Trong lúc nói chuyện, hai người kia dứt khoát xông về phía tên vừa mới xen vào để động thủ, song người này chỉ lắc lư vài cái liền tránh được rất dễ dàng, đến khi một người trong số đó muốn bắt lấy Nhã Hàm thì hắn mới kéo áo tên kia lại. Trong thời gian ngắn, người nọ lôi kéo và né tránh nhìn như không có bất kỳ phương pháp gì nhưng hai tên kia lại không thể đến gần Nhã Hàm được, cũng không thể khiến hắn bị chút thương tổn nào. Nhã Hàm nhìn một lát rồi nhận ra bộ phép của người này rõ ràng là võ học Trung Quốc, mặc dù nhìn có vẻ rất rối loạn nhưng hiển nhiên là lợi hại hơn mình nhiều lắm.
“Không nên đánh tôi... Có gì từ từ nói. Tôi đếm đến ba, chúng ta cùng nhau dừng tay, dừng tay có được không, tôi đếm này… Ài... Bịch!”
Trong lúc đó, vừa nói xong, trò khôi hài ồn ào như giữa chợ này cũng hạ màn trong nháy mắt, người nọ đột nhiên đánh ra, hai người còn lại ngã xuống đất. Người nọ giơ tay lên cười ha hả rồi giang tay ra, đây là một người da vàng khoảng chừng hai mươi tuổi, thân thể không mập mạp nhưng khuôn mặt lại rất tròn, nhìn qua có vẻ cầu tài khiến người ta có cảm giác như lớn đầu nhưng không trưởng thành:
“Tôi đã nói là hiểu lầm, không nên đánh nữa... Ặc.”
Sau tiếng mắng là một khẩu súng nhắm thẳng vào giữa trán, người thanh niên Trung Quốc kia giơ tay lên. Nhưng cũng đúng lúc này, một cánh tay vươn ra nắm chặt lấy khẩu súng. Xuất hiện phía sau tên mặt tròn kia là một người đàn ông ngoại quốc cao lớn mặc đồ tây, tay cầm một bó hoa, hắn nhíu mày:
“Có chuyện gì?”
“À...”
Hiển nhiên bọn họ biết nhau, khẩu súng bị giữ lại, tên thanh niên người ngoại quốc kia hơi luống cuống.
“Jo… Joseph tiên sinh, cô gái này nghe lén chúng tôi nói chuyện...”
“Tôi không nghe!”
Nhã Hàm nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói.
“Đâu có.”
Người thanh niên có bộ dạng cầu tài kia cũng giơ tay lên nói.
“Là bọn họ mở cửa không cẩn thận nên đụng ngã vị tiểu thư này, lại còn vu cho cô ấy nghe lén.”
Người đàn ông tên Joseph nhìn qua mấy người, sau đó gật đầu với Nhã Hàm:
“Xin lỗi, là bọn họ không đúng... Nói xin lỗi!”
Nửa câu sau rõ ràng là nói với hai người ngoại quốc.
“Nhưng... ồ... Xin lỗi.”
“Xin lỗi...”
Hiển nhiên là hai người rất sợ người đàn ông tên Joseph, hơi do dự một lát liền không tình nguyện nói xin lỗi. Joseph kia cũng không nói nhiều, cầm bó hoa bước vào phòng rồi đóng cửa lại. Ngoài cửa, thanh niên bộ dạng cầu tài gật đầu với Nhã Hàm, dùng tiếng Trung nói:
“Người Trung Quốc?”
Nhã Hàm gật đầu nhẹ nhàng.
“Thật trùng hợp, không nghĩ tới lại gặp được người Trung Quốc ở nơi này, tôi cũng vậy. Cô có thể gọi tôi là Man Đầu(bánh bao), quê ở Bắc Kinh.”
Man Đầu cười đưa tay rạ Nhã Hàm cũng cười khẽ rồi bắt tay một cách tượng trưng:
“Cảm ơn.”
Thanh niên tên Man Đầu đứng đối diện dường như vẫn muốn nói thêm nhưng cô gái xinh đẹp trước mặt chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi, hắn đưa tay lên gãi đầu khó hiểu, một lát sau, hắn nhìn sang hai bên rồi không khỏi cười tự giễu.
Đi đến bên cạnh, hắn lấy một chiếc MP3 từ trong ngực ra rồi ấn vào một nút trên đó:
“Lão đại, xuất hiện chút chuyện nhỏ, đã tiếp xúc được với mục tiêu nhưng điều thất bại chính là có vẻ như cô ta không có hứng thú nói chuyện với em. Mỹ nữ quả nhiên là mỹ nữ, em đoán có lẽ do em thể hiện võ học quá cao siêu khiến cô ấy cảnh giác theo bản năng... Còn nữa, tại sao người của Mafia cũng ở trong bệnh viện này? Vừa rồi em thấy Joseph của gia tộc Saliere, mặc dù hắn luôn quản lý những chuyện kinh doanh công khai nhưng có thể gây ra ảnh hưởng với nhiệm vụ lần này của chúng ta hay không?”
“Hẳn là không.”
Sau một lát, đầu bên kia vang lên tiếng nói chuyện.
“Người ở trong phòng là em trai của Joseph, thời gian trước hắn bị trúng đạn, bởi vì Joseph cũng có cô phần trong viện nghiên cứu này nên mới vào đây để chữa trị. Chẳng qua xét thấy trước kia cậu nói bề ngoài và khí chất của mình có thể khiến nam nữ đều xiêu lòng, đối với kết quả mỹ nữ không thèm để ý đến cậu vừa rồi, tôi đại biểu cho toàn bộ thành viên của tổ chống khủng bố thể hiện sự xem thường thành khẩn và khinh bỉ nhiệt liệt...”
“Dừng... Anh Quốc Hoa, em chỉ thấy chúng ta không cần phải lo lắng vô cớ như vậy, cô ta chỉ là một cô gái hoàn toàn không có kẻ thù nào, vừa ra nước ngoài một lần đã phải sắp xếp nhiều người như vậy đi theo bảo vệ. Em cảm thấy, chỉ cần mình em ở đây, cho dù là bảo vệ nguyên thủ quốc gia cũng không có vấn đề gì, để lấy lòng một Hoa Tulip thôi mà cần phải phiền toái vậy sao?”
“Không sai.”
Trong ống nghe vang lên tiếng cười ha hả của Thôi Quốc Hoa:
“Vì vậy hiện giờ mấy người Quốc Lâm đều ra ngoài đi du lịch, mà nhiệm vụ vinh quang, vất vả như vậy cậu lại phải làm. Man Đầu bạn học, nếu quả thật gặp phải nguy hiểm thì cậu tự cầu phúc cho mình đi.”
“...Mọi người quá đáng xấu hổ.”
“Trước kia khi ra nước ngoài đều phải làm nhiệm vụ, hiện giờ vất vả lắm mới có chút thời gian rảnh rỗi thì đương nhiên phải thả lỏng một chút... Ha hả, thực ra mấy người Quốc Lâm đang căn cứ vào tình báo của cậu để điều tra tin tức có liên quan đến Bùi La Gia ở Bắc Mỹ, về phần Hoa Tulip, những năm này cậu đều ở Mỹ, nếu không tự mình nhận thức một lần thì sợ rằng rất khó lý giải được, chẳng qua nếu chúng ta đang ở New York, hơn nữa lại nhận được lệnh như vậy, thì cố gắng làm cho thật tốt đi. Lần này xảy ra sự kiện tại Giang Hải, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta biểu đạt thành ý với Hoa Tulip, người kia... Tôi cũng rất muốn gặp cô ta...”
“Nếu là mỹ nữ.”
Man Đầu liếc mắt.
“Em cũng muốn gặp để trao đổi với cô ta một lần.”
Trong lúc hai người đang dùng thiết bị chuyên dụng để nói mấy chuyện nhàm chán thì tại sân bay Kennedy cách Manhattan chừng hai mươi cây số về phía đông nam, một chiếc máy bay từ Trung Quốc đến hạ xánh xuống đúng giờ, không lâu sau, một cô gái mặc áo khoác không cổ màu trắng, đeo kính râm màu hồng nhạt bước ra khỏi cửa lớn của sân bay, trên tay xách theo vali nhỏ, thuận tay vẫy một chiếc taxi lại.
“Sheraton Tan(khách sạn Sheraton ở Manhattan).”
Lạnh nhạt mở miệng, là khẩu âm thuần túy của New York, tài xe đưa xe chạy ra đường quốc lộ. Trong xe, cô gái tháo kính râm màu hồng nhạt xuống, đó là khuôn mặt tinh xảo, thanh tao lịch sự mà bình thản, tràn đầy mỹ cảm của phương đông của Giản Tố Ngôn, chỉ khi nàng khẽ chau mày mới làm lộ ra vẻ sắc bén, tựa như tầng mây yên lặng nhất trước cơn bão...
Đây là một trường trung học khá bình thường tại New York.
Gió lạnh, thổi qua ngã tư đường trong một buổi chiều đông, từ bên ngoài nhìn vào trong trường học qua tường rào, đang là thời gian tan học, đám học sinh đang ra khỏi lớp học, có người đeo cặp sách, cầm theo sánh vở, có người đạp xe đạp vội vàng đi qua bên cạnh sân vận động để về nhà, trên sân bóng cỏ đã hơi úa vàng kia đang có một trận đấu, bên cạnh có một đám trẻ tụm năm tụm ba hoặc nói chuyện phiếm hoặc hò hét cổ vũ, tương đối mà nói, khán đài đơn giản do mấy chiếc ghế xếp thành bên cạnh sân có số người xem với quy mô lớn nhất, cả nam lẫn nữ tổng cộng chừng hơn mười người, đều là học sinh trong trường, nhìn qua tuổi tác có lớn có nhỏ, có da đen cũng có da trắng, lúc này đang vừa xem trận đấu vừa nói chuyện.
“Las Vegas? Tốt, hai năm trước mình từng đến đó, nơi đó rất đẹp, các cậu thực sự muốn đi sao? Mình biết một sòng bạc, mình từng thắng được một số tiền ở đó... Thành thật mà nói, nơi đó rất tốt.”
Gần tới lễ giáng sinh, đa số trường học tại Mỹ đều cho học sinh, nghỉ đông, trường trung học này cho nghỉ tương đối muộn nhưng cũng chỉ muộn hơn hai ngày. Nếu nói trường trung học cơ sở ở Mỹ có không ít học sinh ngoan nhưng khi lên học trung học phổ thông thì cũng đã đến thời kỳ phản nghịch, khát vọng cá tính, khát vọng khoe khoang, khát vọng sự tài giỏi, khát vọng độc lập, vừa được nghỉ bọn họ liền bắt đầu bàn bạc chuyện kết bạn đi du lịch trong dịp Giáng Sinh.
Du lịch không có phụ huynh đi theo, trên thực tế cũng tương đương với một hoạt động ghép đôi bình thường, giữa một thành phố xa lạ, những người quen sẽ nhanh chóng tạo dựng được hảo cảm. Tại nước Mỹ, chuyện học sinh trung học cơ sở, trung học phổ thông có quan hệ khác giới đã quá quen thuộc, đương nhiên, có lẽ trong số đó cũng có người bảo thủ, tựa như giữa bất kỳ cộng đồng người nào cũng đều tồn tại một số kẻ lập dị, điều này không thể phủ nhận.
Líu ríu bàn luận một lúc, cuối cùng thì ý định của mọi người đều thiên về Las Vegas, mấy tên nam sinh vô tình hay hữu ý nhìn về một thiếu nữ đang ngồi giữa đám người, một thiếu niên da đen có vóc người cao lớn nói:
“Vậy thì quyết định đi Las Vegas. Heidy, cậu nghĩ sao? Sao cậụ không phát biểu ý kiến gì?”
Hắn vừa nói vừa nhìn ra sân vận động theo tầm mắt của cô bé, dường như muốn tìm ra thứ gì ở đó, một lát sau, ánh mắt hắn chăm chú vào một thiếu niên da trắng đang chạy.
“Ồ. Las Vegas? ừ...”
Ánh mắt vì suy tư mà hơi lơ đễnh của thiếu nữ ngưng tụ, sau đó tuỳ ý nhún vai.
“Được, sau Giáng Sinh sẽ đi đến đó.”
Tiếng Anh trong trẻo, động tác nhún vai tuỳ ý ẩn chứa vẻ hoạt bát và độc lập đặc biệt của trẻ em Mỹ. Nghe thấy lời nói khẳng định của nàng, mấy thiếu niên xung quanh nở nụ cười tựa như thở phào một hơi, mọi người bắt đầu nhiệt tình bàn luận những chi tiết trong chuyến du lịch này, chuyện xem như đã được xác định.
Trong đám người, thiếu nữ được đa số người chú ý đến khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, nếu ở Trung Quốc sợ rằng vẫn chỉ có thể xem như một cô bé, nếu ở Nhật Bản thì là một lolita, lúc này, bởi vì vẻ độc lập toát ra từ nàng nên cũng có thể miễn cưỡng xem như một thiếu nữ.
Cô bé có mái tóc màu đen, cũng không phải đen nhánh tựa như một thác nước, tóc nàng được thả tùy ý ở sau đầu, cũng không dài lắm, chỉ đến ngang vai, thỉnh thoảng sợi tóc tung bay lên liền có cảm giác như mây như gió, nàng mặc áo màu tím đơn giản, quần dài có bốn túi nhỏ, đi giày thể thao màu hồng có viền trắng, bộ ngực đã hơi nhô lên nhưng cũng không rõ ràng lắm, đặc biệt là trong trang phục mùa đông lại càng khiến thân hình nàng hơi gầy guộc, nhưng lại càng trở nên đáng yêu hơn. Ăn mặc giản dị lại thêm nụ cười rất hồn nhiên lúc nào cũng đọng trên môi của nàng khiến người ta cảm thấy rất yêu thích, có vẻ vừa độc lập vừa có chủ kiến, lại ẩn chứa cả vẻ dịu dàng đặc biệt của phương đông, điều này có lẽ có liên quan đến di truyền do nàng là con lai.
Thiếu nữ có tên Heidy Đường không chỉ là con lai, mồ côi cha, đồng thời nghe nói gia đình cùng có bối cảnh là Mafia, điều này khiến mặc dù nàng mới vào lớp mười nửa năm nhưng đã nhận được vô số ánh mắt ưu ái của các nam sinh khác, cũng không có bất kỳ cô bé tự cho mình là tài giỏi dám thể hiện sự bất mãn ngay trước mặt nàng, về phần nhưng nam sinh này để ý đến nàng cũng không phải vì bối cảnh sau lưng nàng mà là bởi vì lực hấp dẫn khổng lồ do khí chất vừa mâu thuẫn lại rất vui vẻ hoạt bát hoà quyện lại với nhau.
Đương nhiên, nếu như lực quan sát của chúng ta có đủ thì có lẽ có thể tìm thấy bóng dáng của cô bé mặc váy lam lũ lôi thôi, đi chân trần, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn mỗi ngày đều chờ Gia Minh ở bên xe mì xào tại Giang Hải mấy năm trước, chẳng qua nói tóm lại, nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, đôi mắt vẫn tinh khiết và trong suốt như xưa nhưng đã không còn vẻ mê mang và bất lực như khi đó, vẻ cố ý làm nũng và bám riết lấy người khác đã không còn lộ ra chút nào. Trong khi chúng ta, bao gồm cả Gia Minh, không hề chú ý đến, cô bé năm nào kia đã dần dần trưởng thành.
“Heidy.”
Hiểu rằng rất nhiều lúc nàng luôn hoạt bát nói chuyện với mọi người nhưng trong một vài thời khắc đặc thù - thường là những lúc nàng đang cố gắng tự hỏi - cũng sẽ trở nên yên lặng, mắt thấy những người xung quanh lại bắt đầu bàn bạc. Amy ngồi cùng bàn với nàng, quan hệ giữa hai người không tệ, nghiêng người sang:
“Nghĩ gì thế? Cậu đang nhìn ai? Bill? Winslow?”
“Ồ? Mình đang nghĩ...”
Heidy cười.
“Mình muốn đến Trung Quốc du lịch.”
“Trung Quốc? Tại sao lại là nơi đó? À... Bình thường cậu luôn thích những thứ thuộc về Trung Quốc, nhiều lần mình thấy cậu đọc sách viết về Trung Quốc, nghe nó cậu còn biết cả tiếng Trung nữa?”
“Còn đang học.”
Nàng cười trả lời bằng tiếng Trung, đến khi Amy lộ ra vẻ mặt không hiểu gì cả mới nhún vai.
“Đùa thôi, ha hả, đúng rồi... Mình biết Winslow, hắn là đội trưởng đội bóng đúng không?”
“Là đội phó mới được tuyển gần đây, là người đá bóng rất khá, vóc người khá cao lớn kia. Mình còn tưởng cậu đang nhìn hắn đó, cậu nhìn kìa, chính là chỗ đó, hắn tới... A, cẩn thận!”
Amy còn chưa nói xong. Heidy quay đầu lại liền thấy một trái bóng đang bay nhanh tới, thiếu niên đa đen ngồi phía trước cúi đầu xuống theo bản năng, quả bóng đập thẳng vào trán Heidy rồi bắn lên cao.
“A, a, a...”
Đôi tay cô bé vốn đang ngồi trên ghế quơ quơ trên không trung, sau đó ngã phịch xuống bãi cỏ ở đằng sau. Đám nam sinh xung quanh hơi sửng sốt, mấy cô bé thì che miệng muốn cười, sau đó vẫn là Amy chạy đến trước tiên:
“Heidy, không sao chứ?”
Lời còn chưa dứt, Heidy vừa ngã xuống đất đã trừng mắt đứng dậy, hung hăng vuốt mái tóc rối loạn và khuôn mặt, sau đó là quần áo, nam sinh bên kia hét lên:
“Ngoài ý muốn.”
Không để ý xem nàng có nghe được hay không, hắn liền chầm chậm chạy tới nhặt bóng rồi chạy đến bên sân, đặt bóng xuống sút thật mạnh.
Trái bóng bay qua gần nửa sân mặc dù lực đá cũng không có bao nhiêu nhưng thủ môn lúc này vẫn còn hơi sững sờ, trái bóng bay chuẩn xác vào gôn.
“Sau này đừng để tôi thấy cậu đá bóng như vậy nữa! Nếu không tôi sẽ đá vào mông cậu!”
Sau khi giơ nắm đấm lên lớn tiếng hét, đôi tay Heidy giao nhau, mím môi rồi dựng ngón giữa lên. Giữa sân bóng, người nọ giang tay ra có vẻ không biết làm sao cả, người xung quanh cũng nở nụ cười. Đi tới khán đài, Heidy xoa xoa trán rồi thuận tay đeo cặp lên:
“Mình đi trước, chào.”
“Chào...”
“Nhớ kỹ thời gian, chuẩn bị cho tốt đó.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Phất phất tay, Heidy đi thẳng ra cổng trường, bên đường đã có một chiếc xe hơi hiệu Honda màu bạc của nữ rất rộng rãi, thoải mái dừng lại, một phụ nữ mặc áo khoác màu trà, mái tóc buộc cao có vẻ rất độc lập đang đứng bên cửa xe. Gật đầu, Heidy ngồi vào ghế lái phụ, sau đó ném cặp sách ra ghế sau.
Một lát sau, người phụ nữ ngồi vào ghế lại xe, xe hơi chậm rãi chạy ra đường.
“Được nghỉ rồi?”
“Dạ.”
“Vừa rồi mẹ thấy con bị bóng đập trúng, có đau không?”
“Không đau.”
“Xin lỗi, hôm nay mẹ đến muộn, phải bàn một số chuyện với người của công ty Reiter.”
“Không sao...”
“Gia Minh đến Mỹ.”
“Ừ... A!”
Ánh mắt đang nhìn ra cửa sổ lập tức được thu hồi, Heidy hô lên kinh ngạc rồi quay sang nhìn mẹ mình, chỉ thấy Marilyn xùy cười.
“Đùa con thôi, xem bộ dạng lơ đễnh của con xem...”
“Con muốn đi Trung Quốc...”
Nàng lẩm bẩm nói, Marilyn ở bên cạnh nghiêng đầu sang chỗ khác:
“Nhưng chúng ta không thể gây thêm phiền toái cho hắn.”
“Con biết... Cho nên sau Giáng Sinh con sẽ đi Las Vegas...”
“Las Vegas? Con muốn đi du lịch sao?”
“Ừ, đi cùng với bạn học của con.”
“Một đám trẻ? Không được, mẹ phản đối!”
“Con đã đồng ý rồi.”
“Không được, con muốn du lịch mẹ có thể dẫn con đi. Con không thể đi một mình...”
“Không phải một mình.
“Chính là một mình, mẹ nói là so với một mình con đi cũng không khác gì.”
“Con đã đồng ý, mẹ từng dạy con nếu đã đồng ý với người khác thì không thể đổi ý.”
“Đó là Đường Kính Nghiêu đã dạy con, huống chi ngay cả lời hứa của mình hắn cũng không giữ được. Gia Minh cũng từng nói với con, đổi ý là đặc quyền của phụ nữ. Con nghe ai?”
“Mẹ không nên dạy con như vậy, như vậy là không đúng.”
“Dù sao con cũng không được đi.”
Tiếng thảo luận kịch liệt trong xe kéo dài suốt dọc đường, trời chiều ngả về tây, chiếc xe hơi kia chạy đến một khu trang viên khổng lồ bên bờ biển, vừa tới nói, Marilyn đang lái xe chợt ngẩn người. Cảm nhận được sự rung động của xe, Heidy nghi ngờ nhìn sang mẹ mình, sau đó lại nhìn về phía trước.
Lúc này, bên bồn hoa phía ngoài cửa lớn của trang viên có một thiếu niên phương đông bề ngoài rất bình thường, mặc một chiếc áo lông cũng bình thường không có gì đặc biệt hệt như bề ngoài của hắn, bên cạnh có một vali nhỏ, đang nhàm chán ngồi đó, dường như tiết trời khá lạnh, thỉnh thoảng hắn lại đưa tay lên túm chặt cổ áo. Bởi vì hắn là người phương đông, cử chỉ như vậy có vẻ lại càng nhà quê hơn, một gã cao lớn mặc đồ tây đứng bên cổng đang nhìn hắn nghiêm túc mà bất thiện.
Xe hơi chầm chậm đừng lại.
Cửa xe mở ra, mặc áo khoác màu trà, giày cao gót màu bạc, nàng vươn hai chân ra ngoài, lúc chạm xuống mặt đất dường như còn hơi run rẩy, bên kia, tiếng cửa xe vang lên loảng xoảng, có vẻ như cô bé quá kích động nên trong chốc lát lại không thể mở cửa xe ra được, sau đó mới phịch một tiếng lao ra ngoài.
“Ồ... Chờ mọi người thật lâu.”
Thiếu niên đứng dậy.
“Không có người quen nào cả, có thể ở lại đây vài ngày không?”
“Nơi này cũng là nhà của cậu.”
Tận lực đè nén sự kích động, Marilyn nói vô cùng nhỏ, dường như đang sợ chút động tĩnh lớn sẽ khiến cảnh tượng trong mơ này bị xé nát. Chỉ là ngay sau đó. Heidy đã hoan hô lao đến, bịch một tiếng ôm chặt lấy thiếu niên, rào rào mấy tiếng, hai người đồng thời ngã vào bồn hoa phía sau lưng...
Ban ngày tại New York, ánh nắng luôn khiến người ta cảm thấy không đủ, nhưng khi trời chiều ngả về tây, từ bên bờ biển nhìn ra, từng đám mây đỏ rực lướt qua những cao ốc chọc trời khôn cùng của thành phố này liền đủ để người khác sinh, ra loại tâm tình kính sợ rất khó nói nên lời. Xe hơi đi qua cổng lớn của trang viên, Gia Minh ngồi ở phía sau nhìn cảnh tượng này. Heidy quỳ gối trên ghế phụ, đôi tay ôm lấy chỗ tựa lưng, đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn.
“Anh ở lại đây bao lâu?”
“Ồ... Phải xem tình hình thế nào đã.”
“Tình hình gì?”
“Bí mật... Ồ. Marilyn...”
“Cái gì?”
Heidy còn chưa kịp biểu đạt sự tức giận, hầu như trong nháy mắt khi Gia Minh gọi tên mình, Marilyn quay đầu lại như phản xạ có điều kiện, sau đó rầm một tiếng, đầu xe đụng phải đài phun nước trên quảng trường trước trang viên. Bởi vì chạy khá chậm nên cú đụng xe này cũng chỉ khiến mẹ con Marilyn bị hù doạ một lần, cũng không xảy ra vấn đề gì cả.
“Ồ, tôi chỉ cảm thấy... Vừa rồi cô lái xe có vẻ không tập trung, ừ, hơi sai lệch...”
Gia Minh giang tay, Marilyn ở đằng trước trừng mắt nhìn, im lặng vài giây rồi đỏ bừng mặt, nở nụ cười. Thấy có người đi tới, nàng liền đẩy cửa xe bước ra ngoài. Gia Minh và Heidy cũng xuống xe theo. Người phụ nữ mặc áo khoác màu trà cúi người nhìn chỗ bị xe đụng hỏng, sau đó bất đắc dĩ đứng bên đầu xe vuốt tóc, cười nhún vai, giày cao gót nhẹ nhàng gõ mấy cái trên mặt đất, đây là thói quen khi nàng do dự hoặc không biết phải làm thế nào, nhưng lúc này lại tràn đầy vẻ gọi cảm và cuốn hút.
“À... Tommy, đem chiếc xe này đi sửa giùm tôi được không?”
Đưa chìa khoá cho một người đàn ông da đen cường tráng vừa đi tới, nàng cười nói.
“Tôi có khách.”
“OK.”
Người da đen kia ra đấu tay ok một cách thân mật nhưng ánh mắt lại không nhịn được nhìn Gia Minh thêm vài lần. Khu trang viên này cực kỳ rộng lớn, ngay phía trước là biệt thự chủ thể chiếm diện tích lớn nhất, xung quanh có rất nhiều biệt thự hoặc nhà nhỏ với những kiểu đáng khác nhau, nhìn như một thôn nhỏ hoặc căn cứ quân sự vậy. Vào ban đêm, xa xa gần gần có thể thấy không ít người đi lại, rất nhiều người trong số đó vừa nhìn là biết đang tuần tra, nhưng người này phần lớn đều là thành viên nội bộ của gia tộc Mafia Saliere.
“Đi thôi, dẫn cậu đến chỗ tôi và Heidy, ừ, chính là ngôi nhà nhỏ ở bên kia.”
Nhìn theo hướng Marilyn chỉ, đó là một ngôi nhà nhỏ hai tầng ở ngay vị trí trung tâm, hơi nhỏ so với những kiến trúc xung quanh nhưng nếu chỉ có hai người ở thì thực sự là rất rộng. Heidy đã sớm vẫy tay chạy về phía trước, trong lúc này, nam nữ ở quanh đó đều nhìn qua bằng ánh mắt hứng thú, xem ra họ đều khá tò mò khi mẹ con Marilyn lại có một vị “bằng hữu” như vậy.
Từ sau khi Đường Kính Nghiêu chết, Marilyn vốn sống rất khép kín đã tham gia vào chuyện kinh doanh của gia tộc, bắt đầu giao thiệp với nhiều người hơn. Hơn mười năm trước nàng là hoa khôi được rất nhiều người theo đuổi và lấy lòng trong trường đại học, trên thương trường lại hành xử khéo léo, bản lĩnh xử lý mọi việc thuận lợi đã có trụ cột, chỉ là về phương diện giao thiệp cá nhân lại có rất ít bằng hữu chân chính, cho dù đối với Joseph được gia tộc Saliere vô cùng coi trọng cũng luôn duy trì một khoảng cách rõ ràng. Gia Minh đã nghe Heidy nói về chuyện này, nào là nói cho người ta á khẩu lúc đàm phán, chú Joseph bị mẹ từ chối như thế nào, những chuyện như thế cũng không phải cá biệt.
Đi tới trước cửa ngôi nhà nhỏ, lúc vào cửa. Gia Minh nhìn thoáng qua về phía sau, chỉ thấy trước cửa biệt thự chính cách đó không xa có một ông già vóc người hơi mập mạp, mặc đồ tây đang tiễn một người khách ra ngoài, ánh mắt nhìn sang bên này. Marilyn quay đầu lại nói:
“Vào đi.”
Sau đó cũng nhìn thấy người nọ, liền gật đầu từ xa.
“Cha cô?”
“Ừ, cha tôi.”
Victor Saliere, hiện đang làm giáo phụ của gia tộc Mafia này, chẳng qua thân phận này cũng không khiến Gia Minh phải có thêm bất kỳ suy nghĩ dư thừa nào, gật đầu, hắn theo Marilyn đi vào nhà, sau đó đóng cửa lại.
********************************************
Bữa tối được gọi tới từ một nhà hàng Trung Quốc ở bên ngoài.
Vốn là Marilyn định tự mình nấu, biểu diễn kỹ thuật nấu ăn của mình cho Gia Minh thấy một lần, nhưng thứ nhất là đã muộn, thứ hai là trong nhà căn bản không còn bao nhiêu thực phẩm tồn trữ, cuối cùng sau khi quyết định “ngày mai sẽ đi mua thật nhiều”. Marilyn vẫ phải gọi điện gọi đồ ăn ở bên ngoài. Bữa cơm của ba người cũng rất vui vẻ, hệ thống sưởi và ánh đèn ấm áp, ba người ngồi quanh chiếc bàn ăn đơn giản, cũng không biết tình cảnh này nên gọi là “mẹ hiền và các con” hay là “thục nữ và người chồng nhỏ bé cùng con của bọn họ” sẽ thích hợp hơn.
Sau khi ăn cơm xong thì thay phiên nhau tắm rửa, Gia Minh và Heidy cuộn chăn lông ngồi quay sang TV chơi game, một lát sau Marilyn cũng mặc váy ngủ màu trắng đi ra, ngồi cuộn đôi chân trắng nõn ra đằng sau trên ghế salon vừa sấy tóc vừa nhìn hai người chơi game. Chừng chín giờ có tiếng chuông cửa vang lên, Marilyn đi ra mở cửa. Giữa tiếng trò chơi và tiếng kêu to hưng phấn của Heidy còn có thể loáng thoáng nghe thấy thanh âm phía ngoài cửa. Marilyn chỉ hé mở cửa ra, dường như không có ý muốn mời người nọ vào, nhưng vẫn có thể thấy người đang đứng ngoài cửa là Joseph đã từng chạm mặt với Gia Minh.
“Tôi có thể vào không...”
“Xin lỗi, đã muộn...”
“Nghe nói cô có khách đến chơi...”
“Một người bạn Trung Quốc, anh đã gặp...”
“Lần đó hắn chưa nói tiếng nào đã đưa cô đi, như vậy rất nguy hiểm...”
“Đó là tự do của tôi.”
“... Tôi chỉ quan tâm đến cô.”
“Cảm ơn...”
“Tôi muốn biết mục đích tới đây của hắn... Mặc dù chỉ là đứa trẻ nhưng hắn... Nguy hiểm...”
“Tôi không nghĩ vậy... Đó là tự do của hắn, không liên quan gì đến anh...”
“Phải đảm bảo sự an toàn của gia tộc...”
“Hắn làm bất kỳ chuyện gì... Tôi chịu trách nhiệm.”
“Hiện giờ gia tộc Gambino...”
“... Tôi biết rồi.”
Thanh âm của hai người loáng thoáng truyền đến, sau đó giọng nói vẫn đè nén trở nên ầm ĩ lên. Lần trước ở Giang Hải, hành động trực tiếp mang Marilyn và Heidy đi để lại ấn tượng rất xấu cho Joseph, chỉ là thái độ của Marilyn rất kiên quyết nên hắn cũng không thể nói thêm gì được. Hai người đứng ở cửa nói chuyện chừng năm sáu phút, sau đó Marilyn đóng cửa lại, thân thể bị gió bên ngoài thổi vào đến lạnh run cuộn tròn trên ghế salon, ôm một chiếc gối ôm vào trong ngực.
“Lạnh quá...”
“Sao không cho hắn vào, nhất định phải đứng ở cửa nói chuyện ư?”
“Từ trước đến giờ mẹ đều không cho chú ấy vào, bởi vì chú ấy muốn theo đuổi mẹ nha.” Cầm tay chơi game, Heidy cười đáp lời.
“Lần trước khi trở về từ Trung Quốc, mẹ và chú ấy cãi nhau một trận, sau đó mẹ không cho chú ấy vào nhà nữa, ông ngoại nói bởi vì mẹ rất nhát gan, sợ nếu để chú Joseph vào nhà thì sẽ yêu chú ấy.”
“Thật vậy sao?”
“Dừng, tiếp tục chơi game của con đi...”
“Là ông ngoại nói, chuyện này không liên quan đến con.”
Ba người mỗi người một câu nói đùa, không ai nhắc đến những chuyện quá mức nhạy cảm, chẳng hạn như vì sao Gia Minh lại đến, cho dù là Heidy, sau khi tiếp xúc với Gia Minh lâu như vậy cũng hiểu được chuyện này quá nửa là điều cấm kỵ, nàng không nên hỏi, cho dù hỏi thì quá nửa cũng sẽ làm mất vui. Marilyn ngồi ở đằng sau, thình thoảng nhận lấy tay chơi game của Gia Minh hoặc con gái mình rồi bị đối thủ ngược đãi tàn bạo một trận trên màn hình, nhẹ nhàng nói chuyện vui cho đến tận... đêm khuya...
********************************************
Làm đi làm lại một chuyện nhiều lần sẽ dần trở thành thói quen, cũng như quan hệ giữa Marilyn và Gia Minh, thần xui quỷ khiến xảy ra lần đầu tiên, bởi vì quan tâm đến cảm giác của đối phương mà có lần thứ hai, lần thứ ba, đến cuối cùng, ý nghĩa của chuyện đó đã sớm trở nên mơ hồ, chỉ là sau khi đã quen với một số việc liền trở thành sự chứng minh lý do tồn tại của mình với đối phương. Vì vậy, khi cửa phòng bị mở ra lúc nửa đêm, thân thể mềm mại mặc váy ngủ kia chen chúc vào trong chăn thì Gia Minh cũng không hề cảm thấy mất tự nhiên.
“Có thể cho tôi ngủ nhờ ở đây được không?”
Trong bóng tối, người phụ nữ nhỏ giọng nói.
“Trước kia cô đều không mặc quần áo tiến vào.”
“Nếu cậu muốn nhìn... Có thể bật đèn.”
“A... Thế này là tốt rồi.”
Hai người ôm chặt lấy nhau, đặt tay lên người đối phương nhưng rất lâu sau vẫn không hề có động tác gì khác, qua một lúc người phụ nữ mới nói nhỏ:
“Lần này đến vì chuyện rất quan trọng sao?”
“Tới giết một số người.”
“Ô...”
Gương mặt cọ sát vào nhau trong bóng tối. Marilyn phát ra thanh âm thoải mái. Nàng cũng không để ý lắm đến câu trả lời của Gia Minh, một lát sau mới hỏi:
“Giết bao nhiêu người? Sẽ ở lại một thời gian chứ?”
“Giết đến khi bọn chúng sợ... Xảy ra một số chuyện.”
Nhẹ nhàng, bàn tay kia vuốt ve dọc theo đường cong trên lưng của người phụ nữ xuống phía dưới, qua bờ mông, bắp đùi, sau đó chậm rãi vén làn váy lên luôn vào khu vực thần bí nhất:
“Đã ướt như vậy...”
“Lúc tắm... vẫn còn chưa khô...”
“Ồ, bốn, năm giờ sáng rồi...”
“Ô, ô... Không biết tại sao từ khi gặp lại cậu liền đã như vậy...”
“Vì vậy mới bị tông xe?”
“Ừ... Từ lúc đó... Đến bây giờ...”
Mang theo tiếng thở dốc nho nhỏ, nàng cong người lên để đối phương cởi chiếc quần lót mỏng manh ra dễ dàng hơn, sau đó bàn tay kia lại đưa vào. Không lâu sau, Gia Minh nở nụ cười:
“Nếu tôi nói là... Khuya hôm nay tôi vẫn phải ra ngoài làm việc, cô sẽ thế nào?”
Do dự một lát, nàng cắn môi dưới, nói nhỏ:
“Ừ... Dùng tay... Giúp tôi một lần... Được không...”
Hàng dãy nhà cao tầng đứng hai bên con đường, những tiếng ồn ã của thành phố vẫn cứ vang lên, ánh sáng của những bóng đèn kéo dài trên con đường, dòng xe cộ vẫn liên tục di chuyển như mắc cửi, người đi đường cũng chỉ ít hơn ban ngày một chút, người lang thang, tên ăn mày mặc những bộ quần áo cổ quái xuất hiện nhiều hơn.
Một xe cảnh sát đứng ở ven đường, hai cảnh sát đang cầm cốc cà phê trò chuyện, cốc cà phê vẫn còn bốc hơi nóng, không biết tại sao, mọi người đều vô ý thức dừng lại, vươn tay, ngẩng đầu nhìn về phía những tòa nhà cao tầng.
Những bông hoa tuyết từ trên bầu trời hạ xuống.
Gần tới Lễ Nô-en, đây là đợt tuyết đầu tiên trên bầu trời New York.
Trong một nhà hàng có tên là “Thánh John” nằm ở bên cạnh một ngã tư, nhìn qua những tấm cửa sổ, những người đang ngồi bên trong vui mừng nhìn những bông tuyết bay bên ngoài, âm nhạc tương đối êm đềm nhưng bầu không khí lại có chút khô khan. Đợt tuyết đầu mùa này đã mang lại sức sống cho nhà hàng, trên mặt mỗi người đều hiện lên một nụ cười, nói về tuyết chính là một chuyện vô cùng tuyệt vời.
Nhà hàng này rộng chừng 400 m2, có lắp đặt những thiết bị chiếu sáng chuyên nghiệp, khách nhân vào đây 10 người thì có 8 người thích thú, có cả trai lẫn gái, nhưng đa phần đều là những người trẻ tuổi, họ tới từ những công ty bên cạnh, những người làm việc suốt đêm. Có người tới nơi này chỉ để uống cà phê, cũng có những người không biết đi nơi nào, mà cũng sắp tới Lễ Nô-en cho nên tới đây thưởng thức rượu. Thỉnh thoảng có mấy người đẩy cửa đi vào, phủi những bông tuyết trên vai, đứng trước quầy hàng gọi đồ.
Bên cạnh cửa sổ trong góc, có một thiếu nữ mặc áo trắng đang ngồi, trên đầu có đội một cái mũ tennis Knaak, bên dưới cái mũ là một khuôn mặt tinh xảo của người phương đông, trên tay nàng cầm một cuốn sách, im lặng xem sách. Chiếc áo khoác màu trắng được vắt ở một bên ghế, bộ y phục bằng len chỉ đủ để giữ ấm, bó sát lấy vóc người.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi hoàn mỹ dường như dung nhập vào người của nàng, nàng mặc một chiếc quần màu than chì, gác hai chân lên nhau. Trên bàn có đặt một ly cà phê, nhưng chắc là gọi đã lâu, nên đã lạnh nhưng mà nàng cũng không ngại, thỉnh thoảng buông sách, nhâm nhi một chút cà phê, mỉm cười nhìn ra ngoài cửa.
Mặc dù đây là thủ đô của thế giới - New York, nhưng mà một thiếu nữ Trung Quốc hoàn mỹ như vậy xuất hiện, cũng thu hút sự chú ý của người khác.
Một gã chừng 30 tuổi, mặc trang phục nhà hàng, là một nam nhân có tướng mạo rất thu hút, cầm một cốc cà phê nóng khác đi tới, nhẹ nhàng đặt trước mặt thiếu nữ, đổi chén cà phê nguội.
Thiếu nữ kia hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn:
“Tôi không có yêu cầu phục vụ.”
“Cà phê của cô đã lạnh, đây là chén cà phê miễn phí”
“Được.”
Cũng không kinh ngạc nhiều, thiếu nữ gật đầu, sau đó lại nhìn xuống, lất một trang sách, thản nhiên nói:
“Cảm tạ.”
Có chút khó nói, nam tử nghĩ thầm, có lẽ là nàng ta đã quen như vậy, cho nên hắn kéo một chiếc ghế, ngồi xuống nói:
“Nếu như cô không ngại, tôi xin tự giới thiệu một chút, ta là Sam Eliott, là đầu đếp của nhà hàng này, cô là người Trung Quốc?”
Cười cười, nữ tử khép sách lại, ngẩng đầu:
“Nếu như anh là đầu bếp của nhà hàng này, thì xin mời trở lại phòng bếp đi.”
Đầu bếp này cười cười, không để ý tới câu nói của nàng, vẫn tiếp tục hỏi:
“Người Nhật Bản?”
Lắc đầu, nữ tử đưa mắt nhìn về phía những bông tuyết rơi ngoài đường, dòng xe cộ vẫn lui tới như trước, hoa tuyết rơi xuống mặt đất là tan đi, nhưng dường như nó cũng mang tới hơi lạnh, trước mặt nàng đầu bếp kia vẫn tươi cười nói chuyện.
“Vậy thì cô chính là người Trung Quốc, tôi đã tới Trung Quốc nhiều lần rồi. Bắc Kinh, Hongkong, Hàng Châu, Trung Quốc rất đẹp...”
“Cảm ơn.”
Nữ tử uống một ngụm cà phê, sau đó mỉm cười thẳng thắn nói:
“Tôi rất ghét nước Mỹ, nếu như có khả năng, tôi muốn mình không tới nơi này.”
********************************************
Nếu như lấy góc độ nghệ thuật mà nhìn, thì đây đúng là một gian phòng tuyệt mỹ, đương nhiên, nếu dùng tính thực dụng mà nói, thì ánh sáng, trang trị phương tiện hiện đại, giá sách, kẹp văn kiện, tất cả đều mang phong cách của nước Mỹ.
“... Castro tiên sinh tôn kính, để bày tỏ lòng cảm kích với ngài, lần này Ngự Thủ tiên sinh phái chúng tôi tới, ngoại trừ cảm ơn ngài, còn mang tới bức thư nói về kế hoạch hợp tác tiếp theo của chúng ta. Mọi người đều biết, Cao Thiên Nguyên của Nhật Bản, Viêm Hoàng Giác Tỉnh của Trung Quốc cùng với U Ám Thiên Cầm của Bắc Âu đã tiến hành hội họp, rồi liên kết sơ bộ, thế cho nên hiện nay bộ phận Châu Á của chúng ta đang phải ở giai đoạn phòng thủ, Nhật Bản phải ổn định, khi đám người kia hành động, chúng ta phải áp chế được bọn họ...”
Dường như hắn nhớ tới cái gì đó, dừng lại một chút rồi nói:
“Trung Quốc có một câu danh ngôn, là môi hở răng lạnh, bởi vậy Ngự Thủ tiên sinh mong rằng mọi người có thể gác lại thành kiến khi xưa, Châu Úc cùng với Châu Âu, mong rằng Castro tiên sinh có thể cùng Ngự Thủ tiên sinh hiệp nghị...”
“Về chuyện này, trước khi các ngươi lên máy bay, Ngự Thủ tiên sinh đã nói chuyện với ta, tuyệt đối không có chuyện gì đâu.”
Ngồi ở bên trong Castro tiên sinh cười nói:
“Nhưng mà, có một số chuyện trong tổ chức cũng có những cách nhìn khác nhau... Nếu đi tìm căn nguyên nguồn gốc, thì Bùi La Gia trước đây có tên là Tử Sắc Bồ Đề, bắt nguồn từ Trung Quốc, trải qua mấy trăm năm phát triển thành một tổ chức có quy mô trên toàn thế giới như hiện nay, rất hiển nhiên, ở phương diện khác, cũng xảy ra những thay đổi căn bản. Bùi La Gia ở Bắc Âu thì đám người Pháp chiếm đa số, mà hiện nay, họ đã tự chủ trương phát triển thành những chiến sĩ chủ nghĩa tự do Corsica độc lập, chúng ta cũng biết Corsica là mảnh đất thần thánh, nó là một quốc gia độc lập, đối với tinh thần của bọn họ, ta rất bội phục, nhưng cũng phải thừa nhận, bọn họ không hề xứng danh với cái tên sát thủ, mà ở Bắc Mĩ, việc kinh doanh của chúng ta chỉ là giết người, ngươi cũng biết, chúng ta thậm chí còn tham dự vào chính trị...”
Mâu thuẫn nội bộ trong Bùi La Gia rất nặng nề, mặc dù phân bộ nước Mỹ cùng bản bộ Nhật Bản có quan hệ tốt, nhưng đương nhiên họ cũng không vừa mắt nhau, hắn nói tới Corsica tự do, chứng tỏ hắn không có hảo cảm với tâm tình lãng mạn của người Pháp.
Trong mắt hắn đám ngu xuẩn này chỉ có dùng cách đó để biểu đạt tư tưởng của mình mà thôi. Sau vài lần hợp tác không thoải mái, hai bên đều trở mặt. Nam Mĩ cùng Bắc Mĩ cũng có chút xung đột, bộ phận Châu Úc thì độc lập, không muốn liên quan tới ai, cũng chẳng mong ai liên quan tới hắn...
Đương nhiên, những thứ này đều là việc nhỏ, khi nào cần liên kết thì mọi người vẫn liên kết, dù sao thì họ cũng phải đối mặt với quá nhiều nguy cơ. Lần trước khi định giết James giá họa cho Viêm Hoàng Giác Tỉnh thất bại. Tạo Vật Kỳ Tích đã liên tục tìm Bùi La Gia gây phiền phức... sau khi nói chuyện hai bên đã đi tìm những thứ “thực tế” hơn.
“Còn về phần Trương Nhã Hàm, chúng ta không muốn giết nàng, đối với một sát thủ mạnh như Hoa Tulip mà nói, chúng ta vẫn duy trì sự kính nể, nhưng mà từ khi Chư Thần Vô Niệm tự ý hành động, đôi bên đã không còn mấy thiện cảm. Mặc dù Viêm Hoàng Giác Tỉnh một mực bảo vệ cho người này, nhưng vị tiểu thư Hoa Tulip kia cũng không có ý muốn hợp tác với Viêm Hoàng Giác Tỉnh. Nàng là một người tự do chân chính, bởi vậy, chỉ cần có một người làm con tin, từ đó về sau chúng ta có thể chiếm thế chủ động tương đối, đương nhiên... Nếu như nàng giết tới Nhật Bản, chúng ta chỉ có thể giết chết nàng, nhưng dù sao việc đó sẽ rất phiền phức, cho nên không tất yếu thì...”
“Điểm này chúng ta cũng rõ, nhưng theo những gì mà chúng ta biết. Viêm Hoàng Giác Tỉnh lần này phản ứng tương đối nhanh, dường như trước khi vị Trương tiểu thư kia đến Mỹ, bọn họ đã có người ở nơi này, triển khai bảo vệ cho nàng.”
Castro cười:
“Đương nhiên, không cần lo lắng, một chút lực lượng bảo vệ này, chúng ta không để vào mắt, dù cho cái vị Thôi Quốc Hoa,Thôi tiên sinh có danh hiệu là Bất Tử ở đây... thì cũng nên nhớ rằng đây là nước Mỹ, nhiều chuyện hắn không làm được.”
“Chúng ta đương nhiên hiểu lực lượng ở nước Mỹ.”
Sứ giả Nhật Bản phụ họa cười theo:
“Hơn nữa, Viêm Hoàng Giác Tỉnh ở nước Mỹ, chắc cũng không phải là nhân sĩ được hoan nghênh?”
“Ha hả, bình thường là vậy, nhưng sau sự kiện lần trước, FBI cùng Cục Quốc An Tạo Vật Kỳ Tích có địch ý với chúng ta rất lớn, bọn họ vận dụng ảnh hưởng trong chính phủ, muốn cho hai tổ chức này giúp đỡ, đương nhiên... ta cũng thích bọn họ nhúng tay vào.”
Nhe răng cười, điện thoại trên bàn vang lên, nam nhân tên là Castro cầm lên, sau một lát úp máy nói:
“Trên thực tế, người của chúng ta hiện giờ đang tiến hành thăm dò sơ bộ, ta nghĩ ngày mai chúng ta có thể hành động. Đến lúc đó, Độ Biên tiên sinh có thể mang theo Trương tiểu thư quay về Nhật Bản, ta nghĩ đây chắc là một chuyến lữ trình vui vẻ...”
********************************************
Hoa tuyết vẫn bay như trước, trong nhà hàng, đầu bếp vẫn đang nói.
“Vậy thì chúng ta có điểm giống nhau rồi, ta hận New York...”
Công bình mà nói, đây đúng là một nam nhân có mị lực, cho dù mạo muội tới gần, nhưng nụ cười rất thành khẩn, cách nói chuyện cũng không đáng ghét như người khác, tướng mạo thì không phải là hoa hoa công tử, nếu như bình thường, thì đa số phụ nữ sẽ cười mà phụ họa gật đầu theo, một số ít có khả năng trở thành hoa si. Nhưng mà, khi hắn nói tới chữ hận New York, thì ánh mắt nàng kia nhìn chằm chằm vào chiếc xe dừng ở ven đường, cười đứng lên, thuận tay cầm áo gió, đem tiền đặt ở trên bàn.
“Có người nói, tin tưởng vào Chúa, thì tất cả mọi tội lỗi đều được tha thứ.”
Thấy nàng nói như vậy, nam tử bỗng nhiên có chút mê hoặc, vô ý thức gật đầu, lúc này mới thấy trên tay nữ tử là một quyển Thánh Kinh, nhưng mà, thoạt nhìn đã biết nó là Thánh Kinh được in lậu, điểm này vừa xem là hiểu ngay.
“Ca ngợi Chúa.”
Âm thanh đó giống như là châm chọc, nhưng ngoại trừ câu nói này ra, những thứ khác của nàng đều hết chỗ chê, nàng khoác áo gió, trực tiếp đi ra ngoài cửa, hoa tuyết đầy trời.
Nam tử há to miệng, hơn nửa ngày mới bất đắc dĩ thở hắt ra, một gã phụ vụ nam đi tới thu dọn đồ đạc, cười nói:
“Sam? Ngươi cũng bị cự tuyệt ư?”
“Thỉnh thoảng cũng phải có.”
Sái cười, ánh mắt không tự chủ được chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, thấy thiếu nữ Trung Quốc kia đang đi dọc con đường, hoa tuyết rơi lên chiếc mũ tennis và áo khoác của nàng trông thật lung linh.
Phố xá vẫn như trước, đèn đường sáng trưng, hai cảnh sát vẫn ở góc đường nói chuyện phiếm, cách đó không xa một chiếc xe nhỏ mở cửa xe, một người bình thường cầm một cốc cà phê ngồi vào trong xe, dường như đang muốn lái đi.
Phía trước cửa sổ, nữ tử đừng bước, dường như nhớ lại cái gì đó, đi tới bên cạnh chỗ người kia dừng xe, lúc này người kia đã vào trong xe, cô gái phủ một cái gì đó lên cửa xe, trông giống một thứ gì đó hình tròn. Trong nháy mắt, sắc mặt và động tác của người bên trong xe dường như có chút cổ quái.
Bọn họ đang nói gì đấy?
Trong lòng không tự chủ được sinh ra nghi hoặc, từ phía sau nhìn lại, chỉ thấy cô gái kia dường như giật mình, cửa xe đột nhiên vỡ nát, hắn còn chưa kịp định hình xem chuyện gì xảy ra, thì cô gái đột nhiên cởi khóa áo gió, trên tay nàng lúc này là 2 khẩu súng tự động, một cây nhắm thẳng vào người ngồi sau tay lại, một khẩu bắn thẳng vào đầu một người Mỹ đang từ cửa sau của xe lao tới.
Cả đời hắn chắc chắn là sẽ không quên được cảnh tượng này.
Trong sát na, khi tiếng súng vang lên, người bên trong nhà hàng cũng có thể nghe rõ, cách một cái cửa sổ thủy tinh, trong hoa tuyết đầy trời, đầu người kia như dưa hấu vỡ nát, máu chảy tung tóe, họng súng kia không chút do dự bắn thẳng xuống phía dưới, đạn đi tới đâu là người nọ bị xé nát thành những mảnh nhỏ, vô số huyết nhục bắn khắp nơi, tạo thành những vệt màu đỏ trên mặt đất.
Mấy giây sau đó, chiếc xe con đã bị bắn phá điên cuồng, trông nó méo mó bẹp dúm, hai người bên trong xe bị bắn tới mức máu thịt bầy nhầy, có một người trốn thoát, nhưng mới chạy được vài bước đã bị dòng xe cộ đụng bay ra ngoài, sau đó là những thanh âm hỗn loạn vang lên, một tai nạn giao thông lớn ngoài ý muốn đã xảy ra.
Đưa tay chống vào mui xe, thân hình cô gái kia bay qua chiếc xe con, hạ xuống trước mặt người muốn chạy trốn, lúc đó, hai gã cảnh sát mới kịp phản ứng...
Mới qua canh ba, những người đang ngủ bị tiếng súng đánh thức, bàn chuyện về tiếng súng ở nước Mỹ thì có nói suốt ngày, nhưng tiếng súng dày đặc như thế này thì cho dù ở New York cũng hiếm khi thấy.
Cầm lấy ống nghe điện thoại mini, bên trong truyền ra thanh âm của Thôi Quốc Hoa:
“Man Đầu, mau ra đây...”
“Cái gì...”
Từ cửa phòng bệnh xông ra ngoài, ánh đèn xuyên qua những cửa kính chiếu vào hành lang sáng rực, hắn đi tới trước cửa sổ, khi nhìn xuống phía dưới thì kinh ngạc há to miệng.
Phía dưới bệnh viện, con đường lớn lúc này đã bị dòng xe cộ hỗn loạn làm tắc, hơn 10 chiếc xe va chạm với nhau, ở ven đường đối diện, có một chiếc xe bị nổ đang cháy hừng hực, trong một khoảng không gian nhỏ, có một người Mỹ cả người đẫm máu đang cố gắng bò dậy chạy trốn, thỉnh thoảng lại ngã xuống, phía sau hắn một bạch y nữ tử đang chậm rãi đi theo, trong tay mang 2 khẩu súng tự động, trông nàng giống như là đi từ trong ngọn lửa ra ngoài, cảm giác lạnh lùng làm cho người xem cũng phải cảm thấy run rẩy.
Hoa tuyết bay múa đầy trời.
Tiếng thét chói tai ở trên đường phố không ngừng vang lên, bởi vì vụ tai nạn xe cộ này nên mọi người chạy trốn khắp nơi, người Mỹ đẫm máu kia cố gắng bám vào một chiếc xe đứng dậy, nữ tử phía sau giơ súng, bóp cò.
Theo tiếng súng, máu bắn tung tóe, toàn bộ bàn tay của người kia bị bắn thành thịt nát, trong tiếng kêu thảm thiết, hắn thống khổ lăn lộn trên mặt đất, tay còn lại đang bịt đoạn tay đã cụt tới bả vai, máu tươi không ngừng chảy ra.
Có lẽ do hắn khỏe mạnh, nên không bị ngất đi, hai chân hắn dậm mạnh lên mặt đất, vô ý thức lùi bức, cô gái kia vẫn chậm rãi đi theo hắn.
Trong tình hình này, một số người con gái trong những xe ven đường đã chạy trốn nhưng mới chạy được vài bước đã nôn mửa liên tục.
Bên cạnh đó không xa, một chiếc xe cảnh sát cũng bị bắn cho nát tươm, hai cảnh sát cầm súng trốn ở phía sau xe, dùng bộ đàm liên hệ với tổng bộ:
“Trên đường XX xảy ra vụ bắn nhau, đã có người chết...”
Tuyết lớn, trên đường ô tô húc nhau nằm lăn lóc, máu tươi văng khắp nơi, xe cộ thì bốc cháy, tình cảnh y hệt như ngày tận thế. Vậy mà cô gái kia vẫn ung dung đi lại. Mặc dù ở nước Mỹ đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Man Đầu (Bánh màn thầu) nhìn thấy cách giết người như thế này.
Nam nhân kia mới đi được vài bước, cô gái kia lại giơ súng lên, trực tiếp bắn nát một cái chân của đối phương, khi đạn lan tới bắp đùi, thì hắn đã không còn chút khí lực nào nữa ngã xuống, tiếp theo đó là chân còn lại, tay còn lại, vai...