Trần Hạo Minh chưa kịp làm gì thì hai người phụ nữ đã lao đầu vào nhau, đánh sống đánh chết. Trận chiến làm mặt biển nổi sóng ầm ầm, bao nhiêu sinh vật dưới biển kinh hãi, trốn đông tránh tây.
Hải Mẫu vốn có thể đối phó với Trish mà không mất bao nhiêu sức, nhưng nàng lại tỏ ra cực kỳ khó khăn, gò bó.
Hải Mẫu cầm cây đàn hạc tạt một cái xuống nước, khiến một cột thủy tiễn bắn xẹt qua vị trí của Trish, đẩy lùi nàng lại. Sau đó Hải Mẫu truyền âm cho Trần Hạo Minh:
- Huyền Cầm đang trong thời khắc bế quan mấu chốt, không được làm phiền nó. Anh trở về trước đi.
Nói xong, Hải Mẫu lại quay ra, nhìn Trish bằng cặp mắt nóng rực chiến ý:
- Đánh ở đây thì có gì vui? Có muốn ra ngoài không gian đánh một trận?
Trish dường như cũng nhìn ra, có lẽ vừa rồi mình hơi hiểu lầm gì đó. Nhưng bây giờ, có một trận chiến thú vị như vậy trước mắt, làm sao nàng từ chối được cơ chứ? Chẳng phải nàng vừa ngộ ra chiêu thức mới, cần được nghiệm chứng hay sao?
Trish trực tiếp bỏ qua Trần Hạo Minh đang dùng khuôn mặt ngắc ngứ bên kia, bay thẳng ra ngoài không gian với Hải Mẫu.
Trần Hạo Minh đứng đó buồn bực, mặt nhăn nhó như ăn phải ruồi nhặng, nhất thời không biết làm sao.
- Cha! Cha làm mẹ giận! - Trần Hạo Minh thấy cổ mình nằng nặng, cô bé Fairy không biết từ bao giờ đã bám lên đó như một chú gấu túi, đôi tay nhỏ bé đưa ra ôm lấy mặt hắn, giọng nói non nớt làm Trần Hạo Minh có cảm giác như cô bé đang cười nhạo…
Trần Hạo Minh thầm hô oan uổng. Đang định chống chế thì Trần Điềm Linh đã kéo kéo cánh tay hắn. Trần Hạo Minh ngồi xuống ôm cô bé vào lòng, Trần Điềm Linh nói:
- Cha cũng đừng chối! Vừa rồi mẹ giận lắm! Nói cái gì mà không biết nhường nhịn, đầu đất… Cha liệu mà xin lỗi mẹ đi.
Trần Hạo Minh gần như suy sụp.
Rõ ràng mình không có lỗi gì mà…
Chẳng phải là tranh cãi cách dạy con thôi sao? Chuyện này trong ra đình bình thường cũng xảy ra như cơm bữa, có cái gì mà phải giận dỗi…
- Nhưng rõ ràng… - Trần Hạo Minh đang định nói gì đó, Fairy bé bỏng đã nhéo hai má hắn ngắt lời:
- Phải nhớ! Mẹ không bao giờ sai!
Sắc mặt Trần Hạo Minh trở thành dở khóc dở cười. Một thằng đàn ông trưởng thành, thế nào mà lại bị hai bé con chưa đầy một tuổi giáo dục thế này? Nhưng nghĩ lại thì những lời này cũng không phải không có đạo lý.
Đàn ông từ lúc nào mà lại đi chấp nhặt với vợ thế này? Cuộc sống của hắn lấy nụ cười mỹ nhân làm mục tiêu, sao lại phải câu nệ mấy chuyện vớ vẩn như vậy để làm nàng ấm ức cơ chứ?
Trần Hạo Minh giãn khuôn mặt ra, không nhịn nổi mà thơm Trần Điềm Linh một cái, lại ôm lấy Fairy, thơm một cái nữa. Thần tình sảng khoái cười ha hả, điều khiển thuyền về Vô Thần đại lục.
- Không đợi nữ thần sao? - Không biết từ bao giờ, Fity đã đứng bên cạnh hắn. Thần thái dù vẫn hơi rụt rè, nhưng nàng đã lấy lại phần nào sự tự tin năm xưa. Điều này làm Trần Hạo Minh khá vui mừng rồi.
- Đợi ở đây sao? Không cần đâu! Chi bằng chúng ta cứ về nhà trước, chuẩn bị tốt cho nàng ta là được! Dù gì thì khoảng cách từ đây đến chỗ đó với nàng ta cũng chẳng khác bao nhiêu.
Trần Hạo Minh cười thoải mái, khuôn mặt có vài phần kích động điều khiển chiếc thuyền trôi đi.
….
Lúc này, trên Thánh đảo đã là một màn đêm u tối. Mấy cột đèn đường toát ra ánh sáng mờ ảo, làm màn đêm có thêm chút sức sống nhỏ nhoi.
Thánh đảo là một nơi đặc biệt trên Vô Thần đại lục này. Nó là nơi khá bí mật, tập trung đủ loại người tu luyện trên khắp đại lục, các thế lực trên này chính là một tồn tại thần thánh siêu nhiên, vượt qua tất cả sự hiểu biết của con người.
Có thể nói, Thánh đảo giống như là một thế giới thần tiên trong mắt người thường vậy.
Trần Hạo Minh đã từng đến đây vào năm năm trước, nhưng không ở lại lâu, nên không có nhiều sự lý giải về Thánh đảo. Nhưng theo nhận xét chung của hắn, Thánh đảo này đã có vài phần dáng dấp của một “tiên giới không màng thế sự”, nhưng vẫn chưa đạt yêu cầu.
Bởi nhu cầu về vật chất của người tu luyện trên đảo thậm chí còn lớn hơn cả người thường, vì vậy mà những người này không ngừng sản sinh dục vọng cần thỏa mãn, mà đối tượng thỏa mãn họ chính là những người thường trên đại lục. Điều này thì khác gì với cái kiểu nô dịch loài người đâu?
Chính vì vậy, Thánh đảo đã nhiều lần làm những việc thương thiên hại lý, làm lòng người căm phẫn. Nhưng họ lại lấp liếm chúng lại, coi như không có chuyện gì, và tiếp tục duy trì tình hình như thế.
Sở dĩ người thường không thể chống đối họ thì quá đơn giản, bởi sức mạnh của họ đã vượt qua những gì con người có thể chống lại.
Những người tu luyện này bình thường không vào đại lục, là vì sợ thiên kiếp. Nhưng thực tế thì họ vẫn có thể tiến vào trong một thời gian ngắn, chỉ cần họ tiến vào đó một ngày thôi, những “con kiến” dám chống đối họ sẽ bị đày đọa đến chết.
Còn về việc những kẻ ngoài đại lục như Thần Linh, Tiên Linh muốn đột nhập trong thời gian ngắn giống thế thì càng không cần lo. Bởi dù có vào trong thời gian ngắn, không dẫn phát thiên kiếp nhưng linh khí trời đất cũng sẽ bị dao động, nếu là kẻ lạ, việc phát hiện và tiêu diệt là cực kỳ dễ dàng, không tốn bao nhiêu công sức.
Nhưng dù thế, ảnh hưởng của Thánh đảo tới đại lục rộng lớn kia cũng đã được hạn chế rất nhiều. Đại đa số người sống trên đại lục không biết tới cái gọi là Thánh đảo là ở đâu. Họ chỉ biết, nơi mình đang sống là một xã hội phát triển, phát triển đến cùng cực. Họ đã có lịch sử phát triển từ thời phong kiến cả vạn năm, đến bây giờ, khi xã hội đã chuyển sang hình thức dân chủ được hơn ba ngàn năm rồi, công nghệ và khoa học kỹ thuật của họ đã đạt đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Tất nhiên, những thành quả công nghệ ấy cũng được truyền tới Thánh đảo này, hình thành rất nhiều kiến trúc mang phong cách hiện đại. Nhưng nếu so sánh với trong đại lục thì Thánh đảo có vẻ quá… thô sơ. Bởi vì những người lớn tuổi không thể nào đồng ý cho đám con cháu của mình chìm đắm vào những thứ mới mẻ mà bỏ bê tu luyện, nên mới hạn chế công nghệ lan tràn vào Thánh đảo.
Giữa màn đêm u tĩnh trên Thánh đảo, một bóng người màu đen luôn tục chuyển hướng, thỉnh thoảng lại nấp vào một góc thở hồng hộc, thần tình cực kỳ đề phòng nhìn xung quanh. Chỉ nghỉ một chút, bóng người đó lại miễn cưỡng đứng dậy, tiếp tục hành trình của mình.
Tuy rằng giống như đang chạy trốn, nhưng thật quỷ dị khi không ai thấy được người truy đuổi, giống như vốn chẳng có ai truy đuổi theo bóng người kia cả. Nhưng thỉnh thoảng, bóng người màu đen lại chém một kiếm về phía sau. Quả nhiên, vào những thời điểm ấy, có một chút dao động năng lượng cực kỳ quỷ dị, lại có vài âm thanh loạt xoạt vang lên, giống như tiếng quần áo của con người…
- Cô bé! Đầu hàng đi thôi! Tuy rằng thực lực của cô rất mạnh, nhưng nếu cứ thế này thì sớm muộn cũng kiệt sức mà chết.
Bóng đen chạy đằng trước hơi run lên, nhưng vẫn chạy cực kỳ kiên quyết. Trong lòng nàng đang cực kỳ lo lắng, trùng trùng tâm sự, nàng không thể nào bỏ cuộc, bởi chỉ cần nàng thất bại, người đó rất có thể sẽ bỏ mạng.
Nghĩ đến người đó, lòng dạ cô gái sôi lên sùng sục, giống như có một luồng sức mạnh bất tận đang chảy xuôi trong người nàng, làm nàng càng chạy nhanh hơn, giống như dốc hết sức, liều mạng mà bỏ chạy vậy.
Chạy được nửa tiếng đồng hồ, thân hình cô gái đã xuất hiện bên một bờ biển hoang vắng, liếc mắt xung quanh giống như không hề có một sinh vật sống, chỉ có vài bụi dừa thẳng tắp đứng lay lắt đón gió đêm, thoạt nhìn khá cô đơn, hiu quạnh.
Cô gái chọn một gốc cây dừa để dựa vào, lại phủ lá dừa lên ẩn nấp, sau đó tập trung tinh thần lại điều tức, hồi phục sức lực bản thân. Trong tay nàng vẫn đang giữ khư khư một cái hộp dài dài, còn để đựng gì thì không ai biết.
Soạt soạt…
Vài âm thanh nhẹ nhàng vang lên làm trái tim cô gái giật thót.
Một giọng nói hơi eo éo vang lên làm nàng sởn da gà, nhưng vẫn phải cố ẩn giấu mọi hành tung của mình:
- Cô gái! Chịu thua đi! Tuy rằng cô rất giỏi ấn giấu, nhưng so với ninja bọn tôi thì kém quá xa. Dù sao thì… cô cũng đã chọn con đường của riêng mình, ẩn nấp vốn không phải sở trường của cô.
Cô gái nấp bên trong đống lá run lên một chút, nhưng vẫn không tin rằng tên kia đã tìm ra tung tích của mình.
Tên kia cười lạnh một tiếng, cũng không thèm dài dòng. Hắn rút một thanh katana đen kịt ra, chém một cái về phía đống lá cô gái đang ẩn núp, làm chúng nát vụn ra như những tờ giấy.
Cô gái hét to một tiếng, nhảy ra ngoài né tránh, sắc mặt tái nhợt khó tin nhìn tên ninja kia. Nàng không thể nào hiểu được, mình đã dùng tới cả bí thuật của cha, tại sao? Tại sao vẫn bị phát hiện?
Cùng lúc đó, mấy tên ninja khác cũng liên tục xuất hiện, công kích về phía cô gái như cuồng phong bạo vũ. Mặc dù công phu của cô gái kia cực tốt, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, nàng nhất thời luống cuống tay chân, lâm vào thế hạ phong.
Keng…
Leng keng…
Cổ tay cô gái đã rướm máu, không thể giữ nổi thanh katana trong tay, nhất thời bị đánh bật ra ngoài. Thanh katana rơi xuống đất, phát ra những âm thanh rã rời.
Cô gái ôm lấy đầu vai, sắc mặt tái nhợt nhìn mấy tên trước mắt, ánh mắt lóe lên từng tia phẫn hận.
- Cô gái! Đại gia của chúng tôi đã nói từ đầu, chỉ cần cô tiếp nhận điều kiện của bọn tôi, thứ cô muốn sẽ là của cô. Nhưng thật đáng tiếc, cô lại cứ khăng khăng giữ lấy cái thứ không cần thiết kia, giữ lấy nó để làm gì? Chẳng phải sau này vẫn phải giao cho kẻ khác hay sao? Lại còn giao không nữa? Tại sao không dùng nó để đổi lấy mạng sống cho cha cô chứ?
Sắc mặt cô gái trở nên vô cùng tức giận, đỏ bừng như xuất huyết. Nàng phẫn hận nói:
- Bọn súc sinh! Cái điều kiện đó mà cũng đưa ra được sao? Bà mày không phải cao thủ gì, nhưng ít ra cũng là một samurai kiêu hãnh, mang trong người dòng máu nhiệt huyết của tộc Shiba…
- Tộc Shiba? Samurai kiêu hãnh? Chẳng phải chỉ là một lũ tự kiêu ngu xuẩn, bị trục xuất ra khỏi Thánh đảo hay sao? Tại sao cô không nghĩ lại đi, một chút tự kiêu đáng thương đó, đổi nó lấy mạng sống của cha cô! Cô có lợi hay thiệt đây?
Tên ninja bắt đầu dụ hoặc, vẫn không hề hạ sát thủ với cô gái! Dường như việc khống chế cô gái đã nằm trong túi hắn từ lâu, không có gì phải lo lắng cả.
Cô gái tỏ ra do dự.
Thực ra, chính nàng dù thấy cái điều kiện kia chính là việc bán đi cả linh hồn của bản thân, nhưng để cứu cha, nàng có thể làm tất cả.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ quyết tuyệt của cha, nghe thấy lời nói ác độc, giống như nếu nàng làm vậy, ông sẽ giết nàng rồi tự sát… Cô gái thật sự không biết làm thế nào. Cuối cùng chỉ đành liều một phen, đột nhập vào chỗ đó rồi ăn trộm lấy thứ mình muốn.
Nhưng bây giờ, xem ra nàng đã thất bại rồi.
Thất bại thảm hại…
Một tên ninja tiến lên, đạp một nhát vào cánh tay của nàng, làm cái hộp nàng vẫn giữ trong người bị bay tít ra xa. Cô gái vô lực ngã xuống đất, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái hộp kia, chưa từng rời đi. Trong đó chứa chan bao nhiêu hy vọng, khát vọng, nhưng dường như… chúng quá xa vời.
Tên ninja cầm đầu nhẹ nhàng bước tới gần cái hộp, mỗi một bước lại như một nhát búa nện vào tim cô gái, làm nàng càng thêm suy sụp.
Tên kia cầm cái hộp kia lên, cười âm trầm:
- Cô gái! Chẳng phải cô không đồng ý là vì mong rằng có thể tích tụ lực lượng, ôm cái hộp này chạy trốn hay sao? Bây giờ nếu nó không còn nữa… chậc chậc, cô nên suy nghĩ lại đi! Dù sao thì mất cái này thì bọn tôi còn cái khác, nhưng cô có đột nhập được vào chỗ của Đại Gia lần nữa hay không thì còn cần suy xét lại.
Dứt lời, tên kia vung tay ném cái hộp thẳng ra ngoài biển. Cú ném cực mạnh, làm cái hộp bắn đi như một viên đạn pháo, dần dần biến mất trong ánh mắt tuyệt vọng của cô gái.
Nàng suy sụp ngồi thụp xuống đất, hai dòng nước mắt thống khổ đã tràn nhòe khóe mi.
Bộp.
- Cái gì vậy? - Giọng nói thanh thanh của Fity vang lên, là âm thanh tiếng Việt thuần túy mà Trần Hạo Minh truyền cho nàng.
- Không biết! - Trần Hạo Minh nhíu mày nhìn cái hộp trong tay. Vừa rồi, nó như một viên đạn pháo bay thẳng vào mặt hắn, nếu không phải khả năng của hắn cao thì cái hộp này đã làm hắn xây xẩm mặt mày rồi.
- Đi lên phía trước xem. - Trần Hạo Minh nói, sau đó ôm lấy eo Fity, lướt trên mặt nước tiến về phía trước.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chiếc hộp kia bị mất đi làm cô gái gần như phát điên, trên người nàng bộc phát ra một luồng uy áp vô thượng, làm tất cả đám ninja xung quanh cũng phải biến sắc. Vẻ mặt cô gái có vẻ thống khổ, nhưng hai gò má lại trở nên hồng nhuận tràn đầy sức sống. Tên ninja cầm đầu nhìn thấy thì trầm giọng nói:
- Là bí pháp thiêu đốt sinh mệnh để liều mạng. Đây là bí pháp đặc hữu samurai tộc Shiba. Một lũ ngu xuẩn không cần mạng. Không cần sợ, chỉ việc du đấu kéo dài thời gian, chờ ả ta kiệt sức là chúng ta có thể có tất cả mọi thứ.
Cô gái mặc kệ những lời hắn nói, chỉ điên cuồng công kích về phía đám ninja kia. Mỗi chiêu mỗi thức của nàng đều liều mạng, giống như không muốn sống, chỉ muốn làm thịt lũ người kia vậy.
Nhưng, trận chiến này chỉ kéo dài được nửa phút, hai âm thanh như tiếng thứ gì đó đáp xuống đất đã vang lên rõ ràng bên tai lũ người kia.
Tiếng bước chân vang lên, người tới có bước chân khá nhẹ, nhưng lại “không thể thoát khỏi” thính lực của những tên ninja chuyên ẩn nấp nơi này.
Trên thực tế, Trần Hạo Minh còn chẳng muốn che giấu hành tung, chẳng qua thực lực của hắn quá cao, bước chân nhẹ nhàng đã thành một thói quen khó bỏ mà thôi.
Hai phe chợt ngừng tay lại, xem người đến là ai.
Dần dần, hai bóng người cũng đã xuất hiện dưới ánh trăng lập lòe của màn đêm đen.
Đó là một nam một nữ, khuôn mặt trong đêm không quá rõ ràng, nhưng trên tay họ còn đang bế hai đứa trẻ nữa. Nhìn giống như một đôi vợ chồng trẻ. Chỉ là… tại sao bọn họ lại xuất hiện giữa đêm tối thế này? Chẳng lẽ… là một đôi vợ chồng đi tìm cảm giác mới lạ hay sao?
- Cái hộp này là do các người ném ra? - Người con trai lên tiếng hỏi.
Đến lúc này, mọi người mới chú ý đến, trên tay người con trai đang cầm một cái hộp khá dài và dẹt, chính là chiếc hộp mà tên thủ lĩnh vừa ném đi.
Tên thủ lĩnh thấy hơi nghi hoặc, rõ ràng mình ném cực mạnh, tại sao hắn lại bắt được? Nhưng nghĩ lại cũng không có gì lạ, người trên Thánh đảo đều tu luyện, có chút công phu cũng không lạ gì. Việc bắt lấy một cái hộp do mình ném đi cũng đâu có gì chứ.
Tên thủ lĩnh đánh giá Trần Hạo Minh một chút rồi nói:
- Xin hỏi mấy người là người của nhà nào? Bọn tôi là ninja trực thuộc tộc Ikenami, đang thi hành nhiệm vụ bắt tên trộm cắp báu vật của tộc! Hai vị đột nhiên xen vào, nếu như là người của nhà nào khác, có lẽ chúng ta có hiểu lầm. Còn nếu các vị là kẻ không rõ lai lịch, chúng tôi có quyền nghi ngờ các vị là đồng đảng của kẻ này, xử cùng một lượt.
Trong khi nói, tên thủ lĩnh liên tục liếc nhìn dáng người của Fity. Cô gái này có dáng người rất tốt, có thể nói là cực phẩm, không biết dung mạo ra sao… Nếu như thực sự xinh đẹp, vậy thì… mang về cho Đại Gia cũng coi như có công rồi.
Cô gái đứng đằng sau chợt điên cuồng lao về phía Trần Hạo Minh, nhưng lại bị bọn ninja nhanh chóng ngăn cản. Cô nàng phẫn hận hét lên:
- Đưa cái hộp đó cho ta! Sau đó nói ra lai lịch cho bọn chúng rồi đi đi! Đừng nhúng vào chuyện này, nếu không bọn chúng sẽ giết các người diệt khẩu đó!
Trần Hạo Minh cau mày.
Tên thủ lĩnh lại tiếp lời:
- Đúng thế, hai vị không nên nhúng vào quá nhiều. Tốt nhất là nên bỏ cái hộp đó lại cho bọn ta, sau đó nói về lai lịch của mình một chút là được rồi…
- Nếu bọn ta không có lai lịch gì? - Trần Hạo Minh hỏi.
- Vậy thì… giết không tha! - Tên ninja lóe lên từng tia hung tàn. Cùng lúc đó, cô gái kia cũng vì kiệt sức mà bị đánh bại, nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất. Tên ninja cười đắc ý, giương cặp mắt như trêu tức nhìn Trần Hạo Minh.
- Thế nào? Hai vị cũng nên phối hợp một chút…
Tách…
Hắn còn chưa nói xong, Trần Hạo Minh đã búng tay một cái.
Theo âm thanh của cái búng tay này, thân thể của bọn ninja chợt cứng đờ lại.
Một giây sau, thân thể bọn chúng dần dần sụp đổ, tan thành bụi khói rồi bay đi theo làn gió.
- Một lũ bệnh! Giết người diệt khẩu dễ như vậy sao? - Trần Hạo Minh lẩm bẩm buồn bực, nhưng thực tế thì cũng chẳng coi cái chuyện “tày đình” này vào đâu.
Còn cô gái kia…
Vừa rồi hình như nàng có lòng tốt nhắc nhở bọn hắn nữa. Kể ra cũng khá có khí phách, khả năng cũng khá, coi như là một người tốt.
Hắn cúi đầu xuống, bắt mạch cho nàng xem sao.
Cô gái này bị thương khá nặng, nguyên do là tiêu hao quá độ, lại thiêu đốt sinh mệnh lực để chiến đấu. Với thương thế này, rất có khả năng nàng sẽ bị di chứng vĩnh viễn nếu không được cứu chữa kịp thời.
Nhưng với Trần Hạo Minh, thương thế mức này không có nhiều thử thách, dù sao cô gái này vẫn còn sống, sinh cơ khá mạnh, không có gì đáng lo. Còn về việc tiêu hao sinh mệnh lực, chẳng phải chính hắn cũng có truyền thừa của Sinh Mệnh hệ hay sao?
Khẽ đặt tay lên trán cô gái này một cái, truyền sinh mệnh lực cho nàng. Đến khi hơi thở cô gái ổn định trở lại, hắn mới buông tay ra.
Trong lúc đó, hắn cũng đã quan sát qua dung mạo của nàng. Cô gái này cũng là một mỹ nhân vạn dặm khó cầu. Da trắng muốt, mũi cao, lông mày dài và sắc xảo, môi hơi mỏng nhưng lại hồng nhuận tươi tắn. Dung mạo của nàng không khác mấy một tiên nữ hạ phàm, có thể làm bao đàn ông điên đảo. Trần Hạo Minh nhận xét, chỉ riêng dung mạo này cũng đã không kém mấy so với mấy người vợ của mình.
Nhưng chỉ chừng đó cũng chưa đủ làm Trần Hạo Minh động tâm, hắn gặp mỹ nhân nhiều rồi, định lực kiếp trước cũng dần dần được lấy lại. Hơn nữa, bây giờ hắn có nhiều vợ con quá rồi, không nên đi trêu chọc vào mỹ nữ thêm làm gì nữa. Dù sao thì nhiều người quá, bản thân hắn có tài thông thiên cũng không kham nổi, đến lúc không chịu nổi nữa, trở nên thờ ơ với gia đình, để trong nhà loạn như ma, vậy chẳng phải giống mấy tên hoàng đế làm khổ hậu cung hay sao?
Cái làm hắn chú ý là dung mạo cô gái này hơi quen quen, nhưng nhất thời không nhớ được đã gặp ở đâu! Hắn có trí nhớ khá tốt, hơn nữa, cô gái này lại còn là một mỹ nhân khó cầu, như thế nào mà hắn lại có thể quên được nhỉ? Chính hắn cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Thôi đi! Chắc cũng chỉ là người nào đó mà mình nhìn lướt qua, còn chưa giao tiếp bao giờ…
Trần Hạo Minh nghĩ thế rồi đứng lên, dắt tay Fity đi tiếp về nhà.
- Chàng không giúp cô ta sao? - Fity hỏi.
- Giúp rồi đó thôi! Ta đã chữa trị cho cô ta, còn để lại cái hộp mà cô ta muốn! Còn bày cả một cấm chế xung quanh đó. Cho đến khi cô ta tỉnh, cả khu vực ấy sẽ là bất khả xâm phạm, khỏi sợ bị kẻ khác ám hại! Đó! Giúp đến đó thôi chứ còn giúp thế nào?
Fity cũng chỉ là dò hỏi, nhưng khi thấy hắn nói với cái giọng đương nhiên như thế, trong lòng Fity cũng thấy có chút vui mừng. Nếu như Trần Hạo Minh cứ sấn sổ tới, nhiệt tình với cô gái kia, vậy thì nàng mới cảm thấy đáng lo đó.
- Nhưng… hình như ai đó ngày xưa cũng giúp thiếp mà! Đâu có hờ hững như bây giờ đâu.
- Ừ! Nàng nói đúng đó! Vậy thì bây giờ nàng mới phải mang cả đời ra mà trả nợ! Hắc, nàng cũng muốn cô gái kia giống nàng hay sao? Hơn nữa! Lúc đó hình như ai kia còn mở trừng cặp mắt đáng thương nhìn ta, làm ta rất là mềm lòng nha. Nhưng cô ta thì cứ nhắm nghiền mắt, nếu cô ta mở mắt ra, nhìn ta đắm đuối như nàng hồi trước thì có lẽ ta còn suy nghĩ lại… Aiz, chung quy cũng tại ta quá tốt bụng, quá mềm lòng mà.
Fity trừng mắt, véo cho hắn một cái vào hông, Fairy từ đầu không nói gì cũng véo hai tay hắn, liên tục hô hoán: “Cha hư, cha xấu!”
Nhanh chóng đi về phía con đường cũ, Trần Hạo Minh lướt qua khu Hải phố sầm uất về đêm. Hắn không bay, bởi nơi đây có lực cảm ứng với vật thể bay rất mạnh, với tốc độ chậm rãi khi dẫn theo ba người nữa thế này thì rất dễ bị phát hiện, vì thế tốt nhất là đi bộ.
Khu Hải phố vẫn như tết năm nào, náo nhiệt và đầy cảnh sắc, có chỗ tràn ngập tiếng mặc cả, có chỗ huyên náo tiếng hò reo phấn khích, lại có chỗ tràn ngập tiếng la hét thống khổ khi vài tên trộm vặt bị bắt.
Nhưng Trần Hạo Minh cũng không có nhiều thời gian quan tâm, hắn cứ thế tiến lên phía trước, chạy phăm phăm về hòn đảo Phù Tang, hòn đảo tôn sùng đạo Phật năm xưa.
Không thông báo gì, hắn chỉ lặng lẽ dẫn Fity và hai đứa con vào sâu bên trong, tới trước một căn viện khá rộng rãi.
Nhưng… khi vào tới căn viện này thì sắc mặt của Trần Hạo Minh đã trở nên tăm tối.
Không có một ai!
Năm xưa, trong căn viện này ít nhất cũng phải có hơn mười người, bao gồm cả Thủy Linh Vũ và mấy đứa bé con nữa. Nhưng giờ phút này, không có một ai ở nơi này cả, một chút hơi thở cũng không có…
Khẽ dùng thần thức cảm nhận một chút, Trần Hạo Minh thở phào khi ba “người” Lạc Tuyết Nhan vẫn âm thầm nằm bên trong một căn phòng, các dụng cụ lắp đặt đầy đủ, không ngừng duy trì hoạt động của các cơ quan trong cơ thể. Nhưng… hình như tình trạng của cô em vợ Lạc Hoàng Yến không tốt lắm.
Thân thể nàng có vẻ bắt đầu hơi bài xích các chất dinh dưỡng kia, không chịu hấp thu chúng, gây nên tình trạng ứ đọng trong thân thể. Vì thế, làn da Lạc Hoàng Yến đã nổi lên vài vết đỏ và phù thũng.
Khốn kiếp!
Tình trạng này cũng không nói làm gì, sự cố là không tránh khỏi. Nhưng tại sao vào lúc này, không có một ai ở nơi đây cả?
Trần Hạo Minh cuống quýt chạy vào bên trong phòng, vận dụng lực lượng điều hòa mấy chất dinh dưỡng thừa trong cơ thể Lạc Hoàng Yến một chút, giúp thân thể nàng ổn định hơn, sau đó mới âm trầm ra ngồi trong phòng khách.
Tình hình bây giờ có vẻ khá nguy cấp rồi. Thiên Sinh có thể duy trì cho Lạc Hoàng Yến ba năm, cái công nghệ cao này duy trì được đến năm năm đã làm hắn vui đến phát khóc. Nhưng cứ để như vậy thì cũng không hay.
Phải cho các nàng ăn thần thể quả, sau đó sớm giải trừ phong ấn linh hồn mới được!
Nhưng… trước đó Trish đã từng nói, thần thể quả cũng không phải muốn dùng là dùng. Đặc biệt là với những thân thể yếu đuối thế kia lại càng phải cẩn thận. Nếu như có nàng giúp đỡ thì hiệu quả sẽ được nâng lên cực cao, gần như chắc chắn thành công. Vì vậy Trần Hạo Minh kiên quyết ngồi chờ nàng trở về. Hơn nữa, sáng hôm sau cũng phải đi tìm trụ trì Thích Liên Tâm hỏi một số việc.
Không hiểu người đi đâu hết rồi? Dù có đi thì cũng phải để lại vài người thay phiên chăm sóc chứ? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
Biến cố quái lạ này làm Trần Hạo Minh lo lắng, lòng như có lửa đốt. Nhưng hắn chưa muốn rời đi, bởi tình hình của Lạc Hoàng Yến không lạc quan cho lắm, phải ở bên trông coi nàng nốt đêm nay coi sao mới yên tâm được.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trần Hạo Minh ngồi nơi đó chìm trong những suy nghĩ ưu tư, không để ý đến thời gian đang dần dần trôi qua, mặt trời đang mọc lên từ phía chân trời.
Ở một nơi cách đó hơn chục cây số, bên một bãi biển vắng lặng vô danh, từng con sóng rì rào vỗ vào bờ cát, âm thanh du dương như từng bản nhạc nên thơ lúc bình minh rạng rỡ.
Mấy hôm nay, biển có vẻ dao động hơi lạ thường, giống như ngoài xa kia đang có biến cố gì vậy. Sóng vỗ vào bờ cũng mạnh và cao hơn nhiều, nếu Trần Hạo Minh ở đây thì cũng chỉ thầm bĩu môi vì Trish và Hải Mẫu giao chiến hơi bị “nhiệt tình” quá mà thôi.
Ở trên bãi biển đó, có một vùng không gian hơi vặn vẹo quỷ dị, dần dần lộ ra một thân hình thon dài đang nằm rạp trên mặt đất. Đó là một cô gái, nàng mặc một bộ đồ đen bó sát làm lộ ra những đường cong mê người, mái tóc đen nhánh để xõa bên vai, có vẻ hơi rối nhưng lại tạo thành cho nàng cái vẻ lười biếng.
Nàng khẽ nhúc nhích mi mắt, mơ hồ nhìn tình hình xung quanh. Nàng lắc lắc đầu vài cái, cố xua tan đi sự đau nhức của hệ thần kinh, công pháp trong người cũng vận hành một vòng, lúc này, nàng mới lấy lại được sự tỉnh táo của mình.
Thứ đầu tiên mà nàng chú ý đến chính là chiếc hộp dài dẹt được để bên cạnh mình. Ánh mắt nàng sáng lên, hấp tấp chạy tới nhặt chiếc hộp ấy lên, vui mừng mở ra xem thế nào.
Nhưng vừa mới mở ra, sắc mặt nàng đã tối sầm lại.
Bên trong đó là một chiếc lá, viền lá có đầy răng cưa, điều quỷ dị nhất chính là lá này không có sống lá, thuần túy chỉ là một màu xanh lục mà thôi.
Nhưng, tối hôm qua chiếc lá này còn có màu lục thâm đậm, nàng chỉ vừa liếc qua đã biết mình tìm đúng rồi. Nhưng bây giờ, chiếc lá ấy có một màu xanh tươi sáng, tràn đầy sức sống, thậm chí, bên cạnh chiếc lá còn có một ít dung dịch gì đó màu nâu đang tỏa ra từng đợt mùi khó ngửi.
Nàng bất giác cắn chặt đôi môi, không thể nào tin được nhìn chằm chằm vào chiếc lá kia, lại nhìn sang thứ dung dịch đang bốc mùi kia, sắc mặt tỏ ra vô cùng đau khổ, khóe mắt đã rưng rưng, chảy ra hai dòng lệ thê mỹ.
Thứ dung dịch kia vốn chính là độc dược, là độc dược không hơn không kém. Nhưng độc dược này lại là một liều thuốc để cứu người mà nàng đang cực kỳ cần.
Chiếc lá này vốn có tên là “Thực Độc”, đặc tính của nó chính là có thể hấp thu độc dược mà sống. Vì thế, người ta đã thả loại cây thực độc này vào trong độc dược để nuôi dưỡng, làm nó dần trưởng thành trong môi trường đầy độc vật. Cái màu xanh thẫm mà cô gái nhìn thấy tối qua chính là vì độc dược này mà ra.
Thực Độc này đã được rất nhiều gia tộc, dòng họ sử dụng. Bởi khi nuôi dưỡng Thực Độc bằng các loại độc dược khác nhau thì nó có thể chuyển hóa thành đủ loại thuốc bổ, thậm chí có khi còn không kém thiên tài địa bảo một chút nào.
Quan trọng hơn, Thực Độc còn có thể hấp thu các loại chất thải độc hại trong môi trường, có tác dụng cực lớn cho nền công nghiệp ở trong đại lục. Vì thế, loại Thực Độc này được vận dụng cực kỳ rộng rãi trên toàn bộ Vô Thần đại lục, là một trong những thứ không thể nào thiếu, là một trong những bản sắc của Vô Thần đại lục.
Như đã nói, Thực Độc được nuôi dưỡng bằng các loại độc dược khác nhau thì có tác dụng khác nhau. Và thứ cô gái này muốn chính là lá Thực Độc được nuôi dưỡng bởi tộc Ikenami. Đó là loại lá độc nhất vô nhị, có tác dụng tu dưỡng linh hồn, nghe nói là do tộc Ikenami tình cờ có được phương thuốc từ một vị Bụt thời xa xưa. Tuy rằng nghe nói, Thực Độc của tộc Ikenami là loại không hoàn thiện, tu dưỡng được linh hồn nhưng độc dược lại làm thân thể bị tổn hại, thoái hóa nhanh chóng, nhưng đây đã là biện pháp cuối cùng mà cô gái có thể nghĩ đến, nàng không còn cách nào nữa rồi.
Cô gái này cũng đã phải liều mạng, ăn trộm nó từ tộc Ikenami, lại chạy trốn suốt cả đêm, vốn còn tưởng nó bị ném đi, nhưng bây giờ lại ở ngay bên cạnh mình, nàng cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Nhưng…
Chiếc lá Thực Độc này lại bị ép sạch những độc tố bên trong ra, trở thành một chiếc lá cực kỳ bình thường. Đây là loại lá Thực Độc được nuôi dưỡng bằng cách thông thường, màu sắc tươi sáng, trông khá đẹp, nhưng lại chẳng có tác dụng gì.
Còn những thứ độc dược kia, rõ ràng đã bị biến chất hoàn toàn, bốc lên mùi hôi thối, dù bây giờ có mang về phân tích nguyên tố thì cũng không thể nào tái tạo lại được. Mà dù có làm được thì cũng cần mất một thời gian dài mới có được chiếc lá Thực Độc giống như nàng cần. Mà cha nàng thì không chịu nổi nữa rồi…
Cô gái vô thức siết chặt nắm tay, làm nó trở nên trắng bệch, đôi mắt đỏ bừng lóe lên từng tia phẫn nộ và không cam lòng, thậm chí còn có sự khuất nhục dào dạt.
Chẳng lẽ… phải thật sự chấp nhận cái điều kiện khốn kiếp kia hay sao? Không được… làm như vậy thì thà chết đi còn hơn! Nhưng… nếu không làm vậy thì cha sẽ…
Cô gái biết, đặc tính của Thực Độc chính là chính bản thân chiếc lá cũng bị độc dược dần ăn mòn, dần dần từ thuốc bổ biến thành thuốc độc. Vì vậy, “hạn sử dụng” của Thực Độc được quy định cực kỳ nghiêm ngặt, bởi không ít trường hợp dùng lá Thực Độc quá hạn mà bị độc công tâm chết đi.
Chiếc lá này vốn đã trong thời kỳ biến chất, nhưng khi tiếp xúc với sinh cơ mà Trần Hạo Minh tỏa ra, nó đã hồi phục được sinh cơ của chính mình, bài trừ toàn bộ độc tố kia ra, trở lại với trạng thái nguyên thủy nhất, tinh khiết nhất, nhưng cũng… vô dụng nhất.
Cô gái giận dữ cầm chiếc lá kia lên, xé nát nó ra. Không ngờ, một thứ bằng kim loại nhỏ bé chợt rơi ra từ chiếc lá. Nếu không phải mắt của cô gái cực tinh tường thì cũng không thể nào chú ý đến cái chi tiết nhỏ kia.
Cô gái nhặt thứ đó lên, sắc mặt như bừng tỉnh, lại càng thêm oán giận:
- Không ngờ lại là chip định vị! Bây giờ tao mới hiểu được chúng mày vì sao lại tìm ra vị trí của tao ở mọi nơi! Không ngờ… một nữ hoàng công nghệ như Shiba Koriko lại có ngày thất thủ vì thứ này! Cũng phải, cũng là do tao quá coi thường công nghệ trên thánh đảo này!
Rõ ràng chỉ là một loại chip “lạc hậu” vô cùng, không ngờ lại làm mình trở thành con cá trong chậu, trở thành Tôn Ngộ Không trong tay Phật Tổ! Nếu như mình mang mấy thứ công nghệ siêu cấp trong đại lục tới đây, vậy thì đâu đến lượt bọn người kia ra oai chứ?
Khoan đã!
Chẳng phải mình đã thất bại! Bị đánh ngất đi rồi hay sao? Hơn nữa còn tiêu hao rất nhiều sinh mệnh lực! Tại sao bây giờ…
Rốt cuộc đã trôi qua bao lâu rồi?
Tối hôm đó còn hai người? Chẳng nhẽ là họ cứu mình? Rốt cuộc là ai?
Hàng loạt câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu của Koriko, nhưng nàng cũng không thể trì hoãn thêm nữa, không biết cha thế nào rồi?
Koriko nhanh chóng chạy về một phía. Không di chuyển thì thôi, di chuyển rồi nàng mới bất ngờ về thân thể của mình. Không ngờ chỉ ngủ một giấc, cơ năng của thân thể đã tăng lên một chút, di chuyển còn nhanh hơn lúc trước gấp hai phần. Đây… rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Chạy về phía một căn nhà nhỏ, cô gái khựng lại. Dường như trong nhà có người đang nói chuyện với nhau, là giọng của hai cô gái… hay nói cho đúng thì là hai cô bé.
- Chị! Rốt cuộc chị Koriko đi đâu rồi? Tình trạng bên kia có vẻ không hay lắm, từ hôm qua tới giờ, thân thể của dì đã xảy ra một vài dị biến, có vẻ không để lâu được nữa đâu.
- Chị cũng làm sao mà biết được? Chị Koriko đã đi từ chiều hôm qua, cho tới giờ vẫn chưa về! Còn bắt chị trông chừng ông bác kia nữa…
Sau đó, hai người lại sốt ruột nói đi nói lại, Koriko cũng nhịn được nữa, đẩy cửa bước vào bên trong.
Bên trong căn nhà là hai cô bé xinh xắn khoảng mười lăm tuổi, dung mạo giống nhau như đúc, vừa nhìn đã biết chị em sinh đôi hoặc người nhân bản (đùa thôi). Một cô bé mặc áo sơ mi và váy màu đỏ rực, nhìn qua cực kỳ chói mắt, sau lưng còn in hình một chon chim lửa, cả người nàng nhìn qua giống như một ngọn lửa bất diệt.
Cô bé còn lại mặc đồ trắng, cực kỳ thanh nhã thoát tục, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy đầy anh khí và linh động trong mắt cô bé, rõ ràng cũng không phải là dạng con gái hiền thục chịu ngồi im thêu thùa như người cổ đại.
Thấy Koriko trở về, hai cô bé đều vô cùng mừng rỡ chạy tới. Cô bé mặc đồ trắng gấp gáp nói:
- Chị Koriko! Dì bọn em bên kia có vẻ không ổn rồi, chị qua đó xem một chút được không?
Koriko chưa đi ngay mà hỏi:
- Tình trạng cha chị thế nào rồi?
- Không có gì cả, mọi chỉ số đều ổn! Chị vào nhìn qua là biết! Hay là… chị đi với Tiểu Miêu nhanh đi! Nếu bên này có gì không ổn thì em sẽ báo cho chị ngay! Dù sao từ đây đến chỗ đó cũng chỉ mất khoảng ba phút mà thôi.
Koriko gật đầu, vào nhìn thoáng qua tình trạng của cha mình, thấy không có gì bất ổn thì hơi yên tâm, đi ra khỏi nhà theo cô bé gọi là Tiểu Miêu kia.
…
Trần Hạo Minh đã đợi đến gần sáng.
Cho tới lúc này, tình trạng của Lạc Hoàng Yến cũng chưa có gì tốt hơn. Hắn nhất thời không biết phải dứt ra thế nào.
Đúng lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai người dần dần xuất hiện. Trần Hạo Minh chẳng đoán ra đó là ai, nhưng cũng không có gì khó chịu, hắn chỉ bình tĩnh chờ người kia tới.
- Chị Koriko! Tình hình có vẻ không lạc quan lắm, các chất dinh dưỡng bị ứ đọng trong thân thể, bây giờ, công nghệ chẳng những không giúp ích gì mà còn làm thân thể ngày càng tệ thêm, chị mau vào xem đi…
Hai cô gái rất tự nhiên đẩy cánh cửa ra, bước vào trong phòng. Nhưng khi vào rồi, hai người bất giác sững lại.
Trong đó có một người đàn ông đang trầm lặng ngồi trên ghế, tay vân vê cằm như đang suy nghĩ cái gì đó. Hai người bước vào trong, người đàn ông kia giương mắt lên nhìn họ, dường như cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó là sự vui mừng và thả lỏng.
Phản ứng ngạc nhiên là vì… cô gái Koriko kia rõ ràng là người mà hắn đã cứu hôm qua! Tại sao bây giờ nàng lại đến đây?
Còn con bé kia…
- Là Tiểu Miêu sao? - Trần Hạo Minh mừng rỡ nói. Mặc dù bé con năm nào cũng đã lớn hơn nhiều, tính ra cũng mười bốn mười lăm rồi, hắn nhất thời không nhận ra được. Nhưng cái miếng ngọc bội trên cổ cô bé, khí tức Tứ Thần dồn dập trên người Tiểu Miêu thì không thể nào che giấu được. Chỉ giây lát là hắn đã nhận ra…
- Sư… sư phụ! Con không nằm mơ đấy chứ? - Tiểu Miêu ở nơi kia cũng run rẩy, ánh mắt linh động đã đầy sương mù, trong lòng ngơ ngác, cứ ngỡ mình nằm mơ.
Sư phụ nói rằng chỉ đi ba năm mà thôi!
Nhưng ba năm trôi qua, Tiểu Miêu vẫn chờ, vẫn đợi, còn cả sư mẫu nữa! Nhưng… hình bóng của sư phụ vẫn không xuất hiện.
Cho tới bây giờ, Tiểu Miêu đã tưởng tượng ra cảnh sư phụ trở về không biết bao nhiêu lần rồi.
Cho đến khi hắn thực sự xuất hiện trước mắt, cô bé vẫn đang nghĩ là mình nằm mơ.
Tiểu Miêu có rất nhiều chuyện muốn nói cho sư phụ, từ khi hắn đi, có nhiều chuyện đã xảy ra ở cái nơi này. Trong đó hầu hết là việc mà cô gái nhỏ như Tiểu Miêu không giải quyết được, đến sư mẫu Linh Vũ là người lợi hại nhất cũng lực bất tòng tâm… Đến nay, cái nơi này trở nên tan hoang không bóng người, bản thân Tiểu Miêu cũng không biết phải làm sao.
Đang chìm trong hồi ức, giọng nói bình tĩnh lãnh đạm của Koriko lại vang lên:
- Mau đi xem người bệnh thế nào đã! Hoài niệm gì thì để sau đi!
Tiểu Miêu cũng sực tỉnh, hơi ái ngại nhìn Trần Hạo Minh, sau đó dẫn Koriko về phía sau, đi thẳng vào căn phòng của ba cô gái kia.
Trần Hạo Minh cũng không có gì bất mãn, người ta vì lo cho người bệnh nên mới thế, mình có gì mà phải bất mãn đây.
Chỉ là… cuối cùng hắn cũng nhớ ra cô gái tên là Koriko kia, tại sao lại quen như vậy rồi!
Nàng… thật giống Rin!
Hắn còn nhớ, Rin chính là Phật Tử được Thích Liên Tâm mời đến chăm sóc cho mấy cô gái. Hắn và Rin cũng chỉ gặp mặt một lần, trong ấn tượng của hắn, Rin rất đẹp, nhưng thực sự thì nhan sắc cũng hơi tàn phai rồi, thực sự không giống với Koriko trẻ trung và đầy nhựa sống ở trước mắt.
Là con gái của Rin sao?
Vậy Rin đâu rồi? Rin còn rất trẻ, chẳng lẽ mới chỉ có sáu năm thôi mà đã có nhiều chuyện xảy ra như thế sao?
Trong lòng của Trần Hạo Minh ngày càng nhiều nghi vấn, nhưng vẫn phải cố mà nhịn xuống, chờ chuyện của ba cô gái kia được giải quyết, hắn mới có thể yên tâm mà tìm hiểu những chuyện này là như thế nào.
Last edited by Hóng Heart; 01-06-2013 at 02:37 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Koriko và Tiểu Miêu cùng đi vào trong phòng bệnh của ba cô gái, Trần Hạo Minh cũng lò dò đi theo xem sao.
Khi nhìn thấy tình trạng của Lạc Hoàng Yến, Koriko hơi chấn động. Nhưng dù tình thế có gấp, nàng vẫn thực hiện đầy đủ các quy trình tẩy khuẩn, mặc một chiếc áo blouse trắng, đeo găng tay đàng hoàng rồi mới tiến hành kiểm tra.
Sau một lúc, sắc mặt của nàng hơi trầm trọng, quay ra hỏi Trần Hạo Minh:
- Là anh đã rút ống tiếp dinh dưỡng ra?
Trần Hạo Minh gật đầu:
- Tuy rằng tôi không quá am hiểu y học của cô, nhưng cũng có một vài kiến thức, dinh dưỡng bị ứ đọng rất nhiều, nếu cứ tiếp tục truyền thêm thì tình hình sẽ ngày càng xấu, gan không kịp hoạt động dẫn đến nhiễm độc mức độ nặng… Nói chung lý luận cơ bản là như thế.
Koriko hơi ngạc nhiên nhìn Trần Hạo Minh, cả Tiểu Miêu cũng sững ra, sau đó thì nhìn sư phụ với ánh mắt sùng bái.
Những lý luận này, cách nói này rõ ràng khá hiện đại, tuy rằng không phải từ chuyên ngành gì nhưng chắc chắn chưa từng xuất hiện trên Tiên Linh Đại Lục. Đến như Tiểu Miêu đi theo Koriko học mấy tháng mới dần làm quen được, không biết sư phụ học được ở đâu.
Nhưng Koriko cũng chỉ ngạc nhiên thoáng qua, bởi không ngờ người đàn ông này cũng có chút kiến thức. Nhưng nghĩ lại thì lại thấy mình nực cười, anh ta biết này biết nọ cũng đâu có gì đáng để mà ngạc nhiên đâu?
- Anh đã nói đúng một phần, nhưng chưa hoàn toàn đúng! - Koriko phản bác:
- Mặc dù dinh dưỡng có bị ứ đọng, nhưng nó vẫn có thể lưu chuyển trong các vùng cơ quan khác, tiến hành duy trì cơ năng. Bây giờ anh rút dây truyền dinh dưỡng ra, cũng có nghĩa đã ngắt đứt nguồn sống của cô ấy. Chỉ là… có một luồng lực cực kỳ quái đản đang tự vận hành trong cơ thể, giúp cô ấy điều hòa tạm thời, giữ lại sự sống. Tôi đoán… có lẽ là anh đã làm!
Trần Hạo Minh gật đầu, trong lòng cũng hơi phục cô gái này. Chỉ phân tích sơ qua đã đoán biết được, thậm chí còn phát hiện ra cỗ sinh mệnh lực hắn truyền vào.
Koriko nhướn mày:
- Nhưng anh có biết không? Việc anh làm đã bỏ qua cơ hội duy trì thêm ba tháng nữa. Tôi không biết cỗ lực lượng anh truyền vào có thể duy trì bao lâu, cũng không có lý do gì để chất vấn hay oán trách anh cả. Tôi chỉ có thể nói rằng, tôi đã hết cách, thực sự xin lỗi.
Koriko cúi đầu thật sâu theo đúng lễ nghi của một người Phù Tang. Trần Hạo Minh cũng không có gì phải trách cô, thậm chí, trong lòng còn nổi lên một chút hảo cảm. Cô nàng này hành xử thật sự rất đúng mực, cũng rất tận tâm hết trách nhiệm. Mặc dù nhiều người nhà bệnh nhân gần như nổi điên khi bác sĩ nói câu “xin lỗi”, nhưng Trần Hạo Minh thì không giống như vậy, bởi mấy cô gái cũng sắp được cứu sống rồi.
- Không có gì! Thực sự cảm ơn cô đã tận hết trách nhiệm. Vốn người mà tôi nhờ vả là Rin, nhưng có lẽ có một số việc gì đó lúc tôi đi vắng. Tôi đoán… có lẽ cô là con gái của Rin phải không? Cô đã tiếp nhận công việc của mẹ mình, điều này đã làm tôi biết ơn lắm rồi.
Trần Hạo Minh nói một câu rất hài hòa, sau đó không khí giữa hai người trở nên trầm lặng, nhất thời không biết phải nói thêm gì.
Lúc này, Koriko dường như nghĩ đến việc gì đó, đôi môi nhỏ nhắn hé ra, định nói. Nhưng lời đến miệng lại không biết phải thốt ra thế nào, bởi việc này… thực sự quá đường đột.
Đúng lúc này, cánh cửa căn nhà lại bị mở ra một lần nữa.
Xuất hiện trước cửa là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc màu lục xõa xuống giống như một dải lụa của thiên nhiên. Chỉ là… mái tóc đó giờ đây hơi rối, mặt cũng hơi khó coi, chỉ có đôi mắt màu lục bảo như biết nói kia đang rưng rưng nhìn Trần Hạo Minh, thần tình cực kỳ ủy khuất.
- Sao hả? Thua rồi chứ gì? - Trần Hạo Minh vừa cười hiền, vừa đi tới bên cạnh nàng, vuốt vuốt lại vài lọn tóc rối, xóa đi mấy vết bẩn trên mặt nàng. Động tác thật cưng chiều, chăm chút từng li từng tí một.
- Hứ, người ta không phải trẻ con! - Trish hờn dỗi hừ một cái, nhưng cũng không có ý gì là gạt hắn ra cả.
- Bây giờ đã biết sức mạnh của một Chủ Thần khó đối phó thế nào rồi chứ? Hải Mẫu thậm chí còn chưa phải đối thủ của hai người trên đại lục kia đâu! Vì thế em còn cần cố gắng nhiều nhiều!
- Biết rồi! Nhưng mà cũng tại cô nàng kia chơi xấu, rõ ràng người ta muốn thử sử dụng thần thông, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị mấy chiêu lặt vặt phá rối. Cho đến khi em muốn đánh trực diện thì cô ta lại sử dụng thần thông cực kỳ nhuần nhuyễn để áp chế! Đây rốt cuộc là lý lẽ gì vậy? - Trish ấm ức kể cho Trần Hạo Minh nghe về tình hình cuộc chiến. Mặc dù trong lòng nàng chưa chắc đã thực sự thấy buồn, bởi nàng đã nhờ cuộc chiến kia mà nhìn ra được điểm yếu của mình ở đâu, nhưng làm nũng Trần Hạo Minh thì lại là một chuyện khác.
- Thôi được rồi! Để sau này anh chỉ cho em cách đối phó cô ta! Còn nếu vẫn không thắng được thì cùng lắm cả hai vợ chồng cùng lên, ức hiếp cô ta một trận! Vậy chẳng phải được rồi sao! Người ta bảo thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn. Chúng ta tát cạn cả đại dương lôi cô ta lên rồi đánh cho mấy cái, vậy là được rồi! - Trần Hạo Minh hùng hổ nói, Trish cười khanh khách nhón chân hôn lên má hắn một cái.
Lúc này, Fity cũng mang theo hai đứa bé gái chạy ra. Fairy bé bỏng rất là kích động nhảy tót một cái vào ngực của Trish, nũng nịu nói:
- Mẹ! Fairy rất nhớ mẹ!
- Thôi nào thôi nào! Chẳng phải mới chỉ có mấy ngày hay sao? - Trish bây giờ chẳng còn tý nào cái bộ dạng cô bé ấm ức ban nãy, thay vào là một bộ dáng người mẹ hiền từ. Thay đổi chóng mặt như vậy không những làm Tiểu Miêu và Koriko trợn mắt, mà còn làm Trần Hạo Minh xém chút ngã bổ chửng.
Sau khi ôn tồn với hai đứa bé một trận, Trish mới tò mò đánh giá mấy cô gái nơi này. Khi nhìn lướt qua Koriko thì có vẻ khá hài lòng, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Miêu thì tròng mắt hơi co lại.
Con bé này… mới chỉ có mười bốn mười lăm tuổi thôi mà! Có khi còn nhỏ hơn.
Hắn nói đã ra đi từ năm năm trước… thế này có phải quá cầm thú rồi không?
Trish biết, mấy người sống lâu như Trần Hạo Minh thì vấn đề tuổi tác cũng không có nhiều vấn đề. Nhưng… ít ra phải chờ lớn rồi mới… À… kể ra bây giờ cũng đủ lớn rồi, có lẽ mấy năm trước hắn vẫn chưa động đến… chờ tới giờ!
Trish chìm trong những tưởng tượng rất… “fristy”, cuối cùng phun ra một câu làm cả nhà câm nín:
- Không tồi! Trông hai cô cũng rất xinh đẹp! Tuy rằng không biết bản chất thế nào, nhưng về mặt nhan sắc thì xứng với tên này rồi đó! Rất hân hạnh làm quen, sau này chúng ta còn gặp mặt dài dài…
Hiển nhiên, Trish hiểu lầm rồi!
Trần Hạo Minh ho khan, muốn giải thích gì đó.
Koriko hơi đỏ mặt, hốt hoảng lắc đầu quầy quậy, sau đó lúng túng nói:
- Anh… Tiểu Miêu giải thích rõ ràng đi! Chị về trước…
Nói xong, nàng trực tiếp quay người bỏ đi, trở về nơi ở của mình.
Còn Tiểu Miêu thì đành bất đắc dĩ phối hợp với Trần Hạo Minh ngồi giải thích cho rõ ràng tình hình.
Trish nghe xong thì cũng hơi ngượng ngùng, trong lòng cảm thấy buồn bực vô cùng.
Trước đó vốn nghĩ tên này là kẻ đào hoa lắm cơ mà, chẳng phải đi lên Thần Linh đại lục mấy năm mà đã câu được hai mỹ nữ, lại còn có cả mình nữa hay sao? Vì sao hết lần này đến lần khác hiểu nhầm?
Lần trước hiểu lầm Hải Mẫu thì cũng thôi, tại tình huống lúc đó quá quỷ dị, Trần Hạo Minh gọi “vợ ơi”, Hải Mẫu trồi lên ngay. Không hiểu lầm mới là lạ đó.
Nhưng lần này, mình thế nào mà lại đi hấp tấp nhận định vậy nhỉ?
Quá không hợp lý…
Nhưng công việc còn nhiều, thời gian cho Trish suy nghĩ cũng chẳng có mấy. Sau khi để nàng nghỉ ngơi chỉnh trang lại một chút. Trần Hạo Minh trực tiếp dẫn nàng đi xem mấy cô gái đang nằm bên trong.
Trish quan sát cả ba một lượt, tất nhiên chú ý nhất là dung mạo của ba người, sau đó mới là bệnh tình. Ừm… quả nhiên không tồi, rất đẹp, ánh mắt của tên này cũng tốt đó chứ!
- Ai là Lạc Tuyết Nhan? - Trish quay đầu lại hỏi Trần Hạo Minh.
Trần Hạo Minh chẳng hiểu sao nàng lại hỏi thế, nhưng vẫn trả lời cho nàng, Lạc Tuyết Nhan là cô gái có khí sắc tốt nhất, nằm ở phía bên trái.
Trish nghe câu trả lời xong thì cũng chỉ đánh giá Lạc Tuyết Nhan một lúc, sau đó nhận xét.
- Tình hình thân thể khá quỷ dị! Không có linh hồn điều chỉnh các cơ năng mà lại được một luồng năng lượng tràn đầy sinh khí điều khiển. Nhưng luồng năng lượng này cũng chỉ có giới hạn, khống chế được một số hoạt động “bị động” mà thôi! Còn các suy nghĩ và các hành động cần lý trí điều khiển thì không giúp được. Trong tình trạng này mà dùng thần thể quả thì cơ thể làm sao mà vận động hấp thu năng lượng được? Sớm muộn cũng bị nổ tan tành mà chết!
Trần Hạo Minh hơi toát mồ hôi, trước đó hắn vẫn còn chưa suy tính đến trường hợp này, bây giờ nghe Trish nói, hắn mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng tới mức nào.
- Vậy… có cách nào không?
- Anh quên em là ai rồi sao? - Trish tự hào chỉ chỉ vào trán mình.
- À! Phải rồi! Tự Nhiên nữ thần, Sinh Mệnh nữ thần tôn quý! Hẳn là em có cách rồi, mau nói ra đi, đừng làm anh sốt ruột nữa. - Trần Hạo Minh lòng như lửa đốt nói.
- Nhìn lại anh đi! Làm cái gì mà sốt sắng thế chứ? - Trish lườm hắn một cái.
- Thần thể quả trên thực tế là lợi dụng sinh cơ bừng bừng để cải tạo tức tấc từng thước trên thân thể. Nguyên lý của nó cũng đơn giản, chính là “phá rồi lại lập”. Dùng sinh cơ bừng bừng kia làm cơ thể chịu đến mức giới hạn, phá tan từng cơ quan trong cơ thể một, sau đó lại tái tạo chúng với cường độ mạnh mẽ hơn gấp bội. Trong quá trình này, người sử dụng thần thể quả phải khống chế dược lực, để chúng không tàn phá bừa bãi. Nhưng hiển nhiên, người không có ý thức thì không dùng được.
- Bây giờ có hai cách! Chẳng phải anh nói phong ấn linh hồn họ lại rồi hay sao? Thả linh hồn ra, trả lại với thân thể, tin rằng phong ấn của anh vẫn có thể duy trì tính mạng cho họ trong một thời gian, để họ ăn thần thể quả và phục hồi thân thể đã tan nát này!
- Có cách nào khác không? - Trần Hạo Minh lắc đầu:
- Làm thế cũng là một cách! Nhưng nếu làm vậy thì linh hồn sẽ bị hao tổn không ít do thân thể tàn khuyết gây nên. Dù có tái sinh lại thân thể thì linh hồn tàn khuyết cũng làm họ không có dễ chịu gì.
- Còn cách thứ hai nữa! - Trish chợt trở nên đắc ý.
- Em có thể lợi dụng sinh mệnh lực khống chế dược lực giúp họ. Yên tâm! Sinh mệnh lực của em đã trở thành thể hỗn độn, khống chế dược lực này là chuyện không quá khó khăn. Nhưng anh phải đảm bảo rằng linh hồn sẽ được trả lại ngay khi thân thể bình phục hoàn toàn, nếu không thì thân thể không có linh hồn cũng rất dễ thoái hóa…
Trần Hạo Minh gật đầu, ngẩng đầu lên hỏi:
- Green bao giờ sẽ đến?
- Nó nói rằng cần phải chuẩn bị một số thứ, sẽ đi sau chúng ta ba ngày. Lại dựa vào tốc độ chênh lệch, chắc khoảng năm đến mười ngày nữa là đến.
- Vậy em khống chế quá trình này thì sẽ hoàn thành trong khoảng bao lâu? - Trần Hạo Minh lại hỏi.
- Khoảng bốn ngày! - Trish trả lời:
- Nhưng em thấy có một vấn đề thế này! Lạc Tuyết Nhan của anh thì không có vấn đề gì, để cứu cô ấy sau cũng được! Cả cô bé “mẫu đơn” của thằng bé Green kia cũng chưa sao cả. Nhưng mà… cô bé còn lại hơi không ổn lắm, chắc hẳn là cần phải cứu ngay lập tức. Em muốn hỏi là… linh hồn của cô ta đâu?
Hiển nhiên, Trish đang nói đến Lạc Hoàng Yến.
Linh hồn của Lạc Hoàng Yến được Khổ Trường giữ. Nhưng… hắn đi đâu rồi?
Việc này… có lẽ phải hỏi Tiểu Miêu xem sao rồi…
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart