Hắn vẫn muốn biết Tất Trường Xuân ngắm tinh không sở ngộ ra pháp quyết có phải cũng giống như hắn hay không. nếu như thật đúng là giống như nhau, tự mình có phải cũng sẽ có một ngày bước chân vào Hóa Thần kỳ. đáng tiếc vẫn không có cơ hội nghiệm chứng.
Mười ngày sau. tinh đồ bốn phương còn lại có quỹ tích vận chuyển bảy ngày đều đã được hắn ghi chép vào ngọc điệp, còn lại chi là tốn thời gian lĩnh ngộ pháp quyết ân chứa bên trong. Hiện nay mới thôi, đối với đại chu kỳ vận chuyển cùa tinh không hắn còn chưa đọc lướt qua. nguyên nhân là quá mức phức tạp. thời gian tiêu hao cũng quá dài. chính hắn phải tạm gác lại ngày sau khi có lòng thanh thân thì hãy tính!
Tuy rằng gằn như bị nhốt trên đảo. nhưng hắn vẫn được tự do hoạt động trên đảo. ngoại trừ trung ương có vài tòa kiến trúc không cho phép tùy tiện đi vào, kỳ thực Tất Trường Xuân cũng không quá mức ước thúc hắn. Không bao lâu. tự nhiên hắn đã quen thuộc với hoàn cảnh trên đào.
Hơn nửa tháng trồi qua. Dược Thiên Sầu phát hiện mỗi ngày Hạc Ly đều bay khỏi Thuận Thiên Đào một đoạn thời gian, cũng không biết là đi đâu.
Một ngày, khi Hạc Ly cầm một cây thiết côn hình dạng quái dị dào dạt đắc ý hướng Dược Thiên Sầu khoe khoang pháp bảo do chính minh luyện chế thì Dược Thiên Sầu bừng tỉnh hiếu ra nói: “Mỗi ngày ngươi rời đào đi. chính là vì luyện chế pháp bảo này.”
“Khồng sai. không. cũng không phải chỉ vì luyện chế pháp bảo này. là ta đang học tập luyện khí, mong muốn có một ngày trở thành một luyện khí tông sư người người kính ngưỡng như Nam Minh lão tố.” Hạc Ly giải thích.
Dược Thiên sầu nhìn thiết cồn trong tay hắn thực sự không biết nói gì, tên tiểu tử này phỏng chừng ngây ngốc trong Yêu Quỷ Vực quá lâu, chưa thấy qua thế diện, thật vất vã luyện một kiện bảo vật đi ra, không ngờ lại luyện thành xấu xí như vậy, còn dào dạt đắc ý không biết xấu hổ. Hướng hồ nước mênh mông bát ngát bốn phía liếc mắt, Dược Thiên Sầu nghi hoặc nói: “Gằn đây có liệt hỏa dùng luyện chế bảo vật sao? Sao ta chưa thấy qua?”
Hắn biết yêu tộc có thể phóng xuất ra yêu hỏa. nhưng dù có Độ Kiếp hậu kỳ cũng chi có thể thả ra trong thời gian ngắn, tuyệt đối không thể dùng để luyện khí, huống chi hắn mới đạt Độ Kiếp trung kỳ. vậy càng không thể, về phần yêu tộc Hóa Thằn kỳ hắn cũng không biết.
“Ngươi mới đến vài ngày, thứ ở Yêu Quỷ Vực dĩ nhiên còn chưa thấy nhiều.” Hạc Ly thường thức cây thiết cồn trong tay mình, đắc ý cười nói: “Nếu như không có liệt hỏa luyện chế bảo vật, Nam Minh lão tổ tới đây làm sao luyện chế linh bảo. ngươi nghe nói qua Tam Vị Chân Hòa hay không?”
“Tam Vị Chân Hòa?” Dược Thiên sầu nói thầm trợn mắt. mẹ nó! Nghe nói trong Tây Du Ký có Thái Thượng Lão Quân luyện Tồn hầu tử chính là dùng Tam Vị Chân Hỏa. Hắn lắc đầu khiêm tốn thỉnh giáo: “Không có nghe nói qua, còn thỉnh Hạc huynh vui lòng chỉ giáo.”
Hạc Ly lộ ra hình dạng như đã biết ngươi kiến thức kém cỏi, thu bảo vật trong tay, bày ra hình dạng như chỉ giáo, nói: “Nghe đồn Tam Vị Chân Hỏa chính là tiên hỏa do tiên nhân tiên giới sử dụng, do ba loại liệt hỏa dung họp mà thành, dù là tiên nhân bình thường cũng rất khó nắm giữ được pháp quyết này. Ngươi biết do ba loại liệt hỏa nào dung họp mà thành không?”
“Không biết.” Dược Thiên sầu lắc đầu.
Hạc Ly cười nói: “Tam Vị Chân Hòa do Thanh hỏa. Hắc hỏa, Tử hỏa ba loại liệt hỏa dung họp mà thành, vậy ngươi có biết liệt hỏa ba màu đó có tác dụng gì?”
“Khồng biết.” Dược Thiên Sầu vừa lắc đầu, Hạc Ly đã bắt đầu giải thích: “Thanh hỏa được xưng Tinh hỏa, ộn độ cao tới khó thể tường tượng, chính là liệt hỏa tốt nhất để luyện chế bảo vật. Hắc hỏa xưng là Ư Minh Quỷ Hòa. có thể đốt tâm thần hủy thần thức người khác. Tử hỏa thì không cần nói. có người nói có thể nấu chảy thiên địa vạn vật. nhân gian không gì có thể ngăn, có người nói dù là tiên nhân tiên giới nếu không có tiên gia pháp bảo chống đối. cũng không kháng được. Nếu có người có thể dung họp Tam Vị Chân Hỏa. là có thể luyện hóa. gặp tiên tru tiên, tung hoành bễ nghễ, ngươi nói có lợi hại hay không?”
“Nghe ý tứ trong lời nói của Hạc huynh, chẳng lẽ ngươi đã gặp qua Tam Vị Chân Hỏa?” Dược Thiên Sầu thò đầu đến trước mặt hắn, hồ nghi nói.
Hạc Ly sần nhiên cười nói: “Điều này sao có thể. đều chi là truyền thuyết lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay mà thôi, đừng nói là ta chưa thấy qua, tin tường hiện tại toàn bộ tu chân giới cũng chưa có ai gặp qua.” Dứt lời. nhìn thấy thằn tình sắc mặt hiện vẻ khinh bỉ của Dược Thiên Sầu. lúc này ho khan một tiếng bổ sung: “Dù ta chưa gặp qua Tam Vị Chân Hỏa. lại biết hạ lạc của hai liệt hỏa trong đó, đồng thời từng gặp qua Thanh hỏa.”
Trái tim Dược Thiên Sầu co rút lại, ngoài miệng lại không chấp nhận cười nhạo nói: “Hạc Ly. ngươi lại gạt ta nữa, đã là thứ mà không ai trong tu chân giới từng gặp qua. ngươi thế nào khả năng gặp qua, tự nói trước sau đều mâu thuẫn, thật là khi dễ ta như hài tử ba tuổi đi.”
Nghe vậy, Hạc Ly có điểm nóng nảy. thần tình phảng phất giống như bị người vu hãm, lằn nữa cằm thiết côn gõ gõ trong tay. nghẹn đỏ mặt biện giải: “Mộ Cốc tàng thanh, Cửu Ư tàng hắc, Tử tàng hà xử, kỳ tung miểu miểu. Khẩu quyết này tuy không nhiều người biết, nhưng lịch đại chưởng hình sử trấn thủ Yêu Quỷ Vực truyền xuống tới. ta sao lại loạn gạt người. Huống chi pháp bảo trong tay ta chính do Thanh hỏa luyện chế, còn đi lừa ngươi hay sao! Ta nói là không ai gặp qua cùng lúc Tam Vị Chân Hỏa. lại chưa nói tới Thanh hỏa"
“Hắc hắc! Ta nói Hạc Ly, thật đúng là nhìn không ra a! Thuận miệng là ra câu khẩu quyết để lừa dối người, khi dễ ta nghe không hiểu phải khồng?” Dược Thiên Sầu rung đùi đắc ý, vỗ vỗ vai hắn cảm thán: “Ta còn nhiều thời gian, không vội. ngươi tiếp tục biên.”
“Nói bậy..Hạc Ly tức giận đến oa oa kêu to nói chuyện cũng không nên lời.
Dược Thiên Sầu chột dạ quan sát bốn phía, đầu óc người này có điểm chậm chạp, nhưng đừng đưa Tất Trường Xuân có đầu óc linh quang đi tới, nhanh khoát khoát tay nói: “Nếu ngươi bảo ta nói bậy, vậy ngươi giải thích khẩu quyết đó cho ta nghe thử xem! Đừng để nghe ngươi nói thì hay. không nên ép ta phải tin tưởng!”
“Ngươi hãy nghe cho kỹ. Mộ Cốc tàng thanh chính là nói bên trong Mộ Cốc ở phía tây hồ chừng ngàn dặm có giấu Thanh hỏa. Cửu U tàng hắc chỉ chính là bên trong Cửu U Minh Động có giấu Hắc hỏa. hai câu cuối cùng ý tứ là không biết Tử hòa đang ở nơi này, hiện tại biết ta không phải bịa đặt rồi đi!” Hạc Ly vì giãi oan. bùm bùm một hơi nói ra toàn bộ.
Ngươi là đại gia ta! Dược Thiên Sầu nghe được mí mắt nhảy mạnh, trong lòng mừng như điên, thần tình nghiêm túc nói: “Tuy rằng không biết ngươi nói là thực hay giả, nhưng xem ra ta đã oan uổng ngươi. Nhưng ngươi cũng không thể trách ta. dù sao ta chưa từng gặp qua, nếu không ngươi tìm một cơ hội dẫn ta đi xem?”
“Đi, hiện tại liền đi, dù sao sư phụ phải hơn mười ngày nữa mới có thể trở về, hiện tại ta mang ngươi đi nhìn Thanh hỏa.” Hạc Ly tức giận, quay đầu lại liền đi.
Nguyên lai Tất Trường Xuân đã đi ra, thực sự là trời cũng giúp ta! Nếu như Hỏa bí quyết có thể thu nạp được chút Thanh hỏa thật là quá khéo. Dược Thiên Sầu liên tục gật đầu nói: “Tốt! Ta đi với ngươi một lần. nhìn xem Hạc Ly ngươi có phải đang nói bậy gạt người hay không.”
Ai biết Hạc Ly vừa muốn nhảy lên bay lên không, chợt ngừng lại. xoay người liên tục lắc đầu. khiến cho Dược Thiên Sầu vừa bắn ra phi kiếm muốn đạp lên thân kiếm bay lên thì chợt hụt chân, lưỡi kiếm cắt ống quần, thiếu chút nữa cắt trúng chân hắn. Bất quá đây chỉ là chuyện nhỏ. Dược Thiên Sầu trụ phi kiếm, ngạc nhiên nói: “Hạc Ly. thế nào không đi?”
Hạc Ly lắc lắc đầu. bị Dược Thiên sầu mãi ép hỏi. mới cau mày nói: “Sư phụ dặn qua, không cho ta đưa người ngoài tới Mộ Cốc, ta không thể mang ngươi đi.”
Dược Thiên Sầu mấp máy mồi, nguyên lai mừng hụt một hồi, nỗi giận chỉ tay mắng: “Ta kháo! Ngươi có gan. ngươi độc. dám đùa giỡn lão tử!”
Thấy hắn dám mắng chính mình, nguyên bản Hạc Ly còn có chút thần tình áy náy lập tức trầm xuống tới, lạnh lùng nói: “Yêu Quỷ Vực ngoại trừ sư phụ. còn không có người dám mắng ta, còn dám khoa tay múa chân với ta, cẩn thận sau này ngươi không thấy chính ngón tay của mình.”
Nghe vậy. Dược Thiên Sầu lại há to miệng, lúc này mới nhớ tuy rằng nhìn đối phương còn trẻ tuổi, thoạt nhìn tương đối dề lừa dối, nhưng kỳ thực là một yếu tu có tu vi Độ Kiếp trung kỳ, chính mình căn bản không đánh thắng được người ta. Lúc này rụt tay trở về, miệng cũng ngậm lại, không dám tiếp tục làm càn...
Last edited by Hina; 08-03-2012 at 04:54 PM.
Đã có 74 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Hạc Ly lưu lại một tiếng hừ lạnh, phất tay bỏ đi. Trên mặt Dược Thiên Sầu hiện lên dáng tươi cười xấu hổ,. chắp tay nói: “Hạc huynh đi hào.”
Thẳng đến khi không còn hình bóng, Dược Thiên Sầu mới thu lại dáng tươi cười, ủ rũ đi trở về khu vườn của mình, bắt đầu bổ sung linh thạch cho từng gốc Khuyết Diễm Huyền Quả.
Đang ở dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu! Sau một phen an ủi mình, vừa làm việc vừa suy nghĩ làm sao ứng phó Hạc Ly, vốn biết Tất Trường Xuân đã đi, hắn cũng muốn len lén trốn, muốn đến chỗ Bách Mị Yêu Cơ tìm hiểu tình huống tu chân giới, nhưng hiện tại lại nghe về Tam Vị Chân Hỏa, hắn luyến tiếc đi. Hiểu ra được sự lợi hại khi hấp thu hỏa nguyên tố từ địa hỏa, giả như từ Thanh hỏa có thể hấp thu được gì, vậy xem như phát đại tài. Tất Trường Xuân không có, chỉ còn lại một con chim ngốc, cơ hội thật khó có được!
Mộ Cốc tàng thanh! Liên tiếp mấy ngày trôi qua. trong đầu Dược Thiên Sầu chỉ nhắc tới những lời này. Gấp nha! Hắn thực sự rất gấp. không nhân cơ hội này hạ thủ. chờ khi Tất Trường Xuân về sẽ khó khăn, muốn chờ lão bất tử lại đi ra thật không biết chờ tới khi nào. Tức giận nhất là, con chim ngốc Hạc Ly ra vẻ thật tức giận, đã cách vài ngày cũng không thấy tới. chính mình muốn tìm hắn lại không biết tìm ở đâu, gấp a!
Gấp đến độ chạy loạn trên đảo. không có việc gì lại chạy tới khu vườn của Hạc Ly mà nhìn, đáng tiếc không có ai, phỏng chừng lại chạy đi học tập luyện khí, ân! Dùng Thanh hỏa luyện khí. Vừa nghĩ tới Thanh hỏa. Dược Thiên Sầu đã cảm thấy lo lắng, bất tri bất giác đã đi tới phía tây đảo, si ngốc nhìn về hướng tây, đáng tiếc hồ nước mênh mông không thấy bờ, Mộ Cốc trong truyền thuyết nằm đầu bên kia hồ, con chim ngốc nhất định đang vớ vẫn lăn qua lăn lại Thanh hỏa của lão tử.
Hắn cố nén trụ xung động muốn chạy đi xem, bởi vì hắn biết, địa phương trọng yếu như vậy Tất Trường Xuân không có khả năng không bố trí gì đó, hay là do những chưởng hình sử đời trước bố trí phòng bị. Bằng chính tu vi của mình khẳng định không đi vào được, dù sao cũng phải nhờ con chim ngốc kia dẫn đường mới xong.
“Ai!” Dược Thiên sầu đứng bên hồ ngửa mặt lên trời than thờ một tiếng, một đám cá mập mạp béo tốt đang nhàn nhã bơi lội trong hồ. phảng phất như đang trêu chọc người bên trên. Kết quả người trên bờ liếc mắt nhìn xuống, cảm giác rất không sảng, nhắc chân liền đá bay một hòn đá lớn. tũm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi. đàn cá biến mất.
“Ách...” Dược Thiên Sầu nhìn mặt hồ sững sờ. chờ thêm một hồi, trên mặt lộ ra tia mỉm cười dâm tiện. Hắn phóng xuất thần thức xuống đáy hồ tìm kiếm đàn cá kia, chém ra hai ngón tay sử dụng kiếm quyết, hướng mặt hồ chỉ một ngón tay. quát khẽ: “Đi!”
Bá bá! Năm mươi thanh phi kiếm nhanh như thiểm điện chui vào trong nước, tạc lên một trận bọt nước thật cao. Đợi khi phi kiếm trở lại mặt nước, mỗi thanh kiếm đều ghim hai con cá chép màu mỡ. đều xuyên từ đầu đến tận đuôi. Dược Thiên sầu nhảy lên, một thanh phi kiếm mang theo hắn, dẫn dắt những thanh kiếm bay theo, thẳng về nơi hắn ở.
Dược Thiên Sầu chặt một gốc đại thụ, lại dùng phi kiếm chém loạn, một lúc đã chặt ra một đống củi, xếp củi lại, xếp thành một vòng, cẩn thận quan sát bốn phía, phất tay lóe ra liệt hỏa châm củi, lập tức đã cháy rực đỏ hồng. Sau đó hướng năm mươi thanh phi kiếm phiêu phù kháp kiếm quyết, phi kiếm bay tới, cắm ngay trên đống than củi đỏ hồng.
Dược Thiên Sầu đứng ngay giữa, nhìn vòng cá nướng quanh thân thỏa màn gật đầu. đồng loạt nướng cả trăm con cá thật có điểm thú vị. Liếc mắt nhìn phòng ở cùa mình tu kiến cách đó không xa, lộ ra tia cười xấu xa. Thầm nghĩ con chim ngốc kia tuy đã hóa thành hình người, nhưng đánh chết cái nết không chừa, từ ý thích ờ lại căn phòng giống tổ chim là có thể nhìn ra, ra vẻ bạch hạc vốn thích ăn cá. Hạc Ly, hy vọng ngươi không nên chảy nước miếng mới tốt.
Tiện tay lấy ra gia vị bên trong Ô Thác Châu đã chuẩn bị sẵn, cầm bút lông làm như bàn chải, chấm gia vị quét lên trên cá nướng thật cẩn thận tỉ mỉ. Than lửa hồng hồng, cùng cá chép màu mỡ, mùi cá nướng bốc lên, cùng gia vị trộn vào. hương vị mê người bắt đầu phát ra.
Dược Thiên Sầu hít một hơi thật sâu, say sưa than thở: “Không tệ. không tệ, quả nhiên thật thơm.” Nói xong ánh mắt còn không quên quan sát về hướng phía tây, trong miệng thì thào: “Đã đến lúc này, lẽ ra con chim ngốc cũng đã trở về đi! Chỉ cần trờ về. ta cũng không tin câu dẫn không được ngươi.”
Quả nhiên không qua bao lâu, Hạc Ly đã mấy ngày chưa từng lộ mặt đã xuất hiện trong rừng cách đó không xa. mũi liên tục hít thờ, đang nhìn qua bên này, không biết có nên đi qua hay không. Dược Thiên Sầu thời khắc đều quan sát quanh thân, tự nhiên phát hiện được tung tích của hắn, thấy tính tình hắn, thiếu chút nữa cười ra tiếng, thầm nghĩ buồn cười. Hắn nhanh vẫy tay nhiệt tình hô: “Hạc huynh!”
Hạc Ly rất tự giác gật đầu, cười đi tới, chỉ là dáng tươi cười có chút xấu hổ, hiển nhiên chuyện trở mặt mấy ngày hôm trước còn chưa quên nhanh như vậy. Đến gần, yết hầu di động một chút, biết rõ còn cố hỏi: “Dược Thiên Sầu, ngươi làm gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là hôm nay thấy trong hồ có cá béo, hăng hái nhịn không được nên bắt mấy con lên nướng:’ Dược Thiên Sầu đáp, bút lông trong tay không ngừng bận rộn, bồng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Thơm hay không!”
“Thơm! Thơm!” Hạc Ly liên tục gật đầu, quét mắt, thấy hắn đang nướng tới một trăm con, sùng sục nuốt nước bọt trong miệng, hỏi: “Dược huynh nướng để ăn sao?”
“Đương nhiên, không ăn ta lại nướng làm gì.” Dược Thiên Sầu chậm rãi nói, trong ngực âm thầm buồn cười, rốt cục đã chịu đổi giọng gọi Dược huynh. Bút lông trong tay lưu loát vẽ loạn, hương vị phát ra càng thêm mê người.
“Tu vi của Dược huynh hẳn là đã ích cốc, chẳng lẽ còn cần ăn tục vật?” Hạc Ly hỏi.
“Ai nha! Nướng thêm chút xíu đã có thể ăn.” Dược Thiên Sầu không đáp lời hắn nói, cầm vật trong tay đặt xuống, đứng dậy phủi phủi tay. nhìn hắn cười nói: “Hạc huynh từng ăn cá nướng chưa?”
Hạc Ly lắc đầu, thành thật trả lời: “Trước khi hóa thành hình người, bình thường ăn sống, sau đó cũng rất ít ăn tục vật. về phần nướng, chưa từng ăn qua.”
“Vậy thực sự là quá đáng tiếc, người sống trên đời. không nếm thử thức ăn, sống thật không có ý nghĩa, cho nên ta mặc kệ tu vi tới tình trạng gì, không ăn thì không thể được.” Dược Thiên Sầu ha hả cười nói: “Hạc huynh có điều chẳng biết. Dược gia ta có tay nghề có một không hai trong thiên hạ, đó chính là nướng đồ ăn, đồ nướng ra, vị đạo không ai có thể so sánh được. Mặc kệ là ai ăn xong, tuyệt đối cả đời khó quên.”
Nói xong chi vào khay gia vị trên mặt đất nói: “Hạc huynh, ngươi xem. đây là độc mồn bí phương trong nhà ta. Cá nướng ra. ngươi cứ nếm thử. đă biết ta không phải khoe khoang.”
Lời này nói làm cá nướng càng thêm thơm. Hạc Ly lại nuốt nước bọt. gật đầu nói: “Đã là bí phương gia truyền của Dược huynh, ta đây nhất định phải nếm thử.” Dứt lời. con mắt chăm chú nhìn vào cá nướng hương thơm bốn phía, khó có thề rời đi.
“Ha hả! Nhất định sẽ không làm Hạc huynh thất vọng.” Dược Thiên Sầu cười đến miệng không khép lại được.
