Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương Cuối cùng chết như thế nào?
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Phong Minh ở Đức Cao là nhân vật phong vân, y có khả năng giao tiếp xã hội tốt, địa vị tốt, tính tình cởi mở hai giới hắc bạch ở Đức Cao đều nhiệt liệt hoan nghênh!
Đài Truyền hình Đức Cao, từ trước tới nay xem như là một Đài thành phố, trước kia vẫn không khởi sắc.
Đài truyền hình Đức Cao thật sự khởi sắc, còn phải nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Lâm, trong lúc Thẩm Lâm đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Đức Cao, rất thích tuyên truyền muốn tiến hành xây dựng văn hóa! Khi đó Chính phủ rót chi phí cực lớn cho Đài Truyền hình Đức Cao, chủ yếu đầu tư cho kênh đặc biệt là Tâm tình dân tộc.
Thời điểm đó, Thẩm Lâm đối với yêu cầu của Đài Truyền hình Đức Cao, là muốn đem Đài Truyền hình Đức Cao tạo thành Đài Truyền hình vệ tinh Tâm tình dân tộc đặc sắc, muốn trở thành Đài Truyền hình có ảnh hưởng quan trọng trong dân tộc thiểu số.
Dưới sự coi trọng của Thẩm Lâm, Đài Truyền hình Đức Cao nghênh đón cơ hội trước nay chưa từng có, sự rót vào của lượng lớn tài chính, hàng loạt trang thiết bị, nhân tài được tiến cử, khiến cho Đài Truyền hình Đức Cao phát triển với tốc độ cực nhanh, tỉ số người xem mà Đài Truyền hình đạt được cũng liên tiếp tăng lên, phóng tầm mắt toàn bộ Sở Giang, trong tất cả Đài Truyền hình thành phố, xếp hạng của Đài Truyền hình Đức Cao là đứng đầu.
Phong Minh là một nhân tài, thuần thục phát triển ở Đài Truyền hình Đức Cao, y sắm vai nhân vật quan trọng, cũng vì nguyên nhân này, y ở Đức Cao rất được hoan nghênh, xem như xứng danh với đầu rắn địa phương của Đức Cao!
Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, vận khí của Phong Minh dường như không tốt.
Đầu tiên là lãnh đạo Đài Truyền hình Chúc Huống tìm y nói chuyện, đề xuất sự phát triển hiện nay của Đài Truyền hình bước vào thời kỳ mới, trong thời kỳ mới, các hạng mục công tác của Đài Truyền hình cũng đã có yêu cầu mới. Lãnh đạo Phòng Thông tin đã tổng hợp xem xét, muốn giảm bớt áp lực cho Phong Minh, Phong Minh trước kia là chủ trì công tác hằng ngày Đài Truyền hình, hiện nay đổi thành phân công quản lý hậu cần, thiết bị, tài chính, đầu tư đến phòng ban, không hề phân công quản lý nghiệp vụ nữa, cùng với chuẩn bị nhân sự đến lúc trước khi các phòng ban lên đài.
Chúc Huống đã giảm trách nhiệm cho Phong Minh, trọng trách trên vai Phong Minh chợt nhẹ, y liền ý thức được có chút không ổn!
Mà cảnh tượng của y, trong thời gian rất ngắn, gặp phải trận đánh Waterloo.
<i>(ND: <b>Trận Waterloo</b> diễn ra vào ngày </i><a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%E1%BB%A7_nh%E1%BA%ADt" target="_blank"><i>chủ nhật</i></a><a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/18_th%C3%A1ng_6" target="_blank"><i>18 tháng 6</i></a><i> năm </i><a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/1815" target="_blank"><i>1815</i></a><i> tại một địa điểm gần </i><a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Waterloo,_Walloon_Brabant" target="_blank"><i>Waterloo</i></a><i>, thuộc </i><a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/B%E1%BB%89" target="_blank"><i>Bỉ</i></a><i> ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho </i><a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/C%C3%A1c_cu%E1%BB%99c_chi%E1%BA%BFn_tranh_c%E1%BB% A7a_Napol%C3%A9on" target="_blank"><i>cuộc chiến tranh Napoléon</i></a><i>).</i>
Người trong quan trường, một khi mất quyền, ở một ý nghĩa nào đó chính là thất thế, cũng có ý nghĩa là người này đang ở số con rệp.
Tung tích của bạn bè mật thiết ngày thường giao du bên người Phong Minh lập tức không thấy đâu.
Phong Minh hơi nóng vội, y bắt đầu cố gắng chạy tới tỉnh thành, nhưng bất kể y chạy như thế nào, cũng tìm không thấy bất kỳ nguyên nhân vì sao y thất thế.
Đến tột cùng nguyên nhân nào y thất thế, đến tột cùng y đã đắc tội với người nào? Chính y cũng gõ cửa đánh trống nơi nơi!
Sự tình cũng không vì Phong Minh thất quyền mà chấm dứt, rất nhanh, tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật Thành phố liền tìm tới Phong Minh nói chuyện, hỏi y nhiều loại vấn đề liên quan đến mấy năm nay làm việc ở Đài Truyền hình. Lần này tinh thần Phong Minh hoàn toàn luống cuống, đến lúc này, y rốt cục đã hiểu rõ, đây là có người muốn chỉnh y!
Phong Minh trải qua nhiều năm ở Đức Cao như vậy nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới chính mình từng trải nhiều năm như vậy, không ngờ không chịu được một kích như thế, thậm chí y không rõ, bản thân mình đến tột cùng là sơ hở chỗ nào, lại gặp phải sự chèn ép như vậy.
Hiển nhiên, người muốn động vào Phong Minh đã chuẩn bị rất chu đáo, bước đi cũng rất rõ ràng, trước đối với Phong Minh sau khi từ từ tước quyền sau đó chậm rãi điều tra vấn đề của y, cũng giống như lột măng, một tầng một tầng đem da măng cẩn thận lột xuống, chung quanh úp chụp vào nhau.
Tìm tới Vương Dương, khi tuyệt vọng Phong Minh cái gì cũng có thể thử, gần đây Tạ Thế Kiệt của Nội các Lâm Giang bị vận Hoa Cái chiếu xuống <i>(ND: Hoa Cái là tên ngôi sao cổ có nghĩa là vận đen)</i>, Nội các Lâm Giang bị niêm phong, y dùng hết tất cả vốn liếng vẫn không gỡ bỏ được niêm phong. Mà hiện tại Tạ Thế Kiệt tìm Thanh Phi Hoa, y đã có thể làm được duy nhất chuyện đúng đắn này.
Hiện tại Phong Minh gặp khó khăn, ở bên trong thành phố, y cũng chỉ có thể tìm Thanh Phi Hoa liên quan đến tình huống này.
Đài Truyền hình thuộc Phòng Thông tin, Phòng Thông tin là đơn vị cấp dưới của Ủy ban nhân dân thành phố, Phong Minh gần đây gặp nhiều vấn đề ngoài dự kiến như vậy, Ủy ban nhân dân thành phố nhất định biết.
Tìm Thanh Phi Hoa thì năng lực của Phong Minh chưa tới, nhưng tìm Thư ký Vương Dương của Thanh Phi Hoa, thì y vẫn có thể làm được điểm này.
Vương Dương ở phương diện phụ nữ cũng có vấn đề, quán rượu nhạc Jazz Lam Điều chính là nhân tình của Vương Dương mở, Phong Minh không tốn nhiều sức lực tìm được Vương Dương ngay tại khu khách quý của quán rượu.
Phong Minh và Vương Dương rất thân quen, sự tình đã tới bước này rồi, y cũng không cần phải giấu diếm, trực tiếp nắm bắt tình huống, sau đó lấy từ trong ngực ra một phong thư lớn, bên trong một xấp tiền dày, trọn một vạn đồng.
Y giải thích đặt phong thư ở trước mặt Vương Dương, nói:
- Chủ nhiệm Vương, công việc chính là chuyện này! Lão Phong tôi đối nhân xử thế cũng hiểu, bình thường có chút cao ngạo, nhưng là đụng đến vấn đề, thì tôi có thể có bao nhiêu vấn đề chứ? Nhưng mà, gần đây hết lần này đến lần khác vấn đề của tôi càng ngày càng nhiều, tôi suy nghĩ cả trăm bề vẫn không có lời giải đáp!
- Chuyện này, chỉ còn hy vọng Chủ nhiệm Vương chỉ điểm cho tôi một chút sai lầm, lão Phong tôi cảm tạ vô cùng!
Khóe miệng Vương Dương nhẹ co rúm, lộ ra một chút tươi cười đầy thâm ý, y đem phong thư còn nguyên vẹn trở lại trước mặt Phong Minh, nói:
- Lão Phong, tôi sẽ không khách khí như vậy! Làm cái gì vậy? Không phải là bức tôi phạm sai lầm sao?
Vương Dương lắc nhẹ cái ly đế cao trong tay, rượu đỏ như máu, vẻ mặt Vương Dương tràn đầy nghiền ngẫm!
Phong Minh vừa thấy thái độ này của Vương Dương, mặt y thoáng cái biến hồng, nói:
- Chủ nhiệm Vương, đại nhân không tính toán với người lầm lỗi! Lão Phong tôi nếu có cái gì không phải với ngài, vẫn hy vọng có thể chỉ điểm cho tôi, tôi nhất định hối cải để làm người mới, sau đó chịu đòn nhận tội!
Chủ nhiệm Vương ấp úng, nhưng mà tôi quen biết lâu dài nhiều năm, lần này giúp đỡ anh em tôi đem…
- Lão Phong…
Vương Dương ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Anh này, có đôi khi chính là quá thông minh, tự cho mình là thông minh! Thật không ngờ tới, một khi đã hồ đồ, thì hồ đồ đến mức làm cho người ta cười đến rụng răng. Thật không biết phạm vào chuyện gì sao?
Vương Dương lời nói xoay chuyển, nói:
- Đắc tội với tôi tính cái làm gì? Hiện tại ở Đức Cao, luôn có một số người không thể tính kế, không thể đụng phải. A, mấy năm nay thuận buồm xuôi gió, bản thân có chút bành trướng, hoàn toàn không biết trời cao đất rộng!
Y lại đứng dậy đem phong thư trước mặt để ở trước mặt Vương Dương, nói:
- Chủ nhiệm Vương, đây là một chút thành ý của tôi! Cho lão Phong tôi một chút mặt mũi, coi như là tấm lòng của lão Phong tôi!
Vương Dương cười ha hả, lúc này đây y không cự tuyệt nữa, mà lời xoay chuyển, nói:
- Lão Phong, lão Phong! Thật to gan, ngay cả Chủ nhiệm Trần cũng dám tính kế, chính mình không có ăn gan báo như vậy! Cho là vì chuyện gì hả? Cho là vì chuyện gì nào? Đột kích kiểm tra Nội các Lâm Giang, xét xử nhiều vấn đề và người khác như vậy, đây không phải là chủ đạo diễn khổ nhục kế hay sao?
- Được, một đêm kia liền xét xử nhiều cán bộ mấu chốt như vậy, không được công lao sao!
Sắc mặt Phong Minh biến trắng bệch, lập tức thề thốt phủ nhận:
- Oan uổng, Chủ nhiệm Vương! Lão Phong tôi là loại người làm chuyện này sao? Ngày đó tôi thật không hiểu chuyện, tôi chính là muốn mời Chủ biên Hồ ở tỉnh tới, còn có Chủ nhiệm Trần ăn bữa cơm, để thiết lập một chút quan hệ, ngoài ra thực sự không có gì. Tôi làm sao có khả năng…
- Được rồi! Đem những lời nói nhảm đó đến Ủy ban Kỷ luật bên kia giải thích đi, xem có ai nghe không?
Âm thanh lạnh lùng của Vương Dương nói:
- Trên thế giới này, có rất nhiều sự tình không rõ ràng, rất nhiều chuyện, phải như người uống nước, ấm lạnh tự biết! Không cần đem người khác xem thành đứa ngốc, cũng không cần phải lừa mình dối người!
Vương Dương không nói gì nữa, đứng dậy đi, phong thư trên bàn một xu cũng chưa động.
Phong Minh cầm phong thư đi ra phía trước, âm thanh Vương Dương chuyển lạnh:
- Làm gì? Bức tôi phạm sai lầm sao? Đến tột cùng là không có vấn đề, vậy còn cần Ủy ban Kỷ luật điều tra ư?
Phong Minh giống như bị người ta làm cho đứng im, ngây người tại chỗ, ngoan ngoãn nhìn Vương Dương đi xa, mà mồ hôi lạnh của y, chảy xuống ròng ròng!
Trần Kinh?
Trong đầu Phong Minh hiện ra vẻ mặt cười tít mắt của Trần Kinh kia, biểu cảm cả người lẫn vật vô hại.
Thời điểm đầu tiên Phong Minh nhìn thấy Trần Kinh, đó là cùng Triệu Nhất Bình cùng nhau mời Trần Kinh ăn cơm. Bữa cơm kia ăn thật sự rất tùy ý, Trần Kinh đối với Triệu Nhất Bình cực kỳ khách khí, một tiếng lại một tiếng gọi lãnh đạo. Lúc đó, Trần Kinh để lại cho Phong Minh ấn tượng là rất trẻ tuổi, hơn nữa không có loại khí chất và phong thái của Thư ký Bí thư Thành ủy.
Không khoa trương, Phong Minh đối với Trần Kinh là khá xem thường, một tên nhóc con, có thể biết cái gì? Có thể biết bao nhiêu chuyện?
Cho nên, bên trên có người muốn y tiếp cận Trần Kinh, tốt nhất là mượn cơ hội có thể trả một chút giá phải trả, làm được có thể khống chế Trần Kinh.
Phong Minh lúc nhận nhiệm vụ này, cực kỳ tin tưởng!
Là ai giới thiệu Trần Kinh cho Ngũ Đại Minh? Phong Minh đã nghe Hồ Duyệt khoác lác, Hồ Duyệt xác định rõ Trần Kinh có thể có ngày hôm nay, là có liên quan trực tiếp đến ông ta, nếu như không phải ông ta giới thiệu Trần Kinh với Ngũ Đại Minh, Trần Kinh làm sao có thể có ngày hôm nay?
Phong Minh làm rõ những quan hệ đó, cũng tương đối nắm chắc. Mà ngày đó Phong Minh nhờ Hồ Duyệt mời Trần Kinh đi chơi, y cũng không nghĩ tới đường ngang ngõ tắt nào.
Chẳng qua là Hồ Duyệt chủ động đề xuất, Trần Kinh người này cái gì cũng tốt, chính là quá cứng nhắc, chính là rất khó hiểu phong tình. Hẳn là phải dạy dỗ anh chàng này.
Ông ta để cho Phong Minh sắp xếp một chút, cố gắng tìm khá hơn một chút, cô bé an toàn, đem Trần Kinh dụ dỗ, cũng để cho hắn nếm thử, một chút tư vị phong lưu không kiềm chế được.
Lúc ấy trong lòng Phong Minh liền chú ý, y dứt khoát một bước thích hợp, tìm con át chủ bài trên tay y!
Y tuyệt đối tin tưởng, Trần Kinh sẽ không ngăn được mê hoặc của Ngải Phương.
Bởi vì cô gái kia rất đoan trang, đoan trang đến mức phạm tội, hơn nữa thân phận của cô ta cũng nổi tiếng, quản gia Hoa đán của Đài Truyền hình, nhân vật nổi tiếng xã hội, khi đi ra ngoài cũng có mặt mũi.
Y cũng không nghĩ tới, chuyện này sẽ có vấn đề, nhưng hết lần này đến lần khác, không ngờ lại xảy ra vấn đề ở chỗ này chứ?
Phong Minh cảm thấy, hiện tại chính mình đã hối hận cũng không kịp nữa, bản thân sao lại làm việc qua loa như vậy nhỉ?
Y chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu giống như một cuốn phim, hiện lên vô số hình ảnh. Y cẩn thận nhớ lại sự tình ngày đó, y tự nghĩ bản thân làm được là áo tiên không thấy vết chỉ khâu (tức là kín mít không chút khe hở), làm sao Trần Kinh sẽ phát hiện trong đó mình có để lại dấu vết chứ?
Ý nghĩ trong đầu y nhanh chóng chuyển động, đột nhiên nghĩ tới Ngải Phương, y thở ra một hơi thật dài. Cẩn thận mấy cũng có sai sót, sao y lại bỏ qua điểm này nhỉ?
Phong Minh đến lúc này mới cảm thấy mình đã hơi xem thường Trần Kinh, Thư ký của Bí thư Thành ủy, sao có thể là một người dễ dàng được?
Lại nhìn Trần Kinh động thủ, thận trọng, hoàn toàn câu lưu lẫn nhau, hơn nữa chiêu chiêu đều nhắm thẳng vào chỗ hiểm nhất của Phong Minh, nếu không phải Vương Dương, Phong Minh có khả năng chết như thế nào cũng không biết. Tâm cơ như vậy, làm sao lại có thể là một người trẻ hai mươi lăm tuổi được?
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 257: Tu Mai phát hỏa!
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Trong việc thành lập Hợp tác xã, Hợp tác xã nông nghiệp trà Huyện Tu Mai, Hợp tác xã nông nghiệp gieo trồng nho, Hợp tác xã du lịch sinh thái nông nghiệp, tổ chức Đại hội thành lập ở khách sạn thành phố Lệ Thủy, lãnh đạo liên quan của Huyện Tu Mai cùng với giới lãnh đạo đối ngoại liên quan đến du lịch nông nghiệp tỉnh thành tổ chức Hội nghị tin tức, công bố ba loại hình Hợp tác xã có ảnh hưởng sâu xa đối với kinh tế Huyện Tu Mai.
Cái gọi là hình thức Hợp tác xã, kỳ thật là sau khi đền bù lại khoán sản phẩm đến hộ gia đình, nông hộ chỉ chuyên gia công, không tạo thành hiệu quả quy mô, khả năng đề kháng với nguy hiểm thấp, liên lạc đối ngoại kém cùng với các chỗ thiếu hụt, mà sinh ra một loại hình thức hợp tác mới!
Lấy Hợp tác xã trà làm ví dụ, tất cả các nông hộ tham dự Hợp tác xã, thống nhất nghe theo sự sắp xếp của Hợp tác xã dựa theo yêu cầu vun bón trông nom và hái, Hợp tác xã phụ trách kinh doanh đối ngoại, gia công chuyên sâu, cùng với việc tiếp cận để xin khoản tiền vốn cùng với các đơn vị khác, tồn tại với tư cách một loại pháp nhân đặc thù.
Hình thức Hợp tác xã như vậy, có lợi cho việc nâng cao sức cạnh tranh sản phẩm, có lợi cho việc kích thích tính tích cực của dân chúng, có lợi cho việc cải tiến sản xuất và toàn bộ sản nghiệp tạo thành hiệu quả quy mô. Trước mắt Huyện Tu Mai đã và đang triển khai rộng khắp trong phạm vi toàn bộ Huyện hình thức Hợp tác xã sản xuất nông nghiệp.
Nông nghiệp sản xuất quy mô hóa, chuyên môn hóa và đặc sắc hóa, tập trung cao độ vào ba điểm này, đây là suy nghĩ mới của phát triển nông nghiệp Tu Mai. Là một Huyện truyền thống nông nghiệp lớn, sản xuất nông nghiệp Tu Mai, sẽ nhanh chóng nghênh đón một thời kỳ hoàn toàn mới.
Lúc này đây, Mã Bộ Bình tạo ra cải cách lớn cho Tu Mai, không chỉ nhận được sự ủng hộ của Thành phố, mà hình thức Hợp tác xã lần này của Tu Mai, Sở Nông nghiệp Tỉnh cũng thu hút làm thành tựu điển hình. Sở Nông nghiệp Tỉnh vì ủng hộ Tu Mai cải cách, đã chi vốn ngân sách cho chuyên mục cải cách hơn ba mươi triệu Nhân dân tệ.
Mặt khác, Thị chính Thành ủy vì ủng hộ Tu Mai cải cách, đã ủng hộ hơn ba mươi triệu Nhân dân tệ, bản thân Huyện Tu Mai chuẩn bị chi thêm hơn mấy chục triệu Nhân dân tệ tiền vốn, tổng cộng phụ cấp đầu tư vốn cho cải cách gần trăm triệu Nhân dân tệ. Huyện Tu Mai cũng trở thành Huyện nông nghiệp trợ cấp lớn duy nhất trong toàn tỉnh, hình thức sản xuất nông nghiệp Tu Mai, cũng bởi vậy mà trở thành nơi làm thí điểm của toàn tỉnh.
Trần Kinh đi cùng Ngũ Đại Minh thị sát Huyện Tu Mai hai ngày, cùng đi với Ngũ Đại Minh gồm có lãnh đạo Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Thành phố, lãnh đạo Phòng Tài chính, trường Đảng, người chịu trách nhiệm xử lý văn phòng Thành ủy. Ngũ Đại Minh yêu cầu rõ ràng, sau khi khảo sát chấm dứt, Thành ủy phải tổ chức một tổ công tác lý luận chuyên môn, còn phải thật sự tập hợp tổng kết ưu thế của hình thức Hợp tác xã nông nghiệp Huyện Tu Mai, thành lập tư liệu lý luận về phương hướng cải cách nông nghiệp.
Những tư liệu lý luận đó, một phần thuộc về truyền thông, một phần yêu cầu trở thành bảo tồn tài liệu lý luận trọng yếu của cải cách, còn có một phần đưa cho Phòng Nghiên cứu Chính sách Tỉnh ủy, làm tư liệu sống và cơ sở lý luận cung cấp cho Chính sách và Nghiên cứu lý luận của Tỉnh ủy.
Ngoại trừ yêu cầu này ra, Ban Tuyên giáo Thành ủy phải gia tăng mức độ tuyên truyền của Hợp tác xã chuyên ngành nông nghiệp và Đặc khu nông nghiệp, phải tạo thành ảnh hưởng rộng khắp trong xã hội, phải lấy tìm hiểu Tu Mai làm cơ sở, bức ra xung quanh Huyện thị, tranh thủ trong vòng hai đến ba năm, triển khai cải cách nông nghiệp trong phạm vi toàn bộ Thành phố, do đó đem toàn bộ sản nghiệp nông nghiệp làm lớn làm mạnh.
Có sự cổ vũ và thị sát của Ngũ Đại Minh, điều này đối với bộ máy Tu Mai thật sự là sự ủng hộ to lớn, mà trong phạm vi toàn bộ Thành phố, luôn bần cùng lạc hậu này, một Huyện Tu Mai bình thường, giờ nhảy lên trở thành một Huyện ngôi sao. Thị trấn xung quanh đều phái tổ khảo sát vào Tu Mai để khảo sát học tập, thậm chí các thị trấn anh em xung quanh thị trấn, cũng phái tổ học tập vào Tu Mai học tập!
Trần Kinh có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh đến chủ trương chính trị Đức Cao, đầu tiên chính là muốn làm tốt sản nghiệp nông nghiệp, dốc sức nắm vững Đặc khu nông nghiệp.
Thành phố Đức Cao không phải là một thành phố công nghiệp, mà là một thành phố lớn về truyền thống nông nghiệp, bởi vì khu vực Đức Cao có nhiều sông, đất đai phì nhiêu, mặt khác, tưới tiêu tiện lợi, cho nên, Đức Cao phát triển sản nghiệp nông nghiệp là cực kỳ có lợi. Cho tới nay, Đức Cao đều có Sở Giang danh xưng là kho lúa.
Cho nên, nông nghiệp là nền tảng của Đức Cao, điểm này không thể nghi ngờ.
Mã Bộ Bình nhanh chóng lĩnh hội được ý đồ của Ngũ Đại Minh, lúc này thời gian y đảm nhiệm không bao lâu, có thể chỉnh đốn Tu Mai thành một mặt trận khí thế như vậy, có thể làm tốt đoàn kết bộ máy, mọi người cùng nhau tìm hiểu đường hướng của Hợp tác xã chuyên ngành nông nghiệp và Đặc khu nông nghiệp, đây là rất rất giỏi.
Vừa đúng lúc Ngũ Đại Minh cần một mô hình kiểu mẫu nhất, Mã Bộ Bình đã làm tốt hết thảy các công tác!
Mà quyết đoán và sách lược của Ngũ Đại Minh cũng cực kỳ rõ ràng, trước mắt vài khu huyện Đức Cao, y trước hết đem Đức Cao làm kiểu mẫu, hơn nữa còn có sự ủng hộ mạnh mẽ của Thành ủy!
Ở mức độ nào đó, cũng để cho những người ở Huyện khác thấy rõ, những người theo sát bước chân của Ngũ Đại Minh, sẽ nhận được nhiều sự ủng hộ! Điều này đối với việc Ngũ Đại Minh nắm trong tay Đức Cao, phân tách lôi kéo lực lượng các phái, là có ảnh hưởng tích cực.
…
Thành ủy, Trần Kinh cắm đầu đánh văn kiện, bàn làm việc bị người khác đập nhẹ.
Hắn ngẩng đầu lên, lập tức đứng lên, nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Lưu!
Phó Chủ tịch Thường trực Thành phố Lưu Minh Minh cười tủm tỉm nhìn Trần Kinh, y chậc chậc cảm thán nói:
- Tài tử Sở Giang, quả nhiên danh bất hư truyền. Sáng nay tôi tới văn phòng xem báo giấy, liền nhìn tới bút danh của bài báo trên tạp chí Bình Minh Tam Sở, mạch suy nghĩ mới về hợp tác nông thôn, Đặc khu nông nghiệp làm tiên phong, bài báo viết rất tốt!
- Nhất là bản lĩnh lý luận vững chắc, đem Hợp tác xã nông thôn, Đặc khu nông nghiệp làm sáng tỏ một cách đơn giản, mọi người vừa thấy là có thể biết được chỗ tốt của hợp tác nông nghiệp và Đặc khu nông nghiệp.
- Mà bài báo này có thể dễ dàng làm cho người khác chú ý được vị trí của tạp chí nổi tiếng của Tỉnh, có thể khẳng định, toàn bộ Tỉnh đều có thể thấy được bài báo này, thậm chí vài Tỉnh của Trung Nguyên cũng có thể nhìn thấy. Điều này đối với việc tuyên truyền của Đức Cao chúng ta là tương đương với có ý nghĩa tích cực!
Đối mặt với sự khích lệ đến bất ngờ của Lưu Minh Minh, Trần Kinh vẫn khiêm tốn, sau khi bài báo này viết ra, nhiều vị lãnh đạo chỉnh sửa qua, nên không thể xem như bài văn của cá nhân hắn được.
Trần Kinh nói lời này là thực tâm, hắn viết bài báo vốn chính là do Ngũ Đại Minh sắp đặt nhiệm vụ. Sau khi bài văn viết ra, Ngũ Đại Minh đã tự mình chỉnh sửa, cuối cùng sửa bản thảo xong đăng lên với danh nghĩa Trần Kinh!
Ngũ Đại Minh để đăng lên lấy danh nghĩa cá nhân, kỳ thật là đề cao tính chân thực của bài báo. Hiện tại chiến tích công trình làm được quá lợi hại, cảm nhận trong dân chúng, báo chí và truyền thông đưa tin mười cái thì chín cái không có thực, bọn họ vốn sẽ không rất tín nhiệm. Nếu bài báo có chứa ý ca ngợi rõ ràng này được đăng lên với danh nghĩa đơn vị nào đó, thì ở phương diện tín nhiệm nhất định là phải giảm xuống.
Tạp chí Bình Minh Tam Sơ không phải là báo chí thông thường, dạng báo chí tại đây, lý luận bài báo đăng tải phải có chiều sâu như thế nào, trong lòng Trần Kinh rất không yên.
Nhất là bài báo vốn là ở trang thứ ba, sau lại Hồ Duyệt rất nể tình, trực tiếp đem bài báo đặt ở vị trí đầu đề của trang thứ hai, vị trí này đang đặt trong vị trí Hoàng Kim của lý luận văn chương. Điều này cũng nhằm gia tăng thêm lực ảnh hưởng của văn chương.
- Chủ tịch Thành phố Lưu, ngài chờ một chút, tôi xem tình huống!
Trần Kinh hướng vào phòng làm việc bĩu môi nói.
Chu Thanh vừa mới vào văn phòng Ngũ Đại Minh không lâu, Lưu Minh Minh đến đây cũng không thể để cho y đứng ngẩn ra mặc kệ được, nhưng người ta là Ủy viên Thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch Thường trực Thành phố, một ngày cũng là người của trăm công ngàn việc, làm sao có bao nhiêu thời gian rảnh rỗi để chờ đợi?
Đáng lẽ, đối với việc Lưu Minh Minh đến đây, ông ta đúng là có thể cứ chạy thẳng tới phòng làm việc của Ngũ Đại Minh.
Trần Kinh làm sao dám ngăn cản ông ta chứ?
Nhưng tình huống của Lưu Minh Minh không giống, từ trước đến nay ông ta cùng Ngũ Đại Minh duy trì quan hệ rất mờ ám. Theo đó, ông ta hẳn là phải ủng hộ Ngũ Đại Minh, nhưng hết lần này đến lần khác không phải như vậy, trong đó rất nhiều vấn đề, lập trường của Lưu Minh Minh làm cho người ta rất khó đoán được!
Mà Ngũ Đại Minh đối phó với thủ đoạn của Lưu Minh Minh cũng cực kỳ cao siêu. Lưu Minh Minh làm Phó Chủ tịch Thường trực Thành phố, phân công công tác quản lý tài chính.
Ngũ Đại Minh làm bí thư Thành ủy, ở phương diện tiêu tiền, ông ta liên tiếp tỏ thái độ! Bí thư Thành ủy tỏ thái độ, người ở dưới tự nhiên muốn chạy đến đòi tiền, đến lúc này, lập tức bịa ra là công tác tài chính Thành phố rất khó khăn.
Lưu Minh Minh cực kỳ vô lại, ông ta không thể không báo cáo công tác hằng tháng với Ngũ Đại Minh, nhất là công tác báo cáo tài chính, ít nhất muốn cho trong lòng Ngũ Đại Minh biết rõ, phía Thành phố rốt cuộc chỉ có thể phân bố được bấy nhiêu tiền.
Lưu Minh Minh có báo cáo, về mặt thái độ chính là tiến bộ, Ngũ Đại Minh đối với loại tiến bộ này là thích quan sát, đồng thời cũng có tán thưởng!
Cấp dưới Lưu Minh Minh vẫn không có nói cấc nhắc lên một Phó Chủ tịch Huyện, Ngũ Đại Minh gọi điện thoại đến Ban Tổ chức cán bộ, yêu cầu Ban Tổ chức cán bộ sắp xếp đem người này điều chỉnh làm Thường ủy Huyện, điều này đối với Lưu Minh Minh, y cực kỳ cảm kích.
Ngũ Đại Minh đã có thủ đoạn trước như vậy, Trần Kinh ở phía sau tự nhiên phải phối hợp tốt, không thể rụt rè!
Ngay tại lúc Trần Kinh muốn đẩy cửa văn phòng Ngũ Đại Minh, cửa phòng làm việc mở ra, Chu Thanh xuất hiện ở cửa. Trần Kinh vội nghiêng người nói:
- Trưởng ban thư ký!
Chu Thanh thản nhiên cười cười, y liếc mắt một cái thấy Lưu Minh Minh, quay qua Trần Kinh gật đầu nói:
- Phó Chủ tịch Thành phố Lưu, thật có lỗi! Vừa rồi có chút việc cùng bí thư thảo luận tán gẫu, trì hoãn thời gian quý giá của ngài!
Lưu Minh Minh xua tay nói:
- Trì hoãn thời gian của tôi tính là gì, trì hoãn thời gian của bí thư mới không được! Bí thư mới thật sự là người trăm công ngàn việc!
Chu Thanh cười ha hả, không nói, mà lại quay đầu về phía Trần Kinh:
- Trần, bí thư vừa rồi khen với tôi! Có thể trợ giúp, ông ấy vốn tưởng rằng chuyện của Lâm Giang các sẽ rất khó giải quyết, nhưng mà, việc này ông ấy sẽ sai đi điều tra tình huống, tình huống đã được báo cáo rõ ràng với ông ấy rất nhanh!
- Nội dung báo cáo không chỉ đúng lúc hơn nữa còn chính xác, ôi, ôi, thật đúng là thâm tàng bất lộ, sớm biết như thế, tôi sẽ không dùng tâm đoán mò, làm hại tôi tìm hết các quan hệ!
Trần Kinh sững sờ không phát ra lời nào, liền thoáng cái chuyển hồng.
Công việc thực chất của Trần Kinh, là Ngũ Đại Minh giữ kín cho, về phần khác như điều tra các loại chuyện tình huống của Lâm Giang các này, đó đều là công việc cần phải làm của Trưởng ban thư ký. Hiện tại Trần Kinh chẳng khác gì lấy chuyện của Chu Thanh làm, trong lòng Chu Thanh có thể không có vướng mắc sao?
Lời nói của Chu Thanh thật sự chân thành, nhưng Trần Kinh nghe vào tai, lại là cực kỳ kinh hãi, hắn không rõ, vì sao Ngũ Đại Minh lại nhằm những thứ này về phía Chu Thanh, không phải gây ra mâu thuẫn sao?
Lưu Minh Minh một bên nghe được đối thoại của Chu Thanh và Trần Kinh, mặt lộ ra tươi cười, nói:
- Tiểu Trần không tồi, nếu quả thực có năng lực như thế, tôi xem thư ký cũng làm không được bao lâu! Sớm hay muộn cũng phải đi xuống, độc chiếm một phương, đó mới thật sự là niềm tự hào của Đức Cao chúng ta!
Lưu Minh Minh cười ha hả, đi qua đẩy cửa chính của văn phòng của Ngũ Đại Minh ra, chậm rãi thong thả bước đi, Trần Kinh nhẹ nhàng đi qua theo lối cửa để sẵn.
…
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 258: Mùi thuốc súng trong nội bộ!
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Thành ủy điều động những cây bút giỏi tổ chức thành một tổ <u>tư liệu</u> nhỏ<i> (ND: Tư liệu trong trường hợp này nghĩa là thích hợp làm việc gì đó)</i>, chuyên tổ chức viết về tài liệu liên quan đến Hợp tác xã nông nghiệp, Đặc khu nông nghiệp và Đặc khu du lịch.
Toàn thể nhân viên công tác Thành ủy mở cuộc họp, Chính Phó trưởng Ban thư ký, người phụ trách các phòng, tất cả thư ký của phòng Thư ký từ từ tụ tập tại hội trường, Trưởng Ban thư ký Chu Thanh chủ trì hội nghị.
Đầu tiên Chu Thanh nhấn mạnh tầm quan trọng và tính chất gian khổ của nhiệm vụ của tổ tư liệu nhỏ lần này, y nói Bí thư Ngũ vì trái tim của Thành ủy, đề xuất Đặc khu nông nghiệp, Đặc khu du lịch liên quan đến việc kết hợp với khái niệm Đặc khu kinh tế, điều này trong toàn bộ Sở Giang mà nói, là phương pháp đề ra lý luận rất có tinh thần cách tân.
Với giới đối ngoại và các cấp Đảng ủy Chính phủ Thành phố cùng với quần chúng nhân dân, làm sao để đem khái niệm Đặc khu kinh tế nói thông suốt, nói rõ ràng, làm sao có thể khiến cho các cấp Đảng ủy Chính phủ tiếp thu được lý luận này, đồng thời những lợi ích có được từ lý luận này, điều này cũng cần tổ tư liệu nhỏ Thành ủy nghiêm túc làm tốt những tài liệu này.
Bài báo công bố của Thành ủy, cái đó nhất định phải rất kiên định, đại biểu cho toàn bộ kiểu mẫu và trình độ của Thành phố, cho nên, công tác của tổ tư liệu nhỏ, trọng trách rất nặng!
Sau lời dạo đầu của Chu Thanh, khiến cho trong hội trường lập tức xôn xao, người có thể đi vào cơ cấu nội bộ của Thành ủy, đều là các tinh anh chọn lựa từ các quận huyện, người viết lách đều là công việc chính.
Chẳng qua là nằm sâu trong môn hộ Thành ủy, sự phân biệt đối xử nội bộ gay gắt, giống như tài liệu trọng yếu, chỉ có một số ít cây bút lão làng mới có cơ hội chạm mặt. Tài liệu có chút đặc biệt trọng yếu, thậm chí là Trưởng Ban thư ký tự mình cầm đao hoàn thành.
Làm quan chính là mông quyết định đầu, có thể lên làm lãnh đạo của Trưởng Ban thư ký, thì góc độ nhìn nhận vấn đề và phương thức chính là bất đồng, độ cao những thứ viết ra đó cũng bất đồng, một thư ký nhỏ bình thường sẽ không đạt được độ cao đó. Cho nên, dự thảo phát biểu quan trọng của lãnh đạo, đều do Trưởng Ban thư ký tự mình nắm vững, Phòng Thư ký rất nhiều thư ký, chỉ có thể đủ làm một số đầu thừa đuôi thẹo <i>(ND: Đầu thừa đuôi thẹo là những chuyện vụn vặt, không có hoặc ít giá trị).</i>
Chính bởi như thế, Chu Thanh mời họp hội nghị muốn thành lập tổ tư liệu nhỏ, tâm tình mọi người thoáng cái liền thay đổi, tất cả mọi người thấy được cơ hội.
Phó Trưởng Ban thư ký Mãn Diên Ba cười âm trầm, lên tiếng nói:
- Tổ tư liệu nhỏ, đó là một tập thể nhỏ giỏi giang. Tôi nhận thấy có thể phá vỡ một số quy định cứng nhắc! Cây bút Thành ủy chúng ta nhiều, nhưng cây bút có trình độ cao, có năng lực đủ để hoạt động mạnh tại các báo chí tạp chí cũng không nhiều.
- Giống như Chủ nhiệm Trần Kinh tuổi còn trẻ vậy, là người có thể viết ra được một bài báo lớn lại càng lông phượng và sừng lân <i>(ND: Lông phượng và sừng lân ý chỉ những vật quý hiêm)</i>, tôi thấy, Chủ nhiệm Trần có thể nhận thêm một ít trọng trách trên vai hay không, tổ tư liệu nhỏ này, do Chủ nhiệm Trần đảm nhiệm dẫn dầu nhé?
Trần Kinh vừa nghe vậy, thản nhiên cười cười.
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị <i>(ND: tức là đã là người học văn thì không ai dám tự hào văn chương mình đứng đầu thiên hạ, nhưng con nhà võ thì luôn luôn độc tôn xưng hùng, chẳng ai chịu kém người)</i>, người nho văn thì dễ dàng tương trợ lẫn nhau, Mãn Diên Ba nói lời này, chẳng khác nào đem Trần Kinh đẩy tới đứng đầu phía trước. Trần Kinh tuổi còn trẻ, bây giờ làm Thư ký riêng của Thành ủy, cái này cũng đủ làm cho người ta đỏ mắt, nếu lại do hắn làm dẫn đầu tổ tư liệu nhỏ, đây không phải muốn hắn rất khó sống trong văn phòng Thành ủy sao?
Thời điểm Trần Kinh vào văn phòng Thành ủy, kỳ thật liền hết lần này đến lần khác chú ý các thứ, một số phần lớn tài liệu, Trần Kinh đều tìm Chu Thanh, Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách Trần Tập Khoa là một cây bút lão làng, bình thường Chu Thanh sẽ sắp xếp ông ấy chịu trách nhiệm chuẩn bị tài liệu trọng yếu.
Trần Tập Khoa người này có thái độ kiêu ngạo, đối với việc bản thân làm gì rất có sự tự tin, Trần Kinh mà động một tí đến tài liệu của ông ấy, ông ấy đều có thể nhìn ra manh mối.
Có một lần, bài dự thảo nói chuyện của thư ký hội nghị Hội Liên hiệp công thương nghiệp Thành phố, đó là một tư liệu trọng yếu, tư liệu của Trần Tập Khoa đến tay của Trần Kinh, Trần Kinh cân nhắc đến cá tính và tính tình của Ngũ Đại Minh, liền có chút giật mình đối với tư liệu. Vì để bày tỏ sự tôn trọng đối với Trần Tập Khoa, Trần Kinh cầm tư liệu trưng cầu ý kiến của ông ta.
Trần Tập Khoa nói:
- Thư ký Trần, những thứ tư liệu này đấy, ai tốt ai không tốt, cái này đều không có kết luận. Mấu chốt là muốn xem lãnh đạo thích tư liệu nào, tìm không rõ điểm này, làm sao cầm bút chỉnh sửa tư liệu chứ?
Ông ta lại nói:
- Thư ký Trần, tôi nay tuổi tác đã lớn, lối suy nghĩ của người trẻ tuổi tôi chạy theo không kịp. Hết năm nay, tôi đã chuẩn bị xin lui xuống, trước nghĩ biện pháp đem thắt lưng và xương sống này của tôi làm cho tốt. Chúng tôi những lão già này ấy mà, phải thừa nhận mình già rồi, ngồi mãi một chỗ cũ, chính mình mệt mỏi lại ăn không tiêu, lại cản trở cơ hội của người trẻ tuổi, sao lại tự làm khổ mình như vậy chứ?
Trần Kinh nghe xong lời này, hắn liền đem bản thảo còn nguyên đến Ngũ Đại Minh bên đó!
Ngũ Đại Minh nhìn những thứ đó, liền đưa trở lại cho Chu Thanh, giọng điệu có chút gay gắt:
- Tôi đã sớm nhấn mạnh, bản dự thảo nói chuyện không cần phải mang nhiều tính chất lý luận gì đó như vậy, sao lại nghe không rõ hả? Nói chuyện chính là lấy sự thật làm gốc, nói những thứ thực tế, nói những thứ mà mọi người quan tâm. Bản dự thảo nói chuyện suông có thể ít một chút đi không?
Chu Thanh đen mặt đem cái bản thảo kia đưa cho Trần Tập Khoa, hung hăng nói ông ta một trận.
Lúc này Trần Tập Khoa mới nhớ tới ý kiến chỉnh sửa của Trần Kinh, ông ta mới hiểu được, Trần Kinh có thể lên làm Thư ký riêng của Bí thư không phải là hư danh nói chơi, vẫn là có vài phần bản lãnh, tuyệt đối không thể xem thường.
Qua sự kiện kia, bản thân ông ta liền cảm thấy được nguy cơ cao, ông ta chính là người dựa vào viết lách ăn cơm của người, nếu như cây bút thể hiện sự mất tác dụng, ai còn để cho ông ta chiếm vị trí kia nữa?
Cho nên, rất nhiều tài liệu phía sau, thậm chí ông ta có chút nắm bắt không được bèn chủ động tìm Trần Kinh thương lượng, chỉnh sửa các thứ cũng là càng ngày càng thiếp hợp với khẩu vị của Ngũ Đại Minh, sự phối hợp giữa hai người thật ra cũng có chút ăn ý!
Phó Trưởng Ban thư ký Mãn nói ra lời nói, Trần Tập Khoa đương nhiên hiểu ý tứ, tính tình ngay thẳng trong con người nho văn của ông ta lại tái phát, nói:
- Hôm nay chúng ta tổ chức hội nghị nói đến vấn đề tài liệu, chúng ta nói cái gì làm nền tảng cho những tài liệu này? Nói thẳng ra, tài liệu chúng ta là muốn nắm chắc tinh thần của lãnh đạo, những thứ mà chúng ta làm sẽ phải có thước đo, sẽ phải có tiêu chuẩn!
- Chủ nhiệm Trần Kinh “Suy nghĩ mới về hợp tác nông thôn, Đặc khu nông nghiệp làm tiên phong”, chính là một trong những thước đo và tiêu chuẩn.
Ông ta dừng lại một chút, lại nói:
- Tôi biết có vài người có bất đồng ý kiến đối với cách nói này của tôi, có dị nghị không thành vấn đề, các anh cũng có thể viết một bài tài liệu ra để làm tiêu chuẩn và thước đo, đối với những tài liệu chất lượng tốt như vậy, chúng ta là cần nhất!
Trần Tập Khoa nói lời này ra miệng, sắc mặt của Mãn Diên Ba liền đen lại.
Trần Tập Khoa là làm tổn thương người khác mà không chứa lời lẽ thô tục, đang ngầm nói bóng nói gió là trình độ hành văn của Mãn Diên Ba không đạt, chỉnh lý các thứ không ra hình dạng gì.
Mâu thuẫn của Trần Tập Khoa và Mãn Diên Ba, trước kia vẫn có. Mãn Diên Ba nhìn không vừa mắt tính tình đáng ghét của Trần Tập Khoa, thường xuyên ở trước mặt người khác nói ông ta là xú lão cửu<i>, </i>là Khổng Ất Kỷ<i> (ND: <u>Xú lão cửu</u> là cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong cuộc Đại cách mạng văn hóa Trung Quốc. <u>Khổng Ất Kỷ</u> là tên nhân vật chính trong truyện ngắn của nhà văn Lỗ Tấn, nói về một nhà nho lỗi thời, lập dị, dơ bẩn, nghèo nàn lại thích đọc sách, song lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị, đến mức sự nghiêm nghị đó biến thành trò cười của bọn bình dân ngồi ở ngoài.)</i>. Lúc ấy Mãn Diên Ba dùng cách này, cũng là vừa bắt đầu đảm nhiệm Phó Trưởng Ban thư ký nên cần phải lôi kéo lòng người.
Khách quan mà nói, bởi vì có sự tồn tại của cây bút lão luyện Trần Tập Khoa trong Thành ủy như vậy, quả thật là đã cản trở cơ hội của rất nhiều người.
Sau khi Mãn Diên Ba lên làm Phó Trưởng Ban thư ký, lập ra các chuẩn mực mới, đem những tài liệu mà Phương Khắc Ba yêu cầu phân chia cho Phòng thư ký, để các thư ký khác tới cùng nhau nghiên cứu kỹ, phát động đông đảo năng lực của quần chúng. Đến lúc này, đương nhiên chiếm được sự ủng hộ của một nhóm người, ông ta cũng nhân cơ hội này, tạo nên một uy tín riêng trong Thành ủy.
Nhưng mà quy tắc ngầm của Thành ủy nhiều năm như vậy, sao lại có thể nói sửa liền sửa được? Sự thay đổi này của Mãn Diên Ba trong khoảng thời gian ngắn tuy đã nhận được hiệu quả nhất định.
Nhưng mà, lần này Phương Khắc Ba không lên làm Bí thư Thành ủy, Trần Tập Khoa xem như được người khác nói hộ, nói Phó Trưởng Ban thư ký Mãn làm cho rối tinh rối mù, nhìn chung Phương Khắc Ba này công tác đã hơn một năm, không có gì hay để nói cả, xướng lên đều là chuyện cũ mèm, nói cũng là lời nói dối nói suông, lãnh đạo Tỉnh ủy hỏa nhãn kim tinh, còn nhìn không ra tốt xấu hay sao?
Trần Tập Khoa còn đưa ra vài ví dụ, nói có một lần Phương Khắc Ba ở trên hội nghị Phòng Chăn nuôi nói chuyện, nói muốn đem Đức Cao lập thành Thành phố lớn mạnh về nghề chăn nuôi, lời này đêm đó đã được tin thời sự Đài Truyền hình Thành phố phát ra. Đây là điển hình của lời nói suông, lời nói khách sáo, môi trường địa lý Đức Cao là môi trường để phát triển Thành phố lớn mạnh về nghề chăn nuôi sao?
Trong bài nói chuyện trên Hội nghị công tác Lâm nghiệp, thì phải xây dựng Thành phố lớn và mạnh về lâm nghiệp, trên Hội nghị công tác trong nông nghiệp phải xây dựng thành phố lớn và mạnh về nông nghiệp, còn trên Hội nghị về công nghiệp nói phải xây dựng Thành phố lớn và mạnh về công nghiệp, Đức Cao là chỗ nào? Rõ ràng đem Thành phố Đức Cao đổi tên thành Thành phố lớn Thành phố mạnh luôn đi.
Chiêu thức ấy của Trần Tập Khoa thật sự là xảo quyệt và hiểm độc, năng lực viết văn của Mãn Diên Ba không mạnh là sự thật, cũng là khuyết điểm. Trần Tập Khoa vì ông ta là cấp trên của mình, công kích Mãn Diên Ba hướng vào chỗ này, một cái liền đánh trúng chỗ hiểm, khiến cho Mãn Diên Ba không có mặt mũi, không ngóc đầu lên được.
Có Trần Tập Khoa nhảy ra ủng hộ Trần Kinh, tình thế rất nhanh liền thay đổi, cây bút dày dặn kinh nghiệm có được danh tiếng cây bút lão luyện, người trẻ tuổi không phục không được!
Điều này không chỉ là vấn đề của tôn lão, nếu là người cầm bút muốn ra mặt, mà không có sự đề cử của cây bút lão luyện, việc này đã khó càng thêm khó.
Tình huống giống Trần Kinh như thế dù sao cũng là số ít, hơn nữa Trần Kinh cũng là anh tài dưới con mắt tinh tường của Bí thư Ngũ, bởi vì bản thân Bí thư Ngũ chính là nhân vật bậc thầy của người cầm bút Sở Giang.
Dựa vào viết văn kiếm cơm, thì phải tàn khốc như vậy, tựa như nhà văn trong xã hội, có tài năng mới muốn ra mắt, thì cũng cần phải có tác giả nổi tiếng tâng bốc, bằng không làm sao ngẩng đầu được? Nghĩ đến khó khăn lúc đầu còn khó hơn cả lên trời nữa.
Sắc mặt Mãn Diên Ba cực kỳ âm trầm, ông ta vốn định mượn cơ hội này chơi Trần Kinh một vố, không nghĩ tới dẫn lửa thiêu thân, gặp phải lão già ngoan cố Trần Tập Khoa này.
Chu Thanh không để lỡ thời cơ nói:
- Như vậy đi, chúng ta phân một tổ lớn trong đó chia ra vài tổ nhỏ, tiểu Trần phụ trách một tổ, chuyên môn phụ trách chủ yếu các dự thảo nói chuyện sắp tới của Bí thư Ngũ! Năm mới sắp đến rồi, từ đầu đến cuối ở đây, Hội nghị nhiều nhất, mà nhất là rất nhiều Hội nghị quan trọng.
- Mỗi cuối năm, mỗi đầu năm, đây là thời điểm tư tưởng đấu đá nhau kịch liệt nhất, lúc này tài liệu cần phải chú ý hơn nữa. Tôi có thể nói với các anh, cấp dưới lãnh đạo cũng không phải ngồi không, tài liệu của các anh là cần phải đưa xuống cho bọn họ học tập nghiên cứu.
- Nếu chất lượng tài liệu không đạt, đây chính là muốn cho các nơi khác chê cười chế giễu…
Nói tới đây, Chu Thanh chuyển lời, lại nói:
- Phó Trưởng Ban thư ký Mãn cũng mang theo một tổ nhỏ, phụ trách chủ yếu tài liệu của Phó Bí thư Phương, yêu cầu cũng phải cao như vậy!
Lời này Chu Thanh nói ra, sắc mặt Mãn Diên Ba thay đổi, ông ta làm Phó Trưởng Ban thư ký nhiều năm, thậm chí ông ta đối với cán bộ lãnh đạo mà nói, tài liệu phải là tầm quan trọng. Bởi vì điều này liên quan trực tiếp tới vấn đề tư tưởng và hình tượng của lãnh đạo, trước kia Mãn Diên Ba lập ra chuẩn mực mới, thật sự là chịu thiệt.
Bản thân Phương Khắc Ba tài nghệ không tồi, nhưng tinh lực của ông ta chung quy là có hạn, sau lưng lại không có tập thể tốt, ông ta làm sao có thể thể hiện được tài nghệ chứ?
Hôm nay, Chu Thanh lại muốn Mãn Diên Ba đứng đầu chuyên môn làm tài liệu, y cũng đã đắc tội hết với các cây bút lão luyện của Thành ủy, người giỏi của Phòng Thư ký, Trần Kinh nhất định sẽ rút lui, y lấy cái gì để đắp vào buổi diễn hí khúc đây?
Nghĩ đến đây, mồ hôi trên trán y chảy xuống. Y khẩn trương bởi vì Ngũ Đại Minh mang theo rất nhiều thứ mới xuất hiện, nếu như Phương Khắc Ba theo không kịp suy nghĩ của Ngũ Đại Minh, bên ngoài sẽ lên tiếng như thế nào?
...
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 259: Cửa ải đại sự cuối năm!
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Bố trí công tác năm mới, Chu Thanh tìm Trần Kinh nói chuyện.
Y nói:
- Tiểu Trần, dịp Tết Âm lịch, đối với Bí thư Ngũ mà nói, công tác sẽ cực kỳ bận rộn. Điểm này cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt! Trong chuyện này, công tác quan trọng của địa phương, là nhất định phải nắm được dụng ý của lãnh đạo đối với việc xây dựng phát triển của Đức Cao và đơn vị nhất định phải đến viếng thăm.
- Công việc này chúng ta phải lên kế hoạch cho tốt.
- Đầu tiên, Tỉnh bí mật điện thoại nói tất cả tên của bên trên phía chúng ta, chúng ta cũng phải chuẩn bị quà biếu năm mới, giá trị quà biếu không thể cao, nhưng cần phải thể hiện được sắc thái riêng của Đức Cao chúng ta, vừa có thể tuyên truyền Đức Cao chúng ta, hơn nữa còn phải thực dụng!
- Trước kia, chúng ta có đặt làm lịch bàn, bưu thiếp, thiệp chúc mừng quà tặng linh tinh, bây giờ mấy thứ này đã trở thành một phong trào, chúng ta có nên cân nhắc một chút quà biếu khác hay không?
Chu Thanh cười cười, nói:
- Lão cấp trên Mã Bộ Bình của cậu người so với quỷ vẫn tinh khôn như vậy, đã nắm chắc tin tức này. Huyện bọn họ đang ở muốn làm kinh tế lá trà đặc sản, bọn họ nguyện ý cung cấp một ngàn bao trà Vân Nam chất lượng tốt, lá trà đóng gói một lần nữa theo phương thức Chúc mừng Năm mới như đã yêu cầu.
- Như vậy trà làm thiệp chúc mừng, làm quà biếu, tôi thấy bản phác thảo thiết kế gói trà đó rất tốt đấy, mấu chốt là giữ lại không gian riêng, đặc biệt là có thể viết lời chúc mừng đối với các lãnh đạo khác nhau!
- Đến lúc đó, tìm người có sở trường viết được chữ đẹp trong Thành ủy chúng ta đem những thiệp chúc mừng đó làm cho tốt, nhất định phải dùng tay để viết, không thể đóng dấu lên đó được!
- Đây là chuyện thứ nhất, mặt khác, ở phương diện lãnh đạo Tỉnh, chúng ta xác định khoanh tròn phạm vi lớn quà tặng của Bí thư Tỉnh ủy Sa, Phó Bí thư Tỉnh ủy Hách, cuối cùng phải tùy Bí thư Ngũ tự mình định đoạt. Về phần phía bên kia Chủ tịch Tỉnh Lộ, ý Bí thư là nếu tìm hiểu tính tình mà không chắc chắn, thì việc quà tặng liền miễn trừ.
- Nhưng còn ngành chức năng, Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Hoàng Kiến, Giám đốc Sở Giao thông Hà Tổ Huy, Giám đốc Sở Công an Mã Yến Bân, Giám đốc Sở Tài chính Hách Quân Minh các lãnh đạo đó đều nhất định phải tới, mặt khác, lãnh đạo chủ chốt Hội đồng nhân dân Tỉnh Mặt trận Tổ quốc thì Bí thư cũng muốn đích thân đến.
- Còn có một khối trọng yếu nhất, đó chính là Tỉnh ủy bên này, Bí thư là từ Tỉnh ủy đến, văn phòng Tỉnh ủy, Phòng Nghiên cứu Chính sách, Phòng Giám sát kiểm tra đến đơn vị, vào năm ngoái chúng ta vì tình hình hoạt động quan hệ hữu nghị mà làm một chút hoạt động! Chủ yếu là phải mời bọn họ đến Đức Cao chúng ta để vừa đi vừa quan sát một chút.
- Đối với việc mời mà không đến, chúng ta linh động phải mở rộng đến Sở Thành, hoạt động nhất định phải làm cho tốt, phải làm cho sôi nổi, phải thể hiện rõ được thực lực và hình tượng của Đức Cao chúng ta.
- Đây là chuyện công, ngoài ra một số cá nhân Bí thư, trước tiên là Bí thư Tỉnh ủy Uông, đây nhất định là phải đi. Bản thân Bí thư Ngũ có một trai một gái, lễ mừng năm mới không thể không bày tỏ, cá nhân bày tỏ thế nào tôi mặc kệ, dù sao cậu phải đại diện chúng ta cùng nhau làm tốt công tác này!
- Còn có, Bí thư ăn bữa cơm đoàn viên ở nhà mình, nhưng nhà chị dâu cũng chỉ còn lại một người mẹ, thói quen của Bí thư đều là sau khi ăn bữa cơm đoàn viên ở nhà, lập tức đến nhà chị dâu. Chuyện này cậu phải chú ý…
…
- Còn có, cuối cùng, lãnh đạo quan trọng đã về hưu ở Đức Cao chúng ta, cùng với lãnh đạo quan trọng đã về hưu ở xa Đức Cao, còn có quân đội đóng quân, cảnh sát có vũ trang quân đội vân…vân.
Chu Thanh nói, Trần Kinh liền ghi lại, hắn ghi chép biên bản, đầu óc cũng choáng váng. Hắn nghĩ thầm rằng, đây không phải là kết thúc năm sao? Bí thư Ngũ nhất định không thể không mệt chết, nhiều chuyện phải làm như vậy, lịch trình làm việc trong ngày tưởng ít mà lại thành nhiều, đó là tuyệt đối khủng khiếp.
Chu Thanh vỗ vỗ bả vai Trần Kinh, nói:
- Tiểu Trần, Bí thư tín nhiệm cậu! Cậu thì phải hoàn thành tốt công tác! Cậu phải nhớ kỹ, những công việc đó không phải công việc của cá nhân Bí thư, đây cũng là công tác quan trọng của toàn bộ Đức Cao. Hiện tại là lúc Đức Cao chúng ta có rất nhiều việc đang cần làm bị gác lại, cần sự trợ giúp của bên ngoài. Tết Âm lịch này, bản thân Bí thư cũng rất coi trọng, chúng ta thì càng phải chú trọng gấp bội cơ hội này!
- Tôi không thể cùng ở bên người Bí thư, nhưng tôi tuyệt đối sẽ làm hậu thuẫn vững chắc, có chuyện gì khó xử, có khó khăn nào, cậu cứ tìm tôi tôi giải quyết! Chúng ta phải cùng nhau cố gắng, làm tốt công tác Tết Âm lịch này, làm cho chu đáo!
Trần Kinh gật đầu, trong lòng đối với Chu Thanh rất là khâm phục. Bản lĩnh của Trưởng Ban thư ký quả nhiên không giống bình thường, những sự tình phức tạp này, Trần Kinh ghi lại cũng chùn tay, huống chi an bài từng việc.
Chu Thanh không có gây khó dễ bất cứ thứ gì, cứ như vậy nói ra bằng miệng, sự tình nói được chu toàn như vậy, chi tiết nói được đúng chỗ như thế, nói rõ những thứ đó vẫn ấp ủ trong lòng hắn.
Trần Kinh cũng thấy rõ khuyết điểm của bản thân, viết văn là điểm mạnh, nhưng chỉ có viết văn chương, công tác thì làm chưa tốt. Những chuyện như tạo dựng quan hệ, tặng quà biếu chính là điểm yếu của Trần Kinh, hắn cần phải nâng cao học tập, cần hiểu rõ các kỹ xảo và cách thức xử lý quan hệ trong quan trường, chỉ có như vậy, mới có thể tự mình sắp đặt một bên, mới có thể tiến bộ trưởng thành.
Cuối cùng, Chu Thanh lại đề xuất đổi tài xế cho Ngũ Đại Minh, tuy rằng tài xế hiện tại dày dặn kinh nghiệm, nhưng thói quen của tài xế có chút không thích hợp với môi trường thành phố lớn. Tài xế mới họ Đồ, Chu Thanh để cho Trần Kinh mang đi ngoại thành.
Chu Thanh nói lời này thật không có ý tứ thăm dò, Ngũ Đại Minh đối với tài xế không hài lòng là chuyện từ lâu rồi, chỉ có điều ông ta vẫn không chủ động đề xuất, Trần Kinh lại phát hiện muộn.
Vì chuyện này, Chu Thanh còn nói qua là Trần Kinh quan sát không cẩn thận.
Lúc này, thử tài xế mới, Trần Kinh đương nhiên không thể qua loa, hắn tới trước Phòng Hành chính để gặp mặt tài xế lão Đồ. Lão Đồ tuổi gần năm mươi, bộ dạng rất khiêm tốn, ăn mặc rất gọn gàng, người cũng rất nhã nhặn.
Trần Kinh và ông ấy nói mấy câu, có thể cảm nhận được, lão Đồ người này tính cách rất điềm đạm, nói không nhiều lắm.
Trần Kinh để lão Đồ lái xe, hai người đi dọc theo đường sông thẳng tới trước khu vực sông, một đường lão Đồ lái xe rất vững vàng, nhưng thật ra tốc độ không chậm, không chút hoang mang, không vội không nóng nảy, Trần Kinh rất vừa lòng, trở về sẽ yêu cầu Phòng Hậu cần đem người này xác định lại lần nữa.
Lão Đồ thì nhân cơ hội liền nhét cho Trần Kinh một bao lì xì, sau khi trở về Trần Kinh mới phát hiện bên trong có năm trăm Nhân dân tệ. Cái này đối với lão Đồ mà nói không phải số nhỏ, năm trăm tệ tương đương với nửa tháng tiền lương của ông ấy!
Trần Kinh định quay trở lại, nhưng vừa nghĩ trở lại như vậy lại làm cho người ta trong lòng có khúc mắc, cũng may sau nhiều ngày chuyện phát sinh, từ từ đem phần chuyện này rớt lại phía sau thôi!
…
Hai sự kiện công tác chỉnh sửa tài liệu và chuẩn bị năm mới, đủ để có thể làm cho Trần Kinh bận bịu đến tối tăm mặt mày.
Nhưng lại vội vàng, có vài cuộc xã giao không dứt ra được, bữa tiệc của Vương Dương đã sớm xác định, Vương Dương gọi điện cho Trần Kinh ba lần, tới lần thứ ba, Trần Kinh thật sự là chỉ vì nể tình cảm và thể diện, không còn cách nào khác bèn đáp ứng.
Buổi tối, Trần Kinh và Vương Dương hai người đến quán rượu nhạc Jazz Lam Điều.
Trần Kinh có nghe nói một chút chuyện phong lưu cá nhân của Vương Dương, biết quán rượu này là do tình nhân của ông ta mở. Bà chủ quán rượu gọi là Thanh Tiểu Hồng, tuổi khoảng ba mươi, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, hơn nữa khuôn mặt xem rất đẹp đẽ gợi cảm, thật sự là đại mỹ nữ thành thục.
Vương Dương mời khách ở quán rượu, ở đây ông ta đã sắp đặt trước một không gian riêng tư, điều kiện xa hoa tao nhã, ăn cơm xong còn có thể đến quán rượu thả lỏng thoải mái một phen, thật sự là một nơi không tồi.
Lúc Trần Kinh đến, Vương Dương gọi Thanh Tiểu Hồng lên, nói:
- Đây là Thư ký riêng của chúng ta, tôi gọi anh ta là lão Đại!
Hắn chỉ vào Thanh Tiểu Hồng, nói:
- Gọi tiểu Hồng đi, với huynh đệ anh tôi không giấu diếm, lão Vương tôi mặt khác đều tốt, việc này tôi phạm vào sai lầm! Cho nên có đôi khi khó tránh khỏi cần che giấu, nhưng đó cũng tùy người mà khác nhau, với lão Trần anh, tôi cái gì cũng không che giấu!
Vương Dương nói tới đây, đưa một điếu thuốc cho Trần Kinh, nói:
- Còn có một việc, tôi biết gần đây Thành ủy đang chỉnh sửa tài liệu. Tôi xin ý kiến của Chủ tịch Thành phố Thanh, ông ta cũng ý thức được sự trọng yếu của công tác này, để cho chúng ta có cơ hội đi Thành ủy học tập.
- Cho nên a, nhân vật quan trọng ông anh để cho tôi lên tiếng kêu gọi, tôi đem người làm việc tốt nhất trong phủ chúng tôi đi hỗ trợ công tác của anh, đồng thời cũng là học tập.
Trần Kinh nghe Vương Dương nói như vậy, hắn vui mừng quá đỗi, nói:
- Vậy thì tốt quá! Bây giờ tôi chính là thiếu người đấy! Có ông anh đây giúp đỡ, tôi rất vui mừng!
- Vui mừng thì uống rượu, đến, chúng ta cụng một ly, cụng một cái!
Vương Dương hét lên, nâng chén cùng Trần Kinh chạm cốc.
Hai người nâng chén uống một hơi cạn sạch, cười cười ngầm hiểu lẫn nhau.
Hiện tại chính quyền bên này và Thành ủy bên này tình thế bất đồng, thân thể Trưởng Ban thư ký có vấn đề được sắp xếp đi dưỡng bệnh ở Thủ đô, vài người làm Phó Trưởng Ban thư ký tranh đoạt gay gắt.
Vương Dương là kiêm nhiệm Phó Trưởng Ban thư ký, y lại là thư ký của Chủ tịch Thành phố Thanh, cho nên, trong cạnh tranh y chiếm một ưu thế nhất định.
Chính bởi như vậy, y mới có thể đảm nhiệm nhiều việc nói phái một người có khả năng cao nhất hỗ trợ công tác của Trần Kinh, điều này ở một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng là đang tìm kiếm sự ủng hộ của Trần Kinh.
Còn chưa dừng lại ở đó, ở Thành ủy bên này, Phó Bí thư Phương Khắc Ba xã giao trước và sau lễ Tết cùng với sắp xếp hội họp cũng nhiều, trong lòng Mãn Diên Ba bực bội, muốn làm tốt tài liệu. Gần đây y cân nhắc việc sử dụng đến cây bút mang theo bên người của Chính phủ bên này.
Đối với việc này, Vương Dương rất ghét, y muốn làm dứt khoát đem người có thể sử dụng giao cho Trần Kinh, xem Mãn Diên Ba gây sức ép như thế nào?
Vương Dương và Trần Kinh là cùng loại hình cán bộ, đừng thấy Vương Dương giống như tùy tiện, nhưng là nhân tài của Chủ tịch Thành phố Thanh, đều là y tự mình cầm đao viết lách, y là cây bút đứng đầu Chính phủ, điều này đã được mọi người công nhận.
Vương Dương trải qua nhiều năm trong Chính phủ, đương nhiên quen thuộc với lượng công tác này, y nói muốn hỗ trợ Trần Kinh, thì chính là Trần Kinh nhất định cần dùng đến.
Hai người uống rượu nói chuyện phiếm, uống đến lúc say sưa, có người gõ cửa!
Vương Dương quay về phía cửa hét lên:
- Vào đi, gõ lung tung cái gì?
Cửa bị đẩy ra, Trần Kinh vừa nhìn thấy người tới không ngờ là Phong Minh, sắc mặt hắn liền đổi.
Mà Phong Minh so với bộ dáng Trần Kinh còn khẩn trương hơn, tiêu sái, hào phóng trước kia sớm đã không thấy tăm hơi đâu nữa, hiện tại thấy được là cẩn thận dè dặt như vậy!
- Lão Phong này anh cũng biết, tôi sẽ không giới thiệu nhiều!
Vương Dương nói, y hừ hừ, nói:
- Tiểu tử này là mờ mắt vì tiền, không ngờ lại làm ra loại hành động hạ lưu, hôm nay tôi ở trước mặt anh, kêu hắn đến đây!
Y trừng mắt nhìn Phong Minh liếc mắt một cái, nói:
- Lão Phong, còn chưa chịu nhận lỗi với Chủ nhiệm Trần?
- Chủ nhiệm Trần! Là lão Phong tôi không có mắt, mờ mắt vì tiền, mắc mưu người khác!
Phong Minh nói, giọng điệu nói lắp rất khẩn trương.
Trần Kinh đẩy đẩy kính mắt, nói:
- Lão Phong, lời này tôi không hiểu, anh có thật xin lỗi tôi sao? Sao tôi không biết?
Câu nói kế tiếp của Phong Minh liền kẹt trong cổ họng, cũng không nói ra được, Vương Dương cười hì hì lại đây, nói:
- Được rồi, lão Phong, không cần phải làm ra bộ đó. Anh là người già Đức Cao, hôm nay anh theo tôi và Chủ nhiệm Trần nói chuyện của Lâm Giang các đi.
- Lâm Giang các tội ác tày trời, anh Phong Minh trước tiên gác quan hệ qua một bên, nếu không, trách nhiệm kia gánh vác được sao?
...
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 260: Viên đạn bọc đường!
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Sự tình của Lâm Giang Các, Trần Kinh hiểu đại thể, ông chủ Tạ Thế Kiệt của Lâm Giang các và Chủ tịch Thành phố Thanh Phi Hoa quan hệ tương đối mật thiết.
Ở thời điểm Chính sách cải cách nhà ở vừa mới triển khai, bất động sản Đức Cao còn đang trong giai đoạn mới phát triển, thời kỳ giá nhà cũng chính là mấy trăm tệ một mét vuông. Tạ Thế Kiệt khai thác ở vùng ven sông, phát triển khu chung cư xa hoa, nghe nói đơn giá có giá cao ngất ngưỡng hơn hai ngàn một mét vuông, hơn nữa xem phòng ở còn phân biệt người, trong ngân hàng không có hai trăm ngàn Nhân dân tệ tiền mặt trở lên, vẫn bị cự tuyệt xem phòng.
Tạ Thế Kiệt thông qua buôn bán bất động sản này đạt được sự ngưỡng mộ, thanh danh của ông ta ở khu Đức Cao cũng càng gọi càng vang.
Nhưng mà sau đó lại có người đồn ra, Tạ Thế Kiệt xây dựng phòng ở căn bản là không có bán ra, mua phòng chỉ là mánh khóe.
Ông ta cho xây dựng toàn bộ là kiểu phòng xa hoa phức tạp, xây phòng là để tặng người ta, chỉ cần là lãnh đạo, y gặp người liền tặng, việc này lại huyên náo ồn ào ở Đức Cao. Hơn nữa chuyện này còn ảnh hưởng tới con đường làm quan của Thanh Phi Hoa.
Về sau Thẩm Lâm gặp chuyện không may, ở Tỉnh có chút xem trọng với Thanh Phi Hoa, nhưng chỉ vì lời đồn đại bất lợi đó của Đức Cao, trên Tỉnh đối với Thanh Phi Hoa cũng trở nên rất không yên tâm, cuối cùng Bí thư Sa mới chỉ thị Ngũ Đại Minh qua Đức Cao để bình ổn cục diện.
Ngày đó Phong Minh ở Lâm Giang các mời cơm gặp chuyện không may, hoàn toàn là một sự tình cờ ngẫu nhiên, nhưng mà chuyện này là bị người ta lợi dụng.
Có người muốn dùng Lâm Giang các gây khó dễ, mũi nhọn là hướng vào Thanh Phi Hoa, nhưng tại đây nếu có thể khiến cho Trần Kinh phạm sai lầm, đó là hoàn mỹ nhất, cho nên chuyện kia, có người giữ Trần Kinh cũng là kế hoạch trong đó.
Trần Kinh để cho Hồ Lệ thấy được cảnh sát ghi lại sự xuất hiện của Phòng Công an Đức Thủy, nếu là tố cáo với cảnh sát, thì ghi lại không có vấn đề.
Nhưng mà, cảnh sát ghi lại sự xuất hiện của hành động Phòng Công an Đức Thủy, rõ ràng cho thấy phần sau có bổ sung thêm, vậy thì có nghĩa là, thời gian hành động của Phòng Công an Đức Thủy là không có chuyện xác định trước đó.
Nhìn lại Đức Thủy là sào huyệt làm việc nhiều năm của Phương Khắc Ba, hai con đường Chính Đảng Đức Thủy đều đầy rẫy người của Phương Khắc Ba, Lâm Giang các cuối cùng là chuyện gì, đáp án cũng được miêu tả sinh động!
Sự tình Lâm Giang các, là mâu thuẫn giữa Phương Khắc Ba và Thanh Phi Hoa trở nên gay gắt đến một mức độ nhất định, song phương mỗi lần đấu đá nhau liền trở mặt.
Mâu thuẫn của hai người ở chỗ nào? Trần Kinh phán đoán, mâu thuẫn của hai người là ở ngay tại sự bất đồng về ý kiến điều chỉnh bộ máy bảy khu Huyện. Hai người bọn họ đều là đầu rắn địa phương của Đức Cao, đều có nền móng rất vững chắc của phần mình ở Đức Cao, lúc này đây việc điều chỉnh bộ máy bảy khu Huyện, Ngũ Đại Minh biểu hiện khiêm tốn, chính là muốn xem hai người bọn họ tranh đoạt lẫn nhau.
Nếu như theo góc độ này mà nói, Ngũ Đại Minh đã thành công, cho đến hiện tại ông ta vẫn không liền tỏ thái độ về chuyện của Lâm Giang các, xem ra ông ta vẫn còn lưỡng lự giữa hai người Phương Khắc Ba và Thanh Phi Hoa.
Nhưng mà Trần Kinh trong chuyện này, đã được giáo huấn vô cùng sâu sắc, trong những cách làm của Phong Minh đã làm cho hắn cảnh giác rất nhiều.
Viên đạn bọc đường, tiền vàng mỹ nữ, có chút vô ý, liền có thể bị người ta nói. Phong Minh làm có lẽ là vô ích, cũng bỏ ra vốn gốc, chuyện này, Trần Kinh không có khả năng truy cứu, Ngũ Đại Minh nói rất hay, người khác dám vạch mặt, chính mình cũng sẽ không cần phải kiêng nể cái gì.
Trần Kinh trong vấn đề đối xử với Phong Minh, hắn ra tay đúng là quyết đoán, Phong Minh mạnh vì gạo, bạo vì tiền, kỳ thật vấn đề không ít, bình thường cũng không đủ thận trọng.
Sở dĩ Phong Minh còn có thể tiêu diêu tự tại ở Đức Cao, là người ta không muốn đùa cợt y, dù sao sau lưng Phong Minh còn có chút quan hệ. Nếu Trần Kinh ra tay lúc này đây, đúng là cái gì cũng không kiêng nể, Phong Minh tự nhiên ăn không tiêu, quyền cũng bị tước, Ủy ban Kỷ luật cũng tìm y nói chuyện, tiếp tục bới móc ra, vấn đề vẫn còn rất nhiều.
Phong Minh tiêu sái, giống như Chim Ưng đã bị bẻ gãy cánh, rốt cuộc tiêu sái không nổi nữa…
…
Kể từ khi vào Thành phố Đức Cao, công tác của Trần Kinh bỗng nhiên bắt đầu bận rộn lu bù lên, chuyện của Phương Uyển Kỳ bên kia, hắn đã làm rất thiếu sót. Thỉnh thoảng Phương Uyển Kỳ có chuyện liên lạc với hắn, Trần Kinh nghe cô ấy tâm sự, liên quan đến công việc, chính hắn cũng rất không vừa lòng.
Dần dần, nhất là lần trước sau khi tiếp xúc với Phương Liên Kiệt, Trần Kinh liền cố ý ít giao tiếp với Phương Uyển Kỳ.
Thế nhưng, Trần Kinh kiểm tra mỗi tháng thu được tiền không phải là ít, mỗi tháng cơ bản cũng thu được bốn năm ngàn tệ, không sai biệt lắm là gấp tới năm lần tiền lương của bản thân hắn. Điểm này khiến cho Trần Kinh rất bất an…
Làm hắn bất an vẫn chưa dừng lại ở một chút này, có một ngày, Phó Chủ tịch Thường trực Thành phố Lưu Minh Minh bỗng nhiên gọi điện thoại cho Trần Kinh, điện thoại nói trực tiếp tới sự tình Lâm Giang các.
Lưu Minh Minh nói thật sự trực tiếp, ông ta nói:
- Chuyện này của Lâm Giang các, bây giờ rất phiền toái! Đầu tiên, truy quét tệ nạn mại dâm truy quét tệ nạn cờ bạc, hiện tại là đứng đầu cả nước. Cải cách mở ra tới nay, kinh tế quốc gia đạt được sự phát triển đáng mừng, nhưng đi theo đó, một số thứ không tốt, một số luồng chất độc của các nước phương Tây cũng nhanh chóng xông vào xã hội, tạo thành sự nguy hại!
Nói tới đây, Lưu Minh Minh chuyển lời, nói:
- Tuy nhiên, vị trí xác định của Đức Cao chúng ta chính là sản nghiệp du lịch, sản nghiệp du lịch quan trọng nhất là hình tượng Thành phố và thương hiệu của hình tượng. Trước mắt chuyện này của Lâm Giang các Đức Cao, đã tạo thành ảnh hưởng tiêu cực rất lớn.
- Nhưng mà ảnh hưởng này chưa phải cuối cùng, gần đây chúng tôi nhận được tin tức, nói là Đài Truyền hình Tỉnh muốn tổ chức một tổ điều tra chuyên môn tới đây, mục tiêu chính là nhắm vào Lâm Giang các, muốn xâm nhập điều tra điều kiện xã hội hài hòa của Đức Cao chúng ta. Chuyện này rất khó giải quyết, Thành ủy giao cho tôi xử lý việc này, tôi xin Bí thư Ngũ mượn tạm một người, người này chính là Trần Kinh cậu!
Lưu Minh Minh nói rất rõ ràng, ông ta nói:
- Tìm cậu, vì gần đây là cậu quan hệ với truyền thông không tồi! Thứ hai là cậu và tiểu thư Phương Uyển Kỳ là bạn bè, Đài Truyền hình Tỉnh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tiểu thư Phương Uyển Kỳ ở trong đó là có lực ảnh hưởng. Chuyện này chúng ta không thể thiếu sự giúp đỡ của cô ấy!
Trần Kinh vừa nghe vậy, trong lòng liền kêu oan, hiện tại rất nhiều người đều nói hắn và Phương Uyển Kỳ quan hệ như thế nào, mức độ nào, mà ngay cả Phương Liên Kiệt kia cũng đã tìm tới cửa.
Nhưng trên thực tế, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ làm sao lại quan hệ sâu đậm chứ? Chỉ gặp nhau vài lần, đa phần đều là liên lạc điện thoại, hơn nữa tính cách và cá tính cực kỳ không hợp nhịp, giữa hai người không có phát sinh một chút tia lửa và chuyện xưa, điều này làm sao xem như quan hệ thân mật đây?
Trần Kinh thấy không hiểu Đại tiểu thư tinh linh cổ quái Phương Uyển Kỳ này, hắn cũng không muốn phối hợp chơi đùa cùng Đại tiểu thư này, nhưng Lưu Minh Minh tự mình tìm tới Trần Kinh nói về việc này, chuyện này có thể cự tuyệt sao?
Sau khi Lưu Minh Minh và Trần Kinh nói qua, Ngũ Đại Minh lại nói chuyện với Trần Kinh, ông ta nói càng sâu sắc hơn một chút.
Ông ta nói:
- Đức Cao rất nhiều việc đang cần làm bị gác lại, trước mắt các mặt đều không ổn định. Chúng ta đề xuất muốn làm mới khẩu hiệu phát triển Thành phố du lịch này, chịu áp lực rất lớn. Lúc này đây, Đài Truyền hình Tỉnh lại tới Đức Cao, chúng ta nhất định phải chú trọng!
- Chuyện này Ban Tuyên giáo không tiện ra mặt, dứt khoát để cho Chủ tịch Thành phố Lưu dẫn đầu, ông ta bảo cậu đi phối hợp với ông ta, cậu cứ yên tâm mạnh dạn đi phối hợp…
- Nhất định phải làm công tác này cho tốt!
- Thời gian không đợi người ta, sắp đến lễ mừng năm mới, qua chuyện này, bận rộn thật sự mới bắt đầu! Cho nên trong khoảng thời gian quy định, các cậu phải khống chế được!
Lời nói của Ngũ Đại Minh tình ý sâu xa, khiến cho Trần Kinh ý thức được vấn đề này rất quan trọng, trước hết, chuyện của bản thân cũng rất trọng yếu.
Mặt khác, đây cũng là tín hiệu Lưu Minh Minh dựa vào Ngũ Đại Minh. Thái độ Lưu Minh Minh luôn mập mờ, xem ra gần đây ông ta đã suy nghĩ cặn kẽ, đối với cục diện của Đức Cao đã thấy rõ! Ngũ Đại Minh đề xuất đoàn kết tiến bộ, khẩu hiệu Nhất vinh câu vinh <i>(ND: Nhất vinh câu vinh là một người được vinh quang tất cả cũng được vinh quang)</i>, đang tiếp tục thâm nhập vào bên trong bộ máy.
Bởi vì bị Lưu Minh Minh mượn tạm, tạm thời Trần Kinh vốn theo bên người Ngũ Đại Minh phải tách ra vài ngày.
Vào buổi tối, Tạ Thế Kiệt của Lâm Giang các mời khách dùng cơm, Tạ Thế Kiệt này tướng mạo xấu xí, riêng mình đoán chừng một mét sáu, người gầy gầy, một bộ Âu phục mặc trên người, giống như treo trên cây, làm cho người ta cảm giác rất kỳ quặc.
Ông ta và Lưu Minh Minh bắt tay nhau, híp mắt, trên mặt cái loại thần thái chân chất đó, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Thời điểm y và Trần Kinh bắt tay nhau, tay còn lại cũng phủ lên, nói:
- Chủ nhiệm Trần, hôm nay lần đầu tiên gặp ngài, lúc ở tuổi ngài, tôi còn là tên thợ xây bùn loãng!
Tạ Thế Kiệt mời khách rất có khí thế, lãnh đạo chủ chốt công ty đều tham gia tiệc rượu, hai hàng ăn cơm Tây thật dài.
Phía sau là nhóm quan lớn của Thế Kiệt, bên trái là cán bộ Chính phủ, bày ra tư thế giống như là hợp tác đàm phán, nhưng thật ra sẽ không có thảo luận chuyện gì.
Tạ Thế Kiệt cũng không dựa vào Lâm Giang các để kiếm sống, sản nghiệp của ông ta chủ yếu tập trung ở phương diện điền sản, thổ sản và xây dựng, Lâm Giang các chẳng qua là nơi ông ta kết giao bè bạn. Cho nên, Lam Giang các bị niêm phong, ông ta một chút cũng không vội.
Nhưng hiện tại vấn đề của Lâm Giang các Chính phủ muốn làm cho phai nhạt, ông ta cũng hoan nghênh. Hôm nay mời ăn bữa cơm này chính là ý tứ này, lúc này đây Đài Truyền hình Tỉnh muốn xuống dưới thực địa điều tra nghiên cứu phỏng vấn, biết rõ môi trường và tập tục xã hội của Đức Cao, ông ta tỏ vẻ toàn lực phối hợp.
Ở thời điểm ăn cơm, ông ta báo cáo với Lưu Minh Minh, nói:
- Lâm Giang các chính là chỗ nào chứ? Chẳng lẽ thực chính là nơi cất giấu tham ô tiếp nhận cáu bẩn sao?
Ông ta dùng tay chỉ chỉ một loạt người phía mình:
- Tất cả mọi người không thiếu tiền dùng, Tạ Thế Kiệt tôi tuy rằng xuất thân cực khổ, nhưng mà khinh thường việc muốn dựa vào tà môn ma đạo để kiếm tiền. Mọi người có uy tín danh dự, ra ngoài có mặt mũi thật tốt, tội gì phải khiến cho chịu vạn người chú ý, giống như thật sự là kinh doanh những chỗ đen tối, điều này không cần phải…
- Chúng ta thường xuyên nói một khái niệm luôn kêu gọi giúp đỡ tất cả tiến lên!
Tạ Thế Kiệt động tác khua tay thoải mái, tư thế rất có lực,
- Lâm Giang các chính là như vậy một nơi luôn cùng tất cả địa phương tiến lên. Bên trong có vấn đề hay không? Bao nhiêu vấn đề, điều này không thể tránh khỏi. Nhưng có bao nhiêu vấn đề lớn?
- Tôi có thể cho hệ thống Công an điều tra toàn diện, nếu quả thật có ép người lương thiện làm gái, buôn lậu thuốc phiện, chuyện tụ tập đánh bạc, vậy theo lẽ công bằng xử lý như thế nào cũng hoàn thành, nói Tạ Thế Kiệt tôi tội ác tày trời, thì kéo tôi ra ngoài ngắm bắn tôi cũng đồng ý!
Tạ Thế Kiệt này tướng mạo xấu xí, nhưng lời vừa nói ra, trong lúc nhìn xung quanh, loại khí phách vừa thấy này chính là người ở địa vị cao trong thời gian dài.
Trần Kinh hôm nay cũng chân chính biết đến phong độ của nhà xí nghiệp lớn nổi danh khắp Sở Giang này, những Chủ tịch đó, không phải người làm ăn bình thường có thể sánh bằng. Bọn họ có được quan hệ rắc rối phức tạp, gặp gỡ quen biết rộng rãi, trải qua nhiều chuyện, một chút gió một chút gợn sóng, đối với bọn họ căn bản là không tính cái gì!
Trần Kinh âm thầm lắc đầu, lần trước chuyện Đức Thủy niêm phong Lâm Giang các, làm cho hùng hổ, giống như chiếm hết ưu thế. Nhưng thật ra căn bản là không cách nào thọc đến chỗ gốc rễ, hành động cực kỳ nhỏ bé, ngược lại rút dây động rừng, thật sự là một chiêu hồ đồ!
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương