Vũ Luyện Điên Phong Tác Giả: Mạc Mặc
-----oo0oo-----
Chương Khu rừng sương trắng
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Quay cuồn cuộn giữa không trung, Xích Huyết đáp xuống đất, rồi nhìn lại con yêu thú của mình. Lúc này nó đang nhìn chính diện với hắn, trong yếu hầu ùng ục tiếng gầm rú âm trầm, hai con ngươi sáng lòa hung hãn.
Xích Huyết hốt nhiên biến sắc.
Con yêu thú đã bị hắn gieo Khống Hồn Trùng này... lại có thể thoát khỏi vòng chi phối và đối địch với hắn!
- Ha ha ha!
Dương Khai bật cười đắc ý, tiếng cười ngang ngược vô cùng.
Xích Huyết nhìn hắn, hồi tưởng lại hành động quái lạ vừa rồi của hắn, quát lên từng
tiếng trầm đục:
- Vừa rồi ngươi đã làm gì?
Chợt nhớ đến tia u quang nọ, Xích Huyết mới ngộ ra, tên này mới nãy đã liều chết xông đến chi để đánh tia u quang này vào người con yêu thú, chắc hẳn phải có trò gì đó.
Bằng không, con yêu thú của hắn không thể thay đồi như vậy được.
Dương Khai cười lớn, dẹp sạch mọi sự cẩn thận dè dặt trước đó, hắn hào hứng chậm rãi tiến đến bên cạnh con yêu thú lục giai, đưa tay vỗ lên lưng nó, liếc nhìn Xích Huyết:
- Ta đã làm gì, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra sao?
Tử Mạch há hốc mồm nhìn Dương Khai đầy khiếp sợ.
Càng ở gần hắn, Tử Mạch phát hiện hắn càng thần bí. Sức mạnh và điều kỳ lạ ở con người này đã vượt xa mọi tưởng tượng của Tử Mạch.
Đến tận giờ khắc này, Tử Mạch mới hiểu tại sao trong trận đại chiến với yêu thú mấy ngày trước, hắn lại có thể hóa giải mối nguy hiểm của mình và Lãnh San. Tuy cô ả biết rõ lúc đó hắn đã động thủ, nhưng lại không hiểu lắm sự huyền bí ấn chứa bên trong.
Song, bây giờ, cuối cùng Tử Mạch đã hiểu ra, gã đàn ông này... cũng có thể điều khiển yêu thú!
Hắn dễ dàng khống chế một con yêu thú lục giai, khả năng khác thường này ai có thể địch lại được? Kể cả sư huynh Xích Huyết của cô ả, cũng phải hy sinh trên trăm con Khống Hồn Trùng, mạo hiểm vô cùng mới khiến chúng dung hòa lẫn nhau, sau đó lại vứt bỏ mấy chục con yêu thú ghê gớm khác mới có thể chi phối con yêu thú lục giai trước mặt
Nếu so sánh hai bên với nhau, thì khả năng của Dương Khai quả thật là khó lường!
- Sao ngươi làm vậy được? Khống Hồn Trùng của ta vẫn còn ở trong cơ thể nó, thật
vô lý!
Xích Huyết không thể bình tình nữa, hắn cố gắng kết nối với đám Khống Hồn Trùng nhưng con yêu thú vẫn không tuân mệnh hắn.
- Không có gì là không thể cả, chi có thể nói bọn trùng của ngươi quá kém thôi! Dương Khai khẽ cười khinh miệt, thần sắc lạnh băng.
- Thú vị lắm!
Xích Huyết đột nhiên phấn chấn lên, cứ như được chứng kiến chuyện gì mới lạ lắm,
ánh mắt hắn sáng quắc chĩa vào Dương Khai, trong đó lóe lên chiến ý hừng hực cháy.
- Giết!
Dương Khai thốt lên một chữ.
Con yêu thú lục giai nọ liền xông đến Xích Huyết với tốc độ vũ bão, phong đao không ngừng trút ra. Xích Huyết tránh ra, thân pháp cũng khá là tinh diệu, hắn căn bản không xung đột trực diện gì với nó mà còn bay lên không, rồi xoay ngược bố nhào xuống Dương Khai như con chim ưng xé ngang bầu trời.
Xích Huyết tuy công lực mạnh, nhưng cũng không thể đối kháng chính diện với một con yêu thú lục giai, mục tiêu của hắn chi là Dương Khai, chỉ cần giết được Dương Khai, con yêu thú sẽ lại rơi vào vòng kiểm soát của hắn.
Từ trên bổ xuống, chiêu thức của Xích Huyết lúc trầm lúc bồng, sức mạnh Chân Nguyên Cảnh thất tầng triển khai toàn lực, ẩn chứa sức hủy diệt kinh hoàng.
Dương Khai vẫn bình thản, nguyên khí nội thể được thôi thúc đến cực hạn. Hắn chẳng những không tránh đòn, mà còn đạp thẳng hai chân xuống đất, nhào lên nghênh đón màn tấn công của Xích Huyết.
- Ngươi thú vị lắm!
Xích Huyết cười gian xảo.
- Ngươi cũng không tệ đâu!
Dương Khai cũng cười sang sảng.
Cả hai đang đấu võ mồm, nhưng cánh tay thì đánh xáp vào nhau không chút cẩu thả
và điệu bộ. Đòn đánh này cả hai đều dùng hết toàn lực, không giữ lại chút sức nào.
Xích Huyết muốn dùng thủ đoạn thật ghê gớm để quật chết Dương Khai, nhằm dễ dàng đoạt lấy quyền khống chế con yêu thú.
Và đối mặt với đòn công kích của kẻ địch như thế này, Dương Khai ắt cũng không dám dè dặt.
Quyền chưởng giao thoa, giữa không trung bùng lên tiếng nổ trầm đục, chấn động màng tai, trong chớp mắt năng lượng thiên địa hỗn loạn, có hai tiếng hục hặc đồng thời vang lên.
Xích Huyết bay nhào trở ra, Dương Khai rơi xuống như sao sa.
Bịch!
Dương Khai nện mặt đất thành một cái hố nhỏ, lúc hắn bò trở lên, khóe miệng không kềm được trào ra chút máu đỏ, còn Xích Huyết sau khi rơi xuống, sắc mặt hơi đỏ, chẳng có chút đáng ngại.
Màn đánh đối chiêu này, Xích Huyết đã chiếm thế thượng phong.
Tuy vậy, nhưng trong mắt Xích Huyết vẫn lóe lên chút gì đó gọi là kinh ngạc, hắn nhìn sang Dương Khai, còn chưa kịp nhìn rõ trạng thái của Dương Khai thì một tràng phong đao bỗng dồn dập kéo đến.
Xích Huyết chửi rủa liên hồi, vội vàng né tránh.
Đó chính là đòn tấn công của con yêu thú lục giai, hắn căn bản chống đờ không nối
vài lần.
- Hai người...
Tử Mạch kêu lên, không biết nên xử trí thế nào cho phải.
- Ngươi chớ có xen vào!
Dương Khai hét lên, hắn biết cô đang khó xử, dĩ nhiên sẽ không ép cô phải ra tay giúp đờ. Hắn tiếp tục triển khai bộ pháp nhào về phía Xích Huyết.
Xích Huyết biến sắc, không dám ngồi yên nữa mà hốt hoảng chạy thục mạng.
Hắn vốn tưởng rằng Dương Khai sẽ không chịu nổi một chiêu, chi cần một chiêu là đủ lấy mạng Dương Khai, vãn hồi thế cục, nhưng không ngờ tên này lại mạnh đến thế, dùng công lực Li Hợp Cảnh bát tầng để đối đầu với hắn mà chi chịu chút thương tích cỏn
con.
Không thể giết chết Dương Khai trong thời gian ngắn, yêu thú lục giai lại rơi vào tay địch, sư muội lại không trợ lực, Xích Huyết nào chịu đứng đấy chịu chết?
Chớp mắt, Xích Huyết đã vụt ra ngoài cả trăm trượng, Dương Khai cũng không chịu bỏ qua, xoay người cưỡi lên lưng con yêu thú đuổi theo cấp tốc.
Tử Mạch ngập ngừng do dự hồi lâu, chợt nghiến răng, vội vã chạy theo.
Sống chết của chính mình đang nằm trong tay Dương Khai, cô sao có thể phớt lờ được?
Trong rừng sâu, có ba cái bóng lần lượt bay vút qua.
Xích Huyết chạy đầu tiên với tốc độ cực nhanh, Dương Khai cười con yêu thú bám sát theo sau, tiếp đó mấy dặm là Tử Mạch dẫn đầu mười mấy con yêu thú, thần sắc hỗn loạn, vừa muốn đuổi theo vừa muốn bỏ chạy, mãi không thể hạ nồi quyết tâm nên tốc độ chẳng nhanh cũng chẳng chậm.
Trong màn công kích chớp nhoáng, yêu thú lục giai triển khai hết thần uy, phong đao tản ra cả trăm trượng, từng thân cây cứng cáp đồ như rạ, sức mạnh của nó quả là không tầm thường.
Phải nói nó là con yêu thú mạnh ngang với Thần Du Cảnh!
Tuy Xích Huyết đang chạy trốn, nhưng cũng chẳng tất tả là mấy, hắn chỉ hơi chau mày, lo rằng cứ chạy mãi thế này sớm muộn sẽ hết sạch chân nguyên, còn tên võ giả Đại Hán kia thì chẳng phải lo chuyện đó. Một khi bị dồn vào đường cùng thì hắn thật sự chỉ có
nước chạy đằng trời.
Nào ngờ, lúc này Dương Khai cũng rối ren vô cùng.
Nô Thú Án tuy rất mạnh, nhưng trước giờ hắn chi mới thi triển với yêu thú tứ giai, ngũ giai, chứ chưa từng dùng với yêu thú lục giai.
Lúc trước hắn cũng đã phỏng đoán Nô Thú Ấn không thể nào vô địch được, ắt hẳn nó cũng có giới hạn sức mạnh, chỉ là mãi chẳng có cơ hội thừ nghiệm, bây giờ thì quả nhiên đúng là vậy.
Công lực hiện tại cảu Dương Khai là Li Hợp Cảnh bát tầng, tương đương với trình độ tứ giai đỉnh phong của yêu thú.
Ở mức công lực này mà sử dụng Nô Thú Án thì có thể dễ dàng chi phối yêu thú tứ giai, yêu thú ngũ giai thông thường cũng có thể khống chế, nhưng còn con yêu thú lục giai trước mắt này thì không hiệu nghiệm cho lắm.
Tiềm thức của nó đang công kích Nô Thú Án mà hắn đánh vào người nó!
Mặc dù bây giờ nó vẫn đang tuân theo mọi mệnh lệnh, nhưng Dương Khai ước chừng nhiều lắm chi một canh giờ sau, Nô Thú Án sẽ bị phá giải, đến lúc đó con yêu thú lục giai này sẽ lại rơi về vòng kiểm soát của Xích Huyết.
Tình hình này không ổn, bắt buộc phải giải quyết cuộc chiến này trong vòng một canh giờ, bằng không sẽ có rủi ro!
Dương Khai cũng không biết liên tiếp thi triển Nô Thú Án hai lần đối với một con
yêu thú lục giai liệu có tác dụng hay không, nếu không thì...
Nghĩ đến đấy, Dương Khai không ngừng hạ lệnh cho con yêu thú bên dưới mình. truyện được lấy từ website tung hoanh
Hiện tại nó khá là ngoan ngoãn, sau khi đã hiểu rõ ý đồ của Dương Khai liền gia tăng tốc độ, kéo sát khoảng cách với Xích Huyết từng chút một.
Sau thời gian một nén nhang, Xích Huyết đang hối hả chạy nhưng vẫn cố quay đầu lại nhìn, hắn suýt chút nữa mở mồm chửi ầm lên!
Cự ly trăm trượng lúc trước giờ chi còn khoảng năm mươi trượng, chỉ thêm một lát nữa thôi hắn sẽ bị đuổi kịp.
Phải đi đến đó sao?
Trong đầu Xích Huyết chợt hiện lên một ý nghĩ, hắn chần chừ, như không chắc chắn lắm với quyết định của mình.
Không rõ Nơi đó ẩn chứa điều huyền bí gì một khu rừng phủ đầy sương mù, không thể nhìn rõ những gì bên trong, Xích Huyết đã vô tình phát hiện được vào vài ngày trước.
Xích Huyết vốn muốn vào trong thăm dò một phen, nhưng lúc đó con yêu thú lục giai nọ tỏ ra rất sợ nơi này, cộng thêm chút cảm giác bất an trong lòng, nên hắn đành từ bỏ ý định thám thính.
Nhưng hiện giờ truy binh đang càng lúc càng đến gần, không còn chút cơ hội chạy thoát, Xích Huyết bất đắc dĩ mạo hiểm với ý nghĩ trong đầu.
Với sức mạnh của con yêu thú và tên Đại Hán nọ, hắn căn bản không thể chống cự,
nơi đó con yêu thú này rất sợ, chắc chắn nó sẽ không dám vào, nếu tên Đại Hán dám một thân một mình vào trong, thì Xích Huyết sẽ dễ có cơ hội chiến thắng hơn.
Nghĩ đến đó, hai con mắt hắn chợt toát ra tia lạnh lẽo, và hắn đã quyết định xong.
Quan sát địa hình hai bên được một lúc, hắn đột ngột chuyển hướng, lao như tên bắn về vùng đất bí ấn nọ.
Lại thêm thời gian một nén nhan trôi qua, khoảng cách giữa Dương Khai và Xích Huyết chi còn lại mười trượng.
Gần đến như vậy, không những con yêu thú có thể thích gì làm nấy, mà đến Dương Khai cũng có thể tung ra sát chiêu, hung hãn đánh úp xuống đầu Xích Huyết.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Xích Huyết không thể ứng phó kịp thời, hắn bị một luồng phong đao quẹt trúng, tạo nên một vết rách lớn trên y phục, cũng may chân nguyên nội thể dâng trào mới có thể tránh được sát thương từ phong đao, chi chảy có chút máu chứ không ăn vào tận gân cốt.
Liếc nhìn Dương Khai một cái thật thù hằn, Xích Huyết nhoẻn lên một nụ cười mỉm u ám và khiêu khích, hắn chợt tiếp tục thay đồi phương hướng, lao thẳng vào trong mảng rừng trắng xóa.
Dương Khai vẫn theo sát không buông.
Nào ngờ con yêu thú lục giai lại tránh xa đám sương mù, đột ngột dừng lại, Dương Khai nhất thời không phát giác ra, liền ngã nhào vào trong theo quán tính.
Hắn vội vã xoay người giữa không trung rồi đáp xuống đất, còn chưa kịp quan sát địa hình xung quanh thì bên tai chợt văng vẳng tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
Là Xích Huyết!
Hình như hắn đang phải nếm trải sự đau đớn kinh hoàng nào đó, tiếng kêu thê lương đến mức khiến người khác phải sởn cả tóc gáy.
Dương Khai khẽ biến sắc, chính lúc này, từ trong tiềm thức của hắn chợt dội lên một cơn đau kịch liệt, cơn đau này rất quen thuộc, giống hệt với lúc Địa Ma muốn chiếm giữ cơ thể và phá hủy ý thức hắn vậy.
Bất giác, Dương Khai khẽ rên ri, gân xanh nổi đầy trán, mồ hôi đầm đìa, toàn thân hắn run lẩy bẩy.
-Á...
Tiếng kêu mỗi lúc một thê lương, bi thảm vọng về, nghe còn kinh hoàng hơn cả Xích Huyết.
Đó là tiếng gào thét đau đớn của Địa Ma!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Vũ Luyện Điên Phong Tác Giả: Mạc Mặc
-----oo0oo-----
Chương 257: Sự kỳ diệu của Ôn Thần Liên
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Tiếng kêu than của Địa Ma cứ kéo dài mãi không dứt, lúc trầm lúc bống, mang đầy hơi hướm hoang mang và sợ hãi.
- Địa Ma!
Dương Khai cố nén cơn đau đầu xuống hét lên:
- Ngươi làm sao vậy?
- Thiếu chủ...
Giọng Địa Ma khẽ run rẩy:
- Đây là nơi quái quỷ nào vậy? Tại sao thần hồn của lão lại bị tấn công?
Nghe lão nói thế, Dương Khai liền tỉnh ngộ! Chẳng trách cơn đau trong đầu mình lại quen thuộc đến thế, thì ra đó là cảm giác do thần hồn bị tổn thương.
Mấy ngày trước Dương Khai còn dùng cách này để giày vò uy hiếp Tử Mạch và Lãnh San, thật không ngờ hôm nay hắn cũng phải nếm chịu cơn đau này. nguồn tunghoanh.com
Đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy, không phải là không gặt được mà chưa đến lúc
thôi.
Xích Huyết lừa hắn đến mảng rừng mịt mù này rõ ràng là có ý đồ, chỉ có điều chính Xích Huyết cũng đang đau đớn kêu gào ở cách đó mười mấy trượng, xem ra bản thân hắn cũng không nắm rõ điều bí ẩn ở đây, Dương Khai mà xông bừa vào thì cũng chẳng trụ vững được.
Giờ thì hay rồi, cả hai đều đang bị giày vò thần hồn, căn bản không thể chiến đấu tiếp nữa.
- Thiếu chủ, mau rời khỏi đây! Đám sương trắng này rất quái lạ... Không ảnh hưởng đến thân thể mà chi tổn thương đến thần hồn, lão nô chịu không thấu!
Địa Ma khẩn thiết thôi thúc.
Lão tuy là lão ma vạn năm, nhưng bây giờ cũng chi tồn tại ở dạng thần hồn, không có thân thể, bình thường lão ẩn náu trong Phá Hồn Chùy cũng khá là thoải mái, nhưng hôm nay vừa bước vào nơi này, thì lập tức gặp ngay khắc tinh, sự giày hò và đau đớn mà lão phải chịu còn lớn hơn Dương Khai và Xích Huyết nhiều.
Chi trong một thời gian ngắn ngủi, Địa Ma cảm nhân được rõ ràng sức mạnh thần hồn của mình đã suy yếu đi một chút, phát hiện này khiến lão lúng túng, đau khố tột độ.
- Được. Ngươi cố chịu một chút!
Dương Khai cố gắng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Xích Huyết thì thấy hắn cũng đang
quằn quại giữa đám sương mờ mịt, muốn tim đường ra nhưng vẫn không được.
Nghiến chặt răng, cố nén cơn đau âm ì, Dương Khai mau chóng lùi lại theo hướng đi
vào.
Liên tiếp lùi về sau cả trăm trượng nhưng xung quanh vẫn phủ đầy sương trắng. Dương Khai giật nảy mình, lập tức phát giác ra điều bất ồn.
Lúc hắn lọt vào mảng sương này, cùng lắm chi vào sâu khoảng vài trượng. Nhưng giờ sao vẫn chưa thoát khỏi nó? Không nản lòng, hắn tiếp tục lùi thêm trăm trượng, nhưng kết quả vẫn thế!
- Địa Ma... Nơi này rất quái lạ, ta không tài nào ra khỏi đây được!
Dương Khai biến sắc.
Địa Ma kêu lên í ới, giọng nói đầy tuyệt vọng:
- Chẳng lẽ lão nô... phải bỏ mạng tại đây sao? Lão nô không cam lòng!
Lão bị phong ấn ở Truyền Thừa Động Thiên không biết bao nhiêu năm, mãi đến khi cấm chế của nơi đó được phá giải, lão mới thoát ra ngoài. Tuy bị Dương Khai thu phục nhưng ít nhiều gì thì cũng đã ra khỏi đó, bây giờ lại phải đối mặt với nguy cơ sinh từ, Địa Ma dĩ nhiên là vô cùng căm phẫn.
Dương Khai nhíu chặt mày, vất vả chống đờ cơn đau từ sâu trong óc, vừa quan sát địa hình xung quanh, vừa suy nghĩ cách thoát hiểm.
Nơi này chắc phải có cấm chế nào đó mới quỷ dị như vậy, hiện tại không thể dùng
Địa Ma, bản thân Dương Khai cũng không thể tìm ra ngọn nguồn của cấm chế, làm sao phá giải nổi đây?
- Ta thấy có chút không tỉnh táo...
Mắt hắn chợt nổ đom đóm, bước chân lảo đảo.
- Gay rồi, lần này thì chết rồi, đó là dấu hiệu thần hồn bị tổn thương, nếu lặp lại nhiều lần chi e thần hồn của thiếu chủ cũng sẽ bị diệt tận!
Dương Khai sa sầm nét mặt, cố nén mọi cảm giác khó chịu xuống, xoay chuyển ý
nghĩ.
Đột nhiên, mắt hắn sáng rực lên:
- Địa Ma, ngươi thử vào trong Kim Thân của ta xem!
- Kim Thân gì hả? À...
Lúc đầu Địa Ma vẫn chưa hiểu, nhưng ngay lập tức lão tình ngộ, vội vàng trốn vào trong Ngạo cốt Kim Thân của Dương Khai.
Giây lát sau, Địa Ma bật cười sảng khoái:
- Ha ha ha... Thiếu chủ, Kim Thân của ngài quả là phi phàm, không ngờ nó có thể kháng cự đám sương mù kia, bây giờ lão nô an toàn rồi!
Dương Khai cười méo mó:
- Ngươi an toàn, còn ta thì nguy to rồi!
Ngạo Cốt Kim Thân bao trùm vạn vật, thu trọn mọi thứ, năng lượng gì cũng có thể hấp thụ, tuy Dương Khai không biết trong đám sương này ẩn chứa thứ gì, nhưng nó có thể tấn công thần hồn thì hẳn cũng là một dạng năng lượng, thế nên hắn mới chợt nảy ra ý để
Địa Ma thử một phen, sự thật đã chứng minh quả nhiên là hữu hiệu.
- Thiếu chủ, ngài nhất định phải trụ vững đấy!
Địa Ma căng thẳng động viên Dương Khai. Tuy hiện giờ lão không phải lo đứng lo ngồi nữa, nhưng nếu Dương Khai mà chết, thì lão cũng chẳng chạy thoát vận hạn được.
- Liệu có cách nào đưa thần hồn của ta vào trong Kim Thân không?
Gân xanh nổi đầy trên trán Dương Khai, cả người hắn mồ hôi ướt nhẹp, bàn tay nắm chặt, cơ thể run như cầy sấy.
- Ngài chưa đạt đến Thần Du Cảnh...
Địa Ma thở dài, chưa đạt đến Thần Du Cảnh, chưa tu luyện được thần thức thì làm sao đưa thần hồn vào trong Kim Thân?
Dương Khai nghiến răng, dùng toàn lực chống cự cơn đau buốt từ trong trí óc, nguyên khí toàn thân bắt đầu hỗn loạn.
Cơn đau kéo dài hồi lâu thì cảm giác choáng váng lại kéo đến, Dương Khai lảo đảo rồi ngã lăn ra mặt đất, thần hồn bị tổn thương thêm lần thứ hai!
Cứ đà này thì e chẳng bao lâu nữa thần hồn của hắn sẽ bị diệt tận, không thể tồn tại nữa, nhất định phải nghĩ cách xua tan tình thế nguy cấp trước mắt.
Dù tình hình hiện tại rất xấu, nhưng Dương Khai lại càng bình tình trong nghịch cảnh. Nhân lúc đang choáng váng, cơn đau vẫn còn chưa ập đến tiếp, hắn quy tụ mọi ý chí và tình thần để suy nghĩ cách thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Đương lúc Dương Khai đang tập trang tinh thần thì thình lình, hắn cảm thấy trong
đầu mình len lỏi một cảm giác mát rượi, đó không phải là ảo giác mà rất thực.
Đi cùng cảm giác mát rượi này, ý thức hắn chợt hồi phục lại sự tỉnh táo, toàn thân ấm áp khác lạ, cơn đau đầu cũng tan biến, vô cùng khoan khoái dễ chịu, cả sắc mặt tái nhợt cũng đã bắt đầu hồng hào trở lại.
-ủa?
Một tia nghi hoặc thoát qua gương mặt Dương Khai, hắn từ từ đứng dậy, ngạc nhiên cảm thụ sự thay đổi ở bản thân, nhíu mày không ngừng.
- Thiếu chủ?
Địa Ma khẽ gọi.
Dương Khai không trả lời, vẫn mải mê cảm thụ, một lát sau, đi cùng một tiếng rên ri
ngắn ngủi, cơn đau tê dại đó lại tiếp tục kéo đến, một cảm giác thống khổ không thể nào chịu thấu.
Cơn đau này kéo dài cả một quãng thời gian, đến khi chạm đến một mức độ nhất định thì cảm giác choáng váng quen thuộc lại buông xuống.
Cùng lúc đó, cảm giác mát lạnh rượi trong đầu lại lan tràn, chẳng những dẹp tan cơn choáng váng mà cũng chẳng còn đau nhức nữa.
Giống hệt như lúc nãy.
Lúc này đây Dương Khai mới cảm thụ cẩn thận hơn, cuối cùng đã nắm chắc được một chút mấu chốt.
Cơn đau đó là do sương mù tấn công thần hồn mà ra, cảm giác choáng váng là do thần hồn bị tổn thương. Tuy nhiên, cứ liên tiếp dăm ba lần, Dương Khai không hề cảm thấy thần hồn mình bị tổn hại, ngược lại còn có chút tăng trướng, vì phạm vi cảm giác của hắn dường như đã rộng thêm một chút, đó chính là dấu hiệu rõ rệt nhất cho việc sức mạnh của thần hồn đã tăng lên.
Mặc dù tăng trướng không bao nhiêu, nhưng quả thật đã có chút tiến bộ.
Dương Khai vui mừng khôn xiết.
- Địa Ma, lần này hình như ta biến họa thành phúc rồi!
Dương Khai đột nhiên bật cười ha hả, nhưng tiếng cười còn chưa dứt thì hắn bất giác kêu lên rên ri, đưa tay lên ôm đầu, cả người co giật.
Qua hồi lâu, đợi Dương Khai khôi phục lại bình thường, Địa Ma mới lên tiếng hỏi:
- Chuyện gì vậy ạ?
- Ôn Thần Liên đang phát huy tác dụng!
Dương Khai cười mếu máo:
- Nó đang tu bổ thần hồn bị thương tồn của ta!
Địa Ma sững người rồi chợt tỉnh ngộ.
Lão ma đầu này cũng vô cùng lo sợ và rối ren, không hề nghĩ đến điều này, đến giờ nghe Dương Khai nói vậy, cuối cùng cũng đã hiểu ra.
Ngày trước ở Ẩn Đảo, Dương Khai đã lấy được một đóa Ôn Thần Liên ngũ sắc Thánh phấm chí tôn dùng để ôn dường thần hồn. Chi có điều Dương Khai chưa tu luyện
đến Thần Du Cảnh, tuy Ôn Thần Liên vẫn tồn tại trong tâm thức, nhưng không rõ dấu tích như thế nào.
Lần này Dương Khai rơi vào hiểm địa, thần hồn bị tấn công, Ôn Thần Liên dĩ nhiên sẽ phát huy tác dụng.
Có thứ bảo bối này thì còn sợ gì đám sương mù chung quanh nữa?
Sương mù và Ôn Thần Liên ngũ sắc, nhất hại nhất bồ, trong quá trình tồn hại tu bồ này, thần hồn của Dương Khai cũng dần dần mạnh lên.
Chi có điều quá trình này khá là đau khổ, chẳng phải người phàm nào có thể chịu đựng được.
- Thiếu chủ đúng là cát nhân thiên tướng, phúc tinh cao chiếu, lão nô biết ngay là sẽ không sao mà.
Địa Ma nói vuốt đuôi.
Dương Khai khẽ mỉm cười, không lo lắng nữa mà khoanh chân ngồi xuống, không nhúc nhích để mặc cho đám sương bao phủ.
Nơi này tuy là hiểm địa, nhưng cũng là một nơi rất tốt để tôi luyện thần hồn. Bỏ lờ cơ hội này, có trời biết bao giờ mới tìm được một bảo địa như thế này lần thứ hai.
Cho nên Dương Khai quyết định, tạm thời lưu lại đây một thời gian. Dù mỗi lần Ôn Thần Liên tu bổ thần hồn, sự phát triển nó đem lại cho hắn rất nhỏ, nhưng cứ tích tiểu thành đại, chỉ cần thời gian đủ dài, chưa biết chừng hắn có thể tu luyện ra thần thức.
Từng cơn, từng cơn đau buốt trào đến như thủy triều dâng, nhờ vào ý chí mạnh mẽ, lần nào Dương Khai cũng nhẫn nhịn được. Sau cơn đau là cảm giác váng óc, đi cùng đó là Ôn Thần Liên tu bổ thần hồn, quá trình này diễn ra rất chậm, nhưng Dương Khai vẫn thấy hài lòng.
Đó vốn dĩ là một công việc khá hao tốn thời gian.
Nửa ngày sau, chợt có tiếng kêu la thảm thương vẳng vào tai Dương Khai, hắn giật mình mở mắt ra, nhìn theo hướng thanh âm vọng lại, chi thấy gã sư huynh của Tử Mạch Xích Huyết đang đấu đá lung tung như con mồi đứt đầu giữa làn sương mờ, bộ dạng nhếch nhách, vẻ mặt dữ tợn vô cùng, hắn vừa vật vã, vừa vung vẩy chân nguyên và đủ loại võ kỹ hung mãnh ra tứ phía một cách bừa bãi.
Hiển nhiên y không may mắn được như Dương Khai, có Ôn Thần Liên thủ hộ, chẳng
phải lo thần hồn bị đả kích.
Lúc này thần trí hắn đang rối loạn, kể cả có thoát khỏi mảng sương mù này thì cũng vẫn điên loạn thôi.
Dương Khai chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn hắn, suy nghĩ một lúc rồi đi thẳng về phía hắn.
Dương Khai tuy mặc kệ hắn, hắn chết là đáng rồi, nhưng dầu gì cũng là một cao thủ Chân Nguyên Cảnh thất tầng, Huyết Châu ngưng tụ sau khi chết ắt cũng không bình thường.
Xích Huyết lừa Dương Khai xông vào vùng sương mờ này vốn là để mạo hiểm choảng nhau một trận, nhưng trời lại phụ lòng người, khiến hắn tự đào mồ chôn mình, nếu
hắn biết nơi này nguy hiểm đến thế thì đâu có dại mà bước vào.
Ba bước gộp thành hai bước, Dương Khai đã đứng ngay trước mặt Xích Huyết, hắn giơ nắm đấm lên, Xích Huyết cũng không tránh né, chi giương chướng ra theo bản năng.
Dương Khai lách người qua, Viêm Dương Tam Điệp Bạo bùng nố trên người hắn, theo sau đó, Xích Huyết bay vụt ra.
Chiến đấu mà không có chút nguy hiểm, Xích Huyết đã mất hết thần trí, cái cảnh giới Chân Nguyên Cảnh thất tầng duy nhất còn lại thì không thể phát huy sức mạnh tương ứng, trong thời gian chưa đầy ba hơi thớ, hắn đã bị Dương Khai quật chết bên dưới chướng quyền.
Thu hồi viên Huyết Châu ngưng tụ từ hắn, Dương Khai lại ngồi xuống, tiếp tục công
cuộc tu luyện thần hồn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vũ Luyện Điên Phong Tác Giả: Mạc Mặc
-----oo0oo-----
Chương 258: Thần thức ra đời
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Bên trong vùng kỳ dị không có nhật nguyệt này, nhiều lúc Dương Khai phải dựa vào cảm giác để suy đoán rốt cuộc đã trôi qua bao nhiêu lâu rồi.
Tu luyện trong vùng sương mù khoảng nửa tháng, cuối cùng Dương Khai đã thuận lợi đột phá lên Li Hợp Cảnh cửu tầng!
Thành quả này cũng không phải hoàn toàn nhờ vào khố luyện, mà còn nhờ hấp thu hơn tám mươi viên Huyết Châu. Mấy viên Huyết Châu này là số hắn lấy được từ chỗ bọn Trần Học Thư.
Đa số là Huyết Châu của yêu thú, chi có năm viên là của cao thủ Chân Nguyên Cảnh, trong đó chứa đựng thứ năng lượng rất phi phàm.
Hấp thụ một năng lượng khổng lồ đến vậy, chi cần tu luyện thêm nửa tháng thì ắt có thể đột phá thêm, hơn nữa hắn đã có nền tảng khá vững chắc cờ cửu tầng, chi cần thẳng tiến hướng về Chân Nguyên Cảnh là xong.
Trong nửa tháng này, Dương Khai cũng đã dần làm quen với sự giày vò đầu óc, thậm chí còn có thể làm lơ được. Tuy cảm giác đau đớn đó vẫn tồn tại, nhưng cũng chẳng đủ ảnh hưởng đến hắn.
Vừa tổn hại, vừa tu bổ, thần thức cũng dần dần mạnh lên, cảm giác mỗi lúc một mở rộng ra hơn.
Nửa tháng sau, Dương Khai bắt đầu tìm kiếm lối ra.
Dù gì thì hắn cũng chẳng nhọc lòng chuyện tu luyện thần thức làm gì, cả bốn tuần
nay, sương mù vẫn tấn công, Ôn Thần Liên vẫn chủ động tu bổ, hắn có quan tâm hay không thì kết quả vẫn vậy.
Liên tiếp thăm dò mấy ngày nhưng vẫn đứng giữa làn sương trắng, phía trước ngó chẳng nổi đường ra, đằng sau trông không ra kẻ đến.
Tình hình này thật bất ổn, Dương Khai có chút lo lắng, hắn đã dùng đến Dương Viêm Chi Dực rồi mà vẫn bay không ra khỏi nơi quái quỷ này.
Một ngày nọ, trong lúc đang dò đường, Dương Khai chợt phát hiện đám sương mù này có chút thay đổi, dù chi là rất nhỏ, nếu không để ý thì chẳng thể nào phát giác ra. Đây âu cũng nhờ trực giác của Dương Khai đã mạnh lên, nếu đối lại là nửa tháng trước ắt hẳn hắn đã không nhận ra rồi.
Hắn dừng bước lại, quan sát thật kỹ lường.
Mãi một hồi sau, Dương Khai mới khẳng định rằng, đám sương mù này đang từ từ tụ hội về một hướng nhất định. Tuy không biết tại sao lại có tình trạng này, nhưng Dương Khai đã ở đây lâu đến vậy, cuối cùng mới phát hiện ra điều này, dĩ nhiên hắn sẽ không bỏ qua một chút manh mối nào.
Hắn men theo hướng chảy của dòng sương, càng đi, tốc độ lưu động của dòng sương cũng càng nhanh, trong đó còn phảng phất tiếng gió, cứ như phía trước có thứ gì đó đang hấp thụ sương mù.
Dương Khai âm thầm cảnh giác, bước đi nhẹ nhàng, tiếp cận từng chút, từng chút
một.
Chốc sau, có một âm thanh vù vù vọng về, hệt như tiếng gió bấc lùa vào hang.
Đẩy mức chuyên tâm tình thần và cảm giác lên đến cực điểm, Dương Khai thận trọng mon men gần đến nơi phát ra tiếng động.
Lát sau, Dương Khai chợt nhướng mày, hắn nhìn thấy một tảng đá hình thù quái lạ đứng sừng sững cách đó không xa, và nơi mà dòng sương mù trút về lại chính là một cái lỗ nhỏ bên trên tảng đá đó.
Trông nó cứ như đang há miệng nuốt lấy nuốt để đám sương.
Nhận thấy không có gì nguy hiểm, Dương Khai mới dần dần thả lỏng, ung dung bước đến gần. Quan sát kỹ thì hắn phát hiện tảng đá này hóa ra rỗng bên trong, sương mù luồn vào từ bên trên rồi lại thoát ra từ cái lỗ bên dưới, âm thanh vù vù nọ cũng từ đó mà ra,
đúng là kỳ lạ.
Thích thú rảo bước một vòng quanh tảng đá, Dương Khai phát hiện nó có chút bất thường.
Trên bề mặt tảng đá có dấu vết tấn công, chi có vết cắt mờ mờ chứ không hề nứt ra.
Những dấu vết này ắt hẳn do ai đó để lại, người có thể tìm đến đây công lực tối thiểu cũng phải là Chân Nguyên Cảnh, nhưng đòn tấn công của võ giả Chân Nguyên Cảnh lại chi để lại vết xước mờ, vậy thì tảng đá này hẳn ẩn chứa huyền cơ nào đó.
Đổi lại tảng đá bình thường mà bị cao thủ Chân Nguyên Cảnh công kích thì chỉ e đã nát vụn rồi.
Thầm suy tính, Dương Khai cũng thử tấn công một phen, quả nhiên vẫn vậy, tuy hắn đã dùng toàn lực tung ra một chưởng nhưng vẫn không thể đả động đến một tí nào.
Dù biết tảng đá này là một bảo bối, nhưng Dương Khai cũng đành lực bất tòng tâm, cả tảng đá to đến vậy ít nhất cũng nặng cả mấy nghìn cân và có khi còn hơn thế, chắc chắn sẽ không thể mang đi được.
Đương thở dài, Dương Khai lại ngạc nhiên nhìn vào bên dưới tảng đá, chậm rãi quỳ xuống.
Dưới cái lỗ chỗ sương mù trút ra, có một cái hốc nhỏ bằng hạt đậu tương, nhưng lúc này, trong cái hốc đó có một giọt dịch thể sáng long lanh màu hồ phách.
Nhón lại gần ngửi thử thì một hương thơm mát dịu xộc vào mũi, xao động cả tinh
thần, còn dễ chịu hơn cả cảm giác lúc Ôn Thần Liên tu bố thần hồn.
Bảo bối! Tuy hiện tại Dương Khai vẫn chưa biết thứ chất lỏng này là gì, nhưng chắc chắn nó là bảo bối, hơn nữa còn là một bảo bối rất có ích cho thần hồn!
Lại nhìn vào thứ này, ánh mắt Dương Khai nổi đầy vẻ ham muốn.
Hắn đưa một ngón tay ra, cẩn thận khống chế nguyên khí, lấy giọt chất lỏng màu hố phách ra khỏi cái hốc nhỏ.
Còn chưa kịp quan sát ti mi thì đám sương mù xung quanh chợt xao động và trút vào cái lỗ trên tảng đá với tốc độ nhanh gấp mười mấy lần lúc nãy.
Chi có điều lần này, lượng sương trút vào trong lỗ lại không trút ra nữa mà rót hết vò
trong cái hốc nhỏ và biến mất dưới tác dụng của một thứ năng lượng thần kỳ.
Dương Khai kinh ngạc chứng kiến hết tất cả.
Dần dà, bên trong cái hốc bé như hạt đậu nọ dường như xuất hiện thêm một lớp hơi nước, dưới đáy còn có một sợi tơ màu hổ phách đang ngưng kết.
Chẳng lẽ giọt chất lỏng trên tay hắn được ngưng tụ nhờ sương mù này?
Dù đó chi là suy đoán, nhưng nếu kết hợp với tình hình trước mắt, thì Dương Khai ước tính mười phần cũng có tám, chín phần là đúng.
Hắn vốn định cất giọt bảo bối này đi, nhưng vừa thấy nơi này có thể tái tạo lại nó nên Dương Khai chẳng lưu tâm nữa.
Ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai liền cho giọt chất lỏng màu hố phách này vào miệng, nuốt ực một cái.
Vị thơm ngọt tràn ngập đầu lưỡi tựa như mỹ tìru, Dương Khai cảm nhận được rõ ràng nó đang hóa thành một nguồn năng lượng và trôi thẳng về đan điền, bất chấp lừa nung của Chân Dương nguyên khí, nó luồn vào trong kinh mạch rồi xông lên đỉnh đầu.
Trong nháy mắt, cả người hắn bỗng nhẹ tựa mây bay, một cảm giác khoan khoái khó tả từ trong tràn ra, từng khúc huyết nhục, từng tế bào tựa hồ như đang hân hoan nhảy múa.
Đầu óc hắn lúc này tỉnh táo hơn lúc nào hết!
Cảm giác, thị giác, tính giác đều được khuếch đại lên rất nhiều lần.
Lướt mắt trông sang, Dương Khai thậm chí có thể nhìn rõ từng gốc cây ngọn cỏ cách đó cả trăm trượng.
Nơi này phủ đầy sương gió mây mù, ban đầu Dương Khai chi có thể nhìn thấy cảnh vật cách xa mười trượng một cách mơ hồ, nhưng còn bây giờ, tầm nhìn của hắn đã được khuếch đại hơn mười lần.
Thính giác, cảm giác cũng phát triển rõ rệt!
Khi biết mình chắc chắn đã nuốt được một thứ gì đó ghê gớm, Dương Khai không dám sơ suất, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bảo vệ bản tâm, luyện hóa năng lượng của thứ chất lỏng màu hổ phách nọ.
Biết bao nhiêu lợi ích dồn đến khi hắn hấp thụ nguồn năng lượng khuếch tán này.
Đầu tiên là về mặt thân thể, Dương Khai có thể cảm nhận được dấu tích và phương hướng của năng lượng thiên địa ngoại giới tuồn vào nội thể, chuyển động của lục phủ ngũ tạng như nắm gọn trong lòng bàn tay.
Sau khi những cảm giác này vừa lắng xuống, thì có một cảm giác khác rất khó hình dung kéo đến từ tận trong óc, một cảm giác ngứa ngáy, cứ như có một lớp dây thừng vô hình bó buộc trong tâm tưởng, khiến ta muốn gãi cũng gãi không xong, khó chịu đến độ Dương Khai nổi cơn tam bành nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Lớp dây thừng này tồn tại khiến cả cảm giác của chính Dương Khai cũng bị che lấp.
Tình trạng này cứ kéo dãi mãi một hồi rất lâu, bỗng thình linh, lớp dây thừng trói buộc đó bị chọc thủng.
Cơn ngứa nhũn người đó nháy mắt trở nên thoải mái, dễ chịu, Dương Khai nhận ra tình thần hắn như được gột rửa và thăng hoa, rất khó diễn tả thành lời.
Đồng thời, cảm tri cũng phát triển vượt bậc như đã biến thành một con mắt vô hình, nó ngưng tụ lại nhanh chóng rồi đột nhiên khuếch tán ra ngoài.
Những nơi nó đi qua, một mảng trời sương trắng, từng gốc cây ngọn cỏ xung quanh đều như cảnh tượng Dương Khai tận mắt nhìn thấy khắc sâu vào tận trí óc, rõ ràng vô cùng.
Cả một phạm vi hai đến ba trăm dặm, con mắt đó không hề để sót bất cứ thứ gì.
Dương Khai mở to hai mắt ra, trong mắt ẩn chứa sắc thái vô cùng cổ quái, hắn im lặng suy nghĩ.
Mãi lâu sau, hắn mới nhoẻn lên một nụ cười quái dị, ánh mắt sáng rờ.
- Địa Ma... Hình như ta đã tu luyện ra được thần thức rồi.
Dương Khai khẽ giọng.
- Sao cơ?
Địa Ma kinh ngạc:
- Thiếu chủ không nhầm chứ?
- Không, ta đã tu luyện được thần thức thật rồi.
Niềm hân hoan trong mắt Dương Khai càng rõ nét hơn, hắn bắt đầu thuật lại cả quá trình cảm nhận và quan sát vừa rồi của mình.
Địa Ma nghe xong, suýt nữa gào lên rằng Dương Khai là người nhà trời, nhưng lão
im bặt hồi lâu chẳng thốt nổi tiếng nào.
- Nếu đúng là vậy... thì chắc chắn đó đúng là thần thức rồi!
Giọng nói Địa Ma chứa đầy ý kinh động và khâm phục. Nhắm mắt mà vẫn có thể nhìn thấy hết mọi sự xung quanh, không phải thần thức thì là gì đây?
Ở các cảnh giới trước Thần Du Cảnh, võ giả muốn thăm dò mọi động tĩnh xung quanh phải dựa vào cảm tri, khái niệm cảm tri này rất mơ hồ, có thể xem như là một loại bản năng, có điều bản năng này về sau có thể mạnh lên, tức là lợi dụng sức mạnh bản thân, thính giác, thị giác, khứu giác, có lúc còn phải phối hợp với mùi vị xung quanh để phán đoán tình hình gần đó. truyện copy từ tunghoanh.com
Cảm tri không phải thứ vạn năng, rất dễ xảy ra sai sót, nhưng đối với các võ giả dưới Thần Du Cảnh, chỉ có cách này mới có thể giúp họ thám thính những tin tức không nhìn
thấy được.
Nếu đột phá lên Thần Du Cảnh thì lại khác, tu luyện ra thần thức, chi cần động chút tâm niệm thì thần thức sẽ lan rộng, mọi động tình xung quanh chi cần liếc qua là xong, hệt như chính mắt nhìn thấy.
So với cảm tri mơ hồ thoắt ẩn thoắt hiện thì của tác dụng của thần thức lớn hơn rõ ràng, cái gọi là lớn ấy không chi thể hiện trong việc thám thính tình hình địch, mà thần thức mạnh còn có thể dùng để tấn công, không ai có thể phòng bị được.
Tuy nhiên... thần thức là thứ chi có cao thủ Thần Du Cảnh mới tu luyện được, thiếu chủ mới ở cảnh giới nào chứ, Li Hợp Cảnh cửu tầng chứ bao nhiêu!
vẫn còn thiếu một cảnh giới lớn và một cảnh giới nhỏ nữa!
Tuy từ khi đi theo Dương Khai, đã chứng kiến không biết bao nhiêu sự thần bí và hùng mạnh ở hắn, nhưng lúc này Địa Ma vẫn không thể nào chấp nhân nổi sự thật này.
- Nếu thiếu chủ đã tu luyện được thần thức, vậy thì chắc là đã có thức hải rồi?
Địa Ma lên tiếng.
- Không có!
Dương Khai cũng lấy làm thắc mắc, hắn đương nhiên biết thức hải là gì, vừa rồi hắn cũng đã cẩn thận điều tra một hồi, nhưng vẫn phải khẳng định rằng hắn không hề có thức
- Sao lại thế được?
Địa Ma ú ớ, trầm ngâm mãi rồi lại hỏi:
- Thiếu chủ có nhìn rõ được nội thể không, nhất là tình hình bên trong tâm thức ấy?
Trong tâm thức ngài còn có một đóa hoa Ôn Thần Liên, nếu nhìn thấy thì tức là ngài đã có thức hải rồi.
- Ta không nhìn thấy.
Dương Khai nhíu mày:
- Hình như ta chi có thể quan sát tinh hình bên ngoài thôi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương