Vị Hồng Phất sư tỷ không ngờ dẫn theo thiếu phụ, ở phía sau phòng kiểm nghiệm tại chỗ cánh tay ngọc ngà của kẻ đang thẹn đỏ mặt. Kết quả thủ cung sa đại biểu cho sự trinh bạch, bất ngờ vẫn tồn tại hoàn hảo không tổn hao gì. Điều này khiến cho sư nương của Hàn Lập kinh hãi!
Bởi vì xét về hình dáng gợi tình, bộ dạng Đổng Huyên Nhi này thế nào cũng không thấy giống người thường! Ngày đó vợ chồng bọn họ sở dĩ làm ra vẻ không biết trực tiếp đáp ứng chuyện song tu, ý tứ cũng có chút làm ra vẻ úp mở ở bên trong. Nhưng vạn lần không ngờ tới, thanh danh không chịu nổi của cô gái này thật sự người ta đã sớm biết rồi, lúc này mới vì danh tiếng của hai vợ chồng mà đổi ý việc này.
Trong sự kinh ngạc của thiếu phụ, Hồng Phất mới nói cho nàng. Người đồ đệ này của nàng bởi vì theo đuổi công hiệu trú nhan, lựa chọn tu luyện chính là một quyển công pháp đỉnh cấp "Hóa xuân quyết" trên tay nàng, vẻ gợi tình trên dung mạo chính là mang vẻ bề ngoài của tu luyện pháp này mà thôi. Bởi vậy, một số tu sĩ tinh thông thuật giám định tố nữ, sau khi gặp Đổng Huyên Nhi vài lần, tự nhiên tưởng rằng nàng nguyên âm sớm đã mất, liền dần dần truyền ra đồn đại bất lợi rất nhiều cho đồ đệ nàng.
Đương nhiên, vị đồ đệ này của nàng cũng đích xác có chút không quá tự trọng, lại có chút quan hệ dây dưa với một số nam đệ tử. Có điều bởi vì công dụng mê hoặc của Hóa xuân quyết, hơn nữa thân phận đặc thù của nàng, không nam tu sĩ nào vây quanh nàng mà không mê muội, điều này trái lại là việc hiếm thấy!
Nhưng theo việc nam tu sĩ vây quanh bên nàng dần dần nhiều lên, Đổng Huyên Nhi lại dần dần nuôi dưỡng thành tâm lý thanh niên nam tử vừa gặp tương đối phù hợp với nàng, trong đầu sẽ lập tức dâng lên ý niệm kỳ quái muốn cho đối phương quỳ dưới chân mình, thậm chí còn thỉnh thoảng đôi khi làm cho những nam tử này chia rẽ, khiến cho bọn họ vì mình tranh giành ghen tuông làm niềm vui!
Nhưng may mắn, điều kiện đầu tiên mà Hồng Phất lúc ban đầu đồng ý cho cô gái này tu luyện Hóa xuân quyết chính là không cho phép nàng đã đánh mất trinh tiết. Nếu là phát hiện thủ cung sa của nàng biến mất. Hồng Phất làm sư phụ nàng sẽ lập tức phế đi pháp lực nàng, để cho nàng một lần nữa luân lạc làm người thường. Để tránh cho Đổng Huyên Nhi vì tu luyện Hóa xuân quyết mà có những thủ đoạn mê hoặc, sẽ phá hủy truyền thống của Đổng gia.
Bởi vậy, dưới điều kiện kìm chế muốn chết này, Đổng Huyên Nhi mặc dù thường xuyên cùng một số nam tử đầu mày cuối mắt, nhưng cuối cùng vẫn không dám làm ra việc vượt quá giới hạn!
Nhưng những việc hay ho nàng làm, cũng dần dần truyền vào trong tai Hồng Phất. Để cho vị nữ tu sĩ Kết đan kỳ này kinh sợ cực kỳ. Nàng kiên quyết xử phạt Đổng Huyên Nhi một trận, cũng lập tức giam cầm nàng ta một thời gian.
Nhưng lúc này đã muộn rồi, danh tiếng không trong sạch của Đổng Huyên Nhi đã truyền khắp cả Hoàng phong cốc! Mà loại chuyện này một khi đã truyền rộng ra, căn bản là không cách nào giải thích được rõ ràng, ngay cả vị Kết đan kỳ tu sĩ Hồng Phất này, cũng bó tay không có cách!
Lúc này, cho dù những tu sĩ này chú trọng danh dự, dù thực sự biết Đổng Huyên Nhi đích xác vẫn còn giữ thân như ngọc, cũng sẽ không mạo hiểm lời khen tiếng chê để kết thành bạn tình song tu với nàng nữa.
Nhưng Đổng Huyên Nhi bởi vì nguyên nhân của Hóa xuân quyết công pháp, lại thêm đã đến giai đoạn phải cùng người song tu. Nếu không pháp lực sẽ đình trệ, còn có thể xuất hiện hiện tượng thụt lùi.
Mà những tu sĩ vẫn đeo đuổi Đổng Huyên Nhi không buông. Hồng Phất lại không chọn được người nào vừa ý, càng không yên tâm về nhân phẩm và ý đồ của bọn họ, vậy mới có chuyến đi tới động phủ của Lý Hóa Nguyên, và đã vừa mắt cử chỉ của Hàn Lập.
Vì vậy, thiếu phụ nghe hết thảy những cái này, mang theo thần sắc phi thường xấu hổ. Về đến bên cạnh Lý Hóa Nguyên, cũng đem việc này nói lại một lượt, hai người không nói được gì.
Tuy nói vợ chồng hắn hai người đích xác là đã hiểu lầm sự trong sạch của Đổng Huyên Nhi. Nhưng như vậy giống như lời của Hồng Phất nói, cho dù nàng thật sự thủ thân như ngọc, nhưng danh tiếng bị hủy như thế, Lý Hóa Nguyên cũng không muốn để cho đồ đệ mình và nàng kết thành bạn tình song tu, điều này thật sự đối với danh tiếng của hắn thương tổn rất lớn. Bởi vậy cũng chỉ biết hổ thẹn với vị Hồng Phất sư tỷ này mà thôi!
Nhưng vì để chuộc lỗi ý nghĩ đáng hổ thẹn với Hồng Phất, Lý Hóa Nguyên tự nhiên sẽ không thiết lập chướng ngại gì nữa trong việc Hàn Lập đi tham dự Đoạt bảo đại hội, còn tận lực xúc tiến việc này. Vậy mới có chuyến đi xa lần này của Hàn Lập và Đổng Huyên Nhi.
Theo suy nghĩ của Lý Hóa Nguyên, với ấn tượng rất xấu của Hàn Lập về Đổng Huyên Nhi này, dù cho hai người thật sự đi một chuyến này, cũng sẽ không bị sinh ra dây dưa gì mới đúng. Ngược lại vị thất đệ tử Vũ Huyễn kia của hắn, từ ngày ấy sau khi gặp mặt Đổng Huyên Nhi một lần, không ngờ lại trở nên nhung nhớ không quên nữ tử này. Bất ngờ vào mấy ngày trước đây nổi lên dũng khí, muốn Lý Hóa Nguyên hướng Hồng Phất đề cập một lần nữa, xem xem có thể tác thành chuyện tốt của hắn cùng Đổng Huyên Nhi hay không.
Lý Hóa Nguyên chính diện với Hồng Phất có thiếu sót, tự nhiên sẽ không đáp ứng loại chuyện hoang đường này, sau khi nghiêm khắc giáo huấn vị đệ tử này một trận, đem hắn phái ra bên trong môn phái làm việc, để tránh hắn sẽ lại ầm ĩ loạn trong núi.
Mặc dù dưới một phen quát mắng hà khắc của hắn, Vũ Huyễn tựa hồ đã thành thật rất nhiều, cũng nghe mệnh lệnh đi ra ngoài làm việc, nhưng là Lý Hóa Nguyên vẫn rõ ràng cảm thấy bộ dạng của vị đệ tử này vẫn còn kiên trì xấu xa, điều này làm sao không khiến cho hắn có chút trở nên đau đầu.
Sau khi tiễn hai người, Hồng Phất tiên cô sau khi lại cùng vợ chồng bọn họ nhàn rỗi hàn huyên vài câu, liền cáo từ trở về. Lý Hóa Nguyên và thiếu phụ cũng vào bên trong Lục Ba động, bắt đầu tu luyện thường ngày, việc của Hàn Lập và Đổng Huyên Nhi cuối cùng cũng tạm thời buông xuống.
Yến gia thân là đệ nhất gia tộc của Việt quốc, nhưng căn cơ của họ tại mười ba quận trong Việt quốc cũng không phải là quận nổi bật, chẳng những diện tích quận bình thường, ngay cả dân cư cũng là bộ dạng trung bình, nằm ở vùng đất bình thường. Ngoài Yến Lương sơn phong cảnh không tệ ra, không hề có bất cứ đặc sắc cùng đặc sản gì có thể để cho dân bản xứ nói ra khỏi miệng. Mà Yến linh bảo vùng đất trọng yếu của gia tộc Yến gia, thì nằm ở bên trong Yến Lương sơn này.
Giờ phút này, Hàn Lập trong tay cầm một tờ giấy nhỏ, chính là thư mời của Đoạt bảo đại hội. Trên đó viết địa điểm cử hành đại hội, chính là Yến linh bảo.
Đem thư mời xem lại một lần, sau khi lần nữa xác định không có lầm lẫn, Hàn Lập mới chậm rãi đem cất kỹ. Nhưng bên tai lại truyền đến những lời châm biếm của một vị nữ tử.
"Thật sự là tên đầu gỗ, một mẩu thư mời mà sau khi nhìn trước ngó sau năm sáu lần, không ngờ vẫn còn lo lắng, ngươi thật sự là tật xấu không nhỏ!"
Thanh âm của nữ tử này, rất mềm mại nhưng trầm trầm tràn ngập sức quyến rũ, đặc biệt có thể gợi lên một loại tưởng tượng viển vông nào đó của nam nhân, càng sẽ làm cho thanh niên nam tử nghĩ ngợi kỳ quái.
Nhưng Hàn Lập thần sắc không hề lay động, bộ dạng giống như chưa từng nghe thấy. Ngược lại giơ tay lên, từ trong tay bắn ra ba quả hỏa cầu to bằng miệng chén bay thẳng lên trời, nổ tung ở trên cao trong không trung. Sau đó mới thản nhiên nói:
"Sau một lát nữa, người của Yến gia vẫn không tới đón theo lời nhắn của chúng ta, chúng ta trước hết rời khỏi nơi đây, đợi tới ngày mai trở lại. Sư muội nếu là thân thể không mệt mỏi, còn có khí lực nói om sòm, có thể bay lên chỗ cao quan sát một chút, xem xem bốn phía còn có người khác tồn tại hay không, để phòng ngừa vạn nhất."
"Lá gan của Hàn sư huynh thật đúng là rất nhỏ nhỉ! Ở cửa lớn của Yến gia rồi, ngươi cho rằng còn có thể có nguy hiểm gì chứ? Ta thấy ngươi thuần túy là không có việc gì thì kiếm việc, che mắt người khác mà thôi!" Đổng Huyên Nhi bĩu đôi môi đỏ mọng một cái, lười biếng vênh váo nói. Cả người đang uể oải dựa vào dưới thân một cây cổ tùng, bộ dạng không hút mảy may nào muốn nghe theo.
Lúc này Hàn Lập cùng thiếu nữ, đang ở trên một ngọn núi không lớn lắm, bộ dạng đang chờ chuyện gì đó phát sinh.
Nơi này chính là địa phương tiếp đón khách theo như lời thư mời mới phải, nhưng hai người hắn tới đã một khoảng thời gian rồi, nhưng vẫn không thấy có người của Yến gia xuất hiện. Làm cho Hàn Lập không khỏi dấy lên tâm lý cảnh giác, e ngại sẽ có gì đó ngoài ý muốn phát sinh.
Nhưng vị Đổng Đại tiểu thư này lại đối với sự cẩn thận của Hàn Lập rất lấy làm khinh thường, cho rằng biểu hiện của Hàn Lập chỉ bất quá là nhát gan như thế mà thôi!
Hiện tại hai người rời khỏi Lục Ba động, đã trải qua thời gian bảy tám ngày.
Nhưng dọc theo đường đi, hai người có lẽ không phải là một đôi trời sinh, cả hai nhìn đối phương đều cực kỳ không vừa mắt, loại cảm giác mơ hồ giữa nam nữ đáng lẽ phải có, giữa hắn và nàng ta, thì lại cũng không có sinh ra một chút nào. Xây dựng lên một chút hiệu quả cũng không được. Trái lại tính tình điêu ngoa của nàng ta, không lâu sau do thất bại trong việc khống chế Hàn Lập, mà bộc phát ra, tính khí bắt đầu ngông cuồng vô lý.
Nhưng Hàn Lập lại không chịu lép vế thiếu nữ này một chút nào, căn bản không để ý tới sự xúc phạm vô lý của đối phương, chỉ là một câu: “Ta sẽ đem biểu hiện của sư muội kể lại tường tận cho Hồng Phất sư thúc, lập tức khiến cho Đổng Huyên Nhi chùng xuống trở lại.
Thiếu nữ mặc dù đã quen được sủng ái rồi, nhưng cũng biết lần này Hồng Phất thực sự bởi vì chuyện dư luận của mình mà cực giận dữ.
Đã cảnh cáo trước khi chia tay, nói rất là nghiêm khắc với nàng! Nếu nam tử đáng ghét trước mắt, qủa thực kể chuyện xấu trước mặt sư phụ. Sợ rằng một phen trách nhiệm nặng nề chắc chắn là không thiếu được rồi, thậm chí bị giam lại lần nữa, cũng không phải chuyện không có khả năng.
Vừa nghĩ tới cuộc sống bị giam cầm, Đổng Huyên Nhi đã không nhịn được rùng mình một cái, bộ dạng ngoài miệng mặc dù còn không chịu yếu thế, nhưng trên hành động lại không dám tùy ý làm loạn nữa.
Mà Hàn Lập thấy vậy trái lại cũng không quá vì thế mà làm khó nàng, thậm chí để cho cô gái chiếm chút tiện nghi bằng miệng lưỡi, cũng không thèm để ý. Nhưng chỉ cần Đổng Huyên Nhi nói hơi có chút quá đáng, hắn sẽ khiêng Hồng Phất sư bá tới không hề khách khí, lập tức đàn áp Đổng Huyên Nhi sít sao, làm cho nàng căn bản không có đất mà lùi. Dù sao trước khi đi, Hồng Phất chính là đã lệnh cho Đổng Huyên Nhi phải nghe lời Hàn Lập trước mặt hai người.
Cứ như vậy dọc theo đường đi, một vị mồm mép cạnh khóe châm biếm đối phương không ngừng, một vị khác thì lại lặng thinh cắm đầu chạy trên đường giống như không nghe thấy một câu, nhưng chỉ cần khi người đó hơi mở miệng nói ra có mang theo từ Hồng Phất, thì bên vốn lẻo mép, liền lập tức thần sắc đại biến, không dám quá làm càn nữa.
Vì vậy, hai người liên tiếp va chạm nhau chan chát ban ngày thì đi, ban đêm thì nghỉ, cuối cùng sau mấy ngày đã tới Nhạn Linh sơn này, và tìm được vị trí ngọn núi này.
Thế nhưng bất ngờ chính là, lẽ ra đã phải có người của Yến gia hiện thân từ sớm nhưng không có xuất hiện. Làm cho Hàn Lập hai người chờ đợi thời gian hơn nửa ngày, cũng trở nên có chút không kiên nhẫn nổi nữa.
Có lẽ sự không kiên nhẫn của hai người đã bắt đầu có tác dụng, trên bầu trời phía Tây ngọn núi đột nhiên có một chấm đen, tiếp theo hai con quái ưng hai đầu rất lớn dần dần bay tới. Chính là Song thủ vụ Hàn Lập trong Thái Nam hội đã từng gặp qua, trên quái ưng còn có hai người một nam một nữ.
Vừa thấy đã có người ngoài xuất hiện, Đổng Huyên Nhi vốn đang ăn không ngồi rồi lập tức tinh thần phấn chấn, đứng thẳng người lên, tò mò nhìn chằm chằm "Song thủ vụ" càng lúc càng lớn.
"Thật sự xin lỗi! Đã để cho hai vị đợi lâu, tại hạ Yến Vũ, vị này là gia muội Yến Linh, đặc biệt đến đón hai vị tới Yến Linh bảo." Song thủ vụ vừa bay tới trên đỉnh núi, hai người nam nữ lập tức từ bên trên nhảy xuống. thanh niên nam tử đó mới vừa đứng vững, đã nói đầy vẻ áy náy.
"Không sao đâu, hai người chúng ta cũng là vừa đến không lâu!" Hàn Lập chưa kịp mở miệng, Đổng Huyên Nhi một bên thấy Yến Vũ này đúng là một nam tử cực kỳ anh tuấn, lập tức hai mắt sáng ngời nhẹ giọng nói, thanh âm uyển chuyển cực kỳ dễ nghe, khiến cho Hàn Lập nghe xong cũng vì thế mà liếc mắt một cái.
Nếu không phải sớm ở trong mấy ngày nay, đã chứng kiến qua bộ dạng điêu ngoa của cô nàng này, Hàn Lập nghe xong thanh âm của Đổng Huyên Nhi lúc này, sợ rằng thật sự đã cho rằng cô gái này đúng là một tiểu thư con nhà quyền quý mất!
Vị Yến Vũ này tất nhiên sẽ không biết tất cả những việc đó. Hắn vừa thấy Đổng Huyên Nhi trước mắt đúng là thiếu nữ xinh đẹp như hoa, lại nghe được lời nói dịu dàng của đối phương với mình, nhất thời chính là trong lòng rung động, cảm giác khác lạ nổi lên, liền ưỡn thẳng người, nói sang sảng:
"Kỳ thật, nơi này vốn có đệ tử Yến gia đợi đón khách quý. Nhưng là vốn dĩ đệ tử hầu khách trước đó xảy ra chút bất ngờ, cho nên nơi này nhất thời không có người tiếp đón, thiếu chút nữa đã làm nhị vị chậm trễ! Yến Vũ vì thế thay mặt cho Yến gia tạ lỗi với hai vị, hy vọng hai vị không lấy làm phiền lòng."
Đổng Huyên Nhi nghe xong. Hé miệng cười, trong mắt phong tình chớp động. Đúng lúc đang định há miệng nói gì đó nữa, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm thản nhiên của Hàn Lập:
"Bộ dạng sư muội như thế, vẫn không sợ Hồng Phất sư bá trách tội không sao?"
Vừa nghe nói thế, Đổng Huyên Nhi sắc mặt đại biến, môi hé ra mấy lần, nhưng không có lời nào ra khỏi miệng. Tình cảnh cổ quái này làm cho Yến Vũ huynh muội trái lại có chút khó hiểu rồi!
Yến Linh là một thiếu nữ mười lăm sáu tuổi, từ trên tướng mạo biểu lộ vẻ hoạt bát dễ thương, một đôi mắt đen lay láy, không ngừng luân chuyển đảo qua đảo lại trên người Hàn Lập và Đổng Huyên Nhi, làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ cơ trí.
"Theo như Đổng sư muội đã nói, chậm trễ một chút, cũng không có gì. Tại hạ tin rằng, Yến gia chắc chắn sẽ không cố ý lạnh nhạt với những người nhận được lời mời như chúng ta! Chỉ là Hàn mỗ còn có chút kỳ quái, vốn dĩ đệ tử đợi khách trước đây có thể đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chẳng lẽ còn phát sinh xung đột với vị khách nhân nào đó phải không?" Hàn Lập ngăn cấm Đổng Huyên Nhi vận dụng Hóa xuân quyết mê hoặc lung tung. Ho nhẹ hai tiếng, liền nói mấy câu khách khí. Tựa như nói đùa vậy, "ngoài ý muốn" hỏi thăm luôn một lần.
"Cái...này?" Yến Vũ vừa nghe lời ấy của Hàn Lập, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, tựa hồ có e ngại gì đó mà không tiện mở miệng nói rõ!
"Hàn Lập, nếu vị Vũ sư huynh này đã có chỗ có không tiện, cũng không nên tùy tiện quấy nhiễu người ta! Cũng nên tới Yến Linh bảo sớm một chút xem xem đi. Chắc là có không ít người cũng đã đến rồi sao?"
"Đúng vậy, còn phải đi Yến Linh bảo nữa! Những vị khách khác đích xác đã đến rất đông rồi, đang chuyên tâm bàn luận về tu luyện, làm các loại giao lưu đấy! Hai vị đi thôi, đúng lúc có thể tham gia vào trong đó."
Đổng Huyên nhi vừa thấy Yến Vũ có chút ngần ngừ, đột nhiên vì hắn nói đỡ mấy lời. Khiến cho vị Yến gia đệ tử này thở phào một hơi, đồng ý luôn miệng, hảo cảm trong lòng đối với Đổng Huyên Nhi lại càng tăng gấp mấy lần. Mà Yến Linh một bên lại mơ hồ ý thức được "ý đồ xấu xa" của Đổng Huyên Nhi, bĩu đôi môi nhỏ nhắn có chút không thích thú.
Lần này, Hàn Lập lại không làm gì với Đổng Huyên Nhi, chỉ là khẽ cười. Liền vuốt cằm đồng ý nói:
"Vậy xin mời Yến huynh đệ và Yến cô nương dẫn đường đi! Ta và Đổng sư muội đi theo sau hai vị là được rồi!"
Yến Vũ vừa nghe Hàn Lập cũng không hỏi tới vấn đề này, vẻ mặt vui mừng. Nhưng lập tức tựa như nhớ ra gì đó, lại nói có chút áy náy:
"Lại dẫn đường trước hai vị nữa, tại hạ vẫn có thói quen muốn đi thành hàng, xin hai vị không cần để ý!"
Yến Vũ mặc dù khách khí nói, nhưng Hàn Lập cũng cảm thấy rất rõ, loại khẩu khí này của đối phương trái lại hơn phân nửa hướng Đổng Huyên Nhi phát ra, xem ra vị Yến gia đệ tử này, đã nhanh chóng rơi vào trong tấm lưới mềm mại của Đổng Huyên Nhi rồi.
Hàn Lập âm thầm cười lạnh vài tiếng, cũng không thích thú hỏi thăm vào chuyện hoang đường của Đổng Huyên Nhi, chỉ làm ra vẻ không biết từ trên người móc ra thiếp mời của Lý Hóa Nguyên, nhanh nhẹn giao cho Yến Vũ. Mà Đổng Huyên Nhi kia, cũng lấy ra của Hồng Phất tiên cô, đồng dạng tay ngọc thon thả đưa lên, mùi hương và cơ thể trắng sáng bóng như ngọc mê người đó, làm Yến Vũ nhất thời thất thần hoa cả mắt, bất ngờ cũng quên cả đưa tay tiếp đón.
Muội muội hắn một bên cũng không nhàn rỗi đứng xem nữa, có chút bực bội chặn ngang thay Yến Vũ nhận lấy. Lúc ấy mới làm cho vị huynh trưởng này của nàng tỉnh táo trở lại, dưới mấy tiếng cười nhẹ của Đổng Huyên Nhi, sắc mặt đỏ bừng.
"Thì ra là Hàn sư đệ và Đổng sư muội, thiếp mời không có vấn đề, vậy chúng ta đi thôi!"
Yến Vũ sau khi xem qua thiếp mời đem trả lại cho hai người Hàn Lập, có chút tâm thần không yên, trong quá trình đó vẫn thỉnh thoảng nhìn trộm Đổng Huyên Nhi hai cái. Nhưng cô gái gian xảo đó lúc này, lại trái ngược lộ ra vẻ đoan trang nghiêm chỉnh, điều đó càng khiến cho vị tinh anh của Yến gia này suy nghĩ vẩn vơ!
Bốn người trước sau bay khỏi nơi đó, chạy thẳng theo phương hướng của Yến gia huynh muội mà đi.
Sau khi đã bay được mấy chục dặm đường, mấy người liền đi tới một chỗ giữa hai ngọn núi nhỏ thì ngừng lại.
Lúc này, Yến Vũ từ trên người moi ra một khối gì đó giống như lệnh bài, sau đó hai tay nắm chặt, rồi đem linh lực trên người điên cuồng trút vào bên trong, nhất thời trên lệnh bài chiếu ra một chùm sáng vàng mênh mông, bắn thẳng về khoảng không phía trước.
Vốn lúc đầu khoảng không trống rỗng bị ánh sáng vàng lướt qua, nhất thời hiện ra hào quang ngũ sắc! Tiếp theo chờ cho ánh sáng ngũ sắc tan hết, trước mắt đám người Hàn Lập sáng ngời, một tòa cổ bảo cực kỳ hùng vĩ, xuất hiện ở giữa lưng chừng núi vốn lúc đầu trống không.
Nhìn thấy tường thành cao đến ba bốn mươi trượng, còn có công trình cổ kính cao lớn bên trong tường nhìn vào đếm không xuể, Hàn Lập và Đổng Huyên Nhi đều cảm thấy mới lạ vô cùng, nhiều tới mức cảm giác không xem hết được!
"Đây chính là Yến Linh bảo một trong những trọng địa của Yến gia chúng ta, hoan nghênh sự có mặt của Hàn sư huynh và Đổng sư muội!" Yến Vũ thần sắc đột nhiên trang trọng, nghiêm nghị nói.
Hàn Lập cười cười, đúng lúc đang định nói gì đó, Đổng Huyên Nhi một bên lại đột nhiên "Ồ" lên một tiếng, ánh mắt hướng vào nơi nào đó bên trong cự bảo nhìn vào, tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Thấy thần sắc của cô gái nọ như thế, Hàn Lập tự nhiên cũng theo ánh mắt nàng ta nhìn lại.
Chỉ thấy trên một cái đài giống như võ trường ở một góc của tòa thành, hai nam tử trang phục khác nhau đang lơ lửng làm thành cục diện giằng co. Một vị mặc trang phục màu nâu của Yến gia, là một đại hán tướng mạo nhanh nhẹn dũng mãnh, một vị khác thì ria mép xoăn tít, mắt xám tóc vàng, da tay xanh đen, thân mặc trường bào màu xanh lục, quỷ dị phi thường!
Bốn phía quanh bọn họ thì lại có một màn hào quang lớn màu trắng, thấp thoáng như có như không. Bên ngoài màn hào quang, lại đứng rất nhiều người một đống phía Đông một đám Tây, đập vào mắt nhiều nhất lại là hai tốp người phục sức toàn bộ thống nhất. Một tốp người hàng ngũ chỉnh tề, không một tiếng động, bộ dạng như đã được huấn luyện, chính là người của Yến gia. Tốp người khác thì toàn bộ giống quái nhân râu xoăn trên không trung kia, mặc lục bào, phần lớn người cũng tóc vàng mắt xám, nhưng trong đó cũng lẫn một ít người khuôn mặt bình thường.
Hàn Lập sau khi nhìn rõ, trên mặt đồng dạng có chút kinh ngạc, không nhịn được nhìn về phía Yến thị huynh muội bên cạnh, xem họ có giải thích gì không?
Nhưng chưa đợi cho Hàn Lập mở miệng hỏi, Yến Vũ vừa thấy tình cảnh này, sắc mặt lập tức có chút mất tự nhiên. Yến Linh bên cạnh hắn thì nắm chặt tay lại, hết sức phẫn nộ nói:
"Bọn họ không ngờ lại đã bắt đầu khiêu chiến, hơn nữa xuống tay ác độc như vậy, thật sự là vô lý!"
Hàn Lập nghe xong nói thế giật mình, liền thử hỏi một câu thăm dò:
"Những người này, chẳng lẽ không phải là khách của Yến gia sao?"
"Đương nhiên, không phải rồi! Bọn người đó là tự mình tìm tới cửa. Vừa tới đã đánh bị thương hai huynh đệ Tiểu thập lục và Tiểu thập ngũ tiếp đãi khách nhân, mà còn đòi tham gia Đoạt bảo đại hội mới xong, cũng không biết mấy vị trưởng lão nghĩ như thế nào, bỗng dưng còn quả thực đáp ứng. Thật sự là làm cho người khác sinh ra bực mình.!"
Lần này Yến Linh không để ý đến ánh mắt ngăn cản của Yến Vũ, rồi la ó giống như đảo hạt đậu vậy, phát ra một trận tính tình nữ tiểu hài tử, làm cho Hàn Lập nghe xong bấm bụng mà cười một trận! Còn Yến Vũ thì mặt lộ vẻ xấu hổ, không biết nên nói thế là tốt hay không nữa!
"Xem ra, cái này chính là nguyên do chúng ta trên núi phải đợi lâu rồi! Không biết Vũ sư huynh, có thể cho Huyên Nhi biết tường tận bên trong hay không?" Lần này không cần Hàn Lập hỏi, Đổng Huyên Nhi lòng hiếu kỳ đồng dạng bị dẫn dụ, đối với Yến Vũ bắt đầu trút vào mê hồn thang, làm cho hắn hơi do dự một chút, liền sảng khoái đáp ứng.
"Những người này là sáng nay đến Yến Linh bảo chúng ta. Lúc đến nơi tiếp đón bên ngoài bảo, không đưa thiếp mời mà hung hãn định xông vào, còn đánh bị thương hai gã đệ tử đang tiếp đón khách nhân. Sau khi những đệ tử khác nghe được tin tức cầu viện chạy tới, ban đầu vốn định hung hăng giáo huấn những người này một trận. Nhưng không ngờ tới, những người này bỗng dưng lại lấy ra một ít thư và tín vật đưa lại, không ngờ làm cho vài trưởng lão dẫn đoàn, thần sắc trịnh trọng, gượng nuốt cơn giận lại, mời bọn họ vào bên trong bảo."
"Nhưng những người này, tiến vào Yến Linh bảo cũng không an phận chút nào, không ngờ lại lập tức hướng Yến gia đưa ra thỉnh cầu chỉ giáo, kết quả mấy vị trưởng lão sau khi thống nhất, tựa hồ cũng muốn cho những người này nhìn thấy một chút lợi hại, đã đồng ý. Hơn nữa một lần đấu còn là mười trận, tất cả đều do đệ tử Trúc cơ kỳ tỷ thí! Trước khi ta đi đón hai vị, đã đấu mấy trận rồi, nhưng kết quả thì, …" Yến Vũ khẽ lắc rồi cúi đầu, thần sắc có chút chán nản, hiển nhiên không cần hỏi cũng biết Yến gia khẳng định ở vào thế hạ phong.
"Vốn là trong lúc tỷ thí đã xuất hiện một số người bị thương, điều này cũng không có gì, là rất bình thường. Nhưng cũng không biết những người này tu luyện công pháp gì, người nào cũng tinh thông một ít pháp thuật và độc thuật âm hiểm của ma đạo, mỗi một tên đệ tử giao thủ qua với bọn họ bị thất bại, không hiểu sao đều hôn mê, mơ hồ trúng độc, thương thế của người nào cũng đều cực kỳ khó chữa, không cách nào dễ dàng cứu trị! Nhưng cũng may, những người này bởi vì thân ở Yến Linh bảo trái lại cũng có vài phần e dè, còn chưa có xuất hiện đệ tử bị thương quá nặng mà chết, về mặt nào đó đây cũng là rất may mắn trong bất hạnh! Khục, hôm nay để cho hai vị thấy được tình cảnh này của Yến gia, thật sự là vô cùng xấu hổ!" Yến Vũ vẻ mặt bối rối nói.
"Có điều, khi chúng ta đi, nghe nói các trưởng lão cũng có chút ngồi không yên, đã phái người gọi người đứng đầu đệ tử của Diễn Vũ đường tới, đó chính là đệ tử tinh nhuệ tu luyện bí pháp của Yến gia chúng ta, khẳng định có thể giáo huấn nghiêm trị những người này một trận." Yến Linh ở một bên không nhịn được tiếp lời nói, hơn nữa nắm tay nhỏ nhắn còn vung cả lên.
"Nói bậy, ngươi là một cô gái con nhà gia giáo sao lại cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết vậy. Hiện tại khách nhân lần này chúng ta đi đón đã dẫn về, mau nhanh báo Lê thúc phái xuống một số đệ tử đón khách nữa đi, đừng để cho những khách nhân khác đợi lâu?" Yến Vũ lại nghiêm mặt, trách mắng muội tử của mình vài câu, sau đó đem tiểu cô nương có chút mất hứng đuổi đi.
Bấy giờ, hắn mới quay đầu lại giải thích với đám người Hàn Lập:
"Do khách nhân gần đây đã nhiều rồi, rồng rắn lẫn lộn, cho nên Yến gia chúng ta đã mở một phần của cấm chế hộ bảo ra. Bây giờ mấy chỗ đặc biệt bên trong bảo, đã không thể phóng thích loại truyền âm phù pháp thuật khoảng cách xa nữa, cũng chỉ đành cho tiểu muội tự mình chạy lên một chuyến thôi! Mà ta và tiểu muội vốn không phải tiếp đãi khách nhân, nhưng là bây giờ bên trong bảo nhân thủ hơi thiếu. Còn xảy ra chuyện có người đến có ý không tốt, cũng chỉ biết tạm thời đi hỗ trợ một hai mà thôi." Yến Vũ sau khi nói xong, nhìn thoáng qua chỗ xa xa sắc mặt trầm xuống, nơi đó Yến gia đệ tử và quái nhân, cho tới giờ vẫn thi triển phép thuật đấu với nhau.
"Nói như vậy, Vũ sư huynh thì ra là tinh anh đệ tử của Yến gia. Tại Yến gia chắc hẳn là rất được trọng dụng rồi!" Đổng Huyên Nhi đồng tử thoáng lóe lên, thản nhiên cười nói. Vốn lúc đầu dung mạo đã xinh đẹp, chỉ một thoáng càng trở nên quyến rũ vô cùng. Làm cho Yến Vũ ở đối diện trong lúc nhất thời chìm đắm vào trạng thái thất thần.
"Cái này. … coi như là vậy!" Yến Vũ tâm thần không ở nhà thì thào nói, bản thân cũng không biết đang nói về cái gì, hắn chỉ cảm thấy vị Đổng cô nương này thật quá xinh đẹp, quả thực không kém tình nhân trong mộng của mình chút nào!
"Hi hi! Cái này …"
"Yến huynh, không biết là có tiện đi tới sát đó xem tỷ thí hay không? Tại hạ muốn xem xem, là thần thánh phương nào dám đến Yến gia náo loạn!"
Đổng Huyên Nhi cảm thấy loại vẻ mặt này của đối phương rất thú vị, cười lên mấy tiếng trong trẻo, đã định lại ve vãn đối phương vài câu! Cũng không nghĩ tới, Hàn Lập bên cạnh đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời nói tiếp theo của nàng.
"Hả… quan sát? Đương nhiên có thể rồi! Lần này đang đấu cùng đối phương chính là một vị đường huynh của tại hạ. Trong Diễn Vũ đường đạo pháp tinh thâm có thể xếp trong vòng mười người đứng đầu, chắc lần này sẽ có thể cho đối phương thấy được lợi hại!" Yến Vũ bị Hàn Lập thức tỉnh. Đầu tiên là ngẩn ra, theo sau liền đáp ứng phi thường thoải mái.
Hàn Lập nghe xong, trong lòng mỉm cười, biết đối phương một phương diện không có lý do gì ngăn cản mình, về phương diện khác lại cảm thấy lần này rất có hy vọng giành chiến thắng, mới có thể sảng khoái như thế.
Cứ như vậy. Ba người bay xuống gần sân đấu, đi đến đám người đang quan sát.
Sau khi tới gần hơn một chút, Hàn Lập có chút giật mình phát hiện, không ngờ tu sĩ vây xem, cũng đông tới hơn trăm người, hơn nữa xem cách ăn mặc của bọn họ, những người trong đó đại đa số càng không phải tu sĩ của Việt quốc bản địa, mà là người từ các nước khác đến, thật sự là kỳ quái!
Hàn Lập trong lòng nghi ngờ nổi lên, nhưng vì hạn chế bởi thân phận khách nhân, trái lại cũng không hay khi hỏi thăm sự tình quá nhiều! Không thể làm gì khác hơn là âm thầm buồn bực trong bụng. Bộ dạng cố ra vẻ không hay biết.
Về phần Đổng Huyên Nhi một bên, vẫn cùng Yến Vũ cười nói liên miên không ngừng. Nhưng vẻ kinh ngạc trong mắt mặc dù rất mỏng manh, vẫn bị Hàn Lập nhìn ra. Xem ra cô gái này cũng không phải là loại bình hoa chỉ để ngắm!
Thế nhưng cô gái điêu ngoa này không biết có chủ ý gì, không ngờ cũng giống như Hàn Lập, đối với ẩn tình bên trong một điểm cũng không có ý tứ mở miệng hỏi, ngược lại làm cho Hàn Lập có chút trở nên phiền muộn.
"Huyên Nhi, ngươi cũng tới rồi! Vậy thật tốt quá, ta còn tưởng rằng Hồng Phất sư bá sẽ không thả ngươi ra chứ!" Khi ba người vừa đi tới, phía trước một vị nam tu sĩ mặt mũi tuấn tú trong lúc vô ý quay đầu lại, đúng lúc đã trông thấy Đổng Huyên Nhi. Người này lập tức trên mặt lộ vẻ mừng như điên, mấy bước đã đi tới, còn xưng hô thân thiết vô cùng.
Người này vừa chạy lại, vẻ tươi cười của Đổng Huyên Nhi chính là đông cứng lại, mà sắc mặt Yến Vũ đã có chút không hài lòng, ánh mắt bắt đầu lóe lên không ngừng.
Trái lại bản thân Hàn Lập là người ở ngoài cục diện, thần sắc thủy chung vẫn như thường, không có chút vẻ bất ngờ nào! Trong lòng hắn rất rõ ràng, vị này quá phân nửa là khách tham gia vào tuồng của Đổng Huyên Nhi trước kia rồi. Đối phương họ Phong, chẳng lẽ chính là "Phong gia" lần trước sư nương mình đã nhắc tới.
"Phong sư huynh à! Thực không nghĩ tới, Đỗ sư thúc để cho sư huynh tham gia đại hội lần này!" Vẻ khác lạ của Đổng Huyên Nhi chợt lóe lên rồi biến mất, sau khi đồng tử đảo một vòng, liền trực tiếp tự nhiên hô lên, giống như người này thật sự chỉ là một vị bằng hữu bình thường vậy.
Điều này làm cho Yến Vũ một bên thần sắc lập tức tốt hơn rất nhiều, thế nhưng vị Phong sư huynh này lại ngẩn ra, ngay sau đó mới chú ý tới Yến Vũ và Hàn Lập bên cạnh Đổng Huyên Nhi.
Hàn Lập đại khái, thấy vị này ngó lại đây liền mỉm cười thản nhiên, rồi hơi rời ra khỏi Đổng Huyên Nhi nửa bước, ra vẻ vô tội. Còn Yến Vũ thì lại nhìn lại hắn một cái không chút khách khí, vậy tình địch là ai, Phong sư huynh tự nhiên trong lòng đã sáng tỏ, nhất thời mặt trầm xuống đánh giá hắn không ngừng.
Hàn Lập thấy tình cảnh này, có chút buồn cười, nhưng cũng bắt đầu thấy kỳ quái! Chả phải là trong truyền thuyết Đổng Huyên Nhi và vị Phong sư huynh này, sớm đã có ý song tu rồi hay sao! Nhưng bây giờ cô gái gian trá này cũng không có ý tứ nghiêng về vị Phong sư huynh này! Chẳng lẽ là tin đồn có chỗ sai lầm?
Hàn Lập thoáng suy nghĩ một chút, chán ghét chuyện này liền lắc đầu một cái. Hắn không muốn lãng phí đầu óc vào những chuyện rối rắm này.
Vì vậy, về tiến mấy bước về phía trước, bỏ lại ba người kia ở phía sau.
Hàn Lập cũng mặc kệ Phong sư huynh và Yến Vũ ghen tuông ganh đua thế nào, càng sẽ không quan tâm Đổng Huyên Nhi trong đó căn nguyên hai bên ra sao, hắn lúc này hoàn toàn bị cuộc đấu trong màn hào quang hấp dẫn rồi.
Yến Vũ thật đúng là cũng không nói quá lời!
Vị đường huynh này của hắn thật sự không thể coi thường, đạo thuật thổ thuộc tính toàn thân thi triển đến xuất thần nhập hóa. Những tảng đá như cối xay lớn cỡ một trượng, theo tay hắn thi nhau ném ra, đập thẳng về hướng đối diện, tựa hồ vô cùng vô tận. Mà trước người thì lại dựng đứng một cây phướn màu vàng hình tam giác, triệu đến một luồng gió vàng, đem bản thân bao vây vào bên trong, che chắn vững chắc.
Thế nhưng là người mặc áo bào màu lục đối diện, cũng không chịu yếu thế! Trên thân thể toát ra mấy luồng hắc khí đen nhánh như mực, lại ồ ồ điên cuồng gào thét bay múa giống như độc xà, đan thành cái lưới màu đen trước thân mình tới mưa gió cũng không lọt, đem những tảng đá này tất cả đều bắn ngược trở về, có khi vừa vặn bắn ngược đến đối diện, ngược lại làm cho vị tinh anh của Yến gia kia trở nên có chút luống cuống tay chân. Về phần pháp khí, thì lại là sáu bảy cái đầu lâu khô trắng ởn, lơ lửng ở bốn phía quanh hắn, còn chưa biết là để làm gì.
Cứ như vậy, một người điên cuồng tấn công một người lặng thinh cẩn thận phòng thủ, tạm thời hình thành cục diện căng thẳng!
Có điều rất rõ ràng, ý tứ của hai người này vẫn đang tiến hành thử dò xét lẫn nhau, cũng không có hành động một cách thực sự. Bởi vậy mặc dù tình cảnh náo nhiệt phi thường, đá lớn bay đầy trời, hắc khí cuồn cuộn, nhưng bọn họ ung dung nhàn nhã, không nóng nảy không vội vàng, thần sắc cố hết sức chưa có lộ ra một chút nào.
Hàn Lập đang xem đến xuất thần, đột nhiên nghe thấy một câu của Đổng Huyên Nhi "Hàn sư huynh, ngươi nói có đúng không?". Điều này làm cho hắn có chút sửng sốt, còn chưa quay đầu, đã phản xạ có điều kiện "Ừ" một tiếng.
Thế nhưng chữ "Ừ" này vừa mới vừa ra khỏi miệng, Hàn Lập liền lập tức thầm kêu không ổn, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy hai vị tình địch kia vốn nên đối kháng với nhau, không ngờ chẳng những hướng về hắn lộ ra ánh mắt bất thiện, mà ý tứ còn có nhiều phần như cùng chung kẻ địch.
Hiển nhiên là mình đã bị nữ tử gian trá này hãm hại rồi!
"Các ngươi nghe thấy rồi chứ! Hàn sư huynh cũng đã tự thừa nhận rồi, dọc theo đường đi ta phải cùng hắn ở chung một chỗ nửa bước cũng không được rời, đây đúng là chính miệng gia sư ra lệnh!" Đổng Huyên Nhi nói ra với bộ dạng đau khổ đáng thương, thế nhưng thừa dịp hai tên gia hỏa này bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo không chú ý, lập tức liền hướng về Hàn Lập làm điệu bộ tinh quái, làm cho Hàn Lập trở nên hết chỗ nói nổi.
Vị Đổng Huyên Nhi này thừa dịp giữa lúc hắn vừa sơ ý, đã xuyên vào chỗ sơ hở, kiếm cho hắn hai cái phiền phức lên mình. Rất rõ ràng là bởi vì mình dọc theo đường đi thường hay dùng danh tiếng của Hồng Phất, áp chế nàng không nhẹ, làm cho trong lòng nàng tích trữ oán khí trả thù mình một chút, hẳn là nếu mình bị hai vị này dạy dỗ cho một trận, chắc chắn tâm tình nàng sẽ rất thoải mái đây!
Hàn Lập nhìn qua hai tên gia hỏa đang nhìn gườm gườm, thở dài, định nói gì đó. Nhưng chưa chờ cho hắn mở miệng, hai người đối diện đột nhiên biến sắc, đặc biệt là thần tình của Yến Vũ lại càng trở nên khẩn trương, ánh mắt của bọn họ từ trên thân mình Hàn Lập đã dời lên giữa sân đấu.
Thấy tình cảnh này, Hàn Lập đương nhiên biết rằng trên sân chắc chắn đã xảy ra biến hóa khác, vội vàng cũng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cục diện giằng co bên trong màn hào quang cuối cùng đã bị phá rồi!
Người của Yến gia đã ngừng sử dụng cự thạch thuật, mà đổi thành dùng hai tay cầm một cây quạt giấy màu vàng, mặt hướng về đối thủ, đang cố hết sức quạt từng cái một không ngừng. Cây quạt giấy này rõ ràng nên là vật nhẹ mới phải, thế nhưng mỗi một lần quạt ra lại tựa hồ đã tiêu hao rất lớn thể lực của Yến gia đệ tử, làm cho hắn lúc này mồ hôi đầy mặt!
Một phiến chém ra, mang theo một màn tử vụ nồng đậm, nhắm thẳng vào quái nhân, bảy tám phiến xuống tới, tử vụ kia sớm đã hết sức đậm đặc vây chặt lấy đối phương mưa gió không ra, hình thành một quả cầu lớn màu tím!
Mà lục bào quái nhân toàn thân vẫn giấu ở trong một luồng hắc khí, đem lục vụ để ở bên ngoài.
Hắc khí cùng lục vụ không ngừng quay cuồng, cắn xé nhau, giống như hai người sống. Nhưng bất kể thế nào, lục vụ cho người Yến gia thao túng, đều chiếm thế thượng phong, đã ép cho hắc khí co lại càng ngày càng nhỏ.
“Hóa cốt bảo phiến của Đường huynh ta, là đỉnh cấp pháp khí nổi danh của Yến gia chúng ta, khi khu sử xuất độc vụ, chỉ cần kéo dài một chút, khẳng định là da tiêu thịt rữa, lợi hại vô cùng. Bất quá, Đường huynh trước kia do thấy nó quá mức ác độc, mà không chịu sử dụng. Nhưng hôm nay đã chịu sử ra, có thể thấy được hắn cũng đã hạ quyết tâm, nhất định không cho đối phương toàn thân trở ra!" Yến Vũ thấy tình cảnh này, có chút vui vẻ, hướng về Đổng Huyên Nhi giải thích.
"Ồ! Cây quạt này nổi danh như vậy sao? Không biết so với Phong Lôi phiến nổi danh thì cái nào lợi hại hơn?" Đổng Huyên Nhi cười nhẹ một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra thái độ mê hoặc động lòng người.
"Cây quạt này nói về u lực có lẽ không cường đại bằng Phong Lôi phiến, nhưng pháp khí này chỉ cần là người tu tiên mộc linh căn, đều có thể thao túng tự nhiên. Cũng không giống Phong Lôi phiến, không có phong thuộc tính cùng lôi thuộc tính hai loại dị linh căn này, căn bản phát huy không ra uy lực! Bởi vậy Hóa cốt phiến này giá trị còn hơn Phong Lôi phiến!" Bị nụ cười mê hoặc của Huyên Nhi, đã làm cho Yến Vũ động tâm. Miễn cưỡng đè nén sự mơ tưởng, cẩn thận giải thích.
"Nói bậy bạ gì đó. Một đỉnh cấp pháp khí bình thường như vậy, cũng dám so sánh với Phong Lôi phiến sao, có thể có một phần mười uy lực của người ta, đã là không tệ rồi! Trên thực tế, ta thấy cây quạt này, ngay cả pháp khí Tử quang bạt trên tay ta uy lực còn lứon hơn" Phong sư huynh thấy Đổng Huyên Nhi cùng Yến Vũ cười cười nói nói. Trên mặt hiện ra sự đố kỵ, cố ý nói.
"Ngươi dám xem thường pháp khí do Yến gia chúng ta luyện chế sao, được! Vậy để ta xem uy lực của Tử quang bạt của ngươi!" Yến Vũ nghe được đối phương chê bai uy lực của Hóa cốt phiến, không khỏi tức giận muốn phân cao thấp với đối phương.
"Tốt, ta đang muốn lãnh giáo pháp lực của đệ tử Yến gia đây!" Phong sư huynh vừa nghe đối phương nói, cười lạnh một tiếng lập tức đáp ứng.
Hai người trong lúc nhất thời, tựa hồ đều đã quên sự tồn tại của vị công địch Hàn Lập.
"A, đừng tính toán như vậy, tiểu muội chỉ là thuận miệng hỏi như vậy thôi! Cần gì phải tức giận như thế chứ! Hai vị sư huynh một người nhường một bước đi, không được sao?" Đổng Huyên Nhi mặt ngoài tựa hồ là khuyên giải. Nhưng thực tế là làm cho thể diện của hai người, càng thêm không muốn yếu thế so với đối phương. Ai cũng không chịu mất mặt trước Đổng Huyên Nhi.
Đương nhiên muốn cho hai người lập tức tiến hành quyết đấu, cái này cũng là không thể! Dù sao hai người chỉ là ghen tức tranh phong, trước mặt cũng chỉ là nói lời tức giận mà thôi! Sự cố kỵ trong lòng vẫn còn rất nặng. Bất quá, nếu Đổng Huyên Nhi ở giữa lại khích thêm hai bên vài câu, việc này cũng khó nói!
Hàn Lập mặc dù vẫn quan tâm đến chiến cuộc, nhưng trong tai vẫn nghe rõ ràng chuyện bên cạnh. Không khỏi khẽ lắc đầu không thôi. Hắn cảm giác được người nữ điêu ngoa này thật đúng là họa tinh, quả thật đi đến nơi đâu cũng sẽ gây ra phong ba không nhỏ, khó trách Hồng Phất vẫn để mình quản chế nha đầu kia.
Bất quá, tên họ Phong cùng Yến Vũ theo tướng mạo cho thấy, cũng không phải là người ngu dốt, làm sao hiện tại lại muốn đánh nhau như thế? Chẳng lẻ Hồ mị công của Đổng Huyên Nhi lại lợi hại như thế? Ngay cả tu sĩ sau khi Trúc Cơ đều bất tri bất giác bị ảnh hưởng đến tâm tính sao?
Hàn Lập sau khi suy nghĩ, trong lòng có chút hoảng sợ!
Bất quá, Hàn Lập cũng không đi hỏi hai tên đầu óc có vấn đề này! Hai người bọn họ ai chết ai sống hắn quản làm gì?
Bất quá, Hàn Lập cũng thấy kỳ quái. Bất kể Đổng Huyên này phong tình như thế nào, làm cho nam tử say mê đến thần hồn điên đảo. Nhưng trong mắt hắn thì Huân Huyên Nhi lại một chút mị lực cũng không có, một chút cảm giác động tâm cũng chưa từng xuất hiện.
Nhưng thật ra chuyện này, không riêng gì Hàn Lập buồn bực, mà Đổng Huyên Nhi lại càng buồn bực không thôi! Hồ mị công của nàng không biết vì sao, lại đối với người đáng ghét này một chút tác dụng cũng không có. Nếu không, đã sớm đem hắn làm cho chạy vòng vòng rồi, làm sao còn có thể để hắn dọc dường đi uy hiếp mình như thế.
Trong lúc Hàn Lập cùng Đổng Huyên Nhi đều có tâm tư, lúc này tình cảnh trong sân lại xảy ra đại biến.
Hắc khí bị lục vụ vây quanh đột nhiên bắt đầu co rút lại cùng thưa thớt hẳn lên, trong chớp mắt, đã đem người lục bào nấp ở bên trong lộ lra. Mấy cái khô lâu bên cạnh người này, miệng mở ra điên cuồng hấp thu hắc khí bốn phía, đó đúng là vật tạo nên hắc khí.
Người Yến gia thấy vậy, mặc dù không biết đối phương có dụng ý gì, nhưng nếu đối phương tự hủy phòng ngự, hắn đương nhiên cũng sẽ không khách khí, liền lập tức vung bảo phiến trong tay, lục vụ lập tức thừa dịp hắc khí vô lực chống cự mà ùa lên!
"Tiểu tử, dựa vào một chút độc vụ, đã muốn làm náo động trước mặt ta, thực sự là không biết chết sống! Ngươi còn không biết, chúng ta đều là tổ tông chơi độc chứ!" Người lục bào hắc hắc cười quái dị vài tiếng nói.
Tiếp theo vươn một tay ra, trên thiên linh cái của khô lâu rất nhanh kích một chưởng, khô lâu này lập tức lớn vọt lên tạo thành một cái bánh xe, trên đầu lâu trắng toát còn mơ hồ được bọc thêm một tầng hắc khí, có vẻ càng thêm dữ tợn quỷ dị.
Bọn chúng đem hắc khí còn sót lại thu nạp không còn một mảnh, tiếp theo miệng lại há lớn ra, đem lục vụ ở bên ngoài bắt đầu hấp thi vào trong miệng, từng ngụm từng ngụm một, bọn chúng cứ thế mà trương lớn lên, cứ như là uống thuốc bổ vậy.
Đường huynh của Yến Vũ ở đối diện, thấy vậy lấy làm kinh hãi. Hắn vội vàng khống chế bảo phiến trong tay, vội vã đem lục vụ thu gấp trở về, nhưng hiển nhiên đã muộn, độc vụ có thể rút vè chỉ được một phần ba mà thôi, đại bộ phận đều đã bị khô lâu của đối phương ăn sạch.
Ánh sáng xanh vàng trên mặt quạt trở nên ảm đạm không còn ánh sáng, làm cho người cảu Yến gia đau lòng không thôi, biết Hóa cốt phiến này uy lực từ nay về sau giảm đi không ít!
Vị Yến gia đệ tử này, còn chưa từ trong đả kích pháp khí hủy tỉnh lại. Mấy cái khô lâu hung hãn to lớn, dưới sự thao túng của người lục bào, hô hô lên vài tiếng rồi trực tiếp bay thẳng tới, trong nháy mắt đã đến trước mặt, àm cho người này hoảng sợ, vội vàng đưa tay vào trung túi trữ vật sờ soạn.
Nhưng mấy khô lâu này lại đồng thời hé miệng ra, mấy luồng sáng đen thui đồng thời phun ra, tập trung lại thành một cột sáng lớn, đánh xuyên qua hộ thân hoàng phong của người nhà Yến gia. Nghe “thình” một tiếng, đã trực tiếp hôn mê từ trên không trung rơi xuống.
Đệ tử Yến gia ở một bên thấy thắng bại đã phân, tự nhiên sẽ không để cho người nhà té ngã mà bể đầu, lập tức có một người bay ra tiếp trợ Đường huynh của Yến Vũ, rồi bay trở về.
"Huyền pháp Quỷ linh môn quả nhiên tinh diệu tuyệt luân, Yến gia chúng ta năm trận đã bại bốn, có nên bắt đầu trận tỷ thí thứ sáu không?" Một vị trưởng lão Yến gia khuôn mặt già nua, nhưng hai mắt lóe sáng đi ra, lạnh lùng nói với người của Quỷ linh môn.
"Cứ tính vậy đi! Năm trận còn lại, không bằng đợi đệ tử Sinh tử đường của Yến gia tới rồi sẽ tỷ thí tiếp cũng không muộn. Ta cũng có nghe nói tới đại danh Huyết tu sĩ của Yến gia!" Thủ lĩnh của đám người Quỷ linh môn ở đối diện cũng đi ra, một thần bí man mặt nạ quỷ màu bạc, nghe thanh âm ôn tồn văn nhã, hùng hậu, là một nam tử khá trẻ.
"Được! Nếu Thiếu môn chủ thật sự có nhã hứng này, Yến gia chúng ta dĩ nhiên sẽ phụng bồi! Tỷ thí hôm nay tạm thời dừng tại đây!" Lão giả vừa nghe đầu tiên là cả kinh, nhưng cũng không cam lòng yếu thế đáp ứng nói, sau đó vung tay áo, xoay người trở về.
Thiếu môn chủ này thấy vậy, cũng không thèm để ý, cười nhẹ một tiếng, tiêu sái quay người lại, tiếp theo dẫn mọi người rời khỏi nơi đây.
Các tu sĩ khác đến xem, sau khi đã mãn nhãn, cũng không có người nào nói chuyện mà yên lặng rời đi.
Mà Hàn Lập lắc khẽ đầu, mới vừa quay đầu, đã nghe được thanh âm lẩm bẩm của Yến Vũ:
"Sao lại có thể, Đường huynh của ta cũng đánh bại được, hắn là cao thủ của Diễn vũ đường chúng ta mà!"
"Cái gì cao thủ, còn không phải bị đối thủ rất nhanh chóng đánh bại sao!" Phong sư huynh bĩu môi, cơ hội đả kích tình địch như thế, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
"Ngươi?" Yến Vũ mặt lộ vẻ giận dữ, đang muốn phát tác, nhưng Đổng Huyên Nhi nói ra một lời, lập tức làm cho hắn cao hứng trở lại.
"Yến Vũ sư huynh, ta đã đi mấy ngày đường rồi, cũng có chút mệt mỏi, ở đây có phòng nào có thể để cho tiểu muội nghỉ ngơi một chút, có hoạt động gì khác, thì hãy chờ ngày mai lại tham gia đi!" Đổng Huyên Nhi đột nhiên lắc lư cái eo thon nhỏ, dùng một loại phong tình lai láng nói.
"Đương nhiên là có thể! Đổng sư muội, ta đến tại sương phòng của các nữ tu sĩ đặc biệt đã chuẩn bị. Hàn sư đệ cùng các hạ, xin mời cứ tùy tiện!" Yến Vũ cao hứng nói, còn có chút bộ dáng thị uy.
Hàn Lập chỉ cười nhẹ, không có ý kiến gì.
Hắn đã đưa Đổng Huyên Nhi an toàn đến Yến linh bảo, nhiệm vụ này cho dù đã hoàn thành. Về phần nhưng chuyện khác, hắn cũng không quản được, cũng không muốn quản! Sau khi nói vài lời đơn giản với những người chung quanh, Hàn Lập một mình rời khỏi mọi người.
Cũng không phải tự nhiên mà Hàn Lập nguyện ý rời xa Đổng Huyên Nhi, Phong sư huynh cùng Yến Vũ như thế.
Cũng không phải là có ý ngăn cản, mà Yến Vũ nọ phi thường nhiệt tình đưa cho hắn một ngọc giản. Bên trong là địa đồ của Yến linh bảo, làm cho Hàn Lập tiết kiệm được nhiều thời gian, trực tiếp đi đến nơi cần thiết, chứ khồng phải như con ruồi bị hôn mê đi loạn khắp nơi.
Mà bản thân Đổng Huyên Nhi, mặc dù đối với việc Hàn Lập đột nhiên buông tay không hề ước thúc mình nữa, cảm thấy ngoài ý muốn! Nhưng có thể được tự do tại số đông nam tu sĩ này thật như cá gặp nước, tự nhiên làm cho nàng mừng rỡ. Đương nhiên nàng vẫn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Lập vài lần, rất là thắc mắc không phải hắn làm vậy là có dụng ý gì.
"Dụng ý? Hừ, chỉ bất quá không muốn nghĩ tới cái bao đồ trên người mà thôi, muốn làm được hành động tự do tự tại!" Hàn Lập đi ở trên con đường đá tại Yến linh bảo, chắp hai tay sau lưng, phi thường thoải mái thầm nghĩ, thỉnh thoảng lại nhìn các cửa hàng ở hai bên đường.
Các cửa hàng này đều là sản xuất phù lục, luyện khí và nguyên liệu luyện đan, cũng có cũng có một hai gian bán pháp khí cấp thấp, nhưng điếm chủ hơn phân nửa lại là người không có pháp lực.
Cái này cũng không kỳ quái, cả Yến linh bảo diện tích phi thường lớn, ở trong này dân cư cũng tới mười mấy vạn. Nhưng người có linh căn có thể tu luyện pháp thuật lại chiếm rất ít, đại bộ phận đều là người bình thường.
Những người này vốn ở tại thế tục, một bộ phận tuy không có linh căn, nhưng huyết mạch thì vẫn là người của Yến gia, một bộ phận còn lại là gia quyến của đệ tử Yến gia, dù sao nếu chỉ có người trong tộc Yến gia thông hôn mà nói, cũng phi thường không ổn, phải có những dòng máu mới, thì mới có thể cho làm cho Yến gia tiếp tục bảo trì sự lớn mạnh.
Đương nhiên để giữ bí mật, người vào Yến linh bảo. Cả đời đều không thể ra ngoài, chỉ có thể ở đây sinh lão bệnh tử cả đời. Mặc dù từ nay về sau áo cơm không lo. Nhưng cũng là một chuyện cực kỳ bi ai.
Những người từ ngoài vào thì còn may mắn, vẫn được biết qua thế giới bên ngoài, nhưng những người từ nhỏ đã sinh ở trong bảo, nhưng lại là người không có linh căn, ngay cả một cơ hội liếc mắt nhìn ra bên ngoài cũng không có.
Những người đầu tiên tiến vào bảo, cũng không bị bức bách vào! Đều là vào rồi không thể ra. Hoặc là chịu đại ân của Yến gia, mà tự nguyện như thế. Hơn nữa Yến linh bảo phòng bị nghiêm ngặt, có trận pháp bao phủ, người thường mà muốn rời thành, bị phát hiện lập tức giết chết. Cho nên đến nay cũng không có nghe nói qua, có người thường nào thành công thoát khỏi nơi đây.
Tin tức này, đương nhiên không phải do Hàn Lập đoán ra, mà là trên ngọc giản địa đồ có mang theo một số tin tức. Bởi vậy, Hàn Lập cũng đã có một số ấn tượng nhất định đối với Yến linh bảo.
Mà hắn hiện tại đi đến một gian trà lâu ở trong thành. Bởi vì dựa theo sự hiểu biết của Hàn Lập, các tu sĩ phần lớn đều rất thích trà. Trà lâu cơ hồ đều là nơi các tu sĩ dừng chân. Hàn Lập cảm giác được nơi này có lẽ có thể tìm được các tu sĩ cùng cấp, tăng cường quen biết. Đây chính là cơ hội rất khó được để trao đổi. Dù sao tự mình đóng cửa cũng là việc không nên làm!
Ở cuối con đường, có một ngã ba đường, đã có thể thấy chiêu bài của trà lâu, Hàn Lập nghĩ như vậy, không khỏi tăng nhanh cước bộ.
Nhưng khi đi ngang qua một cửa hàng bên trong đột nhiên truyền đến vài tiếng nam nữ tranh chấp kịch liệt, tiếp theo nương theo một tiếng rống giận của nam nhân. Một người trang phục thiếu phụ, tức giận vội vàng từ trong phòng đi ra, trực tiếp chạy ra đường, vừa lúc chạm phải Hàn Lập đang đi tới.
Thiếu phụ này dung mạo tựa hồ phi thường tú lệ, cho nên Hàn Lập bởi vì cái bênh chung của nam nhân, cũng cẩm thận đưa mắt đánh giá, kết quả khi Hàn Lập xem rõ dung nhan của thiếu phụ nhất thời ngẩn ra, người đứng lại tại chỗ.
Thiếu phụ nhìn thấy Hàn Lập không kiêng kỵ mà nhìn mình như vậy. Trong lòng cực kỳ tức giận!
Nhưng nàng ở trong thành này cũng khá lâu, mặc dù không có chút pháp lực nhưng nhìn qua phục sức, cũng xem ra thân phận tu sĩ của Hàn Lập. Mặc dù xấu hổ nưhng vẫn lưu tâm để ý đến tướng mạo của Hàn Lập, chỉ cảm thấy phảng phất có chút quen mắt, cũng cố nén sự tức giận, khẽ cúi đầu nói:
"Tu sĩ đại nhân, có thể để cho tiểu nữ tử đi qua, tại hạ đã là gái có chồng! Đại nhân nhìn kỹ như vậy một tiểu nữ tử, không sợ mất thể thống sao?"
Những lời này sau khi nói ra, thiếu phụ cũng không có cử chỉ lo lắng, bởi vì bên trong Yến linh bảo giới luật nghiêm ngặt, nghiêm cấm các tu sĩ quấy nhiễu cuộc sống của người bình thường, người trái lệnh vị xử phạt rất nặng! Đương nhiên, người bình thường cũng phải bảo trì đối với các tu sĩ tuyệt đối cung kính, nếu có sự chậm trễ, cũng do tu sĩ đó tự do xử trí.
Hơn nữa hiện tại ngay ở ngã tư đường giữa bao nhiêu con mắt, nàng cũng không sợ đối phương có hành động gì với mình.
Nhưng thiếu phụ cúi đầu hồi lâu, cũng không thấy tu sĩ có cử động gì. Cũng không có ý thối lui, cũng không có mở miệng quở mắng nàng. Điều này làm cho nàng có chút kinh ngạc, không khỏi ngẩng mặt lên nhìn.
Kết quả là thấy một khuôn mặt cười cười xuất hiện trước mắt, khuôn mặt này lập tức làm cho thiếu phụ nhớ đến mười năm trước trên con đường nhỏ ban đêm tại hậu viện, một người sư huynh hẹp hòi vô cùng, cùng một cô gái tinh linh cổ quái, đấu võ mồm với nhau, như hiện lên trước mắt!
"Sư huynh?"
"Sư muội!"
Thiếu phụ rốt cục nhận ra khuôn mặt cũng không chút biến hóa này, mà Hàn Lập sau khi đối phương gọi mình một tiếng sư huynh, cũng xác định thiếu phụ tú lệ này, chính là tiểu nha đầu tinh linh cổ quái đã gặp từ nhiều năm trước - Mặc Thải Hoàn, con gái nhỏ nhất của Mặc đại phu, mà mình từng gọi là tiểu sư muội!
"Ngươi thật sự là Hàn Lập sư huynh?" Mặc Thải Hoàn đầu tiên là vạn phần kinh ngạc, lập tức hồi hộp hỏi lại, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng không dám tin.
"Ta đưa cho muội Oanh hương hoàn, có sử dụng không?" Hàn Lập đột nhiên nhẹ giọng nói.
"Sư… sư huynh, thật là người!" Mặc Thải Hoàn vừa thấy Hàn Lập nói ra tên của lễ vật tặng nàng năm đó, cũng không chút nào hoài nghi nữa. nhưng hai mắt trong giây lát lại đỏ lên, bắt đầu thút thít, tựa hồ nhận phải sự ủy khuất rất lớn.
Hàn Lập cũng trợn tròn mắt! Dù sao hiện tại ở trên đường, bốn phía vẫn có nhiều người cùng một số tu sĩ qua lại, một thiếu phụ cực kỳ xinh đẹp như vậy lại đứng trước mặt mình khóc lóc, thì dám chắc kiểu suy đoán gì cũng có thể có!
Nghĩ tới đây, Hàn Lập gãi gãi đầu, cố gắng nói với Mặc Thải Hoàn:
"Sư muội, chúng ta có phải nên đổi chỗ khác để nói chuyện hay không! Nơi này tựa hồ không phải là chỗ để nói chuyện".
"Ừm!… ta nghe sư huynh" Mặc Thải Hoàn lúc này mới tạm ngừng khóc, phi thường nghe lời.
Biểu hiện của đối phương, cũng làm cho Hàn Lập có chút ngoài ý muốn! Dù sao trong ấn tượng của hắn Mặc Thải Hoàn vẫn là một tiểu yêu tinh, đột nhiên ôn nhu nghe lời như thế, thật đúng là làm cho hắn có chút không thích ứng. Bất quá cũng phải tìm chỗ nào yên tĩnh đây chứ? Hàn Lập nhìn một chút bốn phía ngã tư đường, có chút buồn bực thầm nghĩ.
"Đến nhà của muội đi! Mẹ của muội cũng ở đàng kia" Mặc Thải Hoàn tâm tình sau khi bình tĩnh lại một chút, đột nhiên mở miệng nói.
"Tứ sư mẫu cũng ở tại Yến linh bảo?
Hàn Lập kinh ngạc!
Xem ra Mặc phủ thật sự có đại sự xảy ra, nếu không Nghiêm thị thân là đầu não cảu Mặc phủ, sẽ không dễ dàng lưu lạc ở nơi đây.
"Đúng vậy, sư huynh! Mẹ muội bị bệnh, hơn nữa rất nặng! Người nhất định phải phải cứu mẹ!" Mặc Thải Hoàn trong mắt nước mắt lại chợt chảy ra, khổ sở cầu khẩn.
"Được rồi, có chuyện gì, gặp sư nương rồi hãy nói, chỉ cần không phải nghi nan tạp chứng gì, sư huynh sẽ có thể chữa được!" Hàn Lập thấy Mặc Thải Hoàn thương cảm như vậy, tự nhiên nghĩ đến cuộc sống không buồn không lo trước kia của nàng tại Mặc phủ, không khỏi trong lòng mềm nhũn ra, ngoài miệng an ủi nói.
"Ừm! Muội tin tưởng lời sư huynh nói. Năm đó nhị tỷ cũng nói qua, thuật y dược của sư huynh sớm đã trên tỷ ấy. Lần này mẹ của muội đã được cứu rồi!"
Mặc Thải Hoàn nghe xong Hàn Lập nói như thế, lúc này mới mỉm cười không khóc nữa. Loại bộ dáng kiều diễm như hoa này, làm cho Hàn Lập nhìn cũng không khỏi hơi bị thất thần, nhưng cũng may lập tức thanh tỉnh lại, lúc này mới tránh khỏi làm trò ngốc nghếch tại đây.
"Đi thôi, nhà của muội cách đây cũng không xa, chỉ cần qua một cái ngã tư đường là đến rồi. Mẹ của muội nhìn thấy sư huynh nhất định sẽ rất cao hứng!" Mặc Thải Hoàn phi thường tự nhiên kéo lại ống tay áo của Hàn Lập dẫn hắn đi, bộ dáng rất hưng phấn, giống như là tìm được người trong lòng mình vậy.
Một thiếu phụ chủ động lôi kéo một nam tử, đi trên đường cái, tự nhiên làm cho người ta ở phụ cận chú ý nhìn ngó. Nhưng cũng may Hàn Lập trang phục của người tu tiên, nên cũng không ai dám nói gì không dễ nghe với hai người, về phần sau khi đã rời xa, có nghị luận gì cũng là điều khó nói!
"Sư muội, muội cùng sư mẫu sao lại đến nơi đây? Mặc phủ chẳng lẻ đã xảy ra chuyện gì sao?" Hàn Lập cùng Mặc Thải Hoàn sóng vai đi, cũng thừa dịp Mặc Thải Hoàn không để ý, đem ống tay áo khe khẽ thu trở về, nhẹ giọng hỏi.
"Chuyện này, nói đến thì rất dài! Nhưng Mặc phủ bảy năm trước đã bị phá hủy, Kinh Giao hội đồng thời cũng đã bị xóa sổ!" Mặc Thải Hoàn nghe vậy, thân thể khẽ run lên, sắc mặt đột nhiên buồn bả nói.
“Còn hai vị sư muội cùng các sư mẫu khác đâu?" Mặc dù Hàn Lập sớm đã đoán được không sai lắm, nhưng vẫn thở dài, đồn thời hỏi đến tình hình của những người khác.
"Nhị nương, Ngũ nương đã chết, tình hình của những người khác muội cũng không rõ ràng lắm. Bởi vì muội cùng mẹ cũng rất vất vả mới thóat ra được. Lúc ấy quá rối loạn, mọi người chỉ có thể chia nhau chạy trốn mà thôi!" Mặc Thải Hoàn thanh âm run rẩy hẳn lên, có vẻ cực kỳ thống khổ.