Luyện Kim Cuồng Triều Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh Chương 289
Chân kim (3)
Dịch: Linhnhi
Đả tự: bozece - Lương Sơn Bạc
"Thủ đoạn gì?" Công Tước có điểm nghi hoặc hỏi.
"Tức là không nên giả nghèo để miễn đi tiền khám này, cho dù ngươi có thể lừa gạt tất cả mọi người thì ngươi cũng sẽ thực thảm, từng có một phú hào giả nghèo, không ai biết hắn có tiền cả nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy trừng phạt!" Dịch Đăng giáo chủ nhớ lại nói nhớ tới tình huống đó, cơ hồ tất cả mọi người đều cảm thấy có điểm bất khả tư nghị.
"Hắn bị sao vậy?" Công Tước hỏi mà người gần đó lại không thèm để ý, tựa hồ không có hứng thú với việc này, cũng có thể là họ đều biết cả rồi.
"Cũng không sao cả, có điều bị Mơ Hồ Thần Y của chúng ta cho nhầm thuốc làm hắn ngứa chịu không nổi, suốt một ngày a! Da cũng bị hắn gãi đến bong ra, chỉ có thể đau khổ cầu xin thần y cứu. Mà thần y của chúng ta còn ngơ ngác nói một câu, sao ngươi lại ăn bậy thuốc như vậy!" Dịch Đăng giáo chủ có chút cảm thán.
Công Tước không nói gì nữa, từ lời nói ít ỏi của Dịch Đăng giáo chủ, tựa hồ hắn đã tưởng tượng ra được kẻ bi thảm kia, càng thể hội tính cách làm người ta tức chết mà không cần đền mạng của Diệp Lãng.
Cho nên hắn quyết định hay là không nên đùa giỡn thủ đoạn với Diệp Lãng, như vậy cũng không có lợi với mình, có khi còn chịu phạt nữa, biện pháp tốt nhất là ngoan ngoãn giao ra một vạn kim tệ.
Cái quyết định này cũng làm hắn tránh khỏi một hồi tai nạn, nếu không nhất định sẽ rất thảm!
Cũng không biết vì sao, phàm là người lừa gạt Diệp Lãng đều ăn nhầm thuốc, nếu nói chỉ riêng Diệp Lãng đưa nhầm thuốc thôi thì còn có người hoài nghi Diệp Lãng cố ý như vậy, kỳ thật hắn không phải thật sự mơ hồ mà cố ý đưa nhầm thuốc cho người ta.
Trên thực tế, không chỉ có Diệp Lãng đưa sai thuốc, đôi khi còn xui xẻo tự mình lấy nhầm thuốc nữa!
Đây là chuyện làm người ta cảm thấy thần kỳ nhất, đều cho rằng Diệp Lãng có thần phù hộ, nếu không sao lại trùng hợp như vậy?
"Cũng may người không nhiều lắm, mẫu thân, người có mệt không, yểm cõng ngươi đến đầu kia nghỉ ngơi, ta đi xếp hàng!" Trần Bì nhìn quen trường hợp như vậy rồi, không phải lần đầu cầu y nên hắn rất hiểu phải làm thế nào.
"Tốt bây giờ ta cảm thấy rất tốt rồi!" Lão nhân gia nói.
"Ừ, yểm cũng cảm thấy thực thoải mái," Trần Bì nói xong liền tới xếp hàng.
Lúc này, Diệp Lam Vũ còn bị Công Tước kia dây dưa vì vừa nãy đánh hắn một cái, hắn nhân cơ hội muốn chiếm tiện nghi!
"Ngươi cút ra xa một chút cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!" Diệp Lam Vũ lạnh lùng nói.
"Bộ dáng tức giận của ngươi thực xinh đẹp, chúng ta có thể giao cái bằng hữu không?" Công Tước không biết sống chết tiếp tục nói hơn nữa còn hất đám tóc ít ỏi của hắn.
"Ta biết ta xinh đẹp, cái này không cần ngươi phải nói!" Diệp Lam Vũ trực tiếp phất tay, lấy băng sương khí đóng chân Công Tước lên mặt đất để hắn không thể tiếp tục đi theo mình.
"??" Công Tước muốn đi theo lại phát hiện hai chân mình như mọc rễ, bởi vậy cúi đầu nhìn xuống.
"Trời ạ! Đây, đây là chuyện gì, vì sao chân của ta lại bị đóng băng?" Công Tước kêu thảm thiết, cảm thấy rất kinh hoảng với băng của Diệp Lam Vũ.
"?!" Dịch Đăng giáo chủ nhìn về phía hai chân Công Tước, tựa hồ có điểm khó tin, tuy hắn cũng biết là Diệp Lam Vũ gây ra, nhưng hắn không biết Diệp Lam Vũ thi triển ma pháp khi nào.
Không chỉ có Dịch Đăng giáo chủ, Quang Minh Kỵ Sĩ gần đó cũng vậy, cũng không biết Diệp Lam Vũ sử dụng ma pháp lúc nào, đều có điểm khó tin.
Bọn họ không thể tin được lại có người có thể lặng yên không tiếng động thi triển ma pháp dưới mí mắt mình, cho dù vừa rồi mình không chú ý những cũng không phải người bình thưởng có thể làm được.
Cô gái xinh đẹp cực kỳ này xem ra là một cao thủ thâm tàng bất lộ, tựa hồ không quá tương xứng với tuổi của nàng.
"Công Tước đại nhân, xem ra ngươi lại chọc đến một người không nên dây vào, đây cũng là một nho nhỏ giáo huấn cho ngươi! Nếu Dịch Đăng giáo chủ đã nói giúp ngươi thì chúng ta cũng cáo lui vậy!" Mấy Quang Minh Ky Sĩ cáo từ, trở lại trong Mơ Hồ Đường, trở lại cương vị của chính mình.
"Nha đầu, ngươi chờ đấy!" Công Tước kia thực tức giận, hắn vốn đang rất tức giận rồi nguyên còn muốn đùa giỡn Diệp Lam Vũ một chút để nguôi ngoai kết quả lại bị Diệp Lam Vũ đùa giỡn, làm hắn lại mất mặt thêm một lần nữa trước mọi người.
"Sợ ngươi à?" Diệp Lam Vũ rất khinh miệt nói.
"Hừ!"
Công Tước hừ một tiếng, sau đó lấy ra một ống trúc có một cái đuôi nho nhỏ, sau đó một tay giơ ống trúc lên trời, tay còn lại dùng sức kéo cái đuôi nhỏ kia.
"Thu!"
Một đạo hào quang từ trong ống trúc phóng ra cùng với thanh âm bén nhọn, gào thét về phía bầu trời!
Đây không phải là đạn tín hiệu sao? Muốn triệu tập nhân mã sao? "Trời sáng lại đi phóng pháo hoa, ai ngu ngốc như vậy?" Mặc dù Diệp Lam Vũ và Diệp Lãng đang ở hai nơi khác nhau nhưng lại cùng nói một câu, "Diệp Lam Vũ, đây không phải pháo hoa a" "Công tử, đây không phải pháo hoa!"
Thất công chúa và A Nhĩ Văn đồng thời nói, bất quá cũng không giải thích gì thêm vì hai tỷ đệ này đều giống nhau, rất không thèm để ý nói -
"Đây là pháo hoa!"
Được rồi, được rồi, coi như là pháo hoa đi! Lại nói tiếp, đạn tín hiệu cũng là một loại pháo hoa, có điều mục đích sử dụng có chút khác mà thôi.
"Công Tước, ngươi làm vậy là có ý gì?" Dịch Đăng giáo chủ cau mày nói nhưng lời này thực rõ ràng rất không thích việc Công Tước triệu hoán nhân mã.
Công Tước cũng không phát giác ra điều này, chỉ hưng phấn hồi đáp: "Ta muốn dạy bảo nha đầu không biết trời cao đất rộng này một chút!"
"Ngươi muốn giáo huấn nàng tại đây sao?" Dịch Đăng giáo chủ trầm giọng hỏi.
Công Tước vẫn không phát hiện ra dị thường, gật đầu nói: "Đúng vậy, ở đây, ta muốn cho nàng một cái giáo huấn để nàng biết một cái Công Tước như ta cũng không phải dễ chọc!"
"Đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, ở đây cũng không phải địa bàn của ngươi mà ngươi muốn thế nào được thế ấy, nếu ngươi chọc phải thần y ở trong kia thì cả đời ngươi sẽ phải chịu cái bệnh kia!" Dịch Đăng giáo chủ làm rõ sự tình xong liền phẩy tay áo bỏ đi, vào trong Mơ Hồ Đường.
"Thần y ở trong kia, có gì phải sợ, không biết sao ngươi có thể làm nổi cái chức giáo chủ kia nữa!" Nhìn Dịch Đăng giáo chủ đi vào, Công Tước cũng rất khinh thường nói một câu.
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chờ đó cho ta, người của ta lập tức đến đây, lúc đó ngươi sẽ ngoan ngoãn trở thành của ta! Ha ha!" Công Tước dâm tà cười nói với Diệp Lam Vũ.
"Diệp Lam Vũ, hắn đang đùa giỡn ngươi kia, cho hắn chút mưa đá đi!" Thất công chúa chậm rãi nói.
"Cái này còn cần ngươi dạy sao!" Diệp Lam Vũ nhẹ vung tay lên, chỉ thấy giữa không trung đột nhiên xuất hiện một khối băng bằng cục gạch, di động trên phong trung, ừ, tất nhiên là trên không trung rồi, bám theo tiếng rít phóng về phía Công Tước.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Luyện Kim Cuồng Triều Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh Chương 291
Băng cùng hỏa (1)
Dịch: Linhnhi
Đả tự: bozece - Lương Sơn Bạc
Một khối băng nện thật mạnh lên người Công Tước, hiện tại hai chân hắn đã bị đóng băng, chỉ có thể đứng im làm bia ngắm, bị Diệp Lam Vũ dùng băng hành hạ.
"Diệp Lam Vũ, đánh ngực của hắn ấy, đừng đánh tứ chỉ làm gì, cho hắn chút thương tích chơi!" Thất công chúa rất yên tĩnh nói, đương nhiên, lời của nàng không có quan hệ gì đến hai chữ yên tĩnh này.
"Ngực, bụng, còn có chỗ kia, đúng vậy, ba chỗ này đi..." Diệp Lam Vũ gật gật đầu, khống chế khối băng gõ vào "thượng trung hạ" của Công Tước...
"Nữ hài tử phải ôn nhu một chút, chuyên đánh ngực là được rồi!" Thất công chúa nói.
"Ngươi quản được ta à! Ta thích thế thì sao!" Diệp Lam Vũ vẫn tiếp tục vui vẻ dùng khối băng đùa giỡn Công Tước.
“A... a..." Hiện tại Công Tước thật sự vô cùng thảm, thể xác và tinh thần đều đang rơi lệ. Lúc này hắn đang hối hận, mình không nên chọc nữ sát tinh này sớm, hẳn là chờ người của mình đến rồi nói.
Mẹ nó, sao còn chưa tới, chẳng lẽ đợi ta bị người khác đánh chết rồi mới xuất hiện sao?
Công Tước rất căm tức viện binh của mình, đã lâu vậy còn chưa đến, mà tựa hồ hắn cũng quên mình đã để lại viện binh ở ngoài thành bởi hắn không muốn để người khác biết mình có bệnh.
"Oanh!"
Khối băng đang bay về phía Công Tước lại bị một cỗ kình khí bạo vỡ, mà người phát ra nó đang che chở trước người Công Tước, là một Kiếm Sĩ thoạt nhìn không lớn tuổi lắm.
Không lớn tuồi lắm, kỳ thật cũng không nhỏ, mà chức nghiệp Kiếm Sĩ này trên cơ bản cũng giống những chức nghiệp khác, tuổi càng lớn, thực lực càng mạnh.
Mà sau Kiếm Sĩ này còn có vài Ma Pháp Sư và Vũ Giả lục tục kéo đến, tuy rằng thoạt nhìn kém hơn Kiếm Sĩ này một chút nhưng thực lực cũng rất phi phàm, cho dù là nhất đẳng cao thủ cũng phải né qua một bên.
Công Tước này dù sao cũng là Công Tước, đương nhiên có không ít thủ hạ là cao thủ! "Công Tước đại nhân, người còn sống không?" Một Vũ Giả lắc lắc Công Tước đang hấp hối, rất khẩn trương hô, có điều lời này của hắn lại làm người ta cảm thấy có điểm quái dị.
"Ta còn sống! Tí nữa ta lại tính sổ với ngươi sau, bắt nha đầu phía trước lại cho ta, ta muốn nó sống!" Công Tước đại nhân vừa "hấp hối" vừa chỉ vào Diệp Lam Vũ nói.
"Hiểu được!" Kiếm Sĩ kia gật đầu, khi chuẩn bị động thủ lại phát hiện Diệp Lam Vũ
cũng đã chuẩn bị xong, một Băng Hệ ma pháp siêu xa hoa đã hình thành, cũng bắt đầu công kích.
Ta kháo, sao nữ hài tử này không chút khách khí vậy! "Băng Tiền Phong Bạo!"
Trên bầu trời, trong một đám sương trắng mịt mù bộc phát ra từng đạt vũ tiền, những thứ này tuy đều tạo thành từ băng nhưng trình độ sắc bén lại tuyệt đối không thua với cung tên bằng sắt thép.
"Hát, hát..."
Kiếm Sĩ hét lớn vài tiếng, quơ trường kiếm, mỗi lần múa kiếm đều bộc phát ra một cỗ đấu khí, sau khi tiếp xúc với băng tiền sẽ làm nó tiêu tán đi, còn đấu khí vẫn mạnh mẽ như bão táp.
Tốc độ múa kiếm của Kiếm Sĩ càng lúc càng nhanh, mà đấu khí thường thường bộc phát từ trên người hắn ra ngoài hình thành một đạo phong nhận phóng về phía Diệp Lam Vũ.
Sau đó, thân thể Kiếm Sĩ chỉ có thể nhìn thấy được mờ mờ, không gian gần đó tràn ngập đấu khí cuồng liệt của hắn!
"Hỏa Hệ đấu khí kỹ Hỏa Vũ Cuồng Sa!"
Khí kình Hỏa Hệ đấu khí thật như bão cát điên cuồng đáp úp về phía Diệp Lam Vũ, đây là một loại đấu khí kỹ có điều thông thường một chút, nhưng uy lực cũng không nhỏ.
"Băng Thuẫn!"
Tay Diệp Lam Vũ xẹt qua, một đạo tường băng thật dày xuất hiện trước mặt nàng, vì nàng mà ngăn cản hết thảy công kích, kể cả đấu khí kỹ như bão cát trước mắt.
"Xèo xèo..."
Hỏa Hệ đấu khí đánh lên tường băng, lập tức phát ra một âm thanh như băng gặp lửa, bất quá tường băng này không yếu ớt như vậy, vẫn dày như thế, lớn như thế.
Lực phòng ngự của Băng Thuẫn Thuật này trong tất cả những ma pháp phòng ngự cũng xem như cầm cờ đi trước, hơn nữa Diệp Lam Vũ có thuộc tính Băng đặc thù, càng thêm tăng mạnh lực phòng ngự của Băng Thuần Thuật này.
Mà lúc này Diệp Lam Vũ cũng không dừng lại, tay nàng còn đang ngưng kết một ma pháp khác, đương nhiên, một loại ma pháp công kích.
"Toàn Chuyền Băng Tập!"
Diệp Lam Vũ phóng ra một loại băng nhận (nhận là dao, phong nhận là lưỡi dao bằng gió, tương tự, - DG), sau khi băng nhận bay ra ngoài liền xoay tròn, lấy lộ tuyến hình cung phóng về phía Kiếm Sĩ, đây cũng là đặc tính lớn nhất, đồng thời cũng là khó khống chế nhất của băng nhận.
Lộ tuyến hình cung không chỉ cần ma pháp mà còn cần kỹ xảo cực cao khống chế mới có thể đánh trúng mục tiêu.
Mà tình hình chung, số lượng băng nhận xoay tròn tuyệt đối sẽ không ít, như vậy lực sát thương mới cao, đương nhiên, số lượng càng nhiều càng khó khống chế!
Rất nhanh, số băng nhận xoay tròn trên bầu trời ngày càng nhiều, đã gần mười cái, hơn nữa vẫn còn đang tụ tập thêm. Trường hợp này làm người ta cảm thấy thực mỹ lệ, có điều bên trong ẩn dấu nguy hiểm khó lường.
"…”
Kiếm Sĩ cũng phát hiện chuyện này, đấu khí của hắn lập tức bắn về phía không trung, hắn cũng không muốn để số lượng băng nhận ngày càng nhiều, như thế rất nguy hiểm.
"Thình thịch thình thịch..."
Đấu khí và băng nhận xoay tròn va chạm làm cho một đám băng nhận bị tiêu tan, nhưng lại có thêm nhiều băng nhận khác được sinh ra, xoay tròn trước mắt mọi người, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn bị diệt.
Điều này làm Kiếm Sĩ có điểm mệt mỏi, mà lúc này hắn không thể phân tâm công kích Diệp Lam Vũ, không chỉ vì Băng Thuẫn chống đỡ, quan trọng nhất là nếu hắn không chuyên tâm tiêu diệt băng nhận, lúc đó sẽ rất phiền toái rất có thể bị băng nhận này giải quyết.
Hiện tại hai bên đang so xem ai phát ra ma pháp hoặc giải quyết ma pháp nhanh hơn!
Vốn chuyện này chỉ xảy ra khi hai bên có thực lực ngang nhau, đều không chiếm được tiện nghi gì, tình huống này làm cho rất nhiều người cảm thấy giật mình với thực lực của Diệp Lam Vũ.
Bọn họ đều thầm nghĩ trong lòng: Không ngờ rằng tiểu cô nương này trẻ tuổi, người lại xinh như thế mà có thực lực đáng sợ thật.
Càng làm người khác giật mình là, đây vẫn không phải cực hạn của Diệp Lam Vũ, bởi vì rất nhanh sau đó, tốc bộ băng nhận đột nhiên gia tăng, hơn nữa không phải gia tăng một chút mà là hoàn toàn nhanh vượt bậc.
"?!"Kiếm Sĩ tựa hồ có chút hoang mang, chẳng lẽ nãy giờ nàng chỉ thử thôi sao?
Không, đương nhiên không phải- vừa rồi là thực lực bình thưởng của Diệp Lam Vũ, có điều đừng quên vừa rồi nàng dùng một tay phòng ngự, một tay công kích!
Bây giờ Kiếm Sĩ đã không công kích nữa, tập trung ngăn lại băng nhận thì Diệp Lam Vũ không cần phải phòng ngự nữa, có thể công kích bằng cả hai tay, tốc độ tự nhiên sẽ gia tăng vượt bậc!
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Luyện Kim Cuồng Triều Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh Chương 291
Băng cùng hỏa (2)
Dịch: Linhnhi
Đả tự: bozece - Lương Sơn Bạc
“Lão đại sắp không ngăn được, lên hỗ trợ!”
Nhìn thấy Kiếm Sĩ bị Diệp Lam Vũ áp chế, hơn nữa bộ dáng sắp chịu không nổi, những người đẳng sau bắt đầu xông lên, chuẩn bị dùng hình thức quần công!
Thoạt nhìn đám người kia không phải lần đầu chơi hình thức quần công này, theo động tác điêu luyện của họ và vẻ mặt không chút xấu hổ có thề nhìn ra được điều này.
"... Ai nói ta ngăn không được! Ta còn chưa ra tuyệt chiêu mà!" Kiếm Sĩ quát lớn, tựa hồ rất khinh thường việc quần công này những thực tế hắn lại không phản đối gì.
Đơn giản là đấu khí của hắn ngày càng ít, mà loại công kích này làm hắn không thể nào phản kích, chỉ có thể đau khổ phòng thủ, nếu không có gì biến hóa thì sẽ vẫn tiêu hao đến khi hắn không còn đấu khí mới thôi.
Trái lại, Diệp Lam Vũ tựa hồ thực nhẹ nhàng, hai tay không ngừng phóng ra ma pháp, xem tình huống này thì tựa hồ nàng còn dư lực sử dụng phương thức công kích khác, đó cũng là chuyện mà làm người ở đây cảm thấy kinh ngạc.
Thiếu nữ này là ai? Thực lực này đã tiếp cận Địa Cấp rồi, không nên dừng ở tuổi như nàng!
Nhưng mà rất nhanh bọn họ càng thêm giật mình, bởi cô gái mà họ cảm thấy bát khả tư nghị không chỉ có một, còn một nữa.
"Lưu Tinh Hỏa Vũ!"
Thất công chúa nhẹ nhàng vung tay, một ma pháp quần công đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, một đám Hỏa Lưu Tinh đánh sâu vào đám người vô sỉ đang muốn quần chiến.
...A...
"Ta kháo, ai đánh lên chúng ta!" "Quá vô sỉ!"
Oanh oanh...
Tuy đám người kia vô sỉ nhưng lại có thực lực không tầm thường, đều rất nhẹ nhàng tránh được ma pháp của Thất công chúa. Có điều kế hoạch quần công của họ lại bị mắc cạn.
"... Vô sỉ, các ngươi mới vô sỉ! Nhiều đại nam nhân như vậy lại đi khi dễ vài cái nữ tử chúng ta!" Thất công chúa yêu ớt nói có điều ngọn lửa bốc trên tay nàng lại nhắc nhở mọi người rằng nàng không dễ trêu chọc vào.
"Tiểu Thất, ngươi xen tay vào làm gì, ngươi cảm thấy ta không đánh lại đám người kia sao?" Diệp Lam Vũ quay đầu, có chút mất hứng nói với Thất công chúa, nàng không cảm kích, ngược lại khó chịu Thất công chúa đa sự.
Thất công chúa lại vung tay lên, một mảnh Hỏa Lưu Tinh đại diện tích lại xuất hiện, mà nàng cũng không thèm nhìn đến Hỏa Lưu Tinh của mình, nhìn lại Diệp Lam Vũ, mĩm cười nói: "Đúng vậy, ta cảm thấy ngươi đánh không lại, không giúp ngươi thì ngươi xong đời mất."
"Ngươi cút sang một bên cho ta! Sao ta có thể thua được! Đám bỏ đi này chỉ cần một bàn tay là đủ rồi!" Diệp Lam Vũ phẫn nộ quát.
"... Coi như xong, ngươi không cần thể hiện, nếu bị thương thì Diệp Lãng lại khổ sở, ta cũng không muốn thấy hắn khổ sở!" Thất công chúa hừ một tiếng, có điểm khinh thường Diệp Lam Vũ, điều này làm Diệp Lam Vũ càng thêm khó chịu.
"Lăn đi!" Diệp Lam Vũ quát một tiếng, sau đó một tay vung lên, một đạo băng trụ trực tiếp lao về phía Thất công chúa.
Hai thiếu nữ này sao vậy, tự dưng đi đánh nhau? Tất cả mọi người rất khó hiểu, chỉ có Chân Tiểu Yên lắc đầu thở dài!
"... Lam Vũ tiểu thư và công chúa điện hạ lại đánh nhau rồi!" Đối với người hiểu biết Diệp Lam Vũ và Thất công chúa, nhìn thấy trường hợp này tuyệt đối sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn bởi hai người thường xuyên trình diễn tiết mục như vậy, thường xuyên đấu cùng một chỗ. Mà cũng vì thường xuyên như vậy nên Thất công cháu lại không chút hoang mang với công kích của Diệp Lam Vũ, khi mọi người đang lo lắng giùm nàng, khi băng trụ sắp nuốt lấy nàng thì nàng mới nhẹ nhàng phất tay, đánh ra một đạo Hỏa Long cắn nuốt băng trụ! Nhưng mà Hỏa Long cũng chưa dừng lại, nó vẫn gào thét, giương nanh múa vuốt phóng về phía Diệp Lam Vũ, khí thế vô cùng hung mãnh.
"Hừ!" Diệp Lam Vũ hừ nhẹ một tiếng, cánh tay như ngọc vẽ một vòng tròn trên không, sau đó một vòng sương mù băng lãnh xuất hiện, mà vòng sương mù này chắc chắn không phải thủ đoạn công kích, điểm này sau đó mọi người có thể khẳng định.
Diệp Lam Vũ lại vung tay lên, trong vòng sương mù đột nhiên xuất hiện một con Băng Long không kém gì Hỏa Long của Thất công chúa, thật giống như song sinh vậy...
Băng Long cũng không phải lao thẳng về phía Hỏa Long mà lấy hình thái xoắn ốc vây quanh Hỏa Long, cũng làm Hỏa Long...
Đóng băng!
Dưới nhiệt độ âm lãnh tuyệt đối ngọn lửa cũng có thể bị đóng băng!
Trường hợp lúc này cực kỳ hoa lệ, trên không trung xuất hiện hai con rồng băng quấn vào nhau, tuy mọi người biết rõ rất nguy hiểm những vẫn cảm thán trong lòng... Thật đẹp! "Hừ!"
Giống Diệp Lam Vũ, Thất công chúa cũng hừ nhẹ một tiếng, không chút hoang mang dùng một tay đánh về Băng Long, tựa hồ như muốn dùng tay tiếp lấy nó vậy.
Điều này làm trái tim mọi người vọt lên cổ họng, bọn họ không thể tin được, không thể tưởng tượng nhan sắc xinh đẹp của Thất công chúa mà gặp phải Băng Long sẽ biến thành thế nào nữa.
Có điều, tựa hồ bọn họ lo lắng hơi dư, lấy sự hiểu biết của Thất công chúa với Diệp Lam Vũ, sao nàng có thể đi làm chuyện bất lợi cho mình được, nếu nàng đã làm vậy tức là đã nắm chắc bình ổn được Băng Long.
"Két "
Khi Băng Long va chạm vào lòng bàn tay Thất công chúa, không, chuẩn xác hơn là không khí phía trước tay nàng, ngay khi tiếp xúc với luồng không khí kia, Băng Long bắt đầu biến thành sương mù.
Đây là hiện tượng bị thứ gì cực nóng hòa tan!
Hóa ra Thất công chúa không chỉ vẻn vẹn giơ tay lên, nàng còn tụ tập rất nhiều ngọn lửa nguyên tố, có điều vì mật độ rất cao làm người ta không nhìn rõ được nhan sắc ngọn lửa! Truyện "Luyện Kim Cuồng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Có điều tựa hồ không ai chọn phương thức như vậy, Hỏa thiếu nữ và Băng thiếu nữ này đều đáng sợ như nhau, rốt cuộc các nàng là ai, vì sao lại có thực lực không tương xứng với tuổi như vậy?
Lúc này càng ngày càng nhiều người bắt đầu nghi hoặc thân phận của hai nàng, đều muốn hiểu rõ hơn bối cảnh của các nàng!
Mà cùng lúc, người gần đó đã chạy đi rất xa, đứng gần có khi sẽ bị hại đến thân nữa, đây là chuyện mà bất cứ ai cũng không muốn gặp phải!
Cái gọi là quân tử không đứng dưới bức tường lung lay là vậy!
"Mẫu thân à, hai nàng lại đánh nhau rồi, chúng ta đi đứng xa ra một chút!" Lúc này Trần Bì cõng lão nhân gia, đi còn xa hơn người khác bởi trên đường hắn đã lĩnh giáo qua, cũng nếm qua thiệt thòi rồi!
Sương khí tràn ngập vây quanh Thất công chúa làm không ai có thể nhìn thấy được nàng, cũng làm nàng có được cơ hội tốt nhất, tựa hồ nàng cũng đã tính đến tình huống này nên khi sương mù bắt đầu tràn ngập nàng đã ngưng kết ma pháp rồi...
"Bách Điểu Triều Phụng!"
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Luyện Kim Cuồng Triều Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh Chương 291
Băng cùng hỏa (3)
Dịch: Linhnhi
Đả tự: bozece - Lương Sơn Bạc
Hỏa phượng hoàng mang theo ngọn lửa cực nóng, giương cánh bay lượn, nơi nó đi qua còn để lại một đạo tàn ảnh, có thể tưởng tượng tốc độ nó nhanh đến chừng nào!
Nhưng nếu vẻn vẹn chỉ là một con Hỏa phượng hoàng thì cái tên của ma pháp này tựa hồ có điểm không hợp, đáng lẽ gọi là Hỏa Phượng Loạn Vũ vân vân chứ.
Tình huống tiếp theo làm người ta hiểu được, hóa ra đây là Bách Điểu Triều Phụng! Phía sau Hòa phượng hoàng, trong màn sương mù lại bay ra từng con từng con hỏa điểu nhỏ!
Đúng vậy, sở dĩ gọi là Bách Điểu Triều Phụng cũng không phải là vì Hỏa phượng hoàng mà là những con hỏa điểu nhỏ phía sau, tuy rằng uy lực nhỏ hơn một chút nhưng lộ tuyến công kích lại rất xảo quyệt.
Mà chiêu Bách Điểu Triều Phụng cũng không phải những ma pháp có sẵn mà là Thất công chúa tự nghĩ ra, linh cảm đến từ băng nhận xoay tròn của Diệp Lam Vũ.
Đương nhiên, khi Thất công chúa sáng chế chiêu này, Diệp Lam Vũ cũng rất khinh thường nói ngươi quá vô sỉ, sao lại đi sao chép chiêu thức của ta!
"Băng Liên Hoa!"
Ngay khi Bách Điểu Triều Phụng còn chưa đến, Diệp Lam Vũ đã phóng ra một ma pháp có tên Băng Liên Hoa. Mà vì sao gọi là Băng Liên Hoa thì rất nhanh sẽ được giải đáp, nhìn xem hình dạng ma pháp nàng thi triển trên mặt đất ấy.
Một đám băng đâm từ dưới đất vọt lên, lấy Diệp Lam Vũ làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía, bao phủ nàng lại xong phóng dài về phía Thất công chúa.
Mà gần Diệp Lam Vũ, băng nhọn tạo thành hình dáng như một đóa hoa tuyệt sắc!
Loại ma pháp này không chỉ có thể công kích, còn có thể phòng ngự tốt nữa, làm không ai có thể tiếp cận, mà mình lại có thể khống chế băng nhọn công kích! Trừ phi có người có thể đánh vỡ hàng phòng ngự này.
Sau đó, Thất công chúa lại phóng ra một cái ma pháp ngăn cản, công kích...
Cứ như vậy, hai người bắt đầu đầu một tràng ma pháp đại chiến hoa lệ đẹp mắt, ngươi tới ta đi làm hiện trường trở nên băng hỏa bay loạn...
Có cần phải như vậy sao?
Chân Tiểu Yên vô lực nói rốt cuộc là các ngươi đang cộng đồng chống lại kẻ thù bên ngoài hay đang nội chiến? Biết chắc các ngươi cũng sẽ đánh nhau vào những thời điểm như vậy, nhưng trình độ này thì lớn quá a!
Đối với việc hai người Diệp Lam Vũ sẽ nội chiến trước mặt địch nhân không phải chỉ mới phát sinh một hai lần nên Chân Tiểu Yên cũng không cảm thấy kỳ quái cũng không thấy có vấn đề gì. Vấn đề chủ yếu là hạn độ của hai người hình như có điểm không khống chế được.
Bất quá lúc này Diệp Lam Vũ và Thất công chúa đều dùng một tay giao thủ- mà tay còn lại vẫn đang đả kích địch nhân nên những người đó cũng không chiếm được tiện nghi gì.
Nếu không phải hai người còn tiếp tục đả kích thì tin rằng bọn hắn sẽ không yên lặng như vậy, sẽ nhân cơ hội đánh lên một chút, nếu đã có thể làm ra chuyện vây công nữ hài tử như thế thì chắc cũng không ngại đi đánh lén đâu!
Rơi vào đường cùng, Chân Tiểu Yên hô to về phía hai người: "Lam Vũ tiểu thư, công chúa điện hạ, tốt nhất các ngươi nên giải quyết mấy người kia trước đã, như vây các ngươi đánh nhau cũng sẽ tiện hơn một chút, càng dễ dàng buông tay ra đánh hơn!"
Biện pháp hiện tại là để hai người giải quyết địch nhân trước đã, như vậy cũng sẽ nhanh chóng quyết ra thắng bại hơn.
Mà nếu muốn ngăn cản việc đánh nhau của hai người phòng chừng là hết cách, trừ phi Diệp Lãng xuất hiện, nếu là vậy thì hai người có thể quên đi tất cả những chuyện khác! Có điều bây giờ Chân Tiểu Yên lại cảm thấy Mơ Hồ Thần Y không phải Diệp Lãng, lấy tính cách bại gia của Diệp Lãng sẽ không thu tiền khám bệnh, cho dù là người giàu cũng thế!
Nếu các nàng biết Mơ Hồ Thần Y là Diệp Lãng thì hiện tại cũng không xuất hiện trận chiến này, các nàng đã sớm vọt vào tìm Diệp Lãng!
Kỳ thật, cho dù là hoài nghi thì các nàng cũng sẽ làm như vậy, sẽ trực tiếp đi xác nhận chứ không phải đứng ở đây, vấn đề là vừa rồi chính mắt các nàng nhìn chấy việc thu tiền khám bệnh, việc này làm các nàng phủ định giả thuyết Mơ Hồ Thần Y là Diệp Lãng.
Nếu các nàng biết Mơ Hồ Thần Y chính là Diệp Lãng, nhất định sẽ hỏi vì sao ngươi phải thu tiền khám bệnh? Ngươi không tiêu tiền ra ngoài đã là không sai rồi, sao còn muốn lấy Tiền?
"Tiểu Yên nói đúng, tiểu Thất, trước tiên chúng ta giải quyết đám bỏ đi này đã, sau đó tìm một chỗ đánh một lần cho sướng!" Diệp Lam Vũ gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của Chân Tiểu Yên, dùng một bàn tay quả thật không thoải má.
"Ừ!" Thất công chúa gật đầu đồng ý.
Mà trong nháy mắt, hai người cùng thu hồi công kích, cảm giác vô cùng ăn ý, cho dù vừa rồi không ai trong hai người hô ngừng cũng đồng thời dừng tay.
Hai người ở cùng một chỗ lâu như vậy, loại ăn ý này đã sớm ăn sâu vào người rồi, chuyện kế tiếp càng chứng minh sự ăn ý của hai người.
"Băng Long Quần Vũ!" "Hỏa Long Quần Vũ!"
Diệp Lam Vũ và Thất công chúa liên thủ phỏng ra tuyệt chiêu của các nàng, Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên! Mà Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên này cũng không phải một chiêu cố định, các nàng sẽ căn cứ tình huống mà phóng ra chiêu số khác nhau.
Chỗ duy nhất giống nhau là ma pháp của hai người sẽ đan vào một chỗ, hình thành băng hỏa cùng hỗ trợ nhau, xuất hiện tình huống mâu thuẫn đến cùng cực như vậy!
Mọi người nhìn thấy Băng Long và Hỏa Long múa may cùng một chỗ, nhưng lại không triệt tiêu lẫn sau, tình huống này làm người ta cảm thấy thực kỳ quái, đồng thời cũng cảm thấy thực mỹ lệ!
Băng hỏa dung hợp, một bộ hình ảnh làm người nào nhìn thấy đều khó có thể quên xuất hiện, tin rằng những người ở đây đều sẽ không quên, từng có hai thiếu nữ phát ra một ma pháp kỳ lạ như vậy.
Mà phạm vi gần đó, rất nhiều người đều dừng chuyện đang làm, nhìn Băng Long và Hỏa Long đang bay múa giữa không trung, rất nhiều Băng Long và Hỏa Long!
"Aa…To…"
Băng Hỏa Long rất hoa lệ va chạm lên mặt đất, chuẩn xác hơn là xuyên qua thủ hạ của Công Tước, cả bản thân Công Tước nữa mới va chạm lên mặt đất!
Người bị Băng Hỏa Long công kích tới đều kêu thảm thiết, không ai có thể ngăn cản uy lực ma pháp này, nằm lăn lóc trên mặt đất...
Lúc này hẳn là phải có người trầm trồ khen ngợi, ăn mừng vì những người này bị đánh ngã, bất quá lại không ai làm điều đó bởi họ đều bị ma pháp này chấn trụ!
Không chỉ là tính mâu thuẫn của ma pháp mà còn uy lực của nó nữa!
Nhìn xem khắp nơi đều là gồ ghề loang lổ, đấy chính là khu vực phụ cận Mơ Hồ Đường, dùng tài liệu phi thường chắc chắn, cho dù là cao thủ cũng rất khó phá hư. Mà ma pháp liên hợp của hai thiếu nữ này lại dễ dàng đánh ra một cái hố to!
"Tốt lắm, giải quyết xong, chúng ta tiếp tục..." Diệp Lam Vũ vỗ vỗ tay, cũng không thèm nhìn đám người Công Tước một cái mà nói với Thất công chúa, trên hai tay lại xuất hiện luồng khí lưu băng sương lạnh lẽo.
"Tiếp tục thì tiếp tục, ai sợ ai!" Thất công chúa lãnh đạm nói, trên tay cũng xuất hiện ngọn lửa đỏ rực.
"Ai!" Chân Tiểu Yên thở dài một hơi, lúc này nàng cảm thấy sự tình không thể cải biến được nữa, chỉ có thể đứng một bên chờ, chờ các nàng đánh xong là được.
Bất quá, lấy tình hình hai người có thực lực ngang nhau, lại hiểu biết đối phương rõ ràng như vậy thì phỏng chừng phải đánh đến tối!
"Ta đi chuẩn bị bữa tối trước vậy!" Chân Tiểu Yên hạ một quyết định, rời đi trước, để hai nàng tiếp tục đấu, đánh xong vừa lúc ăn cơm!
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Luyện Kim Cuồng Triều Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh Chương 293+294
Gặp lại (1+2)
Dịch: Linhnhi
Đả tự: bozece - Lương Sơn Bạc
"Dừng Tay!"
Vào lúc này, một thanh âm vang lên, nhìn lại theo thanh âm đó, mọi người thấy Quang Minh Kỵ Sĩ lại xuất hiện, xem ra muốn duy trì trật tự, đây không phải là một nơi bình thường, sao có thể để người khác đánh nhau ở phía trước được! Không cần phải nói vừa rồi chính bọn hắn hô dừng tay!
Diệp Lam Vũ và Thất công chúa không có chút động tĩnh gì, vẫn nhìn chằm chằm đối phương!
Thực hiển nhiên các nàng không để ý đến lời của Quang Minh Kỵ Sĩ, coi như bọn họ không tồn tại! Điều này làm đám Quang Minh Kỵ Sĩ cảm thấy thực căm tức, nhưng với tinh thần kỵ sĩ, bọn họ cũng không động thủ với một cô gái như vậy.
Tuy rằng lực sát thương của hai người Diệp Lam Vũ rất lớn, nhưng các nàng cũng không làm sai điều gì, vấn đề duy nhất là tiến hành chiến đấu ngay trước Mơ Hồ Đường mà thôi.
Duyên cớ này còn chưa đến mức làm cho Quang Minh Kỵ Sĩ phải động thủ.
"Hai vị tiểu thư không nên chiến đấu ở nơi này, các ngươi có thể đến chiến đấu tràng hoặc ra ngoài thành, nơi này là Mơ Hồ Đường, không phải chỗ các ngươi chiến đấu!" Quang Minh Kỵ Sĩ rất có phong độ thương lượng.
Thái độ của Quang Minh Kỵ Sĩ như vậy, hai người Diệp Lam Vũ tự nhiên cũng sẽ không làm khó người khác, các nàng cũng muốn đổi một chỗ khác để đấu, có điều lúc này khóe mắt Diệp Lam Vũ đảo tới Trần Bì ở xa xa, rốt cuộc cũng nhớ đến mục đích đến nơi này, cho dù tìm không thấy Diệp Lãng cũng tốt, cũng nên giúp Trần Bì cầu y đã.
"Không có gì, các ngươi để chúng ta vào trước là được!" Diệp Lam Vũ quay người lại
Nói.
Ý của nàng là muốn Quang Minh Kỵ Sĩ nể mặt, để các nàng và hai mẫu tử Trần Bì vào xem bệnh.
Chẳng qua lúc này Quang Minh Kỵ Sĩ lại hiểu lầm, nghĩ là các nàng không muốn rời đi, hơn nữa còn muốn đi vào trong chiến đấu, đây là chuyện mà bọn hắn tuyệt đối không cho phép.
Vì thế Quang Minh Ky Sĩ nói: "Vị tiểu thư này, chúng ta đã nhẹ giọng khuyên bảo, không nên không uống rượu mời mà thích uống rượu phạt!"
"Thì sao, ta không uống rượu gì cả, các ngươi làm gì được ta!" Diệp Lam Vũ rất khó chịu nói mình nói chuyện đàng hoàng, các ngươi lại dám vô lễ với bổn tiểu thư.
"Nếu các ngươi cứ khăng khăng như vậy, chúng ta đành phải tống xuất ra ngoài thành!" Quang Minh Ky Sĩ cau mày nói. Trong lòng thầm than, một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, hóa ra là một nha đầu bạo lực.
"Ánh mắt của ngươi là sao, có phải thầm mắng bổn tiểu thư không!" Diệp Lam Vũ rất khó chịu nói.
Quang Minh Kỵ Sĩ ngẩn ra một chút, trong lòng thầm nghĩ, bà cô trẻ này biết đọc tâm thuật sao?
"Nói cho các ngươi biết, chúng ta phải gặp thần y của các ngươi, thức thời thì tránh ra cho ta!" Diệp Lam Vũ lớn tiếng nói. Lúc này nàng đang rất khó chịu, bị người quấy rầy chiến đấu giữa nàng và Thất công chúa thì nàng đều không nể mặt, trừ phi là Diệp Lãng, ngay cả lão ba lão mẹ của nàng cũng không được!
"Thần y là ngươi muốn là được gặp sao? Muốn gặp hắn, qua một bên đứng xếp hàng đi," Quang Minh Kỵ Sĩ nói.
"Hừ, bổn tiểu thư muốn gặp ai thì gặp, các ngươi xen vào làm gì!" Diệp Lam Vũ rất khó chịu, phi thường khó chịu, phóng một cái Hàn Băng Tiễn tới!
Quang Minh Kỵ Sĩ không nghĩ tới Diệp Lam Vũ lại động thủ với mình, phản ứng có chút trì độn cũng may bọn hắn đều là cao thủ nhất đẳng, rất nhanh liền kịp phản ứng, một tay vung kiếm lên, cũng nhẹ quát một tiếng.
Một đoàn đấu khí phóng ra, từ việc khống chế đấu khí một cách hoàn mỹ và uy lực của nó, có thể khẳng định hắn là một cao thủ, ít nhất là Địa cấp!
Nếu nói chỉ một Địa cấp cao thủ thì Diệp Lam Vũ và Thất công chúa cũng có thể miễn cưỡng ứng phó, đương nhiên Địa cấp cao thủ này cũng không phải cái loại đứng đầu mà thuộc loại có chút bình thường, Quang Minh Kỵ Sĩ trước mặt cũng thuộc loại bình thường mà thôi.
Nhưng bình thường thì rất khó nhìn thấy Địa Cấp cao thủ, rất hiếm, bởi vậy trên cơ bản rất ít người có thể động vào hai người Diệp Lam Vũ, đương nhiên, đó cũng là tình huống đơn đả độc đấu chứ không phải một đám quần công.
Giống như hiện tại, Quang Minh Kỵ Sĩ ở đây cũng không phải chỉ một, hơn nữa đều thuộc loại Địa cấp, tối thiểu cũng là sơ cấp, những người này có thể đều là nhân viên cao cấp của Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn, cũng rất hi hữu.
"Tiểu Thất, qua!" Diệp Lam Vũ nhíu mày lại, trực tiếp gọi Thất công chúa đến hỗ trợ, tình huống này một mình nàng rất khó ứng phó.
"Tốt!" Thất công chúa không từ chổi, tuy rằng tình huống lúc này có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng nàng sẽ không để một mình Diệp Lam Vũ đối phó nhiều cao thủ như vậy, bất kể tình huống gì nàng đều hỗ trợ.
"Lam Vũ tiểu thư, công chúa điện hạ, các người không nên xung đột với bọn hắn, bọn hắn là Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn," Chân Tiểu Yên vội vàng nhắc.
Đây là địa bàn của Thánh Giáo, ở đây xung đột với Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn nhất định sẽ rất chịu thiệt.
Nhất định sẽ khó thắng!
"Cũng vì bọn hắn là Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn nên càng không phải sợ, bọn hắn sẽ không thương tổn tính mạng!" Diệp Lam Vũ thực không thèm đề ý nói.
"Đúng vậy!" Thất công chúa gật gật đầu.
“…”
Hóa ra các ngươi biết chuyện này nên mới "láo" như vậy. Chẳng lẽ các ngươi không sợ đắc tội Thánh Giáo sao? Cơ hồ tất cả những người ở đây đều muốn hỏi hai người về vấn đề này.
Nếu mà hai người Diệp Lam Vũ nghe được câu hỏi này, nhất định sẽ nói sợ cái gì! Chúng ta bị Tường Không Đế Quốc đuổi giết còn không sợ, đắc tội Thánh Giáo thì đã sao!
Quang Minh Kỵ Sĩ nhìn hai cô gái tuyệt sắc, có điềm bất đắc dĩ, trong mắt bọn họ, hai nữ nhân này thật đáng sợ, không chỉ là ma pháp mà ngay cả người cũng xảo quyệt như vậy.
"Các ngươi đừng cho là bọn ta không giết người, nếu các ngươi làm ra chuyện quá phận thì chúng ta vẫn sẽ giết các ngươi!" Quang Minh Kỵ Sĩ đành phải thốt ra một câu đe dọa không có mấy lực thuyết phục lắm. T
Ai cũng biết hai thiếu nữ này không có sát khí, nhiều nhất chỉ hơi điêu ngoa tí thôi, mà như vậy vẫn trong phạm vi Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn có thể chịu được.
"Hì hì, vậy các ngươi cứ thử xem, ta đang muốn thử một chút thực lực của ta, các ngươi là đá thử vàng tốt nhất!" Diệp Lam Vũ cười hì hì nói.
"Tiểu Thất, dùng chiêu mạnh nhất!" Diệp Lam Vũ cũng không quản nhiều như vậy, phóng xuất ra ma pháp mình am hiểu nhất. Nhất thời thân thể của nàng bị vây bởi một tầng sương lạnh, làm thân thể nàng như ẩn như hiện.
"Ừ, hiểu!" Thất công chúa gật gật đầu, cũng giống như Diệp Lam Vũ, bên người xuất hiện một tầng lửa đỏ, thiêu đốt không khí chung quanh.
Hai người rất nhanh cùng phóng ra ma pháp, vẫn là Băng Long và Hỏa Long, có điều không giống lúc nãy, mỗi người một con thôi, có điều thể tích lớn hơn rất nhiều! Nếu nói mấy con Hỏa Long Băng Long khi nãy là một dòng suối nhỏ thì hiện tại là một con sông lớn!
Hỏa Long và Băng Long xoay tròn, phóng về phía Quang Minh Kỵ Sĩ, cũng chính là phía cửa Mơ Hồ Đường!
Đám Quang Minh Kỵ Sĩ cũng chỉ có thể đón đỡ hai con Băng Hỏa Long này vì họ không muốn thấy cánh cửa này bị phá hư, như vậy sẽ kinh động Y Sư ở trong.
Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn thi triển ra kỹ năng phòng ngự bảo vệ đại môn!
"Phanh!"
Hai con rồng rất nhanh va chạm phía trên tầng phòng hộ, khối băng ngọn lửa bắt đầu tóe ra bốn phía, chạm vào đất liền biến mất...
Lúc này đám Quang Minh Kỵ Sĩ bị vây vào tình huống bị động, bị hai con rồng này áp chế. Nếu trước đó bọn họ mở ra trận hình ngay thì cũng sẽ không bị động như vậy, ít ra còn có vài người có thể đến công kích các nàng.
Bảo vệ cửa cũng không cần tất cả mọi người, hai nàng còn chưa đến trình độ đấy, thực lực của các nàng cũng chỉ cần ba bốn người chống đỡ là đủ rồi.
Bất quá nếu là tình huống khác hoặc gặp lúc khẩn cấp, đám kỵ sĩ sẽ tách một ít người ra tấn công, nhưng bây giờ họ đang đối phó với hai thiếu nữ, cũng không phải thù hận sống chết gì, bọn họ sẽ không làm chuyện mất phong độ kỵ sĩ như vậy.
Trên thực tế, dù lúc này có người ở ngoài cũng sẽ không nhúng tay, đối với họ mà nói đây là một loại không công bình, là một loại vũ nhục.
Mà sau một lúc, Diệp Lam Vũ và Thất công chúa đột nhiên đồng thời buông tay, dùng Tay khác để tiếp tục ma pháp cũ, đồng thời cũng dùng tay rảnh ngưng kết ra băng hỏa chi long có chút nhỏ hơn, cũng là xoay tròn cùng một chỗ, bất quá cũng không liên kết với nhau, là mỗi người một con.
Băng hỏa tiểu song long từ trên trời, xuyên qua mái hiên, mang theo gạch ngói tấn công về phía Quang Minh Kỵ Sĩ.
"…”
Đối vơi tình huống này, Quang Minh Ky Sĩ có điểm ngoài ý muôn, bọn họ thật sự không ngờ Diệp Lam Vũ và Thất công chúa còn dư lực phát ra ma pháp như thế!
"Lão đại nóc nhà hỏng rồi chúng ta đi ra ngoài giải quyết hai nha đầu này a, nếu không cửa lớn này sẽ bị hủy mất!" Lúc này một kỵ sĩ nói.
Mà hắn vừa nói xong, lời hắn liền ứng nghiệm, cửa lớn chịu đựng vài "con rắn" xong liền lủng thành trăm lỗ, sau đó rất đáng thương sập xuống!
Hai cô gái này rốt cuộc là ai, như vậy còn phát ra thêm ma pháp được à, hai con rồng đã là rất tốt rồi, sao các nàng ném ma pháp như ném trứng vậy, ách, không khác là mấy, dù sao cũng có cảm giác thực rõ ràng.
Giống như thực nhẹ nhàng thi triển Băng Hỏa Long, hơn nữa còn cuồn cuộn không
ngừng!
May mà người chúng ta coi như không ít, nếu chỉ có một người thì nhất định sẽ bị hai nha đầu biến thái này giải quyết, bây giờ còn có thể miễn cưỡng ứng phó được.
"Đi, bắt các nàng lại, cứ như vậy mãi không được!" Quang Minh Ky Sĩ phải chấp nhận sự thật, để người của mình xông lên phía trước...
"Hừ!"
Diệp Lam Vũ và Thất công chúa đồng thời "hừ" một tiếng, đồng thời dậm chân một cái, trên mặt đất liền hiện ra băng nhọn, hỏa thương đánh về phía mấy kỵ sĩ đang đi tới! Ta kháo, cái này cũng làm được? Dùng chân thi triển ma pháp? Ai có thể nói cho ta biết, hai thiếu nữ này là ai dạy dỗ vậy, cái này cũng quá biến thái đi!
Đám Quang Minh Kỵ Sĩ hô to biến thái trong nội tâm, càng muốn biết lão sư của hai người này, bọn họ muốn đi bái phỏng một chút, có thể làm cho hai cô gái mới chừng hai mươi tuổi có thực lực biến thái như vậy, hơn nữa công kích, phòng ngự kỹ xạo đều biến hóa khôn lường như thế, người đó tuyệt đối là một người đáng tôn kính! Một vài kẻ tinh mắt gần đó cũng có ý tưởng tương tự!
Là ai?
Có lẽ bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết, kỳ thật người này đang ở tại đây, hơn nữa sẽ lập tức xuất hiện trước mặt mọi người,
"Các ngươi chơi trò gì vậy, hủy đi cả chiêu bài của ta, muôn chặt đứt đường phát tài của ta sao?" Một thiếu niên xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn khối chiêu bài Mơ Hồ Đường đã vỡ vụn dưới đất cảm thán nói.
Lúc thiếu niên này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều dừng lại, đều nhìn về phía thiếu niên này, mà đám Quang Minh Kỵ Sĩ lại vây thiếu niên này vào giữa, sợ hắn bị Băng Hỏa Long thương tổn.
Khoan khoan, Băng Hỏa Long đâu?
Mọi người đột nhiên phát hiện, Băng Hỏa Long vừa mới rít gào, bay nhảy đầy trời lại biến mất tăm, tựa hồ hai người Diệp Lam Vũ dừng tay lại.
Khi nhìn về phía hai người liền thấy hai nàng đã đi đến trước mặt Quang Minh Kỵ Sĩ, cũng muốn tiếp tục đi tới, muốn tiếp xúc với thiếu niên ở trong.
Đối với việc này, đám Quang Minh Kỵ Sĩ đương nhiên sẽ không nguyện ý, ngăn cản lại. Những người khác cũng hiểu được điều này, hai thiếu nữ này quá nguy hiểm, vạn nhất thương tổn thiếu niên ở phía trong thì phiền.
"Tránh ra cho ta!" Diệp Lam Vũ và Thất công chúa đồng thời nói.
"Các ngươi..." Quang Minh Ky Sĩ đang muốn nói các ngươi không thể vào, các ngươi quá nguy hiểm thì thiếu niên lên tiếng.
"Các ngươi chặn cái gì vậy, để các nàng đi vào!"
"Nhưng mà công tử, các nàng quá nguy hiểm!" Quang Minh Kỵ Sĩ ngây người một chút, sau đó tiếp tục ngăn cản hai nàng, giữ một khoảng cách với thiếu niên ở trong.
"Đúng vậy thần y, đừng thấy các nàng xinh đẹp mà lầm, các nàng thực đáng sợ!" Người gần đó đều sốt ruột thay thiếu niên.
Lúc này, Diệp Lam Vũ, Thất công chúa, còn có Chân Tiểu Yên đều nhìn về phía thiếu niên kia, sau đó lại nhìn nhau, trong mắt các nàng đều hiện ra biểu tình không thể tin được.
"Ta biết! Các nàng rất nguy hiểm, cũng rất đáng sợ, các nàng vẫn luôn là vậy mà," Thiếu niên kia nói.
Vẫn? Chẳng lẽ các ngươi quen nhau?
Tất cả mọi người ngâv người ra một chút, mà ngay trong nháy mắt này, Diệp Lam Vũ đã đến gần thiếu niên kia...
"Ai đáng sợ, ai nguy hiểm, tiểu vương bát đản nhà ngươi nói rõ ra cho lão nương!" Diệp Lam Vũ nắm khuôn mặt thiếu niên, tất nhiên là nhéo...
Thiếu niên này không phải Diệp Lãng thì là ai? có thể hưởng thụ một chiêu này của Diệp Lam Vũ, khắp thiên hạ chỉ có một người, mà người này cũng được xưng là thần y ở đây, chính là Diệp Lãng!
Hiện tại Diệp Lam Vũ tựa hồ đã hiểu vì sao vừa rồi mình lại đánh Công Tước kia, hóa ra thần y mà hắn mắng chính là đệ đệ của mình, kết quả là... nàng lại phóng thêm vài cái băng tiễn, đánh lên người Công Tước kia.
"A, đau đau, tỷ, mau buông tay ra!" Diệp Lãng đau nói, Tỷ!? Băng thiếu nữ này là tỷ tỷ của hắn?
Đối với xưng hô này, tựa hồ Trần Bì là ngươi vui vẻ nhất bởi hắn cảm thấy nếu Diệp Lam Vũ nhận thức Diệp Lãng thì bệnh của mẫu thân hắn sẽ càng có thêm hi vọng.
"Biết đau hả, xem ngươi có còn dám chạy loạn không!" Diệp Lam Vũ buông lòng tay ra, thuận tiện gõ đầu Diệp Lãng một cái.
"Ta không có chạy loạn mà, chẳng qua..." Diệp Lãng sờ sờ đầu mình.
"Chẳng qua chỉ là lạc đường thôi đúng không!" Thất công chúa chen vào nói: "Diệp
Lãng, ta cũng không biết nên nói gì với ngươi nữa, chỉ cách nhau hai trăm thước, ở giữa chỉ có một cái hẻm nhỏ thôi mà ngươi cũng đi lạc được!"
“…”
Giờ này khắc này, những người nghe được chuyện này đều càng khẳng định thêm một chuyện, danh hào Mơ Hồ Thần Y này quả nhiên là danh phủ kỳ thực!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius