Khi thần thức của Trương Hằng lại tiến vào tầng hai cổ tháp, linh hồn của Tử Cực tán nhân giờ phút này có vẻ có chút im lặng, thần sắc dại ra, hai tròng mắt vô thần.
Nhưng trên người lão âm thầm phát ra cổ khí tức cường giả lại làm cho Trương Hằng không dám lơ là thiếu cảnh giác.
Mặc dù thân thể chết đi nhưng tôn nghiêm của cường giả vẫn tồn tại như trước.
- Tử Cực tán nhân! Vì sao lão lại ở trong Pháp bảo phụ trợ này?
Lần này, giọng nói của Trương Hằng tương đối ôn hòa, để tránh dẫn tới đối phương phản kháng.
Tử Cực tán nhân vừa nghe lời ấy, trên mặt lộ ra vẻ nhớ lại, hiển lộ ra hết loại tình cảm tịch mịch cùng bất đắc dĩ.
- Chuyện này phải kể lại từ hơn một ngàn năm trước...
Tử Cực tán nhân thản nhiên liếc nhìn Trương Hằng một cái. trong thần thái thậm chí còn có chứa một loại tình hoài phức tạp.
Trong lòng Trương Hằng chợt rùng mình, xem ra Tử Cực tán nhân này ở mặt ngoài dường như đã bị mình nô dịch, nhưng trong nội tâm lão vẫn duy trì một chút sáng suốt.
Có lẽ giờ phút này Tử Cực tán nhân đã hiểu rõ được tình cảnh của mình, cho nên mới chuẩn bị bắt đầu kể lại câu chuyện cũ phủ đẩy bụi cho Trương Hằng.
Trương Hằng ổn định tâm thần, rất nhanh liền khôi phục yên bình.
Hắn biết, Tử Cực tán nhân hiện tại đã không có khả năng tạo thành uy hiếp gì Với mình.
Ngọc giản thần bí cùng chín tầng cổ tháp này cũng không phải đối phương có thể đột phá.
- Khoảng hơn một ngàn năm trước, lão phu là một tán tu bình thường của giới tu chân Tam Tinh Vực, lúc đó tu vi của lão chỉ là Trúc Cơ Kỳ. có kết đan được hay không còn chưa biết. Nhưng may mắn là ngẫu nhiên ta thu được một tấm bản đồ cùng một khối ngọc giản thần bí...
- Trong ngọc giản đó có một bộ công pháp cường hãn. tên là Tử Cực Huyễn Ma quỷết. Bộ công pháp này yêu cầu đối với tư chất của tu sĩ cũng không cao lắm. Thật ra rất thích hợp cho ta tu Luyện.
- Tiêu phí thời gian Bốn năm mươi năm, rốt cục ta đã tu luyện bộ công pháp này đến một trình độ khá cao. Lúc này, ta liền đạt tới Kết Đan hậu kỳ. Nhưng tới Kết Đan hậu kỳ về sau rốt cuộc tu vi của ta khó có thể tiến thêm. Nguyên Anh KỲ trở thành một thứ có thể thấy mà không thể chạm tới...
Trong mắt Tử Cực tán nhân còn lộ ra vài tia bất đắc dĩ. dường như đã nghịch chuyển thời gian trở về hơn một ngàn năm trước.
Trương Hằng thì lộ vẻ trầm ngâm.
“Nguyên Anh KỲ thật sự khó chạm tới như vậy sao?” Trương Hằng thầm nghĩ.
Từ khi đi vào Tam Tinh Vực Trương Hằng liền biết được: Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ địa vị cao cả biết bao? Không biết bao nhiêu tu sĩ Kết Đan Kỳ bị một cửa này cản trở. Trong đó cũng không thiếu hạng người tư chất tung hoành ngang đọc.
Tiếp theo sau, trên mặt Tử Cực tán nhân lộ ra chút vui vẻ, thản nhiên nói:
- Khi biết mình vô vọng kết anh. lão phu bắt đầu nghiên cứu tấm bản đồ thần bí kia. Trời không phụ người có lòng, trải qua một đoạn thời gian nghiên cứu, rốt cục ta phát hiện, tấm bản đồ này chính là ghi chép một địa điểm nào đó ở Tử Vực giáp ranh Tam Tinh Vực...
“Tử Vực?” Trương Hằng cũng không phải lần đầu tiên nghe nói tới danh từ này.
Theo Trương Hằng biết. Tử Vực chính là đầu sỏ gây nên Tam Tinh Vực bị phong bế. chính Bởi vì tồn tại của nó, mới dẫn tới Tam Tinh Vực bị ngăn cách cùng ngoại giới hơn mười vạn năm nay.
- Hồi đó. ta còn do dự có nên đi tìm Tử Vực hay không? Bởi vì Tử Vực đối với tu sĩ Kết Đan Kỳ mà nói. đó là một địa phương rất nguy hiểm, cho dù là lão quái Nguyên Anh Kỳ tới nơi đó. cũng rất có thể có đi không có về...
- Sau lại, lão phu quyết định hạ quyết tâm, một mình một người xâm nhập Tử Vực...
Nói tới đây, trong mắt Tử Cực tán nhân lộ ra vài tia vui mừng, Dường như đang cảm thấy tự hào vì quyết định khi đó.
- Còn may mà, bởi vì lão phu cũng không có tiến vào trung tâm Tử Vực. cộng thêm vận số của lão phu cũng không tệ lắm. ở bên trong Tử Vực cũng không có gặp được yêu thú quá cường đại. Nhờ đó sau khi trải qua một phen trắc trở. rốt cục ta tìm tới được địa phương ghi trên bản đồ kia...
- Đó là một địa phương vô cùng khủng bố...
Nói tới đây, trong mắt Tử Cực tán nhân còn lộ ra vẻ sợ hãi.
- Hiện tại theo ta phỏng đoán, đó là nơi phong ấn một nhân vật cổ quái nào đó. các loại cấm chế chung quanh chỗ đó thậm chí có thể dễ dàng diệt sát tu sĩ Nguyên Anh KỲ. Lão phu vừa đi tới gần, liên cảm nhận được một cổ ma khí cuồn cuộn ngập trời, thiếu chút nữa khiến tâm thần ta bị thương tổn...
- Lúc đó đương nhiên ta không dám tới gần chỗ phong ấn, nhưng ở gần chỗ phong ấn ta phát hiện một cổ thi hài. Trên thi hài này chỉ còn lại một cái nhẫn.
Trương Hằng vừa động trong lòng, lên tiếng hỏi:
- Là nhẫn không gian sao?
Tử Cực tán nhân gật đầu nói:
- Chính là nhẫn không gian.
Sau đó lão lại khẽ liếc nhìn Trương Hằng một cái. nói:
- Có lẽ hiện giờ nhẫn không gian kia đang ở trong tay của ngươi thì phải?
- Không sai.
Trương Hằng mỉm cười, cũng không có phủ nhận. Trong lòng cũng đang nghĩ thầm: “Không ngờ nhẫn không gian này đã trải qua một phen trắc trở nhý vậy mới ðến tay mình.”
Từ thi hài thần bí đến tay Tử Cực tán nhân, từ Tử Cực tán nhân đến tay Đường Phương Chu. tiếp theo đến tay Ô Lăng, cuối cùng mới rơi vào tay mình.
- Theo ta phỏng đoán cổ thi hài có nhẫn không gian này khi còn sống hẳn là nhận vật đã vượt qua Nguyên Anh Kỳ. Lúc trước ta vốn định mang theo cổ thi hài kia. nhưng lực lượng còn sót lại trên thi hài suýt nữa làm ta mất mạng!
Một cổ thi hài của tu sĩ mà còn có thể suýt lấy đi tính mạng của tu sĩ Kết Đan Kỳ. Bởi vậy có thể thấy được, thi hài kia khi còn sống là một tồn tại đến mức nào. Thực rất có thể là cao nhân tuyệt thế đỉnh cao của Tam Tinh Vực.
- Cuối cùng, ta mới vội vàng mang theo chiếc nhẫn này rời khỏi Tử Vực... Rồi dưới sự trợ giúp của các loại linh đan trong nhẫn không gian, tu vi của ta mau chóng tăng vọt, không tới thời gian một trăm năm liền tấn chức đến Nguyên Anh hậu Kỳ. Vì thế mới có Tử Cực tán nhân sau này...
Trong mắt của Tử Cực tán nhân mang theo vài tia bất đắc dĩ. nhìn về phía Trương Hằng, nói:
- Có lẽ ở trong mắt các ngươi, Nguyên Anh KỲ chính là Tam Tinh Vực tồn tại đỉnh cao. Nhưng trước khi không có mọc cánh thành tiên, chúng ta vẫn phải đối mặt với đại nạn thọ nguyên.
- Sau khi lão phu tấn chức đến Nguyên Anh hậu kỳ. tu vi liền trì trệ không tiến triển chút nào, mãi đến mấy trăm năm trước đây. khi sắp tọa hóa ta liền có ý tưởng nghĩ cách tìm cho mình một lối thoát. Thông qua tra tìm các loại bí điển, rốt cục lão phu tìm được một loại trận pháp có thể tăng mạnh tỷ lệ đoạt xá, thậm chí trong nhẫn không gian còn có linh đan phụ trợ...
- Vì thế, ta chuẩn bị xuống tay với đệ tử Đường Phương Chu của ta. Bởi vì tư chất của hắn thậm chí còn tốt hơn so với ta, hơn nữa công pháp của hắn tu Luyện cũng cùng một nguồn gốc với ta.
Tử Cực tán nhân trên mặt lộ ra vẻ cô đơn cùng bất đắc dĩ.
Trương Hằng không khỏi kinh ngạc, không nghĩ tới Tử Cực tán nhân vì để kéo dài sinh mệnh của mình, lại chọn áp dụng loại phương pháp này.
ở giới tu chân, tỷ lệ đoạt xá rất thấp, càng là tu sĩ thọ nguyên sắp hết. loại tỷ lệ đoạt xá này lại càng thấp.
Mặt khác, thân thể bị đoạt xá cũng phải có lực chịu đựng nhất định. Ví như thân thể của những tu sĩ bậc thấp bình thường, chỉ sợ rất khó tiếp nhận nổi nguyên Anh của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.
Lúc trước Tử Cực tán nhân thọ nguyên sắp hết, xác suất thành công rất thấp, thế nhưng lão lại tìm được trận pháp cùng linh đan có thể gia tăng tỷ lệ đoạt xá, cho nên mới bán sống bán chết thực hiện việc này.
- Thế nhưng, mặc dù có trận pháp cùng linh đan trợ giúp, lão phu vẫn thất bại. Đồ nhi Đường Phương Chu của ta kia thật sự là cực Kỳ thông minh, không ngờ vào thời khắc mấu chốt hắn nhìn thấu dụng ý của ta.
Trong mắt Tử Cực tán nhân lộ ra vẻ tự giễu, vẻ hối hận đủ loại.
- Vậy vì sao lão lại xuất hiện ở bên trong Pháp bảo phụ trợ này?
Trương Hằng tò mò hỏi.
- Pháp bảo phụ trợ này là của đồ nhi Đường Phương Chu. khi còn sống ngẫu nhiên thu được. Không nghĩ tới cuối cùng hắn lại dựa vào vật đó giam giữ nguyên anh của ta. Mặc dù ở trong thời gian ngắn hắn không thể tiêu diệt nguyên Anh của ta. nhưng nguyên anh của ta bị giam ở trong này. cũng sẽ càng ngày càng suy yếu.
- Sau lại, Đường Phương Chu trúng phải một loại kỳ độc nào đó có thể ăn mòn nguyên thần, tu vi giảm xuống trên diện rộng. Vì thế hắn cũng chỉ có thể lấy mắt nhìn ta ở bên trong này. mà hết cách không biết làm sao.
- Ôi! Không nghĩ tới bị nhốt trong này đã mấy trăm năm. thậm chí ngay cả nguyên Anh đều bị ăn mòn đến tình cảnh Như thế, cuối cùng chỉ còn lại có một chút nguyên thần suy yếu...
Tiếng thở dài thật sâu. làm cho Trương Hằng rơi vào tâm tình xúc động.
Khi còn sống đây từng là một vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ!...
Trương Hằng thông qua trao đổi cùng Tử Cực tán nhân, do đó hiểu rõ tình cảnh của đối phương khi còn sống, trong lòng cũng sinh ra không ít cảm thán.
Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mặc dù có thể tung hoành Tam Tinh Vực lại như thế nào. chung quy không thoát khỏi quy luật của thiên địa, đại nạn của thọ mệnh.
Trước khi không có độ kiếp thành tiên, bất kỳ tu sĩ thực lực cường hãn nào đều không thể lơ là chểnh mảng.
Khi còn sống Tử Cực tán nhân có thể nói là tràn ngập sắc thái kỳ ngộ cùng truyền Kỳ, so với đại đa số tu sĩ đều may mắn hơn rất nhiều, nhưng dù vậy vẫn rơi xuống nông nổi này.
Kế tiếp, Tử Cực tán nhân ở trong tầng hai cổ tháp rơi vào trầm mặc.
Trương Hằng cũng suy tư một lát, đột nhiên hỏi:
- Vì sao lão muốn nói nhiều Với ta như vậy?
Tử Cực tán nhân cười khổ nói:
- Bởi vì ta đã trở thành tù nhân của ngươi, không thể không nói cho ngươi những Điều này.
- Phải không?
Trương Hằng cười lạnh nói, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào Tử Cực tán nhân:
- Ta phát hiện ngươi cùng các tù nhân khác có Điều bất đồng.
Nói tới đây, Trương Hằng quay sang lão già họ Ngô bên cạnh quát lớn:
- Quỳ xuống cho ta!
- Dạ. chủ nhân!
Lão già họ Ngô lập tức quỳ sụp xuống trong tầng hai cổ tháp, một bộ dáng vô cùng cung kính.
Trương Hằng mang theo mấy tia ý cười, nhìn về phía Tử Cực tán nhân. Tử Cực tán nhân biến sắc, trên mặt lộ ra đủ loại cảm xúc phức tạp.
Trương Hằng trầm mặc một lát. mới nói:
- Dù sao ngươi từng là một vị cường giả Nguyên Anh Kỳ uy chấn Tam Tinh Vực. ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, cuộc đời này ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi nơi này. cũng không có khả năng chạy thoát ra ngoài.
Nghe xong câu nói của Trương Hằng. trong ánh mắt Tử Cực tán nhân lộ ra vài tia kinh ngạc. Dường như có vẻ không tin.
- Hừ! Không nói ngươi chỉ là một cái linh hồn của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. cho dù là linh hồn của tiên nhân tiến vào nơi đây, cũng đừng mơ tưởng thoát ra được!
Trong giọng nói của Trương Hằng mang theo một sự tự tin kiên cường.
Tử Cực tán nhân không khỏi quay đầu đưa mắt nhìn toàn bộ tầng hai cổ tháp, hiện ra trước mắt lão chính là đầy trời ngọc giản màu bạc như một không gian đầy sao. toàn bộ không gian đều lộ ra một khí tức viễn cổ xa xưa khiến người ta không thể chống cự lại.- Đây là Pháp bảo gì... So với Ký Hồn Hồ của đồ nhi ta còn đáng sợ hơn nhiều...
Tử Cực tán nhân khiếp sợ không thôi, trong giọng nói còn lộ ra một tia bất đắc dĩ.
-Ký Hồn Hồ?
Trương Hằng cười ha hả:
- Chính là kiện Pháp bảo phụ trợ kia à? Không biết Pháp bảo này trừ gửi lại nguyên thần hoặc là linh hồn, còn có công năng gì khác không?
Thấy Trương Hằng không có trả lời câu hỏi của mình. Ngược lại hỏi về công năng của KÝ Hôn Hồ. Tử Cực tán nhân cũng không có gạn hỏi tiếp, thản nhiên nói:
- Trừ gửi lại nguyên thần cùng linh hồn linh tinh gì đó. Pháp bảo này còn có tác dụng phòng ngự loại công kích linh hồn cùng với tinh lọc quỷ hồn.
Trương Hằng gật gật đầu, lại hỏi:
- Thời điểm đồ nhi Đường Phương Chu của lão thọ nguyên sắp hết. cũng là đưa nguyên thần ẩn núp trong này hay sao?
- Đúng vậy! Pháp bảo phụ trợ này đã được hắn luyện hóa. Sau khi nguyên thần của hắn tiến vào trong này. làm mọi cách ép hỏi ta về bí pháp đoạt xá nhưng ta cũng không có nói cho hắn. Hơn nữa cho dù có nói cho hắn biết, tỷ lệ đoạt xá của hắn cũng cực Kỳ thấp.
Tử Cực tán nhân trả lời.
Lại liên tục hỏi mấy vấn đề. Sau đó, Trương Hằng liền thu hồi thần thức, trước khi đi còn nói với lão:
- ở trong này cho tốt đi! Sau này hẳn là còn có chỗ dùng đến lão.
Trương Hằng về sau còn phải Luyện chế Thân Ngoại Tạo Thân cao cấp hơn. linh hồn của Tử Cực tán nhân tự nhiên có thể mang ra sử dụng.
Khẽ thở dài một hơi. Trương Hằng ngóng nhìn bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ. thầm nghĩ: “Chuyện có liên quan tới Đường Phương Chu và Đường gia, có lẽ đã đến lúc có thể xếp lại được rồi.”
Vừa nghĩ đến Đường gia. cùng với lời hứa hẹn với ô Lăng lúc trước. Trương Hằng vừa động trong lòng.
Không bằng xử lý thỏa đáng hoàn toàn chuyện của Đường gia. Kể từ đó, trên đời tục về sau mình sẽ ít đi một chuyện.
Nghĩ đến đây, Trương Hằng vừa động ý niệm, trên người lóe ra hai luồng ngân quang.
“Phù phù!”
Hai cái tạo thân một nam một nữ hiện ra bên cạnh Trương Hằng.
Hai người này đúng là Khuê Hồng cùng Tử Yến lúc trước có ý đồ đánh lén Trương Hằng.
- Từ hôm nay trở đi. nhiệm vụ của các ngươi là phụ trách thủ hộ cho Đường gia này. không có lệnh của ta. không được tự tiện rời đi!
Trương Hằng bình thản nói.
- Dạ, chủ nhân!
Hai người vội vàng nhận lời rời đi.
Nơi này là từng mảng từng mảng núi xanh cùng lầu các nối tiếp kéo dài, trên núi xanh không hề ít những hồ nước nhỏ. cảnh sắc đẹp đẽ hợp lòng người. Linh khí tràn ngập khắp nơi. thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dấu vết của các loại chim muông dã thú.
Nơi đây là Thanh Hồ Sơn nắm trong phạm vi Ngọc Phật Tự của Triệu Quốc.
Bởi vì Ngọc Phật Tự là một môn phái nhất lưu thấp nhất trong giới tu chân Triệu Quốc, cho nên, các loại thế lực trong phạm vi Thanh Hồ Sơn này cũng cực Kỳ phức tạp.
Trong vòng một trăm năm ngắn ngùi, trong khu vực Thanh Hồ Sơn có bốn, năm môn phái nhỏ đóng quân.
Mấy năm gần đây, một môn phái nhỏ không có danh tiếng gì nổi bật sinh ra ở chỗ này, theo thời gian vô tình phát triển trở thành một môn phái mới phát trong phạm vi Ngọc Phật Tự gần với Tán Tu Minh.
Môn phái này chính là Cực Diễm Môn!
Cực Diễm Môn ở mấy năm gần đây quật khởi, trong thời gian ngắn ngủn vài năm. liền trở thành một trong mấy thế lực lớn nhất ở khu vực Thanh Hồ Sơn.
Hết thảy mọi công lao tạo đựng này đều quy về vị tông chủ thần bí của Cực Diễm Môn.
VỊ tông chủ này được chúng tu sĩ Thanh Hồ Sơn đặt cho danh hiệu là “Chí Viêm Ma Tôn”.
Ngay một ngày này, Cực Diễm Môn tiếp đón một vị khách không mời mà đến.
Người này mặc hắc bào, cả người đều bao phủ bên trong một tầng quang vụ màu đen. giống như Ma tôn từ trên trời giáng xuống.
Nhìn theo trên thân thể, người này Dường như không lớn tuổi lắm. nhưng trên người hắn truyền đến khí tức khủng bố lại có thể khiến cho tu sĩ Kết Đan Kỳ đều phải lâm vào sợ hãi.
- Người nào lại đám xông vào Cực Diễm Môn!
Người lên tiếng là một gã Chấp sự trong môn phái Cực Diễm Môn. có tu vi Trúc Cơ trung kỳ đang vội vàng bay tới.
Trên thực tế, sau khi nói xong câu đó. thân thể hắn không tự chủ được run lên. trong lòng cũng sợ hãi đến cực điểm.
Nam nhân hắc bào vẻn vẹn chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái. liền làm cho hắn như rơi vào hầm băng, ngay cả linh hồn dường như đều bị trói buộc lại.
Quang vụ màu đen quanh thân dần dần mờ nhạt, thân ảnh nam nhân hắc bào bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.
Hiện ra trước mắt hắn chính là một thiếu niên tướng mạo bình thường, giọng nói của hắn giống như từ Cửu u địa ngục truyền đến:
- Ta, Vũ Vô Cực!
Sau khi hắn nói xong câu đó, một cổ sóng gợn vô hình lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Gã Chấp sự Trúc Cơ Kỳ kia đứng mũi chịu sào. thân thể chỉ trong giây lát hóa thành tro tàn.
Trong lúc nhất thời, trên dãy núi trong phạm vi mấy trăm thước, cây cối, chim chóc, đã thú toàn bộ đều hóa thành bụi bặm.
Đồng thời Thanh âm của hắn cũng truyền khắp phạm vi mấy chục dặm. khiến cho Cực Diễm Môn từ trên xuống dưới đều khiếp sợ không thôi, nhưng sau một lát liền lập tức sôi trào sùng sục!
- Vũ Vô Cực? Không ngờ là hắn!
- Hắn không phải là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mới quật khởi ở Tam Tinh Vực đấy chứ? Vì sao lại đến Cực Diễm Môn chúng ta?
- Chúng ta nên làm gì bây giờ? Một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đủ để diệt môn toàn bộ các môn phái ở Thanh Hồ Sơn!
- Nghe nói Vũ Vô Cực này từng chiến thắng mấy tu sĩ Nguyên Anh Kỳ...
Toàn bộ Cực Diễm Môn đều rơi vào cảnh khủng hoảng.
- Bản tôn lần này đến đây. mục đích chính là khiêu chiến tông chủ của các ngươi - Chí Viêm Ma Tôn.
Vũ Vô Cực lạnh, nhạt nói, thần thức của hắn cũng quét ngang phạm vi hơn trăm dặm. thậm chí cả trong lòng đất cũng không có bỏ qua.
Mà đúng lúc này, từ một góc nào đó một vầng lửa sáng dâng lên tận trời, không gian nửa bầu trời đều bị nhiễm hồng ánh lửa.
Một bóng người trong chớp mắt liền bay tới đối điện Vũ Vô Cực.
Hiện ra trước mắt hắn chính là một thiếu niên tóc đỏ lạnh lùng khắc nghiệt.
Một lớp ngọn lửa như ẩn như hiện vờn quanh mái tóc đỏ của thiếu niên, ngọn lửa phát ra này cực nóng đủ để trong nháy mắt làm tan chảy sắt thểp bình thường. Linh khí thuộc tính hỏa trong thiên địa theo đó nhảy lên dữ dội.
- Ha ha ha! Một gã tu sĩ Kết Đan trung Kỳ, cùng dám ngông cuồng xưng là Ma tôn! Giới tu chân Tam Tinh Vực này thật là thảm thương.
Vũ Vô Cực không kiềm chế được phát ra một tràng tiếng cười nhạo báng.
Nhưng Chí Viêm Ma Tôn vẫn không nhúc nhích, trong giống như một pho tượng, trong ánh mắt hắn lộ ra sát khí cùng lãnh khốc trí mạng!
Đồng thời, trên người hắn đột nhiên nhảy lên ngọn lửa màu đỏ sậm. không ngờ lại khiển cho Vũ Vô Cực sinh ra một dự cảm nguy cơ cận kề.
- Hãy xưng tên ra. có lẽ hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi.
Vũ Vô Cực không khỏi vui mừng, lại có thể gặp được một đối thủ Như vậy,
Trước đó, hắn khiêu chiến qua vài tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, đều bị hắn dễ dàng đánh bại.
Hắn lựa chọn đối thủ chưa bao giờ dựa vào tu vi. mà muốn nhìn thấy chính là thực lực cùng tiềm lực chân chính.
- Ta, Triệu Thụy...
Mái tóc dài màu đỏ như lửa của Chí Viêm Ma Tôn bay đựng lên. lộ ra vẻ cô tịch cùng sát phạt...
Tại trên không Thanh Hồ Sơn, Vũ Vô Cực cùng Triệu Thụy cách xa nhau mấy chục thước, hai tròng mắt đối nhau, khí thế không ngừng kéo lên.
Bên ngoài thân thể Vũ Vô Cực hiện ra vô số hoa văn màu đen quỷ dị. từng luồng từng luồng quang vụ đen nhánh hình thành một cái “Vực” tối đen ở quanh thân hắn.
Đó chính là công pháp hắn tự nghĩ ra. “Hắc Ma Vực”.
Với tốc độ mắt thường có thể thấy được. “Hắc Ma Vực” bắt đầu mở rộng ra bốn phía, phạm vi ma khí càng ngày càng rộng lớn.
Bất Kỳ sinh linh gì một khi tiến vào trong phạm vi “Hắc Ma Vực”, sẽ bị ăn mòn cực nhanh, sinh mệnh lực cũng sẽ trong khoảnh khắc trôi đi hầu như không còn.
Rất nhanh. “Hắc Ma Vực” bắt đầu lan tràn về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy vẫn không nhúc nhích, dường như bị cố định trên không trung, nhưng ánh lửa như ẩn như hiện quanh thân hắn lại hình thành ở bốn phía một mảng không gian nóng cháy, chặn đứng Hắc Ma Vực không thể lan tràn thêm một bước.
“Xèo! Xèo!Ầm! Ầm!...”
Hắc Ma Vực cùng không gian hỏa diễm chung quanh Triệu Thụy bắt đầu va chạm nhau kịch liệt, ánh lửa cùng ma khí không ngừng va chạm, thậm chí sinh ra từng tràng tiếng nổ đì đùng, tia lửa bắn ra tung tóe.
Hai người cứ như vậy giằng co, ở trong thiên địa hình thành hai lĩnh vực của riêng mình.
Trong mắt Vũ Vô Cực thoáng hiện ra vẻ kích động, khí thế trên người bắt đầu kéo lên không ngừng, cuối cùng đạt tới cấp bậc Nguyên Anh Kỳ.
Triệu Thụy cũng không yếu thế, từ trong cơ thể nhảy lên một ngọn lửa màu tối. khí thế trên người hắn giống Như hỏa tiễn phóng ra không ngờ chỉ trong nháy mắt cũng tăng lên tới Nguyên Anh KỲ.
Trên mặt Vũ Vô Cực lộ ra vài tia vui mừng, ở giới tu chân Tam Tinh Vực này, rốt cục hắn lại tìm thêm được một vị đối thủ.
ở trình tự này của hắn muốn tìm kiếm đối thủ là phải khảo nghiệm từ hai phương diện thực lực cùng tiềm lực.
Trên phương diện nào đó mà nói tiềm lực thậm chí còn đáng sợ hơn so Với thực lực!
Đối Với đối thủ thực lực cao cường mà không có tiềm lực. tỷ như Cực Kiếm chân nhân trước kia, Vũ Vô Cực chỉ cần một lần chiến thắng đối phương với ưu thế áp đảo, thì coi như xong.
Cùng so sánh, Vũ Vô Cực đối với loại hình đối thủ như Triệu Thụy và Trương Hằng này hắn càng cảm thấy hứng thú.
- Một trận chiến hôm nay. ta sẽ lưu lại cho ngươi một mạng.
Vũ Vô Cực thoáng thu liễm sự hưng phấn trong lòng, hắn hiểu rằng với đối thủ như vậy mình cần phải kích phát tiềm lực của đối phương.
“Phù!”
Vũ Vô Cực nhẹ nhàng vung lên một chưởng, một bàn tay to màu đen từ trong hư không rớt xuống, hung hăng chụp về phía Triệu Thụy!
Ngọn lửa đỏ thẫm cuộn trào mãnh liệt quanh thân Triệu Thụy giống như một sóng lửa khổng lồ bay tới nghênh đón bàn tay màu đen.
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang vọng quanh quẩn trong thiên địa phạm vi hơn mười dặm.
Cự chưởng màu đen kia vẫn là phá vỡ nát ngọn lửa như sóng triều quanh thân Triệu Thụy.
Hai tròng mắt Triệu Thụy lạnh xuống, giữa bàn tay hiện ra một vầng hào quang đỏ sậm. nhẹ nhàng ung dung chụp lên phía trên cự chưởng màu đen kia.
Cự chưởng khẽ run lên. chỉ chốc lát vỡ nát tan. bị ngọn lửa đỏ sậm kia như sóng triều nuốt sống.
Vũ Vô Cực vừa định phát động đợt công kích tiếp theo, lại thấy thân thể Triệu Thụy đột nhiên bị ánh lửa bao bọc. rồi giống như một viên đạn pháo bắn thẳng vào hắn.
Lửa đầy trời lấy Triệu Thụy làm trung tâm. hóa thành một biến lửa nuốt chửng Vũ Vô Cực vào trong đó.
Trong lúc nhất thời, hai người đều chìm vào thế giới bao trùm trong biến lửa.
Tại trong thế giới lửa này, thi thoảng có thể nghe được tiếng nổ “Ầm ầm ầm” chấn động lòng người, làm cho dãy núi trong phạm vi hơn mười dặm rung chuyên từng hồi.
Quanh thân Vũ Vô Cực có một tầng Hắc Ma Vực co cụm lại. bao bọc toàn bộ thân h́nh hắn bảo hộ mưa gió không lọt. để mặc cho ngọn lửa như sóng triều liên tục không ngừng công kích bốn phía.
Giờ khắc này, dường như hắn hóa thân thành một cái hắc động vũ trụ thần bí. đáng sợ mà khó lường.
Mà lúc này toàn thân Triệu Thụy giống như bị ngọn lửa thiêu đốt bùng cháy, thân thể đỏ hồng trong suốt cơ hồ có thể nhìn xuyên qua. Khí tức hỏa diễm nóng cháy nhảy múa Bốn phía không gian hỏa diễm.
“Ầm!”
Nắm tay của hai người lại va chạm nhau. Vũ Vô Cực không chút sứt mẻ, còn toàn thân Triệu Thụy bị đánh văng ra ngoài lĩnh vực hỏa diễm loạng choạng nghiêng ngã.
“Không xong!” Còn lại một mình ở trung tâm lĩnh vực hỏa diễm. Vũ Vô Cực cảm thấy có điều không ổn.
Triệu Thụy khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, dưới ý niệm của hắn. toàn bộ lĩnh vực hỏa diễm giống như nhịp đập trái tim bỗng dưng co rút lại.
Vũ Vô Cực cảm giác không gian Bốn phía không ngờ có xu thế đè ép mình, một lực lượng Kỳ điệu làm cho tốc độ của hắn giám chậm vô số lần.
Trong lòng hắn khiếp sợ không thôi, không tự chủ được phun ra mấy chữ:
- Lĩnh vực không gian?
Triệu Thụy không có trả lời câu hỏi của Vô Cực. Lúc này trong thân thể hắn một viên châu màu đỏ như lửa đang run lên kịch liệt. Dường như chính là kẻ chủ đạo làm cho lĩnh vực hỏa diễm kia co rút thu lại.
Thình thịch! Thình thịch! Thinh, thịch!
Giống như nhịp đập của trái tim vang vọng trên không trung toàn bộ Thanh Hồ Sơn.
Giờ phút này, tất cả tu sĩ Kết Đan KỲ ở Thanh Hồ Sơn đều bị kinh động. Bọn họ ở xa ngoài mười dặm. vụng trộm dùng thần thức theo dõi trận chiến bên này.
Trận chiến đấu kinh thiên động địa giữa Triệu Thụy cùng Vũ Vô Cực khiến cho bọn họ khiếp sợ không thôi, trong lòng chột dạ từng hồi.
- Chí Viêm Ma Tôn thật đáng sợ! Chỉ có thực lực Kết Đan trung kỳ mà lại có thể chống cự cùng Vũ Vô Cực. Trước kia nghe nói hắn từng giết chết một tu sĩ Kết Đan đại viên mãn ta còn không tin.
Một tu sĩ trung niên Kết Đan Kỳ ngạc nhiên thán phục nói.
- Vũ Vô Cực kia cũng thực khủng bố! Nghe nói từng chiến thắng mấy tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Công pháp Ma đạo hắn tu luyện cũng cực Kỳ dọa người.
- Hiện tại Vũ Vô Cực kia dường như bị vây khốn, chẳng lẽ lão quái Nguyên Anh Kỳ lại bại dưới tay một tu sĩ Kết Đan Kỳ?
- Không có khả năng! Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đâu có đơn giản như vậy?
Trên bầu trời Cực Diễm Môn, Triệu Thụy Điều khiển lĩnh vực hỏa diễm từng chút một. để nó chậm rãi đè ép Vũ Vô Cực.
Hắc Ma Vực quanh thân Vũ Vô Cực không ngừng rung chuyển. phát ra từng đạo sóng gợn màu đen khiến cho lĩnh vực hỏa diễm khó có thể xâm nhập.
“Không có khả năng là lĩnh vực không gian...”
Vũ Vô Cực không vội không chậm quan sát ngọn lửa tầng tầng lớp lớp ở bốn phía.
Cuối cùng, ánh mắt hắn đừng lại trên người Triệu Thụy ở ngoài lĩnh vực hỏa diễm.
Từ trên người Triệu Thụy hắn cảm nhận được một cổ khí tức khá quen thuộc.
- Đó là... Tiên thiên Linh bảo?
Trên mặt Vũ Vô Cực lộ ra vẻ kinh ngạc, kêu lên.
Triệu Thụy tuy rằng vây khốn Vũ Vô Cực ở bên trong lĩnh vực hỏa diễm, Nhưng tận đáy lòng hắn cũng không có nắm chắc chút nào.
ít nhất ở trước mắt xem ra đối phương cũng không có bị thương tổn gì, dù là một chút xíu vết thương.
Từ khoảnh khắc Vũ Vô Cực xuất hiện trên bầu trời Cực Diễm Môn, hắn đã cảm nhận được một cổ uy hiếp mãnh liệt.
Sau khi từ trong Huyết Sát động phủ đi ra. tính cách của Triệu Thụy đã biến đổi lớn.
Lúc trước bị phân thân Huyết Sát đưa đến một cái thế giới tràn ngập giết chóc vô cùng vô tận. đã trải qua suốt ba năm trong đó. điều này làm cho hắn từ một thiếu niên thiện lương đơn thuần biến thành một tên đồ tể ác nghiệt thủ đoạn tàn nhẫn.
Từ trong Huyết Sát động phủ đi ra. hắn bị tùy ý truyền tống đến cảnh nội Thanh Hồ Sơn của Tam Tinh Vực Triệu Quốc.
Trên thực tế, mấy người lúc đó bị truyền tổng đi ra. đều bị tùy ý đưa đến lãnh thổ Triệu Quốc.
Sau khi tới Thanh Hồ Sơn hắn bị không ít tu sĩ tính kế. thậm chí có mấy lần suýt nữa mất mạng.
Dưới tình huống Như vậy, hắn tàn sát không nương tay bất cứ kẻ nào có ý đồ làm thương tổn hắn.
Đến Sau lại, thậm chí có mấy môn phái nhỏ bắt đầu phái tu sĩ đến bao vây tiễu trừ hắn.
Dưới loại tuyệt cảnh đó, thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh. dưới sự trợ giúp của Hỏa Diễm Châu, thậm chí hắn có thể có thể vượt cấp giết người, thẳng đến khi tấn chức Kết Đan Kỳ về sau. Uy danh của hắn bắt đầu truyền bá trong phạm vi Thanh Hồ Sơn.
Dưới ủng hộ của một ít tu sĩ nhỏ yếu. hắn sáng lập một cái môn phái nhỏ gọi là “Cực Diễm Môn”.
Bởi vì ở phụ cận Thanh Hồ Sơn hắn giết chết tu sĩ có cả ngàn người, hơn nữa sở trường pháp thuật thiên về hỏa diễm, vì thế các tu sĩ chung quanh đặt danh hiệu cho hắn là “Chí Viêm Ma Tôn”.
- Thực lực của ngươi không tệ. đã tiếp cận Nguyên Anh sơ kỳ.
Ở trong lĩnh vực hỏa diễm, Hắc Ma Vực quanh thân Vũ Vô Cực không ngừng rung chuyển, sau đó hắn hơi có vẻ kích động nói:
- Chấm dứt thời gian làm nóng cơ thể! Giờ để cho ngươi kiến thức một chút thực lực chân chính của bản tôn!
Một hư ảnh hình rồng xuất hiện ở sau lưng Vũ Vô Cực, uy áp cường đại buông xuống cả khu vực này. Đồng thời, truyền đến một tiếng long ngâm vang rền khiến tất cả linh hồn sinh linh đều kinh hãi run sợ.
“Vù...”
Hắc Ma Vực ở quanh thân Vũ Vô Cực chỉ trong giây lát hóa thành một thân áo giáp tối đen như mực. trên áo giáp tản ra một cò ma khí tang thương viễn cô.
“xèo---”
Trong nháy mắt lĩnh vực hỏa diễm bị ma khí đầy trời đập tắt xua tan.
Thời gian như thoi đưa, thoáng cái. Trương Hằng ở Đường gia kinh đô đã qua nửa tháng. Trong thời gian này hắn cùng Ninh Tuyết Dung du ngoạn một vài địa phương ở kinh đô Triệu Quốc.
Đường gia đối Với vị đại ân nhân Trương Hằng này đương nhiên là vô cùng cảm kích.
Đường Nhã Thi khi rảnh rỗi thường ghé lại đây một chút, thỉnh giáo Trương Hằng một ít nan đề có liên quan tới tu chân.
Tuy rằng Trương Hằng tu luyện cũng không phải là công pháp thông thường, nhưng kiến thức và kinh nghiệm hắn vẫn phải có. đối Với vấn đề của một người mới tập tành tu chân đưa ra. hắn vẫn có thể ứng phó thực dễ dàng.
Trong lúc vô tình, Đường Nhã Thi cũng lộ ra ý muốn đi theo Trương Hằng tu luyện nhưng Trương Hằng đối với việc này lờ đi không đề cập tới.
Đường Nhã Thi không tiện cưỡng ép, trong lòng cũng thực mất mát.
ở trong lòng nàng, Trương Hằng tối thiểu là tu sĩ bậc cao Kết Đan Kỳ trở lên. thậm chí còn có thể là lão quái Nguyên Anh Kỳ đỉnh cao ở Tam Tinh Vực.
Một ngày này, Trương Hằng từ trong khách phòng đi ra, khí sắc trên người đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Mấy ngày trước hắn liên tục dùng vài giọt máu Kỳ kết linh hồn huyết khế cùng quả trứng thần bí kia cũng hơi có một chút tiến triển.
Trên thực tế, lúc trước trong ba năm bế quan tu luyện mỗi tháng Trương Hằng đều đã dùng một giọt máu để làm công tác này.
Ninh Tuyết Dung hai ngày trước đã vào trong túi trữ vật tu Luyện, mục tiêu của nàng lần này là tấn công đột phá Kết Đan Kỳ.
Trương Hằng đánh giá. Ninh Tuyết Dung muốn thành công đột phá tới Kết Đan Kỳ. tối thiểu phải mất thời gian hơn mấy tháng.
Nhìn lên ánh sao lấp lánh, trong bóng đêm, thân hình Trương Hằng Nhoáng lên một cái, liền bay lên trên bầu trời, chừng vài hô hấp. toàn bộ Đường phủ liền hóa thành nhỏ bằng cỡ bàn tay.
“Bắt đầu từ hôm nay. đoạn trần duyên giữa ta cùng với Đường gia kinh đô kết thúc, lời hứa hẹn với Ô Lầng lúc trước cũng coi như hoàn thành.”
Trương Hằng lơ lửng trong trời đêm. giống như một Chiến Thần, Thanh âm bình thản buông xuống, gia chủ Đường phủ cùng Đường Nhã Thi đều nghe được rõ ràng.
Đường Viễn Kiều sắc mặt hơi biến đổi. nhưng rất nhanh khôi phục bình thường.
Trương Hằng là người của Tiên đạo, liên tiếp ra tay hóa giải nguy nan cho Đường phủ thành an bình. Đây đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, còn có thể khẩn cầu thêm gì Với hắn nữa chứ?
Mặt khác, bọn họ còn không biết chính là Trương Hằng vì Đường phủ còn để lại hai cái Thân Ngoại Tạo Thân Trúc Cơ Kỳ trợ giúp bọn họ. cho dù Đường phủ gặp đại nạn, cũng không đến mức bị diệt môn.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Đường Nhã Thi ứa ra một giọt nước mắt, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một cái điểm đen nho nhỏ.
Trương Hằng nhắm hai mắt lại. nhớ tới thời điểm ở trong Huyết Sát thần điện, ô Lăng ủy thác cho mình, cùng với vẻ mặt phức tạp của ðối phýõng trýớc khi chết.
“Ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu. nếu ta chết đi. ngươi phải thủ hộ cơ nghiệp của Đường gia chúng ta ở thế tục, tối thiểu phải bảo vệ tốt người nhà của chúng ta.”
Thanh âm quen thuộc nhộn nhạo ở bên tai Trương Hằng.
“Rốt cục đã xong...”
Trương Hằng có cảm giác hành trình Huyết Sát động phủ ngày ấy cách mình càng ngày càng xa, theo bản thân mình thực hiện lời hứa hẹn với ô Lăng, hắn có cảm giác trọng trách trên người lập tức nhẹ hơn phần nửa.
“Vù” một tiếng, cuối cùng Trương Hằng liếc mắt nhìn kinh đô mập mờ trong bóng đêm một cái. sau đó dứt khoát không quay đầu lại. bay đi về hướng phương xa.
Rất nhanh, điểm đen nho nhỏ biến mất trong bầu trời đêm kinh đô.
- Hắn đi rồi...
Một tiếng than nhẹ vang lên trong một gian phòng ở Đường Phủ. mang theo cảm giác mất mát sâu kín.
Bay ra khỏi kinh đô, Trương Hằng không có ở trên không bay đi như trước, mà bằng vào bước chân phi hành.
Mục tiêu của hắn là Độc Thiên Bảo lúc này thuộc phạm vi thế lực của Bích Tuyết Tương Vân Tông. ở Tam Tinh Vực, việc phần chia thế lực cùng có quy luật.
Tỷ như Triệu Quốc có hai đại phái siêu cấp. bọn họ thống lĩnh các thế lực tu chân bình thường ở Triệu Quốc. ở dưới đại phái siêu cấp có môn phái nhất lưu.
Đại đa số môn phái nhất lưu đều có trận đoanh đại phái siêu cấp của họ. ở dưới môn phái nhất lưu còn có vô số kể môn phái lớn có nhỏ có.
Bích Tuyết Tương Vân Tông cùng Ngọc Phật Tự ở ngoài sáng đều thuộc về trận đoanh của đại phái siêu cấp Thanh Nguyên Tử Hà Tông.
Đương nhiên, Ngọc Phật Tự là một tồn tại vô cùng đặc thù. về kế thừa cổ xưa so Với đại phái siêu cấp bình thường còn xa xưa hơn. thế lực không thể đo lường, cũng không hẳn bị ước thúc phục tòng Thanh Nguyên Tử Hà Tông.
Ở Tam Tinh Vực, môn phái nhất lưu giống như Ngọc Phật Tự cũng có mấy cái. Bọn họ Phàn lớn cũng không hỏi tới thế sự, ở vào một loại trạng thái trung lập.
Phương Vân Sơn cùng Độc Thiên Bảo đều nắm trong phạm vi thế lực của Bích Tuyết Tương Vân Tông, nhưng vị trí lại ở vùng ranh giới. Đặc biệt là Độc Thiên Bảo.
Nếu theo phương diện địa thế mà nói. Phương Vân Sơn cùng Độc Thiên Bảo cũng có thể xem như thuộc về đại phái siêu cấp Thanh Nguyên Tử Hà Tông.
Trương Hằng giữ tốc độ phi hành bình thường bay bốn năm ngày, liền đi tới phạm vi thế lực của Bích Tuyết Tương Vân Tông.
Từ trong túi trữ vật lý xuất ra ngọc giản chứa về tin tức bản đồ Tam Tinh Vực. Trương Hằng dùng thần thức quan sát một hồi. phát hiện mình cách Độc Thiên Bảo lại còn tới bốn năm ngàn dặm.
Nhưng nghĩ tới Độc Thiên Bảo vốn là ở vùng ranh giới phạm vi thế lực của Bích Tuyết Tương Vân Tông Trương Hằng liền hiểu rõ.
Tuy nhiên, theo trong ngọc giản Trương Hằng còn biết được ở gần vị trí của mình hiện tại còn CÓ một phường thị bí mật.
Phường thị này là chuẩn bị dành riêng cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trở lên.
Đúng Lúc này, cách đó không xa bay tới vài tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. bọn họ vừa phi hành vừa nói chuyện với nhau.
- Ngươi có biết hay không, trong phạm vi Ngọc Phật Tự có hai thế lực lớn đang quật khởi, nghe nói trong đó Minh chủ Tán Tu Minh liên tục khiêu chiến mấy đại tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, đều với chiến thắng mà chấm dứt.
Một lão tu sĩ vạm vỡ râu ria xồm xòm nói.
- Ta chính là từ Ngọc Phật Tự bên kia tới đây. cũng nghe nói qua chuyện này. Nghe nói Minh chủ nhóm tán tu kia tên Vũ Vô Cực. là một kẻ cuồng chiến, cường giả Nguyên Anh sơ kỳ trong Ngọc Phật Tự đều bị hắn đánh bại. Nghe nói. hắn đang định khiêu chiến tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cùng Nguyên Anh hậu kỳ.
- Hừ! Giữa tu sĩ Nguyên Anh KỲ trong đó chênh lệch cũng rất lớn. Nguyên Anh trung Kỳ còn có thể. nhưng nếu khiêu chiến Nguyên Anh hậu kỳ thua là cái chắc!
Một gã Thanh niên áo tím hừ một tiếng, rồi nói.
- Đúng rồi! Không phải còn có một thế lực mới quật khởi nữa sao? Gọi là gì?
Một gã tu sĩ hỏi.
- Chúng ta nơi này ở vào chỗ giao giới giữa Ngọc Phật Tự cùng Bích Tuyết Tương Vân Tông, đạo hữu như thế nào ngay cả việc này cũng không biết?
Lão tu sĩ vạm vỡ râu ria xồm xòm lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Hà hà! Đạo hữu có Điều không biết, một đoạn thời gian gần đây ta đều trong trạng thái bế quan, đối với chuyện phát sinh ở bên ngoài cũng không hiểu nhiều lắm.
- Thì ra thế! Ta có thể giải thích cho đạo hữu biết một chút. Một thế lực mới quật khởi gọi là Cực Diễm Môn. Tông chủ môn phái này là một tay đồ tể khát máu. được xưng là Chí Viêm Ma Tôn!
- Chí Viêm Ma Tôn? Chẳng lẽ hắn tu Luyện là công pháp Ma đạo? Ngọc Phật Tự tuy rằng không quản tới thế sự. nhưng đâu cho phép thế lực Ma đạo nào dám đóng quân ở chỗ này.
- Chí Viêm Ma Tôn tu Luyện thật ra không là công pháp Ma đạo. chính là hắn từng giết chết quá nhiều tu sĩ. mới bị gán cho danh hiệu này. Nghe nói. tông chủ Cực Diễm Môn từng đại chiến một trận cùng Vũ Vô Cực của Tán Tu Minh.
Lão tu sĩ vạm vỡ râu ria xồm xòm cuối cùng nói với giọng điệu mang theo vài vẻ thần bí.
Một gã tu sĩ trung niên khác nói:
- Việc này rất có thể là tung tin dồn nhảm, tông chủ Cực Diễm Môn chẳng qua là một tu sĩ Kết Đan trung Kỳ. còn Vũ Vô Cực kia đã có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ. sao có thể phát sinh đại chiến chứ?
- Đúng vậy! Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ tùy tiện chìa một ngón tay. tu sĩ Kết Đan Kỳ đều phải xong đời.
Một gã tu sĩ phụ họa nói.
- Trận chiến đấu kết quả như thế nào?
VỊ tu sĩ bế quan hồi lâu kia nghe đến đây cảm thấy hứng thú.
- Nghe nói đánh ngang tay! Có lẽ Vũ Vô Cực kia cũng không có dùng hết toàn lực.
Lão tu sĩ râu ria xồm xòm hơi có vẻ do dự nói. kẻm theo một ý phỏng đoán của mình.
“Cực Diễm Môn? Chí Viêm Ma Tôn?”
Vừa vặn đi ngang qua Trương Hằng hơi có chút tò mò. nhưng cũng không có hỏi nhiều, tiếp tục bay đi về hướng Độc Thiên Bảo...
Dọc theo đường đi, Trương Hằng cũng không có trì hoãn, mấy ngày sau liền bay đến Độc Thiên Bảo.
Nhìn Độc Thiên Bảo phía trước mắt từng chút một tới gần. trong lòng Trương Hằng sinh ra cảm khái không ít.
Lúc này, hắn nhớ tới Triệu Thụy, nhớ tới Lạc Ngưng Tuyết.
Bất kể là tốt hay xấu, là đúng hay sai tất cả đều đã trở thành dĩ vãng. Mà hiện giờ. khi hắn trở về lại nơi đây. trong lòng đã không còn chút oán hận và địch ý. mà Với thân phận một người bàng quan đánh giá phường thị tu chân Trước mắt,
ở xa xa từ một điểm đen dần dần biến thành lớn theo tốc độ của hắn hóa thành một Tòa thành như cự thú thời tiền sử, lơ lửng trên tầng mây giống như Tòa thành trên không trung.
Mặc dù không phải là lần đầu tới đây. Trương Hằng vẫn bị vẻ tráng lệ hùng vĩ của Tòa thành thật lớn kia chinh phục.
Độc Thiên Bảo này chính là Tử Cực tán nhân một thế hệ cường giả lúc trước tạo lập ra.
Nghĩ đến đây, thần thức của Trương Hằng đi vào tầng hai cổ tháp, nói Với Tử Cực tán nhân ở bên trong:
- Đến Độc Thiên Bảo rồi...
Ánh mắt Tử Cực tán nhân sáng ngời, loại tâm tình kích động lộ rõ trên mặt lão. nhưng ngay Sau đó, ánh mắt lão lại ảm đạm xuống, thấp giọng nói:
- Hết thảy đều là quá khứ...
Trương Hằng liếc nhìn lão vài lần, hơi có chút tò mò hỏi:
- Mặc dù là quá khứ. Chẳng lẽ lão không nhớ Nhưng chút nào Độc Thiên Bảo một tay lão tạo ra hay sao?
Độc Thiên Bảo hùng cứ trên bầu trời đó. duy ngã độc tôn, đây là loại khí khái bễ nghễ đến cỡ nào.
Có thể tưởng tượng, Tử Cực tán nhân lúc trước là vinh quang rực sáng biết bao.
Thân là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ tu Luyện Tử Cực Huyễn Ma Công, lúc trước Tử Cực tán nhân ở trong giới tu sĩ Nguyên Anh Kỳ tuyệt đối là người nổi bật.
- Đương nhiên! Mà nếu muốn... chẳng lẽ ngươi có thể để cho ta ra ngoài hoài niệm chỗn cũ?
Tử Cực tán nhân có vẻ tự giễu nói.
- Ha ha! Ta không thể cho lão ra ngoài nhìn xem. Bởi vì lão là một nhân tố không ổn định.
Trương Hằng thản nhiên nói.
Hiện tại tuy rằng Tử Cực tán nhân bị hắn khống chế. nhưng đáy lòng lão vẫn giữ lại Ý thức Thanh tỉnh, nói cách khác có mầm móng phản kháng.
Đối với một cái linh hồn Như vậy, Trương Hằng đương nhiên sẽ không tùy tiện cho lão ra ngoài tầng hai cổ tháp, trừ phi thực lực của mình có thể tiến thêm một bước, đạt tới trình độ có thể hoàn toàn khuất phục sử dụng đối phương.
Mang theo ý cười. Trương Hằng thu hồi thần thức. Mà lúc này, hắn cách Độc Thiên Bảo đã không đến hai dặm.
Trương Hằng vừa mới chuẩn bị dùng thần thức đi quan sát Tòa thành, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảnh giác, khiến hắn buông bỏ ý định này.
Nếu hắn không có nhớ lầm. Độc Thiên Bảo lúc trước đã bị Độc Ma Tông khống chế.
Nhưng Sau lại, Bích Tuyết Tương Vân Tông bởi vì chết đi vài tên đệ tử nội môn, dưới cơn phẫn nộ đã diệt môn Độc Ma Tông.
Bây giờ Trương Hằng cũng khó mà phán đoán được rốt cuộc hiện tại Độc Thiên Bảo là bị ai khống chế.
Nếu là thế lực bình thường hắn còn không có để trong mắt. nhưng nếu bị Bích Tuyết Tương Vân Tông khống chế, vậy phải cận thận rồi.
Thế lực nhất lưu cỡ như Bích Tuyết Tương Vân Tông Như vậy, trong môn phái tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng không chỉ có một hai người, khẳng định dư sức phải ra một Nguyên Anh Kỳ đến đây trấn giữ.
Hơn nữa, thời điểm năm đó chỉ riêng chuyện của Huyết Sát động Phủ đã để lại một điều bí ẩn cho giới tu chân.
Nghĩ đến đây, Trương Hằng liền thu liễm thần thức và khí tức của mình, để tránh cho đối phương nhìn ra bất cứ manh mối gì.
Tuy rằng ở mặt ngoài hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ. nhưng thực lực thậm chí có thể coi là vô địch trong lớp Kết Đan Kỳ. khí tức tự nhiên trên người hắn toát ra hơi có khác biệt cùng tu sĩ Trúc Cơ KỲ bình thường.
Tu sĩ có thực lực cường đại cùng có thể dễ dàng nhìn ra những chỗ bất đồng này.
Sau đó hắn lại lo lắng sẽ gặp phải người quen nào đó. vì thế lấy Mặt Nạ Như Ý đeo vào. sửa đối dung mạo không ít.
vẫn duy trì tốc độ thích ứng Với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Trương Hằng không vội không chậm bay vào trong Độc Thiên Bảo.
Cấm chế và trận pháp bốn phía Độc Thiên Bảo Dường như cũng không có gì khác trước kia, vẫn còn lưu chuyển một tầng ánh sáng màu tím rực rỡ.
Những cấm chế này hẳn là do Tử Cực tán nhân thiết lập từ hồi đó. Một khi toàn bộ mở ra. tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng khó có thể xâm nhập vào trong Tòa thành.
ở chỗ cổng Độc Thiên Bảo, có thể nhìn thấy bảy tám tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ đứng thành hai hàng, hai tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ đang phụ trách thu tinh thạch của tu sĩ đi vào bảo.
Cũng không khác gì lắm với Trước kia, cũng chỉ thu một khối tinh thạch.
“Vù!”
Độn quang màu xanh lóe lên. một gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ xuyên thẳng qua cấm chế trên không Độc Thiên Bảo. đi vào bên trong.
Khóe miệng Trương Hằng mang theo vài tia Ý cười nhàn nhạt, độn quang dưới chân khẽ run lên. tốc độ hơi tăng lên một ít rất dễ dàng xuyên qua tầng cấm chế này.
Nhớ ngày đó, Trương Hằng cùng Triệu Thụy nhìn thấy tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trực tiếp bay qua trên bầu trời vào Độc Thiên Bảo mà không cần giao nộp tinh thạch, lúc đó hâm mộ biết bao.
Mà tới bây giờ, Trương Hằng cũng có thể làm được Như vậy, thậm chí tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ở trong mắt hắn so với con kiến cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Phía dưới tu sĩ cấp thấp xếp hàng đi vào bảo đều nhìn Trương Hằng tiến vào bảo Với ánh mắt hâm mộ.
Trương Hằng liếc nhìn mấy tên tu sĩ Phương Vân Sơn phía dưới, cùng không lo lắng những người này có thể nhận ra thân phận của mình.
Bất luận là khí chất hay là dung mạo. Trương Hằng đã khác nhau rất lớn so với Trước kia, huống chi còn đeo Mặt Nạ Như Ý.
Sau khi đi vào Độc Thiên Bảo. Trương Hằng rất nhanh hạ xuống mặt đất.
Không quản tới tu sĩ bậc thấp ở chung quanh kinh ngạc và hâm mộ. Trương Hằng đạp tảng đá dưới chân xuyên qua đám người. Trên đường hắn thường xuyên nghe ngóng các tu sĩ bên cạnh trò chuyện, xem có không nghe được tin tức nào đó hắn quan tâm hay không.
ở trong này di chuyển một hồi. Trương Hằng đi tới quầy hàng của một vị tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ. thuận tay cầm lấy một khối khoáng thạch bình thường, quan sát vài lần.
Tu sĩ Luyện Khí hậu Kỳ này là đệ tử của một môn phái nhỏ ở phụ cận. bộ dáng ước chừng bốn mươi tuổi. Bất chợt nhìn thấy Trương Hằng là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. trên mặt hẳn hiện ra vẻ kinh ngạc.
Dưới tình hình chung, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có bao giờ ghé thăm những quầy mua bán nho nhỏ như hắn?
- Không biết tiền bối cần ta làm Điều gì?
Hắn phát hiện Trương Hằng chỉ là nắm khối khoáng thạch này. ánh mắt căn bản là không có nhìn xem vật phẩm giao dịch trên quẩy hàng, liền biết ý đồ chân chính của đối phương e là không phải đến mua vật dụng.
Trương Hằng thoáng có vẻ tán thưởng nhìn hắn một cái. mặc dù là một tu sĩ bình thường trong giới tu chân, tên này cũng có sự quan sát khôn khéo.
- Đại khái là bốn năm trước, ta đã từng tới Độc Thiên Bảo một chuyến. Mà những năm gần đây. ta luôn ở trong trạng thái bế quan, đối với chuyện bên ngoài cũng không hiểu nhiều lắm. Nay đến Độc Thiên Bảo. phát hiện cũng có hơi đối khác với Trước kia, Không biết nơi này có từng phát sinh, đại sự gì không?
Trương Hằng nửa thật nửa giả hỏi.
Gã tu sĩ bậc thấp cười nói:
- Tiền bối có điều không biết. Độc Thiên Bảo này vẫn là Độc Thiên Bảo. hình thức đại thể cùng trước kia không có gì thay đổi. Khác biệt duy nhất chính là thay đổi người quản lý.
- Như vậy hiện nay là ai quản lý?
Trương Hằng nhíu mày. hỏi.
- Hiện giờ người quản lý là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của Bích Tuyết Tương Vân Tông - Bích U Tiên Tử.
Gã tu sĩ bậc thấp nói.
- Bích U Tiên Tử?
Trương Hằng liền cân nhắc trong lòng.
Độc Thiên Bảo bị Bích Tuyết Tương Vân Tông khống chế. điều này thật ra không ngoài dự đoán của hắn.
Nhưng không nghĩ tới đối phương lại phải một nữ tu sĩ Nguyên Anh Kỳ quản lý nơi này.
Hơn nữa, hắn chưa từng nghe nói qua trong thế lực Bích Tuyết Tương Vân Tông có một vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ tên là Bích U Tiên Tử.
“Nếu hình thức đại thể không thay đổi. như vậy hai ông cháu nhà họ Quách hẳn là vẫn còn ở gần đây!”
Nghĩ đến đây, Trương Hằng thưởng cho tu sĩ này mấy khối tinh thạch, rồi đi về hướng khu người phàm ở trong Độc Thiên Bảo...