Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 29-05-2008, 07:38 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 21


Phải hÆ¡n má»™t phút trôi qua, Doanh Doanh má»›i hết kinh hoàng, nàng chạy đến bên ghá»nh đá nhìn xuống Tuyệt hồn nhai nức nỡ:

− Giang huynh, Giang huynh. Trá»i Æ¡i, ngưá»i anh hùng sao lại Ä‘oản mệnh thế này?

Sĩ Khải bước đến gần nàng lo lắng:

− Doanh muội, cẩn thận kẻo rơi xuống dưới đó.

− Rơi xuống luôn cũng được nữa. Bây giỠem có còn gì mà để sống đây?

SÄ© Khải lật đật nắm chặt chéo áo cá»§a nàng cất giá»ng van xin:

− Doanh muá»™i, em đừng nói bậy, em cần phải sống để rá»­a há»n cho cha mẹ nữa chứ.

Doanh Doanh ngẩng dậy ngạc nhiên:

− Sĩ huynh, anh cũng biết chuyện của em nữa ư? Nhưng ...

SÄ© Khải mỉm cưá»i:

− Em an tâm, huynh sẽ thay Giang đệ cùng em tìm diệt kẻ thù và giúp em tìm ra bí mật Ä‘á»i mình.

Nàng cảm động nói rưng rưng:

− Äa tạ SÄ© huynh có lòng nghÄ© đến nhưng trên bước đưá»ng giang hồ phiêu lãng chỉ có hai chúng ta, muá»™i e rằng ...

Sĩ Khải hiểu lòng nàng e ngại nên nói nhanh:

− Doanh muá»™i, em đừng sợ tiếng Ä‘á»i thị phi mai mỉa. Huynh hứa sẽ gìn giữ muá»™i như gìn giữ con ngươi trong đôi mắt cá»§a mình. Còn nếu như muá»™i chẳng an tâm thì huynh sẽ đưa muá»™i vá» nhà. NÆ¡i đó có song thân và em gái cá»§a huynh.

Doanh Doanh mừng rỡ:

− á»’! Nếu được huynh Ä‘oái tưởng như vậy, muá»™i thật không lấy lá»i chi để cảm tạ bây giá».

− Muá»™i đừng nói câu ân nghÄ©a. Bây giá» chúng ta hãy lên đưá»ng. Huynh có biết má»™t con đưá»ng rá»i khá»i nÆ¡i này rất an toàn.

Doanh Doanh đứng dậy, chợt nàng kêu lên:

− Ơ kìa! Sao huynh lại nắm áo muội?

Sĩ Khải buông tay bẽn lẽn:

− Ấy, huynh quên mất, xin lá»—i muá»™i nhé. Lúc nãy vì sợ muá»™i nghÄ© cuồng nên huynh nắm áo muá»™i phòng há».

− Huynh đừng sợ, thù mẹ cha chưa trả, muội chưa chết được đâu, chỉ tội nghiệp Giang huynh.

Doanh Doanh lại sục tìm:

− Anh ấy chết sớm quá.

Sĩ Khải cũng thấy bùi ngùi, chàng nhìn xuống vực sâu buồn bã:

− Giang đệ, lòng dạ con ngưá»i hiểm ác khôn lưá»ng. Huynh hứa sẽ vì đệ mà lấy lại pho bí kíp, giết tên Äá»™c cô sầu Trần Lãnh.

Tiếng Doanh Doanh nhỠnhỠbên tai:

− Muội cũng vậy nữa, muội hứa sẽ trả thù cho Giang huynh. Xin vĩnh biệt.

Nàng đưa tay lau nước mắt rồi bước theo chân SÄ© Khải rá»i xa cánh rừng Äá»™c Ma nhiá»u ká»· niệm. Rồi đây Ä‘á»i nàng sẽ vỠđâu? Hạnh phúc hay bất hạnh Ä‘ang chá» trước mặt.

Qua một ngày dài lội rừng ròng rã, Sĩ Khải và Doanh Doanh đã bắt đầu bước vào cảnh phố thị ồn ào, trước mặt hỠtửu quán đã hiện ra, mùi rượu thịt bốc lên làm cồn cào gan ruột.

Nhìn Doanh Doanh lê từng bước chân, SÄ© Khải nghe tái tê cả dạ. Chàng muốn đưa tay đỡ lấy bước nàng Ä‘i, nhưng lại e nàng cá»± tuyệt nên lại thôi. Chàng nhìn nàng dò há»i:

− Doanh muá»™i, em má»i mệt lắm rồi, chúng ta vào tá»­u quán nghỉ ngÆ¡i em nhé!

Nghe nói được nghỉ ngÆ¡i, đôi mắt Doanh Doanh sáng lên mừng rỡ. Nàng lẳng lặng gật đầu, bởi sức nàng đã kiệt lắm rồi, nàng phải cố gắng thật nhiá»u má»›i không bị té quỵ trên đưá»ng.

Chàng đưa nàng vào một tửu quán gần nhất, tên tiểu bảo bước ra khúm núm:

− Dạ quý khách dùng chi?

SÄ© Khải đưa mắt nhìn quanh rồi gá»i:

− Một bình rượu cho ta và một bình trà ngon cho Doanh muội của ta.

Tên tiểu bảo vui vẻ chạy đi ngay. Sĩ Khải nhìn nàng lo ngại:

− Doanh muội, em muốn nhuốm bịnh rồi phải không? Muội ráng ăn một chén cháo nóng cho lại sức nhé! Tiểu bảo, cho ta một chén cháo nóng nhanh lên.

− Dạ có ngay! Có ngay!

Tên tiểu bảo tá» dạ sốt sắng, rồi bưng đến đặt trước mặt hai ngưá»i má»™t bát cháo nghi ngút khói, thÆ¡m lừng. SÄ© Khải đẩy chén cháo sang trước mặt nàng, âu yếm:

− Doanh muội, em ăn đi cho nóng.

Nghe tiếng động, đám thá»±c khách ngồi ở bàn bên Ä‘ang cùng nhau chÆ¡i đánh bạc, ngẩng dậy nhìn sang. Thấy cá»­ chỉ âu yếm cá»§a chàng, bá»n chúng ứa gan, má»™t tên cất lá»i khiêu khích:

− Này chư huynh! Hãy nhìn xem, ở bàn bên có kẻ làm nhục phái mày râu của chúng ta.

Tên kia ném bài xuống mặt bàn tức giận:

− Mẹ, bữa nay sao mà vận đen thế này không biết, có lẽ đen bạc đỠtình chăng?

Mấy tên còn lại cưá»i vang rồi má»™t tên cất giá»ng cợt nhã:

− Bàn bên có con tiểu tỳ xinh đẹp, đại có có thể qua đó xổ xui được mà.

Lại má»™t tràng cưá»i cợt nhã vang lên, tiếng khiêu khích lại vang lên:

− Thằng nhóc trói gà không chặt đó mà đại ca ngán sao?

Tên thua bài trợn mắt:

− Ta mà sợ thằng nhóc con ấy à? Có Ä‘iá»u, các đệ nên nhá»› chuyến hàng này đặc biệt vô cùng. Bảo tiêu cục Phong Vân chưa há» thất hứa vá»›i khách giang hồ, các đệ đừng há»› hênh mà Bang chá»§ chẳng tha thứ.

− Hả!

Äôi mắt Doanh Doanh trợn trừng vì giận dữ. Kẻ thù cá»§a nàng đấy mà. SÄ© Khải khẽ vuốt bàn tay nàng nói nhá»:

− Doanh muá»™i bình tÄ©nh, để huynh đối phó vá»›i bá»n chúng cho.

Nói xong chàng hất mặt qua bàn bên Ä‘iá»m tÄ©nh gá»i lá»›n:

− Ê! Mấy anh bạn, đánh bạc thua hết tiá»n uống rượu rồi sao mà ăn nói lung tung thế kia? Thôi để tại hạ rót rượu hầu cho quý huynh vậy.

Vừa nói, chàng vừa cầm bình rượu trên tay rót liá»n bốn chung, phóng vèo qua bàn bên cạnh. Bốn tên đánh bạc tái mặt nhìn nhau, rồi trong chá»›p mắt bốn ly rượu Ä‘á»u bay ngược lại phía SÄ© Khải. Tên cầm đầu vẫn còn bài trên tay cưá»i lá»›n:

− Tiá»n chá»§, hậu khách, quý huynh quên Ä‘iá»u đó rồi sao?
Tài sản của ngocvosong1986

  #22  
Old 29-05-2008, 07:39 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 22


Bá»n chúng cứ ngỡ sẽ làm chàng bối rối vì bốn chung rượu má»›i quay ngược trở lại, nàng SÄ© Khải chỉ mỉm cưá»i. Trên tay chàng không hiểu tá»± lúc nào đã xuất hiện má»™t cây thước ngá»c. Bốn chung rượu sắp thành hàng dài ngay ngắn, rượu vẫn đầy ắp không má»™t giá»t nào bị rá»›t ra ngoài đất. SÄ© Khải mỉm cưá»i:

− Tại hạ sÆ¡ ý, xin chuá»™c lá»—i mình. Vừa nói thì cây thước ngá»c trên tay chàng khẽ vung lên. Bốn chung rượu bay bổng trên không, chảy vào miệng chàng rồi tá»± xếp chồng lên nhau nằm vào bàn tay trái cá»§a chàng trước những cặp mắt ngÆ¡ ngác thầm phục cá»§a má»i ngưá»i.

− Hảo công phu!

Có tiếng xì xào.

Tên đại ca vòng tay:

− Khâm phục, đáng khâm phục. Xin thiếu hiệp bỠlỗi cho anh em chúng tôi những chuyện lỗ mãng vừa rồi.

Sĩ Khải cũng vòng tay:

− Chẳng có gì là lá»›n! Xin má»i quý huynh cho tại hạ biết qua tên há» và được má»i má»—i ngưá»i má»™t chung rượu làm quen.

Doanh Doanh kéo áo chàng ngạc nhiên:

− Sĩ huynh, sao anh lại kết bạn với kẻ thù như vậy?

SÄ© Khải đưa mắt nhìn nàng ra hiệu hãy ngồi yên. Rồi từ tốn cầm bầu rượu bước sang bàn bên. Bá»n đánh bài lập tức xích qua má»™t bên nhưá»ng chá»— cho chàng:

− Thiếu hiệp, ngưá»i không phải ngưá»i thưá»ng?

Má»™t tên cát lá»i.

− Thế ư?

Sĩ Khải nhướng mắt:

− Không phải ngưá»i thưá»ng thì tại hạ là ma ư?

Cả bá»n cất tiếng cưá»i vui, tên đại ca cất tiếng thân mật:

− Bốn chúng tôi là Cung, Khản, Tấn, Hồng, ngưá»i cá»§a bảo tiêu cục Phong Vân, còn thiếu hiệp nếu không ngại thì má»i cùng gia nhập vào sòng bạc cho vui.

Sĩ Khải cầm lấy sấp bài lên tay, làm một động tác đẹp mắt, chứng tỠchàng cũng là một tay sành vỠcác trò ăn chơi, vui vẻ nói:

− Tại hạ là Sĩ Khải, mặc dù túi bạc không đáng là bao, cũng xin được hầu quý huynh vài ván.

Thế rồi tiếng bạc rÆ¡i loảng xoảng, tiếng xúc xắc kêu lách cách, tiếng đùa vang lên ầm Ä©. Má»™t ván, hai ván rồi ba ván ... Càng đánh càng say, chàng thua càng dại, SÄ© Khải như quên mất Doanh Doanh. Chàng cưá»i hả hê khi thấy mình cứ được liên tục.

Doanh Doanh tức giận đứng dậy hét vang:

− Sĩ huynh, anh hãy ngồi đấy mà vui với những quân mạt chược, tôi đi đây.

SÄ© Khải ngẩng lên, giật mình nói như ngưá»i biết lá»—i:

− Ấy chết, anh quên mất, Doanh Doanh, em đừng há»n giận nữa, để anh kêu tiểu bảo dá»n phòng cho em nghỉ nhé.

Tên Cung liếc nhìn nàng cưá»i vui:

− Ngưá»i yêu cá»§a SÄ© huynh đẹp quá. Cô nương, hãy cho phép tình quân đánh thêm vài ván cho chúng tôi gỡ lại chứ.

Doanh Doanh đỠmặt hét lớn:

− Câm đi!

Tên Tấn cưá»i há»nh hệch, như để lấy lòng nàng:

− Cô nương sao mà khó tính quá vậy, nếu cô sợ chàng thua hết tiá»n thì hãy ngồi xuống đây giữ tiá»n cho chàng đánh.

Sĩ Khải gãi tóc lộ vẻ khổ sở vì sự hiểu lầm tai ác này:

− Ê, quý huynh đừng nói vậy mà cô nương đây nổi giận. Tôi với nàng không phải là chồng vợ của nhau đâu.

Cả bá»n ngá»› ngưá»i ra vì bị hố lá»›n.

Tên Khản vòng tay trước mặt nàng:

− Xin cô nương thứ lá»—i cho sá»± hiểu lầm này. Bá»n bảo tiêu chúng tôi vốn quen ăn nói hồ đồ lá»— mãng.

Doanh Doanh nghiến răng:

− Phải, ta còn lạ gì bá»n bảo tiêu cục chúng bây, chỉ tiếc là ta chưa đủ sức giết chúng bây thôi.

Tên Hồng nổi giận đập mạnh nắm tay xuống bàn:

− Quá đáng lắm!

− Cô nương này thật chẳng biết Ä‘iá»u. Chỉ có mấy câu hiểu lầm như vậy mà đòi giết chết tụi này ư? Nếu cô nương hiếu sát như vậy thì bá»n này không nói chuyện vá»›i cô nương để làm gì? Anh bạn này tránh ra, để chúng tôi chÆ¡i vá»›i nhau.

Doanh Doanh cưá»i lạt:

− Hừ! Hiếu sát? Phải, ta hiếu sát nên ta mới ra tay hạ độc thủ một gia đình vô tội.

Ta hiếu sát nên má»›i dùng “Thiết sa thần chưởng†đi giết những kẻ tay yếu chân má»m không biết má»™t tý gì vá» võ công.

Tên Cung vỗ mạnh bàn đứng dậy:

− Này cô nương! Cô nương vừa nói gì chứ? Tại hạ không bao giá» dung thứ cho những kẻ dùng lá»i lẽ vu khống bôi nhá» bản môn, dù kẻ đó có là cô nương cÅ©ng vậy.

Äôi mắt nàng ngầu Ä‘á»:

− Ta nói là Bảo tiêu cục Phong Vân phải Ä‘á»n nợ máu! Các ngươi đã giết thảm tất cả má»i ngưá»i trong viên trang cá»§a Dương viên ngoại.

− Cô nương nói láo!

Tên Hồng co chân nhảy vá»t ra đứng trước mặt nàng hét lá»›n:

− Nếu cô nương không rút lại lá»i mình vừa nói thì đừng trách sao ta chẳng nghÄ©.

Doanh Doanh ôm mặt khóc:

− Thi ngươi cứ giết Ä‘i cho dòng há» Dương này tuyệt tá»±. Bằng không ta thá» sẽ có má»™t ngày giết hết bá»n ngươi để rá»­a thù cho cha mẹ.

Song chưởng tên Hồng giơ cao, tên Tấn vội cản lại:

− Hồng nhị ca, câu chuyện cô nương đây vừa kể có nhiá»u uẩn khúc, đệ nghÄ© ta không nên tá»± tiện. Hãy trở vá» trình lên sư phụ đã.

Tên Hồng buông tay uất ức:

− Nhưng ta không thể nào chịu nổi sự vu khống trắng trợn này.

Tên Cung bước lên vòng tay cung kính:

− Cô nương! Bảo tiêu cục Phong Vân chúng tôi từ lâu không gây chuyện ân oán với giang hồ, xin cô nương hãy chỠchúng tôi vỠtrình lại với sư phụ. Nếu quả thật trong hàng đệ tử của Bảo tiêu vi phạm môn qui, chúng tôi sẽ đem đến tạ tội với cô nương.

Sĩ Khải chen vào:

− Doanh muá»™i, quý huynh đã nói vậy, em cÅ©ng nên thư thả để trắng Ä‘en được sáng tá».

Doanh Doanh lắc đầu nức nở:

− Ta không biết, ta chỉ biết là các ngưá»i đã tàn sát Dương viên trang và ta Ä‘ang đòi rá»­a hận. Hãy chỠđấy.
Tài sản của ngocvosong1986

  #23  
Old 29-05-2008, 07:49 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 23


Nói xong nàng phóng mình chạy Ä‘i, SÄ© Khải vá»™i phóng theo nàng gá»i lá»›n:

− Doanh muội, Doanh muội!

Sau lưng chàng, tên tiểu bảo cũng đuổi theo:

− Thiếu hiệp, thiếu hiệp. Ngưá»i chưa trả tiá»n rượu.

Tên Tấn cản lại:

− Tiểu bảo, bao nhiêu, để ta trả cho.

Rồi hắn quay sang tên Cung há»i:

− Äại ca, anh định lẽ nào?

Tên Cung cắn môi suy nghĩ rồi nói:

− Ta hãy đưa món hàng này vỠđúng nơi quy định rồi trở vỠtâu cùng sư phụ.

Tên Hồng ngước nhìn trá»i, uể oải đứng dậy nói:

− Trá»i cÅ©ng sắp sáng rồi, chúng ta hãy lên đưá»ng cho kịp.

Cả bá»n đứng dậy thu xếp, trả tiá»n cho chá»§ quán. Vừa định bước Ä‘i, bá»—ng có má»™t thá»±c khách áo xanh tiến vào quán. Thá»§ pháp cá»§a hắn mau lẹ vô cùng.

− Khoan, xin hãy dừng chân, tại hạ có câu chuyện cần bàn.

Tên Khản cau mày bực tức:

− Các hạ muốn gì? Sao lại bịt mặt, đó không phải là hành động quang minh chánh đại đâu.

Tên áo xanh ngá»­a mặt lên trá»i cưá»i sằng sặc:

− Quang minh chánh đại làm sao được khi ta muốn mượn món hàng mà bá»n ngươi Ä‘ang áp tải!

Tên Hồng nóng nảy quơ đại đao hét lớn:

− Äừng hòng! Nếu muốn chạm được đến món hàng bá»n ta áp tải, hãy há»i thanh đại Ä‘ao này.

Tên Cung ôn tồn:

− Thiếu hiệp kia đừng làm chuyện ngông cuồng, chắc ngưá»i từng nghe danh Bảo tiêu cục Phong Vân rồi chứ?

− Nghe và cũng đang muốn thử sức với “Thiết sa thần chưởng†của các ngươi đây.

Bốn đệ tử của Bảo tiêu cục Phong Vân nhìn nhau rồi đồng loạt rút đao đứng thủ thế.

Gã bịt mặt buông tiếng cưá»i khẩy, rồi “vèo†má»™t cái, trên tay hắn xuất hiện má»™t chiếc quạt to màu trắng. Chiếc quạt mảnh mai, dịu dàng như vậy mà lại là má»™t loại vÅ© khí giết ngưá»i tàn khốc.

Bàn tay cá»§a hắn vừa búng nhẹ thì chiếc quạt bay nhanh vào không khí theo má»™t hình vòng cung rồi trở vá» tay hắn. Lúc ấy bốn tên đệ tá»­ cá»§a Bảo tiêu cục Phong Vân Ä‘á»u bị chiếc quạt kia đánh vỡ đại huyệt ngã lăn ra chết không kịp ngáp.

Gã bịt mặt từ tốn giắt quạt vào lưng áo, đến gần tên Cung lấy từ trong ngưá»i hắn ra má»™t chiếc há»™p nhá» màu Ä‘á». Mở ra xem vá»™i vã, nhưng hắn lại thất vá»ng ngay khi nhìn thấy đấy chỉ là má»™t viên xúc xắc màu trắng đục:

− Thế này mà là bảo vật của võ lâm ư? Quả là uổng công.

Vừa nói hắn vừa quăng mạnh viên xúc xắc ra sau, nhưng hắn bỗng giật mình khi chợt lắng nghe tiếng nhạc vui tai vừa phát ra từ viên xúc xắc:

− “Lạc thinh âmâ€. Äúng rồi, tiếng nhạc tiên, má»™t trong nắm báu vật cá»§a thiên hạ đây rồi, chẳng uổng công ta tìm kiếm.

Hắn chạy đến lượm viên xúc xắc lên tay, bỗng nhìn thấy tên chủ quán nép mình sau cánh cửa lẩn trốn.

− À! Tên khốn khiếp, dám rình mò việc ta làm, mi phải chết.

Tên chủ quán chắp tay lạy rối rít:

− Dạ con đâu dám, xin ông hãy tha thứ cho con.

Hắn không nói thêm chỉ lấy từ trong tay áo ra má»™t chiếc bao tay màu đỠđeo vào, cưá»i thích thú:

− Tặng cho mi má»™t chiêu “Thiết sa thần chưởngâ€. Hừ!

Tên chá»§ quán giật nẩy ngưá»i lên, má»™t ngụm máu Ä‘en bầm trào ra khá»i há»ng, hắn trợn trừng rồi ngã xuống chết ngay tại chá»—, trên ngá»±c in năm dấu tay đỠửng.

Gã bịt mặt buông tràng cưá»i ghê rợn rồi buông mình Ä‘i mất dạng.

Thế là bí mật vụ thảm sát nhà hỠDương chìm trong bóng tối, món hàng mà Bảo tiêu cục Phong Vân đứng ra bảo vệ cũng đã biến mất cùng với bốn tên đệ tử lớn nhất.
Tài sản của ngocvosong1986

  #24  
Old 29-05-2008, 07:50 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 24


- Sĩ huynh! Anh đưa em đi đâu vậy?

Doanh Doanh kêu lên hoảng sợ khi thấy chàng đưa mình vào má»™t ngôi biệt thá»± nguy nga sang trá»ng. SÄ© Khải mỉm cưá»i để má»™t ngón tay ngay mô:

− Bí mật!

Vừa bước qua khá»i huê viên, Doanh Doanh bá»—ng thấy đám gia nhân chạy loạn xạ như đèn cù, rồi má»™t lão già râu tóc bạc phÆ¡ chạy ra mừng rỡ:

− Ôi! Công tá»­, ngưá»i đã trở vá». Ông bà mong chá» mãi.

Chàng tươi cưá»i như hoa nở:

− Cha mẹ ta đâu?

− Dạ! Ông bà hiện ở tại khách sảnh. Còn cô nương đây là ...

− À! Doanh muội đây là em kết nghĩa của ta.

Rồi quay sang nàng, chàng tiết lộ bí mật:

− Doanh muá»™i, đây là lão bá»™c, ngưá»i gia nhân trung thành nhất cá»§a gia đình anh.

Bây giỠem hãy theo lão bộc vào thay đổi xiêm y, huynh phải lên ra mắt song thân trước.

Thấy nàng cứ ngẩn ngưá»i ra vì kinh ngạc, SÄ© Khải bật cưá»i:

− Gì mà ngẩn ngưá»i ra vậy cô bé?

Nàng giật mình chớp mắt:

− Nhà của huynh lớn quá!

Rồi nàng theo chân lão bộc vào nhà.

Còn Sĩ Khải chạy nhanh vào khách sảnh kêu lớn:

− Phụ thân, mẫu thân. Khải nhi đã vỠđến rồi đây.

Vợ chồng đệ nhất thương gia SÄ© Äại Äồng Ä‘ang cùng nhau đàm đạo vá»›i các khách thương, nghe tiếng con liá»n bá» tất cả chạy ra đón chàng mừng rỡ:

− á»’i! Khải nhi con đã vá».

Các khách thương buôn cũng ào ra vui mừng:

− Công tá»­ đã vá», thật là Ä‘iá»u đáng mừng cho anh chị.

SÄ© Äại Äồng quay lại rạng rỡ:

− Cám Æ¡n các bằng hữu đã có lá»i chúc mừng, công việc cá»§a chúng ta có thể tạm dừng nÆ¡i đây được rồi. Xin má»i các bằng hữu ngày mai đến đây để cùng dùng má»™t bữa tiệc nhá» mừng cho SÄ© Khải đã trở lại bình yên.

Äám thương buôn lục tục ra vá» sau khi để lại những lá»i chúc mừng vui vẻ. Khi má»i ngưá»i đã vá» hết, phu nhân má»›i ôm SÄ© Khải vào lòng hôn cuồng nhiệt lên trán con xem như thể chàng chỉ má»›i là cậu bé lên ba:

− Ôi, con yêu của mẹ, con đi đến tận nơi nào mà bây giỠmới v�

Sĩ Khải ngoẹo đầu với mẹ:

− Mẹ! Con vừa từ Ä‘oàn ngưá»i bị lưu đày ở rừng Äá»™c Ma trở lại đây.

− Trá»i!

Mẹ chàng hoảng hốt:

− Con đi lên chốn rừng thiêng nước độc ấy làm gì? Hèn gì mà con không xanh xao ốm yếu như vậy.

Mẹ chàng lại khóc sụt sùi làm cha chàng phải phì cưá»i:

− Phu nhân! Con nó má»›i vá». Hãy để cho nó vào tắm rá»­a, rồi kiếm cái gì cho nó bá» bụng. Bà cứ ôm nó mà khóc như vầy, tôi e nó chết đói mất thôi.

Phu nhân kéo chàng đứng dậy há»i rối rít:

− Sĩ Khải, con đói bụng lắm phải không? Mẹ đi lấy sữa tươi cho con uống nhé. Nói xong bà tất tả chạy đi ngay, Sĩ Khải bước lại gần cha cung kính:

− Phụ thân, ngưá»i vẫn tráng kiện, con vui mừng biết bao khi được trông thấy song thân khá»e mạnh.

Cha chàng mỉm cưá»i, vuốt râu không nói. Vẫn bản tính Ä‘iá»m tÄ©nh, ông không bao giá» tá» ra thương con vồn vã, nhưng SÄ© Khải biết rằng cha rất thương mình, vì chàng đòi chi được nấy, hàng ngàn, hàng vạn, có khi nào cha chàng rầy la khi chàng rá»™ng tay vung tiá»n như nước.

− Äây con, uống Ä‘i con, sữa nóng mẹ vừa bảo bá»n chúng vắt từ con bò mà con yêu thích nhất ra đấy.

Mẹ chàng bưng ly sữa đến trước mặt chàng rồi tự tay kê vào môi chàng như chăm sóc cho một đứa bé, bàn tay còn lại của bà cứ vuốt mãi lên tóc chàng tặc lưỡi xót xa:

− Tội nghiệp con tôi, con ốm đi biết bao nhiêu.

Doanh Doanh vừa được lão bộc đưa vào khách sảnh, định bước vào diện kiến song thân của chàng thì bỗng sững lại trước cảnh tượng âu yếm nặng tình mẫu tử ấy.

Là con má»™t, vốn được Dương viên ngoại cưng chiá»u nên Doanh Doanh cảm thấy tá»§i thân trước cảnh tượng mà nàng vÄ©nh viá»…n đã mất. Äá»™t nhiên nàng nghe lòng thương nhá»› mẹ cha vô hạn.

Cảnh ấm êm hạnh phúc như thế này thì chẳng bao giỠđến được với nàng nữa.

Dòng lệ tá»§i thân tuôn dài trên má, nàng quay lưng định chạy trốn thật xa cho thoát khá»i cảnh Ä‘au dạ xót lòng. Nhưng SÄ© Khải vừa uống xong ly sữa, ngẩng lên thoáng thấy bóng Doanh Doanh, chàng kêu lên mừng rỡ:

− Doanh muội, em chạy đi đâu vậy?

Rồi chàng chạy nhanh ra cửa, dìu nàng vào lòng an ủi:

− Doanh muội, em đừng buồn nữa, để đó rồi huynh tìm cách giúp cho muội mà.

Doanh Doanh không đáp, đưa tay quẹt mắt.

Cha chàng cất giá»ng trang nghiêm:

− Khải nhi? Cô gái nào vậy con?

SÄ© Khải mỉm cưá»i, đẩy nàng tiến lên má»™t bước giá»›i thiệu:

− Thưa cha mẹ, đây là Doanh Doanh, em kết nghĩa của con.

Chàng nhìn nàng nói tiếp:

− Doanh muội, em hãy ra mắt song thân của huynh đi.

Cố nén tiếng sụt sùi, Doanh Doanh lễ phép nép mình thi lễ:

− Dạ, Doanh Doanh xin cúi đầu ra mắt nhị vị tiá»n bối.

Mẹ Sĩ Khải bước đến đỡ nàng dậy, âu yếm:

− Äứng lên Ä‘i cô nương, đừng thi lá»… quá đáng như vậy?

Chợt bà kêu lên lo lắng:

− Æ  kìa, sao cô nương lại khóc? Chúng tôi có làm Ä‘iá»u gì phật ý cô nương chăng?

Sĩ Khải vội chen vào:

− Không phải đâu mẹ, cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Doanh muá»™i bi thảm lắm. Nàng là con gái cá»§a viên ngoại Dương Thế Hùng đó.

− Dương Thế Hùng.

Cha chàng kêu lên mừng rỡ:

− á»’! Doanh Doanh, cha mẹ cháu dạo này vẫn khá»e chứ?

− Dạ ...

Quá nghẹn ngào, nàng chỉ còn biết đứng yên cho đôi dòng lệ tuôn trào. SÄ© Khải lại đỡ lá»i thế cho nàng:

− Phụ thân, toàn bộ gia đình nàng đã bị giết chết thảm hết rồi.

− Trá»i!

Mẹ chàng té ngửa ra sau sợ hãi:

− Khủng khiếp quá!

Sĩ Khải nói thêm:

− Nên con đưa Doanh muội vỠđây định thưa với cha mẹ cho nàng được tạm nương tựa qua ngày.

Cha chàng gật đầu vui vẻ:

− á»’! Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó có gì là khó, bây giá» con hãy đưa nàng sang phòng Tiểu Yến để làm bạn vá»›i em con. Cha sẽ bảo bá»n thị tỳ dá»n cho nàng má»™t thư phòng tươm tất.

Doanh Doanh mừng rỡ vội cúi đầu thi lễ:

− Dạ, con xin tạ Æ¡n tiá»n bối.

Mẹ chàng đưa tay ngăn lại:

− Cô nương, xin đừng khách sáo, cứ xem chúng tôi như ngưá»i nhà.

SÄ© Khải mỉm cưá»i:

− Äi, Doanh muá»™i.

Ra đến ngoài, chàng nói thêm:

− Em cá»§a huynh hiá»n lắm, gặp nó em sẽ mến ngay.

Chàng và nàng dừng lại trước một căn phòng màu hồng nhạt, bên trong vang lên tiếng đàn tranh réo rắt. Sĩ Khải giải thích:

− Em gái cá»§a huynh Ä‘ang đàn đấy, con bé giá»i cả bốn môn:

cầm, kỳ, thi, há»a. Rồi em xem nó cÅ©ng là má»™t con ngưá»i chẳng tầm thưá»ng. Chỉ tá»™i là hay khóc nhè và nhõng nhẽo thôi.

Sĩ Khải cất tiếng:

− Tiểu Yến ơi, đại huynh vỠđến rồi nè.

Tiếng cá»­a sịch mở, rồi má»™t nàng thiếu nữ trạc chừng mưá»i bảy tuổi, duyên dáng vá»›i tà áo màu hồng phấn hiện ra mừng rỡ.

− Ôi! Äại huynh!

Chợt nàng dừng lại ngạc nhiên khi nhìn thấy Doanh Doanh, nhưng nàng lại lịch sá»± mỉm cưá»i duyên dáng:

− Chào cô nương.

Doanh Doanh cũng vội nghiêng mình đáp lễ:

− Chào tiểu thư.

Sĩ Khải bước vào phòng nàng nói thân mật:

− Tiểu Yến, anh đem đến cho em một cô bạn gái tâm tình đấy. Hãy đến ra mắt Doanh tỷ tỷ của em đi.

Tiểu Yến ngước mắt nhìn anh dò há»i, trên môi nàng nở nụ cưá»i tinh nghịch:

− Làm bạn với em hay là ...

Sĩ Khải sợ nàng làm Doanh Doanh phật ý nên gắt nhẹ:

− Tiểu Yến đừng nói bậy.

Äôi mắt đẹp cá»§a nàng chá»›p chá»›p rồi ngấn lệ tuôn trào, Tiểu Yến phụng phịu:

− Äi thì thôi, vỠđến là mang ngưá»i ta! Há»ng thèm nói chuyện vá»›i đại huynh nữa đâu.

SÄ© Khải bước lại gần nàng dịu giá»ng:

− Thôi nín đi. Huynh xin lỗi muội mà. Nhưng muội đừng nói vậy rồi Doanh tỷ buồn nghe chưa? Anh với nàng chỉ là anh em kết nghĩa của nhau thôi, gia đình nàng đã ...

Không muốn ngưá»i ta nhắc Ä‘i nhắc lại ná»—i Ä‘au đớn cá»§a mình, Doanh Doanh cắt ngang:

− Sĩ huynh, anh đừng nói nữa, Tiểu Yến, em cũng đừng khóc nữa, căn phòng của em đẹp quá, em đưa chị đi xem đi.

Tiểu Yến nắm tay Doanh Doanh nói đầy tình cảm:

− Doanh tỷ, lúc nãy em ăn nói hồ đồ, chị bỠlỗi cho em nhé. Thôi, chị em mình đi chơi đi, chị thấy phòng em có đẹp không? Toàn một màu hồng, em thích màu hông lắm đó chị.

Không ngá» Tiểu Yến và Doanh Doanh lại làm thân vá»›i nhau má»™t cách nhanh chóng như vậy, SÄ© Khải mừng rỡ đứng lặng nhìn bóng hai nàng khuất sau dãy hành lang mà lòng lại dâng lên má»™t niá»m hy vá»ng mÆ¡ hồ.
Tài sản của ngocvosong1986

  #25  
Old 29-05-2008, 07:51 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 25


Bóng chiá»u dần ngã vá» tây, Doanh Doanh vẫn ngồi yên trong má»™t góc phòng lặng lẽ đỠcông vận khí.

Äã hÆ¡n má»™t tuần nay nàng được trả vá» cuá»™c sống vàng son như cÅ©, nhung gấm lụa là lại ấp á»§ vóc ngá»c thân ngà. Nhưng Ä‘iá»u an á»§i nàng nhất hiện giá» là được sưởi ấm trong tình thương mẫu tá»­. Vì Äệ nhất thương gia SÄ© Äại Äồng đã nhận nàng làm nghÄ©a nữ, an á»§i tấm lòng cô gái mồ côi bằng những tiếng gá»i mẹ cha âu yếm mà nàng tưởng suốt Ä‘á»i không bao giá» tìm thấy nữa.

NÆ¡i đây nàng đã tìm lại được sá»± yên lành. Vá»›i SÄ© Khải, nàng là má»™t ngưá»i em dịu hiá»n ngoan ngoãn. Vá»›i Tiểu Yến nàng là má»™t ngưá»i chị tốt, đáng để được nêu gương.

Hàng ngày, ngoài những phút giây làm má»™t nàng tiểu thư trong cung các, Doanh Doanh còn lén má»i ngưá»i dành cho mình má»™t thá»i gian để luyện tập võ công. Những bài há»c căn bản mà Giang Lâm đã dạy, được nàng cố tâm rèn luyện. Quyết tạo cho mình má»™t ná»™i lá»±c vững vàng, để không còn làm má»™t cô gái mảnh mai, yếu Ä‘uối. Mối thù cha mẹ nàng ghi khắc mãi trong tim, lấy đó làm mục tiêu để động viên an á»§i, những khi chán chưá»ng mệt má»i.

− Doanh tỷ tỷ, chị làm gì vậy?

Tiểu Yến bước vào nhìn nàng há»i ngạc nhiên.

Doanh Doanh đứng dậy, đưa tay lau mồ hôi trán, nói hÆ¡i mệt nhá»c:

− Tiểu Yến, em đừng tiết lộ chuyện này cho ai nghe nhé, chị đang luyện tập võ công đó.

Tiểu Yến sửng sốt như thể nghe một chuyện lạ lùng:

− Doanh tá»·, chị há»c võ công để làm gì? Sao chị không há»c đàn, há»c há»a chứ.

Doanh Doanh cưá»i buồn:

− Má»—i ngưá»i có má»™t hoàn cảnh riêng em à? Ngày trước chị cÅ©ng như em, cÅ©ng ước mÆ¡ má»™t cuá»™c sống lặng yên, cÅ©ng ham há»c thêu thùa, thi há»a, nhưng cuá»™c Ä‘á»i nó chẳng để chị được tròn má»™ng ước.

Rồi nàng chợt chuyển sang chuyện khác:

− Nhà mình hôm nay có gì vui mà từ nãy đến giỠchị cứ nghe tiếng đàn réo rắt?

Tiểu Yến rùn vai:

− Äại huynh cá»§a mình lại mở yến tiệc vui chÆ¡i cùng bạn bè, chị đừng để ý làm gì.

Äại huynh giao thiệp rá»™ng rãi lắm, Ä‘i thì thôi, vỠđến là mở yến tiệc liên tục, tiếng nhạc chị vừa nghe là tiếng nhạc cá»§a các ả cô đào đến giúp vui đó.

Doanh Doanh ngạc nhiên dừng lại bên một khóm hoa:

− Ôi! Sĩ huynh không sợ bị cha mẹ rầy la sao?

Tiểu Yến khúc khích:

− Chị chưa biết thì thôi, ảnh là con cưng mà! Muốn chi là không được. Hơn nữa, nếu cha mẹ mình ngăn cấm, ảnh đi chỗ khác cũng vậy thôi.

− Thế Sĩ huynh ăn chơi trác táng lắm sao?

Tiểu Yến gật đầu cưá»i vui:

− Khá»i chê Ä‘i, ảnh nổi tiếng trong giá»›i phong lưu mà lại. Trà đình, tá»­u Ä‘iếm, có nÆ¡i nào mà bước chân ảnh chưa đặt đến.

Doanh Doanh thở dài thất vá»ng:

− Thật không ngá».

Tiểu Yến ngạc nhiên:

− Kìa, sao chị lại thở dài, bộ chị không biết tính của ảnh thật à?

Doanh Doanh gật đầu:

− Mấy tháng trá»i Ä‘i chung vá»›i nhau, SÄ© huynh có bao giá» tá» ra là má»™t khách làng chÆ¡i, hào hoa phong nhã đâu? Giá» nghe em kể chị thấy thật lạ lùng.

Tiểu Yến nói nửa đùa nửa thật:

− Rồi chị sẽ càng thấy lạ lùng hÆ¡n nữa! Äại ca cá»§a mình thích nhất trên Ä‘á»i là bốn thứ:

má»™t là khách anh hùng, hai là rượu ngon và gái đẹp, ba là các báu vật cá»§a võ lâm và các pho bí kíp, bốn là các thứ ăn chÆ¡i bài bạc. Ở đâu có bốn thứ đó là anh cá»§a em tìm đến ngay, dù phải có đổi bằng tính mạng cÅ©ng chẳng sá»n.

− Tiểu Yến!

Có tiếng SÄ© Khải gá»i vang từ nguyệt lầu vá»ng xuống.

Tiểu Yến vội nói với Doanh Doanh:

− Chết! Äại huynh gá»i, chị chá» em má»™t chút.

Rồi lẹ làng thoăn thoắt gót sen trở vào nhà. Còn lại má»™t mình Doanh Doanh thả bá»™ thÆ¡ thẩn bên mấy cụm hoa hồng. Từ phía lầu cao tiếng cưá»i, đàn, tiếng nhạc vui cứ vang lên ồn ào náo nhiệt. Nàng lại cảm thấy buồn, không hiểu sao khi biết SÄ© Khải là má»™t chàng trai biết rành má»i lạc thú ăn chÆ¡i thì nàng lại nghe tim mình như có cái gì vừa tan vỡ?

Nàng cảm thấy tiếc cho chàng, má»™t thanh niên sống giữa buổi loạn ly lại chẳng biết Ä‘em tài sức cá»§a mình ra giúp nước non, lại buông mình vào những trận mua vui, những tràng cưá»i trác táng. Nhưng nàng lại cảm thấy lạ lùng, là má»™t kẻ ăn chÆ¡i, sao chàng lại gìn giữ cho nàng thật kỹ suốt mấy ngày dài gần gÅ©i bên nhau?

Chàng chưa há» có má»™t hành vi khiếm nhã, má»™t cá»­ chỉ cợt đùa nào? Quả là Ä‘iá»u khó nghÄ©. Má»™t đại công tá»­ phong lưu giàu có sao chàng lại dấn thân vào chốn tù đày, chịu lao khổ nhá»c nhằn và tá» ra dẻo dai chịu đựng. Chuyện hẳn phải có nguyên do.
Tài sản của ngocvosong1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
åâðîïåéñêèé, áîäèáèëäèíã, äîñóã, õèëòîí


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™