Viện bảo tàng Anh, trong phòng trưng bày văn vật Trung Hoa, hai chị em Vưu Giai, Vưu Tinh, còn có Alan xung phong làm hướng dẫn viên du lịch, đang đi dạo chậm rãi bên trong. Ánh mắt của họ không ngừng đánh giá những văn vật đang được trưng bày.
Đập vào mắt họ đầu tiên, là một pho tượng Quan Âm bị người Hungary tên Stein trộm được trong di tích Đôn Hoàng phía tây bắc Trung Quốc mang sang châu Âu. Bức tượng này đại biểu cho đỉnh cao văn hóa nghệ thuật phật giáo Đôn Hoàng. Mặt ngoài của nó đã có phần tróc vỡ. Hai mắt Quan Âm khép hờ, gương mặt nghiêm trang. Song khiến người khác kinh ngạc là, bức tượng không có hai tay. Kỳ thực bức tượng có hai tay, nhưng trong quá trình vận chuyển vụng trộm, Stein và thủ hạ của hắn đã chặt hai cánh tay của bức tượng xuống. Mà trên tường, còn mấy chục mét vuông trưng bày các bức bích họa từ thời Đôn Hoàng. Từ những bức họa này, có thể thấy được những vết cắt rõ ràng trên bức tượng Quan Âm được trưng bày. Những hiện vật trưng bày ở đây, dường như muốn nói về thời kỳ huy hoàng của văn minh Trung Hoa, cũng kể lại một đoạn lịch sử đầy tủi nhục mà chúng trải qua.
Đi trong phòng triển lãm, vẻ mặt Vưu Giai bình thản không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm những cổ vật kia. Vưu Tinh lại không làm được điều đó, lúc này vẻ mặt cô tràn đầy oán giận, chu miệng không ngừng chửi rủa: "Cường đạo Anh quốc…" khiến Alan đứng cạnh cô vô cùng xấu hổ. Gãi đầu hồi lâu, cuối cùng không dám nói gì, chỉ đành ngậm miệng cẩn thận đi theo bên cô, sợ cô lại giận dữ mà chửi chó mắng mèo.
Một lúc lâu, Vưu Tinh rốt cuộc cũng dừng chửi rủa, nhìn về phía chị gái đang đứng đánh giá một chiếc chén sứ cửu long thanh hoa, hiếu kỳ hỏi: "Chị Giai Giai, trước khi đến đây em từng nghe kể, trong viện bảo tàng Anh có cất một kiện văn vật Trung Hoa được gọi là 'trấn quán chi bảo'. Chị có biết đó là thứ gì, để ở đâu không?"
Mặc dù cũng là lần đầu tiên đi thăm viện bảo tàng Anh, nhưng Vưu Giai trước đó cũng từng xem qua một vài bộ sách giới thiệu về những cổ vật được lưu giữ trong viện bảo tàng này. Đồng thời Vưu lão gia vốn có nghiên cứu rất nhiều về cổ vật cũng từng kể lại cho cô một ít chuyện liên quan đến những thứ cất trong viện bảo tàng Anh, cho nên so với Vưu Tinh, hiểu biết của cô nhiều hơn một chút. Lúc này nghe Vưu Tinh hỏi, cô thu lại ánh mắt đánh giá chiếc chén cửu long thanh hoa kia, nhẹ thở một hơi, nói: "Kiện văn vật mà em nói đến, là một cổ vật từ thời Đông Tấn của Cố Khải Chi có tên là 'Nữ Quan Phiệt Đồ'. Bản gốc của nó cũng không được trưng bày ở đây, mà được cất trong mật thất Stein, không phải tùy tiện ai cũng có thể được xem. Ngoài dùng tiền ra, còn phải có thân phận địa vị nhất định mới được. Chị nhớ trước kia từng xem một phóng sự, nói chủ nhiệm phòng nghiên cứu nghệ thuật trung tâm nghiên cứu Đôn Hoàng học của đại học sư phạm Nam Kinh Tạ Thành Thủy bốn năm trước, từng ngẫu nhiên được nhìn thấy bản gốc trong mật thất có giá trị nghệ thuật cực cao này. Lúc ấy trong danh sách, chỉ có hai người Nhật từng được xem trực tiếp mà thôi."
'Nữ Quan Phiệt Đồ' là bức họa cổ nhất của Trung Quốc còn tồn tại, vô luận là với lịch sử mỹ thuật Trung Quốc hay thế giới đều có ý nghĩa đặc biệt quan trọng. Hiện giờ trên thế giới chỉ còn lại hai bản gốc. Thứ nhất là bản của thời Tống, hiện được cất ở bảo tàng Cố Cung Bắc Kinh, nhưng bút ý và màu sắc của nó đều không phải là thượng phẩm. Một bức khác được cất trong viện bảo tàng Anh. Nó vốn được giấu trong Viên Minh viên, nhưng khi Bắc Kinh bị liên quân năm nước xâm lấn, bị một sĩ quan Anh quốc lấy đem về Anh. Sau đó được cất trong bảo tàng Anh, trở thành văn vật trọng yếu nhất của phương đông. Vưu Tinh gọi nó là trấn quán chi bảo của bảo tàng Anh có thể nói là không quá chút nào. Mà mật thất Stein kia, còn có rất nhiều cổ họa của Trung Quốc được bảo tàng Anh cất giữ. Cho nên dùng cái tên này để kỷ niệm nhà khoa học người Hungary Stein đã thâm nhập vào vùng tây bắc Trung Quốc mấy chục lần, lấy đi rất nhiều văn vật, vì hắn đã có đóng góp rất lớn cho bảo tàng Anh. Với bảo tàng Anh mà nói, những hành động của Stein, kỳ thực là giúp mở rộng nghệ thuật của họ ra phạm vi toàn cầu.
Loại lập luận này, có khác gì cường đạo!
"Đám người Anh này thực chẳng có gì tốt!" Vưu Tinh nghiến răng nghiến lợi, căm giận bất bình.
Alan vốn không dám mở miệng, cũng không biết lấy được dũng khí từ đâu, đột nhiên nói: "Mặc dù những văn vật được cất giữ trong bảo tàng, phần lớn đều từ cướp đoạt mà ra, nhưng không thể phủ nhận, người Anh chúng tôi đã bảo vệ những văn vật này rất không tệ, hơn nữa còn không ngừng cố gắng mở rộng ra…"
Vưu Tinh còn chưa kịp phản bác, Vưu Giai đã không nhẫn nại nói: "Công tác bảo vệ làm thực tốt. Lời nói của anh lừa ai chứ làm sao lừa được chúng tôi. Tôi đã may mắn xem qua một phần báo cáo của bảo tàng Anh mấy năm gần đây. Trong báo cáo có chỉ ra, chí ít việc cất giữ cổ vật Trung Quốc không được cẩn thận. Thậm chí còn có một lư hương có mấy trăm năm lịch sử, cư nhiên bị dùng để quyên góp. Cách bảo vệ như vật, cũng có thể cho là tốt sao? Về phần anh nói có cố gắng mở rộng ra công chúng, vậy cũng chỉ là bề ngoài mà thôi. Trung Hoa văn vật trong viện bảo tàng Anh ước chừng hai vạn ba ngàn kiện, song chính thức trưng bày được bao nhiêu? Đưa mắt nhìn có thể thấy được. Còn những văn vật còn lại như 'Nữ Quan Phiệt Đồ' kia, được giấu trong mật thất. Muốn nhìn sao? Được, cứ đưa tiền ra đây! Trước đây tôi từng xem tác phẩm của một lão tiên sinh, trong đó có nhắc, những chuyên gia nghiên cứu nghệ thuật Đôn Hoàng trong viện nghiên cứu Đôn Hoàng của nước tôi, chỉ có thể dùng tiền mua những cuốn phim để nghiên cứu văn hoán Đôn Hoàng, lịch sử Đôn Hoàng. Chuyện như vậy, thực sự là sỉ nhục."
Vưu Tinh hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Alan, nói: "Nghe thấy chưa? Anh đừng nói tốt cho tổ tông và đồng bào cường đạo của mình nữa. Nếu không phải thấy anh thành thực, không có dính đến tật cường đạo, tôi đã chẳng thèm để ý tới anh."
Alan bị Vưu Giai nói á khẩu không phản ứng được, lại bị Vưu Tình nói là đỏ mặt đến tận mang tai, cuối cùng sáng suốt lựa chọn ngậm miệng, không nói một câu nào nữa.
Nhìn vẻ mặt ủy khuất của Alan, Vưu Giai thầm thở dài. Nếu như không chú ý đến vấn đề quốc tịch, nhân phẩm và năng lực của Alan, thực là xứng đôi với Vưu Tinh. Đáng tiếc chính là, hắn lại là một người Anh mà không phải một người Trung Quốc. Cho nên hắn theo đuổi Vưu Tinh, đã định trước là không thể nở hoa lại càng không thể có kết quả. Phải biết rằng, năm xưa trên chiến trường băng thiên tuyết địa ở Triều Tiên, Vưu lão gia đã tự tay đâm chết hai người lính Anh, cũng từng bị một nòng súng từ một nơi bí mật gần đó bắn trúng ngực. Nếu không phải mạng lớn, chỉ sợ đã sớm chết trên chiến trường. Những hậu bối vãn sinh như họ, tự nhiên không có cơ hội đi khắp thế giới như bây giờ.
Vì nhân quả đó, Vưu Giai lại đột nhiên cảm giác Alan đau khổ theo đuổi em gái mình, lại nhất định không có kết quả, thực có chút đáng thương.
Vưu Giai rất rõ tính cách của Vưu Tinh. Mặc dù thường ngày nói chuyện, làm việc có phần kích động, thậm chí có chút phóng túng, nhưng trên phương diện tình cảm cô chưa bao giờ có ý đi ngược lại ý nguyện của Vưu lão gia. Nói ra chỉ sợ không mấy ai tin, dù Vưu Tinh đi du học ở Anh là ý của Vưu lão gia. Ngay từ đầu, Vưu Tinh chỉ muốn thi vào đại học Bắc Đại, thậm chí là Thanh Hoa cô cũng chướng mắt, theo lời của cô, Thanh Hoa không có nội tình văn hóa bằng Bắc Đại, cô đi học cũng không thấy hứng thú. Nhưng ngay từ khi cô còn học cao trung, Vưu lão gia lại đột nhiên lên tiếng, muốn cô sang Anh du học. 'Học nghề của người để khống chế người', lúc ấy Vưu lão gia dùng lời của Nguy Nguyên để giải thích cho ý định muốn Vưu Tinh sang Anh du học của mình. Mà Vưu Tinh lúc này cũng bộc phát tình tính bướng bỉnh. Kết quả tiếng Anh của cô vốn bình thường, lúc này lại ôm sách tiếng Anh, rồi băng, đĩa cắm cúi học, cuối cùng đạt điểm cao, thuận lợi sang Anh du học.
Nhìn Vưu Tình, lại nhìn Alan bên cạnh cô, Vưu Giai thầm thở dài, đồng thời không nhịn được tự hỏi: "Nếu mình là Vưu Tinh, mà Trương Văn Trọng là Alan, mình sẽ lựa chọn thế nào. Có thể chống lại ý muốn của ông nội, dứt khoát kiên quyết bỏ trốn cùng Trương Văn Trọng không?" Sau đó, cô lắc đầu, có chút cười nghẹn, không biết vì sao mình tự nhiên trở nên đa sầu đa cảm.
Hơi lắc đầu, Vưu Giai nói với Vưu Tinh và Alan nói: "Chúng ta đi thôi."
"Không xem nữa sao?" Vưu Tinh hỏi.
Vưu Giai lắc đầu nói: "Những thứ này xem càng thêm đau lòng, đi thôi."
Vưu Tinh gật đầu nói: "Vậy được, chúng ta đi." Ba người theo dòng người rời khỏi phòng triển lãm Trung Quốc, ra khỏi cửa lớn của bảo tàng Anh. Cùng lúc bọn họ ra khỏi phòng triển lãm Trung Quốc, Trương Văn Trọng lại lững thững đi vào. Ánh mắt không tự chủ lại nhìn vào chiếc chén cửu long thanh hoa mà Vưu Giai vừa nhìn.
Hai người, lại một lần nữa lỡ bước.
Có người từng nói thế này: lỡ bước một lần là ngẫu nhiên, đến lần thứ hai đó chính là vô duyên.
Trương Văn Trọng và Vưu Giai, chẳng lẽ thực vô duyên sao?
Đã có 68 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Ba người Vưu Giai đi rất nhanh, vì ngay khi ra khỏi phòng triển lãm Trung Quốc, trợ lỹ của Vưu Giai đã gọi tới nói là đàm phán với công ty của Anh có tiến triển, mời cô qua chủ trì đại cục, tranh thủ trong hai ngày này ký hợp đồng.
Song trên thế giới này, có rất nhiều chuyện đều nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Ngay khi ba người mới đi ra khỏi cổng viện bảo tàng Anh, chuẩn bị lên xe đi, thì một gã mặt jacket đen, đội mũ lưỡi trai, cúi đầu rất thấp khiến mọi người không nhìn rõ mặt, đột nhiên đi vụt qua bên người Vưu Giai. Trong lúc chạy lướt qua người cô, hắn đưa tay giật lấy túi xách của Vưu Giai, rồi không quay đầu lại, bước nhanh vào trong bảo tàng, hòa vào trong dòng người đang xếp hàng, chớp mắt đã không thấy đâu.
Kẻ giật túi?
Vưu Giai sửng sốt mấy giây, sau đó quay người đuổi theo tên giật đồ kia.
Sau khi Vưu Giai đuổi theo tên giật túi, Alan mới hồi phục lại tinh thần, nhất thời giận không kiềm chế được. Vừa rồi Vưu Tinh mới mắng người Anh là cường đạo, tuy hắn không dám mở miệng cãi lại, nhưng trong lòng hắn lại không ủng hộ, cảm thấy có phần ủy khuất. Nhưng lúc này, trước cửa lớn viện bảo tàng Anh nổi tiếng, lại có tên đui mù có dũng khí đi giật túi của Vưu Giai.
Việc này, chẳng phải chứng minh lời chửi rủa vừa rồi của Vưu Tinh là đúng sao?
"Hỗn đản, thực là làm người Anh chúng ta mất mặt mà. Ta nhất định phải dạy cho ngươi một bài học mới được!" Alan nghiến răng, trong lòng rống giận, lập tức đuổi theo. Tốc độ của hắn rõ ràng nhanh hơn Vưu Giai, lập tức vượt qua cô lẫn vào dòng người.
Khác với vẻ sửng sốt của Vưu Giai và giận dữ của Alan, trên mặt Vưu Tinh lại tràn đầy sự hưng phấn. Mặc dù cô cũng đuổi theo, nhưng cẫn cười khanh khách, thậm chí còn có phần kích động trêu ghẹo chị mình: "Em ở Anh lâu như vật, mà cũng chỉ gặp mấy tên trộm vặt. Chị Giai Giai thực là lợi hại, vừa đến đã gặp tên giật đồ, thực là kích thích. Ai, tên trộm kia đã chạy đi đâu rồi? Thế nào chớp mắt đã không thấy đâu? Chị Giai Giai, hay là chũng ta chia ra đuổi theo đi, tránh cho hắn xen lẫn vào dòng người mà bỏ chạy."
Dứt lời cô cũng không quản Vưu Giai có đồng ý không, đã chạy về một phía khác.
Vì sự việc phát sinh đột ngột, đồng thời cũng vì kẻ giật đồ kia cúi mặt, cho nên Vưu Giai không thấy rõ mặt hắn, chỉ nhớ hắn mặc một cái jacket đen, đầu đội mũ lưỡi trai. Nhưng lúc này nhìn khắp nơi, người nước ngoài mặc như thế không ít. Hơn nữa Cg xem ra, những người này đại khái đều rất giống nhau, muốn phân biệt thực không dễ dàng. Càng huống chi vừa rồi cô còn không thấy rõ nét mặt của hắn.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì, Vưu Giai cư nhiên lại chạy ngược về phía phòng triển lãm văn vật Trung Quốc. Đứng trước cửa phòng triển lãm, cô thở hổn hển. Vừa nhìn lướt qua mọi người bên trong, muốn tìm tên hỗn đản đã giật túi của mình. Nhưng trong phòng phần lớn mọi người đều là người châu Á tóc đen mắt đen, ngẫu nhiên có vài người châu Âu, cũng không mặc áo jacket đen. Điều này không khỏi khiến cho cô thất vọng.
"Xem ra tên giật túi kia không có ở đây." Vưu Giai lắc đầu, cố gắng khôi phục lại hô hấp đã loạn nhịp, xoay người định rời đi. Song ngay lúc đó, một thanh âm thập phần quen thuộc, thậm chí luôn hiện ra trong giấc ngủ của cô đột nhiên vang lên sau lưng.
"Em đang tìm cái túi này phải không?"
Thanh âm vẫn bình tĩnh như mọi lần, nhưng không hiểu vì sao, Vưu Giai lại có thể cảm nhận được, dưới vẻ ngoài bình tĩnh đó, cũng ẩn chứa đủ để khiến cô kinh hỉ và kích động.
Không chút do dự, không có nửa điểm ướt át, Vưu Giai xoay người lại, bình tĩnh nhìn người sau lưng cô.
"Cầm đi, túi của em này." Trương Văn Trọng mỉm cười đưa tay ra, túi xách của Vưu Giai đang nằm trong tay hắn.
Vưu Giai cũng không vội vã cầm lấy túi xách Trương Văn Trọng đưa, mà vẻ mặt không kìm được kinh hỉ và khó tin, nói: "Trọng ca! Thực là anh, sao anh lại ở đây?"
"Cũng như em thôi, tới đây dạo chơi." Trương Văn Trọng trả lời.
Mặc dù ánh mắt của hắn vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên và ánh mắt hắn, đã làm lộ ra tâm tình của hắn không lạnh nhạt như vẻ ngoài. Trên thực tế, hắn cũng như Vưu Giai, đều cảm thấy kinh hỉ vì sự xuất hiện của đối phương. Nhất là trước đó, hắn còn gọi điện cho Vưu Giai mà không được. Nói thực, trước khi tận mắt thấy Vưu Giai, hắn thế nào cũng không ngờ, Vưu Giai cư nhiên lại đang ở London, lại còn đang trong viện bảo tàng Anh.
Nếu như như vậy cũng không tính là duyên phận, vậy thế nào mới xem là duyên phận?
Ngay khi hai người bốn mắt nhìn nhau, một bài hát tiếng Anh du dương đột nhiên vang lên bên cạnh. Nhưng trình độ tiếng anh của Vưu Giai và Trương Văn Trọng đều rất tốt, nghe hiểu bài hát này hoàn toàn không có vấn đề gì. Khi Vưu Giai nghe được lời bài hát, khuôn mặt thoáng đỏ lên. Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, khiến cô làm một động tác mà cô trước giờ rất muốn làm mà không có dũng khí. Cô đột nhiên giang rộng đôi tay nhào vào lòng Trương Văn Trọng, ôm chặt lấy người mà cô ngày nhớ đêm mong.
Lúc mới đầu, Trương Văn Trọng đích xác là bị hành động thình lình này của Vưu Giai làm giật mình, thậm chí còn có chút luống cuống chân tay. Nhưng hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại, khóe miệng còn hiện ra nét cười, không phải nụ cười nhạt hay trào phúng, mà là nụ cười hạnh phúc và mừng rỡ phát ra từ nội tâm. Cùng lúc đó, hắn đưa tay, ôm chặt Vưu Giai vào lòng, đồng thời tay phải còn nhè nhẹ vỗ vào lưng cô.
Ngửi mùi phát ra từ người Văn Trọng, cảm thụ sự ôn nhụ từ mỗi cái vỗ của Văn Trọng, Vưu Giai đột nhiên cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất thế giới, chí ít là giờ phút này, cô là người hạnh phúc nhất.
Hai người cứ đứng trước cửa phòng triển lãm văn vật Trung Quốc, ôm chặt lấy nhau mà không chú ý đến người khác. Những du khách đi ra khỏi phòng triển lãm, đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá bọn họ. Lúc này, hai người bọn họ cũng đã trở thành một cảnh đáng xem trong mắt người khác.
Được Trương Văn Trọng ôm chặt trong lòng, trong lòng Vưu Giai không biết tại sao lại hiện lên suy nghĩ vừa rồi. Bất quá, lúc này cô đã có câu trả lời cho riêng mình.
Nếu cô thực là Vưu Tinh, mà Trương Văn Trọng là Alan, như vậy dù mạo hiểm bị Vưu lão gia đuổi khỏi Vưu gia, cô vẫn nguyện ý đi theo người đàn ông này, cho dù là lưu lạc nơi chân trời góc bể cũng không sợ hãi. Đó cũng không phải là quyết định của một cô gái bị tình yêu cuồng nhiệt làm mờ lý trí, mà là một cô gái đã tìm được hạnh phúc chân chính, có thể nỗ lực trả giá hết thảy vì hạnh phúc mới đưa ra quyết định như vậy.
Vưu Giai vốn vẫn chôn sâu Trương Văn Trọng trong lòng, lúc này chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn thẳng vào Trương Văn Trọng, ánh mắt không hề che giấu nhu tình mật ý.
Tiếng nhạc lúc này đã là một bài tình ca, trong lời nhạc, Vưu Giai và Trương Văn Trọng bốn mắt nhìn nhau, hai đôi môi chậm rãi lại gần.
"Oa!" Đúng lúc này, Vưu Tinh xuất hiện ngay phía ngoài phòng triển lãm, vừa nhìn thấy cảnh này không kìm được kêu lên một tiếng. Bất quá cô phản ứng rất nhanh, đã đưa tay lên bịt mồm lại, mới không kinh động đến Vưu Giai và Trương Văn Trọng. Kỳ thực lúc này, trong mắt hai người họ chỉ còn hình bóng của nhau, Vưu Tinh muốn quấy nhiễu bọn họ cũng không phải dễ dàng gì.
Alan cũng xuất hiện bên ngoài phòng triểm lãm, chạy tới bên người Vưu Tinh, hơi thấp thỏm nói: "Ghê tởm, tên kia không biết chạy đi đâu rồi. Tôi tìm khắp bảo tàng vẫn không thấy hắn đâu. Bất quá em yên tâm, anh đã gọi cảnh sát rồi, tin rằng rất nhanh có thể lấy lại túi xách cho chị Vưu Giai."
Vưu Tinh vội trừng mắt với hắn, làm một thủ thế đừng lên tiếng, rồi hạ giọng trách: "Hừ! Anh thực ngốc, nhỏ giọng xuống cho tôi!"
Alan sửng sốt, rồi nhìn theo ánh mắt của Vưu Tinh. Chợt thấy Trương Văn Trọng và Vưu Giai đang ôm nhau trước của phòng triển lãm, kinh ngạc há hốc miệng, thậm chí thất thanh kêu lên: "Trương tiên sinh… hng, hgn…" Hắn mới nói được ba tiếng, đã bị Vưu Tinh vội vã bị miệng, đồng thời còn bất mãn nhìn hắn nổi giận: "Kêu la cái gì? Hỗn đản! Một màn hay đã bị anh can thiệp vào rồi!"
Đúng như Vưu Tinh nói, tiếng kêu của Alan, đích xác đã quấy rầy Trương Văn Trọng và Vưu Giai, làm họ đột nhiên tỉnh lại. Hiện tại bọn họ cũng không phải đang ở nơi không người mà là giữa viện bảo tàng Anh nhộn nhịp người qua lại. Dù tính cách hai người đều rộng rãi, nhưng còn chưa đến mức không để ý đến ánh mắt mọi người mà hôn nhau nồng nhiệt. Hành động vừa rồi, bất quá chỉ là ý nghĩ bốc đồng khi xúc động thôi. Bây giờ đã khôi phục lý trí, hai người tự nhiên sẽ không tiếp tục, thậm chí còn mang theo một tia ngượng ngùng, buông tay nhau ra.
"Thấy chưa? Cũng vì anh ngu ngốc phá hủy chuyện tốt!" Vưu Tinh xoay người lại căm tức mắng Alan. Alan biết mình gây rắc rối đành ngậm mồm, không dám đáp lời.
Ngay lúc Trương Văn Trọng và Vưu Giai tách ra, một người phụ nữ khoảng ngoài năm mươi tóc bạc trắng đi tới trước mặt họ, dùng tiếng Hy Lạp thao thao bất tuyệt một hồi, cười cười đưa cho bọn họ một bức ảnh.
Trong ảnh, chính là Trương Văn Trọng và Vưu Giai đang đứng ôm nhau, bốn mắt mang đầy tình cảm ôn nhu.
Đợi khi người phụ nữ rời đi, Vưu Giai vốn không biết tiếng Hy Lạp, không nhịn được hỏi: "Trọng ca, anh biết bà ấy nói gì không?"
Trương Văn Trọng mỉm cười, trả lời: "Bà ta nói, hai chúng ta là trời sinh một đôi."
"Bà ấy thực có ánh mắt." Vưu Giai cười một tiếng, kiều diễm động lòng người.
Đã có 75 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đến lúc này Vưu Tinh mới đi tới trước người Trương Văn Trọng và Vưu Giai xem bức ảnh trong tay Vưu Giai. Hai người trong ảnh nhu tình mật ý, quả giống một đôi kim đồng ngọc nữ, điều này khiến cô thốt lên lời khen từ đáy lòng: "Ảnh chụp thật đẹp, Trương ca, Giai Giai tỷ, anh chị thực đúng là trời sinh một đôi."
Trương Văn Trọng và Vưu Giai nhìn nhau cười.
Trên mặt Vưu Tinh đột nhiên hiện lên một nụ cười giảo hoạt, cô nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng và Vưu Giai, cũng không vội nói chuyện.
Dưới ánh mắt này của Vưu Tinh, biểu hiện của Trương Văn Trọng coi như vẫn còn tốt. Nhưng vị nữ hào kiệt trong giới thượng lưu như Vưu Giai lại có phần không chịu được, gương mặt xinh đẹp ửng hồng khiến người khác hít thở không thông, mị lực của cô trong nháy mắt thể hiện. Cô phong tình vạn chủng trừng mắt nhìn Vưu Tinh, có phần tức giận nói: "Tinh nha đầu, em nhìn chằm chằm chị và Trọng ca, đến cùng là có ý gì?"
Cùng chơi với Vưu Giai từ nhỏ đến giờ, Vưu Tinh biết rõ tính cách của chị mình, biết Vưu Giai không thực sự tức giận, càng huống chi Trương Văn Trọng còn ở đây, dù là Vưu Giai thực sự tức giận, cũng tuyệt đối không thể hiện trước mặt Trương Văn Trọng. Vưu Tinh không hề sợ hãi, cũng không để ý đến Vưu Giai đang giả bộ giận dữ, cô nhìn chị, lắc đầu lè lưỡi, sau đó cười hì hì chớp mắt với Trương Văn Trọng: "Trương ca, cảm giác ôm chị em thế nào? Có phải rất mềm mại, rất ấm áp, rất thoải mái? Thực là đáng tiếc, còn thiếu một chút nữ thôi, anh chị đã có một màn hôn nhau nồng nhiệt rồi. Bất quá anh cũng không phải quá thương tâm, sau này có có cơ hội hôn nhau mà. Giai Giai tỷ, em nói có đúng không? A, đúng rồi, em có phải nên gọi Trương ca là anh rể rồi không?"
Trương Văn Trọng còn chưa kịp trả lời, Vưu Giai đỏ bừng mặt đã véo tai Vưu Tinh, ra vẻ tức giận mắng: "Giỏi cho Tinh nha đầu, gan càng ngày càng lớn rồi nhỉ? Còn dám trêu ghẹo chị? Có tin chị véo lỗ tai em xuống? Hừ, có phải mấy năm nay không cho em nếm mùi em lại quên nghề của chị rồi hả?"
Vưu Tinh biết Vưu Giai cũng không thực sự tức giận, cho nên cũng không sợ hãi, tinh nghịch giả bộ xin khoan dung, thở hổn hển nói: "Giai Giai tỷ, em sai rồi, em thực sự sai rồi, em cái gì cũng sai rồi, chị đại nhân đại lượng tha cho em đi."
Vưu Giai vẻ mặt đỏ bừng nói: "Con gái như vậy, nói chuyện thế nào không giữ miệng? Đừng quên Trọng ca còn đang ở đây."
"Chính vì Trương ca còn ở nơi này, chị càng nên buông tay mới đúng." Du học ở Anh đã lâu đã rèn cho Vưu Tinh một da mặt thực dày, không chút đỏ mặt ngượng ngùng, ngược lại còn đùa vui: "Giai Giai tỷ, chẳng lẽ chị không sợ Trương ca thấy chị mạnh mẽ như vậy, sẽ sinh lòng sợ hãi sao?"
Nhìn hai chị em vui đùa, Trương Văn Trọng không nhịn được nở nụ cười, nói: "Yên tâm đi, anh sẽ không sinh lòng sợ hãi đâu, vì người Vưu Giai xử lý không phải là anh. Vưu Giai, anh thấy, em nên dùng thêm chút sức đi, nếu không Vưu Tinh sẽ không thỏa hiệp chịu thua đâu."
Vưu Giai quả nhiên làm theo lời Trương Văn Trọng, tay dùng sức vặn mạnh, đáng thương cho Vưu Tinh nhất thời bi thảm kêu lên: "A, Trương ca, uổng cho em còn lo lắng cho anh, anh cư nhiên còn muốn hại em. Ô… Ô… Em hận anh."
Sau đó, Alan đi tới bên cạnh Trương Văn Trọng.
Thanh niên người Anh này, hiện giờ đã hoàn toàn xem Trương Văn Trọng là thần tượng của mình. Cho nên hắn mặc dù tương đối quen thuộc với Trương Văn Trọng, cũng vẫn vô cùng kích động. Đầu tiên hắn lại thành khẩn cảm ơn Trương Văn Trọng trước đó không lâu ở Trung Quốc đã chữa bệnh cho hắn, sau đó mới có chút hiếu kỳ khó hiểu dò hỏi: "Trương tiên sinh, anh không phải là được Charles vương tử đặc biệt mời đến từ Trung Quốc để chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth sao? Sao anh không ở trong cung Buckingham mà lại tới viện bảo tàng Anh vậy?"
"Đúng a, đúng a." Vưu Tinh lúc này hưng phấn nói: "Trương ca, anh chắc còn chưa biết, anh hiện tại trên internet, nhất là internet trong nước, anh đã chính thức trở thành đại hồng nhân rồi. Có thể nói, độ nổi tiếng hiện giờ của anh, so với nhiều ngôi sao còn lớn hơn đó. Ai, Trương ca, em hỏi nhỏ một câu, nữ hoàng Anh rốt cuộc là bị bệnh gì vậy? Nghe nói toàn bộ các chuyên gia y học của Anh quốc, thậm chí là của châu Âu đối với quái bệnh của bà cũng thúc thủ vô sách. Anh có nắm chắc trị khỏi được không?" So với Vưu Tinh không biết gì về y học, Alan vốn là nghiên cứu sinh của học viện y học hoàng gia, đối với bệnh tình của nữ hoàng Elizabeth có chút lý giải. Bất quá, hắn đối với y thuật của Trương Văn Trọng sùng bái đến mù quáng. Cho nên sau khi nghe Vưu Tinh hỏi, hắn không do dự nói: "Trương tiên sinh nhất định có thể chữa khỏi cho nữ hoàng! Trên thế giới này, không có bệnh gì làm khó được Trương tiên sinh hết!"
Trương Văn Trọng cười cười, hồi đáp: "Ngay sáng nay, anh đã trị khỏi bệnh cho nữ hoàng rồi.
Phỏng chừng không lâu nữa, vương thất Anh quốc sẽ mở họp báo công bố tin tức này."
Vưu Tinh trợn tròn hai mắt, há hốc miệng, không nén được khiếp sợ trong lòng, nhất thời thất thanh: "Cái gì? Đã chữa khỏi? Trời ạ. Trương ca, anh quả thực là quá lợi hại rồi! Anh hẳn là mới đến Anh hôm qua. Trong vòng một ngày ngắn ngủi, a, không đúng, không tới một ngày, anh đã chữa khỏi bệnh cho nữ hoàng? Trời ạ. Anh lợi hại như vậy, làm sao các chuyên gia y học Âu Mĩ chịu được?"
Tiếng hét chói tai của Vưu Tinh nhất thời thu hút ánh mắt của nhiều người. Vì không muốn mọi người chú ý dẫn đến phiền toái không cần thiết, Trương Văn Trọng chỉ đành cười khổ: "Nơi này không thích hợp để nói chuyện này, chúng ta rời khỏi đây đã."
Còn may vừa rồi hắn nhìn như nhàn tản dạo chơi, nhưng đã đem chân nguyên tản ra khắp viện bảo tàng, bố cục bên trong đã nắm được toàn bộ.
Vưu Giai, Vưu Tinh và Alan lúc này mới chú ý đến những ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh. Cảm thấy nơi này đích xác không phải chỗ để nói chuyện, vì vậy đều gật đầu, cùng Trương Văn Trọng bước nhanh ra khỏi viện bảo tàng Anh.
Đứng trên quảng trường Russell người qua lại tấp nập, hắn lấy điện thoại ra xem giờ, vừa cười vừa nói: "Sắp đến trưa rồi, hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó dùng bữa. Có chuyện gì chúng ta vừa ăn vừa nói."
Thân là chủ nhà, Alan lập tức nói: "Tôi biết ở gần đây có một nhà hàng rất không tệ, các món chế biến thuần chất London, hơn nữa giá tiền cũng vừa phải, tuyệt đối không như các nơi khác lừa gạt hay chặt chém du khách. Mặc dù món ăn Trung Quốc đích xác là thiên hạ vô song, nhưng mọi người đã đến Anh tốt xấu gì cũng nên nếm thử vài món ăn địa phương chứ?"
Nói đến đây, hắn vỗ ngực, hào sảng nói: "Tuy tôi không phải người London, nhưng cũng coi như là chủ nhà, bữa trưa nay để tôi mời đi!"
Song Vưu Tinh lại không định để cho Alan có cơ hội mời khách, đồng dạng cũng không nhận phần ân tình này, giơ tay vỗ vào lưng hắn, nhất thời khiến hắn phải cắn răng chịu đau, những lời nói giới thiệu về thức ăn Anh quốc vừa ra đến miệng lại bị nuốt vào. Hắn kinh ngạc và mờ mịt nhìn Vưu Tinh, nhưng Vưu Tinh lại không khách khí quát lớn: "Sao anh suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn vậy? Chẳng lẽ anh quên chúng ta còn có chuyện sao?"
"Chúng ta còn có chuyện cần làm? Chuyện gì?" Alan vò đầu, vẻ mặt càng thêm mờ mịt.
"Trí nhớ của anh thế nào lại kém vậy?" Vưu Tinh trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, bất mãn hừ lạnh nói.
Một giây sau, cô lại quay về phía Trương Văn Trọng cười tươi: "Trương ca, em và Alan có chút việc cần làm, không làm phiền hai người đi ăn nữa." Dứt lời, cô lại vỗ lưng Alan, bất mãn lẩm bẩm: "Anh còn ngây ngốc ở đó làm gì? Còn không mau theo em? Sao đầu anh không linh hoạt chút nào vậy?"
Kéo Alan vẫn còn mờ mịt rời đi, Vưu Tinh vẫn không quên chớp mắt với chị mình. Ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Đợi đến khi Vưu Tinh và Alan lẫn vào dòng người, Trương Văn Trọng mới lắc đầi, nói: "Vưu Tinh nha đầu này, cư nhiên cố ý kéo Alan đi, muốn cho chúng ta có thời gian riêng tư với nhau."
Nghe được lời của Trương Văn Trọng, vẻ mặt Vưu Giai vừa trở lại bình thường lại ửng hồng, đồng thời cô cũng không nhịn được, nhìn trộm Trương Văn Trọng, muốn xem lời của hắn tột cùng là có ý gì.
Trương Văn Trọng lúc này thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Vưu Giai, đồng thời dùng một tư thế tao nhã, duỗi tay phải về phía Vưu Giai, mỉm cười ôn nhu nói: "Vưu Giai tiểu thư, không biết tôi có được vinh hạnh mời cô đi ăn trưa không?"
"Đương nhiên." Vưu Giai duỗi tay ra, nhẹ nhàng đặt lên tay Trương Văn Trọng, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc.
Hai người nắm tay nhau chầm chậm bước đi. Đột nhiên, di động của Vưu Giai lại vang lên, cô nhìn vào màn hình, lại là vị trợ lý kia gọi tới. Sau khi bắt máy, Vưu Giai dùng ngữ khí bình thản, không có chút nghi ngờ nào nói: "Tôi hơi bận, không tới được. Việc đàm phán với người Anh giao toàn bộ cho cô phụ trách. Tôi tin rằng năng lực của cô sẽ không làm tôi thất vọng."
Trợ lý của Vưu Giai đi theo cô đã lâu, biết một khi cô dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện, thì không thể thay đổi. Mặc dù rất hiếu kỳ rốt cuộc là có chuyện gì có thể khiến Vưu Giai cư nhiên có biểu hiện khác thường không để ý đến chính sự, đồng thời cũng rất muốn khuyên bảo Vưu Giai đứng ra chủ trì đại cục, nhưng cuối cùng cũng không nói, chỉ dùng thái độ chấp hành mệnh lệnh nói: "Vưu tổng, xin cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm cô thất vọng!"
Ngay sau khi tỏ rõ thái độ, vị trợ lý này không ngờ lại loáng thoáng nghe thấy một giọng nam từ trong điện thoại truyền ra: "Sao vậy? Có việc gì trọng yếu sao? Nếu em bận việc, anh có thể tìm một quán ăn nào đó là được."
Vị trợ lý này nhất thời kinh ngạc đến há hốc miệng. Hắn tuyệt đối không ngờ, Vưu tổng cho tới giờ đối với nam nhân vẫn không chú ý, mắt cao hơn trán, thậm chí trong tập đoàn có có người bí mật gọi là 'băng sơn mỹ nhân khó có thể với tới', giờ phút này cư nhiên lại ở cùng với một nam nhân.
Vị trợ lý này không nhịn được đoán: "Chẳng lẽ Vưu tổng không chịu tới chủ trì đại cục, cũng là vì nam nhân sao?"
Sau đó lại lắc đầu bật cười, nghĩ thầm: "Ta thực là suy nghĩ nhiều rồi, Vưu tổng công tư phân minh thế nào lại vì một nam nhân mà không màng chính sự? Có lẽ, hiện giờ cô có việc trọng yếu hơn cần giải quyết rồi."
Song, ngay khi vị trợ lý này cúp máy, lại nghe thấy từ bên kia vọng ra lời nói cuối cùng, là Vưu Giai nói: "Đối với em, lúc này chuyện quan trọng nhất, chính là cùng anh đi ăn cơm, những chuyện khác không hề quan trọng."
Là một trợ lý từng trải, tự nhiên có thể nghe ra trong những lời này tràn đầy nhu tình mật ý, điều này khiến hắn không khỏi giật mình. Trong đầu hắn, thậm chí còn hiện ra hình ảnh Vưu Giai kiều mỵ xấu hổ ngượng ngùng. Hình ảnh như vậy, so với ngày thường ở công ty băng lãnh như cự nhân ngoài ngàn dặm hoàn toàn khác biệt.
Sau khi cúp máy, vị trợ lý này sửng sốt một hồi, mới kinh hô: "Trời ạ, Vưu tổng, cư nhiên vì một nam nhân mà bỏ qua chính sự! Điều này thực khó tin. Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là mãnh tướng từ nơi nào, cư nhiên có thể hàng phục được đệ nhất băng sơn mỹ nhân của tập đoàn Vưu thị chúng ta? Thần tượng! Thực sự là thần tượng!"
Như Vưu Giai nói, ngay lúc này, trong lòng cô, cùng Trương Văn Trọng dạo phố, ăn cơm, ngắm cảnh London, mới là việc trọng yếu nhất. Về phần hợp tác đàm phán với công ty Anh quốc, đã sớm bị cô vứt ra khỏi đầu rồi. Trong mắt cô, cho dù lần hợp tác này không thành công, tương lai vẫn còn cơ hội và lựa chọn khác. Nhưng, nam nhân xuất sắc như Trương Văn Trọng, cũng chỉ có một. Ít nhất, từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện đến nay, cũng chỉ gặp một người như Trương Văn Trọng. Cho nên cô nhớ kỹ lời Vưu lão gia dạy: "Nắm chắc cơ hội, đừng buông tay."
Sau khi chậm rãi bước đi trên đường, Trương Văn Trọng và Vưu Giai tùy ý đi vào một quán ăn nhỏ ven đường. Bà chủ của quán ăn này giống như võ sĩ sumo Nhật Bản, mang theo hai phần thức ăn thoạt nhìn cực kỳ bình thường, nhưng so ra, mùi vị lại cực kỳ phù hợp, kích thích dạ dày. Ngồi ăn trong tiếng nhạc du dương, Trương Văn Trọng và Vưu Giai vừa nhẹ giọng nói chuyện, vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Còn có thể nhìn về phía bà chủ mập mạp và ông chủ ốm nhom.
Tỉ lệ vóc người của hai vợ chồng này mặc dù không cân xứng nghiêm trọng, nhưng tình cảm lại vô cùng tốt. Mơ hồ, Vưu Giai hâm mộ tình cảm của hai vợ chồng họ, đồng thời cũng kỳ vọng mình và Trương Văn Trọng cũng có thể như bọn họ, cùng sống đến già.
Bữa cơm trưa này, mặc dù ăn rất đơn giản, nhưng vô luận là Trương Văn Trọng hay Vưu Giai đều thấy cực kỳ ngọt ngào. Phần hương vị này, cũng không phải trên đầu lưỡi, mà là ở trong lòng.
Lúc chuẩn bị ra khỏi quán ăn, ông chủ gầy còm của quán ăn đi tới cạnh Trương Văn Trọng, lặng lẽ đưa một bông hồng kiều diễm cho hắn, ý bảo hắn tặng cho Vưu Giai. Trương Văn Trọng không cự tuyệt chuyện tốt ông chủ chuẩn bị cho hắn, trong lời bài hát vang lên, hắn cầm bông hoa lên, đưa đến trước mặt Vưu Giai.
Vưu Giai vẻ mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt không giấu được kinh hỉ và hạnh phúc, run rẩy đưa tay nhận lấy bông hồng trong tay Trương Văn Trọng, sau đó cô giang rộng hai tay, nhào vào lòng Trương Văn Trọng, kiễng chân, ngẩng đầu lên, đưa đôi môi mọng đỏ kiều diễm ướt át đến chạm vào đôi môi của Trương Văn Trọng.
Giờ khắc này, Vưu Giai bị kinh hỉ và hạnh phúc làm mụ cả đầu, hoàn toàn mặc kệ mình đang ở trong quán ăn, cũng không nhìn vợ chồng chủ quán bên cạnh, lại càng không để ý đến những thực khách ở các bàn khác. Ngay lúc này, trong mắt cô, toàn bộ thế giới chỉ còn có một mình Trương Văn Trọng.
Vào lúc này, hắn hoàn toàn thuộc về cô.
Giờ phút này, hắn chính là thế giới của cô.
Hai người hôn nhau nồng nhiệt. Khi hai môi rời nhau, Vưu Giai có chút thở gấp, khuôn mặt ửng hồng, cùng bộ ngực không ngừng phập phồng, làm người ta không khỏi thấy chút hoa mắt.
"Ba ba ba…"
Một tràng pháo tay vang lên, theo đó còn những tiếng huýt sáo. Là ông bà chủ và những người thực khách vỗ tay, cũng hưng phấn hét lên với bọn họ: "Hắc hắc, đôi tình lữ đến từ phương đông, chúc các ngươi hạnh phúc."
Trong tiếng vỗ tay và chúc phúc, Trương Văn Trọng nắm tay Vưu Giai, đi ra khỏi quán ăn nhỏ ở Anh quốc đậm tình người này.
Trước khi đợi bữa ăn, ông chủ nhiệt tình giới thiệu qua cho bọn họ một vài cảnh đẹp của London. Bây giờ, sau khi ra khỏi quán ăn, hai người đi tới ga tàu điện ngầm gần đó, đi tới bờ nam sông Thames. Nơi đó có tòa nhà từng là tòa nhà cao nhất London.
Đứng trên đó, Trương Văn Trọng và Vưu Giai ngắm nhìn toàn cảnh London. Mất đến nửa giờ, bọn họ mới lần nữa trở lại mặt đất. Sau đó, hai người lại đi thuyền trên dòng sông Thames được người Anh gọi là 'dòng sông mẹ' thưởng thức cảnh đẹp hai bên bờ. Trong lúc này, theo Trương Văn Trọng phân phó, Tô Hiểu Mai sau khi hấp thu toàn bộ sáu viên Linh Khí hoàn, đã gọi điện cho Trương Văn Trọng hỏi hắn tiếp theo muốn làm gì. Nghe nói Trương Văn Trọng hiện đang cùng Vưu Giai dạo du thuyền trên sông Thames, cô lập tức không dây dưa với Trương Văn Trọng, chủ động cúp máy. Chỉ là rất lâu vẫn không thể bỏ điện thoại xuống, cũng đứng cạnh cửa sổ, nhìn mấy đám mây trắng lững lờ trôi trên trời.
Ngoài Tô Hiểu Mai ra, Vưu Tinh cũng từng gọi điện cho Vưu Giai, nói cô đã đến trường, không cần lo lắng. Đồng thời cũng nhỏ giọng nhắc nhở Vưu Giai, lúc làm việc ngàn vạn lần phải sử dụng biện pháp an toàn, tránh xảy ra tình trạng ngoài ý muốn. Những lời này, khiến Vưu Giai đỏ mặt không thôi, đồng thời cũng tự mắng bản thân mình.
Lúc Trương Văn Trọng và Vưu Giai xuống thuyền, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Một bầu trời đầy sao như những viên kim cương xinh đẹp. Mặc dù trời đã tối, nhưng hai người cũng không vì vậy mà về khách sạn hay cung Buckingham, mà dùng bữa ở một quán ăn nhỏ bên bờ sông Thames, sau đó nắm tay nhau, chậm rãi tản bộ dọc bờ sông Thames.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, Vưu Giai cúi đầu nhìn nam nhân bên cạnh đang nằm dài trên bãi cỏ, nhỏ giọng đầy thâm tình nói: "Em yêu anh."
Trương Văn Trọng thu hồi ánh mắt nhìn sông Thames, nhìn vào đôi mắt của Vưu Giai, dùng ngữ khí nhàn nhạt nhưng cực kỳ chân thành nói: "Anh cũng vậy."
Vưu Giai cảm thấy cả người nóng lên. Đột nhiên cô xoay người đè lên người Trương Văn Trọng. Không đợi Trương Văn Trọng phản ứng, đã áp đôi môi nóng bỏng lên môi hắn. Cái lưỡi thơm tho kia lại càng không kiêng nể chui vào trong miệng Trương Văn Trọng, cùng đầu lưỡi của hắn quấn lấy nhau. Cùng lúc đó, hai tay Vưu Giai, cũng bắt đầu sờ soạng trên người Trương Văn Trọng, mà Trương Văn Trọng cũng không cam lòng yếu thế, hai tay bắt đầu theo áo cô, luồn vào bên trong, nắm lấy bộ ngực thập phần đàn hồi.
Hai tiếng hít thở trầm trọng, vang lên bên bờ sông Thames yên tĩnh.
Màn đêm buông xuống bị một đám mây che phủ. Bên bờ sông Thames, thanh âm mềm mại của một cô gái, nhưng rất nhanh sẽ trở thành phụ nữ, nhẹ nhàng vang lên:
"Nhẹ một chút, em đau."
Đã có 64 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
xua tan sương mù, mà còn làm cả mặt sông sáng lấp lánh thật mỹ lệ.
Trương Văn Trọng nắm tay Vưu Giai, từ trong một khách sạn đơn giản mà sạch sẽ bên bờ sông Thames đi ra nghênh đón ánh ban mai sáng sớm. Sau lưng bọn họ, ông chủ khách sạn, lại dùng ánh mẳt kính nể hâm mộ nhìn theo bóng lưng củã Trương Văn Trọng, không nhịn được thấp giọng cảm khái: “Tuổi trẻ thực tốt.”
Mặc dù chuyện đêm qua có vẻ hoang đường, bộc phát ngay trên bãi cỏ bên bờ sông Thames. Nhưng Trương Văn Trọng và Vưu Giai đều chưa đủ thỏa mãn, cuối cùng bọn họ liền đem chiến trường chuyển dời đến gian phòng khách sạn này.
Tuy hai người giằng co suốt đêm, nhưng vô luận Trương Văn Trọng hay là Vưu Giai vừa mới nếm thử trái cấm, trên mặt đều không hề toát ra một chút ủ rũ. Bởi đêm qua, Trưong Văn Trọng không chỉ đem Mật Tông 'Minh Vưong Hoan Hỉ Thiện Công' và Đạo Gia 'Song Tu Đạo Pháp' dung hội quán thông thành 'Âm Dương Song Tu Thuật' truyền thụ cho Vưu Giai. Đồng thời còn cùng cô nghiên cứu nó, cho nên hai người lăn lộn suốt đêm, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn, sảng khoái dị thường. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho ông chủ nhà khách sạn kia hâm mộ.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Trương Văn Trọng và Vưu Giai cũng không giống những đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt, lưu luyến khó rời. Hai người bọn họ đều phi thường lí trí, đồng thời cũng hiểu đối phương còn có chính sự trọng yếu phải đi làm. Hơn nữa, sau khi về nước hai người sẽ có rất nhiều thời gian, cho nên không cần phải tận dụng sớm chiều.
Đưa Vưu Giai lên taxi, nhìn chiếc xe chở cô chạy xa dần, Trương Văn Trọng mới bắt một chiếc xe khác, trong làn sương mù nhàn nhạt trở về cung Buckingham.
Lúc Trương Văn Trọng đi vào cung Buckingham, vô luận là Tôn Nguy hay Tô Hiểu Mai đều đã sớm rời khỏi giường.
Thấy Trương Văn Trọng đi suốt đêm không về, Tôn Nguy lúc này đang ở trong hoa viên tập dưỡng sinh nội gia quyền mà Trương Văn Trọng truyền thu, vội vàng dừng lại, lau mồ hôi trên mặt, vẻ mặt lộ chút xấu xa nghênh đón, đang định mở miệng trêu đùa vài câu, lại không ngờ Trương Văn Trọng đột nhiên quay sang nói một câu: "Tôn Nguy, cậu an bài đi, tối nay chúng ta về nước."
Tôn Nguy nhất thời sửng sốt, theo bản năng đoán tối qua Trương Văn Trọng đã khoắng sạch viện bảo tàng Anh, cho nên mới vội vàng rời đi như vậy. Nhưng hắn rất nhanh đã phủ định suy đoán này. Bởi vì nhân viên tình báo quanh bảo tàng Anh không hề có tin tức gì. Bất quá, hắn cũng không chần chừ lâu, rất nhanh đã trả lời: "Vương thất Anh quốc và chính phủ Anh định sáng nay mở cuộc họp báo công bố tin nữ hoàng đã khỏi bệnh. Bọn họ hy vọng anh có thể có mặt. Ngoài ra, nữ hoàng Elizabeth đã tỉnh và đại giáo chủ của Anh quốc thánh công hội đều hy vọng có thể gặp mặt cảm tạ anh. Eric tước sĩ và viện trưởng viện y học hoàng gia hôm qua liên lạc với em, hy họng anh có thể đến đó giảng một bài. Trương ca, thực sự phải vội như vậy sao, nhất định phải đi trong hôm nay à?"
Thân phận của Tôn Nguy trong lần đến Anh này, là trợ lý của Trương Văn Trọng. Cho nên những chuyện vụn vặt này, đều được nói với hắn, rồi sau đó hắn đưa đến cho Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, nói: "Có một số việc, làm càng sớm càng tốt, để lâu quá ngược lại sẽ không ổn. Như vậy đi, cậu đi an bài, chúng ta sẽ lên máy bay tối nay. Chuyện mua vé máy bay, cậu hãy để lộ cho người của vương thất Anh quốc. Ngoài ra, cậu nói với vương thất Anh quốc, buổi họp báo và gặp mặt tôi đều sẽ tới, chỉ là nhắc bọn họ đừng quên chuyện đã đáp ứng chúng ta. Còn có, nói cho Eric tước sĩ, tối nay chúng ta về nước, nếu như bọn họ nguyện ý, chiều nay tôi có thể giảng một bài về đông y!"
Nghe Trương Văn Trọng an bài, Tôn Nguy hiểu ra dụng ý của Trương Văn Trọng, lập tức gật đầu đáp: "Được, việc này cứ giao cho em, em cam đoan có thể an bài thỏa đáng." Dứt lời, hắn dùng ánh mắt quan sát xung quanh, đè thấp âm thanh, dùng âm lượng chỉ mình và Trương Văn Trọng mới có thể nghe được nhỏ giọng hỏi: "Trương ca, còn phân phó gì nữa không?"
Trương Văn Trọng cũng đè thấp âm thanh, ánh mắt nghiêm túc hỏi: "Tôn Nguy, hai vạn ba ngàn kiện văn vật kia, các cậu có thể chắc chắn thuận lợi không hao tổn gì vận chuyển khỏi nước Anh không?"
"Có!" Tôn Nguy dùng sức gật đầu, trịnh trọng hồi đáp: "Đến cùng là dùng phương pháp gì để đưa những văn vật này về nước, xin lỗi tạm thời em không thể nói cho anh. Nhưng em có thể cam đoan với anh, những văn vật này nhất định có thể thuận lợi không hao tổn gì về nước. Nếu có bất cứ thất lạc nào, không cần anh động thủ, chính em sẽ lấy cái chết để tạ tội."
Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, sau đó nói: "Còn có một vấn đề, hai vạn ba ngàn kiện văn vật vận chuyển về nước, các cậu định xử lý thế nào? Tôi cũng không hi vọng, mọi người không có trách nhiệm với nó!"
Tôn Nguy lập tức tỏ thái độ: "Trương ca, điểm này thì anh có thể yên tâm. Hai vạn ba ngàn kiện văn vật này, là trân bảo của cộng đồng người Hoa chúng ta, cũng không thuộc về riêng ai. Cấp trên đã sớm có quyết định, những văn vật này nếu có thể đem về nước, sẽ ở gần đống đổ nát Viên Minh viên xây một tòa bảo tàng mới, miễn phí đối với người Hoa, để cho những người Hoa trên khắp thế giới, đều có thể có cơ may nhìn ngắm những côi bảo mà lão tổ tông của dân tộc Trung Hoa lưu lại."
Trương Văn Trọng và Tôn Nguy nói truyện, cũng không tránh Tô Hiểu Mai, nên cô cũng có thể nghe được toàn bộ sự việc. Trước giờ cô vẫn không nói gì, giờ mới mở miệng dò hỏi: "Miễn phí với người Hoa, vậy các dân tộc khác thì sao?"
Tôn Nguy cười nói: "Các dân tộc khác, muốn xem những văn vật này, đương nhiên là có thể, bất quá, phải mua vé vào cửa rồi. Chúng ta cũng không rộng lượng như người Anh."
"Anh cũng thực hèn hạ." Tô Hiểu Mai đột nhiên nở nụ cười, nói: "Nhưng rất hợp với tính em, em ủng hộ anh!"
Trương Văn Trọng cười nghẹn, khoát tay nói: "Được rồi, hai người đừng cười nữa. Muốn cười, đợi đến khi về nước cười cũng không muộn."
"Vâng." Tô Hiểu Mai và Tôn Nguy cùng đáp, quả thực không cười nữa.
Trương Văn Trọng phân phó: "Tôn Nguy, cậu hiện giờ làm theo những gì tôi bảo. Nhớ dặn người của cậu chuẩn bị tối nay tiếp nhận văn vật."
"Vâng." Tôn Nguy gật đầu, lập tức đi an bài mọi việc.
"Lão sư, thầy không phải nói tối nay sẽ lên máy bay về nước sao? Thế nào còn…" Tô Hiểu Mai có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh đã tỉnh ngộ, hỏi: "Lão sư, thầy không phải là muốn dùng chiêu hồi mã thương chứ? Nhưng, làm sao mà lại phải làm một vòng lớn như thế?"
Trương Văn Trọng mỉm cười, trả lời: "Không sai, ta chính là muốn dùng chiêu hồi mã thương. Về phần tại sao phải làm một vòng lớn như thế, đó là vì ta không muốn người Anh đưa ánh mắt hoài nghi lên trên chúng ta, hơn nữa, ta còn muốn đem tội danh này, vu cho những người khác."
Tô Hiểu Mai hiếu kỳ hỏi: "Vu cho ai vậy?"
Trương Văn Trọng không trực tiếp trả lời, chỉ mỉm cười nói: "Đến lúc đó em sẽ biết."
Tôn Nguy quả thực có năng lực, chuyện Trương Văn Trọng phân phó, hắn đều an bài ngăn nắp.
Mười giờ sáng, vương thất Anh quốc và chính phủ Anh ở cung Buckingham tiến hành họp báo, nữ hoàng Elizabeth vừa tỉnh lại sau hôn mê, cũng ngồi trong phòng họp báo này. Song, ngay cả vầng sáng trên người nữ hoàng như bà, cũng không thể cướp đi danh tiếng của Trương Văn Trọng. Tràng diện công bố nữ hoàng khỏi bệnh, biến thành đưa tin về một mình Trương Văn Trọng.
Mặc dù lần đầu tiên gặp trường hợp này, nhưng Trương Văn Trọng không hề mất bình tĩnh, biểu hiện tự nhiên, thành thạo. Vô luận là phóng viên đưa ra vấn đề gì, hắn đều có thể dễ dàng ứng phó, trả lời lại càng cẩn thận, làm mọi người tấm tắc không thôi. Mà sau buổi họp báo, qua truyền thông Âu Mĩ và Anh quốc, Trương Văn Trọng và đông y nhanh chóng trở hành những từ ngữ thường gặp nhất.
Giữa trưa, Trương Văn Trọng có mặt trong bữa tiệc của vương thất Anh quốc trong cung Buckingham. Trong bữa tiệc, nữ hoàng Anh Elizabeth đệ nhị, thủ tướng Anh Cameron (???) và đại giáo chủ Anh quốc thánh công hội đều có mặt. Ngoài Trương Văn Trọng ra, còn mời rất nhiều danh nhân các giới của Anh và nhân viên đại sứ quán Trung Quốc. Trong bữa tiệc, nữ hoàng Elizabeht tự mình đưa cho Trương Văn Trọng danh sách những Trung Hoa văn vật mà vương thất Anh quốc cất giữ, cũng đem toàn bộ văn vật giao trả. Ngoài ra, vương thất Anh quốc, chính phủ Anh và Anh quốc thánh công hội còn phân biệt trả thù lao rất hậu cho Trương Văn Trọng. Vốn nữ hoàng Elizabeth muốn trao cho Trương Văn Trọng tước vị tước sĩ và danh hiệu công dân danh dự Anh quốc, nhưng lại bị Trương Văn Trọng không ngần ngại cự tuyệt. Đổi lại, Trương Văn Trọng chỉ bình thản nói một câu: "Tôi là người Trung Quốc. Trước kia là thế, hiện tại vẫn thế, và tương lai cũng vẫn thế. Tôi đối với thân phận người Trung Quốc của mình cảm thấy rất tự hào, không có hứng thú làm công dân hay quý tộc của đất nước khác. Đừng nói là tước sĩ, cho dù là đem vương vị tặng tôi, tôi cũng không có hứng thú."
Lúc chiều, Trương Văn Trọng lại tới viện y học hoàng gia, đứng trên bục giảng, dùng tiếng Anh chuẩn mực, không vấp váp nói với những người nước ngoài về những lý luận cơ bản của đông y. Phương thức giảng giải dễ hiểu của hắn, làm cho những người này với đông y có hiểu biết cơ bản, trong đó rất nhiều người vì vậy mà đam mê đông y.
Không ngờ, lần giảng bài này của Trương Văn Trọng ở viện y học hoàng gia, cũng làm nên thu hút một vị học giả nghiên cứu sâu về đông y nhất ghi chép, mà trong đó, không chỉ có các chuyên gia Âu Mĩ, mà còn có mấy vị đã được nhận giải Nobel.
Một phong trào nghiên cứu, học tập đông y, vì vậy mà nổi lên ở các nước Âu Mĩ. Trong thời gian ngắn, các viện y học của các nước Âu Mĩ, không hẹn mà cùng đưa ra chương trình giảng dạy đông y, cam kết mời các chuyên gia đông y có tiếng đến giảng.
Muốn chấn hưng đông y, chỉ dựa vào cố gắng của một, hai người thì không thể đủ. Trương Văn Trọng muốn làm, chính là làm cho càng ngày càng nhiều người tham gia học tập, nghiên cứu đông y, vì thế mà chấn hưng đông y.
Bước đầu chấn hưng đông y, đã được triển khai như thế.
Đã có 71 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Trên sân bay quốc tế Heathrow London, Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Mai cùng với Tôn Nguy ba người đang đứng ở cửa khoang hạng nhất chuẩn bị vào cửa soát vé. Charles vương tử cùng với vài vị quan viên cao cấp của chính phủ Anh đang đứng bên khu đưa tiễn để tiễn ba người bọn họ về nước.
Charles vương tử vẻ mặt mất mát nói với Trương Văn Trọng: "Trương tiên sinh, Ngài vừa mới đến Anh quốc hôm trước, hôm nay đã rời đi, sao phải gấp gáp như vậy chứ? Hay là ngài hãy ở lại thêm vài ngày, để tạo cơ hội cho tôi có thể thể hiện sự hiếu khách của một chủ nhà, đưa ngài đi du lịch Anh quốc một vòng?"
"Hảo ý của ngài tôi xin nhận lấy, bất quá lần này không được rồi, hay là sau này có cơ hội rồi hãy nói." Trương Văn Trọng cười nói: "Được rồi, Charles tiên sinh, các vị tiễn đến đây là được rồi, chúng tôi phải lên máy bay rồi, tạm biệt, nếu sau này có cơ hội, hoan nghênh các ngài tới Trung Quốc du ngoạn."
Thấy Trương Văn Trọng ý đã quyết, Charles vương tử cũng không nhiều lời khuyên bảo nữa, chỉ có thể bắt tay hắn nói: "Được rồi, Trương tiên sinh, hẹn gặp lại. Hy vọng khi nào có thời gian, ngài hãy đến Anh chơi, đến lúc đó là một chủ nhà, tôi nhất định sẽ tiếp đón ngài một cách chu đáo, để cho ngài có thể thưởng thức hết những mỹ cảnh mỹ lệ của Anh quốc."
Mấy vị quan lớn của chính phủ Anh cũng tiến đến bắt tay với Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Mai và Tôn Nguy chào tạm biệt họ.
Sau một phen nói lời chia tay, Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Mai cùng với Tôn Nguy đi vào lối lên máy bay.
Charles vương tử và mấy vị quan viên cao cấp của chính phủ Anh cũng không vội vã rời đi mà vẫn đứng ở cửa sổ trên lầu nhìn theo Trương Văn Trọng ba người lên máy bay. Đến khi được tận mắt nhìn thấy máy bay cất cánh, bọn họ lúc này mới xoay người ly khai.
Nhưng Charles vương tử cùng với mấy vị quan lớn của chính phủ Anh vừa mới đi khỏi thì Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Mai cùng với Tôn Nguy ba người lại xuất hiện một lần nữa ở cửa ra của phi trường quốc tế Heathrow London, nhìn những chiếc ô tô đã đi xa, nhếch miệng mỉm cười.
Giờ phút này, vô luận là Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Mai hay là Tôn Nguy cũng đều có vẻ bề ngoài hoàn toàn khác hẳn trước kia. Bọn họ không chỉ thay đổi trang phục trên người, đồng thời còn dịch dung, đã không phải là người Châu Á tóc đen mắt đen nữa, mà là mang theo đặc điểm tóc vàng mắt xanh mũi cao của người Âu Mĩ.
Tôn Nguy, lúc này đã dịch dung thành người châu Âu, đưa mắt nhìn sang bên cạnh, thấy Trương Văn Trọng vô luận là tướng mạo hay là ngôn hàm cử chỉ đều không khác gì một vị thân sĩ Anh quốc thì tự đáy lòng không khỏi kính phục nói: "Trương ca, thật là không ngờ anh cư nhiên còn am hiểu thuật dịch dung nữa đó. Nhưng mà chuyện chúng ta ba người không có lên máy bay sợ rằng rất nhanh sẽ bị phát hiện thôi. Chiếc máy bay kia không phải của chúng ta mà là của công ty hàng không Anh quốc, nhân viên trên đó toàn bộ đều là người Anh, nói không chừng là có cả người chính phủ Anh cử tới giám sát chúng ta nữa. Việc chúng ta đột nhiên biến mất chỉ sợ sẽ truyền đến tai vương thất và chính phủ Anh thôi, lúc đó chẳng phải là chúng ta giấu đầu lòi đuôi rồi hay sao?"
Trương Văn Trọng thản nhiên cười đáp: "Chuyện này cậu không cần lo lắng, lúc chúng ta đi vào lối lên máy bay ta đã thi triển Chúc Do Thuật thôi miên tất cả bọn họ. Trong tiềm thức của bọn họ cho rằng ba người chúng ta đều là đang ở trên máy bay rồi."
Tôn Nguy kinh ngạc há to miệng, không dám tin tưởng nói: "Hiệu quả thôi miên của Chúc Do Thuật thật lợi hại như vậy? Hơn trăm người cứ thế mà dễ dàng bị thôi miên rồi?"
Tô Hiểu Mai trên mặt đeo một cái kính mát phổ biến ở Anh quốc, đối với hoài nghi của hắn thật là bất mãn, hừ lạnh một tiếng nói: "Như thế nào, không tin lời nói của lão sư? Vậy anh có muốn thử một chút uy lực của Chúc Do Thuật hay không? Tuy rằng em thi triển Chúc Do Thuật uy lực còn thua xa lão sư, nhưng vẫn có thể thôi miên anh. Có muốn em dùng Chúc Do Thuật cho anh được cảm nhận một lần khoái cảm song phi khắc cốt ghi tâm hay không?"
Tôn Nguy hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nói: "Để anh thể hội một lần khoái cảm song phi khắc cốt ghi tâm? Có được như vậy thật không?"
"Đương nhiên là được rồi." Tô Hiểu Mai hắc hắc cười xấu xa, nói: "Anh là muốn song phi Phượng tỷ cùng với Tiểu Nguyệt Nguyệt, hay là muốn song phi với Xuân ca và Tằng ca? Kỳ thực em cảm thấy Phượng tỷ cũng không đến nỗi tệ lắm, hay là để Phượng tỷ thay thế cho một người trong bọn họ, để cho được cân bằng, như thế được không?"
"Ách" Tôn Nguy vốn đang cực kỳ hưng phấn, vừa nghe nói song phi với những cô gái trong truyền thuyết kia thì nhất thời sắc mặt đại biến, thay đổi liên tục, xua tay nói rằng: "Không được, không được, em nói những... tổ hợp song phi này khẩu vị quá nặng rồi, anh đây vẫn còn là một tiểu xử nam ngây thơ à, anh ăn không tiêu đâu."
"Thật là không biết thưởng thức". Tô Hiểu Mai lầm bầm nói.
Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu nói: "Được rồi. Hai người các ngươi đừng náo loạn nữa. Tôn Nguy, kêu người của cậu qua đây đón chúng ta đi."
"Dạ". Tôn Nguy gật đầu đáp, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bấm một số điện thoại, nhỏ giọng phân phó vài câu. Một lát sau một chiếc taxi dừng lại trước mặt ba người. Tài xế chính là Cao ca, người tóc vàng đã đưa Trương Văn Trọng đến viện bảo tàng Anh lần trước.
Cao ca một bên lái xe, một bên thông qua gương chiếu hậu phía trên liếc nhìn Trương Văn Trọng cùng với Tô Hiểu Mai đang ngồi ở băng sau, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu liếc mắt Tôn Nguy ngồi ở ghế phó lái xe, cuối cùng mang theo vạn phần cảm khái, than thở: "Thuật dịch dung của các ngài thật là kỳ diệu, đến tôi cũng không nhìn ra được bất cứ sơ hở nào".
Tôn Nguy cười hắc hắc, hỏi: "Cao ca, mọi việc đã chuẩn bị xong cả chưa?"
"Toàn bộ đã chuẩn bị sắp xếp xong cả rồi." Cao ca trả lời, sau đó lại nhíu mày: "Ngô, chết tiệt, giờ này Luân Đôn lại có mưa nhỏ, thật sự là không thể dự đoán được thời tiết biến đổi như thế nào nữa!" Trương Văn Trọng ở phía sau đột nhiên mở miệng nói: "Lúc này sương mù chưa nhiều, lát nữa đợi khi một hai giờ sương mù sẽ dày đặc đến mức đưa năm ngón tay ra cũng không thấy, các cậu tốt nhất là sớm đi chuẩn bị đi. Ngoài ra, đến nửa đêm có thể sẽ có sấm sét."
Ngữ khí của Trương Văn Trọng vô cùng chắc chắn, Tôn Nguy cùng với Cao ca đều rất kinh ngạc, đồng thanh hỏi: "Làm sao anh biết?"
Trương Văn Trọng điềm nhiên cười đáp: "Ta bấm tay mà đoán ra."
Xe taxi cũng không chạy thẳng đến trước cửa viện bảo tàng mà dừng ở một quán bar gần với viện bảo tàng. Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Mai cùng với Tôn Nguy ba người xuống xe, bước vào quán bar.
Lúc này sương mù quả nhiên dày đặc đến nỗi không thấy cả năm ngón tay giống như là lời mà Trương Văn Trọng đã nói. May mắn bây giờ là đêm khuya, đường phố hầu như không có xe cộ cũng như là người đi đường, bằng không thời tiết như thế này không biết là sẽ gây ra bao nhiêu vụ tai nạn xe cộ nữa. Trong sương mù dày đặc, ở cửa quảng trường xuất hiện hai bóng dáng của Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai. Phía sau bọn họ chính là Tôn Nguy và Cao ca.
"Các cậu ở đây chờ điện thoại của ta." Trương Văn Trọng hướng về phía Tôn Nguy giơ giơ lên điện thoại di động, không phải cái Charles vương tử đã tặng cho mà là một cái điện thoại màu đen, nhìn không biết là thuộc hãng nào. Sau đó hắn xoay người, sải bước đi về phía viện bảo tàng, Tô Hiểu Mai cũng tức thì đi theo phía sau hắn.
Nhìn hai người trong nháy mắt biến mất trong sương mù dày đặc, Cao ca khẽ cau mày, có chút lo lắng hỏi: "Tôn thiếu, chỉ có hai người bọn họ hành động thôi sao? Liệu có thể thành công không?"
"Cao ca, anh cứ yên tâm, Trương ca nhất định có thể làm được. Nói thật là tôi cũng không nghĩ ra trên thế giới này có chuyện gì mà Trương ca không làm được nữa!" Tôn Nguy tin tưởng mười phần đáp, hắn đối với Trương Văn Trọng có một lòng tin cùng với một sự sùng bái mù quáng.
"Hy vọng là bọn họ thành công". Trái ngược với Tôn Nguy, Cao ca đối với Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai lại không có mấy phần tin tưởng.
Tôn Nguy cười cười, cũng không nói gì nữa. Hai người xoay người, biến mất trong sương mù dày đặc.
Trương Văn Trọng dẫn Tô Hiểu Mai nghênh ngang đi tới trước cánh cửa của viện bảo tàng.
Trương Văn Trọng vỗ vỗ lên tam túc ô đang đậu trên vai hắn, phân phó: "Tam túc ô, nhiệm vụ của ngươi là bay lên không trung quan sát bốn phía cho ta, nếu như phát hiện có người nào tới gần lập tức nói cho ta biết."
“Dạ”.Tam túc ô đáp, vỗ cánh bay lên trời, thay Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai giám sát tình hình bốn phía. Tuy rằng lúc này trong không khí dày đặc sương mù, đến cả năm ngón tay cũng không thấy, thế nhưng đối với cặp mắt còn nhạy cảm hơn cả chim ưng của tam túc ô mà nói thì không hề ảnh hưởng gì cả.
Sau khi an bài xong tam túc ô, Trương Văn Trọng lấy ra khẩu Desert Eagle đưa cho Tô Hiểu Mai.
"Ý, phía trên cây súng này sao lại có linh khí dao động?" Nhận lấy khẩu Desert Eagle, Tô Hiểu Mai vẻ mặt kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô được tiếp xúc với pháp bảo.
Trương Văn Trọng nói rằng: "Cây súng này là một kiện pháp khí, uy lực coi như không tệ, từ giờ trở đi nó thuộc quyền sở hữu của em. Phương pháp sử dụng rất đơn giản, chỉ cần đem nguyên khí trong cơ thể em quán nhập vào trong đó là có thể bắn ra linh khí đạn. Những viên linh khí đạn này có tác dụng tự động định vị, chỉ cần trong lòng em suy nghĩ đến mục tiêu, chúng nó sẽ tự động truy tung đến mục tiêu đó. Cho nên dù kỹ năng bắn súng của em có không tốt đi chăng nữa thì cũng có thể phát huy ra tiềm năng của một tay súng thiện xạ bách phát bách trúng."
Tô Hiểu Mai lật qua lật lại khẩu súng, ngắm nghía thật kỹ, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
Trương Văn Trọng khẽ nheo mắt, nhìn qua cửa sắt bên trong viện bảo tàng, làn sương mù dày đặc căn bản là không che được ánh mắt của hắn, hắn trầm giọng nói: "Tiểu Muội, lát nữa vào bên trong viện bảo tàng sẽ không thể tránh khỏi một hồi tranh đấu, em tốt nhất là hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt!"
Tô Hiểu Mai trịnh trọng gật đầu: "Yên tâm đi lão sư, em tuyệt đối sẽ không để cho thầy thất vọng!"
Trương Văn Trọng khẽ gật đầu, sau đó đặt tay phải lên trên cánh cửa sắt của viện bảo tàng. Một luồng tử sắc hỏa diễm rực rỡ đột nhiên xuất hiện trên tay hắn.
Thượng phẩm đạo thuật Ngũ Viêm Chân Hỏa Quyết!
Trương Văn Trọng huy động tử sắc hỏa diễm trên tay phải của hắn lên cánh cửa viện bảo tàng, tạo ra một lỗ hổng vừa đủ để hắn và Tô Hiểu Mai chui qua. Mặc dù hai bên cửa sắt đều có đặt camera theo dõi, thế nhưng trong tình huống sương mù dày đặc như thế này cùng với ảnh hưởng do đạo pháp của Trương Văn Trọng thì camera căn bản không thể thu được một màn này. Cùng lúc đó, toàn bộ bảo an của viện bảo tàng cũng lâm vào trạng thái ngủ say. Bởi vì trong làn sương mù dày đặc ẩn chứa một mùi thơm nhàn nhạt, mùi thơm này đối với người da trắng mà nói có tác dụng thôi miên cực kì mãnh liệt.
Vừa đi vào viện bảo tàng Anh, cả người Trương Văn Trọng đột nhiên căng thẳng, khí thế toàn thân bộc phát ra, giống như là một con mãnh hổ đang chuẩn bị chiến đấu vậy. Nhận thấy được điều này, Tô Hiểu Mai trong lòng không những không khẩn trương, trái lại còn có chút hưng phấn và chờ mong. Cô nắm chặt khẩu Desert Eagle trong tay, bám sát phía sau Trương Văn Trọng, hướng về phía căn phòng cất giấu Trung Hoa văn vật bước tới.
Last edited by baongoc; 18-10-2011 at 07:54 AM.
Đã có 79 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