Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 251: Hội nghị Bí thư (3)
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Mắt thấy Lưu Vĩ Hồng đang muốn trả lời một cách mỉa mai, Chu Kiến Quốc liền mỉm cười nói:
- Thư ký Lưu, hãy nói phương án hai đi.
Chu Kiến Quốc vì sợ Lưu Vĩ Hồng và Mễ Khắc Lương xung đột với nhau thì phiền phức to.
Tính cách của Lưu Vĩ Hồng, Bí thư Chu cũng rất rõ. Một khi đã chọc giận hắn, thì e rằng hắn sẽ đối phó với Mễ Khắc Lương như với kẻ thù. Như vậy thì hỏng bét, hai con hổ đấu với nhau thì sẽ có một con bị thương. Mễ Khắc Lương không phải là kẻ dễ động vào, thế lực của ông ta ở Lâm Khánh là thâm căn cố đế.
Cho nên Chu Kiến Quốc cũng dùng cách “chữa cháy” vô cùng chính quy, và cũng là âm thầm nhắc nhở Mễ Khắc Lương rằng đừng có thấy người này trẻ mà bắt nạt, người ta cũng là một Bí thư Khu ủy, không phải nhân vật có thể tùy tiện quát lớn.
Chu Kiến Quốc không hề nhìn lầm, Lưu Vĩ Hồng quả thật có chút tức giận rồi. Nhị Ca tức giận với kẻ nào, thì đầu tiên phải chẳng coi kẻ đó ra gì. Rất không may, Mễ Khắc Lương chính là loại người mà Lưu Vĩ Hồng nhìn không quen mắt nhất. Bản thân có chức vụ cao, lại không chuyên tâm làm việc, mà cứ tìm cách vùi dập người khác, tự cho mình giỏi giang, đứng đầu thiên hạ.
Loại người này, đi đâu cũng khiến người ta ghét.
Tuy nhiên hiện tại, rõ ràng không phải thời điểm để tranh chấp. Trong hội nghị Bí thư mà ngang nhiên chống đối cấp trên, tại “quan tòa” này, vẫn là Lưu Vĩ Hồng đuối lý ba phần. Quan trường có quy tắc của quan trường, mọi người cùng trong một “guồng máy” với nhau, đầu tiên phải tuân thủ luật chơi. Nếu tự tiện phá hoại, thì nhất định sẽ trở thành” kẻ thù chung”, người người muốn tiêu diệt. Bất luận là cấp trên nào, nhưng với thuộc hạ không tôn trọng lãnh đạo thì trong lòng cũng có vài phần thành kiến. Với cách nghĩ “Tôn trọng người trên” cộng với xuất thân của Lưu Vĩ Hồng, đời nào lại đi phạm vào nguyên tắc này.
Hơn nữa, lúc này quan trọng nhất là nhanh chóng xây dựng khu kinh tế Giáp Sơn, vừa có thể khiến Lưu Vĩ Hồng có được chiến tích, lại vừa có thể tạo phúc cho hơn tám mươi ngàn nhân dân khu Giáp Sơn. Không thể để tức giận nhất thời mà làm hỏng việc lớn được.
Có thể phân biệt rõ cái nào là chủ yếu, cái nào là thứ yếu cũng là điều kiện bắt buộc trong chốn quan trường. Cho tới nay, chưa có ai không biết suy nghĩ mà trở nên nổi bật trong chốn quan trường cả. Lưu Vĩ Hồng nếu thật là một kẻ không biết suy nghĩ thì đừng nói là con cháu của Lưu gia, mà cho dù là con cháu nhà cao cấp khác, thì hắn cũng chẳng làm được việc gì cả.
Quan trường, từ trước tới nay không cần sự kích động.
Lưu Vĩ Hồng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Vâng, Bí thư Chu. Phương án thứ hai chính là vay tiền.
- Đi vay tiền để làm đường?
Chu Kiến Quốc hỏi lại một câu. Cảm thấy ý tưởng này của Lưu Vĩ Hồng thật mới mẻ. Vay tiền thì phải trả, chứ đâu như khoản tiền hỗ trợ người nghèo, phát xuống rồi thì chỉ việc tiêu mà không cần suy nghĩ gì. Nếu vay tiền để mở nhà máy khai thác khoáng sản thì còn dễ nói một chút, vì còn có cái để mà trả. Chứ đằng này vay để làm đường, thì móc đâu ra mà trả chứ? Chẳng lẽ lại đặt trạm thu phí giữa đường? Mà cho dù có đặt trạm thu phí đi chăng nữa thì cũng phải có xe đi mới được. Cả khu Giáp Sơn, cả Khu ủy và Ủy ban nhân dân mới có một cái xe jeep cũ, thì thu phí cái gì?
- Đúng vậy, đi vay tiền để làm đường. Cái này phải tính đến vấn đề nợ như thế nào. Sửa đường là xây dựng cơ bản, bản thân nó không thể trực tiếp sinh ra hiệu quả và lợi ích kinh tế. Nhưng việc sửa đường đối với việc phát triển kinh tế của cả một vùng thì lại cô cùng quan trọng. Nếu như đường sá không thuận lợi, thì kinh tế làm sao mà phát triển được? Muốn làm giàu thì trước tiên phải sửa lại đường sá.
Bí thư Lưu “không cẩn thận” lại đem câu quảng cáo kinh điển của hậu thế nói ra.
- Ha ha! Bí thư Lưu. Muốn làm giàu thì trước tiên phải sửa lại đường sá. Câu này nói được lắm. Tôi hoàn toàn đồng ý. Tuy nhiên, vay tiền ngân hàng để sửa đường thì quả thật là một vấn đề lớn. Tiền để sửa đường không phải là một khoản nhỏ, khu Giáp Sơn e là không gánh được.
Đặng Trọng Hòa bật cười nói.
Khu Giáp Sơn của mày có thể không cần cứu tế, không đợi tiền từ trên rót xuống để trả lương cho cán bộ đã là tốt lắm rồi. Vay tiền để làm đường ư? Chỉ nói mồm là giỏi thôi? Vay rồi thì lấy cái gì mà trả chứ? Hơn nữa, ai đồng ý cho Giáp Sơn vay một khoản tiền lớn như vậy? Coi trưởng chi nhánh ngân hàng là thằng ngốc chắc.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Vì vậy mới nói. Chủ tịch huyện Đặng, tôi nghĩ phải tính toán một chút. Trước hết phải suy nghĩ, khu Giáp Sơn có bao nhiêu năng lực để kiếm tiền. Tôi cho rằng, nếu làm cả nhà máy thức ăn gia súc và nhà máy gia công máy móc, làm thêm cả nhà máy sữa nữa thì tình hình tài chính của Giáp Sơn sẽ dần dần được cải thiện. Đến lúc đó thì không thể không sửa đường được. Đương nhiên, đến lúc đó chúng ta có tiền để sửa, không phải lo lắng nợ nần gì nữa. Ngẫm kỹ lại, đây là vấn đề làm trước hay làm sau mà thôi. Đường thì nhất định phải làm, làm trước và sau một vài năm khác nhau rất lớn. Tôi cho rằng, có thể thử cách này, đồng nghĩa với việc đem lãi của mấy năm sau này ra để sửa đường. Nhưng kết quả rất không giống nhau. Đường sửa rồi, kinh tế Giáp Sơn sẽ phát triển rất nhanh, thu nhập tài chính cũng sẽ tăng lên, hiệu quả và lợi ích sẽ rất rõ ràng.
- Đây chính là Dần chi Mão lương (năm nay sống bằng tiền của năm sau) thôi...
Lưu Vĩ Hồng chưa dứt lời, Mễ Khắc Lương liền tung ra một câu, ý phản đối hiện rõ lên trên mặt.
Tâm lý của người dân Trung Quốc chính là như vậy, cái này gọi là “thủ trung hữu lương, tâm trung bất hoảng”( Trong tay có lương thực rồi thì trong lòng không phải lo lắng). Thậm chí “ hoa ở nhà không thơm bằng hoa ngoài đồng” thì điều kiện đầu tiên là phải có hoa nhà cái đã, mới có thể so sánh được. Nếu như không có hoa nhà, mà cứ dựa vào vận may để hái hoa ngoài đồng thì không được.
Quan niệm bỏ tiền ra làm trước, vĩnh viễn không thể ăn sâu vào lòng người được. Thậm chí nhiều năm sau, quan niệm này cũng chưa chắc đã được đa số chấp nhận. Người dân TQ vẫn là thích giữ tiền nhất trên thế giới.
Mấy ngàn năm bị ảnh hưởng bởi quan niệm truyền thống, không dễ gì thay đổi như vậy được.
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng hơi nhếch lên, coi như là câu trả lời đối với Mễ Khắc Lương. Vốn không định đấu với Mễ Khắc Lương trong hội nghị Bí thư, Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm nói nhiều với ông ta làm gì. Lưu Vĩ Hồng và ông ta giao tiếp không nhiều lắm, nên không biết năng lực làm việc của con người này thế nào. Nhưng từ biểu hiện hôm nay của ông ta có thể thấy ông ta chính là điển hình của sự quan liêu, luồn cúi mưu quyền, còn làm việc đứng đắn thì e rằng không có.
Tuy nhiên điều khiến Lưu Vĩ Hồng không ngờ đến chính là điệu cười nhếch môi ban nãy của hắn lại làm cho Phó bí thư Mễ rất khó chịu. Cho rằng thằng nhãi này quá ngạo mạn, tưởng rằng có Chu Kiến Quốc nâng đỡ là có thể lên mặt trước Mễ Khắc Lương mình.
Sắc mặt của Mễ Khắc Lương trầm xuống.
Đặng Trọng Hòa thấy rõ, nhưng nó nằm trong ý nghĩ của ông ta, chứ không lộ ra bên ngoài. Đặng Trọng Hòa đã bị phương thức thứ hai của Lưu Vĩ Hồng hấp dẫn. Lúc mới đầu, Đặng Trọng Hòa cũng có cùng ý nghĩ với Mễ Khắc Lương. Cảm thấy Lưu Vĩ Hồng có chút “khác người”. Việc vay tiền để sửa đường mà cũng nghĩ ra được. Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, cũng cảm thấy lời nói của Lưu Vĩ Hồng cũng có lý.
Đúng vậy, nếu sớm hay muộn cũng phải sửa đường, thì sửa sau không bằng sửa trước. Sửa sớm một ngày, thì khu Giáp Sơn sẽ được lợi một ngày. Đợi sau này có tiền sửa đường thì tại sao không bỏ “khoản lãi” sau này ra trước? Đây không đơn giản chỉ là thay đổi trước sau, mà là có thể thực hiện tăng hiệu quả và lợi ích lên gấp bội.
- Bí thư Lưu, cậu nói đúng. Nhà máy thức ăn gia súc và xưởng chế tạo máy móc nhất định sẽ đem lại hiệu quả lợi ích lớn?
Trầm ngâm một hồi, Đặng Trong Hòa nghiêm túc hỏi một câu.
Thái độ này của Đặng Trọng Hòa khiến cho Lưu Vĩ Hồng rất vừa lòng. Hắn nhận ra, Đặng Trọng Hòa nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của hắn. Con người này tuy có lúc hơi cố chấp, thậm chí có chút ích kỷ, nhưng quả thật là muốn làm được chút gì đó. Bất luận là ông ta xuất phát từ mục đích phục vụ nhân dân hay là vì thành tích cá nhân, chỉ cần kết quả cuối cùng là làm cho nhân dân được hưởng lợi, thì Lưu Vĩ Hồng cảm thấy đó là chuyện tốt rồi.
- Chủ tịch huyện Đặng. Tôi cảm thấy hiệu quả và lợi ích của hai nhà máy này đều rất tốt. Nói về nhà máy thức ăn gia súc trước đi, sau khi cải cách mở cửa, kinh tế quốc dân tăng trưởng nhanh, mức sống trung bình của người dân cũng dần được nâng cao. Đối với nhu cầu về thịt thực phẩm, thì sẽ càng ngày càng lớn. Dự đoán trong tương lai, ngành chăn nuôi sẽ trở thành một trong những ngành lớn nhất. Sản xuất thức ăn gia súc, cơ bản sẽ là ngành ổn định.
Lưu Vĩ Hồng nói một cách chắc chắn.
Trước khi quay ngược lại thời gian, thì ngành kinh doanh thức ăn gia súc và ngành chăn nuôi là hai ngành phát triển nhất. Thậm chí còn vượt lên vị trí dẫn đầu trong cả nước.
- Ừ, cũng đúng.
Đặng Trung Hòa gật gật đầu. Chu Kiến Quốc, Từ Văn Hạo cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành với lời nói của Lưu Vĩ Hồng. Từ trên bàn ăn của họ, cũng có thể nhìn ra được sự cải thiện và nâng cao mức sống trung bình.
- Sau khi nhà máy thức ăn gia súc đi vào hoạt động, không chỉ bán thức ăn gia súc có thể kiếm tiền, mà còn có thể kéo được ngành chăn nuôi heo thịt, bò thịt của khu Giáp Sơn, thậm chí là của cả huyện Lâm Khánh phát triển. Đến lúc đó khu giết mổ cũng phải được xây dựng. Ngành vận tải cũng phát triển theo. Nhân dân Giáp Sơn cũng dần giàu có lên, môi trường kinh tế tổng thể sẽ khác trước, tốc độ lưu thông vật chất cũng tăng nhanh, kinh tế năng động, thu nhập của khu và các xã cũng sẽ tăng lên. Hoàn toàn có hy vọng hình thành một vùng sản xuất công nghiệp.
Lưu Vĩ Hồng nói xong, cũng có chút hưng phấn.
Đám Chu Kiến Quốc lại có phần đờ người ra.
Không ngờ con mắt của người này lại nhìn xa trông rộng đến vậy. Cụm từ “ Vùng sản xuất công nghiệp” nghe cũng rất mới mẻ.
Quả đúng là người có thao lược.
- Còn về xưởng chế tạo máy móc, thì càng không cần phải nói. Ở tỉnh định ra cho địa khu Hạo Dương chúng ta lấy kinh tế khoáng sản làm ngành công nghiệp trụ cột, nhu cầu về các loại thiết bị máy móc để khai thác khoáng sản cũng rất lớn. Chỉ cần đạt về kỹ thuật, thì sản phẩm đạt chất lượng. Về mặt tiêu thụ, thì không thành vấn đề. Cùng với thời điểm ấy, tình hình giao thông trở thành tảng đá chắn đường kinh tế phát triển. Chi bằng hãy giải quyết luôn từ sớm. Tôi cho rằng bắt buộc phải làm nhanh việc sửa đường.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đưa ra “kết luận”.
- Cách này của Bí thư Lưu, nghe thì quả thật rất có lý, nhưng cho dù là vay tiền để làm trước hay đợi sau này mới làm thì không phải một hai ngày là có thể làm được. Ông chủ ở Hongkong phải đợi lâu quá rồi, nói không chừng người ta sẽ thay đổi, phải chú ý đấy. Tôi lại có một đề nghị…
Mễ Khắc Lương nói. Ngoài dự đoán của mọi người, ông ta tán thành với đề nghị của Lưu Vĩ Hồng, nhưng ngay sau đó lại đưa ra đề nghị của mình. Không biết rằng Phó bí thư Mễ định giở trò gì.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 252: Hận không ăn tươi nuốt sống được bí thư Lưu!
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Mọi người đổ dồn nhìn vào Mễ Khắc Lương, cũng không có gì kinh ngạc lắm.
Trừ Lưu Vĩ Hồng, bốn vị Bí thư khác thường xuyên họp với Mễ Khắc Lương nên đã biết tính cách của y, không chịu nhường nhịn, không muốn làm lá cây, chỉ muốn làm hoa hồng. Bất luận là hội nghị gì, chỉ cần có cơ hội, Phó bí thư Mễ đều muốn thể hiện mình.
Còn Lưu Vĩ Hồng, những lúc cần im lặng thì hắn sẽ im lặng luôn, cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc.
-Tôi thấy, có phải ông chủ Hongkong sẽ suy nghĩ đến việc tìm một nơi khác không? Điều kiện ở Khu Giáp Sơn thật sự cũng hơi kém, tôi lo sẽ không giữ được ông ta.
Mễ Khắc Lương nói với vẻ hơi lo lắng.
Mấy người kia đều giật mình kinh ngạc.
Nói như vậy là sao? Như vậy là Lưu Vĩ Hồng không được gì sao? Ông chủ Hongkong là do Lưu Vĩ Hồng tự chạy đến Giang Khẩu để mời về, bây giờ lại muốn mời người ta đến nơi khác để khảo sát, thật không có đạo lý này chứ!
Mễ Khắc Lương liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng, nhếch miệng cười, nói:
-Tôi chỉ báo trước vậy thôi, đây là nói đúng thực tế, không có ý chiếm lợi ích của Bí thư Lưu, mục đích chủ yếu thì chỉ có một, chính là bất luận thế nào cũng phải giữ chân ông chủ Hongkong lại, thúc đẩy đầu tư hạng mục này. Điều này, tôi nghĩ ý kiến của mọi người đều thống nhất như vậy chứ?
Chu Kiến Quốc hơi nhướng mắt.
Mễ Khắc Lương cũng làm quá đáng quá rồi, rõ ràng là ngang nhiên qua mặt, còn nói ra vẻ như đương nhiên phải vậy. Cho dù Lưu Vĩ Hồng không phải thân tín của ông ta, chỉ là một Bí thư Khu ủy bình thường, cũng không thể làm như vậy được. Cuộc họp này khiến người ta tức giận!
Đặng Trọng Hòa và Chủ tịch Hội đồng nhân dân lão Tôn sắc mặt không có biểu hiện gì, Từ Văn Hạo khóe miệng hơi nhếch lên, thỉnh thoảng lại cười mỉm, nhưng lại nhanh chóng trở lại gương mặt bình thường, trở thành vẻ mặt không có biểu hiện gì.
Đối với Từ Văn Hạo mà nói, đương nhiên hy vọng Mễ Khắc Lương và Lưu Vĩ Hồng nảy sinh xung đột, xung đột càng kịch liệt càng tốt. Bởi vì sau lưng Lưu Vĩ Hồng là Chu Kiến Quốc, xung đột này một khi không thể khống chế sẽ trở thành xung đột giữa Mễ Khắc Lương và Chu Kiến Quốc. Với thân phận là một Phó Bí thư phụ trách Đảng và quần chúng xếp thứ tư nhưng thực tế quyền lực lại đứng thứ ba, Từ Văn Hạo rất vui khi thấy xung đột này xảy ra. Đến lúc đó, y có thể ngồi không hưởng lợi, có được hiệu quả và lợi ích tốt nhất. Chu Kiến Quốc vì muốn rủ rê y để cùng nhau đối phó Mễ Khắc Lương nên phải ngon ngọt với y. Trong việc điều động cán bộ, cũng ưu tiên nhiều hơn cho Từ Văn Hạo.
Nhưng thật ra biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng lại khiến người ta kinh ngạc. Hắn không hề tức giận, thậm chí còn tươi cười nói:
-Phó Bí thư Mễ nói rất có lý, chỉ cần giữ thương nhân Hongkong lại, giữ lại trong huyện Lâm Khánh chúng ta, bất kể ông ta đầu tư ở Khu nào cũng là thắng lợi của chúng ta, và là thắng lợi của toàn bộ Huyện Lâm Khánh.
Lần này mọi người lại cùng kinh ngạc.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại suy nghĩ lớn như vậy, biết lấy đại cục làm trọng.
Điều này thật không đơn giản, đổi lại là một Bí thư Khu ủy khác, không cần nói đến những người trẻ tuổi như Lưu Vĩ Hồng, cho dù là một người lớn tuổi điềm đạm, những cán bộ trung niên, cũng e không thể có được khí độ như vậy.
Mễ Khắc Lương hiển nhiên cũng không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại khảng khái như vậy.
Rốt cuộc Lưu Vĩ Hồng đang nghĩ như thế nào?
Ý nghĩ này nhanh chóng lướt qua trong đầu Mễ Khắc Lương, y có chút không hiểu nổi. Nhưng rất nhanh sau, Mễ Khắc Lương liền bỏ qua ý nghĩ này. Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng không phản đối, vậy là tốt rồi, y đã có thể danh chính ngôn thuận đề xuất ‘đề nghị’ của mình.
-Như vậy đi, đợi ngày mai tôi sẽ dẫn ông chủ Hongkong đi khảo sát những Khu khác trong Huyện, ví dụ như Khu Thượng Bình, ở đó cũng có rất nhiều vùng núi, nhưng ở gần Thị trấn hơn nhiều, tình hình giao thông đi lại cũng tốt hơn nhiều so với Khu Giáp Sơn. Chỉ xét về mặt kỹ thuật, quả nhiên cũng đã phù hợp để khai thác chế biến sữa hơn rồi.
Chu Kiến Quốc cảm thấy có chút không thể nhịn được nữa rồi.
Mễ Khắc Lương đã thể hiện quá rõ ràng ý định lấy việc công làm việc tư rồi.
Ai chẳng biết Khu Thượng Bình là quê hương của Mễ Khắc Lương? Bí thư Khu ủy Khu Thượng Bình, chính là anh em trong dòng họ Mễ Khắc Lương. Như vậy chẳng phải Mễ Khắc Lương đã ngang nhiên cướp công Lưu Vĩ Hồng để đem vào trong tay anh em nhà y, đồng thời cũng tạo phúc cho quê hương y, khiến mọi người ở quê phải cảm kích sao?
Tuy nhiên Chu Kiến Quốc cũng không nói gì thêm, cũng không phải Chu Kiến Quốc sợ Mễ Khắc Lương, mà vì sự điềm tĩnh của Lưu Vĩ Hồng khiến ông ta thay đổi chủ ý. Nhìn vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng, đã biết hắn có tính toán trước, không cần tương trợ. Mễ Khắc Lương cũng chưa tiếp xúc nhiều với Lưu Vĩ Hồng, không hề biết sự im lặng của Lưu Vĩ Hồng cũng có những ‘thủ đoạn độc ác’.
Nếu Mễ Khắc Lương thật sự chọc giận Lưu Vĩ Hồng, chỉ sợ những ngày tháng tiếp theo cũng khó sống.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, dường như rất tán thành những gì Mễ Khắc Lương nói.
Lão Tôn lại không hề có chút sợ hãi nào, dường như lão đến tham gia hội nghị này, chẳng qua cũng chỉ là một khách tham dự. Ngoại việc bưng chén trà uống từng ngụm từng ngụm, từ đầu đến cuối, lão Tôn không hề chủ động phát biểu gì. Xem ra đây là một người rất cơ trí, đã lui vào phía sau trận tuyến rồi thì không còn nhất thiết phải trà trộn vào bên trong cơn lốc thị phi này nữa. Không nên tự rước họa vào thân, thịt dê còn chưa được ăn đã lấy lửa vào mình. Yên yên ổn ổn dưỡng lão là tốt nhất.
Sắc mặt Đặng Trọng Hòa và Từ Văn Hạo đều rất kinh ngạc.
Tên Lưu Vĩ Hồng này thật biết nhẫn nhịn đấy!
Thật nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Lưu Vĩ Hồng sau khi gật gật đầu, liền chuyển đề tài, nói:
-Bí thư Chu, các vị lãnh đạo, tôi hy vọng phía Huyện có thể suy xét đến hai phương án của tôi, nhanh chóng quyết định chuyện sửa đường.
Chu Kiến Quốc lập tức nói:
-Ừ, sửa đường quả thật là một việc rất quan trọng, Trên nguyên tắc phía Huyện ủy rất ủng hộ ý kiến của Khu Giáp Sơn các cậu. Các cậu có thể sắp xếp công việc, khi nào cần sự ủng hộ của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân, chúng tôi sẽ hết sức ủng hộ.
Lời này của Chu Kiến Quốc nói rất hay, cũng không có ý nói ủng hộ Lưu Vĩ Hồng, mà là ủng hộ Khu Giáp Sơn. Dù sao dù là thu hút hợp tác kinh doanh mỏ than quy mô lớn hay cho vay vốn làm đường đều chưa từng có ngoại lệ. Trong đó rốt cuộc hàm chứa bao nhiêu nguy hiểm, tạm thời chưa thể biết được, nếu như đổ bể rồi thì cũng do toàn bộ Khu Giang Sơn quyết định, chứ không phải trách nhiệm một mình Lưu Vĩ Hồng. Lúc cần thiết, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân đều có thể ra mặt để giảm bớt áp lực cho Lưu Vĩ Hồng.
Hơn nữa Chu Kiến Quốc tương đối hiểu rõ cách làm việc của Lưu Vĩ Hồng, thấy hắn cứ kiên quyết với việc sửa đường này không chịu bỏ qua, liền biết đây mới là ‘mục đích chủ yếu’ của Lưu Vĩ Hồng. Nếu Lưu Vĩ Hồng đã hạ quyết tâm muốn sửa đường, Chu Kiến Quốc đương nhiên sẽ giúp hắn một tay, lúc quan trọng, Bí thư Chu cũng không thể hàm hồ. Lấy chức vụ Bí thư huyện ủy để mở miệng nói trước thì cũng phải nể mặt Đặng Trọng Hòa và Chủ tịch Huyện, người phụ trách công việc xây dựng nền kinh tế.
Quả nhiên, tiếp theo Đặng Trọng Hòa đã thể hiện thái độ:
-Ha ha, Bí thư Lưu đã nhắm vào Thanh Sơn không thể bỏ qua được rồi. Ừ, sửa đường là chuyện tốt, cũng rất tốt đối với việc phát triển kinh tế địa phương, trên nguyên tắc tôi rất ủng hộ.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
-Chủ tịch Đặng, chỉ là ủng hộ trên nguyên tắc, sợ rằng chưa đủ. Nếu như phía Ngân hàng cần Chủ tịch Huyện đảm bảo thì còn cần sự ủng hộ nhiều hơn nữa của Chủ tịch Đặng và Ủy ban nhân dân Huyện.
Đặng Trọng Hòa liền cười lớn, che dấu sự xấu hổ của mình, nói:
-Không thành vấn đề, chỉ cần Ngân hàng dám cho vay, tôi sẽ dám đảm bảo…Họ đưa tiền còn không sợ, tôi chỉ cần đảm bảo mà sợ gì chứ? Ha ha…
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng họp liền vang lên tiếng cười sảng khoái của những Bí thư, dường như không khí hội nghị vẫn rất hài hòa, không hề phát sinh sự tranh chấp gì.
Điều Lưu Vĩ Hồng cần chính là câu nói này, hắn biết rất rõ, muốn mượn được một khoản tiền lớn ở Ngân hàng, nếu chỉ dựa vào một mình Khu Giáp Sơn, thì không dễ dàng gì, phần lớn vẫn cần phải có Huyện ra mặt. Bây giờ Đặng Trọng Hòa đã công khai hứa hẹn, thì không còn sợ sau này y ‘chống chế’ nữa!
Hội nghị họp bàn công tác của các Bí thư được kết thúc trong tiếng cười của mọi người.
Ngày hôm sau, trong phòng họp nhà khách Lâm Khánh, liên tiếp vang lên những trận cười.
Hợp đồng dự bị về việc đầu tư xây dựng công ty chế biến sữa giữa Công ty thương mại Lợi Đạt Hongkong và Ủy ban nhân dân khu ủy Giáp Sơn huyện Lâm Khánh được ký kết ở đây. Công ty thương mại Lợi Đạt hứa sẽ bỏ ra số vốn năm trăm ngàn đô la Mỹ để xây dựng một nhà máy chế biến sữa ở Khu Giáp Sơn với công suất 50 tấn/ngày. Trên hợp đồng đã ghi rõ, bốn trăm ngàn đô được sử dụng cho xây dựng nhà xưởng, còn một trăm ngàn đô còn lại dùng cho việc hỗ trợ chăn nuôi bò sữa.
Bởi vì là hợp đồng dự bị, nên những quy định cũng không mấy kỹ càng, chỉ là đại cương mà thôi. Còn những bàn bạc cụ thể và việc hợp tác, còn phải bàn bạc thêm.
Cảnh Lân và Hùng Quang Vinh đại diện cho hai bên, ký tên trên hợp đồng.
Ủy ban chấp chính Đảng khu Giáp Sơn là một cơ quan của Đảng, những cơ quan khác ở Giáp Sơn mới là cơ quan Chính phủ, với những loại hợp đồng trên phương diện xây dựng nền kinh tế như vậy, Chủ tịch Khu như Hùng Quang Vinh phải đứng ra ký tên mới phù hợp quy định.
Các đồng chí phụ trách huyện Lâm Khánh và khu Giáp Sơn đều tham gia nghi thức ký tên này.
Nghi thức này rất long trọng.
Lưu Vĩ Hồng mặc vest, mang giày da bóng loáng, ăn mặc cực kỳ trang trọng, trên mặt lúc nào cũng mỉm cười.
Chu Kiến Quốc, Đặng Trọng Hòa, Từ Văn Hạo cũng luôn mỉm cười, ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua mặt Mễ Khắc Lương, dường như rất lơ đãng, nhưng thực ra bọn họ đều đang âm thầm cười.
Vẻ mặt Mễ Khắc Lương thật sự rất phấn khích.
Ngày hôm qua hội nghị họp bàn về công tác của các Bí thư kết thúc rồi, Mễ Khắc Lương liền vội vàng đến nhà khách Lâm Khánh, muốn tìm ông chủ Hongkong để cùng thương lượng một chút, mời ông ta cùng đi Thượng Bình khảo sát. Không ngờ khi đến nhà khách, lại thấy cửa khóa chặt, tiếng ngáy như sấm của ông chủ Hongkong truyền ra qua cánh cửa, cũng khiến màng nhĩ người khác như nổ tung.
Mễ Khắc Lương đành ngậm ngùi ra về.
Cũng không thể cứ dựng ông chủ Hongkong từ giường dậy được mà?
Nhưng cũng không sao, ngày mai đến cũng không muộn.
Ai ngờ ngày hôm sau vừa đến sở làm, Thư ký của Chu Kiến Quốc đã gọi điện thông báo, mời tất cả các cán bộ lãnh đạo đến nhà khách Lâm Khánh, tham gia nghi thức ký hợp đồng dự bị.
Nhận được thông báo này, ước chừng Mễ Khắc Lương ngồi buồn đến mười mấy giây mà vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng đã sớm bàn bạc xong với ông chủ Hongkong rồi, chẳng trách ngày hôm qua trong cuộc họp các Bí thư, hắn lại đồng ý thẳng thắn như vậy, cũng là có ý định trêu chọc Phó bí thư Mễ!! Buồn cười Phó bí thư Mễ định lấy mạnh hiếp yếu, không ngờ lại bị quật lại một vố đau.
Nhìn đồng chí Lưu Vĩ Hồng mặc áo vest giày da, lại luôn mỉm cười, ánh mắt Phó bí thư Mễ như từng lưỡi dao sắc, trong lòng như có ngọn lửa đang bốc lên, nhưng lại không phát tác ra được, mặt tức đến nỗi biến thành màu gan lợn, thật khó chịu vô cùng!
Được rồi, tôi thừa nhận tôi như Hỏa Vân Tà Thần, nếu Lôi thần đánh một cú trời giáng, không ai có thể ngăn nổi, chỉ có thể lớn tiếng kêu đầu hàng. Vấn đề là, các vị có phải là Hỏa Vân Tà Thần không? Có phải là tiếng sét của Lôi thần không?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 253: Lãnh đạo cấp trên là để được kính trọng
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Buổi tối ở Giáp Sơn rất tĩnh mịch, Lưu Vĩ Hồng đã học được việc đánh bài.
Đời trước, Lưu Vĩ Hồng không có sở thích này, bất kể bài tú lơ khơ hay mạt chược, hắn đều chơi rất kém. Lúc học Đại học, những người bạn cùng phòng trong KTX, dù thiếu một chân, nhưng Lưu Vĩ Hồng ngồi đó, họ cũng xem như không thấy, đi tìm người ở những phòng khác đến chơi. Nếu thật sự không tìm được người nào trong KTX nữa mới miễn cưỡng cho Lưu Vĩ Hồng cùng tham gia, còn phải oẳn tù tì xem ai không may mắn mới ghép cùng đội chơi với Lưu Vĩ Hồng.
Trình độ như vậy, cũng khó trách được Bí thư Lưu chẳng hứng thú gì với chuyện đánh bài.
Nhưng sau khi đến Khu Giáp Sơn, Lưu Vĩ Hồng không học đánh bài thì thực sự không được. Hoạt động giải trí buổi tối ở Khu Giáp Sơn thật sự nghèo nàn đến đáng thương, Lưu Vĩ Hồng hết giờ làm liền nằm dài trên giường đọc sách, đọc chán rồi liền không biết làm gì nữa.
Tất cả các cán bộ khác đều đang đánh bài.
Nhất là Hạ Hàn, vừa tối đến, liền hô hét các anh em ‘mở sòng’. Đương nhiên, tiền đặt cược rất nhỏ, chẳng qua cũng chỉ chơi cho vui, tăng thêm một chút hứng thú.
Lần trước sau khi Lưu Vĩ Hồng đề nghị với Hạ Hàn, Hạ Hàn kiếm được năm ngàn tệ, giao cho Đường Thu Diệp, nói là đầu tư chung. Đường Thu Diệp cũng rất thoải mái, cho gã một cổ phần, sau đó chia lợi nhuận cho gã theo từng tháng, cũng được ba bốn trăm gì đó. Đường Thu Diệp rất thật thà, không hề ‘ăn chặn’ ‘tiền lãi’ của Hạ Hàn. Cửa hiệu mới sau khi mở cửa, việc kinh doanh vẫn phát đạt như trước, mỗi tháng cũng kiếm được ba bốn ngàn tệ.
Hạ Hàn là anh em của Lưu Vĩ Hồng, điều này thì Đường Thu Diệp biết.
Như vậy cũng đã quá tốt rồi, bằng với hơn hai tháng tiền lương của Hạ Hàn.
Cuộc sống của gia đình Hạ Hàn dần được ổn định, thỉnh thoảng lại mời các anh em uống rượu. Chỉ trong mấy tháng đã tạo nên một ‘quyền uy vô thế’ ở Khu Giáp Sơn, mọi người đều nói Đồn trưởng Hạ là bạn chí cốt tâm giao.
Lưu Vĩ Hồng rơi vào đường cùng, đành gia nhập ‘Đội quân đánh bài’.
Thông thường sẽ đánh ở nhà Hùng Quang Vinh.
Trương Diệu Nga lên Huyện rồi, Hùng Quang Vinh cũng trở thành một ‘lưu manh’ nên rất hoan nghênh mọi người đến nhà lão đánh bài.
Ai không sợ cô đơn chứ?
Nhưng hôm nay thứ Bảy, Trương Diệu Nga về nhà, mọi người vẫn đến nhà lão đánh bài. Mặc dù nói tuyệt đối đừng làm phiền những người vừa kết hôn, nhưng bây giờ còn sớm, Chủ tịch Hùng cho dù nóng lòng vô cùng, cũng không thể không kiềm chế bản thân, ngồi một bên rót trà rót nước hầu hạ mọi người.
Có Trương Diệu Nga ở đây, lão Hùng không có chân trong ván bài nữa.
Mọi người chơi tú lơ khơ, còn gọi là ‘máy kéo’.
Lưu Vĩ Hồng và Trương Diệu Nga một đội, Phó Bí thư Tiết Chí Dân và Phó Chủ tịch khu Mã Cát Xương một đội.
Từ khi phân công Tiết Chí Dân quản lý mảng Công nghiệp, Tiết Chí Dân dường như đổi thành một con người mới, chăm chỉ làm việc. Mã Cát Xương mở rộng diện tích trồng bông và diện tích nuôi heo, cũng đã đóng góp rất nhiều. Hai người này nghiễm nhiên đã là thân tín của Bí thư Lưu. Lại thêm Hùng Quang Vinh, hoài bão của Lưu Vĩ Hồng ở Khu Giáp Sơn đã bắt đầu thành hình.
Một bộ máy khu Giáp Sơn lấy Bí thư Lưu làm trung tâm đang vận hành với tốc độ cao.
Trương Diệu Nga là người không chịu yên miệng, vừa đánh bài vừa nói chuyện phiếm.
-Bí thư Tiết, tôi thấy nhà xưởng tiến triển rất nhanh, việc kiến thiết nhà xưởng chắc sắp xong rồi nhỉ?
Trương Diệu Nga mặc dù đi làm trên Huyện nhưng mỗi thứ Bảy đều về khu Giáp Sơn, vợ chồng đoàn tụ. Thỉnh thoảng Hùng Quang Vinh cũng lên Huyện, lủi vào phòng riêng của Trương Diệu Nga ở KTX, hưởng thụ hạnh phúc gia đình.
Mỗi lần Trương Diệu Nga về nhà thì thấy tiến độ nhà xưởng mỗi khác, hai nhà xưởng đã bắt đầu thành hình.
Tiết Chí Dân cười nói:
-Đúng vậy, sắp rồi, còn khoảng mười ngày nữa là sẽ lợp mái rồi.
-Ha ha, hiệu suất cũng nhanh thật.
Trương Diệu Nga ngạc nhiên cảm thán một câu, trước kia cô là người phụ trách Đảng - Chính quyền khu Giáp Sơn, đối với hiệu suất làm việc của cán bộ khu Giáp Sơn, có thể nói cô nắm rõ như lòng bàn tay, từ lúc nào lại có hiệu suất làm việc nhanh như vậy? Nếu như trước đây, có lẽ ngay cả nền hai cái nhà xưởng đó còn chưa làm xong, làm xong đến lợp mái, ít nhất cũng là chuyện của cuối năm.
Tiết Chí Dân cười đáp:
-Ha ha, đều là công lao của Bí thư Lưu, anh ta thúc giục rất gấp, chúng tôi cũng không dám trễ nải.
Lời nói này của Tiết Chí Dân không phải nịnh hót mà nói đúng thực tế. Hầu như mỗi ngày Lưu Vĩ Hồng đều nắm tình hình tiến độ công trình, hơn nữa không phải ngồi trong văn phòng nghe báo cáo mà là đi ra công trường để tìm hiểu. Thái độ của cấp trên như vậy, những người cấp dưới đương nhiên không ai dám trễ nải. Hai nhà xưởng được xây dựng với tốc độ trước nay chưa từng có đã đứng sừng sững ở khu Giáp Sơn.
Trương Diệu Nga liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái.
Người thanh niên này thật có bản lĩnh, vừa mới đến Giáp Sơn được mấy tháng, nghiễm nhiên đã trở thành lãnh đạo số một, những người cấp dưới, bất luận cán bộ hay quần chúng, đều nhất loạt phục tùng, khen ngợi.
Như vậy còn được, nghe nói Lưu Vĩ Hồng còn cho Mễ Khắc Lương một vố, khiến Mễ Khắc Lương xây xẩm mặt mày.
Tình hình hội nghị bàn công việc các Bí thư cũng không thể bảo mật nổi. Mễ Khắc Lương ngang nhiên dồn Lưu Vĩ Hồng vào góc tường, muốn lấy lòng thương nhân Hongkong, kết quả lại gậy ông đập lưng ông. Việc này bây giờ đã truyền khắp mọi ngõ ngách trong Huyện, người ngạo mạn một đời như Phó bí thư Mễ, đành chịu làm trò cười cho người khác.
Trương Diệu Nga nghe xong, cảm thấy rất hả giận.
Cô chỉ cần tưởng tượng đến cái đầu hói của Mễ Khắc Lương, cái mặt phì nộn, đặc biệt là ánh mắt mê đắm kia, liền cảm thấy ghê tởm vô cùng. Trương Diệu Nga tự cho mình cũng không phải cành vàng lá ngọc gì, cũng không phải đầu óc phong kiến, nhưng loại đàn ông như Mễ Khắc Lương, nếu không phải mang cái danh Phó bí thư Huyện trên người thì Trương Diệu Nga không thèm nhìn đến gã.
Có gì hay ho chứ!
Nghĩ tới mình suýt chút nữa đã giao dịch với loại đàn ông ghê tởm như Mễ Khắc Lương, Trương Diệu Nga còn cảm thấy sởn gai ốc.
Lưu Vĩ Hồng rất giỏi, trông có vẻ rất bình thường, chỉ trong cuộc nói chuyện cũng khiến Mễ Khắc Lương phải chịu nhục.
Rất đáng!
-Bí thư Lưu, nghe nói Mễ Khắc Lương đang nhắm tới thương nhân Hongkong? Muốn đưa thương nhân Hongkong đến quê hương gã, có phải có chuyện như vậy không?
Trương Diệu Nga cười hì hì hỏi.
Thật ra cô đương nhiên biết có chuyện như vậy, bây giờ hỏi như vậy, chẳng qua không ngăn được sự hưng phấn trong lòng. Ngoài ra, cũng khó tránh khỏi tính ‘bà tám’ của phụ nữ.
Một chuyện ‘kích thích’ như vậy, không nói ra cho mọi người cùng nghe, vậy thật đáng tiếc.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
-Đúng là có chuyện như vậy, Phó Bí thư Mễ lo tình hình giao thông ở Khu Giáp Sơn chúng ta lạc hậu, không giữ nổi thương nhân Hongkong, đó cũng là vì lo nghĩ cho nền kinh tế Huyện nhà, dù là Giáp Sơn hay Thượng Bình, chỉ cần có thể giữ thương nhân Hongkong lại, đều là thắng lợi.
Trương Diệu Nga liên tục bĩu môi, khinh thường nói:
- Thôi đi, Bí thư Lưu, cũng do cậu là người chí công vô tư. Loại tiểu nhân như Mễ Khắc Lương, không có giác ngộ cao như vậy đâu. Ông ta chỉ muốn đục khoét, không làm mà hưởng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười không nói gì.
Những lời như vậy, đối với hắn rất khó nói, Trương Diệu Nga nói ra, đương nhiên không sao. Trương Diệu Nga chỉ là một cán bộ bình thường ở Văn Phòng Huyện ủy, là một nữ cán bộ, cũng không phải Bí thư Khu ủy Giáp Sơn, cho dù những lời này lọt vào tai Mễ Khắc Lương cũng không sao, nhưng cứ giấu mãi trong lòng mình, lại rất khó chịu.
Tiết Chí Dân và Mã Cát Xương lập tức thấy hứng thú. Bọn họ thân ở nơi hẻo lánh, những ‘tin tức’ ở Hội nghị Huyện ủy tạm thời còn chưa nghe được, không ngờ còn có những tin tức như vậy.
-Ha ha, Chủ nhiệm Trương, tin tức này rất hay đấy, nói rõ hơn cho chúng tôi biết đi, để chúng tôi mở mang tầm mắt…
Mã Cát Xương cười ha hả nói.
Tuổi của lão còn lớn hơn cả Hùng Quang Vinh, so với Trương Diệu Nga thì lớn hơn mười mấy tuổi, đương nhiên không thể như Lưu Vĩ Hồng, lúc nào cũng gọi Trương Diệu Nga là ‘chị dâu’. Gọi thẳng tên ra cũng đã không lễ phép rồi, dù sao người ta cũng là phu nhân của Chủ tịch Khu, vì vậy nên vẫn cứ dùng chức vụ cũ của Trương Diệu Nga để gọi.
Trương Diệu Nga liền cười hì hì, vừa chia bài vừa bắt đầu ‘phát thanh tin tức’, lời nói sống động như lúc đó cô có mặt ở đó vậy, ngay cả phong cách nói chuyện của Mễ Khắc Lương cũng bắt chước giống hệt.
Ngay cả Hùng Quang Vinh cũng lần đầu tiên được nghe, không khỏi cảm thấy kinh ngạc:
-Còn có chuyện như vậy nữa sao? Mễ Khắc Lương thật vô liêm sỉ quá đi?
Từ khi biết Mễ Khắc Lương có chủ ý với vợ mình, Hùng Quang Vinh liền hoàn toàn phản cảm với Mễ Khắc Lương, còn về chuyện kính trọng thì không cần phải nhắc đến nữa. Nếu có cơ hội, Hùng Quang Vinh không ngại ngần gì tát một cái vào bộ mặt phì nộn của Mễ Khắc Lương.
Trương Diệu Nga lại bĩu môi, nói:
-Anh mới không biết gã vô liêm sỉ tới mức nào. Toàn bộ huyện Lâm Khánh, ai không biết gã là một tên đê tiện? Những chuyện như vậy, cũng chỉ gã mới có thể làm được, nhưng, Bí thư Lưu, ha ha…Cậu cũng độc thật đấy, như vậy còn đau hơn cả đánh fax hai bạt tai.
Bí thư Lưu liền làm ra vẻ vô tội, nói:
-Chị dâu, chị nói vậy là oan uổng cho tôi, tôi cũng không thể nói, thương nhân Hongkong đã nói với tôi rồi, ông không cần phí sức nữa được chứ? Như vậy chẳng phải không tôn trọng lãnh đạo sao? Tôi cũng rất khó làm đấy!
Một câu nói đã khiến mọi người cười nghiêng ngả, đến nỗi buông luôn bộ bài tú lư khơ.
-Đúng vậy đúng vậy, Bí thư Lưu của chúng ta nói rất đúng, gã là lãnh đạo cấp trên, chúng ta nên tôn trọng gã phải không?
Hùng Quanh Vinh liền pha trò.
Lưu Vĩ Hồng im im lặng lặng nhưng lại đánh Mễ Khắc Lương một vố đau, Hùng Quang Vinh cũng thấy được hả giận!
-Bí thư, chuyện cho vay làm đường, cuối cùng lãnh đạo Huyện đáp ứng thế nào?
Cười xong một trận, Hùng Quang Vinh lại nhớ đến công việc, quan tâm hỏi. Từ những công việc do Lưu Vĩ Hồng đảm đương lần lượt được triển khai ở khu Giáp Sơn, Hùng Quang Vinh ý thức được rõ ràng, một cơ hội lớn đang bày ra trước mắt y. Chỉ cần đi theo người lãnh đạo trẻ tuổi này, tiền đồ của y sẽ xán lạn.
Hùng Quang Vinh cũng chỉ mới ba sáu, ba bảy tuổi, con đường làm quan còn rất thênh thang.
Chỉ cần theo đúng ‘ông chủ’, nói không chừng sau này, có lẽ sẽ mò được tới cái ghế Phó chủ tịch Huyện thậm chí Phó bí thư Huyện ủy..v..v..Còn những chức quan lớn hơn, Hùng Quang Vinh còn chưa dám nghĩ đến.
Huyện Lâm Khánh bế tắc như vậy, nhiều năm như vậy rồi, còn chưa xuất hiện một chức vị lãnh đạo nào lớn hết, Bí thư Huyện ủy đã lớn nhất rồi. Hùng Quang Vinh là người thực tế, cũng không cảm thấy mình có thể may mắn hơn, lẽ nào suốt đời này chỉ làm Bí thư địa ủy thôi sao?
Như vậy phải biết tích góp công đức!
Nhưng làm lãnh đạo ở Huyện thì vẫn rất có khả năng.
Lưu Vĩ Hồng chính là quý nhân trong đời y.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 254: Hạ quyết tâm
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
-Lãnh đạo Huyện cũng không phản đối.
Lưu Vĩ Hồng trả lời đơn giản.
Hùng Quang Vinh lại hơi sửng sốt:
-Không phản đối?
Thái độ này của lãnh đạo Huyện thật khiến người ta phải suy nghĩ, không phản đối là có ý gì?
Tiết Chí Dân hỏi dò:
-Bí thư Lưu, ý tứ của Huyện là bảo chúng ta tìm ngân hàng cho vay?
Mã Cát Xương cũng nhìn Lưu Vĩ Hồng vẻ quan tâm.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Chắc như vậy đấy.
Tiết Chí Dân hơi cao giọng, nói:
-Như vậy chẳng phải như không sao? Khu Giáp Sơn chúng ta như thế này, có ngân hàng nào đồng ý cho vay chứ? Đừng nói đến việc cho vay làm đường nữa, đến lúc đó chúng ta lấy gì mà trả đây?
Cũng không trách được Tiết Chí Dân, gã cũng không phải là người được tái sinh, không có được tầm nhìn xa như Lưu Vĩ Hồng, chỉ biết chắc chắn Nhà máy thức ăn gia súc và Nhà máy cơ giới có thể kiếm được tiền. Hơn nữa, tiền lãi từ Nhà máy thức ăn gia súc và Nhà máy cơ giới trước tiên nên dùng để thay đổi một số đãi ngộ của cán bộ, bất kể là đãi ngộ trong công việc hay đãi ngộ về mặt phúc lợi. Những cán bộ ở Giáp Sơn đều thuộc hàng cấp dưới ở Huyện, khi lên Huyện họp còn không dám lên tiếng, vậy thì lấy tiền ở đâu để đi trả khoản vay? Hai nhà xưởng này thuộc về sản nghiệp của Khu, tiền kiếm được, đều dùng để chi tiêu trong Khu.
Trong suy nghĩ của Tiết Chí Dân, vay tiền làm đường, thực ra chỉ là một danh nghĩa, thực chất chủ yếu cấp trên móc tiền, nhưng chỉ là tạm thời lấy nguồn vốn ngân hàng quay vòng thôi. Huyện yêu cầu Khu Giáp Sơn tự tìm Ngân hàng vay tiền, thực tế chính là không ủng hộ.
Mã Cát Xương cũng phụ hoạ theo:
-Đúng vậy, chúng ta bây giờ tiền lương cán bộ còn chưa đủ trả, ngân hàng chắc chắn không cho chúng ta mượn, sửa đường cũng không phải cần một số tiền nhỏ.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
-Quả thật có khó khăn nhất định, nhưng dù có khó khăn, đường này cũng phải sửa. Sửa muộn không bằng sửa sớm, tôi đã nói suy nghĩ của mình với Bí thư Chu và Chủ tịch Đặng. Những đoạn đường trong khu Giáp Sơn, chúng ta sẽ tự sửa chữa, còn những đoạn đường khác thì do Huyện và những nơi khác phụ trách.
-Vậy ý kiến của họ thế nào?
Lần này, là Hùng Quang Vinh hỏi.
Đối với chuyện này, Hùng Quang Vinh quan tâm hơn Tiết Chí Dân và Mã Cát Xương. Y là Chủ tịch Khu, hơn nữa là người ở Giáp Sơn, thật sự muốn trùng tu đường ở đây, không phải chỉ chuyện thành tích, mà đó còn là đóng góp cho quê hương, có được một thanh danh tốt.
Lưu Vĩ Hồng đáp:
-Họ cũng không nói gì, tôi chỉ đoán thôi, việc này, có lẽ chúng ta nên làm trước. Phía chúng ta vừa bắt đầu làm, Huyện cũng sẽ có hành động.
-Đúng vậy! Như vậy Bí thư đang muốn ép bọn họ.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
Khu Giáp Sơn không chờ đợi giúp đỡ, tự mình hành động trước, nếu phía Huyện không có động tĩnh gì thì không còn mặt mũi nào nữa. Lẽ nào các lãnh đạo Huyện tư tưởng giác ngộ, nhiệt tình với sự phát triển của nền kinh tế, còn không bằng một Khu nhỏ phía dưới? Lúc đó Chu Kiến Quốc chắc chắn sẽ có ý kiến.
Như vậy Lưu Vĩ Hồng đang định ‘bức cung’.
Tiết Chí Dân lo lắng nói:
-Bí thư Lưu, làm đường là chuyện tốt, chúng tôi đều không phản đối. Nhưng chuyện tiền bạc, tôi thấy quả thực rất khó.
Lưu Vĩ Hồng nói:
-Khó khăn chắc chắn phải có, tuy nhiên chúng ta có thể cẩn thận tính toán một chút. Những điều tốt khi đường đã được thông thì không cần phải nói nhiều nữa, mọi người đều có thể hình dung được. Vấn đề chủ yếu bây giờ mà chúng ta phải giải quyết chính là vật liệu và máy móc, còn về phần nhân công, có thể tính riêng ra.
-Phải tính riêng nhân công ra thế nào?
Hùng Quang Vinh hỏi. Những người khác đều tỏ vẻ tò mò.
Trương Diệu Nga liền cất bộ bài tú lơ khơ, đứng lên rót trà, lấy hạt dưa hạt hướng dương mời mọi người. Một buổi đánh bài đã trở thành ‘hội nghị nhỏ’, Trương Diệu Nga liền tự động làm tốt công tác phục vụ cho các vị lãnh đạo. Người phụ nữ này hơi tham hư vinh, nhưng công việc của mình thì vẫn làm tốt.
-Với điều kiện trước mắt mà sửa đường, chi phí nhân công là một chi phí khá lớn. Tôi thấy, có thể dùng phương thức huy động nhân công để giải quyết. Ở trong Khu, những người nào có thể thu xếp được công việc đồng áng thì đến giúp sửa đường, tiền công sẽ được ghi lại đó, năm sau sẽ trừ vào trong các khoản tiền thu của mỗi hộ. Đương nhiên, việc này nhất định phải nói rõ với người dân. Làm đường là một chuyện lớn tốt cho cả đời sau, tôi tin chắc người dân cũng có thể hiểu được. Nhưng có một điểm nhất định phải giải thích, tuyệt đối không thể làm bừa. Nhất định phải do người dân tự nguyện, nếu có một cá nhân nào đó không tin tưởng chúng ta thì cũng không thể cưỡng chế người ta đến sửa đường được.
Lưu Vĩ Hồng nghiêm túc nói.
Bọn người Hùng Quang Vinh liên tục gật đầu. Điều này cũng là điều Lưu Vĩ Hồng liên tục nhắc nhở từ sau khi hắn đến nhậm chức. Phải chú ý công tác đoàn kết giữa cán bộ và nhân dân, phải làm tốt công tác phục vụ nhân dân, không được tranh giành quyền lợi với nhân dân, càng không được làm hại quần chúng nhân dân. Ai muốn làm hại đến quần chúng thì Bí thư Lưu sẽ không khách khí với người đó, sẽ trực tiếp cách chức người đó!
Điều này tuyệt đối không có đường kỳ kèo.
Bọn người Hùng Quang Vinh cũng đã dần chấp nhận quan điểm này của Lưu Vĩ Hồng.
Có thể nhận thấy, Lưu Vĩ Hồng không phải chỉ nói cho xong chuyện, nếu thật sự phạm vào thì hắn sẽ cách chức thật. Có Bí thư Huyện ủy Chu làm chỗ dựa cho hắn, cho dù là lãnh đạo thị trấn, thậm chí những thành viên trong bộ máy hành chính Khu cũng không dám mạo hiểm.
Hùng Quang Vinh ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:
-Nếu trừ vào những khoản chi phí phải nộp vào năm sau, tôi thấy dân chắc chắn sẽ đồng ý…Tuy nhiên, Bí thư Lưu, chúng ta trừ vào những khoản phải nộp của năm sau rồi, vậy năm sau chúng ta phải sống thế nào? Phía Huyện có đồng ý cho chúng ta tiền không?
Khu Giáp Sơn và 5 xã trực thuộc đều có nguồn thu tài chính không ổn định, mỗi năm thu được một chút tiền còn không đủ để trả lương cán bộ, bây giờ nếu lại trừ vào những khoản đó, nếu Huyện không tăng mức chi trả, vậy năm sau cán bộ Khu có cơm để ăn không?
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
-Chủ tịch Khu không cần lo lắng, chỉ cần năm nay hai nhà xưởng có thể hoạt động đúng hạn, năm sau chúng ta sẽ có tiền để dùng rồi. Đến lúc đó, có lẽ chúng ta không thèm quan tâm đến chút tiền trên Huyện rót xuống nữa.
Hai nhà xưởng này, nhà xưởng còn chưa làm xong, máy móc thiết bị cũng chưa có, mọi người đừng thấy khí thế bừng bừng, nhưng đối với việc kiếm tiền được hay không từ Nhà máy thức ăn gia súc và Nhà máy cơ giới thì còn phải suy nghĩ, không ai dám khẳng định. Trước đó, chưa ai từng xây dựng nhà máy, chứ đừng nói đến chuyện thị trường tiêu thụ..v..v..Chỉ vì phía trên đã chuyển tiền, người lãnh đạo lại bảo làm như vậy, nên mọi người liền nghe lệnh làm theo. Thật ra nếu dùng số tiền này để cải thiện môi trường làm việc trong cơ quan, chỉ e các cán bộ đều giơ hai tay tán đồng.
Nhưng ra đến miệng Bí thư Lưu, hai nhà xưởng này lại trở thành hai cái cây hái tiền, nhất định kiếm được tiền, không kiếm được tiền là không được.
Thật không ngờ Bí thư Lưu lại tràn đầy tin tưởng như vậy, rốt cuộc lòng tin đó từ đâu mà có?
Lưu Vĩ Hồng phất phất tay, nói:
-Nhà máy thức ăn gia súc thì không cần phải lo, đến lúc đó chỉ cần bắt đầu sản xuất thì sản phẩm sẽ cung không đủ cầu, chúng ta sẽ phải nhanh chóng mở rộng quy mô sản xuất. Còn với nhà máy cơ giới, có lẽ hiệu quả chưa được nhanh như vậy, nhưng chỉ cần chúng ta có thể tìm được kỹ sư giỏi thì kiếm tiền cũng là điều chắc chắn. Đó là chiều hướng phát triển của xã hội, chúng ta sau này còn cần phải xây dựng nhiều nhà máy nữa. Tôi dự tính đến năm sau, tình hình tài chính trong Khu cơ bản đã được cải thiện. Tầm nhìn của chúng ta phải đặt xa hơn một chút. Việc sửa đường bây giờ, nhất định phải làm.
Mã Cát Xương ngẫm nghĩ một chút, nói:
-Làm đường tốt thì tốt, nhưng có phải nên hoãn lại một hai năm, chờ cho tình hình tài chính chúng ta tốt hơn rồi hãy sửa đường thì thoải mái hơn, không có áp lực lớn như vậy.
Lưu Vĩ Hồng cũng không phiền lòng, ngược lại, còn rất thích bàn bạc với nhóm trợ thủ. Thứ nhất là tiếp thu ý kiến quần chúng, về mặt quản lý những phương án ở địa phương, Hùng Quang Vinh và Mã Cát Xương là những cán bộ cơ sở, rất biết suy nghĩ. Thứ hai cũng có thể khai thông lối suy nghĩ của mọi người, dần dần truyền đạt những tư tưởng đi trước thời thế hơn hai mươi năm của hắn cho những người này.
Sự phát triển của khu Giáp Sơn không thể dựa vào một mình Lưu Vĩ Hồng hắn đơn thương độc mã chiến đấu!
Bọn Mã Cát Xương cũng biết Bí thư Lưu có đặc điểm này, trước mặt Lưu Vĩ Hồng, có gì cứ thoải mái nói.
Hơn nữa dù sao đây cũng là ‘nói chuyện phiếm’, không phải hội nghị chính thức, nên cũng không cần kiêng kị quá nhiều.
Lưu Vĩ Hồng nói:
-Sớm hay muộn cũng phải sửa, như vậy không bằng sớm sửa một chút. Mọi người thử suy nghĩ xem, một khi Nhà máy thức ăn gia súc bắt đầu hoạt động, sản xuất ra thức ăn gia súc, bước tiếp theo chúng ta sẽ mở rộng ngành chăn nuôi heo và bò lấy thịt. Thời gian xuất chuồng sẽ ngắn lại, khoảng ba bốn tháng sẽ xuất chuồng một lứa, đến lúc đó, tình hình giao thông như thế này của chúng ta thì hoàn toàn không phù hợp. Một khi tiêu thụ không được, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc chăn nuôi của người dân, như vậy thì không được. Ngoài ra, khi Nhà máy cơ giới bắt đầu hoạt động, những nguồn nguyên liệu lớn phải được nhập vào, sản phẩm phải được chuyển đi, lại thêm sau này còn phải mở rộng sản xuất, đều có quan hệ mật thiết với tình hình giao thông, cho nên chúng ta phải chuẩn bị trước.
Đám người Hùng Quang Vinh không nhịn nổi gật gật đầu, cũng cảm thấy hơi phấn chấn.
Bí thư Lưu đã chắc chắn như vậy, bọn họ dường như cũng đã thấy được tương lai của khu Giáp Sơn.
Tiết Chí Dân nói:
-Bí thư Lưu, vay tiền để làm đường thì tốt, nhưng phía ngân hàng sợ rằng rất khó. Phía ngân hàng đều phải gán nợ, hoặc có đảm bảo, mà chúng ta lại không có những điều kiện đó.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Chuyện đảm bảo thì không thành vấn đề, Bí thư Chu và Chủ tịch huyện Đặng đều đã đồng ý đảm bảo cho chúng ta. Về phần gán nợ, tôi thấy sẽ dùng Nhà máy thức ăn gia súc và Nhà máy cơ giới để gán nợ. Nói thế nào nhỉ, hai nhà máy này một khi được xây dựng lên, cũng phải đáng giá một triệu tám trăm ngàn tệ, chúng ta chỉ sửa đoạn đường mười mấy km ở Giáp Sơn, nếu không tính tiền công, có lẽ cũng chỉ khoảng ba bốn trăm ngàn tệ. Quan trọng là phải tìm được những mối thân quen phía ngân hàng.
Bí thư Lưu nói xong, nhẹ nhàng lắc đầu, cũng có chút bất đắc dĩ.
Ở trong nước, làm gì cũng phải cần tìm thân quen, càng không nói đến những chuyện cho vay như vậy. Nếu ở nền kinh tế thị trường như các nước phương Tây, trình tự sẽ đơn giản hơn nhiều. Phía ngân hàng chỉ cần cảm thấy hạng mục này khả thi, có gán nợ thì sẽ cho vay.
Nhưng đây là tình hình thực tế trong nước, không thể không chấp nhận.
Trương Diệu Nga bỗng nhiên nói:
-Bí thư Lưu, thật ra tôi có mấy người quen làm việc ở Ngân hàng.
-Ồ? Ngân hàng nào, làm việc gì?
Trương Diệu Nga nói:
-Anh trai một người bạn của tôi, làm Trưởng chi nhánh ở Ngân hàng xây dựng trong huyện chúng ta, hay là để tôi giới thiệu cho cậu?
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, gật đầu nói:
-Được!
Việc xây dựng cơ sở hạ tầng lại tìm đến Ngân hàng xây dựng, thật quá hợp lý. Người quen này của Trương Diệu Nga còn là trưởng chi nhánh, vậy là tốt rồi, không chừng có thể thành công.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 255: Lại gặp Thế gia tử!
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Lưu Vĩ Hồng mời cơm hai anh em Khương Đại Sơn và Khương Mỹ Mỹ ở nhà khách Lâm Khánh, Trương Diệu Nga cùng đi theo.
Khương Mỹ Mỹ là bạn học của Khương Diệu Nga, nghe Trương Diệu Nga nói, hai người là bạn bè đã lâu. Cô cũng khá xinh đẹp, khí chất cũng không tồi. Trên người mặc bộ quần áo tây, rất có khí chất của người phụ nữ công sở ở đời sau. Trương Diệu Nga nói cô làm ở Ngân hàng, điều này cũng rất hợp lý. Anh trai là Trưởng chi nhánh ở Ngân hàng, cô lại không đến Ngân hàng làm việc thì thật không phù hợp với tình hình trong nước.
Khương Đại Sơn khoảng ba mươi tuổi, dáng người hơi gầy, mặc bộ đồ tây màu tối, nhìn qua rất oai phong, trên mặt còn có vẻ của một người trí thức. Ấn tượng đầu tiên này cũng nằm trong dự liệu của Lưu Vĩ Hồng, chỉ có một chút khác biệt. Hơn nữa tuổi tác của Khương Đại Sơn cũng khiến Lưu Vĩ Hồng ngạc nhiên.
Vốn tưởng là một người bệ vệ, không ngờ sau khi gặp mặt, lại là một nhân vật tinh anh như vậy, tuổi lại còn rất trẻ.
Với ngân hàng thời đó, người như vậy đã rất có quyền lực rồi, khác biệt hoàn toàn với sau khi cải cách ngân hàng, mỗi Trưởng chi nhánh ngân hàng đều là đối tượng nịnh hót của các cán bộ địa phương.
Muốn xây dựng thì phải có tiền mà! Muốn làm những việc khác thì đều phải có tiền.
Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, những năm chín mươi là thời kỳ ngân hàng hỗn loạn nhất, các thủ đoạn lừa cho vay không ngừng xảy ra. Rất nhiều người không có tiền nhưng biết luồn lách, lá gan lớn liền dựa vào việc vay tiền ở Ngân hàng để làm giàu, trở thành những lớp người giàu sớm nhất trong nước. Còn rất nhiều Trưởng chi nhánh ngân hàng, cũng bị sụp đổ trong thời kỳ này. Nếu tra xét nguyên nhân thì không phải những Trưởng chi nhánh này hiểu biết hạn hẹp, không biết được những chiêu thức của bọn lừa đảo này. Thật ra có nhiều mánh khóe của bọn lừa đảo lại không phải cao thủ gì, thậm chí là kém cỏi đến nỗi không cần nhắc đến, những người có chút hiểu biết đều có thể nhận thấy. Nhưng những Trưởng chi nhánh đều chọn đáp án ‘biết nhưng không làm gì được’.
Có tiền hoa hồng mà!
Tất cả mọi người đều đang tìm đủ mọi cách bòn rút tiền quốc gia, các Trưởng chi nhánh Ngân hàng lại ngồi trên núi tiền, sao có thể trơ mắt nhìn những người khác phát tài, còn mình vất vả cả đời lại tay trắng?
Tiền hoa hồng lên tới 20% thậm chí 30%, hấp dẫn như vậy, có mấy người có thể kiềm chế được?
Chính vì ‘hồi báo kếch xù’ như vậy, cho nên Trưởng chi nhánh ngân hàng là một chức vụ tất yếu phải tranh giành, không ai có thể dễ dàng ngồi lên chức vị này. Không những cần có thực lực mà còn cần phải có kinh nghiệm lý lịch. Những Trưởng chi nhánh trẻ tuổi như Khương Đại Sơn, có thể nói vô cùng hiếm thấy.
Về phần Lưu Nhị Ca, còn trẻ hơn Khương Đại Sơn, nhưng cũng đã ở cấp Trưởng phòng, nhưng điều này cũng không đáng nói. Cũng không phải ai cũng có lai lịch hai đời như Lưu Nhị Ca để “làm bùa khí’.
Lưu Vĩ Hồng lập tức ý thức được, có thể Khương Đại Sơn là một vị thiếu gia nhà giàu, đương nhiên, xuất thân cũng không thể hiển hách như Lưu Vĩ Hồng. Cái loại con cháu nhà quyền quý giàu sang, Lưu Vĩ Hồng chưa gặp nhưng cũng đã từng nghe nói. Nhưng những con nhà giàu dưới cấp tỉnh hoặc ở một lĩnh vựa nào đó, Lưu Nhị Ca không thể đều nghe nói đến hết được.
-Xin chào, Bí thư Lưu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Khương Đại Sơn chủ động đưa tay về phía Lưu Vĩ Hồng, nho nhã lễ độ nói.
Thật ra hôm nay Khương Đại Sơn đến đây cũng vì có mục đích khác, nếu chỉ vì bạn của em gái thì không thể thể mời được Trưởng chi nhánh Khương đại giá. Nghe Khương Mỹ Mỹ nói lại phản ứng đầu tiên của Khương Đại Sơn chính là từ chối, nhưng nghe nói người ‘mời chính’ là Lưu Vĩ Hồng, Khương Đại Sơn lập tức thay đổi chủ ý, đồng ý đến đây.
Khương Đại Sơn vẫn còn rất tò mò về Lưu Vĩ Hồng.
Hơn hai mươi tuổi đã là Bí thư Khu ủy, trong lịch sử huyện Lâm Khánh, thậm chí ngay cả thời kỳ giải phóng cũng không có. Khương Đại Sơn muốn mở rộng tầm mắt một chút, một đại danh như Lưu Vĩ Hồng, rốt cuộc là người như thế nào.
Thấy ánh nhìn của Lưu Vĩ Hồng, trong lòng Khương Đại Sơn cũng cảm thấy người này thật không đơn giản.
Đây là một loại trực giác.
Gã còn chưa nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng đã có loại cảm giác này. Ở trên người Lưu Vĩ Hồng gã có thể cảm nhận được khí chất vô cùng quen thuộc. Loại khí chất này từ khi sinh ra đã trở thành một bộ phận hữu hiệu của một con người.
-Xin chào, Trưởng chi nhánh Khương. Thật không ngờ!
Lưu Vĩ Hồng cũng cười nói.
-Nhiều người nhìn thấy Trưởng chi nhánh Khương đều không thể tin, thật còn trẻ quá. Mỹ Mỹ, Trưởng chi nhánh Khương năm nay còn chưa đến ba mươi tuổi nhỉ?
Trương Diệu Nga ở bên cạnh liền cười hì hì nói. Cô làm việc ở văn phòng nên bản lĩnh đoán ý qua lời nói này đã trở thành một bộ phận của cơ thể cô, lúc cần có thể giở trò nịnh hót bất cứ ở đâu.
Nếu chuyện hôm nay bàn bạc thành công, coi như là một cách cám ơn của Trương Diệu Nga cô đối với Lưu Vĩ Hồng.
-Ừ, còn chưa đến…
Khương Mỹ Mỹ nhìn anh trai mình, lại nhìn Lưu Vĩ Hồng, nhẹ nhàng thở dài, nói:
-Anh, hôm nay xem như anh gặp phải đối thủ.
Vốn tưởng anh trai mình hai mươi mấy tuổi đã làm Trưởng chi nhánh đã là chuyện ‘trước nay chưa có, sau này cũng sẽ không có’, không ngờ lại chui ra một vị Bí thư Khu ủy cấp Trưởng phòng còn trẻ như sinh viên vậy.
Khương Đại Sơn cười ha hả, day day đầu em gái, nói:
-Con bé này, chỉ biết nói những chuyện giật gân. Có lẽ tôi và Bí thư Lưu còn có thể trở thành bạn tốt thì sao?
-Không phải có lẽ, mà là chắc chắn. Hai người các cậu đều là những người giỏi giang như vậy, cái này gọi là anh hùng gặp anh hùng.
Trương Diệu Nga vừa cười vừa nịnh hót vài câu, nhưng cũng vô cùng chính xác, nịnh bợ nhưng lại không quá lộ liễu, chỉ là tạo ra ‘bầu không khí nịnh bợ’ mà thôi, trên phương diện này, Trương Diệu Nga thật có chút hơn người.
Xem như không phải chỉ có ngực lớn, mà cũng có đầu óc!
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Có thể nhìn thấy một nhân vật lớn như Trưởng chi nhánh Khương, hôm nay cho dù không vay được tiền, cũng xem như không tệ rồi.
Khương Đại Sơn cười cười lắc đầu, nói:
-Bí thư Lưu, tôi và cậu xem như vừa gặp đã thân, không nhất thiết phải nịnh bợ nhau chứ?
-Trưởng chi nhánh Khương thứ lỗi, nếu đã làm cán bộ rồi, không nịnh bợ thì không được.
Lưu Vĩ Hồng cười nói, mang theo vài phần trêu đùa.
Khương Đại Sơn ngẩn ra, rồi lại cười lớn, rượu còn chưa dọn lên, không khí đã rất tốt rồi.
Trương Diệu Nga âm thầm vui mừng, xem ra năng lực con người là vạn năng, Lưu Vĩ Hồng còn trẻ tuổi, nhưng lại rất biết giao tiếp. Vừa bắt đầu đã nhắc đến ‘vay tiền’. Trương Diệu Nga còn hơi lo lắng, sợ Khương Đại Sơn trong lòng không vui, không ngờ gã lại không để ý, dường như thật sự đã vừa gặp đã thân với Lưu Vĩ Hồng, như đã là bạn bè lâu năm.
-Nào, Trưởng chi nhánh Khương, tiểu thư Khương, mời ngồi.
Lưu Vĩ Hồng tự mình dẫn khách vào phòng riêng.
Nhà khách Lâm Khánh trang trí cũng xem như còn được, tạm thời chưa lắp điều hòa nhưng đã có quạt thông gió, có lẽ không lâu nữa cũng sẽ lắp điều hòa, bây giờ trong nước đang có phong trào ‘điều hòa không khí’.
Bàn ăn quá lớn nên số người ngồi chỉ chiếm nửa bàn ăn. Lưu Vĩ Hồng, Khương Đại Sơn, Khương Mỹ Mỹ, Trương Diệu Nga ngồi thành một vòng, Trương Diệu Nga ngồi gần cửa, đương nhiên cũng vì tiện trong việc gọi phục vụ.
Đồ ăn do Trương Diệu Nga gọi, nhưng cô cũng đã hỏi qua Khương Mỹ Mỹ về gu ăn uống của Khương Đại Sơn. Gọi vài món thức ăn nhẹ. Sau khi nhìn thấy Khương Đại Sơn, Trương Diệu Nga liền biết những tin tức ‘tình báo’ mà Khương Mỹ Mỹ cung cấp đều là thật. Khương Đại Sơn thật sự khá yên lặng, hoàn toàn đối lập với cái tên ‘hùng dũng oai vệ’ của gã. Cũng không biết vì sao trước đây cha mẹ gã lại đặt cho gã cái tên ‘uy mãnh’ như vậy.
Đương nhiên, Trương Diệu Nga cũng gọi vài món ăn nhiều dầu nhiều vị cho Lưu Vĩ Hồng. Ở căng tin Ủy ban nhân dân Khu, chuyện ăn nhiều của Bí thư Lưu cũng trở nên nổi tiếng. Người này thân thể cường tráng, lại còn trẻ tuổi, ăn nhiều cũng là chuyện đương nhiên.
Rượu chính là rượu Ngũ lương.
Nhìn thấy rượu Ngũ lương với bao bì đẹp mắt, Khương Đại Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
-Bí thư Lưu, hôm nay nói chuyện nhiều một chút, ít uống rượu đi, được không?
Nhìn cái bộ dạng kia của gã, có lẽ tửu lượng cũng không ra gì.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Hôm nay anh là khách, anh quyết định, chúng tôi sao cũng được, uống được bao nhiêu thì uống.
Khương Đại Sơn liền gật đầu, dường như khá vừa lòng.
-Bí thư Lưu, cậu là người ở đâu? Nghe Diệu Nga nói cậu được điều từ Hạo Dương đến, nhưng tôi vẫn cảm thấy, cậu không phải là người ở đây.
Khương Mỹ Mỹ cười hỏi, ánh mắt tò mò, không giấu nổi sự hiếu kỳ của mình về Lưu Vĩ Hồng.
Một Bí thư Khu ủy trẻ tuổi như vậy, thật sự cũng đáng để người khác chú ý.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
-Nhà tôi ở Bắc Kinh, học Đại học ở trường Đại học Nông nghiệp Sở Nam, sau đó được điều đến dạy ở trường Trung cấp Nông nghiệp Thanh Phong, rồi theo Bí thư Chu đến cục Nông nghiệp Hạo Dương, cuối năm ngoái đến Lâm Khánh.
Khương Mỹ Mỹ trừng mắt nói:
-Nghe có vẻ rất phức tạp.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Cũng hơi phức tạp, chính bản thân tôi cũng còn không ngờ công việc lại bị điều động thường xuyên như vậy. Mới tốt nghiệp chưa được hai năm đã thay đổi ba đơn vị công tác.
-Tốt nghiệp chưa đến hai năm? Cậu đã làm đến Bí thư khu Giáp Sơn cũng thật không ngờ rồi.
Khương Mỹ Mỹ lắc lắc đầu, dường như có thể cảm thấy, hai anh em cô rất thích động tác lắc đầu này.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:
-Cũng do cơ duyên mà thôi. Nếu không phải do Bí thư Chu điều tôi đến đây, chỉ sợ tôi vẫn còn làm thầy giáo dạy học ở trường Nông nghiệp.
-Làm thầy giáo cũng tốt mà. Tôi lại thích giáo viên, thường cảm thấy nghề giáo viên này rất cao thượng.
Khương Mỹ Mỹ nói chuyện tương đối nhanh mồm nhanh miệng, giọng nói cũng trong trẻo, lại không phù hợp lắm với vẻ ngoài trí thức đứng đắn của cô. Những người phụ nữ thành phần trí thức thường mang lại cho người khác ấn tượng rụt rè trưởng thành. Nhưng bây giờ không phải thời gian đi làm, người cũng sẽ thoải mái hơn, không chừng trong thời gian đi làm, Khương Mỹ Mỹ là một phụ nữ văn phòng tiêu chuẩn.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Nghề giáo quả thật là một nghề tương đối cao thượng, nhưng với cá nhân tôi mà nói thì không dám tự xưng cao thượng. Nghiêm túc mà nói, tôi là một người hay bị ảnh hưởng, tất cả những thứ xảy ra ở thế giới bên ngoài, đều có sức thu hút lớn đối với tôi.
Khương Mỹ Mỹ liền cười khanh khách, ánh mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng cũng bớt phần hiếu kỳ, nhưng lại thêm phần thân thiện. Giữa những người trẻ tuổi với nhau luôn dễ dàng hòa hợp, cũng rất dễ kéo gần khoảng cách.
Những cán bộ khác mà Lưu Vĩ Hồng và Khương Mỹ Mỹ gặp đều hoàn toàn khác.
Những cán bộ khác đều rất cứng nhắc.
Không khí trên bàn rượu trở nên vô cùng vui vẻ.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào