Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 230: Mẹ vợ xem con rể.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Một hội trường đấu giá rộng rãi chỉ còn lại rải rác vài người, ngoài hai bảo vệ và vài nhân viên ngân hàng thì chỉ còn lại Trang Duệ và Dương Vĩ, những người còn lại đều bị Tống Quân và tên mập kéo đi tham gia tiệc mừng.
Đấu giá lần này không những làm cho đám người Tống Quân kiếm được bộn tiền, mà ngay cả thanh danh cũng vang lừng, nghe nói đài truyền hình trung ương còn tìm đến tận cửa để thương lượng với ban tổ chức hội chợ đổ thạch Bình Châu. Nếu tin tức lần này có thể được đưa lên thời sự CCTV, như vậy sẽ là chiến tích lớn với các vị lãnh đạo.
Tất nhiên điều làm cho nhân viên công tác vui vẻ nhất chính là những phong bao đỏ thẫm, những người này bình thường cũng không thiếu tình huống được nhận tiền, nhưng người ta ra tay đã hơn mười ngàn, thật sự không thấy nhiều. Ngay cả vị phóng viên đài truyền hình cũng bỏ qua thái độ rụt rè để đi đến bên cạnh Tống Quân rồi mở miệng nói:
- Ông chủ Tống.
Lúc này đã hơn mười hai giờ trưa, Trang Duệ đã sớm đói bụng đến mức bụng dán ra sau lưng nhưng còn phải đứng chờ bố của Tần Huyên Băng điện thoại đến, đối phương nói nửa giờ nữa sẽ đến.
Ngay sau đó những nhân viên công tác của ngân hàng cũng đã đi, lúc này ngoài cửa chỉ còn lại hai nhân viên bảo vệ, nhưng tên mập trước khi đi đã đút tiền mừng cho bọn họ, vài người kia cũng cam tâm tình nguyện ở lại. Nói đùa gì vậy, thiếu một bữa cơm cũng không chết ai, còn có thể lời hơn chục ngàn, như vậy có ai không chịu?
- Lão Tứ này đúng là không ra gì, nửa giờ trước nói rằng sẽ đi khách sạn đưa người đến, bây giờ đã qua bao lâu rồi, cũng không thấy một bóng người. Lão Yêu, đưa chai nước cho tôi, trong bụng thật sự không có thứ gì...
Dương Vĩ ngồi xuống ghế mà mất hết tất cả sức lực, từ sáng đến trưa hắn luôn hưng phấn, thậm chí vài lần lấy điện thoại ra tính toán số tiền, cộng tới cộng lui giá trị của mười bảy vật đã bán vài lần, cũng có vài lần cộng sai.
Nhưng lúc này Dương Vĩ nghe thấy bụng "kêu gào" thì thật sự hối hận vì ở lại cùng Trang Duệ, ai bảo mình quá hiếu kỳ, cứ muốn gặp mặt bố vợ trong truyền thuyết của Trang Duệ?
- Được rồi, tướng tá của anh thì nhịn đói một bữa cũng không chết được, đúng rồi, Dương Vĩ, mùng chín Tam ca sẽ kết hôn, anh theo tôi về Bành Thành, sau đó chúng ta cùng đi, hay thế nào đây?
Lão Tam đã về Thiểm Tây, lại vừa gọi điện thoại đến nó là tháng này sẽ cưới, Lão Nhị bận công tác không qua được, vì vậy những người còn lại phải đến.
- Cậu đưa tôi về Trung Hải, sau đó tôi sẽ trực tiếp bay đến Tây An...
Nhà Lão Tam ở Vị Nam, chỉ cách Tây An hai giờ bay, Dương Vĩ biết đường từ Hà Nam sang Thiểm Tây là không dễ đi, vì vậy lần này không chịu đi xe cùng Trang Duệ.
Trang Duệ gật đầu đồng ý, hắn trước tiên phải đến Trung Hải để giao những mảnh sứ Nhữ Diêu cho chú Đức, sau khi được tu sửa tốt thì hắn sẽ giữ lại, dù sao thì bây giờ cũng không thiếu tiền xài, những thứ như vậy cũng không mua được, vì vậy mà hắn cũng không bán đi lấy tiền.
- Trang tiên sinh, có hai vị khách muốn tìm anh...
Khi Trang Duệ và Dương Vĩ đang tán gẫu thì bảo vệ ở cửa ra vào đi đến, đằng sau còn có hai người.
Trang Duệ vội vàng đứng lên đánh giá người đang đến, đi trước là một người đàn ông, có lẽ hơn năm mươi, cao như mình, gương mặt chữ điền, vẽ mặt nghiêm túc làm người ta sinh ra cảm giác không giận mà uy, người này đang tiến về phía Trang Duệ với những bước cực kỳ vững vàng.
Đi sau người đàn ông là một vị nữ sĩ, nếu không có những nếp nhăn nơi khóe mắt thì Trang Duệ hầu như có thể tin đó là Tần Huyên Băng từ nước Anh quay lại, không cần hỏi cũng biết đó là mẹ của Tần Huyên Băng, mà hai mẹ con thật sự quá giống nhau.
"Không phải chẳng biết rõ quan hệ giữa chúng ta sao? Thế nào bây giờ cả mẹ vợ cũng đến?"
Trang Duệ tươi cười tiến lên nghênh đón, trong lòng có chút bất an, bây giờ dù muốn gọi điện thoại cho Tần Huyên Băng thì hình như cũng không còn kịp nữa rồi.
- Có phải là Trang tiên sinh không? Tôi là Tần Hạo Nhiên, chúng ta vừa rồi đã gọi điện thoại với nhau, đây là phu nhân của tôi, xấu hổ vì để cậu phải chờ lâu.
Khi đi đến gần, Trang Duệ còn đang do dự không biết xưng hô thế nào thì bố của Tần Huyên Băng đã đưa tay ra rồi giới thiệu bản thân.
- Không dám, cháu và Huyên Băng là bạn bè, chú Tần cứ gọi cháu là Tiểu Trang thì được...
Trang Duệ vội vàng bắt tay Tần Hạo Nhiên, nhìn bộ dạng của đối phương thì thật sự giống như không biết chuyện yêu đương của con mình.
- Huyên Băng sao? Trang tiên sinh, không phải cậu là bạn của Tiểu Lôi à?
Tần Hạo Nhiên khẽ cau mày, nhìn có vẻ khá tùy ý.
- Cháu và Lôi Lôi là bạn học thời cấp hai, đã mười năm không gặp, năm nay vừa vặn gặp lại, cũng coi như quen biết Tần tiểu thư.
Trang Duệ thầm mắng mình miệng rộng, đang đứng trước mặt cha mẹ mà xưng hô tên thân mật của Tần Huyên Băng, không phải giấu đầu lòi đuôi sao?
- À, thì ra là như vậy, tôi nghe Tiểu Lôi nói Trang tiên sinh chính là chuyên gia trẻ tuổi, lần này thật sự bùng nổ ở hội chợ đổ thạch Bình Châu...
Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thi Tần Hạo Nhiên cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề cũ, hắn nở nụ cười khích lệ Trang Duệ.
- Nào dám, giám đốc Tần mới là tiền bối trong ngành, cháu chỉ là may mắn mà thôi. Mời hai vị ngồi, cháu sẽ đi lấy hai khối phỉ thúy đến.
Khôngn biết có phải là vì nguyên nhân tâm lý hay không, khi Tần Hạo Nhiên cười thì Trang Duệ cũng cảm thấy khá dễ chịu, nhưng lúc này thật sự khó gọi đối phương là chú, vì người ta chỉ nhận quan hệ giữa mình và Lôi Lôi, cũng không thể kéo lên quan hệ với Tần Huyên Băng.
Hai khối phỉ thúy mỗi khối hơn hai chục kg, Trang Duệ gọi Dương Vĩ đến, hai người vận chuyển phỉ thúy đến cho vợ chồng Tần Hạo Nhiên ở phía bên kia.
- Hạo Nhiên, bạn của Huyên Băng cũng không có nhiều...
Nhìn thấy Trang Duệ bước đi thì mẹ của Tần Huyên Băng là Phương Di khẽ nói với chồng mình. Tần Hạo Nhiên nghe và hiểu ý của vợ, ý là bạn trai của con gái mình cũng không nhiều, tất nhiên cũng biết không nhiều thực ra là không có.
- Thấy tiểu tử kia gọi tên con mình rất thuận miệng, có lẽ cũng là thường xuyên mở miệng gọi như vậy.
Thấy chồng mình không lên tiếng thì Phương Di tiếp tục nói, phụ nữ trước nay thường luôn mẫn cảm như vậy.
Tần Hạo Nhiên nhìn phu nhân của mình và lơ đễnh nói:
- Chúng ta đến để mua phỉ thúy...
- Mua phỉ thúy thì sao? Huyên Băng có bạn trai, chúng ta không hỏi thăm một chút được à?
Phương Di rất không hài lòng với thái độ của chồng, vì vậy mà âm thanh có hơi cao.
- Này, em nói nhỏ thôi, đừng để tiểu tử kia nghe được, nếu không thì sẽ càng xấu hổ.
Tần Hạo Nhiên rất bất đắc dĩ với vợ mình, bình thường nàng là một hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ trong công ty, bây giờ nói đến chuyện của con gái cũng không khác gì.
Phương Di biết con mình tâm cao khí ngạo, tính cách có chút xa cách, trong nhà đã giới thiệu mười mối nhưng không có ai được thông qua. Con gái của nàng đã hai mươi lăm tuổi, vào độ tuổi đó thì nàng đã sinh ra Tần Huyên Băng, vi vậy mà một người làm mẹ như nàng không thể không nôn nóng cho được.
- Hạo Nhiên, tôi cảm thấy tiểu tử này khá tốt, cao ráo, bộ dạng khá được, nghe Lôi Lôi nói tài sản cũng cả trăm triệu, rất xứng với Huyên Băng nhà ta.
- Đúng vậy, cậu thanh niên kia rất lễ phép, biến tiến thối, có lẽ là con em của một gia tộc nào đó trong nội địa.
- Khụ, nói gì vậy? Tôi sao cũng bị bà làm cho mơ hồ thế này? Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, hôm nay chúng ta đến mua phỉ thúy, việc này bà không hỏi con thì biết ngay rồi sao?
Tần Hạo Nhiên lúc đầu cũng bị lời nói của Phương Di làm cho rối loạn, nhưng khi nói một nửa thì chợt tỉnh ngộ lại, hôm nay đến xem phỉ thúy chứ không phải đến xem con rể.
- Ông không xem trọng chuyện của con gái nhưng tôi luôn đặt nó trong lòng, được rồi, ông đi xem phỉ thúy, tôi đi gọi điện thoại cho Huyên Băng.
Phương Di trừng mắt nhìn chồng, sau đó cầm lấy điện thoại đi sang một bên.
Lúc này Trang Duệ và Dương Vĩ cũng đã đi đến đặt phỉ thúy lên mặt bàn bên cạnh Tần Hạo Nhiên, sau đó Trang Duệ mở miệng nói:
- Giám đốc Tần, lần này tiêu vương mở ra hơn mười khối phỉ thúy phiêu hoa, phẩm chất đều giống hai khối này, ngài cứ xem qua...
Tần Hạo Nhiên nghe vậy thì đứng lên, lấy kính lúp trong cặp ra đi đến bên cạnh bàn quan sát cẩn thận hai khối phỉ thúy. Hắn càng xem càng thỏa mãn, một khối là phỉ thúy phiêu hoa xanh lục, một khối là phiêu hoa xanh lam, đều là phỉ thúy phẩm chất cực cao, vừa văn bổ sung vào lỗ hổng hàng hóa xa hoa của công ty Tần Thị.
"Con gái mìn biết đâu có quan hệ với tiểu tử này?"
Tần Hạo Nhiên đặt kính lúp xuông mà có ý nghĩ như vậy, hai khối phỉ thúy quá quý giá thế này nếu đưa ra đấu giá sẽ có giá cao hơn bán cho mình, nhưng con gái chỉ cần một cuốc điện thoại đã làm cho hắn chừa lại cho mình. Nếu trong chuyện này không có thứ gì đó, Tần Hạo Nhiên sẽ tuyệt đối không tin.
Tần Hạo Nhiên nghĩ đến đây thì giọng nói cũng thân mật hơn:
- Tiểu Trang, vừa rồi Lôi Lôi có nói hôm nay bán ra mười sáu khối phỉ thúy, bốn khối phỉ thúy sau cùng có giá hơn hai chục triệu.
- Chúng tôi đến chậm đã có chút xấu hổ, thế này đi, tôi mua hai khối phỉ thúy này với giá bốn chục triệu đô la Hongkong, cậu thấy thế nào?
Năm 2004 thì đô la Hongkong đổi được 1,6 tiền trong nước, vì thế giá tiền này đã là không thấp.
- Nếu không thì cứ đổi tiền ra, chúng tôi ba người mua tiêu vương bằng tiền trong nước, như vậy sẽ thuận tiện hơn cho việc chi trả.
Trang Duệ một là không muốn hưởng giá chênh lệch, hai là hắn cũng biết tỉ suất hối đoái có thể giảm, vì vậy dùng tiền trong nước vẫn hay hơn.
- Hạo Nhiên, cứ xử lý như lời Tiểu Trang, đúng rồi, Tiểu Trang, cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Trong nhà còn anh em nào không?
Không đợi Tần Hạo Nhiên đáp lời thì Phương Di đã cúp điện thoại và tủm tỉm đi đến, nhưng câu hỏi của nàng thật sự làm cho Trang Duệ và Tần Hạo Nhiên cảm thấy bất đắc dĩ.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 231: Myanmar.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
- Chú Tần đi thong thả, dì Phương đi thong thả...
Trang Duệ giơ tay phải lên cố sức vung vẫy với chiếc xe Mercedes-Benz biển số Hongkong.
Khi thấy chiếc xe Mercedes-Benz đã đi xa mười mét, Trang Duệ định hạ tay xuống thì cửa sổ xe chợt mở ra, sau đó Phương Di nói một câu với Trang Duệ:
- Tiểu Trang, nếu có thời gian nhất định đến Hongkong chơi nhé? Đến lúc đó nhớ đi cùng Huyên Băng...
- Vâng, vâng, cháu nhất định sẽ đến...
Trang Duệ vừa hạ tay phải xuống một nửa thì lại nhanh chóng giơ lên như lò xo, chỉ là nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc.
Chiếc Mercedes-Benz cuối cùng cũng khuất trong tầm mắt, cơ thể Trang Duệ cũng giống như trở nên co quắp, nếu không có Dương Vĩ đỡ thì sợ rằng sẽ ngã ngay xuống đất.
Hai người kia rõ ràng nào có giống như đến mua phỉ thúy, rõ ràng là điều tra thì đúng hơn, từ chuyện nhà đến chuyện chị và thậm chí là cháu gái cũng bị hỏi đến, ngay cả Tiểu Bạch Sư được nuôi bao lâu cũng không thoát khỏi hai người kia.
- Không được, nhất định phải hỏi xem Huyên Băng nói gì với dì Phương.
Trang Duệ móc điện thoại ra gọi cho Huyên Băng.
- Trang Duệ, mẹ em hỏi anh những điều gì?
- Huyên Băng, em nói cho mẹ những thứ gì?
Điện thoại vừa nối thông thì hai bên đồng loạt hỏi thăm.
- Em nói trước đi.
- Anh nói trước đi.
- Mẹ của em hỏi về nhà anh, chỉ thiếu hỏi anh đã kết hôn chưa thôi...
Trang Duệ tức giận nói.
- Ha ha, em chỉ nói chúng ta là bạn bè, cũng không nói gì khác, mẹ lại cứ như vậy, anh cũng đừng quá lưu tâm.
Tần Huyên Băng nghe Trang Duệ nói như vậy thì cũng có chút xấu hổ.
- Anh cũng không phải quá quan tâm, nhưng mẹ em lại hỏi hai ta có gì chưa...
Trang Duệ chợt nhớ đến câu hỏi của mẹ Tần Huyên Băng, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng người mẹ sợ con gái bị hại.
- Vậy anh nói sao?
Tần Huyên Băng có chút khẩn trương.
- Còn nói thế nào nữa? Anh cũng nói chưa có gì cả, nhưng mẹ em lại cứ nghi vấn một lúc lâu...
Trang Duệ lập tức lên tiếng, nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì thì cũng không có gì đáng tức giận cả.
- Được rồi, anh đừng nóng, chờ em quay về, nhiều lắm thì...Cùng lắm thì...
Tần Huyên Băng có vẻ nói không nên lời.
- Cùng lắm thì cái gì?
Trang Duệ cố ý hỏi.
- Không nói với anh, bên em đã là nửa đêm rồi, em đi ngủ đây...
Tần Huyên Băng cắt điện thoại, sau đó vẻ mặt đỏ hồng, trên người cũng có hơi nóng lên, giống như lớp băng bao bọc bên ngoài đã biến mất vậy.
- Lão Yêu, đã tình tứ xong, cũng đã được mẹ vợ đặt nghi vấn, chúng ta nên đi ăn cơm chưa?
Dương Vĩ đi đến nói với vẻ mặt đau khổ.
- Trời ơi, hôm qua mở nguyên thạch cả ngày cũng không mệt mỏi như lúc này...
Trang Duệ nhớ đến sự nhiệt tình của mẹ Tần Huyên Băng mà trong lòng còn sợ hãi, hai bên vẫn chỉ là bạn bè mà Phương Di chợt bắt hắn gọi là dì Phương, thậm chí khi nói chuyện còn liên tục dùng ánh mắt dò xét nhìn Trang Duệ, điều này làm cho hắn toàn thân sợ hãi, mồ hôi sau lưng cũng túa ra như tắm.
- Tiểu tử cậu được tiện nghi mà còn khoe mẽ, người khác đưa đến cho bốn chục triệu, còn tặng cho cả con gái, có cái gì mà mệt mỏi? Ca ca đây ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc nhưng lại không có ai chú ý...
- Đi thôi, đi ăn cơm, chút nữa tôi sẽ nhờ Lão Tứ tìm vài cô nàng chuyên nghiệp đến hầu hạ anh...
Trang Duệ thật sự không chịu được vẻ mặt u oán của Dương Vĩ, hắn đi về hội trường nói một câu với nhân viên công tác của ngân hàng, sau đó lái xe chạy về phía khách sạn.
...
- Tổng cộng là doanh thu bao nhiêu?
Trang Duệ ngồi ở phòng khách quý của ngân hàng mà hỏi tên mập đang tính toán.
Sau khi dùng cơm trưa xong thì Dương Vĩ và Lão Tứ quay về khách sạn, Yến Tử luôn đi theo tên mập cũng bị đuổi về, Trang Duệ, Tống Quân và tên mập lại đi đến ngân hàng. Tuy đại hội đổ thạch mở năm ngày mới kết thúc, nhưng đối với những vị khách đến mua ngọc thạch thì hội chợ lần này đã kết thúc mỹ mãn.
- Nhìn bộ dạng nôn nóng của cậu kìa, chưa từng thấy nhiều tiền như vậy sao?
Tên mập giống như tính sai vài số, vì vậy mà dùng giọng không vui nói.
Trang Duệ cười hì hì nói:
- Đã từng thấy rồi, nhưng tiền kia không phải là của tôi, anh Mã, tổng cộng là bao nhiêu?
- Tính cả hai khối phỉ thúy với giá bốn chục triệu vào lúc cuối cùng, tổng cộng là ba trăm mười triệu ba trăm ngàn, ba trăm ngàn là số lẻ coi như tiền lì xì, tổng cộng là ba trăm mười triệu, chúng ta bỏ vốn sáu mươi sáu triệu sáu trăm ngàn, coi như lời được hai trăm bốn mươi ba triệu bốn trăm ngàn. Con bà nó, đúng là một vốn bốn lời.
Tên mập tính xong thì nhịn không được mà kích động, hắn há miệng nói một câu thô tục.
- Nhìn bộ dạng hai người kìa, anh Mã, anh cũng là người tài sản vài trăm triệu, bây giờ vì chút tiền này mà nôn nóng sao? Bình tĩnh, bình tĩnh đi.
Tống Quân có biểu hiện rất yên tĩnh, hắn nâng ly cà phê do ông chủ ngân hàng tự pha, uống một ngụm nhưng lại chợt phun ra.
- Hừ, cà phê sao không bỏ đường?
- Anh Tống, vừa rồi người ta hỏi anh có pha đường hay không, anh cứ nói là bình tĩnh, bình tĩnh.
Trang Duệ nhịn cười, hắn dùng lời nói vừa rồi của Tống Quân để phản ánh vấn đề.
- Hừ, tất nhiên là anh ta sẽ bình tĩnh, vì tiền còn nằm trong tài khoản của anh ta. Anh Tống, chuyển khoản đi, lợi nhuận lần này quá sướng, tôi đây móc than vài chục năm nhưng tiêu pha cũng không được nhiều tiền như vậy.
Tên mập trước nay đều vui tươi hớn hở, hôm nay hắn thật sự hưng phấn, hắn xoay người nói với Trang Duệ:
- Tháng một sang năm ở Myanmar sẽ mở hội chợ phỉ thủy Yangon, đến lúc đó anh em chúng ta cùng đi...
- Nói sau, đến lúc đó nói sau...
Trang Duệ trả lời không yên lòng, lúc này tâm tư của hắn đều đặt trên số tiền lời kia, có thể hắn sẽ có số tiền hơn trăm triệu, nếu nói hắn không kích động thì rõ ràng là vô nghĩa.
- Bộ dạng các người thế này sao có tương lai? Đi, đi chuyển khoản...
Tống Quân biết rõ tiền này nếu không rơi vào túi thì hai tên kia sẽ không yên tâm, vì những năm nay chỉ vài ba chục ngàn đã trở mặt, đừng nói đây là ba trăm triệu, nhưng trong lòng hắn cũng bùng sóng, tuyệt đối không bình thản như những gì tưởng tượng.
Dựa theo hiệp nghị trước đó, ba người được chia một trăm lẻ sáu triệu, nhưng Trang Duệ chỉ lấy chín mươi triệu, để lại mười sáu triệu trong tài khoản của Tống Quân. Vì đó là số tiền mà hắn chuẩn bị mua biệt thự, dựa theo lời của Tống Quân thì có lẽ giá sẽ là mười sáu triệu, mà vì việc này nên ngày mai hắn sẽ bay về Bành Thành.
Tính cả số tiền hơn chục triệu còn lại trong tài khoản thì Trang Duệ lúc này có hơn một trăm triệu, dựa theo cách nói của Tống Quân thì Trang Duệ bây giờ đã có tư cách đi vào vòng quan hệ của tên mập họ Mã. Tất nhiên đây chỉ là sự phân cách theo tài sản, nếu muốn vào vòng quan hệ của Tống Quân ở Bắc Kinh thì cũng không phải có tiền là được, còn nhất định phải có thân phận.
Sau khi chuyển khoản thì tên mập kéo Trang Duệ lại cười tủm tỉm nói:
- Cậu Trang, tiền đã vào tay, thế nào, sang năm có theo anh Mã sang Myanmar không? Tôi nghe nói chỗ đó toàn hàng tốt, những khối mao liêu mà chúng ta xem ở đây chỉ là hàng tồn của bên kia mà thôi...
Trang Duệ nghe vậy cũng có chút động tâm, đổ thạch là một biện pháp kiếm tiền tốt, mỗi ngày đều có nhiều người mở ra phỉ thúy, vì vậy sẽ không quá chú ý vào mình, nếu có cơ hội thì hắn sẽ ra tay. Tuy bây giờ đã lời hơn trăm triệu nhưng tiền cũng không phải gió mang đến, chỉ cần mua nhà đã mất hơn một phần mười tài sản rồi.
- Anh Mã, nếu tốt thì đi, nhưng trong nước là địa bàn của chúng ta, có gì xảy ra cũng dễ xử lý, đi đến Myanmar là xứ người, sợ rằng sẽ tiền mất tật mang...
Trang Duệ còn chưa trả lời thì Tống Quân ở bên cạnh đã dội vào một gáo nước lạnh, ở Myanmar thế lực quá phức tạp, chỉ cần có chút không cẩn thận sẽ bị người ta nhìn vào chằm chằm. Chưa nói đến những thứ khác, những thương nhân mao liêu ở Quảng Đông thường gặp rủi ro ở Myanmar.
Sau khi nghe xong lời giải thích của Tống Quân thì Trang Duệ và tên mập hít vào một hơi, không ngờ cũng khó khăn như thế.
- Khụ, khụ, muốn đi Myanmar cũng không phải không có biện pháp, đi theo anh Tống tôi sẽ đảm bảo vấn đề an toàn, nếu theo chân anh Mã thì chưa chắc...
Khi thấy Trang Duệ và tên mập bối rối thì Tống Quân ho khan hai tiếng rồi nói.
- Hì, anh Tống, nói vậy là sao? Trên mặt tôi có viết chữ tiền còn chưa đủ à? Tôi cũng không tin sang Myanmar có gì quá khó...
Tên mập bị Tống Quân làm cho không phục, hắn là kẻ từ tầng dưới cùng đi lên, cũng hiểu rõ luật giang hồ. Tuy hắn chưa từng sang Myanmar nhưng cũng biết bên đó có thể thuê lính bảo vệ.
Tống Quân nghe vậy thì có chút khinh thường:
- Muốn thuê lính sao? Hừ, đừng tưởng rằng sẽ ngon.
- Thôi thì bỏ đi, như vậy thì thôi.
Trang Duệ quyết định không đi, vì hắn cũng không hứng thú vào ngọc thạch, chỉ thích đồ cổ mà thôi.
Trang Duệ nói làm cho Tống Quân và tên mập mất hứng, nếu không có Trang Duệ đi thì bọn họ thật sự không nỡ.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 232: Lãng tử về nhà.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Tuy Tống Quân và tên mập vây quanh nói này nói nọ nhưng Trang Duệ cũng không đưa ra quyết định, tháng một sang năm hắn còn phải tham gia cuộc thi làm nghiên cứu sinh, lúc đó không biết có còn thời gian rảnh nữa không.
Sau khi quay lại khách sạn thì Trang Duệ bị Dương Vĩ và Lão Tứ đặt nhiều nghi vấn, đơn giản chính là tài sản của Trang Duệ. Tối hôm đó cùng Chu Thụy dùng cơm, Trang Duệ quyết định ngày mai sẽ rời khỏi Quảng Đông.
Quảng Đông chính là đại bả doanh của công ty châu báu Hứa Thị, tuy ông chủ của công ty còn đang nằm liệt trên giường, không ai có hành động chĩa vào Trang Duệ, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có chút bất an.
Đổ thạch lần này tuy có thu hoạch phong phú nhưng Trang Duệ cũng không quá vui vẻ, vì đổ thạch thật sự rất rủi ro, những tình huống phất lên một đêm là cực kỳ không chân thật, phần lớn người ta sẽ nhớ những kẻ đổ thạch ra phỉ thúy mà lại quên đi những kẻ đổ thạch bại sản.
Khả năng là lần này Trang Duệ tham gia đổ thạch sẽ bị người ta miêu tả thành truyền kỳ, như vậy sẽ càng khích lệ những kẻ muốn giàu chỉ sau một đêm, sẽ vùi đầu vào đổ thạch. Tất nhiên trên đời này sẽ càng phát sinh thêm nhiều trường hợp táng gia bại sản.
Có thể thấy người ta đổ thạch ra phỉ thúy, cũng thấy có người đổ thạch sụp đổ, có thể nói là đổ thạch sinh ra kích thích và càng cảm nhận được khí chất bạo ngược, hoặc cũng có thể nói là nhân tâm táo bạo, đây chính là những thứ mà đổ thạch hấp dẫn con mồi.
Sáng hôm sau Trang Duệ từ biệt Lão Tứ và tên mập, sau đó cùng Dương Vĩ và Chu Thụy lái xe về Trung Hải. Tối qua Tống Quân đã bắt máy bay về Bành Thành, theo lời của hắn thì về mua biệt thự cho Trang Duệ kẻo muộn, vì có nhiều người quan tâm đến căn biệt thự kia.
Rạng sáng hôm sau thì Trang Duệ đến Trung Hải, hắn đưa Dương Vĩ về nhà, sau đó trực tiếp điện thoại cho chú Đức. Sau khi hắn nghe nói chú Đức đã thức dậy, hắn lái xe đến đưa chú Đức đến một quán trà.
Trang Duệ cũng thật sự không còn biện pháp nào khác, hắn cũng không có nhiều thời gian ở Trung Hải, Tống Quân hôm qua đã điện thoại đến nói chuyện mua nhà đã xong, chỉ đợi hắn về ký tên làm thủ tục mà thôi. Chuyện mua biệt thự thì Trang Duệ còn chưa bàn bạc với mẹ, vì vậy cũng cảm thấy có chút lo lắng, muốn nhanh chóng xử lý sự việc ở Trung Hải để nắm chặt thời gian chạy về Bành Thành.
Chu Thụy đã đi gửi vài món trên tàu, lúc này Trang Duệ và chú Đức sau khi ngồi vào trong phòng trà thì gọi vài món điểm tâm, điểm tâm sáng ở Trung Hải khác biệt với ở Quảng Đông, coi như có sự đặc sắc riêng.
- Tiểu tử cậu thật sự lớn mất, trò đổ thạch cũng dám đụng vào. Cậu đung là quá may mắn, đưa tất cả tài sản vào đánh cuộc, cuối cùng lại thắng, nếu lần sau còn để tôi biết cậu đánh cuộc lớn như vậy, sau này cũng đừng gọi tôi là chú Đức, chỉ có thể để xảy ra một lần, không thể để nó tiếp tục phát sinh...
Chú Đức cũng không uống trà ngay mà nghiêm mặt dùng giọng cứng rắn để dạy bảo Trang Duệ. Trong mắt lão thì Trang Duệ chẳng qua chỉ là một tiểu tử ngây thơ vừa mới vào nghề mà thôi.
- Chú Đức, cháu biết rồi, lần này chẳng qua chỉ là chơi cho thỏa mãn mà thôi, sau này sẽ không còn như vậy nữa...
Trang Duệ biết chú Đức vì tốt cho mình, nhưng cũng khó nói, sau này ai mà biết được...
- Ôi, tiểu tử cậu quá cứng nhắc, chú Đức nói mà không nghe. Tôi nói cho cậu biết, sưu tầm cổ vật chính là tiêu pha, có thể tìm được những câu chuyện hay, cũng có được tài phú, hơn nữa là những món tiền có ý nghĩa, ít nhất cũng không giống như đổ thạch, bị người ta nói này nọ.
- Tôi để cho cậu đến làm nghiên cứu sinh chính là cho cậu tích lũy thêm lý luận và tri thức tương quan, khảo cổ không giống như sưu tầm cổ vật, nhưng cậu có thể được tiếp xúc với nhiều vật phẩm có giá trị, hơn nữa ở vấn đề giám định sẽ có những lý luận chuyên nghiệp hơn. Bây giờ cậu đã có tiền, cần phải làm sao thi cử cho tốt, đến lúc đó nếu rớt thì anh Mạnh sẽ cười tôi.
Chú Đức coi Trang Duệ như con cháu, vì vậy mà nói chuyện cũng tùy tiện. Lần này lão nhờ bằng hữu ghi danh cho Trang Duệ làm nghiên cứu sinh chính là mất một phần nhân tình, vì vậy lúc này mới gõ đầu Trang Duệ.
- Hì hì, được rồi, chú Đức, đảm bảo sẽ thi đậu, cháu dù sao cũng là học sinh ưu tú của khoa đấy nhé...
Trang Duệ khoảng thời gian qua cũng có xem xét vài tư liệu về nghiên cứu sinh khoa khảo cổ, như sách Hán ngữ cổ và hóa học, nói chung những thứ đó hắn khá ổn, vì vậy cũng không có vấn đề quá lớn.
- Được rồi, đừng ba hoa nữa, cậu đưa những mảnh vỡ của món gốm Nhữ Diêu cho tôi xem nào.
Chú Đức cắt ngang lời Trang Duệ, lão thật sự cũng có vài phần hiếu kỳ với những mảnh sứ vỡ của Trang Duệ.
Trang Duệ mở tay của mình ra, bên trong là một chiếc khăn mặt bọc những mảnh sứ vỡ. Chú Đức thấy vậy thì dở khóc dở cười, cái gì gọi là nghiệp dư? Chính là chỉ hành vi của Trang Duệ.
Sau khi mở lớp khăn ra thì Chú Đức mới thấy những mảnh sứ vỡ được rửa ráy sạch sẽ, có màu xanh, trên mặt có những đường vân như tơ nhện, khá nhẵn nhụi.
- Đúng vậy, là sứ Nhữ Diêu, hơn nữa còn là Nhữ Diêu thời Bắc Tống, phía trên này còn có lạc khoản, không phải là lạc khoản được khắc trước khi nung. Trang Duệ, đây thật sự là một bộ sứ vỡ sao? Không có vấn đề, nếu thiếu một hai mảnh cũng không sao, vì như vậy cũng quá quý rồi.
Chú Đức nhìn một lúc lâu mà tỏ ra khiếp sợ, lão vốn cho rằng Trang Duệ tìm được sứ Nhữ Diêu Nam Tống, nhưng bây giờ xem ra chính là Nhữ Diêu Bắc Tống, thứ này giá cả cao hơn Nam Tống gấp vài lần.
- Cháu đã đại khái ghép lại, nó là một bộ, vì thế mới đưa về cho chú tu bổ, cháu gần đây cũng không nắm bắt được món hàng nào.
Trang Duệ thật sự không quá hiểu về đồ sứ, hắn còn chưa từng được thấy một món sứ Nhữ Diêu như vậy, tuy chỉ là những mảnh vỡ nhưng rõ ràng là báu vật vô giá trước mắt người sưu tầm.
- Được, tôi sẽ tu bổ, những thứ tốt tôi đều đặt trong hòm sắt ở ngân hàng, vì nếu để ở nhà thì tên phá sản ở nhà không biết sẽ lén bán đi khi nào.
Chú Đức cười khổ, nhà nào cũng có chuyện khó, con đầu của lão là một đứa mọt sách, đang dạy đại học xem như vững vàng, nhưng con trai thứ hai hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn còn ở nhà rong chơi, những vật tốt mà chú Đức sưu tầm được đều bị hắn lén bán đi.
- À, chú Đức, chú cứ giữ lại, tháng này cháu có chút bận rộn, qua tháng này sẽ đến thăm chú.
Trang Duệ hôm nay còn phải chạy về Bành Thành, vì vậy gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền rồi chuẩn bị cáo từ.
- Ừ, đi đường lái xe cẩn thận một chút, đúng rồi, cuối tháng chín cậu phải đến một chuyến, tôi sẽ đưa cậu đi Bắc Kinh thăm hỏi anh Mạnh, bây giờ anh ấy đang khảo cổ ở Thiểm Tây...
Chú Đức đưa Trang Duệ xuống lầu rồi dặn dò một câu như vậy.
...
Đến khi Trang Duệ và Chu Thụy lái xe về Bành Thành thì trời đã tối, từ Quảng Đông đến Trung Hải và Bành Thành đều cơ bản là Chu Thụy lái xe, vì vậy lúc này hắn rất mệt mỏi, sau khi dừng xe dưới lầu thì chạy lên đi ngủ.
- Tiểu Duệ, mệt quá phải không, đi tắm rồi ăn cơm, gọi cả Chu Thụy xuống.
Trang Duệ đi vào nhà và phát hiện cả nhà chị gái cũng có mặt, Niếp Niếp nhảy vào trong lòng Trang Duệ, dùng hai tay ôm cổ cậu không chịu bỏ ra. Trang Mẫu thì vẫn điềm tĩnh nhưng khi nói lại để lộ ra sự ân cần sâu sắc.
- Niếp Niếp, mau xuống đây, cậu rất mệt, nếu không nghe lời thì cậu không thương nữa bây giờ.
- Không, Niếp Niếp đã lâu không gặp cậu, hôm nay phải cùng ngủ mới được...
- Mẹ, con đã gọi điện thoại nói đừng chờ con dùng cơm, mọi người cứ ăn trước đi, anh Chu quá mệt nên về phòng ngủ trước rồi.
Trang Duệ nhìn một bàn đầy thức ăn mà chưa ai động vào thì biết ngay cả nhà đang chờ mình về dùng cơm.
- Đi đi, đi chơi với Tiểu Bạch Sư, để cậu đi tắm.
Tiểu Niếp rõ ràng bị lời của Trang Duệ làm di dời lực chú ý, nàng nhào về phía Tiểu Bạch Sư.
- Mẹ, nói cho mẹ biết chuyện này, lần này con ra ngoài kinh doanh được một khoản tiền, vì vậy mà muốn đổi phòng. Tiểu Bạch Sư bây giờ cũng quá lớn, nếu nuôi trong khu chung cư cũng làm cho nhiều người sợ hãi.
Sau khi tắm rửa xong và ngồi lên bàn cơm, Trang Duệ mới cẩn thận nói ra chuyện mua nhà, tuy hắn thấy mình đã trưởng thành nhưng tất cả những chuyện trong nhà thì thật sự cần mẹ quyết định.
- Cậu mua nhà ở đâu?
Trang Mẫu còn chưa đáp lời thì Trang Mẫn đã hỏi.
Trang Duệ nhìn thoáng qua vẻ mặt của mẹ rồi nói:
- Vân Long sơn trang, chỗ đó không khí tốt, buổi sáng mẹ có thể tản bộ ven hồ.
- Cái gì? Mua ở đó sao? Cậu, chỗ đó đều là biệt thự, nghe nói một căn phải trên chục triệu.
Trang Mẫn nghe được lời nói của Trang Duệ thì giật mình, nàng biết bây giờ em mình có tiền nhưng nếu mua biệt thự thì cũng hơi quá thì phải.
- Mua thì mua, ngạc nhiên làm gì? Nhưng này Tiểu Duệ, mẹ ở đây đã quen, đều có đồng sự lui tới với nhau, bình thường tìm người nói chuyện cũng không buồn, cũng không đi đến biệt thự đâu, mỗi cuối tuần đưa mẹ và Niếp Niếp đến chơi một ngày là được.
Trang Mẫu lại có vẻ rất thấu hiểu, cũng không thấy mua biệt thự là không có gì tốt, chỉ là bà đã quen ở chỗ này, cũng không muốn dời sang biệt thự bên kia, bà chỉ sợ đứa con nhạy cảm nên mới nói một tuần sẽ sang chơi một lần.
- À, con cũng không thường xuyên ở bên đó, đến lúc đó con sẽ mua xe cho mẹ, muốn đi thì mẹ có thể lái xe sang.
Khi thấy mẹ không phản đối mình mua biệt thự thì Trang Duệ rất vui mừng, thừa dịp tâm tình tốt thì hắn tiếp tục:
- Mẹ, còn có một chuyện, con sẽ thi làm nghiên cứu sinh ở đại học Bắc Kinh, có lẽ những năm sau sẽ phải ở lại Bắc Kinh, nếu không thì thế này, đến khi con thi đậu, con sẽ đưa mẹ đến Bắc Kinh một thời gian nhé?
- Bắc Kinh sao?
Trang Mẫu nghe vậy thì ngây người ra, vẻ mặt có hơi trắng bệch, bàn tay cầm đũa định gắp thức ăn cũng chợt khựng lại.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 233: Nhà mới (1).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
- Tiểu Duệ, những địa phương khác không có khoa khảo cổ sao? Nhất định phải đến Bắc Kinh à?
Trang Mẫu rụt đũa về nhìn Trang Duệ rồi hỏi, trên mặt vẫn không có biểu hiện quá tốt.
- Mẹ, chú Đức có bạn ở Bắc Kinh, để cho con đến ghi danh làm nghiên cứu sinh...
Trang Duệ cũng phát hiện tâm tình của mẹ mình không quá tốt, vì vậy mà thành thật trả lời. Hơn nữa hắn lại nhớ đến một chuyện cũ, đó là khi hắn tốt nghiệp phổ thông thì mẹ giống như cố sức cho hắn thi ở Trung Hải, vì với thành tích học tập của hắn, muốn đi học ở Bắc Kinh cũng không là vấn đề.
- Nếu không thì cũng chẳng sao, coi như không đi thi, con cũng ngại chạy rông mãi bên ngoài.
Khi thấy bộ dạng của Trang Mẫu thì Trang Duệ có chút không đành lòng, mẹ một mình nuôi chị và hắn, hắn cũng không muốn để cho mẹ buồn.
- Mẹ, Tiểu Duệ đi làm nghiên cứu sinh cũng tốt, đi Bắc Kinh thì đi Bắc Kinh, nếu mẹ lo lắng thì cứ đi theo một thời gian là được.
Trang Mẫn có tính cách khác biệt với Trang Duệ, nàng khá sơ ý, hơn nữa vừa rồi còn phải ép Niếp Niếp dùng cơm, vì thế cũng không phát hiện ra cảm xúc không đúng của Trang Mẫu.
- Chị, cũng đừng nói nữa, em cũng có thể thi trường khác, nghe nói khoa khảo cổ ở Sơn Tây cũng rất tốt, để em thăm dò cái đã...
Trang Duệ cắt dứt lời của Trang Mẫn, vì vậy mà Trang Mẫn chợt ngây ra, nàng cũng nhận ra có vấn đề gì đó.
- Mẹ, chúng con đều đã lớn, có chuyện gì mà không thể nói? Năm xưa Tiểu Duệ cũng có thể đến Bắc Kinh, nhưng...
- Được rồi, không cần nói nữa, có một số việc các con không hiểu được đâu...
Trang Mẫn còn chưa nói dứt lời thì đã bị Trang Mẫu cắt ngang lời, sau đó bà cũng biết mình thất thố, vì vậy quay sang nói với Trang Duệ:
- Tiểu Duệ, mẹ không có việc gì, con cũng đừng phụ lòng tốt của chú Đức, phải đến Bắc Kinh học tập mới được.
- Quốc Đống, các con cứ chậm rãi dùng cơm, mẹ thôi đây.
Trang Mẫu nói dứt lời thì đứng lên đi về phòng chỉ để lại nhóm Trang Duệ ngồi đưa mắt nhìn nhau.
- Chị, chị cũng nên nói ít đi vài lời, biết rõ mẹ không thích nhắc lại chuyện cũ, chị xem, mẹ giận rồi kìa.
Trang Duệ vừa về đến nhà, bây giờ vì chuyện thi cử mà làm mẹ mất hứng, vì vậy không khỏi phàn nàn chị gái của mình.
- Cậu rõ ràng là không có lương tâm, vừa rồi tôi đã giúp cậu lên tiếng rồi còn gì nữa? Hơn nữa chúng ta đều đã lớn, mẹ có tâm sự cũng nên nói ra với chúng ta. À, cũng không có gì nữa, chút nữa chị sẽ đi khuyên mẹ, mỗi năm mẹ thường có vài lần như vậy.
Tính cách của Trang Mẫn có vài phần tương tự như Lôi Lôi, trong bụng không có nhiều lời có thể che giấu được, sau nhiều năm trôi qua, hầu như năm nào nàng cũng hỏi dò chuyện cũ của Trang Mẫu, tất nhiên số lần bị mắng cũng nhiều hơn Trang Duệ.
- À, nhớ kỹ, đừng đề cập đến chuyện này, mẹ lo cho chúng ta thì tất nhiên sẽ đến lúc nói ra mà thôi, đúng rồi, anh rể, bây giờ chuyện nhà xưởng thế nào rồi?
Trang Duệ vừa về đến nhà thì cũng không lo lắng đến chuyện của Triệu Quốc Đống, sau khi hỏi hết chuyện nhà mới hỏi đến chuyện của Triệu Quốc Đống, thật ra cũng không phải hắn quan tâm đến chuyện của nhà xưởng, chẳng qua chỉ muốn chuyển chủ đề mà thôi.
Triệu Quốc Đống rót rượu cho cậu em vợ rồi cười ha hả nói:
- Rất tốt, chúng tôi bây giờ đều sửa xe tối mắt, bây giờ đã tuyển thêm bảy người nữa, buổi tối còn phải tăng ca sửa xe, hôm nay nếu cậu không về thì tôi cũng sẽ ở lại sửa cả đêm.
- Như vậy cũng không được, anh rể, anh mỗi ngày đều phải về nhà, nếu không chị gái sẽ nói em bóc lột anh.
Khi thấy anh rể của mình trước kia gầy gộc nhưng hôm nay đã khá hơn rất nhiều, Trang Duệ cũng khá vui vẻ, nói vài câu vui đùa với Triệu Quốc Đống.
Kiếm tiền vì cái gì? Không phải muốn cho cuộc sống của gia đình mình thêmt tốt đẹp sao? Nhưng Trang Duệ cũng không trực tiếp trả tiền, vì như vậy sẽ làm cho người ta lạc mình, không tìm thấy giá trị tồn tại của mình. Triệu Quốc Đống thông qua tay nghề để kiếm được tiền và cảm thấy rất thỏa mãn, tuyệt đối còn hơn cả khi Trang Duệ ném cho hắn vài triệu.
- Thật sự là quá bận, khoảng thời gian trước nói với cậu mở một xưởng độ và tân trang xe, bây giờ lợi nhuận rất lớn, thậm chí còn cao hơn cả sửa xe, đợi đến sau này thị trường mở rộng thì càng kiếm được nhiều tiền.
Khi nhắc đến công việc thì Triệu Quốc Đống thật sự rất hưng phấn.
- Vài ngày không về thì có gì chứ?
Trang Mẫn dùng giọng không cho là đúng nói.
- Chị, chưa từng nói đàn ông có tiền thì sẽ đồi bại sao?
- Không, sẽ không, tất cả đám người trong nhà máy đều là mèo biết bắt chuột, đều làm công cả thôi.
Triệu Quốc Đống vội vàng dùng giọng vui đùa nói.
- Anh rể của cậu cũng không phải là người như vậy, còn cậu đấy, Tiểu Duệ, cậu cũng đã trưởng thành, lúc này đã hơn hai mươi sáu, rốt cuộc đã có đối tượng nào chưa?
Trang Mẫn thật sự quan tâm đến vấn đề này còn hơn cả Trang Mẫu, mỗi lần Trang Duệ về nhà là nàng đều phải truy vấn một lượt.
- Ôi, em chạy từ Quảng Đông về nhà, còn chưa được nghỉ ngơi, thật sự rất mệt mỏi. Chị, em đi ngủ đây, lát nữa nếu chị có thời gian thì xào lại vài món ăn, hấp cơm lên cho nóng rồi đưa lên lầu cho anh Chu dùm em, vì anh ấy còn chưa ăn gì.
Trang Duệ nói rồi đứng lên đi vào phòng mình, cứ nói đùa, hắn đã bị mẹ của Tần Huyên Băng làm rối loạn một lần, bây giờ sức tấn công của chị gái hắn còn mạnh hơn dì Phương kia rất nhiều.
- Cậu này đúng là, vừa rồi sao không gọi người ta xuống dùng cơm, thôi thì đi ngủ đi. Này, không đúng, Tiểu Duệ, cậu quay lại đây, cậu còn chưa trả lời chị vấn đề vừa rồi.
Trả lời Trang Mẫn chính là tiếng đóng cửa phòng, khi Trang Mẫn đi đến đá cửa phòng thì trong phòng có kẻ giả vờ không nghe thấy.
Những ngày qua Trang Duệ thật sự rất bận rộn, vài ngày mở nguyên thạch làm cho thần kinh của hắn liên tục bị kéo căng, thứ này là mệt mỏi tinh thần và linh khí không thể nào chữa trị được. Lúc này về nhà, về căn phòng quen thuộc, hắn chợt buông lỏng, vì vậy mà một giấc ngủ hơn mười tiếng, nếu không có tiếng chuông điện thoại đánh thức thì sợ rằng sẽ ngủ đến xế chiều.
- Alo, là ai vậy?
Trang Duệ cũng không mở mắt, hắn men theo âm thanh để lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, dùng giọng mơ màng hỏi.
- Cậu về Bành Thành rồi à? Còn ngủ nữa sao? Nhanh lên, tôi đưa cậu đi làm thủ tục, trưa nay tôi còn phải đến Bắc Kinh, cũng không có quá nhiều thời gian...
Âm thanh của Tống Quân từ trong điện thoại truyền ra, Trang Duệ lập tức thức tỉnh, hắn kéo màn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiếu vào làm cho cả gian phòng bừng sáng.
Trang Duệ vừa vươn tay lấy quần áo vừa nói vào trong điện thoại:
- Anh Tống, tôi lái xe về hôm qua, bây giờ anh đang ở đâu?
- Cậu lái xe đến phòng quản lý bất động sản khu Vân Long, tôi ở đó chờ cậu, tốc độ cao một chút, à, nhớ đưa giấy chứng minh theo...
Tống Quân thật sự có việc gấp, ông nội của hắn hôm qua cảm thấy không khỏe, hôm nay đã nằm giường bệnh, nếu không phải vì Trang Duệ thì buổi sáng hắn đã bắt máy bay về Bắc Kinh rồi.
- Tiểu Duệ, có chuyện gì xảy ra? Gấp gáp như vậy làm gì? Lái xe cẩn thận một chút đấy.
Trang Duệ vội vàng đánh răng, cầm khăn lông lau mặt, cũng không ăn sáng mà bỏ chạy xuống lầu, làm cho Trang Mẫu tưởng có chuyện gì xảy ra mà chạy với theo hỏi.
Trang Duệ leo lên xe và mở cửa hét lớn:
- Biết rồi, con không có gì đâu, lát nữa sẽ về.
Đợi đến khi Trang Duệ đến phòng quản lý bất động sản thì Tống Quân đã đứng ngồi không yên, khi thấy Trang Duệ tiến vào thì hắn tiến lên kéo người, lấy từ trong cặp ra một đống giấy tờ bày lên mặt bàn nói:
- Ký tên vào mỗi bản một lần, bên kia có mực đóng dấu, những chuyện khác tôi đã xử lý xong, ba ngày sau có thể có giấy tờ.
- Cám ơn anh, anh Tống, đúng rồi, anh chạy vội về Bắc Kinh làm gì?
Trang Duệ mua căn hộ ở Trung Hải phải mất gần hai tháng mới lấy được sổ hồng, không ngờ ở đây chỉ cần ba ngày là có, hắn cũng biết nhờ quan hệ của Tống Quân mới được như vậy.
- Sức khỏe của ông nội tôi không tốt, tôi là cháu trưởng phải chạy về ngay. Được rồi, nếu muốn cảm ơn tôi thì nhớ sang năm cùng theo sang Myanmar.
Tống Quân không đợi Trang Duệ đáp lời mà nhìn ra bên ngoài rồi nói tiếp:
- Tôi đi trước, cậu cứ điền vào những mẫu kia là được. Đúng rồi, biệt thự chỉ tốn mười lăm triệu, một triệu còn lại tôi cũng không đưa cho cậu, chìa khóa này cậu giữ, những đồ vật để lại trong biệt thự cũng vượt quá số tiền một triệu kia rồi.
Tống Quân lấy trong cặp ra một xâu chìa khóa, còn có cả điều khiển từ xa của gara đặt lên bàn, hắn cũng không muốn tham ô tiền của Trang Duệ, chẳng qua không có thời gian ra ngân hàng chuyển khoản.
Trang Duệ nghe vậy thì thật sự có chút xấu hổ, mình đã làm trễ nãi thời gian của Tống Quân. Khi Tống Quân đứng lên đi ra cửa thì Trang Duệ hỏi:
- Anh Tống, sức khỏe của ông cụ thế nào? Nếu không tôi sẽ đi với anh, vì tôi còn giữ vài lọ thuốc của người Tạng.
Trang Duệ là muốn chính mình gặp ông cụ kia, truyền vào người đối phương chút linh khí, tuy không trị hết bệnh nhưng cũng có thể tốt hẳn lên. Hơn nữa chỉ cần mình và Tống Quân không có tiếp xúc với ông cụ, cũng không ai nghi ngờ mình.
- Cũng không phải bệnh gì nặng, chỉ là tuổi tác cao, hơn nữa trước kia có bị thương, cơ thể càng ngày càng yếu đi. Không có gì đâu, cậu không cần lo lắng, sau này cậu đến Bắc Kinh thì tôi sẽ đưa đi gặp ông cụ.
Tống Quân biết rõ ông cụ sinh bệnh là sự việc không nhỏ, cũng không quan tâm đến vài lọ thuốc của Trang Duệ, vì Bắc Kinh có thiếu thứ thuốc gì? Hơn nữa mình là cháu muốn gặp ông còn phải qua kiểm tra, càng không nói đến chuyện đưa người vào.
Tống Quân không cho Trang Duệ lái xe đưa mình đi, hắn bắt taxi ra sân bay.
Trang Duệ xoay người quay lại phòng quản lý bất động sản, hắn ký tên và điền đầy đủ thông tin, sau đó đưa hồ sơ vào cửa sổ tiếp nhận, lại lấy biên nhận. Lúc này tất cả đã làm xong, tiền nhà cũng được giao, nói cách khác thì bắt đầu từ lúc này, căn biệt thự kia là của hắn.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 234: Nhà mới (2).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Người hiện đại ở trong những căn nhà hộp bít bùng như lồng chim bồ câu, tất nhiên sẽ hướng đến những cảnh tượng điền viên cây cỏ, Vân Long sơn trang chính là một nơi có cây có hồ có núi, phong cảnh cực đẹp, là nơi mà tất cả người Bành Thành đều hướng tới.
Trang Duệ tất nhiên cũng không ngoại lệ, hắn cầm chìa khóa biệt thự mà trong lòng thật sự có xúc động muốn đi thăm dò một phen, nhưng suy xét vừa rồi có nói với mẹ sẽ về nhà ngay, sợ mẹ lo lắng nên sau khi làm xong thủ tục thì hắn chạy xe về nhà.
Vừa chạy xe khỏi cổng của phòng quản lý bất động sản Vân Long, điện thoại trong túi chợt vang lên, Trang Duệ dừng xe lại ven đường tiếp máy.
- Tiểu tử cậu đúng là không biết suy nghĩ, hôm qua đã về Bành Thành nhưng không thèm điện thoại cho tôi, nếu không phải vừa rồi Chu Thụy gọi điện thoại đến báo, sợ rằng tôi còn không biết...
Lưu Xuyên lớn tiếng nói trong điện thoại, xem ra vị huynh đệ này luôn ngóng trông Trang Duệ quay về. À, chủ yếu là chờ Chu Thụy, vì không có Chu Thụy thì Lưu Xuyên phải trông coi Ngao viên, không đi đâu được, biết đâu hắn sẽ có thể đến Quảng Đông gặp mặt Lôi Lôi nếu Chu Thụy có ở nhà? Vì vậy mà lúc này hắn chợt lớn tiếng với Trang Duệ.
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, tôi sẽ lập tức về nhà, bây giờ cậu có thể đi qua, giữa trưa anh em cùng dùng cơm. Đúng rồi, mua vài món thức ăn chín, đừng để mẹ tôi phải hầu hạ cậu.
Trang Duệ không đợi Lưu Xuyên nói hết lời mà cúp điện thoại, vị huynh đệ kia khá dông dài, thậm chí còn không kém những bác gái ở dưới lầu nhà hắn.
Trang Duệ lái xe về đến nhà thì thấy một chiếc xe Hummer khá phong cách, hắn phải gọi cho Lưu Xuyên đến vì có chuyện cần nhờ hỗ trợ.
Trang Duệ nghĩ đến chuyện trên xe của mình có một khối mao liêu có phỉ thúy đỏ, thứ đồ chơi kia cũng không nên đặt mãi trên xe, vì mỗ lần chạy đi đều mang theo một khối mao liêu giá trị hơn trăm triệu, nếu nói không lo lắng thì chỉ là dối trá. Hắn bây giờ cảm thấy nên chuyển nó vào nhà, đợi sau này thu dọn biệt thự mới mua xong xuoi, sẽ nghĩ biện pháp đưa sang bên kia mở mao liêu.
Khối nguyên thạch kia thật sự không nhẹ, khoảng hơn trăm cân, Trang Duệ thật sự khó thể lay chuyển được.
- Cậu đã đến dưới lầu, đi lên còn chưa kịp thì gọi tôi xuống làm gì?
Lưu Xuyên mặc một cái quần lửng, trên chân còn có dép lê, hắn vội vàng chạy xuống. Hắn cũng mới đến được vài phút, còn chưa kịp hưởng thụ những làn gió điều hòa mát mẻ thì bị Trang Duệ gọi xuống bên dưới.
- Khá lắm, thời cổ đại đi thuyền đều lót đá để đầm hơn, cậu chạy xe thì lót đá làm quái gì?
Khi thấy dưới hàng ghế trên xe của Trang Duệ có nguyên thạch thì Lưu Xuyên hít vào một hơi, tảng đá này không nhỏ, Trang Duệ phải gắng sức lắm mới dịch chuyển nó ra bên ngoài được một chú.
- Tiểu Duệ, đưa đá vào nhà làm gì?
Trang Mẫu thấy Trang Duệ và Lưu Xuyên cố gắng khiêng một cục đá vào nhà thì càng hoảng sợ.
- Mẹ, tiền con mua biệt thự đều từ những tảng đá thế này mà ra.
Trang Duệ giấu khối đá xuống dưới giường của mình, sau đó mới mở miệng giải thích với mẹ mình.
- Mẹ nuôi, lần này Mộc Đầu thật sự kiếm nhiều tiền lời, đổ thạch thắng một trăm triệu.
Lưu Xuyên ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, hắn không đến Quảng Đông thì thật sự hối hận, sớm biết vậy hắn sẽ tự mình lái xe đưa Trang Duệ đi, như vậy sẽ kiếm được chén canh.
- Không trái pháp luật là tốt, tiền nhiều cũng chỉ là số đếm mà thôi. Đại Xuyên, con gọi cả Tiểu Chu xuống ăn cơm...
Trang Mẫu nghe Trang Duệ giải thích xong thì dùng giọng nhàn nhạt nói một câu, nàng biết con mình cũng biết quản lý tài sản, sẽ không tiêu pha bậy bạ.
Sau khi giúp mẹ dọn dẹp xong thì Trang Duệ nói:
- Mẹ, lát nữa chúng ta đi xem nhà nhé? Con đi lấy chìa khóa.
- Cháu cũng muốn đi, muốn ở nhà mới của cậu.
Trang Mẫu còn chưa tiếp lời thì Tiểu Niếp Niếp đã giơ tay thật cao, chỉ sợ cậu quên mất mình.
- Được, mọi người cùng đi.
Trang Mẫu nở nụ cười, từ sau khi con gái và cháu ngoại dời đến ở bên cạnh thì vui vẻ hơn, nụ cười cũng thường xuất hiện trên mặt bà hơn trước.
Sau khi dùng cơm trưa xong thì Trang Duệ và Lưu Xuyên chạy hai chiếc xe chở Trang Mẫu, hai mẹ con Trang Mẫn, ngay cả Chu Thụy cũng bị kéo đi, nói là cho biết nhà. Thậm chí Trang Duệ còn chạy đến nhà xưởng đưa Triệu Quốc Đống đi, có thể thấy địa vị của căn biệt thự này trong mắt hắn là thế nào.
Hiệu suất xử lý sự việc của phòng quả lý bất động sản ở Vân Long sơn trang là rất cao, sau khi Tống Quân giúp Trang Duệ mua được biệt thự thì ban quản lý Vân Long sơn trang đã được thông báo biệt thự số mười đổi chủ, là một người có tên Trang Duệ. Vì vậy lúc này Trang Duệ lấy ra giấy chứng nhận ở cổng Vân Long sơn trang thì trực tiếp được cho vào, đãi ngộ tốt hơn so với lần trước rất nhiều.
- Ôi, căn biệt thự này có vẻ còn tốt hơn cả của anh Tống. Mộc Đầu, nếu được thì để cho tôi một phòng, tôi và Lôi Lôi nếu không có việc gì sẽ đến ở. Con bà nó, nếu sớm biết như vậy thì tôi cũng nhờ anh Tống mua cho một căn.
Lưu Xuyên dừng xe ở bên ngoài cửa lớn của căn biệt thự rồi nhìn vào bên trong, cuối cùng không kìm lòng được phải kêu lên.
- Đại Xuyên, không được nói tục...
Trang Mẫu lên tiếng làm Lưu Xuyên lè lưỡi, khi thấy Trang Duệ dùng điều khiển từ xa mở cửa chính thì vội vàng chui vào, hắn cũng không muốn bị Trang Mẫu mắng mỏ.
Biệt thự trong Vân Long sơn trang cũng có phân cấp bậc, diện tích lớn nhỏ cũng khác nhau, biệt thự này có bể bơi nhưng bị chủ nhân trước đó cải tạo thành hồ nước, chính giữa có một hòn non bộ cao năm sáu thước, trên đỉnh núi có nước chảy xuống, có một thác nước nhỏ khá đẹp được kiến tạo. Hồ nước bên dưới xanh ngắt, có những cây liễu rũ bóng xuống, làm người ta chợt sinh ra cảm giác mát mẻ tươi vui.
Những gì được kiến tạo chung quanh hòn non bộ thật sự có phong cách Giang Nam, hàng lang được thiết kế bằng thủy tinh trong suốt, đứng bên trên có thể thấy những đàn cá bên dưới, làm cho người ta giống như đang ở trong vùng sông nước Giang Nam hư hư thực thực, tâm tình sẽ tốt hơn vài phần.
Cách đó không xa có một tòa biệt thự ba tầng, bên cạnh còn có rất nhiều cây cối cao vút, còn có nhiều cây mây quấn quanh làm người ta giống như đi vào trong khu rừng nhiệt đối. Tuy còn chưa đi vào trong biệt thự nhưng cảnh quan bên ngoài cũng đủ làm cho người ta phải tán thưởng.
- Tiểu Duệ, nơi này đúng là rất tốt...
Sau khi đi vào cửa thì Trang Mẫu gân đây rất lạnh nhạt với những thứ ngoài thân cũng không khỏi tán thưởng một câu, đây là một loại ý cảnh, cũng không phải có tiền là có được.
- Niếp Niếp, đừng đi loạn, coi chừng té.
Trang Mẫn thấy con gái đi đến bên cạnh mép nước thì vội thì hoảng sợ, nàng vội vàng chạy đến, nhưng sau đó lại phát hiện có một lan can không quá cao ở bên ngoài, những cô bé bốn năm tuổi sẽ khó thể nào trèo qua chứ đừng nói là Niếp Niếp. Vì thế cô bé này chỉ có thể nhón chan nhìn cá và nước, cũng không biết đang nói gì.
Tiểu Bạch Sư ở trong căn hộ chung cư thì căn bản không có không gian, lúc này nó có khoảng sân rộng, vì vậy chạy khắp các ngõ ngách một lần giống như biết sau này nơi đây sẽ là lãnh địa của mình. Trong cuống họng nó lâu lâu phát ra tiếng gầm hưng phấn, điều này làm cho những con cá hoảng sợ nhanh chóng lao xuống dưới đáy nước.
- Mẹ, chúng ta vào nhà xem.
Khi thấy mọi người đều đi lại xem xét khuôn viên bên ngoài, Trang Duệ mở miệng nói, hắn thật sự có chút tò mò, Tống Quân rốt cuộc để lại cho mình thứ gì mà có thể vượt qua con số một triệu? Mà căn cứ vào lời nói của Tống Quân thì hình như không phải chỉ là như vậy.
Trang Duệ mở cửa lớn của biệt thự thì một luồng khí mát truyền ra, vốn căn nhà này đã được ngắt hệ thống cung cấp khí mát, nhưng sau khi Trang Duệ mua lại thì hệ thống này được mở ra. Trang Duệ cũng rất thỏa mãn với ban quản lý khu biệt thự Vân Long sơn trang này.
Phòng khách của căn biệt thự này thật sự có bố cục không khác gì biệt thự của Tống Quân, chỉ là trong phòng ngoài bốn chiếc ghế dựa có vẻ cổ và những thiết bị được lắp đặt nguyên bản thì không có gì, có vẻ trống rỗng, giống như những vật dụng khác đã bị người ta dọn đi.
Trang Duệ cũng không quá quan tâm, như vậy cũng tốt, hắn sẽ sắp xếp lại, nếu dùng vật phẩm của người ta cũng không hay.
Lầu một ngoài phòng khách còn có ba gian phòng khác, còn có cả nhà kho và phòng cho người giúp việc, bên trong rỗng tuếch, lầu hai và lầu ba đều có bốn gian phòng, điều làm cho Trang Duệ vui mừng chính là tầng trên cùng có tầng thủy tinh, nằm trên giường có thể nhìn bầu trời đêm, xem ra chủ nhân trước kia cũng rất có tư tưởng.
Nhưng Trang Duệ tìm kiếm một lúc lâu mà không phát hiện vật gì còn sót lại theo lời của Tống Quân, vì thế sau khi hắn xuống phòng khách thì chợt động tâm, hắn đi về phía những chiếc ghế đã ố vàng.
Trang Duệ dùng linh khí trong mắt nhìn vào trong những chiếc ghế, bên trong có hoa văn và có những luồng linh khí nhàn nhạt, Trang Duệ có thể khẳng định đây là vật mà Tống Quân nói, là những chiếc ghế cổ gỗ Hoa Sưa.
Những năm gần đây các vật phẩm gia đình làm bằng gỗ hoa Sưa là rất được hoan nghênh, một cái bàn vuông bằng gỗ hoa sưa thời Minh đều có giá vài triệu, những chiếc ghế này có niên đại thời nhà Thanh, giá cả của nó cũng cả triệu.
Trang Duệ thấy tình huống trước mặt thì có chút hiếu kỳ với gia chủ trước kia của biệt thự này, vì cách sắp xếp và bố trí của nó đều là thương nhân bình thường khó nghĩ ra. Hắn nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ, vì vậy mới lấy điện thoại gọi cho Tống Quân.
- Anh Tống, ông cụ không có vấn đề gì chứ?
Tống Quân cảm thấy lúc này mình khá dối trá, muốn hỏi chuyện liên quan đến biệt thự nhưng lại cứ lấy cớ.
- Không có gì, bây giờ thấy cháu nội đi về thì vui vẻ hẳn lên, đã đi xuống giường bệnh rồi.
Tống Quân còn chưa dứt lời thì Trang Duệ đã nghe được những lời chế nhạo vang lên, vì vậy mà không khỏi buồn cười.
Trang Duệ mỉm cười nói:
- Anh Tống, hỏi anh một chuyện, chủ nhân căn biệt thự anh mua giúp tôi rốt cuộc là làm ngành gì?
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc