Quyển 3: Võ Dung Học Viện
Chương 276: Vương Bá mất mạng.
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: Sưu tầm
“Nếu tam công tử quyết tâm, huynh đệ chúng tôi bảo đảm sẽ diệt đại công tử mà không kinh động Lục Lâm bang.” Lăng Vân nhìn Vương Khuê thật sâu, tứ trưởng lão đứng cạnh đó tỏ vẻ kinh hãi.
“Thánh toán lão đại? Không được, cha sẽ không tha cho ta.” Vương Khuê lắc đầu. Nhưng đề nghị này quả thật hấp dẫn.
“Lẽ nào tam công tử còn vọng tưởng khiến lão bang chủ đổi ý lập công tử làm người kế thừa?” Lăng Vân nhạt nhẽo hỏi.
“Nhưng nếu ta giết lão đại, cha càng không đời nào giao ngôi vị cho ta.”
“Vì sao cứ phải đợi lão bang chủ trao cho, lẽ nào công tử không muốn tự mình giành lấy?” Lý Ngọc lạnh lùng hỏi.
“Cái gì?” Tự giành lấy? Ý họ là muốn ta soán vị? Tim Vương Khuê đập thình thịch.
“Không được. Tam công tử, vạn lần không nên ngốc nghếch như thế, giết cha đoạt vị trí là việc nhân thần cộng phẫn, huynh đệ trong bang sẽ không theo cậu đâu.” Tứ trưởng lão nhảy lên.
“Bọn mỗ chỉ khuyên tam công tử đoạt vị, chưa từng bảo công tử giết cha? Lẽ nào tứ trưởng lão muốn thế?” Mắt Lăng Vân rực lên lạnh lẽo.
“Trừ diệt đại công tử xong, Đồ Lang bang sẽ do tam công tử độc bá, cộng thêm bọn mỗ thì khống chế cả bang phái hoàn toàn không thành vấn đề. Còn về lão bang chủ, thoái vị rồi thì để an hưởng tuổi già, tin rằng không ai nói gì nhỉ?” Lý Ngọc bổ sung.
“Không được, không được. Các ngươi làm vậy, chỉ cần lão bang chủ đứng ra phản đối, vị trí bang chủ của tam công tử sao ngồi được lâu.” Tứ trưởng lão gầm lên: “Các ngươi mang lòng phản trắc, thật ra có mục đích gì?”
“Mục đích của bọn mỗ đã cho công tử biết, bằng không với thực lực của bọn mỗ còn phải nhắm vào Đồ Lang bang nhỏ xíu này sao?” Lăng Vân lạnh lùng: “Hỏi công tử một câu sau cùng, công tử chấp nhận kế hoạch này hay không? Nếu không thì chúng ta ai đi đường nấy. Một kẻ đáng thương không có hi vọng ngồi lên ngai bang chủ, không đáng cho bọn mỗ lãng phí tâm tư.”
“Đi rồi càng tốt, Đồ Lang bang càn yên ổn.” Tứ trưởng lão hừ lạnh.
“Câm mồm.” Vương Khuê vẫn trầm mặc đột nhiên gầm lên: “Thắng làm vua thua làm giặc, trời ban cơ hội thì vì sao ta không nắm lấy. Nhưng các vị cần phải đảm bảo không động đến cha ta, ít nhất… cũng để ông ấy bình an thoái vị.”
Tứ trưởng lão lạnh buốt trong lòng, Vương Khuê đã biểu lộ rõ ý tứ, lão bang chủ bình an thoái vị rồi thì không cần lo nữa. Y quả thật độc ác, không nghĩ gì đến tình cha con.
Không được, phải nhanh chóng đích thông tri cho lão bang chủ phòng bị. Tứ trưởng lão thầm hạ quyết tâm, không nói gì nữa nhưng ánh mắt liên tục thay đổi.
“Vậy thì mỗ đảm bảo trong vòng ba ngày cả Vương Bá và đồng đảng đều mất mạng.” Lý Ngọc và Lăng Vân mỉm cười, cá đã cắn câu.
Thương nghị kết thúc, tất thảy rời đi, tứ trưởng lão cũng vội vàng đứng dậy, vừa ra khỏi nhà là bị Lăng Vân chặn lại.
“Tứ trưởng lão, định đi đâu đây?”
“Ngươi định làm gì?”
“Không có gì, mời tứ trưởng lão ngồi xuống với các huynh đệ.” Lăng Vân vung tay nưh chớp, tứ trưởng lão vội tránh nhưng không ngờ bị đánh rúng gáy, lập tức tối sầm mặt mày ngất đi.
“Nhất thiết thuận lợi, để Mộc huynh đệ xuất thủ thôi.”
oOo
Đêm khuya, Diệp Phong mặc áo đen, che mặt lại, lén đột nhập vào Đồ Lang bang.
Trong tổng bộ Đồ Lang bang, xây dựng binh doanh cho mấy ngàn người, vòng ngoài là những căn nhà nhỏ cho phổ thông bang chúng cư trú, ở giữa là nơi ở của bang chủ, tam vị công tử và mấy trưởng lão. Tuy đêm khuya nhưng liên tục có đội ngũ tuần tra đi qua.
Với thực lực của gã, những lâu la còn không đạt mức cao giai võ sĩ này không thể phát hiện được. Gã dễ dàng lẻn vào nội doanh, gian nhà có sân là nơi Vương Bá cư trú.
Tuần tra ở đây càng nghiêm ngặt hơn, nhưng gã nhận a mỗi khi đội tuần tra đến gần chỗ của Vương Bá ở thì lại chuyển hướng.
“Lần này không hiểu đại công tử tìm được mỹ nhân gì đó ở đâu, lại bảo chúng ta trong vòng hai canh giờ không được đến gần chỗ ở.” Một lâu la tuần tra đi cách Diệp Phong không xa, tiếng đàm thoại khe khẽ lọt vào tai gã.
“Nữ nhân của đại công tử, dù thế nào cũng không đến lượt huynh đệ ta. Yên tâm tuần tra đi.”
“À, ta thấy tận mắt, tuy nữ nhân đó bị che kín nhưng thân thể… hấp dẫn lắm.” Người nói bật ra tràng cười dâm dục.
Hóa ra là vậy. Diệp Phong nhếch môi lắc mình dưới ánh trăng, chỉ tích tắc sau đã lướt qua phía sau đội tuần tra, không khí khẽ dao động đôi chút.
Một đội viên tuần tiễu nghi hoặc nhìn quanh, không thấy gì lạ mới quay người tiếp tục công việc.
Trong sân, phòng Vương Bá vẫn rực đèn đuốc, tiếng hắn cười dâm tà vang lên liên tục.
“Con ả này, hôm nay cuối cùng ngươi cũng lọt vào tay bản thiếu gia.”
“Vương Bá, ngươi dám chạm vào ta, cha ta sẽ không tha cho ngươi.” Giọng nói này khiến Diệp Phong cả kinh, sao lại là Yến Ny?
Gã áp sát cửa sổ, hé ra một khe nhòm vào.
Trong phòng, Vương Bá hếch mặt lên đầy dâm dục, trước mặt hắn là Yến Ny bị trói quặt tay ra sau lưng, mặt đầy kinh hoàng và phẫn nộ. Khí hải của cô tựa hồ đã bị phong bế, không thể vận chuyển nguyên lực, hiện giờ cô không khác gì một bình dân.
“Yến Sơn hả? Nếu hắn thức thời vụ, hôm nay chơi bời ngươi xong ta sẽ chính thức cưới ngươi, sau này để ngươi làm bang chủ phu nhân. Còn hắn không biết điều thì không chỉ hắn phải chết mà cả ngươi, sau khi ta chơi chán sẽ ném cho bọn Hắc Hùng và Lão Cẩu… Ha ha, chúng thèm muốn ngươi lâu rồi. Thân thể hấp dẫn như ngươi, nam nhân nào nén được, ha ha.” Vương Bá từ từ đi tới, ánh mắt tham lam như muốn xuyên thấu y phục Yến Ny.
"Vô sỉ!" Yến Ny vừa giận vừa nóng lòng, rơi nước mắt, thân thể kinh hoảng lùi lại.
“Ngươi không giữ lời, ngươi từng thề nếu không đánh lại Mộc Phong sẽ không làm phiền ta nữa.”
“Ta bám lấy ngươi? Ta chỉ bắt ngươi về chơi đùa mà thôi.” Vương Bá cười dâm tà, chụp vào ngực Yến Ny.
Xoạt, Yến Ny không còn năng lực phản kháng, tuy cố tránh đi nhưng vẫn bị đối phương xé tan ngoại y, lớp áo lót trắng tinh lộ ra. Đôi ngọn núi bật ra khiến Vương Bá mắt rực dâm quang.
"Mộc Phong! Cứu ta!" Yến Ny tuyệt vọng kêu lên, theo ý thức thì chỉ gã mới đủ năng lực cứu cô vào lúc này.
“Ngươi còn trông ngóng tên khốn đó hả? Chỉ cần hắn dám đến Mộ Quang thành, ta sẽ xé xác hắn. Cao giai võ sư của Lục Lâm bang đang đợi hắn.” Vương Bá cười gằn lao bổ vào.
Chát. Hắn chưa kịp chạm đến Yến Ny thì vai phải đau nhói lên, như bị đạn pháo bắn trúng, va vào bức tường.
“Xé xác ta hả? Để xem ngươi có bản lĩnh đó không?” Trong phòng chợt có thêm một người, ánh mắt Yến Ny từ hoảng sợ chuyển thành vui mừng.
“Ngươi…sao lại ở đây?” Vương Bá nhợt nhạt mặt mày, hắn vừa lĩnh giáo chỗ đáng sợ của Diệp Phong, đến giờ còn hoảng sợ.
“Ta đến lấy mạng ngươi.” Diệp Phong lấy ra hai thanh chủy thủ, cười lạnh đi về phía Vương Bá.
Vương Bá nén đau, nguyên lực trong khí hải đột nhiên bạo phát, thân thể như mũi tên rời dây cung lao về phía cửa.
Chạy, chỉ cẩn ra khỏi nhà gào lên là sẽ có đội tuần tra tới. Dù không giết được Mộc Phong thì cũng cầm chân gã để hắn kịp bỏ chạy. Mấy vị võ sư Lục Lâm bang đều ở gần đó, lúc họ đến thì Mộc Phong chắp cánh cũng khó thoát.
“Định chạy?” Diệp Phong nhướng mày, thân ảnh loáng lên chặn trước mặt hắn, giơ chân đá vào tiểu phúc.
Kình khí sắc lẹm chui vào đơn điền hắn, cơ hồ xé tan khí hải, không vận nổi nửa tia nguyên lực đã gục xuống.
“Ngươi dám giết ta, cha ta và Lục Lâm bang sẽ không tha cho ngươi.” Vương Bá run giọng, biết cầu xin vô dụng, thôi thì uy hiếp, may ra đối phương e dè.
“Ngươi muốn biết bối cảnh của ta hả?” Diệp Phong đột nhiên mỉm cười: “Giờ ta cho ngươi biết, ta là người Diệp gia ở Ngọa Lăng thành.”
Diệp Phong? Người chỉ một mình mà khuấy loạn cả Lục Lâm bang? Thiếu niên mười bảy tuổi với thực lực võ sĩ có thể kích sát cao giai võ sư? Là người đã giết con ruột duy nhất của Tô Chiến Thiên mà vẫn sống nhăn nhăn, bị thông tập khắp Vân Châu mà ung dung, thậm chí giết cả Lạc Nhật thành thành chủ Tô Dung?
Lòng hắn chìm hẳn xuống.
Đùa sao. Dùng Đồ Lang bang uy hiếp Diệp Phong? Qua những chiến tích của gã thì trong bang có ai là đối thủ? Cha hắn cũng chỉ là lục giai võ sư, còn Diệp Phong từng giết cả thất giai võ sư.
Lấy Lục Lâm bang uy hiếp đối phương? Càng là chuyện hoạt kê. Gã và Lục Lâm bang không đội trời chung, lẽ nào vì e dè mà không động tới hắn? Chắc chắc là không.
Diệp Phong đã cho hắn biết thân phận, rõ ràng là sẽ sát nhân diệt khẩu. Nếu hắn không biết thì còn hy vọng sống sót, giờ thì…. Vương Bá tuyệt vọng.
“Còn di ngôn gì không?” Diệp Phong lạnh lùng.
“Đừng giết ta, ta cho ngươi cả Đồ Lang bang, giúp ngươi đối phó Lục Lâm bang, chỉ cần ngươi tha mạng cho ta. Ta sẽ không tiết lộ thân phận ngươi.” Vương Bá bật khóc, dập đầu cầu xin.
“Nói xong chưa? Lên đường đi.” Chủy thủ như tia chớp cắm vào hậu tâm Vương Bá, cắt đứt chút sinh cơ sau cùng.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quyển 3: Võ Dung Học Viện
Chương 277: Câu đố hành tung.
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: Sưu tầm
“Sao ngươi lại biết ta bị Vương Bá bắt?” Mắt Yến Ny đỏ lên, cảm kích hỏi Diệp Phong.
“Học đệ không biết.” Gã phất tay giải trừ khí hải bị phong bế cho cô: “Vì sao học thư lại bị hắn bắt?”
Yến Ny nghi hoặc nháy mắt, không biết sao gã lại đến đây cứu ta? Cô không hiểu rằng gã vừa hay đến đây giết Vương Bá.
“Ta làm thủ tục ở học viện xong xuôi, trên đường về nhà thì bị Vương Bá phái hai võ sư mai phục bắt sống. Nếu không phải ngươi…” Cô cắn môi, suýt nữa rơi lệ.
“Không sao… hiện tại đệ đưa học thư đi.” Cũng may Vương Bá lệnh cho đội tuần tra không được quấy nhiễu nên tuy có chút động tĩnh nhưng không ai phát hiện. Mang cô theo tuy hơi phiền hà nhưng không khó lắm.
“Đây là một giọt linh dịch đề cao thực lực, chắc đủ giúp học thư tấn nhập võ sư.” Gã cho cô một giọt linh dịch nồng độ một phần trăm nhưng nói rõ là gì. Yến Ny nắm trong tay, lòng ấm hẳn.
Yến Ny là bạn thân của Mộ Dung Tử Thanh, cho cô một giọt linh dịch đã pha là việc nên làm. Mộ Quang thành sắp đại loạn, cô tấn nhập võ sư thì có thêm thực lực để tự bảo vệ mình. Phụ thân cô, Yến Sơn, đóng vai trò quan trọng trong vở kịch này.
oOo
Hôm sau, thi thể Vương Bá bị phát hiện, Đồ Lang bang đều kinh hãi, không chỉ lão bang chủ bị kinh động mà cả võ sư Lục Lâm bang cũng chú ý.
“Gọi lão tam đến đây.” Lão bang chủ Vương Thiên Long, người đã lập ra Đồ Lang bang, năm xưa nhân lúc Tô Chiến Thiên dấy phong vân tại Vân Châu, đã chiếm lấy miếng đất màu mỡ Mộ Quang thành rồi nhanh trí quy hàng Lục Lâm bang nên có được huy hoàng ngay nay. Cả Vân Châu, trừ tứ đại thế lực, Đồ Lang bang tuyệt đối xếp trong nhóm năm thế lực đứng đầu.
Thoáng sau, Vương Khuê dẫn bọn Lý Ngọc gồm hơn mười người hắc y bịt mặt vào nghị sự quảng trường ở tổng bộ, thấy Vương Thiên Long mặt mày xanh lét thì y giật mình, định thần lại hỏi: “Cha tìm con có việc gì?”
Ở quảng trường nghị sự, trừ ba trưởng lão Đồ Lang bang còn có bốn cao giai võ sư của Lục Lâm bang và mấy đầu mục địa vị cao, tương đương với Yến Sơn.
“Ngươi còn định giả hồ đồ trước mặt ta hả.” Vương Thiên Long gầm lên như sấm, chỉ vào Vương Khuê mắng: “Nghiệt tử, vì đoạt vị mà dám giết cả đại ca.”
“Sao cha nói vậy? Con giết đại ca lúc nào?” Vương Khuê ra vẻ không biết.
“Ngươi không thừa nhận?”
“Con không hiểu cha nói gì, sao con thừa nhận được?”
“Được, khiêng lên.” Mắt Vương Thiên Long ánh lên đau đớn, phất tay.
Một cái qua tài gỗ sơn đỏ được mấy lâu la khiêng lên, nắp còn chưa khép hết, trong đó đặt thi thể Vương Bá.
“Ngươi còn dám nói cái chết của đại ca ngươi không can hệ đến ngươi?” Vương Thiên Long nổi giận.
“Đại ca chết rồi? Có liên quan gì đến con?” Vương Khuê giả hồ đồ. Lý Ngọc cho y biết người giết Vương Bá đã an toàn thoát thân, không có chứng cứ thì y đương nhiên không nhận.
“Trước khi đến đây con không biết việc đó, sao cha lại bảo là con làm?” Vương Khuê thầm phẫn hận, theo y thì đại ca đã chết, tất y danh chính ngôn thuận ngồi lên cái ghế người kế thừa mới đúng, nhưng phụ thân không phân trắng đen cho y là hung thủ. Tuy y đích xác là chủ mưu nhưng phàm việc gì cũng cần chứng cứ chứ? Vạn nhất Vương Bá thật sự không chết trong tay y mà cứ đổ tiệt lên đầu y sao? Cha, cha quá thiên vị rồi.
“Được, ngươi thấy quan tài mà vẫn chưa rơi lệ hả!” Vương Thiên Long chưa tan cơn giận, lại trầm giọng quát: “Tứ trưởng lão, ra đây.”
Vương Khuê biến sắc ngoái lại, tứ trưởng lão từ từ bước ra.
“Tam công tử... cậu sai rồi. Lão phu đã cho bang chủ biết hết mọi việc.”
“Văn Dương, ngươi dám phản bội ta!” Vương Khuê hiển nhiên không biết tứ trưởng lão từng bị bọn Lý Ngọc giam lại.
Bất quá sau khi Diệp Phong thành công, bọn Lý Ngọc đổi người trông coi tứ trưởng lão thành tâm phúc của ông ta, được họ phối hợp, ông ta cho rằng mình thần bất tri quỷ bất giác thoát ra, vội bẩm báo kế hoạch của Vương Khuê cho Vương Thiên Long.
Vương Thiên Long kinh hãi nhưng đã muộn rồi, thi thể Vương Bá được đưa đến theo. Ông ta lập tức triệu tập lực lượng cấp cao trong bang, kéo cả võ sư Lục Lâm bang cùng đến tra hỏi Vương Khuê.
Ông ta biết mục tiêu tiếp theo của Vương Khuê là giam lỏng ông ta.
“Vương Khuê, tuy ngươi là nữ tế của lão phu, muốn đấu với Vương Bá thế nào thì lão phu cũng đứng về phía ngươi nhưng ngươi không nên nhờ người ngoài giết y, càng không nên định đối phó bang chủ! Ngươi đúng là đại nghịch bất đạo!” Tứ trưởng lão thở dài: “Ngươi… bó tay chịu trói đi, bang chủ vì tình ruột thịt mà sẽ chừa đường sống cho ngươi.”
Sau lưng Vương Khuê có hơn mười võ sư, phía Vương Thiên Long cũng vậy nhưng bốn võ sư Lục Lâm bang đều là cao cấp. Luận thực lực, Vương Khuê lép hẳn.
“Văn Dương, ngươi làm hỏng đại sự của ta, tuyệt đối ta không tha cho ngươi.” Vương Khuê gầm lên, chả trách cha cho rằng y giết lão đại, hóa ra là tứ trưởng lão cáo mật. Nếu lão tặc này không nhúng tay vào thì y chuẩn bị kỹ càng như vậy, sẽ khống chế phụ thân, cả Đồ Lang bang có khác gì vật trong túi.
Tay chân y lạnh buốt. Làm thế nào đây? Tình thế trước mắt thì không còn cơ hội phản kháng. Y nhìn Lý Ngọc và Lăng Vân với vẻ cầu cứu, đợi họ lên tiếng.
“Tam công tử không cần lo lắng, bọn mỗ bảo đảm công tử không sao.” Lý Ngọc ung dung nói.
“Nghiệt súc! Ngươi còn bảo ta độc ác nữa hả…”
“Vù!” Một đạo kim quang xẹt ra, xuyên qua óc Vương Thiên Long, tiếng gầm giận dữ của lão tắt ngóm.
“Diệp Phong?” Tròng mắt bốn võ sư Lục Lâm bang co lại, kim nguyên công kích tầm xa như vậy, ở Vân Châu không có người thứ hai. Nhìn theo hướng kim quang, Diệp Phong đứng trên nóc nhà, lạnh lùng nhìn chúng nhân bên dưới.
“Vương Khuê, ngươi dám câu kết với tử địch của Lục Lâm bang! Muốn chết hả?” Bốn cao giai võ sư nổi giận.
“Ta…” Vương Khuê hoang mang, Diệp Phong là ai? Tuy y từng thấy lệnh thông tập Diệp Phong nhưng lúc ấy y không có cả thực lực lẫn thế lực, gần như không để tâm.
“Giết.” Lý Ngọc vung đao trầm giọng quát. Toán hắc y nhân sau lưng Vương Khuê cùng vận chuyển nguyên lực, lao vào nhóm trưởng lão và đầu mục của Đồ Lang bang.
“Người Lục Lâm bang đã đến rồi thì đừng đi nữa.” Diệp Phong nhảy xuống, tay cầm Huyền thiên như ý bổng
"Cuồng vọng!" Bốn cao giai võ sư gầm lên, nếu chỉ có một người tất chúng sẽ sợ hãi nhưng lại có tới bốn, thực lực của Diệp Phong mạnh hơn nữa thì óc thắng được không? Nếu bắt được gã, cả bốn coi như lập được đại công.
Việc linh dịch bị đoạt ở ngoài Tứ Hải thành, Điền Trí tuy hoài nghi cho Diệp Phong nhưng không dám chắc trăm phần trăm. Việc đó quá kinh nhân, chỉ nửa năm ngắn ngủi mà Diệp Phong đạt tới thực lực có thể chạy trốn khỏi tay võ tông, nên Lục Lâm bang chỉ có những nhân sĩ cấp cao mới được biết tin này. Bốn võ sư này không nằm trong số đó.
“Chết đi.” Mộc nguyên khí hải của Diệp Phong đã đạt đến võ sĩ tam giai, như ý bổng dài đến gần một trượng, đầu bổng không khác gì cự chùy.
"Địa long chấn!" Ngọn bổng giáng xuống đất, chấn động kinh nhân cuốn về phía đối phương.
Võ sư Lục Lâm bang tại trường đều không phải hạng giá áo túi cơm, cảm nhận được lực đạo từ mặt đất truyền lên thì cũng biến sắc tản ra.
Diệp Phong đập một bổng xuống, thân hình lắc như ánh chớp, đuổi đến điểm một võ sư đặt chất, hung hãn vũng bổn. "Thập nhị điệp chấn!"
“Phụt!” Năng lượng hộ giáp của hắn bị hủy trong nháy nắt, huyết quản toàn thân nổ tung, máu bắn tứ tán.
“Cái gì!” Ba võ sư còn lại kinh hãi, uy lực ngọn bổng của gã đến mức đó sao? Khí lạnh thấu xương từ sống lưng dâng lên, chưa đấu đã sợ. Một chiêu cũng không tiếp được thì đấu thế nào? Võ sư chết rồi tuy thực lực không mạnh nhất, lại bị đột nhiên tập kích, nhưng cũng không đến nỗi chỉ một đòn đã mất mạng.
“Chạy!” Ba người còn lại nhìn nhau, cũng quyết định.
“Chạy hả?” Diệp Phong nhanh chóng sử dụng tấn tật thuật, lao vút đến chỗ một người.
“Ngươi là tên thứ hai.” Như ý bổng vung lên quét ngang vào eo hắn. Hắn không tránh kịp, vận nguyên lực ngạnh tiếp.
“Bịch!” Thân thể hắn lăn như hồ lô mười mấy vòng, trọng thương gục xuống.
Vút đi như đạn pháo, Diệp Phong lại bắt kịp một võ sư khác, giết chết tại trận. Võ sư sau cùng đã chạy xa hơn trăm thước, gã nhếch môi cười, không đuổi theo mà vòng về.
Chỉ thoáng chốc, bọn Lý Ngọc đã chiếm thượng phong toàn diện. Vương Thiên Long, cao giai võ sư duy nhất của Đồ Lang bang bị Diệp Phong bắn chết, còn lại chỉ là ba trung giai võ sư, nhân số cũng kém hơn nên không chống chọi được bao lâu. Đặc biệt thấy Diệp Phong thể hiện uy thế, diệt gọn ba cao giai võ sư thì họ không còn đấu chí.
Mười phút sau, bốn trưởng lão đều chịu chung số phận, só tiểu đầu mục cũng chỉ còn lại ba người.
“Các… các ngươi!” Vương Khuê ngẩn người, nghĩ ra Diệp Phong là ai, lập tức hàn khí dâng lên trong lòng.
“Tam công tử, hiện tại công tử không còn đường lùi nữa.” Nụ cười của Diệp Phong với Vương Khuê khác nào ác ma.
Màn giết chóc này chỉ trong phạm vi cao cấp của Đồ Lang bang, nhiều bang chúng thậm chí không biết chuyện gì xảy ra. Vương Khuê theo lệnh của Diệp Phong, nhanh chóng chỉnh đốn bang phái, nhưng cũng lại, hơn ngàn bang chúng giờ chỉ còn năm trăm người.
Nhưng lúc đó y không còn lòng dạ nào chú ý vì Lục Lâm bang như lôi đình tràn đến báo thù. Hai võ tông trưởng lão cùng hơn hai mươi cao giai võ sư, khí thế hung hung tràn về Mộ Quang thành.
Đề kháng tượng trưng một chốc, tổng bộ Đồ Lang bang nhanh chóng quy hàng. Vương Khuê, và hơn mười hắc y mông diện nhân thân tín, toàn bộ bị phát hiện chết trong tổng bộ. Thân phận của những người bịt mặt đó trở thành câu đố, còn Diệp Phong đã đi mất.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quyển 3: Võ Dung Học Viện
Chương 278 - 280: Chiếm Mộ Quang thành
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tập hợp lực lượng nhưng rồi mất công vô ích, Lục Lâm bang tất nhiên rất giận dữ nhưng Tô Chiến Thiên cũng bó tay. Diệp Phong cả năm nay vẫn thần xuất quỷ một, thực lực lại cao cường, trừ phi tìm được hành tung chính xác của gã rồi cử trọng binh vây ráp mới có thể bắt được.
Việc này khiến Lục Lâm bang cảnh giác. Có vẻ Diệp Phong định lợi dụng Đồ Lang bang tam công tử, kiến lập thể lực tại Vân Châu, chỉ vì một cao giai võ sư của Lục Lâm bang tẩu thoát nên ý đồ của gã bị tiết lộ, trở nên công cốc. Sau đó gã sát nhân diệt khẩu rồi bỏ chạy.
Sau mấy ngày tìm kiếm tại Mộ Quang thành mà không thu được kết quả gì, cao thủ Lục Lâm bang rút hết. Mộ Quang thành đương nhiên quy về Lục Lâm bang, nhưng sau đó mười ngày Đồ Lang bang nhị công tử được mấy đầu mục như Yến Sơn đưa về thành, đồng thời mang theo năm trăm bang chúng, lên tiếng muốn thu phục Mộ Quang thành, trùng kiến cơ nghiệp Đồ Lang bang.
Lục Lâm bang tất nhiên hoài nghi việc Đồ Lang bang dư đảng đột nhiên xuất hiện nhưng đối phương giải thích rất hợp tình hợp lý.
Lúc trước tam công tử Vương Khuê tụ tập một nhóm hắc y nhân thực lực cao cường, tạo thành uy hiếp cực lớn với lão bang chủ. Lão bang chủ biết Đồ Lang bang sắp có đại loạn nên ngầm sai bọn Yến Sơn hộ tống nhị công tử đi trốn để đề phòng vạn nhất, coi như giữ lại huyết mạch cho bang phái. Nếu tất cả thuận lợi, lão bang chủ dẹp yên tam công tử phản loạn thì nhị công tử sẽ an nhiên quay về. Nếu tam công tử đoạt quyền thành công, nhị công tử sẽ đảm nhận trách nhiệm trừ phản nghịch, gây dựng lại Đồ Lang bang.
Nhưng việc đời khó lường, không ai ngờ tam câu tử lại câu kết với tử địch Diệp Phong của Vân Châu Lục Lâm bang Vương Khuê tuy đoạt quyền thành công nhưng vì một võ sư Lục Lâm bang tẩu thoát, để lộ tin tức nên bị báo thù. Lục Lâm bang cố nhiên không bắt được Diệp Phong nhưng Đồ Lang bang vì thế mà bị diệt bang.
Cũng may huyết mạch của Vương Thiên Long còn nhị công tử, nguyên khí Đồ Lang bang giữ được gần nửa. Hiện tại mọi sự yên lành, họ phải quay về lấy lại thứ thuộc về mình.
Vốn Mộ Quang thành đã lọt vào tay Lục Lâm bang thì không đời nào còn giao lại cho Đồ Lang bang nhưng giờ Lục Lâm bang đang rối ren, nếu cưỡng đoạt địa bàn của các thế lực phụ thuộc sẽ khiến những thế lực khác trong địa bàn thống trị xáo động. Trước đây thì điều đó không khiến Tô Chiến Thiên bận tâm.
Nhưng hiện giờ Lục Lâm bang khó khăn về tài chính, cần nhiều tiền để chống chọi nên không thể thiếu sự viện trợ của các thế lực phụ thuộc. Trong lúc quan trọng này, Tô Chiến Thiên không muốn rối ren thêm mà khiến các thế lực dưới tay bất mãn, cộng thêm nhị công tử nguyện ý mang phần lớn số tiền tích lũy lâu năm của Đồ Lang bang, tới một vạn năm nghìn tinh tệ, cống hiến cho Lục Lâm bang, vừa hay giải cơn nguy cấp cho họ Tô. Mộ Quang thành vì thế lại quay về tay Đồ Lang bang.
Nhị công tử Vương Khôi Lỗi trở thành tân nhiệm Đồ Lang bang bang chủ, Yến Sơn được sắc phong phó bang chủ. Thực lực của nhị công tử quá kém, thành viên bang phái còn lại gần như đều là tâm phúc của Yến Sơn nên quyền lực thật sự nằm trong tay ông ta.
oOo
“Yến phó bang chủ! Cung hỉ ông tấn cấp tứ giai võ sư.” Lý Ngọc và Lăng Vân, cùng một nhóm thành viên Tụ Nghĩa xã, giờ đã dùng diện mạo thật, xuất hiện trong Đồ Lang bang, đảm nhiệm chức vụ. Trước đó họ luôn che mặt bằng vải đen khi ở bên Vương Khuê, lại không giao thiệp với ai, nên thành viên Đồ Lang bang không nhận ra họ.
Người biết họ trừ tam công tử Vương Khuê chỉ còn thủ hạ tâm phúc của y, giờ tất cả đã chết, họ không cần lo lắng bại lộ thân phận. Lục Lâm bang tuy đang truy tìm dư đảng của Diệp Phong nhưng không có manh mối gì.
“Việc đó là nhờ linh dược của các vị, ha ha ha.” Yến Sơn vuốt râu cười.
“Hiện tại Đồ Lang bang đã nằm trong tay Yến phó bang chủ, kế hoạch kiến lập Tụ Nghĩa đường của chúng ta cũng nên chuẩn bị.” Lý Ngọc mỉm cười.
“Ta đã phái người điều tra về những thế lực bị Lục Lâm bang diệt trừ trong vòng mười năm nay, tin rằng còn không ít cao thủ trong đó. Nếu chúng ta tụ tập được lực lượng này, sẽ tạo thành uy hiếp không nhỏ với Lục Lâm bang, vì thế tất cả phải tiến hành thật bí ẩn.” Lăng Vân nghiêm túc.
“Các vị thật sự muốn đối phó Lục Lâm bang?” Yến Sơn bình thản hỏi.
“Thế bất lưỡng lập!” Lý Ngọc gằn giọng: “Yến phó bang chủ không muốn tham dự, bọn mỗ không cưỡng cầu. Tương lai mỗ sẽ đưa ông và nhân mã của đến thế lực khác ở Vân Châu.”
“Cậu coi thường Yến mỗ? Lục Lâm bang tuy lợi hại nhưng không dọa được Yến Sơn này! Bất quá, thực lực hiện giờ của các vị mà đấu với chúng khác nào lấy trứng chọi đá.”
“Yên tâm, bọn mỗ chỉ thạm thời ẩn náu trong cái vỏ Đồ Lang bang này tích lũy lực lượng. Đợi khi thời cơ chín muồi sẽ vùng dậy. Năm xưa Lục Lâm bang cũng từng bước khuếch trương như thế, không phải sao? Muốn diệt chúng cũng phải từng bước.”
“Được, đằng nào nhi tử và nhi nữ của lão phu đã tấn cấp võ sư, có thể tự giữ mình. Lão phu không còn gì lo lắng, sẽ cùng liều với các vị.” Yến Sơn nói vậy vì đã cân nhắc cẩn thận, tuy hiện thời Tụ Nghĩa xã thực lực chưa cao nhưng từ số linh dược, linh dịch và tinh tệ của họ thì thấy nền tảng của mấy thiếu niên này rất vững vàng. Hơn nữa, ở tổng bộ Đồ Lang bang ngày đó, tuy ông ta không tận mắt thấy nhưng theo lời đồn thì thiếu niên một mình giết được ba cao giai võ sư đó khiến ông ta rất tin tưởng. Diệp Phong là thanh niên không thể suy đoán theo lẽ thường, ai biết được sau này gã đạt tới trình độ nào.
“Ha ha, lão phu tin các vị, Lục Lâm bang... phong quang không còn lâu nữa.”
oOo
“Thật ra Mộc Phong đóng giả Diệp Phong quả thật dọa được toán võ sư đó.” Xong việc Đồ Lang bang, Lý Ngọc dẫn toán học viên Tụ Nghĩa xã về học viện.
Y hào hứng tìm Diệp Phong thông báo thành quả. Đương nhiên, y và Lăng Vân đều hoài nghi Mộc Phong và Diệp Phong có phải một người không?
“Ha ha, phần lớn người Lục Lâm bang chưa gặp Diệp Phong, tiểu đệ chỉ lợi dung linh khí mô phỏng đạo kim quang sở trường của Diệp Phong mà thôi.” Gã mỉm cười.
“Cũng phải, bất quá huynh đệ lấy một địch bốn, hạ được ba cao giai võ sư, chắc thực lực đã đạt đến võ sư điên phong?” Gã không đáp, Lý Ngọc cũng không hỏi gặng. Mặc cho Mộc Phong có phải Diệp Phong hay không, y đều tin tưởng vô điều kiện. Tất cả có chung địch nhân là Lục Lâm bang!
“Đó là nhờ bảo vật gia truyền của huynh, bí kỹ trong đó khiến tiểu đệ có sức mạnh hơn nhiều đồng cấp võ giả.” Diệp Phong nháy mắt: “Tiếc rằng những bí kỹ đó trừ tiểu đệ không ai tu luyện được… bằng không thực lực của chúng ta còn tăng tiến nhiều.”
“Huynh đệ nói vậy, mỗ quả thật ghen tị.” Lý Ngọc mỉm cười: “Tổ tiên an bài như vậy là có lý riêng, rơi vào tay huynh đệ còn hơn vào tay người khác.”
Gã cười hoan hỉ: “Hiện tại chúng ta có cái vỏ Đồ Lang bang, Tô Chiến Thiên chắc không ngờ chúng ta dùng đòn hồi mã thương, tích tụ thực lực ngay trước mắt hắn. Chúng ta tranh thủ trong một năm này, tụ tập thế lực đủ sánh với Lục Lâm bang.”
“Nhưng thực lực càng mạnh càng dễ lộ. Tuy Lục Lâm bang giờ không chú ý đến Mộ Quang thành nhưng một khi chúng ta có thực lực đủ uy hiếp thì muốn che giấu cũng khó.”
“Kỳ thật không sao.” Diệp Phong mỉm cười: “Mục đích của chúng ta không phải tranh địa bàn, đoạt lợi ích, mà là vì lực lượng để tiêu diệt Lục Lâm bang. Thành viên chỉ cần tinh chứ không cần nhiều. Tiểu đệ đã tính rồi, chỉ cần Tụ Nghĩa đường có hai mươi cao giai võ sư, hơn trăm võ sư và một hai võ tông có sức uy nhiếp và tiểu đệ là đủ đứng vững ở Mộ Quang thành.”
“Võ sư còn dễ, chúng ta có nhiều linh dịch và linh dược, chỉ cần có thành viên tin tưởng được là để họ tấn thăng võ sư. Còn võ tông… Tại hạ có lòng tin đột phá cửa ải này, nhưng e rằng trong thời gian ngắn khó đạt đến.” Lý Ngọc nhíu mày.
Y tuy liên tục tiếp thụ tinh huyết truyền thừa và linh dịch tẩy thể, tiềm lực tăng vọt nhưng vẫn phải vài năm nữa mới có thể tấn thăng đến võ tông.
“Vân Châu còn vài ba võ tông cao thủ nhàn tán. Năm xưa Lục Lâm bang vì khuếch trương thế lực đã đắc tội với vài người. Với những võ tông có ân oán với Lục Lâm bang, chúng ta thử lôi kéo vài người, có khi mời được chăng.”
“Việc này ta sẽ điều tra nhưng hi vọng không nhiều. Trừ phi đối phương có đại thù với Lục Lâm bang, bằng không khó mời họ đối địch với chúng được..”
“Yên tâm, nếu có nhân tuyển thích hợp thì mỗ sẽ tự đi thuyết phục, chắc có mấy phần hy vọng.” Con bài trong tay gã là linh dịch nồng độ một phần mười, nhưng chỉ dựa vào lợi ích sẽ khó khiến đối phương tận tâm.
Gã khẽ thở dài, đến lúc rồi hẵng nói. Đâu sẽ có đó, hiện tại gã phải mau chóng nâng cao thực lực.
“Còn nữa, để đề phòng tai mắt trong Đồ Lang bang, thực lực của Tụ Nghĩa đường không nên bại lộ ra, nếu không tất yếu thì các vị nên giả trang thành sơ giai võ sư hoặc cao giai võ sĩ để không ai hoài nghi nữa. Tiểu đệ cho rằng trong Đồ Lang bang còn tai mắt của Lục Lâm bang.”
“Lăng Vân đã tính trước rồi, không có chuyện gì đâu. Đồ Lang bang nộp một vạn rưỡi tinh tệ khiến Tô Chiến Thiên thập phần cao hứng, dặn các thành thị quanh đây giúp đỡ họ nhanh chóng khôi phục nguyên khí. Việc này rất có lợi cho chúng ta, dù tăng trưởng nhanh cúng không khiến chúng cảnh giác.”
“Vậy được, có Lăng Vân và huynh đệ chủ trì, tại hạ yên tâm rồi.”
“Liệt Vô Song đã ẩn tính mai danh, sao các vị tìm được?” Diệp Phong nhìn tin tức tình báo xong, hỏi với vẻ kỳ quái, với thế lực của Lục Lâm bang, nếu biết Liệt Vô Song ở đâu tất đã xử trí rồi mới đúng.
“Việc này nói ra cũng xảo diệu, Lý lão từng gặp mặt Liệt Vô Song nên có ấn tượng. Quan trọng nhất là đệ đệ của y vì bị Tô Chiến Thiên giày vò mà phế hết tứ chi. Lý lão qua tin tức tìm ra manh mối, sau đó tự thân nghe ngóng, xác định được thân phận y.” Lăng Vân giải thích.
“Được, ta cùng huynh đến Mộ Quang thành.” Nếu Tụ Nghĩa đường có võ tông tọa trấn thì sức uy nhiếp sẽ hơn nhiều.
Diệp Phong lập tức theo Lăng Vân đến Mộ Quang thành, còn Lý Ngọc, quả nhiên đã quay về.
“Thế nào rồi?” Thấy Lý Ngọc ủ rũ, gã biết ngay đã thất bại.
“Liệt Vô Song không chịu thừa nhận thân phận hay gia nhập Tụ Nghĩa đường...” Lý Ngọc lắc đầu cười khổ.
“Y không tin chúng ta, coi là người Lục Lâm bang phái đến thăm dò?” Lăng Vân kinh ngạc hỏi, với cừu hận của Liệt Vô Song và Lục Lâm bang, y không có lý do gì cự tuyệt hợp tác với Tụ Nghĩa đường.
“Không phải, y khinh thường chúng ta…” Lý Ngọc bó tay: “Y bảo với thực lực của chúng ta, đấu với Lục Lâm bang khác nào lấy tính mạng làm trò đùa.”
“À, được lắm.” Diệp Phong đột nhiên bật cười.
Liệt Vô Song từ bé đã là nhân tài được Hỏa Dương môn trọng điểm bồi dưỡng, giờ có thực lực võ tông, tuy bị Lục Lâm bang bức bách thành chó nhà có tang nhưng ngạo khí trong lòng không tan. Thực lực của Lý Ngọc không tệ nhưng trong mắt Liệt Vô Song thì vẫn là trẻ con, nếu Lý Ngọc là võ tông, có lẽ y sẽ nhìn với con mắt khác.
“Làm thế nào đây? Khó khăn lắm mới tìm được một võ tông, nếu bỏ qua thì đáng tiếc thật.”
“Lần này để ta đi cùng.” Diệp Phong mỉm cười: “Nhanh lên không thì táe y sẽ đi mất.”
Thân phận Liệt Vô Song bị Lý Ngọc tìm ra, dù y không hoài nghi Lý Ngọc cáo mật với Lục Lâm bang thì cũng không tiếp tục ở lại chỗ cũ. Cũng may y còn một đệ đệ tàn phế làm vướng bận, hiện tại gã tới vẫn còn kịp.
oOo
Hoàng Hà trấn, cách Mộ Quang thành chỉ hơn mười dặm, không đầy nửa canh giờ sau, Diệp Phong và bọn Lý Ngọc đã tới nơi.
Trước cửa một căn nhà gỗ giản có đậu một cỗ xe, trong xe có một người nằm, chắc là đệ đệ của Liệt Vô Song. Còn y lúc đó đang thu dọn đồ đạc.
Nghe thấy động tĩnh, trong xe vang lên tiếng ho, một nam tử dáng dấp trung niên thò đầu ra, sắc mặt y nhợt nhạt, nhìn bọn Lý Ngọc đầy nghi hoặc.
“À… không phải, các hạ nhầm người rồi.” Nam tử nhất thời không kịp phản ứng, trả lời rồi lại phủ nhận. Y chưa từng nghe người ngoài gọi tên mình, trừ ca ca, nên quên mất lời ca ca dặn.
“Đệ đệ, đang nói với ai thế?” Trong nhà có người bước ra, mắt Diệp Phong sáng lên.
Người này bộ pháp trầm ổn, khí tức nội liễm, song mục hữu thần, mép lún phún râu, xem ra còn trẻ hơn nam tử trong xe cả chục tuổi. Y thấy Lý Ngọc thì hơi nhíu mày, tỏ vẻ không vui: “Sao lại là các ngươi?”
“Vì sao không thể là bọn tại hạ?” Lần này Diệp Phong đóng vai chính.
Liệt Vô Song hơi kinh ngạc, vì sao y không nhìn thấu tu vi của thiếu niên này? Bất quá y không chú ý đến tu vi của gã, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng, mà quan trọng là ngươi từng khinh thị Tụ Nghĩa đường của chúng ta, đúng không?” Diệp Phong không hề khách khí hỏi ngược. Lần trước những gì cần nói chắc Lý Ngọc đã nói hết mà không thuyết phục được đối phương, vậy chỉ còn cách sử dụng phương pháp khác. T
“Khinh thị? Coi là vậy.” Liệt Vô Song nhạt nhẽo: “Lẽ nào ngươi cho rằng ta nói sai?”
“Đương nhiên không đúng.” Diệp Phong bật cười: “Một Lục Lâm bang thôi mà, nhanh thì một năm, lâu thì ba năm, chúng sẽ bị diệt dưới tay Tụ Nghĩa đường.”
“Không biết trời cao đất dày.” Liệt Vô Song cười lạnh, không thèm để ý đến gã, định lên xe đi luôn.
“Chi bằng chúng ta đánh cược.” Gã chặn trước xe.
“Không có hứng.” Liệt Vô Song phất tay áo, lập tức tràn ra đại lực cuốn lên gã.
Kình khí phả vào mặt, Diệp Phong bất động, chân phải giậm mạnh, mặt đất rung lên khiến thớt ngựa tung vó, cỗ xe nghiêng ngả.
Cũng là võ sư? Liệt Vô Song thầm cả kinh, Lý Ngọc chừng hai tư, hai nhăm tuổi đạt đến thất giai võ sư đã khiến y ngạc nhiên, còn thiếu niên này chưa đến hai mươi, ít nhất cũng có thực lực trung giai võ sư, ở đâu ra mà lắm thiên tài như vậy?
“Muốn đi, trừ phi đánh bại được mỗ.” Diệp Phong ngẩng đầu ngạo nghễ.
"Ha ha ha!" Liệt Vô Song như thể nghe thấy chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ, dù đối phương là thiếu niên kỳ tài thì cũng mới là võ sư, có lẽ mười năm hoặc hai mươi năm sau, gã sẽ vượt qua y nhưng bây giờ mà khiêu chiến thì đáng cười thật.
“Đợi các hạ thắng đã rồi cười cũng không muộn.”
“Đuổi ngươi đi rồi, không được đến quấy nhiễu ta nữa.” Liệt Vô Song bước lên, khí thế từ từ tăng cao. Nhị giai võ tông! Tuy hơn hai mươi năm nay y vẫn trốn tránh nhưng không bỏ tu luyện.
“Các hạ thua thì sẽ gia nhập Tụ Nghĩa đường!” Diệp Phong lấy Huyền thiên như ý bổng ra, ngoài thân thể xuất hiện hắc sắc năng lượng hộ giáp.
“Được, nhưng đánh cá như thế vô vị lắm.” Liệt Vô Song cong tay lại, một quả kim sắc năng lượng cầu ngưng tụ trong lòng tay, phất lên đẩy vào đối thủ. Đối phó thiếu niên này có đáng gì, một đòn này là đủ giáo huấn.
Tuy Diệp Phong mấy lần khiêu khích nhưng y không thật sự muốn đả thương gã. Tốc độ đòn này tuy nhanh nhưng uy lực bình thường, đủ hất ngũ giai võ sư ngã nhào. Bất quá kim sắc năng lượng cầu chỉ đánh trúng tàn ảnh của Diệp Phong, Liệt Vô Song rúng động, tốc độ nhanh thật.
Nháy mắt sau, gã lướt đến cách sườn y ba thước, mốc bổng vung lên, lập tức trở thành cự trụ kinh nhân giáng xuống. Đối thủ của gã là nhị giai võ tông nên gã không cần nương tay.
"Cự lực thuật!" Đại lực dồn lên tay gã.
Liệt Vô Song giơ tay tống ra một quyền nghênh đón.
Chát. Lực đạo dồn xuống tay kinh người, dù y chuẩn bị trước cũng lùi liền ba bước. Một bổng này không đủ khiến y thụ thương nhưng thực lực chênh lệch như vậy mà Diệp Phong bức y đến mức này thì thật khó tin. Công kích của gã vượt cả thất giai điên phong võ sư!
“Vũ khí tốt, võ kỹ cũng vậy. Nhưng chỉ thế mà thôi.” Y không ngại việc mất mặt, đuổi tiểu tử này rồi cùng đệ đệ ra đi mới là quan trọng. Khẽ điểm chân, y phi thân lên, định đánh gục Diệp Phong.
Vù, vù, vù.
Cự bổng dài hơn ba thước lại giáng xuống, tay gã không phải đang cầm vật nặng mà một thanh trường kiếm nhẹ bẫng. Thực lực của Liệt Vô Song không khó để đỡ cự lực từ cây bổng nhưng vì thế y không thể áp sát đối phương.
Liệt Vô Song cực kỳ khó chịu, nếu y dốc toàn lực thì giết chết Diệp Phong cũng không hẳn không thể. Có điều y tuy không muốn gia nhập Tụ Nghĩa đường nhưng cũng không muốn đả thương người của họ. Vốn tưởng thực lực hai bên chênh lệch quá xa, y chỉ hơi thi triển thủ đoạn là khiến thiếu niên này biết khó mà lui, không ngờ gã hung hãn đến thế, dồn y vào cảnh tiến thoát lưỡng nan.
Hừ. Liệt Vô Song trợn mắt, hai tay cuốn lên kim nguyên lực, hình thành một bàn tay khổng lồ trên không, lăng không chụp xuống, giữ chắc như ý bổng. Y đã thi triển bản lĩnh thật sự.
Không còn cây bổng nữa, ta xem ngươi đón đỡ cách nào. Liệt Vô Song nhanh chóng tấn công vào vị trí của gã.
"Kinh cức thứ giáp!" Màu sắc năng lượng bên ngoài thân thể gã chuyển thành màu vàng, gai nhọn tua tủa.
“Cái gì?” Liệt Vô Song kinh ngạc ngẩn người, song sinh khí hải? Thể chất hi hữu ức vạn người mới có một mà tốc độ tu luyện còn yêu nghiệt như thế sao? Nhận thức của y bị đảo lộn hoàn toàn.
Ầm! Gã không hề e sợ tung quyền, chính diện nghênh đón Liệt Vô Song.
Chân Diệp Phong cuốn tung lớp đất bề mặt. Liệt Vô Song chưa dốc toàn lực nhưng cũng đủ cho Diệp Phong tê tay, tay đối phương chắc cũng vậy chứ nhỉ?
Đứng vững lại, gã lắc lắc tay, đích xác hơi tê tê, chỉ thế mà thôi. Liệt Vô Song sau cùng cũng động dung, tiểu tử này dám khiêu chiến y quả nhiên cũng có đôi chút bản lĩnh.
“Xem ra ngươi không yếu ớt như ta nghĩ, tiếp đây ta sẽ không khách khí nữa. Sợ thụ thương thì nhận thua đi.” Liệt Vô Song dấy lên đôi chút chiến ý, hơn hai mươi năm rồi y chưa đấu với ai.
“Câu này mỗ hỏi mới đúng. Người thấy mỗ có hai khí hải nếu không là người của mỗ thì là người chết.” Diệp Phong cười nhạt: “Mỗ không muốn giết các hạ. nên chỉ còn cách biến các hạ thành người của mình.”
“Ha ha, tiếc là ta được sắp sẵn trở thành loại người thứ ba.” Năng lượng dao động quanh Liệt Vô Song đột nhiên biến thành mãnh liệt.
“Đúng là lão ngoan cố!” Diệp Phong lẩm bẩm, xem ra phải xuất tuyệt chiêu rồi.
"Toàn phong toản!" Liệt Vô Song lắc người, tay phủ một lớp kim nguyên năng lượng hình xoáy ốc, lưỡi đao năng lượng sắc bén xoay tít, như mũi khoan khổng lồ, tạo ra cảm giác không gì không xuyên qua được.
"Linh tê nhất chỉ!" Diệp Phong co tay trái đợi sẵn, khi Liệt Vô Song xông đến trước mặt thì một đạo kim quang xẹt ra, như ánh chớp bắn vào vai y. Đồng thời thân thể gã bật lùi lại thật nhanh, tránh khỏi toàn phong toản.
Liệt Vô Song nếu cố truy kích sẽ bị thương dưới Linh tê nhất chỉ của gã.
Nguy hiểm! Cảm giác sắc bén đặc biệt của võ tông phát huy tác dụng vào lúc này, y trầm vai xuống, Linh tê nhất chỉ vút qua vai, xuyên thủng kim nguyên hộ giáp dày ba tấc. Công kích của y cũng vì thế mà giáng xuống đất.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Chát, mặt đất bị Liệt Vô Song khoét một lỗ sâu hoắm, đủ thấy uy lực của Toàn phong toản.
Liệt Vô Song kinh hãi toát mồ hôi lạnh, đó là võ kỹ gì mà dễ dàng xuyên qua hộ thể nguyên lực của y. Nếu ngọn chỉ của Diệp Phong mà nhắm vào tiểu phúc hoặc ngực thì không dễ tránh như vậy. Ngạnh tiếp? Chuẩn bị trước còn có thể đón đỡ, nhưng ban nãy nguyên lực của y đều tập trung trên tay, không còn dư lực để thi triển phòng ngự hữu hiệu. Y buộc phải thừa nhận, nếu ban nãy mà đấu sinh tử, chắc mình đã trọng thương.
“Các hạ nên nhận thua.” Diệp Phong cười hì hì.
Không cần nói rõ, đối phương đường đường nhị giai võ tông, chắc chắn nhận ra vừa rỗi gã đã nương tay. Đến mức này, một cao thủ tiền bối phải nhận thua cho đúng phong độ.
“Vì sao ta phải nhận thua?” Liệt Vô Song thần sắc phức tạp, không có ý dừng tay.
“Ngươi…” Gã hơi nổi giận, Liệt Vô Song đang giở trò, một võ tông lại dùng thủ đoạn với tiểu bối, quả thật không còn thiên lý nữa.
“Bọn ta chỉ giao lưu, lúc xuất thủ còn nương tay là chuyện bình thường. Ban nãy ngươi chưa hết sức nhưng chả lẽ lão phu đã tận toàn lực? Cứ thế này mà bao lão phu nhận thua thì quá coi thường nhau.” Mắt Liệt Vô Song thoáng hổ thẹn.
Lý Ngọc và Lăng Vân ở gần đó đều sững sờ, tuy biết Mộc Phong rất mạnh, có lẽ trong đẳng cấp võ sư gã không có địch thủ nhưng không ngờ gã biến thái đến mức đó. Đấu chính diện với nhị giai võ tông mà gã vẫn uy hiếp được đối phương, những lời Liệt Vô Song đã chứng thực điểm này.
Công kích tầm xa ngưng tụ nguyên lực thành kình khí, với góc độ võ sư thì uy lực không bằng đánh xáp lá cà. Vì khi đó không chỉ lợi dụng bộ vị thân thể khống chế nguyên lực, còn được khí hải liên tục bổ sung, mức độ biến hóa và năng lượng hay khả năng khống chế thì võ kỹ cận thân đều hơn hẳn công kích tầm xa.
Nhưng thủ đoạn của Diệp Phong lật ngược toàn bộ nhận thức của y, tiễn khí sắc bén như vậy có thể phá được hộ thể nguyên lực của võ tông. Võ kỹ cận chiến của Diệp Phong lại không uy hiếp đến Liệt Vô Song bao nhiêu, Linh tê nhất chỉ... thật ra là võ kỹ phẩm cấp bao nhiêu? Bát phẩm? Cửu phẩm? E rằng uy lực cũng chỉ thế mà thôi.
Liệt Vô Song tự thân cảm nhận nên càng hiểu rõ. Đạo tiễn khí đó không quá xuất sắc về trình độ kim nguyên lực nhưng độ ngưng tụ và phát huy đặc tính của nguyên lực thì cơ hồ đạt đến cực trí! Sắc bén có thể phá tan tất cả. Nếu không nhờ độ nguyên lực của y cao hơn nhiều thì không thể chính diện đỡ được chiêu đó.
“Ngươi tốt xấu gì cũng là võ tông cao thủ, sao lại vô sỉ như thế.” Diệp Phong giận run người, một chiêu ban nãy tích tụ cực lâu, chỉ nhờ đối thủ không phòng bị nên đột nhiên ám toán mới chiếm được ưu thế. Hiện tại Liệt Vô Song biết gã có công kích sắc bén như thế, tất nhiên sẽ phòng bị kỹ càng.
Lực sát thương của Linh tê nhất chỉ tuy mạnh nhưng thực lực giữa gã và Liệt Vô Song quá cách biệt, thời gian tích lực của tiễn khí là hơn một giây, một khi Liệt Vô Song thật sự động thủ, cơ hội đánh lén của gã gần như bằng không.
Không đúng, không đúng. Gã dần lãnh tĩnh lại, Liệt Vô Song thà rũ bỏ tôn nghiêm của võ tông cũng không chịu thua, thật ra là vì sao?
Y và Lục Lâm bang có mối thù không đội trời chung, điểm này có thể xác định. Theo lý, y phải thập phần thống hận Lục Lâm bang, Tụ Nghĩa đường có mục tiêu tương đồng vói y, không có lý do gì mà y cự tuyệt. Nếu chỉ vì y cho rằng thực lực Tụ Nghĩa đường không đủ thì biểu hiện của gã vừa rồi đủ chứng minh Tụ Nghĩa đường... không yếu như y nghĩ.
Hà huống nhân thủ Lý Ngọc đưa theo đều mới trên dưới hai mươi, lại đạt đến tam giai hoặc tứ giai võ sư, nhân tố này không thể bỏ qua, cùng là võ sư nhưng hai mươi và bốn mươi tuổi thì khác biệt rất xa. Ít nhất cũng chứng minh được rằng Tụ Nghĩa đường là thế lực rất có tiềm lực. Thế lực như Lục Lâm bang không thể dễ dàng giải quyết một lần mà từ từ hao mòn theo quá trình dài hơi. Liệt Vô Song là hạch tâm đệ tử của Hỏa Dương môn, tất nhiên hiểu đạo lý này.
Y muốn báo thù thì lựa chọn duy nhất là hợp tác với Tụ Nghĩa đường, cả Vân Châu chỉ có họ đồng thời có đủ cả quyết tâm và thực lực đấu với Lục Lâm bang.
Thật ra vì sao y cương quyết không chịu hợp tác với Tụ Nghĩa đường như vậy? Y sợ Tô Chiến Thiên ư? Cũng không hẳn. Một người vì đệ đệ mà dám đơn độc xông vào long đàm hổ huyệt sao lại sợ cừu nhân? Cả chết mà y không sợ thì còn gì khiến y e dè nữa?
Đúng. Y dốc mạng cứu đệ đệ chứng tỏ vai trò của Liệt Vô Cực trong lòng y. Diệp Phong khẽ liếc về phía xe ngựa, lập tức hiểu ra.
Nếu muốn thuyết phục đối phương, cần phải hạ thủ từ đệ đệ của y.
Khóe mắt gã lại cười cười, từ từ ngẩng lên nói: “Các hạ thật sự không nhận thua?”
“Ngươi có bản lĩnh cứ thắng ta đã. Muốn ta nhận thua, không đời nào.” Liệt Vô Song lắc đầu.
“Vậy mỗ không khách khí nữa.” Diệp Phong thu như ý bổng lại, lắc mình sang bên trái Liệt Vô Song co tay búng ra Linh tê nhất chỉ.
“Chát.” Liệt Vô Song đã chuẩn bị, không ngạnh tiếp mà lách người tránh. Nhưng xe ngựa sau lưng y bị tiễn khí đâm thủng một lỗ nhỏ. Diệp Phong mỉm cười, lại lắc người dồn Liệt Vô Song bị kẹp giữa gã và cỗ xe, búng tiếp một chỉ.
“Ngươi cố ý.” Liệt Vô Song giận đến xanh lét mặt mày, một màn kim nguyên chặn Linh tê nhất chỉ lại. Tiễn khí xẹt qua, tuy giảm mất bảy tám phần uy lực nhưng vẫn xuyên thủng càng xe.
“Tiểu tử ti bỉ vô sỉ.” Tốc độ của Liệt Vô Song tăng lên, phi thân lao tới.
Diệp Phong đã vận tấn tật thuật và một môn lục phẩm kim nguyên thân pháp võ kỹ có được từ Thương gia, lướt đi như quỷ mị trong phạm vi hẹp, biến gã và cỗ xe cùng Liệt Vô Song thành một đường thẳng, đồng thời hai tay dồn nguyên lực, Linh tê nhất chỉ liên tiếp búng ra.
Trước kia gã luyện cho mười ngón tay đều cực kỳ cứng rắn, hai tay búng ta liên tục thì uy lực càng kinh nhân.
Chát, chát… Khung xe bằng gỗ thủng lỗ chỗ, nóc xe liêu xiêu, cơ hồ sắp rớt xuống. Tuy không đến mức hất văng Liệt Vô Cực nhưng chắc y không dễ chịu gì.
Liệt Vô Song giận dữ gầm vang, mấy lần định áp sát rồi bắt Diệp Phong nhưng tốc độ của gã không kém gì y, lại liên tục sử dụng khí tiễn công kích, áp chế chặt chẽ y vào giữa. Bị một võ sư bức đến mức này, Liệt Vô Song quyết không thể ngờ tới.
“Liệt Vô Song, ngươi có nhận thua không?” Diệp Phong cao giọng.
“Tiểu tử khốn kiếp, lão phu không tha cho ngươi.” Hỏa khí trong lòng Liệt Vô Song từ từ dâng lên, vỗ mạnh tay, kim nhận nộ trảm xẹt ra, xẻ nền đá thành một cái rãnh sâu hoắm.
Đòn này lăng lệ hung hãn, khoảnh khắc sau đã bao trùm Diệp Phong. Một tiếng thét vang dội cất lên từ vị trí gã đứng.
Bọn Lý Ngọc đều khẩn trương, công kích đáng sợ như vậy, Diệp Phong có trọng thương không? Công kích của gã sánh ngang với võ tông không có nghĩa là phòng ngự cũng đạt mức ngang bằng. Thông thường, cao thủ có thể vượt cấp khiêu chiến điển hình cho công mạnh thủ yếu. Đương nhiên, phòng ngự của người đó chỉ yếu so với công kích của mình.
Khói bụi tan đi, Diệp Phong cầm Huyền thiên như ý bổng đã phóng đại, y phục ở thân trên tan tành, cơ nhục đầy những vết máu nhỏ xíu. Gã chống chọi được.
Cả Liệt Vô Song cũng động dung. Thiếu niên này cso thực lực như yêu nghiệt. Dù là công kích, phòng ngự hay tốc độ gần như đều đạt đến võ tông, ở đâu ra nhân vật thiên tài thế này? Bối cảnh của thiếu niên này, thế lực cỡ Lục Lâm bang dám đắc tội?
"Ca ca!" Liệt Vô Cực đột nhiên lên tiếng: “Lão ca đồng ý đi… Đệ đã thế này rồi, sống hay chết có khác gì nhau.”
“Không được.” Liệt Vô Song cố chấp lắc đầu: “Ta không thể để đệ gặp nguy hiểm gì.”
“Nhưng ca ca nên biết, những người trẻ tuổi này đích xác có khả năng đấu với Lục Lâm bang.” Liệt Vô Cực cười buồn: “Chúng ta trốn chui trốn lủi 26 năm, khó khăn lắm mới có cơ hội báo thù cho sư môn, nhưng vì đệ không còn chân tay mà mất đi cơ hội đó, lẽ nào ca ca không đau lòng?”
"..." Liệt Vô Song trầm mặc.
“Đúng là ngoan cố.” Diệp Phong lạnh lùng: “Ngươi tưởng cứ trốn tránh thì yên ổn cả đời? Vạn nhất có ngày Lục Lâm bang cũng phát hiện hành tung các vị như bọn mỗ thì ngươi tưởng mình có đủ sức mạnh bảo vệ huynh đệ an toàn? Sống lay lắt như thế, cho bằng dốc sức một phen, nếu ngươi gia nhập, không phải hy vọng thành công của chúng ta càng lớn sao?”
“Vô Cực bị phế hết cả tay chân, nếu ta có mệnh hệ gì, ai sẽ lo cho nó?? Ở đại lục, trừ thân nhân ra ai chịu nhận một phế nhân? Để lại tiền tài? Chỉ tổ rước họa vào mình. Đủ thấy nếu không có Liệt Vô Song, Liệt Vô Cực đã chết lâu rồi.
“Nếu mỗ hồi phục được tay chân cho lệnh đệ thì các hạ có đồng ý giá nhập hay không?”
“Chuyện… chuyện đó thật sao?” Liệt Vô Cực thoạt tiên kích động rồi ủ rũ: “Nếu khi xưa còn có thể chứ giờ kinh mạch tắc nghẽn hơn hai mươi năm, làm sao hồi phục được.”
“Ngươi chữa lành được cho Vô Cực, cái mạng ta sẽ bán cho ngươi.” Liệt Vô Song không tin lắm nhưng do là hi vọng duy nhất, thực lực của gã cho thấy có lẽ gã có thủ đoạn thần kỳ nào đó cũng nên.
“Được, cứ thế đi.” Diệp Phong mỉm cười.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Diệp Phong vừa đến đã từng quan sát tình huống thân thể của Liệt Vô Cực, tứ chi của y vì bị tra tấn mà kinh mạch cốt cách gãy lọi, lại quá lâu không được cứu chữa nên thương thế lành lại rồi, gân cốt lệch vị trí mà không đứng nổi. Nhưng nói chung vẫn là ngoại thương.
Gã lấy được của Thương gia lục phẩm đơn dược: Bác cốt tục cân tán! Đơn dược này cực kỳ trân quý, có thể nối xương gãy và gân mạch đứt đoạn. Gã lấy chỉ để sử dụng khi cần thiết, hôm nay là cơ hội. Cộng thêm nguyên nguyên lực thì chữa lành cho Liệt Vô Cực không khó lắm.
Tuy gã nắm chắc nhưng không lấy đó để ban ơn cho đối phương ngay từ đầu. Liệt Vô Song là thành viên có thực lực mạnh nhất từ khí Tụ Nghĩa đường kiến lập, từ thái độ của y đối với Lý Ngọc trước kia và thần thái lúc đàm phán với gã thì đủ biết tính cách y cực kỳ cô ngạo cố chấp, trừ đệ đệ ra hiếm có ai khiến y quan tâm. Nếu chỉ lấy ơn để buộc y gia nhập Tụ Nghĩa đường thì tương lai khó lòng chế ngự.
Liệt Vô Song có lẽ là thanh đao đắc lực đối phó Lục Lâm bang nhưng đao tốt đến đâu cũng cần người sử dụng xứng đáng, nếu không khống chế được thì có khi làm chính mình bị thương. Vì thế gã phải chấn nhiệp y về sức mạnh, vừa ơn vừa uy mới khiến nhị giai võ tông này triệt để phục tùng, thành cây đao sắc đối kháng địch nhân. Cũng để y có lòng tin vào những trận chiến trong tương lai.
Nên Diệp Phong quyết tâm đấu với y. Dù là tuổi tác hay độ lão luyện chiến đấu cũng như võ kỹ vô tận, gã đều khiến Liệt Vô Song cả kinh, tự đáy lòng nảy sinh nhận thức mới về Tụ Nghĩa đường. Trước đây y chỉ coi đó là một toán thanh niên có tiềm lực, giờ xem ra không đơn giản. Hơn nữa y cũng biết chủ chốt của Tụ Nghĩa đường không chỉ là đường chủ Lý Ngọc mà là thiếu niên thần bí mạc trắc kia. Điều đó khiến Liệt Vô Song có thêm một phần hiếu kỳ với Tụ Nghĩa đường. Có lẽ… đại thù của sư môn thật sự có hy vọng báo được.
“Gân cốt toàn thân của các hạ chưa lành, trước hết mỗ phải bẻ gãy lại rồi nối sau. Có Bác cốt tục cân tán này, tin rằng sau này các hạ muốn hoạt động chân tay không hề khó. Bất quá lúc này các hạ phải nhẫn cơn đau nhất thời.” Diệp Phong lấy Bác cốt tục cân tán ra nói với Liệt Vô Cực.
“Hơn hai mươi năm nay, tay chân đã cứng lại, lẽ nào còn thấy đau.” Liệt Vô Cực mỉm cười, nghe ca ca giới thiệu hiệu quả thần kỳ của Bác cốt tục cân tán, y cũng cảm thấy đôi chút hi vọng.
Diệp Phong đặt tay lên miệng các vết thương, vận nguyên nguyên lực tra xét những nơi đã vỡ vụn, tiếp đó mười ngón tay vận lực bóp gãy tất cả, nhanh chóng bôi Bác cốt tục cân tán lên.
Xoa thuốc xong, Diệp Phong phát ra nguyên nguyên lực tẩy rửa kinh mạch cốt cách ở tay chân của đối phương, thúc vết thương nhanh lành lại. Suốt nửa canh giờ, biết được xương gãy và gân đứt đã lành lại, gã mới thở phào dừng tay.
“Nghỉ ngơi mấy ngày, tay chân các hạ sẽ không sao.” Thấy ánh mắt mong ngóng của đối phương, gã cười bảo: “Trước khi các hạ thụ thương hình như đã là lục giai võ sĩ, đợi khi lành lại mỗ sẽ cho các hạ uống linh dịch tẩy kinh phạt tủy, ít nhất cũng khiến các hạ phá được chướng ngại, đạt đến võ sư. Chỉ vì qua mất thời kỳ tu luyện hoàng kim nên e rằng các hạ chỉ đạt tới trình độ sơ giai võ sư là cực hạn.”
“Ta còn có thể khôi phục thực lực? Thậm chí tiến bộ hơn?” Liệt Vô Cực không dám tin, y vốn cho rằng có thể hoạt động tứ chi, làm một bình dân là đủ rồi, giờ Diệp Phong lại bảo y có thể trở thành võ sư sao?
“Thật chứ? Vô Cực vẫn có thể tấn cấp thành võ sư?” Liệt Vô Song cũng thập phần kích động.
“Nếu mỗ chỉ khiến tay chân y hoạt động được, e rằng các hạ sẽ không yên tâm? Để y tấn cấp võ sư rồi mỗ giúp y thay đổi dung mạo, các hạ sẽ không lo lắng gì nữa.”
Phảng phất bị nhìu thấu tâm tư, Liệt Vô Song cười khan ngượng ngùng, đồng thời cũng kinh ngạc trước thủ đoạn thần kỳ của gã.
Nhưng những điều khiến y kinh ngạc chưa hết. Diệp Phong ở lại Hoàng Hà trấn ba ngày, ngày nào cũng dùng nguyên nguyên lực giúp Liệt Vô Cực khôi phục thương thế, đồng thời luyện chế hai viên Cố hình đơn cho hai huynh đệ thay đổi dung mạo.
Liệt Vô Cực lâu năm thụ thương, sắc mặt nhợt nhạt được gã đổi thành một người trẻ tuổi đẹp trai. Liệt Vô Song trông có vẻ thô tháp hơn, dù y cần xuất thủ, Tô Chiến Thiên cũng không biết được. Liệt Vô Cực đã được bảo đảm an toàn triệt để.
Sau rốt, Liệt Vô Song cũng phục sát đất thủ đoạn của Diệp Phong, đồng thời kiên định quyết tâm phối hợp với Tụ Nghĩa đường. Cừu hận của sư môn hai mươi sáu năm nay không lúc nào không cắm xé tâm linh y, hy vọng ở trước mắt thì y tất nhiên không bỏ qua.
“Uống giọt linh dịch này, chí ít cũng giúp các hạ tăng tiến một cấp. Giọt này là để cho đệ đệ các hạ uống sau khi lành vết thương.” Trước khi đi, Diệp Phong lấy một giọt linh dịch một phần mười và một giọt một phần trăm rồi dặn: “Đợi các hạ xử lý xong xuôi, cứ đến Mộ Quang thành tìm Lý Ngọc, y sẽ sắp xếp cho. Tạm thời các hạ chưa cần bại lộ thực lực võ tông, bình thường cứ giả trang làm cao giai võ sư là được.”
“Ca ca, đệ nhận thấy Lục Lâm bang không còn phong quang bao lâu nữa.” Tay chân Liệt Vô Cực đã hoạt động được, tĩnh dưỡng thêm mấy ngày là sẽ lành lại. Nhìn theo bóng Diệp Phong, gã không khỏi cảm khái.
“Tuy ta không biết vì sao Mộc Phong có cừu oán với dữ Lục Lâm bang nhưng Tô Chiến Thiên chạm vào nhân vật thế này, khí số của chúng đã tận.” Mắt y lần đầu tiên dấy lên hi vọng.
oOo
Diệp Phong trở về học viện, Lôi bàn tử lại tìm đến. Y là nguồn tin của gã tại học viện nhưng từ khi Tụ Nghĩa đường đứng vững tại Mộ Quang thành thì gã không chú ý đến việc ở học viện nhiều.
“Hai ngày nay ngươi đến Mộ Quang thành hả?” Lôi bàn tử hỏi.
“Không, ta trực tiếp về đầy, có việc gì sao?” Diệp Phong hỏi.
“Hai hôm trước có một toán người đến học viện tìm ngươi, xưng là tộc nhân của ngươi, nên ta thông tri cho người Tụ Nghĩa xã đưa họ đến Mộ Quang thành. Hình như có người thụ thương.” Lôi bàn tử nghiêm mặt.
Cái gì? Tộc nhân đến tìm? Gã biết nếu không có việc gấp, Diệp Thừa Thiên không đời nào phái người đến tìm, trừ phi trong tộc có việc lớn. Lại còn có thụ thương?
“Họ có mấy người?” Gã nóng lòng hỏi.
“Bảy người, dáng vẻ rất kinh hoảng, tựa hồ đang chạy trốn.” Lôi bàn tử giật mình, Diệp Phong chưa thất thái như thế bao giờ.
“Ta đến Mộ Quang thành!” Ném lại một câu, gã vội vàng lao đi.
Ra roi suốt dọc đường, gã đi một mạch, nửa đêm mới đến cửa Mộ Quang thành.
Thành viên Đồ Lang bang nhận ra gã, vội mở cửa thành. Gã lướt nhanh đến tổng bộ Tụ Nghĩa đường.
Tuy đêm khuya rồi nhưng đại sảnh Tụ Nghĩa đường vẫn rực đèn đuốc. Gã vội vàng gõ cửa.
Kẹt. Cánh cửa mở ra. Mặt sẹo hơi ngẩn người rồi thở phào.
“Mộc Phong về rồi, mau vào đi. Có mấy người tự xưng là tộc nhân cả ngươi nhưng bọn ta hỏi thế nào họ cũng không cho biết xảy ra chuyện gì.” Mặt sẹo vội nói.
“Đưa ta đi gặp họ.” Gã lao vào, Lý Ngọc và Lăng Vân cũng có mặt.
“Ở trong nhà, bọn mỗ không để ai quấy nhiễu.” Lý Ngọc gật đầu.
Diệp Phong lao vào trong nhà, thấy ngay một gương mặt xinh đẹp quen thuộc đang ngấn lệ. Chính thị Diệp Thi Nhi – con gái độc nhất của Diệp Thừa Thiên, còn cả ba tộc nhân mà gã quen mắt. Hầu thị huynh đệ ngồi cạnh một chiếc giường tựa hồ có người hôn mê trên đó.
"Phong ca ca!" Thấy gã, Diệp Thi Nhi ngây ra rồi vui mừng, tiếp đó trào nước mắt, lao vào lòng gã.
“Thi nhi đừng khóc, cho ca ca biết xảy ra chuyện gì.” Gã nhìn chúng nhân, mắt ai cũng đỏ vằn, cực độ mệt mỏi. Thấy gã hiện thân, họ đều nhẹ lòng hẳn.
“Hu hu hu… cha bị Lục Lâm bang bắt đi, cả Diệp Lam cũng trúng độc, hôn mê mấy ngày rồi. Chúng ta chết nhiều người lắm… hu hu.” Thi nhi vừa khóc vừa nói.
"Lục Lâm bang!" Lòng gã buốt lạnh, tay xiết chặt lại, cơ hồ bật máu, hai con mắt đen láy biến thành đỏ ngầu, sát ý lạnh lùng tràn ra liên miên. Ngay cả bọn Lý Ngọc ở ngoài cũng cảm nhận được.
Tuy Diệp Thi Nhi không nói rõ ràng nhưng gã đoán được tình hình đại khái.
“Lục Lâm bang sao lại phát hiện địa điểm tộc nhân ẩn tàng?” Gã hỏi một tộc nhân, vốn là một chấp sự.
“Việc này chúng tôi không rõ, nhưng lần tập kích này, Lục Lâm bang hiển nhiên chuẩn bị kỹ càng. Nhân mã tới hơn ba trăm, có tới hơn ba mươi người là võ sư, do một võ tông dẫn đầu.” Chấp sự đó phẫn hận: “Vốn nhờ linh dược và linh dịch mà Phong nhi mang về, gia tộc bồi dưỡng được hơn hai mươi võ sư, cộng thêm địa lợi và lớp phòng ngự thì bọn ta vốn đủ năng lực kháng cự. Nhưng sau cùng võ tông đó ra tay đả thương mấy trung, cao giai võ sư trong tộc, thấy không chống được nữa, tộc trưởng dặn tộc nhân còn lại đào tẩu theo sơn động dưới đài quan sát. Tộc trưởng và mấy vị trưởng lão cùng một phần tộc nhân liều mạng ngăn đón đại đội nhân mã Lục Lâm bang.”
“Để yểm hộ Diệp Lam và Thi Nhi tiểu thư, tộc nhân chia làm ba tổ, chật vật lắm mới thoát được khỏi Ninh Tĩnh hạp cốc, nhờ có dịch dung đơn mới đến được Võ Dung học viện tìm Phong nhi…” Chấp sự tỏ vẻ đau buồn, thở dài: “Hiện tại, Diệp gia gửi hy vọng duy nhất lên mình Phong nhi.”
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc