Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 5
Chương 9: Đánh Cao Ly
Nguồn: Vip van dan
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Đại Tùy sau khi đứng thẳng bọn chúng cũng chưa hề yên tĩnh. Tùy Đế vào năm Khai Hoàng thứ mười tám, có ý đồ chinh phạt Cao Ly nhưng không ngờ gặp phải mưa to gió lớn không thể động binh, Cao Ly sau đó thuần phục Đại Tùy, tự xưng là Liêu Đông cặn bã chi thần.
Nhưng mà biểu hiện của bọn chúng về phía tây lại không ngừng khuếch trương không ngừng khởi binh đánh Triều tiên.
Ý đố là chiếm toàn bộ bán đảo, âm thầm súc tích lực lượng.
Đối với chuyện này, Dương Quảng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Hắn đối với Cao Ly không có hảo cảm, đồng thời một vùng đảo phái nam Bắc Tề cũng có ấn tượng không tốt, nguyên nhân cũng bởi vì năm Khai Hoàng thứ mười tám, Bắc Tề quốc mưu toan mượn đao giết người, bí mật điều động sứ giả liên hệ đại Tùy, nguyện dẫn đường cho Đại Tùy tiêu diệt Cao Ly, nhưng khi Tùy Văn Đế bắt đầu dụng binh thì Bắc Tề lại lén báo cho Cao Ly, muốn khơi mào chiến tranh song phương, cũng may quốc vương Cao Ly đã nhìn thấu mưu kế của Bắc Tề.
Kế sách vụng về này, Dương Quảng còn nhớ rõ.
Cho nên khi Cao Ly đánh Bắc Tề, hắn cũng không thèm để ý.
Năm Khai Hoàng thứ mười tám, nhà Tùy cùng với Cao Ly đã tiến hành hòa bình tới mười năm
Nhưng hôm nay Cao Ly lại...
... Tháng hai mùa xuân, Từ Thế Tích đang đi trên cầu.
Hổ mục, khắc mi, hắn đang cầm trong tay một cái dù, từ từ trong cơn mưa gào thét mà đi. Cây cầu này không cho phép ngựa đi qua cho nên Từ Thế Tích phải đi bộ, dọc chiếc cầu có thể nhìn thấy được sông Lạc đẹp tuyệt trần.
- Lão Từ.
Ở sau lưng có người la lên.
Từ Thế Tích dừng bước quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy có một thiếu niên người cao cao, đang chạy lên.
Hắn thở hồng hộc, trừng mắt nhìn Từ Thế Tích mà nói:
- Lão Từ, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?
- Vô Kỵ hiền đệ, có chuyện gì sao?
Thiếu niên kia đúng là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Hắn hiện tại đã mười bốn tuổi bước vào tuổi nhập quan học.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Nguyên Khánh từ Nga Mi trở về rồi, hiện tại đang ở trong Thúy Kế lầu thiết yến, mời chúng ta tới dự.
- Những người tới dự không có người ngoài, ngoại trừ ngươi, ta và Nguyên Khánh chỉ có hai huynh đệ Hiếu Tuyên và Thiệu Tuyên mà thôi.
Bùi Hành Nghiễm ở Nga Mi một năm cuối cùng đã trở về.
Tuy nhiên nghe nói hắn trở về là do Bùi Thế Củ sai người đưa thư tới Nga Mích, ra lệnh triệu hồi hắn khẩn cấp về Lạc Dương.
Lúc này trở lại Lạc Dương làm gì?
Đáp án không khó đoán. Tùy Dạng Đế động viên cả nước, dùng binh với Cao Ly, mà Bùi Hành Nghiễm hiện tại cũng đã 16 tuổi, hắn không chăm lo đọc sách, làm quan bằng con đường đó tương đối khó khăn cho nên với xuất thân nhị phẩm của mình, Bùi Hành Nghiễm đi con đường có lợi nhất chính là đường võ mà thôi.
Trước đây có một ví dụ tuyệt hảo là Vũ Văn Thành Đô.
Vũ Văn Thành Đô dùng con đường võ huân mà làm quan, đánh dân tộc Thổ Dục Hồn, chém tướng đoạt cờ, lấy được sự ưu ái của Dương Quảng, mới hai mươi hai tuổi đã là quan tứ phẩm, Thiên Bảo tướng quân, hôm nay làm túc vệ trong cấm cung.
Đây là một con đường đi vô cùng tốt.
Bùi Thế Củ được phong làm dũng tướng lang tướng, thoe thánh giá trở về Trác quận.
Được gọi là Dũng Tướng Lang Tướng, dưới trướng làm sao không có dũng tướng cho được? Hắn không thể điều nhân thủ bên ngoài, cho nên người đầu tiên mà Bùi Thế Củ nghĩ đến chính là Bùi Hành Nghiễm, lập tức phái người triệu hồi Bùi Hành Nghiễm từ Nga Mi trở về Lạc Dương.
Từ Thế Tích dĩ nhiên cũng muốn đi.
Mặt khác, Hiếu Tuyên cùng với Thiếu Tuyên là người nhà họ Đậu, vì quan hệ với Ngôn Khánh cho nên cũng là bạn tốt của Từ Thế Tích.
Một phương diện khác, Trịnh Ngôn Khánh nhập thục đã hơn một năm.
Lúc này tuy có thư từ lui tới nhưng Từ Thế Tích cũng vô cùng nhớ mong.
Từ sau khi Trịnh Ngôn Khánh nhập thục, Trịnh Thế An bán sạch ruộng đồng của Đóa Đóa rời khỏi Lạc Dương. Người tiếp nhận sản nghiệp của Lạc Dương Trịnh thị chính là đường đệ của Trịnh Nhân Cơ, cùng với Từ Thế Tích cũng không có bao nhiêu giao tình, tuy nhiên hắn lại đối xử với Từ Thế Tích vô cùng tốt, kêu con trai của hắn là Trịnh Hoằng Tuấn gọi Từ Thế Tích là ca ca.
Dựa theo luật pháp đại Tùy, hai mươi mốt tuổi mới là thanh niên.
Nhưng ở trong gia tộc 14 tuổi đã là trưởng thành.
Trịnh Hoằng Tuấn là một đứa bé mười một tuổi trung hậu tuấn tú, cũng dễ rất thân cận, chỉ vì Từ Thế Tích ở cùng với yêu nghiệt Trịnh Ngôn Khánh nhiều năm, cho nên ở cùng với một đứa bé mười một tuổi bình thường Từ Thế Tích cảm thấy không được tự nhiên, cho nên hắn chuyển ra khỏi Trịnh phủ, ngụ tại nhà của Vương Chính.
Vương Chính đã cùng với Trịnh Thế An đi tới Củng huyện, nhưng phòng xá vẫn còn, giao cho Hùng Vĩ quản lý.
Từ Thế Tích chuyển ra khỏi Trịnh phủ, Hùng Vĩ cũng sắp xếp phòng cho hắn, Từ Cái còn phái nô tài tới chăm sóc hắn.
Nhiều năm ở trong Hoài Nhân phường cũng thanh nhàn.
Tuy nhiên thiếu đi Trịnh Ngôn Khánh, Từ Thế Tích cảm thấy mình ở trong thành Lạc Dương cũng mất đi nhiều niềm vui thú.
Hắn rất muốn đi gặp Bùi Hành Nghiễm nghe ngóng chuyện của Trịnh Ngôn Khánh.
Nhưng mà...
Từ Thế Tích gãi đầu hơi buồn rầu:
- Ta hôm nay chỉ sợ không có cách nào đi qua, buổi trưa học xá đến báo rằng cha ta đã đến.
Ta chỉ sợ phải về nhà một chuyến xem là có chuyện gì.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhăn mày lại tiếc nuối nói:
- Vậy thì đáng tiếc, Nguyên Khánh ngày mai phải trở về Hà Đông mà diết, ngươi nếu không đi qua thì không biết lúc nào mới có thể gặp được, tuy nhiên không sao, có gì thú vị thì ngày mai ta sẽ nói cho ngươi biết.
Từ Thế Tích gật đầu, ở trên cầu chắp tay cáo biệt Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Hắn vừa đi trên cầu vừa suy tính mọi việc.
Từ Cái lần này đến Lạc Dương chỉ sợ có chuyện thương nghị với hắn.
Từ Thế Tích tuổi tác ngày càng lớn, hắn mặc dù không ở gia tộc nhưng chuyện ở trong nhà... Từ Cái đều phái người hỏi thăm ý kiến của hắn.
Lúc này Từ Cái tự mình đến hẳn là có đại sự.
Từ Thế Tích trong lòng bắt đầu tính toán.
Quê quán của hắn không quá yên bình, sau khi xảy ra chuyện Vương Bạc ở núi Trường Bạch khởi binh, Địch Nhượng tụ tập tại núi Ngõa Cương, còn có Lưu Bá Đạo tàn sát bừa bãi.
Lưu Bá Đạo ngang ngược đồng thời lại là quan lại thế gia.
Người này gia sản phong phú, trong nhà nuôi dưỡng mấy trăm thực khánh., mấy trăm người này cũng vì né tránh quân dịch cho nên tụ tập dân chúng làm loạn, ngoài ra ở Thanh Hà, Tôn An Tổ ám sát huyện lệnh, làm phản tại Cao Kê, Cao Sĩ Đạt cũng tạo phản tự xưng là Đông Hải Công, Trương Kim Xưng cũng ở Hà Khúc làm phản, mấy lần đánh tan quan quân địa phương.
Sĩ mã Sơn Đông nhao nhao làm phản khiến cho thế cục Quan Đông trở nên khó bề phân biệt.
Chắc hẳn phụ thân của hắn cũng cảm nhận được áp lực, giặc Ngõa Cương càng lúc càng ghê gớm, cho nên lần này tới đây thương nghị với hắn chuyện này.
.
[COLOR=Green]
[COLOR="Red"][SIZE="5"][CENTER]
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 5
Chương 10: Lựa chọn của Từ Thế Tích.
Nguồn: Vip van dan
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Từ Thế Tích tràn đầy tâm sự, vừa về tới nhà, Từ Ngạn Thịnh đã tiếp nhận chiếc ô trong tay hắn:
- Công tử, lão thái gia ở bên trong hình như là có tâm sự.
- Cha ta tự mình đến sao?
Từ Ngạn Thịnh gật đầu.
Từ Thế Tích đi vào trong phòng thì thấy Từ Cái đang ở chính giữa uống trà.
- Thế Tích mau ngồi xuống.
Từ Cái năm nay bốn mươi tuổi, so với sáu bảy năm trước tiễn Từ Thế Tích đi Lạc Dương thì đã già đi không ít.
Tuy nhiên trên khuôn mặt phúc hậu khí sắc vẫn còn tốt không ít.
- Ta lần này đến không báo cho bất kỳ ai biết, là có chuyện muốn cùng con thương lượng.
Từ Thế Tích vội vàng ngồi xuống, để Từ Ngạn Thịnh trông coi ở cửa ra vào.
Hắn kinh ngạc nói:
- Cha có chuyện gì mà cần phải tới Lạc Dương thương nghị với con?
- Là như thế này.
Từ Cái do dự.
- Con ở Lạc Dương chắc cũng biết, phản loạn ở núi Ngõa Cương không ít, ta lần này thật sự bận tâm bọn chúng nhìn vào nhà chúng ta.
Quả nhiên là vì chuyện này.
Tuy nhiên bị đám giặc ở Ngõa Cương nhìn vào cũng là chuyện bình thường.
Từ gia ở Hoạt huyện là đại phú hào, tài hàng phong phú, dĩ nhiên là một khối thịt mỡ trong mắt của bọn cướp kia.
Từ Cái nói:
- Từ gia chúng ta ở Hoạt huyện căn cơ cũng không đủ sâu, tuy có nô bộc đến nghìn người nhưng ta cuối cùng vẫn không yên tâm, những người kia thật sự không dùng được.
- Ta lo lắng nếu bọn cướp Ngõa Cương nhìn chằm chằm vào chúng ta, lúc bọn chúng tấn công thì chúng ta cũng không thể kháng cự.
- Tiểu nương ngươi đưa ra một chủ ý nếu phái một người trong tộc lên núi nhập bọn thì không chừng bạo trụ được sản nghiệp Từ gia.
Tiểu nương trong miệng của Từ Cái chính là mẹ kế của Từ Thế Tích, một nữ tử địa phương.
Nàng ta sau khi gả cho Từ Cái đã sinh cho Từ Cái hai người con trai.
Hai mắt của Từ Thế Tích khẽ nheo lại, phát ra một vẻ lăng lệ.
Từ Cái thấy ánh mắt này của Từ Thế Tích thì không khỏi run lên.
Mặc dù đối mặt với những quan viên và người của Trịnh gia, hắn cũng chưa từng nhìn thấy ánh mắt sắc bén như vậy, thoạt nhìn có vẻ giống như Trương Trọng Kiên. Xem ra những năm nay Từ Thế Tích sống bên ngoài cũng trưởng thành không ít.
Từ Thế Tích biết bản tính của tiểu nương, Từ Cái làm sao không biết rõ?
Chỉ sợ nàng sợ rằng gia sản của Từ Cái sẽ rơi vào tay của Từ Thế Tích.
Cho nên hôm nay nàng cho hắn lên núi theo cướp để bảo vệ sản nghiệp trong nhà, tương lai nếu như bọn cướp Ngõa Cương bị tiêu diệt, Từ Thế Tích cũng sẽ mất đi quyền kế thừa sản nghiệp, đến lúc đó gia sản kia tự nhiên rơi vào trong tay huynh đệ của Từ Thế Tích.
- Ý của cha là?
Từ Cái nói:
- Ta suy nghĩ thật lâu, những lời này của tiểu nương ngươi cũng không phải không có đạo lý.
Từ Thế Tích chau mày, hai gò má run rẩy một chút:
- Nếu cha cũng cho là như vậy thì hài nhi lên Ngõa Cương là được rồi.
Trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một hồi bi ai.
Từ Cái ho khan hai tiếng:
- Ngươi đừng vội hãy nghe ta nói hết.
Hắn thở dài suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tiểu nương con mặc dù có đạo lý nhưng để con từ bỏ tiền đồ bản thân thì cha không nỡ, hơn nữa con hôm nay đã có hôn sự với Trịnh gia nếu như con lên núi Ngõa Cương thì chuyện hôn sự này sẽ bị ảnh hưởng. Mà Trịnh gia hợp tác với chúng ta lâu dài cho nên ta thấy cái này có hơi không ổn.
- Vậy cha có tính toán gì không?
Từ Thế Tích sáng ngời hai con mắt, hiếu kỳ hỏi thăm.
Từ Cái nói:
- Vài ngày trước huyện nha Quản thành phái người tới nhà, phát ra một phong thư triệu lệnh.
- Triệu lệnh?
Từ Cái gật đầu:
- Huyện lệnh Quản thành Phòng Kiều muốn con đi làm binh tào, là quan bát phẩm nhưng không nhập vào phẩm trật triều đình.
Không nhập vào phẩm trật tức là không có bổng lộc.
Bởi vì theo quan chế nhà Tùy, Quản thành huyện thuộc về trung quận, có nhân số hạn chế cho nên huyện lệnh chấp chưởng quân chính sự vụ phía dưới chỉ có huyện úy và huyện thừa, dưới nữa thì đều là do huyện lệnh đề cử, những người này đều không có bổng lộc.
- Phòng Kiều?
Từ Thế Tích lập tức nhớ tới người này.
Mấy năm trước hắn từng cùng Đỗ Như Hối đi bái phỏng Trịnh Ngôn Khánh.
Cha của Phòng Kiều chính là Đông Đô Biệt Giá Phòng Ngạn Khiêm hiện nay.
- Phòng huyện lệnh tại sao lại đề cử con?
Từ Cái nói:
- Việc này còn phải nhờ vào Trịnh công tử ở núi Nga Mi đã sai người tiến về Quản Thành, vì chuyện này mà cầu cho con một xuất thân.
- Sao?
- Phòng huyện lệnh nói với Trịnh công tử rằng con đã nhập quan học ba năm, hắn cho rằng con cũng có tài cho nên muốn con đến Quản thành, ha ha, Phòng huyện lệnh cũng nhớ tới con, còn thường xuyên phái người tới Lạc Dương hỏi thăm việc học của con, rồi sau đó còn gửi thư về nhà, tuy nhiên Phòng huyện lệnh cũng không miễn cưỡng, chỉ hỏ con có đồng ý tới hay không mà thôi.
Trong lòng Từ Thế Tích bỗng tuôn ra một tình cảm ấm áp.
Ngôn Khánh không đem chuyện này nói cho hắn biết, là lo lắng hắn tâm cao khí ngạo không chịu tiếp nhận hảo ý.
Trên thực tế nếu như Trịnh Ngôn Khánh trực tiếp nói cho Từ Thế Tích, hắn đúng là chưa chắc...
Nhưng hiện tại....
Từ Thế Tích khẽ nói:
- Cha, nếu con đi Quản thành làm quan thì Hoạt huyện sẽ làm sao?
- Chuyện này con không cần phải lo lắng.
Từ Cái cười nói:
- Nếu như con đồng ý đi Quản thành thì ta sẽ bán sạch sản nghiệp ở Hoạt huyện.
Khi ta tới cũng sẽ đi bái phỏng Trịnh lão gia ở Củng huyện.
Lại nói ở Củng huyện, đất đai rất nhiều, hai năm qua vì lao dịch quá nặng nên ruộng đất đều hoang phế, nếu như chúng ta tới đó khơi thông thì cũng có thể mua không ít sản nghiệp Củng huyện nơi đó.
Ta nghĩ lại, Củng huyện cũng không tệ, phía nam thông tế kênh mương, liên thông với Giang Đô, Quản thành cách đó cũng không xa.
- Thế nhưng mà sản nghiệp ở Hoạt huyện chẳng phải là phải bán đổ bán tháo sao?
Từ Cái lắc đầu:
- Ai nói ta phải bán tháo, ruộng đồng ta sẽ giữ lại, sau khi quan phủ tiêu diệt Ngõa Cương tặng xong, tất cả vẫn thuộc về ta, dù sao hai năm hợp tác với Trịnh gia sinh ý không hề kém, cha cũng có không ít tiền bạc và tơ lụa.
Từ Thế Tích đột nhiên sinh ra một ý niệm kỳ quái.
Chẳng lẽ lúc bắt đầu thúc đẩy chuyện hôn nhân hai nhà Từ Trịnh Trịnh Ngôn Khánh đã cảm nhận được tình huống này sao?
Hắn dùng lực khẽ vỗ vỗ đầu mình, lập tức bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Ngôn Khánh nếu như có bản lĩnh như vậy tại sao lại rời khỏi Lạc Dương.
Tuy nhiên lần này Ngôn Khánh quan tâm thật sự khiến cho Từ Thế Tích phải cảm động.
.
[COLOR=Green]
[COLOR="Red"][SIZE="5"][CENTER]
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 5
Chương 11: Hỗn Nguyên Cầu.
Nguồn: Vip van dan
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Hắn ngẩng đầu, nhìn Từ Cái sau đó đột nhiên quyết định:
- Cha cha đã có ý định thì con sẽ nghe theo sự sắp xếp của cha.
- Con đi Quản thành.
Từ Cái nghe vậy thì cũng cao hứng vô cùng:
- Đã như vậy thì ta sẽ lập tức phái Từ Ngạn Thịnh trở về bắt tay vào công việc rút lui khỏi Hoạt huyện.
Ỏ bên này ta cũng sẽ thương nghị với Trịnh lão gia một chút, đặt mua sản nghiệp, con cũng thu thập một chút chuẩn bị khởi hành đi.
Lão nói xong lại cho Từ Ngạn Thịnh tiến tới, đem sự tình trình báo một phen.
Từ Cái muốn tới Củng huyện cho nên cơm tối cũng không dùng, vội vàng rời đi.
Từ Thế Tích đem Từ Cái tiễn ra khỏi nhà, đứng ở bậc thang ngây ngơ hồi lâu đột nhiên nói:
- Người đâu lập tức chuẩn bị ngựa.
- Thiếu gia, đã trễ như vậy còn muốn đi đâu?
- Ta muốn đi Thúy Kế lâu uống rượu.
Mưa liên tục.
Tại đất thục, mưa phùn không ngừng diễn ra, trong vòng ba tháng nay, cơ hồ ngày nào cũng có mưa, khiến cho người ta có cảm giác, ở trong tận xương cốt cũng có khí tức ẩm ướt.
Trịnh Ngôn Khánh bước ra khỏi đạo quan Lôi Thần điện.
Đêm qua mưa tí tách rơi xuống, không khi sáng sớm đặc biệt trong lành.
Đứng ở Lôi Thần điện nhìn mây mù, phía trước giống như là tiên cảnh vậy, cách đó không xa chim quyên ca hót, trăm hoa đua nở, tươi vô cùng.
Vô Cấu hiện tại ở trên núi chữa bệnh nhưng không thể ở lại trong chùa miếu.
Mà Triệu Hi Tiếu lại là một tên đan si, thường xuyên có những động tĩnh cổ quái cho nên những đạo quán và chùa miếu đều không muốn giữ hắn lại, Trịnh Ngôn Khánh đã biết rằng, ở trong chùa miếu không thể dễ dàng cho nên trùng tu lại Lôi Thần Điện, thuận tiện trung tu cả cung điện của Nữ Oa, Phục Hy cùng với Quỷ Cốc tử, hưởng dụng hương khói.
Vốn sau khi trùng tu hương khói sẽ được tràn đầy.
Nhưng Lôi thần và Long thần đều là nơi mưa gió rất niều.
Đây cũng là lý do mà người ta ít đến đây, mà cũng khiến cho Ngôn Khánh được yên tĩnh.
Tôn Tư Mạc cũng đến đây một phương diện là chữa bệnh cho Vô Cấu một phương diện là thảo luận chuyện luyện đan với Triệu Hi Tiếu.
Tôn Tư Mạc là một người tu đạo tuy lúc nãy nới chuyện với Trịnh Ngôn Khánh làm sinh ra xúc động nhưng sau khi dẹp loạn được hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, dù sao không phải ai cũng như Trịnh Ngôn Khánh, kiên định vô thần, hơn nữa cho dù là Trịnh Ngôn Khánh cũng không dám nói là không tin thần linh, nhất là khi hắn đã từng một lần trùng sinh.
Tuy nhiên Ngôn Khánh lại có khuynh hướng tiếp nhận tư tưởng nho gia.
Tôn Tư Mạc sau khi đến đã cẩn thận kiểm tra Vô Cấu một phen.
Lại nói tiếp khí tật sinh ra từ trong bụng mẹ này vô cùng khó chữa, tuy nhiên sau khi Ngôn Khánh đề xuất dùng ống nghe đã khiến cho Tôn Tư Mạc hiểu rõ hô hấp của vô Cấu hơn, cuối cùng Tôn Tư Mạc cũng đã sắp xếp một phương án trị liệu.
Tuy nhiên Tôn Tư Mạc lại nói: Những dược vật này, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng.
Trong lời nói, Trịnh Ngôn Khánh hiểu được đạo lý, đây là thuốc nhưng cũng có ba phần độc ở trong đó.
Đồng thời cũng phải thay đổi sinh hoạt của Vô Cấu, tiến hành điều tiết hô hấp mới có thể trị tận gốc.
Thời gian buồn chán này, tuyệt không thể xong một sớm một chiều.
Trong lúc rảnh rỗi, Tôn Tư Mạc sẽ đưa Trịnh Ngôn Khánh đi du tẩu quanh núi Nga Mi, truyền cho hắn một chút y lý cơ bản.
Tại sao phải dạy cho Trịnh Ngôn Khánh những thứ này?
Tôn Tư Mạc cũng không hiểu rõ, nhưng cảm thấy rằng cho Trịnh Ngôn Khánh biết thêm một chút cũng không có gì xấu.
Hơn nữa hành tẩu trong núi là một việc làm rất tịch mịch, Triệu Hi Tiếu si mê luyện đan không ở cùng một chỗ với hắn, những tăng nhân khác tuy quan hệ không tệ nhưng dù sao cũng khác biệt phật và đạo cho nên Tôn Tư Mạc cũng không muốn đi cùng bọn họ, hiện tại có Trịnh Ngôn Khánh ở bên cạnh, Tôn Tư Mạc dĩ nhiên không bỏ qua.
Đảo mắt một năm trôi qua, bệnh tình của Trưởng Tôn Vô Cấu cũng đã có chuyển biến tốt đẹp.
Hai má của Vô Cấu đỏ bừng, giống như hai quả táo chín, lúc cười cũng đặc biệt vang dội không hề như trước đây. Cao phu nhân thấy Vô Cấu bệnh tình chuyển biến tốt đẹp thì bắt đầu nhớ nhi tử của mình.
Vì vậy không lâu sau, nàng cùng với Bùi Hành Nghiễm xuống núi trở về Lạc Dương.
Trước khi đi Cao phu nhân còn đem Vô Cấu phó thác cho Trịnh Ngôn Khánh.
Kỳ thật đây cũng là nguyện vọng của Trưởng Tôn Thịnh. Cao phu nhân dĩ nhiên là nhìn ra Bùi Thúy Vân và Đóa Đóa cũng rất thích Trịnh Ngôn Khánh.
Cho nên nàng đồng ý để con gái và Ngôn Khánh thân cận với nhau hơn một chút.
- Ngôn Khánh à, tiểu Vô Cấu đành phải phó thác cho cậu, lần này ta trở về Lạc Dương, đoán chừng phải mấy ngày sau mới có thể trở về.
Trịnh Ngôn Khánh rất trịnh trọng trả lời:
- Phu nhân cứ yên tâm, Vô Cấu ở đây rất tốt, con và Tôn chân nhân sẽ chiếu cố cho muội ấy thật tốt.
Nói thật Vô Cấu hôm nay đã là mười tuổi, tính tình thì vẫn ngây thơ như mấy năm trước.
Bất kể là Trịnh Ngôn Khánh hay Bùi Thúy Vân, Đóa Đóa đều vô cùng chiếu cố nàng.
Cao phu nhân lúc này mới yên tâm rời đi, là một người mẹ, đích thật là vất vả, nếu không phải bệnh tình của Vô Cấu còn đó thì không chừng bà đã mang Vô Cấu trở về Lạc Dương.
Trước cửa Lôi Thần điện có một khu đất vô cùng trống trải.
Hùng Đại Hải đứng ở trên đất bằng để trần đón lấy ánh sáng mặt trời mà luyện công.
Khí cụ mà hắn luyện công vô cùng thú vị, một quả thiết cầu năm mươi cân theo cánh tay vai và cổ của hắn nhấp nhô giống như là thuộc về cơ thể của Hùng Đại Hải vậy, theo thiết cầu kia nhấp nhô cơ bắp trên người của Hùng Đại Hải cũng phập phồng không ngừng, mồ hôi cũng trở nên đầm đìa.
Đây là Hỗn Nguyên Cầu, sáng tạo độc đáo của Tôn Tư Mạc.
Ngôn Khánh biết rõ một thân bản lĩnh của Tôn Tư Mạc đều là căn cứ vào Ngũ Cầm hí diễn hóa mà thành.
Sau khi đi vào núi Nga mi, quanh năm hành tẩu, hắn dĩ nhiên sáng tạo ra phương pháp luyện công đặc biệt.
Hỗn Nguyên Cầu này cũng là dựa theo nguyên lý của Đạo gia.
Hùng Đại Hải thông qua Hỗn Nguyên Cầu mà phát ra lực lượng, lĩnh ngộ pháp môn hóa kính.
Một năm qua, hắn đã luyện tập chăm chỉ ban đầu Hỗn Nguyên Cầu chỉ bằng nắm tay nay đã trở thành một quả cầu vô cùng lớn.
Trịnh Ngôn Khánh dĩ nhiên cũng vui vẻ.
Bổn sự của Hùng Đại Hải càng lợi hại tương lai Trịnh Ngôn Khánh càng có nhiều tiền vốn.
Đồng thời Ngôn Khánh được Tôn Tư Mạc chỉ điểm Ngũ Cầm Hí, lại tăng cường trao đổi với tăng nhân trong núi khiến cho võ nghệ tiến bộ không nhỏ.
Ít nhất khí lực của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều.
Thập Tự Đao có vẻ hơi nhẹ, sử dụng không phát huy hết lực đạo.
.
[COLOR=Green]
[COLOR="Red"][SIZE="5"][CENTER]
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 5
Chương 12: Khi dễ.
Nguồn: Vip van dan
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Theo Tôn Tư Mạc phỏng đoán, Ngôn Khánh sử dụng đao pháp thì ít nhất cũng phải là ba mươi cân mới có thể tiện tay, còn nếu sử dụng mã giáo thì cần phải sáu mươi đến tám mươi cân, một lần nữa cái tên Ngôn Hổ lại được nhắc đến.
- Tôn chân nhân, tại sao Ngôn Hổ cả nhà lại gặp tao ngộ bất hạnh?
Ở trên núi hái thuốc, Trịnh Ngôn Khánh nhịn không được mà hỏi thăm.
Tôn Tư Mạc trả lời:
- Ở bên ngoài truyền lưu, Ngôn Hổ bị trả thù cho nên cả nhà bị giết.
Tuy nhiên theo như ta biết thì không phải như vậy.
Hắn nhìn về bốn phía, thấy đây đã là hoang sơn dã lĩnh cho nên thấp giọng nói:
- Ta nghe người ta nói, Ngôn Hổ hình như bị liên quan đến chuyện gì cho nên triều đình ra tay, tuy nhiên triều đình hình như không phải nhằm vào Ngôn Hổ mà là nhằm vào muội phu của hắn. Chuyện này ta cũng chỉ nghe qua, nội tình thì chỉ có một số người quyền quý trong triều mới có thể biết được, ví dụ như là sư phụ của ngươi.
Trưởng Tôn Thịnh có khả năng biến rõ hoàn toàn.
Nhưng mà ông ấy đã chết.
Trịnh Ngôn Khánh đành phải bỏ đi ý niệm truy vấn, tuy nhiên đối với lai lịch của phụ thân mình lại càng hiếu kỳ.
Hùng Đại Hải luyện tập Hỗn Nguyên cầu thỉnh thoảng lại phát ra từng tiếng rống.
Hai mặt hắn đỏ bừng, thiết cầu từ từ nhấp nhô trên người, sau đó lại lui ra sau, vô cùng thú vị.
Ngôn Khánh rất hâm mộ công phu này của Hùng Đại Hải.
Người này luyện tập Hỗn Nguyên Cầu một thời gian, tiến bộ rất rõ ràng khiến người ta phải líu lưỡi.
Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy hắn luyện tập Ngũ Cầm hí dưỡng sinh thuật nhiều năm như vậy so với một năm công phu của Hùng Đại Hải còn kém hơn. Tuy nhiên môn công phu này có một khuyết điểm là không được uống rượu không được ăn mặn không được gần nữ sắc nói cách khác Hỗn Nguyên cầu này cần phải có đồng tử công.
Theo lời nói của Tôn Tư Mạc:
- Đại Hải muốn luyện đến mức tận cùng của Hỗn Nguyên Cầu thì chưa tới mười năm thì chưa thể thành công.
Mười năm sau khi nào quả cầu lên xuống tự nhiên, nguyên dương vững chắc, như vậy mới có thể đại thành.
- Nguyên dương vững chắc vậy là đạt tới cảnh giới gì?
- Gần như là Hoàn Hư chi cảnh.
Tôn Tư Mạc cười nói:
- Ngươi thì không được cho dù có luyện tập Ngũ Cầm Hí thì cho đến chết cũng không thể tốt bằng Đại Hải.
Hắn luyện Hỗn Nguyên Cầu này mười năm, chỉ cần sống qua mười năm ta tin rằng trên đời này rất ít người có thể chống lại hắn. Hắn tâm tính chân chất, tâm tư đơn thuần, nếu đổi là người khác có nhiều ý niệm thì có khi mất cả tính mạng khi luyện công.
Trịnh Ngôn Khánh cũng chỉ hỏi một chút mà thôi.
Mười năm không ăn thức ăn mặn, không được gần nữ sắc.
Hắn tự nhận mình không làm được chuyện này.
Dù sao hắn cũng có dưỡng sinh thuật và Ngũ Cầm Hí, cho dù không so được với Hùng Đại Hải cũng có sức tự bảo vệ mình.
Cho nên Ngôn Khánh cảm thấy đã đủ rồi.
Tuy nhiên mỗi lần nhìn thấy Hùng Đại Hải luyện công hắn lại không khỏi cảm thấy hâm mộ.
- Hống.
Hùng Đại Hải phát ra một tiếng rống, thiết cầu lăn xuống tay của hắn.
- Đại ca.
Hắn ngu ngơ cười, đem Hỗn Nguyên Cầu đặt xuống bậc thang, hiện tại hắn càng lúc càng lớn hơn.
Đứng trước mặt Trịnh Ngôn Khánh, hắn ngẩng cổ lên nói chuyện.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ vuốt vuốt má hắn rồi nói:
- Được rồi, đi tắm rửa rồi ăn điểm tâm đi.
- Vâng.
Hùng Đại Hải thả người men theo hành lang chuẩn bị rời đi.
Đúng vào lúc này chỉ nghe trong điện có một tiếng nổ mạnh, Ngôn Khánh vội vàng quay đầu lại thì thấy trong điện toát ra một tràng khói đen cuồn cuộn.
Triệu chân nhân.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng đi tới chỉ thấy Triệu Hi Tiếu lảo đảo đi ra.
- Ngôn Khánh à, đơn thuốc của ngươi dường như không đúng.
Hóa ra Trịnh Ngôn Khánh lúc quan sát Triệu Hi Tiếu luyện đan đã phát hiện ra đan phương của hắn cũng giống như là hỏa dược trong truyền thuyết.
Triệu Hi Tiếu dùng phương pháp có phần giống luyện đan nhưng bên trong đích thật là hỏa rèn.
Cũng là dùng lưu huỳnh, ka li ni trát nghiền thành bụi phấn, thêm vào mộc hương, ở trong lò luyện. Ba thứ này hỗn hộp với nhau, trên cơ bản tạo ra hỏa dược, nhưng tại vì tỉ lệ phối hợp chưa thỏa đáng cho nên mỗi lần luyện đan đều bị tạc lô, nguy hiểm vô cùng cũng may Triệu Hi Tiếu kinh nghiệm phong phú cho nên không bị sao.
Ngôn Khánh biết rõ thành phần hỏa dược nhưng tỉ lệ cụ thể cũng không rõ ràng.
Tuy nhiên hắn thường xuyên đưa đơn thuốc cho Triệu Hi Tiếu, đôi khi có thành công nhưng đại đa số vẫn là thất bại.
Nếu Triệu Hi Tiếu mê mẩn hỏa dược như thế.
Không chỉ một lần hắn có ý muốn cùng với Triệu Hi Tiếu chế tạo hỏa dược.
Nhưng cân nhắc tới nguy hiểm và hậu quả, Ngôn Khánh cũng chỉ có thể giậm chân tại chỗ.
Triệu Hi Tiếu cầm lấy một cuốn vở trên đó viết vài nét bút vào.
- Hắc hắc ta cũng không tin là không luyện ra kim đan.
Sau khi nói chuyện với Trịnh Ngôn Khánh một hồi, Triệu Hi Tiếu vội vàng rời đi.
Hùng Đại Hải nhịn không được khẽ nói sau lưng của Trịnh Ngôn Khánh:
- Đại ca tên Triệu điên này lại bắt đầu điên rồi.
- Ừ nếu đệ không nghe lời ngày sau ta sẽ cho đệ luyện đan cùng với hắn.
Sắc mặt của Hùng Đại Hải lập tức đại biến hắn lắc đầu liên tục mà nói:
- Đại ca, đệ rất nghe lời, đệ đi tắm rửa rồi ăn cơm.
Dáng vẻ của hắn lúc đi có hơi lảo đảo và chật vật.
Trịnh Ngôn Khánh nhìn theo phía sau cười ha hả không ngừng.
- Ngôn Khánh ca ca, huynh lại khi dễ Đại Hải riồ.
Một thanh âm ngây thơ truyền tới, chỉ thấy ở hành lang đã đi ra một thiếu nữ.
Nàng mặc một bộ quần áo đạo trang, đạo bào rộng thùng thình, cả người thả lỏng.
- Vô Cấu, tại sao muội lại nói ta như vậy?
Thiếu nữ kia đúng là Vô Cấu, nàng cười hì hì rồi nói:
- Muội nhìn thấy Đại Hải ca hấp tấp nhất định là huynh khi dễ huynh ấy rồi.
- Ta khi dễ hắn?
Ngôn Khánh cười cười lắc đầu:
- Ta không khi dễ hắn, ta chỉ nói cho hắn biết nếu không nghe lời ta sẽ cho hắn đi theo Triệu chân nhân luyện đan.
- Như vậy còn không tính là khi dễ huynh ấy sao?
Khuôn mặt ngây thơ của Vô Cấu khẽ nhăn lại, lộ ra vẻ hơi mất hứng.
Kỳ thật nàng cũng không mất hứng.
Tuy nhiên ngày thường Hùng Đại Hải đối với nàng vô cùng tốt, thậm chí là nói gì nghe nấy, cho nên nàng không đành lòng nhìn thấy hắn chật vật như vậy.
Trịnh Ngôn Khánh đi qua véo nhẹ hai má đỏ hồng của nàng.
- Muội ăn điểm tâm chưa?
- Đã ăn rồi, Tôn chân nhân muốn muội tìm huynh, Thúy Vân tỷ tỷ phái người tới đây, dường như có chuyện gì đó xảy ra.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Vậy chúng ta đi qua xem.
Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của Vô Cấu, đi tới Thiên điện.
Vừa đi trong lòng hắn vừa cảm thấy kỳ quái: Thúy Vân vô duyên vô cớ tới đây là có chuyện gì vậy?
.
[COLOR=Green]
[COLOR="Red"][SIZE="5"][CENTER]
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 5
Chương 13: Đóa Đóa mất tích.
Nguồn: Vip van dan
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Đi vào thiên điện chỉ thấy một thanh niên đứng thẳng ở trong đó.
Người này tên là Từ Hưng Ba, là biểu ca của Đóa Đóa, Từ Hưng Ba phụng mệnh của Cáp Sĩ Kỳ, đi vào Vinh nHạc thành, hiện tại ở Vinh Nhạc thành, hắn là một trong số ít thân tín của Đóa Đóa.
Nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh, Từ Hưng Ba vội vàng bước tới chào.
- Từ đại ca không cần đa lễ.
Trịnh Ngôn Khánh đỡ hắn dậy:
- Thúy Vân có chuyện gì mà phải sốt ruột mời huynh lên núi vậy?
Dựa theo thói quen cứ mười lăm ngày một lần là Trịnh Ngôn Khánh sẽ trở về Vinh Nhạc thành, ở lại đó mười ngày.
Theo thời gian, tháng này hắn cũng sắp trở về nhưng Bùi Thúy Vân lúc này lại phái Từ Hưng Ba tới, chắc là có việc gấp.
Từ Hưng Ba vội vàng nói:
- Trịnh công tử, Đóa Đóa mất tích rồi.
Trịnh Ngôn Khánh nghe thấy không kịp phản ứng.
Cũng khó trách ở Vinh Nhạc thành tuy rằng Đóa Đóa không thể nói là xưng vương xưng bá nhưng nàng có thân phận là chất nữ của Cốt Tư Man, trong nhà có mấy nghìn khoảnh ruộng tốt, mấy trăm võ sĩ, cộng thêm với Cao phu nhân từng tới đây tỏ thân phận của mình với quan phủ cho nên quan phủ của Vinh Nhạc thành không ai lại tới trêu chọc tới Đóa Đóa, nhưng tại sao bây giờ lại không thấy?
- Khoảnh bảy ngày trước, Đóa Đóa được Cốt Tư Man mời tới khu người Liêu.
- Nhưng sau đó không thấy trở về... hiện tại ước chừng đã bốn ngày, Bùi nương tử cảm thấy không thích hợp cho nên phái ta đi hỏi thăm.
Ta đến khu ở của người Liêu thì Cốt Tư Man lại nói cho ta biết Đóa Đóa đã về nhà hai ngày trước rồi.
Bùi nương tử vô cùng sốt ruột nên phái người nghe ngóng bốn phía, còn đi tới khu ở của người Liêu nghe ngóng nhiều lần nhưng cũng không có manh mối, nên vội vàng tới đây báo cho Trịnh công tử biết, hiện tại Bùi nương tử vẫn ở vùng phụ cận tìm kiếm Đóa Đóa khắp nơi.
Sắc mặt của Ngôn Khánh liền biến hóa.
- Tại sao không sớm nói cho ta biết....
Hắn trở về trong phòng, một lát sau nói với Từ Hưng Ba.
- Ngươi chờ ta một chút, ta lập tức theo ngươi xuống núi tìm kiếm Đóa Đóa.
- Ngôn Khánh ca ca, Đóa Đóa tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì?
Vô Cấu kéo tay Ngôn Khánh thấp giọng hỏi thăm.
Ngôn Khánh cười lớn khẽ vỗ vỗ đầu của Đóa Đóa:
- Quan Âm tỳ không cần phải lo lắng, Đóa Đóa tỷ tỷ võ công lợi hại như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, muội ngoan ngoãn ở trên núi chữa bệnh, nghe Tôn chân nhân chỉ bảo, huynh để Tế yêu ở đây lại với muội, vài ngày nữa trở về sẽ mua đồ ăn ngon cho muội.
Vô Cấu nhu thuận đáp ứng.
Sau đó Trịnh Ngôn Khánh từ biệt Tôn Tư Mạc, cùng với Hùng Đại Hải mang Tứ Nhãn theo Từ Hưng Ba xuống núi.
- Từ đại ca, gần đây Vinh Nhạc thành có gì bất thường không?
Từ Hưng Ba lắc đầu:
- Không có gì bất thường, à lần trước sau khi công tử rời khỏi đã xuất hiện một đoàn quan quân.
- Quan quân?
- Ừ nghe nói là phụ trách trông coi Vinh Nhạc thương.
- Vinh Nhạc thương?
Trịnh Ngôn Khánh không rõ ràng lắm, Vinh Nhạc nội thành khi nào thì xuất hiện Vinh Nhạc thương vậy?
Đã qua một năm, phần lớn hắn ngẫu nhiên xuống núi ở tại điền trang nói chuyện với Bùi Thúy Vân và Đóa Đóa, đối với chuyện ngoài ba thục hắn không chú ý nhiều.
Từ Hưng Ba lại nói tiếp:
- Chuyện này nhắc tới cũng kỳ quái, không hiểu tại sao quan phủ lại tu kiến thanh mi Vinh Nhạc thương.
- Tuy nhiên nghĩ lại, có thể là vì Thanh Y thủy cùng với Độ thủy hai con sông giao nhau, cho nên quan phủ mới phải xây dựng Vinh Nhạc thương.
Trịnh công tử chẳng lẽ công tử cho rằng chuyện Đóa Đóa mất tính có quan hệ với Vinh Nhạc thương này sao?
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Đóa Đóa đến tột cùng là mất tích hay bị người khác giam giữ vẫn chưa có kết luận, tuy nhiên chuyện Vinh Nhạc thương... Ta thấy ngươi nói không sai, Vinh Nhạc thành có vị trí mấu chốt, tu kiến thương đường cũng không phải là không được chỉ là ta cảm thấy chuyện này có kỳ quái, cần phải lắng nghe rồi mới phán đoán được.
Từ Hưng Ba đành chấp nhân.
Ba người đi đường suốt đếm, tới sáng sớm ngày thứ hai đã nghe thấy tiếng nước chảy.
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên ghì cương ngựa mà hỏi:
- Từ đại ca từ đây lên Tuy sơn có xa không?
- Tuy sơn sao?
Từ Hưng Ba phân biệt phương hướng sau đó chỉ về phía Tây:
- Đi theo hướng tây nếu như ngựa không dừng vó thì buổi trưa sẽ tới.
- Trịnh công tử đó là nơi ở của người Liêu, chúng ta tới đó làm gì?
Ngôn Khánh quay đầu ngựa:
- Chúng ta đi Tuy sơn.
- Sao?
Từ Hưng Ba khẽ giật mình:
- Không phải quay về Vinh Nhạc thành hay sao?
- Từ từ rồi sẽ quay về.
Trịnh Ngôn Khánh dứt lời, phân phó cho Hùng Đại Hải mang theo Tứ Nhãn quay trở về Vinh Nhạc thành trước.
Hắn nói với Từ Hưng Ba:
- Từ đại ca chúng ta tới Tuy Sơn xong, huynh là người sai vặt bên cạnh ta, cầu kiến Cốt Tư Man, hỏi thăm tình huống một chút, huynh nói: Mấy ngày nay nghe người ta nói Đóa Đóa không có rời khỏi núi.
Từ Hưng Ba khẽ giật mình, nhìn về phía Trịnh Ngôn Khánh:
- Trịnh công tử, ý của công tử....
- Ta cái gì cũng không biết.
Trịnh Ngôn Khánh nói xong thúc ngụa chạy tới Tuy Sơn, Từ Hưng Ba vội vàng đi theo, hai người trước khi tới đã đến đại bản doanh của Tuy sơn.
Cốt Tư Man ước chừng khoảng 50 tuổi hiện tại hắn đang mặc áo của người liêu, đi chân trần.
Thanh âm của hắn rất to phát ra một khí thế hùng tráng.
Trịnh Ngôn Khánh tiến vào Tuy sơn, không nói một lời cùng với Từ Hưng Ba nói đúng thổ ngữ của người Liêu, tuy nhiên Trịnh Ngôn Khánh nhập thục mới hơn một năm, liêu ngữ không rành rọt nên đứng ở sau Từ Hưng Ba, quan sát Cốt Tư Man.
Từ Hưng Ba dựa theo lời nói của Trịnh Ngôn Khánh mà lặp lại, Cốt Tư Man liền giận tím mặt:
- Tên khốn kiếp nào chế tạo lời đồn này vậy? Từ huynh đệ, Cáp tổng quản là huynh đệ kết nghĩa của ta, Cốt Lan Đóa ta coi như con gái ruột, làm sao có thể hãm hại nàng? Ngươi nếu không tin thì ta có thể dẫn ngươi đi điều tra một hồi, nếu như Cốt Lan Đóa mà ở chỗ này, ta sẽ...
Từ Hưng Ba vội vàng khoát tay:
- Đô lão, không cần phải tức giận, ta tuyệt đối không tin ông gây bất lợi với Cốt Lan Đóa.
- Chỉ là ta sau khi nghe tin đồn không biết tìm kiếm nơi nào cho nên mới tới đây... kính xin ngài đừng để trong lòng.
- Cốt Lan Đoá mất tích ta cũng vô cùng lo nghĩ.
Mấy ngày nay ta đã huy động những người cường tráng trong tộc đi tìm kiếm, có nhiều chỗ ta cũng không thể cưỡng ép điều tra, những huynh đệ người liêu hoang dã tính tình dữ dằn, cho nên ta định rằng hai ngày nữa, sẽ đi vào núi tìm bọn họ hỏi một chút.
Nói không chừng xảy ra chuyện hiểu lầm nào đó, các huynh đệ người liêu chặn đường Cốt Lan Đóa lại.
.
[COLOR=Green]
[COLOR="Red"][SIZE="5"][CENTER]
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh