Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 257: Lại thu đồ đệ.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Thạch Ấn Thiên giật mình, lúc này liền đi phía trước dẫn đường. Đi tới bên sàn vật. binh sĩ vây xem thấy thiếu tướng quân tới. đều nhường đường ra. Dược Thiên sầu không chút tiếng động đứng bên cạnh Thạch Ấn Thiên, nhìn lên đài gồ giản dị. khồng thấy thì thôi, vừa nhìn liền hít sâu một hơi.
Chi thấy bên trên có một hán tử để trần thân trên hai tay bị trói gô ra sau. bên cạnh là đao phủ đang chuấn bị hành hình. Hán tử kia dị thường cường tráng, bị trói cũng còn cảm thấy được sát khí đằng đằng trên người hắn. ánh mắt mơ hồ lộ ra sát khí. vừa nhìn là biết người có kinh nghiệm giết chóc. Làm Dược Thiên Sầu kinh hãi không phải là những điều này. mà là nửa thân trần cùa hắn. ngoại trừ gương mặt. hầu như nhìn khồng thấy một chồ nào lành lặn. đủ loại vết sẹo rậm rạp loang lổ, đủ loại hình dạng, hiển nhiên từng chịu đựng qua các loại vũ khí rửa tội sau đó lưu lại không tan. Ngực và cánh tay còn có mấy vết thương vẫn còn chưa khô máu.
Mẹ nó! Người này thật đúng là từ trong mộ người chết chui ra, phỏng chừng bình thường hay lấy vết sẹo làm hình xăm mà chơi. Dược Thiên Sầu lắc đầu. một gã chiến tướng tài giỏi cử như vậy mà bị giết thật sự đáng tiếc, nhưng đây không phải là chuyện mình cần quản. Ánh mắt xẹt qua trên người Trương Bằng mấy lần, đang muốn rời đi. Bỗng nhiên phía sau có người nhẹ giọng nói: ‘Thủ lĩnh, người này thân mang tiên thiên linh căn.”
Tiên thiên linh căn? Dược Thiên Sầu giật mình, hắn khồng cần quay đầu lại cũng biết thủ hạ đang nói với hắn. người khác sẽ không gọi hắn thủ lĩnh. Lúc này Dược Thiên Sầu ngưng thần tinh tế nhìn kỹ người nọ, vừa nhìn kỹ, lại lấy làm kinh hãi, thật đúng là tiên thiên linh căn.
Phàm người tiến nhập tu chân giới tu hành phải có linh căn. giống như Dược Thiên Sầu chi là ngoại lệ mà thôi. Tu hành linh căn cũng cần sắp xếp đẳng cấp. gọi là tiên thiên linh căn là đẳng cấp cao cấp nhất, nghe đồn tu hành sẽ có hiệu quà gắp bội lần. Ra vẻ tu chân giới đă có thời gian dài không có người như vậy. khồng nghĩ tới lại để cho mình đụng tới một người. Dược Thiến Sầu quay đầu. ghé vào bên tai Thạch Ấn Thiên nhẹ giọng nói: “Đao hạ lưu nhân, người này cho ta có trọng dụng.”
Thạch Ấn Thiên kỳ thực cũng nghe được người phía sau nói, tuy rằng khồng hiểu là ý tứ gì. nhưng Dược Thiên sầu đã mở miệng, khẳng định phụ thân sẽ cấp cho mặt mũi. mạng sống của Trương Bằng có hi vọng, vì vậy hắn thấp giọng nói: “Mệnh lệnh xử trảm chỉ có phụ thân của ta mới có khả năng thủ tiêu, cách buổi trưa còn một chút thời gian, tiên sinh sao không hướng cha ta nói.”
“Đi.” Dược Thiên Sầu cũng khồng nói nhiều. Thạch Ấn Thiên nhanh nhẹn dẫn hắn hướng lều lớn đi nhanh.
Vừa đến lều lớn. những quân sĩ khác lưu lại ngoài trướng, hai người đi vào. Dược Thiên Sầu nhìn một người đang đứng cầm tấm địa đồ cười nói: “Đại tướng quân đã lâu khồng gặp.”
Thạch Văn Quàng xoay người lại nhìn, sắc mặt vui vẻ. hất áo choàng bước tới hành lễ nói: “Tiên sinh tới.”
Dược Thiên sầu cười gật đầu. lần này hắn tới chủ yếu là đem tin tức tại kinh thành báo cho bên này biết một tiếng, nhượng Thạch Văn Quảng biết người nhà bình an. để hắn an tâm làm đại nghiệp mưu phản của hắn. Hai người ngồi xuống, đem chuyện kinh thành nói qua. Dược Thiên Sầu cười nói: “Đại tướng quân, tại hạ có một chuyện muốn nhờ!”
Thạch Văn Quảng xua tay cười nói: “Tiên sinh chớ nói giỡn, bằng năng lực của tiên sinh còn cần yêu cầu ta chuyện gì, yêu cầu cũng phải là ta cầu tiên sinh mới đúng.”
Dược Thiên Sầu cũng không nói lời vô ích. còn tiếp tục dông dài thì tiên thiên linh căn bên ngoài sẽ bị chém đầu. Lúc này thần tình hắn trịnh trọng nói: “Ta khồng phải nói đùa, vừa rồi đi bên ngoài nhìn thấy một người sẽ bị hành hình lúc buổi trưa, hi vọng tướng quân xuống tay lưu tình, đưa người này cho ta. ta có trọng dụng.”
Thạch Văn Quảng hồ nghi đưa mắt nhìn nhi tử, hắn hoài nghi là nhi tử cầu Dược Thiên Sầu mờ miệng, mục đích là vì cứu Trương Bằng. Thạch Ấn Thiên cười khổ xua tay nói: “Phụ thân, cha đừng hoài nghi con, thực sự khồng liên quan tới con.”
“Tướng quân không nên nghĩ nhiều.” Dược Thiên sầu dừng một chút nói: “Để nói thẳng với ngươi đi! Ta vừa đi qua pháp trường thì phát hiện, Trương Bằng không phải phàm nhân bình thường, thân hắn có tu hành linh căn cực tốt. ta muốn thu làm đồ đệ. mong rằng tướng quân cho ta mặt mũi.”
“Nguyên lai là như vậy, dĩ nhiên phải cấp mặt mũi cho tiên sinh.” Thạch Vãn Quảng đứng lên. đến bên văn án lấy ra một lệnh bài đưa cho Thạch Ấn Thiên nói: “Truyền quân lệnh của ta. tạm hoãn hành hình Trương Bằng, áp tới lều lớn gặp mặt ta.”
Sắc mặt Thạch Ấn Thiên vui vè. tiếp nhận lệnh bài lĩnh mạng nói: “Mạt tướng tuân lệnh.”
Dược Thiên Sầu ha ha cười, lại cùng nói chuyện với Thạch Văn Quảng. Không qua bao lâu. Trương Bằng bị trói gồ đã được Thạch Ấn Thiên áp tới. Thạch Văn Quảng ngồi lại sau văn án. bình tĩnh nhìn thẳng hắn.
“Phạm tướng Trương Bằng gặp qua tướng quân.” Thanh âm Trương Bằng khá to. phác thông quỳ xuống. Dược Thiên Sầu ngồi cách hắn khồng xa có thể cảm giác được khí tức bưu hãn phát ra từ trên người hắn.
Thạch Văn Quảng trầm giọng quát: “Trương Bằng, ngươi xúc phạm quân quy, án luật xử trảm. Nhưng hôm nay có vị cao nhân hướng bổn tướng quân cầu tình, muốn thu ngươi làm đồ đệ, nếu ngươi đáp ứng làm đệ tử của vị cao nhân này, bổn tướng quân sẽ suy nghĩ tha cho ngươi một mạng.”
Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Trương Bằng, nghĩ thầm, đồ đệ này thu chắc rồi, nào có người nào không muốn sống. Ai biết. Trương Bằng nhìn quanh bốn phía, dừng lại trên người hắn một chút, lại nhìn phía trước trà lời: “Không biết là vị cao nhân nào muốn thu ta làm đồ đệ. còn thỉnh tướng quân nói rõ.”
Thạch Văn Quảng chỉ tay. Dược Thiên Sầu đứng lên cười nói: “Là ta.”
“Phạm tướng tình nguyện bị xử chết.” Trương Bằng liếc mắt nhìn hắn, nói. Người trong trướng nhất thời toàn bộ ngây ngẩn cả người. Dược Thiên Sầu hồ nghi nói: “Làm đồ đệ của ta có gì không thích họp? Ngươi lại thà chết không chịu?”
Trương Bằng quỳ gối, quan sát hắn trên dưới, hừ lạnh nói: “Nhìn tuổi của ngươi còn khồng lớn bằng ta. hà đức hà năng có thể làm sư phụ ta. nếu ta nghe theo, chẳng lẽ không phải vô cùng nhục nhã. thật không dám phục tùng.”
“Làm càn!” Thạch Văn Quảng quát: “Tiên sinh có thể thu ngươi làm đồ đệ là phúc khí của ngươi, thực sự là không biết tốt xấu. người đâu. kéo xuống dưới chém.”
“Chậm đã!” Dược Thiên Sầu cười khoát tay, ngăn lại đại tướng quân đang phát quân uy, đi quanh Trương Bằng hai vòng nói: “Ta phải có tài có đức thế nào mới có thể làm sư phụ của ngươi?”
“Ngô, lực có thể bạt ngàn quân, dũng có thể áp tam quân, nếu ngươi có thể thắng được ta. ta liền bái ngươi làm sư.” Trương Bằng tự ngạo nói.
Mẹ nó! Mao bệnh đi ra nữa, nếu khồng phải thấy ngươi có tiên thiên linh căn. lão tử quân ngươi sống hay chết, một phàm phu tục tử không ngờ muốn theo ta động thủ. Dược Thiên Sầu cười lạnh nói: “Lực lượng của ngươi ở trong mắt ta giống như con kiến hôi, dũng của ngươi trong mắt ta bất quá chỉ là cái dũng của thất phu, ngươi cũng không khỏi quá mức để mắt chính mình, ta muốn đánh bại ngươi chỉ cằn dùng một ngón tay.”
Dứt lời điểm ngón tay. hiện lên một đạo hồng mang yêu dị. tay nâng lên. sợi dây trói gô Trương Bằng đứt vụn. Dược Thiên Sầu quát: “Đứng lên. có thủ đoạn gì cứ xuất ra, ta thật muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì.”
Trương Bằng nhìn sợi dây bị đứt đến ngẩn người, lập tức bứt khỏi dây thừng, đứng lên hoạt động thân thế. cả người vang lên răng rắc. ôm quyền quát: “Đắc tội, xem quyền!” Một quyền gào thét đánh tới.
Mẹ nó! Thật đúng là khồng khách khí, Dược Thiên sầu vận chuyển chân nguyên, lộ ra một đầu ngón tay điểm tới. Quyền cùng chỉ chạm nhau, dừng tại không trung, vẻ mặt Dược Thiên sầu cười nhạt. Trương Bằng thần tình co quắp, chỉ cảm thấy nắm tay đã tê rằn. không thể động đậy chút nào. Cao thấp đã rõ. hai cha con Thạch gia nhìn nhau, thầm nghĩ, thật là lợi hại!
Dược Thiên sầu thu hồi ngón tay. gương mặt không chút biểu tình nói: “Nếu như ngươi không phục, còn có thể thử lại.”
Thân thể Trương Bằng thật lâu mới hồi phục lại. hoạt động một chút, cũng không hé răng. quang minh chính đại đi tới bên giá binh khí. rút ra một cây côn thô to. quát: “Trở lại.”
Thân thể cường tráng lăng không lao tới, cây côn nhanh như sấm đánh thẳng tới trước ngực Dược Thiên sầu. Dược Thiên sầu cười nhạt, hồng mang yêu dị bốc lên ngay ngón trỏ, đón lấy cây cồn lại điểm tới.
Thanh âm xèo xèo vang lên, chỉ thấy từ ngay đầu côn, một đường kéo dài đến đuôi, xèo xèo hóa thành nước thép rơi xuống mặt đất. Trương Bằng chi cảm thấy trong tay nóng rực như lửa. liền nhanh tay ném vật trong tay xuống, nhưng chưa từ bỏ ý định, ở ngay khồng trung một quyền đánh tới ngay mặt đối thủ.
“Hừ!” Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, ý định muốn giáo huấn hắn một lần, hồng mang trên ngón tay thu liễm. một ngón tay đánh bật một quyền của hắn. lại điểm lên ngực hẳn một cái. Lúc này Trương Bằng “phốc” phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị ngón tay điểm ra bay ngược, ờ không trung lăn mấy vòng, rơi xuống trên mặt đất có cảm giác như muốn hấp hối.
Cha con Thạch gia lại bị chấn kinh, không nói gì liếc mắt nhìn nhau. Dược Thiên Sầu không chút biểu tình nhìn chằm chằm Trương Bằng đang nằm rên rỉ trên mặt đất. lạnh lùng nói: “Cái gì mà lực bạt ngàn quân, dũng quan tam quân, ngay cả một ngón tay của ta cũng không bằng, uổng cho ngươi nói ra miệng, chỉ chút bản lĩnh đó? Thực sự không biết trời cao đất rộng. Nếu như ngươi không phục, còn có khí lực. không ngại thử lại một lần.”
Trương Bằng bị một ngón tay điểm trúng trước ngực, cả người giống như bị hư thoát, sắc mặt trắng bệch, thất tha thất thêu bò lên. lảo đảo đi tới trước mặt Dược Thiên Sầu, quỳ phịch xuống, dập đầu nói: “Trương Bằng tâm phục khẩu phục, bái kiến sư phụ."
Last edited by Hina; 07-03-2012 at 05:12 PM.
Đã có 79 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 258: Bắt gian tại giường
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Dược Thiên Sầu có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, vốn tưởng rằng tính tình kiệt ngạo bất tuân của hắn nhất định sẽ không dễ khuất phục, đang chuẩn bị đánh cho hắn chết khiếp, triệt để cho hắn phục tùng, thật không nghĩ tới cũng là một tên thức thời, đúng là một người đáng đào tạo!
Mặc cho hắn quỳ trên đất, không để ý đến hắn. Dược Thiên Sầu gọi mười đội viên Anh Hùng tới, lại khuyến khích một phen, dặn mười người không ngừng cố gắng bảo vệ an toàn cho Thạch Văn Quảng thật tốt. Đương nhiên, việc ban thưởng cũng rất hậu đãi.
Để mười người quay về chỗ. Dược Thiên Sầu nhìn Thạch Văn Quảng cười nói: “Mộng hoàng đồ thống trị chi trong tiếng nói cười, còn nhiều thời gian, tướng quân nên bảo trọng thân thể nhiều hơn. Dược Thiên Sầu xin cáo biệt!”
”Cung tống tiên sinh!” Hai cha con có giữ lại cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là chắp tay đưa tiễn. Vừa ngẩng đầu thì Dược Thiên Sầu đã không còn hình bóng, hán tử như tháp sắt quỳ trên mặt đất cũng đã biến mất không gặp. Thạch Văn Quảng xuôi tay than thở: “Đáng tiếc Tiểu Thiên không bằng hắn a!”
Bên trong Ô Thác Châu. Trương Bằng giương mắt nhìn chung quanh, có điểm không hiểu gì. Dược Thiên sầu đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Ngươi ở tại thế tục là một viên dũng tướng, nhưng ở chỗ này, tùy tiện đi ra một người cũng mạnh hơn ngươi. Ta cho ngươi một cơ hội thoát ly khỏi sự phân tranh của con người, hảo hảo nắm chặt, đến lúc đó ngươi sẽ biết hiện tại ngươi nhò bé bao nhiêu.”
Quan Vũ phóng ngựa đi đến. Dược Thiên Sầu nhìn thấy con tuấn mã thì có điểm tê răng, đạm nhiên nói: “Đây là đồ đệ thứ hai của ta. đưa hắn đến quân doanh cùng tu luyện với Hồng Thất, cần phải đốc xúc nghiêm khắc "
Quan Vũ nhíu nhíu mày. không rõ vì sao hắn liên tiếp thu nhận đồ đệ. gật đầu. nhìn Trương Bằng quát: “Đi theo ta.”
“Ngựa tốt!” Trương Bằng nhìn chằm chằm Xích Thố nhịn không được sợ hãi than thở, hắn là quân nhân rong ruổi sa trường, đối với ngựa tốt tự nhiên có tình cảm. Lại quay đầu. Dược Thiên sầu đã biến mất. lúc này chạy theo sau Quan Vũ.
Vạn Phân Viên, trong gian phòng của Phù Dung, một nam một nữ đang triền miên, đang lúc khó kìm lòng nổi thì đột nhiên vang lên một tiếng rên rỉ cao vút. Dược Thiên Sầu lại càng hoàng sợ. nhanh tay bưng kín miệng nàng, chột dạ nói: “Bà cô à. nàng nhỏ giọng chút.”
Phù Dung xuân tình vồ hạn. e thẹn nói: “Không nhịn được.” Vừa nói xong, liền nghe cửa phòng “phanh” một tiếng bị đá văng ra. Phí Đức Nam quát: “Lớn mật...” Tiếng quát dừng bặt, đập vào mắt là một nam một nữ vừa chui tọt vào chăn. Dược Thiên Sầu ló đầu ra, khiếp sinh sinh cười nói: “Phí...Phí trưởng lão. đă lâu không gặp.”
Vừa thấy rõ, thân thể Phí Đức Nam lảo đảo. thiếu chút nữa đứng khồng vững, thần tình liên tục co quắp, người còn lại không cằn phải nói. khẳng định chính là nữ nhi của mình. Bên ngoài viện truyền đến tiếng bước chân gấp gáp. Phí Đức Nam hít một hơi. đi tới ngoài cửa. đưa lưng vào phòng hồ: “Không có việc gì. đều đi ra.”
Bên trong nhất thời truyền đến thanh âm xào xạc mặc quần áo, một hồi, Dược Thiên Sầu che giấu Phù Dung sau lưng đi tới cửa. biểu tình hai người khá đặc sắc. Dược Thiên sầu xấu hổ cười nói: “Phí trường lão...hắc hắc!”
Phí Đức Nam cố nén xung động muốn làm thịt tiểu tử này ngay tại chỗ. thanh âm trầm thấp nói: “Phù Dung lưu lại, ngươi đi theo ta.”
Mẹ nó! Chuyện xấu lớn, không ngờ bị người bắt gian tại giường, lão gia hỏa này sao bước đi lại không có thanh âm. làm cho lão tử không kịp bỏ trốn. Lúc này thần tình Dược Thiên Sầu biết bao phiền muộn, bài trừ khuôn mặt tươi cười cáo biệt Phù Dung đang e thẹn vô hạn. theo chuẩn nhạc phụ rời đi.
Đi qua hành lang, tiến vào một gian phòng tối. Phí Đức Nam quay mặt vào tường, hồi lâu không hé răng. Dược Thiên sầu muốn nói chuyện cũng không dám nói, vì vậy hai người cứ như vậy không lên tiếng.
“Ngươi làm sao tới?” Đứng im hồi lâu Phí Đức Nam đột nhiên nói, Thái độ không xấu, Dược Thiên sầu thờ phào nhẹ nhõm, nói thẳng: ‘Trộm tới.”
Người trước cũng không dây dưa ở vấn đề này, thở dài nói: “Ngươi bình thường hay tơi?”
“Cũng không bình thường, năm ba ngày một lần.” Dược Thiên sầu rất thành thật hồi đáp. Phí Đức Nam đưa lưng về phía hắn. trên mặt lại một trận co quắp, bất cứ ai nhìn thấy con gái đang ở trên giường danh bất chính ngôn bất thuận gằn gũi với nam nhân, cũng sẽ không thoải mái, nhất là loại người thường xuyên quang lâm.
“Ta muốn ngươi đáp ứng ta một việc.” Phí Đức Nam cố nén trụ xung động, chuyển người lại theo dõi hẳn nói. về những câu hòi hình thức, hắn đánh chết cũng sẽ không nói. bằng không sẽ thật sự bị tươi sống tức chết.
Dược Thiên sầu hắc hắc cười nói: “Ngài nói, ngài nói. chỉ cần ta có thể làm được, ta đều đáp ứng.”
“Ta muốn ngươi đáp ứng ta. vô luận phát sinh chuyện gì. ngươi cũng không thể để cho đời này của Phù Dung bị ủy khuất, bằng không ta tuyệt không buông tha ngươi.” Phí Đức Nam nhìn chằm chằm hắn tàn bạo bổ sung: “Chết cũng không buông tha ngươi.”
“Điều ấy ngài yên tâm.” Dược Thiên Sầu nhếch mồi cười nói, đối phương nói rõ không phản đối chuyện của mình và nữ nhi hắn, lúc này vỗ ngực bảo chứng nói: “Dù ngài không nói, ta cũng sẽ không để Phù Dung chịu chút ủy khuất, chí ít ta có thể thề với trời, Dược Thiên Sầu này bảo chứng để Phù Dung vô ưu vô lự trải qua cả đời, bằng không trọn đời không được an bình."
Nghe được hắn phát thệ, Phí Đức Nam gật đầu. gương mặt âm trầm rốt cục buồng lỏng, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, để hắn ngồi xuống, than thở: “Mẹ Phù Dung chết sớm. đây đều do ta, bằng không Phù Dung cũng không chịu khổ nhiều như vậy, là ta có lỗi với mẹ con nó a! Ai! Ta nhìn ra, nha đầu Phù Dung rất thích ngươi, cho nên ta mong muốn ngươi đối đãi tốt với nó.”
“Điều này không cần phải nói. Bất quá ngài cũng đừng tự trách, tin tưởng ngài nhất định có nỗi khổ.” Dược Thiên Sầu giả mù sa mưa an ủi một câu, hiện tại hẳn cảm giác thằn thanh khí sảng, cả người thoải mái. Nói đến nỗi khổ của Phù Dung, hắn bỗng nhiên nhíu mày nói: “Phí trưởng lão, hỏi ngài một chuyện, gương mặt của Phù Dung trước đây bị biến thành như vậy, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Có phải là chuyện ngoài ý muốn?”
Nghe vậy trên mặt Phí Đức Nam hiện lên một tia khổ sở, lắc đầu nói: “Đều do ta. đều do ta...Hắn thống khổ đem chân tướng sự tình nói ra.
Nguyên lai, mẹ của Phù Dung cũng là nữ đệ tử của Vạn Phân Viên, dung mạo ở Vạn Phân Viên không người có thể so sánh, điểm ấy từ hình dạng của Phù Dung là có thể nhìn ra. Nhưng khi phát sinh quan hệ với Phí Đức Nam thì hắn đã là vợ chồng với Lan Băng Tuyết. Nói trắng ra là, Phù Dung sinh ra chính là kết quả vụng trộm của Phí Đức Nam và nữ đệ tử kia. Tại tu chân giới chuyện một nam nhiều nữ cũng là bình thường, thế nhưng Lan Băng Tuyết dung không được, vì vậy xảy ra bi kịch.
Nói đến Lan Băng Tuyết, còn có một bí mật mà người ngoài không hay biết. Lan Băng Tuyết không phải là người, chính là yêu. là một con ngọc thiểm thừ tu luyện ngàn năm. tu luyện Hàn Băng pháp quyết bản thể do trời sinh mà có. hôm nay tu vi đã đến Độ Kiếp sơ kỳ. Bà ta vốn là sủng vật của phụ thân Ma Cửu Cô, là chưởng môn đời trước đó. khi đó còn chưa hóa thành hình người, đợi sau khi phụ thân cùa Ma Cửu Cô qua đời, liền đi theo Ma Cửu Cô. Sau khi hóa thành hình người, ru rú trong nhà. ở Phù Tiên Đảo cũng rất ít có người biết thân phận bà ta, chỉ biết bà ta quanh năm hầu hạ bên Ma Cửu Cô. có mặt mũi của Ma Cửu Cô. nên cũng không ai dám hỏi thăm.
Khi đó Phí Đức Nam còn chưa chấp chưởng Vạn Phân Viên, bất quá chi là một đệ tử kiệt xuất mà thôi, cơ duyên xảo họp có cơ hội thường qua lại với Lan Băng Tuyết, một người một yêu liền sản sinh cảm tình, vì vậy kết thành đạo lữ. nhưng khi đó hắn cũng không biết bà ta là yêu. cũng không ai nói sự thật với hắn. Lúc đó dựa vào Lan Băng Tuyết trợ lực, Ma Cừu Cồ mới đưa chức vị chủ sự trường lão Vạn Phân Viên truyền cho Phí Đức Nam.
Ngay buổi tối đầu tiên Phí Đức Nam chấp chưởng Vạn Phân Viên, Lan Băng Tuyết ngây thơ cho rằng mình giúp trượng phu chuyện lớn như vậy. trượng phu hẳn có thể tiếp thu sự thực bà là yêu quái, vì vậy đem thân thế của mình nói ra. Phí Đức Nam thất kinh, nhưng lúc đó cũng không hề biểu lộ điều gì, bất quá trong lòng có gai. dằn dằn có khuynh hướng bất hòa với bà. Sau đó gặp được mẹ của Phù Dung dung mạo mỹ lệ, lâu ngày sinh tình, rốt cục chuyện đã xảy ra, liền âm thầm lui tới cùng nhau.
Thẳng đến khi Phù Dung được sinh ra, việc này mới bị bại lộ. Sau khi Lan Băng Tuyết biết chuyện, mặc dù giận cũng không hé răng, đợi có một lần Phí Đức Nam đi ra khỏi Vạn Phân Viên, triệt để bạo phát, đánh đập mẹ của Phù Dung thì thôi, cuối cùng còn một ngụm nuốt ăn cả mẹ của nàng, mà Phù Dung còn trong tã lót lại bị bà ta ném luồn vào chậu than, muốn tươi sống cho nàng chết cháy, may là Cửu Cô đúng lúc xuất hiện, mới cứu được Phù Dung, thay đổi là người khác, chỉ sợ dù có đến. Lan Băng Tuyết cũng sẽ không buông tha. Mà sau khi cứu sống, trên mặt Phù Dung cũng bị lửa thiêu, trở thành vết sẹo không thể xóa mờ.
Sau khi Phí Đức Nam trờ về biết chuyện, muốn liều mạng với Lan Băng Tuyết, thế nhưng Ma Cửu Cô đứng ra giải hòa. làm người chứng kiến, ra ước định cho hai người, tiểu Phù Dung cũng bị để lại trong Tang Thào Viên, vị đắng nhiều năm cũng không cần phải nói. Mà từ ngày đó Phí Đức Nam và Lan Băng Tuyết ngoài mặt hòa nhưng tâm bất hòa.
Sự tình trải qua là như vậy. Dược Thiên Sầu sau khi nghe xong, vuốt cằm hắc hắc cười lạnh nói: “Ta nói thế nào cứ đứng gần bà ta là thấy lạnh sưu sưu. nguyên lai là con ngọc thiềm thừ tu luyện ngàn năm. còn luyện cái gì mà Hàn Băng pháp quyết.”
“Nói đến đều là lỗi của ta.” vẻ mặt Phí Đức Nam tự trách, thống khổ lắc đầu.
“Việc này không thể hoàn toàn trách ngươi, trách nhiệm hoàn toàn do con cóc tinh kia.” Dược Thiên sầu híp hai mắt trầm giọng nói: “Đều nói độc nhất lòng đàn bà, quả nhiên không sai. Hắc hắc! Ta mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng không quản là chuyện phát sinh lúc nào. Mẹ nó! Dám hạ thủ với nữ nhân của ta. phải trả cả vốn lẫn lời cho lão tử.”
Last edited by Hina; 07-03-2012 at 05:11 PM.
Đã có 82 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 259: Khuyết nhất vị
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Nghe hắn nói như vậy. Phí Đức Nam chậm rãi xoay người lại. vùng lông mày càng cau chặt, lúc này cảnh cáo nói: “Ngươi không nên xằng bậy, Lan Băng Tuyết thường ở bên người Ma Cửu Cồ. không phải là người ngươi có thê trêu chọc. Những hành vi gần đây của ngươi ta có nghe thấy, tuy nói ngươi có Hỏa bí quyết bá đạo. nhưng dù sao chỉ là Kết Đan kỳ. sự kinh khủng của Độ Kiếp hậu kỳ ngươi không thể tưởng tượng được, so sánh với Độ Kiếp sơ kỳ như ta. hoàn toàn cách biệt một trời. Ngươi không nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho Phù Dung.”
Yêu! Có điểm vị đạo của cha vợ rồi. Dược Thiên Sầu hắc hắc cười nói: “Ta hiểu được, ta hiểu được.” Trong miệng nói. ngực lại tính toán xem lúc nào có cơ hội.
“Còn có.” Phí Đức Nam trịnh trọng nói: “Ta không biết ngươi làm sao vào được Phù Tiên Đảo. nhưng ta xin khuyên ngươi hay nhất không nên chạy loạn trên đảo. nếu bị phát hiện, ngươi còn muốn đi sẽ rất trắc trở.”
Dược Thiên sầu liên tục xưng phải, sau đó lại nghe hắn lải nhải một đống lớn, thực sự không muốn nghe tiếp, tìm một lý do chạy về phòng Phù Dung.
Cáo biệt với Phù Dung, trở lại Ô Thác Châu tìm Bạch Tố Trinh nói chút chuyện, sau đó hai người cùng nhau tới Linh Thảo Viên. Bên trong vườn kỳ hoa dị thảo chập chờn tỏa sáng, đều là do Dược Thiên Sầu vơ vét đem về trồng gây giống, hôm nay Linh Thảo Viên giao cho những nữ thủ hạ dưới quyền Bạch Tố Trinh quản lý. Bời vì có Tử Sắc Hỗn Độn, dù có hao lực hao thời gian trồng cũng không bao nhiêu.
Hai người đi tới một khu vườn, nhìn mấy trăm gốc Thất Tinh Huyết Lan. Dược Thiên Sầu vuốt mũi cười hắc hắc, đi tới một hàng huyết lan còn chưa trường thành, đào ra hai gốc, dùng chậu gồ trồng vào, đặt trên hai tay hứng thú dạt dào quan sát.
Bạch Tố Trinh theo dõi từng cử động của hắn bỗng nhiên nói: “Ngươi không phải có phương pháp luyện chế Thất Khiếu Linh Lung Đan sao? Vì sao không luyện chế một ít. trợ cha mẹ ngươi kéo dài tuổi thọ.”
Dược Thiên Sầu cười khổ lắc đầu. nói: “Tỷ cho ta không muốn sao? Phương pháp luyện đan ta đã sớm xem vài lần, còn quen thuộc hơn tỷ. Thất Khiếu Linh Lung Đan có công năng đoạt thiên địa tạo hóa. ăn vào có thể cùng thiên địa tranh thọ, thật sự không giống người thường. Nếu muốn luyện chế. phải có ba vị chủ dược, hôm nay tuy có Thất Tinh Huyết Lan và Ưu Đàm Bà La Hoa, nhưng còn thiếu một loại linh thảo dị thượng khó cầu. tên là Hoàn Hồn Thào. Ưu Đàm thủ linh hồn, Hoàn Hồn tục hồn. Thất Tinh cấu trúc cơ thể, ba vị chi cằn thiếu một vị thì linh đan nghịch thiên kia căn bản không thể luyện chế ra. Nhưng ba vị linh thào này đều là thiên địa kỳ trân chỉ có thể gặp mà không thể cầu. nói thành thật, ta có được hai loại đầu cũng đã vô cùng may mắn. nếu muốn gom đủ ba loại đầy đủ thật không biết có được phúc phận này hay không.”
“Phàm nhân duyên thọ năm mươi năm. tu sĩ duyên niên một trăm năm mươi năm. có thể cùng thiên địa tranh thọ. linh đan này xác thực nghịch thiên.” Bạch Tố Trinh cũng cảm thấy thật khó tin tưởng.
“Giả như thật có một viên Thất Khiếu Linh Lung Đan lưu lạc tu chân giới, chỉ sợ toàn bộ tu chân giới phải nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu. Nhất là tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, tuy rằng đã sống mấy trăm năm. nhưng lại có mấy người có thể bỏ được mấy trăm năm khổ tu quay về bụi đất? Có thể sống thêm được một trăm năm mươi năm, mê hoặc này lớn không tả nỗi, thậm chí có thể hấp dẫn cả những lão yêu quái Hóa Thần kỳ chạy ra. Thứ này thật đúng không phải là người bình thường có khả năng hưởng thụ.”
Dược Thiên sầu nói tới đó cũng cười lên. thử nghĩ chính mình làm sao có thể chống đỡ mê hoặc kéo dài tuổi thọ thêm một trăm năm mươi năm, giả như mình biết nhà ai có được, còn không cho Anh Hùng dốc toàn lực lượng đi chém giết cướp đoạt.
“Hoàn Hồn Thảo sinh trưởng ở đâu? Trong ngọc điệp hình như có giới thiệu tập tính của mồi loại linh thào phải không?” Bạch Tố Trinh hỏi. Khi nàng giải trừ cấm chế của ngọc điệp luyện đan thì nhiều ít cũng từng đọc qua.
Dược Thiên Sầu cười nói: “Bên trong ngọc điệp luyện đan ghi chép, phương pháp truyền từ thời kỳ thượng cổ, cũng không phải xuất từ Đan Tông, hậu thế còn chưa từng có người luyện thành. Ghi chép thời thượng cổ, Hoàn Hồn Thảo sinh trưởng ờ đất Cửu U.”
Bạch Tố Trinh nhíu mày suy tư: “Trên đời này có địa phương nào gọi là đất Cửu U?”
Dược Thiên Sầu lắc đầu nói: “Bên trong ngọc điệp cũng không có ghi chép lại, chỉ tùy tiện nhắc tới mà thôi, lúc trước ta cũng không biết. Thế nhưng...” Thần tình hắn biến đổi, hắc hắc cười nói: “Thế nhưng lần trước Võ gia chủ Võ Tứ Hải thấy Quỷ Vương lệnh bài từng nhắc qua một chỗ, lập tức làm ta hiểu ra, nếu như ta không đoán sai, đất Cửu U chỉ sợ chính là địa phương mà hắn nói. Tỷ, tỷ có nghe nói qua về Cửu U Minh Động hay không?”
Nghe vậy Bạch Tố Trinh lấy làm kinh hãi nói: “Ngươi là nói U Minh Động phân chia thành cửu cấp?”
Dược Thiên sầu gật đầu nói: “Không sai! Võ Tứ Hải nói chính là địa phương đó. ta đánh giá đất Cửu U chính là chi Cửu U Minh Động.”
Bạch Tố Trinh giật mình: “Nếu như Hoàn Hồn Thào thật sự sinh trưởng ờ Cửu u Minh Động, thiên hạ còn ai có thể hái được? Truyền thuyết Cửu U Minh Động tương thông địa phương Minh Giới, là nơi nổi danh với Tiên Giới, ngay cả quỷ tu có tu vi Quỷ Vương hậu kỳ cũng không dám đi vào. dù là tu sĩ Hóa Thằn kỳ cũng chỉ vào được một đoạn ngắn, tu sĩ bình thường làm sao có thê hái được Hoàn Hồn Thảo?”
“Đây chi là sự suy đoán của ta.” Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: “Ta đang muốn đi Yêu Quỷ Vực, tìm được Quỷ Tướng Quân Mông Duyên, hỏi thăm rõ ràng cũng không muộn.”
Bạch Tố Trinh nhăn mày, mồi khẽ mấp máy, cuối cùng nhìn huyết lan trong tay hắn. thay đổi trọng tâm câu chuyện hỏi: “Ngươi lấy hai gốc huyết lan để tặng người sao?”
Dược Thiên sầu ngạc nhiên nói: “Tặng người? Thế nào khả năng? Một gốc cây có thể bán được mấy ngàn vạn thượng phẩm linh thạch a! Ta chỉ là đem đi bán.”
“Bán?” Bạch Tố Trinh giật mình, nàng chưởng quản toàn bộ linh thạch trong Ô Thác Châu, ra vẻ trong ở Thác Châu cũng không hề thiếu linh thạch!
Dược Thiên Sầu nhìn huyết lan trong tay. khóe miệng nổi lên mim cười nói: “Nghe nói lằn trước Thanh Quang Tông bị cướp đi một triệu thượng phẩm linh thạch tồn kho. nghĩ đến đám đại phái của cải quá dày, dù sao chúng ta dùng huyết lan cũng không hết. từ trong tay bọn hắn đồi chút linh thạch cũng không tệ.”
Hắn làm như vậy tự nhiên có mưu kế của mình. Linh thạch là căn bản duy trì sự vận chuyển của các phái, các phái có của cải nhiều như vậy làm hắn rất không an tâm, nếu muốn suy yếu thực lực của tu chân giới, phải phối họp tiến hành thế tiến công về kinh tế. Hẳn đã quyết định chủ ý, chuẩn bị cứ cách một đoạn thời gian lại ném một thứ tốt nào đó bán ra ngoài, như Thất Tinh Huyết Lan cũng rất có lực hấp dẫn. tuyệt đối có thể làm cho các đại phái phải xuất tiền túi. Nhưng hắn lại không muốn huyết lan phát huy hoàn toàn tác dụng, nên cố ý lựa chọn hai gốc còn chưa trưởng thành, dù các phái có thật sự mua về. không tốn thời gian vài chục năm cũng đừng mong nó trường thành, trừ phi các phái đều có bảo vật như Mộc Linh Dịch, có thể gia tăng sự sinh trưởng của huyết lan.
Bên trong biệt viện Tĩnh Khách Trai của Võ gia, từ sau khi Dược Thiên Sầu rời đi. Võ Lập Tuyết bình thường hay đến đây bồi hồi. Gian phòng Dược Thiên Sầu từng ờ qua. Võ Lập Tuyết đang ngồi ôm trứng Chu Tước sững sờ. tràng cảnh ngày trước ờ Sàn Sàn Cư hắn từng cồng khai nói với mọi người nàng là nữ nhân của hắn lại hiện lên trong đầu nàng.
Thật vất vả ném đi cảm nghĩ trong đầu mình, nháy mắt khuôn mặt với nụ cười xấu xa lại hiện lên. Võ Lập Tuyết lắc lắc đầu, yếu ớt buồng tiếng thở dài. thực sự là hết cứu, thế nào luôn nhớ tới hắn đây?
Đáng tiếc mặc cho nàng lắc đầu thế nào, gương mặt hư huyễn cứ hiện ngay trước mặt. Đang muốn quay đầu lại đi ra ngoài, đã thấy người xấu kia hướng nàng xua tay nói: “Mỹ nữ, nàng lắc đầu hoài làm chi vậy?”
Last edited by Hina; 07-03-2012 at 05:15 PM.
Đã có 79 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 260: Đỉnh đầu có điểm chặt ( trong tay thiếu tiền)
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Gian phòng này là lần trước khi Dược Thiên Sầu đến ở đã từng giấu lại tiên thức để thuấn di. Vừa ra tới thì thấy Võ Lập Tuyết đang đờ ra, còn đang tự nói một mình. Khi xuất hiện trước mặt nàng nàng lại không nhìn mình, làm cho hắn thật thấy phiền muộn.
Võ Lập Tuyết lần thứ hai lắc đầu nói: “Nhất định là ảo giác.” Nói xong tiếp tục đi ra ngoài. Thần tình Dược Thiên Sầu co quắp, nhịn không được túm cánh tay nàng lại. dở khóc dở cười nói: “Lẽ nào ta là trong suốt sao?”
“A!” Võ Lập Tuyết khó có thể tin xoa xoa mắt. trợn tròn mắt há hốc ngây người nói: ‘Thật...thật là ngươi. Dược Thiên sầu. ngươi tới hồi nào?”
Dược Thiên Sầu thò tay xua xua trước mặt nàng, thấy ánh mắt nàng đong đưa theo thủ thế của hắn. thờ phào nhẹ nhõm nói: “Ta còn tưởng con mắt ngươi xảy ra vấn đề!”
Võ Lập Tuyết đánh vào tay hắn hất ra. tức giận nói: “Con mắt ngươi mới xảy ra vấn đề.”
“Hắc hắc! Con mắt ta làm sao xảy ra vấn đề.” Dược Thiên sầu cười nói. ánh mắt thỉnh thoảng xẹt qua bộ ngực no đủ của nàng, hắn dị thường ước ao nhìn quả trứng nàng đang ôm trong ngực, len lén nhìn đã mắt xong, cười hì hì hỏi: “Trứng của ngươi còn chưa ấp ra sao?”
Võ Lập Tuyết đă không còn dáng dấp bóng bẩy không vui. ném quả trứng vào túi trữ vật. nàng cũng không nguyện ý bị quả trứng chiếm danh tiếng, cao hứng bừng bừng hỏi: “Ngươi tới khi nào?”
“Vừa xong! Đi. đưa ta đi gặp gia gia ngươi.” Dược Thiên Sầu hướng ra phía ngoài đi đến.
“Vừa tới?” Võ Lập Tuyết mang theo nghi hoặc đầy mình, sôi nổi đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa hỏi: “Tìm gia gia ta có việc gì thế? Lần này ngươi tới định ở bao lâu? Có muốn ở lại chơi với ca ca ta lâu chút khồng?”
“ừ ân...” Võ Lập Tuyết liên tục hỏi khồng ngừng. Dược Thiên Sầu ậm ừ trà lời. căn bản cũng không chú ý nàng đang nói gì, con mắt chăm chú quan sát cái mồng đong đưa trước mắt khó thể dời đi.
Nghe hắn hàm hồ ậm ừ liên tục, Võ Lập Tuyết đi phía trước có điểm mất hứng quay đầu, lúc này phát hiện ánh mắt Dược Thiên sầu đang nhìn địa phương nào, gương mặt bừng đỏ, bật người quay đầu lặng lẽ đi trước, thần tình không biết là đang tức giận hay xấu hổ. cũng không còn dám nhún nhảy, ngay cả bước đi cũng có chút mất tự nhiên.
Đi tới bên ngoài Võ gia từ đường. Võ Lập Tuyết giải thích ý tứ với thủ vệ, thủ vệ lập tức đi vào thồng báo. Thoáng chốc, Võ Tứ Hài dẫn theo ba gã lão giả cười ha ha đi ra. nói: “Dược Thiên sầu. cuối cùng lão phu cũng chờ được ngươi tới.” Nói xong liền nhíu mày: “Thủ vệ trong tộc đang làm gì? Ngươi đă đến vì sao hiện tại mới bẩm báo?”
Dược Thiên Sầu cười ha ha, hàm hồ nói: “Là Võ Lập Tuyết dẫn ta tới.” Hắn tự nhiên sẽ không nói mình lén lẻn vào. Võ Lập Tuyết ngây ngốc gật đầu nói: “Gia gia. là cháu đưa hắn tới.”
“Ngươi là Dược Thiên Sầu?” Một lão giã phía sau Võ Tứ Hải hỏi. Nghe vậy. Dược Thiên Sầu cũng quan sát ba lão giả. xem phục sức hẳn là ba đại gia tộc khác.
“Không sai, hắn là Dược Thiên sầu.” Vổ Tứ Hải giới thiệu song phương lẫn nhau.
Người cầm đầu tứ đại gia tộc đều đã đến đủ? Dược Thiên Sầu hành lễ nói: “Gặp qua bốn vị tiền bối.”
“Không dám.” Bốn người gật đầu.
Vổ Tử Hải phất tay nói: “Đi, có chuyện đi vào hãy nói.” Năm người đi vào từ đường. Võ Lập Tuyết đứng bên ngoài giậm chân, bĩu mồi vẻ mặt mất hứng, ai kêu nàng là nữ tử. theo tộc quy nữ tử không được đi vào. Bồi hồi một thoáng, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Dược Thiên Sầu, gương mặt không khỏi đỏ bừng, đi nhanh như chạy rời khỏi đó.
Ngoại trừ Võ Tứ Hải, ba người còn lại đều liên tục quan sát Dược Thiên Sầu. muốn nhìn xem Dược Thiên Sầu có danh khí lớn như vậy rốt cục có địa phương gì đặc thù. Dược Thiên Sầu lại đưa mắt nhìn lên bức họa Tất Trường Xuân trên chính đường, nghĩ đến đi Yêu Quỷ Vực mới có thể nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết, tâm tình hắn có chút dâng trào.
Võ Tử Hải đánh vỡ trầm mặc, ha ha cười nói: “Dược Thiên Sầu, lần này ngươi đến. là thực hiện hứa hẹn ngày trước với lão phu.”
Dược Thiên Sầu quay đầu nói: “Không sai, chuyện đã đáp ứng tự nhiên phải thực hiện.”
“Nghe nói ngươi đối với Yêu Quỷ Vực rất quen thuộc, không biết chúng ta nên chuẩn bị cái gì?” Tất Thủ Chế hỏi. Lằn này đi tìm chính tổ tiên của hắn. có thể nói tâm tình của hắn là khó diễn tả nhất.
“Quen thuộc thì không dám. chỉ là đi qua mà thôi, về phần chuẩn bị. các ngươi phái người đi theo ta là được rồi, có ta hẳn sẽ không có gì nguy hiểm.” Dược Thiên Sầu đạm nhiên nói.
Khẩu khí thật lớn. Yêu Quỷ Vực há là địa phương dễ chọc? Bốn người trao đồi ánh mắt. Võ Tứ Hải thật ra rất có lòng tin đối với hắn. cười ha hả nói: “Cần phái bao nhiêu người?”
Dược Thiên sầu thoáng trầm ngâm, nói: “Người khồng cần nhiều lắm. quá nhiều sợ gây ra phiền phức khồng cần thiết, phái mấy người mà tứ đại gia tộc tin được là có thể.”
Bốn người lại trao đồi ánh mắt. gật đầu, tựa hồ đã đạt thành hiệp nghị nào đó. Võ Tứ Hài cười nói: “Dược Thiên Sầu. ngươi xem bốn lão già chúng ta cùng đi với ngươi thế nào?”
“Ách...” Dược Thiên Sầu giật mình, ý nghĩ của hắn vốn là hay nhất đem theo mấy người Tất Tử Thông. hắn cùng mấy người này quan hệ không tệ, tin tưởng trên đường đi sẽ không tịch mịch. Nhưng bốn lão già này rõ ràng có ý tứ giành đi, hắn gật đầu nói: “Nếu như bốn vị tiền bối muốn đi, vãn bối tự nhiên không ỷ kiến.”
“Tốt!” Võ Tứ Hài vỗ tay nói: “Vậy ngươi xem chúng ta nên xuất phát lúc nào?”
“Không vội. không vội. ta còn có chuyện cần tiền bối hỗ trợ.” Dược Thiên Sầu vừa nói vừa cười hì hì lấy ra hai chậu Thất Tinh Huyết Lan đặt lên bàn. nói: "Thiền phức tiền bối giúp ta đem hai chậu này ra bán đấu giá.”
Võ Tứ Hải nhìn chằm chằm hai chậu Thất Tinh Huyết Lan có chút ngây dại, loại này từng qua tay hắn, há có thể không nhận ra. Ba người khác thấy dáng dấp của hắn. không biết là bảo bối gì, cùng nhau đi đến quan sát.
“Lần trước không phải ngươi chỉ mua được một chậu sao? Lần này thế nào xuất ra hai bồn đi bán?” Võ Tứ Hài liếc mắt liền nhìn ra hai chậu huyết lan không phải chậu hắn đã bán, chậu đem bán đấu giá lúc trước rõ ràng thành thục hơn hai chậu này nhiều.
“Hắc hắc! Gần đây thiếu tiền dùng, phiền phức tiền bối phóng xuất tin tức, đã nói Võ gia muốn bán đấu giá Thất Tinh Huyết Lan. Hai chậu huyết lan này hay nhất nên tách ra bán đấu giá, vãn bối muốn bán với giá tốt.” Dược Thiên Sầu bồi cười.
“Thất Tinh Huyết Lan? Hai chậu này là Thất Tinh Huyết Lan?” Ba người vây xem đồng thanh kinh ngạc nói.
“Nhượng các vị tiền bối chê cười, thật sự là đinh đầu có điểm chặt, nếu không cũng sẽ không đem bảo vật như vậy đi ra bán đấu giá, chê cười, ha hả!” Dược Thiên Sầu giả vờ giã vịt. Võ Tứ Hải còn lâu mới tin hắn không có tiền, quan sát hắn. thật không biết hắn đang làm cái quỷ gì.
Ba người khác tự nhiên cũng từ trong miệng Võ Tứ Hải nghe nói Dược Thiên sầu rất có tiền, nên ba người cũng khồng hiểu chuyện gì xảy ra.
“Đồ vật đặt ở đây. ta sẽ để người cùa Võ gia xử lý, sau khi bán đấu giá ta sẽ không lấy phần trăm toàn bộ đưa hết cho ngươi, không ảnh hưởng việc chúng ta đi Yêu Quỷ Vực.” Võ Tứ Hài tuy không biết hắn đang làm gì, nhưng vẫn đáp ứng. dù tiền phần trăm hoa hồng cũng không cần.
“Làm phiền, chê cười, đinh đầu có điểm chặt, không có biện pháp.” Dược Thiên Sầu vừa bồi lễ vừa bồi cười.
Last edited by Hina; 07-03-2012 at 05:16 PM.
Đã có 81 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 261: Người trong kiệu
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Một pháp khí hình toa từ trong Võ gia rất nhanh bắn lên khoảng không bay đi, bên trên chính là năm người Võ Tứ Hải, Dược Thiên Sầu ngồi dựa tại đuôi thuyền, đánh giá pháp khí chiến thuyền từ đầu tới cuối, tấm tắc nói: “Thuật luyện khí cùa Kinh gia quà nhiên danh bất hư truyền, tự mình sản xuất ra dùng còn tốt hơn mua bên ngoài, văn sức ưu mỹ. còn có tốc độ phi hành, ngay cả vị trí ngồi cũng thoải mái hơn cùa người khác, không tệ. Không tệ!”
Võ Tứ Hải đưa mắt nhìn Kinh Hồng Nhạn đang tự mình điều khiển pháp khí. cười nói: “Tốt thì có tốt. nhưng tiêu hao tài liệu cũng dọa người.”
Dược Thiên Sầu mấp máy môi, vốn định nói đắt một chút không sao. Chỉ cần hữu dụng là được, cho ta vài chiến thuyền, nhưng nghĩ tới trước đó mình đã than nghèo, nên đành câm miệng. Suy nghĩ lần sau phải tìm Kinh Tả lộng tới một chiếc để chơi đùa.
Theo mấy người phỏng chừng, đi đến Yêu Quỷ Vực phải dùng hơn một ngày thời gian. Dược Thiên sầu ngồi sau thuyền điều tra kết đan trong đan điền. Từ sau khi kết đan hấp thu hỏa nguyên tố. bên trong phảng phất như có hòa diễm, toàn bộ kết đan bị kích hoạt lên, không cần hắn vận công tu luyện, tự mình liền có thể hấp thu chân nguyên ngưng đọng, ở trong đan điền liên tục hấp thu chân nguyên một ngày đêm. làm Dược Thiên Sầu mồi ngày đều phải hấp thu linh khí trong linh thạch luyện hóa trở thành chân nguyên. Lúc này hắn nhàn rỗi vô sự, len lén cầm linh thạch bổ sung chân nguyên trong cơ thể.
Cũng không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào, nữ diễn viên trong mộng chính là Võ Lập Tuyết còn đang chuẩn bị anh dũng hiến thân, đột nhiên nghe được có người gọi hắn. Dược Thiên Sầu cực kỳ không tình nguyện mở mắt ra, là Võ Tứ Hải gọi hắn, nuốt nước bọt trong miệng, thầm nghĩ gọi trễ một chút là tốt rồi, tôn nữ của ngươi suýt chút đã cởi hết. Hắn chậc lười nói: “Chuyện gì?”
Bốn người nhìn nhau, có điểm dờ khóc dở cười, đã sắp tiến vào địa phương kinh khủng như Yêu Quỷ Vực. không ngờ người này khồng quan tâm chút nào, còn có thể ngủ sao? Lại ngẫm lại. bốn người liền bình thường, nguyên bản còn đang lo lắng Dược Thiên Sầu huênh hoang, lúc này thấy hắn vô tư như vậy, hiển nhiên rất có nắm chặt, mấy người cũng trở nên an tâm không ít.
Võ Tứ Hải phất tay chỉ về phía trước, nói: “Phía trước chính là Yêu Quỷ Vực, đi phương hướng nào?”
“Nhanh như vậy đã tới rồi?” Dược Thiên Sầu mông mông lung lung bò lên, đi tới đầu thuyền nhìn tới, phía trước sương mù bao phủ đại địa, vô biên vô hạn, so sánh với ánh mặt trời sau thuyền giống như là hai thế giới, đứng trên phi hành toa lơ lửng giữa bầu trời, thỉnh thoảng cũng có thể nghe được âm thanh kêu to âm trầm kinh khủng bên trong sương mù, tình cảnh này nhìn thật quen mắt, không phải là Yêu Quỷ Vực thì còn nơi nào.
“Chúng ta cũng từng tiến qua vòng ngoài của Yêu Quỷ Vực, cũng không dám tiến sâu vào. Nghe nói ba đại mồn phái đứng đầu cùa hai bên chính ma hai đạo mỗi cách vài năm lại phái đệ tử đến Yêu Quỷ Vực tỷ thí. cũng không biết là thật hay giả, nhưng chúng ta cũng cảm thấy cổ quái, địa phương này lại khồng thể tùy tiện tới tìm hiểu. Ngươi từng ở Phù Tiên Đảo, hẵn nhiều ít cũng biết về việc này đi?” Võ Tứ Hải hỏi.
“Tỷ thí chó má.” Dược Thiên sầu nhìn xa xa phía trước, vừa phân biệt phương hướng tiến lến vừa cười nhạo nói: “Bất quá nói xong thì thôi, ba đại phái bài danh hàng đầu của chính ma hai đạo đưa đệ tử đến đây lịch luyện, lợi dụng Yêu Quỷ Vực để rèn luyện đệ tử. Nguyên bản chỉ lịch luyện là được, thế nhưng ờ đây quá mức hung hiểm, môn phái thực lực kém dù có gia nhập cùng một chỗ, người tới càng nhiều trái lại càng dễ đưa tới yêu ma quỷ quái, cũng càng thêm nguy hiểm. Nhưng Phù Tiên Đảo làm một mình cũng ăn không tiêu, vì vậy ba đại môn phái đứng đầu của chính ma hai đạo liền được thông qua gia nhập cùng nhau, cách vài năm sẽ đến một lần, còn biên ra một nội dung lừa dối chính ma hai đạo. Bất quá lần trước bọn họ tới đây đã gặp phải phiền phức, chỉ sợ sau này cũng không còn dám tới nữa.”
Dù sao hắn đã không còn là đệ tử Phù Tiên Đảo, huống chi hắn còn ước gì chính ma hai đạo bị nhiễu loạn, tự nhiên không cần phải giấu diếm. Dược Thiên Sầu quay đầu lại, nhìn bốn người cười nói: “Các ngươi biết sáu đại môn phái cùa chính ma hai đạo gặp phải phiền phức gì khồng?”
Bốn người lắc đằu, hắn nhìn chằm chằm bốn người hắc hắc cười: “Bọn họ ở đây bị một người thu thập trừng phạt một trận, năm vị cung phụng và mười tên trưởng lão Phù Tiên Đào cùng lúc bị thương, các ngươi biết người đánh thương họ là ai khồng? Không phải là ai khác, chính là người mà các ngươi muốn tìm.”
“A!” Bốn người cùng kêu lên một tiếng sợ hãi. Tất Thủ Chế càng kích động đến cả người đều run lên: “Ngươi nói người nọ là lão tồ tiên sao?”
“Khồng sai!” Dược Thiên sầu gật đầu nói: “Chính là tổ tiên của ngươi Tất Trường Xuân, tổ tiên của nhà ngươi thật khó lường a! Chậc chậc! Một thân tu vi quả thực làm cho khồng lời nào để nói.”
Nghe vậy bốn người liền hồ hấp gấp lên. ánh mắt ngóng nhìn phía trước, đã có vẻ có chút khẩn cấp.
“Phi hành toa khồng thể bay thấp, tận lực bay trên cao. bằng khồng dễ lọt vào tập kích.” Dược Thiên Sầu chỉ tay qua phía trái: “Chính là phương hướng kia. dùng tốc độ nhanh nhất phi hành, sau đó có thể thấy một tòa núi cao xuyên phá tận trời, đó là Vân Thiên Phong, chúng ta hạ xuống trên đỉnh núi đó.”
“Đã biết!” Kinh Hồng Nhạn mặc dù có lớn tuồi, nhưng tình tự kích động vẫn khó có thể che giấu. Phi hành toa cấp tốc bay vọt lên cao. sau đó lại gia tốc thật mạnh, hóa thành một đạo lưu quang cấp tốc bay về hướng Dược Thiên Sầu đã chỉ.
Ước chừng thêm một canh giờ, phía trước xuất hiện một ngọn núi cao vót thiên địa, bốn người nhìn nhau gật đầu. Dược Thiên Sầu quả nhiên không phải nói lung tung. Tốc độ phi hành toa lướt tới cao nhất, không bao lâu dựa vào đỉnh núi từ từ rơi xuống.
“Đều xuống đi! Muốn đi vào chỉ có đi bộ, bằng không sẽ xuất hiện nguy hiểm làm cho khó lòng phòng bị.” Dược Thiên sầu nói xong dẫn đầu nhảy xuống, mấy người cũng theo xuống tới. Kinh Hồng Nhạn thu phi hành pháp khí.
Dược Thiên sầu quan sát bốn phía, nhận rõ phương hướng xuống núi lần trước, phất tay dẫn mấy người đi xuống. Ai biết vừa nhiền qua góc núi, năm người nhất thời sững sờ. Thần tình tràn đầy vè khó tin.
Chỉ thấy dưới ánh mặt trời chiếu sáng đỉnh núi, một nhuyễn kiệu màu xanh đang đặt ở đó. Bốn phía cỗ kiệu nguyên bản được buồng xuống lụa mòng, lúc này đã được vén lên. Trong kiệu là một gã nam nhân nho nhã, cầm một quyển sách trên tay đang đọc đầy vẻ hứng thú dưới ánh nắng mặt trời. Cách đó không xa đứng bốn gã nam nhân cường tráng, xem trang phục hẳn là người hầu cùa nam nhân đang đọc sách. Bốn người kia gương mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm mấy người đột nhiên xuất hiện.
Mấy người thất kinh nhìn nhau, khồng ngờ có người ngồi ở loại địa phương này đọc sách, thật quá khó tin tường. Bốn người Võ Tứ Hài đưa mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu, không biết hắn có nhận thức ra hay không.
Lần trước Dược Thiên sầu tới cũng không có gặp qua người này, nhưng có thể ở địa phương này nhàn nhã như vậy, người bình thường làm sao làm được? Nơi này cũng không phải là nơi người bình thường có thể tới. Trong đầu nhanh hồi ức lại. trài qua phân tích hắn có điểm hoài nghi người này là ai. nhưng lại không dám khẳng định, dù sao nơi này vồ luận phát sinh chuyện gì cũng đều có khả năng.
Nam tử trong nhuyễn kiệu tựa hồ không phát hiện mấy người đi tới. lẳng lặng xem quyển sách trong tay, ưu nhã lật qua một tờ, lại cầm quyển sách đứng dậy, hí mắt nhìn ánh mặt trời vặn thắt lưng, xoay người nhìn về phía mấy người tao nhã cười nói: “Yêu Quỷ Vực khó có được có khách tới, nghĩ không ra hôm nay cho ta gặp phải.”
Last edited by Hina; 07-03-2012 at 05:33 PM.
Đã có 80 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ansu16