Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 333: Bích Tuyền Các
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Ôn Khả Điệp do dự một chút, nói chuyện xảy ra dưới núi vừa rồi, nhưng mà làm chuyện này "Vặn vẹo" đi một chút.
Nói Lăng Tiếu không cần các nàng dẫn đầu, xông vào rừng hoa mai, cuối cùng còn phá giải Mai Hoa Mê Tung Trận, lại mỉa mai các nàng.
Ôn Hải Yến hiểu tính cách của con gái, chính là một tiểu ma nữ, nói chuyện chỉ nên tin một nửa, nghĩ đến con gái nàng còn không mang người ta ra khỏi rừng hoa mai, người ta lại tự đi ra nên nàng tức giận.
- Tiểu gia hỏa này đúng là có vài phần bổn sự, không ngờ phát giải Mai Hoa Mê Tung Trận.
Ôn Hải Yến cảm thấy hứng thú với Lăng Tiếu hơn.
Thời điểm trắc nghiệm độ tinh khiết, Lăng Tiếu băng thuộc tính đạt tới ngoài 90% đấy.
- Thôi đi, hắn vận khí *** chó thì có.
Ôn Khả Điệp càng nghĩ càng không cam lòng.
Ôn Hải Yến hiền lành cười nhìn qua con gái.
- Đi, nương đòi công đạo cho ngươi.
- Cái này... Ta thấy thôi đi, ta là đại nhân không chấp nhất với hắn,
Ôn Khả Điệp cũng không dám bảo mẫu thân của mình tìm Lăng Tiếu phiền toái, vạn nhất việc này bại lộ nàng sẽ bị mắng.
- Đi thôi, bọn họ muốn đi lấy linh thảo còn phải chờ ta đồng ý đấy.
Ôn Hải Yến kéo tay con gái, cũng mặc kệ nàng có nguyện ý hay không.
...
Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế một đường đi lên đỉnh núi, "Cảnh đẹp" nơi này kinh diễm quá.
Bởi vì nữ tử nơi này không ai không xinh đẹp động lòng người, hoàn mập yến gầy, oanh oanh yến yến, xuân lan thu cúc, mỗi người mỗi vẽ, mọi người chấn động.
Những nữ tử này chính là đệ tử của Bích Tuyền Các, đệ tử ngoại môn đều có.
Hoa Hiểu Quế coi như bình tĩnh, Lăng Tiếu lại không được.
Hắn từ khi ra khỏi thành Vẫn Thạch thì một năm qua chưa chạm vào nữ nhân, nhìn thấy nhiều mỹ nữ như thế "Giống đực" trong lòng bị kích phát ra, thực hận không thể đè các nàng tại chỗ.
- Lão đại, ngươi chảy nước miếng.
Hoa Hiểu Quế ở một bên nhắc nhở.
- A!
Lăng Tiếu nuốt nước bọt, giả đoang chính, nói:
- Bụng có chút đói, nhanh đi lấy linh thảo thôi.
Kỳ thật là chính bản thân hắn nhìn thấy mỹ nữ nên dị động mà thôi.
Lăng Tiếu tuấn tú cao ngất, trong nhu có cương, lại mặc áo bào đệ tử nội môn Dược Phong, không ít mỹ nữ lớn mật vứt mị nhãn cho hắn, càng làm toàn thân của hắn khô nóng.
Lúc này một gã nữ chấp sự tiến lên nói chuyện với Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế.
- Hai vị tới Bích Tuyền Các có chuyện gì?
- Vị chấp sự đại nhân này, chúng ta vâng mệnh gia sư tới đây, tới lấy ngàn Thiên Niên Bích Đàm Thảo, thỉnh thông tri cho các chủ trước.
Lăng Tiếu đứng đắn nói với nàng, ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao ngất của nàng ta.
Nữ chấp sự hơi nhíu mày, đáp.
- Các ngươi hơi chờ một chút, ta đi thông báo.
Nhưng mà chấp sự còn chưa đi xa, đã thấy Ôn Hải Yến đã đi tới.
- Bái kiến Các chủ.
Trong lúc nhất thời nữ đệ tử quanh thân nhao nhao hành lễ với Ôn Hải Yến.
Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế cũng thi lễ.
Nhưng mà khi thấy cánh tya Ôn Hải Yến kéo Ôn Khả Điệp, hai người không hiểu.
- Là sư phó của các ngươi bảo tới đây lấy Thiên Niên Bích Đàm Thảo sao?
Ôn Hải Yến nhàn nhạt hỏi thăm.
- Dạ Các chủ, gia sư nhu cầu cấp bách luyện chế một đám Băng Hàn Đan, đang cần Thiên Niên Bích Đàm Thảo.
Lăng Tiếu cho rằng Ôn Hải Yến nói là hắn, vì vậy chắp tay cảm tạ.
- Tạ Ôn các chủ.
Vì vậy hắn muốn mang theo Hoa Hiểu Quế đi với nữ chấp sự.
- Lăng Tiếu ngươi lưu lại, ngươi đi với nàng ta.
Ôn Hải Yến chỉ vào Hoa Hiểu Quế nói ra.
Lăng Tiếu không rõ nên dừng bước, Hoa Hiểu Quế nhìn qua Lăng Tiếu, thấy Lăng Tiếu nhìn hắn gật đầu, vì vậy rời đi với nữ chấp sự.
- Không biết Ôn các chủ còn có chuyện gì?
Lăng cười hỏi, nhưng trong lòng suy nghĩ:
- Chẳng lẽ nàng muốn làm mối cho nha đầu này? Vậy cũng không tốt lắm, bản thiếu gia cũng không phải là người tùy tiện, huống chi ta đã có Mộng Kỳ, vạn nhất nàng biết rõ thì ta thảm rồi.
- Nghe nói ngươi đồng thời bái làm môn hạ Dược Phong và Mộc Kỳ Phong, có việc này?
Ôn Hải Yến nhìn Lăng Tiếu hỏi.
Lăng Tiếu gật gật đáp:
- Vâng, nhận được hai vị sư phó không bỏ, Lăng Tiếu dã bái Nam Cung sư phó cùng Mộc sư phó.
- Một đồ hai sư, xem ra ngươi mở tiền lệ trong tông rồi, ngươi nên tự hào.
Ôn Hải Yến khen, nói tiếp:
- Vậy ngươi có thể có hứng thú bái vào Bích Tuyền Các hay không, băng thuộc tính công kích còn mạnh hơn mộc thuộc tính nhiều.
- Cái này...
Lăng Tiếu lộ ra vẻ làm khó, nói không ra lời.
Hắn tu luyện Tam Phân Quy Nguyên Khí, vốn có ba thuộc tính cùng tu, cũng không có tu luyện hỏa, băng, phong ba thuộc tính, cho nên chưa từng nghĩ tới bái Ôn Hải Yến làm sư.
- Ngươi cái tên này, nương của ta muốn thu lưu ngươi, ngươi rõ ràng còn miễn cưỡng như vậy, quả nhiên là không biết điều.
Ôn Khả Điệp bất mãn nói.
- Khả Điệp không được vô lễ.
Ôn Hải Yến hừ nhẹ nói, nhưng mà trên mặt không có ý trách cứ. Nàng có thể buông mặt mũi nói ra lời này Lăng Tiếu đã là lần đầu tiên, nếu không phải xem tiềm lực của Lăng Tiếu thật lớn, nàng khinh thường làm thế.
- Ôn các chủ, đa tạ ngươi nâng đỡ Lăng Tiếu, nếu như ta bái vào làm môn hạ Bích Tuyền Các, chỉ sợ sẽ khiến người khác chỉ trích, huống chi tham thì thâm, Lăng Tiếu nhất tâm nhị dụng còn làm được, nhưng mà nhất tâm tam dụng thật sự là...
Lăng Tiếu uyển chuyển địa cự tuyệt.
- Ân, ngươi nói cũng có đạo lý, việc này ta không miễn cưỡng ngươi.
Ôn Hải Yến đáp, lại nhìn qua Ôn Khả Điệp nói:
- Vừa rồi ta nghe nói ngươi phá giải Mai Hoa Mê Tung Trận?
- Hoàn toàn may mắn!
- Người tuổi trẻ khiếm tôn là chuyện tốt.
Ôn Hải Yến tán thưởng nói một câu, lại nói tiếp:
- Đây là con gái của ta, Ôn Khả Điệp, cũng là tiểu sư muội của ngươi, nàng một nữ hài tử cả ngày la hét ở chân núi buồn chán, ngươi xem lúc nào có rảnh mang nàng đi dạo đi.
Lần này Lăng Tiếu có chút ngây ngốc nhìn qua Ôn Hải Yến.
Mà Ôn Khả Điệp cũng sững sờ, sau đó tươi cười vui vẻ như hoa, nói:
- Đúng vậy a, cả ngày trừ tu luyện thì tu luyện, ta buồn bực muốn chết, Lăng Tiếu sư huynh ngươi có rãnh dẫn ta đi chơi nha.
Dứt lời Ôn Khả Điệp chạy tới kéo tay Lăng Tiếu làm nũng, thật giống như đang liếc mắt đưa tình với tình lang.
Lăng Tiếu càng không hiểu nổi hai mẫu tử này đang đánh chủ ý gì, nhưng mà trưởng lão người ta mở miệng nhờ, không đáp ứng thì quá không biết điều rồi.
- Quá tốt, lần sau ta đi tìm ngươi thì không được thoái thác đâu đấy.
Ôn Khả Điệp song chưởng vỗ vào nhau, cười nói.
- Ân, tuyệt đối không.
Lăng Tiếu vỗ ngực đáp.
- Tốt rồi, các ngươi người tuổi trẻ nên thên cận nhiều hơn.
Ôn Hải Yến nói một câu, kéo Ôn Khả Điệp rời khỏi.
Lăng Tiếu gãi gãi đầu lẩm bẩm nói:
- Cái này tính toán là cái gì? Chẳng lẽ muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ ta? Bản thiếu gia ý chí kiên định lắm nha.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 334-335: Luyện chế Băng Hàn Đan.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Hoa Hiểu Quế lấy Thiên Niên Bích Đàm Thảo xong, muốn gặp mặt với Vũ Tư Tuyết một lần, đáng tiếc chấp sự không chịu lộ ra chút tin tức nào, bất đắc dĩ chỉ chỉ có thể theo Lăng Tiếu rời đi.
Sau khi quay về Dược Phong, Nam Cung Thường Nhạc triệu tập đệ tử nội môn và chấp sự lại hội nghị.
Lăng Tiếu phát hiện rõ ràng thiếu đi vài tên đệ tử Chư Như Thường nhất mạch, ngay cả Chư Như Thường cũng không ở đây, ngược lại đệ tử Dương An và Dương An còn ở đây, còn có thêm một tên Tam phẩm Luyện dược sư, người này chính là môn hạ thủ tịch của Nam Cung Thường Nhạc, Triêu Nam Tiên, cũng chính là sư huynh của Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế, đệ tử chân truyền duy nhất của Dược Phong.
Triêu Nam Tiên tướng mạo xấu xí, tuy nhiên ăn nói có ý tứ, thoạt nhìn là người làm việc chăm chú.
Nhưng mà khi biết Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế chính là sư đệ của hắn, hắn cân cần hỏi thăm hai người một tiếng.
Lúc này Nam Cung Thường Nhạc ngồi ở thủ tịch mở miệng nói:
- Hôm nay triệu tập các ngươi tới này là có chuyện công bố.
Dừng một chút lại nói:
- Ta nơi này có ba trăm phần linh thảo luyện chế Băng Hàn Đan, mỗi đệ tử các ngươi lĩnh năm mươi phần, ba ngày sau đều phải mang về năm mươi phần Băng Hàn Đan về đây.
Lời này vừa ra mọi người xôn xao.
Trong ba ngày luyện chế năm mươi lô Băng Hàn Đan nhị giai, độ khó quá lớn.
- Lần này là nhiệm vụ của tông môn, chuyện quá khẩn cấp, cho nên không quản các ngươi làm phương pháp gì, nhất định phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, đây cũng là khảo nghiệm với các ngươi, ai có thể trong ba ngày hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa tỷ lệ thành đan bảy thành, đều ban thưởng mười khối hạ phẩm huyền tinh, đạt tới tám phần ban thưởng hai mươi khối hạ phẩm huyền tinh... Không có hao tổn linh thảo ban thưởng một khối trung giai huyền tinh.
Nam Cung Thường Nhạc vừa dứt lời, vài tên đệ tử trong điện hưng phấn kêu lên.
Một khối trung phẩm huyền tinh tương đương một trăm khối hạ phẩm huyền tinh.
Ban thưởng này không thể nói là không lớn.
Dược Phong là trừ Tử Thiên Phong ra, nơi này giàu có hơn bảy phong khác nhiều lắm, lời này không giả chút nào.
Làm Luyện dược sư, tuy bọn họ là phần tử tông môn, nhưng mà luyện chế đan dược cũng cần thù lao, không có khả năng ngồi không ăn núi. Cho dù thu tiền tài của đồng môn không nhiều, nhưng là mà tính gộp lại là một con số khổng lồ, huống hồ thường cách đoạn thời gian còn được cung cấp đan dược, cầm ra đấu giá hội của thành Tử Thiênđấu giá cũng có thu nhập khổng lồ, trừ tiến cống cho tông môn một số ra, còn lại là do Dược Phong tự hành phân phối.
- Tốt rồi, các ngươi đều tán đi, sư đệ và Nam Tiên lưu lại.
Nam Cung Thường Nhạc cấp cho mọi người đủ số linh thảo, liền cho bọn họ rời đi.
Trong đại điện chỉ còn lại Nam Cung Thường Nhạc, Dương An cùng với Triêu Nam Tiên.
- Sư huynh, có phải bên kia xảy ra đại sự không?
Dương An nói trước.
- Có lẽ không còn lâu nữa, dương độc bên kia càng ngày càng nhiều, may mắn cũng chỉ là rất nhỏ, chỉ cần đầy đủ Băng Hàn Đan là có thể áp chế được, hôm nay chư sư đệ nhân thủ báo nguy, cho nên bảo ta ngày đêm luyện chế Băng Hàn Đan đưa tới.
Thần sắc Nam Cung Thường Nhạc ngưng trọng nói ra.
- Đã như vầy vì sao không cho người rút toàn bộ, chẳng lẽ mọi người không cam tâm sao?
Dương An khó hiểu nói.
- Nơi nào còn có không ít tài nguyên không có khai thác, tông môn tự nhiên không thể dễ dàng buông tha, nhưng mà đã tới khâu cuối cùng, chỉ cần đi nhanh hơn mà thôi, không ngoài hai tháng mọi người sẽ rút đi, ta cho các ngươi lưu lại chính là bảo hai người các ngươi động thân đi tới nơi đó, trợ giúp Chu sư đệ.
Nam Cung Thường Nhạc nói.
- Còn có hai tháng, có lẽ còn chịu được, nhưng mà phương diện linh thảo không biết có đủ không?
Dương An trầm ngâm nói.
- Có lẽ đầy đủ, các ngươi hiện tại lên đường đi, ba ngày sau ta sẽ cho người hộ tống Băng Hàn Đan đi qua.
Nam Cung Thường Nhạc nói.
Lúc này Triêu Nam Tiên vẫn không mở miệng nói:
- Sư phó, chỗ đó nhiều dương độc như thế, có phải là trong truyền thuyết...
Triêu Nam Tiên còn chưa nói xong, Nam Cung Thường Nhạc đã ngắt lời.
- Không có khả năng, nếu chỗ đó có vật kia, hiện tại chỉ sợ đã biến thành địa ngục, làm sao cho chúng ta tùy ý khai thác chứ, chuyện đó đi ra ngoài không được nói lung tung, bằng không chỉ sợ sinh ra đại loạn.
Nhìn thấy biểu lộ nghiêm túc của Nam Cung Thường Nhạc, Triêu Nam Tiên gật đầu, không nói nữa.
...
Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế sau khi nhận nhiệm vụ, liền đi vào phòng luyện đan của mình, bắt đầu luyện đan.
Băng Hàn Đan, đây là đan dược nhị giai, phục dụng đan dược này trong hai ngày có thể chống lại nóng bức, phòng ngừa dương độc xâm nhập, đồng thời lại có thể trấn áp và trừ khử dương độc trong người.
Tuy Lăng Tiếu không biết tông môn cần nhiều Băng Hàn Đan làm cái gì, nhưng nếu như hạ đạt nhiệm vụ thì phải toàn lực hoàn thành, huống hồ muốn luyện chế đan dược nhị giai với hắn mà nói chỉ là chuyện dễ dàng.
Nam Cung Thường Nhạc cho kỳ hạn ba ngày luyện chế năm mươi lô Băng Hàn Đan, Lăng Tiếu ngày đêm luyện chế thì qua hai ngày đã hoàn thành, hơn nữa thành đan là trăm phần trăm.
Trải qua hơn một năm khổ luyện diễm ảnh thủ đã có thể đánh ra ba mươi sáu đạo chưởng ảnh, tốc độ nhanh khiến người ta tặc lưỡi, hiệu suất càng không ai so sánh được.
Đương nhiên Lăng Tiếu vẫn bất mãn với trạng thái của mình bây giờ, hắn còn cần mục tiêu rất cao để tiến tới.
Tuy nói hôm nay hắn đã là Tam phẩm Luyện dược sư, thế nhưng mà luyện chế Tam phẩm đan dược cũng không nhiều, cũng không giám giống trống khua chuyên trong tông, hai là linh thảo luyện chế đan dược tam giai không nhiều lắm. Hắn biết rõ chỉ cần mình sau khi đột phá Linh Sư giai, hắn sẽ mang thân phận Tam phẩm Luyện dược sư công bố ra, vậy thì càng dễ dàng khiến người ta tiếp nhận. Bằng không thì người ta sẽ đối đãi hắn như quái vật.
Ba ngày sau tất cả mọi người tập hợp trong đại điện.
- Tất cả các ngươi lấy đan dược ra đi.
Nam Cung Thường Nhạc nhàn nhạt nói ra.
Lúc này trong tràng năm tên đệ tử đều đặt đan dược trên mặt bàn, mỗi một người đều tươi cười tự tin, chỉ có Lăng Tiếu là không quá để ý.
- Lão đại, lần này ngươi luyện bao nhiêu viên?
Hoa Hiểu Quế bên cạnh cười nói, xem bộ dáng của hắn thì xác xuất thành công không thấp.
- Sau đó ngươi sẽ rõ.
Lăng Tiếu nhàn nhạt đáp.
Lúc này đã có chấp sự muốn kiểm kê số lượng.
- Tề Siêu toàn bộ, tổng cộng luyện chế ba trăm linh năm khỏa, tổn thất một trăm chín mươi năm khỏa, tỷ lệ thành đan sáu thành.
Chấp sự kiểm kê số lượng đan dược của Tề Siêu nói ra.
- Thiên Phàm, tổng cộng luyện chế ba trăm sáu mươi khỏa, tổn thất một trăm bốn mươi khỏa, tỷ lệ thành đan bảy thành.
- Trần Chương, tổng cộng luyện chế bốn trăm hai mươi khỏa, tổn thất một trăm tám mươi khỏa, thành đan tám thành hai.
Ba người được gọi tên là đệ tử Dương An, kế tiếp chính là đan dược của Hoa Hiểu Quế.
- Hoa Hiểu Quế, tổng cộng luyện chế ba trăm tám mươi khỏa, tổn thất một trăm hai mươi khỏa, tỷ lệ thành đan bảy thành sáu.
Vừa tuyên bố tỷ lệ thành đan của Hoa Hiểu Quế thì Nam Cung Thường Nhạc tươi cười yếu ớt, xem ra rất hài lòng với biểu hiện của Hoa Hiểu Quế.
Xác thực Hoa Hiểu Quế vừa nhập tông một năm, liền từ nhất phẩm Luyện dược sư tăng lên tới nhị phẩm Luyện dược sư, hơn nữa tỷ lệ thành đan ngoài bảy thành, thiên phú có thể nói là bất phàm.
Phải biết rằng ba tên đệ tử Dương An đều hơn ba mươi tuổi, tiến tông cũng đã có không ít năm, mà Hoa Hiểu Quế mới mười tám tuổi, so sánh cả hai thì ai cũng thấy ai xuất sắc hơn.
- Lão đại đến ngươi, nhìn ngươi tràn đầy như vậy, chắc hơn tám thành đấy.
Hoa Hiểu Quế phi thường khẳng định.
Lăng Tiếu cười cười từ chối cho ý kiến.
Tên chấp sự kiểm kê số lượng đan dược của Lăng Tiếu.
Ai ngờ hắn đếm một lần lại đếm một lần, thần sắc thập phần cổ quái.
Nam Cung Thường Nhạc bất mãn nói:
- Đếm thế nào rồi?
- Đã đếm xong!
Tay của tên chấp sự run rẩy, buông toàn bộ đan dược xuống nói ra.
- Lăng Tiếu, tổng cộng luyện chế năm trăm khỏa đan dược, không có hao tổn, tỷ lệ thành đan mười thành.
Lời này vừa ra trong đại điện lập tức tĩnh mịch một lúc, tất cả mọi người dùng thần sắc không dám tin nhìn qua Lăng Tiếu.
Vài tên đệ tử Dương An trong lòng thầm mắng.
- Thằng này nhất định ăn gian.
Nhưng mà Hoa Hiểu Quế vẻ mặt sùng bái hoảng sợ nói ra.
- Lão đại quá biến thái!
- Chút chuyện nhỏ mà thôi.
Lăng Tiếu thấp giọng đáp.
Vì một khối trung phẩm huyền tinh, Lăng Tiếu cũng sẽ không lưu thủ.
Mặc dù nói huyền tinh trong không gian giới của mình không ít, thế nhưng mà loại vật này đến Linh Sư giai thì không đủ.
Nam Cung Thường Nhạc hài lòng nói:
- Tốt, Lăng Tiếu ngươi rất không tồi, Trần Chương cũng xuất sắc, các ngươi phải cố gắng không ngừng, mau chóng đột phá đến Tam phẩm chi cảnh biết không? Những người khác cũng không được lơ là.
Mọi người đều ứng một tiếng, sau đó chấp sự cấp huyền tinh cho mọi người, chỉ có Tề Siêu không đủ bảy thành nên không có, thần sắc xấu hổ khó coi.
- Lăng Tiếu lưu lại, những người khác tán đi.
Nam Cung Thường Nhạc tuyên bố.
Rất nhanh trong đại điện chỉ còn lại có Nam Cung Thường Nhạc cùng Lăng Tiếu.
- Lăng Tiếu ah, không thể ngờ tiểu gia hỏa ngươi lại cho ta kinh hỉ lớn như vậy, rõ ràng không lãng phí chút nào, cho dù là Tam phẩm Luyện dược sư cũng không có tỷ lệ thành đan như ngươi đâu!
Nam Cung Thường Nhạc híp mắt nhìn qua Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nhẹ khẽ chấn động, trong nội tâm nghi hoặc:
- Chẳng lẽ sư phó nhìn ra?
- Đây đều là công lao do sư phó bình thường dạy bảo!
Lăng Tiếu đáp.
Nói thật ra Nam Cung Thường Nhạc cùng Mộc Hòe hai vị sư phó, nhất là Mộc Hòe đối với Lăng Tiếu không bụng cái gì, mà Nam Cung Thường Nhạc thì tốt hơn với Hoa Hiểu Quế, chỉ nhìn bình thường Nam Cung Thường Nhạc nhiều đặt nhiều tâm tư vào Hoa Hiểu Quế là biết rõ.
Nhưng mà Lăng Tiếu cũng không chú ý nhiều như vậy, Nam Cung Thường Nhạc cũng truyền thụ không ít tâm đắc luyện đan cho hắn.
- Đây là do ngươi cố gắng mà thôi, chắc hẳn chờ ngươi đột phá Linh Sư giai thì ngươi sẽ thành tựu Tam phẩm chi cảnh.
Nam Cung Thường Nhạc khẽ thở dài.
Nhớ ngày đó hắn tuổi như Lăng Tiếu cũng chỉ là Luyện dược sư vừa xuất đạo a, so sánh với Lăng Tiếu thì thiên phú kém quá xa, nhưng mà không biết Lăng Tiếu đi được bao nhiêu xa.
Một ít thiên tài thời điểm ban đầu vô cùng kinh diễm, thế nhưng mà đến hậu kỳ lại làm cho người ta thất vọng, mượn Liễu Đông mà nói, hắn chính là một ví dụ rất tốt.
Cũng có không ít thế hệ vắng vẻ không nghe thấy, đến hậu kỳ mới quật khởi như sao băng, đây chính là có tài thành đạt muộn.
Tuy nói người trước không nhất định yên lặng, nhưng mà mọi sự có khác.
Nam Cung Thường Nhạc tự nhiên không hy vọng Lăng Tiếu chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, hắn đã thu Lăng Tiếu làm đồ đệ, dễ nhiên là muốn Lăng Tiếu vượt qua hắn, mà hắn càng chú ý Hoa Hiểu Quế phát triển, đó là xuất phát từ tâm.
- Đệ tử tự nhiên sớm ngày thành tựu Tam phẩm chi cảnh, nhất định không phụ kỳ vọng của sư phó.
Lăng Tiếu đáp, trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ:
- Bước tiếp theo là trùng kích Tứ phẩm chi cảnh a.
- Ân, ngươi có suy nghĩ như vậy là tốt, hiện tại bảo ngươi lưu lại là có chuyện phân phó ngươi đi làm, không biết ngươi có bằng lòng hay không?
Nam Cung Thường Nhạc nói.
- Sư phó cứ việc phân phó.
Lăng Tiếu đáp, trong nội tâm cũng nghi hoặc khó hiểu.
Nam Cung Thường Nhạc gật gật đầu, sau đó ném đồ vật cho Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu tiếp được, thình lình phát hiện đây là một chiếc nhẫn.
- Đây là không gian giới, vốn phải tới đệ tử chân truyền mới cấp cho, nhưng mà tình hình hiện tại gấp gáp, ban thưởng sớm cho ngươi vậy, ngươi tích một giọt máu vào đó, nó sẽ tự động nhận chủ.
Nam Cung Thường Nhạc giải thích,
- Không gian giới?
Lăng Tiếu sững sờ kinh ngạc một hồi.
Hắn không nghĩ tới Nam Cung Thường Nhạc lại ban thưởng cho hắn không gian giới trân quý như vậy.
Nam Cung Thường Nhạc nhìn qua biểu lộ kinh ngạc của Lăng Tiếu thì cười nói:
- Đúng vậy, nhiệm vụ lần này là cho ngươi mang Băng Hàn Đan đưa đến lửa Diễm Hỏa Cốc, giao đan dược cho Chu sư thúc của ngươi, ngươi cùng đi theo các sư huynh và sư tỷ.
Lăng Tiếu sững sờ khó hiểu hỏi:
- Tại sao sư phó phái ta đi? Vạn nhất xảy ra chuyện gì...
Thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, lời này đúng vậy.
Nam Cung Thường Nhạc vô duyên vô cớ cho hắn không gian giới vô cùng trân quý, đưa đan dược không phải chuyện đơn giản.
- Đây là Mộc sư phó của ngươi hướng tông chủ thỉnh cầu, bằng không thì chuyện tốt bực này làm sao rơi vào người của ngươi.
Nam Cung Thường Nhạc cười nói.
- Mộc sư phó...
Trong lòng Lăng Tiếu cảm động không hiểu.
Trong mắt người khác thì Mộc Hòe là người keo kiệt, nhưng mà trong mắt Lăng Tiếu hái là người hùng hồn đáng yêu.
Nam Cung Thường Nhạc bảo Lăng Tiếu mang toàn bộ Băng Hàn Đan cùng với mấy trăm phần linh thảo luyện chế Băng Hàn Đan đi.
- Tuy nói trên đường sẽ có sư huynh sư tỷ phụ trách an toàn, nhưng mà nhiệm vụ lần này không được thất bại, giáp phòng vệ này xem như lễ vật nhỏ của vi sư.
Trong tay Nam Cung Thường Nhạc lóe lên, xuất hiện một cái áo giáp.
Lăng Tiếu nhìn qua cái áo giáp này và phát hiện nó là huyền khí.
- WOW, xem ra nhiệm vụ lần này không nhẹ ah!
Lăng Tiếu tiếp nhận vệ giáp, trong lòng nghĩ thầm.
- Hộ tống đan dược là một chuyện, chuyện khác chính là ngươi ở Diễm Hỏa Cốc phụ giúp các sư thúc và sư huynh luyện chế Băng Hàn Đan, việc này đi tới đó cần hia tháng, Mộc sư phó hy vọng ngươi lần này đi ra ngoài có thu hoạch, sau khi trở về có thể khắc chế tâm ma, sau đó đột phá Linh Sư giai.
Nam Cung Thường Nhạc đi tới trước mặt Lăng Tiếu vỗ vai một cái.
- Đệ tử quyết không phụ hai vị sư phó sự phó thác.
Lăng Tiếu trịnh trọng đáp.
Nhiệm vụ lần này kỳ thật vô cùng đơn giản, chỉ là hộ tống đan dược, nhưng lại có người chiếu ứng, chắc hẳn không có gì ngoài ý muốn, đến chuyện sau đó chỉ là luyện chế Băng Hàn Đan thôi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 336: Cơ hồ tất cả nam nhân đều háo sắc
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Việc này ai cũng có thể đi làm, nhưng mà Mộc Hòe lại giúp Lăng Tiếu lấy được chỗ tốt, rất rõ ràng là giúp Lăng Tiếu đi ra ngoài buông lỏng một chút, sau khi Lăng Tiếu trùng kích Linh Sư giai thất bại, người bình thường sẽ xuất hiện kinh mạch tổn hại, huyền lực rút lui, thế nhưng mà Lăng Tiếu chỉ hôn mê một tháng, sau khi tỉnh lại cảnh giới không có việc gì, chỉ cần vượt qua tâm ma thì tin tưởng Lăng Tiếu đột phá không thành vấn đề..
Nhưng mà Mộc Hòe cũng không biết, lúc trước Lăng Tiếu tuy trùng kích Linh Sư giai thất bại, nhưng mà hắn cũng không có tâm ma gì đó, ngược lại trong thức hải câu thông với Thiên Âm Phong Châu một phen, hắn mở rộng thức hải lên nhiều lần, thu hoạch tương đối khá, hắn cao hứng còn không kịp, làm sao tạo thành tâm ma cơ chứ.
Nhưng mà lần này đi ra ngoài Lăng Tiếu đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Hắn xác thực cần điều dưỡng tâm tình của mình, cảm thụ sự tồn tại của linh khí, khiến cho mình có thể mau chóng đột phá Linh Sư giai, mà không phải vẫn ở trong tông môn, chuyện này sẽ trở ngại tâm tình của mình.
Nếu để cho người biết rõ Lăng Tiếu bởi vì đi ra ngoài xử lý công việc đạt được không gian giới, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ đỏ mắt, bởi vì chỉ có đệ tử chân truyền của tông môn mới được ban cho không gian giới.
Nghỉ ngơi một ngày, Lăng Tiếu được chấp sự nội môn Dược Phong dẫn đầu đi tới quảng trường tông môn.
Lúc này trong sân rộng tập hợp mấy người trẻ tuổi.
Lăng Tiếu thình lình phát hiện trong đây có không ít người quen, nhất là một đạo thân ảnh màu lam nhạt, quả thực làm cho hắn không dám tin.
- Nàng cũng cùng đi? Quá tốt!"
Lăng Tiếu hoảng sợ nói thầm.
- Lăng Tiếu, ngươi đã đến, chúng ta đang chờ ngươi.
Chấp sự nội môn Hình Chiến Thiên nhìn thấy Lăng Tiếu xuất hiện, lập tức cao giọng hô lên.
- Bái kiến Hình chấp sự!
Lăng Tiếu phục hồi tinh thần lại hành lễ với Hình Chiến Thiên.
- Ha ha, hảo tiểu tử, thành đệ tử Dược Phong còn khách khí như vậy, khó được, thật sự khó được!
Hình Chiến Thiên vỗ vai của Lăng Tiếu nói ra. Hắn ngày đầu tiên nhìn thấy Lăng Tiếu đã cảm thấy hắn bất phàm, huống chi Lăng Tiếu không chỉ đệ nhất trong lần tuyển bạt, còn làm phong chủ các phong tranh đoạt lấy làm đồ đệ, chuyện này hắn càng coi trọng Lăng Tiếu, đồng thời cũng hiểu được cần phải tranh thủ quan hệ với Lăng Tiếu, nói không chừng tiểu tử này ngày sau còn trở thành cao tầng của tông môn đấy.
- Hình chấp sự, nên xuất phát!
Không xa truyền tới tiếng thúc dục.
- Ân, tốt, tất cả mọi người chuẩn bị xuất phát!
Hình Chiến Thiên dường như cực kỳ kiêng kị người nọ, lập tức kêu to với mọi người.
Lăng Tiếu nhảy lên Thanh Phong Ưng cấp hai do chấp sự Dược Phong chuẩn bị.
Nhưng mà thời điểm hắn lên thì có thân ảnh mềm mại xuất hiện.
Lăng Tiếu nhìn qua, lại không ngờ đạo thân ảnh này chính là Tử Thiên Tông Ngọc Liệt Diễm.
Hôm nay cô nàng này mặc một thân tơ lụa màu đỏ, mái tóc đơn giản, thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng dễ chịu, đôi mắt liếc xéo câu hồn đoạt phách, lộ ra nét hấp dẫn động lòng người, mùi thơm cơ thể nhàn nhật bay vào mũi, khiến thú huyết sôi trào.
- Diễm sư tỷ, ngươi làm cái gì vậy?
Lăng Tiếu làm động tác khó hiểu.
Nói thật hắn hiện tại cũng không dám ngắt hoa ghẹo cỏ, không xa có thân ảnh nhìn chằm chằm vào hắn, vạn nhất nàng cho rằng mình và Ngọc Liệt Diễm có một chân, vậy thì phiền toái lớn.
- Hắc hắc, Thanh phong Ưng của ngươi không tệ nha, ta cưỡi cùng với ngươi.
Hai người ngồi gần như vậy, người không biết sẽ cho rằng hai người là tình lữ đấy.
- Không được, ta có nhiệm vụ tại thân, Diễm sư tỷ không nên đùa.
Lăng Tiếu vẻ mặt đau khổ nói ra.
Ngọc Liệt Diễm thấy Lăng Tiếu nói khó xử như vậy, cũng biết tông môn có nhiệm vụ khẩn cấp, lúc này giả vờ tức giận dậm chân một cái trở lại Thanh Phong hạc của mình, nhìn qua Lăng Tiếu trong nội tâm thầm hô:
- Sớm muộn ngươi cũng thần phục dưới váy của ta.
- Không được, tuyệt đối phải giữ khoảng cách với cô nàng này, bằng không thì Mộng Kỳ sẽ hiểu lầm, vậy thì thảm.
Bỗng nhiên Lăng Tiếu cảm thấy sau lưng lành lạnh, đạp Thanh Phong Ưng cho nó bay lên cao.
Lúc này toàn bộ Thanh Phong hạc và Thanh Phong ưng cùng cất cánh.
Lần xuất hành này có tổng cộng mười lăm người tất cả, trừ Lăng Tiếu ra còn có vài tên đệ tử nội môn, còn lại là chấp sự nội môn.
Nơi này có mấy người Lăng Tiếu đều biết, có Vân Mộng Kỳ che mặt, một thân lam sa phong khinh vân đạm đi cùng, còn có Băng Nhược Thủy toàn thân trắng noãn như ngọc, mặc quần áo lụa trắng, có Ngọc Liệt Diễm mị nhãn như tơ, trừ ba đại mỹ nhân ra, có có Hoàng Dật Phong có duyên phận gặp mặt, Thạch Thiên Hậu, còn có vài người Lăng Tiếu không biết.
Trong chấp sự nội môn, Lăng Tiếu nhận thức Hình Chiến Thiên và Mạc Ai Khắc, ba người còn lại không biết.
Thông qua Lăng Tiếu quan sát, trừ hắn ra, mỗi người đều là cao thủ Linh Sư giai.
Chuyện này làm Lăng Tiếu líu lưỡi.
Băng Nhược Thủy, Ngọc Liệt Diễm hai nữ cùng gia nhập tông môn với hắn, không nghĩ tới cách một năm tiến giai nhanh như vậy; mặt khác Hoàng Dật Phong, Thạch Thiên Hậu cũng đột phá thành Linh Sư, vài tên đệ tử nội môn còn lại cũng đột phá Linh Sư giai, thậm chí có một người là trung giai Linh Sư.
Lăng Tiếu suy đoán, những người này là đệ tử đỉnh cấp của tông môn, tin tưởng bọn họ không bao lâu nữa sẽ là đệ tử chân truyền. Còn lại mấy chấp sự nội môn đều có tu vị ngoài trung giai Linh Sư, mà Vân Mộng Kỳ chính là cường giả Vương giai chân chính, là người có thực lực mạnh nhất.
Thực lực bực này đặt trong thành trì, tuyệt đối là một thế lực đáng sợ.
Hôm nay chung quanh Lăng Tiếu theo thứ tự là Vân Mộng Kỳ, Băng Nhược Thủy cùng với Ngọc Liệt Diễm, ba nữ đang bảo hộ hắn vào trong, giống như hắn chính là vật quý.
Cảnh này làm các nam đệ tử cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất là Hoàng Dật Phong hận Lăng Tiếu thấu xương.
Vân Mộng Kỳ ngồi ở trên lưng Thanh Phong hạc, là thủ lĩnh của đội ngũ, cũng là người chói mắt nhất, cho dù nàng ở đâu tuyệt đối cũng là người được chú ý nhất.
Lăng Tiếu nhìn qua lưng ngọc của nàng, có chút tự ti.
Đã từng khi nào chính mình từng quyết định phải vượt qua nàng, phải đuổi kịp nàng, nhưng mà bây giờ phát hiện càng ngày càng xa xôi.
- Không, ta nhất định phải đuổi kịp nàng, sau khi nhiệm vụ này chấm dứt ta sẽ toàn lực tu luyện!
Trong ánh mắt Lăng Tiếu hiện ra thần sắc kiên định, quyết định chắc chắn.
Trước kia hắn dùng một nửa thời gian vào luyện đan, hôm nay hắn quyết định đặt nó xuống, sau đó nâng thực lực của mình lên, huống hồ thực lực tăng lên cũng có hỗ trợ luyện đan.
- Lăng Tiếu sư đệ, có phải vừa ý Vân sư tỷ không?
Ngọc Liệt Diễm ngồi Thanh Phong hạc bên cạnh Lăng Tiếu truyền âm nói.
Ngọc Liệt Diễm cùng Lăng Tiếu đều là đệ tử mới, đều phải gọi là sư tỷ, huống chi Vân Mộng Kỳ thực lực cao như vậy, các nàng gọi sư tỷ cũng không chiếm tiện nghi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 337-338: Đến Diễm Hỏa Cốc.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Chiếu theo quy củ của Tử Thiên Tông, phàm là kẻ nào đột phá lên Vương giai cũng có xưng hô trưởng lão. Nhưng mà Vân Mộng Kỳ vốn là con gái tông chủ, xưng hô này không cần cũng được.
Lăng Tiếu cười khổ nói một câu:
- Đúng vậy Liệt Diễm sư tỷ, không ai không có ý theo đuổi Vân sư tỷ cả!
- Ha ha, Lăng Tiếu sư đệ ngươi đúng là cảm tướng, chẳng lẽ ngươi không biết các sư huynh đằng sau ai không đánh chủ ý lên Vân sư tỷ chứ?
Ngọc Liệt Diễm cười càng xinh đẹp hơn.
Xác thực, cho dù là nam nhân nào gặp Vân Mộng Kỳ, trong nội tâm chỉ sợ cũng có suy nghĩ này.
- Chuyện này có là gì, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, nói không chừng Vân sư tỷ phát hiện sư đệ ta là nhân tài kiệt xuất, hạ mình gả cho ta cũng không phải không được.
Lăng Tiếu không thể không nói như vậy. Trong lòng hắn đã sớm xem Vân Mộng Kỳ đặt ở vị trí chính thê, là ai cũng khó cướp được của nàng.
Lăng Tiếu nói ra lời này Ngọc Liệt Diễm càng cười gập người xuống, khiến cho người ta chú ý tới, nàng lập tức biết mình thất thố.
- Sư đệ ngươi thực trêu chọc, kỳ thật trừ Vân sư tỷ ra, chẳng lẽ ngươi không phát hiện người khác cũng mỹ lệ sao?
Ngọc Liệt Diễm nói lời này chẳng khác gì chim sơn ca đang hót, thẳng vào tim gan của Lăng Tiếu, khiến cho hắn nhìn chằm chằm vào dung mạo của Ngọc Liệt Diễm, thần sắc trở nên si mê.
Lúc này một đạo khí lạnh hiện ra sau lưng của Lăng Tiếu.
Đột nhiên Lăng Tiếu chấn kinh, thầm hô:
- Cô nàng này đang thi triển mị thuật?
Lăng Tiếu quay mặt đi, chỉ thấy Băng Nhược Thủy xếp bằng ở trên Thanh Phong hạc bất động như pho tượng.
- Chẳng lẽ không phải là nàng?
Lăng Tiếu nghi hoặc.
- Như thế nào đây? Chẳng lẽ sư đệ không cảm thấy sư tỷ rất xinh đẹp sao?
Lăng Tiếu nghe xong cảm thấy xương cốt như mềm lại.
Lăng Tiếu lập tức vận chuyển Tam Phân Quy Nguyên Khí, khiến cho chính mình bảo trì thanh tỉnh, lúc này cười nói.
- Sư tỷ đương nhiên xinh đẹp, nhưng mà ngươi nên cất kỹ mị thuật của mình đi, bằng không thì ta bị ngươi mê đảo té xuống đất đấy, vậy không tốt lắm.
- Ngươi là kẻ không hiểu phong tình, sư tỷ không đùa ngươi nữa.
Ngọc Liệt Diễm thấy Lăng Tiếu không bị mị thuật mê hoặc, lúc này duỗi duỗi bàn tay lười biếng nói ra.
Lăng Tiếu vừa vặn nhìn thấy một màn này, dường như bộ ngực sữa của Ngọc Liệt Diễm muốn xé nát cái yếm đỏ lao ra ngoài, hắn nhìn qua cảnh này miệng khô lưỡi đáng.
Lần này Ngọc Liệt Diễm cũng không có thi triển mị thuật.
Nhìn qua Lăng Tiếu quay đầu sáng chỗ khác, trong lòng Ngọc Liệt Diễm tại cười thầm:
- Còn không phải tất cả nam nhân đều háo sắc như nhau sao?
Năm ngày sau đó đoàn người Lăng Tiếu xuất hiện trong một sơn cốc đỏ hồng.
Phía bắc của sơn cốc này là một tòa thành nhỏ hoang vu, nam tiếp giáp một góc Hoang Tùng sơn mạch, từ địa hình mà nói nơi này là một bộ phận của Hoang Tùng sơn mạch.
Tuy nhiên chỗ này không gần thành Vẫn Thạch rồi, trái lạ chỗ này cách thành Vẫn Thạch cực xa.
Hoang Tung sơn mạch vô cùng bao la to lớn, tiếp giáp với Hoang Tùng sơn mạch có vài chục tòa thành.
Mà nơi ở phía dưới bọn người Lăng Tiếu chính là -- Diễm Hỏa Cốc.
Diễm Hỏa Cốc chiếm diện tích rộng lớn, nơi này kỳ thật là một ngọn núi lớn đã sớm tắt, trong sơn cốc này linh thỏa đều là hỏa thuộc tính, linh thụ cũng có hỏa thuộc tính. Tính tình của linh thú nơi này vô cùng táo bạo, cho dù là linh thú nhất giai cũng hung tàn hơn bên ngoài nhiều lắm.
Xem ra là bị hoàn cảnh nơi này ảnh hưởng.
Bọn người Lăng Tiếu đến nơi này, tâm tình cũng có xúc động không hiểu.
- Chúng ta đi tới nội thành.
Vân Mộng Kỳ dẫn đội nói ra, Thanh Phong hạch tới tòa thành bên dưới.
Tất cả mọi người theo sát phía sau.
Trong tòa thành này đều là nhan mã Tử Thiên Tông ở lại, có trưởng lão tọa trấn, còn có mấy trăm chấp sự ngoại môn, có vài tên đệ tử chân truyền và nội môn của Xích Viêm Phong.
Trước khi tới đây Nam Cung Thường Nhạc nói sơ qua tình huống của nơi này cho Lăng Tiếu nghe rồi.
Hai năm trước một chấp sự của Tử Thiên Tông vô ý đi vào trong Hỏa Diễm Cốc, phát hiện một ít tinh quáng.
Tinh quáng đại biểu cái gì?
Đại biểu cho huyền tinh không thuộc tính cung cấp cho cao thủ ngoài Linh Sư giai tiến giai, đại biểu thực lực và địa vị của tông môn.
Tây bắc lớn như thế có ba mươi sáu tông môn, Tử Thiên Tông xếp hàng thứ tám, trước nó còn có bảy tông môn khác, nếu như Tử Thiên Tông thu hoạch tinh quang này xong, như vậy trong vòng mười năm sẽ tăng thứ hạng.
Phải biết rằng cái tinh quáng cũng không phải tùy ý thu hoạch, tư nguyên thường nằm trong tay đại phái, Tử Thiên Tông kiến tông đến nay chỉ mới phát hiện ba tinh quang, cho nên mới phát triển tới bây giờ.
Vốn phát hiện quáng, dùng thực lực của Tử Thiên Tông và vận chuyển nhiều nhân mã tới khai thác, nhưng mà hoàn cảnh nơi này cực kỳ ác liệt, căn bản không cho phép sai lầm.
Trong phương viên mấy ngàn dặm nơi này gần như không phát hiện tung tích của nước, hơn nữa nơi này quanh năm khô nóng, cho dù là Linh Sư giai cũng bị tra tấn.
Trọng chủ yếu là tinh quang khó mà khai phá, nếu có sai lầm sẽ bị hủy diệt.
Mặt khác tuy nói tinh quáng nằm trong phạm vi quảng hạt của Tử Thiên Tông, thế nhưng mà cách Bái Nguyệt Tông thật gần, vạn nhất để lộ phong thanh, Bái Nguyệt Tông vì thăng cấp tông môn cũng sẽ phát sinh đại chiến.
Thế nhưng mà hôm nay xuất ra trận thế này, hiển nhiên đã xuất hiện tình huống như vậy.
Phàm là đệ tử thu hoạch tinh quáng đều trúng dương độc, cho dù chấp sự hay đệ tử chân truyền cũng không ngoại lệ.
Dường độc này sẽ làm đầu óc của người ta táo bạo, tính cách đại biến, dễ dàng mất đi lý trí, lâu dài sẽ khiến người ta tử vong.
Tinh quáng hôm nay chỉ khai thác một nửa, một nửa còn lại khó khai thác, Tử Thiên Tông tự nhiên không dễ bỏ qua.
Cho nên Dược Phong mới phái đệ tử đi tới nơi này, trấn thủ luyện chế Băng Hàn Đan, phòng ngừa có người trúng dược độc.
Nhưng mà bây giờ nhân số nhiều, hơn nữa hiệu quả của Băng Hàn Đan duy trì không bao lâu, lúc này mới hướng tông môn cầu viện.
Nam Cung Thường Nhạc lúc này cho đệ tử luyện ra hơn ngàn viên Băng Hàn Đan đưa tới trợ giúp.
Lăng Tiếu trừ đưa đan dược tới đây, còn phải lưu lại trợ giúp Chu Nhược Thường trấn thủ nơi này hai tháng, cho đến lúc khai thác xong tinh quáng mới quay về.
Bọn người Lăng Tiếu yên ổn hạ xuống đất, tên trưởng lão của tông môn đi ra.
Năm người này trừ Chu Nhược Thường ra, còn lại đều là lão đầu, thực sự có thực lực vượt qua nhiều người, trong đôi mắt già nua của bọn họ có tinh quang bắn ra ngoài, huyệt thái dương gồ lên, những người này tuyệt đối là cường giả Vương giai.
Lăng Tiếu cảm giác vài lão nhân này tuyệt đối còn mạnh hơn Lăng lão thái gia của hắn.
Bọn người Lăng Tiếu thi lễ với Lực trưởng lão.
- Đây chính là nội tình của tông môn sao? Quá kinh khủng!
Trong lòng Lăng Tiếu nói thầm, mặc dù nhập tông một năm, nhưng mà hắn không biết trong Tử Thiên Tông có bao nhiêu Vương giai.
Hắn chỉ biết trừ chín phong chủ ra, còn không ít trưởng lão tiềm tu, vài lão nhân trước mặt hôm nay, Lăng Tiếu không nhận ra bọn họ, không cần nói nhất định là trưởng lão đời trước của Tử Thiên Tông.
- Tiểu thư, không biết Băng Hàn Đan mang tới chưa?
Chu Nhược Thường hỏi Vân Mộng Kỳ.
Mặc dù Chu Nhược Thường có tu vi Linh Sư cao giai, nhưng mà hắn lại là Tam phẩm luyện dược sư, thân phận đủ để so sánh với cường giả Vương giai, cho nên hắn cũng thuộc phạm trù trưởng lão.
Vân Mộng Kỳ giơ tay lên, chỉ vào Lăng Tiếu thản nhiên nói:
- Trên người của hắn!
Chu Nhược Thường nhìn qua Lăng Tiếu thì nhíu mày, thần sắc mang theo vài phần khó chịu.
Lăng Tiếu tiến lên chắp tay nói:
- Bái kiến sư thúc, sư phụ bảo ta mang theo Băng Hàn Đan và linh thảo luyện chế tới.
- Còn không nhanh đưa ra.
Chu Nhược Thường đạm mạc nói.
Nói thật hắn không thích tên sư điệt này, rõ ràng bái nhập Dược phong, lại bái nhập vào Mộc Kỳ Phong, một đồ hai sư, hành vi này chẳng khác gì đại nghịch bất đạo.
Nếu không phải trưởng lão đời trước của Mộc Kỳ Phong xuất hiện, hắn tuyệt đối là kẻ phản đối đầu tiên.
- Sư thúc... Thật muốn lấy ra ở đây?
Lăng Tiếu chần chờ một chút.
- Bảo ngươi lấy ra thì lấy ra đi, nói nhiều làm gì!
Không biết có phải Chu Nhược Thường có bị hỏa độc nơi này ảnh hưởng hay không, không thể áp chế tính tình rồng lớn lên.
Hoàng Dật Phong sau lưng Lăng Tiếu mang theo vui vẻ khi người gặp nạn, còn có Liễu Đông sau lưng Chu Nhược Thường, hai người này rất khó chịu với Lăng Tiếu.
- Vậy thì sư thúc tiếp cho tốt!
Lăng Tiếu nhíu mày khó chịu, không gian giới lóe lên.
A!
Một đống bình đan dược và linh thảo chồng chất nơi này.
Bọn người Chu Nhược Thường nhảy dựng lên, bọn họ không nghĩ tới Lăng Tiếu mang theo nhiều như vậy, hơn nữa còn có không gian giới.
- Sư phụ bảo ta mang tới đều ở trong này, mời sư thúc kiểm tra!
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói.
- Ngươi... Trong mắt ngươi có trưởng bối hay không?
Chư Nhược Thường nhìn qua đống đan dược và linh thảo chồng chất như núi nhỏ, trừng mắt quát Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu làm sao chịu được.
- Sư thúc, trong mắt của ta không có trưởng bối sao?
Lăng Tiếu hỏi ngược một câu, nói:
- Vừa rồi chư vị trưởng lão và chấp sư đều nghe rõ ta hỏi ở ngay nơi này sao, bây giờ lấy ra thì bảo mắt ta không có trưởng bối, Chu sư thúc muốn thế nào mới hài lòng đây?
Trong mắt Lăng Tiếu mang theo ý đùa bỡn, người khác không cho hắn sắc mặt tốt, hắn tự nhiên cũng không cần cho người khác mặt mũi.
- Ngươi...
Chư Nhược Thường mặt đỏ lên, không nói gì nữa.
- Tốt rồi, Chu lão đệ, thu Băng Hàn Đan trước đi, so đo với hài tử làm gì?
Một gã trưởng lão lên tiếng nói.
Chu Nhược Thường hừ lạnh một tiếng, trong tay phất lên, thu toàn bộ linh thảo và đan dược vào trong không gian giới, tiếp theo là trừng mắt Lăng Tiếu và rời đi.
- Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, tiểu thư ngươi đi theo ta.
Trưởng lão vừa nói chuyện nói ra.
Vân Mộng Kỳ gật đầu với các trưởng lão khác, đi theo Lực trưởng lão rời đi.
Lúc này đám đệ tử chung quanh tán đi.
Chỉ có Thạch Thiên Hậu đi tới trước mặt Lăng Tiếu.
- Không nghĩ đến chúng ta lại trở thành đồng môn.
Hôm nay Thạch Thiên Hậu đã mất đi chất phác trước kia, cả người trở nên nội liễm trầm ổn hơn nhiều, giống như ngọn núi đứng lặng tại chỗ.
Lăng Tiếu cũng có ấn tượng khắc sâu với Thạch Thiên Hậu này, lúc đó gia hỏa này còn dùng búa to phách hắn hai cái. Nhưng mà Lăng Tiếu cũng không phải là kẻ mang thù, ngược lạicực kỳ kính nể tên này, có thể không bỏ đồng bạn chạy trốn, so với Hoàng Dật Phong còn tốt hơn quá nhiều.
- Ta còn muốn báo thù đấy!
Lăng Tiếu nhìn Thạch Thiên Hậu nghiền ngẫm nói.
- Báo thù? Sư đệ, ta không có đắc tội ngươi nha.
Thạch Thiên Hậu khó hiểu nói ra.
Trong sơn mạch lúc trước Hoàng Dật Phong tìm phiền não cho Lăng Tiếu, hắn chẳng làm gì Lăng Tiếu cả.
- Nói là không có, ta bị Thiểm Điện Điêu bắt lấy, búa của ngươi chém lên lưng ta hai cái, ngươi quên sao
Lăng Tiếu nộ trừng mắt Thạch Thiên Hậu.
Thạch Thiên Hậu ngẫm lại, trong lúc nhất thời ngây người, hắn thực không nghĩ đến Lăng Tiếu lại nhớ rõ như vậy, lập tức xấu hổ.
- Lần đó là ta sai, nếu không... Nếu không ta cho ngươi đánh mấy chiêu!
Nhìn thấy Thạch Thiên Hậu chân chất, Lăng Tiếu cười ha ha, nói:
- Sư huynh làm gì lại như vậy, sư đệ nói đùa thôi, nếu như sư huynh không ngại, chúng ta cùng uống thoái khoái là được.
Thạch Thiên Hậu sững sờ một chút, rốt cuộc lộ ra nụ cười chất phác.
- Tốt, chúng ta đi uống đi.
Lăng Tiếu cùng Thạch Thiên Hậu tìm nơi ngồi xuống uống rượu.
Lăng Tiếu từ không gian giới bên lấy hai đàn rượu ra, ném một đàn cho Thạch Thiên Hậu.
- Đến đây, sư huynh, chúng ta uống!
- Tốt, uống!
Thạch Thiên Hậu tiếp lấy rượu, hào sảng ứng một tiếng, hai người cùng uống.
Rượu mạnh vào bụng, cảm giác khoan khoái dễ chịu hiện ra, làm cho người ta cảm giác nóng ấm.
- Sư huynh, ngươi nhập tông môn đã bao lâu?
Lăng Tiếu cùng Thạch Thiên Hậu nói chuyện phiếm.
Hắn cảm thấy Thạch Thiên Hậu này là bằng hữu đáng kết giao, hắn mặc dù chất phác trung thực một ít, nhưng mà đây là ưu điểm của hắn, hắn không giống những người trong bụng đầy dục vọng, loại "Bằng hữu" như thế mới đáng sợ.
Kết giao bằng hữu quý ở thổ lộ tình cảm, chỉ có bằng hữu như thế mới cùng vượt qua gian nan được, cũng tuyệt đối không bán đứng sau lưng ngươi, Thạch Thiên Hậu không nghi ngờ chính là bằng hữu đáng kết giao.
- Ta nhập môn sắp bốn năm rồi!
Thạch Thiên Hậu nhớ lại.
- Sư huynh thiên phú dị bẩm, tuổi còn trẻ đã đột phá Linh Sư giai, tin tưởng rất nhanh sẽ trở thành đệ tử chân truyền.
- Còn sớm lắm, các ngươi bây giờ không phải có hai người đột phá Linh Sư giai sao, chúng nữ mới là thiên phú dị bẩm, sư đệ ngươi cũng không tệ, bây giờ đã là Huyền Sĩ cao giai đỉnh phong, đột phá Linh Sư giai trong tầm tay, lại là luyện dược sư, thật đáng hâm mộ.
- Sư huynh chê cười, sư đệ nhiều mà không chuyên thôi.
Hai người nhàn trò chuyện một lúc, một đạo nhân ảnh vội vàng chạy tới, xem dáng vẻ cực kỳ lo lắng...
- Trưởng lão ở đâu, nhanh gọi trưởng lão cứu người!
Một nữ tử tư sắc thượng đẳng trên lưng đang cõng nam tử gương mặt đỏ bừng.
Các đồng bạn bên cạnh nàng không ngừng kinh hô, xem ra người trẻ tuổi kia gặp chuyện không may!
Lúc này một lão giả từ trong doanh trướng đi ra ngoài hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Lực trưởng lão, mau xem sư huynh đi, hắn sắp không được rồi!
Thần sắc của nữ tử thập phần dè chừng nhìn qua trưởng lão nói ra.
- Buông hắn xuống, cho ta xem xem!
Tên trưởng lão nhíu mày quát.
Gương mặt trẻ tuổi này đỏ bừng, lão giả dò xét người trẻ tuổi đang nổi gân xanh này, móc hai viên Băng Hàn Đan ra, đưa vào trong miệng người trẻ tuổi và quán thâu linh lực vào.
- Các ngươi nhanh chóng gọi trưởng lão tới đi.
Thần sắc lão giả biến đổi, lập tức phân phó đám người bên cạnh.
Lúc này đám người Chư Như Thường đi ra.
Chư Như Thường dường như lửa giận còn chưa tan, vẻ mặt tái nhợt và không người nào dám tới gần.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 339: Họa hỏa độc
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Chư Như Thường sờ lên mạch đập của sau đó xé quần áo trước ngực của người trẻ tuổi này, chỉ thấy thân thể của người trẻ tuổi này biến thành đỏ bừng, hơn nữa từng gân xanh biến thành màu đen, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.
- Nhược Thường, có thể cứu không?
Lực trưởng lão hỏi.
- Khó... Hỏa độc đại khoái nhân tâm, Băng Hàn Đan cung chỉ có hắn chèo chống được một ngày, một ngày sau hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Chư Như Thường lắc đầu kêu lên.
- Cái gì, không... Không muốn ah, các trưởng lão van cầu các người, ngươi nhất định phải cứu được sư huynh a, ngươi nhất định phải cứu hắn...
Nàng nghe xong câu này sắc mặt tái nhợt, sau đó không ngừn cầu cứu Chư Như Thường.
Nam tử trước mặt là chính là đệ tử thủ tịch Xích Viêm Phong, Quý Viêm Chiếu, là người nổi bật trong đệ tử chân truyền, hôm nay chỉ mới mười tám tuổi đã là trung giai Linh Sư, mà nữ tử thống khổ ôm hắn chính là đệ tử chân truyền Xích Viêm Phong, tên là Mạc Ái Liên, hai mươi sáu tuổi tu vị cấp thấp Linh Sư.
Trong Xích Viêm Phong lấy tu luyện hỏa thuộc tính làm chủ, hai người đều được phái tới nơi này làm nhiệm vụ. Kỳ thật tới đây đều là đệ tử kiệt xuất của Xích Viêm Phong, phong chủ Triệu Minh Uyên hy vọng thấy nơi này hỏa thuộc tính nồng đậm thích hợp tu luyện công pháp, cho nên tiến độ tu luyện ở đây nhanh hơn nhiều.
Ai ngờ hỏa thuộc tính nơi này tuy nồng đậm, tuy nhiên lại ẩn chứa hỏa độc, còn được gọi là dương độc.
Vốn tình huống của bọn họ cũng không quá khó khăn, hôm nay tông môn đã cho bọn người Chư Như Thường luyện chế Băng Hàn Đan, hoàn toàn có thể áp chế hỏa độc.
Thế nhưng mà Mạc Ái Liên trời sinh tính hiếu động, huống chi chính mình đã là cao thủ Linh Sư, nơi này cũng không có linh thú gì mạnh mẽ, vì vậy bảo sư huynh là Quý Viêm Chiếu hai người đi hàng phục linh thú hộ thân.
Vốn Quý Viêm Chiếu không đồng ý, tính tình linh thú nơi này tràn ngập cuồng bạo, căn bản khó có khả năng phục dụng.
Thế nhưng mà Mạc Ái Liên tính tình đùa nghịch, Quý Viêm Chiếu lại có tình cảm thâm sâu với sư muội, chỉ có thể theo nàng vào sâu trong Diễm Hỏa Cốc bắt linh thú. Như thế rất tốt, linh thú không có bắt được, Quý Viêm Chiếu bị linh thú căn một cái, lập tức bị hỏa độc xâm nhập nên khó giữ tính mạng.
- Phải cứu hắn chỉ có hai biện pháp, biện pháp đầu tiên là trong ngày hôm nay tìm một cao thủ Địa Hoàng giai, hao tổn tinh nguyên khu trừ hỏa độc giúp hắn; một biện pháp khác là luyện chế đan dược Ngũ phẩm Băng Phách đan cho hắn phục dụng, bằng không thì...
Thần sắc Chư Như Thường khó coi nói.
Tất cả mọi người sau khi nghe xong thần sắc trở nên ảm đạm.
Mà Mạc Ái Liên càng khóc lớn hơn, dập đầu với Chư Như Thường cầu khẩn:
- Chu trưởng lão, ta van cầu ngươi... Ngươi nhất định phải cứu sư huynh của ta...
- Sớm nói với các ngươi rồi, không được tự tiện hành động, hiện tại gặp chuyện không may khóc lóc làm được cái gì, cho dù sư phụ của ngươi tới đây cũng không cứu hắn được.
Chư Như Thường lạnh lùng nói ra.
Quý Viêm Chiếu vốn đầy hỏa độc, chỉ áp chế trong người cũng không nhiều, hôm nay lại bị linh thú gây thương tích, con linh thú trong người tích lũy nhiều hỏa độc, độc tính càng vô cùng mãnh liệt.
Hôm nay Quý Viêm Chiếu đã độc tính công tâm, tình huống không khác gì Lệ Dương của thành Vẫn Thạch, Băng Hàn Đan không áp chế được bao lâu.
- Nhược Thường, thực không có biện pháp sao?
Vị Lực trưởng lão thàn sắc ngưng trọng hỏi thăm.
Quý Viêm Chiếu là một đóa kỳ hoa của Xích Viêm Phong, đồng thời cũng là đệ tử đắc ý của Triệu Minh Uyên, hắn thực không muốn nhìn Quý Viêm Chiếu vẫn lạc.
- Lực trưởng lão thứ cho ta bất lực!
Chư Như Thường đáp.
- Ai, đứa nhỏ Viêm Chiếu này!
Lực trưởng lão thở dài một hơi.
Mạc Ái Liên sắc mặt như tro tàn, càng không ngừng khóc lớn bên cạnh Quý Viêm Chiếu.
- Sư huynh đều là ta hại ngươi... Đều là ta hại ngươi...
Tiếng khóc của Mạc Ái Liên làm nhiều người chung quanh chú ý, người nhận ra Quý Viêm Chiếu thì hiện ra thần sắc đồng tình, vẻ mặt không biết làm sao, đây là thế giới cường giả sinh tồn, người chết chỉ là chuyện quá bình thường mà thôi.
Thạch Thiên Hậu ở xa xa nặng nề thở dài:
- Thật sự là đáng tiếc, Viêm Chiếu sư huynh là thiên tài, làm người không tệ, làm sao đi sớm quá, đến đây, chúng ta nên cạn chén với Viêm Chiếu huynh, hy vọng hắn sớm ngày thoát khỏi thống khổ.
Ai biết Thạch Thiên Hậu vừa nói xong, Quý Viêm Chiếu đang hôn mê bỗng nhiên tỉnh lại.
- Giết... Giết...
Quý Viêm Chiếu từ mặt đất đứng lên, thân thể lâm vào trạng thái điên cuồng, hai đấm càng không ngừng vung vẩy, từng công kích hỏa thuộc tính hiện ra.
Trong lúc nhất thời người chung quanh chật vật né tránh, mà Mạc Ái Liên ở gần Quý Viêm Chiếu bị đánh trúng một quyền, nàng bay ra thật xa.
- Dừng tay!
Lực trưởng lão trầm giọng quát, một tay đè xuống, một đạo lực lượng vô hình bao phủ bốn phía Quý Viêm Chiếu.
Quý Viêm Chiếu lập tức bị linh lực đè không thể động đậy, ánh mắt đỏ như máu, trong miệng vẫn không ngừng gào thét, giống như biến thành dã thú đáng sợ.
- Sư huynh, ngươi bảo ta không đúng đúng không?
Mạc Ái Liên đứng lên, nhìn qua Quý Viêm Chiếu vẻ mặt như ma quỷ, trong đôi mắt hiện ra ý quyết tử.
- Ái Liên, ngươi không thể xúc động!
Lực trưởng lão mở miệng quát.
Nào có thể đoán được, hắn vừa nói xong, Mạc Ái Liên liền lấy ra trường kiếm hướng phía chính mình cổ họng xóa đi.
- Ngươi đứa nhỏ này!
Lực trưởng lão có ý tứ rèn sắt không thành thép than một tiếng, phất tay giam cầm Mạc Ái Liên lại.
- Lực trưởng lão, ngươi cho ta đi cùng sư huynh đi, đều là ta hại hắn.
Mạc Ái Liên khóc lóc cầu khẩn.
Vài nữ đệ tử chung quanh rơi lệ, trong lòng không ít người cũng xúc động.
Những năm gần đây bọn họ truy cầu lực lượng chí cao, bọn họ hơi lơ là thân nhân và người yêu, bọn họ cảm thấy chỉ cần mình cường đại sẽ có tất cả, nhưng hôm nay bọn họ đã cảm nhận được cái gì gọi là lực lượng của tình yêu.
Có lẽ phải gọi là chân tình nhân gian thì chuẩn xác hơn nhiều.
Thời điểm Lực trưởng lão không biết làm sao, một âm thanh lười biếng nhàn nhạt vang lên.
- Cần gì phải muốn sống muốn chết chứ, người còn chưa có chết mà, nếu ngươi chết mà hắn vẫn sống vậy ngươi không phải bị chết rất oan sao?
Lời này vừa ra tất cả mọi người nhìn qua người nói chuyện.
- Hắn chỉ có thể sống một ngày, ta sống cũng không có ý nghĩa gì.
Mạc Ái Liên cũng không biết ai lên tiếng, nàng bị Lực trưởng lão giam cầm, căn bản không thể động đậy, nhưng mà nàng nghe rõ người ta nói.
- Chỉ có thể sống một ngày đúng là không có ý nghĩa.
Giọng nói vang lên lần nữa.
Trong lúc nhất thời ánh mắt tất cả mọi người biến thành tức giận nhìn sang.
ý của hắn nói chỉ còn sống một ngày không có ý nghĩa, không bằng hiện tại chết thì tốt hơn.
- Ngươi nói đúng, cho nên ta muốn cùng chết với sư huynh, bằng không thì cả đời này ta không thể vui vẻ được.
Mạc Ái Liên đáp.
- Nếu ngươi có dùng khí chết cùng với hắn, không biết ngươi có dũng khí sống cùng hắn hay không?
Âm thanh kia lại vang lên.
Lần này Mạc Ái Liên còn không có lên tiếng, một tiếng nói khó chịu vang vọng:
- Lăng Tiếu, ngươi đừng có quấy rối ở đây, cút sang một bên cho ta.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba