Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng Chương 255: Ngươi chỉ xứng chết bằng cách này!
Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
- Một chiêu này của ta, cho tới giờ vẫn chưa có ai tiếp được!
Tôn Phi một tay nắm chặt pháp trượng, tay kia vẽ ra một đồ án vô cùng huyền ảo trước ngực.
Đoàn trưởng Huyết sắc dong binh đoàn vẻ mặt lại ngưng trọng.
Bởi vì hắn cảm giác trong màn lửa chung quanh liên tiếp truyền lại từng đợt hỏa nguyên tố dao động, như là có lực lượng kinh khủng ép chúng tụ tập.
- Nếu ngươi tiếp được một chiêu này, từ nay về sau ta tuyệt đối sẽ không đặt chân lên mảnh đất này lần nữa!
Tôn Phi lạnh lùng ngẩng đầu lên, một đạo quang diễm hình vòng cung xuất hiện quanh thân thể hắn.
Đoàn trưởng Huyết Đao dong binh đoàn áp lực càng lớn, hắn không thể không thời thời khắc khắc duy trì tập trung toàn bộ lực lượng cùng tinh thần.
Thần bí ma pháp sư đeo mặt nạ ác ma trước mắt này đã gây cho hắn áp lực quá lớn, hơn nữa, cao cấp ma pháp sư ở thực chiến lúc niệm chú sẽ tạo một vòng hộ thân phi thường cường hãn, muốn đánh lén một kích trí mạng, trừ phi so với đối thủ thực lực cao hơn ngoài một giai, nếu không vô ích. Cho nên hắn chỉ có thể bị động chờ đợi, hi vọng trụ được một chiêu, sát thần này sẽ nhanh chóng rời đi.
- Chuẩn bị tốt, tiếp chiêu đi!
Tôn Phi hét lớn.
Đoàn trưởng Huyết Đao dong binh đoàn tinh thần căng thẳng, lực lượng của toàn thân điên cuồng mà vận chuyển, đợi một chiêu kinh thiên động địa của đối thủ.
Đúng lúc này...
Một gợn sóng vô hình bỗng nhiên xuất hiện phía sau đoàn trưởng Huyết Đao dong binh đoàn.
Một thanh chủy thủ ngăm đen hình thù kỳ lạ từ trong hư không phóng ra, nhanh tới không thể nhìn thấy quỹ tích, vô thanh vô tức lóe lên rồi biến mất, đâm rách hộ thân đấu khí cùng trường bào của đoàn trưởng Huyết Đao mà cắm vào thân thể hắn.
- Đáng chết... Cút ngay cho ta!
Đoàn trưởng Huyết Đao toàn bộ tinh lực đều tập trung vào thần bí ma pháp sư trước mắt, nằm mơ cũng không ngờ, lại có người có thể vô thanh vô tức lẻn đến bên cạnh mình, thoải mái đâm rách một thân đấu khí cùng chiến bào phòng hộ và xé rách cơ thể mình.
Mà đợi tới lúc hắn phát hiện nguy hiểm, muốn phản ứng, đã không còn kịp rồi.
Chủy thủ đen thui kia như là có thể chém đứt vạn vật, dễ dàng từ phía sau đâm chuẩn xác tới trái tim của hắn.
Mà người nắm đằng chuôi chủy thủy, là một thân ảnh gầy yếu thấp bé.
- Không...
Đoàn trưởng Huyết Đao dong binh đoàn gầm lên giận dữ, vận chuyển một tia đấu khí lực lượng cuối cùng trên người, phản thủ một chưởng, đem người đánh lén đánh bay, mà động tác này, cũng làm cho vết thương trên người hắn càng thêm nghiêm trọng, máu tươi từ phía sau lưng phun ra ngoài. Chủy thủ dị hình đâm vào thân thể của hắn có lực tàn phá kinh khủng, lưu lại một vết thương trí mệnh.
- Khụ khụ khụ... Khụ khụ... Đê tiện... Ngươi....
Huyết Đao đoàn trưởng cố giãy dụa, cước bộ lảo đảo, đã muốn không đứng nổi nữa rồi.
- Đê tiện... Ha ha ha ha, như vậy là đê tiện?
Tôn Phi vẫn ở trên tượng đá thân hình một cái lóe ra, xuất hiện ở cách trước người Huyết Đao đoàn trưởng mười thước, từng bước một đi tới, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh thường:
- Sao ta lại cảm thấy chưa đủ đê tiện nhỉ? Lão tử thật muốn cho ngươi nếm đủ một trăm loại tàn nhẫn hành hạ tàn nhẫn nhất, giết ngươi đủ một trăm lần. Đáng tiếc là ngươi chỉ có một cái mạng đê tiện này... Sao, ngươi còn muốn giống như một võ sĩ chết trong tay lão tử? Ta nhổ vào! Ngươi —— không —— xứng! !
- Ôi Ôi... Ngươi... Ngươi rốt cuộc là... Là ai?
Huyết Đao đoàn trường tràn ngập không cam lòng.
Ánh mắt hắn đã bắt đầu biến thành màu đen, nếu không phải người trước mắt toàn thân hừng hực trong ngọn lửa, nói không chừng lúc này ngay cả thân ảnh của đối phương hắn cũng không thấy được... Trước khi chết, hắn nhất định phải biết, mình rốt cuộc là chết ở trong tay ai.
- Ta là...
Tôn Phi đi đến bên cạnh hắn, giống như là lão bằng hữu thì thầm bên tai hắn.
- Ngươi... Là... Hương...
Huyết Đao đoàn trưởng mở to hai mắt, trong con mắt đã tràn ngập rung động.
- Biết ta là ai rồi, an tâm mà chết đi!
Tôn Phi lại bước thêm một bước, tay trái nắm lấy chủy thủ sau lưng Huyết Đao đoàn trưởng, nhổ lấy, một vòi máu phọt ra, sau đó tay kia nắm lấy mái tóc dài, chủy thủ màu đen trong tay lóe lên một tia hồ quang, vèo một tiếng, đem đầu nhân vật nắm giữ thế lực đen tối hoành hành hơn mười năm chém xuống.
- Huyết Đao cúi đầu, hôm nay không ai có thể còn sống rời đi, a ha ha ha ha!
Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, thân ảnh đeo mặc nạ ác ma như ẩn như hiện, tay trái nắm thanh chủy thủ kì dị, tay phải giơ cao thủ cấp Huyết Đao đoàn trưởng, cất tiếng cười lanh lảnh như ác ma truyền từ địa ngục tới, toàn thân tản ra sát khí.
Một màn đáng sợ này, trực tiếp khiến mấy ngàn dong binh Huyết Đao đang gắng gượng cứu hỏa hỏng mất.
- A a a, đoàn trưởng bị giết rồi...
- Đoàn trưởng chết rồi! Đoàn trưởng chết rồi! ! !
- Xong rồi, Huyết Đao dong binh đoàn xong rồi, ác ma, hắn nhất định là ác ma từ địa ngục lên đòi nợ!
- Chạy mau, chúng ta xong rồi, mọi người chạy mau!
Trong biển lửa truyền tới một mảnh tiếng kêu kinh sợ, dong binh Huyết Đao hoàn toàn mất đi dũng khí phản kháng, tan đàn xẻ nghé. Thế cục phát triển đến một bước này, Huyết Đao bị diệt đã là chuyện không thể vãn hồi, mà tới lúc này Thiết Huyết doanh cùng sở trị an vẫn không có người xuât hiện, viện binh từ Fren gia tộc càng không thấy mặt, cái này đã đủ nói rõ vấn đề, Huyết Đao đắc tội người không nên đắc tội.
- Huyết Đao dong binh đoàn, bị ném bỏ!
...
Huyết Đao dong binh đoàn, còn có lục đại chiến tướng!
Trong đó độc nhãn cuồng mãng đã bị Tôn Phi bắt, giờ phút này bị trói trên tầng 6 tửu lâu, sắc mặt tái nhợt tuyệt vọng nhìn tổng bộ Huyết Đao bị biển lửa thôn phệ, đoàn trưởng bị chém chết, đồng đội ngày xưa chạy trối chết như chó nhà có tang... Thẳng đến lúc này, hắn mới sợ, chính thức sợ, nhưng hắn đã không có cơ hội hối hận, bởi một thánh đấu sĩ Hương Ba canh chừng hắn phía sau đã nhấc tay một đao chém xuống, sau đó nhấc thi thể không đầu của hắn ném tới biển lửa xa xa.
(Trâu thế o_0, tít ở tửu lâu ném tới chỗ kia)
Còn lại ngũ đại chiến tướng, lúc này đều có tâm cơ, có người mang theo một đám tâm phúc của mình, ôm vàng bạc tài vật từ một con đường bí mật chạu trối chết, có người thì nghiến răng nghiến lợi lao tới kho chứa bảo tích cóp bao năm của Huyết Đao, lại có người chọn báo thù...
- Ngươi giết đoàn trưởng, ta muốn giết ngươi báo thù cho ngài!
Trong ngọn lửa một đạo thân ảnh đột nhiên chui ra, trên người hắn quần áo cùng chiến giáp đều đã bị thiêu rụi cùng làn da, hiển nhiên là đã nấp một thời gian, muốn đánh lén Tôn Phi một kích trí mạng... Người này, đích thật là một hán tử rắn rỏi...
Đáng tiếc, hắn trung nghĩa, dùng sai địa phương rồi.
Tôn Phi không có chút động dung, trên mặt vẫn là vẻ lãnh khốc như cũ, kỹ năng pháp sư Thuấn Gian khởi động, thuấn di đến sau lưng đối thủ, sau đó phóng ra liên tiếp Hỏa Đạn, cùng lúc đối thủ luống cuống né tránh mà dùng chủy thủ xẹt qua cổ họng hắn...
Phanh!
Thi thể ngã trên mặt đất.
Vèo!
Tôn Phi đem chủy thủ trong tay ném đi ra ngoài, xa xa một thân ảnh gầy gò thấp bé vội tiếp lấy.
- Con lần này biểu hiện chưa được, sau khi một kích đắc thủ sau, bất luận chết sống, phải lập tức trốn đi, vừa rồi lúc con đâm tới người đối thủ sao lại dừng lại? Bị đối thủ bắt lấy cơ hội, phản đòn... Hừ, may mà hắn bị ta hoàn toàn kiềm chế, lại bị thương, nếu không giờ phút này con còn sống đứng đây được không?
Tôn Phi nhìn đối phương, chậm rãi nói.
- Sư phụ, con nhớ rồi.
Thân ảnh nhỏ gầy này, chính là đại đệ tử của Tôn Phi, Filippo Inzaghi.
Inzaghi thực lực không cao, nhưng thiên phú dị năng tiềm hành thuật thật sự là cao minh, có thể vô thanh vô tức nấp trong không gian, coi như là Tôn Phi, lúc bất cẩn cũng không thể phát hiện. Thời gian này Tôn Phi dốc lòng chỉ bảo, Inzaghi càng thêm nắm chắc thiên phú của mình, mà vì rèn luyện hắn trở thành một sát thủ hợp cách, hôm nay Tôn Phi để hắn lén lút tới chiến trường, hơn nữa khổ tâm sáng tạo cơ hội, dùng sức một mình chế trụ tâm thần của Huyết Đao đoàn trưởng, mới khiến Inzaghi Cát lợi dụng thiên phú ẩn thân một kích đắc thủ. Đương nhiên, một phần công lao cũng phải kể đến chủy thủ trong tay Inzaghi, chính là được rèn từ ác ma di cốt cùng hắc thiết tinh, có thể so với thần binh lợi khí, mới khiến hắn dễ dàng xuyên qua hai lớp phòng ngự đánh lén thành công.
- Thích khách, chính là phải biết nắm giữ thời cơ. Con nhất định phải nhớ những lời này, cố gắng trở thành một đại tông sư trong nắm bắt cơ hội, lúc đó con sẽ trở thành đệ nhất thích khách tung hoành trong thiên hạ.
- Vâng, thưa sư phụ!
Luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch mời vào ĐÂY !!!
Đã có 64 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng Chương 256 : Ý niệm triệu hoán thần bí
Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
- Được rồi... Thương thế không nghiêm trọng chứ?
Giáo huấn xong, Tôn Phi bắt đầu quan tâm tới thương thế của đệ tử.
- Không nặng, có giáp hộ thân, chỉ là thoáng thương tổn tới phổi, nhưng con dùng hồng sắc dược tề xong đã bình phục.
Trên gương mặt luôn lạnh như băng của Inzaghi rốt cục lộ ra một nét cười ngượng nghịu.
Tôn Phi gật gật đầu.
Hắn xoay người lột bộ chiến bào làm từ da thất giai ma thú trên người Huyết Đao đoàn trưởng rồi cất vào giới chỉ. Đây là một kiện chiến bào giá trị xa xỉ, ẩn chứa khí tức hàn băng nhàn nhạt, ngưng mà không phát, dẻo chắc lạ thường, còn có tác dụng tăng phúc cho ma pháp cùng đấu khí băng hệ. Tuy nó bị Inzaghi đục một lỗ phía sau, nhưng không ảnh hưởng tới giá trị.
- Gì? Đây là... Lập tức truyền mệnh lệnh của ta tới nhóm Lampard thúc thúc, nói bọn họ tạm thời thời kéo dài thời gian, không cần diệt tuyệt Huyết Đao vội, ta còn có một ít chuyện muốn làm.
Tôn Phi đột nhiên cảm ứng được cái gì, biến sắc, nói.
- Vâng, sư phụ.
Inzaghi cung kính trả lời, thân hình chợt lóe, biến mất trong đêm.
Nhắm mắt lại cẩn thận cảm ứng, xác định phương hướng, Tôn Phi tiến vào đại điện tổng bộ số 1 Huyết Đao dong binh đoàn, tìm kiếm từng chi tiết.
. . .
- Huyết Đao dong binh đoàn... Xong rồi!
Trên một tòa tháp cao xa xa, một thiếu niên vẫn luôn chú ý chiến cuộc khuôn mặt biến đổi không ngừng, cuối cùng suy sụp thở dài một tiếng, hơi do dự, rồi thân hình lóe lên mấy cái, xuống khỏi tháp cao, lẩn vào bóng tối.
- Huyết Đao bị diệt, tới lúc thu hoạch lợi ích rồi!
. . .
- Hương Ba vương đến giờ còn chưa hiện thân? Chẳng lẽ...
Đế quốc quân thần Arshavin một thân khôi giáp sáng loáng đứng trong vòng bảo vệ của Thiết Huyết doanh cố ý tìm kiếm một thân ảnh, nhưng từ đầu đến cuối, đạo thân ảnh này cũng không xuất hiện... Điều này khiến hắn càng thêm nghi ngờ.
- Thần bí ma pháp sư đeo mặt nạ ác quỷ kia rốt cuộc là ai? Một ma pháp sư tu vi lục tinh cấp không thể là vô danh, tại sao trong tình báo của ta lại chưa từng thấy người này xuất hiện tại Zenit?
Nghĩ đến đây, đế quốc quân thần phát hiện mình như đang bị trùm trong một tầng lụa mỏng, che mắt hết thảy, khiến hắn không thể không lo lắng.
- Nhanh chóng điều tra!
Arshavin giọng lạnh như băng.
- Vâng, điện hạ.
Một thân binh bên cạnh quỳ một chân trên đất lĩnh mệnh, xoay người rời đi.
Làm tâm phúc đại hoàng tử một tay nâng đỡ lên, cùng xuất sinh nhập tử sóng vai chiến đấu, bọn hắn chẳng những trung tâm như một, hơn nữa còn ăn ý vượt xa thống soái thông thường, chỉ một câu đơn giản kia đã khiến cho bọn họ minh bạch rất nhiều ý tứ, đương nhiên biết đại hoàng tử điện hạ cần tra cái gì.
. . .
Trên hư không, lẩn sau mây đen.
- Ông bạn già, ngươi nhìn ra được không? Tiểu tử mang mặt nạ liệu có phải cái tên Alexander kia?
Materazzi vò đầu, hắn xem tới đỏ mắt cũng không thể kết luận.
- Không.
Thân ảnh gầy yếu nói.
- Ngươi cũng nhìn không ra sao?
- Ừ!
- Ha ha ha, đường đường đế quốc Võ Thánh Krasic đại nhân cũng không nhìn ra sao? Chẳng lẽ một chút manh mối cũng không có?
- Lực lượng cùng khí tức hoàn toàn bất đồng, ta không thể phán đoán.
- A? Rốt cục ngươi cũng nói nhiều thêm vài lời, a ha ha ha, làm ta quá ngạc nhiên rồi. Tận 14 chữ, hơn cả lời trong 3 năm của ngươi, ha ha ha!
Đế quốc đệ nhất ngâm du thi nhân Materazzi mở to hai mắt nhìn, đắc ý phi thường.
Võ Thánh:
- ...
Materazzi:
- He he, nếu hôm nay có người khác ở đây khẳng định bị ngươi dọa sợ.
Võ Thánh:
- Còn ngươi nếu ít lời đi một chút hẳn sẽ đáng yêu gấp nghìn lần.
Materazzi:
- ...
Materazzi:
- Muốn lột cái mặt nạ kia nhìn một cái không?
- Đừng!
- Lại nữa, nhiều thêm mấy từ sẽ chết à?
- ...
. . .
. . .
Đại điện tổng bộ số 1 Huyết Đao dong binh đoàn cực kỳ to lớn, như một quảng trường thu nhỏ, mà dù bên trong giờ đã bị Tôn Phi dùng Hỏa Đạn làm nổ tan một vài chỗ, lửa vẫn thiêu đốt hừng hực, nhưng đại bộ phận kiến trúc vẫn còn hoàn hảo như cũ.
Tôn Phi cẩn thận cảm ứng, triệu hồi ra pháp trượng trong bộ sáo trang Akana quỷ kế, sẵn sàng phòng bị, đi từng bước tới vương tọa tạc hình song sư ma thú khổng lồ ở ngay trung ương đại điện.
- Một đoàn trưởng dong binh đoàn nho nhỏ cũng dám ngồi vương tọa song sư ma thú chỉ quốc vương nước phụ thuộc được sắc phong mới dám ngồi sao? Huyết Đao dong binh, thật sự là gan lớn đến cực điểm.
Tôn Phi nói xong, khẽ cười lạnh vung pháp trượng trong tay.
Sưu sưu sưu sưu!
Tiếng rít bén nhọn vang lên, liên tục bốn đạo Hỏa Đạn ẩn chứa lực lượng hỏa nguyên tố khủng bố tiêu xạ mà ra, hung hăng đập vào phía trên vương tọa song sư ma thú. Vương tọa bằng đá kia há chịu nổi cường lực như vậy, lập tức nổ tan tành.
Đá bụi chậm rãi lắng xuống.
Phía sau vương tọa song sư, lộ ra một cổng vòm mật đạo một người qua, đen kịt sâu thăm thẳm không biết thông tới đâu.
Vách đá hai bên cổng vòm khắc từng lộ tuyến thần bí lưu chuyển ngân sắc chói lọi, đây là một loại ma pháp trận văn phi thường kỳ dị, hoàn toàn bất đồng với phương thức khắc trận văn trên đại lục. Tôn Phi tới gần cẩn thận quan sát, phát hiện cổng vòm này tựa hồ là từ nguyên một tảng đá khổng lồ tạo hình thành chứ không hề có lắp ghép, thỉnh thoảng lại khẽ tản một cỗ khí tức tang thương cổ xưa như đã trải qua vô vàn năm tháng.
Mà những chữ triện khắc trên ma pháp trận ở cổng vòm lại tạo cho Tôn Phi cảm giác quen thuộc khó nói nên lời.
Trực giác nói cho hắn, cổng vòm này hẳn là thứ tốt.
- Thu lại rồi nói sau...
Không thể lập tức kết luận, thấy bốn bề vắng lặng, Tôn Phi trực tiếp chuyển sang hình thức người man rợ, dùng sức dỡ cả cổng vòm xuống rồi thu vào không gian trữ vật.
Làm xong tất cả chuyện này, hắn mới chậm rãi cất bước vào chỗ sâu trong mật đạo.
Lúc trước hắn vô ý cảm ứng được một tia triệu hoán lúc ẩn lúc hiện, chính là từ trong mật đạo này lộ ra.
Mật đạo phi thường nhỏ hẹp, chỉ có chứa một người nghiêng thân mà vào, về phía trước ước chừng hơn năm mươi thước, mật đạo mới bắt đầu trở nên rộng rãi, hiện ra một nơi ánh sáng mông mông, khiến kẻ khác như lâm vào mộng ảo.
Nếu người bình thường ở trong địa đạo nhỏ hẹp như vậy đi lại một đoạn thời gian, đột nhiên chứng kiến quang mang thánh khiết sáng lạn như thế, nhất định sẽ tăng cước bộ chạy tới.
Nhưng Tôn Phi thì lại dừng một chút, sau đó đứng yên tại chỗ.
Bởi vì hắn có thể cảm giác được, sau khi mật đạo trở nên rộng mở, trước mắt sáng bừng lên thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng trực giác lại để hắn nhận được một tia nguy hiểm khiến hắn phải kinh sợ.
- Cạm bẫy ma pháp? Cơ quan thuật?
Thật không ngờ một cái ổ cỏn con như Huyết Đao dong binh đoàn lại đang ngầm cất dấu một địa phương đáng sợ như vậy.
Tôn Phi nghĩ nghĩ, thời gian cấp bách, hắn chuyển sang hình thức thích khách, sau đó từ từ đi về phía trước.
Trong bảy đại chức nghiệp Diablo, thích khách am hiểu nhất là chế tạo cùng phá giải cạm bẫy ma pháp, đối với cơ quan thuật cũng có lý giải nhất định, thích hợp nhất trong hoàn cảnh này.
Quả nhiên, dưới hình thức thích khách, Tôn Phi có thể cảm nhận được rõ ràng, trên mặt đất cùng vách đá nhẵn nhụi kia cất dấu chi chít cạm bẫy, đủ khiến dù là lục tinh cấp võ sĩ tùy tiện xông tới, cũng có thể bị thua thiệt lớn, nếu vận khí không tốt, thậm chí có thể trực tiếp vẫn lạc tại nơi đây.
Tôn Phi chậm chạp đi tới.
Hắn đang lần lượt dỡ bỏ từng cạm bẫy trong thông đạo, bất quá không phải là bỏ hết, mà là theo một quỹ tích quái dị chỉ đủ một người bước qua.
- Lạ thật, những cạm bẫy cùng cơ quan này thiết kế phi thường xảo diệu nhưng bố trí lại rất vụng về, giống như là do một kẻ không biết tí gì về hai thứ này sắp bừa lên, trông mèo vẽ hổ vậy...
Tôn Phi dần dần đã phát hiện một ít khác thường, thông đạo khắp nơi đều hiện đầy cạm bẫy, nhưng vì quá dày khiến uy lực của chúng tự triệt tiêu mà giảm đi, tựa hồ do một người tiện tay lung tung bố trí.
Cả đoạn đường này ước chừng dài hơn mười thước, Tôn Phi dưới hình thức thích khách hao tốn suốt 30 phút mới thông qua.
Mà cả quá trình hắn không hề kích phát một cái bẫy rập nào, quay đầu nhìn lại không hề phát hiện vết tích của người mới bước qua.
Luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch mời vào ĐÂY !!!
Last edited by †Ares†; 13-08-2013 at 10:03 PM.
Đã có 69 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng Chương 257 : Bảo tàng của Huyết Đao
Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
Cuối con đường là một thạch bích (bức tường bằng đá), phía trên khắc thật sâu 9 ký tự phù văn không biết nghĩa, lưu chuyển trong đó một cỗ năng lượng màu máu đỏ, làm cho 9 ký tự kia thoạt nhìn vô cùng thần bí. Tôn Phi lẳng lặng đứng trước thạch bích, hắn kinh ngạc phát hiện, những phù văn này dường như mình đã gặp ở đâu đó, nhưng tuyệt đối không thể có chuyện phù văn trong Diablo lại có thể nhảy ra khắc ở nơi này.
Sau đó, Tôn Phi làm một chuyện rất phù hợp với bản tính của hắn.
Hắn một lần nữa chuyển sang hình thức người man rợ, dùng man lực gỡ cả thạch bích xuống cất vào trữ vật giới chỉ, đợi mang tới Diablo cho Ankara cùng Cain - hai 'Nhà khoa học' nghiên cứu lai lịch.
Làm xong, Tôn Phi xoay người đi về bên phải thạch bích.
Bên phải một hướng 90 độ với con đường ban đầu, phía trước chính là nơi vọng lại ánh sáng thánh khiết như mộng ảo.
Lúc này đã không còn cạm bẫy cùng cơ quan, cho nên Tôn Phi vẫn duy trì hình thức người man rợ.
Dọc hết con đường khúc khuỷu, trước mặt đã là một đại sảnh trống trải.
Vừa bước tới, Tôn Phi cũng không nhịn được phải ngẩn ngơ, tiền vàng, tiền bạc, bảo thạch, ngọc khí, đủ loại ma pháp thạch lóe ra quang diễm tương ứng chất đống thành một ngọn núi nhỏ cao chừng hơn 20 thước xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.
Nơi này xem chừng chính là cửu cải Huyết Đao dong binh đoàn vơ vét tích lũy nhiều năm trước.
Huyết Đao vì tích lũy của cải có thể làm bất cứ chuyện gì, đế quốc pháp chế hủ bại càng khiến chúng lộng hành. Dưới ủng hộ của gia tộc Fren, trong suốt mười năm tồn tại Huyết Đao đã không thể gọi là dong binh đoàn, mà chỉ còn là một đám đạo phỉ hèn mọn vô sỉ tham lam như hấp huyết quỷ. Cũng là như thế, tài bảo chúng tích lũy được tuyệt đối là một con số đủ để đè chết người.
Hơn nữa Tôn Phi dám khẳng định, số trước mắt này chỉ là một bộ phận, nếu như tính luôn tài phú mà Huyết Đao đã cung phụng Fren gia tộc và các thế lực khác tại đế đô, tích lũy của Huyết Đao dong binh đoàn tuyệt đối sẽ là một bảo tàng khiến người không cách nào tưởng tượng.
Bảo tàng như vậy, cho dù muốn mua 100 cái Hương Ba Thành cũng dư sức.
Kinh người!
Không thể tưởng tượng nổi!
Nhìn cái núi của cải cùng cùng ma pháp thạch trước mặt, Tôn Phi một trận tâm huyết sôi trào.
Đổi lại bất cứ người nào, đột nhiên chứng kiến tài phú bảo tàng lớn như thế, chỉ sợ cũng phải phát điên lên.
Nhưng Tôn Phi thì lại chậm rãi làm cho mình trấn định lại.
Lần này có thể dễ dàng diệt Huyết Đao dong binh đoàn, nguyên nhân chủ yếu là nhờ Paris an bài, khiến các thế lực lớn đế đô gồm cả Fren gia tộc cam tâm vứt bỏ đoàn đạo phỉ tội ác ngập trời này, nên Tôn Phi mới có cơ hội vào đế đô đại sát tứ phương rồi biến mất mà không gặp bất kỳ can thiệp nào. Dựa theo hiệp định, Tôn Phi có thể đạt được ba thành lợi ích, nếu giờ phút này độc chiếm bảo tàng, tất nhiên chọc tức những thế lực kia. Tôn Phi tuy rằng không sợ, nhưng cái giá phải trả cũng không rẻ, mất nhiều hơn được.
Tôn Phi cũng không phải Đông Phương Bất Bại, muốn cùng khắp thiên hạ là địch.
Huống chi, có tồn tại nghịch thiên như Horadric Cube của Diablo, Tôn Phi có thể lợi dụng các loại ma pháp thạch cấp thấp hợp thành ma pháp thạch thượng hạng, thế nên tiền tài đối với hắn cũng không phải là quá hấp dẫn.
Tôn Phi cũng không lấy dù chỉ một mai kim tệ từ ngọn “núi” này.
Hắn vòng qua núi vàng đi tới mặt sau đại sảnh.
Sau bảo sơn, quả nhiên có kỳ vật khác.
Đó là hơn giá binh khí sắp xếp chỉnh tề, mỗi giá là một loại, có khôi giáp, có đao kiếm, có trường thương, còn có đủ loại vũ khí tạo hình kỳ dị khác... Tất cả đều là tinh phẩm trong tinh phẩm. Tôn Phi tùy tay rút ra một thanh trường kiếm, múa thử mấy đường, từng đạo hàn khí thấu xương nhất thời tràn ngập quanh thân, mơ hồ có tiếng kiếm ngâm truyền ra, lưỡi mỏng như tờ giấy, một sợi tóc thả qua cũng bị vô thanh vô tức cắt thành hai đoạn.
Hảo kiếm!
Tôn Phi nhịn không được nhẹ giọng cảm thán.
Hắn đem trường kiếm đặt về chỗ cũ, lại thử vài món khác, tất cả đều lợi hại dị thường, chém sắt như bùn. Về phần khôi giáp thì tạo hình phi thường hợp lý, có thể bảo vệ mỗi một bộ vị yếu hại trên cơ thể kể các các đốt ngón tay... Trang bị vũ khí như vậy, cho dù là thập đại chủ chiến quân đoàn cùng hoàng cung cấm vệ quân cũng không có bao nhiêu người có được.
Bất quá Tôn Phi như cũ thờ ơ, để tất cả lại chỗ cũ, tiếp tục đi sâu tới.
Hương Ba Thành vẫn còn dư thừa ác ma di cốt cùng Hắc Thiết tinh, lại có thợ rèn Fara đại tông sư, tạo ra khôi giáp cùng binh khí đều là thần binh lợi khí, lại thêm tất cả đều là vũ khí ma pháp, luận cấp bậc cao hơn số ở đây tới mấy lần, nên dù binh khí nơi này có sắc bén hơn nữa, chẳng qua cũng là “ngói” mà thôi.
Sau 10 giá binh khí là nơi đặt 6 giá sách.
Điều này khiến Tôn Phi rất ngạc nhiên, không nghĩ tới đám đạo phỉ tà ác tham lam này cũng học đòi “mỗi ngày đọc sách để tương lai tươi sáng hơn”?
Bất quá khi Tôn Phi chứng kiến mấy cuốn sách kia thì lập tức suy nghĩ lại.
Bởi cả sáu giá sách này đều là đấu khí bí tịch cùng bản chép tay tu luyện của ma pháp sư, phẩm cấp đều không thấp, đặc biệt còn một bản tâm đắc suốt đời tu luyện của một đại ma pháp sư lục tinh cấp.
Mấy thứ này, thật không thể đánh đồng cùng của cải.
Cái quyển “Áo nghĩa không gian ma pháp cấp thấp - Giải mã” của đại ma pháp sư lục tinh cấp kia dù đặt ở phòng đấu giá hoành tráng nhất đế đô St. Petersburg, tuyệt đối sẽ được coi là áp trục chi bảo, khiến vô số cường giả cùng tài phiệt đánh nhau vỡ đầu mà tranh đoạt.
Cho nên lần này, Tôn Phi còn bình tĩnh như hai lần trước.
Hắn không do dự, đem toàn bộ 6 giá sách đặt những đấu khí bí tịch cùng ma pháp chép tay này nhét hết vào trữ vật giới chỉ. Hương Ba Thành muốn quật khởi, trước mắt cần nhất không phải tiền tài, mà đúng là mấy thứ này.
Tiếp tục vào sâu trong đại sảnh, Tôn Phi thấy được một ít thực phẩm cùng nước uống được bảo quản rất tốt bằng ma pháp băng hệ, còn có một phòng bếp nhỏ đầy đủ dụng cụ... Tất cả chỗ này cũng đủ một người duy trì sinh tồn trong một tháng.
- Chẳng lẽ có người muốn đem nơi này thành chỗ tránh nạn sao?
Tôn Phi thầm thắc mắc.
Nhưng hắn không biết là đoàn trưởng Huyết Đao dong binh đoàn là một kẻ vô cùng cẩn mật, hắn tự biết những năm gần đây làm vô số chuyện ác tày trời, đắc tộikhông ít thế lực lớn, cho nên liền vì chính mình chuẩn bị đường rút. Cái đại sảnh ngầm này đã tồn tại từ trước, được hắn vô tình phát hiện sửa sang cùng bí mật tích trữ tiền tài binh khí, từ đầu đến cuối chỉ mình hắn biết, đề phòng bất trắc lập tức chui xuống trốn qua một đoạn thời gian, đợi cho kỳ nguy hiểm vừa qua, liền có thể cao chạy khỏi đế đô, đông sơn tái khởi tự lập quốc gia.
Ai biết ngày hôm nay Tôn Phi tới quá mức đột ngột, khiến toàn bộ công sức hắn chuẩn bị hồi lâu thành toàn hết cho kẻ giết chết mình.
Đây chính là báo ứng!
Qua khu vực dự trữ thực phẩm, tiếp tục đi lên phía trước, ánh sáng dần dần tối lại, chỗ sâu nhất trong đại sảnh là là một cái hố to, sâu không thấy đáy, gió lạnh thổi ngược lên từng đợt mang theo một ít khí tức sâm hàn, không biết phía dưới có thứ gì.
Tôn Phi chuyển sang hình thức pháp sư, pháp trượng trong tay vung lên một cái, một đạo hỏa diễm không biết từ đâu xuất hiện chậm rãi chìm xuống chiếc hố.
Quang cảnh nhất thời trở nên rõ ràng.
Tôn Phi cúi đầu vừa nhìn, nhất thời sắc mặt đại biến.
Nguyên lai trong cái hố đen kịt kia là vô số hài cốt trắng hếu, bị ánh lửa chiếu một cái, nhất thời từng luồng u quang như ma trơi vọt ra, giống như một đàn quỷ hồn bỗng dưng lao tới trước mặt, một cỗ khí tức âm hàn trong nháy mắt bao phủ cả đại sảnh.
- Chủ nhân những hài cốt này, nhất định là chết oan, hơn nữa còn là đại oan mới có thể làm ra loại dị tượng vong linh chi hồn này. Có điều không biết vì sao bọn họ lại chết ở chỗ này?
Luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch mời vào ĐÂY !!!
Đã có 65 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng Chương 258 : Đến cùng phải hay không
Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
Tôn Phi khởi động kỹ năng cầu nguyện của thánh kỵ sĩ, một quang mang thần ánh tràn ra, nơi ánh sáng đi qua khí tức âm sâm hàn lãnh lập tức biến mất vô tung, giống như được gột rửa. Cả không gian thoáng chốc đã tràn ngập một cỗ nhu hòa thuần khiết.
Làm xong tất cả chuyện này, Tôn Phi một lần nữa chuyển sang hình thức pháp sư.
Ý niệm triệu hoán như có như không lúc trước càng lúc càng rõ ràng, giống như là có thân nhân huyết mạch tương liên đang kêu gọi, mà cỗ ý niệm này chính là phát ra từ dưới cái hố đen dày đặc hài cốt kia.
Tôn Phi không do dự nhảy xuống.
Tràng diện như thế này không là gì so với thế giới tanh máu như Diablo, nơi đó mới thật sự là địa ngục nhân gian, so sánh ra ở đây còn đáng yêu hơn nhiều lắm.
Răng rắc!
Rơi trên mặt đất, Tôn Phi đạp vỡ vô số khung xương.
Những hài cốt này ước chừng đều đã có hơn chục năm, mục nát hết cả, từ đó có thể thấy được khi còn sống những người này cũng không phải là cao thủ gì, chẳng qua nhờ nơi này không có gió ẩm mà xương còn hình dạng.
Tôn Phi từng bước tiến tới, đạp lên xương cốt dưới chân khiến nổi lên từng mảng bụi trắng đầy trời.
- Hử? Nơi này có mấy thứ?
Hỏa cầu chiếu sáng khiến Tôn Phi phát hiện một ít đồ vật ngoài dự liệu.
Bên dưới những khung xương chôn một ít dụng cụ xây dựng xà beng cuốc xẻng cùng vài bộ quần áo. Điều này làm Tôn Phi nhất thời hiểu rõ lai lịch số hài cốt này —— đoán chừng là nô lệ hoặc thợ thủ công tham gia hoàn thành kiến trúc đại sảnh rồi bị giết người diệt khẩu, vứt xác ở tại nơi này.
Tôn Phi nhắm mắt cẩn thận cảm ứng, phát hiện cỗ ý niệm dao động này bắt nguôn từ phía sau tấm thạch bích dưới đáy hố.
Hắn đang muốn tới gần thạch bích nhìn kỹ, đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, bởi vì ở phía trước thạch bích ước chừng nửa thước, trong đống hài cốt, không biết từ khi nào lại xuất hiện hai dấu chân in rõ.
Dấu chân dài chừng 30 phân, dẫm vào giữa đống hài cốt làm xương mục hóa bụi in thành vết như đi trên sa mạc. Đầu ngón chân hướng về thạch bích đằng trước, Tôn Phi ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, có thể khẳng định, dấu chân tuyệt đối là cùng một đôi chân ở cùng một chỗ đạp rất nhiều lần mới hình thành dấu vết.
Rốt cuộc là ai, lại ở địa phương này đứng cùng một chỗ nhiều lần như thế?
Tôn Phi suy nghĩ một lát, đứng lên, hai chân dẫm chồng lên vết chân kia.
Đinh. . . Răng rắc!
Một tiếng vang khô ròn truyền đến, tiếp theo là liên tiếp tiếng “kình kịch” từ bánh răng chuyển động. Tôn Phi cảm giác được dưới chân của mình truyền đến một trận chấn động nhè nhẹ, sau đó thạch bích trước mặt đột nhiên xuất hiện bốn năm sáng màu bạc, những điểm sáng này bắt đầu quay tròn trên mặt thạch bích tạo thành một đường cong cực kỳ xinh đẹp, cuối cùng tạo thành một hình ma pháp trận tương tự thạch môn (cửa đá).
- Đây là...
Không đợi Tôn Phi kinh ngạc, ma pháp trận đột nhiên tự động vận chuyển.
Một cỗ khí tức Tôn Phi vạn phần quen thuộc lưu chuyển, không khí ong ong run rẩy, một cánh cửa ánh sáng thiên lam sắc cao hai thước hình trứng xuất hiện ở trước mắt.
Tôn Phi nghẹn họng nhìn trân trối.
Một màn trước mắt này đối với hắn mà nói thật sự là quá quen thuộc.
Không ngờ là truyền tống môn.
Ma lực dao động, sắc thái rực rỡ, cửa ánh sáng hình trứng... Tôn Phi hoàn toàn có thể xác định, đây là một truyền tống môn, có điều không biết bước vào thì sẽ tới đâu.
Tôn Phi phát hiện sự tình trở nên càng ngày càng thú vị.
Lần này huyết tẩy Huyết Đao dong binh đoàn vốn chỉ muốn báo thù cho người dân Hương Ba bị bắt làm nô lệ chết thảm nhiều năm trước, nhưng sự tình phát triển đến nơi đây, cũng đã vượt ra khỏi dự tính ban đầu.
Triệu hồi ra một thân khôi giáp, tay cầm Thần Chi Cự Nhận cùng Bí Nghi Chi Kiếm, Tôn Phi không do dự, bước chân vào truyền tống môn.
Quang ảnh chợt lóe, một không gian u ám xuất hiện trước mắt Tôn Phi.
Còn chưa kịp cẩn thận đánh giá cái không gian này, đập vào tầm mắt lại tiếp tục là hài cốt.
Một bộ hài cốt vàng rực rỡ.
Bộ hài cốt này khác hẳn với những hài cốt của thợ thủ công ở đầu đường, giống như tạo từ vàng ròng, tỏa hào quang rực rỡ không thẻ nhìn gần, hơn nữa có vẻ thấp bé hơn xương người thường rất nhiều, chỉ khoảng hơn 1 thước, đại khái đứng tới hông người bình thường. Hài cốt nguyên vẹn, duy trì thế đứng thẳng nhờ 2 lưỡi chiến phủ tỏa xích hồng sắc quang diễm ở hai tay, như là đang canh gác cho cái gì đó.
. . .
. . .
- Mẹ nó! Dong binh đoàn xong rồi... May mà lão tử sớm có chuẩn bị!
Trong không gian ngập tràn lửa nóng, một trong Huyết Đao lục đại chiến tướng, Địa Hổ Cahill lưu luyến nhìn từng mảng kiến trúc đang bị liệt diễm vô tình cắn nuốt, quay người suất lĩnh hơn hai mươi tâm phúc, mang theo toàn bộ tài bảo âm thầm tích cóp được, theo phía tây đường phố chạy như điên ra ngoài.
Tổng bộ Huyết Đao dong binh đoàn chiếm diện tích rất lớn, bên ngoài có kiến trúc cao lớn cùng loại với tường thành ngăn cách, tứ phía chỉ để lại bốn đường hầm đi thông ra ngoài.
Mà lúc này Địa Hổ Cahill cùng tâm phúc đã đi được hơn 20 mét trong đường hầm, trên mặt cũng lộ thần sắc vui mừng vì sống sót sau tai nạn.
Chỉ cần ra khỏi đường hầm, với trình độ quen thuộc địa hình để đô bọn hắn thừa tự tin để biến mất vô ảnh vô tung, bảo toàn tính mạng.
- Nhanh nữa lên... Đúng rồi, Andy, có mang theo hai tiểu quỷ kia không?
Địa Hổ Cahill chân bước nhanh, thấp giọng hỏi.
- Thủ lĩnh, ngài yên tâm, đều mang cả rồi.
Một gã dong binh gầy lùn mắt che mất một bên thấp giọng cười gằn hồi đáp. Trên vai hắn và một gã đồng bạn cơ bắp khác đều đang khiêng một cái bao tải không ngừng giãy dụa, dưới ánh trăng mờ mịt có thể nhìn ta trong bao đại khái là người sống, bất quá tựa hồ là miệng bị nhét, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ô ô trầm thấp tuyệt vọng.
- Thật là đáng sợ! Thật sự là thật là đáng sợ! Pháp sư khủng bố đeo mặt nạ ác ma kia rốt cuộc là ai? Quả thực giống như là ma quỷ đi ra từ địa ngục. Đoàn trưởng đại nhân một thân hàn băng hệ đấu khí ngũ tinh cấp, ở đế đô coi như là một cường giả có chút danh tiếng, lại có thể bị ác ma kia dễ dàng chặt bay đầu!
Tình hình tạm ổn, giờ mới có người hoàn hồn sợ hãi than.
- Quản hắn là ai làm gì, dù sao chúng ta đã trốn được rồi... Ha ha ha ha, đợi ra hẳn ngoài, đã có hai “cái kia” giúp chúng ta hảo hảo giải hỏa!
Có người vui sướng vì mình vận khí tốt đại nạn không chết.
- Câm miệng hết cả cho ta!
Địa Hổ Cahill quay đầu lại thấp giọng gầm lên, thần sắc hắn âm lãnh nói:
- Hai con đàn bà kia ta còn có việc trọng dụng, ai dám đụng vào đừng trách ta hạ thủ vô tình.
Đám dong binh Huyết Đao đều không dám lên tiếng.
Địa Hổ Cahill lúc này mới quay đầu lại, tiếp tục chạy như điên.
Nhưng vừa đi chưa được bài bước, hắn đột nhiên dừng lại, mắt trợn to, toàn thân mồ hôi lạnh thi nhau chảy.
Phía trước là một thân ảnh to lớn lưng đeo kỵ kiếm, cả người mặc bộ khôi giáp kỳ dị tản mát ra một tầng tinh quang mơ hồ, mái tóc đỏ bay múa như hỏa diễm...
K hí tức cường đại, đáng sợ theo đạo thân ảnh này phát ra.
Dong binh Huyết Đao thấy thân ảnh kia, cảm tưởng như mình là một con chó hoang đang chạy htục mạng đột nhiên xui xẻo gặp phải vạn thú chi vương, khí thế như thủy triều kia khiến bọn hắn cảm thấy ngạt thở.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Địa Hổ Cahill vẫn luôn mạnh mẽ, giờ cảm nhận khí tức cường đại kia cũng không khỏi run rẩy hỏi.
- Huyết Đao dong binh đoàn?
Một giọng nói lãnh đạm truyền tới.
- Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?
Đám dong binh biến sắc, người trước mắt, là vì bọn hắn mà đến.
- Đến cùng phải hay không Huyết Đao dong binh?
Đáp lại vẫn là giọng điệu lãnh đạm.
Đám dong binh nhận thấy thân ảnh đối diện lóe ra một tia sát khí, một cảm giác tuyệt vọng lập tức sản sinh trong lòng. Nguyên lai loại cảm giác khi bị một kẻ cao cao tại thượng phán xét sống chết như bọn chúng vẫn làm hằng ngày với kẻ yếu hơn mình lại đáng sợ như thế, quả thực làm bọn hắn sợ đến mất mật.
Luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch mời vào ĐÂY !!!
Đã có 64 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
- Không nói? Vậy là đúng rồi?
Đường phố tối tăm hòa với ánh sao nhàn nhạt dưới bầu trời khiến nó càng thêm vẻ u ám. Đạo thân ảnh kia chậm rãi rút thanh cự kiếm sau lưng:
- Một trong 12 thánh đấu sĩ dưới trướng Hương Ba Vương, Thánh đấu sĩ chòm sao Sư Tử Frank Lampard, phụng mệnh giết người!
- Hương Ba Vương?
Sau đó, các dong binh Huyết Đao mới hiểu rõ ngọn nguồn tai vạ.
- Không ngờ là Hương Ba Vương!
- Mọi người cùng nhau tiến lên… Giết!
Địa Hổ Cahill ra vẻ hùng hổ, nhưng cước bộ đã chậm rãi lui về sau. Hắn vung tay lên, ý bảo đám tâm phúc say lưng xông lên, mà hắn thì bắt đầu tính toán phương hướng chạy trốn.
Nhưng là, trong nháy mắt kế tiếp...
Lấy quyền của Lampard làm trung tâm, một đạo bạch quang chói mắt hiện lên từ trong bóng tối.
Một quyền tỏa ánh hào quang vạn trượng, toàn bộ dong binh Huyết Đao chỉ cảm thấy mắt đau nhói, ánh sáng kia dày đặc như tấm lưới sét, phá vỡ hắc ám vô biên.
Thiểm Điện Quang Tốc Quyền!
Đám dong binh Huyết Đao mắt hoa lên, người trước mắt đã biến mất.
Mọi người đứng im tại chỗ, kinh ngạc phát hiện ra rằng thân thể của chính mình dường như đã mất đi khống chế, trong khi bọn hắn còn chưa hết kinh ngạc, đột nhiên"Phanh phanh phanh... ", một hồi âm thanh của nắm đấm va chạm với thân thể khôi giáp truyền đến, cả đám đều trân trối nhìn nhau, kinh hoàng phát hiện trên thân mỗi người đều xuất hiện những dấu quyền lồi lõm, giống như bị từng quyền đầu vô hình đánh trúng, xương cốt toàn thân bắt đầu kêu răng rắc, vỡ vụn ra, ngay cả Cahill cũng không ngoại lệ, chỉ có hai người trong bao tải kia là không ảnh hưởng.
- Hảo… Quyền... Thật nhanh... Ta...
Ánh mắt bắt đầu tan rã, Cahill giờ mới hiểu được, nguyên lại ánh sáng như tia chớp trong bóng tối kia là quỹ tích của quyền đầu, tốc độ này thật sự là quá nhanh, nhanh đến nỗi tầm mắt của hắn không thể nắm bắt được lộ tuyến, nhanh đến mức nam tử kia ra quyền xong, mọi người mới cẩm nhận được lực lượng kinh khủng của quyền đầu tàn phá thân thể mình.
Quyền như vậy căn bẳn không thể tránh né.
Cuối cùng là thực lực thế nào mới có loại quyền pháp bá đạo như vậy?
Mà với thực lực như vây, đặt trong Huyết Đao dong binh đoàn cũng tuyệt đối không kém so với đoàn trưởng. Nhưng nhân vật như vậy lại cam tâm nghe theo Hương Ba Vương sai khiến.
Rốt cuộc Hương Ba Vương đáng sợ đến nhường nào?
Đến lúc sắp chết, Cahill mới minh bạch, Huyết Đao dong binh đoàn rốt cuộc chọc phải nhân vật nào, đồng thời hắn cũng hiểu được, đêm nay Hương Ba Vương không đơn giản là bất ngờ đột kích mà chỉ sợ đã làm xong kế sách chi đáo, Huyết Đao dong binh đoàn từ trên xuống dưới, đừng nghĩ chạy thoát một ai.
Phanh phanh phanh bang bang!
Trong không khí một đoàn huyết vụ nổ tung.
Thân thể dong binh Huyết Đao giống như trái bom phát nổ, thịt vụn cùng các mảnh nội tạng nhuộm đỏ vách tường. Tất cả là do quyền kình của Thiểm Điện Quang Tốc Quyền đánh vào thân thể các dong binh, phá hủy toàn bộ sinh cơ sau đó trực tiếp nổ tung.
Chết không toàn thây.
- Ô ô ô…
Trong bao tải phát ra tiếng nức nở cùng giãy dụa hoảng sợ.
Lampard xoay người, nhíu mày nhìn.
Đúng lúc này, một bóng người thoáng hiện, chứng kiến cảnh tượng trong ngõ, ngây người:
- Ách… đã giết hết rồi sao? Không xong, lại đến chậm!
. . .
- Ha ha ha ha, đường này không thông.
Dưới ánh sao nhàn nhạt, Hanh Cáp nhị tướng đã sớm triệu hoán ra thánh y chòm sao Ma Kết cùng Kim Ngưu. Dưới sự phụ trợ của thánh y đen nhánh thần dị, hai người tựa như sát thần đứng ở sườn đông ngã tư trung tâm, ánh mắt dưới mặt nạ toát ra vẻ tàn nhẫn, nhe răng cười, thân hình giống như hai ngọn núi nguy nga hoàn toàn chặn đường đi của ba bốn mươi tên dong binh Huyết Đao.
- Người nào?
- Cút ngay!
- Muốn chết!
- Giết!
Huyết Đao dong binh đang chạy trối chết bỗng dưng dừng lại, ỷ vào người đông thế mạnh, quơ binh khí lấp lánh hàn quang xông về phía hai người. Những người này trình độ không đồng đều, có người là phổ thông võ sĩ, cũng có cao thủ tam tinh, một trong lục đại chiến tướng Huyết Đao - Bạo Tích Thony cũng ẩn thân trong đó, tích lũy lực lượng muốn nhân cơ hội đánh lén.
Nhưng là...
- Ha ha ha, hãy nhận sự phẫn nộ của Kim Ngưu… Cự Hình Hào Giác!
Dưới ánh sao, hai thân ảnh khôi ngô đã giết đỏ cả mắt, đám dong binh Huyết Đao mơ hồ nhìn thấy ảo ảnh một đầu Kim Ngưu thật cường tráng cùng một thanh cự kiếm cổ xưa, hai cỗ lực lượng cuồng bạo hoàn toàn bất đồng tỏa ra hắc sắc lưu quang.
Ngay sau đó, lưu quang biến mất.
Thân ảnh Drogba và Pearce đã xuất hiện phía sau đám người.
Mà toàn bộ bộ những người đang vọt tới, vẫn đang duy trì tư thế, đứng yên tại chỗ.
Trường kiếm của Thony vừa mới kịp rút một nữa, liền mất đi cơ hội.
Tất cả hộ giáp, trường kiếm đại đao, đầu khôi, khung xương. . . hết thảy đều bắt đầu dập nát.
Tan xương nát thịt!
Máu tươi nhiễm đỏ đường phố, cảnh tượng như vậy giống như đám người này vừa bị một quái thú to lớn giẫm đạp dẫm đạp cho nát bét, toàn bộ Huyết Đao dong binh không ai sống sót.
Hanh Cáp nhị tướng xoay đầu nhìn lại hiện trường, đối với hiệu quả tạo bởi kỹ năng tất sát của mình phi thường hài lòng.
- Cảm giác làm cao thủ thật sướng! À, ta xử lý 25 người… Ha ha, nhiều hơn ngươi!
Drogba đếm thi thể trên mặt đất nói.
- Bệ hạ thường xuyên dạy chúng ta, số lượng không quan trọng, chất lượng mới là vương đạo, ngươi nhìn kỹ một chút, ngã dưới thánh kiếm của ta có một võ sĩ thổ hệ đấu khí tứ tinh trung giai, hẳn là một trong lục đại chiến tướng của Huyết Đao đi...
Pearce sờ sờ cằm, châm biếm lại.
Đúng lúc này, trong không khí xuất hiện một đạo gợn sóng
Thân ảnh Inzaghi bộ dáng vội vã hiện lên, nhìn thoáng qua thi thể của dong binh Huyết Đao, trên trán chảy xuống ba đường hắc tuyến:
- Ách... Lại giết xong rồi? Ta lại đến muộn!
. . .
- Băng băng băng băng băng băng...!
Cuối cùng một chuỗi âm thanh dây cung chấn động cũng dừng lại, nguyên tố ma pháp tràn ngập không trung cũng ảm đạm dần.
Tại tổng bộ Huyết Đao, sáu bảy mươi khối băng trụ cùng hình người cháy xém phân bố rải rác, dong binh Huyết Đao đáng thương không chút lực chống đỡ với mũi tên băng hỏa song hệ ma pháp. Dưới trời sao, tay kéo Trí Mệnh Sắc Vi Chi Chiến Đấu Môn Cung, quần áo trang bị tinh mỹ giống như Nữ Võ Thần, ánh mắt không chút gợn sóng, lúc này Elena đúng với danh Sát Thần trong thế giới Diablo. Nàng đứng yên tại chỗ, chậm rãi khôi phục ma pháp, ngóng chờ tàn dư Huyết Đao xông tới.
Izaghi chạy như điên tới, cả người ướt đẫm mồ hôi, chứng kiến một màn như vậy kém tý nữa ngã sấp xuống:
- Elena tỷ tỷ, ngươi... Cũng nhanh như vậy?
. . .
- Này, Fernando, có thể thương lượng với ngươi một chút chứ, ngươi có thể không ra tay tiếp được không? Để cho ta có thể báo thù cho những đồng bào chết oan ở mỏ quặng một lần chứ.
Nhìn thấy mặt đất toàn thi thể dong binh Huyết Đao bị Torres bắn chết, giám ngục quan Oleguer phát hiện ‘Tích Thi Chi Khí Chấn Đãng Ba’ của mình xuất thủ quá chậm, thông thường kình khí chưa kịp bùng nổ thì địch nhân đã chết sạch. Hắn có cảm giác mình như là khách làng chơi xui xẻo nhất thế gian, mỗi lần cao trào chưa kịp bắn ra thì có người nói cho hắn biết đã hết giờ, muốn tiếp tục thì phải trả thêm tiền...
- Được!
Torres đáp ứng một câu.
Lúc này, từ xa vang lên tiếng bước chân dồn dập, hơn mười dong binh Huyết Đao chật vật chạy tới.
- Aha ha, lần này xem ta, Tích Thi Khí Chấn Đãng...
Băng băng băng băng băng!
Tiếng dây cung chấn động đã vang lên trước, dong binh Huyết Đao giống như lúa mạch dưới cán liềm của nông phu, ào ào ngã xuống đất.
Giám ngục quan Oleguer há to miệng, từ ‘Ba’ còn chưa kịp kêu, mở to hai mắt bi thương nhìn thiếu niên tóc vàng Torres, có một loại cảm xúc lệ rơi đầy mặt.
Torres:
- A! thực xin lỗi, ta quên, giống như là từ bệ hạ nói… Ân, phản xạ có điều kiện… Hắc hắc, ngươi có biết, vừa nhìn thấy bọn người kia, ta lập tức cảm thấy tức giận, có một loại cảm xúc muốn bắn tên.
Oleguuer:
- Fernando, những lời này ngươi đã nói đến sáu lần rồi.
Torres:
- A, phải không? Ta cam đoan đây là lần cuối cùng.
Oleguer nói:
- Câu này vừa rồi ngươi cũng đã nói đến 4 lần.
Sau đó Inzagi từ xa chạy đến, vội đến muốn khóc lên, hai tay chống đầu gối, từng ngụm thở ra, mệt đến nỗi đầu lưỡi đều đưa ra ngoài:
- Hộc hộc… Bệ hạ… có lệnh mọi người tận lực… kéo dài thời gian… hộc hộc… bệ hạ có phát hiện mới bên trong… hộc, mệt chết ta…
. . .
. . .
Bộ khung xương màu vàng lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, phóng xuất từng đạo kim quang, hiển nhiên ‘Người’ đã chết trăm ngàn năm trước, quần áo, chiến giáp cũng đã sớm mục nát.
Nhưng là Tôn Phi lại cảm thấy được bộ hài cốt này như là một ngọn núi nguy nga sừng sững ở trước mắt của mình, làm cho trong lòng hắn nhịn không được có một loại xúc động quỳ xuống đất cúng bái.
Luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch mời vào ĐÂY !!!
Đã có 57 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†