Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ
(Sen nhỏ mới hé chồi)
249: Liên phá kỷ lục.
Dịch: Tà Thần
Nguồn: kiemgioi
Qua tính toán, Lưu Dương đem thành tích chạy 5000m so với kỷ lục thành tích đại hội thể dục thể thao các kì nhanh hơn một chút, hắn dự tính ban đầu chạy nhanh rồi duy trì chạy chậm hơn một chút cho đến khi về đích là đủ.
Một bên tính toán, một bên chạy thử, hiện tại Lưu Dương mặc dù không dụng chân khí thì thân thể hắn có tố chất phi thường mạnh mẽ, nếu không khống chế cẩn thận rất có thể sẽ đạp tan cái bản kỉ lục các kì đại hội trước đó .
Đại khái một giờ tập luyện, hắn cũng cảm thấy tốc độ này ổn rồi, vừa đủ vượt qua kỉ lục trước đó, Lưu Dương cũng không biết kiểu chạy với tốc độ này liên tục 1 giờ có bao nhiêu bổn sự dọa ng chen đẩy, bất quá bây giờ gần 6h30 tối, sắ trời dần đen nên trên sân trường cũng chẳng còn mấy ng chen đẩy chú ý hắn chạy nữa.
5000 m với 10000 m, hơn nữa an bài cùng một ngày thi đấu, trực tiếp đấu loại cho đến trận chung kết, 5000 m là hạng mục buổi sáng mà 10000 m được bố trí cuối cùng, cũng là lúc tuyên bố bế mạc.
Buổi sáng, Lưu Dương vì phải phá kỉ lục nên lúc bắt đầu cần bảo tồn thực lực, cứ loanh quanh chạy trong ba vị trí đầu một hồi, sau một đoạn thời gian mới vượt lên chắc chắn vị trí đầu tiên, trọng tài lúc này cũng chú ý tới thời gian hắn chạy, hiện tại dựa theo tốc độ này rất có thể phá kỉ lục 5000 m, cả trọng tài phụ cùng mấy lão sư trong ngành thể dục đều nhìn chằm chằm tốc độ Lưu Dương, trong lòng thầm tính toán thành tích cuối cùng.
Nhóm trọng tài nhìn chằm chằm, Lưu Dương cũng rất vất vả, đương nhiên không phải bởi chạy vất vả mà với thân thể hắn chạy kiểu này cũng thật khó chịu, không những vậy còn phải vận chân khí bức mồ hôi chảy ra để ng chen đẩy ta khỏi nghi ngờ, tình cảnh này làm hắn dở khóc dở c chen đẩy.
5000m chỉ có 12 vòn rưỡi, tơi 5 vòng cuôi, Lưu Dương điều chỉnh tốc độ bắt đầu hơi chút chậm lại, cũng là sinh lý bình thường của con ng chen đẩy, mà 5 vòng còn lại, Lưu Dương làm ra kiệt lực bộ dáng chạy chật vật như cố hết sức, tốc độ so với mới bắt đầu chậm rất nhiều, cuối cùng Lưu Dương cũng đến đích, vượt qua thành tích cũ 5 s.
Mà mấy lão sư thể dục không có xem hắn chạy nghe được tin này cũng lục đục kéo đến, vì lúc này trên sân thi đấu ngoài nội dung 5000m còn có nội dung đẩy tạ đang được diễn ra.
Lưu Dương lúc phá kỉ lục cũng là thời điểm tổ trưởng thể dục thể thao và 5 ng chen đẩy khác trong tổ chạy ra hoan hô hắn, thành tích của Lưu Dương được ghi bản kỷ lục vào thành tích chung của trường, và vì hắn phá được kỷ lục nên kiếm thêm cho lớp được 18 điểm.
Cố Phán Nhi c chen đẩy khanh khách chạy đến, mà phía sau nàng là Vương Manh Manh mang đội cổ động viên, Cố Phán Nhi đem quần áo đưa cho Lưu Dương, nói:
"Lưu Dương, không nghĩ tới, ngươi ngoài học tập cùng y thuật, thể dục cũng xuất sắc như vậy, chính là kỉ lục mới a, chỉ sợ lần sau mở cuốn sách kỷ lục của trường ra, đập ngay vào mắt là cái bản mặt ngươi a."
"Bất quá là may mắn thôi, tùy tiện chạy."
Lưu Dương sợ Cố Phán Nhi nhìn ra cái gì, cầm quần áo cùng khăn mặt, hơi chút xoa xoa, sau đó cầm lấy nước khoáng, ngửa đầu làm một ngụm to.
Bên cạnh Vương Manh Manh trừng mắt nhìn Lưu Dương, trước đó nàng cũng đạt được hai giải nhất, nhưng là Lưu Dương bỗng nhiên nổi tiếng, trực tiếp phá kỉ lục đại hội, lập tức chẳng khác nào hai giải nhất, mặt khác còn một hạng mục là 10000m nữa hắn chưa chạy.
"Buổi chiều chạy 10000 m, thế nào, có tin tưởng hay không?" Cố Phán Nhi không chịu buông tha Lưu Dương, tiếp tục hỏi.
"Hôm nay tâm trạng tốt, chắc cũng được."
Lưu Dương trả lời xong xoay ng chen đẩy sang chỗ khác, tựu thấy được không xa là chỗ Tô Từ Thanh thi đấu, nàng chạy 3000 m cũng vào sang nay, nhưng chưa bắt đầu, Lưu Dương vội vàng làm động tác cỗ vũ, mà Tô Từ Thanh cũng vừa quay đầu lại.
Tô từ thanh tham gia hai cái hạng mục đều là do Lưu Dương, lấy thực lực nàng muốn được giải nhất không phải chuyện khó, nàng cũng cố ý khống chế, chính là giải nhất, mà không phải là phá kỷ lục.
Tô từ thanh cùng Lưu Dương biểu hiện xuất sắc, trước khi thi đấu nội dung 10000m, lớp 5 được thêm 78 điểm, nâng thành tích lên 218, nếu ở các năm trước thì đúng làm ôm chắc ngôi đầu.
Bất quá lúc này đây có chút ngoại lệ, lớp 10 hôm nay biểu hiện càng thêm xuất sắc là 3 học viên của lớp thể dục đặc biệt, phân biệt đạt được 6 giải nhất, cộng thêm một môn phối hợp được giải quán quân, tuy rằng Lưu Dương trình độ tốt, triệu bác cũng không tệ, nhưng là hạng mục tiếp sức cần 4 nhân tuyển đồng đều, vậy nên phải đối mặt với lực lượng đồng đều của lớp 10 nên họ cũng đành chịu thua.
Bằng vào 6 giải nhất, cộng thêm những hạng mục khác thành tích không tồi, cuối cùng lớp của họ tổng cộng đạt được 103 điểm, tổng điểm được 228 điểm, nhiều hơn 10 điểm so với lớp 5, nhưng còn hạng mục chạy 10000 m chưa thi.
Triệu Bác chạy đến trước mặt Lưu Dương, vẫn giọng khẩn cầu:
"Lớp trưởng, kế tiếp là nhiệm vụ của mày đó, chỉ cần mày làm tốt kế hoạch của chúng ta là có thể rung đùi giành ngôi quán quân rồi."
Lưu Dương cũng rất bất đắc dĩ, vốn nghĩ chỉ cần lập một kỉ lục là đủ, nếu hai lần được tất sẽ dẫn đến nhiều con mắt soi mói, nhưng hắn cũng muốn lớp được cái danh đệ nhất thể dục, xem ra đành phải 'không trâu bắt chó đi cày', nó:
"Tin tưởng là có, nhưng là 10000m a, cùng 5000m không giống nhau, mày cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi là vừa."
"Không quản, dù sao đều giao cho mày, mày làm không xong thì coi chừng tao."
Triệu Bác nắm tay hắn một cái, sau đó vội vàng rời đi, mà Lưu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này, tiếng loa vang lên, truyền đến tên các vận động viên, hắn vội vàng chạy qua.
Bởi vì Lưu Dương tham gia lại khiến cho mọi ng chen đẩy chú ý, đặc biệt là các lão sư tổ thể dục, cơ hồ toàn bộ thành viên đều đến, mọi ng chen đẩy cũng đang lo lắng, Lưu Dương có thể hay không lập một cái kỉ lục nữa, bởi kỉ lục chạy 10000 m đã tồn tại khá lâu rồi, là 38 năm trước, suốt 38 năm nay không có một thế hệ nào vượt qua nổi, lúc này đây nhìn Lưu Dương rất có thể sẽ phá bỏ được nó chăng.
Bắt đầu rồi, 10000 m, Lưu Dương rất nhanh chiếm cứ vị trí dẫn đầu, cùng hai đồng học ở khoảng cách không xa, Lưu Dương phía trước chạy tốc độ khống chế hơi chậm một chút, hơn nữa 10000 m đối với ng chen đẩy bình thường mà nói là cực hạn rồi, Lưu Dương cũng đang làm như vậy, bất quá làm như thế nào, đều dựa theo kế hoạch của mình tiến hành chạy, đương nhiên cuối cùng kết quả cũng là phi thường hoàn mỹ, phá kỉ lục tồn tại suốt 38 năm của đại hội thể dục thể thao. Kết quả giúp ban của hắn trở thành quán quân kì đại hội lần này.
Tại lúc này đây ở đại hội thể dục thể thao xuất hiện không ít cường thủ năm nhất, thành tích không tệ hơn so với lớp 11 thậm chí lớp 12 còn nhỉnh hơn đôi chút, thậm chí còn có hai kỉ lục được phá, cuối cùng bế mạc đại hội, hiệu trưởng phi thường hào hứng khẳng định điểm này, mà Khương Tú Chi từ khi làm chủ nhiệm cho đến nay cũng là lần đầu tiên được thành tích cao như thế trong thể thao, trong lòng cũng là thập phần cao hứng.
Buổi chiều bế mạc, Lưu Dương cùng ban cán bộ phụ trách phân công trực nhật, vừa lúc hôm nay đến phiên Lưu Dương cùng Cố Phán Nhi, Vương Manh Manh bị giữ lại trực nhật, nhiều ng chen đẩy hơn một, rất nhanh phòng học quét dọn sạch sẽ.
Chính lúc rời khỏi, Khương Tú đột nhiên đi tới phòng học, Vương Manh Manh có chút khẩn trương vì đây không phải phiên trục của nàng, bất quá nàng cũng không phải tìm Vương Manh Manh, ngược lại vẫy tay Lưu Dương, ý bảo hắn cùng mình đi đến văn phòng.
Lưu Dương trong lòng nói thầm, phỏng chừng chính mình thành tích quá xuất sắc, nhưng mặt vẫn bình thản, có thể không chút khách khí nói, 9 môn học, ngoại trừ ngữ văn tiếng Anh, những cái khác cũng không có vấn đề gì, ngoại trừ style-ngữ pháp của Tiếng Anh, còn lại writing, với lượng từ phong phú nên hắn viết rất tốt: số từ đầy đủ, chứng cứ chắc chắn, số liệu xác thực, các lỗi thường gặp hắn đều nắm rõ, có thể nói nếu không gặp phải một người chấm quá khó tính thì hắn coi như lấy điểm tuyệt đối trong kỳ này.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banhan
Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ
(Sen nhỏ mới hé chồi)
250: Khôn Nguyên đan
Dịch: Tà Thần
Nguồn: kiemgioi
Trên đường, Khương Tú Chi không nói chuyện gì đặc biệt với Lưu Dương, có nói cũng chỉ là đơn giản vài câu hỏi về lớp, bất quá Lưu Dương cảm giác được Khương Tú Chí tựa hồ rất cao hứng. Khi hắn đi tới phòng làm việc của bà thì thấy trên bàn làm một xấp bài thi, mắt của hắn lrất tốt, hơi chút nhìn nhìn thì biết ngay bài thi của mình, nhìn lạ chữ viết của bản thân so với kiến thức thì hắn có cảm giác không hài lòng, tuy rằng rất tinh tế, nhưng để gọi là đẹp tình còn một khoảng cách xa…xa lắm.
Xem ra khi có thời gian rảnh rỗi phải luyện chữ, dù sao thì ‘nét chữ nết người’. Thế là tốn thêm thời gian rồi, vì chuyện này không thể học cấp tốc, muốn nhanh cũng chỉ có thể dùng trí nhớ ghi lại từng nét bút, nhưng cũng chỉ nhanh hơn được một chút mà thôi.
Khi hắn đứng ở trước bàn làm việc, Khương Tú Chi nói:
"Lưu Dương, cuộc thi lần này, em nghĩ sẽ có thành tích như thế nào?"
Đột nhiên Khương Tú Chi nói như vậy, Lưu dương có chút kỳ quái, bất quá hắn biết rõ điểm lần này, tuyệt đối là số một trong năm nhất, hắn không có chút nào khiêm tốn, ngạo nghễ nói:
"Tốt, ngoại trừ viết văn em không có nắm chặt ở ngoài, số còn lại chắc chắn 100%."
"Tốt, xem ra em rất rõ thực lực của mình, trước lúc nhập học cô đã thấy em rất có lòng cầu tiến, đoán là thành tích nhất định sẽ có tiến bộ rất lớn so với sơ trung, thế nhưng cô cũng không thể ngờ rằng thành tích của em lại tốt đến mức này."
Thành tích tốt là đương nhiê, Lưu Dương cũng biết, bất quá cuối được bao nhiêu điểm mới là vấn đề hắn qua tâm nhất, có chút chờ mong nhìn cô chủ nhiệm lớp. Mà Khương Tú Chi cũng vì chuyện này mà kêu hắn đến, cầm bài làm của hắn, giơ lên:
"Em tự nhìn một chút."
Nói xong đem bài thi đưa cho Lưu Dương.
Đối với các môn tự nhiên Lưu Dương chẳng mấy bận tâm, hầu như không có gì lo lắng, vì vậy hắn chỉ lướt qua, đầu tiên là chọn ngữ văn và anh văn, trực tiếp lật ra bài làm, bất quá làm hắn kỳ quái chính là, vô luận là tiếng anh hay là ngữ văn, cả hai môn này vẫn chưa thấy người chấm cho điểm.
Lưu Dương có chút mù tịt ngẩng đầu lên, hỏi:
"Khương lão sư, chuyện này là sao?"
Tuy các môn tự nhiên đều được điểm tốt, thế nhưng ngữ văn cùng với tiếng anh lại chưa có điểm, hắn vẫn chưa cầm chắc danh hiệu thủ khoa, những người vào được Nhất Trung đều có học lực rất khá, mà thành tích của Vương Manh Manh lại chưa biết cao thấp thế nào, nếu như thua trận đánh cuộc này thì quả thật hắn không biết để mặt vào đâu.
Khương Tú Chi đương nhiên hiểu sự thắc mắc của Lưu Dương, vội vã nói rằng:
"Đó cũng là nguyên nhân cô tìm em, giám khảo chấm đến bài ngữ văn mới phát hiện thành tích các môn kia của em cực tốt, ngữ văn cũng thế, nên các giáo viên kia muốn chấm cho em full điểm cả hai môn ngữ văn và anh văn, nhưng mà thầy chủ khóa lại can thiệp, đem các bài thi khác của em ra, lúc này mới phát hiện 9 môn học của em đều hoàn hảo, chuyện này quả là bất khả tư nghị, nên mọi người muốn giảm điểm văn và anh của em lại một chút."
Lưu Dương hiễu ra lần này bản thân đã biểu diễn quá mức, bất quá để có thể hưởng thụ một ít đặc quyền, thì đành phải chấp nhận. Khi hắn học sơ trung các học sinh ưu tú được hưởng không ít đặc quyền, có thể khi đi học ít hơn, nghỉ phép dễ hơn, đối với hắn mà nói, bây giờ lên trường cũng chỉ để thỏa mãn nguyện vọng của cha mẹ và cả nhà Hoàng Căn Vĩ mà thôi, nếu không, hắn thực sự muốn học thì chỉ cần vài ngày là nhai đống kiến thức cấp 3 thành cháo.
"Lão sư, vậy cũng không thể không để cho điểm a, dù sao bài văn của em cũng không lạc đề, ít nhất cũng được vài điểm chứ." Lưu Dương nói.
Khương Tú Chi cười:
"Đương nhiên sẽ không để không như vậy, những cũng không thể chấm tiếp cho em điểm full."
Lưu Dương gật đầu, hắn cũng minh bạch nếu như toàn bộ đều là được full, thật là làm cho người ta không thể tin được, nói rằng:
"Em không có ý kiến, toàn bộ mong được thầy cô an bài."
Khương Tú Chi vui vẻ gật đầu:
"Nếu như vậy, cô liền quyết định trừ bài văn của em 15 điểm anh văn 5 điểm, em cũng chỉ bị trừ 20 điểm mà thôi, vẫn đảm bảo vị trí thủ khoa, ngoài hai bài này thì các môn còn lại đều được điểm full."
Lưu Dương nghe nói chỉ khấu trừ 20 điểm, cũng an tâm, ngữ văn viết văn tổng cộng 60, khấu trừ rớt 15 điểm còn 45 cũng coi như tạm được, mà tiếng Anh chỉ bị trừ có 5 điểm thì càng chẳng đáng quan tâm, vui vẻ nói:
"Tốt, mọi chuyện các thầy cô cứ sắp xếp."
"Tốt, cô cũng gần công bố kết quả rồi, nhưng em nhớ sau này vẫn cần phải cố gắng phấn đấu không ngừng đấy."
Khương Tú Chi nhanh chóng lấy bút ghi vào bài thi.
"Khương lão sư, thành tích lớp chúng ta thế nào.”
Lưu Dương đã nghĩ hết chuyện để nói, đột nhiên nhớ lại nhiệm vụ của Khương Tú Chi là phải đưa lớp có ba người lọt vào top 10, khiến cho bà bị áp lực rất lớn hồi đầu năm, mà thành tích cuộc thi này quyết định điều đó.
Khương Tú Chi nghe được câu hỏi, nở nụ cười:
"Thành tích lớp chúng ta rất tốt, trừ em ra, Manh Manh là đứng thứ hai, Phán Nhi đứng thứ 4, toàn bộ đều vào top 5, còn có 5 bạn khác vào được top 30. Thành tích dẫn đầu toàn khối
Lưu Dương giờ mới hiểu được, thảo nào vừa rồi Khương Tú Chi lại vui vẻ như thế, cảm tình trừ mình ra, thành tích của những người khác cũng thật là quá tuyệt, bất quá Vương Manh Manh cùng với Cố Phán Nhi cũng thật quá lợi hại, không ngờ hai người đó lại lọt vào được top 5, Vương Manh Manh cư nhiên lại đứng thứ 2, nếu bản thân hắn không phải được dị năng trợ giúp thì quả là không phải đối thủ của nàng, mà lớp bọn họ có tới 8 người lọt vào top 30 quả là một đột phá không nhỏ, nên biết khi được xếp thì cả lớp cũng chỉ có 3 người nằm trong top 30.
Kế tiếp, Lưu Dương thấy không còn chuyện gì nữa, nên không muốn quấy rầy Khương Tú Chi, xoay người đi ra khỏi văn phòng, thì thấy Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi cũng đang đứng chờ gần đó. Thấy Lưu Dương đi ra, hai cô nàng cũng đi từ từ đến, Cố Phán Nhi hỏi thăm:
"Lưu dương, có chuyện gì không, dì mình tình bạn làm gì?"
"Không có gì, thảo luận 1 vài chuyện vặt trong lớp thôi."
Cuộc nói chuyện với Khương Tú Chi không thể để lộ ra ngoài, dù sao ba người đánh cuộc lần này. Hơn nữa nói thẳng ra ‘điểm mình cao quá, chủ nhiệm kêu lên để trừ bớt vài điểm’ nói như thế không bằng tự sướng làm cho người khác ghét hay sao.
Kỳ thi giữa kỳ kết thúc, đại hội thể thao cũng kết thúc, còn vài ngày nữa là sẽ đến Vạn bảo đại hội, bởi vì có Trúc Cơ Đan nên số người tham gia tăng đến 500%, địa điểm mặc dù không đổi, thế nhưng nơi cũ đã có chút chật hẹp, Gia Cát tập đoàn đặc biệt lợi dụng nữa tháng này mở rộng khu vực tổ chức vạn bảo đại hội gần như tăng lên gấp đôi, dùng đại lượng vật liệu xây dựng nhanh mới hoàn thành được.
Lần trước tới tập đoàn Võ Hầu, Lưu Dương không hề để lại cách liên lạc, cũng không có tận lực hỏi thăm diễn biến lần này, bất quá mấy ngày nay hắn lại đến Bách Thảo Đường thường xuyên hơn, đương nhiên rồi hắn cũng không dám hỏi quá nhiều bảo vật mà chỉ mua vài dược liệu thông thường. Bất quá lần nào hắn tới cũng gặp Cao Minh Lỗi, Cao Minh Lỗi ngỏ ý muốn rủ Lưu Dương cùng tham gia vào Vạn Bảo đại hội. bất quá Lưu Dương dại gì mà đồng ý với hắn.
Lần trước đột phá đến bây giờ, lại qua nửa tháng đích thời gian, lượng chân khí của hắn đã tiến xát đến 13 vạn, mọi thứ được củng cố nên hắn quyết định dùng một khỏa Bồi Dương đan. Bồi Dương đan bình thường nâng cao được khoảng 1v2 chân khí, còn cực phẩm bồi dương đan lại nhiều hơn 50% khoảng 1v8, dùng xong, nhoáng một cái Lưu Dương đã đột phá đến 14 vạn, mà 14 vạn đối với Lưu Dương đồng nghĩa với việc hắn có thể khống chế thêm một loại Âm-Dương hỏa diễm.
Mỗi một loại Âm Dương Hỏa Diễm đại biểu cho việc luyện chế được vài loại đan dược cho Âm-Dương đồng thể, đương nhiên rồi, ngoại trừ Âm Dương Hỏa Diễm, theo thực lực đề thăng, số lượng hảo diễm hắn có thể khống chế ngày càng nhiều, đạt được 38 loại, có thể luyện chế được gần 100 loại đan dược.
Đan dược mặc dù nhiều, nhưng là thích hợp để hắn sử dụng bây giờ thì không có nhiều, loại duy nhất hắn có thể dùng bây giờ là dùng thêm 2 chủ liệu thêm vài loại phụ liệu, dùng âm dương hỏa diễm cực mạnh luyện chế ra Khôn Nguyên đan, cao cấp hơn Bồi Dương đan một tầng, hiệu quả so với Bồi Dương đan cực phẩm chỉ là gấp rưỡi, cho nên xét tổng thể chỉ tăng chân khí lên gấp đôi mà thôi.
Khôn Nguyên đan hoàn mỹ có thể bổ xung 3 vạn chân khí, loại thường thì khoảng 1v5, còn về phần thứ phẩm…với trình độ của Lưu Dương bây giờ ‘không thể’ luyện chế ra loại đan dược ‘cao cấp’ đó. Hoàn mỹ bổ sung 30000, khiến cho hiệu quả của Âm Dương hỏa diễm được nâng cao. Ngoài loại đan này hắn còn có thể luyện chế năm loại đan dược tăng 10000 điểm chân khí cho các thể chất đơn thuộc tính khác, trình độ luyện đan như thế có thể nói quả là không tồi chút nào.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ
(Sen nhỏ mới hé chồi)
251: "Vạn Bảo Đại Hội" khai mạc.
Dịch: Tà Thần
Nguồn: kiemgioi
Vạn bảo đại hội vốn đã được quyết định khai mạc vào ngày 6 tháng 11, bất quá Cao Minh Lỗi báo cho Lưu Dương biết để gia tăng sự thu hút nên nó đã được dời lại vào ngày 9 tháng 11, nhưng Lưu Dương cũng chả quan tâm đến vấn đề này, 6 hay 9 cũng chỉ là một chút thời gian mà thôi.
11-9, Vạn bảo đại hội chính thức bắt đầu, Lưu Dương đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, Vạn bảo đại hội lần này kéo dài trong vòng 3 ngày, Lưu Dương quyết định tham gia tất cả các tiết mục tổ chức không bỏ xót màn nào, biết đâu vớ được món nào đó “thơm” thì sao!? Đại hội lần này chính là vài chục năm đã không tổ chức, nói không chừng một số người qua trộm mộ hay có lẽ tìm kiếm vài động phủ, cộng thêm vận *** cho tìm ra được vài món bảo vật mà nhóm giám định sư không nhận ra được thì lúc đó quả thật là vớ bở.
Để tham gia vào đại hội lần này, Lưu Dương đã đặc biệt xin ba ngày nghỉ phép. Vốn vừa qua đại hổi thể thao, không có học sinh nào được nghỉ, thế nhưng thành tích xuất sắc của hắn đã khiến chủ nhiệm Khương Tú Chi rất yên tâm, lập tức phê chuẩn cho hắn mà không gây chút trở ngại nào.
Lấy được sự cho phép của chủ nhiệm, Lưu Dương coi như sẳn sàng cho đại hội, bất quá khi Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi biết được vẫn chủ động đến gặp hắn hỏi lý do, nhưng mà Lưu Dương làm sao nói tin tức về đại hội cho hai cô nàng được, nên đành lấy lý do ghi trong giấy phép đối phó qua loa cho xong chuyện.
Trước khi ra cửa hắn không quên dịch dung lại hình dạng khi đem Trúc Cơ đan đi bán, đồng thời cũng chuẩn bị đủ một số chi phiếu cần thiết. Để bảo đảm cho bí mật của mình, hắn cũng đã làm thêm một thẻ căn cước, đương nhiên dùng thân phận khách lữ hành, tốn 30 vạn thông qua các mối quan hệ trong nghành cảnh sát kiếm được một thẻ căn cước hàng thật giá thật, hoàn toàn hợp pháp, do đó hắn có thể dùng than phận này để mở them một tài khoản ngân hàng.
Tuy rằng lần bán đấu giá này sẽ mang đến cho hắn một số tiền khổng lồ đủ để hắn mua tài liệu trong một thời gian dài, nhưng bỏ tiền trong tài khoản hiện tại rất dễ bị lộ, do đó thân phận này rất cần thiết với Lưu Dương.
Lưu Dương tới tương đối sớm, đại khái khoảng 8h sáng, lúc này vẫn còn cách thời gian khai mạc đại hội vài tiếng đồng hồ, bất quá số người tới đây đã không ít rồi. Công việc bảo an ngoài cửa rất chu đáo, việc kiểm ra cực kỳ nghiêm ngặt. Đồng thời Lưu Dương phát hiện ra, những bảo vệ này không phải người bình thường. Thông qua cảm ứng hắn biết được đám người này đã đạt tới cảnh giới chân khí ngoại phóng, độ năng lượng khoảng 2500-4000, cũng thuộc lực lượng trung tâm của các môn phái thời này. Trừ nhóm người này ra, còn có một nhóm khác, Lưu Dương cũng không cảm ứng tra xét bọn họ làm chi, nhưng nhìn vẻ bề ngoài thì cũng đủ biết không giống người bình thường chút nào.
Ngoại trừ những bảo an này, Lưu dương phát hiện ra số người cầm thiệp tới tham dự cũng có rất nhiều cao thủ, đặc biệt trong đó có mấy người, mặc dù vẫn chưa bước chân vào nhập phẩm cấp, nhưng cũng đã đạt đến cao thủ phổ thông đỉnh, năng lượng cũng trên 9000, hắn âm thầm thở dài một hơi, cảm thấy may mắn khi bản thân đã đột phá đến nhân cấp, nếu không cũng không thể che giấu bản thân 1 cách dễ dàng như thế này.
Lưu Dương đi tới cửa, còn chưa đưa ra thiệp mời, lại đụng phải ngay Gia Cát Chí Húc, hắn vừa thấy Lưu Dương liền vồm vã chảo hỏi:
-Ngô tiên sinh, hoan nghênh anh đến, vì anh không để lại cách liên lạc nên chúng tôi không có cách nào báo cho anh biết đại hội bị hoãn lại vài ngày thật xin lỗi.
Lần trước Lưu Dương báo tên là Ngô Từ Nhân( Từ Nhân: Nhân Ái), vì vậy Gia Cát Chí Húc gọi hắn là Ngô tiên sinh. Cái tên này cũng vì Lưu Dương nổi tánh con nít tạo nên để trêu đám người Gia Cát mà thôi, chứ hắn cũng không quan tâm lắm. Lưu Dương chào lại, sau đó nhìn vào trong hỏi:
-Không có gì, tôi có thể vào bên trong rồi chứ?
-Đương nhiên.
Gia Cát Chí Húc vội vả nhường đường, tự mình dẫn Lưu Dương vào trong. Đám người đứng hai bên hành lang lập tức tò mò không hiểu Lưu Dương có than phận gì lại được một chủ sự của Gia Cát gia tộc tự mình ra đón tiếp, liền hướng đến những người quen xung quanh thăm dò, tiếng sì sầm vang lên khắp hành lang.
Gia Cát Chí Húc và Lưu Dương tiến vào bên trong, toà nhà sau khi được cải tạo đã mang một dáng vẻ mới, rất khác trước đây, tại vị trí trung tâm có một khoảng không lớn như sân đánh bóng bàn, hai bên còn lại là mấy nghìn cái chỗ ngồi, mà phía xa xa chính là mấy trăm cái ghế lô được xây kín, chia làm nhiều hình dạng khác nhau.
Xem ra quy mô đại hội lần này lớn hơn hắn nghĩ rất nhiều, chủ đầu tư quả là đổ rất nhiều tiền vào đây, hơn nữa sau khi tổ chức cũng không biết bao giờ được dùng lại.
-Lần này Trúc Cơ Đan Ngô tiên sinh mang đến khiến đại hội diễn ra rất thành công, các đại môn phái và thế gia trong nước hầu như đều tập trung đầy đủ, hơn nữa một ít cao thủ độc hành và thêm một số nhà thương gia lớn cũng đến góp vui.
Họ Vẻ mặt Gia Cát Chí Húc cực kỳ cảm kích, hiện tại rất nhiều tổ chức tập đoàn đang tập trung ở đây, khả năng chiếm Trúc Cơ đan làm của riêng đã là vô cũng nhỏ, nhưng mà chỉ cần tiền lợi nhuận và cho thuê chỗ trong cuộc bán đấu giá đã là món lợi kết xù, nếu không họ cũng không ngu gì mà tranh tổ chức đại hội.
-Thế à, các anh lấp đặt đống thiết bị này chắc không ít tiền nhỉ?
Lưu dương nhìn chung quanh một chút, ngoại trừ không gian ở ngoài, số thiết bị ở đây quả thật là xa hoa, quả nhiên là đại thủ bút.
-Để đảm bảo đại hội vận hành thành công, chúng tôi đã thuê một lướng lớn kỹ sư tiến hành công việc một cách cấp tốc, số tiền bỏ ra khoảng 3700 vạn, nhưng chúng tôi tự tin sẽ kiếm được số tiền này khi đại hội kết thúc.
Gia Cát Chí Húc có chút kích động, tốc độ và khối lượng công việc của công trình này khi hoàn thành cũng đáng ghi vào bảo kỷ lục.
Lưu dương ngẫm lại cũng phải, số bảo vật hắn đem đến đều là cấp S, giá trị vượt hẳn các bảo vật cấp S khác, mỗi lần bán đấu giá, người tổ chức sẽ thu 1. 5% tiền thuê, chỉ cần nghĩ như thế cũng đủ tính được số lợi tức thu được, phải biết rằng bảo vật cấp S có thể bán được cả tỷ, thậm chí mấy tỷ.
.
Đã tới đây 1 lần, nhưng lần này Lưu Dương đã có chút nhận không ra nơi này, hắn được dẫn tới hàng ghế lô phía trên, nhưng hàng trăm ghế lại không có đánh tên. Nên đành phải mở miệng hỏi:
- Gia Cát gia chủ,chỗ ngồi của tôi ở đâu?
-Ngô tiên sinh, để cảm ơn anh vì đã mang đến trúc cơ đan, nên chúng tôi đã an bài anh ở hang ghế lô số 31, từ thấp đến cao chỉ có hai hang ghế 31 và 21 là có vị trí tốt nhất, có thể quan sát tất cả sự việc xảy ra trong phòng đấu giá.
Lưu Dương vốn tùy tiện tìm một vị trí nào đó ngồi đại, không nghĩ tới lại được Gia Cát Chí Húc chiếu cố như thế, an bài một gian phòng tốt như vậy, thật đúng là có chút “thụ sủng nhược kinh”, xem ra từng số x1 đều là vị trí tốt nhất, được họ chia ra trong 10 tầng, những vị trí này đúng là được cạnh tranh dữ dội nhất.
Lưu Dương theo Gia Cát Chí Húc tiền vào hang ghế của mình, gian phòng cũng không nhỏ, ít nhất có thể chứa được 10 người, xem ra là chuẩn bị cho các tập đoàn lớn. Vì để tiếp kiệm không gian nên thiết kế không được cao, nếu không với 10 tầng thì quả thật rất khó để tất cả các vị trí nhìn rõ phiá dưới.
Một mình lại chiếm ngụ một nơi lớn như vậy khiến Lưu Dương cực kỳ xấu hổ:
- Gia Cát tiên sinh, anh xem tôi chỉ có một mình, không cần nơi lớn vậy đâu, anh dành cho người khác đi, tôi xuống phía dưới ngồi chỗ nào cũng được.
-Không sao đâu, mọi vị trí đều được an bài cả rồi, anh có ơn lớn với đại hội của chúng tôi chúng tôi sắp xếp thế này cũng hợp lẽ, trong tủ lạnh nước trái cây, trên quầy rượu có đủ mọi chủng loại, nếu cần thức ăn thì cứ bảo phục vụ, Ngô tiên sinh còn yêu cầu gì nữa không?
-Không cần, không còn gì nữa, hơn nữa anh cũng bận mà, hôm nay là ngày khai mạc nên nhiều địa phương sẽ cần sự có mặt của anh đấy.
Lưu Dương thấy Gia Cát Chí Húc có vẻ muốn cáo từ, liền đưa ra cho hắn một lối thoát.
-Không sao đâu, mọi chuyện đều đâu vào đó cả rồi, hôm nay cũng không còn chuyện gì nhiều.
Gia Cát Chí Húc chỉ hỏi một chút mà thôi, không ngờ Lưu Dương hạ lệnh tiễn khách, hắn cũng tuân lệnh các bậc trưởng lão trong gia tộc tiếp đãi Lưu DƯơng cho tốt, coi như là lôi kéo quan hệ với gia tộc, có thể tìm được đan dược tuyệt đối điều không phải là người bình thường, tìm được động phủ cổ không chỉ yêu cầu có may mắn mà cần có thực lực nhất định.
Thấy Gia Cát Chí Húc nguyện ý ở lại, Lưu Dương cũng nhân cơ hội hỏi một số chuyện tình trong đại hội. Hắn hỏi:
-Số người tham gia đại hội chắc đã đến hết rồi chứ?
-Các vị khách quan trong cơ bản đã đến từ hôm qua, bất quá những nhân vật độc hành lại rất nhiều. Đặc biệt đại bộ phận trong đó lại không có thiệp mời, khiến công việc kiểm tra của chúng tôi cực kỳ vất vả.
"Kiểm tra, không phải chỉ cần có giấy mời là đi vào được?" Lưu Dương kỳ quái hỏi.
-Trước đây tất nhiên là thế, thế nhưng hiện tại vì số Trúc Cơ đan anh đưa, ngoại trừ các môn phái cổ võ và các thế gia, còn có các công ty vừa và nhỏ cũng muốn tới tham gia.
Giờ thì Lưu Dương mới hiểu tại sao quy mô lại được mở rộng. Đương nhiên muốn tăng người tham dự rồi, như vậy tiếng tăm của đại hội sẽ lớn hơn, số tiền đấu giá sẽ được nâng cao hơn rất nhiều, bất quá điểm ấy cùng liên quan gì đến hắn:
-Như vậy tiêu chuẩn xét duyệt là gì?
-Trên nguyên tắc vẫn là xem tài lực, không thể cung cấp bảo vật tương ứng thì phải có tài khoảng 5000 vạn để bảo đảm, đều quy ra giá trị, nếu không đủ thì không được tham gia.
Xem ra tất cả tất cả là vì tiền, bất quá tham dự càng nhiều người, giá Trúc Cơ đan của hắn càng bán được giá, nước lên thì thuyền lên, đương nhiên việc mua đồ của hắn sẽ gặp khó hơn một chút, vì số người cạnh tranh cũng tăng lên, Lưu dương gật đầu, hỏi:
-"Như vậy Trúc Cơ Đan chắc là được đấu giá cuối cùng phải không?
Gia Cát Chí Húc trả lời :
-Đúng vậy, chúng là bảo vật áp trục, được bán chung ngày với Cửu u thảo và Càn Không thảo.
Việc cần cũng đã hỏi xon, Lưu Dương liên phân phó:
-Được rồi, anh có chuyện thì cứ đi đi.
"Tốt, vậy thì tôi cáo lui trước."
Gia Cát Chí Húc thấy Lưu Dương cũng đã khá thoả mãn, liền xoay người rời đi, nhẹ nhàng ra khỏi phòng đóng của lại.
Ngồi trong ghê lô quan sát phía dưới quả thật rất rõ ràng, phía dưới ngồi không sai biệt lắm cũng đầy hơn nữa, bất quá phi thường hỗn loạn. Dù sao nhiều người như vậy, hơn nữa không ít người bản than có võ công, quản lý đương nhiên cũng có chút khó khăn, hơn nữa vạn bảo đại hội vẫn chưa bắt đầu, cho nên ban tổ chức cũng mặc kệ, tới đâu tới
Mở tủ lạnh bên cạnh lấy một ít hoa quả, Lưu Dương ăn thử một miếng, thầm khen quả là ghế lô xa hoa, trái cây lại đa dạng như vậy, loại nào cũng có, trên thị trường không hề bán, hơn nữa hương vị cũng rất ngon.
Kỳ thực Lưu Dương cũng không them lắm, buồn chán lấy ít hoa quả ăn mà thôi, hắn nghĩ thầm nếu là có hạt dưa hay thứ gì tương tự thì hay biết mấy, có thể dùng để giết thời gian. Đột nhiên hắn cảm thấy không ổn, tâm tình tại sao không ổn định như vậy, liền vận khí dưỡng thần.
Vạn bảo đại hội 10h mới bắt đầu, Lưu Dương ngồi nhìn đoàn người hỗn loạn phía dưới cho nên thời gian cũng trôi qua khá nhanh, hắn đã bước chân qua nhập phẩm cấp, cho nên dám người phía dưới không có ai đáng lọt vào mắt hắn.
Rốt cục, hắn cũng đã đới đến thời gian buổi tiệc bắt đầu, 10h sang, một lão nhân tinh thần quắc thước bước lên bục, Lưu Dương không biết người này, nhưng những người ở đây hình như nhận ra người này, do đó tiếng ồn trong đại hội cũng dần nhỏ đi.
Đại hội vạn bảo hấp dẫn nhiều nhân sĩ võ lâm như thế, hơn nữa mỗi một kiện đều là bảo vật, Lưu dương phỏng chừng, ông lão tóc bạc này có thể là một cao thủ nổi danh một thời. Ông lão tóc bạc chưa nói gì, người dẫn chương trình đứng cạnh đã vội giới thiệu ông lão là gia chủ Đông Phương thế gia gọi là Đông Phương Vị Thâm, là một trong thập đại cao thủ của giới cổ võ.
Chú thích: để cho đỡ bối rối với con số mà tác giả đã ghi nên mình quy luôn:
10k vạn= 1 ức.
10 ức = 1 tỷ
Theo như trong các chương sau để mọi người tiện theo dõi
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 252: Thanh Linh thảo thành Thanh Vụ thảo
Dịch: Tà Thần
Nguồn: kiemgioi
Lưu Dương đã được nghe Trịnh Quốc Vận nói qua về thập đại cao thủ võ lâm, ông già của sư phụ Trịnh Quốc Vận cũng là 1 trong mười người đó, cũng không biết hai người bọn họ ai xếp trước ai, thông qua Uông Minh Tú hắn đã hiểu rõ thực lực cao thủ hạng nhất bây giờ, mà bây giờ chính là cơ hội kiểm nghiệm thực lực của cao thủ trên Thiên Bảng.
Lưu Dương phỏng đoán cảnh giới của mình chắc hẳn sẽ cao hơn Đông Phương Vị Thâm, vì vậy thông qua cảm ứng hắn liền nhận ra được tu vi nông sâu của ông lão coi nhưkhông tệ, lượng chân khi đạt được 9999, là một cao thủ phổ thông thời xưa, đang bị vây ở ranh giới nhập phẩm.
Tuy chân khí không tệ, nhưng Lưu Dương cảm ứng được trên người Đông Phương Vị Thâm thiếu hụt một thứ, đó chính là chân khí tựa hồ chỉ vận hành trong kỳ kinh bát mạch, còn 12 chi kinh mạch kia lại chưa được đả thông cái nào, điều này khiến Lưu dương sợ hãi than không ngớt, có thể bằng vào kỳ kinh bát mạch đạt được đến cao thủ phổ thông thì phải nổ lực đến nhường nào, chắc chắn phải ăn không ít cay đắng, nếu như từ giờ đến hết đời không gặp được kỳ ngộ thì cũng chỉ dừng chân ở cảnh giới này mà thôi.
Lưu Dương thở dài một hơi, xem ra võ lâm đúng là xuống dốc rồi, ngàn năm trước, chỉ cần một người tu luyện trong một môn phái bình thường 4 5 năm ji đó là đạt đến đẳng cấp này, mà một đại phái chỉ cần 3 năm là bước chân vào nhập phẩm, thế nhưng hiện tại, cao thủ số một của một đệ nhất thế gia, một trong thập đại cao thủ giới cổ võ, cư nhiên chỉ là một cao thủ phổ thông, sự khác biệt này quả thật thái quá mà.
Trở lại buổi đấu giá, lúc này Lưu Dương không quá quan tâm đến quy định mà Đông Phương Vị Thâm nói. Thứ làm hắn quan tâm hơn chính là mục lục danh sách những vật phẩm được đem đi đấu giá, trên đó giới thiệu xuất xứ, thông tin lời bình luận của những giám định sư kiểm định về nó, đương nhiên một số hình ảnh kèm theo là không thể thiếu.
Lưu Dương chỉ chú ý đến các bức hình, còn về phần nhận xét của các giám định sư hắn không để vào mắt. Trình độ võ học của giới võ lâm đã rơi đến nước này thì khả năng của các giám định sư được đến đâu!? nói không chừng còn bị nhầm lẫn một ít đồ vật, đương nhiên hắn rất mong có một ít thực vật thảo dược quý hiếm lẫn vào, hơn vạn loại dược liệu biết đâu hắn may mắn kiếm được vài loại còn thiếu.
Lưu Dương mở tập mục lục ra, mới biết ngày hôm nay đại hội vạn bảo bán ra 275 kiện đồ vật, là ngày bán nhiều nhất trong ba ngày, bất quá đẳng cấp cũng là thấp nhất.
Do đó Lưu Dương cũng chỉ xem lướt qua đám bảo vật này, ngày hôm nay bán đấu giá đa số đều là bảo vật dưới cấp B. Xem ra cao trào ngày hôm nay chính là 4 món bảo vật cấp B này. Cuộc đấu giá diễn ra thế này quả thật sẽ khiến một số người có tầm mắt cao một chút hơi bị buồn ngủ.
Đối với bảo vật cấp thấp, những giám định sư nơi này rất ít khi nhìn nhầm, Lưu Dương xem lần lượt từng vật từng vật một, nhưng cũng chủ yếu chú trọng đến thực vật. Ở trong Hoàng Vân Sơn, sư phụ Lý Long Cảnh đã ép hắn học một đống lớn nguyên liệu, cho nên hắn tin chắc với những hình ảnh được chụp rất chi tiết, công thêm tri thức của bản thân thì chắc chắn không bao giờ bỏ xót được món dược liệu quý hiếm nào.
Càng xem càng nhanh, rất nhanh Lưu Dương xem xong hơn 200 món, những thứ này chả có món đồ nào hấp dẫn ánh mắt hắn, thế nhưng khi thấy vật mang số 237, một miếng ngọc bội liền thu hút sự chú ý của hắn, tỉ mỉ đánh giá thì miếng ngọc bội này cấp E, cổ ngọc thời kì mạt Đông Hán, chất ngọc không có gì đặc biệt, chỉ có tay nghề của người thợ khá khéo tay.
Lưu dương nhìn thấy nhìn quen mắt là bởi vì miếng ngọc bội này có chút giống khối ngọc hắn mua được khi trước, cũng chính là miếng ngọc bội chứa linh hồn Lý Long Cảnh, bề ngoài khá giống, độ tổn hại cũng như thế, chất ngọc cũng không khác, chỉ có bề ngoài điêu khắc là có sự khác biệt, cái lúc trước của hắn có hình rồng, mà cái này là hình hổ, không biết cặp long hổ này có khác biệt gì không? Lẽ nào cũng là một ngọc bội ẩn chứa linh hồn, Lưu Dương thầm nghĩ. Thầm ghi nhớ bảo vật cấp E này, chỉ sợ sẽ không có bao nhiêu người cạnh tranh, cho nên hắn đoán mình mua khối ngọc này sẽ không tốn bai nhiêu tiền
Có thể là thứ tốt đều ở phía sau, ngoại trừ miếng ngọc Lưu Dương còn tìm thấy một thứ không tệ đó là: Thanh linh thảo, không ngờ giống nhị phẩm linh thảo này mang số 213, được gán tên là Thanh Vụ thảo, tuy rằng chỉ khác mỗi một chữ, nhưng là một là nhị phẩm linh dược, một thứ chỉ là thảo dược bình thường, giá trị khác nhau đâu cần nghỉ cũng hiểu.
Điều làm Lưu Dương động lòng hơn nữa chính là thảo dược này không chỉ một gốc mà là một đám, đại khái mấy trăm gốc, đồng thời theo ảnh chụp thì chúng nó vẫn còn tốt, vẫn là còn sống trong đất, vì bị giám định nhầm thành Thanh Vụ thảo nên nó được xếp thứ 213, được đánh giá là bảo vật cấp D.
E rằng cũng là bởi vì xuất hiện một lúc quá nhiều, Thanh linh thảo mới bị giám hiệu thành Thanh Vụ thảo, bởi vì Thanh Linh thảo còn hiếm hơn cả Càn Khôn thảo một chút, cho dù là động phủ của Lý Long Cảnh cũng không có, là một trong những cực phẩm linh dược trong hệ mộc, có thể luyện chế cực phẩm Thanh Linh đan thuộc hệ mộc.
Hình dạng của Thanh Linh thảo và Thanh vụ thảo khá giống nhau, mà thanh linh thảo tương đối đích rất thưa thớt, rất ít khi nghe thấy mọc thành đám lớn như thế này, cho nên e rằng vì lý do này mới bị hạ giá trị thấp như thế.
Chuyến đi này thật là không tệ a, niên kỷ đống thanh linh thào này khoảng 700 năm a, thêm chút thời gian nữa là chúng thành thục rồi, đến lúc đó đang lúc không chỉ có thể sinh ra rất nhiều đích mầm móng, dược hiệu cũng là tốt nhất, vô luận là luyện chế trúc cơ đan hệ mộc, hay các đan dược hệ mộc khác cũng là vật liệu cực phẩm a.
Lưu dương ngầm tính toán, nếu đã bị giám định là Thanh Vụ thảo thì việc bảo quản chắc chắn có sai lầm, trong thời gian ngắn không xảy ra chuyện gì thế nhưng nó cũng đã gây ảnh hưởng nhất định đến Thanh Linh thảo, hắn quyết định sau khi có được bảo vật vào tay, sẽ nhất định dùng Linh thuỷ tẩy rửa, hồi phục lại linh khí vốn có cho Thanh Linh thảo.
Ngoại trừ thanh linh thảo, tiếp đó Lưu Dương còn phát hiện được một gốc Hoả hồ thảo, bất quá gốc Hoả hồ thảo này không hề quý hiếm như gốc Thanh Linh thảo
Độ trân quý chỉ được giám định ở cấp E, nhưng giá trị thật lại ở cấp C, đồng thời bị giám định trở thành Hoả Nhung hoa, dùng giá tiền cấp E mà mua được bảo vật cấp C thì quả là chủ ý không tệ.
Có thể kiếm được nhiều thứ tốt như thế trong ngày đầu tiên làm Lưu Dương cực kỳ cao hứng, chưa kể những ngày tiếp theo hắn cũng đã cảm thấy chuyến đi này không tệ chút nào, cũng không biết trong mấy ngày kế tiếp có thể nhận được niềm vui bất ngờ nào nữa không, quả thật đám giám định sư kia đúng là đồ bỏ, bất quả như thế lại tiện nghi cho bản thân hắn.
Đông Phương Vị Thâm giới thiệu đại hội sai biệt khoảng nữa tiếng đồng hồ, có người nghe có người không nghe, Lưu Dương cũng không quá chú ý, dù sao hắn thuộc thành phần không nghe. 10h30, đại hội chính thức bắt đầu, lưu dương đã sớm chờ đến sốt ruột, mặc kệ là bất cứ ai, võ công hay địa vị cao như thế nào, khi chờ đợi thứ mình cần cũng luôn rất sốt ruột.
Thời gian ngày đầu tiên rất cấp bách, tuy số người cạnh tranh 275 món đồ không nhiều lắm, thế nhưng buổi đấu giá cũng phải đẩy nhanh tốc độ bán, Nếu không mà nói, tuy buổi đấu giá không quy định thời gian kết thúc, nhưng cũng không thể để mọi người ngồi đến đêm khuya được a.
200 món đầu Llưu dương không quan tâm một chút nào, cũng có vài loại thảo dược có giá trị, mặc dùng chúng cũng có chút thú vị nhưng hắn lại không cần, tuy ở ngoài nay chúng rất hiếm, nhưng trong Hoàng Vân Sơn lại cực nhiều. Quả thật vài loại thảo dược này được không ít người cạnh tranh, thảo dược cấp D được mua khoảng trên dưới 50v, mà cấp E cũng tốn từ 8-10 vạn, kết quả như thế là Lưu Dương có chút dở khóc dở cười, mặc dù những loại dược thảo này có giá trị thế nhưng không phải thành phần chủ yếu trong cái loại đan dược, có rất nhiều loại có thể thay thế nhau, do đó với số tiền 50v là đủ để mua nhiều loại thế phẩm của loại đan dược này
Buổi trưa được kéo dài một chút, thế nhưng cuối cùng cũng đạt được mục đích, hơn tiếng rưỡi đồng hồ bán được 90 món, tới cuối có đấu giá một vật phẩm cấp B đó là Kim Lũ Y thuộc thời Tây Hán, được khai quật trong mộ Tương Vương thời Tây Hán. Lưu Dương cảm thấy quả thật hết chỗ nói ở thời đại này, một ngôi mộ danh giá như thế lại không được nhà nước bảo hộ là di tích mà lại để cho bọn trộm mộ tới khai quật dùm.
Kim Lũ y được đem ra bán đấu giá khiến đại hội diễn ra khá sôi nổi. Giá cả tăng lên vùn vụt, không lâu đã đạt tới 3000v. Mà những người có thực lực yếu cũng dừng lại, hiện tại kiên trì tăn giá cũng chỉ vào biên độ 10v mỗi lần, bất quá chỉ sau một lúc nó cũng đã tăng không ít, được một khác nhân hiệu số 2899 mua lại với giá khá cao, suýt nữa là đột phá qua mốc 5000v.
Đại hội buổi sang kết thúc lúc 12h10, để nghĩ ngơi ăn trưa. Địa vị bất đồng đương nhiên được đối xử khác nhau, với vị trí của mình Lưu Dương được đối xử khá chu đáo, nhân viên phục vụ mang lên cho hắn cả đống đồ ăn, mùi vị thức ăn không hề kém hơn nhà hang Bắc Tinh lúc trước, Lưu Dương vừa ăn vừa nghĩ không biết mấy người ở đây có phải là mời đầu bếp của nhà hang Bắc Tinh tới hay không, càng nghĩ càng thấy có khả năng, nhà hàng Bắc Tinh tuy rất nổi tiếng, thế những chỉ cỡ người như Trịnh Quốc Vận đã là khách VIP, huống chi những cao thủ phổ thông này, người nào chả mạnh hơn Trịnh Quốc Vận, mời đầu bếp của nhà hàng đó quả là không chút vấn đề nào.
Những người ngồi dưới tuy không lợi hại như đám người ngồi tại vị trí ghế lô, thế nhưng cũng đều là đại gia bạc triệu, tập đoàn Võ Hầu cũng không bạc đãi họ chút nào, chu cấp cơm nước rất tươm tất.
Buổi trưa hơi nghỉ ngơi một chút sau đó đại hội lại được bắt đầu, đồ vật lúc sau có vẻ tốt hơn lúc trước một chút, vì vậy tốc độ bán đấu giá hơi chậm, tới 5h chiều món đồ số 213 Lưu Dương mong đợi mới được mang ra, nhị phẩm dược thảo Thanh linh thảo bị biến thành bảo vật cấp 5 đem đi đấu giá, chuyện tốt như vậy tìm ở đâu ra, tổng cộng còn có mấy trăm khỏa, Lưu Dương đã sớm chuẩn bị tốt, ngồi trong ghế lên tinh thần sẵn sang nhấn chuông tranh đoạt.
Tuy rằng bị biến thành Thanh Vụ thảo, thế nhưng tổng cộng cũng có mấy trăm khỏa, Thanh Vụ thảo cũng là bảo vật cấp E cho nên số người cạnh tranh không ít, giá được tăng lên vùn vụt, thoáng cái đã tăng lên 50v, quả là một cái giá khó có được trong hàng bả vật cấp E. Bất quá Lưu Dương không chút nào để ý, nhiều Thanh Linh thảo thế này đừng nói là 50v, ngay cả là 5000v hắn cũng sẳn sang bỏ tiền ra mua
Thanh Linh thảo mấy trăm năm, chỉ cần chờ nó thành thục, dùng 1 gốc có thể luyện chế ra một loại đa dược có giá trị gấp mấy lần 7 viên Trúc Cơ đan hắn đem đến cho tập đoàn Võ Hầu, vả lại giá trị nó hiện tại cũng đã là ngang ngữa với Càn Khôn thảo, cho nên chút tiền này không tính là gì.
Để khiến đám người kia bỏ ý định, Lưu Dương đem giá nâng lên như chớp, khi ghế lô 31 báo giá 100v, lập tức có 3 người cạnh tranh trong đó rút lui, cuối cùng còn đám người còn lại sau khi hắn nâng giá đến 150v…..200v đã đánh bại được toàn bộ.
Ngoại trừ cái giá của bản thân hắn đưa ra thì số ghế hắn đang ngồi cũng là nguyên nhân khiến đám người kia bỏ cuộc. Ai tham gia đại hội lần này đều biết nhóm hơn ngàn người ngồi trước đều rất bình thường, chỉ có đám người ngồi trong ghế lô mới là đại trâu bò, nhưng là bọn họ cũng rất ngạc nhiên, người ngồi trong ghế lô thì chỉ có bảo vật trên cấp B mới đáng lọt vào tầm mắt của bọn họ thôi chứ!? Cớ gì lại bỏ cả đống tiền mua đống thảo dược cấp D, chẳng lẻ là sở thích đặc biệt thôi sao?
200v, đối với người bình thường có lẽ sẽ là một con số trên trời, thế nhưng đối với những người tham gia đại hội này thì nó không đáng gì, đương nhiên theo họ 200v để mua bảo vật cấp D cũng có chút lãng phí, phải biết rằng, lúc trước cấp D này bán cao nhất cũng chỉ là 50v mà thôi, mà món đồ này chỉ có số lượng nhiều hơn một chút, thế nhưng theo họ giá trị không phải cứ dùng số lượng mà tính được, do đó tổng hợp mọi khía cạnh nên Thanh Linh thảo trở thành một món hời cực lớn của Lưu Dương.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banhan
Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 253: Hoành Giang Bang.
Dịch: Tà Thần
Nguồn: kiemgioi
Cho đến khi nghe người chủ trì buổi đấu giá cầm búa gõ xuống vài tiếng “Bang…Bang…Bang” tượng trưng cho lượt đấu giá kết thúc, Lưu Dương cảm thấy hưng phấn dị thường, đây là nhị phẩm thảo dược a, kèo quá thơm a, hắn nghĩ sau khi đại hội lần này kết thúc sẽ quay lại Hoàng Vân Sơn một chuyến, đem thảo dược trồng trong động phủ, chỉ có nơi chứa đựng linh khí và Thạch tuỷ xung túc như nơi đó mới là điệu kiện phát triển tốt nhất cho thảo dược.
Giá bán của Thanh Linh thảo tựa hồ làm đại hội dâng lên một cơn sóng, không ngờ bảo vật cấp D lại bán được 200v, chuyện này trong lịch sử của vạn bảo đại hội là một việc cực kỳ hiếm thấy, chưa bao giờ thấy cái giá này, bảo vật cấp E chỉ khoảng 15v, còn cấp D thì hàng tốt cũng chỉ có cái giá 40v là cùng.
Không khí trong hội trường, nơi tổ chức đại hội vạn bảo càng ngày càng náo nhiệt, giá cả không ngừng tăng lên, Khoảng hơn tiếng rưỡi sau, lại là một bảo vật cấp B, một thanh kiếm cổ nổi danh của nước Việt thời xuân thu chiến quốc, nổi tiếng sắc bén. Bất quá nó không phải là bội kiếm tuỳ thân của Việt Vương Câu Tiễn, vì bội kiếm của Việt Vương quả thật còn rất ít, mà dựa theo Giám Định Sư đánh giá, thanh kiếm này chỉ là bội kiếm của một đại tướng dưới trướng của Việt Vương, nhưng lại không rõ danh tính, vì vậy nó chị được đánh giá là bảo vật cấp B-.
Hôm nay những bảo vật áp trục đều là bảo vật cấp B, hơn nữa chúng cũng chỉ là vài món hàng cổ, mấy thứ này cũng chỉ có thể khiến cho vài loại người tham gia đấu giá nhất là các trọc phú mới nổi quan tâm, đối với những người đã và hiện đang ở trong giới cổ võ thì nó không có chút hấp dẫn nào, nhưng không vì thế mà cuộc đấu giá kém khí thế. Các đại gia mới nổi gần như điên cuồng vì nó…khiến giá cả không ngừng tăng lên.
Ngồi phía dưới tuy không có ai có biểu hiện khoe khoang trên mặt, nhưng thực chất tài sản mỗi người đều không ít hơn 5000v, một con số khổng lồ đối với xã hội thời này.
Kiện đầu tiên trong buổi đấu giá là Kim Lũ y thời Hán, được chôn cùng với một Hán Vương vô danh, mà thanh kiếm cổ nhà Việt này so với nó lại lâu hơn, hơn nữa bảo quản cũng có vẻ tốt hơn một chút, vì vậy việc tranh đoạt thanh kiếm này càng ngày càng kịch liệt, rất nhanh, con số đã vượt qua 300v, sau 3000v này vẫn có 7 người tham gia cạnh tranh, kết quả như thế, khiến khuôn mặt của người chủ trì đấu giá cười tươi như hoa, cạnh tranh càng kịch liệt, thì tỷ lệ % được chia càng nhiều, bảo bối a, 1 kiện bảo bối vài ngàn vạn quả thật đủ khiến buổi đấu giá điên cuồng a.
Có lẽ vì bảo vật áp trục, nên sau con số 5000v cuộc tranh đấu chỉ còn 3 người tham gia, cuối cùng tham kiếm cổ này cũng được mua lại với giá 6950v, người khách có số hiệu 3840 đã dành được món hàng này.
Cuộc đấu giá thanh cổ kiếm nhà Việt kết thúc, rất nhanh sau là đến món đồ số 237 mà Lưu Dương coi trọng, có lẽ là sau một đợt cao trào nên chỉ còn vài cơn sóng nhỏ trong buổi đấu giá, liên tục hơn 10 bảo vật không có gì nổi trội trôi qua, đến miếng cổ ngọc mang số 237 này cũng được mọi người nhận định như vậy.
Ngồi ở đây đều là những nhân vật có kiến thức rộng rãi, bọn họ đều thấy qua các loại cổ ngọc tốt hơn thế này, cạnh tranh rất ít, khiến người bán đấu giá hô hào vài lần cũng chưa ai ra giá. Lưu Dương thầm vui vẻ, hắn chờ người chủ trì báo lần cuối mới bắt đầu trả thêm 1 giá, giá khởi điểm của miếng ngọc này là 5v, hắn chỉ ra giá 6v, cộng thêm chỉ có 1 vạn đồng tiên.
Lưu Dương làm vậy là không sai, nhưng mà hắn lại chưa đánh giá hết giá trị của số ghế mình đang ngồi, tuy 6v không hề cao nhưng cái số ghế 31 này lại khiến người khác cực kỳ chú ý, chẳng lẽ cái ngọc bội này ẩn chứa bí mật gì lại khiến nhân vật cao đẳng như thế đi cạnh trạnh.
Lưu Dương vừa báo giá lập tức kéo theo một đám người cạnh tranh, đồng thời giá tăng lên một cách nhanh chóng, thoáng chút đã đạt tới 50v, thậm chí còn có một người tham dự cạnh tranh giá cả khiến hắn chú ý, đó là ghế số 319, tuy không phải là đặc biệt gì, thế nhưng có thể lọt vào top 400 cũng đủ nêu ra là hắn có chút thực lực.
Lưu Dương thầm hô không may, nếu sớm biết như thế thì hắn đã ra giá cao hơn 1 chút, đợi đến tận bây giờ quả thật là chịu thiệt a. Bất quá miếng ngọc này so với miếng ngọc trước đây của hắn quả thật là quá giống nhau, giống như đúc, miếng ngọc của hắn có linh hồn của Lý Long Cảnh, còn miếng này có gì quả thật là tò mò a.
Đối với vật bắt buộc phải có như thế này, nếu không chiếm được tiện nghi thì hắn quyết định dùng tài chính thủ thắn a. Lưu dương quyết đoán đem giá tăng đến 200v bằng giá với Thanh Linh thảo. Hắn thoáng cái đem giá của ngọc bội tăng đến 200v, khiến tất cả mọi người gần như chết lặng.
Tuy bọn họ đều có hứng thú mua nó về nghiên cứu một chút xem có gì bên trong, thế nhưng bỏ ra mấy trăm vạn để mua một điều không chắc chắn là điều bọn họ không muốn làm, do đó nên toàn hội trường trở nên im lặng.
Lưu dương thở dài một hơi, xem ra 200v là đủ rồi, nhưng người chủ trì vẫn chưa gõ búa bởi ví cái giá 250v lại được báo ra từ số ghế 319, cũng chính là vị trí tham gia tranh đoạt quyết liệt nhất.
Mắt thấy sẽ cầm được vật vào tay, nào ngờ giữa đường lại xuấ hiện 1 Trình Giảo Kim, điều này khiến đầu Lưu Dương tức muốn bôc khói: “lẽ nào đối phương cũng nhìn ra chỗ tốt của miếng ngọc này, sẽ không a, nếu như nhìn ra, thì cũng chắc chắn không nhường” hắn rốt cuộc là ý định quấy rối hay là có ý gì khác. Bất quá lúc này Lưu Dương không nghĩ được nhiều như vậy, người ta đã ra giá nếu hắn không theo thì chắc chắn sẽ mất đồ…..hừm, số 319, anh nhớ kỹ mặt chú rồi.
"số 31, 300." Lưu Dương lại một lần nữa ra giá, tăng thêm 50v
Nhưng người ngồi số ghế 319 hình như lại không muốn hắn quá quan đơn giản như vậy, ngay sau khi Lưu Dương báo ra con số 300v, hắn lâp tức báo lên 500v. Điều này khiến hai hàm răng Lưu Dương nghiến kèn kẹt, thế nhưng vẫn phải tiếp tục ra giá, 600.
Cứ như vậy ngươi tới ta đi, một khối cổ ngọc, được Lưu Dương cùng số ghế 319 cạnh tranh mãi không thôi, mãi cho đến khi Lưu Dương tăng giá đến 1500v mới khiến đối phương hạ cờ buông trống.
Tuy rằng thắng lợi, thế nhưng Lưu Dương không có chút vui mừng nào, vốn hắn nghĩ món đồ này ngoài mình ra thì không có ai quan tâm, chỉ cần dùng khoảng 100-200v là đủ, thế nhưng khi số 319 gia nhập lại làm hắn tiêu tốn them 1300v nữa, hắn tự nhủ thù này thề không báo không làm người.
Không ngờ bảo vật cấp E lại bán với giá 1500v, điều này khiến hội trường hoàn toàn rơi vào trầm lắng khoảng 3’ mới bắt đầu lại. Thế nhưng dường như bị tổn thương nguyên khí hay bị ai đó hù khiến những người tham gia ra giá rất dè dặt, sợ bị phá đám.
Lại quá nửa giờ, bảo vật cuối cùng được Lưu Dương coi trọng trong ngày hôm nay cũng được đưa ra, đó là Hoả Nhung hoa bảo vật cấp E có số 245. Lưu Dương trực tiếp ra giá 500v, Hỏa Hồ thảo này là thứ tốt, đừng nói 500, 5000 vạn hắn cũng không tiếc, bất quá lúc này không còn ai cạnh tranh với hắn, đã một lần Lưu Dương thể hiện tài lực và quyết tâm của hắn, vì vậy mà ngay cả người ngồi vị trí 319 cũng im re, khiến Lưu Dương thuận lợi đoạt được món hàng.
Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, ném tổng cộng 2200v, ngoài miếng ngọc bội kia, 2 món khác đoạt được rất thuận lợi, mà vị trí 319 kia ngoại trừ tranh đoạt miếng ngọc bội với Lưu Dương, thì số hàng còn lại cũng không nhúng tay vào, khiến Lưu Dương thắc mắc không biết hắn chủ ý quấy phá mình hay biết bí mật gì đó của miếng ngọc bội.
………………………………………….
Trong khi Lưu Dương đang thầm suy tính, thì tại vị trí số 319 cũng đang suy nghĩ. Vị trí số 319 này thuộc về Hoành Giang bang, là một tiểu bang phái, đương nhiên rồi, là một tiểu bang phái trong giới cổ võ, chứ nếu xét về trong xã hội bình thường thì nó cũng chính là một đại quái vật.
Hoành Giang bang rất nhỏ, nhưng cũng đã truyền thừa được vài trăm năm, võ công cũng không quá mạnh, bang chủ của bọn họ cũng chỉ là một cao thủ nhất lưu, thực lực cũng chỉ ngang ngữa với Trịnh QUốc Vận, tương đương với phổ thông cao thủ trung giai, mà nếu trong giới cổ vỏ hiện tại thì cũng được xếp thuộc hàng bình thường.
Điều này khiến vị trí của bọn họ trong giới cổ võ cũng khá thấp kém.
Bất quá Hoành Giang bang tuy nhỏ, nhưng với lịch sử lâu năm của mình tuy không có nghiên cứu đặc biệt gì về võ công, thế nhưng tạp văn giai thoại... ba đồ vật linh tinh này nọ thì họ sưu tầm không phải ít, trong sổ sách ghi chép của họ cũng có ghi về miếng ngọc bộ này, tuy không nói rõ nó có giá trị cụ thể nào, nhưng lại nhấn mạnh là miếng ngọc cực kỳ quan trọng.
Vì vậy bang chủ Hoành Giang bang này mới liều mạng tranh dành không ngừng, thế nhưng tới cuối cùng, phát hiện người ngồi vị trí số 31 hình như cực kỳ coi trọng nó, hơn nữa tài chính của họ cũng rất mạnh, lúc này mới buông tha, nhưng mà hắn đã khiến đối phương mất không vài trăm vạn. Điều này khiến tên bang chủ Hoành Giang bang là Vương Tuyển than thầm không ngớt, đừng nói là vị trí số 31 này, ngay cả 200 vị trí đầu cũng thuộc dạng người không phải để cho hắn đắc tội a.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banhan