Trương Dương chẳng muốn đi vào “Pháo phòng” của Lưu Bưu, buồn bực quay đầu rời đi.
“Này này, Trương Dương, đầu của cậu…” Lưu Bưu kêu lên.
“Đừng để ý đến tôi. Sáng nay gặp phải một kẻ đen đủi” Trương Dương tức giận, cắt ngang lời Lưu Bưu nói, buồn bực đi đến trước cửa phòng Tuyết Liên. Hắn đã nghe được tiếng mở cửa phòng.
“Tôi… tôi chỉ là nhắc nhở cậu…” Lưu Bưu thấy Trương Dương đi vào phòng Tuyết Liên, lầm bầm nói. Đáng tiếc, lúc này Trương Dương đã đi vào phòng Trương Dương. Mà tai hắn vẫn đang ù ù nên không nghe được tiếng của Lưu Bưu.
“Trương Dương, xin lỗi, em mất ngủ nên ngủ quên…”
Lúc này Tuyết Liên hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, mái tóc rối loạn, mặc một bộ áo ngủ màu lam rộng thùng thình. Tóc trên trán ướt sũng, hiển nhiên vì mở cửa gặp người nên nàng đã rửa mặt qua một chút.
“Ồ, vậy em vệ sinh cá nhân đi. Anh sang chỗ A Trạch” Trương Dương thấy Tuyết Liên vẫn còn đang mặc áo ngủ, mặc dù áo ngủ rất rộng nhưng mà vẫn có chút không hay.
“Không có gì, anh ngồi đi. Đúng, hôm nay chúng ta làm gì anh?” Tuyết Liên hình như không câu nệ tiểu tiết, quay người vào trong phòng thay đồ, nhưng vẫn hỏi vọng ra.
“Còn có thể làm sao chứ, cũng chỉ có thể đến các nơi quan trọng của Chính phủ mà ôm cây đợi thỏ thôi. Nếu thật sự không được thì chỉ có thể gọi điện…” Trương Dương ngồi lên ghế, có chút buồn bực. Sáng nay sau khi gặp Na Na hắn đã quyết định sau này không nghĩ đến gọi điện cho Vương Yến nữa. Trước khi rõ ràng vấn đề tình cảm của mình, Trương Dương không muốn phát sinh quan hệ với bất cứ cô gái nào.
“Ồ… nếu mà không được, em sẽ gọi điện cho bố, không có việc gì” Tuyết Liên rót cho Trương Dương một chén trà, an ủi nói.
“Ồ”
Đột nhiên.
Trương Dương thừ người ra, hắn nhìn thấy một mảng da thịt trắng nõn. Khi Tuyết Liên khom người rót trà, hắn nhìn thấy một mảnh tuyết trắng trước ngực nàng. Mặc dù không thấy gì nhiều nhưng cũng có thể nhìn thấy khe rãnh trước ngực, đây là sự hấp dẫn không thể chống nổi.
Tuyết Liên vừa mới dậy nên chưa đeo kính, mắt nàng bị cận nên không phát hiện ra ánh mắt sỗ sàng của Trương Dương. Sau khi rót trà xong liền xoay người rót cho mình một cái. Đầu Trương Dương trở nên trống rỗng. Lúc này hắn mới phát hiện Tuyết Liên đang đi chân trần, đôi chân ngọc ngà dẫm trên tấm thảm nâu trông vô cùng hấp dẫn.
Càng muốn chết chính là, Tuyết Liên ngồi trước bàn, nhẹ nhàng vuốt mái tóc, càng làm lộ ra sự hấp dẫn chết người.
Gần như là một bản năng, Trương Dương đọc ra bài thơ của Ôn Đình Quân. Bài thơ này thích hợp nhất để miêu tả Tuyết Liên. Mà bài thơ này cũng là bài duy nhất miêu tả cô gái mà Trương Dương biết, rất thích hợp với bộ dáng của Tuyết Liên lúc này.
"Tiểu sơn trọng điệt kim minh diệt, hoàn vân dục độ hương tai tuyết. Lại khởi họa nga mi, lộng trang sơ tẩy trì, chiếu hoa tiền hậu kính. Hoa diện giao tương ánh. Tân thiếp tú la nhu, song song kim chá cô”.
“Anh Trương Dương, anh đọc bài thơ gì thế?” Nghe được giọng nói của Trương Dương, Tuyết Liên xoay người lại, lúc này mới phát hiện được Trương Dương đang nhìn chằm chằm vào mình mà đọc thơ.
“Ồ, không có gì đâu” Trương Dương vội vàng thu hồi ánh mắt.
“Em đẹp như trong bài thơ sao?” Mắt Tuyết Liên đột nhiên sáng rực lên, hình như đang nghĩ đến những lời trong bài thơ.
“Ừm, chắc chắn” Trương Dương gật đầu kiên định.
“Thật sao?” mặt Tuyết Liên đỏ ửng lên, nhỏ giọng hỏi lần nữa. không biết tại sao nàng rất thích nghe lời khen của Trương Dương dành cho mình. Mặc dù nhừng lời này nàng đã được nghe rất nhiều lần lúc còn đi học.
“Ừm” Trương Dương lần nữa gật đầu.
“Cám ơn anh” Tuyết Liên cao hứng đứng lên, nói với Trương Dương một câu: “Anh chờ em một chút, một lát là xong” Nói xong Tuyết Liên lấy một đống quần áo trên giường đi vào phòng vệ sinh. Vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ làm Trương Dương nhìn thấy không khỏi tim đập loạn lên.
Rốt cuộc Trương Dương đã tỉnh lại.
Mình làm sao vậy?
Lúc sáng trước khi ngủ đã hạ quyết tâm, vì sao bây giờ nhìn thấy Tuyết Liên lại thất thố như thế?
Trương Dương hung hăng véo mình một cái, khiến cho đầu óc mình tỉnh táo lại, âm thầm nảy sinh một tia ác độc, nếu như cứ tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ trở thành một tên mê gái.
Ngay khi Trương Dương không chờ được nữa, cửa phòng vệ sinh mở ra, Tuyết Liên đi ra.
Tuyết Liên mặc một chiếc váy dài màu cà phê, mái tóc đen dài tùy ý buông thõng, mơ hồ có thể thấy được đồ lót bên trong, chiếc chân trần khỏe mạnh nhẵn nhụi làm cho Trương Dương chấn động, hắn si mê nhìn nàng.
Nếu nói Tuyết Liên ban đầu rất ngây thơ, mà Tuyết Liên bây giờ lại tràn ngập khí chất thành thục, mỗi cử động đều lộ ra phong phạm của một người phụ nữ.
Lúc này, Trương Dương mới phát hiện, Tuyết Liên chính là con gái của Mãi Mãi Đề.
Tuyết Liên bây giờ giống như một quý tộc có khí chất cao nhã, rất giống một thiếu phụ e lệ, giống một nữ hoàng cao ngạo.
Trương Dương có chút không rõ, rốt cuộc đâu mới thực sự là Tuyết Liên.
“Trương Dương…” Tuyết Liên xấu hổ cúi đầu. Động tác này lập tức làm cho Trương Dương khẳng định đây mới thực sự là Tuyết Liên. Tuyết Liên mặc dù cảm thấy cao ngạo vì Mãi Mãi Đề gia tộc, nhưng nàng vẫn chỉ là một nữ sinh mười tám tuổi, mà không phải một người phụ nữ.
“Ừm, anh đến chỗ A Trạch…” Trương Dương thở dài một tiếng, khống chế mình không nhìn Tuyết Liên, đi nhanh ra cửa. Hắn không muốn ở lại trong căn phòng này thêm một phút nào nữa. Nơi đây đầy hấp dẫn, đối với Trương Dương mà nói là trí mạng. Trương Dương không xác định được mình có thể khống chế được hay không.
“Trương Dương?” Tuyết Liên rất thất vọng. Nàng vốn tưởng rằng Trương Dương sẽ khích lệ nàng vài câu, nhưng Trương Dương lại đứng dậy bước đi.
“Em thật đẹp” Trương Dương tự nhiên hiểu được suy nghĩ của Tuyết Liên, dừng chân lại nói với nàng một câu. Khen tặng một câu đối với Trương Dương mà nói cũng không khó.
“Cảm ơn” Tuyết Liên nở nụ cười như hoa mùa xuân, trong nháy mắt cả căn phòng trở nên ấm áp và sáng lạng.
Đáng tiếc, vẻ sáng lạng đó chỉ diễn ra trong nháy mắt, đột nhiên mặt Tuyết Liên biến sắc. Vẻ xấu hổ ban đầu trở nên đỏ hồng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trán Trương Dương, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
“Sao vậy?” Trương Dương vốn xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng, cảm thấy có chút không đúng.
“Không có gì” Mặt Tuyết Liên đã không còn tức giận, đã từ từ tỉnh táo lại, thay vào đó là vẻ lạnh lùng như ngoài ngàn dặm. Vẻ thẹn thùng ban đầu đã không thấy tăm hơi đâu.
“Rốt cuộc là như thế nào?”
Trương Dương cảm thấy rất khó hiểu. hắn mặc dù không muốn phát sinh quan hệ với Tuyết Liên. Nhưng hắn cũng không hy vọng Tuyết Liên lại dùng thái độ như vậy đối với hắn. Huống chi, thái độ lại thay đổi quá đột nhiên, Trương Dương không thể thích ứng.
“Không có việc gì. Các anh cứ đi ăn sáng đi. Em gọi điện kêu người mang lên phòng là được” Tuyết Liên nhìn trán Trương Dương một cái, thản nhiên nói.
“Ừm, được”.
Trương Dương bây giờ dù muốn lưu lại cũng không được, bởi vì Tuyết Liên đã hạ lệnh trục khách, thậm chí còn đi tới cửa, mở cửa ra đuổi khách.
“Rầm” Một tiếng, cửa phòng bị đóng sập lại, Trương Dương cảm thấy có chút khó hiểu.
Lòng phụ nữ thật sự sâu như biển, vừa nãy còn ngượng ngùng vui vẻ, mà bây giờ đã không còn thấy.
Trương Dương lắc đầu đi tới cửa phòng A Trạch. Cửa phòng hắn đã mở ra. Đi vào trong phòng, Trương Dương phát hiện chăn màn trên giường A Trạch đã được gập lại cẩn thận, giống như chưa có ai ở trong này, đây chính là tác phong quen thuộc của A Trạch.
Trong phòng vệ sinh có tiếng nước chảy, hiển nhiên A Trạch đang rửa mặt.
Trương Dương buồn bực dựa mình lên ghế suy nghĩ về chuyện vừa nãy. Hình như có gì đó không ổn, nhưng Trương Dương nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra vấn đề ở đâu.
Mình trở nên đáng ghét như vậy từ lúc nào?
Chẳng lẽ mình nhìn trộm bị Tuyết Liên phát hiện?
Trương Dương đau khổ suy nghĩ nhưng không nắm được mấu chốt. Lúc này A Trạch đang cởi trần đi từ trong nhà vệ sinh ra. Nhìn mái tóc ướt sũng của hắn thì thấy hắn mới tắm xong.
“Kẹt…” một tiếng, A Trạch mở cửa đi ra.
“Anh tìm tiểu thư?” A Trạch thấy Trương Dương, đột nhiên khó hiểu hỏi một câu.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
“Tôi tìm gái?” Trương Dương ngạc nhiên nhìn A Trạch. Hắn có chút khó hiểu, hôm nay rốt cuộc là như thế nào? Tất cả thần kinh đều có vấn đề hay sao. Đầu tiên là Tuyết Liên tự nhiên tức giận. Sau đó là A Trạch lại đột nhiên nói hắn tìm gái.
“Không tìm?” A Trạch nghi hoặc nói.
“Tại sao nói tôi tìm gái?”
“Trên mặt anh viết mấy chữ to, nói cho người trong khách sạn biết, anh đi tìm gái” A Trạch mấp máy miệng, bắt đầu đến giường mặc quần áo.
Trương Dương đầu tiên không có gì để nói, nhưng đột nhiên giật mình, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh. Ngay lập tức trợn mắt há mồm. Chỉ thấy trên trán hắn có một dấu son rất rõ ràng. Nếu bị người nhìn thấy thì đều nói đây là bị gái hôn.
Lưu Bưu đáng chết, con đàn bà đáng chết.
Trương Dương rốt cuộc hiểu được tại sao Tuyết Liên lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.
Trương Dương bây giờ thực sự muốn giết người, đáng tiếc không có mục tiêu.
Quả nhiên lúc ăn cơm liền thiếu Tuyết Liên. Cho dù Trương Dương đến gõ cửa như thế nào Tuyết Liên cũng không mở cửa. Ba người tâm trạng không tốt, đành phải đến phòng ăn gọi vài món.
Lưu Bưu không ngừng né tránh ánh mắt của Trương Dương, không dám nhìn thẳng. hắn cũng biết, Trương Dương vì hắn mà bị hàm oan. Mà nỗi oan này tạm thời không thể rửa sạch. Dù sao, Lưu Bưu cũng không có khả năng chạy đến trước mặt Tuyết Liên giải thích người tìm gái là mình, mà không phải Trương Dương.
Cơm nước xong đã đến bốn giờ chiều, Tuyết Liên lạnh lùng đi ra.
Bốn người cùng nhau đi ra ngoài, tìm một chiếc taxi đi vòng quay Bắc Kinh, đi mấy giờ cho đến khi màn đêm buông xuống cũng không có manh mối gì. Lúc đi ở Trung Nam Hải gặp phải một đội xe. Nhưng mà bọn họ căn bản không có biện pháp tiếp cận, cũng không thể phân biệt được đó là xe của vị tướng nào.
“Làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay” Lưu Bưu ngồi phía sau lái xe, mặt mày ủ rũ. Hắn thấy xe không ngừng rẽ ngang rẽ dọc, mỗi lần rẽ lại làm hắn giật mình một lần.
“…”
Trương Dương nhún nhún vai, liếc nhìn Tuyết Liên, hy vọng nàng có thể chủ động liên hệ với Mãi Mãi Đề. Đáng tiếc, Tuyết Liên ngồi bên cạnh hình như không nhìn đến hắn, đôi mắt chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, thân hình dán sát vào cửa, giữ khoảng cách với Trương Dương. Hình như Trương Dương rất bẩn hay sao ý.
“Về khách sạn rồi nghĩ biện pháp khác” A Trạch hình như đoán được ý định của Trương Dương.
“Như vậy thì về thôi” Lưu Bưu buồn bực nói.
Thủy chung, Tuyết Liên không nói một lời, mặt không chút thay đổi, không ai biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì.
Xe taxi chạy như một bầy ruồi, mất một mớ tiền lại trở về khách sạn.
Làm cho Trương Dương không nghĩ ra là khi hắn vừa đi vào khách sạn liền gặp phải giám đốc Phương mặt mày ủ rũ đang chờ tại đại sảnh.
“Xin lỗi, Trương tiên sinh, bởi vì chút nguyên nhân đặc thù nên cậu phải đăng ký chứng minh thư, còn có, phải trả tiền” Giám đốc Phương cố gắng tươi cười. Bây giờ hắn ta chỉ muốn tự sát. Hai giờ trước có người tới tìm hắn nói là Hà hiệu trưởng giới thiệu, gần như ngay lập tức giám đốc Phương nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, hắn nhận lầm người.
“****, sáng sớm còn bảo chúng tôi cứ việc ở, nghĩ chúng tôi không có tiền sao?” Lưu Bưu giận dữ, túm lấy bộ âu phục của giám đốc Phương, gần như xách bổng hắn lên vậy.
“Quý khách, xin lỗi, đây là quy định của khách sạn. Mời anh buông tay ra” Giám đốc Phương không hề lui bước, mấy bảo vệ khách sạn cũng đã xông tới, còn không ngừng cầm điện thoại gọi người.
“Muốn động võ?” Lưu Bưu nhe răng cười. Hắn đang không có việc gì làm. Trước kia không có võ công đã kiêu ngạo ngang ngược. Bây giờ có chút võ công thì đám người bình thường này hắn không để vào mắt.
“Buông ra. Tôi gọi điện” Trương Dương lạnh lùng nhìn giám đốc Phương, đi đến trước quầy lễ tân.
“Được được… được được” Cô gái trong quầy nhìn giám đốc Phương một cái, thấy hắn gật đầu đồng ý liền đưa điện thoại cho Trương Dương. Cô gái này không phải người lúc sáng, hiển nhiên là đã đổi ca.
Lúc này, trong đại sảnh đã có hơn mười nhân viên bảo vệ, tất cả đang nhìn chằm chằm đám người Trương Dương. Hiển nhiên chỉ có cần có chút cử động lạ, bọn họ sẽ xông lên.
“Reng reng…”
“Reng reng…”
Gọi điện, Trương Dương mặc dù lúc này ngoài mặt thì lạnh nhưng trong lòng nóng như lửa. Nếu như bây giờ Vương Yến không đến khách sạn, tất nhiên sẽ xảy ra tranh chấp. Hiểu nhiên Lưu Bưu sẽ không dễ dàng rời khỏi đây. Mặc dù mình có thể mạnh mẽ ép Lưu Bưu đi cùng. Nhưng sau đó Lưu Bưu nhất định sẽ không vui.
Trương Dương lúc này rất quý trọng tình cảm giữa mình với Lưu Bưu và A Trạch.
“Ai đó?”
Rốt cuộc Vương Yến cũng nhấc điện thoại, lười biếng nói, hình như mới ngủ.
“Trương Dương” Nghe âm thanh dịu dàng đó, tim Trương Dương đập loạn lên, không nhịn được nhìn Tuyết Liên một cái. Vừa khéo, Tuyết Liên cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người nhìn nhau, lập tức tránh ra. Mặt Tuyết Liên đỏ ửng, không biết là xấu hổ hay là thẹn thùng.
“Trương Dương. Anh ở đâu? Anh đang ở Bắc Kinh?” Trong điện thoại truyền ra âm thanh kích động của Vương Yến.
“Ừm, anh đang ở khách sạn Bán Đảo Vương Phủ, gặp một ít phiền toái” Trương Dương hạ giọng nói.
“Phiền toái? Ai?” Tính cách Vương Yến vẫn nóng nảy như vậy.
“Anh không có chứng minh thư. Sáng nay còn để anh vào ở, bây giờ không biết tại sao lại muốn anh rời đi”.
“Hừ. Anh đợi ở đó. Em lập tức sẽ tới!”
“Tút tút…” Trương Dương còn chưa kịp nói gì, nàng đã dập điện thoại.
“Giám đốc Phương, bạn của tôi rất nhanh sẽ đến đây” Trương Dương nhẹ nhàng đặt điện thoại về chỗ cũ, lễ phép gật đầu với cô gái lễ tân, rồi xoay người lại nói với giám đốc Phương.
”Chúng ta chờ một chút” Giám đốc Phương cười lạnh một tiếng. Hắn đã quen gặp các nhân vật tai to mặt lớn. Đương nhiên làm người phụ trách tiếp xúc với khách hàng như hắn, tính tình của hắn rất tốt. Nhưng là Bồ tát cũng có ba phần tức giận. Hắn gặp phải người không biết nói đạo lý như Lưu Bưu, còn trước mặt cấp dưới túm cổ hắn, làm bộ quần áo trở nên nhăn nhó, điều này làm hắn mất mặt.
Một đám người ngồi trên ghế salon ở đại sảnh chờ đợi. Hơn mười người bảo vệ đứng xa xa nhìn bọn họ, như sợ bọn họ chạy trốn vậy.
Tuyết Liên lấy ra một chiếc điện thoại, hình như có chút chần chờ không biết có nên gọi điện hay không. Nàng đưa mắt sang nhìn Trương Dương, đáng tiếc, Trương Dương lúc này đang suy nghĩ xem lúc gặp Vương Yến sẽ nên như thế nào, nên căn bản không chú ý đến ánh mắt của Tuyết Liên.
Tuyết Liên do dự một lát, rốt cuộc đi đến một góc của khách sạn, gọi điện thoại.
Chờ đợi rất chán nản, khi một người cố gắng chờ một người, thời gian càng dài lâu hơn.
Bọn họ ngồi ở đại sảnh khách sạn, không ngờ chờ hơn một tiếng. Vương Yến còn chưa đến. Trương Dương không khỏi có chút hoài nghi, Vương Yến có đến hay không?
Tuyết Liên cũng có chút lo lắng, người mà Mãi Mãi Đề an bài sao còn không đến.
Rốt cuộc, có một đám người đi vào khách sạn. Gần như cùng lúc ánh mắt của giám đốc Phương, Trương Dương và Tuyết Liên đều nhìn vào đám người này.
Một đám cảnh sát.
Một đám cảnh sát mặc đồng phục.
Bất ngờ, đồng tử Trương Dương thu nhỏ lại, không khí trong đại sảnh trở nên ngưng trọng. Lưu Bưu vốn đang rất thoải mái cũng trở nên khẩn trương. Dù là Trương Dương, Lưu Bưu hay là A Trạch, bọn họ đều không thích quan hệ với cảnh sát. Đám cảnh sát này khẳng định là giám đốc Phương gọi tới. Bởi vì giám đốc Phương đã mặt mày hớn hở đi lên đón bọn họ.
“Đồng chí, mời ngài đưa ra chứng minh thư” Một cảnh sát mặt mũi nghiêm nghị sau khi nói vài câu với giám đốc Phương, liền trực tiếp đi đến trước mặt Trương Dương, lấy thẻ cảnh sát ra đưa cho Trương Dương xem rồi nói.
“Rơi mất rồi” Trương Dương âm thầm kêu khổ. Tại sao con bé ngốc kia còn chưa đến?
“Chẳng lẽ bốn người đều không có chứng minh thư?” Cảnh sát cũng coi như lễ phép, không ra vẻ, chỉ nhíu mày nói.
“Rơi là rơi, còn có một người để quên ở nhà”
“Vậy không còn cách nào khác, mời các vị theo chúng tôi về trụ sở một chuyến”
“Không đi. Tại sao phải đi. Chúng tôi không ăn trộm, không ăn cướp, vì sao phải đến đồn cảnh sát?” Lưu Bưu nhất thời mặc kệ. Thằng nhãi này trường kỳ có quan hệ với cảnh sát, nên rất bài xích cảnh sát.
“Xin phối hợp với chúng tôi” Vẻ mặt của cảnh sát đã bắt đầu biến hóa, từ hòa nhã trở nên nghiêm nghị. Mà đám bảo vệ ở xa xa cũng chạy đến, ra vẻ muốn bỏ đá xuống giếng.
“Phối hợp cái rắm. Lão tử không đi!”
“Chúng tôi ở đây chờ một người bạn. Cô ấy sẽ lập tức tới đây” Trương Dương vỗ vỗ vai Lưu Bưu, trấn an hắn, lại nhẹ nhàng vỗ vai A Trạch. Bởi vì hắn nhìn thấy tay A Trạch đã đặt lên thanh yêu đao. Trương Dương không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà gặp phải phiền phức.
Trên thực tế Trương Dương làm người có một chuẩn mực, đó là tận lực không mâu thuẫn với cảnh sát. Cho dù trả thù cảnh sát đã đánh Lưu Bưu ở thành phố IH kia, hắn cũng chỉ buộng lên hành hạ một chút mà thôi, không làm bị thương quá nặng.
“Bùng rầm…”
“Ai? Ai dám khi dễ Tuyết Liên?”
Đang khi người cảnh sát cầm đầu chuẩn bị nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng kính vỡ rất lớn. Mọi người quay đầu lại nhìn chỉ thấy một tên đại hán đầu trọc lốc tay cầm côn sắt hung hãn tiến vào. Phía sau còn có hơn hai mươi tên côn đồ cũng đang tiến vào, không phải, là dẫm kính đi vào. Cửa kính khách sạn đã bị thanh côn sắt của tên đại hán trọc đầu đập vỡ, trên đường đi, mấy chậu hoa cũng bị đập vỡ.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Hơn hai mươi tên côn đồ này nhìn thì thấy là người Đông Bắc, dáng người cao lớn. Đặc biệt là đại hán trọc đầu trông càng dũng mãnh hơn, cao khoảng mét tám, tương đương với Lưu Bưu. Tay to chân to, khuôn mặt kiêu ngạo, sau khi tiến vào cửa giống như cơn gió lốc quét bay mọi vật, một đường đập vỡ các thứ mà tiến vào.
Làm cho đám người Trương Dương càng kinh ngạc hơn là năm người cảnh sát và hơn mười bảo vệ như thấy quỷ, căn bản không dám ngăn cản. Mà giám đốc Phương lại đau xót nhìn đồ đạc bị đạp vỡ, cả người đang run lên. Hắn rất rõ ràng các bình hoa bày ở đại sảnh đều có giá trị nghệ thuật, thấp nhất cũng là mấy ngàn, mà đắt cũng là mấy vạn. Đại hán trọc đầu đập vỡ trên đường đi, ít nhất đã tổn thất hơn mười vạn.
Mặc dù đau lòng nhưng giám đốc không dám lên tiếng, câm như hến, chỉ biết nhìn cảnh sát ở bên cạnh với vẻ đáng thương. Nhưng vị cảnh sát kia chỉ nhún vai, thở dài một tiếng. Hiển nhiên, hắn cũng bất lực.
Đại hán trọc đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo da, mày rậm mắt to, từ lúc tiến vào mồm không ngừng cười, có vẻ như trêu tức mọi người.
“Tạ Quân. Tôi đang ở đây đó” Thấy đám côn đồ đang tản ra, vị cảnh sát vừa nói với Trương Dương không thể không lên tiếng.
“A… ồ ồ… Đội trưởng đại nhân của chúng ta cũng ở đây. Xin lỗi, xin lỗi, không thấy anh, tôi xin lỗi, chân thành xin lỗi. Anh em, lại đây xin lỗi đội trường đại nhân”.
Đại hán trọc đầu giơ thanh côn sắt trong tay lên, hơn hai mươi tên kia cùng ngừng đập phá. Động tác này làm Trương Dương chấn động. Bởi vì đây là động tác thể hiện bọn họ đã được huấn luyện hẳn hoi. Hiển nhiên đây không phải đám côn đồ bình thường. Ít nhất, đám côn đồ này không coi một vị đội trưởng cảnh sát vào đâu.
“Đội trưởng đại nhân, xin lỗi” Một đám côn đồ đi đến trước mặt vị cảnh sát này, cùng hô lên, giống như đã được huấn luyện qua.
Đại hán trọc đầu giơ tay lên, một người cầm lấy thanh côn sắt trên tay hắn. Sau đó một đám côn đồn lặng lẽ rời khỏi hiện trường, lưu lại một đống đổ nát, cùng với vô số người tò mò đang đứng xem.
“Trần đội trưởng, những thứ này đều là do tôi đập phá. Anh đừng làm khó dễ mấy anh em của tôi. Có vấn đề gì tôi chịu hết. Không biết muốn tôi bồi thường bao nhiêu tiền? Ừm, anh mặc âu phục kia, lại đây, đúng rồi, anh tính coi. Vừa nãy tôi đập bao nhiêu thứ, tôi sẽ viết chi phiếu cho anh” Đại hán trọc đầu móc một quyển chi phiếu trong người ra, cười cười với giám đốc Phương.
“A… không cần, không cần” Giám đốc Phương thấy ánh mắt lạnh lùng của đại hán trọc đầu nhìn mình, như bị điện giật, vội vàng xua tay.
“Đâu có chuyện đó được. Anh bảo nhân viên bảo vệ sơ tán mọi người bên ngoài, rồi lập tức thu dọn đống đổ nát ở đây đi, không nên làm chuyện lớn hơn” Vị cảnh sát thở dài một tiếng, nói với giám đốc Phương.
“Vâng vâng” Giám đốc Phương như được đại xá, vội vàng gật đầu.
“Không được. Xem thường tôi sao? Tôi là loại người đập vỡ đồ rồi không bồi tiền sao?” Đại hán trọc đầu từ từ đi tới ghế salon, ngồi xuống bên cạnh Tuyết Liên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tuyết Liên. Vẻ mặt rất thản nhiên, không còn khí thế như vừa nãy. Mà Tuyết Liên vẫn còn đang sợ hãi, co người lại. Hiển nhiên nàng không quen biết đại hán trọc đầu này.
Đột nhiên một câu nói của đại hán trọc đầu làm bầu không khí trong đại sảnh trở nên khẩn trương. Giám đốc Phương như chết đứng, không dám lên tiếng. Hắn rất rõ ràng hắn không có tư cách lên tiếng. Lúc này, giám đốc Phương chỉ muốn khóc. Hắn dù như thế nào cũng không nghĩ ra bốn người quê mùa này lại có quan hệ với đại hán trọc đầu chứ.
Đại hán trọc đầu này là ai.
Giám đốc Phương không biết, nhưng giám đốc Phương lại rất rõ ràng chi tiết về đại hán trọc đầu hắn kia, nhưng đây tuyệt đối không phải là người mà hắn có thể trêu chọc. Thậm ở cả thành Bắc Kinh này, dù là khách sạn có bối cảnh lớn đến đâu cũng không dễ dàng trêu chọc người này. Bối cảnh của người này ở Bắc Kinh, không ai rõ. Chỉ là ai cũng đều biết, người này có tiền, có người, rất kiêu ngạo, ngang ngược.
Đối với loại người như đại hán trọc đầu này, hắn có hàng chục hàng trăm biện pháp làm một khách sạn năm sao đóng cửa, hoặc làm cho việc làm ăn ảnh hưởng nặng nề, giống như vừa rồi, hắn đập các thứ, hắn bồi thường tiền cho ngươi, nên ngươi không thể nào dùng pháp luật với hắn. Nếu như ngươi làm như vậy, mối thù này nhất định được định đoạt. Nếu như muốn, tiền khẳng định phải trả lại gấp mấy chục lần, tiền bồi thường chỉ là hình thức mà thôi.
Giám đốc Phương biết rất nhiều chuyện về đại hán trọc đầu. Nghe nói, nhiều năm trước, khách sạn Khẳng Đức Cơ có xảy ra mâu thuẫn với người này. Người này liền dùng một biện pháp rất hiệu quả mà đơn giản. Hắn bảo hơn trăm người đến Khẳng Đức Cơ thay nhau tiêu tiền, nhưng người lại làm vỡ chén, người làm vỡ cái bình cổ, có người làm vỡ chậu hoa… Mua thì chỉ mua một vài thứ lặt vặt, khiến cho Khẳng Cơ Đức trở nên tan hoang. Khẳng Cơ Đức kiên trì được hai ngày, cố gắng chống đỡ, nhưng nghe nói cuối cùng đã phải tốn một món tiền lớn nộp cho bọn họ gọi là tiền phí bảo vệ.
Không ai có thể làm gì đại hán trọc đầu này. Báo án cũng không có biện pháp, bởi vì hắn không phạm pháp. Hắn rất yên tĩnh phái người xếp thành một hàng. Tất cả mọi người trong phòng ăn đều là người của hắn. Hơn nữa đều trả tiền. Trên lý thuyết mà nói, hắn không phạm pháp.
Nghe nói đại hán trọc đầu này có một quy củ bất thành văn. Đó chính là mỗi lần hắn phải bồi thường thì sẽ thu hồi lại gấp trăm lần số tiền đó. Bây giờ đây chính là vấn đề khó của giám đốc Phương . Đại hán trọc đầu bồi thường một vạn, khách sạn phải trả hắn một trăm vạn, mười vạn sẽ là một ngàn vạn.
Đây không phải là điều giám đốc Phương có thể làm chủ.
“Tạ Quân, xem ra anh cũng không coi đội trưởng là tôi vào mắt” Vị cảnh sát kia đã tức giận. Đối với bọn họ mà nói, cho đến bây giờ đều là cho người khác mặt mũi. Như bây giờ còn muốn xem ý của người khác, lúc này hắn đã rất khắc chế bản thân.
“Ha ha ha, Trần đội trưởng. Đừng nói Tạ Quân tôi không cho anh mặt mũi. Được, chỗ kính vỡ kia cũng chỉ mấy ngàn mà thôi, tính tròn một vạn. Ừm, tôi nói thế, anh mặc âu phục kia có ý kiến gì không?” Đại hán trọc đầu cười ha hả, rút một tờ chi phiếu ra, viết mấy chữ, ký tên rồi đưa cho giám đốc Phương.
“Cảm ơn, cảm ơn” Giám đốc Phương cúi đầu nhận lấy tờ chi phiếu, có cảm giác muốn khóc. Một vạn, bồi lại cho Tạ Quân chỉ là một trăm vạn, con số này hắn còn miễn cưỡng làm chủ được. Dù cho cấp trên có hỏi, hắn vẫn có cách giải thích cho qua chuyện. Hắn sợ nhất là đại hán trọc đầu bồi thường mấy chục, mấy trăm vạn, khi đó cái chức này của hắn đã không còn.
“Hừ!” Cảnh sát nhìn vẻ nô tài của giám đốc Phương, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Hôm nay, hắn mất hết cả thể diện. Được gọi điện báo đến xử lý chuyện này, kết quả không giải quyết ổn thỏa. Bây giờ thì hay rồi, người ta căn bản không thèm để ý đến hắn.
“Trần đội trưởng, tôi muốn gặp anh đã lâu. Anh mới được chuyển đến không lâu, biết anh là ngươi chính trực cho nên vẫn chưa có dịp đến gặp. Có chỗ nào đắc tội, mời anh bỏ quá. Tôi nhất định sẽ đến thỉnh tội với anh… Chuyện hôm nay coi như bỏ qua đi. Hắc hắc, cũng may là tôi đến, nếu như là người khác… Ha ha ha….” Đại hán trọc đầu đứng lên vỗ vỗ vai vị cảnh sát bên cạnh, ra vẻ quen biết đã lâu.
“Ông nên dọn dẹp nhanh đi” Cảnh sát gật đầu, tâm tình sa sút nói với giám đốc Phương.
“Vâng vâng!”
Giám đốc Phương vội vàng quát lên ra lệnh. Trên thực tế lúc này đã được dọn khá sạch. Một vào nhân viên bảo vệ cũng đang hỗ trợ quét dọn những mảnh thủy tinh rơi vãi. Mọi người vây quanh tản đi, gió yên sóng lặng. Chỉ có một điều đó là tường và cửa bằng kính đã trống trơn. Chẳng qua nhìn một cái cũng thực sự không nhìn ra ở đó ít đi một bức tường. Đương nhiên, gió lạnh bên ngoài thổi vào thì mọi người mới có thể phát hiện thiếu đi mất tấm kính chắn gió.
“Tuyết Liên, anh là bạn của bạn bố em. Ha ha, gọi anh là anh Tạ là được. Đúng rồi, đến Bắc Kinh không cần phải sợ ai. Sau này do anh an bài” Đại hán trọc đầu thấy cảnh sát mất hứng cũng không muốn nói nhiều. Đưa mắt sang dò xét ba người Trương Dương, Lưu Bưu và A Trạch.
“Cảm ơn anh Tạ” Tuyết Liên có chút không quen với sự nhiều tình của đại hán trọc đầu. Sự thân thiết của hắn lại tràn ngập nguy hiểm, Tuyết Liên cảm thấy không thoải mái.
“Đi, anh sẽ bố trí một khách sạn khác cho bọn em” Đại hán trọc đầu rất nhiệt tình.
“Trương Dương!”
Tuyết Liên còn đang không biết nói gì thì đột nhiên có một đám người từ cửa đi vào. Vương Yến đi ở trên cùng, phía sau còn có năm sáu thanh niên. Ngoại trừ Vương Yến vội vàng chạy vào, mấy người đi phía sau nàng rất từ từ, như đi chơi vậy. không có khí thế quét ngang tất cả như đại hán trọc đầu tiến vào.
“Vương Yến!”
Đột nhiên bầu không khí như ngưng động lại. Đại hán trọc độc nhìn Vương Yến, nhìn mấy thanh niên phía sau lưng nàng một cái. Vẻ mặt trở nên nghiêm túc, không có vẻ dễ dàng thoải mái như trước.
“Trương Dương. Được không? Vừa rồi em kẹt xe…” Vương Yến đột nhiên trở nên xấu hổ.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
“Không sai” Vương Yến không biết nói gì, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói nhưng không biết nói sao. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là Trương Dương vẫn luôn tránh né Vương Yến. Thậm chí hắn còn không muốn gặp Vương Yến. Hắn không biết xử lý quan hệ này như thế nào.
“Sao?” Vương Yến cảm nhận được sự lạnh lùng của Trương Dương. Trực giác của nàng nói cho nàng biết Trương Dương hình như đã thay đổi. Ít nhất Trương Dương lúc này không còn cẩn thận nhìn nàng nữa, không có cảm giác thân cận như trước kia nữa.
Con người là một động vật rất kỳ quái. Trước kia Vương Yến rất chán ghét Trương Dương nhìn trộm nàng, nàng chán ghét vẻ mặt thô bỉ của Trương Dương. Mà bây giờ, vẻ lạnh lùng của Trương Dương lại làm cho nàng cảm thấy xa cách.
Điều này nằm ngoài suy nghĩ của Vương Yến.
Đây không phải là điều mà Vương Yến muốn thấy. Trong suy nghĩ của nàng, khi bọn họ gặp lại sẽ đầy lãng mạn, đầy tình cảm, đầy chờ đợi. Đối với Trương Dương, Vương Yến có một cảm giác rất đặc biệt. Mặc dù bây giờ không thể khẳng định là tình yêu. Nhưng có thể khẳng định Trương Dương là người con trai đầu tiên đi vào trái tim Vương Yến. Ít nhất Trương Dương làm cho Vương Yến cảm thấy nhớ nhung.
“Ai khi dễ mấy người?” Vương Yến bởi vì sự lạnh lùng của Trương Dương mà trở nên khó chịu. Đôi mắt trở nên sắc bén, nàng không nhìn Trương Dương, ánh mắt của nàng dừng lại ở mấy người cảnh sát.
Bất ngờ, không khí càng trở nên lạnh lùng, mỗi một người đều cảm nhận được điều này là do tâm trạng của cô gái đã thay đổi.
Rất khó hiểu, cô gái lúc đầu đầy vẻ đáng yêu, ngượng ngùng lại trở nên một nguyên soái cầm trọng quyền trong tay, tràn ngập sát khí. Đối với mấy người cảnh sát mà nói, bọn họ không ngờ từ trên người cô gái nhận ra một khí tức quen thuộc. Khí tức này chỉ thấy được trên người mấy quan chức cấp cao khi bọn họ tham gia một vài hội nghị quan trọng.
Đại hán trọc đầu cũng kinh ngạc nhìn cô gái. Đại hán trọc đầu đã lăn lộn ở Bắc Kinh nhiều năm, biết được hầu hết các nhân vật lợi hại ở thủ đô. Nhưng không ngờ hắn lại không có chút ấn tượng nào về cô gái này.
Trực giác của đại hán trọc đầu rất nhạy cảm. Hắn từ khí thế vô tình phát ra của cô gái mà đoán được đây hẳn là người có bối cảnh rất lớn. Một cô gái bình thường không có khả năng phát ra khí thế làm cho người ta nặng nề như vậy. Một người trẻ tuổi mà có khí thế như vậy, không chỉ có gia đình lớn mạnh, mà từ nhỏ đã được dạy dỗ thói quen cao cao tại thượng. Khí thế này là trời sinh, càng làm cho người ta cảm thấy áp lực hơn so với những người được bồi dưỡng mới có. Khí thế này không chỉ thể hiện năng lực, còn có thế lực lớn mạnh sau lưng.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là, sáu thanh niên đi theo cô gái kia đã chứng minh suy nghĩ của đại hán trọc đầu. Bởi vì sáu người thanh niên này đều là người của Đảng Thái Tử có bối cảnh cường đại. Phía sau mỗi người bọn họ đều có một gia tộc lớn, hoặc là một tập đoàn lớn. Quan hệ của bọn họ, năng lượng của bọn họ đủ để thay đổi tình hình chính trị trong nước. Sáu người này đi theo phía sau cô gái, rõ ràng là đến trợ uy cho cô ta.
Sáu người này, dù là đại hán trọc đầu ngông cuồng đến đâu cũng không dám xem nhẹ bất cứ ai.
“Không phải tôi!” Trần đội trưởng lắc đầu.
Có thể trở thành một người đội trưởng ở Bắc Kinh tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng. Trần đội trưởng mặc dù chức vụ nhỏ bé, nhưng dù không được ăn thịt lợn cũng thấy lợn đi. Cô gái kia liếc nhìn hắn, hắn tự nhiên sẽ không đưa lưng ra làm bia đỡ đạn. Ở Bắc Kinh tất cả đội trưởng đều có một môn nghệ thuật. Có lời truyền, Thâm Quyến tiền nhiều, Bắc Kinh quan nhiều. Ở Bắc Kinh, làm không tốt thì lúc nào cũng sẽ bị giáng chức.
Cho nên mới nói ở thủ đô làm quan cũng phải có bản lĩnh, mọi việc đều thuận lợi.
“Là ngươi!”
Vương Yến liếc nhìn mọi người một cái, gần như ngay lập tức dùng lên trên người đại hán trọc đầu. Dù sao những người có mặt ở nơi đây chỉ mình đại hán trọc đầu là chướng mắt nhất. Cho dù Lưu Bưu cũng chướng mắt không kém, nhưng ít nhất trên đầu Tạ Quân lại có hình xăm con bọ cạp rất lớn thoạt nhìn trông trâu bò hơn Lưu Bưu nhiều. Mặc dù không chói mắt bằng vòng vàng đeo trên cổ Lưu Bưu.
“A….” Đại hán trọc đầu bị Vương Yến làm cho không kịp ứng phó. Dù sao hắn đến là để hỗ trợ mọi người, bây giờ lại trở thành mình đến đây gây khó dễ, không kịp chuẩn bị tâm lý.
“Rắc” Một tiếng, Vương Yến giơ tay lên, một khẩu súng lục màu bạc xuất hiện trên tay trái của nàng, súng đã lên đạn.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, nòng súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào đầu đại hán trọc đầu, tất cả các động tác rất liền mạch.
“Nhìn thấy hình xăm bọ cạp, tôi chỉ muốn bắn vỡ đầu ngươi ra!” Vương Yến bởi vì sự lạnh nhạt của Trương Dương làm cho lửa giận bốc lên ngùn ngụt, khuôn mặt trắng nõn trở nên lạnh lùng.
“Này này… cô cô….” Đại hán trọc đầu bị nòng súng đen ngòm chĩa vào, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp. Hắn không trêu chọc ai, mà nòng súng đã chĩa vào đầu mình. Đại hán trọc đầu rất buồn bực muốn giết người. Hắn đã gặp những người kiêu ngạo, nhưng chưa thấy cô gái nào vừa kiêu ngạo lại đột nhiên rút súng chỉ vào đầu người khác không một lý do như vậy. Mấu chốt chính là, có mấy cảnh sát bên cạnh, ngay cả hắn cũng không dám rút súng ra như vậy. Phải biết rằng, đây là thủ đô, không phải nông thôn, quản lý súng ống rất chặt, nằm ngoài tưởng tượng của mọi người.
Lúc này, mấy cảnh sát như lâm đại địch, đứng vào những vị trí có lợi. Đội trưởng có súng cũng đã rút súng ra, rất khẩn trương chỉ vào Vương Yến. Đối với hắn mà nói, xuất hiện súng là một vụ án rất lớn.
“Mời cô bỏ súng xuống!” Trần đội trưởng lạnh lùng nói.
Bầu không khí trong khách sạn trở nên nặng nề từ lúc Vương Yến móc súng ra. Cũng may bởi vì bên ngoài khách sạn được bảo vệ canh giữ nên không có người ngoài vây xem.
Trương Dương trợn mắt há mồm nhìn Vương Yến. hắn không rõ vì sao Vương Yến lại đột nhiên nổi giận. Tất cả đều có chút khó hiểu… quan trọng nhất là chuyện còn chưa nghiêm trọng đến mức phải rút súng ra.
Đương nhiên, Trương Dương dù có vỡ đầu cũng không nghĩ ra bởi vì sự lạnh lùng của mình mới làm cho Vương Yến trở nên kích động.
“Mày dám!”
Thấy người đội trưởng móc súng lục ra nhằm vào Vương Yến, mấy người đi theo Vương Yến đều biến sắc, trong đó một người còn chĩa súng vào đầu đội trưởng cảnh sát, vẻ mặt nghiêm khắc, đầy uy hiếp.
Chuyện phức tạp.
Càng lúc càng phức tạp.
Trương Dương, A Trạch và Lưu Bưu nhìn nhau, đều cảm thấy đau đầu. Dường như không ai ngờ được rằng chuyện lại phát triển đến nước này. Đương nhiên không một ai biết được, nguyên nhân chính là sự lạnh lùng của Trương Dương với Vương Yến.
Nhưng dù là Trương Dương hay là A Trạch và Lưu Bưu đều không có ý nhúng tay vào. Thậm chí A Trạch vẫn còn để tay lên thanh yêu đao trên lưng, hình như chuyện này không có quan hệ gì với hắn.
Đương nhiên, bọn họ cũng không thể nào quản được. Dù sao từ tình huống có thể đoán ra, mỗi một người ở đây, không ai là bọn họ có thể dàn xếp được. Đại hán trọc đầu vừa đi vào đã đập vỡ kính, đập vỡ đồ đạc trước mặt cảnh sát, đã nói rõ hắn là một nhân vật rất lớn, có thế lực cường đại.
Về phần mấy người cảnh sát, đám Trương Dương cho đến bây giờ chưa bao giờ nghĩ đến sẽ là địch với cảnh sát. Không phải là bọn họ sợ cảnh sát mà là không cần. Phải biết rằng, cảnh sát không phải một người mà là cả một tổ chức, một tượng trưng. Bọn họ không thể nào chiến thắng cơ quan quyền lực của một quốc gia.
Còn có một điều quan trọng nhất chính là, Vương Yến hình như không nguy hiểm đến tính mạng. Bọn họ không muốn mạo hiểm là địch với cảnh sát. Hiển nhiên, cảnh sát có súng nhưng cũng sẽ không dễ dàng bắn.
“Ngươi tại sao lại muốn khi dễ bọn họ?” Vương Yến như không thấy súng của người đội trưởng, vẫn hung tợn chĩa súng vào đầu đại hán trọc đầu. Nàng rất ghét người này, nàng chỉ muốn nổ súng bắn nát đầu hắn ra. Đương nhiên, đại hán trọc đầu không nghĩ ra địch ý của Vương Yến chủ yếu đến từ hình xăm bọ cạp trên đầu hắn. Nếu biết chắc hắn sẽ dùng nước thuốc tẩy sạch tai ương này đi.
“Tôi là bạn của mấy người. Tôi không phải kẻ địch”
Tia hung quang chợt lóe rồi biến mất trong mắt đại hán trọc đầu. Bởi vì hắn nhìn thấy sáu người đi theo Vương Yến đều rất khẩn trương. Vẻ mặt này có nghĩa là thân phận của cô gái xinh đẹp này rất quan trọng. Nghĩ đến đây đại hán trọc đầu cố nén lửa giận trong lòng xuống. Cả đời này của hắn mặc dù gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng đây là lần đầu tiên bị người dùng súng chỉ vào đầu, hơn nữa lại có chút khó hiểu.
“Bạn?” Vương Yến hồ nghi nhìn Trương Dương.
“Tất nhiên là bạn” Trương Dương gật đầu, không khỏi thở dài một hơi. Hắn sợ nhất là Vương Yến không hỏi gì đã nổ súng. Chuyện này đối với tính cách của Vương Yến mà nói, rất dễ xảy ra.
”A.... bạn.... vậy ai khi dễ các anh” Vương Yến lắp bắp cất súng đi, vẻ mặt xấu hổ, không nghĩ ra súng của mình lại nhằm vào người giúp đỡ Trương Dương.
”Là nó!” Lưu Bưu đột nhiên nhếch miệng cười, chỉ vào giám đốc Phương chỉ dám đứng từ xa mà nhìn.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Lúc này giám đốc Phương đang trốn ở bên ngoài. Hiển nhiên hắn không dám bỏ đi. Nếu như hắn không phải giám đốc ở đây, hắn đã sớm bỏ chạy rồi. Nhưng chức vụ không cho phép hắn rời đi.
“Tiểu thư, cô mang vũ khí trái phép, mời về trụ sở hỗ trợ điều tra” Ngay khi Vương Yến nhìn sang giám đốc Phương, Trần đội trưởng vẫn cầm súng trong tay, không hề di động.
“Mang vũ khí trái phép?” Vương Yến cười lạnh một tiếng, lấy một tờ giấy màu đỏ trong túi ra ném cho Trần đội trưởng.
Khi Trần đội trưởng nhìn thấy tờ giấy đó, lập tức hạ súng xuống. Bởi vì hắn biết loại giấy tờ này là chứng nhận cho phép sử dụng súng. Khó trách cô gái đó kiêu ngạo như vậy.
Ở Bắc Kinh, người có được giấy phép sử dụng súng là rất nhiều, nhưng có thể khẳng định người bình thường không thể nào có được súng ống. Dù sao nơi đây cũng là thủ đô Trung Quốc, nếu như ai cũng có thể mang theo súng, vậy không phải loạn sao.
Cầm lấy tờ giấy chứng nhận, Trần đội trưởng mở ra, trong nháy mắt đã được khẳng đinh. Hơn nữa từ tờ giấy này, càng thể hiện ra địa vị bất phàm của cô gái này.
Trần đội trưởng không nói gì, đưa trả giấy chứng nhận cho cô gái. Mặc dù hắn có thể lấy danh nghĩa sử dụng súng sai phạm mà bắt giữ cô gái, nhưng như vậy sẽ làm cho chuyện càng lúc càng lớn hơn. Hơn nữa người có thể có được giấy chứng nhận sử dụng súng này, có bối cảnh tự nhiên không cần phải nói. Không phải một đội trưởng nho nhỏ như hắn có thể đối phó.
Lúc này, lửa giận của Vương Yến dường như cũng đã nhỏ đi, có thể là đã được phát tiết. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là bộ dạng của giám đốc Phương làm nàng chẳng buồn tức. Khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi, cả người sợ đến run lên giống như một con mèo nhỏ. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra chuyện như vậy lại phiền toái đến mức này, không ngờ sẽ có người dùng đến súng.
Vương Yến dù nhìn như thế nào cũng không thấy giám đốc Phương khi dễ đám người Lưu Bưu. Mà ngược lại, giám đốc Phương lại là người bị khi dễ vậy.
Nói cách khác, lúc này Vương Yến đã không còn hứng thú khi dễ người khác.
“Đi!” Vương Yến liếc nhìn Trương Dương, có chút u oán đưa tay ra bắt tay rồi đi ra ngoài.
Ngay khi Vương Yến nắm lấy tay Trương Dương, Trương Dương cảm thấy có mấy ánh mắt đầy địch ý rơi lên người hắn. Đúng là sáu người trẻ tuổi đi theo Vương Yến tới đây.
Trương Dương cười khổ một tiếng. Chẳng qua trên mặt hắn vẫn không có chút cảm tình. Trải qua một loạt chuyện, tâm cơ của hắn đã trở nên thâm trầm rất nhiều. Ít nhất người khác tuyệt đối không thể nào từ vẻ mặt của hắn mà phán đoán ra tâm trạng của hắn.
“Vương Yến, anh ta là ai, giới thiệu một chút đi” Một người tướng mạo đường đường, dáng người cao gầy đi đến trước mặt Vương Yến. Mặt rất hòa ái, chẳng qua Trương Dương từ ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy một tia khinh bỉ.
“Trương Dương, Doanh tiêu đại sư đứng đầu thế giới!” Vương Yến tự hào nói.
“Doanh tiêu đại sư đứng đầu thế giới?... Ha ha ha…” Người này trợn mắt há mồm, đột nhiên cười phá lên.
“Ha ha ha…”
“Ha ha ha…”
Mấy người còn lại cũng cùng cười ha hả, hình như phát hiện một chuyện rất thú vị.
“Cười cái gì?” Vương Yến nhíu mày, tức giận nói.
“Ha ha, không có gì, rất tốt. Doanh tiêu đại sư đứng đầu thế giới, tôi lần đầu tiên nhìn thấy. Chào anh. Lý Thiết Tường” Người thanh niên cười khẽ, giơ tay ra trước mặt Trương Dương.
"Giang Khôn!"
"Lý Xích!"
"Diêu Trường Giang!"
Mấy người thanh niên còn lại cũng nói tên, đi đến trước mặt Trương Dương, bắt tay. Mặt mỗi người đều rất nhiệt tình, nhưng Trương Dương có thể cảm giác được vẻ coi thường trong đó. Thậm chí trong lúc nắm tay, có tên còn cố ý nhìn lên bộ quần áo của Trương Dương, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ.
Hiển nhiên Trương Dương dù như thế nào cũng không giống một Doanh tiêu đại sư đứng đầu thế giới.
Bởi vì, động tác thân thiết tay trong tay vừa nãy, làm cho sáu người bọn họ đều có địch ý với Trương Dương.
“Chúng ta đi” Vương Yến tự nhiên không nhìn ra sự không ổn trong đó, thấy đám thanh niên bình thường rất cao ngao lại chủ động bắt tay Trương Dương, điều này làm cho tâm trạng của nàng tốt lên nhiều. Phải biết rằng, đây là một tổ chức không dễ tiến vào. Có thể tiến vào trong này, không phú tức quý. Trương Dương bây giờ ít nhất đã bước được bước đầu tiên. Vương Yến rất hy vọng Trương Dương có thể đi vào tổ chức đó.
“Chúng ta cứ như vậy đi sao?” Trương Dương không khỏi ngẩn người nhìn Trương Dương. Nhìn vẻ mặt của Vương Yến, hình như không chuẩn bị mang bọn bạn hắn cùng đi. Mà điều này đối với Trương Dương mà nói là chuyện không thể.
“Không đi thì gì? Còn ở lại khách sạn này sao?” Vương Yến trợn trừng mắt, tính cách của đại tiểu thư đã trở lại.
“Không được, anh phải đi cùng bọn họ” Trương Dương quả quyết từ chối.
“Anh…” Vương Yến hình như rất ít khi bị người từ chối, mặt trở nên đỏ ửng. Đột nhiên đôi mắt đẹp nhìn sang Tuyết Liên, lớn tiếng nói: “Cô là ai?”
“Tôi…. Tôi… chị Yến. Chị không nhớ em sao?” Tuyết Liên bị khí thế bức người của Tuyết Liên làm cho lắp bắp. Mặc dù gia đình Tuyết Liên coi như có quyền có thế nhưng so sánh với Vương Yến căn bản không phải cùng một cấp bậc. Vương Yến sống ở Bắc Kinh, không phải là điều mà Tuyết Liên có thể tưởng tượng. Tự nhiên từ khí thế mà nói, hoàn toàn nghiêng về một phía. Huống chi, Tuyết Liên vẫn còn đang đi học. “Cô biết tôi?” Vương Yến không khỏi ngẩn người.
“Em là Tuyết Liên Mãi Mãi Đề. Lúc còn nhỏ, em và chị thường hay chơi ở nhà chú Cà Lăm”.
“A… em là Tuyết Liên…”
Vương Yến đầu tiên là ngẩn người, lập tức rất vui mừng, chạy đến ôm lấy Tuyết Liên, giống như lúc còn nhỏ vậy.
Hai người hàn huyên một lúc, mọi người đều ngơ ngác đứng chờ ở đại sảnh. Trần đội trưởng không nhịn được bỏ đi trước. Sáu người thanh niên kia lại ngồi lên ghế salon ở đại sánh. Ánh mắt mấy người thi thoảng nhìn về phía đại hán trọc đầu. Hiển nhiên, sau khi trao đổi, bọn họ đã đoán ra được thân phận của người này.
Đại hán trọc đầu mặc dù lúc trước bị thiệt thòi bởi Vương Yến. Nhưng mà trước mặt đám thanh niên này, hắn vẫn rất kiêu ngạo, thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ. đối với hắn mà nói, mấy người thanh niên này được gia đình che chở. Nếu như không có thế lực của gia tộc, bọn họ còn không bằng đám lưu manh.
Rốt cuộc!
Hai cô gái đã nói xong, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì cửa kính khách sạn đã bị vỡ nên gió lạnh lùa vào, nên Vương Yến không chịu nổi.
“Tuyết Liên, tối nay chị sẽ đón em. Chị phải chuẩn bị một vũ hội chào đón mọi người” Vương Yến ôm Tuyết Liên một cái thật chặt.
“Bọn họ có thể đi không?” Tuyết Liên nhìn Lưu Bưu và A Trạch.
“Cái này… ừm ừm, cả bọn họ đi luôn” Vương Yến chần chừ một chút. Hiển nhiên nàng cũng không muốn cho người xa lạ tham gia vũ hội.
“Tốt quá, chị Yến, bây giờ trời cũng sắp tối rồi. Bao giờ chị đón bọn em?”
“Ồ… chị xem nào” Vương Yến nhìn đồng hồ: “Chị về nhà sắp xếp một chút, có lẽ một tiếng. Anh mặc âu phục kia lại đây một chút, ừm là anh…”
“Tiểu thư có gì sai bảo?” Giám đốc Phương liều mình đi đến.
“Mở gian phòng dành cho tổng thống” Vương Yến đi đến bàn, lấy một chiếc thẻ ra.
“Không cần, không cần. Khách sạn chúng tôi tặng một gian phòng tổng thống” Giám đốc Phương sao còn dám lấy tiền. Đại hán đầu bóng lưỡng còn đứng ở kia, giờ mà lấy tiền, có lẽ lát nữa bị trả lại gấp trăm lần.
“Hừ, ai cần mấy người tặng. Nhanh lên một chút” Vương Yến có vẻ sắp giận đến nơi.
“Cái này….” Giám đốc Phương có chút khó xử nhìn đại hán trọc đầu, hắn không biết Vương Yến là ai. Hắn chỉ là một giám đốc nhỏ bé, sao có thể tiếp xúc với nhân vật như Vương Yến chứ. Dù ngay cả Đảng Thái Tử của sáu người thanh niên kia, hắn cũng không tiếp xúc tới. Tự nhiên hắn phải nhìn đại hán trọc đầu. Hắn sợ lại bị đại hán trọc đầu đập phá.
“Được” Thấy đại hán trọc đầu đồng ý, giám đốc Phương mới thở dài một hơi, ra hiệu cho hai cô lễ tân làm thủ tục nhận phòng.
Rốt cuộc đại sảnh cũng trở nên yên tĩnh.
Đám Trương Dương lên lầu chờ Vương Yến đến đón bọn họ. Vương Yến và sáu người thanh niên kia đã đi chuẩn bị cho vũ hội. đại hán trọc đầu sau khi đe dọa giám đốc Phương vài câu, đưa tấm danh thiếp cho Tuyết Liên rồi cũng đi.
“Cho tôi xem một chút…”
Đợi đến khi đám người kia đã rời đi, giám đốc Phương thở dài một hơi đi đến trước quầy lễ tân. Gần như là một loại bản năng. Hắn rất muốn biết cô gái kiêu ngạo kia là ai.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo