Bất chợt, nàng chỉ thấy trong mắt Vân Hạc Tử lóe lên một thứ tia sáng bảy màu khiến cho suy nghĩ của nàng chấn động, rồi run rẩy thốt lên:
- Vân Hạc Tử! Cầu ngài cứu hắn.
- Tiểu Trà!
Trong nháy mắt Lạc Bắc trắng bệch khuôn mặt mà gào lên:
- Ngươi đã quên vừa rồi ta nói gì với ngươi hay sao?
- Ta...
Nhất thời tiểu Trà vừa lo lắng vừa hối hận không nói được ra thành tiếng. Nàng chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt rồi phun ra một búng máu.
- Ha ha! Tiểu mỹ nhân. Cuối cùng thì ngươi cũng chịu mở miệng cầu khẩn ta.
Trong tiếng cười điên cuồng đó của Vân Hạc Tử, Lạc Bắc chỉ cảm thấy hơn mười luồng hơi lạnh lập tức tràn vào trong kinh mạch khiến cho số chân nguyên còn sót lại bị đống bay, chân tay và khuôn mặt của hắn đều cứng đờ, không thể nhúc nhích.
- Không ổn. Ngươi này ra tay giúp Lạc Bắc.
Đám người Vân Mông Sinh biến sắc, chỉ cảm thấy trước mặt chợt xuất hiện một đám mây trôi màu trắng bao phủ một phạm vi mười dặm. Nhìn đám mây màu trắng, Vân Mông Sinh bất chấp không để ý tới một cái gì khác mà lao lên định bắt Lạc Bắc. Nhưng Vân Mông Sinh vừa mới di chuyển thì một vầng ánh sáng màu trắng đã lao tới.
- Pháp thuật của Vân Hạc Tử không ngờ lại quái dị như vậy.
Vân Mông Sinh giơ tay chỉ nhẹ một cái, trong nháy mắt cây hoa cúc màu vàng lại xuất hiện va chạm với tia sáng màu trắng kia. Nhưng sau cú va chạm, không ngờ pháp lực dao động từ vầng sáng màu trắng đó lại càng mạnh dường như hấp thu toàn bộ lực lượng chân nguyên trong pháp thuật của Vân Mông Sinh. Sau khi va chạm, vầng sáng đó cũng không biến mất mà nó như một viên đạn lao tới Khổng Nhượng Đạo. Khổng Nhượng Đạo vừa mới sử dụng đôi phi bạt của mình ngăn cản thì tia sáng kia liền vọt sang phía Bất Nhạc thiền sư. Trong khoảng khác, tia sáng không ngờ giống như một viên đao xuyên qua xuyên lại giữa bốn người. Hơn nữa, càng về sau, tốc độ của nó càng nhanh. Đợi cho tới khi lần thứ năm tia sáng đó lao về phía Vân Mông Sinh, y dốc toàn lực phát ra một đạo pháp thuật va chạm với tia sáng đó thì y mới nhận ra mà hét to:
- Không nên dùng pháp bảo va chạm với nó.
Nhưng khi Vân Mông Sinh vừa mới hét lên thì đã chậm. "Ầm!" Tia sáng màu trắng đã xông thẳng vào đôi phi bạt khiến cho nó vỡ nát, còn sắc mặt của Khổng Nhượng Đạo thì vàng như tờ giấy mà rơi xuống đất.
Hóa ra vầng sáng màu trắng đó khi lao tới người Vân Mông Sinh, y liền cảm nhận được pháp thuật của mình không triệt tiêu được uy lực ẩn chứa trong đó . Vốn sau khi y phóng ra một cái pháp thuật, đang chuẩn bị phóng tiếp cái pháp thuật thứ hai thì vầng sáng đó liền va chạm với cái pháp thuật thứ nhất của y, rồi đột nhiên văng ra. Lần này, Vân Mông Sinh liền cảm nhận được uy lực to lớn của vầng sáng đó. Nhưng dường như chỉ cần ngăn cản được lực xung kích của nó là cái vầng sáng đó lại bắn đi. Tương đương có một vật nặng ngàn cân đập về phía mình, ngươi dùng quyền đánh lên đó mặc dù cảm nhận rõ là lực nặng ngàn cân nhưng khi quyền của ngươi chạm vào thì nó lập tức chuyển hướng.
Pháp thuật của Vân Hạc Tử sử dụng pháp thuật để ngăn cản thì không có vấn đề. Nhưng nếu sử dụng pháp bảo để ngăn cản thì gần như trên pháp bảo đều có dung hợp chân nguyên và tinh thần của người sử dụng pháp bảo đó. Một khi va chạm với pháp bảo, nếu không chống lại được lực lượng của vầng sáng thì pháp bảo sẽ bị phá còn người thi triển pháp bảo cũng bị thương nặng.
Pháp thuật của Vân Hạc Tử không những có thể cuốn lấy người mà còn giống như Nguyên Từ ngân sát xạ tuyến của Lâu Dạ Kinh có thể khắc chế được pháp bảo. Chỉ trong nháy mắt tới khi Vân Mông Sinh hiểu ra thì pháp bảo của Khổng Nhượng Đạo đã bị pháp hủy và bị pháp thuật đó làm cho thương nặng.
Vầng sáng màu trắng làm cho Khổng Nhượng Đạo bị thương chỉ trong chừng mấy hơi thở. Cùng lúc đó, Vân Mông Sinh và đám người Bất Nhạc Thiền sư chỉ nghe thấy tiếng cười của Vân Hạc Từ từ khắp nơi vọng tới:
- Các ngươi không phải là đối thủ của ta. Nếu muốn cướp người từ trong tay ta thì tiếp tục tu luyện thêm một trăm tám mươi năm nữa hãy tới.
- Vân Hạc Tử! Chẳng trách mà Hắc Phong lão tổ coi thường ngươi. Nếu ngươi dám vô lễ với tiểu Trà thì ta sẽ bằm ngươi ra làm vạn đoạn.
Trong đám mây màu trắng, Lạc Bắc bị Vân Hạc Tử sử dụng chân nguyên quấn lấy mà phi độn. Hắn không thể nhìn thấy được cảnh vật xung quanh, cũng chẳng cảm nhận được hơi thở của tiểu Trà và tiểu Ô Cầu. Lạc Bắc tức giận quát mắng nhưng không mắng nổi. Trong cơn giận của hắn, chân nguyên lại không ngăn cản nổi ngọn lửa tinh thần và lực chân từ khiến cho người hắn run rẩy. Lạc Bắc chỉ nghe thấy Vân Hạc Tử cười khẽ:
- Ta đã đồng ý với tiểu Mỹ nữ cứu ngươi. Nếu ngươi chết thì chuyện lớn hỏng mất.
Vân Hạc Tử vừa nói câu đó, Lạc Bắc chỉ cảm thấy một làn chân nguyên từ trên đỉnh đầu mình chảy xuống rồi trong nháy mắt, hai mắt hắn tối sầm, mất đi cảm giác.
- Đây là đâu?
Chẳng biết hôn mê được bao lâu, cuối cùng thì Lạc Bắc cũng tỉnh dậy. Đập vào mắt hắn là ánh dương quang chói lọi, hình như là chính ngọ. Mà điều khiến cho Lạc Bắc nhất thời sững sờ đó là bản thân đang ở trong một con phòng hoa lệ. Chiếc giường của hắn được trải đệm mới tinh, chăn màn đều là gấm màu tím, tản ra mùi thơm ngát. Mặt đất trong căn phòng được lát bằng đá màu hồng nhạt, sáng bóng.
Tất cả vật dụng khác trong nhà đều được làm từ gỗ cây Tử Đằng, được chạm trổ một cách tinh tế. Trên cửa sổ có một cái rèn làm bằng lụa mỏng, từng cơn gió nhẹ xuyên qua cửa sổ khiến cho tấm rèm lay động nhẹ để cho từng tia nắng mặt trời xuyên vào.
Nhìn qua cửa sổ là một khoảng sân có một hòn non bộ, hai bên còn có hai cái ao nhỏ chia ra thả một ít cá trắng và đen.
Tất cả cảnh tượng giống như ở trong phủ của một vị vương công quý tốc. Mà điều khiến cho Lạc Bắc sững sờ đó là hắn thấy còn có một nha hoàn tầm mười bốn, mười lăm tuổi đang gục đầu trên bàn ngủ gà ngủ gật.
Lạc Bắc cố gắng ngồi dậy làm phát ra tiếng động khiến cho cô bé tỉnh dậy. Nàng lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại thì thấy Lạc Bắc ngồi dậy liền vội vàng đứng lên:
- Công tử! Ngài đã tỉnh?
- Đây là đâu?
Đầu óc của Lạc Bắc đã tỉnh táo hơn. Nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy ngạc nhiên đó là nha hoàn mặc một bộ cẩm y, trên đầu có cắm một cây trâm nhưng lại không hề có lấy một chút pháp lực dao động. Hơn nữa, nhà hoàn mở miệng nói công tử khiến cho Lạc Bắc cảm thấy ngạc nhiên.
- Đây là cung Thiên Diễm. Công tử không biết hay sao? - Tiểu nha hoàn nhìn Lạc Bắc dường như hết sức kinh ngạc.
- Cung Thiên Diễm?
Lạc Bắc tỉnh táo lại liền suy nghĩ. Hắn có thể cảm nhận được ngọn lửa tinh thần và lực chân từ trong người đã hoàn toàn biến mất. Nhưng chân nguyên trong kinh mạch lại như bị đóng băng, không thể nào lưu chuyển được.
- Chủ nhân của ngươi có phải là Vân Hạc Tử hay không?
Sau khi hít một hơi thật sâu, âm thanh của Lạc Bắc vô tình trở nên lạnh lùng.
- Ngài không biết tên tục của lão gia gia nhà ta?- Tiểu nha hoàn thấy Lạc Bắc trở nên lạnh lùng thì kinh ngạc nói:
- Lão gia của ta họ Bạch tên là Nhàn Hạc.
- Vân Hạc Tử! Không ngờ ngươi lại như thế này.
Một cơn tức bốc lên trong đầu Lạc Bắc. Hắn lập tức đẩy cửa bước ra ngoài. Vừa bước ra tới sân thì đập vào mắt hắn là tất cả lầu đài san sát không ngờ lại là một cái trang viện rộng lớn. Cái trang viện này dựa lưng vào sườn núi. Mà xung quanh đó, Lạc Bắc có thể nhìn thấy dưới chân núi có vài cái sơn thôn trải dài.
- Công tử! Gia chủ của ta nói ngài bị bệnh nặng, thân thể yếu ớt. Hơn nữa, buổi tối còn phải uống rượu mừng của gia chủ cho nên sau khi ngài tỉnh lại không nên đi lại linh tinh.
Lạc Bắc vừa đi ra ngoài thì nha hoàn kia kinh hoàng, vội vàng nói với Lạc Bắc.
- Hay cho cách sống ẩn thế. Vân Hạc Tử! Chỉ cần nhìn cái sơn trang này mọi người ai cũng nghĩ đây là phủ của một vị thương nhân hay vương công đại thần chứ nào ai biết người đứng đầu bát đại yêu đạo lại ở đây.
Lạc Bắc biết, Bạch Nhàn Hạc chính là Vân Hạc Tử. Mà nhìn tiểu nha hoàn thì dường như cũng không biết rằng lão gia nhà mình chính là nhân vật lợi hại nhất trong bát đại yêu đạo lừng lẫy thế gian. Hiện tại, y phục của Lạc Bắc đã được thay hết thành một bộ cẩm y màu hồng. Tóc cũng được búi lên bởi một miếng gấm. Đứng ở trong sơn trang, nghe tiểu nha hoàn gọi công tử công tử khiến hắn như không phải người tu đạo mà chỉ là một công tử nhà giầu trong thế gian. Nhưng Vân Hạc Tử càng giả bao nhiêu thì Lạc Bắc càng giận bấy nhiêu. Buổi tối còn uống rượu mừng chẳng phải là nói lão với tiểu Trà chứ còn ai vào đây khác?
- Cho dù ta có đi loạn thì có làm sao?
Nhất thời, Lạc Bắc không kiềm chế được cơn giận của mình mà xoay người nói với nha hoàn.
Từ sau khi Lạc Bắc thu phục được Thất Hải Yêu Vương thú trên người tự nhiên sinh ra một thứ uy thế khiến cho người ta run sợ. Nhìn đôi mắt của hắn trợn lên, tiểu nha hoàn run rẩy lùi lại ba bước, sắc mặt trắng bệch:
- Công tử! Cái này...do lão gia căn dặn cho nên...
"Bỏ đi! Sao ta lại trút cơn giận lên đầu cô ấy."
Nhìn thấy tiểu nha hoàn hoảng sợ, tâm trạng của Lạc Bắc cũng trở nên yên tĩnh:
- Ta muốn nghỉ ngơi. Ngươi không cần phải quấy rầy ta.
Sau khi khoát tay áo với tiểu nha hoàn, Lạc Bắc liền xoay người về phòng, đóng cửa rồi khoanh chân ngồi xuống.
Hiện tại cho dù có tới gặp Vân Hạc Tử cũng không được ích gì. Cơ hội duy nhất lúc này đó là xem mình có thể hồi phục lại chân nguyên hay không.
- Hắn sử dụng pháp thuật gì thế này?
Lạc Bắc có thể cảm nhận một cách rõ ràng toàn bộ kinh mạch bị đóng băng, như là bị Vân Hạc Tử tạo một đạo cấm chế trong cơ thể hắn. Việc đầu tiên đó là phải loại trừ cấm chế đó nếu không thì không thể nào dựa vào pháp quyết tu luyện để bổ sung chân nguyên. Đối với việc loại trừ cấm chế thì Lạc Bắc có một sự ưu thế hơn những người khác bởi vì hắn đã tới cảnh giới dẫn kiếm nhập thể. Mặc dù hiện tại trong cơ thể chân nguyên gần như hết sạch nhưng khí kim thiết của Tam Thiên Phù Đồ vẫn có thể lưu chuyển theo ý của hắn. Hơn nữa sau khi Tam Thiên Phù Đồ được chân nguyên rèn giũa nên lực lượng chân nguyên và khí kim thiết dung hợp khiến cho khí kim thiết gần như đã biến thành chân nguyên. Mặc dù không thể sử dụng giống như chân nguyên, phóng ra vẫn cần có chân nguyên tác động nhưng nếu di chuyển trong người thì không cần tới chân nguyên mà lực lượng của nó vẫn rất lớn.
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại rồi chìm vào trạng thái nhập tĩnh, hắn tập trung tinh thần để dùng Tam Thiên Phù Đồ tấn công kinh mạch. Dưới sự điều khiển của hắn, Tam Thiên Phù Đồ chỉ trong một chút là đả thông, thậm chí Lạc Bắc còn nghe thấy cả tiếng âm vang khi kinh mạch được thông tắc. Nhưng điều khiến cho Lạc Bắc không thể tưởng tượng được đó là mỗi lần kinh mạch được thông xong, khí kim thiết của Tam Thiên Phù Đồ vừa mới đi qua thì kinh mạch lập tức trở lại nguyên dạng.
tính tình Lạc Bắc vốn hết sức kiên nhẫn. Lúc trước vì mình mà khiến cho tiểu Trà phải cầu khẩn Vân Hạc Tử nên làm cho hắn rồi loạn. Hiện tại, sau khi bình tĩnh, cho dù thử mấy lần không thành công nhưng Lạc Bắc cũng chẳng hề nổi giận. Đột nhiên hắn nghĩ tới, cấm chế của Vân Hạc Tử không thể thông từng kinh mạch một thì có thể đồng loạt thông tất cả các kinh mạch có khi lại bỏ được cấm chế.
Nghĩ tới đây, Lạc Bắc thầm quyết tâm chia khí kim thiết của Tam Thiên Phù Đồ ra làm mười đạo mà phóng vào cả mười kinh mạch.
"Bốp! Bốp!"
Ngay lập tức, Lạc Bắc liền nghe thấy những tiếng nổ. Hơn mười cái kinh mạch bị đóng băng liền được thông hết. Nhưng trong nháy mắt, tất cả những kinh mạch đó lại bị đóng băng. Còn khí kim thiết của Tam Thiên Phù Đồ đi lại trong kinh mạch dễ làm cho kinh mạch bị tổn thương, hơn nữa, Lạc Bắc vốn quyết liệt cho nên lần này hắn dùng rất mạnh khiến cho cả mười kinh mạch bị tổn thương làm cho hắn phải thốt lên một tiếng đau đớn.
- Vô ích.
Đúng vào lúc này, một âm thanh nhỏ bé chợt vọng vào tai hắn.
- Ai?
Lạc Bắc mở bừng mắt, liền thấy đứng đối diện với mình có một thiếu nữ mặc áo đen đang đứng.
Thiếu nữ đó chỉ chừng hai mươi, nhìn thấp hơn Thái Thúc một cái đầu. So với chiều cao của các thiếu nữ trong thế gian thì có thể nói là lùn nhưng nhìn vóc dáng của nàng lại có thể nói là yểu điệu, khuôn mặt xinh xắn. Nơi khóe miệng còn có một cái nốt ruồi đen làm tăng thêm sự quyến rũ.
Từ trên người thiếu nữ đó cũng tản ra pháp lực dao động không hề yếu. Với pháp lực dao động như vậy mà trong tình trạng bình thường thì cho dù cách mấy trăm trượng, Lạc Bắc cũng cảm nhận được. Nhưng hiện giờ, chân nguyên của Lạc Bắc đã kiệt quệ lại đang tập trung phá tan cấm chế trong cơ thể nên không phát hiện ra thiếu nữ đó đi vào phòng.
- Vô ích?
Nghe thấy Lạc Bắc quát hỏi, thiếu nữ áo đen cũng không nói mình là ai mà chỉ nhìn Lạc Bắc rồi lắc đầu:
- Lão cho vào trong cơ thể của ngươi chính là huyền băng nhuyễn ngọc châm, mềm mại như dòng nước. Cho dù chân nguyên của ngươi có mạnh tới mấy mà thông được kinh mạch thì huyền băng nhuyễn ngọc châm sẽ lại ngưng tụ rồi bịt kín kinh mạch của ngươi lại.
- Huyền Băng nhuyễn ngọc châm?
Lạc Bắc giật mình còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy thiếu nữ đó lên tiếng:
- Nếu ta giúp ngươi nhổ Huyền Băng nhuyễn ngọc châm ra thì ngươi có đi giết Vân Hạc Tử hay không?
- Ngươi biết cách nhổ Huyền Băng nhuyễn ngọc châm? - Lạc Bắc không nhịn được hít một hơi thật sâu.
- Hiện tại ta hỏi ngươi chứ ngươi không được hỏi ta.
Âm thanh của thiếu nữ vẫn như trước, không hề có lấy một chút tình cảm:
- Ta hỏi ngươi có thể giết Vân Hạc Tử hay không?
- Vân Hạc Tử ta nhất định phải giết. - Lạc Bắc nhìn thiếu nữ mà nói:
- Chỉ có điều hiện tại chưa chắc ta đã địch nổi lão. Nếu ngươi có thể nhổ Huyền Băng nhuyễn ngọc châm ra trước thì điều đầu tiên ta muốn đó là cứu vị bằng hữu của ta mà lão bắt.
- Ngươi cũng không phải là người vô căn cứ. Người con gái kia có được một vị bằng hữu như ngươi đúng là điều may mắn. - Thiếu nữ áo đen nhìn Lạc Bắc rồi gật đầu:
- Nhưng nếu ngươi không giết được lão thì đừng có mơ đưa người ta bỏ chạy. Ngươi cũng biết hắn yêu sắc như mạng sống. Nếu là người con gái lão thích thì đối với lão mà nói còn quan trọng hơn cả pháp bảo thượng đẳng.
Lạc Bắc gật đầu, ánh mắt trở nên hết sức kiên quyết:
- Ta biết! Nếu thật sự không được thì ta liều mạng với lão.
- Tốt lắm.
Thiếu nữ áo đen lẳng lặng nhìn Lạc Bắc với ánh mắt lạnh lùng. Sau khi nhìn Lạc Bắc một lúc, nàng liền đưa tay ra, bắn một viên đá tròn màu trắng vào bụng hắn. "Soạt! Soạt!" Viên đá tròn vừa chạm vào bụng Lạc Bắc, hắn liền cảm nhận được Huyền Băng nhuyễn ngọc châm ngưng kết trong kinh mạch liền bị hút về phía viên đá.
Một tiếng động vang lên, viên đá tròn chợt bay về tay thiếu nữ. Chỉ có điều lần này, Lạc Bắc cảm nhận được sự lạnh lẽo trong bụng biến mất hoàn toàn.
- Rốt cuộc thì ngươi là ai mà có thể nhổ được Huyền Băng nhuyễn ngọc châm? - Lạc Bắc mừng rỡ như điên xong liền bình tĩnh lại lên tiếng hỏi thiếu nữ:
- Ngươi đang ở trong sơn trang của Vân Hạc Tử vì sao lại muốn giúp ta?
- Theo cách nói của Vân Hạc Tử thì ta là thê tử của y. - Thiếu nữ áo đen nở nụ cười lạnh.
- Ngươi sợ tiểu Trà được lão sủng ái mà lạnh nhạt với mình nên mới giúp ta? - Phản ứng đầu tiên của Lạc Bắc là hỏi câu đó. Nhưng hắn chợt thấy không đúng. Bởi vì nếu như vậy thì ngay từ đầu thiếu nữ áo đen đã không hỏi hắn có đi giết Vân Hạc Tử hay không. Bởi vì nghe giọng của nàng thì dường như cũng muốn giết lão.
- Ngươi không biết tại sao nơi này lại gọi là cung Thiên Diễm?
Thiếu nữ áo đen cũng không trả lời thẳng vấn đề của Lạc Bắc mà lẳng lặng hỏi lại.
Lạc Bắc lập tức lắc đầu. Hắn không có thời gian để vòng vo với thiếu nữ.
- Theo cách nói của Vân Hạc Tử thì ta là vợ của y. - Thiếu nữ áo đen nhếch miệng cười:
- Nhưng cho dù lão nói vậy thì cũng chỉ là một trong số những thê tử mà thôi. Chính xác thì phải là một trong số bảy tăm ba mươi hai vị thê tử. Nếu thêm cả bằng hữu của ngươi thì chính là bảy trăm ba mươi ba người.
- Bảy trăm ba mươi ba? - Lạc Bắc cảm thấy ớn lạnh.
- Hiện tại ngươi có còn nghĩ ta sợ bằng hữu của ngươi được sủng ái nên lạnh nhạt với ta mà ta phải giúp ngươi không? - Thiếu nữ áo đen cười nhạt:
- Ta chỉ không chịu nổi cái chỗ này nữa. Không muốn nhìn thấy cái người mà ta ghê tởm thôi.
Dối trá?
Lúc trước, Lạc Bắc cũng nghe nói tới rất nhiều lời bình luận về Vân Hạc Tử nhưng chưa hề có điều này. Sau khi ngẩn ra một chút, Lạc Bắc cảm thấy nặng nề mà nói với thiếu nữ áo đen:
- Ngươi cũng bị hắn bức hiếp? Ngươi giúp ta không sợ hắn phát hiện mà ra tay với ngươi hay sao?
- Cái chuyện đó chỉ là chuyện râu ria. Hơn nữa, thật sự ta không thể nào chịu nổi chỗ này nữa, không muốn nhìn thấy lão. - Thiếu nữ áo đen nhìn Lạc Bắc nói:
- Ngươi chỉ cần biết lão xây dựng sơn trang này, đặt tên nó là cung Thiên Diễm đó là vì muốn tập trung đủ ngàn thiếu nữ đẹp tuyệt trần, để thỏa mãn tâm lý biến thái của lão. Lão không từ bất cứ một thủ đoạn nào, cho dù chúng ta có muốn ra tay với lão thì lão luyến tiếc mà không giết bớt một người trong số chúng ta. Bởi vì nếu giết mất một người thì lão sẽ phải mất thời gian để đạt tới con số một ngàn.
Lạc Bắc sửng sốt.
Hắn chỉ biết thế gian có rất nhiều người có thể bỏ qua được sự cố chấp của mình. Chẳng hạn như có người chấp nhận bán đứng người thân của mình, bằng hữu chứ không chịu bỏ ra một chút tiền, thà để cho tiền đè chết mình còn hơn. Có một số người lại bỏ qua hết thảy mọi thứ vật chất chỉ liên tục theo đuổi quyền lực. Nhưng quả thật hắn không thể tưởng tượng được người tu đạo như Vân Hạc Tử lại còn có sự cố chấp như thế.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Bởi vì có thể thấy được trên thế gian không hề có tiên phật thật sự, cho dù là người tu đạo có tu vi cao tới đâu thì chẳng qua cũng là người, không phải thần cũng chẳng phải phật.
- Ngươi yên tâm. Hắn không hề cảm thấy mệt mỏi với cái loại chuyện này đâu. - Thiếu nữ áo đen nhìn Lạc Bắc rồi nói tiếp:
- Rõ ràng không phải là người sống trong trần thế nhưng lão lại cứ muốn phải có lễ thành hôn, biểu hiện không phải lão chỉ muốn giữ mà muốn cưới thành thê tử chính thức. Nhưng điều khiến cho lão cảm thấy đắc ý nhất đó là cho dù có người tu vi cao hơn mình nhưng không một ai lại có được một ngàn người vợ tuyệt đẹp như lão cả. Vì vậy mà trước đêm nay, không biết lão đối với vị bằng hữu của ngươi thế nào.
- Chỉ còn nửa ngày nữa. - Lạc Bắc nhìn thiếu nữ xinh xắn trước mặt mà nói:
- Ngươi có thể giúp gì được cho ta nữa không? Nếu không thì ta không thể là địch thử của lão.
- Số đan dược này ngoài việc bổ sung chân nguyên của ngươi ra thì ít nhất còn có thể nâng cao tu vi của ngươi.
Thiếu nữ áo đen cầm một cái bình ngọc màu tím ném cho Lạc Bắc:
- Ta còn có thể đưa ngươi tới một chỗ.
- Tại sao ngươi lại chọn ta?
Lạc Bắc vừa mới hé cái bình ra thì sắc mặt liền thay đổi.
Mặc dù hắn không có sự hiểu biết đối với đan dược nhưng nhìn mấy viên đan dược trong bình, ngửi mùi hương của nó, Lạc Bắc có cảm giác như hấp thu rất nhiều linh khí. Dược lực của thứ đan dược này hoàn toàn hơn hẳn thứ đan dược mà Mộ Hàm Phong đưa cho Thái Thúc. Thứ đan dược này cho dù những môn phái luyện đan cũng rất khó lấy ra tặng cho người khác. Đan dược như vậy cho dù là Vân Hạc Tử cũng rất quan trọng.
Lúc trước, Lạc Bắc nói với thiếu nữ hiện tại mình không phải là đối thủ của Vân Hạc Tử, còn thiếu nữ đưa thứ đan dược này cho Lạc Bắc thì hiển nhiên là rất coi trọng hắn. Vì vậy mà Lạc Bắc mới hỏi một chút.
- Bởi vì lão nói với ta, ngươi có thể trốn thoát khỏi tay Huống Vô Tâm, hơn nữa tu vi phi kiếm của ngươi chỉ còn một chút nữa là có thể ngưng tụ được Bản mệnh kiếm nguyên. Lão nói ta phải để ý ngươi cẩn thận không để ngươi xảy ra chuyện. - Thiếu nữ áo đen nhìn Lạc Bắc nói:
- Nếu lão đã e ngại ngươi thì chứng tỏ ngươi có thể đối phó được với lão. Hơn nữa, ta quan sát ngươi một lúc thì thấy sau khi ngươi tỉnh lại cũng hoàn toàn bình tĩnh. Rõ ràng là khác với mọi người. Hơn nữa, ngươi tu luyện phi kiếm nên đó là toàn bộ lý do.
Trang viện của Vân Hạc Tử, lầu đài chồng chất kéo dài lên tới trên núi. Có thể nói phủ vương hầu, phú gia trong thế gian so với những gia đình bình thường có một sự chênh lệch khó mà tưởng tượng được.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ sau giờ ngọ, thiếu nữ áo đen và Lạc Bắc nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng.
Thiếu nữ áo đen đi trước còn Lạc Bắc thì bước theo sau. Một nam một nữ có thể nói là trai tài gái sắc nhưng thiếu nữ lại quá lạnh lùng còn Lạc Bắc thì quá cương quyết. Vì vậy mà hai người đi với nhau vô hình khiến cho người ta cảm thấy lạc lòng.
Trang viên của Vân Hạc Tử có hơn bảy trăm thiếu nữ tuyệt sắc nhưng thiếu nữ và Lạc Bắc đi cùng nhau lại cố tình tránh khỏi đám nha hoàn và người làm cho nên trên đường hai người đi lại giống như một cái trang viên không có người.
Thiếu nữ áo đen và Lạc Bắc đi với nhau thẳng lên cao. Đi ra phía sau nói một lúc, thiếu nữ áo đen đang cúi đầu bước từ từ đột nhiên dừng lại.
Từ sau bức tường trắng trên sơn đạo chợt có một thiếu nữ mặc cung trang màu xanh biếc bước ra. Thiếu nữ đó cũng không quyến rũ như thiếu nữ áo đen, vóc người hơi gầy mà sắc mặt cũng tai tái.
Nhưng tất cả những điều đó lại tạo ra một thứ cảm giác khó nói ra lời, khiến cho người ta cảm ấy thương tiếc. Chỉ cần nhìn vóc dáng yếu ớt như bị bệnh của nàng cũng đủ có suy nghĩ như vậy.
Thiếu nữ khiến cho người ta nhìn thấy phải nảy sinh lòng thương tiếc bước ra đối mặt với thiếu nữ áo đen cứ như vô tình gặp mặt. Tuy nhiên câu nói tưởng như vô tình của nàng lại cho thấy đây không phải là một sự vô tình.
- Tỷ tỷ.
Thiếu nữ mặc trang phục màu xanh nhìn qua hơi có chút lo lắng. Vóc người của nàng còn thấp hơn cả thiếu nữ áo đen:
- Tỷ đi theo phu quân trong thời gian dài nhất cho nên phu quân cũng tin tưởng tỷ nhất, vì vậy mà mới để cho tỷ canh chừng hắn, không cho hắn xảy ra chuyện gì. Nhưng tại sao tỷ lại muốn giúp hắn vào trong cấm địa?
- Uyển Đại Mi. - Thiếu nữ áo đen hơi cau mày:
- Phu quân? Lão có thể coi như phu quân của ta? Muội hỏi thật hay. Cùng bởi vì ta ở với lão lâu nhân cho nên mới càng hiểu rõ lão là một người có thứ dục vọng biến thái mà khắp thiên hạ không có được người thứ hai.
- Tỷ! Tại sao tỷ lại nói những điều như vậy?
Thiếu nữ áo xanh mà thiếu nữ áo đen gọi là Uyển Đại Mi kinh ngạc nhìn sang:
- Tại sao lão không phải là phu quân của chúng ta?
- Nói nhiều vô ích. - Thiếu nữ áo đen lạnh lùng nhìn Uyển Đại Mi:
- Bây giờ muội biết ta đưa hắn vào cấm địa có phải định nói cho lão biết không?
- Cái này...
Uyển Đại Mi hơi do dự một chút rồi cắn môi:
- Tỷ giúp người ngoài đối đầu với phu quân thì muội phải nói cho phu quân biết.
- Phu quân?
Trong mắt thiếu nữ áo đen chợt trở nên tức giận:
- Uyển Đại Mi! Đầu óc ngươi đúng là ngu ngốc. Hắn nói với chúng ta là cùng song tu nhưng bao nhiêu năm qua có ai nhận được cái gì tốt thật sự từ hắn chưa? Mặc dù hợp tịch song tu với hắn khiến cho nhan sắc của chúng ta trăm năm không già nhưng trong người chúng ta như có cấm chế của hắn. Chỉ cần đi ra khỏi trang viên là sẽ bị y phát hiện. Ngươi thích vĩnh viễn bị nhốt ở đây nhưng ta thì không chịu nổi nữa. Hôm nay ngươi đừng có ngăn ta.
- Tỷ tỷ. - Uyển Đại Mi lắc đầu nói:
- Tỷ nghĩ hơi cực đoan một chút. Chúng ta ở trong này chẳng phải lo nghĩ gì thì có gì không tốt? Tỷ chỉ nghĩ ra ngoài mới sung sướng nhưng tỷ có nghĩ tới ở đây chúng ta được phu quân bảo vệ không phải lo lắng tới chuyện gì khác, yên tâm mà tu luyện không?
- Không ngờ lại có kiểu tự lừa mình như vậy.
Ánh mắt của thiếu nữ áo tím trở nên lạnh như băng:
- Yên tâm tu luyện? Bị giam cầm ở đây cho dù trường sinh thì có ích gì? Còn chẳng bằng ở ngoài thoải mái mà bị người ta giết cũng được.
- Đó chẳng qua là suy nghĩ của một mình tỷ. - Ánh mắt của Uyển Đại Mi hơi giận dữ.
- Tỷ tỷ không được quên, ngoại trừ tỷ ra thì trong cung Thiên Diễm còn có bao nhiêu người nữa. Tỷ không nên vì suy nghĩ ích kỷ của mình mà phá hủy cung Thiên Diễm để cho nhiều tỷ muội chết vì tỷ.
- Ích kỷ sao? - Thiếu nữ áo đen nở nụ cười lạnh:
- Tại sao ta lại dẫn hắn đi theo đường này tới? Mỗi ngày Vân Hạc Tử đều tĩnh tu, phần lớn chúng ta không hề tĩnh tu. Ngươi có thể phát hiện ra tay thì chẳng lẽ những người khác lại chết, không có ai phát hiện ra ta đưa hắn tới đây?
Sắc mặt của Uyển Đại Mi trở nên trắng hơn. Nàng chợt nghĩ tới điều thiếu nữ áo đen nói không hề sai. Hiện tại chỉ có hai người đứng ở đây, còn Vân Hạc Tử không tới đây thì chỉ có một chuyện đó là ngoại trừ mình ra tất cả mọi người đều ngầm đồng ý với việc thiếu nữ áo đen làm, hoặc giả như không biết.
Nghĩ như vậy khiến cho Uyển Đại Mi trở nên rối loạn. Nàng hơi lắc đầu nói:
- Không được. Dù sao thì tỷ định hại phu quân là không đúng. Ta nhất định phải nói cho người biết.
Nói xong Uyển Đại Mi cương quyết ngẩng đầu:
- Tỷ! Tu vi của tỷ mặc dù cao hơn nhưng nếu hai chúng ta đấu với nhau thì chỉ sợ tỷ không có cách nào che giấu được phu quân.
Thiếu nữ áo đen không nói gì chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía sau Uyển Đại Mi mà cười lạnh.
Uyển Đại Mi hơi hoảng sợ quay người lại thì phát hiện ra ở trong một cái đình cách đó không xa có một thiếu nữ áo trắng ngồi đó từ lúc nào.
Gương mặt của thiếu nữ áo trắng đẹp tuyệt trần, có thể dùng mấy từ quốc sắc thiên hương để hình dung. Nhưng gương mặt của nàng lại lạnh như băng. Nàng khẽ quay người rồi nói một câu hết sức đơn giản:
- Ta cũng muốn để cho hắn thử xem. Ngươi đừng có mong báo tin, nếu không thì chỉ có chết.
Dưới ánh mặt trời giữa trưa khiến cho rất nhiều nha hoàn và sai dịch đi trong sơn trang mặt đỏ ửng. Mà gần như tất cả trang viện lại có một sự yên tĩnh kỳ lạ. Còn trên con đường núi, ba người con gái đứng đối diện với nhau trong một bầu không khí hơi quái dị.
Từng tia nắng xuyên qua tán lá cây chiếu xuống mặt đất đầy lá rụng.
Một tay Lạc Bắc vô tình chợt xoa xoa ngực.
Không biết thiếu nữ áo đen đưa cho Lạc Bắc thứ đan dược gì. Hắn cũng mới chỉ thử có một viên nhưng không ngờ dược lực của nó xông lên làm cho Lạc Bắc thấy khó chịu.
Dược lực cực mạnh cơ bản không theo sự khống chế của Lạc Bắc. Nó vừa vào trong cơ thể liền như hóa thành vô số tia lửa vọt vào trong các kinh mạch của Lạc Bắc, thậm chí xâm nhập vào trong máu thịt của hắn. Mà dược lực tràn vào ngực bụng giống như được châm thêm ngọn lửa mãnh liệt làm cho nó bốc cháy khiến Lạc Bắc vô cùng đau đớn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Mặc dù cảm thấy khó chịu nhưng dược lực của nó đúng là không tầm thường.
Cơ bản Lạc Bắc không cần phải dẫn đường nó cũng tự động lưu chuyển. Hơn nữa, điều khiến cho Lạc Bắc kinh ngạc đó là đầu tiên chúng không phải bổ sung chân nguyên mà là chữa trị một số tổn thương trong cơ thể của hắn rồi sau đó mới thẩm thấu tẩy rửa máu thịt và kinh mạch.
Cái cảm giác này giống như khi Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh, chân nguyên rèn luyện thân thể của hắn.
Sự khác biệt đó là dược lực đó mặc dù mang tới cho người ta cảm giác nóng bỏng nhưng thực chất lại hết sức âm nhu, cơ bản không hề có sự cương mãnh giống như châ nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh xé rách kinh mạch. Nó giống như rót dầu vào da trâu rồi sau đó mang da trâu ra hong khô, sau đó lại từ từ rót vào tiếp.
Từ từ cảm nhận cái cảm giác đó, cuối cùng Lạc Bắc cũng có thể cảm nhận thấy trong kinh mạch khô của mình bắt đầu có chân nguyên màu vàng chảy rồi từ từ biến thành một dòng suối nhỏ. Đồng thời, hắn cũng phát hiện kinh mạch của mình lại càng thêm vững chắc. Mặc dù độ rộng lớn của nó không thay đổi nhưng dường như có thể kéo dài và mỏng hơn mà rất khó bị vỡ.
Cứ như vậy mặc kích thước của kinh mạch không thay đổi nhưng trong cùng một thời gian chân nguyên đi qua có thể được nhiều hơn.
Hiển nhiên là thứ đan dược mà thiếu nữ áo đen đưa cho hắn có công hiệu sánh được với Càn Khôn Nhất nguyên đan. Điều khác biệt đó là công hiệu lớn nhất của Càn Khôn Nhất Nguyên đan là có thể khiến cho thân thể của người tu đạo trở nên dẻo dai. Còn loại đan dược màu đỏ này thì lại có công hiệu với kinh mạch.
Một cái cứng rắn còn một cái mềm dẻo.
Sau khi đưa tay vỗ ngực, Lạc Bắc cũng không có thời gian để cảm nhận điểm tốt của nó mang tới, hắn chỉ thầm nhủ rằng nhân họa đắc phúc mà thôi.
Thậm chí trong đầu hắn cũng không hề nghĩ tới Vân Hạc Tử cũng tạm thời chẳng nghĩ tới Thái Thúc và tiểu Trà.
Bởi vì hắn phát hiện ra chỗ mà thiếu nữ áo đen đưa mình tới cũng rất khác thường.
Thiếu nữ áo đen đưa Lạc Bắc tới chỗ này là chỗ nào thì ngay cả nàng cũng không biết.
Bởi vì ngọn núi phía sau không nằm trong phạm vi của sơn trang. Lời nói của Vân Hạc Tử cũng không phải là hoàn toàn lừa dối. Mỗi người con gái của lão đều nhận được một bộ công pháp. Tu luyện thứ công pháp này có thể có được mấy trăm năm tuổi thọ, nhan sắc không già, còn người trong thế gian thì coi đó là trường sinh bất lão. Nhưng Vân Hạc Tử lại tạo ra một thứ cấm chế cổ quái trong sơn trang giúp cho lão có thể cảm nhận được bất cứ một thiếu nữ nào tu luyện công pháp của mình có ý định ra ngoài.
Vì vậy mà mặc dù thiếu nữ áo đen ngày nào cũng nhìn thấy ngọn núi nhưng không thể nào bước vào đó.
Vân Hạc Tử có thể để mặc cho các nàng đi lại trong sơn trang nhưng không chấp nhận cho họ ra bên ngoài.
Thiếu nữ áo đen chỉ nghe Vân Hạc Tử nói ở sau núi có một thứ rất có ích lợi đối với những người tu luyện tới một cảnh giới nhất định của phi kiếm. Mà nàng cũng nghe Vân Hạc Tử nói nếu như không có gì xảy ra thì Lạc Bắc có thể tiến tới cảnh giới Bản mệnh kiếm nguyên cực nhanh. Vì vậy mà thiếu nữ áo đen mới để cho Lạc Bắc đi lên ngọn núi, còn ở đó có gì thì nàng không biết.
Lớp đá của ngọn núi có màu xanh đậm. Loại đá này ở vùng Trung châu có tên là đá thanh cương, là một thứ mà phần lớn các gia đình dùng để xây nhà. Cây cối mọc trên núi không có gì đặc biệt so với những nơi khác.
Tuy nhiên khi đặt chân lên ngọn núi, Lạc Bắc liền cảm nhận được một làn hơi thở khác thường. Càng đi lên, làn hơi thở đó càng lúc càng mạnh.
Thứ hơi thở đó đầu tiên khiến cho Lạc Bắc cảm nhận được một sự hùng mạnh dường như hết sức lợi hại. Thứ đó như được nuôi dưỡng ở sau núi. Tuy nhiên cái thứ hơi thở đó không phải là do pháp lực dao động, thậm chí nó còn mang tới một thứ cảm giác gần gũi.
Hơn nữa, càng đi lên, Lạc Bắc càng cảm nhận được trống ngực của mình mạnh thêm. Cái này thực sự không phải là do tác dụng của dược lực mà là do thứ hơi thở kia. Dường như nó chỉ chờ Lạc Bắc tới đây vậy.
- Rốt cuộc cái gì ở trong đó?
Đang đi lên núi, Lạc Bắc đột nhiên dừng lại. Còn thiếu nữ áo trắng ngồi trong cái đình trên con đường lên núi cũng chợt ngẩng đầu mà thốt lên câu nói đó.
- Ta cũng muốn biết. Đó cũng là lý do mà ta để cho hắn lên đó.
Thiếu nữ áo đen lên tiếng. Nhưng khi nàng nói ra câu nói đó thì ánh mắt lại nhìn về phía một cái thôn trang ở cách đó không xa. Mà dường như chỉ tới lúc nhìn về phía đó, trong mắt nàng mới có một chút gì đó ấm áp.
Lạc Bắc đột nhiên dừng lại cũng bởi vì trước mặt đã không còn đường.
Trước mắt hắn lúc này là một cái khe rất sâu.
Ngọn núi ở phía sau trang viên của Vân Hạc Tử không thể bằng được với núi Ngõa Nhận. Nhưng những cái khe ở đó cùng lắm là chỉ sâu tới mười trượng. Tuy nhiên cái khe trước mặt Lạc Bắc không ngờ nhìn như xuyên qua cả ngọn núi, chui tận xuống lòng đất.
Tại sao trên một ngọn núi thế này lại có một cái khe như vậy?
Hơn nữa, thứ hơi thở cổ quái kia được lan ra từ chính cái khe này.
Cái khe sâu không thấy đáy nằm ngay trước mặt nhưng Lạc Bắc không cần phải xuống tới tận đáy bởi vì mỗi một tảng đá nơi đây đều có đầy thứ hơi thở đó.
Cái cái khe rộng chừng mười trượng, dài một dặm và sâu không thấy đáy. Mà hai bên vách của cái khe đều trơn nhẵn giống như gương. Cho dù có một người thợ giỏi tới đâu đi chẳng nữa đến đây mài thì cũng không thể làm được như vậy. Bởi vì cái khe này rõ ràng là một vết kiếm.
Khi Lạc Bắc nhìn xuống cái khe đó thì hắn cũng nhận ra đây là một vết kiếm.
Bởi vì khi nhìn hai bên vách núi, Lạc Bắc cũng có thể cảm nhận được thứ hơi thở cổ quái đó chính là Kiếm ý.
"Ai mà để lại một vết kiếm như thế này?"
Lạc Bắc đứng bên vách khe mà lòng tràn ngập sự rung động.
Từ khi Lạc Bắc ra khỏi Thục Sơn, số lượng cao thủ tu luyện kiếm mà Lạc Bắc gặp còn nhiều hơn những người tu đạo khác rất nhiều. Hơn nữa, Lạc Bắc cũng đã nhìn thấy người có tu vi phi kiếm cao nhất hiện nay ra tay. Ngày đó, một kiếm của Yến Kinh Tà tiêu diệt Khuất Đạo Tử có thể nói là long trời lở đất. Tu vi phi kiếm của Lạc Bắc mặc dù tăng lên rất nhiều phần lớn là nhờ vị bằng hữu vô danh mà hắn gặp ở Thiên Nhược quật.
Không thể nghi ngờ rằng Yến Kinh Tà là người có tu vi phi kiếm cao nhất trên đời.
Nhưng Lạc Bắc cũng có thể khẳng định cho dù Yến Kinh Tà thì cũng không thể để lại được một vết kiếm như vậy.
bởi vì từ trực giác của mình, Lạc Bắc phát hiện ra kiếm ý từ vết kiếm trước mặt so với một kiếm kia của Yến Kinh Tà còn mạnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa, nhìn cảnh vật xung quanh, Lạc Bắc biết một kiếm này đã xuất hiện ở đây nhiều năm, tuy nhiên kiếm ý của nó vẫn còn ngưng tụ ở đây không mất đi. Không hiểu người tạo ra vết kiếm này có tu vi như thế nào mới có thể làm được điều đó?
Thứ kiếm ý này đối với người khác mà nói có lẽ không có cảm giác nhưng Lạc Bắc lại có thể cảm nhận nó một cách rõ ràng.
Lạc Bắc ngồi xuống bên cạnh cái khe với một sự thành kính. Hắn lẳng lặng cảm nhận kiếm ý tản ra tù đó.
Không gì không phá được!
Lạc Bắc chợt hiểu được tại sao cảm giác đầu tiên của mình với thứ hơi thở này lại quen thuộc và gần gũi đến vậy.
Đó cũng chính là sự tin tưởng với phi kiếm của chính mình, như tin tưởng đồng bọn, bằng hữu của mình.
Thứ kiếm ý thế này Lạc Bắc có thể cảm nhận được ở trong Tam Thiên Phù Đồ, cũng chính nhờ lĩnh hội được phi kiếm đó mà lúc trước tu vi phi kiếm của hắn mới tiến một bước thật nhanh.
Nhanh, sắc bén...còn có...
Lạc Bắc tĩnh tâm cảm giác dường như đó là thứ mạnh nhất trong thứ kiếm ý này. Nhưng hắn biết đó chỉ là vỏ ngoài của một thanh kiếm còn bản chất của nó mới là điều quan trọng nhất.
Bao dung.
Lạc Bắc cảm nhận được người thi triển nhát kiếm này là một người vô cùng khoan dung, như có thể bao bọc lấy toàn bộ trời đất. Vì vậy mà một kiếm của y dường như có thể bao trọn lấy cả đất trời vào bên trong khiến cho nó có được uy lực như vậy.
Không có ta.
Nhưng điều khiến cho Lạc Bắc để ý nhất lại là một thứ rất nhỏ trong kiếm ý nhưng dường như nó lại là bộ phận quan trọng nhất của nhát kiếm. Người phát ra một kiếm này dường như cơ bản quên mất sự hiện hữu của mình, như tất cả chân nguyên, khí huyết thậm chí cả thần hồn cũng đều dung hợp vào đó mà phát ra. Một nhát kiếm đó khi được thi triển dường như đã không còn người thi kiếm mà chỉ còn có một mình nó.
Hiển nhiên tu vi của người này đã đạt tới cảnh giới Bản mệnh kiếm nguyên đại thành.
Nhưng cho dù thế nào thì mới có thể đạt tới cảnh giới quên mình? Biến bản thân trở thành một kiếm không gì không phá được như vậy?
Lạc Bắc mở mắt. Khi nhìn thấy hai bên vách khe thẳng tắp, bóng loáng thì đột nhiên hắn liền hiểu ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chính trực! Một kiếm này cơ bản không hề có gì lừa lọc, không hề có lấy một chút do dự. Bởi vì lúc đó, trong lòng người phát ra một kiếm này không hề có lấy một chút trắc trở.
Làm việc gì cũng không trái với tâm của mình mới có thể khiến cho lòng không có lấy một chút vướng mắc.
Một câu nói đó giống như một cái chùy lại nện lên ngực Lạc Bắc. Trong lúc nhất thời, sống mũi Lạc Bắc chợt cảm thấy cay cay.
- Sư phụ! Hóa ra điều căn bản tối cao của kiếm ý người đã nói với con. Chỉ có điều tới tận bây giờ con mới có thể hiểu được hoàn toàn.
Chính trực, không gì không phá được, bất khuất, bao dung và hoàn toàn quên mất bản thân.
Bao nhiêu hình ảnh chợt trôi qua trong đầu Lạc Bắc. Cảnh tượng ngày đó hắn cố hết sức cuối cùng cũng có được Tam Thiên Phù Đồ. Ngày đó, Thái Thúc đối mặt với Hàng Thanh Phong, đối mặt với cả trăm cao thủ nhưng vẫn không hề chùn bước. Rồi uy thế của Yến Kinh Tà, lời nói của Nguyên Thiên Y trước khi tới Thục Sơn. Hiện tại, nhìn vết kiếm do Kiếm ý tạo ra nó giống như một tia sáng xuyên qua sương mù làm cho Lạc Bắc và Tam Thiên Phù Đồ trong cơ thể như dung hợp với nhau.
Không hề có lấy một dấu hiệu nhỏ, khí kim thiết của Tam Thiên Phù Đồ trong cơ thể Lạc Bắc đã được rèn luyện giống như thanh tiểu kiếm màu vàng thì bây giờ chợt tỏa ra ánh sáng rực rỡ mà bay nhanh.
Khí kim thiết lưu chuyển nhanh cùng với chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh trong người Lạc Bắc cùng chạm vào nhau. Một tia Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh với tốc độ kinh người chợt thẩm thấu vào trong khí kim thiết mà dung hợp với nó hoàn toàn.
Dường như chỉ trong chốc lát, Lạc Bắc liền cảm nhận được thứ dược lực từ viên đan dược màu đỏ đã gần như không còn. Mà chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh trong cơ thể của hắn cũng gần như biến mất.
Chẳng khác nào khí kim thiết cần phải có cây chùy nặng tới cả vạn cân để rèn nó nhưng chân nguyên của hắn thì chỉ như một cây chùy nhỏ nặng hai trăm cân mà thôi.
Không hề có lấy một chút do dự, Lạc Bắc nuốt từng viên đan dược màu đỏ.
Dược lực của từng viên đan dược tan ra giống như dầu sôi được tưới vào trong lò khiến cho ngọn lửa càng mạnh thêm. Chân nguyên trong cơ thể Lạc Bắc từ một dòng suối nhỏ biến thành một con sông lớn. Dưới lực lượng của chân nguyên cọ rửa, tia khí kim thiết từ từ như biến thành một viên hổ phách trong suốt.
Thứ tinh thể đó sau khi được chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh chảy qua liền biến thành giống như giọt nước rất khó phân biệt. Nó có thể hòa tan vào trong chân nguyên mà chân nguyên cũng như có thể tan vào trong nó.
Ngay vào lúc này, đôi mắt đang nhắm chặt của Lạc Bắc trở nên ươn ướt.
- Sư phụ! Cuối cùng thì con cũng có thể trở về La Phù! Nhưng con không biết mình còn có thể về được tới đó không. Bởi vì người đã nói với con rằng làm việc không thẹn với lòng. Tu vi của Vân Hạc Tử hơn xa con. Nếu con chết trong tay lão thì người có báo thù cho con không?"
Lạc Bắc mở mắt, toàn tâm toàn ý quay về phía La Phù mà dập đầu ba cái.
Vân Hạc Tử nhìn hoàn toàn chính xác. Đúng là Lạc Bắc có thể nhanh chóng tu luyện tới cảnh giới bản mệnh kiếm nguyên. Đối với người tu luyện pháp quyết phi kiếm mà nói thì vết kiếm này thật sự có tác dụng. Ít nhất đối với Lạc Bắc mà nói thì vết kiếm đó cũng với những tích lũy ban đầu khiến cho hắn thật sự ngưng tụ được bản mệnh kiếm nguyên.
Nếu có người trên thế gian biết được có người tu luyện được bản mệnh kiếm nguyên nhanh như vậy thì cho dù người đó là Yến Kinh Tà cũng phải cố giữ một đệ tử như vậy.
Lạc Bắc cũng hiểu rõ, sư phụ của mình không thích lễ nghi phiền phức của thế gian. Nhưng đối với hắn mà nói thì đây là lần đầu tiên hắn quyết tâm như vậy cho dù lúc nào bản thân cũng muốn được trở lại đó, gặp lại sư phụ của mình. Giống như Thái Thúc tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu bất chấp phải bỏ Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết.
Quyết định như vậy, Lạc Bắc biết mình có khả năng không thể trở lại tới La Phù. Tuy nhiên hắn hoàn toàn khẳng định nếu lúc này, Nguyên Thiên Y biết hắn làm vậy cũng sẽ không hề trách.
Nhưng đúng vào lúc này, Lạc Bắc lại nghe từ xa, thiếu nữ áo đen đột nhiên hét lên.
Tiếng hét của thiếu nữ cắt đứt dòng suy nghĩ của Lạc Bắc, kéo hắn quay trở về với thực tại. Nó khiến cho Lạc Bắc vội vàng lao đi mà không hề để ý chân nguyên lưu chuyển trong cơ thể so với dĩ vãng đã có sự khác biệt.
Cùng lúc đó, trong nội cung dưới lòng đất, trong một cái trận pháp do rất nhiều ngọc thạch bố trí tạo ra, Vân Hạc Tử thở dài ảo não. Lão thầm nghĩ: " lão quỷ! Chẳng lẽ bộ công pháp này cần phải có một ngàn thiếu nữ thì mới có công hiệu? Còn trước khi đó thì uy lực của nó cơ bản không thể hiện được?"
Tình hình trên sơn đạo có chút quái dị. Ngoại trừ Lạc Bắc, thiếu nữ áo đen, Uyển Đại Mi và thiếu nữ lạnh lùng trong cái đình kia ra thì còn có thêm hai thiếu nữ nữa.
Hai thiếu nữ vừa mới xuất hiện thì một người không thể nói là yểu điệu mà thậm chí còn dùng cụm từ khôi ngô để hình dung. Người đó mặc trang phục màu lục, cao hơn Lạc Bắc một nửa cái đầu. Vóc dáng của nàng mang tới cho người ta một cái cảm giác rắn chắc. Nếu chỉ nhìn dáng người hay khuôn mặt thì không thể nói nàng là mỹ nhân nhưng xét tổng thể thì lại hết sức cân xứng. Nếu để nàng mặc thêm một bộ nhuyễn giáp thì giống hệt với một nữ tướng của một số bộ tộc thiểu số.
Những thiếu nữ trong trang viên của Vân Hạc Tử có thể nói là muôn màu muôn vẻ, mỗi người một nét.
Tuy nhiên lúc này, mỹ nữ đó lại bị một thiếu nữ khác chộp lấy gáy như xách một con gà.
Thiếu nữ áo tím chộp lấy gáy mỹ nữ kia cũng giống hệt với mỹ nữ áo trắng trong đình, gương mặt xinh xắn nhưng lạnh lùng. Đôi mắt của nàng có màu xanh da trời. Nhìn nàng giống như một thiếu nữ Ba Tư, tuy nhiên cho dù là thiếu nữ Ba Tư thì nàng cũng vô cùng xinh xắn.
Khi Lạc Bắc lướt tới thì đột nhiên nhìn thấy ngoài thiếu nữ áo đen ra còn có thêm bốn mỹ nữ nữa thì sững sờ. Mà tất cả những người còn lại cũng không ngờ được Lạc Bắc đột nhiên lại xuất hiện.
- Thường Nguyệt! Chẳng trách được ngươi lại đưa hắn tới sau núi.
Trầm mặc một lúc, thiếu nữ mặc áo tím đang xách thiếu nữ có vóc dáng cao lớn kia liền mở miệng nói với thiếu nữ áo đen.
Câu nói đó vang lên liền phá vỡ bầu không khsis im lặng. Thiếu nữ áo đen lạnh lùng nhìn thiếu nữ áo tim mà nói:
- Ngươi làm vậy có ý gì?
Câu hỏi của thiếu nữ áo đen hiển nhiên là đối với thiếu nữ áo tím kia đang xách thiếu nữ cao lớn.
- Không có gì.
Thiếu nữ áo tím cười cười:
- Ta chỉ không muốn cô ấy phá hỏng cái trò hay này thôi.
Ánh mắt của Uyển Đại Mi sáng rực lên nhưng nét mặt buồn bã của nàng lại thêm một chút. Hóa ra không chỉ một mình nàng muốn đi báo cho Vân Hạc Tử nhưng hiện tại người đó cũng đã bị bắt.
- Ngươi cũng muốn giết Vân Hạc Tử? - Sắc mặt của thiếu nữ áo đen dễ nhìn hơn một chút.
- Mặc dù tu vi của hắn đã tới bản mệnh kiếm nguyên, nhưng ta không biết hắn có thể giết được Vân Hạc Tử hay không. - Thiếu nữ áo tím lắc đầu:
- Ta vừa nói rồi, chỉ là không muốn bỏ qua trò vui này. Những ngày qua quả thực rất buồn chán. Khó lắm mới có được chuyện thú vị như vậy thì làm sao có thể để cho nó hỏng được?
- Hiện tại Vân Hạc Tử đang tĩnh tu?
Sắc mặt của thiếu nữ áo đen thoáng trở nên dễ coi hơn một chút. Bởi vì nàng biết thiếu nữ áo tìm nói rất thực tế. mặc dù nàng cảm nhận được Lạc Bắc khác với những người tu đạo nhưng nàng vẫn không ngờ được Lạc Bắc lại xen vào câu hỏi đó.
- A? - Thiếu nữ áo tím nghe thấy Lạc Bắc hỏi như vậy liền nhướng mày, nở nụ cười như muốn trêu tức:
- Thì sao?
- Nếu hiện tại y đang tĩnh tu thì chính là thời điểm tốt nhất để giết y. - Lạc Bắc lẳng lặng nhìn thiếu nữ áo tím mà nói.
Đừng nói là thiếu nữ áo trắng hay thiếu nữ có màu da trắng như tuyết, tất cả đều là những người có nhan sắc đẹp tuyệt trần. Tuy nhiên sau khi đột phá tới bản mệnh kiếm nguyên, Lạc Bắc lại hết sức bình tĩnh. Thật ra đây chính là cái gọi là cảnh giới kiếm tâm trong pháp quyết phi kiếm. Người có tu vi đột phá tới cảnh giới bản mệnh kiếm nguyên, tâm trang sẽ giống như một thanh kiếm hết sức trầm tĩnh.
- Cái này càng thú vị. - Thiếu nữ áo tím hơi kinh ngạc nhìn Lạc Bắc rồi cười cười lắc đầu:
- Có điều như thế này vẫn chưa đủ. Với hơi thở hiện tại của ngươi, cho dù là hắn đang tĩnh tu thì chỉ sợ ngươi vừa mới tới gần hắn trong vòng năm, mười trượng đã bị hắn phát giác.
Thiếu nữ áo đen đột nhiên nở nụ cười lạnh nhìn thiếu nữ áo tìm rồi nói:
- Vậy người còn chờ cái gì?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Ta muốn chuyện này thêm thú vị hơn một chút. - Thiếu nữ áo tím quay đầu nhìn Lạc Bắc:
- Vân Hạc Tử tu luyện Thất Xảo Di Thiên đại pháp. Điểm lợi hại nhất của thứ pháp quyết này đó là thứ nhất đạo pháp thuật của hắn có thể có tác dụng mấy lần. Cho dù ngươi sử dụng pháp thuật hay pháp bảo nào ngăn cản thì pháp thuật của hắn cũng sẽ hấp thu một phần lực lượng chân nguyên rồi phản lại lên người đối thủ. Càng về sau, lực lượng của nó càng mạnh. Có thể nói là nó chuyên sử dụng để phá pháp bảo, không sợ quần công. Còn mặc khác là pháp thuật Thất Xảo Di Thiên Trấn của hắn có thể bao phủ phạm vi mấy trượng. Một khi ở trong phạm vi thi triển pháp thuật của lão thì giác quan thứ sáu, pháp thuật sẽ bị chậm đi, còn bản thân của lão thì không bị ảnh hưởng.
....
Vốn mỗi buổi chiều, Vân Hạc Tử đều tĩnh tu ít nhất hai canh giờ. Nhưng hôm nay lão lại ra khỏi địa cung sớm hơn một canh giờ.
Bởi vì lão đột nhiên nghĩ tới một vấn đề mà mình chưa suy tính cẩn thận.
- Nếu Huống Vô Tâm tìm đến ta thì ta có thể trốn thoát. Nhưng nơi này...
Lúc trước khi lão đưa tiểu Trà về đây thì chỉ nghĩ nếu Huống Vô Tâm muốn tìm mình thì lão cho dù không đánh lại cũng có thể trốn thoát. Nhưng sau khi đưa tiểu Trà về tới nơi này, Vân Hạc Tử đột nhiên nghĩ tới cho dù mình có trốn được thì chỗ này chắc chắn cũng không còn.
- Bảy trăm ba mươi ba. Chỉ còn hơn hai trăm mấy chục người nữa thì cho dù Huống Vô Tâm có tới đây ta cũng không sợ. Có điều hiện tại cần phải nhanh chóng thay đổi chỗ ở, không để cho hắn tìm tới đây mới được.
Nghĩ như vậy nên khi Vân Hạc Tử đi ra khỏi địa cung có chút mất bình tĩnh.
Đây chắc chắn không phải là một dấu hiệu tốt. Vân Hạc Tử phát hiện ra tình thần mình có chút mất bình tĩnh thì cả kinh. Bởi vì với tu vi của lão hiện nay thì tà ma khó xâm nhập. Dấu hiệu tinh thần bị hoảng hốt như vậy rõ ràng là có tâm chướng, trở ngại cho việc tu vi tiến triển.
Đúng vào lúc này, Vân Hạc Tử chợt nheo mắt lại.
Một vầng kiếm quang kinh người khiến cho Vân Hạc Tử như đối diện với một mặt trời chợt sáng lên trước mặt lão.
Trong phạm vi mấy trượng nơi kiếm quang lướt qua, tất cả phòng ốc, đá núi, cỏ cây đều hóa thành bột phấn trong nháy mắt. Một vầng ánh sáng đỏ như máu từ ngực Vân Hạc Tử phụt ra, lóng lánh mê người.
"Răng rắc răng rắc "
Khi vầng máu đỏ từ ngực Vân Hạc Tử phụt ra thì âm thanh đó cũng vang lên.
Trong nháy mắt, kiếm quang vọt tới với một tốc độ và uy thế không thể diễn tả bằng lời.
Ngay cả Vân Hạc Tử cũng không thể nào ngăn cản được một kiếm đó.
Nhưng đúng vào lúc đó, khi ánh sáng đỏ như máu của Vân Hạc Tử đột nhiên tản ra, trên người lão cũng xuất hiện một làn pháp lực dao động mạnh.
Một kiếm của Lạc Bắc có thể nói là đã chiếm hết cả thiên thời địa lợi và nhân hòa.
Trong nháy mắt khi Vân Hạc Tử vừa mới xuất hiện một chút lo lắng, hơn nữa thiếu nữ áo tím lại sử dụng pháp thuật khiến cho Lạc Bắc che giấu được hơi thở của mình. Và điều quan trọng nhất đó là Lạc Bắc đã ngưng tụ được Bản mệnh kiếm nguyên của mình.
Nhưng trong nháy mắt, kiếm quang chém trúng ngực Vân Hạc Tử, lão liền chợt cách đó một khoảng xa.
Vốn thiếu nữ áo tím nói với Lạc Bắc rằng Vân Hạc Tử tu luyện Thất Xảo Di Thiên đại pháp, hắn còn chưa hiểu lắm. Pháp thuật có thể khiến cho trong phạm vi mấy trăm trượng mà thần thức, tốc độ pháp thuật của con người đều chậm đi là như thế nào?
Có điều hiện tại thì Lạc Bắc cũng hiểu được.
Ngay vào lúc vầng sáng màu đỏ nở rộ trên ngực Vân Hạc tử thì Lạc Bắc chợt cảm nhận được giữa mình và lão chợt như xuất hiện bẩy tầng trong suốt. Kiếm nguyên phá thủng một tầng nhưng vẫn không thể tiếp xúc được với Vân Hạc Tử.
Pháp thuật của Vân Hạc Tử không ngờ khiến cho không gian xung quanh như được xếp chồng lên giữa bản thân và Lạc Bắc.
Thứ pháp thuật này không ngờ cũng giống như Âm Dương Sinh Tử đạo của Huống Vô Tâm, có lực vặn vẹo không gian. Hơn nữa về mặt này, dường như nó còn huyền diệu hơn cả Âm Dương Sinh Tử đạo.
Bình thường rõ ràng khoảng cách chỉ có một trượng nhưng khi cái pháp thuật đó được thì triển thì giữa đó lại như có bảy cái không gian rộng một trượng chồng lên nhau khiến cho tất cả thần thức, pháp thuật như phải xuyên qua bảy trượng. Xét một cách tương đối thì làm sao mà nó không chậm đi được?
Nhờ vào pháp thuật Thất Xảo Di Thiên trấn khiến cho lão và Lạc Bắc cách nhau một khoảng. Vân Hạc Tử liền giơ tay lên hút lấy một bóng người chắn trước mặt.
Cái bóng đó cũng là một tiểu nha hoàn đã sợ tới mức ngã quỵ trước cửa phòng.
Vốn vầng mặt trời nổ tung đó chính là kiếm nguyên. Bất ngờ nó chợt co lại, còn Lạc Bắc thì như một viên sắc mà rơi xuống đất.
Một khối không khí màu trắng như tuyết trong nháy mắt bao phủ lấy Lạc Bắc, đưa hắn tới một khoảng đất trống sau lưng Vân Hạc Tử. Trên khoảng đất trống đó chợt hiện lên một vầng ánh sáng của trận pháp. Mấy tiếng nổ nhỏ vang lên, Lạc Bắc lập tức biến mất trong trận.
- Bản mệnh kiếm nguyên thật lợi hại.
Giữa không trung, Vân Hạc Tử một tay cầm tiểu nha hoàn sợ tới mức hôn mê, còn một tay thì chặn trên ngực mà ho ra mấy búng máu, đồng thời nét mặt lão lại không giấu được sự bội phục. Nhưng khi nhìn thấy tiểu nha hoàn trong tay, lão chợt lắc đầu rồi lẩm bẩm một cách mỉa mai:
- Chỉ tiếc là nhược điểm của ngươi thật sự quá lớn. Vừa mới tu luyện được bản mệnh kiếm nguyên, còn chưa nắm nó một cách tự nhiên mà đã dám liều lĩnh thu lại. Ngay cả sinh tử của người khác còn để ý thì sao có thể là địch thủ của ta.
Tới lúc này, Vân Hạc Tử có ba phần bội phục Lạc Bắc, còn bảy phần khinh miệt.
Bội phục đó là trong mấy năm mà hắn có thể tu luyện tới Bản mệnh kiếm nguyên. Tốc độ tăng tiến của tu vi có thể là nhân vật số một trong mấy trăm năm. Một kiếm này đúng là khiến cho Vân Hạc Tử cảm nhận được cái chết uy hiếp. Nhưng điều khiến cho Vân Hạc Tử khinh miệt đó là với tu vi của Lạc Bắc như vậy mà lại quan tâm tới sống chết của người bình thường thì tu đạo làm sao được?
- Con mẹ nó.
Vân Hạc Tử ho khan hai tiếng rồi đột nhiên mắng to. Có điều lão cũng không phải sợ Lạc Bắc. Mà vì khi thốt ra câu chửi đó là do lão ngẩng đầu lên nhìn thấy trong không trung có một vầng sáng màu xanh đang lao nhanh tới sơn trang của mình.
Khi bị pháp thuật của Vân Hạc Tử đánh trúng, trong đầu Lạc Bắc cũng có một câu hỏi. Nếu như mình không quan tâm tới sống chết của nha hoàn kia mà bản mệnh kiếm nguyên vẫn tiếp tục chém tới thì có đánh chết được Vân Hạc Tử hay không.
Đáp án hoàn toàn có thể khẳng đình.
Mặc dù chỉ vừa mới ngưng tụ được bản mệnh kiếm nguyên nhưng lực lượng chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh trong cơ thể Lạc Bắc rất mạnh vì vậy mà uy lực một chiêu bản mệnh kiếm nguyên kia có thể nói là không thể tưởng tượng được. Hơn nữa, Lạc Bắc có thể cảm nhận được, không biết là vì nguyên nhân gì nhưng trong tích tắc đó, Vân Hạc Tử vẫn chưa có sự phản ứng nhanh nhất.
Với tu vi và tốc độ thi triển pháp thuật của Vân Hạc Tử thì trong nháy mắt đó lão có thể phản ứng nhanh hơn. Nhưng để cho Lạc Bắc làm mình bị thương nặng, Vân Hạc Tử đã mất thời cơ, chỉ kịp thi triển pháp thuật Thất Xảo Di Thiên đại pháp. Cái pháp thuật này cũng chỉ có thể kéo dài thêm một chút thời gian, nhiều lắm thì để cho Vân Hạc Tử có thể thi triển một thứ pháp thuật đối địch. nếu Lạc Bắc không để ý tới bản thân thì hoàn toàn có thể một kiếm đánh chết lão.
Rất nhiều người tu đạo không hề để ý tới sống chết của người bình thường. Có đôi khi trong đấu pháp mà uy lực của pháp thuật tản ra làm cho không biết bao nhiêu người bị chết và bị thương. Giống như hai người đánh nhau, đâu còn coi ai ở xung quanh thế nào nữa?
Đối với Vân Hạc Tử mà nói thì tu đạo là để cho lão có thể đứng lên trên chúng sinh, nhìn những người dưới chân giống như con kiến. Vì một tiểu nha hoàn không quen biết mà bỏ lỡ thời cơ thốt nhất giết Vân Hạc Tử thì điều này dường như quá mức ngu dốt.
Nhưng trong tích tắc đó, Lạc Bắc lại nghĩ tới những ngày mình lang thang cầu thực, tranh cả thức ăn với chó. Vì vậy mà một kiếm này của Lạc Bắc không thể nào chém xuống được.
Mặc dù đã thực sự ngưng tụ được bản mệnh kiếm nguyên nhưng Lạc Bắc lại chưa thể khống chế dược nó. Vân Hạc Tử đã nhận định hết sức chuẩn xác. Lạc Bắc cố gắng thu bản mệnh kiếm nguyên lại mặc dù không làm cho hắn bị thương nhưng nó cũng khiến cho chân nguyên của Lạc Bắc gần như tản ra hết.
Với một chút thời gian đó cũng đủ giúp cho Vân Hạc Tử chiếm lại tiên cơ, mà phóng ra một đạo pháp thuật trúng Lạc Bắc.
Có điều, vì tiểu Trà nên sự sát thương của Vân Hạc Tử cũng không mạnh lắm. Một đám mây màu trắng này đánh trúng Lạc Bắc thậm chí không thể đả thương được hắn mà chỉ làm cho chân nguyên của hắn tán loạn, nhất thời không thể phóng được ra pháp thuật. Chỉ có điều mục đích quan trọng nhất của Vân Hạc Tử dường như chỉ đẩy Lạc Bắc vào trong cái trận pháp kia mà thôi.
Cái trận pháp này vô cùng cổ quái...
Khi Lạc Bắc bị Vân Hạc Tử nhốt vào trong trận pháp, chứng kiến trước mắt là một làn khói xanh. Ngoại trừ những đám mây trôi ra, trước mắt của Lạc Bắc không hề có một thứ gì khác. Lạc Bắc đứng trong một cái không gian rộng lớn, xung quanh chỉ có những đám mây trôi, tuy nhiên hắn không cần phải làm thứ pháp thuật gì cũng vẫn không hề rơi xuống.
Trong cái không gian tràn ngập mây trôi này, cơ bản Lạc Bắc không hề cảm nhận có một chút linh khí của trời đất.
Lạc Bắc nhanh chóng di chuyển về một phía. Hiện tại, hắn tu luyện tới cảnh giới bản mệnh kiếm nguyên, tốc độ phi độn so với trước nhanh hơn gấp mấy lần. Tuy nhiên, hắn vẫn chỉ thấy xung quanh toàn là mây mà thôi.
Khắp cả hư không hoàn toàn là những đám mây trôi mênh mông.
Lạc Bắc đang lướt đi thật nhanh đột nhiên dừng lại. Một vầng kiếm quang trước mặt hắn đột nhiên sáng lên mà chém về phía trước.
Vầng kiếm quang sáng lên giống như trong trời đêm chợt xuất hiện một tia chớp. Ngay vào lúc kiếm quang sáng lên, những đám mây trôi trước mặt Lạc Bắc chợt tản ra, tạo thành một con đường dài tới mấy trăm trượng.
Tuy nhiên khi kiếm quang qua đi, những đám mây lại từ từ tụ lại.
Không gian hoàn toàn trở lại giống như trước. Chỉ có điều trên đỉnh đầu Lạc Bắc, trong những đám mây trôi đột nhiên xuất hiện một đôi mắt màu vàng.
Đó là một đôi mắt có hai con người màu đen còn tròng mắt màu vàng.
Không hề có thân thể mà chỉ có một đôi mắt màu vàng mà thôi.
- Ngươi muốn dùng lực phá đạo, phá vỡ trận pháp này hay sao? - Ánh mắt lơ lửng trong không gian nhìn Lạc Bắc với một chút gì đó đồng tình:
- Vô ích thôi. Đây là Thanh Nguyên Hồng Mông Trận. Chỉ có người ở ngoài trận mới có thể thả ngươi ra còn ở bên trong thì không thể nào phá được cái trận pháp này.
- Ngươi là ai?
Lạc Bắc nhìn đôi mắt màu vàng. Nếu như là những người trong thế gian thì sẽ nghĩ đây là điều quái quỷ, nhưng đối với Lạc Bắc mà nói thì cơ bản hết sức bình thường. Mặc dù đôi mắt đó giống như ngọn đèn dầu nhưng cơ bản hắn không hề cảm nhận được xung quanh có làn hơi thở nào khác.
- Nếu ta tính không sai thì ngươi tới sớm hơn ba ngày.
Đôi mắt màu vàng lẳng lặng nhìn Lạc Bắc, không quan tâm tới câu hỏi của hắn. Điều đó khiến cho Lạc Bắc cảm thấy khó hiểu.
- Vốn ta định đến lúc đó mới nói cho ngươi biết một việc nhưng không ngờ ngươi lại tới đây vào lúc này. Có điều bây giờ sư phụ của ngươi vẫn thua vì mặc dù ngươi tu luyện được bản mệnh kiếm nguyên nhưng tu vi so với Vân Hạc Tử vẫn kém hơn nhiều.
- Nói vậy là có ý gì?
Lạc Bắc không hiểu được ý của đôi mắt màu vàng vì vậy hắn chỉ biết lên tiếng hỏi.
- Tại sao? Sư phụ của ngươi không nói cho ngươi biết? - Ánh mắt màu vàng hơi kinh ngạc nhìn Lạc Bắc:
- Sư phụ của ngươi nói như thế nào mà để cho ngươi tới cái sơn trang này?
- Không có ai bảo ta tới đây. - Lạc Bắc kinh ngạc lắc đầu:
- Ta bị Vân Hạc Tử bắt đến đây.
- Bị Vân Hạc Tử bắt đến? - Ánh mắt màu vàng kinh ngạc.
- Đúng thế.
Lạc Bắc gật đầu, kể lại một chút mình và tiểu Trà bị Vân Hạc Tử bắt đến đây rồi làm sao mà lạc vào trận pháp này.
- Bởi vì người tới sau núi cho nên mới đột phá tới Bản mệnh kiếm nguyên? - Ánh mắt màu vàng có chút ngẩn ngơ, lẩm bẩm:
- Nhưng ngươi thi triển chính là kiếm quyết Phá Thiên Liệt thì không thể nào sai được.
- Vậy kiếm quyết Phá Thiên Liệt của ngươi là do ai truyền cho? - Sau khi lẩm bẩm một lúc, đôi mắt màu vàng chợt nhìn Lạc Bắc mà hỏi.
Lạc Bắc càng cảm thấy kỳ quái. Hắn không biết đôi mắt màu vàng là thứ gì mà chỉ nhìn một chút đã nhận ra kiếm quyết Phá Thiên Liệt của hắn. Tuy nhiên hắn cũng cảm nhận được cho dù đôi mắt màu vàng là thứ gì thì cũng không hề có ác ý đối với mình. Vì vậy mà Lạc Bắc hơi ngẩng đầu lên nói:
- Kiếm quyết Phá Thiên Liệt của ta là do Yến Kinh Tà truyền cho.
- Yến Kinh Tà? Thì ra ngươi là đệ tử của hắn? - Ánh mắt màu vàng có chút thất vọng:
- Ngươi không đến đây để phó ước?
- Phó ước? - Lạc Bắc ngạc nhiên lắc đầu:
- Ta không biết ngươi nói phó ước là sao nhưng ta đúng là không tới đây đề làm việc đó.
- Ngươi là đệ tử của Yến Kinh Tà thì hắn là sư thúc của ngươi. - Đôi mắt màu vàng trầm ngâm một chút rồi đột nhiên nhớ ra gì đó:
- Vậy vị Diệp sư thúc của ngươi nhận ai làm đệ tử? Tu vi kiếm quyết Phá Thiên Liệt của y so với ngươi thế nào?
- Diệp sư thúc?
Lạc Bắc lắc đầu, ngơ ngác:
- Tu luyện kiếm quyết Phá Thiên Liệt ở Thục Sơn chỉ có sư tôn Yến Kinh Tà và ta. Ta cũng chưa nghe nói tới Diệp sư thúc.
- Sao có thể như vậy?
Ánh mắt màu vàng nhìn Lạc Bắc như không thể tin được vào điều đó:
- Tu vi của Diệp Khuynh Thành so với Yến Kinh Tà còn lợi hại hơn nhiều. Ngươi là đệ tử Thục Sơn tại sao chưa nghe tới tên của hắn?
- So với sư tôn Yến Kinh Tà của ta còn lợi hại hơn? - Lạc Bắc nghe thấy vậy cũng giật mình tuy nhiên hắn chợt nghiêm sắc mặt:
- Thục Sơn có ngàn ngọn núi, rất nhiều tiền bối có tu vi cực cao. Có lẽ cũng có vị Diệp sư thúc mà ngươi nói. Nhưng ta đúng là chưa nghe nói qua. Cũng không nghe nói có người khác tu luyện kiếm quyết Phá Thiên Liệt.
...
Ánh mắt màu vàng trầm mặc một lát rồi vô cùng thất vọng mà thở dài:
- Thì ra ngươi thật sự không phải là đệ tử của hắn.
Sau khi nói xong câu nói đó, ánh mắt màu vàng từ từ nhạt dần rồi biến mất trong đám mây. Còn Lạc Bắc vẫn lơ lửng trong hư không như trước.
- Tiền bối.
Lạc Bắc giật mình. Mặc kệ vị Diệp sư thúc có liên quan thế nào tới hắn nhưng nếu y thực sự có tình bằng hữu với sư thúc của mình thì như vậy ít nhất y cũng là tiền bối của hắn. Hơn nữa, vào lúc này, Lạc Bắc vẫn ở trong trận, cơ bản không biết ra ngoài như thế nào. Vì vậy mà sau khi gọi to, Lạc Bắc lên tiếng:
- Vãn bối bị Vân Hạc Tử nhốt ở đây, xin tiền bối chỉ cho cách phá trận.
- Mặc dù ta biết cách ra khỏi trận nhưng bây giờ không thể giúp ngươi.
Ánh mắt màu vàng không xuất hiện nhưng âm thanh của y vẫn vọng tới:
- Bởi vì ta chịu sự ủy thác của chủ nhân, chỉ có đệ tử của Diệp Khuynh Thành mới có thể chỉ cho hắn cách ra vào trận.
"Nếu không biết cách ra trận thì tiểu Trà sẽ ra sao?"
Lạc Bắc im lặng đứng đó mà cảm giác toàn thân cứng đờ.
Hắn biết mình bị Vân Hạc Tử nhốt vào đây thì không dễ gì thả mình ra. Mà tiểu Trà mặc dù biểu hiện yếu ớt nhưng Lạc Bắc biết sâu trong lòng nàng cũng chẳng khác nào Thái Thúc. Nếu Vân Hạc Tử thật sự ép nàng thì chỉ có hai cái kết quả, hoặc là Vân Hạc Tử dùng cách gì đó ảnh hưởng tới tâm trí còn hai là...chết.
Cả hai cái kết quả đó thì Lạc Bắc đều không thể nào chịu nổi.
- Tiền bối.
Âm thanh của Lạc Bắc vang lên nghèn nghẹn:
- Ta biết tiền bối không muốn làm trái lời phó thác nhưng tình thế bất đắc dĩ, mong tiền bối giúp cho.
- Không phải.
Âm thanh của Lạc Bắc chưa dứt, ánh mắt màu vàng lại giống như bóng ma hiện ra trước mặt Lạc Bắc với một chút vui mừng:
- Ngươi dùng hết sức thi triển kiếm cương Phá Thiên Liệt của ngươi cho ta xem. Thứ kiếm cương trong suốt mà sử dụng kiếm ý Phá Thiên Liệt và kiếm khí ngưng tụ ra đó.
- Thi triển kiếm cương Phá Thiên Liệt?
Lạc Bắc không hiểu tại sao đôi mắt màu vàng lại muốn mình thi triển kiếm cương Phá Thiên Liệt, nhưng hắn vẫn gật đầu.
Trong không gian màu xanh mênh mông đột nhiên xuất hiện chín thông đạo trống rỗng. Những đám mây trôi bị đẩy ra thành chín con đường bởi chín đạo kiếm cương trong suốt.
Khi phóng ra chín đạo kiếm cương trong suốt, Lạc Bắc không hề có ý nghĩ gì khác nhưng trong cả không gian mênh mông màu xanh lại vang lên những tiếng cười:
- Hay lắm! Hay lắm!
Hay cái gì?
Cơ bản Lạc Bắc không hề có ý nghĩ gì khác. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn hiểu ra sau khi chính mình đột phá tới bản mệnh kiếm cương, kiếm cương Phá Thiên Liệt cũng tới mức cao nhất. Tới lúc này, hắn phóng ra là chín đạo chứ không phải tám đạo. Hơn nữa khi chín đạo kiếm cương được phóng ra thì cũng để lộ kiếm ý và kiếm khí như hóa thành thực thể. Hiển nhiên kiếm ý của hắn tiến bộ rất nhiều cho nên uy lực của kiếm cương so với trước kia cũng mạnh hơn nhiều lắm.
- Kiếm quyết Phá Thiên Liệt chỉ có thể phóng ra được bảy đạo kiếm cương.
Trong lúc Lạc Bắc không hiểu tại sao ánh mắt màu vàng lại cười ha hả như vậy thì câu hỏi chợt vang lên:
- Tại sao ngươi lại có thể phóng ra được chín đạo?
Lạc Bắc ngẩn người.
Hắn đột nhiên nghĩ tới khi mình có được kiếm quyết Phá Thiên Liệt từ Thiên Nhược quật đúng là chỉ có thể phóng ra bảy đạo kiếm cương trong suốt. Cho dù là với tu vi của Yến Kinh Tà thì cũng chỉ có thể phát ra được bảy đạo mà thôi.
Cái này hoàn toàn là do kiếm quyết. Chẳng hạn như Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu một khi thi triển thì dẫn động lôi cương trên chín tầng trời. Cái này không hề liên quan gì tới tu vi.
Hiện tại sở dĩ Lạc Bắc có thể phóng ra được chín đạo kiếm cương là do một người...khi ở Thiên Nhược quật đã chỉ cho hắn một chút cải biến nho nhỏ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart