Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 270: Có dám cược hay không (2)
Nguồn: Sưu Tầm
- Người nào, ngươi có biết ngươi đang khiêu khích Đại Sư hay không.
Người thanh niên vừa rồi trao đổi với Tề Trùng bước ra, mặc dù Âu Dương không chỉ tên nói họ, thế nhưng vừa rồi hắn đã mở miệng nói Đại Sư không có nắm chắc, hiện tại tên gia hỏa cổ quái này lại nói ra những lời như vậy, đây rõ ràng là công kha khiêu khích lộ.
- Quả thực muốn chết, Ngọc Bích Lâu là nơi ngươi dương oai sao.
Nói xong, năm Yêu Chiến Sĩ cửu giai từ trong Ngọc Bích Lâu đi ra, năm tên Yêu Chiến Sĩ này đều là cửu giai đỉnh phong. Nhưng Âu Dương căn bản không để ý đến bọn họ.
Từ khi hắn tiến nhập Thánh Thể, cửu giai đã không thể tạo thành uy hiếp đối với hắn. Dưới tình huống tuyệt đối áp chế giống như vậy, Âu Dương hoàn toàn có thể đồng thời bắn ra năm mũi Bạo Liệt Tiễn giết chết bọn họ.
Mặc dù mình không có nắm giữ công pháp lợi hại, thế nhưng từ cửu giai bước vào Thánh Thể, cho dù không có công pháp chống đỡ, chỉ dựa vào lực lượng yêu khí cũng đủ để kích phát chiến lực vượt qua cửu giai mười lần.
- Ngươi là ai, ai sai sử ngươi tới Ngọc Bích Lâu gây chuyện, chán sống rồi sao?
Năm tên Yêu Chiến Sĩ đẩy đoàn người né ra, đi tới trước mặt Âu Dương, năm người đã hoàn thành yêu hóa, hiển nhiên bọn họ đã chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
- Cút xa một chút, ta chỉ muốn kiếm một chút lộ phí, không có hứng thú sát nhân.
Âu Dương liếc nhìn năm người, thậm chí hắn còn không lấy ra Thứ Kiêu Cung, cho dù năm người này bạo phát cận chiến, tuyệt đối cũng không thểxúc phạm tới Thánh Thể hắn.
- Muốn chết. . .
Năm người hoàn toàn bị Âu Dương chọc giận, trong lúc nhất thời toàn bộ xuất ra yêu binh, nhìn như muốn chuẩn bị chém chết Âu Dương tại chỗ.
- Dừng tay. . .
Ngay khi năm người chuẩn bị xuất thủ, trong Ngọc Bích Lâu bỗng nhiên truyền ra một thanh âm mờ ảo:
- Cường giả cấp Thánh Thể hà tất phải nổi giận với mấy cửu giai. . .
Thanh âm này phiêu đãng bay ra, mơ hồ mang theo một luồng mê hoặc nhân tâm.
- Huyễn Thuật Sư.
Trong nháy mắt Âu Dương chỉ biết đây là một Huyễn Thuật Sư, hơn nữa đây còn là một Huyễn Thuật Sư cấp Thánh Thể, còn là loại Huyễn Thuật Sư tu luyện công pháp gì đó, đoạn ma âm vừa rồi chính là phát ra với mình, thế nhưng hắn đã dùng với sai người, ngay cả viễn cổ tế đàn cũng không làm gì được mình, một Huyễn Thuật Sư cấp Thánh Thể lại muốn dùng loại ma âm này mê hoặc mình?
- Các hạ là Hồ đại sư?
Âu Dương quay về phiá Ngọc Bích Lâu ôm quyền thi lễ. Lúc này năm tên Yêu Chiến Sĩ trước người hắn sớm đã toát mồ hôi lạnh.
Bọn họ đều cảm thấy may mắn, may mắn Hồ Đại Sư sớm mở miệng, bằng không hai giây nữa, bọn họ khẳng định sẽ nhất tề xông lên, năm tên Yêu Chiến Sĩ cửu giai đỉnh phong đụng độ với một cường giả cấp Thánh Thể, đó chính là giết chết bọn hắn.
Khi bọn hắn giật mình, Hồ Vân Thanh ngồi trong Ngọc Bích Lâu còn giật mình hơn bọn hắn. Mình chính là Huyễn Thuật Sư Thánh Thể tứ giai, am hiểu ma huyễn mê âm. Mặc dù không tính là công pháp cao cấp, thế nhưng cho dù đụng phải Thánh Thể lục giai cũng sẽ khiến đối phương thất thần trong thời gian ngắn, thế nhưng vừa rồi mình sử dụng ma huyễn mê âm lại hoàn toàn bị người này bỏ qua.
Lúc này cho dù là Hồ Vân Thanh cũng không khỏi đứng dậy nhìn người mặc áo choàng đen bên ngoài Ngọc Bích Lâu. Theo Hồ Vân Thanh thấy, người này chí ít cũng có thể là một cường giả Thánh Thể trên lục giai, chẳng qua dùng cách gì đó che giấu tu vi của mình mà thôi.
Âu Dương cũng không biết Hồ Vân Thanh nghĩ như thế nào, hắn nhìn Tề Trùng nói:
- Ngươi muốn chữa trị kiếm linh?
- Đúng vậy. . .
Tề Trùng nhìn Âu Dương, hắn không rõ vì sao Âu Dương lại hỏi mình, lẽ nào hắn có năng lực giúp mình chữa trị?
- Năm mươi bình linh đan.
Âu Dương cũng không nói nhiều, vừa rồi hắn đã nghe người ta nói Tề Trùng nguyện ý bỏ ra năm mươi bình linh đan tìm người bang trợ hắn chữa trịkiếm linh, cho nên hắn vừa mở miệng đã trực tiếp đòi hạn mức cao nhất.
- A? Đại. . . Đại Sư ngươi. . . Ngươi có thể chữa trị? Có. . . Có mấy thành nắm chắc?
Tề Trùng nghe Âu Dương nói, hắn ngây ngẩn cả người, khẩu khí của Âu Dương tràn ngập tự tin, cho dù là hắn cũng không thể không lựa chọn tin tưởng.
- Mấy thành nắm chắc ngươi không cần quan tâm, ngươi chỉ cần biết linh đan đúng chỗ, ta sẽ trả lại cho ngươi một kiếm linh tốt là đủ rồi.
Âu Dương vẫn tỏ vẻ bí hiểm.
Lúc này đại môn Ngọc Bích Lâu mở ra, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi từ trong Ngọc Bích Lâu đi ra, khi hắn xuất hiện, Âu Dương phát hiện, những Yêu Chiến Sĩ xung quanh nhất thời tránh ra một con đường. Âu Dương biết, đây chính là chủ nhân Ngọc Bích Lâu Hồ Đại Sư Hồ Vân Thanh.
- Tiên sinh là Tu Phục Sư?
Hồ Vân Thanh đứng cách xa Âu Dương khoảng chừng ba trăm bước, trong ánh mắt hắn mang theo vài phần nghi vấn, phải biết rằng Thánh Thể ở Chân Linh Giới không xem là thưa thớt, cho dù là Thánh Thể trên lục giai tuyệt đối cũng không được tính là thưa thớt, Hồ Vân Thanh có thể tin Âu Dương là một cường giả Thánh Thể, thế nhưng dù thế nào hắn cũng không thể tin tưởng Âu Dương còn là một Tu Phục Sư mạnh hơn hắn.
- Không thể sao?
Âu Dương nhìn ra được, Hồ Vân Thanh là người rất kiêu ngạo, thân là một Tu Phục Đại Sư, vô số người đều khẩn cầu hắn bang trợ, hiện tại bỗng nhiên thấy một người công bố mạnh hơn hắn, trong lòng bất bình là đương nhiên.
- Ha ha, muốn chữa trị kiếm linh của Tề Trùng, trừ phi là đạt được Tu Phục Đại Sư đỉnh phong, xin hỏi tiên sinh có phải là Tu Phục Đại Sư đỉnh phong?
Âu Dương cũng lười nói nhiều với Hồ Vân Thanh, hắn đi tới bên cạnh Tề Trùng nói:
- Thế nào, tam thành ngươi cũng dám cược, hiện tại có dám hay không?
- Nếu tiên sinh không quá nắm chắc, đừng nên nhận thì tốt hơn.
Hồ Vân Thanh ở bên cạnh trào phúng một câu, thế nhưng Âu Dương căn bản không thèm để ý đến hắn.
- Tiên sinh ngươi có mấy thành nắm chắc?
Tề Trùng nghe Âu Dương và Hồ Vân Thanh đấu võ mồm, hắn cũng có chút mê man, thế nhưng hắn phảng phất cảm giác được hi vọng từ trong lời nói tự tin của Âu Dương.
- Nếu như không phải kiếm chút lộ phí, ta nhất định sẽ không xuất hiện ở chỗ này. Thời gian của ta hữu hạn, ngươi nguyện ý đi lựa chọn tam thành hi vọng hư vô mờ mịt, hay nguyện ý đánh cược vào ta?
Âu Dương chính là muốn nhìn xem Tề Trùng rút cuộc ngoan cường thế nào.
Nếu hôm nay Tề Trùng thực sự buông tha, như vậy Âu Dương cũng không có tổn thất gì, dù sao hắn chỉ muốn kiếm chút lộ phí, Tề Trùng không nguyện ý còn có những người khác, nhiều người thất vọng như vậy, vấn đề lộ phí chắc chắn không có vấn đề.
Tề Trùng nhìn Hồ Vân Thanh, xác thực, Hồ Vân Thanh chỉ có tam thành nắm chắc, còn bên này mặc dù không biết là bao nhiêu, thế nhưng hắn có thể nghe thấy tự tin từ trong miệng của hắc nhân thần bí này.
Suy nghĩ một hồi, Tề Trùng vẫn quyết định đánh cược, tựa như Âu Dương nói, nếu như đánh cược vào tam thành hư vô mờ mịt, chi bằng đánh cược vào con người thần bí này.
- Được, năm mươi bình linh đan.
Tề Trùng lấy linh đan ra khỏi vòng tay.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Nếu thành công ta sẽ lấy thứ ta cần, thất bại, ta không lấy một xu.
Âu Dương cười nói:
- Hồ đại sư, không biết có thể mượn dùng quý bảo địa một lát hay không?
Hồ Vân Thanh nghe Âu Dương nói, trên mặt hắn lộ vẻ nghi hoặc, hắn đang suy nghĩ, người này tự tin như vậy, lẽ nào hắn thật sự là Tu Phục Đại Sưđỉnh phong? Nhưng bất luận hắn nghĩ như thế nào, hiện tại cũng không có kết quả, muốn thấy kết quả, chỉ có chờ sau khi người này chữa trị kiếm linh cho Tề Trùng.
- Mời. . .
Quay sang phía Âu Dương làm thủ thế mời, những người vây xem xung quanh đều tránh ra một con đường, nhìn theo Âu Dương mang theo Tề Trùng tiến vào Ngọc Bích Lâu.
Hồ Vân Thanh theo sát Âu Dương và Tề Trùng tiến vào Ngọc Bích Lâu, đại môn Ngọc Bích Lâu cũng không đóng lại, năm gã Yêu Chiến Sĩ cửu giaiđỉnh phong trước đó kêu gào với Âu Dương rất biết việc, đứng trước đại môn của Ngọc Bích Lâu canh gác.
Hồ Vân Thanh đương nhiên biết khi Tu Phục Sư chữa trị tốt nhất là càng ít người quấy rầy càng tốt, thế nhưng trong lòng hắn vẫn không cảm thấy người mặc áo choàng thần bí này có năng lực chữa trị kiếm linh của Tề Trùng, hắn không đóng cửa cũng là có tư tâm.
Đầu tiên hắn hi vọng hắc nhân thần bí sẽ bị quấy rối. Thứ hai đương nhiên là hi vọng mọi người nhìn thấy người kia thất bại, sau đó bị vô số thóa mạ.
Thế nhưng chút tư tâm ấy của hắn đã bị Âu Dương nhìn ra, thân là một Tu Phục Đại Sư, hắn chẳng lẽ không biết chữa trị kiếm linh khó khăn hơn chữa trị yêu binh? Hắn chẳng lẽ không biết càng ít người quấy rầy càng tốt?
Nhưng Âu Dương căn bản không để ý đến hắn, hắn thực sự xem mình là một Tu Phục Sư kém chất lượng? Năm đó khi lần đầu tiên chữa trị kiếm linh của Lam Thông, cho dù lúc đó giai vị của mình rất thấp, thế nhưng ở phương diện chữa trị mình tuyệt đối không có vấn đề.
Hiện tại mình đã đạt được Thánh Thể, chữa trị kiếm linh của một bát giai, hơn nữa trình độ tổn hại còn xa mới bằng Lam Thông, kiếm linh như vậy nếu như Âu Dương nguyện ý, bốn năm phút là có thể giải quyết.
Âu Dương biểu thị mình hoàn toàn không có áp lực khi chữa trị kiếm linh của Tề Trùng.
Âu Dương mỉm cười nhìn thoáng qua Tề Trùng, sau đó vỗ nhẹ vai hắn. Mặc dù Tề Trùng không nhìn thấy vẻ tươi cười của Âu Dương, thế nhưng từđộng tác của Âu Dương hắn có thể cảm giác được Âu Dương rất thoải mái.
- Đừng chống lại, thả lỏng, ta sẽ trả lại ngươi một kiếm linh hoàn chỉnh.
Âu Dương nói với Tề Trùng mấy câu, sau đó vươn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực Tề Trùng, tiếp theo yêu khí huyết sắc của hắn thông qua tay hắn bắtđầu tiến vào trong thân thể Tề Trùng.
Chân thực chi nhãn không ngừng quan sát nơi tổn hại của kiếm linh, Âu Dương dẫn đạo yêu khí của mình từ từ đến vị trí kiếm linh của Tề Trùng.
- Buông lỏng tất cả lực lượng của ngươi, không cần đau khổ chống đỡ.
Âu Dương phát hiện Tề Trùng vẫn rất căng thẳng, hắn vẫn dùng linh nguyên của mình đi chống đỡ kiếm linh.
- A. . .
Tề Trùng kêu lên một tiếng, sau đó buông lỏng linh nguyên của mình.
Trong nháy mắt linh nguyên của hắn rút khỏi, yêu khí của Âu Dương đã lấp đầy toàn bộ kiếm linh, yêu khí lập tức bao vây kiếm linh, trong mấy giây, kiếm linh giống như biến thành một con tằm sắp sửa lột xác, bị bó chặt bên trong.
Hồ Vân Thanh nhìn hai người, hắn không có chân thực chi nhãn như Âu Dương, chỉ nhìn từ bên ngoài hắn căn bản không thấy biến hóa trong thân thể Tề Trùng, nếu như nói hiện tại người có thể cảm thụ được, ngoại trừ Âu Dương cũng chỉ có bản thân Tề Trùng.
Tề Trùng có thể cảm giác được, kiếm linh của mình đang bị yêu khí từng chút thấm vào, từng luồng lực lượng thần kỳ bắt đầu liều mạng tiếp nhận kiếm linh của hắn.
Lúc này Tề Trùng rất muốn kêu to, thế nhưng hắn không dám, hắn sợ quấy rối Âu Dương, dẫn đến chữa trị thất bại.
Mười phút, lần này Âu Dương cố ý kéo dài thời gian tới mười phút, trước kia chữa trị kiếm linh cho Lam Thông, hắn cũng chỉ dùng nửa tiếng đồng hồ, lần này làm như vậy cũng không sợ tạo ra oanh động quá lớn.
Yêu khí lưu chuyển, tất cả mọi người có thể nhìn thấy từng sợi yêu khí huyết sắc rời khỏi thân thể Tề Trùng, quay trở lại thân thể của Âu Dương. Bọn họ biết có lẽ đã tới lúc công bố kết quả.
Thế nhưng khi bọn hắn nhìn về phía Tề Trùng, lại phát hiện trong mắt Tề Trùng lộ vẻ kinh hoàng, không thể trách Tề Trùng, bởi vì lúc này bản thân Tề Trùng cũng có chút không dám tin tưởng.
Điều khiến hắn khó tin chính là kiếm linh của mình, lúc này kiếm linh của hắn đã hoàn thành chữa trị, cái này cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là kiếm linh của hắn còn hoàn chỉnh hơn cả trước khi tổn thương.
- Đây là chữa trị hoàn mỹ.
Tề Trùng thầm nghĩ.
Lúc này Âu Dương lại mở vòng tay của Tề Trùng, lấy từ trong vòng tay của hắn năm mươi bình linh đan bỏ vào trong vòng tay của mình, vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Thoả thuận hai bên đã xong, ta cũng nên về nhà . . .
Âu Dương vừa dứt lời, toàn thân hắn đã chui xuống dưới đất biến mất. Đến lúc này, người vây xem cũng không biết kết quả như thế nào?
- Thế nào, có phải là thực sự chữa trị ?
Bên ngoài Ngọc Bích Lâu, mọi người hô to về phía Tề Trùng, bọn họ bức thiết muốn biết rằng có phải đã thực sự hoàn thành chữa trị.
- Làm sao có thể làm trong mười phút, lẽ nào hắn là Tu Phục Tông Sư ?
Có người cảm thấy chuyện này không có khả năng.
- Gia hoả đó chẳng lẽ dùng thủ đoạn đặc thù gì trấn định Tề Trùng?
Có người nghi vấn, thế nhưng khi bọn hắn quay đầu lại, Âu Dương đã sớm biến mất vô tung vô ảnh.
- Xong rồi. . . Hoàn mỹ. . .
Qua một hồi lâu, Tề Trùng cuối cùng bị tiếng nghị luận thức tỉnh, thế nhưng khi hắn phản ứng, hắc nhân thần bí đã biến mất.
- Cái gì hoàn mỹ?
Hồ Vân Thanh là người đầu tiên vọt tới bên cạnh Tề Trùng, hắn muốn chứng thực hắc nhân thần bí kia có phải thực sự chỉ dùng mười phút đã hoàn thành chữa trị.
Hồ Vân Thanh đặt nhẹ tay lên trước người Tề Trùng, thế nhưng lần này toàn thân Hồ Vân Thanh phảng phất như bị lôi điện bổ vào, hắn cũng đứng ngây ra giống như Tề Trùng.
- Hắn không phải Tu Phục Đại Sư. .
Một lúc lâu, Hồ Vân Thanh chậm rãi thốt ra những lời này.
Không phải Tu Phục Đại Sư? Lẽ nào thật sự là một tên lừa đảo dùng thủ đoạn đặc thù trấn định Tề Trùng, sau đó đào tẩu ? Nếu không tại sao hắn lạiđi nhanh như vậy?
- Hắn không phải Tu Phục Đại Sư. . .
Lúc này Hồ Vân Thanh vô cùng hối hận, hắn hối hận mình hữu nhãn vô châu.
- Hoàn mỹ chữa trị, hắn là một Tu Phục Tông Sư .
Đó là một Tu Phục Tông Sư chân chính, cho dù trong bát tông mười hai thánh địa tuyệt đối cũng là nhân vật cấp trưởng lão, nhân vật như vậy giá lâm tông phái khác tuyệt đối sẽ được tiếp đãi rất trọng vọng, một nhân vật như vậy xuất hiện ở Ngọc Bích Lâu mà mình lại hữu nhãn vô châu không nhận ra.
Nếu như có thể được một Tu Phục Tông Sư chỉ điểm, cho dù chỉ rất nhỏ, mình có thể có cơ hội tiến thêm một bước, đạt được Tu Phục Đại Sư đỉnh phong.
Chỉ là cơ hội mất đi không thể nào lấy lại, Hồ Vân Thanh có hối hận cũng vô dụng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của muoidiemtoan
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 272: Chuyển tăng (1)
Nguồn: Sưu Tầm
- Tu Phục Tông Sư , Hồ Đại Sư nói hắc nhân kia là Tu Phục Tông Sư ? Ngươi nghe thấy không?
Bên ngoài Ngọc Bích Lâu, vô số người há miệng ngơ ngác, bọn họ không thể tin vào điều mình vừa nghe thấy.
Nhìn thấy một cường giả cấp Pháp Thân là rất khó, nhưng không phải không có khả năng, nhưng để gặp được một Tu Phục Tông Sư là cực kỳ khó, gặp được Tu Phục Tông Sư chẳng khác nào đụng phải cường giả cấp Đạo Nhất.
- Năm phút. . . Hắn chỉ dùng năm phút đã hoàn thành chữa trị. . .
Tề Trùng phảng phất còn cảm thấy đả kích đối với Hồ Vân Thanh còn chưa đủ lớn, hắn lại ở một bên lẩm bẩm.
Hồ Vân Thanh nghe những lời này, hiện tại ngoại trừ cười khổ hắn thật sự không còn biết làm gì khác. Hồ Vân Thanh cảm thấy mình rất ngu ngốc, ngu ngốc đến mức không nhìn ra một Tu Phục Tông Sư.
Ngu ngốc đến mức một Tu Phục Tông Sư xuất hiện trước mắt, mình lại không xin chỉ điểm.
- Ha ha ha chữa trị hoàn mỹ, kiếm linh của ta đã được chữa trị hoàn mỹ, có Tu Phục Tông Sư hoàn thành chữa trị hoàn mỹ cho ta.
Tề Trùng cười điên cuồng, kiếm linh của hắn đột nhiên phá thể mà ra, lúc này kiếm linh lấp lánh ngân quang có vẻ linh động không gì sánh được, TềTrùng biết, lúc này kiếm linh tuyệt đối hoàn mỹ hơn trước kia.
- Không phải chứ, thật sự là chữa trị hoàn mỹ, thật sự là Tu Phục Tông Sư . . .
Bên ngoài mọi người sắp phát điên. . .
Nhưng bọn hắn có điên hay không hoàn toàn không có liên quan đến Âu Dương, lúc này Âu Dương đã cởi bỏ áo choàng, khôi phục nguyên dạng của hắn, toàn thân vẫn mặc trang phục đệ tử nhập môn của Vạn Tiên Sơn.
- Hắc hắc, rốt cuộc có thể trở về rồi, từ khi tiến vào nơi chôn xương đến bây giờ đã một năm rồi, không biết Lam Thông đại ca có phải đã đột phá tới Thánh Thể rồi hay không, không biết quốc sư có phải cũng hoàn thành đột phá. Tiểu tử Lý Vĩ có lẽ cũng học được không ít thứ.
Âu Dương nhớ lại những đồng bọn cùng với hắn tiến vào Chân Linh Giới, tiến vào Vạn Tiên Sơn.
Thế nhưng Âu Dương căn bản không biết, hắn đã ở tế đàn viễn cổ mười năm, hắn đánh vỡ quy tắc cực cảnh, đánh chết phệ hồn, đồng thời hoàn thành đột phá đến Thánh Thể.
Nhận được tứ phương chiến kỳ, diệt cực cảnh, Âu Dương hoàn toàn không biết hành động của hắn mười năm trước đã tạo thành oanh động lớn thếnào.
Cũng may Âu Dương biến mất mười năm, Cực Cảnh tan biến dần dần bị người ta lãng quên, còn Âu Dương dưới nhân duyên xảo hợp nhận được tứphương chiến kỳ. Bằng không cầm tứ phương chiến kỳ đi ra khỏi Cực Cảnh, sợ rằng Âu Dương sớm đã bị một đám Đại Đế phát hiện, sau đó vô thanh vô tức mà chết.
- Trở lại Vạn Tiên Sơn, tìm sư phụ học tập công pháp. Đã là Thánh Thể rồi còn chưa thể phi hành, nói ra thật là mất mặt.
Chậm rãi đi tới trung ương Bắc Thiên Thành, nhìn trận đồ khổng lồ, Âu Dương hô to một tiếng:
- Vạn Tiên Sơn ta đã trở về.
Sau đó bước nhanh về phía cửa ra vào của trận đồ.
Thông qua một thông đạo chật hẹp, Âu Dương rốt cuộc đi tới lối vào trận đồ. Âu Dương khiêm tốn xếp hàng phía sau đội ngũ, hắn không lựa chọn chen ngang, bởi vì người phía trước đang giảm bớt với tốc độ như bay.
Sử dụng trận đồ rất đơn giản, chỉ cần ngươi có thể lấy ra đủ thù lao, ngươi đương nhiên có thể được truyền tống đến nơi muốn đến, bằng không ngươi thành thật cút đi.
Trận đồ một khi thành hình, căn bản không cần Trận Đồ Sư vẫn có thể duy trì, nhìn trận đồ trước mắt, Âu Dương suy nghĩ ngày nào đó khi Lý Vĩ cũng có năng lực làm ra cái này, bọn họ có phải nên làm một thành thị chuyên môn phụ trách vận tải trận đồ và Tu Phục Tông Sư ?
Âu Dương nghĩ, nếu hắn và Lý Vĩ thực sự dám làm như vậy, bọn họ tuyệt đối có thể nhanh chóng nổi tiếng ở Chân Linh Giới.
- Mười bình?
Cuối cùng đến phiên Âu Dương, Âu Dương nhìn lão giả trước mặt, hắn xuất ra mười bình linh đan nói:
- Ta muốn tới Vạn Tiên Sơn.
- Không thể trực tiếp truyền tống đến Vạn Tiên Sơn, Càn Khôn bên đó đã bị phong tỏa, trừ phi là sử dụng truyền tống ngọc phù trực tiếp trở về, bằng không chỉ có thể truyền tống đến Trung Châu cách Vạn Tiên Sơn hơn một vạn dặm.
Lão giả tiếp nhận linh đan trong tay Âu Dương nói.
- Một vạn dặm...
Âu Dương có chút không biết nói gì, nhưng cũng may đã tiến nhập Thánh Thể, một vạn dặm với hắn mà nói cũng chỉ mất thời gian một hai ngày mà thôi.
- Đúng, đó là cự ly gần nhất, một vạn dặm xung quanh Vạn Tiên Sơn đã bị phong tỏa, căn bản không thể trực tiếp tiến đến Vạn Tiên Sơn, hơn nữa không chỉ là Vạn Tiên Sơn, những tông phái khác cũng như vậy.
Lão giả vô cùng khẳng định nói.
- Được rồi, một vạn dặm thì một vạn dặm.
Âu Dương cũng không quá mức lưu ý, dù sao một vạn dặm này cũng nhanh hơn hắn trực tiếp từ Bắc Cương chạy về Vạn Tiên Sơn rất nhiều.
- Trận đồ bên trái là đường đến Vạn Tiên Sơn, mời khách nhân đi vào...
Lão giả quay sang phân phó một người trẻ tuổi bên cạnh, tiếp theo người thanh niên liền dẫn Âu Dương đi vào trong trận đồ.
Bước vào trận đồ, Âu Dương có thể cảm giác được, ở đây tràn ngập lực vặn vẹo, khiến Âu Dương sản sinh ra một loại cảm giác đang ở viễn cổ tếđàn.
Dùng chân thực chi nhãn nhìn xung quanh, nhưng sự thực chứng minh chân thực chi nhãn của hắn cũng chỉ có thể khi dễ Huyễn Thuật Sư, đối với trận đồ của Trận Đồ Sư, chân thực chi nhãn của hắn chỉ nhìn thấy những thứ người khác không thấy, muốn hoàn toàn coi nhẹ cơ bản là không có khả năng.
- Tiên sinh, mời bên này.
Người thanh niên dẫn Âu Dương đi tới một trước một trận đồ có quầng sáng thanh sắc, trận đồ này có mấy phần tương tự với trận đồ trong viễn cổ tếđàn, chỉ có điều trận đồ này còn xa mới phức tạp bằng trận đồ trong viễn cổ tế đàn.
Cũng không cần dùng lực lượng của tứ phương chiến kỳ kích hoạt. Dù sao trận đồ này chỉ truyền tống một khoảng cách, so với xuyên thấu hư vô của trận đồ trong viễn cổ tế đàn hoàn toàn không là gì.
- Tiên sinh, chúc người thuận buồm xuôi gió.
Người thanh niên nhìn Âu Dương bước vào trong trận đồ, hắn mỉm cười với Âu Dương, sau khi nhìn Âu Dương biến mất trong trận đồ mới bước ra bên ngoài.
Quang mang chớp động, Âu Dương cảm thấy mình như đang xuyên qua hư không, khoảng chừng mười phút sau, hắn lại bị ném ra khỏi hư không rơi xuống mặt đất.
Từ trên mặt đất đứng dậy, Âu Dương nhìn xung quanh, lúc này hắn đang đứng trong trận đồ không khác biệt lắm với Bắc Thiên Thành, nhưng khi Âu Dương xuất hiện ở đây, hắn vẫn phải thông qua biến hóa nhiệt độ mới minh bạch hắn đã rời khỏi Bắc Cương.
- Trung Châu?
Nhìn xung quanh, Âu Dương bước ra khỏi trận đồ, đây là một thành thị vô cùng lớn, chính là Trung Châu thành mà lão giả kia nói.
Trung Châu thành tọa lạc ở chính giữa Trung Châu, ở đây linh nguyên sung túc, chính là trung tâm của toàn bộ Chân Linh Giới, nơi này là nơi địa linh nhân kiệt, từ cổ chí kim vô số thiên tài đã sinh ra ở đây
Ở Trung Châu có ngũ phương thế lực cùng nhau chấp chưởng, trong đó Vạn Linh Tiên Sơn có vạn ngọn tiên sơn là nổi tiếng nhất, mỗi khi Vạn Tiên Sơn tuyển nhận đệ tử, đó là lúc toàn bộ Trung Châu náo nhiệt nhất.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của muoidiemtoan
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 273: Chuyển tăng (2)
Nguồn: Sưu Tầm
Ngoại trừ Vạn Tiên Sơn, bốn thế lực khác ở đây là tứ đại gia tộc vô cùng huyền bí. Tứ đại gia tộc không tuyển nhận đệ tử bên ngoài, bọn họ tán đồng chế độ truyền thừa, từ đời này truyền sang đời khác.
Mặc dù tứ đại gia tộc ít người, nhưng nếu ngươi xem thường thực lực của bọn họ, như vậy cho dù ngươi là tông phái thánh địa số một, số hai ở Chân Linh Giới tuyệt đối cũng thiệt thòi lớn.
Tại sao tứ đại gia tộc lại có thể xếp hạng cùng với bát tông mười hai thánh địa? Bởi vì bọn họ cũng có cường giả Đạo Nhất cấp, bọn họ cũng có nhân vật cấp Đại Đế trấn thủ.
Đại Đế gần như không thể sát, không ai nguyện ý tùy tiện trêu chọc một nhân vật cấp Đại Đế.
Lúc này Âu Dương mặc phục sức đệ tử nhập môn của Vạn Tiên Sơn xuất hiện ở đây khiến cho mọi người rất xôn xao. Lúc này chính là lúc Vạn Tiên Sơn tuyển nhận đệ tử, đột nhiên xuất hiện đệ tử của Vạn Tiên Sơn, có người nghị luận cũng là tự nhiên.
- Vị linh giả đại nhân này, không biết người có phải đệ tử của Vạn Tiên Sơn?
Khi Âu Dương đi ngang qua một tửu quán, một lão giả nơm nớp lo sợ tiến lên nhìn Âu Dương cẩn thận hỏi.
Linh giả, đây là cách xưng hô của người thường đối với tu luyện giả. Đây là lần đầu tiên có người gọi Âu Dương như vậy, mặc dù hắn có chút sửng sốt, nhưng cũng rất nhanh minh bạch ý tứ trong đó.
- Có việc gì sao?
Âu Dương nhìn lão giả, bên cạnh lão giả bên này có một thiếu niên khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Thiếu niên này nhìn qua rất ngây ngô, ánh mắt nhìn Âu Dương còn có chút sợ hãi.
- Linh giả đại nhân, ngài... Ngài có thể xem tôn tử của ta có phải có linh căn hay không, có phải có thể gia nhập Vạn Tiên Sơn...
Lão giả hiển nhiên rất ngại ngùng, dù sao trên đường cái túm một người lại hỏi như vậy rõ ràng có chút quá phận.
- Linh căn?
Âu Dương không hiểu ý tứ của lão giả, theo hắn biết, Vạn Tiên Sơn tuyển nhận đệ tử không phải sẽ trực tiếp tuyển nhận những người trên thất giai hay sao? Tại sao tôn tử của lão giả này không có chút tu vi cũng muốn gia nhập Vạn Tiên Sơn?
- Đúng vậy, những linh giả đại nhân khác đều nói linh căn của tôn tử ta cực thấp, cả đời này thậm chí ngay cả cửu giai cũng không thể bước vào, cho nên tiểu lão nhi khẩn cầu linh giả đại nhân xem giúp có phải như vậy hay không.
Lão giả vô cùng thương cảm, Âu Dương đại thể cũng minh bạch ý tứ của hắn.
Hắn vận dụng chân thực chi nhãn nhìn về phía tôn tử của lão giả, vừa nhìn Âu Dương đã lắc đầu, thể chất của nam tử này rất bình thường, lão giảnói không sai, trừ phi là có kỳ tích xuất hiện, bằng không cả đời này của hắn tuyệt đối không có khả năng bước vào cửu giai.
- Tiểu tử kia, ngươi tên gì?
Âu Dương nhìn nam tử đang khiếp sợ hỏi.
- Ta là Dạ Thiên.
Thanh âm rất êm tai, cảm giác như phát thanh viên.
- Linh giả đại nhân, tôn tử ta...
Lão giả nhìn Âu Dương, lúc này hắn đã xem Âu Dương là người của Vạn Tiên Sơn đến Trung Châu tuyển nhận đệ tử, hắn rất muốn Âu Dương xác nhận sự thật.
- Thiên phú là tiên thiên, người có thiên phú cố nhiên có thể nhanh chóng phát triển rất cao, nhưng người có thiên phú kém cũng chưa chắc cả đời không có thành tựu.
Âu Dương cũng không phải an ủi hai người, kỳ thực hắn là người có thiên phú cực kém, nếu như không phải sở hữu năng lực hấp thu huyết lực tấn chức, có thể bây giờ Âu Dương đang còn sinh hoạt ở tiểu thế giới.
Nghe Âu Dương nói, lão giả và Dạ Thiên đồng thời cúi đầu, bọn họ đã minh bạch ý tứ của Âu Dương.
- Dạ lão nhi, đừng thử nữa, tôn tử ngươi xác thực không có thiên phú, thành thật kinh doanh tửu quán của ngươi đi, sau này để tôn tử ngươi cùng bán rượu với ngươi.
Xung quanh có người khuyên bảo.
- Dạ lão nhi, tôn tử ngươi căn bản không có thiên phú, lẽ nào ngươi trông cậy hắn có thể bay trên trời chui dưới đất như linh giả đại nhân.
Cũng có người cười nhạo.
- Các ngươi đừng nói bậy, Thiên nhi là một đứa trẻ chăm chỉ, cái hắn còn thiếu chính là một cơ hội, nếu như có thể cho Thiên nhi một cơ hội, ta tin tưởng hắn nhất định có thể phi lên trời cao.
Lão giả phẫn nộ nhìn người chung quanh, vẻ kiên nghị trong mắt hắn, cho dù là Âu Dương cũng thấy cả kinh.
Âu Dương quay đầu nhìn Dạ Thiên đang đứng bên cạnh, khi gia gia của hắn mở miệng nói ra những lời này, vẻ mềm yếu của Dạ Thiên bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ kiên nghị như gia gia của mình.
Thấy Dạ Thiên như vậy, Âu Dương bỗng nhiên cảm thấy xúc động. Năm đó khi mình trở thành bán yêu giả, vô số người nói bán yêu giả ma chú gì đó, nói cả đời này mình không có khả năng trở thành Yêu Chiến Sĩ chân chính.
Nhưng sự thực thì sao? Trên thực tế mình một đường xông pha Sinh Tử Cảnh, trảm linh sử, hiện nay mình bước vào Chân Linh Giới còn trảm phệhồn, có được tứ phương chiến kỳ, tiến nhập Thánh Thể. Âu Dương tin tưởng, Thánh Thể sẽ không phải giới hạn của mình, Pháp Thân, Đại Đế thậm chí là cường giả trảm vô số Đại Đế mà hắn nhìn thấy trong tế đàn viễn cố mới là mục tiêu của hắn.
- Dạ lão nhi, đừng chậm trễ thời gian của linh giả đại nhân, tôn tử ngươi căn bản không có khả năng trở thành tu luyện giả .
Các loại trào phúng từ từ phân tán, Âu Dương cũng biến mất trước mặt mọi người, Dạ Thiên nhìn theo phương hướng Âu Dương rời đi, hắn chăm chú nắm chặt hai thứ Âu Dương vừa tặng cho hắn, mặc dù hắn không biết Đại Đế là cái gì, nhưng hắn tin tưởng có một ngày hắn sẽ giống như vị đại ca ca thần bí kia đã nói.
Rời khỏi Trung Châu, Âu Dương tiến về phía phương hướng Vạn Tiên Sơn, kỳ thực hắn tặng 《 Hóa Yêu Bí Quyết》 và nội giáp cho Dạ Thiên, cũng không phải Âu Dương thực sự kỳ vọng có thể xuất hiện một Đại Đế, mà là nhãn thần của Dạ Thiên khiến Âu Dương cảm giác hắn có vài phần tương tự như mình.
Đều là loại nhãn thần không cam lòng, quật cường và chấp nhất. Thiên phú của Dạ Thiên tốt hơn mình, mặc dù hắn không có chân thực chi nhãn, mực dù hắn không cách nào hấp thu huyết lực, nhưng Âu Dương cũng không cho rằng điều đó có thể đánh bại tự tin của một người.
Một ngày một đêm qua đi, Âu Dương rốt cuộc nhìn thấy được Vạn Tiên Sơn sừng sững. Nhìn Vạn Tiên Sơn từ xa, cho dù đã trở thành một thành viên trong đó, Âu Dương vẫn cảm thấy rất chấn động.
- Rốt cuộc đã về đến nhà, rốt cuộc có thể học phi hành.
Âu Dương cười hắc hắc, đừng thấy hắn luôn miệng nói thích đi dưới đất, trên thực tế đi dưới đất chính là để thuận tiện cho nữ nhân của hắn, trướcđây rất lâu bay lượn trên không mới là mộng tưởng của Âu Dương.
Khi hắn đi tới Vạn Tiên Sơn, mặt trời chói chang đã nhô lên cao. Âu Dương đi tới trước tông môn Vạn Tiên Sơn, hắn kinh ngạc phát hiện, lúc này phía trước tông môn Vạn Tiên Sơn vô cùng náo nhiệt. Vô số người thường mặc các loại phục sức khẩn trương đứng phía trước tông môn Vạn Tiên Sơn như chờ đợi cái gì.
- Tuyển nhận đệ tử mới.
Âu Dương thoáng chốc đã phán đoán ra thân phận của những người này, nhưng những người này không giống với bọn hắn, trước kia khi bọn hắn tiến vào Vạn Tiên Sơn đã có tu vi nhất định, cho nên cũng không cần đi theo trình tự, trực tiếp tiến vào tiên sơn mình được phân phối là được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của muoidiemtoan
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 274: Phế vật Yêu Cung Thủ
Nguồn: Sưu Tầm
Người mới nhập môn phải trải qua năm năm tu luyện dằn vặt, người có thể vượt qua năm năm bước vào bát giai sẽ được đưa đến tiên sơn mình được phân phối, còn người không có năng lực chỉ có thể nói xin lỗi.
Nhìn những người mới này, Âu Dương có chút cảm thán, ở tiểu thế giới năm năm trùng kích bát giai hầu như là mộng tưởng, hắn biết ngoại trừ một số ít tên gia hỏa cực kỳ biến thái có thể làm được, những người khác cơ bản đều không có khả năng.
Còn ở Chân Linh Giới, linh nguyên nồng nặc, cộng thêm công pháp đặc thù và số ít linh đan của Vạn Tiên Sơn thấm vào, năm năm sáng tạo ra một nhóm bát giai tuyệt đối không phải mộng tưởng.
Thế nhưng trong những bát giai này có thể có mấy người bước vào Thánh Thể thì không thể biết được.
- Người nào?
Tên đệ tử không ngừng dặn dò người mới bỗng nhiên cảm ứng được tồn tại của Âu Dương, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Âu Dương mặc phục sứcđệ tử nhập môn Vạn Tiên Sơn, hắn nhẹ thở ra một hơi nói:
- Ngươi là đệ tử của sơn phong nào? Vì sao xuất hiện ở đây?
Người đó vừa nghe nói Âu Dương là đệ tử Âm Vân Phong, bất giác trong mắt hắn hiện lên vẻ trào phúng.
Âm Vân Phong, đây là sơn phong tồi tàn nhất trong vạn tòa sơn phong của Vạn Tiên Sơn, tiến vào Âm Vân Phong cơ bản chẳng khác nào bị miểu sát, nhưng người này lại nói hắn đến từ Âm Vân Phong?
- Ha ha ha ha, không ngờ nơi quái quỷ như Âm Vân Phong cũng có người sống.
Bên cạnh người đó đột nhiên có một người đi ra, hắn nhìn Âu Dương vẻ mặt trào phúng cười nói.
- Ha ha, đám người mới các ngươi nghe đây, sau này phải dốc sức tu luyện, bằng không không cẩn thận bị phân về Âm Vân Phong cũng chẳng khác nào chết yểu.
Người thứ hai bước ra làm bộ hảo tâm dặn dò đám người mới, nhưng Âu Dương lại không cho rằng hắn thực sự có hảo tâm, hắn rõ ràng đang vũ nhục Âm Vân Phong.
Yêu khí toàn thân của Âu Dương đều bị hắn áp chế trong yêu đan, Hồ Vân Thanh là Huyễn Thuật Sư Thánh Thể tứ giai, năng lực nhận biết mạnh, có thể cảm ứng được Âu Dương bước vào Thánh Thể cũng là bình thường, nhưng hai người này, một người mới bước vào Thánh Thể, ngay cả căn cơ còn chưa bình ổn, người còn lại ngay cả Thánh Thể cũng chưa tiến vào, có thể cảm ứng tu vi của hắn mới là lạ.
- Ngươi rất khinh thường Âm Vân Phong?
Âu Dương có chút phẫn nộ. Mặc dù Âu Dương không thể hấp thu linh nguyên, thế nhưng hắn có thể nhận biết tồn tại của linh nguyên. Hắn cũng biết chuyện Âm Vân Phong không có linh nguyên tồn tại.
Thế nhưng thân là đệ tử duy nhất của Âm Vân Phong, còn là đại sư huynh của Âm Vân Phong, người cầm lái Âm Vân Phong sau này, Âu Dương không thể để người khác cười nhạo sơn phong của hắn như vậy.
- Khinh thường Âm Vân Phong? Sư đệ nói gì vậy, không phải chúng ta khinh thường Âm Vân Phong, là toàn bộ Vạn Tiên Sơn đều khinh thường Âm Vân Phong, thật không biết tại sao không loại bỏ Âm Vân Phong ra ngoài. Tất cả mọi người đều lo lắng có một ngày Âm Vân Phong sẽ khiến các sơn phong khác ô nhiễm.
Tên gia hỏa mới tiến nhập Thánh Thể ăn nói rất lợi hại.
- Thu Phiếm sư huynh nói không sai, ai cũng biết Âm Vân Phong là ngọn núi phế vật. Ta nói vị sư đệ này, ngươi không phải đắc tội với vị trưởng lão nào đó nên bị đẩy đến đó chứ?
Một người khác cũng trào phúng nói.
- Sư đệ? Hừ, ta không cho rằng các ngươi xứng gọi ta là sư đệ.
Âu Dương có chút tức giận, hai người này đang đùa gì chứ, hai Huyễn Thuật Sư ở trước mặt mình lại dám đắc ý, Âu Dương tin tưởng, nếu như bọn họ biết biệt hiệu người kết thúc Huyễn Thuật Sư của mình, nhất định sẽ không kêu gào như vậy nữa.
- Ngươi là thứ gì, một đệ tử nhập môn cũng dám nói chuyện với chúng ta, xem ra Âm Vân Phong không chỉ là sơn phong khô kiệt, ngay cả lễ phép cơ bản cũng không có.
Tên Thánh Thể nhìn phục sức đệ tử nhập môn của Âu Dương lộ vẻ khinh thường.
Nhưng chuyện này cũng không trách được hắn, ở Âm Vân Phong ngoại trừ phục sức đệ tử nhập môn, căn bản không có phục sức nào khác, nói ra dù thế nào Âu Dương cũng được xem là đại sư huynh của Âm Vân Phong? Mặc vào phục sức đệ tử cấp cao nhất khẳng định là không có vấn đề, thếnhưng toàn bộ Âm Vân Phong ngoại trừ sư phụ Bạch Hủ Minh của hắn thì không còn người nào nữa, cho nên hai người cũng không quá lưu ý đến những chuyện đơn điệu như vậy.
- Phế vật Âm Vân Phong, nhanh chóng trở về Âm Vân Phong đi, đừng làm trò cười cho các đệ tử mới nhập môn.
Hai người tiếp tục cười nhạo nói.
Âu Dương mở vòng tay của mình, chậm rãi lấy ra Thứ Kiêu Cung, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Âm Vân Phong không có thiên tài, bởi vì Âm Vân Phong đều là người kết thúc thiên tài.
- Xem kìa, người này còn lấy yêu hóa trường cung làm binh khí, ha ha ha, cười chết mất . . .
Khi thấy Âu Dương xuất ra Thứ Kiêu Cung, hai người càng không kiêng nể gì cả.
Không sai, mười năm trước Âu Dương cầm cung quét ngang nơi chôn xương, một mình chiến đấu với Cốt Long phệ hồn, bất phân thắng bại với phệhồn là chuyện người nào ở Vạn Tiên Sơn cũng biết.
Không chỉ có Vạn Tiên Sơn, những tông phái thánh địa khác cũng từng thử để đệ tử dùng yêu hóa chiến cung làm vũ khí, hi vọng đệ tử có thể nắm giữ được loại tiễn thuật thần kỳ này, thế nhưng suy nghĩ và hiện thực vĩnh viễn cách nhau rất xa.
Khi đám đệ tử yêu hóa chiến cung phát hiện, bọn họ không chỉ không thể bắn trúng mục tiêu, mà khi cận chiến tựa hồ có thể bị bất cứ tu luyện giảnào, thậm chí là tu luyện giả cấp thấp đánh ngã.
Yêu hóa chiến cung không sai, Yêu Cung Thủ xác thực cũng cường đại, chỉ có điều muốn trở thành Yêu Cung Thủ phải có tiễn kỹ nghịch thiên. Ngoài tiễn kĩ thần kỳ của Âu Dương, còn cần loại năng lực có thể dự đoán tương lai, nhưng bọn họ đều không học được, cái bọn họ có thể làm chính là bắn quang tiễn trong tay ra, còn về có trúng mục tiêu hay không chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Không phải không ai nếm thử khổ luyện tiễn thuật, thế nhưng tiễn thuật là thứ thiên phú quyết định tất cả, cung tiễn ở trong tay những người khác nhau, lực sát thương tạo thành cũng hoàn toàn khác nhau.
Người nỗ lực có thể đạt được một số tiến triển, bọn họ cũng có thể bắn trúng mục tiêu trong trăm bước, thậm chí là xa hơn. Thế nhưng cận chiến bịmiểu sát, vấn đề điểm mù mười thước cuối cùng vẫn không thể nào thay đổi, dù sao bọn họ cũng không có thuật dự đoán.
Nhưng đây chưa phải là điểm trí mạng nhất, điểm trí mạng nhất chính là những Yêu Cung Thủ này phát hiện, tầm nhìn của bọn họ còn xa mới đạtđược yêu cầu, khi bọn họ nhìn thấy Yêu Chiến Sĩ xông đến, kéo cung bắn tên, Yêu Chiến Sĩ có thể đã tiến nhập khu vực điểm mù của bọn họ.
Tổng hợp mấy điểm trên, Yêu Cung Thủ đã chỉ còn là truyền thuyết, muốn thay đổi số phận, có người nói trừ phi là Âu Dương sống lại truyền cho bọn họ tài bắn cung thiên tài và thuật dự đoán đáng sợ nhất.
Hiện tại thấy Âu Dương bỗng nhiên xuất ra một cây trường cung, suy nghĩ đầu tiên của hai người này chính là, tên gia hỏa này khẳng định vì trở thành Yêu Cung Thủ, hoàn toàn không có tiền đồ, mới bị đẩy vào Âm Vân Phong tự sinh tự diệt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của muoidiemtoan