Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 32: Ngang Ngược Bạch Đế Thiên.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Dịch Phong mở miệng, thân hình Thanh Long nhất thời hơi chậm lại, Diêm Xuyên giao nhiệm vụ, chính là để mình bảo vệ Dịch Phong?
Bảo vệ Dịch Phong?
Thanh Long nhìn về phía Dịch Phong, công tử để cho mình bảo vệ người này, làm sao hắn lại không gấp gáp chút nào a?
- Dịch Phong? Ngô Vương đang nguy cấp, ngươi lại còn có tâm tư đánh cờ?
Thanh Long khiển trách.
Dịch Phong lắc lắc đầu nói:
- Vương có nguy cấp, tự nhiên ta hiểu được, lúc này, càng không thể rối loạn trận cước, mất đi tĩnh táo, điểm này là khác nhau giữa ta với ngươi, hổ gầm chấn thiên như thế, cường giả trong Cự Lộc thành dám đến đó, chỉ là le que không có mấy người, nói rõ rất nhiều người cũng không nhúng tay được, cũng không dám nhúng tay!
- Vậy thì như thế nào?
Thanh Long quát lên.
- Đã nhúng tay không được, các ngươi đi, chỉ là phí công, thậm chí gây thêm phiền phức cho Ngô Vương. Lúc trước Vương đã nói với ta, đã dự liệu được sẽ có đại động tĩnh, đã sớm khai báo cho ta, các ngươi không giúp được gì cũng không sao, nhưng ngàn vạn không thể rối loạn trận cước!
Dịch Phong đứng dậy hướng về phía Thanh Long nói.
- Nhưng mà...?
Thanh Long vẫn có chút không cam lòng.
- Ta tin tưởng Vương! Vương nhất định sẽ không có chuyện gì!
Dịch Phong khẳng định nói.
- Được rồi!
Thanh Long gật đầu.
Dịch Phong gật đầu. Gật đầu hết sức, nhìn thoáng qua về phía Đông Phương điện nơi xa, trong ánh mắt hiện lên một tia lo lắng.
Diêm Xuyên đang đặt thân trong tiếng hổ gầm, Dịch Phong há có thể không lo lắng? Chẳng qua là, càng là lúc này, càng phải tĩnh táo, phải dẹp yên cho người chung quanh, cho dù trong lòng mình có loạn hơn nữa, cũng phải càng ra vẻ trấn định, đây chính là năng lực mà trong lòng Thống soái phải có.
Kéo chéo áo, Dịch Phong lần nữa ngồi xuống. Nhìn về phía đại nho trước mắt với bại thế đã thành.
Dịch Phong muốn dời đi lực chú ý của hai người, cùng dời đi chú ý của mình, dù sao, phía bên Đông Phương điện, mình căn bản không nhúng tay được rồi.
- Mở thêm bốn bàn cờ?
Đối diện, Lưu Tử Lộ trong đám đại nho trầm giọng nói.
Lưu Tử Lộ một mực nhìn Dịch Phong đánh cờ, Lưu Tử Lộ không có xuất thủ, đang tìm sơ hở của Dịch Phong. Một đám đại nho không ngừng đối chiến Dịch Phong.
Nhưng mà Lưu Tử Lộ nhìn hồi lâu, vẫn không có phát hiện ra sơ hở của Dịch Phong.
Kỳ đạo của người này, Đăng Phong Tạo Cực! Lưu Tử Lộ kinh ngạc nhìn về phía Dịch Phong, chẳng lẽ hôm nay thật phải bại hoàn toàn rồi?
Bên Đông Phương điện, tiếng hổ gầm vừa ra, Lưu Tử Lộ nhất thời một trận mừng rỡ, bởi vì Lưu Tử Lộ khẳng định, Dịch Phong sẽ phải lộ sơ hở ra, tâm thần không yên, nhất định bại lộ sơ hở.
Nhưng mà Dịch Phong giống như là đoán được suy nghĩ của Lưu Tử Lộ, lại muốn mở thêm bốn bàn cờ?
Mở thêm bốn bàn?
- Sáu mươi tên đại nho, đấu quá chậm, một lần tới năm tên đi, ta Dịch Phong, một lần đấu năm nho!
Dịch Phong trầm giọng nói.
- Một mình đấu năm tên đại nho?
Bốn phía đám nho tu mới vừa bị tiếng hổ gầm hấp dẫn, nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hổ gầm hấp dẫn, đảo mắt đã bị trận đánh cờ kế tiếp hấp dẫn.
Một đấu năm? Tên Dịch Phong này điên rồi?
Nhưng Lưu Tử Lộ lại biến sắc, Dịch Phong cố ý, hắn khẳng định cố ý, sơ hở? Nếu thật có sơ hở, một đấu năm, sẽ núp ở trong sai lầm, ai có thể biết khi Dịch Phong đi sai nước cờ, là sai lầm, hay là sơ hở?
Thanh Long, Bạch Long nhanh chóng bày ra năm bàn cờ.
- Lại đến bốn đại nho nữa đi!
Dịch Phong sắc mặt trấn định nói.
Bên trong Sáu mươi tên đại nho, rất nhiều tên đại nho lộ ra vẻ tức giận, mình là đại nho a, cư nhiên bị coi thường như thế?
- Đi đi!
Lưu Tử Lộ lạnh lùng nói.
Đảo mắt, Dịch Phong trình diễn một thịnh cảnh mà nhiều năm không có xuất hiện ở Cự Lộc thành, cùng đấu năm vị đại nho!
-------------------------
Đông Phương điện.
Bạch Đế Thiên, tiếng hổ gầm mang theo đại thù hận, đại bi thống truyền khắp cả Cự Lộc thành. Tiếng gầm ngất trời. Uy lực cực lớn.
Dư ba đã đem cả Cự Lộc thành quấy cho long trời lỡ đất.
Về phần tên đại yêu kia đứng mũi chịu sào đón nhận tiếng hổ gầm, tự nhiên đối mặt với trùng kích gấp trăm lần nghìn lần so với tiếng hổ gầm ở ngoại giới.
Trong mắt Đại yêu nhìn thấy, Bạch Đế Thiên rống giận hết mức, một đầu hư ảnh mãnh hổ khổng lồ hướng đến mình mà mãnh liệt vồ đến.
Mãnh hổ khổng lồ giống như thực chất, trong tiếng gầm thét, xông thẳng vào tên đại yêu.
- Oanh!
Một tiếng gầm thét, tên đại yêu kia nhất thời hiện ra nguyên hình, một đầu Hắc Hùng khổng lồ lớn hơn hai mươi trượng.
Ở trong hổ gầm, Hắc Hùng thống khổ gào rú.
- Ngao!
Hắc Hùng gào thét, nhưng thanh âm này há có thể mạnh hơn tiếng hổ gầm do Bạch Đế Thiên phát ra?
Cả thân gấu cũng bị chấn động lên, thân bất do kỷ, bị thanh âm chưởng khống.
- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!...
Thân thể Hắc Hùng bạo liệt mà lộ rất rất nhiều vết nứt, tiên huyết văng khắp nơi.
- Ken két ken két!
Giống như đại lượng xương cốt bị chấn nát vậy.
Một rống phát oai, Hắc Hùng đại yêu không có chút phản kháng nào, mặc cho tiếng hổ gầm tàn phá.
Một mảnh hư không kia dường như cũng bị bóp méo.
Hắc Hùng rên rỉ, không có một hồi đã yếu đi rất nhiều.
Trong mắt Hắc Hùng tràn đầy tuyệt vọng, giờ khắc này, Hắc Hùng rốt cuộc biết chọc một quái vật gì rồi?
Bốn phía đại yêu muốn đi cứu, nhưng mà sóng âm quá lớn, tự lo thân mình còn không xong.
- Rống!
Tiếng Hổ gầm dừng lại.
Thiên địa yên tĩnh. Nhưng trong lỗ tai đám đại yêu xung quanh, vẫn còn ông ông không dứt.
- Thình thịch!
Hắc Hùng đại yêu rơi xuống mặt đất, bộ dạng giống như bùn lầy vậy.
Thất khiếu chảy máu, không ngừng co quắp. Mặc dù không có chết, nhưng không còn lực tái chiến lực rồi.
Bạch Đế Thiên cường thế, một rống phát oai, đến mức này rồi?
Trên mặt Mười tên đại yêu lộ rõ vẻ kinh hãi.
Trước lúc tới, bọn chúng vẫn cho là Bạch Đế Thiên chỉ là một Hạ Hư cảnh cường giả, chưa từng nghĩ đến Bạch Đế Thiên lại mạnh như vậy?
- Thượng Hư? Nhất định là Thượng Hư!
Một tên đại yêu cả kinh kêu lên.
- Rống!
Bạch Đế Thiên trên mặt dữ tợn, trong mắt sát khí bắn ra bốn phía nhìn chúng đại yêu một lượt.
- Vận trận, nhanh vận trận!
Vương Chu liền biến sắc, cả kinh kêu lên.
Vương Chu hiểu được, hiện tại nếu không ngăn cản Bạch Đế Thiên, hôm nay khẳng định toàn bộ mọi người sẽ chết ở chỗ này.
- Oanh!
Mười tên đại yêu nhanh chóng thúc dục Huyền Hoàng Đại Kỳ trận.
- Đem đại trận thúc dục đến lớn nhất, chúng ta đi!
Vương Chu kêu lên.
- Ùng ùng!
Huyền Hoàng Đại Kỳ trận hóa thành một cái lưới khổng lồ, hướng Bạch Đế Thiên bao lại.
Mười tên đại yêu đã không yêu cầu xa vời là vây khốn Bạch Đế Thiên rồi, chỉ cầu là có thể ngăn cản được một hồi, để cho đám đại yêu trốn chạy là đủ rồi.
Chiếc lưới khổng lồ hóa thành cái chụp, đảo mắt đã trước mặt đến Bạch Đế Thiên.
Trong mắt Bạch Đế Thiên lạnh lẽo, song chưởng vươn ra, lòng bàn tay hàn khí bức người. Hai tay chụp lại, cắm vào lưới lớn.
- Roẹt…!
Trong nháy mắt, mảnh lưới bị xé mở như một miếng vải rách.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 34: Khuyên Bạch Đế Thiên nhập bọn (hạ).
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Mười tên đại yêu a, bị thương thành như vậy?
Thanh Long nhất thời phân tích ra, nhất định là Bạch Đế Thiên?
Nghĩ đến Bạch Đế Thiên, Thanh Long rùng mình cái, người này cường hãn như vậy?
- Không sai, là bọn hắn, ngươi canh chừng bọn họ cho ta, đừng để cho bọn họ chạy!
Diêm Xuyên nói.
- A? Như vậy mà còn phải trông chừng sao?
Thanh Long thầm nói.
Trước mắt, một đám đại yêu với bộ dạng như bùn lầy, căn bản trốn không thoát. Bất quá Diêm Xuyên cũng là vì cẩn thận mà làm vậy.
Thanh Long trịnh trọng gật đầu.
Diêm Xuyên quay đầu, đạp không mà trở về Đông Phương điện.
- Cọt kẹt!
Cửa Đại điện ầm ầm đóng kín.
- Hết giận chưa?
Diêm Xuyên cười nói.
Bạch Đế Thiên cau mày, không nói gì, hiển nhiên, cổ tức giận này còn không thể tiêu được, sinh tử của vợ con còn chưa biết, tâm tình Bạch Đế Thiên không thể tốt lên được.
Diêm Xuyên ngồi xuống nói:
- Ta nói với ngươi đến đoạn Bạch Đồ Thế chiến đấu sao!
- Ừ!
Bạch Đế Thiên gật đầu.
- Lần đó ta cùng Bạch Đồ Thế, sau một cuộc chiến thảm thiết, thành lập tình hữu nghị sâu đậm, hắn cũng đáp ứng, đi đến quốc gia của ta, giúp ta cùng nhau chinh chiến thiên hạ!
Diêm Xuyên nhớ lại nói.
- Quốc gia?
Bạch Đế Thiên cau chân mày lại.
- Không sai, những năm này, ta đã hiểu một chút về cái thế giới này, cái thế giới này, quốc gia vẫn bị vây ở thế yếu, nhưng mà, ở kiếp trước của ta, quốc gia luôn luôn cũng không phải là quần thể yếu thế, có thể ngồi ngang hàng với các Đại thánh địa, tông môn có thể cường đại, quốc gia cũng có thể cường đại, từ Hoàng Triều hạ quốc đến Đế Triều trung quốc, rồi đến Thiên Triều thượng quốc, quốc gia có thể thừa nhận thiên địa số mệnh, có thể thụ thiên chi mệnh, vạn thế vĩnh xương!
Diêm Xuyên nói.
- Không sai, kiếp trước, trước khi ta chết, quốc gia đã lên cấp đến trình độ Thiên Triều thượng quốc, dĩ nhiên, hướng lên trên còn có Thiên Đình của các tiên nhân, bất quá, kiếp trước ta còn không có đạt tới trình độ kia, Hổ tộc là Quốc thú của Triều ta, Bạch Đồ Thế là Chí tôn của Quốc thú, cùng theo ta chinh phạt thiên hạ!
Diêm Xuyên nói.
- Con ta làm thần tử của ngươi?
Bạch Đế Thiên trầm giọng nói.
Lắc đầu, Diêm Xuyên nói:
- Không, hắn không phải là thần tử của ta, là huynh đệ của ta, ta không can dự Hổ tộc chi quyền, Bạch Đồ Thế cũng không tham dự triều chính của ta, nhưng Triều ta cùng Hổ tộc bổ sung lẫn nhau, tương tự như liên minh, so với liên minh còn gần gũi hơn, Hổ tộc giúp Triều ta chinh chiến thiên hạ, hơn nữa bảo vệ một vài nhân vật trọng yếu, số mệnh của Triều ta, cùng chia sẻ với Hổ tộc, mặc dù không đạt được nhiều hơn so với ta, nhưng cuối cùng có đại khí vận nhập thân!
- A? Đại khí vận nhập thân?
Bạch Đế Thiên hiếu kỳ nói.
- Khí vận nhập thân cùng công đức nhập thân, cách làm thì có chút khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, cũng có thể tăng nhanh tu hành, gấp mười lần, cho tới gấp trăm lần!
Diêm Xuyên nói.
Bạch Đế Thiên hơi hoài nghi nhìn nhìn Diêm Xuyên, dù sao, trên cái thế giới này, số mệnh chỉ có thư viện mới có thể có. Một quốc gia? Như thế nào có số mệnh?
- Chuyến này, ta đoạt được Phong Thần Sách sẽ trở về khai quốc! Bạch Đế Thiên, ta hi vọng, mặc dù ở cái thế giới này, Hổ tộc như cũ vẫn là Quốc thú, mà ngươi làm Hổ tộc Chí tôn, làm Quốc Thú chi chủ, như thế nào?
Diêm Xuyên trịnh trọng vô cùng nói.
- Quốc Thú chi chủ? Ha ha, vì cái gì mà ta phải đến quốc gia của ngươi?
Bạch Đế Thiên lắc đầu.
- Ngươi không muốn đi Tuyệt Cung báo thù sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Năm đó, ngươi giúp con ta, còn nói cho ta biết tin tức về con ta, ta sẽ báo đáp ngươi, nhưng ta là người không thích ước thúc, báo thù Tuyệt Cung? Ta sẽ, một ngày nào đó, ta tàn sát hết Tuyệt Cung!
Bạch Đế Thiên trầm giọng nói.
- Ha ha ha, ước thúc, ta đã nói, Quốc Thú chi chủ, địa vị cùng bọn ta ngang hàng, chẳng qua là không thể tham dự vào triều chính của ta mà thôi, đối với ngươi có ước thúc gì? Thiên hạ to lớn, ngươi đã đến nơi nào có tự do! Chẳng qua là đối ngoại, cùng ta cột vào với nhau mà thôi, chẳng lẽ ngươi sợ?
Diêm Xuyên cười nói.
Bạch Đế Thiên khẽ cau mày, giống như là đang suy tư về lời của Diêm Xuyên.
- Còn nữa, Tuyệt Cung, ngươi biết Tuyệt Cung là dạng tồn tại gì sao? Thượng Hư chi cảnh, chỉ là tử sĩ mà bọn hắn có cũng được mà không có cũng không sao, đây tuyệt đối là một Đại thế lực mà chỉ có Tiên nhân mới có! Chỉ bằng một người như ngươi, ngươi có thể thành sao?
Diêm Xuyên cao ngạo bức người nói.
- Hừ, ta Bạch Đế Thiên nhất định có thể tàn sát Tuyệt Cung!
Bạch Đế Thiên lạnh lùng nói.
- Đúng vậy a, ngươi có thể tàn sát Tuyệt Cung, ta có thể nhìn ra ngươi kiêu ngạo, nhưng là, ngươi có thể bảo đảm, vợ của ngươi, con của ngươi, cũng có thể đợi đến một ngày mà ngươi cường đại sao? Nếu là phía trên bọn chúng lại phái tới một Tiên nhân, ngươi làm thế nào?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ken két ken két!
Bạch Đế Thiên siết chặc quả đấm, chân mày nhíu lại thật sâu.
- Yêu thú chủng tộc, trời cao cho các tộc các ngươi có các Thiên phú thần thông khác nhau, nhưng mà cũng làm cho các ngươi không cách nào chịu tải công đức số mệnh trong thiên địa. Hai thứ này, chỉ có loài người, hoặc là loài người biến thành âm hồn mới có thể nắm giữ, thứ này mặc dù mờ ảo, chỉ khi nào hội tụ lại, mới có thể tăng nhanh tu hành, tu hành gấp mười lần, có thể làm cho quá trình cường đại của ngươi rút ngắn gấp mười lần thời gian!
Diêm Xuyên tiếp tục khuyên nhủ.
Trong mắt Bạch Đế Thiên biến ảo liên tục.
- Hơn nữa, lần trước ngươi độ kiếp, đạt tới cực hạn của phàm nhân phải không? Càng là cực hạn, thành tiên càng cường đại, có khí vận nhập thân của ta, ngươi có thể giống như thời gian trước, trở nên cường đại hơn, như vậy, sau khi độ kiếp thành tiên, thực lực cũng sẽ không giống nhau, thân thể ngươi cường đại, khi đó, còn có một Triều của ta hậu thuẫn, một Triều của ta sẽ theo ngươi cùng diệt Tuyệt Cung, như thế nào?
Diêm Xuyên không ngừng khuyên nhủ.
Âm tình trong mắt Bạch Đế Thiên biến ảo liên tục, giống như là đang suy tư lời của Diêm Xuyên vậy!
Diêm Xuyên cũng không gấp gáp, kiên nhẫn chờ đợi. Dĩ nhiên, trong lòng Diêm Xuyên cũng không bình tĩnh.
Bạch Đế Thiên dù sao cũng là kiêu hùng, rất nhiều tư tưởng, chưa chắc sẽ thuận lợi như vậy.
Lần này khuyên Bạch Đế Thiên, Diêm Xuyên cũng cực kỳ thận trọng, thận trọng đến mức, mấy ngày trước đã bắt đầu tỉ mỉ chuẩn bị cho thời khắc này.
- Con ta là Quốc Thú chi chủ của ngươi?
Bạch Đế Thiên trầm mặc một hồi lâu nói.
- Không sai, mặc dù bị mù một con mắt, nhưng hung danh lan xa!
Diêm Xuyên gật đầu.
Bạch Đế Thiên trầm mặc một chút rồi cười nói:
- Đúng vậy, mặc dù không biết Tuyệt Cung ở đâu, lời ngươi nói cũng không phải không có lý, nhưng mà, tại sao ta phải gia nhập quốc gia của ngươi?
- Meo meo, ngoại trừ gia nhập quốc gia của Diêm Xuyên, ngươi còn có nào lựa chọn tốt hơn?
Miêu Miêu nhất thời kêu lên.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 35: Xử Trí Vương Chu.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Bạch Đế Thiên không có khinh thị Miêu Miêu, cho dù Miêu Miêu tu vi có thấp hơn nữa, nhưng mà phẩm cấp huyết mạch lại cao hơn so với mình.
- Quốc thú? Hổ tộc chưa chắc muốn trở thành quốc thú, trở thành Đại thánh địa hộ giáo thần thú cũng không khó khăn, chỉ cần ta nguyện ý, thiên hạ tam đại Thánh địa tu tích âm đức, cũng sẽ nguyện ý tiếp nhận Hổ tộc ta, ngươi có thể tin chứ?
Bạch Đế Thiên trầm giọng nói.
- Còn có, lấy thực lực ta bây giờ, có thể ta sẽ sớm phi thăng, tiến vào tiên giới, lấy khả năng của ta, nhất định có thể cực nhanh chấp chưởng một phương Hổ tộc, khi đó, ta có thể gia nhập quốc độ khác, vì sao nhất định phải chọn quốc gia của ngươi?
Bạch Đế Thiên trầm giọng nói.
- Meo meo!
Miêu Miêu nhất thời tức giận nói.
Nhìn Bạch Đế Thiên một chút, Diêm Xuyên khẽ mĩm cười nói:
- Vì ngươi đối phó Tuyệt Cung? Có mấy người Đế Vương nguyện ý giúp ngươi? Chưa cùng Đế Vương chung hoạn nạn nhiều năm, kẻ Đế Vương nào sẽ vì ngươi mà đánh bạc xuất lực cả một quốc gia? “Từ bất chưởng binh, từ dã bất chưởng quốc”, ngươi không giao ra đầy đủ hết thảy, bọn họ sẽ giúp ngươi mà bỏ ra hết thảy?
: Kẻ nhân từ không cầm binh đánh giặc, cũng không thể cầm quyền một nước. /Đoán vậy!
Bạch Đế Thiên hai mắt híp lại.
- Đến tiên giới, ngươi cũng như vậy, vẫn phải từ một nước nhỏ giúp lên, vậy tại sao lại không cùng với ta, huống chi, ngươi giúp nước nhỏ, ngươi có thể khẳng định nước nhỏ kia nhất định sẽ có thể quật khởi sao? Coi như là gặp được một Đế Vương cường thế, nhưng ngươi có thể bảo đảm Đế Vương kia, sau khi cùng chung hoạn nạn với ngươi, sẽ chia sẽ ngọt bùi với ngươi? Mà ta, đã được Bạch Đồ Thế thừa nhận, nói như vậy, nhân phẩm của ta, ngươi sẽ không quá hoài nghi, phải không?!
Diêm Xuyên cười nói.
Bạch Đế Thiên trầm mặc ngó chừng Diêm Xuyên.
- Còn nữa, ở nơi này, thế giới thiên hạ, từ đầu đến cuối ta tin tưởng một câu nói! Cũng là ý chí ta khắc sâu!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- A?
- Núi trong thiên hạ ta là đỉnh!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Sau một câu, khí thế cả người Diêm Xuyên cũng đột nhiên tăng lên rất nhiều.
Núi trong thiên hạ ta là đỉnh? Đây là một loại tự tin, một loại vô địch tự tin, Núi trong thiên hạ chính là chỉ thiên hạ quần hùng, ta là đỉnh, chính là thiên hạ quần hùng, ta là đệ nhất!
Thiên hạ, Duy Ngã Độc Tôn!
Đây không phải là không biết tự lượng sức mình, mà là một loại ngạo khí trong tim!
Đế Vương, nhất định phải có loại tự tin làm thiên hạ thần phục này, tín niệm duy ngã độc tôn thiên hạ, mới có thể chinh phục toàn bộ thiên hạ!
Hai mắt Bạch Đế Thiên nhíu lại.
- Lúc trước hẳn ngươi cũng đã biết, ta không phải là hạng người nói bốc nói phét, ta đã một lần tạo nên một Thiên Triều thượng quốc, tiếp thêm một lần, ta sẽ phải làm tốt hơn! Bỏ gần cầu xa? Bạch Đế Thiên, ngươi hẳn là hiểu được ta vẫn mang theo thành ý!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Quốc gia? Ngươi khai mở một quốc gia ở nơi này thì như thế nào, cùng tiên giới căn bản chính là hai cái thế giới!
Bạch Đế Thiên cau mày nói.
- Hai cái thế giới? Coi như hai cái thế giới thì như thế nào, quốc gia ta khai mở, nhất định ta phải mang về. Cho dù Tiên Phật ngăn đường, ta cũng phải đồ Tiên lục Phật, giết về tiên giới!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Bạch Đế Thiên cau mày nhìn nhìn Diêm Xuyên.
- Còn có, ngươi lại làm Hổ tộc Chí tôn, Hổ tộc thế giới này, ngươi sẽ bỏ qua sao? Vì sao không dẫn toàn bộ vào tiên giới?
Diêm Xuyên nói.
- Mang một tộc vào tiên giới?
Bạch Đế Thiên ngoài ý muốn nói.
- Chỉ cần đại kỳ triều ta lần nữa phất lên, danh động thiên hạ, tất nhiên Bạch Đồ Thế cũng sẽ trở lại tìm ta, phụ tử đoàn kết cũng sắp tới!
Diêm Xuyên tiếp tục khuyên nhủ.
Bạch Đế Thiên cau mày suy tư thật lâu.
- Như thế nào?
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
Bạch Đế Thiên trầm mặc một hồi lâu, mới nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói:
- Lời của ngươi ngày hôm này, trùng kích rất nhiều lý niệm của ta, để cho ta nghĩ một chút!
- Có thể, trước khi nhận được Phong Thần Sách, ta sẽ một mực ở Cự Lộc thành, khi nào nghĩ thông rồi, thì nói cho ta biết!
Diêm Xuyên gật đầu.
- Ừ!
Bạch Đế Thiên trịnh trọng gật đầu.
Phức tạp nhìn nhìn Diêm Xuyên. Diêm Xuyên thản nhiên mà đứng. Nghênh đón ánh mắt của Bạch Đế Thiên.
- Cọt kẹt!
Vung tay áo, đại môn ầm ầm mở ra.
Bạch Đế Thiên nhìn thật sâu Diêm Xuyên một hồi, thân hình nhoáng lên một cái, biến mất không thấy.
- Meo meo, lúc này đi rồi? Thật là một người quật cường!
Miêu Miêu nói.
- Kiêu hùng, cũng có ngạo khí của mình! Quốc Thú chi chủ, mặc dù địa vị cùng ta giống nhau, nhưng quốc thú, Quốc ở phía trước mà Thú ở phía sau, vô hình trung, cuối cùng vẫn thấp hơn một bậc, trước kia là độc tôn Hổ tộc, hiện tại thấp hơn một bậc, cho dù ai cũng phải suy nghĩ thật kỹ!
Diêm Xuyên giải thích.
- Meo meo, được rồi!
Miêu Miêu gật đầu.
Bạch Đế Thiên đi rồi, Diêm Xuyên cũng chậm rãi đi tới trên quảng trường.
- Công tử, mới vừa rồi là Bạch Đế Thiên rời đi? Thật là nhanh!
Thanh Long kinh ngạc nói.
- Hắn là Thượng Hư cảnh cường giả, tự nhiên phải nhanh rồi!
Diêm Xuyên cười nói.
- Ừ!
Thanh Long mang theo rung động gật đầu.
Trên quảng trường, mười một tên đại yêu như bùn lầy nằm ở bốn phía, không tên nào là không bị thương nặng, hơi thở yếu ớt.
Diêm Xuyên nhìn lũ yêu một lượt, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía một con nhện khổng lồ. Vương Chu!
- Cũng không cần nghĩ rồi, cả đời của chúng ta chỉ có một Chủ thượng, những kẻ khác, chúng ta không tôn một ai nữa rồi, cho dù là chúng ta phải chết, cũng không có khả năng!
Vương Chu lạnh lùng nói.
Thanh Long nhướng mày, đang muốn hét lên, lại bị Diêm Xuyên ngăn lại.
Lắc đầu, Diêm Xuyên nói:
- Ai nói ta muốn thu phục các ngươi?
- Ồ!?
Chúng đại yêu kinh ngạc nói.
- Ta đã gặp Yêu Thiên Thương rồi, Yêu Thiên Thương là một kiêu hùng, yêu mà hắn đã thu phục, khẳng định sẽ chỉ trung thành với hắn, ta tự nhiên sẽ không ép người khác vào chỗ khó khăn!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
Nghe được lời của Diêm Xuyên, chúng đại yêu âm thầm thở dài một hơi.
Lũ yêu đã sớm tin phục Yêu Thiên Thương, nếu chuyển hướng đầu nhập vào người khác, tất nhiên lũ yêu không cách nào tiếp nhận, cho dù đối phương có mạnh hơn nữa cũng vậy.
Nhưng hiện tại Diêm Xuyên muốn xử trí như thế nào, chúng đại yêu cũng không cách nào phản kháng, nhưng tín niệm trong lòng cũng không bao giờ chịu khuất phục.