Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 250 : Bát Mạch Đồ
(Facebook của truyện : http://facebook.com/atkdfic, like để nhận thông báo chương mới, chém gió cùng tác giả, xem ảnh chế nhân vật, etc)
Yên Vũ lâu, lầu hai.
Mặc dù lâu này khá nổi danh tại Thái Nguyên, nhưng lúc này cũng không đông khách lắm. Vài đứa tiểu nhị đang ra sức loay hoay lau chùi.
- Lăng huynh đệ, không đánh không quen, ngươi nói phải không?
- Đều là người nhà cả. Giao lưu thôi.
Bạch Ngọc Đường bộ dáng bất cần đời, còn Lăng Phong nhón tay lấy miếng bò kho cho vào miệng.
Lăng Phong và Bạch Ngọc Đường chọn một vị trí gần cửa sổ. Giữa bàn đang có một đĩa bò kho, một đĩa dê và hai hũ rượu. Mấy người Tần Quyền và Ngũ Thử đều ngồi bàn riêng.
Cạnh lan can, có ai đó tay kéo đàn miệng nghêu ngao hát :
- Cuộc đời ta, cứ như một bài thơ húhúhu ...
- Phùùù!
Lăng Phong phun rượu.
Lúc mới gặp, thấy tên Tưởng Bình nọ ôm cây Hồ cầm, Lăng Phong còn hy vọng đối phương thuộc hàng "tài tử giang hồ", chí ít cũng hát được vài bài giải sầu. Ai ngờ lúc này mới ngả ngửa ra, thật không khác gì tra tấn người nghe.
Nghe không nổi giọng của Tưởng ca sĩ, Lăng Phong đành bịt tai quan sát nội thất Yên Vũ lâu.
Không hổ tửu lầu xịn, chỉ thấy mấy tấm bình phong điêu khắc tinh mỹ, trên tường tranh chữ cũng đại khí bất phàm, ước chừng đều từ thủ bút danh gia. Nhưng đáng nói là, dưới sàn lại trải cả thảm nhung, đi lên cầu thang mà như đi trên thảm đỏ. Không chỉ có thế, lầu hai còn có một sân khấu dài chừng ba trượng. Thậm chí có bệ MC, cả chỗ lồi ra nhắc lời kịch.
Một cảm giác rất hiện đại, giống như hắn đi ăn nhà hàng Tây ngày trước.
Chẳng qua, qua giờ cái thành này đã đem đến cho Lăng Phong quá nhiều kỳ lạ, đến nỗi hắn đã miễn dịch. Có lẽ người thiết kế chỗ này từng đi qua châu Âu. Khả năng này tuy hiếm, nhưng không phải không có.
Lăng Phong lại quên mất là, giờ này châu Âu vẫn đang thời Trung cổ tăm tối.
Lăng Phong nhai mãi mới xong miếng thịt bò dai nhách, đành nhắc vào chuyện chính :
- Được rồi, bò đã ăn rượu đã uống, ngọc bội kia đâu?
- Lão Ngũ, đưa ra đây.
- Đưa cái gì?
Tưởng Bình đang nhập tâm vào ca khúc “cuộc đời ta”, dừng đàn ngẩn ra một lúc.
Bạch Ngọc Đường làm vội mặt cười với Lăng Phong, quay đầu nhỏ giọng :
- Còn cái gì? Phương án hai ...
Tưởng Bình vỗ đầu nhớ ra, vội vã ném ra một cuộn gì đó. Bạch Ngọc Đường hồ hởi đưa cho Lăng Phong.
“Gì đây? Tặng lễ?”
Lăng Phong không hiểu ra sao, nhưng vẫn đưa tay cầm lấy. Khụ, thói quen thôi.
Chỉ nghe Bạch Ngọc Đường nói :
- Lăng huynh đệ, là thế này. Tình hình là ... cái ngọc bội kia có lẽ ... khả năng ... chưa thể trả ngay được. Anh em đến vội không có gì nhận lỗi, chỉ có tấm Bát Mỹ đồ truyền ra từ trong cung.
Gã đổi giọng thì thầm :
- Cũng là bảo vật hiếm có. Huynh đệ nhận tạm trước.
Lăng Phong trợn mắt há mồm. Bọn này nuốt xong cái ngọc bội không chịu nhả ra? Kia không phải chỉ là đồ giả sao?
Hắn đập bàn :
- Các ngươi không chịu trả chứ gì? Ta ...
Còn chưa kịp nói gì, đã nghe một giọng già nua cất lên :
- Bát Mỹ đồ sao? Để ta, cứ để ta.
Cố lão lon ton phi ra trước, thò tay giật tranh mặt già nham nhở :
- Tranh này, để ta nhận thay cho.
Lăng Phong choáng váng :
- Lão điên, chúng ta đến lấy lại đồ đó.
Lão Cố nào có để ý tâm tư Lăng Phong, vừa cười vừa mở luôn tranh ra xem, hai mắt đồng thời sáng rực :
- Quả nhiên là nó!
Tần Quyền cũng phi tới tấm tắc khen :
- Chậc chậc.
Xung quanh đều mờ mịt, không rõ tranh kia vẽ cái gì, lại có thể trong nháy mắt hóa giải hận thù.
Tiểu muội Tạ Phi Yến cũng gắng nhón chân lên xem, ánh mắt tròn to long lanh.
Lăng Hổ ngồi sau mở mắt liếc qua, mặt không chút biểu tình nói :
- A-di-đà Phật, chỉ là nữ nhân cởi đồ mà thôi, có gì hay ho.
- Hả?
Vừa nghe câu này, trong quán khách nhân tiểu nhị đều như hiểu ra. Quả nhiên, anh hùng võ lâm muốn giảng hòa cũng chỉ có cái này, chính là hàng "18+".
Cả đám như thác đổ lũ cuốn, nhào cả ra phía trước.
- Từ từ, không chen lấn không chen lấn.
- Ngươi mới không chen đó. Ta đứng ở đây từ đầu ...
- Các vị các vị, chỉ là bức tranh thôi, có cần thiết phải thế không?
- Ngươi không muốn xem thì cút.
Lăng Phong toát mồ hôi sợ hãi.
Xem ra cổ kim gì đều như nhau. Còn nhớ thời của hắn, chỉ cần một tiểu thư khỏa thân lên mạng, chưa đến 5 giây đã hàng vạn người đi tìm link.
Người càng lúc càng đông, thêm nữa chỉ sợ sập lầu. Lăng Phong theo phản xạ giữ thân, đứng dậy phi xuống lầu một.
Trước khi đi, không quên với tay ... chụp lấy bức tranh từ tay Cố lão.
Cũng không hiểu cớ sao Phong ca đã chạy thì thôi, còn đi mua dây buộc mình làm gì.
Lập tức có kẻ giật mình hét lên :
- Không được đem tang vật đi. Bắt hắn lại!
“Rầm rầm”
Mấy tên tiểu nhị dưới lầu một nhìn thấy một đoàn người từ lầu hai phi xuống, mặt trắng bệch không còn giọt máu, tên can đảm nhất chỉ kịp hô lớn :
- Tất cả dừng lại, có biết đây là tửu lâu này của ai không hả? Muốn tạo ...
Chữ "phản" của gã chìm nghỉm trong tiếng hỗn loạn.
Lăng Phong bằng thần lực linh mẫn thế nào lại bắt được thanh âm của tên nào đó :
- Ta nghe nói năm trước Bát Mỹ đồ bị trộm khỏi Vương phủ, chẳng lẽ chính là vật kia?
...
Nửa canh giờ sau.
Vẫn là Yên Vũ lâu, lầu 2.
Lúc này tình hình đã trật tự trở lại. Dù sao một bức tranh mà thôi, anh em hào hứng nhất thời, chạy đi “giải quyết” xong thì cũng tan.
Lăng Phong Bạch Ngọc Đường vẫn ngồi chỗ cũ. Dĩa bò kho vẫn còn nguyên, nhưng dĩa dê và 2 bình rượu thì đã bị thằng mất dạy nào nhân lúc loạn nhón m* nó mất.
Bạch Ngọc Đường nghiêm nghị nói :
- Ta xin lấy tổ tiên ra thề, cái ngọc bội kia hiện không nằm trong tay Ngũ Thử bọn ta nữa. Ngươi không thấy hôm nay ta chỉ đến có 2 người sao? Thực ra đám Lư Phương đều đang chạy đi khắp nơi tìm nó.
- Không phải là các ngươi giật nó sao? Giờ lại phải đi tìm?
- Thì đúng là vậy. Nhưng hôm đó lão Lư vừa thoát khỏi ngươi, thì cũng bị kẻ khác giật mất.
- Nhưng đối phương có lẽ ... khả năng là mãnh long.
Có tiếng hát Tưởng Bình cất lên :
- Linh hồn ta, như một con rắn nhỏ. Gặp phải mãnh long, vùng vẫy khổ đau. Húhúhu ...
Lăng Phong che mặt buồn khổ.
Thôi vậy, nhìn vào thằng Tưởng Bình kia, không hiểu sao Phong ca có cảm giác đám này đang nói thật. Đi cướp giật mà phải đa sầu đa cảm được như vậy, coi bộ cũng không dễ dàng gì.
Không có chuyện gì nữa, hắn lấy một miếng bò cho vào miệng. Dạo gần đây không có tiền, không nên hoang phí. Cố ăn cho hết mồi rồi về vậy.
Bỗng nhớ đến vụ cống vật mà Tần Quyền nói, Lăng Phong hỏi dò :
- Các ngươi là thổ địa ở đây, có nghe đến một vụ cướp cống vật đang nhen nhóm?
- Ồ? Lăng huynh đệ cũng nghe nói sao?
Lăng Phong vờ đưa ánh mắt nhìn ra cửa sổ, coi như đã trả lời.
Bạch Ngọc Đường liền cười nhạt :
- Thực ra cái này cũng không tính bí mật nữa. Hiện tại hắc đạo Thái Nguyên đều lục đục chuẩn bị. Chỉ có điều, lần này tiếng gió hơi nhiều. Cũng vì phiêu lưu lớn như vậy, Bạch mỗ cũng không tính tham gia ...
Bạch Ngọc Đường dừng câu nói, âm thầm liếc Lăng Phong đoán ý tứ. Chỉ là đối phương vẫn thờ ơ như không, gã đành miễn cưỡng nói tiếp :
- Chẳng qua, gặp được Lăng huynh đệ, ta bỗng sinh ra hứng thú.
Lăng Phong lúc này mới quay đầu lại.
Vừa rồi chả phải Lăng Phong giả vờ âm trầm cao thâm gì.
Chẳng qua, cũng vì miếng bò kia. Thật không biết là bò đực hay bò cái, thịt vừa dai vừa cứng, báo hại Phong ca ngại mặt mũi khó coi phải quay đi cố nhai nuốt cho xong. Còn Bạch Ngọc Đường đoán già đoán non linh tinh.
- Bạch huynh không thấy vụ này kỳ lạ sao?
- Có gì lạ?
- Quá lộ liễu. Chỉ e là quan binh đã sắp sẵn lưới chờ.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười :
- Điều này kỳ thực không quan trọng. Quan trọng là chỗ tiền tài kia giá trị liên thành là thật, hắc đạo cũng đang dồn về Thái Nguyên cả. Tên đã lên cung, người này không bắn cũng có người khác bắn. Đã đi làm tặc, không chấp nhận phong hiểm làm sao mà làm. Nói ngược lại, biết rõ quan binh đã sắp sẵn lưới cũng là một loại cảnh tỉnh, hành sự càng cẩn thận hơn thôi.
Lăng Phong không để tâm mấy cái đạo lý ăn cướp kia, miễn cưỡng nói :
- Chỉ là, đây là cống vật đi sứ Kim quốc. Hắc bạch đạo gì thì cũng là dân Tống ...
Bạch Ngọc Đường phá lên cười :
- Haha, Kim quốc? Triều đình nhát chết mới phải đi sứ cho đám đó, đạo tặc bọn ta chính vì là người Tống, không muốn tặng đồ cho đám đó mới đi cướp. Một lũ man tộc, liền ngay cả chữ viết còn không có. Nghe đâu dân cư còn chưa đến chục vạn, thậm chí còn chẳng bằng Hà Đông đạo.
Vừa nói Bạch Ngọc Đường vừa phủi phủi tay áo, tỏ vẻ chán ghét ra mặt.
Lăng Phong thầm lắc đầu.
Tâm lý khinh thường "tứ phương man di" đã thâm căn cố đế ở Trung Nguyên. Đối với bọn họ, ngoại trừ Trung nguyên, xung quanh đều là rác. Lăng Phong cũng không có ý định đi cảnh báo tương lai cho mấy người này.
Bạch Ngọc Đường nhìn Lăng Phong mỉa mai :
- Lăng huynh đệ thế nhưng lại sợ chúng?
Lăng Phong cười đáp :
- Ta chỉ nghĩ, kết bạn vẫn hơn thù. Ngươi dù mạnh đến thế nào, không có minh hữu chỉ có kẻ thù, rút cục cũng có ngày bị hội đồng đến chết. Người phương bắc kể cả yếu ớt, nhưng một khi trở mặt, không cần nói xa, Thái Nguyên này chỉ e khó mà an ổn.
Bạch Ngọc Đường dừng cười, khuôn mặt trầm lắng hẳn lại. Gã ngửa cổ nốc một hơi rượu, xong xuôi mới thở dài nói :
- Hừ. Bọn chúng dám đến thì cứ đến, xem ai sợ ai.
Thái Nguyên năm xưa là chiến trường ác liệt giữa Tống Liêu, nói vậy Bạch Ngọc Đường cũng thừa hiểu "ai đang sợ ai".
Lăng Phong biết vấn đề này nói nữa sẽ không đi đến đâu, đành chuyển đề tài :
- Ta đang nghĩ, có khi nào trong chỗ cống vật kia có bí mật gì khác, mới khiến các bang phái quan tâm như vậy?
Bạch Ngọc Đường đột ngột nhíu mày, vẻ mặt cổ quái ngắt lời :
- Lăng huynh đệ thực sự không biết? Thảo nào ...
Lăng Phong giật mình, không lẽ hắn nói bừa mà trúng.
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn mấy người Tần Quyền, hỏi :
- Mấy huynh đệ bên kia, so với Lăng huynh đệ bản lĩnh được mấy phần?
Lăng Phong nhìn Bạch Ngọc Đường đề phòng. Chém gió là chém gió, tự nhiên đi hỏi chiến lực của nhau, không có vấn đề mới lạ.
Bạch Ngọc Đường phát hiện ra ánh mắt của Lăng Phong, cười ha hả nói :
- Trong Ngũ Thử, Bạch mỗ đứng thứ hai.
- Ta đứng thứ tư.
Bạch Ngọc Đường rét lạnh, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lại. Tốt xấu cũng chạm mặt nhau một lần, gã nhận định Lăng Phong ít nhất phải ngang mình, thậm chí là hơn. Thế nhưng đối phương lại nhẹ nhàng nói mình chỉ đứng thứ tư, vậy ba người còn lại ...?
Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên không biết Tần Quyền Lăng Hổ là quái vật cỡ nào, đó là còn chưa tính cả Cố lão.
Lăng Phong nhếch mép nói nốt câu :
- Nhưng ta so với người đứng đầu không bằng một phần mười.
Bạch Ngọc Đường không nhịn được liếc Cố lão. Xem ra người Lăng Phong đang nhắc đến tám phần là lão già này. Vừa lúc lão này trong chớp mắt đoạt tranh, ngay cả lấy bằng tay nào đến giờ Bạch Ngọc Đường vẫn không biết.
Bạch Ngọc Đường sảng khoái nói :
- Đều đã nói đến tận đây rồi, Bạch mỗ cũng không lòng vòng nữa. Hợp tác, thế nào? Có Ngũ Thử bọn ta, thêm mấy người các ngươi hợp sức, vụ này không phải không thể ...
Lăng Phong tủm tỉm cười :
- Bạch huynh hình như nói ngược.
Bạch Ngọc Đường ngẩn ra chốc lát mới cười haha nói :
- A, phải phải, là ta sai. Là các ngươi làm chính, thêm Ngũ Thử hợp sức ...
Lăng Phong không đồng ý ngay, thấp giọng hiếu kỳ :
- Thế nhưng Bạch huynh vẫn chưa nói, chỗ cống vật kia có bí mật gì khác?
Bạch Ngọc Đường chỉ cười tủm tỉm rót rượu, bộ dáng trêu tức.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 251 : Ahjussi nhìn đường chút đi
Lăng Phong lơ đễnh nhìn xuống phố. Dưới phố dường như có chuyện gì đó, thậm chí xuất hiện không ít quan binh hối hả đi lại.
Lăng Phong vẫy tên tiểu nhị, chỉ tay xuống phố hỏi :
- Kia là chuyện gì?
- Khách quan chắc mới đến đây?
Lăng Phong gật đầu.
Tiểu nhị giống như bắt được "gà mờ", vắt khăn lau bàn lên vai, hào hứng khoa trương :
- Ấy là Dương tiểu thư sắp xuất hiện. Nghe nói hôm nay nàng ấy làm cái gì mà khinh ... ờ ... Đại loại là một thứ rất to, còn có thể mang người bay lên trời như chim.
- Ngươi thấy rồi?
Lăng Phong hiếu kỳ, hắn đang nghĩ đến "đèn trời Khổng Minh" cỡ lớn.
Tiểu nhị gãi gãi đầu xấu hổ :
- Chưa thấy, chẳng qua ngoài phố đều đồn như vậy ...
- Dương tiểu thư này là con gái Tri phủ sao? Ngay cả quan binh cũng phải ra mặt.
Tiểu nhị muốn nói, đã bị Bạch Ngọc Đường chặn lại nói thay :
- Ở Thái Nguyên này, họ Dương cũng chỉ có một nhà thôi.
- Dương gia tướng?
Bạch Ngọc Đường nói tiếp :
- Chính bọn họ. Dương tiểu thư kia còn là vị hôn thê của Tấn Vương. Cô gái này tính tình hiếu động, thích làm mấy trò tân kỳ gì đó. Mỗi lần cô ta muốn thử nghiệm đồ chơi mới, Tấn Vương đều hưng sư động chúng, phái quan binh đi tuần tra dọn dẹp khắp nơi.
Tiểu nhị tiếp lời :
- Cái tửu lâu này cũng do Dương tiểu thư đưa ý tưởng sắp xếp đó. Khách quan nhìn cái sân khấu kia là thấy ...
Lăng Phong chính thức ngạc nhiên, từ đầu hắn đã để ý đến phong cách chỗ này.
Bạch Ngọc Đường tặc lưỡi mỉa mai :
- Tên Triệu Đán đấy cũng rất biết chiều chuộng nữ nhân. Bằng vào quyền thế của hắn, vung tay một cái còn thiếu người ấm giường sao? Còn nhọc công như vậy ...
- Khách quan, thỉnh ngài giữ miệng.
Bạch Ngọc Đường gọi thẳng tên thật của Tấn Vương, khiến tên tiểu nhị bên cạnh mặt mày xanh mét.
Như nhớ ra điều gì, tiểu nhị vỗ trán nói :
- À, tiểu nhân nhớ ra rồi, vật kia gọi là ... khinh khí cầu.
"Khinh khí cầu?"
Lăng Phong há hốc mồm.
Ba chữ này ... cổ đại làm sao lại có?
...
Quảng trường gần cổng lớn, lúc này đã chật ních người.
Trên đài cao đang có vài cô nương thoăn thoắt đi lại. Nhưng tâm điểm không nằm ở bọn họ, mà nằm ở một thứ to lớn phía sau.
Bên dưới đài đám đông xì xào bàn tán, hầu hết đều không hiểu vật kia là thứ quỷ gì? Nhưng tuyệt nhiên không một ai có thể tiếp cận nhìn cho rõ ràng. Xung quanh đài có rất nhiều binh sĩ, đám đông chỉ có thể đứng dưới quan khán.
Chỉ thấy một cái thùng hình vuông khá lớn, xem ra được đan bằng chất liệu nhẹ. Chỉ là đường viền trang trí sặc sỡ, giăng hoa kết lụa đủ kiểu. Điều đáng nói hơn cả, cạnh đó một quả bóng khí cực lớn đang nở dần ra, xem ra đang được bơm khí vào.
"M*, thực sự là khinh khí cầu?"
Lăng Phong vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Ban đầu hắn còn khinh thường, người cổ đại dù có thông minh tận trời cũng có giới hạn thôi. Nhưng tận mắt thấy bộ phận đốt lửa giữ nóng trên "khinh khí cầu" kia, Lăng Phong buộc phải nghĩ lại. Thậm chí, hắn còn muốn gặp vị tiểu thư kia ngay hỏi vài chuyện.
Bỗng có tiếng quát tháo ngay cạnh Lăng Phong :
- Tránh đường, tránh đường cái nào.
“Soạt”
Sau đó là một thân thể mềm mềm đi kèm một mùi hương nhẹ đập thẳng vào người hắn.
Người kia ngã ra, Lăng Phong thì chỉ lúc lắc một chút, vẫn đứng yên. Còn chưa kịp nói lời hỏi thăm, đã nghe tiếng nữ nhân :
- Aishib ...
Lăng Phong không khỏi ngẩn ra.
Vừa rồi vị nàng ta không phải chửi tục đấy chứ? “Shibal” là tiếng Hàn, đại loại ... “ĐM”.
Cô nàng này ăn mặc khá tân kỳ. Không búi tóc không cài trâm, mà lại buộc đuôi gà ra sau. Nàng ta cũng không mang váy dài, mà lại là váy ngắn tận đầu gối. Có điều bên trong vẫn mang quần dài. Bằng không ngả ra đất một cái thì lại chẳng lộ hết cả hàng đi.
Nàng ta đứng thẳng phủi phủi bụi, liếc Lăng Phong một cái bất mãn nói :
- Ahjussi à, đi đứng nhìn đường chút đi.
Lăng Phong lập tức bĩu môi :
- Đại tỷ, không phải ahjussi, lâu không cạo râu thôi, là oppa đó.
Vị cô nương kia lúc này mới nhìn kỹ Lăng Phong, che miệng :
- Omo, ngươi cũng biết ...
- Diệu Chân, nàng sao vẫn còn ở đây?
Có tiếng ai đó ngăn mất cuộc trò chuyện thế kỷ.
Là một thanh niên, ăn mặc kiểu công tử nhà giàu.
Vừa nhìn thấy thanh niên này, vị cô nương kia bỗng thái độ quay ngoắt 180 độ, quay sang Lăng Phong chớp mắt ra vẻ hối lỗi :
- Soly, vely vely soly nha. Là ta không cẩn thận đụng phải ngươi, ta phải đi gấp đây.
Lăng Phong nhìn theo nàng ta lẩn vào đám đông, vẫn không hết kỳ quái.
Ngay khi hắn muốn đuổi theo ...
- Ta tên Lý Đán.
Thanh niên kia đột ngột làm quen với Lăng Phong, Phong ca thậm chí cảm nhận được một tia thù địch của đối phương.
Hắn thấy người này khí chất rất không tệ, cử chỉ tao nhã nhưng không chút gượng ép, ước chừng xuất thân nhà quyền thế đi ra. Phong ca lâu nay toàn quen phường thô lỗ, thôi thì "gần mực thì đen gần đèn thì cháy", đã vậy làm quen chút xem sao.
Lăng Phong cẩn thận chắp tay :
- Tại hạ Phong Lăng. Hân hạnh.
- Họ Phong? Họ này khá hiếm, ta lần đầu nghe đến.
Lăng Phong cười cười :
- Haha, họ Phong của ta quả thật hiếm, cũng như họ Lý của Lý huynh vậy.
Họ Lý thiên hạ chỉ e nằm top 10 họ phổ biến, Lăng Phong lại bảo hiếm, Lý Đán không khỏi ngẩn ra một lát. Mãi Lý Đán mới ra vẻ hiểu ra gì đó, cười cười lấy lệ.
Xung quanh bắt đầu có tiếng bàn tán :
- Các ngươi nói, vật kia có bay được không?
Đứng cùng Lăng Phong có cả Tần Quyền Lăng Hổ và hai tên Bạch Ngọc Đường Tưởng Bình. Cố lão Phi Yến và A Si không có hứng với khinh khí cầu, tạm đi đâu không rõ.
Chỉ nghe Bạch Ngọc Đường bĩu môi :
- Làm sao mà bay. Nếu nói Dương tiểu thư tự mình bay lên, có khi ta còn tin chút. Dù sao nàng ta cũng là con cháu họ Dương, có khi học được khinh công thượng thừa gì đó.
Lăng Phong lại nghĩ khác, hắn sờ sờ mũi nói :
- Ta lại nghĩ ... có thể.
Lý Đán vui vẻ ra mặt hỏi :
- Ngươi thật sự nghĩ như vậy?
Lăng Phong không khỏi kỳ quái. Người này cũng chỉ là khán giả, cái vật kia bay được hay không liên quan gì hắn? Không đến mức vui như vậy đi?
Tạm bỏ qua chuyện vì sao Dương tiểu thư kia có thể nghĩ ra được thứ này. Cái cấu trúc trên đài mô phỏng khinh khí cầu hiện đại. Tuy Lăng Phong không tin bên trong là khí Heli, nhưng đốt khí thường lên vẫn có khả năng lớn sẽ nhấc được một đoạn.
Nói cho cùng, chuyện bay với người cổ đại cũng không phải quá thần bí.
Diều có từ rất lâu, hàng năm tiết Thanh Minh mọi người đều thả. Tệ nhất là "đèn trời Khổng Minh", dám nói người cổ ai cũng nghe qua. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là "không người lái" và "có người lái" mà thôi.
Lăng Phong ra vẻ hiểu biết :
- Đó là vì khí nóng nhẹ hơn. Ngươi nhìn cái quả bóng khí kia, ta dám cá Dương tiểu thư sẽ cho khí nóng vào đó, như vậy cả cái vật kia sẽ nhẹ đi, dĩ nhiên có thể bay lên.
Vừa nói Phong ca vừa cầu mong vị Dương tiểu thư kia thực sự làm đúng cách, nếu như nàng ta cho cái gì khác vào, tỷ dụ nước nóng, vậy xem như Phong ca thành thằng bốc phét. Hôm nọ nói ra thân phận 800 năm lại bị đám Tần Quyền không tin, Phong ca đang rất khó chịu.
Bỗng Bạch Ngọc Đường vỗ đùi :
- A, ta hiểu rồi.
Lăng Phong không khỏi giật mình.
Thằng này bề ngoài tuy cố ra vẻ trí thức sáng loáng, nhưng lại dân giang hồ chính cống. Chưa gì đã ngộ ra vật lý học rồi?
Xem ra không thể khinh thường dân chợ búa, mỗi thời một khác.
Lý Đán thì không nhịn được mờ mịt liếc qua, ước chừng vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
Bạch Ngọc Đường hào hứng nói :
- Khinh công, chính là công phu làm nhẹ, cho nên mới bay được. Thảo nào ...
Lăng Phong toát mồ hôi. Đại ca, hai vấn đề bản chất khác nhau.
Giải thích khoa học cho người cổ không dễ. Không lẽ còn bắt Phong ca nói cái gì mà khí nóng thì phân tử chuyển động nhiều mật độ giảm, rồi thể tích tăng làm trọng lượng giảm gì gì đó sao?
Nói trắng ra, Phong ca cũng chỉ nhớ mang máng thế. Lỡ như có người hỏi vặn hắn tuyệt đối không giải thích rõ được.
Các ngươi học 3 năm đại học dám chắc kiến thức cao trung đều quên sạch đi. Phong ca lăn lộn giang hồ 2 năm, còn nhớ được đã là trâu lắm rồi.
Lý Đán nhìn lên đài, lại nói :
- Phong huynh cũng ái mộ Dương tiểu thư?
- Ta? Haha, ái mộ thì không đến, tò mò thì có một chút.
- Nàng ấy khác hẳn nữ nhân thông thường, không chỉ xinh đẹp như hoa, còn tài hoa thiên bẩm.
Nhìn tên kia lẩm bẩm, Lăng Phong thở dài. Đúng như dự đoán, đụng phải "cây si".
Hắn cũng lý giải vì sao tên này lại si.
Vị Dương tiểu thư kia không rõ xấu đẹp ra sao. Chẳng qua, nữ nhân thông minh hoạt bát hướng ngoại kiểu này, thời cổ xem ra hàng hiếm. Lý Đán yêu thích cũng dễ hiểu.
Đổi lại, Phong ca từ hiện đại trở về, chỗ kia toàn các em "hướng ngoại" đến không thể hướng hơn được nữa, anh em đều sợ mất mật thà FA không thèm có vợ. Cho nên Phong ca cũng như nhiều đại thần xuyên không khác, đều thích nữ nhân hướng nội thuần cổ đại.
Lăng Phong còn chưa kịp phun câu nào để vun đắp mối tình cảm động của Lý công tử, bên cạnh đã có thằng nào thò vào :
- Các vị ái mộ giả có cần hàng không? Tại hạ có bài thuốc gia truyền, tài hoa thiên bẩm gì đảm bảo chỉ nửa canh giờ muốn kiểu nào cũng ...
Lý Đán mặt mày tối sầm, sẳng giọng quát :
- Ngươi là kẻ nào? Sao lại dùng lời lẽ thô tục như vậy?
Lăng Phong toát mồ hôi ngăn lại :
- A, Lý huynh, bình tĩnh, bình tĩnh. Nghe hắn nói hết câu đã ... À, không phải ...
Quay sang tên lắm mồm vừa rồi, hắn cũng định rèn giũa một phen.
Phong ca nhìn mấy em gái lượn qua lượn lại trên đài, trong đầu cũng có ý dâm. Chẳng qua, nghĩ là một chuyện nói là chuyện khác, thật bái phục thằng nào liều như vậy.
Lăng Phong đành ép giọng nhắc nhở :
- Ngươi làm nghề gì mà liều vậy?
- Bán thuốc dạo.
- Bán được không?
- Cũng khó khăn. Lâu lâu mới có chỗ đông người thế này ...
Lăng Phong hảo tâm khuyên nhủ :
- Thôi, chịu khó kiếm khách khác đi!
Tên kia cong đít phi thẳng.
Đợi cho thằng phá bĩnh đi khuất, Lý Đán mới nhả ra :
- Hừ, ta và Diệu Chân là thực lòng ái mộ ...
Lăng Phong giờ mới biết, hóa ra tiểu thư kia tên đầy đủ là Dương Diệu Chân.
“Từ từ, Diệu Chân?”
Vị cô nương hắn đụng phải vừa rồi, không phải bị tên Lý Đán này gọi là “Diệu Chân” sao?
Lại từ từ tiếp, không phải Bạch Ngọc Đường giới thiệu qua, Dương Diệu Chân là vị hôn thê của Tấn Vương Triệu Đán sao?
Lý Đán?
Triệu Đán?
Lăng Phong liền đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, ra hiệu về phía Lý Đán ý hỏi. Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường nhún vai, ý tứ “chính là hắn đó, ta đã biết từ đầu”.
Lăng Phong lập tức toát mồ hôi.
Không thể không nói, Phong ca rất có duyên với chư vị Hoàng tử. Ngoài ra, hắn còn có duyên với nữ nhân của Hoàng tử nữa, mà toàn là “đụng chạm” trước khi gặp Hoàng tử.
Còn may lần này chỉ mới đụng ngã, còn chưa có đè lên.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 252 : Ôm bom tự sát
Đám đông bị ai đó chen vào.
Người nọ thân mình hơi lùn nhưng bộ dáng lại rất hùng hổ. Chỉ kỳ quái một điều, tay trái kẻ này bình thường, nhưng tay phải lại như dị tật, săn chắc cơ bắp cuồn cuộn. Gã vừa xông vào vừa cất giọng thô lỗ :
- Lão Bạch, Lư Phương bị người đánh, ngươi sao còn thong thả đứng đây nói chuyện?
- Gì? Làm phản sao? Ở Thái Nguyên này ai dám đánh hắn? - Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên.
Người kia đùng đùng nổi giận :
- Ta không biết, một thằng nhóc con, thế nhưng bản lĩnh không tệ, đuổi từ cửa nam đến cửa bắc không chịu buông. Đi cạnh còn một nữ tặc còn ghê gớm hơn cả nó ...
Nói rồi giọng gã xìu xuống :
- Ta ... xông vào giúp nhưng không đánh lại.
Lăng Phong lập tức nghĩ đến một đôi tỷ đệ, xem ra chính là bọn họ rồi. Khả năng Lư Phương đi đứng thế nào bị Lâm Hàm Uẩn chụp được.
Sau chuyện ở Lâm phủ, Lăng Phong cũng chia tay Lâm Hàm Uẩn luôn, dù sao hắn đã làm xong nghĩa vụ, nàng ta cũng đã gặp người nhà.
Đoạn chia tay cũng không có gì đáng kể, vì Phong ca cũng không có tâm tư. Hắn “bye” cái quay lưng đi luôn, thậm chí không thèm nghe Lâm Hàm Uẩn nói gì. Đương nhiên, trước đó hắn đã hứa hẹn sẽ tìm ngọc bội về cho nàng ta. Cũng vì thế mới có buổi gặp Bạch Ngọc Đường vừa xong.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường mặt mày cổ quái nhìn qua Lăng Phong :
- Huynh đệ, ngươi xem ...
Lăng Phong vờ nhún vai :
- Là chuyện cái ngọc bội sao. Chuyện này huynh đệ của ngươi tự lo đi, sao lại nhìn ta? Ta chỉ phụ trách nhận đồ thôi.
- Phải, cũng phải.
Nói đi cũng phải nói lại, Phong ca với Ngũ Thử vẫn chưa hề đi đến hiệp ước nào, đứng cùng tán phét không hẳn đã là bằng hữu.
Bạch Ngọc Đường muốn hòa, Phong ca là người lịch sự mới tỏ ra khách sáo. Lư Phương giật đồ Lâm Hàm Uẩn là chuyện khác, Lăng Phong sẽ không đứng ra nói giúp. Hắn tin chuyện Lư Phương bị giật đồ đã là rất trượng nghĩa.
Bạch Ngọc Đường liền kéo tên tay to kia lại gần, nói :
- A, tiện thể giới thiệu với Phong huynh đệ, hắn là Từ Khánh.
- Hân hạnh!
Trong Ngũ Thử, Xuyên Sơn Thử Từ Khánh nổi tiếng tay to đấm bay núi, chỉ không ngờ là ... to độc một tay.
Ngũ Thử 5 người đã lộ diện 4, còn mỗi "Triệt Địa Thử" chưa gặp. Lăng Phong không còn thấy bất ngờ gì nữa. Chỉ là cái Ngũ Thử này thứ tự hơi lộn xộn chút, ví như Bạch Ngọc Đường đáng ra lão Ngũ lại làm lão Đại.
Bạch Ngọc Đường quay sang Từ Khánh :
- Còn đây là Phi Long huynh đệ, là bằng hữu mới của chúng ta.
Từ Khánh tuy hậm hực nhưng vẫn chắp tay chào hỏi :
- Hóa ra các hạ là bằng hữu của lão Bạch. Cửu ngưỡng cửu ngưỡng. Xin tự giới thiệu, tại hạ Từ Khánh. Tính tình lương thiện, ý chí lớn, tôn chỉ hành tẩu giang hồ là "giang hồ hiểm ác, võ công chưa đủ, còn cần kinh nghiệm".
Lăng Phong mồ hôi nhỏ giọt. Còn có cả slogan?
Còn nhớ hồi trước đám U Linh sơn trang ám sát hắn, cũng hô hào khẩu hiệu như thể "7 anh em siêu nhân”. Xem ra hắc đạo chỗ này rất chuộng khẩu hiệu, Phong ca xem chừng cũng phải nghĩ lấy một cái mới được.
Lăng Phong giơ ngón cái :
- Từ huynh, chuyên nghiệp, chuyên nghiệp. Không biết Từ huynh có kinh nghiệm gì?
- À, tạm thời chưa có.
Lăng Phong suýt ngả ngửa, vậy còn làm màu?
Bạch Ngọc Đường cười bổ sung :
- Lão Từ khiêm tốn thôi. Tấm Bát Mỹ đồ kia chính do hắn đem ra ngoài.
Lăng Phong môi giật giật, không khỏi nhìn lại Từ Khánh.
Chân nhân bất lộ tướng. Chẳng trách tay phải to như vậy, chắc ăn rồi toàn xem “xxx đồ”.
Lý Đán từ đầu vẫn đứng cạnh, vừa nghe câu kia bỗng chỉ tay lớn tiếng :
- Các ngươi chính là ... kẻ trộm Bát Mỹ đồ của ta?
Bạch Ngọc Đường Từ Khánh lập tức kéo nhau lẩn đi. Lăng Phong lại mồ hôi đầy lưng.
Đúng là ... oan gia ngõ hẹp.
Đúng lúc này, đám đông đột ngột ồ lên, chặn mất hành động của Lý Đán. Xem ra Dương tiểu thư đã bắt đầu khai trương "khinh khí cầu".
Lăng Phong nhón chân quan sát.
Quả bóng khí kia nâng dần khỏi mặt đất, Lăng Phong bỗng thấy một hàng ký tự trên quả bóng đang căng tròn.
"PEACE? Chữ cái ... Latin?"
Lăng Phong không dám tin vào mắt mình.
Dương tiểu thư này, rút cục là ai?
Lý Đán ở cạnh vẻ mặt cổ quái hẳn :
- Ngươi ... cũng đọc được mấy ký tự kia?
- Có biết ... một chút.
Lăng Phong đến thời này có thể thua thiệt vài thứ, chỉ riêng Anh văn không thể chịu thua. Lăng Phong luôn nghĩ, thời điểm này đi thông nam bắc bất kể Tống Kim, hắn chính là “Thiên hạ đệ nhất Anh học”. Chẳng những đệ nhất mà còn là duy nhất. Chẳng qua nói nốt, nếu hắn mà là người duy nhất biết Anh văn, thì thực ra lại thành ... không có ý nghĩa gì cả.
Thế nhưng đùng một cái rơi ra một kẻ khác cũng biết Anh văn.
Không lẽ người phương tây đã đến Trung nguyên?
Điều này cũng có thể.
"Chờ chút. Vừa rồi thằng họ Lý này dùng chữ ‘cũng' là ý gì?"
Lăng Phong chột dạ, quay qua nhìn Lý Đán từ trên xuống dưới một lượt.
Lý Đán bị ánh mắt của Lăng Phong làm cho giật mình, không biết nghĩ gì trong đầu, lùi ra sau cảnh giác nói :
- Phong huynh ... nhìn gì?
- Lý huynh cũng đọc được?
Lý Đán không hề dị nghị, gật đầu :
- Dĩ nhiên đọc được.
Lăng Phong tò mò lên đỉnh điểm, thuận miệng hỏi :
- How?
Lý Đán hai mắt mờ mịt :
- Hao cái gì?
- Ngươi không hiểu từ ta nói?
Lăng Phong còn ngơ ngác hơn cả đối phương.
Lý Đán cũng tính là kẻ thông minh, nháy mắt đã hiểu ra, liền gãi đầu nói :
- Ngươi vừa dùng cái ngoại ngữ kia sao? Ta ... ài ... Lý mỗ kỳ thực chỉ biết mỗi chữ 'pít-sừ' gì kia thôi. Còn nhớ lúc Diệu Chân dạy cho ta, ta phát âm gãy lưỡi cả ngày nàng ấy mới tạm hài lòng.
"Lại là Dương Diệu Chân kia? M* nó, không gặp không được rồi."
Nghĩ vậy Lăng Phong nói :
- Lý huynh, không biết có thể tiến cử ta gặp Dương cô nương?
Lý Đán vui vẻ đáp :
- Dĩ nhiên ...
Nửa chừng hắn lại đổi ý, nhìn Lăng Phong tràn ngập nghi ngờ :
- Ấy, ngươi muốn gặp nàng ấy làm gì?
Lý Đán theo đuổi Dương Diệu Chân cũng chỉ mới 1 năm nay, lúc trước hắn hoàn toàn không để ý nàg ta. Phiền một nỗi cô gái kia tính tình kỳ quái, lại biết rất nhiều thứ mới lạ. Lý Đán tuy đã dùng thân phận Vương gia áp lực lên Dương gia mới khiến nàng ta chịu làm vị hôn thê, nhưng vẫn chưa cưới được về. Chủ yếu là vì trước mặt nàng ta Lý Đán luôn như trẻ con lên ba không biết gì, tán tỉnh vô cùng khó khăn.
Nay có môt kẻ như Lăng Phong, có thể lý giải "khinh khí cầu", có thể đọc được ngoại ngữ giống Dương Diệu Chân, Lý Đán không thể không lo xa. Một khi để hai người này gặp nhau, tâm đầu ý hợp, có trời mới biết chuyện gì xảy ra.
Lăng Phong nhìn vẻ mặt khó chịu của Lý Đán, cũng đoán ra tâm tư đối phương. Đành vờ nói :
- Ài, quên mất, làm khó Lý huynh rồi. Xem ra Lý huynh cũng như ta, chỉ đứng bên dưới ái mộ Dương cô nương thôi, làm sao tiến cử gì được. Ta tự tìm cách vậy ...
Lý Đán ngay lập tức không phục đáp :
- Không nên ... A, không phải. Ý ta là ... ta khác với ngươi.
Sợ Lăng Phong đoán ra, Lý Đán lại gần nhỏ giọng :
- Phong huynh chắc cũng biết, Dương tiểu thư là ai?
- Con cháu Dương gia?
Lý Đán cười cười nói :
- Cái này đã là gì? Quan trọng, nàng ta là vị hôn thê của Vương gia đó. Vương gia nha, Phong huynh nên suy xét. Tội chém đầu đó ...
Lăng Phong dở khóc dở cười, đại ca diễn cũng sâu phết đấy. Nói :
- Suy xét gì? Ta chỉ muốn gặp mặt hỏi vài câu, đâu có ảnh hưởng đến tình cảm của Vương gia gì chứ? Mà nói nha, nếu ta gặp được Dương cô nương, nhất định sẽ nói tốt cho Lý huynh, đại khái thiên tư thông tuệ, phát âm chuẩn gì gì đó. Ngươi cũng biết rõ, lời người khác khen giá trị gấp trăm lần tự ngươi nói ra.
- Chuyện này ...
Lý Đán lâm vào trầm tư. Lăng Phong thì tủm tỉm.
...
Trong lúc Lăng Phong đang trò chuyện cùng Lý Đán. Sau lưng hắn một đoạn, có một kẻ ăn mặc thùng thình đang chen vào đám đông chen vào.
Từ Khánh và Bạch Ngọc Đường tuy trốn tránh Lý Đán nhưng vẫn ở trong đám đông, nhìn thấy kẻ này trước tiên, liền hô lên :
- Lão Tam?
Từ Khánh còn chưa kịp nói đủ câu, “lão Tam" đã bừng bừng quát lớn :
- Lão Tứ, tìm ra kẻ kia chưa?
Từ Khánh gật đầu, chỉ thẳng vào Lăng Phong :
- Là do bằng hữu của ...
Lăng Phong có thần lực, bị người điểm mặt liền phải quay lưng nhìn lại.
Chỉ thấy “lão Tam” nọ không thèm nghe đủ câu của Từ Khánh đã bừng bừng nổi giận, ánh mắt cừu hận nhìn Lăng Phong :
- Chính là ngươi sao?
- Không phải ta.
Lăng Phong tuy không hiểu chuyện gì, trước mắt cứ chối cho chắc.
Từ Khánh như sợ hãi điều gì đó, vội vã sửa lời :
- A, lão Tam, là bằng hữu của bằng hữu của hắn, không phải hắn đâu.
"Lão Tam" thế nhưng giống như không hề nghe thấy, vẫn kiên định cởi phăng áo, quát lớn :
- Ngươi dám đánh lão Nhị, bây giờ còn khống chế cả huynh đệ của ta ở đây. Khá lắm, xem ra Triệt Địa Thử ta không thể đánh nổi ngươi.
Lăng Phong choáng váng.
Người cuối cùng trong Ngũ Thử rút cục cũng lộ mặt. Mặt mày cháy sém một chút, nhìn qua khá dữ tợn, không nghĩ tính khí còn cục mịch vậy.
Chỉ là ... tình hình rất không đúng. Bởi vì, bên trong lớp áo khoác của Triệt Địa Thử, Lăng Phong thấy vài túi vải gì đó màu đen đen.
Nhìn bộ dáng đối phương, Lăng Phong ngay lập tức liên tưởng đến 4 chữ.
"Ôm bom tự sát”.
Đương nhiên, cũng chỉ có Lăng Phong từ hiện đại là có giác ngộ khủng bố, đám đông xung quanh đang mải bàn tán chuyện khinh khí cầu, chẳng có ai để ý đến. Vài kẻ ở gần cũng chỉ liếc mắt rồi bỏ qua, không xem “phần tử cực đoan” Triệt Địa Thử vào đâu.
Chỉ có một tên trung niên, ước chừng bị Triệt Địa Thử to tiếng phiền nhiễu, quay sang mở lời khuyên can :
- Huynh đệ, đánh ai thì cứ đánh, đừng làm ồn. Ở đây là nơi công cộng ...
Đột nhiên ...
"Xì xì"
- Hóa ra các ngươi đều cùng một lũ, muốn ép chết ta? Đùng hòng, ông sẽ cùng chúng mày đồng quy vu tận ...
Đến tận lúc này, nghe âm thanh kỳ quái rờn rợn, đám đông mới dời chú ý về kẻ mới tới.
Chỉ thấy Triệt Địa Thử dơ một mồi lửa đang bốc cháy đưa ra trước mặt, rống lên đe dọa :
- Các ngươi không được lại gần, nếu không ta sẽ tự sát ...
Lăng Phong nhìn thấy cảnh trước mắt, suýt nữa úp sấp.
- Khinh khí cầu chuẩn bị bay rồi, ngươi kêu huynh đệ dừng diễn đi, làm quá kéo quan sai đến thì mất hứng a ...
Bạch Ngọc Đường giọng run run :
- Chỉ e ... không được.
- Tại sao? Hắn ta trí lực không tốt?
- Ài, Lăng huynh đệ có điều không biết. Lão Tam chơi hỏa dược từ nhỏ, chưa đùa bao giờ. Trọng yếu là, bị nổ không ít lần, thính giác bị ảnh hưởng ...
"Gì? Điếc tai? Thảo m* nào anh em nói mãi không vào."
Lăng Phong dự cảm không tốt, cẩn trọng hỏi dò :
- Hỏa dược trong tay hắn, sát thương thế nào?
Lăng Phong ngoài mồm cố hỏi, trong lòng lại cầu trời. Hắn thầm nghĩ thời cổ lỗ sĩ này, hỏa dược chắc cũng chả đâu ra đâu, cùng lắm chỉ cỡ pháo hoa là cùng.
Bạch Ngọc Đường nuốt nước bọt đánh "ực", nói :
- Cũng thường thôi, tháng trước lão Tam lỡ tay châm một cái, thổi bay cả cái kho lương ...
- Haha, ha ... ha ... hơ ... Ngươi nghiêm túc?
Lăng Phong ban đầu cười lớn, cho rằng Bạch Ngọc Đường đùa cợt tâng bốc huynh đệ mình lên. Về sau nhìn vẻ mặt của lão Bạch trắng bệch như người chết trôi, Phong ca không khỏi rùng mình.
Lý Đán lúc này cũng mất hết vẻ cao ngạo, tho đầu vào :
- Hai ngươi chuyện riêng để sau được không? Ta thấy cái sợi dây kia vẫn đang cháy đó, anh em ở đây đều có chút quan ngại ...
- Phải, phải ... - Từ Khánh cũng đồng tình.
Bạch Ngọc Đường lấy hết sức hét lớn :
- Lão Lôi, hiểu lầm hiểu lầm rồi. Dập lửa đi!
Lôi Trấn ngẩng mặt, bối rối nói :
- Không dập được. Đây là hòa dược đặc thù của Lôi gia ta. Một khi đã đốt lên thì không cách nào dập được.
Lý Đán mặt cắt không còn giọt máu, quát :
- Ngươi nói đùa sao?
- Ngươi nhìn mặt ta giống đang đùa sao? - Lôi Trấn tỉnh như sáo đáp.
- Vậy ngươi còn vội vàng đốt làm gì? Hù dọa chút là được rồi.
- Lỡ tay ...
Tất cả đứng hình năm giây, không nhịn được đồng loạt nuốt nước bọt.
"Quạ, quạ"
Có tiếng quạ kêu đâu đó.
Dưới mặt đất, toàn thể anh em đều oán hận nhìn kẻ chủ mưu.
"Một phút bốc đồng cả đời bốc c*t". Chuyến này còn thảm hơn, một thằng bốc đồng bắt cả đám đi hốt.
"Bomberman" Lôi Trấn khí khái hiên ngang. Chỉ là, đại khái chơi với hỏa dược nhiều quá, mặt mày lão Lôi như từ ống khói chui ra, sần sùi đen nhẻm, không cách nào phân biệt được đang đùa hay đang giỡn.
"Xì xì"
Lại là tiếng xì xì này, mở màn cho cảnh rộn rã ngay sau đó :
- Tụi mày bị thiểu năng sao? Không vào mà thổi đi ...
"Phù phù"
- Rắm thối, ngươi mới thiểu năng đó. Không thấy càng thổi nó cháy càng nhanh à ...
- Nước đâu, nước đâu ...
"Phẹt"
- Dừng lại, đừng có nhổ nước bọt nữa. Ngươi vừa ăn phải mỡ heo sao? Làm sao cứ nhổ phát nào nó lại bùng lên phát đó ...
- Thôi thế thì hết thuốc rồi. Chạy thôi ...
- Thật xin lỗi các vị. Hỏa dược này do tổ tiên Lôi gia phát minh, ta giấu lão cha đem đi. Nó nổ một cái nửa cái thành Thái Nguyên này bốc khói, bây giờ mới chạy đã là vô ích. Chạy ra xa có khi chết sẽ càng khó coi, tay chân vung vãi ...
Anh em đều ánh mắt hình "viên đạn" nhìn Lôi Trấn, thật không biết nên chửi hay nên mắng hắn.
Ngay lập tức, tiếng ca thán tuyệt vọng bắt đầu vang lên :
- Mẹ ơi, mẹ ơi ...
- Ta còn trai tân a, ông trời không có mắt ...
- Mẹ ơi, con trai bất hiếu ...
- Ngươi m* nó đừng có gọi mẹ nữa ...
- Trời ơi, ta cảm thấy rồi, ta cảm thấy rồi, thì ra hỏa dược phát nổ là cảm giác này, tay chân không còn cảm giác ...
- Cảm giác cái em gái nhà ngươi, nhìn lại xem đang cầm tay ai?
Cách đó không xa, có vài kẻ ít kích động hơn, chỉ ôm mặt than thở :
- Linh Nhi, Dung Nhi, Yến Nhi ... Các nàng số thật khổ a, không còn ta săn sóc ...
- A, ta cũng như ngươi. Linh ... Từ từ, ngươi nói Linh Nhi là Linh Nhi nào?
- Còn Linh Nhi nào? Đầu bài phố Đông ...
- A, thằng bố láo. Linh Nhi nàng ấy là hồng nhan tri kỷ của ta, thế chó nào lại cần ngươi đi săn sóc ...
Cảnh tượng xúc động như tận thế tới nơi. Hòa vào tình cảnh chung đầy thiêng liêng, Lăng Phong cũng sụt sùi vỗ vai Lý Đán :
- Ài, đến lúc này rồi, ta cũng không giấu nữa. Vừa rồi có điều nói dối, kỳ thực tên ta là Lăng Phong, không phải Phong Lăng.
- Không sao, tên ta cũng không phải Lý Đán ...
“Đậu móa cùng một giuộc.”
Lý Đán thở dài :
- Thật không ngờ, Triệu Đán ta mất công dựng buổi ra mắt cho nàng ấy, lại bị một đám điên khùng phá mất ...
Lăng Phong lúc này mới vờ tỉnh ra :
- Ngươi là ... Vương gia?
- Phải, chính là bổn Vương. Không cần quỳ. Ta đang giả trang vi hành, không cần làm kinh động quần chúng nhân dân.
Lăng Phong không khỏi chửi thầm, đại ca tiểu đệ cũng có định quỳ đâu chứ.
Lăng Phong lại nhìn quanh. Lúc này "phần tử khủng bố" đang ra sức dùng chân dập mồi lửa, Bạch Ngọc Đường đứng cạnh lớn tiếng quát tháo. Gần đó có vài tên đang tranh cãi nhau về gái gú, vài kẻ bịt tai sợ hãi cầu nguyện. Ở phía xa vài bóng người đang chạy đi, cũng có vài người thập thò đâu đó xem diễn biến. Lăng Phong liên tưởng lại vài bộ phim ngày tận thế từng xem, quả thật rất giống.
Kỳ thực, Lăng Phong cũng không đến nỗi sợ bom. Hắn tự tin chạy nhanh hơn tất cả, cũng tự tin có thể lao đến sút bay tên Lôi Trấn kia, cả người lẫn bom. Nhưng lúc này, hắn lại không muốn làm gì cả, ngược lại còn cảm thấy tò mò, muốn xem uy lực hỏa dược cổ đại.
Chỉ là, thử cũng không cần trực tiếp dùng thân ra thử đi. Bởi vậy mới nói trong khoảnh khắc nguy hiểm cận kề, không phải ai cũng có quyết định đúng đắn.
"Nực cười. Đùa mà như thật, thật lại như đùa."
Lăng Phong bỗng cảm nhận một tia ý thức kỳ quái.
Nhẹ, tất cả đều nhẹ bỗng.
Đan điền Lăng Phong dường như sinh ra một luồng gì đó. Đồng thời, cả tinh thần Lăng Phong như bị rút hết, thân thể như mất hết sức nặng, giống như vừa được "refresh".
Cảm giác này hắn đã gặp qua hai lần. Lần thứ nhất là khi hợp thể cùng Liễu Thanh Nghi. Lần thứ hai là khi bị sát thủ U Linh sơn trang đâm xuyên người. Lần này hình như rõ rệt nhất.
Đột nhiên có tiếng truyền âm của Cố lão vang lên :
"Tiểu tử, lại đột phá à? Ngươi nha, khiến ta vừa hứng thú vừa ghen tỵ. Đơn giản như vậy cũng ngộ ra được. Chả bù cho ta năm đó, dưới ánh chiều tà ... e hèm, bỏ đi ... chết đi sống lại mới ngộ ra tuyệt học."
"Ta vừa ngộ ra cái gì?"
Lăng Phong biết mình vừa sinh ra thứ gì mới, nhưng chính xác là gì thì không nói thành lời được.
"Ài, không bì được với giới trẻ các ngươi a ..."
Lăng Phong lại sực nhớ ra. Đúng vậy, lúc quan trọng quên mất tiêu lão biến thái này.
“Ê, lão đang ở đâu đó?”
Không có hồi đáp.
Còn nữa, Tần Quyền Lăng Hổ từ đầu cũng ở đây, sao không nghe nói năng gì?
Lăng Phong liếc qua không khỏi tặc lưỡi.
Tần Quyền Lăng Hổ đều vẫn điềm nhiên như không. Chẳng bù cho Phong ca, mới mỗi quả bom đã nghĩ loạn cả lên, đến mức đột phá cả võ công, thật quá xấu hổ.
- Lục đệ Thất đệ, ngươi không sợ hỏa dược sao?
Tần Quyền chỉ cười nhạt, Lăng Hổ nói :
- Có một chút.
- Ồ? Vậy sao không nói gì?
- Không biết nói gì.
Lăng Phong bừng tỉnh, quả nhiên là Lăng Hổ, nói ... cứ như không nói.
Có điều, thời gian cũng đã hết.
Mãi lúc này, Lăng Phong bỗng nhớ đến cái gì, hô lớn :
Không có âm thanh nổ tung nào vang lên, anh em ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, sau cùng ôm chầm lấy nhau hoan hô.
Lăng Phong vừa đưa tay vuốt trán, thì ...
“Vèo”
Có tiếng ám khí.
“Vl, thằng nào cơ hội ám sát ta?”
Lăng Phong nhìn lại cây phi đao cắm ngay dưới chân thầm thở ra.
Hắn nhận ra loại phi đao này, đây là vật truyền tin của Mật Thám ty.
Lăng Phong cẩn thận thu vào tay áo, nhân lúc xung quanh đang bận rộn ôm nhau lén rút thư ra xem. Chỉ thấy một đoạn lời hẹn và tên một tửu lâu.
Đang muốn chờ cho mật thư tan đi. Bỗng Lăng Phong để ý bên dưới còn có một dòng tái bút chữ nhỏ li ti.
Không lẽ kia mới là tin tức chân chính?
Nói cũng phải, cũng giống như poster quảng cáo bên dưới luôn có một dòng “hình ảnh chỉ mang tính minh họa”, thực ra cả cái poster mỗi dòng đó là chân thực nhất.
Căng mắt một lúc, Phong ca rút cục giải mã được tin quan trọng.
“Đọc xong thư giữ phi đao lại, đừng có ném.”
“Đệch”
Đúng lúc đó, loáng thoáng có tiếng ai đó oang oang từ đầu phố :
- Ai chơi đồ cấm đâu? Các ngươi làm ăn kiểu gì? Có biết làm bộ đầu đầu tháng kiêng kị nhất là tra án không hả?
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 254 : Thật là tận tụy
Nửa ngày sau.
Ở một gian tửu lâu vô danh gần Yên Vũ lâu.
- Đại ca phi đao, đã lâu không gặp.
Lăng Phong đến theo hẹn, vừa đến nơi liền nhận ra đối phương. Người này chính là người truyền tin cho hắn hồi ở Trường An, lúc đó còn có Liễu Thanh Nghi. Lăng Phong nhận ra nhờ vào mặt nạ hí kịch toe toét của gã.
Người nọ cũng niềm nở chào :
- Ta còn tưởng ngươi chết rồi kia.
Lăng Phong suýt chút úp sấp, cười gượng nói :
- Khụ, đại ca nói chuyện thật là khách sáo. Là may mắn, may mắn còn sống.
Hai người đi vào tiệm chọn lấy một gian kín đáo. Người kia bộ dáng như đang mời khách, thong thả nói :
- Ngươi gọi ta Đại Tiếu là được. Ngồi đi!
Vừa ngồi chưa nóng mông, Đại Tiếu đã hắng giọng gọi menu :
- Lão bản, cho 1 bình rượu ngoại Nữ Chân 30 năm, 1 dĩa Mông Cổ chín 9 phần.
Lăng Phong trong lòng than thở. Nữ Chân mới lập quốc có 5 năm, đại ca kêu hẳn rượu 30 năm thì đúng là dân chơi rồi, liền trầm trồ khen :
- Tiếu đại ca quả nhiên là đặc sứ, ăn tráng miệng thôi mà đã sang trọng như vậy.
- Lâu lâu mới có dịp đi công tác, chi phí thì có địa phương nên cứ gọi thôi.
- Địa phương?
Lăng Phong chột dạ hỏi dò :
- Từ từ, đệ hiện không thuộc bên nào, không lẽ “địa phương” đây là ...?
- Về nguyên tắc, thì đúng là ngươi phải trả.
Lăng Phong lập tức toát mồ hôi, rượu Nữ Chân hiếm quá hắn không biết giá, nhưng bò Mông Cổ thì 1 dĩa 10 lượng bạc đó, giỡn chơi sao. Lập tức hô lớn :
- Lão bản hủy món vừa rồi, 1 bình trà lỏng 2 cái màn thầu.
Đại Tiếu cũng không phật ý, khuôn mặt vẫn y nguyên như trước, chủ yếu là vì ... gã mang mặt nạ, không có thấy mặt. Chỉ nghe Đại Tiếu bình thản :
- Ngươi hiện đang mật thám tự do đúng không?
- Đúng vậy, đệ cũng đang chờ điều động.
- Có dự định vào tổ ta không? Tổ đặc biệt, chủ yếu truyền tin ăn chiêu đãi nhận lót tay các kiểu, khá mệt.
“Còn khá mệt?”
Lăng Phong gặp Kha lão trước nay đều do tổ của gã này đưa tin. Lăng Phong cũng không biết là tổ quái gì, nhưng khẳng định là thân cận Kha lão. Khó trách phải làm toàn công tác “khổ cực”.
Lăng Phong không khỏi hào hứng :
- Khụ, đệ xưa nay ham công tiếc việc, đương nhiên là muốn vào.
- Ta đã xem xét xong hồi nãy, từ chối. - Đại Tiếu phẩy tay ngay.
Lăng Phong lại hô to :
- Lão bản, lại hủy món, 1 bình rượu đặc sản, 1 dĩa bò Thái Nguyên.
Xong xuôi nhỏ giọng với Đại Tiếu :
- Tiểu đệ đang túng, cố hết sức chỉ được chừng đó thôi.
Ở đây là Thái Nguyên, trâu bò thổ sản thì các tiệm luôn có sẵn, có gì còn tiện quảng bá du lịch, rất nhanh tiểu nhị đã đem đồ lên.
Đại Tiếu hé mặt nạ gắp một miếng cho vào miệng, nhàn nhạt nói :
- Dựa vào tâm tư muốn cống hiến của ngươi, cuối năm lại xem xét vậy. Ngươi muốn nhanh thì chịu khó chạy chỗ đại nhân. Có điều gắng lo sớm, khả năng qua Nguyên Đán sẽ có đợt tái cơ cấu.
- Đa tạ đại ca để mắt.
Đại Tiếu rót một chén đặc sản, bỗng hỏi :
- Ngươi có giữ cây phi đao ta ném không?
- Nó đây!
Lăng Phong lấy ra cây phi đao kia.
- Cho ta xin lại.
Đại Tiếu thản nhiên cầm lấy, còn cẩn thận lấy khăn tay ra vuốt vuốt vài cái.
Lăng Phong trong lòng cảm thán, nói :
- Đại ca sợ bị lộ hành tung à? Quả nhiên là tổ đặc biệt, hành sự cẩn thận chi tiết.
- Không phải, dạo này đang phải xài tiết kiệm thôi. Cơ quan cắt giảm tiền thưởng, không hoang phí như trước được.
Lăng Phong che mặt.
Kha lão làm ăn kiểu gì để cơ quan xuống dốc vậy không biết, ngay cả phi đao ném xong cũng phải lượm về xài lại.
Hắn hắng giọng :
- Cái phi đao vừa rồi đại ca kiếm ở đâu vậy?
- Ngươi muốn mua?
- Đương nhiên muốn. Đại ca cũng biết đấy. Hàng cấm, mấy tiệm rèn bình thường không bán. Đại ca có mối thì để đệ một ít.
Đại Tiếu không nói gì, lại thình lình đứng dậy, đưa tay ... cởi thắt lưng ra.
Lăng Phong giật mình kinh hãi, một tay che mắt vội vàng nói :
- Từ từ, đại ca làm gì vậy? Ngại chết!
- Bày hàng thôi.
Lát sau, thắt lưng của Đại Tiếu đã trải trên bàn. Hóa ra mặt trong là cả chục cây phi đao lớn nhỏ. Chỉ nghe Đại Tiếu thong thả giới thiệu :
- Đơn giá lần lượt từ 1 đến 10 lượng, đặt lần lượt 10 cây không bán lẻ, mua trên 100 cây giảm giá 5%, chỉ áp dụng cho chỗ hàng sau 100 cây.
Lăng Phong kinh hãi nhìn. Cảm phiền Tiếu đại ca còn mang cả hàng nóng đi bán dạo. Thật là tận tụy.
- Không nhìn phi đao nhìn ta làm gì? Ta hiện tại cũng không bán thân.
- Khụ!
Lăng Phong ho khan.
Có điều, hiện tại không bán? Tức là lúc khác bán?
Lăng Phong nhìn lại hàng, vuốt cằm bình phẩm :
- Ờm, cây 1 với cây 10 này, đệ trông chất liệu hình thù cũng đâu có khác nhau mấy đâu, không lẽ sát thương ẩn lệch nhau?
- Cũng không lệch nhiều lắm.
- Vậy chứ hơn nhau cái gì mà giá gấp những 10 lần?
- Chủ yếu là hoa văn. Ngươi nhìn kỹ loại 10 trên thân có 10 tầng hoa văn chồng lên, loại 1 không có hoa văn.
Lăng Phong mới vào nghề chưa lâu, phi đao toàn xài đồ dỏm. Có khi chỉ là vật hình thù giống phi đao chứ chẳng phải phi đao, cho nên với phi đao xịn cũng không quá hiểu biết, lập tức hứng thú hỏi :
- Hoa văn thì giúp phi đao tăng cái gì?
- Đẹp hơn.
- Khụ!
Đại Tiếu lại chỉ chỉ 4 cây cuối, quảng cáo :
- Ngoài ra, từ loại 7 về sau, nếu đặt hàng lâu dài sẽ có thêm hạng mục ưu đãi cho khách quen.
- Ưu đãi gì vậy?
- Có thể yêu cầu khắc chữ hoặc kí hiệu lên phi đao. Gần đây phổ biến vài khẩu hiệu như “ta là Tiểu Lý” “lượm được xin trả lại” “xin đừng nung em” các loại. Khắc kí hiệu thì có chữ thập trái tim hoa mai văn tự nước ngoài, ngươi có thể lấy mà tham khảo.
Lăng Phong không khỏi cảm thán, hỏi :
- Còn có cả văn tự nước ngoài luôn sao?
- Nữ Chân Cao Ly Nhật Bản Bái Chiếm Đình đầy đủ.
- Chữ Nhật đại ca có nhớ khách khắc chữ gì không?
Đại Tiếu nhón tay vào ly rượu, nghĩ nghĩ một lát viết ra bàn mấy chữ.
- Hình như ghi thế này.
Lăng Phong nhìn theo, hóa ra là ... “kimochi”.
Hắn buột miệng luôn :
- Kuso!
Đại Tiếu ngẩn ra :
- Gì vậy sao chửi ta?
- Đại ca cũng biết?
Đại Tiếu lau lau tay nói :
- Hồi trước có đợt tiếp khách là nhẫn giả cũng học lỏm một chút.
Lăng Phong thầm sợ hãi. Đúng là không thể quá xem thường cổ đại, giao lưu văn hóa tiến hành sớm như vậy.
- Quên không hỏi, đại ca cũng là dân lâu năm, sao phi đao không thấy khắc cái gì?
- Hồi mới vào nghề cũng đua đòi khắc mấy con bướm, mấy năm gần đây chuyển sang xài loại 1 cho kinh tế.
- Lão luyện có khác!
Có điều khắc gì không khắc lại đi khắc bướm? Thật là có cá tính.
Lăng Phong tặc lưỡi :
- Tạm thời đệ thật không có tiền, có thể nào cho đệ cầm ít hàng trước rồi trả sau không?
- Nể mặt chỗ quen biết, tạm 10 cây loại 1 thôi.
- Đa tạ đại ca.
Thôi vậy, loại 1 cũng là ngon rồi, có còn hơn không. 10 cây xài tiết kiệm chút, ném ra chạy đi lượm về như Đại Tiếu, áng chừng cũng qua loa được nửa năm đi.
Sau đó, hai bên im lặng, cục diện rơi vào bế tắc.
Lăng Phong xấu hổ uống rượu, trong lòng nghĩ ngợi cách khơi chuyện. Dù sao người ta cũng đặc sứ thân cận boss đại.
Không lẽ hỏi đội bóng yêu thích?
Thôi bỏ đi, thời điểm này Ngoại Hạng Anh còn chưa có tổ chức đâu.
- Đại ca có thích âm nhạc không?
- Một chút.
- Vậy đại ca hâm mộ ca nữ nào?
- 2 năm trước là Khai Phong Lý Sư Sư, đầu năm nay đổi sang Trường An Trác Quân Như.
Tốt rồi, rút cục cũng có điểm hiểu biết chung, Lăng Phong nói ngay :
- Ủa, không phải chứ. Lý Sư Sư là Hành Thủ thanh lâu mà?
- Nghe nói khẩu kỹ nàng ta rất điêu luyện, nếu đi hát khẳng định không sai được.
Lăng Phong nhớ lại lần ở Khai Phong, gật gù luôn :
- Cũng có lý. Vậy vì sao đại ca lại dừng hâm mộ?
Đại Tiếu tặc lưỡi :
- Lý Sư Sư sắp vào cung, bên trên mới xuống công văn cấm nhắc đến.
- Ra vậy!
Lại bế tắc một lúc.
Rút cục vẫn là Phong ca mở chuỵện :
- Khụ, vậy Trác Quân Như kia nổi lắm sao?
- Cũng không nổi lắm, chẳng qua có tin đồn nàng ta mới đi Cao Ly sửa ngực.
Lăng Phong choáng váng. Cao Ly đã kinh doanh phẩu thuật thẩm mỹ rồi? Thật là có truyền thống.
Có điều, bởi mới nói quen biết dân lão luyện khác ngay, nói chuyện phiếm có một tẹo mà biết bao nhiêu là tin tức ngầm.
Đại Tiếu đột ngột nói :
- Ngươi hỏi thăm xong chưa, ta còn bàn giao nhiệm vụ.
- Ồ, hóa ra đại ca còn có nhiệm vụ bàn giao?
- Chứ không ta ngồi ở đây nói nhảm làm gì?
- Khụ!
Thiệt là rảnh quá đi. Báo hại Phong ca còn tưởng phải ngồi cố để tạo dựng quan hệ lâu dài.
Chỉ nghe Đại Tiếu hắng giọng :
- Đầu tiên là chức vụ. Ngươi sẽ làm đặc sứ tại Thái Nguyên. Có thể liên hệ mật thám sở tại, không thì hoạt động tự do đều được.
- Có khác nhau lắm sao?
- Liên hệ thì chết có người quản, tự do thì chết không ai quản.
- Đã hiểu!
Trong cơ cấu Mật Thám ty, tại các sở sẽ có 1 Đô mật sứ, bên dưới là các Mật sứ từ cấp 1 đến 3. Ngoài ra gặp nhiệm vụ đặc biệt Tổng bộ có thể điều người xuống, nhưng chỉ hiệu lực trong một thời gian. Nếu là nhiệm vụ lớn thì điều cả tổ như lần trước, nếu không thì chỉ để 1 2 người đi gọi là Đặc sứ. Bản thân Đại Tiếu cũng đang là một Đặc sứ đi giao việc.
Đại Tiếu lại nói :
- Về nhiệm vụ, có 3 nhiệm vụ cần giao. Thứ nhất là nằm vùng theo dõi Triều Lam và đồng bọn.
- Có thể đổi cái khác được không?
- Có thể. Quay lại theo dõi Triệu Hanh và đồng bọn.
- Cái 2 quá dễ, chọn cái 1.
Đại Danh hiện tại giới nghiêm, lại còn khắp nơi truy nã Lăng Phong, có điên mới quay lại đó.
Đại Tiếu gật đầu ghi nhận, tiếp tục :
- Hai là đoạt một cái bảo hạp, chi tiết sẽ ghi trong tài liệu đưa sau. Ba là tiện thể thì tìm hiểu vài việc kỳ quái ở Thái Nguyên gần đây, chi tiết cũng trong tài liệu luôn.
Nói rồi đưa ra một xấp giấy :
- Đây là tài liệu.
Lăng Phong giở ra đọc sơ, nhìn qua đã thấy ngay cái gì Triệu Đán Dương tiểu thư.
Quả nhiên liên quan đến hai người này. Xem ra mấy chuyện bên ngoài thành đúng là kỳ quái thật, Lăng Phong còn tưởng dị giới thì nó thế.
- Vụ này liên quan đến cả Vương gia sao?
- Cho nên mới nói cần thì liên hệ sở tại, bên đó trước giờ vẫn theo dõi Tấn Vương.
Lăng Phong gật gù, Hoàng tử ở địa phương bị ngầm theo dõi, đây là chuyện trong dự tính.
Đại Tiếu nói :
- Tài liệu đọc sau đi, nói tiếp lương của ngươi, từ giờ là 50 quán.
Lăng Phong nhảy cẫng lên :
- Cái gì, lúc trước là 1000 đó?
- Hừm, 50 là gần bằng ta luôn rồi. Hồi trước là 10 người trả trước cả cục. Còn bây giờ chỉ còn 1 mình ngươi trả từng tháng.
Lăng Phong tuy hơi thất vọng, nhưng thấy cũng có lý. Đợt rồi làm nhiệm vụ những mấy tháng, tính ra còn là lỗ. Ngẫm một lúc nói :
- Nói vậy nếu ta cứ kéo dài nhiệm vụ thì sẽ nhận mãi đúng không?
- Về lý thuyết là đúng. Có điều ta có lời khuyên, làm vậy không kiếm được mấy đâu.
Lăng Phong lại tỉnh ra.
Cứ nhìn Đại Tiếu, đảm bảo sau đây sẽ còn gặp vài đặc vụ khác, khả năng cao đều là mối lâu năm. Tính toán đi, chỉ cần gặp 5 người mỗi người mua 100 cây dỏm loại 3, vị chi đã 1500 lượng. Lấy giá đại lý tệ cũng được chia 20%, tức là 300 lượng, bằng m* Phong ca làm nhiệm vụ nửa năm.
Chợt nhớ đến Kha lão. Lão kia nói 1 tháng lương có mỗi 200 không hề kiếm ngoài, rõ ràng là chém gió. Đến thằng đệ tử của lão một chuyến còn kiếm được hẳn 300.
Vốn nghĩ làm mật thám chỉ là nghề tay trái, chủ yếu để cọ xát chứ lương chẳng bao nhiêu. Giờ nghĩ lại thì chưa chắc, vấn đề là chức chưa đủ lớn thôi.
- Giờ ta phải chạy thêm mấy người nữa, còn quay về kinh sớm. Lần sau ngươi còn sống thì lại gặp.