Tử Xuyên Tam Kiệt Tác giả: Lăo Trư Quyển 14: Chuyển Thuấn Hồng Nhan.
-----oo0oo-----
Chương 1: Bạn đồ vinh quy (6).
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Vị nguyên lão trẻ tuổi chắc là đầu lĩnh của đám người này, rất nhiều lời quan trọng đều do hắn nói, hắn vừa lên tiếng, các quý tộc khác lập tức im lặng lắng nghe, biểu hiện rất tôn trọng hắn.
Gã mỉm cười hỏi, "Vị huynh đệ này rất có tầm nhìn à. Xin lỗi, vừa rồi giới thiệu không có nghe rõ, thứ cho tại hạ nhớ kém, không biết huynh đài xưng hô thế nào?"
Vị thanh niên đó kiêu ngạo mỉm cười, phảng phất chuyện Tử Xuyên Tú không nhớ thân phận và danh tự của hắn thì rất không có kiến thức.
Bên cạnh có người chen lời: "Tú Xuyên đại nhân, vừa rồi đã giới thiệu rồi, vị này là thủ tịch nguyên lão của Nguyên lão hội, Mã Khâm bá tước đại nhân!"
Nguyên lão hội có mấy ngàn nguyên lão, nhưng thủ tịch nguyên lão không quá mười người, mỗi người đều có tài phú và quyền thế rất lớn, ngoài sáng là nguyên lão của gia tộc, trong tối thì thao túng hắc bạch lưỡng đạo, cầm đầu đủ mọi loại hình kinh doanh.
Tử Xuyên Tú biết, có vài sự tình cho dù cả Thống lĩnh xứ và tổng trưởng cũng cảm thấy khó khăn, nguyên lão hội rất có ảnh hưởng, nếu nói quyền thế lớn có thể hô phong hoán vũ thì cũng không quá.
Gã tử tế quan sát người này, ước chừng chưa đến ba mươi tuổi, mày dài đến tận tóc mai, hai mắt sáng tỏ có thần, tướng mạo anh tuấn, ngạo khí bộc lộ, chỉ là giữa chân mày có một cổ tà khí ẩn hiện. Nhưng khiến gã cảm thấy kì quái đó là, người này rõ ràng là mới lần đầu gặp mặt, không biết sao lại có cảm giác quen thuộc.
Quan sát kỹ đối phương, Tử Xuyên Tú mỉm cười chìa tay, "Thất kính thất kính! Thì ra là thủ tịch nguyên lão đại nhân giá đáo, không biết nên không ra xa nghênh đón! Không ngờ có một thủ tịch nguyên lão trẻ thế này!"
Mã Khâm chìa tay bắt khẽ tay Tử Xuyên Tú, phảng phất như ban ân. Hắn cười nói: "Tú Xuyên đại nhân, nguyên lão là xét tư cách, không phải tuổi tác".
Tử Xuyên Tú nhìn đối phương, gã đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc, buột miệng hỏi: "Không biết ngài và Mã Duy nguyên lão đại nhân xưng hô thế nào?"
Mã Khâm hơi kinh ngạc, "Đó là gia huynh, cũng là thủ tịch của Nguyên lão hội. Tú Xuyên đại nhân có quen biết huynh ấy?"
"À. không phải nói quy định danh ngạch nguyên lão của một gia tộc ở mỗi hành tỉnh là có hạn định sao?"
"Gia huynh là nguyên lão do Lạc khắc tân uy hành tỉnh tuyển cử ra, tôi là nguyên lão của Cơ tân hành tỉnh, nhà chúng tôi có sản nghiệp ở vài hành tỉnh, bao gồm cả Viễn Đông địa khu, Mã gia chúng tôi vốn cũng có bốn nguyên lão ở Viễn Đông địa khu".
Tử Xuyên Tú mí mắt khẽ giật, tuy bản thân không phải là thành viên nguyên lão hội nhưng đối với cái vụ "Tuyển cử" của nguyên lão hội thì gã cũng có biết qua, mỗi một chứcv vị nguyên lão đều phải tốn rất nhiều tiền và đổ máu mới có được.
Nếu như lời hắn nói là thật, một nhà xuất hiện hai thủ tịch nguyên lão, còn có bốn phổ thông nguyên lão, vậy Mã gia có thế lực lớn đến mức khó mà tưởng tượng, chẳng trách khi xưa Mã Duy lại dám câu dẫn Tử Xuyên Trữ, hôm nào phải nhờ Đế Lâm tìm cách trừng trị bọn chúng.
Nhìn Tử Xuyên Tú ngơ ngẩn xuất thần, Mã Khâm lại hiểu lầm suy nghĩ của gã.
"Tú Xuyên đại nhân". Mã Khâm ôn hòa nói: "Người khác không hiểu, thường có thiên kiến với Mã gia chúng tôi, ngài chớ để bị mấy lời đồn đãi vô căn cứ mê hoặc. Người như tôi rất thích kết giao bằng hữu, tôi rất muốn là bằng hữu của đại nhân, không biết có với cao quá không?"
Lời của Mã Khâm rất khách khí, nói là "Với cao" nhưng thần thái và khẩu khí lại như là đang "Ban ơn" cho Tử Xuyên Tú. Tử Xuyên Tú thế nào mà không nghe ra ý tứ của hắn, gã cười đáp: "Ngài là Bá tước đại nhân kiêm thủ tịch nguyên lão, tôi chỉ là một bình dân, phải là tôi với cao mới đúng!"
Mã Khâm cười lớn, "Khà khà! Tú Xuyên đại nhân, tôi gọi ngài là a Tú, ngài không phàn nàn chứ! Sau này ngài cứ gọi tôi là a Khâm là được rồi. Cái gì Bá tước với nguyên lão, tôi không hề để ý đâu. Giao tiếp lâu với tôi, ngài sẽ thấy tôi rất tốt. Tôi nói a Tú, ngài nếu như có lòng, tôi giúp ngài có một tước vị. Không giấu gì ngài, ở Nguyên lão hội, lời nói của tôi rất có giá trị. Lần này ngài trở lại gia tộc, có sự tình gì cần giải quyết xin cứ thông báo tôi một tiếng".
Tử Xuyên Tú cười "Khà khà". "Mã Khâm đại nhân là người rất sảng khoái, tôi cũng có lòng kết giao, chỉ là trước giờ chưa có dịp. Hôm nay, thật là duyên phận đến rồi!"
Nói đến khúc này, mọi người đều bắt đầu xưng huynh gọi đệ, không khí thân mật như người cùng nhà.
Có người đề nghị: "Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp Tú Xuyên đại nhân, việc này rất có ý nghĩa, phải uống rượu mừng mới được?"
Thế là mọi người gọi rượu, bắt đầu chè chén.
Ly đầu tiên tự nhiên là kính Tú Xuyên đại nhân, vì chiến công hiển hách của gã. Ly thứ hai là chúc mừng Viễn Đông trở về bản đồ quốc thổ. Ly thứ ba mừng hôm nay mọi người biết nhau. Cụng qua cụng lại vài ly, phát hiện thì ra Mã Khâm lớn hơn a Tú thống lĩnh vài tuổi, thế là Mã Khâm gọi Tử Xuyên Tú là "A Tú tiểu đệ", "Đại ca" và "Tiểu đệ" uống liền ba ly. Tiếp đó là ly chúc mừng các quý tộc thuận lợi thu hồi sản nghiệp, lại ly nữa chúc mừng Tử Xuyên Tú chuẩn bị thăng chức thống lĩnh...
Cuối cùng rốt cuộc Tử Xuyên Tú cũng không biết đã uống bao nhiêu chung, gã chỉ biết uống đến mức thiên hôn địa ám, cả đám mồm mép lải nhải, chẳng phân biệt nổi ai là ai.
Nếu như lời nói lúc say xỉn là sự thật thì Tử Xuyên Tú không biết đã đem Viễn Đông bán bao nhiêu lần, còn thủ tịch nguyên lão Mã Khâm cũng đã đem thê thiếp của mình tặng hết cho Tử Xuyên Tú.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tử Xuyên Tam Kiệt Tác giả: Lăo Trư Quyển 14: Chuyển Thuấn Hồng Nhan.
-----oo0oo-----
Chương 1: Bạn đồ vinh quy (7).
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Sáng hôm sau khi thức dậy, Tử Xuyên Tú đầu đau như búa bổ. Gã cảm thấy bên cạnh có điểm dị dạng, đưa tay qua sờ, bàn tay cảm giác trơn mịn kỳ quái.
"Đại nhân, ngài tỉnh rồi?"
"Ừ ừ... Các người là ai?" Tử Xuyên Tú cảm thấy mắt nặng trĩu, mở không lên. Khó khăn lắm gã mới nhướn mắt lên được, phát hiện bên cạnh có hai cô gái trẻ xinh đẹp đang nằm, toàn thân trần trụi nằm cùng với gã.
Mất cả phút cái đầu bị men rượu làm cho tê dại của gã mới coi như rõ ràng trở lại. Gã bật mạnh dậy, "Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì? Các ngươi, các ngươi là ai? Sao lại ở chỗ ta thế này?"
Một cô tóc xõa ngang vai ngẩn đầu: "Đại nhân, người ta tối qua đã nói tên với ngài rồi, ngài không nhớ rồi sao?"
Một cô tóc ngắn bên kia có vẻ khẳng khái lớn gan hơn, "Đại nhân, em là Tiểu Anh nè! Ngài tối qua còn nói tên em gọi lên nghe ngọt lịm nữa đó!"
"Hả?" Tử Xuyên Tú rơi vào cơn trầm tư, "Thật vậy à, ta có nói hả? Ha ha ha, không đúng không đúng! Ta không hỏi cái đó, ta muốn hỏi là các ngươi vì sao lại ở trong phòng của ta!"
"Đại nhân, ngài quên rồi sao? Tối qua là Mã Khâm đại nhân đưa chúng em đến phục vụ ngài đó mà, tối qua ngài cũng đồng ý rồi a!"
"Đại nhân, ngài tối qua thật là hư lắm đó nha!"
"Hả?" Tử Xuyên Tú cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra từng giọt lớn, giọng nói đã phát run, "Hư... lắm... hả, ta rốt cuộc đã làm cái gì?"
Mặt Tiểu Anh hiện lên ráng hồng, "Đại nhân, ngài hư lắm đó! Ngài làm vậy bảo người ta làm sao dám kể ra chứ?"
"Vấn đề không phải là cái đó!" Tử Xuyên Tú trong bụng đầy nộ khí, "Vấn đề không phải là cái đó! Vấn đề là, vấn đề là! Vấn đề là ta cũng không biết rốt cuộc vấn đề là cái quỷ gì nữa! Mẹ nó, sao lại mà loạn tùng phèo lên thế này nè!"
Hai cô gái nhỏ khúc khích cười: "Đại nhân, ngai khôi hài thật đó nha!"
Cô gái tóc dài thỏ thẻ nói: "Đại nhân, ngài không cần phải lo lắng đâu! Chúng em là do Mã Khâm đại nhân chuyên môn phái đến phục thị ngài, ngài muốn làm gì cũng được cả."
"Ta không nói cái đó! Ta muốn nói..." Tử Xuyên Tú xua tay, chỉ cảm thấy đầu óc loạn cả lên, vừa đau vừa ù, phảng phất như có vô số sợi gai ma quấn quít thành một đám rối bù, khiến gã chẳng thể nào suy nghĩ được.
"Hai người lập tức trở về trước đi."
Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Anh dè dặt hỏi: "Đại nhân, chúng em có phải là làm gì sai khiến ngài nổi giận không?"
"Không cần hỏi nhiều như vậy. Dù sao thì hai người ra ngoài trước đi!" Giọng của gã được đẩy vút cao, ngoảnh đầu đi chỗ khác, lặng nghe tiếng y phục loạt xoạt phía sau. Gã nhìn cửa sổ sáng chói đến ngẩn ra, hơ hẩn chẳng biết làm gì.
Hai phút sau, phía sau truyền đến thanh âm, "Dạ, đại nhân, chúng em đã mặc y phục xong rồi."
Tử Xuyên Tú chuyển người lại, hai cô gái xinh đẹp đứng thẳng trước mặt, cô tóc dài người thon cao, có đôi chân dài, nhìn cảm thấy rất dễ chịu. Còn cô tóc ngắn tên Tiểu Anh thì có gương mặt thanh thuần, trước trán phủ mấy lọn tóc thơ, mặt trái xoan, mắt vừa to vừa sáng, da trắng y phục sạch sẽ, toát lên vẽ mỹ lệ của cô tình nhân trong mộng mà nam nhân mộng mị khẩn cầu.
Mắt Tử Xuyên Tú lập tức sáng hẳn lên, mắt chớp chớp. Hai cô gái này quả thật rất đẹp, hiếm có ở chỗ là họ không có mùi vị phong trần phóng đãng của nữ nhân trong kiếp này, mà hiện vẻ e ấp thẹn thùng của con gái khuê tú con nhà giàu sang.
Gã nhỏ giọng lầu bầu: "Xem ra vị huynh đệ tốt Mã Khâm này quả là không đãi tệ ta..."
Tiểu Anh: 'Đại nhân, ngài nói gì ạ?"
Tứ Xuyên Tú lúc này tuyệt không thể có điểm do dự hay yếu đuối nào. Gã móc từ bên tủ cạnh giường ra một bao tiền, đổ hết tiền trong đó ra, ngay cả đồng cắc cũng không chừa, đổ hết lên trên giường, "Cái này các ngươi đều lấy hết đi. Các ngươi thấy rồi đó, ta chỉ có bấy nhiêu." Giọng nói của gã vừa lạnh vừa cứng, ánh mắt rắn rỏi như sắt.
Hai cô gái ngẩn ra. Cô tóc dài do dự một chút, cúi cùng cũng cúi người lấy hai xấp ngân phiếu to, khẽ nói: "Đa tạ." rồi chuyển thân ra cửa.
Tử Xuyên Tú quay sang nhìn Tiểu Anh đang đứng yên một chỗ: "Cô..." Gã nhìn vào số tiền trên giường, tuy không nói nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Tiểu Anh ngước mặt nhìn thẳng Tử XUyên Tú, gương mặt trắng tựa hồ như tái nhợt khiến Tử Xuyên Tú liên tưởng đến đóa hoa bách hợp bị dày vò. Nàng ta khẽ nói: "Đại nhân, ngài là một người tốt!"
"A, ách!" Sao tự nhiên cô ta lại nói một câu không ngờ đến thế nhỉ? Tử Xuyên Tú lập tức ngẩn cả người.
"Ba ba của em là quân quan của Viễn Đông quân, mẹ là nhân viên quèn ở Y Lý Á hành tỉnh thuộc Viễn Đông, cả hai đều ngộ hại trong sự kiện Viễn Đông. Từ ngài chạy khỏi Viễn Đông, em đã quyết tâm ai có thể vì phụ mẫu báo cừu, em quyết báo đáp cho người đó. Sau đó, Mã thị gia tộc thu dưỡng em, mục đích chỉ là giao tế tiếp khách cho họ bao nhiêu năm nay, và chưa hề hầu ngủ một ai cả. Nhưng tối hôm qua, khi biết người đó là ngài, là vị Quang Minh vương anh hùng đã thu phục Viễn Đông đánh đuổi ma tộc, em đã chủ động đề xuất được hầu hạ. Đại nhân, em không phải là bị cưỡng bách. Em là cam tâm tình nguyện đến hầu hạ ngài. Cảm tạ ngài đã vì cha mẹ em mà báo cừu rửa hạn. Xin cảm ta ngài." Nói xong, nước mắt nàng ta dâng trào như suối.
"À, cái đó chẳng có gì, ặc ặc, cái đó là điều ta nên làm thôi..." Tử Xuyên Tú quả thật quẩn bách, lời lẽ chẳng đầu đuôi gì.
Không biết vì sao, khi đối diện với hàng nghìn nguyên lão của gia tộc trong Nguyên lão hội gã chẳng cảm thấy gì, hiện giờ đối với cô gái luân lạc phong trần mất cha mất mẹ nước mắt trong veo như thế này gã lại cảm thấy khẩn trương.
Bản thân gã chẳng cảm thấy có điểm nào đáng để kiêu ngạo. Gã trước giờ vẫn cảm thấy cái danh hiệu "Quang minh vương anh hùng Viễn Đông" chỉ là thứ hư giả, thật sự bản thân gã chẳng đóng góp gì nhiều cho nghìn vạn dân bị chiến tranh tàn hại cả.
Gã cố gắng hòa hoãn âm thanh, biểu tình ôn hòa trở lại, "Vậy thì, Tiểu Anh, cô hiện giờ có điều khốn khó gì không? Về mặt kinh tế? Hay trong sinh hoạt? Nếu như có thì cứ nói thẳng ra, nói không chừng ta sẽ giúp được."
"Đại nhân, hiện tại em sống rất tốt, kinh tế tuy không giàu, nhưng cũng đủ tiêu dùng. Có một tiểu thương nhân nguyện ý cưới em, Mã gia cũng đồng ý rồi, qua hai ngài nữa em sẽ đi qua phía tây. Trước khi đi được gặp đại nhân ngài, em đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện, điều đáng tiếc duy nhất chính là..." Một luồng ráng hồng lại ửng lên má của Tiểu Anh, khiến nàng ta lại càng kiều diễm hấp dẫn hơn. Biểu tình của nàng lúc này thoáng chút tinh ranh, "Đại nhân ngài tối qua thật tế là uống quá nhiều, vừa lên giường là ngủ như chết, không có làm gì cả! Thật tế là đáng tiếc quá đi đó mà."
"Phanh!" Một tiếng động cực lớn vang lên, Tử Xuyên Tú lao đầu vào tường!
"Đại nhân ngài xin bảo trọng, ngài là hi vọng và tương lai của Viễn Đông chúng tôi đó." Mang theo một tiếng động khẽ, Tiểu Anh nhẹ nhàng ra cửa, nhẹ như một trận gió, một đám mây, phảng phất như chưa từng tồn tại trong phòng, chỉ thoảng lại một luồng hương thoang thoảng bay nhẹ khắp phòng.
Nhìn theo hướng nàng ta ra cửa, rồi đến vén cửa sổ, nhất thời không quen với ánh dương quang mãnh liệt, Tử Xuyên Tú mang cái mát lên, nheo mắt nhìn, gương mặt vẫn còn chút ửng đỏ sau cơn say rượu.
Bầu trời xanh trong xa vạn lý, trong ánh sáng chói mắt, mấy con bồ câu đang bay lượn trên khoảng không giữa quảng trường.
Hít thở không khí trong lành, tâm tư của gã có phần phiền loạn, xuất thần thật lâu, ánh mắt chớp lóe, trong lòng chẳng hiểu là mừng, hay là vui.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tử Xuyên Tam Kiệt Tác giả: Lăo Trư Quyển 14: Chuyển Thuấn Hồng Nhan.
-----oo0oo-----
Chương 2: Vô công thụ lộc (1).
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Đại khái lúc chín giờ sáng, Tử Xuyên Tú vừa ăn sáng xong, Đế Lâm tìm đến.
"Đêm qua ngon không?" Đế Lâm vừa cười nói vừa đi vòng quanh phòng, lỗ mũi hít hít, "Không đúng, trong phòng ngươi không có mùi nữ nhân!"
Hắn đi đến chỗ cái gối, nhặt một sợi tóc dài lên nhìn, vẻ mặt như cười như không, gật gù: "À!"
Tử Xuyên Tú không khách khí nói: "Huynh sao không đổi nghề đi làm chó cảnh sát đi? Không sai, đêm qua xác thật có nữ nhân qua đêm ở đây".
Đế Lâm lộ biểu tình thất kinh, "Ta không kì quái a Tú ngươi lưu nữ nhân qua đêm, ta là kì quái a Tú ngươi lại thành thật thừa nhận, rốt cuộc là ai?"
"Sự tình không phải như huynh tưởng tượng đâu". Tử Xuyên Tú thuật sơ qua sự tình hồi hôm.
Thần tình Đế Lâm nghiêm túc trở lại, "Nhưng có sự tình ta trước giờ chưa hề biết, thì ra a Tú ngươi có nhiều tiền như thế!" Hắn giơ một bì thư lên, "Phát hiện ở dưới đệm lót ghế, ngươi nhìn xem!"
Tử Xuyên Tú tiếp lấy, bì thư đã mở rồi, gã lắc nhẹ, mấy tấm phiếu màu đỏ rơi ra trên tay gã.
Khi gã nhìn rõ, bàn tay đang ổn định bỗng khẽ run, đó là bốn tấm hối phiếu có giá trị năm mươi vạn kim ngạch mỗi tấm, nơi xuất hối phiếu là đại tiền trang Đế đô tín dự trác, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi thành tiền.
Nhìn biểu tình ngơ ngác của Tử Xuyên Tú, Đế Lâm trong đầu liền suy xét, "Ngươi không biết?"
"Đúng, tôi còn không điên đến mức lấy cả đống tiền như thế lót đít ngồi", ngừng một chút, gã chậm rãi nói: "Đêm qua, thủ tịch nguyên lão Mã Khâm đến nơi này, mọi người đều ăn uống say sưa..."
Tử Xuyên Tú tận hết khả năng suy xét qua sự tình một lần, tổng giám sát trưởng nhướng mày, "A Tú, ta hỏi ngươi, ngươi định xử lý số tiền này thế nào?"
Tử Xuyên Tú thở dài một hơi, "Nói thành thật, tôi rất muốn nuốt gọn mớ tiền này, nhưng bất hạnh bị tổng giám sát trưởng phát hiện trước, tôi chỉ đành giả bộ làm một quân quan cao cấp chính trực của gia tộc thôi, giao nạp hối lộ. Hay là, chúng ta chia đôi số tiền này, huynh thấy thế nào?"
Đế Lâm trào phúng nói: "A Tú, ngươi đúng là quá đơn thuần rồi. Ngươi cho rằng số tiền này là dễ nuốt lắm sao?"
"Vậy thì có sao, chính như Mã Khâm nói, tương lai tôi rất có khả năng tiếp nhận vị trí thống lĩnh Viễn Đông, chẳng lẽ đường đường là thống lĩnh gia tộc mà phải sợ một kẻ thương gia hay sao? Cho dù bọn chúng có vài nguyên lão, nhưng chúng ta chưởng quản quân quyền, sợ cái quái gì chứ?"
"A Tú, ngươi quá ấu trĩ rồi! Dạng hào cường ở các hành tỉnh nếu như chỉ thuần túy là phú hữu, vậy bọn chúng sớm đã bị người khác nuốt trọn rồi! Số ghế ở Nguyên lão hội chỉ là biểu hiện một phần nhỏ thực lực của bọn chúng, giống như một góc băng của núi băng nhô lên khỏi mặt nước mà thôi. Dạng đại địa chủ này, người của bọn chúng có ở khắp mọi lĩnh vực, thương nhân, chính trị, quân đội đều có, nếu liệt kê chân chính thực lực bọn chúng nắm, e là cả tổng trưởng, tổng thống lĩnh cũng đều phải chấn kinh".
Tử Xuyên Tú thất kinh, nhưng sau đó lại mỉm cười, "Khoa trương quá, nếu như Mã gia thật lợi hại như thế, làm sao tôi lại chẳng biết thông tin gì về bọn chúng?"
"Trước đây ngươi không biết bọn chúng là bởi vì ngươi vẫn chưa là nhân vật trung tâm nắm quyền thế, vẫn chưa leo lên tầng lớp đó. Hiện tại, ngươi đã tiến vào Thống lĩnh xứ, đã có năng lực ảnh hưởng đến quyết sách và chính sách của gia tộc, bọn họ mới xuất hiện tiếp xúc với ngươi. Chỉ có đến một địa vị nhất định mới có thể biết được uy lực của bọn chúng, đây mới là thực lực chân chính. Hai trăm vạn này, là dụ hoặc, cũng là uy hiếp!"
"Nói rõ đi?"
"Có thực lực xuất ra hai trăm vạn cho ngươi, nếu như ngươi không biết cân nhắc, hai trăm vạn này cũng đủ thỉnh một sát thủ nhất lưu đến giết ngươi".
Tử Xuyên Tú kinh hãi trợn mắt: "Giết ta, giết một thống lĩnh, một tướng lĩnh cao cấp của quân đội? Bọn chúng có gan lớn như thế sao?"
"Tình huống bình thường bọn chúng đương nhiên không dùng đến thủ đoạn cực đoan như thế, đối với quan viên gia tộc, bọn chúng dùng thủ đoạn mua chuộc là chính, thế nhưng khi sự tồn tại của ngươi ảnh hưởng đến sinh tồn và sinh ý của bọn chúng, mà ngươi lại không chịu thỏa hiệp, như vậy với sự liều lĩnh của bọn chúng, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
"Dạng sự tình như thế không phải chưa từng xảy ra, thống lĩnh Biên phòng quân tám năm trước là Vân Sơn Hà, thống soái tây bộ biên phòng quân khu, tiết chế quân vụ hai mươi mốt hành tỉnh, quyền thế rất lớn chỉ sau Dương Minh Hoa. Lúc đó trong các hành tỉnh tây bộ có tổ chức tội phạm hoạt động điên cuồng, tiền nhiệm tổng trưởng yêu cầu Giám sát thính và Quân vụ xứ liên thủ tiến hành xử lý chuyện này.
"Đối với mệnh lệnh này, Vân Sơn Hà đại tướng chấp hành hết sức tích cực, lão xuất động quân đội tiến hành tảo thanh toàn diện và trấn áp đẫm máu các bang phái lớn ở tây bộ hành tỉnh, giết chết vô số phần tử bang phái, thành tích vang dội. Nhưng mà lão lại bị thành tích làm cho u mê đầu óc, sau khi trấn áp hắc bang thì chĩa mũi giáo sang các đại gia tộc đứng sau đám hắc bang, trong đó có cả Mã gia, cự tuyệt thuyết khách lẫn các khoản mua chuộc của Mã gia.
"Hai ngày sau, Vân Sơn Hà đại tướng nửa đêm đột nhiên chết trong quân doanh của chính mình, căn cứ nghiêm thi báo cáo là 'Thất khiếu lưu huyết, chết không minh bạch', đến hiện tại, lão tự sát hay là bị giết chết đều chưa làm rõ".
Tử Xuyên Tú có biết về đại tướng Vân Sơn Hà, đó là một đại danh tướng của Tử Xuyên gia, lúc Tử Xuyên Tú còn là một đứa nhóc, uy danh của lão đã như mặt trời giữa ngọ, vượt qua cả đám người Dương Minh Hoa, Phương Kính, Minh Huy. Lão trấn thủ tây bộ biên phòng quân khu, cùng Ca Ứng Tinh ở Viễn Đông được xưng là "Đông tây song bích".
Khi xưa lúc đến bái yết tổng trưởng Tử Xuyên Viễn Tinh, gã từng thấy qua lão. Trong trí nhớ, đó là một người cao lớn, râu ria rậm rạp, đầu hói sọi bóng loáng, rất thích ôm thằng nhóc năm sáu tuổi là gã vào lòng, quăng gã lên không trung, sau đó cười ha hả. Lão từng hài lòng nói với Tử Xuyên Viễn Tinh: "Thằng nhỏ này không tệ, tương lai sẽ thành một võ tướng xuất sắc trên sa trường".
Bao nhiêu năm đã trôi qua, gã chẳng còn nhớ rõ tướng mạo của lão, chỉ có điều bản thân đúng là đã trở thành một vị tướng quân từng trải sa trường như lão đã dự đoán, có điều người dự đoán đã sớm hóa thành bạch cốt. Gã nhớ khi nghe tin lão chết, bản thân đã rơi lệ.
Tử Xuyên Tú vô cùng chấn kinh, "Không phải nói Vân đại tướng là chết vào tay của Lưu Phong gia sao?"
Đế Lâm khẽ lắc đầu, "Đây là chuyện cơ mật của gia tộc, ta cũng là sau khi tiếp nhận Giám sát thính mới biết".
"Chuyện này vì sao không tiếp tục điều tra?"
"Khi xưa tổng trưởng Viễn Tinh rất phẫn nộ, hạ lệnh phải truy cho ra chân tướng, nhưng còn chưa đợi thống lĩnh mới của biên phòng quân và Giám sát thính ra tay thì Lưu Phong gia đã bắt đầu xâm phạm, tổng trưởng Viễn Tinh chiến tử ở Đế đô. Tham Tinh tổng trưởng có thể tiếp vị là dựa rất nhiều vào sự giúp đỡ của Nguyên lão hội, sau đó lại phải dựa vào Nguyên lão hội để kiềm chế Dương Minh Hoa, đối với sự kiện của Vân Sơn Hà, thái độ của lão rất hàm hồ, giám sát trưởng Tiêu Long cũng không ngu rước lấy phiền phức, án tử đó biến thành huyền án, đến giờ cũng chẳng có manh mối".
Nghĩ đến thần tượng của mình khi còn nhỏ lại phải chết không minh bạch, Tử Xuyên Tú cảm thấy phẫn nộ bừng bừng.
Một đại anh hùng lại táng mệnh vô lý như thế, nếu như Vân đại tướng không xảy ra chuyện bất ngờ, Lưu Phong Tây Sơn tuyệt không có khả năng dễ dàng xông qua tây bộ biên phòng, dưỡng phụ Viễn Tinh cũng không chiến tử dưới Đế đô thành, bản thân gã cũng không phải chịu mệnh vận lận đận như hôm nay!
"Mã gia," Tử Xuyên Tú lẩm nhẩm hai chữ này, khóe miệng bất giác thoáng qua một nét cười tàn khốc.
Mã Duy có ý đồ câu dẫn Tử Xuyên Trữ, Mã Khâm thì lôi kéo gã để chiếm đoạt quyền lực kinh tế ở Viễn Đông. Thế giới đúng là kì diệu, Mã gia mấy chục năm trước làm thay đổi mệnh vận của gã, hôm nay lại sản sinh mối liên hệ huyền diệu với gã.
Gã chăm chú nhìn Đế Lâm: "Đại ca, hiện tại huynh đã tiếp quản Giám sát thính, án tử này huynh tính toán xử lý thế nào?"
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tử Xuyên Tam Kiệt Tác giả: Lăo Trư Quyển 14: Chuyển Thuấn Hồng Nhan.
-----oo0oo-----
Chương 2: Vô công thụ lộc (2).
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Đế Lâm tránh ánh mắt của Tử Xuyên Tú, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không có tính toán mà cũng không tính toán. Tuy người đứng đầu Giám sát thính đã đổi, nhưng tổng trưởng vẫn là tổng trưởng cũ, vậy thì đương nhiên mọi thứ phải cứ như cũ mà làm".
"Thì ra là như thế!"
Nghe ra sự bất mãn trong ngữ khí của Tử Xuyên Tú, Đế Lâm than: "A Tú, dạng tình huống này không phải hôm nay mới bắt đầu, cũng không phải do chúng ta có thể ngăn cản. Án tử đã trôi qua tám năm, thi thể của Vân thống lĩnh cũng đã hóa thành cát bụi,
Chiến loạn nhiều năm, những chứng nhân có khả năng cũng chẳng còn ai sống sót, hiện trường cũng đã xóa sạch, căn bản không có manh mối điều tra, không thể dùng lời nói định tội Mã gia. Chúng ta chỉ cần manh động, Mã gia lập tức biết chúng ta muốn đối phó với bọn chúng".
Tử Xuyên Tú chen lời: "Có thể bí mật điều tra".
"Bí mật điều tra?" Đế Lâm nhếch mép cười lạnh, "Làm sao bí mật? Muốn triển khai điều tra các hào cường siêu cấp đó, chúng ta cần phải có sự hợp tác của tổng trưởng và Thống lĩnh xứ. La Minh Hải thì không cần nói tới, đó là tử đối đầu của ta, chỉ nói Minh Huy, tiền nhiệm của hắn chết bất minh bất bạch, hắn là thống lĩnh biên phòng quân bao nhiêu năm qua lại có thể hòa hợp với Mã gia, sự ảo diệu bên trong ngươi dùng đầu gối suy nghĩ cũng đoán được. Càng không nói đến tổng trưởng đại nhân của chúng ta, lúc cần thiết, lão hồ ly này sẽ chẳng do dự mà vứt bỏ chúng ta để thỏa hiệp với Nguyên lão hội. Lúc đó, chúng ta sẽ thành cái đích để Mã gia toàn lực báo phục!
"Hơn nữa cho dù có thể định tội được, đối phó Mã gia cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Đem mấy tên đầu sỏ của chúng ra chém, đập tan quân đội tư nhân của bọn chúng, thiêu rụi trang viện và nơi ở của chúng, nhưng muốn phá hủy triệt để cơ sở kinh tế và căn cơ ngầm của bọn chúng là chuyện rất khó làm trong thời gian ngắn, chẳng hạn như tiền trang của bọn chúng còn có cả chi nhánh ở Lưu Phong gia. Dạng đại gia tộc thâm căn cố đế như thế, nếu như không thể một lần nhổ sạch gốc rễ bọn chúng, một khi chúng ngoi lên được, chúng ta sẽ bị báo phục tàn khốc, vĩnh viễn không có ngày được yên. A Tú, ta biết võ công ngươi cao cường, nhưng ngươi không thể lúc nào cũng giữ được sự tỉnh táo cảnh giới, ta cũng biết vệ đội của ngươi rất trung thành, nhưng ngươi có thể chắc được không một ai trong bọn họ không dao động trước cả đống tiền tài, mỹ nữ. Chỉ cần một tên bị mua chuộc thì cũng đủ khiến ngươi chết không minh bạch. Còn nữa, ngươi còn có gia đình, ngươi võ công có cao đến đâu cũng không thể phân thân bảo vệ bọn họ, ngươi chỉ cần sơ sẩy, cả đời ngươi sẽ phải hối hận!"
Đế Lâm càng nói càng kích động, đi qua đi lại trong phòng, múa tay như đang diễn thuyết ở đại sảnh Nguyên lão hội: "Hai mươi năm qua, Giám sát thính cài người vào nội bộ bọn chúng thì bọn chúng cũng có người ở khắp các ban bệ gia tộc, ảnh hưởng đến quyết sách của gia tộc. Giám sát thính chính là tử đối đầu của bọn chúng, Liêm chính ty chuyên môn phụ trách thanh tra đám quan viên quan lại bị mua chuộc, Chính trị ty chuyên tiêu diệt và làm suy yếu các thế lực hào cường địa phương gây uy hiếp lên sự thống trị của gia tộc. Đây là một trận chiến im lìm, tuy không đổ máu phơi thây, nhưng cũng hung hiểm giống như đánh trận.
"Các tiền nhiệm của ta từng thành công diệt trừ vài thế lực trung tiểu hào cường, nhưng lập tức bị các đại gia tộc liên thủ lại để đối phó, thế là mọi thứ lại quay về như ban đầu. Đến thời của ta, chính quyền trung ương mới coi như đánh thắng một trận lớn, mượn sự uy hiếp của Lưu Phong gia cùng uy vọng của Tư Đặc Lâm, chúng ta cưỡng bách đám nguyên lão phải giảm số lượng quân đội tư nhân, tước đi phần lớn thực lực của chúng.
"Từ khi ta nhận chức cũng trừ được vài nguyên lão, nhưng đó đều là những tên xui xẻo bị cuốn vào vòng xoáy chính trị, đồng thời không có ai chống lưng, còn như đám có gốc gác thực lực, cho đến giờ ta cũng chưa chân chính đụng đến bọn chúng.
"A Tú, ngươi, ta và Tư Đặc Lâm đều là nhân vật chính trị, chúng ta nắm đại quyền trong tay, huy hoàng nhất thời, chúng ta có thể hô phong hoán vũ, nhưng ta chưa từng thấy qua có nhân vật chính trị nào có thể trường thịnh không suy. Vân Sơn Hà uy phong lẫm lẫm cũng phải chết bất minh, Ca Ứng Tinh trung tâm cảnh trực cũng chết, Dương Minh Hoa quyền khuynh triều dã cũng sụp đổ, Tiêu Long lão mưu thâm toán cũng chết. Nhưng đám hào cường như Mã gia lại kiên cố như một tảng đá, năm qua tháng qua tích lũy tài phú, âm thầm phát triển, dù biến động thế nào cũng có thể lấy bất biến ứng vạn biến!"
Đế Lâm quya đầu nhìn Tử Xuyên Tú, đột nhiên cười nói: "Ta đúng là, càng nói càng xa chủ đề!"
Tử Xuyên Tú lúc này mới hồi thần, cảm khái: "Không có, hôm nay ta thu được rất nhiều lợi ích, huynh đã dạy ta một bài học".
"A Tú ngươi thường chinh chiến ở Viễn Đông, có chút thiếu hiểu biết đối với ứng xử nhân tình thế thái. Chúng ta quay lại chủ đề đi!" Đế Lâm nhíu mày nói: "Kì quái, ta nhớ đối với các tân nhiệm thống lĩnh khác, Mã gia chỉ đưa lễ mừng chừng năm mươi vạn mà thôi, vì sao lại ưu ái ngươi như thế, tặng cho đến hai trăm vạn?"
Sắc mặt Tử Xuyên Tú trầm xuống, "E là vì bọn chúng có ý đồ với Viễn Đông!" Gã đưa Thỉnh nguyện thư cho Đế Lâm xem.
Trong mắt Đế Lâm lộ ra sắc lạnh, "Chẳng trách Mã gia lại nhiệt tình với ngươi, trước tiền sau mỹ nữ. Thì ra bọn chúng đã tính toán, muốn tiếp thu những sản nghiệp có giá trị lớn ở Viễn Đông".
Tử Xuyên Tú dở khóc dở cười: "Đại ca, đừng nhắc đến mỹ nữ được không?"
Đế Lâm nhìn bầu trời xanh ngoài khung cửa, chậm rãi nói: "Vừa rồi ta còn cho rằng bọn chúng chỉ là muốn lấy lòng tân nhiệm thống lĩnh, nhưng không ngờ bọn chúng lại có mục đích lớn như thế. Lần này không giống như phong cách bọn chúng trước giờ. Ta không chủ động phạm người, nhưng là bọn chúng muốn nhảy lên đầu huynh đệ chúng ta, chúng ta không thể ngồi yên. Viễn Đông là giang sơn do a Tú giành được, bọn chúng muốn dùng thủ đoạn để chiếm, chúng ta nếu để bọn chúng bước thêm một bước thì sau này khó mà có đất dung thân!"
Tử Xuyên Tú chen lời: "Viễn Đông không phải do một mình tôi đánh được, còn có vạn vạn chiến sĩ Viễn Đông, quan binh Tú tự doanh, dân chúng cung cấp tiếp tế cho chúng tôi, bọn họ mới là chủ nhân chân chính của Viễn Đông!"
Đế Lâm mỉm cười: "A Tú, ngươi vẫn là lý tưởng như thế!" Hắn lắc đầu, "Dù sao cũng vậy, chúng ta tuyệt không lùi bước!"
"Đúng!" Có được Đế Lâm đồng tình, Tử Xuyên Tú tức thì cảm thấy tinh thần bội tăng.
Nhưng cho dù không có được sự giúp đỡ của Giám sát tính, bản thân phải cô quân tác chiến thì gã cũng quyết không nhượng bộ.
"Vậy bước tiếp chúng ta sẽ làm gì, không phải đem tiền trả lại bọn chúng chứ?"
"Đấu tranh phải giảng cứu sách lược, a Tú. Nếu như đem tiền trả lại bọn chúng, vậy thì thuyết minh ngươi triệt để quyết liệt với bọn chúng, nhưng sau này có rất nhiều sự tình ngươi cần sự hiệp trợ của Nguyên lão hội, nếu như bọn chúng luôn giở trò với ngươi, vậy thì người sẽ rất khó khăn, cũng không thể thu lấy toàn bộ số tiền này, thu toàn bộ chứng tỏ ngươi đáp ứng với bọn chúng, bị bọn chúng chèo kéo cũng rất phiền phức".
Tử Xuyên Tú đầu óc mơ màng, "Huynh nói nên làm thế nào?"
"Thu một phần, thu năm muơi vạn là đủ rồi, còn lại một trăm năm mươi vạn trả lại cho bọn chúng. Quy củ hồng bao cho tân nhiệm thống lĩnh là năm mươi vạn, ngươi thu chừng ấy, ý tứ là nói đã nể mặt bọn chúng. Trả lại một trăm năm mươi vạn, nói rõ, 'Vô công bất thụ lộc'. Chuyện này có thể lý giải từ nhiều phương diện, có thể hiểu ngươi không muốn làm theo yêu cầu của bọn chúng, hoặc có thể lý giải là yêu cầu của bọn chúng quá khó, cần phải có thời gian.
"Nếu như bọn chúng trực tiếp lên tiếng đòi đất đai và mỏ khoáng ở Viễn Đông, ngươi dù có thoải mái đáp ứng bọn chúng thì e có đem cả Viễn Đông ra cũng không đủ cho lòng tham của bọn chúng. Tốt nhất là đồng thời đáp ứng với mấy nhà, để cho đám nguyên lão cắn xé nhau, nhưng tuyệt không được thể hiện bằng hợp đồng hay văn tự kí lục gì. Ngày sau chỉ đợi vượt qua cửa ải khó khăn này, ngươi có thể lật lọng: A, ta có nói qua chuyện này à, không có đâu, ngươi nhớ lầm rồi! Bọn chúng không có chứng cứ gì, cho dù có ngoác mồm la mắng cũng chẳng ai để ý đến bọn chúng".
Tử Xuyên Tú gật đầu như gà mổ thóc, gã tuy tinh minh nhưng trước giờ sinh sống trong quân ngũ, đối với kỹ xảo đấu tranh chính trị nhất khiếu bất thông, nghe Đế Lâm nói như thế mới phát hiện bên trong ảo diệu vô cùng, so với trên chiến trường cần có mưu lược tâm kế thì đấu tranh chính trị có mức độ phức tạp cũng không hề thua kém.
"Nhưng mà đại ca, đám nguyên lão đó nói địa sản, mỏ khoáng vốn là tài sản của nhà bọn chúng, nói bọn chúng có quyền sở hữu, nếu bọn chúng chiếu theo pháp luật trình lên Nguyên lão hội tố cáo chúng ta, yêu cầu chúng ta phải trả, vậy làm thế nào?"
Đế Lâm cười khà khà, "A Tú, ngươi đúng là thông minh nhất thế mà hồ đồ nhất thời à! Ngươi còn nhìn không ra sao? Đám quý tộc là chủ nhân của đống sản nghiệp đó vốn đã sớm suy bại, bọn chúng căn bản không có tinh lực cũng không có năng lực đòi lại. Chính vì nhìn trúng điểm này, Mã gia mới dùng giá thấp để thu mua các giấy tờ đất đai sản nghiệp cũa bọn chúng, sau đó ra mặt giao thiệp với ngươi, ý đồ bỏ một vốn bốn lời. Kì thật, sản nghiệp của Mã gia chiếm không bao nhiêu.
"Chúng ta không sợ nhất chính là bọn chúng dùng pháp luật. Nghĩ xem, muốn khống cáo ngươi chiếm sản nghiệp của bọn chúng, vậy phải thỉnh vật chủ gốc ra, là hầu tước đại nhân nào đó phải không? Được, nhưng vị hầu tước đại nhân này đã chết trong động loạn ở Viễn Đông rồi, con trai ông ta lại đem sản nghiệp chuyển nhượng cho thủ tịch nguyên lão Mã Khâm đáng kính của chúng ta, đây chính là kẽ hở có thể lợi dụng!
"Chúng ta chỉ cần nói, các vị, các vị đã đòi lại vật sản, vậy mời chủ nhân của khế ước thư sản nghiệp, hầu tước đại nhân gì đó ra tòa đi! À, mấy vị tiên sinh này nói vật chủ hầu tước đã chết rồi sao? Chết lúc nào? Vì sao chết? Ai giết? Có báo cáo nghiệm thi của trị bộ thiếu không? Có bắt được hung thủ không? Mấy cái này đều không có, vậy chúng tôi làm thế nào tin tưởng vị hầu tước đại nhân đáng kính của chúng ta đã chết thật hay chưa?
"Cái gì, ngươi nói là con trai, tử tước các hạ gì đó có tận mắt chứng kiến hầu tước đại nhân khứ thế không? Ngươi nói là con trai, có chứng cứ gì không? Ta làm sao biết ngươi có thật là con trai của ông ấy hay không chứ?
"Được, hiện tại tiếp tục khai tòa đi, Tử tước đại nhân, ngươi tuy đưa ra đủ thứ giấy tờ chứng minh thân phận của ngươi, lại có nhiều người cũng nói ngươi đúng là tử tước đại nhân, nhưng ta vẫn bảo lưu ý kiến của ta, chẳng lẽ văn kiện chứng minh không có khả năng làm giả hay sao? Mấy thứ này ta sẽ kiểm tra sau...thỉnh pháp đình cho chúng ta một tháng để kiểm chứng văn kiện, nếu thời gian không đủ, có thể kéo dài hai tháng...
"Được, qua nửa năm thẩm tra, chúng ta xác nhận các hạ đúng là con của hầu tước đại nhân, cũng đúng là tử tước đại nhân. Tuy nhiên chúng ta vẫn giữ ý kiến về cái chết của hầu tước đại nhân, phải phải người đến Viễn Đông khảo sát điều tra xem hầu tước đại nhân có chết thật hay không? Còn về chuyện ngài yêu cầu a Tú thống lĩnh phải trả sản nghiệp của cha ngài, thế nhưng chúng ta làm sao biết ngài có phải là người kế thừa hợp pháp không, hầu tước đại nhân còn có con trai nào khác không...Ngài nói ngài là con một, cái này cũng khó nói, chúng tôi cần phải điều tra xem hầu tước đại nhân còn có người con nào khác mà ngài không biết hay không...."
Đế Lâm nói rất nghiêm túc, Tử Xuyên Tú thì cười đến gập cả bụng.
"Chúng ta chỉ cần làm theo hai chữ, đó là 'Kéo dài!', ngươi cứ an tâm ở Viễn Đông làm Quang minh vương, chỉ cần thuê vài luật sư làm nhốn nháo ở Đế đô là đủ rồi. Hình thế sau này ai dám chắc, đợi khi ngươi ổn định rồi, đến lúc đó cho dù có làm rõ mọi chuyện thì có làm sao? Viễn Đông là địa bàn của ngươi, không có ngươi đồng ý, Mã gia dám bước chân vào Viễn Đông sao? Nếu như bọn chúng dám tiến vào tiếp thu sản nghiệp, ta có thể nói đạo tặc ở Viễn Đông rất hung tàn, ma tộc vẫn thường quấy nhiễu ở Viễn Đông, Mã gia có xảy ra chuyện ở Viễn Đông là do đạo tặc hay ma tộc gây ra. Lúc đó, a Tú thống lĩnh chỉ đành thành khẩn viết kiểm điểm cho Thống lĩnh xứ, nói bản thân vô dụng, trị an kém cỏi".
"Nếu như Mã gia vì vậy mà thực hiện báo phục đối với người thân của ta, bản thân ta không sợ, nhưng người nhà chúng ta..."
Đế Lâm lắc đầu, "Không cần lo lắng, chơi có quy tắc của chơi, đối với tướng lĩnh nắm quân quyền, bọn chúng rất ít khi dám loạn động. Trường hợp của Vân Sơn Hà là đặc biệt, bởi vì mục đích của đại tướng là diệt trừ Mã gia, uy hiếp đến tồn tại của bọn chúng, đó là cuộc chiến ngươi sống ta chết, Mã gia không thể không mạo hiểm. Thế nhưng tài sản ở Viễn Đông không phải là lớn đối với chúng, không cần liều mạng kết tử cừu với ngươi".
"Quy tắc trò chơi? Đó là thế nào?"
"À, rất đơn giản, ngươi có thể hiểu đó là những quy định ngầm mà song phương đều tuân thủ. Ví dụ Mã gia dùng luật pháp tố cáo ngươi, ngươi dùng luật pháp đáp trả bọn chúng, mọi người đều hành xử theo khuôn khổ pháp luật.
"Nếu có ai phá quy tắc, chẳng hạn Mã gia ám sát người nhà của ngươi, bọn chúng vượt khỏi giới hạn pháp luật, đấu tranh cũng thăng cấp theo, vậy ngươi cũng chẳng cần theo ước thúc của pháp luật, ngươi có thể phái quân đội phá hủy, tiêu diệt Mã gia. Tổn thất như thế là quá lớn, Mã gia sẽ không vì chút tài sản ở Viễn Đông mà mạo hiểm đâu.
"Đương nhiên, ngươi nếu chủ động làm chuyện đó thì ngày tàn của ngươi cũng sẽ đến. Xuất động quân đội đối phó với gia tộc nguyên lão, Nguyên lão hội nhất định không tha cho ngươi. Vì thế, song phương đều phải tuân thủ luật chơi mới tránh khỏi kết cục lưỡng bại câu thương".
Tử Xuyên Tú lĩnh hội, gật gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tử Xuyên Tam Kiệt Tác giả: Lăo Trư Quyển 14: Chuyển Thuấn Hồng Nhan.
-----oo0oo-----
Chương 2: Vô công thụ lộc (3).
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Trong mấy ngày tiếp theo, thiếp mời đủ dạng yến hội, tửu tịch liên tiếp bay đến, người mời đều là các nguyên lão, phú thương hoặc quan viên cao cấp.
Thiếp mời rất khách khí, đại khái muốn kết giao với nhân vật anh hùng như Tử Xuyên Tú, rất hân hạnh được đón tiếp.
Chuyện này cũng không lạ, những nguyên lão, thương nhân đều có tài phú cự đại, bọn họ cần là kết giao với nhân vật chính trị có thực lực mạnh để bảo hộ cho bọn họ, mà người trong quân đội cũng cần có kim tiền để mở đường cho mình, đây là liên minh chính trị các bên đều cần.
Dạng nhân vật quật khởi nắm trọng binh trong tay như Tử Xuyên Tú, lại chưa thuộc về phái hệ nào, trong mắt đám thương nhân, đó chẳng khác gì một tòa núi vàng!
Còn có một nguyên nhân khác mà ai cũng nhìn thấy đó là, lập được đại công như thế, Tử Xuyên Tú vào Thống lĩnh xứ chỉ là chuyện sớm muộn. Đây là vị thống lĩnh trẻ nhất của gia tộc, hơn nữa còn chưa kết hôn, nghĩ đến cơ hội lôi kéo được một người có thực lực như thế đứng về phía mình, cả những nữ phú thương cũng nhảy vào cuộc.
Trong nhất thời, Tử Xuyên Tú trở thành minh tinh sáng giá nhất Đế đô, xung quanh là hào quang yến tiệc, gặp gỡ các nhân vật quyền thế, giàu có, tiếp xúc thân mật với mỹ nữ thơm tho, cuộc sống như trên thiên đàng.
Một vị thống lĩnh anh tuấn trẻ tuổi, anh hùng chiến trận, khí độ bất phàm, bình dị dễ gần, nói năng u nhã, so với đám hoa hoa công tử lòe loẹt, Tử Xuyên Tú càng nổi bật.
Gã là một nam tử hán có sức quyến rũ ngầm, những kinh lịch khổ nạn đã hun đúc nên mị lực nam nhân của gã.
Mỗi nơi gã đến, cho dù gã không mong muốn chúng nhân chú ý, thế nhưng gã vẫn trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt. Trong nhất thời, cả Đế đô không biết có bao nhiêu khuê tú điên đảo vì gã, không ngừng lượn lờ trước mặt gã, quấn lấy gã, bám theo sau gã.
Đối với hành vi mất gia giáo như thế của chúng nữ, những trưởng bối của họ lại chẳng giáo huấn, ngược lại còn ra mặt cổ vũ cho bọn họ mạnh dạn tấn công Tử Xuyên Tú hơn.
Tử Xuyên Tú ứng phó không xuể, thế nhưng gã rất cẩn thận, bình thường giao tiếp với các khuê tú nữ sĩ đều giữ một khoảng cách nhất định, không để chuyện hoang đường như đêm say rượu hôm trước tái diễn.
Tuy bản thân ở giữa rừng hoa, gã lại không hề ba hoa khoác lác, ở trong mắt người ngoài, đây còn là chuyện kì tích hơn cả việc một tay gã thu hồi Viễn Đông.
Thế là, thanh danh của gã càng vang dội, ai cũng nhìn thấy gã có sự kiềm chế rất cao, khác xa đám hoa hoa công tử gieo tình nơi nơi.
Do ngày đêm bị người quấy nhiễu, Tử Xuyên Tú khổ không nói được, gã đành phải bố trí vệ binh ở ngoài phòng mình, hai vệ binh bán thú nhân cao lớn lúc nào cũng túc trực trước cửa, phàm là nữ tử muốn gặp Tử Xuyên Tú đều không cho vào.
Nhưng cho dù thực thi nghiêm túc, cộng với vệ binh là bán thú nhân hung dữ, vẫn không thể dập tắt được lửa tình của các nữ sĩ khuê môn, chưa được một ngày, hai vệ binh bán thú nhân đã mệt đến không đứng nổi.
Bọn chúng ào ào tâu: "Quang minh vương điện hạ, sống thế này mệt quá! Mấy bà nương nhân loại khóc lóc năn nỉ nháo nhào, cả ngày thế này còn mệt hơn cả đánh trận với ma tộc!"
Thế là, Tử Xuyên Tú đành phái thêm nhân thủ, từ hai vệ binh tăng lên mười sáu, bốn tiếng thay phiên một lần, phạm vi cảnh giới cũng từ trước cửa phòng mở rộng thành cả tầng lầu, cuối cùng mở rộng thành cả Chiêu đãi sở.
Các vệ binh nhận được mệnh lệnh, phàm là thấy nữ nhân biểu tình say mê, tay ôm hoa tươi, thì đều cản lại.
Tin tức truyền ra, ngược lại càng gây sự hấp dẫn, các nữ sĩ Đế đô đều muốn biết, thống lĩnh Tử Xuyên Tú đó rốt cuộc có chỗ nào xuất sắc mà lại dùng vệ đội ngăn cản người hâm mộ, các tiểu cô nương thì cảm thán: "Đúng là nam nhân quyến rũ a! Ta quyết định sùng bái huynh!"
Đây là tâm lý của nữ nhân, thích tụ tập, tò mò, sùng bái đám đông, đặc biệt đám mỹ nữ càng điên khùng hơn, bọn họ tụ lại thành đám đông, đứng trước nơi ở của Tử Xuyên Tú giơ cao biểu ngữ: "A Tú, muội thích huynh!"
Mỗi ngày khi mặt trời ló dạng là sự náo nhiệt ngoài cửa đã bắt đầu, các nữ nhân đồng thanh hô: "A Tú a Tú muội thích huynh, muội yêu huynh như chuột yêu gạo!" Cổ thanh thế đó thật là kinh nhân.
Các lữ khách khác không chịu được quấy nhiễu, ào ào trả phòng.
Chủ quản Chiêu đãi sở mặt nhăn như trái khổ qua, nhưng thượng ty của hắn là Tư Đặc Lâm lại chính là lão bằng hữu của Tử Xuyên Tú, hắn cũng không dám yêu cầu Tử Xuyên Tú rời khỏi đây.
Mà Tử Xuyên Tú mỗi lần ra ngoài đều giống như đang làm chuyện rất mạo hiểm.
Cảnh tượng rất hoành tráng, còi hiệu réo vang, tiếng quát nạt om sòm, vô số hiến binh, cảnh sát sắp thành hàng, dùng thuẫn bài tạo thành phòng tuyến ngăn cản đám nữ nhân ái mộ, thế nhưng cũng cản không nổi cơn triều nữ nhân dữ dội.
Danh tướng Tử Xuyên Tú đối diện ma tộc đại quân sắc mặt không đổi, lúc này lại ôm đầu lủi lên xe như chuột, vô số người chạy đuổi theo xe ngựa, tiếng hô hoán khóc lóc: "A Tú, muội yêu huynh mà!"
Đại danh của Tử Xuyên Tú vang dội khắp Đế đô. Mãi đến mười ngày sau, sự hâm mộ cuồng nhiệt mới dần lắng đi.
Tử Xuyên Tú lúc này mới có được thời gian thanh tịnh, thế nhưng tâm tình của gã vẫn chẳng cách nào thoải mái được.
Quay lại vài ngày trước, sự tình liên quan đến chức vị của gã vẫn chưa được xác định, gã sớm đã mất kiên nhẫn, may mà Tử Đặc Lâm và Đế Lâm an ủi gã không nên nóng lòng, nói gã lập được đại công như thế, vào Thống lĩnh xứ là chuyện dĩ nhiên, chỉ là gia tộc bổ nhiệm một thống lĩnh không phải là chuyện nhỏ, cần phải có thời gian chuẩn bị.
Nói tới nói lui, Tử Xuyên Tú cuối cùng cũng thư thái, chỉ là gã lo lắng cho Viễn Đông, không biết ma tộc lúc nào phát động tấn công, xuất ra bao nhiêu binh lực, cũng không biết bọn La Kiệt, Bạch Xuyên có thể quản được Viễn Đông không, ma tộc nếu như xâm phạm, bọn họ có ngăn cản nổi không.
Nghĩ đến những chuyện này, gã như đang ngồi trên đống lửa, chỉ là chưa có được thư nhậm chức và viện trợ của gia tộc đối với Viễn Đông, gã không thể trở về.
Mấy lần cầu kiến tổng trưởng, lão hồ li đều chỉ cười khà khà, "A Tú, chớ gấp! Thật là người trẻ tuổi à, lúc nào cũng gấp gáp! Sự tình cần suy xét bàn luận, cần có thời gian!"
Đứng ngồi bất an như thế thêm năm ngày, cuối cùng cũng có thông tin.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào