Chương 2626: Không được thì ăn trộm.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Ngay lập tức chuyển khoản, tôi đã kiểm tra rồi. Tất cả các đơn vị toàn Tỉnh, chỉ còn lại các đồng chí ở Đồng Lĩnh là chưa thấy gì.
Mấy ngày trước nghe nói việc xây dựng kênh Thiên Phong gặp khó khăn về vấn đề tài chính nên đã dừng lại. Việc này chẳng mấy chốc mà truyền lên tỉnh.
Đích thân bí thư La đã hỏi chuyện này. Có thể đồng chí nào đó ở Phong Châu đã báo cáo việc này.
Tề Chấn Đào nhắc Diệp Phàm.
- Đồ tiểu nhân.
Diệp Phàm không nhịn được chửi một câu.
- Cậu nói ai tiểu nhân?
Tề Chấn Đào cũng lớn tiếng nói.
- Tôi chửi người đã báo cáo việc đó. Đây chắc chắn là trò đùa của bọn Thái Lượng đây. Rõ ràng đã có năm, sáu trăm triệu vốn ban đầu rồi vậy mà chưa đầy 2 tháng đã dùng hết được chứ.
Sao có thể thế được chứ, tôi thật sự không ngờ tới, lẽ nào lãnh đạo Tỉnh ủy lại không nghĩ đến việc này sao?
Nếu như nói xây dựng kênh Thiên Phong mà một tháng hết những vài trăm triệu thì liệu còn có thể tiếp tục được không?
Nếu đơn giản như vậy thì sao các vị lãnh đạo lại không nhìn ra. Nhưng sao nhất định lại phải hỏi, đây không phải là bắt Diệp Phàm tôi đây phải trèo núi sao?
Bắt tôi đến Phong Châu để thu hút đầu tư, nhưng lại không cho một xu nào thì tôi biết làm thế nào? Không thể ngay cả đến suất cơm cũng tiết kiệm thế chứ?
Diệp Phàm càu nhàu.
- Ha ha, cậu cho rằng Bí thư La và các vị lãnh đạo trên Tỉnh toàn là lũ ngốc, mình Diệp Phàm là thông minh thôi sao? Chắc chắn không phải như vậy.
Nhưng, Bí thư La làm như vậy đương nhiên là có thâm ý gì rồi. Cậu cũng đừng nghĩ tâm của Bí thư La mớ mịt như vậy.
Bí thư La không xấu xa ra tay với anh như anh nghĩ đâu. Tôi nghĩ, ông ấy đang thúc giục cậu về phía trước thôi.
Thực ra, chuyện này cũng không phải là điều tốt với cậu, Bí thư La đã nhằm vào cậu thì cậu phải làm việc cho tốt.
Đến lúc việc đã thành công viên mãn thì ông ấy cũng coi trọng cậu. Hơn nữa ân tình của cậu còn rất lớn mà.
Cậu nhanh chóng chuyển 40 triệu cho Phong Châu là được rồi. Bí thư La đã có chỉ thị cho cậu 50 triệu. Vốn dĩ nghe nói 50 triệu đó là trợ giúp cho Đồng Lĩnh trong dự án đường cao tốc.
Nhưng nghe nói cậu đã từ chối việc này, muốn chuyển khoản tiền đó sang cho Phong Châu.
Ông ấy cũng đồng ý rồi, vì thế cậu chuyển tiền sang Phong Châu đi. Và chính quyền tỉnh chúng tôi sẽ chuyển ngay đến tài khoản của Phong Châu luôn.
Yên tâm, cái quy tắc ngầm cho những đợt rót tiền ở tỉnh lần này tôi sẽ không sử dụng, sẽ cho cậu hết. Sao, lão Tề này đã nghĩ tốt cho anh rồi đấy.
Tề Chấn Đào cười nói.
- Tề thúc vạn tuế…
Diệp Phàm vui vẻ cười.
- Vạn tuế cái khỉ gì, chú Tề này không muốn làm người trường sinh.
Tề Chấn Đào hừ một tiếng rất vui vẻ. Quay người lại hỏi :
- Nghe nói các cậu đã thành công trong việc thúc đẩy thị trường hàng da ở Phong Châu rồi phải không?
- Vâng, hôm nay Hoa Đằng Lưỡng đã tập hợp được 2 tỉ tiền mặt để đàm phán với tập đoàn Hồng phách thiên chân. Thật đúng là một việc tốt. Ngay từ đầu tôi đã nói rồi. Nhất định sẽ lấy sản phẩm da của Phong Châu để làm giai đoạn đầu của dự án kênh Thiên Phong. Xem ra việc này đúng là có khả thi rồi.
Diệp Phàm đắc ý.
- Hả, ép lên kênh Thiên Phong? Anh có muốn chết không thế?
Tề Chấn Đào quát mắng.
- Chết thì chết, tính tình tôi là như vậy. Lúc đó tôi đã hứa trước mặt Thái Lượng, bí thư La và cả chủ tịch Điền rồi.
Tôi không thể không ép họ. Nhưng không ép thì chắc chắn bí thư La sẽ xử lý tôi, Thái Lượng sẽ chê cười tôi.
Nếu như ép chút thì còn có đường sống. Tôi nghĩ, nếu Tề thúc nói lòng dạ bí thư La và chủ tịch Điền rộng lớn bao la thì sao lại có thể so đo chuyện nhỏ này được.
Hơn nữa, chính quyền tỉnh làm gì đủ kiên nhẫn mà làm công tác thu hút đầu tư cho kênh Thiên Phong như tôi, như vậy còn trách ai.
Cũng không thể trị tội người có công được, như vậy sẽ khiến người ta đau lòng lắm. Mà tôi cũng tin rằng Tề thúc cùng những vị kia cũng đều là những người có trí óc rộng mở. Không thể so đo với đồng chí thấp kém đúng không?
Diệp Phàm cố ý nói.
- Tiểu tử này sắp thành loại côn trùng nịnh bợ rồi. Được rồi, nếu muốn chỉnh thì chỉnh đi. Đến lúc tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đồng ý rồi thì đừng quên mời bí thư La và chủ tịch Điền đến cắt băng là được.
Tề Chấn Đào cười nói.
- Người tôi muốn mời nhất là Tề thúc thôi, lẽ nào chú lại không đến?
Diệp Phảm hỏi.
- Đến lúc đó hãng hay.
Khẩu khí của Tề Chấn Đào tuy lạnh nhạt nhưng Diệp Phàm có thể cảm nhận được trong lòng ông ấy nhất định hài lòng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Phàm được Chu Xương Trung và Đằng Vân Thanh dẫn xuống xưởng nhà họ Đằng.
Hơn trăm năm mưa gió bão táp đã khiến xưởng nhà họ Đằng tan nát đến không còn hình dạng nào.
Xưởng nhà họ Hoa vẫn bảo tồn được nguyên vẹn như vậy bởi vì người nhà họ Hoa vẫn sử dụng từ trước tới giờ. Trong quá trình sử dụng có chỗ nào bị hỏng ngay lập tức tu sửa.
Còn nhà họ Đằng lại không như thế, gần 200 năm nay không có người dùng. Hơn nữa ban đầu khi chuyển nhà đến thành phố Sư Đầu đã tháo dỡ ra một số công cụ sản xuất nhất định.
Thực ra, hiện giờ xưởng nhà họ Đằng chỉ còn lại những viên gạch và những bức tường cổ cùng mới những đồ gỗ mục nát. Trong sân còn vất đầy những dụng cụ bằng đá.
Nếu so sánh với xưởng nhà họ Hoa, thì xưởng nhà họ Đằng ở một nơi hẻo lánh hơn. Nhưng điều khiến Diệp Phàm hứng thú với xưởng này chính là diện tích xưởng rộng lớn đến mức kinh ngạc.
Bởi vì nhà họ Đằng có tiền, vì vậy mà đã xây dựng tường bao quanh đến tận nay. Cả khuôn viên chừng 3 dặm.
Nếu làm nhà xưởng của công ty Tập đoàn Phong Thiên ở đây thì thật tuyệt vời. Còn xưởng nhà họ Hoa sẽ làm những sản phẩm cao cấp, làm bảo tàng cùng với xưởng chế tạo nghệ thuật cộng lại sẽ trở thành một nơi để tham quan hay mua sắm.
- Ông Đằng, sau này nơi đây của ông sẽ là xưởng của tập đoàn Phong Thiên rồi.
Diệp Phàm cười nói với ông chủ nhà họ Đằng.
- Mặc dù mảnh đất nơi đây nhà tôi không có vị trí địa lý đẹp như của nhà họ Hoa nhưng diện tích lại rất lớn.
Chúng tôi tính qua cũng không dưới 200 nghìn mét vuông. Mỗi một mét vuông bét nhất cũng phải 500 tệ như vậy nếu tính ra cũng phải đến cả trăm triệu ấy.
Nếu làm xưởng tính ra cũng không phải là khoản tiền nhỏ đâu.
Đằng Vân Thanh nói câu này cũng là có thâm ý.
Tức là nếu như cổ phẩn của tôi mà nhiều hơn nhà họ Hoa thì vị trí chủ tịch tập đoàn Phong Thiên cũng sẽ phải đổi rồi.
- Ông Đằng, mặc dù xưởng nhà họ Hoa có nhỏ hơn chút so với xưởng nhà ông nhưng cũng không nhỏ lắm đâu. Bây giờ quan trọng vẫn là vị trí địa lý.
Ví dụ như trong khu náo nhiệt thì giá của một mét vuông có thể lên tới 5 ngàn hay 20 ngàn tệ . Ngay từ đầu hùm vốn nhà họ Hoa chúng tôi đã mới những chuyên gia tính toán rồi.
Một mét vuông chắc chắn không dưới 5 ngàn tệ. Mà tất cả đồ đạc nhà chúng tôi vẫn còn nguyên vẹn,hoàn toàn có thể làm hình thái xử lý bảo tàng về công nghệ làm da.
Vậy thì giá trị lại lên một tầng mới. Nếu cứ tính như vậy thì giá trị tổng thể sẽ cách xa nhiều với xưởng nhà họ Đằng.
Hoa Đông Thành dù gì cũng là người làm ăn lâu năm, nên quyết không thua Đằng Vân Thanh.
- Đó là cách nói của các ông, mặc dù xưởng nhà họ Hoa có gần thành phố hơn nhưng giá đất không phụ thuộc vào việc gần thành phố. Tôi thấy một mét vuông 1 ngàn tệ là nhiều lắm rồi, còn nói về giá trị những đồ cổ, đó chỉ là những đồ về tính tinh thần. không dễ tính giá.
Đằng Vân Thanh cũng mồm mép, không thua kém gì.
- 1 ngàn tệ, anh đến đó mua cho tôi một mảnh xem? Hoa Đông Thành tôi sẽ không chau mày mà sẽ phục.
Đương nhiên là Hoa Đông Thành tức giận, Đằng Thanh Vân anh cũng đã đùa quá lắm rồi.
- Nghĩ rằng tôi không làm được phải không, Phong Châu của chúng ta tuy là thủ phủ nhưng cũng là nơi hẻo lánh, kinh tế lại không phát triển.
Nơi này khác một trời một vực với thành phố Sư Đầu. Một miếng đất ở thành phố náo nhiệt đó cũng bằng mấy trăm mét vuông nơi đây.
Nơi náo nhiệt nhất của thành phố Phong Châu cũng có giá 7,8 nghìn tệ một mét, nhà xưởng của các ông cũng chỉ là mảnh đất hẻo lánh mà thôi.
1 ngàn tệ đã là quá cao rồi.
Đằng Vân Thanh hừ nói.
- Tôi nói rồi, anh cứ đi đi,bao nhiêu tôi cũng cần.
Hoa Đông Thành lạnh lùng nói.
- Thôi, hai người đừng có tranh cãi nữa. Đến lúc đó phải xem tập đoàn Thiên Chân khảo sát thế nào. Chúng tôi cũng sẽ mời các chuyên gia có liên quan đến đánh giá.
Chắc chắn sẽ không để các ông thua thiệt. Vì thế mà hai người ở đây cãi cọ đỏ mặt tía tai cũng có ích gì.
Ít ra, việc này phải được tập đoàn đó chấp nhận đúng không? Đừng nghĩ rằng họ là người nước ngoài. Về phương diện này tuyệt đối không nhu nhược đâu. Nếu nói về kinh doanh thì đây được coi là bàn tính rồi.
Diệp Phàm xua tay cười nói.
Hoa Đông Thành và Đặng Vân Thanh không nói thêm gì nữa.
- Ông Đằng, tôi rất hứng thú với Cửu lộc xuyên vân đỉnh của nhà ông. Có thể cho tôi mượn mấy hôm được không. Tôi cũng rất hứng thú nghiên cứu đồ cổ, rất thích những đồ như vậy.
Diệp Phàm sau khi đi một vòng xem, thuận miệng hỏi vậy.
- Trợ lý Diệp đã muốn mượn thì tôi còn nói gì nữa. Tối tôi sẽ cho người đem đến chỗ anh.
Đằng Vân Thanh gật đầu nói.
Buổi tối, tiễn Đằng Vân Thanh xong, Diệp Phàm bắt đầu nghiên cứu về Cửu lộc xuyên vân đỉnh.
Tìm hiểu đến nửa đêm cuối cùng cũng đã biết về đồ vật này, không phải nói gì khác, đó chính là một binh khí gây mê lợi hại.
Mà, không hiểu nó được làm bằng chất liệu gì. Có thể dựa vào nội công để thu nhỏ, phóng to được. Khi thu nhỏ có thể nhỏ như ngón tay bên hông.
Diệp Phàm đã làm nhưng chưa lợi hại bèn tiếp tục, xong gọi Lý Cường đến thử xem, ngay lập tức Lý Cường đã hôn mê.
Khoảng 3 tiếng sau mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại đã nói thật lợi hại.
Vừa thấy sự lợi hại của đồ vật này. Diệp Phàm đã nổi lòng tham. Nếu như có được nó thì khi tấn công, dùng nội lực khiến cho đối phương hôn mê, thật đúng là một binh khí tốt.
- Nhà họ Đằng rất coi trọng đồ vật mà tổ tiên để lại, việc này có vẻ khó khăn đây. Mà nhà họ Đằng lại không thiếu tiền.
Lý Cường gãi gãi đầu có bộ dạng lo sợ.
- Dùng tiền chắc chắn không được, anh có đưa bao nhiêu thì người ta cũng không bán. Nhưng nhà họ Đằng không có ai làm cán bộ to thì phải.
Nếu như con trai của Đằng Vân Thanh cũng giống như con trai Hoa Đông Thành có thể vào vị trí vụ trưởng, chúng tar a tay giúp thì chắc có được món kia.
Nhưng, theo như được biết thì trong gia tộc nhà họ Đằng người làm cán bộ cao nhất là cán bộ cấp phó Sở.
Cho dù có đưa họ lên vị trí chính thì cũng không đáng với đồ kia. Dù sao, thì đó cũng là bảo vật của tổ tiên nhà họ để lại.
Diệp Phàm cũng có chút buồn, nhìn vào bảo bối đó mà không làm gì được, tự nhiên lại thấy tức.
- Đường đường trả lại cho họ, sau nghĩ cách trộm lại.
Lý Cường đưa ra chủ ý cùi bắp đó.
Chương 2627 : Bí thư La nhiệt tình khác thường.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Trộm cái con khỉ, như vậy không phải là giấu đầu hở đuôi sao?
Diệp Phàm không nhịn được cho anh ta một trận.
- Tôi không hiểu, anh đã trả lại họ rồi mà. Muốn trộm thì có cách gì. Mà chúng ta ra tay thông minh nên chắc họ không thể tra ra được.
Lý Cường gãi gãi đầu, buồn bực nói.
- Tôi thích món đồ này, không lâu sau nó bị trộm, cậu nghĩ xem, người ta liệu không nghi ngờ tôi sao?
Diệp Phàm hừ nói.
- Việc này… việc này… cũng có thể.
Lý Cường cũng tỉnh ngộ, có vẻ như xấu hổ, nhìn Diệp Phàm rồi nói :
- Vậy phải làm sao?
- Ha ha, chỉ cần muốn có trong tay thì ắt sẽ có cách. Thời gian này đợi cho sự việc lắng lại đã rồi hãy tính.
Diệp Phàm cười thần bí.
Cuối tháng 5, tập đoàn Hồng phách thiên chân cũng đã đến. Diệp Phàm cùng những thành viên trong tổ chức đầu tư đều bận đến nỗi không biết ngày đêm nữa.
Chuyến bay tháng 5, đột nhiên có điện thoại của Mễ Nguyệt, nói Diệp Phàm phải nhanh chóng về. Bởi vì buổi chiều có người trên Tỉnh đến nên Diệp Phàm vội vàng quay về.
Người đến chính là đồng chí Phó Ban tổ chức Tỉnh ủy – Liễu Hân.
Sau khi nói chuyện mới biết rằng Xa Quân đã bị điều đi rồi, về ủy ban trung ương Bắc Kinh nhận chức hình như là điều chuyển ngang.
Diệp Phàm vội vàng hỏi người tiếp nhận vị trí của Xa Quân là ai nhưng Phó ban Liễu lắc đầu nói do bên trên còn chưa chỉ thị xuống.
Tự nhiên Diệp Phàm lại động lòng suy nghĩ, Vương Long Đông thể hiện rất xuất sắc ở thành phố Chương Hà, nếu như trước khi rời khỏi Đồng Lĩnh mà có thể cho anh ta ngồi vào chỗ của Xa Quân cũng tốt.
Mà Vương Long Đông có thể làm công tác Đảng và quần chúng thì sẽ có lợi cho việc hắn ta điều người ở Đồng Lĩnh.
Và cái chức Trưởng ban tổ chức của Trần Đại Hải cũng sẽ là con cọp giấy mà thôi.
Nghĩ là làm, thế là Diệp Phàm đưa Vương Long Đông lên tỉnh.
Người đầu tiên mà Diệp Phàm đưa Vương Long Đông đến thăm là Tề Chấn Đào.
- Không ngoan ngoãn mà ở Phong Châu còn chạy lên tỉnh làm gì? Không phải hai ngày nữa tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đến hay sao?
Giờ là lúc quan trọng, cậu đừng có chạy loạn bận rộn khắp nơi thế.
Tề Chấn Đào thấy Diệp Phàm, câu đầu tiên là phê bình kiểu quan tâm như thế.
Vương Long Đông biết hai người họ Tề - Diệp có quan hệ với nhau nhưng vẫn cảm thấy ngạc nhiên. Không ngờ quan hệ của hai người họ lại thân thiết như vậy, cứ như hai cha con vậy.
- Cha đúng là, anh Diệp có lòng tốt đến chơi cũng không được. Chẳng lẽ cha làm chủ tịch tỉnh rồi thì anh Diệp lại không được đến sao? Là công việc nhưng cũng phải nghỉ ngơi có đúng không ạ?
Tề Thiên ngáp rồi đi từ trên tầng xuống, vừa thấy Vương Long Đông đã cười nói:
- Anh Long cũng đến à?
Thế là tự nhiên lại thuận tiện cho Diệp Phàm. Có Tề Thiên cùng nói thì sẽ có lợi thế để nói chuyện của Vương Long Đông.
- Ồ, mấy đứa biết nhau sao?
Tề Chấn Đào nhìn Vương Long Đông hỏi.
- Đương nhiên là biết rồi, anh Long Đông là đại tướng giỏi nhất của anh Diệp ạ. Ban đầu khi anh Diệp đến Đồng Lĩnh và anh Long Đông đã được chuyển từ Hải Đông của tỉnh Nam Phúc đến, đương nhiên lúc đó chỉ là giao lưu cán bộ nơi đất khách. Không dễ dàng gì.
Tề Thiên nhân cơ hội nói.
- Chào chủ tịch Tề, tôi là Vương Long Đông đến từ thị xã Chương Hà.
Vương Long Đông cung kính chào hỏi.
- Thị xã Chương Hà, một nơi tốt. Gần đây dự án đường quốc lộ và nhà máy điện đều nằm ở đấy.
Tề Chấn Đào gật đầu cười nói.
Anh ta nhìn Diệp Phàm, hừ nói
- Có gì thì nói, tôi biết cậu dẫn người đến nhà thì chắc chắn là cáo chúc tết gà rồi, không thể yên tâm. Nói nhanh không đuổi về Phong Châu liền đây, tôi đã thấy hết rồi, một khi việc của tập đoàn Hồng phách thiên chân xong thì cậu hãy nghỉ ngơi.
- Bị chú phát hiện ra rồi.
Diệp Phàm gượng cười nói.
- Tiểu tử như cậu làm gì mà ta không hiểu. có phải là muốn nhằm vào vị trí của Xa Quân không, mà là muốn để cho đồng chí Vương Long Đông này đúng không?
Tề Chấn Đào giận nói.
- Việc này…
Diệp Phàm vò đầu, có chút ngại ngùng, nói :
- Đúng là tài đoán thần kỳ của chú Tề, cháu còn nói được gì nữa?
Việc này, chính là ý đó ạ. Dù gì thì cháu cũng là thuộc hạ của chú, mà Vương Long Đông là bạn thân cháu, thì cứ coi như chú giúp một thuộc hạ của chú.
Mà nếu sau này cháu đi rồi thì cũng có hạt giống là đồng chí Vương Long Đông này.
- Từ từ, cậu nói gì, muốn đi?
Tề Chấn Đào hét lên, khuôn mặt kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
- Chú Tề, đấy là cháu nói ví dụ. Không thể biết trước được điều gì đúng không. Hôm nay không thể biết được chuyện ngày mai đúng không ạ?
Diệp Phàm nhanh nói.
- Ài…
Tề Chấn Đào thở dài, một lúc sau xua tay nói:
- Trời cũng phải mưa, gái lớn gả chồng, cũng không ai ngăn được.
Cậu đã nói ra những lời như vậy thì chắc chắn đã có ý định đi rồi. Chú Tề cũng không ngăn lại.
Nếu như có nơi nào tốt hơn thì cứ đi, đừng quên chú Tề này là được. Còn nữa, cố gắng ở lại Đồng Lĩnh một thời gian nữa làm cho chú ít việc đã.
- Anh Diệp, anh muốn đi thật sao?
Tề Thiên cũng buồn bực nói.
- Không nhanh như vậy đâu, việc này, bát tự còn chưa lật lên. Thực ra tôi còn trẻ, làm thêm vài năm cũng là bình thường.
Đương nhiên nếu có thể tiếp cận với vị trí Phó tỉnh thì tôi cũng đồng ý ở lại. Nhưng tôi biết trong khoảng thời gian ngắn điều đó là không thể được. Mà ở đây tôi lại không biết rõ thái độ của bí thư La như thế nào. Muốn lên chức phó thì quan trọng vẫn là đề cử của bí thư La.
Mà chú Tề cũng không tiện gì mà nói thay cho cháu, dù sao, cháu cũng không phải là người có quan hệ với cấp trên. Họ đều biết cả lai lịch của cháu rồi, vậy cũng sẽ chẳng dễ dàng chút nào.
Diệp Phàm thở dài nói.
- Cháu nói cũng chính là tình hình thực tế, đề bạt lên chức Phó chủ tịch tỉnh không phải chuyện nhỏ, chuyện đó phải trình lên cả tổ chức trung ương. Có thể phải nhờ đến bố vợ cháu ra tay mới có thể đưa cháu lên được. Nhưng cũng vì ông ấy là bố vợ cháu nên con đường đề bạt cháu lên sẽ có nhiều gong cùm xiềng xích.
Tề Chấn Đào nói.
- Gông cùm xiềng xích, như vậy là thế nào ạ? Ủy viên Kiều là bố vợ của anh Diệp, dưới bàn tay nâng đỡ của ông ấy, không phải bước tiến của anh Diệp sẽ càng thuận lợi. sao lại biến thành gong cùm xiềng xích được?
Tề Thiên mơ hồ không hiểu gì bèn hỏi.
- Con có thể hiểu được thì cũng không đến nỗi giờ vẫn chỉ là một sư trưởng.
Tề Chấn Đào tức giận nói.
- Con còn nhỏ, làm sư trưởng đương nhiên là được rồi. Có mấy sư trưởng nào mà lại trẻ như con chứ?
Tề Thiên không phục nói lại cha.
- Kiêu ngạo.
Tề Chấn Đào tức giận hừ nói, nghĩ một lát rồi nói :
- Việc này, thực ra, tiểu Diệp, cháu nghĩ mà xem.
Ủy viên Kiều giữ trách nhiệm của Ban tổ chức Trung ương, lại là ủy viên ban chính trị. Những cán bộ như này sợ nhất là bị người ta dèm pha, nói năng bàn tán.
Ông ấy có muốn đề bạt cậu cũng khó nghĩ. Vì thế nếu muốn nâng đỡ cậu thì ông ấy cũng không thể ra tay.
Nếu như phải thông qua ai đó để trao đổi lợi ích để người ta nói cho cậu thì cái giá phải trả lại càng đắt.
Cháu nghĩ xem, nếu như cháu là con trai của ủy viên Kiều thì còn khác. Con rể nói là như vậy nhưng lại khác với con trai đẻ.
Những đồng chí bình thường không thể tham gia vào cuộc giao lưu quan trọng như vậy. Cuối cùng thì cũng buông tha thôi, vì thế theo chú nghĩ, con đường đề bạt cháu lên chức Phó chủ tịch tỉnh sẽ rất khó khăn đấy.
Không hy vọng gì đến nhà họ Kiều rồi, tìm đến cây lớn hơn, cháu xem có cách nào không, còn bên nhà họ Phượng cháu cũng nên thăm hỏi họ cho tốt.
Nếu như có hai nhà này giúp đỡ, mà ủy viên Kiều tuy không thể thẳng thắn giúp nhưng cũng âm thầm có những động tác giúp thì cũng được.
Như vậy sẽ thuận lợi hơn nhiều. Nhưng cái thiếu sót lớn nhất của cháu chính là cháu còn quá trẻ.
Nếu như muốn lên cán bộ cao thì phải cần ba, bốn năm nữa. Nghĩ một bước lên trời chắc chắn không được.
Cháu cần kiên nhẫn, từ từ từng bước một. Đừng thấy giờ là trợ lý của Chủ tịch tỉnh kiêm Bí thư thành ủy của thành phố lớn, có lẽ vẫn phải ở đó phấn đấu vài năm mới có hy vọng.
Tề Chấn Đào phân tích hết sức thấu đáo.
- Cháu hiểu, tạm thời cháu biết không có hy vọng gì. Vì vậy cháu không gấp, mà còn ở Tấn Lĩnh cháu nhất định sẽ làm một vài việc nữa. Đây đều là những bước đệm cho con đường đề bạt của cháu. Nhưng Long Đông là anh em của cháu, vì thế mà cháu đưa cậu ấy đến. Hy vọng chú Tề có thể giúp cho.
Diệp Phàm nói trắng ra.
- Việc này cũng rất khó, cháu cũng biết quan hệ của bí thư La, thực ra, Xa Quân đến cũng là ý đại diện cho bí thư La.
Ý của việc đó chú không nói nữa, Xa Quân lặng lẽ rời khỏi Đồng Lĩnh là có nguyên nhân của nó.
Chúng ta cũng không phải tìm hiểu về nguyên nhân này nữa. Nhưng việc đồng chí Xa Quân rời khỏi Đồng Lĩnh sẽ không hay gì cho bí thư La.
Đây chẳng phải là suy tính đại diện cho bí thư La đã bị thất bại trong một số phương diện sao. Vì thế trong lúc này chú cũng khó mà mở lời ra để đề bạt ai.
Lúc này, ai mà giới thiệu người sẽ khiến cho người ta không thoải mái.
Nghe kỹ nhé, là không thoải mái. Cháu có hiểu ý chú không?
Tề Chấn Đào nghiêm mặt nói.
- Cháu hiểu rồi.
Diệp Phàm có chút buồn, ra khỏi nhà họ Tề:
- Anh Diệp, cảm ơn anh. Cái này không có cái gì, đích thật là như vậy. Tôi nghĩ tôi còn phải chờ đợi nữa.
Vương Long Đông quay lại nói với Diệp Phàm.
- Anh về trước đi, tôi ra đây đã. Cho dù là được hay không được tôi vẫn cố gắng để không thẹn với lương tâm là được.
Long Đông, chúng ta vừa là bạn học, lại là anh em tốt của nhau. Sau khi đến Đồng Lĩnh anh đã giúp đỡ tôi nhiều rồi.
Vì anh ngay cả chức cũng không sợ mất thì Diệp Phàm tôi còn bận tâm gì nữa.
Diệp Phàm vỗ nhẹ vai Vương Long Đông nói.
Chia tay xong Diệp Phàm lao thẳng đến nhà bí thư La.
Bởi vì La phu nhân đã có kết quả xét nghiệm đường ruột. Diệp Phàm cũng đã nghiên cứu rồi tìm ra cách chữa.
Chẳng qua là chưa cho La phu nhân thử nghiệm, vì vậy buổi tối Diệp Phàm cũng nhân cơ hội đến nói với bí thư La.
Còn chuyện của Vương Long Đông có thể nói bóng gió một chút.
Bởi vì đến trị liệu nên có lẽ bí thư La đã đang đợi Diệp Phàm ở nhà rồi.
Vì lần trước Diệp Phàm dùng biện pháp châm cứu trị liệu cũng đã có hiệu quả. Nên khiến bí thư La tin tưởng.
Diệp Phàm vừa bước đến lầu số một đã ngây cả người ra.
- Ha ha, đồng chí tiểu Diệp có phải là không nhận ra nhà tôi rồi không?
Không ngờ bí thư La lại đứng trước cửa lầu số một chờ Diệp Phàm.
- Sao lại khiến Bí thư La đứng đợi ở đây thế này?
Diệp Phàm khiêm nhường cười hỏi.
- Ha ha, khi làm việc thì tôi là lãnh đạo của cậu, nhưng việc riêng thì cứ gọi tôi là lão La được rồi.
La Khảm Thành thân mật cười nói, sự nhiệt tình khác thường này khiến Diệp Phàm thấy hết sức kinh ngạc.
Hắn nhanh chóng nói :
- Tôi đâu dám, cho dù là việc công hay tư thì Bí thư La vẫn mãi là lãnh đạo của Diệp Phàm này.
- Ha ha ha….
Bí thư La cười hài hước chọc Diệp Phàm, nói:
- Tiểu Diệp mà đi diễn thì chắc là hợp lắm.
- Tôi còn chưa nhìn ra bản thân lại có năng khiếu như vậy. Nếu như sớm gặp Bí thư La thì Diêp Phàm chắc cũng sớm tìm con đường diễn xuất rồi. Giống như Quách Đạt, Thái Minh gì đó.
Diệp Phàm cười nói.
- Phải rồi, nghe nói tập đoàn Hồng phách thiên chân sắp tới rồi à. Mà hai nhà họ Hoa – Đằng ở Phong Châu đã cùng với nhau rồi à.
Việc này rất tốt, đồng chí Đạt Thành đã báo cáo với tôi rồi. Lần này công của cậu lớn lắm, không tính tập đoàn Hồng phách thiên chân tham gia, chỉ tính tập đoàn Phong Thiên thôi, vốn đã đến hai tỷ mấy rồi.
Một khi mà tập đoàn Hồng phách thiên chân gia nhập vào thì tôi tính vỗn không dưới ba tỷ đâu. Đồng chí Tiểu Diệp, đây đúng là cơ hội rất lớn đối với Phong Châu.
Hy vọng cậu sẽ làm tốt, đồng chí tiểu Diệp, nghe nói ngày trước cậu đã tạo ra thần thoại khi ở Ma Xuyên. Tôi cũng hy vọng cậu sẽ tiếp tục mang “thần thoại” đó đến Phong Châu.
Tỉnh ủy đã có dự kiến mới, trong công việc sau này, có thể cậu phải hạ quyết tâm làm việc ở Phong Châu một thời gian nữa.
Cậu chuẩn bị tâm lý đi nhé.
La Khảm Thành vừa nói vừa đi vào phòng khách.
Diệp Phàm nghe xong thấy kinh ngạc, thầm nghĩ phiền phức rồi. Vốn nghĩ khi hoàn thành xong việc của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân thì có thể rời khỏi Phong Châu, ai ngờ chính việc này lại mang lại nhiều phiền phức thế. Nhưng hắn ta vẫn cười nói :
- Tôi hoàn toàn phục tùng sự sắp xếp của lãnh đạo trên tỉnh, tôi chỉ như cái đinh, tỉnh muốn tôi đi đâu thì tôi đi tới đó, không nói lại lời nào.
- Ủa?
La Khảm Thành xoay người nhìn Diệp Phàm, thản nhiên cười nói :
- Cậu nói vậy như nghĩ một đằng nói một nẻo thế.
- Sao lại là nghĩ một đằng nói một nẻo, bí thư La đã coi trọng Diệp Phàm thì tiểu Diệp sẽ đồng ý đến bất cứ nơi nào của Tấn Lĩnh.
Diệp Phàm tỏ vẻ chân thành nói.
- Được, tốt.
La Khảm Thành vui vẻ, nói liền hai từ, rồi tiến về phòng khách.
Diệp Phàm phát hiện lần này vợ của bí thư La – Lôi Hương nằm trên ghế. Thấy Diệp Phàm đến Lôi Hương bền đứng dậy đi pha trà.
- Thím Lôi, từ từ đã, không cần phải uống trà. Cháu thấy hãy cứ nói chuyện đã sẽ tốt cho việc trị liệu của thím.
Hai ngày nữa tập đoàn Hồng phách thiên chân đến đây, cháu muốn hoàn thành xong việc của thím rồi mới đi được.
Diệp Phàm nhanh chóng bước lên, nhẹ nhàng cầm lấy tay Lôi Hương.
Mà biểu hiện nhiệt tình với công việc nên tự nhiên đã diễn cho La Khảm Thành thấy.
- Đúng đấy. Trà từ từ pha. Khám bệnh trước đã.
la Khảm Thành xua tay.
- Thím Lôi, lần trước cháu đã đưa đi xét nghiệm cho thím rồi.
Kết quả cho thấy bên trong có chứa nhiều chất có tính dính cao. Vì dụ như chất hóa học có tên là TRO.
Loại chất này là do dùng thuốc dạ dày dài ngày mà thành. Chắc chắn thím Lôi có dùng loại thuốc chữa dạ dày dài ngày này đúng không ạ?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy. Ở nhà toàn những thuốc chữa dạ dày. Mỗi lần đau là tôi uống hai viên.
Sau này đau nhiều hơn thì càng uống nhiều. Đến lúc cứ nhìn thấy thuốc là tôi đã muốn nôn ra rồi.
Nhưng không có cách gì khác vì ít ra cũng ngăn chặn được một cơn đau. Mấy năm nay uống nhiều thuốc đến nỗi có thể mở quầy bán thuốc được rồi.
Lôi Hương đau buồn nói.
- Bởi vì chất TRO này thực ra là bên trong có những chất không tiêu hóa được, đọng lại trên ruột của thím.
Hơn nữa lại hút hết chất dinh dưỡng của những vi khuẩn trong ruột nên ngày một phát triển. Từ đó lại gây ra những phản ứng bệnh biến. Trở thành tế bào bệnh biến đặc biệt trên thành ruột.
Bởi vì tế bào bệnh biến này có tính dính cao nên dù có dùng nước rửa ruột cũng không thể rửa sạch hết được.
Nếu muốn rửa sạch thì phải dùng đến những thuốc, nước rửa ruột mạnh. Nếu như vậy thì tế bào bệnh biến sẽ cuốn đi hết.
Nhưng ngược lại có thể là ruột của thím sẽ bị tổn thương nghiêm trọng hơn.
Diệp Phàm nói đến đây, La Khảm Thành không chịu nổi bèn hỏi :
- Vậy phải làm thế nào? Không rửa không được, rửa thì lại không được rửa quá mạnh. Như vậy thì chẳng phải những chất gây bệnh kia sẽ vẫn phát triển sao. Có phải bệnh này không chữa được tận gốc không?
- Bí thư La đừng nóng vội, tôi cũng đã cân nhắc lâu rồi. Cũng chính là vì chúng dính chặt trên thành ruột cho nên ruột không thể hấp thu được dinh dưỡng.
Ăn vào gì là lại nôn ra, khiến thím Lôi bị tiêu chảy. Cứ như thế này không hấp thu được thức ăn thì cơ thể thím làm sao mà chịu được.
Nhưng, cháu có một phương pháp. Đó chính là vẫn dùng thuốc rửa mạnh nhất để rửa ruột.
Và cháu sẽ kết hợp châm cứu cùng khí công đặc biệt của đất nước chúng ta để bảo vệ ruột của thím.
Sau đó sẽ để lâu lâu mới rửa, như vậy vừa có thể rửa sạch ruột cho thím mà vừa bảo vệ được ruột của thím.
Nếu hai người muốn thử thì sẽ thử. Đương nhiên nếu thấy không thích hợp thì không thể thử.
Cháu phải nói một điều, đây là biện pháp mà cháu nghĩ. Có thành công hay không cũng không biết chính xác.
Diệp Phàm thận trọng nói.
- Xác xuất thành công là bao nhiêu?
La Khảm Thành cũng thận trọng hỏi.
- 60%.
Diệp Phàm nói.
- Nếu như không thành công thì sẽ có hậu quả thế nào? Tiểu Diệp, cậu phải nói thật cho tôi biết.
La Khảm Thành nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Hậu quả lớn thì không có nhưng nhỏ thì sẽ khiến cảm giác đau dạ dày càng mạnh hơn. Có thể phải mất khoảng một năm thì dạ dày của thím Lôi mới khôi phục lại như xưa được.
Diệp Phàm nói.
- Chỉ cần một năm sao?
La Khảm Thành vội vàng nói.
- Có thể khẳng định như thế. Trong một năm có thể khôi phục lại như ban đầu.
Diệp Phàm gật đầu nói. Thực ra hắn ta biết phải đến 90% thành công, chỉ có điều trước khi bệnh chưa khỏi thì chưa dám nói hoàn hảo trước được.
Nếu nhỡ mà thất bại thì thảm rồi. La Khảm Thành sẽ không tỏ thái độ ra mặt nhưng có lẽ cơ hội đề bạt đồng chí tiểu Diệp tiếp tục ở Tấn Lĩnh này chắc chắn không thể rồi.
- Nếu nói là không thành công, trong một năm có thể khôi phục lại, tôi đồng ý thử. Bằng không còn có chút hy vọng. Nếu không thử thì bệnh này cả đời sẽ không khỏi. Ngày ngày hành hạ tôi cũng đau đớn lắm. Ông La, ông hãy để cho tiểu Diệp thử đi?
Thái độ của Lôi Hương rất kiên quyết, có thể là đã bị bệnh tật hành hạ không thể chịu nổi.
- Không có nguy hiểm đến tính mạng thì thử thôi.
La Khảm Thành chỉ ngón tay lên trên mặt bàn, khí thể trên người toát ra, đó đúng là khí thế của nhân vật số một trong Tỉnh ủy.
Hành động này cực kỳ hiếm thấy đối với một cán bộ cao cấp như Bí thư La. Đây phải là ra sức cố gắng mới có thể có cử động như vậy.
Đương nhiên, hành động này của Bí thư La cũng khiến cho Diệp Phàm có một áp lực trước giờ chưa có. Đó là không được thất bại, chỉ có một con đường duy nhất là thành công.
Sau đó, vài người vội vàng chạy vào bệnh viện Đệ Nhất.
Có thể là thư ký của La Khảm Thành đã chào hỏi trước. Mặc dù đã là 8 giờ tối nhưng khi đến bệnh viện tỉnh đã thấy một hàng dài nhân viên đứng ở cửa chờ.
Đứng đầu là một người bụng bia. Vừa thấy Bí thư La ông ta có thái độ nhanh chóng
Ông ta nhanh như bay, bước mấy bước đến trước mặt Bí thư La, cúi mình xuống cười nói :
- Bí thư La, tôi đã chỉ thị viện trưởng Trương sắp xếp xong rồi. Viện trưởng Trương, anh hãy báo cáo tình hình chuẩn bị cho Bí thư La biết.
- Bí thư La, chúng tôi đã chuẩn bị những chuyên gia tốt nhất trong viện lập thành một tổ chuyên gia rồi.
Họ đã sẵn sang, và vì ngày trước Hội trưởng Lôi có qua điều trị ở bệnh viện chúng tôi.
Nên chúng tôi đã kiểm tra tất cả các tài liệu có liên quan, các chuyên gia đã bàn bạc và quyết định được một phương án điều trị rất có hiệu quả.
Phương pháp này là do các chuyên gia nước ngoài cung cấp. Chủ nhiêm La Mễ Sinh của bệnh viện chúng tôi sau khi ra nước ngoài học tập đã mang về nước.
Hơn nữa đã từng qua kiểm nghiệm lâm sàng, rất có hiệu quả trong việc điều trị bệnh dạ dày, đường ruột.
Đồng chí Trương Đại Đồng – viện trưởng viện Đệ Nhất nhiệt tình và cung kính giới thiệu.
- Rất hiệu quả, nếu rất hiệu quả thì Lôi Hương đã không đau đến bây giờ. Các anh xem, mấy năm nay các anh toàn nói là có phương pháp mới. Uống không ít thuốc, làm phẫu thuật bao lần rồi. Nhưng có được tác dụng gì chứ?
La Khảm Thành lạnh lùng nói, thấy viện trưởng Trương nói như đang nói khoác về phương pháp trị liệu, đồng chí La Khảm Thành không kiên nhẫn, chỉ tay nói:
- Đừng dài dòng, việc điều trị lần này do trợ lý Diệp làm chủ.
- Trợ lý Diệp, ở đâu ra trợ lý Diệp, lẽ nào là chủ nhiệm bên quản lý chuyên gia của cục bảo vệ sức khỏe quốc gia sao?
Trương Đại Đồng hỏi, ông ta có vẻ không phục. Ánh mắt đã chuyển sang Diệp Phàm đang đứng cạnh Lôi Hương.
Bởi vì bên cạnh Lôi Hương ngoài bà bảo mẫu mà La Khảm Thành mời về còn có Diệp Phàm và thư ký Lưu Minh của bí thư La. Đồng chí Lưu Minh đã nhiều lần đến bệnh viện, đương nhiên viện trưởng Trương đã biết, chắc chắn là loại ra ngoài rồi.
Còn gương mặt của Diệp Phàm, thì ông ta chưa gặp lần nào. Mà thấy người này râu còn chưa mọc hết thì sao lại có thể khám bệnh được chứ. Hình như trong nước không có chuyên gia nổi tiếng chữa bệnh dạ dày, đường ruột nào họ Diệp.
- Không phải, anh ta chính là đồng chí Diệp Phàm, trợ lý của chủ tịch Tỉnh. Người ta còn kiêm cả chức bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh.
La Khảm Thành quay người giới thiệu Diệp Phàm.
- Trợ lý chủ tịch Tỉnh, bí thư thành ủy Đồng Lĩnh…
Lập tức có những âm thanh nhỏ vang lên ở đằng sau cùng những cặp mắt tò mò. Người này sao lại trẻ như vậy, đã là trợ lý chủ tịch Tỉnh, không biết lai lịch thế nào.
- Chào trợ lý Diệp, tôi là Trương Đại Đồng – viện trưởng viện Đệ Nhất.
Trương Đại Đồng biểu hiện kiêu ngạo giơ tay ra bắt tay Diệp Phàm. Vốn Trương Đại Đồng gặp trợ lý chủ tịch Tỉnh thì phải cung kính chào hỏi mới đúng.
Nhưng Bí thư La nói Diệp Phàm là người điều hành quá trình điều trị cho Lôi Hương. Điều này vô hình chúng đã biến Diệp Phàm thành đối thủ của viện trưởng Trương rồi.
Mà, căn bản là những chuyên gia ở đây không thể tin Diệp Phàm lại có thể chữa được căn bệnh phức tạp này. Đây là căn bệnh mà ngay cả chuyên gia trong Cục bảo vệ sức khỏe quốc gia còn chưa chữa được cho Lôi Hương.
Trương Đại Đồng tức giận trong lòng nên đã biểu hiện rất táo bạo.
Nhưng Trương Đại Đồng lại không hề biết rằng hành động “cao ngạo” của ông ta đã khiến bí thư La phải chau mày.
Chương 2629: Anh đang giết người hay là trị bệnh?
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Nếu nói về cấp bậc, Trương Đại Đồng anh chỉ là một anh lau dọn cho Phó giám đốc sở thôi, người ta Diệp Phàm dù gì cũng là trợ lý chủ tịch tỉnh cấp Giám đốc vậy mà anh lại không giơ hai tay.
Thứ hai, Diệp Phàm là do La Khảm Thành tôi chỉ thị là người điều hành việc trị liệu này. Anh có thái độ vậy tức là không phục chỉ thị của tôi.
Đương nhiên là con mắt chim ưng của Diệp Phàm đã nhìn rõ hết, trong lòng hắn thầm nghĩ, ông đen đủi rồi.
Nhưng tiểu Diệp lại rộng lượng, giơ cả hai tay ra bắt, nét mặt khiêm tốn cười nói :
- Dù Bí thư La có chỉ định tôi tham gia vào tổ điều trị, những nói về kinh nghiệm thì tôi chỉ có thể hỗ trợ các anh có phải không? Đâu dám nhận chức tổ trưởng tổ trị liệu chứ.
Câu nói này của đồng chí tiểu Diệp thật nham hiểm.
- Trước kia trợ lý Diệp tốt nghiệp chuyên ngành y sao? Không biết là đã tốt nghiệp trường y nổi tiếng nào? Trường Phục Đán sao?
Trương Đại Đồng hỏi.
- Thật ngại, tôi không phải tốt nghiệp ngành y, mà tốt nghiệp chuyên ngành quản lý Đại học Hải Giang.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Cả hiện trường đột nhiên ồ lên.
Mười mấy chuyên gia cùng bác sí, y tá đứng sau Trương Đại Đồng đều xì xào bàn tán, vị chuyên gia nào đó chắc chắn không phục, bền nói lớn:
- Không tốt nghiệp chuyên ngành y thì sao có thể chữa bệnh, đây đúng là trò đùa. Hiện nay trên các phố, hàng thuốc, các bác sĩ đều phải có giấy phép hành nghề mới được làm nghề y. trừ phi là ngầm…hay là…
Lời nói còn chưa hết.
- Không đúng, không đúng, nếu là hoạt động ngầm thì cũng phải có vài năm kinh nghiệm điều trị lâm sàng. Phương pháp của họ có quê chút nhưng dù sao người ta cũng có bát cơm bằng nghề bác sĩ. Lẽ nào trước đây trợ lý Diệp cũng làm việc này?
Một vài chuyên gia bàn tán.
Khụ khụ…
Viện trưởng Trương đột nhiên ho hai tiếng, ông ta liếc nhìn mọi người nói:
- Đừng có nói lung tung đằng sau thế, dù trợ lý Diệp không có giấy phép bác sĩ, có thể là ngày trước đã làm trong bộ Y tế. Nên cũng có hiểu biết đôi chút, có đúng không nào?
- Ngại quá, viện trưởng Trương, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, đến chính quyền Đảng làm chủ nhiệm rồi lại làm Phó chủ tịch thị trấn, chủ tịch thị trấn, bí thư Đảng ủy, Phó chủ tịch huyện, Chủ tịch huyện, Phó Chủ tịch thành phố, Chủ tịch thành phố, rồi Cí thư Thành ủy và cuối cùng là kiêm cả chức trợ lý chủ tịch tỉnh, trước giờ chưa làm việc ở Bộ Y tế. Nhưng đều đã gặp hết đồng chí trong bộ đó.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Không làm việc trong Bộ Y tế, lại không có giấy phép y học, lại không phải tốt nghiệp ngành y…
Viện trưởng Trương nói đến đây cố ý nhìn đồng chí Ngô Quế Viên, cục trưởng cục vệ sinh, cùng bí thư La Khảm Thành.
- Bí thư La, như vậy có phải là không hợp lý đúng không?
Ngô Quế Viên đương nhiên tức giận. Vốn nghĩ đã sắp xếp tốt rồi, ai ngờ lại xuất hiện con “hắc mã”. Công lao trị bệnh lần này đã bị con “hắc mã” kia cướp mất. Tự nhiên đồng chí này cũng không thoải mái.
- Nếu các anh làm được thì tôi còn gọi trợ lý Diệp đến làm gì? Có lần nào mà các anh không nói là có phương pháp mới.
Còn cả những kỹ thuật trị liệu hiện đại, chuyên gia tốt nhất… Cuối cùng thì thế nào, toàn là những lời vô nghĩa.
Làm đi làm lại, rồi hành hạ người ta không chịu nổi. Không nói nữa, điều trị lần này để cho trợ lý Diệp làm.
Các anh phải nghe anh ấy. Anh ta nói gì là làm nấy.
La Khảm Thành tức giận, vung tay lên đi vào. Viện trưởng Trương thấy vậy cũng câm miệng đành nghe theo.
Một đám người tiến vào phòng họp.
Diệp Phàm nói một lượt về quá trình làm và dùng thuốc cho mọi người nghe.
Vừa dứt lời một chuyên gia tóc bạc lập tức đứng dậy phản đối :
- Trợ lý Diệp, tuyệt đối không được.
Dùng axit, dược lực quá mạnh, thông thường chỉ dùng trong trường hợp uống phải thuốc độc, hay những thứ có tính axit.
Hơn nữa tỉ lệ được khống chế là 1:100. Anh không những không dùng trong khoảng khống chế dùng mà lại còn tăng nồng độ, điều chỉnh tỉ lệ thành 1:20
Vậy chẳng phải nói gì đến ruột người, mà ngay cả ruột bằng sắt thép cũng sẽ bị ăn mòn. Tuyệt đối không được, viện trưởng Trương, Giám đốc Ngô, không thể làm như vậy được.
- Đúng vậy Bí thư La, nếu như dựa theo tỷ lệ thuốc như vậy mà rửa ruột, kết quả sẽ là sau mười mấy phút, tính axit sẽ phát huy tác dụng và ăn mòn ruột. Như vậy sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. và một điều chắc chắn là sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính mạng của hội trưởng Lôi.
Viện trưởng Trương nhìn La Khảm Thành rồi đứng lên kiên quyết phản đối.
- Đúng vậy, đúng vậy. Tuyệt đối không được làm như vậy. Tôi đã đi học và thử nghiệm lâm sàng ở nước ngoài. Tỷ lệ cao nhất khi dùng thuốc rửa ruột là 1:90 cũng là không được rồi.
Thầy giáo Kohl của tôi đã từng thử nghiệm một lần, chủ yếu là dùng để giải độc cho những người uống phải thuốc độc.
Bởi vì giáo sư thấy người đó bị trúng độc mạnh không có cách nào nên dùng thuốc rửa ruột, cuối cùng đã chết.
Vì thế giáo sư đã thử nghiêm cho tăng thêm nồng độ. Và dùng con chó làm thí nghiệm. Khi đó giáo sư chỉ dùng tỷ lệ là 1 : 80
Không ngờ sau khi rót thuốc vào con chó xong thì nó lăn ra chết ngay. Sau đó khi giải phẫu phát hiện ra chỉ nửa tiếng sau đó dạ dày của con chó đã mục nát cả.
Sau đó axit vẫn tiếp tục lan ra, khiến phần da bên ngoài cũng bị mục nát. Bí thư La, đấy mới chỉ là tỉ lệ 1:80, phương án của trợ lý Diệp là 1:20.
Có thể nếu dùng cho chó thì không đến mấy phút sẽ chết ngay. Cuối cùng toàn thân đều thối rữa.
Một chuyên gia có quyền uy tại bệnh viện là La Mễ Sinh có chứng cứ phản bác.
La Khảm Thành nghe xong chó chút do dự, nhìn Diệp Phàm hỏi :
- Có thể điều chỉnh tỷ lệ tới mức mà cao nhất mà con người có thể chịu được không?
- Nếu điều chỉnh tới mức 1:95 thì hiệu quả không rõ ràng, đến lúc đó tình trạng của hội trưởng Lôi cũng không thay đổi gì. Bởi vì dược tính quá nhẹ thì không thể rửa sạch hết chất gậy bệnh, đương nhiên nếu như bí thư La kiên quyết thì tôi cũng chỉ làm như vậy. Nhưng hiệu quả không tốt thì đừng nói rằng phương pháp của tôi không hiệu quả.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Phương pháp của anh hiệu quả, anh làm như thế là giết người. Tôi không hiểu trợ lý Diệp có lòng dạ ra sao. Anh đến đây là chữa bệnh cho hội trưởng Lôi hay là làm tăng thêm bệnh tật cho bà ấy. Là một bác sĩ tôi tuyệt đối không cho phép anh làm như vậy. Như vậy là cực đoan, không chịu trách nhiệm về tính mạng của hội trưởng Lôi.
Viện trưởng Trương đột nhiên tức giận.
- Không chịu trách nhiệm, chính là muốn giết chết hội trưởng Lôi đây mà. Trước khi anh làm phẫu thuật phải yêu cầu hội trưởng Lôi ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.
Anh muốn làm gì chứ? Bí thư La có thâm thù gì với anh mà anh lại lỗ liễu hại người như thế?
Tôi rất nghi ngờ mục đích thực sự về việc làm này của trợ lý Diệp.
Giám đốc Ngô lấn tới vì ông ta thấy Bí thư La có vẻ do dự, nên nghĩ rằng cơ hội đã đến, và vì thế tận dụng hết sức.
- Giết người, tôi thấy các anh càng nói càng xa chủ đề rồi. Ý gì chứ? Tôi làm phẫu thuật là âm mưu giết hội trưởng Lôi. Trên đời này, người có óc mà lại có thể làm thế sao? Chỉ sợ những lời đó chỉ do các người nói ra thôi.
Diệp Phàm bình tĩnh nói, biến những người ở đó đều thành đầu heo cả.
- Cách của anh như thế không phải là giết người thì là gì?
Giám đốc Ngô rất cứng rắn, đương nhiên cũng là thể hiện mạnh mẽ trước mặt bí thư La một phen.
- Trợ lý Diệp, tôi cũng không nói nhiều với anh làm gì. Chúng ta nói về người thực, việc thực nhé. Chắc chắn anh cũng biết về thấy giáo của tôi là giáo sư Kohl?
Lúc đó La Mễ Sinh đắc chí nhìn bí thư La .
- Giáo sư Kohl, xin lỗi, tôi chưa nghe thấy bao giờ.
Diệp Phàm nghiêm chỉnh lắc đầu nói.
Cả hội trường lại nổi lên một đợt âm thanh.
- Ha ha, ngay cả bậc thầy trong ngành y mà trợ lý Diệp cũng không biết sao. Người ta là giáo sư đã đạt giải Nobel về y học. Như vậy có thể thấy trợ lý Diệp không hiểu về y học. Như vậy làm sao mà trị bệnh?
Viện trưởng Trương phản lại, ông ta liền cười lạnh lùng vài tiếng.
- Điều này chẳng có gì là lạ, làm gì thì biết nấy. Các anh là bác sĩ đương nhiên các anh thông thạo về giới y học rồi.
Còn tôi chuyên về chính quyền, nếu như các anh nói tổng thống Mỹ là ai mà tôi không nói được thì mới gọi là không biết gì.
Vì thế tôi không biết đến giáo sư Kohl là đương nhiên. Còn giải Nobel thì cũng không hẳn là đại diện cho người này có bản lãnh đúng không?
Diệp Phàm bình tĩnh nói, không hề thấy nhục. Mà cũng còn hạ bệ cả người được nhận giải.
- Bí thư La, tôi nghĩ nên gọi điện cho thầy giáo của tôi – giáo sư Kohl. Xem xem ý kiến của ông ấy thế nào?
La Mễ Sinh nói.
- Vậy hỏi đi.
La Khảm Thành thực ra cũng không yên tâm, nhưng đã hạ quyết tâm.
Hiện giờ khi các chuyên gia đang họp thì có chút do dự. Dù sao đây cũng liên quan đến tính mạng của phu nhậ, nên cũng phải thận trọng. Hơn nữa những chuyên gia này đều là những người có quyền uy trong giới y học của tỉnh.
Còn ông ấy chỉ coi Diệp Phàm là người hồi nhỏ có học qua chút ít của giới đạo sĩ giang hồ. chỉ là may mắn chữa được mấy bệnh khó
Đến lúc phu nhân mất mạng, có lấy mạng Diệp Phàm cũng đã muộn.
La Mễ Sinh liền đi gọi điện thoại, điện thoại cũng đã kết nối được, La Mễ Sinh hỏi thăm:
- Chào thầy giáo, em là La Mễ Sinh của bệnh viện Đệ Nhất tỉnh Tấn Lĩnh, TQ. năm ngoái đã làm trợ lý cho thầy.
- Ồ, là La Mễ Sinh à. Muộn thế này gọi điện đến chắc chắn gặp khó khăn gì rồi. Không sao, nói xem nào, thầy cũng đang có hứng đây.
Giáo sư Kohl nói bằng tiếng anh.
Thế là La Mễ Sinh nói một lượt về phương pháp điều trị của Diệp Phàm cho thầy giáo nghe. Giáo sư ngay lập tức nói :
- Đây là phương pháp điều trị của bác sĩ khốn kiếp nào thế? Phương pháp này thầy đã thử rồi.
Không cần 1:20 mà ngay cả 1:80 thử nghiệm trong vòng 1 phút đã chết rồi.
Hơn nữa, cuối cùng toàn thân thối rữa. Nếu như các anh vẫn quyết định làm như tên thầy thuốc đó nói thì tôi xin chúc mừng người bệnh đáng thương kia, họ sắp lên gặp Thượng Đế rồi.
Đương nhiên, là một bác sĩ có trách nhiêm tôi nghĩ hãy khuyên người thầy thuốc kia không thể làm như thế.
Đấy là mang tính mạng của bệnh nhân ra làm trò đùa. Đây còn là hành vi ngu ngốc, y đức bại hoại. và cũng là hành vi mà cả giới y học trên thế giới phỉ nhổ vào.