Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 4
Chương 42: Bích Ngọc Đan.
Nguồn: Vip van dan
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Cao phu nhân tựa hồ không dám nói tỷ mỉ chỉ có thể thở dài nói ra bốn câu.
Trịnh Ngôn Khánh có thể mơ hồ đoán ra huyền cơ ở trong đó.
Đoán chừng việc này có quan hệ với Trưởng Tôn Hành An... tên kia ỷ vào mình có mẹ đẻ giàu có, gần đây hung hăng càn quấy, buổi tối chỉ sợ xảy ra chuyện gì đó khiến cho Vô cấu đột nhiên phát tác bệnh tật.
Trưởng Tôn Vô Kỵ trở về, trong tay còn cầm hai ống trúc.
Ngôn Khánh cầm lấy ống trúc, một mặt đặt lên trên ngực của Trưởng Tôn Vô Cấu một mặt hướng lên dùng lỗ tai dán vào, hình như đang lắng nghe gì đó.
Đây là ống nghe nguyên thủy nhất.
Trịnh Ngôn Khánh dựa theo hô hấp của Trưởng Tôn Vô Cấu mà nghe được trong ngực của nàng có thanh âm như tiếng sáo vậy.
Cái này ở trong y học gọi là suyễn âm, là dấu hiệu của suyễn bệnh.
- Phu nhân, Ngô tiên sinh vừa rồi nói thế nào?
Cao phu nhân hai mắt đỏ lên, nén nước mắt mà nói:
- Ngô tiên sinh nói Vô Cấu bị bệnh ở trong bụng mẹ, chứng bệnh này không tốt lắm chỉ có thể kiên trì giảm bớt mà thôi, không có cách nào trị tận gốc, ông ấy còn nói trước kia ở tiền triều cung đình từng có một đơn thuốc trị chứng bệnh này tên là Bích Ngọc Đan, chỉ là hiện nay đơn thuốc kia đã thất truyền.
Bích Ngọc Đan?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình.
Lúc trước hắn bị trọng thương bởi Di Lặc áo trắng không phải đã được Đóa Đóa cho một viên đan dược là Bích Ngọc Đan hay sao? Nghe nói cái này có thể khơi thông huyết mạch, điều bổ khí huyết, đối với thân thể vô cùng có lợi, tuy nhiên lúc đó Trịnh Ngôn Khánh đã chuyển biến thương thế tốt đẹp nên không phục dụng nhưng vẫn luôn mang theo người để dùng khi bất ngờ.
Chỉ là không biết Bích Ngọc Đan này có phải là Bích Ngọc Đan mà Ngô Cảnh Hiền nói hay không.
- Mẹ, ngực con rất đau...
Vô Cấu ho khan không ngừng trong miệng ho ra từng chất dịch sền sệt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, bờ môi không có một chút huyết sắc nào.
Đây cũng là dấu hiệu bệnh suyễn phát tác, Cao phu nhân cũng chỉ có thể ôm nàng thúc thủ vô sách.
Nhìn thấy bộ dáng khổ sở của Vô Cấu, trong lòng Trịnh Ngôn Khánh liền quặn đau, hắn từ từ lấy ra một hộp nhỏ, từ bên trong lấy ra một viên đan dược màu xanh lam, một mùi hương thơm ngát truyền ra, hắn khẽ cắn môi đem viên đan dược nhét vào trong miệng của vô Cấu, sau đó khẽ vuốt vuốt lưng của nàng. Lại cầm lấy chén nước ở bên cạnh, cho Vô Cấu uống.
- Ngôn Khánh đây là...
- Phu nhân, đây là Bích Ngọc đan, chỉ là không biết có phải là Bích Ngọc đan như lời Ngô tiên sinh nói không.
Cao phu nhân khẽ nhăn mày lại, tựa hồ không hài lòng lắm với hành vi của Trịnh Ngôn Khánh, có trời mới biết đó là đan dược gì, có thể phát sinh hiệu quả hay không? Tuy nhiên nàng cũng biết Ngôn Khánh có hảo ý nên ngoài miệng cũng không trách cứ.
Nàng lo lắng nhìn Vô Cấu, thời gian trôi qua, Vô Cấu đã ho nhẹ.
Trên môi của nàng đã có huyết sắc so với bệnh trạng lúc trước thì đã chuyển biến hơn rất nhiều.
Ho khan cũng không còn nữa, ngực cũng không còn buồn bực nữa.
Vô Cấu dựa vào trong lòng Cao phu nhân, ngủ rất say.
Điều này cũng khiến cho Trịnh Ngôn Khánh thở phào nhẹ nhõm.
Trời sáng ra, Ngô Cảnh Hiền đã mang theo thuốc trở về.
Chỉ là sau khi hắn kiểm tra bệnh tình của Trưởng Tôn Vô Cấu thì kinh hỉ nói:
- Phu nhân bệnh tình của tiểu nương tử xem ra đã giảm bớt.
- Sao?
Cao phu nhân mừng rỡ vô cùng, cầm chặt tay Ngôn Khánh, cả buổi nói không ra lời.
Ngôn Khánh hỏi:
- Ngô tiên sinh, vậy khí tật này...
Ngô Cảnh Hiền lắc đầu:
- Cũng không hết được, hiện tại tiểu nương tử mặc dù bệnh tình giảm bớt nhưng ngày sau gặp kích động hoặc tình huống gì khác phát sinh thì nhất định sẽ phát tác. Bệnh tình này nàng gặp ở trong bụng mẹ, không dễ dàng mà trừ được tận gốc... Lão hủ cũng bất lực, trừ phi....
Hắn ấp a ấp úng làm cho Cao phu nhân nóng nảy.
- Trừ phi thế nào?
- Trừ phi có một người thiện nghệ đến chữa.
- A, là Sào Nguyên Phương tiên sinh sao?
Ngô Cảnh Hiền nói
- Thủ đoạn của Nguyên Phương huynh cùng lão hủ cũng không khác biệt nhiều lắm, chỉ sợ hắn cũng không có biện pháp gì.
Ta nói người này, nhưng lại không biết hắn ta ở nơi nào...
- Tôn Tư Mạc... y thuật của Tôn tiên sinh rất cao minh, thời thiếu niên đã kế thừa y bát của Hoằng Cảnh tiên sinh, nói không chừng có biện pháp.
Cao tiên sinh ngây ngẩn cả người:
- Ngài nói là Thánh Đồng sao?
- Chính là hắn.
- Nhưng mà những năm nay, hành tung của Tôn tiên sinh mịt mời, căn bản không có người biết hắn đi nơi nào.
- Biển người mênh mông, biết đi đâu tìm hắn?
Ngô Cảnh Hiền nói:
- Lão phu cũng chỉ có một con đường như vậy, còn thế nào tìm được hắn chỉ còn chờ vào thủ đoạn của phu nhân.
- Ở đây lão phu có một đơn thuốc, bình thường có thể từ từ điều trị, còn nếu muốn trị khí tật tận gốc thì phải chờ Tôn tiên sinh ra tay.
Ngô Cảnh Hiền đem đơn thuốc giao cho Cao phu nhân dặn dò một phen rồi mới cáo từ rời đi.
Cao phu nhân chỉ thấy đầu óc ông ông trở nên hỗn loạn.
Tôn Tư Mạc?
Có trời mới biết hiện nay hắn ta đang du đãng ở nơi nào, làm sao tìm được?
Trở lại gian phòng, chỉ thấy Trịnh Ngôn Khánh đang ngồi bên cạnh Trưởng Tôn Vô Cấu, khuôn mặt đang nghĩ gì đó.
Trong lòng nàng rất mừng, nếu như không có đệ tử của phu quân thì không biết Vô Cấu sẽ thế nào.
- Ngôn Khánh!
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên ngẩng đầu khẽ nói:
- Phu nhân, tiểu tử biết Tôn tiên sinh ở nơi nào.
- Sao?
- Sáu năm trước, Tôn tiên sinh đã tới núi Nga Mi tu đạo, trên đường đệ tử có duyên gặp mặt một lần, được ông ấy ưu ái truyền thụ một chút thuật dưỡng sinh, mấy năm nay tuy chưa gặp Tôn tiên sinh nhưng vẫn viết thư với nhau.
- Nếu như phu nhân không chê thì đệ tử nguyện ý hộ tống Vô Cấu tới núi Nga Mi, cầu Tôn tiên sinh chữa bệnh cho muội ấy.
- Bệnh tình của Quan Âm tỳ mặc dù đã được khống chế nhưng trừ được tận gốc ngày nào thì sớm yên tâm ngày đó.
Cao phu nhân nghe thấy những lời này thì lập tức mừng rỡ.
Nhưng nàng dò xét Ngôn Khánh từ trên đến dưới một phen rồi nói:
- Ngôn Khánh, con hộ tống Quan Âm tỳ nhập thục...
Nàng tuy không nói ra nhưng Ngôn Khánh cũng biết Cao phu nhân lo lắng tuổi tác của hắn quá nhỏ nên không yên lòng.
Chuyện này đáng lẽ Cao phu nhân tự thân xuất mã đi cùng Quan Âm tỳ.
Nhưng chuyện tang lễ của Trưởng Tôn Thịnh chưa chấm dứt, không thể đi cùng.
.
[COLOR=Green]
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 4
Chương 43: Rời khỏi Lạc Dương.
Nguồn: Vip van dan
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Trong tang sách của nhà Tùy, việc tang lễ phải ít nhất trải qua một tháng.
Trong lúc này nếu như bệnh tình của Vô Cấu phát tác thì thật phiền toái.
Hơn nữa với tình huống trước mắt của Phích Lịch đường, khả năng nàng phát bệnh là quá nhiều.
Trịnh Ngôn Khánh đôi mắt đảo một vòng, sau đó nảy sinh một kễ, khẽ bàn bạc với Cao phu nhân.
Ngôn Khánh đã giải quyết được một vấn đề lớn.
Hiện tại có thể hộ tống Trưởng Tôn Vô Cấu đi đất thục lại còn có thể thuận tiện mang Đóa Đóa rời khỏi Lạc Dương, quả là nhất cử lưỡng tiện.
Chạy chữa cho con gái của Trưởng Tôn Thịnh, chắc hẳn không có người kiểm tra.
Bởi vậy thân phận của Đóa Đóa cũng không bị bạo lộ.
Trời vừa sáng, Cao phu nhân đã tiến về Tây Uyển, cầu kiến Tiêu hoàng hậu.
Nàng cùng với Tiêu hoàng hậu có quan hệ không tệ, bởi vì một số việc của công chúa cũng giao cho nàng xử lý, nàng đích thật không có tiền bạc tơ lụa nhưng cũng thuộc về sĩ tộc quan đông, một cái xuất thân tốt, về chuyện này mấy đồng tiền dơ bẩn của một số nhà giàu tuyệt đối không thể so sánh.
Cao phu nhân lần này đi hoàng thành, tranh chấp ở Phích Lịch đường cũng giảm đi rất nhiều.
Trịnh Ngôn Khánh để Trưởng Tôn Vô Kỵ chiếu cố cho muội muội của mình, hắn thì ở ngoài cửa cùng với Trưởng Tôn Hành Thao nghênh đón khách tới.
Trên thực tế những người đến bái tế cũng đã tới.
Đến ngày chịu tang thứ bảy, Trịnh Ngôn Khánh cũng vô cùng thanh nhàn, phần lớn đều uống trà nghỉ ngơi.
Hắn không thèm để ý đến Trưởng Tôn Hành Thao.
Bởi vì trong mắt của hắn, Trưởng Tôn Hành Thao không đáng kết giao.
Một người ngay cả lẽ phải cũng không bênh vực được thì có gì đáng kết giao? Mà Trưởng Tôn Hành Thao cũng hổ thẹn trong lòng cho nên không dám nói chuyện với Ngôn Khánh như trước.
Cao phu nhân không ở đây, Trưởng Tôn Vô Kỵ lại đang chiếu cố cho Vô Cấu.
Mẫu tử của Trưởng Tôn Hành An không có đối tượng cãi nhau cho nên lặng lẽ, về phần Trưởng Tôn Thuận Đức không có tranh chấp hắn càng mừng rỡ.
Chạng vạng tối, Cao phu nhân đã quay trở về Phích Lịch đường.
Nàng cũng không nói chuyện với Trịnh Ngôn Khánh, chỉ gật nhẹ đầu với hắn, ý bảo mọi chuyện đã xử lý thoả đáng... Một lát sau Trịnh Ngôn Khánh cũng cáo từ Cao phu nhân trở về Trịnh phủ.
- Gia gia, con chuẩn bị hộ tống Đóa Đóa nhập Thục.
- Vừa vặn Quan Âm tỳ bị bệnh cần phải nhập thục tìm Tôn tiên sinh chữa trị, lần này có thể mượn nhân mã của Phích Lịch đường, có thể thần không biết quỷ không hay đưa Đóa Đóa nhập thục.
Tuy nhiên sau khi nhập thục con trong một thời gian sẽ không trở về.
Đóa Đóa hai mắt sáng ngời, vô ý thức cắn môi cúi đầu xuống. Trong lòng nàng vô cùng cao hứng... Ngôn Khánh không quay trở lại Lạc Dương, há không phải có thể ở đất Thục với nàng sao?
Đây có lẽ là tin tức khiến Đóa Đóa cao hứng nhất trong thời gian gần đây.
- Con muốn đi đất Thục, sao vậy?
Ở trong căn phòng này ngoại trừ Trịnh Ngôn Khánh, Đóa Đóa và Tiểu Niệm, Vương Chính và Hùng Đại Chuy thì không có ai khác, Trịnh Thế An nói chuyện cũng không cần phải cố kỵ.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Không chỉ con rời khỏi Lạc Dương, mà gia gia cũng nên rời Lạc Dương.
- Sao?
Ngôn Khánh nói:
- Sư phụ mất rồi, chúng ta ở Lạc Dương sẽ mất đi sự che chở lớn, hiện tịa Lạc Dương đã xác lập là Đông Đô, triều đình nhất định sẽ di chuyển trọng tâm, quyền quý hào phú tới đây cũng sẽ ngày càng nhiều.
Đến lúc đó, Lạc Dương chỉ sợ sẽ thành nơi thị phi.
Thế lực khắp nơi đánh cờ dĩ nhiên sẽ vô cùng kịch liệt, gia gia, tuy nói Thiện Quả thúc phụ ở Lạc Dương nhưng cũng không đủ để dựa vào, với tình thế trước mắt của Trịnh gia, không nên tham dự vào trong đó, cho nên vẫn chỉ có thể rời xa nơi này.
Trịnh Thế An khẽ run mi trắng lên:
- Trở lại Huỳnh Dương sao?
- Không gia gia không nên trở lại Huỳnh Dương mà hãy đi Củng huyện.
Chưa đợi Trịnh Thế An mở miệng, Hùng Đại Chuy đã mở to hai mắt liên tục nói:
- Củng huyện cũng tốt, quay trở lại Củng huyện, ta cũng đi.
Hùng gia cũng xuất phát từ Củng huyện.
Năm đó vì chiến loạn mà rời khỏi quê quán mà tới Lạc Dương ở lại.
Nhưng lá rụng về cội, Hùng Đại Chuy nghe xong muốn trở về Củng huyện, tự nhiên vô cùng đồng ý, dù sao chỗ đó tuy không có thân nhân nhưng cũng là quê quán của lão.
Cho nên, Hùng Đại Chuy rất đồng ý, nhìn qua Trịnh Thế An.
Củng huyện...
Trịnh Thế An do dự.
- Nhưng còn 3300 khoảnh ruộng...
- Tại sao chúng ta không trở về Lạc Dương?
Trịnh Thế An trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Huỳnh Dương cũng tốt, tuy không phồn hoa bằng Lạc Dương.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Gia gia, chức vị tộc lão này của gia gia vốn là đầu cơ, ở Huỳnh Dương chúng ta cũng không đủ căn cơ mà dừng chân, trước kia sư phụ còn tại thế thì mọi người còn nể chúng ta ba phần, hiện nay lão sư đi rồi mọi người còn nể chúng ta nữa không? Hơn nữa hiện tại gia gia trở về chỉ sợ sẽ phát sinh hiểu lầm với đại công tử.
Cho nên gia gia không thể trở về Huỳnh Dương.
Ở Củng huyện, thật ra cũng là lấy lui làm tiến, gia gia có thể kinh doanh thật tốt, cũng âm thầm kết giao với những tông phòng thân cận, như vậy đại công tử không đề phòng gia gia, nói không chừng còn phát sinh hảo cảm.
Ngôn Khánh thao thao bất tuyệt phân tích lợi hại cho Trịnh Thế An.
Trịnh Thế An nghe xong chăm chú cân nhắc một phen, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Hùng Đại Chuy cùng với Trịnh Thế An trở về Củng huyện, Vương Chính dĩ nhiên không ở lại Lạc Dương.
Ba lão đầu thương nghị với nhau, quyết định đem theo mãnh hổ thị tòng năm đó trở về cùng. Hiện tại mãnh hổ thị tòng chỉ còn bảy tám người, nguyện ý đi theo cũng chỉ có ba bốn người mà thôi.
Hùng Vĩ tiếp tục ở lại Lạc Dương, chiếu khán sự nghiệp bên này.
Kỳ thật Hùng Đại Chuy làm vậy cũng chẳng khác nào đem sự nghiệp ở Lạc Dương giao cho Hùng Vĩ.
- Vậy trở về nhà sắp xếp một thoáng....
Trịnh Thế An nói:
- Ta lập tức phái người tới An Viễn đường, mời Trịnh Nhân Cơ phái người tới tiếp nhận sự nghiệp ở đây.
Đóa Đóa lúc này đứng lên, đem một chồng khế đất đặt trước mặt Trịnh Thế An.
- Trịnh gia gia... những khế đất này lúc trước xây dựng Lạc thành, chúng ta có mua vào.
- Người bên ngoài căn bản không rõ ràng lắm, lần này con đi đất Thục rồi không thể giữ lại, những khế đất này không có chỗ dùng, mong gia gia xử lý một chút.
Trịnh Thế An giật mình, vô ý thức nhìn qua Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh thoải mái gật đầu:
- Con nghe nói qua năm sau sẽ có rất nhiều quan lũng chuyển tới Lạc Dương, còn có một số tù trưởng Tây vực tới đây. Gia gia cứ theo giá thị trường, xử lý bốn nghìn khoảnh đất này, con đoán chừng tách ra mà bán cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.
Bốn nghìn khoảnh đất này xử lý sạch sẽ, không để lại đầu đuôi gì.
Ngôn Khánh đánh giá, những ruộng đất này tính theo giá thị trường cũng có ít nhất sáu bảy mươi vạn quan.
Đã có nhiều tiền và tơ lụa như vậy vào tay, địa vị của Trịnh Thế An ở An Viễn đường sẽ càng vững chắc.
Cộng thêm vào sinh ý hợp tác với Trương gia, hàng năm cũng kiếm được mấy vạn quan. Ngôn Khánh cũng thầm khiếp sợ, tài phú của Di Lặc ở đất Thục mà Cáp Sĩ Kỳ để lại cho Đóa Đóa cũng không quá ít.
Trịnh Thế An nở một nụ cười... Trong mắt của ông những ruộng đất này kỳ thật là đồ cưới để tương lai Đóa Đóa gả cho Trịnh Ngôn Khánh.
Ông cất kỹ khế đất rồi sau đó hỏi:
- Ngôn Khánh, vậy con cùng ai tiến về đất Thục? Cao phu nhân chẳng lẽ đi cùng con?
- Phu nhân nhất thời không đi được, đoán chừng muốn đi cũng phải qua năm sau mới có thể động thân.
- Lần này đi cùng con.. phu nhân đã tìm được người thích hợp, chúng ta không cần phải quan tâm.
Đối với Trịnh Ngôn Khánh, Trịnh Thế An rất yên tâm.
Ngôn Khánh đã nói không cần quan tâm thì hẳn là đã có sách lược vẹn toàn.
.
[COLOR=Green]
HẾT QUYỂN IV
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 5
Chương 1: Thục Đạo nan
Nguồn: Vip van dan
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Cuối tháng ba, mưa rơi liên tục.
Liên tiếp hơn mười ngày không thấy sao trời, ngoài đình hoa anh đào hoa hạnh lần lượt rủ xuống, ửng đỏ cả con đường ẩm ướt, càng làm tăng thêm vẻ phiền muộn.
Dưới núi Nga Mi, trong lương đình của Vinh Nhạc Thành, Bùi Thục Anh lẳng lặng ngồi.
Ngoài đình mưa đã nhỏ hơn mưa tí ta tí tách đôi khi bị một luồng gió cuốn vào trong đình, phả vào người của Bùi Thục Anh và Trịnh Ngôn Khánh.
Ở phía xa xa, xe ngụa đã chuẩn bị đầy đủ.
- Cô cô, đừng đi có được không?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ nói:
- Cô cô đem Thúy Vân tỷ tỷ đi mất, hư mất chuyện của Phá Dã Đầu, bây giờ quay trở về không phải là khó xử sao?
Nhập thục đã hai tháng, thanh minh qua đi, Bùi Thục Anh không thể không rời.
Ngôn Khánh đoàn người đã ở Vinh Nhạc Thành dưới chân núi Nga Mi ngụ lại. Năm đó Cáp Sĩ Kỳ khôn ngoan dàn xếp, ngoài Lạc Dương ở cách núi Nga Mi không xa cũng đã mua không ít sản nghiệp, Vinh Nhạc Thành này chính là Nhạc Sơn thành thị đời sau, vào thời điểm này có rất nhiều người Liêu thổ dân.
Cáp Sĩ Kỳ ở đây, có khoảng năm trăm khoảnh ruộng, dự trữ nuôi hai trăm tên võ nghệ cao cường, cùng với Liêu soái ở đây rất có giao tình, nghe nói trước kia Cáp Sĩ Kỳ ở đất Thục kinh thương đã từng giúp người Liêu tiễu trừ một nạn ôn dịch.
Cũng chính vì nguyên nhân này cho nên Cáp Sĩ Kỳ cùng với Liêu soái ở Vinh Nhạc thành đã kết bái huynh đệ.
Đóa Đóa ở đây có tên là Cốt Lan Đóa.
Nàng chính là chất nữ của Liêu soái Vinh Nhạc thành cho nên cho dù là quan phủ địa phương cũng không dám nghi vấn nàng.
Người liêu cuồng dã, thường thường một người bị đánh cả tộc trả thù.
Huống chi thân phận của Đóa Đóa mẫn cảm, cho nên sau khi bọn Ngôn Khánh đến Vinh Nhạc thành, quan phủ không hề lộ diện.
Ngôn Khánh đặt chân tới Vinh Nhạc thành xong đem Đóa Đóa sắp xếp thỏa đáng.
Hắn mặc dù biết Tôn Tư Mạc ở trong núi Nga Mi, nhưng núi Nga Mi lớn như vậy, Tôn Tư Mạc lại ẩn cư, rất khó tìm kiếm.
Cho nên Ngôn Khánh muốn thông qua mối quan hệ của Đóa Đóa tìm hiểu hành tung Tôn Tư Mạc.
Cũng may đất thục trời xanh nước biếc, không khí vô cùng tốt, sau khi rời khỏi Lạc Dương, Vô Cấu cũng dần dần bớt nhớ nhà, ở bên cạnh có Đóa Đóa và Bùi Thúy Vân đều yêu thương nàng, lại có ca ca thường xuyên kể chuyện xưa, cùng với Hùng Đại Hải ca ca chất phác luôn bị Bùi gia tiểu ca ca khi dễ mỗi lần cãi lộn chưa bao giờ chiến thắng, nhưng lại rất thích đấu võ mồm với tiểu ca ca.
Không có lục đục với nhau, cũng không có vênh váo hung hăng.
Tâm tình của Vô Cấu trở nên tốt đẹp... khuon mặt nhỏ nhắn liền xuất hiện vẻ rạng rỡ.
Thúy vân và Đóa Đóa có quan hệ....
Rất kỳ quái!
Lúc vừa mới bắt đầu cả hai không thèm nhìn nhau, dần dần đi đường đã trở thành hòa hoãn.
Đặc biệt là lúc đi qua Thanh Nê lĩnh, Đóa Đóa chủ động đỡ nàng qua vách đá lởm chởm, khiến cho quan hệ của hai nàng trở nên thân bật. Tuổi tác của các nàng không chênh lệch nhau nhiều, một người lưu lạc giang hồ, kiến thức quảng bác, một người ở nhà phú quý, đọc đủ thi thư.
Kết quả đã sinh ra rất nhiều đề tài để bàn luận.
Qua Thanh Nê lĩnh xong, Bùi Thúy Vân dứt khoát cùng với Đóa Đóa ngồi trên một xe ngựa.
Thục đạo nan... đường lên bằng trời.
Kiếp trước Ngôn Khánh đã từng đi qua thành đô, nhưng bay tới bay lui cũng không có cơ hội lãnh hội, chưa chính thức cảm nhận phong thái gian nguy của đường đi đất Thục.
Lần này hắn đã hoàn toàn lĩnh hội.
Đi qua Thanh Nê lĩnh, đêm đó Bùi Thục Anh cảm thấy mệt mỏi nên hạ lệnh dã ngoại.
Bùi Thục Anh ôm lấy Vô Cấu ngồi bên cạnh đống lửa, nhìn Đóa Đóa và Bùi Thúy Vân ở phía xa xa đang nói chuyện, ở một nơi khác, Trịnh Ngôn Khánh lại cùng với Bùi Hành Nghiễm đùa giỡn với hai con tiểu ngao, trong lòng nàng sinh ra cảm xúc kỳ dị... nếu như cả đời có thể sống như vậy thì còn gì hơn.
- Tiểu yêu, đêm qua đi qua đất thục, ngươi có cảm xúc gì không?
Trịnh Ngôn Khánh cảm khái nói:
- Thục Đạo nan, đường lên như lên trời.
- Tối nay cảnh đẹp trăng sáng sao thương.
- Chúng ta ở đây, tiểu yêu ngươi tại sao không nhân cơ hội này làm một bài thơ, cũng giảm bớt đi một chút tịch liêu của đêm dài.
Đây cũng là lần đầu tiên Bùi Thục Anh cầu thơ.
Bùi Thế Củ nghe được lập tức mừng rỡ, vội vàng kêu người chuẩn bị giấy bút mà chép lại.
Ngôn Khánh không cách nào cự tuyệt được yêu cầu của Bùi Thục Anh, hắn nghĩ nghĩ trong đầu lập tức hiện ra một bài thơ thiên cổ hợp với tình hình này.
- Làm thơ không khó, chỉ là ngâm thơ cần phải có cảm hứng giá như có người nhảy múa, tạo không khí.
Bùi Thục Anh không khỏi cười khanh khách:
- Tiểu Yêu, nếu như ngươi có thể làm thơ, ta vì ngươi mà múa cũng được.
Về tài múa hát của Bùi Thục Anh, trước kia cũng có thanh danh, tuy nhiên sau khi gả cho Lý Đức Vũ nàng đã không múa nữa khiến cho người ta thật đáng tiếc.
- Nếu cô cô đã có nhã hứng, tiểu tử sẽ vì cô cô mà khởi cổ trợ hứng.
Cổ ở đây chính là trống hạt, nghe nói xuất phát ở Yết tộc, hai mặt có dán một lớp da, phần eo trống hết ức nhỏ, chủ yếu là dùng mười hai âm luật thượng cổ mà đánh. Có thể trở thành trống trận trên chiến trường cũng có thể dùng để diễn tấu khi ngắm cảnh.
Trịnh Ngôn Khánh dứt lời đã kêu người mang ra một cái trống hạt, cầm lấy hai dùi, tay quay tít một vòng, gõ lên mặt trống.
Trong trăng thanh gió mát, tiếng trống quanh quẩn thật lâu mãi không thôi.
Trong chốc lát doanh địa lạnh ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều đã từng nghe nói đến tài danh của Trịnh Ngôn Khánh nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến Trịnh Ngôn Khánh thi triển tài nghệ, bọn họ đều tới xem xét, xem vị tài tử trong truyền thuyết, Bán Duyến Quân đại danh đỉnh đỉnh có tác phẩm gì xuất sắc?
- Mang rượu tới.
Từ khi Cáp Sĩ Kỳ bị giết, Trưởng Tôn Thịnh qua đời mấy tháng qua tâm tình của Trịnh Ngôn Khánh vô cùng không tốt, hiện tại Bùi Thục Anh đã khiến cho hắn sinh lòng ca hát ầm ĩ.
- Y hu hy
Nguy hồ cao tai
Thục đạo chi nan, nan ư thướng thanh thiên
Tàm tùng cập Ngư phù
Khai quốc hà mang nhiên
Nhĩ lai tứ vạn bát thiên tuế
Bất dữ Tần tái thông nhân yên
Tây đương Thái bạch hữu điểu đạo
Khả dĩ hoành tuyệt Nga Mi điên
Địa băng sơn tồi tráng sĩ tử
Nhiên hậu thiên thê thạch sạn phương câu liên
Dịch thơ:
Ôi! Ghê quá! Hiểm, cao là bấy
Thục, khó đi hơn chạy lên trời
Tàm, Ngư mở nước bao đời
Từ khi mờ mịt đất trời mang mang
Đã bốn vạn tám ngàn năm đấy!
Khói bếp chưa thông ải đất Tần
Phía Tây, Thái Bạch chắn ngang
Vượt Nga Mi chỉ bằng đường chim bay
Đất núi lở vùi thây tráng sĩ
Sau, thang trời, cầu đá liền nhau
Bài thơ của thi tiên Lý Bạch không nghi ngờ là phù hợp với tình hình này.
.
[COLOR=Green]
[COLOR="Red"][SIZE="5"][CENTER]
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 5
Chương 2: Tiễn Bùi Thục Anh.
Nguồn: Vip van dan
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Thục Đạo Nan này thuộc về nhạc phủ cửu thể, Lý Thái Bạch làm bài thơ này, có một khí khái hùng khởi tráng lệ ở trong đó, một hồi thanh âm trống Hạt ẩn chứa ý chí hùng hồn bên trong, thanh âm của Ngôn Khánh mặc dù non nớt nhưng phối hợp với tiếng trống lại đem sự non nớt kia giấu đi ngược lại lại có dáng vẻ cương liệt.
Tiết trống đã dừng im bặt.
Bùi Thục Anh theo tiếng trống đó mà múa.
Cạp váy bồng bềnh giống như là tiên tử, trong miệng nàng lặp lại câu cuối cùng.
- Đất núi lở vùi thây tráng sĩ
Sau, thang trời, cầu đá liền nhau
Mọi người cũng cất tiếng hòa cùng, trong núi vang lên quanh quẩn.
Trịnh Ngôn Khánh uống một ngụm rượu mạnh sắc mặt đỏ bừng, tiếng trống ngày càng dồn dập, hòa vào trong thanh âm khiến cho mọi người khí huyết sôi trào, đột nhiên tiếng trống trở nên chậm lại, vũ bộ của Bùi Thục Anh cũng theo đó mà chậm chạp, trở nên nhu hòa.
-Thượng hữu lục long hồi nhật chi cao tiêu
Hạ hữu xung ba nghịch chiết chi hồi xuyên
Hoàng hạc chi phi thượng bất đắc quá
Viên nhứu dục độ sầu phan viên
Thanh nê hà bàn bàn
Bách bộ cửu chiết oanh nham loan
Môn Sâm lịch Tỉnh ngưỡng hiếp tức
Dĩ thủ phủ ưng toạ trường than
Dịch thơ:
- Đất núi lở vùi thây tráng sĩ
Sau, thang trời, cầu đá liền nhau
Trên là một ngọn núi cao
Sáu rồng uốn lượn cùng chầu vầng dương
Bùi Thúy Vân ánh mắt mê man, nương theo tiếng ca cảu Trịnh Ngôn Khánh và vũ đạo của cô cô, nàng phảng phất có thể nhìn thấy được sự gian nguy trùng điệp của núi Thục.
Đóa Đóa ngừng hô hấp, ánh mắt của Vô Cấu trở nên cuồng nhiệt.
Về phần bọn người Bùi Hành Nghiễm, cũng bị tiếng ca và vũ đạo kia lôi cuốn, vô ý thức cũng đắm chìm.
Ở thời Tùy Đường chưa có giáo dục cao thâm gì.
Ca múa thơ họa đã thấm vào đầu của mỗi người, bọn họ co thể hiểu được sự tráng lệ bên trong những bài thơ kia giống như người đời sau ngâm nga hai ba câu hát yêu thích. Thời Tùy Đường người ngâm thơ ca, lại hùng khởi phóng khoáng, mặc dù lả lướt nhưng không mất đi sự hung tráng.
Ngôn Khánh ở thời đại này đã sinh sống gần mười hai năm.
Linh hồn mặc dù là linh hồn trước kia nhưng thực chất bên trong đã tràn ngập phong cách thời Tùy Đường.
- Vấn quân tây du hà thời hoàn
Úy đồ sàm nham bất khả phan
Đản kiến bi điểu hào cổ mộc
Hùng phi tòng thư nhiễu lâm gian
Hữu văn tử qui đề dạ nguyệt
Sầu Không san
Thục đạo chi nan nan ư thướng thanh thiên
Sử nhân thính thử điêu chu nhan
Liên phong khứ thiên bất doanh xích
Khô tùng đảo quái ỷ tuyệt bích
Phi suyền bộc lưu tranh huyên hôi
Phanh nhai chuyển thạch vạn hác lôi
Kỳ hiểm dã nhược thử
Ta nhĩ viễn đạo chi nhân
Hồ vi hồ lai tai
Dịch thơ:
- Anh sang Tây bao giờ trở lại?
Đường chon von, chỉ ngại trèo cao
Cây già, chim quạ thương sầu
Mái bay theo trống, nối nhau trong rừng
Lại nghe tiếng quốc chùng dưới nguyệt
Núi cùng đồi rậm rịt quạnh hiu
Đường đất Thục, khó đi nhiều
Khó đi hơn cả đường leo lên trời
Mới nghe thấy, rợn người, tái mặt
Núi cách trời gang tấc mà thôi
Thông khô treo ngược sườn đồi
Suối bay, thác đổ, liên hồi chen nhau
Đá rung chuyển nát nhàu sườn núi
Như ngàn cơn sấm dội hang sâu
Hiểm nguy ôi biết dường bao!
Đường xa, khách có quản nào quanh queo
- Ta nhĩ viễn đạo chi nhân hồ vi hồ lai tai. . . . .
Thanh âm trầm thấp, quanh quẩn ở trong núi.
Thanh âm trống hạt cũng trở nên dồn dập, tiếng trống ngày càng vang to, càng lúc càng gấp rút, càng ngày càng sục sôi...
Vũ đạo của Bùi Thục Anh cũng càng ngày càng nhanh, nàng giống như không khống chế được thân thể của mình, hai tay uốn lượn, xoay tròn, giống như thiếu nữ lúc vui vẻ mà ca múa.
- Kiếm các tranh vanh nhi thôi ngôi
Nhất phu đang quan
Vạn phu mạc khai
Sở thủ hoặc phi thân
Hoá vi lang dữ sài
Triều tị mãnh hổ
Tịch tị trường xà
Ma nha doãn huyết
Sát nhân như ma
Cẩm thành tuy vân lạc
Bất như tảo hoàn gia
Thục đạo chi nan nan ư hướng thanh thiên
Trắc thân tây vọng trường tư ta
Dịch thơ:
- Núi Kiếm Các cheo leo cao ngất
Ải một người, đối mặt muôn người
Nơi cửa ải, kẻ trông coi
Nếu không thân, sẽ thành loài sài lang
Buổi sớm đến, tránh đàn cọp dữ
Đêm tối sang, trốn lũ rắn dài
Mài răng hút máu ghê thay!
Giết người như chặt cành gai dễ dàng
Đất Cẩm Thành tuy rằng vui thật
Nhưng chẳng bằng sớm được về nhà
Đường Thục khó, khó bao là
Ngóng về Tây, chỉ biết là thở than!
- Trắc thân tây vọng trường tư ta
Đem tiếng trống dừng lại, Bùi Thục Anh đã ngã xuống mặt đất.
Trong doanh địa một lần nữa lặng ngắt như tờ.
Hồi lâu Bùi Hành Nghiễm hét lớn lên một tiếng:
- Hay!
Trống hay? Thơ hay? Hay là Bùi Thục Anh múa hay?
Có lẽ tất cả đều hay.
Trong doanh địa, tiếng hoan hô như sấm.
Tất cả mọi người đều hưng phấn la ó, Trịnh Ngôn Khánh đi tới bên cạnh Bùi Thục Anh, đỡ Bùi Thục Anh từ dưới mặt đất đứng lên, vươn tay ra, lau đi mồ hôi trên khuôn mặt của nàng.
Da thịt ôn nhu tiếp xúc, mặc dù có nhiều người ở đây nhưng vẫn cảm thụ y nguyên được.
Bùi Thục Anh nhìn tiểu nam nhân trước mặt, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười ôn hòa.
Trên đầu vai của Ngôn Khánh lúc này cũng đã lấm tấm hạt mưa.
- Phá Dã Đầu thì sao?
Nàng mỉm cười, trong giọng nói tràn đầy tự tin.
- Tiểu Yêu yên tâm, Phá Dã Đầu không làm gì được ta, tuy hôm nay hắn có uy thế nhưng muốn xử ta thì cũng phải tự đánh giá lại mình.
- Hà Đông Bùi thị, từ xưa tới nay là gia tộc ba triều từ thời Tần Hán tới nay.
- Cần gì phải e ngại một tên nô tài(Vũ Văn Thuật vốn là nô tài của quý tộc Tiên Bi, sau đó mới được sửa lại thành họ Vũ Văn)
Bùi Thục Anh khẽ nói:
- Nếu tên Phá Dã Đầu kia không biết nặng nhẹ, ta muốn nhìn xem bọn chúng có thủ đoạn gì.
- Tiểu Yêu chớ lo lắng, cô cô kinh nghiệm rất nhiều, biết rõ nặng nhẹ.
- Nhưng mà ta không muốn cô cô trở về.
- Ta cũng không muốn nhưng cần phải trở về.
Bùi Thục Anh khẽ nói:
- Ta đã đem các ngươi tới Vinh Nhạc, đã hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại Cao phu nhân dường như đã khởi hành, ít ngày nữa là tới Vinh Nhạc, ta ở lại đối với ngươi tuyệt không phải là chuyện tốt... tiểu Yêu cô cô biết rõ... ta rất vui khi người giết Lý Đức vũ, xem như là hiểu được một tâm sự, từ nay không cần phải lo lắng.
Ta trở về, không sao đâu!
Ngược lại tiểu Yêu, ngươi ở đây một thời gian, tốt nhất đừng về Trung Nguyên.
Vũ Văn Hóa Cập lần này bị mất đi mặt mũi, hắn không làm khó ta nhưng có thể làm khó ngươi và Bùi Nhân Cơ... Hắn làm việc rất ngoan độc, ngươi để Thế An thúc phụ quay trở về Củng huyện đúng là một nước cờ tốt, sau khi ta trở về ta cũng sẽ quay lại Hà Đông, đến lúc đó sẽ giúp ngươi chiếu cố....
- Lần này nhập Thục, đối với ngươi chỉ có lợi mà không có hại.
- Tình huống ở Lạc Dương ngày càng trở nên phức tạp, ngươi không nên bị cuốn quá sớm vào trong đó.
.
[COLOR=Green]
[COLOR="Red"][SIZE="5"][CENTER]
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 5
Chương 3: Cao phu nhân tới.
Nguồn: Vip van dan
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Trịnh Ngôn Khánh gật đầu, khẽ nói:
- Ta sẽ nhớ kỹ lời cô cô nói.
Bùi Thúy Vân ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, lúc này mây tản ra, mưa rơi lất phất.
Phía xa xa những đàn chim ở trong rừng chiêm chiếm hát.
Bùi Thục Anh cất bước đi ra khỏi lương đình:
- Ngôn Khánh ta lên đường.
- Cô cô thuận buồm xuôi gió.
Ngôn Khánh đứng ở trong lương đình, chắp tay tạm biệt Bùi Thục Anh.
Bùi Thục Anh hít sâu một hơi, đi về sau hai bước rồi dừng lại, sau đó quay lại tới trước mặt Ngôn Khánh mà ôm hắn vào trong ngực.
- Tiểu Yêu, ngươi phải bảo trọng.
Chôn mặt ở trong bộ ngực nở nang, Trịnh Ngôn Khánh hai tay ôm chặt lấy Bùi Thục Anh, cảm nhận được ôn hương vô cùng nhu thuận.
Giờ phút này, trong lòng hắn không hề có dục niệm.
Một lúc sau, Bùi Thục Anh đẩy Ngôn Khánh ra, quay người bước nhanh.
Nàng thực không muốn rời khỏi, nhưng không thể không rời khỏi.
Xe ngựa trên con đường nhỏ để lại đá vụn đằng sau, từ từ rời xa.
Bùi Thục Anh ngồi ở bên trong, nước mắt không tự giác mà chảy xuống.
Lúc này ở bên tai còn truyền tới một hồi tiếng đàn du dương.
-Dừng lại.
Bùi Thục Anh đi ra khỏi xe ngựa, quay đầu nhìn về phía xa xa.
Ở trong lương điền, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đàn và tiếng ca truyền tới.
- Hàn thiền thê thiết,
Đối trường đình vãn sậu vũ sơ yết.
Đô môn trướng ẩm vô tự,
Lưu luyến xứ, lan chu thôi phát.
Chấp thủ tương khán lệ nhãn,
Cánh vô ngữ ngưng yết.
Niệm khứ khứ,
Thiên lý yên ba.
Mộ ái trầm trầm, Sở thiên khoát.
Đa tình tự cổ thương li biệt,
Cánh na kham lãnh lạc thanh thu tiết?
Kim tiêu tửu tỉnh hả xứ?
Dương liễu ngạn hiểu phong tàn nguyệt.
Thử khứ kinh niên,
Ưng thị lương thần hảo cảnh hư thiết.
Tiện túng hữu thiên chủng phong tình,
Cánh dữ hà nhân thuyết?
Dịch thơ:
- Ve kêu thảm thiết;
Chiều trước trường đình, trận mưa vừa hết.
Ngoài thành rượu tiễn chẳng hoài;
Còn quyến luyến, thuyền đà giục riết.
Nắm tay nhìn mắt lệ rơi,
Nghẹn ngào, khôn nói xiết.
Bước chân đi ngàn dặm xa khơi,
Trời Sở rộng mây chiều mù mịt.
Đa tình tự cổ đau li biệt;
Sao chịu thấu tiết thu tàn gió rét!
Đêm nay tỉnh rượu nơi nào?
Bờ dương liễu, gió mai trăng khuyết.
Biền biệt năm dài,
Thôi cảnh đẹp ngày vui giờ chẳng thiết.
Dẫu có muôn ngàn kẻ chung tình;
Dễ ngỏ cùng ai biết?
Mũi của Bùi Thục Anh khẽ cay cay, im lặng rồi lên xe.
Ngôn Khánh buồn bã trở về nơi ở.
Trong những võ sĩ ở trong trang, có rất nhiều người là bộ hạ cũ của phụ thân Đóa Đóa, còn có hộ vệ do Liêu soái phái tới. Cáp Sĩ Kỳ về phương diện chọn người rất cẩn thận.
Đây là chỗ ẩn thân cuối cùng của Cáp Sĩ Kỳ, cho nên càng thêm cẩn thận.
- Cô cô đi rồi sao?
Bùi Thúy Vân ở hiên cửa thấy Trịnh Ngôn Khánh trở về thì bưng một chén trà tới trước mặt hắn.
Nàng loáng thoáng có thể cảm nhận được sự bất thường giữa Trịnh Ngôn Khánh và Bùi Thục Anh nhưng cũng không liên tưởng đến những truyện khác.
Đây là một nữ tử bình thường, thậm chí còn là một con mọt sách.
Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu, hắn ngồi xuống ở cửa hiên, uống một ngụm trà Nga mi, loại trà thanh khiết này uống vào có lưu hương nhàn nhạt, thấm tận đáy lòng, hắn tâm tình vốn sa sút, uống một ngụm trà xong, đã chuyển biến rất nhiều.
Cao thủ về trà có thể đem tâm tình của mình, truyền cho người uống trà.
Ngôn Khánh cũng là cao thủ uống trà nhưng bàn về công phu pha trà hiển nhiên vẫn còn chênh lệch rất lớn so với Bùi Thúy Vân.
- Trà ngon.
Hắn nhịn không được mà khen một tiếng, sau đó hỏi:
- Đóa Đóa đâu rồi?
- À, hôm qua Liêu soái phái người tới, nói là đi thăm dò tin tức của Tôn tiên sinh.
Núi Nga Mi diện tích rất lớn, khoảng cách với Vinh Nhạc thành ước chừng ba mươi dặm, chia là đại nga mi, nhị nga mi, tam nga mi và tứ nga mi.
Dãy núi ở đây mênh mông muốn tìm được một ẩn sĩ tu đạo là điều khó khăn.
Cũng may có Đóa Đóa, thông qua quan hệ của nàng với người Liêu, Liêu soái phái ra nhân thủ, tiếp xúc với thổ dân Nga Mi, tìm hiểu tin tức.
- Qua vài ngày, Cao phu nhân sẽ đến, ta chuẩn bị mang Đại Hải lên núi.
- Chuyện này phải cẩn thận một chút mới được.
Bùi Thúy Vân mày ngài run lên mà khẽ nói:
- Ta nghe Đóa Đóa nói, trên núi kia còn có người Liêu hoang dã qua lại, vô cùng hung ác.
Người liêu bình thường và người Liêu hoang dã đều thuộc cùng nguồn gốc.
Người liêu bình thường cư trú ở Vinh Nhạc Thành, đã được giáo hóa, hoặc có thể nói là được hán hóa.
Ngoại trừ một số quần áo trang sức phòn mang theo tập tục truyền thống thì bọn họ so với người Hán cũng không khác nhau quá nhiều. Bọn họ nông canh, đánh cá và san bắt, cuộc sống cực kỳ ổn định, mà người liêu hoang dã thì là những người chưa được khai hóa, hung tàn dã man, vẫn giữ một số tập tục cổ xưa, ăn tươi nuốt sống, đi lại trong núi rừng, dựa vào săn bắn mà sống, vô cùng cường hãn.
Ở trong đất thục, người Liêu hoang dã chủ yếu tụ tập ở vùng núi cho nên quan phủ cũng không quản lý được.
Trịnh Ngôn Khánh lên tiếng:
- Yên tâm, ta sẽ cẩn thận một chút.
- Đúng rồi, Đại Hải vào núi cùng với ta, để Nguyên Khánh nơi này hộ vệ, Nguyên Khánh võ nghệ cao cường, ta cũng yên tâm.
Bùi Thúy Vân ừ một tiếng, lại rót cho Ngôn Khánh một chén trà.
Hai người ở trước cửa hiên, ngắm ánh nắng buổi chiều, mây bay bay không khỏi ngây dại... Qua mấy ngày nữa, Cao phu nhân đã tới Vinh Nhạc thành.
Tang sự của Trưởng Tôn Thịnh đã chấm dứt, tranh giành quyền lực của Phích Lịch đường cũng ngã ngũ, thời gian cuối cùng, Trưởng Tôn Hành An cũng không có được vị trí gia chủ, mà Trưởng Tôn Hành Thao thì lâm trận đào ngũ, đề cử Trưởng Tôn Thuận Đức tiếp nhận tước vị Phích Lịch đường, Trưởng Tôn Hành An thất bại thảm hại, so về quyền mưu, thủ đoạn xuất thân hắn đều xếp sau không thể không cúi đầu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng muốn đi theo nhưng Cao phu nhân từ chối.
Hiện nay hắn sắp tới tuổi đi học, Cao phu nhân cũng chi vọng Vô Kỵ có thể ở Lạc Dương, năm sau có thể đi vào quan học.
Trưởng Tôn Vô Kỵ tuy không tình nguyện nhưng dù sao đây cũng là đại sự quan hệ tới tương lai, cuối cùng hắn đành phải gật đầu.
Cao phu nhân không đem Trưởng Tôn Vô Kỵ giao cho Trưởng Tôn Thuận Đức. Qua cuộc tranh giành quyền lực này, bà phát hiện ra Trưởng Tôn Thuận Đức tâm cơ quá sâu, từ đầu khúm núm sau đó làm khó dễ, cướp đi sự khống chế Phích Lịch đường, giao Vô Kỵ cho người này thật không yên tâm.
Cho nên, Cao phu nhân đã đem Vô kỵ tới huynh đệ của nàng là Ẩn Sĩ Liêm, một phương diện khác học thức của Ẩn Sĩ Liêm cũng không tệ, Vô kỵ ở bên đó có thể học được rất nhiều việc, đối với tương lai của Vô Kỵ vô cùng có lợi.
Mà Ngôn Khánh lúc này cũng đã thăm dò được một số tin tức chuẩn bị khởi hành vào núi.
.
[COLOR=Green]
[COLOR="Red"][SIZE="5"][CENTER]
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh