Đặc Thù Không Gian
Quyển 6
Chương 16: Truyền thuyết Thiên Ngoại Thiên(1)
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Thiên Sương
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
BONUS thêm mừng được mốc 50 bình chọn
Lời vừa nói ra, ánh mắt người nọ liền lóe lên tia sáng kỳ dị, ngay lập tức hắn yên tĩnh trở lại:
- Trừ phi ngươi đáp ứng làm thuộc hạ của ta, phát thệ linh hồn. Nếu không, ngươi không có cách nào có thể thấy được khuôn mặt của ta. Hắc Thiên Ma Thần, ta nhớ ngươi là thuộc hạ của ta. Ngươi cần phải liều mạng như vậy sao?
Người nọ thản nhiên cười nói. Ngữ khí thập phần tùy ý, làm cho người ta cảm thấy Hắc Thiên Ma Thần vốn nên làm thuộc hạ của hắn mới là tốt nhất.
Hắc Thiên Ma Thần có khi nào chịu nhiều sỉ nhục như vậy, liền cười lạnh nói:
- Các hạ nếu không chịu khai báo thân phận, vậy đừng có trách ta không khách khí.
- Không khách khí?
Người nọ khinh thường cười cười:
- Nghe ngươi nói thì ngươi có ý định động thủ với ta?
- Vậy thì sao?
Hắc Thiên Ma Thần lãnh khốc cười:
- Các hạ rõ ràng là đến tìm ta, nếu ta không xuất ra một chút bản lãnh, sợ rằng ngươi sẽ không bỏ qua cho ta.
- Cũng được!
Người nọ gật gật đầu:
- Không xuất một chút bản lãnh thật sự, ta cũng nghĩ ngươi sẽ không phục ta.
- Thế thì tốt lắm!
Hắc Thiên Ma Thần cười lạnh một tiếng, trong tay chợt xuất hiện một đại đao màu đen, đạo lực trong cơ thể vừa chuyển, phiến đại đao trong nháy mắt liền biến thành một đạo hình quang đao to lớn, mang theo sức mạnh hủy diệt chém tới.
- Đoạn Hồn đao? Coi như không tệ, xem ra ngươi đã coi ta trở thành đối thủ của ngươi…
Người nọ lãnh đạm nhìn Hắc Thiên Ma Thần bổ một đao tới, thần sắc trong mắt kỳ dị, mơ hồ lộ ra vài phần mỉm cười.
Hiện giờ một đao mang theo lực hủy diệt đáng sợ của Hắc Thiên Ma Thần bổ xuống, ánh mắt người kia đột nhiên sắc bén. Sau đó, quanh thân hắn tỏa ra một cỗ hơi thở màu đen, nhìn như thực chất gắt gao bao quanh hắn lại. Khí thế kinh thiên động địa đủ để uy hiếp thiên hạ.
- Bát Quái kính?
Hắc Thiên Ma Thần cười lạnh một tiếng nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Đấy chính là bảo vật của Tử Vi Trung Thiên Đại Đế.
- A, ta nói rồi, muốn biết ta là ai, hoặc là chết hoặc là làm thuộc hạ của ta, ngươi hiện giờ có thể đưa ra lựa chọn.
Người nọ ảm đạm cười.
Giờ đây Hắc Thiên Ma Thần đã muốn dừng đao lại, nhưng người kia giơ tay trái lên, lấy chưởng làm đao, đao cương màu đen liền xuất hiện. Đối với ánh quang nhận trảm tới, công kích của hắn nhìn như bình thản, mà lại như ẩn chứa một cổ lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
- Ầm!
Theo một tiếng nổ lớn. Lão nhân chưởng vào đại đao, chỉ nháy mắt liền làm vỡ nát đao khí do Hắc Thiên Ma Thần tạo nên. Chính diện giao phong, đón nhận một đao của hắn, từ lúc Hắc Thiên Ma Thần phi thân lên xuất thủ đến lúc bị một đao đánh rớt, mọi việc đều chỉ trong nháy mắt, có thể nói là cực kỳ gọn gàng.
Nhưng người nọ lại càng càn rỡ. Hắn thậm chí đến vũ khí cũng lười sử dụng, trực tiếp dùng nhục chưởng nghênh địch.
Sau khi công kích đã qua đi. Hai tay của hắn để sau lưng, ngạo nghễ đứng. Một kích mạnh vẽ va chạm vào nhau. Đao cương màu đen như khai thiên liệt địa, mạnh mẽ va chạm vào đao mang của Hắc Thiên Ma Thần. Hai đạo lực lượng mạnh mẽ va chạm vào nhau giữa không trung liền bắn ra tia lửa, quang hoa tỏa ra bốn phía. Cao thủ Yêu Tộc ở xung quanh đang xem cuộc chiến liền hãi hùng, vội vàng rút lui ngay.
Ở giữa không trung, ánh mắt người nọ hơi hơi nhìn xuống. Ngạo nghễ nhìn Hắc Thiên Ma Thần, Hắc Thiên Ma Thần lạnh lùng cười:
- Ta đã biết ngươi là ai…
Người nọ vừa trôi nổi giữa không trung vừa nhìn chằm chằm vào Hắc Thiên Ma Thần với ánh mắt phức tạp.
Một lát sau, người nọ liền mỉm cười, nói:
- Ngươi biết chính xác ta là ai?
Ánh mắt Hắc Thiên Ma Thần khẽ đổi, cười lạnh một tiếng, nói:
- Tuy rằng ngươi đã che giấu hơi thở của mình nhưng ta vẫn nhận ra ngươi là ai. Tà Vương, xem ra ngươi đang chuẩn bị mượn gió bẻ măng.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.
Người nọ lạnh lùng nói:
- Hãy bớt nói nhảm đi, ngươi đã thấy được thực lực chân thực của ta vậy thì làm thủ hạ của ta đi…
- Ha ha, ngươi sợ, bởi vì thân phận của ngươi đã bị ta vạch trần.
Hắc Thiên Ma Thần lạnh lùng cười nói:
- Bát quái kính của Tử Vi Trung Thiên Đại Đế, trừ tiên vương mà hắn tín nhiệm nhất – Tà Vương, thì người khác như thế nào có thể lấy được?
Sắc mặt người nọ có chút âm tàn, không vui nói:
- Hắc Thiên Ma Thần, ta căn bản không biết ngươi đang ở đây nói bậy bạ cái gì. Nếu ngươi thực sự hứng thú đối với thân phận của ta mà nói, vậy thì ngươi hiện tại phát xuống lời thề linh hồn, thề nguyện trung thành với ta. Nếu không chỉ có trước khi chết, ngươi mới có thể biết được.
Hắc Thiên Ma Thần thần quang trong mắt chợt lóe, giọng điệu lạnh lùng nói:
- Ta là một trong năm lệnh chủ Phương Thiên Địa. cho dù là Tử Vi Trung Thiên Đại Đế cũng không dám nói là chủ tử của ta, ngươi thì tính là gì…
Người nọ thản nhiên nói:
- Ha ha, nếu ngươi quan tâm tới vấn đề mặt mũi thì cũng không càn phải lo lắng làm gì, không bao lâu nữa ta sẽ trở thành chúa tể của cả thiên địa này… Nếu ngươi đồng ý làm thuộc hạ của ta, tương lai ta sẽ cho ngươi làm chúa tể của Huyền Cảnh. Chứ không phải như hiện tại chỉ là một trong năm lệnh chủ Phương Thiên Địa.
Hắc Thiên Ma Thần ngẩn ra, thất thanh nói:
- Dã tâm của ngươi thật lớn.
Người nọ khinh thường cười cười:
- Thế giới này từ trước tới nay đều nắm tay ai to thì người đó là lão đại, ta có năng lực, ta vì cái gì mà không quân lâm thiên hạ. Hắc Thiên, chỉ cần làm thuộc hạ của ta thì ngươi sẽ là người dưới một người mà trên vạn người, ngươi vì sao mà không làm chứ?
- Tà Vương, lá gan của ngươi thật lớn, ngươi không sợ Tử Vi Trung Thiên Đại Đế sẽ thu phục ngươi?
Hắc Thiên Ma Thần cười lạnh nói.
- Im miệng!
Sắc mặt người nọ liền biến đổi, vung tay một cái thì một cổ lực lượng cường đại chấn động lòng người, mang theo thanh âm kinh hồn bạt vía, khiến cho bốn phía đều tràn ngập sát khí. Hắn nghiêm nghị nói:
- Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Hắc Thiên Ma Thần cảnh giác nhìn người nọ, trong lòng mơ hồ cảm thấy hốt hoảng. Cảm giác này từ lâu đã không xuất hiện lại trong hắn.
Nếu như đối phương thật sự là Tà Vương, vậy thì sự tình hôm nay sợ rằng khó đối phó rồi.
Ánh mắt người nọ lạnh như băng nhìn Hắc Thiên Ma Thần, lạnh lùng nói:
- Tính nhẫn nại của ta có giới hạn, nếu ngươi muốn chọc giận ta, vậy thì ngươi chờ chết đi…
Sắc mặt Hắc Thiên Ma Thần âm tàn, nổi giận gầm một tiếng:
- Một khi đã như vậy thì cứ tiếp tục đánh đi…
Thanh âm Hắc Thiên Ma Thần vừa dứt thì Đoạn Hồn đao trong tay hắn nháy mắt liền động, hướng tới người nọ đánh tới.
Người nọ khẽ cười, trong ánh mắt vẫn khinh thường như cũ, tay phải run lên huyễn hóa ra một thanh đại đao vô hình. Lập tức, cổ tay hắn run nhẹ một cái liền chém ra cả vạn đạo đao mang, phân bố khắp mọi ngõ ngách chung quanh không gian, lấy khí thế che trời lấp đất hướng Hắc Thiên Ma Thần dũng mạnh xông tới.
Đối mặt với thế công của người nọ, sắc mặt Hắc Thiên Ma Thần liền nghiêm nghị lại, không dám có chút lãnh đạm. Hắn cực lực thúc dục Đoạn Hồn đao trong tay, dĩ nhiên lại cùng Đoạn Hồn đao hợp lại làm một, tạo thành tường đồng vách sát trước mặt, phòng ngự công kích của người nọ
Tiếng đao ngâm rung trời mang theo khí thế uy nghiêm đang kịch liệt va chạm vào nhau, hai người vừa nói chuyện vừa chiến đấu đã qua hơn mười chiêu, mà rõ ràng lúc này đây Hắc Thiên Ma Thần đang rơi vào thế bất lợi.
Người nọ thấy Hắc Thiên Ma Thần toàn lực chống cự lại mình, hình như có ý định liều mạng liền vội vàng bức lui Hắc Thiên Ma Thần, lạnh giọng quát một tiếng:
- Dừng tay, ngươi muốn cùng ta liều mạng sao? Con mắt nào của ngươi thấy ta muốn giết ngươi, ngươi cần gì phải cùng ta liều mạng như vậy?
Hắc Thiên Ma Thần trôi nổi giữa không trung, ngạo nghễ nói:
- Ta Hắc Thiên Ma Thần sao lại có thể đồng ý làm hạ nhân của người khác, các hạ trong mắt ta bất quá chỉ là con chuột nhắt dấu đầu lộ đuôi mà thôi.
Người nọ lại gần, cười lạnh nói:
- Hắc Thiên, lai lịch của ta ngươi cũng đã rõ ràng. Nếu là trước kia, ta còn e ngại ngươi ba phần. Nhưng hiện giờ sau khi ngươi lặn lội đường xa tới đây, lực lượng của ngươi căn bản vẫn chưa khôi phục được hết. Chỉ cần ta muốn thì chỉ trong trăm chiêu là có thể giết được ngươi.
Sắc mặt Hắc Thiên Ma Thần hơi đổi, hừ lạnh nói:
- Xem ra ngươi cũng có chuẩn bị mà đến?
Người nọ cười nói:
- Đương nhiên… Bản tôn chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc cả.
Hắc Thiên Ma Thần quật cường nói:
- Các hạ hùng hổ dọa người như vậy thì hôm nay bổn tọa quyết cùng ngươi chiến đấu tới cùng, dù có liều tánh mạng này cũng phải giết chết ngươi.
Người nọ đột nhiên nở nụ cười:
- Hắc Thiên Ma Thần, ta rất thưởng thức phần ngạo cốt này của ngươi, người làm lên đại sự thì phải giống như ngươi vậy. Hắc Thiên, lời thật lòng ta đều đã nói với ngươi, cho ngươi biết vì kế hoạch thống trị này của ta, năm lệnh chủ Phương Thiên Địa ta đều đã gửi lời mời đến từng người. Ngươi chỉ là một trong số những người được ta mời đến thôi, cho ngươi hưởng thụ vinh quang cùng quyền lợi tối thượng, ngươi nghĩ lại đi…
- Các hạ quả nhiên có ham muốn thật lớn, khẩu khí thật lớn…
Hắc Thiên Ma Thần cười lạnh nói:
- Muốn thu phục cả năm lệnh chủ Phương Thiên Địa cho dù là Tử Vi Trung Thiên Đại Đế cũng không có bản lãnh này. Ngươi rốt cuộc là ai?
- Nếu ngươi cảm thấy hứng thú với ta như vậy, sao lại không đầu nhập vào ta.
Người nọ cười cười nói:
- Ta có thể tiết lộ một chút thông tin về ta cho ngươi. Mục tiêu của ta trong tương lai vượt xa Huyền Cảnh, Tiên Cảnh.
- Có ý tứ gì?
Hắc Thiên Ma Thần nói:
- Hay là ngươi còn muốn tranh giành tới thế giới của Thiên Ngoại Thiên?
Người nọ cười cười:
- Không sai, đây mới là mục đích cuối cùng của ta, năm lệnh chủ Phương Thiên Địa các ngươi đều rất rõ ràng. Thiên Ngoại Thiên là một phần của thế giới này, đó là một nơi rất thần kỳ, tràn ngập linh khí hẳn các ngươi cũng biết. Chỉ có nơi đó mới là mục đích của ta. Ngàn vạn năm qua ta luôn chờ đợi đến lúc này, chỉ cần năm lệnh chủ Phương Thiên Địa các ngươi chịu theo ta thì tất cả chuyện này đều không phải vấn đề.
- Ta biết rồi, ngươi muốn phá giải bí mật chân thần đại chiến, đạt được vô thượng thần lực?
Hắc Thiên Ma Thần dường như đã hiểu rõ mục đích của người nọ.
- Đúng vậy!
Người nọ điên cuồng cười một tiếng:
- Ngươi rất thông minh, ý định của ta chính là vậy. Tuy rằng năm Phương Thiên Địa lệnh cũng có thể phá giải bí mật này, nhưng ta vẫn hy vọng có thể thuyết phục năm người các ngươi tự mình tham gia. Đương nhiên, các ngươi mỗi người đều là những người kiệt ngạo bất tuân, muốn thuyết phục các ngươi cũng không dễ dàng. Cách tốt nhất để thuyết phục các ngươi chỉ có thể dùng vũ lực.
- Như vậy đi, ta là một người rất quý trọng nhân tài… Ngươi nếu đã không muốn làm thủ hạ của ta thì ta cũng không miễn cưỡng. Ta muốn cùng ngươi hợp tác, như vậy cuối cùng cũng được chứ? Ta và ngươi lấy phương thức hợp tác để tiến hành sự nghiệp vĩ đại. Ta đồng ý với ngươi, ngày ta đại công cáo thành thì Huyền Cảnh này sẽ là của ngươi, không thì Tiên Cảnh cũng được. Ngươi cũng biết mục đích của ta chỉ là Thiên Ngoại Thiên… Còn các không gian còn lại đối với ta mà nói chẳng có chút giá trị nào.
Người nọ nói.
- Hợp tác?
Hắc Thiên Ma Thần cười lạnh nói:
- Ngươi cảm thấy điều này có thể sao? Trừ phi ngươi nói cho ta biết ngươi là ai, còn không thì ngươi đừng có nghĩ đến.
- Tốt lắm, vậy bây giờ ta liền đánh cho ngươi tâm phục khẩu phục mới thôi!
Bộ dáng của người nọ như đã hết kiên nhẫn, trong con ngươi lộ ra một tia cười lạnh cùng sát ý.
- Thà chết chứ không chịu khuất phục!
Hắc Thiên Ma Thần giờ đây đã muốn liều mạng.
Bình chọn càng nhiều boom càng lớn mọi người cùng bình chọn nào Bình chọn cho truyện tại đây Dự đoán dành cho độc giả tại đây Tài trợ cho event tại đây Vạch lá tìm sâu tại đâyCái trò này là hay nhất. Hi vọng các bợn nhiệt tình bơm xăng
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thiên Sương
Đặc Thù Không Gian
Quyển 6
Chương 16: Truyền thuyết Thiên Ngoại Thiên(2)
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Thiên Sương
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
BONUS thêm mừng được mốc 55 bình chọn
- Ai đó?
Đúng lúc này Long Vũ, Đường Hương Hương phi thân đến cùng Hắc Thiên Ma Thần sóng vai đứng cùng một chỗ. Đồng thời, Thiên Dực Hổ không biết từ đâu ra, nhảy vọt vào trong lòng Đường Hương Hương, lấy cái đầu nhỏ liếm cánh tay nàng. Nhưng trong con ngươi hung quang chớp động, lạnh lùng nhìn người nọ.
- Hai vị cẩn thận, người này có tu vi trên cả ta.
Hắc Thiên Ma Thần nhắc nhở.
Lời này vừa nói ra, Long Vũ và Đường Hương Hương nhất thời kinh hãi. Nghĩ đến Hắc Thiên Ma Thần là nhân vật ngưu bức như thế nào mà ngay cả hắn cũng không phải đối thủ của người nọ, vậy rốt cuộc hắn thuộc dạng cấp bậc gì đây.
Vừa nghĩ đến đây Long Vũ cùng Đường Hương Hương vội vàng âm thầm cảnh giới. Không biết tại sao, Đường Hương Hương cảm thấy trên thân người nọ có một cỗ khí tức mà nàng từng quen biết.
Nhưng khi nàng chuẩn bị dò xét thì lại không tài nào phát hiện được. Hơn nữa, trong đầu nàng cũng không có bất cứ thông tin gì về người này.
Dưới dạng tình huống này. Đường Hương Hương cảm thấy có chút mê mang.
- Ngươi chính là Hậu Thổ sao?
Người nọ liếc mắt một cái liền nhìn thấu được thân phận của Đường Hương Hương, hắn mỉm cười nói:
- Tốt lắm, ta còn tưởng rằng sắp tới phải lấy Lục Đạo Luân hồi để tìm kiếm linh hồn của ngươi, không nghĩ tới ngươi đã tự thoát ra rồi.
Người nọ nhìn Đường Hương Hương một lúc, trong con mắt hắn rõ ràng thấy một tia hiền từ.
Long Vũ thấy thế vội vàng quát hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Ha ha, xem ra các ngươi đều cảm thấy hứng thú đối với thân phận của ta…
Người nọ khẽ cười một tiếng, đưa mắt nhìn sang Đường Hương Hương nói:
- Tất cả những người ở đây tốt nhất nên đi theo ta.
Đường Hương Hương sững sờ hạ xuống, nhưng trong lòng đối với người này có một cỗ cảm giác thân thiết.
Long Vũ vội vàng kéo tay Đường Hương Hương
Người nọ thấy thế khẽ cau mày, ánh mắt quét lên người Long Vũ vài lần, lập tức hướng tới Đường Hương Hương nói:
- Hậu Thổ, hắn là gì của ngươi?
Những lời này tuy rằng lãnh đạm, nhưng trong đó lại xen lẫn vài tia tức giận.
- Ta là vợ của anh ấy!
Đường Hương Hương không chút do dự nói.
- Hừ!
Người nọ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bản thân ta đã quá xem nhẹ, luân hồi đã thay đổi bản tính của ngươi… Bất quá cũng tốt, ngươi bây giờ cũng có chút ý tứ. Theo ta đi…
Từ sau khi Đường Hương Hương xuất hiện, người nọ tựa hồ chỉ hứng thú với mình nàng, đối với Hắc Thiên Ma Thần cũng không còn quan tâm nữa.
Vì thế, Hắc Thiên Ma Thần vội vàng nhớ lại vào thời kỳ thượng cổ có những nhân vật có quan hệ với Hậu Thổ. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không nghĩ ra, người nọ rốt cuộc là ai?
Đường Hương Hương khinh miệt cười nói:
- Ngươi là ai, dựa vào gì mà muốn ta phải theo ngươi.
- Các hạ có phải cố ý tìm đến bọn ta?
Long Vũ khẽ quát một tiếng, sát khí trong mắt liền hiện.
Đồng thời, Thiên Dực Hổ cũng nhảy lên vai Long Vũ, lông mao cả người nó dựng thẳng lên, sát khí trong mắt rất đậm. Hắc Thiên Ma Thần có chút ngạc nhiên, phát hiện khí thế trên người Thiên Dực Hổ còn mạnh hơn cả Long Vũ.
Giờ phút này, người nọ cũng chú ý tới sự tồn tại của Thiên Dực Hổ.
- Đây là con vật gì? Không phải sinh vật ở Huyền Cảnh, cũng không thuộc về Tiên Cảnh…
Người nọ tựa hồ bị hấp dẫn bởi Thiên Dực Hổ
- Chẳng lẽ là sinh vật ở Thiên Ngoại Thiên?
Người nọ khẽ cau mày, vẫn không thể xác định được lai lịch của Thiên Dực Hổ.
Long Vũ âm thầm cười lạnh, coi như ngươi là cường giả đương thời thì như thế nào? Lão tử không tin ngươi có thể biết được thế giới tương lai?
- Đây là Thiên Dực Hổ, lấy kiến thức của ngươi, cho dù có nghĩ đến vỡ đầu cũng không thể nào biết được lai lịch của nó đâu. Cho nên ta khuyên ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Long Vũ ngạo nghễ nói:
- Không cần biết ngươi là ai? Hiện tại ngươi liền có thể biến đi…
- Miệng còn hôi sữa, kém cỏi!
Người nọ cười cười:
- Ngươi cho rằng với tu vi Đế Cảnh của ngươi có thể nói chuyện với ta sao, đến Hắc Thiên Ma Thần cũng không dám nói với ta như vậy, ngươi xứng sao.
- Tiểu Vũ, chúng ta cùng sóng vai chiến đấu!
Đường Hương Hương nắm chặt tay Long Vũ, ủng hộ hắn.
- Đợi đã… Nguyên âm của ngươi đã bị phá, các ngươi hiện giờ đã hợp thể rồi sao?
Người nọ căm tức nhìn Long Vũ và Đường Hương Hương.
- Đây là chuyện của ta, ngươi tính làm cái gì, ngươi dựa vào gì mà quản…
Đường Hương Hương trừng mắt, trong con ngươi hiện lên một tia giận dữ.
Người nọ thở dài một tiếng:
- Thực sa đọa a, thực mất mát. Hậu Thổ ơi Hậu Thổ, không nghĩ tới ngươi lại có thể sa đọa tới trình độ này. Nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản. Bản tôn cuối cùng có thể quyết tâm theo đuổi kế hoạch của mình, yên tâm hoàn thành sự nghiệp to lớn. Tương lai khi kế hoạch vĩ đại của ta thành công thì cũng là ngày chết của hai người các ngươi, ta muốn lấy máu tươi của các ngươi để tế điện vĩ đại của ta…
Nói đến đây, người nọ ánh mắt xoay chuyển nhìn sang Hắc Thiên Ma Thần, nói:
- Ngươi hãy đi theo ta, ta sẽ không động thủ đối với ngươi…
Hắc Thiên Ma Thần đang muốn nói gì đó thì Long Vũ liền giành nói trước:
- Ba người chúng ta hợp lực lại, ta không tin không đánh bại được hắn.
- Được lắm, tuổi trẻ ngông cuồng, ngươi giờ hãy nhớ kỹ cho ta, ta và ngươi từ bây giờ không đội trời chung!
Người nọ hình như cũng sợ ba người liên thủ lại nên liền tính toán phân tán ba người.
- Ngươi đang sợ hãi.
Long Vũ khinh thường nói.
- Ha ha!
Người nọ khinh miệt cười nói:
- Ta sợ? Ta sợ ngươi? Bản tôn bất quá chỉ muốn làm rõ lai lịch của ngươi… Ngày hôm này ta quyết định sẽ chém đầu ngươi.
Nói tới đây, người nọ nhìn Đường Hương Hương, nói:
- Hậu Thổ, ngươi tự thu xếp cho mình đi…
- Hắc Thiên, ta sẽ còn tới tìm người. Đoạn thời gian này, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đề nghị của ta…
Nói xong,người nọ liền biến mất không thấy bóng dáng.
Cùng lúc người nọ rời đi, áp lực bốn phía liền biến mất.
Hắc Thiên Ma Thần nhìn chằm chằm vào Thiên Dực Hổ, xem đi xem lại xong lập tức quay sang Long Vũ cười nói:
- Tiểu tử, lần này ta thiếu các ngươi một phần nhân tình. Đúng rồi, các ngươi làm sao biết ta đang gặp nguy hiểm…
- Chúng ta vừa mới về đến Huyền Cảnh, đang tính toán đi đến Phượng Sào. Đi được nửa đường thì Thiên Dực Hổ cảm thấy một cổ khí tức cường đại, còn có khí tức của ngươi nữa nên liền chạy tới đây.
Long Vũ liền giải thích.
Hắc Thiên hết nhìn Long Vũ rồi lại quay sang nhìn Thiên Dực Hổ, nói:
- Tiểu tử, ngươi có biết vì sao người nọ lại rời đi không.
- Chắc là sợ ba người chúng ta liên thủ lại.
Long Vũ nói.
- Sai rồi.
Đường Hương Hương nói:
- Anh Vũ, lấy tu vi của người nọ, coi như ba người chúng ta liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Em xem có lẽ hắn nghe ngại Tiểu Hổ và sinh mệnh thể trong cơ thể anh…
- Đúng vậy!
Hắc Thiên Ma Thần tiếp tục giải thích:
- Hắn có thể lầm tưởng ngươi là người đến từ Thiên Ngoại Thiên, cho nên không muốn cùng ngươi động thủ.
- Thiên Ngoại Thiên?
Long Vũ khẽ nhíu mày:
- Đây là địa phương nào vậy?
- Có một truyền thuyết nói về một nơi Bồng Lai Tiên Cảnh!
Đường Hương Hương thản nhiên nói:
- Thời đại thượng cổ, từng có người đã đi qua nơi đó, sau này trở về liền lấy được một thân vô thượng thần thông.
- Ai vậy?
Long Vũ hiếu kỳ hỏi.
- Tử Vi Trung Thiên Đại Đế…
Hắc Thiên Ma Thần thoáng do dự nói:
- Tiểu tử, kỳ thật… Năm lệnh chủ Phương Thiên Địa chúng ta mất tích lâu như vậy chính là đang đi đến Thiên Ngoại Thiên… Chỉ tiếc là chúng ta hao phí thời gian lâu như vậy, cuối cùng vẫn không xông vào được, chúng ta chỉ biết quanh quẩn ở bên ngoài Thiên Ngoại Thiên một khoảng thời gian…
- Thiên Ngoại Thiên, thực sự có nơi này…
Đường Hương Hương nhíu mày hỏi:
- Hắc Thiên, ngươi nọ rốt cuộc là ai? Hắn tới tìm ngươi rốt cuộc là muốn gì?
Hắc Thiên tự giễu cười cười nói:
- Thân phận của người nọ cùng lai lịch của hắn ta đều không biết, nhưng tu vi của hắn thực sự là mạnh hơn ta nhiều, ta không đỡ được nổi trăm chiêu của hắn. Hắn chính là muốn ta làm thủ hạ cho hắn…
Ngay sau đó Hắc Thiên Ma Thần liền đem những lời người nọ nói với hắn nói lại một lần.
Sau khi nói xong, Hắc Thiên Ma Thần thở dài nói:
- Xem ra sự tình lần này càng lúc càng rối loạn… Hậu Thổ, ta thấy hình như người nọ và ngươi quen biết nhau, ngươi thử ngẫm lại xem. Có lẽ có thể biết được lai lịch của hắn.
Đường Hương Hương nghiêm túc gật đầu, nói:
- Ta đã cẩn thận nghĩ lại, nhưng vẫn không nhớ ra cái gì, ta nhìn không ra lai lịch của hắn. Có lẽ hắn là người của Vu Tộc.
- Vu Tộc?
Hắc Thiên Ma Thần sắc mặt hơi đổi:
- Ngươi xác định hắn là người Vu Tộc.
- Không thể xác định!
Đường Hương Hương nói:
- Ta căn bản không thể xác định được, chỉ là ta có cảm giác trên người hắn ta thấy được một cỗ khí tức quen thuộc.
- Nếu hắn thực sự là người Vu Tộc… Vậy ta có thể đoán được hắn là ai rồi.
Sắc mặt Hắc Thiên Ma Thần càng ngày âm trầm, trong lòng tựa hồ đang sợ hãi cái gì đó.
- Chẳng lẽ là hắn?
Đường Hương Hương hình như cũng từ vẻ mặt của Hắc Thiên Ma Thần mà đoán ra được cái gì đó.
- Có lẽ là vậy!
Hắc Thiên Ma Thần thản nhiên nói:
- Nếu thật sự là hắn thì cả tam giới đừng nghĩ đến có ngày yên ổn, cho dù là Tử Vi Trung Thiên Đại Đế cũng không thể ngăn cản hắn.
- Rốt cuộc là ai?
Long Vũ liền hỏi.
- Vu Thần Ba Độ!
Đường Hương Hương nói:
- Tục truyền hắn là tổ tiên Vu Tộc, là người tiếp cận gần nhất với huyết mạch Bàn Cổ. Năm trăm vạn năm trước, hắn ở trong thánh địa Vu Tộc Bạch Hạc Viên để chứng đạo thành thần, trở thành người kế thừa của đạo tổ Hồng Quân sau khi thành thần tiên. Đương nhiên đây cũng chỉ là truyền thuyết, rốt cuộc chân tướng như thế nào không ai biết được. Bất quá năm xưa em có may mắn gặp qua Vu Thần Ba Độ một lần, khi đó Vu Lực của em đã đạt tới đỉnh phong nhưng ở trước mặt hắn, em cảm giác mình vẫn còn rất nhỏ bé. Sau này em nghe nói hắn đi ngoại không gian nhưng bị lực lượng cường đại giết chết…
Hắc Thiên Ma Thần tiếp tục nói:
- Chiếu theo tình huống hiện tại mà nói, hắn hẳn là vẫn chưa chết. Địa phương mà hắn muốn đi cũng có thể chính là Thiên Ngoại Thiên…
- Không được, ta phải đi Tiên Cảnh một chuyến…
Hắc Thiên Ma Thần nói:
- Ban đầu trường kiếp nạn này, năm lệnh chủ Phương Thiên Địa chúng ta đều không có ý định xen vào, bởi vì lực lượng của chúng ta vẫn chưa khôi phục lại tới thời kỳ đỉnh phong, rất dễ dàng dính phải nghiệp lực, đối với việc chứng đạo thành thần trong tương lai sẽ bất lợi. Nhưng mà xem thế cục hiện tại chỉ sợ rằng chúng ta không thể không xen vào.
- Đúng rồi, các ngươi nhanh chóng đi Phượng Sào đi, ta nghĩ Phượng Hậu hiện giờ cũng đã trở lại, các ngươi nếu gặp nàng thì nói cho nàng chuyện này.
Hắc Thiên Ma Thần nói một tiếng liền lập tức biến mất.
Long Vũ âm thầm đau đầu, tâm nguyện nhiều năm của mình chỉ là tìm thấy cha mẹ của mình.
Nhưng hiện giờ… Thế cục tam giới càng ngày càng phức tạp. Coi như hắn không thèm đếm xỉa đến nhưng hiện giờ cũng không kịp nữa rồi.
Bình chọn càng nhiều boom càng lớn mọi người cùng bình chọn nào Bình chọn cho truyện tại đây Dự đoán dành cho độc giả tại đây Tài trợ cho event tại đây Vạch lá tìm sâu tại đâyCái trò này là hay nhất. Hi vọng các bợn nhiệt tình bơm xăng
Đã có 58 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thiên Sương
Đặc Thù Không Gian
Quyển 6
Chương 17: Phượng Hậu Thiên Âm
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: toilaque
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Long Vũ âm thầm đau đầu, tâm nguyện nhiều năm qua của mình chỉ là muốn tìm kiếm cha mẹ. Nhưng sự thực là hiện giờ..thế cục. tam giới cũng càng ngày càng phức tạp, coi như hắn muốn không đếm xỉa đến, thì cũng không còn kịp nữa rồi.
- Anh Vũ, không cần nghĩ nhiều, chúng ta đi Phượng Sào trước đi, những chuyện tình, hiện tại chỉ là phỏng đoán, còn không có thể xác định, không cần lo lắng quá mức.
Đường Hương Hương trấn an cười cười.
- Hương Hương, nếu hắn quả thực là Vu Thần Ba Độ, em sẽ đi cùng hắn sao?
Long Vũ đột nhiên hỏi.
-Sẽ Không
Đường Hương Hương nắm chặt tay Long Vũ ,nghiêm túc nói:
- Anh Vũ, hãy nghe em nói, em không quản sự tình trước kia, em chỉ biết là em là nữ nhân của anh. Chỉ cần anh không đuổi em đi…
Trong Ngũ Thải Cung tại Phượng Sào
Điều Dao lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra. Phượng Hậu cuối cùng cũng trở về . Đối với sự trở về của Phượng Hậu, Bản năng của Dao có chút không muốn.
Phượng Hậu trở về, không nói đến việc tâm nguyện của con gái cùng nha đầu kia chung một chồng không thể đạt tới. Cho dù là nàng, cũng sẽ có chút phiền phức. Lúc trước vì tranh đoạt Phượng Hậu, nàng cùng vị em gái kia cũng có không ít va chạm cùng mâu thuẫn, có trời mới biết nàng có thể hay không cùng tính sổ luôn.
Điều mấu chốt nhất là. Nàng không hy vọng bởi vì Phượng Hậu trở về.mà làm cho thế cục tốt đep hiện nay rơi vào hỗn loạn .Huống hồ, Hắc Phượng nhất tộc của nàng hiện giờ cùng Ngũ Thải Cung đã hòa giải .nếu tiếp tục có mâu thuẫn là điều không đáng có.
- A di... Người đang lo lắng chuyện gì vậy?
Dao đang một mình miên man suy nghĩ, Kim Phượng chậm rãi đi tới. Nàng tựa hồ biết tâm tư Dao nên. vội vàng nói:
- A di. Người yên tâm đi. Nếu mẹ trở về con sẽ giúp a di.
- Phượng Nhi. Điều ta lo lắng nhất bây giờ là chuyện con cùng Thi Nhân thương nghị tốt chuyện tâm nguyện chung một chồng. Mẹ của con là một cường giả, với tính khí đó bà ta tuyệt đối không bao giờ chấp nhận chuyên đó đâu. Về chuyện của ta thì chính ta sẽ tự xử lí. Nha Đầu, con và hắn nên làm sao bây giờ?
- Con không quản!
Kim Phượng nghiêm túc nói:
- Trải qua bao chuyện như thế, con không có khả năng bỏ đi đoạn tình yêu này. Cho dù là mẹ có ngăn cản thì con cũng mặc kệ. con cũng sẽ không độc chiếm anh Vũ. A di, người cứ yên tâm đi. Chuyện này giao cho con xử lý. Tin tưởng con, con sẽ xử lý tốt. Nhưng thật ra người...
Kim Phượng đột nhiên muốn nói lại thôi.
- Con còn có lời còn muốn nói?
Dao hỏi.
- Con cũng không biết nên làm thế nào…
Kim Phượng đỏ mặt nói.
Hai người cùng nhìn nhau cười khổ.
- Kim Phượng, con có nghĩ ta là nữ nhân không biết xấu hổ đã cướp mất người yêu của con không?
Dao bỗng nhiên nhìn thẳng mắt Kim Phượng nói.
.
- Sẽ không! Kim Phượng rất bội phục người. Người dám yêu, dám hận, dám theo đuổi tình yêu của mình. Con sẽ ủng hộ a di.
…………………………………………..
………………………………………… ..
Bất kể thế nào cuối cùng Phượng Thiên Âm cũng đã trở về, nàng rất vui vì thấy con gái mình đảm nhiệm tốt chức Phượng Hậu.
Đêm sau đó, Phượng Hậu cho gọi Kim Phượng tới để nói chuyện suốt cả một đêm. Không biết họ đã nói nhũng gì mà người bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng tranh cãi.
Sáng hôm sau Kim Phượng rời khỏi Ngũ Thải Cung, gương mặt có vẻ không được tốt.
Thời điêm Long Vũ cùng Đường Hương Hương đến Phượng Sào, Phượng hậu biết được có người hữu duyên với Phượng Hoàng lệnh nên dự định đích thân ra đón.
Nhưng nàng biết kẻ đó là tình lang của con gái mình thì rất tức giận muốn đuổi người. Nhưng Trên thục tế ai có Phượng Hoàng lệnh đều là khách Phượng tộc nên mệnh lệnh này khiến bọn thị vệ rất khó tuân theo.
Lúc Này Kim Phượng bỗng xuất hiện khiến bọn thị vệ thở phào nhẹ nhõm. Kim Phượng tới cũng không để ý Long Vũ mà nhìn Đường Hương Hương nói:
- Không Ngờ là Hậu Thổ nương nương, một trong mười hai Tổ Vu. Anh Vũ, diễm phúc của anh thật tốt.
- Tiểu Phượng. Không phải ăn dấm chua chứ?
Long Vũ cười hắc hắc đi tới. Long Vũ vuốt nhẹ lưng Kim Phượng bất kể ở đó rất nhiều người nhẹ nhàng nói:
- Việc khác tính sau anh phải gặp mẹ của em có chút việc đã.
Đường Hương Hương nói luôn:
- Tôi hoài nghi Vu Thần Ba Độ còn sống…
- Là Vu Thần Ba Độ?
Phượng Hậu bỗng nhiên nói:
- Phượng nha đầu dẫn tình lang của con vào đây, còn Vu Sư kia hãy qua chỗ khác nghỉ ngơi, mẹ không thich Vu Tộc cho lắm. Nhất là nữ nhân.
Sắc mặt Kim Phượng hơi đổi, nàng ngượng ngùng nhìn Đường Hương Hương nói:
- Thực xin lỗi, mẹ của em rất nóng nảy, em cũng thật rất bất đắc dĩ...
- Không có việc gì…
Đường Hương Hương chủ động lấy lòng:
- Chúng ta không cần khách khí, chúng ta đi thôi, để anh Vũ đi theo Phượng Hậu nói chuyện...
Kim Phượng có chút bận tâm, thoáng do dự hạ giọng, dặn dò:
- Anh Vũ, nói chuyện cùng mẹ em, nên thận ứng đối... Em nghĩ bà ấy nhất định sẽ hỏi chuyện giữa chúng ta đấy.
- Được, em yên tâm đi, anh sẽ không có việc gì.
Long Vũ cười cười:
- Hai người tới chỗ của Dao đi, nhân cơ hội này làm quen một chút...
Long Vũ cũng không phải lần đầu tiên tiến vào Ngũ Thải Cung. Nhưng hôm nay đi vào đại môn cảm giác cùng thường ngày bất đồng. Bốn phía tựa hồ tràn ngập một cỗ thản nhiên uy áp.
- Cậu chính là Long Vũ? Tu vi không tệ, bất quá cơ sở có chút kém, dung mạo cũng là bình thường...
Một thanh âm tự nhiên giống như từ phía trước bay tới.
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, trên ghế ngồi phía trước, một người mặc chiếc quan lụa trắng mỏng chính là Phượng Hậu đang mỉm cười đứng ở đó. Một đầu tóc dài màu đen không gió mà bay, khiến cho tăng thêm vài phần dễ thương. Dáng người đầy đặn nhưng nhưng lại có vòng eo mảnh khảnh, một đôi mắt mọng nước tròn to đang đánh giá Long Vũ.
- Bái Kiến Phượng Hậu, tôi là Long Vũ.
Long Vũ cung kính hành lễ. Thân phận của đối phương, cả công và tư hắn đều nhất định phải cung kính.
Phượng Hậu mới mở miệng nói:
- Đến gần một chút, để cho tôi nhìn cậu. Tôi phải thấy rõ ràng, con gái của tôi rốt cuộc lựa chọn một nam nhân như thế nào?
Long Vũ nghe vậy, đi nhanh về phía trước, thẳng đến chỗ Phượng Hậu chỉ cách có ba thước hắn mới dừng lại. Ngưng thần vừa nhìn, Phượng Hậu Thiên Âm quả nhiên là xinh đẹp không gì sánh được. Dung mạo của nàng cùng Kim Phượng ngang nhau. Bất quá còn hơn Kim Phượng, trên người của nàng càng nhiều hơn một vẻ thành thục.
Thiên Âm âm thầm gật đầu, nhưng nàng vẫn là có ý định thử:
- Tôi có đẹp không?
Long Vũ nghiêm túc gật gật đầu, nói:
- Rất đẹp!
Long Vũ ăn ngay nói thật, trong con ngươi vẫn không trộn lẫn bất luận cái gì bất kính, hoặc khinh nhờn.
- Tôi hỏi cậu, là tôi đẹp, hay Kim Phượng đẹp?
Long Vũ một mực cân nhắc, Thiên Âm rốt cuộc là nữ nhân thế nào. Nàng vì sao phải lần nữa truy vấn chủ đề vô nghĩa này?
Thoáng trầm tư một chút, Long Vũ thản nhiên nói:
- Cả hai mẹ con đều là tuyệt sắc trong tuyệt sắc, mỗi người mỗi vẻ, thật sự khó phân cao thấp.
-Thiên Âm mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, cả người tản mát ra mị lực kinh người, làm cho người ta rung động. Trên khuôn mặt mang theo tiếu ý mê người, trước ngực lộ ra một nửa trắng noãn lại càng tản ra làm cho Long Vũ hoa mắt.
Bình chọn cho truyện tại đây Dự đoán dành cho độc giả tại đây Tài trợ cho event tại đây Vạch lá tìm sâu tại đâyCái trò này là hay nhất. Hi vọng các bợn nhiệt tình bơm xăng
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thiên Sương
Đặc Thù Không Gian
Quyển 6
Chương 18: Dao dụ dỗ (1)
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Thiên Sương
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
(DG: Chương này thực ra không có tên, là mình dựa theo cốt truyện trong chương này mà đặt.)
Long Vũ âm thầm cảnh giác, hắn cảm thấy Thiên Âm có chút tà tính.
Lẽ ra, mình là con rể. Làm mẹ vợ mình, Thiên Âm hẳn nên đoan trang một chút chứ?
Nhìn thấy sắc mặt có chút xấu hổ của Long Vũ, Thiên Âm đột nhiên cười ra một tiếng. Nụ cười này nhất thời xua tan bộ dạng gợi cảm phong tình vạn chủng của nàng. Thanh âm tuyệt vời của nàng lập tức vang lên:
- Tiểu tử, cậu thực sự cũng không tệ lắm, có thể ở trước mặt tôi mà vẫn có thể thản nhiên như vậy, thực sự chẳng có mấy người.
Long Vũ thầm nghĩ, nàng quả nhiên đang khảo nghiệm mình.
- Phượng Hậu, tôi có chuyện trọng yếu cần nói cho bà biết, Vu Thần Ba Độ có thể vẫn còn sống, hơn nữa rất nhanh có thể hắn sẽ tìm tới bà đấy.
Long Vũ nói.
Khóe miệng Thiên Âm khẽ mỉm, nói:
- Hắn tìm tôi làm cái gì. Chẳng lẽ việc cậu mang nữ nhân Vu tộc kia tới đây, gặp phải tai họa gì?
- Không phải!
Long Vũ liền đem chuyện Hắc Thiên Ma Thần gặp được người thần bí ra sao và việc Hắc Thiên nhờ Long Vũ chuyển lời đến Thiên Âm. Sau khi kể xong, Long Vũ nói:
- Tuy rằng vẫn chưa thể xác định người nọ có phải Vu Thần Ba Độ hay không, nhưng ít ra có thể xác định một chút. Dã tâm của hắn quá lớn, hơn nữa hắn sẽ rất nhanh tìm đến Phượng Sào, cho nên hy vọng bà có thể nhanh chóng chuẩn bị mà đối phó.
Thiên Âm thần sắc lạnh lùng, nói:
- Tôi cũng không tin trên đời vẫn còn tồn tại như vậy, lại muốn năm lệnh chủ Phương Thiên Địa làm thuộc hạ của hắn, quả thực là một ý nghĩ kỳ lạ.
Long Vũ thiếu chút nữa tế xỉu, mất hết đi sức lực, nói nhiều như vậy mà người ta lại không coi trọng một chút nào. Nữ nhân này không phải là ngực lớn nhưng không có đầu óc đấy chứ?
Tuy rằng mình đánh giá với mẹ vợ như thế có chút bất kính, thế nhưng nữ nhân này thật sự khiến cho người khác tức giận.
Thấy Long Vũ ngẩn người, Thiên Âm nhẹ nhàng bước tới, mỹ đồn đong đưa chậm rãi tiến lại gần. Nàng cười quyến rũ nói:
- Tiểu tử, tôi hỏi cậu một việc. Sự tình Thi Nhân và Kim Phượng cậu định như thế nào? Cậu thực sự cảm thấy mình có đủ tư cách để hai nữ tử ưu tú nhất của Phượng tộc chúng ta cùng hầu hạ sao?
- Đợi một chút!
Không đợi Long Vũ nói xong, Thiên Âm lại tiếp tục nói:
- Ngoài trừ Thi Nhân cùng Kim Phượng, ở ngoài cậu còn có nữ nhân khác đúng không? Hậu Thổ… Vu tộc Hậu Thổ có phải cũng là nữ nhân của tiểu tử cậu.
Nói tới đây, Thiên Âm vòng vo quanh Long Vũ vài vòng. Nàng cười khẽ một tiếng nói:
- Tôi rất hiếu kỳ, tên tiểu tử này rốt cuộc là người như thế nào, có tài đức gì mà có thể khiến cho Hậu Thổ một trong mười hai Tổ Vu cam tâm tình nguyện chịu làm nữ nhân của cậu?
- Bởi vì chúng tôi yêu nhau!
Long Vũ thản nhiên nói.
- Yêu?
Thiên Âm liền nở nụ cười:
- Cái gì là yêu, yêu là cái gì? Cậu hiện tại nói cho tôi biết đi?
- Tôi không biết!
Long Vũ nói:
- Có nhiều thứ chỉ có thể ngầm hiểu chứ không thể nói ra. Phượng Hậu, nếu bà đã hỏi như vậy, tôi cũng sẽ nói cho ngươi biết ý nghĩ của tôi. Tiểu Phượng, Thi Nhân tôi đều không buông bỏ ai cả. Vừa nãy bà hỏi tôi, tôi có hay không tư cách? Tôi đây nói luôn, trong tình yêu không tồn tại vấn đề tư cách, tôi yêu các nàng, các nàng yêu tôi, chỉ đơn giản như vậy thôi. Bà dù là một trong năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, tin rằng bà so với tôi càng thêm để ý chuyện này. Tôi cũng tin tưởng, bà có thể lý giải hộ được cho chúng tôi.
Nếu như tôi cố tình không hiểu thì sao?
Thiên Âm khinh thường nói:
- Tiểu tử cậu nói những điều này đều là vô nghĩa với tôi, tóm lại một câu nữ nhân Phượng tộc chúng tôi không chấp nhận như vậy.
Dừng lại một chút, Thiên Âm lại nói:
- Từ bỏ toàn bộ nữ nhân bên cạnh cậu đi, nếu không cậu đừng hòng lấy được nữ nhân Phượng tộc chúng tôi.
Sắc mặt Long Vũ liền phát lạnh, thái độ của Thiên Âm thật sự là hùng hổ dọa người. Tuy đã sớm dự đoán được tình thế này nhưng lại không nghĩ đến thái độ của Thiên Âm lại kiên quyết như vậy.
- Được rồi, cậu đi ra ngoài đi…
Thiên Âm nói:
- Nhìn cậu hôm nay đến báo tin cho tôi, tôi tạm thời không trách tội cậu. Nhưng cậu phải nhớ kỹ cho tôi, nếu không có câu trả lời thuyết phục thì cậu đừng hòng dẫn nữ nhân Phượng tộc chúng tôi đi. Bất kể là Thi Nhân hay Kim Phượng.
- Phượng Hậu, tôi tôn trọng bà nhưng không có nghĩa là tôi sẽ nghe lệnh bà. Muốn tôi biểu lộ thái độ à, vậy thì tôi sẽ không bao giờ buông bỏ bất cứ người con gái nào mà tôi yêu…
Nói xong câu đó, Long Vũ liền xoay người nhanh chóng đi khỏi.
Hành động của Long Vũ khiến cho Thiên Âm tức giận, nàng hừ lạnh một tiếng:
- Vậy chúng ta liền chờ xem…
…………………………….
…………………………….
Long Vũ mang theo phẫn nộ mãnh liệt đi ra khỏi Ngũ Thải Cung. Đang tính toán đi tìm Kim Phượng cùng Đường Hương Hương thì ở phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.
- Tiểu Vũ, thế nào rồi? Thiên Âm không làm khó dễ cậu chứ?
Long Vũ hơi kinh hãi, người có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cận mình, tu vi tất nhiên không kém. Hắn liền vội vàng quay đầu lại liền thấy một cô gái duyên dáng yêu kiều ở đằng sau lưng hắn. Thân mình nàng mặc một bộ quần áo màu đỏ, đường cong lả lướt xinh đẹp, da thịt cả người tinh tế như tơ lụa, tất cả giống như nước chảy mây trôi. Giờ phút này, hai chân thon dài của nàng đang chậm rãi bước tới hướng Long Vũ, phong tình vạn chủng khiến cho lòng người lay động.
- Dao bá mẫu, là người à…
Long Vũ kinh ngạc nói:
- Sao người lại tới đây?
Trong ánh mắt trong suốt của Dao, hàng lông mi thật dài của nàng run nhẹ vài cái, cười nói:
- Tiểu tử thối, chẳng lẽ tôi không thể chủ động tìm cậu để tâm sự một chút ư?
- Tôi không phải là có ý đó… Tất nhiên là có thể rồi…
Long Vũ vội vàng nói.
Dao hé miệng cười, nói:
- Thiên Âm chắc chắn là làm khó dễ cậu rồi… Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Một lát sau, hai người liền đi tới hoa viên phía sau Ngũ Thải Cung, nơi này tràn đây hoa tươi nở rộ, năm màu hỗn loạn, mùi thơm xông vào mũi, cảnh sắc lại hợp lòng người, quả đúng là nơi rất tốt để nói chuyện yêu đương.
Bất quá lúc này Long Vũ không có tâm tư khắc, lúc nãy bị mẹ vợ làm cho tức giận đến đầy bụng, giờ lại gặp một mẹ vợ khác, hắn làm gì còn tâm tư nào khác nữa.
- Ý tứ của Thiên Âm là để cho tôi lựa chọn Kim Phượng hoặc Thi Nhân, còn tất cả nữ nhân bên cạnh tôi phải đuổi đi hết. Bà ta thật sự là quá bá đạo.
Long Vũ bất bình nói:
- Tôi thấy bà ta căn bản không biết yêu là cái gì.
- Cậu nói rất đúng!
Dao cười nói:
- Tôi là chị em với Thiên Âm từ nhỏ, nàng ấy là người như thế nào tôi là người hiểu rõ nhất. Nàng ấy làm gì có thể hiểu được cái gì gọi là yêu. Theo như nàng ấy thì nam nhân cùng nữ nhân ở cùng nhau chỉ có một mục đích duy nhất là để duy trì nòi giống… Thực xin lỗi, mặc dù nói ra hơi thiếu lễ độ nhưng mà trong mắt Thiên Âm chính là nghĩ như vậy đấy.
Long Vũ liền toát mồ hôi một trận.
Ngừng lại một chút, Dao lại nói:
- Cậu yên tâm đi, bất kể như thế nào thì tôi cũng sẽ ủng hộ cậu. Tiểu Vũ, tôi biết cậu hiện tại được sự giúp đỡ của Hậu Thổ mà tu vi đạt được đến Đế Cảnh, nếu tiến thêm một bước nữa thì tu vi sẽ đạt tới Hoàng Cảnh thì cậu sẽ không còn e ngại Thiên Âm nữa. Bất quá một bước cuối cùng này khó như lên trời vậy, ngay cả tôi, Kim Phượng, Thi Nhân từ trước tới nay cũng đều thiếu một chút cơ duyên nữa…
- Tôi cũng không có ý định dùng sức mạnh để giải quyết chuyện này.
Long Vũ nói:
- Dù thế nào đi nữa, bà ấy vẫn là mẫu thân của Kim Phượng, là Phượng Hậu của Phượng tộc.
- Cậu dự định lấy cái gì để thuyết phục nàng ấy?
Dao liền nở nụ cười:
- Cậu cảm thấy rằng Thiên Âm là một nữ nhân phân rõ phải trái sao? Thiên Âm, con tiện nhân ấy luôn tôn thờ việc cưỡng chế. Ai có nắm đấm lớn thì nàng ta liền cho người đó là thượng khách, trước kia đã như thế thì bây giờ vẫn vậy. Tiểu Vũ, trừ khi cậu có thực lực ngang nàng ta, nếu không nàng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ nghe cậu nói đạo lý.
- Tiểu Vũ, tôi có một phương pháp có thể giúp đỡ cậu đạt được mục đích.
Dao đột nhiên nói.
- Nói rõ một chút đi?
Long Vũ vội vàng hỏi.
- Tìm một người có đại thần thông cùng cậu song tu, rút ra nguyên âm… Tựa như cậu cùng Hậu Thổ vậy.
Dao đề nghị nói.
Long Vũ nghe vậy liền cười khổ:
- Đi đâu mà tìm…
- Xa tận chân trời gần ngay trước mắt!
Dao nói.
Cả người Long Vũ liền sững sờ, ngay sau đó hắn liền lập tức hiểu rõ.
Người mà Dao nói chính là cô ta.(Biên: Trắng trợn quá )
Giật mình liếc nhìn Dao một cái, Long Vũ cố ý giả bộ làm bộ dáng háo sắc, nói:
- Dao bá mẫu, tôi có thể hiểu như thế nào đây? Có phải là người đang dụ dỗ tôi?
- Tùy cậu nghĩ thế nào thì nghĩ. Tôi chỉ là muốn tốt cho cậu.
Dao liền cố ý hếch bộ ngực của mình, đôi mắt như làn thu thủy khiêu khích Long Vũ:
- Chẳng lẽ cậu không dám làm sao?
Long Vũ lạnh nhạt nói:
- Người không để ý thân phận của tôi?
- Tôi biết!
Dao nói:
- Cho nên cậu có thể coi chuyện này như một lần giao dịch, sau khi xong việc tu vi của cậu sẽ nâng cao thêm một bước, mà tu vi của tôi đã nhiều năm rồi không thể đột phá bình cảnh. Cả quá trình tuyệt đối không trộn lẫn chút tư tình cá nhân nào.
Nói tới đây, Dao liền cười nói:
- Lễ nghĩa liêm sỉ mà loài người các cậu vẫn nói có thể đối với cậu là một chuyện trọng yếu, nhưng Phượng tộc chúng ta tuyệt không để ý đến cái đó. Kỳ thật trước khi Thiên Âm cầm quyền, bên trong Phượng tộc rất là hỗn loạn. Khi đó Phượng tộc rất cởi mở, cho dù là mấy chị em cùng nhau phụng dưỡng một nam nhân cũng chẳng có gì mới mẻ cả. Đương nhiên, mọi người đều không biết yêu là cái gì. Có lẽ chăng chỉ là bản năng của động vật mà thôi…
Nói tới chỗ này, nàng liền nhìn sang Long Vũ mà nói:
- Con người là loài có linh tính nhất trong vạn vật, nhưng mà cuối cùng con người vẫn là động vật mà thôi. Chẳng qua các cậu có tính người, cho nên sau này các cậu đều sống có lý trí một chút. Tiểu Vũ, cậu nghĩ xem tôi nói có đúng không?
Tim của Long Vũ âm thầm đập nhanh một chút, bà mẹ vợ này lá gan thật sự là quá lớn. Những lời nói nóng bỏng như vậy không thể nghi ngờ là đã biểu lộ rõ tấm lòng của nàng.
Nhưng mà Long Vũ vẫn còn chút do dự, phong cách làm việc và nói chuyện của nữ nhân này hoàn toàn khác biệt so với mọi người.
Nói thật, đối với việc tăng tiến tu vi hắn hết sức mong muốn. Theo tình hình tam giới trước mắt mà nói, thì có thêm một phần lực lượng thì có nhiều hơn một phần khả năng sinh tồn.
Nếu mà Dao không phải là mẹ vợ của mình thì sợ rằng giờ phút này hắn đã sớm đẩy ngã nàng ấy.
Nhưng mà vấn đề ở chỗ thân phận của Dao là mẹ vợ của hắn, hắn không thể không lo lắng ảnh hưởng cùng hậu quả của việc này. Long Vũ thấy rằng mình có phần không bằng cầm thú.
Đương nhiên, việc này còn phải xem ý nghĩ của Dao như thế nào đã.
Dù sao, việc nam nữ hoan ái cũng không phải là sai lầm gì lớn.
- Người thực sự quyết định như vậy?
Long vũ hỏi lại.
- Tất nhiên rồi!
Dao tiếp tục nhấn mạnh, nói:
- Tôi nói rồi, đây là một cuộc giao dịch.
- Hắc hắc!
Long Vũ khẽ cười một tiếng, cố ý giả dạng bộ dáng háo sắc, cánh tay duỗi ra hướng tới bộ ngực của nữ nhân mà nắm tới. Vốn dĩ tưởng rằng Dao sẽ né tránh, ai ngờ rằng nàng không có né ngược lại còn cố hếch bộ ngực.
- Xem như người lợi hại.
Long Vũ thấy sắc mặt Dao vẫn không đổi, không sợ việc mình ăn đậu hủ của nàng, hai cánh tay đi được nửa đường liền dừng lại.
- Tiểu tử thối, cậu cho rằng cậu có thể hù được tôi.
Dao tiếp tục nhẹ nhàng bước tới, thân hình nàng càng lúc càng tới gần Long Vũ, trên gương mặt dễ thương của nàng hiện thoáng vẻ mỉm cười, nàng sẳng giọng nói:
- Cậu nghĩ rằng tôi đang nói đùa với cậu ư, thử cậu ư? Tôi nói đều là sự thật, hơn nữa tôi cũng thật sự đã hạ quyết tâm.
Nói tới đây, Dao lại mỉm cười:
- Kỳ thật tôi biết rõ tâm tư của cậu, cậu vẫn đang băn khoan cảm thụ của Thi Nhân phải không, nếu không cậu đã sớm đồng ý rồi… Cậu suy nghĩ như thế nào tôi rất rõ ràng, tiểu tử cậu trời sinh là loại phong lưu nếu không bên người cậu cũng không có nhiều nữ nhân như vậy.
- Hắc Hắc!
Long Vũ mặt dầy nói:
- Không có biện pháp, ai kêu tôi có mị lực như vậy.
Long Vũ đột nhiên cười lớn một tiếng, tiến gần lại Dao, ánh mắt hắn hung hăng càn quét trên người nàng, hắn còn cố ý khoa trương nuốt nước miếng một cái. Dao cũng ra vẻ cả kinh, nói:
- Cậu muốn làm gì?
Đột nhiên Long Vũ đánh bạo ôm chặt lấy Dao, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, từ trên trán nàng hôn xuống.
Dao hét lên một tiếng, liền vội vàng lui lại về phía sau.
Long Vũ hắc hắc cười nói:
- Tôi còn tưởng rằng bà thật sự là đã chuẩn bị xong rồi, xem ra bà cũng chỉ là mạnh miệng thôi… Trong lòng bà nhất định cũng rất lo lắng.
Dao bị Long Vũ nói trúng tâm sự của mình, sắc mặt liền có chút khó xử, khẽ cười nói:
- Là vậy thì sao… Cho tôi thêm mấy ngày thời gian, tôi nhất định có thể vượt qua được chuyện này.
Long Vũ không cho là đúng, lãnh đạm nói:
- Dao bá mẫu, chuyện này chúng ta đều phải bình tĩnh suy ngẫm lại…
- Đúng vậy, tôi biết rồi!
Dao nói.
……………………………..
……………………………..
Huyền Minh cùng Vô Nguyệt đang thương nghị làm như thế nào để lấy được Đồng Tâm Tỏa trên người Đường Hương Hương, thì đột nhiên một cỗ lực lượng thần bí tập trung vào bọn họ. Một giây này, bất kể là Huyền Minh hay Vô Nguyệt đều không thể nhúc nhích được.
Hơn nữa, hai người đối với lực lượng này không dám có một tia dũng khí chống cự trong đầu.
Bình chọn cho truyện tại đây Dự đoán dành cho độc giả tại đây Tài trợ cho event tại đây Vạch lá tìm sâu tại đâyCái trò này là hay nhất. Hi vọng các bợn nhiệt tình bơm xăng
Đã có 59 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thiên Sương
Đặc Thù Không Gian
Quyển 6
Chương 18: Dao dụ dỗ (2)
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Thiên Sương
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
- Các hạ thật sự là ai?
Huyền Minh đem khí thế Tổ Vu của mình hoàn toàn phóng thích ra, nhíu mày nói:
- Các hạ là ai, vì sao cứ đối lập với chúng ta.
- Hừ!
Quanh thân người nọ quấn quanh một tia hắc khí, hắn nổi giận mắng:
- Đồ hỗn trướng, ta là ai cũng không trọng yếu, quan trọng là… Trên người ngươi và ta đều đang chảy xuôi cùng một dòng máu.
- Các hạ cũng là người Vu Tộc!
Huyền Minh đúng là cảm thấy hơi thở Vu Tộc trên người hắn.
- Đúng vậy!
Người thần bí đem khí thế của mình thu hồi lại, thản nhiên nói:
- Huyền Minh, từ hôm nay trở đi ngươi cứ việc công khai thân phận của mình, đường đường là Tổ Vu lại đi mượn thân phận của người khác, thật sự là mất mặt.
- Okie, ta đã biết!
Tuy rằng vẫn còn chưa làm rõ được thân phận của người này, nhưng mà hơi thở Vu Tộc trên người hắn hẳn là không sai được. Vu Tộc tôn thờ kẻ mạnh, mặc dù là Tổ Vu thì cũng sẽ cung kính, nghe lệnh đối với người cường đại hơn mình.
- Vô Nguyệt!
Người thần bí quay đầu lại nhìn:
- Ngươi lẽ ra phải bị trừng phạt.
Lúc này, thân hình Vô Nguyệt bỗng run rẩy đứng lên:
- Thỉnh tôn giả nói rõ…
- Hừ!
Người thần bí tức giận nói:
- Ngươi là nha hoàn của Hậu Thổ, luôn luôn phụ trách hầu hạ nàng ta, nhưng mà hiện giờ nàng ta lại lưu lạc vào trong tay hậu duệ Luyện Sĩ Khí. Cô ta thậm chí ngay cả tổ tông của mình cũng không thèm nhận, ngươi nói ngươi có đáng trách hay không?
- Vô Nguyệt biết tội, thỉnh tôn giả trách phạt.
Vô Nguyệt vội vàng quỳ rạp xuống đất.
Dừng lại một chút, Huyền Minh liền vội vàng góp lời:
- Tôn giả, chúng ta đang định dùng Đồng Tâm Tỏa khống chế lại Hậu Thổ… Nghĩ rằng không bao lâu cô ta sẽ thay đổi lại thái độ.
- Đồ hỗn trướng!
Người thần bí tức giận nói:
- Hậu Thổ là một trong mười hai Tổ Vu, hơn nữa tại thời kỳ thượng cổ cô ta có công đức rất lớn đối với Vu Tộc, cô ấy là người có tiềm chất lớn nhất lấy “đức” để chứng đạo của Vu Tộc chúng ta, làm sao ngươi có thể dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để phá hư công đức của cô ta. Từ giờ trở đi, các ngươi hãy buông tha kế hoạch xấu xa đó đi…
Ngừng lại một chút, người thần bí lại nói:
- Mặc dù Hậu Thổ cũng cự tuyệt ta, nhưng ta vẫn nhẫn nại không vứt bỏ cô ấy. Các ngươi phải nhớ kỹ, sau này chúng ta nhất định phải cảm hóa cô ta, chứ không dùng biện pháp khác.
- Cảm hóa? Hiểu không?
Người thần bí lại nói:
- Bất kể thế nào mà nói, Hậu Thổ cũng là người Vu Tộc chúng ta, cho nên ta tin chắc rằng cô ta sẽ không vứt bỏ tổ tiên của chính mình, cũng sẽ không vứt bỏ sứ mệnh cùng tôn nghiêm của Đại Vu. Vô Nguyệt, chuyện lần này giao cho ngươi. Huyền Minh, ngươi hiện tại phải mau chóng xây dựng thông đạo ở Huyền Cảnh. Sau đó ta với ngươi sẽ cùng nhau bố trí Vu trận, làm thức tỉnh toàn bộ người có huyết mạch Vu Tộc, chúng ta nhất định phải có lực lượng cường đại để khống chế Huyền Cảnh…
- Thuộc hạ đã rõ!
Huyền Minh rất là biết điều, trước mặt vị cường giả hắn liền tự giác đem mình trở thành lính hầu.
- Nhớ kỹ, Vu Tộc sẽ quân lâm thiên hạ, không chỉ là tam giới mà còn cả Thiên Ngoại Thiên cũng sẽ là lãnh địa của Vu Tộc chúng ta…
Người thần bí điên cuồng cười nói:
- Vu Tộc chúng ta là chủng tộc tồn tại cao quý nhất, bởi vì chúng ta là người có huyết mạch của Bàn Cổ Đại Thần…
………………………….
………………………….
Thái Huyền Sơn, trong phòng của Bạch Mi Đạo Nhân trên đỉnh ngọn núi Thái Duơng. Thiên Cơ Tử, Phù Hoa, Tuyết Cơ tất cả đều ở đây. Vẻ mặt mọi người hình như đều có chút trầm trọng.
Thiên Cơ Tử hướng tới Bạch Mi Đạo Nhân nói:
- Sư tổ, chúng ta đã đem Vô Tình Phong lật tung lên nhưng mà vẫn chưa tìm được bất kỳ dấu vết gì…
Bạch Mi Đạo Nhân thở dài nói:
- Nếu ta đoán không sai, thông đạo Huyền Cảnh ở ngay tại Vô Tình Phong, đáng tiếc rằng ta cũng không cách nào cảm ứng được vị trí cụ thể.
Dừng lại một chút, Bạch Mi Đạo Nhân nhìn sang Thiên Cơ Tử nói tiếp:
- Phái đệ tử đóng quân ở Vô Tình Phong, chỉ cần có biến động nhỏ thì lập tức thông báo ngay. Ngoài ra, xế chiều hôm nay ta sẽ đích thân ra sau núi mở bảo khố của Huyền Môn ra, những pháp bảo trân quý ngàn năm cũng nên hiện thân rồi…
Thiên Cơ Tử nghe vậy liền mừng rỡ trong lòng, tuy từ trong điển tịch đã sớm biết bảo khố phía sau núi, mặc dù đã đi qua vài lần nhưng vẫn không cách nào có thể mở ra bảo khố.
Nhưng sư tổ đã lên tiếng, xem ra việc làm cho Huyền Môn lớn mạnh đã có hi vọng rồi.
- Tuyết Cơ, Tiểu Vũ cùng Hương Hương đi vào Huyền Cảnh được một đoạn thời gian, công việc ở Huyền Môn lại nhiều, ngươi cũng nên giúp đỡ một chút xem sao…
Bạch Mi Đạo Nhân thở dài nói:
- Nhất là bên nghiệp đoàn dị năng, ngươi phải xem xét kỹ lưỡng, tuyệt không thể để cho Huyền Minh mê hoặc bọn họ, đưa bọn họ rời đi.
- Đệ tử tuân mệnh!
Tuyết Cơ cung kính nói.
- Haizzz!
Bạch Mi Đạo Nhân nói:
- Chỉ mong rằng năm lệnh chủ Phương Thiên Địa có thể nhúng tay vào chuyện này… Nếu không chỉ bằng vào lực lượng bây giờ của chúng ta, căn bản là không có cách nào có thể ứng phó được với trường hạo kiếp này.
…………………………
…………………………
Liên tiếp mấy ngày liền, Kim Phượng cùng mẫu thân nàng Thiên Âm cãi nhau không ngừng. Thiên Âm hình như muốn con gái của mình phải dựa theo những gì mình sắp đặt, nhưng Kim Phương lại có suy nghĩ khác. Hai mẹ con thường xuyên nói chuyện với nhau nên mâu thuẫn liền xảy ra.
Đương nhiên, tiêu điểm của việc này lại chính là bởi vì Long Vũ.
Đi ra ngoài, Kim Phượng vừa mới ở Ngũ Thải Cung nói chuyện với mẹ nàng xong, nàng một mình về phòng mà trong lòng vẫn luôn buồn rầu. Một lát sau, Long Vũ liền theo đuôi tiến vào.
Khi nàng nhìn thấy Long Vũ, liền cao hứng lập tức chạy tới, ôm lấy cổ Long Vũ cười nói:
- Chồng nói xem, mấy ngày hôm nay có phải hay không cùng với chị Thi Nhân ở cùng một chỗ.
Mặt của nàng liền hồng lên, trong đôi mắt to lóe lên vẻ giảo hoạt cùng chọc ghẹo.
Long Vũ ôm eo của nàng, lắc đầu nói:
- Không phải, anh đang cùng bác gái Dao nói chút chuyện.
Kim Phượng nhẹ nhàng nga lên một tiếng, ngả đầu vào lồng ngực của Long Vũ, sâu kín nói:
- Có phải hay không các người muốn ở cùng một chỗ?
Long Vũ khẽ vuốt mái tóc dài hiền thục của nàng, cười nói:
- Không có… Tiểu Phượng, Dao bá mẫu đã nói gì với em sao?
Kim Phượng ngượng ngùng cầm lấy tay hắn, ngẩng đầu khẽ lườm hắn một cái, nói:
- Trong lòng anh chẳng lẽ so với em còn không rõ ràng sao? Anh Vũ, anh định sẽ như thế nào đây?
Không đợi Long Vũ nói hết, Kim Phượng lại nói:
- Tính khí của chị Thi Nhân rất mãnh liệt, anh cũng nên cẩn thận. Nếu chị ấy mà biết chuyện các người thì…
Nàng làm động tác cắt kéo rồi liền nói:
- Chị ấy sẽ cho anh trở thành thái giám.
Long Vũ liền có chút buồn bực.
Ngừng lại một chút, hắn hỏi:
- Em nghĩ như thế nào vậy?
Kim Phượng cười ha hả, vỗ về Long Vũ ôn nhu nói:
- Dao bá mẫu nói với em, bà ấy chỉ hy vọng một lần có được tình yêu say đắm… Em cũng là nữ nhân, cho nên em có thể hiểu được được tâm trạng của bà ấy. Hơn nữa, dù sao anh cũng là một người cực kỳ hoa tâm, em biết em cũng không quản nổi anh, nên chỉ có thể dung túng…
“……..”
Nói tới đây, sắc mặt Kim Phương liền nghiêm lại, dúi đầu vào lồng ngực Long Vũ nỉ non nói:
- Anh Vũ, nếu anh thích thì liền đi làm đi…
Long Vũ liền xấu hổ một trận.
Dao cùng Kim Phượng đều nói là muốn từ mình để có được một tình yêu say đắm, nhưng bản thân nàng cũng không chỉ nói vậy thôi.
- Anh Vũ, em chỉ cần anh không bao giờ vứt bỏ em, vậy là em thỏa mãn lắm rồi.
Kim Phượng ôn nhu nói.
Long Vũ nghe những lời này của Kim Phượng, trong lòng liền tràn ngập nhu tình. Hắn gắt gao ôm chặt Kim Phượng lại rồi nói:
- Tiểu Phượng, sống trên đời này có thể có được người tri kỷ như em, lòng anh liền thấy đủ rồi… Đúng rồi, anh rất nhanh sẽ phải rời khỏi Phượng Sào, có thể rất lâu sẽ không thể quay lại. Em không cần lo lắng, qua một đoạn thời gian anh sẽ trở lại đón em rời đi.
Kim Phượng liền sửng sốt, trong lòng lúc này liền hoảng loạn, nói:
- Đi nơi nào? Không bằng lần này anh liền dẫn em rời khỏi luôn đi… Nếu không, em và mẹ sẽ tiếp tục cãi nhau mất.
Long Vũ lắc lắc đầu, nói:
- Lần này anh không thể mang em rời đi, tạm thời anh vẫn chưa thể nảy sinh xung đột với Phượng Hậu. Tiểu Phượng, em chờ anh nhé. Tin tưởng anh, anh có thể xử lý tốt chuyện này.
Kim Phượng liền gắt gao ôm chặt lấy hắn, âm thanh có chút nghẹn ngào:
- Vâng, em nghe lời anh.
Long Vũ thấy nàng hình như có chút đau lòng, hắn liền vừa cảm động vừa áy náy, nàng ấy muốn như vậy mình có thể cho nàng ấy sao? Trước đây, hắn đã từng nghĩ sẽ toàn tâm toàn ý chờ đợi một nữ nhân, nhưng sự thật luôn không thể như ý nguyện. Nhưng mà những nữ nhân ở bên cạnh hắn, có nữ nhân nào mà không ưu tú, nữ nhân nào hắn cũng đều luyến tiếc cả.
Trong lòng hắn có trăm ngàn mối cảm xúc lần lộn, hắn mặc kệ cho việc Kim Phượng đang ôm thật chặt lấy mình.
Kim Phượng thấy hắn cả nửa ngày vẫn không nói lời nào, nước mắt như thủy triều liền trào ra, Long Vũ liền phục hồi tinh thần lại, ôm thật chặt Kim Phượng, để cho nàng tùy ý khóc.
Hắn cũng không ngờ tình ý của Kim Phượng đối với hắn lại thắm thiết như vậy.
- Tiểu Phượng, đừng khóc, anh thực xin lỗi em, sau này anh sẽ cố gắng bồi thường lại cho em…
Long Vũ ôn nhu nói, nhưng mà hiện tại Kim Phượng đang giải tỏa tâm tình mặc cho hắn dụ dỗ như thế nào cũng không được, nàng gắt gao ôm chặt lấy hắn, giống như chỉ sợ vừa buông lỏng tay thì hắn liền lập tức biến mất, cái loại cảm giác này khiến cho Long Vũ cảm động tới cực điểm.
Cứ như vậy một lúc lâu sau, rốt cuộc Kim Phượng cũng ngừng khóc lại, ánh mắt của nàng hình như đã có chút mệt mỏi. Thân mình tựa vào lòng Long Vũ, Kim Phượng liền nhắm hai mắt lại. Đôi tay nhỏ bé vẫn gắt gao ôm chặt Long Vũ lại, không nới lỏng chút nào.
Long Vũ thở dài, đem cánh tay Kim Phượng chuyển lên cổ mình, chặn ngang eo bế nàng lên. Đôi mắt to của Kim Phượng liền mở ra, nhìn Long Vũ đến một cái nháy mắt cũng không có:
- Anh Vũ, yêu em… Anh biết không? Em đối với anh yêu đã đến mức thâm căn cố đế, trước đây em luôn sợ cái này rồi sợ cái kia cho nên luôn không dám buông thả chính mình để yêu anh. Bây giờ bị chị Thi Nhân đoạt đi, em mới ý thức được mình yếu đuối và nhát gan tới mức nào. Hiện giờ, em sẽ không tái phạm lại sai lầm này nữa…
Nàng dùng hết sức ôm lấy cổ Long Vũ, đem gương mặt hắn kéo gần đến mặt mình hôn nhẹ một cái.
Một lúc sau, Kim Phượng nói:
- Không quản tới mẹ có phản đối hay không, em đều sẽ không quay đầu lại. Trừ anh, ra trong lòng em tuyệt đối không chứa chấp nam nhân nào khác.
Nói tới đây, nước mắt nàng lại một lần nữa chảy xuống, nàng nói:
- Em muốn… Hãy hảo hảo yêu em một lần…
Giờ khắc này Long Vũ hoàn toàn trầm luân, hắn bị vây hãm trong nhu tình mật ý của Kim Phượng.
Hắn duỗi cánh tay cởi bỏ quần áo trên người nàng, thân thể bạch khiết hoàn mỹ vô cùng trình diện trước mặt hắn, bộ ngực nàng run rẩy, nụ hoa của nàng đỏ thắm mà mềm mại.
Long Vũ hôn lấy Kim Phượng, nói:
- Tiểu Phượng, anh sẽ làm cho em hạnh phúc, yên tâm anh sẽ xử lý tốt tất cả.
Kim Phượng mỉm cười, cầm lòng không kìm được, hôn đáp trả lại Long Vũ.
Khi thân thể của Long Vũ tiến vào, nàng khẽ rên rĩ một tiếng:
- Anh Vũ, em thực sự hạnh phúc…
Tại thời khắc này, trong đáy lòng Long Vũ không tự chủ lướt qua thân ảnh những nữ nhân tri kỷ của mình. Hắn biết, những nữ nhân này, hắn quyết sẽ không rời bỏ người nào.
……………………………
……………………………
Long Vũ rời khỏi Phượng Sào, tính toán đi đến Dục Giới tìm kiếm tin tức của cha mình. Thế cục hiện giờ càng ngày càng nguy hiểm, hắn cảm thấy mình buộc phải mau chóng tìm thấy người thân của chính mình.
Về phần đại kiếp nạn, hắn có khả năng giúp đỡ đâu thì giúp, dù sao việc này cũng không thể miễn cưỡng được.
Trước khi đi, Đường Hương Hương tính tạm thời sẽ không đồng hành cùng Long Vũ, nàng cần thời gian để giải quyết ân oán của mình với Vô Nguyệt. Nàng hẹn hắn sau nửa tháng nữa sẽ gặp mặt ở Dục giới.
Dao lại tỏ vẻ muốn đồng hành cùng Long Vũ.
Nàng nói với mọi người là đến Dục Giới tìm kiếm con gái. Nhưng Long Vũ lại rất rõ ràng, nàng căn bản là muốn trên đường đồng hành với mình tìm kiếm cơ hội, thuyết phục nàng, thuyết phục hắn cùng nhau hoàn thành giao dịch kia.
Đối với việc này, hai người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
Phượng Hậu Thiên Âm đối với Dao chẳng thèm ngó tới, đối với Long Vũ là khách quý của Phượng Sào lại càng không thèm quan tâm, nên trước khi đi cũng không tới đưa tiễn.
Sau khi rời khỏi Phượng Sào, Long Vũ thấy khắp nơi vắng lặng, thấp giọng hỏi:
- Dao bá mẫu, người tính toán thế nào? Thật sự quyết định theo tôi… Hết thảy chỉ để tăng tiến tu vi…
- Đúng vậy!
Dao nói:
- Tôi chính là không quen nhìn trước ngó sau, tôi hiện giờ cần phải khẩn cấp tăng tiến tu vi. Nếu tu vi của tôi tăng lên đến Hoàng Cảnh, ta nhất định sẽ cầu Trưởng Lão Hội tiến hành một lần nữa đánh giá cùng xác định, tôi muốn làm Hắc Phượng Hậu.
- Hắc Phượng Hậu?
Long Vũ âm thầm lấy làm kỳ quái.
- Không việc gì phải ngạc nhiên, dựa theo quy định ở Phượng Sào, chỉ cần tu vi tiến vào Hoàng Cảnh đều có thể làm Phượng Hậu. Bất quá Phượng tộc đồng thời xuất hiện hai người có tu Hoàng Cảnh, vậy thì cơ hồ là không có khả năng. Đương nhiên, kỳ tích sắp được chúng ta sáng tạo.
Dao cười nói:
- Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, cũng không phải là việc gì lớn, coi như Thi Nhân có phản đối thì tôi cũng mặc kệ…
“Quan trọng tôi là sẽ bị Thi Nhân ghét bỏ.” Long Vũ thầm nói, da mặt của hắn cũng không phải quá dày.
- Hai vị, hiện tại tính toán đi đâu?
Ngay tại lúc Dao đang tính nói chút gì đó thì Huyền Minh liền hiện ra trước mặt bọn họ, ngăn cản không cho bọn họ đi.
Bình chọn cho truyện tại đây Dự đoán dành cho độc giả tại đây Tài trợ cho event tại đây Vạch lá tìm sâu tại đâyCái trò này là hay nhất. Hi vọng các bợn nhiệt tình bơm xăng
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết