Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 259: Quay lại Hoàng Vân Sơn.
Dịch: Tà Thần
Nguồn: kiemgioi
Trinh Quốc Vận liền nhận ra nghi hoặc của Lưu Dương, vội vã chỉ vào tiểu Niếp để giải thích:
-Nhận ra cậu không phải là anh, mà chính là tiếu Niếp, lúc nãy anh mang tiểu Niếp ra ngoài đi chơi, hôm nay là ngày cuối cùng của vạn bảo đại hội, vì có Trúc Cơ đan nên sư môn phái vài trưởng lão tới quan sát, còn anh không tham gia vạn bảo đại hội năm nay. Đương nhiên cậu cũng biết vật phẩm hôm này đều là tinh phẩm, hơn nữa tình huống gần đây của Hoa Sơn cũng không tốt, nên đám người kia cũng chỉ tới để nhìn mà thôi.
-Tiểu Niếp nhận ra? làm sao cô bé có thể nhận ra được?
Lưu Dương có chút nghi nghi hoặc hoặc nhìn Tiểu Niếp, thuật dịch dung của bản thân hắn không có gì sơ hở, chỉ cần không phải ngườicó công lực vượt xa hắn, tuyệt đối sẽ không thể nhìn ra khuôn mặt của hắn đã dùng chân khí để thay đổi, còn đang nghi hoặc, đột nhiên hắn nhớ lại dị năng của Tiểu Niếp, chẳng lẽ là nhờ vào dị năng đặc biệt kia, cô bé mới có thể nhìn ra bản thân hắn.
-Tiểu Dương, cậu còn nhớ chuyện lần trước ở nhà anh, chuyện của Tiểu Niếp đấy?
Trịnh Quốc Vận nhìn Tiểu Niếp, trong mắt tràn ngập tình yêu thương.
Trong lòng Lưu Dương khẻ động, dị năng đó quả thật rất ngưu, bất quá lấy tinh thần lực hiện nay của Tiểu Niếp thì làm sao cảm ứng được xa thế chứ, phải biết trước khi tiến vào toilet thay đồ, Lưu Dương đã phóng cảm ứng ra bán kính 50m, không thấy gì bất thường a, nếu như Trinh QUốc Vận và Tiểu Niếp tới gần, hắn tuyệt đối có thể cảm giác được. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nghi ngờ hỏi:
-Em biết dị năng của Tiểu Niếp, nhưng mà. . .
Trịnh Quốc Vận tiếp tục nói:
-Không sai, khi Tiểu Niếp thấy cậu liền chỉ vào cậu và nó đó là anh Dương, nhưng khi anh nhìn thấy thì chỉ nhận ra đó là người thần bí trong vạn bảo đạ hội, anh rất hoài nghi, liền mang Tiểu Niếp đứng đây chờ, tiểu Niếp nói cậu đang làm gì đó thì anh đoán chắc đang thay đồ, nên anh đứng đây chờ.
Lưu Dương thật không ngờ, dị năng của Tiểu Niếp lại lợi hại như vậy, lại có thể quan sát nhất cử nhất động của mình, thậm chí ngay bản thân cũng không biết là cô bé đang nhìn mình, hiện tại công lực của hắn đã đạt đến Nhân cấp trung kỳ, đã cực kỳ lợi hại, hắn nghĩ không ai có thể né tránh linh giác của mình, nhưng mà linh giác của cô bé Tiểu Niếp này quả thật quá là lợi hại, đồng thời hắn biết linh giác này không giống dị năng của mình, cảm ức của Lưu Dương nếu người theo dõi dịch dung thì rất khó nhận ra, thế nhưng linh giác của Tiểu Niếp lại nhận được dấu ấn tinh thần, như vậy mặc kệ bản thân hắn biến hoá thế nào cũng không thể chạy trốn được, phải biết rằng đây là lần đầu tiên Tiểu Niếp nhìn thấy hình dáng Ngô Từ Nhân của Lưu Dương.
Biết được lý do hắn cũng vô pháp cãi lại, hơn nữa cũng không phải là bị lộ hoàn toàn, bị Trịnh Quốc Vận biết so với những khác biết còn dễ chịu hơn một chút, bất quá điều này cũng dóng lên cho hắn một hồi chuông cảnh báo cho hắn biết không được coi thường người trong thiên hạ, sau khi tiếp xúc với giới cổ võ, tiếp theo là ẩn môn, hắn biết đối thủ của mình ngày càng cường đại, cho nên các hành động tiếp theo phải cực kỳ cẩn thận.
-Trịnh đại ca, không sai, đống Trúc Cơ đan kia chính là của em.
Lưu Dương không thể làm gì khác hơn là thừa nhận. Trịnh Quốc Vận nghe được lời của Lưu Dương liền thở dài một hơi, khiến Lưu Dương cảm thấy rất kỳ quái chính là không ngờ Trịnh Quốc Vận lại không hỏi thêm bất cứ lời nào, hắn nhìn thoáng qua, tò mò hỏi:
-Trịnh đại ca, chẳng lẻ anh không hỏi thêm gì nữa sao?
-Hỏi cậu cái gì? Kỳ thực cũng không có gì thú vị, lầ đầu tiên thấy cậu, anh đã biết cậu không phải là một người bình thường, quả nhiên, công lực cao tuyệt, anh cảm thấy thực lực của cậu không chỉ là một cao thủ tuyệt đỉnh, chắc còn cao hơn cảm giới đó nữa phải không.
-Đúng vậy, nếu như dựa theo sự đánh giá của mọi người, em hẳn cao hơn cao thủ siêu cấp một tầng, cách phân loại của em chính là cao thủ phổ thông, phổ thông đỉnh cấp cũng chính là cao thủ thiên bảng trong sự đánh giá của anh, sau đó sẽ là nhập phẩm, còn em là nhập phẩm trung cấp.
-Quả nhiên là lợi hại, cách phân loại của cậu hình như anh có nghe sự phụ nhắc qua, đó là từ mấy trăm năm trước, từ khi võ lâm biến mất, phương pháp này cũng không còn được lưu truyền, nhập phẩm đã là đỉnh núi không thể vượt qua, anh chắc không còn cơ hội rồi.
Giọng nói của Trịnh QUốc Vận đầy vẻ chán nản.
-Yên tâm đi, Trịnh đại ca, anh chắc chắn có cơ hội, bất quá Trịnh đại ca, chắc anh cũng biết cả nhà chú Hoàng Căn Vĩ đều là người thường, sư phụ của em là một cao nhân thế ngoại, em cũng vì nhân duyên xảo hợp mới nhận được truyền thừa, nếu thân phận của em bị tiết lộ chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến họ, em hy vọng. . . .
Lưu Dương còn chưa nói xong, Trịnh Quốc Vận đã chủ động nói:
-Yên tâm đi, anh sẽ đem chuyện này nén chặt trong lòng, ngay cả sư phụ lẫn Uông Minh Tú anh cũng sẽ không tiết lộ nữa lời.
Lời hứa của Trịnh Quốc Vận khiến Lưu Dương thở phào một hơi, hắn rất rõ nhân phẩm của Trịnh Quốc Vận. Hàn huyên một chút liền cáo biệt Trịnh Quốc Vận đi thẳng về nhà, tuy rằng hắn đang rất vội đi đến Hoàng Vân Sơn, nhưng chuyến bay ngay trong đêm nay đã hết vé.
Lưu Dương trở về nhà đem đồ đạc và dược thảo ra xắp xếp lại một chút, tuy trong động phủ Lý Long Cảnh có khá nhiều dược phẩm cấp 1, nhưng hắn cũng không muốn bỏ qua đống thảo dược cấp 2 này.
Hắn đánh tiếng với Hoàng Căn Vĩ một chút liền đạt được phê chuẩn, hắn đã nói cho ông chú về thành tích của mình để nhận được sự chấp nhận. Hơn nữa Hoàng Căn Vĩ cũng thấy Lưu Dương đã trưởng thành lên không ít, thành tích học tập cũng khá nên cực kỳ an tâm, cho nên không muốn ước thúc hắn quá nhiều.
Để nhanh chóng đến Hoàng Vân Sơn, Lưu Dương chọn đi bằng máy bay, lên cao trung tuổi của hắn đã đạt đến 16, sớm có thẻ căn cước.
Nguyên lai Lưu Dương chỉ xin phép Khương Tú Chi 3 ngày nghỉ, 2 ngày sau khi vạn bảo đại hội kết thúc là hai ngày cuối tuần, để an toàn hắn gọi điện xin thêm một ngày nữa, Khương Tú Chi cũng chấp nhận cho hắn, không cần hỏi lý do.
Hắn gọi điện lên hãng đặt vé máy bay, vé may bay ngày mai khi tới sân bay lấy rồi trả tiền luôn.
Cả nhà Hoàng Căn Vĩ cũng biết Lưu Dương đã trưởng thành nên cũng chả có ai tiễn hắn ra sân bay, chỉ dặn dò hắn vài câu chú ý an toàn, xong việc sớm về sớm là được rồi.
Tranh thủ khoảng thời gian ngồi trên máy bay, Lưu Dương đả toạ tĩnh thần, ngẫm lại việc đi xe lửa đã khiến Lý Long Cảnh cực kỳ dật mình, thực sự nếu không biết cho lão đi bằng may bay thì lão phải ca thán như thế nào, đáng tiếc lần trước hắn không đủ 16 tuổi, nên không có cách nào cho sư phụ của mình đi máy bay.
Tốc độ máy bay nhanh hơn xe lửa rất nhiều, chỉ hơn 1 giờ là tới nơi, may bay hạ cánh tới cũng chỉ là 2h chiều, hắn lập tức bắt xe đi đến chân núi Hoàng Vân Sơn, bây giờ là ban ngày, hắn hận không thể dùng khinh công để bay a.
May mắn là hắn gặp trúng người tài xế cũng khá bà tám, nên đoạn đường đi đến Hoàng Vân Sơn cũng không quá tẻ nhạt, người tài xế nhìn Lưu Dương cũng có vẻ kỳ lạ, hắn đã gặp vô số người nhưng người đóng bọc ngồi máy bay đến Hoàng Vân Sơn như thế này là lân đầu tiên.
Từ sân bay đến chân núi cũng hơn 1 tiếng, khi xuống xe đã gần 4h chiều, thời gian vẫn còn rất nhiều, khoảng cách 300km đối với người đã bước qua nhập phẩm như Lưu Dương chỉ cần 3 tiếng đồng hồ mà thôi, tốc độ hiện tại của Lưu Dương nhanh hơn trước đây 4 5 lần, hắn tính toán chắc trước trời tối là có thể đến.
Hiện tại phạm vi nhận biết của hắn đã lên đến 7000m, cho nên hắn cũng không sợ người khác phát hiện, hơn nữa với tốc độ của hắn thì dù có thấy cũng chỉ là một bóng người loé qua, chưa chắc bị chú ý. Lưu Dương lập tức tiến vào trong rừng, vừa khuất qua bụi cây hắn bắt đầu dốc toàn lực bay vút đi.
Từ lần đầu xuất sơn cho đến nay đã là hơn 3 tháng, trong 3 tháng này Lưu Dương không chỉ đột phá tần thứ 5 mà hắn còn củng cố thực lực của mình một cách vững chắc, vì vậy hắn không thèm chọn đi đường vòng nữa mà xông thẳng, vì nếu đi đường vòng sẽ mất thêm 200km.
Trên đường bay thẳng đến Hoàng Vân Sơn, 3 hiểm địa không vây được hắn, bất quá khi đến Hắc Phong Nhai hắn lại gặp chút rắc rối, lồng chân khi thiếu chút nữa là chịu không nổi nhiệt của các cơn lốc, may là trước khi tiến vào Hắc Phong Nhai hắn đã thủ sẵn một đống tụ khí đan, thấy không ổn liền nuốt vào. Khi vừa vượt qua, Lưu Dương nhìn lại những cơn gió hung hãn sau lưng, thầm phát thệ: Lần tiếp theo tới đây, bố nhất định vượt qua chúng mày bằng chính thực lực của mình.
Cứ bay vút toàn lực như vậy, đồng thời không bị ngoại giới quấy nhiễu, đại khái khoảng 7 giờ chiều Lưu Dương đã đến động phủ trong Tử Dương phong, lúc này trời cũng đã tối, dù sao đã cuối tháng 11, cuối thu nên trời tối rất nhanh.
Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 260: Dược phố (Vườn dược thảo).
Dịch: Tà Thần
Nguồn: kiemgioi
Hiện tại năng lượng đã vượt quá 15 vạn cho nên Lưu Dương trực tiếp hạ mình, rơi từ độ cao mấy trăm thước xuống, cảm giác thật là tuyệt. Có đôi khi Lưu Dương từng nghĩ, nếu chân chính đạt tới cảnh giới của Lý Long Cảnh có thể bay thẳng lên trời xanh thì là cảm giác thế nào.
Xoay người quay vào động phủ, thời điểm Lưu Dương rời đi đã khai mở toàn bộ cấm chế của động phủ, mặc dù hắn cực kỳ quen thuộc với mấy cái trận pháp này, nhưng lần này đi vào vẫn mất một chút thời gian. Hắn cũng biết những trận pháp này không bằng được những trận pháp phải dựa vào thiên thời mới đi qua được, nhưng dù không cần đến thiên thời mà nói thì công lực ít nhất cũng phải gấp mấy lần Lý Long Cảnh mới có thể mạnh mẽ phá đi.
Sau 2 giờ Lưu Dương mới vào được trong động phủ. So với mà lần trước Lý Long Cảnh dẫn hắn vào chỉ mất có chút thời gian, lần này là Lưu Dương tự mình đi vào cho nên cảm thấy chút mới lạ.
Trong động phủ vẫn giống y nguyên lần trước đến, duy nhất không giống là trận pháp trên diễn võ trường, sương khói tại khoảng không bên trên Âm dương Cửu cung Bát quái trận càng thêm nồng đậm. Hơn nữa, hiên nhiên nó được chia làm hai bộ phận, âm dương rõ ràng, loáng thoáng hình thành một cái đồ án Thái Cực chậm rãi lưu chuyển. Hiện tại vẫn là dương chiếm thượng phong, nhưng âm khí đã bắt đầu chậm rãi hiện ra, hiển nhiên là tu luyện đã có chút kết quả.
Lần trước khi rời đi Lưu Dương còn có chút lo lắng, Lý Long Cảnh có thực sự sinh tồn trong trận pháp này không, bất quá nhìn tình huống hiện tại khiến hắn yên tâm hơn nhiều. Chỉ là bản thân trận pháp chủ động đi lên được, cần người chủ động. Hắn đi lên trước vài bước, cúi người quỳ xuống nói:
- Sư phụ, người khỏe không, đồ đệ đến thăm người.
Đối với Lý Long Cảnh, Lưu Dương cực kỳ cảm kích. Càng hiểu biết thật sâu với võ học và giới võ lâm, hắn lại càng biết ơn. Chính là Lý Long Cảnh đã cải biến cuộc đời hắn bằng kỳ ngộ, khiến cho hắn học được võ công thần kỳ, dạy cho rất nhiều thứ thất truyền, đó đều là tài phú quý giá. Trong đó có dược liệu, có đan đạo thần kỳ, có tuyệt kỹ kim châm… đủ loại việc như thế khiến hắn trở thành một cường giả chân chính.
Lưu Dương quỳ xuống, cung kính dập đầu lạy ba cái, đợi Lý Long Cảnh hồi phục. Sương khói trên mặt trận pháp bắt đầu hội tụ, càng ngày càng đậm, tiếng nói của Lý Long Cảnh quanh quẩn trong động phủ, có chút trống trải:
- Đồ đệ, không phải con đã hạ sơn rồi sao, sao mới có mấy tháng đã quay lại đây?
- Sư phó…
Lưu Dương vừa muốn nói gì, lúc này Lý Long Cảnh ngắt lời hắn, nói:
- Để ta xem con tu luyện võ công thế nào rồi?
Sau đó Lưu Dương cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua thân thể mình, tuy rằng hiện tại hắn đã đặtói giai đoạn thứ năm, nhưng so với Lý Long Cảnh vẫn có khác biệt cực kỳ rõ rằng. Dòng nước ấm tuy rằng nhỏ, nhưng lại không thể ngăn cản. Hắn biết đây là Lý Long Cảnh đang tra xét mình, bèn thả lỏng thân thể, tùy ý để ông tra xét.
Lý Long Cảnh tra xét rất nhanh, một lúc sau thì thu công, dòng nước ấm trong cơ thể Lưu Dương nhanh chóng thu hồi. Lý Long Cảnh tra xét Lưu Dương xong, sương khói trên trận pháp bắt đầu ngưng tụ, hơn nữa tụ thành hình dáng Lý Long Cảnh.
- Sư phụ, đây là…
Lại một lần nữa nhìn thấy Lý Long Cảnh, điều này khiến cho Lưu Dương rất cao hứng. Trước kia luôn gặp mặt trong ý thức hải, mà nay tuy không phải thực thể, cũng đã hơn nhiều so với trước.
Sương khói hình dạng Lý Long Cảnh gật gật đầu, xem chừng rất vừa lòng nói:
- Không có gì, chẳng qua là ta tìm ra chút bí quyết nhỏ thôi, đồ đệ, tiến bộ của con rất nhanh, nhưng không thể đắc ý vênh váo, còn phải tăng cường tôi luyện.
Ngắn ngủi ba tháng đã đột phá giai đoạn thứ năm, tuyệt đối là kỳ tài võ học. Có thể là do Lưu Dương tìm hiểu được dị năng, nhưng cũng không thể bỏ qua cố gắng của Lưu Dương. Không có sự kiên trì hắn không thể đột phá cảnh giới. Không quản nói thế nào, Lý Long Cảnh đều phi thường vừa long với đồ đệ.
Lưu Dương được Lý Long Cảnh khích lệ, không dám kể công đáp:
- Sư phụ, con luyện mau như vậy là nhờ sư phụ dạy đan đạo cho con, bằng không phải mấy tháng nữa con mới đột phá được.
- Đan đạo, chẳng lẽ con đã có thể luyện ra Bồi dương đan, là dựa theo phỏng đoán của ta mà luyện chế sao?
Lý Long Cảnh rất kinh hỉ hỏi. Trình độ đan đạo của ông đúng là rất cao, mà Bồi dương đan là do ông căn cứ một vài phỏng đoán mà ra. ông không có Âm Dương hỏa diễm nên không thể luyện được. Ai biết đồ đệ mình lại chứng minh được phỏng đoán đó, nếu không thì ông sẽ thực sự mất hứng.
- Đúng vậy, sư phụ. Con dựa theo phỏng đoán của người, chẳng những luyện được Bồi dương đan, mà còn luyện được cả Khôn nguyên đan nữa, cho nên trình độ của con đột nhiên tăng mạnh.
- Khôn nguyên đan, khó trách, hiện tại năng lượng của con đã hơn 15 vạn rồi, có thể luyện chế thứ này. Nhưng dù vậy cố gắng của con vẫn rất quan trọng, đan dược chẳng qua là phụ trợ thôi. Bình thường nếu không tu luyện để tăng mạnh cường độ kinh mạch thì dùng đan dược chính là chết.
Lý Long Cảnh nói.
Đương nhiên Lưu Dương hiểu điều này, cũng nói:
- Đúng vậy, sư phụ. Hiện tại Khôn nguyên đan 10 năm con mới có thể dùng một lần, nhưng mà hiệu quả quả thực là tốt.
- Đúng rồi đồ đệ, con còn chưa cho ta biết, lần này con đột nhiên về đây là làm gì.
- Sư phụ, người xem đây là cái gì?
Lưu Dương vội vàng lấy Thanh linh thảo từ trong lồng ngực ra, đặt trước trận pháp. Lý Long Cảnh năm đó mạnh đến mức nào, chỉ đảo mắt qua một cái đã nhận ra. Hình người tạo thành từ sương khói có chút run rẩy, hiển nhiên là cực kỳ kích động, hơi mất khống chế bản thân, nói:
- Thanh linh thảo, hơn nữa lại còn là Thanh linh thảo sắp chín, tìm được ở đâu vậy?
- Con cũng là ngoài ý muốn tìm được. Con tham gia một đại hội đấu giá, ở đó bọn họ nhận định Thanh linh thảo thành Thanh vụ thảo, con quyết đoán ra tay chiếm được nó. Bất quá vì họ nhìn nhầm thành Thanh vụ thảo cho nên lúc nuôi dưỡng có chút vấn đề, con nghĩ chỉ có đưa về động phủ dùng thạch tủy mới có thể khiến nó khôi phục lại. Hơn nữa, linh khí trong động phủ cũng cực kỳ thích hợp cho Thanh linh thảo sinh trưởng.
- Có vấn đề gì?
Lý Long Cảnh nghi hoặc hỏi, sau đó lại tra xét một lần nữa, gật gật đầu nói:
- Đồ đệ con làm rất đúng, Thanh linh thảo quả thực có chút vấn đề, không thanh và thạch tủy trong động phủ có rất nhiều, con lấy ra mà dùng, đúng rồi, mở một cái dược phố đi, đối với năng lực hiện giờ của con, mở dược phố không khó.
Lưu Dương có chút nghi hoặc hỏi:
- Mở dược phố sao?
- Đúng vậy, chính là mở dược phố. Con phải biết rằng, động phủ này đều là do ta khai phá ra mà thành , hiện tại ở trong này không có dư dược phố cho Thanh linh thảo này, đương nhiên cần mở dược phố.
- Bằng năng lực của con có thể mở dược phố sao?
Lưu Dương khó xử nói, tuy rằng năng lực hắn so với người bình thường rất có ưu thế, nhưng hắn lại biết, bằng vào công lực của mình mà đi mở huyệt động thì hết sức khó. Nơi này là linh mạch của cả Hoàng Vân Sơn, đất đá chỗ này cực kỳ cứng rắn, hơn nữa đã trải qua ngàn năm linh khí tẩm bổ, mà sau khi Âm dương Bát quái trận hình thành, linh khí trong động phủ lại tăng lên vài lần, cho nên vách đá trong động cứng như sắt vậy. Người bình thường có cầm dao sắc chém vô cũng không nhất định có thể lưu lại dấu vết. Tuy rằng công lực của hắn cao, nhưng bên ngoài có thể khai sơn phá đá, còn trong này đục một cái lỗ nhỏ cũng khó. Muốn làm một cái dược phố ít nhất cũng phải mất mấy tháng, hắn cũng không có nhiều thời gian nán lại đây.
Lý Long Cảnh hiển nhiên nhìn ra Lưu Dương vì sao lại phiền não, ông ha ha cười, sau đó mới nói:
- Đồ đệ à, sư phụ thực không phải làm khó con, cho con mở dược phố không phải cho con dùng công lực trực tiếp mở ra, làm vậy đừng nói là năm ba tháng, năm ba năm cũng không nhất định đã mở được. Động phủ này năm đó ta đã kiến thiết hết ước chừng một giáp (60 năm), lúc đó công lực ta chưa đại thành, thời điểm mở động phải mượn dùng mấy thứ công cụ, con đi lấy ra đây thì có thể làm ít hưởng nhiều.
Nghe nói chỉ cần dùng công cụ là mở được dược phố mà không phải lao động tay chân, Lưu Dương thở dài nhẹ nhõm. Có công cụ và không có công cụ thì hiệu suất không chỉ khác nửa điêm. Nhưu người thường đào hầm, đào trực tiếp bằng tay và đào bằng một cái xẻng thì hiệu quả cách biệt một trời một vực. Hắn hưng phấn hỏi:
- Sư phụ, công cụ ở nơi nào?
- Nói là công cụ cũng không hẳn, chẳng qua là năm đó công lực không đủ đành sử dụng mấy thứ binh khí mà thôi, con đi lấy mấy thứ mà dùng.
- Binh khí, tốt.
Tâm tình Lưu Dương càng thêm cao hứng, vũ khí mà Lý Long Cảnh cất giữ khẳng định là cấp bậc nhất lưu. Công lực hắn ngày càng tăng lên khiến công khí bình phàm nhân gian đã ngày càng không đủ cho hắn, tuy rằng miễn cưỡng có thể dùng, nhưng rất dễ tổn hao. Hắn rất chờ mong, vũ khí mà võ lâm ngàn năm trước đã sử dụng là cái gì.
Lý Long Cảnh chỉ vào gian phòng luyện võ đối diện, nói:
- Đồ đệ, binh khí đó để trong phòng luyện võ, thực ra con cũng đã thấy qua rồi, con nghĩ lại xem cuối cùng là cái gì?
- Sư phụ, chẳng lẽ… chẳng lẽ bức tranh đó là binh khí?
Lý Long Cảnh nhắc tới Lưu Dương mới nhớ, động phủ trong phòng luyện võ quả thực là lớn, nhưng không có thứ gì khác, chỉ là trên tường có vài bức tranh vũ khí. Những bức tranh đó phân biệt là một cây đao, một cây đoản kiếm, một cây trường thương. Nhìn thì tưởng chỉ là hình ảnh cũng không để ý, không ngờ lại là vũ khí thật, hơn nữa là vũ khí mà năm đó Lý Long Cảnh từng đeo bên người. Hắn lập tức chuyển ánh mắt về phía mấy bức tranh. Những bức tranh vẫn nằm trên trường, nhưng thấy thế nào cũng không thấy giống binh khí, rõ ràng là tranh mà.
Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 261: Tiên Thiên lợi khí (Vũ khí Tiên Thiên sắc bén)..
Dịch: Tà Thần
Nguồn: kiemgioi
Lý Long Cảnh gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là mấy bức tranh kia. Mấy binh khí trên đó là do năm đó đột nhiên ta nảy ra ý này, chế ra mấy bức tranh dùng để giấu chúng.
- Sư phụ, đây là Tu di giới tử (*) sao ?
Lưu Dương hỏi, hắn rất kỳ quái, những bức tranh có thể giấu binh khí, đây là sao, chẳng lẽ là Tu di giới tử trong truyền thuyết, nếu không sao có thể giấu binh khí trong tranh ?
(*)Tu di giới tử : đại khái như không gian chứa đồ
- Không phải, tác dụng của mấy bức tranh chỉ là áp chế sự sắc bén của binh khí thôi, không phải là giấu binh khí ở giữa. Trước kia không có nói cho con biết vì năng lực của con chưa đủ. Hiện tại công lực của con đã đạt tới cấp năm, là lúc sử dụng chúng rồi. Con đi chọn một món đi!
Áp chế sự sắc bén của binh khí, Lưu Dương có thể hiểu một chút. Hắn thầm nghĩ, cũng giống một vài nhà giàu người ta hay dùng tranh để giấu đồ đằng sau. Chẳng qua là Lý Long Cảnh nói chưa đến giai đoạn thứ năm thì chưa thể sử dụng, điều này làm Lưu Dương hoang mang. Chẳng lẽ binh khí còn chia cấp bậc sao. Nhưng nghĩ lại sự thần kỳ của võ công, nói không chừng, đến một cấp bậc nhất định sử dụng võ công sẽ khiến bản thân bị thương. Hắn hỏi:
- Sư phụ, vì sao công lực không đạt cấp năm thì không thể dùng mấy binh khí này?
- Mấy binh khí này là Tiên Thiên lợi khí, công lực chưa đến cấp năm thì không thể chống đỡ được Tiên Thiên khí của chúng.
- Tiên Thiên lợi khí làm sao chế tạo được? Đúng rồi sư phụ, sao con không cảm thấy được Tiên Thiên khí?
Hiện tại cảm giác của Lưu Dương cực kỳ nhạy, mấy cái Tiên Thiên khí trên binh khí gì đó cơ bản là không giấu được hắn, đáng lẽ hắn có thể cảm ứng được.
- Không đơn giản vậy đâu. Bức tranh chẳng những che giấu bề ngoài của chúng, mà còn có trận pháp, Tiên Thiên khí đương nhiên không thể toát ra được. Tiên Thiên khí không gì không phá được, nếu không thể khống chế nó thì sẽ dễ xảy ra chuyện.
Lưu Dương thế mới biết, thì ra sư phụ lại cấp cho hắn thứ tốt vậy, hắn vội vàng chạy tới chỗ mấy bức tranh. Những bức tranh kia thật sự rất dài, điều này chắc có quan hệ đến những binh khí trên đó. Hơn nữa tranh vẽ thực sự rất tốt, Lưu Dương đứng gần như vậy cũng không nhìn ra mấy cái này là binh khí thật. Hắn nhìn trái nhìn phải lại không biết xuống tay thế nào, quay đầu lại hỏi:
- Sư phụ, con phải làm thế nào mới lấy được chúng, chẳng lẽ dùng tay lấy thẳng xuống sao?
Lý Long Cảnh thấy Lưu Dương mờ mịt đứng đó, nở nụ cười nói:
- Con chọn đi, con muốn dùng vũ khí gì?
Cẩn thận nhìn những vũ khí trên bức tranh, trên đó có ba loại vũ khí là đao, kiếm và thương. Lưu Dương suy nghĩ nửa ngày vẫn không quyết định được. Thương cũng được, kiếm cũng không tệ, đao cũng có thể. Đây là Tiên Thiên binh khí đó, hắn còn chưa từng nhìn thấy Tiên Thiên binh khí đâu.
Mấy ngày trước tham gia Vạn bảo đại hội xong, ở đó cũng có mấy loại binh khí nhưng nhiều nhất chỉ có thể nói là lỗi thời rồi, sắt thường mà thôi. Đoán chừng so với mấy thứ vũ khí của Lý Long Cảnh thì kém quá xa, mà đây lại là Tiên Thiên binh khí, còn được linh khí nồng đậm ở nơi này tẩm bổ cản ngàn năm, nhất định là càng thêm lợi hại.
Vòng vo qua lại trước ba bức tranh cả nửa ngày, cuối cùng Lưu Dương chọn kiếm. Kiếm là ngắn nhất, mang theo rất tiện. Huống hồ hắn xem trọng những cao thủ trên tiểu thuyết, trên cơ bản họ đều dùng kiếm. Đối với kiếm hắn rất có hảo cảm. Lưu Dương chỉ vào bức họa vẽ kiếm nói:
- Sư phụ, con chọn kiếm.
Lý Long Cảnh gật đầu, khen ngợi:
- Kiếm là vương trong trăm binh khí, linh hoạt như rắn, chọn tốt.
Lưu Dương thấy Lý Long Cảnh rất vừa lòng với sự lựa chọn của hắn cũng hưng phấn dị thường, nhưng vừa nhìn thấy bức tranh trước mắt thì có phần khó xử, nói:
- Sư phụ, cái này…
- Được, con đứng trước bức tranh vẽ kiếm, ấn vào điểm đỏ ở phần dưới của bức tranh.
Lưu Dương dựa theo lời Lý Long Cảnh tìm tòi. Tại vị trí phía dưới của kiếm đồ (tranh vẽ kiếm) có một điểm đỏ bắt mắt. Vừa rồi hắn còn kỳ quái không biết điểm đỏ để làm gì, hiện giờ thì đã biết rõ, chỉ sợ là cơ quan phá trận. Dựa theo lời Lý Long Cảnh, hắn duỗi tay nhấn một cái.
Bức tranh vốn bằng phẳng bỗng chốc có biến hóa huyền diệu, từ một bức tranh bình thường đột nhiên bắn ra ánh sáng. Ngay sau đó Lưu Dương cảm giác rõ ràng có một luồng Tiên Thiên khí từ tranh vẽ phát ra. Luồng Tiên Thiên khí sắc bén này khiến Lưu Dương không phòng bị phải chịu từng đợt đau đớn. Hắn mạnh mẽ phát huy hộ thân chân khí mới ngăn cản được.
Tiên Thiên khí tấn công hắn chín lần, lần sau càng mạnh hơn lần trước. Mới vừa bắt đầu, Lưu Dương còn có thể ngăn cản nhẹ nhàng, nhưng Tiên Thiên khí công kích ngày càng mãnh liệt, thậm chí hắn không thể không xuất ra tám thành công lực, lúc này mới chính thức hiểu vì sao sư phụ lại bảo phải đạt đến giai đoạn thứ năm mới dùng được. Không đạt được đến giai đoạn thứ năm mà đụng phải Tiên Thiên khí khổng lồ này chỉ có chết mà thôi.
Chín lần công kích qua đi, Tiên Thiên khí khổng lồ đột nhiên biến mất, bức tranh rung lên không ngừng, biên độ càng lúc càng lớn, đột nhiên, thanh kiếm trên bức tranh hiện ra, rơi xuống đúng tay của Lưu Dương.
Lưu Dương nhanh chóng bắt lấy thanh kiếm. Khi hắn ngẩng đầu lên thì bức vẽ thanh kiếm đã biến thành một khoảng trống, rất thần kỳ. Bức họa này không vẻn vẹn chỉ có một thanh đoản kiếm, ngoài kiếm ra thì còn có những cảnh vật khác, chẳng lẽ những cảnh vật đó đều là bộ phận tạo thành trận pháp sao? Lưu Dương phá đi đầu mối của trận pháp, khiến cho trận pháp không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Cúi đầu quan sát thanh kiếm trong tay. Thanh đoản kiếm mang phong cách cực kỳ cổ xưa. Vỏ kiếm dường như là làm từ da của một loài động vật, cầm trong tay cực kỳ thoải mái. Chuôi kiếm hơi dài, Lưu Dương nhẹ nhàng nắm trong tay, một khí thế khổng lồ từ trong kiếm dâng lên. Không kịp đề phòng, Lưu Dương thiếu chút nữa là thất thủ.
Hắn không nghĩ tới, trải qua trận công kích ban nãy mà thanh kiếm này vẫn còn lợi hại như thế. Cố gắng khống chế chân khí, lúc này hắn mới chậm rãi vãn hồi. Cứ như vậy, Tiên Thiên kiếm khí đã ép tới cánh tay, chỉ xuống chút nữa thôi là cánh tay sẽ bị thương. Lưu Dương từng bước tăng dần cường độ chân khí, cơ hồ đã dùng đến tám thành chân khí mới bức được kiếm khí ra ngoài, ép nó quay lại kiếm.
Sau khi Tiên thiên kiếm khí bị buộc phải quay về kiếm, thân kiếm bắt đầu kêu lớn, không nằm yên, thậm chí muốn rời khỏi tay. Lưu Dương không dám chậm trễ, lại xuất ra chân khí. Thanh kiếm dần dần bị lực lượng của Lưu Dương áp đảo, đợi cho hắn xuất toàn lực xong, thanh kiếm cuối cùng cũng chịu khuất phục, vui mừng kêu lên một tiếng, thu nhiếp toàn bộ Tiên Thiên khí, nằm yên không hề động.
Lưu Dương không biết chuyện gì đã xảy ra, còn Lý Long Cảnh đứng trong trận pháp cho tới giờ vẫn chú ý Lưu Dương. Thấy được tình cảnh này, ông vui mừng cười to nói:
- Đồ đệ, con làm không tồi, thanh kiếm đã nhận chủ rồi, chỉ cần trong tay của con sẽ không phát ra khí thế, con có thể phát uy toàn bộ tác dụng của nó, con rút nó ra thử xem.
Nghe phân phó của Lý Long Cảnh, Lưu Dương rút đoản kiếm ra, thân kiếm cũng không có vẻ lấp lóe quang mang sắc nhọn như Lưu Dương đoán, ngược lại lại có chút hoạt kê. Nhìn nó có vẻ u tối, không phản chiếu được mặt đất, hơn nữa nhìn lưỡi kiếm cũng không có vẻ sắc bén. Một thanh kiếm như vậy vừa rồi lại uy phong bát diện như vậy được sao, trong lòng hắn có chút thất vọng.
Lý Long Cảnh nhận ra cảm giác thất vọng của Lưu Dương, nói:
- Đưa chân khí vào nhìn xem.
Dựa theo lời Lý Long Cảnh, Lưu Dượng vội vàng đưa chân khí vào trong kiếm, hắn cảm giác thấy khác hẳn. Thanh kiếm như một vật môi giới vậy, hắn đưa vào đó một phần chân khí, thanh đoản kiếm này có thể dựa vào một phần chân khí đó hấp dẫn 3 phần thiên địa khí bổ sung cho kiếm, điều này tương đương với việc chân khí của Lưu Dương sẽ được mở rộng gấp ba, dường như không khác nhiều so với dị năng hấp thu. Bản thân Lưu Dương vốn còn đang cảm khái, vì sao dị năng Tiên Thiên lại có nhiều chỗ tốt như vậy, có thể thông qua bản thân hấp dẫn thiên địa khí, mà chân nguyên lực lại chỉ có thể từ thực lực tự thân phát ra. Nhưng thật không ngờ tiên hiền lại có thể sáng tạo ra thần binh thần kỳ như vậy, món lợi khí này uy lực quả nhiên là vô cùng.
Lưu Dương chậm rãi rót thêm chân khí đưa vào, không ngừng kiểm nghiệm cực hạn của thanh kiếm. Khi hắn đưa công lực toàn thân vào thanh kiếm lại phát hiện, cực hạn của thanh kiếm cũng chỉ gấp rưỡi công lực toàn thân Lưu Dương mà thôi, hơn nữa cũng không đặc biệt ổn định. Dù là như thế Lưu Dương đã cực kỳ hài lòng rồi. Binh khí như vậy nếu có thể khống chế tốt, vậy sẽ là trợ giúp cực lớn đối với bản thân, chính là vũ khí tốt.
- Tốt lắm, hiện giờ con cũng đã bước đầu hiểu biết cách dùng vũ khí rồi đấy. Dùng thanh kiếm này lại thêm đan dược con mang theo, ta đoán, không tới một ngày là dược phố đã hoàn thành rồi. Con mang đến Thanh linh thảo thực sự không tệ, mặc dù tương lai khi nó thành thục rồi, có mầm mống, cũng chỉ cần dược phố rộng ba mươi thước là đủ. Con đi lấy Không thanh và Thạch tủy trước đi, tưới cho Thanh linh thảo, sau đó bắt đầu mở dược phố.
Sau khi hiểu một chút tác dụng của thanh kiếm, Lưu Dương hoàn toàn yên tâm. Có thanh đoản kiếm này, hắn dùng một phần lực được lợi gấp bốn, uy lực cũng lớn hơn nhiều, như vậy một cái dược phố phạm vi ba mươi thước cũng hoàn thành rất nhanh thôi.
Không thanh là tinh túy của mộc khí, trong rừng nguyên thủy của Hoàng Vân Sơn có khắp nơi, mà thạch tủy là tinh túy của đá, hay là tinh túy của thiên địa, bản thân nó cũng là linh vật của thiên địa. Mấy thứ này nơi khác rất ít gặp, nhưng trong động phủ tràn ngập linh khí của Lý Long Cảnh thì lại tùy ý có thể thấy được.
Dược liệu trong động phủ tuyệt đại đa số không thể dùng nước tưới, mà phải dùng Không thanh và Thạch tủy để nuôi. Lý Long Cảnh khi tạo động phủ lại chuyên môn đào tới chỗ có nhiều Không thanh và Thạch tủy nên trong dược phố có rất nhiều, đường đi được bố trí dẫn thẳng từ động phủ đến không gian có chứa Không Thanh, Thạch tủy. Vì vậy, tìm kiếm Không thanh và Thạch tủy cho Thanh linh thảo cực kỳ dễ dàng. Lưu Dương tùy tiện tìm một cái dược phố, lấy ra một chút Không thanh và Thạch tủy, tưới lên Thanh linh thảo.
Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 262: Ngự kiếm quyết.
Dịch: Tà Thần
Nguồn: kiemgioi
Không thanh và Thạch tủy đều là thiên hạ linh vật, không thể dùng tục vật chạm vào, cách tốt nhất là dùng linh mộc vạn năm chế tác thành chén gỗ mà múc Không thanh, còn Thạch tủy thì dùng Huyền không thạch để đựng. Chẳng qua là Lưu Dương kiếm đâu ra mấy thứ đó, hoàn hảo là Thạch tủy và Không thanh có rất nhiều, không đến mức phải lo lãng phí, dùng Dương chi bạch ngọc cũng không lãng phí nhiều.
Dùng bát ngọc múc một chút Không thanh và Thạch tủy, nhẹ nhàng đổ vào hòm chứa Thanh linh thảo, Thanh linh thảo nhanh chóng hấp thu, có lẽ đã lâu lắm nó chưa nhận được dinh dưỡng, Lưu Dương dường như cảm giác được, sau khi rót hết Không thanh và Thạch tủy thì Thanh linh thảo chấn động nhẹ, cành lá bắt đầu giãn ra, khôi phục vài phần sinh khí.
Nhìn một chút thấy vài cây Thanh linh thảo đã xuất hiện lưu quang, Lưu Dương biết mấy cây Thanh linh thảo này đã được cứu về rồi. Kế tiếp chính là làm cho chúng một địa phương an cư lạc nghiệp. Hắn cẩn thận đặt hòm chứa Thanh linh thảo xuống, lấy ra thanh kiếm đi tìm địa phương có nhiều linh khí.
Thanh linh thảo là linh thảo nhị phẩm thuộc tính mộc, cho nên khi gieo trồng cần tìm kiếm chỗ có thuộc tính mộc nồng đậm. Tử Dương Phong có linh khí cực kỳ sung túc, mà Lý Long Cảnh lại chọn nơi có linh khí dày nhất, cho nên trong động ngoại trừ kim và hỏa thuộc tính hơi thiếu chút, còn thì những thuộc tính khác đều sung túc.
Mất một lúc, Lưu Dương tìm được chỗ thích hợp. Trong này chẳng những mộc linh khí nồng hậu mà ở cách đó không xa có Thạch tủy mạch và Không thanh mạch, không cần đào đường dẫn lên. Tuy rằng động phủ tràn đầy linh khí, hơn nữa trong lúc đào đường dẫn đã dùng đến bí pháp chuyển hoán thuộc tính, nhưng nếu đường dẫn quá dài thì sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả.
Nơi này nằm ở khoảng cuối của động phủ, là một vị trí rất được. Lưu Dương xuất ra đoản kiếm, bắt đầu đào móc. Đầu tiên hắn rót vào ba thành chân khí, vừa rồi hắn đã thí nghiệm, sử dụng ba thành chân khí là tiêu hao ít nhaants, có thể kiên trì thời gian dài nhất. Bản thân thanh đoản kiếm là Tiên Thiên lợi khí, sau khi rót chân khí vào sẽ không gì không phá được. Chỉ cần nhiêu đó công lực là đủ phá vách động, không cần tăng thêm. Phải biết rằng công lực mà tăng lên tức là thời gian cũng giảm huống. Đây là tạo dược phố, mà không phải chiến đấu, cho nên chân khí duy trì lâu là điều cực kỳ quan trọng.
Sau khi được rót chân khí, đoản kiếm phát ra một đạo kiếm quang sáng ngời. Nếu nhân sĩ võ lâm cùng thời Lý Long Cảnh mà thấy cảnh này khẳng định sẽ phải sợ hãi, đây chính là Tiên Thiên kiếm khí a, nhưng mà kiếm quang lợi hại thế mà Lưu Dương lại dùng để đào động. Một kiếm hạ xuống, rất dễ dàng tiến vào trong vách động.
Lưu Dương đang thầm cao hứng, hắn chợt thấy sau khi đoản kiếm cắt vào tường đá, cắt vào càng sâu tiêu hao chân khí càng tăng. Để kéo dài hắn không dám đâm sâu hơn, chuyển thân kiếm, một cái lỗ hình dạng cái chén nhỏ xuất hiện, một hòn đá hình dạng tương tự cũng rơi xuống.
Tử Vân Phong chính là nơi có linh khí nhiều nhất trong cả dãy Hoàng Vân Sơn, cho nên vách đá trong huyệt động phi thường chắc chắn. Thời điểm vừa mới hạ kiếm, Lưu Dương còn lòng đầy niềm tin, dựa theo cảm giác mà làm tới, hắn đoán chừng có thể lấy xuống một khối thật lớn, nhưng cuối cùng chỉ cắt ra được một cục đá nhỏ, hắn thoáng có chút thất vọng.
Cái chén sâu năm tấc, một khối nhỏ như vậy, phải đào ra một dược phố rộng ba mươi thước thì phải mất bao lâu chứ, nhưng lệnh của sư phụ không thể không tuân thủ, coi như một lần tôi luyện tâm thần đi vậy. Dùng binh khí đã tốt hơn nhiều so với mình trực tiếp động chân khí rồi, núi đá của động phủ cứng rắn như vậy mà không dùng binh khí, chỉ sợ mình có động thủ cũng không được như vậy, mà hiện giờ chẳng những hiệu quả tốt, mà còn đỡ phải tốn nhiều chân khí, như thế đã không tồi rồi.
Một lần tuy chỉ được một ít, nhưng Lưu Dương không ngừng kiên trì, lại càng ngày càng quen thuộc với đoản kiếm hơn, tốc độ đào móc chắc chắn sẽ nhanh dần. Cứ như vậy, từng chút từng chút một đào động, mệt thì nghỉ, chân khí hao hết thì dùng đan dược hồi phục. Suốt hai mươi tiếng, Lưu Dương cắn răng kiên trì lao động cường độ cao, một cái động rộng gần ba mươi thước, cao khoảng ba thước đã được đào xong, phi thường tiêu chuẩn.
Dưới sự trợ giúp của đoản kiếm, công lực của hắn đã đỡ hao tổn rất nhiều, nhưng Lưu Dương vẫn phải sử dụng hơn 3000 viên đan dược. Vẫn còn tốt là sau khi tham gia vạn bảo đại hội, 3000 viên dược nghe có vẻ rất kinh người nhưng vẫn chỉ bằng vài món cấp C không đặc biệt mà thôi.
Lưu Dương rất có cảm giác thành tựu nhìn dược phố do mình tạo ra, cười khẽ. Hắn thực sự yêu thích đoản kiếm mà Lý Long Cảnh truyền cho, thật sự là một thứ tốt. Có thứ này quả thực như hổ thêm cánh. Đoản kiếm dài không đến một thước, hoàn toàn có thể giắt sau lưng hoặc trong giày, không chút cản trở, thậm chí còn an toàn hơn.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đào móc, Lưu Dương xoay người đi về chỗ Lý Long Cảnh, kêu lên:
- Sư phụ, con đã hoàn thành, khi nào thì có thể chuyển Thanh linh thảo xuống?
Nghe đồ đệ nói có vẻ đơn giản, Lý Long Cảnh nở nụ cười nói:
- Chuyển cây, còn sớm đó. Hiện giờ chẳng qua chỉ là bước đầu lập động thôi, tiếp theo còn phải bồi thêm đất và bố trí đường nước chảy nữa, sau khi hoàn thành tất cả công trình mới có thể chuyển tới được, đâu ra dễ dàng thế.
Cả ngày liên tục làm suốt hơn 20 giờ đã là một khảo nghiệm đối với ý chí, vừa nghe vẫn còn công trình phải làm, mặt hắn biến sắc, nói:
- Cái gì, còn nữa hả, sư phụ, vậy cần bao lâu?
- Đừng sợ như vậy, nhiều lắm thì một ngày nữa thôi, không khác mấy, quan trọng nhất là dẫn đường. Con nên biết làm thế nào để dẫn đường, đào đường dẫn nông chút là được, như vậy công tác của con sẽ được giảm bớt rất nhiều. Con chọn vị trí rất tốt, bên cạnh dược phố có mạch của Thạch tủy và Không thanh, con chỉ cần đào thông qua nó, chậm tãi dẫn Thạch tủy dẫn tới trong dược phố là được. Thời điểm dẫn đường phải chú ý độ cao, đừng quá cao cũng đừng quá thấp, vừa không khiến cho Không thanh và Thạch tủy bị thiếu, cũng không khiến cho Không thanh, Thạch tủy gây lũ lụt cho Thanh linh thảo.
- Sư phụ con biết, mấy thứ này trong vật lý trung học cũng đã giảng đến. Về phương diện dẫn nước thì con biết, nhưng mà còn vấn đề số lượng, sư phụ có biết mối ngày mấy cái cây Thanh linh thảo này cần bao nhiêu Không thanh với cả Thạch tủy không?
- Biết. Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng tối này cần phải cẩn thận dạy lại con chứ, xem ra khoa học kỹ thuật trên thế giới bây giờ thật là tiến bộ đó. Năm đó ta nghiên cứu hơn mười năm mới đạt được, hiện tại trẻ nhỏ cũng đã biết. Không thanh với Thạch tủy con có thể thiết kế một lần, chậm rãi tăng dần lên, Thanh linh thảo cũng sẽ từ từ sinh sản.
Lúc này Lý Long Cảnh mới nhớ ra, thời gian trước phụ thân trong đầu Lưu Dương đã học được tri thức vật lý. Năm đó ông ta mất vài chục năm tổng kết kinh nghiệm lại chỉ so được với thằng nhỏ như Lưu Dương vậy thôi, đến trường là có thể học được. Khoa học kỹ thuật bây giờ thật là tiến bộ.
Lưu Dương ngượng ngùng cười cười, nói:
- Sư phụ, sao giống được chứ. Của thầy là từ từ dò dẫm ra, chúng con cũng chỉ là dựa tiền nhân mà thôi. Đúng rồi sư phụ, con đột phá tầng năm rồi, còn gì có thể dạy cho con không, con tiện đường vừa đi về vừa học.
Có được một đồ đệ không chịu thua kém, đó chính là niềm hạnh phúc của các vị sư phụ, Lý Long Cảnh cũng không ngoại lệ, nói:
- Lần trước đã đào hết cả vốn của ta rồi, còn gì nữa chứ, nhưng một khi con đã lấy chuôi Diêu Quang kiếm này, vậy thì ta sẽ truyền cho con môn Ngự kiếm thuật đi, thuận tiên cho con luyện luôn.
Thì ra thanh kiếm này tên là Diêu Quang, quả nhiên là tên hay. Lưu Quang thu nhiếp tâm thần, cẩn thận lắng nghe Lý Long Cảnh giới thiệu Ngự kiếm quyết. Sau khi nghe xong hắn mới biết, phương pháp mình mới sử dụng kiếm ban ngày sai lầm mất hơn nửa. Cái chuôi Diêu Quang kiếm này thực sự không phải tăng phúc cho hắn gấp 4 lần, mà là 8 lần, có thể phát huy hiệu quả gấp tám lần, cần là cần Ngự kiếm quyết, thậm chỉ là cần rất nhiều động tác phối hợp mới có thể phát huy được.
Giang hồ nhất điểm quyết, nhất điểm thấu, lời này quả nhiên không lầm, nếu không phải thế thì thực sự không thể nghĩ rằng, bản thân mình đào hì hục cả đêm, tự cho là thuần thục rồi, ai biết là cái gì cũng chẳng phải.
Ngoại trừ tăng phúc cho lượng chân khí lên tám lần, thực lực tổng thể hay sức lực mạnh nhất cũng tăng gấp ba, đáng tiếc là sau khi tăng phúc gấp ba thì tiêu hao rất lớn. So với trước đó Lưu Dương sử dụng còn lớn gấp sáu lần, chỉ có thể dùng làm tuyệt chiêu cuối cùng, mấy chuyện này cũng do Lý Long Cảnh dạy hắn. Lưu Dương thực luyện trong diễn võ trường một lần, uy lực cực kỳ kinh người, điểm đáng tiếc duy nhất là bằng thực lực Lưu Dương hiện giờ nhiều nhất chỉ có thể phát ra hai kiếm, là tuyệt chiêu đáy hòm.
Ngoại trừ mấy cái này Lý Long Cảnh còn chỉ đạo Lưu Dương tập kiếm pháp. Lần trước đã truyền kiếm pháp rồi, nhưng không cách nào thực tập, dưới tình huống như vậy đương nhiên trình độ kiếm pháp không đặc biệt cao. Giờ có Diêu Quang Kiếm có thể nhẹ nhàng luyện tập. Lưu Dương luyện tập, còn Lý Long Cảnh ở bên cạnh, một người luyện một người dạy, tiến bộ đặc biệt rõ ràng.
Cứ một học một dạy như vậy, lại một buổi tốt trôi qua. Sau khi Lưu Dương ngồi xuống khôi phục tinh thần lực và nội lực, lại đi hoàn thiện dược phố. Lần này làm thoải mái hơn nhiều, dựa theo tính toán của hắn kết nối các đường dẫn, đảm bảo cho Không Thanh và Thạch tủy ở mức độ nhất định, lúc lấy đất thì lấy nhiều hơn chút, sau đó mới dẫn nước vào. Mấy thứ này đều giảng trên sách vở, ứng dụng vào thực tiễn cũng không quá khó.
Sau khi nắm vững Ngự kiếm quyết, công việc đào đường dẫn nước vốn khó khăn nhất lại trở nên nhẹ nhàng nhất. Chân khí được tăng phúc gấp đôi, tương đương với uy lực gia tăng gấp đôi, tiêu hao giảm còn nửa, mà lực duy trì cũng tăng gấp đôi, dẫn đường nước lại thoải mái hơn là đào dược phố, không đến bảy giờ con đường đã làm xong.
Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 263: Ga Cổ thành
Dịch: Tà Thần
Nguồn: kiemgioi
Dược phố làm xong, đường dẫn nước cũng xong, còn lại là thổ nhưỡng. Lưu Dương thật không ngờ thổ nhưỡng mới là cái phiền toái nhất. Dựa theo lời Lý Long Cảnh, gieo trồng Thanh linh thảo cần thổ nhưỡng cực kỳ đặc biệt, không dễ dàng mà tìm được. Cần trộn mấy loại thổ nhưỡng chứ không phải một loại duy nhất, như vậy mới có thể sinh ra hiệu quả tốt nhất.
Thanh linh thảo cần loại thổ nhưỡng đặc biệt như vậy, nhưng còn tốt, năm đó vì dựng nên dược phố khổng lồ như vậy nên Lý Long Cảnh sưu tầm thổ nhưỡng khắp thiên hạ. Trong động phủ đủ loại có đủ loại thổ nhưỡng, không thể nói là có toàn bộ, nhưng cũng phải tám chín phần mười. Thanh linh thảo cần hỗn hợp vài loại thổ nhưỡng thì đều có đủ cả. Sauk hi lăn lộn trong đống thổ nhưỡng, còn cần dùng Không thanh và Thạch tủy cùng với ba loại linh dược khác phối hợp với thổ nhưỡng. Dưới hỗn hợp như vậy mới có thể cho Thanh linh thảo sinh trưởng. Làm như vậy tất nhiên không phải bắt buộc, nếu không thì Thanh linh thảo đã sớm diệt vong hết. Lý Long Cảnh làm vậy là có nguyên nhân, có thể khiến cho thời gian Thanh linh thảo sinh trưởng ngắn lại. Ví dụ như bản thân nó phải 700 năm mới thành thục, trong thổ địa như thế này chỉ cần 400 năm, tiết kiệm được gần một nửa thời gian, đồng thời đến lúc ra hoa kết hạt cũng sẽ được càng nhiều.
Lưu Dương một bên trộn thổ nhưỡng, một bên nói thầm, chỉ sợ Lý Long Cảnh là coi trọng nhất cái lúc ra hoa kết hạt này đi. Dù sao thì Thanh linh thảo cũng rất quan trọng, cũng rất là hiếm thấy, muốn có được nó phải dựa vào vận may. Năm đó Lý Long Cảnh chưa từng tìm được nó, hiện giờ vất vả lắm mới kiếm được hơn trăm cây, hơn nữa còn sắp thành thục. Nếu chăm sóc cẩn thận ít nhất cũng có thể ra được 10000 hạt giống, nếu thật sự gieo trồng thì trong đó cũng phải có đến 80% thuận lợi sống tốt. Đây chính là một việc phi thường đến cỡ nào. Thanh Linh thảo chỉ 400 năm là thành thục, đối với hậu bối sẽ là một khoản tài phú lớn nhường nào. Hơn nữa, với công lực hai người Lý Long Cảnh và Lưu Dương mà nói đều đã đạt trình độ nhất định. Lý Long Cảnh không cần phải nói, tồn tại ở dạng linh hồn, tuổi thọ của ông thật khó mà nói được; Lưu Dương với dị năng của hắn thì sống vượt Bành Tổ là chuyện dễ dàng.
Thổ nhưỡng tiêu phí nhiều thời gian nhất, từ rất nhiều dược phố đào lên từng chút thổ nhưỡng mà tỉ lệ còn phải hợp tiêu chuẩn. Hơn nữa lúc trộn lẫn còn phải cho vào Không thanh và Thạch tủy. Vốn là chỉ cần Không thanh, Thạch tủy nhun Lý Long Cảnh vì để cho hiệu quả càng tốt hơn nữa, lại bảo hắn cho thêm Thanh mộc ngọc dịch, Huyết dẫn, Tủy lưu tinh, mấy loại thảo dược này cũng dựa theo tỉ lệ và nhiệt độ nhất định trộng lại, lúc này mới đạt được hiệu quả tốt nhất.
Cho thêm một số thứ, sau khi trọng xong thì hỗn hợp thổ nhưỡng cũng xảy ra biến hóa. Màu sắc biến hóa, rõ ràng mộc thuộc tính là mạnh nhất, màu của thổ nhưỡng cũng bị ảnh hưởng biến thành màu xanh, đây chính là thổ nhưỡng tốt nhất để trồng Thanh linh thảo.
Phải bố trí thổ nhưỡng đến giữa dược phố rộng 30 thước , lại kết hợp các loại linh dược trên thổ nhưỡng khiến Lưu Dương mệt mỏi, bất quá cảm giác thành tựu rất lớn. Nghĩ lại Lý Long Cảnh, lại nghĩ về mình, sư phụ phải bố trí mấy ngàn cái dược phố, chính mình bố trí một cái đã thấy mệt, thật là kém xa a.
Hỗn hợp thành công thổ nhưỡng, Lưu Dương nhanh nhẹn đưa thổ nhưỡng tới trong dược phố, tới đây dược phố mới xem như chuẩn bị xong toàn bộ, sau đó chính là di dời. Chỗ thổ nhưỡng bỏ đi tất nhiên không dùng, Lưu Dương cẩn thận tách Thanh linh khỏi chỗ thổ nhưỡng đang trồng, công việc này rất dễ tổn thương cho bộ rễ. Đối với Lưu Dương mà nói, hắn có chân khí nhu hòa, có thể dùng một tia chân khí nhẹ nhàng bao vây lấy gốc của Thanh linh thảo, từ từ tách bộ rễ khỏi thổ nhưỡng, ngay cả một chút thổ nhưỡng cũng không lưu lại. Hơn trăm cây được xử lý tốt, lại kiểm tra lại một lần thấy không có vấn đề gì, lúc này mới chậm rãi trồng xuống.
Đào một lỗ nhỏ trên hỗn hợp thổ nhưỡng, thả Thanh linh thảo vào, sau đó lại vùi thổ nhưỡng lên, tiếp đó lại lấy một chén Không thanh, một Thạch tủy rót vào. Nếu người của thế giới cổ võ mà nhìn thấy Lưu Dương dùng Không thanh với Thạch tủy đem đi tưới cây như vậy, chỉ sợ muốn nổi bạo rồi. Không thanh và Thạch tủy mà đưa cho người có mộc thuộc tính và thổ thuộc tính thì chỉ mười giọt là tăng một năm công lực, chính là thiên tài địa bảo hiếm có.
Thanh linh thảo sau khi hấp thụ Không thanh và Thạch tủy đã khôi phục sinh cơ bừng bừng, nhưng trồng xuống chỗ thổ nhưỡng đặc biệt kia thì lại khác. Vừa mới tiếp xúc với thổ nhưỡng, thiên địa linh khí và linh khí trong thổ nhưỡng kết hợp, không ngừng tiến vào Thanh linh thảo xúc tiến nó sinh trưởng, phảng phất chỉ trong nháy mắt đã trưởng thành vài phần.
Thanh linh thảo đã tốt rồi, Lưu Dương cũng hoàn thành nhiệm vụ tới Hoàng Vân Sơn lần này của mình, ở trong này ngây người đã hai ngày, tuy rằng không buồn chán nhưng vẫn phải cáo biệt với Lý Long Cảnh, sư phụ cần bế quan tu luyện, hắn cũng thế.
Mặt khác, kỳ nghỉ cũng sắp hết.
Lý Long Cảnh đã trải qua mấy lần sinh ly tử biệt, thực ra không có gì biến hóa, còn Lưu Dương thì hết sức lưu luyến, đứng trong diễn võ trường nhìn thật lâu, sau đó mới rời khỏi động phủ. Ra khỏi động, nhìn trời thấy mới quá trưa, Lưu Dương làm rất nhanh, chỉ một buổi sáng là hoàn thành toàn bộ công tác, không như dự đoán của Lý Long Cảnh là cần đến một ngày.
Xác định phương hướng một chút, Lưu Dương nhanh chóng lao vút đi. Hiện giờ là hơn 12 giờ trưa, nếu đi tới thành phố Hoàng Vân Sơn trước 3 giờ thì vẫn có thể vượt qua chặng đường cuối cùng bằng xe lửa. Tự mình chạy đi tuy rằng nhanh hơn nhưng phải chờ tới mai, nếu đi bằng xe lửa thì tới bình minh là về tới U thị.
Thực lực Lưu Dương hiện giờ nếu toàn lực lao đi thì tốc độ cực kỳ kinh người, chỉ hai giờ là hắn thuận lợi về tới phía ngoài thành phố Hoàng Vân Sơn, hơn nữa vận khí rất tốt, đón được một chiếc taxi. Chiếc xe chở một người khách tới cửa núi, đang chuẩn bị trở về thì gặp Lưu Dương, đi qua đi lại đều kiếm được tiền nên tài xế rất cao hứng, thậm chí giá cả cũng ưu đãi cho Lưu Dương.
Lưu Dương cũng không thèm để ý, chỉ bảo tài xế dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà ga, nếu đảm bảo trong nửa giờ tới nơi thì sẽ có thưởng. Tiền thưởng đích thực là có lực hấp dẫn lớn, tài xế tưởng như ăn được thuốc kích thích, dọc đường đi không lúc nào dưới 70km/h, chẳng qua là đã hai giờ chiều, vừa lúc đường xá trống trải. Khu này chỉ có sáng sớm và buổi chiều là náo nhiệt.
Khi vào trong nội thành, tài xế chọn con đường ít xe chạy, cuối cùng còn thiếu hai phút nữa thì đủ nửa giờ liền đưa được Lưu Dương tới nhà ga. Lưu Dương cũng không nuốt lời, ngoài tiền xe ra lại cho thêm 100 đồng tiền thưởng. Nhìn thời gian vừa đúng ba giờ, vừa đúng lúc có thể đón được chuyến xe tàu hỏa cùng.
Còn hơn mười phút xe lửa sẽ tới, lúc này hắn không có thời gian đi tìm đại lý du lịch, mà chỉ sợ lần này đại lý du lịch cũng không còn vé giường nằm, mua được vé bổ sung đã là tốt rồi. Vội vàng đi mua vé tàu về U thị, nghe thấy tiếng tàu đến, Lưu Dương chạy nhanh tới.
Không có hành lý gì, Lưu Dương đi càng mau, không nhanh không chậm, lên được chuyến tàu cuối cùng. Lần này là tàu chuyên dụng, hiện giờ lại là trung tuần tháng mười một, không có nhiều lữ khách trên tàu cho nên trên tàu đặc biệt trống trải. Lên xe không bao lâu hắn tìm tới toa giường nằm, thư thái nằm trên giường, nghĩ ngày mai về đến nhà, như vậy là đã mất hai ngày rưỡi, còn lại thời gian nửa ngày nữa, phải lên trường trả phép hay là nên nghỉ ngơi, hắn còn chưa hạ quyết tâm.
Thời gian trên tàu hỏa Lưu Dương không luyện công mà suy nghĩ về Ngự kiếm quyết mà Lý Long Cảnh dạy cho mình, đây chính là thu hoạch lớn nhất khi đến Hoàng Vân Sơn lần này. Lấy được Diêu Quang kiếm đương nhiên phát huy được sức chiến đấu lớn nhất của hắn, tại Hoàng Liên Sơn không có thời gian nghiên cứu, hắn lập tức phát hiện thực lực mình không đủ. Bản thân mặc dù có công lực siêu cao, nhưng nếu gặp phải một người có công lực cao bằng mình thì hơn kém nhau chính là pháp môn vận công, bản thân tiến bộ quá nhanh đã hơi thiếu sót điểm này.
Mất bò mới lo làm chuồng, vẫn chưa muộn, hiện tại Lưu Dương có được Tiên Thiên lợi khí Diêu Quang kiếm, hơn nữa Lý Long Cảnh còn dạy pháp môn cho hắn, chỉ cần thông hiểu đạo lí trong đó, lại cẩn thận một chút, cho dù gặp phải người đồng cấp hắn cũng có tự tin chiến thắng họ. Huống hồ ngoài Diêu Quang kiếm hắn còn có dị năng làm vũ khí nữa.
Lưu Dương cực kỳ chuyên chú nghiên cứu Ngự kiếm quyết và kiếm pháp, vậy mà bỏ lỡ cả giấc ngủ. Đợi đến lúc hắn tỉnh lại từ trong nghiên cứu mới phát hiện đêm đã khuya, nhìn thời gian thì đã 3 giờ sáng, chỉ ba bốn tiếng nữa là tới U thị. Thừa dịp còn thời gian, vậy thì tu luyện một chút đi.
Đang muốn tu luyện chợt từ bên cạnh truyền đến tiếng động. Buổi tối đã trễ thế này, có ai còn đi lại, chẳng lẽ là ăn trộm. Hắn nhanh chóng mở cảm quan ra, không khỏi nở nụ cười. Thì ra tiếng bên kia là của nhân viên tàu, đã sắp tới trạm tiếp theo, xem ra là nhà ga Cổ thành, người xuống chắc cũng không ít.
Nhân viên tàu tới đổi vé tàu, Lưu Dương đếm thấy tổng cộng 4 người xuống. Ba giờ sáng là thời gian mà giấc ngủ ngon nhất, giờ này mà đến ga thì thật là không đúng dịp.
Chẳng qua là người bị đánh thức cũng biết đã tới nhà ga Cổ thành, đều nhanh đi đổi vé, sau đó thu thập hành lý chuẩn bị xuống tàu. Cổ thành là một trạm nhỏ, tàu dừng không lâu. Lưu Dương lắc đầu, đang chuẩn bị tu luyện đột nhiên lại cảm thấy cái tên Sơn Thành này sao lại quen thuộc vậy, mắt hắn chợt sáng ngời, đột nhiên nhảy từ trên giường xuống.