Thần Ấn Vương Tọa Tác Giả: Đường Gia Tam Thiếu -----o0o-----
Chương 87: Tuyệt sắc thị nữ [1]
Dịch giả : Tinh Vặn
Sưu Tầm By Nguoibantot8 --- 4vn.eu
Tẩm cung Nguyệt Dạ chính là kiến trúc tòa cung điện hai tầng, so sánh với cung điện trung tâm Nguyệt Ma cung rộng rãi nguy nga, chỗ của cô không bắt mắt. Nhưng có thể ở trong Nguyệt Ma cung có một tòa cung điện, đủ chứng minh địa vị của cô tại đây.
Nguyệt Dạ đứng trong phòng khách. Hôm nay cô mặc váy dài tím nhạt, mái tóc dài xõa sau lưng, khuôn mặt tuyệt mỹ không tô son phấn, mặt mày có vẻ thuần khiết, ánh mắt nhu hòa nhìn Long Hạo Thần từ bên ngoài đi tới.
“Công chúa điện hạ.” Long Hạo Thần nhìn thấy cô, trong lòng cũng chấn động. Vị công chúa ma tộc này so với lúc đầu gặp gỡ chật vật, thêm khí chất thanh thoát.
Nguyệt Dạ vẫy tay nói.
“Các ngươi đều lui ra.”
Bốn thị nữ đứng bên cạnh lùi ra, toàn bộ đại sảnh rộng rãi chỉ còn lại hai người Long Hạo Thần và Nguyệt Dạ.
“Không nghĩ tới ngươi sẽ đến.” Nguyệt Dạ mỉm cười, làm động tác mời, dẫn Long Hạo Thần đi vào trong. Tới chủ vị cô tự ngồi xuống, sau đó ý bảo Long Hạo Thần ngồi ghế phía dưới.
“Thật có lỗi quấy rầy công chúa điện hạ.” Long Hạo Thần mỉm cười. Đã tới tận đây, hắn ngược lại thong dong không biểu lộ ra khẩn trương.
Nguyệt Dạ nhìn khuôn mặt anh tuấn, mềm giọng nói.
“Như vậy, Long đoàn trưởng đã hoàn thành nhiệm vụ?”
Long Hạo Thần đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh, một chút sắc bén. Nơi này đối với hắn chính là đầm rồng hang hổ.
Nguyệt Dạ đương nhiên hiểu ý hắn, mỉm cười nói.
“Long đoàn trưởng không cần lo lắng, có thể ở cạnh ta đều là thân tín, sẽ không nói lung tung.”
Long Hạo Thần sắc mặt trở lại bình thường, nhàn nhạt nói.
“Đúng thật! Lấy năng lực của hội trưởng Nguyệt Dạ, sao có thể để người bên cạnh không nghe lời?”
Nguyệt Dạ khuôn mặt tươi cười biến nguy hiểm.
“Ngươi đang mỉa mai ta?”
“Không dám, chỉ là đang nói chuyện. Nhiệm vụ của chúng tôi không tính hoàn thành, nhưng cũng không cần thiết tiếp tục nữa. Chúng tôi định trở lại liên minh, công chúa có cách nào không?” Long Hạo Thần không định cùng cô dây dưa, nói thẳng.
Nguyệt Dạ nhíu chân mày thanh tú.
“Việc này không khó. Chuyện lần trước ta đã báo cho phụ thân, phụ thân tức giận, mấy tên Nạp Lý Khắc hành tỉnh đã khốn đốn. Ma Thần Hoàng bệ hạ ra lệnh tra rõ việc này, bên đó đóng giữ ba vị ma thần nghe nói đã bị Ma Thần Hoàng bệ hạ ra lệnh quay lại Tâm thành chịu tra xét, hơn nữa tước đoạt chủng tộc lệ thuộc của họ. Nhưng ta tạm thời chưa thể rời khỏi Nguyệt Ma cung, còn có vài chuyện cần xử lý. Nếu các người muốn trở về, ta có thể an bài một thương đoàn, cứ lấy cờ hiệu thương đoàn Nguyệt Dạ. Nhờ việc trước đó, sẽ không ai dám ra tay với thương đoàn của ta nữa. Xin nhớ kỹ cho, các ngươi vẫn là tay không trở về liên minh thánh điện.”
Long Hạo Thần gật đầu, nói.
“Như vậy thì cảm ơn. Khi nào có thể ra đi?”
Nguyệt Dạ bực mình nói.
“Ta không phải thần, ngươi phải cho ta thời gian xử lý chuyện này chứ. Ít thì ba ngày, lâu thì mười ngày, ta sẽ an bài tốt.
Long Hạo Thần nói.
“Vậy đến khi đó làm sao công chúa điện hạ báo tôi biết?”
Nguyệt Dạ nói.
“Biện pháp tốt nhất là ngươi ở lại đây, chờ ta có thời gian chính xác an bài rồi hãy đi. Chỗ ta có nhiều nơi có thể ở lại, không ai dám tự tiện xông vào.”
“Cô muốn tôi ở lại?” Long Hạo Thần cảnh giác.
Nguyệt Dạ bật cười nói.
“Long đoàn trưởng thông minh như vậy, sao hỏi câu ngốc thế. Chẳng lẽ ngươi còn sợ ta làm gì có hại? Nếu ta muốn làm vậy, sẽ không để ngươi gặp ta. Bất quá, thủ đoạn của hồng nhan tri kỷ nhà ngươi quá độc, ta thử các loại biện pháp đều không thể giải trừ cấm chế trong người, ngược lại khiến ta thống khổ không muốn sống. Đây là thái độ các ngươi đem ta làm người hợp tác?”
Long Hạo Thần sắc mặt hồi phục bình thường, bình tĩnh nói.
“Người hợp tác? Cô là công chúa ma tộc, chúng ta chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, không tính tới hợp tác. Nếu tôi không đoán sai, tài nguyên bữa trước chính là vạn chuyển đến ma đô Tâm thành. Cô thật sự giữ trung lập?”
Nguyệt Dạ không chút do dự gật đầu.
“Đương nhiên, thương nhân du ly chúng ta tín điều thứ nhất chính là trung lập. Ngươi chỉ thấy ta chuyển đồ cho ma tộc, lại không thấy ta mang cho nhân loại thứ gì. Lần này ngươi đi theo thương đoàn của ta trở về liên minh thánh điện, ta sẽ cho ngươi nhìn đến.”
Long Hạo Thần nói.
“Vậy thì tốt.”
Nguyệt Dạ ánh mắt sáng rực nhìn hắn, đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Long Hạo Thần.
“Vậy khi nào ngươi để vị hồng nhan tri kỷ nhà ngươi giải trừ cấm chế cho ta? Ta là thật lòng cùng các ngươi hợp tác. Nhưng trong người có thứ kia, làm ta đứng ngồi không yên, thật sự quá khó chịu.”
Nói xong cả người cô mềm nhũn ngã hướng Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần tới đây thì luôn bảo trì cao độ cảnh giác, phản ứng đương nhiên cực nhanh. Thân hình chợt lóe, hắn đã rời khỏi chỗ ngồi. Nguyệt Dạ thân thể mềm mại tràn ngập co dãn chỉ kịp cọ ở đùi hắn một chút, xong ngồi vào cái ghế hắn vừa ngồi.
“Ta đáng sợ như vậy ư?” Nguyệt Dạ ai oán nói.
Long Hạo Thần sắc mặt lạnh lùng.
“Công chúa điện hạ, xin tự trọng. Tin tưởng lấy năng lực của cô, cho tôi tìm chỗ ở trong ma đô Tâm Thành không khó. Chờ cô an bài xong thương đoàn rồi lại sai người thông báo cho tôi là được.”
Nguyệt Dạ nhíu chân mày thanh tú.
“Ngươi thật là cứng đầu. Ta thua hồng nhan tri kỷ nhà ngươi chỗ nào?”
Long Hạo Thần nhạt giọng nói.
“Mỹ vị có trân quý thế nào cũng không làm người no bụng thèm ăn.”
Nguyệt Dạ ánh mắt biến đổi.
“Thật sự như vậy sao? Nhưng theo ta biết, mặc kệ là nhân loại hay là nam tính đối với phương diện này đều là lòng tham không đáy. Phụ thân ta có hàng trăm thê thiếp, trong đó không thiếu nhân loại các ngươi, còn bao gồm mỹ nữ các ma tộc. Nghe nói thê thiếp của Ma Thần Hoàng bệ hạ hơn mấy ngàn, chẳng lẽ nói bọn họ ăn không đủ no?”
Hơi tạm dừng một chút, Nguyệt Dạ có chút khiêu khích nhìn hắn.
“Hay là ngươi ở phương diện kia không được?”
Đáng tiếc cô khích tướng nhầm người, Long Hạo Thần ngẩn ra.
“Phương diện kia không được? Phương diện gì?”
Thấy ánh mắt hắn trong suốt, Nguyệt Dạ bỗng có chút xấu hổ, nhịn không được hỏi.
“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
Long Hạo Thần tuy dáng người ngày càng cao to, khí chất cũng càng trầm ổn, nhưng dù sao tuổi nhỏ, khuôn mặt có vài phần trẻ con.
“Không cho cô biết.” Hắn cứng rắn không trả lời câu hỏi của Nguyệt Dạ.
Nguyệt Dạ hừ một tiếng.
“Không nói thì thôi, ngươi xem cái này, chắc là biết chứ?” Nói xong trong tay cô chợt lóe sáng, xuất hiện một cây gậy sắt dài khoảng một mét, giao cho Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần cầm qua, nội linh lực trong người hắn khẽ động. Ánh sáng gậy nhỏ lấp lánh, một luồng sáng tím từ chỗ khác phun ra, trên không trung ngưng kết hai chữ.
Nhìn thấy hai chữ này, Long Hạo Thần và Nguyệt Dạ đều ngẩn ra.
“Mười lăm.”
“Cô lừa tôi!” Long Hạo Thần tức giận nói.
Thực hiển nhiên cây gậy sắt này có tác dụng tìm kiếm tuổi người, hắn bị gài bẫy.
Nguyệt Dạ ngơ ngẩn nhìn hắn.
“Ngươi, ngươi mười lăm tuổi. Trời ạ! Đây không phải sự thật!”
Long Hạo Thần hừ lạnh một tiếng.
“Còn kém một tháng. Cô lừa tôi, thứ này bị tịch thu.” Nói xong trước ngực hắn chợt lóe tia sáng vàng, công khai đem gậy sắt thu vào Giai Điệu Vĩnh Hằng trước ngực mình.
“Ê! Thứ này quý lắm, còn hiếm nữa!” Nguyệt Dạ vươn tay muốn lấy lại.
Long Hạo Thần không thèm để ý cô, xoay người hướng ngoài cửa.
“Tin tưởng lấy thân phận của cô, điều tra tôi ngụ ở đâu không khó, tôi tự mình kiếm nhà trọ. Phải cung cấp tin tức cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo. Tôi đã dám đến đây thì không sợ cô giở trò.” Hắn không muốn cùng cô gái này dây dữa nữa.
“Được rồi, được rồi, ta an bài chỗ ở cho ngươi là được chứ gì. Ngươi tự đi tìm chỗ, lỡ làm lộ thì sao.” Nguyệt Dạ ai oán nói. Không ai biết, lúc này trong lòng cô rung động không gì sánh kịp.
Đối với Long Hạo Thần, cô luôn rất tò mò. Đương nhiên cô có thể nhìn ra Long Hạo Thần không tới hai mươi tuổi, nhưng không nghĩ đến hắn nhỏ như vậy, mới mười lăm tuổi. Nhân loại và ma tộc khác nhau. Cường giả ma tộc đa số trời sinh đã có năng lực cường đại, nhưng sau này muốn tu luyện tiếp thì rất khó. Chỉ số ít mấy chủng tộc mạnh là có thiên phủ tu luyện tốt chút. Chủng tộc khác, cho dù là tộc trưởng ma thần, muốn tăng tiến đều vô cùng khó khăn.
Nhân loại thì khác. Nhân loại bẩm sinh hầu như không có năng lực gì. Nhưng khi trưởng thành, tiềm lực gần như vô hạn. Tuy cũng bị thiên phú ảnh hưởng, nhưng sức sáng tạo và trưởng thành của nhân loại, cho dù là ma tộc cường đại cũng không thể sánh bằng. Nếu không, dưới sự tấn công mạnh mẽ của ma tộc, nhân loại còn có thể kiên trì nhiều năm sừng sững không ngã sao?
Mười lăm tuổi cấp năm, ít nhất trước ngày hôm nay thì Nguyệt Dạ chưa từng nghe nói qua. Hơn nữa Long Hạo Thần đã là đoàn trưởng một đội Săn Ma Đoàn. Nguyệt Dạ rất thông minh, lấy tuổi tác, năng lực, thiên phú của Long Hạo Thần, trong nhân loại chắc là đứng ở đỉnh cao. Nếu cho hắn thời gian trưởng thành, tương lai sẽ trở thành cường địch của ma tộc.
Nhưng có một điểm cô không gạt Long Hạo Thần, đó là khuynh hướng, dù đối với nhân loại hay ma tộc, cô đều không có cảm tình sâu sắc. Trong lòng cô, lợi ích và sức mạnh mới là quan trọng. Bởi vậy tuy cô phát hiện Long Hạo Thần có tiềm lực kinh khủng, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ thầm quyết định phải quan hệ tốt với chàng trai này.
Đúng lúc này, một thị nữ đột nhiên từ bên ngoài vội vã vọt tới.
“Công chúa điện hạ, Ma Thần Hoàng bệ hạ tới! Thân vương đại nhân ra lệnh tất cả người trong nội cung cùng ra nghênh đón!”
“Cái gì?” Nguyệt Dạ kinh ngạc, sắc mặt chợt biến.
Long Hạo Thần thầm giật mình, bản năng siết chặt nắm tay.
“Ngươi xuống trước đi, ta thay trang phục.” Sau ngắn ngủi chấn kinh, Nguyệt Dạ vung tay lên khiến thị nữ lui ra.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thần Ấn Vương Tọa Tác Giả: Đường Gia Tam Thiếu -----o0o-----
Chương 87: Tuyệt sắc thị nữ [2]
Dịch giả : Tinh Vặn
Sưu Tầm By Nguoibantot8 --- 4vn.eu
“Làm sao bây giờ?” Long Hạo Thần bình tĩnh nhìn Nguyệt Dạ. Sau khi chấn kinh, hắn không hề khẩn trương, bởi vì hắn cảm giác được ảnh hưởng của huyết khế còn đang, tùy thời đều có thể rời khỏi đây. Hắn ngược lại muốn xem Nguyệt Dạ công chúa làm sao ứng phó cục diện này. Từ đây có thể nhìn ra cô có mấy phần thật lòng muốn cùng hợp tác.
Nguyệt Dạ mau chóng nói.
“Ma Thần Hoàng tự đến tìm phụ thân ta, nhất định có chuyện quan trọng cần bàn bạc. Ngài ấy cực kỳ chú trọng an toàn của bản thân, bởi vậy mỗi lần tiến đến đều mệnh lệnh tất cả người trong nội cung ra nghênh đón. Thân vệ Hắc Long có bí thuật trinh sát được hơi thở sự sống trong phạm vi nhất định. Nếu có ẩn nấp thì có khả năng là thích khách. Trước khi Ma Thần Hoàng bệ hạ rời đi, mọi người đều bị hạn chế trong một khu vực.”
Long Hạo Thần lạnh nhạt nói.
“Ý là tôi phải chính diện đụng độ Ma Thần Hoàng?”
Nguyệt Dạ cười khổ một tiếng.
“Chỉ sợ là vậy. Không nghĩ đến bệ hạ tới không đúng lúc. Hiện tại ngươi muốn ra ngoài cũng không được, xung quanh Nguyệt Ma cung chắc chắn đã giới nghiêm. Vậy giờ làm sao đây? Chỗ của ta chỉ có thị nữ, không có đàn ông. Nếu ngươi cùng ta ra ngoài sẽ bị nghi ngờ. Làm sao đây, làm sao đây…”
Cô thông minh như vậy lúc này đột nhiên hơi hoảng loạn. Cũng khó trách, một khi để Ma Thần Hoàng biết cô có quan hệ với Săn Ma Đoàn, cho dù phụ thân cô là Nguyệt Ma Tộc cũng không che chở được cô. Ma Thần Hoàng thống hận nhất chính là Săn Ma Đoàn liên minh thánh điện.
Đột nhiên khi ngẩng đầu liếc Long Hạo Thần, Nguyệt Dạ mắt sáng rỡ.
“Có cách. Nhưng mà, Long đoàn trưởng, khiến ngươi chịu uất ức rồi.”
Long Hạo Thần nghi hoặc nói.
“Phải làm sao?”
Nguyệt Dạ xích lại gần hắn, nói khẽ mấy câu. Long Hạo Thần sắc mặt chợt biến khó coi, kiên quyết nói.
“Không được, tuyệt đối không được!”
Nguyệt Dạ vành mắt bỗng đỏ hồng, làm như sắp khóc.
“Nếu không làm vậy, một khi bị phát hiện thì tôi cũng chết luôn. Người ta tuy lớn hơn ngươi vài tuổi, nhưng chưa đến hai mươi, ngươi nhẫn tâm xem ta cùng ngươi chôn cùng? Ta còn chưa có nam nhân mà. Cầu ngươi được không, chịu uất ức chút thôi. Đợi Ma Thần Hoàng đi rồi thì không sao hết.”
“Cô…” Nhìn cô như vậy, Long Hạo Thần trong lòng nhanh chóng tính toán. Vị công chúa Nguyệt Dạ này dường như thật sự có chút thành ý. Tuy chủ ý của cô không hay chút nào, nhưng vẫn có rất lớn khả năng thành công. Hơn nữa nếu chính mình truyền tống đi rồi, cần ít nhất một hai ngày mới trở lại đây, đến lúc ấy không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Mau lên! Không thể chậm trễ! Mệnh của ta đều trong tay ngươi, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin tưởng?” Nguyệt Dạ thật sự sốt ruột, mắt đẹp đỏ rực, đong đầy nước mắt sắp tràn ra.
Long Hạo Thần mày nhíu chặt, cuối cùng gật đầu.
Cửa Nguyệt Ma cung mở rộng,Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư dẫn theo quý tộc Nguyệt Ma ra ngoài cung nghênh. Cùng lúc đó, tất cả người trong nội cung gồm cả hạ nhân như thị nữ, đầy tớ đều tập trung ở sân lớn trước nội cung.
Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư thân cao hai mét, mặc áo choàng dài đường biên thêu tử sắc, tóc dài xõa sau lưng dùng một dây cột tóc cột lại, mắt mũi như vẽ, diện mạo tuấn mỹ tựa nữ nhân. Đôi mắt tím lóe tia sáng vàng, giữa trán có ma văn tựa như vầng trăng.
Chỉ nói về mặt mày thì A Gia Lôi Tư là mỹ nam đệ nhất ma tộc, không thua Ma Thần Hoàng Phong Tú, chỉ là khí chất không giống nhau mà thôi. Y đứng đó thực tự nhiên trở thành trung tâm quảng trường, hào quang của mọi người xung quanh đều bị y lấn át.
Trong ma tộc, Ma Thần Hoàng tự xưng là hoàng, dưới y thì quý tộc cấp thân vương chỉ có hai, trong đó một vị chính là Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư. Vị khác thì là tiên tri của ma tộc, trong ma tộc có địa vị siêu nhiên, Đại Dự Ngôn Sư, Tinh Ma Thần Vassago. Bên người A Gia Lôi Tư đi theo một cô gái thoạt nhìn yên tĩnh, dáng người cao ráo có thể xưng là hoàn mỹ, tuyệt sắc dung nhan không nhiễm son phấn, trong sáng, thuần khiết, thậm có vài phần đẹp thoát tục.
Khiến người chấn kinh là, cô lại có đôi mắt đen thuộc về nhân loại. Không cần nói, cô là mỹ nữ đẹp nhất tại đây, chỉ có cô mới xứng đôi Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư anh tuấn.
Sau A Gia Lôi Tư đứng mười người. Cách y gần nhất là bốn người đàn ông trung niên, đều là mỹ nam ngàn dặm mới gặp một. Bốn vị ở trong Nguyệt Ma tộc được gọi là Tứ Đại Thiên Vương. Chính là phụ tá đắc lực Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư nể trọng.
Sau lưng họ còn có hơn mười vị trung niên Nguyệt Ma tộc. Trên người mỗi người tản ra khí thế sâu như đầm lầy. Sau bọn họ là một đám nữ, đều là tuyệt sắc,
Trong đám cô gái đó có công chúa Nguyệt Dạ. Cô mang theo thị nữ đứng ở vị trí gần trước nhất. Trong đó một thị nữ đứng gần cô nhất luôn cúi đầu. Mái tóc đen dài tản ra khiến người không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Nguyệt Dạ vẻ mặt hơi kỳ quái, cô cố gắng không liếc nhìn người bên cạnh, hai tay nhẹ nắm vạt ảo biểu hiện tâm tình không bình tĩnh.
Đúng vậy, cô không bình tĩnh. Lúc này trong lòng cô tràn ngập cảm giác tự tin tan nát.
Đối với nữ tính, đặc biệt là tuyệt sắc mỹ nữ, tự tin lớn nhất là cái gì? Tuyệt đối không phải linh lực hay sức mạnh, đặc biệt trong chủng tộc Nguyệt Ma tộc lấy sắc đẹp làm đầu. Khuôn mặt vĩnh viễn xếp hạng nhất. Không thấy vương phi bên cạnh Nguyệt Ma Tộc là một mỹ nữ nhân loại sao? Cô chính là dựa vào sắc đẹp chinh phục tộc Nguyệt Ma tộc. Cô cũng là mẹ của Nguyệt Dạ. Mặc dù con cái cô không thể kế thừa địa vị Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư, nhưng chỉ cần cô còn làm vương phi, phần sùng kính kia không ai có thể cướp đoạt.
Nhưng, mấy phút trước, Nguyệt Dạ tan vỡ sự tự tin về sắc đẹp.
Làm công chúa Nguyệt Ma tộc, hầu hạ Nguyệt Dạ đều là nữ tính, nếu cô mang đàn ông đi ra, không khiến người nghi ngờ mới là kỳ. Bởi vậy cô chợt nảy ra sáng kiến, nghĩ tới giúp Long Hạo Thần hóa trang, để hắn giả làm thị nữ của mình.
Long Hạo Thần vẫn là thiếu niên, thân thể chưa hoàn toàn phát dục, không tính cường tráng, lại thêm khuôn mặt ưu thế tuyệt đối, giả nữ không quá phiền phức.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó Long Hạo Thần không chịu đồng ý. Tuy cuối cùng thỏa hiệp, nhưng như cũ có chút không cam lòng.
Nguyệt Dạ hóa trang cho Long Hạo Thần rất đơn giản, mặc phục sức thị nữ, che giấu hầu kếch, biến chân mày rậm hơi mảnh chút. Toàn bộ quá trình hoàn thành trước sau chỉ mất mười mấy phút.
Nhưng mà, khi mọi chuyện hoàn thành, người thứ nhất ngây ngốc lại là bản thân Nguyệt Dạ đã khởi xướng tất cả.
Quá đẹp, thật sự quá đẹp. Trong lòng Nguyệt Dạ, cô vẫn cho rằng mỹ nữ đẹp nhất trên đời là mẹ mình, cũng chính là vương phi Nguyệt Ma Thần. Mà cô bởi vì tuổi tác, thiếu khí chất cao quý ưu nhã động lòng người giống mẫu thân, chỉ hơi thua chút ít thôi. Nhưng khi cô hóa trang cho Long Hạo Thần xong, khoảnh khắc Long Hạo Thần ngẩng đầu, tự tin của cô, nát.
Cô thậm chí không thể dùng từ ‘đẹp’ để hình dung Long Hạo Thần. Da thịt trắng nõn mềm mại. Sống mũi cao đĩnh mà không quá, hai mắt nhu hòa trong suốt không chút tạp chất. Mỗi một điểm đều tỉ mỉ đến không tỳ vết. Khi mọi điểm ngưng tụ cùng một chỗ, thăng hoa gấp mấy lần.
Hoàn mỹ, đúng vậy, diện mạo hiện tại của hắn chỉ có thể dùng từ ‘hoàn mỹ’ để miêu tả. Mặc dù hắn mặc đồ thị nữ, nhưng tất cả bảo thạch sáng lạn hào hoa trong nội cung điện, đều không thể che lấp ánh sáng của hắn.
Nguyệt Dạ tin tưởng, nếu Long Hạo Thần lấy xuống ma đồng, lộ ra màu mắt vàng nguyên bản, nhất định sẽ càng đẹp hơn. Khi đó, hắn sẽ có hình tượng như mặt trời giáng xuống, vẻ đẹp quang minh.
Chính Long Hạo Thần thì không cảm thấy bộ dáng của mình có biến hóa gì, chỉ là không thích nữ trang mà thôi. May mắn chỉ giả một lúc, hắn đành cúi đầu thẳng tắp theo sau Nguyệt Dạ.
Nguyệt Dạ nhẹ nắm vạt áo, trong nội tâm thật sự không bình tĩnh. Cô bắt đầu hối hận. Lúc rời khỏi tẩm cung vài lần dặn dò, bảo hắn nhất định không được ngẩng đầu. Hắn đẹp như vậy, thậm chí còn hơn cả mẫu thân. Nếu bị quý tộc Nguyệt Ma tộc nhìn thấy, sẽ đem đến phiền toái lớn. Coi như là phụ thân mình chỉ sợ sẽ không cho hắn đi.
Vừa nghĩ tới đây, Nguyệt Dạ tâm tình không khỏi biến kỳ quái. Sớm biết như vậy còn không bằng để hắn lấy thân phận Nguyệt Ma Tước chạy qua hàng nam. Lại nói, bản thân hắn thật không phải là nữ phẫn nam trang chứ….
“Bệ hạ giá lâm!” Một tiếng quát cao vút vang lên. Quảng trường Nguyệt Ma cung bỗng biến yên tĩnh.
Tuy Long Hạo Thần cúi đầu nhưng như cũ có thể cảm giác ra, không khí rõ ràng tăng lực áp bách. Trong lòng hắn sao không khẩn trương cho được? Ở chỗ này chính là hai vị ma thần cường đại của ma tộc! Chỉ một trong số họ nhấc tay một cái đủ đè bẹp mình rồi.
Hắn không có hoàn toàn nghe lời Nguyệt Dạ dặn, đã trước lén quan sát Nguyệt Ma tộc đứng phía trước. Tuy chỉ thoáng nhìn nhưng bằng vào trí nhớ siêu phàm, đã nhớ rõ nhiều thứ. Đó là kẻ địch tương lai hắn sẽ đối đầu, hiện tại hiểu rõ ít nhất ghi nhớ thân phận chúng, sau này đối mặt thì đỡ mệt nhiều.
Đặc biệt là hình dạng Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư, Long Hạo Thần cẩn thận ghi nhớ.
Tiếng bước chân vang lên. Người tiến vào không tệ lắm, ít nhất phán đoán từ bước chân là như vậy.
“A Gia Lôi Tư tham kiến bệ hạ!” Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư hơi khom người hành lễ, đám người sau lưng y toàn bộ quỳ xuống đất.
Đây chính là Nguyệt Ma tộc cao quý, đổi lại chủng tộc khác nhất định dập đầu bái kiến Ma Thần Hoàng.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thần Ấn Vương Tọa Tác Giả: Đường Gia Tam Thiếu -----o0o-----
Chương 87: Tuyệt sắc thị nữ [3]
Dịch giả : Tinh Vặn
Sưu Tầm By Nguoibantot8 --- 4vn.eu
Ma Thần Hoàng Phong Tú có thể nói là một thân nhẹ nhàng, sau lưng y đi theo bốn trung niên mặc áo choàng dài màu đen, tùy tùng không nhiều. Đương nhiên đây là chỉ số lượng đi vào trong cung, bên ngoài còn có bao nhiêu người thì chỉ mình bệ hạ tự biết.
Hôm nay Ma Thần Hoàng không có uy thế như lúc ở Khu Ma quan. Áo choàng đen đơn giản mà thôi, cả người thoạt nhìn không chút khí thể, tựa như một thanh niên đẹp trai tầm thường.
Y nhẹ phất tay một cái, đỡ lấy Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư hướng mình bái lễ.
“Hiền đệ, giữa chúng ta còn cần dùng lễ tiết nhiều vậy?”
A Gia Lôi Tư mỉm cười nói.
“Tôn ti có trật tự, lễ không thể bỏ! Bệ hạ!” Trong lòng thì thầm nghĩ: nếu ta thật sự không chú ý hành lễ, ngươi thật sự sẽ không để ý? Đương nhiên y chỉ dám oán thầm mà thôi. Đừng xem thứ hạng của y là ma thần thứ hai, nhưng trước mặt Ma Thần Hoàng, cùng ma thần khác không có khác biệt quá lớn. Địa vị chí cao vô thượng của Ma Thần Hoàng không phải y có thể dao động. Dĩ nhiên y không dám sơ ý.
Ma Thần Hoàng gật đầu, theo A Gia Lôi Tư đi hướng cung điện. Đúng lúc này, đột nhiên Ma Thần Hoàng tạm dừng chân, ánh mắt nhìn hướng một nơi.
Xem một cái, lấy thân phận và tu vi của Ma Thần Hoàng lại hơi chấn động, trong mắt biểu lộ vài phần khó tin.
Biểu hiện này của y khiến A Gia Lôi Tư giật mình, cũng theo ánh mắt nhìn lại. Trông thấy, chính là con gái mình yêu thương, Nguyệt Dạ.
“Bệ hạ, ngài…” A Gia Lôi Tư trong lòng hơi khẩn trương. Y thật không muốn vị bệ hạ này có ý gì với con gái bảo bối. Cho tới nay, tuy Ma Thần Hoàng cường đại, đối với đám thuộc hạ cũng săn sóc, không làm chuyện tổn thương cảm tình với nhau. Nhưng mặt khác, nếu Ma Thần Hoàng muốn làm gì con gái y, A Gia Lôi Tư có thể ngăn cản sao?
Ma Thần Hoàng làm như vô tình nói.
“Không có gì, chúng ta đi thôi.” Nói xong câu đó y còn nhỏ giọng lầm bầm cái gì.
A Gia Lôi Tư rất tai thính, mơ hồ nghe ra Ma Thần Hoàng dường như đang nói: Thật rất giống.
A Gia Lôi Tư giật mình, không biết có người đã khẩn trương suýt đứng tim.
Khi Ma Thần Hoàng liếc hướng mình, Nguyệt Dạ chỉ cảm thấy máu sắp đông lại, hai tay siết chặt làn váy, thân thể cứng ngắc như đá. Cô căn bản không dám động đậy, trong lòng không ngừng hô: xong, tiêu rồi…
Cô là đương sự, đương nhiên cảm giác ra Ma Thần Hoàng cái nhìn kia không phải hướng mình, mà là nhìn Long Hạo Thần bên cạnh cô!
Khi Ma Thần Hoàng đi tới, Long Hạo Thần nhịn không được ngẩng đầu. Chính là động tác đơn giản như vậy, lại khiến Ma Thần Hoàng chú ý. Vừa lúc Ma Thần Hoàng nhìn thoáng qua đụng phải Long Hạo Thần ngẩng đầu lên.
Long Hạo Thần cảm giác gần như giống hệt Nguyệt Dạ, trong óc hắn phút chốc biến trống rỗng. Khoảnh khắc Ma Thần Hoàng ánh mắt cùng hắn chạm nhau, hắn lập tức cảm giác năng lượng khủng bố đến mức tận cùng nhốt chặt mình, hơn nữa ngăn cách tất cả liên hệ giữa hắn với bên ngoài. Chính là nói trong chớp mắt đó, dù hắn muốn thông qua khế ước truyền tống tới Hạo Nguyệt cũng làm không được.
Long Hạo Thần rất hối hận, không nên ngẩng đầu nhìn. Hắn tin tưởng lấy tu vi của Ma Thần Hoàng, nhất định có thể phát hiện thuộc tính nội linh lực trong người mình. Chẳng lẽ, thật sẽ chết trong này?
Nhưng sự việc sau đó làm hắn kinh ngạc rớt tròng mắt. Ma Thần Hoàng lại cứ như vậy cùng Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư đi qua, tiến vào cung điện, tuyệt không có đối hắn làm hành động gì, đám thuộc hạ cũng vậy.
Vì sao y bỏ qua mình? Không có phát hiện thuộc tính quang minh của mình sao? Lấy tu vi của y, đây là không thể nào.
Long Hạo Thần tràn ngập nghi hoặc, nhưng đồng thời vui mừng cực kỳ. Hắn suýt nữa nhịn không được định truyền tống rời đi, cuối cùng vẫn là kiềm chế. Nếu hắn đi trước mặt nhiều người như vậy, Nguyệt Dạ làm sao giải thích với các tộc nhân đây?
Ma Thần Hoàng theo Nguyệt Ma Thần dẫn dắt rốt cuộc biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Tất cả Nguyệt Ma tộc đều đứng lên. Trong quá trình đứng dậy, một bàn tay nhỏ nhắn mò tới bên hông Long Hạo Thần, nhéo một ít thịt hắn, dùng sức chuyển vòng.
Long Hạo Thần bị đau, thân thể run lên, lại lạ thường không có phản kháng. Hắn trong lòng tràn ngập áy náy! Nếu không phải Ma Thần Hoàng tự dưng không ra tay, hắn và Nguyệt Dạ đều tiêu đời.
“Xin lỗi.” Long Hạo Thần nhỏ giọng nói.
Nguyệt Dạ không thèm để ý hắn, sắc mặt như cũ khó xem. Áo trong của cô đều ướt đẫm mồ hôi. Khi Ma Thần Hoàng đi theo phụ thân rời khỏi, cô cảm giác như kiệt sức, thiếu chút ngã quỵ xuống đất. Thủ đoạn của Ma Thần Hoàng, cô càng hiểu rõ hơn Long Hạo Thần, bởi vậy trong lòng cực kỳ sợ hãi. Khi phần sợ hãi này rời khỏi, trong cơ thể cô có hai cảm giác khác biệt, kiệt sức và nhẹ nhõm.
Việc này khiến sắc mặt cô cực kỳ tái nhợt, may mắn bây giờ không ai chú ý cô. Tất cả tâm trí đều đặt trên người Ma Thần Hoàng.
Chính điện Nguyệt Ma cung.
Nguyệt Ma Tộc đang thỉnh Ma Thần Hoàng ngồi vào chủ vị.
“Bệ hạ, sao ngài đích thân tới đây, khiến người kêu một tiếng ta đi qua là được.” A Gia Lôi Tư mỉm cười nói.
Phong Tú phất tay. Y mang đến bốn thuộc hạ và đám người hầu của Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư đều lui ra ngoài. Trong chính điện chỉ còn hai đại ma thần. Từ chi tiết đơn giản này có thể xem ra địa vị của Phong Tú trong ma tộc kinh khủng cỡ nào. Dù là tộc nhân Nguyệt Ma tộc, đối với mệnh lệnh của y đều không dám làm trái.
“Hiện tại không có ai, ngươi là huynh đệ, không cần khách sáo như vậy. Ta tìm ngươi là có một việc, cũng có ý muốn đến gặp ngươi. Huynh đệ ta đã lâu rồi không cùng một chỗ, bình thường đều bận việc riêng. Đợi lát nữa ngươi cùng ta trở về, hôm nay chúng ta uống một bữa như thế nào? Nguyệt Dạ cháu gái có mang về rượu ngon của nhân loại, ta còn tiếc không uống đây.”
A Gia Lôi Tư mỉm cười nói.
“Vậy ta không khách sáo, đã lâu rồi không cùng đại ca uống rượu. Ngươi không biết, con bé Nguyệt Dạ kia đều không cho ta để lại cái nào, đa số đều đưa cho ngươi, ta làm phụ thân còn phải ghen tỵ.”
Phong Tú mỉm cười nói.
“Việc này có gì phải ghen tỵ, muốn uống cứ tìm ta là được. Có thể kêu ta một tiếng đại ca, chỉ có ngươi và lão Tam mà thôi. Ba huynh đệ chúng ta chẳng lẽ còn phân biệt sao?”
A Gia Lôi Tư khẽ thở dài.
“Lão Tam tuổi nhỏ, cứ hay nghiên cứu bói toán cái gì, ta hai lần đi tìm hắn nhưng bị tống ra ngoài cửa.”
Nghe A Gia Lôi Tư nói câu này, sắc mặt Phong Tú hiện ra mấy phần trầm trọng.
“Lần này lão Tam bế quan đúng là hơi lâu. Hắn là Đại Dự Ngôn Sư của chúng ta, nhất định trong quá trình tiên tri gặp phiền toái gì. Việc này thật không tốt, hy vọng hắn không mang đến tin tức xấu.”
A Gia Lôi Tư có chút không đồng ý nói.
“Có thể có tin xấu gì? Nhân loại sao? Dù bọn họ mấy năm nay mạnh chút, nhưng còn không dám thò đầu khỏi xác rùa. Nếu không phải đại ca muốn chăn nuôi bọn họ, chúng ta cùng ra tay, nhân loại thật có thể chống đỡ?”
Phong Tú lắc đầu nói.
“Nhị đệ, không thể qua loa. Nhân loại dù sao ở đại lục này có quá trình vạn năm sinh sản, không phải dễ dàng hủy diệt. Nếu chúng ta thật sự dốc sức đối phó họ, như vậy kết quả có lẽ là hai bên cùng tổn thương. Tuy chúng ta có phần thắng lớn chút, nhưng cục diện hỗn loạn nếu hấp dẫn bên khác thì sao đây? Đến lúc ấy lưỡng bại câu thương, chúng ta còn có thể ứng đối thế nào? Tuy ta cũng không đem nhân loại để vào mắt, nhưng cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hãy đợi thời cơ tới.”
A Gia Lôi Tư trầm mặc thấy lâu mới nói với Phong Tú.
“Đại ca, cho tới nay ta vẫn luôn muốn hỏi. Ngươi nói thời cơ rốt cuộc là về cái gì? Khi nào thì chúng ta có thể tổng công kích nhân loại? Mặc kệ bọn chúng phát triển cũng không được! Tiềm năng của nhân loại đúng là không thể xem thường.”
Đáy mắt Phong Tú xẹt qua tia kỳ dị.
“Thời cơ này đến từ chúng ta. Ta cần các tộc tiếp nhận sự tồn tại của nhân loại, thậm chí đem nhân loại thành một phần trong tộc. Đến lúc đó chúng ta sẽ ra tay đối phó liên minh thánh điện. Ta muốn không phải hủy diệt, mà là đồng hóa. Nếu không tương lai chúng ta không thể phát triển, chúng ta vẫn cần tiềm năng của nhân loại.”
A Gia Lôi Tư giật mình.
“Đại ca, ý ngươi là, chúng ta phải hoàn toàn nhận nhân loại?”
Phong Tú gật đầu.
“Nhân loại có rất nhiều ưu điểm, lại có trụ cột sâu xa. Mấy năm nay ta ban bố mỗi một pháp lệnh đều là vì cùng nhân loại đồng hóa. Trước tiên hoàn thành quá trình đồng hóa nhân loại trong lãnh địa chúng ta, sau đó lan ra ngoài. Một ngày nào đó chúng ta sẽ khiến nhân loại trở thành một phần của mình, đến khi đó, ma tộc chúng ta sẽ càng mạnh. Mục tiêu của ta tuyệt không cực hạn trong thế giới này. Ta hy vọng lúc còn sống có thể giống như tổ tiên, phát động chiến tranh thế giới khác.”
“Nhị đệ, nếu để ngươi truyền địa vị ma thần cho Nguyệt Dạ thì sao? Để cô bé truyền thừa năng lực của ngươi.” Phong Tú đột nhiên nói.
A Gia Lôi Tư biến sắc mặt.
“Đại ca, sao có thể được, các tộc nhân sẽ không đồng ý!”
Phong Tú bình tĩnh nói.
“Chỉ cần có ta ủng hộ, ai dám không nghe? Nếu cần triệt để dung hợp nhân loại, vậy phải bắt đầu từ chính chúng ta. Ngươi đừng nhìn hiện tại Nguyệt Dạ tiến bộ chậm, nếu cô bé truyền thừa năng lực của ngươi, thành tựu tương lai không dưới ngươi đâu. Đây là ưu thế tiềm năng của nhân loại.”
Nhớ tới lúc trước Ma Thần Hoàng nhìn Nguyệt Dạ, A Gia Lôi Tư trong lòng bất giác đề phòng. Chẳng lẽ bệ hạ muốn nuốt trọn Nguyệt Ma tộc của ta? Không đúng! Lấy thực lực của hắn, căn bản không cần làm vậy. Hơn nữa Nghịch Thiên Ma Long tộc luôn giữ huyết thống thuần chủng.
Phong Tú mắt lóe tia sáng, nói.
“Ta chỉ là thuận miệng nói, ngươi cứ suy nghĩ, ta tôn trọng ý kiến của ngươi. Nếu ngươi không muốn thì thôi đi. Hơn nữa ngươi còn trẻ, không vội trong nhất thời.”
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thần Ấn Vương Tọa Tác Giả: Đường Gia Tam Thiếu -----o0o-----
Chương 88: Trở về, nhiệm vụ hoàn thành? [1]
Dịch giả : Tinh Vặn
Sưu Tầm By Nguoibantot8 --- 4vn.eu
“Ừm.” A Gia Lôi Tư không thể cho ra đáp án chính xác, chỉ có thể lấp lửng ừ một tiếng.
Phong Tú nói.
“Lần này ta tìm ngươi là có hai việc, Ác Ma tộc phát hiện Bi Khiếu động, ngươi biết không?”
A Gia Lôi Tư gật đầu nói.
“Có nghe nói, nhưng bên đó là lãnh địa ma tộc, ta không tiện tìm kiếm.
Phong Tú hơi khinh thường nói.
“Tát Mễ Cơ Nạp tên ngốc kia ở chỗ đó hao tổn trăm tên, lại muốn giấu việc này. Cho rằng làm vậy có thể gạt được ta?”
A Gia Lôi Tư trầm ngâm nói.
“Đại ca, ý ngươi là muốn ta nhúng tay?”
Phong Tú lắc đầu.
“Không cần. Sau khi nghe nói, ta dùng tinh thần lực tìm kiếm Sợ Hãi Bi Khiếu Động một lần, không phát hiện ra cái gì, chắc là không có thứ gì đáng giá. Tát Mễ Cơ Nạp chỉ tự rước nhục mà thôi. Còn về thuộc hạ của hắn, chưa chắc là bị diệt ở trong động, không chừng gặp phải Săn Ma Đoàn của nhân loại.”
Nghe đến ba chữ Săn Ma Đoàn, sắc mặt A Gia Lôi Tư bỗng chốc khó coi. Chỉ cần là ma thần, không ai không căm thù Săn Ma Đoàn. Đám cường giả nhân loại xuất quỷ nhập thần này tùy thời có khả năng trở thành cường địch. Chỉ riêng A Gia Lôi Tư đã gặp ám sát hơn mười lần từ Săn Ma Đoàn. Có một lần thậm chí khiến y trọng thương.
Phong Tú chân mày hơi nhíu lại.
“Chuyện này không tính cái gì, chỉ là trước đó không lâu, ta lại cảm giác ra hơi thở của tên kia.”
A Gia Lôi Tư trong lòng chấn động.
“Tên nào? Là người hôm trước…”
Phong Tú gật đầu.
“Thiên Tru, An Lạc Tiên đứng hàng năm mươi hai từng báo cáo với ta, ta đích thân đi Khu Ma quan một chuyến, không có thu hoạch. Nhưng lần này ta chân chính cảm thụ được hơi thở của nó. Tuy rất yếu, nhưng hơi thở kia không lẫn vào đâu được. Thiên Tru rất có thể đã đi vào thế giới này. Chỉ là hiện tại nó còn ở kỳ ấu sinh, vẫn chưa đủ mạnh.”
A Gia Lôi Tư hít ngụm khí lạnh.
“Đại ca, tuyệt không thể để Thiên Tru cường đại trở lại, nếu không, là tai nạn với chúng ta! Năm đó tiền bối chúng ta liên hợp cùng một chỗ mới miễn cưỡng phong ấn nó, nhưng như cũ bị nó phá tan cách trở, khiến chúng ta không thể không bắt buộc mở không gian đi tới thế giới này. Một lần đó Thiên Tru không phải đã chết rồi? Sao có thể đến…”
Phong Tú lắc đầu, nói.
“Chuyện này kỳ thật các ngươi không biết rõ chân tướng, tình huống khi ấy cực kỳ phức tạp. Không gian cũng không phải chúng ta mở ra. Lúc ấy tu vi của các tiền bối còn chưa đủ. Có thể xé rách không gian chỉ có Thiên Tru mà thôi. Còn về quá trình cụ thể, ngươi không biết mới tốt.”
A Gia Lôi Tư gật đầu.
“Đại ca, ngươi cứ nói đi, muốn ta làm sao thì ta đều nghe theo.”
Phong Tú nói.
“Phái tất cả cường giả trong tộc ngươi ra ngoài, ta phải tìm tòi một lần trong ma tộc. Mặt ngoài đánh cờ hiệu truy giết Săn Ma Đoàn nhân loại, kỳ thật là tìm Thiên Tru. Tuy Thiên Tru còn yếu nhưng tuyệt không dễ đối phó, một khi phát hiện cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ. Tất cả do đích thân chúng ta ra tay, mới triệt để hủy diệt nó. Chuyện này ngươi phải giữ bí mật, trừ ba huynh đệ chúng ta ra, ngay cả Tát Mễ Cơ Nạp cũng không được nói, để tránh khiến người bên dưới khủng hoảng.”
“Vâng.”
Phong Tú đứng dậy, nói.
“Đi, tới chỗ ta uống một ly, thả lỏng.”
A Gia Lôi Tư cười khổ nói.
“Hay là thôi đi. Nghe tới hai chữ Thiên Tru là ta cảm thấy đứng ngồi không yên. Ta vẫn là trước tiên an bài tìm tòi nó đã, đại ca, cũng nên cho ta phương hướng tìm chứ.”
Phong Tú gật đầu, nói.
“Khi ta cảm thụ hơi thở của nó thì là ở bên Bi Khiếu động. Nhưng lần nữa tra xét thì nó hoàn toàn biến mất, tựa như không từng tồn tại. Manh mối chỉ có nhiêu đó. Ngươi thống lĩnh tình báo ma tộc chúng ta, chuyện này giao cho ngươi. Trong vòng ba tháng ta phải nghe được báo cáo.”
“Ta sẽ cố hết sức.”
Phong Tú ánh mắt biến lãnh.
“Không phải cố hết sức mà là nhất định làm được. Việc này liên quan đến sinh tử tồn vong của chúng ta. Tuy chúng ta không chân chính thấy qua Thiên Tru, nhưng có thể bức ép các tiền bối đến tận đây, có thể thấy khủng bố cỡ nào.”
Long Hạo Thần chờ thật rất vất vả, cứ cúi đầu tuyệt không phải chuyện thoải mái.
Ma Thần Hoàng rốt cuộc đi rồi, hắn không còn cảm thụ đến ánh mắt kinh khủng kia. Cường giả Nguyệt Ma tộc đứng phía trước bị A Gia Lôi Tư kêu lên đại điện, hắn đi theo Nguyệt Dạ trở lại tẩm cung.
Long Hạo Thần vừa vào tẩm cung, Nguyệt Dạ khiến bọn thị nữ lui ra. Cô và Long Hạo Thần hầu như kiệt sức khuỵu xuống đất, áp lực tinh thần quá lớn.
“Biết không? Lúc đó ta thật muốn giết ngươi.” Nguyệt Dạ phẫn nộ nói.
Long Hạo Thần cười khổ nói.
“Là tôi không đúng, tôi không nên ngẩng đầu liếc mắt một cái. Không ngờ tinh thần lực của Ma Thần Hoàng sắc bén đến thế.”
“Không ngờ?” Giọng Nguyệt Dạ bỗng dưng cất cao. “Ngươi có biết hay không, một câu không nghờ suýt làm ta mất mạng. Hừ, ngươi mau đi đi, ở chỗ ta đã nói khi nãy. Ta sẽ cố gắng an bài đường lui của các người.”
“Ừm, vậy tôi đi đây.” Long Hạo Thần thay đổi trang phục nữ, trở lại nguyên bản, lần nữa xin lỗi Nguyệt Dạ, bước đi.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Nguyệt Dạ rốt cuộc hoàn toàn trầm tĩnh lại. Nhưng trong mắt cô không có bình yên mà là suy tư.
“Chắc bệ hạ đã phát hiện ra hắn. Nhưng vì sao bệ hạ không ra tay? Chẳng lẽ là chừa mặt mũi cho cha? Nhưng đây hoàn toàn không cần thiết!”
Không biết có phải vì đám Long Hạo Thần tồn tại uy hiếp đến an toàn của Nguyệt Dạ, gần hai ngày Nguyệt Dạ đã truyền tới tin tức. Thương đoàn đang tụ tập, hai ngày sau xuất phát tới liên minh thánh điện, khiến Long Hạo Thần hãy chuẩn bị cho tốt.
Lúc đến vận xui và gian nan trắc trở, lần này nữ thần may mắn rốt cuộc giáng xuống đám Long Hạo Thần. Ma Thần Hoàng Phong Tú ra mệnh lệnh khiến A Gia Lôi Tư tìm tòi toàn bộ lãnh địa ma tộc, mà không mệnh lệnh Tử Linh Thần Tát Mễ Cơ Nạp, ai sẽ đi điều tra đội xe của con gái yêu quý của A Gia Lôi Tư chứ?
Huống chi thương đoàn Nguyệt Dạ không lâu trải qua thảm án Nạp Lý Khắc hành tỉnh, Ma Thần Hoàng giận dữ phạt nặng Nạp Lý Khắc hành tỉnh, đã sớm lan truyền khắp nơi. Thậm chí do ma tộc bù đắp tổn thất cho thương đoàn Nguyệt Dạ.
Các nguyên nhân tổng hợp lại, cho nên mặc dù ma tộc điều tra toàn bộ lãnh địa, đám Long Hạo Thần như cũ bình an trở lại liên minh thánh điện.
Nguyệt Dạ không đi theo thương đoàn, chỉ để lại cho Long Hạo Thần cách liên lạc và thời gian, để Thải Nhi còn giải cấm chế cho cô. Đi theo thương đoàn Nguyệt Dạ tiến vào biên cảnh đông nam, hai đội Săn Ma Đoàn không ngừng lại, mà là dưới sự dẫn dắt của Long Hạo Thần trực tiếp rời khỏi biên cảnh, đi tới không xa Tinh Tầm thành. Khoảnh khắc tiến vào nhà trọ, mọi người mới thả lỏng thần kinh.
Bọn họ đơn giản ở lại đây, ngụ khoảng ba ngày, không hẹn mà cũng ngủ mê suốt ba ngày.
Mệt mỏi không chỉ thân thể mà còn cả tinh thần và tâm lý. Từ ngày họ rời khỏi liên minh thánh điện bắt đầu làm nhiệm vụ, tinh thần luôn ở trạng thái cao độ căng thẳng. Trước sau trải qua mấy lần ở ranh giới sinh tử, cuối cùng vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Trở lại liên minh thánh điện, cảm giác thứ nhất của họ chính là trở về nhà. Đây là lần đầu tiên hai Săn Ma Đoàn chấp hành nhiệm vụ, họ còn chưa hoàn toàn thích ứng loại sinh hoạt trong gian nguy này. Hiện tại họ cần thả lỏng.
Trải qua ba ngày nghỉ ngơi, tinh thần và cảm xúc của mọi người hồi phục khá nhiều, lần nữa lên đường, thẳng hướng thánh thành. Hai đội đều cần nghỉ ngơi và hồi sức. Lần này tuy họ không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng thu hoạch cực lớn. Bản thân rèn luyện, thực lực tăng cao, còn có tăng kinh nghiệm, đều là lợi ích trước giờ chưa từng có.
Trên đường trở về họ cố ý thuê xe ngựa, tốc độ không nhanh, dùng mười lăm ngày mới tới thánh thành. Mười lăm ngày này cũng là thời gian họ tổng kết kinh nghiệm và thu hoạch.
Long Hạo Thần thu thập công huân của chúng bạn chung một chỗ, rung động phát hiện, nhiệm vụ lần này họ đạt được tổng công huân cao tới hai vạn. Hắn không hề nghĩ tới con số này. Chỉ dựa vào giết chóc đã được nhiều công huân như vậy, thật khiến hắn bất ngờ.
Kỳ thật được nhiều vậy, chủ yếu bởi vì Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu trong các trận chiến có tác dụng chủ đạo. Đặc biệt là giết chóc cường giả ma tộc, cấp sáu, cấp bảy kẻ địch ma tộc hầu như đều chết trong tay họ. Thế nên công huân nhiều không có gì kỳ.
Thu hoạch bên Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ thì không nhiều như vậy. Tổng công huân thu nhập không tới một vạn, nhưng lúc thử thách tích góp lại các công huân, hiện tại tổng số đoàn đội cũng hơn một vạn. Long Hạo Thần tuyệt không che giấu thăng lên Săn Ma Đoàn cấp hiệu được tới chỗ tốt. Hơn nữa trải qua nhiệm vụ lần này, tổng thể thực lực Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ nhờ sinh tử mà càng dung hợp và tăng cao. Họ quyết định khi trở về, việc làm thứ nhất là thăng cấp Săn Ma Đoàn.
Bảy người Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu sau khi bàn bạc, quyết định lần này không chia đều công huân nữa. Trải qua khoảng thời gian dung hợp này, họ đã tương đương tin tưởng nhau.
Tuy chia đều công huân thì rất công bình, nhưng cũng đồng thời kiềm chế sự phát triển của đoàn đội. Bởi vậy mọi người quyết định thống nhất điều phối công huân, cần dùng ở đâu thì bỏ vào, thế mới thích hợp đoàn đội phát hiện.
Lâu ngày không gặp thánh thành sau mười lăm ngày, rốt cuộc xuất iện trước mắt hai đội Săn Ma Đoàn. Bọn họ gần như xúc động muốn rơi lệ đầy mặt.
Nghe Long Hạo Thần đề nghị, hai đội Săn Ma Đoàn không có trở về nhà nghỉ ngơi mà trực tiếp tới tháp nhiệm vụ Săn Ma Đoàn giao nhiệm vụ.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thần Ấn Vương Tọa Tác Giả: Đường Gia Tam Thiếu -----o0o-----
Chương 88: Trở về, nhiệm vụ hoàn thành? [2]
Dịch giả : Tinh Vặn
Sưu Tầm By Nguoibantot8 --- 4vn.eu
“Cái gì? Hai mươi vạn công huân, có lầm hay không!”
Khi mười ba người nghe nhân viên tháp nhiệm vụ giải thích xong, cho dù tính tình tốt như Long Hạo Thần cũng bùng nổ. Sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi.
Long Hạo Thần lạnh lùng đứng đó nhìn nhân viên công tác trước mặt, trầm giọng nói.
“Hy vọng tháp nhiệm vụ có thể giải thích cho chúng tôi. Chẳng lẽ các người không biết một nhiệm vụ không chịu trách nhiệm sẽ khiến chúng tôi hủy diệt sao?”
Lục Hi thì nóng nảy hơn nhiều, dùng tay đập quầy bàn.
“Tôi còn nói sao khó làm như vậy! Khốn kiếp, thật khốn kiếp, nhiệm vụ quái quỷ gì đây! Các người giao nhiệm vụ như vậy? Muốn chúng tôi chết ở ma tộc? Nhất định phải nói rõ ràng, nếu không lão tử không để yên!”
Nhiên viên công tác là người ban đầu tiếp đãi đám Long Hạo Thần, mắt thấy mười ba săn ma giả tuổi trẻ kích động như vậy, bỗng chốc cũng trở nên hoảng loạn.
“Các người không nên kích động. Nhiệm vụ lần này nhầm lẫn đúng là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi sẽ không trốn tránh. Tháp nhiệm vụ cũng sẽ làm bồi thường. Dù nhiệm vụ thất bại, cũng sẽ thưởng cho các người hai vạn công huân, tương đương với phần thưởng nhiệm vụ.”
Đáng tiếc vị nhân viên này đã coi thường thái độ của đám thanh niên trước mặt.
Trần Anh Nhi cười lạnh nói.
“Hai vạn công huân đã nghĩ đuổi đi chúng tôi? Các người là đồ tồi. Đoàn trưởng, chúng ta không giao nhiệm vụ. Đi phủ chấp chính đi. Tôi không tin không có nơi nói lý. Tôi đi tìm bà nội. Lâm Hâm, cũng kiếm ông nội của anh!”
Long Hạo Thần không nói hai lời dẫn mọi người xoay người đi ra ngoài. Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ thói quen đi theo, Lục Hi dẫn dắt đội theo sát họ đi ra ngoài.
Vị nhân viên công tác sắc mặt tái nhợt.
“Nên làm sao đây, sự tình biến lớn rồi.”
Tuy gã không phải người trực tiếp chịu trách nhiệm, nhưng là gã giao nhiệm vụ, hơn nữa khi phát hiện nhiệm vụ có vấn đề, họ vì trốn tránh trách nhiệm mà không báo cho cấp trên. Lúc đó nhân viên nghĩ chỉ là hai đội Tân Săn Ma Đoàn mà thôi, cho dù phát hiện có vấn đề cũng sẽ không phản ứng quá lớn. Làm sao gã biết được, Săn Ma Đoàn đám Long Hạo Thần có thể nói là ngọa hổ tàng long, có cái nào dễ chọc đâu?
Không dám chậm trễ, vị nhân viên công tác vội chạy đi báo cáo cho cấp trên.
Rời khỏi tháp nhiệm vụ Săn Ma Đoàn, bị gió lạnh thổi, Long Hạo Thần hơi thanh tỉnh. Nhưng khi hắn nhìn Thải Nhi bị mình ôm, lửa giận lần nữa dâng lên. Nếu không phải bởi vì nhiệm vụ sai lầm, Thải Nhi sao có thể biến thành như vậy? Chuyện này tuyệt đối không thể ngừng tại đây,
Thiện lương không đại biểu yếu đuối. Ngược lại, cá tính Long Hạo Thần cường ngạnh, hoàn toàn trái ngược bộ dáng xinh đẹp mềm mại. Làm đoàn trưởng, nếu nhượng bộ lần này, sau này sao có thể chỉ huy đoàn đội?
Lục Hi đi tới bên cạnh Long Hạo Thần.
“Long đoàn trưởng, hiện tại chúng ta làm gì đây? Thật sự đi đến phủ chấp chính? Chúng ta thế yếu, tháp nhiệm vụ là lại bộ phận thuộc liên minh, chỉ sợ liên minh sẽ không nghiêng về phía chúng ta.”
Long Hạo Thần hít sâu, nói.
“Nhưng liên minh cũng không thể khiến chúng ta tâm lạnh. Lục Hi, các người đi về trước đi. Chuyện này cứ giao cho chúng tôi, có tin tức gì thì tôi sẽ cho anh biết, thấy thế nào?”
Lục Hi biến sắc mặt.
“Long đoàn trưởng, cậu có ý gì? Chúng ta có thể tại ma tộc xuất sinh nhập tử, chẳng lẽ trở về chỗ của mình thì lùi bước sao? Nếu đã phải đi lấy lại công bình, dĩ nhiên là cùng nhau.”
Gã nói ra lời này, năm người Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ đều phấn chấn, bọn họ còn sợ Lục Hi gặp chuyện nhát gan. Đây là nên bị người đâm a! Không có người của Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu, bọn họ chỉ sợ đã để lại mạng tại ma tộc.
“Đi!” Long Hạo Thần vung tay lên, một hàng mười ba người hùng hổ thẳng đến phủ chấp chính Thánh Minh.
Nên biết đây chính là thánh thành, phủ chấp chính Thánh Minh nằm ở trung tâm Thánh Minh. Đến nơi đây đòi công bình, không khác gì tát phủ chấp chính một bạt tay. Phần dũng khí này không phải ai cũng có được.
Long Hạo Thần tuy giận dữ nhưng đầu óc rất rõ ràng. Sở dĩ tuyển chọn trực tiếp đi phủ chấp chính, hắn cũng là không còn cách nào. Trừ phủ chấp chính Thánh Minh ra, còn ai có thể chế trụ tháp nhiệm vụ Săn Ma Đoàn? Tháp nhiệm vụ địa vị cao thượng không phải mấy người bọn họ có thể lay động.
Phủ chấp chính Thánh Minh cách tháp nhiệm vụ Săn Ma Đoàn không tính xa, không bao lâu họ đã tới cửa phủ chấp chính.
Đừng nhìn Trần Anh Nhi tuổi không lớn, nhưng vào lúc này tính tình cô lớn nhất.
“Đoàn trưởng, anh nói nên làm thế nào.”
Long Hạo Thần trầm giọng nói.
“Chúng ta ở cửa phủ chấp chính, đợi liên minh giải thích.”
“A? Cứ đơn giản như vậy?” Trần Anh Nhi có chút bất mãn nói, thế này chẳng phải là sấm to mưa nhỏ?
Nhưng động tác của Long Hạo Thần khiến mắt mọi người trợn to. Đoàn trưởng Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu, trực tiếp đi tới cửa lớn phủ chấp chính Thánh Minh, khoanh chân ngồi xuống. Hắn ôm Thải Nhi đặt ngồi bên cạnh. Vị trí hắn ngồi cách cửa phủ chấp chính chỉ có ba mét. Tuy không cản đường ra vào, nhưng cách làm này có thể dùng hai chữ ‘càn rỡ’ hình dung.
Cửa phủ chấp chính Thánh Minh chỉ có hai thủ vệ. Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn thanh niên ngồi xuống, còn tưởng là mình hoa mắt.
Lại có người dám ngăn trước cửa phủ chấp chính Thánh Minh? Hắn uống lộn thuốc?
Trong lúc hai thủ vệ giật mình bước tới trước, *soàn soạt* lại một đám người đi tới bên cạnh Long Hạo Thần. Mười ba người dàn hàng ngang, hầu như hoàn toàn ngăn chặn cửa phủ chấp chính Thánh Minh.
“Các người làm cái gì?” Hai thủ vệ đã tới gần.
Long Hạo Thần nâng tay lên, trong tay hắn rõ ràng là lệnh bài Săn Ma Đoàn.
“Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu tiến đến thỉnh cầu, xin cho chúng tôi một lời giải thích.
Lục Hi cũng lấy ra lệnh bài Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ. Vốn hai thủ vệ chuẩn bị ra tay bỗng chốc ngừng lại. Bọn họ đương nhiên rõ ràng Săn Ma Đoàn có ý nghĩa như thế nào. Hầu như tất cả cao tầng liên minh đều xuất thân từ Săn Ma Đoàn! Trong chốc lát, họ thật không dám làm gì đám thanh niên.
Hai người nhìn nhau một cái, một thủ vệ vội vàng đi vào phủ chấp chính, người khác nhíu mày nhìn mấy người.
“Có lời muốn nói thì từ từ nói, các người làm vậy là sao hả?”
Tuy chỉ là thủ vệ nhưng vị này hơn bốn mươi tuổi, hơn nữa gã nói xong, trên người tản ra khí thế khá mạnh.
Đáng tiếc gã uy hiếp hoàn toàn vô dụng. Mười ba người đám Long Hạo Thần chẳng thèm để ý, cứ ngồi đó bất động.
Phủ chấp chính Thánh Minh nằm vị trí trung ương thánh thành. Đám Long Hạo Thần làm động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên khiến người qua đường chú ý. Chẳng qua bởi vì uy nghiêm của liên minh, không ai dám tới gần mà thôi.
Thời gian không quá lâu, một bóng đen mau chóng từ bên trong phủ chấp chính Thánh Minh đi ra. Người đến không phải ai khác, chính là phó điện chủ Thích Khách Thánh Điện, Ảnh Tùy Phong.
Ông cũng là vừa lúc đụng tới, mới xuống lầu thì gặp thủ vệ, gã vội vàng nói ra tình hình ngoài cửa.
Ảnh Tùy Phong thầm nói, là ai vậy! Gan to như thế, dám ngăn đường đi? Cho dù Săn Ma Đoàn địa vị cao thì cũng không thể đánh mặt liên minh! Xem ra là bị oan khuất cái gì. Nhưng nếu mỗi Săn Ma Đoàn bị thua thiệt đều chạy tới ngăn cửa phủ chấp chính Thánh Minh, vậy còn ra thể thống gì? Bởi vậy lúc ông đi ra tràn ngập lửa giận.
Nhưng khi ông nhìn thấy mấy người ngồi trước cửa, bỗng chốc ngạc nhiên. Đây không phải là Long Hạo Thần và Thải Nhi sao?
“Long Hạo Thần, ngươi làm cái gì? Muốn tạo phản sao? Mau lăn lên cho ta!” Ảnh Tùy Phong giận dữ quát.
Long Hạo Thần kiên quyết lắc đầu, nói.
“Liên minh không giải thích cho chúng tôi một lời, chúng tôi tuyệt đối không đứng lên.”
“Nói nhảm, giải thích với ngươi cái gì. Ngươi mau đứng lên, nói rõ mọi việc cho ta!” Ảnh Tùy Phong vẻ mặt phẫn nộ. Không ngờ là đám nhóc đến quậy. Bọn họ chẳng qua là Tân Săn Ma Đoàn! Đây hiển nhiên là dựa vào địa vị ở các thánh điện đến quấy rối. Ảnh Tùy Phong biết lai lịch của đám nhóc này, trong lòng tức giận càng tăng.
Nhưng ông không trực tiếp ra tay túm Long Hạo Thần lên, dù sao Thải Nhi có mặt ở đây.
Long Hạo Thần trầm giọng nói.
“Ảnh điện chủ, hy vọng ngài hiểu rõ sự tình rồi hãy trách chúng tôi. Thải Nhi luôn xem ngài như trưởng bối. Ngài có biết không, nếu lần này không phải chúng tôi may mắn, sẽ không còn sống ngồi ở chỗ này.”
Đám Lục Hi cũng từng gặp qua Ảnh Tùy Phong, mắt thấy phó điện chủ Thích Khách Thánh Điện có vẻ thả lỏng trao đổi với Long Hạo Thần, từng người nhẹ thở ra.
Long Hạo Thần nén giận, giải thích một lần chuyện gặp được.
Lần này sắc mặt Ảnh Tùy Phong cũng biến đổi.
“Khốn kiếp! Đám khốn tháp nhiệm vụ! Bọn họ lại dám làm ra chuyện như vậy. Các ngươi yên tâm, chuyện này liên minh sẽ có công đạo. Ta lấy thân phận phó điện chủ Thích Khách Thánh Điện bảo đảm với các ngươi. Nào, các ngươi đứng lên rồi nói tiếp, nơi này dù sao là cửa phủ chấp chính, cùng ta vào thôi.”
Ảnh Tùy Phong nghe Long Hạo Thần nói xong, sau lưng đổ mồ hôi lạnh! Người khác không biết nhưng sao ông không biết được? Đội Săn Ma Đoàn của Long Hạo Thần tuy rằng chưa nói đến cường đại, nhưng họ là tổ hợp cái gì? Chỉ riêng thân phận con trai quang minh và Luân Hồi Thánh Nữ, đủ khiến hai đại thánh điện nghe xong việc này sẽ gà bay chó sủa. Huống chi mấy đứa nhóc kia không phải tầm thường.
Ngăn cửa là bởi vì muốn khiến phủ chấp chính chú ý, không phải muốn thật sự trở mặt. Ảnh Tùy Phong nếu đã hứa tra rõ việc này, đương nhiên hắn sẽ biết chừng mực.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc