Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Sắc mặt ba vị phân đường chủ đã rất lo lắng, nhưng trong nhất thời cũng không có kế sách nào, bởi vì Lâm Nhược Diên đều mang theo đệ tử Thiên Tú trốn trong đường ngầm của sơn giả. một khi có người đi vào sẽ lập tức chống trả. Từ tối hôm qua đến giờ bọn họ cũng nếm được vài lần, nhưng mỗi lần đều bị Lâm Nhược Diên giết mấy đệ tử, không thể không lui về.
Hơn nữa nơi này dễ thủ khó công, người Cự Kiếm Môn không biết còn cất giữ bảo bối gì, một sơn giả bọn họ tạo ra giúp phòng thủ kiên cố như vậy, muốn đánh cũng đánh không ngã được.
Khúc Thập Bát mở miệng nói:
- Lâm trưởng lão, có chuyện gì thì từ từ nói, cần gì phải động đao động thương, như vậy không phải là thương tổn đến hòa khí sao?
Từ trong sơn giả truyền đến thanh âm trách cứ của Lâm Nhược Diên:
- Hòa khí? Lúc ba tên các ngươi tính kế sao không nghĩ đến hai chữ hòa khí? Việc lần này nếu lan truyền ra ngoài, ta xem ba người các ngươi thế nào đối mặt với đời, tông môn của ba ngươi sao sống yên được đây?
nghe xong, tâm tình Đường Phong rốt cuộc cũng yên hơn hẳn. Hơi thở cô cô có điểm loạn, hơn nữa ngữ khí rất yếu, hẳn là đã trúng độc một thời gian dài. Nhưng loại độc này đối với Đường Phong mà nói hoàn toàn không là cái gì. chỉ cần hắn và cô cô có thể hợp lại, tự nhiên có biện pháp giúp nàng giải độc.
Lâm Nhược Diên nói xong, mặt mũi ba người đều trở nên khó coi. Sự tình biến thành như vậy, tuy rằng lúc đầu còn bình tĩnh, nhưng bị Lâm Nhược Diên nói một lúc sâu thẹn quá hóa giận, nhưng là bởi vì bọn hắn hiểu chuyện của Thiên Tú.
Thiên Tú có tổng cộng hai Thiên Giai hạ phẩm, mà tông môn của bọn hắn, từng tông môn ít nhất cũng có bốn năm Thiên Giai, mà Thiên Tú chiếm cứ cả một Cự Kiếm Môn, tuy rằng diện tích không lớn nhưng cũng khiến người nào đỏ mắt kiếm tìm. Cho nên tối hôm qua khi Lâm Nhược Diên vạch trần việc xấu của bọn hắn, ba người liền chuẩn bị rượu, chuốc cho Lâm Nhược Diên uống vào.
Lâm Nhược Diên cho dù từng trải phong phú, nhưng làm sao nghĩ ba tông môn lại cùng nhau xuất thủ đoạn này? Nếu không phải nàng phúc lớn mạng lớn, tối hôm qua đã phải chịu khổ độc thủ rồi, càng không bàn đến việc quay về đây để trốn.
Theo lời Lâm Nhược Diên, chuyện lần này nếu lan truyền ra ngoài, thể diện ba tông môn quả thật là mất hết. Ba đại nam nhân, thực lực cũng không yếu, cư nhiên còn dùng độc để đối phó một nữ nhân, ai nghe được cũng khinh bỉ không ngừng.
Khúc Thập Bát nói:
- Lâm trưởng lão, ngươi hiện tại cũng chỉ miệng cọp gan thò, nò mạnh hết đã mà thôi. ngươi giết hơn mười mạng đệ tử của ba tông môn bọn ta, chuyện này bọn ta không truy cứu, nhưng điều kiện là người cùng mấy người bên trong phải ngoan ngoãn đi ra đầu hàng.
- Dù có chết bọn ta cũng không đầu hàng
Lâm Nhược Diên lớn tiếng quát mắng
Mặc dù tình báo của ba vị phân đường chủ có sai, thì Lâm Nhược Diên hiện tại cũng không duy trì được bao lâu.
Trúng độc từ tối hôm qua đến giờ đã qua bảy tám canh ai ở, hơn nữa còn trải qua một phen chém giết, cương khí xuất toàn bộ, độc tố cũng khuếch tán rất nhanh, nàng hiện tại chỉ dựa vào một ý niệm, bức mình không được ngã xuống, vì một khi nàng ngã xuống, mấy chục đệ tử Thiên Tú nàng bảo hộ đều sẽ gặp tai ương.
ngươi Thiên Tú còn lại giờ không nhiều, chỉ có mấy chục người, mà mình thì trừ bỏ Dịch Nhược Thần là ngang với Địa Giai, còn lại cũng là người của cảnh giới Huyền Giai và Hoàng Giai, thậm chí còn có đệ tử mới nhập môn. Dùng lực chiến đấu như vậy, với sức của các nàng sao có thể đối phó với đại quân của ba tông môn liên hợp mà bình yên vô sự đây?
Lâm Nhược Diên hiện tại chỉ cầu nguyện Thiên Tú mau chóng điều viện binh. Nhưng nàng cũng biết, điều động người từ ngàn dặm ngoài xa đến tiếp viện không phải là chuyện một ngày, ít nhất cũng phải đợi đến hai ba ngày sau, nhân mà Thiên Tú mới có thể đến nơi. Mà hai ba ngày sau thì.... bản thân vô luận thế nào cũng không thể kiên trì lâu như vậy.
Ẩn trong sơn giả, ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, trên tay cầm thanh bội kiếm, Lâm Nhược Diên cười khổ một tiếng. Nàng nhớ tới một nữ nhân hơn mười năm chưa từng gặp mặt, còn có nam nhân khiến mình mê luyến sâu đậm, rồi lại nghĩ tới Đường Phong.
Phong nhi cũng đã trưởng thành, qua hơn nửa năm, Phong nhi mười sáu tuổi đã không phụ kì vọng của mình. Mặc dù mình phải chết ở chỗ này cũng không có tiếc nuối gì. Chỉ tiếc là không thể nhìn thấy Phong nhi thành thân. Cũng như thế, nam nhân từng khiến mình theo đuổi sớm đã rời đi, đi hơn mười năm rồi, đến giờ vẫn còn chờ nữ nhân nọ, trước đây mình cũng chỉ có thể nhìn hắn một cái, như thế, đã đủ rồi.
Chính là, mình chết đi rồi, hơn mười đệ tử Thiên Tú phải làm sao bây giờ? Các nàng có nhiều người còn rất trẻ, nhiều người là lớn lên ở Thiên Tú, lần này chẳng qua là theo cùng Dịch Nhược Thần mà thôi.
nghĩ đến đây Lâm Nhược Diên quay đầu nhìn các đệ tử Thiên Tú, bên trong tối như mực, cái gì cũng không thấy, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở khẩn trương chiến đấu cùng với chút tiếng khóc thút thít.
Dịch Nhược Thần cho tới bây giờ đều một bộ dạng cực kì nghiêm khắc, mặc dù là khi đối phó với đội quân hơn hai ngàn năm trăm người tiến đến Cự Kiếm Môn thì cũng là như thế. Chính là hiện tại nàng bỗng ôn nhu hẳn, nhẹ nhàng an ủi các đệ tử Thiên Tú, nói:
- Đừng sợ, Bạch tông chủ chắc đã nhận được tin, ở bên trong nghỉ ngơi một hai ngày, các nàng sẽ tới cứu các ngươi.
Một đệ tử mười bốn tuổi nhào vào lòng Dịch Nhược Thần, khóc nức nỡ nói:
- Thế nhưng Dịch trưởng lão, bên ngoài họ vừa nói thả khói vào chỗ chúng ta.
Dịch Nhược Thần nhẹ nhàng vỗ vai của nàng, cười khổ một tiếng, đáp:
- Nếu thật sự như vậy, chúng ta không còn đường lui. Canh lúc ta cùng Lâm trưởng lão liều chết ra ngoài, các ngươi nhân cơ hội chạy trốn, có thể chạy được thì mau chạy ra ngoài, đem chuyện xảy ra từ đầu tới cuối ở nơi này kể hết cho Bạch tông chủ. Nếu thật sự không thể chạy thoát... Nếu không muốn chết thì hãy hạ vũ khí đi theo bọn họ thôi, Thiên Tú sẽ không trách các ngươi, ta cũng Lâm trưởng lão cũng không trách các ngươi, thân ở núi xanh, sợ gì thù không báo được? Nếu không muốn bị những kẻ đó chà đạp, hãy dùng võ khí của mình chấm dứt sinh mệnh, thanh trong sạch đến, thanh trong sạch đi.
Cô nàng trong lòng Dịch Nhược Thần lắc lắc đầu:
- Ta sẽ không theo bọn họ đâu.
- Chúng ta cũng không đi!
Một đám nữ nhân trăm miệng một lời, thanh âm tuy rằng mỏng manh những lại kiên định dị thường.
Liên Nhược Diên cùng Dịch Nhược Thần cười khổ một tiếng, xem ra lần này mười mấy người ở đây không ai có thể sống sót.
Chuyện xảy ra bên trong sơn giả bên ngoài không thể biết, nhưng mấy trăm người đã vây kín toàn bộ sơn giả, thời gian chỉ là nửa nén hương. Sau nửa nén hương, ba vị phân đường chủ sẽ hạ lệnh thổi khói. Tuy rằng bọn họ cũng thương hương tiếc ngọc, cũng muốn chơi đùa cũng mỹ nhân, nhưng nếu đối phương không chấp thuận, cũng chỉ có thể giết.
Đường Phong trốn giữa đám người, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, hắn đang lo lắng làm thế nào mới có thể cứu những đệ tử Thiên Tú an toàn ra ngoài.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 77 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Nói Khiếu Thiên Lang hiện nguyên hình cũng được, nhưng ở đây nhiều người như vậy, Khiếu Thiên Lang với mình không thể giết sạch toàn bộ được, một khi có cá lọt lưới, như vậy bí mật của Khiếu Thiên Lang không thể giữ được nữa, về sau sẽ có hại cho mình.
Xem ra chỉ có thể dùng độc dược.
Như Mộng Tự Huyễn xem ra là lựa chọn thích hợp nhất để đối phó với bọn họ, lúc này ánh nắng rất mạnh, Như Mộng Tự Huyễn chỉ cần ở dưới nắng mạnh trong thời gian ngắn là có thể phát huy được dược tính.
Nhưng cô cô đang ở trong sơn giả, mà sơn giả cũng không hoàn toàn kín kẽ, người của ba tông môn nếu trúng Như Mộng Tự Huyễn thì đệ tử Thiên Tú cũng có thể.
Trong tay Đường Phong không có nhiều giải dược, mà muốn một lúc giải quyết nhiều địch nhân như vậy, phải dùng độc khác mới được.
Đang suy nghĩ, Đường Phong liền kéo kéo áo của Hoa Túy Đa, thấp giọng nói:
- Hoa sư huynh, ngươi xem hôm nay trời rất nóng, huynh đệ của chúng ta cũng các phân đường chủ cũng phơi nắng khát khô rồi, chúng ta có nên đi chuẩn bị ít nước cho bọn họ uống không?
Hoa Túy Đa quay đầu nhìn Đường Phong một cái:
- Vì cái gì? Bọn họ muốn uống nước không phải là tự đi hay sao? Dựa vào cái gì mà muốn chúng ta nước dâng tới miệng?
Đường Phong nói:
- Hoa sư huynh, ngươi ngẫm lại a. Đệ tử Thiên Tú chỉ có mấy chục người, cho dù toàn bộ ra đây, ba nơi chia đều thì từng tông môn chỉ có hơn mười hai mươi người, chia cho mấy huynh đệ phía trên xong lẽ nào còn phần của ngươi? Chúng ta đi lấy nước, không phải cho mấy huynh đệ này, mà là cho Sở đường chủ uống, nếu Sở đường chủ cao hứng, đến lúc chia mỹ nhân không phải ngươi cũng có phần sao? Cho dù lần này không có được mỹ nhân cũng không sao, ngươi làm Sở đường chủ ưng ý, ngày sau còn sợ không được chiếu cố sao?
Hoa Túy Đa nghe thế mắt liền sáng bừng, mỉm cười nói:
- Hắc hắc, sư đệ, ngươi quả nhiên tâm tư hơn người, ta thế nào lại không nghĩ ra chứ?
lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua, Hoa Túy Đa mặt mày hớn hở nói:
- Này toàn là lũ bạch si, chỉ biết ở trong này xem chuyện vui, không nghĩ đến đi lấy lòng phân đường chủ, đầu bị cửa kẹp gảy mất rồi, ngày sau nhất định không có tiền đồ.
Vừa nói vừa hướng Đường Phong vẫy vẫy tay:
- Sư đệ, chúng ta đi.
Đường Phong nhanh chóng đuổi theo
Ra khỏi đám người, Hoa Túy Đa nghiêng nghiêng đầu, lúng túng nói:
- Giếng của Cự Kiếm Môn ở đâu đây?
Hắn cũng lần đầu tiên đến Cự Kiếm Môn, căn bản không biết giếng ở đâu mà lấy nước.
Đường Phong nhớ lại một chút trong Biên Vô Huyết, nói:
- ở bên cạnh, lúc này ta đi ngang qua có thấy.
Có Đường Phong dẫn đường, một lát sau hai người tới bên giếng nước, Đường Phong mang theo một cái thùng nước, thả vào bên trong, một bên múc nước một bên nói với Hoa Túy Đa:
- Sư huynh, ngươi qua bên kia tìm xem thử có bát hay không, chúng ta không thể để phân đường chủ uống như vậy, cái này là quá phận.
Hoa Túy Đa vỗ đầu:
- Đúng đúng, vẫn là sư đệ chu đáo.
Đường Phong chi chỗ phòng bếp của Cự Kiếm Môn, thừa dịp Hoa Túy Đa rời đi, Đường Phong nhìn phải nhìn trái, khi thấy không có kẻ nào, tay trở lên, từ trong Mị ảnh không gian xuất ra một gói thuốc bột, đổ vào trong giếng nước, rồi thả dây thừng xuống, dùng thùng nước trộn trộn vài cái.
Gói thuốc nhỏ thế này, bỏ vào trong giếng nước sẽ khiến độc tính suy giảm, căn bản không đối phó được với cao thủ Thiên Giai, có thể ngay cả Địa Giai cũng không giết được; nhưng Đường Phong hiện tại cứu người làm chính, chỉ cần có thể hù dọa đám người kia là tốt rồi.
không lâu sau, Hoa Túy Đa đã ôm một chồng chén lớn đến, Đường Phong cũng đã lấy xong nước, hoa Túy Đa hô:
- Đi thôi
Hai người theo đường cũ trở về, người còn chưa đến nơi, Hoa Túy Đa đã lớn tiếng gọi:
- Các vị huynh đệ, thời tiết nắng nóng, lại đây uống nước mát đã
Ngay cả ba vị phân đường chủ cũng đã đứng chỗ này đến miệng khô lưỡi đắng, chứ đừng nói tới các đệ tử, cuống họng đều ứa ra khói xanh, bởi vì mấy người bọn họ từ tối hôm qua đều đứng canh ở đây, ngay cả cơm còn chưa được ăn, giờ phút này nhìn thấy nước lạnh liền giống như mèo gặp cá.
Trong nháy mắt người của Cúc Hoa Đường đã vây đầy thùng nước, Hoa Túy Đa lấy tay che lại, kêu to:
- Đừng vội đừng vội, để ta mang đến cho Đường chủ một chén đã
Hoa Túy Đa đang vuốt mỏng ngựa. hai tay cung kính dâng chén nước lớn, nhắm mắt theo đuôi đi đến phía Khúc Thập Bát, a dua nói:
- Đường chủ, uống chút nước cho đỡ khát.
Khúc Thập Bát cười nhìn hắn, gật gật đầu, nhận lấy chén nước, cũng không có uống, ngược lại đưa đến cho Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí, mở miệng nói:
- Hai vị uống trước đi.
Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói:
- Không cần, đây là tâm ý của đệ tử ngươi, bọn ta sao có thể hưởng?
Khi dễ bọn ta không có môn hạ đệ tử sao? Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí lạnh lùng nhìn hai đệ tử đang đứng bên cạnh cố sức liếm môi.
Đến giờ đệ tử của Lưu Vân Tông cùng Vô Ảnh Môn mới có phản ứng, vài người vội vàng rời đi:
- Bọn đệ tử đi mang nước tới.
Khúc Thập Bát chẳng qua chỉ làm bộ mà thôi, sao có thể để cho bọn hắn uống? Thấy bọn hắn cự tuyệt cũng không nài nỉ, một hơi ngửa mặt lên trời uống cạn, lau miệng rồi nhìn Hoa Túy Đa nói:
- ngươi gọi là Hoa... Cái gì Hoa?
Hoa Túy Đa nhanh nhẩu nói:
- Đệ tử là Hoa Túy Đa!
Khúc Thập Bát gật đầu khen ngợi, nói:
- Không tồi, về sau liền đi theo bên người ta.
Hoa Túy Đa vui mừng, nghĩ thầm Đường sư đệ quả nhiên là người tài ba, chẳng qua là chút chuyện lại khiến mình được Đường chủ khen ngợi, xem ra về sau còn phải lãnh giáo hắn nhiều, nên lấy lòng đường chủ thế nào, liền nói:
- Tạ ơn Đường chủ đã khen thưởng, đệ tử nguyện cúc cung tận tụy
- Đến, thêm một chén nữa.
Khúc Thập Bát đưa chén cho Hoa Túy Đa nói:
Hoa Túy Đa vội vàng đi lấy một chén nước, cung kính đưa tới tay Khúc Thập Bát.
Khúc Thập Bát đi đến trước sơn giả, cất cao giọng nói:
- Lâm trưởng lão, ngươi thực lực cao thâm, nhưng môn hạ đệ tử như hoa như ngọc, thân kiều thể quý, chúng ta cũng không nhẫn tâm để các nàng chịu khổ như vậy. Hiện tại ta có chút nước, bằng không Lâm trưởng lão để các nàng ra ngoài, cho các nàng uống ít nước rồi đi vào lại bên trong có được không?
- Không cần!
thanh âm lạnh lùng của Lâm Nhược Diên truyền ra từ trong giả sơn.
Khúc Thập Bát lúc này đây hoàn toàn là mèo khóc chuột, giả từ bi mà thôi, hắn cùng biết Lâm Nhược Diên sẽ cho ra đáp án như vậy, sở dĩ còn làm vậy chỉ là muốn xác nhận xem Lâm Nhược Diên đã ngã xuống hay chưa.
Nếu nàng ta đã ngã thì sẽ chẳng cần hun khói vào làm gì.
Cho nên sau khi Lâm Nhược Diên mở miệng trả lời thì Khúc Thập Bát cũng không nói gì thêm nữa.
Đường Phong một mực xem xét bốn phía, kể từ khi Hoa Túy Đa múc nước giếng tới thì trong Hoa Cúc đường ít nhất cũng có chín thành người uống nước giếng rồi, chỉ có vài người không uống mà thôi, phát hiện này không khỏi khiến hắn cảm thấy tiếc hận, nhưng chuyện thế này thì hắn cũng không làm gì được, cũng không thể bắt buộc người khác uống nước, nếu làm vậy sẽ để lộ chân tướng.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 69 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Sau đó, người của Lưu Vân tông và Vô Ảnh Môn cũng đem nước tới, mãi cho tới khi Sở Phiên Vân và Tiêu Hàm Trí kia cũng uống xong nước bị hạ độc thì Đường Phong mới mỉm cười.
Mặc dù vẫn còn vài người chưa uống qua nước có độc, nhưng chuyện này cũng không quan trọng nữa, chỉ cần đám người thực lực mạnh bị trúng độc là được.
Có thể bọn họ cũng không ngờ được, nước giếng mà môn hạ của mình mang tới đã sớm bị người ta hạ độc, mà người hạ độc, cũng chính là người của Thiên Tú. Từ khi Lâm Nhược Diên gặp chuyện không may ở đây, chỉ mới qua có một ngày một đêm mà thôi, mà bồ câu truyền tin tức về cũng cần hết một ngày.
Bọn họ căn bản không cách nào ngờ được lại có một người như vậy, mặc dù thực lực không cao, nhưng chẳng qua là chỉ dùng thời gian có một đêm đã có thể chạy từ Thiên Tú tới đây, hơn nữa còn thành công đi vào mà không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện.
- Động thủ đi, nếu đã tới bước này rồi thì nhất định không thể thả bọn họ ra được. Coi như là giết sạch bọn họ thì cũng không thể để lộ bất cứ tin tức gì ra ngoài.
chỉ cần tin tức không lộ ra ngoài thì không thể bị Thiên Tú bắt được điểm yếu gì cả, đem đám người này giết hết thì cũng không có bất kỳ hậu quả khó lường gì cả. Huống hồ gì, Thiên Tú chỉ có hai vị Thiên giai, thì cũng sẽ có một người mất mạng ở đây, tới lúc đó Thiên Tú chỉ dựa vào mỗi mình Thiên giai cao thủ là Bạch Tố Y thì làm sao có thể công khai lên án ba tông môn cho được?
Sở Phiên Vân vươn tay ra. đang muốn ra lệnh cho một môn đệ chuyển củi tới trước của giả sơn, đột nhiên có một bóng người xông tới từ trong đám người, bóng người kia xoát một tiếng đã nhảy tới trước cửa giả sơn, lạnh lùng nhìn mấy trăm người vây tụ ở bốn phía, một thanh nhuyễn kiếm bắn ra từ trên tay hắn. cầm sát bên người, thân thể có chút gầy yếu, vững vàng đứng ngăn ngay tại cửa. trên gương mặt thanh thú, thậm chí có thể nói là tuấn tú kia lại tràn ngập vẻ giễu cợt.
Khiếu Thiên Lang nhảy xuống từ trên vai Đường Phong. đứng bên cạnh hắn, nhe nanh trợn mắt làm ra vẻ hung ác.
Sắc mặt của Tiêu Hàm Trí và Sở Phiên Vân liền biến đổi, nhất tề nhìn về phía Khúc Thập Bát, âm trầm hỏi:
- Khúc đường chủ., đây là ý gì?
bởi vì Đường Phong bây giờ đang mặc y phục của đệ tử Cúc Hoa đường, ba tông môn cùng chỉ vì muốn đối phó với Thiên Tú nên mới tạm thời kết thành đồng mình, một khi đuổi được Thiên Tú ra khỏi địa bàn này thì quan hệ đồng mình kia trong nháy mắt cũng sẽ biến thành đối thủ cạnh tranh. Cho nên hai người bây giờ đang cho là Khúc Thập Bát đang muốn làm trò gì đó.
Khúc Thập Bát nheo mắt mắt lại thành một khe hở thật nhỏ, gắt gao nhìn về Đường Phong. nghe được câu hỏi của hai người kia, Khúc Thập Bát liền mở miệng nói:
- Hai vị sẽ không thật sự cho là Khúc mỗ ta muốn làm gì đấy chứ?
Sở Phiên Vân và Tiêu Hàm Trí nhướng mày, lại chuyển hướng nhìn về Đường Phong , thần sắc lại thêm vẻ nghi ngờ.
Nhìn vẻ mặt của Khúc Thập Bát , thật giống như hắn thật sự không nhận ra thiếu niên đột ngột xuất hiện này, hơn nữa hắn cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao lại phá hư quan hệ đồng mình của ba tông môn vào lúc này cho được? Vậy thì chỉ còn lại một khả năng mà thôi, chính là thiếu niên này không thuộc về bất kỳ một thế lực nào trong ba tông môn.
Chẳng lẽ là viện binh của Thiên Tú? Viện binh gì mà lại là Huyền giai cảnh giới? Tới nơi này là để chịu chết hay sao?
Hoa Túy Đa đứng trong đám người cùng há hốc mồm, gấp tới độ như kiến bỏ trên chảo nóng vậy, hắn hoàn toàn không biết vị sư đệ này của mình ăn phải thứ gì, lại nhảy lên trước vào ngay lúc này, Hoa Túy Đa cũng có ý muốn gọi hắn xuống, nhưng cũng không dám mở miệng, chỉ có thể hướng về phía Đường Phong mà nháy mắt ra dấu liên hồi.
Trầm mặc một hồi, Khúc Thập Bát nói:
- ngươi không phải là đệ tử của Hoa Cúc Đường?
Đường Phong chậm rãi lắc đầu.
Khúc Thập Bát tức giận quát một tiếng:
- Thật to gan! Dám giết người của Hoa Cúc đường bọn ta!
Nếu không phải là giết người của Hoa Cúc đường thì Đường Phong lấy y phục này ở đâu ra?
Đường Phong cười lạnh một tiếng:
- Uy phong của Khúc đường chủ thật lớn nha. Các ngươi dám giết người của Thiên Tú, tại sao ta lại không dám giết người của Hoa Cúc đường các ngươi? Chẳng lẽ mạng của đệ tử Hoa Cúc đường các ngươi quý hơn mạng của đệ tử Thiên Tú?
Đường Phong vừa nói, các đệ tử Thiên Tú đang nấp bên trong giả sơn không khỏi chấn động, Dịch Nhược Thần kinh hỉ nói:
- Đường Phong đã đến!
Các đệ tử Thiên Tú không khỏi vui mừng, nếu Đường Phong đã đến đây, như vậy đồng nghĩa với viện binh của Thiên Tú đã tới, các nàng vốn tưởng bản thân sẽ chết ở đây, không ngờ còn có hi vọng sống, sao có thể không vui sướng?
Lâm Nhược Diên kích động gọi:
- Phong nhi, là con sao?
Đường Phong hướng về phía sơn giả, ôn nhu nói:
- Cô cô, là con.
Lâm Nhược Diên hỏi:
- Là Thang tiền bối mang con tới?
Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Thước vẫn thường đi theo Đường Phong, Lâm Nhược Diên còn tưởng rằng hai đại sát thần mang Đường Phong đến đây. Nếu hai đại sát thần đến đây, nguy cơ cỡ nào cũng có thể hóa giải.
Đường Phong trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn là lắc đầu, thú thật nói:
- chỉ có mình con!
Vốn hắn còn muốn nghi binh, khiến cho địch nhân khủng hoảng một chút, nhưng nghe cô cô hỏi vậy, ý niệm trong đầu cũng đánh mất. bởi vì nếu mình nói có nhiều người đến, cô cô cùng với các nàng không còn sợ hãi mà lao thẳng ra ngoài, sự tình lúc đó sẽ không dễ dàng, cho nên đành ăn ngay nói thật.
Lâm Nhược Diên nghe thấy, liền nói:
- Phong nhi, nghe cô cô nói, mau rời khỏi đây ngay....
- Cô cô.
Đường Phong ngắt lời, chậm rãi nói:
- Nếu con không nắm chắc thời cơ thì đã không tới đây. Yên tâm đi, chỉ cần có con ở đây thì không ai có thể gây thương tổn cho mọi người. Nếu có người dám làm vậy, con sẽ khiến cho bọn chúng hối hận vì đã sinh ra trên đời này!
Nói xong câu cuối cùng, Đường Phong nhìn chằm chằm ba vị phân đường chủ, ngữ khí cực kì lạnh lùng thốt ra.
Câu nói này đầy ý càn rỡ, vừa thốt lên liền khiến ba vị đường chủ cười ha ha, Sỡ Phiêu Vân nói:
- ở đâu ra tên Xú tiểu tử miệng còn hôi sữa này đây, năng lực không lớn nhưng khẩu khí thì thật không nhỏ.
Khúc Thập Bát cùng Tiêu Hàm Trí cũng cười đến nỗi muốn lăn ra đất.
Một tên Huyền Giai, chính là một Huyền Giai, dù quơ đại một cái trong này cũng có thể nắm được một mớ, đối mặt với hơn một trăm kẻ địch mà vẫn lớn lối như vậy, đầu óc thiếu niên có vấn đề sao?
Ba vị phân đường chủ cuồng tiếu, Đường Phong chi cười lạnh, chậm rãi nói:
- Ta là Đường Phong của Thiên Tú!
Tiếng cười quàng quạc của ba vị phân đường chủ lập tức ngừng hẳn, giống như người đột nhiên bị nắm cổ, trên mặt thậm chí có chút thần sắc sợ hãi, bất quá chỉ là lóe qua rồi biến mất, chỉ là sắc mặt có hơi chút ngưng trọng.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 73 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Chương 204: Kim khẩu thốt ra, người sống liền chết. (Thượng)
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Bọn họ còn có thể mạnh mẽ trấn an, nhưng thật ra sắc mặt các đệ tử của tam tông, nhất là các đệ tử Huyền Giai cùng Hoàng Giai đã biến đổi, trong nháy mắt rất nhiều người bịt kín hai tai của mình.
Cằm của Hoa Túy Đa suýt nữa rơi: xuống đất. Hắn căn bản không nghĩ tới vị sư đệ Đường môn này lại chính là Đường Phong của Thiên Tú trong truyền thuyết, nghe đồn hắn chỉ dựa vào Vô Thượng Âm công bí pháp mà trong nháy mắt đã giết chết hai ngàn năm trăm người
Cự Kiếm Môn vì sao lại bị diệt? Là bởi vì hắn!
Thiên Tú vì sao có thể cứu được? Cũng bởi vì hắn!
Tam đại tông môn sở dĩ có thể đến nơi này chia chác địa bàn, cũng là nhờ công của hắn!
Mấy ngày trước còn nghe thêm một lời đồn về Đường Phong, mấy ngàn linh thú khổng lồ của Khúc Đỉnh sơn, dưới sự dẫn dắt của Khiếu Thiên Lang đã chạy ra ngoài, lại bị hắn gào cho một tiếng, sợ tới mức Khiếu Thiên Lang ngoan ngoãn dắt thủ hạ quay về Khúc Đỉnh Sơn. Tin đồn này lại càng cũng cố thêm tin đồn về Vô Thượng Âm công của Đường Phong.
Tin đồn vốn không thể tin, nhưng miệng nhiều người nói thì có thể xói vàng. Âm Công bí pháp của Đường Phong đã thành kĩ năng thần kì, nơi này có những người thực lực không cao, không dám lấy tính mạng của mình ra đùa siờn, thà rằng tin là có chứ đừng nghĩ là không, trước che tai lại đã rồi nói sau.
- ngươi chính là Thiên Tú Đường Phong?
Khúc Thập Bát sắc mặt trầm xuống, mở miệng hỏi.
- Không sai!
Đường Phong gật gật đầu,
- Tin rằng các ngươi đều đã nghe qua Âm công bí pháp của ta, thiếu gia ta một khi kim khẩu mở ra, muốn kẻ nào chết thì kẻ đó đừng hòng thoát!
- Càn rở!
Khúc Thập Bát phẫn nộ quát:
- Âm công bí pháp chó má gì ở đây, tất cả đều chỉ là lời đồn dọa người thôi. ngươi chẳng qua chỉ là một Huyền Giai, cư nhiên dám ở trước mặt nhiều người như vậy lộ diện, xem ra hôm nay không thể tha cho ngươi được!
không đợi Khúc Thập Bát ra lệnh giết chết mình, Đường Phong nhẹ nhàng nhíu mày, vẻ mặt vân đạm phong khinh nói:
- Nếu Khúc đường chủ không tin, vậy chúng ta thử xem sao đi!
Khúc Thập Bát sửng sốt:
- Thử thế nào?
- Rất đơn giản, ta giết chết hắn, chứng minh cho ngươi xem!
Đường Phong vươn tay lấy nhuyễn kiếm chỉ vào một tên đệ tử Cúc Hoa Đường, đệ tử này thực lực chỉ là Hoàng Giai, lúc vừa nghe đến tên Đường Phong của Thiên Tú liền lấy hai tay bịt chặt tai lại, giờ này thấy Đường Phong chĩa kiếm vào mình, không khỏi hoảng hốt, ủy khuất nói:
- ngươi tính làm cái gì?
Một đệ tử Vô Ảnh Môn bên cạnh hảo tâm nhắc nhở, nói:
- Hắn nói muốn dùng Âm công bí pháp giết chết ngươi!
Đệ tử này trong nháy mắt trán đầy mồ hôi lạnh, mặt mày xanh như tàu lá, khóc nức nở nói:
- Ta không muốn chết đâu!
Khúc Thập Bát quát một tiếng chói tai:
- Câm miệng! Sao có thể mất mặt thế này? Trên đời làm gì có loại Âm Công bí pháp thần kì đó?
Là người thì sẽ hiếu kì, Khúc Thập Bát tuy rằng không tin mấy tin đồn vẩn vơ nhưng lại thấy Đường Phong bình tĩnh như thế, tự nhiên cũng muốn được mở mang tầm mắt. Nếu Đường Phong không thể làm được thì mấy tin đồn này không công cũng tự phá.
Sở Phiêu Vân một bên âm hiểm cười, nói:
- Đường Phong, ngươi nếu không giết được hắn, kết quả thế nào ngươi hẳn biết?
Đường Phong gật gật đầu:
- Ta đương nhiên rõ cả.
Bọn họ hiện tại còn chưa động thủ vì còn muốn giữ vững bản thân một lát, chết sớm một chút hay muộn một chút cũng không có gì khác nhau
So với việc mình xông lên mà bị chém, chi bằng ở dưới vừa xem trò hay vừa chứng thực được lời đồn
Tiêu Hàm Trí cũng nói:
- Ta cũng muốn xem thử Vô Thượng Âm Công bí pháp rốt cuộc thần kì thế nào!
Hắn cùng Sở Phiêu Vân đều có suy nghĩ giống nhau, dù sao vừa rồi người Đường Phong chỉ cũng không phải môn hạ đệ tử của mình, giết cũng không sao, mình cũng chẳng đau lòng gì.
Khúc Thập Bát trào phúng nói:
- Động thủ đi, ta đây hảo hảo chờ xem thử âm công bí pháp trong truyền thuyết đó là giết người như thế nào!
Trong nháy mắt một đám người đều im lặng lui xuống dưới, yên tĩnh đến thần kì nhưng tên đệ tử Cúc Hoa Đường bị Đường Phong chỉ điểm đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt sợ hãi nhìn Đường Phong, cả người run rẩy không ngừng nói thầm:
- Đừng mà, đừng mà!
Trước mặt bao người, Đường Phong chậm rãi giơ lên nhuyễn kiếm mình cầm trong tay, đặt ở trước mặt, thản nhiên nói:
- Ta giết người, thì các ngươi không thể nhìn thấy được.
Tiếng nói vừa dứt, Đường Phong uốn thanh kiếm trên tay rồi bắn ra, từ thân kiếm truyền đến một tiếng vang nhỏ, Đường Phong bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào đệ tử Cúc Hoa Đường vừa chỉ điểm, miệng mấp máy, kêu lên một tiếng “Ba” nhỏ.
Tên đệ tử vừa rồi vốn vẫn nhìn chằm chằm Đường Phong, tinh thần đã căng thẳng tới cực hạn, lại bị một loạt động tác của hắn dọa cho sợ hãi vội vàng lui về sau vài bước.
Chuyện tình quỷ dị nhất đã xảy ra, đệ tử Cúc HOa Đường kia đột nhiên kêu thảm một tiếng, hai tay ôm lấy bụng mình, trong miệng tràn ngập máu tươi màu đen, ngã thẳng xuống đất. người nện lên tảng đá phát ra tiếng vang nhỏ, hai tay vẫn ôm lấy bụng của mình, cả người co rút, sau một lát đã không còn động tĩnh gì.
Tròng mắt mọi người đều trợn đến mức muốn lọt ra ngoài, kể cả ba vị phân đường chủ vốn ở cảnh giới bậc phẩm Thiên Giai, môn hạ đệ tử của bọn họ đều không chịu nổi, mọi người không hẹn mà gặp đều thấy gió lạnh thổi ào ào sau lưng, sắc mặt hoảng sợ tới cực điểm, tim đập bình bịch không ngừng, trong bàn tay đều toàn mồ hôi lạnh tuôn ra.
- Ai dám đụng ta, ta giết kẻ đó!
Đường Phong thản nhiên nói một câu, trực tiếp trấn trụ toàn bộ các đệ tử đang rối loạn, không một ai dám cất bước bỏ chạy, tất cả đều đứng chết trân tại chỗ, hai chân không ngừng run rẩy .
- Không thể được, sao có thể có loại âm công như này?
Tiêu Hàm Trí chỉ cảm thấy đầu óc mình giờ đang xoay mòng mòng không suy nghĩ ra được cái gì.
Sở Phiêu Vân cũng là hoảng sợ tới cực điểm, không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt.
Nhưng dù ba vị phân đường chủ này không muốn tin, nhưng sự thật vẫn diễn ra ngay trước mắt bọn hắn.
Lấy thực lực của ba người họ, nếu có chút quan sát kĩ, dù là cao thủ Thiên Giai thượng phẩm cũng sẽ bị bọn họ đi guốc trong bụng.
Nhưng vừa rồi, lúc Đường Phong dùng cái gọi là Âm Công bí pháp để giết người, cương khí không hề dao động, cũng không có động tác sát thương nào, hắn chẳng qua chi xuất ra chút kiếm phong, cũng chỉ hô nhỏ một tiếng, thế nhưng sau đó tên đệ tử kia liền chết.
Chẳng lẽ trên đời này thực sự có Âm Công bí pháp huyền diệu đến thế sao? Chẳng lẽ lời đồn Đường Phong dựa vào Âm công bí pháp giết chết hai ngàn năm trăm người là thật sao?
Nếu là thật thì liệu mấy trăm người ở đây, ai có thể thoát được ra ngoài?
Tâm tình ba vị phân đường chủ càng lúc càng trầm trọng, bọn họ vốn tưởng chẳng qua là vài trò hay thôi, nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện không thể tưởng tượng được, làm ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ, còn khiến suy nghĩ của bọn họ rối loạn
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 69 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Chương 204: Kim khẩu thốt ra, người sống liền chết. (Hạ)
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
- Thấy rõ không?
Đường Phong quay đầu nhìn về phía ba vị phân đường chủ. chậm rãi hỏi
Sở Phiêu Vân nheo mắt nhìn Đường Phong, chậm rãi lắc đầu
Đường Phong nhíu mày, mỉm cười nói:
- Nếu ba vị phân đường chủ đã không thấy rõ, vậy ta đây cho các ngươi xem thêm lần nữa. miễn cho các ngươi lại hoài nghi Vô thượng âm công này là giả.
ngừng một chút, Đường Phong mắt lạnh ngẩng đầu nhìn một đệ tử của Lưu ân Tông, nói:
- Lần này, ta muốn giết hắn!
Mặt của tên đệ tử nọ nháy mắt mặt đã không còn chút máu. Không đợi Đường Phong làm động tác gì đã nhanh chóng xoay người muốn bỏ chạy
Đường Phong đưa tay xoay thành một vòng tròn rồi đặt ở bên miệng. nhẹ nhàng theo bóng hắn thổi một hơi, còn cố ý phát ra thanh âm như gió lạnh gào thét, khiến người nghe được cả người lạnh lẽo không thôi.
Chuyện quỷ dị vừa rồi lần nữa lại xảy ra. tên đệ tử Lưu Vân Tông chỉ mới chạy được ba bước đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, trực tiếp bổ nhào xuống mặt đất. lăn lộn vào cái rồi mới dừng lại, cả người run rẩy vài cái rồi không cử động nữa. khóe miệng tràn ra toàn là máu tươi đen thẫm.
Không khí ngột ngạt tràn ngập khắp nơi, cảm giác áp lực khiến cho bọn họ hô hấp không thoải mái, ai cũng hoảng sợ, tay chân lạnh lẽo, sợ mình sẽ là mục tiêu kế tiếp của Đường Phong.
Mỗi lần Đường Phong nhìn một người đều là ánh nhìn chằm chằm của quái vật, trong mắt người nào cũng có chút khẩn cầu. khẩn cầu Đường Phong đừng nhắm vào mình.
Đường Phong lửng thửng đi hai bước, đứng trước mặt mấy trăm người thản hiên nói:
- Hiện tại đã tin ta chưa? Âm công bí pháp này một khi kim khẩu thốt ra. kẻ sống liền chết! chỉ cần ta muốn thì không ai có thể trốn khỏi tay ta!
Còn ai không dám tin? Hai lần giết chết người. Đường Phong cũng không có động tác gì, chi phát ra chút âm thanh mà thôi, ngay lúc đó liền khiến hai người chết. Chuyện quỷ dị thế này lại phát sinh trước mắt bọn họ, có ai không dám tin?
Nếu ngày sau có người nào nói âm công bí pháp của Đường Phong là giả, bọn họ chắc chắn sẽ cho tên đó hai cái tát, tất nhiên, điều kiện trước tiên là bọn họ có thể sống sót rời khỏi nơi đây
Sắc mặt ba vị phân đường chủ càng lúc càng ngưng trọng, nhưng dù sao cũng là cao thủ Thiên Giai, không giống với mấy tên đệ tử hoàn toàn bị chế ngự. Khúc Thấp Bát suy nghĩ cẩn thận một lát. mở miệng nói:
- ngươi không thể giết được cả Thiên Giai lẫn Địa Giai! Bởi vì ngươi chỉ là Huyền Giai, cho dù ngươi thật sự tu luyện vô thượng âm công gì đó đi nữa thì âm công của ngươi cũng bị công lực ảnh hưởng. chỉ cần thực lực cao hơn ngươi thì âm công cũng không có tác dụng!
những lời này vừa thốt ra. Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí thần sắc dịu đi rất nhiều
Vừa rồi bọn họ không suy nghĩ gì được, sau đó lại không nghĩ tới hai người bị giết vừa rồi đều giống nhau, thực lực của họ không cao. người đầu tiên là Hoàng Giai, người thứ hai chính là Huyền Giai, vẫn là hạ phẩm, so với cảnh giới của Đường Phong thì đều kẻ tám lạng người nửa cân.
Đường Phong không chút sợ hãi, nói:
- Nếu Khúc đường chủ đã nhìn ra thì vì sao lại không thử một chút xem sao, xem lời ngươi nói có đúng hay khônạ, xem thử ta có thể giết chết ba vị hay không?
Ba người cũng không dám làm gì. vạn nhất suy luận sai thì sao? Lần trước Đường Phong đã giết hai ngàn năm trăm người cũng có cao thủ Địa Giai
Nhưng cao thủ Thiên Giai cũng không thể bị dọa sợ, ba cao thủ Thiên Giai ở đây đối mặt với một thiếu niên Huyền Giai, nếu sợ đầu sợ đuôi thì ngày sau sao có
thể đứng đầu tông môn? Cho dù có phải liều chết, ba người bọn hắn cũng phải thử một lần
Trầm mặc một lát, ba người liếc mắt nhìn nhau rồi đều tập trung toàn bộ cương khí, sau đó phong bị âm công của Đường Phong. không hẹn mà gặp cùng quát to một tiếng:
- Giết.
Cho dù âm công của hắn lợi hại thế nào nữa cũng không thể trong nháy mắt giết toàn bộ người ở đây, nếu không động được, một đám bị hắn đánh chết, lúc đó toàn bị đều bị diệt hết. Nếu vậy chi bằng cùng nhau xông lên, chỉ cần một hay hai Địa Giai vọt tới cạnh hắn, hắn chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn
Ba vị phân đường chủ cũng biết giờ phút này nên tiên phong. bọn họ nếu không lên thì môn hạ đệ tử nào dám tiến? Cho nên lời vừa hô xong, lúc sau ba người liền vọt đi, ba cao thủ Thiên Giai đem thực lực của mình tập trung hết lên vũ khí, cho dù là cao thủ Thiên Giai trung phẩm cũng không thể đón đỡ.
Theo sau ba vị phân đường chủ là mấy trăm đệ tử cùng tiến lên
Đường Phong vẫn đứng yên tại chỗ đối mặt với vô số công kích, thậm chí không chút cử động, đột nhiên bật cười to, tiếng cười cuồn cuộn như sấm, xuyên qua thiên địa, đinh tai nhức óc, như dã thú rống như thiên long rít gào
Cười xong, Đường Phong cất lên thanh âm trầm thấp mang nặng sát khí:
- Chỉ xích nhất bộ, người ở phương trời đứt từng đoạn ruột! (Chỉ xích nhất bộ, đoạn tràng nhân tại thiên nhai!)
Ba vị phân đường chủ còn chưa kịp tới trước mặt Đường Phong thì đột nhiên đồng loạt phun ra một ngụm máu đen, trong bụng một trận đau nhức, lục phủ ngũ tạng đều như bị đốt cháy, cương khí tẫn tán, té từ trên cao té xuống.
Mà mấy trăm đệ tử cũng không chịu nổi, rất nhiều người chạy chưa được hai ba bước liền té ngã xuống đất, tử trạng cũng giống như mấy người chết trước đó, tất cả đều phun ra máu đen.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, sinh mệnh như tờ giấy rẻ mạt, tự như bị tiếng cười càn rỡ kia xé toạt đi.
Trong nháy mắt Huyền Giai đều bị giết sạch! chỉ có những người vừa rồi chưa uống qua nước giết là bình yên vô sự. Mà mười mấy cao thủ Địa Giai cũng toàn bộ bị thương, thân thể cũng giống như ba vị phân đường chủ, bụng đau nhức, lục phủ ngù tạng như bị hòa thiêu, chẳng qua thực lực bọn họ thấp hơn chút, thương thế quá nặng
Tuy rằng những người này không chết nhưng thấy người ngã xuống như rơm rạ, dù năng lực có cao đến mấy cũng không thể giữ bình tĩnh nữa. Mười mấy tên không uống nước tuy không chịu thương gì nhưng vẫn kinh phách, hoảng sợ quát to một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy
Bọn hắn sợ hãi một lát nữa Đường Phong sẽ giết bọn hắn. Bọn hắn cho rằng mình sống sót chẳng qua là may mắn mà thôi
Bọn họ chạy đi, cũng lôi theo mấy cao thủ Địa Giai đang bị thương, không một ai dám đánh Đường Phong thêm lần nữa. tất cả đều chạy trối chết
Mà ba vị phân đường chủ từ trên không hạ xuống cũng một trận hoảng loạn
Khúc Thấp Bát cưỡng chế khí huyết đang quay cuồng trong lòng, trầm giọng quát:
- Tiểu tặc lợi hại, chạy mau!
Không cần hắn nhắc nhở, Sở Phiêu Vân cũng Tiêu Hàm Trí đã chạy trước hắn. Bọn họ thật sự là bị dọa khiếp vía rồi, cho dù đều là cao thủ Thiên Giai, cũng không đoán được lợi hại của âm công bí pháp kia. chỉ một tiếng cười dài đã nháy mắt giết chết mấy trăm người, thật sự kinh hãi, hơn nữa cho dù thực lực cao hơn hắn cũng không chịu nổi loại âm công này. Nếu hắn hô thêm vài tiếng nữa thì liệu mình còn toàn mệnh không?
Ngay lúc bọn họ hạ xuống đất, trong nháy mắt Đường Phong đã đem hai viên Chuyển Tâm Luân phóng ra ngoài, trực tiếp chặn Khúc Thập Bát xuống, quát:
- Tiểu Thiên, giết hắn!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 83 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina