Kiếm Cuồng trưởng lão phóng ra phi kiếm ngăn trở trước mặt đệ tử Thái Nhất Môn, thanh kiếm tỏa ra kiếm khí bền chắc, kim khí hóa thành những bông tuyết óng ánh, bay đầy trời vô cùng lộng lẫy. Một luồng hơi băng tuyết lạnh giá bao phủ toàn trường, khiến cho các đệ tử Thái Nhất Môn đang bừng bừng lửa giận cũng thanh tỉnh lại một chút.
Vị Kiếm Cuồng trưởng lão này là cao thủ tầng thứ chín, Thiên Địa Pháp Tướng, kiếm thuật vô cùng thông linh, xuất thần nhập hóa, tùy theo tâm ý mà động, có thể ngưng tụ kiếm khí thành bông tuyết chính là thần thông vô thượng Thiên Hạ Hữu Tuyết của Nhật Nguyệt Kiếm Tông.
Hắn cũng là sợ không thể chấn nhiếp nổi đệ tử của Thái Nhất Môn nên mới thi triển ra loại thần thông vô thượng này.
Đồng thời trong bông tuyết do kiếm khí hình thành còn ẩn chứ rất nhiều Thanh Tâm Chú, Tĩnh Tâm Chú, làm cho tất cả mọi người tỉnh táo lại, tránh sự tình trở nên nghiêm trọng đến mức không thể vãn hồi được.
Phải biết rằng, sự tình ngày hôm nay rất có thể sẽ dẫn đến các phái Tiên Đạo sống mái với nhau, bên ngoài lại có Ma Đạo chằm chằm đứng nhìn, một khi các môn phái Tiên Đạo xảy ra xung đột, thế lực mất đi sự cân bằng thì ba đại kiếm phái cũng sẽ gặp nạn.
Vương Thiên Nhất, Chu Dương Nhất và các đệ tử của Thái Nhất Môn thấy Kiếm Cuồng trưởng lão ngăn cản, thi triển ra vô thượng thần thông Thiên Hạ Hữu Tuyết thì cũng tỉnh táo lại một chút nhưng oán khí trong tâm bọn họ càng ngày càng thêm nồng đậm. Bọn họ đã ngưng cước bộ, dùng mục quang sâu lắng nhìn chằm chằm lên người Phương, đang lo lắng, tính toán cách giải quyết hậu quả của chuyện này.
Thái Nhất Môn lần này hoàn toàn đuối lý, nếu như mọi chuyện truyền ra ngoài thì sẽ thành trò cười cho cả thiên hạ, thậm chí mười môn phái Tiên Đạo đều cười nhạo người Thái Nhất Môn tác phong không khác gì bọn du đãng đầu đường xó chợ, còn kém hơn cả Ma Môn.
Nhưng lần này Thái Nhất Môn tổn thất rất lớn, hai gã cao thủ Kim Đan Cảnh cứ như vậy hóa thành tro bụi, chuyện này mà truyền ra ngoài thì khó mà ngẩng mặt lên được.
“Kiếm Cuồng trưởng lão, ông thật sự muốn ngăn cản Thái Nhất Môn chúng ta báo thù sao? Triệu Huyền Nhất, Tống Duy Nhất hai người bị giết chết, kim đan và pháp bải đều bị người ta thu lấy. Đây là nổi nhục nhã vô cùng, từ khi Thái Nhất Môn chúng ta lập phái cho đến nay đều chưa từng có chuyện như vậy. Nếu như ông ngăn trở chúng ta thì chính là gây khó dễ với Thái Nhất Môn chúng ta, sau này Thái Nhất Môn ta sẽ có hồi báo. Ông cũng nên hiểu rõ, hậu quả của chuyện lần này không phải cái mà Nhật Nguyệt Kiếm Tông có thể gánh vác được!”
Vương Thiên Nhất dùng thanh âm lạnh lùng nói.
“A? Đây là ngươi uy hiếp ta sao?” Kiếm Cuồng trưởng lão nghe vậy thì liền phát hỏa, hắn vốn là người tính tình nóng nảy, cuồng ngạo nên mới có ngoại hiệu là Kiếm Cuồng. Lần này hắn ngăn trở không đơn giản chỉ là vì công đạo, mà là vì thấy Phương hàn thuận mắt, đồng thời cũng là vì rất không hài lòng với cách sử xự của Thái Nhất Môn. Lần này bọn họ tới Ngũ Hành Địa bị Ngũ hành Môn đùa giỡn như khỉ, làm một tấm chắn mà không đoạt được chút chỗ tốt nào.
Hơn nữa hắn cũng không có ngăn cản Thái Nhất Môn báo thù, chỉ là muốn bọn họ trở về bẩm báo lại với chưởng giáo Thái Nhất Môn rồi giải quyết sau.
Hiện tại Thái Nhất Môn chẳng những không tiếp thu, lại còn nói chuyện với ngữ khí rất khó nghe, cái gì mà hậu quả Nhật Nguyệt Kiếm Tông không thể gánh chịu nổi, lời này quả thực là khinh người quá đáng. Nhật Nguyệt Kiếm Tông dù gì cũng là một trong mười đại môn phái Tiên Đạo. Trong môn phái cũng có cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh tọa trấn chứ nào phải thường.
Hơn nữa Kiếm Cuồng cũng rất bực mình vì bản thân hắn không có làm chuyện gì sai cả. Nói chuyện hợp tình hợp lý, không có che chở gì cho Phương Hàn, dù sao thì cũng là do người Thái Nhất Môn phá vỡ quy củ trước, không chịu thủ tín, hai đại cao thủ Kim Đan Cảnh vây giết một người thấp hơn mình một cảnh giới mà lại bị người ta phản kích giết chết, cái này cũng chỉ có thể trách mình học nghệ không tinh. Chẳng lẽ muốn giết người ta mà lại ép người ta không được hoàn thủ sao? Muốn người ta ngoan ngoãn rửa cổ chờ ngươi chém giết sao?”
Lần này là Thái Nhất Môn đối phó với Vũ Hóa Môn, nếu như đổi lại là do hắn đoạt được linh phù để có thể tự do xuất nhập Ngũ Hành Địa thì sẽ ra sao? Có phải là cũng sẽ gặp tình cảnh giống hệt như vậy không?
“Vương Thiên Nhất, lão tử tám tuổi đã giết người, chín tuổi bắt đầu tu luyện, mười lăm tuổi tu thành thần thông, sáu mươi tuổi luyện thành kim đan, ba trăm tuổi độ kiếp, năm trăm tuổi tu thành Thiên Địa Pháp Tướng, đã giết qua không biết bao nhiêu người, cũng không ít lần bị người khác dọa nạt. Vương Thiên Nhất ngươi không xem Nhật Nguyệt Kiếm Tông chúng ta ra gì, vậy thì có giỏi cứ tiến lên xem nào!”
Kiếm Cuồng trưởng lão rít gào.
Sắc mặt hai đạo cao thủ “Lăng Không Nhất Kiếm Phùng Phi Thiên, Đan tiên tử cũng vô cùng khó coi. Thái Nhất Môn không giữ lời hứa, ngang ngược bá đạo, làm cho bọn họ rất khó chịu. Nếu như chuyện này rơi vào người bọn họ thì sẽ làm sao đây. Có điều bọn họ cũng không nóng nảy như Kiếm Cuồng trưởng lão, chỉ là sắc mặt âm trầm một chút, chỉ huy đệ tử của môn phái tập trung lại gần với đệ tử của hai đại kiếm phái kia.
Điều này nói lên ba đại kiếm phái đứng chung một chiến tuyến, đối đâu với cường thế của Thái Nhất Môn, bọn họ cũng hiểu được đạo lý môi hở răng lạnh.
Đệ tử Thái Nhất Môn thấy động tác này thì trong tâm vô cùng khẩn trương, nếu quả thật ba đại kiếm phái triệt để trở mặt thì tình thế sẽ rất khó xử lý.
“Được thôi! Ta cũng không phải nói Nhật Nguyệt Kiếm Tông gì cả, chỉ là chuyện hôm nay là chuyện giữa Thái Nhất Môn và Vũ Hóa Môn, ta không hy vọng người của Nhật Nguyệt Kiếm Tông các ngươi nhúng tay vào, các ngươi có thể yên lặng theo dõi!” Vương Thiên Nhất cố gắng đè nén lửa giận, dùng ngữ khí bình thản, thong thả nói.
“Ha ha ha ha, Vương Thiên Nhất, ngươi cho rằng ngươi có thể động tới ta sao? Hiện tại linh phù xuất nhập Ngũ Hành Địa nằm trong tay ta, ta có thể rời khỏi đây bất kỳ lúc nào, ta mà muốn đi thì các ngươi cũng không có cách nào ngăn cản được.”
Phương Hàn cười ha hả nói.
“Ngươi chạy trốn được một lần cũng không chạy trốn được cả đời. Vũ Hóa Môn cũng không cách nào bảo hộ cho ngươi được.” Vương Thiên Nhất lạnh lùng nói.
“Ta căn bản không cần phải chạy trốn, hơn nữa còn đem chuyện ngày hôm nay công cáo ra toàn thiên hạ. Dù sao cũng có rất nhiều người thấy được sự việc, ta sẽ chờ xem mọi người trong Tiên Đạo sẽ nói như thế nào. Xem là ai làm sai.” Phương Hàn không chút sợ hãi nói, “Dù sao thì đại hội Quần Tiên cũng sắp diễn ra rồi, đến lúc đó để cho mọi người đưa ra ý kiến của mình cũng tốt.
“Bây giờ ngươi có thể rời đi, nhưng nhất định phải lưu lại kim đan của Triệu Huyền Nhất, Tống Duy Nhất hai người. Còn có pháp bảo còn sót lại của bọn họ là Lục Mục Phong Thần Bia, Tâm Linh Kiếm cũng phải giao lại cho Thái Nhất Môn chúng ta. Ngươi đã giết người của Thái Nhất Môn chúng ta, chẳng lẽ còn muốn cướp đoạt di vật của bọn họ?”
Đúng lúc này, Chu Dương Nhất đột nhiên lên tiếng.
Lần này hắn nói đến điểm quan trọng, tuy làm ra vẻ nhương bộ nhưng thật ra là cố ý gây sự.
Phương Hàn không nhịn được nhì Chu Dương Nhất vài lượt, người này thân cao chín xích, toàn thân hoàn mỹ, da trắng nõn, mặt không chút tỳ vết, tay cầm một cây quạt làm bằng long chim, rất có vẻ tiên phong đạo cốt. Nhưng Phương Hàn càng nhìn kỹ thì càng thấy người này vô cùng âm hiểm, xảo trá.
Hai khỏa kim đan hắn không thể nào giao ra được. Tuy hiện tại hắn không thể nào luyện hóa được trừ phi mở ra não hải thứ ba hoặc là tu thành tầng thứ bảy Thần Thông Bí Cảnh, Kim Đan Cảnh thì mới có thể tu luyện thêm thần thông khác.
Nhưng cho dù não hải mở rộng thì hắn cũng sẽ không luyện hóa hai khỏa kim đan này, bởi vì hắn còn có Cửu Quỷ Nguyên Thần cường đại chờ luyện hóa.
Chỉ cần hắn luyện thành kim đan, não hải mở rộng thì có thể luyện chế Cửu Quỷ Nguyên Thần, tu luyện thần thông của Hoàng Tuyền Môn mà Quỷ Đế đã tu luyện mất ba ngàn năm! Như vậy pháp lực của hắn sẽ tăng lên gấp bội, thậm chí có thể vượt qua cả Hoa Thiên Đô! Thậm chí có thể trở thành đệ nhất nhân dưới Trường Sinh Bí Cảnh!
Phải biết rằng cao thủ Thần Thông Bí Cảnh rất đông đảo, có rất nhiều đệ tử kiệt xuất của các môn phái sau khi luyện tới tầng thứ mười, Nghịch Thiên Cải Mệnh thì đều bế quan, cả ngàn năm cũng không xuất thế. Thần thông của những người này đêu lợi hại vô cùng.
Nhưng nếu như Phương Hàn luyện hóa được Cửu Quỷ Nguyên Thần, dựa vào sự lợi hại của thần thông Ngũ Đế Đại Ma thì cũng không sợ gì mấy người này, có thể trở thành đệ nhất nhân dưới Trường Sinh Bí Cảnh.
Tuy hắn không cần hai khỏa kim đan này nhưng nó cũng có tác dụng vô cùng lớn, tỷ như có thể dùng cho phát nổ, hoặc là cho đạo hữu của mình…
Thậm chí là cho Tinh Vân Bảo Bảo, giúp hắn đoạt được vị trí chưởng giáo Quần Tinh Môn cũng không phải là không được.
Có điều Tinh Vân Bảo Bảo muốn luyện hóa được cái này thì cần phải chờ đến khi tu luyện thành tầng thứ năm, Thiên Nhân Cảnh.
Về phần Tâm Linh Kiếm, Lục Mục Phong Thần Bia Phương Hàn cũng không thể giao ra, bởi vì cho dù có giao ra thì người của Thái Nhất Môn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, sao không giữ lại gia tăng thực lực của bản thân?
So với việc hy vọng hão huyền là đối phương sẽ bỏ qua cho mình thì ksao không tăng thêm lực lượng của bản thân?
Phương Hàn là người rất khôn khéo, tinh minh sao có thể không rõ đạo lý này được?
“Sao? Ngươi không muốn giao ra?” Chu Dương Nhất hỏi lại, bộ dáng vô cùng âm trầm, đáng sợ, “Không giao ra thì chúng ta cũng không cần phải e ngại gì nữa, đừng có trách Thái Nhất Môn ta vô tình. Nếu như ngươi giao ra đây thì còn có thể xem xét cho ngươi một con đường sống. Bởi vì có kim đan thì chưởng giáo của Thái Nhất Môn ta có thể vận dụng tiên khí thi triển ra vô thượng thần thông tái tạo lại linh hồn, thân thể của Triệu Huyền Nhất, Tống Duy Nhất. Đến lúc đó tội lỗi của ngươi cũng sẽ giảm nhẹ một chút, Thái Nhất Môn chúng ta cũng sẽ không tìm ngươi nữa!”
Chu Dương Nhất nói ra một lời này làm cho mọi người ở đây đều cảm thấy hợp tình hợp lý.
Mà ngay cả Kiếm Cuồng trưởng lão cũng không có nói gì. Hắn cảm thấy như vậy cũng không sai, Phương Hàn giao ra kim đan để chưởng giáo Thái Nhất Môn hồi sinh lại hai vị đệ tử, sự tình cũng không có gì nữa.
“Diêm? Thật có thể làm cho bọn họ sống lại sao?” Phương Hàn nghe nói vậy thì liền nhớ tới chuyện Bạch Hải Thiện nói.
“Có thể, nhưng cần phải có cao thủ tầng thứ chín, thứ mười Trường Sinh Bí Cảnh, thậm chí có thể là người sắp phi thăng thành tiên mới có thể làm được. Mà còn phải mượng lực lượng của tiên khí, hao phí một lượng pháp lực khổng lồ, còn phải trả một cái giá rất lớn là vĩnh viễn không thể thành tiên mới có thể hồi sinh một người từ trong hư vô trởi lại, nghịch chuyên quy tắc sinh tử. Nhưng mà cái giá này thật sự quá lớn, phá vỡ quy tắc sinh tử không khác nào đi ngược lại với thiên đạo, cửa thiên đạo sẽ không bao giờ mở cửa tiếp nhận người đó, vĩnh viễn không bao giờ có thể tiến vào Tiên Giới. Chưởng giáo Thái Nhất Môn không có khả năng vì hai đại cao thủ Kim Đan Cảnh mà bỏ đi cơ hội thành tiên của mình! Cho dù là con của hắn chết đi, cả nhà hắn chết sạch không còn ai cũng không có chuyện đi cứu sống người ta dậy.”
Diêm lạnh lùng nói.
Phương Hàn lập tức minh bạch, nhìn Chu Dương Nhất cười cười giống như thấy một kẻ ngu vậy: “Chưởng giáo Thái Nhất Môn sẽ chị bỏ đi cơ hội thành tiên để cứu sống hai cao thủ Kim Đan Cảnh sao?”
“Cái gì? Ta chỉ biết là siêu cấp cường giả Trường Sinh Bí Cảnh có thể hồi sinh lại người đã chết từ trong hư vô, nhưng thật không ngờ là phải trả giá bằng cơ hội tu luyện thành tiên sao?” Kiếm Cuồng trưởng lão cũng không biết chuyện này, nghe Phương Hàn nói thì lắp bắp kinh hãi.
“Nếu như bọn họ đường đường chính chính đấu pháp với ta rồi bị ta giết chết thì ta nhất định sẽ trả kim đan của bọn họ lại cho các ngươi. Nhưng mà hai người này không thủ tính, lại còn đánh lén muốn giết chết ta. Muốn ta trả lại kim đan? Hừ! ta hỏi các ngươi, nếu như ta bị các ngươi giết, các ngươi chiếm được Hoàng Tuyền Đồ liệu có mang về đưa lại cho Vũ Hóa Môn không?”
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Ngốc tử cũng biết nếu như hắn bị người của Thái Nhất Môn, Hoàng Tuyền Đồ bị bọn họ chiếm được thì nhất định sẽ không trả lại cho Vũ Hóa Môn. Hoàng Tuyền Đồ là gì? Chính là một kiện tuyệt phẩm đạo khí! Không tính chuyện nó có thể mở ra được Hoàng Tuyền Bảo Khố trong truyền thuyết, không nói chuyện nó có A Tỳ Môn vô cùng mạnh mẽ. Chỉ riêng Hoàng Tuyền Thánh Hà ở trong đó, có thể tẩy luyện thần thông, giúp ngưng luyện kim đan, tăng khả năng độ kiếp thành công…. Có đủ thứ chỗ tốt.
Một món bảo vật lợi hại như vậy, sau khi có được lại giao ra thì chính là người bị tâm thần.
Chu Dương Nhất cương định nói, “Đó là đương nhiên, Thái Nhất Môn chúng ta tự nhiên là sẽ mang giao lại cho Vũ Hóa Môn.” Lời này vừa nói ra thì mấy người Kiếm Cuồng nhìn hắn với ánh mắt cổ quái. Ai cũng biết hắn đang nói dối, không ngờ lại có người da mặt dày như vậy. Mấy người đang định nói giúp mấy lời cũng đành nuốt lại không nói nữa.
Thấy một màn này, Phương Hàn cười ha hả nói: “Xem ra Thái Nhất Môn các người không làm được gì cả, chỉ là một đám vô sỉ mà thôi. Mặc kệ thế nào, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, Phương Hàn ta mặc dù xuất đạo không được bao lâu nhưng cũng tung hoành khắp thiên địa rồi, cũng chư từng chịu thiệt thòi nào. Đừng nói mấy lời xàm ngôn nữa, giờ các ngươi còn có cơ hội, một là một chọi một, đơn đả độc đấu! Có thể giết chết ta, báo thù cho Triệu Huyền Nhất, Tống Duy Nhất, đoạt lại linh phù xuất nhập Ngũ hành Địa. Đương nhiên nếu như các ngươi không giữ quy củ, vô liêm sỉ như lúc nãy thì ta cũng không cần phải phụng bồi, lập tức rời đi.”
“Hả?”
Nghe lời nói này của Phương Hàn thì mấy người đệ tử Thái Nhất Môn cũng không nói lời nào. Vương Thiên Nhất, Chu Dương Nhất liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt tái nhợt. Bọn học mặc dù đã tu luyện tới tầng thứ tám Thần Thông Bí Cảnh, vượt qua Phong Hỏa Đại Kiếp, hơn Phương Hàn hai cập bậc nhưng lúc nãy đã thấy được thực lực của Phương Hàn nên không nắm chắc có thể thắng được hắn.
Bổn mạng phù lục lơ lững trên đầu Phương Hàn thật sự quá mức cường đại, rõ ràng tạo ra tiếng tù và, tiếng trống trận, tiếng phạn xướng nữa. Nếu như bọn họ có trung phẩm đạo khí thì còn có chút cơ hội, mà đằng này thì…
Bọn họ ngay cả một kiện hạ phẩm đạo khí cũng không có.
Thái Nhất Môn tuy rất cường đại, là môn phái xếp hạng nhất nhưng mà cũng không thể phân cho mỗi một người một kiện đạo khí.
Huống chi Phương Hàn ngoài thần thông lợi hại còn có Già Thiên Ma Thủ, Huyết Dạ Vương, Hoàng Tuyền Đồ nữa. Muốn đánh bại hắn trừ kho là người bế quan trong Thái Nhất Môn cả ngàn năm rồi, sắp đột phá cánh cửa Trường Sinh Bí Cảnh thì mới có thể được. Nhưng những người kia sao có thể lãng phí thời gian đến đây đánh nhau được? Cho dù là người khác giết chết ba mẹ của bọn họ thì bọn họ cũng phải chờ tới khi tu luyện thành Trường Sinh Bí Cảnh mới chịu đi ra báo thù.
Kiếm Cuồng trưởng lão nghe vậy thì ngược lại, kích động muốn ra chiến đấu, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện Quỷ Đế bị Phương Hàn giết chết thì chiến ý cũng nguội lạnh đi.
Quỷ Đế là cao thủ trong thế hệ trước, cường đại hơn hắn rất nhiều.
Kỳ thật Phương Hàn giết được Quỷ Đế cũng là nhờ âm mưu mà thôi, nếu như lại một lần nữa thì không thể nào giết được Quỷ Đế. Có điều người ngoài cũng không cách nào biết được ẩn tình trong chuyện này. Đương nhiên nếu như Kiếm Cuồng trưởng lão xuất chiến thì Phương Hàn cũng sẽ không ngại thi triển ra mưu tính cũ, ngụy trang một chút phóng ra kim đan của Tống Duy Nhất hoặc triệu Huyền Nhất để giết chết hắn.
“Như thế nào? Các ngươi không muốn báo thù cho Triệu Huyền Nhất và Tống Duy Nhất sao? Đã như vậy thì ta cũng không phụng bồi nữa, đổ ước lần này ta thắng
Phương Hàn thầm cười trong lòng, nếu như người của Thái Nhất Môn lại xuất chiến nữa thì hắn cũng không ngại giết thêm một hai người nữa, dù sao thì giết hai người hay ba người gì thì cũng là giết cả.
“”Ngươi không đắc ý được lâu đâu!” Mặt Vương Thiên Nhất đỏ hồng, hai mắt híp lại sắc như đao, lập lòe tinh quang bất định, hiển nhiên là kiệt lực nhẫn nại đè nén lửa giận trong lòng. Nhưng hắn không thể không nhẫn nại được. Đột nhiên hắn quay lại nhìn người của ba đại kiếm phái: “Kiếm Cuồng trưởng lão, Phùng Phi Thiên trưởng lão, Đan tiên tử trưởng lão, lần này Thái Nhất Môn liên hợp với ba đại kiếm phái đi Ngũ Hành Địa, có lợi ích gì thì cũng không thiếu phần ba phái các vị. Lần này Thái Nhất Môn chúng ta không có cao thủ, chẳng lẽ các vị cũng không có sao?”
Thuần túy là phép khích tướng!
Lập tức Kiếm Cuồng trưởng lão biến sắc, cái này rõ ràng là gây khó dễ bọn họ.
“Hừ!” Phương Hàn thấy Vương Thiên Nhất sử dụng phép khích tướng, muốn lôi kéo người của ba đại kiếm phái thì hắn lại giở ra thủ đoạn của mình: “Ba đại trưởng lão, mọi người cũng không cần phải ra tay, lần này có mọi người làm chứng, chủ trì công đạo làm Phương Hàn ta vô cùng cảm kích, trong Tiên Đạo vẫn còn có công đạo. Đạo linh phù này sau khi trở về ta sẽ giao cho chưởng giáo Phong Bạch Vũ, sau đó sẽ mời các vị trưởng lão đến tìm hiểu, đến lúc đó nhất định sẽ không thiếu phần của ba đại kiếm phái để tỏ lòng biết ơn. Đồng thời, riêng bản thân ta để tỏ lòng biết ơn các vị cũng sẽ đưa tặng mỗi phái một trăm vạn viên Nguyên Anh Đan. Ba tháng sau ba vị có thể đến Vũ Hóa Môn nhận. Ba vị hẳn biết rõ Nguyên Anh Đan do ta luyện chế có phẩm chất vượt xa Nguyên Anh Đan của Thái Nhất Môn nhiều. Đây là hàng mẫu để các vị nhận xét, đánh già.”
Hắn vung tay lên, ba viên Nguyên Anh Đan từ trong tay hắn phân biệt bay đến trước mặt ba vị trưởng lão.
Ba vị trưởng lão vẫy tay đón nhận Nguyên Anh Đan, xem xem một hồi thì biến sắc. bởi vì Nguyên Anh Đan của Phương ẩn chứ linh khí nồng đậm đến cực điểm, hơn nữa không có chút tạp khí nào, thậm chí bên trong dường như không có một chút tạp chất nào.
Thậm chí Nguyên Anh Đan cũng không khác gì pháp tinh ngọc thạch, có thể dùng để bổ sung pháp lực.
Quá trình luyện chế Nguyên Anh Đan của Phương Hàn đầu tiên là lấy linh khí Tiên Giới do Cây Thế Giới thu được ngưng tụ lại, sau đó lại dùng Vong Tình Thủy của Hoàng Tuyền Đồ luyện chế, đương nhiên không có một tia tạp khí chất nào trong đó, hơn nữa còn có thêm khí tức tinh thuần của Cây Thế Giới nữa.
Nguyên Anh Đan của Thái Nhất Môn ở trước mặt hắn thì cũng chỉ là đồ giả, hàng nhái kém chất lượng mà thôi.
Cầm Nguyên Anh Đan của Phương Hàn trong tay, Kiếm Cuồng trưởng lão, Lăng Không Nhất Kiếm Phùng Phi Thiên, Đan tiên tử đều thầm hít một hơi. Kiếm Cuồng trưởng lão không thể tin được nói: “Thật sự có thể cấp cho ta một trăm vạn viên đan dược như thế này? Ba tháng sau lấy? Có thật không?”
Hắn đương nhiên biết rõ đan dược này có ý nghĩa như thế nào, một hai viên, một ngàn viên cũng không tính là gì, nhưng mà mười vạn viên, trăm vạn viên thì lại khác.
Một viên Nguyên Anh Đan của Phương Hàn trên thị trường có thể đổi lấy ba trăm Bạch Dương Đan. Khi đổi với Linh Lung Phúc Địa cũng chỉ được có hai trăm hạng là cho bọn họ chút tiện nghi mà thôi.
Hiện giời Phương Hàn hứa hẹn, mỗi phái một trăm vạn viên đan dược nghĩa là cho bọn họ tài phú mấy tỷ viên Bạch Dương Đan. Đây là bao nhiêu tiền đây? Thậm chí có thể so sánh với cả tuyệt phẩm bảo khí nữa.
Đây chính là một lượng tài phú khổng lồ.
“Đó là đương nhiên, ba tháng sau các vị cứ đến Luân Hồi Phong của ta ở Vũ Hóa Môn, tuyệt đối không nuốt lời.” Phương Hàn gật đầu nói.
“Đã như vậy chúng ta cũng không khách khí nữa!” Ba đại trưởng lão gật đầu nhìn nhau, “Phương Hàn đạo hữu đã phóng khoáng như vậy, sự tình hôm nay chúng ta cũng không xen vào nữa, nhưng sẽ đem thực hư mọi chuyện nói rõ cho mọi người biết.”
“Ngươi!?...”
“Tên đáng chết này! Tội đáng chết vạn lần!”
Thấy Phương Hàn công nhiên hối lộ như vậy, mấy người đệ tử Thái Nhất Môn tức giận đến toàn thân phát run, nhưng mà cũng không có biện pháp nào. Người ta dám bỏ ra lượng tài phú khổng lồ như vậy, một trăm vạn viên Nguyên Anh Đan, ai có thể cầm lòng được.
Có thể khẳng định là ba vị trưởng lão kia vì muốn được một trăm vạn viên Nguyên Anh Đan của Phương Hàn mà sẽ ăn ngay nói thật.
“Hừ! Người Thái Nhất Môn rất lợi hại, nhưng mà lão tử có tiền, có đan dược! Ai dám cùng ta so thử xem ai giàu hơn?” Phương Hàn hung hăn nói, tuy một trăm vạn viên đan dược là một lượng tài phú khổng lồ nhưng mà dùng nó để lấy được sự ủng hộ của ba đại kiếm phái thì cũng đáng. Nhất là hiện giờ đang là thời điểm mấu chốt.
Hiện tại trên người hắn cũng không có dư thừa đan dược, có điều một ngày có thể luyện chế được hơn ba vạn viên đan dược, một tháng hơn một trăm vạn viên, ba tháng cũng vừa đủ để thanh toán cho ba vị trưởng lão này.
Hơn nữa trong ba tháng thời gian này, ba đại trưởng lão sẽ vì một trăm vạn viên Nguyên Anh Đan mà nói tốt cho mình.
“Ba đại trưởng lão cứ tin tưởng ở ta, Phương Hàn không ở đây nữa, xin phép rời đi trước.” Phương Hàn thấy mọi chuyện đã giải quyết tốt rồi thì cũng chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã!” Vương Thiên Nhất hô lên.
“Sao? Ngươi muốn đấu với ta?” Phương Hàn xoay người lại.
“Ba vị trưởng lão, các người đừng quên là lần này các người có thể vào Ngũ Hành Địa cũng là nhờ vào thông đạo của Thái Nhất Môn chúng ta. Nếu như các ngươi không giao thủ với Phương Hàn thì Thái Nhất Môn chúng ta đóng cửa thông đạo, các vị sẽ làm sao?” Vương Thiên Nhất âm lãnh nói.
“Ngươi…!?”
Ba đại trưởng lão liền biến sắc.
Đúng là lần này tiến vào Ngũ Hành Địa là nhờ vào thông đạo do Thái Nahast Môn mở ra, nếu như Thái Nhất Môn đóng thông đạo lại thì mấy người bọn họ sẽ bị vây khốn trong Ngũ Hành Địa, với pháp lực của bọn họ cũng không cách nào phá được thời không trở về Huyền Hoàng Đại Thế Giới.
Ngũ Hành Địa là một tinh cầu không tên, không biết là ở đâu trong trong vũ trụ rộng lớn này.
“Ngươi dám uy hiếp bọn ta!” Ba vị trưởng lão sắc mặt tái nhợt nói.
“Không phải uy hiếp, chẳng qua nhắc nhở ba vị một chút mà thôi.” Vương Thiên Nhất cười âm hiểm nói: “Ta hy vọng ba vị tranh đoạt linh phù xuất nhập Ngũ Hành Địa rồi giao ra thf mới có tư cách ra khỏi đây.”
“Các ngươi đóng cửa thông đạo thì không sợ ba đại kiếm phái sẽ trở thành địch nhân vĩnh viễn của Thái Nhất Môn sao?” Kiếm Cuồng trưởng lão hít sâu một hơi.
Thấy một màn này, Phương Hàn lại vô cùng vui vẻ, không kiềm được cười ha hả nói: “Vương Thiên Nhất ơi là Vương Thiên Nhất. Ngươi thật sự ngu như heo. Dùng chuyện này bức bách ba vị trưởng lão có ích gì sao? Ta thấy ngươi bị giận dữ làm cho váng đầu rồi. Ba vị trưởng lão cũng không cần phải sợ, linh phù của ta có thể giúp các vị rời khỏi Ngũ Hành Địa. Ta hiện tại ngược lại không muốn rời đi, tránh cho người Thái Nhất Môn lại giết hết toàn bộ mọi người rồi giá họa lên đầu ta, nói là ta cấu kết với Thiên Ma của Ngũ Hành Địa giết chết các người. Với sự âm hiểm của bọn hắn thì sợ là chuyện gì cũng dám làm.”
“A!”
Hoa lạp hoa lạp…!
“Kết kiếm long!”
“Bố kiếm trận!”
Vừa nghe lời này của Phương Hàn thì ba vị trưởng lão của ba đại kiếm phái đồng thời hô lớn, tất cả các đệ tử lại kết thành kiếm trận, hóa thành ba kiếm long, tránh ra khỏi đám người Thái Nhất Môn, bay đến chung quanh người Phương Hàn bày trận địa, bộ dáng sẵn sàn chiến đấu. Vốn bọn họ cũng không nghĩ đến chuyện này, nhưng mà vừa rồi Vương Thiên Nhất nói như vậy thật sự khiến cho bọn họ không thể không đề phòng.
Vương Thiên Nhất vừa nhìn thấy tình cảnh này thì không khỏi ngẩn ra, tiếp đó là hối hận không thôi, biết là mình đã lỡ lời rồi. Vốn hắn chỉ muốn bức ba đại trưởng lão chiến đấu với Phương Hàn đến lưỡng bại câu thương, phá hỏng mối quan hệ mà Phương Hàn đã tạo dựng lên, để mình chiếm tiện nghi. Nhưng thật sự không ngờ sự tình lại thành ra như thế này.
Quả thật là hôm nay hắn đã bị Phương Hàn làm cho tức giận đến thần trí mơ hồ, tính toán không cẩn thận.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
“Các vị, vừa rồi Thiên Nhất sư huynh chỉ đùa một chút mà thôi, các vị trưởng lão không nên tưởng là thật. Thái Nhất Môn mở ra thông đạo để các vị đi vào thì cũng sẽ giữ thông đạo cho các vị đi ra.” Chu Dương Nhất cũng biết lần này Vương Thiên Nhất lỡ lời, trong tâm thầm kêu khổ không thôi, vội đứng ra hòa giải.
Nhưng mà có ai sẽ tin tưởng đây.
Kiếm Cuồng trưởng lão nói với Phương Hàn nói: “Phiền Phương Hàn đạo hữu đưa chúng ta ra ngoài đi. Ta thật sự sợ bị người ta giết người diệt khẩu.”
“Không sai, Ngũ Hành Địa mặc dù rất tốt nhưng mà có vô số yêu thú và Thiên Ma, nhưng mà cũng phải có mạng mới có thể thu thập được.” Lăng Không Nhất Kiếm Phùng Phi Thiên nói.
“Hừ! Ta bình sinh ghét nhất là bị ngời khác uy hiếp. Thái Nhất Môn tuy cường đại nhưng lại uy hiếp ba đại kiếm phái chúng ta, không phải cách làm của người chính đạo. Sau này khi trở về ta sẽ bẩm báo lại với chưởng giáo, đến lúc đó chưởng giáo sẽ đến Thái Nhất Môn đòi cho chúng ta một cái công đạo.” Đan tiên tử cao giọng nói, trong lòng nàng tràn ngập oán hận, ai cũng không thích bị người khác uy hiếp.
Hiện tại đệ tử ba đại kiếm phái đều thấy Phương Hàn rất vừa mắt, đáng yêu, mà khi nhìn người của Thái Nhất Môn thì bộ dáng vô cùng căm hận.
Dù sao thì một người uy hiếp bọn họ, còn một người lại cho đan dược, người nào tốt hơn không cần nói cũng biết được.
“Tốt! Các vị trưởng lão, chúng ta tạm thời rời đi khỏi Ngũ Hành Địa thôi!” Phương Hàn giờ vô cùng vui vẻ, thúc dục linh phù, từ trong hư không vang lên những tiếng ô ô ô quái dị, một thông đạo hiện ra.
Phương Hàn bay vào trong.
Sau đó người của ba đại kiếm phái cũng lần lượt đi vào trong thông đạo, trong nháy mắt đã biến mất, hoàn toàn rời khỏi Ngũ Hành Địa.
“Có làm hay…”
Vương Thiên Nhất tiến lên một chút, làm ra động tác cắt ngang qua cổ.
“Vô ích.” Chu Dương Nhất chán nản lắc đầu, giống như ăn mật đắng vậy, “Lần này Thái Nhất Môn tổn thất thảm trọng, uy nghiêm mất sạch, sau khi trở về không biết nên nói với chưởng giáo như thế nào đây. Hơn nữa ba đại kiếm phái cũng đã có dị tâm, bị Phương Hàn lôi kéo rồi. Đại hội Quần Tiên ba năm tới, kế hoạch thống nhất Tiên Đạo của chúng ta sao có thể tiến hành được?”
“Hừ! Đây cũng không có gì, Thái Nhất Môn ta thống nhất Tiên Đạo là chuyện sớm hay muộn. Có điều gần đây ta nghe được tin tức, nói là Tiên Giới có……” Chu Xử Nhất khẽ nói, trong lòng tràn ngập oán khí. Hiện tại các đệ tử Thái Nhất Môn đều vô cùng tức giận, nếu như không phát tiết ra thì rất có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
“Im miệng!”
Chu Dương Nhất, Vương Thiên Nhất đồng thời hét to.
Đệ tử Thái Nhất Môn đều trầm mặc, Khảm Ly, Trường Xuâ, Không Nguyên, Phúc Thọ, Lộc Mệnh, Đại Phương, sáu đại chân nhân hiện giờ tâm loạn như ma, bọn họ vốn muốn báo thù nhưng không ngờ rằng tu vi của Phương Hàn lại càng ngày càng bỏ xa bọn họ. Hắn có thể trong nháy mắt giết chết hai đại cao thủ Kim Đan Cảnh, một chút tàn tích cũng không còn, hơn nữa còn có tài lực hùng hậu, ngửa tay làm mây, úp tây làm mưa, trong thoáng chốc đã lôi kéo được sự ủng hộ của ba đại kiếm phái.
Luận tu vi bọn họ không cách nào so sánh với Phương Hàn, dù có cưỡi ngựa đuổi theo cũng không kịp.
“Thực lực người này thật khủng bố, thủ đoạn âm hiểm, sau này chúng ta làm sao……” Sáu đại chân nhân thầm sợ hãi, toàn thân run rẩy. Bọn họ cảm giác được nếu dù cho bọn họ có âm mưu, quỷ kế gì thì cũng không thể làm gì được Phương Hàn, thậm chí còn có thể bị hắn giết chết.
Thực lực Phương Hàn mạnh cũng không thành vấn đế, Thái Nhất Môn bọn họ có ưu thế, vốn có thể dùng âm mưu dàn xếp gài hắn, nhưng hiện tại xem ra rất khó, không bị Phương Hàn tính kế đã là tốt rồi.
“Hừ! Có gì phải sợ hãi? Ta không thể không thừa nhận là người này thật sự quá gian trá, giảo hoạt, nhưng mà trong thế giới rộng lớn này, hắn cũng chỉ là một quả trứng mà thôi.” Vương Thiên Nhất giận dữ hét: “Ta đã đem chuyện lần này báo lại cho chưởng giáo chí tôn, người truyền đén pháp chỉ nói chúng ta cứ tiếp tục tu luyện như trước, săn giết yêu thú cường đại trong ngũ hành Địa, hấp thu nguyên khí của bọn chúng tăng cường thực lực bản thân!”
Sau đó, tay hắn huy động, một đạo bùa chú bay ra ngoài, nhanh như chớp bay trở lại thông đạo do Thái Nhất Môn mở ra rồi biến mất không thấy đâu.
Lúc này thông đạo do Phương Hàn mở ra cũng đã hoàn toàn biến mất, không biết là thông đạo đó dẫn tới đâu nữa.
“Hôm nay thu hoạch thật là lớn, quả thực không gì sánh kịp.” Lúc này Phương Hàn đã đi tới đầu thông đạo, phía trước là một mảng không gian tối đen, không ngừng rung động, tựa hồ bị vặn vẹo vậy. Hắn đã có kinh nghiệm nên không hề bối rối, trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Lần này hắn lôi kéo được người của ba đại kiếm phái, chuyện hắn giết chết hai đệ tử Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn cũng sẽ được ba kiếm phái nói giúp cho rất nhiều.
Lần đi Ngũ hành Địa chẳng những có thể tu luyện thành thần thông Ngũ Đế Đại Ma, luyện thành bổn mạng phù lục, lại còn giết được hai người Triệu Huyền Nhất, Tống Duy Nhất, xây dựng nên uy danh cho bản thân, chiếm được vài món pháp bảo rất tốt, còn có hai viên kim đan cường đại nữa. Thu hoạch thật là lớn.
“Trong vòng mười năm chiến thắng được Hoa Thiên Đô cũng có thêm phần nắm chắc. Chỉ cần ta tu luyện tới Kim Đan Cảnh, thì có thể luyện hóa Cửu Quỷ Nguyên Thần!” Lúc này Phương Hàn một loại cảm giác tin tưởng nổi lên trong lòng Phương Hàn. Trước đây, hắn chưa bao giờ nắm chắc được chuyện có thể thắng được Hoa Thiên Đô, nhưng mà giờ phút này hắn lại có cảm giác nắm chắc.
Hiện tại bổn mạng phù lục của hắn đã mạnh mẽ ngang bằng với kim đan rồi.
Phương Hàn tràn ngập tin tưởng vào tương lai…
Trong vô tận tinh không, một nơi nào đó trong vũ trụ, giữa rất nhiều tinh cầu có một đạo hắc tuyến không ngừng luồn lách qua lại, không ngừng vượt qua khoảng cách mấy trăm ức, thậm chí là cả ngàn ức dặm. Trong nháy mát, đạo hắc tuyế này đã chuyền đi qua lại giữa trăm tinh cầu, hướng thẳng về một vùng tràn ngập màu huyền hoàng bay đi.
Nếu như lúc này có cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh ở đây thì sẽ thấy được Huyền Hoàng Đại Thế Giới giống như một quả trứng lớn vô cùng đang lơ lững giữa vũ trụ. Thể tích vô cùng to lớn, vượt xa bất kỳ tinh cầu nào trong vũ trụ, thể tích khổng lồ hơn hẳn bất cứ tinh cầu nào, mà cả Huyền Hoàng Đại Thế Giới tầng tầng lớp lớp, không biết có bao nhiêu không gian trong đó. Thực sự không phải chỉ có một tầng, bên trong ẩn chứa vô cùng vô tận huyền bí.
Mà ở bên ngoài Huyền Hoàng Đại Thế Giới là vô cùng vô tận tinh vân, mỗi một phiến tinh vân đều có cả trăm ngàn ức tinh cầu, trên đó có vô số sinh linh tồn tại.
Cả vũ trụ không biết có bao nhiêu thế giới như vậy, cũng không biết có bao nhiêu loại sinh vật, nhiều ít bao nhiêu tu sĩ, mỗi một thời khắc đều có không biết bao nhiêu chuyện truyền kỳ đang diễn ra.
Mà đạo hắc tuyến đi qua lại giữa không gian kia chính là do linh phù của Phương Hàn tạo thành. Ngũ Hành Địa vốn ở rất xa Huyền Hoàng Đại Thế Giới, không thể dùng lực lượng tu sĩ bình thường để phi hành được. Duy chỉ có dùng các thông đạo không gian mới có thể trong nháy mắt chuyển dời đi lại giữa hai nơi.
Đạo hắc tuyến này không ngừng đi từ tinh cầu này tới tinh cầu kia, dần dần tiếp cận Huyền Hoàng Đại Thế Giới, đột nhiên từ trong hư không một bàn tay thật lớn xuất hiện!
Bàn tay này lớn hơn bất luận sự tưởng tượng của bất kỳ ai. Bàn tay từ trên một tinh cầu bay ra, bàn tay lớn đến mức che lấp hết cả tinh cầu đó, trên đường đi che phủ các hằng tinh sáng chói, chộp về phía đạo hắc tuyến của Phương Hàn.
Luồng pháp lực ba động từ bàn tay khổng lồ làm cho vài tinh cầu nhỏ trên đường nó lướt qua bị giải thể trong nháy mắt.
Loại khủng bố như vậy đã không còn là thủ đoạn mà Thần Thông Bí Cảnh có thể làm ra, cũng không phải là cao thủ tầng thứ nhất, thứ hai Trường Sinh Bí Cảnh có thể làm được. Đây phải là do một tuyệt thế cường giả có tu vi cực kỳ khủng bố.
Bàn tay khổng lồ này chộp về đạo hắc tuyến của Phương Hàn, có thể tưởng tượng ra được, chỉ cần thoáng bắt trúng thì cả Phương Hàn và người của ba đại kiếm phái đều chết ngay lập tức, không ai có thể cứu được bọn họ. Phong Bạch Vũ cũng không được, bởi vì lực lượng khủng bố như vậy, sợ là chưởng giáo Vũ Hóa Môn Phong Bạch VŨ cũng không thể ngăn cản nổi.
Có thể làm cho mấy tinh cầu bị phân rã trong nháy mắt đã không còn là sức mạnh Thần Thông Bí Cảnh có thể tưởng tượng được.
Mà lúc này, Phương Hàn vẫn đang ở trong đường hầm tối đen, không hề biết là có chuyện gì, hắn chỉ biết là mình đang không ngừng chuyển di trong không gian, là nhờ lực lượng của linh phù, cũng không biết bên ngoài có chuyện gì.
Nhưng tâm linh của hắn đột nhiên bị một tầng hắc ám bao trùm, một sự khủng hoảng nổ lên, bao trùm toàn bộ linh thức của hắn, trong tích tắc này, hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm đang dần ập tới.
“Là cái gì? Rốt cuộc là cái gì?”
Hắn không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể khẳng định là chắc chắn có cái gì đó không đúng, bởi vì không gian tối đen quanh người hắn bắt đầu nổi lên sóng gió, thật giống như xảy ra địa chấn vậy, không gian không ngừng vặn vẹo kịch liệt.
Mà bàn tay khổng lồ kia đã tới rất gần, chỉ còn trong nháy mắt nữa là chộp dược đạo hắc tuyến.
Đúng lúc này!
Từ một tinh cầu khác đột nhiên bay ra một ban tay khổng lồ phủ đầy lân phiến màu vàng đất, đánh thẳng lên bàn tay lớn kia.
Phanh!
Hai bàn tay lớn tiến hành giao phong ngay giữ vũ trụ, tinh không rộng lớn. Bàm tay lớn lúc đầu bị bàn tay có lân phiến màu vàng đất chộp vào thì liền co rụt lại, đột nhiên nắm lại, từ trong hư không vang lên chú ngữ thần bí, đánh ra một quyền.
Oanh long long! Oanh long long! Hơn mười tinh cầu nhỏ bị đánh vỡ nát, hóa thành vô số thiên thạch, bay tán loạn giữa tinh không.
“Ám Ma Ni Bá Mễ Hồng!” Bàn tay khổng lồ có lân phiến màu vàng đất cũng nắm lại, sau đó trong nháy mắt năm ngón tay mở ra, biến ảo liên tục, ra thành trăm ngàn đạo thủ ấn, ở trong hư không bỗng hiện ra sáu đạo chân ngôn.
Xoạch!
Hai bàn tay lớn tựa như hai đạo lưu tinh lao vào nhau rồi đồng thời tán đi, tạo nên một làn sóng pháp lực giữa tinh không, sau đó tất cả các dị tượng đều biến mất, không còn chút tăm hơi nào.
“Có người muốn động vào quân cờ này của ta sao? Muốn động vào thì cũng phải trả giá rất lớn. Ha ha. Thần phù trấn áp ta đã bị lấy đi, không bao lâu nữa bản ma tôn cũng sẽ thoát khỏi khốn cảnh này……” Lúc này ở trung tâm tinh cầu Ngũ Hành Địa xa xôi, một lão đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng đất, trên đầu có năm đạo quang hoa lấp loáng không ngừng xoay chuyển, trong đó ẩn chứa không biết bao nhiêu loại chú ngữ.
Hiển nhiên lão đạo sĩ màu vàng đất này chính là viễn cổ ma tôn đã giúp Phương Hàn.
Vừa rồi bàn tay khổng lồ có lân phiến màu vàng đất bảo vệ Phương Hàn hình như cũng là kiệt tác của vị viễn cổ ma tôn này. Trên đầu hắn có năm đạo quang hoa lưu chuyển, tựa hồ chính là ngũ hành linh căn, cái sinh ra không biết bao nhiêu yêu thú.
Mà bàn tay khổng lồ muốn đánh chết Phương Hàn kia rốt cuộc là ai? Lai lịch thế nào?.......
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Vừa rồi sao tự nhiên ta lại có cảm giác bức rứt, khó chịu?” Phương Hàn vẫn đan phi hành trong thông đạo, cảm giác bối rối, hoảng sợ vừa rồi đã biến mất. Trong lòng hắn nổ lên một cảm giác nghi hoặc. Hiện tại tu vi của hắn còn thấp kém, cũng không thể biết đột rốt cuộc là có chuyện gì.
Hắn cũng không thể biết được rằng, vừa rồi hắn đã bước một chân qua lằn ranh sinh tử, cũng may mắn là có bàn tay khổng lồ kia chặn lại.
Hô hô, hô hô!
Vô số tiếng gió từ đầu thông đạo truyền tới, cuối cùng, ở cuối thông đạo, giữa mảng tối đen bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng, mọi người thoáng cái đã đi qua một chặng đường dài. Trước mặt bọn họ xuất hiện một mảng rừng rậm, xa xa là Hoang Dã Thần Miếu, tòa tòa nối tiếp nhau trải dài vô tận trong rừng tùng hoang dã, yên tĩnh không một tiếng động.
Mọi người từ Ngũ Hành địa theo thông đạo trở về tới một nơi sâu trong rừng tùng hoang dã, thêm một bước nữa là sẽ đi vào phạm vi của Hoang Dã Thần Miếu.
“Cuối cùng cũng trở về lại Huyền Hoàng Đại Thế Giới! Quả nhiên có thể đi ra. Phương Hàn đạo hữu, không biết ngươi có năng lực mang bọn ta đi tới Ngũ Hành Địa nữa hay không?” Ba đại kiếm phái cũng đã tới bên trên rừng tùng, cũng không dám xâm nhập vào phạm vi của Hoang Dã Thần Miếu. Kiếm Cuồng trưởng lão híp mắt đột nhiên nhìn về phía Phương Hàn hỏi.
Phương Hàn ngẩn ra, vội vàng cảm ứng linh phù thì liền cảm ứng được Ngũ Hành Địa.
Ngũ Hành Địa vốn chính là một tinh cầu vô danh ở rất xa Huyền Hoàng Đại Thế Giới. Từ Huyền Hoàng Đại Thế Giới, vô luận là pháp lực có cao bao nhiêu, mắt có tốt đến mức nào cũng không cách nào nhìn thấy được nó. Nếu không phải tiến hành chuyển di xuyên qua không gian mà cứ bay bình thường thì thì cho dù là cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh có bay cả vạn năm cũng chưa chắc tới được.
Đương nhiên, cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh tầng thứu nhất Vạn Thọ Cảnh và tầng thứ hai Bất Tử Chi Thân không có lĩnh ngộ ra được chân ý của không gian, cũng không thể nào tiến hành chuyển di được.
Phương Hàn sở dũ có thể đưa mọi người di chuyển xuyên không gian là nhờ có sáu chữ “Ám Ma Ni Bá Mễ Hồng” ghi trên mặt linh phù. Đạo linh phù này không có bất kỳ lực lượng nào để phòng thân, ngăn cản địch nhân. Thật giống như một cái vé tàu đi lại giữa Ngũ Hành Địa và Huyền Hoàng Đại Thế Giới.
Hiện tại Phương Hàn vừa dùng thần niệm tiến nhập vào trong linh phù liền có thể thấy được một thông thông đạo hướng đến một tinh cầu xa xôi trong vũ trụ, chính là Ngũ hành Địa. Thậm chí cúi còn đường còn có thể thấy rất nhiều sông núi, vực sâu hiểm ác, thậm chí còn có yêu khí, ma khí cường đại nữa.
“Không ngờ linh phù này lại thần diệu như vậy!”
Phương Hàn thầm mừng rỡ, hắn thông qua linh phù có thể tùy thời khắc quan sát sự biến hóa của Ngũ Hành Địa, hơn nữa cảm giác được chỉ cần hắn muốn thì có thể ngay lập tức trở lại Ngũ Hành Địa.
Nói cách khác hắn tùy thời có thể đi đến Ngũ Hành Địa, không có gì ngăn trở cả.
Hiện tại Ngũ Hành Địa không khác gì hậu hoa viên của nhà hắn.
“Các vị trưởng lão, ta đương nhiên có thể trở lại Ngũ Hành Địa.” Phương nói ra sự thật, “Hiện tại, ba vị trưởng lão trở về bẩm báo lại cho chưởng giáo môn phái chuyện xảy ra lần này. Sau này nếu như muốn đi vào Ngũ Hành Địa có thể đến tìm ta bất kỳ lúc nào. Mọi chuyện đều có thể thương lượng. Hừ hừ! Thái Nhất Môn có thể phá vỡ không gian tạo thành một thông đạo đến Ngũ Hành Địa, mỗi một thời khắc đều tiêu hao đại lượng nguyên khí, cũng sẽ không cầm cự được bao lâu.”
“Không sai, thông đạo do Thái Nhất Môn mở ra, mỗi một hô hấp đều tiêu hao đại lượng nguyên khí tương đương với pháp lực một cao thủ khổ tu mấy trăm năm dài tích góp được. Nhiếu nhất chỉ có thể duy trì được mấy ngày rồi sẽ đóng lại, quả thực là thời gian không đáng kể. Không thể tưởng được Phương Hàn đạo hữu chiếm được linh phù, có thể tùy thời tiến vào Ngũ Hành Địa, xem ra đạo hữu thật có duyên với nó.”
Lăng Không Nhất Kiếm Phùng Phi Thiên nói.
“Tiến vào Ngũ Hành Địa còn có một biện pháp nữa, chính là đi vào theo lối vào của Hoang Dã Thần Miếu.” Đan tiên tử đột nhiên nói, “Nhưng đó là nếu như không sợ bị nguyền rủa.”
“Không đâu, thông đạo trong Hoang Dã Thần Miếu đã đóng lại rồi. Sau khi ta lấy được linh phù này thì không ai có thể theo lối vào ở Hoang Dã Thần Miếu mà tiến vào Ngũ Hành Địa nữa.” Phương Hàn thông qua linh phù phát hiện, thông đạo nối với Ngũ Hành Địa ở trong Hoang Dã Thần Miếu đã đóng lại, hiện giờ người nào muốn tiến vào cũng chỉ mà không muốn hắn giúp thì cũng chỉ có thể giống như Thái Nhất Môn, cường ngạnh mở ra một thông đạo.
“Đã như vậy thì chúng ta trở về môn phái thôi. Chuyện Phương Hàn đạo hữu giết hai cao thủ Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn là do bọn chúng không đúng. Nhưng hai đệ tử Kim Đan Cảnh chết thật sự là một chuyện động trời, sẽ tạo nên một hồi phong ở cả Tiên Đạo và Ma Đạo. Ngươi hãy cố gắng bảo toàn cho bản thân.” Kiếm Cuồng trưởng lão chắp tay chào.
Vốn, Kiếm Cuồng trưởng lão đã luyện đến tầng thứ chín, Thiên Địa Pháp Tướng, cũng sẽ không thèm để ý tới một người mới đạt tới Quy Nhất Cảnh, thua kém hắn ba cấp bậc. Nhưng mà với thực lực hiện giờ Phương Hàn, cũng không phải chỉ dựa vào hai kiện đạo khí mà còn có bổn mạng phù lục ẩn chứa năm mươi lăm loại thần thông cũng đủ để liều mạng với hắn.
Vứt bỏ hết tấ cả pháp bảo, một chọi một thì Kiếm Cuồng trưởng lão biết rằng bản thân hắn cũng khó có thể thu thập được Phương Hàn, rất có thể còn bị đối Phương phản kích ngược lại.
Đối mặt với người như vậy nên hắn nói chuyện ngang hàng, cũng không làm ra vẻ ta đây.
“Đa tạ Kiếm Cuồng trưởng lão quan tâm, ta tự có cách để bảo toàn cho mình.” Phương Hàn gật đầu, “Có điều, chu vị cẩn thận, tránh bị Thái Nhất Môn hạ độc thủ trên đường trở về, sau đó lại giá họa lên người ta. Đến lúc đó ta có trăm cái miệng cũng không thể nào giải oan được.”
“Hừ! Hiện tại đã trở về Huyền hoàng Đại Thế Giới, Thái Nhất Môn còn chưa có được cái bổn sự đó!” Kiếm Cuồng trưởng lão nói: “Trên người chúng ta đều có bổn mạng kiếm phù, nếu như có chuyện gì thì chỉ cần rung động một cái là chưởng giáo sẽ xuyên qua không gian tới ngay.”
“Vậy là tốt rồi, xin được cáo từ. Ba thánh sáu các vị cứ tới Luân Hồi Phong của ta lấy đan dược.”
Phương Hàn nói xong thì thân thể chớp động, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi. Hiện tại thân pháp của hắn đã tinh diệu tuyệt luân, sử dụng Ngũ Hành Độn Pháp của thần thông Ngũ Đế Đại Ma, có thể trong nháy mắt chuyển di cực nhanh, vượt qua cả tốc độ của Ngũ Ngục Vương Đỉnh.
Năm đó hắn dùng Ngũ Ngục Vương Đỉnh bởi vì tốc độc của vương đỉnh rất nhanh, còn có thể tông chết mấy người thần tộc. Mà bây giờ thì đã khác, hiện giờ tu vi hắn tăng tiến, hoàn toàn vượt qua tốc độ âm thanh, nhưng cũng vô thanh vô tức, xuyên phá không gian mà đi, không sinh ra chút khói lửa nào. Muốn dừng là dừng, muốn tăng tốc là tăng tốc, muốn thay đổi phương hướng là thay đổi.
Trên thực tế, bổn mạng phù lục của hắn có năng lực vượt xa năng lực của Ngũ Ngục Vương Đỉnh.
Thần thông Ngũ Đế Đại Ma vô cùng khó luyện, nhưng một khi đã luyện thành thì có thể nói thần thông kinh thiên động địa.
Ngẫm lại uy lực khủng khiếp của thần thông Mạt Nhật Thiên Tai do mười hai cao thủ Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn liên thủ thi triển ở Ngũ Hành Địa quả không có gì để nói. Mà thần thông Ngũ Đế Đại Ma lại không thua gì Mạt Nhật Thiên Tai.
“Kẻ này tương lai nhất định có được thành tựu lớn. Chỉ cần không chết non thì chuyện hắn có thể trở thành một đầu sỏ muôn đời đã chắc như đinh đóng cột. Vũ Hóa Môn có được một đệ tử như vậy thật là may mắn.”
Đan tiên tử nhìn Phươn Hàn bay đi không nhịn được cảm thán một tiếng, tựa hồ tiếc hận vì cái gì mà môn phái của họ không có được đệ tử như thế này? Nếu không thì sẽ chiếm được không ít cỗ tốt.
“Luyện ra bổn mạng phù lục có dị tượng Xuy Đại Pháp Loa, Kịch Đại Pháp Cổ, đây là phẩm chất có thể thành tiên. Để xem Vũ Hóa Môn đối đãi với hắn như thế nào. Nếu như ở môn phái ta thì nhất định sẽ toàn lực bồi dưỡng, cẩn thận bảo vệ.” Kiếm Cuồng trưởng lão ngữ khí ngưng trọng, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ trào phúng: “Năm đó Thái Nhất Môn cũng có đệ tử như vậy, đáng tiếc bọn họ quá cuồng vọng, tự hại chính mình.”
Phùng Phi Thiên gật gật đầu: “Kiếm Cuồng trưởng lão nói đến Linh Lung Tiên Tôn, đúng thật là theo truyền thuyết khi nàng luyện thành kim đan thì cũng có dị tượng Xuy Đại Pháp Loa, Kích Đại Pháp Cổ, hiện tại đã trở thành chí tôn của một phái, pháp lực thâm bất khả trắc, khoảng cách thành tiên cũng không xa. Nếu như hiện tại nàng là người của Thái Nhất Môn thì Thái Nhất Môn sẽ lợi hại đến mức nào? Chỉ sợ là đã sớm thống nhất cả Huyền Hoàng Đại Thế Giới.”
“Đi thôi! Chúng ta chia nhau về môn phái bẩm báo. Tuy lần này đi Ngũ Hành Địa không được cái gì tốt nhưng mà lại kết bạn với Phương Hàn, ba tháng sau còn có được trăm vạn Nguyên Anh Đan, lại có thể tùy thời xuất nhập Ngũ Hành Địa thì cũng không uổng một chuyến đi!”
“Nguyên Anh Đan của Phương Hàn nếu bán ra trên thị trường thì muốn đổi lấy ba trăm viên Bạch Dương Đan cũng không phải là chuyện khó. Một trăm vạn chính là ba triệu viên đan dược! Có khoản tiền ba triệu đó không biết có thể mua được bao nhiêu đồ tốt……”
Ba đại trưởng lão cũng bay lên, đàm luận đên khoản tiền khổng lồ kia, nghĩ đến chuyện mua thiên tài địa bảo.
“Phương Hàn đại ca, đệ cũng muốn trở về môn phái. Tu luyện ở Ngũ Hành Địa lâu như vậy, đệ cũng cảm giác được cương khí của mình đã có biến đổi, tựa như đã sinh ra linh tính, có thể đột phá tầng thứ tư, Âm Dương Cảnh rồi!” Tinh Vân Bảo Bảo đang ngủ trong Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc đi ra nói.
Trong quá trình Phương Hàn giao thủ cùng với Tống Duy Nhất, Triệu Huyền Nhất, Tinh Vân Bảo Bảo cũng ở một bên, yên lặng theo dõi diễn biến.
“Cũng không cần vội trở về môn phái, đến Luân Hồi Phong của ta đi. Ta còn có một phần bàn tay của Yêu Thần chưa có luyện hóa. Hiện giờ ta đã tu luyện thành thần thông Ngũ Đế Đại Ma, hẳn là có thể luyện hóa bàn tay của Yêu Thần, giúp đệ đột phá cảnh giớ. Chờ đến khi đệ tu luyện tới tầng thứ năm Thần Thông Bí Cảnh, Thiên Nhân Cảnh thì ta sẽ đưa kim đan của Tống Duy Nhất cho đệ luyện hóa, như vậy đệ sẽ có được hai mươi bảy loại thần thông, thực lực tăng lên nhiều!”
Phương Hàn ngăn Tinh Vân Bảo Bảo trở về môn phái.
Hắn lấy kim đa của Tống Duy Nhất cho Tinh Vân Bảo Bảo luyện hóa cũng là vì muốn lôi kéo Quần Tinh Môn. Ý là “ta giết người của Thái Nhất môn, đoạt được kim đan, mà Tinh Vân Bảo Bảo cũng luyện hóa một phần, khi Thái Nhất Môn đến hỏi tội thì Quần Tinh Moon cũng khó mà tránh được liên quan.”
Hắn dùng hết mọi cách để kéo thêm người lên ngồi cùng chiến xa với mình. Mà một phần cũng là vì hắn rất thích Tinh Vân Bảo Bảo, quan hệ giữa hai người cũng không tệ.
Thân thể Tinh Vân Bảo Bảo tựa hồ cũng bị một loại bí pháp tế luyện qua, nếu như tu luyện tới tầng thứ năm, Thiên Nhân Cảnh thì cũng có thể luyện hóa kim đan, có thêm hai mươi loại thần thông.
Nếu như là cao thủ bình thường thì sẽ bị bạo thể.
“Như vậy thì thật là hay, thực lực của đệ tăng lên nhiều thì cũng sẽ có rất nhiều lợi thế trong môn phái….. Hừ hừ!” Tinh Vân Bảo Bảo nhíu cái mũi nhỏ nhắn của mình.
Cứ như vậy hai người bay không tới mấy canh giờ đã thấy được Vũ Hóa Sơn ở xa xa, nhưng hắn đột nhiên dừng lại bởi vì hắn đột nhiên thấy được một dị tưởng kỳ lạ. Ở xa xa, trên bầu trời Vũ Hóa Sơn có lượng lớn bạch vân hội tụ, tất cả đều tụ tập về một ngọn núi, sau đó bị hút lấy rồi lại nhả ra.
Thật giống như hơi thở của một đầu mãnh thú thái cổ khổng lồ đang nằm ở đó.
“Đó là cái gì?” Phương Hàn lắp bắp kinh hãi.
“Côn Bằng Thổ Nạp! Thôn trường hà thở ra biển rộng!” Diêm chăm chú nói.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
“Hơi thở kinh người như vậy sao? Côn Bằng không hổ là viễn cổ cự thú, thậm chí còn hơn cả Thiên Long. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Mạnh Thiểu Bạch đã luyện hóa được Côn Bằng, ấp trứng thành công?” Phương Hàn nghe lời Diêm nói thì không khỏi nheo mắt lại, trên miệng lộ ra một tia cười lạnh.
“Không có khả năng, trứng Côn Bằng không thể ấp thành đơn giản như vậy. Cho dù là hắn ấp trứng thành công thì Côn Bằng vẫn còn nhỏ, không thể tạo nên hiện tượng lớn như vậy. Trừ khi Mạnh Thiểu Bạch tu luyện Ma Thai Ký Sinh Quyết, đem tính mạng của mình kết hợp với bổn mạng của Côn Bằng, biến thành một kẻ giống người mà không phải người, giống yêu nhưng không phải yêu, giống thần mà không phải thần, giống ma mà khong phải ma. Như vậy mới có lực lượng hít vào thở ra lượng lớn nguyên khí như vậy.” Diêm liên tục lắc đầu nói, “Có điều Vo Sinh Kiếm Đạo am hiểu nhất là giết chóc, cũng không có Ma Thai Ký Sinh Quyết trong truyền thuyết, cũng không phân tâm đi học thần thông quỷ bí của Ma Đạo làm gì. Huống hồ loại thần thông này cũng chỉ có viễn cổ Thiên Ma Đại Thần trong truyền thuyết mới có thể làm được.”
“Ta biết rồi.” Phương Hàn tựa hồ nghĩ tới điều gì, “Đừng quên vị viễn cổ ma tôn ở Ngũ Hành Địa. Hắn chưa chắc không biết Ma Thai Ký Sinh Quyết, mà Mạnh Thiểu Bạch cũng từng đi qua Ngũ Hành Địa. Ta tính toán thì có chín phần là vị viễn cổ ma tôn kia truyền Ma Thai Ký Sinh Quyết cho hắn. Xem ra người này không có coi hắn như một quân cờ nhưng vẫn bố trí một ít tính toán trong đó.”
“Mạnh Thiểu Bằng dùng Ma Thái Ký Sinh Quyết lấy được tính mạng bổn nguyên của Côn Bằng thì sẽ mạnh tới mức nào? Thanh thế lớn như thế này không biết thực lực của hắn ra sao?” Huyết Dạ Vương cảm ứng lực lượng ba động xung quanh, tinh thần rung động không thôi.
Hắn hiện giờ cảm giác được Vũ Hóa Sơn hiện giờ như lấy ngọn núi của Mạnh Thiểu Bạch làm trung tâm, tất cả khí lưu đều tập trung về đó, hơn nữa không ngừng chấn động mạnh mẽ. Loại lực lượng này thật là kinh người, ít nhất là hiện giờ hắn không có lực lượng như vậy.
“Lực lượng này quả thực rất là cường đại, nhưng rốt cuộc cường đại tới mức nào thì ta cũng không biết, bởi vì trứng của Côn Bằng trước giờ chưa từng xuất hiện qua, mà rốt cuộc sau khi ký sinh xong thì sẽ thành bộ dáng gì cũng không có mấy người biết, “Có điều xem ra ngươi lại có đối thủ rồi, muốn đánh hắn như đánh chó sợ là không được.”
“Thật không? Ta đây lại muốn thử xem một lần để xem bổn mạng phù lục của ta cường đại hay là Vô Sinh Kiếm Đạo của hắn cường đại. Lần này ta trở về môn phái một phần là muốn đánh cho hắn một trận, giảm uy phong của hắn.”
Phương Hàn cười cười khinh miệt, tại Ngũ Hành Địa hắn đã dám khiêu chiến Thái Nhất Môn, trong nháy mắt giết chết hai đại cao thủ Kim Đan Cảnh, Tống Duy Nhất, Triệu Huyền Nhất, trong lòng đã có một loại niềm tin vô địch vô cùng mạnh mẽ.
“Định làm như thế nào? Hiện giờ liên đi thẳng lên ngọn núi của hắn, đánh cho hắn một trận? Cái tên đó lần trước gặp đệ đã thấy hắn không vừa mắt. Lần đó chúng ta đang ở trong mây nói chuyện hắn tự nhiên lại xông đến hô đánh hô giết. Không đánh cho hắn một trận thì đệ không hả giận được.”
Tinh Vân Bảo Bảo quơ quơ nắm tay nhỏ.
“Chuyện đánh hắn cũng không cần phải vội, dù sao thì Sơn Hà Bảng đại tái cũng sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó, tất cả ngoại môn đệ tử đều sẽ trở lại môn phái, khi đó chúng ta sẽ lên Thiên Hình Đài đánh bại hắn để cho tất cả mọi người thấy rõ. Như vậy mới có thể đả kích được lòng tin của hắn. Bây giờ chúng ta trở về Luân Hồi Phong, tổng kết lại thu hoạch của chuyến đi này, luyện hóa bàn tay của Yêu Thần và bố trí lại động phủ rồi tính sau.” Phương Hàn hừ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ quý bí, tựa như hắn lại nghĩ ra một âm mưu gì đó rồi.
Đối với chuyện đánh chết hai cao thủ Thái Nhất Môn mà nói, thì chuyện Mạnh Thiểu Bạch cũng không có gì quan trọng. Hiện tại chuyện quan trọng nhất đối với hắn là an bài cho tốt sự tình sau này, còn phải đem chuyện Ngũ Hành Địa bẩm báo lại cho chưởng môn Phong Bạch Vũ biết rõ.
Đồng thời còn phải luyện hóa Lục Mục Phong Thần Bi của Triệu Huyền Nhất, vật này không phải thứ tầm thường.
Phương Hàn luôn có cảm giác Lục Mục Phong Thần Bia còn có điểm thần bí nào đó, không phải chỉ đơn giản là một pháp bảo bình thường, nếu như có thể phối hợp với thần thông thì hẳn là uy lực rất lớn.
Hơn nữa trong kim đan của Triệu Huyền Nhất hình như có một môn thần thông liên thông với Lục Mục Phong Thần Bia, nếu như có thể tương ứng, kết hợp với nhau thì có lẽ thực lực của hắn sẽ tăng lên thêm một tầng nữa.
HIện tại mục tiêu quan trọng của Phương Hàn là tấn thăng lên tầng thứ bảy Thần Thông Bí Cảnh, Kim Đan Cảnh.
Kim Đan là một cánh cửa quan trọng, một khi luyện thành kim đan thì thọ mệnh sẽ gia tăng thêm một lần nữa. Phương Hàn hiện tại có hơn hai ngàn năm thọ mệnh, có thể trong nháy mắt tăng vọt lên năm sáu ngàn năm thọ mệnh, thậm chí là bảy ngàn năm cũng nên.
Hơn nữa thực lực sẽ tăng mạnh thêm một tầng nữa, luyện hóa được Cửu Quỷ Nguyên Thần thì chuyện chiến thắng Hoa Thiên Đô cũng không phải là không thể.
Bá!
Mặc kệ hơi thở mạnh mẽ truyền ra từ ngọn núi của Mạnh Thiểu Bạch, Phương Hàn lẳng lặng trở về đan phòng ở Luân Hồi Phong của mình.
Lúc này, trong đan phòng ở Luân Hồi Phong chỉ có ma nữ và Hồng Di Quận Chúa đang khoanh chân ngồi, mặt quay về phía Ngũ Ngục Vương Đỉnh tu luyện. Chính giữa Ngũ Ngục Vương Đỉnh có một ánh lửa lập lòe, bên trong là bàn tay không có ngón tay nào, da tay đen như mặc, trên bề mặt có những ma vân chằng chịt, còn có rất nhiều ma chú, chính là phần huyết nhục còn lại của Yêu Thần.
Trước kia Phương Hàn cũng từng Già Lam, Phương Thanh Tuyết luyện chế thật lâu nhưng vẫn không thể luyện hóa được phần huyết nhục này.
Có điều hiện giờ Phương Hàn đã có bổn mạng phù lục của mình, thực lực tăng lên gấp bội so với trước kia, có khả năng sẽ luyện hóa được nó.
“Sao lửa lại nhỏ như vậy?” Phương Hàn đột nhiên nói.
“A!” Ma nữ và Hồng Di Quận Chúa quay lại thấy Phương Hàn đi vào thì kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó Hồng Di Quận Chúa đứng lên bình tĩnh nói: “Không phải là do Mạnh Thiểu Bạch sao! Lần này không biết là hắn tu luyện loại thần thông gì, lúc nào cũng hút vào rồi thở ra một luồng nguyên khí khổng lồ. Tinh hoa địa hỏa bị hắn hấp thu hết chín thành rồi, thậm chí cả thái dương chân hỏa cũng bị hắn hấp thu gần hết.”
“Khó trách khi ta vừa tiến vào liền có cảm giác không đúng.” Phương Hàn gật gật đầu, “Bất cứ đệ tử nào cũng cần tinh hoa địa hỏa để luyện đan, tu luyện, thế mà tên Mạnh Thiểu Bạch này lại không để ý gì đến các đệ tử khác, chỉ lo tu luyện cho bản thân mình. Tạm thời cứ để hắn thoải mái, chờ ta bố trí xong vài đạo cấm pháp xong để người khác không thể tự tiện xâm nhập vào Luân Hồi Phong rồi sẽ tìm hắn tính.”
Phương Hàn xuất Hoàng Tuyền Đồ ra, tâm thần chớp động thì một tấm trận đồ bay ra, lơ lửng trước mặt hắn, tiếp đó tám mươi mốt lưỡi phi kiếm bay ra, thoáng cái tiến nhập vào trong trận đồ. Trong nháy mắt kiếm khí bùng lên, tản mát ra xung quanh, phóng thẳng lên trời, biến đổi thành hàng ngàn hình trăng lưỡi liềm, quay quanh Luân Hồi Phong, bao trùm toàn bộ từ trên xuống dưới, không ngừng tuần hoàn.
Đây là Diễn Nguyệt Kiếm Trận đoạt được của Thứ Nguyệt Đạo, trong đó trận đố chính là tuyệt phẩm bảo khí, mà tám mươi mốt thanh phi kiếm đều là thượng phẩm bảo khí.
Trận đồ phối hợp cùng với phi kiếm, bố trí thành Diễn Nguyệt Kiếm Trận, một đại trận rất tốt để thủ hộ sơn môn.
“Tiếp theo chính là bộ Vạn Quỷ Lệnh Kỳ!”
Phương Hàn lại vỗ lên Hoàng Tuyền Đồ, một làn khói đen vọt ra, cả đan phòng liền tràn ngập quỷ khí. Đây là một trong tam đại pháp bảo của Quỷ Đế. Hiện giờ Phương Hàn muốn luyện hóa bộ Vạn Quỷ Lệnh Kỳ này, lại gia tăng thêm một tầng phòng hộ cho ngọn núi của mình.
Bộ đại trận này cực kỳ lợi hại, lúc trước nếu không phải có A Tỳ Môn khắc chế nó thì có lẽ Phương Hàn đã bị vây chết trong đó, không cách nào thoát ra được.
Có điều Phương Hàn cũng không thể cứ như vậy sử dụng nó được, bởi vì quỷ khí của nó quá nồng đậm. Hiện giờ hắn muốn dùng Hoàng Tuyền Đồ rửa sạch toàn bộ oan khí ở trong đó, chỉ để lại lực lượng thuần túy, sau đó lại truyền vào các loại thần thông, biến vạn quỷ thành vạn linh, trở thành Cự Linh Thần thủ hộ ngọn núi. Bởi vì trong thần thông Bàn Vũ Đại Lực có một phương pháp để luyện chế pháp bảo rất tốt.
Thần thông Bàn Vũ Đại Lực rộng lớn như biển, hiện giờ Phương Hàn vẫn chưa hiểu hết toàn bộ tinh túy của nó, chỉ mới tìm hiểu một tầng căng bản. Dù sao thì biết quá nhiều công pháp sẽ bị phân tâm, cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng mà tham khảo phương pháp luyện chế pháp bảo ở trong nó cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Phốc!
Phương Hàn phun ra một luồng nguyên khí Tiên Giới.
Khi Phương Hàn đang luyện chế pháp bảo thì các đệt tử ở các ngọn núi khác đều nghị luận với nhau.
“Mạnh Thiểu Bạch sau khi trở về không biết tu luyện loại thần thông gì, mỗi ngày đều làm ra thanh thế lớn như vậy, hút hết toàn bộ tinh hoa địa hỏa trong phương viên ngàn dặm. Hắn hấp thu nhiều như vậy, ngay cả tinh hoa nhật nguyệt, tinh tú cũng bị hắn hấp thu gần như toàn bộ, rốt cuộc là hắn muốn làm gì?”
Một người mới tu luyện tới tầng thứ năm, Thiên Nhân Cảnh nói, vây quanh hắn còn có một ít người tu luyện đến tầng thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư Thần Thông Bí Cảnh, trong đó còn có mấy vị trưởng lão của Vũ Hóa Môn.
Người tu luyện tới tầng thứ năm này có danh hiệu là Bách Chiến chân nhân, thân hình cao lớn, không mặc đạo bào mà là một bộ áo giáp xuyên thân, nắm tay, lưng đều được gai xương nhô ra che chắn, trông rất dữ tợn, tựa hồ là một kiện pháp bảo, mà cũng giống một môn thần thông. Thật rất giống với Già Thiên Ma Thủ vậy.
Vị Bách Chiến chân nhân này chẳng những tu luyện thần thông Vũ Hóa Môn mà còn có một kiện thượng cổ kỳ trân, Bách Chiến Khải Giáp, một kiện tuyệt phẩm bảo khí, kết hợp cùng với huyết nhục, vô cùng lợi hại.” Hơn nữa theo sự tăng tiến của thần thông Bách Chiến Huyền Công thì cũng lực lượng sẽ càng tăng lên. Người này cũng là một nhân vật lợi hại ở Vũ Hóa Môn, bình thường cũng có quan hệ với không ít chân truyền đệ tử.
“Bách Chiến sư đệ, sớm đã biết như thế này thì cứ dứt khoát làm chân truyền đệ tử, trở thành trưởng lão có lẽ tốt hơn. Ở trong Vũ Hóa Thiên Cung tu luyện, có đại lượng tài nguyên giúp cho việc tu luyện, cũng không cần phải để ý đến chức vị chưởng môn làm gì.”
Một vị trưởng lão nói.
Vốn vị trưởng lão này mười năm trước vẫn là chân truyền đệ tử, về sau từ bỏ việc tranh giành chức vị chưởng môn, một lòng thanh tu.
“Đúng vậy, gần đây trong chân truyền đệ tử liên tục xuất hiện nhân tài. Phương Thanh Tuyết vừa mới luyện thành kim đan không lâu thì Mạnh Thiểu Bạch lại trở về, còn lợi hại hơn. Còn có Phương Hàn kia đi tìm ngũ hành linh căn ở Ngũ hành Địa trong Hoang Dã Thần Miếu. Ai cũng đều là nhân vật lợi hại. Bách Chiến sư đệ, ta thấy ngươi nên làm trưởng lão đi thôi, cũng không thể nào tranh đoạt cùng bọn họ đâu.”
“Hắc hắc, cũng chưa chắc. Lưỡng hổ tranh chấp tất có một bị thương, ta cứ âm thầm theo dõi kỳ biến thôi. Hơn nữa có mọi người trở thành trưởng lão giúp đỡ ta, hiện tại ta tu luyện chưa tới một giáp đã luyện tới Thiên Nhân Cảnh, còn rất nhiều cơ hội.” Bách Chiến chân nhân cười lạnh nói: “Có điều ta nghe nói, Mạnh Thiểu Bạch đang chờ Phương Hàn trở về thì sẽ cho hắn bị xấu mặt một lần. Mọi người nói xem là ai thắng, ai thua?”
“Mạnh Thiểu Bạch có nhiều phần thắng hơn một chút.” Mấy đệ tử đều nói.
Đúng lúc này, đột nhiên từ trên bầu trời xuất hiện quang hoa sáng ngời.
“Ah? Đó là cái gì vậy?” Vài đệ tử đồng thời hô lên, sau đó bay lên nhìn thấy xung quanh Luân Hồi Phong ở xã kiếm khí tung hoành, những ánh trăng lưỡi liềm không ngừng di chuyển qua lại, huyền phù giữa trời.
“Một tòa đại trận, uy lực thật mạnh! Kiếm khí thật sắc bén, chẳng lẽ Phương Hàn đã trở về?”
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi