Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 251: Có dùng biện pháp an toàn không?
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
77/100
- Tập kích khủng bố?
Đường Kim có chút ngạc nhiên:
- Kẻ nào nhàm chán tới mức tập kích thành phố Ninh Sơn chứ?
- Đúng vậy a, huấn luyện viên Ninh, tập kích khủng bố thường nhằm vào thành phố lớn hoặc các kiến trúc di tích, thành phố Ninh Sơn của chúng ta chỉ là thành phố hạng trung, cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt, tại sao lại tập kích nơi này?
Lên tiếng là một đội viên nam, người này chừng hai ba hai tư tuổi, nhìn như một cây gậy trúc. Mà một người khác bên cạnh hắn lại hoàn toàn ngược lại, cao to đen hôi, giống như một tòa tháp sắt.
Cây gậy trúc này hình như tên là Lý Tử Thanh, còn tháp sắt gọi là Triệu Thiết Trụ. Người còn lại gọi là Thường Bình, người cũng như tên, lớn lên rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Ninh Tâm Tĩnh nhìn Lý Tử Thanh một cái, khẽ gật đầu:
- Cậu nói cũng có lý, nhưng cậu đã quên mất một điểm, đó chính là: Thành phố Ninh Sơn là thành thị duy nhất không có Tiềm Long thường trú.
Mọi người hơi sững sờ, sau đó Thường Bình kịp phản ứng:
- Huấn luyện viên Ninh, ý chị là, thật ra đây là âm mưu do đám Tiềm Long khốn kiếp kia bày ra?
Ninh Tâm Tĩnh lắc đầu:
- Không đến mức như thế, mặc dù Tiềm Long làm xằng làm bậy, nhưng bọn chúng cũng không dám trực tiếp âm mưu khủng bố như vậy. Nhưng rất hiển nhiên, Tiềm Long có người âm thầm truyền tin tức bọn chúng rút khỏi Ninh Sơn ra ngoài. Cho tới nay, phần tử khủng bố vẫn rất kiêng kỵ Tiềm Long. Hiện tại, Tiềm Long rút ra khỏi Ninh Sơn, dĩ nhiên có vài phần tử khủng bố đã nhắm vào nơi này.
- Đám khốn kiếp này thật là độc. Nếu chúng ta ngăn khủng bố, vậy đó cũng chỉ là chức trách, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, đó chính là trách nhiệm của chúng ta.
Lý Tử Thanh có chút tức giận:
- Đây là cố ý khiến chúng ta không thể an tâm huấn luyện mà!
- Đây cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Ninh Tâm Tĩnh vẫn bình chân như vại:
- Huấn luyện trong thực chiến mới có được hiệu quả tốt nhất.
- Huấn luyện viên Ninh, tôi không huấn luyện được không?
Đường Kim chả hứng thú gì với chuyện này:
- Các người cứ tìm phần tử khủng bố, tôi đi giết sạch bọn chúng là được.
Ninh Tâm Tĩnh nhìn cửa một cái, Trình Lâm và Ngô Ý đã lái xe đi mất. Suy nghĩ một chút, nàng mới mở miệng:
- Đường Kim, hiện giờ chúng ta không đủ nhân lực, nhiều người vẫn tốt hơn. Tôi để cho Trình Lâm và Ngô Ý đi bảo vệ bạn gái của cậu là vì để cậu không lo lắng chuyện trong nhà. Nhưng cậu cũng cần suy nghĩ cho tôi một chút, tôi hy vọng, cậu có thể hành động cùng mọi người trong mấy ngày tới.
- Được rồi, mấy ngày tới tôi cũng không có việc gì.
Đường Kim ngáp một cái:
- Tôi đi ngủ một chút đã.
Đường Kim nói xong đi thẳng vào biệt thự, Lý Tử Thanh và Thường Bình nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ mập mờ. Thằng nhãi này, tối qua tăng ca hả?
Cổng trường Ninh Sơn Nhị Trung, một chiếc xe BMW đứng đó. Hai người phụ nữ đứng bên cạnh, một người chừng hơn ba mươi, khiến không ít học sinh đi qua liếc xéo. Không chỉ bởi nàng rất xinh đẹp, vóc người tốt, mà là rất nhiều người phát hiện, người phụ nữ này hơi giống Hàn Tuyết Nhu.
Không ít người đang suy đoán, người này đến tám phần là mẹ Hàn Tuyết Nhu. Mỹ nữ quả nhiên là do gien, mẹ của Tần Thủy Dao là đệ nhất mỹ nữ Ninh Sơn, mà mẹ của Hàn Tuyết Nhu cũng rất xinh đẹp. Dĩ nhiên, nếu so sánh một chút... mẹ của Tần Thủy Dao rõ ràng vẫn hơn một bậc.
Người được hoài nghi là mẹ Hàn Tuyết Nhu này dù xinh đẹp, nhưng nếu so với Hàn Tuyết Nhu thì nàng còn kém hơn một chút. So với nàng, Hàn Tuyết Nhu không chỉ có ưu thế về tuổi tác, ngay cả dáng người và gương mặt cũng xuất sắc hơn. Nếu như người phụ nữ này chính là mẹ của Hàn Tuyết Nhu, vậy thì Hàn Tuyết Nhu không chỉ thừa kế toàn bộ vẻ đẹp từ mẹ, mà còn phát huy gien này càng mạnh mẽ hơn.
Bên cạnh mỹ nữ này là một cô gái hơn hai mươi tuổi. Dung mạo cũng bình thường, chẳng qua trang phục rất mốt, cả bộ toàn hàng hiệu, như sợ người khác không biết nàng có tiền vậy.
Một chiếc Ferrari chạy tới, Hàn Tuyết Nhu xuống xe, sau đó gọi mỹ nữ kia: "Mẹ!"
Nàng vừa gọi, mọi người đều xác nhận, đây chính là mẹ của Hàn Tuyết Nhu. Chẳng qua có người đột nhiên thấy không đúng, sao Hàn Tuyết Nhu hôm nay càng thêm xinh đẹp nhỉ? Chẳng lẽ đứng bên mẹ làm nàng càng thêm nổi bật?
- Tiểu Nhu, em đúng là càng ngày càng đẹp. Em thật sự mê chết rất nhiều bé trai nha!
Cô gái trẻ ăn mặc sành điệu lên tiếng khen ngợi, sau đó kinh hô một tiếng:
- Di, không đúng? Tiểu Nhu, sao khí chất của em hơi khác... Á, cổ của em bị người làm bị thương sao? Không đúng, hình như đây là dấu vết hôn đúng không?
- Hả?
Hàn Tuyết Nhu vội vàng che cổ, sau đó hạ giọng:
- Chị Linh, chị đừng làm loạn, dấu vết hôn cái gì? Chỉ là bị muỗi cắn thôi.
Nói xong lại chột dạ nhìn bốn phía một cái, phát hiện không ai nghe thấy câu kia, Hàn Tuyết Nhu hơi yên tâm một chút.
Cô gái trẻ tuổi này chính là chị họ của Hàn Tuyết Nhu, Hàn Tiểu Linh. Sau khi tốt nghiệp đại học lại giúp Hàn gia xử lý việc làm ăn.
- Tiểu Nhu, lên xe trước đã.
Mẹ Hàn Tuyết Nhu, Đinh Lan mở miệng nói chuyện.
Hàn Tuyết Nhu chui vào BMW, Đinh Lan và Hàn Tiểu Linh cũng lên xe. Sau đó Đinh Lan mới nói:
- Tiểu Nhu, bỏ tay ra để mẹ nhìn một chút.
Hàn Tuyết Nhu hơi không tình nguyện bỏ tay ra, trong lòng thầm mắng Đường Kim. Đều do sắc lang kia, việc gì phải hôn cổ nàng mạnh vậy chứ?
Người ta nói hiểu con ai bằng mẹ, Hàn Tuyết Nhu dù muốn giấu, nhưng Đinh Lan vừa nhìn, lại liên tưởng đến cuộc gọi vừa nãy, ngay lập tức hiểu ra.
- Tiểu Nhu, là con tự nguyện sao?
Đinh Lan ôn nhu hỏi.
Hàn Tuyết Nhu gật đầu, cúi gằm không nói, như bé con làm sai chuyện.
- Có dùng biện pháp an toàn không?
Đinh Lan lại hỏi.
- Hả?
Hàn Tuyết Nhu nhất thời chả hiểu gì.
- Nhìn con như vậy, chắc là không biết rồi. Con chờ một chút, mẹ ra tiệm thuốc.
Đinh Lan thở dài:
- Con mới mười sáu tuổi, cũng đừng để dính thai, như vậy phiền phức lắm.
Đinh Lan xuống xe, đi tới phía đối diện, ở đó có một tiệm thuốc.
- Tiểu Nhu, em được nha, chị em tới mười tám tuổi mới thất thân nè!
Hàn Tiểu Linh cười khẽ một tiếng, sau đó lại hỏi dồn:
- Tiểu Nhu, bạn trai em là ai vậy? Có thể khiến em thích, nhất định không tầm thường phải không? Bố nó là ai? Thị trưởng? Thư ký thị ủy? Hay là thủ phủ Ninh Sơn? Ắc? Không phải à? Có phải con cháu cán bộ cấp cao trên tỉnh không?
- Chị Linh, chị đừng đoán bậy. Anh ấy không có cha mẹ, cũng không phải con cháu cán bộ cấp cao gì, càng không phải con nhà giàu.
Hàn Tuyết Nhu có chút câm nín. Chị họ này lúc nào cũng rất ham giàu, cho nên đến hai tám tuổi cũng chưa gả được cho ai.
- Không phải chứ?
Hàn Tiểu Linh nhất thời la hoảng:
- Cô nhi? Chị nói tiểu Nhu này, mắt em kém đi từ bao giờ vậy? Đầu năm nay không có bố làm to là không thể có tiền đồ a. chị nói với em nè, đừng có chọn trai đẹp, đẹp trai cũng không làm cơm ăn được đâu...
Hàn Tuyết Nhu không nhịn được cắt đứt lời Hàn Tiểu Linh:
- Thật ra thì anh ấy cũng không đẹp trai cho lắm đâu!
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 252: Đừng nói xấu sau lưng người khác
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
78/100
- Oh my god...
Hàn Tiểu Linh vò đầu bứt tai, lại đưa tay sờ trán Hàn Tuyết Nhu:
- Tiểu Nhu, em không bị choáng váng đấy chứ? Không phải con nhà quan cũng không phải con nhà giàu, nhìn cũng không đẹp trai. Sao em lại...
Đúng lúc này, Đinh Lan trở lại, nàng vừa lên xe, Hàn Tiểu Linh đã nói:
- Thím hai! Thím hai! Thím phải khuyên nhủ tiểu Nhu, con bé tìm bạn trai là cô nhi, hơn nữa còn không đẹp trai... À đúng rồi, tiểu Nhu, chẳng lẽ thành tích học tập của nó rất tốt?
- Chuyện này... anh ấy được 0 điểm tiếng Anh.
Hàn Tuyết Nhu nhất thời cảm thấy có lỗi.
- Nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa? Thím hai, bạn trai này của tiểu Nhu thực sự không ổn chút nào...
Hàn Tiểu Linh nôn nóng a, dường như không phải Hàn Tuyết Nhu tìm bạn trai, mà là Hàn Tiểu Linh nàng vậy.
Đinh Lan lại không để ý đến Hàn Tiểu Linh, vừa đưa thuốc tránh thai khẩn cấp cho Hàn Tuyết Nhu vừa nói:
- Là thằng bé Đường Kim sao?
- Cha con biết chuyện, chẳng lẽ mẹ không biết?
Đinh Lan cười nhạt.
- Cha lại bán rẻ con.
Hàn Tuyết Nhu cong miệng, bộ dạng thật mất hứng.
- Mau uống thuốc đi, sau này phải chú ý an toàn.
Đinh Lan sủng nịch nhìn Hàn Tuyết Nhu. Từ đầu đến cuối, nàng không hề trách cứ con gái vì chuyện này.
- Thím hai, thím sớm biết bạn trai tiểu Nhu là ai sao?
Hàn Tiểu Nhu hơi sợ run hỏi một câu.
- Tiểu Linh, chỉ cần là tiểu Nhu tự mình lựa chọn, thím tin rằng không nhầm đâu. Mà dù có nhầm, chỉ cần nó vui là được rồi.
Đinh Lan khẽ mỉm cười:
- Thím tin con gái của mình, tiểu Nhu cũng có phán đoán của nó. Dĩ nhiên, thắng bé Đường Kim kia thì thím cũng biết. Chú hai của cháu đã nói với thím rồi.
- Chị Linh, Đường Kim rất có bản lãnh.
Hàn Tuyết Nhu cũng không nhịn được mà nói giúp bạn trai của mình.
- Tiểu Nhu, mẹ đã xin nghỉ giúp con rồi, chiều cũng không cần đi học nữa. Lát nữa chúng ta đi đón cha con rồi cùng nhau về nhà.
Hiển nhiên Đinh Lan không muốn nói tiếp về bạn trai của Hàn Tuyết Nhu:
- Trường con còn đòi hỏi điều gì không? Nếu không có thì đi tìm cha con thôi.
- Mẹ, chờ một chút nữa, Đường Kim đã tìm giúp con hai vệ sĩ.
Hàn Tuyết Nhu vừa nhận được điện thoại của Đường Kim lúc nãy:
- Chắc hẳn sắp tới rồi.
- Vệ sĩ?
Hàn Tiểu Linh có chút ngạc nhiên:
- Tiểu Nhu, đang yên đang lành sao phải có vệ sĩ?
- Ở đây không phải quá an toàn, lần trước chú hai của cháu bị đánh đó. Có vệ sĩ cũng tốt.
Đinh Lan mở miệng nói.
- Công ty mới của chú hai chẳng phải có cả công ty bảo an sao? Điều hai vệ sĩ từ công ty tới là được.
Hàn Tiểu Linh có chút xem thường:
- Bạn trai kia của tiểu Nhu tìm tới vệ sĩ chắc cũng chẳng tốt đến đâu...
Hàn Tiểu Linh đột nhiên không nói nổi nữa, bởi nàng cảm thấy đầu của mình bị một thứ gì đó chĩa vào. Khóe mắt cố gắng nhìn qua, nhất thời nàng sợ đến mất cả hồn vía:
- Cô... cô... cô định làm gì?
Súng! Đó lại là một cây súng! Nàng bị chĩa súng vào đầu, mà người chĩa súng lại là một cô gái ăn mặc hở hang.
- Nhớ kỹ, lần sau đừng nói xấu sau lưng người khác!
Cô gái này chính là Trình Lâm, nàng hừ lạnh một tiếng, thu súng lại. Sau đó nhìn Hàn Tuyết Nhu:
- Em là bạn gái của Đường Kim sao? Tên đó cũng không chém gió, trên người em đúng là có hương thơm tự nhiên. Trên người tên đó toàn là mùi của em, cách mấy trượng vẫn ngửi thấy được.
Hàn Tuyết Nhu còn chưa nói gì, Trình Lâm lại nói:
- Tôi là Trình Lâm, cô bé trên xe Hummer kia tên là Ngô Ý. Trong khoảng thời gian em về nhà, hai chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho em. Dù em đi tới đâu, bọn tôi cũng sẽ đi theo.
- Cảm ơn nha.
Hàn Tuyết Nhu có chút cảm kích nhìn Trình Lâm.
- Không cần cám ơn tôi, tôi còn phải tạ ơn em nữa.
Trình Lâm cười cổ quái một tiếng, sau đó nhìn Hàn Tiểu Linh:
- Cô lên phía trước, đổi chỗ cho Hàn Tuyết Nhu.
Hàn Tiểu Linh vừa bị dọa đến thảm, vội vàng đổi chỗ với Hàn Tuyết Nhu. Mà lúc này, Trình Lâm cũng mở cửa xe, ngồi cạnh Hàn Tuyết Nhu:
- Lái xe thôi.
- Ngô Ý kia không sang đây sao?
Hàn Tuyết Nhu có chút kỳ quái.
- Cô ấy lái xe theo sau chúng ta, như vậy an toàn hơn.
Trình Lâm cũng giải thích.
Hàn Tuyết Nhu không hỏi nữa, chỉ nói với Đinh Lan:
- Mẹ, có thể đi được rồi.
BMW nhanh chóng rời khỏi Ninh Sơn Nhị Trung, mà một chiếc Hummer cũng theo sau đó. Bọn họ vừa rời đi, đã có mấy chiếc xe chạy tới, dừng trước cửa trường học. Sau đó bảy tám người nhảy xuống, có kẻ cầm máy ảnh, có người cầm máy quay, nhanh chóng vọt vào trong trường.
- Mau, lớp 10/4.
- Bên kia, dãy phòng học bên kia!
- Nữ sinh đó là Tiếu Thiền, đừng tìm nhầm đó!
...
Những người này vừa chạy vừa la hét, không tới một hồi, tất cả đã tụ lại trước cửa lớp 10/4.
- Bạn học này, xin hỏi có Tiếu Thiền ở đây không?
- Chuyện này... hình như không có...
- Bạn học này, tôi là phóng viên kênh Ninh Sơn giải trí, bạn tên là gì? Bạn có quen với Tiếu Thiền không vậy?
- Bạn học này, tôi là phóng viên của báo chiều Ninh Sơn, lớp các bạn có học sinh tên là Đường Kim không?
- Bạn học này, bạn có cái nhìn gì về bản ba lê trên piano không?
...
Lớp 10/4 loạn như tương, mà mọi người rốt cuộc cũng hiểu, những phóng viên này tới chủ yếu vì Tiếu Thiền. Nói cho cùng thì là Tiếu Thiền son rồi, một đêm đỏ chóe!
Tối hôm qua, khoảng mười hai giờ, đã có một người lên mấy trang nổi tiếng ở Ninh Sơn phát tán clip. Tên clip là: Thần kỹ kinh thế của mỹ nữ, ba lê trên piano!
Ban đầu, đoạn clip này cũng không khiến quá nhiều người chú ý, nhưng mấy giờ sau, đoạn clip này bắt đầu khiến vài người để tâm, bắt đầu truyền bá trong phạm vi nhỏ. Một số người chia sẻ rất rộng, tới sáng hôm nay, mấy trang web lớn đều đã đề cử đoạn clip này lên hàng đầu. Càng truyền lại càng nhiều người biết, đoạn clip này bắt đầu truyền bá điên cuồng. Sau đó cô bé nhảy ba lê đánh đàn trong clip kia bắt đầu nổi tiếng!
Ở thời đại của internet này, một người muốn nổi tiếng thì rất đơn giản, ví dụ như Tiếu Thiền vậy. Mà vài đài truyền thông ở thành phố Ninh Sơn đã bắt đầu chen chúc tới vào trưa nay, muốn phỏng vấn nữ minh tinh sắp nổi này.
Mà giờ khắc này, trong phòng ăn Kinh Điển, Tiếu Thiền mang bộ mặt như mướp đắng:
- Thầy Tập, làm sao bây giờ nha? Em không dám đi học.
- Tiếu Thiền, em muốn làm minh tinh không?
Tập Phong đột nhiên đề ra vấn đề như vậy.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 253: Khủng bố bất ngờ
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
79/100
- Minh tinh?
Tiếu Thiền vẻ mặt đau khổ:
- Thầy Tập, em cũng không muốn thành con cưng của internet. Không có chỗ nào tốt, còn có thể phiền chết nữa.
- Tiếu Thiền, em nghĩ sai rồi, không phải con cưng của internet, mà là một minh tinh chân chính.
Tập Phong lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, còn có chút chờ mong:
- Nói cụ thể một chút, là trở thành một ca sĩ. Nếu như em nguyện ý, thầy có thể đảm bảo sẽ giúp em trở thành ca sĩ nổi tiếng bậc nhất trong nước.
- Hả?
Tiếu Thiền sửng sốt:
- Làm... làm ca sĩ?
- Không sai, chính là ca sĩ.
Tập Phong gật đầu khẳng định.
- Chỉ là, thầy Tạp, em... em cũng hát không quá hay mà.
Tiếu Thiền lắp bắp.
- Tiếu Thiền, đầu tiên, em hát hay hơn nhiều so với em tưởng tượng, tiếp theo, bản lĩnh của em còn mạnh hơn rất nhiều ca sĩ, cuối cùng, thầy nói cho em biết một chuyện, thật ra, những ca sĩ nổi tiếng kia chưa chắc đã hát hay, mà là được lăng xê tốt.
Tập Phong chậm rãi nói, lại hỏi thăm Tiếu Thiền:
- Em có biết, một người muốn thành minh tinh, quan trọng nhất là cái gì không?
- Cái này sao? Thực lực? Hay là xinh đẹp?
Tiếu Thiền yếu ớt hỏi.
- Cũng không phải.
Tập Phong lắc đầu:
- Thật ra, thứ quan trọng nhất chính là danh tiếng. Cái gọi là minh tinh, chính là người có danh tiếng. Nổi danh rồi, mặc dù em có hát không hay thì cũng có thể thành ca sĩ nổi tiếng. Giống như vài diễn viên nổi tiếng từ đóng phim, sau đó chạy đi hát cũng có thể trở thành ca sĩ hàng đầu. Hai điều này có cùng nguyên lý.
Nhìn Tiếu Thiền, Tập Phong nói rất chân thành:
- Tiếu Thiền, bây giờ em đã có thứ quan trọng nhất, đó chính là danh tiếng. Cho nên, nếu em muốn làm ca sĩ, vậy thì thật đơn giản. Dù là ca hát hay nhảy múa thì em cũng đã có kiến thức cơ bản tốt. Chỉ cần huấn luyện và trang điểm thêm, em có thể cực kỳ nổi tiếng.
- Chỉ là... thầy Tập à, những con cưng internet kia cũng chỉ nổi một chút là lặn mất thôi mà.
Tiếu Thiền vẫn hơi nghi vấn.
- Em nói không sai, quả thật phần lớn như vậy.
Tập Phong gật đầu:
- Cho nên chúng ta cần em trở thành một minh tinh chân chính, em cần một đội ngũ lăng xê cho mình. Thầy đã vì em mà liên hệ với công ty Kinh Kỷ nổi tiếng trên tỉnh thành. Bọn họ khá hứng thú với em, chỉ cần em đồng ý ký hợp đồng với họ, bọn họ sẽ lập tức chủ động tiến hành lăng xê cho em. Bọn họ sẽ tiếp tục thúc đẩy danh tiếng trên internet hộ em, sau đó lựa chọn một thời cơ tốt nhất, cho em xuất bản album. Nếu không có gì bất ngờ, em sẽ một lần là nổi tiếng.
Tiếu Thiền nhất thời sứng sờ, nàng đột nhiên có cảm giác, Tập Phong muốn nàng làm ca sĩ cũng không phải là tâm huyết dâng trào, mà là có dự mưu.
Mà đúng lúc này, Tập Phong lại nói:
- Tiếu Thiền, thầy cũng không giấu diếm em, ngay từ khi em và Đường Kim luyện tập vũ đạo, thầy đã lên kế hoạch này rồi. thầy cũng thành thật nói cho em biết, thầy muốn bồi dưỡng em thành ca sĩ là có tư tâm trong đó. Mấy năm nay thầy viết rất nhiều nhạc, nhưng vẫn không tìm được người thích hợp để đưa ra ngoài. Nhưng em phải tin thầy, mặc dù có tư tâm, nhưng thật sự thầy có lòng tin giúp em trở thành ca sĩ chân chính.
- Thầy Tập, em có thể suy nghĩ một chút không?
Tiếu Thiền trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới nói. Hiện giờ nàng hơi loạn, không biết phải quyết định ra sao.
Tập Phong gật đầu:
- Tiếu Thiền, dĩ nhiên em cần suy nghĩ kỹ càng. Nhưng em nên quyết định nhanh một chút, bởi nếu em sớm ký hợp đồng, trong kỳ nghỉ quốc khánh này, cũng kịp để an bài rất nhiều chuyện.
Tiếu Thiền không nói gì, bộ dạng vò đầu bứt tai.
Ninh Sơn Nhị Trung, những phóng viên kia không tìm được Tiếu Thiền, lại thêm trường học ra mặt, cuối cùng đuổi hết phóng viên ra khỏi trường. Tiếng chuông vào học vang lên, sân trường lại trở về yên tĩnh.
Dĩ nhiên, đây chẳng qua là yên tĩnh bên ngoài, tâm tình mỗi học sinh đều treo ở đâu mất rồi. Đây là hai tiết học cuối cùng trước kỳ nghỉ tám ngày, rất nhiều người chẳng còn lòng nào lên lớp. Mà một vài học sinh có nhà ở các huyện bên dưới đã xin phép về nhà trước. Giống như Hàn Tuyết Nhu vậy.
Rất nhiều xe cộ đỗ rải rác khắp nơi, phần lớn là phụ huynh đón con, mà có vài học sinh nhìn qua cửa sổ đã thấy tình hình bên ngoài, lại càng không có lòng dạ nào học tiếp.
Tiết đầu buổi chiều của lớp 7/5 là lịch sử, nhưng chuông đã điểm mà học sinh lại thấy chủ nhiệm dạy ngữ văn đi vào:
- Thầy Chu xin phép về nhà, mọi người tự học.
Thầy Chu chính là giáo viên lịch sử của lớp 7/5. Nghe nói đến giáo viên cũng về nhà, có người không nhịn được la lên:
- Thầy Nghiêm ơi, sao không nghỉ luôn đi thầy? Cho bọn em về sớm đi...
- Đúng rồi, nghỉ đi thầy!
Không ít người phụ họa.
Chủ nhiệm lớp 7/5 tên là Nghiêm Tứ Minh, hơn bốn mươi tuổi, tính tình ôn hòa, quan hệ với học sinh không tệ. Hắn đang định nói cái gì, đột nhiên nghe đánh rầm một cái, cửa phòng học bị đá văng ra, hai người đàn ông cùng vọt vào.
"Pằng pằng pằng..." Tiếng súng vang lên, khiến vô số người thét chói tai, đồng thời làm cả trường kinh hãi.
- Im hết cho tao!
Âm thanh lạnh lùng truyền vào tai mọi người, một người đàn ông tiến vào phòng học, mặt hắn đầy râu, ánh mắt hung ác quét qua năm mươi học sinh trong phòng:
- Tao tuyên bố, chúng mày đã thành con tin của tao. Nếu chúng mày nghe lời, tao có thể đảm bảo cho chúng mày về nhà ăn trung thu. Nếu không nghe lời, vậy hắn chính là tấm gương của chúng mày!
Người đàn ông nói xong câu đó liền rút súng lục bên hông ra, bắn về phía Nghiêm Tứ Minh.
- Một súng này là cảnh cáo. Tiếp theo, tao cũng chỉ bắn vào đầu. Bây giờ, chúng mày nói đi, chúng mày có muốn chết hay không? Muốn chết thì đứng ra đây!
Người đàn ông lạnh lùng quét qua năm mươi học sinh.
Năm mươi đứa bé sợ đến tái mặt, thân thể phát run, không ít đứa đã sợ đến phát khóc, còn có một đứa sợ đến ngất xỉu.
- Rất tốt. Tao thích cháu ngoan biết nghe lời. Bây giờ thì lấy điện thoại ra, gọi điện cho bố mẹ chúng mày, để bọn họ tới cứu chúng mày đi!
Tên râu ria ra vẻ rất hài lòng.
Đường Kim đang nằm mơ, trong mơ, Hàn Tuyết Nhu vì hắn mà biểu diễn đủ loại tư thế thể dục nghệ thuật. Hơn nữa, nàng còn không mặc quần áo. Nhưng khi hắn sôi máu nhào về phía nàng, hắn lại tỉnh.
- Huấn luyện viên Ninh, quấy rầy mộng xuân của đàn ông là thiếu đạo đức đó.
Đường Kim ngồi dậy, nhìn Ninh Tâm Tĩnh phá mộng đẹp của mình, có chút buồn bực nói.
- Đường Kim, xảy ra chuyện rồi. Phần tử khủng bố đã hành động, chúng bắt cóc năm mươi học sinh của Ninh Sơn Nhị Trung.
Mặc dù Ninh Tâm Tĩnh vẫn bình thản, nhưng Đường Kim vẫn cảm giác được nàng có sự căng thẳng mơ hồ.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 254: Chỉ là một buổi diễn tập
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
80/100
Đường Kim không khỏi ngáp một cái:
- Có lầm không thế? Sao bọn chúng tới nhanh như vậy được?
- Bọn chúng lựa chọn thời cơ mà chúng ta không thể tưởng được, nhưng cũng là thời cơ tốt nhất.
Hiển nhiên Ninh Tâm Tĩnh cũng trở tay không kịp:
- Lúc trước chúng ta nhận được tin tức, bọn chúng sẽ động thủ trong dịp quốc khánh. Nhưng bọn chúng lại làm từ trước, hơn nữa lại chọn trường học làm mục tiêu. Hôm nay là ngày trước kỳ nghỉ, trường học bình thường cũng không bảo vệ nghiêm mật, hôm nay lại nhiều phụ huynh ra vào, phần tử khủng bố trà trộn cũng tương đối đơn giản.
- Được rồi, tôi đi giải quyết bọn chúng.
Đường Kim duỗi lưng một cái:
- Huấn luyện viên Ninh, muốn chết hay sống?
----
Sắp tới kỳ nghỉ, ngày mai đã là trung thu. Cả thành phố Ninh Sơn đều chuẩn bị đón ngày lễ, nhưng, sự kiện bắt cóc con tin không chỉ làm cho vài chục gia đình khủng hoảng, mà cả phạm vi thành phố Ninh Sơn đều vì nó mà chấn động.
Có lẽ là không muốn tạo ra sự khủng hoảng quá lớn, mặc dù tin tức đã lộ ra, nhưng phía chính phủ vẫn giải thích là vụ bắt cóc con tin, mà không nói đó là một vụ khủng bố. Mà trưởng cục công an thành phố Nhâm Chính Kiệt đã tự mình dẫn người tới Ninh Sơn Nhị Trung, võ cảnh, đặc công cũng đều đã tới.
Ngoại trừ học sinh lớp 7/5 bị bắt cóc, những thầy trò khác trong trường đều đã sơ tán hết. Cảnh sát bao vây khu phòng học, nhưng thực tế, bọn họ lại chẳng có biện pháp nào. Đối phương căn bản không đàm phán, mà cường công thì lại càng không thể.
Mỗi phòng học trong Ninh Sơn Nhị Trung đều trang bị camera, mà bây giờ, trong phòng bảo vệ của trường, Nhâm Chính Kiệt đang quan sát tình huống bên trong qua đó. Trong tay ba phần tử khủng bố đều có súng, trong đó còn có một khẩu súng máy bán tự động. Dù cường công bằng cách nào thì cũng không đảm bảo an toàn cho học sinh được.
- Nhâm Chính Kiệt, có cách nào không?
Một người đi vào, đó chính là thị trưởng Hạ Ngọc Thư. Chuyện lớn như vậy, Hạ Ngọc Thư cũng phải tự thân ra mặt.
- Thị trưởng Hạ, chúng tôi sẽ cố hết sức cứu bọn trẻ ra:
Nhâm Chính Kiệt nói.
- Tôi không cần làm hết sức, tôi cần nắm chắc 100%, không một ai bị tổn thương cả!
Hạ Ngọc Thư quát:
- Sắp tết trung thu rồi, bọn chúng vốn phải được về đoàn viên với cha mẹ, chẳng lẽ ông muốn tôi nói với cha mẹ chúng rằng, vì chúng ta vô dụng nên bọn trẻ không thể về được nữa hay sao?
- Thị trưởng Hạ, tình huống thực sự không lạc quan...
Nhâm Chính Kiệt thấp giọng nói, hắn cũng không muốn bọn trẻ gặp chuyện không may, nhưng hắn lại không dám đảm bảo.
Trước đó, thành phố Ninh Sơn chưa bao giờ gặp khủng bố tập kích, cục thành phố cũng không có đội chống khủng bố đặc biệt, thậm chí còn chưa từng xử lý vụ nào thế này. Hiện giờ cũng chỉ có thể xử lý như những vụ bắt cóc thông thường. Nhưng đối phương không đàm phán, cường công cũng không cách nào đảm bảo an toàn cho học sinh. Nhâm Chính Kiệt không dám hạ lệnh cường công, đến lúc xảy ra chuyện, hắn không chịu nổi trách nhiệm này.
- Thật sự hết cách?
Sắc mặt Hạ Ngọc Thư âm trầm.
- Đối phương cự tuyệt đàm phán, chúng ta thật sự bó tay.
Nhâm Chính Kiệt bất đắc dĩ nói.
- Bởi vì bọn chúng không phụ trách đàm phán.
Một thanh âm truyền đến từ cửa:
- Ba tên này chỉ phụ trách bắt cóc con tin, đàm phán do người khác tiến hành. Mà đối tượng đàm phán cũng không phải các ông.
Hạ Ngọc Thư và Nhâm Chính Kiệt xoay người, sau đó lại thấy một người phụ nữ đẹp nhưng có sẹo trên mặt. Đang định hỏi thăm, người phụ nữ lại lấy ra giấy chứng nhận:
- Tôi là Ninh Tâm Tĩnh, chỗ này do chúng tôi tiếp nhận.
Hai người vừa nhận giấy chứng nhận, sắc mặt đều hơi đổi. Sau đó giọng nói hơi vui mừng, đồng thời đáp:
- Được.
Ninh Tâm Tĩnh nhìn tình huống camera, sau đó lấy điện thoại, gọi một cú:
- Cửa trước giao cho cậu, cửa sau để tôi. Trước đừng hành động, tôi lập tức tới ngay.
Đường Kim nhận được điện thoại, giờ phút này đã đi tới một chỗ không xa khu phòng học, hắn lười biếng nói một câu:
- Huấn luyện viên Ninh, chị cũng không cần tới, một mình tôi làm cũng được.
Cúp điện thoại, Đường Kim lại bị người ngăn cản:
- Tiểu đệ, em tới đây làm gì?
- Chị Thanh, chị quá vất vả, cho nên em tới giảm nhẹ gánh nặng cho chị.
Đường Kim nhìn cảnh sát chân dài xinh đẹp trước mặt, cười hì hì nói.
- Tiểu đệ, đừng làm bừa nữa, bên trong đang có ba tên biến thái bắt cóc năm mươi học sinh đó!
Đường Thanh Thanh nhìn bốn phía một cái, sau đó hạ giọng:
- Em có thể giải quyết bọn chúng hay không?
- Chị Thanh, em đến là để giải quyết bọn chúng, vậy thì chị có thể xong việc sớm rồi.
Đường Kim nhìn Đường Thanh Thanh, bộ dạng rất chân tình:
- Em cố ý tới vì chị, phải nhớ kỹ nha!
Vừa nói xong, Đường Kim đột nhiên biến mất, Đường Thanh Thanh lại sửng sốt, tiểu đệ cố ý đến vì nàng thật sao?
Mà giờ khắc này, đám người Hạ Ngọc Thư Nhâm, Nhâm Chính Kiệt đang quan sát qua camera lại phát hiện ra thêm một người.
- Đường Kim?
Hạ Ngọc Thư và Nhâm Chính Kiệt cùng lúc nhận ra.
Mà sắc mặt Ninh Tâm Tĩnh thì biến hóa, Đường Kim đang làm cái gì vậy?
Ba phần tử khủng bố cầm súng đang trong phòng học, Đường Kim lại như không công kích gì bọn chúng, mà lại đi lên bục giảng, cười rạng rỡ với năm mươi học sinh đã bị dọa đến sắc mặt tái nhợt kia:
- Chào các bạn học, tôi thay giáo viên của các bạn tuyên bố, các bạn đã được nghỉ, giờ về nhà đi nha!
Một đám học sinh nhìn nhau, không ai dám nói chuyện. Có mấy người nhìn về phía tên cầm súng, lại ngạc nhiên phát hiện, mấy tên kia không có phản ứng gì, như tượng gỗ đứng chết trân nơi đó.
- Đừng sợ, đây chỉ là một buổi diễn tập, không tin sao? Thật ra bọn họ không nổ súng đâu.
Đường Kim cười hì hì một tiếng, đi tới bên cạnh tên cầm súng trường. Đưa tay cầm súng của hắn, tiện tay ném lên bàn giáo viên:
- Nhìn đi, hắn thành thật đưa súng cho tôi nè?
Đáng tiếc, những học sinh này vẫn không dám động. Đường Kim chỉ đành lấy hết súng của hai người còn lại, đặt lên bàn giáo viên:
- Nhìn xem, súng đều ở đây, có ai muốn nghịch thử không?
Một học sinh gần cửa đột nhiên nhảy lên, chạy ra ngoài phòng học. Mà sau khi thấy hắn chạy thoát, phòng học lập tức loạn một bầy, tất cả đều chen chúc lao ra ngoài.
- Ê, không có ai muốn nghịch súng thật sao?
Đường Kim thất vọng la một câu. Đáng tiếc, chờ hắn nói xong thì trong phòng đã trống trơn, chỉ còn lại ba phần tử khủng bố không nhúc nhích kia, còn có giáo viên Nghiêm Tứ Minh bị thương ngã dưới đất.
Trong phòng giám sát, mọi người mấy mặt nhìn nhau. Mặc dù bọn họ nhìn thấy hết, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng hiểu gì. Hạ Ngọc Thư và Nhâm Chính Kiệt thậm chí còn hoài nghi, chẳng lẽ đúng như Đường Kim nói, chỉ là một buổi diễn tập thôi sao?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 255: Tôi cảm động quá nè!
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
81/100
Ninh Tâm Tĩnh hơi ngoài ý muốn, mặc dù nàng biết Đường Kim lợi hại, nhưng không ngờ hắn lại giải quyết dễ dàng như vậy.
- Ba người các cậu, tới bắt người về trụ sở.
Ninh Tâm Tĩnh lại hạ mệnh lệnh vào bộ đàm, đồng thời nhìn Nhâm Chính Kiệt:
- Cục trưởng Nhâm, chuyện đã được giải quyết, cho người của ông rút đi.
Mặc dù hơi quỷ dị, nhưng giải quyết được là tốt rồi. Rất nhanh, toàn bộ nhân viên cảnh sát đã rút lui, ba phần tử khủng bố cũng bị đám Lý Tử Thanh mang đi. Người bị thương duy nhất là Nghiêm Tứ Minh được mang tới bệnh viện trị liệu, phía chính phủ tuyên bố tin tức ra ngoài chỉ là một lần diễn tập, Ninh Sơn Nhị Trung cũng được nghỉ. Nhìn qua thì rất vui vẻ, nhưng nhiều người lại tự hiểu lấy, đây tuyệt đối không phải diễn tập.
Mà một số người trong cục cảnh sát và tòa thị chính thành phố Ninh Sơn nhất định không thể an tâm vượt qua ngày lễ này. Từ chiều hôm đó, rất nhiều thị dân kỹ tính đã phát hiện, trên đường có thêm rất nhiều cảnh sát.
Còn về Đường Kim, giờ phút này hắn đang tìm chị kết nghĩa đòi phần thưởng.
Cảnh sát đã rời đi hết, chẳng qua Đường Thanh Thanh vẫn ở lại trường học.
- Chị Thanh, em vừa vì chị mà làm một chuyện vĩ đại như vậy, em có nên thưởng cho em một chút không?
Đường Kim vừa nói vừa nhìn cặp chân ngọc thon dài của Đường Thanh Thanh. Bất tri bất giác, hắn lại nhớ đến Hàn Tuyết Nhu đêm qua. Cái tư vị mất hồn ấy làm hắn hồi tưởng không dứt, cũng làm cho sự khát khao nào đó càng thêm mãnh liệt.
Con trai nhìn con gái khác với đàn ông nhìn đàn bà, trọng tâm của ánh mắt cũng rất là khác nhau. Vì vậy ánh mắt Đường Kim nhìn Đường Thanh Thanh vây giờ cũng hơi khác với lúc trước.
Chẳng qua, Đường Thanh Thanh lại liếc mắt:
- Tiểu đệ, em nghĩ chị ngốc lắm hả? Cái gì mà làm cho chị, rõ ràng em đang thi hành nhiệm vụ.
- Chị Thanh, mặc dù em đang thi hành nhiệm vụ, nhưng cũng vì chị mà toàn tâm toàn ý phục vụ mà. Chị xem đi, em là thật lòng với chị a!
Đường Kim mặt chẳng đổi sắc, không hề xấu hổ vì bị vạch trần:
- Chị Thanh, người đàn ông toàn tâm toàn ý với chị như em, tuyệt đối là có một không hai.
- Được rồi, tiểu đệ, chị không đùa với em nữa. Cục trưởng gọi tất cả trở về cục cảnh sát, chờ lúc nào rảnh rỗi chị lại tán gẫu với em.
Hiển nhiên Đường Thanh Thanh không tin lời ma quỷ này. Đường Kim tốt với nàng thì nàng hiểu, nhưng nói hắn toàn tâm toàn ý với nàng, vậy thì đó chính là trò đùa lớn nhất trên đời.
Cuối cùng Đường Kim cũng không lừa được phần thưởng nào từ Đường Thanh Thanh. Mà sau khi đám Đường Thanh Thanh rời đi, sân trường lớn như vậy lại trở nên thật an tĩnh. Những thành viên Ám Kiếm khác đã về trụ sở, Ninh Tâm Tĩnh muốn tự mình thẩm vấn ba tên khủng bố kia. Đường Kim chẳng hứng thú gì với chuyện này, nhưng bây giờ hắn lại thấy tương đối nhàm chán.
- Nghỉ làm cái gì chứ? Nghiêm chỉnh đi học chẳng tốt hơn sao?
Đường Kim lẩm bẩm tự nói, nếu như người khác đi học, đó là kỳ nghỉ tốt nhất của hắn. Bây giờ tất cả đều nghỉ, ngay cả bạn gái hắn cũng về nhà, đây quả thực là hành hạ hắn mà.
Đường Kim nhàm chán đến cực điểm, rất muốn đi tìm phần tử khủng bố đánh đập. Nhưng lúc này, Tiếu Thiền lại gọi điện cho hắn.
- Tiếu Thiền, quả nhiên vẫn là cậu yêu tôi nhất, biết tôi đang nhàm chán, gọi điện tới cho tôi.
Đường Kim nhận điện thoại, cười hì hì nói.
Lần này Tiếu Thiền lại không mắng Đường Kim, chẳng qua chỉ kỳ quái hỏi một câu:
- Cậu ở đâu?
- Tôi đang nhàm chán ngủ trên bãi cỏ sân bóng trong trường, cậu muốn tới ngủ với tôi hả?
Đường Kim thật sự nhàm chán, bắt đầu đùa giỡn với Tiếu Thiền.
Tiếu Thiền không nói gì, trực tiếp cúp máy.
- Không chịu nổi đùa giỡn, thật là một chút tình thú cũng không có a!
Đường Kim cảm khái một câu, duỗi lưng một cái, thân thể ngửa ra sau, ngã lên trên bãi cỏ.
- Tám ngày tiếp theo làm gì đây?
Đường Kim nhìn bầu trời, nhất thời hơi buồn rầu.
Nằm một hồi, Đường Kim đột nhiên cảm thấy có người đang lại gần. Chớp mắt một cái, hắn đã thấy một cô bé mặc quần trắng đang đi tới.
- Tiếu Thiền, hôm nay tôi mới biết, quả thật cậu yêu tôi thật nhiều a, tôi cảm động quá nè!
Đường Kim hơi ngạc nhiên. Hắn không ngờ Tiếu Thiền lại tới đây với hắn thật.
Tiếu Thiền đi tới bên cạnh Đường Kim, nhưng không nằm xuống với hắn, chẳng qua chỉ ngồi xuống bên cạnh.
- Đường Kim, cậu nói tôi có nên làm minh tinh không?
Tiếu Thiền đột nhiên mở miệng hỏi.
- Minh tinh?
Đường Kim có chút ngạc nhiên:
- Cậu định đóng phim cấp hai cộng một sao? Nhưng dáng người cậu không tốt a!
- Tôi đang nói nghiêm chỉnh với cậu!
Tiếu Thiền có chút tức giận.
- Tôi cũng rất chân thành.
Đường Kim ra vẻ vô tội:
- Dáng người cậu không tốt thật mà!
- Hiện tại tôi đã nổi tiếng trên internet.
Tiếu Thiền lại nói.
- Không thể nào? Cậu up ảnh tự sướng hay là giả vờ chết vậy?
Đường Kim càng thêm ngạc nhiên.
Tiếu Thiền không nhịn nổi nữa, vung đôi bàn tay trắng như phấn đấm lên người Đường Kim:
- Đường Kim thúi, cậu không thể đứng đắn một chút sao? Tôi đang rất chân thành hỏi ý kiến cậu mà!
- Tôi cũng hỏi rất chân thành mà.
Đường Kim cảm thấy rất vô tội:
- Nếu không sao cậu lại nổi tiếng?
- Tiết mục biểu diễn tối qua của chúng ta bị truyền lên trên mạng, sau đó tôi nổi tiếng.
Tiếu Thiền căm giận nói.
- Không thể nào?
Đường Kim đột nhiên ngồi dậy:
- Tôi thì sao? Tôi không nổi tiếng như thế chứ?
- Cậu thì hay rồi, góc quay của đoạn clip kia tập trung vào tôi, cậu xuất hiện rất ít, hơn nữa, dù có xuất hiện thì cũng đều bị khuất bóng.
Tiếu Thiền lắc đầu, nhưng ngay sau đó, nàng bắt đầu hiểu ra. Đoạn clip này đến tám phần là do Tập Phong quay, mà góc quay cũng là do hắn cố ý.
- À, vậy thì tốt.
Đường Kim thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa nằm xuống:
- Tôi cũng không muốn có một đám fan thiếu não, đặc biệt là mấy fan cá sấu thiếu não.
- Thầy Tập nói có thể giúp tôi trở thành minh tinh.
Tiếu Thiền tóm tắt lại lời nói của Tập Phong một lần, sau đó hỏi Đường Kim:
- Cậu cảm thấy, tôi có nên đi làm ca sĩ không?
- Nên! Quá nên!
Đường Kim trả lời ngay.
Tiếu Thiền sửng sốt, nàng hoài nghi nhìn Đường Kim:
- Cậu có nghe kỹ lời của tôi không đó? Cậu thật sự thấy tôi có thể làm ca sĩ?
- Có thể mà, nhiều cá sấu như vậy cũng có thể làm minh tinh. Mặc dù vóc người cậu không tốt, nhưng dù gì cũng là mỹ nữ, dĩ nhiên có thể làm ca sĩ.
Lý do của Đường Kim hình như cũng rất đầy đủ.
- Chỉ là... làm ca sĩ thật sự rất tốt sao?
Hiển nhiên Tiếu Thiền rất do dự.
- Ờ, không thử sao biết.
Đường Kim thành thật trả lời.
Tiếu Thiền nhất thời có chút buồn bực:
- Ê, cậu căn bản cũng chẳng biết gì. Thế mà cũng cảm thấy tôi nên đi làm ca sĩ hả?