- Ha ha, chính là bởi vì ngươi ở tại Ô phủ, cho nên mới không sợ hãi gì cả. Ngươi thằng nhãi này, cởi y phục ra ai lại nghĩ đến ngươi chính là người tới cướp dâu? Đến lúc đó xen lẫn trong đám người, ngênh ngang trở lại Ô phủ là được.
- Không phải ngươi cho rằng ta sẽ cùng các ngươi chui vào hang chuột a!
Tiểu Báo Tử cười nói:
- Bất quá có một việc ta còn cần Tọa hỗ trợ!
- Ngươi sẽ không để ta ngay tối nay liền đi giúp ngươi cướp Hỏa Hồng Tình đi sao?
- Vậy thì không phải, ngươi cũng vừa nói, Cao Ngọc Lâu khó đối phó, ta đối với hắn cũng không phải rất hiểu, do đó, muốn Tọa ở đây giải thích một chút về hắn.
- Cao Ngọc Lâu là sư huynh Lục Thiểu Du, tu vi không tầm thường, niên kỷ khoảng trên dưới năm mươi. Có thể không đến năm mươi. Tính cách âm nhu, kiếm thuật tàn nhẫn, chùyên tu Kim Quang Động Tam Âm Huyễn Thần Kiếm. Môn kiếm pháp này kém Khuynh Thiên Tuyệt Kiếm, thế nhưng thâm độc tàn nhẫn lại không phải Khuynh Thiên Tuyệt Kiếm có thể sánh bằng được. Kiếm Cương của hắn cũng thâm độc vô cùng. Tuy rằng ngươi có tu vi Lục phẩm đỉnh phong. Thế nhưng đụng phải Kiếm Cương của hắn chỉ có cách rút lui. Thanh Ngọc Càn Nguyên Công tuy rằng thần diệu, thế nhưng không tu thành cương khí, căn bản là không thể phóng xuất uy lực lớn nhất của nó. Bởi vậy, trước Kiếm Cương của hắn, Thanh Ngọc Càn Nguyên Công của ngươi không chịu nổi một kích. Ngươi duy nhất có thể dựa vào chính là quyền ý của ngươi. Thế nhưng, quyền ý lại bị người biết rõ, chỉ cần dùng một lát. Ngày thứ hai, cả Tần Lăng Quận Thành liền sẽ biết ngươi tham dự việc này, mà Hỏa Hồng Tình của ngươi cũng không thể dùng loạn. Bằng không ta tin tưởng, tất cả môn phiệt thế gia trong thiên hạ đều lục soát. Như vậy thứ nhất, Thiên Long Đạo chúng ta tất nhiên sẽ thừa thụ áp lực thật lớn. Ngươi cũng đừng hy vọng đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi bảo mật. Do đó, Hỏa Hồng Tình của ngươi cũng không thể dùng. Ta rất muốn biết, con bài chưa lật của ngươi đến tột cùng là cái gì?
- Ha hả, kỳ thực cũng không có con bài chưa lật gì cả. Chỉ là gần đây ta đối với tu luyện Hỏa Hồng Tình có chút tâm đắc thôi!
- Ta nói rồi, Hỏa Hồng Tình ngươi không thể dùng.
- Ta cũng không nói cần dùng tới Hỏa Hồng Tình. Chỉ là Hỏa Hồng Tình đối với quyền ý của ta tựa hồ có chút ảnh hưởng. Hiện tại ta có hai loại quyền ý.
Đang khi nói chuyện, trên người hắn tràn ngập một cổ khí tức quỷ dị nhàn nhạt, một tia dẫn lực bắt đầu hướng hắn ngưng tụ.
Thần tình Vương Xà bên cạnh hắn cũng khẽ động, cảm thụ được cổ lực lượng cổ quái dị động này, lại nhìn Tiểu Báo Tử, hai mắt trong mặt nạ tràn ngập thanh quang, ôn nhuận như ngọc. Thanh Ngọc Càn Nguyên Công nội khí được thi triển đến cực điểm, mà cũng không phải Hỏa Hồng Tình.
Càn Nguyên nội khí lúc này đã cùng thần niệm của Tiểu Báo Tử hoàn toàn dung hợp, lấy thân thể hắn làm trung tâm, hình thành một lực tràng quái dị. Tại tâm thần Vương Xà buông ra, trong nháy mắt quyền ý của Tiểu Báo Tử đã hoàn toàn thành hình. Không gian xung quanh phảng phất như sắp sụp đổ, thân thể chìm trong hắc bào dĩ nhiên bay lên, đầu ngón chân cách mặt đất ba thốn, có vẻ quỷ khí.
Khiến cho Vương Xà cảm thấy khiếp sợ là vô luận hắn nỗ lực thế nào, vận dụng thị lực ra sao, hắn đều không thể phát hiện quyền ý của Báo Tử. Tiểu Báo Tử vận dụng trên mặt đất đã hoàn toàn thành công. Phảng phất như có thể thu nạp tất cả khí tức. Đó là lấy tu vi của Vương Xà hiện tại cũng cảm thấy một tia hàn ý và khó hiểu.
- Hừ, phá cho ta!
Vương Xà dù sao cũng là Vương Xà. Sau chút khiếp sợ mới đầu, hắn cũng minh bạch Tiểu Báo Tử nói, quát lạnh tiếng. Một tiếng này như tiếng sấm giữa mùa xuân, như có âm ba thực chất mạnh mẽ hướng Báo Tử.
Thân hình Tiểu Báo Tử có chút phiêu hốt, nhưng không tránh né, để Vương Xà càng thêm kinh dị là âm ba của hắn cách Tiểu Báo Tử càng gần, tốc độ càng chậm, đồng thời còn bị một cổ lực đạo vô hình xung quanh hắn ngưng tụ lại. Đến cuối cùng, Tiểu Báo Tử chỉ là nhẹ nhàng dưới chân khẽ động, liền đem quyền ý của hắn ngưng tụ thành một đoàn, có lực sát thương cường đại đối với âm ba.
- Đây là...
Vương Xà nhẹ nhàng nheo mắt lại, từ trong quyền ý của Tiểu Báo Tử, hắn phát hiện lực lượng khiến hắn khiếp sợ.
- Đây là quyền ý mới của ta. Ta gọi nó là Hắc Động. Như ngươi đã thấy, khi ta dẫn động quyền ý này, thời gian xung quanh ta sẽ chậm lại, do đó, ta có tự tin ngăn trở bất cứ công kích gì!
Mặc dù Vương Xà đối với quyền ý thần kỳ của Tiểu Báo Tử cũng thập phần khiếp sợ. Bất quá, nghe được một câu nói cuối cùng của Tiểu Báo Tử, hắn vẫn nhịn không được cười lạnh nói:
- Trước thử tránh thoát cái này đi!
Đang khi nói chuyện, ngón tay khẽ động, một đạo quang mang đen trắng từ đầu ngón tay hắn bắn ra, thẳng hướng Tiểu Báo Tử chạy đi.
- Đây là... Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm?
Ánh mắt Tiểu Báo Tử mạnh mẽ chợt lóe, dẫn lực xung quanh thân thể chợt đề thăng, nhất thời, trong vòng phương viên mười trượng, tất cả mọi vật đều tựa như mất đi trọng lượng, phập phồng, chậm rãi thổi về phía Tiểu Báo Tử.
Mà tốc độ lưu quang hoàn toàn ngoài dự liệu của Tiểu Báo Tử, Dưới quyền ý bao phủ dĩ nhiên tốc độ không chút nào giảm đi, sinh sôi đánh bại quyền ý của hắn. Trong Hắc Động, dĩ nhiên đánh ra một thông đạo trong suốt, thoáng cái vọt tới trước mặt Tiểu Báo Tử.
Kiếm khí kiếm khí kinh khủng mà sắc bén, đâm vào mặt Tiểu Báo Tử đau nhức, một loại uy hiếp tử vong trùng thẳng tới đầu, hầu như không hề nghĩ ngợi, Tiểu Báo Tử động Tam Giới Tiểu Na Di.
- Hưu một tiếng.
Thân thể hắn biến mất tại chỗ.
Sau đó cùng lúc xuất hiện ở đối diện Vương Xà, lực tràng quyền ý quỷ dị cũng theo đó biến mất.
- A? Đây là...
Vương Xà rốt cục cũng khiếp sợ, trong ánh mắt toát ra thần sắc hoảng sợ:
- Thân pháp, không, đây không phải thân pháp, thân pháp không có nhanh như vậy, đây là xuyên toa hư không, dị thuật xuyên toa hư không.
- Đây là Tam Giới Tiểu Na Di, một loại dị thuật ta trong lúc vô ý đạt được!
Tiểu Báo Tử nói, thanh âm có chút chán nản. Trên thực tế, khi hắn vận khởi Tam Giới Tiểu Na Di trong nháy mắt liền hối hận. Bởi vì hắn biết, Vương Xà không có khả năng giết hắn, mà sát khí và khí tức tuyệt vọng kia chính là Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm tràn ra. Hắn chính là bị kiếm khí tràn ngập hủy diệt của Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm dọa đến vô ý thức vận dụng tuyệt chiêu bảo mệnh của mình.
Mà hết thảy đều bị Vương Xà nhìn vào trong mắt.
- Tam Giới Tiểu Na Di? Dị thuật xuyên toa hư không?
Trong thanh âm Vương Xà tràn ngập không thể tưởng tượng, ánh mắt rơi xuống trên người Tiểu Báo Tử cũng trở nên nóng bỏng.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Đây xác thực có dị thuật như vậy!
Tiểu Báo Tử hít sâu một hơi, thân hình lại một lần nữa biến mất, rồi xuất hiện.
Lúc này đã ở phía sau Vương Xà:
- Vương tọa, dị thuật này rất khá đi!
- Không sai, xác thực là rất khá!
Vương Xà quay đầu nhìn Tiểu Báo Tử, trong ánh mắt cuồng nhiệt đã biến mất, khôi phục lãnh tĩnh vô bì:
- Trách không được ngươi tự tin như vậy. Có môn dị thuật thần bí này, ngươi có thể lập thế, đừng nói là Cao Ngọc Lâu, cho dù gặp phải cường giả cửu phẩm chân chính cũng có cơ hội đào tẩu!
- Xác thực như vậy, không phải ngươi nghĩ rằng ta ngốc a. Đi gánh vác Thất phẩm cường giả!
Tiểu Báo Tử cười nói, bắt đầu thả lỏng người, sự tình nếu đã phát sinh, liền không thể cải biến, quyền ý của hắn có thể khiến thời gian xung quanh trở nên chậm rãi. Thế nhưng nhưng không cách nào để thời gian trở lại. Nếu không thứ không nên để người khác thấy cũng đã thấy được, như vậy còn lại chỉ là vấn đề cò kè mặc cả.
- Hiện tại ngươi có phải đã làm tốt chuẩn bị cùng ta cò kè mặc cả, nghĩ hảo hảo lợi dụng dị thuật xuyên toa hư không này từ trên người ta kiếm chút đồ?
Liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của Tiểu Báo Tử, Vương Xà không khỏi cười, nhìn một tia hỷ ý trong ánh mắt của Tiểu Báo Tử:
- Đáng tiếc a, nếu như ngươi tại một năm trước ở trước mặt ta triển lộ môn dị thuật này, có thể từ chỗ ta kiếm được thiên đại lợi ích. Thế nhưng hiện tại sao, tuy rằng Tam Giới Tiểu Na Di thần diệu, nhưng đối với ta đã vô dụng.
- Đối với ngươi vô dụng?
Nét mặt Tiểu Báo Tử lộ ra thần sắc kỳ quái, Tam Giới Tiểu Na Di này thần diệu vô phương, đừng nói Vương Xà là bát phẩm cường giả, cho dù cửu phẩm cường giả, tu được môn dị thuật này, chiến lực chí ít cũng có hể tăng cường gấp đôi, sao có thể đối với hắn vô dụng?
- Môn dị thuật này thật là không tồi, bất quá, chỉ cần là dị thuật cần ngưng luyện sát khí, mà hiện tại thân thể của ta đã không đủ ngưng luyện thêm một loại sát khí!
Vương Xà cười khổ nói.
- A, ngươi sắp chết?
Tiểu Báo Tử thốt ra, lời này nghe thật giống như Vương Xà đã sắp xong đời, chỉ là hồi quang phản chiếu.
- Đương nhiên không phải, ta sống rất tốt. Thọ mệnh của ta có thể dài trăm tuổi, không, ta có thể trường sinh bất lão. Ý ta là ta đã luyện thành chín loại dị thuật, đã đến cực hạn, trừ phi ta có thể đột phá Thông Huyền bí cảnh, bằng không, ta không có khả năng lại tu luyện một loại dị thuật khác!
- Tu luyện dị thuật có cực hạn?
Tiểu Báo Tử lần đầu tiên nghe nói như thế, nét mặt lộ ra biểu tình kỳ quái.
- Đương nhiên là có cực hạn, cho dù là cửu phẩm cường giả, Thông Huyền bí cảnh, thân thể bọn họ cũng chỉ là phàm thai mà thôi. Mà sát khí đối với thân thể có thương tổn cực đại, cho dù luyện hóa sát khí, cũng không có khả năng tu luyện dị thuật vô cùng vô tận, cho dù tiến vào Thông Huyền bí cảnh trong truyền thuyết, số lượng dị thuật tu luyện cũng không có thể quá chín loại. Bằng không Thông Huyền bí cảnh cũng phải bạo thể mà chết, mà ta đã tu luyện chín loại dị thuật, do đó, cho dù ta rất muốn tu luyện Tam Giới Tiểu Na Di, trên thực tế ta thực rất muốn, thế nhưng ta cũng không có cách nào!
- Vậy hay nhất!
Tiểu Báo Tử thở dài một hơi:
- ta cũng hiểu được, dị thuật như vậy vẫn là một mình ta nắm giữ tương đối tốt!
- Ta cũng cho rằng như vậy, cơ hội sinh tồn của ngươi cũng sẽ lớn hơn một chút. Bất quá, sau này khi ngươi tu luyện dị thuật, tốt nhất phải tìm hiểu kỹ, cũng không phải lần nào cũng có vận khí tốt, từ đầu liền có thể đạt được dị thuật như vậy!
- Vận khí của ta luôn luôn tốt!
Tiểu Báo Tử cười cười, ánh mắt chợt lóe:
- Như vậy, ngươi vừa dùng đối phó với ta, cũng là dị thuật đi sao!
- Đúng, đó là Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm, một trong những dị thuật cực mạnh, biết không? Môn dị thuật này cần hai loại sát khí tuyệt nhiên tương phản tương dung hợp mới có thể ngưng luyện thành, không dễ dàng tu luyện như vậy!
- Hai loại sát khi khác nhau, như vậy, có phải là nói tu luyện một môn dị thuật liền tương đương với hai môn, bởi vì cần hai loại sát khí?
- Không không không, đây hoàn toàn là hai loại khái niệm khác nhau, dị thuật và sát khí trên số lượng cũng có thể ngang nhau. Biết không, có vài dị thuật cổ quái cần ba bốn loại sát khí kết hợp. Sáng tạo ra loại dị thuật này đều là tên ngốc!
Vương Xà nói rằng:
- Thế nào đối với dị thuật vừa rồi của ta có hứng thú phải không? Đáng tiếc a, ngươi phải biết rằng, Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm này giá trị cũng không dưới Tam Giới Tiểu Na Di của ngươi. Nếu là một năm trước ngươi còn có cơ hội học được, về phần hiện tại mà nói, hắc hắc, ta nghĩ ngươi cũng hiểu được, ta cũng cần một ít đồ vật đáy hòm chứ?
- Ta hiểu.
Tiểu Báo Tử cười cười:
- Ta cũng chỉ nhìn mà tâm động thôi, dị thuật như vậy nhưng không dễ dàng tu luyện đi?
- Không dễ dàng, đương nhiên không dễ dàng, muốn tìm được hai loại sát khí đỉnh cấp, hơn nữa tính chất hoàn toàn tương phản, không phải chuyện dễ dàng như vậy a, bất quá ta vận khí tốt!
- Vậy thì chúc mừng ngươi vận khí tốt!
Tiểu Báo Tử nói:
- Nếu không còn gì giao phó, ta phải về trước.
- Được, ngươi trở về đi, chỉ cần ngươi đến lúc đó đừng chuyện này quên là được!
- Đương nhiên sẽ không!
Tiểu Báo Tử cười nói.
Một ngày đầu tháng chín, ngày gả chồng cho nhi nữ Phủ Tổng đốc, xe ngựa của Tiểu Báo Tử sáng sớm đã xuất phát, xuống giường giở hoàng lịch ra xem, nhìn vào sáu chữ “Nghi gả lấy, kị đi xa”, lập tức sắc mặt lộ vẻ xui xẻo.
Mặc dù ở kiếp trước, hắn là một người kiên định, theo chủ nghĩa vô thần, nhưng từ sau khi mạc danh kỳ diệu, từ lúc linh hồn hắn xuyên qua, hắn cũng trở nên mê tín đi, thường thường tại một thời điểm nào đó, trước khi ra ngoài hắn cũng sẽ xem hoàng lịch.
Ngày hôm nay trong hoàng lịch, làm hắn rất không dễ chịu.
Từ ý nghĩa nào đó, mục đích của bọn hắn, có tâm tư cướp cô dâu về, nhưng một từ “kị” trên hoàng lịch hôm nay, cũng đụng phải kiêng kị của hắn.
- Không kiêng kị gì, không kiêng kị gì.
Tiểu Báo Tử thần tinh nghiêm túc, hai tay hợp lại thành chữ thập, làm bộ làm tịch vái tứ phía một lần, xong đâu đấy cầm cái bao lớn dưới giường đi ra ngoài.
Hôm nay, là ngày Đại Tổng Đốc gả chồng cho nữ nhi của mình, đối với quận thành Tần đồi, thậm chí cả Vân Châu mà nói, sự kiện Đại Tổng đốc gả chồng cho nữ nhi so với nữ nhi Hoàng đế gả chồng kỳ thật không có gì khác nhau, thậm chí cấp bậc còn cao hơn một chút, dù sao nữ nhi Hoàng đế xuất giá với Vân Châu của bọn họ cũng không có quan hệ gì, nhưng mà ngựa của Đại Tổng đốc bất đồng, hắn mang đến an toàn, mang đến giàu có cho người Vân Châu, bởi vậy, tuy rằng quan phủ cũng không yêu cầu người Vân Châu làm cái gì, nhưng mà Tần đồi quận thành hiện tại, mọi nhà tự giác giăng đèn kết hoa, đèn lồng màu đỏ giăng từ đầu đường trải dài đến cuối phố, người trên đường đều mang sắc mặt vui mừng, vui sướng, đặc biệt là những người trung niên đi trên đường, xem biểu tình của bọn hắn, giống như là sắp cưới vợ cho nhi tử của mình.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chương 249: Cao Ngọc Lâu, mẹ ngươi gọi ngươi về ăn cơm! (Thượng)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ --- 4vn.eu
Chương 249: Cao Ngọc Lâu, mẹ ngươi gọi ngươi về ăn cơm! (Thượng)
Một ngày trong xanh, mặt trời tờ mờ sáng, trên đường cái đã náo nhiệt lên, một đội ngũ đón dâu từ đường cái, trùng trùng điệp điệp tiến về đại môn phủ Tổng đốc, Lục Thiếu Du mặc cát phục đỏ thẫm, trước ngực đeo một đóa hoa đỏ thẫm, sắc mặt hơi trắng, hiển nhiên là thoa một ít phấn, có lẽ là hồng sắc phấn, mặt đỏ răng trắng, đích thực là hình dáng của một tiểu bạch kiểm.
Hắn cưỡi một con ngựa cao lớn màu đỏ thẫm, phía sau đại mã của hắn là một cỗ đại kiệu tám người khiêng, chung quanh cỗ kiệu, vài người sắp xếp trống và sáo để diễn tấu, âm thanh cơ hồ truyền khắp cả nửa quận Tần đồi, phía sau cỗ kiệu, là mấy chục cả người lẫn ngựa mang các quà tặng đủ màu đủ sắc, lắc lư tiêu sái, đội ngũ mang lễ vật này, không ngờ dài đến hơn mười trượng, hai bên đội ngũ còn có mấy võ sĩ cưỡi ngựa, hơn mười võ sĩ cưỡi ngựa này mặc trang phục màu đen, trên người tản ra uy thế nhàn nhạt, trong đám người xem náo nhiệt chung quanh, đám rước này quả thật là sự kiện đáng kích động, nên tiến sát gần, cốt muốn nhìn rõ hơn, liền bị khí thế trên thân kỵ sĩ cản trở, cả một đám sắc mặt trắng bệch, tim đập như hươu chạy, thành thành thật thật đứng trong đám người, không dám có hành động gì quá thân quá phận.
Ngoại trừ nâng lễ vật, diễn tấu sáo và trống, ngoài tám người nâng đại kiệu phía sau, còn có một người.
Người này thoạt nhìn như bốn mươi tuổi, một thân vận y bào màu đỏ, bộ dáng vui mừng, bất quá nhìn mặt hắn mà nói, tất cả vui mừng trên khuôn mặt hắn đều bị âm mưu xua tan, khoa trương nhất chính là, hai tay hắn ôm ở trước ngực, trên tay không ngờ còn ôm một thanh trường kiếm, ánh mắt băng lãnh, so với chung quanh đang náo nhiệt thì rất bất đồng, trên thân hắn tản mát ra hơi thở âm lãnh, một tráng hán bảo hộ cho lễ vật gần đó, theo bản năng cũng lui ra, cách hắn vài bước.
- Tính tình Cao Ngọc Lâu kia, ta cũng không rõ, ngươi vì cái gì mà không động thủ với hắn, chẳng lẽ vì năm đó, hắn vượt quá ngươi?
Trên lầu hai của một căn lầu, cách đường Ngọ dương ước chừng một dặm, Vương Xà và Niệm Vô Song đứng trước cửa sổ, nhìn đội ngũ đến Phủ Tổng đốc đón dâu phía trước, Vương Xà cũng không thay đổi cách ăn mặc của mình, mà Niệm Vô Song thì mang một tầng lụa mỏng trên mặt, bất quá tầng lụa mỏng này trông rất mơ hồ, càng tăng thêm một loại mỹ cảm huyền bí, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mơ mơ hồ hồ.
- Ta không muốn động thủ với hắn, tự nhiên là có lý do, ngươi không cần phải nhiều lời. Niệm Vô Song thản nhiên nói.
- Nhưng thật ra, vì sao hôm nay ngươi im lặng như thế, chung quanh có nhiều Lão thử như vậy, ngươi cũng không quan tâm.
- Đúng vậy, Lão thử!
Khóe miệng Vương xà nhẹ cong lên.
- Hôm nay là một ngày lành, ta không nghĩ lại có huyết tinh a!
- Ngày lành! Niệm Vô Song liếc mắt nhìn Vương Xà, có chút suy nghĩ, phóng mắt tới một đầu khác ở đường Ngọ Dương, một cái cọc chiếm một phạm vi thật lớn trên đó.
- Nơi đây, không phải là Lục Phủ sao?
- Đúng, nơi đây chính là Lục Phủ, Tại Vân châu này, ngoài trừ Phủ Tổng đốc và Ô phủ, cũng chỉ có Lục phủ mới có khí phách như vậy, xem ra, Minh Nghĩa Kinh Viên thật sự muốn biến Lục Thiếu Du trở thành một cái đinh cắm ở Vân Châu này a! Vương Xà cảm thán nói, thanh âm hắn không nhỏ, chẳng những Niệm Vô Song nghe được rành mạch, mà cả những thực khách khác cũng nghe rõ, một vài thực khách tâm tư kín đáo, nghe hai người đối thoại, lập tức biến sắc, trên một bàn cạnh góc tường, một nam tử thanh niên lặng lẽ đứng lên, đi xuống lầu, bất quá, lúc chân hắn còn chưa bước tới bậc thang thứ nhất, thân thể lại đứng sững lại, sau đó, “Bùm” một tiếng, thân thể hắn giống như một trái dưa hấu bình thường bị ép vỡ ra, máu loãng pha lẫn với cốt nhục, đọng lại trên mặt sàn tửu lâu, trên bàn, trên chén, trên bát, cực kì kinh người.
Sau một khắc yên tĩnh ngắn ngủi, trên lầu hai tửu lâu vang lên một trận kinh hô.
- Không cần kêu đâu, có kêu như thế nào cũng vô dụng!
Trong hỗn loạn, âm thanh Vương Xà nhẹ nhàng truyền vào tai mỗi người.
- Hiện tại ta ở nơi này, chúng ta không rời đi, thì ai cũng không được rời đi, kể cả ba con Lão thử trên xà ngang và bốn con trên nóc nhà, ai đụng đến chúng, ta sẽ giết chết kẻ đó!
Mi tâm Niệm Vô Song khẽ nhăn lại, giống như muốn nói điều gì đó, nhưng chung quy vẫn không nói ra.
Rốt cuộc, lầu hai cũng yên tĩnh trở lại, mọi người ai nấy đều im bặt, khắp nơi lầu hai là huyết nhục của thanh niên xấu số nọ, mọi người trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, có mấy người bị huyết nhục bắn văng tung tóe đầy mặt, đầy cổ, vừa rồi kêu la to như thế nào, giờ cũng nhất nhất thành thành thật thật im lặng, tìm một chỗ vắng ngồi xuống, dù mùi tanh tưởi của huyết nhục vương vãi trên người tỏa ra không dứt, vẫn ngồi yên không nhúc nhích, ngoan ngoãn như một phi tần sắp được sủng hạnh lần đầu tiên.
Lúc Vương Xà nói câu đó xong, không nói thêm tiếng nào, mà tiếp tục hướng ánh mắt của mình về phía Lục Phủ, nhìn kiến trúc tầng tầng lớp lớp, nụ cười lạnh trên mặt càng ngày càng đậm, hơi thở hắn cũng trở nên âm lãnh đi, ánh mắt càng thêm âm trầm.
- Ta đến cùng vẫn không rõ, ngươi tại sao lại có đại địch ý với Lục Thiếu Du như vậy, thái độ ngươi đối với hắn, chúng ta thật sự không hiểu a.
Lúc Niệm Vô Song nói, chung quanh nàng xuất hiện một tầng lá chắn vô hình, thanh âm nàng nói đều ngưng tụ lại bên trong, không lọt ra ngoài.
- Ta chỉ là muốn lấy lại thứ vốn thuộc về ta, mặt khác, ta muốn đánh nát tín niệm mà một người theo đuổi cả đời!
- Tín niệm mà kiên trì theo đuổi cả đời. Kỷ Trung Đường?
- Đúng, chính là hắn, Kỷ Trung Đường! Vương Xà gật đầu, nói tới đây, âm thanh hắn lại dừng một lần.
- Ngươi quan tâm tới chuyện của ta từ khi nào vậy?
- Không phải ta quan tâm, chỉ là tò mò! Niệm Vô Song lắc đầu, nói.
- Cho nên, ngươi mới có thể làm một sự tình vốn đơn giản như vậy trở thành thập phần phức tạp.
- Đơn giản sao? Chuyện này cũng không đơn giản như ngươi tưởng tưởng.
- Không, tuy rằng đã cùng Minh Nghĩa Kinh Viện đạt thành hiệp nghị từ trên núi, nhưng nếu tại đây, hiệp nghị đạt thành, thì còn có ngươi, ta và lão Lôi ba người phản đối, cho dù là lão già trên núi kia, cũng không thể không tôn trọng, hiệp nghị này căn bản là rất khó đạt thành, nhưng ngươi không làm như vây, ngược lại đến khi hiệp nghị đạt thành, kết cục đã định, chạy tới xui khiến lão Lôi, còn dùng tiền mua hắn, buộc hắn thay đổi thái độ!
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chương 250: Cao Ngọc Lâu, mẹ ngươi gọi ngươi về ăn cơm! (Hạ)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ --- 4vn.eu
Chương 250: Cao Ngọc Lâu, mẹ ngươi gọi ngươi về ăn cơm! (Hạ)
- Ngươi sai lầm rồi, ta không có nói dùng tiền mua hắn, cũng không có ép buộc hắn, trong chuyện này, hắn tuyệt đối không có ý đồ từ bỏ, ngươi và ta cũng rất rõ ràng, còn như lời ngươi nói vừa rồi, cũng có đạo lý, ta đích xác có tư tâm, bất quá, tư tâm của ta cũng không trở ngại đến lợi ích của các ngươi, kể cả lợi ích của lão Lôi, ý kiến ba người chúng ta bất đồng, cũng không thể ngăn cản hiệp nghị đạt thành trên núi, nhưng ngươi phải biết rằng, lão Lôi có lợi ích riêng của lão, ta có lợi ích riêng của ta, từ trong chuyện này, ta thấy lợi ích của ta, có thể chiếu cố được cho lợi ích của lão, ta không làm vậy là vì cái gì? Vì sự tình của lão Lôi, mà làm chậm trễ chuyện của ta. Ngươi không biết cái này, với ta mà nói, là một sự tình không công bằng sao?
- Công bằng và không công bằng, đó chỉ là lời ngươi nói, ngươi làm lớn chuyện ra như vây, đối với trên núi không công bằng, sẽ làm trên núi mang một cái thanh danh bội bạc.
- Vậy tại sao ngươi lại không ngăn cản ta? Vương xà cười lạnh, nói.
- Nói cho cùng, ngươi làm như vây, cũng là vì lợi ích của ngươi mà thôi, không đúng sao? Ta nghe nói, lão bất tử trên núi gả ngươi ra ngoài, cảm thấy như đạt được lợi ích lớn, mà sự tình hiện tại chúng ta muốn lắm, bọn chúng cũng có điều cố kị, ngươi cũng sẽ không phiền như vậy, không phải sao?
- Nói như vậy, ngươi cũng rất quan tâm tới chuyện của ta mà! Niệm Vô Song nở một nụ ười nhẹ nhàng.
- Bất quá ngươi nói như vậy cũng đúng, chúng ta đều có lợi ích của chính mình, còn trên núi, hừ, chỉ muốn chúng ta bảo vệ lợi ích của chúng, như vậy lợi ích trên núi được bảo vệ, còn thanh danh, cứ để lão già kia đau đầu một phen, cho bọn hắn đỡ nhàn rỗi, khỏi phải suốt ngày nghĩ đến những chuyện loạn thất bát tao, phá rối uyên ương.
- Ha ha ha, đúng vậy! Vương xà nghe xong, gấp cây quạt nhỏ trên tay lại, hung hăng chụp lấy trong lòng bàn tay mình, cười ha hả.
- Không sai không sai, là kiếm chuyện cho bọn hắn phải làm, đỡ để suốt ngày suy nghĩ miên man, nhàn rỗi, ha ha ha ha!
Đội ngũ đón dâu đi đường thập phần thuận lợi, không bao lâu đã đến phủ Tổng đốc, Lục Thiếu Du xuống ngựa, một đám ngươi vây quanh hắn, tiến vào phủ Tổng đốc, bắt đầu quá trình rước tân nương, quá trình này cũng không dài, tựa hồ Tổng đốc đối với phong tục rước tân nương này cũng không trọng thị cho lắm, cũng không gây khó dễ gì cho tân lang, thời gian rước tân nương ước chừng khoảng nửa canh giờ, tân nương tử lên ra, vào đại kiện do tám người nâng, theo đường cũ quay về Lục phủ.
Lúc này, đoàn rước dâu đi trên đường cái Chính Dương, mà không phải là đường Ngọ Dương, tập tục có chút tương tự với kiếp trước của Tiểu Báo Tử, sau khi tiếp nhận tân tương, không quay về đường cũ.
Từ đường Chính Dương đến Lục phủ, so với đường Ngọ Dương đến lục phủ thì gần hơn, nhưng đội ngũ này lại đi rất chậm, thực tế, đây là một sự kiện lớn, nhưng ai cũng không nghĩ rước tân nương lại thuận lợi như vậỵ, lúc này còn chưa tới chính ngọ, đã đón tân nương về nhà, nhưng giờ này nhập gia môn còn hơi sớm, cái này cũng phải hợp với quy củ, cho dù đi tới trước cửa Lục phủ, cũng phải chờ một thời gian, mà thời gian chờ quá dài, quả thật cũng kỳ cục, thế nên trên đường về nhà tân lang, đoàn người đi chậm lại, kéo dài thời gian ra, đến lúc đó cũng dễ nhìn hơn một chút.
Sáo và trống diễn tấu một đường, vô cùng náo nhiệt, từng tràng pháo nổ vang trời suốt hai canh giờ, rốt cuộc, đại kiệu đón tân nương đã đến cửa Lục phủ, thế nhưng Lục Thiếu Du còn chưa vén rèm kiệu lên, liền nghe được một tiếng quát trong sáng vang lên:
- Cao Ngọc Lâu, mẹ ngươi gọi ngươi về ăn cơm!
- Cao Ngọc Lâu! Mẹ ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm! Âm thanh trong sáng có chút trêu chọc này, đội ngũ đón dâu ồn ào lên, vừa mới về tới, Lục Thiếu Du chuẩn bị vén rèm đại kiệu tân nương lên, thần sắc hắn cũng trở nên khó coi, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy chỗ góc đường có một người, chẳng biết đã đứng đó từ khi nào.
Người này mặc một bộ áo choàng màu đen toàn thân, dáng người thon dài, trên mặt mang một cái mặt nạ, lộ ra nụ cười quỷ dị, đang đứng tại góc đường, lẳng lặng nhìn vào đội ngũ đón dâu.
- Người kia là ai? Đứng đấy từ khi nào, tại sao ta lại không phát hiện được nhỉ?
Tiểu Báo Tử hiện thân, hắn tin nếu tất cả mọi người ở đây biết được tu vi của hắn, sẽ hít một ngụm lãnh khí, cho dù vừa rồi đích xác là rất náo nhiệt, nhưng bọn hộ vệ đã được phân phó trước, cảnh cáo những người tới quấy rồi, cho nên dù náo nhiệt nhưng vẫn không có gì mất trật tự lắm, mà người này, dưới sự cảnh giác của nhiều người như vậy, hắn lại bất ngờ xuất hiện tại góc đường, thần không biết quỷ không hay, riêng công phu ẩn tàng này, đủ để mọi người kinh ngạc.
Người Tiểu Báo Tử kêu chính là Cao Ngọc Lâu, nhưng Cao Ngọc Lâu cũng không lập tức lên tiếng trả lời, mà ôm kiếm, gắt gao nhìn Tiểu Báo Tử chằm chằm, ánh mắt nhìn Tiểu Báo Tử thập phần không thoải mái, bất quá lúc này Tiểu Báo Tử không hề yếu thế hơn, so khí thế thì ai sợ ai.
- Ngươi là ai? Tới đây có chuyện gì?
Lúc Tiểu Báo Tử chuẩn bị phát xuất khí thế để giằng co cùng Cao Ngọc Lâu, trong đám người, có một người đi ra, người này thân thể to béo, một thân vận quần áo màu đỏ thẫm, cầm trong tay một cái quạt lông chim màu đỏ, phấn thoa trên mặt dày cũng phải ba thước, người này vừa động, phấn thoa trên mặt liền rơi xuống, đây đích thị là bà mối của Lục phủ.
Gặp trường hợp như thế này, vì để giữ thể diện, thân là bà mối, tuy rằng cảm thấy sự tình cổ quái, nhưng hiện tại cũng không muốn quy củ của Lục Phủ bị phá hỏng, huống chi, bà mối này cũng không phải là kẻ yếu, cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.
Nói cách khác, không có bà mối, hai nhà sẽ không có cách nào tổ chức hôn lễ.
Điểm này, Tiểu Báo Tử cũng biết đến, Vương Xà đã nói rõ ràng, hắn cũng biết, bà mối này không biết mình đã cản trở nhiệm vụ của hắn, bởi vì, hắn là muốn gây phiền toái cho Lục Thiếu Du.
- Ngươi là người phương nào?
- Tiểu nữ là Ngô Thượng Anh, là bà mối đám hỏi của này của hai nhà, hôm này cũng là ngày lành, các hạ nếu tới là để uống một chén rượu chia vui, chúng ta sẽ hai tay hoan nghênh, nhưng nếu đến để gây phiền toái, thì có vẻ như các hạ phải hối hận rồi!
Ngộ Thương Anh nói xong, trên mặt nàng, ngoài trừ vẻ tươi cười, có một cỗ uy thế rất mạnh tán phát ra, cỗ uy thế này, kết hợp với hình thể của nàng, rất có lực uy hiếp người khác, đối đầu với khí thế như vây, hắn cũng chỉ nhẹ nhíu mày, khí thế kia vừa đến cách thân thể hắn một trượng, liền biến thành hư ảo, vô tung vô tích.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Ngươi với ta không quan hệ, đám hỏi hai nhà cũng không có vấn đề gì, cho nên, ngươi không cần phải dùng đám hỏi hai nhà mà uy hiếp ta, ta chỉ tìm Cao Ngọc Lâu mà thôi, Cao Ngọc Lâu, mẹ ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm, ngươi không nghe thấy sao?
Trên mặt Cao Ngọc Lâu hiện lên vẻ lạnh lùng, hừ một tiếng, ôm kiếm về phía phía trước, mà Lục Thiếu Du bên cạnh, vẻ mặt âm trầm, mãnh liệt bước ra, từ ý tứ phát ra trên thân thể hắn, lại nhìn tư thế kia, tựa hồ là muốn ngăn Cao Ngọc Lâu lại, muôn tự mình dạy dỗ Tiểu Báo Tử một phen.
- Đừng đừng đừng, hôm nay là ngày lành, ngươi lại là chú rể, không thể tùy tiện động thủ a! Thấy Lục Thiếu Du có vẻ như muốn động thủ, Ngô Thượng Anh vội vàng khuyên can, đồng thời, ngăn Cao Ngọc Lâu lại.
- Các hạ đã tìm Cao Ngọc Lâu, ta cũng không thể nói gì hơn, nhưng hôm nay, Cao Ngọc Lâu chính là khách quý của Lục Phủ, nếu có ân oán gì, mong các hạ giơ cao đánh khẽ, chờ sau ngày hôm nay hẵng nói, các hạ nghĩ thế nào?
- Ha ha, dựa vào cái gì? Tiểu Báo Tử cười ra tiếng.
- Qua hôm nay, truyện cười tại Vân Châu này, có lẽ là tân lang tân nương động phòng không thành, hôm nay và ngày mai khác gì nhau, ta không muốn cho các ngươi mặt mũi đấy!
- Ngươi!
Lúc này, Ngô Thượng anh một lòng muốn dàn xếp ổn thỏa cũng không nhịn được, cả người như muốn bốc hỏa, vừa rồi nàng đã hạ thấp phong thái của mình lắm rồi, nếu không phải hôm nay là ngày trọng đại, trong trường hợp này, nàng đã xuất quạt của mình ra, đập chết tên Tiểu Báo Tử càn rỡ không thức thời này rồi.
Bất quá, nàng vẫn nhịn xuống, nàng hiện tại cũng nhìn ra Tiểu Báo Tử đến là để gây phiền toái, thậm chí là gây phiền toái tới hôn lễ này, còn hắn tại sao không tìm Lục Thiếu Du, mà là tìm Cao Ngọc Lâu, cái này cũng không có gì lạ, người hộ tống hôn lễ này chính là Cao Ngọc Lâu, có thể nghĩ, nếu hắn dẫn dụ Cao Ngọc Lâu rời đi, phiền toái sẽ xuất hiện liên tiếp.
Nghĩ như vậy, Ngô Thượng Anh mơ hồ nhìn ra vấn đề, hôn lễ giữa hai đại phủ, còn dám tới gây sự, dựa vào cái này mà nói, bối cảnh người này tuyệt đối không tầm thường.
Đầu năm nay, không có ba phần thực lực, ai dám lên Lương Sơn a!
- Ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi! Lục Thiếu Du lúc này đã không nhịn được nữa, bất luận như thế nào, hôm nay là hôn lễ của hắn, tuy rằng hắn đối với cuộc hôn nhân chính trị này cũng không quá nhiệt tình, nhưng cái loại sự tình bẽ mặt này lại phát sinh trên người mình, đều khó có thể mà chịu được, huống chi phụ thân hắn đã nổi danh là cường giả bát phẩm từ lâu.
- Ngươi? Tiểu Báo Tử thấy Lục Thiếu Du bước ra, trong giọng nói lộ ra một tia do dự, nói.
- Ta không đến tìm ngươi, ta tìm Cao Ngọc Lâu.
- Hừ, ngươi tìm Cao Ngọc Lâu huynh, thì ta tìm ngươi, muốn tìm Cao Ngọc Lâu huynh trước, vậy thì phải qua cửa của ta đã! Lục Thiếu Du thần tình lạnh nhạt, trầm lặng nói, ngữ khí hắn có phần lạnh lẽo, nghe mà trong lòng phát lạnh.
- Không được! Tiểu Báo Tử lắc đầu, nói.
- Ta giết ngươi trước, rồi giết Cao Ngọc Lâu sau cũng như nhau, bất quá, hiện tại ngươi là con rể Đại Tổng đốc, ta cũng không hơi đâu mà tìm phiền toái như vậy, như vậy đi, ngươi nếu muốn xuất đầu giúp đỡ Cao Ngọc Lâu, liền đến phủ Tổng đốc, hủy bỏ cuộc hôn nhân này, như thế nào?
- Câm mồm!
Lục Thiếu Du thần sắc đại biến, hận không thể đập chết Tiểu Báo Tử này, lời này mà cũng nói ra, quả thực khinh người quá đáng!
Hắn nhẫn nhịn, nhưng lúc này thì không được nữa rồi.
- Sư đệ, hắn đã muốn ta đưa hắn một đoạn đường cuối cùng, vậy thì để ta, ngươi mau vào trong đi, tránh trễ giờ lành!
Cao Ngọc Lâu đứng phía sau Lục Thiếu Du không xa, giận quá hóa cười, một bước liền vượt qua Lục Thiếu Du, đứng ở trước mặt Tiểu Báo Tử.
- Tiểu tử, nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?
- Ha ha, cho dù ta phải chết, thì cũng không phải chỗ này, nơi này thực sự quá nhiều người, lại là hôn lễ của người ta, vạn nhất nhiễm máu huyết, quả thực là điềm xấu.
- Hảo!
Tuy Cao Ngọc Lâu biết Tiểu Báo Tử muốn dẫn dụ hắn rời đi, nhưng hắn vẫn chấp nhận, hắn cũng nhìn ra, tu vi Tiểu Báo Tử trước mắt này chỉ là lục phẩm, đối với một cường giả như hắn mà nói, căn bản không thể làm gì được hắn, vô luận ở nơi này, hắn cũng nắm chắc có thể thoải mái thủ thắng.
- Muốn dẫn dụ ta rời đi, xem ra là muốn chết, tu vi mới chỉ là lục phẩm, lại dám khiêu chiến với ta, hắn nghĩ mình có khả năng ẩn tàng, có thể tự tin trốn chạy, hừ hừ, bất quá, như vậy mà nghĩ có thể chạy thoát khỏi ta, quả thực quá tự tin rồi, nếu ta rời đi, cho dù có người đến quấy rối, cũng không thể thực hiện được mục đích trong chốc lát, chờ ta đánh chết tiểu tử này, thỏa cơn giận, rồi trở về cũng không muộn.
Cao Ngọc Lâu đã bị Tiểu Báo Tử chọn làm người thử thực lực của hắn, từ ngày tiến bộ, hắn đã sớm muốn tìm một người thử uy lực kiếm chiêu của mình, người như vậy không dễ tìm, mà người quen thuộc lại không được, không thể thử chiêu vì dù sao cũng là người quen, khi giao thủ sẽ vô ý hữu ý lưu tình, không có giá trị bao nhiêu, còn người xa lạ thì khó tìm.
Cũng rất khó, hắn đã là cường giả thất phẩm, bất quá chỉ vừa mới bước vào thất phẩm, cương khí mới hình thành, cần tìm cường giả để rèn giũa thêm, cho nên, trước tiên tốt nhất là tìm cao thủ lục phẩm giao thủ một phen, nhìn xem uy lực cương khí của mình như thế nào.
Nhưng thực lực cao thủ thất phẩm, so với cường giả lục phẩm thì cũng không mạnh hơn bao nhiêu, hơn nữa đại đa số đều có bối cảnh, có địa vị, không thể tùy tiện đi tìm, cho nên chỉ có mấy gã gia hỏa mới nổi danh này, mới thích hợp để bàn luận tài nghệ, không có khả năng thống khoái giết chết hắn.
Hiện tại đột nhiên ở đâu chui ra một Tiểu Báo Tử thực lực lục phẩm, nhưng ở vào vị trí đối địch, cho nên Cao Ngọc Lâu cũng không muốn buông tha.
Cho nên, lúc Tiểu Báo Tử đưa ra lời đề nghị đi tìm địa điểm khác để quyết đấu, hắn cũng vui vẻ chấp nhận, đi theo phía sau Tiểu Báo Tử, thoáng cái, đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Đám người chung quanh kinh hô một tràng.
Bà mối Ngô Thượng Anh và Lục Thiếu Du trao đổi ánh mắt lo lắng với nhau.
- Công tử, giờ lành đã đến, mời công tử nhập phủ.
Lục Thiếu Du cũng lo lắng, không thể để chính sự chậm trễ, bị Tiểu Báo Tử gây rối một hồi, tiêu hao không ít thời gian, nhìn sắc trời, giờ lành cũng đã tới rồi, Ngô Thượng Anh vội vàng đi tới, bảo người giữ phủ mở cửa, để đoàn rước tân nương đi vào.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế