Dịch giả: huhihe
Biên Dịch: Goncopius
Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Có ai từng yêu mà chưa đau đớn một lần.
Có ai từng yêu mà chưa từng khóc.
"Hô. . . Hô. . ."
Dường như nhận ra Bùi Đông Lai trầm mặc, Hạ Y Na liên tục thở sâu 2 hơi, chậm rãi đứng lên, nàng không lau nước mặt trên mặt mà miễn cưỡng cười:
- Tớ về đây.
- Tớ đưa cậu đi.
Bùi Đông Lai âm thầm thở dài, hắn cũng không ghét Hạ Y Na ngược lại mọi việc Hạ Y Na làm đều khiến hắn cảm động.
Nhưng mà.
Cảm động không thể nào bằng tình yêu.
Nói hắn yêu Hạ Y Na thì ngay bản thân hắn cũng không tin.
Đồng thời hắn cũng biết tạm thời không đề cập tới chuyện gia cảnh, chỉ nói đến Tần Đông Tuyết thôi thì đối với Hạ Y Na mà nói thì đó là một điều không công bằng.
- Không cần, tớ không sao.
Hạ Y Na lau nước mắt trên mặt, cố gắng để bản thân tỏ ra bình tĩnh:
- Chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon.
Bùi Đông Lai biết rõ tính tình của Hạ Y Na cho nên cũng không cưỡng cầu.
Nghe được 3 chữ “ Chúc ngủ ngon” Hạ Y Na cũng không nói gì, chỉ nhìn Bùi Đông Lai một cái thật sâu, sau đó xoay người trở về phòng ngủ của mình.
Bùi Đông Lai đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn Hạ Y Na rời đi.
Lúc xoay người rời đi, những giọt nước mắt cứ như vậy mà tuôn rơi, nàng không có lau đi những dòng nước mắt , mà cắn môi, cố gắng…. cố gắng để bước chân mình không run rẩy.
Nhưng mà…
Cho dù cố gắng đi thế nào chăng nữa thì nàng vẫn không thể làm được điều này.
------------------
Cùng lúc đó.
Trên đường cao tốc đi Giang Ninh, một chiếc Audi A6 mang theo bảng số xe của chính phủ đậu ở chỗ này.
Trong ôtô, Lâm Tường hút một điếu thuốc, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Rốt cuộc, ở khi hắn chờ đợi, một chiếc Lincoln biển số 4444 của Dương Sách xuất hiện.
“ Vù”
Lâm Tường thấy thế, bắn bay tàn thuốc, không đợi thư ký mở cửa, hắn liền tự mình mở cửa xe, đi xuống.
Rất nhanh, Dương Sách liền chạy ra khỏi xe.
- Anh rể.
Phía trước chiếc Lincoln là một chiếc Benz, trong xe Hà Hoa thấy Lâm Tường thì vội vàng kêu lên một tiếng, giọng nói vô cùng ủy khuất.
Tuy rằng hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được Dương Sách lại có thể quỳ xuống trước mặt Bùi Đông Lai nhưng mà hắn đã thấy hết tất cả mọi chuyện, đồng thời hắn cũng hiểu rõ Bùi Đông Lai không phải là một vật muốn đụng là đụng, muốn quăng là quăng.
Mặc dù hiểu được điểm này nhưng hắn vẫn không tin Bùi Đông Lai có thể ngưu hơn cả Hà gia và Lâm gia, 2 gia tộc có tiếng ở kinh thành.
Ngược lại, ở hắn xem ra, chỉ cần anh rể hắn là Lâm Tường ra mặt thì đêm nay chắc chắn Bùi Đông Lai sẽ chịu nhục.
- Anh rể.
Vài giây sau, Hà Hoa chạy đến trước người Lâm Tường, giống như là một đứa trẻ bị ủy khuất.
- Đồ phế vật vô dụng.
Thấy vậy Lâm Tường liền mắng một tiếng, sao đó trực tiếp tát một bạt tai vào mặt Hà Hoa.
“ Bốp”
Hà Hoa bất ngờ không phòng bị, thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất.
Trên mặt truyền đến một cơn đau, Hà Hoa như bị choáng váng, ngơ ngác nhìn Lâm Tường:
- Anh…Anh rể… tại… tại sao lại đánh em?
"Bá!"
Lâm Tường vốn là đang tức giận nghe Hà Hoa nói vậy thì hắn càng tức giận đến run người.
Sau đó, hắn không nói hai lời, vung chân lên, tung một cước vào người Hà Hoa.
“ Bịch”
Một cước này Lâm Tường dùng hết sức, làm cho Hà Hoa trực tiếp ngã xuống đất.
- Anh… Anh rể… anh làm gì thế?
Hà Hoa ủy khuất khóc, ở hắn xem ra sau khi Lâm Tường biết chuyện này sẽ giúp hắn đối phó với Bùi Đông Lai mới đúng. Mà hiện giờ hắn không hiểu vì sao Lâm Tường lại đánh hắn?
Nghe được Hà Hoa nói vậy, Lâm Tường rất muốn hỏi có phải đầu của Hà Hoa chứa phân không, một người đã khiến cho Dương Sách phải quỳ lạy như con chó chết. Hà Hoa lại muốn mình hắn báo thù giúp?
- Cút.
Lâm Tường quát lạnh nói.
Chẳng… Chẳng lẽ ảnh rể cũng không dám đối phó với tên tiểu tạp chủng kia?
Thấy được Lâm Tường thật sự tức giận, bỗng nhiên Hà Hoa nghĩ đến việc này, sau đó nói:
- Anh… Anh rể, em cùng Dương ca bị tên Bùi Đông Lai kia đánh, chẳng những anh không giúp em, đánh em làm gì?
- Mày còn nói nhảm nữa thì tao sẽ cắt đứt chân chó của mày.
Lâm Tường thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, giác ngộ của Hà Hoa thật sự khiến hắn rất thất vọng.
- Chẳng… Chẳng lẽ anh sợ tên Bùi Đông Lai kia ư?
Nghe được Lâm Tường nói vậy thì vẻ mặt Hà Hoa không thể tin hỏi.
Lúc này đây, Lâm Tường không trả lời mà đi thẳng đến xe của Dương Sách.
Thấy hành động của Lâm Tường, Hà Hoa hoàn toàn há hốc mồm.
Lý trí nói cho hắn biết, Lâm Tường kiêng kị Bùi Đông Lai, nếu không thì sẽ không có như vậy.
- Xin lỗi, Dương Sách.
Lâm Tường đi đến trước người Dương Sách, mang theo vài phần xin lỗi nói.
Hiển nhiên, hắn cũng biết, đối với thủ đoạn thông thiên của Dương Sách ở Nam Tô mà nói thì thủ đoạn của Dương Sách tàn nhẫn như thế nào.
Mà hết thảy mọi việc này đều do Hà Hoa, cậu em vợ của hắn gây ra.
- Lâm thiếu, những lời này không cần phải nói.
Đối mặt với câu giải thích của Lâm Tường, Dương Sách không thèm để ý, chỉ chau mày, nói:
- Việc quan trọng trước mắt là chúng ta nên giải quyết vấn đề này như thế nào?
Giải quyết như thế nào?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Dương Sách, Lâm Tường không phản bác được.
Bởi vì hắn biết sự tồn tại của Bùi Vũ Phu, cho dù hắn vận dụng toàn bộ thế lực của gia tộc thì cũng không thể ngăn nổi thế tiến công của Bùi Đông Lai, lại càng không nói đến chuyện trả thù Bùi Đông Lai.
Nếu như không phải như thế thì ngày đó Lâm gia đã ra mặt cho Lâm Phong.
- Nói với người ở Đông Hải không nên truy cứu đến việc này.
Một lúc sau, sắc mặt Lâm Tường ngưng trọng, mở miệng.
Nghe được Lâm Tường nói thế thì Dương Sách liền trầm mặc.
Tuy hắn hiểu rằng Bùi Đông Lai đã thả hắn đi thì Bùi Đông Lai sẽ không có ý định đối phó với hắn nhưng mà tiếng tăm của Bùi Vũ Phu đã làm cho hắn không thể nào không lo lắng.
- Nếu hắn truy cứu thì chúng ta nên làm gì để ứng phó?
Trầm mặc một lát, Dương Sách lo lắng hỏi.
- Chúng ta chỉ có thể nhận sai.
Sắc mặt Lâm Tường khó coi:
- Bởi vì mấy tháng trước, một vị đường đệ của ta đã bị 2 cha con hắn làm cho nhục nhã, kết quả là thúc thúc cùng ông nội của ta chẳng những không ra mặt giúp hắn mà còn giảm bớt thế lực của gia tộc ủng hộ hắn.
“ Bịch”
Nghe được cuộc nói chuyện giữa 2 người Lâm Tường và Dương Sách, Hà Hoa liền hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc hôn mê, hắn không ngừng hỏi thầm bản thân: “ Rốt cuộc Bùi Đông Lai là thần thánh phương nào? Làm sao hắn.. hắn lại dám vũ nhục Lâm Phong?”
Thấy Hà Hoa hôn mê, Dương Sách cũng trầm mặc.
Trong đôi mắt Dương Sách hiện lên vẻ sợ hãi, không có cách nào che dấu được.
“ Reng… Reng..”
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lông mày Lâm Tường nhíu lại, hắn cầm điện thoại lên, rõ ràng thấy số gọi là ở Yến Kinh.
Thấy vậy, hắn liền nghe máy:
- Alo, là vị nào?
- Nạp Lan Minh Châu.
Sân bay Yến Kinh, đi theo dòng người đăng ký, Nạp Lan Minh Châu tay cầm điện thoại giống như là một con khổng tước, làm đám nam nhân xung quanh phải ngước nhìn. Nàng chậm rãi mở miệng.
Nạp Lan Minh Châu?
Nghe được cái tên này thì 2 mắt của Lâm Tường đột nhiên mở to ra.
Thân là nhân vật đại biểu đời thứ 4 của Lâm gia, hắn cũng được coi như là một nhân vật có tiếng ở Tử Cấm Thành.
Lần đầu tiên hắn nghe đến cái tên Nạp Lan Minh Châu này là từ 1 năm trước, từ chính trong miệng của vị đường đệ của mình.
Đối với việc này thì hắn cũng không để ý.
Lần thứ 2 hắn nghe đến Nạp Lan Minh Châu là chuyện Lâm Phong bị 2 cha con Bùi Đông Lai hù sợ đến tè quần ở trong chính trang viện của Nạp Lan gia.
Lúc ấy, Lâm Tường vô cùng căm tức đối với hành động lấy Lâm Phong làm tấm mộc của Nạp Lan Minh Châu, hắn tính toán giáo huấn Nạp Lan Minh Châu, khiến Nạp Lan Minh Châu phải cút khỏi Yến Kinh.
Nhưng mà.
Về sau, hắn đã bỏ qua suy nghĩ này.
Không phải không muốn, mà là không dám.
Bởi vì vị Nạp Lan tiểu thư kia không biết làm cách nào lại có thể bu theo vị Diệp đại thiếu gia Diệp Tranh Vanh kia, đồng thời trở thành người tâm phúc bên cạnh Diệp Tranh Vanh, không ít nhân vật ở Tử Cấm Thành đều muốn lấy lòng nàng.
- Nạp Lan tiểu thư, có chuyện gì sao?
Mặc dù là không cam lòng, nhưng giọng nói của Lâm Tường vẫn phải nhẹ đi không ít.
- 2 tiếng nữa ta sẽ đến Giang Ninh.
Bên kia điện thoại, Nạp Lan Minh Châu kiêu ngạo nói:
- Ngươi cùng với tên phế vật Dương Sách kia tới đón ta.
- Nạp Lan tiểu thư, cô?
Trong lòng Lâm Tường vừa động, lại không dám khẳng định suy đoán của mình.
- Đó là yêu cầu của Diệp thiếu.
Nạp Lan Minh Châu lạnh lùng nói một câu, sau đó không đợi Lâm Tường đáp lời, trực tiếp cúp điện thoại.
10’ sau.
Một chiếc máy bay ở Yến Kinh bay trên bầu trời, trong nháy mắt đã bay vào những đám mây, biến mất trong đêm tối.
Nạp Lan Minh Châu cầm đại kỳ của Diệp đại thiếu gia xuôi Nam.
…
…
PS : Tối nay đi thi r` nên post ch này sớm cho mọi người, nếu tối làm bài được thì sẽ có thêm 1ch nữa cho AE Mọi người thanks nhiều vào nhé ^^
Mọi ng vào vote cho SCCG luôn đi nào Ai chưa vote thì vào vote đi
Vâng thưa quý zị zà các bạn, EVENT giành cho DG sẽ được diễn ra, AE của SCCG đâu hết rồi, ngay từ đầu phe chúng ta phải dùng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, dùng hết acc và clone của mình để vote cho SCCG
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Lúc Bùi Đông Lai trở lại phòng 108 thì Trang Bích Phàm đã nằm ngủ như lợn ở trên giường, mà Cổ Văn Cảnh thì đang đọc sách, còn về phần Ngô Vũ Trạch thì hắn đang nhắn tin với Tô Thị Vận.
“ Két”
Nghe được tiếng mở cửa, Cổ Văn Cảnh cùng Ngô Vũ Trạch liền quay đầu ra nhìn thì thấy Bùi Đông Lai xuất hiện ở trước cửa phòng.
- Đông Lai, cơ hội tốt thế này mà chú không đi ra thuê phòng cùng với Hạ mỹ nữ sao?
Thấy Bùi Đông Lai, Ngô Vũ Trạch liền ngồi dậy, cười nói:
- Chỉ cần 2 người ngồi nói nhảm một chút, sau đó đóng cửa lại, đại chiến một hồi, hết thảy mọi chuyện sẽ như nước chảy a.
- Cút.
Bùi Đông Lai tức giận mắng một câu, sau đó nhìn thoáng qua Trang Bích Phàm đang ngủ say trên giường, nói:
- Bích Phàm dị ứng với rượu, lần sau đừng để hắn uống nhiều.
- Ai có thể ngăn được hắn uống?
Ngô Vũ Trạch cười nói, nhưng trong lòng hắn hiểu được hơn phân nữa là Bùi Đông Lai từ chối Hạ Y Na nếu không lấy tình cảm của Hạ Y Na đối với Bùi Đông Lai, chỉ cần Bùi Đông Lai muốn thì Hạ Y Na liền… chuyện abc, xyz cũng sẽ vô cùng đơn giản.
Nghe được Ngô Vũ Trạch nói thế, Bùi Đông Lai cũng biết những lời Ngô Vũ Trạch nói là sự thật cho nên hắn chỉ cười khổ một tiếng.
- Đông Lai, không có sao chứ?
Cùng với Ngô Vũ Trạch có chút bất đồng, Cổ Văn Cảnh cũng không biết sự kiện ở Hàng Hồ tuy rằng hắn cảm giác được Bùi Đông Lai không có việc gì nhưng từ miệng của Hạ Y Na thì hắn biết được thân phận thật sự của Hà Hoa và Ngưu Hải Đào cho nên hắn vẫn có chút lo lắng.
- Không sao.
Cảm nhận được Cổ Văn Cảnh quan tâm mình, trong lòng Bùi Đông Lai liền cảm thấy ấm áp, lắc đầu cười nói.
- Không sao là tốt rồi.
Cổ Văn Cảnh cười cười, sau đó lại do dự một chút, nói :
- Nếu có chuyện gì thì cứ mở miệng, nhất là bên ông nội, nếu chú không tiện thì cứ để ka nói.
- Lão hiệu trưởng đã sắp xếp nhiệm vụ cho ka rồi.
Bùi Đông Lai cười nói:
- Văn Cảnh, nếu không thì chú đi làm cái giả thuyết mô hình Kinh Tế kia đi?
- Ka không biến thái như chú.
Cổ Văn Cảnh cười mắng một câu, ở hắn xem ra về phương diện Kinh Tế thì Bùi Đông Lai quả thực rất biến thái, trừ cái đó ra thì năng lực lĩnh ngộ cùng khả năng học tập của hắn khiến cho người ta phải ganh tỵ.
Lời nói của Cổ Văn Cảnh khiến Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, hắn cũng không nói thêm gì nữa. Liền đi tới trước bàn chuẩn bị thức đêm để nghiên cứu mô hình Kinh Tế này.
Trước khi đọc sách, hắn rút điện thoại ra, vẫn như thường ngày vẫn nhìn vào ảnh chụp của Tần Đông Tuyết trong máy.
- Tần Đông Tuyết đồng học, chúc ngủ ngon.
Nhìn vào bức ảnh khoảng 30s, sau đó Bùi Đông Lai theo thường lệ nhắn cho Tần Đông Tuyết một tin.
- Chúc ngủ ngon, Bùi Đông Lai đồng học, thời tiết chuyển lạnh, chú ý mặc thêm y phục, coi chừng cảm lạnh.
Rất nhanh, Tần Đông Tuyết liền trả lời một tin nhắn, Bùi Đông Lai nhìn vào tin nhắn cả nửa ngày vẫn không lên tiếng, sau đó cười ngây ngô.
“ Phù…”
Sau đó, Bùi Đông Lai hít một hơi thật sau, chuẩn bị nghiên cứu mô hình Kinh Tế.
“ Reng… Reng”
Đột nhiên, di động của hắn vang lên, không phải là tin nhắn mà là có người gọi tới.
Mang theo vài phần nghi hoặc, hắn liền bắt điện thoại thì thấy người gọi tới là Trần Anh.
Thấy người gọi tới là Trần Anh thì trong lòng Bùi Đông Lai cười khổ, sau đó bắt máy:
- Trần tỷ.
- Ta ở cửa trường học đợi cậu.
Giọng nói của Trần Anh vô cùng phức tạp:
- Cậu xuống đây, ta có chuyện muốn nói với cậu.
Tuy rằng Bùi Đông Lai sớm đoán được Trần Anh sẽ tìm mình nhưng hắn không ngờ lại nhanh như vậy.
Lúc này nghe Trần Anh nói như thế, Bùi Đông Lai liền biết được mục đích của Trần Anh khi đến tìm mình, cho nên hắn liền đáp:
- Được.
“ Đô…Đô”
Nghe được Bùi Đông Lai trả lời, Trần Anh liền cúp điện thoại.
- Vũ Trạch, Văn Cảnh, ka ra ngoài một chuyến.
Bùi Đông Lai đứng dậy, nói với Ngô Vũ Trạch và Cổ Văn Cảnh.
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, Ngô Vũ Trạch tưởng rằng Hạ Y Na gọi tới, vốn muốn trêu chọc Bùi Đông Lai vài câu nhưng thấy sắc mặt Bùi Đông Lai lộ ra vẻ ngưng trọng cho nên hắn cũng giống như Cổ Văn Cảnh, cả hai đều gật đầu.
Đối diện với ĐH Đông Hải, ở một ngã tư đường một chiếc SUV ( xe việt dã ) của đặc công Đông Hải đứng ở đây.
Trong ô tô, Trần Anh thân mang một bộ quần áo thể thao, dưới chân mang theo một đôi giày cả người toát lên vẻ ôn nhu của một người phụ nữ.
Nhưng mà sắc mặt của nàng thì vô cùng lãnh mạc, làm cho người ta khi thấy nàng thì cảm thấy rằng mình cách xa nàng cả ngàn dặm.
Chẳng qua…
Bên trong vẻ lãnh mạc kia còn mang theo vài phần phức tạp.
Dưới ánh đèn, nàng nhìn vào cửa của ĐH Đông Hải, trong lòng không biết đang nghĩ việc gì.
20’ sau.
Bùi Đông Lai xuất hiện, thân hình mỏng manh hướng xe của nàng đi tới.
Thấy được Bùi Đông Lai, đồng tử của Trần Anh đột nhiên co lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai đã đi đến bên cạnh xe.
"Hô ~ "
Trần Anh lấy lại tinh thần, mở cửa sổ ra , nói :
- Lên xe.
Thấy được khuôn mặt phức tạp của Trần Anh, nghe được Trần Anh nói như vậy, Bùi Đông Lai không nói hai lời, trực tiếp bước lên xe.
Sau đó, Trần Anh khởi động xe rồi phóng nhanh như một con quái thú.
Có lẽ do tâm tình không tốt nên dọc đường đi, tốc độ lái xe của Trần Anh rất nhanh.
Không biết qua bao lâu, khi đến được bờ sông Hoàng Phổ thì Trần Anh cho dừng xe.
- Bùi Đông Lai, cậu còn coi ta là một vị tỷ tỷ của cậu sao?
Khi xe dừng lại, Trần Anh trầm mặc trong giây lát, sau đó quay đầu nhìn Bùi Đông Lai, giọng nói vô cùng nghiêm túc, ánh mắt lại hết sức phức tạp.
- Đương nhiên.
Bùi Đông Lai cười khổ, đối với hắn mà nói, hắn có thành tựu như ngày hôm nay trừ việc được Qua tử giúp ra thì hoàn toàn là do dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi.
Mà Trần Anh là vị hôn thê của Tiêu Phi thậm chí dựa vào trí nhớ trước kia của Tiêu Phi thì hai người đã bước vào nhà thờ, đã trở thành vợ chồng hợp pháp.
- Vậy cậu còn nhớ những lời lúc trước của tỷ không?
Nghe được câu trả lời của Bùi Đông Lai, ánh mắt của Trần Anh nhu hòa vài phần, bất quá rất nhanh đã trở nên nghiêm khắc, thậm chí còn mang theo vài phần trách cứ.
Bùi Đông Lai thở dài:
- Nhớ rõ, tỷ đã từng nói sau này tỷ không hy vọng có một ngày ta có tên trong danh sách truy bắt của tỷ.
- Vậy thì cậu đã làm như thế nào?
Trần Anh cao giọng, giọng nói mang theo vài phần tức giận.
Bùi Đông Lai không phản bác được.
Hắn biết rõ, Trần Anh đã tìm hắn thì tự nhiên nàng đã biết được mọi chuyện.
- Đông Lai, nói cho tỷ biết, chuyện ở Hàng Hồ có phải là do cậu làm không?
Trần Anh thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, hỏi:
- Cha con Phương Chấn hẳn là chết trong tay cậu phải không?
- Vâng.
Bùi Đông Lai không có giấu diếm, mà là thừa nhận.
"Bá!"
Mặc dù là Trần Anh đoán được cha con Phương Chấn chết ở trong tay của Bùi Đông Lai nhưng nghe chính miệng Bùi Đông Lai thừa nhận thì nàng càng thêm tức giận:
- Ngoài ra, theo ta biết được gần tỷ Quý Hồng có qua lại với cậu, nếu ta đoán không sai, hiện giờ nàng ta đã hợp tác với cậu rồi, đúng không?
- Nàng đã làm việc cho ta.
Bùi Đông Lai khổ sở nói.
- Làm việc cho cậu?
Bởi vì không dùng hệ thống tình báo của Long Nhan nên Trần Anh còn chưa biết Bùi Đông Lai là con của Bùi Vũ Phu cho nên khi nghe Bùi Đông Lai nói Quý Hồng làm việc cho hắn thì nàng liền giật mình.
Nhưng mà.
Trần Anh cũng không suy nghĩ vì sao Quý Hồng lại làm việc cho Bùi Đông Lai, nàng cười lạnh:
- Hắc, nguyên bản ta còn lo lắng cậu sẽ gia nhập Đông Nguyệt bang, lại không ngờ tiền đồ của cậu lại cao hơn so với tưởng tượng của ta, chẳng những tiêu diệt Phương gia còn khiến cho Quý Hồng phải khuất phục, làm việc cho cậu. Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên a!
Chuyện gì tới có muốn ngăn cản cũng vẫn tới.
Nghe Trần Anh nói thế, trong lòng Bùi Đông Lai liền thở dài.
…
…
PS : Tối còn 1ch nữa nhé
Mọi ng vào vote cho SCCG luôn đi nào Ai chưa vote thì vào vote đi
Vâng thưa quý zị zà các bạn, EVENT giành cho DG sẽ được diễn ra, AE của SCCG đâu hết rồi, ngay từ đầu phe chúng ta phải dùng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, dùng hết acc và clone của mình để vote cho SCCG
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
- Trần tỷ…
Bùi Đông Lai muốn nói cái gì đó.
- Không nên gọi ta là Trần tỷ. Ta nhận không nổi.
Dường như Trần Anh đã phát hỏa, vẻ mặt tức giận nhìn Bùi Đông Lai, nghiến răng nghiến lợi, nói :
- Bùi Đông Lai, cậu từng nói với ta rằng cậu có vài lần duyên phận với Tiêu Phi nên cậu cũng được xem là nửa đồ đệ của Tiêu Phi.
- Vâng.
Bùi Đông Lai gật đầu.
- Nếu đã như vậy thì ta hỏi cậu, trong thời gian cậu đi theo Tiêu Phi thì Tiêu Phi có nói cho cậu vào hắc đạo, làm đại ca của hắc đạo không?
Trần Anh càng nói càng tức giận.
Theo bản năng Bùi Đông Lai đáp:
- Có.
“ Vù”
Bên tai vang lên từ “ Có” Trần Anh tức giận đến cả người run lên, không nói hai lời vội vung tay ra, tát một phát vào mặt Bùi Đông Lai.
“ Vù”
Đối mắt với một tát của Trần Anh, Bùi Đông Lai vẫn không có né tránh.
- Vì sau cậu không né?
Bàn tay của Trần Anh cách mặt của Bùi Đông Lai khoảng 1cm thì liền dừng lại.
Lúc trước, khi hắn muốn làm chuyện kia cho Tiêu Phi thì cần phai dấn thân vào hắc đạo, cho nên khi Trần Anh hỏi câu ấy thì theo bản năng hắn nói “ Có”. Lúc này, khi đã lấy lại được tinh thần thì hắn cũng cười khổ không thôi.
Ở hắn xem ra, cho dù hắn có nói thật thì Trần Anh cũng không tin.
Hắn cũng không giải thích nhiều, chỉ đành cười khổ:
- Bởi vì, tỷ là tỷ tỷ của ta.
Tỷ của ta.
Nghe được Bùi Đông Lai gọi mình là tỷ, nghĩ đến lúc nãy mình động thủ mà Bùi Đông Lai không né thì vẻ tức giận trên khuôn măt của Trần Anh đã biến mất quá nửa, nàng thu tay về, giận dữ nói:
- Đông Lai, nếu cậu đã coi ta là tỷ thì như vậy tỷ đây cũng có mấy lời muốn cho cậu biết.
Bùi Đông Lai gật đầu, ý bảo Trần Anh nói.
- Tỷ không biết Tiêu Phi có nói cho cậu biết Long Nha là một tổ chức như thế nào không?
- Long Nha là một tổ chức thần bí của TQ, mỗi thành viên trong đó đều là tinh anh trong tinh anh. Thành viên trong Long Nha cũng giống như quân nhân đều lấy nhiệm vụ bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân làm nhiệm vụ của mình, nhưng mà có chỗ khác biệt là trong Long Nha mọi thành viên đều chấp hành những nhiệm vụ có tính nguy hiểm cao hơn.
Nói những lời này, thân là một thành viên trong Long Nha, vẻ mặt của Trần Anh lộ ra vài phần tự hào.
Bùi Đông Lai thấy thế thì biết rõ, có thể gia nhập Long Nha thì đó quả thật là một sự quang vinh.
- Từ khi thành lập cho đến nay, TQ xuất hiện không quá 3 Long Nha, cái gọi là Long Nha chính là người xuất sắc nhất trong tổ chức, hơn nữa làm ra những cống hiến lớn nhất cho quốc gia.
Trần Anh nói tới đây, nhịn không được thở dài:
- Mà cậu thân là đồ đệ của Tiêu Phi, tỷ không mong cậu giống anh ấy trở thành Long Nha, niềm kiêu ngạo của nhân dân TQ nhưng tỷ hy vọng cậu dùng những bản lĩnh mà anh ấy dạy cho cậu để đi vào con đường chính đạo. Cậu có hiểu được ý của tỷ không?
- Hiểu được.
Bùi Đông Lai gật đầu.
- Cậu đã hiểu được, như vậy tỷ đây cũng không cùng cậu nhiều lời nữa.
Trần Anh nghiêm mặt nói:
- Bây giờ ta cho cậu 2 con đường, nếu cậu thật sự xem ta là tỷ thì như vậy cậu hãy quay đầu lại. Tuy rằng ta không biết tại sao trong thời gian ngắn này cậu có thể làm được những việc nhưng vậy nhưng mà lúc này cậu quay đầu cũng chưa phải là muộn. Còn về phần sau khi quay đầu lại cậu sẽ có con đường khác, ta nghe nói cậu được Cổ lão thu làm đệ tử, lấy bổn sự cùng với nhân mạch của Cổ lão thì chỉ cần cậu hảo hảo theo ông ấy, ngày sau thành tựu của cậu sẽ không nhỏ. Mặt khác nếu cậu không có hứng thú đối với thương giới thì chỉ cần cậu mở miệng, bằng bãn lĩnh của cậu nếu gia nhập vào một chi bộ đội nào cũng không phải là việc quá khó… cho dù cậu muốn vào Long Nha thì tỷ đây cũng sẽ cố gắng giúp cậu.
Nghe được Trần Anh nói những lời này, Bùi Đông Lai có thể hiểu được tất cả mọi việc Trần Anh giúp mình phần lớn đều là do Tiêu Phi, trong lòng hắn không khỏi cảm động.
- Nếu cậu tiếp tục muốn làm đại ca giang hồ như vậy sau đêm nay cậu cũng đừng coi ta là tỷ nữa, ta cùng cậu từ nay về sau đường ai nấy đi.
Nói tới đây, giọng nói Trần Anh hoàn toàn lạnh xuống:
- Long Nha có một quy định, phàm là những thành viên rời khỏi tổ chức sẽ không được lợi dụng những bổn sự mà mình học được nơi ấy để làm xằng làm bậy, làm ra những chuyện gây hại đến xã hội, nếu không Long Nha sẽ thanh lý môn hộ. Tuy rằng cậu không phải là thành viên của Long Nha nhưng cậu là đệ tử của Long Nha thứ 3. Cho nên, nếu cậu cứ một mực khăng khăng đi theo con đường đó, như vậy ta mặc kệ cậu có thế lực như thế nào đi chăng nữa thì ta sẽ thay Tiêu Phi thanh lý môn hộ, chỉ cần một ngày ta chưa chết thì cậu đừng nghĩ rằng mình đã yên ổn.
Bùi Đông Lai giữ im lặng.
- Cậu đừng tưởng rằng mọi chuyện cậu làm có thể che giấu được thế nhân, ta cho cậu biết chỉ cần ta muốn, ta sẽ vận dụng mạng lưới tình báo của Long Nha, sớm hay muộn ta cũng sẽ tìm được bằng chứng phạm tội của cậu. Đến lúc đó, ta sẽ không bỏ qua cho cậu, ta sẽ không để cậu tiếp tục gây hại đến xã hội.
Sắc mặt Trần Anh lạnh lẽo mở miệng nhưng mà trong đôi mắt hiện lên vài phần chờ mong, dường như nàng chờ mong Bùi Đông Lai có thể cải tài quy chánh.
Nghe Trần Anh nói thế, Bùi Đông Lai lại cười khổ.
Ở hắn xem ra, lấy bối cảnh ở phía sau của Trần Anh, nếu hiện tại nàng muốn bắt mình cũng không khó.
So sánh với Quý Hồng mà nói thì thực lực của Trần Anh lại càng cao hơn, nàng đã đạt tới cảnh giới Ám Kínhh đại thành cũng coi như là một cao thủ tuyệt đỉnh.
Ngoài ra, Trần Anh từng là thành viên của Long Nha, nàng ta rất hiểu cái loại thuật ám sát nếu dùng thuật này để ám sát, bằng vào thân phận cao thủ Ám Kí nh của nàng thì người ám sát chỉ có một con đường chết.
Đối với Bùi Đông Lai mà nói, nếu Trần Anh thật sự muốn trở mặt để đối phó hắn thì trừ phi hắn nhờ Qua tử ra mặt nếu không thì nhất định sẽ gặp bi kịch.
- Trần tỷ, ta biết tỷ muốn ta tốt.
Vẻ mặt Bùi Đông Lai chân thành nói cảm ơn với Trần Anh:
- Cảm ơn tỷ.
- Đông Lai, cậu biết là tốt.
Trần Anh nghe Bùi Đông Lai nói thế, nghĩ đến Bùi Đông Lai đã dao động thì ánh mắt trở nên nhu hòa rất nhiều:
- Lấy bản lĩnh của cậu, nếu phát triển trong quân đội, tỷ tin tưởng cậu sẽ trở thành quân át chủ bài trong Long Nha thậm chí có thể đạt đến thành tự giống sư phụ của cậu.
Bùi Đông Lai trầm mặc không nói, sắc mặt không ngừng thay đổi.
- Chẳng lẽ cậu không thể buông tay sao?
Trần Anh cảm thấy Bùi Đông Lai âm trầm bất định thì mơ hồ đoán được cái gì, nàng liền dùng một loại ngữ khí chỉ tiếc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bùi Đông Lai cười khổ:
- Tỷ, đây không phải là vấn đề buông hay không buông, Ân, nếu nói buông thì quả thật ta bỏ xuống không được.
- Một khi đã như vậy, ta cũng không còn gì để nói.
Vẻ mặt Trần Anh hoàn toàn lạnh xuống, trên người còn tỏa ra vài phần sát khí lạnh lẽo:
- Cậu đi đi.
- Tỷ, tỷ nghe ta nói hết lời có được không? Nếu đến lúc đó tỷ muốn ta đi thì ta sẽ bước đi.
Bùi Đông Lai nói.
Đôi mắt của Trần Anh hiện lên vẻ nghi hoặc:
- Nói đi.
- Ta nói ta không thể buông xuống, không phải là muốn hưởng thụ quyền lực cùng tiền bạc, mà bởi vì ta cần chúng nó.
Bùi Đông Lai nghĩ một chút rồi nghiêm mặt nói:
- Tỷ biết Tần gia ở Yên Kinh không? Không dối gạt tỷ, trước khi lên ĐH thì ta có quen với một người con gái tên là Tần Đông Tuyết, nàng ta là thành viên ở Tần Gia, qua tháng 7, nàng ta trở về Yến Kinh đính hôn, người nàng đính hôn chính là Diệp thiếu Diệp Tranh Vanh của Diệp gia.
“ Ách”
Đúng như lời của Bùi Đông Lai, Trần Anh quả thật biết Tần gia và Diệp gia vì thế nghe Bùi Đông Lai nói như vậy thì nàng giật mình.
Nàng không thể ngờ, Bùi Đông Lai sẽ có quan hệ với Tần gia, thậm chí là cả Diệp gia.
- Người con gái Tần Đông Tuyết bởi vì ta cho nên không quan tâm đến lợi ích của gia tộc đã cự tuyệt lời cầu hôn của Diệp Tranh Vanh, làm cho quan hệ giữa Diệp gia và Tần gia trở nên căng thẳng, vì thế nàng đã bị giam lỏng hơn 1 tháng.
Bùi Đông Lai nói xong, cảm thấy ngực nhói đau, hắn biết, Tần Đông Tuyết cũng chịu áp lực không ít.
Dù sao, giữa lợi ích gia tộc và tình yêu, nếu làm ra một sự lựa chọn thì đó là một việc vô cùng khó khăn.
- Ta hứa với nàng 4 năm sau, ta sẽ quang minh chính đại đi vào cửa của Tần gia.
Bùi Đông Lai nói tới đây, mơ hồ có chút kích động:
- Tỷ, tỷ nói đi, dưới tình hình như thế ta có thể phụ tấm chân tình của nàng ta sao?
- Vậy cậu cũng không nên đi con đường hắc đạo này.
Tuy rằng Trần Anh ghét ác như cừu, tính khí lại cường liệt nhưng khi nghe được Bùi Đông Lai nói xong thì nàng có chút xúc động, nàng nhịn không được mà mở miệng.
- Tỷ, tỷ nói không sai, so sánh với con đường Quân Sự hay Chính Trị thì đây là con đường dễ đi hơn, thêm nữa, tỷ nên biết nếu đi vào con đường Quân Sự hay Chính Trị thì nếu không có lai lịch hay chỗ dựa thì chẳng khác nào rơi vào đầm rồng hang hổ. Cho nên, nếu ta bước vào con đường đó, trong 4 năm, ta có thể tự tin mà bước vào Tần gia không?
Trần Anh trầm mặc.
Thân là cháu gái của nhân vật số 1 ở Quân Khu Giang Ninh thì nàng rất rõ, nếu một gia tộc đã ấn định việc hôn nhân thì nói khó nghe một chút đó chính là hôn nhân chính trị, căn bản 2 bên sẽ không có hạnh phúc cũng như không có quyền lựa chọn người mình yêu thương.
- Chẳng lẽ cậu đi con đường hắc đạo này thì sẽ có tư cách bước vào Tần gia sao?
Sau một lúc trầm mặc, Trần Anh nhíu mày, nói:
- Cậu nên biết, Quan – Hắc, 2 thứ này xung đột với nhau. Nếu như cậu đã dấn thân vào hắc đạo, cho dù sao này thành tựu có lớn đến chừng nào thì cũng không thể lọt vào mắt của đại nhân vật.
- Cho nên ta lựa chọn ngồi ở phía sau, đến lúc đó sẽ lấy thân phận của thương giới đi vào Tần gia.
Bùi Đông Lai giận dữ nói:
- Ta biết, cho dù ta đứng ở phía sau, bằng vào địa vị của bọn họ thì có thể điều tra được, nhưng mà ít nhất là ở mặt ngoài, ta vẫn sạch sẽ, đúng không?
Trần Anh lại trầm mặc, tuy rằng nàng biết những việc làm Bùi Đông Lai là không đúng nhưng ít nhất là những lời Bùi Đông Lai nói cũng có đạo lý.
- Trần tỷ, ta biết được tỷ đã trải qua việc gì cho nên tỷ cực ghét hắc đạo.
Thấy Trần Anh không nói lời nào, Bùi Đông Lai trầm ngâm một chút rồi nói.
Lúc này đây, sắc mặt Trần Anh thay đổi.
Tuy rằng nàng đã từng là thành viên của Long Nha nhưng nàng đối với hắc đạo còn chưa căm hận đến mức như thế.
Sở dĩ, nàng ghét ác như cừu chính là do cái chết của Tiêu Phi.
Nguyên bản, dựa theo tiến trình của lịch sử thì 5 năm sau Tiêu Phi mới chết.
Mà dựa theo lời nói của Tiêu Phi thì linh hồn của hắn là từ 5 năm sau, vượt qua thời không để đến với thế giới này.
Lúc ấy, Tiêu Phi cùng vài thành viên trong Long Nha chấp hành một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm.
Vào thời điểm quan trọng, đột nhiên linh hồn 5 năm sau của Tiêu Phi lại xuất hiện trong cơ thể của Tiêu Phi hiện giờ, hắn và Bùi Đông Lai giống nhau, bởi vì dung hợp linh hồn cho nên đã mất đi sự không chế của bản thân, kết quả là bị bọn cường đạo bắn vỡ đầu.
Trong thế giới này, sau khi Tiêu Phi chết thì linh hồn 5 năm sau của Tiêu Phị lại xuất hiện trong thân thể của Bùi Đông Lai..
Lúc ấy, thấy Tiêu Phi chết, Trần Anh liền nổi điên, nàng giống như một cố máy giết người, giết hết đám cường đạo.
Bởi vì giết quá nhiều người cho nên nàng đã bị khai trừ ra khỏi tổ chức Long Nha, đồng thời từ đó về sau tính cách ghét ác như cừu xuất hiện trong con người của nàng.
Đối với việc này, Bùi Đông Lai cũng không nắm rõ.
Thấy Trần Anh không nói lời nào, hắn tiếp tục nói:
- Nhưng mà Trần tỷ, tỷ có nghĩ tới chưa, từ xưa đến nay, bất kỳ thời đạo nào, bất kỳ nơi nào, hắc đạo đều luôn tồn tại.
Bùi Đông Lai mở miệng, kéo Trần Anh trở lại hiện thực, nàng cau mày, không biết nên trả lời như thế nào.
Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận những mà nàng biết những lời Bùi Đông Lai nói rất đúng.
- Thế giới này, có trắng cũng có đen. Nếu hắc đạo không thể bị tiêu diệt thì cách tốt nhất là hãy khống chế nó, đem ảnh hưởng nguy hại xã hội của nó hạ xuống mức thấp nhất.
Bùi Đông Lai nhìn Trần Anh, gằn từng chữ:
- Trần tỷ, ta không dám nói ta bước trên con đường hắc đạo này sẽ tạo phúc cho xã hội bởi vì việc ngay cả bản thân ta cũng không tin. Nhưng mà ta dám cam đoan, ở địa bàn của ta, ta sẽ đem ảnh hưởng của hắc đạo đối với xã hội hạ đến mức thấp nhất.
- Cậu đi đi.
Đột nhiên, trong lòng Trần Anh có chút dao động, suy nghĩ có chút hỗn loạn:
- Vẫn là câu nói kia, đừng nên để ta nắm lấy nhược điểm nếu không ta sẽ không lưu tình.
- Trần tỷ, vô luận tỷ làm ra quyết định gì, ta vẫn không đem nòng súng chĩa vào họng tỷ.
Bùi Đông Lai cũng biết trong thời gian này Trần Anh khó có thể chấp nhận việc này, cho nên hắn cũng không tiếp tục nói tiếp đề tài lúc nãy.
Nói xong, Bùi Đông Lai liền mở cửa xe, đi xuống.
Cả người Trần Anh rung mạnh, nhìn vào bóng lưng Bùi Đông Lai suy nghĩ xuất thần.
Là địch hay bạn?
…
…
PS : Ôi mẹ ơi, ch này gần 4k5 chữ, dịch mà thúi con mắt luôn AE vào vote + thanks cho SCCG để tại hạ có động lực nào
Mọi ng vào vote cho SCCG luôn đi nào Ai chưa vote thì vào vote đi
Vâng thưa quý zị zà các bạn, EVENT giành cho DG sẽ được diễn ra, AE của SCCG đâu hết rồi, ngay từ đầu phe chúng ta phải dùng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, dùng hết acc và clone của mình để vote cho SCCG
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Giang Ninh, sân bay Lộc Khẩu.
Lúc 12h đêm, đèn đuốc cả sân bay sáng trưng, máy bay đáp rồi lại bay, ngoài ra còn có những chuyến xe buýt cùng taxi chở những hành khách, có người tới đón người thân, có người đến gặp đối tác, nói chung là một tình cảnh bận rộn ở sân bay, người vào người ra vô số.
Trong màn đêm, một chiếc Audi A6 mang biển số xe của Yến Kinh chạy đến, phía sau chính là chiếc Lincoln của Dương Sách.
Sự xuất hiện của 2 chiếc xe hơi làm hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Sau khi Audi A6 dừng lại, Dương Sách không đợi Lâm Tường xuống xe hắn liền mở cửa chiếc Lincoln ra rồi bước nhanh đến trước chiếc Audi A6.
Giờ phút này, trên mặt hắn không còn vẻ nhục nhã khi bị Bùi Đông Lai vũ nhục, mà thay vào đó là vẻ mừng rỡ như điên.
Cảm giác kia giống như người ta mua số đề mà trúng được cả triệu bạc.
Tất cả chuyện này, đơn giản là từ trong miệng Lâm Tường hắn biết được có một nhân vật ở Tử Cấm Thành xuống đây muốn khai đao cùng với Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu.
Trong Audi A6, Lâm Tường không có nóng lòng xuống xe, hắn rút một gói con ngựa ra hút.
Lúc này, khóe hiện hắn nở lên một nụ cười đắc ý.
Thấy vẻ mặt mừng rỡ như điên của Dương Sách thì Lâm Tường khẽ phun ra một ngụm khói sau đó mở cửa kính xe xuống.
- Lâm thiếu, bây giờ chúng ta nên đi tới cửa nào?
Nếu như nói, trước đêm nay Dương Sách còn coi Lâm Tường là một người hợp tác thì tại giờ phút này hắn đã đem Lâm Tường trở thành vị cứu tinh của mình, thái độ vô cùng cung kính so với lúc trước.
- Không vội, còn 1 tiếng nữa máy bay mới đến.
Lâm Tường lắc lắc đầu, sau đó nói:
- Cậu lên đây đi.
- Được.
Nghe được Lâm Tường nói vậy, Dương Sách vội vàng gật đầu rồi mở cửa, bước lên xe.
Cùng lúc đó, lái xe của Lâm Tường không đợi Lâm Tường mở miệng, hắn liền bật cửa kính giữa xe lên, hiển nhiên là hắn biết ông chủ của mình có chuyện muốn nói với Dương Sách.
- Lâm thiếu, rốt cuộc là ai sẽ khai đao đối với Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu?
Sau khi lên xe, Dương Sách vội vàng hỏi.
Lâm Tường mỉm cười, chậm rãi nói ra 5 chữ:
- Diệp gia, Diệp Tranh Vanh.
Diệp Tranh Vanh
"Bá!"
Nghe được cái tên này, sắc mặt của Dương Sách liền cuồng biến.
Thân là lão đại hắc đạo ở Nam Tô thì hắn từng nghe qua cái tên Diệp Tranh Vanh này.
Có thể nói không khoa trương chút nào, Dương Sách nằm mơ cũng muốn thông qua các loại qua hệ để có thể qua hệ với Diệp Tranh Vanh. Cho dù Diệp Tranh Vanh có muốn hắn làm chó thì hắn vẫn nguyện ý.
Nhưng mà…
Hắn lại vô cùng hiểu rõ, hắn ngay cả tư cách làm chó thì hắn cũng không có.
Bởi vì, trên đầu Diệp Tranh Vanh là quầng sáng của Diệp gia, là người thừa kế đời thứ 4 của Diệp gia.
- Dương Sách, không phải cậu muốn vươn tay vào Yến Kinh sao?
Thấy được vẻ kích động trên khuôn mặt Dương Sách, Lâm Tường nhịn cười không được:
- Mỗi người trong đời đều có thể gặp một kỳ ngộ, quan trọng là có thể nắm bắt được hay không? Nếu lần này cậu có thể nắm bắt lấy cơ hội thì chẳng những cậu có thể vươn tới Tử Cấm Thành, ngoài ra cậu còn có thể dựa vào Diệp Tranh Vanh.
“ Hô…Hô”
Nghe Lâm Tường nói thế, Dương Sách liền hít sau 2 hơi, sau đó kích động hỏi:
- Lâm thiếu, ta nên làm thế nào?
- Cụ thể còn chưa biết, đợi Nạp Lan tiểu thư đến rồi tiếp tục bàn bạc.
Lâm Tường lắc lắc đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, hiển nhiên là so với Dương Sách thì hắn biết năng lực của Diệp gia khủng bố đến cỡ nào.
- Nạp Lan tiểu thư?
Dương Sách hơi sửng sờ.
- Nạp Lan Minh Châu, đại tiểu thư Nạp Lan gia ở Đông Bắc, nguyên bản lấy thân phận của nàng vào 1 năm trước thì nàng ta chưa đủ tư cách để ta đến nghênh đón.
Lâm Tường giải thích nói::
- Nhưng mà, hiện tại lại khác, không biết tại sao nàng trở thành một hồng nhân bên cạnh Diệp Tranh Vanh, có thể nói không khoa trương chút nào, ở Yến Kinh, tất cả các hoàn khố khi thấy nàng đều chủ động lấy lòng.
Lời nói của Lâm Tường đã khiến Dương Sách hiểu rõ, một nữ nhân dựa vào một nam nhân, trừ bỏ việc PHÉT nhau trên giường thì còn việc gì nữa?
Nhưng mà.
Đối với loại quy tắc ngầm này, hắn không có chút khinh thường, càng không coi thường Nạp Lan Minh Châu, ngược lại hắn vô cùng hâm mộ, cảm giác kia như hận hắn không thể biến thành nữ nhân để giang háng ra cho Diệp Tranh Vanh tàn sát.
- Đúng rồi Lâm thiếu, ta nghe nói năm đó sau khi Diệp Vãn Tình chết thì trên dưới Diệp gia vô cùng tức giận. Chẳng những tiêu diệt một ít thế lực của Bùi Vũ Phu mà còn cắt đứt một chân của Bùi Vũ Phu, có phải điều này đã làm cho Bùi Vũ Phu mai danh ẩn tích?
Đột nhiên Dương Sách nghĩ tới việc này, đối với hắn mà nói sở dĩ Diệp gia đến đây chính là vì nguyên nhân này.
Dù sao, ở hắn xem ra, 20 năm trước, Bùi Vũ Phu như lúc mặt trời ban trưa mà còn không phải là đối thủ của Diệp gia huống gì là bây giờ?
- Ừh.
Lâm Tường gật đầu, cười lạnh nói:
- Năm đó, nếu không phải Bùi Vũ Phu lựa chọn mai danh ẩn tích thì bây giờ hắn đã biến thành một đống hài cốt.
- Không phải nói năm đó Bùi Vũ Phu từng một chiêu đánh bại Võ Thần của NB sao? Người nào có thể đánh bại hắn?
Dương Sách tò mò hỏi.
- Chú có từng nghe qua Long bảng chưa?
Lâm Tường cười hỏi.
Dương Sách vốn là ngẩn ra, sau đó tỉnh ngộ:
- Chẳng… chẳng lẽ là người ở Long bảng sao?
- Người đứng thứ 2 là người của Diệp gia.
Lâm Tường cũng cười, tuy rằng hắn không biết vì sao Diệp gia lại chưa hạ thủ với Bùi Vũ Phu.
Nhưng mà…
Hắn có một vạn lý do để tin, nếu Diệp gia đã ra tay thì chắc chắn Bùi Vũ Phu sẽ biến mất trên cõi đời này.
Còn về phần Bùi Đông Lai.
Lâm Tường cảm thấy một khi Bùi Vũ Phu đã chết đi thì Bùi Đông Lai cũng chỉ là một chuyện nhỏ.
- Hắc hắc, ta còn lo lắng nên đối phó như thế nào với sự trả thù của tên vương bát đản họ Bùi kia, hiện tại đã không cần lo lắng.
Dương Sách kích động nói:
- Thật sự ta muốn nhìn tên tiểu tử Bùi Đông Lai kia quỳ xuống trước mặt, sau đó dập đầu mà cầu xin tha thứ.
- Cảnh ấy rất nhanh sẽ thực hiện được.
Lâm Tường mở cửa sổ xe rồi bắn tàn thuốc ra ngoài, vẻ mặt cười đắc ý.
40’ sau.
Lâm Tường cùng Dương Sách đứng ở trước sân bay đợi Nạp Lan Minh Châu.
1h sau.
Chuyến máy bay từ Yến Kinh bay đến Giang Ninh hạ cánh.
Sau khi máy bay hạ xuống, Nạp Lan Minh Châu giống như mà một con chicken giữa bầy gà, vẻ mặt không coi ai ra gì, cùng với một tên nam tử mặc áo màu đen đi ra.
- Đã tới.
Mắt thấy Nạp Lan Minh Châu bước ra, Lâm Tường liền nhắc.
Trên thực tế, không cần Lâm Tường nhắc, Nạp Lan Minh Châu vừa mới bước ra thì Dương Sách cũng đã thấy.
Tất cả mọi chuyện là do Nạp Lan Minh Châu quá nổi bật.
Ngày hôm nay, Nạp Lan Minh Châu thân mang theo một bộ trang phục được thiết kế ở Milan, trên cổ tay làm ột chiếc đồng hồ có giá trị 8 số, ngoài ra trên tay nàng là một túi LV được sản xuất có hạn trên thế giới.
Mà đối với người thường thì tiền chính là biện pháp để giúp con người tự tin nhất.
Đối với những người đã ở trong vòng luẩn quẩn thì quyền thế chính là vật tốt nhất.
Bởi vì đã bu vào Diệp Tranh Vanh cho nên ở Yến Kinh, Nạp Lan Minh Châu đã được nhiều tên hoàn khố lấy lòng, nhưng mà ánh mắt nhìn cao của nàng đã khiến những tên kia ngay cả dũng khí cũng không dám đến gần nàng.
Không riêng gì người thường mà ngay cả Dương Sách khi thấy Nạp Lan Minh Châu thì hắn cũng cảm nhận được một cỗ áp lực. Trực giác cùng lý trí nói cho hắn biết, đây là nữ nhân không phải người như Dương Sách hắn có thể chinh phục.
Mà Lâm Tường đã từng gặp qua Nạp Lan Minh Châu một lần, thậm chí hắn còn muốn giáo huấn Nạp Lan Minh Châu, muốn đuổi Nạp Lan Minh Châu cút ra khỏi Yến Kinh.
Ở trong mắt người thường, Nạp Lan Minh Châu là đại tiểu thư của Nạp Lan gia ở Đông Bắc tuyệt đối là một con Phượng Hoàng.
Nhưng đối với Lâm Tường, thì đó chẳng qua chỉ là một con Ma Tước mà thôi.
Hiện giờ, thấy Nạp Lan Minh Châu đã đổi đời, so với Nạp Lan Minh Châu 1 năm về trước đã thay đổi rất nhiều, từ ánh mắt, cách ăn mặc đến cách đi đứng thì không riêng gì Dương Sách mà ngay cả Lâm Tường cũng đã biết….
Xa nhau 3 ngay, khi gặp lại sẽ thấy bằng cặp mắt khắc.
Ma Tước biến thành Phượng Hoàng.
Nạp Lan Minh Châu, xưa đâu bằng nay.
…
…
PS : Mọi ng vào vote cho SCCG luôn đi nào Ai chưa vote thì vào vote đi
Vâng thưa quý zị zà các bạn, EVENT giành cho DG sẽ được diễn ra, AE của SCCG đâu hết rồi, ngay từ đầu phe chúng ta phải dùng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, dùng hết acc và clone của mình để vote cho SCCG
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông
Nguồn: 4vn.eu
Biệt thự Tử Đàn, sáng sớm khi mặt trời vừa ló ra khỏi rặng núi, Quý Hồng đã thức dậy, bắt đầu luyện công buổi sáng.
Từ sau khi Bùi Đông Lai vào Đông Hải thì mỗi sáng hắn sẽ rời giường, luyện quyền.
Mà còn Quý Hồng thì sáng sớm nàng đều luyện kiếm.
5 năm như một ngày, chưa dừng bao giờ.
Thân là cận vệ của Quý Hồng thì Ân Ly đứng ở phía sau, trong tay mang theo một thanh kiếm màu trắng.
Đây chính là thanh kiếm mà trước khi trở về Thiên Sơn, Cô Độc Phong Ảnh đã giao lại cho Quý Hồng, thanh kiếm này có giá trị vô giá hơn nữa chém sắt như chém bùn.
“ Hô”
Nương theo một tiếng xé gió, Quý Hồng truyền Ám Kình vào thanh kiếm, nàng nhảy lên chém vào một thân cây phía trước.
“ Rắc”
Ám Kình bùng nổ, phát ra một tiếng vang.
“ Rầm”
Thanh kiếm trực tiếp chém thân cây thành 2 đoạn, ngã xuống đất.
- Muốn bước thêm bước nữa thật sự là quá khó khăn.
Một kiếm chặt gãy thân cây, Quý Hồng đã luyện kiếm xong, trên mặt nàng không tìm thấy vẻ vui sướng mà nàng thở dài một tiếng, đột nhiên nàng nhớ lại cái gì đó, trong đôi mắt hiện lên vẻ hiếu kỳ:
- Thật không biết tên tiểu tử Bùi Đông Lai kia làm thế nào mà trong một thời gian ngắn như vậy đã đạt đến cảnh giới như thế, hôm nào cần phải thỉnh giáo hắn.
Sau đó, Quý Hồng cười khổ một tiếng, đem thanh kiếm đưa cho Ân Ly rồi lấy khăn lau mồ hôi.
8h.
Quý Hồng đi chiếc Rolls-Royce Phantom tới dưới lầu của tập đoàn Thiên Tường.
2 tên bảo vệ thấy chiếc Rolls-Royce Phantom cùng với Quý Hồng thì lập tức 2 mắt tỏa sáng.
- Haizz, thật không ngờ Liễu lão đại lại có thể bại một cách nhanh chóng như vậy.
Đưa mắt nhìn Quý Hồng và Ân Ly vào tập đoàn Thiên Tường, 2 gã bảo vệ thổn thức không thôi. Bọn hắn không cam lòng…
Lúc này, trong phòng hội nghị của tập đoàn Thiên Tường, sắc mặt của mấy vị cổ đông ở trong này vô cùng khó coi.
Ngoài những tên cổ đông cùng với CEO của tập đoàn Thiên Tường ra thì có thêm vài vị nguyên lão của Đông Nguyệt bang.
Mặc dù Liễu Nguyệt đã giải thích, trước mắt Quý Hồng đã có Bạch gia làm chỗ dựa cho nên không thể đối chọi, đành phải khuất phục. Để Mãnh Hổ bang thâu tóm Đông Nguyệt bang, đồng thời 2 tập đoàn Hồng Hải và Thiên Tường cũng sáp nhập thành một.
- Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?
Rốt cuộc cũng có người phá tan không khí trầm mặc ở trong phòng, người mở miệng là một người có dáng mập mạp, đầu tóc đã bạc không ít, là một trong những người lớn tuổi nhất trong phòng, mọi người thường gọi là Giang thúc.
- Đúng vậy, Liễu tiểu thư, chúng ta không thể đem giang sơn mà Phương đại ca đánh đuổi cả đời mà giao lại cho Quý Hồng kia được.
- Đúng vậy, như thế thật sự quá ủy khuất, thật sự không được, ta không tin Quý Hồng có thể tiêu diệt sạch chúng ta.
….
Giang thúc vừa mới mở miệng ra nói thì tất cả các cổ đông khác liền mở miệng phụ họa.
Nghe mọi người nói như vậy lại thấy vẻ mặt bất mãn của mọi người thì trong lòng Liễu Nguyệt rất rõ. Từ sau khi Đông Phương Thần chét đi thì rất có nhiều người phản đối việc đầu nhập Quý Hồng là vì không ít người nhớ đến tình cũ của Đông Phương Thần nhưng cũng có nhiều người sự sau khi đầu nhập Quý Hồng thì lợi ích sẽ bị mất đi thậm chí là bị Quý Hồng chiếm đoạt hết.
Còn về đám trung lập, chẳng qua vì lợi ích của bản thân nên mới mở miệng nói.
- Nếu mọi người muốn giống như Phương Chấn thì ta không phản đối.
Cuối cùng Liễu Nguyệt mở miệng.
Liễu Nguyệt vừa nói xong thì tất cả mọi người đều im lặng.
Tuy rằng mọi người không muốn ích lợi của bản thân bị hao tổn nhưng mà bọn hắn cũng rõ Bạch gia trong thời gian ngắn nhất có thể tiêu diệt Phương gia thì bọn hắn cũng chỉ là đám tép tôm mà thôi.
- Vừa rồi là ai mới mắng ta đó?
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Quý Hồng và Ân Ly xuất hiện trước cửa phòng.
"Bá!"
Nghe được Quý Hồng nói như vậy, theo bản năng tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Thấy nụ cười trên mặt Quý Hồng, tất cả mọi người không rét mà run.
Trong đó, tên vừa mới mắng Quý Hồng lại phản ứng kịch liệt nhất, cả người hắn lộ ra vẻ sợ hãi, trên trán còn chảy rất nhiều mồ hôi.
Trong phút chốc, cả phòng họp lặng ngắt như tờ.
Thấy Quý Hồng đi tới, Liễu Nguyệt vẫn giữ im lặng, sắc mặt vẫn bình tĩnh.
- Chư vị, nói vậy thì Liễu tiểu thư đã đem tình huống cụ thể nói cho mọi người.
Thản nhiên ngồi xuống vị trí chủ tọa, nụ cười trên mặt Quý Hồng vẫn không giảm, giọng nói vẫn hấp dẫn như ngày thường:
- Ta nhắc lại một lần nữa, từ nay về sau, tập đoàn Thiên Tường không còn tồn tại, nó với tập đoàn Hồng Hải sẽ hợp lại trở thành tập đoàn Đông Hải.
- Mà ta cũng đã đáp ứng Liễu tiểu thư, để tỏ lòng tôn trọng đối với chư vị, sau khi 2 đại tập đoàn hợp lại, mọi người vẫn như cũ, vẫn dựa theo cổ phần mà nhận hoa hồng.
Quý Hồng nói tới đây, đột nhiên cười híp mắt nhìn một vòng:
- Đương nhiên, nếu có người nào không tin Quý Hồng ta thì có thể đem cổ phần trong tay bán lại cho ta.
Ân?
Nghe được Quý Hồng nói vậy, không ít cổ đông rục rịch.
- Chư vị yên tâm, giá cả sẽ không thấp.
Quý Hồng thấy vậy thì cười nói:
- Đồng thời, tất cả đều mua bằng tiền mặt.
Tiền mặt?
2 chữ này giống như một vở nhạc hay nhất trên trời, mấy tên cổ đông này liền cảm thấy vui vẻ.
- Quý… Quý tiểu thư, cô xác định rằng sẽ lấy tiền mặt để mua lại cổ phần của chúng ta?
Đột nhiên có một gã cổ đông không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Không riêng gì hắn, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ chờ mong.
Tất cả chuyện này, chỉ bởi vì tiền mặt là vua thời đại!
Tầm quan trọng của tiền mặt đối với thương nhân thì không cần nói cũng biết.
- Mọi người cảm thấy rằng ta rảnh quá không?
Thân thể Quý Hồng khẽ nghiêng qua một bên, hỏi.
- Nếu chư vị đã có ý định muốn bán thì chiều hôm nay, Mã tiên sinh của tập đoàn Hồng Hải sẽ đến đây để ký hợp đồng với chư vị.
Quý Hồng nói xong thì liền khẽ cười, đột nhiên giọng nói của nàng trở nên lạnh như băng:
- Nhưng mà, ta nhắc nhở mọi người một chút, nếu đã lựa chọn bán ra thì phải bán ra toàn bộ.
Bên tai vang lên lời nói của Quý Hồng, nhìn thấy bộ dạng như nắm chắc đại cục trong tay. Mặc dù Liễu Nguyệt đã biết rõ mọi chuyện nhưng mà nàng không thể không thừa nhận, năng lực của Quý Hồng rõ ràng là vượt xa bản thân nàng.
10’ Sau, trừ Liễu Nguyệt ra thì tất cả các cổ đông đã ra khỏi phòng.
- Băng mỹ nhân, cô không cần phải sùng bái ta, ân, năng lực của ta so với cô còn cao hơn một bước nhưng mà biện pháp này cũng không phải là do ta nghĩ ra.
Đợi sau khi đám cổ đông đi hét, Quý Hồng nhìn Liễu Nguyệt cười hì hì:
- Đây chính là biện pháp do lão bản của chúng ta nghĩ ra, ấy nếu dùng lời nói của cậu ấy thì đây chính là dùng tiền để đuổi bọn chúng. Đợi sau khi tập đoàn Đông Hải được hợp lại thì sẽ bắt đầu thay máu, đến lúc ấy sinh cơ sẽ được bừng sáng. Còn về phần tiền thì không cân lo lắng, tất cả tiền là của Phương gia.
Trong lòng Liễu Nguyệt hơi kinh hãi.
Nàng thật không ngờ Bùi Đông Lai có thể nghĩ ra biện pháp hoàn mỹ như vậy.
- Lão bản thân ái của ta, có thể nói bây giờ Hàng Hồ là của cậu, kế tiếp có phải nên chinh chiến ở Giang Ninh hay Giang Tô không?
Thấy Liễu Nguyệt không nói lời nào, trong lòng Quý Hồng tự nhủ, vẻ mặt lại chờ mong.
…
…
PS : Bắt đầu từ ch sau sẽ kịch tính, hấp dẫn đây Mọi ng vào vote cho SCCG luôn đi nào Ai chưa vote thì vào vote đi
Vâng thưa quý zị zà các bạn, EVENT giành cho DG sẽ được diễn ra, AE của SCCG đâu hết rồi, ngay từ đầu phe chúng ta phải dùng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, dùng hết acc và clone của mình để vote cho SCCG