Hồi 24
- SÄ© huynh! Anh đưa em Ä‘i đâu váºy?
Doanh Doanh kêu lên hoảng sợ khi thấy chà ng đưa mình và o má»™t ngôi biệt thá»± nguy nga sang trá»ng. SÄ© Khải mỉm cưá»i để má»™t ngón tay ngay mô:
− Bà máºt!
Vừa bước qua khá»i huê viên, Doanh Doanh bá»—ng thấy đám gia nhân chạy loạn xạ như đèn cù, rồi má»™t lão già râu tóc bạc phÆ¡ chạy ra mừng rỡ:
− Ôi! Công tá», ngưá»i đã trở vá». Ông bà mong chá» mãi.
Chà ng tươi cưá»i như hoa nở:
− Cha mẹ ta đâu?
− Dạ! Ông bà hiện ở tại khách sảnh. Còn cô nương đây là ...
− À! Doanh muội đây là em kết nghĩa của ta.
Rồi quay sang nà ng, chà ng tiết lá»™ bà máºt:
− Doanh muá»™i, đây là lão bá»™c, ngưá»i gia nhân trung thà nh nhất cá»§a gia đình anh.
Bây giỠem hãy theo lão bộc và o thay đổi xiêm y, huynh phải lên ra mắt song thân trước.
Thấy nà ng cứ ngẩn ngưá»i ra vì kinh ngạc, SÄ© Khải báºt cưá»i:
− Gì mà ngẩn ngưá»i ra váºy cô bé?
Nà ng giáºt mình chá»›p mắt:
− Nhà của huynh lớn quá!
Rồi nà ng theo chân lão bộc và o nhà .
Còn Sĩ Khải chạy nhanh và o khách sảnh kêu lớn:
− Phụ thân, mẫu thân. Khải nhi đã vỠđến rồi đây.
Vợ chồng đệ nhất thương gia SÄ© Äại Äồng Ä‘ang cùng nhau đà m đạo vá»›i các khách thương, nghe tiếng con liá»n bá» tất cả chạy ra đón chà ng mừng rỡ:
− á»’i! Khải nhi con đã vá».
Các khách thương buôn cũng à o ra vui mừng:
− Công tỠđã vá», tháºt là điá»u đáng mừng cho anh chị.
SÄ© Äại Äồng quay lại rạng rỡ:
− Cám Æ¡n các bằng hữu đã có lá»i chúc mừng, công việc cá»§a chúng ta có thể tạm dừng nÆ¡i đây được rồi. Xin má»i các bằng hữu ngà y mai đến đây để cùng dùng má»™t bữa tiệc nhá» mừng cho SÄ© Khải đã trở lại bình yên.
Äám thương buôn lục tục ra vá» sau khi để lại những lá»i chúc mừng vui vẻ. Khi má»i ngưá»i đã vá» hết, phu nhân má»›i ôm SÄ© Khải và o lòng hôn cuồng nhiệt lên trán con xem như thể chà ng chỉ má»›i là cáºu bé lên ba:
− Ôi, con yêu cá»§a mẹ, con Ä‘i đến táºn nÆ¡i nà o mà bây giá» má»›i vá»?
Sĩ Khải ngoẹo đầu với mẹ:
− Mẹ! Con vừa từ Ä‘oà n ngưá»i bị lưu đà y ở rừng Äá»™c Ma trở lại đây.
− Trá»i!
Mẹ chà ng hoảng hốt:
− Con Ä‘i lên chốn rừng thiêng nước độc ấy là m gì? Hèn gì mà con không xanh xao ốm yếu như váºy.
Mẹ chà ng lại khóc sụt sùi là m cha chà ng phải phì cưá»i:
− Phu nhân! Con nó má»›i vá». Hãy để cho nó và o tắm rá»a, rồi kiếm cái gì cho nó bá» bụng. Bà cứ ôm nó mà khóc như vầy, tôi e nó chết đói mất thôi.
Phu nhân kéo chà ng đứng dáºy há»i rối rÃt:
− SÄ© Khải, con đói bụng lắm phải không? Mẹ Ä‘i lấy sữa tươi cho con uống nhé. Nói xong bà tất tả chạy Ä‘i ngay, SÄ© Khải bước lại gần cha cung kÃnh:
− Phụ thân, ngưá»i vẫn tráng kiện, con vui mừng biết bao khi được trông thấy song thân khá»e mạnh.
Cha chà ng mỉm cưá»i, vuốt râu không nói. Vẫn bản tÃnh Ä‘iá»m tÄ©nh, ông không bao giá» tá» ra thương con vồn vã, nhưng SÄ© Khải biết rằng cha rất thương mình, vì chà ng đòi chi được nấy, hà ng ngà n, hà ng vạn, có khi nà o cha chà ng rầy la khi chà ng rá»™ng tay vung tiá»n như nước.
− Äây con, uống Ä‘i con, sữa nóng mẹ vừa bảo bá»n chúng vắt từ con bò mà con yêu thÃch nhất ra đấy.
Mẹ chà ng bưng ly sữa đến trước mặt chà ng rồi tự tay kê và o môi chà ng như chăm sóc cho một đứa bé, bà n tay còn lại của bà cứ vuốt mãi lên tóc chà ng tặc lưỡi xót xa:
− Tội nghiệp con tôi, con ốm đi biết bao nhiêu.
Doanh Doanh vừa được lão bộc đưa và o khách sảnh, định bước và o diện kiến song thân của chà ng thì bỗng sững lại trước cảnh tượng âu yếm nặng tình mẫu tỠấy.
Là con má»™t, vốn được Dương viên ngoại cưng chiá»u nên Doanh Doanh cảm thấy tá»§i thân trước cảnh tượng mà nà ng vÄ©nh viá»…n đã mất. Äá»™t nhiên nà ng nghe lòng thương nhá»› mẹ cha vô hạn.
Cảnh ấm êm hạnh phúc như thế nà y thì chẳng bao giỠđến được với nà ng nữa.
Dòng lệ tá»§i thân tuôn dà i trên má, nà ng quay lưng định chạy trốn tháºt xa cho thoát khá»i cảnh Ä‘au dạ xót lòng. Nhưng SÄ© Khải vừa uống xong ly sữa, ngẩng lên thoáng thấy bóng Doanh Doanh, chà ng kêu lên mừng rỡ:
− Doanh muá»™i, em chạy Ä‘i đâu váºy?
Rồi chà ng chạy nhanh ra cá»a, dìu nà ng và o lòng an á»§i:
− Doanh muội, em đừng buồn nữa, để đó rồi huynh tìm cách giúp cho muội mà .
Doanh Doanh không đáp, đưa tay quẹt mắt.
Cha chà ng cất giá»ng trang nghiêm:
− Khải nhi? Cô gái nà o váºy con?
SÄ© Khải mỉm cưá»i, đẩy nà ng tiến lên má»™t bước giá»›i thiệu:
− Thưa cha mẹ, đây là Doanh Doanh, em kết nghĩa của con.
Chà ng nhìn nà ng nói tiếp:
− Doanh muội, em hãy ra mắt song thân của huynh đi.
Cố nén tiếng sụt sùi, Doanh Doanh lễ phép nép mình thi lễ:
− Dạ, Doanh Doanh xin cúi đầu ra mắt nhị vị tiá»n bối.
Mẹ SÄ© Khải bước đến đỡ nà ng dáºy, âu yếm:
− Äứng lên Ä‘i cô nương, đừng thi lá»… quá đáng như váºy?
Chợt bà kêu lên lo lắng:
− Æ kìa, sao cô nương lại khóc? Chúng tôi có là m Ä‘iá»u gì pháºt ý cô nương chăng?
Sĩ Khải vội chen và o:
− Không phải đâu mẹ, cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Doanh muá»™i bi thảm lắm. Nà ng là con gái cá»§a viên ngoại Dương Thế Hùng đó.
− Dương Thế Hùng.
Cha chà ng kêu lên mừng rỡ:
− á»’! Doanh Doanh, cha mẹ cháu dạo nà y vẫn khá»e chứ?
− Dạ ...
Quá nghẹn ngà o, nà ng chỉ còn biết đứng yên cho đôi dòng lệ tuôn trà o. SÄ© Khải lại đỡ lá»i thế cho nà ng:
− Phụ thân, toà n bộ gia đình nà ng đã bị giết chết thảm hết rồi.
− Trá»i!
Mẹ chà ng té ngá»a ra sau sợ hãi:
− Khủng khiếp quá!
Sĩ Khải nói thêm:
− Nên con đưa Doanh muội vỠđây định thưa với cha mẹ cho nà ng được tạm nương tựa qua ngà y.
Cha chà ng gáºt đầu vui vẻ:
− á»’! Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó có gì là khó, bây giá» con hãy đưa nà ng sang phòng Tiểu Yến để là m bạn vá»›i em con. Cha sẽ bảo bá»n thị tỳ dá»n cho nà ng má»™t thư phòng tươm tất.
Doanh Doanh mừng rỡ vội cúi đầu thi lễ:
− Dạ, con xin tạ Æ¡n tiá»n bối.
Mẹ chà ng đưa tay ngăn lại:
− Cô nương, xin đừng khách sáo, cứ xem chúng tôi như ngưá»i nhà .
SÄ© Khải mỉm cưá»i:
− Äi, Doanh muá»™i.
Ra đến ngoà i, chà ng nói thêm:
− Em cá»§a huynh hiá»n lắm, gặp nó em sẽ mến ngay.
Chà ng và nà ng dừng lại trước má»™t căn phòng mà u hồng nhạt, bên trong vang lên tiếng đà n tranh réo rắt. SÄ© Khải giải thÃch:
− Em gái cá»§a huynh Ä‘ang đà n đấy, con bé giá»i cả bốn môn:
cầm, kỳ, thi, há»a. Rồi em xem nó cÅ©ng là má»™t con ngưá»i chẳng tầm thưá»ng. Chỉ tá»™i là hay khóc nhè và nhõng nhẽo thôi.
Sĩ Khải cất tiếng:
− Tiểu Yến ơi, đại huynh vỠđến rồi nè.
Tiếng cá»a sịch mở, rồi má»™t nà ng thiếu nữ trạc chừng mưá»i bảy tuổi, duyên dáng vá»›i tà áo mà u hồng phấn hiện ra mừng rỡ.
− Ôi! Äại huynh!
Chợt nà ng dừng lại ngạc nhiên khi nhìn thấy Doanh Doanh, nhưng nà ng lại lịch sá»± mỉm cưá»i duyên dáng:
− Chà o cô nương.
Doanh Doanh cũng vội nghiêng mình đáp lễ:
− Chà o tiểu thư.
SÄ© Khải bước và o phòng nà ng nói thân máºt:
− Tiểu Yến, anh đem đến cho em một cô bạn gái tâm tình đấy. Hãy đến ra mắt Doanh tỷ tỷ của em đi.
Tiểu Yến ngước mắt nhìn anh dò há»i, trên môi nà ng nở nụ cưá»i tinh nghịch:
− Là m bạn với em hay là ...
SÄ© Khải sợ nà ng là m Doanh Doanh pháºt ý nên gắt nhẹ:
− Tiểu Yến đừng nói báºy.
Äôi mắt đẹp cá»§a nà ng chá»›p chá»›p rồi ngấn lệ tuôn trà o, Tiểu Yến phụng phịu:
− Äi thì thôi, vỠđến là mang ngưá»i ta! Há»ng thèm nói chuyện vá»›i đại huynh nữa đâu.
SÄ© Khải bước lại gần nà ng dịu giá»ng:
− Thôi nÃn Ä‘i. Huynh xin lá»—i muá»™i mà . Nhưng muá»™i đừng nói váºy rồi Doanh tá»· buồn nghe chưa? Anh vá»›i nà ng chỉ là anh em kết nghÄ©a cá»§a nhau thôi, gia đình nà ng đã ...
Không muốn ngưá»i ta nhắc Ä‘i nhắc lại ná»—i Ä‘au đớn cá»§a mình, Doanh Doanh cắt ngang:
− Sĩ huynh, anh đừng nói nữa, Tiểu Yến, em cũng đừng khóc nữa, căn phòng của em đẹp quá, em đưa chị đi xem đi.
Tiểu Yến nắm tay Doanh Doanh nói đầy tình cảm:
− Doanh tá»·, lúc nãy em ăn nói hồ đồ, chị bá» lá»—i cho em nhé. Thôi, chị em mình Ä‘i chÆ¡i Ä‘i, chị thấy phòng em có đẹp không? Toà n má»™t mà u hồng, em thÃch mà u hông lắm đó chị.
Không ngá» Tiểu Yến và Doanh Doanh lại là m thân vá»›i nhau má»™t cách nhanh chóng như váºy, SÄ© Khải mừng rỡ đứng lặng nhìn bóng hai nà ng khuất sau dãy hà nh lang mà lòng lại dâng lên má»™t niá»m hy vá»ng mÆ¡ hồ.