Hàn Thiếu Sơn lại vòng tay:
– Tần cô nương... như thế tại hạ làm sao dám nhận.
Tần Tố Trân nở nụ cưá»i thật đẹp:
– Tôi xin kính Hàn công tử một chén, chẳng lẽ Hàn công tử lại từ chối hay sao?
Nói dứt lá»i, nàng đã nâng chén len ngang mặt.
Hàn Thiếu Sơn lật đật đứng lên:
– Tần cô nương là bậc kỳ hoa trong chốn võ lâm, đáng lý tại hạ phải được xin kính trước.
Cả hai lại cùng cạn chén thứ hai.
Ãnh mắt cá»§a Tần Tố Trân ngá»i ngá»i, nàng rót vào chén cho Nghiêm Hữu Tam và nói:
– Bây giỠcháu xin kính Nghiêm bá bá.
Nghiêm Hữu Tam vuốt râu cưá»i:
– Tần nữ hiá»n Ä‘iệt hình như đã bắt đầu khách sáo rồi đấy.
Tần Tố Trân chớp chớp mắt:
– Không dám khách sáo với Nghiêm bá bá đâu, đây chỉ là lòng thành kính chân thật của tiểu nữ đấy thôi.
Kế đó nàng lại rót rượu ra và ngá» lá»i kính Nghiêm Tú Hiệp, buổi tiệc bắt đầu huyên náo, má»™t phần cÅ©ng có nhá» hÆ¡i rượu, má»™t phần là đã bắt đầu trao đổi nhau những lá»i thân mật.
Äang giữa lúc rượu Ä‘ang hứng chí, Hàn Thiếu SÆ¡n vụt đặt chén xuống tặc lưỡi:
– Thật đáng chết, may không chút nữa vãn sinh quên khuấy mất rồi!
Nghiêm Hữu Tam nhướng mắt:
– Chẳng hay Hàn lão đệ nghĩ đến chuyện chi thế?
Hàn Thiếu SÆ¡n mỉm cưá»i:
– Vãn sinh mạo muá»™i muốn lão trượng cho biết má»™t chuyện, chẳng hay có phải thưá»ng thưá»ng quý bảo truyá»n tin bằng chim bồ câu không?
Nghiêm Hữu Tam hơi sửng sốt, nhưng rồi lại gật đầu:
– Äúng, thật không dám dấu Hàn lão đệ, đó là phương tiện giản tiện và chắc chắn nhất mà tệ bảo thưá»ng dùng.
Hàn Thiếu SÆ¡n vá»— tay cưá»i:
– Như vậy thì quả là đúng lắm rồi.
Nghiêm Hữu Tam ngạc nhiên:
– Chẳng hay Hàn lão đệ đỠcập chuyện đó là có ý chi?
Hàn Thiếu SÆ¡n nói bằng má»™t giá»ng chậm rãi:
– Vãn sinh vốn quen thức sá»›m, cứ má»—i buổi sáng chưa hừng trá»i là phải tản bá»™ má»™t lúc rồi má»›i vá» phòng Ä‘iểm tâm, sá»›m má»›i nay vãn sinh Ä‘ang tản bá»™ trước cá»­a khách Ä‘iếm chợt thấy má»™t con bồ câu bay xá»›t ngang đầu đúng là thứ bồ câu mang thư, và cứ coi hướng từ hậu viện bay lên thì chắc đó là vật cá»§a quý bảo...
Nghiêm Hữu Tam nhướng mắt:
– Nhưng sáng sá»›m hôm nay, tệ bảo đâu có truyá»n tin?
Hàn Thiếu Sơn thản nhiên nói tiếp:
– Khi thấy con vật hình như không bay cao được ma lại là xà xuống đất, làm rơi ống thư, vãn sinh nghĩ chắc là của quý bảo nên nhặt lấy mang theo...
Hắn móc trong tay áo ra một ống nhỠtrao cho Nghiêm Hữu Tam...
Nghiêm Hữu Tam hơi đổi sắc:
– Nhưng lão đệ đã có xem qua quả thật là thư ấy của tệ bảo chăng?
Hàn Thiếu Sơn nói:
– Vì nghĩ rằng đó là mật thư của quý bảo nên vãn sinh đâu dám mở xem.
Nghiêm Hữu Tam đón lấy ống thư từ nơi tay của Hàn Thiếu Sơn liếc qua và khẽ lắc đầu:
– Äây không phải là tín vật cá»§a tệ bảo.
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i:
– Bồ câu từ hậu viện bay lên tuy không phải là vật của quý bảo, nhưng chắc chắn phải có quan hệ đến quý bảo, vậy lão trượng cũng nên xem qua.
Nghiêm Hữu Tam chớp mắt gật đầu:
– Lão đệ nói có lý...
Ông ta bóp bể chiếc ống lấy ra một mảnh giấy nhỠvà chỉ liếc qua là biến sắc...
Trong mảnh giấy tưá»ng thuật tất cả sá»± việc xảy ra hồi hôm, rõ ràng là tá» báo cáo gởi tổng đàn Giang Nam cá»§a NgÅ© Phượng Môn, nhưng bên dưới lại không ký tên ai cả mà chỉ để má»™t ám hiệu có nét chữ dịu má»m, xem qua ai cÅ©ng có thể nhận ra thá»§ bút cá»§a ngưá»i con gái.
Nghiêm Hữu Tam cầm mảnh giấy trầm ngâm...
Hàn Thiếu SÆ¡n há»i:
– Lão trượng, chẳng hay trong thứ đó nói những gì?
Nghiêm Hữu Tam trao mảnh giấy cho hắn:
– Lão đệ cứ xem.
Hàn Thiếu SÆ¡n xem kỹ từ đầu đến cuối và mỉm cưá»i:
– Äúng là lão trượng cho thư vá» quý bảo, cÅ©ng may mà không vào tay kẻ khác, bây giá» lão trượng cứ cho thêm má»™t thư khác là xong.
Nghiêm Hữu Tam lắc đầu:
– Lão đệ không phải là ngưá»i trong giang hồ nên không rõ chuyện, lá thư này chính là báo cáo cá»§a bá»™ phận NgÅ© Phượng Môn chứ đâu phải là cá»§a tệ bảo Hàn Thiếu SÆ¡n trố mắt:
– Nhưng lão trượng làm sao lại tiết lá»™ chuyện đêm qua vá»›i địch? À, à... vãn sinh biết rồi, có lẽ lão trượng muốn chá»c tức chúng chứ gì?
Nghiêm Hữu Tam lắc đầu:
– Thư này không phải do lão phu viết, đây chính là gian tế của chúng báo cáo vỠtổng đàn.
Suy nghĩ hồi lâu, Hàn Thiếu Sơn khẽ gật đầu:
– Äúng rồi, đúng rồi... Bá»n giặc cho má»™t tên cÅ©ng há» Hàn chuẩn bị giả trang lão trượng, nhưng kết quả âm mưu không thành tá»±u nên bá»n gian tế cá»§a chúng phải báo cáo cho cấp trên... Thật là rá»§i cho chúng lá thư này lại lá»t vào tay vãn sinh...
Nhưng rồi hắn lại nhướng mắt kinh nghi nói tiếp:
– Cứ như thế này thì trong tá»­u Ä‘iếm có bá»n cá»§a chúng ở trong lẫn lá»™n.
Nghiêm Tú Hiệp nói:
– Nhị thúc, như vậy chuyện hồi hôm này cá»§a chúng ta đã bị bá»n giặc rình nghe cả rồi...
Nghiêm Hữu Tam trầm ngâm không nói.
Hàn Thiếu Sơn mở mảnh giấy ra xem lại rồi lắc đầu:
– Cứ theo bút tích mà nói thì hình như thư này dá».. má»™t cô gái viết, như vậy gian tế là má»™t cô gái hay sao?
Từ lâu ngồi làm thinh, bây giỠTần Tố Trân mới nói:
– Tự nhiên, Hàn công tử nói đúng đấy.
Hàn Thiếu Sơn quay lại trố mắt:
– Tần cô nương biết tên gian tế ấy à?
Tần Tố Trân mỉm cưá»i:
– Tự nhiên.
Hàn Thiếu Sơn càng kinh ngạc:
– Như vậy Tần cô nương đã phát hiện được chuyện này trước rồi?
Nghiêm Hữu Tam cau mặt há»i:
– Hiá»n Ä‘iệt nữ có biết gian tế là chăng?
Tần Tố Trân cưá»i hăng hắc:
– Cháu đây chứ còn ai nữa!
Nghiêm Hữu Tam tái mặt:
– Hiá»n Ä‘iệt nữ...
Tần Tố Trân thản nhiên:
– Nghiêm đại hiệp, đại hiệp tưởng tôi là Tần Tố Trân thật đấy à?
Äôi mắt cá»§a Nghiêm Hữu Tam chá»›p sáng ngá»i, ông ta chậm rãi gật đầu:
– Äúng, lão phu cÅ©ng đã có ý nghÄ© cô nương là ngưá»i cá»§a NgÅ© Phượng Môn giả trang.
Tần Tố Trân cưá»i hăng hắc:
– Chỉ tiếc nghĩ ra thì đã quá muộn rồi.
Hàn Thiếu Sơn hoảng hốt:
– Cô nương lại là gian tế...
Nhưng rồi hắn lại lắc đầu như nói cho mình nghe:
– Không, không... giai nhân đâu phải là ngưá»i làm giặc?
Nghiêm Hữu Tam đứng phắt lên trầm giá»ng:
– Chậm nghĩa làm sao?
Nghiêm Tú Hiệp cũng đứng lên theo, tay hắn đặt lên đốc kiếm...
Tần Tố Trân giả cưá»i nhạt, nàng nhìn khắp ba ngưá»i:
– Các vị uống mấy chén rượu vừa rồi vốn là thứ đặc chế cá»§a bản môn, nó là thứ độc dược cá»±c mạnh, chỉ cần má»™t chút trong móng tay cÅ©ng đủ cho bao nhiêu ngưá»i gục ngã. Nếu Nghiêm đại hiệp không tin thì khắc rồi sẽ biết.
Nghiêm Hữu Tam cưá»i ha hả:
– Thử xem độc dược của cô nương lợi hại đến bậc nào...
Nhưng riêng Hàn Thiếu SÆ¡n thì tái mặt, giá»ng hắn lá»™ đầy vẻ khá»§ng khiếp:
– Tại hạ và cô nương vốn không thù oán... tại sao... tại sao cô nương lại cũng đầu độc luôn tại hạ?
Tần Tố Trân giả lừ mắt lạnh lùng:
– Tự ngươi tìm đến để chết thì còn oán trách gì ai chứ?
Nghiêm Hữu Tam cưá»i lá»›n:
– Tiện tỳ, ta như thế này mà lại có thể bị ngươi hạ độc một cách dễ dàng như thế hay sao?
Vừa nói, ông ta vừa phun má»™t vòi rượu vào ngay mặt Tần Tố Trân giả, làm cho cô ta giật bắn mình nhưng phản ứng cá»§a cô gái khá nhanh, chỉ vừa né qua là song chưởng đã đồng thá»i đẩy tá»›i...
Tài sản của giacuongly

  #24  
Old 18-05-2008, 04:33 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 24: Hiểm Kế Trùng Trùng




Như đã sẵn chuẩn bị trước, Nghiêm Hữu Tam khoát mạnh cánh tay giải phá chưởng phong đồng thá»i trầm giá»ng:
– Tú Hiệp, hãy giữ chặt cửa đừng cho con tiện tỳ chạy thoát.
Nghiêm Tú Hiệp lao nhanh ra án ngự ngay giữa cửa:
– Tiện tỳ, chén rượu độc cá»§a ngươi ra vẫn chưa uống đâu ta bảo cho mà biết, nÆ¡i đây không phải là chá»— ngươi có thể hung hăng. Biết Ä‘iá»u hãy bó tay chịu trói cho nên việc.
Hàn Thiếu Sơn háy háy mắt:
– Cô nương hai chén rượu vừa rồi cả hai vị này Ä‘á»u không có uống vậy chỉ có má»™t mình tại...
Vừa nói, hắn vừa nâng lấy chén không, há miệng nhổ ra đầy chén rượu hắn nhỠra vừa đầy một chén không thiếu một chút nào.
Äúng là hỠđã biết trước cả rồi, cả ba ngươi Ä‘á»u áp dụng phương thức áp khí, há» giữ rượu nÆ¡i cổ chứ không cho xâm nhập và tạng phá»§.
Bây giá» thì Nghiêm Hữu Tam má»›i tin rằng sá»± thật, chá» lúc Tố Trân giả má»i rượu lão nghe Hàn Thiếu SÆ¡n dùng phương pháp “Truyá»n âm nhập mật†báo cho biết sá»± việc giả mạo, lão chỉ cẩn thận phòng ngừa chứ không tin cho lắm.
Hàn Thiếu Sơn nói chưa dứt thì cô gái đã thét lớn:
– Ngươi... ngươi quả là ngưá»i bí mật.
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i:
– Khá lắm, nhãn lá»±c cá»§a cô nương quả là không kém, chỉ có Ä‘iá»u là cô nương biết thì đã muá»™n quá rồi.
Nghiêm Hữu Tam cưá»i lá»›n:
– Lão đệ, vừa rồi nếu lão đệ không dùng phương pháp “Truyá»n âm nhập mật†đỠtỉnh thì lão phu chắc chắn đã mắc bẫy chúng rồi.
Hàn Thiết Sơn vòng tay:
– Bị vị cô nương này bức quá nên vãn sinh đành phải cầu cứu với lão anh hùng.
Hai ngưá»i Ä‘ang nói mấy câu thì cô gái đã thừa cÆ¡ phóng mình ra cá»­a và quát lÆ¡n:
– Hãy tránh ra.
Vừa thét nàng vừa vận tận bình sinh vung chưởng tấp ngay vào mặt Nghiêm Tú Hiệp...
Chưởng lực bung ra thật dữ và thật lẹ, Nghiêm Tú Hiệp chỉ thấy bóng nhoáng lên trước mặt là kình phong đã tiến tới bên vai.
Hắn thật không ngỠcô gái lại có một thân pháp uy mãnh như thế ấy, đến khi phát giác thì không làm sao kịp nữa, hắn đành phải nghiêng mình để tránh mũi dùi.
Chỉ cần có thế, dưá»ng như cố gái đã ước Ä‘oán trước rồi, nên khi Nghiêm Tú Hiệp vừa nghiêng vai là cô ta đã lao nhanh ra cá»­a bằng má»™t khinh công tuyệt kỹ.
Nhưng cô ta tuy lẹ làng song vẫn còn ngưá»i lẹ hÆ¡n má»™t bước, khi thân hình cá»§a cô gái vừa tràn qua thì bá»—ng thấy má»™t bóng ngưá»i choán ngang trước mặt.
Ngưá»i ấy không tấn công mà chỉ đứng chắn ngang cưá»i khà khà, cÅ©ng may là cô gái dừng lại kịp không thì chắc đã phải chạm vào nhau vì khoảng cách cá»§a hai ngưá»i chỉ trong vòng má»™t bước.
Thân pháp tuyệt diệu của Hàn Thiếu Sơn làm cho cô gái giật mình nhưng chỉ thoáng qua cô ta vươn đứng bàn tay, năm ngón như năm cái búp măng non trở thành như năm cái móc sắt chụp thẳng vào mặt đối phương.
Thật sự cánh tay của nàng đưa lên thật nhẹ, nhưng khi gần tới thì hơi gió lại xé lên đúng là một thủ pháp cự kỳ hiểm ác.
Hàn Thiếu SÆ¡n thản nhiên cưá»i:
– Sao lại dùng “Cửu Chuyển Pháp Mạch Thủ†với nhau làm gì, độc thế?...
Vừa nói, hắn vừa khoát bàn tay trái hình như muốn chụp bắt tay nàng...
Dù gì cũng là con gái, Tần Tố Trân giả đâu có thể để cho một thanh niên chạm vào tay mình được? Nàng vội lật nghiêng bàn tay biến luôn bảy thức để cuối cùng dùng chỉ phong chỉa thẳng vào mặt Hàn Thiếu Sơn.
Nhưng bất luận cô gái biến thế ra sao, bàn tay cá»§a Hàn Thiếu SÆ¡n y như bóng vá»›i hình, bàn tay cá»§a hắn cứ hút vào bàn tay cá»§a cô gái, làm cho nàng cứ má»—i bận phóng chiêu Ä‘á»u cảm thấy như có bàn tay cá»§a hắn chá»±c chỠđón tiếp...
Thật sá»± thì cÅ©ng không phải đón đỡ mà Hàn Thiếu SÆ¡n đã rà sát tay mình vào tay cá»§a đối phương, hắn muốn nắm lấy lúc nào cÅ©ng được, chỉ có Ä‘iá»u dù sao nàng cÅ©ng là má»™t thiếu nữ nên hắn không muốn làm chuyện sá»— sàng, hắn cứ rà sát theo khi nàng biến thế...
Dù vậy, cô gái cÅ©ng cảm thấy da mặt mình nóng ra cho dù nàng đã phải dị dung để làm Tần Tố Trân, nhưng lá»›p thuốc má»ng vẫn làm cho ngưá»i ta thấy rõ nàng đã đỠmặt, đỠđến mép tai vì thẹn...
Hàn Thiếu SÆ¡n hình như không muốn bức rát lắm cho nên khi thấy cô gái rụt tay vá», hắn cÅ©ng dừng lại mỉm cưá»i:
– Nếu cô nương không chịu trở vào thì tình thế bắt buộc tại hạ phải... nắm lấy tay dẫn vào đấy nhé.
Cô gái đỠmặt nhiá»u hÆ¡n nữa, cô ta nói giá»ng vùng vằng:
– ÄÆ°á»£c rồi, ta vào xem các ngươi làm gì cho biết.
Hàn Thiếu SÆ¡n mỉm cưá»i, đúng là má»™t câu nói gượng.
Cô gái thụt ra sau, nhưng năm ngón tay của nàng lại vụt bung ra.
Hàn Thiếu SÆ¡n đưa tay lên trước mặt, trong tay hắn đã nắm gá»n ba mÅ©i phi tiêu, hắn ngắm nghía cưá»i cưá»i:
– Sao cô nương đùa chi dai thế?
Cô gái nhìn Hàn Thiếu sÆ¡n hằm hằm rồi nàng vùng cưá»i nhạt:
– Há» Hàn, ngươi nên nhá»› rằng cô gái há» Tần viên ngá»c quí cá»§a Thái Bình Bảo Chá»§ hãy còn ở trong tay cá»§a bá»n ta đấy nhé.
Hàn Thiếu SÆ¡n Ä‘iá»m đạm mỉm cưá»i:
– Chính vì Tần tiểu thÆ¡ còn ở trong tay quí vị, nên tại hạ má»›i ân cần má»i cô nương ở lại đây.
Cô gái giận run nhưng vẫn phải quay phắt trở vào...
Nghiêm Hữu Tam trầm giá»ng há»i:
– Các ngươi đã đem Tần điệt nữ của ta giam ở nơi nào?
Cô gái ngửng mặt lạnh lùng:
– Tự nhiên là ở tại Tổng phân đàn của chúng ta chứ còn ở đâu nữa.
Nghiêm Hữu Tam vặn lại:
– Tổng phân đàn ở tại đâu?
Cô gái nói:
– Tổng phân đàn không có địa điểm cố định, cứ mỗi khi đàn chủ đến đâu thì nơi đấy là Tổng phân đàn Nghiêm Hữu Tam vẫn không buông:
– Thế đàn chủ của các ngươi bây giỠở đâu?
Cô gái lắc đầu:
– Không ai có thể biết được.
Nghiêm Hữu Tam gặn lại:
– Ngươi không chịu nói phải không?
Cô gái vẫn lạnh lùng:
– Trừ bản thân của tổng đàn chủ ra, không ai có thể biết chứ đừng nói đến một mình ta.
Nghiêm Hữu Tam há»i:
– Thế đàn chủ của ngươi tên hỠlà gì?
Cô gái rùn vai:
– Ngươi muốn ta phải cung khai à?
Nghiêm Hữu Tam trâm mặt:
– Nơi đây giỠphút này, ngươi muốn nói hay không muốn e cũng không phải do ngươi nữa đâu.
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i:
– Cho dù cô nương không nói thì tại hạ cũng biết rồi.
Nghiêm Hữu Tam quay lại:
– Lão đệ biết đàn chủ của hỠà?
Hàn Thiếu Sơn gật đầu:
– Ngưá»i ấy là Tam cung chá»§ cá»§a há».
Cô gái ấy giật mình, nàng quay phắt lại trừng mắt nhìn hắn:
– Ngươi... ngươi là ai?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i:
– Tại hạ tên là Hàn Thiếu SÆ¡n, cô nương đã biết rồi còn há»i làm gì nữa?
Cô gái nghiến răng:
– Các ngươi định làm gì ta chứ?
Hàn Thiếu SÆ¡n nhìn Nghiêm Hữu Tam cưá»i cưá»i:
– Tại hạ xin thay mặt Nghiêm lão anh hùng để trả lá»i cô nương câu há»i đó, trong khi Tần cô nương chưa trở vá» thì tạm thá»i phải lưu cô nương ở lại đây.
Cô gái cưá»i nhạt:
– Nếu các ngươi muốn dùng ta để Ä‘em đổi lấy Tần Tố Trân thì sẽ không có hy vá»ng gì đâu.
Hàn Thiếu SÆ¡n cÅ©ng cưá»i:
– Nhưng ít nhất cô cÅ©ng là ngưá»i thân cận cá»§a Tam cung chá»§, như vậy những cÆ¡ mật trong NgÅ© Phượng Môn cô cÅ©ng biết không ít lắm đâu.
Tố Trân giả cưá»i nhạt:
– Ngươi muốn bức cho ta khai à?
Hàn Thiếu SÆ¡n Ä‘iá»m đạm mỉm cưá»i:
– Nói “Bức†thì chắc không đến ná»—i phải thế đâu, vì âm mưu cá»§a NgÅ© Phượng Môn cá»§a các ngươi tại hạ đã biết khá nhiá»u rồi, có lẽ còn biết hÆ¡n cái mà cô nương Ä‘ang biết nữa thế thì bức làm chi cho mang tiếng? Còn việc cần để trao đổi Tần cô nương thì bất cứ lúc nào, chỉ cần chúng tôi gióng tiếng là Giang Nam phân đàn cá»§a các ngươi cÅ©ng chắc là mau mắn lắm, tuy nhiên ngay bây giá» thì hãy chưa cần.
Tố Trân giả há»i:
– Ngay bây giỠthì ngươi muốn gì chứ?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i:
– Tần cô nương trong lúc chưa trở vá» thì tạm thá»i cô nương hãy trú đỡ nÆ¡i đây. Vì trên danh nghÄ©a cô nương vẫn là ngưá»i con gái cá»§a Thái Bình Bảo chá»§.
Nghiêm Hữu Tam chỉ đứng vuốt râu mỉm cưá»i chứ không chen vào má»™t lá»i nào cả, hình như ông ta rất tin tưởng vào sá»± bố trí cá»§a gã thiếu niên há» Hàn.
Tố Trân gặn lại:
– Ngươi không sợ ta đào thoát đấy à?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i:
– Cám ơn, hết sức cám ơn sự nhắc nhở của cô nương, nhưng thật sự thì tại hạ đã có cách sẵn rồi.
Hắn nói chưa dứt thì cánh tay cá»§a hắn đã vung lên, bằng vào má»™t thế “Cách Không Äiểm Huyệt†hắn làm cho cô gái trở tay không kịp.
Tố Trân giả nghiến răng:
– Há» Hàn, sẽ có má»™t ngày nào đó khi ngươi lá»t vào tay ta, ta sẽ phế võ công cá»§a ngươi bằng cách đó.
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i:
- Bao giá» tại hạ lá»t vào tay cô nương rồi hẵn tính, bây giá» tại hạ chỉ cần nói trước cho cô nương biết cách phế huyệt cá»§a tại hạ là má»™t độc môn công phu, cứ để yên như thế thì không sao, nhưng nếu cố vận khí giải phá thì cuá»™c Ä‘á»i kể như há»§y bá», xin cô nương hãy nhá»› cho Ä‘iá»u ấy kẻo lại trách tại hạ không cho hay trước.
Tố Trân giả ảo não cúi mặt lặng thinh.
Hàn Thiếu SÆ¡n quay qua há»i Nghiêm Hữu Tam:
– Chẳng hay ở đây có sẵn tỳ nữ không lão anh hùng?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Có một đứa mang theo để phục vụ cho Tần tiểu thơ, tên là Quế Hoa.
Hàn Thiếu Sơn gật đầu:
– Hay lắm, xin lão anh hùng cho cô ta gần gũi bầu bạn với cô nương đây cho vui.
Tố Trân giả hừ một tiếng lạnh lùng:
– Cứ nói thẳng ra là để canh phòng ta có phải hơn không?
Hàn Thiếu SÆ¡n không trả lá»i và Nghiêm Hữu Tam quay qua nói Tú Hiệp:
– Ngươi hãy cho gá»i Quế Hoa.
Nghiêm Tú Hiệp đi ra một chập thì tỳ nữ Quế Hoa đi vào.
Nàng là cô gái trạc mưá»i bảy mưá»i tám, nàng thi lá»… trước mặt Nghiêm Hữu Tam:
– Chẳng hay quản gia đòi tiểu nữ có chuyện chi?
Nghiêm Hữu Tam chỉ Tố Trân giả và nói:
– Ngươi hãy bầu bạn với cô nương đây...
Ông ta ra hiệu cho Quế Hoa bước ra ngoài dặn nhỠmấy câu Quế Hoa gật gật đầu:
– Vâng, tiểu nữ xin ghi nhớ.
Hàn Thiếu Sơn hất tay:
– Cô nương có thể trở vỠphòng nghỉ.
Tố Trân giả im lặng theo chân Quế Hoa cô ta không nhìn ai và cÅ©ng không nói má»™t lá»i.
___ [ ___ Chá» cho há» Ä‘i khuất, Nghiêm Hữu Tam cưá»i nói vá»›i Hàn Thiếu SÆ¡n:
– Lão đệ thật tinh tưá»ng, có lẽ lão đệ sắp sẵn kế hoạch cả rồi đó chứ?
Hàn Thiếu SÆ¡n khiêm nhưá»ng:
– Lão anh hùng quá khen, thật ra thì vãn bối chỉ biết được ít nhiá»u âm mưu cá»§a NgÅ© Phượng Môn trong má»™t việc tình cỠđấy thôi.
Nghiêm Hữu Tam há»i:
– Thủ lãnh của Ngũ Phượng Mông là nhân vật như thế nào nhỉ?
Hàn Thiếu Sơn đáp:
– Chúng gá»i ngưá»i ấy là Äại cung chá»§ tức là đại sư huynh cá»§a Giang Nam Tổng phân đàn Tam cung chá»§.
Nghiêm Hữu Tam há»i tiếp:
– Lão đệ có biết lai lịch của hỠkhông?
Hàn Thiếu Sơn nói:
– Như vãn bối đã nói, nhân má»™t dịp tình cá» mà biết được ít nhiá»u âm mưu cá»§a há», chứ còn lại lịch cá»§a há» ra sao thì thật tình không thấu đáo.
Nhìn chăm vào Hàn Thiếu SÆ¡n má»™t lúc khá lâu, Nghiêm Hữu Tam gặn há»i:
– Lão đệ tên thật là Hàn Thiếu Sơn à?
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i:
– Vì ít Ä‘i lại giang hồ, nên tiện danh ít ngưá»i biết đến chứ thật sá»± thì vãn bối chưa từng thay tên đổi há» gì cả.
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Lão đệ tuy chưa dấn bước giang hồ, nhưng trí tuệ và kinh nghiệm quả là phong phú lắm, cho đến hàng mấy mươi năm trôi nổi như lão phu nhưng thật không thể sánh kịp đâu.
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i:
– Lão trượng quá khen làm cho vãn bối đâm ra hổ thẹn...
Hắn ngừng lại một giây rồi lãng sang chuyện khác:
– Hồi tối rồi, vãn bối có bắt con chim bồ câu mang thư hãy con trong phòng, có lẽ lão anh hùng nên cho ngưá»i đến mang vá» biết đâu lại chẳng có chá»— dùng...
Nghiêm Hữu Tam cưá»i:
– Lão phu đã nghĩ rằng nhất định con bồ câu ấy bị lão đệ bắt chứ không phải chuyện rớt thợ..
Và ông ta quay qua bảo Nghiêm Tú Hiệp:
– Cháu hãy đến phòng cá»§a Hàn công tá»­ mang con chim vá».
Hàn Thiếu SÆ¡n cưá»i:
– Tại hạ cá»™t nó bên trong cá»­a sổ phiá»n Nghiêm huynh đến mang vá» cho lão anh hùng.
Hàn Thiếu SÆ¡n cùng Nghiêm Hữu Tam bàn thêm khá nhiá»u Ä‘iá»u thiết yếu thì Nghiêm Tú Hiệp mang con chim bồ câu vá» tá»›i.
Nghiêm Hữu Tam lấy giấy mực, Hàn Thiếu Sơn nháy tuồng chữ cô gái giả Tố Trân viết thành một cái báo cáo khác đút vào ống tre cột cứng vào chân và trao con bồ câu cho Nghiêm Tú Hiệp.
Mang ra phía sau vưá»n, Nghiêm Tú Hiệp thả con bồ câu bay bổng lên không.
Hàn Thiếu Sơn đứng dậy vòng tay:
– Lão anh hùng còn nhiá»u việc, vãn bối xin cáo từ.
Nghiêm Hữu Tam gật đầu:
– ÄÆ°á»£c rồi lão phu sẽ làm theo kế mình đã chá»n.
Hàn Thiếu SÆ¡n Ä‘i rồi, Nghiêm Hữu Tam gá»i Nghiêm Tú Hiệp bảo nhá» mấy câu, Nghiêm Tú Hiệp biến sắc:
– Nhị thúc tin này có chắc lắm không?
Nghiêm Tú Hiệp nói chưa dứt câu thì Nghiêm Hữu Tam đã khoát tay:
– Khá»i phải nghi ngá» gì cả, cứ cho ngưá»i chuẩn bị ngay Ä‘i.
Nghiêm Tú Hiệp vâng lịnh lui ra.
Nghiêm Hữu Tam qua ra ngoài gá»i:
– Mạnh Võ!
Mạnh Võ bước nhanh vào Nghiêm Hữu Tam dặn:
– Hãy chuẩn bị mã xa, thanh toán luôn tiá»n phòng rồi sá»­a soạn lên đưá»ng.
Mạnh Võ tuân lịnh lui ra.
Nghiêm Hữu Tam chấp tay sau lưng đi thẳng vào phòng của Tố Trân giả, nàng đang ngồi dựa cửa sổ thấy Nghiêm Hữu Tam vào nhưng không ngửng đầu lên.
Quế Hoa bước tới thi lễ:
– Chẳng hay tổng quản có Ä‘iá»u gì dạy bảo?
Nghiêm Hữu Tam khoát tay:
– Ngươi hãy dẫn cô nương ra ngoài, chúng ta lên đưá»ng ngay bây giá».
Tố Trân giả quay mặt lại lạnh lùng:
– Các ngươi định mang ta đi đâu đó?
Nghiêm Hữu Tam cũng lạnh lùng không kém:
– ÄÆ°a Ä‘i nÆ¡i khác.
Vừa nói ông ta vừa ra hiệu cho Quế Hoạ..
Cô tỳ nữ nói ngay:
– Xin cô nương hãy để tôi dẫn ra ngoài...
Tố Trân vùng vằng:
– Ta đi được, không cần vịn ai cả.
Nghiêm Hữu Tam trầm giá»ng:
– Cô nương hãy biết Ä‘iá»u, lão phu vốn ngưá»i ít nói.
Thấy chủ nhân không khách sao, cô tỳ nữ Quế Hoa sấn lại nắm lấy bắp tay của Tố Trân giả dẫn đị..
Tố Trân giả biết không thế có cách gì hơn nên đành cúi mặt đi theo và không nói thêm một tiếng...
Nhìn qua thái độ, hình như cô gái này cũng rất có hạng trong Ngũ Phượng Môn.
Nghiêm Hữu Tam theo sau, ra khá»i cá»­a Ä‘iếm thì ngá»±a xe đã chá»±c sẵn bên ngoài.
Tên mã phu lanh lẹ vén rèm xe, Quế Hoa dẫn Tố Trân giả bước lên.
Tên tiểu nhị dẫn con Hồng Táo Mã ra cho Nghiêm Hữu Tam, hắn đứng giữ cương chỠcho ông ta lên lưng ngựa rồi mới lùi lại, dáng cách của hắn thật vô cùng cung kính.
Sáu tên vệ sĩ của Thái Bình Bảo cùng phóng lên lưng ngựa kèm sát cỗ xe.
Ngay trong lúc há» dá»i khá»i khách Ä‘iếm thì từ phía xa xa có má»™t bóng ngưá»i đại hán áo lam cÅ©ng lao mình theo hướng đó.
Äoàn ngưá»i ngá»±a qua đến khoảng giá» thân là đến chân núi Thanh Lương.
Nghiêm Hữu Tam cho ngựa đi chậm lại thẳng đến Tử Trúc Am.
Ông xuống ngựa và quay lại dặn Mạnh Võ:
– Hãy ở đây chỠlịnh, nhớ cẩn thận nghe.
Nhưng hình như thấy có gì bất tiện nên ông ta đổi y.
Mạnh Võ đến gõ cá»­a, từ trong bước ra má»™t ngưá»i con gái mặc đạo bào nhưng không xuống tóc, đúng là đạo cô Liá»…u Nhân.
Mạnh Võ lật đật vòng tay:
– Xin phiá»n đạo cô thưa lại dùm rằng có Nghiêm tổng quản cá»§a Thái Bình Bảo xin ra mắt.
Nghiêm Hữu Tam bước tá»›i mỉm cưá»i:
– Xin nhỠđạo cô vào thông báo dùm một tiếng.
Vốn đã biết mặt “Hồng Liễm Phán Quan†Liễu Nhân đạo cô vội vàng vòng tay thủ lễ:
– Nghiêm đại hiệp giá lâm, xin thỉnh vào trong dùng trà.
Nghiêm Hữu Tam cưá»i:
– Vâng, xin đạo cô vào thông báo dùm rồi tại hạ sẽ vào theo.
Mạnh Võ vén rèm xe, Quế Hoa dẫn Tố Trân giả bước xuống.
Nghiêm Hữu Tam khoát tay căn dặn:
– Tất cả hãy ở ngoài chỠlịnh.
Sáu tên vệ sĩ vâng mạng lui ra.
Nghiêm Hữu Tam vào am, Quế Hoa vịn Tố Trân giả theo sau.
Liễu Nhân vào tới bên trong vội quay lại vòng tay:
– Xin Nghiêm đại hiệp tạm ngồi đây để tôi vào thông báo cho sự phụ.
Nghiêm Hữu Tam cúi đầu đáp lễ:
– Vâng, xin phiá»n đạo cô.
Liá»…u Nhân vào không bao lâu thì Vô Trần Sư Thái bước ra, hình như vẫn còn bá»±c tức vụ Giang Hàn Thanh khi gặp Nghiêm Hữu Tam mấy ngày trước, nên giá»ng bà ta vẫn còn gay gắt:
– A Di Äà Phật! Không hay sá»›m để tiếp nghinh thật có lá»— vá»›i Nghiêm đại hiệp vô cùng.
Biết tính như lá»­a đốt cá»§a vị lão ni này Nghiêm Hữu Tam lật đật tươi cưá»i:
– Lão phu đặc biệt đến đây để viếng an lão sư thái.
Vô Trần Sư Thái đưa mắt vỠphía Tố Trân giả và miệng bà nói luôn:
– Không dám, chẳng hay vị cô nương này là ai thế?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Nàng là tiểu nữ của Thái Bình Bảo Chủ.
Tố Trân giả cưá»i nhạt:
– Nói ngay Ä‘i chứ chuyện gì phải dấu? Cứ nói là ngưá»i cá»§a NgÅ© Phượng Môn không được à?
Vô Trần Sư Thái sững sốt:
– Nghiêm đại hiệp, nàng này là ai?
Nghiêm Hữu Tam cưá»i:
– Nàng vốn thật là ngưá»i cá»§a NgÅ© Phượng Môn.
Vô Trần Sư Thái mỉm môi:
– Vừa rồi Nghiêm đại hiệp bảo là tiểu nữ của Thái Bình Bảo chủ kia mà?
Nghiêm Hữu Tam vòng tay:
– Chuyện này kể ra dài lắm, Tần cô nương cá»§a Tệ Bảo ba ngày trước đây bị phân đàn Giang Nam cá»§a NgÅ© Phượng Môn bắt Ä‘i và hỠđể cho ngưá»i này giả mạo, nhưng bị lão phu khám phá...
Vô Trần Sư Thái trầm giá»ng:
– Nghiêm đại hiệp dẫn ngưá»i này đến đây có phải để tìm Tần cô nương cá»§a quí Bảo không? Như thế thì Nghiêm đại hiệp đã lầm, Tá»­ Trúc Am đâu có phải NgÅ© Phượng Môn nào đó đâu mà dẫn đến đây!
Nghe giá»ng cay cú cá»§a bà ta, Nghiêm Hữu Tam cưá»i ha hả:
– Lão sư thái đã hiểu lầm ý của lão phu rồi.
Vô Trần Sư Thái gặn lại:
– Thế thì Nghiêm đại hiệp đến đây với ý gì?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Lão phu có má»™t chuyện trá»ng đại muốn bàn vá»›i lão sư thái.
Vô Trần Sư Thái há»i:
– Chuyện trá»ng đại là chuyện gì?
Nghiêm Hữu Tam chỉ Tố Trân giả và nói:
– Äêm nay có chuyện trá»ng đại, lão phu muốn Ä‘em gởi ngưá»i con gái này đến Tá»­ Trúc Am.
Vô Trần Sư Thái khoát tay:
– Không được, Tử Trúc Am từ xưa đến nay không hỠchứa chấp kẻ bên ngoài, nếu Nghiêm đại hiệp chỉ vì chuyện ấy thì xin đi nơi khác.
Äúng là má»™t câu nói Ä‘uổi khách thẳng băng.
Nghiêm Hữu Tam cưá»i:
– Ngoài ra, lão phu đến đây còn có một vấn đỠkhác nữa.
Vô Trần Sư Thái lạnh lùng:
– Nghiêm đại hiệp còn có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra má»™t lượt cho đỡ tốn thì giá».
Thật là một câu nói “Cạn tào ráo máng†câu nói như muốn đuổi thẳng ra ngoài.
Nghiêm Hữu Tam vẫn thản nhiên:
– Chuyện này không thể nói bằng năm ba câu mà hết được...
Ông ta cố kéo dài câu nói chứ không vào thẳng vấn Ä‘á».
Vô Trần Sư Thái gượng gạo:
– ÄÆ°á»£c rồi xin má»i Nghiêm đại hiệp vào hậu Ä‘iện dùng trà.
Vừa nói xong là bà ta ngoe nguẩy bỠđi vào trước.
Nghiêm Hữu Tam mỉm cưá»i bước theo nói vá»›i:
– Äa tạ sư thái.
Và quay lại dặn Quế Hoa:
– Ngươi hãy chỠở nơi đây.
Quế Hoa há»™i ý cúi đầu dạ nhá».
Vào đến khách thính của hậu viện Vô Trần Sư Thái nói:
– Xin má»i Nghiêm đại hiệp dùng trà.
Nghiêm Hưu Tam nhìn quanh và nói nhá»:
– Chẳng hay Sư thái có thẻ nhỠđạo cô canh chừng dùm cửa?
Vô Trần Sư Thái cưá»i nhạt:
– Tử Trúc Am ngoài hai sư đồ của bần ni ra chỉ có một mụ già nấu bếp chứ có ai mà phải làm cái chuyện canh chừng?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Vì chuyện này quan hệ quá nên lão phu muốn cẩn thận là hơn.
Vô Trần Sư thái nhếch môi:
– Nghiêm đại hiệp! Ngưá»i lừng danh má»™t cõi thế nhưng sao hôm nay lại quá cận thận đến thế?
“Qúa cẩn thận đến thế†câu nói cá»§a Vô Trần Sư Thái trong trưá»ng hợp này có nghÄ©a là nói “Tại sao lại quá nhát ganâ€...
Tá»± nhiên Nghiêm Hữu Tam đâu lại không hiểu ẩn ý ấy, nhưng ông ta vẫn Ä‘iá»m đạm mỉm cưá»i:
– Lão phu đến đây quả thật có tin tức nghiêm trá»ng cần báo lại cho sư thái rõ, chuyện này không những có quan hệ đến sư thái và Giác Thắng đại sư, mà nó còn liên can đến toàn thể phái Nga Mi và Thiếu Lâm nhiá»u lắm, luôn cả giá»›i giang hồ...
Tuy trong lòng quyết bức, nhưng nhìn vào vẻ mặt trang trá»ng cá»§a Nghiêm Hữu Tam Vô Trần Sư Thái đành phải bảo Liá»…u Nhân:
– ÄÆ°á»£c rồi, ngươi hãy ra canh phòng ngoài cá»­a, bất luận ngưá»i nào cÅ©ng không được phép cho vào.
Vẻ mặt cá»§a Liá»…u Nhân đạo cô vụt có nhiá»u tia dị tượng, vừa vâng dạ Liá»…u Nhân ném tia mắt kín đáo vá» phía Nghiêm Hữu Tam vá»™i bước ra ngoài cá»­a.
Vô Trần Sư Thái nói:
– Bây giỠthì xin Nghiêm đại hiệp hãy yên tâm.
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Chuyện này xin sư thái chịu khó nghe, vì phải kể có đầu có Ä‘uôi má»›i dá»… dàng xác nhận vấn Ä‘á»... Nhất là phải bắt đầu từ các tổ chức gá»i là NgÅ© Phượng Môn.
Vô Trần Sư Thái cau mặt:
– NgÅ© Phượng Môn, lạ nhỉ? Cái danh xưng này bần ni chưa từng nghe thấy bao giá».
Nghiêm Hữu Tam gật đầu:
– Vâng, chẳng những chỉ má»™t mình sư thái chưa từng nghe mà chính lão phu cÅ©ng chỉ má»›i biết há» hồi tối hôm qua này thôi. Bá»n NgÅ© Phượng Môn tuy má»›i xuất hiện trên giang hồ, nhưng thá»±c lá»±c cá»§a chúng to lắm, riêng phân đàn tại Giang Nam cá»§a chúng thế lá»±c cÅ©ng đã gá»i là má»™t thế lá»±c hùng mạnh, vá»›i bốn “Lệnh Kỳ†ở dưới tay mà chỉ nhìn vào bá»™ hạ cá»§a chúng không thôi, cÅ©ng đủ làm cho ai nấy phải giật mình...
Vô Trần Sư Thái chận há»i:
– Chuyện này chính mắt Nghiêm đại hiệp trông thấy hay là có ngưá»i nói lại?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Chính hồi tối hôm qua lão phu thấy tận mắt vỠchuyện này.
Tiếp theo đó, ông ta Ä‘em chuyện Tần Tố Trân bị bắt chuyện phân đàn NgÅ© Phượng Môn hạ chiến thư, chuyện ngưá»i bí mật trợ giúp. Ông ta nói hết lại cho Vô Trần Sư Thái biết và cuối cùng nhăn mặt nói:
– Lão phu cảm thấy chuyện này đến mức cá»±c kỳ nghiêm trá»ng mà mình không thể xem thưá»ng.
Vô Trần Sư Thái cau mặt:
– Cứ theo Nghiêm đại hiệp thì bốn tên “Lệnh chủ†và gã “Há»™ pháp†cá»§a NgÅ© Phượng Môn tài nghệ quả cao cưá»ng, nhưng là ngưá»i đã thấy nhiá»u biết rá»™ng, Nghiêm đại hiệp có nhận ra lá»™ số cá»§a chúng hay không?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Bốn tên “Lệnh chủ†xem chừng tuổi còn nhá» chứ không phải là ngưá»i đồng thá»i xuất thân như chúng ta nhưng há» thảy Ä‘á»u che mặt, riêng tên “Há»™ pháp†thì không che, nhưng theo lão phu thì chưa chắc bá»™ mặt ấy là mặt thật cá»§a hắn, luôn cả cái hỠ“Quách†cá»§a hắn cÅ©ng hẳn là há» thật, nhưng bằng vào thân thá»§ cá»§a hắn, quả không phải là hạng tầm thưá»ng trong chốn giang hồ. Song vì nhất thá»i lão phu không làm sao biết được hắn là ai.
Vô Trần Sư Thái há»i:
– Thế còn tên Hàn Thiếu SÆ¡n ngưá»i mà Nghiêm đại hiệp bảo là võ công xuất chúng đó, Nghiêm đại hiệp cÅ©ng không Ä‘oán ra lai lịch hay sao?
Nghiêm Hữu Tam trầm ngâm:
– Vị thiếu hiệp bỠHàn đó tuổi đã nhỠmà thủ pháp và cơ trí thật cao thâm, nhưng nói ra cũng thật là đáng thẹn suốt mấy mươi năm dấn bước giang hồ, cũng có thể nói rằng không môn phái nào lão phu không biết thế nhưng bây giỠlại không thể đoán ra hắn là môn đệ của ai...
Vô Trần Sư Thái hừ hừ hai ba tiếng:
– Như thế so với cái tên giả Giang Hàn Thanh hôm nỠthì Nghiêm đại hiệp thấy sao?
Nghiêm Hữu Tam gật gù nhưng ông ta lại nói:
– Cái đó thì rất khó mà so sánh...
Vô Trần Sư Thái há»i luôn:
– Từ nãy giỠNghiêm đại hiệp vẫn chưa nói rõ nguyên do giá lâm đến tệ am?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Sau khi giải quyết xong vụ lão phu mà chúng nghÄ© rằng đã thanh toán xong, tức khắc chúng sẽ nhắm thẳng vào Thanh Lương Tá»± và Tá»­ Trúc Am mà hai ngưá»i chúng định thanh toán là Giác Thắng đại sư và lão sư thái.
Vô Trần Sư thái xam mặt:
– Thì cứ để cho chúng thử xem!
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Cứ theo kế hoạch của chúng thì trong âm mưu này chúng sẽ chừa lại Giác Minh...
Vô Trần Sư Thái nhướng mắt:
– Tại sao thế, chúng không dám đụng mạnh tới Thiếu Lâm?
Nghiêm Hữu Tam lắc đầu:
– Không phải như thế, vì mấy ngày trước đây chúng ta khi chặn Giang Hàn Thanh thì có chạm mặt vá»›i ngưá»i cá»§a Lưu Hương Cốc, nhưng đó chúng muốn chừa Giác Minh Thiá»n Sư lại để làm nhân chứng. Chúng muốn chuyển trách nhiệm gây sá»± cho Lưu Hương Cốc. Chúng muốn chúng ta làm cho ngao cò và tá»± nhiên sẽ ngồi vào thế ngư ông.
Vô Trần Sư Thái cưá»i nhạt:
– Kế đó quả nhiên là thâm độc, hừ... hừ... chuyện này chắc Nghiêm đại hiệp cũng nghe theo tin tưcù của gã hỠHàn?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Chính trong đêm vừa rồi, lão phu nghe thấy vụ lệnh của hỠlà chuyện thật như thế chứ không phải là tin đồn. Và vị thiếu hiệp hỠHàn thì lại chính mắt nghe thấy tên Tam cung chủ của chúng trực tiếp ra lệnh.
Vô Trần Sư Thái há»i tiếp:
– Nhưng hắn có biết bá»n chúng sẽ hành động vào lúc nào không?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Äêm nay do tên “Há»™ pháp†há» Quách thống lãnh bốn tên “Lệnh chủ†cá»§a chúng mở cuá»™c tấn công mà mục tiêu thứ nhất là Thanh Lương Tá»±.
Vô Trần Sư Thái mím môi:
– ÄÆ°á»£c lắm, để xem chúng dở trò gì, chúng ta sẽ giáp mặt vá»›i chúng tại Thanh Lương Tá»±.
Nghiêm Hữu Tam nói bằng má»™t giá»ng trân trá»ng:
– Chính vì biết đêm nay chúng khởi chiến bằng những cao thá»§ thượng thặng cá»§a chúng, nhất là chúng đến vá»›i má»™t lá»±c lượng khá đông, trong khi lão phu ở tại Kim Lăng này mà lại may mắn nhận được tin nên không thể Ä‘iá»m nhiên. Äó là lý do chính mà lão phu tá»›i đây, thêm vào đó ngưá»i thiếu nữ giả giạng Tố Trân đã bị phế huyệt, nhưng không tiện để nÆ¡i khách Ä‘iếm khi lão phu phải ra Ä‘i nên buá»™c lòng phải dẫn theo.
Suy nghĩ hồi lâu Vô Trần Sư Thái khẽ gật đầu:
– ÄÆ°á»£c rồi, Nghiêm đại hiệp cứ để cô ấy lại đây bố trí như thế là phải lắm.
Nghiêm Hữu Tam cả mừng:
– Xin đa tạ sư thái.
Vô Trần Sư Thái nói:
– Nhưng còn có một điểm nữa, chẳng hay Nghiêm đại hiệp có nghĩ tới hay chưa?
Nghiêm Hữu Tam vòng tay:
– Xin Sư Thái cứ bảo.
Vô Trần Sư Thái nói:
– Bá»n địch tập kích đêm nay, nếu chúng quả thật dồn cả đến Thanh Lương Tá»± thì chúng ta sẽ đến đó há»™i diện, nhưng nếu chúng phân ra làm hai ngã má»™t công kích Thanh Lương Tá»±, má»™t tấn công nÆ¡i đây thì chúng ta phải làm sao?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Hành động của chúng đã được hoạch định an bài, chúng thi hành theo lối tốc chiến tốc thắng, chúng tấn công Thanh Lương Tự trước rồi kéo thẳng qua đây chứ không khi nào chúng phân ra để tấn công, vì như thế chúng không làm sao thực hiện độc kế.
Vô Trần Sư Thái gật gật đầu:
– Nghiêm đại hiệp đã nắm chắc vấn đỠvà đã khẳng định như vậy thì chúng ta cứ việc đối phó theo kế hoạch của chúng.
Bà ta bá»—ng há»i:
– Nghiêm đại hiệp định bao giỠđến Thanh Lương Tự?
Nghiêm Hữu Tam nói:
– Ngay bây giỠthì quân địch chưa biết lão phu như thế nào rồi, có thể chúng còn đang tin rằng đã hại được. Vì thế cho nên lão phu không tiện tới sớm, chúng định đâu khoảng canh hai mới tới, lão phu có đi sớm lắm cũng phải gần hết canh một.
Vô Trần sư thái nói:
– Vậy xin Nghiêm đại hiệp tạm dùng bữa cơm chay rồi đi cũng hãy còn sớm chán...
Tài sản của giacuongly

  #25  
Old 18-05-2008, 04:34 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 25: Thêm Một Kẻ Nội Gián




Bước dần ra cửa, Vô Trần Sư Thái căn dặn Liễu Nhân :
- Ngươi xuống trù phòng bảo sửa soạn cơm chay cho nhanh !
Liễu Nhân đứng bên ngoài cửa tự nhiên nghe rất rõ câu chuyện giữa Nghiêm Hữu Tam và sư phụ của mình, khi nghe dặn là lật đật đi ngay.
Nghiêm Hữu Tam và Vô Trần Sư Thái lại nói chuyện thêm má»™t lúc thì trá»i vừa tối.
Liá»…u Nhân lên đèn và nhà bếp dá»n cÆ¡m chay.
Nghiêm Hữu Tam cắt dặn cho Mạnh Võ và sáu tên vệ sĩ đâu đó xong xuôi mới vào dùng cơm với Vô Trần Sư Thái.
Sau bữa cÆ¡m, Vô Trần Sư Thái căn dặn Liá»…u Nhân cùng vá»›i Quế Hoa canh giữ Tần Tố Trân giả, còn bà ta Ä‘eo thanh trưá»ng kiếm cùng Ä‘i vá»›i Nghiêm Hữu Tam.
Tử Trúc Am gồm có hai phần. Khi Nghiêm Hữu Tam và Vô Trần Sư Thái đi rồi, phía trước hoàn toàn im lặng, không khí thật nặng nỠvì những tin tức và sự hộ phòng gần như sắp sửa nghinh chiến.
Phía tiá»n viện, đèn Ä‘uốc Ä‘á»u tắt hết.
Chung quanh không thấy má»™t bóng ngưá»i.
Mạnh Võ chỉ huy sáu tên vệ sÄ© mai phục thật vô cùng chu đáo, há» là những ngưá»i đã từng lâm trận cho nên mặc dù biết sẽ lâm đại trận.
Mạnh Võ cho chia ra cứ hai ngưá»i má»™t vị trí mai phục tất cả những con đưá»ng tiến thoái cá»§a Tá»­ Trúc am.
Phía sau gồm có ba dãy, chỉ còn gian bên trái là còn ánh đèn le lói.
Từng làn gió nhẹ phất qua ánh sáng yếu ớt từ trong gian phòng đó càng làm tăng vẻ im lặng đáng sợ.
Trong phòng, ba bóng ngưá»i ngồi lặng lẽ. Ba ngưá»i con gái, má»™t là Liá»…u Nhân, cô gái xuất gia, má»™t là tỳ nữ Quế Hoa và má»™t cô gái cá»§a NgÅ© Phượng Môn.
Há» không nói chuyện mà cÅ©ng không nhìn nhau, hình như má»—i ngưá»i Ä‘á»u có phần căng thẳng tinh thần trong xá»­ cảnh cá»§a mình.
Bất cứ trong hoàn cảnh khó chịu nào, thá»i gian hình như cố trêu chá»c kéo dài và thá»i gian càng chậm chừng nào, không khí lại khó thở hÆ¡n chừng ấy.
Thật lâu, Liá»…u Nhân vụt đứng lên di lại gần cá»­a sổ nhìn ra bầu trá»i Ä‘en đặc và bá»—ng cất tiếng ngâm nho nhá» :
- Ngũ thể văn hương cung lý tập ...
Cố nhiên, cảnh tịch mịch nặêng ná» làm cho nàng tức cảnh sinh tình nhá»› lại những câu thi cổ. Những câu thi cổ phần nhiá»u là gợi lên tình cảnh thê lương ...
Nhưng nàng chỉ ngâm một câu thật nhỠrồi nín lặng.
Sao lại chỉ một câu ?
Nhưng không, Quế Hoa không cần thắc mắc vì ngay lúc ấy thì Tố Trân giả đã khe khẽ ngâm theo :
- ... Bá phương phong vũ vòng trung thu ...
Hai ngưá»i chỉ ngâm hai câu rồi im lặng.
Không phải những câu thi cổ thưá»ng nghe nữa, vấn đỠđã phát sinh rồi ...
Quế Hoa quay nhanh lại :
- Các ngươi nói gì thế ?
Äã biết có há»i bằng thừa nhưng Quế Hoa vẫn há»i. Trong lòng nàng đã rúng động rồi.
Tuy đã từng chứng kiến và tham gia ít nhiá»u những trận gay go cá»§a Thái Bình Bảo, nhưng dù gì cô ta cÅ©ng chỉ là má»™t tỳ nữ, võ công tuy có nhưng không phải là cao thá»§, nàng đã biết chuyện đã bắt đầu nguy hiểm, nàng không sợ lắm nhưng vẫn ngại ngại trong lòng.
Liá»…u Nhân cÅ©ng quay phắt lại, nàng nhìn chằm chằm vào mặt Quế Hoa cưá»i há»i :
- Cô nghe không biết a ?
Quế Hoa lắc đầu :
- Không, tôi không biết.
Liá»…u Nhân lại cưá»i :
- Nó là Ngũ Phượng Cung Từ, cô làm sao biết được.
Quế Hoa bậy giỠmới thật giật mình :
- Ngũ Phượng Cung ? Sư cô ...
Liá»…u Nhân cưá»i nhẹ :
- Bây giỠcô mới biết thì quả là dở quá.
Quế Hoa đứng phắt lên :
- Sư cô ... không phải là ngưá»i cá»§a Tá»­ Trúc Am ?
Liá»…u Nhân ngó chầm chậm cô bé sặc cưá»i :
- Sao lại còn có má»™t câu ngá»› ngẩn quá thể ? Tá»± nhiên ta là đồ đệ cá»§a Tá»­ Trú c Am đấy chứ, chỉ có Ä‘iá»u lão ni đó lại còn ngu hÆ¡n cô nữa.
Quế Hoa lui ra sau hai bước, nàng rút phắt thanh Ä‘oản kiếm nhưng tay nàng đã hÆ¡i rung và giá»ng nàng cÅ©ng đã mất vẻ bình thưá»ng :
- Ngươi bội phản sư môn ?
Liễu Nhân trỠmôi :
- Tất cả thiên hạ giỠđây Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a NgÅ© Phượng Môn, không có vấn đỠbá»™i phản gì cả. Mà nếu có thì chính những ngưá»i chống lại Ngá»§ Phượng Môn má»›i chính là ngưá»i bá»™i phản. Ngươi đừng có mang cái lão vãi già ra mà khoe khoang vá»›i ta ... chính ta má»›i là ngưá»i biết mụ ấy hÆ¡n ngưá»i ! Quế Hoa, ta khuyên má»™t Ä‘iá»u, nếu khôn hồn thì hãy đỡ vị cô nương này ra khá»i phòng Ä‘i theo sá»± chỉ dẫn cá»§a ta, may ra còn có thể Ä‘oái công chuá»™c tá»™i, may ra ta thương tình.
Quế Hoa đưa thanh Ä‘oản kiếm lên ngang ngá»±c cưá»i nhạt :
- Ta chỉ cần kêu lên má»™t tiếng là có ngưá»i vào đây trị cái tá»™i bá»™i phản cá»§a ngươi ngay. Nên nhá»› rằng chung quanh đây bây giá» toàn là ngưá»i cá»§a Thái Bình Bảo đấy nhé.
Liá»…u Nhân sặc cưá»i :
- Những cái tên chỉ biết uống rượu ăn thịt ấy thì làm gì được ai mà ngươi lại đem ra hù thiên hạ ? Nhưng tự nhiên ngươi không thể la được tiếng nào đâu ...
Nàng nói chưa dứt là ngón tay vụt chỉ thẳng ra, một làn phấn trắng từ trong ống tay áo của cô ta xẹt thẳng vào mặt Quế Hoa ...
Vốn đã chuẩn bị nghinh chiến nhưng Quế Hoa không ngỠđối phương mới ra chiêu lại tung ám khí nên khi kịp nhận ra thì hơi thơm từ làn phấn trắng đã bay vào mũi, nàng chưa kịp nín thở thì tay chân đã bủn rủn, từ từ quỵ xuống ...
Không thèm để ý đến Quế Hoa, Liễu Nhân bước lẹ đến trước Tố Trân giả, quỳ sụp xuống :
- Thuộc hạ là Trầm Hương xin tham kiến Thị Giả.
Tố Trân giả vẫn ngồi im :
- Giang Nam Tổng Äàn cá»§a NgÅ© Phượng lấy cá» màu gì ?
Liễu Nhân cung kính :
- Äông phương giáp ất má»™c, màu xanh Tố Trân giả gật gật đầu :
- Ngươi là thuá»™c hạ dưới quyá»n Ä‘iá»u khiển cá»§a Thanh Kỳ ?
Liễu Nhân đáp :
- Vâng ạ.
Tố Trân giả vẫy tay :
- Cho phép đứng lên.
Liễu Nhân đứng dậy và Tố Trân giả nói tiếp :
- Ta bị Hàn Thiếu SÆ¡n phong bế trá»ng huyệt, bây giá» vận khí không thể Ä‘iá»u hành, ngươi hãy mau mau cõng ta lìa khá»i nÆ¡i đây đến Quá»· Liêm Thành, nÆ¡i đó sẽ có ngưá»i giải khai huyệt đạo cho ta.
Liá»…u Nhân đáp khẽ và cúi xuống nhưng khi liếc mắt nhìn Quế Hoa, nàng hÆ¡i do dá»± há»i :
- Chẳng hay Thị Giả định xử trí tên tỳ nữ của Thái Bình Bảo như thế nào ?
Tố Trân giả cưá»i :
- Có phải ngươi sợ nó tiết lá»™ thân phận cá»§a ngươi không ? Hừ, đêm nay, sau khi giải quyết cuá»™c chiến thì Thanh Lương Tá»±, Tá»­ Trúc Am mèo chó cÅ©ng không còn, cứ để cho nó nằm yên Ä‘i rồi chốc lát sẽ có ngưá»i đến đây thu dá»n. Bây giá» phải lìa gấp nÆ¡i đây vì chuyện đêm nay đã lá»™ ra rồi.
Liễu Nhân vòng tay :
- Thuộc hạ xin tuân mạng.
Nàng cúi xuống vừa định cõng Tố Trân giả thì ngoài cá»­a chợt có tiếng cưá»i gằn :
- Muốn đi cũng không phải dễ dàng như vậy đâu.
Liá»…u Nhân biến sắc nhưng rồi cô ta vụt đổi giá»ng vui mừng :
- A ... sư phụ vỠtới rồi à ?
Làn gió ập vào, nÆ¡i cá»­a có hai ngưá»i đứng cản :
Vô Trần Sư Thái và Nghiêm Hữu Tam.
Vẻ mặt của Vô Trần Sư Thái lạnh như băng giá :
- Nghiệt chướng, ngươi là thứ phản đồ diệt tổ, ngươi còn dám mở miệng gá»i ta bằng sư phụ nữa à ?
Liá»…u Nhân nhìn sư phụ cưá»i thật dịu :
- Sư phụ không phải đã đi Thanh Lương Tự rồi à ? Sao sư phụ lại vỠmau như thế ?
Lão nhân gia giận ai vậy ?
Câu há»i tuy bình thưá»ng nhưng chứa đầy vẻ trêu tức đúng là má»™t tên đồ đệ to gan.
Nhưng không phải như thế không thôi, nàng lại yểu điệu cúi đầu vòng tay cung kính ...
Nghiêm Hữu Tam rúng động, ông ta không ngỠmột cô gái lại có đủ bản lãnh như thế ấy ...
Thấy nàng cứ bước lại gần, Nghiêm Hữu Tam lo lắng vá»™i dùng truyá»n âm nhập mật nói vá»›i Vô Trần Sư Thái :
- Coi chừng ... Sư thái hãy đỠphòng mê hương của chúng !
Vô Trần Sư Thái trầm giá»ng :
- Ta sẽ giết ngươi !
Câu nói cùng một lúc với cánh tay đưa lên, quả thật bà ta đã nổi sát khí ...
Nhưng thế đánh cá»§a Vô Trần Sư Thái lại rÆ¡i vào khoảng trống vì Liá»…u Nhân đã trưá»n mình qua bằng má»™t thân pháp tài tình ...
Vừa tránh đòn, Liá»…u Nhân vừa nhảy đến sát bên mình Tố Trân giả khẽ há»i :
- Thị Giả thấy có cần tung ám hiệu cầu cứu không ?
Tố Trân nói thật nhỠ:
- Không cần, chúng chưa dám hại ta đâu, ngươi hãy thoát đi.
Liễu Nhân đáp :
- Thuộc hạ xin tuân mạng..... Trong lúc đó, vì bị trật một chưởng, Vô Trần Sư Thái giận dữ gầm lên chồm mình tới, tung ra một lần hai chưởng nữa ...
Liá»…u Nhân tung mình tránh khá»i, cô ta cưá»i nói :
- Lão ni cô, bà tưởng tôi sợ bà thật đấy à ?
Từ « sư phụ » chuyển thành « lão ni cô », Liễu Nhân đã gảy đúng chỗ yếu của Vô Trần Sư Thái. Bà ta nổi nóng phóng tới liên tiếp...
Chính nhá» vào cái nóng cá»§a bà ta mà Liá»…u Nhân lợi dụng để dá»… dàng lách mình vào những khe hở cá»§a chưởng phong, cô ta không đánh trả mà chỉ chăm chú lách tránh và thừa lúc vá»t thẳng ra cá»­a, phóng mình lên mái ngói ...
Nghiêm Hữu Tam đứng ngoài nhưng cũng không còn kịp, ông sửng sốt kêu lên :
- Thân pháp « Ngư Long Bá Biến » Nghiêm Hữu Tam hÆ¡i sững sá», không hiểu cô gái này tại sao lại có được thân pháp tài tình như thé.
Vô Trần Sư Thái nhảy ra thét lớn :
- Ngươi chạy đằng trá»i ...
Nhưng bóng của Liễu Nhân đã mất hút trên mái ngói xa xa ...
Nhưng ngay khi đó, chợt nghe má»™t giá»ng lạnh lùng từ hướng cá»§a Liá»…u Nhân vừa chạy :
- Xin sư cô hãy trở lại đi ...
Tiếp theo là má»™t tiếng động như ngưá»i đá vào bị cát, má»™t bóng Ä‘en từ trên nóc nhà lá»™n xuống mấy vòng ...
Vô Trần Sư Thái vừa lướt ra, ngẩng lên quát lớn :
- Kẻ nào trên đó ?
Câu há»i cá»§a bà chưa dứt thì thấy bóng Ä‘en lăn xuống đúng là Liá»…u Nhân và Nghiêm Hữu Tam lướt tá»›i nói nhá» :
- Giá»ng nói đó chính là cá»§a Hàn Thiếu SÆ¡n, như vậy thì hắn đã Ä‘i rồi.
Vô Trần Sư Thái nhướng mắt :
- À, thì ra là hắn ...
Nhưng không còn thì giỠsuy nghĩ gì thêm khi tia mắt bà ta chạm phải Liễu Nhân, bà hầm hầm lướt tới :
- Nghiệt chướng, ngươi phải Ä‘á»n tá»™i ...
Cánh tay của Vô Trần Sư Thái vừa đưa lên Nghiêm Hữu Tam lật đật bước tới đưa tay ngăn lại :
- Xin lão sư thái hãy để cho cô ta sống ...
Vô Trần Sư Thái dừng tay nhưng vẫn hầm hừ :
- Cái thứ bội môn diệt tổ này còn để lại làm gì nữa ? ...
Nghiêm Hữu Tam hắng giá»ng :
- Cứ theo lão phu thì ngưá»i này không chắc đã đúng là lệnh đồ, cần phải gặng há»i cho ra lẽ.
Vô Trần Sư Thái như khám phá ra chuyện bất ngá», bà ta nhìn Liá»…u Nhân.
Äúng là cô ta đã bị Hàn Thiếu SÆ¡n bế huyệt nên chỉ ngồi trợn mắt không nói má»™t lá»i ...
Nhớ lại thân pháp của Liễu Nhân vừa rồi, Vô Trần Sư Thái gật đầu :
- ÄÆ°á»£c rồi, chúng ta hãy vào trong tra há»i nó.
Xách bổng Liá»…u Nhân, Vô Trần Sư Thái cùng vá»›i Nghiêm Hữu Tam quay trở vào trong. Bà ta ném xuống đất má»™t cái thật mạnh và gằn giá»ng :
- A đầu, ngươi là ai ?
Bị ném một cái thật đau nhưng Liễu Nhân vẫn cố bò ngồi lại, nghiến răng không nói ...
Vô Trần Sư Thái trầm giá»ng :
- Ngươi không nói ta cũng đã biết rồi, ngươi là thuộc hạ của tên Thanh Kỳ lệnh chủ phải không ?
Liễu Nhân đưa tay vuốt tóc lạnh lùng :
- Bà đã nghe cả thì còn há»i nữa làm gì vô ích.
Vô Trần Sư Thái gằn giá»ng :
- Nhưng ta muốn ngươi phải tự nói ra trước mặt ta.
Liễu Nhân lỳ lợm :
- Nhưng tôi không nói.
Vô Trần Sư Thái xáng cho cô ta một cái tát tay :
- Ngươi không nói là ngươi phải chết.
Äang cÆ¡n giận dữ mà sức cá»§a bà ta lại không phải tầm thưá»ng, cái tát tay đã làm cho Liá»…u Nhân té bò càng và hai dòng máu ứa ra khóe miệng.
Nhưng quả là má»™t cô gái gan lỳ, cô ta vẫn cố bò dậy, đưa tay quệt máu nÆ¡i miệng và nói bằng má»™t giá»ng khinh khỉnh :
- Lão ni cô, bà có giết tôi cũng đừng mong tôi cung khai một tiếng nào.
Vô Trần Sư Thái giận dữ :
- Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi à ?
Xoảng !
Cùng má»™t lúc vá»›i câu nói, thanh trưá»ng kiếm tuốt ra khá»i vá» ...
Liá»…u Nhân liế xéo, mỉm cưá»i :
- Tá»± nhiên là dám chứ sao lại không. Ta đã lá»t vào tay cá»§a ngươi rồi thì chuyện giết chỉ là má»™t vấn đỠtùy tiện nhưng lão ni cô coi chừng mạng già đấy. Bà cÅ©ng không sống đến trá»i hừng sáng đâu.
Vô Trần Sư Thái giận đến phát run, bà ta thét lớn :
- Xú a đầu, ta thử xem gan ruột của ngươi ...
Thanh kiếm rung lên và Liá»…u Nhân cÅ©ng liá»n nghiêng đầu vá» bên phải mÅ©i kiếm lướt soạt vào da mặt cô ta ...
Một mảng da xẻ xuống nhưng không chảy máu.
Vô Trần Sư Thái nắm đầu Liễu Nhân lật ngược, bà ta đã nắm miếng da kéo tuột xuống, rơi luôn chiếc mặt nạ giả...
Vô Trần Sư Thái chớp chớp đôi mắt :
- À... thì ra ngươi đúng không phải là Liễu Nhân...
Má»™t cô gái trạc chừng không quá hai mươi tuổi, bây giá» vẻ mặt thật cÅ©ng bị lá»™ ra cô má»›i hoảng hồn. Cô la rú lên bằng má»™t giá»ng run run:
- Lão ni cô, bà giết tôi đị.. tôi cũng không thể nào sống được ...
Nghiêm Hữu Tam bước lại dịu giá»ng :
- Chỉ cần cô thú thật thì ta bảo đảm mạng sống cho cô.
Cô gái bật khóc :
- Tôi không thể nói, có chết cũng không thể nói.
Vô Trần Sư Thái rít giá»ng :
- Ta há»i, có phải Liá»…u Nhân bị ngươi sát hại không ?
Cô gái lắc đầu :
- Tôi không biết.
Vô Trần Sư Thái trầm giá»ng :
- Ngươi không biết nhưng ta bắt ngươi phải biết.
Cô gái run run:
- Tôi..... tôi không biết...
Vô Trần Sư Thái nói:
- ÄÆ°á»£c, ta tạm cắt trước má»™t vành tai cá»§a ngươi lại rồi hẵng hay.
Trưá»ng kiếm nhoáng lên nhưng Tố Trân giả vụt kêu:
- Hãy dừng lại đã.
Vô Trần Sư Thái há»i:
- Ngươi định nói thay cho nó phải không?
Tố Trân giả cưá»i nhạt:
- Trầm Hương, há» muốn há»i gì ngươi cứ nói cho há» cùng biết Ä‘i.
Câu nói có ngầm ý là cho dù có nói cho biết thì đêm nay há» cÅ©ng sẽ phải chết nên không còn gì đáng ngại. Tá»± nhiên câu nói vá»›i ám nghÄ©a đó không làm sao qua được lá»— tai cá»§a Nghiêm Hữu Tam và Vô Trần Sư Thái, nhưng cả hai Ä‘á»u không muốn tranh biện làm gì.
Trầm Hương ngẩng nhìn Tố Trân giả và nói:
- Dù thế, nhưng thật là tôi không biết gì cả, vì tôi chỉ làm theo lệnh phát từ bên Hắc Kỳ Lệnh Chủ.
Nghiêm Hữu Tam há»i:
- Như vậy thì Nghiêm Tú Cô là do cô giết chết?
Trầm Hương lắc đầu :
- Không.
Vô Trần Sư Thái gắt lớn :
- Ai giết?
Trầm Hương nói :
- Hắc Kỳ Lệnh Chủ.
Vô Trần Sư Thái tóe lửa trên đôi mắt :
- Tại sao hắn lại giết Nghiêm Tú Cô ?
Trầm Hương nói :
- Äể cho Tá»­ Trúc Am đối phó vá»›i Giang Hàn Thanh.
Ngay lúc đó bên ngoài cá»­a sổ có tiếng cưá»i dài :
- Lão sư thái đã nghe rõ rồi đấùy chứ ?
Vô Trần Sư Thái quay phắt lại :
- Ai ?
Tiếng bên ngoài đáp :
- Tại hạ là Giang Hàùn Thanh.
Tiếng nói kéo dài ra xa và mất hút ...
Giá»ng nói đó làm cho Nghiêm Hữu Tam sáng mắt nhưng ông ta không lên tiếng.
Vô Trần Sư Thái mím môi :
- Hảo tiểu tá»­, Tá»­ Trúc Am này ai muốn tá»›i lui cÅ©ng Ä‘á»u dá»… dàng như thế sao ?
Biết bà ta vẫn còn cay cú với Giang Hàùn Thanh nên Nghiêm Hữu Tam lặng thinh không nói gì thêm.
Tra thanh kiếm vào vá», Vô Trần Sư Thái nói bằng má»™t giá»ng hầm hầm :
- ÄÆ°á»£c rồi, ta cÅ©ng không làm khó dá»… gì ngươi, vậy ngươi hãy giải mê cho Quế Hoa Ä‘i rồi cùng vá»›i ta đến Thanh Lương Tá»±.
Trầm Hương không giám tự quyết, cô khẽ liếc Tố Trân giả để thỉnh thị.
Tố Trân giả hất mặt :
- Cứ giải mê cho cô ấy đi.
Trầm Hương lấy một gói thuốc nho nhỠđưa lại gần mũi Quế Hoa. Chỉ một thoáng sau, Quế Hoa cựa mình tỉnh dậy, nhìn Nghiêm Hữu Tam, cô ta mừng quá lật đật đứng lên vòng tay :
- Tiểu tỳ xin bái kiến tổng quản, thật tiểu tỳ bất tài...
Nghiêm Hữu Tam khoát tay :
- Không hỠgì, lão phu đã biết cả rồi, bây giỠngươi hãy trông chừng hai vị cô nương này cùng với ta đến Thanh Lương Tự.
Quế Hoa cúi đầu :
- Tiểu tỳ xin tuân mạng.
Vô Trần Sư Thái nói :
- Thì giỠcũng đã sắp đến rồi, chúng ta đi thôi.
Năm ngưá»i vừa ra tá»›i cá»­a trước thì Mạnh Võ đã bước ra. Vô Trần Sư Thái dừng lại nói vá»›i Nghiêm Hữu Tam :
- Ở đây bây giỠcũng không cần phải canh phòng, xin Nghiêm đại hiệp hãy cho tất cả cùng đến Thanh Lương Tự.
Thấy chuyện áp tải hai cô gái Ngũ Phượng Môn cũng là cần nên Nghiêm Hữu Tam ra lịnh cho Mạnh Võ :
- Ngươi hãy cho tất cả hộ tống đến Thanh Lương Tự cùng ta.
* * * Tá»­ Trúc Am đến Thanh Lương Tá»± chỉ không đầy ná»­a dặm, Ä‘oàn ngưá»i Ä‘i mấy phút là đã tá»›i nÆ¡i.
Lúc bấy giá» canh má»™t vừa qua, ánh trăng tuy tối nhưng những vầng sao rải rác cÅ©ng làm cho cảnh vật rõ ràng. Từ dưới nhìn lên, ánh đèn hậu viện Thanh Lương Tá»± le lói hắt ra sau vưá»n.
Nghiêm Hữu Tam và Vô Trần Sư Thái vừa bước tá»›i trước cá»­a chùa thì từ bụi cây hai bên nhiá»u bóng ngưá»i đã tá»a ra.
Äứng đầu là Giác Thắng và Giác Minh, theo sau là Nghiêm Tú Hiệp và bốn nhà sư cầm thiá»n trượng.
Giác Thắng Thiá»n Sư bước tá»›i trước chắp tay :
- Nghiêm đại hiệp và Sư Thái sao đến bây giỠmới tới ? Chúng bần tăng chỠđã khá lâu.
Vô Trần Sư Thái nói ngay :
- Xin nhị vị không nên khách sáo, chúng ta hãy vào phương trượng để bàn chuyện đối phó với địch nhân.
Thấy sáu tên vệ sÄ© cá»§a Thái Bình Bảo cùng áp giải hai cô gái. Giác Thắng biết đã có chuyện xảy ra phía Tá»­ Trúc Am liá»n lật đật nói theo:
- Vâng, xin thỉnh nhị vị vô phương trượng dùng trà.
Äoàn ngưá»i trước sau kéo thẳng vô Thanh Lương Tá»±, bốn bên im lặng, những nhà sư mặc áo chẽn tay cầm thiá»n trượng canh phòng cẩn mật.
Chỉ có bốn nhà sư theo sau Giác Minh là còn mặc tăng bào, còn lại Ä‘á»u vận dạ hành gá»n ghẽ. Nghiêm Hữu Tam biết ngay Thanh Lương Tá»± đã sắp sá»­a chu đáo và bốn nhà sư mặc tăng bào theo sau Giác Minh có thể là những cao tăng từ La Hán ÄÆ°á»ng bên Thiếu Lâm Tá»± bổ sung.
Äúng là hệ phái đích truyá»n cá»§a Thiếu Lâm, Thanh Lương Tá»± được bố trí thật là chặt chẽ. Tấy cả những nhà sư nÆ¡i đây, ngưá»i nào cÅ©ng tinh thần quắc thước, khí thế xung nghiêm.
Nghiêm Hữu Tam dừng lại dặn dò mấy câu. Nghiêm Tú Hiệp lật đật hướng dẫn Mạnh Võ và bá»n vệ sÄ© áp tải hai ngưá»i con gái cá»§a NgÅ© Phượng Môn ra hậu viện.
Giác Minh, Giác Thắng đưa tất cả vào dạ Ä‘iện, bốn nhà sư cầm thiá»n trượng dừng lại nÆ¡i cá»­a canh phòng.
Nghiêm Hữu Tam liếc thấy sá»± sắp xếp bên trong thật là gá»n ghẽ, ông biếi ngay cái nÆ¡i dùng để tiếp thượng khách lúc bình thưá»ng bây giỠđã được biến thành tổng hành dinh để phối hợp chỉ huy.
Sau tuần trà đầu, Giác Thắng chắp tay nói với Nghiêm Hữu Tam :
- Nghiêm đại hiệp cho lệnh điệt đến thông tri, đêm nay tệ tự đã bố trí, chẳng hay Nghiêm đại hiệp có thể cho biết rõ chuyện hơn chăng ?
Không trả lá»i mà Nghiêm Hữu Tam lại há»i lại :
- Äại sư cho toàn thể quí tăng lữ trong quí tá»± sẵn sàng ứng chiến rồi chứ ?
- Vâng, khi lệnh điệt bên đấy cho biết thì bần tăng đã chuẩn bị ngay.
Nghiêm Hữu Tam gật đầu :
- Như thế thì hay lắm.
Giác Minh Thiá»n Sư há»i :
- Äã cho lệnh Ä‘iệt bên đấy thông báo, chắc Nghiêm đại hiệp đã biết rõ kẻ địch rồi chứ ?
Uống một hớp trà, Nghiêm Hữu Tam chậm rãi :
- Chuyện này nói ra dài lắm, chuyện lão phu tao ngá»™ đêm qua, chắc Tú Hiệp đã có tưá»ng trình vá»›i chư vị rồi chứ ?
Giác Minh gật đầu :
- Vâng, chuyện đêm qua thì lệnh điệt đã có nói cho nghe.
Nghiêm Hữu Tam nói :
- Tổng phân đà của Ngũ Phượng Môn tại Giang Nam hành động nhằm hai mục tiêu :
thứ nhất là nắm chặt để khống chế và tiêu diệt tứ đại thế gia cá»§a võ lâm ; thứ hai là cố làm cho Thiếu Lâm, Nga Mi xung đột vá»›i Lưu Hương Cốc. Chuyện hồi tối hôm qua đối vá»›i lão phu chỉ là má»™t trong những chi tiết nhá», nhưng đêm nay nhắm vào Thanh Lương Tá»± và Tá»­ Trúc Am má»›i là mục tiêu đầu hệ trá»ng.
Giác Thắng cau mặt :
- Xin Nghiêm đại hiệp cho bần tăng được biết rõ hơn.
Nghiêm Hữu Tam nói :
- Mấy ngày trước đây, chúng ta chặn đón Giang Hàn Thanh, lúc đó, Giang Hàùn Thanh đã lá»t vào tay Lưu Hương Cốc, cho nên tuy chưa thật sá»± giao đấu vá»›i nhau, nhưng chuyện tiếp cận vá»›i «Äá»™c Nhãn Diêm La» cÅ©ng được kể như màn khởi đầu gay cấn.
Chính vì thế mà bá»n NgÅ© Phượng Môn má»›i gấp rút tấn công.
- Chẳng lẽ chúng ta bao nhiêu ngưá»i đây mà lại Ä‘i sợ cái đám vô danh ấy hay sao ?
Nghiêm Hữu Tam cưá»i :
- Bằng vào bốn ngưá»i chúng ta, cho dù bất cứ trận nào trong giang hồ có dữ dằn cách mấy, chúng ta cÅ©ng không xem vào đâu cả, nhưng vá»›i NgÅ© Phượng Môn...
Thấy ông ta bá» lá»­ng, Vô Trần Sư Thái cau mặt há»i :
- Ngũ Phượng Môn thì sao ?
Nghiêm Hữu Tam trầm ngâm :
- Lão phu cảm thấy NgÅ© Phượng Môn có những Ä‘iá»u hÆ¡i lạ...
Giác Minh Thiá»n Sư gật đầu :
- Nghiêm đại hiệp chắc thấy chúng có điểm hồ nghi ?
Nghiêm Hữu Tam nói :
- Lão phu hồ nghi nhưng nhất thá»i cÅ©ng chưa biết có đúng không...
Nghiêm Hữu Tam lại bỠlửng câu nói trong dáng cách e dè...
Vơ Trần Sư Thái hừ hừ trong miệng :
- Nghiêm đại hiệp năm xưa đã lừng danh vùng Xuyên Tây, đã từng không xem chuyện gì đáng gá»i là trá»ng đại, thế sao bây giá» lại đâm ra ấm á»› như thế ?
Nghiêm Hữu Tam nói :
- Vừa rồi Sư Thái chắc có thấy thân pháp của Tầm Hương chứ ? Nếu luận vỠvõ công thì cô ta sao bằng sư thái thế cớ sao lại thoát một cách quá dễ dàng ?
Vô Trần Sư Thái giật mình :
- À... bây giỠta mới nhớ... chẳng hay Nghiêm đại hiệp nghĩ thế nào ? Vì lúc đó giận quá, bần ni không để ý...
Giác Minh và Giác Thắng đại sư nghe lá»i lẽ cá»§a Nghiêm Hữu Tam, hai ngưá»i biết vấn đỠtrá»ng đại nên đưa mắt nhìn nhau chứ không nói thêm má»™t tiếng nào...
Tài sản của giacuongly

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âÿçàíèå, êàçàíü, êðóïíåéøèé, ìàñÿíÿ, ïàðàãðàô, íàðàùèâàíèå, ïðîñòèòóòêè, ó÷åáíèêè, ýíöèêëîïåäèÿ



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™