Đại Đường Đạo Soái Tác giả: Đạo Soái Nhị Đại
Chương 270 : Dược Vương Tôn Tư Mạc
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Đôi mắt Đỗ Hà lóe sáng không ngừng quan sát Tịch Quân Mãi, có được vị tướng sĩ tài ba này đi theo, đối với tương lai cũng sẽ trợ giúp hắn rất lớn.
Lý Tích đem ý nghĩ của mình nói với Tịch Quân Mãi.
Tịch Quân Mãi cũng hiểu được luật pháp Đại Đường, sớm biết nếu Lý Tích tiếp nhận chức Binh Bộ thượng thư, sẽ phải rời khỏi bọn họ, tuy trong nội tâm vạn phần không muốn nhưng cũng vì chuyện hắn được thăng chức mà cảm thấy cao hứng. Chỉ là Tịch Quân Mãi đối với tương lai của mình lại có chút mê mang, hắn không biết mình sẽ gặp phải dạng trưởng quan như thế nào, tính cách cứng rắn của mình có thể hòa hợp được hay không? Giờ phút này thấy Lý Tích lo lắng cho tương lai của nhóm người mình, đáy lòng cảm động gật đầu nói:
- Tướng quân yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ cẩn tuân sự phân phó của đại tướng quân!
Lý Tích ý vị thâm trường cười cười, cũng không tiếp tục lên tiếng!
Sau một lúc lâu, hắn lại cho Tịch Quân Mãi thối lui ra ngoài, sau đó nói với Đỗ Hà:
- Không sợ hiền chất chê cười, ta thật có lỗi với bọn họ a!
Trong lòng Đỗ Hà tràn đầy hiếu kỳ, không chờ hắn mở miệng hỏi thăm, Lý Tích lại như tự hỏi khẽ nói:
- Tam đại kính lữ, luận thực lực Huyền Giáp binh thứ nhất, Tiệp Thắng quân, Tuyển Phong quân lại sàn sàn nhau. Bệ hạ từng dùng ba ngàn năm trăm Huyền Giáp binh lực khắc mười vạn hùng sư của Thực Kiến Quốc, Lý lão tướng quân từng suất lĩnh ba ngàn Tiệp Thắng quân tập kích bất ngờ yếu địa chiến lược Định Tương của Đông Đột Quyết, một trận chiến mà định ra đại cục, lập được thiên cổ kỳ công. Nhưng duy chỉ có Tuyển Phong quân vẫn còn vô danh, tuy họ đều là chiến sĩ bách chiến, nhưng lại không đạt được công tích tương ứng, đạt được địa vị tương ứng.
- Chuyện này không quan hệ gì tới thúc phụ!
Đỗ Hà thật sự hiểu được, loại tình huống như Lý Thế Dân cùng Lý Tĩnh đều xảy ra không hề được đoán trước, mỗi người đều khó thể có được một loại cơ hội giống nhau, đó là cơ duyên của từng người, không liên quan gì tới chuyện thực lực. Ngừng một chút hắn lại nói tiếp:
- Thúc phụ cứ yên tâm đi, tâm nguyện này của thúc phụ Đỗ Hà sẽ thay ngài hoàn thành!
Lý Tích tươi cười rạng rỡ:
- Lời này đúng là thực tế nhất, ta thật thích nghe, như vậy ta giao những binh sĩ này cho ngươi sử dụng.
Hắn lại tập trung binh sĩ, sau đó nói cho bọn họ biết được tình huống chân thật, điều qua cho Đỗ Hà an bài.
Lý Tích đã không còn là Tả Uy Vệ đại tướng quân, hôm nay đến đây chỉ là muốn xử lý một ít chuyện còn tồn đọng lại, sau khi điều động xong hết thảy cũng không ở lại lâu hơn, chỉ dặn dò vài câu lại đem năm ngàn tinh binh trong tay giao qua cho Đỗ Hà, liền cáo từ rời đi.
Đỗ Hà vui mừng rạo rực mang theo năm ngàn tinh nhuệ đi về nơi đóng quân của mình.
La Thông, Vương Đức Chính, Phòng Di Ái, Lưu Nhân Quỹ bọn họ nghe nói được nguồn gốc của đội quân tinh nhuệ kia, đều cao hứng cho Đỗ Hà. Bộ đội sở thuộc bọn họ càng ngày càng mạnh, chính là chuyện vạn phần cao hứng. Nhưng khi cho họ kiến thức được thực lực của năm ngàn tinh nhuệ, nguyên một đám đều trở nên đỏ mắt.
Y theo ý nghĩ của bọn họ mà nói, bọn họ là chủ mà nhóm binh mã mới tới là khách, nhưng ngay khi khách có thực lực uy hiếp tới chủ nhân, họ liền cảm thấy mùi vị khó chịu, cảm giác bản thân mình vô duyên vô cớ bị thấp hơn người một bậc. Nguyên một đám đều hận đến cắn răng, vì không muốn mất mặt, đều dồn hết sức lực luyện tập để tăng cường thực lực của mình, miễn rơi vào tình trạng xấu hổ.
Binh mã mới tới đối với hoàn cảnh lạ lẫm vốn có chút mâu thuẫn, nhưng khi nhìn thấy hào khí trong quân doanh nhiệt liệt như thế, cũng liền hào hứng, toàn bộ quân doanh đều nóng cháy như lửa.
Gặp những quân tốt lại ra sức đến như thế, Đỗ Hà với tư cách chủ soái toàn quân tự nhiên là mừng rỡ cười không ngậm miệng.
Toàn bộ biểu hiện của các quân tốt không ai vượt qua được Tuyển Phong quân do Tịch Quân Mãi suất lĩnh, thực lực của họ thật khó thể hình dung, không hổ là một trong ba đội ngũ mạnh nhất Đại Đường.
Chạng vạng tối hôm đó, Đỗ Hà về tới trong nhà. Hắn ngoài ý muốn phát hiện được trong nhà có một vị khách nhân đến thăm, theo hộ vệ thông báo, thân phận của người đến không chút tầm thường, thậm chí Trường Nhạc còn đích thân ra cửa phủ nghênh đón.
Đỗ Hà nghe thấy cũng cảm giác hiếu kỳ, không biết đến tột cùng lại là nhân vật nào mà cần cả trưởng công chúa Đại Đường tự mình đi ra ngoài nghênh đón, hắn vừa đi tới đại sảnh, đã thấy một vị trung niên đại phu thần tình phấn chấn đang bắt mạch cho Trường Nhạc, gương mặt đầy vẻ nghiêm túc. Trường Nhạc thấy Đỗ Hà đi vào, cũng không đứng dậy, chỉ ra dấu bằng mắt cho hắn, ý bảo hắn đợi thêm một lát. Trung niên đại phu rút tay về, cười nói:
- Chúc mừng công chúa, thuốc của thảo dân xem như đã hữu hiệu, tuy không cách nào trừ tận gốc bệnh cho công chúa, nhưng cũng đã khống chế được bệnh tình. Hơn nữa năm gần đây tâm tình của công chúa không tệ, điều này cũng có lợi thật lớn cho thân thể của công chúa. Năm nay thảo dân đã thay đổi phương thuốc, bỏ thêm vài thảo dược hiếm thấy, sẽ có chút ít hiệu quả đối với bệnh của công chúa. Loại thuốc này thảo dân đã thử trên thân người bệnh khác, đã chữa tốt khí tật cho hắn. Chỉ là vì người kia chỉ vừa phát bệnh, nhưng công chúa lại là bệnh cũ lâu năm, có thành quả cụ thể hay không, đáy lòng thảo dân cũng không có mười phần nắm chắc.
Ngay từ đầu Đỗ Hà còn đang hiếu kỳ thân phận của trung niên đại phu. Hắn đi qua Thái Y Thự không ít lần, nhưng cho tới bây giờ mới nhìn thấy trung niên đại phu này, nhưng hiện tại nghe hắn nói chuyện liền biết được thân phận của hắn.
Thể chất của Trường Nhạc mặc dù yếu đuối, nhưng điều dưỡng tốt, ngoại trừ bệnh khí tật di truyền, không còn bệnh trạng nào khác.
Khí tật ở thời cổ đại là loại bệnh bất trị, chính thức có thể trị liệu cũng chỉ có Dược Vương Tôn Tư Mạc mà thôi.
Lúc này Tôn Tư Mạc đã đứng lên, nhìn về phía hắn, cũng làm Đỗ Hà thấy rõ gương mặt của vị Dược Vương kia, nhìn vị thần y nổi tiếng mới phát hiện hắn cũng không phải là một lão giả tóc bạc mặt mày hồng hào như trong tưởng tượng, mà là một trung niên nhân thân thể cường kiện, gương mặt hồng nhuận, hai mắt sáng ngời hữu thần, không ngừng lấp lánh thần quang, lưng thẳng eo thẳng, đi đứng nhanh nhẹn như liệp báo. Khi hắn đứng liền bất động như núi, dù thả lỏng người cũng đầy vẻ tiên phong đạo cốt, nhân vật thần tiên.
Trường Nhạc nhẹ nhàng hữu lễ tạ ơn Tôn Tư Mạc, sau đó giới thiệu cho bọn họ.
- Đây là phu lang của ta, Đỗ Hà!
Lúc nàng nói ra lời này, trên mặt chợt ráng hồng, có chút thẹn thùng, nhưng càng nhiều chính là tự đắc, tỏ vẻ chính mình có được một vị trượng phu tốt.
- Vị này chính là thần y Tôn Tư Mạc, là ân nhân cứu mạng của mẫu hậu cùng thiếp thân. Nếu không nhờ y thuật của ngài cao minh, phát minh ra dược vật áp chế khí tật, mẫu hậu cùng thiếp thân chưa hẳn có thể sống đến hôm nay.
Ngữ khí của nàng vạn phần cung kính, tràn đầy kính ý đối với Tôn Tư Mạc.
Đỗ Hà nghe được quả nhiên là Tôn Tư Mạc, trong lòng mừng rỡ, những vị đại danh y cổ đại như Biển Thước, Hoa Đà, Tôn Tư Mạc, Lý Thời Trân, Trương Trọng Cảnh, Tiễn Ất…ở trong lòng hắn chiếm vị trí thứ nhất chỉ có Tôn Tư Mạc cùng Lý Thời Trân, tuy bọn họ so ra còn kém hơn Biển Thước, Hoa Đà, nhưng đối với y học đời sau có ảnh hưởng thì Biển Thước cùng Hoa Đà so ra còn
kém hơn Tôn Tư Mạc cùng Lý Thời Trân.
Hắn biết hôm nay lịch sử xuất hiện biến cố lớn như thế, cùng diệu thủ của Tôn Tư Mạc có quan hệ lớn lao. Vốn phụ thân Đỗ Như Hối đã chết tại Trinh Quán bốn năm nhưng nhờ nhận được thuật diệu thủ hồi xuân của hắn mà vẫn còn sống khỏe mạnh, đối với vị diệu thủ nhân tâm này trong lòng hắn cũng tràn đầy kính ý, nghiêm túc cúi đầu.
Tôn Tư Mạc vội vàng bước lên phía trước, liên tục xua tay:
- Uy danh của phò mã truyền xa, thảo dân sao nhận được đại lễ này của ngài!
Đỗ Hà lại xua tay nói hắn không cần phải khách khí, mời hắn ngồi xuống nói chuyện, sau đó hỏi thăm về bệnh tình của Trường Nhạc. Bệnh hen suyễn này của Trường Nhạc vẫn là chuyện mà hắn quan tâm nhất, thê tử hiền lành như thế hắn biết đi đâu mà tìm!
Tôn Tư Mạc đáp lời thật chi tiết, tỏ vẻ chính mình chỉ có thể áp chế, muốn trừ tận gốc tạm thời bất lực.
Đỗ Hà nhớ tới đời sau phát minh ra phương pháp trị bệnh hen suyễn, trong nội tâm khẽ động, nói với Tôn Tư Mạc, nhìn xem hắn có thể đạt được chút dẫn dắt từ bên trong hay không.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Mẫu thân đời sau của Đỗ Hà vốn mang bệnh hen suyễn di truyền, vì vậy hắn biết rất rõ phương pháp điều trị bệnh này:
- Ta đã từng đọc thấy phương pháp trị liệu bệnh này trong một cuốn sách cổ! Không biết có thể trợ giúp thần y hay không.
Tôn Tư Mạc vui mừng vội hỏi:
- Từ khi là hoàng hậu, công chúa trị liệu đến nay, những năm này ta vẫn ra sức nghiên cứu phương
diện này, cũng đã tra xét rất nhiều sách cổ, thử qua không ít dược liệu nhưng hiệu quả không rõ ràng, cũng cảm giác sâu sắc cuộc sống ngắn ngủi của con người, bây giờ được đại nhân giúp đỡ, không phải quá tốt hay sao.
Đỗ Hà hồi tưởng lại lời nói của bác sĩ khi mẹ hắn đến bệnh viện chữa trị, chỉnh sửa lại đôi chút nói:
- Ta cho rằng muốn chữa trị bệnh này không phải chỉ một sớm một chiều. Nếu muốn khỏi bệnh, đầu tiên phải làm cho nó ngừng tái phát, tật bệnh này một khi tái phát sẽ ngày càng nặng thêm, trước hết chúng ta phải hạn chế nó, không cho bệnh tình tiếp tục tăng thêm!
Tôn Tư Mạc nhẹ gật đầu, lời nói của Đỗ Hà rất trúng ý hắn. Chính vì không làm gì được tật bệnh này, những năm qua hắn cũng cố gắng dùng dược vật ổn định bệnh tình của Trường Tôn Hoàng Hậu và Trường Nhạc, không cho nó tiếp tục chuyển biến xấu, chỉ có khống chế bệnh tình, mới có thể trị hết bệnh.
Đỗ Hà nói tiếp:
- Tiếp theo, thân thể mình cũng rất trọng yếu. Cơ thể là nền tảng để đối kháng bệnh tật, chỉ có khí lực tráng kiện mới có thể đối kháng tất cả chứng bệnh. Điểm này, Trường Nhạc chưa có đủ, phải tăng cường rèn luyện, sau này ta sẽ giám sát nàng.
Trường Nhạc mỉm cười ngọt ngào, khiến Đỗ Hà giống như bị điện giật, vội vàng nhìn đi chỗ khác nói:
- Cuối cùng mấu chốt của bệnh này nằm ở thận, phổi, tỳ, chỉ cần tăng cường công năng của ba nơi này, bệnh tật cũng có thể chữa khỏi.
Tôn Tư Mạc liên tục gật đầu, thấy Đỗ Hà thật sự có bản lĩnh, cũng phụ họa thương nghị:
- Phò mã nói không sai, phổi là cơ quan hô hấp chủ đạo. Khi bệnh này phát tác, phổi không thể chủ đạo hô hấp, thận hư không thể nạp khí, khiến khí tắc nghẽn, dẫn đến thở gấp. Tỳ là căn nguyên sinh hóa. Tỳ hư sinh đờm, đờm ngăn khí đạo, khiến người ta thở gắp, hụt hơi. Bởi vậy, bệnh này là triệu chứng của thận, phổi, tỳ hư, chủ yếu dùng liệu trung tính, không thể quá nóng, nóng quá thì thận nóng, cũng không thể quá lạnh, phổi lạnh, tỳ không chịu đựng nổi. Cho nên ta dùng khổ mấy chục loại thảo dược trung tính như hạnh nhân, bối mẫu Tứ Xuyên, sơn dược, bạch giới tử, hoạch đáp, cây Ma Hoàng, hoa huệ tây, ngũ vị tử, tử uyển, khoản đông hoa làm cơ sở, luyện chế dược chế, ngăn chặn bệnh này tái phát rất thành công, chỉ có điều không cách nào trừ tận gốc.
Đỗ Hà cảm giác như lạc vào sương mù, thật sự không hiểu nhiều về y học, chỉ có thể nói:
- Không biết có những loại thảo dược như nhân sâm, hà thủ ô, đông trùng hạ thảo, tích cây bối mẫu, thiên hoa phấn, cây cau, bạch cấp, cam thảo hay không….
Những thảo dược này năm đó mẹ hắn dùng thấy rất hiệu quả.
- Trong “Thần Nông Bổn Thảo Kinh” có viết: Nhân sâm bổ ngũ tạng, dưỡng thần, trừ tà khí, mắt sáng, vui vẻ, ích trí, dùng lâu trẻ ra, xác thực rất hữu ích với cơ thể con người, nhưng đại bổ nguyên khí, dược tính rất nặng, bất lợi với bệnh này mới đúng. Hà thủ ô cũng giống như vậy, mặc dù có công hiệu bổ gan lợi thận, nhưng hà thủ ô khô nóng, còn có hơi độc, bất lợi với bệnh của công chúa!
- Không đúng.
Đỗ Hà phản bác nói:
- Những dược thảo này nhất định hữu hiệu!
Hắn cũng không biết nguyên do, nhưng sau khi ăn những thảo dược này, bệnh thở khò khè của mẹ hắn đã được cải thiện.
Tôn Tư Mạc nhắm mắt trầm tư, lẩm nhẩm lại những loại dược liệu Đỗ Hà vừa nói, thần sắc bỗng nhiên chấn động:
- Ta hiểu rồi! Nhân sâm có dược tính rất mạnh, không thích hợp với người bệnh, cho nên dùng đông trùng hạ thảo thêm vào, có thể giảm bớt dược tính của nhân sâm. Hà thủ ô có hơi độc, lại khô nóng cho nên cần cây cau giải độc, cần cam thảo hạ nhiệt. Cách này có thể thực hiện.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng như điên, vội vàng nói:
- Ta chưa bao giờ nghĩ tới loại phương pháp dung hợp dược tính, đề cao hiệu quả trị liệu này. Không biết Phò mã biết được từ sách nào? Nếu có quyển sách này, bệnh của Hoàng hậu nương nương và công chúa có lẽ có thể trị được!
Vẻ mặt hắn kích động, đứng dậy, bước tới gần Đỗ Hà.
Đỗ Hà cười khổ, nghĩ thầm:
- Đây là tri thức mấy trăm năm sau, ngươi kêu ta tìm ở
sách nào chứ?
Chỉ có thể nói:
- Không thấy rồi, đây là cuốn sách ta tìm được trong thư phòng ở Trường An, cũng không biết ai viết, lúc ấy ta nhớ tới bệnh tình của Trường Nhạc, cho nên mới lưu ý, ghi lại, khi tìm lại thì không thấy đâu nữa.
Trường Nhạc nghe xong, khuôn mặt chợt ửng đỏ, bất luận bệnh tình của nàng có thể chữa khỏi hay không, phần tâm ý này của ái lang quả thật truyền vào lòng, khiến lòng nàng như được quét mật.
Tôn Tư Mạc tỏ vẻ tiếc nuối.
Đỗ Hà cười an ủi, cũng không đành lòng đánh tan tò mò của hắn, nói cho hắn biết những trí thức siêu thời đại mà mình biết, giả vờ là những điều đọc được trên cuốn sách cổ.
Thần y Tôn Tư Mạc vô cùng hưng phấn, giống như nhìn thấy bảo vật mà hắn bấy lâu tìm kiếm.
Đỗ Hà nói cho hắn biết phương pháp trị liệu của một số bệnh thông thường.
Tôn Tư Mạc nghe thấy mà ngơ ngẩn xuất thần, khi thì nhíu mày, khi thì nghi hoặc, khi lại biểu thị đại ngộ.
Cho đến khi Đỗ Hà móc hết tất cả những thứ mà mình biết, Tôn Tư Mạc vẫn chưa thỏa mãn buông tha hắn, những tri thức siêu thế của Đỗ Hà đều là kinh nghiệm lưu truyền ngàn năm, cho dù Tôn Tư Mạc được xưng tụng là “Dược Vương”, cũng há hốc mồm kinh ngạc, không thể không phục.
Tôn Tư Mạc đứng thẳng dậy, cúi người thật sâu:
- Nghe những lời vừa rồi của Phò mã, Tôn Tư Mạc đã ngộ ra rất nhiều điều, xin nhận của ta một lạy.
Đỗ Hà vội vàng nâng hắn dậy, lại kêu hắn không nên khách khí, đồng thời cũng kêu hắn dốc sức chữa trị cho Trường Nhạc.
Tôn Tư Mạc ưỡn ngực nói:
- Xin Phò mã cứ yên tâm, từ khi Tôn mỗ bước chân vào y học có một niềm say mê lớn nhất chính là giải quyết những chứng bệnh phức tạp nhất, khi chưa thể giải quyết được chúng, tuyệt đối không bỏ qua, từ sau khi chuẩn đoán bệnh cho Hoàng Hậu và công chúa, đã tám năm say mê trị liệu bệnh này. Hôm nay hiệu quả bắt đầu xuất hiện, bất luận như thế nào cũng sẽ không từ bỏ, cộng thêm hiện giờ được Phò mã chỉ điểm, đã có suy nghĩ hoàn toàn mới. Ta có một cảm giác, mấy ngày nữa sẽ có tiến triển mới về dược liệu trị bệnh này.
- Vậy thì tốt quá!
Đỗ Hà cười ha ha, vô cùng vui mừng, chợt nhớ tới bệnh tình của Tần Quỳnh, việc này vẫn vướng bận trong lòng hắn, mỗi khi nhớ tới Tần Quỳnh một đời hào kiệt nhưng lại bị bệnh ma giày vò, trong lòng quả thật không đành lòng. Mặc dù gần đây tinh thần của hắn rất tốt, nhưng vẫn không thể trị được bệnh này. Hiện nay gặp được đại phu giỏi nhất Đại Đường, không nhịn được hỏi:
- Thần y, bệnh của Hồ Quốc công Tần tướng quân thật sự không có cách chữa sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Từ tám năm trước, Tôn Tư Mạc đã trị liệu cho Tần Quỳnh, thấy Đỗ Hà đặt câu hỏi cũng bất lực lắc
đầu:
- Bệnh tình của Tần tướng quân có thể nói là bệnh nhưng cũng có thể không phải bệnh. Cuộc đời hắn trải qua hơn hai trăm trận chiến, vết sẹo trên người nhiều đến trăm vết. Lúc chiến tranh, hoàn cảnh gian khổ, thường chỉ dùng vải thô tùy ý băng bó, đôi khi thậm chí không băng bó được, đến nỗi miệng vết thương không sạch, tụ huyết trong cơ thể, hình thành khối máu nho nhỏ trong thân thể hắn, hóa giải không hết. Khi còn trẻ vẫn chưa cảm thấy, đến lúc có tuổi, những khối máu này sẽ trở thành tổn thương trí mạng của hắn, khiến cho huyết dịch trong thân thể hắn không cách nào tự do lưu động, không thể vận chuyển đến các nơi, dần dần suy yếu.
- Có thể phẫu thuật lấy khối máu ra không?
Đỗ Hà hỏi thăm, hắn có thể hiểu được ý tứ của Tôn Tư Mạc, nói trắng ra là trong cơ thể hình thành cục máu, ngăn chặn mạch máu, khiến cho huyết dịch trên người Tần Quỳnh không thể thông thuận chảy khắp toàn thân. Loại chuyện này ở đời sau, chỉ cần phẫu thuật lấy khối máu đông ra là xong chuyện, nhưng hiện tại là thời cổ đại, Đỗ Hà sợ Tôn Tư Mạc không hiểu phẫu thuật là cái gì liền giải thích:
- Chuyện này giống như Hoa Đà dùng thuốc tê khiến thân thể con người mất đi tri giác, sau đó dùng dao cắt vào người, lấy ra khối máu, cuối cùng may vá vết mổ.
Tôn Tư Mạc cũng hiểu Đỗ Hà nói cái gì, lắc đầu nói:
- Chưa nói đến chuyện ta không am hiểu kỹ thuật cắt mổ này, ngay cả Hoa Đà tái thế cũng bất lực. Cho dù kỹ thuật cao minh đến đâu cũng không tránh khỏi chảy máu, khối máu trên người Tần lão tướng quân nhiều hơn mười chỗ, hơn nữa đều nằm sâu trong da thịt. Với tuổi tác của hắn, thân thể của hắn có thể chứa bao nhiêu lít máu? Nếu không phẫu thuật, có lẽ còn có thể duy trì thêm vài năm, một khi động dao, ngay cả cơ hội sống cũng không có, trừ phi có thể hóa giải khối máu trong cơ thể hắn, chỉ cần làm khối máu biến mất, thân thể của hắn sẽ chuyển biến tốt đẹp.
Đỗ Hà khẽ động hỏi:
- Không biết mát xa có được không?
Tôn Tư Mạc khẽ giật mình, sau đó nói:
- Mát xa ngươi nói là cách xoa bóp sao? Phương pháp này ta sớm đã kêu người thử qua, vô cùng hữu hiệu, chỉ có điều nó chỉ thích hợp với một số vết thương nhẹ, khối máu gần da thịt, đối với những khối máu xâm nhập sâu bên trong thì hoàn toàn không có hiệu quả trị liệu.
Đỗ Hà cũng cảm thấy bất đắc dĩ, đột nhiên hắn nhớ tới cách đẩy khí khai thông máu trong tiểu thuyết võ hiệp, nhớ tới nội lực trong cơ thể mình có thể xâm nhập da thịt, thầm nghĩ:
- Thông qua mát xa có thể xúc tiến huyết dịch tuần hoàn, có thể triệt tiêu khối máu, chẳng phải chỉ cần dùng nội lực xuyên vào thân thể của đối phương, xúc tiến huyết dịch tuần hoàn, khối máu này sẽ biến mất?
Vừa nghĩ đến đây, Đỗ Hà vui mừng kêu lên:
- Ta có cách tồi. Tôn Thần Y, có lẽ ta có cách hóa giải khối máu trong cơ thể Tần tướng quân, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau tới phủ Hồ Quốc công.
Mặc dù Tôn Tư Mạc tràn đầy nghi hoặc, nhưng thấy Đỗ Hà thúc giục, cũng vội vàng bước theo.
Khi bọn họ tới phủ, gia đinh đưa bọn họ vào trong đại đường, lúc này bên trong ngoại trừ Tần Quỳnh còn có Trình Giảo Kim và Úy Trì Kính Đức.
Tần Quỳnh ngồi ở chủ vị, Trình Giảo Kim và Úy Trì Kính Đức ngồi hai bên, vẻ mặt vui sướng.
Xem ra bọn họ đã tới rất lâu rồi, đang nói chuyện phiếm.
Đỗ Hà biết ba người bọn họ tình như huynh đệ, cũng không quan tâm.
- Tiểu tử Đỗ gia, sao ngươi lại đến đây?
Trình Giảo Kim trợn tròn mắt, vẻ mặt cảnh giác.
- Ngươi không phải lại nghĩ ra trò quỷ gì chứ, đến cầu Tần lão ca sao? Ngươi hãy biết điều, nếu ngươi làm chuyện gì liên lụy đến Tần lão ca, lão Trình ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.
Lão đầu này vẫn giống như trước kia, hùng hùng hổ hổ, tùy tiện nghĩ cái gì thì nói cái đó.
- Lão Trình?
Tần Quỳnh phất tay ngăn cản Trình Giảo Kim, nhìn thấy Tôn Tư Mạc đứng sau lưng Đỗ Hà liền hiểu ý, lắc đầu cười khổ:
- Hiền chất, cơ thể ta như thế nào, ta biết rất rõ. Thần y sớm đã chuẩn đoán cho ta là không cách nào trị liệu.
Đỗ Hà tràn đầy tự tin nói:
- Trước kia không có cách, nhưng hiện giờ tiểu chất đã tìm được phương pháp trị liệu, gần như chắc chắn có thể chữa khỏi cho thúc phụ. Hơn nữa, dù sao cũng nhàn rỗi, thử một lần cũng không sao!
Tần Quỳnh vẫn không nói gì, Trình Giảo Kim và Úy Trì Kính Đức trước sau đứng lên, cùng kêu lên nói:
- Tiểu tử Đỗ gia, ngươi nói thật chứ?
Hai người đều giữ vẻ mặt kích động.
Đỗ Hà đau khổ đáp:
- Nếu không chắc chắn, hà cớ gì ta phải đến đây?
Úy Trì Kính Đức trầm giọng nói:
- Nếu hôm nay ngươi có thể chữa khỏi cho Tần lão ca, Úy Trì Kính Đức ta xem như nợ ngươi món ân tình này, sau này ngươi cần bất cứ chuyện gì, chỉ cần trong khả năng của ta, ta đều sẽ đáp ứng.
Trình Giảo Kim cũng nói:
- Tiểu tử Đỗ gia, chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi tổn thương của Tần lão ca, kêu lão Trình ta quỳ trước mặt ngươi cũng được.
Đỗ Hà biết rõ bọn họ đều là nam nhân ngay thẳng, nói một là một, âm thầm cũng thấy cảm phục, cười nói:
- Xem nhị vị thúc phụ nói kìa, ta tới đây không phải là đáp án của hai vị rồi sao, ta thật lòng muốn chữa khỏi bệnh cho Tần thúc phụ.
Tần Quỳnh vốn đã không còn hy vọng, nhưng nghe Đỗ Hà nói như vậy, lại thấy tình nghĩa của Trình Giảo Kim và Úy Trì Kính Đức, trong lòng vô cùng cảm động. Hắn vốn là người trọng tình trọng nghĩa, cảm nhận được quan tâm của mọi người, thở dài nói:
- Thôi được, tấm ân tình này của mọi người Tần mỗ xin ghi tạc trong lòng, muốn chữa thì cứ chữa đi.
Trước tiên Tôn Tư Mạc bắt mạch cho Tần Quỳnh, cười nói:
- Không tệ, gần đây tinh thần của Tần lão tướng quân rất tốt, thân thể đang rất khỏe mạnh, thích hợp tiếp nhận trị liệu!
Nói xong, hắn lại kêu Tần Quỳnh bỏ áo.
Tần Quỳnh cũng lập tức làm theo.
Tần tướng quân vừa cởi bỏ y phục, Đỗ Hà không nhịn được hít vào một ngụm lãnh khí, chỉ thấy trên người Tần Quỳnh những vết sẹo, thật sự rất khủng bố, vết gì cũng có, vết đao, kiếm, thương, mũi tên.
Nhất là ở phần ngực, sẹo chồng lên sẹo, không thể nhìn ra đến rút cuộc là do khí giới nào tạo thành.
Nhìn thấy những vết sẹo này, Đỗ Hà bỗng nhiên sinh ra ý niệm kính ngưỡng, càng quyết tâm phải chữa khỏi cho Tần Quỳnh.
- Ở đây trước đi! Ở đây có một khối máu lớn, mỗi lần thay đổi thời tiết, Tần lão tướng quân đều mơ hồ thấy đau.
Tôn Tư Mạc nắm lấy bờ vai Tần Quỳnh, ở đó có một vết sẹo lớn bằng chén ăn cơm, đó là vết thương do thương tạo ra khi Tần Quỳnh yểm hộ Lý Thế Dân trong cuộc chiến Hổ Lao.
Đỗ Hà cũng không biết có thành công hay không, tụ tập nội lực vào hai tay, vận chuyển vào chỗ vết sẹo, trong kinh mạch thông suốt tìm được khối máu mà Tôn Tư Mạc nói, vận khởi nội công, không ngừng thi lực, bỗng chốc phát động thế công với khối máu.
Tần Quỳnh vặn vẹo bả vai nói:
- Hơi ngứa!
Đỗ Hà bỗng nhiên kêu lên:
- Thành công rồi!
Hắn cảm giác được mạch máu ở bả vai Tần Quỳnh do bị khối máu đè ép nên thay đổi hình dạng, không cách nào lưu động thông thuận, lại lấy nội lực biến mạch máu về nguyên trạng.
Hắn lui lại một bước, vui vẻ nói:
- Thần y, ngươi tới nhìn xem!
Tôn Tư Mạc kiểm tra bả vai Tần Quỳnh, hô to như thấy kỳ tích:
- Không thể tưởng tượng, mất rồi, thật sự mất rồi! Tần lão tướng quân, chúc mừng ngươi, tổn thương trên vai của ngươi đã khôi phục, về sau chẳng những có thể vận động tự nhiên, cũng không cần lo lắng tái phát!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Tôn Tư Mạc vốn không tin Đỗ Hà có thể thành công, nhưng hiện giờ sự thật bày ra trước mắt, không thể không tin, vẻ mặt rung động, âm thầm hỏi tại sao. Trước đó hắn đã quan sát chăm chú thủ pháp của Đỗ Hà, thủ pháp của Đỗ Hà cũng không cao minh, nói trắng ra là xoa bóp bình thường, không đáng nhắc tới. Hắn vốn còn đang suy nghĩ loại lực đạo này thậm chí còn không bóp chết được con muỗi, chứ đừng nói là thâm nhập vào khối máu sâu trong cơ thể.
Nhưng cuối cùng cho dù hắn không tin, cũng không thể thay đổi một chuyện, khối máu trên bả vai Tần Quỳnh đã biến mất, Tần Quỳnh từ nay về sau không cần khổ sở vì bả vai đau nhức nữa.
Tôn Tư Mạc làm nghề y đã có hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, ngoài kêu to thán phục, chúc mừng Tần Quỳnh ra cũng không biết nói gì cho phải.
Trình Giảo Kim và Úy Trì Kính Đức khẩn trương nhìn phản ứng của Tần Quỳnh.
Tần Quỳnh cũng không dám tin, giơ cánh tay lên liên tục vặn sáu vòng, sắc mặt từ chỗ dửng dưng biến thành kích động, thất thanh nói:
- Hết đau rồi?
Chỗ bờ vai của hắn vốn có một khối máu giống như nắm đấm, ngày xưa mỗi khi hắn giơ cánh tay lên sẽ mơ hồ cảm thấy đau đớn, dùng sức càng lớn, lắc lư càng lớn, đau đớn cũng càng lớn.
Đó là vì cánh tay di động, khiến cho khối máu lệch vị trí, đè ép dây thần kinh, sinh ra đau nhức kịch liệt. Hiện giờ khối máu biến mất, đau đớn tự nhiên cũng không còn.
- Thật sự không đau!
Hắn kích động đứng dậy, vặn vẹo cánh tay một lần nữa, tựa hồ như có vặn vẹo bao nhiêu cũng không đủ.
Hắn là một Tướng quân kiên cường, anh dũng, cánh tay cầm binh khí giống như sinh mạng thứ hai của hắn, nhưng vì khối máu này, cánh tay không cách nào dùng sức, lâu nay vẫn phải chịu đựng thống khổ lớn lao, hiện giờ cánh tay hồi phục như thường, có thể nào không kích động, có thể nào không vui mừng.
Trình Giảo Kim, Úy Trì Kính Đức thấy biểu lộ của Tần Quỳnh, cũng lần lượt cười to, nhảy lên mừng rỡ như điên.
- Mau, mau, còn ở chân, còn trên người nữa.
Tần Quỳnh không ngừng chỉ vào những chỗ dày vò hắn bao năm qua, ngữ khí kích động, trong đôi mắt tựa hồ lấp lánh cả những giọt nước mắt hạnh phúc. Anh hùng vốn không dễ rơi lệ, nhưng lúc này hắn thật sự không kiềm chế nổi cảm xúc của mình.
Đỗ Hà căn cứ vào chỉ điểm của Tần Quỳnh, dùng nội lực không ngừng tiêu trừ những khối máu trong kinh mạch của Tần tướng quân.
Tần Quỳnh không thẹn là đệ nhất mãnh tướng của Đại Đường, danh tiếng vang vọng khắp nơi, những vết thương trên người đều là trí mạng, hắn có thể sống đến giờ này cũng không thể không nói là một kỳ tích, nhất là vết thương do tên bắn ở ngực gần ngay tim, từ trước ngực xuyên qua sau lưng, thiếu chút nữa là trúng tim, đây cũng là vết thương khó chữa nhất, vì quá gần tim.
Trước khi Đỗ Hà động thủ, Tôn Tư Mạc từng khuyên bảo Tần Quỳnh:
- Bệnh cũ của lão tướng quân tựa hồ đã được thanh trừ, hiện giờ còn sót lại vết thương trên ngực, khối máu sản sinh ở đây rất gần tim, hơn nữa còn tương đối lớn, rất dễ ảnh hưởng đến trái tim. Ngài tuổi tác đã cao, một khi trái tim bị thương sẽ rất khó bình phục, nhẹ thì giảm thọ mấy năm, nặng thì mất mạng ngay tại chỗ. Hiện giờ tay chân và những chỗ khác của lão tướng quân đã được chữa khỏi, có thể tự do hoạt động. Cho nên theo ta thấy, hay là dừng ở đây thôi.
Nghe nói tình huống nghiêm trọng, Trình Giảo Kim và Úy Trì Kính Đức cũng căng thẳng nhìn Tần Quỳnh.
Tần Quỳnh thản nhiên cười nói:
- Tồn tại của khối máu này có ảnh hưởng gì đến ta?
Tôn Tư Mạc tỉ mỉ nói:
- Khối máu này nằm gần tim, bình thường cũng không lo ngại, nhưng chỉ cần vận động quá mạnh sẽ khiến Tướng quân khó thở. Bình thường chỉ cần tĩnh dưỡng, nhưng nếu vận động quá mức cũng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể của ngài.
Tần Quỳnh cười dài nói:
- Có lẽ vết thương này đối với thần y mà nói không quan trọng, nhưng Tần Quỳnh ta là một quân nhân. Nếu một người lính không thể chạy thì còn ý nghĩa gì nữa! Đến đây đi.
Hắn không sợ, ưỡn thẳng ngực.
Nhưng Đỗ Hà lại cười khổ:
- Hào khí không sợ sinh tử của thúc phụ thật khiến người ta tán thưởng, nhưng lại làm khó tiểu chất….
Tần Quỳnh nói ngay:
- Hôm nay hiền chất chính là đại phu, cho dù có chuyện không hay xảy ra, cũng không phải trách nhiệm của đại phu.
Đỗ Hà thấy trong mắt Tần Quỳnh đầy vẻ say mê vào tương lai, lại có cả vẻ khẩn cầu, tin tưởng cơ hội khôi phục, cho dù phải trả giá bằng tính mạng cũng không tiếc, vì vậy đành cắn răng đồng ý.
Tay Đỗ Hà đặt lên ngực Tần Quỳnh, nội lực không ngừng từ trong lòng bàn tay tuôn ra, đưa vào trong cơ thể của đối phương, từng chút từng chút trùng kích khối máu trước ngực, thời gian từ từ trôi qua, khối máu càng lúc càng khó khống chế, mồ hôi liên tục rơi xuống.
Đột nhiên!
Tần Quỳnh ọe ra một ngụm máu đen sền sệt!
Tôn Tư Mạc, Trình Giảo Kim và Úy Trí Kính Đức nhìn nhau kinh hãi.
Đỗ Hà lui ra phía sau mấy bước, hít dài một hơi. Lúc này hắn mới phát giác nội lực trong cơ thể đã không còn bao nhiêu, âm thầm thấy may mắn, không ngờ dùng nội lực chữa bệnh lại hao phí nội lực như vậy, cũng may khi ở Tiên Cương hắn cũng không lười tu luyện nội lực, bằng không thì thật sự không chịu được.
Đỗ Hà nhìn Tần Quỳnh, vui mừng thầm nghĩ: Nói là chữa thương nhưng thật sự hung hiểm hơn Tôn Tư Mạc nói rất nhiều. Nếu không cẩn thận, không những khiến Tần Quỳnh mất mạng mà ngay cả hắn cũng sẽ bị nội lực cắn trả, tẩu hỏa nhập ma, nhưng cũng may nguy hiểm đã qua.
- Thoải mái quá!
Tần Quỳnh đứng dậy hét lớn:
- Khối máu này ẩn chứa phiền muộn 5 năm qua của Tần Quỳnh ta!
Khối máu gần tim khiến Tần tướng quân luôn cảm thấy ngột ngạt khó thở, hiện giờ khối máu đã được bức ra, cảm giác khoan khoái dễ chịu thật sự không cần nói cũng biết.
Tôn Tư Mạc lại bắt mạch cho Tần Quỳnh, kiểm tra ngực hắn, cười nói:
- Chúc mừng Tần lão tướng quân, bệnh cũ của ngươi đã hoàn toàn khôi phục, chỉ hơi thiếu huyết khí, ta sẽ, chỉ cần ngươi kê mấy loại thuốc, chỉ cần ngươi có thể sử dụng đầy đủ, không đến một tháng, ngươi có thể khôi phục thần thái như xưa, nhưng ngươi còn cần chú ý, cho dù ngươi đã hết bệnh, nhưng tuổi già không tha cho ai, cũng không được miễn cưỡng.
Lời nói của Tôn Tư Mạc khiến Đỗ Hà nhẹ nhàng thở ra, Tần Quỳnh càng khó kìm lòng, kích động nói với Đỗ Hà:
- Đại ân của hiền chất, ta không làm sao cảm tạ hết được, Tần Quỳnh ta ghi nhớ ân tái tạo này suốt đời.
Tần Quỳnh là người trọng tình trọng nghĩa nhất trên đời, ơn huệ nhỏ có thể khiến hắn trọn đời không quên, chớ nói chi là ân tái tạo của Đỗ Hà.
Trình Giảo Kim nhếch miệng cười to:
- Tiểu tử Đỗ gia, giỏi lắm. Sau này có chuyện gì bất bình, cứ tìm lão Trình ta. Lão Trình này sẽ giúp ngươi dọn dẹp.
Úy Trì Kính Đức không nói gì, nhưng cũng cùng một ý tứ.
Tôn Tư Mạc biểu thị Tần Quỳnh vừa khỏi bệnh cần nghỉ ngơi thật tốt, Trình Giảo Kim và Úy Trì Kính Đức trước sau cáo từ rời đi.
Đỗ Hà cũng không ở lâu, cùng Tôn Tư Mạc cáo từ.
Mặc dù Tôn Tư Mạc là một thần y, một Dược Vương cái thế, nhưng hắn cũng không biết cơ mật mà Đỗ Hà trị liệu cho Tần Quỳnh, trên đường đi liên tục hỏi Đỗ Hà ngọn nguồn.
Đỗ Hà giật mình, hắn sinh sống ở Đại Đường gần ba năm, nhưng đến nay vẫn chưa gặp người nào có nội công, cũng không biết ở Đại Đường có nội công hay không, để tránh cho kinh thế hãi tục, cũng không có ý định nói cho Tôn Tư Mạc, cười nói:
- Thần y, Đỗ Hà không muốn lừa gạt ngươi, cho nên ngươi cũng đừng hỏi.
Tôn Tư Mạc cũng biết đây là bí mật của Đỗ Hà, chỉ tỏ vẻ tiếc nuối, chứ không gặng hỏi nữa.
Đỗ Hà sắp xếp cho Tôn Tư Mạc ở trong phủ Phò mã, không cho người khác quấy rầy, thuận tiện cho hắn luyện thuốc chữa bệnh cho Trường Nhạc.
Hôm sau, Trưởng Tôn Thuận Đức lấy thân phận đại diện Tả uy vệ Đại tướng quân tiếp quản Tả uy vệ, vốn tưởng rằng có thể không cần tốn nhiều sức đạt được 5000 cường binh, nhưng biết được hôm qua Lý Tích đã điều binh xe dưới trướng đến cho Đỗ Hà, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không thể làm gì.
Trưởng Tôn Thuận Đức tầm mắt hạn hẹp, không thấy trong tay Đỗ Hà nắm giữ lực lượng mạnh nhất của Tả uy vệ, gây khó dễ khắp nơi.
Đỗ Hà mặc cho Trưởng Tôn Thuận Đức gây khó dễ như thế nào, hắn đều nhất nhất tiếp được, khiến cho Trưởng Tôn Thuận Đức càng không có lời nào để nói, càng không nắm được bất cứ chuôi đao nào. Hôm đó, Đỗ Hà nhận được lời mời của Vũ Mị Nương, kêu hắn đến Nghênh Tân lâu gặp mặt.
Trước đó vài ngày, hắn cũng đã đáp ứng một số vấn đề thương nghị với Vũ Mị Nương, cũng không có cự tuyệt, nói với hạ nhân:
- Báo cho tiểu thư của các ngươi, đợi ta giải quyết xong công việc sẽ đến.
Nghênh Tân lâu là đệ nhất tửu lâu của Trường An trước kia, có lịch sử lâu đời, sau khi Vũ Mị Nương mua lại cũng không đổi tên, chính là ý định lợi dụng chiêu bài cửa hàng lâu đời để kiếm tiền. Ý nghĩ của nàng đúng là sáng suốt. Nghênh Tân lâu để lại rất nhiều khách quen, bên cạnh đó vì phương thức quản lý kiểu mới nên cũng hấp dẫn rất nhiều khách hàng mới, vẫn là nhà trọ hàng đầu ở Trường An.
Đỗ Hà theo lời hẹn đến Nghênh Tân lâu, thấy trong cửa tiệm khách hàng chật ních, cũng không khỏi cười khổ, tựa hồ cửa tiệm nào mà Vũ Mị Nương mở cũng không đều không thể còn chỗ.
Ở lầu một hắn còn nhìn thấy Tịch Quân Mãi, hắn và với một đám đội trưởng của “Tuyển Phong quân” đang dùng cơm, liền tiến lên bắt chuyện.
Tịch Quân Mãi kêu Đỗ Hà cùng ngồi xuống uống rượu. Đỗ Hà uống với mỗi người ba chén, lúc này mới tỏ vẻ mình còn có việc, không thể ngồi cùng, bọn họ cũng không bắt ép, để hắn tự nhiên.
Đỗ Hà gọi tiểu nhị, báo tên họ của mình.
Tiểu nhị vô cùng nhiệt tình, dẫn hắn lên lầu ba gặp Vũ Mị Nương.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Tịch Quân Mãi mỉm cười mời rượu, thần sắc sung sướng, một đám đội trưởng Tuyển Phong quân cũng vui vẻ ăn uống.
- Cạn ly, vì xuất sắc của chúng ta, cạn ly!
Một tên đội trưởng giơ cao bát rượu.
Năm người còn lại cũng giơ bát rượu lên, cao giọng cười nói:
- Vì xuất sắc của chúng ta, cạn ly!
Tên đội trưởng khác tên là Tước Hạo ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lấy ống tay áo lau vết rượu tràn ra trên khóe miệng, cười to nói:
- Thống khoái, không ngờ còn có loại chuyện tốt như vậy, đồng dạng là binh tướng của Tả uy vệ, nhưng chênh lệch lại không bình thường.
Đội trưởng Vệ Ba cười ha ha:
- Sau này cứ cách ba tháng chúng ta không sợ thiếu tiền thưởng rồi! Khi biết Đại Tướng quân được bổ nhiệm làm Binh bộ Thượng thư, ta còn nhất thời không có chủ kiến, không biết ai có thể thay thế Đại Tướng quân, thật sự không an tâm. Ha ha không ngờ Đại Tướng quân đã sớm có chuẩn bị, điều chúng ta xuống trướng Đỗ tướng quân. Thật sự là quá tốt. Nếu kêu chúng ta phải ở dưới trướng nghe lệnh đồ hỗn trướng Trưởng Tôn Thuận Đức, ta lập tức không làm, đồ hỗn trướng đó còn muốn cho chúng ta ngoan ngoãn nghe lệnh, cũng không nhìn xem mình là ai?
Tước Hạo cười nói:
- Tiểu Ba nói rất đúng, cứ để tên hỗn đản Trưởng Tôn Thuận Đức ở bên đó mát mẻ đi! Không ngờ Đỗ tướng quân còn trẻ như vậy, thật đúng là có bản lĩnh. Đối mặt với những trò quỷ quái của Trưởng Tôn Thuận Đức, Tướng quân vẫn ứng phó rõ dễ dàng, hoàn toàn không thèm để mắt đến này.
- Cái này cũng chưa tính ! Điều khiến ta thật sự kinh ngạc đó là, cứ cách ba tháng Đỗ tướng quân lại tổ chức tranh tài, có phần thưởng cho người thắng cuộc, đúng là kích phát lòng hiếu thắng của tất cả binh xe, cổ vũ quân sĩ khắc khổ luyện tập, chuyện này thật sự rất cao minh.
Thạch Triết nãy giờ vẫn không nối gì, lúc này cũng biểu thị sự kính phục.
Cuối cùng Quý Chính nói:
- Ta vẫn cho rằng tính cách của Đỗ tướng quân là tốt nhất, hắn còn trẻ mà đã đạt thành tích kiêu ngạo như vậy, thoáng chốc đã cách xa chúng ta. Còn nữa, hắn rõ ràng tới đây hành sự, lại không ngại địa vị thấp kém của chúng ta, đích thân đến chào hỏi không nói, còn uống rượu với chúng ta, điều này có mấy người làm được.
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Tịch Quân Mãi, tất cả đều lên tiếng tán đồng.
Tịch Quân Mãi nhìn huynh đệ vui vẻ nói chuyện, cũng âm thầm kinh ngạc, không ngờ trong thời gian ngắn ngủn mấy ngày, Đỗ Hà lại được đông đảo binh sĩ một lòng ca ngợi như vậy, năng lực của hắn thật sự rất giỏi.
- Tịch lão đại, ngươi nói thế nào!
Tước Hạo thấy Tịch Quân Mãi không nói gì liền hỏi.
- A! Không sai, mặc dù còn chưa hiểu rõ, nhưng nhìn từ biểu hiện trước mắt, Đỗ tướng quân quả thực là một nhân vật lợi hại!
Tịch Quân Mãi suy nghĩ, sau đó nói ra đáp án của mình. Lời này vừa thốt ra, chính hắn cũng không ngờ, lúc này mới phát hiện mấy ngày ở chung, không chỉ những bộ hạ của mình, mà ngay cả mình cũng bất giác tiếp nhận sự hiện hữu của Đỗ Hà, cười khổ lắc đầu:
- Nào, cạn, không nói nữa, chúng ta tiếp tục uống, không say không về!
- Được, không say không về!
Sáu người nâng chén ăn mừng.
Khi bọn họ đã ăn uống no nê, một tiếng động bỗng vang lên, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Tịch Quân Mãi cũng bị thanh âm bất ngờ này quấy nhiễu, nhìn ra xa, thì ra bình hoa trang trí ở góc cầu thang bị người ta đụng vỡ.
Khi hắn còn chưa phục hồi tinh thần, bỗng nhiên bị người ta đá vào lưng, cảm giác đau nhức tựa hồ khiến hắn hét lên, vội vàng xoay người, lấy khuỷu tay cưỡng ép đẩy người đá ra, không ngờ cú đẩy của hắn lại đẩy bay người đó ra phía sau.
Người đó giống như chịu một cú trọng thương, liên tiếp bay về phía sau, cho đến khi đụng phải hai cái bàn mới dừng lại.
Tịch Quân Mãi còn chưa hiểu tình huống đã thấy một hán tử khôi ngô, tức giận kêu to:
- Đồ hỗn trướng, chẳng qua người ta không cẩn thận đụng phải ngươi ? Có cần ra tay ác độc như vậy không.
Tịch Quân Mãi tâm niệm vừa động, nhìn về phía người lăn lộn trên mặt đất.
Người này cao gầy tong teo như cây gậy trúc, gò má sưng tấy, tím xanh, giống như đã chịu đả kích rất lớn.
Tịch Quân Mãi thầm kêu không hay, trong giây lát lập tức tỉnh ngộ. Đây là một cái bẫy, mình chỉ tự bảo vệ, đẩy nhẹ hắn ra, căn bản không có khả năng đả thương người, chứ đừng nói là đánh lên mặt. Nhưng người ngã xuống đất lại giống như bị trọng thương, đây nhất định là cái bẫy.
- Các huynh đệ, đi!
Hắn không muốn gây chuyện thị phi, liền bỏ tiền rượu lên bàn, sải bước rời đi.
- Muốn đi, không dễ dàng như vậy đâu.
Hán tử khôi ngô lập tức lao tới, giơ nắm đấm vào thẳng ngực Tịch Quân Mãi.
Lực lượng của quyền này rất lớn, nếu bị đánh trúng ít nhất cũng phải gãy mất mấy khúc xương.
Tịch Quân Mãi trầm mặt, dùng nắm đấm đỡ đòn.
- Ầm.
Tịch Quân Mãi đứng yên bất động, còn người hán tử khôi ngô lại lui về phía sau mấy bước, lúc này, hơn mười người vọt tới, ra sức hét to:
- Lẽ nào lại như vậy, đánh người còn dám càn rỡ!
Tất cả đều lộ ra tướng mạo ác sát, bao vây Tịch Quân Mãi, bọn chúng đều là người luyện võ.
- Các huynh đệ, đánh.
Tịch Quân Mãi biết rõ lúc này đã không thể ung dung rời đi, quả quyết hạ mệnh lệnh.
Đám người đi cùng còn chưa hiểu tình huống như thế nào, nhưng nghe Tịch Quân Mãi ra lệnh, cũng không có cố kỵ, bắt tay công kích.
Bọn họ thuộc Tuyển Phong quân, là một trong ba đội quân tinh nhuệ của Đại Đường, hơn nữa đều là quan quân, võ nghệ đương nhiên không hề thua kém, Quý Chính phi cả hai chân, đá bay hai người, Tước Hạo ở bên cạnh cũng quét ngã ba người. Tịch Quân Mãi trực tiếp nhảy vào trong đám người, thiết quyền vung đánh, lực như thiên quân, một quyền của hắn đủ để phá đá, phút chốc đã có sáu người mất đi sức chống cự dưới nắm đấm của hắn, thấy đoàn người bọn họ dũng mãnh gan dạ như vậy, cũng không có ai dám tiến lên trước.
Tịch Quân Mãi đang tìm cách phá vòng vây, lại nghe một người hô to:
- Kẻ nào dám giương oai dưới chân thiên tử?
Vừa nghe thấy câu này, tâm tình của Tịch Quân Mãi chợt trùng xuống, dự cảm bất hảo đã nghiệm chứng.
Hắn chưa nhìn thấy người tới, nhưng nghe thanh âm hắn đã đoán được người đó là ai.
Đám người phân thành hai bên, lại thấy một người nhảy ra, chính là Trưởng Tôn Thuận Đức.
Tịch Quân Mãi cắn chặt răng, nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, dòng máu đỏ thẫm chảy ra.
Người khác có lẽ không biết, nhưng Tịch Quân Mãi biết chuyện hôm nay không thể nào kết thúc tốt đẹp, bởi vì Trưởng Tôn Thuận Đức có đại thù với hắn.
Đó là chuyện hơn mười năm trước.
Hơn mười năm trước thiên hạ đại loạn, gia cảnh Tịch Quân Mãi nghèo khó, vì kiếm miếng cơm ăn, gia nhập quân đội Lý Đường, được phân phối cống hiến dưới trướng Trưởng Tôn Thuận Đức, khi đó hắn chỉ mới 15 tuổi, nhưng đã có sức mạnh kinh người, một người lần đầu ra chiến Trưởng, chưa từng cầm đao như hắn đã chặt đứt ba thủ cấp.
Sau đó mấy năm liền lập nhiều lập chiến công, trở thành một gã quan quân dưới trướng Trưởng Tôn Thuận Đức, trong chiến dịch còn cứu được Trưởng Tôn Thuận Đức một mạng, hai vết sẹo trên mặt hắn chính là lưu lại từ lần đó.
Trưởng Tôn Thuận Đức vì cảm tạ ơn cứu mạng của Tịch Quân Mãi, đề bạt hắn trở thành trợ thủ của mình. Nhưng cũng may, nhờ đó Tịch Quân Mãi mới biết được con người thật sự của Trưởng Tôn Thuận Đức.
Tịch Quân Mãi tính cách cương liệt, chính trực vô tư, không quen nhìn cách xử sự của Trưởng Tôn Thuận Đức, âm thầm khinh bỉ, nhiều lần khuyên nhủ vô dụng, trong một chiến dịch, dưới sự giận dữ đã tố cáo Trưởng Tôn Thuận Đức, sau đó treo ấn rời đi.
Trưởng Tôn Thuận Đức lúc ấy phạm tội gian díu với quỷ phụ, căn cứ vào luật pháp trị tội, nặng thì chém đầu, nhẹ cũng bị đánh hai mươi trượng, quan giáng tam cấp.
Lý Thế Dân trị quân vốn rất nghiêm khắc, huống chi đang lúc loạn thế, cần dùng trọng hình, dựa theo quân pháp đánh cho Trưởng Tôn Thuận Đức 50 quân trượng, hơn nữa bãi bỏ tất cả quân chức, đưa hắn ra khỏi chiến dịch.
Lần ấy Trưởng Tôn Thuận Đức bị đánh 50 quân trượng suýt chết, phẫn hận Tịch Quân Mãi không cần nghĩ cũng biết.
Hắn lập tức kêu người cải trang tặc binh đuổi giết Tịch Quân Mãi. Cũng vì loạn thế, hành sự cũng không cố kỵ.
Sau mấy năm lang thang, Tịch Quân Mãi cũng kiếm đủ tiền, vốn định hồi hương lấy vợ, mua ít ruộng sinh sống, nhưng không ngờ lọt vào đuổi giết của kẻ xấu, suýt nữa mất mạng, may nhờ binh tướng tuần tra của Lý Tích cứu được, Lý Tích nhìn thấy tài năng của hắn, liền lưu hắn lại trong quân.
Lý Tích vẫn là ái tướng của Lý Thế Dân, Tịch Quân Mãi có hắn bảo kê, Trưởng Tôn Thuận Đức cũng không thể làm gì hắn.
Chuyện đã xảy ra hơn 10 năm, nếu là thường nhân có lẽ đã sớm xóa bỏ tất cả thù hận rồi.
Nhưng Tịch Quân Mãi biết, Trưởng Tôn Thuận Đức vẫn chưa thể quên được sỉ nhục này. Hắn có thể nhìn ra cừu hận của Trưởng Tôn Thuận Đức trong ánh mắt của hắn, cừu hận đó không hề giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng tăng trưởng.
- Là các ngươi?
Trưởng Tôn Thuận Đức tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng ánh mắt lại đầy âm độc, hả hê nói:
- Rút cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tên hán tử khôi ngô đàn ông kể lại sự tình, lúc này Trưởng Tôn Thuận Đức giận tím mặt:
- Tịch Quân Mãi, ngươi giỏi lắm, dựa vào chút chiến công, vậy mà dám làm xằng làm bậy, làm loạn dân chúng, ra tay đả thương người khác, ngươi còn lời gì để nói?
Sắc mặt Tịch Quân Mãi lúc trắng lúc xanh, tức giận đến mức toàn thân phát run.
Bọn người Vệ Ba, Từ Hạo biết Tịch Quân Mãi có ân oán với Trưởng Tôn Thuận Đức, cùng kêu lên:
- Ta ngậm máu phun người? Chuyện này như thế nào, mọi người đều thấy rõ, các ngươi còn có gì muốn nói?
Hắn vừa dứt lời, đám người trong sảnh đường đồng loạt chỉ trích Tịch Quân Mãi, quở trách hắn ra tay đả thương người.
Đám người Vệ Ba, Tước Hạo, Hác Cường đưa mắt nhìn nhau, cũng á khẩu không biết nòi gì.
Bọn họ thật ra đều bị thanh âm vỡ bình hoa thu hút, căn bản không để ý đến Tịch Quân Mãi có đánh người hay không, nhìn thấy mọi người xung quanh ra sức chỉ trích, ngay cả bọn họ cũng bắt đầu nghĩ rằng Tịch Quân Mãi đã động thủ.
Kỳ thật toàn bộ người trong tửu lâu cũng giống như vậy, đều không tận mắt nhìn thấy Tịch Quân Mãi động thủ.
Nhưng vết thương trên mặt người bị thương đã chứng minh tất cả, khiến mọi người đều cho rằng Tịch Quân Mãi đã động thủ, hơn nữa ra tay vô cùng ác độc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart