Thành tiên
Tác giả: Tiền Tiền
Nguồn : 4vn
Chương 20: Cấm thuật 'Sinh mệnh dùng chung'
Đáp lại lời cầu xin của Lê Tú là sự im lặng, Vũ Long cũng không vội trả lời nàng ngay, đây cũng là thói quen của hắn trên bàn đàm phán, khi hắn nắm thế chủ động thì hắn sẽ không vội vàng đưa ra quyết định, hắn chờ những lợi ích lớn hơn nữa khi đối thủ buộc phải nhượng bộ.
“Ngươi cần bí mật của Lê gia, cấm thuật, tất cả những thứ ta biết ta đều nói cho ngươi, van cầu ngươi giết ta đi!”
Lê Tú không ngừng cầu xin hắn, nàng đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, bây giờ thì nàng cần sự giải thoát triệt để, thoát khỏi số phận, thoát khỏi tên ma quỷ trước mắt mình.
“Ta nghĩ một người sống sẽ có giá trị hơn một cái xác đấy.”
Vũ Long lúc này mới lên tiếng, hắn sẽ phải đưa ra phán quyết cho số phận của Lê Tú.
“Bí mật hay cấm thuật của Lê gia đúng là quý thật, nhưng ngươi nghĩ ta cần chúng để làm gì?”
Lê Tú đưa mắt nhìn hắn, trong ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu cùng tuyệt vọng, nàng nghĩ hắn coi trọng thân thể nàng không, chính xác là hắn coi trọng một tia tiên thiên ma khí trong cơ thể nàng. Có lẽ, số phận của nàng là phải như thế, một món hàng cho kẻ khác, một thứ để sử dụng, thỏa mãn rồi vứt bỏ. Lê Tú nhắm mắt lại, nàng quyết định buông xuôi, nàng cảm giác như cơ thể đã mất đi tất cả sức lực cùng tri giác, chỉ còn sự lạnh lùng đang chiếm hữu tâm trí nàng.
“Lê Tú cô nương, ta muốn ngươi nhận ta làm chủ.”
Giọng nói của Vũ Long đột ngột vang lên bên tai nàng, nó gần tới mức nàng còn cảm nhận được cả luồng khí nóng ẩm thổi vào tai nàng, dù đầu óc trống rỗng nhưng bản năng của thiếu nữ vẫn khiến hai má nàng cùng đôi tai ửng đỏ trước sự tiếp xúc thân mật này. Phải một lúc sau, nàng mới ổn định lại mà nghĩ tới lời hắn vừa nói:
“Ngươi….ngươi vừa nói gì…nhận chủ? Ta là bán nhân ma chứ không phải yêu thú”
Nàng có cảm giác tên ma quỷ này muốn đùa dai với nàng, trong tu luyện giới thì chuyện yêu thú nhận tu luyện giả làm chủ cũng khá phổ biến. Mặc dù yêu tộc có mối thù không đội trời chung với tu luyện giả, thế nhưng cũng có những loài yêu thú thực lực quá kém lại không có ý thức thường được tu luyện giả thuần dưỡng, hoặc nhân loại có thể bắt thú con hoặc ăn trộm trứng của yêu thú để nuôi từ nhỏ, lúc đó yêu thú còn chưa hình thành ý thức nên sẽ dễ dàng nhận chủ. Tuy nhiên, điều đó chỉ được áp dụng với yêu thú mà thôi, từ trước tới nay chưa từng có tu luyện giả nào có thể bắt tu luyện giả khác ‘Nhận chủ’ cả.
“Ngươi đang hiểu lầm ý ta! Không phải là nhận chủ mà là trở thành nô lệ của ta! Chỉ cần ngươi dùng thiên kiếp thề nhận ta làm chủ nhân duy nhất, có toàn quyền quyết định tới số phận của ngươi là được.”
Thấy nàng hiểu lầm ý của mình, Vũ Long cũng chậm rãi giải thích cho nàng, hắn là thương nhân chứ không phải là sát nhân, có hệ thống kèm theo nên hắn cũng không nhận thấy rằng nàng có thể đổi được lợi ích gì cho hắn. Hơn nữa, khi nàng đã là nô lệ của hắn thì nếu sau này cần hắn vẫn có thể đem nàng đi trao đổi thôi, coi như cho nàng sống tự do thêm một thời gian nữa vậy.
Lê Tú cũng không trả lời hắn ngay mà trầm ngâm suy nghĩ, nàng cũng hiểu ý của hắn muốn nàng làm gì, chỉ cần nàng còn giá trị lợi dụng thì mạng sống của nàng vẫn còn, hơn nữa, hắn cũng sẽ giữ bí mật cho nàng. Chỉ là hắn có thể sơ hở như vậy sao, tu luyện giả có bẩy lần phải chịu thiên kiếp tẩy lễ đó là trúc cơ kỳ,ngưng dịch kỳ, kim đan kỳ, nguyên anh kỳ, hóa thần, hoàn hư và độ kiếp đại thừa kỳ. Thế nhưng ngoài Hóa Thần kỳ trở lên thì từ trúc cơ tới nguyên anh đều có thể dựa vào pháp khí, linh bảo, đan dược để giảm thiểu sức mạnh của thiên kiếp, vì thế lấy thiên kiếp để thề là điều không có sự bảo đảm nhất đối với tu luyện giả.
Quả thật điều kiện của Vũ Long khiến Lê Tú khó có thể từ chối, chỉ cần không lộ bí mật nàng có cả trăm cách để chống lại sự ảnh hưởng của lời thề tới thiên kiếp, hơn nữa nàng cũng có thể vận dụng thế lực của gia tộc để thủ tiêu Vũ Long, khi đó lời thề cũng mất đi hiệu lực,
Có thể nàng quá đề cao hắn chăng? Hắn có thể không khôn khéo như nàng nghĩ!
Nghĩ như vậy, Lê Tú liền đáp ứng Vũ Long:
“Được, ta đáp ứng nhận ngươi làm chủ. Thiên đạo chứng giám, ta dùng thiên kiếp để làm bằng chứng, xin nhận kẻ đang đứng trước mặt ta lúc này làm chủ nhân vĩnh viễn, nếu phản bộ lời thề sẽ chịu thiên kiếp tiêu diệt.”
Sau khi hoàn thành lời thề, cả hai đều cảm nhận được thiên địa linh khí xung quanh khẽ rung động, dường như ở trong linh hồn của cả hai đều xuất hiện thêm một dấu ấn. Lê Tú liền ngước lên nhìn Vũ Long:
“Ta cũng đã thề rồi, ngươi có thể bỏ cấm chế cho ta chứ.”
Khi nghe nàng nói vậy, Vũ Long liền nghiêm mặt:
“Lê Tú cô nương, ta chỉ nhắc ngươi lần này thôi, bây giờ quan hệ giữa chúng ta là chủ-tớ, khi không có ai ngươi hãy gọi ta là chủ nhân, mong ngươi hiểu rõ điểm đó nếu không…”
Mặc dù Vũ Long không nói hết câu, nhưng Lê Tú cũng hiểu điều hắn định nói, khẽ cắn chặt răng, Lê Tú liền nói nhỏ như muỗi kêu:
“Chủ…chủ nhân! Xin ngài hãy hủy bỏ cấm chế cho nô tì!”
“Được thôi, nhưng trước đó ta cần làm một việc đã!”
Vũ Long nhếch mép, nở một nụ cười nham hiểm sau đó đưa tay kết ấn:
“Hồn kết hồn, xác nối xác, lấy danh nghĩa chủ nhân của kẻ này, thông qua ấn ký linh hồn khởi động ‘Sinh mạng dùng chung’”
Mà Lê Tú còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì từ sâu thằm trong linh hồn nàng đột nhiên một cơn đau nhói liền xuất hiện khiến nàng liền ngã vật xuống sàn, cơn đau giống như một mũi đinh xuyên thẳng qua đầu khiến Lê Tú không ngừng ôm đầu vật vã, những tiếng kêu thoát ra từ cổ họng nàng giống như tiếng gầm rú của một con dã thú đang kêu những tiếng cuối cùng trước khia lìa đời, thế nhưng nàng cũng không còn nghe thấy hay nhìn thấy được gì nữa, tất cả xung quanh nàng đang chìm vào một vùng tối.
Một lúc lâu sau, Lê Tú choàng tỉnh dậy, cảm giác nhớp nháp của quần áo bị thấm ướt mồ hôi bám vào da thịt khiến nàng khó chịu, nhưng vấn đề đó không phải là điều nàng cần quan tâm lúc này:
“Ngươi… ngươi đã làm gì ta!”
Cố gắng đưa tay lên chỉ thẳng vào mặt Vũ Long, nàng liền hét lên hỏi hắn.
‘Bốp! Chát! Chát!’
Lê Tú liền cảm thấy hai má mình đỏ rần lên, cơn đau cùng ít mắt trào ra từ khóe miệng kéo nàng về thực tại.
“Ta đã nhắc ngươi một lần, nếu ngươi không nhớ thì ta có thể giúp ngươi nhớ kỹ một chút.”
Vũ Long liền từ từ nói sau khi đã đưa tay tát nàng:
“Còn về việc ta làm gì ngươi, ngươi vốn là nô lệ của ta, ta muốn làm gì cần phải nói cho ngươi sao. Mặc dù nói cũng không sao, ta chỉ sử dụng một loại cấm thuật để kết nối sinh mạng của chúng ta thôi. Nói thế nào nhỉ, tức là bây giờ ta có thể tùy ý sử dụng sức sống của ngươi để bù đắp cho mình, giống như việc chữa thương vậy.”
Sinh mệnh dùng chung vốn là một loại cấm thuật của ma đạo, điều kiện cần để sử dụng nó là đối phương toàn tâm toàn ý nhận ngươi làm chủ khiến linh hồn hai người xuất hiện chủ tớ ấn ký. Sau đó, thông qua hai ấn ký này mà chủ nhân có thể tùy ý sử dụng sinh mệnh của nô lệ, hiểu nôm na là sử dụng tuổi thọ của nô lệ để chữa thương cho mình, cho tới khi nô lệ không còn sinh mệnh nữa thì thôi. Loại tà thuật này vô cùng ác độc nên ngay cả ma đạo tu sĩ cũng ít người dùng, vả chăng muốn bắt một tu sĩ toàn tâm toàn ý nhận chủ gần như là không thể, nhất là thiên tài như Lê Tú, vì thế Vũ Long mới vờ như đưa ra một điều kiện đầy lỗ hổng để lợi dụng mới khiến Lê Tú tin tưởng mà chấp nhận.
Một lúc lâu sau, cả hai đã ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, lần này Vũ Long ngồi ở chính giữa còn Lê Tú khép nép ngồi ở phía bên phải hắn:
“Cấm thuật ‘Cuồng long phá’ ngươi có thể đem nó dạy cho người khác sao ?”
Vũ Long tùy tiện hỏi Lê Tú một chút:
“Không thể thưa chủ nhân! Lúc đó ta chỉ muốn ngày mất tập trung để dễ dàng sử dụng mị thuật mà thôi!”
Sau một hồi “dạy dỗ” khiến hai má của Lê Tú đỏ bừng thì nàng cũng bắt đầu quen dần với thân phận của mình, hơn nữa nàng cũng hiểu từ giờ trở đi nàng phải thực hiện tròn vai trò nô tì nếu không muốn chết rất thảm.
“Cũng không sao, ta cũng không mong đợi nhiều lắm, có điều mặt vòng cổ ngươi đang đeo nếu ta không lầm thì nó chính là
‘Huyễn đồng’ được cô đọng thành bổn mạng pháp bảo phải không.”
Nhắc tới mặt dây chuyền của mình, Lê Tú khẽ lấy nó ra sau đó đưa tay vuốt ve nó, đôi mắt của nàng lộ rõ sự đau thương, thậm chí hai dòng lệ lại tiếp tục chảy xuống:
“Phải! Nó là của phụ thân nô tì! Kỷ vật cuối cùng cũng chính người đã móc mắt phải của mình ra dùng tính mạng để luyện thành nó.”
“Ngươi nói khiến ta tò mò về thân thế của ngươi đấy!”
Vừa vuốt cằm, Vũ Long vừa nhìn thẳng vào Lê Tú rồi nói, quả thật hắn cũng muốn biết tại sao một bán nhân ma như nàng lại trở thành đệ tử dòng chính của Lê gia, điều đó gần như là không thể mới phải.
Bằng giọng buồn buồn, Lê Tú liền kể lại cho hắn biết về cuộc đời nàng, ông nội của nàng là người đứng đầu một chi thứ của Lê gia còn bà nội của nàng là một bán nhân ma được ông nội của nàng cứu. Sau này, thì cha nàng là người duy nhất trong năm anh chị em mang huyết mạch của bán nhân ma, khi cha mẹ nàng kết hôn thì cha nàng đã là ngưng dịch hậu kỳ, nhưng vì thân phận bán nhân ma nên được ông nội nàng sắp xếp cho sống một cuộc đời bình thường tại một chi nhánh của gia tộc.
Mọi thứ sẽ vẫn êm đềm như thế nếu không phải một đệ tử trực hệ của Lê gia tới nơi gia đình nàng sống. Hắn lúc đó đã được chọn để kế vị làm người đứng đầu hoàng tộc vì thế hắn liền được tùy ý sử dụng thải bổ thuật, câu chuyện sau đó thì Vũ Long cũng đoán ra được, mẹ nàng bị đem ra sử dụng bởi vì những người luyện thải bổ thuật đều là những tên cuồng dâm sát máu.
Khi đó Lê Tú mới có năm tuổi, nàng đã chứng kiến cảnh mẹ nàng cắn lưỡi tự sát và một tên đàn ông cao lớn không ngừng làm tình với cái xác đó, vừa thực hiện hành vi của mình hắn vừa chửi rủa và đánh đập người phụ nữ đã chết không nhắm mắt phía dưới thân thể mình. Cha của nàng chỉ kịp trở về cứu nàng nhưng cũng bị những hộ vệ của người kia đánh trọng thương, cuối cùng dù thoát nhưng thân phận bán nhân ma của hai cha con nàng đã bị bại lộ.
Để bảo vệ nàng, cha của nàng đã móc con mắt phải xuống dùng sinh mạng của mình để luyện thành một mặt dây chuyền, hắn cũng dùng tất cả sức mạnh của mình để khắc loại thần thông ‘Hoán hình đại pháp’ vào pháp bảo vừa luyện, chỉ cần nàng đeo nó thì hoán hình đại pháp sẽ khởi động giúp che dấu thân phận nàng. Về sau nàng trở về với ông nội nàng, thay đổi thân phận, nhờ thiên phú của nàng trở thành đệ tử trực hệ của Lê gia.
Kể xong câu chuyện cuộc đời, Lê Tú liền im lặng, chỉ là đôi bờ vai đang rung lên cùng hai hàng nước mắt không ngừng trào ra khiến mọi người khi nhìn vào đều hiểu nàng đang phát tiết hết những gì ở trong lòng, dù không khóc thành tiếng nhưng có lẽ sau khi nói ra được chuyện đó nàng cũng nhẹ nhõm hơn.
Thế nhưng đóng vai người nghe, Vũ Long lại không hề có một chút biểu cảm nào hiện lên trên gương mặt, hắn cũng không hề có động tác hay lời nói nào an ủi nàng:
“Ngươi kể xong rồi chứ! Ta đoán là kẻ thù của ngươi hiện đang là tộc trưởng của Lê gia phải không? Ngươi muốn trả thù hắn!”
“Nô tì mong chủ nhân cho phép, chỉ cần giết được hắn nô tì nguyện trả giá hết thảy!”
Lê Tú cũng không ngần ngại chấp nhận điều hắn nói, nàng muốn hắn hiểu dù đã là người của hắn nhưng nếu hắn không cho nàng trả thù thì nàng thà chết.
“Không sao, bản thân ta cũng đang rảnh! Thế nhưng ngươi định làm thế nào!”
“Nô tì…nô tì..muốn giết tên Lê Ẩn trước. Hắn chính là con trai độc nhất của kẻ kia, nô tì muốn hắn nếm trải cảm giác mất đi người thân.”
Trong giọng nói của nàng bắt đầu mang đầy sát khí.
“Thú vị đấy! Vậy sau đó ngươi định giết kẻ kia bằng cách nào!”
“Nô tì…nô tì…
Lê Tú ngập ngừng không dám trả lời, có lẽ trước kia nàng sẽ nói cho hắn biết nàng tính tu luyện tới kim đan kỳ, sau đó trở về gia tộc, tiếp cận hắn rồi tìm cách giết tên kia, chỉ cần giết được người kia thôi không cần quan tâm việc khác. Thế nhưng hiện tại thì nàng không dám, tính mạng của nàng thuộc về Vũ Long, nàng không thể tùy ý làm việc được.
“Không nghĩ ra sao! Hay là không dám nói! Cũng được thôi, chỉ cần ngươi có thể làm ta vui lòng thì việc của ngươi ta sẽ giúp, còn làm cách nào…hắc hắc…tự suy nghĩ đi.”
Nói xong thì Vũ Long cũng đứng dậy, dù sao nói thêm nữa cũng không còn ý nghĩa, hắn cần trở về, còn về phần Lê Tú, nàng đã trở thành người của hắn, sau này muốn gặp lúc nào mà chả được. Lê Tú cũng thực hiện đúng thân phận của một nô tì khi đứng lên khẽ chỉnh lại quần áo cho hắn cho thẳng nếp, sau đó theo chân hắn ra tới cửa rồi mới vào, dù sao nàng không thể dùng thân phận hiện tại đi ra ngoài được.
Tại tu luyện giới cũng có ngày và đêm, tu luyện giả ngoài việc tu luyện ra thì vẫn cần phải học thêm nhiều thứ như viết chữ, vẽ tranh…những môn học này không những khiến bọn họ tăng cường kiến thức mà còn giúp tâm cảnh tu vi tiến thêm. Lúc này, ở cửa phía đông nội viện đang có một vài tu luyện giả đứng ngắm hoàng hôn, trên tay cầm sẵn bút lông để vẽ, bọn họ đang đợi cảnh mặt trời tỏa những tia sáng cuối cùng, đỏ thẫm làm nổi lên những vầng mây uốn lượn để lấy ý cảnh.
Mà đứng trong số những tu luyện giả đó lại có một người không hề cầm trên tay bút lông, hắn ta chỉ đứng ngắm cảnh hoàng hôn mà thôi, ngay khi những người xung quanh bắt đầu vẽ thì hắn lại quay lưng lững thững bước về phía nội viện. Vừa nói chuyện với Lê Tú xong nên tâm tình của Vũ Long cũng có phần sảng khoái, lại gặp cảnh hoàng hôn khiến hắn phải đứng lại để ngắm nhìn một lúc, hắn nhớ lại từ rất lâu rồi, cả ở thế giới trước lẫn thế giới này hắn đã không còn cái thú vui ngắm cảnh hoàng hôn nữa, cho nên cảnh sắc nơi đây lại khiến cho hắn nhớ lại những điều thú vị từ khi còn nhỏ.
P/s: Các lão muốn main làm gì em nữ sủng này đây
Rất cần xoát lỗi chính tả và cmt tại : Tại Đây
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trần còi
Thành tiên
Tác giả: Tiền Tiền
Nguồn : 4vn
Chương 21: Thực tập chiến (1)'
Đệ nhị lớp hôm nay ồn ào hơn thường ngày, theo như thường lệ thì lúc này Lê Ẩn giảng sư đã phải tới lớp giảng bài, thế nhưng đã quá nửa giờ vẫn chưa thấy hắn xuất hiện khiến mọi người không khỏi túm tụm lại bàn luận.
Sau hơn một tháng học thì tất cả đệ tử của đệ nhị lớp cũng có phần quen thuộc với nhau, tất nhiên do đa phần đều là các đệ tử từ các gia tộc lớn cho nên bọn họ cũng theo mối quan hệ của gia tộc mà kết thành những liên minh tạm thời trong lớp. Mặc dù vậy, vẫn có những ngoại lệ như Vũ Long cùng Lý Đỗ Kỳ, theo lý thuyết thì cả hai cần phải là liên minh với nhau vì cùng xuất phát từ Thanh Vân thành, thế nhưng do những xích mích trong quá khứ khiến cho cả hai trở mặt thành thù.
Do sự tranh chấp của Vũ Long cùng Lý Đỗ Kỳ, mà trong lớp cũng xuất hiện hai phe đối lập, một phe ủng hộ Vũ Long còn một phe ủng hộ Lý Đỗ Kỳ ngoài ra thì còn một phe trung lập gồm Lê Tú cùng đệ tử của Lâm gia và một vài đệ tử của tán tu liên minh. Phe ủng hộ Vũ Long có phần yếu thế hơn bởi vì trong 32 đệ tử của đệ nhị lớp thì chỉ có đệ tử của Đinh gia là ủng hộ hắn, còn về phía Lý Đỗ Kỳ hắn nhận được sự ủng hộ của Mộc gia, Trương gia cùng với Hoàng gia.
Bởi vì Vũ Linh Lung trở thành giảng sư của đệ nhị lớp nên cục diện cân bằng mới được duy trì, thế nhưng sang tới năm thứ ba khi việc thay đổi giảng sư sảy ra nếu là người khác thì e rằng Vũ Long sẽ gặp nhiều bất lợi. Tuy trong học viện cấm việc tranh đấu nhưng lại cổ vũ đệ tử thách đấu lôi đài, mà ngay cả trong giờ học thực tập chiến đấu thì các giảng sư cũng luôn cho đệ tử đối chiến để tăng kinh nghiệm, vì thế, nếu trong lớp học mà sảy ra mâu thuẫn sẽ dẫn tới việc giờ thực tập chiến đấu trở thành giờ quyết đấu của các phe.
Ngay khi mọi người đều nghĩ sự cân bằng của ba phe trong lớp sẽ được duy trì ít nhất là hết năm thứ hai thì ngày hôm nay sự cân bằng đó lại bị phá vỡ, khi các đệ tử mới bước vào lớp, bọn họ đã không khỏi ngạc nhiên khi thấy Lê Tú cùng Vũ Long không ngừng cười nói với nhau, mà một vị đệ tử khác của Lê gia cũng đang cùng những đệ tử của Lâm gia nói chuyện. Điều này thể hiện lập trường của Lê Tú đã ngả về phe ủng hộ Vũ Long, có thể nói đây là bất ngờ lớn nhất trong ngày, mới thời gian trước Lê Tú còn cùng Mộc Hiểu Hàm đi lại rất thân thiết không ngờ ngày hôm nay lại có thể công khai về phe Vũ Long như thế.
Mà ở bên đối diện, Mộc Hiểu Hàm vẫn lạnh lùng như ngày thường, nàng cũng không hề liếc nhìn hay thể hiện một chút bất mãn nào đối với hành động của Lê Tú, chỉ có điều muội muội của nàng thì ngược lại, Mộc Kiếm Bình không ngừng dùng ánh mắt tức giận nhìn Lê Tú. Nàng quả thật không thể hiểu được, chẳng phải Lê Tú trước đây từng thích chị của nàng sao, tại sao không ủng hộ bọn nàng hoặc chí ít cũng giống như trước ở phe trung lập chứ.
Chỉ là, Mộc Kiếm Bình cũng không nhận ra, nàng mới là nguyên nhân để Mộc Hiểu Hàm ủng hộ Lý Đỗ Kỳ, bản thân cô ta không biết rằng thái độ cũng như biểu hiện của cô ta với Lý Đỗ Kỳ không còn là sự tò mò về hôn phu của bạn cùng phòng nữa, qua một tháng bên nhau bọn họ đã bắt đầu có những cử chỉ thân mật hơn nhiều. Mặc dù việc đó chưa gây ra sự chú ý của nhiều người cũng như Nguyễn Thanh Thanh nhưng đã ở bên cô ta từ nhỏ tới lớn, Mộc Hiểu Hàm luôn hiểu cô muội muội của mình, nàng ta thực sự thích Lý Đỗ Kỳ.
Với Mộc Hiểu Hàm thì ngoài tu luyện ra nàng cũng là một người rất tinh tế, dù sao nàng cũng là lãnh tụ của thế hệ trẻ tại Mộc gia, nếu nàng chỉ có sự lạnh lùng gỗ đá mà không có đầu óc thì cũng không thể bảo vệ địa vị như bây giờ được, thế nhưng điểm yếu của nàng chính là quá thương yêu chiều chuộng muội muội của mình. Từ nhỏ Mộc Hiểu Hàm đã không còn mẹ, chính mẹ của Mộc Kiếm Bình đã chăm sóc nàng, cho nên khi lớn lên nàng nghĩ rằng mình cũng phải có trách nhiệm bao bọc cho Mộc Kiếm Bình, chỉ cần muội muội thích là được, còn hậu quả nàng không quan tâm, Nguyễn gia chưa thể làm Mộc gia sợ hãi mà thế hệ trẻ của Nguyễn gia lại càng không là đối thủ của Mộc Hiểu Hàm.
Về phần Lý Đỗ Kỳ, trước đây khi còn nhỏ hắn chỉ có Nguyễn Thanh Thanh chịu làm bạn với hắn, sau đó hắn gặp biến cố cũng chỉ có nàng còn bên cạnh hắn, bởi vậy trong suy nghĩ của hắn thì Nguyễn Thanh Thanh hẳn là tuyệt nhất. Có điều, chính hắn cũng không nhận ra đó chỉ là vì quá thân thiết khiến người ta ngộ nhận mà thôi, cho tới khi vào học viện, xung quanh hắn các cô gái xuất hiện nhiều hơn, mỗi người một vẻ khiến tâm hồn trai trẻ trong hắn bắt đầu có những rung động. Bản thân hắn cũng không tự nhận ra điều đó, khi ở cạnh Thanh Thanh thì hắn chỉ cảm thấy một sự quen thuộc mà thôi, thế nhưng khi Mộc Kiếm Bình xuất hiện mang trong mình đầy sự ngây thơ thuần khiết, tính cách của nàng vừa giống lại vừa khác Nguyễn Thanh Thanh khiến cho hắn cũng có sự so sánh một cách vô thức.
Từ xưa tới nay, cổ nhân đều nói ‘lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’, khi mà tần xuất ở bên Thanh Thanh chỉ còn một nửa ở bên Mộc Kiếm Bình thì con tim của Lý Đỗ Kỳ cũng bắt đầu rung động, thậm chí có đôi khi hắn cũng có chút cảm xúc kỳ lại với Mộc Hiểu Hàm, giống như muốn khám phá ra đằng sau sự lạnh lùng kia là một người con gái như thế nào. Tất nhiên là chỉ dám để trong lòng, dù sao hắn cũng không dám làm điều gì quá phận với Mộc Hiểu Hàm, về thực lực cá nhân hắn tự tin có thể sánh ngang với Lê Tú nhưng về thân phận thì hắn khó mà so sánh với Mộc Hiểu Hàm được, dù thế, trong sâu thẳm thì Lý Đỗ Kỳ vẫn tưởng tượng tới một ngày thực lực của hắn vô địch thiên hạ, lúc đó hắn sẽ thực hiện cái suy nghĩ mà hắn còn đang giấu kín.
Sự ồn ào trong lớp đột nhiên bị dập tắt bằng một tiếng quát lớn:
“ Trật tự! Bọn tiểu tử các ngươi tính làm loạn hả? Tất cả ổn định lại vị trí, ta có việc cần thông báo cho các ngươi!”
Không cần nhìn lên mọi người cũng biết chủ nhân của tiếng quát là Trương Phong, từ sau ngày đầu tiên ra mắt thì hắn cũng ít khi tới đệ nhị lớp nhưng mỗi lần tới là một lần quát tháo:
“Bọn tiểu tử, nghe cho rõ đây, các ngươi đã học tập tại học viện đủ một tháng, bắt đầu từ bây giờ lịch học của các ngươi sẽ thay đổi. Vũ sư tỷ cùng Lê sư huynh sẽ thay phiên nhau lên lớp một buổi mỗi tuần, còn hai buổi còn lại thì theo ta học thực tập chiến đấu! Nghe rõ cả rồi chứ?”
Ngay khi Trương Phong dứt lời, cả lớp lại bắt đầu ồn ào, dù sao đây cũng là thứ bọn họ mong chờ nhất. Tu luyện giả cần điều gì nhất, tu vi cao, tất nhiên, thế nhưng mục đích của bọn họ chính là tu luyện và chiến đấu với yêu thú, vì thế tu vi cao chưa hẳn có thể bảo đảm cho bọn họ an toàn, bọn họ cần kinh nghiệm thực chiến, kinh nghiệm xử lý các tình huống, chính vì thế các học viện đều rất coi trọng những giờ thực tập chiến đấu. Lý thuyết thì ai cũng có thể tự học được, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì không thể ngồi đọc công pháp bí tịch mà ra được, trước đây Vũ Toàn chỉ dạy Vũ Long cũng từng lưu ý hắn thua vì kinh nghiệm thực chiến chưa có, cho nên kinh nghiệm chiến đấu mới là thứ mà các đại gia tộc muốn đệ tử của mình cần phải học giỏi tại học viện.
“Trật tự! Học thực tập chiến đấu sẽ diễn ra tại diễn võ trường, mỗi lớp sẽ có một khu riêng biệt lập để học tập, sau ba tháng sẽ có một cuộc thi đấu nhỏ giữa các lớp cho nên ta hy vọng bọn ngươi sẽ phải cố gắng học tập để giành được thành tích cao nhất có thể. Nếu không…hắc hắc…ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu!”
Trương Phong vừa nói vừa xoa nắm tay lại thành nắm đấm rồi cọ xát vào nhau, thân hình vạm vỡ cùng với khuôn mặt dữ tợn của hắn thoạt nhìn đều khiến mọi người hắn là một tên hung hãn và bạo ngược.
Tất cả học viên của đệ nhị lớp đi theo Vũ Long tới diễn võ trường số hai, cả học viện có hai mươi diễn võ trường chia làm bốn khu Đông – Tây- Nam – Bắc, mỗi khu có 5 diễn võ trường nhỏ nằm sát bên nhau, gọi là nhỏ nhưng thực ra mỗi diễn võ trường đều phải rộng ít nhất là mười mẫu đất (khoảng 36k m2- hệ đo lường Việt cổ) trong đó đều có tám lôi đài bằng Hắc thiết thạch. Đây là một loại đá xen lẫn giữa các mỏ tinh thiết có độ cứng cực cao, hơn nữa khi chế tạo thành lôi đài chúng còn được khắc thêm các loại trận pháp làm tăng độ bền cũng như độ cứng cỏi.
Khi tới diễn võ trường, Trương Phong liền chỉ vào tám tòa lôi đài rồi nói:
“Tại diễn võ trường có tám tòa lôi đài, tương ứng với tám quẻ trong bát quái, được sắp xếp thành bốn phương, hôm nay là ngày học đầu tiên nên chúng ta chỉ sử dụng một tòa lôi đài thôi, sau một tháng thì các ngươi sẽ được chia cặp đối kháng sau.”
Mọi người còn đang khó hiểu không biết trong tháng đầu tiên sử dụng một tòa lôi đài để làm gì thì Trương Phong liền tiếp lời:
“Hắc hắc, tháng đầu tiên chính là các ngươi sẽ lần lượt lên chiến đấu với ta, có tất cả tám buổi học, mỗi buổi sẽ có tám người, những người còn lại ở dưới quan sát và ghi nhớ, ta sẽ trực tiếp chỉ ra các điểm yếu và lỗi sai của các ngươi, nếu lần thứ hai lên chiến đấu mà còn chưa sửa được thì…các ngươi không muốn biết đâu!”
Trương Phong giả bộ thần bí nhưng nhìn vẻ mặt hưng phấn cùng đôi tay không ngừng cọ sát vào nhau, ai cũng hiểu là khi đó hắn sẽ không nương tay, ít nhất cũng phải chịu nỗi đau không hề nhẹ về thể xác.
“Được rồi, không để mất thời giờ nữa, bắt đầu vào học thôi.”
Vừa nói, Trương Phong vừa phi thân lên tòa lôi đài gần nhất, thuộc về quẻ Ly trong bát quái.
“Lâm Hùng, ngươi là người đầu tiên, lên đây đi.”
Người đầu tiên là đệ tử của Lâm gia, trên thực tế thì Lâm gia cùng Trương gia cũng có nhiều ma sát với nhau, chính vì thế khi nghe tên mình được gọi, Lâm Hùng khẽ cười khổ rồi phi thân lên lôi đài.
So với thân thể cao lớn, vạm vỡ của Trương Phong thì Lâm Hùng cũng không kém cạnh, hắn phải cao hơn một mét tám, thân hình nở nang với những bắp thịt căng phồng dưới lớp áo. Mặc dù đối mặt với Trương Phong, đôi mắt của hắn cũng hiện lên một tia chiến ý:
“Trương quản sự! Chúng ta bắt đầu thôi!”
Vừa dứt lời thì Lâm Hùng cũng bắt đầu vận dụng pháp lực, hắn là kim thổ song linh căn trong đó thổ linh căn chiếm phần lớn nên tu luyện một bộ hệ thổ công pháp là “Bàn thạch công pháp” , bộ công pháp này thiên về cường hóa thân thể cùng tạo ra một bức tường để phòng ngự, tuy nhiên sau khi vào học viện thì Vũ Linh Lung có khuyên hắn học thêm hai loại pháp thuật là “Lưu sa thuật” cùng với “Gai đất thuật” dùng để vây hãm và tấn công.
Mặc dù vậy, theo thói quen cố hữu, ngay khi vừa hô bắt đầu, Lâm Hùng đã bắt đầu cường hóa thân thể bằng “hóa thạch thuật”, thân hình của hắn bắt đầu xuất hiện những tầng đá bám vào tạo thành một lớp áo giáp bằng bột đá, tuy nhiên do thực lực chưa cao nên cũng chỉ là một lớp bột đá mỏng manh bao quanh thân thể mà thôi, sau đó hắn liền tạo ra một bức tường đất chắn giữa hai người.
Mà trong thời gian đó, Trương Phong vẫn đứng yên không nhúc nhích, cho tới khi Lâm Hùng tạo ra một bức tường đất chắn ngang thì Trương Phong mới bắt đầu hành động, chỉ thấy hắn đột nhiên bật nhảy lên cao vọt lên trên bức tường, mà khi Lâm Hùng phát hiện ra thì cũng là lúc hàng loạt viên hỏa đạn thuật bay tới đập vào người hắn. Chỉ sau vài lượt hỏa đạn lớp bột đá bảo vệ thân thể của Lâm Hùng đã bị đánh tan, hắn chỉ còn cách cắn rang chịu đựng từng viên hỏa đạn to bằng nắm tay thi nhau đập vào người.
Chưa đầy một phút Lâm hùng đã nằm đo ván trên sàn lôi đài, xung quanh người hắn là từng khoảng cháy đen, mùi thịt bị nướng tỏa ra khét lẹt, mặc dù nhìn rất thê thảm nhưng thực ra hắn chỉ bị tổn thương ngoài da mà thôi, dù sao Trương Phong cũng là trúc cơ kỳ tu luyện giả, hắn tự biết điều khiển linh khí cùng phép thuật để không làm tổn thương quá nặng các đệ tử của mình.
P/s: Các lão muốn tên LĐK làm thịt em MKB hay là để main cho em nó thành 1 phần của kế hoạch đả kích và gây tổn thương cho LĐK =)) cho ý kiến nhá
Rất cần xoát lỗi chính tả và cmt tại : Tại Đây
Last edited by Trần còi; 30-09-2014 at 04:59 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trần còi
Thành tiên
Tác giả: Tiền Tiền
Nguồn : 4vn
Chương 22: Thực tập chiến (2).
Lúc này Trương Phong mới bước tới bên Lâm Hùng, hắn khẽ vung tay lên, một tấm “Linh lộ phù” từ tay hắn bay ra rồi nhanh chóng hóa thành những giọt nước mưa rơi xuống thân thể của Lâm Hùng, ngay khi vừa tiếp xúc với nước mưa, các vết thương trên thân thể hắn liền dần dần biến mất giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Một phút sau, Lâm Hùng liền hoàn hảo như lúc ban đầu, có điều nhìn hắn vẫn không ngừng cắn chặt răng lại xem ra cơn đau vẫn còn âm ỉ, mà Trương Phong lúc này mới bắt đầu răn dạy hắn:
“Tiểu tử, có phải ngươi luyện nên đầu óc ngươi cũng biến thành đất rồi phải không?”
Ở phía dưới lớp sau khi nghe vậy liền xuất hiện một vài tiếng cười khẽ, mà ngay cả những người như Lê Tú hay Lý Đình Đồng cũng không khỏi cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm trang. Thế nhưng ở trên lôi đài, Lâm Hùng đang cúi gằm mặt xuống xấu hổ, hắn cũng không dám phản bác lại Trương Phong:
“Có phải đang nghĩ ta ỷ mạnh hiếp yếu không? Hừ, đầu đất vẫn là đầu đất, ngay từ khi ngươi bắt đầu ngươi đã sai rồi, thứ nhất ngươi không hề quan sát đối thủ mà chỉ lo chuyên chú vào thực hiện phép thuật, thứ hai ngươi tạo ra cái bức tường đất đó làm gì, để che giấu đối thủ của ngươi sao?”
“Giảng sư, ta muốn phòng ngự mà!”
Lâm Hùng lí nhí trả lời:
“Nói ngươi ngu thì đúng là ngu thật mà, tới bây giờ vẫn chưa nhận ra mình sai ở đâu ư? Ngươi cho rằng mình là ai, luyện khí kỳ đã muốn dùng kiên thạch thuật để phòng ngự toàn thân sao? Vũ sư tỷ đề nghị ngươi học gai đất thuật ngươi không dùng, ngươi lại đi dùng tường đất thuật để làm cái gì, đối thủ nhảy lên ngươi không biết dùng phi thạch đạn để tấn công sao, lưu sa thuật thì dùng làm cái gì….Ngu, ngu hết phần của người khác rồi!”
Nghe Lâm Hùng trả lời, Trương Phong như bị chạm vào yếu huyệt, hắn không ngừng chửi mắng Lâm Hùng, thậm chí nước bọt của hắn cũng bắt đầu rơi như mưa lên mặt Lâm Hùng khiến Lâm Hùng cảm thấy khổ không chịu được mà cũng không dám đưa tay lên lau.
Sau khi chửi mắng cho sướng miệng, Trương Phong mới bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của một giảng sư, hắn bắt đầu giảng giải cho Lâm Hùng một cách nghiêm túc:
“Vận dụng phép thuật trong chiến đấu là một môn kỹ xảo đòi hỏi sự linh hoạt, nếu ta là ngươi, ngay từ đầu lên lôi đài ta có hai cách để chiến đấu, thứ nhất là sử dụng lưu sa thuật để vây hãm đối thủ, nếu hắn nhảy lên hắn cần mượn lực mà lưu sa thuật sẽ khiến hắn không có chỗ mượn lực, sau đó ngươi có thể kết hợp gai đất thuật và thạch đạn thuật để tấn công. Cách thứ hai là theo như ngươi vừa làm, sử dụng kiên thạch thuật nhưng chỉ cần phòng ngự nơi nguy hiểm như ngực, hạ bộ và các đầu khớp xương mà thôi, như thế vừa tiết kiệm linh lực vừa giảm thiểu tốc độ thi thuật, rồi sau đó ngươi có thể dùng gai đất thuật bức đối thủ tới gần người để chiến đấu, về việc cận chiến chắc ngươi là người hiểu hơn ai hết về sự lợi hại của tu luyện giả thổ linh căn phải không?”
Ngừng một chút, Trương Phong liền nói tiếp:
“Đây chỉ là những thứ cơ bản theo ý ta mà thôi, còn ngươi có thể dựa trên đó mà phát triển các hệ thống chiến đấu của mình, nhớ kỹ lời ta nói khi chiến đấu cần sự vận dụng linh hoạt, đừng dập khuôn theo một cách nào đó nếu ngươi muốn giữ được mạng của mình. Xuống dưới đi!”
Lâm Hùng lúc này mới cảm tạ Trương Phong rồi lui xuống khỏi lôi đài, mặc dù tính tình có phần thô lỗ nhưng khi chỉ dạy đệ tử thì Trương Phong lại nói rất kỹ càng, hắn không nói nhiều nhưng những gì hắn nói ra đều là kinh nghiệm được đúc kết từ bao lần tranh đấu, cho nên ngay cả Vũ Long hay Lý Đỗ Kỳ đều rất chăm chú lắng nghe hắn giảng dạy, bọn họ không phải tu luyện hệ thổ công pháp nhưng bọn họ sau này có lẽ sẽ cùng hệ thổ tu luyện giả chiến đấu, cho nên lúc này nghe là để sau này biết vận dụng pháp thuật để giành chiến thắng.
Cách giáo dục của Hoàng gia tu luyện viện có thể coi là tiên tiến, bọn họ không cho đệ tử đi theo những khuôn sáo cũ như giảng sư dạy một thì đệ tử hiểu một, hai mà giảng sư chỉ là người đưa ý kiến còn đệ tử là người phát triển ý tưởng đó, cho nên sau khi tốt nghiệp tại hoàng gia tu luyện viện, đa phần các đệ tử đều trở thành những tu luyện giả cực kỳ mạnh mẽ.
Tiếp theo đó, Trương Phong liền gọi thêm bẩy tên đệ tử ‘xấu số’ nữa lên để hành hạ, tất nhiên là cả bẩy người đều chịu khổ cả mà ngay cả một nữ đệ tử cũng không ngoại lệ, chỉ có điều là nàng không bị đốt làm lộ ra quá nhiều da thịt mà thôi, biểu hiện tốt nhất chính là Vũ Thế, hắn cũng sống sót qua được ba phút đồng hồ sau đó mới bị hỏa đạn ‘hầu hạ’, có lẽ vì thế mà thương thế của hắn cũng nhẹ nhất trong số bẩy người chăng?
Sau khi dạy dỗ xong tám người, Trương Phong khẽ liếm mép như chưa thỏa mãn nhưng dù sao buổi học cũng đã kết thúc, hắn liền hắng giọng nói với cả lớp:
“Hôm nay xem như xong đi, ngày mai các ngươi sẽ có giờ học với Lê Ẩn sư huynh, sau đó ngày tiếp theo tiếp tục thực hành chiến đấu, cho nên ngày mai nên quý trọng thời gian hỏi thăm Lê Ẩn sư huynh về vận dụng pháp thuật đi. Ta quên không nhắc trước, mỗi lần đấu tập với giảng sư thời gian quy định là mười phút, nếu sau mười phút vẫn còn khả năng chiến đấu và không bị rơi khỏi lôi đài sẽ được cộng thêm năm mươi ‘điểm’, hy vọng chúng ta sẽ có vài tên tiểu tử được cộng điểm ha ha”
Nói xong thì Trương Phong cũng rời khỏi lôi đài rồi biến mất, còn đám đệ tử của đệ nhị lớp thì cũng lục tục ra về, trải qua ngày hôm nay tất cả đều hiểu kỹ xảo trong chiến đấu có tầm quan trọng như thế nào. Nếu không phải là đấu tập mà là chiến đấu thật sự, thì chỉ sợ tám người hôm nay không có ai sống mà rời khỏi lôi đài nữa.
Vũ Long vừa bước ra khỏi diễn võ trường, đang định trở về nội viện thì giọng của Lê Tú liền vang lên từ phía sau lưng hắn:
“Vũ huynh, chờ một chút, không biết ngươi có rảnh không, ta có việc cần bàn bạc với ngươi!”
Ở phía sau hắn, Lê Tú đang tiến tới gần hắn, nghĩ một lúc, Vũ Long liền trả lời nàng:
“Ta cũng không có việc gì cần thiết lắm, vậy chúng ta tới phòng của Lê huynh đi!”
Lê Tú cũng khẽ gật đầu, hai người vừa định bước đi thì một giọng nói có phần khó chịu cất lên từ phía sau:
“Lê sư huynh, Hiểu Hàm tỷ mời ngươi tới trà đình với chúng ta, ngươi không đi lại đi với tên nhát gan đó làm gì ?”
Không cần quay lại, cả hai cũng biết chủ nhân của giọng nói đó là Mộc Kiếm Bình, có lẽ sự việc lúc sáng khiến nàng vẫn còn tức giận Lê Tú, cho nên khi thấy hai người đi với nhau nàng không khỏi muốn xen vào. Vũ Long không nói gì, chỉ đứng im mặc cho Lê Tú đối đáp lại:
“Mộc cô nương, ta cùng Vũ huynh có việc cần bàn, để lần sau đi, vả lại Vũ huynh là bạn của ta, hy vọng cô nương nên tôn trọng một chút!”
Vừa nói nàng vừa nở một nụ cười thân thiện, thực ra dù đã nhận Vũ Long làm chủ thì thâm tâm nàng vẫn có phần không phục, cho nên khi nghe Mộc Kiếm Bình gọi hắn là kẻ nhát gan thì nàng lại thấy có phần vui vẻ, tuy vậy, đứng cạnh chủ nhân thì nàng cũng phải làm tròn bổn phận của một nô tì.
Lúc này thì Mộc Hiểu Hàm cũng Lý Đình Đồng cũng bước tới, dù sao bọn họ đều là người hiểu biết, không bộp chộp như Mộc Kiếm Bình, cho nên khi nghe nàng nói vậy bọn họ cần tiến tới để giữ gìn cho nàng,bởi vì có những điều có thể nói và những điều chỉ cần biết ở trong lòng, nói ra sẽ không hay. Nhất là giữa các đại tộc với nhau, có đôi khi một lời nói hớ cũng dẫn tới những hậu quả khôn lường.
Nghe Lê Tú nói lại, Mộc Kiếm Bình liền hậm hực định nói tiếp thì Mộc Hiểu Hàm đã chặn ngang lời của nàng:
“Lê Tú ca, ngươi có việc cần thì cứ trở về đi, lần sau chúng ta gặp cũng được!”
Vừa nói thì nàng cũng cầm tay Mộc Kiếm Bình lôi đi, dù có phần khó chịu nhưng Mộc Kiếm Bình cũng hiểu là tỷ tỷ đã nói vậy thì nàng cũng không còn gì để nói, Lý Đỗ Kỳ thì ôm quyền chào Lê Tú rồi cũng đuổi theo cả hai.
“Phiền phức đã qua, chúng ta trở về chứ?”
Vũ Long cũng không đợi Lê Tú trả lời, hắn liền bước đi luôn, mà Lê Tú cũng vội vã đi theo sau.
Trong phòng ngủ của Lê Tú, hai người đang ngồi đối diện với nhau trên giường của nàng:
“Nói đi! Ngươi có việc gì cần thương lượng với ta?”
Sau khi đã yên vị, Vũ Long liền hỏi thăm, mặc dù vậy đôi mắt của hắn cũng không ngừng chuyển động nhìn khắp phòng, căn phòng cũng có chút mộc mạc với một chiếc giường lớn trải thảm nhung, một bộ bàn trà với hai ghế dựa cùng một bức tranh sơn thủy treo đối diện cửa sổ, ngay trên bàn trà.
“Chủ nhân, về việc hôm qua ngài nói…có thể…có thể đợi ta trúc cơ sau đó mới…”
Vừa nói, khuôn mặt Lê Tú vừa ửng đỏ, nàng ngượng ngùng lắp bắp:
“Mặc dù…sau đó thì có thể hiệu quả…không là hiệu quả không tốt, nhưng nô tì có thể cố gắng…chỉ cần để nô tì trúc cơ…”
Lê Tú bắt đầu nói năng lộn xộn, khuôn mặt nàng đỏ rực và cúi gằm xuống, hai tay nắm chặt vào nhau giống như một đứa trẻ đang hối lỗi vậy.
Tất nhiên là Vũ Long hiểu nàng đang muốn nói tới chuyện gì, hắn chỉ cười khẽ rồi trả lời:
“Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi! Nếu chỉ cần tiên thiên ma khí thì ngày hôm nay ngươi cũng không còn ngồi đây mặc cả điều kiện với ta rồi! Chuyện song tu để sau này nói đi, ta cũng không thiếu thốn tới mức đó.”
Nghe tới hai chữ “song tu” Lê Tú lại càng gằm mặt xuống, dù sao nàng cũng là thiếu nữ danh gia, nói tới chuyện đó quả thật rất xấu hổ.
“Vậy….vậy hôm trước người nói là phải làm người vui vẻ, quả thật nô tì không…không biết làm thế nào!”
‘Ngươi là gái lầu xanh sao?’ Vũ Long thật sự muốn hỏi nàng câu đó, nhưng hắn cũng biết người tu tiên ngoài tu luyện ra thì những kiến thức đời thường của bọn họ cũng chỉ giới hạn trong đó mà thôi, hơn nữa một người như Lê Tú đang từ một thiên tài được mọi người tung hô, đột nhiên trở thành một tên nô lệ cũng khiến nàng suy nghĩ lung tung mà không thể sáng suốt như người ngoài cuộc được.
“Ngẩng đầu lên đi! Ta nói ngươi suy nghĩ quá nhiều mà, ngươi cũng hiểu ta sử dụng cấm thuật ‘Sinh mệnh dùng chung’ với ngươi không hẳn là nhằm mục đích khống chế ngươi, cái ta cần là giá trị sinh mệnh của ngươi, ngươi hiểu chứ?”
‘Giá trị sinh mệnh sao’ Ngẫm nghĩ một lúc, Lê Tú liền ngẩng đầu lên đối diện với hắn:
“Chủ nhân ta đã hiểu, chỉ cần tu vi của ta càng cao thì giá trị của ta cũng tăng lên đúng không.”
“Chính xác nhưng không có thưởng!”
Vũ Long vỗ tay khen ngợi nàng, mà khi nhắc tới chữ thưởng hắn đột nhiên nhớ tới một nhân vật truyện kiếm hiệp mà hắn yêu thích, người luôn nói một câu ‘Đại công đáo thành, thân một cái’ để rồi như ma xui quỷ khiến Vũ Long liền đưa tay ra ôm lấy Lê Tú:
“Đại công đáo thành, thân một cái!”
Mà ngay khi Lê Tú chưa kịp hiểu chuyện gì sảy ra thì khuôn mặt của Vũ Long đã tiến sát mặt nàng, một tay của hắn ôm ngang vai còn tay kia đưa ra lùa sau mái tóc nàng rồi kéo nàng tới gần hơi nữa.
Đầu óc của Lê Tú đột nhiên trống rỗng, hắn đang hôn nàng, nàng cảm nhận rõ sự động chạm của đôi môi, cảm thấy cả cái lưỡi tham lam của hắn đang không ngừng quấn lấy lưỡi nàng, trong lòng nàng liền ngổn ngang bao cảm xúc, vui có, ngạc nhiên có, kỳ lạ có nhưng trên hết là cảm giác xấu hổ xen lẫn hạnh phúc, rất lạ.
‘Đây là hôn sao?’ Vừa nghĩ, Lê Tú vừa nhắm mắt lại, trong vô thức nàng đưa tay ôm ghì lấy người đàn ông đối diện. <không phải thụ nhá, đừng ném đá>
P/s: Các lão muốn tên LĐK làm thịt em MKB hay là để main cho em nó thành 1 phần của kế hoạch đả kích và gây tổn thương cho LĐK =)) cho ý kiến nhá
Rất cần xoát lỗi chính tả và cmt tại : Tại Đây
Last edited by Trần còi; 30-09-2014 at 05:01 AM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trần còi
Thành tiên
Tác giả: Tiền Tiền
Nguồn : 4vn
Chương 23: Thực tập chiến (3).
Một lúc lâu sau môi Vũ Long liền rời khỏi đôi môi mềm mại của Lê Tú, một thoáng luyến tiếc xuất hiện trong đầu hắn nhưng cũng bị lý trí của hắn bỏ qua rất nhanh, mà ở phía đối diện Lê Tú lại vẫn đang mơ màng như chưa tỉnh hẳn. Khuôn mặt của nàng vẫn còn đỏ rực, hai mắt khép hờ còn đôi tay vẫn chưa buông ra khỏi người Vũ Long:
“Được rồi, không cần phải giả vờ nữa, có thể mở mắt ra rồi đấy!”
Vũ Long cười cười rồi trêu nàng, khi nghe Vũ Long nói vậy thì nàng liền cúi mặt xuống có lẽ vì xấu hổ rồi đáp trả bằng một giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Chủ…chủ nhân, nếu…nếu ngài muốn, chỉ cần chờ nô tì trúc cơ được chứ ?”
Nói xong thì nàng lại càng cúi đầu thấp hơn, mặc dù những đệ tử của hoàng tộc được giáo dục những truyện này từ bé nhưng thực tế luôn là một trải nghiệm tuyệt vời, khác xa những gì được dạy bảo. Lúc này tim của Lê Tú không ngừng đập thình thịch, hai tay nàng vẫn cứ ôm lấy người Vũ Long, trong đầu nàng không ngừng mường tượng lại cảnh tượng lúc trước, một chút ngọt ngào còn đọng lại bên bờ môi khiến nàng không khỏi muốn được hôn thêm một lần nữa, rồi lại lắc lắc đầu chối bỏ suy nghĩ vừa hình thành trong đầu.
Thấy biểu hiện của nàng, Vũ Long không khỏi thở dài, vừa rồi có lẽ nàng không để ý nhưng hắn là người đã dẫn dắt cảm xúc của cả hai, với sự trải nghiệm của kiếp trước, nên kỹ thuật hôn hay đánh lưỡi của hắn tuyệt đối có thể làm cho một thiếu nữ chưa từng biết mùi đời như Lê Tú say sưa trong cảm giác tuyệt vời của tình yêu. Hắn không phản đối việc trái tim mình rung động, dù sao tu đạo không phải là vô tình chối bỏ tất cả tình cảm, tình cảm cũng là một phần của bản tâm nhưng tất cả tùy theo duyên số mà không phải là sự cưỡng cầu.
Người tu đạo xét cho cùng cũng không thoát khỏi chữ ‘Nhân’, mà đã là người thì không thể lạnh lùng như gỗ đá vô tri, người tu đạo cầu siêu thoát phàm trần chính là để tư tưởng trong sáng mà thăng hoa, họ không nhuốm trần tâm nhưng không từ bỏ trần tâm, nếu mất đi ngay cả chút lương tri cảm tính cuối cùng thì người tu đạo cũng chỉ giống như thiên ma, hóa thành một thứ vô tri chỉ biết hành động theo bản năng mà thôi.
Vũ Long liền nắm lấy vai của Lê Tú rồi hơi đẩy nàng ra, mà đôi tay của Lê Tú cũng buông lỏng kéo về để lên đùi mình, khuôn mặt nàng có chút thất vọng thoáng qua, nhưng nàng cũng không để ý nhiều tới điều đó mà khẽ ngầng đầu nhìn Vũ Long. Trong đôi mắt mê mang của Lê Tú chứa đầy những thắc mắc, những hụt hẫng và cả sự đê mê còn sót lại.
“Việc lần này ta không đúng! Xin lỗi nàng!”
Vũ Long chủ động nắm lấy tay Lê Tú rồi nói, hành động của hắn một lần nữa lại khiến khuôn mặt nàng đỏ rực lên một lần nữa. Vũ Long cũng nhận ra ở thế giới này, việc nắm tay hay hôn một cô gái một cách thắm thiết cũng tương đương với việc thừa nhận sẽ lấy nàng, dù là người tu đạo hay phàm nhân thì cũng đều như thế, nó giống một nghi thức hứa hôn và nhất là với các đệ tử đại tộc thì việc đó lại càng được coi trọng. Có thể ban đầu hành động của hắn là cưỡng hôn, nhưng sau đó chính Lê Tú cũng chấp nhận mà không phản đối, cho nên trong suy nghĩ của Lê Tú có lẽ là sự chấp nhận, cũng bởi vì thế Vũ Long mới xin lỗi nàng.
“ Ta…ta là nô tì của chủ nhân, ngài không…không có lỗi gì cả.”
Lê Tú lắp bắp nói lại, nội tâm của nàng lúc này đầy mâu thuẫn, một mặt nàng cảm thấy sợ hãi lẫn căm ghét hắn bởi hắn biến nàng thành nô lệ, nắm giữ sinh mạng của nàng. Một mặt nàng lại cảm thấy ngọt ngào, thậm chí là ấm áp, chính nàng cũng không nhận ra khi ở bên hắn thì nàng có một cảm giác an toàn, thanh thản. Có lẽ, do chịu quá nhiều áp lực một mình cho nên khi bị vạch trần bởi một kẻ mạnh mẽ cùng thông minh như hắn thì nàng lại có cảm giác dựa dẫm, dẫu sao thì một thiếu nữ dù mạnh mẽ tới đâu vẫn cần một bờ vai để dựa những lúc yếu lòng.
“Về việc song tu, ta đã nói rõ rồi, hãy nhớ giá trị của ngươi với ta, cho nên không cần nhắc lại việc đó!”
Lời nói tiếp theo của Vũ Long như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tâm hồn mơ màng của Lê Tú, khuôn mặt của nàng như đông cứng lại, nàng ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt mơ màng đã nhường chỗ cho sự lạnh lùng, rồi nàng cười, giọng cười mang đầy sự chua chát:
“Giá trị sao…phải rồi, xin lỗi chủ nhân, nô tì đã hiểu ‘giá trị’ của mình là gì, ngài không phải bận tâm, nô tì sẽ nhớ…nhớ rất kĩ đấy.”
Mặc dù đã rất cố gắng nhưng giọng nàng vẫn lạc đi, đôi mắt thì cố nhắm lại để ngăn nước mặt trào ra, sâu thẳm trong lòng nàng có cảm giác trái tim non nớt như đang hóa đá trở lại, trở về những ngày xưa của nàng.
“Vì sao chứ? Ngươi là người đầu tiên…ngươi muốn sinh mệnh của ta tới thế sao…ngươi muốn nó sao, vậy thì ta sẽ trao hết nó cho ngươi, ngươi muốn lấy thì lấy đi!”
Đột nhiên Lê Tú thét lên, nàng giận giữ, nàng tuyệt vọng, trước mắt nàng một cánh cửa như đang đóng sầm lại, bóng tối, nàng chợt thấy những ngày trốn chạy khỏi những kẻ sát nhân hiện về, xung quanh chỉ là bóng tối, mắt nàng không còn thấy gì nữa, nó chỉ còn một màu đỏ máu, bóng tối và máu đỏ hòa vào nhau.
Đột nhiên thân thể của Lê Tú bị kéo về phía trước, nàng cảm nhận mình đang vùi đầu vào một khuôn ngực rất ấm, nàng nghe thấy tiếng tim đập, bình tĩnh và nhẹ nhàng, rồi nàng khóc, lần này thì nàng cũng không cố ngăn nước mắt trào ra nữa:
“Tại sao chứ…tại sao chứ…ngươi cần gì ở ta…ngươi muốn gì…nếu không cần ta thì thả ta ra…bỏ ra!”
Tuy nói vậy nhưng giống như người chết đuối vớ phải cọc, hay tay Lê Tú lại ôm chặt lấy hắn, kẻ làm nàng nếm trải hạnh phúc cũng phá vỡ nó:
“Nàng quá nhạy cảm rồi, ta chưa từng nói sẽ không yêu nàng, tình cảm hãy cứ để duyên phận sắp đặt thế nhưng hiện tại hãy sống đúng với thân phận của mình, bởi vì dù là ta hay nàng cũng không thể công khai những truyện này được. Hãy nhớ mục đích sống của nàng và bản thân ta cũng có việc cần làm, muốn đạt được mọi thứ thì không thể chỉ có chút sức mạnh nhỏ yếu như lúc này được, nàng hiểu chứ!”
Lê Tú khẽ gật đầu trong tiếng nấc nghẹn, nàng hiểu hắn nói, nàng cũng hiểu hắn cũng có tình cảm với mình, thế nhưng khi đã khóc thì nàng không dừng lại được, giống như sự giải thoát hoàn toàn khiến nàng không còn chút sức lực nào để dừng lại nữa, nàng chỉ còn biết ôm chặt lấy hắn và tiếp tục khóc.
“Long không chủ nhân…là…nô tì…”
Phải mất một lúc Lê Tú mới ngừng khóc, nàng luyến tiếc rời khỏi ngực Vũ Long rồi khẽ hỏi hắn, nhưng không để nàng nói dứt câu Vũ Long đã cắt ngang:
“Gọi ta là Long, chẳng phải khi thân mật chúng ta thường gọi nhau bằng tên sao? Còn nữa, từ nay khi chỉ có hai ta thì tốt nhất nàng nên bỏ hoán hình thuật đi.”
Mỉm cười hạnh phúc, Lê Tú liền tháo mặt dây chuyền của mình xuống, ngay khi nàng vừa trở về với thân phận nữ nhân thì Vũ Long liền vươn tay ôm nàng vào lòng, mà Lê Tú chỉ kịp kêu lên một tiếng vì bất ngờ:
“Lúc nãy ôm quá thiếu cảm giác rồi, bây giờ mới thấy có chú cảm giác, rất là co giãn đấy!”
Vừa nó Vũ Long vừa ép chặt Lê Tú vào người khiến nàng không khỏi giẫy dụa một chút khiến ngực nàng lại càng tiếp xúc nhiều hơn với người của Vũ Long:
“Long, chàng lợi dụng người ta sao, người ta không muốn.”
Lê Tú cũng không dám giẫy dụa nữa, lúc này thì nàng thực sực trở thành một thiếu nữ mới lớn đang nếm trải những cảm giác đầu đời, vùi đầu vào ngực Vũ Long, nàng liền áp tai vào để nghe tiếng tim của hắn, để thấy tim hai người như hòa chung nhịp đập.
Không khí trong phòng chợt lặng xuống, cả hai đều không nói gì mà chỉ yên lặng tận hưởng những giây phúc hạnh phúc hiếm hoi, với Vũ Long đó là một cảm giác không mới nhưng lại đầy những tuyệt vời, từ khi tới thế giới này đây là giây phút hắn cảm thấy thanh bình nhất.
“Tú, sau khi báo thù xong nàng muốn điều gì?”
Vũ Long đột nhiên hỏi Lê Tú mà vẫn rúc đầu trong ngực Vũ Long như một con mèo nhỏ, Lê Tú liền trả lời:
“Trước đây muội chỉ nghĩ tới báo thù, bây giờ thì chỉ cần báo được đại thù thì muội sẽ ở bên huynh, cùng huynh mà thôi!”
“Vậy nếu ta lập chí thành tiên, liệu nàng có muốn theo ta tới cùng?”
Vũ Long liền hỏi lại:
“Thành tiên sao?”
Lê Tú cũng cảm thấy việc đó thật mơ hồ:
“Chẳng phải việc đó quá xa vời sao, thành tựu hóa thần cơ hồ là trăm vạn tu luyện giả chưa chắc đã có một người, hóa thần, hoàn hư rồi độ kiếp, con đường đó muội chưa dám nghĩ tới!”
Nghe vậy, Vũ Long liền cười cười rồi nói:
“Tín bất túc yên, hữu bất tín yên. (Tin mà không đủ, nên mới không tin- Đạo đức kinh), nàng hiểu sao, nếu không tin đạo thì tu đạo thế nào, nếu không tin bản thân thì tu luyện làm chi, cầu đạo giả, chỉ tin mình không tin thần, trực chỉ bản tâm, duy ta hợp đạo.”
Lê Tú liền ngẩn người ra, nàng không ngừng lặp lại câu nói của Vũ Long: là tin không đủ sao? . Qua một lúc, Lê Tú đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt nàng toát lên một vẻ tự tin, thậm chí xung quanh nàng linh khí không ngừng tiến vào thân thể của nàng, đây là quá trình hấp thu biến chất, chuyển hóa linh khí thành trạng thái lỏng để trùng kích Trúc cơ kỳ.
Một lúc sau thì linh khí bắt đầu bão hòa, Lê Tú liền thoát ra khỏi trạng thái nhập định, tuy có hơi tiếc nuối nhưng nàng tự tin chỉ cần thêm ba tháng nữa nàng có thể tự mình trúc cơ:
“Long, đa tạ huynh, muội hiểu rồi, sau này sẽ cùng huynh trở thành tiên để ngao du thiên địa này.”
Mà lúc này nàng chợt nhận ra là khuôn mặt hai người đang ở rất gần.
“Đại công đáo thành, thân một cái!”
Buổi sáng, trời khá trong lành và mát mẻ, tuy tu luyện giả đạt tới luyện khí kì thì nóng hay lạnh cũng không quá ảnh hưởng, nhưng khung cảnh xung quanh vẫn khiến bọn họ cảm giác khoan khoái, dễ chịu. Đệ nhị lớp cũng đã tập trung tại diễn võ trường số hai, hôm nay Trương Phong vẫn chưa tới nên mọi người còn đang bàn luận một chút xem ai sẽ là những kẻ không may tiếp theo, Lê Tú cùng Vũ Long thì vẫn đứng cùng một chỗ trò truyện rất vui vẻ, thậm chí nếu ai tinh tế sẽ nhận thấy Lê Tú khẽ đứng hơi sát hơn thường ngày, gần như tay nàng sắp chạm tới nắm chặt lấy tay Vũ Long vậy. Hình ảnh đó lại càng khiến cho nhiều người không thoải mái, nhất là những người ủng hộ Lý Đỗ Kỳ.
“Lũ tiểu tử, ồn ào xong chưa, xong rồi thì chúng ta bắt đầu buổi thực tập chiến đấu thứ hai!”
Vẫn bằng giọng nói sang sảng vang vọng, Trương Phong đứng trên lôi đài không ngừng xoa tay nhìn những đệ tử mới, đôi mắt của hắn chứa đầy sự hưng phấn:
“Được rồi, lần này ta muốn thử sức với một vị sư đệ cũng khá có danh vọng đấy, lên đây đi Lý Đỗ Kỳ sư đệ.”
Ngay từ đầu Trương Phong đã điểm mặt chỉ tên Lý Đình Đồng lên lôi đài, thoáng ngẩn người một chút, Lý Đỗ Kỳ liền nhảy lên trên võ đài, lúc này trong mắt hắn cũng tràn ngập chiến ý mà dõi theo hắn là đôi mắt đầy vẻ lo lắng của Mộc Kiếm Bình.
Ôm quyền thi lễ, Lý Đỗ Kỳ liền lên tiếng:
“Trương quản sự, xin chỉ giáo.”
Không như buổi hôm trước, Trương Phong cũng lộ vẻ mặt ngưng trọng, dù sao Lý Đỗ Kỳ cũng được xếp vào một trong mười thiên tài, nếu dốc toàn lực hắn tin là chỉ cần ba chiêu có thể đánh bại Lý Đình Đồng, thế nhưng lúc này chỉ được vận dụng luyện khí kỳ thực lực khiến hắn cũng phải cẩn thận đối phó.
Lý Đỗ Kỳ là Kim Thổ song linh căn, trong đó Kim linh căn chiếm chủ đạo vì thế ngay từ khi tu luyện thì hắn đã tu luyện một loại kim hệ công pháp, sau đó khi tàn hồn tổ sư thức tỉnh đã giúp hắn tu luyện một loạt cực phẩm kim hệ công pháp là ‘Kim Long Tố thân quyết’, tu luyện công pháp này khiến thân thể Lý Đỗ Kỳ có thể hấp thu các loại kim hệ linh khí để cường hóa thân thể tạo thành kim thân.
Theo đúng trình tự thì Lý Đỗ Kỳ sẽ là người phát động trước, tấn công hay phòng thủ là do hắn, chỉ cần hắn khởi động pháp thuật thì Trương Phong có quyền phản kích, vì thế sau khi nói bắt đầu Lý Đỗ Kỳ liền tụ tập linh khí để bắt quyết làm phép.
Có khi nào bỏ truyện quay ra viết ngôn tình không ta chương này sao thấy giống ngôn tình quá vậy
Thành tiên
Tác giả: Tiền Tiền
Nguồn : 4vn
Chương 24: Thực tập chiến (4).
Lý Đỗ Kỳ là người phát động tấn công trước, chỉ thấy hắn liền đạp một chân xuống mặt lôi đài rồi bật người lao tới bên Trương Phong, hay tay của Lý Đỗ Kỳ liền sáng rực lên giống như kim thiết, ẩn hiện hình ảnh một con rồng đang bao quanh đôi tay của hắn.
‘Kim Long quyền’ là phép thuật cơ bản nhất của ‘Kim Long tố thân quyết’, bắt đầu từ ảo hóa đôi tay cho tới toàn thân thể, tu luyện tới đại thành thì quanh thân thể xuất hiện ảnh ảo của chín con kim long uốn lượn bao quanh, chúng vừa có tác dụng phòng ngự như một giáp lại vừa có tác dụng giống như một phần cơ thể nối dài để tấn công địch nhân. Tuy nhiên, hiện tại Lý Đỗ Kỳ cũng mới chỉ có thể ảo hóa ra hình tượng của hai con kim long bám trên đôi tay, vừa tăng cường kim hệ phép thuật lại giống như một đôi bao tay để tăng cường sức mạnh cho mỗi cú đấm của hắn.
Chỉ thấy Trương Phong liền hô lên một tiếng:
“Tốt! Tới đây đi!’
Sau đó hai tay Trương Phong cũng đỏ rực lên giống như có hai đám lửa đang bám vào bàn tay hắn vậy.
Mượn đà băng lên, Lý Đỗ Kỳ liền chiếm thế chủ động mà phát động chiêu thức, ‘Thăng Long quyền’, chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng đồng thời thân thể cũng biến thành một mũi tên lao nhanh tới hạ bàn của Trương Phong sau đó quyền trái của hắn liền đánh thẳng xuống đất làm thân thể của hắn theo quán tính bật lên một góc vòng cung hoàn hảo, quyền phải thì dán chặt vào thân thể của Trương Phong như muốn hất tung đối thủ lên trời.
Mặc dù ở vào thế bị động đối phó, nhưng Trương Phong cũng không phải là lần đầu tiên gặp hoàn cảnh này. Ngay khi Đình Đồng đấm xuống mặt lôi đài để tạo lực lao lên thì Trương Phong cũng dậm mạnh chân xuống mặt sàn tạo ra một tia sóng linh lực nhằm triệt tiêu sự rung động của lôi đài sau đó khẽ lùi người về phía sau một bước. Đồng thời hỏa cầu cũng bay thẳng tới người Lý Đỗ Kỳ buộc cho hắn phải lùi lại tạo ra khoảng cách với Trương Phong.
Lúc này tuy cả hai chỉ cách nhau vài bước chân nhưng lại chỉ đứng thủ thế nhằm tìm sơ hở của đối phương, mà Lý Đỗ Kỳ đã mất thế chủ động nên hắn buộc phải thay đổi đấu pháp của mình. Thê nhưng Trương Phong cũng không cho hắn suy nghĩ lâu, chỉ thấy Trương Phong liền vung tay lên, lập tức phía dưới nơi Lý Đỗ Kỳ đang đứng liền xuất hiện một hố nhỏ chứa đầy dung nham nóng rực.
‘Là dung nham thuật sao?’
Bản thân Lý Đỗ Kỳ cũng phản ứng cực nhanh, chỉ thấy hắn liền bật nhẩy lên cao để tránh thoát hố dung nham do Trương Phong vừa tạo ra, có điều, ngay khi hắn vừa nhảy lên thì một loạt hỏa viêm đạn cũng đã đợi sẵn mà lao tới bên hắn. Thì ra là Trương Phong cố tình ép Lý Đỗ Kỳ phải nhảy lên để trở thành mục tiêu trên không cho hỏa viêm đạn bắn phá.
Lý Đỗ Kỳ thất bại sao? ở phía dưới quan sát, hầu như mọi người đều có chung suy nghĩ đấy, chỉ tiếc biểu hiện của Lý Đỗ Kỳ đã khiến nhiều người thất vọng rồi.
Ngay trước khi hỏa viêm đạn bắn tới bên Đình Đồng thì hắn cũng kịp thực hiện một động tác lộn người xuống dưới nhằm thay đổi mục tiêu bắn phá của hỏa viêm đạn, đồng thời một bức tường đất cũng mọc lên chắn ngang tầm mắt của Trương Phong khiến hắn không kịp điều khiển hỏa viêm đạn thay đổi quỹ tích đuổi theo Lý Đỗ Kỳ được.
Lúc này Trương Phong có hai lựa chọn, nhảy lên hoặc phá hủy bức tường đất, chỉ trong chớp mắt thì Trương Phong đã làm ra lựa chọn, hắn liền nhảy lên trên không vượt qua bức tường đất. Đúng như Trương Phong dự đoán, ngay khi hắn vừa nhảy lên thì lập tức có vô số mảnh đá vụn liền bắn tới bên hắn.
“Xem ra ngươi lựa chọn là ‘tường đất thuật’ và ‘lạc thạch thuật’, phối hợp không tồi, khá lắm.”
Trương Phong vừa cười vừa khen Lý Đỗ Kỳ, thế nhưng động tác của hắn cũng không hề chậm, chỉ thấy xung quanh hắn hỏa linh khí bị cô đọng tới mức tận cùng sau đó bùng phát ra bao vây hết thảy số đá vụn đang bắn tới bên hắn, khiến chúng nhanh chóng hóa thành bụi phấn.
Ở phía dưới lớp, một vài tên đệ tử đã nhận ra đó là ‘bạo viêm phá’, thế nhưng bọn họ chỉ nghĩ rằng đây là một loại phép thuật cận chiến, không ngờ nó lại có thể dùng để phòng ngự.
Lúc này Lê Tú vừa quan sát vừa liếc qua Vũ Long, chỉ thấy hắn đang đưa tay vuốt cằm cười rất bí hiểm, nàng liền tò mò hỏi hắn:
“Long, ngươi cười gì vậy?”
Vũ Long cũng không nhìn Lê Tú chỉ nhếch mép trả lời:
“Trò hay còn ở phía sau, tiểu tử kia quả nhiên là đối thủ thú vị, hắn càng mạnh ta lại càng chờ mong.”
Không đợi Lê Tú hỏi thêm, trên lôi đài tình hình đã có sự biến hóa, chỉ thấy lớp bụi phấn vừa được tạo ra đột nhiên hóa thành một cái lồng bao vây chặt trẽ lấy Trương Phong, trong lớp bụi mang theo khá nhiều những hạt kim loại sáng bóng, phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Trương Phong lúc này mới nhận ra mưu kế của Lý Đỗ Kỳ thì đã muộn, thì ra trong lớp đá là một lớp kim loại, bạo viêm phá khiến cho cả đá lẫn kim loại trở thành bột mịn, thế nhưng chỗ bột kim loại mới chính là sát chiêu của Lý Đỗ Kỳ. Hắn đã phát động ‘Sa kim thuật’ loại phép thuật thứ ba diễn sinh từ ‘Kim Long tố thân quyết’, chỉ cần đối thủ bị bao bọc trong lớp bụi kim loại hắn có thể tạo ra các loại vũ khí tấn công cùng giam hãm cho tới khi đối thủ không còn sức phản kháng thì thôi.
Mà ở trong lồng bụi, Trương Phong đang vô cùng chật vật, xung quanh hắn liên tục xuát hiện vũ khí hình thành từ lớp bụi kim loại, mà khi đánh tan chúng thì ngay lập tức sẽ có một lớp bụi khác hình thành đâm tới bên hắn. Cũng may Lý Đỗ Kỳ mới chỉ là luyện khí kỳ, linh lực cũng như tinh thần lực của hắn không đủ để duy trì nhiều loại hình thái vũ khí cùng lúc cho nên Trương Phong mới có thể từ từ đánh tan chúng. Tuy nhiên hoàn cảnh của hắn cũng khá khó khăn, nếu không dùng toàn bộ thực lực chỉ sợ hắn sẽ trở thành trò cười cho đám sư huynh đệ khi bị một tên đệ tử mới đánh bại.
Lúc này, Trương Phong cũng bất chấp da mặt, chỉ thấy hắn đưa tay bắt quyết, ngay lập tức phía trên đầu hắn một đám thiên thạch liền xuất hiện ‘Lưu tinh hỏa vũ’, theo tiếng hét của hắn là ba bốn viên thiên thạch to bằng đầu người liền xẹt qua chiếc lồng bụi biến nó thành năm phần, lợi dụng thời cơ đó Trương Phong cũng tung người thoát ra khỏi chúng.
‘Lưu tinh hỏa vũ’ là một loại phép thuật cấp cao chỉ có trúc cơ trở lên mới có thể dùng, nếu nguyên anh kỳ sử dụng loại phép thuật này có thể tạo thành một đống thiên thạch san bằng cả một tòa thành. Thực lực của Trương Phong chưa đủ chỉ mới miễn cưỡng sử dụng thành thạo được loại phép thuật này mà thôi, mà không để Lý Đỗ Kỳ kịp phản ứng, Trương Phong liền phát động ‘Hỏa liên đạn’- một loại phép thuật tiến giai từ ‘Hỏa viêm đạn’ đánh bay Lý Đỗ Kỳ xuống khỏi lôi đài.
Mặc dù Trương Phong ra tay trong lúc tức giận nhưng hắn vẫn còn biết kiềm chế, vì thế Lý Đỗ Kỳ cũng chỉ bị thương ngoài da, hơn nữa thân thể của Lý Đỗ Kỳ đã được cải tạo nên thoạt nhìn các vết thương cũng không đến nỗi kinh khủng lắm.
Sau khi đươc linh lộ chữa lành các vết thương, Lý Đỗ Kỳ liền trở lại lôi đài để nghe Trương Phong dạy bảo.
“Tiểu tử, ngươi trụ được hơn mười phút, theo quy định thì ngươi sẽ được thưởng năm mươi điểm, tuy nhiên xét thấy biểu hiện của ngươi vô cùng xuất sắc nên thưởng thêm cho năm mươi điểm nữa. Còn về đấu pháp của ngươi, ngoài việc nhắc nhở ngươi chúng ta là tu sĩ, cận chiến tuy tốt nhưng ngươi không nên sa đà vào đó,ta cũng không có gì để nói nữa, ngươi đã ép ta phải dùng tới bẩy phần thực lực, chỉ hy vọng ngươi có thể tu luyện thêm để lần sau chúng ta có thể đấu một trận thật thoải mái.”
Nghe Trương Phong nói vậy, cả lớp liền ồ lên những tiếng thán phục, bọn họ bắt đầu ồn ào, đây là thừa nhận Lý Đỗ Kỳ có thực lực để khiêu chiến vượt cấp sao, Trương Phong đã là trúc cơ trung kỳ, nếu theo như hắn nói chỉ sợ Trúc cơ sơ kỳ chưa chắc đã thắng được Lý Đỗ Kỳ một cách dễ dàng.
Lý Đỗ Kỳ liền ôm quyền cảm tạ:
“Trương quản sự quá khen, Đỗ Kỳ cần phải cố gắng nhiều, hy vọng lần sau chúng ta có thể đấu một trận sảng khoái.”
Sau khi nói xong thì Lý Đỗ Kỳ liền rời khỏi lôi đài, bước xuống bên cạnh Mộc Kiếm Bình. Chỉ thấy Mộc Kiếm Bình nhào tới nắm lấy tay hắn, rồi hạnh phúc nói:
“Ta biết mà, Đỗ Kỳ ca rất lợi hại mà, hy vọng không có ai vì thấy biểu hiện của Đỗ Kỳ ca hôm nay mà lo sợ tới đứng không vững thì lại làm trò cười cho mọi người nha!”
Vừa nói nàng vừa đưa ánh mắt khiêu khích nhìn Vũ Long, hành động của nàng khiến Lê Tú khẽ nhíu mày khó chịu, nàng biết thực lực của Vũ Long không chỉ biểu hiện ra bên ngoài như thế, chính nàng cũng luôn thắc mắc tại sao Vũ Long mạnh như vậy mà hắn lại để cho Lý Đỗ Kỳ sống nhởn nhơ khiêu khích hắn.
Mặc dù vậy, nghĩ là một chuyện, còn hỏi lại là chuyện khác, từ sau hôm trước thì trái tim nàng đã bị đánh cắp, nàng khát vọng hắn chia sẻ cho nàng nhiều bí mật của hắn hơn. Nhưng nàng cũng hiểu, để nam nhân của mình tự nói thì mới tốt còn nếu cứ tra khảo hắn thì kết cục tuyệt đối sẽ là chia tay mà thôi, hơn nữa hắn còn một thân phận khác đó chính là chủ nhân của nàng, nô tì thì không có quyền tra hỏi chủ nhân.
Thấy Vũ Long không phản ứng gì với lời khiêu khích của Mộc Kiếm Bình, nàng cũng rất biết điều đứng cạnh hắn không nhiều lời mà những người theo phe của Vũ Long tuy bất mãn nhưng người quan trọng nhất không lên tiếng, bọn họ cũng không muốn vượt quyền ôm vạ vào thân.
Chủ động khiêu khích mà đối phương không phản ứng khiến Mộc Kiếm Bình cũng không biết làm sao, sau cùng nàng đành phải buông một câu xem như giải tỏa:
“Đồ nhát gan, chỉ sợ là run quá không nói thành lời rồi.”
Ở trên lôi đài thì Trương Phong cũng đã điều tức xong, hắn liền liếc nhìn Lý Đỗ Kỳ một chút sau đó mới gọi tên người thứ hai phải lên lôi đài hôm nay:
“Tốt, hy vọng người tiếp theo cũng có biểu hiện tốt như Lý Đỗ Kỳ, lên đây đi Vũ Long.”
Trương Phong vừa nói xong thì phía dưới một vài người khẽ giật mình nhìn hắn, Lê Tú liền nhíu mày lại, cái này…việc này chỉ sợ có phần không tốt đâu. Đây tuyệt đối là dương mưu, Lý Đỗ Kỳ vừa biểu hiện xuất sắc như vậy, làm đối thủ của hắn thì Vũ Long cũng chịu nhiều sự so sánh, nếu lúc này gọi người khác mọi người cũng sẽ không quá chú ý tới chi tiết đó. Nhưng mà, nếu gọi Vũ Long lên, hắn buộc phải biểu hiện tốt như vậy hoặc tốt hơn, nếu không muốn danh tiếng bị hạ thấp gây bất lợi cho các hành động sau này.
Khẽ nắm chặt tay, Lê Tú định lên tiếng phản ứng thì trong đầu nàng đột nhiên vang lên giọng nói của Vũ Long:
“Không có gì đâu, cứ để ta đối phó.”
Lê Tú cũng có phần tỉnh táo lại, nàng chợt nhớ ra là nếu bản thân nàng nhận ra đây là dương mưu thì không có lý do gì mà Vũ Long không nhận ra cả, xem ra hắn cũng đã có đối sách rồi cho nên mới ngăn cản nàng có hành động thiếu suy nghĩ.
Nhìn Vũ Long cười cười, Lê Tú liền cổ vũ:
“Vũ huynh, xem ra ngươi cũng phải cố gắng kiếm được điểm của Trương quản sự rồi!”
Ở phía bên kia thì Mộc Kiếm Bình cũng chớp cơ hội mà nói chen vào:
“Lê huynh, chỉ sợ hắn bị đánh nằm bò trên đất thì có!’
Lê Tú chỉ hừ lạnh, coi như không nghe thấy nàng ta nói gì, quả thật là nàng đang rất kiềm chế, nếu Mộc Kiếm Bình vẫn không biết giữ ý tứ thì nàng cũng không ngần ngại dạy bảo nàng ta một chút.
Vũ Long chậm rãi bước lên lôi đài đứng đối mặt với Trương Phong:
“Trương quản sự, chuyện hôm nay ta sẽ ghi nhớ đấy, bây giờ thì chúng ta bắt đầu chứ!’
Nghe Vũ Long nói vậy, Trương Phong cũng có phần chột dạ, chẳng qua là hành động lần này của hắn được sự chấp thuận của cao tầng trong Trương gia, dù sao thì hiện tại Trương gia cùng Lý gia đi lại cùng gần cho nên giúp đỡ Lý Đỗ Kỳ tăng danh vọng cùng dìm hàng Vũ Long là chuyện đương nhiên.
“Vũ sư đệ nói quá lời rồi, dù sao cũng chỉ là đấu tập thôi mà, chúng ta bắt đầu đi.”