Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 258: Hồng vụ quái ti (1)
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: quocvuong
Biên: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Liếc nhìn Thu Mạn một cái, dáng vẻ cực kỳ ủ rũ, cũng không biết Thương rốt cuộc dày vò Thu Mạn thế nào, nhưng không chút nghi ngờ, tác dụng của nó vô cùng rõ ràng. Có cùng trải nghiệm, ánh mắt Liên Nguyệt nhìn Thu Mạn đầy vẻ đồng tình.
Thu Mạn quả thật biết không ít, điều này làm Diệp Trùng vốn không ôm bao nhiêu hy vọng vô cùng kinh ngạc. Bởi vì từ tuổi tác mà xem, nàng ta và mình chênh lệch không lớn, việc này đã trải qua hơn hai mươi năm, Thu Mạn lại biết được, làm sao mà không làm Diệp Trùng kinh ngạc chứ?
Nhìn kết quả Thương đưa cho mình, Diệp Trùng mới hiểu. Ông nội của Thu Mạn, Thu Nguyên Liệt, chính là một trong những người tham dự việc này năm đó, bất quá công việc lão phụ trách là công việc dọn dẹp. Mọi người lúc này mới hiểu thì ra vị hôi vực lĩnh giả siêu cấp vẫn luôn lo lắng đó chính là ông nội của Thu Mạn. Điều này cũng là nguyên nhân tại sao Thu Mạn không mở miệng. Năm đó, Thu Nguyên Liệt chính là nhờ vào việc này mà vinh dự thăng lên Tổng lĩnh khoa tình báo của Liên minh tự do.
Hơn hai mươi năm trước, dựa vào năng lực cá nhân siêu mạnh mà xóa sạch toàn bộ mọi dấu vết của một người trên mạng mô phỏng, điều này vào năm đó làm người ta hoàn toàn không thể tin được. Cho dù là bây giờ, hôi vực lĩnh giả mạnh mẽ thế này cũng đếm trên đầu ngón tay, đây là việc cả đời Thu Nguyên Liệt lấy làm tự hào nhất. Cho nên, mỗi một tình tiết nhỏ nhặt liên quan tới việc này đều được ghi lại trong sưu tập cá nhân của Thu Nguyên Liệt. Đây cũng là tại sao Thu Mạn lại biết rõ như vậy, bất quá nàng sợ mấy người Diệp Trùng bất lợi với ông nội nàng, sống chết cũng không chịu mở miệng.
Cao Thế Xương vốn là kỹ sư thiết kế quang giáp đứng đầu của tập đoàn Prime, mà Liên minh tự do năm đó cũng còn xa mới có quy mô như hiện giờ. Bọn họ vừa mới từ bên trong thâm nhập vào tập đoàn Prime. Vốn dĩ nhân tài ưu tú giống Cao Thế Xương thế này chính là đối tượng tổ chức cực kỳ lôi kéo. Ai mà biết có một lần Cao Thế Xương không cẩn thận biết được sự tồn tại của Liên minh tự do, bản tính quật cường, Cao Thế Xương tự nhiên không nguyện ý phục vụ cho Liên minh tự do, vì vậy mà chịu đủ loại uy hiếp, dụ dỗ. Nào hay Cao Thế Xương không chút dao động, hơn nữa sau đó còn liên quan tới một hạng mục bí mật, cuối cùng bị độc thủ thê thảm.
Thu Mạn cũng chưa từng thấy hình của Cao Thế Xương, đương nhiên cũng không biết Cao Thế Xương này rốt cuộc có phải là cha của Diệp Trùng hay không. Trong bản báo cáo bí mật đó, người cuối cùng xử tử Cao Thế Xương chính là người bạn thân hơn hai mươi năm của y, cũng là kỹ sư thiết kế quang giáp cường hãn nhất, trừ Cao Thế Xương ra, của tập đoàn Prime.
Đương nhiên, trong sưu tập cá nhân này, thứ tường tận nhất chính là Thu Nguyên Liệt làm sao xóa bỏ triệt để tất cả tin tức liên quan tới Cao Thế Xương trên mạng mô phỏng. Chính ngay cả bản thân Thu Nguyên Liệt cũng chưa từng thấy qua Cao Thế Xương, nhưng hình ảnh của Cao Thế Xương tự nhiên là có thấy qua, có lẽ chỉ có lão mới có thể phân biệt được rốt cuộc Cao Thế Xương này có phải là cha của Diệp Trùng hay không. Đương nhiên, người gọi là bạn thân của Cao Thế Xương đó chắc hẳn cũng có thể phân biệt được.
Dày vò cả nửa ngày lại vẫn là một câu đó chưa giải, ngược lại làm bản thân rơi vào hiểm cảnh, điều này làm Diệp Trùng hơi cảm thấy nản lòng.
Thu Mạn hiển nhiên cũng không biết nội tình nhiều hơn. Dưới sự áp bức của Thương, một số tin tức nội bộ liên quan tới Liên minh tự do ngược lại lại thu thập được không ít. Nhưng Diệp Trùng không hề cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, bây giờ đầu tiên phải làm sao giải quyết vấn đề trước mắt.
Làm thế nào xử lý Thu Mạn lại là một vấn đề làm người ta đau đầu, nếu như giết, có thể tiết kiệm được không ít thức ăn, nhưng dù sao cũng là đồng loại, bản thân Diệp Trùng cũng không phải là kẻ hiếu sát, trong lòng có đôi chút không muốn. Hắn liền dứt khoát cho Thu Mạn tự do hoạt động, cũng không gây trở ngại thêm, dù sao Hoa hoa công tử cũng không có chỗ nào đáng để đặc biệt bảo mật.
Trước mắt, Hoa hoa công tử vẫn bay trong màn sương đỏ không biết bến bờ này.
Tuy màn sương đỏ lúc mỏng lúc dày, nhưng mọi người vẫn phát hiện một chút bất đồng. Theo sự tiến lên không ngừng, sương đỏ xung quanh từ từ trở nên dày thêm. Nhưng là sự thay đổi giữa đường nên mọi người thấp thỏm trong lòng. Cũng không biết phía trước rốt cuộc là cái gì, là hung hay cát, là tốt hay xấu. Thương cũng biết ở trong loại tình huống này vẫn là Mục ra thì thích hợp hơn, liền chủ động một cách hiếm thấy gọi Mục ra, bản thân thì im lặng lui xuống.
Đã đi tới trước hai ngày. Sương đỏ không ngừng trở nên đậm hơn, nhưng không hề xảy ra bất cứ việc bất ngờ gì.
Khẩn trương cả hai ngày, Diệp Trùng dứt khoát không lo tới nó nữa, vùi đầu vào cải tạo Thủ Hộ. Thực lực Thủ Hộ đã đổi động cơ tăng mạnh lên, nhưng Diệp Trùng vẫn không vừa ý. Chất liệu quý hiếm mình có nhiều đến mức làm người ta đỏ mắt, Diệp Trùng lúc trước lại không nỡ dùng, bởi vì theo tư liệu của Mục, bây giờ sử dụng chúng không thể nào đạt tới mức độ hoàn mỹ nhất. Nhưng Diệp Trùng hiện giờ hiểu rằng, tất cả những thứ này đều xây dựng trên việc có thể qua được một cửa này. Chất liệu có tốt hơn, nếu như không có mạng, vậy thì một chút giá trị cũng không có.
Diệp Trùng lấy Đa côn thạch từ chỗ Mục. Đối với Đa côn thạch, hắn có ấn tượng rất sâu sắc. Còn nhớ thanh trường thương kiểu cổ màu lam đó của “Sương chi Vịnh Thán điệu”, cho dù chỉ bỏ vào một tí xíu Đa côn thạch, nhưng độ sắc bén của chất liệu, ngay cả quang giáp của giáo quan Huck cũng chịu thiệt ở chỗ nó.
Càng huống chi trên tay minh còn có nhiều kim loại quý hiếm khác như vậy. Thông qua kho tư liệu của Mục, Diệp Trùng lựa vài loại phương pháp phối chế. Mấy phương pháp phối chế này đều có được sau khi được Mục tính toán, vật chất cần dùng tới đều là những thứ Diệp Trùng có. Diệp Trùng thực hiện thí nghiệm, sau khi lãng phí một cục Đa côn thạch nhỏ, Diệp Trùng cuối cùng rút ra được phương pháp phối chế tối ưu mà trước mắt hắn có thể có được. Chỉ sợ cũng chỉ có Diệp Trùng mới xa xỉ tới mức dùng Đa côn thạch để làm thí nghiệm.
Có được phương pháp phối chế, Diệp Trùng không chút do dự, bắt đầu chế tạo vũ khí. Sau khi có được phương pháp phối chế, việc chế tạo vũ khí đơn giản hơn nhiều.
Trủy thủ, Diệp Trùng vẫn chọn trủy thủ, đây là vũ khí hắn quen thuộc nhất. Hai thanh trủy thủ cỡ lớn dài 1,5 mét, tốn hết gần như tất cả quặng năng lượng biến dị và khoáng thạch hiếm có trên tay hắn. Nhưng kết quả lại cũng hiển hách như vậy.
Trủy thủ màu tro nhạt xem ra như bằng gỗ, không có chút lấp lánh kim loại nào. Tạo hình của cả cái trủy thủ cũng vô cùng đơn giản, không có bất cứ trang trí nào, xem ra rất không nổi bật. Nhưng chính thanh trủy thủ xem ra không có chút nổi bật như vậy, không ai biết được giá trị thật sự của nó. Trừ Diệp Trùng, ai cũng sẽ không tốn Đa côn thạch trên một thanh trủy thủ thế này. Cứ cho bỏ qua Đa côn thạch, giá trị của kim loại và khoáng thạch quý hiếm khác mà hắn đã tiêu phí cũng không sao tính toán được.
Diệp Trùng lại yêu thích hai thanh trủy thủ này vô cùng. Không lộ liễu, hơn nữa rất cường hãn. Mức độ sắc bén của hai thanh trủy thủ này vượt xa tưởng tượng của mọi người, bao gồm cả Mục. Trên cả con tàu Hoa hoa công tử, Diệp Trùng vẫn tìm không ra có thứ gì mà hai thanh trủy thủ này cắt không đứt. Với lại, người lần đầu tiên nhìn thấy nó, ai cũng không nghĩ tới hai thanh trủy thủ này lại sắc bén như vậy, khẳng định là có thể làm cho kẻ địch trở tay không kịp.
Cho dù là gặp phải chiến hạm, nếu như không có ai quấy nhiễu, Diệp Trùng cũng có thể dùng hai thanh trủy thủ này khoét thủng nó như khoét đậu hủ vậy.
Hai thanh trủy thủ ban đầu của Thủ Hộ bị Diệp Trùng làm thành vũ khí dự bị.
Việc duy nhất hiện giờ vẫn luôn làm Diệp Trùng tiếc nuối chính là Lệ thạch trên tay không có cách nào sử dụng. Theo như cách nói của Mục, thứ này chính là một thanh năng lượng siêu cô đặc. Đáng tiếc, một loại vật chất quan trọng nhất cần để kích hoạt năng lượng của Lệ thạch, Phi tuyến tinh cỗ, mình lại không có trong tay. Bằng không thì còn phải suy nghĩ xem có dùng Lệ thạch làm nguồn năng lượng hay không. Nghe Mục nói, năng lượng chứa trong Lệ thạch cực kỳ to lớn, đủ để chiến hạm bay vài năm, nếu như cho quang giáp, vậy đủ để nó bay mấy mươi năm, thậm chí tới trăm năm.
Vậy cũng có nghĩa là bán kính tác chiến của quang giáp và chiến hạm có thể tăng mạnh. Nhưng màu mức độ hiếm có của Lệ thạch làm nó căn bản không thể nào sử dụng quy mô lớn.
Lệ thạch trên tay Diệp Trùng có vài viên, ngay cả kỹ thuật cũng có, chỉ tiếc không có Phi tuyến tinh cỗ, ý định này chỉ đành gác lại thôi. Lần làm đi làm lại này không phải là không có thu hoạch, ít nhất Diệp Trùng hiểu rõ kỹ thuật làm sao kích phát được năng lượng chứa trong Lệ thạch. Nếu như trên tay có tài liệu, Diệp Trùng có thể lập tức trang bị Lệ thạch lên trên Thủ Hộ và Hoa hoa công tử.
Khe khẽ thở dài một tiếng, Diệp Trùng bỏ ba viên Lệ thạch vào trong túi của mình. Bốn viên còn lại do Mục bảo quản.
Diệp Trùng trong khoảng thời gian này, tiêu hao vô số tài liệu, đối với mấy thứ kim loại, khoáng thạch quý giá đó cũng quen thuộc vô cùng. Sách hướng dẫn bằng tranh về kim loại, khoáng thạch trong kho tư liệu của Mục gần như bị hắn lật nát. Nhưng như vậy cũng làm cho hắn hiện giờ ghi tạc vào lòng đặc tính và hình dáng của các loại khoáng thạch.
Nhìn thấy sưu tập vốn dĩ phong phú vô cùng của mình bỗng nhiên thu hẹp quá nửa, cho dù biết phần lớn đều bị mình dùng, nhưng trong lòng Diệp Trùng vẫn có chút đau xót.
- Diệp tử, có chuyện! Giọng nói của Mục đánh tan sự tĩnh lặng của Hoa hoa công tử. Diệp Trùng lại phấn chấn tinh thần, mấy ngày này vẫn luôn không có bất cứ chuyện gì, nói thực, làm mọi người đều cảm thấy trong lòng không thiết thực. Đi đường dài hơn một tháng, lúc nào cũng phải chịu đựng sự hoảng sợ chưa biết, ngay cả Diệp Trùng cũng cảm thấy áp lực không nhỏ.
Trên màn hình, màn sương đỏ lúc này đã đậm đặc tới mức giống như chất lỏng màu đỏ. Tốc độ bay của Hoa hoa công tử rõ ràng bị giảm xuống.
Nhưng điều làm người ta chú ý nhất không hề là điều này, mà là những sợi tơ đỏ lay động liên tục trong màn sương đỏ lúc này. Mấy sợi tơ đỏ này không biết xuất hiện lúc nào, có cái nhỏ như sợi lông, có cái to vài km, nhưng đều cực dài, căng ra chỉ e không dưới trên vạn km. Số lượng mấy sợi tơ kỳ quái màu đỏ này cực nhiều, giống như rong biển màu đỏ trong biển màu đỏ vậy.
Trên bề mặt Hoa hoa công tử đã bị quấn lấy rất nhiều sợi tơ đỏ, điều này làm nó xem ra giống như tàu biển quấn đầy rong biển. Hơn nữa, sức mạnh của mấy sợi tơ đỏ này vượt xa tưởng tượng của mọi người, dưới sự dây dưa của mấy sợi tơ đỏ này, Hoa hoa công tử rõ ràng đã bị lệch ra khỏi quỹ tích ban đầu.
Mấy sợi tơ đỏ này càng lúc càng nhiều, đặc biệt là chung quanh Hoa hoa công tử. Mấy sợi tơ đỏ này, cái nào cái nấy cực dài, tùy theo sự lay động của màn sương đỏ mà trôi nổi theo. Một hai sợi không có ảnh hưởng gì, nhưng sức mạnh của mấy mươi vạn sợi, thậm chí càng nhiều sợi tơ đỏ hơn lay động cùng lúc thì không thể xem thường.
Vốn tỉ mỉ, Diệp Trùng hiển nhiên phát hiện một khối dung môi xúc tác ở trong mấy sợi tơ kỳ quái màu đỏ đặc quánh này, trong khoảng thời gian cực ngắn, mọi người phát hiện số lượng sợi tơ đỏ xung quanh đột nhiên tăng thêm mấy lần một cách rõ rệt. Điều này làm mọi người vô cùng kinh hãi.
- Không hay. Trong lòng Diệp Trùng thầm kêu không ổn, gần như trên màn hình ở trước mắt đều là những sợi tơ kỳ quái màu đỏ dày đặc đó. Nếu như còn không nghĩ cách, chỉ e tất cả sẽ bị nhốt sống trong lớp kén tơ do những sợi tơ kỳ quái màu đỏ này hình thành, chỉ e chôn sống sẽ là kết cục duy nhất. Với lại, mấy sợi tơ kỳ quái màu đỏ này dẻo dai vô cùng, với động lực mạnh mẽ của Hoa hoa công tử, căn bản là không xông ra khỏi tầng bao vây của những sợi tơ kỳ quái.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 259: Hồng vụ quái ti (2)
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: quocvuong
Biên: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Xem ra chỉ đành đấu cứng thôi, trước mắt cũng tìm không ra biện pháp tốt hơn. Nhất thời, toàn bộ tất cả vũ khí của Hoa hoa công tử đều lộ ra ánh sáng, vô số thiết bị bắn tia laser xoay chuyển, pháo điện từ cũng bắt đầu tiến vào trạng thái tích lũy năng lượng, thậm chí ngay cả đạn ăn mòn nữ nhân tín cũng đã được Thương chuẩn bị.
Không có ai biết mấy vũ khí này sẽ mang lại biến hóa thế nào cho hoàn cảnh ai cũng không hiểu rõ này, nhưng nếu như không có có bất cứ động tác gì, vậy thứ chờ đợi mọi người chỉ có bị vây chết nhăn.
Trước mắt cũng không lo được nhiều như thế!
Mọi thiết bị bắn laser bỗng nhiên khai hỏa, pháo điện từ cũng ầm ầm bắn ra toàn bộ, trên màn hình lập tức trắng lóa một màu, ngay cả Diệp Trùng bọn họ cũng bị cảnh tượng thế này làm chấn động nhẹ, trước mắt mọi người chỉ có một màn sáng trắng chói mắt, nào còn phân biệt rõ cái gì là laser, cái gì là pháo điện từ.
Vụ nổ lớn trong dự tưởng không hề xảy ra, điều này làm mọi người thầm thở phào một hơi, nói thực, mọi người đều sợ loại vật chất dạng sương màu đỏ này là một loại vật chất có thể nổ. Nếu như là như thế, pháo điện từ và tia laser rất có khả năng dẫn tới vụ nổ lớn, nếu như nổ thật sự, vậy Hoa hoa công tử tuyệt đối không thể nào sống sót trong vụ nổ siêu cấp thế này.
Bất quá, khi mọi người nhìn rõ tình cảnh trước mắt thì lại đều trố mắt ra.
Mấy sợi tơ kỳ quái trên màn hình đó không giảm bớt chút nào, ngược lại, trong khoảng thời gian này tăng thêm rất nhiều. Trời ạ, làm sao có thể? Hỏa lực dày đặc như vừa rồi, nếu như trước mắt không phải là mấy sợi tơ kỳ quái này mà là chiến hạm hoặc quang giáp, tuyệt đối sẽ hóa thành bụi phấn.
Từ màn hình nhìn lại, mấy sợi tơ kỳ quái này lại không có bất cứ dấu vết thương hại nào, chẳng lẽ, chùm năng lượng không sao gây nên bất cứ tổn hại nào với mấy sợi tơ kỳ quái màu đỏ này? Đây là suy nghĩ xuất hiện mau nhất trong lòng Diệp Trùng.
Thiết bị bắn laser không có dừng lại, chúng không ngừng bắn ra mưa ánh sáng dày đặc. Không có sự quấy nhiễu của pháo điện từ, Diệp Trùng lúc này mới nhìn rõ, chùm tia laser dày đặc như mưa dữ bắn trên những sợi tơ kỳ quái màu đỏ này giống như mưa đánh lên đầm nước, chỉ gây nên vô số gợn tròn, rồi mấy sợi tơ kỳ quái đó vẫn không có bất cứ biến hóa nào.
Sắc mặt Diệp Trùng thay đổi, mấy sợi tơ kỳ quái này quả nhiên hoàn toàn miễn dịch với vũ khí năng lượng.
Diệp Trùng vẫn không chớp mắt, nhìn chằm chằm màn hình, bởi vì vẫn có một chút hy vọng, đó chính là đạn ăn mòn mỹ nhân tín. Loại vũ khí do Diệp Trùng chế tạo, hơn nữa còn trải qua mấy lần nghiệm chứng đại chiến này hoàn toàn có thể ỷ lại, tính ăn mòn của nó mạnh mẽ, có thể trong khoảng thời gian cực ngắn hoàn toàn ăn mòn thủng vỏ giáp ngoài cùng của quang giáp, làm sư sĩ bên trong nó vì thiếu không khí, mất áp suất lượng lớn mà chết.
Đôi mắt Diệp Trùng nhìn chằm chằm một viên đạn ăn mòn mỹ nhân tín trên màn hình, do tác dụng làm chậm của màn sương đỏ, tốc độ của mỹ nhân tín cực kỳ chậm rãi, nhưng nó vẫn gặp được sợi tơ kỳ quái màu đỏ quả thật quá nhiều đó. Căn bản không cần nhắm, nó liền đụng trúng một sợi tơ đỏ to bằng cánh tay.
Mỹ nhân tín lập tức vỡ tan ra, Thương thủy bắn tung tóe xung quanh, tính ăn mòn mạnh mẽ của Thương thủy quả nhiên không làm người ta thất vọng. Vị trí bị dính Thương thủy của sợi tơ đỏ to như cánh tay này lập tức bốc lên một làn khói xanh, sau đó đứt thành hai đoạn.
Nhưng Diệp Trùng hoàn toàn không kịp cao hứng, ngược lại, vẻ mặt của hắn càng khó coi thêm vài phần.
Bởi vì chính trong chốc lát này, sợi tơ kỳ quái màu đỏ trên màn hình lại dày thêm vài phần, cho dù mỹ nhân tín có lợi hại hơn, cũng căn bản không thể quét được một lỗ trống cho Hoa hoa công tử. Với lại, tốc độ tăng trưởng của loại tơ kỳ quái màu đỏ trước mắt này vượt xa tốc độ ăn mòn của mỹ nhân tín rất nhiều, cứ cho là Diệp Trùng mang tất cả mỹ nhân tín bắn ra hết, chỉ e cũng là dã tràng se cát thôi.
Loại tơ quái dị màu đỏ này rốt cuộc là cái gì? Vẻ mặt mọi người trên Hoa hoa công tử đều thay đổi. Trúc Linh còn coi như trấn định, Thu Mạn đã hoa dung thất sắc, hai tay ấn chặt trước ngực.
- Mục, biết đây là cái gì không? Diệp Trùng vội hỏi.
- Vật chất chưa biết, kết cấu chưa biết. Mục vậy mà vẫn bảo trì được sự bình tĩnh trước lúc sống chết này.
Diệp Trùng mau chóng gọi Hàm gia ra ra, dùng tốc độ nhanh nhất chui vào buồng lái: "Mục, mở cửa tàu, ta đi lấy chút vật mẫu về."
- Cẩn thận an toàn.
Diệp Trùng đã không kịp lĩnh hội được sự quan tâm của Mục, Hàm gia dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía cửa tàu.
Trước mắt chỉ cần tìm được thành phần cụ thể của loại tơ kỳ quái màu đỏ này, tìm thấy đặc tính vật lý và hóa học của nó, sau đó sử dụng biệp pháp nhằm vào đặc tính mới có thể chạy thoát ra. Hoa hoa công tử đã bị quấn chặt, căn bản là không thể động đậy, muốn lùi lại, căn bản là không thể nào.
Diệp Trùng và Mục phối hợp ăn ý, thời cơ mở cửa tàu cũng cực kỳ chính xác.
Bay ra khỏi Hoa hoa công tử, Diệp Trùng mới thật sự hiểu được loại vật chất dạng tơ màu đỏ này nhiều tới mức độ nào, Hoa hoa công tử gần như bị bao trong một cái kén hình do loại vật chất dạng tơ màu đỏ này.
Vốn tỉ mỉ, Diệp Trùng rất mau liền phát hiện một chỗ kỳ quái, Hàm gia ở trong loại sương đỏ dày đặc này, năng lực hành động hầu như không chịu chút ảnh hưởng nào. Điều này không khỏi làm Diệp Trùng hơi cảm thấy kỳ quái, từ biểu hiện vừa rồi của Hoa hoa công tử mà xét, loại sương đỏ đậm đặc này có tác dụng làm chậm rất rõ ràng đối với việc bay của chiến hạm, nhưng giờ đây mình dường như cảm nhận không được.
Không kịp nghĩ kỹ thêm, tay Diệp Trùng cử động, Hàm gia dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía sợi tơ to lớn màu đỏ gần mình nhất, đường kính của sợi tơ kỳ quái màu đỏ này hơn một mét, dao động theo quy luật. Từ chỗ gần mới thấy được rõ ràng, chất liệu loại tơ kỳ quái màu đỏ này rất mềm mại, hơi trong suốt, có cảm giác thể keo, một cánh tay của Hàm gia tóm lấy sợi tơ màu đỏ này, cánh tay còn lại rút trủy thủ ra.
Ý, không ngờ sợi tơ đỏ này cực kỳ trơn, hơn nữa ngấm ngầm có một lực lôi kéo mạnh mẽ, Hàm gia chưa nắm chặt thì đã bị tuột ra, Diệp Trùng vội vàng điều khiển Hàm gia lại một lần nữa tóm chặt lấy sợi tơ đỏ này.
Trủy thủ vừa vung lên, sương đỏ đột ngột mở ra một khoảng trống tạm thời, nhưng tiếp theo, cả khoảng trống lại bị phủ kín sương đỏ.
Không ngờ lần đầu tiên vận dụng chân chính của thanh trủy thủ mới chế tạo này lại là cắt một sợi tơ đỏ thế này, may mà thanh trủy thủ này không làm Diệp Trùng thất vọng, dễ dàng cắt đứt sợi tơ đỏ này, Diệp Trùng lại làm một lần nữa, cắt lấy một đoạn vật mẫu dài chừng hai mét, nghĩ thế này chắc là đủ dùng rồi.
Nhưng điều Diệp Trùng không ngờ là, một nguy cơ càng lớn hơn lập tức lại tới.
Một cái cột đỏ khổng lồ đường kính hơn 70 km, theo sự dập dềnh của sương đỏ, quét qua bên này. Hoa hoa công tử lúc này bị vô số sợi tơ đỏ nhỏ bé bao lấy thành một cục giống như một quả cầu tơ màu đỏ, mà cái cột đỏ to lớn vô bì này thì giống như một cây cơ bi-a khổng lồ, nhẹ nhàng thục vô quả cầu tơ màu đỏ này.
Binh.
Trước mắt Diệp Trùng tối sầm, chỉ cảm thấy một luồng lực lớn không biết từ nơi nào tràn tới, cảnh tượng trước mắt không ngừng xoay chuyển, biến cố đột nhiên tới làm Diệp Trùng đẩy mạnh khống chế Hàm gia. Hàm gia lập tức bị ngập chìm trong vô số tơ đỏ, chỉ ẩn ẩn nghe thấy giọng nói cuống quít mà mơ hồ không rõ của Mục: "Diệp tử..."
Đợi đến khi Diệp Trùng phản ứng lại, trước mắt đã mất đi bóng dáng của Hoa hoa công tử, thứ chui vào mắt là vô số sợi tơ kỳ quái màu đỏ, làm cho chỗ này đơn giản là trở thành biển tơ. Sự đàn hồi của mấy sợi tơ kỳ quái màu đỏ này cực tốt, Diệp Trùng cảm thấy mình điều khiển Hàm gia giống như ở trong lò xo.
Diệp Trùng lần này cuống cả lên.
Trong màn sương đỏ này, quấy nhiễu đối với điện từ cực kỳ nghiêm trọng, Diệp Trùng hiện giờ căn bản là không cách nào liên hệ được với Mục. Sương đỏ xung quanh dày giống như cháo nhão, mức độ có thể thấy được cực thấp, thêm vào vô số sợi tơ kỳ quái trôi nổi trong màn sương đỏ này, Diệp Trùng nào còn phân biệt được đông tây nam bắc.
Rất mau, Diệp Trùng liền bình tĩnh lại, hắn biết, hoảng sợ và hoang mang lúc này không hề có bất cứ giúp đỡ gì cho mình, ngược lại còn làm cho tình cảnh của mình trở nên càng xấu hơn. Việc khẩn cấp trước mắt chính là tìm ra bọn người Mục, nếu như một mình mình, xác suất sống sót dưới loại hoàn cảnh này không nghi ngờ gì, là cực thấp.
Xung quanh sương đỏ tràn ngập, thò tay không thấy năm ngón.
Điều khiển Hàm gia bay về phía vị trí đại khái của Hoa hoa công tử trong trí nhớ, hắn tới hiện giờ vẫn không hiểu mình rốt cuộc là bị thứ gì đánh trúng, sức mạnh vừa rồi đó quả thật là quá khổng lồ, căn bản không phải thứ mình có thể chống đỡ. Nếu như không phải xung quanh có nhiều sợi tơ kỳ quái như vậy, triệt tiêu không ít sức mạnh, Diệp Trùng tin rằng mình đã không biết bay tới nơi nào rồi.
Không có, vẫn không tìm thấy, Hàm gia len qua len lại trong đống tơ kỳ quái, không gian xung quanh chỗ này, Diệp Trùng đã tìm một lượt, nhưng không có phát hiện bất cứ bóng dáng nào của Hoa hoa công tử, liên lạc với Mục cũng không kết nối lại được.
Màn sương đỏ đáng chết này, nếu như không có màn sương đỏ này, khoảng cách liên lạc giữa Diệp Trùng và Mục khá dài, cho dù có mấy sợi tơ kỳ quái này, cũng có thể rất dễ dàng xác định vị trí của nhau.
Mở rộng thêm một bước bán kính tìm kiếm của mình, vẫn không có bất cứ phát hiện gì. Diệp Trùng không thể không từ bỏ loại việc vô dụng này. Thật ra, ở không gian xa lạ có tầm nhìn cực thấp, căn bản không cách nào thực hiện việc định vị này, hơn nữa còn có nhiều sợi tơ kỳ quái trôi nổi như vậy, ngay cả việc làm dấu xác định vị trí nguyên thủy nhất, Diệp Trùng cũng làm không được.
Mục... Thương...
Diệp Trùng cười khổ, Mục Thương vẫn luôn tồn tại trong mỗi chỗ trong cuộc sống của hắn, sự biến mất đột ngột này làm Diệp Trùng bỗng nhiên lạc lõng trong lòng, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.
Mặc kệ thế nào, sống trước mới là quan trọng nhất, Diệp Trùng cổ vũ tinh thần.
Cũng may mình vẫn luôn giữ thói quen mang theo năng lượng và chất dinh dưỡng dự bị, nếu không mình chỉ e ngay cả khả năng bay ra khỏi màn sương đỏ này cũng không có. Vậy thì kết quả duy nhất của mình cũng chính là chết đói sờ sờ trong màn sương đỏ này.
Diệp Trùng tùy tiện chọn một hướng, bay thẳng tới trước. Đối với hắn hiện giờ mà nói, xác suất của mỗi hướng đều hoàn toàn giống nhau.
Hàm gia bay trong màn sương đỏ thuận lợi không ngờ, căn bản không xuất hiện bất cứ sự trì trệ nào, giống như bay trong chân không vậy. Điều này làm Diệp Trùng hơi khó hiểu. Nhớ khi ở trên Hoa hoa công tử, Mục từng báo cáo do màn sương đỏ trở nên nồng đậm mà tốc độ của chiến hạm bị cản trở, nhưng mình hiện giờ lại không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, Diệp Trùng lại một lần nữa nghĩ tới chi tiết rất dễ bị người ta bỏ qua này.
Điều kỳ quái không hề chỉ có một điểm này.
Diệp Trùng còn phát hiện mấy sợi tơ kỳ quái này cái nào cũng trơn nhẵn dị thường, giống như trét đầy thuốc tẩy rửa, vừa đụng tới Hàm gia, liền trôi dạt ra, bay lâu như vậy, trên bề mặt Hàm gia không quấn lấy một sợi tơ kỳ quái.
Kỳ quái nha! Diệp Trùng còn nhớ tình cảnh lúc đó của Hoa hoa công tử, Hoa hoa công tử giống như một khối môi giới xúc tác bỏ vào trong dung môi phản ứng, tốc độ sinh trưởng của mấy sợi tơ kỳ quái lúc đó đáng sợ thế nào chứ, gần như trong nháy mắt, xung quanh Hoa hoa công tử liền quấn đầy sợi tơ kỳ quái màu đỏ.
Nhưng tại sao mấy sợi tơ kỳ quái này lại hoàn toàn không quấn lấy mình chứ?
Chẳng lẽ bởi vì vật liệu đặc biệt của Hàm gia? Đây là suy nghĩ đầu tiên của Diệp Trùng, nhưng hiện giờ hắn không có tâm tư đi kiểm chứng, mau chóng bay ra khỏi khu vực này mới là lựa chọn tốt nhất.
Một mình đơn độc bay trong vũ trụ xa lạ mênh mông, loại tịch mịch này đủ làm cho người tâm trí không kiên định sản sinh ra suy nghĩ tự sát. Ngươi không biết lúc nào mới có thể gặp được người, ngươi không biết thứ chờ đợi ngươi phía trước là cái gì, ngươi thậm chí không biết mình ở đâu, bay ba ngày, mười ngày, một tháng, có lẽ...
Nhưng Diệp Trùng vẫn bay tới trước như cũ, Diệp Trùng hiểu rất rõ một đạo lý, cho dù ngươi nỗ lực tranh giành, ngươi cũng không chắc có thể sống sót, nhưng nếu như ngươi vì vậy mà không đi tranh giành, không đi phấn đấu, vậy ngươi ngay cả một điểm hy vọng này cũng mất đi.
Bay trong đám tơ kỳ quái này kỳ thật là một việc khá thú vị, nếu như không phải là trong loại tình huống này.
Mấy sợi tơ kỳ quái này không ngừng sinh trưởng, tuy không có sinh trưởng điên cuồng như Diệp Trùng nhìn thấy khi ở trên Hoa hoa công tử, nhưng thật sự là không ngừng biến to. Diệp Trùng suy đoán mấy sợi tơ kỳ quái này và màn sương đỏ này chắc là cùng một loại vật chất, nhưng điều kiện chuyển hoán cụ thể giữa chúng, Diệp Trùng không biết.
Phần lớn mấy sợi tơ kỳ quái màu đỏ trôi nổi trong màn sương đỏ này đều rất to, có cái đường kính lên tới mấy mươi km, điều này mang lại cho Diệp Trùng phiền phức rất lớn, bởi vì hắn hoàn toàn nhìn không rõ cảnh tượng trước mặt, chỉ đành giảm tốc độ bay xuống.
Nhưng Diệp Trùng rất mau liền phát hiện một loại phương thức tiến tới có thể càng tiết kiệm năng lượng, Hàm gia giống như một con vượn biến dị mẫn tiệp, còn mấy sợi tơ kỳ quái màu đỏ này lại giống như dây leo mọc khắp nơi trong rừng rậm. Trên thực tế, tính co dãn của mấy sợi tơ kỳ quái này không biết cao hơn mấy dây leo đó bao nhiêu lần, tốc độ tiến tới của Hàm gia trở nên nhanh hơn, điều này cũng tiết kiệm rất nhiều năng lượng.
Không biết phía trước bao xa mới là điểm cuối, có thể tiết kiệm một ít thì cố gắng tiết kiệm, nói không chừng sống chết cuối cùng chính là quyết định ở chút năng lượng này.
Nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, loại phương thức tiến tới này tuy rằng tiết kiệm năng lượng, nhưng yêu cầu điều khiển đối với hắn lại tăng rất nhiều.
May mà điều khiển đối với quang giáp của Diệp Trùng là điểm mạnh của hắn, nhưng cho dù là thế, Diệp Trùng trong hai ngày đầu tiên thường cuống tay cuống chân. Trong sương mù di chuyển dùng loại phương thức này, tinh thần của cả người luôn ở trong một loại trạng thái khá là khẩn trương, thời gian dài ở trong loại trạng thái này cực dễ làm người ta mệt mỏi. May mà thần kinh của Diệp Trùng và thân thể của hắn cường hãn như nhau, sau khi trải qua thời gian thích ứng hai ngày, Diệp Trùng liền giống như không có việc gì.
Con người dưới áp lực của sống chết, tiềm lực thường càng dễ bị khai quật ra.
Sợi tơ kỳ quái trong sương đỏ tuy cũng rất nhiều, nhưng so với xung quanh Hoa hoa công tử, mật độ nhỏ hơn nhiều. Không chút nghi ngờ, Diệp Trùng hiện giờ đã có thể hoàn toàn khẳng định, Hoa hoa công tử nhất định là ở phương diện nào đó đã kích thích màn sương đỏ đó, dẫn tới biến hóa lớn như thế, mặc dù hắn tới giờ không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.
Sợi thứ mười hai ngàn hai trăm bảy mươi ba.
Diệp Trùng thầm đếm trong lòng, hai tay cử động trên bàn điều khiển, động tác cực kỳ lưu loát, chỉ thấy Hàm gia thuận thế lay động, giống một con vượn biến dị giống như đu dây, tiến tới trước.
Di chuyển liên tục không ngừng, tinh thần của Diệp Trùng rất mệt mỏi, nhưng vẻ mặt lại lộ ra vài phần vài phần hưng phấn.
Diệp Trùng tỉ mỉ phát hiện màn sương đỏ xung quanh đã bắt đầu trở nên mỏng hơn, sợi tơ kỳ quái cũng càng lúc càng ít.
Điều này cũng chính là nói, phương hướng của mình không sai!
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lưu Tinh
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: quocvuong
Biên: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Phương hướng của Diệp Trùng thật sự là không sai, sương đỏ xung quanh càng lúc càng mỏng, Diệp Trùng phát hiện một số quy luật của màn sương đỏ này, sự đậm nhạt của màn sương đỏ thay đổi theo chu kỳ. Mỗi khi màn sương đỏ bắt đầu trở nên nhạt, mấy sợi tơ kỳ quái màu đỏ này liền từ từ biến nhỏ lại, cho tới khi tan biến, trong màn sương đỏ nhàn nhạt chỉ còn lưu lại một vài sợi tơ kỳ quái hơi mảnh hơn ngón tay. Mấy sợi tơ kỳ quái còn lại này có màu sắc càng rực rỡ hơn những sợi tơ kỳ quái thông thường, đỏ rực như lửa cháy bừng bừng, mà tính dẻo dai của loại tơ kỳ quái này hơn hẳn sợi tơ kỳ quái thông thường không biết bao nhiêu lần. Diệp Trùng dùng trủy thủ của Hàm gia cắt lấy một sợi lớn, thứ này so với dây thừng còn bền chắc hơn, dùng làm dây thừng cứu hộ càng thích hợp hơn nhiều.
Loại tơ to bằng ngón tay vậy mà ngay cả Diệp Trùng cũng cắt không đứt, đây là sợi tơ kiên cố nhất mà hắn từng thấy, đương nhiên nếu nó có thể gọi là sợi tơ. Với lại, Diệp Trùng vô cùng tò mò đối với kết cấu vật chất của loại tơ kỳ quái màu đỏ này, không được quên rằng, hắn cũng là một điều bồi sư, tìm tòi kết cấu chưa biết cũng là một trong những đặc điểm phải có của điều bồi sư.
Do không có sự cản trợ của những sợi tơ kỳ quái, Hàm gia bay mau vô cùng. Tuy rất muốn thể nghiệm một chút khoái cảm tốc độ vượt quá 20 Hz, nhưng Diệp Trùng vì tiết kiệm năng lượng, tốc độ khống chế ở khoảng 18 Hz. Nhưng cho dù là như thế, tốc độ 18 Hz so với tốc độ trước đây của Hàm gia đã xa một trời một vực rồi.
Càng bay về phía trước, màn sương đỏ càng lúc càng mỏng, tầm nhìn của Diệp Trùng cũng càng lúc càng rõ ràng, ngay cả hệ thống quét hình mà theo Diệp Trùng lúc trước là có cũng như không được thiết kế trên Hàm gia cũng đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Nhưng bay lâu như vậy, Diệp Trùng không gặp được bất cứ hành tinh nào trong màn sương đỏ này, thậm chí không gặp được bất cứ thứ gì ngoài màn sương đỏ và những sợi tơ kỳ quái do sương đỏ phái sinh đó.
Trong mảng hư không này, trừ màn sương đỏ này, còn có mấy sợi tơ kỳ quái đó, vậy mà lại không có bất cứ vật chất gì khác, màn sương đỏ này là cái gì? Từ nơi nào tới? Khu vực này bao lớn? Không ai biết được.
Diệp Trùng tuy có ý thức tìm tòi đối với sự vật chưa biết, nhưng điều này không hề có nghĩa là hắn chịu tìm tòi mấy vấn đề này trước khi an toàn tính mạng của mình vẫn còn chưa được bảo đảm.
Diệp Trùng lại bay thêm một tuần thì mới triệt để rời khỏi vùng sương đỏ ngụy dị mà đáng sợ này. Trong thời gian này, hắn không thu được bất cứ tín hiệu nào. Mảng vũ trụ mênh mông này đầy dẫy những sự việc bọn họ không hiểu được. Ở chỗ này mà trùng hợp gặp được bọn người Mục, xác suất cực kỳ nhỏ bé, Diệp Trùng thậm chí không biết mấy người Mục đã thoát khỏi vùng sương đỏ này chưa.
Cuối cùng cũng thoát khỏi màn sương đỏ, Diệp Trùng không khỏi thở phào một hơi.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm Diệp Trùng hơi hơi kinh ngạc.
Vành đai toái thạch, Diệp Trùng phát hiện không gian tràn ngập sương đỏ to lớn mà nguy hiểm này lại bị bao vây bởi một vành đai toái thạch khác càng to lớn hơn.
Vành đai toái thạch trong vũ trụ không hề hiếm gặp, năm thiên hà lớn có vài chỗ. Một đại từ khác của mấy không gian trôi nổi vô số toái thạch này chính là tử vong tuyệt địa. Hiểu biết của con người đối với vành đai toái thạch cực kỳ ít ỏi, bởi vì bên trong đầy nguy hiểm, cực ít từng có người tới được chỗ sâu trong lõi của nó.
Không ai biết vành đai toái thạch hình thành thế nào, cũng không biết bên trong đó sẽ chứa đựng nguy hiểm thế nào, nhưng điều vành đai toái thạch làm người ta khắc sâu nhất lại là bên trong nó có thể bạo phát dòng xoáy toái thạch bất cứ lúc nào. Sức phá hoại khổng lồ có thể nghiền nát mọi sự vật đó làm người ta nhìn mà hoảng sợ.
Diệp Trùng từng gặp qua một lần, lần đó nếu như không phải vừa đúng lúc Mục tỉnh lại, Diệp Trùng rất có khả năng đã chôn thây trong đó.
Vành đai toái thạch này là cái rộng lớn nhất mà Diệp Trùng từng thấy qua, cả khu vực tràn đầy sương đỏ đều bị nó bao vây bên trong.
Trước mắt, trừ bước vào vành đai toái thạch này, Diệp Trùng không còn lựa chọn khác. Lùi về khu sương đỏ? Đừng đùa chứ, nếu như thế, Diệp Trùng tình nguyện đi vào vành đai toái thạch.
Điều khiển Hàm gia, Diệp Trùng cẩn thận bước vào vành đai toái thạch này.
Đủ hình đủ dạng toái thạch, có cái có đường kính mấy mươi km, có cái to cỡ nắm tay, vô số toái thạch trôi nổi yên lặng như thế trong mảng hư không này. Diệp Trùng luôn giữ tỉnh táo tinh thần, cẩn thận né tránh toái thạch xung quanh, còn phải liên tục chú ý dấu vết di động của toái thạch xung quanh. Lần trước thử qua dòng xoáy toái thạch đó đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn.
Quỷ mới biết chỗ này còn có sự vật gì nguy hiểm hơn hay không.
Hoàn cảnh đơn điệu rất dễ làm người ta mệt mỏi, nhưng cũng có thể tôi luyện ý chí của con người. Bay nhiều ngày như vậy, động tác né tránh của Diệp Trùng gần như trở thành bản năng của thân thể hắn. Do phải cẩn thận né tránh mấy toái thạch phân bố không có quy luật này, tốc độ tiến tới của Hàm gia không hề nhanh.
May mà toái thạch chỗ này tuy nhiều, nhưng vẫn không đến nổi ảnh hưởng hoạt động quét hình, nó có thể chỉ cho Diệp Trùng phương hướng đi tới, ít nhất làm Diệp Trùng có thể tiến tới trước theo một hướng.
Đầu óc Diệp Trùng cũng có chút tê dại, mấy ngày này vẫn luôn bay tránh như vậy, ai cũng chịu không nổi.
Chính ngay lúc này, quang giáp đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo.
Diệp Trùng ngẩn người, cảnh báo? Sau khi hơi ngẩn người thì lập tức hoàn hồn trở lại, đặt sự chú ý lên trên hệ thống quét hình thô sơ đó. Trong hoàn cảnh thế này, tác dụng có thể phát huy của hệ thống quét hình này lớn hơn Diệp Trùng nhiều.
Có phản ứng sự sống!
Diệp Trùng không khỏi nhíu mày, không thể nào a, trong loại hoàn cảnh này làm sao có thể có sinh vật tồn tại? Hơn nữa, từ màn hình mà xét, số lượng còn không ít.
Chẳng lẽ mình lại trở về Hắc giác? Hắc giác chính là được xây dựng trong một vành đai toái thạch như vậy. Bọn họ tìm thấy được một nơi dễ thủ khó công thiên nhiên như thế, thật ra làm cho ba thế lực lớn khác chảy nước miếng rất nhiều. Nhưng phát hiện chỗ giống như Hắc giác như thế cần phải có duyên, hơn nữa, Hắc giác vì xây dựng căn cứ đó, hao phí vô số nhân lực, tài lực, mức độ hao phí còn lâu mấy căn cứ chính hiện giờ của ba thế lực lớn có thể so sánh được.
Đây là quang giáp đối phương?
Diệp Trùng lập tức không khỏi tự cười mình, mình quá mẫn cảm rồi, quang giáp của Hắc giác lại há có thể để cho hệ thống quét hình thô sơ thế này trên Hàm gia quét được sao. Hệ thống quét hình hiện giờ có thể mua được trên thị trường căn bản là không có tác dụng gì với quang giáp của ba thế lực lớn.
Với lại, từ số liệu hệ thống quét hình biểu hiện ra mà xét, mấy cái này chắc là loại sinh vật nào đó, chẳng lẽ trong loại hoàn cảnh này mà còn có sinh vật?
Diệp Trùng không khỏi có chút kỳ quái. Sinh vật có thể sống trong chân không phải là không có, cấu tạo sinh học của chúng và sinh vật thông thường hoàn toàn khác biệt, nhưng điều này không hề đại biểu rằng Diệp Trùng sẽ tin rằng bọn chúng có thể sống trong vành đai toái thạch như vậy. Trong này căn bản là không thích hợp cho sinh vật tồn tại, Diệp Trùng dọc đường phát hiện tần suất dòng xoáy toái thạch trong vành đai toái thạch này khá thường xuyên, nếu như không phải hắn thấy lẹ, chỉ e hắn hiện giờ đã sớm không còn dư miếng thịt nào rồi.
Tất cả những dấu vết này đều chỉ rõ, vành đai toái thạch này không hề yên ổn, mà có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Sinh tồn trong vành đai toái thạch không ổn định như vậy, hoàn toàn là chuyện ngàn lẻ một đêm.
Từ màn hình, mấy sinh mệnh này đang ở nguyên chỗ không động đậy, hình như không phát hiện ra mình tới, Diệp Trùng đề cao cảnh giác, giảm tốc độ bay, hắn không muốn vừa đưa đầu vào lãnh địa của sinh vật chưa biết thì gặp phải công kích.
Tất cả mọi thứ đối với hắn mà nói, đều là chưa biết, hắn không thể không cẩn thận từng tí một, mỗi một bước đều đi rất thận trọng, chỉ có như vậy mình mới có thể sống lâu hơn.
Trời! Ở trong vành đai toái thạch tràn đầy chết chóc này lại có một nơi làm người ta không thể tin được thế này.
Diệp Trùng ngẩn cả người.
Cây cối màu tím nhạt, phía trên treo những trái tỏa ra quang mang màu lam nhạt, trái cây vô cùng nhỏ, lá của nó cũng vô cùng nhỏ, phát tán ra phủ đầy mặt đất, gần như trên mỗi khối nham thạch đều phủ loại cây này, trái cây màu lam nhạt trên đỉnh thân chính mảnh mai. Vài viên nham thạch linh tinh trôi nổi ở một bên.
Nhìn từ xa, cả không gian trôi nổi vô số viên đá màu tím nhạt, phía trên lấm chấm điểm màu lam nhạt lấp lánh như ánh sao.
Mấy mươi sinh vật Diệp Trùng chưa từng thấy qua đang vui đùa thoải mái trên mấy toái thạch đó. Mấy động vật này thể hình không hề cao lớn, chỉ cao khoảng ba mét, hai chi sau ở trên đất, cơ nhục cường tráng mà khoa trương làm Diệp Trùng không dám có chút coi thường lực bạo phát của nó, hai chi trước vô cùng ngắn nhỏ, thu lại trước ngực, vuốt sắc của chi trước chốc chốc lóe lên một hai tia hàn quang. So với chân sau cường tráng, thân thể của nó rõ ràng là có chút nhỏ bé, cái cổ ưu nhã linh hoạt phi thường, một hàng gai xương trên sống lưng vô cùng nổi bật trên làn da màu tím.
Hầu hết loại sinh vật này đang vùi đầu cắn những quả nhỏ bé tỏa ra quang mang màu lam nhạt ở ngọn cây màu tím trên nham thạch vụn, vài con còn dư lại nằm trên một số nham thạch vụn rải rác xung quanh.
Cảnh tượng này làm Diệp Trùng ngạc nhiên, Diệp Trùng thế nào cũng không nghĩ tới tỏng hoàn cảnh thế này lại có động vật tiến hóa tới mức độ cao như vậy.
Diệp Trùng cẩn thận điều khiển Hàm gia trốn ở phía sau một khối nham thạch khá lớn, hắn không dám xác định mấy động vật này rốt cuộc là khá ôn hòa hay là khá nguy hiểm. Nếu như lỗ mãng làm ồn, kinh động tới mấy con này, vô cùng bất lợi với mình, với lại, cảnh tượng trước mắt này quả thật là qua chấn động, hắn vẫn cần thời gian để tiêu hóa.
Hắn có đủ kiên nhẫn, hơn nữa, chất dinh dưỡng nếu dùng tiết kiệm chút vẫn đủ cho hắn dùng thời gian khá dài. Nếu như thịt của mấy sinh vật trước mắt này có thể ăn được, vậy thì càng tốt, hắn không hề thiếu kinh nghiệm săn bắt. Khi ở hành tinh rác, từ Thiết mãng tích ở đỉnh cao nhất, rất ít động vật hắn chưa từng giết qua.
Ngoài ra, từ biểu hiện của mấy động vật này mà xét, chắc là động vật ăn cỏ. Động vật ăn cỏ tuy phần lớn khá ôn hòa, nhưng Diệp Trùng không dám lơ là, hoàn cảnh này quả thật làm người ta cảm thấy không thể tin được. Nếu như loại động vật trước mắt này có chỗ nào đó khá quái dị, Diệp Trùng nhất định sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Nhìn hình ảnh cây cối vô cùng rõ ràng trên màn hình, Diệp Trùng rất mau liền xác định đây là một loại cây hắn chưa từng thấy qua, hắn tìm không thấy loại thực vật này ở trên sách hướng dẫn thực vật mà Quản phong tử cho mình.
Diệp Trùng kiên nhẫn giấu mình ở phía sau khối nham thạch khổng lồ này. Phát hiện trước mắt vô nghi là một việc làm hắn khá phấn chấn, vô luận thế nào, chỉ cần có những động vật này tồn tại, xác suất sống sót của mình sẽ tăng lên khá lớn.
Rất mau, Diệp Trùng phát hiện một chỗ vô cùng kỳ quái.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lưu Tinh
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: quocvuong
Biên: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Khoảng cách hiện giờ giữa hắn và mấy động vật này đại khái khoảng 1 km, nhưng hắn lại phát hiện, ở giữa 1 km này lại xuất hiện một khu vực trống không rộng khoảng ba trăm mét, trong khu vực trống không này, không có một viên nham thạch nào, không có vật gì.
Trong vũ trụ, xuất hiện một khu vực trống không vô nghi là một việc vô cùng bình thường, nhưng ở trong vành đai toái thạch, điều này rõ ràng là khá ngụy dị, khu vực trống không này giống như một đường phân cách, chia cách hai bên.
Tại sao trong khoảng cách ngắn thế này lại xuất hiện hai loại tình huống hoàn toàn bất đồng, bên này của mình vô số nham thạch, tử khí trầm trầm, không có chút sinh cơ, nhưng chẳng qua chỉ ở ngoài 300 mét, đối diện lại sinh cơ dạt dào, không chỉ có thực vật, hơn nữa còn có động vật tiến hóa ở trình độ khá cao.
Tuy Diệp Trùng không có bất cứ nghiên cứu nào đối với tiến hóa học, nhưng một số đạo lý đơn giản nhất lại hiểu được. Vốn dĩ hoàn cảnh tồi tệ giống vành đai toái thạch thế này, nếu như có một vài vi sinh vật đại loại như rêu, thậm chí là sâu xuất hiện, Diệp Trùng cũng cảm thấy có thể hiểu được, nhưng động vật to xác thế này xuất hiện ở chỗ này, làm Diệp Trùng có đôi chút khó tiếp nhận được.
Như vậy chỉ có thể nói rõ một vấn đề, 300 mét cách trở này, hai bên lại là hai thế giới hoàn toàn bất đồng.
Khu vực trống không 300 mét này, rốt cuộc có huyền cơ thế nào?
Cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của loại động vật ăn cỏ trước mặt này, Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy giống như bắt được cái gì đó, nhưng rốt cuộc là cái gì chứ? Diệp Trùng nhất thời khó mà nói rõ, loại cảm giác mơ hồ đó chỉ lóe lên trong đầu hắn rồi mất.
Diệp Trùng không vội, hắn vẫn quan sát tỉ mỉ mỗi một động tác của mấy động vật ăn cỏ này, hắn biết, hắn nhất định là nhìn ra gì đó từ trong đó, vì vậy mới có loại cảm giác vừa rồi đó.
Tĩnh tâm lại, nhìn trọn vẹn cả mười phút, nhìn không chớp mắt mười phút, Diệp Trùng cuối cùng cũng hiểu thứ mình vừa mới phát hiện là cái gì.
Tâm thần Diệp Trùng máy động, tay như làn khói nhẹ di động trên bàn điều khiển, Hàm gia mò lấy một viên đá nhỏ trôi nổi bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng vung tay quăng về phía đối diện, do giấu mình sau một khối nham thạch khổng lồ, phương hướng quăng lần này của Hàm gia là nghiêng lên trên.
Viên đá nhỏ bay đều, nhưng khi bay tới khu vực trống không đó, quỹ tích vận động của nó đột nhiên xảy ra biến hóa, không bay nghiêng lên trên tiếp, mà không ngừng rơi xuống, cuối cùng vạch ra một đường cong parabol.
Quả nhiên, Diệp Trùng càng thêm khẳng định suy đoán phía dưới của mình.
Trọng lực, đây chính là chỗ dị thường mà Diệp Trùng phát hiện ra, bắt đầu từ khu vực trống không, lại có sự tồn tại của lực hấp dẫn. Chẳng trách mình cảm thấy động tác của mấy động vật ăn cỏ đó nhìn qua có vẻ quái dị như thế, thì ra là do lực hấp dẫn làm trò quỷ.
Vị trí của mình hiện giờ căn bản không cảm nhận được bất cứ lực hấp dẫn nào có thể gây ra chút ảnh hưởng với mình.
Thật làm người ta không thể tin được. Mọi thứ đều làm Diệp Trùng cảm thấy không thể tin được đến cùng cực, hắn trước giờ vẫn chưa từng thấy qua việc không thể tin được như vầy.
Nhưng vũ trụ rộng lớn, có cái gì mà không thể chứ? Hắn rất mau liền thấy thoải mái, phải làm mình sống sót trước mới là điều quan trọng nhất, vô luận là lúc nào, sinh tồn đều là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Diệp Trùng, hơn nữa, hoàn cảnh trước mắt cũng quả thật làm hắn không có thời gian dư thừa để suy nghĩ mấy thứ này.
Đã có lực hấp dẫn, mấy khối nham thạch này tại sao không rơi xuống? Lực hấp dẫn này lại từ đâu mà ra?...
Vấn đề quả thật quá nhiều! Nhưng, điều này và mình có quan hệ gì chứ? Thứ mình muốn, chẳng qua chỉ là sống sót mà thôi, bây giờ ngay cả việc đi tìm mấy người Mục Thương cũng bị đặt ở vị trí thứ hai, nếu như ngay cả mình cũng sống không được, thì làm sao đi tìm Mục Thương chứ?
Đối với việc mấy người Mục Thương có còn sống hay không, Diệp Trùng đã không dám nghĩ tới vấn đề này rồi.
Vô luận thế nào, mình cũng phải sống sót! Trấn định tinh thần, Diệp Trùng lại một lần nữa lên dây cót tinh thần.
Suy tính tỉ mỉ một lượt, Diệp Trùng dự định bắt đầu hành động. Tuy có thể là khá lỗ mãng, nhưng trước mắt, lựa chọn của mình không hề có bao nhiêu.
Hít một hơi thật sâu, đôi tay Diệp Trùng cử động, Hàm gia đột nhiên từ phía sau nham thạch khổng lồ bay ra, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía trước, lần này Diệp Trùng không có bất cứ ý nghĩ tiết kiệm năng lượng nào, động cơ mở ra hết.
Với tốc độ hiện giờ của Hàm gia, dưới điều kiện động cơ mở ra toàn bộ, khoảng cách 1 km chẳng qua chỉ là một cái nháy mắt mà thôi.
Diệp Trùng chỉ cảm thấy toàn thân bỗng nhiên trầm xuống, mọi thứ trên người hình như đều nặng thêm vài phần.
Hàm gia cũng trầm xuống một cách rõ ràng, nhưng Diệp Trùng đã sớm có chuẩn bị đối với việc này, động cơ hỗ trợ hơi đổi hướng, Hàm gia lại khôi phục phương hướng bay ban đầu.
Ngay lúc Diệp Trùng vừa bay tới khu vực trống không, tất cả loại động vật ăn cỏ này đều lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên, dáng vẻ của Hàm gia rõ ràng là dọa nạt bọn chúng, mấy con này kinh hoảng, lúng túng, bỏ chạy như bay về phương xa.
Diệp Trùng lúc này mới nhìn rõ phương thức tiến tới của mấy tên này, chi sau cường tráng mang lại cho nó đủ năng lực để bay nhảy, bọn chúng nhảy từ trên một khối nham thạch này sang một khối khác, nhanh lẹ như gió, chỉ trong nháy mắt, đám động vật ăn cỏ này biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Trùng, tốc độ nhanh không thua gì quang giáp thông thường.
Diệp Trùng đã không còn kịp để kinh ngạc vì tốc độ của mấy sinh vật xem ra không hề mạnh mẽ này, bởi vì hắn đã cảm giác được rất không ổn.
Trọng lực, vượt xa trọng lực hành tinh con người sinh sống bình thường. Trọng lực của nơi này vượt xa tưởng tượng của Diệp Trùng, ngay khoảnh khắc vừa tiến vào khu vực trống rỗng này, Diệp Trùng chỉ cảm thấy người mình nặng nề.
Cả người giống như bị ấn chặt trên ghế, đôi tay vẫn luôn linh hoạt trở nên nặng nề vô bì, đột nhiên từ khu không có trọng lực bước vào khu có trọng lực, Diệp Trùng không khỏi choáng váng. Cũng may trải qua trải qua sự tôi luyện lâu như vậy, kỹ xảo bay của Diệp Trùng gần như trở thành bản năng của thân thể, cho dù là dưới tình huống như vậy, Diệp Trùng vẫn không mất đi điều khiển đối với quang giáp.
Hàm gia chính xác bay tới trên một khối nham thạch trôi nổi giữa không trung, Hàm gia nặng nề đứng trên khối nham thạch như vậy, khối nham thạch lại không xuất hiện bất cứ dao động nào.
Diệp Trùng rất mau liền từ trong choáng váng hoàn hồn lại, trên người giống như đổ chì vậy, nặng nề tới mức làm người ta cảm thấy ngay cả cử động một ngón tay cũng khó khăn, trong lòng Diệp Trùng mau chóng đưa ra đánh giá đối với trọng lực ở chỗ này, kết luận có được làm hắn thầm kinh ngạc, trọng lực của nơi này chỉ e là gấp năm lần hành tinh rác.
Dưới trọng lực lớn như vậy, cho dù là thân thể mạnh mẽ như của Diệp Trùng, cũng cảm thấy phí sức vạn phần, nhớ lại sự nhanh lẹ khi đám động vật ăn cỏ này bỏ chạy, Diệp Trùng lập tức xấu hổ không thôi. Nếu như để mình bỏ chạy, tuyệt đối không cách nào đạt tới tốc độ của đám động vật đó, từ đó có thể tưởng tượng được sự cường hãn của đám này.
Diệp Trùng hiện giờ đã thầm kêu may mắn, may mà mình không quá liều lĩnh, nếu không đám động vật nhỏ vừa rồi đó cũng đủ để mình cuống tay cuống chân rồi.
Diệp Trùng không lập tức lựa chọn tiến tới, mà lại dừng lại, đánh giá hoàn cảnh xung quanh trước. Dưới trọng lực gấp năm lần, sức chiến đấu của Hàm gia giảm mạnh, thiết kế của Hàm gia lúc đó căn bản không có suy nghĩ tới việc chiến đấu trong hoàn cảnh trọng lực cao thế này. Dưới trọng lực gấp năm lần, sự tiêu hao năng lượng so với hoàn cảnh thông thường cao hơn rất nhiều, tốc độ của Hàm gia cũng tuyệt đối không thể nào đạt tới tốc độ cao nhất. Hơn nữa, một điểm quan trọng nhất, dưới hoàn cảnh thế này, Diệp Trùng giống như cõng bốn người mình, mà trọng lượng của đôi tay cũng gấp năm bình thường, như thế, tốc độ tay của Diệp Trùng đột ngột giảm xuống, mà thời gian chiến đấu cũng giảm bớt rất nhiều.
Nếu như trong hoàn cảnh thế này làm một cú xoay người Thomas, không cần tính toán, Diệp Trùng biết ngay gánh nặng động tác này sinh ra đủ để làm cho mình thổ huyết mấy lần, trọng lực gấp năm lần, ngay cả chỉ ngồi, cũng là một việc không dễ dàng gì.
Hết cách, Diệp Trùng chỉ đành bước từng bước, cẩn thận đi tới trước, chỉ cần vừa thấy không đúng, lập tức chạy ra xa.
Kết quả kiểm tra làm Diệp Trùng cao hứng vô cùng, nơi này vậy mà lại có không khí, có thể cung cấp không khí cho con người hít thở, hơn nữa chỉ số không khí hoàn toàn đạt tiêu chuẩn, thậm chí đạt tới mức độ cao nhất. Tuy yêu cầu của Diệp Trùng đối với chất lượng không khí không hề cao, với hắn, không khí chỉ cần có thể cho người ta hô hấp là được rồi. Ở hành tinh rác, không khí nơi đó ô nhiễm vô cùng nghiêm trọng, nếu như ở ngoài phòng lâu dài, thương hại đối với hô hấp và phổi cực lớn.
Nhưng Diệp Trùng vẫn hiểu một điều, chất lượng không khí càng tốt, thì cũng có nghĩa là hoàn cảnh sinh thái của khu vực này càng tốt, càng thích hợp cho con người sinh sống, tương ứng, cũng thích hợp với sự sinh tồn của hầu hết sinh vật.
Kiểm tra ra nơi này có không khí làm Diệp Trùng thở phào một hơi, hệ thống tuần hoàn của không khí bên trong quang giáp không hề có thế sử dụng vô hạn, nó cũng cần tiêu hao nguyên liệu. Nơi này đã có sự tồn tại của không khí, ít nhất cũng nói rõ là thích hợp cho con người sinh sống.
Có không khí, có sinh vật, thêm vào máy chế nước trên quang giáp, đã có đủ điều kiện sinh tồn cơ bản nhất.
Cho dù bên ngoài có không khí, nhưng Diệp Trùng không hề có ý định ra khỏi quang giáp, trong hoàn cảnh xa lạ chưa biết này, vẫn ở trong quang giáp thì an toàn hơn.
Vô số nham thạch trôi nổi trong hư không giống như có thứ gì đó nâng đỡ vậy, ở trong hoàn cảnh có trọng lực cao như vậy này mà không rơi xuống, điều này làm Diệp Trùng nghĩ mãi không hiểu, không chỉ như vậy, Hàm gia đứng trên một khối nham thạch, khối nham thạch này chẳng nhúc nhích tí ti nào.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Diệp Trùng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra thứ gì trong tri thức hắn có có thể giải thích hiện tượng trước mắt này.
Sự vật chưa biết trên thế giới này quả nhiên rất nhiều a, trong lòng hắn lại một lần nữa thầm tự phát ra cùng một cảm khái, lập tức quẳng vấn đề không hiểu này ra khỏi đầu.
Diệp Trùng điều khiển Hàm gia, cẩn thận tránh nham thạch trên không, từ từ bay tới trước.
Càng bay tới trước, Diệp Trùng phát hiện càng nhiều, nham thạch trên không càng lúc càng nhiều, không biết chỗ nào là điểm cuối. Trên mấy nham thạch này, trừ phủ đầy loại cây màu tím Diệp Trùng phát hiện lúc đầu đó, còn có một loại cây màu nâu giống như một loại rêu.
Trong mảng không gian tối đen này, vô số nham thạch được từng điểm tinh quang màu lam nhạt bao lấy, trôi nổi không theo quy luật trên không, mấy nham thạch bị ánh sáng lam bao lấy này mang lại cho mảng tối đen này từng điểm sinh cơ.
Vô số nham thạch xếp hàng trôi nổi không có trật tự, Diệp Trùng rất mau liền phát hiện, bay ở nơi này không hề là lựa chọn có lý trí, có sự tồn tại của trọng lực, bay tránh trở nên khó khăn rất nhiều.
May mà Diệp Trùng không phải là loại người không có đầu óc đó, hắn rất mau liền tìm ra một phương án cực tốt, nhảy, mô phỏng phương thức tiến tới của đám động vật ăn cỏ vừa rồi đó, Hàm gia từ trên một khối nham thạch nhảy tới một khối nham thạch khác, khoảng cách giữa mỗi khối nham thạch đều không xa, rất thích hợp loại phương thức này. Điều phiền phức duy nhất là hình thể của Hàm gia lớn hơn đám động vật ăn cỏ đó rất nhiều, trong không gian trôi nổi nham thạch khắp nơi này, thể hình lớn không hề là một việc tốt.
Hơn nữa, Diệp Trùng phát hiện một cách lạ lùng, mấy nham thạch trôi nổi trong hư không này, ở hướng của trọng lực, cũng chính là hướng trên dưới, giống như mọc rễ vậy, không sao di động được chút nào, còn hướng mặt nước (nằm ngang) thì lại có thể tự do di động, điều này cũng làm Diệp Trùng chặc lưỡi kêu lạ.
Từ khi tiến vào màn sương đỏ, chỗ làm hắn không thể tin được quả thật là quá nhiều rồi, tới tận bây giờ, hắn vẫn không phát hiện bất cứ đáp án của vấn đề nào. Hiện giờ, có nhìn thấy chỗ mình cảm thấy không thể tin được hắn cũng thản nhiên như không, ngược lại, vô luận cái gì ở chỗ này đều lộ ra chút cổ quái, hoàn toàn khác với hiểu biết của mình.
Tuy không tìm hiểu nguyên nhân của nó, nhưng Diệp Trùng vẫn cẩn thận quan sát tất cả mọi thứ xung quanh, ở trong hoàn cảnh xa lạ, hiểu biết hoàn cảnh xung quanh thì có thể tăng xác suất sống sót của ngươi lên rất nhiều.
Theo sự thâm nhập không ngừng của Diệp Trùng, nham thạch càng lúc càng dày, điều này làm Hàm gia tiến tới cũng càng lúc càng khó khăn, bất đắc dĩ, Diệp Trùng chỉ đành bay lên trên.
Bay đủ ba ngày, tuy do tránh né nham thạch, tốc độ của Hàm gia không hề nhanh, nhưng khoảng cách bay ba ngày cũng không ngắn, với lại, điều làm Diệp Trùng cảm thấy có chút không ổn là, năng lượng tiêu hao của ba ngày này là năng lượng đủ để tiêu hao trong hai tuần lúc trước. Nếu như cứ bay thế này, chỉ e năng lượng rất mau sẽ dùng hết, vậy cũng có nghĩa là phương pháp tự bảo vệ hữu hiệu nhất của Diệp Trùng sẽ mất đi.
Trong ba ngày bay này, Diệp Trùng lại gặp đươc vài đám loại động vật ăn cỏ đó.
Điều duy nhất làm Diệp Trùng đáng chúc mừng là hắn cuối cùng đã bay tới tầng cao nhất của đám nham thạch này, bởi vì hắn ở chỗ này phát hiện một khu vực trống không còn rộng lớn hơn.
Khu vực trống không này lại vượt quá 3000 km.
Ba ngàn km đã là cực hạn quét hình của Hàm gia. Trong vành đai toái thạch này lại có một chỗ kỳ diệu thế này, Diệp Trùng nhịn không nổi lại phát ra một tiếng cảm thán, từ chỗ này cũng có thể tưởng tượng được sự rộng lớn của vành đai toái thạch này.
Nhìn hình ảnh trên màn hình của Hàm gia, Diệp Trùng ngẩn người, Hàm gia đã bay về phía trước.
Bởi vì đã tới tầng cao nhất, trên không không có nham thạch ngăn cản, tốc độ tiến tới của Hàm gia tăng vượt bậc.
Nham thạch phía trước càng lúc càng dày, nham thạch dưới chân của Hàm gia cũng càng lúc càng nhiều, dần dần, đá dưới chân Hàm gia từ từ liền thành một mảng, giống như một con đường do đá đắp thành. Lại bay về phía trước, dưới chân Hàm gia đã không còn là nham thạch, mà là đất đai hoàn toàn không có kẽ hở.
Thông qua hệ thống quét hình của Hàm gia, nhìn ra xa, đây là một đại lục.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: quocvuong
Biên: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Diệp Trùng không sao ngờ được, nơi này lại có một đại lục.
Chuyện này sao có thể? Diệp Trùng chưa từng thấy qua tinh thể có hình thái thế này. Hắn cũng bay qua rất nhiều địa phương, trong năm thiên hà lớn tuyệt không có tinh thể như vậy. Trong vũ trụ, gần như tất cả tinh thể lớn một chút đều là hình cầu, tới tận bây giờ, đây là tinh thể đầu tiên Diệp Trùng nhìn thấy mà không có hình cầu.
Với tri thức thiên văn tinh thể học ít ỏi của Diệp Trùng, không đủ để giải thích vấn đề thâm ảo thế này. Trên thực tế, hiện tượng này chỉ làm hắn hơi chấn kinh một chút. Nếu như hắn đem hình ảnh ở chỗ này công bố lên mạng mô phỏng, sẽ dẫn tới chấn động tới mức nào chứ, thiên văn tinh thể học sẽ đối mặt với một cuộc cách mạng. Nhưng cho dù có biết, chỉ e Diệp Trùng cũng tuyệt không quan tâm tới loại việc này.
Tinh thể đặc biệt này giống như một hòn đảo lớn trong biển toái thạch của vành đai toái thạch này.
Đặt chân lên tinh thể thần bí này, Diệp Trùng không khỏi càng thêm cẩn thận và dè dặt, nơi này có quá nhiều thứ vượt ra khỏi lẽ thường. Chỉ có thích ứng hoàn cảnh càng nhanh, bản thân mới có thể sống càng hơn.
Trở về năm thiên hà lớn đã là một mục tiêu xa vời. Diệp Trùng hiện giờ đơn độc một mình, năng lượng dự phòng cũng đã tiêu hao gần hết. Mình vẫn không biết đang ở đâu, ngay cả tọa độ cũng không biết, làm sao thực hiện bước nhảy không gian? Huống chi Hàm gia căn bản không có năng lực thực hiện bước nhảy không gian.
Vô luận thế nào, sống được trước mới là điều quan trọng nhất. Ước muốn cầu sinh mạnh mẽ phơi phới trong lòng hắn, từ nhỏ đã trưởng thành trong hoàn cảnh tệ hại như thế ở hành tinh rác, Diệp Trùng không chút sợ sệt đối với hoàn cảnh tệ hại. Cẩn thận và dè dặt có thể làm ngươi sống lâu hơn, còn hoảng sợ chỉ làm cho ngươi chết mau hơn. Đây là đạo lý mà Diệp Trùng mới 9 tuổi thì đã lĩnh ngộ được.
Giống như bản thân trong chốc lát lại trở về những năm tháng mình đơn độc phấn đấu ở hành tinh rác. Làm bạn với mình chỉ có Hàm gia, ngay cả Mục Thương cũng thất tán với mình.
Bất quá, cho dù như thế thì thế nào? Diệp Trùng hiếm hoi nhướng mày, Hàm gia của mình lúc này so với Ôn Ni lúc đầu không biết tốt hơn bao nhiêu lần, mà mình hiện giờ cũng mạnh hơn lúc đó quá nhiều. Điều duy nhất làm hắn cảm thấy có chút khó chịu chính là sự phân tán với Mục Thương.
Trấn tĩnh tâm thần, Diệp Trùng rất mau liền khôi phục bình tĩnh. Sự bình tĩnh đặc hữu của Mục vẫn luôn ảnh hưởng tới Diệp Trùng, vô luận lúc nào, hắn đều không mất bình tĩnh.
Nhìn ra xa, vô biên vô tận, đây là một bình nguyên rộng lớn. Từng điểm tinh quang màu lam nhạt giống như phủ lên mảng bình nguyên mới nhìn như vô hạn này một lớp thảm màu lam nhạt. Cảnh tượng thế này xinh đẹp cùng cực, nếu như một họa sĩ ở chỗ này, nhất định sẽ kính động khó có thể đè nén.
Đáng tiếc, người hiện giờ ở chỗ này lại là Diệp Trùng, kẻ mà sự hứng thú đối với nghệ thuật, sự lĩnh ngộ tối thiểu nhất cũng thiếu.
Diệp Trùng bình tĩnh nhưng cảnh giác, không nhìn nhiều, cặp mắt của hắn hiện giờ nhìn chằm chằm màn hình của Hàm gia. Mỗi hệ thống quét hình đều có công năng dân dụng nhất định. Tuy so với công năng của hệ thống quét hình quân dụng thì nhỏ hơn nhiều, nhưng lúc này lại có giá trị càng lớn hơn.
Thứ thích hợp nhất ở đây không hề là hệ thống quét hình đội chiến quân dụng cường hãn, mà là hệ thống quét hình công trình có các loại công năng.
Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới mình vừa may có một cái quang giáp công trình. Đây là cái mà hắn mua ở Cửu khai bất dạ thành, cái quang côn trùng khai thác quặng năng lượng biến dị ở hành tinh nguyên sinh lần trước đó cũng là mua đồng thời với cái quang giáp công trình này.
Quang giáp công trình chiếm vị trí khá quan trọng trong quang giáp dân dụng. Nó không chỉ có thể bảo vệ an toàn của mấy công trình sư làm việc ngoài trời ở một mức độ nhất định, hơn nữa, hệ thống quét hình công trình chuyên môn của nó có rất nhiều công năng mà quang giáp thông thường không có.
Lấy cái quang giáp giáp công trình này ra, Diệp Trùng không hề vội tiến tới trước, mà thực hiện thăm dò địa hình.
Kết quả thăm dò cho thấy, chính là khu vực mà Diệp Trùng đang ở trước mắt này, có lượng lớn khoáng thạch, trong đó khoáng thạch không biết tổng cộng chiếm 40%. Địa hình là bình nguyên, tinh thể này rốt cuộc bao lớn, đã vượt quá phạm vi lớn nhất mà cái quang giáp công trình này có thể thăm dò. Tỉ lệ bao phủ cây cối của bình nguyên này là 98%. Tỉ lệ bao phủ cây cối thể này, cho dù là ở mấy hành tinh nguyên sinh chưa bị khai thác đó cũng là khá cao. Trừ loại có lá màu tím nhạt, trên đỉnh treo quả tròn tỏa ra màu lam và loại rêu màu nâu đậm mà Diệp Trùng từng thấy đó, hệ thống quét hình của quang giáp công trình còn phát hiện ra năm loại thực vật khác.
Mỗi loại thực vật đều bị Diệp Trùng hái lấy vật mẫu bỏ vào trong máy lưu trữ đồ tươi trong của quang giáp công trình. Diệp Trùng vẫn là một điều bồi sư khá có thực lực, cho dù trên tay không có bất cứ máy móc nào, nhưng trong con chip mà Quản phong tử cho hắn có phương pháp giám định cổ xưa đặc hữu do dòng họ Quản phát minh. Mấy phương pháp cổ xưa này, tuy là cồng kềnh, nhưng phương pháp sử dụng cũng khá nguyên thủy, yêu cầu đối với máy móc vô cùng thấp.
Từ trong con chip đó, Diệp Trùng hiểu được diệu dụng của rất nhiều thực vật. Điều bồi sư, nghề nghiệp tách ra sớm nhất từ trong các nhà thực vật học này đối với việc nghiên cứu thực vật thì thực dụng hơn mấy nhà thực vật học đó nhiều.
Trọng lực gấp năm lần, lần hành động này của Diệp Trùng làm hắn cảm thấy vất vả gấp mấy lần.
Có thể do nguyên nhân trọng lực cao, bề mặt của tinh cầu này cực kỳ cứng rắn, đạp lên giống như đạp lên hợp kim vậy. Thân, lá, rễ của mấy cây này, cái nào mà không cứng rắn dị thường.
Diệp Trùng rất mau liền ngồi lại vào trong Hàm gia. Dây thừng lên xuống đã rất lâu không có dùng qua cuối cùng cũng có chỗ dùng tới. Trọng lực gấp năm lần, Diệp Trùng không dám lại dùng tay leo vào trong buồng lái của Hàm gia. Dưới trọng lực cao như vậy, Diệp Trùng cảm thấy mình yếu đuối như đứa trẻ sơ sinh, nhấc tay nhấc chân đều vô cùng khó khăn. Điều này làm hắn vô cùng hoài niệm cảm giác thoải mái khống chế cơ thể mình dưới trọng lực bình thường lúc trước, nhưng rất mau, hắn liền quẳng loại cảm khái vô dụng này đi, trước mắt chỉ có cố gắng thích ứng mới là cách làm chính xác nhất.
Không cách nào lựa chọn, vậy thì chỉ có thích ứng! Trọng lực gấp 5 lần, Diệp Trùng vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có đấu chí mãnh liệt vô bì lóe sáng trong mắt.
Hít một hơi thật sâu, Hàm gia từ từ tiến tới chỗ sâu hơn của đại lục này.
Lần này Diệp Trùng bay tới 350 km, nếu như trong vũ trụ, chút khoảng cách này chẳng qua chỉ là chút công sức. Nhưng ở chỗ này, một mặt do tiết kiệm năng lượng, một mặt do thận trọng, cho nên chút khoảng cách này làm Hàm gia bay mất ba giờ đồng hồ.
Cũng may dọc đường không hề xảy ra cái gì khác thường, Diệp Trùng trừ việc lại phát hiện ba loại thực vật mới ra thì không có thêm bất cứ thu hoạch nào. Sống ở đây là lượng lớn loại động vật ăn cỏ Diệp Trùng từng thấy đó. Trừ loại động vật ăn cỏ này, Diệp Trùng không phát hiện thêm bất cứ động vật nào khác, càng đừng nói tới động vật ăn thịt hung mãnh gì.
Nhưng Diệp Trùng không có bất cứ lơ là nào, hắn biết, tuy hiện giờ vẫn không phát hiện động vật ăn thịt, nhưng trên tinh thể này nhất định sẽ có động vật ăn thịt. Chuỗi sinh vật của đại tự nhiên chính là đặc biệt thần diệu. Cho dù là trong hoàn cảnh tồi tệ như thế ở hành tinh rác, động vật ăn thịt vẫn chiếm cứ tầng trên của chuỗi sinh vật.
Diệp Trùng lại có phát hiện mới.
Nước, nơi này có sự tồn tại của nước. Thật ra, từ khi nhìn thấy mấy động vật ăn cỏ đó, Diệp Trùng vẫn luôn đoán nơi này chắc là có sự tồn tại của nước, nhưng khi hắn thật sự nhìn thấy nước, trong lòng vẫn không khỏi vui mừng một hồi.
Đây là một dòng sông lớn, theo như số liệu hệ thống quét hình của Hàm gia đưa ra, con sông lớn này chỗ rộng nhất tới 50 km. Mặt sông yên tĩnh không có chút gợn sóng nào, nhưng Hàm gia vẫn dò ra được dòng chảy chậm rãi của con sông này. Chỉ là không biết đầu nguồn của dòng sông lớn này ở đâu.
Con sông lớn này chia bình nguyên này làm hai. Diệp Trùng nghĩ một hồi, liền điều khiển Hàm gia bay tới bờ còn lại của con sông.
Chính ngay lúc Diệp Trùng bay tới chính giữa dòng sông, tiếng cảnh báo chói tai của Hàm gia vốn vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên vang lên.
Diệp Trùng khẽ run trong lòng.
Phản ứng của Diệp Trùng không hề vì nguyên nhân trọng lực mà chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Một cái xúc tu đường kính to tới khoảng mười mét đột nhiên thò ra mặt nước, mang theo thanh thế kinh người, quét ngang về phía Hàm gia.
Tuy việc đột ngột xảy ra, nhưng đối với Diệp Trùng mà nói thì đã có đủ thời gian để ứng phó. Phán đoán của sư sĩ thường phải hoàn thành trong 0,0x giây, nếu không, trong chiến đấu của quang giáp lấy tốc độ cao làm chủ như hiện nay, căn bản là không cách nào lấy được bất cứ ưu thế nào.
Hai thanh trủy thủ trong thời gian nhanh nhất được Hàm gia cầm trong tay, tiếp theo hai cánh tay giao thoa, hai thanh trủy thủ giống như hai cái sừng bảo vệ ở trước ngực. Muốn dùng động cơ chính để né tránh đã không còn kịp, nhưng động cơ hỗ trợ hơi chỉnh chút, tư thế của Hàm gia liền hơi thay đổi, biến thành đối mặt trực diện với cái xúc tu to lớn này.
Diệp Trùng thầm kinh hãi trong lòng, xúc tu to lớn thế này, vậy thì có thể tưởng tượng được sinh vật dưới đáy sông này sẽ khổng lồ thế nào. Trên xúc tu màu nâu đất mọc đầy hoa văn màu lục như rong vậy, làm nó nhìn giống như một khúc cây quấn đầy rong.
Binh, một tiếng lớn vang lên.
Hàm gia giống như một quả banh da bị cây gậy bóng chày mạnh mẽ đập trúng, viu, giống như mũi tên bay về phía bờ đối diện.
Va chạm mạnh mẽ làm cho Diệp Trùng choáng váng mặt mày. Vốn dĩ loại va chạm mức độ này đối với Diệp Trùng mà nói thật ra không đáng gì, nhưng dưới trọng lực gấp năm lần, gánh nặng đối với thân thể này cũng tăng lên năm lần, điều này đã đủ làm Diệp Trùng kêu khổ không thôi. Nếu như không phải hệ thống giảm sốc bằng áp suất chất lỏng của Hàm gia bảo vệ, Diệp Trùng chỉ e đã trở thành một đống bánh thịt rồi.
Cảm giác nôn mửa đáng ghét đã rất lâu không có dâng lên trong ngực, hít vài hơi thật sâu Diệp Trùng mới đè được phản ứng không tốt này xuống.
Đợi khi Diệp Trùng phản ứng lại thì phát hiện rằng mình bị văng tới trên không trên bờ còn lại. Dư thế của Hàm gia chưa hết, vẫn đang lao tới trước, từ đó cũng có thể thấy được sức mạnh to lớn của một kích vừa rồi đó. Diệp Trùng vội vàng ổn định Hàm gia lại, không để cho Hàm gia rơi xuống.
Vết máu trên hai thanh trủy thủ cũng chứng minh cái xúc tu đó của đối phương cũng bị thương. Đối với sự sắc bén của hai thanh trủy thủ này, Diệp Trùng vô cùng có lòng tin. Kẻ đánh lén chắc là cũng không đối phó được, phỏng chừng đã bị rạch một vết khá to rồi.
Nước sông ở chính giữa giống như sôi ùng ục lên vậy, cuồn cuộn mãnh liệt.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet