Lại bom nữa! Nổ chết mất:0 (144):
Hết Thak rùi mai thak bù nha!
Dương Minh cởi giầy tất của Tiếu Tình ra, sau đó đắp chăn cho nàng. Thân hình Tiếu Tình thật quá mê người, Dương Minh nuốt nước miếng, sau đó cắn răng xoay người sang chỗ khác. Hắn đang chuẩn bị về phòng thì nghe thấy Tiếu Tình gọi mình.
“Dương Minh, chị muốn nôn....” Âm thanh rên rỉ của nàng làm xương cốt Dương Minh mềm nhũn ra, sức hấp dẫn của phụ nữ.
“Chị chờ chút, chị Tiếu Tình” Dương Minh vội vàng chạy vào trong toilet tìm một chậu thau, sau đó định đỡ Tiếu Tình dậy. Nhưng lại nghe thấy Tiếu Tình nôn, nôn ra toàn là nước làm ướt cả ga giường.
Mùi rượu bay vào mũi Dương Minh. Dương Minh nhíu mày. Cũng may Tiếu Tình không ăn gì, chỉ uống mỗi rượu, cho nên ngoài mùi rượu không có mùi thức ăn, nếu không rất khó ngửi.
“Ai” Dương Minh thở dài. Tiếu Tình đã ba mươi tuổi mà không khác gì trẻ nhỏ. Dương Minh không biết làm gì vì cả người Tiếu Tình đều là rượu mà nàng nôn ra, ga giường, chăn cũng vậy.
“Dương Minh... chị khó chịu lắm... mùi này khó ngửi quá, giúp chị cởi quần áo” Ngay khi Dương Minh không biết làm gì, Tiếu Tình đột nhiên cau mày oán giận nói.
“Dát?” Dương Minh kinh ngạc, bảo tôi giúp chị cởi quần áo? Chị, đây là chị dụ dỗ tôi đó nha, hay là quá yên tâm về tôi? Thằng em nuôi này là một thanh niên trai tráng, lại uống ít rượu, chẳng may dục vọng bốc lên, không nhịn được thì sao nhỉ.
“Khó chịu quá” Tiếu Tình không ngừng lẩm bẩm.
Dương Minh không còn cách nào khác đành phải liều mình cởi khóa trên váy của nàng xuống, tuột cả váy ra.
Tiếu Tình không mặc đồ trong. Bộ ngực đầy đặn được chiếc áo lót màu trắng bao phủ chiếm trọn ánh mắt Dương Minh. Dương Minh không khỏi bắt đầu thở hổn hển.
“Quần” Trên người Tiếu Tình không còn váy nữa, hai chân đạp lung tung, trong miệng lẩm bẩm.
“Quần cũng cho mình cởi sao?” Đầu Dương Minh to lên. Bỏ đi, váy đã cởi rồi, chỉ còn mỗi quần, Dương Minh cắn răng một cái, kéo mạnh quần của nàng xuống, không ngờ rằng hắn dùng sức quá mạnh nên đã kéo cả quần lót của nàng.
Chẳng qua bởi vì không bật điện nên Dương Minh còn chưa ý thức được mình đã cởi quần lót của Tiếu Tình ra. Nhìn bên dưới trắng trắng của Tiếu Tình, hắn còn tưởng rằng nàng mặc quần lót trắng chứ.
“Hả?” Dương Minh cầm quần Tiếu Tình không khỏi sững sờ? Mẹ nó, đây không phải là quần lót sao?
Vậy vừa rồi mình nhìn thấy là? Không có lông? Nghĩ đến đây Dương Minh đột nhiên tỉnh ra, chẳng lẽ Tiếu Tình là Bạch Hổ trong truyền thuyết.
Ngất mất, thằng Tống Hàng kia có lẽ vì điểm này nên mới chạy mất. Đúng là thằng nông dân mê tin. Phụ nữ nếu không có lông sẽ sát phu.
Nhưng ngược lại còn có rất nhiều người nói phụ nữ không lông rất tốt cho chồng. Có người còn cố ý tìm các cô gái không lông để lấy làm vợ.
Nghĩ đến đây Dương Minh toát mồ hôi, cái này hỏng bét. Mình cởi cả quần lót của Tiếu Tình, sáng mai lúc nàng tỉnh dậy không phải sẽ nghi ngờ mình có ý đồ xấu xa đó chứ?
Mặc lại cho nàng? Bỏ đi, Dương Minh quả thực không có dũng khí nữa. Vừa nãy không biết không thấy rõ thì thôi, bây giờ mình nếu đã biết Tiếu Tình là Bạch Hổ không lông, vậy không thể nào nhịn được, kiểu gì cũng cẩn thận nhìn, đến lúc đó.
Dương Minh lấy quần lót của Tiếu Tình ra, đặt trên khăn lông, sau đó lại nghe thấy Tiếu Tình ở bên ngoài đang rên rỉ: “Còn mùi rượu”
Dương Minh cười khổ, đương nhiên là còn rồi. Trong phòng toàn mùi rượu sao hết nhanh thế chứ. Dương Minh đi ra, nhưng không biết từ lúc nào Tiếu Tình đã đạp chăn xuống đất, xuân sắc giữa hai chân đập thẳng vào mắt Dương Minh.
Mẹ chứ. Được, đây là chị khiêu chiến cực hạn của tôi. Chẳng qua đột nhiên nghĩ đến Tiếu Tình vừa nôn trên giường, như vậy mùi rượu là không thể tránh khỏi.
Nghĩ đến đây Dương Minh không thể không ôm nàng lên. Đã làm phải làm cho chót, mình nhịn, nếu không nhịn được thì đừng trách.
Dương Minh ôm nàng vào trong toilet, sau đó đặt nàng vào bồn tắm, mở nước nóng.
Hắn chuẩn bị tẩy hết mùi rượu trên cơ thể nàng.
Bố trí xong cho Tiếu Tình, Dương Minh đóng cửa toilet lại, sau đó đi tới bên cạnh điện thoại, gọi cho lễ tân: “Alo, tôi ở phòng 2210, phiền anh phái người thay ga giường cho tôi”
“Được, xin chờ một lát, chúng tôi lập tức bảo người thay” Người kia nói.
Quả nhiên không lâu sau đã có nhân viên phục vụ tới, rất nhanh đã thay được ga giường và chăn, sau đó ra khỏi phòng.
Dương Minh thở dài đi vào toilet. Nhưng hắn lại phát hiện ở tình huống này mà Tiếu Tình vẫn còn đang mơ hồ chưa tỉnh. Dương Minh không còn cách nào khác, tiện tay cởi áo lót của nàng ra. Bên dưới cũng đã nhìn rồi, nhìn bên trên cũng không có gì.
Chẳng qua hai vú tròn trịa vừa hiện ra, Dương Minh không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Dương Minh xé một chiếc khăn tắm, phủ lên người Tiếu Tình, sau đó ôm nàng ra khỏi toilet, đặt lên giường, kéo khăn tắm ra, đắp chăn cho nàng.
Lúc này Dương Minh mới thở dài một hơi. Liễu Hạ Huệ cũng không thể hơn mình. Dương Minh đắc ý nghĩ.
“Nước... chị muốn uống nước” Về đến giường, Tiếu Tình vẫn không chịu để yên, không ngờ lại đòi nước.
Dương Minh thở dài, đứng dậy đi tới cạnh bàn, rót một cốc nước nóng cho nàng, sau đó đi đến bên giường: “Chị Tiếu Tình, nước này”
“Em giúp chị” Tiếu Tình nhắm mắt nằm trên giường, mơ hồ nói.
Này? Chị nằm trên giường, tôi cho chị uống như thế nào? Tôi mà cho chị uống không phải ướt hết giường sao?
“Ngoan, nghe lời, tự uống đi” Dương Minh nói như đang lừa trẻ con vậy.
“Ồ” Tiếu Tình hình như hiểu lời Dương Minh nói, vươn tay lên ôm lấy cổ Dương Minh, thân hình hơi ưỡn lên.
Dương Minh không để ý, tưởng Tiếu Tình mượn hắn để ngồi dậy, vừa đưa cốc đến đến bên miệng nàng. Không ngờ Tiếu Tình lại hôn lên môi hắn.
“Đừng...” Dương Minh kinh ngạc định nói. Nhưng hắn cảm thấy Tiếu Tình đang liều mạng hút lấy nước miếng trong miệng mình. Ngất mất, không phải nàng nghĩ mình là nguồn nước đó chứ?
Chẳng qua Dương Minh không thể nhịn được nữa, bây giờ Tiếu Tình chủ động hôn hắn, Dương Minh đã có quyết định. Còn nhịn làm mẹ gì, ông không nhịn nữa.
Thực ra đây là cực hạn của tư tưởng, một khi đột phá Dương Minh sẽ không hề cố kỵ, nhiệt tình hôn lại nàng. Mà Tiếu Tình hình như cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của Dương Minh, bắt đầu đáp lễ, mặc dù cứng ngắc nhưng rất nóng bỏng.
Rất nhanh hai cơ thể nóng bỏng cuộn vào nhau, thực hiện những hành động nguyên thủy.
Trên thực tế Tiếu Tình cũng không hoàn toàn say, mà nàng đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, nhưng bởi vì tác dụng của rượu nên tư tưởng hơi chậm phản ứng mà thôi.
Chẳng qua những chuyện Dương Minh làm, nàng rất rõ ràng. Ví dụ cởi quần áo cho nàng, tắm cho nàng. Mặc dù Tiếu Tình biết làm như vậy không ổn, nhưng bởi vì suy nghĩ không còn linh hoạt nên cũng không nghĩ nhiều, cứ làm theo bản năng.
Đến vừa nãy khi mơ mơ màng màng muốn uống nước, nàng cũng không biết làm như thế nào mà lại coi miệng Dương Minh là nguồn nước. Mặc dù Tiếu Tình cảm thấy không đúng nhưng đầu óc phản ứng quá chậm, không thể nghĩ được không đúng ở chỗ nào.
Cũng bởi vì nàng không kịp nghĩ mới làm cho Dương Minh hôn trả lại. Trong nháy mắt đó đầu óc nàng trở nên rõ ràng, trong tiềm thức nói với nàng làm như vậy không đúng. Nhưng dục tính trong người bị Dương Minh thiêu đốt, nhất là đầu óc bởi vì sức rượu nên không thể khống chế, động tác của cơ thể đều xuất phát từ bản năng.
Cho nên Tiếu Tình cũng chỉ có thể tỉnh táo lại trong nháy mắt, rồi bắt đầu nhiệt tình đáp lại Dương Minh.
Người uống rượu hôm trước, hôm sau thường sẽ tỉnh lại rất sớm. Dương Minh mở mắt ra, đột nhiên thấy Tiếu Tình đang dựa vào lòng mình ngủ rất ngon, không khỏi giật mình.
*** hôm qua cuối cùng vẫn làm. Cái này không được, lát nữa giải thích như thế nào đây. Dương Minh đau đầu, nếu Tiếu Tình không phải chị nuôi của hắn thì tốt biết bao. Cùng lắm Dương Minh chịu trách nhiệm với nàng là được. Nhưng bây giờ phức tạp rồi đây.
Chị nuôi, trời ạ, hôm qua mình chơi chị “nuôi”.
Đã có 110 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Lại bom nữa! Nổ chết mất:0 (144):
Hết Thak rùi mai thak bù nha!
Nói thật ra Dương Minh không phải không có cảm giác với Tiếu Tình. Mỹ nữ mà, có ai không thích chứ. Nhưng vấn đề quan trọng đó chính là quan hệ chị em giữa hắn và Tiếu Tình, hơn nữa không phải là tình anh em trên danh nghĩa, mà là chị em chính thức.
Bây giờ sợ nhất là Lưu Duy Sơn biết. Nếu ông biết mình và con gái nuôi của ông ***, ngất, không biết sẽ như thế nào đây. Cho nên Dương Minh thở dài một hơi, chẳng qua hắn cũng không hối hận vì chuyện hôm qua. Nếu đã làm thì dù hối hận cũng chẳng được gì.
Vấn đề quan trọng trước mắt là làm cho Tiếu Tình ổn định lại. Chỉ cần nàng không làm ầm ĩ, Lưu Duy Sơn sẽ từ từ thuyết phục được. Dù sao hai người cũng không phải chị em ruột.
Dương Minh nhặt quần áo lên, lấy một gói thuốc trong túi quần ra, rút ra một điếu đặt vào miệng, vừa định lấy bật lửa châm thuốc nhưng không ngờ rằng một bàn tay lại đưa ra đoạt lấy điếu thuốc trong miệng Dương Minh. Dương Minh càng hoảng sợ, bật lửa thiếu chút nữa đốt vào miệng hắn.
Dương Minh kinh ngạc nhìn Tiếu Tình, chẳng lẽ nàng đã tỉnh?
“Nhìn cái gì. Mới có mấy giờ mà đã hút thuốc, em muốn chết à” Tiếu Tình nhắm mắt lại, nói một câu: “Ngủ chút nữa đi”
Dương Minh cảm thấy khó hiểu, nàng đang tỉnh sao? Hay là đang nằm mơ nên nói vậy?
Thấy nàng đang ngủ rất ngon, mặt đỏ ửng hình như rất thích, Dương Minh bực mình, tỉnh rồi thì không ngủ được nữa, trong lòng cứ quanh quẩn chuyện với Tiếu Tình.
Nếu vừa nãy Tiếu Tình đã tỉnh như vậy chứng minh nàng không truy cứu chuyện hôm qua. Nhưng nếu nàng đang ngủ, như vậy khó thể nói. Có thể là do bản năng của nàng có phản ứng.
Qua một giờ đồng hồ đầy khó khăn, Tiếu Tình mới tỉnh dậy, ngáp một cái, quay đầu nhìn Dương Minh đang nhăn nhó, hỏi: “Em không ngủ?”
“Hả? Tiếu Tình... chị... chị đã tỉnh?” Dương Minh gọi chị Tiếu Tình không được tự nhiên. Hai người không còn quan hệ chị em thuần khiết nữa.
“Ừ... đầu vẫn hơi đau” Tiếu Tình lắc đầu, nhíu mày nói.
"?" Dương Minh bực mình, Tiếu Tình không biết có chuyện gì xảy ra sao, hay là nàng đang giả vờ? Sao lại nói như vậy chứ? Hai người đang trần truồng nằm cạnh nhau ở trên giường, Tiếu Tình không cảm thấy có gì không ổn sao?
“Chị Tiếu Tình... cái kia... hôm qua chúng ta....” Dương Minh nghẹn lời, mở miệng nói.
“Sao, em muốn nói người chị này chiếm tiện nghi của em?” Tiếu Tình hỏi lại.
“A... không phải, em không có ý đó, em là đàn ông sẽ không thua thiệt gì. Chỉ là chị Tiếu Tình...” Dương Minh toát mồ hôi.
“Không có gì, em cũng không phải lần đầu tiên, cho nên hai chúng ta không ai thua thiệt cả” Tiếu Tình cười nói: “Đây là phản ứng sinh lý bình thường, em không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì”
“Không được, chị Tiếu Tình, ý em là em sẽ có trách nhiệm với chị” Dương Minh vội vàng nói.
“A” Tiếu Tình nhìn Dương Minh một cái, cười nói: “Em chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm như thế nào? Chẳng lẽ em cưới chị?”
“Cái này....” Dương Minh nghẹn lời, hắn thực sự không phải không muốn lấy Tiếu Tình. Chỉ là lấy Tiếu Tình thì Lam Lăng và Trần Mộng Nghiên thì sao?
“Thấy chưa, em không thể lấy chị. Em chịu trách nhiệm như thế nào?” Tiếu Tình lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Dương Minh, cho dù em thực sự lấy chị, chị cũng không thể đồng ý” Tiếu Tình thực ra không hề ngủ, mà đang suy nghĩ nên nói với Dương Minh như thế nào. Nàng đã ba mươi tuổi, có suy nghĩ của người trưởng thành. Nàng sợ nếu xử lý chuyện này không tốt sẽ thành vướng mắc trong lòng Dương Minh.
Dù sao chuyện hôm qua không phải lỗi ở Dương Minh. Hơn nữa chuyện này có ai đúng ai sai được chứ? Tiếu Tình không còn khát vọng vào tình yêu nữa. Dù sao nàng đã ba mươi, qua cái giai đoạn mơ mộng vào tình yêu của các cô bé. Bây giờ nàng thực tế hơn nhiều, chỉ hy vọng sống cuộc sống bình thường mà thôi. Nhưng Dương Minh thì khác, hắn mới mười tám tuổi, còn có tương lai tươi đẹp phía trước, cho nên Tiếu Tình sợ Dương Minh phải suy nghĩ, lại đòi chịu trách nhiệm với mình. Đây là điều mà nàng không muốn thấy, hơn nữa cũng sẽ chọc giận Lưu Duy Sơn. Cho nên Tiếu Tình nghĩ giải quyết nội bộ là tốt nhất.
“Chị Tiếu Tình, tại sao? Chị không thích em?” Dương Minh không bỏ qua, hỏi ngược lại.
“Ai. Nói thật, Dương Minh chị không thể nói là thích hay không thích em. Dù sao cũng rất gần gũi” Tiếu Tình lắc đầu, thực ra nàng từ trước đến nay vẫn chú ý đến Dương Minh, chẳng qua tuổi của hai người.
Chênh lệch quá nhiều, Tiếu Tình không thể suy nghĩ chuyện đó. Nhưng hôm qua lúc trong quán rượu nghe câu nói kia của Dương Minh, Tiếu Tình động tâm. Người đàn ông chân chính, mới là chỗ dựa của nàng. Kẻ tiểu nhân bỉ ổi Tống Hàng chỉ là một người qua đường trong cuộc đời nàng. Cũng bởi vì nghĩ như vậy nên nàng mới thả lỏng bản thân, mới có chuyện ân ái tối qua.
Tiếu Tình nói tiếp: “Chẳng qua nếu chị thích em thì sao? Em phải biết chị lớn hơn em mười hai tuổi. Em nghĩ giữa chúng ta có thể sao?”
“Nhưng mà....” Dương Minh còn định nói gì đó đã bị Tiếu Tình cắt ngang.
“Dương Minh, em có cuộc sống của em, chị có cuộc sống của chị. Trước mặt người ngoài, chị là chị nuôi của em, em hiểu không?” Tiếu Tình nhấn mạnh từng chữ: “Em không suy nghĩ cho mình thì cũng nên suy nghĩ cho người khác. Bố mẹ em sẽ nghĩ như thế nào? Bố mẹ nuôi sẽ nghĩ như thế nào?”
Dương Minh trầm ngâm. Đúng vậy hắn có thể gì cũng không cần, nhưng Tiếu Tình thì sao? Đầu tiên nàng phải nghĩ đến cảm nhận của Lưu Duy Sơn.
Mà mình thì sao. Nếu mình và Tiếu Tình ở bên nhau, Trần Mộng Nghiên có tức giận mà bỏ đi không. Sợ rằng bố mẹ mình cũng không thể chấp nhận được. Bọn họ là hai người theo chủ nghĩa truyền thống, không thể dễ dàng tha thứ cho việc mình có quan hệ *** với chị gái nuôi.
Dương Minh cau mày rơi vào trầm tư. Hắn vốn tưởng rằng sau khi Tiếu Tình tỉnh lại sẽ giận dỗi mình, sau đó sẽ không đội trời trung, hoặc trực tiếp đuổi mình ra ngoài. Nhưng không ngờ rằng Tiếu Tình chẳng những không giận dỗi mà còn muốn nghĩ cho hắn, chuyện gì cũng nghĩ cho hắn. Điều này làm Dương Minh rất cảm động, Tiếu Tình quá tốt.
Một người phụ nữ như vậy không yêu nàng, không chăm sóc cho nàng, Dương Minh cảm thấy có lỗi với lương tâm. Hơn nữa trong lòng hắn còn một suy nghĩ xấu xa, cuộc ân ái tối qua làm Dương Minh không thể nào quên.
Vẻ quyến rũ của nàng khác hẳn với cô bé Lam Lăng, hai người đều là cực phẩm.
“Chị Tiếu Tình, em không muốn mất chị” Dương Minh trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn nói.
“Sao lại có thể nói là mất. Ha ha, chị cả đời sẽ không rời xa em. Em yên tâm, chị sớm đã quyết định không lấy chống” Tiếu Tình cười cười nói.
“Ồ” Dương Minh nghe Tiếu Tình trả lời không khỏi thất vọng. Hắn không muốn quan hệ giữa mình và Tiếu Tình chỉ là chị em đơn thuần, hắn không từ bỏ ý định: “Nhưng chị Tiếu Tình, quan hệ giữa chúng ta”
“Quan hệ gì? Trước mặt người ngoài chị là chị gái nuôi của em” Tiếu Tình do dự một chút rồi nói.
Trước mặt người ngoài? Mắt Dương Minh sáng lên. Vậy nếu chỉ có hai người thì sao? Nghĩ vậy Dương Minh vội vàng hỏi: “Thế nếu chỉ có chúng ta?”
Tiếu Tình nhíu mày, cũng hiểu được mình nói hớ, mấp máy miệng. Nàng sao không hiểu ý của Dương Minh chứ? Dương Minh lại là một thanh niên trai tráng. Hơn nữa tốt qua Tiếu Tình cũng rất thích hai người làm chuyện đó. Dù nói như thế nào, Tiếu Tình cũng là một người phụ nữ thành thục cả về tinh thần và thể xác. Phụ nữ ba mươi như hổ, khao khát tình yêu hoàn toàn xuất phát từ phản ứng sinh lý bình thường.
Mặc dù có đôi khi Tiếu Tình cũng dùng phương pháp khác để giải quyết, nhưng so với ngày hôm qua đúng là không cùng cấp độ. Nói thật nếu như giữa nàng và Dương Minh không có nhiều vấn đề như tuổi tác thì có lẽ đã ở được bên nhau.
Trong nháy mắt hôm qua, Tiếu Tình đã động tâm. Đó là cảm giác làm tim nàng đập mạnh, nó khác hẳn với khi đi cùng Tống Hàng ngày xưa.
Thấy vẻ mặt buồn bực không vui của Dương Minh, Tiếu Tình không thể làm hắn thất vọng, nhưng lại không thể tự nói ra là nếu không có người ngoài em có thể “chơi” chị? Lời này nàng không thể nói.
Thấy Tiếu Tình cau mày, Dương Minh tưởng mình làm nàng tức, không dám nhiều lời, lẳng lặng chờ nàng lên tiếng.
Một lúc sau mới nghe Tiếu Tình nói: “Lúc hai chúng ta ở bên nhau, chị cũng là chị nuôi của em”
Đã có 101 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Lại bom nữa! Nổ chết mất:0 (144):
Hết Thak rùi mai thak bù nha!
Dương Minh nghe xong, mặt không khỏi tối sầm lại, xem ra Tiếu Tình đã có quyết định. Dương Minh không khỏi cười khổ nói.
Thấy vẻ mặt ủ rũ của Dương Minh, Tiếu Tình không khỏi cảm thấy buồn cười, xem ra mình trêu Dương Minh hơi quá. Nhưng nàng cũng không muốn Dương Minh quá đau lòng, vì vậy nàng lí nhí nói: “Thực ra chữ Hán chúng ta rất nhiều nghĩa, cùng một chữ nhưng có nhiều nghĩa khác nhau, cũng có rất nhiều từ đồng âm....”
Dương Minh hơi khó hiểu, đang nói chuyện sao đột nhiên nói về chữ Hán? Chẳng qua Dương Minh cũng không ngu, nghe Tiếu Tình nói “Cùng một chữ” lập tức nghĩ đến sự khác nhau giữa “chị nuôi” và chị “nuôi”
Chẳng lẽ ý của Tiếu Tình là... nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi kích động hỏi: “Chị Tiếu Tình, ý của chị là lúc không có ai, còn có thể làm....”
“Hắc hắc, không ngờ chị Tiếu Tình thuần khiết như vậy mà cũng có ý ẩn” Nếu đã biết ý của Tiếu Tình, Dương Minh lập tức trở nên vui vẻ, nói chuyện cũng không kiêng nể: “Thực ra lúc trước gọi chị là chị nuôi, trong đầu em đã có suy nghĩ đó”
“Em nghĩ chị là trẻ con hả, nghĩ chị không biết?” Tiếu Tình lấy tay chỉ vào trán Dương Minh, nói: “Bình thường chị cũng hay lên mạng. Chẳng qua không ngờ trước đó em đã có suy nghĩ ấy, em nghĩ chị nên xử lý em như thế nào?”
“Ha ha, không nói nữa. Chị Tiếu Tình, hay là chúng ta làm chị “nuôi” một lần nữa?” Dương Minh mặc dù không có câu trả lời thuyết phục của nàng, nhưng coi như nàng đã thừa nhận. Vì vậy Dương Minh nghiêng người, đến bên cạnh Tiếu Tình.
Dương Minh đang không biết làm thế nào thì nghe Tiếu Tình nói: “Hôm qua là lần đầu tiên của chị, em có phải muốn chị không rời được giường không, để bố mẹ nhìn ra sao?”
“A....” Dương Minh cười xấu hổ, đúng là mình tham quá, xấu hổ nói: “Xin lỗi chị Tiếu Tình...”
“Được rồi đừng tự trách nữa. Hôm nay đi dạo phố với chị. Nếu em biểu hiện tốt... tối nay nói tiếp” Tiếu Tình nói.
Biểu hiện tốt, tối nói tiếp? Dương Minh nghe xong dở khóc dở cười, lời này có gì đặc biệt chứ? Chẳng khác gì không nói.
Chẳng qua Dương Minh không để ý, nếu Tiếu Tình đã nói như vậy tức là nàng không giận.
“Hắc hắc, chị yên tâm. Chị Tiếu Tình, em nhất định làm một bạn trai chân chính. Giúp chị...” Dương Minh thầm nói chức trách của bạn trai là XXX bạn gái của mình.
“Hì hì” Tiếu Tình mỉm cười, đã lâu rồi nàng không vui vẻ như vậy. Chẳng qua nàng vẫn nhắc Dương Minh: “Dương Minh, chuyện của hai chúng ta chỉ được biết với nhau. Ở bên ngoài phải nhớ kỹ thân phận đó. Biết không?”
“Em biết mà chị Tiếu Tình” Dương Minh gật đầu: “Chẳng qua chị Tiếu Tình, như vậy đối với chị hình như không được công bằng?”
“Có gì mà công bằng với không công bằng. Dương Minh, em không nên nghĩ nhiều” Tiếu Tình nghiêm mặt nói: “Chị đã quyết định cả đời không lấy chồng. Hơn nữa em đã đồng ý chiếu cố chị cả đời. Dương Minh, chỉ cần sau này em không bỏ chị là được”
“Chị Tiếu Tình, chị nói gì thế. Sao em lại bỏ chị” Dương Minh vội vàng nói.
“Được rồi đừng nói nữa, em mau về phòng thu dọn đi. Bây giờ đã hơn sáu giờ, có lẽ lát nữa là bố mẹ dậy, đừng để bọn họ thấy gì” Tiếu Tình nói.
“Vâng. Em đi” Dương Minh có chút không muốn.
“Được rồi, đừng như trẻ con thế” Tiếu Tình cười nói.
Dương Minh rời giường, nhìn ga giường thấy có điểm đỏ, không khỏi giật mình. Nói với Tiếu Tình đang nằm trên giường: “Chị Tiếu Tình, ga giường này...”
“Lát nữa chị sẽ tự dọn, sao, em muốn mang đi?” Tiếu Tình oán trách nhìn Dương Minh.
“Em.... căn bản là cũng có ý này” Dương Minh gãi gãi đầu”
“Chị thu trước, về Tùng Giang sẽ đưa cho em” Tiếu Tình đã ba mươi tuổi nên không coi trọng cái này như mấy cô bé.
Dương Minh cầm quần áo trên đất lên mặc. Tiếu Tình cũng đang tự mặc quần áo. Dương Minh vừa mới đeo thắt lưng xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, giật mình.
Hắn vội vàng nhìn Tiếu Tình.
Tiếu Tình có chút buồn cười. Hôm qua trong quán rượu có nhiều người vây quanh như vậy mà Dương Minh không hề sợ hãi, rất bình tĩnh. Sao hôm nay có tiếng gõ cửa cũng sợ.
“Được rồi, không có gì đâu. Em ngồi ở đây một lát” Tiếu Tình lúc này vừa thay bộ quần áo mới xong. Bộ quần áo hôm qua đang được ngâm trong bồn rửa tay.
Tiếu Tình nói xong liền lấy áo, chăn che vết máu trên ga giường lại, nàng đứng dậy đi về phía cửa: “Ai đó?”
“Tình Tình à, là mẹ, con dậy chưa?” Sở Tuệ Phương nói.
“Mẹ, con dậy rồi, có chuyện gì không ạ?” Tiếu Tình hỏi.
“Ồ, không có gì. Vừa nãy mẹ gõ cửa phòng Dương Minh, gõ một lúc mà không ai trả lời, không phải có chuyện gì chứ?” Sở Tuệ Phương lo lắng nói.
“Hì hì, không có gì đâu ạ” Tiếu Tình vừa nói vừa mở cửa phòng mình ra: “Dương Minh đang ở trong phòng con, bọn con đang định đi ăn sáng”
“Thì ra Dương Minh ở chỗ con, làm mẹ sợ muốn chết. Mẹ còn định nhờ nhân viên phục vụ mở cửa hộ” Sở Tuệ Phương vừa nói liền đi vào phòng.
“Ồ? Tình Tình, con lớn như vậy sao còn không gấp chăn màn vào? Dương Minh cũng ở đây, con để vậy không sợ Dương Minh cười cho à?” Sở Tuệ Phương lắc đầu, vừa nói liền định giúp Tiếu Tình gấp chăn màn.
Tiếu Tình và Dương Minh đều hoảng hốt. Đâu thể được, bí mật bên dưới mà lộ ra thì đi. Trên đó có vệt máu của Tiếu Tình và *** của Dương Minh.
“Mẹ, mẹ để đó con, con gấp ngay đây ạ” Tiếu Tình vội vàng nói.
“Thôi, để mẹ gấp hộ cho. Con và Đại Minh đến chỗ bố chơi. Mẹ dọn phòng cho con” Sở Tuệ Phương khoát tay nói.
“Mẹ nuôi, chúng ta cùng đi ạ. Phòng này sẽ có nhân viên phục vụ dọn dẹp, chăn màn cũng đổi cái mới, gấp vào chẳng phải là thừa sao ạ?” Dương Minh vội vàng nói.
“Ồ? Cái này cũng đúng” Sở Tuệ Phương nghe xong gật đầu với Dương Minh, lúc này mới nhớ tới mình đang ở khách sạn, không phải là trong nhà, không cần gập chăn màn: “Vậy thì đi thôi, tìm bố các con rồi đi ăn sáng”
Dương Minh và Tiếu Tình thở phào một hơi, trời ạ, đúng là quá nguy hiểm.
Trước khi đi, Dương Minh nháy mắt với Tiếu Tình, Tiếu Tình lập tức nói: “Mẹ, Dương Minh, hai người đi trước đi, con vào toilet”
“Ồ, được, mẹ và Đại Minh đi trước” Sở Tuệ Phương không hề nghi ngờ Tiếu Tình, cùng Dương Minh ra khỏi phòng.
Hai mươi phút sau, Dương Minh một lần nữa thấy Tiếu Tình, Tiếu Tình đưa tay ra dấu “Ok” với hắn, Dương Minh mới yên tâm.
Cả nhà đến phòng ăn của khách sạn ăn sáng, sau đó bắt đầu kế hoạch cả ngày. Hôm nay Sở Tuệ Phương và Lưu Duy Sơn đi tham gia hội nghị khoa học, Dương Minh và Tiếu Tình đi chơi.
Có buổi tối ân ái hôm qua, Dương Minh và Tiếu Tình trở nên ăn ý hơn nhiều, đi ra ngoài cũng không còn xấu hổ nữa, đi cạnh nhau rất giống đôi tình nhân.
“Chúng ta đi đâu?” Tiếu Tình hỏi.
“Hay là đi đến Disneyland chơi đi?” Dương Minh đề nghị: “Nghe nói đó là khu Disneyland duy nhất ở Châu Á”
“Không phải Tokyo cũng có sao? Hơn nữa quy mô còn lớn hơn cả đây” Tiếu Tình nói.
“Tokyo hả” Dương Minh lắc đầu, hắn không muốn đến Nhật Bản. Không phải là hắn tức giận gì, hắn chỉ không thích người đã làm sai mà không chịu thừa nhận.
“Hì hì, không ngờ rằng thế hệ các em còn bảo thủ như vậy” Tiếu Tình cười cười nhìn Dương Minh: “Đi, chúng ta đi xem Disneyland của Hongkong chút”
Disneyland không gần khách sạn nên hai người không thể đi bộ tới đó. Dương Minh bắt một xe taxi, nói cho lái xe điểm mình muốn đến.
Đã có 101 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Lại bom nữa! Nổ chết mất:0 (144):
Hết Thak rùi mai thak bù nha!
“Đi Disneyland?” Lái xe gật đầu khởi động xe, sau khi còn nói: “Hai người ở nơi khác đến đây du lịch?”
“Đúng thế, chúng tôi là người trong đại lục” Dương Minh gật đầu nói.
“Ha ha, các nơi giải trí đó chỉ kiếm được tiền từ khách du lịch, người bản địa bình thường đều không đến đó” Lái xe cười nói.
“Tại sao?” Dương Minh có chút khó hiểu hỏi, Disneyland rất nổi tiếng mà?
“Vé vào cửa đã hơn ba trăm, một nhà đi không phải ngàn mấy ” Lái xe lắc đầu: “Công nhân như chúng tôi không nỡ bỏ ra từng đó”
“Ha ha, anh nói có lý, chẳng qua chúng tôi không phải người bản địa, đi du lịch nếu không đi chơi quanh về sẽ hối hận” Dương Minh gật đầu đồng ý nói: “Thực ra người địa phương sở dĩ nghĩ như vậy là vì Disneyland ở ngay trước mặt mình, lúc nào muốn đến cũng được, không cần phải cố ý đi. Giống như công viên ở chỗ chúng tôi vậy, tôi cũng không đi đến đó mấy lần”
“Ừ, không sai, nghe cậu nói thấy cũng đúng” Lái xe gật đầu: “Tôi năm trước mang vợ và con cái đến Bắc Kinh, cũng đi thăm hết các danh lam thắng cảnh, nếu không vất vả lắm mới đi được một chuyến, không đi sẽ rất tiếc. Hơn nữa ra ngoài không nên keo kiệt chút tiền”
Dương Minh và Tiếu Tình nghe xong không khỏi buồn cười, lái xe này thú vị đó.
“Nghe nói Disneyland ở Hongkong khác các nơi?” Tiếu Tình hỏi.
“Đúng vậy Disneyland ở Hongkong là dựa vào Disneyland của cả năm châu dựng lên. Nghe nói du khách vào Disneyland Hongkong sẽ tạm thời rời xa thế giới hiện thực, tiến vào vương quốc thần thoại, cảm nhận sự huyền bí và kích thích khi thám hiểm thế giới” Lái xe nói.
“A....” Dương Minh nghe xong không biết nói gì: “Anh lái xe, anh không phải đã đến đó rồi chứ?’
“Đương nhiên là không đi rồi. Nhưng mỗi ngày tôi đều đi trên đường, luôn có khách hỏi nên tôi cũng phải nói với mọi người chứ” Lái xe cười nói.
Đến Disneyland, Dương Minh mua hai vé, hai trăm chín mươi lăm nhân dân tệ một vé. Lái xe nói hơn ba trăm một vé, đó chỉ là vào ngày chủ nhật, ngày lễ mà thôi. Chẳng qua có chuyện buồn cười đó là Disneyland còn có vé năm. Mua một vé sáu trăm ba mươi tệ là có thể vào trong này cả năm.
“Ha ha, nếu nhà có em bé vậy mua vé năm là hay nhất” Dương Minh cười nói.
“Em vẫn còn là trẻ con, nghĩ xa quá đó” Tiếu Tình cười nói.
“Không xa đâu, hay là hai chúng ta sinh một đứa?” Bên cạnh không có người ngoài, Dương Minh ăn nói cũng trở nên tùy tiện.
“....” Mặt Tiếu Tình trở nên ảm đạm, cúi đầu không nói.
Dương Minh thấy vẻ mặt của Tiếu Tình, lúc đầu còn có chút kỳ quái. Nhưng ngay sau đó nhớ đến lời Tiếu Tình nói với mình hôm qua lúc hai người uống rượu. Tiếu Tình không thể sinh con.
“Xin lỗi, chị Tiếu Tình, em không cố ý nói như vậy” Dương Minh vội vàng xin lỗi.
“Quên đi, không có gì. Hì hì” Tiếu Tình cười cười, vẻ mặt khôi phục bình thường: “Không thể mang thai không phải tiện nghi cho cậu nhóc này à”
“A....” Dương Minh không nghĩ tới tâm trạng của nàng điều chỉnh nhanh như vậy. Vốn định an ủi nàng mấy câu, nhưng nàng lại trêu mình chứ.
Tiếu Tình đã trải qua chuyện lần đó, tâm trạng thành thục hơn người bình thường nhiều. Nàng có thể khống chế rất tốt tình cảm của mình, nàng trân trọng Dương Minh nên luôn lấy lợi ích của hắn làm hàng đầu. Như một người vợ quan tâm đến Dương Minh.
“Được rồi. Nói không đúng sự thật gì hết. Chị và em sinh con? Vậy bố mẹ thì sao? Con chúng ta gọi bố mẹ là ông nội bà nội hay là ông ngoại bà ngoại? Nói chuyện mà không biết suy nghĩ?” Tiếu Tình nói Dương Minh.
“Hắc hắc....” Dương Minh thực ra không nghĩ đến vấn đề này. Nghe thấy Tiếu Tình nói như vậy, không khỏi có chút xấu hổ.
Đến Disneyland chủ yếu có các nhân vật hoạt họa, chụp bức ảnh lưu niệm ở nơi này. Bởi vì hai người đi đôi nên không thể nào tự chụp được. Cho nên Dương Minh tìm một thợ ảnh phụ trách chụp.
Lúc mới đầu Tiếu Tình còn hơi e ngại, lúc chụp cố gắng không quá thân mật với Dương Minh. Chẳng qua sau này hai người chơi thoải mái, không e ngại nhiều đến vậy, chụp ảnh như một đôi tình nhân.
Nhất là lúc Dương Minh ôm Tiếu Tình quay nàng một vòng trên không trung, thợ chụp ảnh khen không ngớt.
Giữa trưa hai người ăn cơm ở khách sạn trong Disneyland. Ở đây mặc dù rất đắt nhưng Dương Minh đang là triệu phú, không việc gì phải lo lắng.
“Dương Minh, em bây giờ có phải nên nói thật với chị không? Em và Trần Mộng Nghiên kia rốt cuộc có quan hệ gì?” Tiếu Tình chỉ vào ảnh hoàng tử trong tay Dương Minh mà hỏi.
“A.... chị Tiếu Tình, hình như chị đang ghen à?” Dương Minh ngượng ngùng cười cười. Vừa nãy khi mua cái này, Tiếu Tình còn cảm thấy khó hiểu. Đây không phải thứ các cô bé thích sao, Dương Minh mua làm gì? Vì vậy mới tò mò hỏi, Dương Minh lúc ấy không để ý, thuận miệng nói mua tặng Trần Mộng Nghiên.
Trần Mộng Nghiên hơi nghi hoặc, nếu là bạn học bình thường thì không việc gì phải mua quà như vậy chứ? Hơn nữa lúc trước Tiếu Tình đã thầm đoán quan hệ giữa Dương Minh và Trần Mộng Nghiên.
“Chị ghen gì chứ. Chị không phải bạn gái của em” Tiếu Tình cười cười, nàng ra vẻ: “Chị là chị của em. Em có bạn gái, chị càng mừng”
Chẳng qua Tiếu Tình càng như vậy, Dương Minh càng cảm thấy có lỗi với nàng. Vì thế không dấu diếm gì, thành thật nói: “Tiếu Tình, thực ra Trần Mộng Nghiên cũng là bạn gái của em. Chẳng qua bọn em đang có mâu thuẫn”
“Chị đoán đúng thật. Hì hì. Chẳng qua em phải gọi chị là chị Tiếu Tình. Thói quen này của em không tốt, mãi thành quen, đến lúc đó trước mặt người khác em cũng như vậy, người ta sẽ coi em không lễ phép” Tiếu Tình cười ranh mãnh: “Em không phải gọi chị là bác gái sao?”
“A... cái này....” Dương Minh đầu đầy mồ hôi, lúc đó Tiếu Tình nói hắn là lưu manh, nên hắn mới tức giận mà nói nàng như vậy. Bây giờ chuyện đã qua lâu như thế mà nàng lại nhắc tới. Dương Minh không khỏi có chút xấu hổ. Nhưng năng lực phản ứng của Dương Minh rất nhanh: “Chị cũng cho em là lưu manh còn gì. Em hiển nhiên sẽ không cho rằng chị là bác gái. Tối qua chúng ta không phải hiểu rõ nhau sao?”
“Bép xép” Tiếu Tình cười cười, tiếp tục nói: “Vậy để chị đoán xem nhé. Em và Trần Mộng Nghiên vì sao lại giận nhau? Chị cảm thấy tám phần là do Lam Lăng? Có phải không cậu em háo sắc?”
“Khụ khụ” Dương Minh bị Tiếu Tình nói thế làm cho đỏ mặt, đành phải ho khan che giấu.
“Nói với chị đi, rốt cuộc có chuyện gì?” Tiếu Tình vừa ăn vừa nói.
Dương Minh do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói rõ mọi chuyện với Tiếu Tình. Tiếu Tình luôn nghĩ vì mình như vậy, nàng sẽ không hại mình nên Dương Minh không hề lo lắng.
Vì thế Dương Minh nói chuyện của hắn và Trần Mộng Nghiên lúc ở cấp ba, sau đó hiểu lầm nhau, gặp Lam Lăng ở Vân Nam, trúng Tâm cổ Miêu tộc.
Sau đó là chuyện đóng cửa sổ, bị Trần Mộng Nghiên biết sự thật, hai người đang chiến tranh lạnh.
Tiếu Tình nghe xong không hề nghi ngờ. Nàng cảm thấy Dương Minh sẽ không bịa chuyện lừa mình. Bởi vì lập trường của Tiếu Tình rất kiên định, với người ngoài nàng chính là chị nuôi của Dương Minh, không bao giờ can thiệp vào việc riêng của hắn.
“Em đã nói như vậy, chuyện này giống như không nên trách em” Tiếu Tình gật đầu, sau đó lại hỏi: “Đúng, hôm qua em và chị ****, Tâm cổ kia có lây sang chị không?”
“Có lẽ là không, Tâm cổ này chỉ có tác dụng với đàn ông mà thôi?” Dương Minh lắc đầu.
“Vậy em quyết định như thế nào? Cứ tiếp tục chiến tranh lạnh sao?” Tiếu Tình hỏi ngược lại.
“Nếu không thì biết làm sao giờ? Mộng Nghiên không để ý đến em, em lại sợ không dám hỏi, sợ cô ấy càng ghét em” Dương Minh nói.
“Cái này cũng đúng, chị già rồi không rõ suy nghĩ của các cô bé. Về chị sẽ phân tích giúp em xem sao” Tiếu Tình gật đầu nói.
“Ai nói chị già. Chị Tiếu Tình, da của chị còn sáng bóng hơn các cô gái, trên mặt không một nếp nhăn” Dương Minh vội vàng nói.
“Hì hì, em không phải nịnh chị đó chứ. Không sao, em thích là được” Tiếu Tình gật đầu.
Đã có 94 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Lại bom nữa! Nổ chết mất:0 (144):
Hết Thak rùi mai thak bù nha!
Dương Minh cảm thấy mình rất may mắn và hạnh phúc. Có thể tìm được một người phụ nữ cực phẩm như Tiếu Tình, mặc dù Tiếu Tình không thừa nhận quan hệ giữa nàng và hắn, nhưng lời nói, cử chỉ của nàng đều hơn xa tình cảm chị em nuôi.
Có thể nói hai người không phải tình nhân, nhưng hơn cả tình nhân, thậm chí còn hợp hơn cả tình nhân. Bởi vì Tiếu Tình không cần Dương Minh báo đáp gì cho nàng.
Buổi chiều, hai người lại chơi mấy trò ở Disneyland. Mặc dù có rất nhiều trẻ em đến đây chơi, nhưng Tiếu Tình và Dương Minh như về thời thơ ấu, hai người chơi rất vui.
Ra khỏi Disneyland, Dương Minh lấy thẻ nhớ trong máy quay phim ra, những bức ảnh này không thể cho người ngoài biết, cho nên Dương Minh không thể không cẩn thận.
Sau khi cất kỹ thẻ nhớ, Dương Minh lại mua một thẻ nhớ mới ở cửa hàng gần đó nhét vào máy, như vậy sẽ không sợ bố mẹ nuôi thấy được.
Thực ra những bức ảnh này không có gì, chỉ có thể nói quan hệ chị em của Tiếu Tình và Dương Minh tốt hơn bình thường một chút. Chẳng qua những bức cuối cùng rất nóng, không phải Dương Minh ôm Tiếu Tình thì là ngược lại. Còn có bức mặt hai người dán sát vào nhau, những bức này không thể cho người khác thấy.
Tiếu Tình thấy Dương Minh cẩn thận như vậy, cũng thầm yên tâm. Nàng vốn sợ Dương Minh tuổi nhỏ không có định lực nên sẽ lộ chuyện của hai người ra ngoài. Mặc dù chuyện này dù công khai cũng không ai làm gì được bọn họ, nhưng Lưu Duy Sơn sẽ khó xử.
Lại nói Phong Đao và Hắc Thử bắt hai thằng do Chung Tiếu Thiên sai đi cướp Dương Minh, đưa đến gần bờ biển, bắt đầu hỏi cung tàn nhẫn.
“Bốp” Dây lưng vung lên đánh vào người Hắc Ca, Hắc Ca đau đến độ gào lên.
“Nói, hai thằng mày là ai, tại sao đi theo mục tiêu?” Phong Đao hung ác hỏi.
“Tôi... tôi không đi theo ai” Hắc Ca nhe răng ra nói.
“Không đi theo? Con mẹ nó, thằng chó này không thành thật, có tin ông quật chết mày không?” Hắc Thử nhảy dựng lên, cho Hắc Ca một đòn.
“Được rồi Hắc Thử, thằng này giao cho tao. Mày đi xem thằng kia” Phong Đao chỉ vào Kê Nhãn trên mục đích mà nói.
Hắc Thử gật đầu, cười hắc hắc đi tới phía sau Kê Nhãn.
“Mày muốn gì? Mày đừng tới đây” Kê Nhãn rất sợ thằng đàn ông bạo lực này.
“Đến con mẹ mày” Hắc Thử đá vào mông Kê NHãn một cái. Kê Nhãn đau đến độ cả người cứng đơ, mặt tái nhợt.
“Tao nói, tao nói. Tao nói hết. Đại ca, mày đứng đá tao” Kê Nhãn không đợi Hắc Thử hỏi hắn, bắt đầu khai.
“Mẹ nó, Kê Nhãn mày không biết nghĩa khí là gì à?” Hắc Ca mắng một câu.
Nghề này của bọn chúng tối kỵ nói ra tên người thuê mình. Nếu như vậy sau này ai đến thuê bọn chúng chứ.
“Mày không được nói” Phong Đao thấy Hắc Ca lúc hỏi thì không nói, lúc không hỏi lại nói, rất tức, vung thắt lưng lên đánh xuống đầu Hắc Ca: “Cút mẹ mày đi, ông quật chết mày”
“Bốp” “A....” hét thảm một tiếng, một mắt Hắc Ca bị móc ra, máu chảy đầy đất. Kê Nhãn thấy thế thiếu chút nữa vãi đái ra quần.
“Mày nói, tại sao bọn mày lại đi theo mục tiêu?” Phong Đao giơ thắt lưng lên.
Kê Nhãn mặc dù không biết hai thằng này lại để ý đến mục tiêu, nhưng sợ đến độ không dám che giấu. Hai người này quá bạo lực, còn ghê hơn cả mấy tên giết người. Kê Nhãn sao dám giấu, vội vàng nói: “Là Chung Tiếu Thiên thuê bọn tao. Hắn nói muốn một chiếc nhẫn trong tay mục tiêu”
“Nhẫn gì?” Hắc Thử sửng sốt hỏi.
“Chính là chiếc nhẫn mà mục tiêu đấu giá thành công” Kê Nhãn vội vàng nói.
“Hắn cần chiếc nhẫn đó làm mẹ gì?” Hắc Thử và Phong Đao đều khó hiểu. Thằng Chung Tiếu Thiên không ngờ vì một cái không đáng tiền mà thuê người ăn cướp?
“Bọn tao không biết, có thể là lấy lòng gái” Kê Nhãn hiểu rõ tính cách của Chung Tiếu Thiên, cho nên đoán.
Phong Đao và Hắc Thử nhìn nhau, hai người này không có tác dụng gì, chỉ đen đủi quấy nhiễu hành động của mình. Chẳng qua Phong Đao và Hắc Thử vừa nghĩ đến lại thấy tức, nếu không phải hai thằng này, bọn họ đã không làm mất mục tiêu.
Vì vậy không cần biết, nếu không còn giá trị sẽ không cần lưu mạng chúng lại. Phong Đao, Hắc Thử phát tiết lên hai người, đánh hai thằng đó đến chết.
“Xử lý thế nào?” Phong Đao lau vết máu trên tay.
Hắc Thủ lạnh nhạt nói: “Ném xuống sông Hoàng Phố” Hai người đều là sát thủ nên không có cảm giác gì với việc giết chóc này.
Kết quả sáng hôm sau, ở bên gần bến tàu Thiên Tinh phát hiện ra ba xác chết. Theo cảnh sát điều tra, ba người đều là xã hội đen, trước khi rơi xuống biển thì đã chết. Cảnh sát nghi ngờ chuyện này có liên quan đến việc chém giết giữa các bang hội, chuyện đang được điều tra.
Chung Tiếu Thiên nghe được tin tức này trên Tv, không khỏi giật mình. Đó không phải là thằng Kê Nhãn và Hắc Ca mình thuê hôm qua sao? Sao lại chết rồi? Chẳng lẽ thằng từ đại lục đến kia là kẻ khó nhằn, bên cạnh có vệ sĩ lợi hại?
Chẳng qua thằng Nhị Lăng Tử kia là ai? Chung Tiếu Thiên không rõ lắm cho nên hắn đoán có lẽ không quan hệ với Dương Minh. Có thể là hai nhóm người xung đột làm cho ba người chết.
Nhưng rất nhanh Chung Tiếu Thiên nhận được một tin tức đầy rung động. Tối qua, ở quán bar, có một thanh niên từ đại lục có xung đột với Nhị Lăng Tử.
Cùng từ đại lục tới, điều này làm Chung Tiếu Thiên đau đầu.
Liên lạc hai chuyện này với nhau... Chung Tiếu Thiên không dám tưởng tượng. Chẳng lẽ mình đắc tội một thằng khó chơi. Chung Tiếu Thiên không khỏi sợ hãi, sợ đến độ mấy hôm liền hắn không dám ra khỏi cửa, tránh bị người trả thù.
Đương nhiên Dương Minh không biết sự tồn tại của người này.
Hai ngày đó còn có một người buồn lòng, chính là Thư Nhã. Thư Nhã còn tưởng rằng người mua chiếc nhẫn đó cũng giống như đám nhà giàu lấy lòng minh tinh, sẽ mang thứ đó đến tìm mình. Nhưng sau khi nhẫn được bán ra, không có ai đến tìm Thư Nhã, ngoại trừ Chung Tiếu Thiên.
Thư Nhã rất khó hiểu. Nếu người này không muốn lấy lòng mình, vậy tốn bốn trăm ngàn Usd để mua một chiếc nhẫn vô dụng làm gì? Đây là điều Thư Nhã không thể giải thích.
Nàng muốn đi tìm người mua nhẫn, nhưng hội đấu giá có quy định là không thể công bố thân phận người mua. Cho nên dù nàng biết chủ tịch Chung Xương Thịnh của tập đoàn đấu giá cũng không làm gì được. Thư Nhã chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.
Ra khỏi Disneyland, Dương Minh và Tiếu Tình lại đi đến phố mua sắm ở Hongkong. Hongkong là thiên đường mua sắm, có đủ các loại, hơn nữa rất nhiều loại quần áo rẻ hơn đại lục. Cho nên mọi người đều thích đến Hongkong mua sắm.
Phố mua sắm ở Hongkong có rất nhiều, Dương Minh và Tiếu Tình vẫy một xe taxi, bảo lái xe đưa đến con phố mua sắm nổi tiếng nhất Hongkong.
“Cảng Đồng La có sự hào hoa của Paris, tao nhã của Milan, kinh điển của Longdon, đơn giản của Newyork. Cảng Đồng La là khu nổi tiếng nhất Hongkong về mua sắm, ăn uống, là khu vực có giá thuê đắt đỏ thứ ba thế giới. Chỉ thấp hơn Newyork Mỹ và Paris Pháp. Cảng Đồng la toàn hàng hiệu, trong không khí tràn ngập mùi hương......... đương nhiên quan trọng nhất đó là những nơi này rất hay có khuyến mại” Quả nhiên giống lái xe lúc đến Disneyland, lái xe này ăn nói rất lưu loát.
Điều này làm Dương Minh không khỏi than thở Hongkong rất coi trọng ngành du lịch. Xem ra lái xe cũng được huấn luyện qua.
Tiếu Tình chuẩn bị mua mấy bộ quần áo. Dương Minh cũng định mua quà tặng người thân bạn bè.
Đã có 114 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương