Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 252: Thành quả thắng lợi.
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Ầm!
Một bóng người màu xanh lá bay vút lên, đánh thẳng vào vách tường.
Vô số vết rạn nứt dùng thân thể hắn làm trung tâm bắt đầu lan rộng ra bốn phía, cảnh tượng vô cùng đồ sộ. Màu cỏ xanh và màu máu đỏ tươi phủ kín bức tường.
Đường Thiên thở hổn hển, Thiên Hạc Phản Không Sát tăng thêm Nhát Đập Sảng Khoái, cho dù thân thể mạnh mẽ như gã cũng không chịu nổi, chỉ có thể đứng một chỗ thở hổn hển.
Cả kho hàng hỗn loạn.
Mặt đất, cột chống, vahcs tường đều rậm rạp những lỗ kim, trông vô cùng kinh khủng. Ngay cả trên người Lôi Tuyết cũng thủng lỗ chỗ.
Mặc Vị Thiên và Mặc Lãnh ngây ra như phỗng nhìn Mộc Tử khảm trong vết nứt.
“Hắn hắn hắn...” Mặc Vị Thiên cảm giác đầu lưỡi như phồng lên.
“Hắn đã chết.” Đường Thiên hở hổn hển, thu lại Huyết Trùng Thuẫn, hôm nay may có bảo bối này, bằng không phiền toái to rồi. Hỏa Liêm Quỷ Trảo tuy vô cùng sắc bén, uy lực cường đại, nhưng lại không thích hợp để phòng thủ. Nghĩ lại đáng lẽ hôm nay mình không nên cho tên kia cơ hội nói chuyện, nếu lúc Mộc Tử vừa xuất hiện mình chủ động công kích đã không lâm vào thế bị động như vậy.
Gã không biết, hai người Mặc Vị Thiên kinh ngạc tới mức nào.
Thảo Nhân là cường giả trên Thiên Lộ Bảng, đừng nhìn Mặc gia được xưng là thế gia máy móc, hô phong hoán vũ tại Mặc Thành, song lại không hề có một cường giả trên Thiên Lộ Bảng, chỉ có vài người quen với cường giả Thiên Lộ Bảng. Có chuyện thì nhờ người ta, người ta nể mặt ra tay tương trợ cũng là ơn huệ lớn bằng trời rồi.
Thế gia, nghe thì hay, nhưng Thiên Lộ có cả trăm triệu ngối ao, thế gia quá nhiều.
Trên Thiên Lộ Bảng đều là cường giả trong mười ngàn hạng đầu.
Cho dù trong mắt Mặc Vị Thiên, cường giả Thiên Lộ Bảng cũng vẫn cao tới khó lòng với. Chính vì vậy khi Mộc Tử xuất hiện, trong lòng Mặc Vị Thiên vô cùng kinh hãi. Song khi tận mắt thấy một cường giả Thiên Lộ Bảng ngã xuống trước mặt mình, hắn lại bỗng thấy mông lung.
Đường Thiên âm thầm đúc kết kinh nghiệm, nhìn thoáng qua Sylar trên mặt đất. Cô nàng này không bị thương là tốt rồi, đột nhiên hắn nhớ tới ba con thú máy kỳ quái kia.
Thắng lợi của mình cũng nhờ công của ba con thú máy này.
Dê đồng gãi móng, sóc đồng vẫn ngu ngơ nhìn cái đuôi to rách nát của mình, còn rùa đồng vất vả leo từ trong bụi cỏ ra.
Đột nhiên, Mầm Mầm không biết chui từ đâu ra, y y nha nha đi về phía ba con thú nhỏ.
Dê đồng quay người, con cổ, sừng dê chĩa thẳng, dáng vẻ cảnh giác.
Ánh mắt con sóc cuối cùng cũng rời cái đuôi to củam ình, quay về phía Mầm Mầm, khi thấy Mầm Mầm, ánh mắt nó trợn tròn, lại ngây dại.
Rùa đồng từ từ bò tới.
Mầm Màm ra sức lay động cây cờ nhỏ cắm trên mông, miệng kêu y y nha nha, bàn tay nhỏ bé núc nhíc thịt không ngừng ra hiệu.
“Mầm Mầm!” Giọng điệu Sylar đầy kinh ngạc, nàng đã hoàn toàn thoát khỏi tình trạng kinh hãi.
Nghe gọi, đôi mắt Mầm Mầm đảo qua một vòng, xoay người vui vẻ lao về phía Sylar. Cây cờ nhỏ cắm trên mông nó đong đưa, lại thêm mông nhỏ núng nính, trông thật hấp tấp.
Đường Thiên chỉ vào ba con thú máy hỏi Sylar: “Cái gì đây?”
“Thú máy.” Sylar ôm Mầm Mầm lên nắn nắn bóp bóp, miệng đáp: “Thú máy cho thêm võ hồn, có thế cũng không biết.”
Đường Thiên ngây người: “Thú máy cũng có thể lắp võ hồn?”
“Sao lại không thể.” Sylar vẻ mặt khinh bỉ nhìn Đường Thiên, nhưng nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của ba con thú nhỏ, trong lòng nàng cũng thoáng đắc ý: “Sao nào? Không tệ phải không! Lúc nhàn rỗi buồn tẻ ta tùy tiện tạo ra đấy. Dê là thông minh nhất nhưng lại hiếu chiến nhất, rùa thì lười nhất, sóc thì ngốc nhất. Ta ở một mình cũng chán, làm ba con thú này giải sầu.”
Mặc Lãnh nghe vậy ánh mắt biến đổi, không nhịn được nói: “Ba con thú máy này vượt xa thú máy đương đại! Phải nói là vượt xa thời đại!”
Sylar ngạo nghễ đáp: “Đương nhiên rồi! Mục tiêu của Sylar là thợ máy vĩ đại nhất!”
Đột nhiên nàng nghĩ tới người trước mặt mình là bậc thầy máy móc, Mặc Lãnh, lập tức rụt đầu lè lưỡi. Thôi xong! Ở cạnh gã thiếu niên bệnh tâm thần này nên suy nghĩ cũng chăng rõ ràng nữa rồi. Trời ạ! Sao lại nói những lời thiếu phong độ như vậy trước mặt Mặc Lãnh chứ!
Đều do tên khốn kiếp Đường Thiên!
Quả nhiên gần mực thì đen...
Đường Thiên không biết mình đã bị Sylar đem ra mắng vô số lần, gã tháo Mộc Tử khỏi tường, lục sót toàn thân, Ngân Bảo Bình của Mộc Tử còn nhỏ hơn mình, đồ vật trong đó hơi lộn xộn, gã cũng chẳng nhìn kỹ. Sự chú ý của gã bị một món đồ khác trên ng Mộc Tử hấp dẫn.
Một tấm thẻ màu bạc, phía trên điêu khắc một hình hội giá.
Đường Thiên nhận ra hình vẽ này, chòm sao Hội Giá!
Đường Thiên cầm thẻ bạc lên tay, truyền chân lực vào, một lát sau lập tức mỉm cười mừng rỡ.
Đồ Nah Ngân Thủ, Bí bảo cấp bạc của chòm sao Hội Giá.
Khi Đường Thiên truyền chân lực vào tấm thẻ bài, tất cả chân lực đột nhiên vô cùng nghe lời, Đường Thiên có thể dúng ức làm ra rất nhiều biến hóa phức tạp trước kia không làm được. Tấm thẻ bài này như ẩn chứa một cánh tay, dễ dàng sử dụng. Chẳng trách Mộc Tử có thể chỉ huy châm cỏ tạo thành nhiều biến hóa phức tạp như vậy, hóa ra đều nhờ tấm Đồ Nha Ngân Thủ này.
Khuyết điểm duy nhất là cần truyền chân lực vào mới có thể phát huy tác dụng.
Tác dụng của món đồ này rất lớn, nhưng lúc bình thường lại không có lợi cho tu luyện, khiến bản thân quá ý lại vào nó. Cho dù chỉ thử một chút, nhưng cảm giác điều khiển dễ dàng đó cũng vẫn khiến Đường Thiên vô cùng mê muội.
Có điều gã cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, lòng thầm cảnh tỉnh.
“Không ngờ tiểu huynh đệ lại là cường giả trên Thiên Lộ Bảng, thất kính, thất kính!” Mặc Vị Thiên vội vàng hành lễ.
“Ngài khách khí quá!” Đường Thiên mỉm cười sáng lạn như ánh mặt trời.
Mặc Vị Thiên lập tức có hảo cảm, lần đầu hắn gặp được cường giả Thiên Lộ Bảng hiền hòa như vậy. Hơn nữa đối phương còn rất trẻ, tương lai không thể đoán nổi.
Mặc Vị Thiên tâm tư xoay chuyển, thế gia máy móc mặc dù tài lực hùng nhưng danh vọng rất thấp, không cách nào thu hút cường giả trên Thiên Lộ Bảng. Dẫu sao kỹ thuật máy móc xuống dốc đã lâu, Mặc gia có thể xưng là thế gia trong giới máy móc, nhưng vẫn chỉ là thằng chột làm vua xứ mù mà thôi. Đặt lên Thiên Lộ hoàn toàn không có sức cạnh tranh.
Máy móc chỉ là một vòng tròn nhỏ hẹp.
Nhưng có thể chưởng quản Mặc gia, Mặc Vị Thiên không phải người đơn giản. Giáp hồn máy rất có thể sẽ thay đổi địa vị lúng túng của kỹ thuật máy móc hiện tại.
Một thợ máy bậc tầy thiên tài hơn người, lại thêm một cường giả cấp Thiên Lộ, tổ hợp cực kỳ cường địa.
Hơn nữa suy nghĩ cẩn thận lại, Mặc Vị Thiên kinh ngạc phát hiện, thiếu niên trông ngốc nghếch này mới là người chiếm vị trí chủ đạo trong hai người.
Sylar không sản xuất lượng lớn giáp hồn máy, vậy không hề có xung đột với Mặc gia.
Mặc Vị Thiên đã bắt đầu suy nghĩ nên làm sao để đút lót hai người này. Thứ đầu tiên hắn nghĩ tới là tiền. Từ dáng vẻ vui mừng của hai người khi đạt thành hiệp nghị có thể thấy cả hai rất thiếu tiền. Mặc gia yếu ớt do là thế gia về máy móc, song bù lại lại có một ưu điểm cực lớn, chính là có tiền.
Thế gia máy móc có những liên hệ bí mật chặt chẽ với khoáng sản, thú máy sức chiến đấu yếu nhưng lại cực kỳ phù hợp đào quặng. Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến các thế gia máy móc làm giàu, còn bán giáp máy? Cái đó chẳng kiếm được bao nhiêu, chẳng qua là duy trì danh tiếng mà thôi.
Khoản tiền này Mặc Vị Thiên muốn đưa, hơn nữa còn muốn đưa nhiều, hắn hiểu hai người này tiềm lực rất lớn.
Nhưng mà đưa thế nào đây?
Mặc Vị Thiên hơi lúng túng, nhớ lại hiệp nghị bọn họ đã ký, trong thời gian ngắn cũng chẳng có cớ nào tặng tiền.
Tiếc là Đường Thiên không biết suy nghĩ của Mặc Vị Thiên, nếu không gã đã lao tới xòe tay ra rồi.
Đáng tiếc, Đường Thiên không biết.
“Sao kẻ này lại đối phó chúng ta?” Đường Thiên chỉ vào Mộc Tử hỏi.
Mặc Vị Thiên trả lời không hề do dự: “Hắn là người của Huyết Giáp Hội.”
Hắn lập tức nêu hết chân tướng với ý đồ của Huyết Giáp Hội. Mặc Vị Thiên đã hoàn toàn đảo sang phía Đường Thiên. Điều kiện của Huyết Giáp Hội hà khắc hơn bọn Đường Thiên quá nhiều, hơn nữa Đường Thiên là cường giả cấp Thiên Lộ!
Huyết Giáp Hội lần này bị thương nghiêm trọng, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Với bất cứ tổ chức nào, mất một cường giả cấp Thiên Lộ cũng là một tổn thất lớn.
Mặc Vị Thiên thuật lại lo lắng cua rmình cho Đường Thiên.
Đường Thiên lại không buồn để ý, gã giao Ô Nha Kim xong sẽ nhanh chóng trở lại thành Tam Hồn sau đó tiêp tục lên đường tới chòm sao Nam Thập Tự tìm Thiên Huệ!
Huyết Giáp Hội gì gì đó đó chắc cũng chẳng liên quan gì tới mình.
Đường Thiên nhắc nhở Mặc Vị Thiên: “Bọn chúng sẽ không trút lửa giận lên các ngươi chứ?”
Mặc Vị Thiên cười ha hả, trả lời thoải mái: “Xin cứ yên tâm, mặc dù Mặc gia không có cường giả cấp Thiên Lộ, nhưng không phải hạng mềm yếu mặc cho người ta khinh nhục. Trừ phi Huyết Giáp Hội làm liều. HƠn nữa vốn liếng của Huyết Giáp Hội hiện cũng thiếu thốn, nếu chúng dám đấu cứ dùng tiền đập chết là được!”
Đường Thiên nghe mà vô cùng hâm mộ.
Nghe dấy, dùng tiền đập chết hào khí bừng bừng, còn uy phong hơn mình!
Đến lúc nào mình mới có thể đạt tới mức này? Hai mắt Đường Thiên hóa thành hình tinh tệ.
Mặc Vị Thiên ân cần trả lời: “Mời hai vị tới tệ phủ bàn bạc. Chuyện lần trước là lỗi của Mặc gia chúng ta, mong hai người cho một cơ hội tạ lỗi!”
Mặc Lãnh lúc này cũng nói: “Mặc gia chúngt a cũng có vài bí mật bất truyền về giáp máy. Mặc dù còn kém xa so với Sylar tiểu thư, nhưng nếu tiểu thư hứng thú mời tới xem.”
Mặc Vị Thiên ngạc nhiên, Mặc Lãnh bình thường trông ngây ngốc, sao hôm nay lại thông minh vậy.
Sylar nghe vậy động tâm, đưa mắt nhìn Đường Thiên.
Đường Thiên liền cười nói: "Vậy thì quấy rầy !"
"Đâu có đâu có !" Mặc Vị Thiên đáp luôn miệng, sắc mặt vui mừng .
“Chúng ta ra ngoài thôi.”
Đường Thiên kéo theo Mộc Tử đã tắt thở bước ra cửa, ánh mắt lấp loáng sắc lạnh.
Gã muốn Huyết Giáp Hội gì đó thấy kết quả trận chiến.
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 253: Kẻ có tiền.
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Khi Đường Thiên kéo một quái vật mình mọc đầy cỏ xanh ra ngoài, Liễu Á Chi và Trương tiên sinhc ùng biến sắc, hai người không hẹn mà cùng la lên thất thanh.
“Mộc TỬ!”
“Mộc Tử tiền bối!”
Trương tiên sinh sắc mặt như tro tàn, môi run run không ngừng, như trúng một quyền ngay huyệt thái dương, trời đất quay cuồng, máu huyết dâng lên, hai chân nhũn ra.
Sao lại như vậy...
Không biết bao lâu sau, ánh mắt hắn mới dần ổn đinhl ại, nhưng vẻ mờ mịt vẫn không hề huyên giảm, ngược lại thêm một màu xám tro sợ hãi. Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, hết rồi!
Hết thật rồi!
Mộc Tử là cao thủ mà tổ chức tốn bao nhiêu tài lực nhân thủ mới lung lạc được, địa vị trong tổ chức cực cao, nếu không vì nhiệm vụ lần này quá quan trọng với căn cơ tổ chức, chắc chắn đã không đưa cả Mộc Tử vào. Hành động lần này đã hoàn toàn thất bại, hắn ngơ ngác như người mất hồn nhìn phía dưới. Mộc Tử ra tay là do hắn đề nghị, mà kế hoạch gây xích mích giữa Lôi Tuyết và Mặc gia cũng do hắn bày ra. Kế hoạch thất bại nối tiếp thất bại, ngược lạic òn khiến Đường Thiên và Mặc gia tiếp xúc.
Hắn trước giờ tự phụ, cảm giác mình trí tuệ siêu phàm, không ngờ...
Nghĩ tới những trừng phạt sẽ phải nhận khi trở lại tổ chức, thân thể hắn run lên bần bật, sắc mặt sợ hãi.
Khi Đường Thiên và gia chủ Mặc gia cùng bước ra khỏi kho, những người đứng xem cả trong sáng và ngoài tối không hẹn mà cùng yên tĩnh lại. Mặc Vị Thiên nhìn về phía đám hộ vệ ngã trái ngã phải trước cửa kho hàng, khí tức họ đều đã tắt, sắc mặt hắn tái xanh. Những hộ vệ này đều là cường giả cấp Thiên Lộ do hắn dùng giá cao thuê, hôm nay lại không còn một người, hành động này của Huyết Giáp Hội chẳng khác nào vũ nhục Mặc gia.
Mặc Vị Thiên xiết chặt nắm tay.
Đường Thiên đi tới cái cây treo đám Mặc Lục, vung tay lên. Bộp, đám người cùng rớt xuống. Bọn Mặc Lục đã sớm thấy gia chủ, bọn họ chẳng qua là đám côn đồ đàu đường xó chợ, lức này ai nấy sắc mặt tái mết, toàn thân run lẩy bẩy, đầu chôn sâu xuống đất.
Đỉnh đầu vang lên tiếng cười của Mặc Vị Thiên: “Lôi tiên sinh muốn xử lý bọn chúng thế nào?”
Mặc Lục sợ tới hồn phi phách tán.
“Không đánh thì không quen, cũng coi như bọn họ có công, để họ đi thôi.” Đường Thiên phất phất tay, không buồn để ý.
Mặc Vị Thiên lộ vẻ tán thưởng, quát khẽ với đám Mặc Lục: “Lôi tiên sinh đã cầu tình cho các ngươi, lần này ta tha chết! Cút!”
Tìm được đường sống trong chỗ chết, đám người Mặc Lục lập tức chạy bay chạy biến.
Sylar hơi ngạc nhiên, nhìn thế nào trông Đường Thiên cũng chẳng giống một người rộng lượng, chẳng phải gã này là loại có thù tất báo à? Đúng lúc này, nàng lại thấy Đường Thiên tìm một sợi day buộc lên người Mộc Tử, gã này định kéo cả Mộc Tử đi.
Sylar trong lòng giật thót, vội vàng khuyên nhủ: “Ngươi đừng khiêu khích như vậy, không tốt đâu!”
Đường Thiên chẳng buồn ngẩng đầu lên đáp: “Có gì mà không tốt. Giờ ngươi còn định dàm xếp ổn thỏa hay sao? Đừng nằm mơ, hừ, tốt nhất đừng để ta gặp lại bọn chúng, bằng không ta diệt sạch!”
Sylar không nói gì tiếp, ngẫm lại cũng đúng, giết một cường giả cấp Thiên Lộ của đối phương, tổn thất lớn như vậy chắc chắn đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ. Còn thiếu niên tâm thần Đường Thiên vốn luôn có thù tất báo...
Đường Thiên bỗng quay sang Mặc Vị Thiên: “Các ngươi có sợ không?”
Trong mắt Mặc Vị Thiên lấp loáng sát ý, mỉm cười âm trầm đáng sợ: “Sợ? Ha ha, chỉ một Huyết Giáp Hội chẳng có thành tựu gì cũng dám cưỡi lên đầu Mặc gia chúng ta. Mặc gia chúng ta nếu nén giận chẳng phải làm mất mặt tổ tông à!”
Giọng nói hắn bỗng xoay chuyển, như nước chảy mây trôi: “Thế giới rất rộng lớn, cường giả rất nheièu, tinh tệ lại không mấy ai ham mê. Ta chuẩn bị bỏ năm trăm triệu, chắc có thể mang tới chút phiền toái cho bọn chúng.”
“Năm trăm triệu!” Đường Thiên tròn mắt, quả nhiên là đại gia, phẩy tay một cái là năm trăm triệu.
Quả nhiên là thế gia nội tình thâm sâu. Ngẫm lại khoản chi hai mươi lăm triệu của mình, so với người ta chẳng khác nào gặp dân chơi thứ thiệt. Có điều, Đường Thiên lập tức nghĩ tới Ngũ Quang, vội vàng nói: “Ta có quen một bằng hữu, sống trên lưỡi đao mũi kiếm, thực lực không thấp, tuyệt đối là cấp Thiên Lộ!”
Mặc Vị Thiên hai mắt bừng sáng, hắn vốn định bỏ năm trăm triệu này ra thuê một tổ chức thích khách cao cấp, nhưng nếu Đường Thiên đã có quen biết vậy thì tốt rồi. Lúc bình thường hắn không ngại tiêu tiền, chỉ sợ tiền tiêu không thu hút được cường giả trên Thiên Bảng. Chỉ cần liên hệ một lần, hắn trả tiền hào sảng, sau này chắc chắn có chút giao tình.
Bối cảnh của thiếu niên này quả nhiên bất phàm!
Hắn vội vàng nói: “Vậy xin nhờ Lôi tiên sinh liên lạc, giá cả có thể thương lượng!”
Đường Thiên gật đầu: “Đợi một chút để ta hỏi.”
Dứt lời, gã trói kỹ Mộc Tử, treo lên cây. Lúc trước Mộc Tử nằm sát đất, mọi người không nhìn rõ, lúc này treo lên lập tức khiến nhiều người nhận ra.
Xung quanh vang lên tiếng hô kinh ngạc.
“Thảo Nhân!”
“Là Thảo Nhân Mộc Tử!”
“Cường giả Thiên Bảng!”
...
Đám người đứng xem lập tức rối loạn, một cường giả Thiên Bảng ngã xuống! Tin tức này còn chấn động hơn cả cuộc thi đấu. Võ giả giáp máy chỉ là một vòng tròn nhỏ hẹp, cường giả Thiên Bảng lại là đỉnh cao của toàn bộ Thiên Lộ, mỗi người đều cao cao tại thượng, được người người ngưỡng mộ.
Một cường giả Thiên Bảng ngã xuống ngay trước mặt bọn họ.
Bọn họ ngơ ngác nhìn Mộc Tử như quái vật lông xanh, vẻ mặt hoảng hốt.
Với một tòa thành đã rời khỏi chủ lưu quá lâu như Mặc Thành, chuyện này thật quá chấn động.
Ai đã giết Mộc Tử?
Mọi người hoàn hồn, trong đầu đều xuất hiện suy nghĩ này. Có thể tiêu diệt cường giả Thiên Bảng chắc chắn là cường giả Thiên Bảng, cho dù không phải thì sau trận chiến này cũng leo lên Thiên Bảng.
Ánh mắt mọi người cùng hạ xuống ng Đường Thiên.
Chẳng lẽ thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi này lại là một cường giả Thiên Bảng?
Chuyện này... thật quá khó tin.
Nhưng nhớ lại lúc trước Lôi Tuyết phá kỷ lục, mọi người lại hiểu ra. Không sai, nếu không phải cường giả Thiên Bảng sao làm được thành tích kinh người như vậy?
Còn Trương tiên sinh sắc mặt xám xịt thấy Đường Thiên treo thi thể Mộc Tử lên, toàn thân lập tức ngây dại.
Mặc Vị Thiên ở bên cạnh không ngăn cản hiển nhiên tỏ thái độ tuyệt đối không thỏa hiệp với tổ chức. Nhiệm vụ thất bại, mất một cường giả cấp Thiên Bảng, đắc tội một cường giả Thiên Bảng, khiến tổ chức thêm một đại địch, chịu nhục trước mặt bao người...
Trương tiên sinh chỉ cảm thấy trái tim đau đớn, phun một ngụm máu tươi, ngã ngửa ra, mặt vàng như giấy.
Liễu Á Chi vô cùng sợ hãi: “Trương tiên sinh! Trương tiên sinh!”
Hắn truyền chân lực vào thăm dò cơ thể Trương tiên sinh, lập tức ngây ra như phỗng, Trương tiên sinh chết rồi...
Mặc gia dùng lễ thượng khách tiếp đãi hai người Đường Thiên và Sylar, toàn bộ Mặc gia đều biết Đường Thiên là cao thủ Thiên Bảng, ai nấy thần sắc cung kính, chỉ sợ hắn mất hứng.
Sylar vừa bước vào Mặc gia đã vội vàng đi theo Mặc Lãnh tới xem giáp máy của Mặc gia. Đường thiên được Mặc Vị Thiên dẫn đường thăm thú Mặc gia. Giáp máy của Mặc gia mặc dù tài nghệ không cao nhưng chế tác tinh xảo.
Có điều khiến Đường Thiên hứng thú lại là doanh trại huấn luyện võ giả giáp máy.
Rất nhiều đệ tử Mặc gia học tập điều khiển giáp máy tại đây, các dụng cụ tu luyện mới lạ khiến Đường Thiên hoa cả mắt.
Mặc Vị Thiên để ý thấy Đường Thiên hứng thú với huấn luyện võ giả giáp máy, nghĩ lại phong cách chiến dấu của gã cũng không khỏi hiếu ký: “Phương thức khống chế giáp máy chiến đấu của Lôi tiên sinh có vẻ rất cổ, chẳng hay ngài học từ đâu?”
Đường Thiên à một tiếng; “Là một chú già dạy ta.”
Mặc Vị Thiên mặt không đổi sắc; “Xem ra người này thực lực vô cùng cường đại, bằng không đâu dạy được cường giả Thiên Bảng.”
Đường Thiên gật đầu không hề do dự: “Hắn chắc là võ giả giáp máy mạnh nhất thời đại này.”
Về mặt giáp máy, Đường Thiên quả thật chưa từng gặp ai mạnh hơn Binh. Hơn nữa có thể trở thành giáo quan đứng đầu trong binh đoàn Nam Thập Tự nổi tiếng về giáp máy, trong thời đại giáp máy hưng thịnh nhất, tới thời giáp máy xuống dốc này có gọi là mạnh nhất cũng không có gì sai.
Suy nghĩ của Đường Thiên chỉ đơn giản như vậy.
Mặc Vị Thiên trong lòng rối loạn, câu trả lời của Đường Thiên dọa hắn muốn ngã ngửa.
Võ giả giáp máy cường đại nhất thời đại này!
Nếu người nói không phải Đường Thiên chắc hắn đã tát thẳng tay. Mạnh nhất thời đại, ai cuồngv ọng tới mức dám nói như vậy. Song Đường Thiên nói rất đương nhiên, thậm chí không hề do dự, đủ chứng minh suy nghĩ trong lòng gã quả thật như vậy.
Hắn thật sự không nghĩ ra, võ giả giáp máy nào lại mạnh tới mức như vậy?
Nhưng hắn không nghi ngờ Đường Thiên, hắn đã tìm hiểu đại khái tính cách của Đường Thiên, đơn giản trực tiếp, không thích lòng vòng quanh co, cũng không nói khoác.
Mặc Vị Thiên suy nghĩ xoay chuyển, bỗng nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu, vẻ mặt hắn trịnh trọng hành lễ cùng Đường Thiên: “Ta muốn nhờ Lôi huynh đệ một việc.”
Đường Thiên bị bộ dạng trịnh trọng của Mặc Vị Thiên dọa cho giật mình: “Chuyện gì?”
Mặc Vị Thiên nghiêm mặt: “Mặc gia ta hôm nay có được kỹ thuật của Sylar tiểu thư, tài nghệ về mặt giáp máy chắc chắn sẽ tăng cao. Nhưng giáp máy có tốt mấy cũng cần võ giả giáp máy điều khiển. Đệ tử Mặc gia ta năng lực ra sao ta cũng hiểu. Ta muốn nhờ qusy sư truyền thụ chiến pháp giáp hồn máy cho đệ tử Mặc gia ta!”7
“Cái này...” Đường Thiên hơi do dự.
Mặc Vị Thiên lập tức nói: “Xin yên tâm, giá cả chúng ta đưa ra chắc chắn phù hợp với thân phận đại sư, một trăm triệu một người.”
Hắn đã thăm dò được tínht ình Đường Thiên. Muốn lay chuyển gã mọi thứ đều là hư hảo, chỉ có tinh tệ là thật.
Sắc mặt Đường Thiên cứng lại, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, rốt cuộc Mặc gia có bao nhiêu tiền! Thằng cha này thừa tiền đem ra đốt hay sao?
“Hai đệ tử Mặc gia.” Mặc Vị Thiên nói tiếp: “Nếu đại sư có thể nhận nhiều đệ tử hơn, vậy càng tốt!”
Đường Thiên dùng định lực vô thượng cố kiềm chế mình không lập tức đáp ứng, gã nuốt nước miếng một cái rồi mới khó nhọc trả lời: “Cái này... để ta hỏi lại chú già đã.”
“Không vấn đề, xin nhờ Lôi huynh đệ!” Mặc Vị Thiên đáp sảng khoái: “Nếu đại sư không hài lòng với cái giá này xin cứ mở miệng.”
Thấy Mặc Vị Thiên vẻ mặt “ngươi cứ tùy ý làm thịt ta” “dù thế nào cũng đừng khách khí” “đến đây, đến đây mau nào.”
Đường Thiên thật sự cảm thấy kiến thức mình quá eo hẹp, chẳng lẽ kẻ có tiền đều như vậy sao?
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 254: Ngọn lửa của Binh.
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Hội thi Thiên Tế tại Mặc Thành đã bắt đầu, nhưng mọi người rõ ràng vẫn chưa khôi phục từ cơn chấn động tinh thần ngày hôm qua, thậm chí nhiều tuyển thủ thi đấu trạng thái cũng vẫn lơ mơ.
Một cường giả Thiên Bảng bị giết!
Tại bất cứ hành tinh nào trong Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc đây cũng là chuyện lớn. Huống hồ cường giả Thiên Bảng này còn dùng thân phận võ giả giáp máy thu được một kỷ lục khó ai sánh nổi. Với những võ giả giáp máy, cường giả Thiên Bảng xa xội tới không thể chạm tới, nhưng thân phận võ giả giáp máy lại khiến họ cảm thấy thân thiết.
Đã lâu lắm rồi không có võ giả giáp máy nào leo lên Thiên Lộ Bảng. Những võ giả giáp máy trên Thiên Lộ Bảng hiện giờ cũng không phải võ giả giáp máy đơn thuần mà là hứng thú với giáp máy nên mới muốn có thân phận võ giả giáp máy.
Lôi cũng như vậy, nhưng so với những võ giả giáp máy khác, thực lực của hắn thật chói mắt.
Tới khi Liễu Á Chi vốn biểu hiện cực kỳ chói mắt lại lặng lẽ thối lui khỏi cuộc tranh tài, hứng thú của mọi người lại càng hạ thấp. Mọi người vốn hy vọng được xem xem Liễu Á Chi có thể tạo thành uy hiếp với Lôi không. Giờ Liễu Á Chi chủ động rút lui khiến mọi người vô cùng thất vọng.
Người tham gia thi đấu không chỉ là võ giả giáp máy mà còn rất nhiều thợ máy. Sau nhiều nghiên cứu, các thợ máy này dưa ra một kết luận kinh người, Tuyết mà Lôi sử dụng là một bộ giáp máy hoàn toàn khác với giáp máy truyền thống!
Nó linh hoạt tới kinh người, chưa từng có bộ giáp máy nào linh hoạt tới mức đó.
Tiếng đồn Mặc gia và Lôi Tuyết hợp tác nhanh chóng lưu truyền trong Mặc Thành.
Không ai biết lúc này Đường Thiên và Sylar đã lặng lẽ rời khỏi Mặc Thành. Ô Nha Kim và bản vẽ thiết kế đều đã giao cho mặc gia. Trong ngực ôm năm tỷ hai trăm triệu thẻ tiền, thần kinh Đường Thiên căng thẳng cao độ, dọc đường nhìn ai cũng thấy không ổn. Còn Sylar lại chìm vào giấc mộng tiêu tiền. Hai người một kẻ liên tục nhìn quanh bốn phía, một nàng sắc mặt điên cuồng lẩm bẩm liên hồi.
“Ta muốn làm bộ giáp máy xa hoa nhất!”
“Ta muốn một phòng quần áo đẹp!”
“Ta muốn...”
Mãi tới lúc tìm thấy Binh gã mới thở phào.
Binh thấy sắc mặt Đường Thiên như gặp kẻ trộm hơi ngạc nhiên hỏi: “Thất bại à?”
“Tiền tới tay!” Đường Thiên định nhếch miệng cười lại đột nhiên phát hiện mình nghiêm mặt lâu quá, sắc mặt đã cứng đờ.
Binh cũng vô cùng cao hứng,c so năm tỷ này bọn họ có thể mua được rất nhiều thứ tốt. Không nói đâu xa, chỉ riêng thẻ hồn tướng, Đường Thiên hiện cần thẻ hồn tướng cấp sáu, loại thẻ này tuy nhiều nhưng loại tốt lại rất đắt đỏ. Dẫu sao cấp sáu đã là lĩnh vực của cường gải cấp Thiên Lộ.
Thẻ hồn tướng cấp bảy còn đắt hơn, hơn nữa hôm nay Đường Thiên tu luyện cần lượng lớn đá ngôi sao cấp sáu.
Nhiều tinh tệ hơn cũng nghĩa là tốc độ tu luyện mau chóng hơn, Binh hiểu rất rõ sự quan trọng của tinh tệ.
“Vậy là tốt rồi, khoản tiền này cũng đủ cho chúng ta tiêu trong một thời gian ngắn.” Giọng nói của Binh lộ vẻ vui mừng.
Đường Thiên thuật lại chuyện trong hai ngày này, kể lại cả chuyện Mặc gia muốn bái sự. Có điều khiến Đường Thiên bất ngờ là khi nghe giá một trăm triệu một người, Binh hoàn toàn bình tĩnh, không hề hưng phấn.
Hắn trầm ngâm trong chốc lát: “Mặc gia là đồng minh tốt, các đã không định chế tạo lượng lớn giáp hồn máy, vậy không có xung đột lợi ích với Mặc gia. Giáp hồn máy một khi lưu hành sẽ khiến địa vị của võ giả giáp máy tăng lên, nội tình Mặc gia thâm sau, lại chiếm ưu thế trong đợt cạnh tranh này. Sau này giới giáp máy sợ rằng sẽ do hai hệ pháp giáp hồn máy và giáp huyết mạch cạnh tranh, chúng ta đã kết thù với Huyết Giáp Hội, phải sớm chuẩn bị.”
Đường Thiên nghe như chìm vào sương mù, cái hiểu cái không, gã bèn hỏi lại: “Vậy ngươi đồng ý?”
“Đáp ứng hắn.” Binh gật đầu: “Nhưng giá là ba trăm triệu một người, chỉ nhận hai người.”
Đường Thiên suýt nữa sặc nước miếng, gã lắp bắp hỏi lại: “Ba trăm triệu một người.”
Sylar ở bên cạnh cũng bị giá này của Binh dọa cho ngây ngốc.
“Không sai.” Binh rất bình tĩnh: “Nếu trong thời của ta, ba trăm triệu mà muốn ta chỉ điểm? Nằm mơ!”
Đường Thiên quan sát Binh từ trên xuống dưới rồi chép miệng bữu môi: “Chú già à, ta tưởng mình đã hiểu ngươi, không ngờ ngươi còn gian thương hơn ta!”
Binh không buồn để ý tới hắn, nói sang chuyện khác: “Ngươi định để bọn Ngũ Quang đối phó với Huyết Giáp Hội? Lựa chọn rất thích hợp, đã liên lạc với họ chưa?”
“Không liên lạc được.” Đường Thiên gãi đầu: “Không biết vì sao thẻ Quang Minh không liên lạc được.”
Sylar ồ lên một tiếng: “Là vì hồn khu, trong hồn khu có quá nhiều mảnh vỡ võ hồngươi, những món đồ dùng võ hồn làm cơ sở rất dễ bị trục trặc. Lúc trước ta còn lo giáp hồn máy trong hồn khu có thể xảy ra vấn đề gì không.”
“Hóa ra là vậy!” Đường Thiên bừng tỉnh hiểu ra.
“Không chỉ có thế.” Sylar giải thích: “Truyền tin trong phạm vi Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Trong cùng địa phận Bắc Thiên cũng vậy, nhưng nếu từ Nam Thiên tới Bắc Thiên, khoảng cách quá xa, rất khó vượt qua.”
“Vậy hồn khu truyền tin thế nào?” Đường Thiên đau đầu hỏi : “Chẳng lẽ ta lại phải đi một chuyến?”
“KHông cần, ta đưa bọn họ một hồn âm đồng.” Sylar vẻ mặt đắc ý: “Mặc dù ta không làm được như thẻ Quang Minh của võ hội Quang Minh, nhưng truyền tin trong hồn khu không làm khó được ta.”
“Đưa ta xem thử nào.” Đường Thiên nghe vậy hiếu kỳ hỏi.
Sylar giơ tay ra, trên tay là một vật bằng đồng xanh: “Đây là một trong những thành quả nghiên cứu võ hồn của ta, mỗi mảnh vỡ võ hồn đều là độc nhất vô nhị, cũng như mỗi lá cây lại có một đường vân khácn hau. Trên đời không có hai chiếc lá giống hệt nhau, cũng không có hai võ hồn giống hệt nhau. Ta chia một võ hồn hoàn chỉnh thành hai, giữa chúngt ồn tại một cảm giác đặc thù, đây là nguyên lý của nó. Được rồi, dẫu sao nói nữa ngươi cũng chẳng hiểu.”
“Ngươi nói không sai.” Đường Thiên lặng lẽ thừa nhân: “Dù sao ta cũng không cần hiểu.”
“Giờ chúng ta bàn xem nên xài tiền thế nào.” Sylar vô cùng hưng phấn nói.
Đường Thiên nghĩ lại cũng đúng, lần này Sylar lập công lớn, nếu không phải cô gái này phát hiện giá trị của Ô Nha Kim, vậy đừng mong kiếm được khoản tiền này. Trên đường đi gã cũng nhận ra dáng vẻ không chờ nổi của Sylar.
Nói tới chính sự, vẻ cuồng nhiệt trên gương mặt Sylar lập tức biến mất, nàng nghiêm túc nói: “Đầu tiên là tài liệu chế tạo thân thể Lôi Tuyết thật quá kém, võ hồn nó được ngươi gia tăng rất không tệ. Ta định đổi cho nó một thân thể khác. Đã có tiền thì xài sang một chút, sẽ tốn khoảng ba mươi triệu. Thiên Không Hổ cũng cần thăng cấp, tốn khoảng hai mươi triệu. Hai giáp hồn máy này sẽ trở thành Giáp hồn máy hiện đại tân tiến nhất!”
Tay có năm tỷ hai trăm triệu, Đường Thiên cảm giác hóa thân thành đại gia, lập tức vung tay: “Không vấn đề.”
“Phương diện thân thể của giáp hồn máy ta đã rất thành thạo, cho nên phương hướng nghiên cứu tiếp theo của ta là võ hồn, kinh phí nghiên cứu ước chừng hai trăm triệu.” Sylar bất đắc dĩ nói: “Mấy thứ dính dáng tới võ hồn rất đắt.”
“Cho ngươi bốn trăm triệu.” Binh đột nhiên nói: “Nhưng mong rằng ngươi có thể nghiên cứu võ hồn ở mọi phương diện chứ không giới hạn ở giáp hồn máy.”
Sylar phấn chấn đáp: “Chỉ cần kinh phí sung túc, hoàn toàn không vấn đề!”
Nàng quay sang nhìn Đường Thiên, gã mới là ông chủ.
Đường Thiên hơi đau lòng, nhưng vẫn cắn răng: “Không vấn đề.”
Nghiên cứu võ hồn cũng có ích với việc tu luyện trong tương lai của Đường Thiên. Võ hồn cấp bạc trong cơ thể Đường Thiên là nguyên nhân cho rất nhiều thắng lợi của gã.
“Chúng ta cần hoàn thiện bảo vệ cửa hàng, dẫu sao ta cũng không muốn sống một cuộc sống đầy lo lắng.” Sylar nói.
“Chúng ta có thể mua lại thành Tam Hồn.” Binh đột nhiên nói.
Đường Thiên và Sylar cùng ngây ra, một lúc sau gã mới lắp bắp hỏi: “Chú già này, chúng ta mua thành Tam Hồn làm gì?”
“Cửa vào Võ Hồn Điện!” Binh bình tĩnh đáp: “Chúng ta cần chế tạo thành Tam Hồn thành một căn chứ chắc chắn, không thể phá được, đây là một lối đi quan trọng từ doanh trại tới thế giới bên ngoài, một khi thành Tam Hồn bị ngăn chặn chúng ta sẽ rất phiền toái.
Sylar trả lời yếu ớt: “Vậy chúng ta phải bàn một chút, năm tỷ mặc dù nhiều nhưng vẫn chưa đủ để mua cả thành Tam Hồn.”
“Vậy phải thận trọng thôi.” Binh trầm ngâm nói: “Xây một trụ sở trước. Một là để Sylar thí nghiệm và bám giáp hồn máy. Những nơi khác để huấn luyện võ giả giáp máy. Phải phù hợp kiến trúc quan sự tiêu chuẩn.”
Sylar ngây người hỏi: “Như kho quân giới à?”
“Đúng vậy.” Binh tiếp tục dùng giọng điệu tỉnh táo nói: “Đến lúc đó chúng ta có thể đào một lối đi dưới lòng đất, nối từ kho quân giới, bảo vệ cửa vào Võ Hồn Điện.”
Giọng nói của Binh lạnh băng song Đường Thiên vẫn nghe được vẻ cuồng nhiệt khó lòng giấu nổi.
Chẳng lẽ gã cuồng chiến tranh này muốn khôi phục vinh quang của binh đoàn Nam Thập Tự? Nhìn thế nào Đường Thiên cũng cảm thấy Binh đang muốn làm một vố lớn.
Sylar đếm ngón tay: “Một phòng thí nghiệm, mặt tiền cửa hàng, thêm một trại huấn luyện, cho dù không mua cả thành Tam Hồn nhưng ban đầu cũng phải chiếm tới một phần năm thành. Nếu là đất trong thành chúng ta sợ không mua nổi cho nên trụ sở này phải xây bên ngoài.”
Đường Thiên đột nhiên hỏi: “Lâm gia thì sao? Khu vực của Lâm gia rất lớn, chẳng bằng mua lại?”
Sylar lập tức động tâm: “KHông sai, nghe nói Thiên Tỷ của Lâm gia sắp bắt đầu, nhưng sợ rằng nheièu người để ý tới miếng thịt béo này.”
“Chuyện này để ta xử lý.” Giọng nói của Binh rất bình tĩnh, nhưng một luồng sát ý thấu xương khiến hai người đều run rẩy.
“Nếu thuận lợi có thể mua lại, mất khoảng năm trăm triệu. Muốn phù hợp tiêu chuẩn kho quân giới cần một lượng lớn đồng xanh. Lâm gia trước kia cũng là gia tộc máy móc, chắc có không ít hàng tồn chúng ta ăn được. Nhưng có lẽ không đủ, còn cần hơn tỷ hai đồng xanh.”
Con số này khiến Sylar cũng phải run rẩy.
“Ba trăm triệu còn lại dùng để chế tạo khí giới và thú máy bảo hộ. Diện tích lớn như vậy, cần rất nhiều thú máy, ba trăm triệu không đủ được.”
Binh nhìn Đường Thiên.
Lần đầu tiên Đường Thiên thấy ngọn lửa này trong mắt Binh. Cảm tình và sự tín nhiệm giữa gã và Binh không ai so sánh nổi, không có Binh cũng không có gã ngày hôm nay.
Gã cắn răng: “Được, cho ngươi hai tỷ rưỡi! Thiết bí thí nghiệm không được tiết kiệm, mua đồ tốt vào.”
Sylar ngây ra như phỗng, sao hôm nay gã kẹo kéo này lại hào phóng thế.
Binh không ngạc nhiên, chỉ trịnh trọng đáp: “Cám ơn.”
Tốn gần ba tỷ, Đường Thiên cũng dốc hết lòng, cố nén cơn đau nói: “Còn gì nữa? Nói hết đi!”
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 255: Thượng sĩ Đường Nhất
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
“Tạm thời vậy đã.” Binh hơi thiếu tự tin, loáng cái đã tiêu ba tỷ, nếu đặt ở thời binh đoàn, hắn sẽ chẳng buồn nhíu mày một cái, nhưng thời nay, hắn cũng hiểu gia cảnh Đường Thiên.
“Đúng thế, đúng thế.” Sylar hơi lo lắng, vốn nàng chỉ định lấy ba đến bốn trăm triệu thôi, không hề nghĩ tới con số ba tỷ này.
Một đao này có vẻ hơi nặng!
Có điều nghĩ lại, sắp dựng cả một công trình lớn, nàng hưng phấn hẳn lên. Kho quân giới là một vị thợ máy của binh đoàn Nam Thập Tự giám sát chế tạo, tồn tại cả ngàn năm, cũng khiến Sylar sinh lòng háo thắng. Địa điểm lớn như vậy, có vô số không gian cho nàng thực hiện những ý tưởng của mình.
Bất cứ thợ máy nào cũng khó có cơ hội phụ trách xây dựng một công trình khổng lồ như vậy.
Tòa thành đồng xanh!
Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến nàng vô cùng kích động rồi, nhất định phải chế tạo tòa thành đồng xanh thành nơi lưu truyền muôn đời như kho quân giới. Trong đầu nàng đã xuất hiện vô số ý tưởng.
Được rồi, còn hơn hai tỷ, Đường Thiên thở dài một hơi.
“Ngươi cần mua một lượng đá ngôi sao cấp sáu để tu luyện lúc bình thường. Mặt khác, cân nhắc việc ngươi có thể phải dừng lại ở cấp sáu một thời gian hơi dài, ngươi cần mua một số võ kỹ cấp sáu. Hỏa Liêm Quỷ Trảo của ngươi nay đã là võ kỹ vô song, uy lực rất mạnh, nó sẽ trở thành võ kỹ chủ công của ngươi. Hơn nữa trên tay ngươi còn tấm thẻ mà Ẩn Kiếm Thánh đưa cho, trong đó rất có thể là Thôn Quang Thiết Quyền. Ngươi không thiếu võ kỹ chủ công nhưng còn cần võ kỹ loại phòng thủ, võ kỹ loại khinh công cùng kỹ xảo khớp. Ngươi có thể mua một số thẻ hồn tướng có tiềm lực.” Binh nói.
“Thẻ hồn tướng có tiềm lực.” Đường Thiên sửng sốt.
“Ừ, thẻ hồn tướng có tiềm lực tu luyện thành võ kxy vô song.” Binh nói: “Không phải loại võ kỹ nào cũng có tiềm lực lên tới cấp vô song. Nhưng cũng có một số loại võ kỹ có tiềm lực nhưng chưa đạt tơi smức vô song. Ví dụ như Vương Bất Tương Tư Trảm của cô bé lần trước ấy, tiến thêm một bước nữa là lên võ kỹ vô song rồi, hơn nữa thứ hạng chắc chắn sẽ cao hơn Hỏa Liêm Quỷ Trảo của ngươi. Phần lớn võ kỹ loại này sẽ giống như Hỏa Liêm Quỷ Trảo, chưa hoàn thiện. Đương nhiên, cho dù ngươi tu luyện những võ kỹ này cũng chưa chắc đạt tới mức vô song, cái này cần cơ duyên.”
“Thẻ như vậy đi đâu mới mua được?” Đường Thiên không nhịn nổi hỏi.
“Phải tới tiệm thẻ lớn.” Sylar nói: “thẻ hồn tướng như vậy giá cả rất đắt đỏ, nó được coi là thẻ hồn tướng cao hơn cấp hoàng kim một cấp, được gọi là thẻ tử kim. Trong cửa hàng thẻ có phương pháp giám định đặc biệt để xác định tiềm lực võ kỹ loại này. Nhưng phải tới những cửa hàng thẻ lớn mới mua được.”
“Thẻ tử kim, nghe có vẻ rất quý giá.” Đường Thiên cười khổ.
“Đúng là rất đắt.” Sylar từng buôn bán thẻ hồn tướng, hiểu rất rõ giá cả: “Thẻ hoàng kim cấp sáu giá khoảng mười đến năm mươi triệu. Giá của thẻ tử kim cao hơn thẻ hoàng kim khoảng mười lần.”
“Mười... gấp mười lần...” Đường Thiên sắc mặt trắng bệch: “Vậy là một trăm triệu đếm năm trăm triệu.”
“Đúng vậy, cao hơn thẻ tử kim nữa vậy chỉ có thẻ vô song rồi. Bất cứ tấm thẻ vô song nào cũng có giá từ mười tỷ trở lên. Có điều trên thị trường không có thẻ vô song, có tiền cũng không mua được.” Sylar vẻ mặt đương nhiên.
“Mười tỷ...” Đường Thiên trợn tròn hai mắt: “Hỏa Liêm Quỷ Trảo có thể bán được mười tỷ...”
“Đúng vậy, ngươi có thể chế nó thành thẻ hồn tướng, bán được mười tỷ.” Sylar gật đầu: “Có điều chế tạo một tấm thẻ vô song, võ hồn của ngươi cần đạt tới cấp hoàng kim, hơn nữa làm xong sẽ mất đi một cấp.”
“Trả giá vậy thì đắt quá!” Đường Thiên há hốc miệng.
Sylar nhún vai: “Đương nhiên rồi, dễ gì cầm được mười tỷ như vậy. Truyền thừa võ kỹ vô song yêu cầu rất cao. Cho dù những người khi còn sống lĩnh ngộ võ kỹ vô song nếu trước khi chết võ hồn của hắn không đạt tới cấp hoàng kim, thẻ hồn tướng hắn chế tạo ra cũng chỉ là cấp tử kim. Mà hậu nhân của hắn lấy được truyền thừa không đầy đủ, nếu hơi ngốc nghếch một chút, loại võ kỹ vô song này sẽ thất truyền.”
Đường Thiên lập tức bỏ luôn suy nghĩ bán Hỏa Liêm Quỷ Trảo đi kiếm tiền, đừng nói võ hồn cấp hoàng kim, cho dù dùng võ hồn cấp bạc của gã đổi lấy tấm thẻ vô song gã cũng không muốn. Tu luyện võ hồn còn khó khăn hơn tu luyện chân lực nhiều.
Binh nghe Sylar nói vậy cũng hiểu chưa chắc đã mua được thẻ tử kim, bèn nói: “Ngươi không cần g ấp, ngoại trừ tấm thẻ của Ẩn Kiếm Thánh còn một tấm thẻ nữa.”
“Còn một tấm thẻ khác.” Đường Thiên ngây người.
“Ừ, trước khi chết Quỷ Trảo truyền một chút võ hồn của hắn vào bức tường võ kỹ. Tấm thẻ Hỏa Liêm Quỷ Trảo bắt đầu biến dị, nuốt những thẻ hồn tướng khác.” Binh nói: “Đến giờ nó đã nuốt mười tám tấm thẻ hồn tướng.”
“Quỷ Trảo!” Thân thể Đường Thiên run run, đột nhiên trợn mắt quát: “Vì sao không nói cho ta biết sớm hơn.”
“Vì quá trình này rất có thể sẽ thất bại.” Binh thản nhiên nói: “Người đã mất luôn không muốn người còn sống đau thương vì chuyện này. Đây chỉ là chút tâm nguyện cuối cùng của hắn, thành hay bại hắn cũng không tiếc.”
Đường Thiên im lặng, một lát sau, gã đột nhiên ngẩng đầu: “Thẻ hồn tướng được tạo ra có thể trở thành hồn tướng không?”
Binh lập tức hiểu ý Đường Thiên: “Ngươi muốn nó thành hồn tướng cũng được. Nhưng ta phải nhắc ngươi một câu, hồn tướng mới không còn chút dấu ấn nào của Quỷ Trảo. Trước khi biến mất chấp niệm của Quỷ Trảo đã biến mất, hắn chỉ rót vào một sợi linh hồn tinh thuần. Hồn tướng này sinh ra bởi Quỷ Trảo, nhưng nó không có bất cứ quan hệ gì với Quỷ Trảo.”
Ánh mắt Đường Thiên nhìn về xa xăm, gã nói khẽ: “Ta biết, ngươi đã khuất không muốn người còn sống đau buồn vì họ. Chỉ có điều đây không phải đau buồn, đây là sự quyến luyến và hồi ức. Đôi khi ta luôn nghĩ Quỷ Trảo chỉ tới một thế giới xa xôi, ta không đau buồn, chỉ hoài niệm thôi. Thẻ hồn tướng mới sẽ không mang vận mệnh của hắn, sẽ kề vai chiến đấu cùng chúng tay. Nhưng chỉ cần nghĩ căn nguyên của hắn là Quỷ Trảo, sẽ luôn cảm thấy thân thiết. Có những mối ràng buộc mới là cuộc sống.”
Sylar trợn tròn hai mắt, nàng không ngờ nổi Đường Thiên lại nói những lời đầy triết lý như vậy. Chẳng lẽ gã này bị ai nhập vào?
Có những mối ràng buộc mới là cuộc sống
Binh như bị tia chớp bổ trúng, vô số hồi ức hiện lên trong đầu hắn, hắn im lặng một lúc rồi mới thở dài, bĩnh tĩnh nói: “Ngươi nói không sai.”
Hắn nhanh chóng khôi phục tỉnh táo: “Tấm thẻ này sẽ là hồn tướng, ta sẽ đem tấm thẻ của Ẩn Kiếm Thánh vào Võ Hồn Điện xem lai lịch của nó ra sao, uy lực của Thôn Quang Thiết Quyền thế nào, và giới hạn của nó ở đâu. Ở đâu có cửa hàng thẻ lớn?”
Câu cuối cùng là hỏi Sylar.
Sylar suy nghĩ rồi đáp: “Nếu muốn mua thẻ tử kim càn phải tới thành phố loén, để ta về tra một chút.”
An bài xong xuôi chuyện cần làm, tốc độ của cả bọn tăng vọt, nhanh chóng trở lại thành Tam Hồn. Khi bọn họ tới cửa hàng của Sylar, Đinh Đang và Tỳ Bà cũng vừa mới tới.
Thấy hai khuôn mặt giống nhau như đúc, Đường Thiên ngây ra: “Song sinh.”
“Chủ nhân!” Đinh Đang lên tiếng gọi, Tỳ Ba ở bên cạnh hai mắt sáng lên, tò mò quan sát Đường Thiên.
Chủ nhân của tỷ tỷ quả nhiên còn rất trẻ.
“Hang ổ của ta bị phát hiện, chỉ có thể tới gia nhập vào chủ nhân nhà ngươi thôi.” Đinh Đang cẩn thận quan sát sắc mặt Đường Thiên.
“Được.” Đường Thiên cũng không mấy để ý: “Vừa hay chúng ta cần xây một căn cứ ở đây.”
“Căn cứ?” Đinh Đang hơi ngạc nhiên.
“Nơi này sẽ trở thành một căn cứ cho chúng ta trong thời gian dài.” Binh giải thích: “Chúng ta sẽ xây một tòa thành đồng xanh tại đây.”
“Thành đồng xanh!” Hai tỷ muội ngây ra như phỗng.
“Đây là thợ máy của chúng ta, Sylar. Đây là Đinh Đang, Hắc Hồn Mã, ngươi có tình báo gì càn thăm dò có thể tới tìm nàng. Đây là muội muội nàng, à... tên gì?” Đường Thiên giới thiệu mọi người cho nhau.
“Ta là Tỳ Ba.” Tỳ Ba ngọt ngào trả lời.
“Bệnh tình Tỳ Ba sao rồi.” Đường Thiên nghe được vẻ suy nhược trong giọng nói của Tỳ Ba.
“Chưa kịp.” Đinh Đang bất đắc dĩ nói: “Chân trước vừa bước vào nhà, chân sau đám người này đã đuổi tới.”
“Vậy sau này cứ sống ở đây.” Đường Thiên nói: “Lão mù cũng sắp tới rồi. Đến lúc đó thuê thêm vài người cũng đủ bảo vệ nơi này.”
Đinh Đang thản nhiên đáp: “Ta cũng nghĩ vậy!”
“Làm phiền mọi người rồi.” Tỳ Ba điềm đạm nho nhã, vội vàng hành lễ vơi smọi người.
Sau cánh cửa ánh sáng.
Đường Thiên nhìn thẻ hồn tướng tỏa sáng rực rỡ phía sau cánh cổng, bỗng nhiên thất thầngươi.
“Tấm thẻ này đã nuốt mười tám thẻ hồn tướng khác, đạt tới cực hạn rồi, ngươi phải chuyển nó thành hồn tướng.” Binh nhìn Đường Thiên.
Ma Địch lúc này cũng đã về tới trại tân binh, sắc mặt mong đợi.
“Ừ!” Đường Thiên vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu.
“Ngươi đưa tay ra đặt lên bức tường võ kỹ.” Binh nói với Đường Thiên: “Sau đó dùng võ hồn triệu hoán hắn.”
Đường Thiên nghe vậy lập tức đặt tay lên bức tường võ kỹ, lần này cánh tay gã không xuyên qua cánh cổng ánh sáng, gã nhắm mắt lại. võ hồn đột nhiên bắn ra một luồng lửa bạc thẳngt ắp, tiến vào bức tường võ kỹ sau cánh cổng ánh sáng.
Ánh sáng trên cánh cổng ánh sáng bừng lên.
Tiếng chém giết rung trời như nước thủy triều nuốt trọn lấy Đường Thiên. Gã như bị kéo vào một chiến trường khổng lồ, trên mặt đất là vô số chiến hào xen kẽ, khói lửa tràn ngập, bụi đen bám khắp nơi. Nhìn đâu cũng có thể thấy được những mảnh chân tay cụt, tàn tích của giáp máy, lẻ tẻ vài lá cờ Nam Thập Tự cũng rách nát vô cùng,
Đột nhiên, một bộ giáp máy hoàng kim đầy vết thương nhảy ra khỏi chiến hào, nhấc một lá cờ binh đoàn Nam Thập Tự lên, dùng hết sức hét lên: “Binh đoàn Nam Thập Tự!”
“Có!” Tiếng đáp lại theo bản năng vang lên từ khắp các ngóc ngách trong chiến hào, hội tụ thành một dòng lũ lớn.
Chiến trường vốn tĩnh mịch như bừng tỉnh, một bộ giáp máy đồng rách nát từ dưới đất chui lên, dùng cả tay chân gắng gượng bò dậy, mỗi bộ giáp máy đều chằng chịt những vết thương. Cả chiến trường trống trải lập tức toát ra rất nhiều giáp máy đồng.
Phía xa, kẻ địch rậm rạp chi chít.
Giáp máy hoàng kim hít sâu một hơi, vung lá cờ Nam Thập Tự rách nát lên quay một vòng: “Các huynh đệ còn chiến được không?”
“Chiến!” Tất cả giáp máy gầm lên.
Giáp máy hoàng kim đột nhiên tăng cao âm lượng quát: “Còn chiến được không?”
Tất cả giáp máy đồng xanh như xé tan cổ họng, dùng hết sức lực hô: “Chiến! Chiến! Chiến!”
Tiếng gầm hội tụ thành một dòng lũ lớn, chiến ý dâng tròa khiến lòng người run sợ.
“Giết!” Giáp máy hoàng kim bước lên dẫn đầu.
“Giết!” Giáp máy đồng xanh như nước thủy triều cũng hô lên đáp lại.
Giáp máy đồng xanh nhiều không đếm xuể toàn lực xung phong, từng bàn chân đồng nặng nề đạp lên mặt đất như tiếng trống. Vô số bóng người xanh nhạt lao lên, tiếng động ầm ầm như tiếng tống trận!
Mặt đất cũng theo đó run rẩy, bầu trời cũng theo đó phai mờ.
Tất cả mọi thứ từ từ nhạt đi, tiếng chém giết xa dần.
Một giọng nói đạm mạc vang lên.
“Binh hồn không tán, chiến địa vĩnh tồn, thập tự lòng ta, tinh thần bất khuất!”
“Binh đoàn Nam Thập Tự, thượng sĩ Đường Nhất xin tới báo cáo!”
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương Xuất phát! Mục tiêu, chòm sao Sài Lang!
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Tiên Võ.
Trong một căn phòng lớn bày chằng chịt vô số gương đồng. Mỗi tấm gương to cỡ chậu rửa mặt, đặt trên một giá cao, mỗi giá có số thứ tự từ một tới một vạn. Mặt của tất cả gương đồng đều hướng vào trung tâm đại sảnh, tạo thành một trận gương đồng hình tròn.
Đại sảnh đầy gương đồng, chính xác mười ngàn mặt gương.
Tại chính giữa trận gương này là một tấm gương đồng khổng lồ đường kính hơn ba mét đính lên mái vòm đại sảnh. Mặt gương đồng này là một chí bảo khác của Tiên Võ, Ánh Võ Đồng Kính.
Trên Ánh Võ Đồng Kính lập lòe ánh sáng, nó tỏa ra vô số luồng sáng, mỗi luồng sáng lại rơi vào một tấm gương, trên gương hiện lên một cái tên. Vô số đệ tử Tiên Võ đi qua đi lại giữa các tấm gương.
Lúc này, giọng hô của rất nhiều đệ tử Tiên Võ vang lên liên tiếp, trong sảnh vô cùng rối loạn.
“Số 9928, Hỏa Nha Đao Phủ, Quách Đông tử vong.”
“Số 9736, đoàn trưởng Ngũ Sát Đoàn, Kỳ Lân Vương, tử vong.”
“Số 9814, thành viên Ngũ Sát Đoàn, Thiết Mã tử vong.”
“Số 9867, thành viên Ngũ Sát Đoàn, Mãng Nhận tử vong.”
“Số 9889, thành viên Ngũ Sát Đoàn, Cá Sấu tử vong.”
“Số 9903, thành viên Ngũ Sát Đoàn, Bạch Hồ tử vong.”
“Trời ạ! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Ngũ Sát Đoàn chết sạch rồi à?”
“Chẳng lẽ có chiến sự? Xảy ra chiến tranh rồi à? Sao nhiều cường giả Thiên Bảng tử vong vậy?”
“Không, vẫn chưa hết.”
Một đệ tử cao giọng hô: “Số 9854, Thảo Nhân, Mộc Tử tử vong.”
Trong vòng một tháng, bảy cường giả Thiên Bảng tử vong, chuyện như vậy đã lâu rồi không xảy ra.
“Đôt nhiên, một đệ tử chú ý tới mặt gương đồng trước mặt mình, bỗng ngây dại, lắp bắp nói: “Đợi một chút, đợi chút! Số 9637, Đường Thiên, gã này chui đâu ra vậy?”
Toàn trường chợt yên tĩnh lại.
Trại tân binh.
Hồn tướng trước mặt thân hình cao lớn, còn cao hơn Đường Thiên một cái đầu, dáng người khôi ngô, xấp xỉ Amaury. Gương mặt hắn giống Đường Thiên tới năm phần, trang nghiêm lạnh lùng, mái tóc trên đầu bụi thành một búi kiểu cổ, thân hình lơ lửng giữa không trung, tay mang một thanh Trảm Mã Đao thể tích kinh người, uy vũ khí phách.
Đường Thiên há hốc miệng, ngơ ngác nhìn mãnh tướng trước mặt mình, một lát sau mới phản ứng lại: “Đường Nhất, thượng sĩ?”
Binh ở bên cạnh nói: “Ngươi là chủ nhân của doanh trại cho nên hồn tướng sinh ra cũng mang họ Đường. Thượng sĩ là cấp bậc của hắn, thật đáng tiếc, nếu nuốt thêm được ba cái nữa thì hay rồi.”
“Vì sao?” Đường Thiên không hiểu.
“Nếu nuốt thêm được ba cái, hắn có thể tăng thêm một cấp, quân sĩ trưởng, thực lực sẽ tăng nhiều.” Binh giải thích: “Có điều thực lực hắn cũng không yếu, ồ, thượng sĩ hoàng kim!”
Binh hơi ngạc nhiên, một lát sau mới cảm khái: “Ý chí của Quỷ Trảo quả nhiên cường hãn.”
“Thượng sĩ hoàng kim?” Đường Thiên vội hỏi.
“Ừ, ngươi chú ý sau cổ hắn có một dấu Nam Thập Tự màu vàng. Thượng sĩ hoàng kim vô cùng hiếm thấy. Thượng sĩ hoàng kim cường đại hơn thượng sĩ bình thường nhiều.” Binh trầm ngâm nói: “Doanh trại thay đổi quá nhiều, rất nhiều nơi ta không quen thuộc, để hắn tới kiểm tra là biết thực lực.”
Ngoài sân kiểm tra.
“Thật lợi hại!” Đường Thiên hai mắt bừng sáng, Đường Thiên trong tràng ánh đao như sấm sét, vô cùng dũng mãnh.
“Quả thật không tệ!” Binh cũng gật đầu nói: “Thực lực khoảng cấp tám, không quá thông minh nhưng ý chí kiên định, võ kỹ xuất chúng, chỉ biết một môn võ kỹ cấp đại sư. Đây là nguyên nhân khiến hắn trở thành thượng sĩ hoàng kim.”
“Sao lại là đao pháp?” Đường Thiên khó hiểu: “Ta tu luyện trảo công mà.”
“Mười sáu tấm thẻ hồn tướng hợp nhất, võ kỹ được tạo thành cuối cùng là gì không ai biết trước.” Binh lắc đầu nói: “Cho nên lúc đó chúng ta rất ít khi làm như vậy vì tỷ lệ tạo thành hồn tướng mình cần quá thấp. Lúc đó chúng ta cũng không thiếu hồn tướng. Nhưng giờ với ngươi lại là chuyện tốt, có Đường Nhất bên cạnh ngươi ta cũng yên tâm. Đao pháp cấp đại sư, cảnh giới cấp tám, thực lực mạnh hơn ngươi, hơn nữa hắn cực kỳ trung thành.”
“Vậy tốt quá!” Đường Thiên vô cùng vui vẻ.
“Mau chóng tới chòm sao Nam Thập Tự đi.” Binh trầm giọng nói: “Giao thành Tam Hồn cho ta.”
“Ừ!” Đường Thiên gật đầu.
Đường Thiên phát hiện không cần đi đâu xa mua thẻ tử kim làm gì, trong võ hội Quang Minh cũng có người bàn, hơn nữa còn có thể dùng tinh tệ trả tiền. Đường Thiên mua hai tấm, một tấm Không Khí Thuẫn Kích Thuật, một tấm Tàng Phong
Hai tấm thẻ Tử Kim này làm Đường Thiên tốn năm trăm triệu.
Hai tấm đều là võ kỹ chuyên môn, võ kỹ loại tấm chắn vốn là chuyên môn rồi, chỉ người dùng thuẫn mới tu luyện. Còn Tàng Phong lại là một loại võ kỹ thu liễm khsi tức tiềm hành, hiệu quả của nó cực tốt nhưng tiêu hao rất nhiều chân lực, cấp sáu muốn sử dụng cực kỳ khó khăn. Sau này nếu đẳng cấp cao hơn có thể có nhiều võ kỹ tốt hơn.
Năm trăm triệu mua thẻ tử kim cũng không rẻ, nhưng với Đường Thiên hai tấm thẻ này lại cực kỳ thích hợp. Trong tay hắn có sát khí cường đại là Huyết Trùng Thuẫn song lại không hiểu võ kỹ về thuẫn, giờ bù đắp được khuyết điểm này. Mà loại khinh công nhẹ nhàng như Tàng Phong cũng là loại Đường Thiên đang cần.
Người bán đã coi Đường Thiên như thần tài, thời buổi này chỉ có hạng giàu tới chảy mỡ mới dám bỏ năm trăm triệu ra mua hai tấm thẻ hồn tướng. Đường Thiên lại mua thêm một lượng đá ngôi sao. Vốn gã còn định mua một món bí bảo hoàng kim, nhưng chỉ nhìn giá đã lập tức quyết định từ bỏ.
Gã chỉ thấy duy nhất một món bí bảo hoàng kim, nhưng giá cả đề ra khiến Đường Thiên cảm nhận sâu sắc sự nghèo đói của mình.
Vì vậy gã tiện tay tìm tới người còn nghèo hơn mình: “Ngũ đại ca, có một mối làm ăn, huynh có hứng thú không?”
Ngũ Quang nghe tin khách tới cửa, giọng nói lập tức phấn khởi: “Ai da ai da, chuyện làm ăn của Đường huynh đệ cũng là chuyện làm ăn của ta mà! Huynh đệ cứ nói đi!”
Đường Thiên giải thích: “Không phải chuyện làm ăn của ta mà là chuyện làm ăn của Mặc gia, đối phương là Huyết Giáp Hội. Mặc gia định bỏ năm trăm triệu ra đối phó với Huyết Giáp Hội. Ta vừa đánh một trận cùng Huyết Giáp Hội, giết một gã tên Thảo Nhân của bọn chúng.”
“Thảo Nhân Mộc Tử!” Ngũ Quang chấn động: “Cường giả Thiên Bảng! Ồ, mới vài ngày ngươi lại giết một cường giả Thiên Bảng! Sao ta cảm giác sát khí của ngươi còn nặng hơn ta.”
Đường Thiên nhún vai: “Hết cách rồi, hắn chủ động tới làm phiền ta.”
“Huyết Giáp Hội lai lịch ra sao mà có cả cường giả Thiên Bảng!” Ngũ Quang trầm giọng nói.
“Hình như có liên quan tới Hắc Hồn, bọn họ phát minh ra một loại giáp máy mới, ông chú Binh nói rất lợi hại.” Đường Thiên nói.
“Được Binh nhận xét là lợi hại đúng là hiếm thấy.” Ngũ Quang cẩn thận nói: “Ta điều tra bối cảnh cảu chúng một chút đã. Đường huynh đệ yên tâm, bọn chúng đã gây chuyện với ngươi cũng là gây chuyện với ta! Có điều nếu Mặc gia bỏ tiền vậy ta cũng sẽ không tiết kiệm thay bọn họ.”
“Bọn họ là địa chủ nhà giàu.” Đường Thiên gật đầu lia lịa.
Ngũ Quang cười nói: “Chuyện còn lại cứ giao cho ta, ta sẽ phái người tới bàn với Mặc gia.”
“Được!” Đường Thiên nghe vậy mừng rỡ, gã chỉ phụ trách làm cò dắt mối, chuyện còn lại là của bọn họ.
Trở lại Tạ gia thôn, Đường Thiên rất hào phóng đưa Lăng Húc và Hạc một tấm thẻ tinh tệ hai trăm triệu.
“Thu thập Ô Nha Kim, các ngươi đã vất vả rồi.” Đường Thiên vô cùng hào sảng phất tay, dáng vẻ như nhà giàu: “Cần thẻ hồn tướng, bí bảo hay gì thì cứ mở miệng.”
Lăng Húc lắc đầu: “Ta không hứng thú với những võ kỹ khác, càng không hứng thú với bí bảo.”
Hạc cũng bình tĩnh nói: “Ta muốn võ kỹ Hạc Phái giương danh thiên hạ, không cần bí bảo.” Hắn xiết chặt Hạc Kiếm, đây là một bí bảo hoàng kim nhưng mình còn chưa cách nào phát huy uy lực của nó, vậy không cần phân tâm tới những bí bảo khác.
Đại gia ngày ngày cầm vài chục tỷ nằm ngủ, đâu thèm để một trăm tinh tệ vào mắt.
Vẻ bình thản của hai người khiến Đường Thiên đang muốn ra oai lại như đánh vào bị bông, ức ơtí muốn hộc máu.
“Ồ, hồn tướng thật cường đại!” Vẻ mặt Hạc biến đổi nhìn chằm chằm vào Đường Nhất.
Lăng Húc nhìn Đường Nhất không chớp mắt, hồn tướng cao lớn mang theo thanh trảm mã đao to như cánh cửa này tỏa ra khí tức vô cùng cường đại! Chiến ý trong mắt Lăng Húc bừng lên: “Đường Thiên, bảo hắn đánh với ta một trận.”
“Ngươi chắc chứ? Thực lực Đường Nhất mạnh lắm!” Đường Thiên cố ý hỏi.
“Chỉ sợ hắn không xong thôi!” Lăng Húc liếm môi một cái.
“Không vấn đề! Đường Nhất, để hắn lãnh giáo chút thực lực của ngươi đi.” Đường Thiên cười âm hiểm nói.
Đường Nhất bước mạnh một bước, không hề nói nhảm, một đao chém xuống.
Đường Nhất vừa xuất đao, mọi người lập tức biến sắc, Hạc không tin nổi kêu lên: “Cấp đại sư!”
Đao của Đường Nhất đường đường chánh chánh, không chút màu mè, ánh đao hiện lên không chỗ nào đặc biệt. Nhưng chỉ một đao đó thôi, mũi thương đầy tời lập tức biến mất, khí tức uy mãnh bá đạo ầm ầm tỏa ra bốn phương!
Đao pháp thu liễm khí tức, chất phác tự nhiên đến mức này, trừ đao pháp cấp đại sư tuyệt đối không còn khả năng khác.
Đao pháp của Đường Nhất chỉ có hai chữ - “Bá đạo!”
Bá đạo tới mức hoàn nguyên!
Lăng Húc hoàn toàn bí áp chế, thương pháp của hắn trước giờ vốn không nói lý nhưng lại gặp phải một kẻ còn không nói lý hơn, mà bất luận cảnh giới hay thành tựu võ kỹ của đối thủ đều cao hơn hắn, lập tức bị áp chế hoàn toàn.
Tạ Thanh trợn mắt nhìn.
Vài ngày không gặp, Đường Thiên không biết kiếm đâu ra một hồn tướng lợi hại như vậy. Đao pháp đạt tới cảnh giới đại sư, ngay cả hắn cũng chưa từng nghe nói. Vừa thu được truyền thừa Ẩn Kiếm Lưu nhưng so với người ta vẫn kém quá xa.
Tạ Thanh, ngươi phải cố gắng lên.
Tạ Thanh thầm xiết chặt nắm tay. Đây là nguyên nhân khiến hắn từ chối lời mời của đối phương, hắn cũng biết thế giới bên ngoài rất đặc sắc nhưng hắn hiểu mình không quá thông minh, vốn kém hơn những người khác, phải cố gắng nhiều thêm.
Lăng Húc thua triệt để, khiến hắn nhìn ai cũng có vẻ khó chịu.
Đường Thiên rốt cuộc cũng phải tạm biệt Tạ Thanh.
“Chúng ta phải đi đây! Chúng ta phải xuyên qua chòm sao Sài Lang, nếu gặp chuyện gì tới thành Tam Hồn tìm Binh!” Đường Thiên vẫy tay với Tạ Thanh.
Tạ Thanh nhìn bọn Đường Thiên, trong lòng hơi lưu luyến, nếu không có sự giúp đỡ của Đường Thiên, hắn không chỉ không nhận được truyền thừa Ẩn Kiếm Lưu, sợ rằng thôn của mình cũng chẳng còn nữa.
Hắn lớn tiếng nói với Đường Thiên: “Đường Thiên, chờ ta luyện thành Ẩn Kiếm Lưu chân chính ta sẽ tới tìm các ngươi!”
Đường Thiên mỉm cười như ánh mặt trời, vẫy tay với hắn, cỗ xe bạc bay lên không trung.
Tạ Thanh ngây ngốc đứng nhìn cỗ xe tới lúc biến mất, hắn nhủ htầm trong lòng.
Đường Thiên, giờ ta còn không cách nào trợ giúp ngươi, nhưng tương lai kiếm của ta chắc chắn sẽ giúp được ngươi!
Đường Thiên, đây là lời thề của Tạ Thanh!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555