Last edited by Hina; 08-03-2012 at 04:57 PM.
Đã có 71 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 274: Đi trước
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Nói đến tay nghề nướng cá của Dược Thiên Sầu cũng thật không tệ, bình thường nướng cá đều sẽ cháy đen bên ngoài, nhưng một trăm con cá trước mắt, bề ngoài khô vàng sáng rực, lấp la lấp lánh, hương khí tán phát, quả thật là sắc hương vị đều có đủ. Kỳ thực con cá này đã nướng chín, nhưng hắn cố ý kéo dài thêm một lát, chính là cố ý câu khẩu vị của Hạc Ly, thấy than lửa đã nhanh tắt, bèn đưa tay làm thủ thế như mời: “Hạc huynh, đến, mau nếm thử, lạnh sẽ ăn không ngon.”
“Được được được!” Hạc Ly không chút khách khí cầm lên một thanh kiếm nóng hổi. bên trên xuyên hai con cá, há mồm liền cắn, thịt đến trong miệng còn chưa kịp nhai đã nhìn Dược Thiên Sầu liên tục gật đầu, giống như khen ngon. Dược Thiên Sầu cười lấy một cây kiếm, cắn miếng thịt cá, cũng gật đầu, thầm nghĩ tay nghề cùa mình cũng chưa lui bước. Nếu là người bình thường cầm thanh kiếm sẽ bị phỏng tay, nhưng hai người một người tu vi cao thâm, chút độ nóng ấy cũng không sợ, người còn lại vì tu luyện Hòa bí quyết, không sợ lửa nên không sợ nhiệt độ cao.
Đã mở miệng ăn cá nướng, Hạc Ly cũng không tiếp tục khách khí, ném luôn thanh kiếm chỉ còn xương cá sang bên. lại cầm một thanh kiếm khác tiếp tục ăn. Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm, cũng không ăn tiếp, chỉ đợi hắn ăn xong hai xâu cá, bỗng nhiên nói: “Hôm nay Hạc huynh lại đi Mộ Cốc luyện khí sao?”
“Ừ!” Trong miệng Hạc Ly vừa nhai vừa đáp, khi đưa tay định nhổ thêm một thanh kiếm thứ tư thì Dược Thiên Sầu cười nói: “Lúc nào cũng mang ta đi Mộ Cốc mở rộng tầm mắt, nhìn Thanh hỏa trong Tam Vị Chân Hòa rốt cục có hình dạng gì?”
“Ách..Bàn tay Hạc Ly sững sờ ngay trong không trung, do dự rụt trờ về, lắc đầu nói: “Sư phụ có dặn qua, không cho mang người ngoài vào.” Con mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào những xâu cá nướng khác, hiển nhiên còn chưa ăn đã ghiền, nhưng cự tuyệt thỉnh cầu của đối phương lại ăn tiếp đồ của người ta thì có điểm không thể nào nói nổi.
Chim ngốc, bản tính thật khó dời! Dược Thiên Sầu nhìn thấy hắn như vậy bèn mỉm cười, nói: “Hạc huynh cứ ăn hết mình, nhiều như vậy ta cũng không ăn hết.” Nói xong nhổ một thanh kiếm, đưa tới trong tay hắn nói: “Ngươi nghĩ sau này ta còn có thể rời khỏi đây sao?”
Hạc Ly không chút nghi ngờ nói: “Tại Yêu Quỷ Vực. không được sư phụ đồng ý, ai cũng không dám rời đi, dù có thể tránh được một thời, sớm muộn cũng bị sư phụ tìm được, chưa từng ngoại lệ.”
“Đó không phải xong sao.” Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm nói: “Nếu ta đi không được, ở đây cùng ngươi, còn có Tất tiền bối ba người cùng ở trên đảo, thời gian lâu ngươi còn nghĩ ta là người ngoài sao? Còn có, tại Yêu Quỷ Vực mà nói, ta cũng không có bằng hữu nào khác, ta thật tình xem Hạc huynh như người một nhà, chẳng lẽ Hạc huynh khinh thường ta, vẫn xem ta là người ngoài? Ngay cả việc mang ta đi nhìn Thanh hỏa trong Mộ Cốc cũng làm khó ngươi sao?”
Lời này vừa nói ra, Hạc Ly nhìn cá nướng trong tay, thực sự rất quấn quýt. Dược Thiên Sầu rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói: “Đến sau này. khi Tất tiền bối đi Đông Cực Thánh Thổ, Thuận Thiên Đảo chỉ còn lại hai chúng ta, huynh đệ chúng ta còn tính là người ngoài sao?”
Nói xong nhìn chằm chằm thần tình biến ảo trên mặt Hạc Ly, mỉm cười, một lúc lâu lại ha hả cười nói: “Nói thật ra, ta chỉ là muốn nhìn xem Thanh hỏa trong truyền thuyết khác với phàm hỏa bình thường ở chồ nào. Bỏ đi, nếu làm khó Hạc huynh như vậy. Dược Thiên Sầu này cũng không thích ép buộc, xem hay không xem cũng không sao nữa. Nói đến đây là dừng, xem như cho tới bây giờ ta chưa từng nói qua. Hạc huynh, ngươi tiếp tục ăn, thiếu thì ta sẽ nướng thêm.”
Dược Thiên Sầu không nói còn được, vừa nói thì Hạc Ly càng khó thể mở miệng, tuy rằng bản tính hắn thích ăn cá, nhất là nướng ra mỹ vị như vậy, càng là ngàn năm mới gặp gỡ một lần, thế nhưng hiện tại hắn đã không còn là súc sinh không hiểu chuyện. Mấp máy mồi một lát, lộ ra hình dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng không lên tiếng vùi đầu mà ăn.
Chọc cho người nào đó tim đập không ngừng, nhưng lại không nghe được lời muốn nghe. Dược Thiên Sầu sờ sờ mũi. hắc hắc cười nói: “Ta xem Hạc huynh rất thích ăn cá nướng, nếu không như vậy đi! Ta đem bí pháp nướng tồ truyền của Dược gia chưa từng truyền cho người ngoài truyền lại cho ngươi, sau này khi Hạc huynh muốn ăn, tùy thời có thể tự nướng, ngươi xem như vậy được chứ?”
“A!” Hạc Ly nuốt xuống miếng cá trong miệng, kinh ngạc nói: “Vậy làm sao được, đã là bí pháp tổ truyền của Dược huynh, có thể nào tùy ý truyền cho người ngoài!”
“Hạc huynh, ngươi nói như vậy thì không được.” Dược Thiên Sầu thần tình nghiêm túc nói: “Sau này Tất tiền bối đi. ở đâỵ chỉ có hai người chúng ta, ta là xem ngươi như huynh đệ, đã huynh đệ, làm sao có thề nói là người ngoài. Cứ nói định như vậy, chọn thời gian ta đem bí pháp truyền lại cho Hạc huynh. Hơn nữa, ta cũng tin tường thái độ làm người của Hạc huynh, tuyệt đối sẽ không đem bí pháp truyền lại cho người khác"
Hạc Ly nghe nói ở thế tục có những bí pháp làm thức ăn mỗi người một vẻ, nghe vậy đứng bật lên nhìn Dược Thiên Sầu, trong lúc nhất thời cảm động đến không biết nên nói gì cho phải. Nhưng hắn nào biết Dược Thiên Sầu bởi vì biết hắn chưa từng đi ra Yêu Quỷ Vực nên mới ở chồ này biên chuyện lừa dối.
“Dược huynh dùng thành đối đãi, Hạc Ly tự nhiên cũng dùng thành tương báo.” Hạc Ly hung hãng cắn ngụm cá nướng, lại nhai nuốt xuống, nói: “Ngày mai ta đưa Dược huynh đến Mộ Cốc kiến thức Thanh hỏa.”
Ai! Công phu không phụ lòng người! Trong ngực Dược Thiên Sầu lúc này thật sự vui vẻ, nhưng mặt ngoài vẫn chằn chờ nói: “Như vậy không tốt đâu! Vạn nhất bị Tất tiền bối biết thì làm sao bây giờ? Bỏ đi, dù ta có muốn xem nhưng cũng không thể làm ra chuyện liên lụy Hạc huynh.”
Hạc Ly thoáng do dự, thần tình kiên định nói: “Vô phương, sư phụ đi ra ngoài trong thời gian ngắn sẽ không trở về, cấm chế trong Mộ Cốc ta cũng quen thuộc, sẽ không gây họa, chỉ cần Dược huynh không nói sư phụ hẳn là sẽ không biết.”
“Vậy ta có thể đi nhìn?” Dược Thiên Sầu thử hỏi.
“Đi!” Hạc Ly quét mắt nhìn đống cá nướng bên cạnh, nói: “Để ăn xong con cá này rồi đi.” Dứt lời lại vùi đầu ăn tiếp.
Ta kháo! Vạn nhất ngươi ăn xong thì quỵt nợ làm sao bây giờ? Dược Thiên Sầu kháp chi bí quyết, những thanh kiếm xuyên cá nướng bay lên không trung, một thanh phi kiếm đưa hắn bay lên. đạp kiếm lăng không ngoắc xuống dưới: “Hạc huynh, ta thật sự có điểm khẩn cấp muốn nhìn xem Thanh hỏa trong truyền thuyết có hình dạng gì, đi, trên đường vừa ăn.”
Hạc Ly nhìn cá nướng bay lên không trung, bất đắc dĩ đi lên. Vì vậy hơn mười xuyên cá nướng cùng đi theo hai người về hướng tây, rất là đồ sộ. Trên đường, Hạc Ly ăn xong một thanh lại ném, phi kiếm tự động bị Dược Thiên Sầu thu hồi.
Đợi khi Hạc Ly ăn xong toàn bộ, Dược Thiên sầu đưa ánh mắt quái dị theo dõi bụng của hắn, thầm nghĩ bụng hắn thật có thể chứa đồ ăn, thế nhưng ăn gần trăm con cá nướng nha! ít nhất cũng phải gằn trăm cân, mà Hạc Ly còn có điểm chưa thỏa mãn chép chép miệng nói: “Cá nướng bị gió thổi lạnh, vị đạo quả nhiên kém hơn thật nhiều.”
Trên mặt Dược Thiên Sầu hiện lên dáng tươi cười nói: “Khồng vội, đợi sau khi trở về, ta lập tức đem bí pháp nướng cá dạy cho Hạc huynh, cá trong hồ cũng nhiều, đến lúc đó Hạc huynh muốn ăn tùy thời đều có thể tự nướng.”
Nghe vậy ánh mắt Hạc Ly phóng ra tia sáng liên tục gật đầu. Khoảng hơn canh giờ sau, xa xa đã thấy được ngọn núi bên hồ. Dược Thiên Sầu nhìn sang bầu trời, nghi hoặc nói: “Hạc huynh, vì sao toàn bộ bầu trời Yêu Quỷ Vực đều đầy mây đen. duy nhất chỉ có phương viên ngàn dặm trong hồ là xanh thẳm trời quang?”
Vốn với tu vi của Hạc Ly đã nhanh tới bờ hồ phía tây, nhưng vì đi cùng Dược Thiên Sầu nên thả chậm tốc độ. Hạc Ly cười nói: “Ta cũng không biết, nghe sư phụ nói, hình như bên dưới nước hồ có thử gì đó, sư phụ đã từng đi vào vài lần, nhưng đi tới chiều sâu nhất định, bằng vào tu vi của sư phụ cũng không cách xuống sâu hơn. dù thần thức cũng bị vật gì ngăn trở, điều tra không được rốt cục bên dưới có thứ gì. Kỳ thực ta cũng từng đi qua. nhưng hạ xuống dưới khoảng chừng một ngàn thước cũng không thế tiếp tục xuống, thật kỳ quái.”
“Cái gì? Bằng vào tu vi của Tất tiền bối cũng không thể xuống điều tra tột cùng?” Dược Thiên Sầu nhìn xuống mặt hồ màu lam. khiếp sợ không ngớt. Tu vi của Tất Trường Xuân đã tới đỉnh cao tu chân giới, đã gần như là bán tiên tồn tại, nghĩ không ra chỉ một hồ nước cũng không thể xuống tận đáy, thật quá khó tin tưởng, trong hồ này chắc chắn có cổ quái, tìm một cơ hội phải xuống dưới nhìn xem.
“Đây có gì đáng kỳ quái, Yêu Quỷ Vực là một sự tồn tại đặc thù, mặc dù sư phụ chưởng quản nơi đây, nhưng có rất nhiều địa phương thần bí không tìm rõ được gốc gác, thí dụ như Cửu U Minh Động, sư phụ cũng không thê đi vào. Ân..Hạc Ly chợt khựng lại, mắt nhìn phía trước trịnh trọng nói: “Sắp tới Mộ Cốc, trong cốc cấm chế trọng trọng. Dược huynh đi theo sát ta. ngàn vạn lần đừng xông loạn, phát động cấm chế dù là ta cũng không thể nào cứu được ngươi.”
Last edited by Hina; 08-03-2012 at 04:58 PM.
Đã có 69 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 275: Thanh U Chi Hoặc
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
“Hiểu được!” Dược Thiên Sầu gật đầu, thầm nghĩ, quả nhiên có cấm chế, hoàn hảo trước đó hắn không len lén chạy tới.
Hai người lăng không xẹt qua mặt hồ rất nhanh, rơi xuống một sườn núi, đã thoát khỏi ánh nắng mặt trời trên mặt hồ chiếu khắp, thân đang lạc trong sương mù dày đặc. Phía trước là một dãy núi non trùng điệp, núi không cao, địa thế lại đột ngột phập phồng, rất nhiều thực vật cổ quái cùng dây leo giao nhau quấn quanh cổ thụ rậm rạp, sương mù tản mạn du đãng trong rừng, nhìn không thấy địa phương nào có thể đi lại, hơn nữa bầu không khí an tĩnh đến dọa người, có vẻ có chút kinh khủng.
“Theo sát ta!” Hạc Ly lại dặn lần nữa, thân hình hướng trong rừng nhẹ nhàng đi tới, Dược Thiên Sầu chân không chạm đất đạp kiếm đi theo. Hai người quẹo đông lại quẹo tây trong rừng rậm, lúc tiến lúc lui, quẹo phải quẹo trái không biết bao nhiêu lần. Khiến cho Dược Thiên Sầu vốn đang định ghi nhớ đường đi lại bị hoa cả mắt, không dám tiếp tục phân tâm, sợ bị lạc mất lại xảy ra chuyện.
Hai người đi trong rừng rậm một hồi lâu, đột nhiên thảm thực vật dày đặc ngay trước mắt chợt biến mất, một sơn cốc đột nhiên xuất hiện. Dược Thiên Sầu nhìn bốn phía, khí tượng quỷ dị lúc nãy đã biến mất, lại quan sát chung quanh, hỏi: “Đây là Mộ Cốc?”
Hạc Ly “ân” một tiếng cười nói: “Vừa rồi ngươi xem hộ cốc đại trận kia chỉ là ảo giác, nhưng ngàn vạn lần đừng nghĩ là ảo giác, bên trong sát khí trọng trọng, không cẩn thận sẽ đưa người vào chỗ chết.”
“Trận pháp do Tất tiền bối bố trí?” Dược Thiên Sầu hỏi.
Hạc Ly lắc đầu: “Trận pháp này đã có từ thời thượng cổ, bố trí lúc nào ngay cả sư phụ cũng không biết, pháp môn ra vào trận cũng do tiền nhiệm chưởng hình sử của Yêu Quỷ Vực truyền xuống tới. Đi thôi! Thanh hỏa mà ngươi muốn nhìn ở ngay phía dưới.”
Hai người lắc mình đi xuống cốc. Rơi xuống đất. Dược Thiên Sầu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mồng lung, đặt mình trong cốc cảm thấy như màn đêm đang buông xuống, trách không được gọi là Mộ Cốc. Ngưng tâần nhìn kỹ cảnh trí chung quanh, ngẫu nhiên có những tảng đá lớn, cũng nằm những vị trí thật thú vị, vách đá hai bên sơn cốc có vết tích tạo hình, tuy rằng năm tháng xa xôi, nhưng vừa nhìn cũng biết do người bố trí.
Theo Hạc Ly đi về phía trước, một đường quan sát. trên vách đá bắt đầu xuất hiện những bức họa điêu khắc nối liền, nội dung đại khái là tình hình một nam một nữ xuất hiện các nơi. thỉnh thoảng cũng có tràng cành nam nhân luyện khí. Đi sâu vào trong, bức họa trên vách đá bỡng nhiên lại có thêm một nam nhân, sau đó tràng cảnh nam nhân luyện khí cũng càng nhiều, nhìn một hồi, phàng phất như đang luyện một thanh kiếm.
Hai người đi tới đầu cùng, bức họa trên vách đá càng trờ nên phức tạp, nam tử luyện khí cầm một thanh kiếm trong tay ngửa mặt lên trời cười lên điên cuồng, quang mang thanh kiếm bắn ra bốn phía, hình như đã luyện ra bảo bối khó lường gì đó, sau đó xuất hiện nam tử khác chắp tay chúc phúc. Lúc này nội dung đầu tiên của bức họa là hình dạng hai nam nhân nâng chén chúc mừng, sau đó đột nhiên nổi lên khúc chiết, người sau đang cầm thanh kiếm trong tay thưởng thức, đột nhiên xuất thủ tập kích, nam tử luyện khí bị một kiếm chém ngã trên mặt đất, kẻ tập kích cầm thanh kiếm đang muốn thoát đi, nhưng bồng nhiên đụng phải nữ tử trước đó, hai người vung tay, kết quả nam tử không địch lại nàng kia, thanh kiếm cướp đoạt bị nàng lấy lại, nam nhân kia bỏ chạy, nữ tử theo đuổi không bỏ, nhưng hình như đã để tên kia chạy mất.
Tràng cảnh cuối cùng là nàng kia lăng không đứng trên biển rộng mang mang, thần tình đau xót cùng cực, thanh kiếm bị nàng ném vào đại dương mênh mông. Đến tận đây, nội dung của bức họa kết thúc, nhưng ở phần cuối lại có điêu khắc của một thanh kiếm, bên cạnh còn lưu lại hai chữ lớn: “Thanh U”
Loại cố sự cầu huyết xa xưa này, giảng ra đơn giản là kẻ nào đó bội bạc, giết bạn đoạt bảo. Dược Thiên Sầu không có gì hứng thú, chính hắn cũng không có nhiều lòng đồng tình như vậy, đồng tình lên đầu những cổ nhân xưa kia. Cùng Hạc Ly đi tới đầu cùng sơn cốc, nguyên lai đầu cùng còn có một sơn động thâm nhập dưới nền đất, chỉ thấy bên cạnh động có tấm bia đá, trên bia viết: “Mộ sắc u u, cốc trung khí minh. Bất tức bất diệt, liệt diễm danh Thanh.”
Dược Thiên Sầu cau mày. sơn cốc này sỡ dĩ gọi là Mộ Cốc, sợ rằng là do hai chữ đầu của bài thơ, nên được gọi là Mộ Cốc, về phần hai câu sau giảng khẳng định là Thanh hỏa, ý tứ không khó giãi thích. Ánh mắt liếc xuống dưới, nhưng chỉ tùy ý thoáng nhìn, nhất thời lại làm Dược Thiên Sầu sững sờ, há to miệng khó có thể khép lại. Người viết không phải ai khác, tên là Mạc Như Khí.
Mẹ nó! Là Mạc Như Khí? Thần tượng Mạc Như Khí? Nơi này là địa phương thần tượng luyện linh bảo? Ta kháo! Nếu như nam nhân luyện khí là thần tượng, vậy nữ tử trong bức họa chăng phải là Tiểu Tuyết? Dược Thiên Sầu khó có thể tin lắc đầu, Hạc Ly phát hiện dị trạng của hắn, kỳ quái hỏi: “Dược huynh, ngươi làm sao vậy?”
“Chờ một chút!” Dược Thiên Sầu vung tay lên, không hề nói nhiều, quay đầu đi trở lại. Trong lòng nói thầm liên tục, mẹ ôi, tốt hơn chính là luyện khí đệ nhất nhân được công nhận thời thượng cổ, cho nên mới có được xưng hảo thần tượng, bào vật có thể làm thần tượng kích động như vậy, há có thể là bào vật tầm thướng, không thưởng thức thật sự là đáng tiếc.
Lần thứ hai trở lại bức họa khắc chữ Thanh U, nhìn kỹ lại, vừa nhìn thì thôi, càng nhìn thần tình Dược Thiên Sầu càng quái dị. Thanh kiếm trong bức họa, quen thuộc dị thường, nhìn hình dáng, còn có văn sức trên thân kiếm, hoàn toàn giốnaghệt Thanh Minh kiếm của Lưu Trường Thanh đã bị giết.
Mẹ ôi! Đừng hù dọa lão tử, lão tử rất nhát gan! Trái tim Dược Thiên Sầu nhảy bình bịch, trong ngực nói thầm, ngoại trừ ngoại hình, thế nào cả tên kiếm cũng chi khác một chữ, chẳng lẽ là tỷ muội kiếm? Hẳn là sẽ không! Bức tranh vẽ ra chỉ là tu luyện có một thanh, chẳng lẽ chi là trùng hợp? Rất có khả năng, bào vật có thể làm thần tượng rnừng như điên há có thể là phàm bảo, thật là bảo vật, Lưu Trường Thanh cũng không chết thống khoái như vậy, phong chừng mình còn phải tốn rất nhiều công phu.
Hạc Lv cũng đi trở về, thấy hắn nhìn chằm chằm bức họa như có đăm chiêu, không khỏi cười nói: “Dược huynh thích thanh kiếm này sao? Đây chính là tác phẩm cuối cùng của thần tượng, thuật lại thanh kiếm này đã đột phá phạm trù linh bào, có thể đứng hàng tiên khí, đáng tiếc là thanh kiếm này luyện thành liền bị một người bạn thân của thần tượng đoạt bảo sát hại. Dược huynh vừa xem qua bức họa, đối vói chuyện xảy ra bên trong chắc đã hiểu biết ít nhiều.”
“Tiên khí? Thế nào khả năng?” Dược Thiên Sầu biểu thị hoài nghi. vùng lông mày chợt run rẩy, chỉ về bức họa phía trước hỏi: “Nếu là tiên khí, nam nhân đoạt kiếm vì sao đánh không thắng Tiểu Tuyết?”
“Sư phụ từ miệng tiền nhiệm chưởng hình sử biết được, Thanh U kiếm sau khi luyện thành hào quang quá thịnh, vì tránh phiền phức, lúc đó thần tượng hạ cấm chế trên thân kiếm, chỉ khống chế nó dừng lại ở phạm trù thượng phẩm pháp bảo. dùng che giấu hào quang lóa mắt của Thanh U kiếm. Bằng thủ pháp của thần tượng, cấm chế của hắn bố trí người bình thường làm sao có thể cời ra. khả năng đó là nguyên nhân người nọ dù cầm kiếm cùng đánh không lại Tiểu Tuyết thôi!” Hạc Ly giải thích.
Cấm chế? Không chế trong phạm trù thượng phẩm pháp bào? Trái tim Dược Thiên Sầu co rút, Thanh Minh kiếm trong tay mình chăng phải cũng là thượng phẩm pháp bảo sao? Thế nào lại trùng hợp như vậy? Lẽ nào lão tử thật sự lấy được tiên khí?
“A! Đây là chuyện thời thượng cổ, thật hay giả thật khó phân biệt, bất quá là truyền thuyết mà thôi, Dược huynh quan tám điều này làm gì? Không muốn đi xem Thanh hỏa?” Hạc Ly cười nói.
Dược Thiên Sầu xua tay nói: “Không có, không có. Chỉ là đại danh của thần tượng quá vang dội, nghĩ không ra ở chỗ này nhìn thấy được thượng cổ di tích, có điếm nhập thần. Kỳ thực so sánh lên, tự nhiên Thanh hỏa càng hấp dẫn ta, dù sao cũng là thứ trong hiện thực.” Sau khi giải thích, hai người lại cười đi tiếp, đi qua tấm bia đá ngay cửa động. Dược Thiên Sầu lại nhịn không được ngắm thêm vài lần.
Last edited by Hina; 08-03-2012 at 04:59 PM.
Đã có 70 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 276: Ai đùa giỡn ai
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Trong động tối đen không thấy năm ngón tay. vừa tiến đến liền có loại cảm giác lạnh lẽo. Dược Thiên Sầu nghĩ có điểm kỳ quái, dưới tình huống thông thường, ở loại địa phương này sẽ được khảm huỳnh thạch dùng để chiếu sáng, vì sao nơi này không cần, muốn cho người sờ soạng đi trong bóng đêm. Còn có những huyệt động có địa hỏa, chỉ cần vừa tiến đến, liền có thế cảm giác được ôn độ cực cao, ở đây lại lạnh lẽo, có điểm không bình thường.
Lẽ nào con chim này phẫn trư ăn thịt cọp. muốn hãm hại lão tử? Lúc này Dược Thiên Sầu khởi lên hoàn toàn tinh thần, nếu cảm giác có chỗ nào không đúng lập tức bỏ trốn. Nhìn không thấy tình hình giao thông, bằng vào Hạc Ly đi phía trước mà đi theo, đồng thời thần thức cũng phóng xuất ra dò đường, địa thế một mực nghiêng xuống phía dưới. Hạc Ly nhận thấy được thần thức của hắn cũng không nói gì.
Qua một hồi lâu, thần thức điều tra được phía trước có một ngã rẽ, hai người quẹo vào, phía trước xuất hiện lục quang lất phất như mưa bụi, đường viền trong động đã có thể nhìn thấy được đại khái. Đi tới đầu cùng, thình lình lại quẹo vào một ngã rẽ, lại quẹo vào, trước mắt trờ nên rộng thoáng, hơn mười thước phía trước có một khối quang mạc thanh sắc phương viên chừng vài thước giống như màn nước đang khởi động, thanh u u trông rất đẹp mắt, nhưng lại có chút quỷ dị.
Hạc Ly chỉ vào phía trước nói: “Bên trong là Thanh hỏa, Ôn độ cực cao, bằng tu vi của ngươi cần phải vận công chuẩn bị chống đờ.”
“Nhưng dù một chút nhiệt độ cao ta cũng chưa từng cảm giác được, đây là có chuyện gì?” Dược Thiên Sầu không giải thích được nói.
“Ngươi nhìn thấy quang mạc kia không? Đó chính là trận pháp do thần tượng tiền bối bố trí, có thề ngăn cách ôn độ bên trong tiết ra ngoài, Thanh hỏa bên trong bị quang tráo bảo vệ, cho nên ngươi không cảm giác được nhiệt độ cao.” Hạc Ly giãi thích.
“Chậc chậc! Còn có trận pháp có thể ngăn cách ồn độ. xem ra ồn độ của Thanh hỏa thật đúng là không tầm thường, bằng không cũng không cần dùng nhiều cồng phu như vậy.” Dược Thiên sầu gật đầu nói. ánh mắt mang theo một tia vui mừng, nỗ lực nhìn xuyên qua sau màn nước màu xanh kia.
“Không cho nhiệt độ cao tiết ra ngoài, chủ yếu chính là không muốn cho nhiều người biết nơi đây có Thanh hỏa, đại trận ngoài cốc cũng vì nguyên nhân này.” Hạc Ly nói xong lại chỉ vào đường đi: “Đường đi vào sơn động cố ý đào khúc chiết nhiều ngã rẽ như thế, chính là phòng bị hỏa quang của Thanh hỏa tiết ra ngoài sẽ dẫn người chú ý.”
“Nga!” Dược Thiên Sầu hiểu ra gật đầu nói: “Đại trận bên ngoài giấu diếm sát khí, nói vậy trận pháp cũng có công năng cách nhiệt đi!”
“Không có bí quyết, dễ tiến khó ra, cuối cùng sẽ bị Thanh hòa nướng chết, nhân gian phỏng chừng không có ai tài năng ở bên cạnh Thanh hỏa mà còn sống. Trừ phi Thanh hỏa tắt thì còn được, trận pháp chính là nhờ vào năng lượng của Thanh hỏa để duy trì vận chuyển, nếu Thanh hỏa tắt, trận pháp cũng sẽ không còn tồn tại.” Nói đến đây. Hạc Ly vừa đi vừa cười nói: “Khồng phải ngươi muốn nhìn sao, hiện tại có thể vào xem.”
Chi thấy quang mạc rung động một trận, hắn dễ dàng như thường không tốn chút sức đã đi vào bên trong quang mạc. Dược Thiên Sầu tấm tắc kỳ lạ, cần thận đi theo, không cảm giác được có bất cứ điều gì trở lực, phảng phất như có cơn gió nhẹ thối vào mặt. người đă đi vào bên trong.
Vừa tiến đến, mặc dù Dược Thiên Sầu đã vận công làm sẵn chuẩn bị, nhưng vẫn kinh hãi, Ôn độ cao, cao đến mức thiếu chút nữa làm hắn hít thở không thông, tốc độ vận chuyển chân nguyên đề đến cực hạn vẫn có điểm ăn không tiêu. Đây là sau khi hắn tu luyện Hỏa bí quyết, cho tới bây giờ còn chưa gặp qua chuyện như vậy, lẽ ra từ lâu hắn đã không còn e ngại bất cứ liệt hỏa nào, không ngờ vẫn còn bị ôn độ khuếch tán của Thanh hỏa làm không chịu nồi. Lúc này âm thầm vận chuyển Hòa bí quyết, sơ qua. rốt cục chống đỡ được nhiệt độ cao gần như tàn khốc, mới thờ phào nhẹ nhõm, trước đó biết Hòa bí quyết có thể hấp thu phàm hỏa của địa hỏa. nhưng không dám xác định có tác dụng đối với Thanh hỏa. hiện tại thử qua mới tiêu trừ nghi ngờ trong lòng, mới có tâm tư quan sát bốn phía.
Đây là một không gian hình bán cầu thật lớn, bị một quang tráo bao bọc, mặt đất được tu chỉnh rất bằng phẳng, phỏng chừng có hình dạng phương viên bốn năm trăm thước, trung gian có một hố đất rộng hơn mười thước, một đoàn hòa diễm thanh sắc đang từ trong hầm rung động bốc dựng lên. đẹp đẽ. thê mỹ. cồ độc mà tràn ngập mỹ cảm không hề bị cản trờ thiêu đốt, phát sinh thanh sắc quang mang chiếu sáng toàn bộ không gian ngầm, nơi nơi đều là màu sắc thanh u hoảng hoảng.
Không hề nghi ngờ, đây là Thanh hỏa trong truyền thuyết! Dược Thiên Sầu lại lần nữa lấy làm kinh hãi, Thanh hỏa trong hầm cách cự ly hắn đang đứng chí ít có hơn hai trăm thước, ôn độ khuếch tán chỉ sợ còn cao hơn cả liệt hỏa trong cơ thê thả ra, giả như hấp thu hỏa nguyên tố sau đó dùng Hòa bí quyết vận dụng, vậy thì còn cao cỡ nào!
Sau thoáng khiếp sợ, trong lòng một mảnh vui mừng. Ánh mắt rơi xuống trên người hai người, chỉ thấy vô luận là tóc hay màu sắc trang phục cũng đều bị hỏa quang chiếu thành màu xanh. Quan sát trên mặt Hạc Ly, đã thấy thần tình trên mặt đối phương hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng khi hắn nhìn qua thì rất nhanh biến mất. Dược Thiên Sầu mẫn cảm bắt tới được, biết vậy có chút không ổn. lại nhất thời không nghĩ ra nơi nào có vấn đề.
“Dược huynh quà nhiên thâm tàng bất lộ. tu vi Kết Đan kỳ không ngờ có thể kháng trụ nhiệt độ cao của Thanh hỏa. Tuy rằng ta nhìn không thấu tu vi cùa Dược huynh, nhưng sợ rằng Dược huynh không chỉ có tu vi Kết Đan kỳ a!” Hạc Ly cười hỏi.
Con ngươi Dược Thiên Sầu mãnh liệt co rụt lại. rốt cục hiểu được có chỗ nào không đúng, trong ngực lộp bộp. người này biết rõ tu vi Kết Đan kỳ có tới đây cũng không kháng được Thanh hỏa, cũng không hề nói với lão tử, còn mang theo lão tử đến, rốt cục là muốn làm gì? Hắn làm như chuyện gì cũng không phát hiện cười khổ nói: “Hạc huynh thực sự quá để mắt ta rồi, uy lực của Thanh hỏa quà nhiên không phải thổi phồng, ta đã vận chuyên chân nguyên tới cực hạn, thật sự là ngạnh kháng thôi, vốn muốn đến gần nhìn, nhưng thật sự không đủ tu vi, ai! Như vậy đứng từ xa xem được cũng được rồi. Bỏ đi. Hạc huynh, chúng ta mau trở về đi thôi! Còn kéo dài chỉ sợ mạng ta cũng phải nhét vào đây.”
Dứt lời quay đầu lại muốn đi ra ngoài, lòng bàn tay cũng âm thầm cầm lấy một tiểu ngân cầu, bến trong có giọt máu huyết của hắn, chỉ cần ra ngoài đợi cơ hội sẽ bỏ lại ngân cầu trên đường vào hang động, lần sau trở lại liền dễ dàng. Ai biết vừa tiến đến gần quang mạc, vừa định bước ra ngoài quang mạc thì thân thể đụng tới một cồ phản lực, đầy mạnh hắn bắn lui ra sau vài bước.
Dược Thiên Sầu quay đầu lại kinh ngạc nói: “Đây là chuyện gì xảy ra?”
“Dược huynh, ngươi quên ban đầu ta đã nói với ngươi rồi sao? Muốn ra vào đại trận bảo vệ Thanh hỏa, không biết bí quyết dễ vào khó ra, cuối cùng sẽ bị Thanh hỏa chết cháy.” Hạc Ly lắc đầu thờ dài nói.
Dược Thiên Sầu huy chưởng vỗ trán, nói: “Ngươi xem trí nhớ của ta, vừa nói ta liền quên ngay. Ai! Hạc huynh mau dẫn ta đi ra ngoài thôi! Còn ngốc ở đây lâu, ta thật sẽ bị Thanh hỏa làm chết cháy.”
Dáng tươi cười trên mặt Hạc Ly bị hỏa quang màu xanh chiếu rọi bỗng nhiên có vẻ dữ tợn. cười u ám nói: “Ngươi không phải tìm đủ tâm tư gạt ta mang ngươi đến xem Thanh hỏa sao? Nếu tới, thì lưu lại xem cho đủ đi!”
Nói xong hướng quang mạc đánh ra một đạo pháp quyết, thân hình rất nhanh đi qua, lách ra ngoài. Tuy rằng tu vi và tốc độ của Dược Thiên Sầu không như hắn, nhưng phản ứng cũng không chậm, khi thân hình đối phương khẽ động, chính hắn cũng dán sát theo, nhưng đúng là vẫn còn chậm một chút. Đối phương vừa xuyến qua quang mạc. hắn liền đi theo, lập tức bị một cồ phản lực chấn thối lui vài chục bước. Sau đó bên ngoài truyền đến tiếng cười đắc ý của Hạc Ly: “Dược Thiên Sầu, ta đã quên nói cho ngươi, đừng xem thường quang mạc này, thụ lực càng lớn, phản lực sẽ càng lớn. dù là cao thủ Hóa Thần kỳ tiến vào, không có linh bảo tương trợ cũng rất khó đi ra, ha ha!”
Nguyên lai trận pháp này không cách âm. Dược Thiên Sầu nhàn nhã đứng bên trong quan sát chung quanh, nhưng dùng giọng nói khẩn trương không gì sánh được nói: “Hạc huynh, đừng nói giỡn, còn nháo xuống dưới sẽ tai nạn chết người đó.”
“Ngươi xem ta như đang nói giỡn sao?” Hạc Ly âm hiểm cười nói: “Dược Thiên Sầu, ngươi đừng trách ta, có trách thì trách ngươi không nên tới Yêu Quỷ Vực, trách thì trách ngươi không nên để cho lão bất tử nhìn ngươi với ánh mắt khác. Trách ngươi không nên đùa giỡn tiểu thông minh, xem người khác là đứa ngốc, không nên đòi đến xem Thanh hỏa, nếu không phải như vậy, ta còn không dám hạ thủ đối với ngươi, ha ha!”
“Ách...” Thần tình Dược Thiên Sầu co quắp, nguyên lai nháo đến cùng, là mình bị người ta đùa giỡn. Hắn suy nghĩ lời đối phương nói, hai mắt chợt khép: “Lão bất tử? Hạc Ly, ngươi nói lão bất tử là nói Tất Trường Xuân?”
Last edited by Hina; 08-03-2012 at 05:00 PM.
Đã có 73 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp