Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 274: Ranh giới Địa cấp
Dịch: Quỷ Vô Thường
Nguồn: kiemgioi
Sự chần chờ của Minh Sơ, khiến cho Tống Thiên Đỉnh cảm thấy nghi ngờ, tiếp tục truy vấn nói: Minh Sơ, có vấn đề sao? "
Trương Minh Sơ nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra: BOSS, Giai Linh tiểu thư gần đây đã có một bạn trai mới rồi. "
"Cái gì? Là người nào" Tống Thiên Đỉnh càng thêm hoảng sợ, chẳng lẽ là tên Lưu Thành Huân kia, vậy thì thảm rồi, cái tên công tử quần là áo lượt kia nếu như ở cùng một chỗ với Tống Giai Linh, đây không phải là hại nữ nhi của mình sao.
Trương Minh Sơ cũng bị ngữ khí kích động của Tống Thiên Đỉnh làm cho hoảng sợ, hắn vốn rất có hảo cảm với Lưu Dương, nên vội vàng nói: Là một người tuổi còn trẻ, thoạt nhìn rất không tồi, cao to đẹp trai, hình như gọi là Lưu Dương, bất quá tuổi của hắn còn nhỏ hơn tiểu thư nữa. "
- So với Giai Linh còn nhỏ hơn, thế không phải chỉ mới lên cấp 3 sao? Cái này gọi là yêu đương gì chứ, đúng rồi, bên cạnh Giai Linh có người nào gọi là Lưu Thành Huân không.
- Lưu Thành Huân sao, hình như có, lúc trước hắn đã từng có một khoảng thời gian ngắn điên cuồng theo đuổi tiểu thư, bất quá gần đây hình như không gặp nhau lần nào.
Quả nhiên là có quen biết a, Tống Thiên Đỉnh liền cảm thấy đau đầu, bất quá nghe khẩu khí của Trương Minh Sơ hình như rất tán thưởng người trẻ tuổi tên Lưu Dương kia, Trương Minh Sơ là bộ hạ cũ của hắn, rất được tín nhiệm, hắn sẽ không vô cớ mà ưu thích một người đâu, xem ra người trẻ tuổi này quả thật không tệ. Có lẽ nên tìm một cơ hội nào đấy gặp hắn a.
Ngày tháng trôi đi một cách lặng lẽ, thoáng cái đã là trung tuần tháng 12 rồi, trong hơn 1 tháng này, Lưu Dương tiến triển phi thường nhanh chóng, sau khi đi một chuyến đến Hoàng Vân Sơn, hắn cảm thấy thực lực của mình còn chưa đủ, chỉ một cái Thần Đao Điện đã có nhiều phẩm cấp cao thủ như vậy, ai mà biết được liệu đây đã phải là tất cả lực lượng của bọn chưa chưa, vạn nhất còn có cao thủ đẳng cấp cao hơn nữa thì sao.
Bất quá, phương diện công lực này, nhất định phải cần thời gian để tích lũy, bất quá Lưu Dương vẫn có đường tắt để đề cao công lực của mình, đó chính là lợi dụng "Động Sát" để tiến hành sửa đổi công pháp một chút, tuy nhiên nếu làm vậy thì công lực sẽ tăng trưởng quá nhanh, tâm tính tu vị sẽ theo không kịp, bất quá Lưu Dương không sợ, hắn định sẽ dùng cách luyện chế đan dược cao phẩm để đề cao tâm tính của mình
Thông qua mày mò một thời gian, thử qua rất nhiều kiểu biến hóa, rốt cục hắn cũng đạt đến cực hạn khống chế của mình, Càn Âm cùng Càn Dương bí quyết trên cơ bản, đã khống chế được 25 mức tốc độ, tốc độ tăng trưởng chân nguyên vượt ngoài 300, hơn nữa Lưu Dương còn phát hiện, theo sự tăng trưởng nhanh chóng của chân khí, cường độ kinh mạch cũng theo đó mà tăng lên, chỉ là chân khí của hắn có chút không tinh khiết.
Vốn màu hỏa hồng của Càn Dương và xanh thẳm của Càn Âm bí quyết, nay đều có chút đục ngầu, chính giữa màu hỏa hồng đã xuất hiện những điểm đen lấm tấm, còn ở màu xanh thẫm lại xuất hiện những điểm trắng. Lưu Dương thậm chí còn phát hiện, chân khí chứa những điểm lấm tấm này, lúc sử dụng có chút khó khăn, khống chế trở nên khó khăn hơn rất nhiều, khi vận hành cũng rất dễ dàng bị ngoại giới quấy nhiễu, tẩu hỏa nhập ma.
Lưu Dương đã có chút minh bạch, cái này có lẽ chính là vấn đề về tâm thần theo lời của Lý Long Cảnh, hơn nữa cũng không chỉ đơn giản có vậy, nó có lẽ còn bao quát cả nhiều phương diện, tu luyện bản thân chính là một quá trình của sự khống chế, chân khí tăng trưởng, nhưng lực khống chế lại không đủ, như vậy sẽ rất dễ mất kiểm soát, cho dù là đồ vật gì, nếu không khống chế được cũng sẽ đều rất khủng bố, mà tu luyện lại càng như vậy, công lực càng cao, dưới tình huống không khống chế được, sẽ tạo thành hậu quả rất đáng sợ.
Mà vấn đề về lực khống chế, có thể được đề cao từng bước trong quá trình tu luyện, cũng có thể thông qua các phương thức khác, mà luyện đan, đặc biệt là luyện chế đan dược cao phẩm, chính là một con đường tắt, khó trách Lý Long Cảnh từng nói, luyện đan có thể xúc tiến tâm thần tăng trưởng, cái này kỳ thật không phải tâm thần, mà là lực khống chế a.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi chân khí được tăng trưởng trên diện rộng, chính là bắt đầu thí nghiệm xem luyện đan có thể rèn luyện được những tia chân khí không tinh khiết này không, vì muốn đạt được kết quả tốt nhất, nên hắn lựa chọn luyện chế đan dược cao phẩm, lợi dụng nhất phẩm thảo dược Giáng Châu Thảo để luyện chế chuẩn nhất phẩm linh đan Thất Hà Đan. Nguyên liệu để luyện chế Thất Hà Đan rất đơn giản, nguyên liệu chủ yếu là Giáng Châu Thảo, sau đó là những thảo dược phụ trợ bình thường khác, vì chỉ có một vị thảo dược nhất phẩm, nên nó không đạt được hiệu quả của nhất phẩm linh đan, nhưng nếu so với nhị phẩm thì cao hơn rất nhiều, cho nên được xưng là chuẩn nhất phẩm.
Mấy tháng sau, Lưu Dương lại một lần nữa luyện chế linh đan dựa vào nhất phẩm thảo dược, Giáng Châu thảo trong huyệt động ở Hoàng Vân Sơn có rất nhiều, Giáng Châu thảo tuy nhiên là nhất phẩm thảo dược, nhưng trong số các thảo dược nhất phẩm, giá trị của nó cũng khá thấp, so với Tam Đầu Kim Tham còn kém một chút, nhưng lúc luyện chế cũng tốn rất nhiều sức lực, muốn luyện chế nó một cách dễ dàng, thì Lưu Dương ít nhất phải đạt đến Thiên cấp trở lên mới được, bất quá dưới sự trợ giúp của đại lượng Tụ Thần Đan cùng Tụ Khí Đan, Lưu Dương dùng nghị lực của bản thân, cuối cùng cũng tinh luyện xong nó, số Tụ Thần Đan cùng Tụ Khí Đan đã phục dụng phải tính bằng con số hàng ngàn, chân khí dùng lại trướng, tăng lại dùng, đây quả thật là một sự tình khảo nghiệm nghị lực, nhưng Lưu Dương vì muốn đẩy nhanh tốc độ tu luyện, cho nên vẫn cắn răng, kiên trì vượt qua.
Như vậy quá trình luyện đan chạy Ma-ra-tông, mất trọn vẹn 4 tiếng đồng hồ, do thực lực của Lưu Dương đã có sự tăng trưởng, hơn nữa Giáng Châu thảo
Kim Tham Sâm luyện chế dễ dàng, nên cuối cùng Thất Hà Đan cũng được ra lò, tổng cộng luyện chế ra được 3 khỏa đan hoàn mĩ, 7 miếng có khuyết điểm, còn lại toàn là đan dược hợp cách, xác xuất thành công như vậy cũng khá tốt rồi, Thất Hà Dan là đan dược để bổ sung chân nguyên, bất quá vì nó là chuẩn nhất phẩm, cho nên nếu muốn bổ xung khoảng 1000 vạn chân nguyên, thì không dùng được rồi.
Thứ mà Lưu Dương quan tâm cũng không phải luyện đan, mà là việc luyện đan này, có đúng như lời của Lý Long Cảnh, là có thể rèn luyện tâm thần hay không, sau khi cất giữ đan dược, hắn liền quan sát chân khi trong cơ thể, quả nhiên, Lưu Dương phát hiện màu đục ngầu của Càn Dương bí quyết cùng Càn Âm bí quyết đã không còn nữa, chân khí của hắn lại một lần nữa khôi phục lại màu xanh thẳm cùng hỏa hồng, xem ra vấn đề lực không chế, chính là do tâm thần còn không đủ.
Kế tiếp, Lưu Dương còn phát hiện, chân khí của hắn mỗi ngày tăng lên 3 điểm, cường độ kinh mạch cũng tăng gấp 3 lần, như vậy có nghĩa là, nguyên bản phải 10 thiên mới phục dụng một lần, nay chỉ cần 3 thiên là đủ rồi. (dịch bằng vp luôn, lười tra từ quá)
Cứ như vậy trong nữa tháng thời gian, Lưu Dương vừa đau nhức vừa khoái hoạt, dưới sự chống đỡ của đại lượng đan dược, cố gắng đề cao lực khống chế của mình, uống thuốc luyện đan, đã trở thành bản năng của hắn, thậm chí ngay cả Tụ Thần Đan cùng Tụ Khí Đan cũng đã luyện chế phi thường thuần thục, tốc độ được tăng lên một mảng lớn, trong quá khứ phải 10' mới luyện xong một lò, hiện tại chỉ cần 5' là đủ rồi, hơn nữa đại đa số phẩm chất đều tuyệt hảo.
Trải qua nữa tháng giống như một vị "Khổ Hạnh Tăng", thực lực của Lưu Dương đột nhiên tăng mạnh, sự tăng trưởng trong nửa tháng này cũng phải tương đương với cả 6 tháng lúc trước, chân khí của hắn cũng đạt con số 92 kinh người, chỉ còn cách tầng 6 một bước ngắn nữa thôi.
Bất quá tốc độ tăng trưởng chân khí đã được đề cao rồi, thế nhưng tinh thần lực lại không như vậy, bản thân cũng đã từng sửa chữa qua Thanh Hư Đại Pháp, lần này trên cơ sở lực khống chế đã tăng lên, dùng 32 biến hóa tốc độ, so với phương pháp tu luyện lúc trước, trên cơ bản đề cao được 30%, thế nhưng lại không thể thông qua tinh thần lực (? ), cho nên tiến độ chậm hơn rất nhiều so với chân khí, lúc này chân nguyên đã đạt đến 92 điểm, tinh thần lực chỉ được chừng 50v thôi.
Theo sự đề cao chân nguyên trên diện rộng, sự hiểu biết của Lưu Dương đối với chân nguyên của bản thân cũng được tăng cường, lập tức muốn đột phá tầng thứ sáu rồi, mấu chốt của tầng thứ sáu cũng không đơn thuần là biến hóa của số chân khí, còn cần sự cảm ngộ đối với thiên địa chi khí nữa, Địa cấp một cấp bậc trọng yếu để tiến đến Tiên Thiên. Cứ từ Nhân Cấp mà nói, Nhân cấp là sơ bộ sinh ra Chân Âm cùng Chân Dương, hơn nữa dùng số Chân Âm, Chân Dương được sinh ra này để làm cơ sở, từng bước đem thân chân khí trong cơ thể chuyển đổi thành Chân Âm cùng Chân Dương, mà quan khẩu Địa cấp này lại là một quan khẩu trọng yếu khi Chân Nguyên đã chuyển hoán được một nữa, nó quyết định sự chuyển hóa có thể được tiếp tục tiến hành không, mà khi đến cấp bậc tiếp theo, Thiên cấp, lúc đột phá không chỉ đơn thuần là cảm ngộ nữa rồi, đó là một trụ cột đến tiến đến Tiên Thiên, đến lúc đó còn phải liên lụy đến sự chuyển hoán hình thái của chân khí, từ hậu thiên, trở thành Tiên Thiên cao thủ.
Chân nguyên lực đạt đến 92v năng lượng độ, khiến cho Lưu Dương có thể sử dụng đến 50 hỏa diễm rồi, hỏa diễm tăng lên, tạo điều kiện giúp hắn luyện chế được nhiều đan dược hơn nữa, cơ hồ dược phẩm nào đến tay hắn cũng đều có thể luyện thành đan dược được, hơn nữa còn có thể luyện một vài đan dược quan trọng.
Trước quan khẩu quan trọng này, sự lựa chọn của hắn cũng không phải là luyện đan không có mục đích, mà là xem xem mình mình cần thứ nào, có cần mới chịu luyện chế, lần trước khi ra khỏi động phủ, hắn đã mang đi một ít thảo dược. Nếu so với lần thứ nhất, thì hắn mang đi đầy đủ hơn, hơn nữa càng có tính tập trung, lúc ở giai đoạn thứ 6, cần có Âm Dương đan cường đại hơn, có thể bổ sung được lượng chân khí nhiều hơn nữa, cho nên số dược phẩm được mang theo chủ yếu là Âm Dương thuộc tính.
Hiện tại hắn đã đạt đến Nhân cấp đỉnh phong rồi, Chân Âm cùng Chân Dương trong thể nội kinh mạch cũng đã được 1/2, như vậy sự chuyển hoán vẫn có thể nhanh hơn nữa, tương lai nếu như toàn bộ chân khí chuyển hóa thành Chân Âm cùng Chân Dương, hơn nữa sinh ra Tiên Thiên Âm Dương chi khí. . . Vậy chính là đại biểu cho việc Lưu Dương chính thức đặt chân vào Tiên Thiên rồi, đó là Thiên cấp, cũng là tiêu chi của Tiên Thiên cao thủ.
Hành bách lí giả bán cửu thập (*), 92v, cấp độ này mặc dù cao, nhưng vẫn chưa đủ, hắn cần phải đột phá cấp 6 nhanh một chút, mà điều này cần hắn phải thật cố găng, theo thực lực tăng trưởng, tốc độ tu luyện cũng càng lúc càng nhanh, luyện đan cũng thuận buồm xuôi gió, đối với việc chân khi tiêu hao rồi lại khôi phục đã chai lì rồi, thống khổ cũng giảm đi rất nhiều.
Cuối cùng việc đột phá dùng đến cả một tuần lễ, ban đêm ba mươi sáu cái Chu Thiên, Lưu Dương rốt cục đạt đến trạng thái cực hạn, lượng chân khí đạt đến 999999.
(*) Đi trăm dặm đường, cho dù bạn đi được 90 mươi dặm thì cũng chỉ tính là hoàn thành một nửa - Muốn hoàn thành công việc gì đó phải hoàn thành đến cùng.
Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 275: Giáng Sinh
Dịch: Quỷ Vô Thường
Nguồn: kiemgioi
Trãi qua hai tháng liên tục cố gắng, rốt cục đạt đến giai đoạn này, Lưu Dương thở dài một hơi, dùng gần hai tháng điên cuồng tu luyện, cơ hồ không màng đến bất cứ chuyện gì khác, bất quá kết quả thu được cũng khiến hắn rất hài lòng, kế tiếp chính là đột phá giai đoạn Địa cấp này rồi, tại ngàn năm trước, Nhân cấp đến Địa cấp đều là một quan ải rất lớn, rất khó vượt qua, chỉ có đạt tới Địa cấp, mới có thể trở thành lực lượng trung kiên nhất của một môn phái.
Võ lâm lúc ngàn năm về trước, thực lực của một môn phái cũng không phải nhìn môn phái của ngươi có bao nhiêu cao thủThiên cấp cùng Hoàng cấp, chỉ có thể coi là lực lượng chiến lược nhằm mục đích uy hiếp của môn phái thôi, mà Địa cấp mới chính là lực lượng quan trọng nhất, là tương lai hy vọng của môn phái, một môn phái nếu có một cao thủ đỉnh cấp, chỉ có thể uy hiếp được vài thập niên thôi, nhưng nếu như liên tục có cao thủ Địa cấp được sinh ra thì. . . , những Địa cấp cao thủ này, theo sự phát triển, sớm muộn gì cũng sẽ thành cao thủ đệ nhất, cho nên Địa cấp là hạch tâm của một môn phái, cũng là tương lai là hi vọng. . .
Mấy lần đột phá trước, Lưu Dương đều trải qua một cách rất thuận lợi, bất quá lần đột phá này, hắn lại gặp phải phiền toái, phảng phất như vận khí đều đã dùng hết khi đột phá bốn giai đoạn trước rồi, những vấn đề trước kia không hề xuất hiện, nay lại ùn ùn kéo đến, khiến cho Lưu Dương phi thường buồn rầu.
Tình huống như vậy cứ một mực giằng co vài ngày thời gian, Lưu Dương không tìm được phương pháp chính xác để đột phá, đối với cửa khẩu này, Lý Long Cảnh sớm đã có nhắc nhở, bất quá lão cũng không nói kĩ càng lắm, mỗi một người thông qua được của khẩu này, cảm ngộ của bọn họ cũng không hoàn toàn giống nhau, một ít phương pháp của Lý Long Cảnh, bất quá cũng chỉ trợ giúp được một chút mà thôi, nếu chỉ dựa vào nó thì không có gì đảm bảo nhất định cả.
Liên tục vài ngày không đột phá được, Lưu Dương dứt khoát đình chỉ tu luyện, muốn đột phá cửa khẩu này, không phải cứ sốt ruột nôn nóng là được, dục tốc bất đạt, điểm này Lưu Dương vẫn rất rõ ràng, từ từ rồi sẽ được thôi, nói không chừng đột phá lúc nào không hay ấy chứ.
Hơn nữa tốc độ tu luyện của Lưu Dương nghe đã rợn cả người rồi, vừa Trúc Cơ đã là nhập phẩm cao thủ, dùng không đến 3 tháng, liền từ Nhân phẩm cao thủ đạt mức tiếp cận Địa cấp, tốc độ như vậy đã vượt sự tưởng tượng của mọi người rồi, chỉ sợ cho dù là Lý Long Cảnh chứng kiến. . . thì cũng chỉ biết trợn mắt há mồm thôi. . .
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, bây giờ đã là hạ tuần tháng 12 rồi, mà tháng 12 hàng năm đều có một ngày lễ, cũng chính là lễ Giáng Sinh, không biết bắt đầu từ lúc nào, ngày lễ này ngày càng được lưu hành rộng rãi, đặc biệt là tại một số trường cấp 3, các sinh viên đại học. . .
Ngày 24 tháng 12, đêm giáng sinh, thành phố U nằm ở phía Đông của vùng duyên hải, cho nên muốn chứng kiến tuyết rơi vào Lễ Giáng Sinh trong mọi năm quả là một hy vọng xa vời, bất quá năm nay có chút đặc biệt, không khí lạnh tràn về phương Nam, khiến nhiệt độ chợt hạ thấp, kèm theo cơn gió là nhưng bông tuyết khẽ tung bay, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng đã mang đến cho đêm Giáng Sinh của lễ Nô-en một sự mới lạ, nhẹ nhàng. . .
Từ vài ngày trước đó, Lưu Dương đã có hẹn với Tống Giai Linh, đêm Giáng Sinh sẽ cùng nhau đi đến giáo đường(nhà thờ), lắng nghe tiếng chuông của đêm Giáng Sinh, nghe bài thánh ca vang lên tại các địa điểm công cộng (lãng mạn vãi nhẩy), hắn đương nhiên là đã đáp ứng.
Vì lễ Nô-en, nên hoạt động ngoại khóa của hôm nay cũng không có tiến hành, buổi chiều, lúc tiếng chuông tan học vừa vang lên, Lưu Dương ngay cả sách vở cũng không thu dọn, phóng nhanh như chớp ra khỏi trường, ngay cả bọn người Cố Phán Nhi gọi hắn cũng đều không nghe thấy.
Cố Phán Nhi ở phía sau kêu vài tiếng, đáng tiếc Lưu Dương đang tập trung tinh thần, vội vã đi ra ngoài, căn bản là không nghe thấy, mà Vương Manh Manh nhìn theo bóng Lưu Dương đã đi xa, dậm chân một cái nói:
-Biểu tỷ, ngươi nhìn xem, cái tên Lưu Dương này cũng thật là, gọi rát cổ họng mà hắn cũng không trả lời, thật là chảnh a. (chém tí cho vui)
Cố Phán Nhi vốn muốn hẹn với Lưu Dương cùng đi với bọn họ, khi chứng kiến Lưu Dương vội vã chạy đi, trong nội tâm không khỏi có một chút lạc lỏng, bất quá nàng vẫn nói với Vương Manh Manh:
- Biểu muội, có lẽ Lưu Dương có chuyện gì a, không sao đâu, ta và ngươi cùng đi giáo đường.
-Vậy được rồi, vốn còn muốn mời hắn ăn một bữa tiệc Nô-en thật hoành tráng, kết quả. . . , hừ, chúng ta tự mình ăn vậy.
Vương Manh Manh tâm tình phi thường không tốt nói, nàng cùng Cố Phán Nhi đã có hẹn, tối nay sẽ cùng nhau đi ăn một bữa tiệc Nô-en thật lớn, sau đó cùng đi giáo đường chúc mừng đêm giáng sinh, vì muốn náo nhiệt hơn, nên nàng muốn Lưu Dương cùng đi, thế nhưng hắn lại chuồn nhanh như vậy, cứ như bị ma đuổi ấy >" <.
Sau 4 giờ chiều khi không khí lạnh tràn về phía Nam, tầng mây có chút thấp, hơn nữa nương theo gió bấc rét lạnh thấu xương, buổi trưa còn còn vài bông tuyết bay lả tả, bất quá chỉ xuất hiện trông thoáng chốc rồi ngừng, thế nhưng vậy cũng đủ làm nhiệt độ hạ thấp, khí trời trở nên rét lạnh, đối với Lưu Dương mà nói, căn bản không hề có ảnh hưởng, hắn đã sớm đạt được năng lực nóng lạnh bất xâm, đáng tiếc, vì tránh gây chú ý với mọi người, nên tốt nhất hắn cũng phải theo xu hướng chung, mang vào vài bộ quần áo, mục đích đương nhiên là không phải để giữ ấm rồi (nói nhãm), mà là muốn có một đêm Nô-en lãng mạn, không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Ra cửa trường, Lưu Dương thuận tay vẫy taxi lại, đang là dịp lễ nên muốn đón xe không hề dễ dàng chút nào, vừa ra ngoài đã có xe cho hắn đi, vận khí quả thật không tệ chút nào, nhanh chóng đi tới cửa bệnh viện, có lẽ vì thời tiệt đột ngột thay đổi, nên “sinh ý” của Bệnh Viện Nhân Dân số 2 tựa hồ không tệ, phòng khám bệnh cao ốc phía trước có không ít người, phỏng chừng đa số là bị cảm mạo, nguyên nhân chính trong đó cũng là vì nhiệt độ chợt hạ thấp. (lão tg nói xàm, mịa, phía trên đã nói rồi còn lặp lại làm j`)
Lưu Dương không có tiến bệnh viện, hôm nay Tống Giai Linh tan ca lúc 4h30
Lúc hắn đến, đồng hồ cũng mới chỉ tới 4h15 mà thôi, chỉ mất tầm 15’ đồng hồ, đi đường cũng khá thuận lợi, hắn đứng ở đó đợi một lúc, đã thấy được thân ảnh mĩ lệ của Tống Giai Linh, hôm nay cách ăn mặc của Tống Giai Linh có vẻ rất đặc biệt, khoát trên mình chiếc áo lông màu đỏ rực, khiến cho trong tiết đông đầu mùa này bỗng xuất hiện một ngọn lửa cháy bỏng, trông rất đẹp mắt.
- Giai Linh, tan tầm rồi! Hôm nay có mệt lắm không.
Lưu Dương nghênh đón, nhận lấy túi xách của Tống Giai Linh, cái túi xách này cũng không nặng lắm, đây dương như đã trở thành thói quen của hắn rồi, Tống Giai Linh cũng không có trốn tránh, tự nhiên để cho Lưu Dương cầm túi xách của mình, nói :
Không có việc gì, bệnh viện hôm nay tuy đông, nhưng người nằm viện cũng không nhiều lắm, bất quá thời tiết này làm chị có chút lo lắng.
"Thời tiết?" Lưu Dương có chút kỳ quái hỏi.
"Đúng vậy a, dự báo thời tiết không phải đã nói, hôm nay có tuyết rất lớn sao." Tống Giai Linh chỉ chỉ lên bầu trời âm u, có chút lo lắng nói.
Giai Linh tỷ, tỷ sợ nếu tuyết rơi nhiều rồi đọng lại . . . , ngày mai khoa xương cốt sẽ có nhiều người bị chấn thương sao?" Lưu Dương đương nhiên hiểu được ý của Tống Giai Linh, khuyên giải nói.
"Đúng vậy a, tuyết rơi khiến việc đi lại trở nên khó khăn, nếu như không cẩn thận trượt chân té ngã. . . ,sẽ phi thường thê thảm." Tống Giai Linh luôn có những ý nghĩ bi quan như vậy, chẳng những lo lắng các thiệt hại do thiên tai gây ra, mà ngay cả khả năng bị thương của người đi đường cũng như vậy, làm cho Lưu Dương rất cảm động, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng, ôn nhu nói:
- Giai Linh tỷ, tỷ còn thời gian lo lắng người khác nữa, hôm nay là lễ Giáng Sinh a, tỷ không phải một mực chờ mong một lễ Giáng Sinh có tuyết rơi hay sao, hôm nay đúng như tỷ muốn còn gì, buổi tối hôm nay chúng ta ăn cái gì đây nhỉ?
Lễ Giáng Sinh có tuyết trắng đối với một thành phố ở phía Đông vùng duyên hải như U thị, là một sự kiện rất được mong chờ, mấy ngày hôm nay, trên internet, không ít dân mạng thành phố U đều cảm khái, rốt cục cũng thấy được lễ Giáng Sinh có tuyết trắng a. Từ nhỏ đến lớn, Lưu Dương cùng Tống Giai Linh đều là lần đầu tiên gặp được lễ Giáng Sinh như vậy, nên cảm thấy rất háo hức, Tống Giai Linh rất nhanh thoát khỏi tâm trạng buồn bã lúc nãy, lo lắng gì chứ, tuyết còn chưa có rơi kia mà, Tống Giai Linh nhìn người đi đường bên ngoài bệnh viện, nói :
- Em quyết định đi, từ giờ tới buổi tối còn mấy giờ nữa thôi, chúng ta đi đâu.
Lưu Dương kỳ thật cũng chứa biết đi đâu, bây giờ chỉ mới hơn 4h chiều thôi, giờ mà ăn cơm thì sớm quá, hắn cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Giai Linh tỷ, không bằng chúng ta đi xem phim, ta thấy trên mạng có mấy bộ phim mới phát hành có vẻ hay.
"Xem phim, không tệ a, tốt, "
Tống Giai Linh gật gật đầu đáp, lâu lắm rồi nàng cũng chưa đi xem film lại, hơn nữa, đêm giáng sinh hai người đi xem phim, cũng rất hay nha.
Bệnh viện nhân dân số 2 tuy rằng nằm ở vùng ngoại ô của thành phố, nhưng cũng có mấy rạp chiếu phim, bất quá máy móc có hơi cũ, đã lâu không sửa chữa thay mới, cho nên bọn hắn vẫn đánh xe đến rạp chiếu film ở khu phố trung tâm, lễ Nô-en chính là thời điểm mà các hãng film nhựa lớn thi nhau cạnh tranh, rạp chiếu bóng lúc này, có đủ các loại phim ảnh với poster nhiều màu sắc sặc sỡ, chỉ những phim mới phát hành, đã có hơn mười bộ, vượt xa sự tưởng tượng của bọn hắn, Trung Quốc, ngoại quốc, phim hoạt hình, hành động, tình yêu, hài kịch, đủ các loại vân. . . vân, xem qua một lúc, đã khiến cho Lưu Dương cùng Tống Giai Linh hoa cả mắt .
Đứng tại chỗ bán vé của rạp chiếu phim nhìn hồi lâu, phân vân một chút, bọn họ lựa chọn một bộ phim tình cảm lãng mạn, là sản phẩm trong nước mới phát hành, mấy hôm trước, khi lướt net, Lưu Dương đã có xem qua giới thiệu của nó, mà Tống Giai Linh cũng nghe các đồng nghiệp bàn tán, phim này rất không tồi, hai người thống nhất ý kiến, liền quyết định xem film này.
Cũng may là 5h30 film mới bắt đầu, bây giờ đến lúc trình chiếu còn khoảng 20', Lưu Dương cùng Tống Giai Linh cũng không vội chút nào, ngồi ở hàng ghế dài bên ngoài, gọi 2 ly thức uống, chậm rãi thưởng thức, tán gẫu một chút rồi mới đi vào, tiểu thính đích điện ảnh tuy rằng đều là tuần hoàn đích, bất quá nhìn cái kết cục lại nhìn mở đầu, giác đích phi thường đích không được tự nhiên.
Hai người Lưu Dương sau khi ngồi xuống, kêu hai ly sữa nóng, Tống Giai Linh đi toilet một chút, Lưu Dương lẳng lặng ngồi ở chỗ kia chờ, đã ngồi chừng mười phút đồng hồ, xem chừng nàng cũng sắp sửa trở về rồi, đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng kinh hỉ tiếng kêu: "Tống y tá, là ngươi a, hôm nay không đi làm sao." Thanh âm rất quen thuộc, hơn nữa cũng là gọi Tống y tá, chẳng lẽ là gặp người quen.
Mà Tống Giai Linh cũng sắp đi đến vị trí của Lưu Dương, nghe được có người gọi nàng, nhìn lại, cũng kinh hỉ nói, "Là Uông tỷ ah, bác nhà chị sau khi ra viện, thân thể hồi phục như thế nào."
- Rất tốt, bà ta thường xuyên nhắc tới em đấy, muốn mời em đến nhà ăn cơm, ủa là tới xem phim, hay là cùng bạn trai hẹn hò thế?
Lưu Dương đã nghe được tiếng bước chân của hai người đi tới, nhìn qua, thấy Tống Giai Linh cùng một thiếu phụ xinh đẹp đi cùng nhau, có vẻ nói chuyện rất thân mật.
Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 276: Thạch bài toả nhiệt.
Dịch: Quỷ Vô Thường
Nguồn: kiemgioi
P/s: trong chương này mình sửa lại cách xưng hô giữa Lưu DƯơng và Tống Giai Linh nghe tình cảm hơn
Hướng theo bên trái nhìn tới, tuy rằng trông quen quen, nhưng vì Lưu Dương không quay người lại nên họ không nhận ra, nhìn về hướng Lưu Dương nàng chỉ chỉ: "Uông tỷ, hắn đang ở bên kia, bọn mình qua ngồi chung đi."
"Thật không, để chị xem thử ai có thể lừa gạt được trái tim của Giai Linh xinh đẹp nhà chúng ta."
Thiếu phụ nói xong, hơi nghiêng nghiêng đầu qua, lập tức thấy được Lưu Dương thì không khỏi kêu lên: "TIểu Dương."
Lưu Dương cũng quay đầu nhìn lạ vì hắn thấy giọng nói này cực kỳ quen thuộc, thì ra gặp được người quen, chính là mẹ của tiểu Niếp: Uông Minh Tú. Khi nhìn thấy Lưu Dương, uông Minh Tú cũng cực kỳ vui mừng, từ ngày Lưu Dương giúp nàng phục hồi công lực, nàng vẫn chưa gặp lại hắn lần nào, bất quá ông xã Trịnh Quốc Vận và Tiểu Niếp lại luôn nhắc đến hắn trước mặt nàng.
"Uông tỷ, các người quen nhau à?"
Tống Giai Linh không hề biết Lưu Dương và Uông Minh Tú quen nhau, liền hỏi
"Đúng vậy, bọn chị quen nhau, thì ra bạn trai em là Tiểu Dương, vậy chị yên tâm, chúc mừng chúc mừng." Uông Minh Tú cười nói.
Tống Giai Linh không ngờ rằng Uông Minh Tú lại nói một câu như thế, khuôn mặt xinh xắn lập tức đỏ ửng, kéo kéo tay Uông Minh Tú nói:
"Uông tỷ, sao chị lại nói vậy.”
"Ha hả, Giai Linh xinh đẹp của chúng ta xấu hổ rồi kìa."
"Uông tỷ. . ."
Lưu Dương cũng khá thân với Uông Minh Tú, hắn đã coi Trịnh Quốc Vận như đại ca, do đó Uông Minh Tú cũng trở thành chị dâu, hơn nữa chuyện này cũng bình thường, không phải chỉ là nam nữ hẹn hò nhau thôi sao, hắn nói:
"Uông tỷ, chị đoán không lầm, hiện tại Giai Linh là bạn gái của em, đúng rồi Uông tỷ,chị chỉ đi 1 mình thôi sao, Trịnh đại ca và Tiểu Niếp đâu?"
"Bạn gái!?. Các em quen nhau từ khi nào, phải kể rõ cho bà chị này một chút, bất quá Tiểu Dương nhà cậu không được ức hiếp Giai Linh đâu đấy.
Lưu Dương liếc nhìn Giai Linh, nhỏ giọng nói:
"Em nào dám khi dễ ai, chỉ mong cô ấy đừng bắt nạt em là đủ lắm rồi."
Tuy rằng Lưu Dương nói rất nhỏ, nhưng trình độ của Giai Linh cũng đã gần bước vào nhập phẩm, nghe được rất rõ ràng, biến sắc, nói:
"Cái gì, Tiểu Dương, em khi dễ anh lúc nào."
"Không có, không có, anh có nói gì đâu."
"Rõ rang em nghe thấy."
"Thực sự chưa nói. . ."
. . .
Nhìn thấy hai người quen trêu chọc nhau, Uông Minh Tú cũng cười, lúc trước nàng và Trịnh QUốc Vận không phải cũng như thế sao, tuổi trẻ thật tốt, mỉm cười nhìn hai người. Còn Tống Giai Linh đùa giỡn một hồi mới nhớ tới Uông Minh Tú còn đang đứng cạnh, rất xấu hổ, hơi chút điều chỉnh lại trang phục, sau đó hướng Lưu Dương nói:
"Anh xem, Uông tỷ vẫn còn đứng đây."
Lưu Dương liền hướng về Uông Minh Tú nó:
"Sợ cái gì, Uông tỷ là người một nhà, đúng rồi, Quốc Vận đại ca và Tiểu Niếp có tới không?"
"Không nói chị cũng quên mất, bọn họ tất nhiên cũng tới, chúng ta đang chờ xem film, chắc tụi em cũng vậy, đúng không? Bọn họ đang ngồi bên kia, qua ngồi chung cho vui."
"Tốt." Lưu Dương liền kêu một người bán hàng rong mua ít đồ, sau đó đi cùng với Uông Minh Tú. Qua một cây cột che tầm mắt liền thấy Tiểu Niếp và Trịnh Quốc Vận, mà nhãn lực của Tiểu Niếp cũng khá tốt, lập tức thấy được mẹ của nó, cười kêu lên,
"Mẹ, sao mẹ đi lâu thế, con với ba chờ sốt ruột rồi đây."
"Mẹ gặp người quen, mà con cũng quen đấy, xem ai đến này."
Uông Minh Tú ôm Tiểu Niếp, nói.
Tiểu Niếp lên vai, khiến nó thấy được Lưu Dương và Giai Linh đang tiến đến từ phía sau, kêu lên:
"Ba ba, ba ba, mau nhìn a, mẹ mang anh Dương và chị Giai Linh cùng về kìa."
Trịnh Quốc Vận thấy Lưu Dương cũng ngẩn người ra, chỉ vào Tống Giai Linh cùng với Lưu Dương có chút kinh ngạc, hỏi:
"Tiểu Dương, sao 2 đứa lại ở cùng một chỗ?"
Hiển nhiên hắn cũng quen Giai Linh, khi mẹ của hắn ở bệnh viện nhân dân số 2, đã được Tống Giai Linh chăm sóc rất kỹ lưỡng, cho nên ấn tượng của cả nhà hắn với Giai Linh cũng rất tốt.
"Em dẫn Giai Linh đi xem phim, không ngờ lại gặp chị Minh Tú, lại còn nghe bảo 2 người cũng ở đây, cho nên em qua ngồi chung cho vui."
"Nguyên lai là như vậy, chắc hẳn các người quen nhau trong bệnh viện, thật tốt a. . ." Trịnh Quốc Vận cảm thán.
Tuy rằng không đúng lắm, nhưng Lưu Dương cũng không phản bác, dù sao hắn gặp Giai Linh lần đầu cũng là ở trong bệnh viện. Kéo Tống Giai Linh ngồi xuống, Lưu Dương hỏi:
"Được rồi, Trịnh đại ca, không phải các anh đi xem phim sao, xem gì thế?"
"Phim hoạt hình a, con nhóc này cứ làm ầm lên để đi xem, còn hai đứa em chắc là xem film tình cảm đúng không?"
Trịnh Quốc Vận liếc nhìn Tiểu Niếp với cặp mắt hiền hoà, sau đó vừa cười vừa nói.
Lưu Dương cũng có nghe nói đến bộ film hoạt hình mà Trịnh Quốc Vận nhắc đến, nó khá nổi tiếng, người xem cực nhiều, bất quá đối với hắn thì bầu không khí hôm nay không chút thích hợp để xem nó, cho nên không mua vé, gật đầu nói rằng:
"Đúng vậy, là tình cảm, Tiểu Niếp, lâu rồi không gặp, càng lớn càng sinh nha."
Tiểu Niếp liền vương bàn tay phấn hồng nhỏ bé ra vỗ vỗ, nói rằng: "Lưu dương ca ca, quà giáng sinh đâu?
Bị một đôi bàn tay xinh đẹp nhỏ bé đưa tới trước mắt một cách đột ngột, khiến Lưu Dương có phần cứng đơ, còn vợ chồng Trịnh Quốc Vận cũng không ngờ cô bé lại thế này, cho nên cũng thoáng ngập ngừng, sau đó liền nở nụ cười với Tống Giai Linh. Còn Trịnh Quốc Vận có chút bực tức, kéo tay Tiểu Niếp:
"Không có lễ phép gì cả, thấy anh còn chưa chào mà muốn đòi lể vật." Bất quá khi nói trên mặt Trịnh Quốc Vận cũng thoáng hiện lên vẻ cười cười.
Tống Giai Linh còn đang lo không báo được mối hận bị chọc khi nãy, cười dài, chỉ vào Lưu Dương, lên tiếng cổ vũ Tiểu Niếp:
"Tiểu Niếp, đừng sợ, nếu như hắn không lấy ra thì không cho đi."
Đột nhiên bị tập kích, làm Lưu Dương có chút bần thần, bất quá hắn đột nhiên nhớ tới trên người mình có mang theo quà, lần trước đi lúc đi Cửu Phong Sơn, phiến đá được hắn cắt ra đã được điêu khắc thành hình mèo Graphfield. Hắn không biết phiến đá kia là loại gì, nhưng nó lại mang hoả nguyên tố đậm đặc, trong suốt, bề ngoài cũng đẹp, tuy rằng tài điêu khắc của hắn cũng không quá xuất sắc, nhưng dưới năng lực thấu triệt cho nên sản phảm cũng tạm được. Mấu chốt nhất chính là, phiến đá này toả nhiệt không ngừng, hắn còn thêm một chút thạch tuỷ vào, sau đó kích hoạt, bao trùm lên toàn bộ phiến đá, cho nên khi cầm không hề cảm thấy nóng rát, cảm giác có chút ấm áp mà thôi, lễ vật như thế trong mùa đông này quả là không có gì tốt hơn.
Lưu dương khe khẽ bẹo mũi Tiểu Niếp một cái, sau đó nói:
"Lễ vật đương nhiên là có rồi, thứ đó em chắc chắn thích, bất quá em phải nói chúc mừng giáng sinh thì anh mới tặng quà."
"Tiểu Dương, cậu thật đem theo quả sao, TIểu Niếp chỉ đùa thôi."
Uông Minh Tú thấy Lưu Dương nói như vậy, sợ làm hắn khó xử, vội vàng nói, vừa rồi bất quá là trêu-đùa, nàng cùng với Trịnh QUốc Vận cũng không ngờ Lưu Dương lại nói như thế, cho nên bây giờ cũng có chút khó xử.
Trịnh Quốc Vận cũng thêm vào:
"Đúng vậy, Tiểu Dương, Tiểu Niếp chỉ đùa thôi.
" Nói xong trừng mắt với cô bé một cái, khiến cô bẻ uỷ khuất lui về bên cạnh mình.
Lưu Dương nhìn thấy hình dạng tội nghiệp của cô bé, vội vàng kéo lại, nói rằng:
"Trịnh đại ca, đừng dọa Tiểu Niếp, em nói có là có, vật này em tìm được khi đi công chuyện trong mấy ngày trước, định tìm cơ hội đưa cho cô bé, hiện tại vừa lúc gặp phải. TIểu Niếp, nhanh nói “ Merry Xmax” nào."
Tuy Tiểu Niếp rất dễ thương, nhưng bộ dạng của Trịnh QUốc Vận lúc này cực kỳ nghiêm túc, cho nên con bé không dám lên tiếng, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Trịnh Quốc Vận. Trịnh Quốc Vận cũng thấy Lưu Dương không phải là giả bộ chút nào, sau vạn bảo đại hội kết thúc cũng không nhìn thấy hắn, có lẻ là đi đâu đó thật, nói rằng:
"Nếu là vật do chính TIểu Dương làm thì tất nhiên phải lấy, Niếp nhi, nhanh chúc giáng sinh hai anh chị nào."
Nghe được sự cho phép của Trịnh Quốc Vận, tiểu Niếp hài lòng nói:
"Lưu dương ca ca, Tống tỷ tỷ, giáng sinh vui vẻ, vạn sự như ý, phúc thọ đầy nhà."
Nghe được câu chúc phúc cảu Tiểu Niếp, Uông Minh Tú nở nụ cười, chỉ vào cô bé nói:
"Niếp nhi, sao lại nói phúc thọ đầy nhà chứ, con bé này lại nói ra lời chúc cho các bô lão rồi, đúng thật là."
"Không sao đâu, Niếp nhi quả là thông minh, cho em."
Lưu dương nói xong, mò tay vào túi móc ra một miếng ngọc hình Graphfield, Lưu Dương đã đặc biệt chế tạo, hơn nữa còn chạm hình phượng vào phiến đá màu hồng cho nên vẻ bề ngoài nhìn không tệ chút nào.
Tiểu Niếp nhìn thấy là một hình mèo Graphfield, liền chộp lấy cầm mâm mê yêu thích không nỡ buông tay, nói:
Cảm ơn anh Dương, Thank-you anh Dương, em thích nhất là mèo Graphfield, cái này do anh làm à, đẹp thật."
"Tiểu Dương, cái này chính là do cậu làm?"
Uông minh Tú nhìn miếng thạch bài trong tay tiểu Niếp, ngập ngừng hỏi.
"Đương nhiên rồi, đồ vật như thế này em chắc mọi người chưa thấy qua."
Lưu dương chỉ vào miếng thạch bài, loại đá này hắn cũng mới thấy lần đầu, lên mạng tra thử các loại khoáng sản trên thế giới mà cũng tìm không ra, không hiểu nó có tác dụng gì.
"Ba, mẹ, miếng thạch bài này toả nhiệt a, cầm trong tay ấm quá."
Chỉ cầm một chút, tiểu Niếp cũng đã phát hiện ra miếng thạch bài này toả nhiệt, kỳ lạ hơn nữa là thạch bài này toả nhiệt rất ổn định, tuy đã được thạch tuỷ bao quanh nhưng vẫn không dảm ít đi, cũng không quá nóng, cầm trong mùa đông này quả thật rất thoải mái
Trịnh Quốc Vận đang định hỏi Lưu Dương quảng thời gian qua đã làm gì, thì nghe tiểu Niếp hô lên thạch bài toả nhiệt liền sửng sốt:
"Làm gì có thạch bài nào toả nhiệt, miếng thạch bài này vừa lấy từ trong người anh Dương ra nên có chút ấm áp là đúng rồ."
"Điều không phải a, con cảm giác được hơi nóng toả ra, cầm một hồi độ nóng vẫn như vậy a."
Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 277: Toà nhà quốc tế.
Dịch: Quỷ Vô Thường
Nguồn: kiemgioi
Câu nói của Tiểu Niếp cũng làm thái độ của Trịnh Quốc Vận thây đổi đôi chút, vốn hắn chỉ nghỉ đây là một câu nói đùa. Hắn biết thực lực và tài lực của Lưu Dương là rất hùng mạnh, nhưng nếu vì thế mà tặng cho Tiểu Niếp một thứ gì đó quá quý thì hắn cũng không thể nhận.
"Đưa ba xem thử."
Quốc Vận cầm lấy món đồ, vẻ mặt liền thây đổi, hướng Lưu Dương nói:
"Tiểu Dương, chúng ta không thể nhận món quà này, nó quá quý."
Lúc đầu Lưu Dương điêu khắc miếng thạch bài này cũng xem như giả trí, không quá coi trọng, nhưng hiện tại xem cấu tạo của viên đá này, công thêm tính chất có thể toả nhiệt, tuy rằng không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng từ đểm này cũng đủ để thấy miếng thạch bài này khá quý.
"Sao vậy, Quốc Vận đại ca, anh biết lai lịch loại đá này sao
Lưu Dương thấy Trịnh Quốc Vận từ chối, nghĩ rằng hắn biết lai lịch loại đá này cho nên mới từ chối.
Trịnh Quốc Vận lắc đầu, sau đó nói:
"Chất liệu loại đá này là gì thì ta cũng không biết, bất quá ta chắc giá trị của nó cũng không thấp, bề ngoài nhẵn mịn, hơn nữa lại còn có màu hồng rất đẹp, lại còn toả nhiệt, đúng rồi, lúc cậu nhìn thấy thì nó đã toả nhiệt rồi đúng không?"
"Đúng." Lưu Dương xác định, loại đá này đã nằm cù bất cù bơ trong Hoả Vân Động 4000 năm, nhưng khi hắn đến thì nó vẫn toả nhiệt, xem ra nó có thể chuyển hoán thiên địa linh khí thành hoả nguyên tố, do vậy việc toả nhiệt về sau sẽ không bao giờ ngừng.
"Không được, quá quý."
Uông Minh Tú nãy giờ cũng lắng nghe câu chuyện, nên biết được giá trị món quà. Về phần Tiểu Niếp thì nó thật sự thì món quà Graphfield này, cho nên đôi mắt long lanh nhìn về phía ba mẹ với ánh mắt cực kỳ tội nghiệp.
Lưu Dương thấy Tiểu Niếp đang buồn bả đưa thạch bài trả lại, vội vã vung tay ngăn cản:
"Quốc Vận đại ca, loại đá này em cũng chỉ có được ngoài ý muốn, hơn nữa em cũng tự điêu khắc, ngoại trừ toả nhiệt thì không còn công dụng gì, hơn nữa ở chỗ em nó còn rất nhiều, không phải đồ quý hiếm gì."
"Nhưng là. . ." Trịnh Quốc Vận còn muốn nói thêm gì đó.
"Được rồi, chỉ là một tảng đá mà thôi, à Quốc Vận đại ka, anh quan hệ rộng rãi, có thể hỏi dùm em về lai lịch loại đá này không."
"Vậy được rồi."
Lưu Dương đã nói đến nước này thì Trịnh Quốc Vận cũng không thể mãi từ chối, không thể làm gì khác hơn là nhận, đồng thời còn vội vàng hứa giúp Lưu Dương tra ra lai lịch của loại đá này.
Đối với điểm này Lưu Dương cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, dù sao trong mớ kiến thức truyền thừa của Lý Long Cảnh đã không có, về phần phái Hoa Sơn ngay cả võ công còn bị truyền thừa khuyết huống chi là thứ này. Bọ họ hàn huyên thêm một hồi, ăn vài chiếc bánh kem đến 5h30 liền tách nhau ra về phòng chiếu phim của riêng mình.
Trước khi tách ra, Trịnh Quốc Vận đã hẹn Lưu Dương, chút xem film xong cùng nhau đi ăn, hắn biết một chỗ chế biến Gà Tây rất ngon, lễ Giáng Sinh đương nhiên là phải ăn gà tây rồi, hơn nữa gia đình đó đã lâu không dùng cơm với Lưu Dương, công thêm nhân dịp này cảm ơn Tống Giai Linh một chút.
Lưu Dương không hề từ chối, hắn cũng đang lo không biết đi đâu ăn, vì không có dự định, nên việc tìm nhà hàng trong mùa giáng sinh là rất khó khăn, mặc dù hắn có tiền, thế nhưng tiêu chí làm người của hắn lại rất khiêm tốn, vì vậy địa vị xã hội còn xa mới bằng Trịnh Quốc Vận. Trịnh Quốc Vận rất có danh trong giới kinh doanh ăn uống, ở bất cứ nhà hàng lớn nào hắn đều thuộc dạng khách VIP.
Đứng trước cửa rạp film, 2 nhóm người liền chia tay nhau ra, Lưu Dương xem film ở lầu 2, còn Trịnh Quốc Vận thì ở lầu 3, dưới sự quyến luyến của Tiểu Niếp, bọn họ liền bắt đầu vào phòng chiếu của riêng mình.
Bộ film này quả là một tác phẩm xuất sắc, là một trong số ít bộ film hay trong nước, hơn nữa lại rất vui nhộn, Lưu Dương và Tống Giai Linh thỉnh thoảng cũng cười ra tiếng, xem xong bộ film mà tâm thần vẫn luyến tiếc không thôi.
Theo dòng người đi ra khỏi rạp chiếu film, Lưu Dương cũng nhìn thấy gia đình Trịnh Quốc Vận đang đi ra, thời gian chiếu 2 bộ film không chênh lệch là mấy, film hoạt hình còn ngắn hơn một chút, Tiểu Niếp trông thấy Lưu Dương liền vui vẻ kêu lên:
"Anh Tiểu Dương, chị Giai Linh, mọi người cũng xem xong rồi à."
Trịnh Quốc Vận đi từ phía sau lên, quay đầu hỏi:
"Tiểu Dương, hai người đi chơi bằng gì."
Hắn biết Lưu Dương kiếm được không ít tiền trong Vạn Bảo đại hội, cho nên không chắc là hắn đã mu axe hay chưa.
Lưu Dương xoã xoã hai tay, nói:
"Bọn em đương nhiên đón taxi tới."
"Vậy được rồi, anh đi lấy xe, mọi người đứng đây chờ tí."
Kỳ thực lúc nãy xem film, Trịnh Quốc Vận không hề tạp trung vào màn ảnh, hắn luôn một mức tự hỏi tên tiểu đệ Lưu Dương này từ lần đầu gặp mặt đến giờ vẫn luôn cho hắn quá nhiều sự bất ngờ, mà bây giờ càng bất ngờ hơn là hắn đã không thể cảm ứng được thực lực Lưu Dương nữa rồi, so với 1 tháng trước chắc phải cao hơn khá nhiều. Hắn thực sự không biết Lưu Dương nhỏ tuổi như thế nhưng sao lại có thực lực mạnh như vậy, không biết sư phụ của hắn là thần thánh phương nào.
Ngoại trừ cảm giác được Lưu Dương có võ công cao cường ra, thì hắn không cảm thấy được thêm điều gì, hắn không cảm thấy Lưu Dương có chút địch ý nào, mà sự yêu mến của Lưu Dương dành cho Tiểu Niếp cũng thật sự phát xuất từ nội tâm, hơn nữa hắn cũng không rãnh để trông nom vào vấn đề của người khác, ai lại chả có bí mật riêng, biết nhiều quá cũng không tốt.
Rất nhanh, Trịnh Quốc Vận đã lái xe tới, Uông Minh Tú ôm Tiểu Niếp ngồi phía trước, Lưu Dương và Tống Giai Linh ngồi phía sau. Đây là lần đầu tiên Tống Giai Linh đi ăn với gia đình Trịnh Quốc Vận, nàng có gặp qua Trịnh Quốc Vận vài lần ở bệnh viện nhưng không nói gì nhiều, về phần Uông Minh Tú vì phải ở để chăm sóc bà cụ, nên 2 người tâm sự với nhau khá là thân thiết.
Lúc ngồi coi film, đối với chuyện đi ăn chung Tống Giai Linh cũng khá thấp thỏm, bất quá Lưu Dương nhẹ nhàng giải thích: nói Trịnh Quốc Vận là một người anh tốt, hơn nữa nàng cũng khá thân với Uông Minh Tú nên chắc hẳn không có chuyện gì đâu.
Xe rất nhanh được khởi động, Uông Minh Tú thấy Trịnh Quốc Vận quẹ một cái rồi chạy thẳng, có chút kỳ quái hỏi:
"Quốc Vận, chúng ta đi đâu ăn thế?"
Lúc nãy đang xem film, Trịnh Quốc Vận đã chọn được địa điểm, bất quá vẫn chưa nói cho Uông Minh Tú:
"Đi toà nhà Quốc Tế, chỗ ấy có món gà tây rất nổi danh, mấy ngày hôm trước ông chủ ở đó gọi điện báo cho anh biết có giống gà tây được nhập khẩu về, hương vị rất được."
Lưu Dương ngồi phía sau nghe vậy, liền hỏi:
"Toà nhà Quốc Tế cũng có nhà hàng à?"
Toà nhà Quốc Tế là trung tâm thương mại cao cấp của thành phố U, ở trên đó có rất nhiều văn phòng công ty, phòng giao dịch, nhưng hắn chưa bao giờ nghe thấy ở đó có mở nhà hàng
Trịnh Quốc Vận vừa lái xe vừa nói:
"Đó không phải là nhà hàng, mà là do một công ty nhân dịp đặc biệt tổ chức chiêu đãi những người đặc biệt."
Rất nhanh đã tới toà nhà Quốc tế, lúc này đã hơn 7h tối, sớm qua giờ tan tầm, cửa trước của toà nhà đã không còn một bóng người, nhóm Lưu Dương cũng không phải đi vào bằng cửa chính mà là cửa hông, vừa đi vừa nói chuyện, Lưu Dương tuy đi tới toà nhà này cũng khá nhiều lần, nhưng không hết biết là nó có cửa sau, vừa đi qua một cánh cửa liền thấy một hành lang không nhỏ, bên trong có vài nữ nhân viên đứng tiếp đón khách khá chu đáo.
Nhóm nhân viên này thấy Trịnh Quốc Vận tới, hiển nhiên là nhận biết từ trươc, tiến lên cung kính nói:
"Trịnh tiên sinh, ngài đã tới, hôm nay ngài muốn ngồi chỗ nào."
"Ngày hôm nay chúng ta có 5 người, vẫn như trước."
Trịnh Quốc Vận suy nghĩ một chút, sau đó nói.
"Vâng, mời."
Người phục vụ dẫn họ đi thêm khoảng 50m, chỗ ấy có thang máy xa hoa, Lưu Dương tuy đã tới đây nhiều lần nhưng cũng không hề biết có cái thang máy này, Tống Giai Linh cũng vậy, Toà nhà Quốc Tế là một trng tâm thương mại lớn, nàng cũng tới khá nhiều lần nhưng cũng không hề biết nơi này.
Nhân viên tiếp khách ấn nút, còn Trịnh Quốc Vận giới thiệu:
"Trung tâm chính là ở trên lầu, trung tâm này chiếm ½ toà nhà quốc té, ½ toà nhà là dùng để giao dịch bên ngoài, còn muốn tiến vào ½ còn lại phải đi qua chiếc thang máy này."
"Toà nhà Quốc tế được chia làm 2."
Lưu dương sợ hãi than, giờ hắn mới biết mình mới chỉ nhìn thấy được 1 nữa của toà nhà quốc tế, lúc đó bản thân đã cảm thấy rất lớn rồi, nhưng là thật không ngờ, đó chỉ mới là 1 nữa, nếu vậy thì toà nhà này không nhỏ chút nào.
Thang máy đi lên lầu 17 mới dừng, nhóm người tiến vào trong một căn phong xa hoa, nếu như nữa năm trước đi đến Bắc Tinh, trang trí ở đó có thể nói là tinh mỹ, thì nơi này xứng đáng với 2 chữ xa hoa
Gian phòng rất lớn, vật liệu xây dựng được làm bằng Lục Dã Tiên Tung, rất tự nhiên, phảng phất như đi vào một vương quốc trong thần thoại, Tiểu Niếp tựa hồ rất thích nơi này, nhảy nhót tứ tung.
Đoàn người sau khi ngồi xuống, Trịnh Quốc Vận nói:
"Niếp nhi, ở ngoài có khu vui chơi, trong khi chờ đồ ăn mang lên, nhờ mẹ dẫn ra ngoài hoạt động đi?"
Uông Minh Tú nhìn thoáng qua Trịnh Quốc Vận, hai người họ đã làm vợ chồng nhiều năm, rất nhanh đã hiểu ý nhau, Tiểu Niếp cũng nhu thuận đi theo, khi đi ngang qua người TỐng Giai Linh, Uông Minh Tú rủ:
"Giai Linh, chúng ta cùng đi chứ, nhân tiện chị dẫn em đi tham qua một chút."
Tống Giai Linh không hiểu tại sao Uông Minh Tú kéo mình theo, bất quá nàng vẫn nghe lời cùng hai mẹ con đi ra ngoài, đối với toà nhà này nàng cũng rất hiếu kỳ, còn Lưu Dương nhìn Trịnh Quốc Vận thắc mắc không hiểu vì sao hắn lại bảo Uông Minh Tú dẫn Tống Giai Linh ra ngoài.
Diễm Phúc Tác Giả: Thập Niên Tàn Mộng
Quyển 2: Hoàng Vân Sơn Trúc Cơ.
-----oo0oo-----
Chương 278: Tam nữ chạm mặt.
Dịch: Quỷ Vô Thường
Nguồn: Kiếm Giới
Nhóm người Giai Linh đã đi ra ngoài, bất quá Trịnh Quốc Vận vẫn không mở chuyện làm Lưu Dương đoán già đoán non một hồi, hắn tựa hồ là muốn nói lại thôi, chần chờ rồi thật lâu, mới bắt đầu hỏi:
"Tiểu Dương, Trúc Cơ đan cậu bán trong vạn bảo đại hội đó, không biết. . ."
Lưu Dương cũng không ngờ Trịnh Quốc Vận lại hỏi vấn đề này, mấy khoả Trúc Cơ đan đó được hắn tiện tay luyện chế mà thôi, bất quá lúc đó hắn không hề tiết lộ là do mình luyện chế, hơn nữa Trịnh Quốc Vận đã hứa với hắn là không tiết lộ về danh phận Ngô Từ Nhân kia, do đó hắn có chút không cao hứng nói:
"Trịnh đại ca, anh đã đáp ứng..."
Trịnh Quốc Vận thấy Lưu Dương nghĩ mình tiết lộ thân phân của hắn, vội vã nói rằng:
"Tiểu Dương, ta không hề tiết lộ thân phận của cậu, bất quá phái Hoa Sơn của bọn anh dạo này nhân tài điêu tàn, hy vọng cậu có thể. . . ."
Hoa Sơn, trong lòng Lưu Dương lập tức nghĩ ngay về một trong bát đại môn phái đã từng có quá khứ rất huy hoàng, bất quá gần trăm năm qua nhân tài điêu linh, thực lực đại giảm, tuy vẫn còn thực lực đứng trong top 4 của bát đại môn phái, đáng tiếc lựcảnh hưởng đã giảm hơn trước rất nhiều, mấu chốt là gần đây không còn sinh ra một cao thủ nhất lưu hay nhân tài đại loại như vậy nữa, còn trên Thiên Bảng cũng chỉ có mấy người, tuy chưởng môn Hoa Sơn xếp trong top 10 của Thiên bảng nhưng chỉ đứng vị trí thứ 8 mà thôi, về phần lực lượng của cao thủ hạng nhất, hay nhất lưu thì chênh lệch với các môn phái khác khá xa.
"Được rồi, Trịnh đại ca, lúc trước số hiệu của phái Hoa Sơn các ngươi trong Vạn Bảo đại hội là bao nhiêu?"
"Số hiệu của bọn ta trong Vạn Bảo đại hội là 73."
Trịnh Quốc Vận thở dài một hơi nói rằng:
"Ta thật không ngờ người của ẩn môn cũng xuất thủ, khiến các môn phái khác đều tay không mà về,phái Hoa Sơn chúng ta bị bất ngờ nên không kịp chuẩn bị tài chính, vả lại nếu tài chính có đủ thì có thể mang Trúc Cơ đan đi một cách an toàn sao!? Haizzzz."
Lưu Dương động tậm tư nhớ lại, số 73 đúng là chỗ không có gì nỗi bật, trong 9 ghế lô VIP nhất cũng không được tiến vào, đủ thấy Trịnh Quốc Vận đang lo đến địa vị của môn phái cỡ nào.
"Trịnh đại ca, quả thật em còn vài khoả Trúc Cơ Đan, bất quá cũng không thể đưa nhiều, anh cần bao nhiêu?"
Trịnh Quốc Vận vốn không ôm hy vọng, nhưng câu nói của Lưu Dương làm hắn bất ngờ, kinh hỉ nói:
"Thật sao, Tiểu Dương, anh muốn 3 khoả có được không."
Chỉ là 3 khỏa, không phải quá nhiều, hơn nữa cẩn thận một chút cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý, vì vậy hắn nói:
"3 khoả, vậy được rồi, chỗ em còn vài khoả phân biệt là mộc thuộc tính và dương thuộc tính."
Lưu Dương cố ý nói như vậy là bởi vì Trịnh Quốc Vận mang Dương thuộc tính, còn Tô Từ Thanh mang mộc thuộc tính, tuy rằng không biết phái Hoa Sơn có cần nhất là hai loại này hay không, thế nhưng đại đệ tử và con gái của chưởng môn đều mang 2 thuộc tính này nên chắc chúng cũng không bị lãng phí.
Nghe được câu nói của Lưu Dương, Trịnh Quốc Vận vui mừng hết sức:
"Môn phái của ta chủ yếu là Dương thuộc tính và Mộc thuộc tính, nếu là hai loại này thì quả thật không hề bị lãng phí a."
"Vừa hay chỗ em có 2 viên Dương thuộc tính và 1 viên mộc thuộc tính, lần tới sẽ đưa cho anh."
Lưu dương gật đầu nói rằng.
"Số tiền này. . ."
"Được rồi, chỗ anh em còn tiền bạc làm gì, coi như là quà em tặng đi."
Trịnh Quốc Vận đang muốn nói thêm thì ngoài cửa truyền đến tiếng động, cho nên hắn lập tức dừng lời, sau đó nói:
"Tiểu Dương, chúng ta sẽ tìm cơ hội để nói thêm về chuyện này, chị dâu ngươi với Tống Giai Linh đã quay lại rồi."
Vừa dứt lời, Uông Minh Tú ôm tiểu Niếp đi vào, nói:
"Ông xã, 2 người đang nói gì đó, thấy chúng ta là dừng lại?"
"Đương nhiên là nói cho Lưu Dương cách cưa đổ cô em Giai Linh đây."
Trịnh Quốc Vận nhìn Tống Gia Linh đanng đi phía sau, trêu chọc nói.
"Giai Linh em thấy không, uổng công vừa rồi em còn nói tốt cho bọn họ, 2 người này quả thật xấu xa, tiểu Dương đúng là bị ông xả của chị làm hư luôn rồi."
Uông Minh Tú trừng mắt nhìn Trịnh Quốc Vận, sau đó nhìn Tống Giai Linh nói.
Tống Giai Linh không hề ngờ câu chuyện lại được chuyền về cho mình, không biết làm gì hơn là đỏ mặt cuối đầu.
Lưu Dương thấy Tống Giai Linh xấu hổ, vội vàng chuyển đề tài: "Minh Tú tỷ, không phải mọi người đến khu vui chơi sao, sao lại quay về sớm thế."
"Chị nhìn thấy gà tây sắp được đem lên, nên vội quay lại." Uông Minh Tú nói.
Sau khi Uông Minh Tú và Tống Giai Linh ngồi xuống không lâu thì gà tây được đem lên, gà nhập từ Mỹ có khác, hơn nữa tay nghề của vị đầu bếp không tệ chút nào, nghe Trịnh Quốc Vận mọi người mới biết được vị đầu bếp này được mời từ ngự phòng trong Chính Phủ ra, cho nên tay nghề rất cừ.
Vừa ăn vừa nói chuyện thì tiệc tan đã là hơn 9h tối, rời khỏi toà nhà, Trịnh Quốc Vận hỏi Lưu Dương muốn đi đâu, Lưu Dương liền trả lời đi đến nhà thờ chờ đến lúc chúa giáng sinh nghe chuông. Bất quá lúc này đã đến giờ đi ngủ của Tiểu Niếp, cho nên bọn họ đành phải chia tay tại toà nhà quốc tế này.
Hơn nữa chỗ đó cách nơi này cũng không xa, chạy xe cũng chỉ 20’ (thế mà bảo ko xa K ), cho nên hai người quyết định đi bộ để tận hưởng không khí vì cũng còn hơn 2 tiếng nữa mới đến gáng sinh.
Vì ngày lễ nên trên đường rất náo nhiệt, những nhà hàng, shop lưu niệm nhân dịp này đều mở cửa để kiếm lời, ngày bình thường thì chỉ khoảng 10h là họ đóng cửa, đến những ngày này thì 12h mới đóng.
Mà trên con đường cũng rất đông vui, từng cặp từng cặp tình nhân nắm tay nhau đi rất lãng mạn, bọn bọn họ hoặc là ngồi một chỗ ôm nhau, hoặc thì thầm to nhỏ, không thì đùa giỡn, quả là không khí của ngày lễ. Mà dự báo thời tiết sẽ có tuyết rơi, nhưng chắc chắn sẽ không lớn như phía bắc, cũng chỉ là vài bong tuyết lác đác như tô điểm thêm cho vẻ đêm trong đêm giáng sinh giá lạnh.
Trung tâm thành phố U có nhà thờ Jonhan là lớn nhất, là một trong 3 nhà thờ lớn của thành phố U tổ chức lễ Giáng Sinh long trọng, cho nên khoảng thời gian này quả là thời gian náo nhiệt nhất trong năm của nhà thờ.
Không biết từ lúc nào lượng người tới nhà thờ lúc nào nhưng ở đây đã có rất nhiều người, Tống Giai Linh và Lưu Dương ôm nhau đi chầm chậm về phía trước, càng ngần nhà thờ thì số người càng nhiều, thậm chí cách nhà thờ 100m đã tụ thành đám đông rồi.
Lưu Dương và Tống Giai Linh đắm chìm trong thế giới hạnh phúc riêng của hai người mà không hề quan tâm đến thế giới xung quanh, đúng lúc đó phía sau hắn 200m, có 2 cô gái ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn, cô gái tóc ngắn trong đó liền nói:
"Đây không phải là Lưu Dương sao, người con gái bên cạnh hắn là ai, nhìn quả là thân mật a."
Đứng phía sau Lưu Dương 200m không phải hai khác mà chính là Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi, hai người họ sau khi ăn tối giáng sinh xong cũng đi đến nhà thờ này, vừa đi qua ngã tư để vào nhà thờ thì nhìn thấy Lưu Dương trên người đang mặc một chiếc áo lông màu vàng trông quả thật rất bắt mắt.
Vương Manh Manh thấy trước, sao đó Cố Phán Nhi cũng phát hiện ra, gật đầu nói rằng: "Biểu muội, đúng là Lưu Dương."
"Xem ra người bên cạnh chắc là bạn gái hắn, khá lắm Lưu Dương, trong trường không hề để lộ chút nào, biểu tỷ, chúng ta qua đó đi, thảo nào trưa nay lại chạy như ma đuổi, thì ra có hẹn với người đẹp."
Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng khi Vương Manh Manh nhìn thấy hai người như thế thì bỗng dân lên một cỗ nộ khí, tức giận nói
Cố Phán Nhi tuy trong lòng cũng rất đau xót, bất quá thân làm chị nên nàng vẫn phải nói:
"Manh Manh, không cần a, hai người có thế giới riêng của họ, không nên quấy rầy."
"Sợ cái gì, nhiều người thì càng vui, biểu tỷ, sợ cái gì."
Vương Manh Manh không khỏi phân trần kéo Cố Phán Nhi đi lên phía trước.
"Này. . ." Cố Phán Nhi chần chờ, bất quá nàng cũng không kháng lại lực kéo của Vương Manh Manh, bị Vương Manh Manh kéo nhanh về phía Lưu Dương, khi gần tới chỗ hắn nàng liên kêu to lên.
“LƯU DƯƠNGGGGGG…….”
Lưu Dương và Tống Giai Linh đang ôm nhau tiến về phía nhà thờ, lúc này nghe được người gọi tên mình, lúc đầu hắn tưởng ảo giác, nhưng về sau âm thanh càng lớn, đồng thời hắn cảm giác được có chút quen thuộc, hắn quay đầu lại xem thì thấy Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi đang cách hắn 50m, Vương Manh Manh vừa kêu vừa nhảy sợ hắn không nhìn thấy mình, còn bộ dạng cố Phán Nhi đứng cạnh có vẻ khá lúng túng.
Lưu Dương thầm hô không may, tại sao lại gặp 2 người đó ở chỗ này, Cố Phán Nhi còn đỡ, cô nàng rất biết cách ứng xử, còn tính cách Vương Manh Manh thì khá bộc trực, đang suy nghĩ, thì Tống Giai Linh đứng cạnh nhẹ nhàng hỏi:
"Tiểu Dương, gặp người quen sao?"
Lưu Dương làm một cử chỉ xác nhận, sau đó nhìn hai người Cố Phán Nhi đang đi tới.
"Đúng vậy, gặp 2 người bạn cùng lớp, Giai Linh, chúng ta qua đó một chút."
Tống Giai Linh đã cất tiếng hỏi, thêm bộ dạng hô to gọi nhỏ của Vương Manh Manh làm hắn không thể không thừa nhận. Tống Giai Linh cũng không nói gì, im lặng đi theo Lưu Dương.
Ba cô gái đều là mỹ nữ, bất quá nếu chân chính so sánh thì trong mắt Lưu Dương, Tống Giai Linh hấp dẫn hơn nhiều, không chỉ bởi vì tuổi của nàng lớn hơn, mà thêm tính cách rất dịu dàng. Ba nữ tử đứng một chỗ quả thật là một cảnh đẹp hiếm có trong nhân gian, Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi cũng không ngờ Tống Giai Linh lại xinh đẹp như thế, hơn nữa nàng lại có một khí chất khiến những người con gái khác đứng cạnh luôn có một cảm giác thua kém.
Nếu đều đứng chung một chỗ, thì Lưu Dương cũng không thể làm gì hơn là giới thiệu ba người với nhau:
"Giai Linh, 2 người này là bạn học của anh, Cố Phán Nhi và Vương Manh Manh, hai người bọn họ là chị em họ, còn đây là bạn gái tớ, Tống Giai Linh, y tá của bệnh viện nhân dân số 2."