Sau một trận chém giết, chỉ còn lại hơn hai trăm tên cường đạo.
Bọn họ thấy Bạch Cốt vẫn sống sót, chuẩn bị đi tới giao ra nhẫn trữvật để giữ lấy tính mạng.
Nhưng, Bạch Sát bỗng nhiên nói chỉ có thể còn ba mươi sáu người sống sót!
Có tên cường đạo nổi giận, mở miệng mắng lớn, tỏ vẻ bất mãn cùng phản kháng. Nhưng chưa kịp mắng xong thì hắn đã ngãxuống đất.
Người xuất thủ không phải Sở Nam, mà chính là những tên cườngđạo khác. Bọn họ đều hiểu rõ tình huống hiện tại, thầm hận lúc trước đã quá ngu xuẩn. Nếu lúc đầu tất cả liều mạng xông lên vẫn có thể chạy thoát được. Nhưng hiện tại thì khác, hơn hai trăm ngườiđều rất mệt mỏi, sao có thể đánh lại Bạch Sát!
Phương pháp giữ mạng duy nhất hiện giờ là trở thành một trong ba mươi sáu người cuối cùng!
Sau một hồi chém giết, tất cả đều đã dùng hết nguyên lực, thể lực cũng không còn, căn bản không thi triển được bất cứ vũ kỹ gì. Tất cả như dã thú, lao vào nhau, vật lộn, cắn xé lẫn nhau.
Sau một canh giờ, trong Ô Long cốc ngoại trừ Sở Nam cùng TửMộng Nhân chỉ còn Bạch Cốt và ba mươi sáu tên cường đạo còn sống. Đám cường đạo còn sống không ai còn có thể bước đi, tất cảtoàn thân đẫm máu, bò, lê lết tới trước mặt Sở Nam.
- Hạ tâm ma huyết thệ, vĩnh viễn không phản bội!
Sở Nam nói.
Lúc này, ba mươi sáu tên cường đạo chỉ còn thở thoi thóp, sao dám cự tuyệt, lập tức hạ tâm ma huyết thệ. Sau đó, Sở Nam mới cho bọn hắn sử dụng đan dược.
Thây chất khắp Ô Long cốc, từng cơn gió thổi qua mang theo mùi máu tươi gay mũi. Sở Nam ra tay, Cực Dương chân hỏa tạo thành hình một đầu man ngưu, chạy khắp Ô Long cốc. Man ngưu đi qua chỗ nào thì chỗ đó cháy thành tro bụi, không còn thấy thi thể cùng máu tươi đâu nữa.
Bạch Cốt cùng ba mươi sáu tên cường đạo đều sợ hãi nhìn man ngưu bằng lửa kia. Bạch Sát so với trong suy nghĩ của họ thì lợi hại hơn rất nhiều. Giờ bọn họ biết cho dù tấn công ngay từ lúc đầu thìcũng không ai có thể chạy thoát được.
Đến đây, một bang phái cường đạo nhị lưu đã diệt vong!
Bởi vì nguyên nhân ba mươi bảy tên cường đạo, Sở Nam và TửMộng Nhân lưu lại trong Ô Long cốc hai ngày. Trong thời gian này, Sở Nam kiểm tra thu hoạch của bản thân. Hắn thu được nguyên thạch thượng phẩm hơn ngàn viên, nguyên thạch trung phẩm quávạn, nguyên thạch hạ phẩm không tính nổi, thú hạch cùng đan dược cũng rất nhiều, nhưng đa số chỉ là cấp thấp.
Hắn cũng thu được không ít vũ kỹ, vũ quyết. Nhưng đại đa số đều là Huyền giai hạ phẩm, trung phẩm, thậm chí là Hoàng giai. Công pháp cao cấp không có nổi một quyển.
Dù sao, ngoài Ô Long cốc còn có mấy chục bang phái tam lưu ở chung quanh, thu hoạch như vậy là rất hợp lí. Nhưng với Sở Nam mà nói, Thiên La Địa Võng trận cùng khối lệnh bài màu đen kia mới là thu hoạch lớn nhất.
Thừa dịp đám cường đạo khôi phục thương thế, Sở Nam lấy hắcđản ra. Vẫn như các lần trước, hắn nhỏ máu tươi lên, sau đó đem nó bỏ vào đống nguyên thạch.
Nhưng lần này nguyên thạch xung quanh hắc đản không giảm bớt, Sở Nam và Tử Mộng Nhân cảm thấy kỳ lạ, Tử Mộng Nhân hưng phấn nói:
- Tên ngốc, thứ trong hắc đản sắp đi ra phải không?
Sở Nam ngưng thần cảm nhận, chỉ thấy bên trong tỏa ra sinh mệnh lực càng ngày càng lớn, trả lời:
- Ta cũng không rõ lắm.
- Vậy chúng ta chờ một chút.
Hai người chờ tới quá nửa đêm, nhưng hắc đản không có chút biến hóa, giống như đã ăn uống no đủ, đang lăn ra ngủ, Tử Mộng Nhân bĩu môi:
- Lại bị hắc đản lừa một vố!
Sở Nam lặng thinh, đem hắc đản thu vào nhẫn trữ vật, lại lấy trọng kiếm ra, dùng máu nuôi nấng. Hiện tại hắn không tìm được phương pháp luyện chế lại trọng kiếm để gia tăng sức nặng của nó, xóa bỏđặc tính không cần thiết.
Vì vậy, Sở Nam chỉ đành sử dụng biện pháp này, bởi mỗi lần hắn dùng máu tươi nuôi nấng đều cảm thấy trọng kiếm đang rất vui vẻ, giống như khi hắn chiếm được rất nhiều nguyên thạch thượng phẩm.
Trong hai ngày, Sở Nam xem qua tất cả những vũ kỹ, vũ quyết kia một lần. Mặc dù hắn không thể tu luyện, nhưng hắn có thể tham khảo chúng, từ đó sáng tạo ra vũ kỹ thích hợp cho riêng mình. Giống như khi ở Tây Xuyên thành, Sở Nam học được Tam Hỏa Vân chưởng, hắn kết hợp nó với Liệt Nguyên quyền, sáng tạo ra một môn vũ kỹ mới gọi là Liệt Nguyên Tam Trọng Hỏa.
Hai ngày sau, thương thể của Bạch Cốt cùng ba mươi sáu tên cường đạo đã khôi phục hoàn toàn, tinh thần phấn chấn. Sở Nam triệu tập bọn họ lại, tất cả đều quỳ một chân. Sở Nam đưa cho chúng mỗi người một chiếc nhẫn trữ vật, trong đó chứa nguyên thạch, đan dược cùng công pháp.
- Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi nghe theo Bạch Cốt phân phó.
Sở Nam nói. Hắn căn bản cũng chưa từng nghĩ tới mang ba mươi bảy tên cường đạo này theo. Thứ nhất là không tiện làm việc, thứhai là theo hắn nguy hiểm rất lớn. Nếu xảy ra chuyện gì, hắn có thểmang Tử Mộng Nhân chạy trốn, nhưng mang theo ba mươi bảy người này sẽ rất vướng chân vướng tay.
Tất cả mọi người kể cả Bạch Cốt đều không ngờ Sở Nam sẽ nói vậy. Bạch Cốt chăm chú nhìn Sở Nam, trong mắt lóe ra dị quang.
Sở Nam nói tiếp:
- Ta chỉ có một yêu cầu, trong vòng một năm ít nhất các ngươi cũng phải tăng lên tới Võ Tướng cao cấp, hơn nữa phải mở rộng thành một trăm người. Hơn nữa, tất cả đều phải trải qua trăm trận, là tinh anh trong tinh anh. Tiếp nữa, ta đề nghị các ngươi không nên tiếp tục làm cường đạo. Nhưng các ngươi có thể làm như ta, đi cướp bóc của cường đạo. Ngoại trừ hai điều này, các ngươi làm gìta cũng không quản. Trong nhẫn trữ vật đầy đủ nguyên thạch cho các ngươi sử dụng. Hãy rời khỏi Ô Long cốc, cuộc sống về sau tự lo cho tốt.
Nói xong, Sở Nam xoay người, nắm tay Tử Mộng Nhân rời khỏi. Khi hai người đã đi rất xa, Sở Nam truyền một câu tới tai đám BạchCốt:
- Khi nào cần, ta sẽ tự đi tìm các ngươi!
Bạch Cốt gật đầu, nói:
- Vì trở thành cường giả, vì được trở về nhà, ta nhất định sẽ hoàn thành!
Tử Mộng Nhân đối với mọi hành động của Sở Nam đều không có ýkiến. Ngược lại, nàng có chút tò mò nhưng cũng không hỏi gì. Nàng tin Sở Nam làm vậy là có lí do của riêng hắn.
Sở Nam làm vậy cũng là nhờ giáo huấn từ Nghịch Thiên bang. Nhưng hắn cũng không quên lời thề, Nghịch Thiên bang sẽ lại được thành lập một lần nữa, sẽ lại quật khởi. Hiện tại, hắn mới chỉ là gieo xuống một hạt giống mà thôi.
Hai người đi tới mục tiêu tiếp theo: Yến Sơn Thập Nhị Đạo!
Tin tức Ô Long cốc bị diệt nhanh chóng lan truyền ra, tới tai Lăng trưởng lão, tới tai Võ Vương Thiên Nhất tông.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Sau khi tiêu diệt mười bang phái tam lưu, Hắc Bạch Song Sát tiếp tục tiêu diệt Ô Long cốc cùng mấy chục bang phái cường đạo tam lưu ở xung quanh.
Sau khi tin tức truyền đi, dân thường không ngừng hoan hô. Trong mắt bọn họ, hai người không phải Hắc Bạch Song Sát mà là Hắc Bạch Song Hùng! Nhưng bất luận là cách gọi nào, rất nhiều ngườiđều tập trung nhìn mọi hành động của Hắc Bạch Song Sát.
Tỷ như ở một trang viên ngoài ngàn dặm, một tiếng gầm vang lên:
- Kế hoạch Ô Long cốc sao có thể thất bại! Thất bại lần này so sánh với khi ở Hóa Phương tộc nghiêm trọng hơn rất nhiều. Rốt cục là kẻ nào đã tiêu diệt một quân cờ tốt như vậy của ta?
- Căn cứ theo tình báo thì đó là hai người có ngoại hiệu Hắc BạchSong Sát.
- Rốt cục bọn chúng là ai?
- Không rõ. Chỉ biết một người toàn thân màu trắng, một người toàn thân màu đen. Ngoài điều đó ra thì không điều tra được bất cứtin tức gì khác.
- Tra! Tra cho ta, tra xem Hắc Bạch Song Sát này có địa vị gì? Dám phá hỏng kế hoạch của chúng ta, bọn chúng nhất định phải chết!
- Vâng.
Người này trả lời, xoay người đi ra. Nhưng hắn lập tức bị gọi.
- Trở lại.
- Lệnh sứ, ngài còn phân phó gì?
- Điều tra sự tình ở Hóa Phương tộc sao rồi?
- Là đệ tử Thần Khí phái, Lâm Vân làm ra.
- Lâm Vân? Bắt sống hắn cho ta. Ta muốn xem hắn lợi hại đến mức nào, có giống như trong lời đồn hay không?!!
- Vâng.
Sau khi người này đi ra, lệnh sứ lẩm bẩm:
- Liệu Hắc Bạch Song Sát với Lâm Vân có mối quan hệ gì với nhau không?
Trong đầu vừa lóe lên suy nghĩ này lập tức hắn bác bỏ luôn:
- Số năm có Thiên La Địa Võng trận, cho dù Lâm Vân có thể giết bốn tên Võ Quân nhưng tuyệt đối không giết được số năm. Xem ra càng mở rộng triển khai kế hoạch thì càng gặp nhiều phiền toái!
Người chăm chú xem động tĩnh của Hắc Bạch Song Sát không chỉcó hắn, mà còn có Lăng trưởng lão. Lăng trưởng lão đuổi kịp đoàn người Tả Cửu, nhưng cũng không phát hiện ra Lâm Vân cùng TửMộng Nhân. Đúng lúc này truyền tới tin tức Ô Long cốc bị Hắc BạchSong Sát tiêu diệt, Lăng trưởng lão lập tức nghĩ tới Lâm Vân cùng Tử Mộng Nhân có quan hệ với Hắc Bạch Song Sát kia. Vì chứng minh điều đó là đúng, hơn nữa đó cũng là một chủ ý không tệ, vìtiêu diệt hậu hoạn, Lăng trưởng lão quyết định chuyển hướng, đuổi theo Hắc Bạch Song Sát.
Võ Vương Thiên Nhất tông sau khi tổng hợp nhiều tin tức, đã cho ra một kết luận:
- Hắc Bạch Song Sát đột nhiên xuất hiện, lộ tuyến của họ hướng vềphía Thiên Nhất tông. Nếu nói như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, Hắc Bạch Song Sát chính là bọn chúng!
Cho ra kết luận này, nhưng tên Võ Vương không truy đuổi Sở Nam, ngược lại hắn đi chặn đầu Hắc Bạch Song Sát, ôm cây đợi thỏ.
Sở Nam và Tử Mộng Nhân không biết chuyện gì, hiện tại bọn họ cách Yến Sơn Thập Nhị Đạo không còn xa. Khi bóng đêm buông xuống, hai người Sở Nam đã tới mục tiêu.
Nơi trú quân của Yến Sơn Thập Nhị Đạo cũng không phải trên núi hay trong cốc gì, bọn họ ở trong một sơn động gọi là Yến Sơn.
Cho dù ban đêm tối đen như mực nhưng ở trong động Yến Sơn,đèn đuốc sáng trưng, kéo dài tới ba trăm trượng.
Sở Nam có chút ngạc nhiên. Yến Sơn Thập Nhị Đạo khác xa những tên cường đạo khác. Hắn nghe ngóng được, Yến Sơn Thập Nhị Đạo cũng coi như là đám cường đạo hiệp nghĩa, chuyên làm những việc giống như hắn bây giờ, chỉ hạ thủ với các bang phái cường đạo khác.
Sở Nam bước tới, trong động Yến Sơn có mười hai con ma thú tốcđộ rất nhanh chạy ra. Tất cả đều là Truy Phong báo toàn thân màu xanh. Sở Nam vẫn tiếp tục bước tới, đến khi Truy Phong báo còn cách Sở Nam mười thước thì tất cả dừng lại.
Từ trên thân Truy Phong báo, mười hai người nhảy xuống, một tên râu quai nón ôm quyền nói:
- Yến Sơn Thập Nhị Đạo đợi ở đây đã lâu.
- Muốn ta động thủ hay các ngươi động thủ?
Sở Nam không vì hành động kỳ quái của Yến Sơn Thập Nhị Đạo màthay đổi.
- Nếu như chúng ta rời khỏi đây, hai vị muốn tìm chúng ta không phải chuyện dễ dàng.
Tên râu quai nón không chút tức giận, nhẹ nhàng nói. Thấy Sở Nam vẫn trầm mặc, hắn tiếp tục:
- Nhưng mười hai huynh đệ chúng ta cũng không rời đi, hai vị vẫn chưa hiểu rõ hay sao?
- Các ngươi muốn thần phục ra?
-
Ngài có thực lực khiến cho chúng ta thần phục. Tuy rằng chúng ta có thực lực khiến cho các bang phái khác kiêng kỵ nhưng không thểlàm ra chuyện kinh thiên động địa như ngài!
Tên râu quai nón không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói.
Sở Nam nheo mắt lại, chỉ thấy tên râu quai nón có tu vị Võ Quân trung giai, một người bên cạnh là Võ Quân sơ giai, tất cả mười người còn lại đều là tu vị Võ Tướng cao cấp. Hơn nữa, cộng thêm mười hai con Truy Phong báo cấp ba, thực lực của Yến Sơn Thập Nhị Đạo rất mạnh. Khó trách hai bang phái nhị lưu như Phiên Vân cùng Ô Long cốc liên thủ nhưng vẫn để họ chạy thoát.
Nếu Yến Sơn Thập Nhị Đạo thật lòng quy phục, đó là một lực lượng rất lớn. Mười hai người này đều trải qua trăm trận, uống máu màtrưởng thành.
Sở Nam cũng không lập tức chiêu dụ, ngược lại nói:
- Các ngươi có thực lực đánh một trận!
- Nhưng chúng ta nhất định sẽ chết. Chúng ta còn chưa muốn chết!
- Đầu danh trạng!*
(*Đầu danh trạng: công trạng khi muốn gia nhập một thế lực nàođó. Như trong Thủy hử thì muốn gia nhập LSB phải giết người, đốt nhà, chống lại quan phủ… để không cho người gia nhập có cơ hội quay đầu.)
Tên râu quai nón ôm quyền:
- Nếu chúng ta lập tức lên đường, sáng sớm mai có thể tới Phiêu Vân sơn. Trên Phiêu Vân sơn đang tụ tập hơn hai mươi thế lực tam lưu, mưu đồ trừ đi Hắc Bạch Song Sát.
Trong mắt Sở Nam lóe lên tinh quang, cười nói:
- Hạ tâm ma huyết thệ!
Nghe được những lời này, vẻ mặt nghiêm túc của Yến Sơn Thập NhịĐạo lập tức đại biến, một tên nói:
- Chúng ta thần phục ngài không có nghĩa là bán mạng cho ngài. Nếu ngài bắt chúng ta đi tìm chết thì chúng ta phải đi tìm chết thật sao?!!
Sở Nam không trả lời, ra tay, tụ lực, xoay tròn, dung hợp, đánh ra một quyền. Một quyền kia cũng không trực tiếp đánh lên thân thểbọn hắn, chỉ đánh vào hư không nhưng có tiếng lốp bốp vang lên, một cỗ khí lưu vô hình đè xuống Yến Sơn Thập Nhị Đạo.
Mười hai con Truy Phong báo dựa vào bản năng cảm nhận được nguy hiểm, sợ hãi lui về phía sau mặc cho chủ nhân có quát lớn thếnào.
Tên râu quai nón hai mắt lóe sáng, quát to:
- Kết trận! Ngăn cản!
Nhất thời, mười một người xếp hàng dọc đứng ra sau lưng tên râu quai nón, ánh sáng màu đất lóe lên trong tay. Càng ở đằng trước,ánh sáng lại càng nồng đậm.
- A?
Thấy hành động của Yến Sơn Thập Nhị Đạo, Sở Nam có chút hứng thú:
- Có chút ý tứ, để ta thử xem Liệt Nguyên Tam Trọng Hỏa có uylực lớn thế nào?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Yến Sơn Thập Nhị Đạo sử dụng bí pháp đem nguyên lực toàn thân quán trú lên một mình tên râu quai nón khiến tu vị của hắn tăng vọt lên Võ Quân cao cấp, hơn nữa vẫn không dừng lại, có xu thếchạm tới cánh cửa Võ Vương.
Mà lúc này, Liệt Nguyên Hỏa đệ nhất trọng đã sắp đánh tới, chỉ còn cách tên râu quai nón một thước. Đột nhiên, một sóng lửa màu tím hiện lên, lao thẳng tới.
Vẻ mặt của gã râu quai nón càng thêm nghiêm túc, hai tay đẩy ngang, miệng hô:
- Sơn Thuẫn!
Cát bụi bay mù mịt, một sơn thể cao rộng năm thước từ mặt đất chui lên, ngăn cản ngọn lửa màu tím. Nhưng nó cũng chấn động kịch liệt, lùi lại phía sau. Ngọn lửa màu tím bao trùm lấy cả sơn thể.
- Đại Sơn Thuẫn!
Tên râu quai nón thấy vậy quát lớn một tiếng.
Hình dạng sơn thể nhất thời trở nên to lớn hơn, ngăn chặn hỏa diễm. Cho tới khi biến thành một sơn thể cao lớn chừng mười lăm mười sáu thước mới ngừng lại. Lúc này, nó mới ngừng không lui lạiđằng sau, vững vàng đứng nguyên tại chỗ, tên râu quai nón thở phào trong lòng.
Nhưng đúng lúc đó, đệ nhị trong đột nhiên đánh tới. Hỏa lãng mạnh hơn đệ nhất trọng mấy lần, đem ngọn núi cao lớn mười năm mười sáu thước bao trọn.
Tiếng rắc rắc rắc liên tục vang lên. Đại sơn bị Cực Dương chân hỏađệ nhị trọng đốt vỡ nát. Liệt Nguyên Tam Trọng Hỏa không chỉthuần túy là đốt, nó còn có phá vỡ.
Sơn thể là do tên râu quai nón sử dụng thổ nguyên lực ngưng tụ thành. Còn một quyền của Sở Nam bao gồm cả hiệu quả liệt nguyên. Liệt nguyên có thể hiểu theo một nghĩa khác là làm núi lở.
Tên râu quai nón vừa mới thả lỏng thì tim đã nhảy thót lên. Thân thể hắn hơi nghiêng về phía sau, hai mắt trợn trừng, đột nhiênđứng lại, hét lớn:
- Cự Sơn Thuẫn!
Sơn thể to dần dần, thẳng cho tới khi cao hơn bốn mươi thước mới dừng lại. Trên trán Yến Sơn Thập Nhị Đạo đều lấm tấm mồ hôi, sợ hãi trong lòng:
- Một quyền của Bạch Sát có uy lực lớn như vậy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Khi sơn thể biến thành cự sơn, hỏa lãng đệ tam trọng mang theo uy năng cực lớn đánh tới. Một màn này giống như thủy triều vậy, từ cơn sóng vỗ bờ, sóng sau đè sóng trước.
Cự sơn vẫn bị ngọn lửa bao vây!
Lúc này, sắc mặt Yến Sơn Thập Nhị Đạo đã tới nhợt, trong đó, tên râu quai nón đã mặt cắt không còn chút máu!
Tiếng răng rắc kêu lên, bỗng ầm ầm vài tiếng, cự sơn như bị vỡ tung. Yến Sơn Thập Nhị Đạo thân thể lảo đảo không vững, run rẩy không ngừng.
Sở Nam mỉm cười, thu quyền, đồng thời quát lên:
- Bạo!
Trong chốc lát, hỏa lãng dung hợp vào trong, để lộ ra hình dáng cựsơn. Thấy vậy, tất cả Yến Sơn Thập Nhị Đạo đều khó hiểu. Nhưng bỗng một tiếng nổ rung trời vang lên, khiến cả mặt đất chấn động.
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc. . .
Ngay khi tiếng nổ vang lên, Yến Sơn Thập Nhị Đạo đồng loạt phun máu, thân thể như diều đứt dây bắn lại đằng sau. Còn mười hai con Truy Phong lập tức báo chạy trối chết.
Mười hai người rơi trên mặt đất, hoảng sợ nhìn cự sơn đã biến thành một đám bụi, lơ lửng trong không khí. Còn nơi vụ nổ xảy rađã xuất hiện một cái hố cực lớn.
Sở Nam nhắm mắt, lĩnh ngộ quyền ý của Liệt Nguyên Tam Trọng Hỏa. Hồi lâu sau, hắn mở mắt, lẩm bẩm:
- Liệt Nguyên Tam Trọng Hỏa uy lực rất lớn, nhưng tiêu hao của nócũng không nhỏ.
Sở Nam suy nghĩ qua một chút những vũ kỹ hắn sử dụng, từ Khai Thiên Liệt Địa hay Loạn Phong Cương Trảm, tất cả đều hao phí rất nhiều nguyên lực.
- Xem ra, kiếm nguyên thạch là một nhiệm vụ trường kỳ!
Sở Nam nghĩ, nhưng đặt luôn nó sang một bên, nhìn cái hố to, lẩm bẩm:
- Hơn nữa, một chiêu này không chỉ dừng tại đệ tam trọng, nó còn có cả đệ tứ trọng, ngũ trọng…
Bỗng Sở Nam đưa hai tay ra, đánh ra vài thủ ấn. Chỉ thấy đoàn bụiđất kia bắt đầu tụ tập lại, xoay tròn, ngưng tụ thành một cái cự sơn còn lớn hơn cả lúc trước.
Yến Sơn Thập Nhị Đạo vô cùng kinh hãi. Mà chuyện này tới đây vẫn chưa kết thúc.
Chỉ thấy hai tay Sở Nam làm ra động tác áp súc, cự sơn bắt đầu thu nhỏ dần, càng lúc càng nhỏ, trở thành núi lớn, rồi núi nhỏ…
Nhưng sau khi trở thành núi nhỏ vẫn không dừng lại.
Yến Sơn Thập Nhị Đạo vô cùng kinh ngạc. Bạch Sát một quyềnđánh bọn họ trọng thương, hơn nữa còn có thể đem cự sơn do thổ nguyên lực ngưng tụ thành mà áp súc lại.
Bọn họ hiểu rất rõ, muốn biến lớn thì rất dễ, nhưng từ lớn màmuốn thu nhỏ lại thì khó khăn vạn phần.
Khi sơn thể lớn ngang tảng đá bình thường nhưng Sở Nam vẫn chưa dừng tay, tiếp tục áp súc. Cho tới khi tảng đá kia lớn bằng nắm tay thì Sở Nam mới chịu dừng lại.
Khẽ phất tay, nguyên lực bao quanh viên đá kia, bay lại phía Sở Nam. Sở Nam tóm lấy, nhìn chăm chú, cười nói:
- Không thể lãng phí vật này được!
Sau đó, hắn vui vẻ bỏ nó vào trong nhẫn trữ vật. Tên râu quai nón thấy một màn như vậy, lẩm bẩm:
- Hắn đem nguyên lực đã tiêu tán của chúng ta…
Hắn cũng bị suy đoán đó khiến cho hoảng sợ, không dám nói tiếp.
- Hạ tâm ma huyết thệ, sống! Nếu không…
Một đoàn Cực Dương chân hỏa hiện ra trong tay Sở Nam.
Thực lực vi tôn, Yến Sơn Thập Nhị Đạo không ai dám không phục. Sau khi tên râu quai nón hạ tâm ma huyết thệ, những người khác cũng làm theo. Nhưng Sở Nam cũng không vì vậy mà bỏ qua cho bọn họ, bắt họ giao toàn bộ nhẫn trữ vật ra.
Tâm ma huyết thệ mặc dù vô cùng lợi hại, nhưng trên đời không cóchuyện gì là tuyệt đối. Nếu bọn chúng không muốn bị trói buộc, hay không muốn tăng tu vị lên thì tâm ma huyết thệ cũng không cótác dụng gì.
Sở Nam lấy đi những thứ hữu dụng đối với hắn, để lại cho Yến Sơn Thập Nhị Đạo, sau đó nói:
- Đêm nay các ngươi tranh thủ khôi phục, ngày mai lên đường đi Phiêu Vân sơn.
Nghe vậy, Yến Sơn Thập Nhị Đạo tinh thần phấn chấn hẳn lên, không rõ bọn hắn có ân oán gì với Phiêu Vân sơn.
Sở Nam cùng Tử Mộng Nhân tiến vào động Yến Sơn. Sở Nam nghiên cứu xem có Liệt Nguyên Tam Trọng Hỏa liệu có thể đánh rađệ tứ trọng hay không. Còn Tử Mộng Nhân cố gắng tu luyện, đánh sâu vào cảnh giới Võ Tướng.
Lúc này, Lăng trưởng lão đi suốt ngày đêm, vượt bao khó khăn đãcách động Yên Sơn không xa.
Còn tên Võ Vương Thiên Nhất tông đã đi tới Phiêu Vân sơn.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phiêu Vân sơn, trải dài trăm dặm từ tây sang đông, trùng trùng điệpđiệp, trên núi cổ mộc cao chọc trời. Từ trên cao nhìn xuống, cảPhiêu Vân sơn như một đám mây lớn nằm trên mặt đất. Ngọn núi cao nhất của Phiêu Vân sơn cao gần ngàn thước, mây mù che phủđỉnh núi, nhìn như đỉnh núi cao tới tận trời.
Phiêu Vân bang tọa lạc trên Phiêu Vân sơn. Linh khí ở đây tuy rằng kém Thần Khí phái nhưng cũng xem như nồng đậm. Theo lýthuyết, nơi này tuyệt đối không đến lượt một bang phái cường đạo chiếm đóng. Nhưng rất kỳ quái, ngay cả môn phái tam lưu, thậm chí là nhị lưu cũng không thèm chú ý tới Phiêu Vân sơn.
Sở dĩ xảy ra cục diện như vậy chính là do nguyên do thực lực!
Trước kia có một môn phái tên là Hỏa Linh môn hùng hùng hổ hổ xông lên Phiêu Vân sơn. Nhưng khi bọn họ sắp thành công thì cómột người thần bí xuất hiện, bọn họ lập tức bị thất bại.
Tuy chỉ có một người, nhưng người đó là cường giả Võ Vương, Hỏa Linh môn sao có thể địch nổi, chỉ có thể chạy bán sống bán chết. Không chỉ như vậy, Hỏa Linh môn còn bị Phiêu Vân bang diệt môn.
Từ đó về sau, không còn ai dám đánh chủ ý tới Phiêu Vân sơn. Hơn nữa, tất cả đều suy đoán xem người thần bí đó là ai. Cuối cùng, bọn họ hoài nghi cường giả Võ Vương này nhất định là trưởng lãođại môn phái hoặc là lão quái vật của một thế gia nào đó.
Nhưng tất cả chỉ là suy đoán, không có chứng cớ xác thực!
Nhưng hôm nay, Sở Nam mang Yến Sơn Thập Nhị Đạo tới Phiêu Vân sơn.
Giờ phút này, dựa theo suy đoán của Yến Sơn Thập Nhị Đạo, ở đâyđã tụ tập hơn hai mươi bang phái cường đạo. Hơn nữa lại có thêm cường giả Võ Vương thần bí kia, lực lượng của Phiêu Vân sơn rất lớn.
Nhưng Sở Nam vẫn tới. Sở Nam cũng không coi mình là người chính nghĩa, muốn tiêu trừ tất cả bất bình trên đời. Mục đích của hắn rất đơn giản: nguyên thạch, ít nhất bề ngoài là như vậy!
Về phần liệu Sở Nam có mục đích khác hay không thì không ai biết cả, cho dù là Tử Mộng Nhân cũng vậy.
***
Bang chủ Phiêu Vân bang Phùng Mãnh đang ngồi ở nơi cao nhất, ghế ngồi hoàn toàn được điêu khắc từ bạch ngọc. Phía dưới hơn hai mươi người ngồi ở hai bên, Phùng Mãnh cười lớn, nói:
- Các vị bang chủ, suy nghĩ thế nào rồi?
- Phùng bang chủ, chuyện này quá đột ngột. Liệu ngài có thể cho chúng ta một hai ngày suy nghĩ được không?
Nghe vậy, hai mắt Phùng Mãnh trợn trừng, không chút lưu tình nói:
- Nếu Trữ bang chủ muốn suy nghĩ thêm, vậy ngươi hãy mang hai trăm huynh đệ Bách Phách bang xuống núi đi!
- Phùng bang chủ, ngài đại nhân đại lượng…
- Bớt nói nhảm đi. Lão tử đã cho ngươi miễn phí ở tại Phiêu Vân sơn lâu như vậy còn chưa đủ đại lượng! Nếu ngươi không nhận ta làm chủ, ta đây còn đại lượng hơn để làm gì? Dù sao Ô Long cốc đãbị diệt, nếu Hắc Bạch Song Sát không diệt Yến Sơn Thập Nhị Đạo thì chắc chắn sẽ tấn công Phiêu Vân sơn!
Phùng Mãnh nói tới đây hừ lạnh một tiếng. Trữ Thiên run rẩy không ngừng. Hắn đương nhiên hiểu rõ, lúc này mà hạ sơn chẳng khác nào đi chịu chết. Hắc Bạch Song Sát đã ra tay, khẳng định không một ai sống sót. Hắn tự hỏi:
- Rốt cuộc ta phải làm gì?
Phùng Mãnh không để ý tới hắn nữa, nói với những người khác:
- Không biết các vị suy nghĩ thế nào rồi? Các vị muốn giải tán bang phái, gia nhập Phiêu Vân sơn, nhận ta làm chủ hay là lập tức rời khỏi Phiêu Vân sơn, một mình đối mặt Hắc Bạch Song Sát?!!
Nguyên lai hơn hai mươi người này đều là bang chủ các bang phái tới Phiêu Vân sơn tị nạn. Bọn họ nào ngờ tới Phiêu Vân sơn sẽ bịbức bách như vậy. Nhưng điều đó cũng có lí, nếu bọn hắn không gia nhập Phiêu Vân sơn thì sao Phùng Mãnh lại sẵn sàng ra tay che chở!
Nhưng quyền thế rất mê người! Mặc dù chỉ là bang chủ bang phái tam lưu nhưng cũng là người đứng đầu, so với phải nghe lệnh người khác tốt hơn nhiều. Nếu gia nhập Phiêu Vân sơn, bọn họ không được coi trọng, không có chút quyền lực, e rằng còn bị trở thành vật hi sinh!
Song bây giờ cái chết cận kề, ăn bữa nay còn lo gì tới ngày mai. Những bang chủ bang phái tam lưu này nghiến răng, giận dữkhông thôi:
- Tất cả đều là do Hắc Bạch Song Sát. Nếu không phải bọn chúng, sao ta có thể rơi vào bước đường cùng này. Giờ muốn tiến khôngđược, muốn lui cũng chẳng xong! Hai tên Hắc Bạch Song Sát chóchết!
Mà khi bọn họ chửi thì Phùng Mãnh đang thầm nghĩ:
- Đều nhờ vào Hắc Bạch Song Sát. Nếu không muốn thu thập hơn hai mươi bang phái này tốn rất nhiều công sức, hơn nữa tổn thất cũng không nhỏ. Nhưng hiện tại chỉ cần nói vài câu đã có thể thu bọn chúng dưới trướng. Chỉ cần bọn chúng gia nhập Phiêu Vân sơn thì mọi chuyện đã không còn do chúng quyết định. Lúc đó, Phiêu Vân sơn sẽ trở thành bang phái nhất lưu, lại có thêm địa bàn của Ô Long cốc, đến lúc đó có thể bắt tay vào làm nghiệp lớn.
Phùng Mãnh cảm thấy vui vẻ, trong lòng cũng không coi Hắc BạchSong Sát vào đâu. Hắn có tấm át chủ bài Võ Vương thần bí, cho dùHắc Bạch Song Sát lợi hại tới mức nào cũng không thể là đối thủ của Võ Vương được!
- Mọi người suy nghĩ xong chưa? Ta cho các ngươi ba phút, nếu không muốn gia nhập Phiêu Vân sơn thì mau rời khỏi đây!
Phùng Mãnh ra thông báo cuối cùng.
Ba phút đồng hồ, Trữ Thiên cùng phần lớn các bang phái đều lưu lại, chỉ có năm bang chủ quyết định không gia nhập Phiêu Vân sơn.
Phùng Mãnh lạnh lùng nói:
- Nếu các ngươi đã có chí riêng, như vậy xin mời năm vị bang chủ xuống núi!
Năm người hung hăng chuẩn bị rời khỏi. Bọn họ không muốn nghe lệnh của kẻ khác. Nhưng mới bước được ba bước thì một tên cườngđạo Phiêu Vân sơn chạy tới la lớn:
- Bang chủ, Hắc Bạch Song Sát đã tới chân núi.
- A!
Mọi người kinh hô, năm người kia lập tức dừng lại, ngay cả Phùng Mãnh cũng không khỏi khiếp sợ. Tốc độ của Hắc Bạch Song Sát quá nhanh rồi!
- Còn có…
- Còn có cái gì? Mau nói!
- Còn có Yến Sơn Thập Nhị Đạo, bọn chúng đi cùng vơi Hắc BạchSong Sát.
- Cái gì?
Phùng Mãnh quát lớn, nghĩ trong lòng:
- Tại sao Yến Sơn Thập Nhị Đạo lại đi cùng Hắc Bạch Song Sát?
Nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn mạnh miệng, coi thường nói:
- Tới rất đúng lúc. Chúng ta ra tay một lần diệt gọn bọn chúng.
Nói xong, Phùng Mãnh liếc nhìn năm người kia:
- Các vị bang chủ, sao các ngươi còn chưa đi hả?
Năm người sợ hãi, hoảng hốt, không tài nào giữ nổi bình tĩnh. Lại nghe Phùng Mãnh đuổi người, nghĩ tới Hắc Bạch Song Sát đang ở dưới chân núi, đành cúi đầu:
- Phùng bang chủ, ta nguyện ý gia nhập Phiêu Vân sơn!
- Tốt, ta cho các ngươi cơ hội này. Từ nay về sau, chúng ta đã làngười một nhà!
Phùng Mãnh không tiếp tục làm khó bọn chúng, nói:
- Đi, chúng ta cùng đi ra xem liệu Hắc Bạch Song Sát có phải là bađầu sáu tay hay không?!!
Trên sơn đạo, Yến Sơn Thập Nhị Đạo đi trước dẫn đường, Sở Nam và Tử Mộng Nhân thích ý đi phía sau.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Trên Phiêu Vân sơn, Yến Sơn Thập Nhị Đạo đi trước dẫn đường.
Hai bên đường, thành viên Phiêu Vân sơn đứng đầy. Bắt đầu là Võ Sư, Đại Võ Sư, sau đó đến Võ Tướng sơ giai, trung giai.
Sở Nam cũng thấy được Yến Sơn Thập Nhị Đạo không có thủ hạ, thực lực mười hai người hợp lại tuyệt đối có thể ngang với một tên Võ Quân cao cấp. Mặc dù bọn hắn không đỡ nổi một quyền của mình. Nhưng một quyền đó uy lực kinh người, mà hắn thì càng không thể dùng phạm trù người thường để tính toán.
Phùng Mãnh cùng đám bang chủ đi ra, thấy tình cảnh trên sơn đạo, hiện lên chút lo lắng:
- Yến Sơn Thập Nhị Đạo không có Truy Phong báo còn dám tớiđây, chẳng phải là chịu chết sao?
Nói xong, hắn phân phó tên đứng sau:
- Bảo Điền Bách Kiếm dẫn người tiêu diệt Yến Sơn Thập Nhị Đạo.
Một lát sau, một lão giả lông mày trắng xuất hiện. Đó chính là Điền Bách Kiếm, tu vị Võ Quân trung giai mang theo hơn hai mươi Võ Tướng cao cấp ngăn ở sườn núi. Xem ra Phùng Mãnh hạ quyết tâm tiêu diệt Yến Sơn Thập Nhị Đạo nhằm hạ uy phong Hắc Bạch Song Sát.
- Đầu hàng Phiên Vân sơn, ta sẽ tha cho các ngươi!
Điền Bách Kiếm hét lớn. Hắn tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng tinh thần rất cao. Là Võ Quân trung giai, nếu không có chuyện gì xảy ra thìhắn sống tới hai ba trăm tuổi là không thành vấn đề.
Lão đại Yến Sơn Thập Nhị Đạo tên là Lục Vũ, không nói không rằng, tụ nguyên lực, hóa ra thổ kiếm, đưa lên cao chém xuống. Điền Bách Kiếm hừ lạnh:
- Ngu ngốc! Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!
Nói xong, Điền Bách Vũ mới hạ lệnh:
- Tất cả xông lên, tiêu diệt Yến Sơn Thập Nhị Đạo.
Lệnh vừa ra, hơn hai mươi tên Võ Tướng cao cấp đồng loạt xông tên chém giết.
Mười hai huynh đệ Yến Sơn Thập Nhị Đạo đều tu luyện công pháp thổ thuộc tính. Ngoại trừ Lục Vũ, còn có một tên Võ Quân sơ giai. Mười hai người bọn họ kết hợp với nhau, chống lại hơn hai mươi tên Võ Tướng cao cấp vẫn chiếm thế thượng phong. Cho dù đối phương có sử dụng nguyên lực mộc hệ để khắc chế nhưng cũng vôdụng, tất cả đều do nguyên lực của chúng kém hơn Yến Sơn Thập Nhị Đạo.
Lục Vũ chống lại Điềm Bách Kiếm, hai người lực lượng ngang nhau. Không hổ danh là Điền Bách Kiếm, tuy chỉ có một thanh kiếm trong tay nhưng càng đánh hắn càng sử dụng kim nguyên lực biến ảo thành nhiều kiếm hơn. Trong không trung xuất hiện chín mươi chín thanh kiếm, Điền Bách Kiếm bài binh bố trận, giống như chỉ huyquân đội công kích Lục Vũ. Lục Vũ tuy rằng chỉ có một người một kiếm, phải hứng chịu tấn công từ bốn phương tám hướng nhưng vẫn không hề rơi xuống thế hạ phong.
Sở Nam cũng không dừng lại, mang Tử Mộng Nhân đi qua, Điền Bách Kiếm hét lớn:
- Đứng lại cho ta!
Đồng thơi, Điền Bách Kiếm phân ra mấy chục thanh kiếm khí, tấn công Sở Nam.
Sở Nam cũng không thèm quay đầu, tùy ý vung tay tóm lấy mười thanh kiếm. Hắn bóp nhẹ một phát mười thanh kiếm liền trở thành một thanh, sau đó Sở Nam tiện tay ném ra ngoài.
Thanh kiếm này đánh thẳng tới đan điền của Điền Bách Kiếm. Điền Bách Kiếm vô cùng kinh hãi. Nhưng hắn bị Lục Vũ quấn lấy, không tài nào thoát thân.
Mắt thấy kiếm khí càng ngày càng gần, hắn liều mạng không để ýtới Lục Vũ, phân ra hai mươi thanh kiếm khí chặn thanh kiếm kia lại. Nhưng kiếm khí của hắn vừa chạm vào đã lập tức tiêu tán, không thể cản nổi.
Điền Bách Kiếm càng sợ hãi. Lúc này hắn đã bị thổ kiếm đánh bịthương, Lục Vũ đang cầm thổ kiếm bổ vào đầu hắn.
Không còn biện pháp nào khác, Điền Bách Kiếm đành phải tách ba mươi thanh kiếm khí ra chặn đỡ kim kiếm, bốn mươi thanh kiếm khícòn lại thì ngăn cản Lục Vũ tấn công.
Nhưng kết quả vẫn như trước, kim kiếm mặc dù đã ảm đạm hơn rất nhiều nhưng vẫn phá hủy ba mươi thanh kiếm khí, xông thẳng vềphía trước.
Đồng thời, Lục Vũ ngưng tụ Sơn Thuẫn, ngăn cản kiếm khí, còn thổ kiếm trong tay đâm xuyên qua ngực Điền Bách Kiếm.
- Xoẹt!
Kim kiếm đâm vào đan điền Điền Bách Kiếm, nhưng cũng không xuyên qua, ngược lại kim quang tiêu tán. Đây cũng là do uy lực của kim kiếm đã bị tiêu hao rất nhiều.
Cho dù như vậy, tay chân Điền Bách Kiếm lạnh ngắt, rú lên thảm thiết. Thổ kiếm của Lục Vũ cũng đã đâm vào lồng ngực hắn, nhưng Lục Vũ cũng không vì vậy mà dừng tay, rút kiếm ra, chém ngang một phát, Điền Bách Vũ đầu lìa khỏi cổ, lăn lóc trên mặt đất.
Lục Vũ không chút chần chờ, sau khi chém đầu Điền Bách Kiếm lập tức xoay người đi đối phó với những tên Võ Tướng khác. Thân thểĐiền Bách Kiếm lúc này mới ngã xuống đất.
Sở Nam đứng cách đó ba thước, nhạ nhàng nói:
- Bạo!
Lập tức, một tiếng nổ vang lên. Thân thể Điền Bách Kiếm nổ tung thành thịt vụn.
Một màn này ngoài dự liệu của đám người Phùng Mãnh. Đây đườngđường là một Võ Quân trung cấp, tuy rằng lấy hai đánh một nhưng sao lại chết nhanh như vậy? Hơn nữa, thực lực của Bạch Sát quáđáng sợ! Hắn chỉ tùy tiện vung tay đã có thể khiến kiếm khí của người khác tiêu tán, sau đó lại sử dụng chính nguyên lực tiêu tán một lần nữa ngưng tụ thành kiếm, phải mạnh thế nào mới có thểlàm được như vậy?!!
Hơn nữa, tại sao Điền Bách Kiếm bỗng dưng bạo thể?
Bọn họ đoán nhất định là do Bạch Sát động tay động chân, nhưng cũng không hiểu rõ Bạch Sát đã làm những gì, càng sợ hãi Bạch Sát thêm vài phần.
Sở Nam không để ý những điều này, hắn vẫn bước đều.
Hơn hai mươi tên Võ tướng thấy Điền Bách Kiếm bị giết, trong lòng sợ hãi, thấp thỏm, có ý định chạy trốn. Nhưng Lục Vũ gia nhập đãdập tắt hi vọng của bọn họ.
Đợi Sở Nam bước lên đỉnh Phiêu Vân sơn, một thanh âm hét thảm cuối cùng vang lên, quân tiên phong của Phùng Mãnh đã toàn diệt.
Những bang chủ khác đầy vẻ sợ hãi. Chỉ còn Phùng Mãnh giữ được bình tĩnh, nghĩ tới lá bài tẩy của mình, quát lớn:
- Hắc Bạch Song Sát, Phiêu Vân sơn không đắc tội gì với các ngươi, tại sao ngươi muốn diệt chúng ta?
Sở Nam cười một tiếng:
- Ta vốn cho rằng tiêu diệt nhiều cường đạo như vậy ngươi đã tựhiểu. Không ngờ vẫn phải động thủ, vẫn phải đầu rơi máu chảy ngươi mới hiểu ra!
- Rốt cục ngươi muốn làm gì?
Thanh âm Phùng Mãnh không còn nghiêm nghị như trước, thân thểlui lại một chút.
Sở Nam nhìn đám bang chủ bang phái tam lưu, cười nói:
- Các ngươi muốn sống không?
- Ta muốn, muốn, muốn…
Cả đám nhao nhao lên. Trên đời nào ai ngại sống lâu đâu!
- Mỗi người giao ra hai trăm nguyên thạch trung phẩm sẽ được xuống núi.
Sở Nam thản nhiên nói. Những lời này tương tự như ở Ô Long cốc, nhưng mục đích lại không giống vậy.
Lúc này, Lăng trưởng lão đang chạy tới Phiêu Vân sơn.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius