Chương 271: Giết, giết, giết
Nguồn: 4vn.eu
Dịch: huynhduongcongtu (Quà của Tam yêu mừng ngày 20-10)
Không thể chỉ chết mất một vị thần, giọng nói cuồng vọng mà lãnh khốc vô cùng truyền đến mọi ngóc ngách khiến các Thiên giới chủ thần và ma thần đều biến sắc. Họ cảm giác được sát ý đáng sợ của Thần Nam nên không hoài nghi.
Các Huyền giới cao thủ càng kinh ngạc, vừa nãy Thần Nam đã giết thần thành công, giết Nguyên Tố hỏa thần danh truyền thiên hạ mấy ngàn năm nay, chuyện này… quá đáng sợ.
Nên biết đó là cường giả uy chấn thiên hạ mấy ngàn năm rồi, lại bị người ta xé tét, mà đó lại là một Nhân gian thanh niên cường giả mới quật khởi gần đây!
Lời lẽ lạnh lùng của Thần Nam càng khiến người ta kinh ngạc hơn, hắn quá ngông cuồng, cách đây không lâu đã gây sự với mấy vị Thần Vương của Đông phương Thiên giới, hiện tại lại thành tử địch của các Tây phương Thần Vương. Quả không tưởng tượng được.
Chiến Thần nổi giận bể phổi, vừa ứng phó với phệ thần thú vừa rít lên: “Thần Nam, ta phải khiến ngươi tịch diệt.”
Quang Minh thần và Thủy thần cũng vô cùng phẫn nộ
Hắc Ám đại ma thần và Huyết Hoàng cười lạnh lẽo, kết quả này khiến cả hai vui hơn hết.
“Muốn giết ta? Ta đến giết ngươi trước.”
Năm ma thân của Thần Nam nhanh chóng lao tới: một cầm Đại Long đao, một cầm Khốn Thiên tác, một cầm Hậu Nghệ cung, hai ma thân khác tay không.
Chiến Thần cầm hoàng kim thánh kiếm, đang đấu kịch liệt với phệ thần thú, mấy ma thân cùng tới khiến y luống cuống.
“Bình.”
Khốn Thiên tác hung hãn đập vào mình y.
“Grào…” Đại Long đao ảo hóa thành tàn long, va chạm với hoàng kim thánh kiếm trong tay Chiến Thần, hào quang sáng chói bùng lên khiến y lạnh mình, sợ thánh khí tổn hủy. Thánh kiếm trong tay y là bảo vật nhưng còn lâu mới sánh được với Đại Long đao. Cũng may hai món thần binh chỉ va nhau về năng lượng, không chân chính tiếp xúc, hoàng kim thánh kiếm vẫn nguyên lành.
Chiến Thần càng bất an khi thấy ma thân cầm Hậu Nghệ cung cười lạnh với y, lúc nào cũng sẵn sàng bắn tên.
Hiện tại còn mỗi Huyết Hoàng chưa đối địch, y giả bộ cao đạo lên tiếng: “Chiến Thần, chúng ta là minh hữu, ta bỏ qua thù cũ đến giúp ngươi.” Đoạn lao tới nhưng không xuất lực, cực lực tránh va chạm với năm ma thân của Thần Nam.
Trong mắt Thần Nam lóe thần quang, Huyết Hoàng này quá giảo hoạt và âm độc. Đối phương suýt nữa thành Thần Hoàng chân chính, nếu cho y cơ hội, triệt để khôi phục đỉnh cao, nhất định thành đại hoạn, đây là cơ hội tốt để trừ khử y.
Năm hóa thân đột nhiên hú vang, để lại năm tàn ảnh rồi quay sang tấn công Huyết Hoàng, bỏ qua Chiến Thần đang nổi giận. Huyết Hoàng biến sắc, không ngờ lại châm lửa đốt mình.
Bất quá, y là cường giả Thần Vương, không hề sợ hãi mà xòe ma thần dực màu máu ra, thiên địa đỏ lựng, vô tận huyết thủy hướng ra bốn phương tám hướng, định nhấn chìm cả năm ma thân.
Chân thân Thần Nam cười lạnh, hắn và năm ma thân tâm ý tương thông, thu hồi Hậu Nghệ cung về, nhắm vào Huyết Hoàng bắn tới.
Tên do Hậu Nghệ cung bắn ra, uy lực thế nào, Thiên giới chúng thần đều biết, Huyết Hoàng đành cẩn thận ứng phó. Y nhanh chóng lách tránh, song chưởng liên tục vung lên, huyết sắc kình khí tràn ra mấy lần mới đánh tan được thần tiễn.
Cùng lúc, năm ma thân đột phá huyết thủy xông đến gần y, đại chiến kịch liệt. Thần Nam ở cạnh, có lúc giương cung, có lúc lại tự xông đến tấn công Huyết Hoàng.
Huyết Hoàng nhận chuẩn một hóa thân, toàn lực tiến công hòng diệt đi nhưng hóa thân của Thần Nam khác hẳn, tuy lực công lực không như bản thể nhưng lực phòng ngự không khác gì Thần Vương chân chính. Thần Nam trải qua thiên lôi thoái luyện tu thành ma thể gần như bất diệt, mấy ma thân cũng là bất tử chi thể.
Nhất thời, Huyết Hoàng vô cùng bị động, tận lực phản kích.
“Grào… long đại gia cũng phải diệt thần. Nhân giả vô địch, phong sinh thủy khởi, hây a. Thủy thần tiểu nữu, chịu chết đi.” Tử Kim thần long cũng vung côn ảnh ngập trời tấn công Nguyên Tố thủy thần.
Con rồng du côn đã lõi đời, sống mấy ngàn năm không hề bị hoài phí, kinh nghiệm đối địch vô cùng phong phú, tuy Thần Vương lực không thâm hậu bằng Thủy thần nhưng vẫn không hạ phong.
Gần đó, Long Bảo Bảo liên tục vung long dực, phát ra năng lượng quang nhận, quét qua nửa tầng không đuổi theo hồn phách Minh Thần. Thiên Long giác đáng sợ hóa thành hai lưỡi long hình thánh kiếm bổ vào Ngạc Vận ma thần, hoàng kim long kiếm trăm trượng tung hoành, liên tục xé nát hư không.
“Ai da, thiếu một chút là xong.” Long Bảo Bảo vừa đối địch vừa hô lên.
Hai ma thần tuy bản lĩnh cao thâm nhưng cũng làm gì được tiểu long. Nó vô cùng hoạt đầu, không chịu cận chiến bởi kinh nghiệm còn quá ít.
Hai lưỡi long kiếm và vô tận quang nhận khiến hai Thiên giới ma thần luống cuống, thi thoảng qua được đợt tấn công lại bị hoàng kim tiểu trảo nhanh chóng hóa giải.
“Ai da, lại thiếu một chút là xong. Được rồi, ta tới đây, xem Đại đức đại uy bảo bảo Thiên Long trảo!” Tiểu long ngọng nghịu gào lên, vô số trảo ảnh lao vào Minh Thần và Ngạc Vận ma thần.
Hai ma thần dị thường nổi giận, thực lực của tiểu long quả thật rất mạnh, họ liên thủ tấn công đã lâu vẫn không làm gì được. Nhưng họ giận nhất là lời lẽ của tiểu long còn bập bẹ, khiến họ mất hết mặt mũi, hai lão bất tử lại không đối phó nổi một tiểu đậu đinh, quả thật đáng đập đầu vào tường tự tử.
“Ai da, thật thế à! Các ngươi đừng chạy, lẽ nào lại sợ Đại đức đại uy bảo bảo Thiên Long ta?”
Nghe âm thanh non nớt tỏ vẻ bất mãn, hai vị ma thần phát cuồng, mất mặt đến thế là cùng, sao lại đi chọn một tiểu đậu đinh làm đối thủ? Thắng không ra gì, mà bây giờ thắng bại rất khó nói.
Thiên Long kiếm, Thiên Long dực, Thiên Long trảo dung nhập vào thân thể tiểu long tuy chưa phát huy được thực lực cấp Thiên Long nhưng nó có hai mảnh cổ thuẫn tàn phiến phòng hộ, thoải mái dốc toàn lực công kích.
Nó càng đánh càng hưng phấn, liên tục hô hoán.
“Thần dạy các ngươi kém quá, không dám cùng ta chính diện giao phong, các ngươi là ma thần sao? Quỷ nhát chết thì có.”
Bị mấy câu mắng này, hai ma thần gần như phát điên, bất kể trảo ảnh, kiếm quang, mang nhận, hung hãn lao bổ tới.
“Ha ha, các ngươi lên hết đi, Bảo bảo Thiên Long trảo.” Tiểu long hưng phấn kêu lên: “Ai da, trúng này. Tiếp nào. Vô ảnh song long kiếm!”
Ngạc Vận ma thần bị một đạo trảo ảnh xé toạc một vạt tóc, cả da đầu cũng bị bứt, đau quá gầm vang. Minh Thần cũng không khá hơn, mấy đạo kiếm quang suýt nữa đánh trúng thần thức chi hải y.
Trận này quả thật quá mất mặt, bị tiểu long dồn ép loạn xạ. Nhưng hai ma thần dị thường kì quái, Thần Vương lực của nó không xuất chúng lắm nhưng trảo, cánh, sừng lại phát huy uy lực gần đạt mức Thần Hoàng.
“Ai, không ngờ phải dùng ngạc vận thiên địa với nó.” Ngạc Vận ma thần thở dài, đứng sững trên không, sau lưng nứt toác một khe hở không gian, từ trong đó tràn ra vô tận ma khí như sóng thần dâng cao.
Ngạc Vận ma thần không nổi danh về chiến lực nhưng có thần thông đặc dị, tu thành ngạc vận nội thiên địa, trong đó có năng lượng kỳ dị có thể ảnh hưởng mạnh đến tâm thần địch nhân trong chiến đấu, tạo thành những sai lầm trí mệnh để y khai thác. Sức mạnh tinh thần tà dị này tu luyện cực khó, bình thường y không đời nào thi triển.
Vô tận ma khí nhuộm sức mạnh tinh thần tà dị, bao trùm cả chiến trường, tâm thần tiểu long liền lỏng ra. Ngạc Vận ma thần cười lạnh liên hồi, Minh Thần cũng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, tựa hồ thấy được cảnh kẻ khiến họ mất mặt phải chịu tội.
Vô tận ma khí nuốt chửng thinh không, tiểu long tựa hồ quên cả công kích, mắt lờ đờ vô thần, ngẩn ngơ nhìn hai ma thần. Long kiếm, long dực, long trảo không xuất kích, chỉ có cổ thuẫn tàn phiến liên tục quay quanh nó.
Hai ma thần cười âm lãnh, từng bước từ hư không tiến tới. Đột nhiên thần thức cho họ biết có điểm không ổn, tựa hồ có khí tức nguy hiểm đến gần, nên vội vàng lui lại.
Nhưng vẫn chậm một bước, Long Bảo Bảo đang ngơ ngẩn, hai mắt chợt sáng rực kim quang, long kiếm, long dực, long trảo đồng thời xuất kích, quang nhận vàng chóe dệt thành một tấm lưới chụp xuống hai ma thần.
Cả hai đều không phải thần linh tầm thường, trong lúc nguy cấp đã tránh được phần lớn công kích. Nhưng nguy hiểm chân chính không phải từ Long Bảo Bảo.
Hư không phía sau họ bị xé tét, chân thân Thần Nam cầm Đại Long đao đột ngột xuất hiện, Tử Kim thần long cầm Liệt Không Kiếm cũng xuất ra. Binh khí của cả hai sáng rực thần quang, chém qua hư không, hung hãn bổ vào hai ma thần.
Lưỡng vị ma thần bay sạch hồn vía, họ đã nghe về hai bảo vật này, bị chém trúng tất nhục thể không chống nổi.
Trong lúc nguy cấp, Minh Thần hiển hiện pháp lực cao thâm vô cùng, thoáng chốc đã phá toái hư không đào thoát khỏi vùng nguy hiểm. Ngạc Vận ma thần phản ứng chạm hơn, đang lúc toàn lực phá tan hư không thì Đại Long đao và Liệt Không Kiếm giao nhau chém vào cổ và eo y, tức thì đầu ma thần lăn lông lốc, eo cũng chém đứt.
Tất cả diễn ra quá nhanh, Huyết Hoàng bị năm ma thân vây đánh, không thể cứu viện, mấy lần phá toái hư không nhưng đều bị ma thân chặn đứng.
Thủy thần tuy không có địch thủ nhưng không dốc sức cứu viện. Cái chết của Nguyên Tố hỏa thần do Huyết Hoàng thấy chết không cứu, bọn Quang Minh thần làm gì có chuyện không biết? Nên giờ thấy mà họ làm lơ, coi như trả lại món nợ lúc trước.
Thành ra, Ngạc Vận ma thần bị diệt có mùi của dự mưu.
Lúc Ngạc Vận ma thần định dùng sức mạnh tinh thần tà dị, lão du côn có kinh nghiệm phong phú liền biết ngay tình thế, vội dùng thần thức ý niệm đề tỉnh Long Bảo Bảo đừng bị mê hoặc, đồng thời báo cho Thần Nam.
Thần Nam quyết định phải diệt ngay đối thủ.
Hắn và con rồng du côn đang đại chiến, cố ý kéo trận đánh vào gần, rồi nhân lúc khẩn yếu quan đầu liền phá toái hư không, đột nhiên xuất hiện, tiến hành tập kích. Trong khi đó, Long Bảo Bảo phối hợp ra vẻ tâm trí bị mê hoặc.
Ngạc Vận ma thần bị chém đứt nhục thể, Thần Vương hồn nhanh chóng bay lên, nhưng hai lưỡi hoàng kim long kiếm chặn lại.
“Thần dạy, Bảo Bảo rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.” Tiểu long giận dữ nghọng nghịu lên tiếng.
Thần Nam, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo cũng bay lên, sử dụng đòn công kích mạnh nhất, hào quang chói lói bùng lên, hồn phách Ngạc Vận ma thần bị đánh tan triệt để.
Cả bọn đã liên thủ diệt gọn Ngạc Vận ma thần!
Huynh đệ đồng tâm hợp lực ắt làm được mọi thứ, cả ba hết sức hiểu nhau trong khi đối phương còn chia rẽ, chủ thần và ma thần làm gì có chuyện đồng tâm bao giờ? Cùng có tâm cơ nên bị đánh tan là đương nhiên.
Quang Minh thần, Chiến Thần, Nguyên Tố thủy thần cười lạnh. Hắc Ám đại ma thần, Huyết Hoàng và Minh Thần trốn thoát đều nổi giận, họ trơ mắt nhìn Ngạc Vận ma thần chết trước mắt nên giận cùng cực.
“Ta phải giết các ngươi.” Hắc Ám đại ma thần gầm lên cuồng bạo, nhưng vừa phá toái hư không liền bị một con phệ thần thú chặn lại. Dù y pháp lực vô biên cũng khó đấu nổi man thú có lực phòng ngự sánh với Thần Hoàng.
Huyết Hoàng bị năm hóa thân của Thần Nam chặn lại, tuy chiếm thượng phong nhưng nhất thời không thể thoát thân. Minh Thần hung hãn nhìn Thần Nam và hai con rồng.
“Giết Minh Thần trước.” Thần Nam quát lớn, lao tới. Hai con rồng hưng phấn kêu lên, cũng lao tới.
Hiện trường chỉ còn Nguyên Tố thủy thần không có đối thủ nhưng trong lòng nàng ta quyết định vứt bỏ tất cả, báo thù cho cái chết của Nguyên Tố hỏa thần đã.
Minh Thần tuy mất nhục thể nhưng chiến lực không giảm chút nào, lúc ba xông tới, không có cứu viện nên y đành phá toái hư không, chuẩn bị trốn về Thiên giới.
Nhưng quyết định đã muộn, hư không phá toái song y chưa kịp tiến vào, không gian thông đạo đã bị ba sát thần dùng sức mạnh Thần Vương đánh tan. Thông đạo không còn, năng lượng lúc không gian phá toái tràn lan tứ phía.
“Giết.”
“Giết.”
“Giết.”
Hai tiếng gầm cùng một tiếng hét bập bẹ vang lên, Thần Vương lực cuồng bạo nuốt chửng Minh Thần, y gầm lên trầm trầm, đã thụ trọng thương.
Thần Nam, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo không cho y cơ hội, lần lượt sử dụng sức mạnh tối đa, toàn bộ tập trung hướng và hồn phách Minh Thần.
“Ầm.”
U quang sáng rực, hồn phách Minh Thần nổ tan trên không, tịch diệt ngay.
Thần Nam lại quát: “Giết Huyết Hoàng.” Đại Long đao trong tay lóe lên ánh sáng chấn nhiếp, đao quang chiếu rọi mây cao.
Huyết Hoàng tâm cơ thâm trầm, lập tức đưa ra quyết định, liều chịu mấy đòn nặng của năm ma thân, phá toái hư không tiến về không gian thông đạo, toan tránh qua sát kiếp.
Năm ma thân tuy không có thực như chân thân Thần Nam nhưng có một ưu điểm là tâm ý tương thông với hắn nên cũng tiến vào không gian thông đạo.
Chân thân Thần Nam xòe Thần Vương dực nhanh chóng bay tới, quát vang: “Huyết Hoàng chạy đâu, hôm nay dù lên trời xuống đất ta cũng quyết diệt ngươi.”
Trong không gian thông đạo, năm hóa thân cùng gầm lên: “Ngươi chạy lên trời, chúng ta theo lên tru sát ngươi.”
Đoạn ba ma thân đuổi theo Huyết Hoàng, ma thân thứ tư đứng nguyên chỗ, giương Hậu Nghệ cung lên bắn tên, ma thân thứ năm trực tiếp đánh tan không gian thông đạo.
“Ầm, ầm, ầm.”
Trên không sáng rực hào quang, không gian thông đạo vỡ tung, tràn ra vô tận năng lượng về tứ phía.
Các chủ thần và ma thần đang đại chiến đều quan sát mật thiết tình hình. Ngoài xa, các Huyền giới cao thủ cũng khẩn trương cực điểm, tình cảnh vô cùng gấp gáp, ai nấy tập trung tinh thần xem Huyết Hoàng có đào thoát không.
Dưới đất, Khôn Đức, Quang Minh giáo hoàng, thần bí lão nhân cũng lộ vẻ vô cùng quan tâm. Đạm Đài Tuyền bạch y như tuyết mắt hiện lên nét khác lạ..
“Ầm.”
Lại tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng, mọi người thấy được kết quả trong làn quang ảnh.
Không gian thông đạo tuy nổ tan phần lớn nhưng Huyết Hoàng trong phút quan trọng đã qua được đoạn thông đạo sau cùng, ba hóa thân bám theo tiến vào Thiên giới.
Cùng lúc, một mũi thần tiễn nhuộm máu đột nhiên chiếu sáng hư không. Hóa thân thứ tư trên không dùng máu của mình bắn ra kinh thiên nhất tiễn. Tuy chỉ là huyết dịch của hóa thân nhưng uy lực cũng vô cùng, huyết tiễn xuyên phá hư không, tiến vào không gian thông đạo, nhắm thẳng hậu tâm Huyết Hoàng.
Kinh thiên huyết mang dài trăm trương tụ tập hết ánh mắt mọi người.
Trong lúc sinh tử, Huyết Hoàng phải xuất thủ tự cứu. Nhưng sát na phất tay về phía sau khiến thân hình hơi ngừng lại. Sát na đó tạo cho ba hóa thân cơ hội quý giá.
Một ma thân vượt lên, đứng song song Huyết Hoàng, tung một chưởng cuồng bạo trở lại.
“Ầm.”
Không gian thông đạo lại vỡ vụn, Huyết Hoàng và hóa thân đó quấn lấy nhau. Dòng năng lượng khuếch tán, hào quang đình chỉ, tất cả đều thấy không gian thông đạo bị phá tan chỉ cách Thiên giới có năm trượng.
Huyết Hoàng liều mạng, dốc toàn lực triển khai cực tốc thân pháp nhưng hư ảnh Thiên giới biến mất, y cách Thiên giới đúng nửa bước.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhduongcongtu
Chương 272: Cửa địa ngục đã mở
Nguồn: 4vn.eu
Dịch: huynhduongcongtu (Quà của Tam yêu mừng ngày 20-10)
“Đã gần trong tấc gang, mà biển trời xa cách.” Đó là cảm giác hiện tại của Huyết Hoàng, chỉ nửa bước là lên Thiên giới nhưng khoảng cách mong manh đó trở thành sinh tử chia lìa, khiến y ở lại Nhân gian đầy uy hiếp tử vong.
Trong lòng y đầy tuyệt vọng và ảo não, lúc quan trọng nhất, không gian thông đạo vỡ tan, gần thành công rồi lại thất bại.
Thất bại có nghĩa tử vong!
Nhưng Huyết Hoàng không thể bó tay đợi chết, y là cường giả từng tiếp cận cảnh giới Thần Hoàng, tuy chưa khôi phục cảnh giới nhưng đã hơn trước nhiều, nếu liều mạng ắt bọn Thần Nam phải trả giá đắt.
“Grào… ha ha ha” Tử Kim thần long cười vang, giờ giọng: “Huyết hồ lô cánh dài kia định chạy hử, cứ bay đi. Không chạy, không bay sao? Tốt, hôm nay chúng ta sẽ nướng cánh thiên sứ.”
Huyết Hoàng không cố phá toái không gian đào tẩu bởi năm ma thân vây chặt y, Thần Nam và hai con rồng cũng áp sát, nếu y phá toái hư không, e rằng không gian thông đạo xuất hiện sẽ bị đánh tan ngay.
“Hắc hắc …” Y cười lạnh: “Không cần bao vây ta, năm xưa bản hoàng tung hoành thiên thượng địa hạ không biết các ngươi đang chuyển thế đầu thai ở xó nào.”
Tử Kim thần long cười vang: “Lão điểu cánh dài kia, đừng cậy già nua, hôm nay long đại gia sẽ ăn tươi ngươi.”
“Giết hắn.” Thần Nam không nói nhiều, dùng hành động biểu đạt ý nghĩa.
Ngũ đại ma thân cùng bản thể Thần Nam và hai con rồng huy động thần binh bảo nhận vây quanh Huyết Hoàng.
Đại Long đao, Liệt Không Kiếm, Hậu Nghệ cung, Khốn Thiên tác, uy lực những thiên binh bảo nhận này vô cùng kinh nhân. Hai đạo hoàng kim thánh kiếm của Long Bảo Bảo phát ra không hề kém cạnh, mấy đạo sát phạt chi quang tung hoành, xé toang không gian.
Thoáng chốc, huyết nhục của Huyết Hoàng vỡ vụn, thân thể bị thương gần như tan nát. Ngoài xa, Hắc Ám đại ma thần nóng nảy, liên tục gầm vang nhưng không sao lại gần được, phệ thần thú vô cùng thông linh, được Long Bảo Bảo ra hiệu, nó quấn chặt ma thần.
Thủy thần Tây Lạp Lệ Ti, Chiến Thần và Quang Minh thần quyết không lên cứu viện, chủ thần và ma thần thế như thủy hỏa, tuy tạm hợp tác nhưng vì chuyện Nguyên Tố hỏa thần nên lại chia rẽ, hợp tác chỉ còn là hình thức.
Hiện tại phe Quang Minh thần đã tính sẵn, trong lúc quan trọng sẽ ra tay diệt Hắc Ám đại ma thần. Dù có thể dẫn đến đại chiến giữa Thiên giới chủ thần và ma thần nhưng hạ được một ma thần đầu não, đối với họ quả là dụ hoặc vô cùng.
“Ha ha ha…” Tử Kim thần long cười vang, tay cầm một nắm lông màu máu.
Trong sát na Huyết Hoàng bị Thần Nam và Long Bảo Bảo vây lại, Tử Kim thần long chọn cách đánh vô sỉ, dùng long trảo thủ đánh lén, mục tiêu không phải nơi yếu hại mà là mớ lông màu máu, đương nhiên tạo thành đả kích tinh thần trầm trọng cho đối phương. Huyết Hoàng giận run người, lông trên một cánh suýt bị lão du côn vặt sạch.
“Ha ha ha… hay lắm, đây là chiến lợi phẩm không tệ, sau này có thời gian đem làm chổi lông gà.” Lão du côn cười gian giảo: “Thổi bay lông một con gà, phù…” Nó thổi mạnh, đám lông bay phơi phới trên không.
“Bảo bảo Thiên Long kiếm!”
Bình thường Long Bảo Bảo quá ít kinh nghiệm thực chiến, lần đại chiến này khiến nó hưng phấn dần, nắm được huyền cơ sinh tử đối quyết, hai tung hoành kích xạ, hóa thành hai con thần linh long đánh cho Huyết Hoàng liêu xiêu.
“Bảo bảo Thiên Long trảo!”
“Bảo bảo Thiên Long dực!”
Thần Nam không cần ra tay nữa, cùng năm hóa thân đứng ngoài mặc cho con rồng du côn và tiểu long phối hợp đối địch, đối thủ kiểu này rất khó kiếm, tiểu long được rèn luyện ắt thu được lợi ích lớn.
Huyết Hoàng oai phong một thủa giờ cuống cuồng như chó nhà tang, tả xung hữu đột, uy phong mất sạch.
Nhưng thời gian trôi đi, Thần Nam cảm giác không ổn, vội xông tới, hắn tháy Huyết Hoàng đang cười lạnh, cảm giác cho biết đối phương sắp giở trò.
“Huyết đồ thiên địa!”
Tiếng quát lạnh lùng vang lên, màu máu đột nhiên nhuộm đỏ thinh không, áp lực trùm xuống, một huyết sắc luyện ngục đột ngột xuất hiện ttrên không trung. Trong đó sóng máu ngập trời, bạch cốt chìm nổi, là những hồn phách bị Huyết Hoàng đồ sát luyện thành huyết giới, nội thiên địa này mở ra sẽ tạo thành cục diện quyết sinh tử.
Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo vội dốc tận lực, không dám ơ hờ nữa, chúng biết đến lúc kết thúc chiến đấu.
“Gào…”
Một tràng quỷ khiếu từ huyết giới truyền ra, vô số đạo tàn hồn lao vào bọn Thần Nam. Cả ba vội múa thần binh, Đại Long đao, Khốn Thiên tác, hoàng kim long kiếm liên tục chém tan quỷ hồn.
Sau cùng Thần Nam và ngũ đại hóa thân, hợp với sức mạnh của Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo khiến nội thiên địa của Huyết Hoàng vỡ vụn, vô tận huyết quang tràn khắp thiên địa.
Huyết Hoàng tan xương nát thịt, mềm oặt trôi trên không, lạnh lùng nói với bọn Thần Nam: “Một cái túi da hôi thối có gì đáng giữ?”
“Ầm.”
Thân thể huyết thiên sứ nổ tung, huyết nhục tung tóe, hồn phách Huyết Hoàng bay lên cao, màu máu trên không tràn vào chỗ y, tiếng nói lạnh lẽo cất lên: “Cừu hận hôm nay sẽ trả lại gấp mười vào sau này.”
“Sau này? Ngươi không có đâu, hôm nay ta phải khiến ngươi tịch diệt.” Thần Nam không muốn lưu lại đại hoạn, nhanh chóng lao tới.
Đại Long đao sắc lẹm chém đứt hồn phách Huyết Hoàng nhưng quái sự phát sinh, hai đoạn hồn phách nhanh chóng tụ lại.
Huyết Hoàng cười lạnh: “Đại Ma và ta đấu nhau mấy ngàn năm vẫn không diệt được huyết hồn, ngươi giết được sao? Không thể nào. Huyết Hoàng chi hồn, vĩnh sinh bất diệt, ngươi không giết được ta.”
Bọn Thần Nam không tin lời y, lại công kích mãnh liệt, đúng như Huyết Hoàng nói, huyết hồn rất khó diệt được.
Chỉ một thời gian ngắn không gặp, Huyết Hoàng được mấy vị ma thần tương trợ, tu vi khôi phục phần lớn, mạnh hơn trước kia nhiều, hồn phách được tôi luyện thành, rất khó diệt.
Một dòng âm thanh thoạt có thoạt không truyền vào thần thức chi hải của Thần Nam, hắn kinh ngạc nhận ra Đạm Đài Tuyền đang dùng thần niệm truyền âm.
“Hồn phách Huyết Hoàng hiện giờ rất khó diệt được, thần binh trong tay ngươi không có linh tính, bằng không đã thanh toán được y. Y tuy là bất tử chi hồn nhưng lực công kích không mạnh, ngươi nên phong ấn y vào trong một món thần binh, sau này thần binh chi linh tụ tập lại, sớm muộn gì y cũng bị xử lý.”
Thần Nam gật đầu với nàng ta, nhanh chóng đến gần huyết hồn, vung tay lên liên tục, mấy chục đạo Diệt Thiên thủ từ bốn phương tám hướng ập tới, ép Huyết Hoàng vào trung tâm. Đoạn Đại Long đao hung hãn cắm vào, quát vang với Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo: “Cùng phong ấn hắn vào long đao! “
Hào quang sáng chói, một điểm màu đỏ cố giãy giụa nhưng không thể thay đổi được gì. Hồi lâu sau, không trung bình tĩnh lại, Huyết Hoàng bị phong ấn trong Đại Long đao, trên thanh đoạn đao ẩn ước một tia màu máu.
Ngoài xa, các cao thủ Huyền giới há hốc mồm. Huyết Hoàng bất khả nhất thế, huyết thiên sứ có bất diệt huyết hồn lại bị phong ấn.
Bọn Thần Nam quá mạnh, thoáng chốc đã giết ba thần ma, phong ấn một huyết thiên sứ, chiến tích vô cùng hiển hách.
Thần Nam cầm Đại Long đao, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thủy thần rồi nhìn sang Hắc Ám đại ma thần, cuối cùng nhìn Chiến Thần. Quang Minh thần và hắn có một đoạn giao tình nên hắn không muốn ra tay với y.
Hắc Ám đại ma thần tuy giận dữ vô cùng nhưng đành chuẩn bị dốc lực chạy về Thiên giới. Hiện tại y thân cô thế cô, không thể lấy một đấu nhiều.
Quang Minh thần, Chiến Thần cũng thấy nguy ngập, gần có man thú, xa là Thần Nam đang chằm chằm nhòm ngó, bên dưới còn Lão bạo quân Khôn Đức quan chiến, nên họ cũng chuẩn bị rút lui.
Đột nhiên một âm thanh già nua vang vọng thiên địa, không ai biết nó xuất phát từ đâu.
“Sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh, nhân cũng thế, thần cũng thế, ma cũng vậy, gấp gáp làm gì!”
Hai con phệ thần thú phản ứng đầu tiên, vừa nghe thấy giọng nói đó liền ngoan ngoãn như mèo con, thu hết lệ khí, dừng công kích Quang Minh thần, Chiến Thần, Hắc Ám đại ma thần. Cả các Huyền giới cao thủ và chủ thần đều cả kinh.
“Ai?” Hắc Ám đại ma thần còn một mình, cực kỳ mẫn cảm, lạnh lùng nhìn khắp nơi nhưng không phát hiện gì.
Đại chiến đình chỉ, không trung lại yên bình, giọng nói già nua thở dài: “Chuyện này ta rất hiểu, Thần Nam tiểu hữu, mọi chuyện ở đây đều do tiểu hữu mà ra.”
Thần Nam cũng không thấy phương vị của lão nhân, bình tĩnh hỏi: “Ngươi là ai?”
Trầm mặc một lúc, giọng nói già nua lại vang lên, nói ra thông tin khiến chúng nhân kinh ngạc.
“Ta là Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất.”
Quả là đại sự kiện thạch phá thiên kinh. Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất là siêu cấp lão quái vật mà vẫn sống trên đời. E rằng lão từng có duyên gặp Quang Minh thần đời thứ nhất cũng nên.
“Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất?” Tử Kim thần long kinh hãi kêu lên: “Không tin được. Chắc ngang vai với giặc trọc Thanh Thiện hoặc còn cao hơn.”
Hắc Ám đại ma thần, Quang Minh thần, Chiến Thần, Nguyên Tố thủy thần đều rất khó coi. Nhân gian Quang Minh giáo hội quả có thực lực cao thâm mạc trắc, đưa ra thần bí lão nhân và hai man thú rồi mà giờ lại xuất hiện cả Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất. Lão quái vật này còn sống, là đời trước, thậm chí còn trước nữa của họ.
Các Huyền giới cao thủ yên lặng, hiện trường lặng như tờ.
Cách đó không xa, thần bí lão nhân và hiện nhiệm Quang Minh giáo hoàng đều kích động nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, hiển niên họ biết nhân vật trong truyền thuyết này còn sống.
“Thần Nam, tiểu hữu muốn công phá mười tám tầng địa ngục vì cớ gì?” Giọng nói già nua lại vang lên trên không.
“Phụ thân ta bị phong ấn trong mười tám tầng địa ngục, ta muốn giúp người thoát khốn.” Thần Nam nói với vẻ kích động.
“Sau tiểu hữu biết phụ thân bị phong ấn trong mười tám tầng địa ngục, biết đâu ông ấy cam nguyện tự phong ở đó?”
Thần Nam quát lớn: “Không thể nào.”
Giọng nói vang lên: “Sao lại không thể? Như ta cũng cam nguyện tự phong trong mười tám tầng địa ngục.”
Lại một tin tức thạch phá thiên kinh khiến tất cả ngạc nhiên.
Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất lại đang ở trong mười tám tầng địa ngục, hơn nữa cam nguyện tự phong ở đó.
Thần Nam gầm lên: “Ta không tin.”
“Nếu tiểu hữu không tin ta cũng đành chịu, nhưng nếu có gan, tiểu hữu có thể vào xem, chân chân thiết thiết xem kỹ mấy tầng địa ngục cuối cùng xem có thay đổi được gì không.”
“Grào… đúng là lão tặc âm hiểm, không muốn phí lực lại phong ấn được bọn ta.” Tử Kim thần long giận dữ gầm lên.
“Thần dạy, ta muốn vào địa ngục xem sao.” Long Bảo Bảo ra vẻ háo hức.
Thần Nam lớn tiếng: “Hảo, cho ta biết muốn vào tầng cuối cùng thì làm thế nào?”
Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất truyền ầm: “Có thánh cốt thủ hộ, rất ít người có khả năng từ bên ngoài công phá mười tám tầng địa ngục. Hôm nay, ta lớn mật trực tiếp đưa tiểu hữu vào tầng địa ngục mười bảy, ai muốn vào xem cũng được nhưng nên nhớ sinh tử do mệnh!”
“Ầm.” Một động khẩu đen ngòm xuất hiện trên tầng không địa ngục.
Địa ngục chi môn đã mở, thông xuống tầng địa ngục mười bảy, ai cũng vào được nhưng còn sống mà ra hay không phải nghe theo thiên mệnh.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhduongcongtu
Chương 273: Tầng địa ngục mười bảy khiến người ta kinh ngạc
Nguồn: 4vn.eu
Dịch: huynhduongcongtu (Quà của Tam yêu mừng ngày 20-10)
Danh tiếng của mười tám tầng địa ngục không lạ lẫm gì với cao thủ trong thiên hạ, ở đây có nhiều truyền kỳ, nghe nói có giam giữ nhiều đại nhân vật, thậm chí có cả Thiên giới chủ thần và ma thần, cùng nhiều ma quái yêu vật. Nhưng chưa ai nghe nói rằng có đại yêu ma nào thoát được, trừ phi Quang Minh giáo hội đồng ý thả.
Không gian chi động tối om đứng trên không song không ai dám tiến vào một bước, tầng địa ngục mười bảy trong truyền thuyết là một trong những địa ngục đáng sợ nhất, trời mới biết trong đó giam giữ đại ma vương nào, xông vào có khi lại tịch diệt.
Chỉ cốt dài cả chục trượng lấp lánh điểm điểm u quang, vô thanh vô tức nổi trên tầng không Quang Minh giáo hội, đó là vật có thể trấn áp mười tám tầng địa ngục, tựa hồ có linh tính nên đứng ngoài lạnh lùng bàng quan, không muốn nhúng vào vòng tranh đấu. Càng thế lại càng khiến người ta bất an, mọi người đều chú thị vào hắc động vừa quan sát bạch cốt.
Quang Minh thần, Chiến Thần, Nguyên Tố thủy thần cùng Hắc Ám đại ma thần đều không biểu lộ gì, các Huyền giới cao thủ càng không dám tiến lên, nhiều người bỏ đi, họ phải về các Huyền giới càng nhanh càng tốt.
Những sự kiện gần đây quá kinh người, Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất vẫn còn sống, lại mở tầng địa ngục mười bảy. Họ phải nhanh chóng đem tin này bẩm báo với “Giới chủ” của mình.
Trong màn đêm, Thần Nam và hai con rồng tranh cãi, hắn muốn chúng về Đông thổ nhưng bị khước từ.
“Tầng địa ngục mười bảy trong truyền thuyết tất nhiên nhiều hung hiểm, các ngươi về Đông thổ đợi tin, ta quyết không để các ngươi theo ta mạo hiểm.”
“Ngươi vậy là có ý gì? Không phải quá khách sáo sao?” Tử Kim thần long hơi giận, nó thu lại vẻ cười cợt.
“Ta kiên quyết không đồng ý, phúc hay họa cũng cùng chịu.” Long Bảo Bảo nắm chặt hoàng kim tiểu quyền đầu, lúc này nó rất nghiêm túc, không còn chút nào dáng vẻ tiểu thần côn.
“Là nam nhân mau thống khoái rút lui cho ta, không nên lằng nhằng.” Thần Nam tỏ thái độ dị thường kiên quyết, không muốn chúng theo hắn mạo hiểm, trầm giọng nói: “Nếu có mạo hiểm, ba Thần Vương cũng không đủ, nếu mà ứng phó nổi ắt ta có thể an toàn rút lui. Ta biết tâm ý các ngươi, không cần nói nhiều. Hiện tại phải giữ lại thực lực và mầm mống, lúc thật sự cần các ngươi, ta sẽ không khách khí.”
…
Tranh cãi một lúc, Thần Nam cũng thuyết phục được hai con rồng, tiễn chúng về Đông thổ, ngũ đại ma thân cũng đi theo. Chân thân Thần Nam cầm Đại Long đao quay người nhìn bọn Hắc Ám đại ma thần và Chiến Thần.
Xuyên vân phá vụ, bay qua nhiều ngọn núi cao và đại thảo nguyên, năm ma thân và hai con rồng bay đến vùng núi giao nhau giữa đông Tây phương.
Một ma thân dừng lại nói: “Đưa Nạp Lan Nhược Thủy về Đông thổ, các ngươi cùng đi tìm Đại Ma, tạm thời đừng gây họa, có Đại Ma hộ vệ, chắc không ai dám chạm vào các ngươi, nhớ đợi tin ta.”
Nạp Lan Nhược Thủy bị Thần Nam đưa vào trong tiểu thế giới của một hóa thân nhưng nội thiên địa này chỉ rộng chừng mười mấy dặm.
Năm hóa thân nhìn theo hai con rồng đi xa đoạn nhanh chóng quay về Tây thổ.
Thời gian chầm chậm qua đi, sau ba thời thần, tầng không mười tám tầng địa ngục trầm tĩnh, ai nấy đều đứng lặng như tờ.
Năm ma thân đồng thời quay lại, dung nhập vào thể nội Thần Nam, hắn nhìn sâu về Đông phương đoạn tiến bước vào không gian chi môn.
Dưới đất, Đạm Đài Tuyền dùng thần niệm truyền thanh: “Thần Nam, ngươi định vào địa ngục sao? Ở đó dù Thiên giới chủ thần cũng không tra thám thấu triệt, chắc chắn có nhiều nguy hiểm, sao ngươi không đợi lúc đủ thực lực hẵng đi?”
Nhìn bóng dáng thanh lệ thoát tục đó, hắn im lặng, nàng ta là nữ tử thế nào? Thủy chung không để ai nhận ra được chân tâm, có phải là một tiên tử kỳ tài, thông tuệ thiện lương? Hay là nữ ma lòng dạ đen tối.
Từng yêu từng hận, cảm tình của hắn với nàng ta vô cùng phức tạp, dùng thần niệm truyền thanh đáp: “Thời gian… thời gian không đợi người.”
“Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất, Thần Nam ta vào đây.” Hắn không hề do dự, tung mình nhảy vào trong không gian chi động.
Đạm Đài Tuyền chăm chú nhìn vào cảnh cửa tối tăm.
Hiện trường xôn xao, mấy vị thần ma đều kinh ngạc, không ngờ Thần Nam thật sự nhảy vào tầng địa ngục mười bảy, họ định ngăn nhưng không kịp.
“Hay.” Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất cảm thán, giọng nói già nua vang lên: “Cửa tầng địa ngục mười bảy đã mở, ai muốn vào không hề bị ngăn cản. Vào rồi mà ba ngày không trở ra, may mắn sống sót cũng phải ba ngàn năm nữa mới có sinh cơ, lúc đó không gian chi môn này lại mở rộng trong ba ngày.”
Chiến Thần cầm hoàng kim thánh kiếm đột nhiên quát: “Ta đi. Nghe nói có một vị tiền bối của phái Chiến Thần chúng ta bị phong ấn trong địa ngục, phải đi xem sao.”
Chiến Thần nổi danh Thiên giới về hào khí và hiếu chiến, không để Quang Minh thần và Nguyên Tố thủy thần ngăn cản, trực tiếp phá toái hư không xuất hiện trước không gian hắc động, nhảy thẳng vào trong.
“Áo Tư Lí!”
“Áo Tư Lí!”
Quang Minh thần và Nguyên Tố thủy thần đồng thời gọi to tên Chiến Thần nhưng không kịp ngăn cản, họ nhìn nhau rồi cùng nói: “Mau về Thiên giới.” Lưỡng đại chủ thần lập tức phá toái hư không, quay về Thiên giới.
Hắc Ám đại ma thần mắt lóe hàn quang, nói với động huyệt tói om: “Lão giáo hoàng, ông nói là cửa tầng địa ngục mười bảy sẽ mở trong ba ngày?”
“Không sai.”
“Được, ta hiểu rồi.” Hắc Ám đại ma thần cũng phá toái hư không về Thiên giới.
Thời gian qua rất nhanh, hai ngày qua trong chớp mắt. Việc cửa tầng địa ngục mười bảy mở rộng truyền khắp đại lục, nhiều lão bất tử của Huyền giới được môn hạ bẩm báo, lập tức đến ngay Bái Đán thành.
Nhiều ẩn sĩ, thiếu niên cho đến cường giả chưa xuất thế cũng xuất sơn, bát phương phong vũ tụ tập tại địa ngục chi thành.
Gần mười tám tầng địa ngục có vô số tu luyện giả, tất cả đều chờ đợi sự tình phát triển, lần này cường giả tụ tập, cả sáu, bảy Huyền giới cao thủ có thể đấu với Thiên giới chủ thần cũng tới.
Trong hai ngày này, động khẩu tối om đứng yên trên không, người thường không thấy nhưng những cao thủ siêu tuyệt lại nhận ra có mấy đạo hư ảnh nối nhau tiến vào địa ngục môn.
Thời gian chầm chậm trôi, trong mấy thời thần cuối cùng của ngày thứ ba, một vài cao thủ lại phát hiện mấy nhân ảnh theo nhau vào tầng địa ngục mười bảy.
Ai nấy cả kinh, bây giờ vào làm sao kịp quay về, những người này điên chăng? Dù sống sót cũng phải đợi ba ngàn năm mới có sinh cơ trở ra, lại có người bất kể hậu quả tiến vào, quả thật không hiểu nổi.
Mấy thời khắc cuối cùng cũng qua, Đạm Đài Tuyền ở dó suốt ba ngày nhưng thủy chung không thấy Thần Nam trở ra, liền biết hắn không xuất hiện. Không ai hiểu nàng nghĩ gì, xưa nay nàng vẫn là một nữ tử đầy bí ẩn, không ai đoán được tâm sự.
Lúc đó, Tây thổ Lão bạo quân Khôn Đức đột nhiên đằng không bay vào địa ngục chi môn.
Đạm Đài Tuyền quát lên: “Khôn Đức ngươi không thủ tín, giờ mà đi địa ngục, làm sao trả lại đệ tử cho ta trong nửa tháng nữa?”
“Ngươi không nghe sao, ‘trong động bảy ngày, ngoài đời hơn ngàn năm, ba ngàn năm trong địa ngục chắc chỉ bằng ba ngày ở ngoài’, tuy là truyền ngôn nhưng không thể không tin, thời gian mấy ngàn năm với ta đủ rồi, lúc ta về chắc ngươi cũng chỉ phải đợi mấy ngày thôi.”
Đạm Đài Tuyền nổi giận, quát lớn: “Nói nhăng, thời gian truyền thuyết này không nói đến địa ngục thời không.”
Nhưng Khôn Đức không đáp mà biến mất trong địa ngục môn.
Đạm Đài Tuyền biến sắc, những người quen biết nàng chắc phải kinh hãi bởi hiếm khi nàng tỏ ra xáo động thế nào: vừa phẫn nộ vừa gấp rút. Do dự một hồi nàng đằng không tiến vào tầng địa ngục mười bảy.
Hiện trường có mấy Đông thổ Huyền giới cao thủ nhiều tuổi, họ đều tin tức linh thông, biết chuyện Khôn Đức bắt Mộng Khả Nhi, giờ thấy Đạm Đài Tuyền lo cho Mộng Khả Nhi như vậy, bất chấp nguy hiểm bị phong ấn ba ngàn năm tiến vào đại ngục, liền tỏ ra nghi vấn trùng trùng.
Thời gian đến hạn, địa ngục chi môn khép lại rồi biến mất, giọng nói già nua của Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất vang vọng.
“Cánh cửa này phong bế ba ngàn năm…” Thanh âm nhỏ dần rồi biến mất.
Mấy ngày sau, đại lục sôi lên, không ít cao thủ tận mắt trông thấy mấy nhân ảnh tiến vào địa ngục, sau cùng không ai quay ra, có nghĩa rằng mấy cao thủ Thần Vương cấp bị phong ấn tại tầng địa ngục mười bảy ba ngàn năm. Đương nhiên ai nấy đều chấn kinh.
Thần Nam vào tầng địa ngục mười bảy mấy ngày, cảnh tượng như đang trong mộng.
Tất cả đều có vẻ hư ảo, không thể tin nổi.
Hắn tưởng tượng rằng tầng địa ngục mười bảy phải âm lãnh hắc ám, đầy tử vong khí tức nhưng cảnh tượng lại trái ngược.
Tầng không xanh biếc, vạn dặm trong veo như tinh thạch màu lam. Vầng dương treo cao trên không phát ra ánh sáng nhu hòa, rải xuống mỗi thốn không gian.
Không hề có khí tức hắc ám, âm lãnh hay uy hiếp của tử vong.
Trước mắt hắn là biển xanh biêng biếc, trải ra mênh mông, gió biển khẽ phất mang theo mùi muối nhàn nhạt phả vào mặt, vô cùng nhẹ nhàng.
Chim biển bay lượn khắp tầng không, tiếng gáy vang lên trong trẻo, cá kết thành đàn nhảy khỏi mặt biển, lao nhanh về phía trước. Từng con kình ngư khổng lồ nổi lơ lửng phun ra thủy trụ cao mấy chục thước.
Biển rộng có cá nhảy, trời cao chim chao mình.
Đây đâu phải là tầng địa ngục mười bảy mà là thế giới thanh tân của biển, đầy tự do và sinh cơ.
Thần Nam há hốc mồm, không tin rằng cảnh tượng này tồn tại thật.
Tầng địa ngục mười bảy mà thật sự thế này thì Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất đâu phải tự chịu khổ phong ấn vào đây, rõ ràng là một thế giới tân kì không bị ngoại giới quấy nhiễu, là đất lành tu giả cầu mà không được.
Lúc đầu hắn chăm chú giới bị, cho đó là ảo ảnh nhưng qua mấy ngày dùng linh thức sắc bén tra thám, đành phải tin là thật. Đó là một thế giới chân thật, tầng địa ngục mười bảy là thế.
Hắn không thấy lục địa, cứ lơ lửng trên không, lãnh tính quan sát, những gì nhìn thấy khiến hắn quá ấn tượng.
Hiện tại hắn ngoài nghi, mười tám tầng địa ngục kiến tạo thế nào?
Mặt biển vạn tầng sóng biếc, ánh sóng lăn tăn, hiện tại không có sóng gió, mặt trời rọi xuống đạo đạo kim quang.
Hắn thầm tính toán, men theo mặt biển bay về đông thương, thử xem có thấy đại lục không.
Cá biển liên tục nhảy khỏi mặt nước, dấy lên đóa đóa lãng hoa, chạm vào áo hắn, hải điểu trên không quan sát hắn bay qua mà không hề kinh hãi.
Phi hành mấy trăm dặm, trước mặt xuất hiện một hòn đảo xanh biếc. Hắn đại hỉ bay tới, có đại lục là có người, ắt sẽ giúp hắn hiểu đây là thế giới thế nào.
Bãi cát vàng rực rỡ sáng lên, những thân cây cao lớn đĩnh bạt xanh om, trên đảo dày đặc cây cối. Từ rìa hải đảo loáng thoáng nghe thấy tiếng thú gầm chim kêu từ vùng sâu truyền ra.
Thần Nam đi trên bãi cát vàng, đến một vạt rừng dừa, cách không hút một quả xuống, khẽ bổ ra uống một ngụm, lẩm bẩm: “Bắt đầu từ hòn đảo này điều tra xem thế giới này thế nào.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhduongcongtu
Chương 274: Đồ Đằng thú
Nguồn: 4vn.eu
Dịch: huynhduongcongtu (Quà của Tam yêu mừng ngày 20-10)
Mặt trời sáng rực, gió biển phất phơ, mặt biển trập trùng sóng biếc, sóng dậy ào ào, cự ngư tung tăng, chim giang cánh bay, thế giới thanh tân tự nhiên đầy sinh cơ.
Từng đóa hoa sóng rì rào, trên bãi cát vàng có cua bò qua lại, lúc sóng rút đi để lại những vỏ sò mỹ lệ. Dừa mọc thành từng vạt xanh biếc, tạo thêm màu sắc đầy sức sống cho bãi cát vàng.
Thần Nam phát hiện một khúc kiếm gãy trong một khoảnh rừng dừa, quan sát kĩ thấy đoạn kiếm hoen rỉ không thành hình dạng gì nữa, e rằng không bao lâu sẽ trở thành cát bụi. Thanh kiếm rỉ khá lớn, chế tạo khá thô thiển, không thể coi là thần binh lợi khí, thậm chí kém xa tinh thiết kiếm ở Nhân gian.
Hắn hoan hỉ, mới lên đảo đã có phát hiện, dấu hiệu khá thuận lợi, có thiết khí ắt sẽ có dấu vết con người.
Trong hải đảo có nhiều cây cối xứ nóng, sinh cơ phồn thịnh nhưng lại trùng trùng nguy hiểm, đi trong rừng thường gặp độc xà mãng trùng, buộc hắn phải đề phòng.
Đi hơn mười dặm, hắn đánh chết ba con độc xà, đương nhiên hắn có thể ngự không phi hành nhưng không thực hiện bởi độc xà không làm gì được hắn. Hắn loáng thoáng cảm giác được rằng có thể phát hiện gì đó trên đảo, nếu phi hành ắt bỏ lỡ.
“Gào...”
Tiếng gầm vang vọng, một con kiếm xỉ hổ lao vào hắn, bất hạnh thay nó không gặp thức hắn mà chạm vào cao thủ cấp Thần Vương.
Thần Nam tung chưởng hất nó văng đi, nhưng con kiếm xỉ hổ dài cả trượng hung tính đại phát, như nanh múa vuốt lao tới tiếp tục. Lòng hắn máy động, phát ra thần thức cực manh, kiếm xỉ hổ ngoan ngoãn phục xuống như mèo con, thân thể run lên không ngừng.
Đoạn hắn dùng thần thức kiểm tra kí ức của kiếm xỉ hổ, thử xem có moi được manh mối gì từ con hung hổ không.
Kí ức của kiếm xỉ hổ rất đơn giản, săn được mồi rồi thì giết, xé xác… toàn là những cảnh đẫm máu nhưng cuối cùng Thần Nam vẫn tìm được một tin tức vô cùng hữu dụng.
Là hình ảnh của nhân loại.
Hắn vui mừng xen lẫn kinh hãi, tức thì tìm kiếm thật kỹ, những hình ảnh kiểu đó chỉ gồm mấy chục bức nhưng cũng đủ rồi. Đủ xác nhận hòn đảo này có người, hắn cả kinh nhận ra họ tựa hồ phi thường nguyên thủy, vẫn mặc da thú, dùng thiết khí thô sơ, sinh hoạt như những bộ lạc nguyên thủy.
Hắn ngồi lên lưng kiếm xỉ hổ, phát ra thần thức dao động, uy lực khiến hung thú ngoan ngoãn biến thành vật cưỡi đưa hắn vượt qua trùng trùng nguyên thủy sâm lâm, tiến vào sâu trong hải đảo.
Dọc đường gặp toàn cổ thụ cao vút, vượn hót hổ gầm, nguyên thủy sâm lâm dày đặc, hung thú rất nhiều. Vượt hơn trăm dặm núi non, kiếm xỉ hổ dừng lại vẫy đuôi lắc đầu, ra hiệu hắn quan sát phía trước.
Rừng rú thưa dần, có dấu hiệu của nhân loại: tro tàn bếp lửa, cây rừng bị chặt, cả đường mòn.
Hắn vỗ lên đầu kiếm xỉ hổ bảo nó đi tiếp.
Quả nhiên thấy dấu vết con người.
Phía trước xuất hiện một thôn làng vô cùng nguyên thủy, phần lớn người dân mặc da thú, thấy mãnh hổ đột nhiên xuất hiện, nhiều người cả kinh chạy ra khỏi nhà, cầm thiết kiếm lao tới, lớn tiếng hò hét.
Đại khái chừng gần trăm người ra khỏi thôn, lao vào kiếm xỉ hổ, hung thú định quay đầu chạy nhưng trước áp lực tinh thần của Thần Nam, nó không dám động đậy.
“Gào…”
“Gừ…”
...
Những người này thân thể cao lớn, lớn tiếng hò hét nhưng Thần Nam không hiểu gì.
Đám đông nhanh chóng lao tới, hiển nhiên họ vô cùng chấn kinh với kẻ ngồi trên lưng mãnh hổ, tựa hồ mấy đầu lĩnh lẩm bẩm mấy câu rồi quăng vũ khí quỳ xuống đất. Những người theo sau thấy đầu lĩnh như vậy cũng quỳ theo.
Thần Nam tuy không biết ngôn ngữ của họ nhưng hiểu được ý tứ, dùng thần thức quét qua tinh thần dao động của họ quả nhiên được chứng nghiệm, họ coi hắn là người được thiên thần phái tới.
Hắn liền túng động, thiên thần? Thật ra là thần thánh phương nào? Long Bảo Bảo không có ở đây, hắn đành phải đóng vai thần côn, nhận là thiên thần sứ giả, dùng thần niệm trao đổi với họ.
Những người đó công kênh xung quanh đưa hắn vào thôn, vào đến nơi, cảm giác sắc bén cho hắn biết có tu luyện giả ở gần đó, tu vi đạt lục giai cảnh giới, với hắn không đáng gì nhưng ở một thôn gần như nguyên thủy này ắt không tầm thường.
Hắn lại phát ra một dải thần thức dao động, cố ý thức tỉnh đối phương.
Một tiếng gầm đùng đục vang lên từ trong vùng sâu của bộ lạc, những người đi cùng hắn lớn tiếng hô lên kinh hãi. Hắn tìm được trong óc họ một tin tức kinh nhân, tiếng gầm đó là của một Đồ Đằng còn sống.
Đồ Đằng!
Một Đồ Đằng còn sống.
Trong thoáng chốc hắn suy tư trăm đường, loáng thoáng nắm bắt được tình hình.
“Ầm, ầm. ầm…”
Mặt đất rung lên, tiếng gầm càng lúc càng gần, sau cùng Đồ Đằng sống của bộ lạc lộ chân thân.
Đó là một con đã ngưu cao ba trượng, dài sáu trượng, lớp lông đen nhánh như tơ phát ra trận trận quang hoa, cặp sừng uốn cong như ma hoa, cong liền mấy vòng, lấp lành hào quang lạnh lẽo.
Kiếm xỉ hổ hắn cưỡi tỏ vẻ sợ hãi, thậm chí run lên nhưng hắn phát một đạo tinh thần dao động vỗ về, nó liền yên lặng lại.
Đã ngưu cũng nói ra tiếng người, ngôn ngư y hệt của thôn dân, nó quát vang: “Ngươi là ai?” Thần Nam nghe không hiểu nhưng từ tinh thần dao động là hiểu ý nghĩa.
“Ta là thần.” Hắn lạnh lùng đáp.
“Không thể nào, ta là Đồ Đằng của bọ lạc này, ngươi không thể là thần, ta không cảm ứng thấy khí tức của thiên thần sứ giả trên mình ngươi, ngươi là địch nhân của thiên thần.” Nó gầm lên.
Thôn dân vô cùng khiếp sợ, tựa hồ phi thường sợ nó, đều quỳ dưới đất lễ bái.
Thoáng chốc, Thần Nam hiểu ra, giáo hoàng kích hắn tiến vào tầng địa ngục mười bảy là có thâm ý. Hiện tại thấy Đồ Đằng của một nguyên thủy bộ lạc, hắn liền nghĩ đến những đại nhân vật như Tây thổ Đồ Đằng, Đông thổ Đồ Đằng, điều đó gợi gì cho hắn? Không phải lịch sử trùng hiện sao? Có lẽ sau đây hắn sẽ trải qua những ánh xạ lại như nhân loại đã trải qua từ cổ đến giờ.
Đương nhiên tất cả là do hắn đoán, đã đến dây rồi thì có thời gian nên đi kiểm chứng, thám thính.
“Ai phong người làm Đồ Đằng, ngươi chỉ là một ngưu yêu tu luyện thành tinh, đừng bày trò uy phong trước mặt ta, bằng không ta sẽ biến ngươi thành thức ăn cho vật cưỡi của ta.”
“Hỗn láo, ta là Đồ Đằng của mọi thôn làng trong mấy trăm dặm quanh đây, ngươi dám coi thường ta như vậy sao?”
“Ha ha… chỉ là một con trâu mà lớn lối Đồ Đằng cái gì.” Thần Nam cười ha hả, phát ra uy lực tinh thần cực mạnh, trùm lên mình đã ngưu khiến lục giai Đồ Đằng thú run rẩy. Tinh thần lực của cao thủ Thần Vương đương nhiên nó không đối chọi nổi.
“Ngươi…”
“Nói mau, thiên thần ngươi nói đến là gì? Ở đâu?”
“Ta… ta không biết.”
“Đến giờ mà còn không chịu nói, không biết tốt xấu.” Thần Nam đằng không bay lên, ngôi trên lưng Đồ Đằng thú đoạn vẫy tay cho kiếm xỉ hổ chạy về núi.
Người trong thôn run rẩy, đều quỳ bất động dưới dất. Đồ Đằng của bộ lạc lại bị người ta biến thành vật cưỡi khiến họ hoảng sợ, càng xác nhận Thần Nam là sứ giả thiên thần phái tới.
“Có nói hay không?” Thần Nam quát vang.
Đồ Đằng thú nhanh chóng phục xuống đất, nó cảm nhận được áp lực đáng sợ của Thần Nam, run giọng nói: “Ta cũng bị Đồ Đằng thú của bộ lạc lớn sai khiến, thật không biết thiên thần ở đâu.”
Thần Nam lại phóng ra thần niệm cực mạnh, quét qua kí ức của Đồ Đằng thú, phát giác đúng như nó nói, nó chỉ là Đồ Đằng thú thấp nhất, không biết thiên thần ở đâu.
“Đi, đưa ta đến đại bộ lạc gặp Đồ Đằng thú sai khiến ngươi.”
“Ta… không dám…”
“Không dám? Còn muốn sống thì đừng nói lăng nhăng nữa.”
Ngưu Đồ Đằng bị áp lực của Thần Vương, hoàn toàn không còn uy nghiêm, vội gật đầu: “Vâng, ta sẽ đưa.”
Đồ Đằng thú thành vật cưỡi khiến trong lòng Thần Nam nghĩ rất nhiều, đây là một nguyên thủy bộ lạc, nếu cứ phát triển thì Đồ Đằng này có thành cao thủ siêu việt hắn từng thấy trong tầng địa ngục mười hai không?
Có lẽ hắn được chứng kiến quỹ tích phát triển của lịch sử trong tầng địa ngục mười bảy.
Bộ lạc lớn nhất có mấy ngàn người, ở giữa đảo. Đồ Đằng thú tu vi lục giai, có thể xuyên vân phá vụ phi hành trên không trung, đưa hắn đến đích rất nhanh.
Nhìn xuống dưới thấy từng gian nhà gỗ rải rác, hắn vừa định lệnh cho Đồ Đằng thú hạ xuống thì phát giác một thân ảnh quen thuộc, đại bộ lạc tựa hồ phát sinh đại loạn, một nữ tử trẻ tuổi bay múa trên tầng không như thiên tiên.
“Đạm Đài Tuyền.” Hắn vô cùng kinh hãi, lảm bẩm: “Sao nàng ta lại tới? Lại vào tầng địa ngục mười bảy?”
Hắn vội lệnh cho Đồ Đằng thú bay vào vân vụ rồi mở thiên nhãn quan sát cẩn thận.
Đạm Đài Tuyền bạch y bay bay, uốn lượn dưới tầng không thấp rồi như ngôi sao băng bay về phương đông, thoáng chốc đã mất bóng, nhiều người vẫn còn lễ bái.
Hắn không hành động, lẳng lặng chờ đợi nửa thời thần, tin rằng Đạm Đài Tuyền đã đi xa mới lệnh cho Đồ Đằng thú đáp xuống. Nhưng lại bay xuống một khoảng rừng rậm, hắn không muốn kinh động thôn dân, mà muốn ngấm ngầm thám thính bí mật.
Hắn vừa đáp xuống một ngọn cao sơn trong rừng, chợt phát giác phía xa truyền lại từng sợi dao động, vội bảo Đồ Đằng thú ẩn khí tức rồi chắm chắm quan sát.
Một nữa tử có mái tóc màu lam phá không bay qua như lăng ba tiên tử, thân ảnh yêu kiều vạch thành một quỹ tích ưu mỹ rồi đáp xuống bộ lạc, lại khiến tất cả loạn xạ, người trong bộ lạc vô cùng hoảng sợ.
“Nguyên Tố thủy thần Tây Lạp Lệ Ti.”
Thần Nam càng kinh hãi, ở đây lại thấy Nguyên Tố thủy thần của Tây phương Thiên giới, hắn nhíu mày, đối phương hà cớ lại tiến vào tầng địa ngục mười bảy?
Đã mấy ngày rồi, cửa vào tầng địa ngục mười bảy đã đóng, Nguyên Tố thủy thần lại không hề sợ hãi, tựa hồ đang truy tìm gì đó, tinh thần còn có vẻ hưng phấn, tuyệt không giống người thụ khốn.
“Muốn đoạt lại thánh chiến thiên sứ Nạp Lan Nhược Thủy? Không thể nào, ả biết địa ngục chi môn đã đóng, còn gì mà lại hưng phấn như vậy, khiến ả truy tìm? Lẽ nào tầng địa ngục mười bảy có bí ẩn trọng đại?” Thần Nam lẩm bẩm, càng nghĩ càng thấy đúng.
“Gào...” từ trong đại bộ lạc truyền ra tiếng gầm kinh thiên động địa, một cự lang ba đầu dài mười trượng, cao bốn trượng đằng không bay lên, đưa Nguyên Tố thủy thần bay về phương đông, phương hướng giống Đạm Đài Tuyền.
Lúc đó Đồ Đằng thú cạnh Thần Nam run lên: “Tam đầu cự lang là Đồ Đằng của đại bộ lạc này, thật không ngờ… y cũng đến nước này.”
“Hắc, bất quá là thất giai yêu lang, đương nhiên không phải đối thủ của chủ thần. Đi nào, lặng lẽ bám theo.”
Thần Nam quyết định bám theo Nguyên Tố thủy thần và Đạm Đài Tuyền xem họ hành động thế nào.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhduongcongtu
Chương 275: Con trai của Thần Nam
Nguồn: 4vn.eu
Dịch: huynhduongcongtu (Quà của Tam yêu mừng ngày 20-10)
Trong tầng địa ngục mười bảy, thinh không xanh biếc, nước biển mênh mang
Ngưu Đồ Đằng đưa Thần Nam lao đi như chớp trên mặt biển vô tận bay về phương đông. Chim biển tung bay, cự ngư nhảy nhót, bức tranh hoạt bát sinh động nhanh chóng lùi lại.
Thần Nam dung thần thức bám sát Nguyên Tố thủy thần, tuy cách nhau rất xa không thấy được bóng dáng đối phương nhưng thần thức có thể nắm rõ tung tích.
Dọc đường thấy đảo lớn đảo nhỏ dày đặc như sao sa, như những viên minh châu xanh om trong nước biển, phát ra sức sống vô hạn.
Hòn đảo lớn nhất cũng chỉ mấy vạn dặm vuông, không có những đại kiến trúc như thành trấn, đa phần là những làng nhỏ.
Thần Nam rất ngạc nhiên, đây là tầng địa ngục mười bảy trong truyền thuyết mà có nhiều bình dân như vậy, thật không tin nổi. Đây là địa ngục nhốt thần ma sao? Phải là một thế giới nguyên sơ mới đúng.
Chợt hắn cảm thấy Nguyên Tố thủy thần ở phía trước dừng lại, tuy không nhìn rõ nhưng dựa vào linh thức cảm ứng rất rõ. Hắn sai cự ngưu Đồ Đằng đáp xuống biển, dừng lại nửa thời thần, lại thấy Tây Lạp Lệ Ti lên đường mới cho phép cự ngưu Đồ Đằng đi tiếp.
Được chừng hơn ba mươi dặm, một hòn đảo rộng mười mấy dặm vuông xuất hiện trên mặt biển, lớn hơn nhiều hòn đảo lúc trước.
Hòn đảo này cũng đầy cây xanh, từ không trung nhìn xuống nó như một con hổ xanh om nằm phục xuống, Nguyên Tố thủy thần cưỡi cự lang Đồ Đằng đang đáp xuống đó.
Đồng thời, từ hòn đảo bay lên mấy chục đạo kiếm khí, kiếm mang sáng rực vút lên mây cao, lan tràn trên không. Thần Nam cả kinh, cảm giác thấy khí tức quen thuộc, là Đạm Đài Tuyền đang kịch chiến với người ta.
Ở đây lại có cao thủ đấu được với Đạm Đài Tuyền, quả khiến người ta kinh hãi.
Hắn vỗ mạnh vào cự ngưu Đồ Đằng, để nó lao tới thật nhanh, hắn muốn xem hòn đảo có bí mật gì.
Trên đảo cây cối dày đặc, có những cây cần mười mấy người ôm mới xuể, không biết đã sống bao nhiêu năm mà cành lá um tùm, che kín mặt trời.
Tiếng thú gầm liên miên, cự hổ, đã tượng, hung long ... nhiều man thú xuất hiện trong nguyên thủy sâm lâm khiến hòn đảo như man hoang chi địa.
Cự ngưu Đồ Đằng nhanh chóng xuyên qua mười mấy dặm rừng núi, qua mười mấy đỉnh núi cao rồi đến một vùng gò đồi, Tây Lạp Lệ Ti đang ở đó, ngầm quan sát đại chiến.
Thần Nam nhìn rõ, người cùng Đạm Đài Tuyền giao thủ là thượng cổ thần long Khôn Đức.
“Chết tiệt, không biết tầng địa ngục mười bảy có bí mật gì mà khiến lão long cũng mạo hiểm tiến vào.”
Khôn Đức đại chiến phi thường kịch liệt với Đạm Đài Tuyền, lão nhấc tay phá không, giậm chân nứt đất nhưng tựa hồ không thi triển sát thủ.
Đạm Đài Tuyền tuy công lực phi phàm nhưng còn kém Khôn Đức một chút, dù kiếm khí ràn rạt, năng lượng trong tiểu thế giới điên cuồng tràn ra nhưng không thể chạm đến Khôn Đức.
Kiếm khí tung hoành, thi thoảng từ trên không lạc xuống đất, hủy diệt mấy ngọn đồi, lực phá hoại kinh nhân vô cùng đáng sợ.
Hiện tại Thần Nam đoán ra Khôn Đức có lẽ chớm bước vào Thần Hoàng lĩnh vực. Đạm Đài Tuyền là cao thủ Thần Vương đỉnh cấp, vẫn còn kém hơn Thần Hoàng nên không thể đánh bại được Khôn Đức, không đoán được tu vi chân thật của Lão bạo quân.
“Ầm.”
Tiếng nổ vang lừng, lưỡng đại cao thủ trên không bổ ra chưởng lực kinh hồn đánh thẳng xuống đảo, một khe nứt rộng mấy trượng nhanh chóng vươn xa mười mấy dặm, nước biển phía dưới theo khe nứt tràn lên.
Đương nhiên Đạm Đài Tuyền nóng ruột, đã động chân hỏa, tựa hộ muốn quyết sinh tử. Sau cùng, Khôn Đức hình như không muốn chiến đấu nữa, bay về Đông phương, Đạm Đài Tuyền đuổi sát.
Nguyên Tố thủy thần không bám theo mà cưỡi cự lang Đồ Đằng tìm kiếm thật kỹ trên đảo, tựa hồ muốn tìm gì đó.
Thần Nam vô cùng kỳ quái, thận trọng bám theo.
Nửa thời thần sau, chợt trên không có dao động quái dị, hắn vội quay lại, chuân bị chiến đấu, một bóng dáng màu bạc vạch ngang hư không, đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.
“Khôn Đức!”
Mắt hắn xạ ra hai đạo thần quang, không biết đối phương là địch hay bạn.
“Không sai, là ta. Không ngờ vừa nay không nhìn nhầm, ngươi đang quan chiến ở ngoài. Ta không có địch ý, vào nội thiên địa của ngươi đàm luận một chút.” Mái tóc bạc của Khôn Đức lất phất, tạo cho khôi vĩ nam tử bề ngoài chừng ba chục tuổi này mị lực siêu nhiên.
Thần Nam không chần chừ, mở nội thiên địa, hai người cùng vào.
“Ai nấy đều tham lam.” Khôn Đức cảm thán.
“Có ý gì?”
“Ngươi có biết bao nhiêu người vào tầng địa ngục mười bảy không?”
“Ta sao biết được.”
“Ngươi sẽ biết nhanh thôi, không ít Thần Vương tiến vào.”
Thần Nam vô cùng kinh ngạc, buột miệng hỏi: “Vì sao? Họ có mục đích gì?”
“Mấy hôm trước có hai lão bất tử của Tây phương Thiên giới lộ ra tin tức rằng trong địa ngục có một cỗ sức mạnh cải thiên hoán địa.”
“A?” Thần Nam máy động trong lòng.
“Một tàn phá thế giới.”
Hai mắt hắn xạ ra thần quang, lạnh giọng: “Tàn phá thế giới ... hừ!”
Khôn Đức gật đầu: “Không sai, một tàn phá thế giới. Nó bị phụ thân ngươi phong ấn trong địa ngục, ai đạt được là vươn lên thành chí tôn cường giả trong thiên địa.”
Thần Nam lạnh giọng: “Lòng người không đáy, vì một truyền thuyết phiêu diêu lại khiến các Thần Vương cam tâm vào địa ngục. Hừ hiện tại địa ngục chi môn đã phong bế, ta xem họ thoát kiểu gì, sẽ mãi mãi ở lại trong này cũng nên.”
Khôn Đức nói: “Lấy được tàn phá thế giới sẽ mở được địa ngục. Đương nhiên, tàn phá thế giới chỉ có một, các Thần Vương sẽ phải tàn sát, để người sau cùng nắm được. Nó do phụ thân ngươi để lại, ta thấy chỉ ngươi mới có khả năng lấy được.”
“Ha ha…” Thần Nam cười vang: “Ngươi coi trọng ta, có phải định đi cùng, khi ta lấy được thì ra tay đoạt lấy?”
“Ngươi cả nghĩ rồi.” Khôn Đức lắc đầu thở dài.
Lúc đó, thượng cổ thần long uy chấn Tây thổ có phần thương cảm, khác hẳn hình tượng cường giả uy nghiêm cái thế thường ngày: “Ta vào địa ngục để điều tra một đoạn công án. Ta có ba đứa con gái, Tiểu nữ nhi Giai Ti Lệ sáu ngàn năm trước mới sinh, hai đứa trước từ một vạn năm trước đã tiếp cận cảnh giới Thần Vương, là thiên tài hiếm thấy của long tộc. Nhưng không ngờ lại bị một nữ nhân sát hại…”
“Đạm Đài Tuyền? Chuyện đó… sao có thể.” Thần Nam cả kinh: “Lẽ nào là thế lực sau lưng nàng ta từ vạn năm trước?”
“Không sai.” Mắt Lão bạo quân lóe hàn quang: “Vạn năm trước có một nữ nhân tung hoành thiên thượng địa hạ, qua lại Tiên Ảo và Ma Ảo đại lục, vì đoạt Tây thổ chí bảo đã giết Tây thổ thủ hộ giả, hai con gái ta cũng vạ lây. Sau cùng tuy ả hồn phi phách tán trong thiên địa hạo kiếp nhưng ta thấy ả hình như chưa triệt để tiêu tan.”
“Sau vạn năm liệu còn tìm được ả không?” Thần Nam hỏi, hắn muốn biết kẻ sau lưng Đạm Đài Tuyền đó là ai, đó cũng là cừu địch của Thần gia, cùng phụ thân hắn tranh đấu mấy ngàn năm.
Khôn Đức nói: “Ta cảm giác được khí tức của ả tại hai nơi, một là Đạm Đài cổ thánh địa ở Nhân gian và tại mười tám tầng địa ngục.”
Thần Nam cả kinh: “Đạm Đài cổ thánh địa, lẽ nào là Mộng Khả Nhi?”
“Không sai, lúc đầu ta tưởng Mộng Khả Nhi là nữ nhân đó nghịch thiên quay về ngưng tụ thành thân thể. Nhưng hiện tại có lẽ đã lầm. Thể nội Mộng Khả Nhi tuy có một cỗ năng lượng kinh hồn nhưng không có khí tức của nữ nhân đó. Trừ cổ thánh địa ra thì nơi hoài nghi còn lại là mấy tầng địa ngục cuối cùng. Mười bốn tầng đầu, sức mạnh của ta mở được nhưng từ tầng mười lăm trở đi, ta không mở được, để báo cừu cho hai con gái và Tây thổ thủ hộ giả, ta không ngại tiến vào tầng địa ngục mười bảy tìm tung tích nữ nhân đó.”
Đoạn Khôn Đức lại thở dài thương cảm, rồi mở một không gian, thả một nữ tử hôn mê ra, là Mộng Khả Nhi.
Nàng như mĩ nhân đang ngủ, mặc tà váy trắng, nằm yên trong bụi cây, tuyệt đại tư dung điềm đạm vô cùng, làn mi dài khẽ lay động, tựa hồ sắp tỉnh lại.
Khôn Đức cười nhạt: “Loại trừ nàng ta thì ta không muốn giam giữ nữa. Bất quá ta không trả cho Đạm Đài Tuyền, vạn năm trước ả không qua Tây đại lục, không có liên quan nhưng được nữ nhân đó thưởng thức, ta không giết ả nhưng quyết phải trừng phạt.”
Lão bạo quân liếc Thần Nam thật sâu: “Ta tìm tòi kí ức của Mộng Khả Nhi, cũng biết vài chuyện. Xin lỗi, không ngờ nàng ta lại mang hài nhi của ngươi, nhưng ta không để nàng ta phải chịu ủy khuất.”
“Ngươi…” Thần Nam há hốc mồm, thần tình vô cùng ngượng ngập, định phát nộ nhưng nhẫn lại được: “Ngươi nói nàng đang có thai?”
“Cung hỉ, là nam hài, một hai năm nữa sẽ sinh.”
“Chuyện này…” Hắn ngẩn ngơ, tận giờ mới hiểu vì sao lúc trước không tìm thấy hài nhi ở Đạm Đài thánh địa, bởi nó chưa sinh ra. Hắn biết tu luyện giả thể chất đặc thù, thai kỳ khác hẳn người thường.
Khôn Đức cười lạnh: “Trừng phạt lớn nhất với Đạm Đài Tuyền đến thế là cùng.”
“Ngươi nói gì?” Thần Nam dựng làn mi kiếm, lạnh giọng: “Đừng đem cừu oán của ngươi trút lên đầu hài nhi của ta. Hiện tại mong ngươi không lợi dụng Mộng Khả Nhi đi báo thù Đạm Đài Tuyền, ta hi vọng ngươi không làm mẫu tử nàng thương tổn.”
“Ha ha…” Khôn Đức cười vang: “Ta tuyệt không thương tổn họ. Ngược lại còn giúp họ. Mộng Khả Nhi dị thường trọng yếu với Đạm Đài Tuyền, nếu để ả biết Mộng Khả Nhi có hài nhi của ngươi chắc sẽ dùng đại thần thông cấp Thần Vương giúp Mộng Khả Nhi luyện hóa tiểu sinh mệnh. Vì thế, tốt nhất ngươi không nên cho Đạm Đài Tuyền biết Mộng Khả Nhi ở trong nội thiên địa, ta sẽ tiếp tục thu hút ánh mắt Đạm Đài Tuyền.”
Thần Nam biến sắc, trong thời gian hai năm tới khó mà để Đạm Đài Tuyền không tìm ra, hắn tuy đạt đến Thần Vương nhưng e là không chống nổi cao thủ chuẩn Thần Hoàng.
“Không cần lo, chỉ cần hài nhi của ngươi đủ mạnh, dù Thần Hoàng cũng không luyện hóa được. Nên biết hài nhi của ngươi không tầm thường, hiện tại không phổ thông tiên nhân nào luyện hóa được, tiền đồ của nó không thể tưởng tượng, gốc rễ của nó thật quá sâu dày. Nếu ngươi còn lo lắng, có thể nghĩ cách khiến tiên thiên của nó mạnh hơn.”
“Làm thế nào?” Thần Nam có vẻ động lòng.
“Có món đồ tốt không dùng, lãng phí quá.” Khôn Đức cười lạnh, chỉ vào Lôi Thần bị phong ấn cách đó không xa.
Sức mạnh của Lôi Thần tuy bị phong ấn nhưng cảm giác vẫn còn, nghe Khôn Đức nói xong, sắc mặt xanh lè.
“Ta rất thích hài tử chưa sinh ra này, cảm giác được nó rất mạnh lại nghĩ tới hai đứa con thiên tài xưa kia.” Khôn Đức có phần thương cảm: “Ta giúp nó lấy được sức mạnh Thần Vương của Lôi Thần, để tiên thiên của nó hồn hậu hơn.”
Khôn Đức vẫy tay, Lôi Thần bay tới nhưng được nửa đường, Lôi Thần đã sợ quá ngất xỉu, lúc mất tri giác y quả thật muốn chửi văng lên, đường đường Thiên giới chủ thần lại trở thành bổ phẩm cho người ta, quả thật không còn gì để nói.
Một đạo tử quang từ thể nội Lôi Thần bính phát ra, một viên Lôi Thần đan xuất hiện trong tay Khôn Đức, rồi bị Lão bạo quân luyện hóa thành khí thái, cực kì thận trọng đẩy tử quang vào tiểu phúc Mộng Khả Nhi, dẫn vào thể nội tiểu sinh mệnh.
Lôi Thần có chín viên Thần Vương đan, bốn viên trước đã bị Thần Nam và con rồng du côn đẩy vào thể nội Long Bảo Bảo, hiện tại còn năm viên, bị Khôn Đức luyện hóa thành tiên thiên sinh mệnh lực, chú nhập vào tiểu sinh mệnh thể.
“Ta thấy thêm chút thời gian nữa, dù Đạm Đài Tuyền cũng không luyện hóa được nó, trừ phi ả muốn Mộng Khả Nhi mất mạng. Được rồi, giờ xin cáo từ.” Khôn Đức rời khỏi nội thiên địa, trực tiếp tan biến vào tầng không hải đảo.
Nhìn Mộng Khả Nhi đang ngủ, nở nụ cười điềm đạm, cảm giác được tiểu sinh mệnh máy động, lòng hắn dấy lên cảm tình khôn tả.
Hắn cẩn thận ôm Mộng Khả Nhi lên, đưa nàng vào điện vũ rồi gọi mấy thiên sứ hàng phục được ở Thiên giới đến phục thị.
Hắn định rời khỏi, chợt thấy một tia tinh thần dao động mỏng manh, giọng nói non nớt tựa hồ đang hô hoán: “Ba ... ba ...”
Thần Nam không dám tin vào linh giác, quay phắt lại.
“Ba ba ... mụ mụ ...”
Giọng nói non nớt lại vọng vào tim hắn.
Hắn cao hứng muốn cười vang nhưng rồi nhẫn lại được, ngồi xuống bên cạnh nhìn Mộng Khả Nhi đang ngủ, cảm thụ tiểu sinh mệnh hô hoán, một thời thần sau mới đứng dậy đi ra.
Rời khỏi nội thiên địa, xuất hiện trên hải đảo, tìm khí tức của Nguyên Tố thủy thần nhưng không phát giác, mà thấy một cỗ tinh thần dao động cực mạnh.
Hắn vội giúp cự ngưu Đồ Đằng ẩn khí tức, lánh vào một vạt rừng trên núi. Chỉ thấy trên không có mấy nhân ảnh nhanh chóng bay tới, một kẻ là Hắc Ám đại ma thần, bên cạnh là hai ma thần hắn không quen.
“Chết tiệt, mấy tên này đến đây vì tàn phá thế giới.” Hai mắt hắn xạ ra thần quang.
“Lão bất tử đó lừa chúng ta sao?”
“Âm Ảnh ma thần ngươi hoài nghi tiền bối Hắc Ám tộc chúng ta?” Hắc Ám đại ma thần lạnh lùng hỏi.
Âm Ảnh ma thần không đáp, một ma thần khác nói: “Không phải chúng ta hoài nghi, Thần Chiến sao lại chết được? Dù chết rồi, vị tiền bối đó sao lại khẳng định được thi thể Thần Chiến ở tầng địa ngục mười bảy?”
“Tà Dục ma thần ngươi có nghi vấn này sao lúc ở Thiên giới không nói ra?” Hắc Ám đại ma thần cười lạnh: “Sợ gì, dù không thu hoạch gì, chúng ta cũng rời đi được. Thôi, ba người chúng ta chia ra đi tìm. Bất quá không nên tách nhau quá xa, tránh xảy ra bất trắc.”
Ba ma thần chia thành ba hướng lao đi như sao băng.
Hai mắt Thần Nam phun lửa, lạnh giọng: “Chết tiệt, đều vì tàn phá thế giới. Phụ thân, người thật ra để lại gì ở đây? Con tin người chưa chết.”
Hắn tung chưởng đánh cự ngưu Đồ Đằng ngất đi rồi đằng không đuổi theo hướng Âm Ảnh ma thần, lạnh giọng: “Định nhắm vào Thần gia chúng ta thì xin lỗi, ta phải ra tay. Nhất định ta phải thu hồi tàn phá thế giới, còn chuẩn bị chút bổ phẩm cho hài nhi.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhduongcongtu